Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #66  
Old 19-04-2008, 08:12 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 67

Dùng “Di thiên bổ nguyên†giải độc



Biết không thể tránh né được, Thá»i Thiếu Côn nhắm mắt chá» chết.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tánh mạng Thá»i Thiếu Côn sắp mất vì má»™t chưởng cá»§a Văn phu nhân, thình lình có tiếng gió thổi vạt áo bay phần phật, rồi má»™t bóng ngưá»i lao tá»›i nhanh như chá»›p, hét lá»›n :
- Hãy dừng tay!
Thá»§ pháp cá»§a ngưá»i ấy nhanh không thể tả. Chưởng lá»±c cá»§a Văn phu nhân chưa hạ xuống đã vá»™i thu vỠđể phòng chống trả vá»›i má»™t ngón đòn cá»§a ngưá»i thứ hai Ä‘ang đột kích từ phía sau lưng.
Chàng vừa mừng vừa ngạc nhiên, vội mở mắt ra nhìn.
Nhận ra được những ngưá»i ấy, chàng cảm thấy vừa mừng vừa tá»§i. Thì ra hai bóng ấy chính là Khúc Tá»± Thá»§y và Tá» Mãn Kiá»u.
Văn phu nhân hạ giá»ng há»i :
- Các cô lại đây có việc gì?
Tá» Mãn Kiá»u liến thoắng vừa cưá»i vừa đáp :
- Äể cứu ngưá»i và thả há» ra.
Thá»i Thiếu Côn nghÄ© phận mình buồn buồn thẹn thẹn, nhắm mắt không nói gì hết.
Văn phu nhân hét lớn :
- Chá»— này là chá»— nào, chúng mày có biết không mà chá»±c làm Ä‘iá»u bậy bạ.
Tá» Mãn Kiá»u nheo mắt chá»c tức :
- Chúng tôi Ä‘i cứu ngưá»i chứ có làm gì bậy đâu?
Khúc Tự Thủy thở dài nói :
- Phu nhân hãy nên nghÄ© lại. Bất kỳ thế nào Ä‘i nữa, tịnh dưỡng nuôi mưá»i mấy năm trá»i như ruá»™t thịt, chẳng lẽ vì chút nóng giận lại nỡ tuyệt tình như vậy?
Nín một chốc, nàng nói thêm :
- Bà hãy xét lại lương tâm mà xem, bà đã hại hết cả nhà ngưá»i ta còn chưa đủ hay sao mà còn muốn giết thêm nữa?
Văn phu nhân vừa thẹn vừa giận gầm lên :
- Nếu không nể vì thể diện Vô Vi phái núi Trưá»ng Bạch, ta quyết giết sạch chúng mày như cá» rác...
Tá» Mãn Kiá»u nói :
- Bản lãnh bà cao siêu đến thế sao?
Văn phu nhân nổi nóng hét :
- Muốn biết hãy nếm thử một đòn.
Nói xong, bà vận công lực, chuẩn bị ra tay.
Tá» Mãn Kiá»u cưá»i mỉm nói :
- Xin chớ nóng nảy và hồ đồ như thế. Tôi và đại thư dù không đánh lại, cũng còn nhị thư và tam thư tôi nữa chứ.
Văn phu nhân sá»­ng sốt há»i :
- Ủa, nhị thư của mày cũng đến đây sao?
Tá» Mãn Kiá»u cưá»i giòn tan nói :
- Lẽ dÄ© nhiên là có đến rồi. Chị ấy chẳng những là há»c trò yêu cá»§a Chí Tôn giáo chá»§ mà còn là Äàn chá»§ Phân đàn Vân Má»™ng sÆ¡n. Äịa vị cá»§a chị còn cao hÆ¡n phu nhân má»™t bậc.
Văn phu nhân trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói :
- Nhị thư mày có đến hay không, việc đó đối vá»›i tao cÅ©ng không quan hệ gì. Dù ngay trước mặt nhị thư mày, tao cÅ©ng giết chết chúng nó như thưá»ng. Vì chính nhị thư mày cÅ©ng nuôi má»™t mục đích là thá»§ tiêu cả hai đứa đó.
Tá» Mãn Kiá»u cưá»i hì hì nói :
- Việc này chưa hẳn đúng. Nhị thư tôi tức giận anh ta nhưng cũng yêu anh ấy lắm, muốn giết chết, nhưng bỠanh thì không nỡ. Nếu không là như vậy thì làm sao anh ấy sống sót được đến ngày nay.
Liếc mắt nhìn thấy Thá»i Thiếu Côn Ä‘ang bị treo lá»§ng lẳng trên tưá»ng, nàng nói tiếp :
- Thá»i thiếu hiệp, tôi nói như vậy có đúng không?
Thá»i Thiếu Côn vừa tức vừa thẹn, nói :
- Tôi tiếc vì không thể chết ngay bây giỠđược.
Văn phu nhân xúc động, đứng suy nghÄ© mãi những câu nói vừa rồi cá»§a Tá» Mãn Kiá»u.
Khúc Tự Thủy không có vẻ nhẫn nại lâu hơn, bèn nói :
- Em Ä‘i gá»i nhị thư và tam thư lại đây, chúng ta còn má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng phải giải quyết nữa.
Tá» Mãn Kiá»u dạ má»™t tiếng rồi quay mình bước Ä‘i.
Văn phu nhân hạ giá»ng bảo :
- Hãy khoan.
Tá» Mãn Kiá»u dừng bước há»i :
- Tại sao, bà sợ rồi hả?
Văn phu nhân hầm hầm nói :
- Tao sợ cÅ©ng sợ có ngưá»i chứ đâu phải sợ chúng mầy. Bây giá» tao chỉ há»i chúng mày muốn gì?
Tá» Mãn Kiá»u nói :
- Dù muốn gì chúng tôi cũng không tự ý quyết định được, mà còn phải chỠnhị thư mới được.
- Chị ấy đâu?
- Äi gặp Chí Tôn giáo chá»§ rồi.
Văn phu nhân á»§a má»™t tiếng, đưa mắt loang loáng nhìn qua Tá» Mãn Kiá»u, thấy nàng không có vẻ gì là nói láo cả, nên hứ má»™t tiếng rồi quay mình bước ra khá»i cá»­a hang.
Khúc Tự Thủy lau mồ hôi trán nói :
- Suýt chút nữa bị bà ấy tìm ra, rủi bị lộ tẩy chưa biết sẽ giải quyết ra làm sao? Thật là hú vía.
Tá» Mãn Kiá»u cau mày nói :
- Äại thư, chị hãy Ä‘oán xem Văn phu nhân Ä‘i vỠđâu bây giá»?
Khúc Tự Thủy suy nghĩ rồi đáp :
- Chị chưa nghĩ ra.
Khúc Tự Thủy sững sỠgiây lát rồi nói tiếp :
- Cái đó... bà...
Tá» Mãn Kiá»u vá»™i vàng nói :
- Cái đó... quá rõ ràng lắm rồi! Bà ta muốn đi tìm Chí Tôn giáo chủ. Nếu biết chúng mình nói láo, nhị thư và tam thư không đến, thì chẳng những một mình bà ta quay trở lại lập tức, mà ngay cả Chí Tôn giáo chủ cũng sẽ đến đây nữa. Lúc đó chắc là sẽ nguy hại cho chị em mình.
Khúc Tự Thủy giật mình gật đầu rồi vội vàng nói :
- Mau lên, hãy cứu bá»n há» trước, Ä‘em gấp ra khá»i nÆ¡i này, má»i việc sẽ được trù tính sau.
Tá» Mãn Kiá»u lập tức chạy lại mở trói cho Thá»i Thiếu Côn.
Thá»i Thiếu Côn tuy không đến ná»—i bất tỉnh, nhưng chân tay bá»§n rá»§n, hoàn toàn mất cả năng lá»±c chiến đấu. Khi được cởi trói, chàng đỠmặt tía tai, quay vá» phía Khúc Tá»± Thá»§y và Tá» Mãn Kiá»u chào há»i và nói :
- Cám ơn hai cô nương đã cứu mạng tôi một lần nữa. Tôi...
Tá» Mãn Kiá»u lạnh lùng cắt ngang :
- Tôn phu nhân cũng bị trói, anh có thể đến cởi trói hộ được không?
Thá»i Thiếu Côn càng cảm thấy ngượng ngập và hổ thẹn vô cùng nhưng vì không tiện nói nhiá»u, chàng lặng đến mở trói cho Bạch Thái Vân.
Vì công lá»±c mất hết, ngưá»i chàng bây giá» không còn tí võ công, hành động không khác chi ngưá»i thưá»ng, phải mất má»™t lúc thật lâu chàng má»›i cởi trói cho Bạch Thái Vân được.
Bạch Thái Vân mê man bất tỉnh. Lúc được mở trói thì ngã nằm trá»n vẹn trong lòng Thá»i Thiếu Côn.
Khúc Tự Thủy nhăn mặt hối :
- Mau lên đi, nếu Văn phu nhân trở lại đây thì nguy hiểm vô cùng.
Thá»i Thiếu Côn chẳng dám diên trì, vá»™i vàng bồng Bạch Thái Vân, lá»§i thá»§i bước Ä‘i, theo sau Khúc Tá»± Thá»§y.
Lúc này đêm đã khuya lắm rồi.
Ngoài hang, tiếng côn trùng, dế kêu rả rích, gió rừng thổi lồng lá»™ng, ngoài ra không có má»™t bóng ngưá»i thấp thoáng.
Äoàn ngưá»i lố nhố bước theo nhau dò từng bước má»™t, không lâu sau đã Ä‘i hÆ¡n hai mươi trượng.
Thình lình có tiếng thét lá»›n, đồng thá»i nhiá»u ngá»n lá»­a bập bùng cháy lên.
Khúc Tự Thủy giật mình vội nói :
- Thá»i công tá»­ để tôi bồng Bạch Thái Vân cho, chúng ta tìm nÆ¡i ẩn nấp mau.
Cả bá»n chạy thật nhanh.
Chợt Tá» Mãn Kiá»u chỉ vá» phía bên trái nói :
- Bên kia có một cái hang!
Nàng dẫn Thá»i Thiếu Côn và Khúc Tá»± Thá»§y chạy vá» phía đó. Quả thật có má»™t cái hang nhá», nằm khuất sau tảng đá, lại bị cây cá» che lại nên rất khó thấy.
Tất cả chui vào hang ngồi yên lặng. Má»™t lát sau có má»™t tốp ngưá»i áo xanh Ä‘i ngang qua. Há» lục lá»i khắp nÆ¡i nhưng không tìm thấy cái hang nhỠđó cho nên há» lại bá» Ä‘i.
Khúc Tá»± Thá»§y thở dài nhẹ nhõm và quay lại nói vá»›i Tá» Mãn Kiá»u :
- Tứ muá»™i, em ra ngoài thám thính xem sao, rồi tìm đưá»ng để thoát thân, nhá»› cẩn thận nhé!
Tá» Mãn Kiá»u vốn tính hiếu động, nãy giá» ngồi chồn chân khó chịu, vừa nghe Khúc Tá»± Thá»§y nói vậy, dạ lên má»™t tiếng, tung mình ra cá»­a hang Ä‘i ngay.
Khúc Tá»± Thá»§y quay lại nhìn thấy Thá»i Thiếu Côn Ä‘ang buồn rầu ngồi ở góc hang. Nàng há»i :
- Thá»i công tá»­ sao buồn rầu quá vậy?
Thá»i Thiếu Côn thở dài nói :
- Tôi giỠđây trúng độc quá nặng, thuốc giải chỉ có trong tay Chí Tôn giáo chá»§ làm sao mà có được. Sống chết chỉ còn trong gang tấc, chỉ tiếc là còn quá nhiá»u việc chưa làm được.
Khúc Tự Thủy nói :
- Nếu Ä‘i đến cùng trá»i cuối đất để tìm thuốc giải cho anh, em sẵn sàng Ä‘i ngay.
Thá»i Thiếu Côn nói :
- Chỉ còn có một phương cách để giải độc mà thôi.
Khúc Tá»± Thá»§y vá»™i vàng há»i :
- Phương cách gì?
- Dĩ Nguyên Bổ Thiên!
Khúc Tự Thủy thảng thốt nói lớn :
- Không được đâu!
DÄ© Nguyên Bổ Thiên là má»™t phương pháp tối kỵ, rất ít được dùng. Ngưá»i sá»­ dụng phương cách này sẽ nhá» má»™t ngưá»i khác di chuyển ná»™i gia chân khí lên, cho chất độc xâm nhập ngá»§ tạng, lúc bấy giá» chỉ sống nhá» ná»™i lá»±c trên trong vòng mưá»i hai giá», rồi sau đó sẽ cạn kiệt khí huyết mà chết.
Äá»™t nhiên Thá»i Thiếu Côn quỳ xuống nói :
- Tôi còn nhiá»u việc phải thá»±c hiện trước khi chết, mong cô nương giúp cho.
Khúc Tự Thủy đỠmặt ấp úng :
- Anh... anh chẳng lẽ chịu chết sao?
Nên biết khi áp dụng phương pháp này, nàng phải đụng chạm nhiá»u vào thân thể Thá»i Thiếu Côn nên cảm thấy e thẹn.
Nàng quay mặt nhìn đi chỗ khác, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má.
Giây lâu, nàng quay lại nhìn thấy Thá»i Thiếu Côn vẫn quỳ chá»— cÅ©. Không nở chối từ, nàng đành phải nói :
- Nếu anh đã quyết, thì em phải giúp thôi.
Thá»i Thiếu Côn liá»n cởi áo ngồi xếp bằng xuống trước mặt Khúc Tá»± Thá»§y.
Nàng cÅ©ng ngồi xuống, rồi vung tay Ä‘iểm nhanh vào mưá»i đại huyệt trước ngá»±c Thá»i Thiếu Côn. Sau đó nàng áp tay vào ngá»±c chàng, rồi chuyá»n ná»™i lá»±c và hướng dẫn luồng ná»™i lá»±c cá»§a Thá»i Thiếu Côn Ä‘i đúng chá»—.
Hồi lâu sau, Thá»i Thiếu Côn thở hắt ra má»™t tràng rồi chàng đứng dậy.
Chàng vận công thấy công lực được phục hồi lại như xưa. Chàng mặc áo vào rồi quay vỠphía Khúc Tự Thủy nói :
- Xin cảm Æ¡n cô nương nhiá»u lắm.
Khúc Tự Thủy ngập ngừng nói :
- Anh... Anh đã hiểu được lòng em chưa?
Quá cảm động, Thá»i Thiếu Côn run run đáp :
- Có, hiểu rõ lắm. Nhưng chúng mình có thể hẹn đến kiếp sau.
Khúc Tự Thủy cỠmá sát vào ngực chàng, khẽ nói :
- Anh có biết không? Em đã nặng tình yêu anh ngay từ buổi ban đầu mới gặp. Chỉ vì nhị muội nên em không tiện... em cũng chưa biết xử trí thế nào. Nhưng hiện nay...
Rồi nàng nũng nịu nói :
- Äến nước này, chúng ta cÅ©ng không còn phải ngại gì nữa!
Trong khi ấy, Thá»i Thiếu Côn chăm chú nhìn vào Bạch Thái Vân Ä‘ang mê man nằm bất tỉnh.
Mặc dầu biết mình sắp chết đến nơi rồi, tuy nhiên những hành động của mình không được đứng đắn đối với nàng.
Câu nói cá»§a Khúc Tá»± Thá»§y như mật rót vào tai khiến chàng giật mình há»i lại :
- Äiá»u gì?
Khúc Tá»± Thá»§y gượng cưá»i nói :
- Bạch cô nương đối vá»›i anh là ngưá»i vợ yêu quý, không thể chiếm Ä‘oạt tranh giành anh trong tay cô ta được. Nhị muá»™i đã tìm thấy anh trước, đã làm anh Ä‘iêu đứng, dở sống dở chết để quyết giành anh được. Nhưng hiện giá» anh đã sắp chết thì không ai giữ nổi được anh. Riêng em, chỉ có em là mãn nguyện.
Thá»i Thiếu Côn ngạc nhiên há»i :
- Cô nương làm sao thế?
Khúc Tự Thủy thản nhiên nói :
- Em muốn theo anh cùng chết. Nơi cõi âm chúng mình cùng kết làm chồng vợ. Nơi đó không có ai tranh giành anh với em.
Thá»i Thiếu Côn thất kinh nói :
- Không, không nên thế!
Khúc Tá»± Thá»§y rầu rầu, nhưng vẫn cố gượng cưá»i nói :
- Anh khá»i cần phải cản ngăn nữa. Từ lâu em đã nguyện cùng trá»i đất, dù không thể sống cùng anh nên đôi phu phụ, ít ra cÅ©ng được cùng anh, lúc chết rồi, làm đôi bạn ở âm ty.
Thá»i Thiếu Côn dậm chân nói :
- Không, cô nương mất cả bình tĩnh rồi...
Nói chưa dứt lá»i bá»—ng có má»™t bóng Ä‘en bay vào. Thá»i Thiếu Côn nín thinh nhìn lại, thì ra kẻ ấy là Tá» Mãn Kiá»u.
Khúc Tự Thủy có vẻ áy náy, mặt nàng đỠbừng không nói gì hết.
Tá» Mãn Kiá»u tái mặt nhìn ngay mặt Thá»i Thiếu Côn lắp bắp nói :
- Anh... anh đã giải hết chất độc rồi sao?
Thá»i Thiếu Côn gượng cưá»i đáp :
- Trước hết, cô nương hãy cho biết kết quả tra xét ra sao?
Tá» Mãn Kiá»u cố nén sá»± xúc động trong lòng, cưá»i hì hì nói :
- Tôi đã chứng kiến má»™t cảnh náo nhiệt hiếm hoi. Chí Tôn giáo chá»§ đã gặp phải cưá»ng địch rồi.
Thá»i Thiếu Côn ngạc nhiên quá, há»i gấp :
- Cô nương hãy nói rõ thêm. Tại sao lại có cưá»ng địch?
Tá» Mãn Kiá»u nói :
- Có mấy cao thá»§ đã đến ngoài eo núi, gá»i đích danh Chí Tôn giáo chá»§ phải giao trả anh cho há»...
Thá»i Thiếu Côn kinh ngạc há»i :
- HỠđòi Chí Tôn giáo chủ phải giao trả tôi cho h�
Tá» Mãn Kiá»u đáp :
- Há» nêu đích danh Thá»i Thiếu Côn và còn bảo phải giao gấp vì há» Ä‘ang cần.
Thá»i Thiếu Côn há»i liá»n :
- HỠđòi Chí Tôn giáo chủ giáo tôi ra để làm gì?
Tá» Mãn Kiá»u nói :
- Äể cùng anh quyết đấu má»™t trận sinh tá»­ để trả cho mối hận xưa.
Thá»i Thiếu Côn há»i :
- Võ công của hỠra sao mà dám khiêu chiến với Chí Tôn giáo chủ?
Khúc Tự Thủy xen vào :
- Câu nói cá»§a ta hÆ¡i thừa vì ngưá»i đã dám khiêu chiến vá»›i Chí Tôn giáo chá»§, nêu đến đích danh Thá»i Thiếu Côn tất nhiên không phải hạng tầm thưá»ng.
- Theo ý cô nương nhận xét thì hai ngưá»i đó ai hÆ¡n ai kém?
Tá» Mãn Kiá»u do dá»± má»™t lát rồi nói :
- Việc đó cÅ©ng hÆ¡i khó nói, vì má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t chuyên môn sở trưá»ng. Nếu hai cao thá»§ ấy cùng nhau so tài chưa chắc ai hÆ¡n ai kém, hoặc nếu có bên thua thì chỉ trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc mà thôi.
Nói đến đây, đôi mắt nàng chá»›p đến sáng ngá»i, bản tánh trẻ con lại lá»™ ra :
- Bất kỳ ai hơn ai thua, chúng mình cũng sắp được xem một trận cho đã mắt. Chúng ta hãy đi mau lên, tôi đã tìm được nơi ẩn nấp kín đáo. Từ chỗ đó nhìn ra, trông thấy rõ ràng mà không bị phác giác.
Khúc Tự Thủy mắng :
- Tứ muội, em có biết bây giỠlà lúc nào mà lại thích đánh nhau như vậy?
Không ngá» Thá»i Thiếu Côn lại thấy hứng thú, chàng nói :
- Tôi cÅ©ng muốn Ä‘i xem má»™t chuyến cho biết. Mình cÅ©ng nên Ä‘i sá»›m hÆ¡n để tìm chá»— thuận tiện cho khá»i bị rắc rối.
Khúc Tự Thủy bằng lòng gật đầu, nói :
- Anh đã muốn thì chúng ta cùng đi.
Thá»i Thiếu Côn Ä‘ang có vẻ nghiêm trang bá»—ng chàng se sẽ gá»i nhá» :
- Tá»± Thá»§y... em...
Khúc Tự Thủy giật mình ngạc nhiên rồi xúc động nói :
- Thiếu Côn... Anh...
Thá»i Thiếu Côn không còn e dè gì nữa, nắm hai bàn tay nhá» nhắn êm dịu siết chặt nói :
- Tự Thủy, anh có thể nhỠem một việc được không?
Khúc Tự Thủy òa lên khóc sướt mướt nói :
- Thiếu Côn, anh cứ nói đi. Bất cứ việc gì em cũng bằng lòng hết.
Thá»i Thiếu Côn thở dài nói :
- Bạch Thái Vân cÅ©ng là ngưá»i tá»™i nghiệp, đáng thương, em làm Æ¡n săn sóc cho nàng giúp anh nhé?
Khúc Tự Thủy ngơ ngác có vẻ không hiểu nói :
- Anh...
Thá»i Thiếu Côn thở dài nói :
- Nếu không có thuốc giải độc chắc nàng sống không nổi.
Khúc Tá»± Thá»§y tá»§m tỉm cưá»i đưa tay đón lấy Bạch Thái Vân nói :
- Anh cứ yên tâm đưa cô ấy cho em.
Thá»i Thiếu Côn vô cùng cảm kích, lặng lẽ bước theo sau Tá» Mãn Kiá»u Ä‘i luồn vào trong đám cá» má»c um tùm trong sưá»n núi.
Tá» Mãn Kiá»u đã thăm dò kỹ lưỡng, nên rất am thạo đưá»ng lối, trong chá»›p mắt đã dẫn lên trên vách núi cheo leo.
Trên vách đá cây má»c um tùm, dây leo chằng chịt.
Tuy đã cuối thu nhưng cành lá vẫn còn rậm rạp. HÆ¡n nữa, trong đêm tối âm u khuya khoắt, nấp tại đây rất yên chí khá»i phải sợ bị ai phát giác. Từ đây nhìn xuống, suốt phạm vi hÆ¡n trăm trượng trông rất rõ ràng.
Thá»i Thiếu Côn đưa mắt nhìn qua, bất giác giật mình kinh ngạc.
Trên má»™t miếng đất ở phía ngoài eo núi, má»™t số khá đông ngưá»i Ä‘ang tập trung. Trong số đó có Ô Trúc thần quân và má»™t ngưá»i trong Thiên SÆ¡n tam sát.
Ngoài ra còn có má»™t tăng nhân và má»™t đạo nhân, cùng tám chá»§ tiểu sa di, tám tên mục đạo ăn mặc đủ màu sắp xếp rất chỉnh tá» và thứ tá»±. Vị tăng nhân và đạo nhân kia có vẻ cao siêu lắm. Vị tăng nhân và đạo nhân mặt mÅ©i Ä‘á»u hung dữ, không phải đến đây vá»›i má»™t hảo ý.
Chí Tôn giáo chá»§ cùng mấy chục ngưá»i bịt mặt áo xanh đứng đối diện vá»›i tăng nhân và đạo nhân, tình thế có vẻ căng thẳng.
Chí Tôn giáo chủ nói lớn :
- Các ngưá»i là ai mà tá»›i đây lá»›n lối quá vậy?
Vị tăng nhân nói :
- Hòa thượng pháp hiệu là Thiên Si, còn vị này là Äịa Cá»±c chân nhân.
Chí Tôn giáo chủ nói lớn :
- Äòi há»i cá»§a các ngươi, bổn tòa không thể ưng thuận. Thá»i Thiếu Côn đã rÆ¡i vào tay ta thì chẳng ai có thể bắt ta giao Ä‘i.
Thiên Si hòa thượng nói
Tài sản của anhhe1281

  #67  
Old 19-04-2008, 08:13 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 68





- Chúng tôi đã đến đây thì nhất định không thể vỠtay không.
Chí Tôn giáo chá»§ cưá»i lá»›n nói :
- Các ngươi ỷ vào cái gì mà lớn lối?
Äịa Cá»±c chân nhân liá»n nói :
- Dựa vào võ công của chúng tôi.
Chí Tôn giáo chủ nói :
- Vậy sao không ra tay liá»n Ä‘i.
Äịa Cá»±c chân nhân hừ má»™t tiếng nói :
- Bần đạo xin hầu Giáo chủ ba thế.
Nói xong vung tay áo đánh ra một luồng kình lực.
Chí Tôn giáo chá»§ cưá»i lạt, khẽ phất tay đưa làn hÆ¡i trắng mịt mù ra đón lấy.
Hai luồng kình lực vừa chạm nhau bỗng nổ lên mấy tiếng xì xẹt nho nhỠrồi hóa giải không còn tông tích gì hết.
Äịa Cá»±c chân nhân giật mình kinh ngạc. Hàng mấy chục năm nay, trên bước đưá»ng giang hồ, chưa má»™t cao thá»§ nào công nhiên đỡ được má»™t đòn cá»§a lão.
Mặc dù lần này chưa đem hết toàn lực ra nhưng đối phương đã hóa giải được một cách nhẹ nhàng, thật là một việc làm ngoài sức tưởng tượng của lão.
Phía Chí Tôn giáo chá»§, bà lo âu còn nhiá»u lắm...
Cả hai Ä‘em hết tinh thần dồn vào cuá»™c đấu. Trong cuá»™c cầm cá»±, Äịa Cá»±c chân nhân vùng hét lá»›n má»™t tiếng vang trá»i, dùng “Huyá»n Thiên cương khí†tung ra má»™t chưởng thật mãnh liệt.
Cứ theo bá» ngoài mà nhìn thì không có gì lá»™ vẻ nguy hiểm. Nhưng Chí Tôn giáo chá»§ phải vá»™i vàng đưa hai chưởng ra đón lấy. Trong chưởng này bà đã vận dụng đầy đủ mưá»i hai thành công lá»±c, nhưng vẫn chưa thấy rõ thắng bại.
Thá»i Thiếu Côn đứng trên cao trông thấy rõ ràng, sợ toát mồ hôi.
Song chưởng cá»§a đạo nhân tuy không phát lá»™ uy thế ra ngoài, nhưng bên trong ngấm ngầm má»™t sức mạnh dá»i non lấp biển.
Dù sao, Chí Tôn giáo chủ cũng là mẹ ruột của chàng, lẽ nào khoanh tay đứng nhìn khi bà bị lâm nguy.
Thiên Si hòa thượng đứng một bên nhìn thấy rõ ràng, trong lòng nóng nảy, từ từ tiến lên mấy bước, niệm mô Phật, nói lớn :
- Thảo nào giang hồ võ lâm sôi nổi đồn đãi Chí Tôn giáo chủ oai chấn quần hùng, hôm nay được thấy tận mắt thật là xứng đáng.
Miệng nói thế nhưng lão đã ngấm ngầm vận công, tập trung chân lá»±c vào Äan Ä‘iá»n bắn má»™t luồng kình lá»±c vào đại huyệt sau lưng Äịa Cá»±c chân nhân.
Äịa Cá»±c chân nhân biết có Thiên Si hòa thượng ngấm ngầm ám trợ cho mình nên đã chuẩn bị từ trước. Khi cảm thấy luồng ná»™i lá»±c cá»§a Thiên Si hòa thượng vừa chạm đến đã hút hết vào ngưá»i, từ từ dồn lên Äan Ä‘iá»n, nhập cùng Huyá»n Thiên cương khí cá»§a bản thân.
Chí Tôn giáo chủ cảm thấy áp lực tăng lên mạnh mẽ, chịu đựng không nổi, thân hình rung lên, muốn dội ngược ra sau.
Thá»i Thiếu Côn, hai tay nắm chặt, nghiến răng cố đè nén cÆ¡n xúc động mãnh liệt.
Tá» Mãn Kiá»u lẩm nhẩm nói :
- Lão hòa thượng này quả nhiên hèn hạ đáng ghét. Miệng thì nói tốt, rồi ra tay đánh lén mà không biết nhục. Lần này có lẽ Chí Tôn giáo chủ thảm bại rồi.
Thá»i Thiếu Côn giật mình há»i :
- Sao, cô nương nói gì?
Tá» Mãn Kiá»u đưa tay chỉ xuống dưới nói :
- Anh không thấy sao? Rõ ràng lão hòa thượng đã hèn nhát dùng thá»§ pháp chuyá»n lá»±c qua huyệt đạo từ sau lưng, Ä‘em chân nguyên cá»§a hắn truyá»n thêm cho lão đạo sÄ© già.
Thá»i Thiếu Côn chợt hiểu, vừa tức vừa giận, trợn mắt nhìn xuống.
Lúc bấy giỠChí Tôn giáo chủ hầu như không còn đủ sức kháng cự nữa rồi.
Tuy hai chân còn đứng vững nhưng thân hình nghiêng nghiêng, hai vai rung động từng hồi, lảo đảo sắp ngã.
Tính mạng cá»§a bà chỉ còn trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc, chỉ chá» gục dưới sức má»™t cá»§a Äịa Cá»±c chân nhân.
Thá»i Thiếu Côn thấy nóng ruá»™t quá, không chịu được nữa, nhún mình lao thẳng vá» phía trận địa cách đó hàng mấy chục trượng.
Khúc Tự Thủy thất kinh muốn cản ngăn nhưng không còn kịp nữa.
Chàng buông ngưá»i bay là là xuống như má»™t con chim đại bàng, khẽ rÆ¡i xuống động nhá». Thiên Äịa nhị thánh và cả ba tên Giáo chá»§ cÅ©ng không há» hay biết. Khi kịp biết ra thì chàng đã đứng ngay trước mặt Chí Tôn giáo chá»§ rồi.
Chàng thừa hiểu trong khi hai bên Ä‘ang đấu ná»™i lá»±c cùng nhau, kiêng kỵ nhất là sá»± can thiệp bất ngá» hay những tiếng nổ lá»›n. Cho nên chàng lẳng lặng tung ra má»™t luồng chưởng phong âm thầm đánh thẳng vào ngá»±c Äịa Cá»±c chân nhân.
Bất thình lình bị đột kích, Äịa Cá»±c chân nhân giật mình, vá»™i chia bá»›t má»™t phần công lá»±c đón lấy đòn cá»§a Thá»i Thiếu Côn.
Sức lá»±c hắn vừa được phân tán, Chí Tôn giáo chá»§ cảm thấy áp lá»±c giảm bá»›t nhiá»u.
Bà khẽ há»± má»™t tiếng, lảo đảo lùi ra sau ngồi xuống đất, vận công Ä‘iá»u tức.
Thiên Äịa nhị thánh không ngá» trước sá»± xuất hiện quá đột ngá»™t cá»§a Thá»i Thiếu Côn.
Chúng quay lại nhìn thấy đó là má»™t chàng thanh niên, hình dung tuấn tú, nhưng thân pháp nhẹ nhàng mầu nhiệm, công lá»±c thâm hậu vô cùng, nên không dám khinh thưá»ng.
Äịa Cá»±c chân nhân nổi nóng hét lá»›n :
- Thằng quá»· nhá», mày là ai mà dám đến đây vá»ng động như thế. Muốn chết hả?
Ô Trúc thần quân và hai tên ma đầu trong Thiên Sơn tam sát đứng đàng xa lượt trận bỗng hét lớn :
- Nó là Thá»i Thiếu Côn đấy! Xin đạo sÄ© hãy coi chừng!
Äịa Cá»±c chân nhân cưá»i rá»™ nói :
- Bé con, như vậy là hôm nay mày hết số rồi!
Nói xong dùng toàn lực phát hai chưởng đánh sang như điện giật.
Thá»i Thiếu Côn không chút ngần ngại, hít vào má»™t luồng chân khí, đưa song chưởng ngang nhiên đón lấy.
CÅ©ng như Chí Tôn giáo chá»§ vừa rồi, hai chưởng vừa chạm nhau lập tức nhập lại cứng ngắt, không thể tách rá»i ra được nữa.
Thiên Si hòa thượng cưá»i để chữa thẹn và hét lá»›n :
- Äối phó vá»›i phưá»ng oan nghiệt như chúng, ta khá»i cần nghÄ© đến giang hồ đạo nghÄ©a, lão tăng cứ ra tay cho rồi.
Nói xong lão đưa thẳng hai tay áp vào sau lưng Äịa Cá»±c chân nhân, dồn hết ná»™i lá»±c sang.
Thá»i Thiếu Côn vận toàn thể công lá»±c chận ngay đối phương, đôi bên Ä‘ang cầm đồng thá»§, đột nhiên chàng cảm thấy áp lá»±c cá»§a đối phương thình lình tăng thêm, cứ cuồn cuá»™n xông qua mãi mãi như nguồn nước vô tận, càng lúc càng tăng.
Chí Tôn giáo chá»§ hình như dã bị trúng thương nặng, chỉ lặng yên nhắm mắt Ä‘iá»u tức.
Thá»i Thiếu Côn cảm thấy ná»™i lá»±c cá»§a đối phương tăng mãi thêm, khí huyết trong ngưá»i chàng sôi nổi, ná»™i lá»±c bản thân kém dần, má»—i lúc má»™t suy yếu. Sá»± thắng bại sắp diá»…n ra không lâu.
Bên tai chàng còn văng vẳng tiếng cưá»i đắc ý cá»§a Ô Trúc thần quân. Hắn gá»i lá»›n :
- Thá»i Thiếu Côn, lão phu đã nói và quyết thanh toán mối hận cÅ© ngay trận này.
Tiếp theo đó là tiếng gầm thét của hai ma đầu trong Thiên Sơn tam sát :
- Thá»i Thiếu Côn, chuyến này mày phải Ä‘á»n mạng cho ca ca ta.
Chàng cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt đổ Ä‘om đóm. Mặc dầu chàng cố vận hết công lá»±c chống đỡ đến phút chót, nhưng vì đã quả mòn má»i mà sức lá»±c cá»§a đối phương cứ tăng mãi không ngừng nên lảo đảo đứng hết nổi.
Ngay khi thân hình chàng rúng động thì má»™t bóng ngưá»i từ trên không trung lao xuống, nắm lấy tay trái cá»§a chàng.
Thá»i Thiếu Côn Ä‘ang lúc mÆ¡ màng thì chợt thấy chân khí phục hồi, gia tăng gấp bá»™i, đôi mắt sáng ngá»i nhìn qua gá»i :
- Vân muội!...
Do sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a bản năng, tay chàng chợt tăng thêm luồng kình lá»±c mạnh như thác lÅ©, biển trào xô vào đối phương.
Hai tiếng hự hự vừa vang lên, kèm theo những tiếng kêu la thảm thiết.
Thiên Äịa nhị thánh như chiếc diá»u đứt dây, văng bổng lên không rồi ngã xuống đất, cách đó gần ba trượng.
Tài sản của anhhe1281

  #68  
Old 19-04-2008, 08:14 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 69

Mối thâm tình của Khúc Tự Thủy



Thá»i Thiếu Côn nhìn bóng Chí Tôn giáo chá»§ Ä‘i đã xa rồi thở dài má»™t tiếng, quay mình bước Ä‘i.
Bạch Thái Vân gá»i lá»›n :
- Ca ca, tại sao hôm nay anh có vẻ khác thưá»ng như vậy?
Thá»i Thiếu Côn bước lại nói :
- Vân muội!...
Chàng chỉ gá»i được hai tiếng Vân muá»™i, rồi tiếp tục bước Ä‘i như cÅ©.
Bạch Thái Vân chạy theo há»i :
- Anh chạy đi đâu bây gi�
Thá»i Thiếu Côn gượng cưá»i nói :
- Trong giá» phút chót cá»§a Ä‘á»i mình, tôi phải hoàn thành hai việc cần thiết.
Bạch Thái Vân ngÆ¡ ngác há»i :
- Hả, anh nói gì lạ vậy, em chẳng hiểu gì hết?
Ngay khi đó từ đàng sau có ngưá»i kêu lá»›n :
- Thá»i công tá»­! Trá»i Æ¡i, tôi đã hại anh rồi.
Thá»i Thiếu Côn quay lại nói :
- Không, tôi luôn luôn nhớ ơn cô. Việc này chính do tôi thỉnh cầu, cô nương có can hệ gì đâu?
Ngưá»i ấy là Khúc Tá»± Thá»§y.
Nàng vừa chạy theo kịp. Trong lúc đối đáp nàng quá xúc động, liá»n nắm tay Thá»i Thiếu Côn.
Chàng không nỡ cự tuyệt, cứ để yên cho nàng nắm lấy.
Bạch Thái Vân nhìn thấy, mắt tròn xoe, mày liễu dựng ngược thét lớn :
- Ô kìa, chị làm trò gì thế?
Khúc Tự Thủy chợt tỉnh, vội vàng rụt tay lại, mặt đỠbừng, không nói gì hết.
Cơn ghen nổi lên, Bạch Thái Vân nhìn nàng đay nghiến :
- Tại sao chị có cử chỉ ấy? Chị không thấy thẹn hay sao?
Khúc Tự Thủy xấu hổ quá, chẳng biết đối đáp cách nào, chỉ đành cúi mặt xuống đất.
Tá» Mãn Kiá»u không chịu được xen vào :
- Chuyện gì đến nỗi chị phải hung hăng như vậy?
Bạch Thái Vân cưá»i lạt nói :
- Những kẻ khác còn kiêng nể cái tên “Bốn cô gái Trưá»ng Bạchâ€, ta chẳng sợ đâu.
Tá» Mãn Kiá»u hứ má»™t tiếng nói :
- Ai cần chị phải sợ, mà chúng tôi cũng không sợ chị đâu.
Thá»i Thiếu Côn cưá»i giả lả nói :
- Dù sao tôi không còn sống bao nhiêu lâu nữa, các cô nỡ nào Ä‘i làm Ä‘iá»u huyên náo như vậy.
Nói xong lại rảo bước ra đi.
Khúc Tự Thủy vừa thẹn vừa đau lòng, bỗng ôm mặt òa lên khóc ngất.
Bạch Thái Vân tái mặt vá»™i há»i :
- Thá»i ca ca, anh vừa nói gì vậy?
Rồi nàng tung mình đuổi theo.
Thá»i Thiếu Côn cứ lá»§i thá»§i bước Ä‘i, trong đầu óc quay cuồng bao nhiêu ý nghÄ©, lòng rối như tÆ¡ vò.
Việc đầu tiên chàng cần làm ngay là tìm được cha mình, cố gắng làm ông tỉnh lại, thuật hết má»i chuyện cho ông nghe.
Chá»— ấy cách đây không bao xa, Thá»i Thiếu Côn vừa nhảy mấy cái đã đến gần vách đá cheo leo rồi.
Chàng tung mình chạy vùn vụt như chim bay, miệng gá»i lá»›n :
- Thá»i tiá»n bối...
Không thấy ai đáp lại. Chàng sốt ruá»™t chạy đến gần xem. Chá»— ông già ăn xin và Thá»i Tư Tình ẩn nấp, chàng nhá»› rõ ràng có má»™t tảng đá vuông vắng lá»›n ở trước mặt. Lúc này không thấy bóng dáng hai ngưá»i đâu hết.
Như sét đánh ngang tai, chàng bàng hoàng ca thán, ngồi lẩm nhẩm :
- HỠđi đâu cả rồi?
Rồi chàng cất tiếng gá»i lá»›n.
Ngoài tiếng vá»ng lại cá»§a rừng núi, không có ai trả lá»i hết.
Bạch Thái Vân chạy theo sau, dịu dàng nói :
- Thá»i ca ca, anh chá»› vá»™i vàng. Chúng ta hãy kiên trì tìm kiếm, nhất định sẽ gặp.
Thá»i Thiếu Côn lắc đầu nói :
- Em đâu có biết được. Hôm nay nếu không làm được, thì vĩnh viễn không bao giỠgặp ông ta nữa.
Bạch Thái Vân cau mày há»i :
- Sao anh nói năng kỳ dị thế? Tại sao vĩnh viễn không bao giỠgặp lại?
Thá»i Thiếu Côn đưa mắt nhìn quanh bốn mặt, buồn buồn đáp :
- Anh chỉ còn sống được mưá»i giá» nữa.
Bạch Thái Vân gá»i thất thanh :
- Hả? Vì sao?
Chàng gượng cưá»i :
- Vì dùng thuật “Di nguyên bổ thiênâ€. Bây giá» Ä‘ang nhá» vào ná»™i lá»±c chân khí bình sinh má»™t Ä‘á»i mà sống. Không còn bao lâu nữa, khi chấn khí tiêu hao sạch rồi, khí huyết khô cạn là tất nhiên phải chết.
- Di nguyên bổ thiên! Trá»i, anh Ä‘iên rồi hả? Tại sao Ä‘i dụng thuật Di nguyên bổ thiên?
Thá»i Thiếu Côn thở dài :
- Vì lúc bấy giỠkhông còn biết cách nào khác nữa. Dù có hối tiếc cũng vô ích. Chỉ là...
Bạch Thái Vân chận lại :
- Hãy khoan! Äiá»u cần nhất là lo tìm cách chữa trị cho anh hết độc.
Chàng gượng cưá»i nói :
- Vô ích rồi! Cái thuật “Di nguyên bổ thiên†má»™t khi đã thi hành rồi, dù cho Äại la thiên tiên cÅ©ng đành bó tay chịu chết. Cho nên mạng sống cá»§a anh chỉ còn nhiá»u nhất là mưá»i giá» nữa mà thôi.
Nói xong tung mình định nhảy đi.
Bạch Thái Vân nhẹ nhàng như chim én, phi thân đến trước mặt Thá»i Thiếu Côn nói :
- Thá»i ca ca! Anh không nghe được em nói má»™t câu sao?
Thá»i Thiếu Côn lắc đầu nói :
- Anh đã nói rồi, không còn một bộ pháp nào nữa!
- Thành bại do trá»i, cố gắng do mình. Ta cứ liệu cho đúng mức, chứ lẽ nào quá bi quan chán nản như vậy được. Em sẽ Ä‘em hết năng lá»±c để cứu anh.
Thá»i Thiếu Côn nghiến răng :
- Trên Ä‘á»i này không còn cách nào cứu được anh nữa! Vân muá»™i, em khá thông cảm, đừng bận tâm vô ích.
- Nếu thế chả lẽ đã gần đến giỠvĩnh biệt rồi sao?
- Vân muá»™i! Em hãy nên thận trá»ng. Äầu xanh tuổi trẻ, ngày xuân còn dài. Qua má»™t khoảng thá»i gian, em sẽ dần dần quên anh Ä‘i. Chừng đó, em có thể gặp...
Bạch Thái Vân khóc òa :
- Em vĩnh viễn không quên anh được. Nếu quả anh chết thực em cũng chết theo anh. Sống gần nhau, chúng ta nhất định chết cũng gần nhau. Không một mãnh lực nào có thể chia rẽ chúng mình được nữa.
Nàng khóc sướt mướt, giá»t lệ đầm đìa, như cánh hoa lê dưới cÆ¡n mưa gió.
Thá»i Thiếu Côn cảm thấy như đứt từng khúc ruá»™t.
Hồi lâu nàng ngừng khóc, rồi lại gá»i lá»›n :
- Thá»i ca!
- Vân muội!
- Anh, anh hãy ôm chặt lấy em.
Thá»i Thiếu Côn không nói, vòng hai tay ôm Bạch Thái Vân vào lòng.
Chàng Ä‘ang siết chặt thân hình nàng thì Bạch Thái Vân đã dùng phép Ä‘iểm huyệt, Ä‘iểm luôn tám huyệt quan trá»ng cá»§a chàng.
Äá»™ng tác nàng lanh không thể tả. Äến khi chàng biết được thì tất cả trá»ng huyệt Ä‘á»u bị Ä‘iểm trúng cả rồi.
Thá»i Thiếu Côn toàn thân cứng đỠnhư khúc gá»—.
Tuy không cử động được, nhưng tai vẫn nghe, mắt vẫn thấy và miệng cũng còn nói được.
Bất giác chàng gá»i lá»›n :
- Vân muội, đành rằng em có hảo ý cùng anh, nhưng em có biết không, làm như thế là em đã hại anh rồi.
Bạch Thái Vân nước mắt ràn rụa nói :
- Bất kỳ ra sao, cũng phải làm như vậy. Phen này nếu không cứu được anh, em quyết chết theo anh. Bởi em không thể thiếu anh được.
Thá»i Thiếu Côn gá»i nữa :
- Hãy mở ngay huyệt đạo cho anh. Nếu chúng....
Bạch Thái Vân gạt nước mắt, nghiến răng phất tay áo, điểm luôn vào huyệt câm, khiến chàng dứt hẳn.
Rồi ôm chàng, nàng nức nở :
- Thiếu Côn ca ca, bây giá» hãy tạm chịu phiá»n lòng theo em má»™t chút.
Vừa lúc đó có tiếng gá»i :
- Bạch cô nương!
Bạch Thái Vân ngừng bước, hét :
- Ai đó?
Khúc Tự Thủy từ trong bụi cây thoăn thoắt bước ra, run run nói :
- Anh ấy tại sao như thế? Tôi có thể há»i được má»™t vài câu không?
Bạch Thái Vân trợn mắt nói :
- Nếu anh ấy có bá» nào, cô phải Ä‘á»n mạng.
Khúc Tá»± Thá»§y gượng cưá»i nói :
- Tôi xin bằng lòng.
- Cô bằng lòng chết sao?
- Vì tôi đã hại anh ấy. Mặc dù chính anh ấy van nài yêu cầu tôi thi hành thuật đó, nhưng tôi cũng tình nguyện chết theo anh ta.
Bạch Thái Vân cưá»i lạt nói :
- Té ra chị yêu anh ấy đến thế!... Äáng lẽ tôi phải giết chết chị.
Tá» Mãn Kiá»u có ý không bằng lòng, ngá» lá»i nói lá»›n :
- Kể ra chị cùng anh ấy cÅ©ng chưa hẳn là vợ chồng chính thức. Việc gì mà cấm Ä‘oán hay căm tức ngưá»i ta được chứ?
Bạch Thái Vân nổi nóng quát :
- Cô cũng muốn góp phần chăng?
Khúc Tự Thủy vội vàng hét lớn :
- Tứ muội, em không được hỗn láo.
Rồi nàng gượng cưá»i nói vá»›i Bạch Thái Vân :
- Thôi, việc đã lỡ rồi, có hối cÅ©ng vô ích. Hiện giá» giữa chúng ta chỉ còn má»™t tâm nguyện, má»i việc do thiên ý mà thôi.
Bạch Thái Vân lau môi nói :
- Chị muốn gì, cứ nói trắng ra.
- Tôi chỉ xin chị nhận lá»i cho tôi được săn sóc bên cạnh anh ấy.
Bạch Thái Vân ngẫm nghĩ nói :
- Chị có bằng lòng nghe lá»i tôi sai khiến không?
- Chỉ cần cứu được anh ta, dẫu thân này có chết cũng không chối từ.
- CÅ©ng được, miá»…n đừng xảy ra Ä‘iá»u gì đáng tiếc.
Khúc Tự Thủy cảm động nói :
- Cô thật ý bằng lòng rồi chứ?
- Tôi bằng lòng. Nhưng... nếu vạn nhất anh ấy chết đi, tôi sẽ băm cô ra ngàn mảnh.
- Tôi tuyệt đối không trả đòn đâu.
Tá» Mãn Kiá»u không chịu nổi kêu lá»›n :
- Äại thư, không việc gì phải chịu thiệt thòi lá»›n lao như vậy. Trên Ä‘á»i này không thiếu gì con trai đàn ông như Thá»i Thiếu Côn mà đại thư lại chấp nhận Ä‘iá»u ấy. Em thấy không đáng tý nào.
Khúc Tá»± Thá»§y gượng cưá»i nói :
- Äó là má»™t việc làm mà ngoài ra không còn biện pháp nào khác nữa.
Tá» Mãn Kiá»u bất mãn lắc đầu nói :
- Tại sao không còn biện pháp nữa? Chị không hổ thẹn với lương tâm và bổn phận mình vỠtình cảnh của anh ấy. Chuyện gì phải gánh vác hết trách nhiệm.
Khúc Tự Thủy lắc đầu nói :
- Tứ muá»™i, em chưa biết nhiá»u chuyện đâu. Khi nào em biết, chừng ấy em sẽ đồng ý vá»›i việc làm cá»§a chị hôm nay.
Tá» Mãn Kiá»u ngÆ¡ ngác nói :
- Tôi không biết, tôi không tin như vậy. Tôi nghĩ rằng chị là kẻ quá ngây thơ, sau này chị sẽ hối hận.
Bạch Thái Vân hối hả đứng dậy nói :
- Xin giao các ngưá»i chăm sóc cho anh ấy, chúng ta lên đưá»ng thôi.
Khúc Tá»± Thá»§y há»i :
- Bây giỠđịnh đi đâu?
Bạch Thái Vân đáp vắn tắt :
- Bạch Bình sơn!
Khúc Tá»± Thá»§y kinh ngạc há»i :
- Bạch Bình sơn hả? Kiếm ai trên ấy?
- Gia gia tôi.
- Bạch giáo chủ ở Bạch Bình sơn hả?
- Có thể như vậy.
Khúc Tự Thủy ngậm ngùi nói :
- Bạch Bình sÆ¡n cách đây hàng bảy, tám trăm dặm đưá»ng. Dầu có Ä‘i mau lẹ cho mấy, má»™t ngày chưa chắc đã tá»›i nÆ¡i. Anh ấy không thể chỠđợi được. Còn việc gặp Bạch giáo chá»§ thì vẫn chưa biết, mà Bạch giáo chá»§ có chữa trị anh ấy hay không khó lòng mà biết chắc được.
Bạch Thái Vân hứ một tiếngnói :
- Có chữa được hay không thì còn may rá»§i. Hiện nay không có biện pháp nào chữa được những ngưá»i đã sá»­ dụng thuật “Di nguyên bổ thiênâ€. Tuy nhiên chắc chắn gia gia tôi sẽ nghÄ© ra cách nhất thá»i để cứu chữa. Từ đây đến lúc đó chúng ta cần có biện pháp kéo dài cuá»™c sống cá»§a Thá»i ca ca.
Khúc Tá»± Thá»§y vá»™i há»i :
- Có biện pháp kéo dài cuộc sống của anh ấy sao?
Bạch Thái Vân nói :
- Biện pháp ấy khi thá»±c hành sẽ làm hao tổn khí huyết cá»§a cô, cô nương có nhận lá»i thá»±c hành không?
Khúc Tự Thủy không ngần ngại đáp ngày :
- Nếu cứu được mạng sống anh ấy, thân này dù phải nát thành muôn mảnh cÅ©ng khôg ná» hà, huống chi má»™t tý hy sinh nhá», đâu có đáng chi.
Bạch Thái Vân cả mừng nói :
- ÄÆ°á»£c lắm, nếu cô nương đã quyết tâm, bây giá» xin thá»± chành trước xem sao.
- Thực hành cách gì?
- Äá»™ khí dẫn huyết.
- Äá»™ khí dẫn huyết hả?
- Tôi đoán trước cô không bằng lòng rồi.
- Không, tôi sẵn sàng bằng lòng.
Nàng vừa nói vừa cởi cái nút đựng nước ra.
Tá» Mãn Kiá»u vá»™i kêu lá»›n :
- Äại thư, không nên thế! Chuyện gì mà chị phải chịu thiệt thòi như vậy?
Nàng lách mình xông tới, chận ngay trước mặt Khúc Tự Thủy, thò tay giật lấy cái túi đựng nước.
Nhưng Khúc Tự Thủy không bằng lòng. Nàng phải đành thôi.
Khúc Tá»± Thá»§y không chút ngần ngại, rút má»™t con dao nhá» trong bá»c, mau lẹ chích vào cổ tay má»™t nhát, máu tươi vá»t ra như suối.
Bạch Thái Vân đưa cái túi hứng lấy, không bao lâu máu ra đầy nửa túi.
Nàng bảo :
- Äá»§ rồi!
Khúc Tá»± Thá»§y vá»™i vàng vận công chỉ huyết, rồi nhắm mắt ngồi Ä‘iá»u tức.
Máu đổ ra gần ba chén uống nước, khiến mặt nàng tái nhợt, khí huyết hao tổn khá nhiá»u.
Tá» Mãn Kiá»u vá»™i vàng lấy tay áp vào huyệt bối tâm cá»§a Khúc Tá»± Thá»§y, dùng công lá»±c bản thân giúp nàng Ä‘iá»u tức, mau phục hồi nguyên khí.
Một lúc khá lâu, Khúc Tự Thủy khôi phục chân nguyên, da mặt trở nên hồng lại. Nàng tức khắc ngưng vận công, mở bừng hai mắt.
Bạch Thái Vân đỡ Thá»i Thiếu Côn dậy.
Mặc dầu huyệt đạo bế tắc, không cá»­ động nói năng được, nhưng má»i việc xảy ra chàng Ä‘á»u hiểu rõ ràng.
Sau khi đỡ chàng ngồi dậy, nàng vội dùng bàn tay nhỠnhắn ấn vào sống lưng chàng.
Công diệu xuất chưởng cá»§a nàng rất đặc biệt, dùng nắn bóp, không phải mân mê vào ngưá»i.
Dù nói là ấn vào sống lưng, nhưng thật ra tay nàng vẫn để cách da gần ba tấc, không bao giỠấn mạnh xuống.
Ngưá»i ngoài nhìn vào, hình như là chuyện chÆ¡i, nhưng rất tổn hao sức lá»±c.
Má»™t lát sau, ngưá»i nàng đã đổ mồ hôi lấm tấm, chứng tỠđã tiêu hao chân lá»±c khá nhiá»u.
Tài sản của anhhe1281

  #69  
Old 19-04-2008, 08:14 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 70

Äá»™ khí dẫn huyết



Hai tay Bạch Thái Vân cứ chá»n vá»n xung quanh sống lưng Thá»i Thiếu Côn. Cá»­ chỉ này má»—i lúc càng thong thả, nhưng hình như càng tổn hao nguyên lá»±c nhiá»u hÆ¡n. Những giá»t mồ hôi cứ thánh thót nhá» xuống, càng lúc càng nhiá»u.
Thá»i Thiếu Côn lúc đầu ngồi yên không nhúc nhích, sau dần run run và má»™t lát sau, toàn thân chàng cÅ©ng theo nhịp tay cá»§a Bạch Thái Vân, run lên không ngá»›t.
Hai tay của chàng đã bắt đầu cử động.
Sau đó hai hàm răng chàng khẽ động đậy, miệng há ra, há»ng đã có má»™t luồng hấp lá»±c rất mạnh.
Nàng đưa cái túi ká» vào miệng chàng. Máu tươi theo hấp lá»±c tuôn vào cổ há»ng, trong phút chốc đã hết ngay.
Bạch Thái Vân thở phào một cái, xua hai tay nói :
- Cứ như thế này, chàng sống thêm được mấy ngày nữa, chúng mình cũng bớt lo đôi chút và thư thả.
Nghỉ một lúc sau, nàng nói :
- Khúc thư thư, lần này chị hiến máu tươi cho anh ấy uống để kéo dài mang sống. Lần sau, nếu còn cần dùng thì lấy máu của tôi.
Khúc Tự Thủy cảm động nói :
- Không, dá»c đưá»ng chúng mình có gặp phải quân địch. Bạch muá»™i cần phải bảo vệ chàng.
Bạch Thái Vân dìu Thá»i Thiếu Côn đứng dậy, há»i :
- Khúc thư thư có đi thêm được không?
Khúc Tự Thủy nói :
- Tôi không đến nỗi vô dụng như thế đâu. Và nếu cần, tứ muội có thể giúp tôi một lúc.
Bạch Thái Vân bồng Thá»i Thiếu Côn Ä‘i trước, Khúc Tá»± Thá»§y cùng Tá» Mãn Kiá»u nối bước theo sau.
Quanh vùng rừng núi hoang vu, ba bóng ngưá»i phóng Ä‘i khi ẩn khi hiện như ma trÆ¡i, không bao lâu chẳng còn thấy đâu nữa.
Ngày hôm sau, dưới chân núi Bạch Bình sÆ¡n, ba bóng ngưá»i lại xuất hiện.
Bạch Bình sÆ¡n không phải là núi cao chót vót, nhưng địa thế rất hiểm trở, vì đá dá»±ng vách đứng thật khó Ä‘i. Chật vật suốt ngày, ba ngưá»i con gái má»›i leo tá»›i đỉnh núi.
Khi đến nÆ¡i, cả ba Ä‘á»u thất vá»ng.
Trên đỉnh núi ngoài cánh rừng thu gió thổi cành lá xào xào, cây cối dá»c ngang không thấy má»™t ngôi chùa, cảnh miếu cùng không có nhà hay lá»u quán gì hết.
Không hiểu tại sao Giáo chủ Bạch Công Lăng lại ở chốn này.
Khúc Tự Thủy nói :
- Vân muội, trước kia cô có đi qua ngõ này lần nào chưa?
Bạch Thái Vân đưa mắt nhìn quanh đáp :
- Chưa.
Khúc Tá»± Thá»§y ngạc nhiên há»i :
- Tại sao lại biết lệnh tôn ở đây?
Bạch Thái Vân đáp :
- Khi chia tay, phụ thân tôi có dặn cứ tới chốn này sẽ gặp nhau.
- Thế có hẹn nhật kỳ nào không?
- Không! Thật ra tôi cÅ©ng không há» nghÄ© đến việc Ä‘i tìm ngưá»i.
- Tại sao?
- Vì tôi bá»±c mình nên không chịu ở vá»›i ngưá»i, mà bá» ra Ä‘i.
- Cô tại sao lại bực mình với bậc sinh thành của mình?
Bạch Thái Vân cưá»i gượng rồi lắc đầu nói :
- Tôi muốn kiếm má»™t ngưá»i hợp tham đào luyện “U Hạo thần công†nên tìm vào Trung Nguyên, nhưng phụ thân tôi lại phản đối. Nhưng thấy tôi cả quyết, ngưá»i có dặn rằng, sau khi tham luyện thần công xong, khi đến núi Bạch Bình sÆ¡n, ngưá»i sẽ đến gặp.
Tá» Mãn Kiá»u cưá»i nói :
- Bạch cô nương, hình như Giáo chủ chỉ có một mình cô nương là con phải không?
Bạch Thái Vân ngạc nhiên há»i :
- Tại sao cô biết?
Tá» Mãn Kiá»u cưá»i ranh mãnh đáp :
- Nếu không thì khi nào lại quá nuông chiá»u, để cô ra Ä‘i má»™t mình khá»i nhà như thế.
Bạch Thái Vân thấy ngượng, cưá»i khá»a lấp rồi nói luôn :
- Thôi, đừng bàn chuyện xa vá»i nữa. Hãy tính đến công việc cá»§a chúng ta. Bây giá» phải làm sao đây?
Äây là vấn đỠcay độc nhất làm cho cả ba chỉ biết băn khoăn lo lắng mà chưa có biện pháp nào giải quyết.
Cứ tính theo thá»i gian, thì hiện nay Thá»i Thiếu Côn chỉ sống còn ba giá» nữa thôi.
Dù có tìm ra Vu Cổ giáo chủ, cũng chưa chắc có thể cứu nổi mạng chàng.
Huống chi trong cảnh rừng núi hoang vu man mác, không có bóng ngưá»i, biết nÆ¡i nào mà tìm kiếm.
Há»a may là tiếp tục thi hành thuật “Äá»™ khí dẫn huyết†má»™t lần nữa, để tạm kéo dài cuá»™c sống cá»§a chàng, hầu gặp má»™t sá»± may mắn bất ngá» nào chăng.
Tuy nhiên phương pháp độ khí dẫn huyết không thể kéo dài mãi, nhiá»u nhất chỉ ba lần mà thôi. Nếu không, tâm kinh thừa máu sẽ bị nghẹt hÆ¡i mà chết.
Tá» Mãn Kiá»u thì khác hẳn hai nàng Bạch Thái Vân và Khúc Tá»± Thá»§y. Bản chất nàng còn ngây thÆ¡ vô tư lá»±, đối vá»›i phong cảnh nên thÆ¡ hùng vÄ© chốn này rất thích hợp, nên trong lòng thấy vui vẻ thú vị vô cùng. Tuy nhiên nàng cÅ©ng e dè, không dám bá»™c lá»™ sá»± ham thích cá»§a mình, trong khi má»i ngưá»i Ä‘ang sống trong Ä‘au khổ. Vì vậy nàng cÅ©ng chỉ ngấm ngầm đưa mắt thưởng thức những phong cảnh xung quanh đó mà thôi.
Bá»—ng nhiên từ trong khu rừng rậm cách xa chừng mấy dặm, có má»™t vệt khói trắng tá»a lên.
Tá» Mãn Kiá»u mừng quá vá»™i kêu lên :
- Äại thư...
Khúc Tá»± Thá»§y lên tiếng há»i :
- Có việc gì lạ thế tứ muội?
Tá» Mãn Kiá»u đưa tay chỉ vá» phía xa xa nói :
- Tìm thấy rồi. Lệnh tôn của Bạch cô nương nhất định đang ở nơi đó.
Bạch Thái Vân và Khúc Tự Thủy vội vàng chạy ra, đưa mắt ngắm nhìn vỠphía vệt khói đang bốc lên.
Tá» Mãn Kiá»u thúc giục :
- Còn chỠgì nữa mà không đến nơi xem thử. Mau lên chứ!
Khúc Tự Thủy lắc đầu nói :
- Chưa chắc nÆ¡i đó là ngưá»i mà chúng mình Ä‘ang tìm kiếm.
Tá» Mãn Kiá»u cau mày há»i :
- Tại sao?
Khúc Tự Thủy nói :
- Bạch giáo chá»§ là lãnh tụ má»™t giáo phái, đâu phải bá» hết tùy tùng ít ra cÅ©ng phải có má»™t vài chục ngưá»i Ä‘i theo. Như thế tất nhiên phải có bố trí ngưá»i cảnh giá»›i, chứ đâu lại vắng lặng như thế này.
Bạch Thái Vân nói :
- Phải đấy, gia gia tôi phen nào Ä‘i vào Trung Nguyên cÅ©ng phải có bốn Äại đưá»ng chá»§, năm Há»™ pháp, mưá»i Hương chá»§ để há»™ giá. Nếu có ngưá»i nào Ä‘i đến gần ngưá»i ba dặm sẽ bị phát giác ngay.
Khúc Tự Thủy nói :
- Nhưng bất kỳ là ai, mình cũng cần dò xét thử cho biết.
Tá» Mãn Kiá»u đã có ý muốn đó từ lâu, khi nghe Khúc Tá»± Thá»§y ngá» lá»i, nàng đã lanh lẹ nói ngay :
- Äại thư, để em Ä‘i trước mở đưá»ng nhé.
Rồi không chỠchị bằng lòng, nàng đã như cánh yến lìa tổ lao vút lên không trung, nhắm chỗ có khói bay tới.
Chá»— vết khói Ä‘en bay lên là má»™t khu rừng rậm rạp. Lúc này tuy đã cuối thu nhưng trong rừng Ä‘á»u là những tùng bách xanh tươi, nên cành lá xum xuê rậm rạp, đứng xa không phân biệt được thứ gì bên trong.
Làn khói Ä‘en trong khu rừng vẫn tiếp tục bay lên, gặp cÆ¡n gió thoảng qua, tá»a ra bốn mặt như mây mù vừa tan. Xung quanh cÅ©ng bị bao phá»§, hình như má»™t đám mây khổng lồ, đồng thá»i có mùi thÆ¡m thoáng qua đưa đến.
Khúc Tự Thủy cau mày nói :
- Lạ quá, mùi thơm này không giống mùi thơm do nấu cơm, hình như là mùi thơm của gỗ đàn hương bị đốt cháy.
Bạch Thái Vân cũng nói theo :
- Quái nhỉ, quái lạ quá, chẳng lẽ...
Tá» Mãn Kiá»u cưá»i hì hì nói :
- Tôi đã quan sát kỹ, phía ngoài rừng không có ngưá»i mai phục, trong rừng cÅ©ng không có cuồng đồ ác bá. Bạch giáo chá»§, tất nhiên cÅ©ng là má»™t ngưá»i ẩn cư, biết đâu ngưá»i ấy lại không thể chữa khá»i cho Thá»i thiếu hiệp.
Khúc Tự Thủy nói :
- Em biết gì mà phá»ng Ä‘oán.
Tá» Mãn Kiá»u bá»±c tức nói :
- Äiá»u rất đơn giản là cứ nhìn phong cảnh nÆ¡i này cÅ©ng có thể dá»± Ä‘oán được.
Khúc Tá»± Thá»§y và Bạch Thái Vân cứ mãi lo cho sức khá»e cá»§a Thá»i Thiếu Côn, nên không còn bụng dạ nào ngắm nhìn phong cảnh nữa.
Khi nghe Tá» Mãn Kiá»u nhắc đến, hai ngưá»i để ý nhìn lại.
Nhìn bốn bá» núi cao bá»c kín, bên trong hình như cái lòng chảo vÄ© đại. Vách đá dá»±ng đứng, nước nguồn chảy róc rách quanh năm. Thêm những cây tùng bách má»c lên chi chít, quả nhiên là cảnh tượng thật thanh tao thoát tục, vừa hùng tráng vừa nên thÆ¡.
Khúc Tự Thủy gật gù nói :
- Quả là một nơi ẩn cư lý tưởng.
Bạch Thái Vân nói :
- Có lẽ đích thị là địa phương này rồi. Phong cảnh u nhàn cÅ©ng có thể chứng minh ngưá»i ở đây tâm địa tốt...
Nàng nói chưa dứt lá»i, Khúc Tá»± Thá»§y đã đưa tay chỉ và nói gấp :
- Vệt khói bay lên từ nÆ¡i kia. NÆ¡i đó nhất định có ngưá»i.
Cả ba ngưá»i phi nhanh vá» hướng có vệt khói. ÄÆ°á»ng dốc thoai thoải, địa thế ngày càng bằng phẳng. Cả ba Ä‘ang Ä‘i vào thung lá»§ng.
Äi gần đến, đột nhiên Tá» Mãn Kiá»u kêu lên :
- Äàng kia có mấy ngôi nhà, nhất định vệt khói từ đó bay lên.
Cả ba đi càng nhanh hơn. Mùi hương ngày càng thơm. Bỗng Bạch Thái Vân cảm thấy đầu óc choáng váng. Nàng vội la lớn :
- Hương độc! Rá»i khá»i đây ngay.
Nhưng trễ rồi, cả ba đã bị trúng độc nặng từ từ ngã xuống bất tỉnh.
* * * * *
Thá»i Thiếu Côn chợt choàng tỉnh dậy. Chàng không biết mình đã ngất Ä‘i bao nhiêu lâu. Chợt chàng ngá»­i thấy má»™t mùi hương thoang thoảng. Những mùi hương thoang thoảng nÆ¡i đây quả là mùi phấn son. Bao nhiêu chăn nệm nÆ¡i đây quả là đồ dùng cho con gái, tại sao hỠđặt mình nằm trên giưá»ng này?
Nghĩ đến đây bất giác chàng hổ thẹn đỠbừng đôi má.
Thế rồi chàng từ từ đưa mắt nhìn qua má»i vật bài trí trong căn phòng này.
Mưá»i cây nến khổng lồ đặt hai hàng, cháy sáng rá»±c, chỉ có má»™t cái sập để giữa phòng. Hình như đây là nÆ¡i má»›i dá»n vá» chứ không phải là đã có ngưá»i ở từ trước.
Chàng đưa mắt nhìn vá» phía trước bá»—ng chạm phải má»™t vật gì Ä‘o Ä‘á», có vẻ dị thưá»ng.
Chàng giật mình định thần nhìn kỹ thì đó là má»™t ngưá»i Ä‘ang ngồi xổm trên đất, đầu cúi gục xuống giữa hai đầu gối, má»›i nhìn không phân biệt được là cái gì.
Chàng ngó mãi không biết kẻ đó là ai, mặt mày ra sao, nhưng cứ theo màu đỠcá»§a hàng may có thể Ä‘oán được đó là má»™t ngưá»i đàn bà.
Chả lẽ đó là Trang chủ Phụng Nghi trang?
Nhưng không lý má»™t Trang chá»§ lại chịu nhưá»ng giưá»ng cho má»™t ngưá»i khác rồi mình lại ngồi xổm trên mặt đất như vậy.
Công lá»±c đã phục hồi như xưa, chàng tức tốc nhảy phóc khá»i giưá»ng, má»™t mặt thá»§ thế phòng bị có Ä‘iá»u bất trắc xảy ra, má»™t mặt ho lên má»™t tiếng khá lá»›n để đánh thức ngưá»i ấy dậy.
Nhưng ngưá»i ấy vẫn ngồi lặng thinh, ngáy như sấm.
Thá»i Thiếu Côn cau mày bước lại. Chàng cố dằn bước chân nặng chịch, dầu kẻ ngá»§ mê đến đâu cÅ©ng phải giật mình.
Nhưng ngưá»i đó vẫn ngá»§ yên. Thân hình như má»™t quả cầu không nhúc nhích.
Thá»i Thiếu Côn sẽ đá nhẹ má»™t cái. Tuy nhẹ nhưng cÅ©ng có vận má»™t ít lá»±c đạo.
Ngưá»i kia Ä‘ang ngá»§ say không đỠphòng, bị đá chá»ng ngược lên cao rồi lá»™n nhào xuống lông lốc kêu lá»›n :
- Má Æ¡i, ngưá»i ta muốn giết con.
Thá»i Thiếu Côn sá»­ng sốt nghÄ© thầm :
- “Khổ thật, Ä‘i đâu rồi cÅ©ng gặp mãi thứ quá»· quái báo Ä‘á»i này hoàiâ€.
Rồi sá»±c nhá»› đến chăn êm gối thêu mà mình vừa dùng là cá»§a ngưá»i ấy, chàng cảm thấy rùng mình ghê tởm quá.
Ngưá»i ấy chính là cô gái yêu quý cá»§a Long Thá»§ Vu Bà, là Tư Mã Huệ.
Nhưng không biết sao gặp tại chốn này.
Thá»i Thiếu Côn vừa sợ vừa giận buá»™t miệng há»i :
- Thì ra là mày, mày đã lừa chúng ta đến đây.
Tư Mã Huệ bị đá choáng váng ngưá»i, mặt mày ngÆ¡ ngác, nhìn chàng ấp úng nói :
- Tôi... tôi không biết gì hết.
Thá»i Thiếu Côn cÅ©ng nghÄ© không ra.
Màn kịch tại chùa Thánh Tích tại Tam Tiên Lĩnh dần dần hiện ra trong ký ức.
Mẹ con Long Thá»§ Vu Bà đã bị Lệ Minh Nguyệt cho uống “Bách Thiá»m hoànâ€, cùng Äá»™c Vương Sa Thiên Lý đã hóa thành làm nô lệ cho nàng. Như thế tá»± nhiên hỠđã tuân lệnh chá»§ nhân tìm cách lừa dối đưa mình cùng Bạch Thái Vân vào trong.
Bây giỠchàng mới nhận ra sự thật.
Chàng nghĩ bụng :
- “À, ra thế, việc này do Lệ Minh Nguyệt sắp đặt cả. Nàng đã rá»i khá»i Thánh Tích tá»± rồi mà vá» lập cÆ¡ sở căn cứ nÆ¡i đây.
Cứ nhìn cái tên “Phụng Nghi thôn†cÅ©ng Ä‘oán được là nàng dụng ý lập nghiệp lâu dài tại xứ này rồiâ€.
Suy nghÄ© xong, chàng lá»›n tiếng há»i :
- Trang chủ đâu rồi?
Tư Mã Huệ đã hoàn toàn bình tÄ©nh, cưá»i hì hì đáp :
- Tôi không biết. Chỉ biết là Trang chủ dặn tôi coi chừng anh mà thôi.
- Coi chừng tôi?
Thá»i Thiếu Côn cưá»i lạt há»i thêm :
- Cô coi chừng tôi nổi không?
Tư Mã Huệ Ä‘iá»m nhiên trả lá»i :
- Tôi không biết.
Hai mắt nàng đỠngầu và lỠđỠnhìn thẳng vào Thá»i Thiếu Côn tá»±a hồ như quen biết, nhưng có lẽ chưa biết nên xá»­ trí ra sao mà thôi.
Thá»i Thiếu Côn cảm thấy khó chịu. Chàng đưa mắt nhìn quanh thấy cá»­a hang đóng kín mít, không má»™t lối ra.
Chàng nổi nóng đánh ra một chưởng.
Thình lình có tiếng chuyển động ken két, cánh cửa đá từ từ mở ra.
Tài sản của anhhe1281

  #70  
Old 19-04-2008, 08:15 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 71

Tình yêu nồng nhiệt oán hay duyên



Cánh cửa vừa mở rộng, bên trong một nữ lang ăn mặc thật lộng lẫy nhẹ nhàng uyển chuyển bước ra. Quả nhiên là Lệ Minh Nguyệt.
Äi theo nàng là Long Thá»§ Vu Bà và Äá»™c Vương Sa Thiên Lý. Hai ngưá»i cứ lầm lì bước theo không nói má»™t lá»i.
Tư Mã Huệ nói luôn má»™t tràng bằng những lá»i ríu rít như chim kêu không phân biệt được, rồi chạy vá» phía Long Thá»§ Vu Bà.
Thá»i Thiếu Côn tuy ngạc nhiên nhưng cố làm ra vẻ bình tÄ©nh há»i :
- Không ngỠlại gặp Lệ cô nương nơi đây.
Lệ Minh Nguyệt tươi như hoa hồng buổi sớm, hớn hở nói :
- Có ngỠđâu lại xảy ra nhiá»u việc như thế nhỉ?
Thá»i Thiếu Côn đáp :
- Phải, bây giỠtôi mới sống sót nhìn lại được mặt cô nương. Tuy có muộn một chút, nhưng...
Lệ Minh Nguyệt lẹ miệng nói :
- Những cÅ©ng có thể cứu được kịp thá»i, phải không anh?
Thá»i Thiếu Côn cưá»i lạt, nói :
- Äúng lắm, hôm nay chúng ta có thể Ä‘em ra thanh toán món nợ cÅ© được rồi. Trong Thanh Tích tá»± tại Tam Tiên LÄ©nh.
Nói đến đây chàng bỗng đùng đùng nổi giận, rút thanh Dương kiếm cầm nơi tay.
Thì ra từ lúc mê man, bị bắt cho đến thá»i gian nằm trong phòng đá, thanh bảo kiếm vẫn ở trên vai không bao giá» rá»i khá»i mình.
Lệ Minh Nguyệt cứ tá»§m tỉm cưá»i không nói.
Thá»i Thiếu Côn vung thanh kiếm báu, mặt hằm hằm nói tiếp :
- Cô đã thi hành má»™t thá»§ Ä‘oạn lừa dối bên trong, bá» ngoài giả ân giả nghÄ©a để làm gì? Không ngá» cô phái hai ngưá»i giả kế đưa đưá»ng để thừa dịp đánh tráo những văn kiện bí mật? Cô không thấy thẹn vá» hành động đê hèn như vậy sao?
Lệ Minh Nguyệt vẫn không rá»i nụ cưá»i trên đôi môi đỠmá»ng :
- Lúc ấy tôi hận anh không thể tả. Tôi chỉ muốn mượn bàn tay của Chí Tôn để xé xác anh ra làm trăm mảnh mới hả lòng.
- Äáng tiếc là mưu mô chưa thành tá»±u tôi không bị chết vì tay cô, có lẽ cô không bằng lòng và thất vá»ng chút ít.
Lệ Minh Nguyệt lắc đầu cưá»i nói :
- Không thất vá»ng chút nào hết...
Rồi nàng liếc mắt khẽ cưá»i tá»§m tỉm nói luôn :
- Thá»i đại hiệp, nếu tôi cố tình sát hại thì ngưá»i tránh sao cho khá»i. Khi nãy...
Nói đến đây nàng nhìn chàng cưá»i rồi không nói nữa.
Thá»i Thiếu Côn nghÄ© bụng :
- “Nàng nói có lý lắm. Khi nãy giá nàng muốn ám sát mình thật dễ như trở bàn tay.
Nàng đã dùng thuốc mê đáng ngã Bạch Thái Vân, Khúc Tá»± Thá»§y và Tá» Mãn Kiá»u rồi, huyệt đạo cá»§a mình lại bị bế tắc thêm trúng độc, mê man, chẳng còn mảy may công lá»±c. Nàng Ä‘ang căm hận mình, nhưng tại sao không hạ thá»§ lại còn giải huyệt cho mình, hóa tan các độc tố, làm khôi phục lại công lá»±c, ngay cả thanh bảo kiếm cùng để y nguyên trên vai. Như thế nghÄ©a làm sao?â€
Suy nghÄ© má»™t chập, chàng chẳng nghÄ© được câu trả lá»i cho hợp, gượng cưá»i nói :
- Äó là tại cô đã bá» qua má»™t cÆ¡ há»™i tốt!
Lệ Minh Nguyệt dịu dàng nói :
- Có thể nói như vậy được. Thật ra từ khi ở trong Thánh Tích tá»±, nhìn thấy anh ra khá»i, tôi đã có ý hối tiếc rồi.
Thá»i Thiếu Côn vừa cưá»i gằn vừa nói :
- Có thể trên Ä‘á»i này không có gì độc ác bằng tâm địa phụ nữ. Cứ như ý niệm đó và sá»± bố trí này, cô nương quả là má»™t ngưá»i cay độc nhất. Nhưng hiện nay có ai ngỠđược là cô nương đã đổi ý, bày những trò khác, thật là...
Lệ Minh Nguyệt há»i :
- Như vậy anh định đối phó ra sao?
- Sẽ giết cô.
Nói dứt lá»i, chàng không e dè gì nữa, vung kiếm chém luôn.
Trong lúc căm giận, đưá»ng kiếm chém ra vá»›i thập thành lá»±c đạo, xé gió veo veo, ánh sáng chói rợn ngưá»i, lóe mắt, chém vào lưng nàng.
Nếu quả chém thực thì Lệ Minh Nguyệt đã đứt tiện làm hai rồi.
Nguyên nhân khiến chàng căm hận sâu sắc nhất là việc Lệ Minh Nguyệt cho hai ngưá»i đưa đưá»ng ra khá»i Thánh Tích tá»± để lừa dịp tráo mất chứng vật và văn kiện trong gói mà chàng vẫn luôn luôn mang kỹ trong ngưá»i.
Chính vì cá»› đó mà ná»—i oán thù giữa Chí Tôn giáo chá»§ cùng Thá»i Tư Tình vẫn không cởi mở được, sá»± hiểu lầm cứ kéo dài mãi và cÅ©ng do đó mà Chí Tôn giáo chá»§ đã dùng “Hương Vân độc†làm mê man đánh ngã chàng cùng Bạch Thái Vân.
Ngay đến việc nhá» Khúc Tá»± Thá»§y dùng thuật “Di nguyên bổ thiên†rồi tìm đến Bạch Bình sÆ¡n để lá»t vào tròng Lệ Minh Nguyệt nữa, cÅ©ng Ä‘á»u do đó mà ra hết.
Càng nghe càng căm hận đến nỗi chàng không còn do dự, quyết đưa tay chém xuống một kiếm cho rồi.
Nhưng thanh kiếm vừa xuống đến nÆ¡i chàng vá»™i thu vá», không chém được.
Thấy chàng cứ lặng thinh nhìn mình, Lệ Minh Nguyệt mở lá»i :
- Không cay độc chẳng phải là trượng phu. Má»™t đưá»ng kiếm anh định giết tôi vừa rồi cÅ©ng chỉ là hành động cay độc rồi.
Thá»i Thiếu Côn tức quá, nhưng chẳng biết nói gì.
Chập sau, chàng mới từ từ nói :
- Bình sinh tôi là ngưá»i ân oán rất phân minh. Tôi trách cô nương có ngưá»i hành vi quái gở khiến ngưá»i ta khó lòng mà nhịn được.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i giòn tan nói :
- Chà, tốt quá, anh quả là con ngưá»i ân oán phân minh thật! Này chàng há» Thá»i kia! Cứ tá»± vấn lương tâm mà nhá»› lại trưá»ng hợp nào tôi đã cứu mạng anh. Khi má»›i gặp Äá»™c Vương Sa Thiên Lý, nếu không có gặp mặt tôi, có lẽ anh muốn sống chẳng xong, muốn chết cÅ©ng chẳng được, rồi biến thành má»™t bù nhìn cho Äá»™c Vương dùng làm nô lệ Ä‘á»i Ä‘á»i. Anh còn nhá»› đấy chứ?
Thá»i Thiếu Côn cảm thấy cÆ¡n bá»±c tức giận đã lắng dịu Ä‘i nhiá»u. Chàng lắp bắp nói :
- Tôi đâu phải con ngưá»i vô ân. Chỉ vì tôi không chịu nổi những thá»§ Ä‘oạn bịp bợm ác nghiệt cá»§a cô, khiến cho tôi sống cÅ©ng không khác nào đã chết rồi. Cho nên...
Lệ Minh Nguyệt cưá»i nói :
- Thôi, đừng nói là tôi đã bịp bợm anh, mà chỉ thử tìm hiểu vì sao tôi lại bịp anh như vậy?
Thá»i Thiếu Côn hứ má»™t tiếng đáp :
- Việc đó cần há»i ngay cô.
Lệ Minh Nguyệt nói nhá», giá»ng nói có vẻ thành thật và thiết tha.
- ÄÆ°á»£c rồi, để như thế này, tưởng cÅ©ng không cần phải úp mở gì nữa. Sở dÄ© như vậy cÅ©ng chỉ vì má»™t chữ... yêu mà thôi.
Thá»i Thiếu Côn rúng động cả ngưá»i, lẩm bẩm nói :
- Yêu, lại yêu nữa?
Lệ Minh Nguyệt cúi đầu xuống như nói lớn :
- Phải, tôi đã yêu anh, đó là sá»± dÄ© nhiên, còn chối cãi được nữa. Lúc đầu tôi đã tìm đủ má»i cách để lấy được anh. Nếu không thi hành được như ý muốn, tôi chỉ muốn thá»§ tiêu anh. Vì không lấy được anh, tôi không thể để lá»t vào tay má»™t ngưá»i nào khác nữa.
Tiếng nói của nàng nhỠdần rồi trở nên nức nở. Mặc dù cố gắng giữ thái độ thản nhiên lạnh nhạt, nhưng hai vành mi đã đẫm lệ, thổn thức từng hồi.
Nghỉ một chập, nàng nức nở nói tiếp :
- Nhưng nếu tôi sát hại được anh, cÅ©ng không thể nào làm vÆ¡i bá»›t được sá»± Ä‘au khổ tá»± đáy lòng, trái lại sẽ khiến cho tôi suốt Ä‘á»i áy náy không yên. Ngưá»i anh đã trở thành má»™t yếu tố quan trá»ng mà suốt Ä‘á»i tôi không thể thiếu được nữa.
Thá»i Thiếu Côn cảm thấy như má»™t tảng đá ngàn cân đè nặng trên ngá»±c, suýt phải nghẹt thở.
Chàng cũng không biết làm sao được, lắc đầu than rằng :
- Nhưng tại sao cô nương lại yêu tôi?
Lệ Minh Nguyệt cau đôi mày liễu, lắc đầu nói :
- Tôi đã nói rồi, đây là má»™t Ä‘iá»u không còn cách nào cứu vãn nổi. Tôi vẫn biết là Ä‘iá»u vô lý nhưng không thể tránh được. Tôi đã tá»± ngăn cấm lòng mình hàng trăm hàng vạn lần để khá»i yêu anh, nhưng vẫn không sao thá»±c hiện nổi. Dầu anh tức giận, mắng nhiếc, nguyá»n rá»§a tôi, tôi cÅ©ng vẫn má»™t dạ yêu anh. Hình ảnh anh đã ngá»± trị trong lòng này, muốn vứt bá» Ä‘i, quên Ä‘i mà không được.
Thá»i Thiếu Côn gượng cưá»i nói :
- Tôi vô cùng cảm kích đối với tấm lòng chiếu cố của cô nương, nhưng đó là một vùng không thể được.
Lệ Minh Nguyệt nhìn thẳng vào mặt chàng, nghiêm trang há»i :
- Vì sao không thể được?
Thá»i Thiếu Côn ấp úng nói :
- Vì rất nhiá»u nguyên nhân. Má»™t là tôi và Bạch Thái Vân đã kết duyên vợ chồng. Bất cứ vì sao tôi cÅ©ng không thể nào phụ lòng nàng được. Hai là...
Lệ Minh Nguyệt ngắt lá»i chàng :
- Trong lúc ở động NgÅ© Hành tại Vô Nhân cốc, anh cÅ©ng đã thốt lá»i thá» non hẹn biển. Trong Nghênh Xuân các, giữa hai đứa tuy chưa xảy ra Ä‘iá»u gì tá»™i lá»—i nhưng cùng nhau chung sống mấy ngày, trai thanh gái lịch, suốt ngày đêm cạnh bên nhau má»™t phòng.
Thá»i Thiếu Côn cau mày nói :
- Äó chỉ là Ä‘iá»u quyá»n biến, nàng không hiểu sao?
Chàng thừa biết có nói nhiá»u cÅ©ng vô ích, thở dài má»™t tiếng, lãng sang chuyện khác :
- Chỉ xa nhau má»™t thá»i gian ngắn, không ngá» võ công cá»§a cô nương tiến bá»™ quá mức. Hiện nay, dù Chí Tôn giáo chá»§ cÅ©ng chưa chắc ăn đứt được cô.
Lệ Minh Nguyệt lắc đầu nói :
- BỠngoài như thế. Nhưng công lực của tôi vẫn y nhữ cũ, chẳng có gì là tiến bộ cả.
Thá»i Thiếu Côn ngạc nhiên nói :
- Như vậy sao hồi nãy...
- Anh khá»i phải ngạc nhiên, chẳng có gì lạ hết. Tôi có mặc má»™t chiếc giáp vàng, bất cứ thần Ä‘ao bảo kiếm cÅ©ng không xâm phạm vào mình được. Hồi nãy, tuy anh thu kiếm, nhưng riêng má»™t sá»± động chạm nhẹ cá»§a thanh Dương kiếm cÅ©ng có uy lá»±c mãnh liệt, nếu không có áo giáp này, tôi cùng đã thá» thương rồi.
Thá»i Thiếu Côn chưa hết hồ nghi, há»i lại :
- Nhưng cứ như sức mạnh cá»§a kiếm phong đưa ra, ít ra cÅ©ng phải đẩy cô Ä‘i xa ngoài má»™t trượng, tại sao cô vẫn Ä‘iá»m nhiên không lay chuyển.
Lệ Minh Nguyệt mỉm cưá»i nói :
- Nếu nói ra cho anh biết cÅ©ng chẳng sao. Không giấu gì anh, đó là vì công lá»±c cá»§a anh sụt lùi, chứ không phải công lá»±c cá»§a tôi Ä‘ang tiến. Tuy tôi đã giúp anh trở hết độc tố, giải được các huyệt đạo, nhưng lại cho anh uống má»™t số “Băng Phách tánâ€. Thuốc này có thể làm cho công lá»±c cá»§a anh tan mất trong vô hình mà anh không biết được.
Thá»i Thiếu Côn lắc đầu tá» vẻ không tin.
Lệ Minh Nguyệt nói tiếp :
- Anh tin tưởng rằng công lá»±c cá»§a mình còn nguyên vẹn phải không? Sá»± mầu nhiệm cá»§a “Băng Phách tán†là ở chá»— đó. Này nhé! Lúc vừa thức dậy, công lá»±c vẫn còn. Nhưng khi vận công thì “Băng Phách tán†tá»± nhiên có tác dụng tức thá»i làm cho công lá»±c cá»§a anh tiêu tan Ä‘i mà tá»± anh không há» hay biết.
Nghỉ một lát, nàng nói :
- Nếu không tin, anh thử thí nghiệm một chút xem sao?
Thá»i Thiếu Côn tra kiếm vào vá», vung tay đánh mạnh má»™t chưởng vào vách đá vá»›i mưá»i thành công lá»±c.
Không có gì xảy ra hết.
Thá»i Thiếu Côn ngậm ngùi nhìn Lệ Minh Nguyệt nói :
- Tôi vÄ©nh viá»…n oán cô suốt Ä‘á»i. Dù cô có thi hành mưu mô xảo quyệt gì cÅ©ng không Ä‘i đến mục đích được đâu. Vả lại, ví như công lá»±c cá»§a tôi không mất thì tôi cÅ©ng không còn sống được bao lâu nữa. Như vậy đối vá»›i cô có ích lợi gì?
Lệ Minh Nguyệt mỉm cưá»i nói :
- Anh khá»i phải lo ngại nữa. Cái thuật “Di nguyên bổ thiên†tuy khó phục hồi như cÅ©, tuy nhiên không phải là tuyệt đối không có bá»™ pháp. Có lẽ...
Bá»—ng nhiên từ cá»­a đá có hai bóng ngưá»i chạy ra. Hai ngưá»i đến cúi mình chào rồi cùng thưa :
- Rượu và trái cây đã sửa soạn đầy đủ cả rồi.
Lệ Minh Nguyệt khẽ gật đầu rồi quay sang nói vá»›i Thá»i Thiếu Côn :
- Việc đã như thế, có lo nghÄ©, nói càng nhiá»u càng vô ích. Hãy ăn uống cho no say rồi sẽ hay.
Nói xong chẳng cần Thá»i Thiếu Côn có đồng ý hay không, nàng đã quay mình má»™t cái Ä‘i luôn vào trong.
Thá»i Thiếu Côn không muốn Ä‘i vá»›i nàng chút nào hết. Nhưng lúc này ở trong hang đá má»™t mình, công lá»±c mất hết chẳng làm gì được.
Suy nghĩ một chút chàng buộc lòng lững thững đi theo sau.
Bên trong, tương đối nhỠhơn phòng ngoài. Chính giữa có một chiếc bàn và hai ghế bành, trên bàn có bày sẵn một mâm đủ các thức ăn ngon lành và một bầu rượu quý.
Lệ Minh Nguyệt không nhìn lại, ngồi vào bàn trước. Äá»™c Vương Sa Thiên Lý và mẹ con Long Thá»§ Vu Bà đứng hầu sau lưng, có vẻ cung kính vô cùng.
Hai tên ngưá»i hầu là hai lão già râu bạc, đợi nàng ngồi xong châm vào hai ly rượu ngon.
Thá»i Thiếu Côn trong lòng hÆ¡i giận, nhưng vẫn lặng thinh bước tá»›i và ngồi đối diện cùng nàng.
Lệ Minh Nguyệt chúm chím cưá»i nói :
- Ở đây núi rừng hẻo lánh, khó kiếm được rượu tốt, món ăn ngon, chỉ có những món thanh đạm và rượu lạt, má»i anh thật tình.
Nói xong uống một chén.
Thá»i Thiếu Côn chăm chú nhìn nàng không đáp.
Hai tên hầu lại châm đầy ly rượu khác cho Lệ Minh Nguyệt.
Lệ Minh Nguyệt ửng hồng đôi má, hây hây như hoa anh đào, hai ần nâng chén nói :
- “Mãn ẩm nhật há»™c tá»­u. Khả tiêu vạn cổ sầuâ€. Thá»i đại hiệp hãy uống cạn chén rượu để xóa bá» mối sầu ngàn năm cÅ©... Sao, anh không uống ư? Hay là anh sợ trong rượu có thuốc độc?
Thá»i Thiếu Côn nâng ly rượu, cưá»i nói :
- Ví như có thuốc độc uống vào tim gan cháy ruá»™t. Thá»i má»— cÅ©ng không sợ. Nhưng trước khi cạn chén, Thá»i má»— có ý muốn há»i rõ mấy việc.
Lệ Minh Nguyệt ái ngại nói :
- Hãy nói đi.
- Ba vị cô nương Khúc, Bạch, TỠcùng đi với tôi đâu cả rồi.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i nói :
- Khúc Tá»± Thá»§y và Tá» Mãn Kiá»u, má»™t ngưá»i là chị cả, má»™t ngưá»i là em tôi, anh khá»i cần lo lắng. Chả lẽ tôi giết há» hay sao?
- Thế còn Bạch cô nương đâu?
Lệ Minh Nguyệt cưá»i khanh khách rồi cÅ©ng chưa nói sao, lại ngẩng lên uống thêm má»™t chung rượu nữa.
Thá»i Thiếu Côn bồn chồn nóng lòng muốn biết ngay. Chàng đưa mắt nhìn ly rượu còn để trước mắt, hày có chất Ä‘o đỠlóng lánh như hổ phách, lại có mùi thÆ¡m nồng gắt, làm kích thích thá»±c dục, bá»—ng nhiên chàng cảm thấy cÅ©ng phải uống cho thật say.
Chẳng nói năng gì, chàng nâng chén uống một hơi cạn ráo.
Mùi vị thơm ngon cay cay xông thẳng vào gan phổi của chàng, chàng thấy cảm hứng uống luôn hai chén nữa.
Lệ Minh Nguyệt ngắm chàng tá»§m tỉm cưá»i chẳng nói. Hai má nàng đỠhây hây như lá»­a, hai mắt lim dim có vẻ lả lÆ¡i khêu gợi.
Sau khi ba chung rượu thấm vào bụng, Thá»i Thiếu Côn cảm thấy má»™t luồng hÆ¡i nóng bốc lên, mạch máu chuyển động mạnh, đầu óc bừng bừng.
Chàng vá»— trán thấy choáng váng, nhưng hình như má»™t cảm giác nhẹ nhàng lâng lâng như muốn đưa mình vào hư vô. Bao nhiêu ý nghÄ© phiá»n muá»™n Ä‘á»u tiêu tan, tá»±a hồ như ba ly rượu ngá»n đã đưa chàng đến non bồng nước nhược.
Chàng thầm nghĩ :
- “Té ra rượu có má»™t tác dụng lá»›n lao tốt đẹp như thế mà mình không thưởng thức kể ra cÅ©ng dạiâ€.
Vừa cạn một chung, lại nốc luôn ba chung khác nữa.
Uống cạn sáu bảy chung liên tiếp, chàng đã cảm thấy thần trí đê mê, tâm tình xúc động, má»—i lúc càng ngất ngây, không kiá»m hãm được nữa.
Hai má hây hây, mắt như bốc lá»­a, chàng nhìn nàng chòng chá»c, bá»—ng nhiên có sá»± xúc động mãnh liệt mà chàng cố gắng ká»m lại không cho bùng thêm ra.
Lệ Minh Nguyệt tươi cưá»i ngó chàng há»i :
- Anh ngây ngất tôi rồi sao mà nhìn mãi như thế?
Thá»i Thiếu Côn càng hứng khởi, cưá»i khà khà nói :
- Cô nương, cô... đẹp lắm!
Lệ Minh Nguyệt nÅ©ng nịu cưá»i nói :
- Anh có biết chúng ta đã uống thứ rượu gì không?
Thá»i Thiếu Côn lắc đầu nói :
- Không biết, nhưng có má»™t Ä‘iểm đặc biệt là uống vào thì trông ai cÅ©ng có vẻ đẹp thêm hÆ¡n. Mùi thÆ¡m ngá»t ngào, nồng ấm, có lẽ là rượu quý lâu năm.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i nói :
- Không phải đâu! Rượu này có một cái tên thật đẹp.
Thá»i Thiếu Côn thấy hứng thú há»i luôn :
- Tên gì?
- Nữ Nhi Hồng.
- á»’, Nữ Nhi Hồng quả nhiên là cái tên hay thật. Hà... hà... tên hay càng nên uống nhiá»u.
Chàng luôn trớn ực luôn mấy ly rượu nữa, thái độ đã có vẻ say sưa rồi.
Lệ Minh Nguyệt lả lÆ¡i cưá»i nói :
- Äây là má»™t loại rượu đặc biệt. Có thể Ä‘em đến cho anh những cảm giác thú vị mà chưa bao giỠđược hưởng.
Thá»i Thiếu Côn lim dim đôi mắt, say sưa ngây ngất, nói :
- Phải, cái cảm giác thú vị này chưa bao giỠđược tận hưởng.
Lệ Minh Nguyệt từ từ đứng dậy ẻo lả đến cận ká» bên mình Thá»i Thiếu Côn, cưá»i cưá»i như khêu gợi, như thúc giục, nói :
- Còn lắm cái lạc thú hơn nữa mà anh muốn thưởng thức. Bây giỠanh có bằng lòng theo tôi không?
Äứng cạnh nàng, Thá»i Thiếu Côn cảm thấy má»™t mùi thÆ¡m như hoa lan, lâng lâng nhẹ nhàng như mùi xạ, làm mát cả ruá»™t gan khô cằn, làm tâm hồn dào dạt, má»—i lúc càng tăng thêm, sôi bùng mãnh liệt.
Trong lúc ấy, chàng cảm thấy như hươu non chạy laạ, chân tay, bát mạch rần rần như có kiến bò, bao nhiêu dục vá»ng càng tăng dần, khiến cho chàng mất hết lý trí và cuối cùng chàng chỉ còn thấy má»™t mục đích, má»™t nhu cầu cần thiết không thể... không có được.
Lệ Minh Nguyệt khoái chí cưá»i hoài. Thân hình nàng má»m mại, lả lướt như cành liá»…u, nóng bừng tràn nhá»±a sống đứng sát bên Thá»i Thiếu Côn, đưa hai cánh tay choàng lấy đôi vai vừa ôm, vừa để cho chàng tá»±a vào khá»i ngã vì hÆ¡i chếnh choáng.
Thá»i Thiếu Côn đưa hai bàn tay run run ôm ghì lấy Lệ Minh Nguyệt. Cả hai thân hình quấn quít vào nhau từ từ nằm xuống chiếc sập giữa động đá.
Trong khi hai ngưá»i dìu nhau Ä‘i lại chiếc sập, Thá»i Thiếu Côn lần tay kéo luôn dải áo cá»§a Lệ Minh Nguyệt, bá»—ng đâu có má»™t chuá»—i cưá»i lanh lảnh đưa lại, và má»™t giá»ng the thé quát lá»›n :
- Chưa làm lá»… trá»i đất, sao đã vá»™i động phòng hoa chúc?
Tài sản của anhhe1281

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äåòñêèé, ëþäåé, ðîñòåëåêîì



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™