  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				10-09-2008, 05:05 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi thứ năm lăm 
 
Thêm bốn khách thuáºt trước nghÄ© sau 
Äàn má»™t khúc cao sÆ¡n lưu thá»§y 
 
 
  
 
Vào năm Vạn Lịch thứ 23 các danh sÄ© nổi tiếng ở Nam Kinh dần dần tiêu mòn hết. Những kẻ đồng thá»i vá»›i Ngu bác sÄ©, ngưá»i thì đã già, ngưá»i thì đã chết, ngưá»i thì tản mát bốn phương, ngưá»i thì đóng cá»a không lo gì đến thế sá»±. Những nÆ¡i uống rượu, dạo chÆ¡i không còn có những ngưá»i tài cao há»c rá»™ng. Những ngưá»i quân tá» không còn ai lo đến lá»… nhạc, văn chương. Ai thi đỗ làm quan là giá»i, ai thi há»ng là dốt. Những ngưá»i giàu lại càng xa hoa, những ngưá»i nghèo lại càng cá»±c khổ. Dù văn có hay như Lý Bạch, Äá»— Phá»§, phẩm hạnh có cao như Tăng Sâm, Nhan Uyên cÅ©ng không ai thèm đếm xỉa đến. Ở trong các nhà những buổi lá»… gia quan(Lá»… gia quan: ở Trung Quốc ngày xưa, khi con trai lên hai mươi tuổi thì làm lá»… gia quan. Ngưá»i cha trao mÅ© cho con ý nói từ nay con đã thành ngưá»i lá»›n), đám cưới, đám tang, tế lá»…, bá»n hương thân không bàn chuyện gì ngoài chuyện ai được thăng, ai đổi Ä‘i, ai bị gá»i vá», ai bị giáng chức. Bá»n nhà nho bần tiện tìm má»i cách để làm vừa ý các quan chấm thi. Tuy váºy ở trong đám thưá»ng dân cÅ©ng có mấy ngưá»i kì lạ. 
Má»™t ngưá»i làm nghá» viết chữ tên là Quý Hà Niên. Từ nhá», anh ta không nhà không cá»a, không nghá» nghiệp gì, phải vào chùa ở. Thấy Hòa thượng đánh mõ gá»i các sư vào ăn, anh ta cÅ©ng xách má»™t cái bát, đứng bên cạnh. Hòa thượng cÅ©ng không Ä‘uổi. Chữ anh ta viết rất đẹp. Anh ta không chịu há»c lối viết cá»§a ngưá»i xưa, tá»± đặt ra má»™t lối riêng, cứ viết theo hoa tay. Ai đến nhá» anh ta viết, thì từ ba ngày trước, anh ta ăn chay má»™t ngày, rồi mài má»±c má»™t ngày, và không để cho ngưá»i khác mài há»™. Chỉ viết mưá»i bốn chữ câu đối thôi, anh ta cÅ©ng mài mất ná»a bát má»±c. Bút anh ta dùng là thứ bút đã há»ng; ngưá»i ta bá» Ä‘i. Không những thế, lúc anh ta viết, phải có bốn ngưá»i giữ giấy. Há»… há» giữ giấy không nên hồn là anh ta mắng và đánh. Lại phải đợi khi nào cao hứng, anh ta má»›i viết, nếu đã không có hứng, thì dù có vương hầu, tể tướng, dù có chồng tiá»n hàng đống cho anh ta, anh ta cÅ©ng không thèm nhìn. TÃnh anh ta không lo chải chuốt bên ngoài, chỉ mặc má»™t cái áo rách Ä‘i đôi giày rách. Má»—i khi viết chữ có tiá»n thì anh ta mua đồ ăn. Còn thừa lại bao nhiêu, anh ta Ä‘em cho những ngưá»i nghèo chưa há» quen biết, không giữ lấy má»™t đồng nào.  Hôm  ấy,  tuyết  xuống  rất  nhiá»u.  Quý  Ä‘i  thăm  má»™t ngưá»i bạn, lê đôi giày rách vào làm bẩn cả thư phòng. Chá»§ nhà biết tÃnh anh ta bướng bỉnh, trong lòng không dám tá» vẻ khó chịu, chỉ nói: 
- Ông Quý, giày của ông rách rồi, sao không mua một đôi giày mới? 
- Tôi không có tiá»n. 
- Nếu ông viết cho tôi một đôi câu đối, tôi sẽ mua cho ông một đôi giày. 
- Tôi có giày của tôi rồi, lấy của ông làm gì? 
Chủ nhà bực mình vì anh ta bẩn thỉu, chạy vào nhà lấy ra một đôi giày nói: 
- Má»i ông Ä‘i tạm đôi giày này kẻo chân lạnh. 
Quý Hà Niên tức giáºn, không từ biệt Ä‘i thẳng ra cá»a nói: 
- Nhà anh là nơi thế nào? Ta không được mang giày vào nhà à? Ta vào ngồi nhà anh là làm cho nhà anh thêm danh tiếng, chứ ta cần quái gì đến đôi giày của anh. 
Anh ta Ä‘i thẳng má»™t mạch đến chùa Thiên Giá»›i, ra vẻ tức giáºn. Anh ta cùng ăn cÆ¡m vá»›i vị tăng ở đấy. Ä‚n xong thấy trong phòng hòa thượng có má»™t há»™p má»±c rất thÆ¡m. Quý Hà Niên há»i: 
- Mực này ông định dùng để viết phải không? Hòa thượng nói: 
- Ngưá»i cháu cá»§a Thi ngá»± sá» hôm qua đưa đến cho tôi, tôi giữ đấy để cho má»™t thà chá»§ khác chứ tôi không viết. 
- Äể tôi viết cho má»™t đôi câu đối. 
Và chẳng nói, chẳng rằng, anh ta Ä‘i thẳng vào phòng lấy ra má»™t cái nghiên lá»›n, chá»n má»™t thá»i má»±c, đổ má»™t Ãt nước rồi ngồi trên giưá»ng cá»§a hòa thượng mà mài má»±c. Hòa thượng vốn hiểu tÃnh cá»§a anh ta nên cÅ©ng cố ý khÃch để anh ta viết. Äang lúc anh ta mài má»±c cao hứng thì má»™t ngưá»i đầy tá»› vào báo: 
- Có ông Thi ở cầu Hạ Phù đến chơi. 
Hòa  thượng  ra  đón  tiếp.  Ngưá»i  cháu  cá»§a  Thi  ngá»±  sá» bước vào sảnh, nhìn thấy Quý Hà Niên, nhưng hai ngưá»i không chào nhau, trái lại ngưá»i kia lại nói chuyện riêng vá»›i Hòa thượng. Quý Hà Niên mài má»±c xong, lấy ra má»™t tá» giấy, trải trên bàn, gá»i bốn chú tiểu ra giữ giấy. Anh ta cầm má»™t cái bút đã há»ng chấm đầy má»±c, nhìn đằng sau tá» giấy má»™t hồi rồi viết ngay má»™t hàng. 
Chú tiểu ở mé bên phải động Ä‘áºy má»™t cái, Quý cầm cái bút dà vào ngưá»i làm chú tiểu cúi gáºp ngưá»i xuống kêu la. Hòa thượng thấy váºy vá»™i vàng đến. Thấy Quý rất giáºn dữ, hòa thượng khuyên giải và tá»± mình giữ giấy để anh ta viết cho xong. Ngưá»i cháu cá»§a Thi ngá»± sá» cÅ©ng đến xem, sau đó từ biệt hòa thượng. Hôm sau, má»™t ngưá»i đầy tá»› nhà há» Thi đến chùa Thiên Giá»›i gặp Quý và há»i: 
- Ở đây có ông Quý làm nghỠviết chữ không? 
- Ông muốn há»i ông ta để làm gì? 
- Ông chá»§ tôi muốn má»i ông ta ngày mai đến viết. Quý nghe váºy nói: 
- ÄÆ°á»£c, hôm nay ông ta Ä‘i vắng ngày mai tôi nói ông ta đến. 
Hôm sau Quý đến nhà Thi ở cầu Hạ Phù. Anh ta vừa vào cá»a thì bị ngưá»i giữ cá»a giữ lại há»i: 
- Ông là ai lại muốn vào đây? 
- Tôi đến đây để viết. 
Ngưá»i đầy tá»› ở trong nhà chạy ra thấy anh ta liá»n nói: 
- Té ra anh! Anh cũng biết viết à? 
Rồi đưa anh ta vào phòng khách. Cháu Thi ngự sỠở sau bình phong đi ra, Quý Hà Niên nhìn và mắng: 
- Anh là ai mà dám gá»i ta đến viết. Ta không tham tiá»n cá»§a anh, không tham thế lá»±c cá»§a anh, cÅ©ng không mong nhá» gì anh, tại sao anh dám gá»i ta đến viết? 
Anh ta mắng nhiếc má»™t tráºn làm cho ngưá»i cháu cá»§a Thi ngá»± sá» cứng há»ng không nói nên lá»i, cúi đầu bước vào. Quý mắng, má»™t hồi nữa rồi lại trở vá» chùa Thiên Giá»›i. 
 
* 
*       * Lại có má»™t ngưá»i bán giấy cuốn tên là Vương Thái. Ông cha ngày trước bán rau ở Tam Bài Lâu, nhưng vì ngưá»i cha nghèo quá nên phải bán cả vưá»n Ä‘i. Từ bé, anh ta rất thÃch đánh cá». Khi ngưá»i cha mất Ä‘i, không có gì sinh nhai, anh ta ngày ngày đến cá»a Hồ Cứ bán giấy cuốn để sinh sống. Hôm ấy, ở am Diệu Ã, gần đầm Ô Long, có cuá»™c há»™i há»p. Bấy giá» Ä‘ang lúc đầu mùa hạ những lá sen má»›i nở xoè trên mặt nước. Trong am có nhiá»u con đưá»ng quanh co, có nhiá»u đình, tạ. Du khách kéo nhau vào xem. Vương Thái Ä‘i quanh các nÆ¡i đến dưới gốc liá»…u, có má»™t cái bàn đá hai bên có bốn cái ghế đá. Ở đấy có ba bốn ông quan to đứng nhìn hai ngưá»i đánh cá». Má»™t ngưá»i mặc áo màu lam nói: 
-  Ông  Mã  cá»§a  chúng  ta  ngày  thành  ở  Dương  Châu, đánh cá» vá»›i những ngưá»i buôn muối, má»—i ván má»™t trăm mưá»i lạng. Ông ta được hÆ¡n hai ngàn lạng bạc. 
Má»™t ngưá»i trẻ tuổi mặc áo màu ngá»c thạch nói: 
- Ông Mã là tay cao cá» nhất nước, chỉ có ông Biện là có thể địch nổi, nhưng cÅ©ng phải bá»›t Ä‘i hai quân. Còn chúng ta thì già Ä‘á»i cÅ©ng không sao theo kịp ông Biện được. 
Vương Thái cÅ©ng lách vào nhìn trá»™m. Ngưá»i đầy tá»› thấy anh ta áo quần rách rưới, lôi thôi lếch thếch, nên không cho vào. Vị quan ngồi ghế chá»§ nói: 
- Má»™t ngưá»i như mày thì hiểu cá» sao được. 
- Tôi cÅ©ng biết chút Ãt. 
Vương Thái đứng nhìn má»™t lát rồi cưá»i hì hì. Mã nói: 
- Anh dám cưá»i à! Anh có giá»i cá» hÆ¡n chúng tôi không? 
- Có lẽ hÆ¡n. Ngưá»i chá»§ nói: 
- Anh là ngưá»i thế nào mà dám đỠcá» vá»›i ông Mã? Biện nói: 
- Hắn đã to gan, ăn nói láo lếu, như váºy, ta phải cho hắn má»™t bài há»c, để sau này đừng có chõ mồm vào khi thấy các cụ nó Ä‘ang chÆ¡i cá». 
Vương Thái không từ chối, bày các con cá» ra, má»i Mã Ä‘i trước. Những ngưá»i đứng bên cạnh Ä‘á»u báºt cưá»i. Hai ngưá»i vừa Ä‘i được vài nước thì Mã biết anh ta không phải tay vừa. Äi được ná»a ván, Mã đứng dáºy nói: 
- Tôi thua. 
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u không hiểu gì. Biện nói: 
- Cứ xem thế cá» thì ông Mã hÆ¡i kém má»™t Ãt. 
Má»i  ngưá»i  kinh  ngạc,  giữ  Vương  Thái  lại  uống  rượu, Vương Thái cưá»i vang nói: 
- Trong Ä‘á»i có gì sướng hÆ¡n là đánh cá» mà được. Tôi đánh thắng, trong lòng sung sướng quá, không muốn uống rượu nữa. 
Nói xong cưá»i khanh khách đứng dáºy ra Ä‘i không quay lại nhìn. 
 
 
* 
*       *
  
 
Má»™t ngưá»i khác làm chá»§ má»™t tiệm trà tên là Cái Khoan. Xưa kia anh ta làm chá»§ má»™t hiệu cầm đồ. Năm hai mươi tuổi, gia đình giàu có mở hiệu cầm đồ, lại có ruá»™ng đất và hồ ao. Bà con thân thÃch Ä‘á»u giàu có, nhưng anh ta cho há» là tục, cả ngày chỉ ngồi trong phòng xem sách, làm thÆ¡, anh ta lại thÃch vẽ. Anh vẽ rất đẹp cho nên có nhiá»u há»a sÄ© và nhiá»u nhà thÆ¡ đến thăm. 
Mặc dầu tranh cá»§a há» vẽ không đẹp bằng tranh cá»§a mình, thÆ¡ làm không hay bằng thÆ¡ cá»§a mình. Cái Khoan vốn là ngưá»i yêu quý tài năng, cho nên có ai đến thăm cÅ©ng giữ lại uống rượu. Nhà nào có lá»… gia quan, cưới xin, đám ma hay có tế tá»± gì mà không có tiá»n đến mượn thì Cái Khoan không bao giá» chối từ, sẵn sàng cho hàng trăm, hàng  chục  lạng  bạc.  Những  ngưá»i  làm  công  trong  hiệu cầm đồ thấy váºy cho anh ta là má»™t ngưá»i ngốc, tìm cách lừa dối, vì váºy chẳng bao lâu gia tài hết sạch. Ruá»™ng vưá»n mấy  năm  liá»n  bị  nạn  lụt,  mùa  màng  không  ra  gì.  Có những ngưá»i đến khuyên anh ta bán Ä‘i. Ngưá»i mua ruá»™ng lại cho là ruá»™ng xấu nên chỉ trả năm sáu trăm lạng, mặc dầu ruá»™ng kia đáng giá má»™t ngàn lạng. Cái Khoan không biết làm sao cÅ©ng đành phải bán nốt. Bán được bao nhiêu tiá»n anh ta không biết dùng để buôn bán cứ Ä‘em ra tiêu dùng trong nhà. Chẳng được bao lâu, số tiá»n hết sạch. Cái Khoan không còn gì nữa chỉ sống nhá» số hoa lợi ở đám đất bồi bên sông, không ngá» có nhiá»u kẻ không có lương tâm phóng há»a vào những đống cá»§i cá»§a anh ta để ở ngoài sân. 
Lại bị váºn mệnh không may, bị mấy lần há»a tai liên tiếp, mấy vạn bó cá»§i ở ngoài sân Ä‘á»u bị thiêu hết. Những bó cá»§i bị đốt dÃnh vào nhau làm thành từng tảng giống như đá ở Thái Hồ, sáng ngá»i, lóng lánh. Những ngưá»i đầy tá»› Ä‘em vài cục cho anh ta xem. Thấy nó hay hay anh ta giữ ở trong nhà. Ngưá»i nhà nói: 
- Äó là cái váºt rá»§i ro, giữ nó làm gì! 
Anh ta cÅ©ng không chịu tin, giữ ở trong nhà chÆ¡i. Äầy tá»› thấy không có đám đất bồi, cÅ©ng từ giã ra Ä‘i. Ná»a năm sau, việc kiếm ăn hàng ngày khó khăn... Cái Khoan đành phải bán cái nhà lá»›n để sống trong má»™t cái nhà nhá». Lại được ná»a năm, ngưá»i vợ chết. Anh ta lại Ä‘em bán nốt cái nhà  nhá»  Ä‘i  kiếm  tiá»n  chôn  cất  vợ.  Bấy  giá»,  Cái  Khoan đành phải Ä‘em má»™t đứa con trai và má»™t đứa con gái đến ở hai gian nhà trong má»™t cái ngõ hẻo lánh và mở hiệu bán trà. Anh ta dành gian phòng trong cho hai con ở, phòng ngoài bày mấy cái bàn trà, ở mái hiên để cái há»a lò nấu nước trà. PhÃa bên phải là quầy hàng, đằng sau là hai vại đựng đầy nước mưa. Sáng nào Cái Khoan cÅ©ng dáºy tháºt sá»›m, nhóm lá»a, quạt than, đổ nước vào lò rồi lại đến quầy hàng ngồi xem thÆ¡, ngắm tranh. Trên quầy hàng để má»™t cái bình cắm mấy bông hoa má»›i nở, bên cạnh bình hoa là mấy quyển sách cÅ©. Bao nhiêu đồ đạc trong nhà Ä‘á»u bán hết cả, chỉ còn lại mấy quyển sách cổ này không nỡ bán. Khi  nào  khách  vào  uống  trà  thì  Cái  Khoan  đặt  sách xuống, bưng ấm và chén trà đến. Tiá»n kiếm được chẳng bao nhiêu, cứ má»—i ấm trà được má»™t đồng tiá»n. Má»—i ngày bán được dá»™ năm sáu mươi ấm trà kiếm được năm sáu chục đồng tiá»n vừa đủ tiá»n mua gạo và mua cá»§i. 
Má»™t  hôm,  Cái  Khoan  ngồi  trong  quầy  hàng,  có  má»™t ngưá»i láng giá»ng vào nói chuyện. Ngưá»i láng giá»ng thấy đến tháng mưá»i mà Cái Khoan vẫn còn mặc áo mùa hạ, bèn há»i: 
-  Tôi  thấy  ông  túng  thiếu  quá  chừng.  Ngày  xưa  bao nhiêu ngưá»i chịu ân huệ cá»§a ông nhưng ngày nay không có ai đến đây. Bà con cá»§a ông Ä‘á»u giàu có cả. Tại sao, ông không đến bàn vá»›i há», vay má»™t số vốn kha khá để kiếm kế sinh nhai? 
- Thưa cụ “thế tình ấm lạnh, lòng ngưá»i đổi thayâ€. Ngày xưa tôi có tiá»n, tôi ăn mặc sang trá»ng, ngay đến bá»n đầy tá»› cÅ©ng ăn mặc chỉnh tá». Bà con đến thăm tôi, không bao giá» tôi lạnh nhạt. Nhưng ngày nay tình cảnh tôi như thế này, nếu tôi đến thăm há», dù há» không kÃnh tôi thì bản thân tôi cÅ©ng thấy chán. Còn như cụ nói ngày xưa tôi có giúp đỡ nhiá»u ngưá»i thì những ngưá»i ấy Ä‘á»u nghèo cả, há» làm  gì  có  tiá»n  để  trả  lại  tôi.  Hiện  nay  há»  cÅ©ng  Ä‘i  tìm những nÆ¡i nào có tiá»n chứ hỠđến đây để làm gì? Nếu tôi Ä‘i tìm há» thì tôi chỉ làm phiá»n há» mà thôi, không ăn thua gì. 
Ngưá»i hàng xóm thấy anh ta nói chua chát như váºy bèn nói: 
- Hôm nay trá»i mát mẻ, quán lại vắng khách, chúng ta cùng ra cá»a nam chÆ¡i Ä‘i. 
- Như thế thì hay lắm. Nhưng tôi không có tiá»n. 
- Tôi có mang theo Ãt tiá»n đây, đủ ăn má»™t bữa cÆ¡m. 
- Như thế thì làm phiá»n cụ nhiá»u quá! 
Cái Khoan bảo con ra coi hàng rồi cùng Ä‘i vá»›i ngưá»i láng giá»ng ra ngoài cá»a nam. Hai ngưá»i ăn má»™t bữa cÆ¡m rau trong má»™t hiệu ăn Hồi giáo mất năm phân bạc. Sau khi trả tiá»n ăn, hai ngưá»i Ä‘i đến chùa Báo Ân. Há» nhìn Ä‘iện chÃnh, hành lang phÃa Nam Ä‘iện thá» Tam Tạng. Sau đó há» Ä‘i vào cá»a mua má»™t gói kẹo rồi vào trong má»™t quán trà ở sau tháp để uống trà. Ngưá»i láng giá»ng nói: 
- Ngày nay khác hẳn ngày xưa, ngưá»i Ä‘i chÆ¡i chùa Báo Ân Ãt hÆ¡n trước, há» cÅ©ng mua kẹo Ãt hÆ¡n cách đây mưá»i năm. 
- Cụ năm nay đã bảy mươi tuổi, chắc đã thấy nhiá»u việc. Ngày nay không phải như ngày xưa. Ngày xưa nếu má»™t ngưá»i biết vẽ như tôi sống trong thá»i Ngu bác sÄ©, lúc còn những ngưá»i danh sÄ© thi đâu đến ná»—i phải lo lắng bữa ăn. Có ai ngỠđâu việc Ä‘á»i đến nông ná»—i này! 
- Ông không nói thì tôi cÅ©ng quên mất. Ở bên trà VÅ© Hoa Äài là đỠthá» Thái Bá, ngày xưa do ông Trì Hành SÆ¡n ở Câu Dung làm. Bấy giá» có má»i Ngu bác sÄ© đến tế, tháºt là náo nhiệt. Lúc ấy tôi hÆ¡n hai mươi tuổi, có chen vào xem, rách cả mÅ©. Nhưng ngày nay Ä‘á»n thá» này không có ai Ä‘oái hoài đến. Nhà cá»a đổ nát. Chúng ta uống trà xong cùng đến đấy xem má»™t chút Ä‘i. 
Ä‚n má»™t đĩa Ä‘áºu phụ khô, trả tiá»n xong, hai ngưá»i ra Ä‘i. Há» trèo lên phÃa bên trái VÅ© Hoa Äài. Xa xa, nhìn thấy đỠthá» Thái Bá. Há» bước đến cá»a trước thấy năm sáu đứa trẻ con đá cầu ở đấy. Hai cánh cá»a lá»›n đã đổ mất má»™t, nằm lăn xuống đất. Bước vào thấy ba bốn ngưá»i đàn bà già Ä‘ang nhặt rau ở ngoài sân. Cá»a Ä‘iện không còn nữa. Tất cả năm gian lầu phÃa sau Ä‘á»u trống trải, bao nhiêu tấm ván Ä‘á»u mất hết. Hai ngưá»i Ä‘i má»™t vòng. Cái Khoan thở dài nói: 
- Má»™t nÆ¡i danh thắng như thế này mà nay đổ nát đến thế, không ai chịu sá»a chữa. Những ngưá»i có tiá»n chịu tốn hàng ngàn lạng bạc để làm nhà tăng, nhà đạo, thế mà nay chẳng ai đứng ra sá»a chữa Ä‘á»n thá» thánh hiá»n cả. 
- Ngày xưa Trì tiên sinh mua rất nhiá»u, đồ dùng Ä‘á»u làm theo kiểu Ä‘á»i xưa để vào trong mấy cái tá»§ lá»›n ở dưới lầu. Nhưng ngày nay cả đến cái tá»§ cÅ©ng không còn! 
- Cụ nhắc đến việc xưa chỉ làm ngưá»i ta thêm thương tâm. Chúng ta trở vá» nhà thì hÆ¡n. 
Hai ngưá»i chầm cháºm trở vá». Ngưá»i hàng xóm cá»§a Cái Khoan nói: 
- Chúng ta cùng lên đỉnh VÅ© Hoa Äài xem Ä‘i. 
Hai ngưá»i ngắm núi bên kia sông, màu xanh cánh trả, nhìn những chiếc thuyá»n qua lại, cá»™t buồm hiện lên rõ từng chiếc má»™t. Mặt trá»i dần dần lặn sau núi. Hai ngưá»i cháºm rãi bước xuống núi trở vá» thành. Cái Khoan lại bán trà được ná»a năm. Tháng ba năm sau có ngưá»i má»i Cái Khoan dạy há»c tiá»n lương tám lạng. 
 
 
* 
*      *
  
Má»™t ngưá»i khác làm thợ may tên là Kinh Nguyên, đã ngoài năm mươi tuổi, mở hiệu may ở đưá»ng Tam SÆ¡n. Má»—i ngày, sau khi công việc xong, còn bao nhiêu thì giá» thì anh ta đánh đàn, viết chữ. TÃnh rất thÃch làm thÆ¡. Bạn bè và những ngưá»i quen biết há»i anh ta rằng: 
- Ông đã là ngưá»i phong nhã như váºy, tại sao vẫn còn làm cái nghá» này? Tại sao ông không chÆ¡i vá»›i những ngưá»i ở trong trưá»ng há»c? 
Anh ta đáp: 
- Không phải tôi muốn làm ngưá»i phong nhã đâu. Chỉ vì tôi thÃch cho nên tôi thưá»ng làm. Còn nghá» má»n cá»§a tôi là do cha ông truyá»n lại, có lẽ nào làm nghá» may áo quần lại  làm  nhÆ¡  bẩn  đến  việc  Ä‘á»c  sách  hay  sao?  Vả  chăng những ngưá»i ở trong trưá»ng há»c không như chúng ta đâu, Ä‘á»i nào há» lại chÆ¡i bá»i vá»›i chúng ta! Nay má»—i ngày tôi kiếm  được  sáu  bảy  phân  bạc,  sau  khi  ăn  no,  tôi  muốn đánh đàn hay viết chữ là tùy ý tôi. Tôi không muốn giàu có, phú quý, cÅ©ng không muốn phải luồn luỵ ai. Cứ sống như thế này, ung dung ngất ngưởng há chẳng sướng sao? 
Khi những ngưá»i bạn nghe váºy, há» bắt đầu đối đãi vá»›i anh ta má»™t cách lạnh nhạt. 
Má»™t hôm Kinh Nguyên ăn cÆ¡m xong không có việc gì làm, đến núi Thanh Lương chÆ¡i. Núi Thanh Lương là nÆ¡i yên tÄ©nh nhất ở trong thành Nam Kinh. Anh ta có má»™t ngưá»i bạn già há» Vu ở sau núi. Cụ Vu không Ä‘á»c sách, cÅ©ng không buôn bán, nuôi năm ngưá»i con, ngưá»i con đầu bốn  mươi  tuổi,  ngưá»i  con  út  hÆ¡n  hai  mươi  tuổi.  Cụ  Vu Ä‘ang bảo các con tưới vưá»n. Vưá»n rá»™ng hai ba trăm mẫu, chá»— ở giữa để trống để trồng hoa, trồng cây và đắp má»™t hòn núi giả. Ở đấy cụ Vu dá»±ng mấy gian nhà tranh tá»± tay mình trồng mấy cây ngô đồng to đến bốn mươi vòng ôm. Sau khi bảo các con tưới vưá»n xong, cụ Vu vào nhà, nhóm lá»a, uống trà, nhìn cảnh vưá»n xanh mát. Hôm ấy Kinh Nguyên đến chÆ¡i. Cụ Vu nói: 
- Äã lâu tôi không gặp ông. Việc làm ăn báºn rá»™n lắm phải không? 
- Vâng! Hôm nay tôi mới có thì giỠrảnh đến đây thăm cụ! 
- Tôi vừa Ä‘un má»™t ấm trà, má»i ông uống má»™t chén. 
Bèn rót một chén trà. Kinh Nguyên đỡ lấy ngồi uống, nói: 
- Trà này sắc, hương, mùi vị Ä‘á»u tốt. Cụ lấy nước ở đâu mà ngon thế? 
- Chúng tôi ở phÃa tây thành sướng hÆ¡n ở phÃa nam thành. Giếng nào ở đây cÅ©ng uống được. 
- Ngưá»i xưa nói đến Nguồn Äào, thoát khá»i nợ trần! Cứ theo ý tôi, cần gì có Nguồn Äào. Cứ sống như cụ đây, yên tÄ©nh, tá»± tại thì ở ngay thành thị, sÆ¡n lâm, cÅ©ng là vị tiên sống hiện nay rồi! 
- Phải! Nhưng có má»™t việc tôi không làm được là làm thế  này  gẩy  được  đàn  cầm  như  ông  cho  tiêu  khiển  đôi chút. Äá»™ này chắc ông chÆ¡i đàn hay hÆ¡n trước chứ! Có khi nào ông gẩy cho tôi nghe được không? 
- Cái đó dá»… lắm. Nếu cụ không sợ rác tai, ngày mai tôi sẽ Ä‘em đàn cầm đến. Nói chuyện má»™t hồi Kinh Nguyên từ biệt ra vá». 
Hôm sau, Kinh Nguyên thân hành mang đàn cầm đến vưá»n. Cụ Vu đã đốt sẵn má»™t lò hương thÆ¡m ngồi đợi ở đấy. Hai ngưá»i gặp nhau, nói mấy câu chuyện, cụ Vu đặt đàn cầm cá»§a Kinh Nguyên lên ghế đá. Kinh Nguyên ngồi trên chiếu trải dưới đất, cụ Vu ngồi cạnh Kinh Nguyên dần dần lên dây và bắt đầu gẩy đàn. Tiếng đàn thánh thót rung động ngàn cây. Chim chóc Ä‘á»u đỗ trên cành lắng nghe. Äàn má»™t hồi, âm thanh rung chuyển, tiếng nghe não nuá»™t. Nghe đến chá»— sâu xa, bà ẩn, cụ Vu không ngá» thấy buồn bã nước mắt đầm đìa. Kinh Nguyên từ biệt ra vá». Từ đấy hai ngưá»i thưá»ng đến nhà nhau chÆ¡i. 
 
* 
*      *
  
Các bạn! Có lẽ nào từ nay vá» sau không còn có vị hiá»n nhân quân tá» nào có thể vào quyển “Sá» cá»§a Rừng nho†nữa chăng? 
Có bài từ nói: 
Nhá»› lúc năm xưa, ta yêu Tần Hoài(1) bèn lìa cố hương Tá»›i sau lò Mai Căn(2) mấy phen ngâm ngợi Trong làng Hoa Hạnh, nhiá»u lúc thênh thang! 
Phượng Ä‘áºu cây cao, Dế ngâm bụi nhá», 
Vá»›i ngưá»i Ä‘á»i cÅ©ng chút vênh vang 
Nay thôi hẳn! Lá»™t trần áo mÅ©, chân rá»a sông Thương(3) 
Ngồi buồn rót chén quỳnh tương! 
Gá»i mấy ngưá»i bạn má»›i chén má»™t tràng  
Ôi trăm năm mấy chốc! Cần gì buồn bực.  
Ngàn thu việc lá»›n, cần chi lo lưá»ng. 
Giang Tả khói mây 
Hoài Nam kỳ cựu(4) 
Chép lại thành thÆ¡, thảy Ä‘oạn trưá»ng 
Từ nay vỠsau, 
Lò thuốc, quyển kinh,  
Cá»a pháºt tá»±a nương. 
(1)   Sông Tần Hoài ở Nam Kinh. 
(2)   Lò Mai Căn: má»™t nÆ¡i đẹp ở Nam Kinh, ngày xưa Ä‘á»i Lục triá»u đúc sắt ở đây. Lò Mai Căn và làng Hoa Hạnh là cổ tÃch ở huyện Quý Từ tỉnh An Huy. 
(3)   Sông Thương, tức là sông Hán Thuỷ ở Hoa Nam. 
(4)   Kỳ cựu: bạn cũ 
 
HẾT 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 17-12-2008 at 02:57 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-12-2008, 02:59 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
Phụ lục 
 
Chế độ khoa cỠvà những chức tước nhắc đến trong quyển sách này 
 
 
  
 
Trong sách này có nói đến má»™t số danh từ chuyên môn khoa  cá»  và  chức  tước  Ä‘á»i  Minh,  nếu  để  nguyên  sợ  khó hiểu. Mặt khác chế độ thi cá» và chức tước Ä‘á»i Minh giống hệt như triá»u Nguyá»…n trước nên cÅ©ng cần trình bày những Ä‘iểm chÃnh má»™t cách có hệ thống để tiện việc theo dõi. 
Nói chung chế độ thi cá» và hệ thống quan lại Ä‘á»i Minh cÅ©ng như Ä‘á»i Thanh, lúc tác giả sống. Giữa hai triá»u đại có sá»± khác nhau nhưng không đáng kể. 
Việc thi cá» gồm ba bá»±c: Viện thÃ, Hương thÃ,  và những kỳ thi cao nhất ở kinh gồm  Há»™i thÃ, Phúc thÃ, Äiện thÃ. 
Viện thà là kỳ thi mở ở huyện. Trước khi mở Viện thà có hai kỳ thi thá». Kỳ thi đầu gá»i là Huyện thà do quan huyện chá»§ tá»a. Ai được thi thì gá»i là đồng sinh. Ai thi phá»§ đỗ thì gá»i là  tú tài. Quan  há»c đạo phụ trách việc thi cá» ba năm má»™t lần và phải Ä‘i các nÆ¡i trong địa hạt cá»§a mình để tổ chức hai kỳ thi  huyện thà và  phá»§ thÃ. 
Mục Ä‘Ãch cá»§a  Viện thà là chá»n những ngưá»i  tú tài. Ai giá»i được thưởng, ai kém bị phạt, có thể bị đòn. Số tú tài lấy từ tám đến hai mươi  tùy theo. Má»™t số  tú tài má»—i năm được chá»n làm  lẫm sinh. Những ngưá»i này được ưu đãi hÆ¡n vì há» có há»c bổng cá»§a chÃnh phá»§. Có những kỳ thi riêng  cá»§a  triá»u  đình  để  chá»n  má»™t  số  cống  sinh.  Những ngưá»i đỗ  cống sinh sau má»™t kỳ thi những có thể ra làm quan. 
Nói chung, những ngưá»i đỗ tú tài không cần phải giá»i lắm. Cốt nhất là biết viết văn bát cổ là có hy vá»ng đỗ. Có những ngưá»i không thi lại nhá» ngưá»i khác thi thay mình hay đút lót tiá»n cho quan chấm thi để lấy đỗ tú tài. 
Äịa vị xã há»™i má»™t anh tú tài không phải cao lắm, nhưng vẫn còn hÆ¡n địa vị dân thưá»ng. Äó là vì há» có thể giao thiệp trá»±c tiếp vá»›i các quan. Há» không phải quỳ lạy quan phá»§, huyện và có khi có thể xem các quan phá»§ huyện cùng ngang vai vế vá»›i mình. Nhá» váºy há» thưá»ng dá»±a vào đấy để áp bức ngưá»i khác. Sau khi đỗ tú tài, há» có thể kiếm cách sinh nhai bằng việc dạy há»c. 
Hương thà thi ở tỉnh má»™t năm sau  phú thi, và như váºy là cứ ba năm má»™t lần. Kỳ thi tổ chức ở các tỉnh lỵ cÅ©ng như ở Bắc Kinh và Nam Kinh. Thà sinh thi đỗ gá»i là  cá» nhân. Muốn thi hương phải là  tú tài, hay  cống sinh hay nếu thi há»ng  tú tài thì phải có tiá»n mua chức  giám sinh má»›i được thi hương. 
Trưá»ng  Quốc tá» giám ở Bắc Kinh và ở Nam Kinh là tổ chức giáo dục cao nhất ở Ä‘á»i Minh và Ä‘á»i Thanh. Theo lệ thì phải cống sinh hay con các quan to má»›i được vào Quốc tá» giám. Nhưng ở Ä‘á»i Thanh, miá»…n là trả má»™t số tiá»n là được vào, cách này rõ rệt là má»™t phương tiện bệnh vá»±c con nhà giàu và quyá»n thế vì há» có thể Ä‘i thẳng lên công danh và tiá»n tài không phải qua nhiá»u báºc thi cá». 
Quan  chá»§ khảo chá»§ tá»a  kỳ thi hương, có những quan phó chá»§ khảo giúp việc. Lại có những ngưá»i thư ký gá»i là mạc khách để Ä‘á»c các bài trước. Số  cá»  nhân thay đổi  tùy tỉnh, từ năm mươi đến hÆ¡n má»™t trăm. Äá»— thi hương là má»™t sá»± kiện quan trá»ng. Nó có nghÄ©a rằng thà sinh có thể  thi há»™i và nếu thi há»™i có há»ng cÅ©ng có thể làm quan. 
Thi há»™i do bá»™ Lá»… tổ chức.  Phúc thà do má»™t ông quan đại thần được nhà vua chỉ định làm chá»§ khảo. Còn  Äiện thà thì  chÃnh  nhà  vua  làm  chá»§  khảo.  Trong  ba  kỳ  thi  cuối cùng này thì quan trá»ng nhất vẫn là  há»™i thÃ. Há»™i thà ba năm má»™t lần ở Bắc Kinh.  Cá» nhân ở tất cả các tỉnh Ä‘á»u đến thi. Ai đỗ thì gá»i là cống sÄ© được chá»n để thi  Phúc thÃ. Thưá»ng đã thi  Phúc thà thì Ãt ai há»ng.  Phúc thú và  Äiện thà gá»i là  tiến sÄ© chia làm  ba giáp là  đệ nhất giáp, đệ  nhị giáp, đệ tam giáp tiến sÄ©. Ba ngưá»i ở trong đệ nhất giáp là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa. Äệ nhị giáp gồm từ sáu mươi đến bảy mươi ngưá»i. 
 
 
* 
*      *
  
 
Thi dá»— xong các ông tân khoa được bổ làm quan. Những ngưá»i đỗ đệ nhất giáp thì được vào  Hàn lâm biên tu. Có ngưá»i thi đỗ  Äiện thà nhưng không chịu làm quan. Äịa vị xã há»™i cá»§a há» tuy váºy cÅ©ng rất cao. 
Hệ  thống  quan  lại  Ä‘á»i  Minh  gồm  chÃnh  quyá»n  trung ương và chÃnh quyá»n địa phương ở tỉnh, phá»§, huyện. 
ChÃnh quyá»n trung ương gồm có những cÆ¡ quan trung ương như là Ná»™i các, Lục bá»™, Äô sát viên, Thông ChÃnh sứ tư, Hàn Lâm viện, Quốc tá» giám. 
Vị quan cao nhất ở trong chÃnh quyá»n trung ương là Äại há»c sÄ© tương đương vá»›i chức tể tướng. Dưới  Äại há»c sÄ© có các thị độc há»c sÄ© và Thị giảng lo vá» việc giấy tá» và các Trung thư để làm các giấy tá», sắc lệnh. Chức vụ  Trung thư là má»™t chức vụ có thể mua được. 
Lục bá»™ là sáu bá»™: bá»™ Lại, bá»™ Lá»…, bá»™ Há»™, bá»™ Binh, bá»™ Hình và bá»™ Công. Äó là những cÆ¡ quan cai trị chÃnh. 
Äô sát viên lo việc kiểm soát và giám sát các quan lại. Trong Äô sát viện có  Tả, hữu đô ngá»± sá» và má»™t số  ngá»± sá» có thể để ở kinh hay gá»i Ä‘i các nÆ¡i để Ä‘iá»u tra. 
Thông ChÃnh tư là chức quan lo việc giấy tá» công văn ở các địa phương gá»i vá» trung ương. Viện Hàn lâm gồm má»™t số há»c giả do  Chưởng viện há»c sÄ© cầm đầu. Những ngưá»i khác gá»i là  Thị độc há»c sÄ© hay  Thị giảng há»c sÄ©. Há» có nhiệm vụ thảo các đạo dụ, sắc, luáºt và các  Tu soạn và Biên tu để soạn các bá»™ sá». 
Từ trung diệp Ä‘á»i Minh trở Ä‘i, hầu hết những ngưá»i ở trong  Ná»™i các Ä‘á»u xuất thân ở  Hàn lâm ra. Vì váºy, má»™t ngưá»i vào Hàn lâm là có hy vá»ng sau này làm tể tướng. Từ thế ká»· XVIII các quan chá»§ khảo các tỉnh Ä‘á»u lấy trong những ngưá»i làm  Tu soạn hay  Biên tu ở  Viện hàn lâm. Quốc tá» giám là cÆ¡ quan giáo dục cao nhất. Äứng đầu Quốc tá» giám là  Tế  tá»u rồi đến  Tư nghiệp. 
Ngoài  các  chức  vụ  có  thá»±c  quyá»n  lại  có  những  chức phong. Những ngưá»i làm thượng thư được phong làm Thái bảo hay  Thiếu bảo, Trung tân đại phu cÅ©ng là má»™t chức phong rất cao. 
Ở địa phương chia ra các  tỉnh,  các  đạo,  các  phá»§ hay châu và huyện. Ở tỉnh có quan Tổng đốc và quan Tuần vÅ© cầm đầu. Dưới quan  Tuần vÅ© có quan  Bố  chánh và quan Ãn sát. Quan  Bố chánh lo việc tài chÃnh và dân sá»±, quan Ãn sát lo việc tư pháp. Cứ hai hay ba phá»§ thì có ông  Äạo đài kiểm soát. Cầm đầu má»™t phá»§ là Tri phá»§, cầm đầu má»™t huyện là  Tri huyện. Ở làng cầm đầu má»™t làng gá»i là  Bảo giáp. 
Vá» việc há»c, ở phá»§, châu, huyện có những  há»c quan lo việc sổ sách há»c sinh, và các quan khác lo các đạo sÄ© và nhà sư. 
Vá» việc buôn muối ở tỉnh nào sản xuất muối thì cÆ¡ quan Diêm vân sứ thu thuế muối và giữ độc quyá»n vá» muối. Việc chuyên chở thì do những nhà buôn phụ trách dưới sá»± kiểm soát cá»§a chÃnh phá»§. Äiá»u này khiến cho nhiá»u nhà buôn muối thành triệu phú. 
VỠviệc binh, cầm đầu những vị trà quân sự là quan đỠđốc ở dưới đỠđốc có  Tham tướng, Thủ bị, Thiên tổng, Bá tổng. 
Những danh từ này thưá»ng được nhắc luôn trong sách. Các bạn Ä‘á»c nên xem lại ở trong bảng phụ lục này thì đỡ lẫn lá»™n và có thể có Ãch cho việc hiểu tổ chức xã há»™i Ä‘á»i Minh Thanh hÆ¡n. 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |