Ai oán khúc biệt tình
Nhỏ thành giọt trên li rượu nhấp môi
Văng vẳng tiếng chùa xa
Mõ vọng
Não nề "nam mô"
Chiều hoang hoài nỗi buồn
Hoang hoài ánh lửa đỏ sắp lụi phía hoàng hôn
Giơ tay gọi
Mặt trời không trả lời
Thả từng giọt suy tư xuống những sợi mi cụp
Ngày nắng gắt - đêm đỏ cơn mưa
Không ai thấy cầu vồng
Không ai thấy sông cũng trào nước mắt
Buồn tái tê
Câu thơ độc hành bước chân trấn khuya khoắt
Lầm rầm tụng khúc bi ai
Lòng chẳng tịnh tâm
Lòng cũng như sông, cũng tráo lên nước mắt
Người có như ta? Có nhớ đên dại đờ ...
Gió rùng mình
Trong đêm
Nghiêng chao
Một chiếc lá vô thường
Sẽ rất lâu nữa em mới về...
Tình đợi chờ
Tình hoài mong
Vượt ngục nỗi cô đơn anh nhón chân với tay tìm hi vọng
Ngoài kia chút ánh sáng chẳng đủ
Sẽ rất lâu nữa em mới về
Nhưng không bao giờ về bên anh ....
Tự khúc lạ lùng
Anh viết mãi mòn cả thời gian
Lơ lắc cuối con đường chiều chạng vạng say nốt chút tình cạn
Nhủ lòng lạnh lùng
Nhủ lòng khô cứng
Nhìn một chiếc lá mà lòng cũng chơi vơi
Nỗi nhớ vẫn quẫy đạp
Trong sâu thẳm cô đơn
Có một bài thơ về cánh chim côi
Anh đã khóc mãi từ cái thời mê muội
Em đi qua
Rồi đi qua mãi mãi
Nhức nhối con đường bỏ lại một cánh chim...
Lần thứ hai đi lại nơi này
Anh vẫn chưa hiểu thế nào là sự thật
Sự thật?
Có phải là em đã yêu anh
Sự thật?
Có phải là em đã quên anh
Sự thật?
Có phải theo đi mãi rồi tình yêu đầu một thời mê muội cháy ?
Lá đã rụng rất nhiều từ mùa thu
Nhưng đến bây giờ vẫn vương đầy xác úa
Anh không đủ can đảm để nhặt
Vì hình như lá cũng ứa nước mắt nhìn anh đau nhói
Làm sao để trả lời
Sự thật,
Anh suốt đời quay quắt.
Đôi tình nhân ngồi lơ đãng như dòng sông
Như em
Như anh
Anh nhìn mãi vào niềm kiêu hãnh của chàng trai
Bần thần
Thấy lại mình - một chút mình trong đấy
Nhưng đôi khi quá khứ cũng bẽ bàng
Em là lửa
Đốt anh trong tình yêu
Sau bao nhiêu say đắm chỉ còn lại những xác lá câm
không bao giờ đốt được....