23-12-2008, 02:03 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương IV:
Ma tráºn
VÄ© cho xe chạy cháºm lại khi cô nhìn thấy những bụi hoa đỠối rợp hai bên đưá»ng. Bảo reo lên ầm Ä© vẻ như đã quên khuấy mất chuyện không hay trên con đưá»ng mòn. Cáºu trố mặt quan sát hai ngưá»i đà n ông trong là ng Ä‘ang trèo lên má»™t chiếc thang gá»— để đóng nốt những chiếc Ä‘inh còn lại và o tấm biển khổng lồ trên cổng. “Trại hoa Ä‘á»â€ – Lưu đã tá»± đặt ra cái tên nà y mà không cho VÄ© biết trước. Má»™t cái tên hợp lý, tuy nhiên mà u sắc cá»§a ba chữ cái nạm gá»— trông hÆ¡i rá»n rợn. Nó cÅ©ng được sÆ¡n đỠy như mà u hoa dại bên dưới. Nhưng nước sÆ¡n má»›i khiến mà u cá»§a nó hÆ¡i gắt, có vẻ gì không được ấm cúng. “Rồi mấy bữa nữa mưa nắng cÅ©ng sẽ khiến tấm biển bảng phếch Ä‘iâ€, VÄ© kịp nghÄ© thế trước khi lao xe và o sân. Bé Bảo cuống cuồng mở cá»a chạy ra ngoà i. Lưu Ä‘ang đứng giữa sân bà n bạc chuyện gì đó vá»›i tay Sương. Nhìn thấy Bảo, anh ngừng câu chuyện và cõng cáºu con trai lên cổ. VÄ© không thể tin nổi và o mắt mình. Cái mảnh đất hoang sÆ¡ buồn tẻ mà cô từng nhìn thấy cách đây và i tháng đã biến mất, thay và o đó là má»™t thiết kế kỳ công mà nếu như không chứng kiến toà n bá»™ quy trình xây dá»±ng, ngưá»i ta dá»… tưởng đâu có ông Thần đèn tá»± mang đến những ngôi nhà để đặt và o đây. Không khà náo nhiệt và ầm Ä©. Ngoà i những ngưá»i dân là ng được Lưu thuê để dá»±ng Trại hoa đỠcòn có thêm chục anh thợ ná» khoẻ mạnh mồ hôi mồ kê nhá»… nhại mà Sương tìm được từ má»™t vùng lân cáºn. Chiếc sân rá»™ng bữa trước ba ngưá»i bá»n há» còn ngồi ăn gà nướng đã bị khoét má»™t hố rá»™ng ở giữa để là m hồ nhân tạo. Dưới hồ thả sẵn và i Ä‘á»t lá sen như vốn dÄ© nõ sẵn thế, và phÃa trên là má»™t cây cầu nhá» cong cong bằng gá»— Lưu đã từng hứa trước đó. Toà n bá»™ những ngôi nhà đá ong u ám cÅ©ng biến mất, và trên ná»n đất cÅ© đã má»c lên má»™t khu nhà vưá»n bằng kÃnh khổng lồ, trong đó có vô số giò hoa lan đủ mà u sắc và những bụi hoa dại đỠối mà chắc hẳn Lưu đã cho đánh gốc từ ngoà i và o để tạo nên má»™t phong cách độc đáo cá»§a Trại hoa Ä‘á». Cách chiếc hồ nhân tạo không xa là má»™t căn nhà sà n đồ sá»™ quay ngang mặt tiá»n và cầu thang đối diện vá»›i lối và o. Sương luôn miệng giải thÃch “Äây là loại gá»— lim xanh tốt nhất, đã ngâm bùn tại ngòi hai năm má»›i vá»›t lên… Sà n nhà được là m bằng bương già … Kiến trúc đúng kiểu Mưá»ng cổ… Nhưng không biết sao dân bản ở đây há» không ở nhà sà n…â€. VÄ© không để ý lắm những lá»i khoe khoang kể công cá»§a Sương, cô chỉ hÆ¡i chú ý đến câu “dân bản ở đây há» không ở nhà sà nâ€. Cô mưá»ng tượng lại cái Ä‘iá»u băn khoăn mÆ¡ hồ khi lần đầu tiên cô bước chân đến đây. Nhưng Lưu đã kéo cô Ä‘i sâu và o phÃa trong “Còn nhiá»u thứ lắmâ€. Khu vá»±c đầy cây cối phÃa sau căn nhà sà n đã được phạt Ä‘i và đắp cá» má»m ướt rượt. Ở giữa là các lối Ä‘i cầu kỳ được lắp những ngá»n đèn nhá» viá»n sắt Ä‘en. VÄ© mÃm miệng cố nÃn cưá»i. Cái phong cách trang trại nà y hoà n toà n thiết kế theo kiểu truyá»n thống nhưng thỉnh thoảng lại có má»™t chi tiết rất Tây mà rõ rà ng tay Sương đã cóp nhặt ở đâu đó vá» sau những chuyến viá»…n du cá»§a hắn. PhÃa đằng xa có má»™t chiếc lầu nho nhá» mà từ đó có thể nhìn thấy toà n cảnh trang trại. Hoa đỠđược trồng khắp má»i nÆ¡i tạo nên má»™t khung cảnh rá»±c rỡ thÆ¡ má»™ng. Cái trang trại nà y có vẻ rá»™ng mênh mông và không phải chỉ sau và i phút là có thể khám phá hết được. VÄ© xúc động.
- Ãẹp quá anh ạ. - Cô chỉ nói được có thế và nhìn Lưu đầy vẻ biết Æ¡n.
- Ãây là món quà cho mẹ con em, anh đã hứa sẽ là m cho nó hoà n mỹ. - Lưu khoanh tay trước ngá»±c bằng vẻ quyết Ä‘oán cá»§a ngưá»i đà n ông muốn gì là là m bằng được.
Bé Bảo đã chạy đến mấy chuồng khỉ từ bao giá» và đang quẳng miếng sô cô la ăn dở và o cho lÅ© khỉ con. Lưu rảo bước vá» phÃa cáºu bé và nói gì đó vẻ giảng giải.
- Cô thấy thế nà o?
VÄ© giáºt mình quay lại. Ráy đã đứng cạnh cô từ lúc nà o. Chị ta luôn là m cho VÄ© phải giáºt mình như thế. Ráy ngáºm má»™t Ä‘iếu thuốc tá»± cuốn và nhả ra má»™t thứ khói ngây ngấy khiến VÄ© khó chịu. Ãôi mắt chị ta lim dim vẻ khoan khoái.
- Ãẹp chị ạ. - VÄ© nói đơn giản và khách sáo. - Chị khoẻ không?
- Cô Ä‘ang có Ä‘iá»u gì đó bất ổn? - Ráy không trả lá»i câu há»i thăm cá»§a VÄ©.
- Chị nói thế nghĩa là sao?
VÄ© giáºt thót mình. Ãôi mắt Ráy vẫn quan sát cô như con thú rình mồi và chị ta dưá»ng như có thể nhìn thấu má»i chuyện.
- Chị có cho rằng má»™t đứa trẻ có thể nhìn thấy những thứ mà ngưá»i lá»›n không nhìn thấy được? - VÄ© như bị thôi miên bởi thái độ cá»§a chị ta, liá»n há»i má»™t câu mà ngưá»i bình thưá»ng sẽ thấy là nó vô nghÄ©a.
Nhưng Ráy vẫn trả lá»i, vẻ đã Ä‘á»c hết ý nghÄ© trong đầu VÄ©.
- Không phải những thứ mà ngưá»i lá»›n không thấy được, mà những thứ tất cả ngưá»i bình thưá»ng khác không nhìn thấy. Con trai cô đã nhìn thấy, tôi và cô, Ä‘á»u có thể nhìn thấy.
- Tôi?
- Ãúng. Tôi đã nhìn thấy nó. Nguy hiểm bao phá»§ quanh cô, và … cả tôi nữa. - Ãôi mắt Ráy nhìn dán chặt và o VÄ© nhưng lại như Ä‘ang xuyên thấu ra khoảng không xung quanh cô. - Chỉ có Ä‘iá»u tôi chưa biết nó bắt nguồn từ đâu. Cứ má»—i lần nhìn thấy NÓ ở khoảng cách rất gần, tôi lại bị má»™t mà n sương dà y đặc đẩy báºt ra sau. - Ráy trợn trừng đôi mắt và giáºt cục thân hình như đồng nháºp thoát ra ngoà i.
- NÓ là cái gì?
- Tôi không biết. Bà máºt sẽ không còn là bà máºt khi nó được nhìn từ trên cao.
- Chị thấy Trại hoa đỠthế nà o?
Sương gần như đứng chắn ngang trước mặt VÄ© và Ráy. Khuôn mặt cá»§a hắn tươi cưá»i nhưng đôi mắt lồi thoáng không hà i lòng. Hắn có vẻ Ä‘ang khó chịu vá» má»™t Ä‘iá»u gì đó.
- Chị thấy đẹp không?
Sương nhắc lại, hắn đã thôi cưá»i, đôi mắt lồi hÆ¡i đánh sang phÃa Ráy. Chị ta vá»™i và ng cụp mắt xuống rồi châm lại Ä‘iếu thuốc vẫn còn Ä‘ang cháy.
- Thôi tôi phải Ä‘i xem lÅ© gấu vừa được đưa đến sáng nay. Bá»n nó Ä‘ang là m loạn chuồng lên.
Ráy biến mất nhanh như lúc xuất hiện.
- Äẹp lắm. – VÄ© xã giao. Cô vẫn còn hoang mang vá» cuá»™c nói chuyện khó hiểu vừa rồi vá»›i Ráy.
Sương có vẻ cÅ©ng không hà o hứng gì. Hắn trả lá»i lãnh đạm.
- Bá»n em vất vả cả mấy tháng trá»i. Nhưng kết quả tháºt đáng nể. Thôi chị cứ thăm quan Ä‘i nhé. PhÃa dưới kia còn rất rá»™ng. Có gì cần cứ gá»i em.
Nói Ä‘oạn hắn vá»™i và ng Ä‘i vá» phÃa căn nhà sà n và ngay láºp tức khuất dạng sau những cá»™t gá»— đồ sá»™. VÄ© thÃt lại sợi dây cá»™t đôi săng Ä‘an đế má»m và hướng vá» phÃa nhà lầu. Cô định bước lên trên song có má»™t mà u xanh mướt Ä‘áºp và o thị giác khiến VÄ© chú ý. Äằng sau những bụi cây hoang sÆ¡ ráºm rì mà những ngưá»i thợ chưa hỠđụng tay và o có má»™t thứ gì đó rất xanh. VÄ© vá»™i và ng len giữa đám lá khô mục ải. Cô thấy thấp thoáng má»™t ngôi nhà đá ong cuối cùng còn sót lại giữa những thân cây xù xì. Cô Ä‘oán ra đó là lý do tại sao những ngưá»i thợ chưa phạt hết khu vá»±c cây cối nà y. Những chá»§ nhân cá»§a ngôi nhà đá ong thứ chÃn vẫn chưa chịu dá»n Ä‘i. Ngôi nhà im lìm giữa bụi cây tối tăm. Nó tháºm chà không có lấy má»™t lối mòn phÃa trước cá»a nhà . Cứ như thể những chá»§ nhà má»—i lần ra khá»i cá»a lại len lá»i giữa cây cối và giẫm lên những đám lá mục ải giống hệt ngưá»i Ä‘i rừng nguyên thuá»·. Mà biết đâu há» chẳng bao giá» ra khá»i nhà cÅ©ng nên. VÄ© thấy tò mò. Cô định và o thăm há» xem thế nà o nhưng mà u xanh mướt trước mắt có vẻ hấp dẫn hÆ¡n rất nhiá»u. VÄ© thấy hồi há»™p. Tim cô Ä‘áºp dá»™i lên. Cái trang trại nà y tháºt kỳ lạ. Nó bà hiểm ngay cả khi đã xây dá»±ng rồi. Cô như đứa trẻ Ä‘ang trong trò chÆ¡i trốn tìm. Nhưng cảm giác tháºt lạ lùng. Nó xen lẫn cảm giác sợ hãi cá»§a đứa trẻ bị Ä‘uổi bắt Ä‘ang Ä‘i tìm nÆ¡i ẩn nấp và cảm giác thÃch thú hồi há»™p cá»§a kẻ bịt mắt Ä‘ang đếm những con số cuối cùng trước cuá»™c truy Ä‘uổi “Năm mưá»i mưá»i lăm hai mươi… tám mươi lăm… má»™t trămâ€. Mà u xanh mướt hoà n hảo hiện ra trước mắt cô má»™t cách trá»n vẹn. VÄ© không kìm nổi má»™t âm thanh ngạc nhiên. Là má»™t bức tưá»ng lá cây. Nó cao quá đầu cô khoảng hÆ¡n má»™t sải tay và chạy dà i như má»™t bức tưá»ng thà nh. Những bụi cây nà y được kỳ công cho leo quanh những tấm khung cố định và cắt tỉa cầu kỳ. Lá cá»§a nó cứng và nhá» li ti giống như loà i cúc tần dại tạo má»™t mà u xanh lục nhẹ nhõm. VÄ© Ä‘i dá»c “bức tưá»ngâ€. Cô tìm thấy má»™t cá»a ra và o vuông vắn. Cô bước và o bên trong nhưng trước mặt VÄ© lại bị má»™t bức tưá»ng lá cây khác chắn ngang. Lúc nà y hai “bức tưá»ng†đã tạo thà nh má»™t hà nh lang mà u xanh rất dà i. VÄ© đắn Ä‘o và i giây rồi rẽ sang phải. Äất dưới chân cô bằng phẳng và mùi lá cây ngai ngái rất dá»… chịu. Cô hÃt đầy lồng ngá»±c. Äến cuối “hà nh langâ€, VÄ© nhìn thấy má»™t lối rẽ. Như bị thôi miên, cô tiếp tục rảo bước. Rất nhanh sau đó có má»™t “bức tưá»ng†đã chặn đưá»ng cô. lần nà y có hai lối rẽ. VÄ© ngay láºp tức rẽ sang tay phải và cô tiếp tục tìm thấy hai “hà nh lang†khác chẽ đôi trước mặt mình “Ồ, ma tráºnâ€. VÄ© gần như nghẹt thở vì thÃch thú. Lần nà y nếu tay Sương Ä‘ang đứng trước mặt VÄ©, rất có thể cô sẽ ôm chầm lấy hắn bất kể những ác cảm từ trước đến giá». Cô có thể hình dung ra công sức cá»§a Sương khi thá»±c hiện ý tưởng tuyệt vá»i nà y trong ngần ấy thá»i gian. VÄ© rảo bước nhanh hÆ¡n. Cô liên tục rẽ sang phải. “Những cái hà nh lang nà y sẽ vô táºn chắcâ€, VÄ© nghÄ© thầm. Nhưng không phải lúc nà o cô cÅ©ng tìm thấy các lối rẽ. Äôi khi là má»™t ngõ cụt và VÄ© phải quay trở lại. Trò chÆ¡i nà y vô cùng thú vị. Nó giống hệt mục đố vui ma tráºn trên những tá» báo há»c trò mà thuở thiếu thá»i chưa má»™t số nà o VÄ© bá» qua. Thỉnh thoảng cô cÅ©ng già nh được giải thưởng cá»§a toà soạn. Những giải thưởng bé tẻo teo khiến cô bé Diên VÄ© mừng rÆ¡n. Nó kÃch thÃch những lần chinh phục tiếp theo. Má»—i lần rà cây bút chì trên mặt giấy báo, dòng máu trong huyết quản VÄ© như chảy gấp gáp hÆ¡n, VÄ© hình dung mình Ä‘ang đứng trong má»™t ma tráºn khổng lồ thá»±c sá»±. Và lần nà y, những đưá»ng zÃch zắc bao phá»§ xung quanh VÄ©. Nó là má»™t ma tráºn có tháºt, và mà u xanh huyá»n hoặc như ôm lấy bản thể trong lòng, dịu dà ng toả hÆ¡i thở ngai ngái cá»§a nó và o bầu không khà hoang sÆ¡ nà y. VÄ© đã thấm mệt. Mải Ä‘uổi theo những hà nh lang zÃch zắc, VÄ© không để ý mình Ä‘i bá»™ cÅ©ng khá lâu rồi. “Mà biết đâu thá»±c ra cÅ©ng chỉ là đứng tại chá»—â€, VÄ© báºt cưá»i. Cô có kinh nghiệm vá» trò ma tráºn nà y. Ngà y xưa khi rà cây bút chì trên mặt giấy báo, vô số lần VÄ© quay lại đúng chá»— cÅ© là những hình con giống mà ngưá»i sáng tạo ra nó đánh dấu. VÄ© đứng tá»±a lưng và o má»™t bức tưá»ng lá cây để nghỉ ngÆ¡i. Lá cạ và o lưng cô ram ráp. VÄ© lim dim mắt dá»… chịu. Ở đây cô chỉ có thể nhìn thấy bầu trá»i ngăn ngắt. Biết thế ban nãy VÄ© đã dẫn bé Bảo Ä‘i theo. Nhưng mà cÅ©ng may, cáºu nhóc mà nhúng và o trò chÆ¡i nà y thì đến chiá»u cÅ©ng không lôi cổ vỠđược. Rồi cô sẽ phải nghÄ© ra đủ má»i cách năn nỉ và dá»a dẫm để thuyết phục nó vá» và o đúng bữa trưa. Thốt nhiên VÄ© nghe thấy má»™t âm thanh loạt xoạt ngay đằng sau lưng cô. Có má»™t váºt Ä‘ang chuyển động ở mặt kia cá»§a bức tưá»ng và nó vô tình hay cố ý quệt và o lá cây.
- Ai đấy?
- …
- Ai?
- …
VÄ© nÃn thở. Không gian yên tÄ©nh đến độ VÄ© có thể nghe rõ hÆ¡i thở và mạch Ä‘áºp cá»§a chÃnh mình. Tiếng cưa gá»— và khoan đục không còn văng vẳng như lúc nãy. Vẻ như những ngưá»i thợ đã đồng loạt nghỉ là m để ăn cÆ¡m trưa. Tiếng loạt xoạt lại lặp lại. Nhưng lần nà y nó ở phÃa trên VÄ©. NghÄ©a là CÃI GÃŒ ÄÓ Ä‘ang di chuyển và sắp rẽ sang hà nh lang bên nà y. Ãt ra là VÄ© cảm thấy thế.
- Ai đấy? Có cần tôi giúp gì không?
- …
VÄ© kinh hãi lùi lại. Cô bước tháºt nhanh. Các lối rẽ hiện ra tua tá»§a. Cô rẽ phải, rồi rẽ trái, theo bản năng. Cô bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân chạy. Nó luôn ở xung quanh cô, lúc bên phải, khi bên trái, trước mặt, đằng sau. Rõ rà ng, nó Ä‘ang Ä‘uổi theo cô. VÄ© dừng lại, gan bà n chân cá»§a cô gai lên. Cô đã bị mất định hướng hoà n toà n, trong cái ma tráºn nà y. VÄ© luôn ở trong má»™t hà nh lang xanh mướt, và CÃI GÃŒ ÄÓ sẵn sà ng xuất hiện từ má»™t lối rẽ để chắn đưá»ng cô. VÄ© ná»a muốn chạy trốn ná»a muốn truy Ä‘uổi xem đó là cái gì. Bất thình lình, cảm giác lạnh gáy quen thuá»™c lại dá»™i lên. VÄ© quay lại. Cuối hà nh lang, má»™t thân hình bất động. Mà u đỠtương phản vá»›i mà u xanh nhức nhối. Gã Ä‘iên loạn, kẻ luôn theo sát cô kể từ lần đầu tiên VÄ© đặt chân lên mảnh đất nà y Ä‘ang nhìn cô chòng chá»c bằng ánh mắt ngây dại. Chùm hoa đỠphá»§ đầy mái tóc Ä‘en dÃnh bết cá»§a gã. VÄ© chạy trốn, và không cần ngoái lại cô cÅ©ng biết rằng gã Ä‘ang Ä‘uổi theo mình. Cô sung sướng nhìn thấy má»™t lối rẽ phÃa trước mặt. VÄ© liên tục rẽ và o các hà nh lang. Nhưng đưá»ng zÃch zắc cá»§a ma tráºn đã phát huy tác dụng cá»§a nó. Gã Ä‘iên và chùm hoa đỠối lù lù đứng trước mặt VÄ©. Gã chỉ còn cách cô chừng năm bước chân và chắc hẳn lúc trước cô không hỠđể ý trong tay gã Ä‘ang cầm má»™t con dao rá»±a rất to, loại dao Ä‘i rừng cá»§a ngưá»i dân bản. VÄ© hoảng hồn quay trở lại. Sau và i hà nh lang ngắn nữa, cô nhìn thấy má»™t lối rẽ. Nhưng lần nà y, có Ä‘iá»u gì đó tháºt kỳ lạ. Các bức tưá»ng không thẳng hà ng như bình thưá»ng. Có Ä‘oạn chúng lượn khum khum, có Ä‘oạn lại ngắn tun ngá»§n. VÄ© tìm thấy hai bức tưá»ng xanh chụm và o nhau thà nh má»™t góc nhá»n sâu hun hút. VÄ© chạy thẳng và o đó và ngồi ở góc táºn cùng. Lúc nà y cô má»›i nháºn ra rằng mình đã rÆ¡i và o má»™t ngõ cụt và gã Ä‘iên có thể xuất hiện bất cứ lúc nà o. VÄ© cắn chặt môi. Cô nhìn hai vạch sóng trên Ä‘iện thoại và bấm số cá»§a Lưu vá»›i má»™t hy vá»ng má»ng manh. Có tiếng tút dà i. “Em Ä‘ang ở đâu?â€, giá»ng Lưu có vẻ sốt ruá»™t. “Anh…â€, VÄ© run rẩy “Em bị lạcâ€. – “Ở đâu?â€. VÄ© sững sá», máy đã tá»± động ngắt, và âm vá»±c Ä‘á»u Ä‘á»u cá»§a tổng đà i cất lên báo rằng thuê bao đã bị mất sóng. Cô bấm số cá»§a Sương, Ä‘á»u không gá»i được. VÄ© thu mình và o trong góc. Cô không dám rá»i khá»i nÆ¡i ẩn nấp. Ai Ä‘oán được kẻ loạn trà luôn theo dõi cô từng bước sẽ là m gì vá»›i những ý nghÄ© Ä‘iên rồ. Thá»i gian trở nên dà i vô cùng táºn. Cô chỉ còn ý niệm duy nhất là cầu mong gã Ä‘iên sẽ nản chà mà bá» Ä‘i. Trong lúc hoang mang cùng cá»±c ấy, cô nghe thấy má»™t âm thanh vô cùng dá»… chịu. Nó có vẻ như tiếng nhạc. Không, đúng hÆ¡n là tiếng sáo, Ä‘Ãch thị là tiếng sáo. Äiệu nhạc lúc xa, lúc gần đầy ma mị. Nó mang hÆ¡i thở trong trẻo cá»§a thiên nhiên, pha trá»™n những thanh âm huyá»n bÃ, hoang sÆ¡ cá»§a núi cao rừng thẳm. Tiếng sáo quyến rÅ© đến ná»—i có mấy lần VÄ© quên khuấy mất tình trạng nguy hiểm cá»§a mình định đứng lên để tìm xem nó phát ra từ đâu. Nó không xa đây lắm, hẳn nhiên rồi, nhưng thỉnh thoảng VÄ© cÅ©ng không nghe rõ đầy đủ các nốt cá»§a giai Ä‘iệu. Nó như bị chặn đứng lại bởi những bức tưá»ng cây bà ẩn nà y. Nhưng hình như chỉ có má»™t bà i thôi thì phải. Vì các giai Ä‘iệu cứ lặp Ä‘i lặp lại, và khi VÄ© nghe đến lần thứ ba thì cô gần như đã thuá»™c lòng. Tiếng sáo an á»§i cô, xoa dịu tâm trà cô trong những giây phút hoảng loạn nà y.
- Vĩ ơi…
- …
- Mẹ ơi…
- …
- Chị Vĩ ơi…
- …
Những tiếng gá»i bắt đầu dồn dáºp. Trá»i Æ¡i. Lưu. Bảo. VÄ© đứng phắt dáºy và chuẩn bị chạy ra khá»i cái hà nh lang có hình thù kỳ dị.
- Em ở đây.
- Em ở đâu? - Giá»ng Lưu rất to, và có vẻ như Ä‘ang rất gần cô. - Em cứ đứng yên đấy, đừng Ä‘i lại. Anh sẽ tìm thấy em.
- Em Ä‘ang ở trong má»™t góc rất nhá»n.
- Chỗ nà o?
- Em không biết. PhÃa trước thì rất rá»™ng…
Má»™t cái bóng nhá» thó bất thần lao vá» phÃa VÄ©.
- Mẹ ơi. Con tìm thấy mẹ rồi. – Nó hét lên.
- Bảo.
Vĩ ôm chặt lấy con trai. Thằng bé bắt đầu liến thoắng.
- Con tìm thấy mẹ trước nhé. Mẹ bị lạc hả? Lần trước mẹ tìm thấy con, lần nà y con lại tìm thấy mẹ.
- Ừ nhỉ.
VÄ© cÅ©ng cưá»i theo, cô thấy mà mắt hÆ¡i má» Ä‘i. Bất cứ lúc nà o cảm thấy ná»—i bất hạnh gần ká», cô lại nhìn thấy bóng dáng thân thương cá»§a thằng bé. Thế mà trong và i khoảnh khắc, cô đã từng ghét nó, vá»›i đầy đủ ná»—i oán há»n. Cái bóng khổng lồ cá»§a Lưu xuất hiện phÃa đầu bức tưá»ng xanh. Anh lắc đầu.
- Hai mẹ con là chúa quấy rối, đi đâu cũng không yên. Là m cả trang trại nháo nhác lên.
- Con đã tìm thấy mẹ trước ba. - Thằng bé nói giá»ng hãnh diện, vẻ Ä‘ang chỠđợi má»™t lá»i khen ngợi.
- Äúng rồi, con trai phải thay ba chăm sóc mẹ chứ. – Lưu khoanh tay trước ngá»±c vẻ hà i lòng.
- Mẹ Ä‘i theo con. - Bảo kéo tay mẹ vẻ dẫn đưá»ng.
- Là m sao mà các anh tìm được và o đây? - VÄ© nhìn tay Sương lúc nà y Ä‘ang Ä‘i dá»c theo má»™t bức tưá»ng. – Anh thuá»™c đưá»ng?
- Không, thuá»™c là m sao được. Em chả nói là ma tráºn còn gì. Cứ chia nhau tìm bừa Ä‘i thôi.
- Không ai thuá»™c đưá»ng ở cái ma tráºn nà y sao?
- Không, không ai thuộc cả.
- Nó có rộng không?
- Rá»™ng hay không phụ thuá»™c và o cảm giác cá»§a những ngưá»i đã sa và o ma tráºn nà y. Nếu thuá»™c đưá»ng, sẽ cảm thấy nó rất nhá» bé, còn nếu lạc trong nà y, đây rõ rà ng là má»™t ma tráºn khổng lồ.
- Äúng thế. – VÄ© gáºt đầu.
- Em có thÃch không?
- Con thÃch lắm. - Bảo hấp tấp ngắt lá»i ba nó.
VÄ© đã Ä‘oán đúng, kể từ bây giá», sẽ khó mà dứt thằng bé ra khá»i ma tráºn. Cô lo lắng.
- Con hãy hứa vá»›i mẹ là con chỉ và o đây những lúc Ä‘i cùng bố hoặc mẹ. Rất dá»… lạc. Má»i ngưá»i sẽ không thể tìm thấy con.
- Con chả tìm thấy mẹ còn gì.
- Mẹ cáºu nói đúng rồi, cáºu lắm lý luáºn quá.
Sương công kênh thằng bé lên cổ. Bảo có vẻ quý mến chú Sương. CÅ©ng có thể vì lần nà o gặp Bảo hắn ta cÅ©ng tống cho cáºu đầy đồ chÆ¡i và quà bánh.
- Món quà nà y dà nh riêng cho em. Nó mang dấu ấn của em. – Lưu khoát tay
- Dấu ấn?
- Äể sau hẵng hay. Bây giá» có nói em cÅ©ng chưa nhìn thấy được.
- Anh lúc nà o cũng là m em tò mò.
- Em còn là m anh tò mò nhiá»u hÆ¡n ấy chứ. – Câu bông đùa cá»§a Lưu Ä‘i kèm vá»›i má»™t ánh mắt khó hiểu.
- Mà anh có nghe thấy tiếng sáo không? Ai thổi hay quá.
- Ở đâu. Anh không nghe thấy gì cả.
- Äấy. Anh im nà o. Rất rõ.
- Không, anh đâu có nghe thấy gì.
- Có mà , em nhại lại theo giai điệu nhé.
- Thôi, sáo thì có gì mà hấp dẫn.
Lưu nhấc bổng VÄ© lên và quay tròn. Cô cảm thấy chóng mặt. Mà u xanh loang loáng trước mắt cô, và trong đó, cả mà u đỠối. Ãnh mắt gã Ä‘iên, vẫn Ä‘eo Ä‘uổi cô từ má»™t góc khuất nà o đó.
Tà i sản cá»§a Mèo Äa Tình
Chữ ký cá»§a Mèo Äa Tình
Last edited by khungcodangcap; 23-12-2008 at 05:52 PM .
23-12-2008, 02:04 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương V:
Ngưá»i đà n bà trong ngôi nhà cổ cá»§a dòng há» Quách
Khi há» quay vá» khu nhà sà n, tất cả tốp thợ đã nghỉ trưa. Há» ngồi táºp trung cả dưới gầm sà n để ăn cÆ¡m. Ráy và má»™t số phụ nữ khác Ä‘ang tất tả phục vụ bữa trưa cho há». VÄ© vòng ra mé cạnh nhà để rá»a mặt. Toà n bá»™ hệ thống nước được lắp đặt má»›i hoà n toà n và Lưu đã cho thiết kế má»™t vòi nước có chạm trổ hoa văn rất đẹp. VÄ© vã nước lên mặt. Nước lạnh là m cô thấy thoải mái. Mùa hè dưá»ng như khác hẳn ở trên độ cao nà y. Nó oi bức và o buổi trưa và vẫn thổi những luồng gió lạnh buốt khi đêm vá». VÄ© tháo đôi săng Ä‘an đế má»m và đặt bà n chân má»i nhừ lên báºc cầu thang gá»— mát lạnh. Khi cô đã trèo lên lưng chừng, bất thần má»™t bà n tay khô ráp túm chặt lấy mÅ©i bà n chân VÄ©. Cô vá»™i và ng bÃu lấy tay vịn cầu thang. Má»™t lão già vá»›i bá»™ râu trắng xoá và khuôn mặt Ä‘en đúa Ä‘ang ngước lên nhìn cô. Lão nhấc má»™t loại côn trùng gì đó vừa bám dưới gan bà n chân cô và đưa cho VÄ© xem. Lão là má»™t dân bản, nhưng VÄ© chưa nhìn thấy lão bao giá». Cô giáºt mạnh chân và khó chịu bước nốt những báºc còn lại. Lúc VÄ© chuẩn bị bước qua hà nh lang để và o nhà , cô cảm thấy không yên tâm. VÄ© nhìn xuống, lão già bẩn thỉu vẫn đứng đó, từ từ đưa con côn trùng và o miệng nhấm nháp và nhìn cô vá»›i ánh mắt cổ quái. VÄ© rùng mình. Vùng đất nà y, những con ngưá»i nà y, hết sức không bình thưá»ng. Cô vá»™i vã bước và o trong. Căn nhà rá»™ng thênh thang. Ngưá»i thiết kế vẫn mô phá»ng kiến trúc thô sÆ¡ nguyên bản cá»§a nó vá»›i và i phòng ngá»§ khép kÃn nhá» xinh ở cuối dãy. Lưu và Sương Ä‘ang ngồi bên chiếc mâm bằng nhôm, nói chuyện rôm rả vá» má»™t chá»§ đỠgì đó. Nhìn thấy VÄ©, há» im bặt.
- Có chuyện gì hả em?
- Không, em chỉ vừa bị một con gì đó bám và o chân. – Vĩ nói tránh đi. Thực ra, ánh mắt của lão già thổ dân còn khiến cô khó chịu hơn cả loà i côn trùng kia.
- Äúng là công chúa Diên VÄ©. – Sương cưá»i hô hố - VỠđây là chị phải thÃch nghi. Khi mùa mưa đến, vô số đỉa, vắt, muá»—i, dÄ©n sẽ trà n và o trang trại. Nhưng anh chị và cháu Bảo cứ yên tâm Ä‘i, em đã có cả má»™t hệ thống phun thuốc ngoại nháºp rồi. Không gì có thể cà n quấy ở đây được. Em cÅ©ng đã thuê hai bảo vệ vá»›i hệ thống báo động tối tân nhất. Trông rá»™ng lá»›n váºy thôi nhưng Trại hoa đỠsẽ là má»™t khu nghỉ mát cá»±c kỳ an toà n.
- Váºy có cái gì sẽ không an toà n ở đây hay sao? – VÄ© nghi ngá» nhìn Sương.
- Hoà n toà n không phải thế. Tháºm chà không phải ai cÅ©ng biết đưá»ng lên đến đây. Nhưng để phòng xa má»i trưá»ng hợp…
- Thôi được rồi, chuyện đó tÃnh sau. - Lưu ngắt lá»i - Trên nà y tách biệt vá»›i thà nh phố, ngưá»i dân hiá»n hoà , má»i sá»± cẩn tháºn cá»§a Sương chỉ là vá» nguyên tắc thôi. Em thá» món gà rừng nà y Ä‘i, Ä‘Ãch thân bà Ráy là m đấy.
Bảo đã yên ổn vá»›i má»™t chiếc đùi gà . Cáºu bé có vẻ vô cùng sốt ruá»™t vì chuyện ăn uống.
- Con phải ăn bao nhiêu bát nữa hả mẹ?
- Con cứ ăn Ä‘i đã, khi ăn con đừng tÃnh toán. - VÄ© trả lá»i con trai như má»™t cái máy. Ãầu óc cô vẫn còn bị ám ảnh bởi ná»a ngà y vừa trôi qua: con chó vô hình mà bé Bảo đã nhìn thấy trên đưá»ng, những lá»i tiên Ä‘oán khá»§ng khiếp cá»§a Ráy, ma tráºn và gã Ä‘iên luôn lẩn khuất, cả lão già gặm nhắm côn trùng vá»›i bá»™ dạng không là m cô yên tâm.
- Nhưng mà con no lắm rồi mẹ ạ. Con đã ăn hết một cái đùi gà .
- No rồi thì thôi, cháu xuống sân chơi đi.
Bảo đưa mắt sang nhìn mẹ nó vẻ muốn xin ý kiến. Lưu cưá»i to:
- Không được đâu. Chỉ khi nà o được mẹ cho phép với đủ số bát quy định, anh chà ng mới được đứng lên.
- Như váºy là không tốt. - Sương chau mà y - Trẻ con không nên ép bất cứ thứ gì.
- Cáºu không thuyết phục nổi đâu. - Lưu tá»§m tỉm.
- Chị cứ để cháu phát triển tự nhiên. Nó ăn đến đâu thì ăn.
Mắt Bảo sáng lên, cáºu nhìn ngưá»i bạn lá»›n vẻ cầu cứu. VÄ© khó chịu. Sương luôn chinh phục những ngưá»i cần cho hắn bằng cách chiá»u chuá»™ng má»i ý thÃch cá»§a há» như má»™t kẻ hầu bà n xu nịnh. Cô bâng quÆ¡:
- Chưa có con thì không thể giáo dục trẻ con cho tốt.
- Nhưng vá»›i má»™t số ngưá»i, để phát triển tâm lý bình thưá»ng, nghÄ©a là không phải theo cách bất bình thưá»ng, thì không nên ép, đúng không nà o, chị VÄ©. - Sương ghếch khuôn mặt Ä‘ang tá»§m tỉm sang phÃa VÄ©, vẻ đắc thắng.
VÄ© cụp mắt xuống. Cô lo lắng lén nhìn chồng. Nhưng Lưu Ä‘ang mải xé nốt chiếc đùi gà còn lại cho bé Bảo nên không để ý đến cuá»™c tranh luáºn vừa rồi. VÄ© lảng sang chuyện khác:
- Bảo, nếu con thấy no rồi thì có thể đứng lên, nhưng chỉ chơi trên nà y thôi. Không được xuống dưới nhà .
- á»’, chị lại thái quá rồi. Cái trang trại nà y là dà nh cho chị và cháu Bảo. Tất cả trẻ con trên Ä‘á»i Ä‘á»u mÆ¡ ước được chạy nhảy trong má»™t khuôn viên như thế nà y. Váºy mà chị lại cấm thằng bé.
- Ãúng rồi em ạ. Cho con xuống dưới nhà chÆ¡i. Ãừng vô lý vá»›i trẻ con quá thế.
VÄ© phản ứng vô cùng yếu á»›t. Cô cảm thấy Sương có lý do để tách dần Lưu và bé Bảo ra khá»i cô.
- Không phải thế, em chỉ muốn thằng bé ăn xong phải ngồi yên tĩnh cho xuôi cơm. - Cô thực không muốn tiết lộ cái ý nghĩ lo sợ bé Bảo không có cô bên cạnh ở cái trang trại nà y.
- Không sao, em sẽ dẫn cháu xuống nhà xem lÅ© gấu. Ãảm bảo vá»›i chị yêu quý rằng con trai cá»§a chị sẽ được chú Sương công kênh trên cổ để khá»i bị xóc bụng.
Bé Bảo vui sướng nhảy tót theo chú Sương, còn lại Vĩ và Lưu trong căn nhà sà n mát lạnh. Vĩ cảm thấy không được ngon miệng. Một cơn cuộn trà o từ dạ dà y thốc lên cổ khiến cô không kìm nổi một tiếng oẹ khan.
- Em sao váºy?
- Không sao anh ạ.
- Chuyến đi sáng nay là m em mệt à ?
- Em… bác sĩ bảo… em có rồi.
- Tháºt hả? - Lưu phấn chấn - Năm nay nhà mình có nhiá»u niá»m vui. Trang trại má»›i, Bảo lại chuẩn bị có má»™t chú em.
- Nhưng em sợ lắm.
- …
- Em sợ như những lần trước.
- Không sao em ạ. Lần nà y mình có kinh nghiệm rồi. Em cứ nghỉ ngÆ¡i ở đây, không khà trên nà y có lợi cho em. Ãúng là mình phải nhá»› Æ¡n thằng Sương. Trại hoa đỠra Ä‘á»i rất đúng thá»i Ä‘iểm.
- Em lo lắm. Mình chỉ ở trên nà y một hai hôm rồi anh cùng vỠvới mẹ con em. Ở nhà có bác sĩ?
Lưu chau mà y, vẻ như má»i sá»± không nên bà n đến nữa.
- Em lạ tháºt. Bảo Ä‘ang nghỉ hè. Ãây sẽ là cái trại hè lý tưởng cho nó. Còn em cÅ©ng cần đến má»™t không khà trong là nh để tÄ©nh dưỡng. Còn gì tốt hÆ¡n nữa.
- Nhỡ xảy ra chuyện gì?
- Không có chuyện gì cả. Em đừng nói gở. Lần nà y nhất định Bảo sẽ có thêm má»™t cáºu em nữa. Vá»›i lại, em Ä‘i lại vừa thôi nhé. Nên ngồi má»™t chá»—, có gì cứ bảo bà Ráy, bà ấy sẽ phục vụ em. Em ăn Ä‘i nhé, ăn nhiá»u và o. Anh phải xuống chỉ huy bá»n thợ má»™t chút.
VÄ© ngồi im lặng trước những đĩa thức ăn. Thái độ cá»§a Lưu rất khác những lần trước. Hay là anh đã quá thất vá»ng vá» VÄ©, và bản thân anh cÅ©ng không tin tưởng và o sá»± thà nh hình cá»§a đứa con nà y. Hoặc giả Lưu không dám đối diện vá»›i VÄ©, anh sợ, cÅ©ng như VÄ© Ä‘ang lo sợ. Cô lấy tay chặn lên bụng, như má»™t phản xạ. Cô muốn che chắn cho nó, muốn giữ nó lại. Cái cảm giác ấy lại dá»™i vá». Nó vô cùng quen thuá»™c. Cô có thể cảm thấy nó hoà n toà n, thân thương và gần gÅ©i, thế rồi nó òa vỡ, nó tuá»™t khá»i cÆ¡ thể cô. Chẳng có gì cả, chỉ là má»™t mà u đỠsẫm ghê rợn. VÄ© bấu lấy mặt sà n, nước mắt chảy trà n trên má. Có má»™t Ä‘iá»u VÄ© chưa nói cho Lưu biết, bác sÄ© đã bảo vá»›i cô rằng, nếu lần nà y, cô không giữ được nó, vÄ©nh viá»…n, cô sẽ không bao giá» có được cảm giác đó nữa. VÄ© cảm thấy khó thở, cô tiến vá» phÃa cá»a sổ trông ra nhà lầu. Không khà ùa và o là m cô thấy dá»… chịu hÆ¡n. PhÃa đằng xa, cái bóng nhá» xÃu cá»§a Bảo nhảy nhót. Cáºu bé dứ dứ má»™t khúc bánh mì cho con khỉ đầu trắng Ä‘ang vươn dà i cánh tay ra để xin ăn nhưng bị Sương cản lại. VÄ© hoang mang, đôi lúc tâm trạng cá»§a cô trở thà nh má»™t đống há»—n độn. VÄ© nhìn thằng bé. Nó nhiá»u lần thoát khá»i tay thần chết, và bất chấp sá»± sống mong manh như má»™t sợi tóc, nó vẫn lá»›n lên, vẫn tôn thá» VÄ© như má»™t thần tượng.
- Cô không thực sự yêu nó?
VÄ© giáºt mình. Ráy luôn Ä‘i lại như má»™t ả mèo rừng già nua, lén lút và đầy cảnh giác.
- Chị bảo gì?
- Cô đã ăn xong chưa để tôi dá»n?
- Ăn xong rồi. Chị là m ơn bê mâm đi.
Vĩ chặn tay lên miệng để ngăn một cơn trà o thứ hai. Mùi vị gây gây của thức ăn khiến cô nghẹt thở.
- Thằng bé rất yêu cô.
- Tất nhiên.
- Còn cô?
- Chị bảo gì?
- Cô có yêu nó không?
- Tất nhiên.
Ráy mỉm cưá»i tinh quái.
- Có những thứ cô không muốn, nó vẫn ở bên cô. Còn những thứ cô khao khát, vĩnh viễn cô không bao giỠcó được.
Vĩ nghẹn thở.
- Chị nhầm rồi.
- Ãôi mắt cá»§a tôi, không bao giá» nhầm.
- Chị lại nhìn thấy gì?
- Ãừng lo lắng. - Giá»ng Ráy trầm xuống, chị ta ngá»a mặt lên trá»i. - Ngà i đã an bà i. Cho dù cô không có được thứ cô muốn, nhưng biết đâu… đó lại là điá»u hay.
- Tôi chưa hiểu.
Bất chợt, có má»™t Ä‘iá»u gì đó ngắt VÄ© ra khá»i câu chuyện khó hiểu vá»›i Ráy.
- Chị Ráy, hai ngưá»i kia là ai?
- HỠlà hai vợ chồng.
- CÅ©ng ở trong bản à ? - VÄ© há»i má»™t câu hết sức ngá»› ngẩn.
- Ừ.
VÄ© định há»i thêm Ä‘iá»u gì đó nhưng bản thân cô không biết bắt đầu từ đâu. Cô nhìn hai vợ chồng già nua vá»›i đôi lông mà y bạc trắng và nước da Ä‘en đúa Ä‘ang tưới lại đám cá» xanh mướt vá»›i vẻ băn khoăn. Nhất định, cô đã gặp hỠở đâu rồi. VÄ© định xuống nói chuyện vá»›i há» nhưng chợt nhá»› ra Ä‘iá»u đó là vô Ãch. Ở đây, ngoà i Ráy ra, cô không thể giao tiếp vá»›i bất kỳ dân bản nà o nữa.
- HỠsống ở đây lâu chưa?
- Từ lúc mới đẻ ra.
- Nhưng chắc cũng phải có lúc lên thà nh phố.
- Chưa bao giá», ngoà i tôi chưa ai ra khá»i cái bản nà y. - Ráy nói vá»›i vẻ tá»± hà o.
- Nhưng em thấy hỠrất quen.
- Biết đâu cô đã từng đến đây rồi. - Ráy bông đùa, nhưng khuôn mặt không bao giá» cưá»i.
Lúc nà y những ngưá»i thợ và dân bản đã túa ra sân để tiếp tục công việc cá»§a mình. VÄ© nhìn thấy lão già kỳ quặc đã túm lấy bà n chân cô lúc ở cầu thang.
- Cả ngưá»i kia nữa, em chưa thấy bao giá».
- Thầy mo. Lần trước cô đến đây lão Ä‘ang là m lá»… đóng cá»a rừng, phải ở lại lán trong rừng yểm bùa trừ tà mất má»™t ngà y, nên cô chưa gặp. Ãừng đụng và o lão.
- Tại sao?
- Lão là ngưá»i bảo vệ dân bản thoát khá»i tà ma, nhưng nếu có ai là m lão không hà i lòng, ngưá»i đó rất dá»… trúng tà do lão tạo ra.
- …
- Nhưng chúng tôi vẫn phải chấp nháºn. Chúng tôi cần lão. Bản nà y đã bị ma ám. Trẻ con cứ dần biến mất.
- …
- Chúng bị mất tÃch, và đã không bao giá» quay trở lại nữa.
- …
- Thôi, tôi phải Ä‘i dá»n dẹp đây. Dưới nhà lÅ© thợ ăn uống bà y bừa cả ra.
Những cuá»™c trò chuyện vá»›i Ráy thưá»ng là m VÄ© nặng đầu. Cô cần má»™t giấc ngá»§ trưa tháºt sâu, chặng đưá»ng dà i và cuá»™c rượt Ä‘uổi trong ma tráºn đã là m cô mệt phá» ngưá»i. Khi VÄ© rút đôi chân tê cứng vì ngồi lâu và định đứng lên thì má»™t ánh mắt chiếu thẳng và o cô khiến VÄ© phải chững lại. Lão thầy mo Ä‘ang nhìn cô bằng đôi mắt bà hiểm. Lần nà y lão mỉm cưá»i, nụ cưá»i đầy vẻ toan tÃnh khiến cô lo sợ. VÄ© vá»™i và ng đóng cá»a sổ lại, đóng luôn cả cá»a ra và o và chui và o má»™t phòng ở trong góc. Căn phòng xinh xắn như má»™t túp lá»u cổ tÃch. Nó mát lạnh, có cả chăn gối trải sẵn trên sà n. Cô nằm ngay xuống tấm đệm. Nó toả mùi thuốc nhuá»™m lá cây tháºt dá»… chịu. Những hình ảnh quay cuồng trong đầu VÄ©, nhưng chỉ và i giây sau, cô đã chìm ngay và o giấc ngá»§ đầy mệt nhá»c.
***
Có cái gì đó đánh thức VÄ© dáºy. VÄ© mÆ¡ và i giấc cháºp chá»n nhưng CÃI GÃŒ ÄÓ đã ám và o má»™t phần giấc mÆ¡ cá»§a cô. Những giai Ä‘iệu quen thuá»™c, da diết và êm dịu má»™t cách ma mị. Cô thấy mình như rá»i thân khá»i mặt đất và bên dưới là loang loáng những cặp mắt man dại Ä‘ang nhìn cô chằm chằm. “Tao sẽ giết mà y†…. “Mẹ, cho con ra khá»i đây. Ở trong nà y con sợ lắm†– “Không, con phải ở lại.†– “Há» muốn giết con.†– “Con đừng nói dại, sẽ không ai là m gì con hếtâ€. VÄ© vùng dáºy, toát mồ hôi. Những đôi mắt man dại vẫn còn nguyên trong bóng ảnh cuối cùng cá»§a giấc mÆ¡. Tiếng sáo là m cô bình tÄ©nh trở lại. Như sáng nay, ngưá»i thổi sáo chỉ chÆ¡i má»™t bản duy nhất. VÄ© nhẩm lại giai Ä‘iệu. Nó dá»… chịu quá. Cô mở hé cá»a sổ phòng, trá»i đã vá» chiá»u và những tốp thợ Ä‘ang là m nốt các công việc còn lại trong ngà y. Không ngá» VÄ© ngá»§ nhiá»u đến thế. Giấc ngá»§ trưa là m cÆ¡ thể cô khoan khoái nhưng đầu óc lại nặng chình chịch. Tiếng sáo vẫn đưa Ä‘i đưa lại, chỉ má»™t giai Ä‘iệu duy nhất. Äến lần thứ ba thì VÄ© thấy khó chịu “ChÆ¡i bản khác Ä‘i nà oâ€. Nhưng ngưá»i thổi sáo như trêu ngươi, vẫn diá»…u Ä‘i diá»…u lại có má»™t Ä‘iệu. Tiếng nhạc dù có hay đến mấy nhưng nhại Ä‘i nhại lại những thanh âm duy nhất có khác nà o tra tấn thần kinh. Lần thứ năm, rồi lần thứ bảy. VÄ© bắt đầu đếm số lần cá»§a các giai Ä‘iệu. Cô lấy gối bịt chặt tai lại, nhưng tiếng sáo không há» nhá» bá»›t. Nó vẫn rõ mồn má»™t như được thổi ngay từ gian bên cạnh. VÄ© gần như nghi ngá» chÃnh đôi tai cá»§a mình. Không lẽ cô bị ảo giác. Cô vá»™i và ng quá» lấy chiếc túi xách. Cô đổ tung má»i thứ ra sà n. Cái lá» mà u và ng cam quen thuá»™c. Cô nuốt vá»™i những viên thuốc bằng nước lá»c. Trán VÄ© rịn mồ hôi, và chân tay cô run rẩy. Cô dá»±a mình và o thà nh sà n, chỠđợi. Mạch Ä‘áºp cá»§a VÄ© cháºm lại, hÆ¡i thở Ä‘iá»u hòa. Nhưng tiếng nhạc không chấm dứt. VÄ© giáºn dữ. Cô mở cá»a phòng. Cô cần phải biết nó phát ra từ đâu. Có kẻ nà o lại chÆ¡i trò khó chịu như thế. Những ngưá»i thợ vẫn Ä‘á»u tay là m việc nhưng khi VÄ© xuống chân cầu thang, há» nhìn cô chằm chằm bằng má»™t vẻ lá»™ liá»…u. VÄ© vẫn rảo bước. Cô sợ nếu gặp Lưu hoặc Sương, há» sẽ giữ cô lại để há»i má»™t việc gì đó. Tiếng nhạc dưá»ng như phát ra từ phÃa nhà kÃnh. Cô Ä‘i vòng ra đằng sau. VÄ© ngạc nhiên khi nhìn thấy cái dốc hôm trước Ráy đã dẫn cô và Bảo Ä‘i thăm quan. Trang trại đã thay đổi hoà n toà n so vá»›i lần đầu tiên cô đến nên VÄ© không thể định vị được các vị trà cá»§a địa hình cÅ©. Tiếng sáo nghe rõ hÆ¡n, vẫn là giai Ä‘iệu ấy. VÄ© ngần ngừ đôi chút rồi bước xuống con dốc. Äất dưới chân cô không trÆ¡n ướt như lần trước nên VÄ© bước Ä‘i dá»… dà ng. Äá sá»i trượt dưới đôi già y đế má»m ram ráp. VÄ© đã ra đến bãi đất rá»™ng. Cô đứng im để định hình. Toà n thân cô nóng rá»±c lên vì con dốc vừa rồi. Tiếng sáo vẫn Ä‘u đưa như trêu ngươi. Rõ rồi, nó ở phÃa trước. Còn ai trong cái bản nà y không là m việc mà lại ngồi thổi sáo. VÄ© Ä‘i theo những giai Ä‘iệu như bị thôi miên. Ngưá»i thổi sáo đã lặp Ä‘i lặp lại giai Ä‘iệu ấy dá»… đến hà ng trăm lần. Cô vòng ra mé phải, chá»— con đưá»ng mòn mà lần trước bé Bảo đã chạy ra đấy. VÄ© bước Ä‘i mải miết. Cô đã nhìn thấy hình ngưá»i cụt đầu. Không biết đến lần thứ mấy cô nhìn thấy tảng đá nà y nhưng lần nà o nó cÅ©ng khiến cô rùng mình. Ãnh nắng chiá»u và ng ká»nh kệch má»™t cách kỳ quái không là m những phiến đá Ä‘en sáng lên được. VÄ© nhìn xuống đất và bước luồn qua khe hẹp dưới bức tượng thiên nhiên. HÆ¡i lạnh từ trong lòng hang phả ra giá buốt. VÄ© thấy cánh tay trần cá»§a mình gai lên. Khà lạnh cá»§a đá núi, quả không giống như bình thưá»ng. Khi VÄ© vượt qua triá»n dốc thoai thoải, cô đã đứng đúng ở vị trà cá»§a Ráy và bé Bảo khi cô tìm thấy nó. VÄ© dừng lại, cô không biết có nên Ä‘i tiếp hay không. Suốt quãng đưá»ng từ trang trại tá»›i đây, VÄ© cảm thấy yên tâm vì dù sao cô cÅ©ng đã từng Ä‘i má»™t lần. Còn từ quãng nà y trở Ä‘i, hoà n toà n là đưá»ng lạ. VÄ© ngồi trên má»™t mô đá nghỉ lấy sức. Xa xa, phÃa má»m núi đối diện là ngôi nhà mà lần trước bé Bảo đã Ä‘inh ninh là má»™t toà lâu đà i còn bên tay phải là cả cánh rừng xao xác những tà n cây lá trắng. Tiếng sáo cà ng rõ dần. VÄ© chá»™t dạ. CÆ¡n cá»› gì mà cô phải Ä‘uổi theo má»™t tiếng sáo. Rõ rà ng, kể từ khi đặt chân đến trang trại nà y, cô đã hà nh động rất vô lý. Nhưng tiếng sáo vẫn thôi thúc. VÄ© đứng dáºy, kiên quyết Ä‘i tiếp. Cô bước dà i chân hÆ¡n xuống con dốc thoải. Nó viá»n theo triá»n núi và khi VÄ© Ä‘i bá»™ má»™t quãng ngắn nữa, cô tìm thấy má»™t lối mòn xen giữa rừng ráºm. Cô cắm cúi bước. Lối mòn ráºm rạp vẻ như bị bá» quên đã lâu nhưng tất nhiên, nó không hoà n toà n bị bá» hoang, VÄ© biện minh lại thế. Nếu không có ai Ä‘i qua, hẳn nhiên cây cối đã bÃt kÃn luôn cả đất dưới chân rồi. Những loà i cây lạ vá»›i các đám rá»… kỳ dị vươn dà i thân xoắn quện và o nhau đôi khi rá»§ lÆ¡ lá»ng trên đầu VÄ©. Nắng chiá»u chỉ chiếu lá»— chá»— qua những tán cây dà y đặc khiến con đưá»ng mòn tối sầm lại. VÄ© mải miết trên lối Ä‘i ngoằn ngoèo. VÄ© không biết mình đã Ä‘i được bao xa rồi nhưng cô thấy chân má»i dừ. Tiếng sáo cà ng lúc cà ng gần, và nó đã ở rất gần cô. VÄ© vui mừng. Cô bước nhanh hÆ¡n. VÄ© cảm thấy má»™t niá»m vui rất con trẻ, dù sao công sức cá»§a cô cÅ©ng được Ä‘á»n đáp. Lối mòn rá»™ng dần ra và đất dưới chân cô phẳng phiu. Những chiếc lá cây không lốp xốp phÃa trên mà bị dán bẹt xuống mặt đất chứng tá» nÆ¡i đây vẫn có ngưá»i qua lại. Lối Ä‘i bắt đầu dốc lên trên và trước mặt cô là những báºc thang đá nhẵn thÃn. Cô trèo lên khoảng ba chục báºc thang. Khi chỉ còn ba báºc cuối cùng, cô không thể kìm má»™t tiếng kêu ngạc nhiên. Bây giá» VÄ© đã đứng ở má»™t cái sân rất rá»™ng. “Ngôi nhà cổ cá»§a dòng há» Quáchâ€, cô thì thầm. Äúng là nó, cho dù cô đã nhìn từ má»™t hướng rất xa. Ngôi nhà dưá»ng như vẫn còn nguyên vẹn. Nó được là m bằng đá và đã xạm Ä‘i theo thá»i gian, nhưng có lẽ vì thế mà nó vẫn còn tồn tại đến táºn bây giá». Những bụi dây leo quấn chằng chịt trên chóp mái và thả lằng nhằng hà ng búi rá»§ xuống trước hiên nhà . Cái sân nà y nằm bên phÃa tay trái cá»§a toà nhà . Cô ngước lên, ngạc nhiên. Ngôi nhà có hai tầng và và i cánh cá»a sổ trên tầng hai, tuy đã á»p ẹp gần như sắp rụng xuống, vẫn rá»™ng mở như thể chá»§ nhân còn Ä‘ang muốn đón khà trá»i. Bức tưá»ng nhà chạy dà i xuống dưới khiến VÄ© tin chắc rằng đây là má»™t kiến trúc lá»›n. Nếu có Bảo ở đây, hẳn là thằng bé sẽ hét lên vì thÃch thú. Cô vòng ra sân trước. Chỉ có má»™t lối và o duy nhất vá»›i hai cánh cá»a gá»— khép há». Toà n bá»™ mặt tiá»n rất rá»™ng nhưng không còn cá»a ra và o nà o nữa, cả cá»a sổ cÅ©ng không. “Kỳ cục quá, hệt như pháo đà iâ€, VÄ© lẩm bẩm. Nhìn kiến trúc cá»§a toà nhà , cô đã muốn ngạt thở vì thiếu không khÃ. Ngay giữa sân trước là má»™t mái vòm nho nhá» nhưng xây rất cao mà VÄ© Ä‘oán trước đây nó đã từng là má»™t Ä‘iện thá». Mặt sân cÅ©ng được nện bằng đá, nhưng cá» dại đã ná»— lá»±c len giữa bất kỳ má»™t khe nhá» xÃu nà o giữa những kẽ đá để ngoi lên. Từ đây cô có thể nhìn thấy toà n bá»™ con đưá»ng mòn chạy ven núi mà cô vừa Ä‘i qua. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, cả hình ngưá»i cụt đầu, chỉ có Ä‘iá»u ở hướng trá»±c diện. Lần đầu tiên cô đối diện vá»›i má»m đá Ä‘en ngòm ấy. VÄ© cảm thấy không thoải mái tà nà o. Cô vá»™i và ng vòng sang phÃa tay mặt cá»§a toà nhà . Bên nà y dưá»ng như còn hoang vu hÆ¡n cả những sân kia. Lá đã rụng thà nh từng lá»›p và tÃch tụ qua nhiá»u thế ká»· để hình thà nh nên má»™t lá»›p đất hữu cÆ¡ đùn đến hà ng mét ngang hông nhà . PhÃa nà y áp mặt và o má»™t sưá»n núi đá. VÄ© leo lên má»™t má»m thấp và khi phóng tầm mắt ra xa, cô vô cùng kinh ngạc. Mà u xanh mướt lại Ä‘áºp và o mắt, Ma tráºn. Thì ra cái má»m núi mà khi ở trong ma tráºn VÄ© nhìn thấy thấp thoáng chÃnh là chá»— mà cô Ä‘ang đứng. VÄ© thÃch thú, bây giá» thì toà n bá»™ ma tráºn đã nằm trá»n trong mắt cô. Nhưng… gì thế kia? Ngay giữa trung tâm cá»§a ma tráºn là tên cô. Thì ra, “dấu ấn†mà Lưu đã úp mở lúc tìm thấy cô trong ma tráºn chÃnh là chữ Diên VÄ© được thiết kế chÃnh bằng những bức tưá»ng lá cây. VÄ© nghẹn lại vì xúc động. Váºy mà cô đã không thÃch cái trang trại nà y, đã luôn từ chối những lá»i đỠnghị cá»§a Lưu liên quan đến trang trại. Những đưá»ng nét uốn khúc trong ma tráºn giá» hiện lên trá»n vẹn. Nó trở thà nh những viá»n mảnh như nét vẽ chì xanh trên má»™t tá» giấy. ChÃnh cái ngõ cụt rất nhá»n mà cô đã nấp trong đó là hình chữ V và những đưá»ng lượn kỳ khôi không thẳng hà ng đã tạo nên chữ DIÊN VĨ. Cô ngắm kỹ cái ma tráºn và mỉm cưá»i. Cô đã tìm ra quy luáºt cá»§a nó. Má»i thứ trên Ä‘á»i Ä‘á»u có quy luáºt miá»…n là có ngưá»i khám phá ra nó. “Bà máºt sẽ không còn là bà máºt khi nó được nhìn từ trên cao. “ Ai đã nói câu nà y? Ráy, ngưá»i luôn tiên Ä‘oán những Ä‘iá»u mà cho đến giá» cô vẫn chưa hiểu. Nếu má»i thứ được nhìn từ trên cao, vá»›i má»™t tổng thể, thì không còn gì là bà máºt. Nhưng từ trước đến nay cô và tất cả những ngưá»i khác chỉ nhìn sá»± váºt theo những lát cắt như trong má»™t ma tráºn, bị những đưá»ng mê cung chặn đứng để dồn và o ngõ cụt. VÄ© cảm thấy phấn chấn. Ãá»™t nhiên cô nhá»› ra Ä‘iá»u gì đó mà mình phải là m. Tiếng sáo. Phải rồi, tiếng sáo. Tiếng sáo đã im bặt từ lúc nà o nhỉ? Từ lúc VÄ© ở trong con đưá»ng mòn, trên sân trước, hay khi cô vừa tìm thấy lá»i giải đáp cho ma tráºn. Cô đã quên khuấy mất cái đã dẫn mình đến đây. VÄ© vòng ra sân trước. Cô tiến vá» phÃa cánh cá»a duy nhất Ä‘ang khép há». Má»›i chạm nhẹ lên lá»›p gá»— sần sùi, cô đã thoáng rùng mình. Ngôi nhà tồn tại từ bao thế ká»· và như má»i ngôi nhà cổ khác, nó đã chứng kiến má»i hỉ ná»™ ái ố cá»§a kiếp ngưá»i, niá»m vui, ná»—i buồn, tình yêu, sá»± thù địch, sá»± sống, và cả cái chết. Nó in dấu ấn cổ xưa lên từng vách tưá»ng nhà , lần gá»— mục ải, những mảng đá rêu phong và VÄ© cảm thấy dưá»ng như ngần ấy thứ cÅ©ng có linh hồn. Trong ngôi nhà rá»™ng lá»›n nà y, sau cánh cá»a nà y sẽ là cái gì? VÄ© bồn chồn. Cô ná»a muốn đẩy cánh cá»a, ná»a muốn quay trở lại. Nhưng tiếng sáo kỳ lạ kia, rất có thể phát ra từ phÃa ngôi nhà . Linh cảm khiến cô tin chắc thế. VÄ© ấn nhẹ cánh cá»a gá»—. Nó kẹt má»™t tiếng ghê rợn. Biết đâu, sau và i trăm năm, VÄ© lại là ngưá»i đầu tiên chạm tay lên những thá»› gá»— mục nà y. Cô thoáng thấy phÃa bên trong tối om, má»™t thứ mùi ảm đạm phả ra. VÄ© ẩy mạnh cánh cá»a, ánh sáng chiá»u muá»™n toả và o trong phòng. Là má»™t sảnh đưá»ng, từa tá»±a như váºy. Căn phòng nà y rất rá»™ng, sảnh được lát đá. Ngoà i mấy chiếc cá»™t đứng, không còn gì cả. Hai phÃa tưá»ng bên cạnh còn hai căn phòng nữa, Ä‘á»u được đóng kÃn, và trước mặt VÄ© là má»™t cánh cá»a cÅ©ng kÃn bưng. Cô ngần ngừ đôi chút rồi đặt tay lên cánh cá»a. Nó tá»± động mở ra dù lá»±c đẩy cá»§a VÄ© rất nhẹ. Mắt cô đã quen dần vá»›i bóng tối, tuy nhiên cái hà nh lang tối om trước mặt mà cô vừa nhìn thấy khiến VÄ© không muốn bước tiếp. Dá»c hà nh lang là những cánh cá»a mở và o các căn phòng. Cô nÃn thở. Trong từng căn phòng vẫn còn nguyên những hòm xiểng, giưá»ng tá»§, và cả bà n uống nước. Cô không có can đảm bước và o bên trong. Ãây là má»™t ngôi nhà chết, hiển nhiên thế, nhưng vẻ chết chóc cá»§a nó rất khác thưá»ng. Nó không ở trạng thái tÄ©nh. Trái lại, nó sống động như thế những linh hồn vẫn Ä‘ang cố bám lấy từng món đồ váºt quen thuá»™c cá»§a mình. VÄ© Ä‘i dá»c theo hà nh lang. Cô cố tránh không nhìn và o bên trong. Thá»±c ra, nếu ngôi nhà nà y nằm ở trung tâm thà nh phố, chắc chắn nó sẽ trở thà nh má»™t viện bảo tà ng lịch sá» quý giá tấp náºp kẻ ra ngưá»i và o, nhưng ở đây, giữa khu rừng vắng lặng nà y, nó ẩn hiện má»™t vẻ gì đó rất khó gá»i tên. Tháºm chÃ, những đồ đạc khiến bá»n đạo tặc ắt sẽ mừng rỡ vá» má»™t khoản há»i thu được từ món đồ cổ cÅ©ng vẫn nằm nguyên đây, không suy suyển. VÄ© vô cùng băn khoăn, cô đã Ä‘i đến cuối dãy hà nh lang và đứng im lặng trước cánh cá»a. VÄ© ngoái đầu lại. Vệt nắng yếu á»›t khiến khung cá»a hằn thà nh má»™t ô vuông buồn thảm. Cánh cá»a trước mặt cô, trái lại, có hẳn má»™t then cà i bằng gá»—. Cô nhấc chiếc then lên. Cánh cá»a báºt ra, và ánh sáng, đã quay trở lại.
VÄ© tiến lên phÃa trước, cô đã đứng ở trung tâm cá»§a sân giữa. Trong nà y, có lẽ vì không được lát đá nên cá» má»c um tùm. PhÃa góc tưá»ng nhà , tháºm chà cây và cá» dại đã má»c lút táºn đầu ngưá»i. Trước mặt VÄ© vẫn còn má»™t dãy nhà ngang nữa cÅ©ng Ä‘á»u đóng kÃn cá»a. Tất cả những căn phòng quay mặt ra sân giữa Ä‘á»u có cá»a sổ. Thì ra chá»§ nhân cá»§a ngôi nhà đã khôn ngoan lấy hướng ánh sáng từ sân giữa, còn phÃa bốn mặt bên ngoà i gần như bị bÃt kÃn. Ngôi nhà mang vẻ quyá»n uy nhưng cÅ©ng đầy cảnh giác. Tại sao lại thế? Chẳng phải kiến trúc nhà cá»a cÅ©ng phản ánh phần nà o tÃnh cách cá»§a chá»§ nhân hay sao. Chẳng có ai ở chốn nà y, đương nhiên là thế. Cô và o đây là m gì. Cô không tìm thấy ngưá»i thổi sáo. Tất nhiên, chẳng ai Ä‘iên gì ngồi thổi sáo giữa ngôi nhà đượm mà u chết chóc nà y. VÄ© dợm bước định quay ra. Nhưng cô chợt thấy ngưá»i gai lạnh. Có má»™t CÃI GÃŒ ÄÓ Ä‘ang quan sát cô từ tầng hai cá»§a dãy nhà ngang phÃa sau. Má»™t đôi mắt đằng sau ô cá»a Ä‘en ngòm trên kia. Cùng lúc đó, có tiếng cưá»i ré lên man dại rồi những tiếng hú đồng loạt thà nh trà ng dà i lan toả và o giữa đại ngà n. VÄ© quay ngưá»i và lao thẳng qua dãy hà nh lang tối tăm. Nhưng… má»™t lần nữa, cô cảm thấy như không còn sức lá»±c. Cô suýt va phải má»™t cái bóng, đã lặng lẽ đứng giữa sảnh đưá»ng tá»± bao giá». VÄ© hét lên, và tá»±a ngưá»i và o bức tưá»ng đá lạnh toát. Cái bóng Ä‘en sẫm in trên khung cá»a khẽ cỠđộng và tiến gần vá» phÃa VÄ©.
- Cô là m gì ở đây?
- …
- Cô bị sao váºy?
Cái bóng liên tục há»i VÄ© bằng âm vá»±c lÆ¡ lá»› giống hệt Ráy. Cô gần như đã mất tri giác. Nó di chuyển sát đến gần VÄ© và lúc nà y cô có thể nháºn ra đó là má»™t ngưá»i phụ nữ còn rất trẻ, trang phục cÅ©ng giống hệt Ráy, chỉ có Ä‘iá»u khuôn mặt vô cùng xinh xắn và có nét gì đó quen thuá»™c. Má»i phụ nữ trong bản nà y Ä‘á»u na ná nhau thì phải.
- Cô bị sao váºy? - Ngưá»i phụ nữ nhắc lại.
VÄ© không thể cất lá»i rằng ngôi nhà quái dị nà y, ánh mắt Ä‘ang Ä‘eo Ä‘uổi cô trên kia, tiếng cưá»i ré man dại vừa rồi và chÃnh cái cách đứng bất động cá»§a cô ta đã khiến VÄ© kinh hãi. Cô ta vá»™i và ng cúi xuống chân VÄ©.
- Tôi hiểu rồi.
VÄ© nhìn xuống chân mình, máu từ má»™t vết thương má»›i há miệng Ä‘ang tuôn ra không ngừng. Bây giá» cô má»›i cảm thấy Ä‘au. VÄ© lá» má» nhá»› ra rằng cô vừa bị vấp và o báºu cá»a lúc Ä‘iên cuồng chạy và o đây. Ngưá»i phụ nữ kéo cô ra sảnh đưá»ng bằng đôi tay lạnh toát. Chị ta lại chạy và o má»™t căn phòng và lấy ra chiếc ghế để VÄ© ngồi lên đó.
- Cô ngồi xuống đây, tôi băng cho.
Chiếc ghế lạnh cóng như được chôn dưới đất cả thế ká»·. Ngưá»i phụ nữ hạ chiếc gùi Ä‘ang Ä‘eo trên lưng và mở nó ra. Má»™t mùi quen thuá»™c toả ra ngai ngái. Chị ta lấy má»™t túm lá mà u Ä‘en, nhai nhá» rồi rắc lên vết thương cá»§a VÄ©. Ngay láºp tức, máu đã cầm ngay lại. Bất thần, má»™t tiếng cưá»i ré man dại thứ hai vá»ng lại từ sân giữa. Mặt VÄ© cắt không còn há»™t máu. Ngưá»i phụ nữ trẻ ngước lên hÆ¡i mỉm cưá»i.
- Cô sợ cái đó? Äấy là loà i chim Chết, chúng bị xua Ä‘uổi ở bất kỳ bản nà o chúng bén mảng đến nên chỉ dám trú ngụ ở những nÆ¡i hoang vắng.
- Tiếng kêu sợ quá.
- Tiếng kêu cá»§a nó không mang lại Ä‘iá»m là nh. Chúng tôi Ä‘á»u cho rằng nếu ai đã nghe phải tiếng kêu cá»§a chim Chết, nghÄ©a là không lâu sau đó ngưá»i ấy sẽ gặp phải chuyện chết chóc.
- Chị có sợ không?
Ngưá»i phụ nữ mỉm cưá»i, thắt chặt lại miếng dây buá»™c bằng vải mà u chà m trên vết thương cá»§a VÄ© rồi đứng lên.
- Cô và o đây là m gì?
- Tôi Ä‘i tìm… - VÄ© chợt chững lại vì nhìn thấy má»™t cây sáo là m bằng trúc rất đẹp thò ra từ miệng gùi cá»§a ngưá»i phụ nữ xa lạ. - Chị là ngưá»i thổi sáo đấy à ?
- Cô đã nghe thấy?
- Sao chị cứ thổi một bản duy nhất thế?
- Tôi chỉ biết mỗi bản ấy. Pổ* dạy lại cho tôi.
- Tôi chưa nhìn thấy chị bao giá». Chị không phải ở trong bản cá»§a Ráy.
- Tôi ở bản bên cạnh, cách đây má»™t quả núi. Äi hái lá thuốc qua thấy cá»a nhà mở, má»›i và o xem có ai lại đến nÆ¡i heo hút nà y.
Khuôn mặt ngưá»i phụ nữ loang lổ trong ánh chiá»u chạng vạng hắt và o căn nhà cổ. Chị ta chắc chạc tuổi VÄ©, nhưng khuôn mặt vừa có vẻ quyết Ä‘oán lại vừa nén nhịn. Nhìn chung là má»™t khuôn mặt đẹp, vá»›i đôi mắt Ä‘en mà đôi lúc nhìn thẳng và o VÄ©, hầu như đã khiến cô vừa xót xa, vừa e ngại, nó thoáng má»™t nét gì đó tuyệt vá»ng. Chị ta không giống Ráy, bà n tay hái thuốc vất vả không há» chai sần, và má»i dáng vẻ, Ä‘á»u không há» giống những ngưá»i dân bản u mê, ngu dốt. Chà Ãt, chị ta cÅ©ng nói tiếng Kinh rất giá»i, còn sõi hÆ¡n cả Ráy.
- Ngôi nhà nà y trước cá»§a ai váºy chị, mà sao đồ đạc vẫn còn nguyên. Nếu ở dưới đồng bằng thì trá»™m cướp đã và o lấy Ä‘i từ hà ng trăm năm nay rồi. – VÄ© không muốn nhìn lâu và o đôi mắt xa lạ ấy, đà nh há»i má»™t câu mà cô biết rồi.
- Cá»§a dòng há» Quách. Không trá»™m cướp nà o dám đụng và o đồ đạc cá»§a ngôi nhà nà y. Ngưá»i ta cho rằng má»™t khi ngôi nhà đã bị ma ám, thì má»i đồ đạc Ä‘á»u không chứa đựng Ä‘iá»u gì tốt là nh.
- Ma ám? – VÄ© mở to đôi mắt. Cô vá»™i rá»i khá»i chiếc ghế gá»— vẫn lạnh toát từ nãy đến giá», và dưá»ng như nó đã truyá»n cả hÆ¡i lạnh sang cô. VÄ© thấy khắp ngưá»i á»›n lạnh.
- Trước, ngôi nhà nà y là cá»§a trưởng bản há» Quách. Má»™t dòng há» hùng mạnh nhất vùng nà y vá»›i gia tá»™c và kẻ hầu ngưá»i hạ đông đúc. Xưa kia ngưá»i há» Quách đầu tiên đặt chân đến đất Mưá»ng đã thu phục hầu hết các bản Mưá»ng xung quanh. Ông ấy thể hiện rõ quyá»n lá»±c, lại không phải là ngưá»i Mưá»ng, nên má»i dân bản Ä‘á»u căm ghét. Nhất là khi tất cả cá»§a cải và những cô gái xinh đẹp trong bản Ä‘á»u rÆ¡i và o tay nhà há» Quách. Nhưng má»™t lần, ông ta đã phạm phải má»™t sai lầm không thể tha thứ là giết hại ngưá»i nô bá»™c bản xứ trung thà nh nhất chỉ vì ngưá»i vợ xinh đẹp cá»§a anh ta. Như vá»›i má»i ngưá»i vợ lẽ khác, ông ta nhốt cô gái và o má»™t trong những căn phòng nà y… - Ngưá»i phụ nữ chỉ và o dãy hà nh lang giỠđã tối Ä‘en vì ánh chiá»u tà n ngoà i sân giữa cÅ©ng không thể xâm nháºp qua những bức tưá»ng đá nặng ná». – Nhưng, ông ta không há» biết rằng, linh hồn cá»§a cô ta đã không còn nằm trong thể xác cá»§a cô ta nữa kể từ khi bị giam giữ trong căn phòng kia. Cô ta nuôi giữ ý định trốn thoát và trả thù. Ai cÅ©ng biết nhà há» Quách sở hữu má»™t gia sản khổng lồ mà ông ta tÃch trữ từ chÃnh những tráºn chÃnh chiến qua các là ng bản. Và dÄ© nhiên, để đảm bảo an toà n cho kho báu cá»§a mình, ông ta giấu nó ở má»™t nÆ¡i mà chỉ mình ông ta biết. Bất cứ má»™t ngưá»i vợ hay ngưá»i con trai nà o cá»§a ông Ä‘á»u không được biết tà tung tÃch nà o vá» kho báu nà y. Nhưng, cô gái kia là má»™t phụ nữ khôn ngoan. Không biết bằng cách nà o cô ta đã lần ra dấu vết cá»§a kho báu và má»™t ngà y nỠđã tìm cách trốn thoát được đến đó. Chắc hẳn cô ta đã tÃnh toán sẽ trốn khá»i bản vá»›i tất cả kho báu kia. Nhưng không may, má»™t trong những ngưá»i con gái cá»§a trưởng bản há» Quách đã phát giác ra Ä‘iá»u đó và tố cáo vá»›i Pổ. Váºy là ngưá»i đà n ông đầy những mưu mẹo và thá»§ Ä‘oạn đủ để thu phục tất cả những gì trở thà nh chướng ngại váºt trên đưá»ng Ä‘i đã xuất hiện rất đúng lúc ở cái nÆ¡i mà ngoà i ông ta giỠđã có thêm má»™t ngưá»i thứ hai nữa cÅ©ng biết. Ông ta đâm cô gái vá»›i hà ng trăm nhát dao khắp ngưá»i và rải máu cô ta lên khắp kho báu. Ông ta cÅ©ng công khai Ä‘iá»u đó vá»›i má»i dân bản để răn Ä‘e những ai nuôi ý định dại dá»™t đó lần thứ hai.
- Sao chị biết rõ má»i chuyện thế? -VÄ© khoanh chặt thêm đôi tay trước ngá»±c như tá»± mình che chở cho mình. Cô không có can đảm nghe thêm bất kỳ câu chuyện nà o vá» những chá»§ nhân cá»§a ngôi nhà mà cô Ä‘ang đứng trong đó. VÄ© cảm thấy như há» Ä‘ang tụ cả vỠđây và đứng xung quanh cô.
- Bất kỳ ngưá»i dân nà o ở quanh vùng Ä‘á»u biết rõ câu chuyện nà y. Vì thế há» không bao giá» dám bén mảng qua đây kể cả và o ban ngà y.
- Nhưng cô ta có chết ở đây đâu mà bảo ngôi nhà nà y bị ma ám. – VÄ© cưá»i nhạt và nhìn quanh ngôi nhà vẻ bồn chồn. Cô Ä‘ang muốn chấm dứt câu chuyện khó chịu nà y.
- Nó bị ám bởi má»™t lá»i nguyá»n.
- Lá»i nguyá»n?
- Trước khi bị giết chết, cô ta đã có má»™t lá»i nguyá»n vô cùng khá»§ng khiếp và tà n ác. Kể từ đó những bóng ma đã bao phá»§ ngôi nhà nà y. Dòng há» Quách bị diệt vong dần dần.
- Lá»i nguyá»n đó là gì?
- Muá»™n quá rồi, cô nên vá» cho kịp kẻo trá»i tối. Khu vá»±c nà y không có lợi cho cô. - Ngưá»i phụ nữ có vẻ lo lắng cho VÄ© khi nhìn ra ánh nắng quái đã hầu như không còn sức lá»±c để vun nốt những vệt nắng tà n lên mảng sân lát đá.
- Lá»i nguyá»n đó là gì? – Cô gái nÃu chặt ngưá»i phụ nữ Ä‘ang Ä‘eo lại chiếc gùi lên vai.
- Ngà i đã an bà i. - Chị ta ngá»a cổ lên trá»i nói má»™t câu mà VÄ© đã nghe ở đâu đó rồi. – Nhưng cô hãy bảo trá»ng. Cô vá» ngay Ä‘i. NÆ¡i nà y không tốt cho cô. Cô, và cả gia đình cô, hãy quay trở vá» thà nh phố.
Ngưá»i phụ nữ trẻ, đã rảo bước ra cá»a, quay đôi mắt Ä‘en sẫm lại nhìn VÄ©. Cô hoà n toà n không nhìn rõ đôi mắt cá»§a cô ta nhưng rõ rà ng cảm thấy có nét thù địch trong đó. “Chị nói Ä‘i, lá»i nguyá»n đó là gì?†– Cô van xin, nhưng ngưá»i phụ nữ Ä‘i vá»™i ra ngoà i sân, chiếc váy Ä‘en cá»§a cô ta hầu như hoà lẫn bóng chiá»u. Khi VÄ© Ä‘uổi theo ra ngoà i, ngưá»i phụ nữ bà ẩn đã biến mất. VÄ© ngÆ¡ ngác, cô nhá»› lại những câu chuyện cá»§a Ráy. Lá»i nguyá»n, dòng há» Quách, những ngưá»i phụ nữ chưa chồng thắt cổ tá»± tá», lẽ nà o… như váºy nghÄ©a là … những chá»§ nhân cá»§a ngôi nhà đá ong thứ chÃn chÃnh là háºu duệ cá»§a dòng há» Quách. Nhưng… lá»i nguyá»n đó là gì?
Chú thÃch: Pổ: tiếng Mưá»ng nghÄ©a là “cha, bốâ€
Tà i sản cá»§a Mèo Äa Tình
Last edited by khungcodangcap; 23-12-2008 at 05:54 PM .
23-12-2008, 02:07 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương VI:
Không dấu vết
Khi Bách lách được Ä‘uôi xe qua bãi Ä‘áºu, ngưá»i bảo vệ rảo bước vá» phÃa anh “Anh Bách, anh có thưâ€. Bách Ä‘ang lúng túng vá»›i má»™t tay là mÅ© bảo hiểm và táºp tà i liệu, má»™t tay loay hoay vá»›i ghi đông xe, đà nh cưá»i cầu tà i “Ờ, cáºu nhét và o túi áo cho tá»›â€. Bách cá»±c chẳng đã để bà n tay đầy gân xanh luồn và o ngá»±c áo mình và giữ yên đấy lâu hÆ¡n mức thưá»ng lệ. Anh cố nén khó chịu, “Ờ, cảm Æ¡n cáºuâ€. – “Không có gì, anh Báchâ€, gã kia tá»§m tỉm. Gã bảo vệ nà y bị cả phòng ghét cho dù đã và i lần anh cố thanh minh cho gã, như lúc chiá»u hôm qua chẳng hạn.
- Không phải đâu, hôm nỠcũng thấy có cô nà ng ngồi cạnh.
- Chị gái nó đấy, thỉnh thoảng ở quê lên thăm thằng em, mà cá»› là m sao đằng ấy cứ phải thanh minh cho nó. Hay cùng há»™i cùng thuyá»n mất rồi. - Tay Mạnh thò cái đầu bù xù ngó táºn mặt Bách đầy khiêu khÃch. Thỉnh thoảng hắn hay gá»i Bách là “đằng ấy†má»™t cách cà khịa.
- Thì… tôi đoán là nó cũng có bạn gái, thế thôi.
- Thôi, sá»›m muá»™n gì đằng ấy cÅ©ng phải thừa nháºn Ä‘i. Không thì tốt nhất là hôm nà o là m lá»… để anh em trong phòng cùng… kiểm tra.
- Kiểm tra cái đếch gì, ông có giá»i thì đưa vợ ông ra đây thá». - Mặt Bách nóng bừng. Anh rất hiếm khi tá» ra mất kiá»m chế trước mặt ngưá»i khác.
- À, tao Ä‘ang đùa nhé, còn mà y có gay giống thằng Hoan bảo vệ hay không thì mặc xác mà y, cấm có nói đụng đến vợ tao. - Mạnh gạt khay tách trên bà n khiến chỉ sém hai phân nữa là tan tà nh trên ná»n đất.
- Thôi thôi, Ä‘ang đùa vui vẻ mà , trưa nay hai cáºu lại quá chén rồi. - Bình chen và o giữa cưá»i cầu hòa. - Huy rót cho các anh hai má»—i ngưá»i má»™t tách trà mà y.
Huy rót trà nóng ra chén và đẩy táºn giữa bà n. “Các ông nói nhá» nhá» thôi. Tôi vừa thấy sếp Ä‘i qua phòng. Chiá»u nay lại có chuyện nghiêm trá»ng đây.†Huy đã mừng thầm vì câu chuyện kết thúc sá»›m. Bất cứ khi nà o những câu tán dóc đưa đẩy chá»§ đỠvá» Bách là thế nà o Huy cÅ©ng bị liên lụy. Cả Huy và Bách Ä‘á»u chưa vợ, và mối quan hệ đặc biệt cá»§a há» hiếm khi thấy bóng dáng phụ nữ bên cạnh khiến những tay hình sá»± bá»— bã, cao to, râu ria hà ng tuần quên không cạo thưá»ng lôi ra là m đỠtà i những lúc trà dư tá»u háºu. Mạnh lại lẩm bẩm thêm câu nữa khiến lần nà y chÃnh Bách gạt tung hai tách nước trà xuống đất. Bình cuống lên, giá»ng có vẻ lo lắng “Tôi báºt Ä‘iá»u hoà lên cho các ông nhá. Chiá»u nay nhiá»u việc lắm. Sao các ông nóng thếâ€. Bình là tay hà i hước nhất phòng, thái độ luôn má»m má»ng ngay cả khi tiếp xúc vá»›i lÅ© đầu trâu mặt ngá»±a. Ãúng lúc đó Huy kéo Bách ra ngoà i “Chiá»u nay tôi Ä‘i công tác, cáºu cho tôi vay Ãt tiá»nâ€. Bách trố mắt. Huy chưa bao giá» vay Bách tiá»n. Trong số những đồng nghiệp cá»§a phòng, mà cÅ©ng có thể là trong lịch sá» ngà nh cảnh sát hình sá»± cá»§a thà nh phố, chưa có ai sống vương giả như Huy. Bách thân vá»›i Huy từ bé, cùng há»c má»™t trưá»ng tiểu há»c, rồi lần lượt trung há»c, đại há»c ngà nh an ninh. Nghá» nghiệp cá»§a Huy và Bách chẳng sung sướng gì. Huy chá»n cái nghá» nhá»c nhằn nà y cÅ©ng là vì Bách. Nhà cáºu ta có và i cái biệt thá»± cá»§a cha ông để lại. Sau má»™t thá»i gian bị thu hồi vì chÃnh sách cÅ©ng đã được trả lại và cáºu nghiá»…m nhiên chiếm lÄ©nh má»™t căn. Huy chỉ còn má»™t bà mẹ Ä‘ang sống vá»›i ông bố dượng già u sụ ở bên Pháp, thà nh thá», Bách gần như là ngưá»i thân duy nhất cá»§a Huy trong cái thà nh phố nà y.
- Cáºu định vay bao nhiêu?
- Năm chục.
- Năm chục gì?
- Năm chục triệu.
- Trá»i đất. Tôi là m gì có ngần ấy tiá»n ở đây. Mà tiá»n ở ngân hà ng cá»§a cáºu đâu hết rồi.
- Mẹ tôi gá»i rồi, nhưng tiá»n chưa vỠđến nÆ¡i. - Huy áºm ừ.
- Mà cáºu cần tiá»n để là m gì?
- Tôi có tà việc. Thôi, cáºu không có để tôi tÃnh cách khác.
Nói xong, Huy bá» thẳng lên gác. Bách biết trong số hà ng chục căn phòng trên ấy, Huy sẽ và o phòng nà o. Ở đây, chỉ có Huy là ngưá»i được ra và o nÆ¡i ấy thản nhiên nhất. Ãôi lần, trong má»™t khoảnh khắc nà o đó, Bách thấy ghen tị vá»›i Huy. Cáºu ta theo Ä‘uổi nghá» nà y không phải vì sở thÃch như Bách, mà thá»±c ra là muốn theo Ä‘uổi trá»n vẹn má»i sở thÃch cùng Bách, nhưng cái tố chất tiá»m ẩn ở má»™t góc khuất nà o đó trong con ngưá»i Huy khiến trá»±c giác cá»§a cáºu ta luôn nhạy bén vá»›i những góc tối cá»§a tá»™i ác. Và từ ngà y bước chân và o ngà nh, có và i thứ ở Huy đã thay đổi hẳn. Cáºu ta luôn hà nh động má»™t mình, quyết Ä‘oán và dần dần trở nên say nghá» hÆ¡n cả Bách. Tất cả phòng Ä‘á»u thấy má»™t Ä‘iá»u rõ rà ng rằng Huy được sếp ưu ái. Bách chưa bao giá» dám đứng trước mặt con ngưá»i khắc nghiệt ấy mà thản nhiên như đứng trước má»™t ngưá»i cha hay má»™t ngưá»i đồng nghiệp. Cái khoảng cách vô hình nà y không có đối vá»›i Huy. Chiá»u hôm qua, Huy thông báo rằng sẽ có chuyện nghiêm trá»ng, nhưng cả phòng chá» mãi không thấy chiếc máy ná»™i bá»™ reng lên tiếng nà o. Chợt nhá»› đến Huy, Bách bấm và o số quen thuá»™c. Kể từ lúc Huy lên phòng sếp, đã má»™t ngà y trá»i, Bách không nhìn thấy mặt cáºu ta. Máy đổ chuông từng hồi dà i, Bách kiên nhẫn đếm đủ đến hồi chuông thứ chÃn thì cất máy và o túi. Anh vừa lÄ©nh lương, và rất muốn rá»§ Huy ra quán bia đầu phố. Chá»— đấy là nÆ¡i tụ táºp cá»§a cả phòng, và và o cái ngà y vui vẻ nà y, hẳn nhiên Bách sẽ gặp đủ mặt những đồng nghiệp cÅ©ng Ä‘ang muốn đốt Ãt tiá»n má»n ở đó.
Bách dựng xe, lễ mễ ôm mũ và túi len qua những dãy bà n đông đúc. Anh nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc và thở phà o khi không bắt gặp cái đầu bù xù của Mạnh.
- Ngồi xuống Ä‘i, lần sau bá» mÅ© ngoà i xe cho đỡ kinh. Ãạo tặc nà o ở cái thà nh phố nà y dám cuá»—m mÅ© cá»§a các bố, nhỉ. - Bình nhưá»ng cho Bách cốc bia sánh và ng vừa má»›i rót.
- Mạnh đâu rồi? - Bách vỠbâng quơ.
- Qua bây giỠđấy. Nó Ä‘i đón vợ vá» rồi quay lại. Chiá»u thứ sáu mà phải khổ thế. Còn thằng Huy đâu rồi?
- Tôi không biết. Từ hôm qua đến giỠkhông gặp.
PhÃa đối diện, Quyết và Giang yên lặng quan sát Bách, vẻ dò há»i.
- Mấy tháng trá»i nay Huy lÄ©nh vụ gì, cáºu có biết không?
- Chịu, nó có nói đâu.
- Cáºu không biết thì còn ai biết. - Quyết nâng cao cốc bia lên vẻ nghi ngá» thấy rõ.
- Thôi, uống, đặc vụ chìm là cái để các cáºu buôn dưa lê ở đây đấy à . - Bình vươn thẳng cánh tay vá»›i cốc bia Ä‘ang sá»§i bá»t.
- Ãặc vụ gì? Sao cáºu biết? - Cả ba ngưá»i mở to mắt nhìn Bình chỠđợi.
Bình uống cạn cốc bia, vẻ ngơ ngác:
- Ãặc vụ nà o, tôi có biết đâu. Cả phòng ai cÅ©ng biết thằng Huy Ä‘ang là m vụ gì đó đặc biệt, còn vụ gì thì là m sao tôi biết được.
- Muốn biết phải há»i cái Ä‘uôi cá»§a nó chứ há»i Bình là m sao biết.
Bách ngẩng lên. Kẻ nói câu khó chịu đó không ai khác ngoà i má»™t trong hai ngưá»i vắng mặt mà Bách vừa nhắc đến. Mạnh thản nhiên nhấc cốc bia cá»§a Bách uống má»™t hÆ¡i gần đáy cốc.
- Khát quá, vợ con khổ tháºt. Cứ như tụi Huy, Bách vá»›i Hoan thà nh ra lại sướng. - Mạnh lúc lắc cái đầu ra Ä‘iá»u chán nản.
Và i ngụm bia khiến mặt Bách nóng bừng. Há»… lần nà o Mạnh cất lá»i là y như rằng Bách muốn vả và o cái mặt đầy thịt kia. Từ ngà y Mạnh chuyển vá» phòng, tâm trà Bách lúc nà o cÅ©ng đảo lá»™n lên. Bách cho rằng Mạnh là tay ăn bẩn. Hắn giao du vá»›i đủ loại anh chị và thân thiết trên mức bình thưá»ng. Mạnh chi tiêu nhiá»u hÆ¡n đồng lương cho phép và có má»™t cái táºt rất khó chấp nháºn. Bất kể má»™t mùi hÆ¡i đà n bà nà o phả qua Ä‘á»u khiến khuôn mặt hắn thay đổi hẳn. Nước da tai tái chuyển thà nh đỠá»ng và đôi mắt hấp háy rất đáng ghét. Ãến má»™t ngà y, Bách thấy Mạnh luồn tay và o ngá»±c áo con bé 18 tuổi trong má»™t đưá»ng dây cá độ Ä‘ang ngồi dúm dó tại phòng tạm giam thì anh chịu hết nổi. Không nén được, Bách phun nước bá»t và o má»™t góc nhà . Mạnh nhăn nhở “Chỉ có gay như cáºu thì má»›i chịu đựng đượcâ€. Kể từ hôm đó, Mạnh đổ riệt cho Bách cái tiếng gay, và khi Huy lên tiếng bênh vá»±c thì hắn cưá»i phá lên. “Tá»› nghi ngá» mấy cái báºn hai cáºu chung phòng trên biên giá»›i lắm. Nhiệm vụ phân má»—i ngưá»i má»™t phòng, cÆ¡n cá»› gì mà các cáºu lại chuyển phòng sang nhauâ€. Tất cả Ä‘á»u công nháºn lá»i Mạnh nói có phần nà o đúng. Hôm ấy cả phòng bị Ä‘iá»u lên phÃa Bắc nháºn nhiệm vụ. Theo đúng kịch bản, má»—i ngưá»i phải ở má»™t phòng, nhưng ná»a đêm Huy bị sốt cao. Cáºu ta khát nước và bò ra hà nh lang đúng lúc Bách cÅ©ng ra ngoà i hút thuốc. Anh không yên tâm khi để Huy nằm má»™t mình nên lén chuyển phòng sang chăm sóc bạn. Sau nà y, Bách có thanh minh việc đó nhưng không ai tin, và cà ng giải thÃch cà ng bị đồng nghiệp nghi ngá». HÆ¡n nữa, chưa ai thấy Huy và Bách xuất hiện cùng má»™t ngưá»i bạn gái bao gìơ. Ãiá»u đó cà ng khiến cái tin đồn Bách, Huy và Hoan bảo vệ cùng há»™i cùng thuyá»n là có tháºt.
Äến cốc bia thứ tám thì Bách cảm thấy hÆ¡i hoa mắt. Anh cố táºp trung và o tán cây hoa sữa la đà trước cổng quán nhưng chỉ thấy má»™t mà u tối sẫm.
- Tôi có việc phải vỠđây.
- Vá» là m sao được. - Mạnh túm chặt cổ tay Bách - Cáºu vợ con chả có, mà từ hồi tôi chuyển và o phòng nà y má»›i thấy má»™t tối thứ sáu được rảnh việc, cáºu lại định bá» anh em đấy há»?
- Äúng rồi, má»›i có hÆ¡n chÃn giá» mà . - Cả đám nhao nhao lên phản đối.
Bách không còn cách nà o khác, nhưng anh nhất định không uống thêm nữa. TÃnh kiá»m chế cá»§a Bách rất cao. Anh chưa bao giỠđể mình quá đà và o bất cứ việc gì. Bách uống nước lạnh ừng á»±c và chỉ ăn lạc rang. Nhưng cho đến táºn lúc đứng dáºy, Bách đã đếm thấy mình bị ép thêm hai cốc bia nữa.
- Các cáºu vá» nhá, chúc ngon giấc. – Bình nháy mắt.
- Chà o anh em, nghÄ© đến cái giưá»ng ở nhà là tôi lại thấy chán nản. - Mạnh là m má»™t nét mặt hà i hước mà Bách thấy rất đáng ghét.
Anh không chà o má»i ngưá»i mà đi thẳng đến chiếc xe dá»±ng chá»ng chÆ¡ ngoà i bãi Ä‘áºu, chiếc xe cuối cùng còn lại trên bãi. Bách nhảy tót lên xe và lao xuống vỉa hè, nhưng ngay láºp tức anh không nén được má»™t câu chá»i thỠđầy bá»±c dá»c. Anh đã cảm thấy bánh đằng sau sần sáºt như chỉ còn và nh va và o đá sá»i. Bách dá»±ng chân chống xuống và đứng khoanh tay. Rõ rà ng rồi, anh thở dà i bất lá»±c nhìn bánh xe xẹp lép. Hôm nay quả là má»™t ngà y không tốt là nh. Bách nhá»› lại câu chuyện kỳ quái sáng nay. Khi anh mở cánh cá»a á»p ẹp trông ra ngõ háºu, có má»™t váºt gì đó rất nặng chặn ở ngoà i. Căn há»™ cá»§a anh có hai cá»a ra và o nhưng thông thưá»ng anh và bà mẹ già chẳng bao giá» sá» dụng cổng háºu. Cổng ấy trông ra con hẻm đầy cống rãnh và những bức tưá»ng chạy dà i cá»§a hai khối nhà quay lưng và o nhau mặc nhiên dà nh má»™t thiên đưá»ng cho chuá»™t bá» và lÅ© ngợm xả kim tiêm. Nhưng mẹ anh Ä‘ang ngồi trước nồi nước dùng nghi ngút ở cổng trước, và mặc dù thèm muốn chết má»™t bát bún má»c quen thuá»™c và o buổi sáng, mặc dù phải bịt mÅ©i cho khá»i ói trước cái mùi xú uế Ä‘ang xông lên nồng nặc ở cổng sau, anh vẫn phải rón rén Ä‘i ra lối háºu. Mẹ anh, tối hôm qua đã chảy dà i nước mắt trên gò má xạm Ä‘en.
- Äôi khi con ngưá»i ta cÅ©ng phải biết từ bá» con ạ.
- Sống chết có số, con hai bác ấy là m kiểm lâm, liên quan gì đến nghỠcủa con.
- Trá»i.
Bà mẹ anh khóc tu tu. Bà luôn kiêng nhắc đến từ CHẾT, còn con trai bà thì thản nhiên như nhấp má»™t tách trà . Má»™t trong những ngưá»i hà ng xóm cá»§a anh vừa bị lâm tặc bắn chết tuần trước, và trước cái chết thê thảm cá»§a chà ng trai trẻ, lúc nà o bà cÅ©ng len lén nhìn đứa con trai độc nhất cá»§a mình. “BỎ NGHỀ†là má»™t từ mà Bách kiêng cữ chẳng khác nà o mẹ anh tránh từ “CHẾTâ€. Bách đã cố để không gây tiếng động nhưng cái váºt nặng sau cá»a cứ ỳ ra. Anh lấy hết sức bình sinh đẩy tháºt mạnh nhưng lần nà y cánh cổng nhẹ bá»—ng như chưa từng vướng mắc thứ gì. Bách bị mất đà lao thẳng đầu và o bức tưá»ng đối diện, má»™t bà n chân sụt xuống rãnh nước hôi hám Ä‘en ngòm. Anh kinh ngạc thấy má»™t ngưá»i đà n bà đội nón đã ngồi đấy từ bao giá». Có lẽ ban nãy bà ta án ngữ cánh cổng cá»§a anh và sau đó lại ngồi xÃch sang má»™t bên khiến Bách mất đà . Ngưá»i phụ nữ kỳ dị mặc bá»™ đồ Ä‘en rách nát, và cúi gằm mặt xuống đất khiến Bách không Ä‘oán được bà ta bao nhiêu tuổi. Anh khó chịu “Ngồi gá»n sang má»™t bên Ä‘i… chị kiaâ€. Bà ta ôm khư khư má»™t chiếc rổ phá»§ đầy giẻ vụn bẩn thỉu và vẫn không chịu nhúc nhÃch. Bà n chân đầy nước cống cá»§a Bách khiến anh Ä‘iên tiết.
- Bà ngồi gá»n sang má»™t bên để tôi đóng cổng.
- Tôi Ä‘ang bán hà ng. – Bà ta cất giá»ng khà n khà n như ngưá»i bệnh lâu ngà y.
- Hà ng gì? – Bách ngạc nhiên.
- Hay lắm, ở trong nà y. – Bà ta vẫn chúi mặt xuống cái rổ.
- Äâu? – Bách quên mất việc ngưá»i ta có thể bán buôn gì trong cái ngách bốc mùi nà y, nhưng phản xạ tò mò tá»± nhiên và bệnh nghá» nghiệp khiến anh dán mắt và o chiếc rổ kÃn mÃt. – Cho tôi xem.
Ngưá»i đà n bà dùng bà n tay trái tô đỠchót lần giở tỉ mỉ những lá»›p vải vụn, bà ta giở mãi, giở mãi má»™t cách tháºn trá»ng khiến Bách phát sốt ruá»™t. Và khi bà ta hé má»™t góc rổ, mùi ai ai bốc lên khiến anh muốn lá»™n má»a. Bách quát lên “Giở hẳn ra xem nà oâ€. Bà ta láºt toà n bá»™ đống giẻ rách lên và Bách thấy đầu óc quay cuồng. Nằm quây tròn trong rổ là má»™t lÅ© mèo đã chết cứng. Có má»™t con mèo mẹ và bốn con mèo chưa mở mắt nằm nhà y nhụa trong lá»›p máu còn tươi. Hoặc là con mèo mẹ vừa đẻ xong bà y con đã bị háºu sản hoặc mụ đà n bà nà y giết hết sạch lÅ© mèo. “Äồ bẩn thỉu, Ä‘i ra đằng kiaâ€. Tức thì mụ đà n bà ngẩng mặt lên, má»™t khuôn mặt ngang dá»c những vết rạch không ra mặt ngưá»i vá»›i những vệt máu Ä‘ang ứa từ hai bên mép. Bà n tay còn lại cá»§a mụ ta Ä‘ang đưa má»™t con mèo chết lên miệng. Bách vá»™i và ng đóng sáºp cá»a rồi chạy như ma Ä‘uổi ra đầu ngõ. Công việc lút đầu khiến anh quên tiệt câu chuyện khó chịu nà y nhưng trong tiá»m thức lúc nà o cÅ©ng cảm thấy má»™t Ä‘iá»u gì đó không vui.
Bây giá», khi đứng trước cái bánh xe thá»§ng và o lúc ná»a đêm, Bách má»›i nhá»› lại chuyện hồi sáng “Äúng là con mụ Ä‘iên đã ám quẻ mình suốt từ sáng đến giá»â€. Nếu bà mẹ mê tÃn cá»§a anh chứng kiến cảnh đó hẳn sẽ là m má»™t lá»… đốt vÃa linh đình sau khi kiên quyết nhốt anh trong nhà hẳn má»™t ngà y. Bách không tin và o những chuyện xui xẻo vô hình, nhưng đứng trước những việc bá»±c mình ngà y hôm nay, anh đà nh đổ riệt cho mụ Ä‘iên hồi sáng. Anh cúi xuống bánh xe xem xét, hòng tìm má»™t tia hy vá»ng mong manh, bất ngá» má»™t váºt trăng trắng rÆ¡i ra từ trong túi áo dốc ngược cá»§a Bách. Anh lượm cái váºt mà lúc chiá»u tay Hoan đã đút há»™ và o túi anh. Dưới ánh đèn đưá»ng, chiếc phong bì mà u trắng hằn lên má»™t dòng chữ đỠsẫm phÃa bên trong. Bách xé chiếc bao ngoà i. “Trại hoa Ä‘á»â€, những con chữ mà u hÆ¡i rợ nhưng được thiết kế rất mỹ thuáºt trên ná»n giấy mà thoạt nhìn qua đã biết là đắt tiá»n. “Giấy má»i khánh thà nhâ€. Bách ngạc nhiên mở trang trong “Trân trá»ng kÃnh má»i ông Phan Äăng Bách đến dá»± lá»… khánh thà nh Trại hoa đỠvà o ngà y thứ sáu, 7/6… Tiệc khánh thà nh sẽ được tổ chức… Sá»± có mặt cá»§a Quý ngà i… Chá»§ trang trại: Trần Hoà ng Lưu – Mai Diên VÄ©.†Trên bìa bốn là má»™t sÆ¡ đồ chỉ đưá»ng rất khoa há»c vá»›i má»™t cánh cổng mà u đỠđược khoanh tròn ở giữa và các mÅ©i tên liên hoà n xuất phát từ trung tâm thà nh phố. PhÃa góc dưới cùng là má»™t chữ viết bút bi đã cố gắng nắn nót “Em Sươngâ€. Bách quẳng chiếc giấy má»i và o đống rác mà chá»§ quán bia đã vun sẵn thà nh ụ to cạnh vỉa hè. Thằng Sương, má»™t gã ma cô dốt nát. Hắn lúc nà o cÅ©ng săn đón và má»i má»c Bách. Sương hÆ¡n Bách chừng 5 tuối nhưng luôn dùng danh xưng “anh Báchâ€. Và i lần, Bách nháºn được cú Ä‘iện thoại ghê tởm cá»§a Sương và sau đó thể nà o anh cÅ©ng trở thà nh kẻ đồng loã trong và i phi vụ bẩn thỉu cá»§a hắn. Äối vá»›i Bách, chỉ cần nhìn thấy má»™t kẻ móc túi trên ti vi hay má»™t thằng cha say rượu vượt đèn đỠmà không là m gì được là y như rằng anh có cảm giác mình cÅ©ng là kẻ tòng phạm. Thằng Sương lừa đảo, thằng Sương trốn thuế, thằng Sương là m đủ thứ không giấy phép, nhưng anh vẫn cần đến hắn, đến con đưá»ng hầm dẫn và o thế giá»›i cá»§a hắn. Có lần Huy đã kìm anh lại khi Bách nổi xung lên “Lần nà y nhất định tôi phải cho thằng đểu giả Ä‘i nghỉ suốt†– “Äừng, thằng Sương chỉ là thứ cò con, tôi đánh giá ngang vá»›i trá»™m vặt xóm liá»u. Cáºu còn cần đến nó†– “Ngần ấy chứng cứ, đủ để nó nghỉ ngÆ¡i và i năm chứ chả Ãtâ€. Huy tá»§m tỉm “Äừng cáu, thế cáºu chưa đổi được món há»i nà o à ?†– â€œÄÆ°á»£c má»™t cái công ty ma, mà nó chỉ Ä‘iểm cÅ©ng là vì có xÃch mÃch vá»›i thằng trùm kia, thà nh ra mình Ä‘i dá»n dẹp không công cho nó. Vụ nà y bên kinh tế há» và o chứ tôi cÅ©ng chả được dÃnh dáng gì. Äã thế hôm ná» phải can thiệp giúp má»™t thằng bạn cá»§a nó thoát được cái vụ bê bối trong quán bar. Nếu như tôi không nhúng tay và o, thì cái quán ấy được giải thể rồiâ€, Bách Ä‘au khổ. Và chỉ ná»™i việc anh lưu số cá»§a Sương và o trong Ä‘iện thoại đà ng hoà ng như bất kỳ mối quan hệ nà o cÅ©ng đủ để anh thấy khổ sở lắm rồi. “Xe thá»§ng lốp à ?â€, lão chá»§ quán bia nguệch mồm ngáp rồi chui tót lên chiếc Ford Lancer mà u ánh bạc sau khi buông ra má»™t câu xã giao. Bách thấy không gì tệ hÆ¡n thế. “Thế giá»›i nà y, toà n những kẻ đáng ghét. Äúng là con mụ Ä‘iên đã ám quẻ mình suốt từ sáng đến giá»â€. Anh ngồi lên xe. Phương án tốt nhất là qua nhà Huy ngá»§ nhá». Quãng đưá»ng vá» căn há»™ táºp thể cá»§a anh sẽ gấp mưá»i lần từ đây vá» nhà Huy. Bách nổ máy. Xe Ä‘ang được chạy bằng và nh. Anh đà nh hy sinh chiếc lốp nà y. Sáng mai, Huy sẽ đèo anh đến chá»— là m, chiếc xe nhân cÆ¡ há»™i sẽ được bảo dưỡng chỉnh tá». Anh cÅ©ng nhân cÆ¡ há»™i sá» dụng ké cái bồn tắm nước nóng rất xịn cá»§a Huy, ăn ké những đồ ăn rất ngon trong tá»§ lạnh mà cô bạn gái cá»§a Huy thưá»ng xuyên tÃch trữ trong đó, cô bạn gái tóc quăn nâu xinh đẹp mà Huy lúc nà o cÅ©ng giấu giếm, chỉ sợ Bách buồn.
Chiếc xe xịt lốp là m Bách đôi lúc lạng tay lái. Anh cảm thấy hÆ¡i nhức đầu và ruá»™t gan cồn cà o. Äó là kết quả cá»§a chục cốc bia khổng lồ và vốc lạc rang khô khốc. Bách Ä‘i rất cháºm, từ xa, anh đã nhìn thấy má»™t vầng sáng lấp lánh phÃa đầu con đưá»ng. Gió từ hồ táp lên mặt anh mát lịm. Trăng tròn trịa loáng lên mặt nước thà nh những quầng li ti lan toả. Quầng sáng hÆ¡i rung rinh là m Bách hoa mắt. “Chết tháºt, mình say rồi chăng. Lạy Chúa, chỉ còn và i trăm mét nữa thôi, đừng để con đổ gục giữa đưá»ngâ€. Mà mắt Bách như trÄ©u xuống. Anh cố táºp trung ý nghÄ© và o má»™t chá»§ đỠnà o đó. Mụ đà n bà điên. Những con mèo chết. Bà n tay đầy gân xanh cá»§a thằng Hoan. Cái ợ hÆ¡i thô thiển cá»§a tay Mạnh. Chiếc Ford Lancer mà u ánh bạc. Ụ rác. Trần Hoà ng Lưu. Mai Diên VÄ©.
Trần Hoà ng Lưu? Trần Hoà ng Lưu là gã nà o mà lại má»i anh. Bách thấy tỉnh táo được đôi chút. Anh tiếc là mình đã vứt Ä‘i tấm thiệp má»i khánh thà nh. Lẽ ra anh nên giữ lại tất cả những gì được trao và o tay mình như má»™t thói quen. Kỳ quặc tháºt. Anh chẳng vứt Ä‘i thứ gì bao giá». Äến thùng rác Bách cÅ©ng có ba chiếc, để phân loại rác dần dần. Má»i thứ bị tống và o thùng rác loại má»™t sẽ còn được bá»›i lên để soạn trước khi chui và o thùng rác cuối cùng và sống phần Ä‘á»i còn lại trong vòng quay cá»§a các bãi rác thải. Biết đâu Trần Hoà ng Lưu lại chẳng phải là má»™t thằng cha sở hữu và i sòng bạc tại gia khổng lồ, chuyên buôn bán hoá đơn đỠhay buôn láºu gá»— quý. Hình ảnh hai ngưá»i hà ng xóm già nua lịm Ä‘i trước bà n thá» ngưá»i con trai độc nhất khiến Bách thấy trà tưởng tượng cá»§a mình được phát huy đến cá»±c Ä‘iểm. Anh cho rằng gã Lưu nà o đó chẳng thuá»™c dạng hay ho gì. Váºy mà anh lại vứt toẹt cái giấy má»i kia Ä‘i. “Không lẽ mình quay lại để nhặt.†à tưởng nà y tháºm chà còn ngá»› ngẩn hÆ¡n việc vứt Ä‘i tấm giấy má»i kia. “Rõ là mụ Ä‘iên đã ám quẻ mình từ sáng đến giá»â€. Trần Hoà ng Lưu? Lưu? Bách tá»± nhiên thấy óc mình nhẹ bẫng. Anh nhá»› ra rồi. Chỉ là vì cái thiếp má»i ghi cả há» tên trang trá»ng là m xoá hẳn má»™t hình ảnh trong trà nhá»›. Bách đã từng bắt tay Lưu trong má»™t nhà hà ng Ả ráºp nghi ngút khói nằm trên khu phố cổ. Chắc chắn anh còn nhá»› Lưu, má»™t nhân váºt ấn tượng, sếp cá»§a thằng Sương. Lưu có mái tóc luôn tráºt tá»±, nước da rám nắng và nụ cưá»i cởi mở. Hôm đó có cả và i cô gái nồng nhiệt cá»§a tay Sương.
- Ãây là anh Lưu, sếp em, má»™t giám đốc trẻ danh tiếng, còn đây là anh Bách, bạn thân cá»§a em, má»™t cảnh sát hình sá»± đầy tà i năng, đã phá hà ng trăm vụ án lá»›n nhá». - Thằng Sương y như Ä‘ang diá»…n má»™t vở kịch tồi, quay sang vá»›i đám tóc dà i bên cạnh. - Hôm nay các em may mắn được là m quen vá»›i anh đây. Phước cho các em.
Lưu quay sang bắt tay Bách, vẻ không để ý đến những câu pha trò rẻ tiá»n cá»§a Sương .
- Rất vui được gặp anh. Sương đã kể vá» anh nhiá»u lần. Má»i anh chá»n vị thuốc.
Bách ngượng chÃn ngưá»i, rá»§a thầm thằng Sương. Thá»±c ra, nếu Sương có giá»›i thiệu anh thế hay tâng anh lên chÃn tầng mây Ä‘i nữa thì cÅ©ng không ai để ý ngoại trừ Bách. Từ lúc và o nghỠđến giá», những vụ án anh phá được chỉ là trò con nÃt cá»§a Bình, Giang, Quyết, Huy và tháºm chà cả Mạnh nữa. Phần lá»›n các vụ anh Ä‘á»u tham gia chung cùng cả nhóm. Cái giá»ng âm âm cá»§a ông sếp khắc nghiệt lại như gá»ng kìm xiết lấy hai thái dương Bách.
- Cáºu chưa thể là m việc độc láºp được.
- Em chưa hiểu?
- Cáºu có lòng nhiệt tình. Nhưng chưa có tố chất.
- Tố chất đó là gì, thưa sếp? - Bách nghiến chặt hai hà m răng lại.
Con ngưá»i khắc nghiệt không trả lá»i. Ông ta tá»§m tỉm cưá»i và nghe Ä‘iện thoại. Ông ta luôn luôn có Ä‘iện thoại, luôn luôn có việc phải là m và luôn luôn dừng cuá»™c nói chuyện lại ná»a chừng. Không biết đối vá»›i Huy, ông ta có nhấc Ä‘iện thoại, quay mặt vá» phÃa cá»a sổ có những chùm lá cây loà xoà và để cáºu ta lá»§i thá»§i bước ra cá»a, rón rén đóng cánh cá»a gá»— sao cho không có tiếng động nà o.
Trần Hoà ng Lưu dưá»ng như đã Ä‘á»c hết toà n bá»™ ý nghÄ© trong đầu Bách, Ãt ra là anh cảm thấy thế, nhưng anh ta vẫn lãnh đạm chìa bà n tay vá» phÃa Bách.
- Anh dùng thuốc gì?
- Ấy chết. - Sương chợt nhá»› ra công việc cá»§a mình, vá»™i rá»i khá»i đám tóc dà i. - Ãể em giá»›i thiệu đã. Anh Bách má»›i đến đây lần đầu tiên. Ãây là shisha.
Bà n tay ngắn ngủn của hắn bê một chiếc bình rất dà i với hoa văn rực rỡ đến trước mặt Bách.
- Các em mồi thuốc đi.
Ãám tóc dà i ùa lại chiếc bình. Má»™t cô gái choà ng kÃn tấm khăn dệt kiểu Thổ NhÄ© Kỳ đặt những viên than hồng nhá» xÃu lên đỉnh chiếc bình và áp chặt và o đó má»™t tá» giấy bạc.
- Anh Lưu thưá»ng dùng vị hoa hồng, anh cÅ©ng thế nhé. - Cô ta quay sang xin phép, má»™t mùi thÆ¡m kỳ dị phả qua Bách.
- Tuỳ em.
Bách lÆ¡ đãng ngắm những tấm thảm thõng trên tưá»ng, những bá»™ da báo lẩn và o u tối. Căn phòng tối tăm, giả là m không khà cá»§a má»™t đêm A ráºp.
- Em má»i anh.
Cô gái choà ng khăn đưa ống hút cho Bách và má»™t ống nữa cho Lưu. Bách ngáºp ngừng. Anh thấy Lưu thản nhiên rÃt má»™t hÆ¡i dà i.
- Anh hút thỠđi nà o.
Cô gái kéo má»™t đầu ống hút khác từ chiếc bình và nhả ra má»™t là n khói thÆ¡m lừng. Cô ta ngồi nép và o Bách. Khói hoa hồng quẩn quanh cÆ¡ thể cô ta quện vá»›i mùi nước hoa hăng hắc. Bách ngáºm lấy ống hút. Hương vị dịu dà ng ngòn ngá»t luồn dần lên, cuá»™n lấy đầu lưỡi rồi lan toả xuống cuống há»ng Ä‘ang khô khốc. “Tuyệt tháºtâ€, anh thốt lên.
- Còn nhiá»u thứ tuyệt nữa, - Sương nháy mắt - Chẳng lẽ thằng em lại để cho anh chán hay sao.
PhÃa bên kia, những cô gái cÅ©ng nhanh nhẹn mồi thuốc và hút chung má»™t bình vá»›i Sương. Bách nghe dáºy lên vị hoa hồi nóng bá»ng. Những là n khói bắt đầu khiến căn phòng mỠảo như phá»§ sương.
- Anh Lưu là ngưá»i theo đạo Hồi nên tụi em quen vá»›i món nà y rồi. - Sương lim dim mắt ngả ngá»›n.
- Tháºt hả? - Bách ngạc nhiên. - Tôi chưa gặp má»™t ngưá»i Việt theo Hồi giáo bao giá».
- CÅ©ng như tôi chưa gặp má»™t cảnh sát hình sá»± bao giá». - Lưu cưá»i vui vẻ. Bên cạnh anh ta cÅ©ng có má»™t cô gái choà ng tấm khăn thêu kÃn đến táºn cổ, nhưng rõ là Lưu chỉ mải mê táºn hưởng khói shisha vị hoa hồng cá»§a anh ta. - Hiện nay trên khắp lãnh thổ có tá»›i 70.000 ngưá»i theo đạo Hồi kia mà . Tôi chỉ là má»™t trên bảy mươi ngà n, anh ngạc nhiên sao.
- Anh Lưu sùng đạo, đợt trước rét run ngưá»i, mà anh ấy nhịn đói và o tháng Ramadan. - Sương có vẻ thú vị, cưá»i đến sặc cả khói. - Nên hôm nay phải đưa anh Lưu Ä‘i ăn uống trả thù.
- Ãừng nghe lá»i cáºu ấy, - Lưu chỉnh lại má»™t chiếc nút dưới chân bình shisha - Bố tôi theo Islam chÃnh gốc, còn mẹ tôi theo đạo Bà ni, sau khi bà lấy chồng cÅ©ng cải đạo theo chồng, nên tôi còn nhiá»…m Ãt nhiá»u thói quen, cho dù bố mẹ tôi đã mất cả rồi.
- …
- Trước kia bố mẹ tôi còn bắt tôi cầu nguyện má»—i ngà y năm lần và trước khi Ä‘i ngá»§ Ä‘á»u phải nghÄ© đến Ãấng Allah và Tiên tri Mohamed. Nhưng bây giá» thì tôi chỉ còn lại má»™t số thói quen trong năm cốt đạo và như vẫn ăn chay và o tháng Ramadan và chia sẻ cho ngưá»i nghèo chẳng hạn.
- Vợ anh cÅ©ng theo đạo Hồi? - Bách nói xong rồi má»›i thấy mình lỡ lá»i. Câu há»i tò mò cá»§a anh có vẻ rất mắc bệnh nghá» nghiệp. - Xin lá»—i, tôi cÅ©ng chưa biết anh có vợ hay chưa.
Bách ngượng ngùng liếc mấy cô gái đang chăm chú với ống shisha.
- Không. Cô ấy nhất định không theo đạo. Nhưng cÅ©ng chẳng sao. Tôi không phải là ngưá»i cuồng tÃn. Tôi tôn trá»ng vợ tôi. Mặc dù, bố tôi thưá»ng nói vá»›i tôi rằng “Phụ nữ là má»™t thá»±c thể không hoà n hảoâ€.
Bách thấy Lưu cá»±c kỳ thú vị. Vẻ Ä‘iá»m đạm và cởi mở cá»§a anh ta là m Bách kÃnh nể. Anh dưá»ng như muốn kết bạn vá»›i con ngưá»i nà y. Từ trước đến nay, Bách chỉ có Huy là ngưá»i bạn thân duy nhất trên Ä‘á»i.
- Công ty của anh hoạt động trên lĩnh vực gì?
- Ãể em giá»›i thiệu nhé, - Thằng Sương cuống lên chêm và o. Hắn rất thÃch giá»›i thiệu. Lần nà o cÅ©ng thế. Giá»›i thiệu và chú dẫn vá» má»i thứ dưá»ng như là má»™t sở thÃch quái gở cá»§a hắn. - Công ty cá»§a bá»n em kinh doanh hà ng nháºp khẩu, Ä‘ang rất ăn nên là m ra. Nhưng trước đây, anh Lưu là má»™t chuyên gia xây dá»±ng, rồi kinh doanh địa ốc.
Cái từ hà ng nháºp khẩu mà Sương nói là m Bách ngay láºp tức trở vá» tinh thần cảnh giác. Từ đó có vẻ rất mỠám.
- Chúng tôi phân phối phần má»m và linh kiện cho Ä‘iện thoại di động. Tuỳ theo nhu cầu cá»§a thị trưá»ng mà phải liên tục thay đổi sản phẩm kinh doanh, nhưng tất cả Ä‘á»u là hà ng nháºp khẩu. - Lưu nói thêm.
Bách không hiểu lắm ý nghÄ©a cá»§a cách giải thÃch nà y, hoặc giả anh Ä‘ang bị má»™t thứ gì đó là m phân tán tư tưởng. Cái vị hồi, quế và hoa hồng Ä‘áºm đặc hÆ¡n mức bình thưá»ng. Bách cảm thấy má»™t mùi thÆ¡m lừng ngá»™t ngạt sá»™c lên táºn óc. Cái mùi nà y khá quen thuá»™c. Ãó chÃnh là cái mùi lẩn khuất vá»›i thứ nước hoa cá»§a cô gái Ä‘ang ngồi sát bên Bách từ nãy đến giá» tạo thà nh má»™t mùi hương quái dị. Ãó là thứ mùi mà gã Mạnh thÃch thú khi dẫm má»™t chân lên tấm lưng xăm trổ đầy xương xẩu nằm bẹp dà dưới sà n nhà “ThÆ¡m thế nà y thảo nà o lÅ© chúng mà y nghiện đến quên Ä‘á»i. Thôi hôm nay hốt hết các chú mà y lên trại cho quên Ä‘á»i luôn nhéâ€. Bách thất thanh.
- Thằng Sương, mà y đang hút cái gì đấy?
- Shisha mà ông anh.
- Mà y Ä‘ang hút tà i mà ? - Bách giáºn run ngưá»i.
- Các em, ban nãy các em trộn gì và o cho anh ấy nhỉ? - Sương là m vẻ mặt ngơ ngác rồi giả bộ gà tai và o miệng một cô gái lắng nghe và i câu thầm thì. - Marijuana(1) xịn, hà ng xách tay đấy, ở đây không kiếm đâu ra của xịn nà y. Anh Bách muốn thỠtà không?
- Im đi, mà y có muốn tao dẹp cái quán nà y không?
- Thôi nà o, em hút cái nà y cÅ©ng như anh Bách, anh Lưu thÃch hoa hồng. Anh nhả khói shisha hoa hồng còn em nhả khói cocktail hoa hồi. Má»—i ngưá»i má»™t sở thÃch. Có sao nà o.
Nói Ä‘oạn gã Sương cưá»i hô hố như hoá dại. Những cô gái ngồi bên cạnh cÅ©ng khanh khách tuồng chế giá»…u Bách. Anh mÃm chặt môi, liếc nhìn Lưu.
- Cáºu…
- Thôi, dẹp cái thứ nà y đi.- Lưu gằn tiếng.
Sương có vẻ ngạc nhiên rồi sợ hãi tắt lịm bình shisha. Những hình ảnh vá» Trần Hoà ng Lưu, chá»§ trang trại Hoa đỠchỉ có thế. Sau đó, Bách lú lẫn cả đầu óc khi tay Sương khôn khéo ra hiệu cho những cô gái cá»§a hắn hất tấm áo choà ng xuống đất. HỠđể lá»™ nguyên tấm thân trần vá»›i mảnh vải má»ng tang quây trá»… xuống phần hông. Những cÆ¡ thể uốn lượn như rắn theo má»™t Ä‘iệu nhạc Trung Ãông. Những chiếc chuông bé xÃu rung lên khiêu khÃch. Cô gái nãy ngồi cạnh Bách lúc lắc bá»™ ngá»±c trần và tiến dần vá» phÃa anh. Äôi tay lạnh toát phá»§ khói shisha miết dần lên ngá»±c Bách. Mùi hương kỳ dị khiến Bách choà ng tỉnh. Anh liếc nhìn Lưu. Trần Hoà ng Lưu quả là má»™t con ngưá»i đáng kinh ngạc. Bá»™ mặt Ä‘iá»m tÄ©nh cá»§a anh ta chìm trong khói shisha. Lưu khiến anh kÃnh nể, nhưng mối liên hệ giữa anh ta vá»›i gã Sương là m Bách hÆ¡i khó chịu.
Bách cảm thấy cÆ¡ thể lạnh buốt. Anh biết rằng mình đã và o tá»›i phố nhà Huy. Hồi bé, má»—i lần Huy đèo Bách trên chiếc xe đạp mini qua con phố nà y, cáºu thưá»ng chỉ cho anh ngôi biệt thá»± quét vôi trắng ẩn sau những tán xà cừ ráºm rì “Nhà tá»› đấy, ông bà ngoại và mẹ tá»› đã từng ở trong cái lâu đà i nà yâ€. “Lâu đà i†mà Huy thưá»ng khoe vá»›i Bách đã thuá»™c vá» cáºu ta, nhưng ngà y ấy Bách rất sợ phải Ä‘i qua quãng phố ngắn ngá»§n nà y. CÅ©ng chỉ vì má»™t lần hai cáºu bị há»ng xe đạp và Huy táp và o má»™t quán sá»a xe ngay trên vỉa hè. Lão già sá»a xe đạp có bá»™ mặt tươi cưá»i, cởi mở và hay chuyện.
- Hai cáºu nhà ở đâu qua đây?
- Nhà bá»n cháu ở xa, nhưng ông bà ngoại và mẹ cháu đã từng ở trong căn nhà kia. – Huy tá»± hà o chỉ tay vá» ngôi biệt thá»± có khoảnh sân gạch đỠrất rá»™ng phá»§ đầy lá xà cừ.
Lão sá»a xe đạp Ä‘ang miết keo lên miếng cao su đã được cắt tròn bốn góc vá»™i dừng ngay lại.
- May mắn cho cáºu đã không phải ở trong ngôi nhà ấy.
- Tại sao ạ? – Huy mở to đôi mắt nâu rất đẹp.
- Các cáºu không biết câu chuyện vá» con phố nà y hay sao? – Lão già thôi cưá»i, đôi mắt nheo lại nhìn hai vị khách nhá» tuổi. – Cái biệt thá»± mà u và ng có chóp nhá»n đằng kia trước đây thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a Quốc dân Äảng. Ngà y xưa, bá»n máºt vụ thưá»ng đưa những kẻ mà chúng nghi ngá» và o trong ngôi nhà ấy. Äôi khi, chỉ là vì má»™t lá»i má»i công việc. Những ai đã trót và o đấy rồi, vÄ©nh viá»…n không quay trở lại được nữa.
Lão già áng chừng keo đã khô, má»›i nhẹ nhà ng đặt lên lá»— săm thá»§ng và lấy cây búa cÅ© kỹ Ä‘áºp Ä‘á»u đặn. Bách liếc nhìn căn biệt thá»±. Nó tuyệt đẹp vá»›i hà ng rà o sÆ¡n trắng và cầu thang hẹp rất cao dẫn lên cá»a chÃnh.
- Há» Ä‘i đâu hả bác, những vị khách ấy? – Äôi mắt nâu buồn bã cá»§a Huy thoáng kinh ngạc.
- Há» bị đưa xuống hầm. Ngay bên dưới nhà có má»™t căn hầm khổng lồ. Bá»n Quốc dân Äảng có đến hà ng trăm dụng cụ tra tấn. Những kẻ không may bị đưa và o đó, sẽ bị tra tấn cho đến chết. Sau cùng, xác cá»§a há» sẽ được mang ra lối cá»a háºu thông ra hồ. Cách đây Ãt lâu, ngưá»i ta nạo vét lòng hồ và tìm thấy và i trăm bá»™ xương dưới đó. Xương đầu và chân tay. Không còn biết cá»§a ai vá»›i ai nữa.
Bách và Huy nÃn thở. “Không liên quan đến nhà cháu.†Sau cùng, Huy cÅ©ng thốt lên má»™t câu vẻ trách móc.
- Từ từ đã. Tôi chưa kể hết. Tôi thì chưa biết mặt mÅ©i căn hầm ấy ra sao. Nhưng sau ngà y giải phóng, quân ta cho ngưá»i và o dá»n dẹp ngôi nhà . Có năm ngưá»i xuống căn hầm và khi quay trở lên… má»™t ngưá»i đã nhảy lầu tá»± tá» ngay láºp tức. Má»™t ngưá»i vá» nhà ba hôm thì phát dại và những ngưá»i còn lại, các cáºu biết há» là m gì không? Há» lấy kim tá»± khâu đôi mắt mình lại để không phải nhìn thấy những hình ảnh khá»§ng khiếp mà há» chứng kiến hà ng đêm.
- HỠđã nhìn thấy những gì?
- Tôi có biết đâu. Há» cÅ©ng chết ngay sau đó, nhưng tôi chắc rằng những cảnh tượng há» nhìn thấy phải ghê rợn lắm. Còn nữa, tất cả những ngưá»i nà y luôn miệng kêu lên “Quá»· dữâ€.
- Những ngưá»i bị chết đã hóa quá»· à ?
- Không, mà trước nữa kia, từ thá»i ông cố nhà tôi. Khi ấy dân cư tụ hết trong thà nh ná»™i và nÆ¡i nà y vẫn còn hoang vu, hẻo lánh. Má»™t đêm ná», có ông tướng và quân lÃnh cá»§a ông ta dẫn má»™t đám tá» tù đến đây để hà nh hình. Ông ta sÆ¡ xuất thá»±c hiện việc đó đúng và o khắc đầu tiên cá»§a giá» TÃ, ngà y Rằm, bên cạnh cây si ven hồ nước mà không biết rằng ngay dưới gốc cây si đó là mồ chôn táºp thể cá»§a lÅ© mèo Ä‘en. Ngà y ấy ngưá»i ta cho mèo Ä‘en là hiện thân cá»§a quá»· ác, nên bất cứ con mèo Ä‘en nà o bị chết Ä‘á»u được đưa vỠđây. Ông ta thá»±c hiện nghÄ©a vụ cá»§a mình má»™t cách vô tình, chỉ là vô tình thôi, đúng và o thá»i Ä‘iểm, đúng và o vị trà mà âm khà tụ lại đến cá»±c Ä‘iểm. Những linh hồn cá»§a bá»n tá» tù không được siêu thoát. Khi còn sống, chúng đã là những kẻ tá»™i đồ tà n ác, thì lúc chết sức mạnh cá»§a chúng tăng lên gấp ngà n lần. Và xung quanh nÆ¡i nà y, xung quanh hồ nước nà y… - lão già thầm thì, khóe miệng hÆ¡i nhÃch sang má»™t bên – chứa đầy quá»· dữ và tá»™i lá»—i.
- …
- Quá»· dữ đã chiếm lÄ©nh căn nhà đó, và không chỉ có thế, bố tôi nói rằng rất nhiá»u ngôi nhà ở con phố nà y đã bị ám. Có những chá»§ nhà không chịu nổi phải dá»n Ä‘i nÆ¡i khác, hoặc… có những kẻ bị quá»· ám đến phát sinh bệnh mà chết. Nhiá»u lần, tôi Ä‘i là m vá» muá»™n, cứ thấy khà lạnh ở đâu thổi vá» Ã o à o, mà quái lạ, có gió nhưng lại rất ngá»™t ngạt. Äúng lúc đó, tiếng rên rỉ thoát ra âm âm từ những bức tưá»ng kia. Äấy chÃnh là những linh hồn bị giam giữ Ä‘ang than khóc. Sau và i báºn liên tục như thế, tôi chỉ dám là m ở đây và o ban ngà y.
May mắn thay, chiếc săm đã được nhồi và o trong lốp. Lão già hoà n tất việc bÆ¡m căng nó lên và nháºn nắm tiá»n vo tròn từ bà n tay trắng hồng cá»§a Huy. Hai đứa nÃn thÃt từ đó vỠđến nhà , ra đến đầu phố rồi ngoặt sang con đưá»ng cắt ngang trồng đầy cây hoa sữa má»›i thấy thở phà o. Huy thì ngà y hôm sau đã quên ngay chuyện đó và bất cứ lúc nà o có dịp Ä‘i qua phố lại vẫn chỉ tay vá» phÃa ngôi biệt thá»± mà u trắng đầy tá»± hà o “Äấy, nhà tá»› hôm nay má»›i được quét sÆ¡n cá»aâ€. Nhưng Bách thì không thÃch con phố nà y má»™t tẹo nà o, cho dù nó rất đẹp, rất vắng vẻ vá»›i những ngôi biệt thá»± Pháp cổ sang trá»ng lất phất tà n hoa giấy đủ mà u sắc. Má»—i lần rẽ và o phố là y như rằng Bách cảm thấy nhiệt độ ở đây khác hẳn bình thưá»ng. Có lần Huy cưá»i phá lên khi Bách buá»™t miệng nói ra nháºn xét ấy “Cáºu hấp tháºt. Khu phố nà y ở cạnh hồ, nó mát lạnh lên là phải. Nói cho cáºu biết, nhà ở đây đắt gấp năm lần nÆ¡i khác. Äố cáºu tìm được vị trà giữa trung tâm nà o mà lại yên tÄ©nh như cái phố nà yâ€. Bách thì cho rằng, nếu không phải Huy sống ở đây thì có các và ng anh cÅ©ng chẳng thèm chui và o con phố khó chịu nà y.
Chất cồn Ä‘áºm đặc trong cÆ¡ thể và những cÆ¡n gió lạnh là m Bách ngây ngấy. Con đưá»ng nà y Ãt đèn, nhưng hôm nay ngà y giữa tháng, trăng đã lên đến đỉnh trá»i. Ãnh sáng là nh lạnh soi rõ từng vết ố trên mặt đưá»ng nhá»±a. Giá» anh không những cảm nháºn mà còn nghe rõ cả tiếng sần sáºt cá»§a bánh xe Ä‘ang được chạy bằng và nh. Nhà Huy và má»i ngôi nhà khác trong khu phố Ä‘á»u đã chìm và o bóng tối, ngoại trừ căn há»™ đối diện duy nhất còn má»™t ánh đèn và ng kiểu đèn ngá»§ trên tầng hai. Bách dá»±ng xe ngay ngắn cạnh cổng sắt rồi bấm chuông. Tiếng chuông Ä‘iện vang lên khe khẽ sau cánh cá»a dà y. Bách hÆ¡i ngại. Rõ là bạn anh Ä‘ang ngá»§ say, biết đâu lại có cả cô gái tóc quăn nâu ở trong đó nữa. Tá»± nhiên, anh cảm thấy ý tưởng tá»± cho là khôn ngoan ban nãy tháºt là dá»› dẩn. Bách nhìn chiếc lốp bẹp dà cá»§a mình và nhấn thêm má»™t hồi chuông. Những ngôi nhà im lìm dá»c con phố tuy nhiên lại là m Bách thấy không yên tÄ©nh. Anh rút Ä‘iện thoại và bấm số cố định cá»§a Huy. Chiếc máy đổ chuông từng hồi dà i. Bách thấy khắp cÆ¡ thể Ä‘au nhức. Anh bị cảm mất rồi. Bách tá»±a ngưá»i và o cánh cổng sắt lạnh mát lạnh nhưng bất ngá» bị lao thẳng và o sân trong do hụt đà . Cánh cổng rÃt lên má»™t tiếng chói tai. Bách chá»›i vá»›i suýt đâm sầm và o cháºu cây cảnh. Anh chá»i thỠ“Rõ là con mụ Ä‘iên đã ám quẻ mình từ sáng đến giá».†Thì ra cổng không khóa. Cú mất đà nà y giống hệt buổi sáng và Bách dưá»ng như tức Ä‘iên lên. “Ngà y hôm nay kỳ quặc tháºtâ€. Anh cho xe và o sân và đóng cổng sắt lại cẩn tháºn, không quên cà i then cá»a. “Thằng Huy ẩu tháºt, nó cứ là m như tất cả lÅ© trá»™m đêm Ä‘á»u được thông báo đây là nhà cá»§a cảnh sát hình sá»± Äá»— Quang Huyâ€. Ãnh trăng đêm đổ sáng chan hòa khắp khoảnh sân, nhưng ở vị trà mà anh dá»±ng xe, những tán xà cừ hÆ¡i rung rinh tạo nên những mảng lốm đốm Ä‘en ngòm. Kim đồng hồ cá»§a Bách đã nhÃch đến con số 12. Thốt nhiên, anh lạnh run ngưá»i. Bách rá»§a thầm, anh không thÃch sá»± “mát mẻ†nà y má»™t tà nà o. Cáºu bạn quý hóa cá»§a anh chẳng lẽ không linh cảm thấy có khách quý Ä‘ang đến. Bách tá»± pha trò và bước lên báºc thá»m. Anh lấy chìa khóa xe gõ gõ và o cánh cá»a gá»— và tranh thá»§ kéo cái cầu nối bằng sắt kê và o báºu cá»a để dắt xe lên. Huy thưá»ng cho xe và o táºn phòng khách. Như thế an toà n hÆ¡n, tất nhiên rồi. Anh đã kê xong chiếc cầu nối và chỉnh đầu xe sẵn sà ng, chỉ cần Huy mở cá»a là sẽ để số 1 lao thẳng lên phòng khách. Bách gá»i khe khẽ. Réo tên ngưá»i khác giữa đêm hôm khuya khoắt thế nà y tháºt chẳng phải ý kiến hay. Anh bắt đầu đếm, anh đã đếm được đến gần 100. Bách sốt ruá»™t, vặn vẹo quả đấm. Anh rùng mình. Dưá»ng như quả đấm cá»a tá»± xoay chuyển. Huy không khóa cả cá»a gá»— hay sao? hay cô bạn gái tóc nâu vừa má»›i lên trên ấy? Khi cánh cá»a được nhÃch ra, gió từ má»™t cá»a sổ nà o đó trong nhà lá»t ra thông vá»›i cá»a trước tạo thà nh má»™t cÆ¡n gió lùa khiến Bách chóng mặt. Anh mở toang cá»a. Phòng khách nhà Huy tối om. Chiếc xe Piagio mà u Ä‘en quen thuá»™c dá»±ng vá»™i và ng giữa nhà . Bách ẩy xe cá»§a Huy và o sát bà n uống nước rồi cho chiếc xe thảm hại cá»§a mình sang bên cạnh. Xong xuôi, Bách đóng cá»a, chốt lại cẩn tháºn rồi lần mò trong bóng tối. Anh không muốn báºt đèn. Nếu Huy còn Ä‘ang ngá»§ thì anh không nỡ đánh thức bạn dáºy, còn Huy Ä‘ang mải mê là m gì đó mà không biết có khách đến nhà , anh sẽ hù cho cáºu ta má»™t tráºn, thá» xem còn muốn ca ngợi căn nhà mát lạnh ven hồ nữa không. Phần nhiá»u, Bách Ä‘oán là Huy Ä‘ang ngá»§ say. Cả lá»›p đại há»c ngà y xưa Ä‘á»u biết táºt ngá»§ cá»§a Huy. Nếu cáºu ta đã nhắm tịt mắt và o rồi thì có bắn đại bác cÅ©ng không dáºy. Có lần thằng Khang lá»›p trưởng còn đầu trò khiêng nguyên chiếc võng cá»§a Huy sang phòng ký túc xá nữ. Anh chà ng Huy tá»™i nghiệp sau giấc nồng buổi trưa mắt nhắm mắt mở vá»›i quần xà lá»n ngÆ¡ ngác nhìn đám con gái rúc rÃch xung quanh. Tháºm chà há» còn trang Ä‘iểm môi son má phấn cho Huy lá»™ng lẫy như thể vÅ© công nhà hát Alcazar(2) mà cáºu ta vẫn không hay biết gì. Nên nếu bây giá» Bách có rá»§ cả phòng đến đây bù khú tiếp má»™t cuá»™c bia thì Huy vẫn cứ ngon giấc như thưá»ng, và sáng dáºy sẽ nhìn đám vá» chai ngổn ngang mà lẩm bẩm “Dạo nà y mình hay quên quá, tối qua uống bia vá»›i ai ở đây mà giá» không nhá»› ra đượcâ€. NghÄ© đến đó, Bách tá»§m tỉm cưá»i má»™t mình. Anh đã lên đến tầng hai, phòng ngá»§ cá»§a Huy đóng kÃn mÃt. Sau cánh cá»a dà y vá»ng ra tiếng nhạc khe khẽ. Huy thưá»ng báºt nhạc trước khi Ä‘i ngá»§ nhưng hiếm khi cáºu ta nghe hết được bản đầu tiên. Nhạc vẫn còn báºt nghÄ©a là cáºu ta chỉ má»›i ngá»§ trong vòng má»™t tiếng trở lại. Trong tiếng đầu tiên con ngưá»i ta thưá»ng ngá»§ ngon nhất, cáºu ta tháºm chà không nghe thấy cả chuông cá»a lẫn chuông Ä‘iện thoại là phải. Má»™t cÆ¡n gió ở đâu xói và o đỉnh đầu Bách. Bách định mở cá»a phòng nhưng rút cuá»™c lại leo tiếp lên tầng ba. “Biết đâu, Huy Ä‘i vá» mệt quá quên cả đóng cá»a ban công trên ấy. Mình nhân tiện lên kiểm tra xem saoâ€. Bách là m việc nà y theo thói quen. Bất kể Ä‘i công tác đâu mà phải ở chung má»™t phòng, Bách lúc nà o cÅ©ng kiểm tra má»i thứ kỹ cà ng trước khi Ä‘i ngá»§, trong khi Huy cứ vừa và o phòng là Bách chỉ trao đổi được và i ba câu đã nghe thấy tiếng ngáy cá»§a cáºu ta. Gió cứ luồn xuống hun hút, và khi Bách rẽ từ chiếu nghỉ lên khúc cầu thang trên, anh lại thấy gió thốc ở dưới lên. Quái lạ, ban nãy Bách đã đóng chặt cá»a phòng khách. Có còn kẽ hở nà o nữa đâu. Trên tầng ba cÅ©ng tối om. Bách báºt công tắc. Thì ra trên nà y chỉ còn má»™t cá»a sổ không đóng. Bách châm má»™t Ä‘iếu thuốc nhưng má»›i chỉ rÃt và i hÆ¡i anh đã bị những cÆ¡n gió lùa từ ngoà i cá»a sổ là m cho váng vất. Tá»± nhiên Bách thấy sợ gió trá»i như sản phụ Ä‘ang kỳ kiêng cữ. Tòa nhà nà y được xây theo kiến trúc kiểu Pháp nên cá»a sổ cÅ©ng to gần bằng cá»a ra và o. Anh vá»›i tay đóng chặt hai cánh cá»a kÃnh và kéo rèm lại cẩn tháºn. Nếu không, sáng sá»›m mai ánh mặt trá»i chói chang sẽ theo cái cá»a sổ nà y mà ùa xuống táºn phòng khách. Bách ngắt hết công tắc và chỉ để lại ngá»n đèn cầu thang. Lần nà y, anh lại thấy gió lùa ngược trở lại. Bách chầm cháºm xuống từng báºc cầu thang bằng gá»—. Tiếng nhạc giỠđã rõ mồn má»™t như thể Bách ngồi ngay cạnh chiếc máy hát. “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra Ä‘i. Äi đâu loanh quanh cho Ä‘á»i má»i mệt. Trên hai vai ta đôi vầng nháºt nguyệt. Rá»i suốt trăm năm má»™t cõi Ä‘i vá».†Giá»ng Khánh Ly não ná». “Huy à ?â€. Cá»a phòng Huy Ä‘ang mở. NghÄ©a là cáºu ta đã dáºy và biết rằng trong nhà đang có khách. “Huy Æ¡i. Tôi vừa là m vú em đóng hết các cá»a cho cáºu rồi đấy nhéâ€. Gió từ phòng Huy thốc ra lồng lá»™ng. Cánh cá»a Ä‘ung đưa nhè nhẹ và phòng cáºu ta vẫn tối om. Không lẽ Huy vừa thức giấc, nhìn thấy xe cá»§a Bách và cÅ©ng có ý định giống Bách ban nãy là muốn hù bạn má»™t mẻ. “Toà n dân hình sá»± mà vẫn còn chÆ¡i trò con nÃtâ€, Bách muốn mỉm cưá»i nhưng anh không sao nhÃch nổi khóe miệng cá»§a mình. Chiếc chao đèn trên vách tưá»ng hẳn đã ngá»± ở đấy từ thá»i Pháp thuá»™c. Nó đồng thá»i là má»™t phù Ä‘iêu bằng đồng Ä‘en hình đôi mắt kiểu Ẩn Äá»™. Äôi mắt lúc nà o cÅ©ng mở to và đang nhìn chằm chằm và o Bách. Sao bây giá» anh má»›i để ý ở đây có cái phù Ä‘iêu nà y. Dù sao trông nó cÅ©ng chả có vẻ gì là mỹ thuáºt, trái lại nom còn rá»n rợn như má»™t thứ bùa chú cá»§a thổ dân châu Phi. “Huy à , có gì má»i mình ăn không?â€. Bách mở toang cá»a phòng và ấn mạnh và o cục nam châm giữ cá»a. “Cáºu đâu rồi. Thôi đừng đùa nữa. Có gì dá»n ra cho tá»› chén để tá»› còn Ä‘i ngá»§â€. Bách nhấn bừa má»™t công tắc cạnh cá»a ra và o. Ngá»n đèn ngá»§ báºt sáng. Nó tá»a ánh lá» má» lên cái khối Ä‘en sì mà Bách thoáng thấy lúc bước và o. Chăn gối vẫn lùng nhùng má»™t đống trên giưá»ng nhưng không có Huy. “Cáºu ta không bao giá» gấp chăn gối.â€. Anh đã thuá»™c lòng từng thói quen cá»§a Huy. Chiếc gạt tà n trên táp đỠluy đầu giưá»ng chỉ có và i đầu mẩu. Chắc hẳn sáng nay cô nà ng cá»§a cáºu ta đã qua đây nên nó má»›i sạch sẽ thế. “Trong khi ta vá» lại nhá»› ta Ä‘i. Äi lên non cao Ä‘i vá» biển rá»™ng. Äôi tay nhân gian chưa từng độ lượng. Ngá»n gió hoang vu thổi suốt xuân thì.“ Chiếc máy hát kiểu cổ quay những vòng cuối cùng cho hết Ä‘oạn nhạc đệm rồi dừng hẳn. Căn phòng trở lại tÄ©nh mịch, đến ná»—i Bách có thể nghe rõ tiếng phần pháºt cá»§a chiếc rèm cá»a bị gió thốc tung lên. Cá»a sổ nà y trông ra sân sau cá»§a má»™t tòa nhà khác. Có lẽ đây là ngôi nhà duy nhất còn để nguyên bản kiểu cá»a sổ không chấn song từ thá»i Pháp. Tất cả các chá»§ nhân khác trong thà nh phố khi tiếp quản những ngôi nhà kiến trúc kiểu nà y Ä‘á»u đã lắp hết song sắt để đỠphòng đạo tặc. Bách hét lá»›n “Huy, cáºu ra đây Ä‘iâ€. Tiếng gá»i cá»§a Bách tắc lại. Trong ngôi nhà hoang vắng nà y, anh thấy sợ chÃnh giá»ng nói cá»§a mình. Anh bước ra cá»a, có thể cáºu ta ở dưới nhà và đang ngồi vắt vẻo trên salon hút thuốc lá, tháºm chà còn tá»§m tỉm cưá»i khi nghe tiếng Bách gá»i. Bất thần, Bách thấy đôi chân mình ướt sÅ©ng. Nước ở đâu ứa ra ngà y cà ng nhiá»u. Nó trà n ra khắp mặt sà n. Lúc má»›i và o phòng, Bách không há» nhìn thấy có nước. VÅ©ng nước nà y, mà u cá»§a nó, mùi cá»§a nó, có Ä‘iá»u gì đó không bình thưá»ng. Bách dà mắt xuống sà n. Nó Ä‘ang trà n ra từ buồng tắm. Bách lắng tai nghe, quả nhiên có tiếng nước xối nhè nhẹ. Má»™t chút ánh sáng hắt ra từ khe cá»a đóng chặt. Bách giáºt mạnh quả đấm. Tiếng rú cá»§a Bách vang khắp ngôi biệt thá»± Pháp cổ. Äá»— Quang Huy, ngưá»i bạn thân thiết nhất Ä‘á»i cá»§a anh, Ä‘ang ngâm mình trong bồn tắm. Äôi mắt to nâu giá» chỉ còn toà n tròng trắng. Bồn nước đã biến thà nh mà u đỠsáºm, và ngưá»i nằm trong đó, trần truồng vá»›i má»™t vết cứa sâu trên cổ.
Chú thÃch:
Marijuana, ganja (tiếng Phạn), hashish (tiếng Anh): Tà i mà hay còn gá»i là cần sa
Nhà hát Alcazar: Nhà hát cá»§a những vÅ© công chuyển đổi giá»›i tÃnh ở Thái Lan
Tà i sản cá»§a Mèo Äa Tình
Last edited by khungcodangcap; 23-12-2008 at 06:16 PM .
25-12-2008, 08:14 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương VII: Lá»i nguyá»n
Lưu vuốt nhẹ lên ngực Vĩ rồi từ từ xuống bụng. Vĩ nhắm mắt lại.
- Nó là con của chúng mình.
- Không lẽ không phải thế?
VÄ© huých khuá»·u tay và o ngá»±c Lưu. Cô báºt cưá»i. Cô nói vá»›i ý khác, nhưng Lưu cố tình trêu VÄ©.
- Anh cho rằng nó sẽ là má»™t đứa con gái cổ trắng ngần, tay chân Ä‘á»u má»m mại. – Lưu nắm lấy năm đầu ngón tay VÄ©.
- Trẻ con đứa nà o cổ chẳng trắng ngần, tay chân chẳng má»m mại. – VÄ© cố giữ nguyên khóe miệng. – Biết đâu lại là má»™t thằng bé da rám nắng, mắt xếch, ngá»±c cuồn cuá»™n.
- Là m gì có thằng bé má»›i đẻ nà o trên Ä‘á»i có da rám nắng, ngá»±c cuồn cuá»™n.
Ãnh nắng sá»›m lùa qua khe cá»a hắt những tia lốm đốm ấm áp lên cánh tay trần cá»§a VÄ©. Cô thấy dá»… chịu và hình dung ra cảnh đứa bé nhá» xÃu huÆ¡ huÆ¡ những ngón tay vụng vỠở bên cạnh. Hình ảnh tháºt đến ná»—i cô có thể nhìn thấy những ngón tay đã quá» rất sát da thịt mình. Nhưng cô chỉ nhìn thấy, chứ không thể cảm thấy những ngón tay ấy. VÄ© chợt sợ hãi.
- Anh… anh…
- Gì váºy em? – Lưu chừng như Ä‘ang suy nghÄ© má»™t Ä‘iá»u gì lung lắm.
- Em… sợ lắm. Em sợ…
- Anh hy vá»ng lần cuối cùng em nói ra Ä‘iá»u nà y đấy nhé. Äừng có nghÄ© lung tung. Nó sẽ là má»™t đứa bé gái xinh đẹp. Anh muốn như thế.
VÄ© hÆ¡i hối háºn vì cô chợt để buá»™t những ý nghÄ© vá»› vẩn vá»›i Lưu. Cô vá»™i chuyển sang chá»§ đỠkhác.
- Anh nà y, còn nhà cuối cùng, anh vẫn chưa Ä‘áºp Ä‘i?
- Kệ há». Nếu há» không chịu chuyển Ä‘i thì cứ để cho hỠở đấy. Giữ lại má»™t ngôi nhà nguyên bản để là m viện bảo tà ng cÅ©ng hay.
- Khiếp, em chẳng thÃch cái nhà đấy tà nà o. Trông nó u ám như địa ngục. Nếu anh muốn là m viện bảo tà ng thì em còn biết má»™t chá»— thú vị hÆ¡n.
Có cái gì đó vừa tót và o trong buồng.
- Ba bảo con rồi, trước khi và o phải gõ cá»a.
- Con gõ rồi đấy thôi. – Bé Bảo chui tÃt và o trong chăn. Nó rúc rúc mái tóc tÆ¡ và o cánh tay trần cá»§a VÄ© khiến cô hÆ¡i nhá»™t.
- Anh quên cánh cá»a cá»§a mình rồi à . Nó là m sao mà kêu được.
Lưu liếc nhìn cánh cá»a bằng phên nhưng không cưá»i. Anh vá»™i vã mặc quần áo.
- Hai mẹ con cứ nằm đây nhá. Hôm nay anh còn nhiá»u việc phải là m. Thợ nó đã rục rịch được cả tiếng rồi đấy.
Lưu không cần phải nhắc nhở Ä‘iá»u ấy. Cánh thợ đã khua há» dáºy từ lúc năm giá» sáng. VÄ© cÅ©ng ngồi dáºy. Cảm giác những câu chuyện riêng tư bị bao bá»c bởi đám thợ Ä‘ang cưa xẻ dưới gầm sà n và xung quanh nhà là m VÄ© thấy không thá»ai mái.
- Äêm qua ngá»§ ngon không con?
- Có ạ. Mẹ ngá»§ có ngon không? – Cáºu bé chừng như muốn ở lại bên cạnh mẹ thêm má»™t chút nữa.
- Mẹ nhắm mắt và o và mở mắt ra thì nhìn thấy con. – Cô mỉm cưá»i rồi hôn lên trán Bảo để tìm má»™t mùi hÆ¡i quen thuá»™c. – Bảo nà y…
- Dạ?
- Mẹ có chuyện nà y muốn nói với con. Con… sắp có thêm một đứa em nữa.
- Nó ở đâu hả mẹ? – Bảo kinh ngạc
- Trong nà y. – Cô âu yếm đặt tay Bảo lên bụng mình.
Bảo nhìn cái bụng xẹp lép cá»§a mẹ đầy nghi ngá». Cáºu bé có vẻ hÆ¡i thất vá»ng.
- Thế thì nó còn bé tÃ. Bao giá» em bé má»›i chui ra hả mẹ?
- Khi nà o con há»c hết há»c kỳ má»™t, mẹ sẽ tặng cho con em bé nà y.
- Nó là con gái?
- Ừ, mẹ đoán thế.
Bảo áp tai và o bụng mẹ.
- Em bé bảo con là nó đói lắm rồi, nó muốn ăn sáng. Nhưng mà nó chưa có răng mẹ ạ.
VÄ© không nÃn được cưá»i. Cô dụi đầu và o lưng thằng bé khiến nó chui tá»t và o trong chăn để trốn. Bất ngá», cô kéo Bảo ra khá»i chăn.
- Ôi, con có nghe thấy tiếng gì không?
- Tiếng gì hả mẹ?
- Tiếng sáo đấy, tiếng nhạc.
- Có ạ, - Bảo nghiêng tai chăm chú rồi tỠvẻ không quan tâm lắm - Mẹ cho con ăn sáng.
- Từ từ đã, - Vĩ chừng như chưa tin lắm – Con thỠhát lại đoạn nhạc kia xem nà o.
Bảo im lặng, chừng và i giây sau, cáºu bé xướng âm lại nguyên si Ä‘oạn nhạc không sai má»™t nốt. VÄ© cảm thấy yên tâm. Rõ rà ng là Lưu chỉ mải mê vá»›i hà ng tá»· việc trong đầu và có đà n hát bên cạnh có lẽ cÅ©ng chẳng là m anh nghe thấy gì. Cô nhá»› lại vẻ mặt ngạc nhiên cá»§a Lưu trong ma tráºn khi há»i rằng anh có nghe thấy tiếng sáo kia không, tiếng sáo mà cô cảm thấy rõ mồn má»™t như Ä‘ang thổi trong tai mình.
- Ừ, mẹ con mình đi ăn sáng.
***
Bảo Ä‘ang nối miếng bánh mì và o má»™t que tre rất dà i và cẩu qua khe hà ng rà o mắt cáo cho hai con gấu. Má»™t chị dân bản Ä‘i ngang qua ra hiệu vá»›i cáºu bé rằng nguy hiểm lắm, đừng có lại gần. Ở sân sau nhà sà n, Lưu Ä‘ang đứng giữa đám thợ để giải thÃch Ä‘iá»u gì đó. LÅ© thợ áng chừng chưa hiểu, và những khuôn mặt nghệt thá»™n cá»§a há» khiến Lưu có vẻ bá»±c mình. Anh dùng cả Ä‘iệu bá»™ để miêu tả, tay khua liên hồi và o những vì kèo và vách gá»— trên nhà sà n, khuôn mặt đỠau vì nắng, Ãt ra là do VÄ© tưởng tượng thế. Từ khoảng cách trên nhà lầu, VÄ© không thể nhìn thấy rõ nhưng cô cÅ©ng Ä‘oán rằng mồ hôi đã rá» tong tong xuống táºn cổ Lưu và thấm ướt chiếc áo pull mà u xanh da trá»i mà cô mua hôm siêu thị bán buôn má»›i khai trương. Cô thấy cảnh tượng đó rất ngá»™ nghÄ©nh. Äứng trên nà y, cô quan sát má»i ngưá»i như Ä‘ang xem má»™t bá»™ phim câm. Trong đám thợ, có những ngưá»i Sương tuyển má»™ dưới đồng bằng và cả dân bản. Bất thần, VÄ© thấy má»™t ngưá»i dân bản trong đám thợ quay lại nhìn cô. VÄ© chá»™t dạ. Khoảng cách rất xa khiến cô không nhìn rõ mặt nhưng cô Ä‘oán ra lão thầy mo qua chiếc mÅ© đặc biệt mà lão đội trên đầu. Sao lão có thể nhìn thấy cô? Lão có vẻ không quan tâm đến những gì Lưu nói và khuôn mặt lão dán vá» phÃa nhà lầu. VÄ© ngồi thụp xuống chiếc ghế gá»—. Trống ngá»±c cô Ä‘áºp thình thịch. Khi cô trở lại lan can, đám thợ đã giải tán để là m công việc cá»§a mình và cô không nhìn thấy Lưu cÅ©ng như lão thầy mo đâu nữa. Lão ta không là m việc cùng đám thợ. Hình ảnh cá»§a lão khuất khá»i tầm mắt khiến cô yên tâm. VÄ© Ä‘ang định quay xuống cầu thang thì chợt nhìn thấy chiếc khăn vấn cá»§a Ráy thấp thoáng trong những đám lá cây gần ngôi nhà đá ong. Chị ta Ä‘ang nói chuyện vá»›i ai đó khuất sau má»™t thân cổ thụ. VÄ© tiến sang góc lầu bên phải và nhoà i ngưá»i qua lan can để nhìn cho rõ hÆ¡n. Là tay Sương. VÄ© rụt đầu lại cho đỡ nắng và đã muốn trở vá» nhà sà n nhưng cách nói chuyện cá»§a há» là m cho cô quan tâm. Äiệu bá»™ cá»§a Sương có vẻ rất gay gắt và lo lắng, còn Ráy tuồng như Ä‘ang sợ hãi. Chị ta cuống quýt thanh minh Ä‘iá»u gì đó và tá» má»™t thái độ khó hiểu. VÄ© lại vá»™i và ng ngồi thụp xuống lần thứ hai. Lần nà y cô ngồi phệt trên sà n. Cái nhà lầu nà y khiến cô có cảm giác được nhìn từ trên cao, “Bà máºt sẽ không còn là bà máºt khi nó được nhìn từ trên caoâ€. Cô chợt cảm thấy bà n tay mình mướt mồ hôi. VÄ© lần xuống từng báºc cầu thang khi áng chừng những ngưá»i cô vừa quan sát đã rá»i khá»i chá»— thân cây cổ thụ.
- Cô hóng gió ở trên ấy à ?
VÄ© giáºt mình.
- Chị Ráy, chị ở đâu ra váºy?
- Cô đã và o ngôi nhà cổ phÃa bên kia ngá»n núi? – Äôi mắt chị ta dò há»i.
- Không. – Bất chợt VÄ© nói dối, nhưng giá»ng cô hoà n toà n thản nhiên. – Có chuyện gì váºy?
- Không có gì. – Ráy vấn lại chá»m khăn trên đầu. – Cô lên nhà đi cho khá»i nắng, tôi nói rồi, ở đây khà háºu trong là nh và mát mẻ, rất có lợi cho những phụ nữ Ä‘ang mang thai, nhưng cô đừng nên Ä‘i ra ngoà i trang trại. Sẽ chẳng có Ä‘iá»u gì tốt là nh cho cô cả.
VÄ© ngạc nhiên, cô không để ý đến lá»i cảnh báo cá»§a Ráy mà táºp trung và o má»™t chuyện khác.
- Sao chị biết tôi đang có thai?
- Tôi còn biết nhiá»u Ä‘iá»u hÆ¡n chÃnh cô nữa kia. – Chị ta mỉm cưá»i rồi bá» Ä‘i.
VÄ© vẫn chưa hết ngạc nhiên. Chuyện nà y má»›i chỉ có Lưu và bé Bảo biết, nhưng biết đâu Lưu đã lại chẳng nói cho Ráy để chị ta để ý chăm sóc cô. Äúng lúc đó, VÄ© nhìn thấy bé Bảo Ä‘ang nghịch má»™t nắm đất cát dưới trá»i nắng gay gắt. Ngồi cạnh cáºu bé là hai vợ chồng già mà cô có cảm giác quen thuá»™c như đã gặp ở đâu rồi. VÄ© vá»™i và ng bước lại.
- Con Ä‘ang chÆ¡i gì váºy?
- Ban nãy con chÆ¡i vá»›i bá»n khỉ và gấu. Bá»n nó buồn cưá»i lắm.
- Mẹ há»i con Ä‘ang nghịch cái gì váºy?
Ông già đang vun đất lại thà nh đống cho bé Bảo “xây nhà †có nước da Ä‘en bóng và nhăn nheo đến độ cô hầu như không nhìn thấy mắt ông ta đâu. Bà lão có phần còn già nua, khắc khổ hÆ¡n cả chồng, Ä‘ang tiếp nước từ thùng tưới để Bảo nhá» từng giá»t lên đỉnh “lâu đà iâ€. Nhìn thấy VÄ©, há» tá» ra lúng túng và hÆ¡i sợ hãi. Bã lão vá»™i và ng đứng dáºy và hÆ¡i lùi ra sau lưng chồng. Äiệu bá»™ cá»§a há» là m cô thấy khó chịu.
- Tại sao con lại nghịch đất?
- Äất ở đây sạch lắm mẹ ạ. Con cÅ©ng Ä‘ang lấy nước sạch để rá»a đất. – Cáºu bé thanh minh.
- Con lên nhà ngay, mẹ không bao giỠcho phép con nghịch bẩn như thế.
Ông già hÆ¡i cúi đầu xuống, cặp mắt len lén liếc nhìn VÄ©. Cô vá»™i và ng kéo tay thằng bé vòng ra khu vòi rá»a. Khi cô Ä‘i được và i bước, thứ giác quan đặc biệt cứ thôi thúc cô ngoảnh lại đằng sau. Quả nhiên, hai vợ chồng già vẫn Ä‘ang nhìn theo cô và nói vá»›i nhau Ä‘iá»u gì đó mà cô vô cùng muốn nghe. Cô hiểu rằng thái độ sợ hãi và lúng túng ban nãy cá»§a vợ chồng ngưá»i dân bản nà y không phải vì há» sợ cô mắng đã cho bé Bảo nghịch đất. Ngay cả khi cô có giải thÃch há» cÅ©ng không hiểu được rằng cho trẻ con bò lê bò cà ng nghịch đất là điá»u không nên. Thái độ bất thưá»ng cá»§a há» bắt nguồn từ má»™t Ä‘iá»u gì khác mà cô chưa tìm ra được.
- Sao con lại chÆ¡i vá»›i những ngưá»i ấy?
- Nhưng con chẳng biết chơi với ai mẹ ạ. Ở đây không có trẻ con.
“Là ng nà y không có trẻ con.- Tại sao? - Ở đây đất dữ, chúng tôi không nuôi đượcâ€â€¦ “Bản nà y đã bị ma ám. Trẻ con cứ dần biến mất…. Chúng bị mất tÃch, và đã không bao giá» quay trở lại nữa.†Những câu nói cá»§a Ráy bất chợt quay trở lại. VÄ© rùng mình. Khi cô kỳ cỠđôi tay lem luốc cá»§a bé Bảo. Hình ảnh hai ngưá»i dân bản già nua lại hiện lên. Cô nhá»› lại ánh mắt há» nhìn con trai cô lúc nó Ä‘ang nghịch đất và khi cô bất chợt bước lại gần. VÄ© cố váºn động má»i suy Ä‘oán cho logic nhưng đầu óc cô hoang mang hệt như lúc sa và o ma tráºn. NghÄ© đến ma tráºn, cô bảo con trai.
- Con lên phòng ngồi Ä‘á»c truyện tranh rồi chuẩn bị ăn trưa. Mắt con ra nắng nhiá»u quá cÅ©ng không tốt đâu.
- Mẹ đi đâu?
- Mẹ qua nhỠbác Ráy chút việc.
- Cho con đi cùng.
- Không, con lên nhà .
Bé Bảo phụng phịu, nhưng rút cuá»™c vẫn nghe lá»i mẹ. Bảo nghe lá»i mẹ, tôn thá» mẹ, sợ hãi mẹ, yêu thương mẹ bằng má»™t tình cảm hết sức đặc biệt và VÄ© hà i lòng vì Ä‘iá»u đó. Cô nhìn theo bé Bảo bước lên cầu thang bằng má»™t ánh mắt kỳ lạ, sau đó Ä‘i thong thả vá» phÃa ma tráºn. Cô qua nhà lầu và đến chá»— thân cổ thụ mà hồi nãy Sương và Ráy đã đứng nói chuyện ở đó. Bên ngoà i, mặt trá»i Ä‘ang rải nắng xuống trang trại khiến ná»n sân gạch hấp hÆ¡i nóng tá»±a má»™t chiếc chảo rang, nhưng trong khoảnh cây cối nà y, VÄ© thấy da buốt lạnh. Miá»n núi là như váºy, vừa nóng rãy ngưá»i lại vừa ẩm ướt như thể trêu ngươi. VÄ© đứng trước mà u xanh mướt, hÃt má»™t hÆ¡i tháºt dà i. Cô nhá»› lại bản đồ ma tráºn được chiêm ngưỡng từ trên cao khi đứng cạnh ngôi nhà cổ. VÄ© bước qua cổng và o và rẽ tay phải. Cô rẽ liên tục, chỉ đôi lúc dừng lại và nhắm mắt để định hình quy luáºt. Trong vòng năm phút, VÄ© đã và o đến những bước tưá»ng xanh có đưá»ng lượn cong cong mà cô biết rằng nếu nhìn từ trên cao sẽ xếp thà nh chữ Diên VÄ© cá»±c kỳ duyên dáng. Lúc nà y mặt trá»i đã gần như thẳng đứng và VÄ© thấy ngá»™t ngạt đến độ mà u xanh mướt cÅ©ng trở nên gay gắt. Cô thá»a mãn nhìn sá»± thà nh công cá»§a mình và quay trở ra. Nhưng ngay láºp tức VÄ© nghe thấy có tiếng loạt soạt như thể váºt gì vừa Ä‘áºp mạnh và o lá cây. Cô nhá»› tá»›i gã Ä‘iên hôm ná» và trở nên cảnh giác. Gã luôn lần mò theo cô từng bước nhưng lần nà y thì hãy thá» xem, VÄ© mỉm cưá»i, cô sẽ cho gã ngá»™p thở vì nắng trong má»™t ma tráºn thá»±c sá»±. VÄ© nhắm mắt và i giây để định hình lối ra và chuẩn bị lừa kẻ gà n dở và o những đưá»ng dÃch dắc, nhưng bất chợt cô nghe thấy có tiếng nói, và là tiếng nói chuyện cá»§a Ãt nhất hai ngưá»i. VÄ© lần theo bức tưá»ng xanh. Âm thanh phát ra từ đúng góc nhá»n cá»§a chữ V, nÆ¡i mà lần trước cô đã nấp ở đó để chỠđợi trong tá»™t cùng sợ hãi. Và vì VÄ© đứng ngay sát góc nhá»n, cô có thể nghe thấy những âm thanh ở bên trong nó rõ mồn má»™t. Là tiếng cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông và má»™t ngưá»i phụ nữ trong bản. VÄ© không hiểu gì cả song qua cao độ cá»§a giá»ng nói, cô Ä‘oán được há» Ä‘ang tranh luáºn Ä‘iá»u gì đó khá gay gắt và sau cùng là những tiếng giằng co kèm theo âm thanh nấc nghẹn cá»§a ngưá»i đà n bà . CÆ¡n tò mò cá»§a VÄ© lên đến cá»±c Ä‘iểm. Cô vá»™i vòng lên đằng trước và nhìn thẳng và o góc nhá»n. Má»™t thanh niên trong bản mà cô đôi lúc vẫn gặp nhưng không để ý, còn ngưá»i kia, VÄ© nheo mắt lại vì nắng, cô ngạc nhiên, chÃnh là cô gái VÄ© gặp đêm đầu tiên hai mẹ con ngá»§ trong ô tô ở sân trang trại, chá»§ nhân cá»§a ngôi nhà đá ong thứ chÃn. Chiếc áo Ä‘en bằng vải thô cá»§a cô ta bị kéo tụt xuống dưới để lá»™ khuôn ngá»±c tròn trịa trắng lóa dưới nắng. Nhìn thấy VÄ©, cả hai Ä‘á»u bị bất ngá». Ngưá»i thanh niên có vẻ lo lắng và sợ hãi nhưng trái lại, cô gái nhìn VÄ© bằng ánh mắt khó hiểu. Qua là n nước mắt lóng lánh nhòe nhoẹt trên gương mặt cô ta, VÄ© nháºn thấy má»™t sá»± khó chịu pha lẫn căm ghét. Cô nhún vai vẻ xin lá»—i tôi đã là m phiá»n rồi vá»™i và ng quay trở ra. Khắp ngưá»i VÄ© đầm đìa mồ hôi. Sao há» không chá»n má»™t nÆ¡i nà o đó dá»… chịu hÆ¡n vá»›i bóng râm mát mẻ? Chắc há» nghÄ© ma tráºn là nÆ¡i sẽ chẳng ai tìm thấy há»; Tại sao cô ta lại khóc? Có thể cô ta Ä‘ang giáºn anh chà ng kia. Äó là chuyện bình thưá»ng; Tại sao cô ta nhìn VÄ© bằng ánh mắt khác thưá»ng thế. Äây là lần thứ hai rồi. Ãnh mắt cá»§a cô ta, rất kỳ lạ? Chắc lại do VÄ© tưởng tượng. Cô ta bị ngưá»i khác nhìn thấy trong tình thế chẳng đẹp mắt gì. Khó chịu là điá»u hiển nhiên. VÄ© cứ tá»± há»i rồi tá»± trả lá»i lúc Ä‘i dá»c những bức tưá»ng xanh. Không phải, tất cả những ngưá»i ở đây Ä‘á»u nhìn cô bằng ánh mắt khác thưá»ng, đôi vợ chồng già ban sáng, lão thầy mo, Ráy, và cả cô ta nữa, như thể không phải cô chỉ là má»™t NGƯỜI KHÃCH LẠ, như thể tất cả Ä‘á»u đã BIẾT cô, tại sao váºy? VÄ© chưa trả lá»i được câu nà y. Cô cảm thấy nhức đầu. Nắng đã xói thẳng lên từng chân tóc và VÄ© chợt nháºn ra từ lúc cô rá»i tâm ma tráºn, đã gấp ba lần quãng thá»i gian cô tìm được lối và o. VÄ© hốt hoảng. Những ý nghÄ© vừa rồi rất có thể đã là m VÄ© lạc đưá»ng. Cô vòng hai tay lên che đầu, mắt nhắm nghiá»n lại, nhưng không xác định được mình Ä‘ang ở vị trà nà o trong ma tráºn. Có thể chỉ cách cổng và o và i bước chân, nhưng cÅ©ng có thể cô Ä‘ang ở bức tưá»ng táºn cùng. VÄ© lại nghe thấy tiếng sáo réo rắt. Âm thanh quen thuá»™c là m tâm trà cô nhẹ bá»—ng. Vẫn là bản nhạc ấy, giai Ä‘iệu ấy lặp Ä‘i lặp lại, nhưng VÄ© cảm thấy trong đó má»™t sá»± khắc khoải vừa như tuyệt vá»ng lại vừa như giục giã. Äúng lúc đó, VÄ© thấy dáng ngưá»i cao lá»›n cá»§a Lưu hiện ra ở cuối hà nh lang. Cô mừng rỡ.
- Sao anh biết em ở đây?
- Không thấy em đâu nên anh Ä‘oán em Ä‘ang mê mẩn trong cái mê cung nà y. – Lưu nói, giá»ng không hà i lòng. – Em nên giữ gìn, đừng Ä‘i lang thang giữa trưa nắng như trẻ con thế.
- Em chỉ định tìm cái lắc tay hôm trước đánh rơi trong nà y. – Cô nói dối – Anh… đợi đã, anh có nghe thấy tiếng sáo không?
- Không.
- Anh nghe nà y, nghe lại thỠxem. - Cô nhắc lại đoạn nhạc.
Lưu chăm chú, rồi quả quyết lắc đầu.
- Sáo ở đâu? Anh chịu, chẳng nghe thấy gì.
Vĩ kinh ngạc.
- Nó rõ đến như váºy. Bảo sáng nay cÅ©ng nghe thấy.
- Không, anh không nghe thấy gì hết. Mình vỠăn trưa thôi. Hôm nay là ngà y cuối cùng để hoà n thà nh trang trại. Tối nay tổ chức cho há» má»™t bữa liên hoan nho nhá» và quyết định xem những ngưá»i nà o sẽ ở lại để giúp việc cho Trại Hoa Äá».
- Khi nà o thì thợ vỠhả anh?
- Sáng sớm ngà y mai.
- Những ai sẽ ở lại?
- Phải há»i ý kiến hỠđã. Chiá»u nay sẽ biết. Em cÅ©ng là chá»§ trang trại, em sẽ lá»±a chá»n há».
Trả lá»i ngay kèm theo trÃch dẫn nà y
Äống lá»a to giữa sân hắt ánh mà u và ng cam lên từng khuôn mặt Ä‘en đúa. Lưu đã tiến lên sát đống lá»a, tay nâng cao cốc rượu.
- Tôi và vợ tôi, Diên VÄ©, cảm Æ¡n tất cả những ngưá»i đã có công xây dá»±ng nên Trại Hoa Äá».
- Má»™t công trình tuyệt vá»i. – Sương đế thêm. – Chúng ta sẽ tổ chức lá»… khánh thà nh và o tuần sau, nhưng lúc đó nhiá»u ngưá»i ở đây sẽ không có mặt, nên hôm nay coi như má»i tất cả ăn khánh thà nh sá»›m.
Và i tiếng vá»— tay đì đẹt từ những tay thợ đồng bằng. Ráy đứng ra giữa phiên dịch lại cho những ngưá»i trong bản. Khi Ráy nói xong, há» thá»™n mặt ra. Phần lá»›n quan tâm nhiá»u hÆ¡n đến chú bê da và ng rá»™m Ä‘ang nhá» từng giá»t mỡ trên đống lá»a. Chị phụ nữ lúc chiá»u nhắc nhở Bảo tránh xa khá»i chuồng gấu Ä‘ang táºp trung Ä‘iá»u khiển má»™t đầu xiên bê. Chị ta tá» vẻ dá»ng dưng trước má»i chuyện Ä‘ang diá»…n ra xung quanh. Thá»±c ra, không khà khá tẻ nhạt, không há» giống má»™t đám lá»a trại mừng khánh thà nh như lẽ ra phải thế.
- Còn má»™t Ä‘iá»u nữa, - Lưu tiếp tục - kể từ bây giá», Trại Hoa Äá» sẽ cần đến má»™t số nhân công phục vụ trong trang trại. Tôi rất muốn biết những ai có thể ở lại đây?
- Cà ng nhiá»u cà ng tốt, - Sương lại phụ há»a – các anh chị sẽ không phải là m việc vất vả, từ nay trở Ä‘i được sống sung sướng như ở trên thiên đưá»ng. Trại Hoa Äá» thá»±c sá»± là má»™t thiên đưá»ng.
VÄ© nhìn Sương Ä‘ang khoát tay bằng má»™t Ä‘iệu bá»™ lố lăng. Gã luôn có thói quen phóng đại má»i chuyện lên như thế.
- Những ngưá»i ở lại sẽ được thu xếp ở trong dãy nhà kia. – Sương chỉ tay vá» phÃa dãy nhà sà n nhá» hÆ¡n nằm khuất sâu sau rừng cây nhân tạo mà trong đó để rải rác những chuồng nuôi động váºt rừng. Tuy nhiên không ai buồn nhìn theo tay gã vì tất thảy Ä‘á»u biết chá»— ấy rồi. - Những cái lá»u tạm kia ngà y mai sẽ phá Ä‘i và má»i ngưá»i chuyển đồ đạc lên đấy.
Ráy tiếp tục dịch lại bằng thổ ngữ. Những ngưá»i dân bản nhìn nhau không tá» thái độ gì. VÄ© chưa bao giá» thấy những con ngưá»i nà y thể hiện cảm xúc ngoà i những ánh mắt khó hiểu mà và i lần cô bắt gặp. Cô thá»±c sá»± không hiểu há» Ä‘ang nghÄ© gì, há» là m gì để định Ä‘oạt cuá»™c sống cá»§a há». NghÄ© đến đó, VÄ© đưa mắt nhìn quanh. Cả bản đã có mặt đầy đủ cả, ngoại trừ ba ngưá»i chá»§ cá»§a ngôi nhà đá ong thứ chÃn. Sương hét to.
- Nà o, các anh chị mạnh dạn lên. Ai muốn ở lại, hãy giơ cao tay.
Ráy lại nói và i câu gì đó. Tức thì có và i cánh tay giÆ¡ lên quá đầu. Lưu và Sương nhìn má»™t lượt rồi gáºt gù. Tất cả những ngưá»i ở lại gồm có Ráy, ông trưởng bản già đến độ má»—i lần phiên dịch Ráy phải hét và o tai ông ta má»™t lần nữa, hai vợ chồng già sáng nay cho bé Bảo nghịch đất, lão thầy mo, ngưá»i thanh niên VÄ© bắt gặp trong ma tráºn và chị phụ nữ Ä‘ang phục vụ xiên bê. Không khó khăn gì để nháºn ra những ngưá»i không muốn rá»i trang trại Ä‘á»u già cả và cháºm chạp. Những ngưá»i trẻ hÆ¡n phần lá»›n phấn khởi vá»›i món há»i Ä‘ang cầm trong tay và mải toan tÃnh những dá»± định cá»n con cá»§a há». Ngưá»i thanh niên, VÄ© dá»… dà ng giải thÃch được lý do cá»§a anh ta khi nhá»› lại cảnh tượng lúc sáng. Ráy là ngưá»i nÆ¡i nà o cÅ©ng thÃch nghi được và chị ta có vẻ tham tiá»n, trong khi tay Sương hà o phóng lại Ä‘ang rất cần má»™t ngưá»i địa phương thông thổ ngôn ngữ. Còn chị phụ nữ kia, VÄ© chưa tìm được lý do khiến chị ta ở lại. Có dịp nà o đó, cô nhất định sẽ há»i Ráy. VÄ© chợt nhắc Lưu.
- Còn má»™t số ngưá»i nữa?
- Ai?
- Ba ngưá»i trong…
- À, kệ há». Mấy ngưá»i đó không bao giá» tham gia những công việc chung cá»§a dân bản. Nhưng há» sẽ ở lại. Há» nhất định muốn sống trong ngôi nhà tối tăm ấy. Anh nghÄ© cÅ©ng chẳng ảnh hưởng gì.
- Không phải vì ngôi nhà đâu, anh không biết lý do đấy thôi. – VÄ© cưá»i tinh quái.
- …
- Cô gái ấy ở lại là vì anh chà ng kia, anh ta cÅ©ng thế. Anh Ä‘ang biến Trại Hoa Äá» thà nh thiên đưá»ng cho há».
- Váºy hả. Sao em biết? – Lưu tá» vẻ ngạc nhiên
- Em nhìn thấy.
Lưu búng tai Vĩ.
- Äúng là phụ nữ, chỉ giá»i rình mò. Kệ há», cà ng có lý do để hỠở lại và phục vụ trung thà nh cho trang trại.
- Cô gái thì được, còn…
- Thằng Ä‘iên chứ gì, má»i ngưá»i Ä‘á»u nói không phải lúc nà o nó cÅ©ng lên cÆ¡n, chắc em là m cho ai nhìn thấy em cÅ©ng Ä‘á»u phát Ä‘iên lên như thế.
- Còn đùa được.
Lưu không trả lá»i VÄ© vì Ä‘ang mải rạch nhát đầu tiên và o lưá»n con bê giỠđã thà nh mà u nâu bóng. Những câu bông đùa cá»§a Lưu là m VÄ© yên tâm. Vả lại, cÅ©ng đã ngót má»™t tuần nay, cô không nhìn thấy gã Ä‘iên quanh quẩn trong sân trang trại. Có lẽ gã thấy đông ngưá»i nên sợ. Toà n bá»™ tốp thợ và dân bản xúm xÃt quanh con bê. Há» chen chúc và bám xung quanh đông đến ná»—i che hết ánh sáng cá»§a đống lá»a. VÄ© đứng lùi lại má»™t chút. Sân trại trở lại tối om. Bé Bảo đã bị đám đông đẩy báºt ra khá»i con bê nên cáºu bé có vẻ rất tức giáºn, cáºu nhảy choi choi xung quanh để may ra tìm được má»™t kẽ hở nà o đó lách và o. Ban nãy đống lá»a là m cho hai gò má VÄ© hÆ¡i rát lên và bây giá», những cÆ¡n gió núi lại xoa dịu chúng. Bất ngá», VÄ© thấy có ngưá»i Ä‘ang nhìn mình chăm chú. Lão thầy mo. Lão ta không chen và o đám ngưá»i kia mà đứng tách ra má»™t góc. Äôi mắt lão ánh lên má»™t tia quái đản. Khi cô bắt gặp ánh mắt kỳ quặc cá»§a lão, đôi môi má»ng dÃnh nhếch lên má»™t nụ cưá»i khiến VÄ© rợn tóc gáy. Lúc ấy đã có và i ngưá»i lấy được suất thịt bê cá»§a mình và há» chui ra ngoà i để tìm má»™t góc yên vị. VÄ© nhân cÆ¡ há»™i đó nhá» Sương cắt cho má»™t miếng bê và cô cÅ©ng ra ngồi cạnh bé Bảo để tránh ánh mắt khó chịu cá»§a lão thầy mo. Miếng thịt bê trong miệng cô chợt nghẹn lại. Cô nhá»› ra, lão thầy mo chưa già , vẫn còn nhanh nhẹn, cÆ¡n cá»› gì khiến lão ở lại trong khi những ngưá»i dân bản rá»i Ä‘i Ä‘ang rất cần lão. VÄ© cần trao đổi vá»›i Lưu Ä‘iá»u nà y. Tất cả sẽ Ä‘i khá»i đây từ trước khi mặt trá»i má»c và rất có thể Lưu sẽ kiếm được má»™t lý do hợp lý buá»™c lão cÅ©ng phải Ä‘i cùng má»i ngưá»i. Cô đưa mắt tìm Lưu nhưng không thấy anh đâu. Lão thầy mo cÅ©ng đã biến mất. Cô cố ăn nốt chá»— thịt bê. Thịt bê chứa rất nhiá»u axit folic, sẽ tốt cho đứa trẻ trong bụng cô. Bác sÄ© riêng cá»§a VÄ© đã dặn dò cô kỹ lưỡng vá» má»i dưỡng chất cần thiết cho bà o thai cÅ©ng như những Ä‘iá»u cô cần tránh.
Bữa tiệc đã gần tà n, và Vĩ cảm thấy một cơn buồn ngủ trĩu nặng trên mi mắt.
- Chuẩn bị đi ngủ đi con. – Cô quay sang bé Bảo.
- Con vẫn chưa ăn xong mà . - Bảo cố nghÄ© ra má»™t lý do chÃnh đáng để không phải Ä‘i ngá»§ sá»›m.
- Hôm nay con đã ăn rất nhiá»u rồi. Con phải Ä‘i ngá»§ đúng giá». Thức khuya không tốt cho mắt cá»§a con.
VÄ© nhìn quanh sân trang trại. Những ngưá»i khác cÅ©ng ăn rất nhanh và má»™t số đã tản mát vá» lá»u cá»§a mình đỠsoạn hà nh lý cho sáng mai. Cô vẫn không nhìn thấy Lưu đâu.
- Con lên nhà thay quần áo ngủ trước đi. Mẹ đi tìm ba Lưu nhé.
VÄ© vá»™i vã vòng ra đằng sau trang trại. LÅ© gấu thấy có ngưá»i đến giÆ¡ hai chân trước Ä‘áºp mạnh và o chuồng má»™t cách giáºn dữ. Cô đã đến táºn khoảnh cây bao quanh ngôi nhà đá ong thứ chÃn. VÄ© cho rằng không lý gì Lưu lại và o trong ma tráºn và o giá» nà y nên cô quay lại và bước lên nhà lầu để dá»… quan sát. Biết đâu anh Ä‘ang xem lại má»™t và i chi tiết nà o đó để nhá» tốp thợ sá»a chữa trước khi há» rá»i Ä‘i mất. VÄ© đứng trên lan can nhà lầu quan sát toà n bá»™ trang trại. Nhưng ngoà i khu vá»±c có ánh sáng duy nhất là đống lá»a nướng bê mà giá» cÅ©ng chỉ còn leo lét, cô không thể nhìn thấy gì hÆ¡n. Äêm nay trăng thượng tuần. Cái đưá»ng cong nhá» xÃu trên ná»n trá»i Ä‘en sẫm không đủ để VÄ© quan sát bất cứ thứ gì từ khoảng cách năm mét. Khi VÄ© Ä‘ang định bước xuống cầu thang thì bất chợt cô nhìn thấy có ánh gì đó loé lên từ phÃa khoảnh cây ráºm rạp. Không. ChÃnh xác là nó xuất phát từ sau đó. Ãnh sáng nhá» và yếu á»›t, bình thưá»ng sẽ rất khó nháºn ra nhưng trong đêm tối không trăng nà y, nó khiến VÄ© chú ý. VÄ© nheo mắt quan sát lại lần nữa. Nó tắt ngúm rồi lại loé lên. Lần nà y, nó chuyển động. Ma tráºn. Dứt khoát trong ma tráºn có ngưá»i. Khuôn mặt VÄ© nóng bừng, như thể toà n bá»™ máu trong cÆ¡ thể cô dồn hết lên trên. VÄ© như Ä‘ang ở trong má»™t cuá»™c chÆ¡i trốn tìm mà cô đóng vai kẻ săn Ä‘uổi, vừa sốt ruá»™t muốn tìm ngay những kẻ Ä‘ang ẩn nấp lại vừa hồi há»™p không biết trong góc hẹp ấy mình sẽ phát hiện ra kẻ nà o. VÄ© vá»™i vã chạy xuống dưới sân, cô băng qua khoảnh cây ráºm rạp và đã đứng trước cổng và o cá»§a ma tráºn. Bức tưá»ng lá cây giá» tối sẫm lại. VÄ© bước qua cổng và o. VÄ© Ä‘ang ở trong những hà nh lang Ä‘en hun hút, tuy nhiên giá» nhằm mặt cô cÅ©ng có thể Ä‘i lại trong nà y mà không bị mất phương hướng. Chỉ mất năm phút, VÄ© đã và o đến tâm ma tráºn. Ãnh sáng ban nãy đã mất hoà n toà n. Rồi đột nhiên, cô thấy nó quay trở lại, lần nà y ngay trước mặt cô, và VÄ© còn nghe thấy cả má»™t váºt nặng bằng kim loại Ä‘ang bổ xuống đất sâu. Những bước chân VÄ© không gây tiếng động và cô cố gắng thu mình lại để không bị chạm và o lá cây. VÄ© rẽ phải, rồi rẽ trái. VÄ© nÃn thở. Khi cô đứng ngay tại hà nh lang có ánh đèn, bóng cá»§a cô chùm lên nó, tạo thà nh má»™t vệt Ä‘en dà i. Tức thì kẻ kia quay phắt lại. VÄ© không nén nổi má»™t tiếng kêu kinh ngạc. Lão thầy mo. Lão đã đà o má»™t lá»— đất sâu hoắm và điá»u là m cô sững sá» hÆ¡n cả là những thứ trong chiếc há»™p sắt dÃnh đầy đất mà lão vừa đổ ra: những thá»i và ng phản chiếu mà u sắc nguyên thá»§y cá»§a nó dưới ánh nhợt nhạt cá»§a cây đèn măng sông. Sau và i phút hoảng hốt ban đầu, lão ta nháºn ra VÄ©. Lão nhếch mép cưá»i, những ngón tay cáu bẩn bấm mạnh lên cán cuốc. VÄ© Ä‘iá»m nhiên bước qua ngưá»i lão, vẻ như Ä‘ang Ä‘i dạo, cố giữ cho dáng ngưá»i được bình thản. Khi rẽ sang hà nh lang khác, cô Ä‘i má»™t mạch ra khá»i ma tráºn, rồi trèo lên từng báºc cầu thang cá»§a nhà sà n lúc nà o không hay. Cô nhìn thấy Lưu Ä‘ang chÆ¡i váºt nhau vá»›i bé Bảo ở giữa nhà .
- Anh Ä‘i đâu từ nãy giá» váºy? – Cô ngạc nhiên.
- Chắc hồi trưa anh ăn phải thứ gì đó nên đã chiếm giữ nÆ¡i trá»ng yếu nhất cá»§a Trại Hoa Äá» suốt ná»a tiếng đồng hồ. – Lưu lấy tay xoa bụng, miệng cưá»i vui vẻ nhưng khuôn mặt có vẻ hÆ¡i má»i mệt và căng thẳng.
- Em xoa dầu cho anh nhé. – Vĩ vội và ng đi và o phòng lấy dầu để che giấu vẻ bối rối.
- Ừ, cho anh cả má»™t khăn nóng nữa. – Lưu nói vá»›i theo - Từ sáng loay hoay vá»›i bá»n thợ ngu đần giá» mệt đến ù cả tai.
VÄ© tÄ©nh trà lại. Cô đã thay đổi ý định. Cô không muốn để cho lão thầy mo ra khá»i Trại Hoa Äá» cùng những ngưá»i khác và o sáng ngà y mai. Số tà i sản mỠám cá»§a lão ta cùng vá»›i hà nh động lén lút trong ma tráºn hiển nhiên là bất bình thưá»ng. VÄ© mang há»™p dầu gió ra cạnh Lưu. Cô xoa nhẹ lên hai thái dương. Lưu nhắm nghiá»n mắt lại. Anh có phần còn mệt má»i hÆ¡n nan nãy.
- Anh à , lão thầy mo…
- Anh mệt quá, anh đi ngủ đây.
- Vâng, anh cứ và o phòng trước, để em cho Bảo đi ngủ rồi sẽ lấy khăn nóng.
Nhưng khi VÄ© quay trở lại, cô đã nghe thấy tiếng thở Ä‘á»u Ä‘á»u cá»§a Lưu. VÄ© mệt má»i nằm xuống bên cạnh. Äôi mắt cô mở to. Tiếng sáo hồi sáng lại quay trở lại. Nó vẫn hệt như thế, có Ä‘iá»u, VÄ© cảm thấy trong đó má»™t cảm giác chẳng là nh. Äã gần ná»a đêm, ngưá»i đà n bà cô gặp trong ngôi nhà cổ lẽ nà o vẫn còn thổi sáo, và tiếng sáo đó phát ra từ đâu mà ở bất kỳ chá»— nà o VÄ© cÅ©ng có thể nghe rõ như thể ngay bên cạnh. Âm thanh lặp Ä‘i lặp lại là m VÄ© căng thẳng. Cô mở hé cánh cá»a sổ cho bá»›t ngá»™t ngạt. Äêm trăng thượng tuần khiến cả sân trại tối Ä‘en như thể bên dưới là má»™t vá»±c thẳm khổng lồ.
VÄ© lẩm nhẩm đếm để xua Ä‘i tiếng sáo quái ác kia. Nhưng bây giá» cô nghe thấy tiếng cưá»i khanh khách cá»§a trẻ con văng vẳng bên tai và những bước chân nện thình thịch. Cô thấy đứa trẻ cuối cùng cá»§a Ä‘oà n rồng rắn ẩn hiện trước mắt. Máu nóng dồn lên mặt. VÄ© quá» tay, đứa trẻ cưá»i ré lên rồi lách mình trượt khá»i bà n tay VÄ©. Nó đây rồi. Nó đã trở lại trong lòng bà n tay cô và đôi mắt nó trợn trừng sợ hãi. Mưá»i đầu ngón tay VÄ© xiết chặt. Là n da cổ cá»§a đứa trẻ ấm nóng. Nó nhìn cô ai oán và cầu cứu. VÄ© hét lên “Äồ lừa đảo. Mà y đừng hòng thoát lần nữaâ€. Äám đông xung quanh cô chá»i rá»§a và giằng VÄ© khá»i đứa trẻ. Äiá»u đó là m VÄ© Ä‘iên tiết. Cô dồn hết sức mạnh xuống cánh tay, nhưng rồi cô thấy hẫng, đứa trẻ đã thoát khá»i bà n tay cô. Nó ho sặc sụa và bà n tay bé nhá» cá»§a VÄ© bị những bà n tay to lá»›n như gá»ng kìm xiết chặt. GiỠđến lượt cô giãy giụa. Cô vùng mạnh ngưá»i. Lưu vẫn thở Ä‘á»u bên cạnh, thỉnh thoảng lại ngáy má»™t tiếng nhè nhẹ. VÄ© thấy gió từ khe cá»a lùa và o ngưá»i lạnh toát, và mưá»i đầu ngón tay cô má»i nhừ. Cô đóng chặt cá»a lại và ngồi dáºy rót cho mình má»™t ly nước lạnh. Tiếng sáo vẫn văng vẳng. VÄ© nhìn đồng hồ. Äã ba giá» sáng. Ngưá»i đà n bà kia bị Ä‘iên rồi. Bà ta chỉ thổi má»™t Ä‘iệu duy nhất từ lúc ná»a đêm đến giá». Tiếng sáo ám ảnh VÄ©. Nếu cô không cố gắng ngá»§ tiếp, cô sẽ hóa Ä‘iên vì Ä‘iệu nhạc quái dị nà y. VÄ© vùi mặt và o ngưá»i Lưu. Anh vẫn nằm yên không động Ä‘áºy. Cô xoay ngưá»i bên ná» bên kia và i lần và lần nà y cô thấy mình ngá»§ tháºt. Cô có thể nhìn rõ mình Ä‘ang nhắm mắt nằm cạnh Lưu bằng đôi mắt tỉnh táo và có lúc lại mụ ngưá»i Ä‘i như Ä‘ang chìm và o ảo giác sau má»™t liá»u thuốc gây mê. Cô thấy có bóng ngưá»i lướt qua cá»a sổ. VÄ© nhoà i ngưá»i ngó theo bằng cÆ¡ thể trÄ©u nặng. Ngưá»i đà n bà mặc đồ Ä‘en. VÄ© đã gặp cô ta trong giấc mÆ¡ lần trước, và trong giấc mÆ¡ lần nà y, cô hy vá»ng chị ta không dẫn dụ cô và o ngôi nhà kinh khá»§ng đó má»™t lần nữa. Cô ta đứng giữa sân và kỳ lạ rằng VÄ© có thể nhìn má»i thứ rõ mồn má»™t giữa đêm tối. Ngưá»i đà n bà vẫy cô, ra dấu hãy tỉnh dáºy và đi theo cô ta. VÄ© sẽ không để mình bị đánh lừa má»™t lần nữa, nhưng đây Ä‘ang là trong giấc mÆ¡, cô sẽ xuống sân nhìn mặt chị ta tháºt gần, sẽ nhá»› lại xem chị ta là ai. Nhất định phải là ngưá»i cô đã từng gặp má»™t lần rồi và sau đó bị ảo giác chắp nối thà nh má»™t nhân váºt quen thuá»™c trong cÆ¡n ác má»™ng. Chỉ là xuống dưới sân thôi, cô nhất định sẽ không tiến thêm má»™t bước nà o nữa. Ngưá»i đà n bà là m động tác gấp gáp hÆ¡n, vẻ thúc giục và lo lắng. VÄ© cÅ©ng lo lắng. Chị ta định nói gì nhỉ? VÄ© sẽ xuống đó, hình như Ä‘ang có Ä‘iá»u gì nghiêm trá»ng xảy ra, nhưng đôi mắt cô rÃu lại, cô buồn ngá»§ quá, cô muốn ngã lăn ra sà n dù hiển nhiên Ä‘ang nằm trên mặt sà n rồi. Bà n chân cô như Ä‘eo chì. Cô nói to “Tôi buồn ngá»§ quá, không thể dáºy nổiâ€, nhưng miệng cô chỉ há»›p và o không khÃ. Không có âm thanh nà o thoát ra khá»i cổ há»ng. Tuy nhiên, ngưá»i đà n bà váºn đồ Ä‘en có vẻ như hiểu hết những gì VÄ© nói, dù chẳng phát ra âm thanh nà o. Cô ta vá»™i vã lướt sát lại cá»a sổ và ngẩng lên gá»i VÄ©. VÄ© nghe cô ta nhắc đến tên mình, má»™t cách giục giã. Cô hiểu rằng cô ta muốn cô Ä‘i theo, để giúp cô ta là m má»™t việc gì đó quan trá»ng, cá»±c kỳ quan trá»ng. Cô cúi xuống, và ngưá»i đà n bà ngẩng lên, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng quen thuá»™c mà VÄ© vẫn chưa nhá»› được đã gặp ở đâu rồi: Äôi mắt to Ä‘en, sống mÅ©i thanh tú và mái tóc má»m mại. Nhưng tháºt kinh khá»§ng, thái dương ngưá»i đà n bà vẫn tuôn đầy máu như lần trước. Máu nhá» xuống chiếc áo mà u Ä‘en và thay vì biến thà nh những lá»›p vải Ä‘en thẫm, nó vẫn đỠloang từng mảng. Lần nà y, VÄ© cố há»›p lấy không khà để dồn hết hÆ¡i ra cổ há»ng. Cô hét lên má»™t tiếng kinh hoà ng. Lưu ngồi báºt dáºy.
- Em sao thế?
VÄ© ngÆ¡ ngác. Cô báºt khóc.
- Em không biết. Ngưá»i đà n bà áo Ä‘en…
Cùng lúc đó có tiếng gà o thất thanh ở phÃa ngoà i sân trại. VÄ© nghe thấy những âm thanh xôn xao vẻ há»—n loạn và tiếng chân ngưá»i chạy rầm ráºp. Lưu vá»™i vã vùng dáºy.
- Em ngồi nguyên đây. Äể anh xuống xem có chuyện gì.
Lưu mặc quà ng chiếc áo sÆ¡ mi và cuống lên xá» chân và o đôi dép bông cá»§a VÄ©. Khi Lưu mở cá»a bước xuống nhà , anh quay lại dặn thêm lần nữa.
- Em nhớ ngồi nguyên đây, đừng ra ngoà i.
VÄ© ngồi im như tượng đá. Cô ngồi im vì bà ng hoà ng, cô ngồi im vì luôn nghe lá»i chồng. Lưu đã dặn VÄ© đừng ra ngoà i, vì thế, cô ra ngoà i tất sẽ chẳng hay ho gì. Kim giây trên chiếc đồng hồ treo tưá»ng nhấc từng bước cháºm rãi. Tiếng ngưá»i vẫn lao xao và ồn ã, nhưng không còn những bước chân nhá»™n nhạo nữa. VÄ© Ä‘oán rằng hỠđã yên lặng táºp trung và o MỘT CHá»– NÀO ÄẤY và MỘT THỨ GÃŒ ÄẤY. VÄ© tháºm chà không dám đưa tay đẩy cánh cá»a sổ. Cô yên lặng chỠđợi, rồi chừng như không chịu đựng thêm được, VÄ© mở cá»a ra ngoà i. Trá»i má»›i hÆ¡i há»ng, ánh sáng lá»n lợt và u ám. Äôi chân trần cá»§a cô chạm và o ná»n gạch ẩm ướt và lạnh buốt. Không có đôi dép bông, VÄ© cảm thấy cÆ¡ thể mình không được bảo vệ. Cô Ä‘i như chạy vá» nÆ¡i phát ra những tiếng ồn à o. Cô băng qua sân sau, vượt qua nhà lầu và hướng thẳng vá» phÃa khoảnh cây tối tăm. Tất cả những ngưá»i trong trang trại Ä‘á»u đã có mặt ở đây, chắc chắn là như thế. Ngôi nhà đá ong thứ chÃn. HỠđã ùa cả và o trong nhà , và những ngưá»i không chen và o được đà nh đứng ngoà i cá»a. VÄ© thấy Lưu lách đám đông Ä‘i ra. Lần đầu tiên, cô thấy mặt Lưu tái lại. Äôi mắt anh thất thần và gò má nhợt nhạt. Cô lao và o giữa đám đông và hét to.
- Cho tôi và o.
- Không, em đừng và o. – Lưu túm lấy tay Vĩ, bà n tay anh lạnh ngắt.
VÄ© vá»™i giằng ra và dùng hết sức mình để chen lấn. Nhưng cô không cần phải là m việc vô Ãch ấy, bởi tất cả Ä‘á»u rẽ ra cho cô và o. Ở đây, cô là bà chá»§, và những ngưá»i đứng ngoà i Ä‘á»u muốn nhưá»ng cho cô cái đặc quyá»n mà há» Ä‘ang xếp hà ng chỠđến lượt. Mùi mồ hôi pha trá»™n cá»§a đám thợ là m cô muốn ói, và cô ói tháºt, nhưng bụng cô trống không. VÄ© chưa và o ngôi nhà nà y bao giá». Bây giá» cô má»›i biết tại sao từ ngoà i trông và o thấy nó rất tối tăm, vì còn má»™t bức tưá»ng nữa chặn ngang cá»a ra và o tạo thà nh má»™t hà nh lang bé tà để che hết những căn phòng bên trong. Ngôi nhà nà y kÃn đáo như má»™t hang động và mặc dù bên ngoà i nhìn nóc nhà khá cao, nhưng khi và o trong nó thấp lè tè chỉ cách đầu ngưá»i má»™t sải tay. Ngưá»i ta táºp trung cả ở bên mé trái. VÄ© thấy mùi ẩm mốc, mùi ảm đạm và cả mùi chết chóc. Há» Ä‘ang đứng trước má»™t căn phòng tối om. Cô thở hổn hển.
- Cho tôi và o.
Nhưng lần nà y há» không còn chá»— nà o để lách ra cho cô được. VÄ© đà nh thò cổ và o má»™t khoảng trống, và ngay láºp tức cô thấy bụng quặn lên. Äôi chân cô chá»›i vá»›i. Ngay trước cá»a căn phòng cháºt hẹp, má»™t thân ngưá»i Ä‘u đưa vá»›i hai cánh tay thõng xuống. Và vì trần nhà rất thấp, nên khuôn mặt kẻ thắt cổ tá»± tá» giá» Ä‘ang nhìn chòng chá»c và o những ngưá»i đứng xung quanh. Äôi mắt, kỳ lạ, không giống những xác chết trong các trưá»ng hợp tương tá»±, chúng dưá»ng như vẫn còn sống. Và khi VÄ© ngước lên, nó còn nguyên vẻ khó chịu và căm ghét như lúc nhìn thấy cô trong ma tráºn. VÄ© lùi dần ra cá»a. Äôi chân cô tê dại. Có má»™t ngưá»i Ä‘ang lẩm bẩm bên cạnh cô bằng giá»ng nói quen thuá»™c.
- Lá»i nguyá»n. Bây giá» nó đã chấm dứt. Cô ta là ngưá»i cuối cùng cá»§a dòng há».
Cùng lúc đó, một thân hình nhao đến trước mặt Vĩ bằng dáng điệu hung tợn. Gã điên trợn mắt lên và tuôn ra một trà ng thổ ngữ.
- Hắn nói gì thế chị Ráy?
- Hắn bảo rằng… hắn biết ai là kẻ giết chị hắn.
Một gã thợ xây đứng cạnh đó nói đế và o.
- Sinh ra trong dòng hỠấy, không bị điên thì mới lạ.
Thì ra ai má»›i đến đây cÅ©ng Ä‘á»u được lÄ©nh há»™i câu chuyện hoang đưá»ng nà y. VÄ© đưa mắt nghi ngá» nhìn Ráy. Chị ta có vẻ hiểu ý nghÄ©a cá»§a cái nhìn ấy nên thanh minh.
-Tại má»i ngưá»i cứ há»i tôi, nhưng đây là chuyện có tháºt. Cô thấy rồi đấy. Chứng cá»› Ä‘ang ở trước mắt cô, ở trong kia. – Chị ta hất đầu vá» phÃa ngôi nhà , rồi quay sang phÃa VÄ© thì thầm. – Bà ấy đã không thể bảo vệ được con gái mình. Bà ấy đã nhá» chúng tôi. Nhưng không ai bảo vệ được cô ta thoát khá»i quá»· dữ. Äó là nghiệp chướng.
Gã Ä‘iên vẫn lải nhải bằng thổ ngữ và bất thình lình thò hai tay ra xiết lấy cổ VÄ©. Cô ngạt thở. Lần đầu tiên cô thấy mặt mình sát vá»›i mặt gã. Äôi mắt gã Ä‘iên dại và miệng thì sùi bá»t. Mắt cô hoa lên, rồi cô thấy cÆ¡ thể mình hẫng khá»i mặt đất.
Khi tỉnh dáºy, VÄ© thấy tấm lưng to lá»›n cá»§a Lưu Ä‘ang ở bên cạnh cô. Anh ngồi bất động và cô hoà n toà n không nhìn thấy khuôn mặt cá»§a anh. Nghe thấy tiếng cá»±a mình, Lưu quay lại. Khuôn mặt anh gầy rá»™c Ä‘i và đầy lo lắng.
- Em có sao không?
- Em không sao. Có chuyện gì váºy?
- Thằng điên bóp cổ em, chắc nó hoảng loạn. Em có ngất đi một lúc.
- Cô gái kia… sao rồi? à em là ngưá»i ta đã hạ cô ấy xuống chưa?
- Anh xin lá»—i. Em nói đúng. NÆ¡i nà y không tốt là nh. Những chuyện xảy ra đối vá»›i em ngà y hôm nay là do anh. Anh đã nhất quyết xây dá»±ng Trại Hoa Äá», và đã để cho hỠở lại. Ngay hôm nay, cả nhà mình sẽ vá» thà nh phố.
VÄ© cố gắng mỉm cưá»i.
- Chuyện không may tình cá» thôi. Anh nói đúng. Mình nên vá» rồi má»™t thá»i gian nữa sẽ quay lại. Äể cho cái không khà nà y qua Ä‘i đã.
- Em nằm nghỉ nhé, để anh xuống thông báo với Sương. Cũng còn cần phải dặn dò một số công việc nữa. Em có cần gì cứ bảo chị Ráy. Anh sẽ bảo bà ấy lên đây.
- Không, em không muốn bà ấy ngồi cạnh. – VÄ© lắc đầu quầy quáºy.
Má»—i lần gặp Ráy là đầu óc VÄ© cứ lá»™n tùng phèo lên. Chị ta luôn nhồi cho cô những ý nghÄ© kỳ quặc. Nói chuyện vá»›i Ráy, lần nà o cÅ©ng váºy, cô luôn cảm thấy má»™t trạng thái bất an Ä‘ang lan tá»a.
VÄ© nghe thấy giá»ng nói cá»§a Sương và Lưu văng vẳng bên ngoà i. Hẳn là há» Ä‘ang đứng ở sân sau. VÄ© áp sát tai và o thà nh nhà .
- Anh Ä‘iên rồi. Em đã gá»i giấy má»i Ä‘i khắp nÆ¡i.
- Thì mình hoãn lại, hoặc không tổ chức nữa.
- Không thể được, khách má»i toà n những nhân váºt quan trá»ng, cả những bạn hà ng tiá»m năng cá»§a công ty mình. Mình má»i há» rồi lại báo hoãn, sao là m thế được.
- Hay cáºu ở lại chá»§ trì?
- Không được, anh và chị VÄ© là chá»§ trang trại, nếu vắng mặt cả hai ngưá»i sẽ là thiếu tôn trá»ng há».
- Tôi không thể để vợ tôi ở lại sau những chuyện ngà y hôm nay được. Cô ấy đang có thai, mà thằng điên kia có thể là m lại việc đó bất cứ lúc nà o.
- Thế nà y Ä‘i váºy. Anh đưa Diên VÄ© vá» và sau đó mình anh quay lại để chá»§ trì bữa tiệc
Lưu hÆ¡i ngáºp ngừng.
- Thế cÅ©ng được. Cáºu kiểm tra xe giúp tôi. Chúng tôi sẽ Ä‘i và o hai giá» chiá»u nay.
VÄ© gượng ngồi dáºy. Cô vẫn thấy đầu Ä‘au như búa bổ. Tiếng cồng chiêng âm âm khắp cả trang trại. Cô Ä‘oán há» Ä‘ang là m lá»… khâm liệm ngưá»i chết. VÄ© chợt nhá»› ra từ sáng vẫn chưa nhìn thấy bé Bảo. Cô hốt hoảng ra khá»i phòng. Bảo không nên ra ngoà i lúc nà y, rất có thể thằng bé sẽ giáp mặt gã Ä‘iên và gặp chuyện rá»§i ro như cô lúc nãy. Hóa ra trang trại vắng tanh. Toà n bá»™ tốp thợ xây đồng bằng và những ngưá»i tối qua tuyên bố sẽ rá»i khá»i trang trại chắc hẳn đã Ä‘i từ lúc cô Ä‘ang bị ngất trong phòng. Há» không muốn chứng kiến cảnh tượng ảm đạm nà y thêm má»™t phút nà o nữa. VÄ© Ä‘i vá» phÃa nhà lầu. Cô nhìn thấy lão thầy mo Ä‘ang nhảy múa quanh má»™t thân cây đẵn nằm dưới mặt đất. Lão ngân nga những âm Ä‘iệu kỳ dị. Ông trưởng bản già nua ngồi yên lặng trên má»™t mô đá cảnh, đôi mắt không rõ Ä‘ang nhắm hay Ä‘ang mở. Ráy, chị phụ nữ tối qua phục vụ xiên bê và hai vợ chồng già đang xúm và o má»™t váºt gì đó nằm trong lòng thân cây. Có những tiếng khóc ri rỉ trá»™n lẫn và o nhau. Má»™t bà già nhá» bé Ä‘ang váºt vã giữa sân. Lần đầu tiên cô nhìn thấy bà ta nhưng cô Ä‘oán ra chá»§ nhân thứ ba cá»§a ngôi nhà đá ong, ngưá»i cô già cá»§a kẻ thắt cổ tá»± tá». Bà ta cÅ©ng mặc xà cạp Ä‘en nhưng không vấn khăn. Mái tóc bạc xổ tung tóe và da trắng tái, trông bà ta hệt những mụ phù thá»§y mà VÄ© vẫn hình dung. Tuy nhiên, cô không nhìn thấy ngưá»i thanh niên trong ma tráºn. Cô nhá»› ra cả lúc sáng nay cÅ©ng không thấy anh ta đứng cùng đám đông tụ táºp trước cá»a. VÄ© tiến lại gần hÆ¡n. Ráy Ä‘ang rắc những hạt vụn mà u Ä‘en và o trong thân cây. Cô gái đã được liệm bằng những tấm vải trắng và đặt và o trong thân cây khoét rá»—ng. Giá» cô má»›i nhìn ra cái dáng nhá» thó cá»§a Bảo khuất sau những ngưá»i phụ nữ. Nó Ä‘ang Ä‘u cả ngưá»i và o trong thân cây để xem cho rõ. VÄ© khiếp đảm. Cô vá»™i và ng ra ngăn Bảo lại. Khi VÄ© nắm lấy cẳng tay gầy guá»™c cá»§a thằng bé, cô cố tránh nhìn và o thân hình Ä‘ang nằm gá»n giữa thân cây. Nhưng… đôi mắt Ä‘ang mở trừng trừng dưá»ng như vừa chuyển động. Nó nhìn thẳng và o VÄ©, lá»™ rõ vẻ căm ghét và khó chịu. Cô lại thấy bụng dưới Ä‘au quặn lên.
***
VÄ© nằm trong phòng. Bà lão hôm trước cho bé Bảo nghịch đất Ä‘ang ngồi cạnh cô và dùng má»™t chiếc khăn ướt để lau mặt cho VÄ©. Khi thấy VÄ© mở mắt ra, bà lão có vẻ lúng túng và hÆ¡i sợ hãi. Cô nhắc đến tên Lưu. Bà ta áng chừng hiểu và đứng dáºy ý nói sẽ Ä‘i tìm Lưu cho cô. Bé Bảo nhìn cô lo lắng.
- Mẹ, con sợ lắm.
- Mẹ không sao, tại vì em bé trong bụng mẹ nghịch quá đấy mà .
- Mẹ ơi… máu.
VÄ© nhìn theo ngón tay bé Bảo. Những vệt máu in trên tấm nệm cá» vẫn còn tươi. VÄ© ngồi dáºy, kinh hoà ng. Máu ở dưới lưng cô, dưới ngưá»i cô và thấm ướt chiếc pijama mà u trắng. Nó đỠtươi và loang lổ má»™t cách độc ác. VÄ© cuống cuồng bấm số Ä‘iện thoại. Máy chỉ hiện lên hai vạch sóng.
- Xin lỗi, cho tôi gặp bác sỹ Nga.
- Chị nói to lên, tôi không nghe thấy gì hết. Sóng tồi quá.
- Bác sỹ Nga. – Vĩ hét lên.
- Chị chỠmáy. Tôi nghe thấy rồi, chị không phải hét lên như thế.
- …
- Nga đang nghe.
- Chị Nga, - Vĩ nức nở - em không giữ được nó.
- Xin lỗi, ai đang ở đầu dây?
- Em Diên Vĩ đây.
- Diên Vĩ, cô đang ở đâu?
- Em ở trên trang trại.
- Sóng yếu quá, chị không nghe rõ.
- Trang trại. Em không giữ được nó.
- Cô bình tĩnh, cô cứ từ từ kể lại. Chị đang nghe đây. - Bác sỹ Nga dịu dà ng.
- Em ra nhiá»u máu. Nhiá»u máu lắm.
VÄ© nhìn chiếc áo pajama tiếp tục hằn những vệt mà u Ä‘á». Tai cô lùng bùng. Äầu dây bên kia xà o lên những sóng âm ầm Ä© rồi chuyển thà nh tiếng tút dà i. VÄ© bấm lại số.
- Chị Nga, chị có nghe rõ không?
- Cô hết sức bình tÄ©nh, sẽ không sao đâu. – Giá»ng bác sỹ Nga báºp bõm hòa lẫn những tiếng lẹt xẹt. – Cô cần… gestan…duphas…
- Chị nói gì?
- Utrogestan và Duphaston sẽ giữ được thai cho cô.
- Em không có những thứ thuốc ấy ở đây.
- Cô…tuyệt đối…không được… di chuyển.
Máy lại bị ngắt một lần nữa và Vĩ nhìn mà n hình trống trơn không một vạch sóng.
- Em… bị sao váºy? – Lưu đã đứng sau cô từ bao giá», giá»ng anh kinh ngạc.
- Anh… - Vĩ òa khóc – em sắp mất nó rồi.
- Anh thấy em vừa gá»i cho bác sỹ. Bà ấy bảo sao?
- Em cần má»™t số loại thuốc và … em không được di chuyển. Bác sỹ bảo em phải ở lại đây Ãt nhất đến tháng thứ sáu. – VÄ© thì thầm - Em không thể quay vá» thà nh phố và o lúc nà y. Chúng mình… sẽ ở lại Trại Hoa Äá».
Tà i sản cá»§a Mèo Äa Tình
25-12-2008, 08:15 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương VIII: Äôi mắt ngưá»i Ä‘iên
Mặt trá»i đã gần khuất sang phÃa bên kia ngá»n núi. VÄ© cẩn tháºn bám chặt và o từng rá»… cây xoà ra trên má»—i bước Ä‘i. Những viên thuốc mà cô nhá» Sương lấy vá» từ phòng khám cá»§a bác sỹ Nga khiến cô khoẻ mạnh trở lại. VÄ© đã nằm lại trên nhà sà n suốt má»™t tuần trá»i kể từ cái ngà y u ám khi những ngưá»i thợ xây rá»i Ä‘i và phát hiện ra xác cô gái Ä‘ang treo lÆ¡ lá»ng trên xà nhà . Lúc chiá»u, cô đã Ä‘i dạo quanh trang trại để hÃt thở không khà trong là nh. Trại Hoa Äá» lúc nà y yên tÄ©nh hệt những cánh rừng đại ngà n á»§ ê khi chiá»u muá»™n. Lưu và Sương Ä‘ang đứng trên nhà lầu để bà n bạc vá» lá»… khánh thà nh ngà y mai. Cô nháºn thấy Lưu không hứng thú lắm vá»›i những tiệc tùng do tay Sương đỠra, đặc biệt là lá»… khánh thà nh nà y. Anh vốn dÄ© không thÃch ồn à o, nên VÄ© Ä‘oán Sương có ý đồ đặc biệt gì đó vá»›i đám khách má»i quan trá»ng cá»§a hắn. Sương không là m việc gì thừa bao giá», cho dù nhiá»u hà nh động cá»§a hắn dưá»ng như tá» ra là vô bổ. Cả buổi chiá»u cô không nhìn thấy Bảo đâu, nhưng VÄ© Ä‘oán rằng thằng bé Ä‘ang chÆ¡i trong nhà vợ chồng ngưá»i dân bản già . Cô không cấm nổi con trai mình, vì chỉ lừa VÄ© vừa quay Ä‘i, nó đã biến mất trong cái trang trại rá»™ng lá»›n nà y. Äôi vợ chồng già không sống cùng dãy nhà sà n vá»›i những ngưá»i khác. HỠở tách ra trong má»™t ngôi nhà nhá» bằng gá»— giữa rừng cây nhân tạo. Sương đã cho thiết kế rất nhiá»u căn nhà nhá» như váºy để tạo cảnh quan cho trang trại. Ngôi nhà cá»§a hai vợ chồng già nằm biệt láºp phÃa cuối những bụi cây cạnh khu nuôi động váºt hoang dã. “Äể há» tiện chăm sóc lÅ© gấu và cây cảnhâ€, Lưu giải thÃch thế. Nhưng chỉ sau má»™t tuần, tất cả những cư dân còn lại cá»§a Trại Hoa Äá» Ä‘á»u xin ra sống độc láºp trong những căn nhà gá»— còn lại. Trái vá»›i những tá»™c ngưá»i thÃch sinh hoạt táºp thể ở những nhà sà n rá»™ng lá»›n, dân bản nÆ¡i nà y khá đặc biệt. Há» lặng lẽ và kÃn đáo, không thÃch chung đụng. Kiến trúc những ngôi nhà nguyên bản cá»§a há» cÅ©ng không há» giống nhà sà n cá»§a tá»™c Mưá»ng thuần chá»§ng. VÄ© Ä‘oán rằng có thể tổ tiên cá»§a hỠđã di cư đến đây, nhưng cô không phải nhà sá» há»c để nghiên cứu xem há» thuá»™c tá»™c ngưá»i nà o.
Ông trưởng bản ở ngôi nhà to nhất ngay chÃnh giữa rừng cây nhân tạo. Ông ta vẫn có cung cách Ä‘iá»m tÄ©nh cá»§a má»™t ông vua oai vệ vá»›i đám thần dân lác đác xung quanh. Ngưá»i thanh niên tên A Cách cô gặp trong ma tráºn cÅ©ng ở cách đó không xa, và xung quanh ngôi nhà cá»§a anh ta là ba chuồng khỉ chứa hÆ¡n chục chú khỉ con. Chị phụ nữ trẻ phục vụ xiên bê tối hôm trước ở sát rìa khu rừng, cạnh vưá»n kÃnh. Vừa chuyển sang nhà má»›i, chị ta đã dán đủ thứ giấy mà u xanh đỠtÃm và ng lên cá»a ra và o, khiến ngôi nhà gá»— trông như thể má»™t thứ đồ chÆ¡i tà hon dà nh cho búp bê. PhÃa ngoà i cùng tiếp giáp sân trang trại là nhà cá»§a Ráy và ngôi nhà cá»§a lão thầy mo, nằm ẩn sát những khoảnh cây tối tăm phÃa con đưá»ng dẫn ra ma tráºn. Còn hai chá»§ nhân cuối cùng cá»§a ngôi nhà đá ong thứ chÃn vẫn sống ở đó và từ cái ngà y kinh khá»§ng ấy, VÄ© chưa há» gặp lại há». Bảo thưá»ng tha thẩn ở tất cả các căn nhà gá»— trong rừng cây trừ nhà cá»§a lão thầy mo và A Cách. Cáºu bé sợ ánh mắt cá»§a lão ta cÅ©ng như VÄ©. Cứ lần nà o lão xuất hiện ở sân trang trại là Bảo cụp mắt xuống rồi lá»§i Ä‘i đưá»ng khác. Lão không chỉ nhìn VÄ© bằng ánh mắt kỳ quặc, mà má»—i lần gặp Bảo, lão ta cÅ©ng thưá»ng chững lại và ngắm nghÃa cáºu bé chăm chú như má»™t phản xạ. Vá» phần A Cách, vì căn nhà cá»§a anh ta ở kế ngay chuồng khỉ nên Bảo hay lân la đến đó. Nhưng có má»™t lần, VÄ© chứng kiến A Cách vung tay Ä‘uổi cáºu bé má»™t cách giáºn giữ và khi VÄ© vá»™i và ng tá»›i gần để can thiệp thì anh ta quay ngoắt và o nhà rồi đóng sầm cá»a má»™t cách thô bạo. Chẳng cần phải giác quan gì đặc biệt, cô cÅ©ng dá»… dà ng nháºn thấy mình và bé Bảo luôn bị những cư dân ở đây theo dõi bằng ánh mắt khác lạ. Tuy nhiên, ánh mắt cá»§a há» lại rất khác nhau, và điá»u đó cà ng bà ấn hÆ¡n gấp bá»™i phần. Cô và bé Bảo không há» quen biết há». Váºy thì vì cá»› gì mà há» lại tá» thái độ kỳ cục vá»›i mẹ con cô, thay vì thái độ dá»ng dưng như giữa những ngưá»i lạ vá»›i nhau? Thoạt đầu, VÄ© cho rằng vì gia đình cô đã biến mảnh đất cá»§a há» thà nh cá»§a mình, nhưng sau cô khẳng định rằng Ä‘iá»u đó là rất vô lý. Những ngưá»i dân bản, trừ các chá»§ nhân cá»§a ngôi nhà đá ong thứ chÃn, Ä‘á»u vô cùng thoả mãn vá»›i khoản tiá»n mà há» nháºn được.
Mải suy nghÄ©, VÄ© trượt phải má»™t viên cuá»™i trÆ¡n và suýt lăn xuống chân dốc. Cô túm vá»™i và o má»™t đám cá» dại và ngăn được mình khá»i tình huống nguy hiểm. Bác sỹ Nga đã dặn VÄ© không được di chuyển mạnh, váºy mà cô lại liá»u mình Ä‘i xuống con dốc nà y. VÄ© chợt bừng tỉnh. Cô như bị má»™t thầy phù thuá»· có thuáºt thôi miên dẫn dắt là m những việc không tưởng. Có khác gì lần cô nhìn thấy mà n biểu diá»…n thôi miên cá»§a má»™t bác sỹ tâm lý ngưá»i Nga trên truyá»n hình. Ông ta khiến má»™t vị há»c giả đạo mạo báºt khóc tu tu như đứa trẻ và má»™t quý bà sang trá»ng nghẹo cổ ngá»§ gáºt ngay trên hà ng ghế khán giả. Cô hÃt thở sâu và cháºm chạp quay trở lại. Äi lên khó khăn và mệt má»i hÆ¡n Ä‘i xuống. Nhưng tiếng sáo lần nà y gấp gáp hÆ¡n, và bất ngá», nó đã thay đổi giai Ä‘iệu. Lần đầu tiên, ngưá»i thổi sáo thay đổi giai Ä‘iệu. Nó không êm dịu, mượt mà như cÅ© mà ai oán như những tiếng rên xiết thoát thai từ vá»±c sâu tăm tối. Tiếng sáo thôi miên VÄ© tiếp tục xuống chân dốc. Ngưá»i đà n bà vẫn thổi sáo trong ngôi nhà cổ? Chị ta là ai mà cô thấy như đã từng gặp? Cả ngưá»i đà n bà mặc áo Ä‘en đã hiện ra hai lần trong giấc mÆ¡ cá»§a cô và hai vợ chồng già hay chÆ¡i vá»›i bé Bảo nữa? Há» có vẻ vô cùng quen thuá»™c mà tiá»m thức cá»§a VÄ© chưa định hình được. Cô chưa từng được biết những con ngưá»i nà y.
VÄ© đã xuống tá»›i chân dốc. Äây là nÆ¡i lần trước cô đã lạc mất bé Bảo. Bóng hoà ng hôn khiến cả má»™t ráng trá»i đỠsẫm như máu. Tiếng sáo bất chợt im bặt. Hình như ngưá»i thổi sáo không muốn VÄ© tiếp tục Ä‘i nữa. Cô thở dà i. Cái trang trại nà y, tháºt quái đản. VÄ© ngồi xuống má»™t má»m đá. Cô vuốt tay lên chiếc bụng phẳng cá»§a mình. Cô muốn cảm nháºn được NÓ. NÓ Ä‘ang ở trong cô, Ä‘ang thở hÆ¡i thở cá»§a cô và hoà cùng cô thà nh má»™t bản thể. Váºy mà nó mỠảo như thể ảo ảnh được chiếu qua má»™t là n hÆ¡i nước. Thốt nhiên có tiếng sá»™t soạt sau lưng VÄ©. Cô đứng phắt dáºy. Là n da đầy mồ hôi cá»§a VÄ© á»›n lạnh.
- Ai đấy?
- ....
Cô hÆ¡i lùi ra sau và đưa mắt qua các bụi cây giỠđã tối thẫm. Không có gì. Chắc chỉ là má»™t con sóc rừng. VÄ© nghÄ© thầm. Nhưng cô cÅ©ng cho rằng mình không nên lưu lại đây lâu hÆ¡n nữa. VÄ© cúi xuống buá»™c lại sợi dây già y đế má»m. Bất chợt tiếng sá»™t soạt lại nổi lên. Lần nà y tiếng động di chuyển rõ hÆ¡n. Theo phản xạ, VÄ© quá» tay ra xung quanh để tìm má»™t thứ vÅ© khÃ, nhưng khoảnh đất nà y trống trÆ¡n, chỉ rải rác và i mảnh đá răm và đám lá cây mục ải. Cô vá»™i và ng tiến lại chân dốc. Cô nên vá» cho kịp bữa tối. Nếu Lưu biết cô lang thang xuống táºn đây, hẳn anh sẽ cắt cá» mụ Ráy không rá»i mắt khá»i cô. VÄ© lại bám và o những rá»… cây xoà ra và tháºn trá»ng leo lên. Nhưng cô chợt thất kinh và lùi lại đằng sau. Cánh tay trần cá»§a cô nổi gai ốc. Lão thầy mo. Lão đã đứng đó từ bao giá» và rõ rà ng đã theo dõi cô từ trên đỉnh dốc. Äôi mắt lão nheo lại đầy hằn há»c nhưng khoé miệng nhếch lên thÃch thú. VÄ© cố giữ vẻ thản nhiên như hôm cô bắt gặp lão trong ma tráºn và tỠý lão nên tránh đưá»ng cho cô Ä‘i. Lão thầy mo bất thần áp sát lại gần VÄ© và bóp mạnh và o cánh tay trần cá»§a cô. VÄ© kêu lên Ä‘au đớn. Bà n tay lão thầy mo thô ráp như vá» cây xù xì cá»§a má»™t thân cổ thụ vá»›i những vảy sừng Ä‘en bẩn. Quần áo cá»§a lão bốc lên má»™t thứ mùi khiến VÄ© muốn ói. Cô oẹ khan má»™t tiếng tháºt to và tá» thái độ giáºn dữ. Lão thầy mo ngoác miệng cưá»i, bà n chân di cháºm chạp trên ná»n đất và ánh mắt lạnh lẽo, bất động như cá»§a loà i linh cẩu chuyên ăn thịt xác chết. VÄ© sợ hãi. Cô nói gấp gáp, vừa nói vừa dùng Ä‘iệu bá»™ giải thÃch cho lão hiểu rằng chuyện tối hôm ná» trong ma tráºn coi như chưa từng xảy ra, cô sẽ giữ kÃn bà máºt vá» số tà i sản cá»§a lão miá»…n sao bây giá» lão để cho cô Ä‘i là được, bằng không nếu như bất kể chuyện gì xảy đến vá»›i cô, Lưu nhất định sẽ không để lão yên, và lão sẽ phải trả giá ngay tại Trại Hoa Äá» nà y. Nhưng lão vẫn cháºm chạp tiến đến gần VÄ©, không có vẻ gì là đang quan tâm đến những gì cô nói. VÄ© đã lùi lại sát mép vá»±c. Cô nhìn xuống dưới, tim thắt lại. NghÄ©a là , đúng như VÄ© đã suy luáºn, những thá»i và ng cá»§a má»™t dân bản nghèo kiết xác tháºt vô cùng mỠám. Vì đã bị lá»™ diện, rất có thể lão sẽ giết ngưá»i triệt khẩu. Cô sẽ vÄ©nh viá»…n nằm lại dưới vá»±c thẳm sâu kia. Tất cả má»i ngưá»i, kể cả Lưu, cÅ©ng sẽ cho rằng do cô thiếu cẩn tháºn, không quen thuá»™c địa hình nên sảy chân ngã xuống dưới. Suy luáºn nà y tháºt vô cùng đơn giản và hợp lý, đặc biệt phù hợp vá»›i thói quen hay lang thang cá»§a VÄ© từ hôm đến trang trại tá»›i giá». PhÃa dưới kia là những cà nh dương xỉ dại chìa ra từ vách đá lá»›m chởm, và dưới nữa, cô không thể nhìn rõ cái đáy sâu hun hút cá»§a vá»±c thẳm. VÄ© thấy hoa mắt. Cô quay mặt lại, và láºp tức má»™t âm thanh chưa kịp thoát ra khá»i cổ há»ng đã bị tắc lại. Bá»™ mặt nhăn nheo cá»§a lão thầy mo đối diện cô. Lão thá»™p lấy vai VÄ© và đẩy cô và o bên trong khiến cô mất đà ngã xoà i xuống đất. Lão thầy mo đã mất hẳn vẻ cháºm chạp. Lão đứng sát bên chân VÄ© và đưa bà n tay bẩn thỉu lên má cô. VÄ© kinh hoà ng. Cô ôm chặt tay lên bụng, miệng hét to.
- Không được. Tôi sẽ gá»i chồng tôi.
Vẻ sợ hãi hiện rõ trên nét mặt VÄ© dưá»ng như cà ng kÃch thÃch lão thầy mo. Lão nâng cằm cô lên rồi bất thần xé toạc chiếc áo trên ngưá»i VÄ©. Lá»›p vải sợi nilen dà y dặn bị rách tả tÆ¡i xuống táºn cùng vạt áo. Toà n bá»™ phần trên cÆ¡ thể VÄ© phÆ¡i bà y trần trụi trước những dãy núi đá câm lặng, những bụi cây tăm tối và đôi mắt vô cảm cá»§a lão thầy mo, giá» Ä‘ang hằn lên những nét thÃch thú. VÄ© lết lùi trên mặt đất. Äôi chân cô co lại khép chặt và o bụng. VÄ© rên rỉ.
- Cút đi, đồ bẩn thỉu. Không được đụng đến con tôi. Không được.
Lão ta ngân nga và i câu như nháºp đồng rồi túm lấy đầu gối VÄ© bằng bà n tay thô bạo. Lão dùng sức mạnh để tách rá»i đôi chân cô. VÄ© bấm chặt mưá»i đầu ngón tay lên lá»›p đá răm. Cô cố gồng ngưá»i để chống lại nhưng thấy bụng quặn thắt. VÄ© giáºn Ä‘iên ngưá»i. CÆ¡n sợ hãi biến mất khá»i đầu cô. VÄ© quá» má»™t nắm cát khô trá»™n lẫn đá răm rồi ném và o mặt lão thầy mo. Bị bất ngá», lão buông tay khá»i VÄ© và rú lên như lợn chá»c tiết. Cát khô đã khiến lão tức thá»i trở thà nh kẻ mù loà . VÄ© nghiến răng đứng dáºy, có thứ gì Ä‘ang tuôn trà o trong cÆ¡ thể, nhưng đôi chân VÄ© đã đặt lên lá»›p đá lổn nhổn cá»§a con dốc. Cô trèo lên cao bằng những động tác nhanh nhẹn, nhưng má»™t bà n tay đã túm lấy cổ chân VÄ© và kéo mạnh. Cô bị lăn trở lại. Những viên đá răm cạo và o lá»›p da trần cá»§a cô nhói buốt. Ngay tức thì má»™t váºt nặng đè lên ngá»±c khiến VÄ© ngạt thở. VÄ© cố há»›p lấy không khà và nhắm mắt lại. Cô như đã chìm và o cõi hư vô. Thứ mùi ghê tởm cá»§a lão thầy mo bao phá»§ khuôn mặt VÄ© như thể những là n hÆ¡i độc bốc lên từ dưới đáy vá»±c thẳm. Cô Ä‘ang chết dần. Äó là những ý nghÄ© cuối cùng cá»§a VÄ©.
Thốt nhiên, VÄ© thấy cÆ¡ thể mình nhẹ bá»—ng. Váºt nặng gá»›m ghiếc trên ngưá»i cô đã biến đâu mất. VÄ© láng máng nghe mặt đất dưới lưng mình rung chuyển nhè nhẹ như thể những con thú nặng ná» Ä‘ang quần thảo ở phÃa trên. VÄ© hÆ¡i hé mắt nhìn. Hình hà i cá»§a lão thà y mo nhà u nhÄ© và rúm ró cạnh mô đá mà ban nãy VÄ© đã ngồi nghỉ trên đó, và phÃa trên, cô ngước đôi mắt sưng húp: má»™t bóng ngưá»i mảnh khảnh in trên ráng trá»i đỠsáºm. Rõ rà ng anh ta đã khiến lão thầy mo sợ hãi. Lão ta tuôn ra má»™t trà ng thổ ngữ và chắp hai tay lại. Ngưá»i kia đứng yên không tá» thái độ gì, và lão ta nhân cÆ¡ há»™i đó bò lồm cồm vá» phÃa chân dốc rồi đứng thẳng ngưá»i, biến mất sau những bụi cây um tùm mà không há» ngoảnh mặt lại. Ngưá»i kia vẫn không nhúc nhÃch, có thể chỉ đôi con mắt cá»§a anh ta là nhìn theo những động tác hèn hạ cá»§a lão thầy mo. VÄ© cố nhấc đầu lên khá»i mặt đất. Ngưá»i đà n ông là dân bản, mặc bá»™ quần áo Ä‘en thông thưá»ng. Bá»™ quần áo má»›i tinh như thể anh ta vừa má»›i lấy trong tá»§ ra để Ä‘i trảy há»™i. Không giống như những ngưá»i đà n ông khác trong bản để tóc ngắn, ngưá»i nà y có mái tóc dà i như phụ nữ, mái tóc có vẻ hÆ¡i xÆ¡ xác nhưng được chải gá»n ghẽ và thả suông đến táºn ngang lưng. Anh ta vẫn quay lưng vá» phÃa VÄ©, bất động như tượng đá. VÄ© hắng giá»ng, và anh ta… từ từ quay lại. Äôi mắt VÄ© mở to kinh ngạc, và ná»—i ngạc nhiên cá»§a cô chuyển dần sang sợ hãi. Là gã Ä‘iên. Rõ là tránh vá» dưa lại gặp vá» dừa. Cô muốn tá»± pha trò để lấy lại bình tÄ©nh mà không thể nhếch miệng lên nổi. Có thế đây chỉ là má»™t cÆ¡n ác má»™ng, và khi cô thức dáºy sẽ lại thấy Lưu ở bên cạnh và bé Bảo nhảy tót và o phòng như má»™t con sóc. Nhưng gã Ä‘iên như hiểu hết những suy nghÄ© cá»§a VÄ©, gã cháºm chạm bước lại gần cô và cúi xuống nhìn chăm chú và o bá»™ ngá»±c VÄ©. Äiá»u nà y nhắc nhở VÄ© rằng đây là hiện thá»±c và cô cần phải nghÄ© cách để thoát ra khá»i nó. Theo phản xạ bản năng, VÄ© lấy hai tay ôm lấy ngá»±c. Cô nhá»› ra rằng gã Ä‘iên vẫn sống giữa dân bản hà ng bao năm nay mà chẳng ai sợ gã, cÅ©ng như gã chẳng há» dám đụng đến ai, tháºm chà Lưu chỉ cần ném má»™t viên gạch nhá» cÅ©ng đủ là m gã sợ chết khiếp mà lẩn Ä‘i mất. Chỉ có cô là sợ gã. Có thể gã giống như má»™t con thú hoang, nếu thấy có ngưá»i dá»a sẽ lảng Ä‘i ngay láºp tức. Cô nhá»› lại những động tác cá»§a Lưu, bèn trợn mắt, hét lên má»™t tiếng chói tai và vÆ¡ má»™t nắm đất cát lẫn lá cây ném và o ngưá»i gã. Nhưng cÅ©ng như lão thầy mo, gã Ä‘iên thản nhiên không có vẻ gì là đếm xỉa đến những hà nh động cá»§a cô. Gã tiến thêm má»™t bước nữa, mắt vẫn không rá»i phần trên cÆ¡ thể VÄ©, giá» Ä‘ang được che chắn thảm hại bằng những mảnh vải rách như xÆ¡ mướp và đôi cánh tay trần xây xước. VÄ© nhìn thấy chiếc yết hầu trên cổ gã cỠđộng. Gã Ä‘iên bắt đầu cởi áo. VÄ© hét lên. Cô lết lùi trở lại và con đưá»ng duy nhất cá»§a cô là vá»±c thẳm. Cô đã ra sát tá»›i mép vá»±c. Gã Ä‘iên có vẻ sợ hãi và lùi ra sau và i bước. Gã huÆ¡ huÆ¡ tay và dứ dứ chiếc áo vá» phÃa cô. VÄ© gà o to Ä‘iên cuồng rồi lùi lại má»™t chút nữa, giá» thì gần như cô chỉ nhÃch thêm và i xăng ti mét là có thể đã ở giữa khoảng không cá»§a vá»±c thẳm. Gã Ä‘iên cÅ©ng lùi lại và i bước nữa rồi ném chiếc áo vá» phÃa cô, miệng nói và i câu vá»›i âm Ä‘iệu vá»™i vã và hai tay là m những Ä‘iệu bá»™ khó hiểu. Gã chỉ và o chiếc áo rồi chỉ tay ra đằng sau cô. VÄ© băn khoăn. Cô nhìn chiếc áo rồi nhìn gã Ä‘iên. Thân hình gà y gò cá»§a gã vẫn Ä‘en đúa nhưng sạch sẽ. Gã là m động tác khoác áo và o ngưá»i rồi lại chỉ tay ra đằng sau cô. Cô Ä‘oán là gã bảo cô mặc áo cá»§a gã và o. Cô hÆ¡i chần chừ đôi chút rồi là m thế tháºt. Dù sao thì phÆ¡i bà y bá»™ ngá»±c ra trước mặt gã cÅ©ng chẳng hay ho gì. Chiếc áo cá»§a gã còn nguyên mùi hồ và mùi ngai ngái cá»§a sợi vải vừa má»›i nhuá»™m. Gã vẫn chỉ tay ra đằng sau cô rồi vẫy rối rÃt. VÄ© băn khoăn quay lại. Cô hoa mắt. Bên dưới cô là vá»±c thẳm hun hút. VÄ© vá»™i và ng nhÃch sâu và o bên trong và đứng lên. Gã Ä‘iên có vẻ hà i lòng. Gã tiến lại đầu kia cá»§a mép vá»±c và chỉ tay xuống dưới rồi xua xua. à gã là nguy hiểm lắm? NghÄ©a là gã hiểu hết? Cô nhìn gã Ä‘iên. Gã vẫn thế, chỉ có Ä‘iá»u là mái tóc không rối bù và cà i hoa đỠnhư má»i khi, còn đôi mắt… VÄ© giáºt mình. Äôi mắt gã hiá»n là nh, tỉnh táo như bất kỳ má»™t ngưá»i bình thưá»ng nà o khác. Vẻ Ä‘iên loạn đã biến mất. Lưu cÅ©ng đã từng bảo cô thế, rằng không phải lúc nà o gã cÅ©ng nổi cÆ¡n Ä‘iên và bình thưá»ng thì gã vô hại. Có thể hôm chị gã treo cổ tá»± tá», gã bị kÃch động mạnh nên má»›i bóp cổ cô. Liệu gã còn nhá»› sá»± việc đó? VÄ© không biết há»i gã thế nà o, và cô cÅ©ng không biết nên là m gì lúc nà y. VÄ© chỉ và o chiếc áo và đặt tay lên ngá»±c tỠý cảm Æ¡n. Gã mỉm cưá»i, hai hà m răng trắng loá và nhún vai, tỠý “Không có gìâ€. VÄ© ngạc nhiên, cô cÅ©ng cưá»i ngượng nghịu, nhá»› lại cái cảnh chẳng đẹp đẽ ban nãy. Gã dưá»ng như vẫn chưa yên tâm, tiếp tục chỉ tay xuống miệng vá»±c, ném má»™t vốc đá răm xuống rồi giả bá»™ như sợ hãi. Cô gáºt đầu và chỉ lên bầu trá»i, ý nói đã muá»™n rồi, nên quay vá». Nhưng đột nhiên, gã chỉ tay xuống chân VÄ© và tá» ra hoảng hốt. Cô nhìn xuống, cảm thấy những nhịp Ä‘áºp trong cÆ¡ thể như bị nghẹt lại. Những vết lấm lem cá»§a đất cát trá»™n lẫn vá»›i mà u đỠcá»§a máu. Nhưng không phải máu chảy ra từ má»™t vết thương sau cuá»™c váºt lá»™n. Nó vẫn tiếp tục tuôn chảy, và thấm ướt cả chiếc váy vải sợi hoa mà cô Ä‘ang mặc. Có thể những ná»—i sợ hãi vừa rồi đã át Ä‘i cảm giác Ä‘au đớn thể chất ngay khi nó chợt nảy sinh. Cô nhìn gã Ä‘iên, nước mắt chảy dà i trên má. Lần nà y, cô đã tháºt sá»± mất NÓ, không nghi ngá» gì nữa, NÓ đã không còn tồn tại trong cÆ¡ thể cô, không hoà cùng má»™t nhịp Ä‘áºp vá»›i cô nữa, NÓ đã bay Ä‘i như má»™t là n hÆ¡i nước mỠảo nhưng tuyệt đẹp. Gã Ä‘iên lúng túng và tá» ra bất lá»±c. Gã đứng như chôn chân xuống đất, rồi sau và i phút suy nghÄ©, gã tiến sát lại gần cô. Bà n tay thô ráp đặt lên hai vai VÄ©. Äúng lúc đó, má»™t bóng ngưá»i cao lá»›n hiện ra trước mặt cô. Lưu chăm chú nhìn mái đầu rối bù cá»§a cô và chiếc váy lấm lem. Chừng như vừa chợt hiểu ra Ä‘iá»u gì đó, Lưu gầm lên má»™t tiếng khá»§ng khiếp. Nhìn thấy Lưu, gã Ä‘iên lùi lại đằng sau. Äôi mắt gã ánh lên má»™t vẻ sợ hãi khó tả. Và trước khi VÄ© kịp nháºn ra chuyện gì xảy ra, má»™t cánh tay cá»§a Lưu đã loáng lên và ngay láºp tức gã Ä‘iên văng ra cạnh mô đá. VÄ© hét lên.
- Không phải, không phải như thế… Lão thầy mo…
Cô vội và ng chạy ra ôm chặt tấm lưng rộng của Lưu. Cô có thể cảm thấy nó đang rung lên trong cánh tay. Vĩ thở hổn hển.
- Không phải đâu anh… Ngưá»i Ä‘iên nà y vừa cứu em. Anh ta không Ä‘iên.
Lưu dừng ngay lại. Anh nghi ngá» nhìn cô và gã Ä‘iên, lúc nà y Ä‘ang lồm cồm đứng dáºy, má»™t dòng máu ứa ra từ vết thương toác trên miệng. Cô thương cảm nhìn gã.
- Anh đánh nhầm ngưá»i ta rồi. Anh ta vừa cứu em… ChÃnh là lão thầy mo.
- Trá»i Æ¡i… Lại chuyện gì nữa đây. – Lưu rên rỉ - Cái trang trại nà y tháºt quái đản.
- Lần nà y… em… chúng mình mất nó tháºt rồi. – Cô báºt khóc.
Lưu ôm cô và o lòng và qua vai anh, cô thấy gã Ä‘iên từ từ Ä‘i lên chân dốc. ÄÆ°á»£c má»™t Ä‘oạn, gã ngoái đầu lại. Cô thấy ánh mắt gã tháºt kỳ lạ, ánh mắt hoà n toà n tỉnh táo, nhưng Ä‘á»ng má»™t vẻ gì khó hiểu, như tất cả những ngưá»i dân Ä‘ang sinh sống trong Trại Hoa Äá». VÄ© biết rằng, sau lá»… khánh thà nh, cô và Lưu sẽ quay trở vá» thà nh phố, và có thể vÄ©nh viá»…n không bao giá» quay trở lại. Chẳng còn lý do gì để giữ cô ở lại đây nữa. NÆ¡i nà y, không có gì tốt đẹp, má»i thứ không phải dà nh cho cô. Ráy đã cảnh báo cô như váºy, cả ngưá»i đà n bà bà ẩn thổi sáo trong ngôi nhà cổ, cả ngưá»i phụ nữ mặc áo Ä‘en trong những cÆ¡n ác má»™ng. Tất cả Ä‘á»u muốn cô quay trở vá», nhưng cô đã cố tình ở lại. Nếu cô còn tiếp tục, biết đâu, má»i sá»± má»›i chỉ là bắt đầu.
Tà i sản cá»§a Mèo Äa Tình