Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện dịch - Sưu Tầm > Truyện Kiếm Hiệp > Kiếm hiệp truyá»n thống > Truyện Cổ Long
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 19-04-2008, 09:40 PM
Icefox's Avatar
Icefox Icefox is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 64
Thá»i gian online: 8 phút 15 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Thất chá»§ng vÅ© khí (Cổ Long) - Trưá»ng Sinh Kiếm (vÅ© khí thứ nhất) - Nguồn datviet.com

Trưá»ng Sinh Kiếm

Hồi 1


Thiên Thượng bạch ngá»c kinh
Ngũ lâu thập nhị thành
Tiên nhân phủ ngã đỉnh
Kết phát thụ trưá»ng sinh.
Bạch ngá»c trên trá»i
Mưá»i hai thành lầu đài
Tiên ông đặt tay lên đầu mình
Cắt tóc dạy thuật sống Ä‘á»i.


Hoàng hôn.
Con đưá»ng đá bá»—ng có chín gã quái nhân xuất hiện, ngưá»i nào cÅ©ng mặc áo chẽn bằng gai màu vàng, tai trái Ä‘eo má»™t cái vòng vàng lá»›n bằng miệng chén, đầu tóc rối bù xù nhuá»™m đỠnhư lá»­a xá»a xuống hai bên vai. Chín ngưá»i ấy có cao có thấp, có già có trẻ, dung mạo tuy không giống nhau, nhưng nét mặt Ä‘á»u cứng đơ không có tí biểu tình như má»™t xác chết, Ä‘i đưá»ng vai không nhúc nhích, đầu gối không cong, như cương thi vậy.
Bá»n há» Ä‘i chầm chậm qua con đưá»ng lót đá dài, chỉ cần đến chá»— nào là chá»— đó tiếng động bá»—ng ngưng bặt Ä‘i, ngay cả tiếng khóc cá»§a mấy đứa nhá» cÅ©ng vì sợ quá mà im bặt lại. Cuối con đưá»ng, có má»™t cá»™t cá» cao ba trượng, treo bốn cái đèn lồng lá»›n.
Äèn lồng màu đỠtươi, nét chữ đậm Ä‘en !
Phong Vân Khách Sạn.
Chín gã quái nhân tóc đỠbước đến trước cá»­a khách sạn, bèn dừng lại, ngưá»i ở đằng trước lấy cái vòng trên tai xuống, vung tay má»™t cái, xẹt, vòng vàng dính cứng vào bức tưá»ng đá bên cạnh cánh cá»­a lá»›n Ä‘en xì.
Lửa bắn tung toé ra tứ phía, vòng vàng cắm sâu vào trong đá.
Gã thứ hai đưa tay trái ra cầm lấy má»™t búi tóc Ä‘á», bàn tay phải vung lên chém má»™t cái, như lấy Ä‘ao chém.
Gã lấy bó tóc má»›i bị bàn tay chém đứt ra treo vào trên vòng vàng, chín ngưá»i lại tiếp tục Ä‘i vá» phía trước.
Lá»n tóc đỠnhư lá»­a bay phần phật trong gió, nhưng chín ngưá»i này đã biến mất vào trong bóng trá»i chiá»u u ám.
Chính ngay trong lúc đó, tám con kiện mã chạy nước kiệu lại, vó ngá»±a dẫm trên con đưá»ng đá như mưa lá»›n đập vào song cá»­a, như trống trận Ä‘ang đánh lên dồn dập.
Kỵ sÄ© trên ngá»±a má»™t màu áo xanh, vải xanh bá»c đầu, chân mang giày ban tiêm tá»­u, ống quần túm lại, ngưá»i nào ngưá»i nấy thần tình kiêu hãn, tay chân nhanh nhẹn.
Tám con ngá»±a chạy đến trước khách sạn Phong Vân, tám ngưá»i đồng thá»i vung tay lên !
Ãnh Ä‘ao lóe sáng lên như ánh chá»›p, lại nghe soạt má»™t tiếng, cá»™t cá» to như cái chén cối, đã có thêm tám thanh cương Ä‘ao sáng quắc dính trên đó.
Cán đao đang còn không ngớt dao động, tua vải hồng trên cán đao bay lên phần phật.
Tám con ngựa đã chạy đi mất dạng.
Bóng chiá»u càng dày đặc, trên con đưá»ng đá lại có tiếng vó ngá»±a vang lên, phảng phất còn gấp rút còn dồn dập hÆ¡n cả tám con ngá»±a vừa rồi.
Nhưng chỉ có một con ngựa chạy lại.
Một con bạch mã trắng từ đầu đến đuôi, không thấy có lẫn lộn màu sắc tạp nhạp nào khác, chạy đến trước cửa khách sạn, bỗng hí dài một tiếng, chồm hai chân trước lên.
Má»i ngưá»i bấy giá» má»›i thấy rõ kỵ sÄ© trên mình ngá»±a là má»™t gã đại hán râu ria xồm xoàm, mình trần trùng trục Ä‘en xì bóng loáng như sắt.
Gã đại hán thu cương, kéo ngá»±a lại, thấy bó tóc đỠtrên vòng vàng, rồi thấy tám cây Ä‘ao trên cá»™t cá», bá»—ng cưá»i nhạt lên má»™t tiếng, nhảy xuống ngá»±a, tay phải tay trái nắm lấy hai vó ngá»±a. Chỉ nghe y thổ khí dương thanh, gầm lên má»™t tiếng như sấm nổ, nhấc nguyên thân hình con ngá»±a lên, đặt ở trên thá»m.
Con bạch mã lại hí dài lên má»™t tiếng, bá»m ngá»±a phất phÆ¡, bốn vó đứng dính vào trên thá»m, không má»™t chút động đậy.
Gã đại hán râu xồm ngẩng mặt lên trá»i cưá»i dài, sải bước Ä‘i má»™t hÆ¡i, thoáng chốc đã biến mất không còn thấy đâu, chỉ còn con bạch mã đứng chÆ¡ vÆ¡ má»™t mình trong gió tây, trông càng có vẻ ngụy dị không sao tả được.
Trên con đưá»ng đá, không còn thấy bóng ai, nhà ngưá»i nào ngưá»i nấy Ä‘á»u đã đóng cá»­a kín mít.
Trong khách sạn Phong Vân cÅ©ng yên lặng không có tiếng ngưá»i, những ngưá»i khách Ä‘ang ở trong khách sạn, thấy cái vòng vàng, tám thanh Ä‘ao đã mau mau trốn ra cá»­a sau.
Con bạch mã vẫn còn đứng trơ trơ ra đó trong gió tây, như một tượng đá.
Bấy giá» trên con đưá»ng đá yên tÄ©nh, bá»—ng có má»™t văn sÄ© trung niên mặc áo xanh quần trắng, gương mặt ốm yếu thanh tú, ung dung bước lại, thần tình ra vẻ nhàn nhã, nhưng cặp mắt lại loang loáng sáng rá»±c.
Y chấp hai tay sau lưng, đi ung dung lại trước cửa khách sạn, ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi thở dài:
- Hảo mã ! Äúng là hảo mã, tiếc là chá»§ nhân vô tình, tá»™i tình cho mi.
Bàn tay đang chắp sau lưng của y bỗng vung lên, ống tay phất phơ, cuộn một cơn gió lốc.
Bạch mã giật mình, lại hí lên má»™t tiếng dài, nhảy từ trên thá»m xuống.
Ngưá»i văn sÄ© trung niên hai tay đưa ra, gác vào bụng ngá»±a, con ngá»±a đó đã được đặt xuống trên mặt đất thật nhẹ nhàng, y nói:
- VỠđem chủ nhân mi lại đây, có bạn tốt đang chỠy đó.
Bạch mã hình như cÅ©ng hiểu ý ngưá»i, lập tức tung bốn vó, chạy như bay Ä‘i mất dạng.
Văn sÄ© trung niên thuận tay ngắt vòng vàng trên tưá»ng bên cạnh cá»­a xuống, bước vào khách sạn, y vá»— vào cá»™t cá» má»™t cái, tám thanh Ä‘ao lập tức đồng thá»i rá»›t hết xuống đất.
á»ng tay áo cá»§a văn sÄ© trung niên lại cuốn lên, tám thanh Ä‘ao đã lá»t vào trong ống tay, y trầm giá»ng nói:
- Chưởng kỳ đâu rồi ?
Trong khách sạn bá»—ng có má»™t cái bóng nhá» thó vá»t ra, bò lên cá»™t cá» như má»™t con vượn, trong chá»›p mắt đã lên tá»›i tận đầu.
Trên cột cỠlập tức có một lá cỠlớn tung bay trong gió.
Trên lá cỠmàu trắng như tuyết, có thêu một con rồng màu đen đang nhe răng múa vuốt, phảng phất như sắp đột mây bay đi mất !
Äêm.
Không có trăng sao, mây u ám, gió thổi mạnh.
Nhưng trong sân, đèn đuốc đang cháy sáng rực, còn có một bàn rượu được bày ra.
Văn sÄ© trung niên Ä‘ang cất tiếng ngâm nga nho nhá», vừa ngâm vừa uống, y bá»—ng đưa ly rượu lên, hướng vá» má»™t cây dung lá»›n ngoài sân, cưá»i cưá»i nói:
- Lâu nay đã nghe tiếng Miêu bang chủ tửu lượng như sông biển, đã đến rồi, sao còn không vào uống với nhau một ly ?
Trong tàng cây dung, lập tức có tiếng cưá»i quái dị như chim cú vang lên, má»™t cái bóng xẹt như tên lại, rá»›t xuống đất, nhẹ nhàng như má»™t miếng bông gòn.
Ngưá»i này mÅ©i sư tá»­, miệng rá»™ng, cả đầu tóc đỠrá»±c, bên tai có Ä‘eo ba cái vòng vàng, ngưá»i vừa hạ xuống đất, vòng vàng không ngá»›t chạm nhau kêu tinh tang lên má»™t trận, y chính là tổng thá»§ lãnh cá»§a Xích Phát bang, Há»a Diệm Thần Miêu Thiên Thiên.
Ãnh mắt cá»§a y hình như cÅ©ng Ä‘ang thiêu đốt như lá»­a, y nhìn chăm chú vào văn sÄ© trung niên, trầm giá»ng há»i:
- Các hạ có phải là Công Tôn đưá»ng chá»§ cá»§a Thanh Long Há»™i ?
Văn sÄ© trung niên đứng bật dậy, ôm quyá»n nói:
- Tại hạ là Công Tôn Tĩnh.
Tiếng cưá»i như chim cú cá»§a Miêu Thiên Thiên lại vang lên, y cưá»i lá»›n nói:
- Quả thật không hổ là nhân vật có hạng trong Thanh Long Há»™i, nhãn lá»±c quả nhiên phi thưá»ng.
Bỗng nghe có tiếng vó ngựa vang lên, như mưa rào không ngớt dồn dập chạy ào lại.
Cặp lông mày rậm đỠnhư lửa của Miêu Thiên Thiên chau lại một cái, y nói:
- Tiểu Trương Tam cũng đến, hắn không chậm tí nào.
Vó ngá»±a bá»—ng ngưng bặt, má»™t ngưá»i Ä‘ang cưá»i sang sảng nói:
- Lão đại Thanh Long Hội ước hẹn, trong giang hồ có ai còn dám chậm trễ ?
Tiếng cưá»i không ngá»›t vang lên, má»™t ngưá»i nhảy qua tưá»ng vào, bá»™ áo chẽn má»™t màu trắng như tuyết, đặc biệt còn để hở ngá»±c ra, lá»™ má»™t bá»™ ngá»±c vạm vỡ rắn chắc, nhưng còn trắng trẻo hÆ¡n cả áo quần.
Miêu Thiên Thiên đưa ngón tay cái lên, cưá»i ha hả nói:
- Bạch Mã Tiểu Trương Tam giá»i thật, mấy năm không gặp, sao ngưá»i càng lúc càng trẻ trung ra, càng lúc càng đẹp trai, lão Miêu ta đây mà có con gái, nhất định sẽ chá»n ngươi làm rá»….
Bạch Mã Tiểu Trương Tam hững hỠnói:
- Ngươi mà có con gái, cũng chẳng có ai dám đụng vào.
Miêu Thiên Thiên trừng mắt há»i:
- Tại sao ?
Bạch Mã Trương Tam nói:
- Tôn dung các hạ như vậy, sinh con gái ra nhất định cũng không đẹp đến đâu.
Miêu Thiên Thiên trừng mắt nhìn y, trừng cả nửa ngày mới nói:
- Hôm nay chúng ta lại đây mua bán, có muốn đánh nhau cũng cần gì phải gấp lắm.
Bạch Mã Trương Tam há»i:
- Còn muốn uống rượu thì sao ?
Miêu Thiên Thiên cưá»i lá»›n nói:
- Chuyện đó thì càng gấp càng tốt, lại đây, huynh đệ mình uống ba ly kính Công Tôn đưá»ng chá»§ trước nào.
Công Tôn TÄ©nh cưá»i cưá»i nói:
- Tại hạ tửu lượng không khá, chi bằng để tại hạ kính ba vị trước một ly.
Miêu Thiên Thiên chau mày há»i:
- Ba vị ?
Bá»—ng nghe mái ngói đối diện có ngưá»i cưá»i nói:
- Hà Äông Xích Phát, Hà Tây Bạch Mã Ä‘á»u đã lại rồi, Triệu má»— làm sao dám chậm trá»… ?
Miêu Thiên Thiên há»i:
- Thái Hành Triệu Nhất Äao ?
Y chẳng cần phải đợi ngưá»i ta trả lá»i.
Y đã thấy má»™t thanh Ä‘ao sáng rá»±c như tuyết, má»™t thanh khoái Ä‘ao ! Không có vá».
Thanh đao sáng như tuyết đang cắm vào dây thắt lưng màu đỠcủa y.
Ão xanh, khăn bá»c đầu xanh, dây thắt lưng đỠcòn hÆ¡n cả đầu tóc cá»§a Miêu Thiên Thiên, tấu xảo Ä‘i đôi vá»›i thanh Ä‘ao.
Ãnh mắt cá»§a Công Tôn TÄ©nh giống như thanh Ä‘ao cá»§a y, lướt qua vẻ mặt cá»§a bá»n há», y chầm chậm nói:
- Thanh Long Há»™i gởi ra mưá»i hai tấm thiệp má»i, đêm nay chỉ có ba vị lại, còn chín vị kia không lẽ không lại sao ?
Triệu Nhất Äao nói:
- Hay, há»i thật mau mắn.
Công Tôn Tĩnh nói:
- Ba vị không ná» ngàn dặm lại đây, dÄ© nhiên không phải để nghe những lá»i dư thừa.
Triệu Nhất Äao nói:
- Äúng là như vậy.
Miêu Thiên Thiên cưá»i hung dữ nói:
- Chín vị kia, ít nhất cũng có ba vị sẽ không đến đâu.
Triệu Nhất Äao nói:
- Sáu vị.
Miêu Thiên Thiên nói:
- Thanh Trúc bang, Thiết Hoàn môn và ngưá»i Lý gia lai ở Thái Nguyên ta đã dàn xếp xong rồi.
Triệu Nhất Äao nói:
- Thập Nhị Liên Hoàn á»”, Trưá»ng Giang thá»§y lá»™, và Quan Gia Quyá»n ở Thần Châu, ba vị bằng hữu ấy mắc bệnh giữa đưá»ng, đầu Ä‘au như muốn nứt ra, vì vậy… Miêu Thiên Thiên há»i:
- Vì vậy làm sao ?
Triệu Nhất Äao nói:
- Äầu cá»§a bá»n há» bây giỠđã hết nhức rồi.
Miêu Thiên Thiên há»i:
- Ai trị khá»i bệnh cá»§a há» ?
Triệu Nhất Äao nói:
- Ta đây.
Miêu Thiên Thiên há»i:
- Trị cách nào ?
Triệu Nhất Äao nói:
- Ta chém đầu cá»§a há».
Y hững hỠnói tiếp:
- Bất cứ đầu cá»§a ai, bị chém rá»›t ra rồi, Ä‘á»u không nhức nữa.
Miêu Thiên Thiên cưá»i lá»›n nói:
- Phương pháp hay quá, thật đã khoái.
Bạch Mã Trương Tam bỗng nói:
- Hai vị tiá»n bối ở Vạn Trúc sÆ¡n trang và Phi Ngư ÄÆ°á»ng, e cÅ©ng không lại được.
Miêu Thiên Thiên nói:
- Sao ?
Bạch Mã Trương Tam nói:
- Bá»n há» Ä‘á»u đã ngá»§ rồi, không những vậy còn ngá»§ rất ngon.
Miêu Thiên Thiên cưá»i lá»›n nói:
- Tuyệt diệu, nằm chỗ đó ngủ không những mát mẻ, mà nhất định còn không bị ai lay tỉnh.
Bạch Mã Trương Tam hững hỠnói:
- Trước giá» ta chiếu cố các vị tiá»n bối võ lâm rất chu đáo.
Triệu Nhất Äao nói:
- Ngưá»i nên lại, chắc là đã lại hết rồi, nhưng không biết hàng hóa cá»§a Thanh Long Há»™i để đâu ?
Công Tôn TÄ©nh mỉm cưá»i nói:
- Hay, há»i thật mau mắn.
Triệu Nhất Äao nói:
- ÄÆ°á»ng chá»§ đặc biệt má»i chúng tôi lại, dÄ© nhiên là không phải để nghe những lá»i dư thừa.
Công Tôn Tĩnh chầm chậm gật gật đầu nói:
- Äúng là như vậy.
Triệu Nhất Äao nói:
- Có phải đưá»ng chá»§ muốn nghe thá»­ giá tiá»n cá»§a chúng tôi trước đã ?
Công Tôn Tĩnh nói:
- Hiện tại còn chưa gấp lắm.
Triệu Nhất Äao há»i:
- Còn chỠgì nữa ?
Công Tôn Tĩnh nói:
- Những hàng hóa đó, chúng tôi có được không phải dá»… dàng, đại khái hy vá»ng có nhiá»u ngưá»i trả giá má»™t chút, thì giá tiá»n má»›i cao lên được.
Miêu Thiên Thiên trừng mắt há»i:
- ÄÆ°á»ng chá»§ còn phải chá» ngưá»i nào nữa ?
Công Tôn Tĩnh nói:
- Äừng quên bản đưá»ng chá»§ có má»i thêm chín vị, mà các hạ chỉ dàn xếp có tám vị.
Miêu Thiên Thiên há»i:
- Còn ngưá»i còn lại là ai ?
Công Tôn TÄ©nh cưá»i cưá»i nói:
- Là má»™t ngưá»i không Ä‘au đầu, cÅ©ng không ngá»§ say.
Miêu Thiên Thiên cưá»i nhạt nói:
- Nói thật, những hàng hóa đó, Xích Phát bang đã nhất định phải được, bất kể có thêm ngưá»i nào, cÅ©ng vô dụng thôi.
Bạch Mã Trương Tam cưá»i nhạt nói:
- Thanh Long Há»™i làm ăn trước giá» rất công bằng, chỉ cần Xích Phát bang bá» giá tiá»n cao, hàng hóa tá»± nhiên là cá»§a Xích Phát bang.
Miêu Thiên Thiên gằn giá»ng há»i:
- Ngươi cũng muốn lại tranh với ta sao ?
Bạch Mã Trương Tam nói:
- Nếu không ta lại đây làm gì ?
Miêu Thiên Thiên bỗng đứng bật dậy, trừng mắt nhìn y, vòng vàng trên trái tai không ngớt kêu lên tinh tang thật nhộn nhịp.
Bỗng nghe có tiếng xe chạy ngựa hí, một cổ xe lớn hoa lệ có sáu con ngựa kéo ngừng lại trước cửa, bốn gã đại hán lực lưỡng vạm vỡ nhảy phăng xuống xe, khom lưng kéo cửa xe ra.
Má»™t hồi thật lâu, má»›i có má»™t ngưá»i mặt mày trắng trẻo không có râu, mập mạp phì ná»™n, thở phò phò bước trong xe ra, còn chưa Ä‘i được ba bước, đã mệt muốn thở ồ á» như trâu.
Sau lưng y còn có má»™t ngưá»i mặc áo Ä‘en vừa cao vừa ốm, như cái bóng theo sát má»™t bên, gương mặt vàng khè, cặp mắt sâu lõm vào, như má»™t con ma bệnh, nhưng bước chân lại rất nhẹ nhàng lanh lẹn. Lưng y Ä‘eo má»™t cặp gì đó lấp lánh màu bạc, nhìn kỹ thì ra đó là cặp Cô Hình Kiếm.
Cái thứ binh khí ngoại môn đó, không những khó luyện, mà còn chế tạo rất khó khăn, trong giang hồ những ngưá»i sá»­ dụng thứ binh khí này không nhiá»u lắm, sá»­ dụng được thứ binh khí này, mưá»i ngưá»i đã có chín là cao thá»§.
Miêu Thiên Thiên, Triệu Nhất Äao, Bạch Mã Trương Tam, ba cặp mắt sắc bén lập tức nhìn chăm chăm vào cặp Cô Hình Kiếm.
Bạch Mã Trương Tam chau mày, trầm giá»ng há»i:
- Ngưá»i này là ai ?
Công Tôn Tĩnh nói:
- Châu Äại Thiếu cá»§a Vạn Kim ÄÆ°á»ng ở Tô Châu.
Bạch Mã Trương Tam há»i:
- Bảo tiêu của y đâu ?
Công Tôn TÄ©nh mỉm cưá»i nói:
- Chỉ sợ là một kẻ bảo tiêu.
Bạch Mã Trương Tam trầm ngâm má»™t lúc, bá»—ng quay lại Triệu Nhất Äao há»i:
- Không phải y từ hướng của ngươi lại sao ?
Triệu Nhất Äao nói:
- Hình như là vậy.
Bạch Mã Trương Tam há»i:
- Sao y không bị nhức đầu gì cả vậy ?
Triệu Nhất Äao nói:
- Y có bị nhức đầu, ta cũng trị không nổi.
Bạch Mã Trương Tam há»i:
- Tại sao ?
Triệu Nhất Äao hững há» nói:
- Äầu cá»§a y lá»›n quá.
Châu Äại Thiếu đã ngồi xuống ghế, nhưng vẫn còn không ngá»›t lau mồ hôi, thở hổn hển.
Y đi cộng tất cả cũng chỉ có ba chục bước, mà xem ra như đã leo qua bảy tám trái núi vậy.
Gã mặc áo Ä‘en vẫn còn như chiếc bóng đứng phía sau y, không rá»i má»™t bước, đôi bàn tay xương xẩu như vuốt chim ưng, cÅ©ng không lúc nào rá»i khá»i cặp Cô Hình Kiếm Ä‘eo bên hông.
Cặp mắt sâu hÅ©ng vào cá»§a y toát ra vẻ gì như trêu chá»c, phảng phất như Ä‘ang giá»…u cợt đám ngưá»i trước mặt, tại sao lại bá» phí công sức lại đây làm gì.
Cây đèn lồng của khách sạn Phong Vân đang đong đưa trước gió, những cái vòng vàng trên tai Miêu Thiên Thiên còn đang kêu tinh tang không ngớt.
Bạch Mã Trương Tam tựa hồ cảm thấy phát ớn lạnh lên, len lén kéo vạt áo hở ngực vào một chút.
Triệu Nhất Äao thì Ä‘ang nhìn ly rượu trên bàn ra chiá»u trầm tư, trong lòng phảng phất Ä‘ang có vấn đỠgì đó trá»ng đại cần có y Ä‘i giải quyết.
Không má»™t ai nói gì, bởi vì má»i ngưá»i má»—i bên Ä‘á»u có đầy cảm giác thù địch.
Công Tôn TÄ©nh hiển nhiên rất khoái bá»n há» thù địch vá»›i nhau, y thở phào ra má»™t hÆ¡i dài, mỉm cưá»i nói:
- Bốn vị trước giỠchưa từng quen biết nhau, nhưng chắc đã từng nghe tiếng nhau, không cần đến tôi phải giới thiệu.
Miêu Thiên Thiên nói:
- Äúng là không cần.
Bạch Mã Trương Tam nói:
- Chúng ta vốn không phải lại đây kết bạn.
Miêu Thiên Thiên nhìn xéo qua y một hồi nói:
- Dù vốn là bạn bè, vì những thứ hàng hóa này, cũng chẳng bạn bè gì cả.
Bạch Mã Trương Tam cưá»i nhạt má»™t tiếng nói:
- Miêu bang chá»§ trước giá» là ngưá»i hiểu biết chuyện.
Miêu Thiên Thiên cÅ©ng cưá»i nhạt lên hai tiếng nói:
- Bây giỠai cũng đã tới đầy đủ, hàng đâu ?
Công Tôn Tĩnh nói:
- DÄ© nhiên là có hàng, chỉ bất quá… Miêu Thiên Thiên há»i:
- Chỉ bất quá làm sao ?
Công Tôn Tĩnh nói:
- Thanh Long Há»™i làm ăn, trước giá» rất có quy cá»§, không gian lận, giao dịch tiá»n mặt hẳn hòi.
Miêu Thiên Thiên nói:
- Tốt !
Y vá»— tay má»™t cái, chín gã quái nhân tóc đỠmặc áo gai bá»—ng từ trong bóng tối hiện ra, má»—i ngưá»i cầm trong tay má»™t cái túi gai, trá»ng lượng hiển nhiên không nhẹ chút nào.
Bấy giá», trước cá»­a đã có tiếng bước chân nặng ná» vá»ng vào, gã đại hán râu ria hai tay nâng má»™t cái rương lá»›n, Ä‘i từng bước má»™t vào, bắp thịt màu Ä‘en rắn chắc như thép nổi lên cuồn cuá»™n, má»—i má»™t bước tiến vào, là mặt đất lập tức hiện ra má»™t dấu chân sâu hoắm.
Công Tôn TÄ©nh mỉm cưá»i nói:
- Kim hoàn bát tưá»ng, Bạch mã khiếu phong, tại hạ vừa thấy, là đã biết Xích Phát Cá»­u Kiệt, và Kim Cương Lá»±c SÄ© Ä‘á»u đã đến cả.
Bạch Mã Trương Tam nói:
- Äừng quên còn có Cấp Phong Bát Äao nữa.
Triệu Nhất Äao rốt cuá»™c ngẩng đầu lên cưá»i má»™t tiếng, nói:
- Hà Äông Xích Phát, Hà Tây Bạch Mã, Ä‘á»u là thế lá»±c lá»›n lao cá»§a cải giàu có, Thái Hành khoái Ä‘ao làm sao dám tranh giành, thứ đồ hàng hóa này, anh em chúng tôi coi như bá» qua.
Miêu Thiên Thiên ngẩng đầu lên lên cưá»i như Ä‘iên cuồng nói:
- Tốt, Triệu lão đại má»›i là ngưá»i hiểu chuyện.
Tiếng cưá»i cá»§a y bá»—ng ngưng bặt lại, ánh mắt như ngá»n lá»­a cá»§a y Ä‘ang nhìn dính vào Châu Äại Thiếu, trầm giá»ng nói:
- Nhưng không biết thiếu chá»§ nhân cá»§a Vạn Kim ÄÆ°á»ng có ý kiến gì ?
Châu Äại Thiếu cÅ©ng đã hết thở dốc, y Ä‘ang chăm chú nhìn bàn tay cá»§a mình, làm như má»™t chàng trai má»›i lá»›n Ä‘ang ngắm bàn tay cá»§a ngưá»i yêu vậy.
Nhưng y vẫn hồi đáp câu há»i cá»§a Miêu Thiên Thiên, y há»i ngược lại:
- Ông Ä‘ang há»i ý tôi ra sao ?
Miêu Thiên Thiên nói:
- Hừ.
Châu Äại Thiếu nói:
- Tôi không có ý kiến gì cả, trước giá» tôi lưá»i động cân não lắm.
Gương mặt cá»§a Miêu Thiên Thiên đã lá»™ vẻ giận dữ, y há»i:
- Không có ý kiến ? Có tiá»n hay không ?
Châu Äại Thiếu nói:
- Có.
Miêu Thiên Thiên há»i:
- Äem bao nhiêu ?
Châu Äại Thiếu nói:
- Ông muốn xem thử ?
Miêu Thiên Thiên nói:
- NÆ¡i đây trước giá» vẫn giao dịch buôn bán bằng tiá»n mặt.
Châu Äại Thiếu nói:
- Ông đã thấy rồi mà.
Miêu Thiên Thiên há»i:
- Ở đâu ?
Châu Äại Thiếu nói:
- Lá»i tôi nói ra là tiá»n mặt.
Gương mặt cá»§a Miêu Thiên Thiên sa sầm xuống, y há»i:
- Nếu vậy, ngươi nói bao nhiêu là giá bao nhiêu ?
Châu Äại Thiếu nói:
- Äúng vậy.
Miêu Thiên Thiên há»i:
- Nếu ta trả mưá»i vạn, ngươi sẽ trả mưá»i vạn má»™t trăm ?
Châu Äại Thiếu nói:
- Ông quả thật là ngưá»i hiểu chuyện.
Ãnh mắt cá»§a Miêu Thiên Thiên bá»—ng chuyển qua cây kiếm Cô Hình.
Chín gã tóc đỠáo gai đã di chuyển thân hình, bao vây lấy Châu Äại Thiếu.
Châu Äại Thiếu vẫn còn Ä‘ang nhìn hai bàn tay cá»§a mình chăm chú, làm như trên Ä‘á»i này, trừ hai bàn tay đó ra, không còn thứ gì đáng cho y nhìn nữa.
Bỗng nghe tinh lên một tiếng, vòng vàng chạm vào nhau, bàn tay của Miêu Thiên Thiên đã chụp tới thanh Cô Hình Kiếm, y xuất thủ vừa nhanh vừa chính xác.
Y không ngỠtới rằng có đôi bàn tay còn nhanh hơn cả của y, đôi bàn tay mập mạp bảo dưỡng rất kỹ càng.
Bàn tay của y còn chưa đụng tới thanh Cô Hình Kiếm, đôi bàn tay đó bỗng nhiên ngắt vòng vàng trên tai y xuống.
Vòng vàng đụng nhau lại tinh lên một tiếng nữa.
Miêu Thiên Thiên tung ngưá»i lên lá»™n ngược lại, thoái lui hai trượng.
Ngưá»i áo Ä‘en vẫn như chiếc bóng sau lưng cá»§a Châu Äại Thiếu, không má»™t tí cá»­ động.
Châu Äại Thiếu vẫn còn nhìn bàn tay mình chăm chú, chỉ bất quá bàn tay y bây giá» lại thêm má»™t cái vòng vàng sá» sá» ra đó.
Bạch Mã Trương Tam cũng biến sắc mặt.
Triệu Nhất Äao nhìn ly rượu trước mặt, bá»—ng thở nhẹ ra má»™t hÆ¡i nói:
- Ngươi đã hiểu ý ta chưa ?
Bạch Mã Trương Tam há»i:
- Hiểu ý gì ?
Triệu Nhất Äao nói:
- Cho dù y có đau đầu, ta trị cũng không nổi.
Bạch Mã Trương Tam cũng nhịn không nổi thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm nói:
- Äúng vậy, cái đầu cá»§a y lá»›n quá.
Gương mặt cá»§a Công Tôn TÄ©nh lại hiện ra má»™t nụ cưá»i, y chầm chậm nói:
- Má»i ngưá»i đã Ä‘em tiá»n mặt ra đó, hiện tại chúng ta hãy Ä‘i xem hàng hóa thôi.
Cặp mắt cá»§a Miêu Thiên Thiên đầy những tia máu Ä‘á», y trừng mắt nhìn Châu Äại Thiếu.
Châu Äại Thiếu thản nhiên nói:
- Äúng vậy, Ä‘i coi hàng hóa trước cái đã, không chừng tôi còn chưa chắc đã chịu mua gì cả.
Y đặt cái vòng vàng trong tay xuống bàn, rút một cái khăn tay trắng như tuyết ra, lau đi lau lại bàn tay, rồi mới chầm chậm đứng dậy nói:
- Má»i, xin dẫn đưá»ng giùm.
Công Tôn Tĩnh nói:
- Má»i, xin má»i theo tôi.
Y Ä‘i trước tiên, Ä‘i tá»›i khách sạn, Châu Äại Thiếu chầm chậm theo sau, phảng phất Ä‘ang bắt đầu lại thở phì phò.
Ngưá»i mặc áo Ä‘en vẫn theo y không rá»i má»™t bước, hiện tại Bạch Mã Trương Tam đã hiểu ra tại sao ánh mắt cá»§a y lá»™ vẻ giá»…u cợt má»™t cách kỳ lạ.
Y chẳng phải giễu cợt gì ai khác, ngoài chính y.
Bởi vì chỉ có mình y biết, ngưá»i y Ä‘ang bảo vệ, chẳng cần gì đến y bảo vệ cho mình.
oOo Miêu Thiên Thiên đi sau cùng, trong tay y đang nắm chặt đôi vòng vàng, mu bàn tay y đang nổi gân lên.
Äáng lý ra y không nên lại, nhưng y không lại không được.
Những thứ hàng hóa ấy như có sức hút thật kỳ quái, hút từng bước chân y lại.
Chưa đến lúc khẩn yếu tối hậu, y còn chưa chịu bỠqua bất kỳ cơ hội gì.
Thá»m đá vốn Ä‘ang Ä‘i lên, bây giá» bá»—ng nhiên lại Ä‘i xuống, lá»™ ra má»™t cái địa đạo âm u.
Cá»­a vào địa đạo có hai ngưá»i đứng đó như pho tượng đá, sau đó, cứ má»—i mưá»i mấy bước, lại có hai ngưá»i như vậy đứng đó, gương mặt âm trầm như bức tưá»ng đá vậy.
Trên tưá»ng đá khắc má»™t con rồng màu xanh Ä‘ang nhe răng múa vuốt.
Nghe nói Thanh Long Hội có ba trăm sáu mươi lăm phân đà bí mật, nơi đây chắc chắn là một phân đà trong đó.
Tận đầu địa đạo, còn có một cái cửa sắt rất dày chắn đó.
Công Tôn TÄ©nh mò mẫm trong ngưá»i, lấy ra má»™t xâu chìa khóa, lấy ba chìa trong đó mở ra ba ổ khóa, hai ngưá»i đứng phòng thá»§ cá»­a sắt má»›i mở cá»­a ra.
Nhưng cái cửa sắt đó còn chưa phải là cửa cuối cùng.
Công Tôn TÄ©nh lá»™ má»™t nụ cưá»i trên mặt, nói:
- Tôi biết rất nhiá»u ngưá»i có thể vào được nÆ¡i đây, những ngưá»i phòng thá»§ nÆ¡i đây không phải là khó khăn gì để đối phó, nhưng bất kỳ ai vào được chá»— này, muốn tiến thêm vá» phía trước cÅ©ng rất khó.
Châu Äại Thiếu nói:
- Tại sao ?
Công Tôn Tĩnh nói:
- Từ nÆ¡i đây trở Ä‘i, đến phiến đá ở trước mặt, tổng cá»™ng có ba mươi đạo cÆ¡ quan mai phục, tôi có thể bảo đảm, trên Ä‘á»i này ngưá»i xông qua được ba mươi thứ cÆ¡ quan này, không có quá bảy ngưá»i… Công Tôn TÄ©nh cưá»i càng ôn hòa lá»… độ:
- Các ông có muốn lại thử không ?
Châu Äại Thiếu nói:
- Sau này không chừng tôi sẽ lại thử xem, nhưng bây giỠthì không được.
Công Tôn TÄ©nh há»i:
- Tại sao ?
Châu Äại Thiếu nói:
- Bởi vì bây giỠtôi sống đang thoải mái lắm.
Từ cá»­a sắt tá»›i phiến đá thật ra cÅ©ng không xa lắm, nhưng nghe Công Tôn TÄ©nh nói rồi, con đưá»ng đó hình như lập tức dài thêm gấp mưá»i lần.
Cửa đá càng nặng nỠhơn.
Công Tôn Tĩnh lại lấy ba cái chìa khóa khác mở cửa ra.
Trong cái cửa đá dày hai thước đó, là một gian phòng đá mỗi bỠchín thước.
Trong phòng u ám lạnh lẽo, phảng phất như ở chính giữa phần má»™ cá»§a các bậc đế vương thá»i xưa.
Cái chỗ đáng lý sẽ để quan tài, bây giỠcó để một cái rương sắt lớn khổng lồ.
Mở cái rương sắt ra, dÄ© nhiên còn phải cần thêm ba cái chìa khóa. Nhưng ba cái chìa khóa ấy vẫn còn chưa phải là ba chìa cuối cùng, bởi vì trong cái rương lá»›n ấy, còn có má»™t cái rương nhá».
Châu Äại Thiếu lại thở ra, nói:
- Chỉ có bao nhiêu chuyện phòng thá»§ ấy thôi, chúng ta cÅ©ng nên phải bá» ra thêm chút giá tiá»n má»›i phải.
Công Tôn TÄ©nh mỉm cưá»i nói:
- Châu Äại Thiếu quả thật là má»™t ngưá»i hiểu chuyện.
Y nâng cái rương nhỠlên, mở nắp ra.
Nụ cưá»i ôn hòa dá»… thương cá»§a y bá»—ng nhiên không còn thấy trên gương mặt, biểu tình trên đó làm như má»›i bị ngưá»i ta bá» vào trong miệng má»™t trái thị bị thúi.
Cái rương nhỠtrống không, ngoại trừ một miếng giấy.
Trên giấy có đỠchín chữ:
- Cám Æ¡n ngươi, ngươi thật là ngưá»i tốt bụng.
oOo Căn phòng đá âm u và lạnh lẽo, Công Tôn TÄ©nh đã bắt đầu đổ mồ hôi, từng giá»t từng giá»t như hạt đậu chảy tong tong xuống gương mặt trắng bệch cá»§a y.
Châu Äại Thiếu nhìn y, ánh mắt ôn nhu như nhìn chính đôi bàn tay cá»§a mình. Y dịu dàng nói:
- Ông nhất định là biết.
Công Tôn Tĩnh nói:
- Biết… biết chuyện gì ?
Châu Äại Thiếu nói:
- Biết ngưá»i nào Ä‘ang cám Æ¡n ông.
Công Tôn TÄ©nh nắm chặt tay lại, y bá»—ng quay ngưá»i xông ra khá»i phòng.
Châu Äại Thiếu thở ra, lẩm bẩm:
- Xem ra y quả thật là ngưá»i tốt bụng, chỉ tiếc là ngưá»i tốt bụng nghe nói sống không được lâu … oOo - Nếu như trên Ä‘á»i này chỉ có bảy ngưá»i xông qua được ba mươi đạo cÆ¡ quan mai phục này thật, thì đó là ngưá»i nào trong bảy ngưá»i ?
- Trong đó ít nhất có má»™t ngưá»i tuyệt đối không có nghi vấn gì cả, bất kể tính theo kiểu nào, y cÅ©ng là má»™t trong bảy ngưá»i.
- Ngưá»i này là ai ?
- Bạch Ngá»c Kinh !



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của Icefox

  #2  
Old 19-04-2008, 09:41 PM
Icefox's Avatar
Icefox Icefox is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 64
Thá»i gian online: 8 phút 15 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 2


Bạch Ngá»c Kinh không phải ở trên trá»i, y ở trên lưng ngá»±a.
Yên ngựa của y đã cũ kỹ lắm, đôi giày và vỠkiếm của y cũng đồng dạng cũ kỹ, nhưng y phục của y rất mới mẻ.
VỠkiếm của y đang đụng lao xao vào yên ngựa, gió xuân thổi mát rượi trên gương mặt y.
Y cảm thấy rất khoan khoái, rất thoải mái.
Yên ngá»±a cÅ© ngồi rất êm, giày cÅ© mang rất êm, vá» kiếm cÅ© sẽ không làm suy suyển lưỡi kiếm, y phục má»›i mẻ ít nhiá»u cÅ©ng làm cho tinh thần ngưá»i ta phấn khởi, sức sống tràn trá».
Nhưng làm cho y thoải mái nhất, không phải là những thứ đó, mà là đôi mắt kia.
Trước mặt là một cỗ xe lớn, có một đôi mắt thật mê hồn, cứ liếc liếc lại chỗ y, y đã thấy qua đôi mắt ấy một lần rồi.
Y nhá»› là lần đầu thấy đôi mắt ấy, là trong má»™t khách sạn ở má»™t tiểu trấn ná».
Y bước vào khách sạn, cô vừa mới bước ra.
Cô đụng vào ngưá»i y.
Nụ cưá»i cá»§a cô đầy vẻ thẹn thùa và xin lá»—i, má cô hồng như ráng chiá»u sau cÆ¡n mưa. Nhưng y hy vá»ng mình đụng cô thêm lần nữa, bởi vì thật tình cô là má»™t cô gái đẹp mê hồn, còn y không phải là má»™t ngưá»i quân tá»­ đạo mạo gì cho lắm.
Lần thứ hai gặp cô, là ở trong má»™t quán ăn, lúc y uống đến ly thứ ba, cô Ä‘ang bước vào, nhìn thấy y, cô cúi đầu nhoẻn miệng cưá»i.
Nụ cưá»i vẫn còn đầy vẻ thẹn thùa và xin lá»—i. Lần này y cÅ©ng cưá»i. Bởi vì y biết, nếu cô đụng phải ngưá»i khác, nhất định cô sẽ không cưá»i thêm lần nữa.
Y cÅ©ng biết mình không phải là ngưá»i đàn ông khó thương gì cho lắm, cái Ä‘iểm đó, y trước giá» rất lấy làm tá»± tin.
Vì vậy tuy y Ä‘i ra trước, y không há» vá»™i vã trên đưá»ng.
Hiện tại, cỗ xe ngựa của cô quả nhiên đã theo kịp y, nhưng không biết là hữu ý, hay là vô ý.
Y vốn là má»™t kẻ lãng tá»­, vốn thích Ä‘á»i nay đây mai đó, trên đưá»ng dong ruổi, y từng làm bạn vá»›i đủ thứ các hạng ngưá»i.
Trong đó cÅ©ng có những gã râu xồm tóc đỠngoài quan ngoại, cÅ©ng có những tay thiết kỵ qua lại trong sa mạc, những tay lục lâm hảo hán trừng mắt là giết ngưá»i, cÅ©ng có những tay thiếu hiệp giang hồ ý khí khoát đạt.
Trong cuá»™c Ä‘á»i trôi nổi, yên ngá»±a, vá» kiếm cá»§a y cÅ©ng thành cÅ© kỹ Ä‘i, râu tóc cÅ©ng từ từ khô cứng Ä‘i.
Nhưng sinh hoạt của y, vẫn mãi mãi mới mẻ và sinh động.
Trước giá» y không bao giá» dá»± liệu trước được trong con đưá»ng phiêu bạt đó, sẽ có chuyện gì phát sinh ra, sẽ gặp những hạng ngưá»i nào.
Gió càng lạnh.
Mưa xuân triá»n miên, bá»—ng rÆ¡i ồ ạt xuống, rÆ¡i ướt đẩm tấm áo mùa xuân cá»§a y.
Cỗ xe đằng trước đang ngừng lại.
Y đi tới đó, bèn thấy vòm cửa cuốn lên, cặp mắt mê hồn kia đang nhìn y chăm chú.
Cặp mắt mê hồn, nụ cưá»i e thẹn, gương mặt trái xoan không trang Ä‘iểm phấn son, chiếc áo diá»…m lệ tím sẫm như ráng chiá»u.
Cô chỉ xuống chân mình, rồi lại chỉ vào tấm áo đã bị ướt đẩm của y.
Bàn tay của cô như ngó sen.
Y chỉ vào ngưá»i mình, rồi lại chỉ vào thùng xe.
Cô gật gật đầu, nhoẻn miệng cưá»i, cá»­a xe đã mở ra.
Trong xe thoải mái và khô ráo, tấm thảm lót trên xe má»m mại trÆ¡n láng như da thịt cá»§a cô.
Y xuống ngựa, bước vào xe.
Mưa rÆ¡i triá»n miên dày đặc, không những vậy, còn rÆ¡i thật đúng lúc.
Mùa xuân, ông trá»i cứ thích an bày những chuyện kỳ diệu, cho những ngưá»i kỳ diệu ngẫu nhiên gặp nhau.
Äã không gượng ép chút nào, cÅ©ng không cần phải nói năng chi, y phảng phất như trá»i sinh là sẽ nên gặp ngưá»i này, phảng phất trá»i sinh là ngồi trong xe đó.
ÄÆ°á»ng xá tịch mịch, ngưá»i tịch mịch, có ai nói rằng bá»n há» không nên gặp nhau không. Y Ä‘ang tính lấy ống tay áo lau nước mưa trên mặt, cô đã đưa cho y má»™t tấm khăn má»m mại màu hồng. Y nhìn cô chăm chú, còn cô Ä‘ang cúi đầu vân vê tà áo.
- Anh đừng ngại.
- Tôi há» Bạch, tên là Bạch Ngá»c Kinh.
Cô cưá»i thật tươi nói:
- Thiên Thượng Bạch Ngá»c Kinh, NgÅ© lâu thập nhị thành, Tiên nhân phá»§ ngÅ© đỉnh, kết phát thụ trưá»ng sinh.
Y cÅ©ng bật cưá»i nói:
- Cô cũng thích Lý Bạch lắm sao ?
Cô lấy ngón tay cuộn chéo áo, miệng ngâm lên:
Ngã tịch đông hải thượng Lao SÆ¡n xan tá»­ hà Thân kiến an kỳ công Thá»±c táo đại như qua Trùng niên yết Hán Chúa Bất yêm hoàng quy gia Châu nhan tà xuân hôn Bạch phát kiến sinh nha Sở kỳ tá»­u kim dịch Phi bá»™ đăng vân xa Nguyện tùy phu tá»­ thiên vân thượng Nhàn dữ tiên nhân tảo lạc hoa Ngâm đến câu Lao SÆ¡n, giá»ng cá»§a cô tá»±a hồ ngừng má»™t chút.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Lao cô nương ?
Äầu cô cúi xuống càng thấp, cô nói nhá»:
- Viên Tá»­ Hà… Bá»—ng nhiên tiếng vó ngá»±a nổi lên, ba con ngá»±a chạy như bay qua bên cá»— xe, ba cặp mắt bén ngót đồng thá»i nhìn lom lom vào trong xe má»™t cái.
Ngá»±a chạy như bay qua, ngưá»i cuối cùng bá»—ng từ trên yên ngá»±a búng ngược ngưá»i lên hai trượng, hạ xuống yên ngá»±a cá»§a Bạch Ngá»c Kinh, mÅ©i chân Ä‘iểm xuống, đã câu thanh kiếm Ä‘ang trên yên ngá»±a lên.
Ba con ngựa đang chạy qua rồi bỗng quay đầu trở lại.
Ngưá»i này lại tung ngưá»i lên, nhẹ nhàng đáp xuống lại con ngá»±a cá»§a mình.
Ba con ngựa lại tiếp tục chạy, trong chớp mắt đã biến vào trong màn mưa mù mịt, không còn thấy bóng dáng đâu.
Cặp mắt mỹ lệ của Viên Tử Hà lại càng mở lớn lên, cô thất thanh nói:
- Bá»n há» trá»™m mất thanh kiếm cá»§a anh rồi.
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i cưá»i.
Viên Tử Hà cắn môi, nói:
- Nghe nói, có những ngưá»i trong giang hồ xem thanh kiếm cá»§a mình còn hÆ¡n cả tính mạng.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Tôi không phải thuá»™c hạng ngưá»i đó.
Viên Tá»­ Hà thở nhẹ ra má»™t tiếng, hình như có vẻ thất vá»ng.
Có mấy cô thiếu nữ nào không đi tôn sùng các bậc anh hùng ?
Nếu mình vì má»™t thanh kiếm mà Ä‘i liá»u mạng vá»›i ngưá»i khác, các cô có thể cho mình là đồ ngu xuẩn, không chừng sẽ vì mình mà rÆ¡i lệ.
Nhưng nếu mình nhìn ngưá»i khác vác thanh kiếm cá»§a mình Ä‘i mà không nói gì, các cô nhất định sẽ rất thất vá»ng.
Bạch Ngá»c Kinh nhìn nhìn cô, y bá»—ng cưá»i má»™t tiếng nói:
- Chuyện trong giang hồ, cô biết nhiá»u lắm sao ?
Viên Tử Hà nói:
- Không nhiá»u, nhưng tôi rất thích nghe, tôi cÅ©ng thích nhìn nữa.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Vì vậy cô mới trốn một mình ra đây ?
Viên Tử Hà gật gật đầu, cô lại đi vân vê tà áo của mình.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Chuyện mình thấy được, nhất định sẽ không đẹp như chuyện mình nghe.
Viên Tá»­ Hà còn muốn há»i thêm, nhưng cô lại nhịn không nói.
Chính ngay lúc đó, bá»—ng lại có tiếng vó ngá»±a vang lên dồn dập, ba con ngưá»i vừa chạy như bay qua lúc nãy lại quay trở vá».
Kỵ sĩ đi đầu bỗng quay ngược lá cỠlại, thò tay ra, trả thanh kiếm lúc nãy trở vỠlại yên ngựa.
Còn hai ngưá»i kia đồng thá»i ôm quyá»n thi lá»… trên yên ngá»±a, sau đó lại chạy biến mất trong màn mưa.
Viên Tá»­ Hà mở to cặp mắt, cô cảm thấy vừa kinh ngạc vừa kỳ quái, lại vừa phấn khởi há»i:
- Bá»n há» lại trả thanh kiếm vá» lại cho anh rồi kìa !
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i cưá»i.
Viên Tá»­ Hà chá»›p mắt, cô há»i:
- Anh đã biết bá»n há» sẽ Ä‘em trả lại thanh kiếm cho anh trước rồi phải không ?
Bạch Ngá»c Kinh lại cưá»i cưá»i.
Viên Tử Hà nhìn y, ánh mắt cô sáng rực lên, cô nói:
- Hình như bá»n há» có vẻ sợ anh lắm.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Sợ tôi ?
Viên Tử Hà nói:
- Anh… thanh kiếm này nhất định đã từng giết nhiá»u ngưá»i lắm !
Cô tá»±a hồ phấn khởi đến mức giá»ng nói muốn run rẩy lên.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Cô xem dáng tôi có phải là kẻ đã từng giết ngưá»i không ?
Viên Tử Hà nói:
- Không giống.
Cô đành phải thừa nhận.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Chính tôi, tôi cũng thấy không giống.
Viên Tá»­ Hà há»i:
- Nhưng, tại sao bá»n há» lại sợ anh ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Không chừng bá»n há» sợ là cô, chứ không phải tôi.
Viên Tá»­ Hà bật cưá»i, cô há»i:
- Sợ tôi ? Tại sao phải sợ tôi ?
Bạch Ngá»c Kinh thở dài nói:
- Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc, kiếm có bén nhá»n đến đâu, e rằng không bằng được nụ cưá»i cá»§a mỹ nhân.
Viên Tá»­ Hà cưá»i càng ngá»t ngào, cô chá»›p mắt nói:
- Anh… anh có sợ tôi không ?
Ãnh mắt cô phảng phất chứa má»™t lá»±c lượng không thể kháng cá»± được, phảng phất Ä‘ang khiêu chiến vá»›i y.
Bạch Ngá»c Kinh thở ra nói:
- Tôi muốn không sợ cũng không được.
Viên Tá»­ Hà cắn môi, há»i:
- Anh sợ tôi, có phải là sẽ nghe theo lá»i tôi không ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Dĩ nhiên.
Viên Tá»­ Hà nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Tốt, vậy thì tôi muốn anh uống vài ly rượu với tôi trước đã.
Bạch Ngá»c Kinh giật mình há»i:
- Cô cũng uống rượu sao ?
Viên Tử Hà nói:
- Anh xem tôi có giống má»™t ngưá»i uống được rượu không ?
Bạch Ngá»c Kinh lại thở ra, nói:
- Giống.
Y đành phải thừa nhận.
Bởi vì y biết, giết ngưá»i và uống rượu, những chuyện đó, nhìn dáng Ä‘iệu nhất định chẳng ai có thể nhìn ra.
oOo Bạch Ngá»c Kinh đã từng say, thưá»ng thưá»ng say, nhưng trước giá» y chưa bao giá» say đến như vậy.
Lúc y còn rất nhá», y đã từng có má»™t bài há»c.
Trong giang hồ có ba hạng ngưá»i khó chá»c vào nhất … Ä‚n mày, hòa thượng và đàn bà.
Nếu ta muốn ngày tháng trôi qua thái bình má»™t chút, tốt nhất là không được lại đụng vào bá»n há», bất kể là muốn đánh nhau, hoặc là uống rượu, cÅ©ng tốt nhất là đừng đụng vào.
Vì bây giỠy mới bị đầu nhức như bị vỡ tung ra.
Y chỉ nhớ được lần cuối cùng thua luôn ba bận, uống liên tiếp ba chén rượu lớn, uống rất nhanh, rất oai phong.
Sau đó đầu não của y hình như bỗng biến thành trống không, nếu không có cái gì lạnh lạnh như băng đá bỗng đặt vào mặt y, không chừng đến bây giỠy vẫn còn chưa tỉnh dậy.
Cái gì lạnh băng đó, chính là bàn tay của Tiểu Phương.
Không ai có bàn tay gì lạnh như vậy, chỉ bất quá Tiểu Phương không còn tay phải.
Bàn tay phải của y là cái lưỡi câu bằng sắt.
Tiểu Phương tên là Phương Long Hương, thật ra y không còn nhá» nữa. Nhưng nghe đến cái tên đó, nếu cho rằng y là má»™t ngưá»i đàn bà, là quá lầm lẫn, trên Ä‘á»i này không chừng ít có ai còn đàn ông hÆ¡n y. Äuôi mắt cá»§a y tuy đã có nếp nhăn, nhưng ánh mắt cá»§a y vẫn còn rất sáng, ít gì cÅ©ng thấy được má»™t vài chuyện ngưá»i khác không thấy được.
Hiện tại, y Ä‘ang nhìn Bạch Ngá»c Kinh.
Nghĩ bụng cũng đã thấy gã, y lập tức lấy hai tay ôm lấy đầu, nói:
- Trá»i Æ¡i, ngươi đấy sao ! Sao ngươi lại ở đây ?
Phương Long Hương nói:
- Bởi vì tổ tiên của ngươi tích đức, vì vậy ta mới ở đây.
Y lấy lưỡi câu nhè nhè cá» xát cần cổ cá»§a Bạch Ngá»c Kinh, hững há» nói:
- Nếu là Song Câu Hàn Xương lại đây, cái đầu cá»§a ngươi e đã dá»n nhà rồi.
Bạch Ngá»c Kinh thở ra má»™t hÆ¡i lẩm bẩm:
- Không phải là rá»›t xuống khá»e khoắn sao ?
Phương Long Hương cũng thở ra nói:
- Cái tật cá»§a ngươi là cứ ham khá»e khoắn.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Sao ngươi biết ta ở đây ?
Phương Long Hương há»i lại:
- Ngươi có biết làm sao ngươi lại ở đây không ?
Nơi đây là một căn phòng rất sạch sẽ, ngoài cửa sổ có bóng mát của một cây bạch thụ thật lớn phủ kín.
Bạch Ngá»c Kinh nhìn bốn phía, cưá»i khổ nói:
- Không lẽ ngươi đem ta lại đây sao ?
Phương Long Hương nói:
- Ngươi nghĩ là ai khác ?
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Cái vị Viên cô nương đâu rồi ?
Phương Long Hương nói:
- Cũng say với ngươi, túy lúy như nhau.
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i phì nói:
- Ta đã biết mà, cô ta nhất định uống đâu bằng ta.
Phương Long Hương nói:
- Cô ta uống không bằng ngươi ? Thế thì tại sao ngươi say trước ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Ta uống nhiá»u hÆ¡n cô ta.
Phương Long Hương nói:
- Sao ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Lúc uống rượu thi, dÄ© nhiên là ta không thể nào thật tình thi Ä‘ua quá, lúc thi đánh đáo cÅ©ng không thật lắm, ngươi xem như vậy làm sao mà ta không uống nhiá»u hÆ¡n.
Phương Long Hương nói:
- Nếu ngươi đánh lộn với cô ta, dĩ nhiên cũng không thể nào đánh thiệt được.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Phương Long Hương nói:
- Giang hồ nói chuyện quả nhiên không hỠsai lầm.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Nói chuyện gì ?
Phương Long Hương nói:
- Vì đàn ông Ä‘a số Ä‘á»u có cái tật đó cá»§a ngươi, vì vậy ngưá»i kinh nghiệm giang hồ Ä‘á»u biết rằng, đánh nhau, uống rượu, Ä‘á»u nhất định không thể đụng phải đàn bà.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Ngươi là tay giang hồ lão luyện ?
Phương Long Hương nói:
- Nhưng ta còn không ngỠđược rằng, khí phái của ngươi dạo này lại lớn quá như vậy.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Khí phái gì ?
Phương Long Hương nói:
- Ngươi nằm ngá»§ trong này, bên ngoài ít nhất có tá»›i mưá»i ngưá»i đứng quanh dàn hàng.
Bạch Ngá»c Kinh ngẫn mặt ra, nói:
- Mưá»i ngưá»i nào ?
Phương Long Hương nói:
- DÄ© nhiên là mưá»i ngưá»i rất có lai lịch.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Rốt cuộc là ai vậy ?
Phương Long Hương nói:
- Chỉ cần ngươi còn đủ sức đứng dậy, ngươi có thể thấy hỠđấy thôi.
Nơi đây là gian phòng cuối cùng trên căn gác, phía dưới song phía sau là con hẻm rất hẹp.
Má»™t ngưá»i gù lưng đầu đội má»™t cái mÅ© rỉ cÅ© rích rách nát, trên ngưá»i mặc má»™t cái áo bông cÅ©ng rách nát, Ä‘ang ngồi lim dim ngá»§ gật dưới ánh mặt trá»i.
Phương Long Hương lấy móc câu kéo rèm cửa lên, nói:
- Ngươi có nhận ra cái gã gù lưng ấy là ai không ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Ta chỉ thấy ra được y là một gã gù lưng.
Phương Long Hương nói:
- Nhưng nếu ngươi lột cái mũ nỉ rách nát ấy xuống, ngươi sẽ biết được y là ai.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Tại sao ?
Phương Long Hương nói:
- Bởi vì tóc cá»§a y màu sắc không giống cá»§a ngưá»i khác.
Bạch Ngá»c Kinh chau mày há»i:
- Xích Phát ở Hà Äông ?
Phương Long Hương gật gật đầu nói:
- Xem bộ điệu của y, nếu không phải là lão nhị trong Xích Phát cửu quái thì cũng là lão thất.
Bạch Ngá»c Kinh không há»i thêm, trước giá» y vốn rất tín nhiệm cặp mắt cá»§a Tiểu Phương.
Phương Long Hương nói:
- Ngươi nhìn lại cái gã dưới tàng cây đầu hẻm.
Äầu hẻm cÅ©ng có má»™t cây cổ thụ lá»›n, dưới cây có má»™t gã bán mì, Ä‘ang đổ má»™t bình nước sôi ùng ục vào trong tô mì.
Bình nước rất lớn, rất nặng, y dùng một bàn tay cầm cái thùng, mà hình như không có gì là phí sức.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Cổ tay gã này mạnh dữ.
Phương Long Hương nói:
- Dĩ nhiên, nếu không làm sao y sử được cây đại đao nặng hai mươi bảy cân.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Nặng hai mươi bảy cân ? Phải từ Thái Hành sơn lại đây không ?
Phương Long Hương nói:
- Lần này ngươi nói cũng đúng đó, cây đao của y giấu trong xe mì.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Còn gã đang ăn mì ?
Má»™t ngưá»i Ä‘ang ôm tô mì vừa nấu xong, ngồi xổm dưới gốc cây, chầm chậm hút, ánh mắt thì Ä‘ang nhìn vá» hướng lầu bên này.
Phương Long Hương nói:
- Trong xe mì có hai cây đao.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Hai ngưá»i này Ä‘á»u là huynh đệ cá»§a Triệu Nhất Äao ?
Phương Long Hương nói:
- Y chính là Triệu Nhất Äao.
Y vá»— vá»— vào vai cá»§a Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Ngươi kêu được Triệu Nhất Äao đứng ở ngoài canh cho ngươi ngá»§ má»™t đêm, khí phái có phải là không còn nhá» lắm không.
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i cưá»i, nói:
- Khí phái của ta trước giỠcó nhỠđâu.
Một gã bộ khoái đầu đội mũ hồng anh, mặc chiếc áo chẽn màu xanh, đang từ đầu con hẻm bên này bước lại, đến gốc cây đứng lại mua một tô mì ăn.
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i nói:
- Xem ra Triệu Nhất Äao nên đổi nghá» bán mì má»›i đúng, y làm ăn thật là phát đạt, không những vậy không phải bị tí gì nguy hiểm.
Phương Long Hương nói:
- Không có gì nguy hiểm !
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Có sao ?
Phương Long Hương nói:
- Gã đội mũ hồng anh, không chừng có thể cho y một đao lúc nào không hay.
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i nói:
- Quan sai giết ngưá»i trong hẻm từ lúc nào vậy ?
Phương Long Hương nói:
- Y đội mũ hồng anh, nhưng y cưỡi con ngựa trắng lại.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Bạch Mã Trương Tam ?
Phương Long Hương nói:
- Ngươi không ngỠ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Bạch Mã Trương Tam trước giá» vẫn qua lại má»™t mình, bây giá» sao lại Ä‘i chung bá»n vá»›i những ngưá»i kia ?
Phương Long Hương nói:
- Ta cÅ©ng Ä‘ang tính há»i ngươi.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Có thể là xảo hợp thôi không ?
Phương Long Hương nói:
- Thiên hạ làm gì có chuyện xảo hợp như vậy ?
Bạch Ngá»c Kinh rót ra má»™t ly trà nguá»™i, uống má»™t hÆ¡i cạn ly, má»›i há»i tiếp:
- Trừ bốn ngưá»i bá»n há» ra, nÆ¡i đây còn ai lại nữa không ?
Phương Long Hương nói:
- Ngươi có muốn đi ra nhìn nhìn một lát không ?
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Mấy ngưá»i đó dá»… nhìn lắm sao ?
Phương Long Hương nói:
- Äúng vậy, ngưá»i này càng dá»… nhìn hÆ¡n ngưá»i kia, càng lá»™ng lẫy hÆ¡n ngưá»i kia.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Sao ngươi biết những ngưá»i này lại đây ?
Phương Long Hương cưá»i cưá»i nói:
- Ngươi đừng quên nơi đây là địa bàn của ai.
Bạch Ngá»c Kinh cÅ©ng cưá»i cưá»i:
- Ta mà quên, tại sao lại uống say mèm bí tỉ ở nơi đây ?
Phương Long Hương trừng mắt nói:
- Thì ra ngươi đã tính toán đâu vào đó, để ta lại làm bảo tiêu cho ngươi.
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i nói:
- Bảo tiêu là ngươi, tính tiá»n cÅ©ng là ngươi, ta đã đến đây rồi, chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u để ngươi toàn quyá»n lo liệu.
Phương Long Hương há»i:
- Ngươi thì lo chuyện gì ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Ta chỉ lo ăn lo uống cho nhiá»u, ăn chừng nào ngươi la cứu mạng má»›i thôi.
Phương Long Hương thở ra, y cưá»i khổ nói:
- Xem ra, gã này ít khi đi lầm chỗ thì phải.
Phía trước dưới song cá»­a cái lầu, là má»™t cái sân, không lá»›n cÅ©ng không nhá».
Trong sân dưới gốc cây tá»­ đằng la, có nuôi má»™t chậu cá vàng. Má»™t gã mập phệ còn trẻ tuổi, Ä‘ang chắp hai tay sau lưng ngắm cá, má»™t ngưá»i mặc áo Ä‘en vừa ốm vừa cao, đứng sát sau lưng y như cái bóng.
Má»™t bà già đầu tóc bạc phÆ¡, dắt má»™t đứa cháu trai mưá»i ba mưá»i bốn tuổi, lá»m khá»m Ä‘i qua sân.
Ba gã đại hán kình trang y phục, đứng má»™t hàng bên dãy hiên phía tây, ánh mắt loang loáng nhìn chăm chú vào cá»­a lá»›n, hình như Ä‘ang đợi ngưá»i nào từ ngoài cá»­a bước vào.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Ta thấy ba ngưá»i này hôm qua.
Phương Long Hương há»i:
- Ở đây ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Trên đưá»ng.
Phương Long Hương há»i:
- Bá»n há» tìm lại ngươi ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Chỉ bất quá mượn thanh kiếm của ta nhìn thử.
Phương Long Hương nói:
- Sau đó rồi sao ?
Bạch Ngá»c Kinh hững há» nói:
- Sau đó thì trả lại, dù lão đại Thanh Long có mượn thanh kiếm của ta, cũng sẽ phải trả lại thôi.
Phương Long Hương chau mày nói:
- Ngươi biết bá»n há» là ngưá»i cá»§a Thanh Long Há»™i ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Nếu không phải trong Thanh Long Há»™i, ngưá»i khác e không có cái gan lá»›n như vậy.
Phương Long Hương dùng đuôi mắt liếc y, lắc đầu thở ra:
- Ngươi nghÄ© ngươi là hạng ngưá»i gì ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Là Bạch Ngá»c Kinh.
Phương Long Hương chá»›p chá»›p mắt há»i:
- Bạch Ngá»c Kinh lại là hạng ngưá»i gì ?
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i nói:
- Là hạng ngưá»i chết không nổi.
Bỗng nghe tinh lên một tiếng, chậu cá không biết bị vật gì đánh vỡ ra, nước trong chậu đổ ra tung tóe, xem ra gã mập mình mẩy sẽ đầy những nước.
Nào ngá» thân hình nặng cả trăm cân cá»§a y bá»—ng nhẹ nhàng bay lên, y dùng má»™t ngón tay móc vào trong giàn hoa, cả ngưá»i treo lên phía trên nhẹ nhàng như ngưá»i giấy.
Ngưá»i mặc áo Ä‘en thì cả ngưá»i đã ướt sá»§ng đầy nước.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Không ngỠgã mập trẻ tuổi kia khinh công thật không tệ tí nào.
Phương Long Hương nói:
- Ngươi không nhìn ra y là ai sao ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Xem thân pháp cá»§a y, có vẻ giống Nga My, nhưng gần ba mươi năm nay môn hạ Nga My chỉ còn có ni cô, không những vậy quanh năm chỉ ăn chay, sao bá»—ng nhiên lại lá»t ra má»™t gã mập như thế này ?
Phương Long Hương nói:
- Không lẽ ngươi quên mất chưởng môn cá»§a Nga My, trước khi xuất gia là ngưá»i nhà cá»§a ai ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Nhà hỠChâu ở Tô Châu ?
Phương Long Hương nói:
- Äúng rồi, gã mập này là đại thiếu gia nhà há» Châu, cÅ©ng là cháu má»™t cá»§a Tố Nhân đại sư.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Gã bảo tiêu của y thì sao ?
Phương Long Hương nói:
- Không biết, xem vũ công của y, tối đa chỉ bất quá là hạng tam lưu trong giang hồ.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Y có vÅ© công hạng nhất lưu, tại sao lại Ä‘i má»i đệ tam nhân làm bảo tiêu ?
Phương Long Hương nói:
- Bởi vì y cao hứng.
Cá vàng trong chậu theo nước rá»›t xuống mặt đất, dãy dụa không ngá»›t. Ngưá»i mặc áo Ä‘en vẫn còn đứng đó bất động, cặp mắt nằm trong hốc mắt sâu hoắm, đượm bảy phần ưu lá»±, ba phần bi thống.
Phương Long Hương bỗng thở ra một hơi thật dài nói:
- Ngưá»i này thật là má»™t kẻ đáng thương.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Ngươi đồng tình với y ?
Phương Long Hương nói:
- Nếu má»™t ngưá»i không bị bức đến không còn cách nào hÆ¡n, còn ai chịu Ä‘i làm chuyện như vậy ? Huống gì, xem binh khí y sá»­ dụng, trong giang hồ cÅ©ng phải là có chút danh tiếng gì rồi, nhưng bây giá»â€¦ Y bá»—ng thay đổi đỠtài, há»i:
- Ngươi có thấy ai đập bể chậu cá không ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Tư Mã Quang ?
Phương Long Hương trừng mắt nhìn y một cái, lạnh lùng nói:
- Buồn cưá»i, thật là buồn cưá»i muốn chết luôn.
Bạch Ngá»c Kinh bật cưá»i, nói:
- Nếu ngưá»i đập bể chậu nước không phải là Tư Mã Quang, thì chắc là ngưá»i Ä‘ang núp trong căn nhà thứ ba bên phía đông.
Châu Äại Thiếu đã từ giàn hoa hạ xuống, Ä‘ang nhìn qua căn nhà đó cưá»i nhạt.
Bà già đầu tóc bạc phơ, thì ôm chậu nước rửa mặt bước ra, hình như muốn bỠmấy con cá vàng trên mặt đất vào chậu, nhưng không cẩn thận, bước chân bị hụt, chậu nước lại đổ đầy cả mặt đất.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Bà già này lại là ai vậy ?
Phương Long Hương nói:
- Là một bà già.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Bà già tại sao lại đến đây ?
Phương Long Hương nói:
- Nơi đây vốn là khách sạn, ai cũng có thể đến đây.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Chắc bà ta không vì ta mà đến đâu phải không ?
Phương Long Hương nói:
- Ngươi còn chưa đủ già.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Thanh Long, Khoái Ä‘ao, Xích Phát, Bạch Mã, những ngưá»i đó không lẽ vì ta mà lại đây sao ?
Phương Long Hương há»i lại:
- Ngươi nghĩ sao ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Ta nghĩ không ra.
Phương Long Hương há»i:
- Ngươi không đắc tá»™i gì vá»›i bá»n há» ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Không.
Phương Long Hương há»i:
- Cũng không tranh giành của cải gì với hỠ?
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Không lẽ ta là cưá»ng đạo gì sao ?
Phương Long Hương nói:
- Dù là không phải, cũng không sai bao nhiêu.
Bạch Ngá»c Kinh bá»—ng cưá»i lên má»™t tiếng, y hững há» nói:
- Nếu bá»n há» vì ta mà đến thật, tại sao còn chưa lại tìm ta ?
Phương Long Hương nói:
- Äấy không chừng là vì bá»n há» sợ ngươi, không chừng bá»n há» còn Ä‘ang chá» ai !
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Chá» ai ?
Phương Long Hương nói:
- Thanh Long Há»™i có ba trăm sáu mươi lăm phân đà, bất kỳ đưá»ng chá»§ cá»§a phân đà nào, cÅ©ng Ä‘á»u không phải hạng dá»… đối phó.
Bạch Ngá»c Kinh lại phì cưá»i, y hững há» nói:
- Hình như ta cũng không phải hạng dễ đối phó lắm.
Phương Long Hương nói:
- Nhưng còn cô ta thì sao ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Cô ta ?
Phương Long Hương nói:
- Cái vị nữ túy hiệp của ngươi đấy.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Cô ta làm sao ?
Phương Long Hương nói:
- Cô ta đã đến đây vá»›i ngươi, không lẽ ngươi không lo cho cô ta sao ? Ngưá»i ta đã biết cô ta Ä‘i vá»›i ngươi, không lẽ sẽ bá» qua cho cô ta dá»… dàng lắm sao ?
Bạch Ngá»c Kinh chau mày má»™t cái, không nói gì nữa.
Phương Long Hương thở dài:
- Ngươi rõ ràng Ä‘ang ở trên trá»i, tại sao lại bá» những ngày tháng sung sướng, xuống nÆ¡i đây chịu tá»™i làm gì ?
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i nhạt nói:
- Ta còn chưa nếm gì cả mà.
Phương Long Hương cưá»i nói:
- Dù cho bây giỠcòn chưa có gì, chỉ sợ sắp sửa rồi.
Y vừa nói xong câu, bá»—ng nghe phòng bên cạnh có ngưá»i Ä‘ang gõ mạnh vào tưá»ng mấy cái.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Cô ta đang ở phòng bên cạnh ?
Phương Long Hương gật gật đầu, vỗ vỗ vai y nói:
- Hiện tại chỉ e ngươi sắp chịu tội rồi đó.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Chịu tội gì ?
Phương Long Hương nói:
- Có lúc chịu tội chính là hưởng phúc, hưởng phúc chính là chịu tội, rốt cuộc là hưởng phúc hay chịu tội, e rằng chỉ có chính ngươi mới biết thôi.
Viên Tá»­ Hà tóc xá»a tung cả má»™t gối, gương mặt cô trắng bệch như vừa bệnh nặng má»›i dậy.
Cá»­a phòng để hở, không biết có phải cô vừa má»›i mở khóa cá»­a, hay chẳng hỠđóng bao giá».
Bàn tay cô còn Ä‘ang cầm chiếc hài, trên tưá»ng còn để lại dấu chiếc hài.
Bạch Ngá»c Kinh rón rén bước lại, đứng nhìn cô.
Y bỗng phát hiện ra đàn bà say rượu, sáng sớm hôm sau, trông lại có một thứ mỵ lực không sao tả được.
Trái tim của y đang đập mạnh lên.
Một gã đàn ông say rượu, sáng sớm hôm sau, nếu thấy đàn bà, trái tim đặc biệt dễ bị đập mạnh lên.
Viên Tá»­ Hà cÅ©ng Ä‘ang nhìn y, cô cắn nhẹ môi há»i:
- Ngưá»i ta đã Ä‘au đầu muốn bể cả ra đây, anh lại còn cưá»i nữa ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Tôi có cưá»i đâu.
Viên Tử Hà nói:
- Ngoài mặt anh không cưá»i, nhưng trong bụng anh thì cưá»i.
Bạch Ngá»c Kinh bật cưá»i nói:
- Cô thấy được trong bụng tôi sao ?
Viên Tử Hà nói:
- Ừ.
Giá»ng cá»§a cô phảng phất như từ trong mÅ©i ra.
Giá»ng nói cá»§a đàn bà phát ra từ trong mÅ©i, thưá»ng thưá»ng mê hồn hÆ¡n phát ra từ trong miệng nhiá»u lắm.
Bạch Ngá»c Kinh nhịn không nổi há»i:
- Cô thấy được tôi đang nghĩ gì trong bụng sao ?
Viên Tử Hà nói:
- Ừm.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Cô nói đi.
Viên Tử Hà nói:
- Tôi nói không được.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Tại sao ?
Viên Tử Hà nói:
- Bởi vì… bởi vì… Cô bá»—ng đỠmặt lên, kéo cái gối che mặt lại, rồi má»›i cưá»i khúc khích nói:
- Bởi vì trong bụng anh đang nghĩ chuyện xấu.
Má»™t ngưá»i đàn ông uống rượu say, sáng dậy, đại khái sẽ biến thành yếu Ä‘uối Ä‘i má»™t chút, đại khái không chịu nổi dụ hoặc dá»… dàng.
Còn đàn bà uống rượu say thì sao ?
Bạch Ngá»c Kinh cÆ¡ hồ nhịn không nổi muốn bước lại.
Cặp mắt cá»§a Viên Tá»­ Hà, Ä‘ang nhìn trá»™m từ cái gối ra, hình như cÅ©ng Ä‘ang hy vá»ng y bước lại.
Y không phải là kẻ quân tá»­, nhưng nghÄ© đến những ngưá»i Ä‘ang “đứng gác†cho y bên ngoài, trái tim cá»§a y lại chùn xuống.
Gương mặt cá»§a Viên Tá»­ Hà hồng như ráng chiá»u, cô cắn môi nói:
- Tôi thấy tối qua anh ráng đổ rượu cho tôi say, là biết ngay anh không phải ngưá»i tốt.
Bạch Ngá»c Kinh thở ra, y cưá»i khổ nói:
- Tôi muốn đổ rượu cho cô say ?
Viên Tá»­ Hà há»i:
- Không phải vậy sao ? Thế tại sao anh lấy chén lớn ra uống rượu với tôi ? Anh thấy đàn bà uống rượu bằng chén lớn như vậy bao giỠ?
Bạch Ngá»c Kinh nói không ra lá»i.
Äàn bà mà cãi lý vá»›i mình rồi, dù mình có chuyện để nói, cÅ©ng im cái miệng Ä‘i là tốt nhất.
Cái đạo lý đó y cũng biết rõ.
Chỉ tiếc là Viên Tử Hà còn chưa buông tha y, cô nhìn y chăm chú nói:
- Hiện tại đầu tôi nhức như búa bổ, anh bồi thưá»ng cho tôi sao đây ?
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i khổ nói:
- Cô nói đi.
Viên Tử Hà nói:
- Anh… anh cũng phải ít ra trị cái bệnh nhức đầu của tôi trước đã.
Bá»—ng có tiếng ngưá»i nói:
- Chuyện đó dễ quá, ngươi cứ một đao cắt cái đầu cô ta ra là xong.
Giá»ng nói từ hành lang ngoài cá»­a vá»ng vào.
Câu nói đó còn chưa thốt ra xong, Bạch Ngá»c Kinh đã xông ra khá»i cá»­a. Hành lang trên lầu rất hẹp, lá cây bạch quả thụ Ä‘ang xao động trong gió.
Không có ai, ngay cả cái bóng cũng không có, Phương Long Hương lúc nãy đã chuồn đi hồi nào rồi.
Y không thích đứng giữa những ngưá»i khác làm Má»™ng Bốc Cán.
Ai nói vậy nhỉ ?
Trong sân đã trở lại yên tĩnh.
Mấy con cá vàng trên mặt đất không biết đã được ai thu dá»n, Châu Äại Thiếu và gã bảo tiêu cá»§a y ắt đã trở vào trong nhà.
Chỉ còn lại ba gã đại hán trong Thanh Long Hội, đang còn đứng đó nhìn trừng trừng vào cửa lớn, không biết là còn đang đợi ai.
Bạch Ngá»c Kinh chỉ còn nước trở lại.
Viên Tá»­ Hà đã ngồi dậy, gương mặt cô trắng bệch ra, cô há»i:
- Ngưá»i ở ngoài là ai vậy ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Chẳng có ai.
Viên Tá»­ Hà mở lá»›n mắt há»i:
- Không có ngưá»i ? Vậy thì ai vừa nói tức thì ?
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i khổ, y chỉ còn nước cưá»i khổ.
Ãnh mắt cá»§a Viên Tá»­ Hà lá»™ đầy vẻ sợ hãi, cô há»i:
- Y… y kêu anh cắt đầu tôi đi, anh có làm không ?
Bạch Ngá»c Kinh thở ra, y chỉ còn nước thở ra.
Viên Tá»­ Hà bá»—ng nhảy từ trên gưá»ng xuống, xà vào lòng y, run giá»ng nói:
- Em sợ lắm, nơi đây hình như kỳ quái sao sao đó, anh đừng bỠem một mình ở đây.
Hai cánh tay cô Ä‘ang níu chặt lấy cổ y, ống tay đã tuá»™t xuống, cánh tay cô trÆ¡n láng như ngá»c.
Ngưá»i cô chỉ mặc má»™t tấm áo má»ng dính, ngá»±c cô ấm áp mà chắc nịch. Bạch Ngá»c Kinh không phải ngưá»i gá»—, cÅ©ng chẳng phải thánh nhân.
Viên Tử Hà nói:
- Em muốn anh ở đây bầu bạn với em, anh… anh không đóng cửa lại đi ?
Cặp môi má»m mại thÆ¡m tho cá»§a cô Ä‘ang ká» bên tai y.
Chính ngay lúc đó, trong sân bỗng có tiếng khóc vang lên, khóc nghe thật thương tâm.
Ai đang khóc vậy ? Khóc thật muốn chết đi được.
Bàn tay của Viên Tử Hà đã buông ra, bất kỳ ai nghe tiếng khóc như vậy, trong lòng cũng không thể nào yên được.
Cô đứng chân trần trên mặt đất, ánh mắt lại đầy vẻ sợ hãi, xem ra như má»™t đứa bé bá»—ng phát hiện mình bị lạc đưá»ng.
Tiếng khóc hình như từ một đứa bé phát xuất ra.
Bạch Ngá»c Kinh bước lại song cá»­a, y bèn thấy má»™t cá»— quan tài, bà già đầu tóc bạc phÆ¡ và đứa bé mưá»i ba mưá»i bốn tuổi, Ä‘ang phục ngưá»i trên cổ quan tài, khóc muốn khan cả giá»ng, kiệt cả sức ra.
Quan tài cũng không biết là ai đem lại, đang để chỗ bồn cá vàng lúc nãy.
NÆ¡i đây ngưá»i sống đã lại nhiá»u quá rồi, không ngá» lại còn có ngưá»i chết lại nữa.
Bạch Ngá»c Kinh thở ra, lẩm bẩm:
- Ãt nhất, ngưá»i chết này không phải vì mình mà đến … oOo Viên Tá»­ Hà khóa cá»­a lại, kéo má»™t chiếc ghế lại, rồi ngồi bên cá»­a sổ, trong sân, có hai gã hòa thượng vừa được má»i lại, Ä‘ang ngồi tụng kinh.
Từ trên cái lầu nhá» nhìn xuống, đầu trá»c cá»§a hòa thượng trông thật buồn cưá»i, nhưng tiếng tụng kinh cá»§a bá»n há» nghe thật trang nghiêm và bi thống, thêm vào đó tiếng gõ mõ đơn Ä‘iệu, tiếng khóc cá»§a bà già và đứa bé, làm cho ngưá»i ta nghe rồi cảm thấy có cái gì bi thảm và hư không, không sao nói được.
Viên Tá»­ Hà thở ra, ngẩng đầu lên nhìn sắc trá»i.
Cô cũng không biết mình dậy lúc nào, nhưng hiện tại hình như đã gần hoàng hôn.
Trá»i u ám, hình như muốn mưa.
Ba gã đại hán trong Thanh Long Há»™i, cÅ©ng Ä‘á»u kéo chiếc ghế ra ngồi ở hiên nhà, nhìn, chá», biểu tình trên gương mặt ra chiá»u nóng nảy không chịu đựng nổi.
Bạch Ngá»c Kinh và Phương Long Hương Ä‘ang bước qua trước mặt bá»n há», chầm chậm ra khá»i cá»­a.
Bá»n há» không há» nhìn ai, nhưng há» có cảm giác rất nhiá»u cặp mắt Ä‘ang nhìn sau lưng há».
Äợi đến lúc há» quay đầu lại, ánh mắt cá»§a những ngưá»i này lại nhìn ra chá»— khác.
Viên Tử Hà dĩ nhiên là ngoại lệ.
Ãnh mắt cá»§a cô đượm đầy tình ý không thể miêu tả, như ngàn vạn giây nhu tình, Ä‘ang dính vào bước chân y.
Ngoài cửa phong cảnh như tranh vẽ.
Con đưá»ng u ám ở đây, chạy ngoằn ngoèo má»™t hồi, xuyên qua khu rừng xanh mướt, Ä‘i dá»c theo bá» hồ xanh đậm, chạy vá» hướng khu phố nhiệt náo.
Dãy núi xa xa trong sắc trá»i u ám, xem ra phảng phất như trong sương mù, càng lá»™ vẻ thần bí mỹ lệ.
Nơi đây cách thành phố không xa lắm, nhưng một khoảng rừng, một khoảng hồ nước, tựa hồ đã đem hồng trần cách trở ra ngoài một con núi.
Bạch Ngá»c Kinh hít thở thật sâu và dài, không khí ẩm thấp mà dịu ngá»t, y nhịn không nổi thở ra nói:
- Ta thích nơi này quá.
Phương Long Hương nói:
- Nhiá»u ngưá»i cÅ©ng thích nÆ¡i này.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Ngưá»i sống, và ngưá»i chết Phương Long Hương nói:
- NÆ¡i đây thông thưá»ng không hoan nghênh ngưá»i chết.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Hôm nay tại sao lại ngoại lệ ?
Phương Long Hương nói:
- Bất kỳ ai, nếu muốn vào đây làm khách, thì khách muốn làm gì, Ä‘á»u không phản đối cả.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Nếu muốn giết ngưá»i thì sao ?
Phương Long Hương cưá»i cưá»i, nói:
- Vậy thì phải xem ai muốn giết ngưá»i, giết ngưá»i nào.
Bạch Ngá»c Kinh lạnh lùng nói:
- Äấy quả thật là lá»i nói tiêu chuẩn cá»§a kẻ làm ăn.
Phương Long Hương nói:
- Ta vốn là kẻ làm ăn mà.
Bạch Ngá»c Kinh bước vá» phía trước mấy bước, bá»—ng quay trở lại nói:
- Ta xem bá»n há» không có ý gì là không để cho ta Ä‘i, ta bước ra ngoài, cÅ©ng chẳng có ai muốn cản ta lại.
Phương Long Hương nói:
- Ừm.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Không chừng, bá»n há» không phải vì ta mà lại.
Phương Long Hương nói:
- Không chừng.
Bạch Ngá»c Kinh vá»— vào vai y nói:
- Lần này coi như ngươi may mắn đấy.
Phương Long Hương há»i:
- May mắn gì ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Lần này ngươi bất tất phải sợ ta bị nuốt chửng, sáng sớm mai ta sẽ đi.
Phương Long Hương nói:
- Tối nay ngươi … Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Tối nay ta còn muốn uống Nữ nhi hồng giấu trong tủ của ngươi.
Phương Long Hương bỗng lộ vẻ ưu lự trên gương mặt, y nhìn dãy núi mỠmỠở đằng xa, chầm chậm nói:
- Tối nay nhất định là dài lắm.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Sao ?
Phương Long Hương nói:
- Äêm dài như vậy, đủ để bao nhiêu chuyện xảy ra.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Sao ?
Phương Long Hương nói:
- CÅ©ng đủ để giết bao nhiêu là ngưá»i.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Sao ?
Phương Long Hương bá»—ng quay đầu lại, nhìn y chăm chú há»i:
- Có phải ngươi nhất định phải chá» ngưá»i ấy lại rồi má»›i chịu Ä‘i ?
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Ngưá»i đó là ai ?
Phương Long Hương nói:
- Ngưá»i mà Thanh Long Há»™i cÅ©ng Ä‘ang đợi.
Bạch Ngá»c Kinh mỉm cưá»i, ánh mắt đượm đầy má»™t vẻ thật kỳ quái, má»™t hồi thật lâu, y má»›i chầm chậm nói:
- Nói thật với ngươi, quả là ta thấy càng lúc chuyện này càng thấy thú vị.
Phương Long Hương nói:
- Ngươi còn không biết cả y là má»™t ngưá»i ra sao ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Bởi vì không biết, do đó mới càng cảm thấy thú vị.
Phương Long Hương nói:
- Chỉ cần chuyện có thú vị, ngươi sẽ nhất định muốn làm ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Thông thưá»ng Ä‘á»u vậy.
Phương Long Hương há»i:
- Có ngưá»i nào làm ngươi đổi ý được không ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Không.
Phương Long Hương thở ra, nói:
- ÄÆ°á»£c, ta Ä‘i lấy rượu đây, Ä‘em cái vị nữ túy hiệp cá»§a ngươi xuống luôn.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Ta còn muốn đi thay bộ đồ mới.
Phương Long Hương há»i:
- Ngay bây giỠ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Uống rượu ngon, lúc nào ta cũng muốn mặc đồ mới.
Ãnh mắt cá»§a Phương Long Hương loang loáng, y nói:
- Lúc giết ngưá»i, có phải ngươi cÅ©ng thích mặc đồ má»›i ?
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i cưá»i, hững há» nói:
- CÅ©ng phải xem ta muốn giết ngưá»i nào đã.
Viên Tá»­ Hà ngồi trên giưá»ng, ôm lấy chiếc gối, cô nói:
- Tại sao mình không đem rượu lên, uống ngay tại nơi đây ?
Bạch Ngá»c Kinh mỉm cưá»i nói:
- Uống rượu có chỗ của uống rượu, chỗ không đúng, rượu ngon cũng biến thành lạt thếch.
Viên Tá»­ Hà há»i:
- Nơi đây có gì là không đúng ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Nơi đây là chỗ để ngủ.
Viên Tử Hà nói:
- Nhưng … dưới lầu chắc là có nhiá»u ngưá»i lắm, em không có đồ má»›i để mặc, làm sao xuống lầu ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Tôi là y phục mới của cô đây.
Viên Tử Hà nói:
- Anh ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Äi chung vá»›i tôi, cô không cần phải thay y phục, ngưá»i ta cÅ©ng nhìn cô.
Viên Tá»­ Hà bật cưá»i, cô nhoẻn miệng nói:
- Có phải lúc nào anh cÅ©ng thấy mình rất phi thưá»ng ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Thông thưá»ng là vậy.
Viên Tá»­ Hà há»i:
- Anh không bị đỠmặt bao giỠsao ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Không.
Y bá»—ng quay ngưá»i lại nói:
- ChỠcô ở dưới lầu nhé.
Viên Tá»­ Hà há»i:
- Tại sao ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Bởi vì bây giỠmặt tôi đã đỠhồng lên rồi, tôi mà đỠmặt lên, tôi không muốn ai nhìn thâáy.
Viên Tá»­ Hà mở cái rương đồ Ä‘em theo ra, lấy ra má»™t bá»™ quần áo. Y phục tuy không hoàn toàn má»›i, nhưng mỹ lệ tá»±a ráng chiá»u. Cô thích mặc y phục màu sắc rá»±c rỡ tươi sáng, cô thích ngưá»i rá»±c rỡ tươi sáng.
Bạch Ngá»c Kinh hình như là ngưá»i đó.
Y kiêu ngạo, tùy ý, có lúc bốc đồng in hệt một đứa bé, có lúc lại thâm trầm như một con hồ ly.
Cô biết hạng đàn ông ấy rất khó đối phó, đàn bà muốn chiếm đoạt y, thật không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng cô quyết tâm phải thử một lần.
oOo Chỗ ăn uống ở nơi đây không lớn lắm, nhưng rất tinh trí.
Bàn ăn làm bằng gá»— Ä‘á», còn có xen lẫn vân thạch, trên tưá»ng treo những đồ thư há»a thích hợp, trên tá»§ có chưng hoa vừa má»›i nở, làm cho ngưá»i ta vừa bước vào, bèn cảm thấy mình được ngồi trong chá»— này ăn uống má»™t Ä‘iá»u vinh hạnh, vì vậy giá tiá»n dù có mắc hÆ¡n chá»— khác má»™t chút, cÅ©ng không ai màng đến.
Ba gã trong Thanh Long Hội, ngồi ở cái bàn gần cửa nhất, cặp mắt vẫn còn nhìn trừng trừng ra cửa.
Bá»n há» hiển nhiên còn Ä‘ang đợi ai đó.
Châu Äại Thiếu ngồi bàn gần bên song cá»­a, y Ä‘ang ăn uống thả cá»­a, gã áo Ä‘en vẫn còn đứng sau lưng y như má»™t chiếc bóng.
- Vị khách quan này có ăn cơm không ?
- Y có thể chỠta ăn xong rồi sẽ ăn.
Äể ngưá»i ta Ä‘i trước mình, đợi ngưá»i ta ăn trước rồi ăn sau, đấy chính là mệnh vận cá»§a má»™t số ngưá»i tá»± chá»n cho mình.
Pháp sự làm xong rồi, hai gã hòa thượng cũng ở nơi đây ăn cơm, ánh đèn chiếu trên hai cái đầu bóng loáng, như hai cái hồ lô.
Hình như bá»n há» vừa má»›i cạo đầu.
Trong gió còn phảng phất đưa lại tiếng bà già Ä‘ang khóc, rốt cuá»™c ngưá»i nào đã chết ? Tại sao bà ta khóc thương tâm đến như vậy ?
Ngưá»i đập vỡ bồn cá vàng còn chưa thò mặt ra sao ? Tại sao y núp mãi trong nhà không dám thò mặt ra ngoài ?
Trà thật ngon, rượu cũng là rượu ngon.
Bạch Ngá»c Kinh thay má»™t bá»™ đồ má»›i màu xanh, uống được vài ly, y tá»±a hồ đã quên Ä‘i hết bao nhiêu chuyện gì không thoải mái.
Phương Long Hương thì lộ vẻ không hăng hái tí nào, uống rượu rất ít, cơm cũng ăn không bao nhiêu.
Viên Tá»­ Hà nhoẻn miệng cưá»i tươi nói:
- Anh ăn gì mà còn ít hơn cả mấy cô bé nữa ?
Phương Long Hương cưá»i khổ nói:
- Bởi vì tôi ăn đồ cá»§a tôi, thành ra không khá»i Ä‘au bụng má»™t chút.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Ta chẳng đau bụng tí nào.
Y bỗng vỗ tay kêu phổ ky lại, nói:
- Äem vài dÄ©a đồ ăn và rượu ngon nhất lại con hẻm phía sau, đưa cho má»™t ông quan sai đội mÅ© hồng anh, và má»™t ngưá»i bán mì.
Phương Long Hương lạnh lùng nói:
- Còn cái gã đội mũ lông nữa ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Nghe nói bá»n há» tùy thá»i tùy lúc Ä‘á»u có thể tìm đồ ăn được.
Phương Long Hương nói:
- Ngô công, Bích hổ, tiểu xà.
Gương mặt của Viên Tử Hà bỗng trắng bệch ra, hình như nhịn không nổi muốn mửa.
Trong phòng hình như má»—i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang len lén nhìn cô, thậm chí hai gã hòa thượng cÅ©ng không ngoại lệ.
Miệng bá»n há» Ä‘ang ăn chay, cặp mắt chẳng ăn chay tí nào.
Bỗng nghe tiếng vó ngựa bên ngoài, kiện mã hí vang, rồi ngừng ngay trước cửa.
Ba gã Thanh Long Hội lập tức nhảy bật dậy, mặt lộ đầy vẻ mừng rỡ.
Ngưá»i bá»n há» chá» nãy giá» rốt cuá»™c đã đến.
Phương Long Hương liếc qua Bạch Ngá»c Kinh má»™t cái, nâng ly rượu lên nói:
- Ta kính ngươi một ly.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Tại sao bỗng nhiên kính ta ?
Phương Long Hương thở ra nói:
- Ta chỉ sợ không kính một ly, sẽ không có cơ hội để làm vậy nữa.
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i cưá»i nói:
- Sao ngươi không thá»­ xem ngưá»i Ä‘ang đến là ai, rồi kính ta cÅ©ng không muá»™n ?
Không cần phải y nói ra, má»—i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang đưa mắt nhìn ra cá»­a chăm chú.
Kiện mã hí dài không ngá»›t, đã có ngưá»i hối hả chạy vào.
Một gã tráng hán ăn mặc kình trang màu xanh, mồ hôi đầm đìa trên mặt đang sải bước vào.
Ba gã Thanh Long Há»™i vừa thấy y, trên mặt lại lá»™ vẻ thất vá»ng, hai ngưá»i đã ngồi xuống.
Ngưá»i má»›i đến hiển nhiên không phải là ngưá»i há» chá».
Chỉ thấy có ngưá»i Ä‘ang bước lại đón, y chau mày há»i:
- Tại sao … Ngưá»i khác chỉ nghe được có hai chữ, giá»ng nói cá»§a y bá»—ng hạ xuống thấp như Ä‘ang thì thầm.
Ngưá»i vừa bước vào giá»ng nói còn nhá» hÆ¡n, chỉ nói có vài câu, đã hối hả Ä‘i mất.
Ba gã Thanh Long Hội nhìn nhau một cái, rồi lại ngồi xuống bắt đầu uống rượu, vẻ mặt nóng nảy bồn chồn lúc nãy bây giỠđã biến mất.
Ngưá»i bá»n há» chá» tuy không lại, nhưng hiển nhiên đã có tin tức gì đó. Tin tức gì ?
Châu Äại Thiếu chau mày lại, cái nóng nảy bồn chồn cá»§a ngưá»i khác, bây giá» hình như đã đến gương mặt cá»§a y.
Hai gã hòa thượng bá»—ng đồng thá»i đứng dậy, chắp tay nói:
- Tiá»n cÆ¡m chúng tôi, xin gởi lại chá»— cá»§a Quách lão thái thái, kẻ xuất gia chuyên môn ăn cÆ¡m bốn phương, dÄ© nhiên là không phí đồng nào.
Nhưng không biết vì lý do gì, Bạch Ngá»c Kinh cứ cảm thấy hai gã hòa thượng này xem không giống kẻ xuất gia.
Ãnh mắt cá»§a y đượm đầy vẻ tư lá»±, nhìn há» bước ra ngoài, y bá»—ng cưá»i nói:
- Nghe nói trá»i sinh ngươi có cặp mắt còn lợi hại hÆ¡n cả hồ ly, ta muốn khảo thí ngươi đây.
Phương Long Hương há»i:
- Khảo thí chuyện gì ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Hai chuyện.
Phương Long Hương thở ra nói:
- Khảo thí gì thì khảo thí đi.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Ngươi xem hai gã hòa thượng lúc nãy, trên ngưá»i thiếu má»™t thứ gì ?
Viên Tử Hà đang cảm thấy kỳ quái, hai gã hòa thượng ngũ quan đầy đủ, lại không phải là kẻ tàn phế, tại sao lại thiếu thứ gì ?
Phương Long Hương thì chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức mở miệng nói:
- Dấu tàn nhang.
Viên Tử Hà nhịn không nổi thở ra nói:
- Cặp mắt các ngưá»i thật là lợi hại, đầu cá»§a bá»n há» quả thật không có tàn nhang.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Ngay một chấm cũng không có.
Viên Tử Hà nói:
- Bá»n há»â€¦ bá»n há» không lẽ không phải là hòa thượng sao ?
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i cưá»i nói:
- Chân tức là giả, giả cũng là chân, chân chân giả giả, hà tất phải nhận chân ?
Viên Tá»­ Hà ôm miệng cưá»i nói:
- Anh biến thành hòa thượng bao giỠthế ? Sao lại đi nói ẩn ngữ ?
Phương Long Hương nói:
- Không những y nói ẩn ngữ như hòa thượng, y còn ăn không trả tiá»n như hòa thượng.
Y không để Bạch Ngá»c Kinh mở miệng, lại nói tiếp:
- Ngươi đã khảo một lần rồi, còn câu kia là gì vậy ?
Bạch Ngá»c Kinh hạ thấp giá»ng nói:
- Ngươi có biết Thanh Long Hội đang chỠai không ?
Phương Long Hương lắc lắc đầu.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Bá»n há» Ä‘ang đợi Vệ Thiên Ưng !
Phương Long Hương lập tức chau mày lại há»i:
- Vệ Thiên Ưng ? Ma Äao Vệ Thiên Ưng ?
Bạch Ngá»c Kinh gật gật đầu.
Phương Long Hương thay đổi sắc mặt há»i:
- Không phải ngưá»i này đã bị kẻ thù ép cho phải ra tá»›i đảo Phù Tang rồi sao ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Phù Tang không phải địa ngục, đi tới đó rồi cũng vỠlại được thôi.
Phương Long Hương càng chau tít mày lại, nói:
- Nghe nói ngưá»i này không những Ä‘ao pháp đáng sợ, mà còn có há»c Nhẫn Thuật ở Phù Tang, y đã gia nhập vào Thanh Long Há»™i, chắc là má»™t trong Thanh LongThập Nhị Sát trong truyá»n thuyết.
Bạch Ngá»c Kinh hững há» há»i:
- Chắc là vậy.
Viên Tá»­ Hà trừng mắt há»i:
- Nhẫn Thuật là thứ gì vậy ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Nhẫn Thuật là thứ vÅ© công chuyên môn dạy cho ngưá»i ta hại ngưá»i lén lén lút lút, tốt nhất cô đừng nghe là được rồi.
Viên Tử Hà nói:
- Nhưng em muốn nghe.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Muốn nghe tôi cũng nói không được.
Viên Tá»­ Hà há»i:
- Tại sao ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Bởi vì tôi cũng không biết gì cả.
Thật ra, dĩ nhiên không phải là y không biết gì thật.
Nhẫn Thuật truyá»n lại từ Cá»­u Mê Tiên Nhân, đến Má»™ Phá»§ Äức Xuyên, danh nhân đương thá»i là Viên Phi Tá Trợ và Vụ Ẩn Tài Tàng phát dương quang đại, mà trở nên hùng bá vÅ© lâm Phù Tang.
Cái thứ vÅ© công này tuy thần bí, nhưng thật ra bất quá chỉ là khinh công, dịch dung, khí công, lặn nước… bao nhiêu đó vÅ© công biến thành thế thôi. Äiểm đặc biệt khác ngưá»i là, bá»n há» có thể lợi dụng các thứ cầm thú đồ vật trên trá»i dưới đất, để tránh khá»i truy tầm cá»§a kẻ địch, trong đó lại chia ra làm bảy phái, Y Hạ, Giác Tạ, Tế Xuyên, Căn Lại, Na Hắc, VÅ© Äiá»n, Thu Diệp. Giáp Hạ giá»i dùng mèo, Y Hạ giá»i dùng chuá»™t … Những chuyện đó tuy Bạch Ngá»c Kinh biết, nhưng chẳng buồn nói ra, bởi vì nói ra thật tình phiá»n phức quá. Nếu muốn giải thích cho má»™t ngưá»i đàn bà má»™t chuyện rất phiá»n phức, ngưá»i đó phải là má»™t ngưá»i rất nhẫn nại, hoặc là ngu xuẫn lắm.
Phương Long Hương trầm tư má»™t lúc, y bá»—ng há»i:
- Sao ngươi biết bá»n há» Ä‘ang chá» Vệ Thiên Ưng ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Lúc nãy chính bá»n hỠđã nói.
Phương Long Hương há»i:
- Bá»n há» nói gì ngươi Ä‘á»u nghe cả ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Nghe không được, nhưng nhìn thấy được.
Viên Tá»­ Hà lại không hiểu, cô nhịn không nổi há»i:
- Nói chuyện cũng thấy được sao ? Thấy ra thế nào ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Nhìn bá»n há» mấy máy môi đó.
Viên Tử Hà lại thở ra nói:
- Anh thật là má»™t ngưá»i đáng sợ, hình như không có chuyện gì giấu được anh.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Cô sợ tôi ?
Viên Tử Hà nói:
- Ừm.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Cô sợ tôi, có phải là nên nghe lá»i tôi không ?
Viên Tá»­ Hà bật cưá»i, câu này là cá»§a cô nói vá»›i Bạch Ngá»c Kinh, cô cưá»i nho nhá» nói:
- Anh thật không phải là ngưá»i tốt.
Châu Äại Thiếu đã khệnh khạng Ä‘i ra.
- Ngươi ngồi đây ăn đi, ăn xong rồi lập tức vỠngay.
Ngưá»i áo Ä‘en ăn vá»™i vã chén cÆ¡m, y ăn xong lập tức vá»™i vã vá» thật.
Bạch Ngá»c Kinh bá»—ng nói:
- Bằng hữu chỠmột chút !
Ngưá»i áo Ä‘en ngừng chân, nhưng không quay dầu lại.
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i nói:
- Nơi đây cơm rượu không dở lắm, sao không qua đây làm ba ly ?
Ngưá»i áo Ä‘en rốt cuá»™c từ từ quay ngưá»i lại, gương mặt vẫn không lá»™ vẻ gì cả, nhưng ánh mắt lại càng đậm nét bi ai.
Hai nắm tay của y nắm chặt lại, y nói từng tiếng một:
- Ta cũng muốn uống rượu lắm, nhưng tiếc là trong nhà ta còn có tám cái miệng đang đòi ăn.
Äấy tuy là má»™t câu nói đơn giản, nhưng trong đó bao hàm cái bi thống không thể nào nói ra được.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Ngươi sợ Châu Äại Thiếu Ä‘uổi ngươi ?
Ngưá»i mặc áo Ä‘en trả lá»i càng đơn giản:
- Ta sợ.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Ngươi không muốn làm chuyện gì khác sao ?
Ngưá»i mặc áo Ä‘en nói:
- Ta chỉ biết vũ công, ta cũng từng lăn lộn trong giang hồ, nhưng bây giơ ø… Y cúi gầm đầu buồn rầu nói:
- Tuy ta đã già, nhưng còn chưa muốn chết, cũng chưa chết được.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Vì vậy ngươi má»›i theo Châu Äại Thiếu ?
Ngưá»i mặc áo Ä‘en nói:
- Äúng vậy.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Ngươi theo y, không phải là để bảo vệ y, mà là để y bảo vệ ngươi !
Lá»i nói cá»§a y cÅ©ng sắc bén như ánh mắt cá»§a y.
Ngưá»i áo Ä‘en phảng phất như bị ngưá»i ta đánh cho má»™t bạt tai vào thẳng mặt, y loạng choạng lùi lại, quay ngưá»i xông ra ngoài.
Viên Tử Hà cắn chặc môi nói:
- Tại sao… tại sao anh nhất định phải làm ngưá»i ta Ä‘au lòng ?
Ãnh mắt cá»§a Bạch Ngá»c Kinh cÅ©ng lá»™ vẻ Ä‘au khổ, má»™t hồi thật lâu, y má»›i thở ra má»™t hÆ¡i thật dài:
- Bởi vì tôi vốn không phải là má»™t ngưá»i tốt… Không ai nghe rõ y nói câu đó, bởi vì chính ngay lúc đó, bá»—ng có tiếng hét thê thảm vá»ng ra từ trong màn đêm yên tÄ©nh.
Má»™t tiếng hét thê thảm làm ngưá»i ta muốn lạnh buốt xương sống. Tiếng hét hình như phát ra từ ngoài cá»­a lá»›n, Phương Long Hương bước lẹ như mÅ©i tên ra tá»›i cá»­a, lưỡi câu vung lẹ má»™t cái, bình lên má»™t tiếng, song cá»­a đã bị đánh vỡ tan.
Ãnh đèn trên cá»­a lá»›n, chiếu lạnh lùng ngoài khoảng sân rá»™ng rãi, quan tài đã được Ä‘em vào trong nhà.
oOo Trong sân không có má»™t ai, nhưng lúc này bá»—ng có má»™t ngưá»i chạy như Ä‘iên cuồng vào trong nhà.
Một gã hòa thượng.
Ãnh đèn lạnh lẻo, chiếu trên cái đầu trá»c không có tàn nhang cá»§a y, không có tàn nhang, nhưng có máu !
Máu còn đang chảy không ngớt ra ngoài, chảy qua màng tang, chảy qua mắt, chảy vào đuôi mắt nhăn nheo của y, trong bóng đêm, dưới ánh đèn nhìn lại, gương mặt ấy thật là ngụy bí dễ sợ không sao nói được, y xông vào giữa nhà, thấy Phương Long Hương bên cửa sổ, bèn loạng choạng bước lại, chỉ ra ngoài cửa lớn, làm như đang nói gì.
Ãnh mắt y lá»™ đầy vẻ kinh hãi và bi phẫn, khóe miệng giá»±t giá»±t không ngá»›t, lại làm như có bàn tay vô hình nào đó, Ä‘ang dùng sức kéo mạnh khóe miệng cá»§a y.
Phương Long Hương tung ngưá»i ra khá»i cá»­a sổ, trầm giá»ng há»i:
- Ai đó ? Ai đã hạ độc thủ ?
Cổ há»ng cá»§a gã giải thích Ä‘ang rung lên lách cách, gã gào lên:
- Thanh … Thanh … Thanh … Phương Long Hương há»i:
- Thanh gì ?
Gã hòa thượng còn chưa kịp nói chữ thứ hai, tứ chi bỗng nhiên run rẩy lên một trận, nhảy lên nửa thước, rồi nằm gục xuống đất !
Phương Long Hương chau mày, lẩm bẩm:
- Thanh gì… Thanh Long ?
Y chầm chậm quay đầu lại, ba ngưá»i trong Thanh Long Há»™i Ä‘ang đứng má»™t hàng dưới hiên, thần sắc xem ra cÅ©ng rất kinh ngạc.
Máu tươi chầm chậm chảy từ trên đầu xuống, chầm chậm đông lại, lộ ra một điểm màu vàng đang lóng lánh !
Phương Long Hương khom ngưá»i xuống, đưa đầu cá»§a y qua bên có ánh đèn chiếu, đầu chỉ để lá»™ ra má»™t Ä‘iểm nhá».
Phương Long Hương rốt cuá»™c đã hiểu ra tại sao gã hòa thượng lại Ä‘iên cuồng, sợ hãi như vậy, cái vòng vàng đưá»ng kính bảy tấc bất kể cắm vào đầu ngưá»i nào, ngưá»i đó cÅ©ng Ä‘á»u phải muốn phát Ä‘iên lên.
Bạch Ngá»c Kinh chau mày há»i:
- Kim hoàn của Xích Phát bang ?
Phương Long Hương gật gật đầu, y đứng dậy, nhìn chăm chú vào cánh cửa thứ ba nhà đối diện, lẩm bẩm một mình:
- Tại sao y lại giết gã hòa thượng này ?
- Sao ngươi không Ä‘i há»i y ?
Ngưá»i nói câu đó là Châu Äại Thiếu.
Hiển nhiên y cũng bị tiếng la thê thảm làm kinh động, hối hả chạy ra, đang chắp hai tay sau lưng dưới ánh đèn.
Gã mặc áo đen vẫn như chiếc bóng đứng sát sau lưng y.
Phương Long Hương nhìn y, hững hỠnói:
- Vạn Kim ÄÆ°á»ng kết thù vá»›i Xích Phát bang hồi nào vậy ?
Châu Äại Thiếu nói:
- Thù ? Ai nói Vạn Kim ÄÆ°á»ng gây thù vá»›i bá»n quái vật ở Xích Phát bang ?
Phương Long Hương nói:
- Chậu cá vàng ai đập bể ra vậy ?
Châu Äại Thiếu cưá»i cưá»i nói:
- Không chừng bá»n há» có thù gì vá»›i cá vàng … Sao ngươi không Ä‘i há»i y Ä‘i ?
Phương Long Hương há»i:
- Ngươi muốn ta há»i y ?
Châu Äại Thiếu nói:
- Tùy ngươi.
Phương Long Hương cưá»i nhạt, y bá»—ng bước qua.
Cửa nhà thứ ba nãy giỠvẫn đóng, nhưng không biết lúc nào đã bật đèn sáng lên.
Phương Long Hương không gõ cửa, cửa đã tự mở ra.
Má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng trước cá»­a, hai cái vòng vàng Ä‘eo trên tai kêu tinh tinh không ngá»›t, ánh mắt phảng phất như có lá»­a Ä‘ang thiêu đốt.
Phương Long Hương nhìn cái vòng vàng trên tai y nói:
- Miêu động chủ ?
Miêu Thiên Thiên trầm nét mặt, nói:
- Phương lão bản quả thật hảo nhãn lực.
Phương Long Hương nói:
- Lúc nãy … Miêu Thiên Thiên nói:
- Lúc nãy ta Ä‘ang ăn cÆ¡m, lúc ta ăn cÆ¡m ta không bao giá» giết ngưá»i.
Trên bàn quả thật có bày một cái mâm vàng, trên mâm còn có nửa con rắn đã được lột da.
Miêu Thiên Thiên khóe miệng phảng phất còn có vết máu.
Phương Long Hương bỗng cảm thấy bao tử mình đang co thắt, làm như đang bị con rắn độc nào xiết lại.
Miêu Thiên Thiên dùng Ä‘uôi mắt liếc qua bá»n Châu Äại Thiếu trong sân, lạnh lùng nói:
- Äừng quên rằng chỉ cần có vàng là làm được vòng vàng, chỉ cần có tay, là dùng vòng vàng giết ngưá»i được.
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i cưá»i nói:
- Không chừng bá»n há» Ä‘á»u vì cô mà lại đấy.
Viên Tá»­ Hà nét mặt càng trắng bệch há»i:
- Vì tôi ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Ngưá»i càng đáng sợ chừng nào, càng thích các cô đẹp.
Viên Tá»­ Hà bật cưá»i, tươi nét mặt nói:
- Còn anh ? Không phải anh cũng là kẻ đáng sợ lắm sao ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Tôi … Y bá»—ng phát hiện ra, cá»­a phòng cá»§a Viên Tá»­ Hà Ä‘ang mở ra, y nhá»› bá»n há» xuống lầu có đóng cá»­a lại, không những vậy còn để đèn ở đó.
Cái rương Viên Tá»­ Hà Ä‘em theo ngưá»i đã bị lật tung tóe ra khắp nÆ¡i. Những thứ đàn bà không nên để đàn ông thấy cÅ©ng bày ra cả mặt đất.
Viên Tử Hà vừa xấu hổ, vừa nóng nảy, vừa sợ hãi, cô thất thanh nói:
- Có … có ăn cướp.
Bạch Ngá»c Kinh mở cánh cá»­a sổ phòng bên kia, phòng cá»§a y còn bừa bãi hÆ¡n.
Viên Tử Hà không để y nhìn thêm, cô kéo tay y lôi vỠphòng mình, cô giấu hết những thứ không nên để đàn ông nhìn xuống dưới gối trước, ngay cả tai cô cũng đỠcả lên.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Có thứ gì biến mất không ?
Viên Tử Hà đỠmặt lên nói:
- Em… em không có thứ gì ăn trộm có thể lấy được.
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i nhạt nói:
- Không chừng đến đây không phải là trộm.
Viên Tá»­ Hà há»i:
- Không phải ăn trá»™m tại sao lẻn vào phòng ngưá»i ta mở tung đồ đạc ra vậy ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Xem ra bá»n há» quả thật lại đây tìm tôi.
Viên Tử Hà nói:
- Tìm anh ? Ai ? Tại sao muốn tìm anh ?
Bạch Ngá»c Kinh không trả lá»i, y bước tá»›i mở cá»­a sổ phía sau ra.
Trong con hẻm tối tăm đó, không còn thấy ai.
Ngưá»i ăn mì, ngưá»i bán mì, quan sai đội mÅ© hồng anh, toàn bá»™ đã Ä‘i đâu mất.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Tôi ra ngoài xem một chút.
Y vừa xoay ngưá»i, Viên Tá»­ Hà đã xông lại nắm tay y, nói:
- Anh đừng đi, em … em chết cũng không dám ở đây một mình.
Bạch Ngá»c Kinh thở ra nói:
- Nhưng tôi … Viên Tử Hà nói:
- Em van anh, em xin anh, hiện giỠem sợ muốn chết đi được.
Gương mặt của cô trắng bệch như tỠgiấy, bộ ngực đầy đặn rắn chắc đang lên xuống không ngớt.
Bạch Ngá»c Kinh nhìn cô, ánh mắt y từ từ biến thành ôn hòa, y nói:
- Hiện tại, cô sợ muốn chết thật sao ?
Viên Tử Hà nói:
- Ừm.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Còn lúc nãy ?
Viên Tử Hà cúi đầu nói:
- Lúc nãy … lúc nãy em giả bộ một chút.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Tại sao lại giả bộ ?
Viên Tử Hà nói:
- Tại vì em … Gương mặt trắng bệch của cô bỗng đỠlên, bỗng thụi mạnh một cái vào ngực y nói:
- Tại sao anh cứ nhất định ép ngưá»i ta nói ra ? Anh thật không phải ngưá»i tốt.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Tôi đã không phải ngưá»i tốt rồi, sao cô còn dám để tôi lại trong phòng ?
Viên Tử Hà càng đỠmặt nói:
- Em … em có thể nhưá»ng cái giưá»ng cho anh nằm đấy, em nằm dưới đất.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Sao tôi nỡ lòng nào để cô ngủ dưới đất ?
Viên Tử Hà cắn môi nói:
- Không sao, chỉ cần anh ở lại đây, chuyện gì cũng không quan hệ.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Thôi, cô cứ ngá»§ trên giưá»ng.
Viên Tử Hà nói:
- Không … Viên Tá»­ Hà ngá»§ trên giưá»ng.
Bá»n há» Ä‘á»u bá» giày ra nằm trên giưá»n g… chỉ bá» giày ra, còn y phục Ä‘á»u vẫn còn mặc chỉnh tá» như thưá»ng.
Một hồi thật lâu, Viên Tử Hà mới thở nhẹ ra môït hơi nói:
- Em thật không ngá» rằng anh là má»™t ngưá»i như vậy.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Tôi cũng không ngỠtới.
Viên Tá»­ Hà há»i:
- Có phải … có phải anh sợ sẽ có ngưá»i xông vào ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Không hoàn toàn vậy.
Viên Tá»­ Hà há»i:
- Không hoàn toàn vậy ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Tuy tôi không phải là kẻ quân tá»­, nhưng tôi cÅ©ng không phải là kẻ tiểu nhân thừa lúc ngưá»i ta bị nguy.
Y thò tay ra, vỗ nhẹ vào tay cô, dịu dàng nói:
- Không chừng vì tôi thích cô, vì vậy mới không muốn lúc cô đang sợ hãi đi khi phụ cô, huống gì tình cảnh này là do tôi gây nên.
Viên Tá»­ Hà trừng mắt há»i:
- Không lẽ anh cố ý kêu mấy ngưá»i đó lại đây dá»a em ?
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i khổ nói:
- Không phải vậy, nhưng bá»n hỠđến tìm tôi là thật đấy.
Viên Tá»­ Hà há»i:
- Tại sao lại đến tìm anh ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Vì trên ngưá»i tôi có má»™t thứ, là thứ bá»n há» muốn giành lấy.
Viên Tá»­ Hà long lanh ánh mắt há»i:
- Anh có cho là em lại tìm anh, vì tính lấy cái thứ đó không ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Anh không hỠnghĩ đến chuyện đó.
Viên Tá»­ Hà há»i:
- Nếu như em vậy thì sao ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Vậy thì tôi đưa cho cô.
Viên Tá»­ Hà há»i:
- ÄÆ°a cho em thứ đó ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Ừ.
Viên Tá»­ Hà há»i:
- Cái thứ đó đã trân quý như vậy, sao anh còn tùy tiện đưa cho em ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Bất cứ thứ gì, chỉ cần cô mở miệng ra, lập tức đưa cho cô.
Viên Tá»­ Hà há»i:
- Thật không anh ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Tôi đưa cho cô đây.
Y đưa tay vào trong lòng thật.
Viên Tá»­ Hà bá»—ng nghiêng ngưá»i qua, ôm chặt lấy y.
Toàn thân cô tràn đầy tình cảm, cô dịu dàng nói:
- Em chẳng muốn thứ gì cả, em chỉ muốn anh vá»›i em … Giá»ng nói cá»§a cô nghẹn ngào, nước mắt cá»§a cô bá»—ng trào ra.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Em đang khóc sao ?
Viên Tử Hà gật gật đầu, cô nói:
- Bởi vì em sung sướng quá.
Cô lau nước mắt cá»§a mình nÆ¡i trên má cá»§a Bạch Ngá»c Kinh:
- Nhưng em cũng có chuyện muốn nói cho anh biết.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Em nói đi, anh nghe đây.
Viên Tử Hà nói:
- Em trốn nhà ra ngoài, bởi vì mẹ em bắt em phải lấy má»™t ông già có tiá»n cá»§a.
Äấy là má»™t chuyện rất bình phàm, xảy ra má»i nÆ¡i.
Nhưng trong má»™t loại chuyện như vậy, không biết bao hàm bao nhiêu nước mắt chua cay cá»§a bao nhiêu ngưá»i.
Chỉ cần trên Ä‘á»i này còn có bà mẹ ham tiá»n cá»§a, lão già hiếu sắc, chuyện đó sẽ vÄ©nh viá»…n tiếp tục xảy ra.
Viên Tử Hà nói:
- Lúc em chạy ra khá»i nhà, trên ngưá»i chỉ Ä‘em theo chút nữ trang, hiện tại cÅ©ng sắp bán hết sạch.
Bạch Ngá»c Kinh Ä‘ang lắng nghe.
Viên Tử Hà nói:
- Em lại không có tài cáng kiếm ra tiá»n, vì vậy … vì vậy em má»›i tính tìm má»™t ngưá»i đàn ông.
Äàn bà những lúc không thể làm gì được hÆ¡n, thông thưá»ng nhất định sẽ tìm má»™t ngưá»i đàn ông.
Chuyện đó cũng vĩnh viễn không thay đổi.
Viên Tử Hà nói:
- Lúc em tìm đến anh, không phải em thích gì anh, chỉ bất quá em thấy anh rất nặng cáng, nhất định sẽ nuôi em nổi.
Bạch Ngá»c Kinh Ä‘ang cưá»i, cưá»i khổ.
Viên Tử Hà dịu dàng nói:
- Hiện tại em má»›i biết, em vÄ©nh viá»…n không bao giá» tìm được ngưá»i đàn ông nào tốt hÆ¡n anh, em tìm được anh, quả thật là em may mắn, em … em thật sung sướng quá.
Nước mắt của cô lại rơi lả chả, cô ôm chặt lấy y, nói:
- Chỉ cần anh cần em, có gì em cÅ©ng giao hết cho anh, cả Ä‘á»i em sẽ không rá»i xa anh … Bạch Ngá»c Kinh không chịu được, cÅ©ng ôm chặt lấy cô nói:
- Anh cần em, sao anh không cần em được.
Viên Tá»­ Hà vừa cưá»i vừa khóc:
- Anh hứa đem em theo ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Từ đây vá» sau, anh Ä‘i bất cứ chá»— nào, Ä‘á»u nhất định có em ở đó.
Viên Tử Hà nói:
- Thật không anh ?
Cô không chá» Bạch Ngá»c Kinh mở miệng, đã che miệng y lại, nói:
- Em biết anh nói thật, em chỉ mong anh đừng Ä‘i gây gổ vá»›i mấy ngưá»i đó nữa, chúng mình có thể làm ngÆ¡ Ä‘i chẳng để ý gì đến há», len lén bá» Ä‘i.
Bạch Ngá»c Kinh hôn nhẹ lên ngấn lệ trên má cá»§a cô, y nói:
- Anh hứa vá»›i em, anh sẽ không Ä‘i gây gổ vá»›i bá»n há».
Viên Tá»­ Hà há»i:
- Mình đi bây giỠnhé ?
Bạch Ngá»c Kinh thở ra:
- Hiện tại e rằng bá»n há» còn chưa chịu để mình Ä‘i như vậy, nhưng chỉ cần đợi đến sáng sá»›m mai, anh nhất định sẽ có cách Ä‘em em Ä‘i, sau đó không còn ai sẽ đến quấy rầy chúng mình.
Viên Tá»­ Hà nhoẻn miệng cưá»i, ánh mắt cô đầy vẻ sung sướng, cÅ©ng đầy vẻ hạnh phúc vá» tương lai sắp tá»›i.
Cô rốt cuộc đã lấy được thứ cô đã muốn.
Äàn bà mỹ lệ, không phải là thưá»ng thưá»ng lấy được những thứ bá»n há» muốn hay sao.
Tài sản của Icefox

  #3  
Old 19-04-2008, 09:42 PM
Icefox's Avatar
Icefox Icefox is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 64
Thá»i gian online: 8 phút 15 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 3


Bao đêm vừa má»c lên, lại lặn xuống. Mặt đất yên tÄ©nh, yên lặng đến độ có thể nghe tiếng nước hồ xao động.
Cây đèn trên cửa lớn, nhè nhẹ dao động trong gió, ánh đèn lại càng nhạt đi.
Viên Tá»­ Hà cuá»™n tròn trong lòng Bạch Ngá»c Kinh, cô đã ngá»§ thiếp Ä‘i, thật tình cô quá mệt má»i tá»±a như con bồ câu thất lạc phương hướng, bây giỠđã tìm lại được nÆ¡i an toàn mình có thể ẩn úp.
Không chừng cô vốn không muốn ngá»§, nhưng mi mắt cứ từ từ đóng lại, bóng tối ôn như ngá»t ngào rốt cuá»™c đã ôm choàng lấy cô.
Bạch Ngá»c Kinh nhìn cô, nhìn cái mÅ©i thẳng cá»§a cô, lông mày thật dài, bàn tay y Ä‘ang vá»— nhẹ trên lưng cô.
Sau đó bàn tay của y chợt ngừng lại, ngừng trên thụy huyệt của cô.
Y không dùng sức, y chỉ ấn nhẹ vào một cái, bao nhiêu đó cũng đủ cho cô ngủ một giấc ngon lành đến sáng mai.
Rồi sau đó y rón rén bước xuống giưá»ng lấy đôi giày, rón rén bước ra khá»i phòng.
Sao y yên tâm để cô má»™t mình ở trong phòng nhỉ, không lẽ y không sợ những ngưá»i đó hại cô ?
Y không sợ.
Bởi vì y đã quyết tâm đến gặp những ngưá»i đó, y đã quyết tâm muốn giải quyết chuyện này trước khi trá»i sáng.
Lúc đó y sẽ có thể đem cô đi với mình.
Y đã hứa với cô.
Y không phải là bồ câu, y là chim ưng, nhưng y bay đã má»i cánh quá rồi, y cÅ©ng muốn tìm má»™t nÆ¡i để mình an toàn làm tổ.
Ãnh đèn lạnh băng băng, trong sân chùm đằng la, hoa trên dàn cÅ©ng Ä‘ang rung động trong gió.
Bạch Ngá»c Kinh mang giày vào, đôi giày cÅ© mà êm ái.
Trong lòng y cÅ©ng cảm thấy rất êm ái, bởi vì y biết mình đã quyết định được má»™t chuyện khó khăn, cuá»™c Ä‘á»i y từ đây sẽ thay đổi hẳn.
Kỳ quái là, cái biến đổi trá»ng đại nhất cá»§a Ä‘á»i ngưá»i, thưá»ng thưá»ng lại quyết định trong cái khoảng khắc nhá» bé đó.
Có phải chăng bởi vì cái thứ tình cảm ấy mãnh liệt quá, vì vậy mà mới đến nhanh như vậy !
Tình yêu vốn là đột ngột, chỉ có tình bạn mới tích lũy thành sâu đậm.
Chá»— Phương Long Hương ở, là phía sau cái lầu nhá».
Bạch Ngá»c Kinh vừa bước qua, bèn phát hiện ra Phương Long Hương đã mở cá»­a, đứng trước đó nhìn y.
Xem ra y hoàn toàn tỉnh táo, hiển nhiên chưa hỠngủ qua.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Trong phòng ngươi có đàn bà ?
Phương Long Hương nói:
- Hôm nay không được tốt ngày, do đó nơi đây ngay cả đàn bà cũng bỗng nhiên thiếu tiêu chuẩn.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Sao ngươi không lấy vợ, cÅ©ng khá»i phải thá»i khắc này còn ngá»§ không được ?
Phương Long Hương nói:
- Ta còn chưa điên.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Nhưng ta chắc điên rồi.
Phương Long Hương nói:
- Ngưá»i đàn ông nào cÅ©ng không khá»i lâu lâu Ä‘iên vài lần, chỉ cần kịp thá»i tỉnh lại là được rồi.
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i cưá»i, y chỉ cưá»i cưá»i.
Y biết tình cảm cá»§a mình hiện giá», không thể nào hạng ngưá»i như Tiểu Phương sẽ cảm thông.
Phương Long Hương cÅ©ng cưá»i cưá»i nói:
- Nhưng ta không ngỠđược ngươi cũng bạn bè lắm, tối nay còn có thì giỠrảnh rỗi lại đây bầu bạn với ta.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Không phải ta đến tìm ngươi, ta muốn ngươi Ä‘i tìm ngưá»i.
Phương Long Hương há»i:
- Tìm ai ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Ngươi có biết cái gã quan sai đội mũ hồng anh, và tên bán mì đi đâu không ?
Phương Long Hương chau mày nói:
- Bá»n há» không Ä‘i tìm ngươi, ngươi lại Ä‘i tìm bá»n há» ?
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Không lẽ ngươi không hiểu “Tiên phát chế nhân†?
Phương Long Hương suy nghĩ một giây, nói:
- Không chừng ta có thể tìm được bá»n há».
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Tốt, ngươi tìm bá»n hỠđến đây, ta ở trong phòng ăn chá».
Phương Long Hương nhìn y, có vẻ do dá»±, lại có vẻ nghi ngá», y nhịn không nổi há»i:
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì vậy ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Chỉ bất quá muốn đưa má»™t thứ cho bá»n há».
Phương Long Hương há»i:
- Thứ gì ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Bá»n há» muốn thứ gì, ta đưa bá»n há» thứ đó.
Phương Long Hương thở ra nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, ta Ä‘i đây. Hy vá»ng ngươi đừng giết ngưá»i ở đây, cÅ©ng đừng bị ai giết, đỡ cho ta sau này còn ăn cÆ¡m xuống cổ.
oOo Châu Äại Thiếu hình như đã ngá»§.
Bá»—ng nhiên, song cá»­a bình lên má»™t tiếng bị tung bật ra, má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng trước song cá»­a, chỉ trong khoảng khắc nhá», ngưá»i y đã đến bên giưá»ng, vá» kiếm trong tay y đưa sát vào cổ há»ng cá»§a Châu Äại Thiếu:
- Äi theo ta.
Châu Äại Thiếu chỉ còn nước Ä‘i theo.
Y chưa há» nghÄ© tá»›i trên Ä‘á»i này lại có ngưá»i thân thá»§ nhanh đến như vậy. Y bước ra khá»i cá»­a, gã mặc áo Ä‘en Ä‘i theo sát y như chiếc bóng, không phải là để bảo vệ y, mà là để y bảo vệ.
Y ra khá»i cá»­a, bèn phát hiện ra Miêu Thiên Thiên và ba gã Thanh Long Há»™i đã đứng trong sân, gương mặt không dá»… coi hÆ¡n y bao nhiêu.
Äèn đã được đốt lên. Mưá»i ngá»n đèn.
Ãnh đèn tuy sáng, nhưng gương mặt cá»§a má»—i ngưá»i vẫn còn toàn bá»™ thật khó coi.
Bạch Ngá»c Kinh thì ngoại lệ.
Gương mặt y thậm chí còn lá»™ ra má»™t nụ cưá»i.
Chỉ tiếc là không ai Ä‘i nhìn gương mặt y, cặp mắt cá»§a ngưá»i nào cÅ©ng Ä‘á»u nhìn lom lom vào thanh kiếm cá»§a y.
VỠkiếm cũ kỹ, giây thao trên vỠkiếm cũng cũ kỹ như vậy, không còn thấy rõ màu sắc của nó vốn là màu gì.
Thanh kiếm này nhất định đã giết không biết bao nhiêu ngưá»i.
Thanh kiếm nằm trong cái vá» cÅ© kỹ ấy, nhất định là bén nhá»n đáng sợ lắm. Bởi vì đây vốn là thanh kiếm đáng sợ nhất trong giang hồ.
Trưá»ng Sinh Kiếm !
Y chỉ có Ä‘i giết ngưá»i, trước giá» chưa má»™t ai giết được y !
Châu Äại Thiếu bá»—ng hối hận quá, đáng lý ra không nên Ä‘i đắc tá»™i vá»›i Miêu Thiên Thiên, nếu không hai ngưá»i bá»n há» mà liên thá»§ lại, không chừng còn có hy vá»ng, nhưng bây giỠ… Hiện tại y bá»—ng thấy Bạch Mã Trương Tam và Triệu Nhất Äao Ä‘ang bước vào, hai ngưá»i này chắc chắn cÅ©ng là cao thá»§ đệ nhất lưu trong giang hồ.
Ãnh mắt cá»§a Châu Äại Thiếu lập tức lại tràn đầy hy vá»ng.
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u hiểu thầm trong bụng, mình chỉ có hai con đưá»ng:
Giết ngưá»i ta !
Hay bị ngưá»i ta giết.
oOo Má»—i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© trật cả.
Bạch Ngá»c Kinh cÅ©ng biết bá»n há» nghÄ© trật, nhưng y cố ý sa sầm nét mặt nói:
- Các vị đến đây vì lẽ gì, ta đã biết rồi.
Không ai trả lá»i.
Ngưá»i trong phòng này, không má»™t ai là không lão luyện trong giang hồ, ngưá»i lão luyện không đến lúc cần thiết, nhất định không chịu mở miệng ra.
Bạch Ngá»c Kinh nói xong câu đó, cÅ©ng ngừng lại, ánh mắt đưa qua Châu Äại Thiếu, sau đó qua từng ngưá»i má»™t, đến Triệu Nhất Äao, má»›i chầm chậm nói:
- Ta là ai, chắc các vị Ä‘á»u đã biết ?
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u gật đầu, ánh mắt lại bất giác đưa vá» chá»— thanh kiếm.
Bạch Ngá»c Kinh bá»—ng cưá»i lên má»™t tiếng rồi nói:
- Các thứ các vị muốn, Ä‘ang nằm trong ngưá»i ta đây.
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u mở tròn mắt ra, ánh mắt ai nấy Ä‘á»u tràn đầy khát vá»ng, ham muốn, tham lam.
Bạch Mã Trương Tam vốn là má»™t ngưá»i đàn ông rất anh tuấn, nhưng bây giá» y bá»—ng biến ra thật đáng thương không tả được.
Chỉ có gã áo Ä‘en là gương mặt vẫn không lá»™ vẻ gì, bởi vì trong lòng y không có dục vá»ng. Y vốn là má»™t ngưá»i xấu xí nhất trong bá»n, nhưng trong đám ngưá»i đó, xem ra y bá»—ng biến thành thật khả ái.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Các vị muốn lấy các thứ này, cũng đơn giản lắm, chỉ cần các vị hứa cho ta một chuyện.
Châu Äại Thiếu nhịn không nổi mở miệng há»i:
- Chuyện gì ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Lấy thứ đồ này đi rồi, là lập tức đi ngay, từ nay trở vỠsau không được lại tìm ta.
Má»i ngưá»i mở mắt ra càng lá»›n hÆ¡n, hiển nhiên vừa kinh kỳ vừa mừng rỡ.
Không ai ngá» rằng Ä‘iá»u kiện cá»§a y lại có đơn giản dá»… dàng như vậy.
Châu Äại Thiếu ho khẽ lên hai tiếng, gượng cưá»i nói:
- Chúng tôi và Bạch công tá»­ trước giá» không có gì hiá»m khích, hiệp danh cá»§a Bạch công tá»­, chúng tôi đã ngưỡng má»™ từ lâu, chỉ cần lấy được thứ đồ này, dÄ© nhiên là chúng tôi Ä‘i ngay, không những vậy sau này không ai dám lại quấy nhiá»…u Bạch công tá»­.
Triệu Nhất Äao lập tức gật đầu ra dấu đồng ý lắm.
Bạch Mã Trương Tam và ba gã Thanh Long Hội dĩ nhiên cũng không có gì để nói.
Miêu Thiên Thiên thì có chuyện để nói.
Y bá»—ng há»i:
- Không biết Bạch công tử tính đưa thứ đồ này cho ai ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Äó là chuyện cá»§a các ngươi, tốt nhất là các ngươi tá»± mình thương lượng vá»›i nhau.
Bạch Mã Trương Tam nhìn nhìn Miêu Thiên Thiên, rồi lại nhìn nhìn Châu Äại Thiếu, chau mày không nói gì.
Ba gã Thanh Long Hội hình như cũng muốn đứng dậy nói gì, nhưng đảo quanh tròng mắt một cái, lại thôi không nói.
Châu Äại Thiếu bá»—ng nói:
- Thứ đồ này từ Thanh Long Hội ra, tự nhiên là nên trả lại cho các đại ca trong Thanh Long Hội.
Triệu Nhất Äao vá»— tay nói:
- Äúng vậy, có lý lắm.
Ba gã Thanh Long Há»™i lập tức đứng dậy, hướng vá» bá»n há» vái má»™t cái.
Ngưá»i đứng giữa nói:
- Hai vị trượng nghĩa nói giùm, Thanh Long Hội nhất định không quên công ơn hai vị.
Triệu Nhất Äao nghiêng ngưá»i nói:
- Không dám.
Châu Äại Thiếu mỉm cưá»i nói:
- Vạn Kim ÄÆ°á»ng sau này còn nhá» Thanh Long Há»™i nhiá»u lắm, ba vị đại ca hà tất phải khách khí.
Ngưá»i này xem ra có vẻ như má»™t đại thiếu gia cả ngày chỉ biết ăn, nhưng ăn nói làm việc, hoàn toàn tinh minh lão luyện quá chừng, chính là má»™t ngưá»i làm ăn đúng má»±c. Xem gió chuyển đà, đầu cÆ¡ thá»§ xảo, những chuyện đó hình như trá»i sinh y rất hiểu tưá»ng tận.
Miêu Thiên Thiên trừng mắt nhìn y một cái, tuy trong lòng không phục, cũng không biết làm sao.
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Chuyện này có phải như vậy là đã quyết định xong xuôi rồi ?
Miêu Thiên Thiên nói:
- Hừ.
Bạch Ngá»c Kinh thở phào má»™t hÆ¡i dài, lấy trong ngưá»i ra má»™t cái cẩm nang bằng vàng, tùy tiện vức lên bàn.
Bất kể trong cẩm nang có gì, cái cẩm nang này xem ra cÅ©ng chính nó là má»™t thứ giá trị không nhá».
Nhưng y tùy tiện vứt ra, như vứt một thứ đồ rác rến vậy.
Má»i ngưá»i đưa mắt nhìn chăm chú vào cẩm nang, ai nấy Ä‘á»u thở phì ra, nhưng không ai nói tiếng nào.
Bạch Ngá»c Kinh lạnh lùng nói:
- Äồ đã để trên bàn, sao các vị còn không lấy Ä‘i ?
Ba gã Thanh Long Há»™i nhìn nhau má»™t cái, má»™t ngưá»i trong bá»n bước lại mở tung cẩm nang ra.
Vài chục há»™t màu sắc lá»™ng lẫy lập tức lăn xuống bàn, nào là Ba Tư Miêu Nhãn thạch, Thiên Trúc bảo thạch, mỹ ngá»c Hòa Äiá»n, minh châu lá»›n bằng mắt rồng.
Ngay cả ánh đèn cũng phảng phất như sáng rực lên.
Bạch Ngá»c Kinh nằm duá»—i ra lưá»i lẫm trong ghế, lấy mắt nhìn đống châu báu, ánh mắt y lá»™ vẻ gì đó thật kỳ quái.
Những thứ đồ này không phải là dễ dàng lấy được, y cũng đã phải trả một cái giá.
Y cÅ©ng hiểu bá»n hỠđại biểu cho thứ gì … rượu ngon, y phục hoa lệ, giưá»ng chiếu sạch sẽ thoải mái, đàn bà ôn nhu mỹ lệ, và sá»± tôn kính ngưỡng má»™ cá»§a đàn ông.
Những thứ đó là những thứ không thể thiếu được cho má»™t hạng ngưá»i đàn ông như y. Nhưng bây giá», y bá» hết chúng nó, nhưng trong lòng không có má»™t chút gì tiếc rẻ hối hận.
Bởi vì y biết y được má»™t thứ còn tốt hÆ¡n. Bởi vì bao nhiêu tài phú trên Ä‘á»i này, cÅ©ng không thể nào lấp đầy cái hư không và tịch mịch trong lòng y.
Nhưng hiện tại, y không còn tịch mịch hư không nữa.
Tài phú để trên bàn đó, kỳ quái là, đến bây giỠvẫn không ai thò tay ra lấy.
Càng kỳ quái nữa là, ánh mắt cá»§a những ngưá»i này, không những không có tí gì mừng rỡ, ngược lại lá»™ vẻ thất vá»ng vô cùng.
Bạch Ngá»c Kinh ngẩng đầu lên nhìn bá»n há», y chau mày há»i:
- Các ngươi còn muốn gì nữa ?
Châu Äại Thiếu lắc lắc đầu.
Ba gã Thanh Long Hội cũng lắc lắc đầu.
Châu Äại Thiếu bá»—ng nói:
- Bạch công tử xin chỠđây một chút, chúng tôi ra ngoài một lát, lập tức sẽ vỠlại ngay.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Các ngươi còn thương lượng gì nữa ?
Châu Äại Thiếu gượng cưá»i nói:
- Có chút chuyện nhá».
Bạch Ngá»c Kinh nhìn bá»n há», ngần ngừ má»™t lát, rốt cuá»™c y để bá»n há» bước ra.
Bao nhiêu ngưá»i ở đó Ä‘á»u bước ra khá»i phòng.
Bạch Ngá»c Kinh cưá»i nhạt, đối vá»›i những ngưá»i này, y không há» lo sợ gì, cÅ©ng không sợ bá»n há» có âm mưu ngụy kế gì. Y cam tâm đưa ra những thứ đó, vì y muốn Ä‘em cô Ä‘i yên chuyện, không muốn cô bị chịu thêm chuyện gì kinh hoảng, đó thật là chuyện ngu xuẩn đáng buồn cưá»i.
Nhưng bá»n há» còn muốn gì nữa bây giá» ?
Y đoán không ra.
Song cửa đang mở.
Y có thể thấy bá»n há» Ä‘ang làm gì, không ai đến bên cái lầu nhá» kia, cái lầu nhỠđó vẫn còn yên tÄ©nh lắm.
Nhất định cô đang ngủ rất ngon.
Lúc Ä‘ang ngá»§, cô có vẻ như má»™t đứa trẻ thÆ¡, thuần chân, ngá»t ngào làm sao.
Khóe miệng cá»§a Bạch Ngá»c Kinh bất giác lá»™ má»™t nụ cưá»i.
Bá»—ng nhiên, bao nhiêu ngưá»i đó lại trở vá» lại phòng. Trong tay má»—i ngưá»i Ä‘ang cầm má»™t cái bao, đặt lên mặt bàn, mở tung ra.
Bạch Mã Trương Tam đem lại một chuỗi minh châu.
Miêu Thiên Thiên là một chồng vàng lá.
Thanh Long Hội là một rương bạc trắng phau.
Châu Äại Thiếu là má»™t tá» ngân phiếu má»›i toanh.
Những thứ đó, đối vá»›i bất cứ ai, Ä‘á»u là má»™t bát tài phú, giá trị không há» dưới những đồ châu báu cá»§a Bạch Ngá»c Kinh.
Bạch Ngá»c Kinh nhịn không nổi há»i:
- Các vị tính làm gì vậy ?
Châu Äại Thiếu đứng dậy, nói:
- Äây là má»™t chút kính ý cá»§a chúng tôi đối vá»›i Bạch công tá»­, xin Bạch công tá»­ nhận vào giùm.
Bạch Ngá»c Kinh vốn là ngưá»i khó bị lay động, nhưng hiện tại y ngẫn ngưá»i ra.
Bá»n há» không muốn châu báu cá»§a y, ngược lại còn Ä‘em tài phú lại tặng cho y.
Äây là vì lý do gì ?
Y nghĩ không ra.
Châu Äại Thiếu ho nhẹ mấy tiếng, nói tiếp:
- Chúng tôi… chúng tôi cũng mong Bạch công tử hứa cho một chuyện.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Chuyện gì ?
Châu Äại Thiếu nói:
- Không biết Bạch công tử tính ở nơi này bao lâu nữa ?
Bạch Ngá»c Kinh nói:
- Trá»i sáng là ta Ä‘i ngay.
Châu Äại Thiếu tươi nét mặt nói:
- Vậy thì quá tốt.
Bạch Ngá»c Kinh há»i:
- Ngươi đang nói chuyện gì vậy ?
Châu Äại Thiếu cưá»i nói:
- Bạch công tử đi rồi, thì còn có chuyện gì nữa ?
Bạch Ngá»c Kinh lại ngẫn mặt ra.
Y vốn nghÄ© rằng bá»n há» không để cho y Ä‘i, nào ngá» bá»n há» chỉ hy vá»ng y mau mau Ä‘i, còn chịu tình nguyện tặng thêm cho y bao nhiêu đó tiá»n bạc.
Äây lại là vì lý do gì ?
Y càng nghĩ không ra.
Châu Äại Thiếu ngần ngừ má»™t lúc, lại nói:
- Chỉ bất quá, không biết Bạch công tử đi một mình hay là sao ?
Bạch Ngá»c Kinh bá»—ng nhiên hiểu ra.
Thì ra bá»n há» không phải Ä‘ang tìm y, mà là tìm Viên Tá»­ Hà, chỉ bất quá vì há» cố kỵ thanh kiếm cá»§a y, vì vậy má»›i còn chần chừ chưa dám động thá»§.
Bá»n há» không tiếc bao nhiêu đó tiá»n bạc, cÅ©ng nhất định phải chiếm cho được cô, rốt cuá»™c mục đích cá»§a bá»n há» vá»›i cô là thế nào ?
Nếu cô chỉ bất quá là một cô bé trốn nhà vì chuyện hôn nhân, tại sao lại kéo theo bao nhiêu đó tay cao thủ vũ lâm oai chấn một cõi ?
Không lẽ những gì cô nói Ä‘á»u là giả dối cả ?
Bạch Ngá»c Kinh biết mình vÄ©nh viá»…n không bao giá» suy Ä‘oán ra được, nhưng đó không phải là Ä‘iá»u trá»ng yếu. Äiá»u trá»ng yếu là, cô Ä‘ang ở bên cạnh y, không những vậy cô sẽ không bao giá» rá»i xa y. Äiá»u đó đã quá đủ.
Äây là câu chuyện thứ nhất cá»§a tôi, vÅ© khí thứ nhất. Câu chuyện này dạy cho chúng ta … bất kể là kiếm có bén nhá»n đến đâu, cÅ©ng không sánh được vá»›i cái mỉm cưá»i mê hồn. Vì vậy cái loại vÅ© khí thứ nhất tôi Ä‘ang nói đây, không phải là kiếm, mà là nụ cưá»i, chỉ có nụ cưá»i má»›i chinh phục được lòng ngưá»i.
Vì vậy lúc mình hiểu được cái đạo lý này, mình nên thu thanh kiếm lại, cưá»i cưá»i má»™t chút.

Hết
Tài sản của Icefox

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
dat viet, êðàñíûé, that chung vu khi, thất chÅ©ng vÅ© khí, thất chá»§ng binh khí, truong sinh kiem 4vn, truyen that chung vu khi


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™