Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện dịch - Sưu Tầm > Truyện Kiếm Hiệp > Kiếm hiệp truyá»n thống > Truyện Cổ Long
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 19-04-2008, 09:38 PM
Icefox's Avatar
Icefox Icefox is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 64
Thá»i gian online: 8 phút 15 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 9


Cá»­a khép há», ba ngưá»i đẩy cá»­a bước vào.
Gương mặt cá»§a Vương Chấn Phi lá»™ vẻ trắng bệch rõ rệt. Cặp mắt cá»§a Cầu Hành Kiện thì có vẻ trắng dã, không biết vì ngá»§ không đủ, hay là uống rượu nhiá»u hÆ¡n lúc bình thưá»ng chút ít.
Chỉ có Hoa Tứ gia là không thay đổi gì, bất kể y xuất hiện ở chá»— nào, bất kể Ä‘i làm chuyện gì, xem ra y Ä‘á»u cưá»i hì hì rất là hòa khí, dù kêu y Ä‘i dụ dá»— vợ ngưá»i ta, cướp Ä‘oạt tiá»n tài ngưá»i ta, không những vậy còn cắt luôn cổ há»ng ngưá»i ta, y cÅ©ng Ä‘á»u có vẻ như vậy.
Bá»n há» Ä‘á»u chưa bá» Ä‘i, bởi vì bá»n há» Ä‘ang còn mãi đợi, đợi tin tức cá»§a Tiểu Thanh. Bá»n hỠđã đợi nóng cả ruá»™t gan lên, nhưng vẫn cứ phải đợi, bởi vì bá»n há» tin tưởng, Tiểu Thanh không thể bị hư chuyện được.
Hiện tại bá»n há» má»›i biết mình đã lầm.
Bên ngoài ánh mặt trá»i sáng lạn. Căn phòng rá»™ng rãi sạch sẽ trắng tinh như tuyết này, lại phảng phất đầy vẻ âm u chết chóc không sao nói được.
Hoa Tứ Gia là ngưá»i cuối cùng bước vào.
Y nhất định phải bước vào là quay ngưá»i lại, nhè nhẹ đóng cá»­a, bởi vì y không muốn cho Äịch Thanh Lân thấy nét biểu tình trên gương mặt cá»§a mình.
Bất kỳ ngưá»i nào bá»—ng thấy mặt má»™t ngưá»i mình cứ ngỡ là đã chết chắc rồi, mặt mày Ä‘á»u không khá»i bị biến sắc.
May mà Äịch Thanh Lân ngay cả nhìn cÅ©ng không nhìn y ná»­a mắt, lại càng không chú ý đến vẻ mặt cá»§a y, chỉ hững há» nói má»™t câu:
- Má»i ngồi.
Ba ngưá»i vào phòng, mà trong phòng duy nhất chá»— có thể ngồi được là cái bồ Ä‘oàn đó.
Lấy thân phận cá»§a bá»n há», ngồi bệch ra đất chắc chắn là không được rồi. Vương Chấn Phi nhìn nhìn hai ngưá»i kia, y không muốn ngồi vào chá»— duy nhất đó, nhưng Äịch Thanh Lân đã nói:
- Hoa Tứ gia, ông ngồi đi.
Hoa Tứ gia nhìn nhìn Vương Chấn Phi, Vương Chấn Phi ngoảnh mặt qua má»™t bên nhìn bức tưá»ng trắng. Hoa Tứ gia chầm chậm ngồi xuống.
- Có phải các ông đang lấy làm kỳ lạ lắm ?
Äịch Thanh Lân há»i:
- Rõ ràng là tôi phải chết rồi, tại sao lại còn sống đây ?
Y nói chuyện cÅ©ng như y giết ngưá»i vậy, trá»±c tiếp mà hữu hiệu.
Cầu Hành Kiện nét mặt lộ vẻ khẩn trương:
- Ông nói gì ? Tôi không hiểu gì cả.
- Tốt lắm.
- Tôi không hiểu, tốt lắm nghĩa là sao vậy ?
- Hiểu cũng tốt lắm, không hiểu cũng tốt lắm.
Äịch Thanh Lân nói:
- Hiểu hay không hiểu cũng thế thôi.
Y nhìn Cầu Hành Kiện, bình thản há»i:
- Ông thích chết kiểu nào ?
Da thịt đang căng cứng trên gương mặt của Cầu Hành Kiện, trở thành như những giây đàn đang bị đánh cho rung bắn lên:
- Tại sao tôi phải chết ?
- Bởi vì tôi muốn ông chết.
Äịch Thanh Lân trả lá»i mãi mãi vẫn đơn giản và mau mắn.
- Thiên thanh như thủy, phi long tại thiên.
Cầu Hành Kiện gằn giá»ng nói:
- Ông quên chúng tôi là ai rồi sao ?
- Tôi không quên.
Giá»ng nói cá»§a Äịch Thanh Lân vẫn bình thản:
- Tôi muốn ông chết, là ông chết, bất cứ ông là ai, cũng thế thôi.
Trong giang hồ vô số ngưá»i đã nói như vậy, nhưng từ miệng cá»§a y, há»i hợt lạnh nhạt nói ra, như má»™t vị quan tòa có quyá»n sinh sát Ä‘ang phán tá»™i tá»­ hình má»™t phạm nhân.
Cầu Hành Kiện trừng mắt giận dữ nhìn Äịch Thanh Lân, nhưng y chẳng có dÅ©ng khí chồm lại liá»u mạng má»™t phen, toàn thân bắp thịt cá»§a y Ä‘ang căng thẳng, nhưng trong ngưá»i y hoàn toàn má»m nhÅ©n yếu xìu.
Cặp mắt cá»§a ngưá»i này tá»±a như con rắn độc hút máu, đã hút hết sạch máu và dÅ©ng khí trong ngưá»i y.
Vương Chấn Phi bá»—ng cưá»i nhạt:
- Chết là chết, nếu ông muốn y chết, tùy tiện chết cách nào cÅ©ng vậy thôi, cần gì ông phải há»i chết cách nào ?
- Äúng vậy, chết là chết, nhất định không có chuyện gì thay thế được.
Gương mặt trắng trẻo cao quý cá»§a Äịch Thanh Lân bá»—ng biến ra nghiêm trang mÆ¡ màng, y nói:
- Trên trá»i dưới đất, chẳng còn chuyện gì chắc chắn hÆ¡n là chuyện ông sẽ chết.
Y thở ra:
- Ông nói đúng lắm.
Y vừa thở ra vừa đứng dậy, bước lại trước mặt Cầu Hành Kiện, lấy giá»ng còn bình thản hÆ¡n lúc nãy:
- Ông không thể coi là má»™t tay hảo hán, ná»™i tâm cá»§a ông má»m yếu hÆ¡n bên ngoài cá»§a ông nhiá»u lắm.
Äịch Thanh Lân nói:
- Trước giỠtôi vốn vẫn thích ông.
Y bá»—ng đưa hai cánh tay ra ôm Cầu Hành Kiện xiết nhẹ má»™t cái, như Ä‘ang ôm má»™t ngưá»i tình nhân.
Cầu Hành Kiện không há» cá»± tuyệt, bởi vì y vốn không muốn cá»± tuyệt. Äịch Thanh Lân ôm y, không những ôn hòa mà đầy vẻ tình cảm, giá»ng cá»§a y cÅ©ng vậy:
- Ông đi thôi, tôi không tiễn ông nữa đâu.
Nói xong câu đó, y buông tay ra, y buông tay ra rồi, Cầu Hành Kiện còn đang nhìn y, lấy cặp mắt vừa trống lõng vừa hoang mang vừa sung sướng vừa đau khổ nhìn y, như si như dại.
Y có thể cảm thấy cái ôm đó rất nhẹ nhàng ôn nhu, đồng thá»i cÅ©ng cảm thấy có má»™t trận Ä‘au đớn kịch liệt.
Äau đớn đến tận xương tá»§y, đến mạch máu, đến trái tim.
Äợi đến lúc y ngã xuống rồi, y còn chưa biết lúc y bị Ôm choàng lấy, đã có má»™t lưỡi Ä‘ao từ sau lưng y đâm xuyên ra trước ngá»±c chá»— trái tim.
Má»™t thanh Ä‘ao má»ng, má»ng như tá» giấy.
Nụ cưá»i độc đáo cá»§a Hoa Tứ gia vẫn còn nguyên vẹn trên gương mặt tròn tròn cá»§a y, chỉ bất quá y thở ra má»™t hÆ¡i:
- Tôi phục ông.
Y nói:
- Tiểu hầu gia, hiện tại tôi mới chân chính bội phục ông đấy.
- Sao ?
- Tôi đã thấy ngưá»i khác giết ngưá»i. Chính tôi cÅ©ng có giết ngưá»i.
Hoa Tứ gia nói:
- Nhưng má»™t ngưá»i có thể dùng má»™t cách ôn nhu tình cảm như vậy để giết ngưá»i, không những tôi chưa từng thấy qua, ngay cả nghÄ© còn không nghÄ© ra được.
Vương Chấn Phi nổi gân xanh đầy hai bên thái dương, mu bàn tay và cổ há»ng:
- Y có thể dùng cách đó để giết ngưá»i vì chính y không phải là má»™t con ngưá»i.
Äịch Thanh Lân lại ngồi xuống, ngồi trở lại chiếc bồ Ä‘oàn:
- Ông lầm rồi.
Y nói:
- Tôi dùng cách đó giết y, bởi vì tôi thích y.
Giá»ng cá»§a y rất bình thản:
- Nhưng với ông thì lại khác, nhất định tôi sẽ không dùng cách đó giết ông.
Vương Chấn Phi lùi lại ba bước gằn giá»ng nói:
- Ngươi dám động tới ta sao ? Ngươi có biết ta là ai không ? Ngươi không sợ Thanh Long hội chém ngươi ra thành tương sao ?
Äịch Thanh Lân bá»—ng cưá»i lên má»™t tiếng, nụ cưá»i thật ôn hòa:
- Thật ra tôi cũng không cần giết ông, tôi nên giao ông lại cho Dương Tranh.
Äịch Thanh Lân nói:
- Ông cũng không cần phải lo cho tôi, dưới mắt thủ lãnh của các ông, ông tối đa chỉ là một con heo thế thôi, nhất định y sẽ không vì tôi giết một con heo của y mà tức giận làm gì.
Vương Chấn Phi tuy còn Ä‘ang cưá»i, tiếng cưá»i đã nghe giống như má»™t con heo Ä‘ang đói kêu lên ầm ỉ, thậm chí còn có chá»— giống như má»™t con heo bị chá»c tiết.
Chỉ khác có má»™t Ä‘iá»u, heo không có Ä‘ao, còn y thì có.
Y rút cây Ä‘ao giấu trong ống tay áo ra, không phải cây Ä‘ao bình thá»i y muốn khoe khoang thân phận Ä‘em ra sá»­ dụng là thanh Kim Bá»™i Äại Khảm Äao, mà là thanh Nhạn Dá»±c Äao.
Äấy má»›i là thứ lợi khí y sá»­ dụng lúc y thá»±c sá»± muốn giết ngưá»i.
- Hoa Tứ gia, ông còn ngồi đó làm gì nữa ?
Vương Chấn Phi hét lớn lên:
- Không lẽ ông muốn ngồi đó chỠchết sao ?
Hoa Tứ gia không nói gì, cÅ©ng không động đậy, bởi vì y đã phát hiện ra, hiện tại trước mặt Äịch Thanh Lân nhất định phải không được động đậy.
Dĩ nhiên y có lý do của y.
Y có thanh danh, có quyá»n thế, còn có cái gia tài khổng lồ không ai tưởng tượng được.
Hạng ngưá»i như y, lúc đã quyết tâm làm má»™t Ä‘iá»u gì đó, dÄ© nhiên là có lý do rất chính đáng.
... Lúc y thấy thi thể cá»§a Vạn Quân VÅ©, y đã phát hiện ra Äịch Thanh Lân là má»™t kẻ đáng sợ phi thưá»ng, so vá»›i mưá»i Cầu Hành Kiện và mưá»i Vương Chấn Phi nhập lại còn đáng sợ hÆ¡n.
... Lúc y thấy Äịch Thanh Lân không há» bị Tiểu Thanh hại, y càng chứng thá»±c được Ä‘iểm đó.
Äiểm quan trá»ng nhất là, y tin tưởng Äịch Thanh Lân sẽ không động đến mình.
Bởi vì thái độ cá»§a Äịch Thanh Lân đối vá»›i y khác hẳn vá»›i đối ngưá»i khác, nếu không, tại sao lúc nãy còn đặc biệt gá»i tên má»i y ngồi ?
Hoa Tứ gia suy nghÄ© rất nhiá»u, không những vậy còn rất nhanh. Trong tình huống đó, tại sao y còn muốn động đậy ?
Nhưng Vương Chấn Phi đã động đậy.
Y biết Äịch Thanh Lân là ngưá»i rất khó đối phó, nhưng y cÅ©ng không phải là kẻ dá»… dàng gì đụng vào.
Äao cá»§a y nhẹ mà nhanh.
Trong giang hồ rất nhiá»u ngưá»i Ä‘á»u cho rằng, nếu y sá»­ dụng không phải là thanh Kim Ä‘ao, mà là thanh Nhạn Dá»±c Ä‘ao, lúc y đánh ra, nhất định còn nhanh hÆ¡n cả cao túc cá»§a Vạn Quân VÅ© là Khoái Äao Vạn Thành rất nhiá»u.
Kim Ä‘ao là để ngưá»i ta nhìn vào, nhưng thanh Ä‘ao này không nhìn được.
Y vừa vung Ä‘ao ra, đợi ngưá»i ta thấy Ä‘ao cá»§a y đâu, rất có thể hỠđã chết dưới lưỡi Ä‘ao rồi.
Hiện tại Ä‘ao cá»§a y đã đánh ra, Äịch Thanh Lân đã thấy Ä‘ao cá»§a y, ánh Ä‘ao lóe lên, đã vút tá»›i cổ há»ng cá»§a Äịch Thanh Lân.
Äịch Thanh Lân vẫn còn ngồi xếp bằng trên chiếc bồ Ä‘oàn, Vương Chấn Phi không há» cho y má»™t cÆ¡ há»™i gì để hoàn thá»§.
... Lúc chân chính muốn giết ngưá»i, nhất định phải không được cho đối phương má»™t cÆ¡ há»™i gì.
Vương Chấn Phi hiểu rõ cái đạo lý ấy, không những vậy còn làm rất triệt để.
Nhát Ä‘ao đó rất có thể là nhát Ä‘ao nhanh nhất trong Ä‘á»i cá»§a y, bởi vì y đã phát xuất hết tiá»m lá»±c trong ngưá»i mình.
Chỉ những lúc ngưá»i ta đối diện vá»›i sống chết, ngưá»i ta má»›i phát huy ra được tiá»m lá»±c trong ngưá»i.
Hiện tại y đã đến chá»— sống chết. Nếu Äịch Thanh Lân không chết, ngưá»i sẽ chết chính là y.
Vương Chấn Phi không chết, Äịch Thanh Lân cÅ©ng không chết.
Ãnh Ä‘ao lóe lên, nhát Ä‘ao chém ra, Vương Chấn Phi bá»—ng cảm thấy có cái gì như mÅ©i kim Ä‘ang chích vào trong ngưá»i mình.
Má»™t chá»— nào đó rất đặc biệt, ngay cả y cÅ©ng không biết rốt cuá»™c chá»— đó là chá»— nào. Y bá»—ng cảm thấy toàn thân má»m ra, vừa má»m vừa Ä‘au đớn, Ä‘au đến nổi nước mắt hình như Ä‘ang trào ra.
Äợi đến lúc cÆ¡n Ä‘au đã hết rồi, y còn Ä‘ang đứng ở chá»— cÅ©, làm như không có chuyện gì đã xảy ra, giống như nãy giá» y vẫn Ä‘ang đứng nÆ¡i đó vậy.
Chỉ có má»™t Ä‘iá»u không giống là, trong tay y không còn có cây Ä‘ao.
Cây Ä‘ao cá»§a y Ä‘ang nằm trong tay cá»§a Äịch Thanh Lân.
Äịch Thanh Lân dùng hai ngón tay giữ mÅ©i Ä‘ao, đưa cán Ä‘ao lại cho y, rồi bình thản nói:
- Nhát đao này còn chưa đủ nhanh, ông còn phải nhanh thêm chút nữa.
Y nói:
- Ông thử lần nữa xem sao.
Tại sao Äịch Thanh Lân không giết y ? Tại sao còn cho y thêm má»™t cÆ¡ há»™i nữa ?
Vương Chấn Phi không tin được, bởi vì y chưa há» cho ai cÆ¡ há»™i như vậy, ngay cả má»™t cÆ¡ há»™i cÅ©ng chưa há».
Nhưng y không thể không tin. Bởi vì thanh đao của y đã trở vỠlại trong tay y.
Dĩ nhiên y còn muốn thử thêm lần nữa.
Lúc nãy y bị hụt tay, không chừng chỉ bất quá vì y quá khẩn trương. Khẩn trương muốn sút cả gân ra.
Lần này dĩ nhiên y phải đặc biệt để ý, dĩ nhiên phải sử dụng một chiêu thức hoàn toàn khác hẳn.
Thân hình cá»§a y đã bắt đầu xoay tít, xoay quanh Äịch Thanh Lân không ngừng, để cho Äịch Thanh Lân không cách nào thấy được nhát Ä‘ao cá»§a y chém ra từ phương vị nào.
Äấy chính là Ä‘ao pháp từ Bát Phong Du Thân Chưởng biến hóa ra, nhát Ä‘ao này làm như y muốn từ cá»­a Khảm chém ra, nhưng bá»—ng lại biến đổi phương vị thành ra từ cá»­a Ly chém lại.
Nhát đao này không những nhanh, mà còn biến hóa nhanh, chỉ tiếc là, hiệu quả vẫn như lần trước, tức là không có tí hiệu quả gì.
Thanh Ä‘ao cá»§a y lại lá»t vào tay cá»§a Äịch Thanh Lân. Äịch Thanh Lân lại giao thanh Ä‘ao cho y:
- Ông thử thêm lần nữa xem sao.
Vương Chấn Phi lại thò tay ra cầm lấy thanh đao của mình, rồi dùng sức nắm chặt lại. Lần này y không thể nào hụt được.
Tuy y biết đây không phải là cÆ¡ há»™i cuối cùng, sau đó Äịch Thanh Lân vẫn cứ sẽ tiếp tục cho y thêm cÆ¡ há»™i.
Nhưng y không muốn nhận nữa.
Bởi vì y đã hiểu rõ, cơ hội đó không còn là cơ hội, mà là sỉ nhục.
Y bỗng phát giác ra, mình giống như một con chuột đang nằm dưới móng vuốt của một con mèo.
Nhưng lần này y không thể hụt được. Y đã bảo đảm với mình, nhất định không thể hụt lần này.
Nhát đao này là nhát đao tối hậu của y, nhát đao chém xuống, lưỡi đao nhất định phải được nhuộm máu đỠhồng.
Cái nhục của y đang chịu, chỉ có máu mới rửa sạch được.
Quả thật, lần này y không bị hụt, nhát đao chém ra, lưỡi đao lập tức nhuộm đầy máu tươi.
Không phải máu cá»§a Äịch Thanh Lân, mà là máu cá»§a chính y.
Máu cá»§a y cÅ©ng giống như máu cá»§a Äịch Thanh Lân, cÅ©ng màu đỠhồng.
oo Dương Tranh mở từng miếng vải bá»c cây Ly Biệt Câu ra, dùng hai tay đưa cây câu lại trước mặt lão già.
Y muốn nhỠlão già tướng giùm cây câu của y.
Ãnh mặt trá»i diá»…m lệ. Lão già đưa hai tay đón lấy, đẩy mÅ©i câu lên trá»i, hướng lưỡi câu ra trước ánh sáng mặt trá»i.
Câu bất động, lão già cũng bất động.
Trừ cặp mắt cá»§a lão ra, cả ngưá»i lão hình như trong má»™t khoảnh khắc đã trở thành pho tượng đá.
Thần, khí, linh, hồn của lão phảng phất chỉ trong khoảnh khắc đó đã nhập vào trong câu câu lão đang cầm trong tay.
Ãnh mắt cá»§a lão sáng rá»±c như tinh cầu miá»n bắc cá»±c.
Lão nhìn chăm chú vào cây câu, một hồi lâu thật lâu mới mở miệng ra, câu nói chẳng liên quan gì đến cây câu cả:
- Chắc lâu lắm rồi ông chưa ăn được một bữa cơm nào ngon, bởi vì mặt ông có vẻ đói lắm.
Dương Tranh không hiểu tại sao lão lại bỗng nói như vậy.
- VÅ© khí các nhà luyện kiếm tạo ra, cÅ©ng giống như ngưá»i vậy, cÅ©ng có tướng, cÅ©ng có sắc, lâu ngày không uống máu ngưá»i, sẽ có vẻ đói.
Lão già rốt cuá»™c đã nói vào chính Ä‘á»:
- Cây câu này má»›i đây chắc đã được nếm máu ngưá»i, không những vậy còn là máu cá»§a má»™t kẻ phi thưá»ng.
- Tại sao nhất định phải là máu cá»§a má»™t kẻ phi thưá»ng ?
- Äiá»u đó nhất định có thể nhìn ra được.
Lão già nói:
- Má»™t ngưá»i được ăn thức ăn ngon được tuyển chá»n, và má»™t ngưá»i chỉ ăn thức ăn tạp nhạp, thần tình khí sắc có giống nhau không ?
Thí dụ đó tuy không hay gì, nhưng Dương Tranh đã hoàn toàn hiểu ý lão già.
Y không thể không thừa nhận lão già quái dị này quả thật có cặp mắt có khả năng hiểu thấu tất cả sự việc.
Lão già nhắm mắt lại, rồi há»i Dương Tranh:
- Ông đánh ai bị thương vậy ?
- Lam Nhất Trần.
Dương Tranh nói:
- Lam Äại tiên sinh.
Lão già thay đổi nét mặt:
- Äây là ý trá»i, nhất định là ý trá»i.
Lão mở bừng mắt ra, ngẩng mặt lên trá»i, ánh mắt đầy vẻ cung kính sợ hãi:
- Thiệu đại sư vô ý làm ra cây câu này, cÅ©ng vì đó mà chết Ä‘i, chết trong tay Lam Nhất Trần. Bây giá» Lam Nhất Trần lại bị cây câu này làm tổn thương, đây không phải ý trá»i còn là gì nữa ?
Dương Tranh bất giác cũng rỡn gáy. Lão già lại nói:
- Cây câu này vốn cÅ©ng là má»™t vật bất tưá»ng, cÅ©ng giống như má»™t ngưá»i trá»i sinh ra có lệ khí, nóng nảy, vì vậy, mà nó vừa ra khá»i lò, ngưá»i luyện nó phải chết.
Lão nói:
- Phụ thân cá»§a ngươi tuy nhỠđó mà tung hoành thiên hạ, nhưng cả Ä‘á»i cÅ©ng chỉ có thống khổ và bất hạnh.
Dương Tranh rầu rầu nét mặt, ánh mặt của lão già lại lộ vẻ hứng phấn lên:
- Nhưng hiện tại, cái lệ khí đó đã được hóa giải rồi, đã bị máu của Lam Nhất Trần hóa giải.
Lão nói:
- Bởi vì Lam Nhất Trần đáng lý ra là chá»§ nhân cá»§a nó, nhưng lại ném nó Ä‘i. Tuy y không giết Thiệu đại sư, nhưng Thiệu đại sư cÅ©ng coi như đã chết vì y, y đã chôn xuống những oán độc cừu hận vào trong xương tá»§y cá»§a cây câu này, thành ra má»™t thứ lệ khí bất tưá»ng, chỉ có máu cá»§a chính y má»›i hóa giải nổi.
Lối nói chuyện này nghe ra thật huyá»n hoặc, nhưng trong đó phảng phất lại có đạo lý cá»±c kỳ sâu xa ảo diệu làm ngưá»i ta không thể không tin. Lão già lại nhắm mắt lại rồi thở phào má»™t tiếng:
- Äây là ý trá»i, ý trá»i đã muốn thành toàn ông, ông có thể an lòng được rồi.
Lão đưa cây đao lại cho Dương Tranh:
- Ông đi thôi, bất kể ông đi làm chuyện gì, bất kể ông đi đối phó ai, nhất định sẽ không bị thất bại.
Giá»ng nói cá»§a lão đượm má»™t hÆ¡i hám ma quái mà thần bí, lão chúc Dương Tranh, cÅ©ng là trù ẻo kẻ địch cá»§a Dương Tranh.
oo Äịch Thanh Lân ở xa xôi ngoài trăm dặm, trong khoảnh khắc đó, y phảng phất cÅ©ng cảm thấy có Ä‘iá»u gì đó bất tưá»ng sẽ xảy ra cho mình.
Äịch Thanh Lân trước giá» không tin vào chuyện huyá»n ảo, cả Ä‘á»i y, duy nhất mà y tin là vào chính mình.
Lúc lưỡi kiếm cá»§a y đâm vào da thịt cá»§a Ưng Vô Vật, y bèn cho rằng trên Ä‘á»i này nhất định không còn ai sẽ đánh bại được y.
Vì vậy y bèn hồi phục rất nhanh, trở lại cái vẻ trấn định và lãnh đạm, lúc y nhìn Hoa Tứ gia, y là một vị thần linh không có chuyện gì là không làm tới được, đang nhìn một kẻ ti tiện vô tri phàm tục.
Hoa Tứ gia bị thái độ cá»§a y làm cho khuất phục má»m cả ngưá»i ra, tuy y còn ngồi đó, mà thật ra đã thần phục dưới chân cá»§a Äịch Thanh Lân.
Äịch Thanh Lân bá»—ng há»i:
- Ông có biết tại sao tôi không giết ông ?
- Bởi vì hầu gia còn có chỗ dùng tôi.
Hoa Tứ gia gắng gượng lá»™ ra má»™t nụ cưá»i trên gương mặt:
- Tôi còn làm được nhiá»u chuyện cho tiểu hầu gia.
- Ông lầm rồi.
Äịch Thanh Lân lạnh lùng nói:
- Tôi không giết ông, bởi vì ông không đáng cho tôi xuất thủ, trước giỠông vẫn làm cho tôi ghê tởm lắm.
Bàn tay của y thõng xuống, ấn nhẹ vào một chỗ cơ quan bên cạnh chiếc bồ đoàn y đang ngồi.
Chiếc bồ đoàn Hoa Tứ gia đang ngồi bỗng xoay một vòng, tấm gỗ ở dưới bồ đoàn bỗng thụt vào.
Trên mặt nhà bỗng lộ ra một lỗ hổng đen ngòm.
Hoa Tứ gia lập tức bị lá»t xuống dưói, y rú lên má»™t tiếng dài thảm thiết kinh sợ, thậm chí còn kinh sợ hÆ¡n lúc đối diện vá»›i cái chết.
Bởi vì lúc y còn chưa rớt xuống hẳn, y đã thấy tình hình bên dưới ra sao.
Những gì y thấy còn khủng khiếp hơn cả cái chết.
oo Vưá»n hoa phía sau hầu phá»§, hoa cúc nở rá»™, sắc thu má»m như tÆ¡.
Äịch Thanh Lân thung dung Ä‘i tá»›i má»™t cái đình nhá», quay đầu lại phân phó đứa hầu Ä‘ang Ä‘i sau lưng:
- Hôm nay ta chỉ gặp má»™t ngưá»i, trừ y ra, ngưá»i khác Ä‘á»u không cho vào.
Tiểu hầu gia nói:
- Ngưá»i này há» Dương, tên là Dương Tranh.
oo Thá»m đá bên ngoài cánh cá»­a sÆ¡n đỠcá»§a hầu phá»§ dài mà rá»™ng, bằng phẳng bóng loáng như gương. Dương Tranh thậm chí còn soi được mặt mình trong đó. Gương mặt cá»§a y Ä‘ang lá»™ vẻ rất khó coi.
Tuy y được chút tiá»n lá»™ phí từ vệ môn trong huyện vùng phụ cận cấp cho, nhưng vẫn rất thiếu hụt thảm thương, mấy ngày nay trên đưá»ng Ä‘i, y chưa được má»™t bữa cÆ¡m nào no đủ trong bụng.
Y đã ngồi đợi ở thá»m đá hÆ¡n ná»­a tiếng đồng hồ rồi, má»›i nhịn không nổi bước tá»›i cánh cá»­a hông bên cạnh, há»i cái gã môn dịch lúc nãy đã mở cá»­a cho y, cái gã ngạo mạn tá»± đại cặp mắt má»c trên đỉnh đầu kia:
- Lúc nãy ông có nói tiểu hầu gia Ä‘ang ở vưá»n hoa phía sau ?
- Ừ.
- Ông nói ông đã đưa ngưá»i Ä‘i thông báo rồi ?
Dương Tranh dằn cÆ¡n giận há»i:
- Sao tới giỠvẫn còn chưa nghe tin tức gì vậy ?
Môn dịch đại gia nhìn xéo y, miệng cưá»i mà không phải cưá»i, hừ lên má»™t tiếng rồi lạnh lùng há»i:
- Ngươi có biết từ đây ra phía sau rồi trở lại phải mất bao lâu không ?
Dương Tranh lắc đầu.
Y có thể đấm má»™t quyá»n nát bấy cái mÅ©i cá»§a vị đại gia này, nhưng y nhịn lại được.
- Ngươi không biết, ta nói cho ngươi biết, từ nÆ¡i này ra tá»›i vưá»n hoa phía sau, phải Ä‘i mất ná»­a tiếng đồng hồ.
Môn dịch đại gia cưá»i nhạt:
- Nơi đây là dinh phủ của thế tập nhất đẳng hầu, không giống như chỗ vệ môn chút xíu của các ngươi đâu.
Dương Tranh chỉ còn nước tiếp tục ngồi chá».
Từ chá»— này không thể nào thấy được trong hầu phá»§ ra sao, bức tưá»ng cao chắn hết hoàn toàn thị tuyến cá»§a y, sau bức tưá»ng không có tiếng ngưá»i, ngay cả má»™t tiếng động cÅ©ng không nghe thấy.
Y lại đợi thêm một hồi thật lâu nữa, bên trong mới có một đứa tiểu đồng mặc áo bông bước ra, cong cong ngón tay ra hiệu cho y:
- Tiểu hầu gia đã chịu cho ngươi gặp, ngươi theo ta đi mau thôi !
Sau bức tưá»ng cao là má»™t cái sân thật lá»›n, không trồng cây cá» hoa lá gì cả, cÅ©ng không có nuôi cá.
Trong sân chỉ để một cái đỉnh lớn khổng lồ cổ lão, làm cho cả sân trông có vẻ trang nghiêm rộng lớn.
Cánh cá»­a phía trước đại sảnh đóng lại, không thấy gì bên trong, chỉ có thể thấy phía trước tòa nhà hai cá»™t trụ lá»›n hai ngưá»i ôm không xuể, cao lên tận mây xanh.
Äến má»™t nÆ¡i như thế này, ngưá»i ta má»›i chân chính hiểu được cái lá»±c lượng cá»§a phú quý và quyá»n thế, trong lòng bất giác phải lá»™ vẻ kính cẩn và úy phục.
Nhưng Dương Tranh hình như không thấy gì cả, không cảm giác gì cả. Bởi vì trong đầu y chỉ có má»™t ngưá»i, chỉ có má»™t chuyện.
... Lữ Tố Văn còn Ä‘ang ngồi trong gian nhà vừa tịch mịch vừa lạnh lẽo kia đợi y trở vá», y nhất định phải sống sót trở vá».
oo Gian phòng trắng như tuyết kia vẫn còn dáng vẻ tinh khiết yên lặng, làm như trước giỠchưa có chút máu tanh gì ô nhiễm vào.
Äịch Thanh Lân vẫn còn ngồi xếp bằng trên chiếc bồ Ä‘oàn, y chỉ chiếc bồ Ä‘oàn đối diện nói vá»›i Dương Tranh:
- Má»i ngồi.
Dương Tranh bèn ngồi xuống.
DÄ© nhiên y không ngá» rằng y Ä‘ang ngồi trên chiếc bồ Ä‘oàn này cÅ©ng như Ä‘ang ngồi trên miệng má»™t con dã thú thá»i hồng hoang sÆ¡ khai, da thịt cá»§a y tùy lúc Ä‘á»u sẽ bị nó nuốt chá»­ng vào, ngay cả má»™t chút thịt xương cÅ©ng không còn thừa lại.
Äịch Thanh Lân đưa ánh mắt thật kỳ quái nhìn y, phảng phất như rất có hứng thú vá»›i ngưá»i này:
- Äây vốn là nÆ¡i luyện kiếm cá»§a ta, rất ít khi có khách lại đây, vì vậy ta không có thứ gì để khoản đãi ông.
Äịch tiểu hầu hững há» nói:
- Ta nghĩ chắc ông cũng không cần ta khoản đãi gì cả.
- Äúng vậy.
Giá»ng cá»§a Dương Tranh cÅ©ng rất lãnh đạm:
- Tôi vốn không phải là khách của ông.
Y nhìn thẳng vào mắt cá»§a Äịch Thanh Lân, nhìn không nháy mắt:
- Tôi chỉ muốn há»i ông, Tư Tư có phải đã chết rồi không ? Có phải bị Ông giết chết ? Tiá»n bảo tiêu có phải bị Vương Chấn Phi tráo ? Có phải y đã lại nÆ¡i đây ?
Äịch Thanh Lân mỉm cưá»i, y mỉm cưá»i rồi lại thở ra:
- Ông có biết ta là ai không ? Ông có biết nơi đây là đâu không ? Sao ông dám nói vậy trước mặt ta ?
- Chính vì tôi hiểu ông là hạng ngưá»i gì, tôi má»›i dám nói vậy.
- Sao ?
- Ông là má»™t ngưá»i siêu quần, má»i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy vậy, chính ông nhất định cÅ©ng cho là vậy, cả Ä‘á»i ông, vÄ©nh viá»…n ở trên cao trên cao kia.
Dương Tranh nói:
- Chính vì ông là hạng ngưá»i đó, tôi má»›i dám há»i ông như vậy.
- Tại sao ?
- Bởi vì tôi biết ông nhất định sẽ không giấu diếm chối cãi gì trước mặt tôi.
Dương Tranh nói:
- Bởi vì ông chẳng coi tôi ra gì dưới mắt ông.
... Mục đích cá»§a nói dối, nếu không phải là làm vui lòng ngưá»i khác, thì cÅ©ng là bảo vệ chính mình.
... Nếu má»™t ngưá»i chẳng coi ngưá»i khác ra gì, há» sẽ không có lý do gì để nói dối, thì cần gì há» phải nói dối ?
Äịch Thanh Lân chẳng há» thay đổi sắc mặt, y há»i ngược lại Dương Tranh:
- Còn nếu ta chẳng nói gì cả thì sao ?
Dương Tranh trầm tư, má»™t hồi thật lâu má»›i trả lá»i:
- Nếu như ông không nói, tôi chỉ còn nước phải bỠđi.
- Tại sao phải bỠđi ?
- Bởi vì tôi không có chứng cớ, đã không có chứng cớ, lại không có tang chứng.
Dương Tranh nói:
- Tôi không cách nào chứng minh được ông làm những chuyện đó, cũng không ai sẽ nghe tôi nói vậy mà đi xét tội của ông.
- Vì vậy ông chẳng làm gì được ta ?
- Äúng vậy.
- Nếu vậy ông lại đây làm gì ?
- Tôi cứ tưởng tôi có thể tìm ra được chứng cớ, ít ra cũng tìm được cách đối phó với ông.
Dương Tranh nói:
- Nhưng tôi đến đây rồi, tôi mới biết rằng mình đã lầm.
- Lầm chỗ nào ?
- Lầm ở chá»— tuy tôi không khinh thưá»ng ông, nhưng tôi vẫn còn không tránh khá»i đã khi dá»… ông.
Dương Tranh nói:
- Thật tình ông "vÄ© đại" quá, vÄ© đại quá làm cho bao nhiêu chứng cá»› Ä‘á»u bị chôn vùi Ä‘i, vÄ© đại quá có thể chiếu bay hết những thứ làm cho ông bị bất lợi.
Thần sắc của y thật là thảm đạm:
- Hiện tại tôi đã phát giác ra, hạng ngưá»i như ông, không phải là má»™t ngưá»i như tôi có thể đối phó được, trên Ä‘á»i này quả thật có những chuyện bất kỳ ai cÅ©ng chẳng làm gì được tá»›i, không làm gì hÆ¡n được vậy.
Äịch Thanh Lân lắng nghe y nói xong, gương mặt vẫn không má»™t chút biểu tình, ngay cả má»™t chút phản ứng cÅ©ng không có.
Dương Tranh cÅ©ng giống như má»™t ngưá»i gá»—, y ngồi đó cả ná»­a ngày bá»—ng đứng dậy bước ra ngoài.
Äịch Thanh Lân nhìn y bước ra, bước tá»›i cá»­a, bá»—ng kêu y lại:
- ChỠmột chút.
Dương Tranh chậm bước lại, bước tá»›i trước vài bước rồi má»›i ngừng lại, y từ từ quay ngưá»i lại đối diện vá»›i Äịch Thanh Lân.
Äịch Thanh Lân nhìn y, khóe miệng lại nhếch lên nụ cưá»i tàn bạo, giá»ng nói cá»§a y vẫn lãnh đạm:
- Ta có thể để ông Ä‘i, để ngưá»i khác lại đối phó ông, đối phó vá»›i ông như má»™t kẻ đạo tặc, tra vấn tiá»n bảo tiêu bị mất cướp.
Äịch Thanh Lân nói:
- Bất kể ông biện bạch ra sao cÅ©ng chẳng có ai tin ông nói má»™t chữ, ông chỉ có má»™t con đưá»ng chết.
- Äúng vậy.
Dương Tranh nói:
- Äúng là như vậy, có rất nhiá»u chuyện cÅ©ng Ä‘á»u là như vậy.
- Nếu ta không muốn để cho ông Ä‘i, hiện tại sẽ không có má»™t ngưá»i như ông trên thế gian này.
Äịch tiểu hầu nói.
Y lập tức chứng minh lá»i nói cá»§a y không phải là dá»a nạt suông. Bởi vì bàn tay cá»§a y vừa hạ xuống, chiếc bồ Ä‘oàn đối diện vá»›i y lại chuyển qua má»™t bên, trên mặt nhà lại lá»™ ra má»™t lá»— hổng Ä‘en ngòm.
Dĩ nhiên là Dương Tranh nhịn không được muốn nhìn xuống, y chỉ nhìn một cái, đã khom lưng lại, cơ hồ muốn mửa ra.
... Y đã thấy gì ?
Tuy chuyện y đã thấy y sẽ vĩnh viễn không bao giỠquên, nhưng y sẽ không bao giỠmuốn nói ra.
Bồ đoàn đã trở vỠlại chỗ cũ, tất cả lại trở vỠnguyên trạng thái cũ.
Äịch Thanh Lân má»›i há»i Dương Tranh:
- Ông có biết tại sao tôi không làm như vậy với ông ?
Dương Tranh lắc đầu, y gắng gượng để cho mình không phải bị mửa ra.
- Bởi vì ông là má»™t ngưá»i thông minh, tuy còn thông minh hÆ¡n cả tôi tưởng tượng, nhưng lại không thông minh quá lố.
Äịch Thanh Lân nói:
- Ông nói câu nào cũng có đạo lý, làm gì cũng rất công bình, vì vậy, ta sẽ nhất định dùng phương pháp đồng dạng công bình để trả lại ông.
Khóe miệng cá»§a y lại lá»™ ra nụ cưá»i càng tàn bạo hÆ¡n:
- Tư Tư quả thật chết dưới tay ta, tiá»n bảo tiêu bị cướp cÅ©ng ở nÆ¡i chá»— ta đây, chỉ cần ông có thể dùng vÅ© khí trong tay ông đánh bại được ta, tiá»n bảo tiêu là cá»§a ông, cái mạng này cá»§a ta cÅ©ng là cá»§a ông, ông có thể tùy ý Ä‘em Ä‘i.
Dương Tranh nhìn y, yên lặng nhìn y đăm đăm má»™t hồi thật lâu, y má»›i lấy giá»ng tàn bạo hững hỠđồng dạng như vậy trả lá»i:
- Tôi biết là ông nhất định sẽ làm vậy.
Dương Tranh nói:
- Bởi vì ông quá kiêu ngạo, quá xem thưá»ng không coi ai ra gì cả.
oo Äịch Thanh Lân quả thật là má»™t con ngưá»i kiêu ngạo phi thưá»ng, nhưng y cÅ©ng có cái lý do đáng cho y kiêu ngạo.
VÅ© công cá»§a y quả thật không phải thuá»™c hạng Dương Tranh đối địch lại được. Y không sá»­ dụng kiếm cá»§a y để đối phó vá»›i Dương Tranh, y sá»­ dụng thanh kiếm má»ng dính ngắn cÅ©n đó.
CÅ©ng như Ly Biệt Câu cá»§a Dương Tranh vậy, cùng má»™t ngưá»i làm ra, không những vậy, còn cùng bởi má»™t nguyên nhân, vì luyện hư kiếm mà có má»™t cây Ä‘ao và má»™t cây câu.
Nhưng Äịch Thanh Lân sá»­ dụng thanh Ä‘ao này đã đến mức đăng phong, đã đến mức tùy tâm sở dục.
Y Ä‘iá»u khiển thanh Ä‘ao cÅ©ng như ngưá»i ta Ä‘iá»u khiển tư tưởng cá»§a mình vậy, muốn nó Ä‘i đến đâu, nó sẽ Ä‘i đến đó, muốn nó đâm vào trái tim má»™t ngưá»i, nó sẽ nhất định không sai Ä‘i ná»­a phân.
Ãnh Ä‘ao lóe lên, lưỡi Ä‘ao đâm vào huyệt Khúc Trì trên cùi chá» cá»§a Dương Tranh, bởi vì Äịch Thanh Lân vốn chỉ muốn nó đâm vào đó. Y không muốn Dương Tranh chết Ä‘i sá»›m quá.
Dương Tranh là má»™t ngưá»i thú vị, không phải lúc nào y cÅ©ng được hưởng thụ cái lạc thú tàn bạo đó.
Y cÅ©ng biết huyệt Khúc Trì cá»§a má»™t ngưá»i lúc bị đâm vào, ná»­a ngưá»i sẽ lập tức bị tê dại Ä‘i, hoàn toàn mất Ä‘i khả năng đỠkháng.
Tư tưởng của y nhất định chính xác, chỉ tiếc là y không nghĩ đến chuyện Dương Tranh dám dùng cây Ly Biệt Câu trong tay để đối phó với chính mình.
Hàn quang của cây Ly Biệt Câu bỗng xẹt tới cánh tay của Dương Tranh, cánh tay có huyệt Khúc Trì bị đâm vào.
Cánh tay đó lập tức bị ly biệt khá»i thân hình cá»§a y.
Ly biệt là để tương tụ, chỉ cần được tương tụ, bất kể bao nhiêu thống khổ phải ly biệt Ä‘á»u có thể nhẫn nhịn được.
Trong cÆ¡n Ä‘au đớn thấm nhập vào cốt tá»§y đó, cây Ly Biệt Câu trong cánh tay đã bị ly biệt bá»—ng tà tà bay lên, bay tá»›i cổ há»ng cá»§a ngưá»i ở mãi mãi trên cao đó là Äịch Thanh Lân.
Do đó Äịch Thanh Lân bèn ly biệt khá»i thế giá»›i này.
Kẻ kiêu sẽ bại.
Câu nói ấy bất kỳ là ai cũng phải nên nhớ kỹ trong lòng.

Hết
Tài sản của Icefox

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãèáää, àêêóìóëÿòîð, ëîãè÷åñêèå, ôîòîøîïà


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™