 |
|

22-04-2008, 09:16 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Há»’ HAY ÄÙA
( Hồ hà i)
Vạn Phúc - tá»± Tá» ÄÆ°á»ng, ngưá»i Bắc Hưng thuở nhỠđã theo đòi nghiệp nho, cá»§a nả không có gì lắm mà váºn lại cháºm, đã hai mươi có lẻ mà vẫn chưa giáºt được mảnh tú tà i. Theo lệ tục hương thôn lúc ấy, nhiá»u ngưá»i bị khoác chức trưởng lý đến ná»—i khuynh gia bại sản. Vạn bị ép sung chức ấy, sợ quá bá» trốn đến Tế Nam, thuê quán trỠở.
Ban đêm có cô gái lần tá»›i, nhan sắc cÅ©ng khá. Vạn vừa lòng, cùng nhau tư tình. Há»i há» tên, cô ta đáp:
- Thú thực tôi là hồ ly, nhưng không là m hại anh đâu.
Van mạùng, không nghi ngá» gì cả. Cô gái còn dặn Vạn chá»› ở chung vá»›i ai, hà ng ngà y cô sẽ tá»›i cùng ăn nằm má»™t giưá»ng. Thế là từ đấy má»i chi phà hà ng ngà y cá»§a Vạn Ä‘á»u do cô ta cung cấp.
ÄÆ°á»£c Ãt lâu, và i ba ngưá»i quen biết đến thăm há»i, rồi ở lì cả đêm không vá». Vạn á»›n há» quá, song không nỡ cá»± tuyệt, bất đắc dÄ© phải nói thá»±c. Khác ngỠý muốn được chiêm ngưỡng dung nhan ngưá»i đẹp, Vạn nói thẳng vá»›i Hồ nữ. Hồ bảo khách:
- Xem tôi là m gì? Tôi cÅ©ng như má»i ngưá»i váºy thôi! Nghe tiếng nói thá» thẻ cứ như ở trước mặt, nhìn khắp bốn chung quanh lại chẳng thấy đâu.
Khách có ngưá»i tên là Tôn Äắc Ngôn vốn giá»i khôi hà i cố ý xin gặp mặt. Anh ta năn nỉ:
- ÄÆ°á»£c nghe giá»ng oanh, hay bay phách lạc. Còn giấu dung nhan là m gì khiến ngưá»i má»›i nghe tiếng đồn mà lăn ốm tương tư.
Hồ cưá»i đáp:
- Cháu hiá»n muốn vì bà cụ tổ há»a bức hình hà nh lạc ( bức há»a vá» những biểu hiện khoái lạc, những động tác trong tình dục) chăng?
Khách có mặt lại cưá»i. Hồ lại nói:
- Tôi là hồ, xin vì khách kể chuyện hồ, khách có vui lòng nghe không?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u vân dạ, hưởng ứng. Hồ kể:
- Xưa ở lữ quán ná» có nhiá»u hồ lắm, thưá»ng hiện hình là m hại khách. Khách qua lại biết, rỉ nhau đừng trỠở đó. Ná»a năm sau hà ng quán tiêu Ä‘iá»u, chá»§ nhân lo quá, rất kiêng nói đến Hồ. Bá»—ng có má»™t khách phương xa, tá»± xưng là ngưá»i nước ngoà i, đến cá»a quán ấy thì dừng lại nghỉ. Chá»§ nhân Ä‘on đả rước và o. Láºp tức có ngưá»i Ä‘i đưá»ng mách kÃn vá»›i khách: nhà ấy có Hồ đấy! Khách sợ, nói thẳng vá»›i cá»§ nhân rồi định bá» Ä‘i nÆ¡i khác. Chá»§ nhân ra sức biện bạch, đó là lá»i nói báºy. Khách ở lại, và o nhà ,, vừa ngã lưng đã thấy đà n chuá»™t rút rÃch dưới gầm giưá»ng. Khách sợ quá, chạy bổ ra đưá»ng, hét tướng lên: “Có hồ!†Chá»§ nhânn hoảng há»i sá»± tình, khách oán trách:
- Tổ Hồ ở đây, sao nói dối ta không có?
Chá»§ nhân lại há»i: “Hình thù nó thế nà o?†Khách đáp:
“Ta nay má»›i thấy, nó nho nhá», không phải là Hồ con tất là Hồ cháuâ€.
Hồ kể xong, tất cả khách trong nhà đá»u không nhịn được cưá»i. Tôn lại dá»a:
- Nếu không cho xem mặt, bá»n tôi ngá»§ lại; cÅ©ng xin ai đó đừng bá» Ä‘i, bá» lỡ cuá»™c hẹn đợi mây mưa.
Hồ lại cưá»i:
- Các ông cứ nghỉ lại, không sao. Nếu có là m Ä‘iá»u gì ngá»— nghịch má»™t tý, xin các ông chá»› có trệ bụng ra thôi. Khách sợ bị cợt nhã quá đáng, Ä‘á»u cùng nhau chia tay ra vá».
Sau đó, cứ và i ngà y há» lại đến, quần tụ, đòi Hồ trêu cợt. Hồ khôi hà i tháºm giá»i, há»… cất tiếng là khách cưá»i ngả cưá»i nghiêng, đến ngay những ngưá»i có tà i hoạt kê cÅ©ng không thể hÆ¡n được, má»i ngưá»i gá»i đùa nà ng là “Hồ nương tá»â€.
Má»™t hôm, bà y rượu tụ há»™i vui mừng. Vạn ngồi ghế chá»§, Tôn và hai khách nữa chia ngôi tả hữu. Còn đặt má»™t cái giưá»ng để má»i Hồ, Hồ kiếu từ vì không hay rượu. Tất cả Ä‘á»u má»i Hồ cùng ngồi nói chuyện, Hồ nháºn. Rượu được và i tuần, khách bà y trò ném súc dắc là m tá»u lệnh “qua man†( dây dưa). Khách trúng mà u dưa, phải uống rượu, liá»n đùa nâng chén đưa lên giưá»ng nói:
- Hồ nương tá», báºc đại tinh, xin tạm cạn má»™t chén.
Hồ cưá»i:
- Tôi vốn không uống, xin kể một câu chuyện để góp vui cho cuộc rượu.
Tôn đã bị nhiá»u vố, nên bịt tai lại ra vẻ không muốn nghe. Những ngưá»i khác Ä‘á»u đồng thanh:
- Nếu còn trêu chá»c ngưá»i thì phải phạt.
Hồ cưá»i:
- Nếu tôi trêu chá»c Hồ thì sao?
Tất cả đáp “đượcâ€, rồi cùng nhau giá»ng tay nghe. Hồ kể:
- Ngà y xá»a ngà y xưa có má»™t báºc đại thần Ä‘i sứ nước Hồng Mao (chỉ nước Anh hoặc Hà Lan) đội mÅ© lông hồ, và o yết kiến quốc vương nước ấy. Vua trông thấy cái mÅ© lạ, há»i lông gì mà vừa dầy vừa má»m như thế? Quam Ä‘aị thần thưa: lông hồ. Quốc vương bảo: Bình sinh ta chưa được nghe nói tá»›i, tá»± dạng chữ “hồ†như thế nà o. Vị đại thần lấy tay vạch lên không tâu rằng: bên phải là chữ “qua†lá»›n, bên trái là chữ “khuyển†nhá» (1). Thế là chá»§ kah1ch cưá»i ầm cả nhà .
Trong số ba ngưá»i khách, ngoà i Tôn ra, có hai anh em há» Trần má»™t ngưá»i tên Sở Kiến, má»™t ngưá»i tên Sở Văn. Há» thấy Tôn bị hố nhiá»u quá, liá»n nói chá»c Hồ:
- Hồ đực đi đâu mà để Hồ cái ác hại thế nà y?
Hồ nói thêm:
- Ấy, câu chuyện còn chưa hết thì đã bị sá»§a loạn lên, giá» xin kể tiếp. Quốc vương Hồng Mao thấy sứ thần cưỡi má»™t con la, cÅ©ng lấy là m lạ. Sứ thần thưa rằng: con nà y do con ngá»±a đẻ ra. Vương lại cà ng lạ lắm. Sứ thần giải thÃch: Ở Trung Quốc chúng tôi, con ngá»±a đẻ ra con la, con la đẻ ra con ngá»±a choai. Vương há»i rõ hình dáng chúng. Sứ thần đáp: Ngá»±a đẻ la đó là Thần Sở Kiến; la đẻ ra ngá»±a choai đó là Thần Sở Văn (chú ý tên hai ông khách há» Trần là Sở Kiến và Sở Văn).
Cá» tá»a lại cưá»i ầm Ä©.
Há» cho là không thể địch nổi mồm mép Hồ nữ. liá»n giao hẹn đây nếu ai khÆ¡i ra chuyện ngạo ngược nữa thì phạt là m chá»§ rượu, phải bá» tiá»n khao.
Lát sau, rượu ngà ngà , Tôn nói đùa với Văn:
- Tôi có vế đối, thách các vị đối.
Há»i như thế nà o, Tôn Ä‘á»c:
- “Kỹ giả xuất môn phá»ng tình nhân, lai thá»i: vạn phúc, khứ thá»i: vạn phúc (2).
Má»i ngưá»i trên bà n rượu nghÄ© mãi không ai đối được. Hồ lúc ấy má»›i khẽ cưá»i:
- Tôi có câu đây.
Má»i ngưá»i lắng tai nghe. Äá»c:
- “Long vương hạ chiếu cầu trực gián, miết dã đắc ngôn, quy dã đắc ngôn. (3)
Má»i ngưá»i lại cưá»i rÅ© ra. Tôn giáºn lắm, trách Hồ:
- Äã giao hẹn thế, sao còn dám phạm.
Hồ cưá»i dà n hòa:
- Äúng là tôi có lá»—i, song nếu không thế thì không thể đối cho sát được. Sá»›m mai xin đặc tiệc để chuá»™c lá»—i.
Má»i ngưá»i cưá»i xòa ra vá».
Hồ khôi hà i như thế, không thể kể hết được. Ở với nhau được và i tháng. Hồ cùng với Vạn vỠquê. đến địa giới Bắc Hưng, Hồ bảo với Vạn:
- Ở đây tôi có ngưá»i bà con xa, đã lâu không qua lại, không thể không và o thăm há»i. Trá»i cÅ©ng đã tối, ta cùng và o nghỉ, đợi sáng mai lại Ä‘i.
Vạn há»i ở khoảng nà o? Hồ nói:
- Không còn xa nữa.
Vạn ngá» ngợ, trước đây chốn nà y là m gì có là ng mạc nà o, song cứ Ä‘i theo. Qua hai dặm đưá»ng quả thấy má»™t trang trại mà Vạn chưa bao giỠđến. Hồ gõ cổn, má»™t ngưá»i hầu ra mở cá»a. Và o trong thì cá»a tiếp cá»a, gác nối gác, ra dáng là cảnh thế gia. Lúc sau, chá»§ nhân ra, hai ông bà lão, bái Vạn má»i ngồi bà y tiệc linh đình, khoản đãi như há» hà ng thân thÃch. Hai ngưá»i nghỉ lại đấy.
Sáng sớm hôm sau, Hồ bảo Vạn:
- Tôi vá» ngay cùng vá»›i anh, sợ đột ngá»™t cho má»i ngưá»i. Anh cứ vá» trước, tôi Ä‘i tiếp sau.
Vạn theo lá»i, vá» nhà trước nói rõ vá»›i gia nhân. Lát sau Hồ cÅ©ng tá»›i, nói cưá»i vá»›i Vạn, má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe rõ, song không nhìn thấy ngưá»i.
Năm sau, Vạn lại có việc Ä‘i Tế, Hồ cùng Ä‘i. Bá»—ng có mấy ngưá»i tá»›i, Hồ Ä‘i theo hà n huyên má»i ná»—i. Sau đó Hồ nói vá»›i Vạn:
- Tôi vốn gốc ở Thiểm Trung, cùng chà ng có mối túc duyên cho nên theo chà ng gả ngã bấy lâu. Nay anh em tôi đã đến, tôi sẽ theo vá», không thể ở chung vui trá»n Ä‘á»i.
Vạn cố sức lưu lại không được.
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch.
(1)Theo tá»± dạng chữ Hán, chữ “hồ†(ç‹) gồm có hai chữ “qua†(瓜) và “khuyển†(çŠ) . Trong truyện, trò tá»u lệnh nà y gá»i là “qua manâ€: khách ngồi bên phải vừa bắt phải “mà u dưa†(qua) còn khách ngồi bên trái bị ám chỉ là khuyển. Hồ lanh trà chÆ¡i chữ xá» khách.
(2) nghÄ©a là : kỳ nữ ra khá»i nhà thăm tình nhân , lúc đến chữa “vạn phúcâ€l úc Ä‘i chữ “vạn phúcâ€. Vạn phúc: lá»i chà o há»i chúc tụng.
(3) chÆ¡i chữ, nghÄ©a là : long vương hạ chiếu cầu lá»i nói thẳng, ba ba cÅ©ng được, ruà cÅ©ng được. Chá»— hay và ẩn ý cá»§a câu nà y ở chá»— chữ “miết†(鼈) dùng nghÄ©a Ä‘en là con ba ba, “quy†(龜)là con rùa, thì có thể hiểu như trên. Song hai chữ ấy đối vá»›i vế trên được dùng như má»™t động từ (đối vá»›i lai và khứ) thì lại có nghÄ©a khác: quy là thả rông cho vợ con Ä‘i lang chạ.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:19 PM.
|

22-04-2008, 09:17 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Chuyện Lạ Chim câu
(Cáp Dị)
Chim bồ câu rất nhiá»u giống: đất Tấn có Khôn Tinh, đất Lá»— có Hạc Tú, đất Kiá»m có Dịch Diệp, đất Dương có Khiêu, đất Việt có Chư Tiêm, Ä‘á»u là những giống lạ. Lại còn có Hà i Äầu, Äiá»m Tá», Äại Bạch, Hắc Thạch, Phu Phụ tước, Hoa Cẫu Nhỡn. Bấm đốt ngón tay không kể hết, duy chá» những lẻ hiếu sá»± má»›i có thể là m được.
Công tá» Trương Công Lượng đất Châu Bình rất thÃch chim câu, cứ theo sách Kinh (chỉ sách Cáp Tá» kinh thá»i cổ đại TQ chuyên bà n vá» việc nuôi chim bồ câu) mà tìm, Cầu có được đủ các chá»§ng loại. Có con nà o Trương chăm chút y như trẻ thÆ¡: bị bệnh lạnh thì chữa bằng cá» phấn, bệnh nóng thì cho ăn muối hạt. Chim câu thÃch ngá»§, nhưng ngá»§ quá thì mắc bệnh bại liệt. Hồi ở Quảng Lăng, Trương mua má»™t con mưá»i đồng và ng, mình rất nhá», chạy rất nhanh, thả trên mặt đất nó cứ chạy loanh quanh không biết bao giá», kỳ đến mệt lăn ra chết má»›i thôi, cho nên phải có ngưá»i bắt giữ. Ban đêm Trương bá» và o trong đà n chim, nó chạy lung tung là m cho các con khác giáºt mình không ngá»§ được, để tránh cho chúng bị bại liệt. Vì thế chim ấy có tên là Dạ Du. Kể thế, những nhà nuôi chim đất Tá», đất Lá»— cÅ©ng kém tà i. Mà công tá» cÅ©ng lấy việc nuôi chim câu để tá»± khoe má»™t chút.
Má»™t hôm công tá» Ä‘ang ngồi ở thư phòng, bá»—ng má»™t trang thiếu niên mặc áo trắng gõ cá»a bước và o. Hai ngưá»i không biết nhau, công tá» há»i, chà ng ta đáp:
- Con ngưá»i phiêu bạt, tên há» có gì đáng nói. Ở xa nghe tin đồn công tá» nuôi bồ câu được lắm. Bình sanh tôi cÅ©ng ưa thÃch thứ ấy, xin được cho xem.
Trương liá»n Ä‘em hết ra, đủ cả năm sắc, rá»±c rỡ như gấm mây. Chà ng thiếu niên cưá»i mà rằng:
- Lá»i đồn quả không ngoa, có thể nói công tá» biết hết má»i sá»± trong nghá» nuôi chim câu. Tôi cÅ©ng có mang theo má»™t hai con, công tá» có muốn xem không?
Trương mừng quá, theo ngưá»i thiếu niên Ä‘i. Äêm ấy ánh trăng mỠảo, đồng không mông quạnh, Ä‘i thì Ä‘i, trong lòng Trương đã thầm ngá» sợ. Thiếu niên vừa chỉ vừa nói:
- Xin gắng đi chút nữa, nơi tôi ngụ không còn xa nữa.
Äi thêm mấy bước nữa đã tá»›i má»™t ngôi nhà hai gian. Thiếu niên dắt tay Ä‘i và o. Trong nhà không ánh đèn lá»a. Thiếu niên đứng giữa sân, bắt chước tiếng chim câu gù. Bá»—ng có má»™t đôi chim tầm cỡ như chim thưá»ng lông trắng tuyá»n bay ra ngang tầm mái hiên, vừa gù vừa chá»i.Thiếu niên xua tay, hai con nối cánh bay và o chuồng.
Thiếu niên lại chúm miệng gù cách khác. Lại có hai con khác bay ra- con lá»›n như con lae, con bé bằng nắm tay- Ä‘áºu trên thá»m biểu diá»…n Ä‘iệu hạt múa. Con lá»›n đứng vươn cổ, xoè cánh như hai cánh bình phong, vừa gù vừa nhảy rất uyển chuyển, dưá»ng như để khÆ¡i dẫn. Con nhá» vừa gù vừa bay lên bay xuống Ä‘áºu trên đầu con lá»›n vẫn Ä‘ang giương cổ không động cá»±a cánh chấp chá»›i như tiếng chim yến lạc và o đám lác. Tiếng kêu nhá» như tiếng trống bá»i, tiếng con lá»›n lại y như tiếng khánh, Ä‘an hòa nhau như má»™t dà n nhạc. Rồi chim nhá» bay lên, con lá»›n cứ lắc lư như chà o gá»i váºy.
Công tá» nhìn quang cảnh ấy, cứ khen ngợi mãi không thôi. Tá»± chỉ thấy mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, đáng xấu hổ bèn vái chà ng thiếu niên, xin chia sẻ niá»m yêu thÃch. Thiếu niên không nghe, lại cố gắng xin, lúc ấy thiếu niên má»›i gù gá»i đôi chim trắng ra, bắt lấy đưa cho Trương, nói:
- Nếu công tá» không ghét bá», tôi xin biếu đôi nà y.
Trương nháºn lấy, ngắm nghÃa: đôi mắt tròn như hạt hồ tiêu, phản chiếu ánh trăng lóng lánh mà u hổ phách như trong sưốt; mở đôi cánh ra da thịt nó má»ng tanh trong vắt như có thể nhìn rõ tim ruá»™t. Trương rất lấy là m lạ, mà ý chưa cho là đủ, còn nà i nỉ xin nữa. Thiếu niên miá»…n cưỡng bảo:
- Hãy còn hai đôi chưa đưa trình, nay không dám má»i xem nữa.
Còn Ä‘ang chuyện trò đà m đạo thì ngưá»i nhà Trương đốt Ä‘uốc Ä‘i tìm chá»§ nhân. Trương vừa quay Ä‘i, chà ng thiếu niên đã hóa thà nh bồ câu trắng, to như con gà , bay vút lên trá»i, Ä‘i đâu không rõ. Nhà cá»a vừa trước mắt biến đâu mất mà chỉ còn má»™t ngôi má»™ có hai cây bách trồng bên. Trương vá»™i cùng gia nhân ôm đôi chim vá». VỠđến nhà , thá» cho bay, chim vẫn thuần và lạ như trước. Tuy chưa phải là cá»±c hay, song trên Ä‘á»i cÅ©ng hiếm. Do váºy, Trương cà ng yêu quý.
Qua hai năm, chim đẻ được ba con cả trống lẫn mái. Những ngưá»i thân thÃch nà i nÄ© cầu xin Ä‘á»u không được. Có ông Má»— là bạn cha, là báºc quan sang, má»™t hôm gặp công tá» há»i:
- Thế nà o, nuôi chim câu có nhiá»u không?
Công tá» chỉ dạ dạ rồi cáo lui, trong bụng chắc ông ta cÅ©ng thÃch, chà ng cÅ©ng muốn là m vừa lòng ông ta song dứt ruá»™t chia sẻ niá»m yêu thương cá»§a mình thấy khó. Lại nghÄ©: sá»± đòi há»i cá»§a bá» trên không thể là m ngÆ¡ được. Lại không dám đưa chim thưá»ng, cho nên phải chá»n hai con tuyết trắng bo và o lồng mang biếu, Ä‘inh ninh rằng quà quý ngà n và ng không sánh được.
Ngà y khác lại gặp ông Má»—, công tá» có vẻ đắc ý vá» món quà tặng vừa rồi, song ông ta không mảy may ngá» lá»i cảm Æ¡n. Trương không ghìm được lòng há»i ngay:
- Äôi chim hôm trước có tốt không ạ?
Äáp:
- Cũng béo ngon.
Trương hoảng lên:
- Thưa đa mổ thịt rồi à ?
Ông Mỗ đáp một cách thản nhiên:
- Ừ!
Trương cả kinh thưa lại:
- Äó là loại chim cá»±c quý, thưá»ng được gá»i là Thát dát đấy ạ!
Ông Mỗ mơ mà ng như cố nhớ lại, thủng thẳng đáp:
- Thịt cÅ©ng không khác chim thưá»ng mấy.
Trương ôm háºn ra vá».
Äến tối Trương má»™ng thấy ngưá»i thiếu niên áo trắng đến trách:
- Tôi thấy công tỠcó lòng yêu thương nên gởi con gởi cháu. Sao lại nỡ lòng đem châu báu vứt và o nơi đen tối để đến nỗi chịu nạn thớt đao? Nay tôi phải đưa hết con cái đi.
Nói rồi hóa thà nh bồ câu, tất cả các loại câu trắng Ä‘á»u bay Ä‘i theo. Trá»i sáng công tá» xem lại chuồng, quả là chúng bay Ä‘i hết. Trương vô cùng ân háºn, Ä‘em tất cả chim nuôi đưa tặng bạn tri giao. Mấy ngà y thì hết sạch.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:19 PM.
|

22-04-2008, 09:18 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Ngưá»i Nuôi Rắn
( Xà nhân)
Nhà Má»— ở Äông Quáºn, sinh sống bằng nghá» nuôi rắn là m trò. Có hai con đã thuần, cả hai Ä‘á»u mà u xanh. Con lá»›n đặt tên là Äại Thanh, con nhỠđặt là Nhị Thanh. Con Nhị Thanh trán có má»™t cái chấm Ä‘á», thuần hÆ¡n. Anh ta đặc biệt yêu quý chúng hÆ¡n các con khác.
Năm ấy rắn Äại Thanh chết. Anh ta muốn thay bằng con khác nhưng chưa gặp dịp. Tối ây, anh ta ở trỠở má»™t ngôi chùa trong núi. Sáng ra mở giá» rắn thì Nhị Thanh đã biến đâu mát. Anh ta buồn tưởng chết, vá»™i và ng Ä‘i gá»i, tim khắp các gốc cây bụi cá» nhưng tuyệt nhiên không thấy dấu vết đâu. Anh ta đà nh phải quay vá» ngồi đợi, bụng vẫn mong ngóng nó sẽ tá»± tìm vá».
Mặt trá»i lên cao, anh ta tuyệt vong, đà nh nhẽ rầu rÄ© khăn gói lên đưá»ng. Má»›i được Ãt bước, bá»—ng có tiếng loạt xoạt trong bụi cây, vá»™i ngừng lại nghiêng ngó dõi theo thì thấy Nhị Thanh Ä‘ang trưá»n tá»›i. Anh ta mùng quá như tìm lại được và ng, vá»™i dừng lại, đứng đợi ở góc đưá»ng. Rắn cÅ©ng ngừng lại, phÃa sau có má»™t chú rắn nhá» Ä‘i theo. Anh ta vá»— vá» Nhị Thanh:
-Tao tưởng mà y đã bỠtao đi rồi? Nay còn dẫn thêm bạn nhỠvỠnữa ư?
Rồi vá»™i Ä‘em mồi cho ăn, cho cả con nhá» nữa. Chú rắn tuy không bá» Ä‘i nhưng còn có vẻ ngần ngừ không dám ăn. Nhị Thanh ngáºm mồi má»›m cho, y như chá»§ nhân tiếp khách váºy.
Ngưá»i nuôi rắn cÅ©ng tiếp mồi thêm chưa. Bấy giá» rắn con má»›i ăn tá»± nhiên, ăn xong theo Nhị Thanh bò và o trong giá».
Ngưá»i nuôi rắn Ä‘em dạy rắn con và o khuôn khép ngay không khác gì Nhị Thanh lắm. Anh ta đặt tên cho nó là Tiểu Thanh, rồi mang cả Ä‘i biểu diá»…n tư phương, thu tiá»n vô kể.
Äại khái ngưá»i biểu diá»…n rắn chỉ dùng rắn dà i độ bốn gang, dà quá thì nặng phải thay con khác. Con Nhị Thanh đã đến độ phải thay, song chỉ vì nó hay quá, thà nh thá» chưa muốn thay ngay mà còn lưu dùng hai ba năm nữa. Äến khi nó dà i đến sáu bảy gang nằm cháºt đầy giá», anh ta buá»™c phải thay. Äến đất Tuy ở SÆ¡n Äông, anh ta cho Nhị Thanh ăn mồi ngon, vá»— vá» chúc tụng nói rồi thả ra. Nó đã bò Ä‘i, chốc lát quay lại, cứ lượn quanh ngoà i giá». Ngưá»i nuôi rắn vẫy tay ra hiệu:
- Äi Ä‘i! Trên Ä‘á»i nà y là m gì có tiệc vui sum há»p trăm năm chưa tan. Từ nay mà y và o ẩn trong hang lá»›n, thế nà o cÅ©ng hóa thà nh thần long. Còn cái giá» cháºt hẹp nà y mà y sao có thể ở mãi được?
Dưá»ng như nghe hiểu ý váºy, lần nà y con rắn bò Ä‘i hẳn. Má»— đưa mắt nhìn tiá»…n.
Thế rồi rắn lại quay trở lại. Má»— vẫy tay ra hiệu cho nó Ä‘i, nó vẫn không Ä‘i, cứ lấy đầu cạ và o cái giá». Tiểu Thanh ở bên trong cÅ©ng động cá»±a soà n soạt. Lúc ấy Má»— má»›i hiểu, bảo rằng:
- Có phải mà y quay lại từ biệt Tiểu Thanh chăng?
Nói Ä‘oạn mở giá» cho Tiểu Thanh ra. Hai con đầu quấn lấy nhau, lưỡi thè lè như muốn nói vá»›i nhau Ä‘iá»u gì đó. Rồi hai con cùng bò Ä‘i. Má»— Ä‘ang còn ngỡ Tiểu Thanh không trở vá» nữa, nhưng chỉ má»™t lát nó đã ngoằn ngoèo bò vá» má»™t mình, rúc và o trong giá» nằm.
Từ đó, công việc của Mỗ không lấy gì là m tốt. Tiểu Thanh cũng to dần ra không biểu diễn được nữa. Sau Mỗ kiếm một con cũng thuần, song không sao bằng Tiểu Thanh.
Lại nói Nhị Thanh và o trong núi, những ngưá»i Ä‘i lấy cá»§i thưá»ng gặp. Và i năm sau, nó dà i đến mấy chục gang, khoang mình như cái miệng bát, thưá»ng hay xông ra phi Ä‘uổi ngưá»i. Bởi váºy những ngưá»i hay qua lại đấy mách nhau, sợ không dám ra đưá»ng.
Má»™t hôm, Má»— Ä‘i qua nÆ¡i ấy, rắn quăng mình như gió lao theo. Anh sợ quá bá» chạy. Rắn Ä‘uổi theo rất gấp, sát táºn chân. Anh ta quay nhìn lại thấy trán rắn có nốt đỠmá»›i nháºn ra Nhị Thanh, liá»n hạ gánh xuống gá»i: “Nhị Thanh! Nhị Thanh!†Rắn dừng lại, nghiển đầu hồi lâu rồi quăng mình quấn lấy chân Má»— như diá»…n trò hồi nà o váºy. Má»— biết rắn không có gì là m hại, nhưng vì nó to quá, anh ta không chịu được sức nó quấn nên ngã váºt xuống, kêu lên. Lúc ấy rắn má»›i buông ra, lấy đầu cá» cá» và o giá». Má»— hiểu ý, mở giá» thả Tiểu Thanh ra. Hai con váºt quấn lấy nhau hồi lâu má»›i rá»i.
Má»— thấy thế, liá»n chúc Tiểu Thanh:
- Tao đã có ý định thả mà y lâu rồi. Nay thế là có bạn nhé!
Quay lại Nhị Thanh, anh ta bảo:
- Trước mà y dẫn nó vá», nay mà y hãy dẫn nó Ä‘i.
Rồi cùng dặn cả hai:
- Núi sâu không thiếu mồi, chá»› quấy ngưá»i dá»c đưá»ng.
Hai con rắn cùng cúi đầu như tỠý vâng lá»i. Rồi con lá»›n trước con bé sau, bò và o rừng. Ngưá»i nuôi rắn đứng sừng sững nhìn theo cho đến khi cúng khuất hẳn.
Từ đó ngưá»i qua lại đưá»ng ấy được yên ổn, không gặp rắn Ä‘uổi.
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:20 PM.
|

22-04-2008, 09:19 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Nước Dạ Xoa
( Dạ Xoa Quốc)
Có ngưá»i há» Từ ở đấ Giao Châu, vượt biển Ä‘i buôn bị bão thổi bạt thuyá»n và o má»™t xứ núi cao, rừng ráºm. Trông chừng nÆ¡i đây có ngưá»i ở, anh ta buá»™c thuyá»n lại, Ä‘em theo lương khô rồi lên bá».
Vừa Ä‘i má»™t Ä‘oạn đã thấy hai bên núi Ä‘á»u có hang động, dầy đặc như lổ tổ ong, ở trong âm âm nghe có tiếng ngưá»i. Dừng chân đứng ngoà i cá»a hang nhòm và o, thấy có hai tên dạ xoa răng tua tá»§a, mắt đỠđòng Ä‘á»c như ngá»n đèn, Ä‘ang lấy móng vuốt xé thịt hươu sống ăn. Anh ta hồn bay phách lạc vá»™i ngoắt ra thì bá»n dạ xoa đã nhìn thấy, bỠăn quay ra bắt ngưá»i. Hai dạ xoa trao đổi vá»›i nhau, tiếng như tiếng chim, tiếng thú. Chúng xé toan quần áo Từ, có ý muốn ăn tươi. Từ sợ quá, vá»™i lấy lương khô, cùng thịt trâu khô trong đãy ra đưa cho chúng. Chúng chia nhau ăn ngon là nh lắm. Quen mùi chúng lại lục đãy. Từ xua tay ra hiệu không còn, dạ xoa có vẻ bá»±c tức, lại túm lấy Từ, Từ kêu van:
- Xin tha cho, trong thuyá»n tôi có nhiá»u nồi niêu, có thể nấu nướng được.
Da xoa không hiểu gì lại cà ng tức, Từ dùng tay ra hiệu, chúng có vẻ hÆ¡i hiá»u, chịu theo Từ ra thuyá»n. Từ Ä‘em đồ đạc và o trong hang, bắc cá»§i nhóm lá»a nấu số thịt hươu còn lại rồi Ä‘ua cho lÅ© dạ xoa ăn. Chúng mừng rỡ chén ngay. Äêm xuống chúng vần đá lá»›n lấp cá»a hang, chúng sợ Từ trốn. Từ nằm co quắp ngoà i xa, trong bụng chỉ sợ phen nà y tất chết.
Sáng ra, chúng lấp chặt cá»a hoang rồi Ä‘i. Má»™t lát, chúng mang vá» má»™t con hươu giao cho Từ. Từ lá»™t da, lấy nước ở cuối hang, luá»™c thịt là m mấy nồi. Lát sau, má»™t bầy dạ xoa đến, ngấu nghiến ăn hết rồi cùng chỉ và o nồi ra vẻ chê nồi nhá». Ba bốn ngà y sau, má»™t dạ xoa vác tá»›i má»™t cái nồi lá»›n, giống như nồi ngưá»i ta thưá»ng dùng. Rồi cả bầy Ä‘em đến nà o nai, nà o sói; khi thịt chÃn rồi chúng gá»i Từ đến cùng ăn.
Ở vá»›i nhau mấy ngà y, bá»n dạ xoa đã hÆ¡i quen Từ , khi Ä‘i không giam anh ta lại nữa mà ăn ở vá»›i nhau như ngưá»i trong bầy. Từ dần dần phân biệt được tiếng kêu cá»§a chúng để dò biết ý rồi cÅ©ng táºp phát âm như thế, vô hình chung thà nh ra thứ tiếng dạ xoa. Chúng cà ng bằng lòng, rá»§ vá» má»™t dạ xoa cái cho Từ là m vợ. Lúc đầu Từ sợ không dám gần. Sau đó con dạ xoa cái lân la cùng Từ giao hợp, lấy là m khoái lắm. Má»—i khi Ä‘em thịt cho Từ ăn cÅ©ng thân thiết y như tình vợ chồng ở con ngưá»i váºy.
Má»™t hôm tất cả bá»n dạ xoa Ä‘á»u dáºy sá»›m, quấn chuá»—i hạt minh châu trên cổ, thay phiên nhau ra cá»a như có ý chỠđón khách quý. Chúng còn bảo Từ nấu nhiá»u thịt. Từ há»i vợ xem có chuyện gì váºy, vợ đáp:
- Äây là tiết Thiên thá».
Rồi ra bảo bá»n kia rằng:
- Anh Từ không có vòng hạt đeo.
Cả bá»n trÃch trong từng chuá»—i minh châu má»—i năm hạt đưa cho vợ Từ. Vợ Từ cÅ©ng rút mưá»i hạt trong chuá»—i cá»§a mình, tất cả năm mươi hạt rồi lấy sợi Ä‘ay xuyên thà nh chuá»—i hạt Ä‘eo và o cổ cho chồng. Từ nhìn kỹ, thấy Ä‘á»u là hạt châu quý có dể phải hà ng trăm đồn và ng má»™t hạt.
Lát sau cả bầy dạ xoa Ä‘á»u ra ngoà i. Từ cÅ©ng nấu thịt xong, vợ và o má»i ra, bảo:
- Äón Thiên vương.
Äến má»™t cái hang lá»›n, rá»™ng khoảng má»™t mẫu, ở giữa xếp đá thà nh má»™t khối bằng phẳng như cái sáºp, bốn chung quanh Ä‘á»u có đá, bệ trên cùng phá»§ da báo, còn lại Ä‘á»u phá»§ da hươu. Hai ba mươi bầy dạ xoa đã ngồi la liệt trong hang. Lát sau gió to là m bụi mù, tất cả dạ xoa Ä‘á»u ra khá»i hang. Má»™t con váºt khổng lồ hình thù cÅ©ng loại da xoa, chạy à o và o hang, nhảy lên ngồi tót lên bệ trên, hai chân duá»—i thẳng, mắt láo lướt nhìn khắp. Bầy dạ xoa theo và o sau, chia hà ng thứ ngồi hai bên đông tây, đầu ngẩng, hai tay chắp ngá»±c thà nh hình chữ tháºp. Con váºt ấy nhìn Ä‘iểm các đầu má»™t lượt, cất tiếng há»i:
- Bá»n Ngá»a Mi SÆ¡n ở hế cả đây chứ?
Cả bầy hét lên có ý trả lá»i : phải. Con váºt ấy nhìn Từ, nói:
- Gì đây?
Vợ Từ thưa:
- Rể.
Cả bầy khen Từ có tà i nấu thịt chÃn. Láºp tức hai dạ xoa Ä‘em thịt đã nấu chÃn bà y lên sáºp. Con váºt ấy cúi xuống ăn thịt no căng, vừa ăn vừa gáºt gù khen ngon, lại còn hẹn phải cung đốn thưá»ng ngà y. Xong rồi quay nhìn Từ bảo:
- Vòng hạt sao ngắn thế?
Bá»n dạ xoa đáp:
- Mới đến, chưa đủ.
Con váºt ấy rút mưá»i hạt Ä‘eo trên cổ đưa cho, hạt nà o hạt ấy to như đầu ngón tay, tròn như viên đạn. Vợ Từ vá»™i nháºn, Ä‘eo và o cổ cho chồng. Từ cÅ©ng chắp cánh tay, nói theo tiếng nói dạ xoa để tạ Æ¡n. Xong con váºt ấy ra khá»i hang, lướt gió mà đi, nhanh như bay. Cả bá»n dạ xoa lúc sau má»›i xúm lại ăn nốt chá»— còn lại, rồi tản mát Ä‘i cả.
ÄÆ°á»£c hÆ¡n bốn năm, vợ Từ đẻ sinh ba, hai trai má»™t gái, Ä‘á»u giống bố cả. Bầy dạ xoa rất thÃch ba đứa trẻ, vá»— vỠđùa nghịch vá»›i chúng.
Má»™t hôm, cả hang Ä‘i vắng, chỉ còn lại má»™t mình Từ. Có má»™t con sạ xoa cái ở hang khác sang gạ gẫm Từ. Từ không chịu thế là nó quáºt Từ xuống đất. Vợ Từ bất thình lình vá», nổi giáºn quần nhau vá»›i nó cắn đứt tai. Chồng nó vá» gỡ ra Ä‘uổi nó Ä‘i. Từ đó, vợ Từ giữ rịt lấy chồng không rá»i.
Ba năm sau, ba đứa trẻ đã biết Ä‘i. Từ dạy chúng nói tiếng rÃu rÃu nhưng đã nghe rõ là tiếng ngưá»i. Tuy chúng còn là trẻ con song trèo núi cứ như Ä‘i trên đấtt bằng, khăng khÃt vá»›i Từ như tình cha con lòai ngưá»i váºy.
Má»™t hôm vợ Từ và hai con ra ngoà i, ná»a ngà y chưa vá». Gió bấc thổi mạnh, Từ chạnh tình quê,, dẫn đứa con trai ra bá» biển, thấy thuyá»n cÅ© vẫn còn đó, liá»n quyết định trở vá», đứa con định báo vá»›i mẹ, Từ ngăn lại. Hai cha con xuống thuyá»n, má»™t ngà y má»™t đêm thì đến Giao Châu.
Äến nhà , vợ cÅ© đã bá» Ä‘i lấy chồng. Từ Ä‘em hai hạt châu Ä‘i bán lấy tiá»n là m ăn sinh sống, gia cảnh ngà y cà ng dư dáºt. Äứa con trai đặt tên là Bưu, má»›i mưá»i bốn, mưá»i lăm tuổi đã có thể cất nổi hà ng tạ, tÃnh tình lá»— mãng, chỉ thÃch đánh nhau. Viên tướng chỉ huy ở đất Giao lấy là m lạ, cho giữ má»™t chức quan võ cấp thấp. Gặp lúc có loạn ngoà i biên, Bưu láºp được công, năm mưá»i tám tuổi được phong là m phó tướng.
Thá»i ấy, má»™t lái buôn Ä‘i biển cÅ©ng bị gió thổi bạt đến Ngá»a Mi, treo lên bá», thấy má»™t thiếu niên đã lấy là m kinh ngạc. Thiếu niên biết là dân Trung Quốc liá»n há»i thăm quê quán. Ngưá»i lái buôn kể rõ. Thiếu niên dẫn ngay và o trong má»™t cái hang đá nhá», bên ngoà i có toà n gai góc, dặn cứ ở đây chá»› Ä‘i ra ngoà i. Lát sau trở vá», anh ta Ä‘em thịt hươu cho ngưá»i lái buôn và nói cha mình cÅ©ng là ngưá»i Giao Châu. Ngưá»i lái buôn ngà y đó là Từ- vì há» cùng cánh buôn bán quen biết nhau- liá»n bảo vá»›i anh ta:
- Ông ấy là bạn tôi. Nay con ông ta đang là m phó tướng.
Thiếu niên không hiểu phó tướng là gì, ngưá»i lái buôn giải thÃch:
- Äó là má»™t chức quan ở Trung Quốc.
Lại há»i: Quan là gì?
Trả lá»i:
- Ra đưá»ng cưỡi ngá»±a, Ä‘i xe; và o nhà ngồi trên cao chót vót; gá»i má»™t lá»i trăm tiếng dạ ran; ai gặp không dám nhìn, không dám đứng thẳng, như thế gá»i là quan.
Thiếu niên nghe thấy nói vá» quan như thế, đã lấy là m kÃnh má»™ lắm. Nguá»i lái buôn bảo:
- Cha anh đã ở Giao Châu, sao anh còn chịu ở đây lâu thế?
Thiếu niên kể lại sá»± tình. Ngưá»i lái buôn khuyên nên vá» Nam vá»›i cha, anh ta má»›i nói thá»±c tình:
- Tôi cÅ©ng thưá»ng có ý ấy, song mẹ tôi không phải là ngưá»i Trung Quốc, vẻ ngưá»i tiếng nói Ä‘á»u khác. Vả lại đồng loại cá»§a mẹ mà biết ý định ấy thì sẽ tà n hại, do đó còn chần chừ. Rồi còn hẹn: “Äợi gió bấc nổi lên, tôi sẽ tìm cách đưa ông vá». Phiá»n ông báo cho cha và anh tôi biết tinâ€.
Gần ná»a năm ẩn trong hang, ngưá»i lái buôn có phen nhòm qua đám gai góc thấy dạ xoa qua lại bên ngoà i thì sợ lắm, không dám động cá»±a. Má»™t hôm gió bấc ù ù thổi, thiếu niên đến ngay, dẫn ngưá»i lái buôn trốn ra khá»i hang tìm cách vá» Nam. Anh còn dặn đừng quên Ä‘iá»u mình nhá».
VỠđến Giao Châu, ngưá»i lái buôn và o ngay phá»§ phó tướng, kể lại đầy đủ những Ä‘iá»u đã gặp. Bưu chạnh lòng nhÆ¡ mẹ nhá»› em, muốn láºp tức Ä‘i tìm. Ngưá»i cha hết sức can ngăn, e biển khÆ¡i gió to sóng dữ, hiểm trở gian nan. Bưu cứ đấm ngá»±c kêu khóc, ngưá»i cha đà nh phải chịu. Rồi Bưu đến trình vá»›i quan chánh tướng, dẫn hai ngưá»i lÃnh ra biển. Thuyá»n bị gió ngược cản, phải hạ buồm ở giữa biển ná»a tháng, bốn chung quanh chỉ thấy trá»i nước không bá», chẳng phân biệt được phương hướng. Bá»—ng gặp cÆ¡n sóng dữ láºt úp thuyá»n, Bưu lá»™n xuống biển váºt vá» chìm, nổi theo sóng. Hồi lâu được má»™t con gì đó dìu và o má»™t vùng đất có nhà cá»a. Bưu tỉnh dáºy, thấy con váºt dìu mình ấy có hình dạng dạ xoa. Bưu nói tiếng dạ xoa kể lại cÆ¡n cá»› cá»§a mình. Dạ xoa vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, bảo Bưu:
- Ngá»a Mi chÃnh là quê cÅ© cá»§a tôi. Anh đã chệnh tám nghìn dặm. Äây là hướng tá»›i nước Äá»™c Long, không phải là lối tá»›i Ngá»a Mi.
Nói rồi hắn ta tìm thuyá»n đưa Bưu xuống, rồi lá»™i nước đẩy thuyá»n nhanh vùn vụt như gió lướt, loáng mắt đã vượt nhìn dặm. Qua má»™t đêm thuyá»n đã tá»›i bá» Bắc Ngá»a Mi. Bưu thấy trên bá» có má»™t thiếu niên có vẻ quẩn quanh trông ngóng. Biết đây không có loà i ngưá»i ở, Bưu ngỠđó là em mình, lại gần dò há»i thì quả nhiên là đúng. Hai anh em nắm tay nhau khóc. Bưu há»i tin tức mẹ và em gái, được biết Ä‘á»u còn khá»e mạnh, bình yên, muốn cùng Ä‘i tìm ngay. Ngưá»i em ngăn lại, tá»± mình vá»™i vã quay Ä‘i, định Ä‘i há»i bầy dạ xoa để từ tạ thì chúng đã Ä‘i đâu mất cả.
Không bao lâu mẹ và em gái Ä‘á»u đến chá»— Bưu, vừa trông thấy nhau đã khóc ròng. Bưu nói ý định, mẹ dạ xoa buồn rầu bảo:
- Sợ đến sẽ bị ngưá»i hại.
Bưu cả quyết:
- Con ở Trung Quốc rất sanh trá»ng, ngưá»i nà o dám coi thưá»ng.
Khi ý định vỠGiao Châu đã quyết thì lại ngại nỗi gió ngược không sao đi được. Mẹ con còn đang lúng túng thì thấy cánh buồm ngả hướng vỠNam.
Bưu mừng, reo lên:
- Trá»i giúp ta rồi!
Mẹ con xuôi thuyá»n, sóng xuôi gió thuáºn, thuyá»n Ä‘i như tên bắn, ba ngà y thì tá»›i đất Giao Châu. Ngưá»i trên bá» vừa nhìn thấy thì đã bá» chạy tán loạn. Bưu phân phát quần áo cho mẹ và em.
VỠđến nhà , mẹ dạ xoa thấy ông bố chồng ra mặt tức giáºn mắng má», đã lấy là m ân háºn vì đã trót dại vỠđây. Từ phải tạ lá»—i mãi. Gia nhân đến chà o chá»§ mẫu, ai nấy Ä‘á»u run sợ. Bưu khuyên mẹ há»c nói tiếng Trung Quốc. Rồi được mặc áo gấm, ăn cÆ¡m thịt, mẹ dạ xoa má»›i yên lòng, có vẻ vui. Cả mẹ và con gái Ä‘á»u mặc trang phục đà n ông.
ÄÆ°á»£c và i tháng, há» dần dần nói rõ tiếng ngưá»i, nước da trắng ra. Em trai đặt tên là Báo, em gái tên là Dạ Nhi, Ä‘á»u rất khoẻ.
Bưu tìm cách dạy em há»c chữ, Báo rất thông minh, kinh sá» lướt qua má»™t lượt là hiểu và thuá»™c. song anh ta không muốn theo đòi nghiệp nho mà thÃch táºp cưỡi ngá»±a, bắn cung, sau đỗ tiến sÄ© võ, lấy con gái viên quan há» A.
Dạ Nhi vì khác giống, mãi không ai lấy, sau có viên tướng cá»§a Bưu- ngưá»i há» Viên- vì chết vợ má»›i lấy gượng. Dạ Nhi có thể giương được cung cứng “bách thạchâ€, từ xa trăm bước có thể bắn trúng chim nhá», không phát nà o tráºt. Má»—i khi Ä‘i đánh dẹp đâu. Viên thưá»ng đưa vợ cùng Ä‘i. Sau ông ta được cất nhắc lên chức đồng tri tướng quân, ná»a phần công trạng là do vợ láºp.
Còn Báo năm ba mươi tư tuổi Ä‘eo ấn tướng quân. Mẹ dạ xoa cÅ©ng Ä‘i theo, má»—i khi và o tráºn đánh lá»›n thưá»ng mặc áo giáp, cầm gươm tiếp ứng cho con. Quân địch trông thấy là hoảng sợ bá» chạy. Nhà vua xuống chiếu phong cho tước nam. Báo thay mẹ dâng sá»› từ không nháºn tước ấy. Sau được phong là phu nhân.
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:20 PM.
|

05-05-2008, 10:05 PM
|
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
truyện thần thoại của trung quốc nay rất hay em xem cả phim lẫn truyện mà không chán
|
 |
|
| |