 |
|

25-12-2008, 01:50 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 16: Phùng Thúy Lam xuất hiện đột ngột
A Liệt ngần ngừ má»™t lúc, bá»—ng chà ng buá»™t miệng há»i :
- Tiểu tỠcó thể khai đao được không?
Lão Ngôn lộ vẻ cảm động đáp :
- Ngưoi quả là ngưá»i có nghÄ©a khÃ. Có lý đâu ta lại cô phụ tấm lòng tốt cá»§a ngươi.
A Liệt lúc nà y không thể hối háºn được nữa, vỉ chà ng rất sợ phải cầm Ä‘ao mổ bụng lão Ngôn. Chà ng lâm và o tình trạng tiến thoái lưỡng nan muốn chết ngay mà không được. Lão Ngôn mở rương gá»— ra thì thấy những dÅ©ng cụ toà n chế bằng thép nguyên chất. Nguyên dao sắc đã đến mưá»i con lá»›n nhỠđủ cỡ, ngoà i ra nà o kìm, nà o cặp, nà o kim khâu, hà n quang chói mắt. Lão Ngôn giải thÃch cách dùng từng thứ má»™t, miệng nói thao thao bất tuyệt. A Liệt sợ quá mà không biết nói thế nà o, đứng ngẩn ngưòi ra. Lúc chà ng tỉnh táo thì trong phòng chỉ còn có má»™t mình, không hiểu lảo Ngôn đã bá» Ä‘i từ hồi nà o. Dao kéo kìm cặp còn bà y đầy ra trước mắt, A Liệt vá»™i đưa mắt nhìn ra chá»— khác. Chà ng không dám nghÄ© đến chuyện khai Ä‘ao, liá»n mở cuốn sách trong tay ra coi để giết thì giá». Chà ng mở đúng tá»›i chá»— bà lục vá» chim Thái Vân bá»—ng giáºt nẩy mình. Bất giác chà ng ngưng thần Ä‘á»c sách.liệt từ phÃa ngoà i vá»ng và o. A Liệt đặt sách xuống ra bên cá»a nhìn thì thấy lão Ngôn Ä‘ang đứng ngoà i sân cúi xuông ho rÅ© Ä‘i không ngá»›t. A Liệt vá»™i chạy ra đấm lưng cho lão má»™t hồi, lão má»›i dừng lại. Chà ng đỡ lão và o thá»m nhà đặt ngồi xuống rồi há»i
: - Lão bá là m sao thế?
Lão Ngôn đáp : - Äây là má»™t triệu chứng rất nguy hiểm. Nếu nổi cÆ¡n ho lần nữa là phải chết đứt.
Thanh âm lão lúc nà y rất yếu á»›t khác nà o ngá»n đèn tà n trước gió. Lão ngừng lại má»™t chút rồi tiếp :
- Cứ tình hình hiện tai thì lúc nà y mà mổ bụng là ta phải chết ngay không còn nghi ngá» gì nữa. Váºy vụ mổ bụng đà nh bá» không nghÄ© tá»›i nữa.
A Liệt lớn tiếng :
- Ngôn lão bá! Lão bá phấn khởi lên! May còn có thể cứu được.
Lão Ngôn thá»u thà o há»i :
- Ngươi nói váºy có nghÄ©a là m sao?
A Liệt đáp :
- Tiểu tỠvừa được coi bản thảo của lão bá mới biết là nếu nghe được tiếng chim Thái Vân hót thì đó là triệu chứng nó đã ra phân.
Lão Ngôn phấn khởi tinh thần ngá»ng đầu lên há»i :
- Phải rồÃ! Có phải lúc nãy nó đã hót má»™t tiếng không?
A Liệt đáp :
- Con chim hót đó dưá»ng như là lãnh tụ, cứ đứng trên bá» tưá»ng để phòng bị. Sau nó sà xuống sân ăn má»™t trái cá» rồi lại vá»t lên tưá»ng đứng nghÄ© má»™t lúc. Cuối cùng nó vá»— cánh bay lên đồng thá»i khát ra tiếng kêu.
Lão Ngôn nói :
- Không chừng nó đã ỉa cục phân trên đầu tưá»ng. Ngươi thá» ra coi, nếu thấy cục phân ngÅ© sắc là cá»§a nó đó.
A Liệt liá»n chạy ra trèo lên bá» tưá»ng dòm. Bá»—ng chà ng lá»›n tiếng gá»i :
- Ngôn lão bá! Ở đây quả có cục phân. Lão bá có thể sống được rồi.
Dưới sư chỉ huy cá»§a lão Ngôn. A Liệt gắp cục phân cá»§a con Thái Vân Ä‘em bá» và o cháºu và ng, trát lên góc cây NgÅ© Sắc Tiên Äà m. Bây giá» hai ngưá»i chỉ còn việc yên lặng ngồi chá» NgÅ© Sắc Tiên Äà m nở hoa. Theo sách vở ghi chép thì trưá»ng hợp nà y chỉ trong vòng hai giá» là thấy hiệu quả. Lão Ngôn lấy trong rương gá»— ra hai cái ống nhá» bằng bạc. Lão giữ má»™t cái còn má»™t cái đưa cho A Liệt nói :
- Lúc hoa nở sẽ tiết ra má»™t thứ sương. Sương nà y là tinh hoa cá»§a trá»i đất. Mụn nhá»t trong phổi ta tuy đáng sợ, nhưng chỉ uống nước sương hoa Tiên Äà m là có thể khá»i ngay tức khắc.
A Liệt nói :
- Chỉ mong sao chữa bệnh được cho lão bá, còn tiểu diệt thì không cần.
Lão Ngôn cưá»i nói :
- Hoa Äà m hai lần tiết ra tiên lá»™. Ta hút má»™t lần rồi ngá»§ say liá»n. Tiên lá»™ tiết ra lần thứ hai thì ta không biết gì nữa, ngươi không hút lấy tiên lá»™ cÅ©ng uổng.
A Liệt gáºt đầu đáp :
- Nếu váºy tiểu diệt xin nghe lá»i lão bá.
Lão Ngôn nói :
- Sau khi ngươi uống nước sương hoa Tiên Äà m là láºp tức thoát thai hoán cốt, chẳng những sức mạnh vô cùng mà ngươi lại nhẹ như chim ém có thể lướt nhanh trên không. HÆ¡n nữa cánh hoa Tiên Äà m lại có công hiệu trừ má»i độc. Trong mình ngưá»i mang báu váºt nà y có thể thà nh tấm thân bất tá».
A Liệt trong lòng sung sướng nghĩ thầm :
- Sau khi ta có sức mạnh và tấm thân nhẹ nhà ng thì còn sợ gì những ngưá»i ở bảy phái lá»›n. Äá»™t nhiên má»™t mùi hương kỳ dị tá»a ra khắp gian phòng. Lá Äà m báºt lên tiếng ve ve nhá» nhẹ. Lão Ngôn cùng A Liêt nhìn cây Tiên Äà m thì thấy mép lá nẩy mầm non mà u hông. Chiếc mầm non nà y sinh trưởng rất mau lẹ. Ngưá»i ta trông thấy nó phá kẽ lá trồi ra. Tiếng vo ve tức là mần non phá kẽ lá chui lên. Cảnh tượng kỳ dị nà y khiến cho A Liệt Ä‘em lòng rất tin tưởng và o cây Tiên Äà m. Lão Ngôn vùa quan sát, vừa khẽ bảo A Liệt :
- Hà i tá»! Äây là má»™t kỳ cảnh ngà n năm má»™t thưở. Chúng ta được hưởng má»™t phần hạnh phúc nà y là chuyện hiếm có ở Ä‘á»i.
Lão nói bằng má»™t giá»ng rất thà nh kÃnh. A Liệt cÅ©ng nghiêm nghị ra chiá»u cảm kÃch. Cái mầm non theo kẽ lá trồi lên rất mau. Chỉ trong khoảnh khắc đã lên cao ná»a thước và vẫn tiếp tục dà i ra. A Liệt trợn mắt lên nói :
- Tiểu diệt tháºt không ngá» giống Tiên Äà m nà y lại nẩy mầm lẹ đến thế!
Lão Ngôn đáp :
- Cổ nhân có nói hoa đà m nở ra rồi tà n tạ ngay và đem vụ nà y hình dung những chuyện mau lẹ phi thưá»ng. Hoa Äà m nở và o lúc ná»a đêm và sau hai giÆ¡ nó đã tà n rồi. Còn giống NgÅ© Sắc Tiên Äà m nà y thá»i gian cà ng rút ngắn hÆ¡n nhiá»u. Ngươi phải ghi nhá»› đừng có đụng tay và o mà phải dùng chiếc ống bạc để hút sương hoa. Nếu hoa Tiên Äà m vừa nở mà tay ngưá»i đụng và o là héo ngay láºp tức.
A Liệt đáp :
- Tiểu Ä‘iệt nhá»› rồÃ!
Chiếc mầm non vẫn tiếp tục lên cao và đầu nó đã thà nh nhị. Tiếng vo ve khẽ vang lên không ngớt. Nhị hoa mỗi lúc một phình ra. Nhị hoa lên cao đến nỠthước. A liệt lẩm bẩm.
- Lúc hoa Äà m nở chắc phải lá»›n tá»›i má»™t thước. Äây chắc là má»™t buồng hoa lá»›n mà suốt Ä‘á»i mình chưa bao giỠđược trông thấy. Sau khoảng thá»i gian chừng uống cạn chung trà nóng.
A Liệt khẽ reo lên :
- Coi kìa! Hoa Äà m bắt đầu nở.
Lão Ngôn gáºt đầu nói : -
Lạ thiệt! Lúc nà y ta bắt đầu cảm thấy khà huyết trong ngưá»i lưu thông má»™t cách thuáºn lợi. Chắc mùi hoa thÆ¡m đã thấm và o phá»§ tạng.
A Liệt nói : - Thế thì hay quá!
Nhị hoa dần dần nở ra. Cánh hoa đầu nhá»n rung đôgn trông tuyệt đẹp. Khi đó nở hết tất khiến cho ngưá»i ta phải say sưa không biết đến thế nà o mà nói. Hoa NgÅ© Sắc Tiên Äà m tá»a mùi hương thấm và o lòng ngưá»i nẩy ra má»™t cảm giác khôn tả và khiến ngưá»i ta xúc động những muốn quỳ xuống mà lạy trước hoa, dù có phải chết cÅ©ng lấy là m mãn nguyện. A Liệt đưa mắt nhìn lão Ngôn, thấ lão chắp tay lại mà ngồi vẻ mặt như ngây như dại. Äầu lão cúi thấp gần xuống để ngá»i mùi hoa. Nguyên A Liệt có má»™t trà nhá»› rất cưá»ng kiện. Chà ng nhá»› lại lá»i lão Ngôn vừa dặn là không được đụng và o hoa. Bây giÆ¡ chÃnh lão lại mê mẩn tâm thần đưa gần mÅ©i và o, chà ng sợ lão vô tình chạm và o bông hoa liá»n cất tiếng gá»i :
- Ngôn lão bá!... Ngôn lão bá!!...
Lão Ngôn dưá»ng như không nghe tiếng mà cúi gần mãi và o. A Liệt thấy vẻ mặt lão như ngây như dại từ hồ Ä‘ang Ä‘i và o giấc mê lỵ Chà ng vá»™i thò tay ra nắm lấy vai lão há»i :
- Ngôn lão bá! Lão bá là m gì váºy?
Lão Ngôn giáºt mình choà ng tỉnh giấc quay lại bảo A Liệt :
- Úi chà o! Tháºt là nguy quá! Xuýt nữa ta bị mùi hương là m mê mẩn đụng đầu và o hoa thì há»ng bét. Trưá»ng hợp nà y mà xảy ra thì chúng ta không được hút tiên lá»™ nữa.
A Liệt nói :
- Tiểu diệt cÅ©ng muốn dÃnh mÅ©i và o để ngá»§i hương, nhưng nhá»› lá»i lão bá nên không dám.
Lão Ngôn vá»— vai chà ng ngắt lá»i :
- Bữa nay ta qua được "cá»a ải" nà y là hoà n toà n trông và o ngươi.
Äá»™t nhiên mùi thÆ¡m cà ng sá»±c nức xông và o mÅ©i hai ngươi. Lão Ngôn há»i :
- A Liệt! Ngươi có ngá»i thấy không?
A Liệt đáp :
- Có! Tiểu diệt cảm thấy đầu óc rất minh mẫn và khoan khoái.
Lão Ngôn nói :
- Äó là mùi hương cá»§a tiên lá»™.
A Liệt nói :
- Tiên lá»™ đã tiết ra váºy lão bá hãy động thá»§ Ä‘i thôi.
Lão Ngôn miệng ngáºm ống bạc ká» và o bông hoa má»™t cách rất tháºn trá»ng. Lúc nà y hoa Tiên Äà m đã nở tháºt lá»›n, lá»›n hÆ¡n cả mặt lão, khiến cho ngưá»i ta nghÄ© ngay đến chuyện ong bướm hút máºt hoa. Lão Ngôn đứng dáºy sau khi hút rồi, lão bỠống bạc xuống nói :
- Tiểu bằng hữu! Ngươi phải lưu ý chá» cho Tiên Äà m tiết sương ra lần thứ hai mà hút lấy. E rằng ta không kịp nhắc ngươi đâu.
Dứt lá»i lão mở miệng ngáp dà i Ä‘i lại góc tưá»ng vá»› lấy chăn chiếu giải ra nằm xuống. Lão nói tiếp :
- Uống xong tiên lá»™ nằm ngá»§ má»™t lúc rồi khi tỉnh lại ngưá»i sẽ biến thà nh ngưá»i khác.
A Liệt nói :
- Giả tá»· tiểu diệt mà chống được thì chạy vá» bên nhà ngá»§ để ngưá»i nhà khá»i lo lắng bổ Ä‘i tìm kiếm.
Chà ng chưa dứt lá»i đã thấy lão Ngôn nhắm mắt lại, vẻ mặt rất hòa, hÆ¡i thở Ä‘á»u đặn. Hiển nhiên lão đã Ä‘i và o giấc ngá»§ say sưa. A Liệt mỉm cưá»i gục gặc cái đầu rồi quay lại để ý nhìn đón hoa Tiên Äà m. Chà ng cÅ©ng cảm thấy mùi hương là m cho ngây ngất. Chà ng vẫn Ä‘inh ninh nhá»› lá»i dặn cá»§a lão Ngôn không dám cúi gần và o sợ lúc mê Ä‘i da thịt sẽ đụng và o hoa.Sau chừng ná»a giá», mùi hương sức nức hÆ¡n xông và o mÅ©i. A Liệt biết sương hoa đã tiết ra lần thứ hai. Chà ng liá»n ngáºm ống bạc đặt cẩn tháºn và o lòng hoa nhẹ nhà ng hút lấy. Láºp tức chà ng cảm thấy mùi thanh hương qua miệng và o trước ngá»±c rồi xuống huyệt Ä‘an Ä‘iá»n. Chà ng nó lại thấy sương hoa đã hút sạch liá»n bỠống bạc xuống. Bông hoa lá»›n tươi đẹp kỳ tuyệt đã bắt đầu thất sắc để Ä‘i và o chá»— tà n tạ khiến cho lòng chà ng luyến tiếc vô cùng và không sao vãn hồi được. Bông Tiên Äà m tiếp tục teo lại rồi nhá» xÃu. A Liệt buông tiếng thở dà i. Chà ng ngá»ng đầu trông và o vách tưá»ng thấy lão Ngôn vẫn ngá»§ say sưa không nhúc nhÃch. Chỉ trong chá»›p mắt chà ng cÅ©ng cảm thấy ngưá»i mình má»i mệt, mà mắt trầm trá»ng. Chà ng phải cố gắng phấn khá»i tinh thần chạy ra ngoà i viện xoay tay khép cá»a lại rồi chạy vá» nhà . Vừa và o phòng, mắt chà ng dịp lại, chà ng không kịp cởi giầy nằm ngả xuống giưá»ng ngá»§ ngay. Khi chà ng tỉnh dáºy, mặt trá»i đã má»c cao chiếu ánh và o qua cá»a sổ. Chà ng ngồi dáºy thì thấy giầy chưa cởi liá»n nhá»› lại chuyện kỳ ngá»™ hôm trước và biết rằng mình đã ngá»§ má»™t ngà y má»™t đêm liá»n. A Liệt muốn bước xuống, bá»—ng cảm thấy toà n thân cứng nhắc, hai chân Ä‘au ê ẩm thì trong lòng rất lấy là m kỳ. Chà ng cúi xuống nhìn liá»n phát giác ra đôi già y bị căng thẳng. Hiển nhiên hai chân chà ng má»›i qua má»™t đêm đã lá»›n lên nhiá»u. Äồng thá»i quần áo trong mình cÅ©ng váºy. A Liệt tá»§m tỉm cưá»i, bụng bảo dạ :
- Ngôn lão bá đã nói là sương hoa có công phu thoát thai hoán cốt. Cái đó chưa biết như thế nà o, nhưng hiện giá» thân thể ta cao lá»›n rất mau tháºt là má»™t Ä‘iá»u quái dị, ta có nói vá»›i ngưá»i ngoà i cÅ©ng chẳng ai tin. Chà ng vừa nghÄ© vừa đưa tay tụt giầy, nhưng tay vừa sá» và o thì đôi giầy liá»n rách tan tá»±a như đồ mục nát. Chà ng lại ngả lưng nằm xuống thì các khá»›p xương khắp trong mình chuyển rắc lẫn vá»i tiếng quần áo rách sá»™t sạt. A Liệt cảm thấy tinh thần và khà lá»±c trong ngưá»i khác trước nhiá»u. Chà ng xiết ná»—i vui mừng! Äá»™t nhiên chà ng phát già c ra quần áo bị rách tứ tung thì trong lòng kinh hãi. Sau chà ng hiểu ngay vì ngưá»i mình to lá»›n mau lẹ quá chừng nên quần áo cháºt hẹp không chịu được mà phải rách tan. A Liệt vứt bá» những quần áo bị rách chỉ còn lại chiếc quần đùi. Chà ng đến bên cá»a sổ hÃt mạnh má»™t hÆ¡i chân khà rồi nhình đến thân thể thì thấy bắp thịt nổi lên cuồn cuá»™n, gân xương cứng cáp, chứ không phải là đứa nhá» gầy còm như bữa trước. A Liệt lại thò tay vá»›i lấy bình trà dốc và o miệng uống. Äá»™t nhiên tay chà ng bóp mạnh má»™t chút thì chiếc bình trà vỡ tan. Bây giá» A Liệt má»›i biết lão Ngôn bảo chà ng biến thà nh ngưá»i sức mạnh vô cùng là đúng sá»± thá»±c, vì cái bình sà nh mà chà ng còn bóp vỡ được. A Liệt thấy mình cần Ä‘i lại thì rất đỗi hoang mang. Chà ng quay và o mở rương lấy quần áo, song chà ng không khá»i thất vá»ng vì những quần áo trong rưong nà y vừa ngắn vừa cháºt không còn cái nà o mặc vừa mình được. A Liệt còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác không biết lấy đâu ra quần áo mặc chẳng lẽ mình trần như nhá»™ng mà gặp ngưá»i trông thấy thì sao cho tiện? Giữa lúc ấy có tiếng bước chân vá»ng lại. A Liệt ngá»ng đầu nhìn ra thì thấy lão bá»™c A Phúc Bá. A Liệt đánh bạo nói : - A Phúc Bá! Ão quần cá»§a tiểu tá». A Phúc Bá dương mắt lên ngó chà ng giáºt mình kinh hãi ngắt lá»i :
- Trá»i Æ¡i! Công tá» là m sao váºy? Bữa nay tuy trá»i không lạnh nhưng công tá» cÅ©ng không nên cởi trần. A Liệt nhăn nhó cưá»i đáp : - Những quần áo đây không mặc được nữa. A Phúc Bá cÅ©ng la hoảng : - Úi chà ! Lão nô Ä‘ang định há»i công tá» cÅ©ng hồng hà o khà c hôm qua nhiá»u. Lão nô đã từng nà y tuổi đầu chưa từng thấy ai lá»›n mau như váºy. A Liệt nói : - Tiểu tá» ngá»§ má»™t giấc rồi lúc tỉnh lại liá»n thấy thế nà y. E rằng đây là pháp thuáºt cá»§a tiên gia cÅ©ng chưa biết chừng. A Phúc Bá cho là chà ng nói có lý, liá»n Ä‘em lòng kÃnh trá»ng đáp : - Nhất định là diệu thuáºt cá»§a tiên gia rồi. Nếu không thì sao lại biến hóa mau lẹ đến thế được? Lão nô Ä‘i kiếm quần áo để cho công tá» mặc. Ba ngà y liá»n, ngưá»i A Liệt cao lá»›n rất nhiá»u, má»—i ngà y phải thay đổi má»™t cỡ áo. Chà ng lại ăn uống rất nhiá»u. Má»—i bữa ngoà i cá thịt, chà ng còn ăn hết má»™t bát cÆ¡m rất lá»›n. Nô bá»™c trong nhà thấy tình trạng nà y cÅ©ng Ä‘á»u nháºn định chà ng là quyến thuá»™c cá»§a tiên gia nên Ä‘em lòng cung kÃnh. Äến ngà y thứ tư, A Liệt chạy nhảy ngoà i vưá»n thấy sinh lá»±c toà n thân đầy rẫy, nhảy má»™t cái xa đến hai trượng. Ngưá»i chà ng lại nhẹ như chim én. A Liệt thung thăng trong vưá»n hoa nhưng không thấy lão Ngôn xuất hiện như trước thì lòng chà ng không khá»i buồn rầu. A Liệt trở vá» phòng mình. A Thúc thấy chà ng bữa nay giữ má»±c hôm qua không cao lá»›n má»™t cách đột ngá»™t như mấy bữa qua, lão má»›i yên tâm thở phà o má»™t cái, rồi lui ra nói chuyện vá»›i má»i ngưá»i. A Liệt ngồi má»™t mình ở trong phòng, chà ng chợt để mắt đến cái rương gá»— và nhá»› tá»›i má»™t váºt dấu ở dưới từng đáy thứ hai, bá»—ng chà ng động tâm. A Liệt ngÆ¡ ngẩn má»™t hồi rồi chạy lại mở rương quần áo ra. Chà ng nạy lần đáy giả, nhìn cái há»™p bằng sắt Ä‘en sì. Chà ng nghÄ© bung :
- Những tay võ công ghê gá»›m như Bá»™c Hà nh Äại Äạo Phùng Không cùng Bắc Mang Tam Xà còn chẳng mở được há»™p sắt nà y huống chi là ta. Nhưng chà ng động tÃnh hiếu kỳ cầm cái há»™p xoay Ä‘i xoay lại ngắm nghÃa hồi lâu mà chẳng thấy có chá»— nà o để tra chìa khóa, cả kẽ hở cÅ©ng không có. Chà ng muốn mở mà không biết bấm móng tay và o đâu? Lúc chà ng nghiêng há»™p Ä‘i nhìn thây có ánh sáng chiếu và o, chà ng pháp giác ra má»™t kẽ rất nhá» trông bằng sợi tóc. Mục lức chà ng nay đã hÆ¡n ngưá»i nên má»›i nhìn thấy. A Liệt ngó quanh thấy không có ai liá»n cầm chiếc há»p sắt đến ben cá»a sổ để xét nghiệm. Lúc nà y chà ng đã nhìn rõ thấy đưá»ng dây nhét và o kẽ hở dưá»ng như có thể kéo ra được. Ngoà i đưá»ng dây còn có má»™t lá»— tròn cÅ©ng nhá» quá cÆ¡ hồ trông không rõ. A Liệt lấy tay sá» thì toà n thể cái há»™p chá»— nà o cÅ©ng nhẵn thÃn. Chà ng ngẫm nghÄ© hồi lâu sá»±c nhá»› tá»›i há»™p dụng cụ cá»§a lão Ngôn thì dưá»ng như trong dó có lưỡi dao rất nhá» và má»ng dÃnh. Chà ng liá»n Ä‘áºy rương cẩn tháºn lại chạy sang phòng lão Ngôn. A Liệt và o phòng thì không thấy cháºu NgÅ© Sắc Tiên Äà m đâu nữa. Trên bà n có đặt má»™t phong thÆ¡ và má»™t cái há»™p bằng bạc hình dẹp. Ngoà i phong thÆ¡ chữ rõ : " A Liệt tiểu hữ mở coi" A Liệt bó thÆ¡ ra thì chỉ thấy thảo mấy lá»i nói là sau khi hút hương hoa, mụn nhá»t trong phổi đã tan Ä‘i có thể thoát chết. Nhưng lão không muốn ở lại hồng trần và bá» mà đi tu đạo. Trong thÆ¡ lão còn dặn mấy cánh hoa đà m đặt ở trong há»™p bạc là để tặng chà ng. Những cánh hoa nà y ngăn được bách độc. Cách dùng thế nà o, lão cÅ©ng nói rõ. A Liệt ngÆ¡ ngẩn má»™t hồi rồi mở cái há»™p dụng cụ cÅ©ng đặt ở trên bà n ra. Chà ng lấy dao nhá» vạch và o đưá»ng tÆ¡ ba lần thì kẽ hở lõm xuống biến thà nh má»™t lá»— nhá». A Liệt trong bụng mừng thầm. Chà ng liá»n cầm chiếc dùi nhá» mÅ©i nhá»n cắm và o lá»— nạy nắp há»™p cho báºt ra. A Liệt mở được há»™p rồi thấy trong đựng cuốn sách má»ng trên đỠchữ đỠ"Kim Äan thần công bà bản". Chà ng thấy hình thù bản nà y khác hẳn vở bản " Kim Äan thần công" A Liệt mở bảng Lang Nha Äan kinh ra Ä‘á»c trang đầu thì toà n nói vá» thuáºt luyện Ä‘an, khiến cho chà ng đầu nhứt mắt hoa. Chà ng láºt trang cuối cùng có má»™t thiên nói rõ bản kinh nà y nguyên cá»§a má»™t đạo gia và cách tham luyên kinh như thế nà o. A Liệt lắc đầu thất vá»ng đặt sách xuống má»™t bên. Chà ng lại cầm cuốn "Kim Äan thần công" lên nói. Trang đầu là má»™t bà i tá»±a nói : Äây là má»™t thứ ná»™i công thượng thặng. Nếu ngưá»i luyện môn nà y mà thiên tư đặc biệt lại thân thể thuần dương thì chỉ trong vòng trăm ngà y có thể thà nh tá»±u. A Liệt trong lòng phấn khởi hÃt mạnh má»™t hÆ¡i chân khà rồi coi tiếp : Bà i tưa Kim Ä‘an Thần Công còn nói rõ quá trăm ngà y thì luồng chân khà há»™ thân khiến cho Ä‘ao kiếm không đả thương được. Vá» sau công lá»±c cà ng luyện cà ng thâm háºu có thể Ä‘i tá»›i chá»— sắt thép chém không và o. Nhưng nếu không phải đồng thân thì cuá»™c thà nh tá»±u kém hẳn. A Liệt thấy mình còn là đồng thân liá»n coi tiếp xuống dưới. Cuối cùng bà i tá»±a có ghi rõ là cá»§a Ngá»c Äồng Tá» soạn ra và o năm Hồng Võ thứ bạ Chà ng má»›i biết bản bà lục ná»™i công nà y là do má»™t cao nhân hồi sÆ¡ diệp nhà Minh truyá»n lại. A Liệt quyết định lấy bản nà y. Chà ng để bản lang nha Ä‘an kinh và o há»™p rồi Ä‘áºy nắp lại như cÅ©. Bất luân là ai nếu không biết cách cÅ©ng không thể mở ra được. A Liệt đặt cái há»™p sắt và o đáy rương như cÅ© bá» cuốn Kim Äan thần công và o bá»c rồi len lén chạy vá» phòng mình. Chà ng đặt cái há»™p sắt và o đáy rương chá»— cÅ© để ngưá»i khác có kiếm ra hoặc bá»n Kỳ Kinh có Ä‘oạt lại thì chà ng cÅ©ng chỉ mất cuốn bà điển cá»§a đạo gia mà thôi. Bắt đầu từ hôm ấy, A Liệt không Ä‘i đâu bắt đầu dụng tâm nghiên cứu Kim Äan thần công. Chà ng cố gắng tu luyện. Vá» môn ná»™i công nà y phải ngoà i nhưng buổi tu luyện sáng, trưa chiá»u tối, còn có ngoà i công. Ngay tức lúc ngá»§ cÅ©ng tiếp tục rèn luyện không để gián Ä‘oạn. A Liệt luyện công phát giác ra má»—i ngà y má»™t tiến bá»™ thì trong lòng phấn khởi không biết má»i mệt là gì nữa. Quan âm thấm thoát bao lâu đã hết trăm ngà y. Gặp buổi trong mùa đông, bên ngoà i tiết trá»i rét lạnh mà A Liệt chỉ mặc má»™t manh áo cÅ©ng không thấy giá lạnh chi hết. Chẳng những A Liệt không sợ giá lạnh mà thỉnh thoảng còn cảm thấy má»™t luồng nhiệt khà từ huyệt Ä‘an Ä‘iá»n bốc lên. Luồng nhiệt khà nà y tùy theo ý muốn chu lưu khắp các bá»™ pháºn trong thân thể. A Liệt biết đó là luồng chân khà nói ở trong sách. Nếu đúng như lá»i trong sách thì Ä‘ao kiếm không thể đả thương được chà ng nữa. A Liệt không dám tin như váºy. Chà ng liá»n lấy mÅ©i trá»§y thá»§ đâm và o vẫn thấy sứt da chảy máu, chà ng biết là công phu mình luyện chưa thà nh. Má»™t hôm A Liệt Ä‘ang ở trong buồng chạy Ä‘i chạy lại luyện táºp gân cốt, bá»—ng má»™t luồng kình phong thổi và o mặt. Chà ng ngẩn đầu nhìn ra thì thấy má»™t khối tuyết lá»›n bằng nắm tay bay tá»›i. Khối tuyết bay rất nhanh Ä‘áºp và o mặt chà ng đánh "bốp" má»™t cái rồi bắn xuống đầy ngưá»i chà ng.A Liệt đã nhìn thấy ngưá»i liệng tuyết ẩn ở phà sau gốc cây cách đó chừng hai trượng. Ban đầu chà ng tức giáºn vô cùng, nhưng chà ng nghÄ© đây bất quá là ngưá»i ta muốn trêu cợt chà ng, vả lại nắm tuyết nhá» bé không là m cho chà ng Ä‘au đớn chi hết, nên lá»a giáºn tiêu tan ngaỵ Có Ä‘iá»u chà ng muốn biết ngưá»i liện tuyết tá»›i là ai, liá»n rảo bước tiến lại. A Liệt quanh đến sau gốc cây lại thấy tiếng gió rÃt lên. Má»™t nắm tuyết nữa liệng trúng mặt. Lần nà y chà ng cÅ©ng thấy Ä‘au đớn, nhưng luồng lá»±c đạo so vá»›i trước còn mạnh hÆ¡n nhiá»u. A Liệt lại nổi cÆ¡n tức giáºn. Chà ng thấy bóng ngưá»i thấp thoáng lùi lại gốc cây cách đó chừng hÆ¡n trượng. Chà ng liá»n nhảy vá»t lại nhanh như Ä‘iện chá»›p. Sau gốc cây thấp thoáng bóng ngưá»i đưa chân ra móc. A Liệt vá»t Ä‘i nhanh quá vướng phải chân ngưá»i kia liá»n lăn Ä‘i má»™t vòng té xuống. A Liệt nằm dưới đất không đứng dáºy tá»±a hồ ngưá»i đã bị thương không bò dáºy được. Cặp mắt chà ng như đôi nhạc đồng trợn lên nhìn ngưá»i vừa khá»u chân cho mình té xuống. Bá»—ng chà ng lá»™ vẻ kinh nghi, vì ngưá»i nà y chÃnh là Phùng Thúy Lam. Phùng Thúy Lam tuy cải dạng nam trang, nhưng A Liệt đã thấy qua, nên vừa nhìn liá»n nháºn ra ngaỵ Sở dÄ© chà ng sinh nghi là vì chà ng không hiểu tại sao nà ng lại trá»u chá»c mình? Nhất là nét mặt nà ng lúc nà y sa sầm, mắt lá»™ hung quang, dưá»ng như có ý bất lợi cho chà ng. A Liệt Ä‘oán đã không lầm. Phùng Thúy Lam đột nhiên rút trưá»ng kiếm đâm và o trước ngá»±c A Liệt. A Liệt rất lấy là m kỳ quên cả né tránh. Chà ng thấy mÅ©i kiếm phóng tá»›i la lên má»™t tiếng :
- Phùng cô nương!
MÅ©i kiếm đã đụng và o ngưá»i chà ng. May mà Phùng Thúy Lam không có ý hạ sát nên thế kiếm đột nhiên dừng lại. Phùng Thúy Lam chau mà y há»i :
- Ngươi là ai?
A Liệt vội đáp :
- Tại hạ là A Liệt. Cô nương không nháºn ra ư?
Phùng Thúy Lam lá»™ vẻ nghi ngá» há»i :
- Sao ? Ngươi là A Liệt? Ngươi nói nhăng rồi!...
A Liệt đáp :
- Tại hạ đúng là A Liệt. Cô nương quên rồi chăng?
Phùng Thúy Lam trở lại thái độ bình thưá»ng mỉm cưá»i há»i :
- Ngươi hãy đứng dáºy Ä‘i!
|

25-12-2008, 02:03 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 17: Phùng Thúy Lam thổ lộ chân tình
A Liệt lóp ngóp đứng dáºy. Phùng Thúy Lam đột nhiên vung tay tát chà ng đánh "bốp" má»™t cái. A Liệt chẳng hiểu ra sao toan lên tiếng chất vấn thì má bên phải lại trúng má»™t cái tán nữa. Phát tát thứ hai nà y khiến chà ng phải lùi lại sáu, bảy bước. Chân bước loạng choạng cÆ¡ hồ muốn té. A Liệt hai tay bưng mặt kêu rầm lên :
- Phùng cô nương! Sao cô lại đánh tại hạ?
Phùng Thúy Lam nhảy vá»t vá» phÃa trước, đứng cách A Liệt chừng ba thước. Mắt lá»™ hung quang nà ng lạnh lùng đáp :
- Ngươi muốn lừa gạt ta, ta đánh ngươi không được ư?
A Liệt không nói gì nữa vì chà ng cho là do câu chuyện Lang Nha Äan kinh. Äáng lý chà ng phải nói trước cho nà ng hay. Phùng Thúy Lam xÃch gần lại nữa bước há»i :
- Sao? Ngươi không cãi được nữa rồi chứ?
Ãnh hà n quang lóe lên. Nà ng lại vung trưá»ng kiếm chỉ à o cổ há»ng A Liệt. Nà ng nói :
- Bây giá» ta chưa giết chết ngươi ngay mà cần há»i cho biết đã xảy chuyện gì?
A Liệt ấp úng :
- Tại hạ. tại hạ.
Chà ng không biết nói thế nà o cho phải, nhất là lúc nà y nà ng Ä‘ang nóng giáºn khiến lòng chà ng hồi há»™p. Phùng Thúy Lam há»i :
- Ngươi muốn sống hay là muốn chết?
A Liệt buột miệng đáp :
- Dĩ nhiên là tại hạ muốn sống.
Phùng Thúy Lam nói :
- Váºy ngươi giÆ¡ tay lên để ta khá»i hoà i nghi là ngươi có ý phản kháng. Không thì ta có thể lỡ tay đâm chết ngươi đó.
A Liệt khi nà o dám phản đối. Chà ng vội giơ tay thẳng lên. Phùng Thúy Lam nói :
- Tham sống sợ chết là thưá»ng tình cá»§a con ngưá»i. Ta lo gì ngươi không trả lá»i.
Nà ng ngó A Liệt bằng cặp mắt lạnh lùng rất sắc bén. A Liệt nhìn nà ng bất giác run sợ. Cho đén bây giá» A Liệt vẫn chưa hay tại sao Phùng Thúy Lam trở mặt vá»›i mình. Bất giác chà ng ngấm ngầm sinh lòng ngá» vá»±c và coi nà ng cÅ©ng là hạng như Kỳ Kinh. Phùng Thúy Lam khẽ Ä‘ua mÅ©i kiếm vá» phÃa trước. A Liệt ngá»a đầu vá» phÃa sau. Phùng Thúy Lam há»i :
- Bây giá» ta bắt đầu há»i ngươi. Ngươi không được giả dối. Äã nghe rõ chưa?
A Liệt đáp :
- Nghe rõ rồi!
Phùng Thúy Lam nói :
- Trước hết ngươi hãy báo tên hỠđi!
A Liệt đáp ngay :
- Tại hạ há» Tra tên gá»i Tư Liệt.
Phùng Thúy Lam hắng dặng má»™t tiếng rồi há»i tiếp :
- Quê quán ngươi ở đâu?
A Liệt đáp :
- Tại hạ quê ở Phủ Khai Phong tỉnh Hà Nam.
Phùng Thúy Lam há»i tá»›i :
- Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
A Liệt đáp :
- Tại hạ 13 tuổi.
Phùng Thúy Lam bĩu môi cất tiếng mắng :
- Thất là nói trăng nói cuá»™i! Ngươi má»›i 13 tuổi thôi ư? Ngươi nói láo như váºy mà mong có ngưá»i tin được sao?
A Liệ không nói gì nữa vì tháºt sá»± chà ng đã 16 tuổi. Nhưng đó là điá»u bà máºt phải giữ kÃn không thể tiết lá»™ vá»›i ai được. Cả Phùng Thúy Lam chà ng cÅ©ng không dám để nà ng biết Ä‘iá»u đó. Phùng Thúy Lam cưá»i lạt há»i :
- Hay lắm! Hãy cứ kể ngươi đúng tên là Tra Tư Liệt, quê ở Phá»§ Khai Phong và năm nay 13 tuổi. Bây giá» ta há»i ngươi đến đây là m chi.
A Liệ không cần nghÄ© ngợi gì, chà ng Ä‘em những chuyện đã xẫy ra kể hết lại. Tháºm chà chà ng và o ở đây bao nhiêu ngà y cÅ©ng nói rất chÃnh xác. Cách trả lá»i nà y quả nhiên Phùng Thúy Lam không bắt bẻ và o đâu được. Äá»™t nhiên nà ng nhá»› ra Ä‘iá»u gì liá»n há»i :
- Câu chuyện nà y ai đã nói cho ngươi hay?
A Liệt như ngưá»i ngá»§ mÆ¡ má»›i tỉnh giấc. Chà ng há»i lại :
- Phùng cô nương! Phải chăng cô không tin tại hạ là A Liệt?
Phùng Thúy Lam đáp :
- Äúng thế! Tuy ngươi đối đáp trôi chảy. Nhưng đó có thể là ngươi đã nghe ở miệng A Liệt chân chÃnh thuáºt lại nên biết hết má»i chi tiết..
A Liệt nói :
- Tại sao cô nương lại không tin tại hạ là A Liệt mà tai. hạ vẫn nháºn ra cô?
Phùng Thúy Lam nghiến răng xẵng giá»ng :
- Ngươi là một tên ác đồ, một kẻ đốn mạt. Ngươi tưởng ta không giết ngươi chăng?
A Liệt kinh hãi mồ hôi toát ra như tắm, vì mÅ©i kiếm cá»§a Phùng Thúy Lam tỳ và o dưới cà m chà ng. Nà mg chỉ đâm thêm má»™t chút là và o sau chá»— thịt má»m nhÅ©n và là m chà ng chết ngay được. Trách nà o chà ng bở vÃa. Phùng Thúy Lam lại nói :
- Bình sinh ta má»›i gặp má»™t tên lừa gạt lá»›n máºt như ngươi lần nà y là lần đầu. Không trách cổ nhân có câu : "Bầu trá»i bao la bát ngát, trong thiên hạ chẳng thiếu má»™t chuyện lạ nà o là không có".
A Liệt kiá»…ng chân lên cho mÅ©i kiến khá»i tỳ mạnh và o dưới cằm má»›i thốt ra lá»i được. Chà ng há»i :
- Phùng cô nương!... Tại hạ không hiểu vì lẽ gì mà cô nương lại không nháºn ra tại hạ được? Phải chăng vì tại hạ vừa cao vừa lá»›n hÆ¡n Ãt ngà y trước đây rất nhiá»u.
Phùng Thúy Lam trợn mắt lên đáp :
- Há phải chỉ cao lá»›n hÆ¡n trước mà thôi? Thân thể ngươi cưá»ng tráng, phong tư ngươi anh tuân có thể khiến cho nhiá»u cô gái thấy ngươi phải xiêu lòng.
Nhưng. Nhưng là m sao nà ng không nói nữa. Nà ng chỉ thêm mÅ©i kiếm má»™t chút đê tá» ra nà ng không siêu lòng mà còn muốn giết chà ng nữa. A Liệt bị mÅ©i kiếm đưa tá»›i, không nghển cổ cao lên được nữa. Nếu chà ng cất tiếng, hà m dưới cỠđộng là bị mÅ©i kiếm đâm và o da thịt. Lúc nà y A Liệt chỉ còn khò khè lá»— mÅ©i chứ không dám nói. Phùng Thúy Lam lắng lặng ngó A Liệt má»™t hồi. Bá»—ng nà ng hạ thấp thanh trưá»ng kiếm trong tay xuống má»™t chút. A Liệt liá»n đứng ngay đầu lại như thưá»ng. Bất thình lình Phùng Thúy Lam Ä‘iểm ngón tay và o dưới cạnh sưá»n A Liệt. A Liệt thấy ná»a ngưá»i hoà n toà n tê dại. Cả đầu lưỡi cÅ©ng cứng đơ không cỠđộng được. Lúc nà y A Liệt dÄ© nhiên không mở miệng lên tiếng. Phùng Thúy Lam ngó chà ng bằng cặp mắt lạnh như băng. Tiếp theo nà ng kịt mÅ©i mấy tiếng tá» ra trong lòng đã nảy ác ý. A Liệt lá»™ vẻ khá»§ng khiếp ra khoé mắt. Chà ng đăm đăm ngó vị nữ lang xinh đẹp. A Liệt Ä‘au khổ nhất ở chá»— Phùng Thúy Lam không cho chà ng mở miệng để giải thÃch. Phùng Thúy Lam tá»± nói má»™t mình
- Gã nà y tháºt là đáng chết! Nhưng nếu ta đâm má»™t kiếm cho gã chết ngay, há chẳng là chuyện là m phúc cho gã? Không được! Ta phải nghÄ© cách khác thu tháºp gã má»›i xong. Nà ng trầm ngâm má»™t chút rồi nói tiếp :
- Hay lắm! Ta đã có cách nà y là cầm má»› lá»a đốt chết ngươi. Hiện nay giá trá»i tiết lạnh. Váºy ta muốn cho ngươi được nếm mùi ấm áp.
Lúc cô nó đến câu "Tiết trá»i giá lạnh", đột nhiên nà ng chú ý tá»›i đối phương chỉ mặc má»™t tâm áo Ä‘on thì rất lấy là m kinh ngạc. Nà ng nghÄ© thầm :
- Bữa nay trá»i rét, ngưá»i thưá»ng mặc áo dao áo bông hãy còn thấy rét. Váºy mà thằng lá»i nà y chỉ mặc má»™t mảnh áo đơn vẫn chịu đựng được thì đủ biết ná»™i công gã cao thâm khôn lưá»ng. Có Ä‘iá»u sao gã lại hoà n toà n không ra sức phản kháng. Tháºm chà vừa rồi ta chỉ đưa chân ra khiến cho gã phải té nhà o, ngưá»i lăn long lóc. Phùng Thúy Lam má»—i lúc má»™t Ä‘i và o chá»— má» mịt không hiểu, nên nà ng cẩn tháºn hÆ¡n. Phùng Thúy Lam bây giá» má»›i để ý nhìn kỹ thấy chà ng trán rá»™ng mặt vuông, mÅ©i thẳng. Ãnh mắt chà ng lá»™ vẻ ná»™i công rất tinh thâm. Chà ng còn là má»™t gã bảnh trai hiếm có ở Ä‘á»i. Phùng Thúy Lam động tâm nghÄ© thầm :
- Nếu ta gặp gã không phải ở trong tình trang nà y thì ta bất tất phải Ä‘oái hoà i đến gã nữa. Rút lại bây giá» nà ng không thể giết A Liệt má»™t cách hồ đồ, mà cần phải Ä‘iá»u tra cho rõ. Nà ng Ä‘áºp gã má»™t cái. A Liệt hÃt mạnh má»™t hÆ¡i chân khÃ. Chà ng cảm thấy tuy chưa hoạt động được nhưng đầu lưỡi đã cởi mở có thể nói nên lá»i rồi. Gã liá»n cất tiếng :
- Phùng cô nương! Tiểu đệ đúng là A Liệt đây mà .
Phùng Thúy Lam nói :
- Ngươi má»›i 13 tuổi vốn thấp hÆ¡n ta nhiá»u mà sao má»›i cách trong vòng ba tháng, ngươi đã cao hÆ¡n ta má»™t cái đầu, hầu như biến đổi thà nh ngưá»i khác.
Chà ng nói :
- Cái đó... là vì tiểu đệ đã uống nước sương trong hoa Tiên Äà m.
Rồi chà ng kể thao thao bất tuyệt những chuyện đã xảy ra. Sau cùng chà ng nói :
- Nếu tá»· tá»· không tin thì cứ há»i ngưá»i trong nhà sẽ biết. Mấy bữa nay tiểu đệ cao lá»›n lên nhiá»u lắm. Má»—i ngà y há» phải mua áo má»›i cho tiểu đệ mặc.
Phùng Thúy Lam vẫn chua tin. Sau nà ng há»i rõ má»›i biết Ngôn lão bá ở Hà m Hương Viên ngay bên cạnh đã qui y đầu Pháºt. Nà ng liá»n nói :
- Äể ta Ä‘i há»i ngưá»i nhà xem sao.
Nà ng bá» Ä‘i má»™t lúc rồi trở lại giải khai huyệt đạo cho A Liệt, đổi giá»ng nói :
- Quả nhiên đúng tháºt. Hỡi Æ¡i! Suýt nữa ta giết lầm ngưá»i.
A Liệt đáp :
- Cái đó không thể trách tỷ tỷ được vì tiểu đệ đã hoà n toà n khác trước.
Phùng Thúy Lam cưá»i đáp :
- Hay lắm! Äến ta còn không nháºn ra ngươi thì dÄ© nhiên ngưá»i khác không biết được. Bây giá» ngươi có ra đưá»ng cÅ©ng không lo bá»n há» tìm đến bắt bá»› nữa.
ALiệt phấn khá»i tinh thần nói :
- Ủa! Tiểu đệ lại chưa nghĩ tới điểm nà y.
Phùng Thúy Lam nói :
- Nhưng ta nói cho ngươi hay là ngươi cần mua má»™t bá»™ áo da mà mặc, để ngưá»i ngoà i trông thấy ngươi khá»i nháºn ra là con ngưá»i đã tu luyện cả ná»™i ngoại công, ngưá»i ta mà biết Ä‘iểm nà y là phiá»n cho ngươi lắm đó.
A Liệt hớn hở vui mừng đáp :
- Tiểu đệ nhớ rồi.
Phùng Thúy Lam ngá»ng đầu trông gã, lắc đầu nói :
- Hỡi Æ¡i! Tháºt là khó tin quá! Ngươi cao hÆ¡n ta nhiá»u quá! Äúng là má»™t ngưá»i lá»›n.
Nà ng cùng A Liệt trở vá» phòng. A Liệt mấy lần Ä‘o đắn toan Ä‘em chuyện Lang Nha Äan kinh nói cho Phùng Thúy Lam nghe thì nà ng đã lên tiếng :
- Bên ngoà i gần đây lại xảy ra những chuyện trá»i long đất lở. Huyết VÅ© thư lại xuất hiện thêm hai lần. Hiện giá» những môn phái lá»›n nghe nhắc tá»›i chuyện Huyết VÅ© bà thư Ä‘á»u cả kinh thất sắc.
A Liệt chua kịp mở miệng thì Phùng Thúy Lam lại nói tiếp :
- Còn má»™t Ä‘iểm nữa chắc là m cho ngươi hứng thú là ngưá»i ta đồn rằng những vụ huyết án nà y có liên quan đến ngươi, vì thế nên ngươi đột nhiên mất tÃch. Chỉ có mình ta là biết ngươi trong sạch và vô tá»™i. Nhưng ta biết hay không cÅ©ng chẳng Ãch gì. Vì lá»i cá»§a má»™t mình ta thì bá»n ngưá»i võ lâm quyết chẳng tin và o. Huống chi ngươi lại được uống linh dược, cả con ngưá»i đã thoát thai hoán cốt. Không ai có thể tưởng tượng má»›i trong má»™t thá»i gian ngắn ngá»§i và i ba tháng đã xảy ra nhiá»u chuyện lạ như váºy.
A Liệt trợn mắt lÃu lưỡi hồi lâu má»›i nói :
- Nếu váºy tiểu đệ đã thà nh ngưá»i mà võ lâm cố tình bắt cho bằng được má»›i cam tâm. Hởi Æ¡i! Tháºt là mối oan động trá»i.
Phùng Thúy Lam nói :
- Hiện giá» nhà há» Tra có liên quan đến Hóa Huyết môn tất cả bảy nhà thì năm nhà điá»u gặp nạn Huyết VÅ© thá»± Nên bảy nhà nà y rất đỗi hoang mang. Cả những gia phái khác trong võ lâm cÅ©ng cá»±c kỳ xao xuyến. Tình thế vô cùng há»—n loạn. Nói má»™t cách khác thì hiện nay giang hồ rất khẩn trương, há»… thấy ai có vẻ khả nghi là há» theo dõi má»™t cách rất gắt gao.
A Liệt liếc mắt nhìn Phùng Thúy Lam nói :
- Cô nương cải dạng nam trang qua lại giang hồ e rằng có Ä‘iá»u bất tiện.
Phùng Thúy Lam đáp :
- Ngươi bất tất phải nhá»c lòng lo lắng cho tạ Ma Nữ kiếm phái ta cÅ©ng có chút thế lá»±c trên chốn giang hồ. Ngoại trừ má»™t khu đặc biệt ở miệt Giang Nam, còn chẳng ai dám dây dưa vá»›i bá»n ta.
A Liệt há»i lại :
- Äia. khu nà o ở mặt Giang Nam?
Phùng Thúy Lam đáp :
- Ta cho ngươi hay cÅ©ng chẳng há» chị Äịa khu đó tại Giang Nam phÃa Tây từ Lư Châu, Tuyên Thà nh, phÃa Nam đến Hà ng Châu. Mặt dòng đến bá» biển. Trong giải đất mấy trăm dặm vuông nà y ngoà i Ma Nữ kiếm phái ta không dám tá»± tiện tiến và o.
A Liệt nghe nà ng nói thấy địa khu nà y rất rá»™ng bao quát cả miá»n Kim Lăng mà bá»n Phùng Thúy Lam không dám tá»›i nÆ¡i, gã chợt động tÃnh hiếu kỳ liá»n tháºn trá»ng ước há»i :
- VỠvụ gia phái của tỷ tỷ không dám tiến và o địa khu đó có ai, biết rõ nguyên nhân không?
Phùng Thúy Lam mỉm cưá»i đáp :
- Những ngưá»i có chút địa vị trong võ lâm Ä‘iá»u hiểu hết, nếu không thì ta chẳng nói vá»›i ngươi. Có Ä‘iá»u ngươi cÅ©ng nên giữ gìn không nên đỠcáºp tợi chuyện nà y vá»›i ngưá»i khác là hÆ¡n.
A Liệt vá»™i há»i :
- DÄ© nhiên là thế! Nhưng tá»· tá»· sợ gì váºy?
Phùng Thúy Lam nói :
- Trong địa khu đó có rất nhiá»u danh thá»§ võ lâm cá»§a hầu hết các gia phái, và lá»±c lượng mạnh nhất là Cái bang. Sá»± thá»±c thì hiện nay thế lá»±c Cái bang đã phát triển khắp các nÆ¡i trên hai mặt Nam Bắc sông Äại Giang, chứ không phải chỉ hạn chế trong má»™t khu vá»±c mà ta vừa nói. Bảy, tám chục năm trước, Ma Nữ kiếm phái ta đã gây cừu háºn cùng Cái bang. May ở chá»— hai bên cách nhau xa nên Ãt khi đụng chạm nhau.
A Liệt nói :
- Té ra là thế, nhưng cừu háºn từ bảy chục năm trước tất bây giỠđã phai lạt Ä‘i nhiá»u. Vả lại hai bên Ãt đụng đầu nhau thì cÅ©ng không thà nh vấn đỠnữa.
Phùng Thúy Lam nói :
- Nếu dá»… dà ng như váºy thì ta chẳng úy kỵ là m chỉ Sá»± thá»±c Ma Nữ kiếm phái ta cứ cách bảy, tám hay mưá»i năm lại có cao nhân xuất hiện. Những nhân váºt nà y luyện được kiếm thuáºt rồi lại đến Giang Nam đối phó vá»›i Cái bang.
A Liệt nghĩ bụng :
- Thế là bá»n tá»· tá»· gây sá»± vá»›i ngưá»i ta chứ không phải ngưá»i ta gây sá»± vá»›i mình. Tá»· tá»· chuyên Ä‘i tìm ngưá»i để rắc rối. Phùng Thúy Lam lại nói :
- Trong mấy chục năm, trước sau có năm ngưá»i đến Giang Nam báo thù rá»a háºn thì chỉ thấy hai ngưá»i còn sống trở vá» còn ba ngưá»i nữa không hiểu sống chết thế nà o. A Liệt kinh hãi há»i : -
Té ra là thế. Nếu váºy bá»n Cái bang thá»§ Ä‘oạn quá tà n nhẫn và mối thù má»—i ngà y má»™t sâu cay.
Phùng Thúy Lam đáp :
- Ba ngưá»i đó sống chết không hay đã đà nh. Äáng căm háºn hÆ¡n hết là hai ngưá»i còn sống trở vá» Ä‘á»u bị độc thá»§ hà nh hạ tà n nhẫn, bị cướp trinh tiết. Chân nguyên âm đã mất không thể luyện Ma Nữ kiếm đến hạng thượng thừa được nữa. Äồng thá»i tâm thần bị thương tổn rồi biến thà nh tÃnh tình cổ quái. Sau nà y muốn trở lại báo thù cho cÅ©ng không được nữa.
A Liệt nói :
- Äã có năm vị cao thá»§ tuyệt thế Ä‘i báo thù mà đá»u bị thất bại thì tất võ công cá»§a Cái bang phái cá»±c kỳ cao minh và nhân tà i rất nhiá»u váºy các vị còn tiếp tục tÃnh chuyện báo thù là m chi nữa?
Phùng Thúy Lam biến sắc tỠvẻ không bằng lòng đáp :
- Theo chá»— ta biết thì bá»n Cái bang không phải là nhiá»u kỳ nhân dị sÄ© mà vì bá»n chúng thá»§ Ä‘oạn đê hèn, đã lợi dụng váºt chà bảo Ma Nữ kiếm phái, khiến bá»n ta không còn sức tranh đấu.
A Liệt dương cặp mắt thao láo, đầy vẻ hồ nghi ra chiá»u không hiểu. Phùng Thúy Lam liá»n giải thÃch cái đó kêu bằng "Tru Tâm diệu kiếm", má»™t váºt báu chà bảo để trấn sÆ¡n.Hình thù nói cÅ©ng như thanh kiếm thông thưá»ng, nhưng nó có ba thứ đặc biệt là mùi hương kỳ lạ, âm kỳ lạ và ánh sáng kỳ lạ. Tá»· như khi nó đụng và o khà giá»›i cá»§a bên địch liá»n tiết ra mùi hương kỳ dị là m giao động tâm khà đối phương. Thanh kiếm vừa rút khá»i vá», ánh sáng ngÅ© sắc loé lên cÅ©ng là m cho tâm thần bên địch phải lung lay. A Liệt há»i :
- Sao báu váºt đó lại lá»t và o tay ngưá»i Cái bang.
Phùng Thúy Lam đáp :
- Câu chuyện rất dà i nhưng tóm lại chỉ vì nó mà bản phái cùng Cái bang kết mối tâm thù. Báu váºt nà y lá»t và o tay Cái bang 35 năm trước đây. Sau 30 năm bên ta đã có hai tay cao thá»§ đến trả thù và mong Ä‘oạt lại váºt báu cá»§a sư môn. Má»™t ngưá»i không biết lạc lõng nÆ¡i đâu. Còn má»™t ngưá»i trở vá» thì tình hình cÅ©ng bi thảm như mấy ngưá»i trước.
Bây giỠA Liệt mới hiểu nội dung câu chuyện, bụng bảo dạ :
- Thanh Tru Tâm diệu kiếm ban đầu nhất định là báu váºt cá»§a mình. Thế rồi trước đây 30 măn thanh bảo kiếm nà y bị Cái bang cướp lấy. Váºy những chuyện ân oán thị phi giữa hai phe nà y không ai biết mà phê bình cho đúng. Äá»™t nhiên gã giáºt mình kinh hãi, trợn mắt lên nhìn Phùng Thúy Lam há»i :
- Phùng cô nương! Cô nương không đi Giang Nam để báo thù và lấy lại bảo kiếm ư?
Phùng Thúy Lam ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :
- Ta biết ngươi tháºt khó lòng quan tâm đến ta, nên ta không lừa dối ngươi là m chị Ta đã được lá»±a chá»n và o công việc đó. Trong ba tháng nay ta hết sức luyện kiếm pháp tinh diệu cá»§a bản môn cùng vì nhiệm vụ khó khăn nà y. Nếu không thì gia gia ta đã gã chồng rồi
. A Liệt lắc đầu há»i :
- Công việc nà y khó lòng quá! Cô nương không Ä‘i nữa là hÆ¡n, hoặc kiếm ngưá»i khác Ä‘i thay.
Phùng Thúy Lam nói :
- Không được! Vụ nà y là má»™t hà nh động bà máºt cá»§a bản phái, hai là nguy hiểm vô cùng, mất mạng như chÆ¡i. Váºy ngưá»i khác còn ai muốn bán mạng thay mình?
A Liệt há»i :
- Theo lá»i cô nương thì dưá»ng như hiện nay thế lá»±c Cái bang rất mạnh. Sao cô không chá» khi há» suy vi sẽ hà nh động?
Phùng Thúy Lam lắc đầu đáp :
- Chá» cho Cái bang suy yếu thì có khác gì ôm cây đợi thá». Ta đã nghÄ© kỹ rồi. Bước đầu tiên là ta hãy tìm cách đâm chết bang chúa Cái bang là Lục Minh VÅ©. Cái bang mất ngưá»i cầm đầu thì bất luáºn há» có bao nhiêu trưởng lão cùng cao thá»§ cÅ©ng lâm và o cảnh suy đồi trong má»™t thá»i gian. Bước thứ hai ta má»›i Ä‘em toà n lá»±c ra để Ä‘oạt bảo kiếm vá». Bước thứ ba là ta nhá» Trụ Tâm diệu kiếm mà giết chết bốn tay đại trưởng lão nổi tiếng ở Cái bang. Sau cùng sẽ phân phát lại những tay cao thá»§ tuổi trẻ Ä‘i các nÆ¡i. Có thế thì cái bang má»›i vÄ©nh viá»…n không ngóc đầu dáºy.
Äá»™t nhiên nà ng sa sầm nét mặt, lạnh lùng há»i :
- Những Ä‘iá»u ta cho ngươi biết đây, ngươi không được tiết lá»™ vá»›i bất cứ ai. Nếu trên chốn giang hồ có ngưá»i hay biết thì ta cứ ngươi mà truy vấn.
A Liệt nói :
- Phùng cô nương! Cô bất tất phải quan tâm. Nếu tiểu đệ tiết lá»™ chuyện bà máºt cá»§a cô nương, hay nói câu gì có hại đến cô thì gươm ká» cổ tiểu đê cÅ©ng chẳng hở môi.
Gã còn lá»™ vẻ không bằng lòng vì Phùng Thúy Lam còn có ý hoà i nghị Thái độ nà y có sức mạnh hÆ¡n là thiên ngôn vạn ngữ. Phùng thúy Lam không nghi ngá» gì nữa, ra chiá»u ấy nấy nói :
- Chẳng phải ta nghi ngá» ngươi có ý hại ta, mà ta chỉ e ngươi không hiểu vụ nà y quan trá»ng đến thế nà o, rồi có khi lỡ lá»i nói ra. Nếu ta không tin ngươi thì đã chẳng nói cho ngươi hay.
A Liệt như ngưá»i được an á»§i, nét mặt trở lại bình thưá»ng. Gã há»i :
- Cô nương có biết sà o huyệt Cái bang ở đâu không?
Phùng Thúy Lam đáp :
- Tổng đà n công khai cá»§a bá»n hỠỞ Kim Lăng, nhưng sà o huyệt bà máºt di chuyển luôn. Gần đây bá»n ta có tin báo là ở Vu Hồ.
A Liệt há»i :
- Chừng nà o cô nương sẽ khá»i hà nh xuống Giang Nam?
Phùng Thúy Lam đáp :
- Ngươi đừng há»i đến hà nh động cá»§a ta là hÆ¡n.
A Liệt há»i :
- Cô nương không tin được tiểu đệ hay sao?
Phùng Thúy Lam đáp :
- Chẳng phải ta không tin ngươi, nhưng ta thấy ngươi có biết cÅ©ng bằng vô dụng chẳng lợi Ãch gì.
A Liệt nói :
- Có khi tiểu đệ cũng đến Giang Nam mà trùng hợp và o lúc hà nh động của cô nương thì tiểu đệ sẽ vì cô ra sức.
Phùng Thúy Lam kinh ngạc há»i :
- Ngươi cũng đến Giang Nam ừ?
A Liệt đáp :
- Hiện giá» tiểu đệ chưa có ý định đó, nhưng việc Ä‘á»i biết đâu mà lưá»ng được.
Phùng Thúy Lam nói :
- Ngươi nói váºy cÅ©ng có lý. Äáng tiếc là hiện giá» ta chưa biết lúc nà o sẽ hà nh động.
Cô ngừng má»™t chút rồi há»i :
- Ngươi có muốn đi không?
A Liệt gáºt đầu đáp :
- Bây giá» tiểu đệ không đến ná»—i gầy yếu bất lá»±c như trước, nên vẫn muốn Ä‘i cầu danh thá»§ truyá»n nghệ. May ở chá»— đến cô nương còn không nháºn ra tiểu đệ. Thì dÄ© nhiên ngưá»i khác chẳng thể phát giác được.
Phùng Thúy Lam nói :
- Ta luyện môn kiếm thuáºt cần phải giữ vững chân nguyên âm nên chẳng thể giúp ngươi. Ngươi cầu danh sư là phải. Nhưng ngươi nên nhá»› trên chốn giang hồ, lòng ngưá»i giả dối không lưá»ng nhất là ngưá»i võ lâm cà ng bụng dạ hẹp hòi, khi nà o có truyá»n tuyệt kỹ bản môn cho kẻ khác. Ngưá»i ta còn tưởng ngươi là ngưá»i phái khác đến há»c lá»m tuyệt nghệ cá»§a há», có khi nuôi hại sát thân. Vì váºy ngươi phải cẩn tháºn lắm má»›i được.
Nà ng ngẫm nghĩ một lúc rồi tiếp :
- À phải rồi! Gia gia ta có mấy bá»™ áo da, chắc ngươi mặc vừa đấy. Ngưoi lá»±a lấy má»™t bá»™ mà mặc để cho ngưá»i ta khá»i thấy trá»i rét mà ngươi vẫn không lạnh. Äó cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u khiến kẻ tò mò chú ý.
Nà ng nói rồi chạy Ä‘i liá»n. A Liệt ngồi má»™t mình chỠđợi. Chà ng muốn chá» Phùng Thúy Lam trở ra để Ä‘em việc Lang Nha Äan kinh nói cho nà ng nghe. Sau má»™t lúc Phùng Thúy Lam cầm tấm áo bà o da đưa cho A Liệt mặc và o.Chà ng bổng biến thà nh má»™t chà ng phong lưu công tá» trong cõi Ä‘á»i ô trá»c, chứ không còn là má»™t tên tiểu đồng ốm o như ngà y trước nữa. A Liệt thay áo rồi. Những tấm áo gã cởi ra gói lại thà nh má»™t bá»™. Chà ng trá» cái rương gá»— trong góc nhà nói :
- Trong rương nà y.
|

25-12-2008, 02:28 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 18: Trong ÄÆ°á»ng Hầm Äôi Bạn Chia Tay
A Liệt chưa dứt lá»i bất thình lình có hai tiếng nhạc không biết từ đâu vá»ng lại. Phùng Thúy Lam cả kinh thất sắc giáºt nảy mình lên nói:
- Äây là tiếng nhạc cảnh cáo có ngưá»i lợi hại lẻn và o. Chúng ta phải chia nhau rá»i khá»i nÆ¡i đây và từ rà y vÄ©nh viá»…n đừng trở lại chá»— nà y.
A Liệt trong lòng cá»±c kỳ xao xuyến. Chà ng thấy Phùng Thúy Lam đẩy cái cá»™t sang má»™t bên. PhÃa sau hở má»™t cái cá»a Nà ng quay lại nói:
- Chúng ta qua cá»a nà y, phÃa trong có hai nẻo đưá»ng ra thoát được bá»n ngưá»i ngoà i bao vây.
Nà ng chưa dứt lá»i đã khoa chân bước và o. A Liệt vá»™i há»i:
- Sau nà y tiểu đệ đến đâu để kiếm cô nương?
Phùng Thúy Lam quay lại thò tay ra nắm lấy cổ tay chà ng kéo mạnh và o rồi đặt cây cá»™t lại nguyên chá»— để che lấp cá»a ngầm. Nà ng xoay mình thì đụng và o ngá»±c A Liệt. A Liệt vá»™i ôm lấy nà ng há»i:
- Chúng ta gặp nhau ở đâu?
Phùng Thúy Lam không trả lá»i. Tấm thân má»m mại tá»±a và o ngưá»i chà ng. Ban đầu A Liệt chưa thấy gì. Nhưng sau cả ngưá»i nà ng cùng đầu tóc tiết ra mùi hương xông và o mÅ©i khiến cho chà ng chợt nhá»› tá»›i ngưá»i thiếu nữ xinh đẹp và phát sinh phản ứng tá»± nhiên cá»§a ngưá»i khác giá»›i. Tâm thần chà ng bị dao động, bất giác chà ng ôm nà ng chặt hÆ¡n. Phùng Thúy Lam chìa cặp môi và o gần. Lòng gã buâng khuâng cảm thấy mùi vị khôn tả, Phùng Thúy Lam cá»±a ra khá»i bà n tay gã khẽ nói:
- Chạy mau Ä‘i! Cái cá»a ngầm nà y bá»n chúng có thể tìm ra được ngay.
Rồi nà ng dắt tay A Liệt theo đưá»ng tối tăm mà đi. Äi chừag được hai trượng thi tá»›i bá»±c đá. Xuống hÆ¡n mưá»i báºc hiển nhiên đã và o đưá»ng hầm. Phùng Thúy Lam dừng bước đưa tay ra sá» khuôn mặt A Liệt khẽ bảo chà ng:
- Ngươi theo mé tả mà đi. Cá»a ra bước lên khu vưá»n hoang rồi trượt qua góc trong ở mé tây bắc, qua ngõ hẻm để ra đưá»ng phố.
A Liệt cảm thấy ngón tay nhá» nhắn và má»m mại chuyển động trên mặt mình, trong lòng rất khoan khoái. Ngoà i mối tình êm dịu, chà ng còn cảm thấy niá»m từ bi cá»§a ngưá»i mẹ đối vá»›i con. Biến diá»…n nà y khiến gã cảm động ứa ra mấy hạt lệ. Bá»—ng nghe Phùng Thúy Lam khẽ nói:
- Bị ngưá»i theo dõi hà nh tung. Ta ra khá»i đây phải tìm cách ẩn lánh. Ngươi khó mà gặp được ta, nhưng cÅ©ng nên ghi nhá»›, há»… khi nà o nà o thấy đồ hình tam giác bên trong vẽ thanh kiếm nhá» thì đó là tiêu chà cá»§a ta. MÅ©i kiếm trá» vá» mé nà o là ta ẩn thân ở phÃa đó. Nhưng ngươi chá»› có kiếm ta mà chỉ vạch má»™t chữ tháºp và o dưới đồ hình là ta biết rồi. Ngươi ở đâu đến đêm ta sẽ tìm tá»›i.A Liệt ghi nhá»› và o lòng. Phùng Thúy Lam lại nói:
- Dưá»ng như ta còn nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói vá»›i ngươi. Nhưng thá»i giá» cấp bách quá rồi. Ngươi chạy Ä‘i thôi!
Nà ng đẩy A Liệt vá» mé tả. A Liệt chà o má»™t tiếng xong rảo bước Ä‘i ngay. Phùng Thúy Lam dừng lại má»™t chút rồi má»›i leo và o đưá»ng mé hữu mà đi. Phùng Thúy Lam vừa Ä‘i được bảy tám bước, bá»—ng nghe tiếng rú “úi chaoâ€. Nà ng lẩm bẩm:
- Há»ng bét! Ta quên dặn gã đừng đến thăm phần má»™ mẫu thân nữa, vì chá»— đó nhất định có ngưá»i Ä‘ang nấp ..
A Liệt lúc nà y đã chạy xa. Chà ng bao lâu gã ra khá»i khu vưá»n hoang đón đưá»ng phổ. Chà ng nhìn lại cái bá»c trong tay, sá»±c nhá»› tá»›i mình chưa Ä‘em cái rương Ä‘i theo mà cÅ©ng chua kịp Ä‘em chuyện Lang Nha Ä‘an kinh nói cho Phùng Thúy Lam nghe. Chà ng cÅ©ng không hối háºn gì, lắc đầu mấy cái ra chiá»u phế bá» việc đó rồi tiếp bước. Hiện giá» chà ng không phải là thằng nhá» cùng khổ như mấy tháng trước. Nhất là vỠđưá»ng kinh nghiệm chà ng đã từng trải hÆ¡n nhiá»u. A Liệt mướn má»™t cá»— xe lá»›n để Ä‘i đến Äồng Quan. Lúc ngồi trên xe chà ng lẳng lặng suy tÃnh đưá»ng lối hà nh động thì nháºn ra rằng mình phải xa chạy cao bay đồng thá»i để tìm kiếm danh sư. Chuyến nà y chà ng Ä‘i không biết bao giá» má»›i trở lại Bắc Phương. DÄ© nhiên chà ng nhá»› ngay tớà việc đến trước phần má»™ mẫu thân để bái biệt. Bước đầu chà ng chỉ nghÄ© đến việc bái má»™ và bá» má»i chuyện khác. Chà ng lấy cuổn sách trong túi ra coi. Nên biết mấy tháng nay tuy A Liệt đã theo cuốn Kim Ä‘an thần công bà lục để tu luyện chân khÃ, nhưng nghi ngá» khônh hiểu là đến trình độ nà o thì nóng lạnh không thể xâm nháºp và o ngưá»i và đao kiếm cÅ©ng không hại mình được nữa. Sá»± thá»±c lưỡi trá»§y thá»§ trong bá»c đã xiên rách da chà ng thì luồng chân khà kia tá»±a hồ chưa có tác dụng gì, nên chà ng mở xem Ä‘oạn văn nà y cho kỹ lại. Tuy chà ng đã thuá»™c lòng mà vẫn băn khoăn, phải mở sách coi lại. Cá»— xe lúc lắc, nếu là ngưá»i thưá»ng, thì khó lòng chuyên tâm coi sách được, hoặc gắng gượng coi tất phải váng đầu hoa mắt. Ban đầu A liệt cÅ©ng cảm thấy hÆ¡i khó chịu, nhưng chỉ sau má»™t lúc hai tay chà ng chỉ khẽ động tác cÅ©ng là m tiêu tan được sá»± chấn động trong xe. Nguyên chà ng là ngưá»i cảm giác linh mẫn, há»… cá»— xe lúc lắc là chà ng di động khuá»·u tay để khắc chế lá»±c lượng bên ngoà i, và tay chà ng cầm sách vẫn ổn định. A Liệt coi động tác ở tay mình má»™t lát liá»n hiểu ngay. Há»… lúc nà o phân tâm suy nghÄ©, dừng tay lại là xe lại lúc lắc. Vì thế mà chà ng trút bá» tạp niệm, chỉ để tâm và o bi lục. A Liệt Ä‘á»c từng chữ, đồng thá»i chà ng hồi tưởng lại tình hình lúc luyện công và phát giác ra những hiện tượng cùng cảm giác qua từng giai Ä‘oạn thì Ä‘á»u thấy rất đúng chẳng sai tráºt chữ nà o. Äáng lý tấm thân chà ng hiện nay Ä‘ao thương không và o má»›i phải, váºy mà sao lại không chống nổi lưỡi Ä‘ao trá»§y thá»§. A Liệt nghÄ© mãi không tìm ra được đáp án. Chà ng tá»± há»i:
- Nếu bà lục nà y để lừa gạt ngưá»i thì tất cả má»i Ä‘iá»u không linh nghiệm má»›i phải. Sao ta lại đạt tá»›i trình độ phát huy chân khà từ huyệt Ä‘an Ä‘iá»n, cùng là nóng lạnh không thẩm và o ngưá»i được? Chà ng ngẫm nghÄ© hồi lâu cho đến khi ăn cÆ¡m trưa vẫn không tìm ra được manh mối. Lòng chà ng không khá»i bồn chồn vì theo lá»i chỉ thị cá»§a Phùng Thúy Lam, tuy chà ng đã ná»™i lá»±c thâm háºu, thân thể nhẹ nhà ng khác vá»›i ngưá»i thưá»ng, nhưng nếu chạm trán vá»›i kẻ địch vÅ© công cao cưá»ng thì tất nhiên sẽ bị thất bại. Như váºy công việc cấp bách là chà ng phải có tấm thân Ä‘ao thương chém không và o, hay Ãt ra bá»›t được mối lo bị ngưá»i sát hại. Còn vá» chiêu số võ công phu thì rồi thá»§ng thẳng sẽ tìm danh sư truyá»n thụ cÅ©ng không muá»™n. Sau má»™t hồi lao tâm khổ tứ, chà ng trút bá» tạp niệm nhắm mắt Ä‘iá»u dưỡng, luyện công. Khi cá»— xe dừng lại, A Liệt má»›i mở mắt ra. Ngưá»i dong xe cho chà ng hay là đã đến quán trá» cần nghỉ lại qua đêm rồi sáng mai sẽ thượng lá»™. A Liệt toan xuống xe, bá»—ng nghe má»™t âm thanh nhá» bé lá»t và o tai. Khẩu âm cá»§a má»™t lão già cất lên há»i :
- Lão Chu muốn thuê phòng cho ai váºy?
Lão Chu (tức ngưá»i đánh xe) há»i lại:
- Phải? rồi ! Nhưng lão há»i là m chi váºy?
A Liệt nghe hai bên đối đáp không khá»i chấn động tâm thần. Chà ng chưa xuống xe vá»™i, chú ý lắng tai nghe. Tiếng lão già lại cất ên :
- Hình dạng y thế nà o? Y chừng bao nhiêu tuổi? Là m nghỠgì?
Lãc chu há»i lại :
- Ông bạn há»i là m gì?
Tiếng lão già đáp :
- Lão chu cho ta hay. Nếu là ngưá»i Ä‘em rắc rối thì Ä‘i kiếm nÆ¡i khác mà trá». Chúng ta không muốn có chuyện lôi thôi.
Lão Chu đáp :
Sao lại kỳ váºy? Lão đã mở tiệm thì dù giặc cướp cÅ©ng phải đón tiếp. Huống chi khách hà ng không có chuvện gì rắc rối cho lão đâu,
A Liệt bụng bảo dạ :
- Té ra lão già kia là chá»§ quán. Lão chu nói rất phải: những Ä‘iá»u chá»§ quán há»i tháºt vô lý. Bá»—ng nghe chá»§ quán nói:
- Trong vòng hai tháng nay, bản quán đã xảy hai chuyện rắc rốà to. Xuýt nữa cả cái mạng già nà y cÅ©ng toi rồi. Sao lão chu lại bảo không rắc rối đến ta? Lão hãy cho ta biết ngay bá»™ dạng ngưá»i khách đó thế nà o.
Lão Chu đáp :
- Y là ngưá»i có há»c. Coi cách ăn mặc dưá»ng như là tay có tiá»n. Chuyến nà y y Ä‘i tá»›i Äồng quan và đem theo mấy bá»™ quần áo, dưá»ng như để tìm bạn. Chắc lão cÅ©ng biết những chà ng Ä‘á»c sách tÃnh giao du vá»›i bạn.
Chá»§ quán há»i :
- Y chừng bao nhiêu tuổi? Tướng mạo thế nà o ?
Lão chu đáp :
Y và o trạc , tướng mạo rất tình tứ. Äáng tiếc Hoà ng lão không phải đà n bà , không thì cÅ©ng mê tÃt. Ha hạ.. Chá»§ quán há» Hoà ng gạt di :
- Äừng nói giỡn nữa! Y có đà n bà đi theo không?
Lão Chu đáp :
- Chẳng có. Chẳng có ai hết, chỉ có y coi bộ rất hùng tráng.
Chủ quán thở phà o một cái nói :
- Váºy thì được rồi! Hai phe rắc rối Ä‘á»u là thanh niên có đà n bà đi kèm mà xảy ra. Ná»a đêm không hiểu ở đâu tá»›i bá»n ngưá»i trên tưá»ng vượt nóc lao và o khiến Hoà ng má»— xuýt bị toi mạng. A Liệt nghe tá»›i đây trong lòng đã hiểu rõ ná»™i vụ. Chà ng vừa xuống xe vừa lẩm bẩm :
- Té ra băng ngưá»i kia Ä‘ang lùng Phùng cô nương. Chắc là bá»n Kỳ Hình ở phái Bắc mang chứ không còn ai. NghÄ© tá»›i đây A Liệt trong lòng muốn chạm trán Kỳ Kinh để xem hắn có nháºn ra được chà ng không. Äêm hôm ấy quả nhiên có việc xảy ra. A Liệt Ä‘ang ngá»§ say đột nhiên thức giấc. Tai chà ng nghe trên mái ngói có tiếng bước chân rất khẽ và bên ngoà i phòng nghỉ cá»§a chà ng có tiếng bước chân ngưá»i tiến lại. chà ng nghe rõ, trong lòng không khá»i kinh ngạc tá»± há»i:
- ThÃnh giác cá»§a ta ghê gá»›m đến thế nà y ư? Ngưá»i đến bên cá»a rồi đứng yên không nhúc nhÃch. A Liệt cố ý ngáy Ä‘á»u như ngưá»i Ä‘ang ngá»§ say. Chỉ trong khoánh khấc cá»a phòng mở ra, gió lạnh ùa và o xuýt là m tắt cả ngá»n đèn trên bà n. Sau đó đèn lá»a sáng rá»±c. Má»™t ngưá»i đến đẩy A Liệt. Gã mở bừng mắt ra là m bá»™ ngÆ¡ ngác. Hai ngưá»i đứng ở bên giưá»ng má»™t cao má»™t thấp Ä‘á»u khoác áo Ä‘en đầu đội mÅ© da rá»™ng và nh. Có nét mặt phá»ng Ä‘oán thì ngưá»i cao và o trạc tuổi, phong tư tuấn nhã, khà vÅ© hiên ngang. Ngưá»i lùn da mặt dăn deo tuổi ngoại lục tuần. Nhưng cặp mắt ti hà cá»§a lão chiếu ra những tia hà n quang lạnh ngưá»i. Má»›i coi đã biết ngay là con ngưá»i xảo quyệt mưu kế sâu xa. Ngưá»i cao ồ lên má»™t tiếng. A Liệt toan ngồi dáºy thì thấy đối phương tay cầm đơn Ä‘ao trá» và o trước ngá»±c chà ng. Äá»™ng tác cá»§a ngưá»i nà y mau lẹ khôn tả. Lão già vẫn không nhúc nhÃch, lạnh lùng nói :
- Hay hÆ¡n hết là ngươi đừng tÃnh đưá»ng vá»ng đông. Bá»n ta không phải là giặc cướp, chỉ muốn há»i ngươi mấy câu mà thôi.
A Liệt há»i lại:
- Các hạ có Ä‘iá»u chi muốn há»i để đến sáng mai có được không? Sao lại há»i ngay bây giá»?
Lão thấp lùn buông tiếng cưá»i lạt, nhe bá»™ răng và ng khè đáp :
- Tuy ngươi có vẻ kinh hãi nhưng nghe giá»ng nói không phà i là ngưá»i nhút nhát. Xuýt nữa thì bá»n ta mắc lừa. Bây giá» ngươi hãy lắng tai mà nghe ta há»i má»™t câu thì ngươi đáp má»™t câu. Nếu ngươi nói dối là ngá»±c ngươi bị thá»§ng đó.
A Liệt chau mà y há»i :
- Nếu tại hạ không trả lá»i thì sao?
Ngưá»i cao biến sắc há»i lại :
- Ngươi dám bướng ư?
A Liệt đáp :
Các hạ đừng nổi nóng. Không phải tại hạ có ý chá»c giáºn mà chỉ nghÄ© rằng mình nói tráºt má»™t câu có thể mất mạng, nên không muốn nói.
Kể ra câu nà y cÅ©ng không hợp lý, nhưng thần sắc A Liệt khiến cho đối phương nháºn ra là chà ng có lý. Quả nhiên ngưá»i cao bá»›t giáºn không nói gì nữa. Lão lùn há»i :
- Ngươi hỠtên gì ? Quê quán ở đâu? Có hiểu võ nghệ không ?
A Liệt đã nghÄ© từ trước vá» câu há»i nà y liá»n
đáp ngay:
- Tại hạ há» Bạch tên gá»i Chi phố. Nguyên quán ở gần Khai phong...
Gã ngừng lại nốt chút roi tiếp Võ nghệ cÅ©ng biết đôi chút. Từ thuở nhỠđã há»c môn quyá»n cước Hai năm trước đây lại được dị nhân truyá»n thụ cách hô hấp nên thân thá» cưá»ng kiện. Lão lùn hắng dặng má»™t trà ng rồi nói:
- Giả tá»· ngươi trả lá»i là hoà n toà n không hiểu võ nghệ thì ta cắt lưỡi ngươi ngay.
Ngưá»i cao cÅ©ng nói theo :
- Xem chừng gã nà y không có gì đáng hoà i nghi.
Lão lùn nói :
- Bá»n ta đã thấy gã thì không được buông tha gã má»™t cách khinh xuất. Ngươi hãy sục tìm trong bá»c gã xem.
Lão vừa nói vừa tự tay mình cởi áo A Liệt. A Liệt chấn động tâm thần nghĩ thầm:
- Nếu há» lục thấy pho Kim Ä‘an thần công bà lục tất há» lấy mất mà mình còn khó lòng tránh khá»i vạ sát thân. Nhưng hai ngưá»i trong tay Ä‘á»u cầm binh khà nên gã không dám động thá»§, chỉ dương cặp mắt lên nhìn và để há» muốn là m gì thì là m. Ngưá»i cao láºt cái bá»c lên đảo mắt nhin qua rồi nói: - Äây toà n quần áo và đồ dùng cá»§a đà n ông mà lại không phải toà n đồ má»›i. Lão lùn thò tay và o sá» soạng chứ không láºt túi áo ra. Lão nói :
- Gã có một đĩnh bạc và một cà nh kim thoa nạm hạt châu.
Lão rá»±t tay vá» lạnh lùng há»i:
- Ngươi là đà n ông sao lại dùng cà nh hoa nà y? A Liệt thá» lay động cánh tay không thấy lão ngăn cà n liá»n móc cà nh kim thoa dát ngá»c phỉ thúy đưa ra cho lão coi rồi nói :
- Cà nh thoa nà y đáng giá hai chục lạng và ng trở lên. Tại hạ Ä‘em theo bên mình để phòng khi hết tiá»n xà i sẽ bán nó Ä‘i chi dụng chứ không có ý gì khác.
Lão lùa đưa mắt ngó chưa kịp nói gì thi ngưá»i cao đã lên tiếng :
- Váºt nà y là đồ dùng cá»§a đà n bà . Hiển nhiên ngươi đã nói nhăng.
A Liệt há»i :
- Phải chăng các hạ tưởng tại hạ là đà n bà ?
Lão lùn nói:
- Ngươi cất cái đó Ä‘i. Äừng cãi lá»i chúng ta nữa....
Lão lùi lại hai bước tá»±a hồ muốn rút lui. Ngưá»i cao há»i : Ủa! Chúng ta buông tha gã hay sao? Lão lùn đáp :
- Ta coi gã không còn có lý do gì đáng ngỠnữa.
Ngưá»i cao há»i :
- Thế còn cà nh thoa nà y....
Lão lùn ngắt lá»i :
- Cà nh thoa đó rất đắt, bất luáºn ngưá»i con gái nà o ra cá»a cÅ©ng không dùng đồ váºt quà trá»ng đó, nên ta tin rằng đúng là gã Ä‘em Ä‘i để phòng khi thiếu tiá»n.
Ngưá»i cao nói:
- Tại hạ thấy có Ä‘iá»u chưa được ồn lắm.
Lão lùn vừa trở gót bước đi vừa nói :
- Nếu ông bạn không tin thì sao chẳng sá» tay mó và o ngưá»i gã để biết chân giả? Ngưá»i cao quả nhiên thò tay và o trong chăn sá» hạ bá»™ A Liệt rồi không nói gì nữa cÅ©ng xoay minh ra Ä‘i. A Liệt cầm cà nh kim thoa lại nhá»› tá»›i Phùng Thúy Lam. Chà ng còn liên tưởng tá»›i đối phương có cỠđộng nà y thì rõ rà ng há» nghi ngá» mình là Phùng Thúy Lam đã cải dạng nam trang. Chà ng không ngỠđối phương lại bá» Ä‘i ngay. Nhưng vụ nà y có liên quan đến Phùng Thúy Lam, chẳng lẽ chà ng lại là m ngÆ¡. A Liệt liá»n lá»›n tiếng gá»i :
Hai vị khoan rồi hãy Ä‘i ! Cả lão lùn cùng ngưá»i cao cùng dừng bước.
Ngưá»i cao quay lại há»i :
- Sao l Phải chăng ngươi không phục, muốn tỷ đấu mấy chiêu?
A Liệt vá»™i đáp: Không phải đâu! Tại hạ thấy hai vị giữa lúc đêm tối mà đi lại như không, trong lòng rất lấy là m bá»™i phục nên muốn thỉnh giáo cao tÃnh đại danh hai vị để sau nà y có gặp ngoà i đưá»ng biết mà chà o há»i. Lão lùn trước không quay đầu lại, bây giá» bá»—ng trở gót Ä‘i và o bên cạnh giưá»ng, mắt sắc như kiếm ngó A Liệt chằm chặp, không hiểu lão có Ä‘iá»u chi ngá» vá»±c. Ngưá»i cao nói :
- Äi thôi l Cháng ta có rảnh đâu mả lằng nhằng vá»›i gã.
Lão lùn cháºm rãi đáp
: - Thằng cha nà y có Ä‘iá»u ngoắt ngoéo. Mưá»i phần có đến tám là gã quen biết ở kia nên má»›i há»i há» tên chúng ta.
A Liệt tỉnh ngộ nghĩ thầm :
- Thảo nà o lúc há» nói vá»›i nhau không kêu tên tuổi, khiến mình không biết đâu mà lần. Nếu chúng kêu tên gá»i há» nhau thì Ãt khi mình cÅ©ng nắm được đôi phần cùng mối liên quan giữa bá»n chúng. Không những A Liệt suy nghÄ© vá» Ä‘iểm đó, đồng thá»i chà ng cảm thấy những nhân váºt nà y Ä‘á»u lão luyện giang hồ ăn nói rất ý tứ. Ngưá»i cao lại nói tiếp :
- Câu nà y chỉ đoán mò nhưng cũng có lý. Hay hơn hết chúng ta cứ bắt gã đem đi là yên chuyện.
Lão lùn đáp:
- Bắt gã Ä‘em Ä‘i dÄ© nhiên là biện pháp an toà n nhất, nhưng chúng ta hà nh động sai tráºt để lỡ việc ngưá»i ta rồi câu chuyện đồn đại ra ngoà i giang hồ thì còn chi là thể diện? A Liệt có ý tức mình nghÄ© bụng :
- Bá»n nà y chỉ nghÄ© đến thể diện chúng mà không xin lá»—i mình. Xem chừng há» cÅ©ng chẳng tá» tế gì hÆ¡n XÃch Luyện Xà Kỳ Kinh. Äá»u là phưá»ng tư lợi. Ngưá»i cao đáp :
- Chắc vụ nà y không đồn đại ra ngoà i võ lâm đâu mà ngại.
Lão lùn trầm ngâm chưa nói gì thì A Liệt đứng phắt dáºy cướp lá»i.
- ÄÆ°á»£c lắm! Äể tại hạ Ä‘i theo quý vị. Giá»ng nói cá»§a chà ng có ý thách thức xem bá»n kia là m gì.
Ngưá»i cao tức giáºn há»i :
- Thằng nhãi con giá»i lắm ! Ngươi tưởng bá»n ta không dám ư ?
Lão lùn nói :
- Bắt gã nà y Ä‘em Ä‘i là m chi vô đụng ! Tuy miệng lão nói ra chẳng muốn bắt A Liệt mà cặp mắt diá»u hâu cá»§a lão theo dõi từng cá» dá»™ng cá»§a A Liệt. A Liệt đứng dáºy mặc quần áo và o.
Lão lùn há»i :
- Hãy khoan! Ta há»i ngươi câu nữa: Ngươi có phải là ngưá»i võ lâm không?
A Liệt đáp :
- Không phải.
Lão lùn cưá»i lạt nói :
- Ta coi lúc ngươi tung chăn ngồi dáºy, trá»i lạnh thế nà y mà ngươi không biết rất tá» ra ná»™i công ngươi cá»±c kỳ thâm háºu. A Liệt hối háºn nghÄ© thầm :
- Mình tháºt là khỠđể chi tiết nhá» nhặt sÆ¡ hở đến ná»—i lá»t và o mắt chúng. Lão già kia rất quá»· quái. Chẳng sá»›m thì muá»™n mình cÅ©ng bị hắn phát giác ra nhiá»u chá»— sÆ¡ hở khác. Äáng lo nhất lả pho bà lục không khéo bị hắn Ä‘oạt mất. Nhưng chà ng hối háºn thì đã cháºm mất rồi. Lão lùn đột nhiên phóng tay Ä‘iếm và o huyệt thiên b nh trong ngưá»i chà ng. A Liệt chưa kịp la lên thì ngưá»i đã cứng đơ như cây gá»—, không nhúc nhÃch được nữa. Lão gáºt đầu ra hiệu cho ngưá»i cao. Còn chÃnh lão thu lượm quần áo cá»§a A Liệt. Ngưá»i cao buá»™c A Liệt lên vai rồi rảo bước ra Ä‘i. Bên ngoà i trá»i vẫn tối Ä‘en, nhưng A Liệt cÅ©ng nhìn rõ. Äáng tiếc chà ng không cúi đầu xuống được mà cÅ©ng không thể ngảnh đầu hai bên. Chà ng chỉ biết chẳng bao lâu hai ngưá»i đã Ä‘em mình ra ngoà i thà nh đến má»™t nÆ¡i hoang dã hẻo lánh. Sau má»™t lúc chúng Ä‘i và o trong má»™t căn nhà . A Liệt trong lòng nghi hoặc tá»± há»i :
- Sao ta không nghe tiếng kẹt cá»a hay đây là căn nhà bá» trống? Nếu ta Ä‘oán không lầm thì đây là căn nhà hoang. Ngưá»i cao Ä‘em A Liệt đặt xuống góc nhà . Bá»—ng A Liệt thấy trước mắt tối sầm lại chẳng nhìn rõ chi tiết. Chà ng chắc đối phương đã lấy tấm áo Ä‘en phá»§ lên đầu chà ng. A Liệt nghe rõ đối phương ngồi xuống ghế và tiếng nhấc cháºu trà lên nhưng không nghe thấy tiếng thắp đèn lá»a Trong lòng rất lấy là m kinh dị, gã nghÄ© thầm:
- Nếu chúng không thắp đèn thì hà nh tung chúng rất bà máºt. Không hiếu lai lịch chúng thế nà o ? Lát sau bá»—ng nghe lão lùn cất tiếng :
- Hay lắm! Má»i ngưá»i Ä‘á»u đã vỠđến. Bữa nay thì ta động tÃnh hiếu kỳ nên Ä‘em gã nà y vỠđây để các vị coi xem.
Một thanh âm lạ tai cất lên:
- Äã váºy mở áo choà ng để bá»n ta coi thá».
Lại má»™t ngưá»i khác nói:
- Không cần. Không cần ! Bá»n ta chưa Ä‘iá»u tra ra gốc gác gã mà lại để gã khám phá ra lai lịch bá»n mình chẳng là thua lá»±a ư. Bây giá» hãy Ä‘em gã và o góc nhà bắt quay mặt và o tưá»ng rồi hãy mở áo ra. Ngưá»i nà o muốn coi gã phải bịt mặt lại. Có thế thì gã chỉ trông thấy góc nhà hay nhiá»u lắm là ngó thẩy má»™t ngưá»i mà thôi.
Äá» nghị nà y được thông qua. Má»™t ngưá»i kéo A Liệt và o góc nhà để chà ng quav mặt và o tưá»ng rồi má»›i mở áo choà ng ra. Nếu là ngưá»i thưá»ng thì trong chá»— tối mò đã chẳng nhìn thấy gì. Nhưng A Liệt trông rõ hai bức tưá»ng lâu ngà y hư nát, cát vữa rá»›t hết, trông rõ gạch xây. Má»™t ngưá»i tiến lại góc nhà nhưng che mặt bằng tấm khăn Ä‘en và cả thân mình cÅ©ng có áo choà ng phá»§ kÃn nên A Liệt không trông rõ phục sức cá»§a đối phương. Äiá»u nà y là m cho chà ng thất vá»ng, vì chà ng định coi cách ăn mặc và hy vá»ng tìm ra được manh mối gì chăng. Ngưá»i kia giÆ¡ cao chiếc đèn ló. Má»™t tia sáng và ng chiếu và o mặt A Liệt, ngưá»i ngoà i trông chà ng rất rõ mà chà ng không nhìn thấy đối phương. Ngưá»i nà y coi má»™t hồi không nói câu gì bá» ra chá»— khác. Äến lượt mấy ngưá»i kia cÅ©ng váºy. Thế là ngoà i ngưá»i cao và lão lùn còn bốn ngưá»i nữa. Cả bá»n kéo ra ngoà i nhà thì thầm bà n nhau. Trước tình hình nà y, A Liệt cÅ©ng khám phá ra má»™t Ä‘iá»u là ngưá»i đến coi chà ng sau cùng là đà n bà , vì tóc y có bôi dầu thÆ¡m nên chà ng ngá»i thấy. Chỉ trong khoảnh khắc bá»n ngưá»i lại tiến và o. Lão lùn khẽ nói bằng má»™t giá»ng nghiêm khắc:
- Bạch Chi Phổ ! Bá»n ta Ä‘á»u nháºn thấy ngươi không phải là má»™t nhân váºt võ lâm từng qua lại giang hồ. Váºy ngưá»i có thế nà o mau mau nói thá»±c Ä‘i! Bây giò ta giải khai huyệt đạo cho ngươi. Nếu ngươi không muốn trả lá»i thì cứ việc xông ra khá»i căn nhà nà y. Bá»n ta tuyệt không là m khó dá»… gì ngươi. Ngươi nên nhá»› lúc phá vòng vây phải cẩn tháºn má»™t chút. Äao thương không có mắt, vạn nhẩt ngươi bị giết chết thì đừng oán trách bá»n ta lòng dạ độc ác.
Lão lùn nói xong Ä‘áºp tay và o lưng A Liệt, giải khai huyệt đạo cho chà ng rồi há»i :
- Ngươi là ngưá»i môn phái nà o? Nói mau Ä‘i !
|

25-12-2008, 02:37 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 19: Trong Äá»n Hoang Cặp Gái Cuồng Dâm
A Liệt hÃt mạnh má»™t hÆ¡i chân khÃ, chà ng phát giác mở miệng nói năng được liá»n há»i :
- Nếu tại hạ không nói rõ ngưá»i ở gia phái nà o thì các vị nhất định không chịu buông tha: phải váºy không?
Lão lùn đáp :
- Dĩ nhiên là thế.
A Liệt nói :
- Váºy các vị muốn tại hạ Ở gia phái nà o thì cứ kể như tiểu đệ Ở gia phái ẩy.
Ngưá»i cao tức giáºn văng tục :
Mẹ kiếp! Thằng lá»i nà y láo tháºt!
Hắn giơ tay lên tát A Liệt một cái.
Lão lùn nói :
Äừng nổi nóng! Gã có vẻ tức giáºn mà nói váºy, sá»± thá»±c gã đáp rất hợp lý chứ không phải cố ý trêu chá»c chúng ta....
Ngưá»i cao ngắt lá»i :
- Dù gã không muốn chá»c giáºn chúng ta nhưng hiện gã đã bị lá»t và o tay mtnh, chà ng lẽ còn để gã nhe nanh múa vuốt.
A Liệt chợt động tâm linh, lên tiếng kháng cự:
- Kẻ sÄ© thân chết chứ không chịu nhục. Äừng nói vá»n vẹn đứng trước mấy kẻ cưá»ng nhân mà ngay dưới kim loan Ä‘iện, trước mặt đấng Vạn Thắng chà Tôn, tại hạ cÅ©ng thẳng thắn tâu bà y.
Chà ng đánh bạo hy sinh cả tÃnh mạng đỠtá» ra là con ngưá»i có há»c táºn trung vá»›i nước vi chà ng nghÄ© rằng :
- Lão già nà y là má»™t nhân váºt giang hồ đã có chút động tâm mà không coi mình và o hạng võ công báºc nhất thì mình nói váºy chắc lão thêm phần tin tưởng không còn nghi ngá» gì nữa. Bầu không khà yên tÄ©nh lại má»™t lúc. A Liệt bá»—ng cảm thấy ngưá»i bị thá»c ngón tay và o sau lưng. láºp tức toà n thân cứng Ä‘á», không nhúc nhÃch. Má»i ngưá»i chạy ra bên ngoà i thì thầm thương nghị hồi lâu. Sau lão lùn lên tiếng :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Chúng ta hãy giữ ngươi ở đây để coi tình trạng thế nà o rồi sẽ liệu.
Kế đó bốn bá» yên lặng. Dưá»ng như bá»n ngưá»i kia đã giải tán, nhưng không hiểu bá»n chúng di dâu. A Liệt quay mặt và o góc nhà , trông như má»™t lão tăng nháºp định. Sau má»™t lúc lâu, A Liệt nghÄ© quanh, nghÄ© quẩn. Äá»™t nhiên chà ng nhá»› tá»›i cuốn bà lục ở trong bá»c rồi tá»± nhá»§: - Chuyến nà y ta mà khôi phục lại được tá»± do thì ta phải cất dấu ngay cuốn bà lục để phòng khi có gặp trưá»ng hợp nà y không sợ lá»t và o tay kẻ khác. Nhá»› tá»›i bà lục, chà ng liên tưởng tá»›i luồng chân khÃ. Theo lá»i ghi trên bà lục thì chỉ việc váºn động chân khà là giải khai được những huyệt đạo kiá»m chế. Trước nay gã chưa hiểu huyệt đạo kiá»m chế là thế nà o. Bây giá» gã má»›i tỉnh ngá»™ liá»n theo đúng pháp môn để tụ chân khà và o huyệt Ä‘an Ä‘iá»n. Ban đầu chà ng cảm thấy luồng chân khà đi đằng nà o mất, không câu lưu theo ý định cá»§a mình. Nếu là lúc bình thá»i thì không chừng chà ng đã vứt bỠý nghÄ© nảy. Nhưng hiện giá» chà ng chẳng có việc gì nên tiếp tục váºn động theo đúng phương pháp. Sau má»™t lúc lâu đột nhiên má»™t luồng nhiệt lưu từ huyệt Ä‘an Ä‘iá»n ở bụng dưới bốc lên rồi chu lưu ra hết các kinh mạch trong ngưá»i. Quả nhiên chà ng cảm thấy mình đã khôi phục lại được tá»± do. Nhưng chà ng rất cẩn tháºn không cỠđộng chân tay để thà nghiệm mà vẫn ngồi yên không nhúc nhÃch. Gỉữa lúc tịch mịch bá»—ng nghe có tiếng hô hấp ở phÃa sau vá»ng lại rất khẽ. A Liệt lắng tai nghe má»™t lúc rồi trong khóe mắt lá»™ ra má»™t tia mỉm cưá»i, bụng bảo dạ : - Phải rồi! Lúc nãy huyệt đạo ta bị kiá»m chế thà nh ra thÃnh giác cÅ©ng bị ảnh hưởng nên lúc trước không nghc tiếng hô hấp bé nhá». Không hiểu ngưá»i nà y là ai. HỠđã ở phÃa sau để giám thị mình mà mình cỠđộng tất bị phát giác và há» sẽ động thá»§ bắt mình... Bên ngoà i nhà gió bắc réo lên vù vá»§ thổi và o trong nhà từng cÆ¡n lạnh buốt. Thỉnh thoảng lại có mấy mảng tuyết theo gió bay và o rá»›t xuống đầu, xuống mặt A Liệt. Tiếng hô hấp ở phÃa sau dần dần biến thà nh trầm trá»ng và chuyển động như gần như xa. A Liệt chỉ muốn quay đầu lại coi, chà ng tưởng chừng ngưá»i giám thị là má»™t cô gái. Trong đầu óc đã có ba cô không lúc nà o chà ng quên được. Äầu tiên là Phùng Thúy Lam. Thứ nhì là Âu Dương Tinh, thứ ba là thiếu phụ có búi tóc cao, tức con ngưá»i đã khiến cho cuá»™c sống cá»§a chà ng phát sinh nhiá»u biến cố trá»ng đại. Mụ cÅ©ng là ngưá»i đã thi triển Huyết VÅ© bà công là m náo loạn thiên hạ. A Liệt cà ng nghÄ© tá»›i thiếu phụ bao nhiêu cà ng nóng lòng muốn coi xem ngưá»i giám thị mình phải chăng là mụ. Sau cùng những bước chân rất khẽ nổi lên. Ngưá»i giám thị A Liệt đã ra ngoà i nhà . A Liệt quay đầu nhìn ngoà i cá»a vừa thấy bóng ngưá»i thấp thoáng rồi mất hút Chà ng chưa kịp nhìn rõ thân thể cùng y phục ngưá»i đó. A Liệt đã biết rõ căn nhà nà y lả má»™t ngôi Ä‘á»n cÅ© kỹ bá» hoang phế từ lâu, không còn cổng ngõ chi hết. A Liệt đứng lên cỠđộng. Gã nghÄ© thầm : - Bá»n ngưá»i nà y đã mượn ngôi Ä‘á»n là m nÆ¡i tụ há»™i thì chắc má»™t số ở quanh đây. Gần ngôi Ä‘á»n nà y hẳn có nhà cá»a. Thế thì lai lịch bá»n há» nhất định tương hợp vá»›i ngôi Ä‘á»n. Chung quanh toà n ngưá»i thôn quê. Dẫu ban ngà y có trông thấy cÅ©ng không lấy gì là m lạ. Trong lòng xoay chuyển ý nghÄ©, láºp tức chà ng Ä‘oán ra rất nhiá»u manh mối. Chà ng nghÄ© ngay tá»›i bá»n đối đầu vá»›i Phùng Thúy Lam liá»n cho đây là bá»n Cái Bang. HÆ¡n nữa ngôi Ä‘á»n nà y có liên quan vá»›i há». Vì há» là ngưá»i Cái Bang, nên dân quê không chú ý. A Liệt cho là mình Ä‘oán trúng. NgỠđâu sá»± thá»±c chỉ là chuyện ngẫu nhiên. Chà ng gặp phải bá»n ngưá»i có mối ân oán vá»›i Phùng Thúy Lam nên suy luáºn thư thể. Còn sá»± phá»ng Ä‘oán có đúng hay không phải chá» sá»± thá»±c chứng minh. Bên ngoà i gió reo tuyết bay. Khà lạnh ùa và o trong Ä‘á»n. A Liệt nhìn thấy những dấu chân còn in lại trên mặt tuyết rất rõ. Vết chân nà y quanh ra mé hữu mà đi. Nhưng vết chân rất lá»›n dưá»ng như không phải đà n bà lưu lại. A Liệt rất là thất vá»ng. Bá»—ng nghe có tiếng động, gã vá»™i trở vá» chá»— cÅ© ngồi quay và o như trước. Chá»›p mắt có ngưá»i tiến và o Ä‘á»n và tiếng sá»™t soạt tá»±a hồ giẫm lên cá» khô. Tiếng bước chân dưá»ng như lại bước xuống đất rồi Ä‘i đến sau lưng A Liệt. Ngưá»i kia nắm lấy hai khuá»·u tay chà ng xách ra đặt xuống đám cá» dầy má»m mại. Ngưá»i kia lại phóng chưởng Ä‘áºp và o sau lưng A Liệt ba cái, chà ng vẫn không nhúc nhÃch. Ngưá»i kia báºt tiếng kinh ngạc tá»± há»i: - Lạ tháºt ! Chẳng lẽ gã bị lạnh cứng đơ ngưá»i ra rồi ! Tiếp theo má»™t bà n tay sá» và o mặt chà ng. Bà n tay nà y rất má»m mại lại có mùi thÆ¡m. Äúng là tay đà n bà . Ngưá»i đà n bà tá»± nói má»™t mình: - Không phải gã bị rét cóng. Thế mà gã không cỠđộng má»›i tháºt là kỳ. A Liệt bay giá» má»›i Ä‘oán ra là ngưá»i nà y Ä‘áºp và o lưng để giải khai huyệt đạo cho mình. Chà ng liá»n đánh bạo, bất luáºn Ä‘oán có trúng hay không, để ngưá»i nhÅ©n ra rồi nằm xuống. Bây giá» A Liệt nhìn rõ ngưá»i đứng bên mình là đà n bà . Ngưá»i nà y mặc Ãt quần áo trông rõ cả tấm thân mảnh dẻ. A Liệt thở phà o má»™t cái. Lòng chà ng được an á»§i phần nà o, nhưng vẫn không khá»i thất vá»ng. Vì lẽ ngưá»i nà y là má»™t thiếu phụ xinh đẹp nhưng không phải con ngưá»i đã gây náo loạn giang hồ đến trá»i long đất lở. Thiếu phụ xinh đẹp giương mắt lên nhìn A Liệt, dưá»ng như trong Ä‘á»n tối quá, mụ không nhìn rõ lắm. Nhưng A Liệt coi rõ như ban ngà y. Gương mặt mụ hoà n toà n lá»t và o mắt chà ng. Thoạt trông thiếu phụ xinh đẹp có vẻ rất trang nghiêm, nhưng nhin kỹ thì trong khóe mắt mụ đã ẩn dấu tÃnh tình phóng đãng lả lÆ¡i. Là n da trắng mịn cá»§a mụ có lá»™ gân xanh khác vá»›i ngưá»i thông thưá»ng. Äó là tướng đà o hoa. A Liệt chưa hiểu gì vụ xuân tình cÅ©ng biết là ngưá»i đà n bà khác thưá»ng. Thiếu phụ xinh đẹp nghiêng đầu phÃa trưóc chăm chú ngó A Liệt cất giá»ng ôn nhu nói:
- Chỉ cần ngươi không phải là ngưá»i mà bá»n há» tìm kiếm là không việc gì. Ngươi bất tất phải sợ hãi. Mụ nói câu nà y vẻ mặt không cưá»i mà tá»±a hồ như ngưá»i Ä‘ang cưá»i, để hở hai hà m răng Ä‘á»u đặn trắng bóng. Mụ có vẻ đẹp tiêu hồn. A Liệt há»i : - Tôn giá cùng Ä‘i vá»›i há» mà không phải cùng má»™t phe ư? Thiếu phụ nhẹ buông tiếng thở đà i đáp :
- Trước kia thì không phải má»™t đưá»ng, nhưng hiện giá» chẳng thể không thừa nháºn là cùng phe vá»›i há».
Miệng mụ thở hơi thơm ngát và o mặt A Liệt. A Liệt cũng khôn ngoan giả vỠkhông ngó thấy mụ, mặt gã lộ vẻ bâng khuâng.
Thiếu phụ xinh đẹp há»i :
- Ngươi có lạnh không? Ta có thể kiếm cho ngươi một cái chăn...
A Liệt ngắt lá»i :
- Tại hạ không lạnh.
Lòng gã cực kỳ kinh ngạc vỠthái độ thân thiện của đối phương.
Thiếu phụ cúi xuống ngó A Liệt một lúc rồi nói:
- Chắc ngươi lấy là m kỳ tại sao ta lại đối đãi thân thiết với ngươi. Ngươi nghĩ rằng đây có thể là một cạm bẫy để lừa gạt ngươi phải thổ lộ chân tình.
A Liệt quả nghÄ© như váºy, nên chà ng không phá»§ nháºn. Thiếu phụ lại nói tiếp :
- Sá»± thá»±c không phải thế đâu. Nếu ngươi muốn ta giải thÃch thì ta có thể nói vắn tắt vá»›i ngươi là ta cÅ©ng coi bá»n chúng như quân thù nghịch nên ta có chá»— đồng tình vá»›i ngươi. Bất luáºn ngươl có đối nghịch vá»›i há» hay không ta Ä‘á»u cảm thấy có chá»— gần gÅ©i ngươi được.
Mụ nói câu nà y khiến A Liệt lại cà ng hồ đồ. Bá»—ng mụ ngồi xuống đống cá» bên A Liệt. Mông mụ sát và o ngưá»i chà ng khiến chà ng phát sinh cảm giác khác lạ. Thiếu phụ lại nói:
- Ná»™i tình vụ nà y có nhiá»u Ä‘iá»u ngoắt ngoéo phức tạp, ngươi bất tất phải há»i là m chi. Hiện giá» chỉ có má»™t nguyên nhân là bá»n chúng Ä‘i cả rồi, lưu má»™t mình ta lại coi giữ ngươi. Äêm dà i hiu quạtth không khá»i có Ä‘iá»u tịch mịch.
A Liệt tá»± há»i :
- CỠđộng táo tợn cá»§a mụ phải chăng là có tình ý gì? Chắc mụ cÅ©ng ngá» ta không phải đà n ông nên má»›i lần lữa thế nà y. Nên biết A Liệt hãy còn nhá» tuổi. Năm nay chà ng má»›i mà cÆ¡ quan phát dục mau lẹ thà nh má»™t ngưá»i lá»›n. HÆ¡n nữa chà ng trải qua bao nhiêu lần tai nạn, gặp bao nhiêu chuyện khó khăn, nên kiến thức cÅ©ng như trà tuệ Ä‘i xa trước tuổi cá»a chà ng nhiá»u. Vá» mối tình nam nữ, chà ng tá»±a hồ đã hiểu đôi chút mà giống như không hiểu. Bất luáºn là ai cÆ¡ quan phát dục đã đến trình độ ngưá»i lá»›n thì đối vá»›i phái khác ká» cáºn tất nhiên phát sinh phản ứng. Thiếu phụ xinh đẹp, hÆ¡i thở như lan lại ngồi sát và o A Liệt. Con ngưá»i phốp pháp cá»§a mụ dưá»ng như có chút phát xạ, khiến mạch máu A Liệt chạy rần rần, sóng lòng dà o dạt. Chà ng cảm thấy như bị hấp lá»±c thu hút. Giả tá»· và o lúc bình thưá»ng thì trước hoà n cảnh nà y, A Liệt tất có cỠđộng khó mà lưá»ng được. Nhưng hiện giá» chà ng Ä‘ang ở trong vòng nguy ngáºp không dám có ý nghÄ© phóng túng. Chà ng chỉ mong sao được bình yên và thoát khá»i tay ngưá»i nà y. Äá»™t nhiên bà n tạy cá»§a thiếu phụ đưa lên vuốt má A Liệt, cưá»i khanh khách nói:
- Ngươi chưa má»c râu mà trông đã giống ngưá»i lá»›n. A I.iệt đáp :
- Tại hạ trá»i sinh không má»c râu mà thôi, chứ không phải vì còn nhá» tuổi.
Thiếu phụ liá»n há»i :
- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? hay ? A Liệt đáp :
- Äâu phải còn nhá» như váºy. Năm nay tại hạ đã.
Thiếu phụ Ồ lên một tiếng rồi nói tiếp:
- Tháºt khó Ä‘oán đúng tuổi ngươi được. Có lẽ ngươi tháºt. Không hiểu ngươi đã lấy vợ chưa ?
A I.iệt nghÄ© thầm: - Chà ng trai tuổi nếu là nhà phú quà thì cÆ¡ nghiệp đầy đà n chẳng nói là m chi. Còn ngưá»i thưá»ng cÅ©ng Ãt khi chưa thà nh gia thất. Tuy trong lòng nghÄ© váºy, miệng chà ng đáp :
- Cổ nhân đã có câu “Chưa diệt xong bên địch, sao đã tÃnh bá» gia thấtâ€. Tại hạ không phải là ngưá»i có hà o khà như cổ nhân, nhưng chưa láºp được công danh, quyết chẳng nghÄ© đến chuyện láºp gia đình. Vì váºy nên đến nay vẫn chưa lấy vợ. Thiếu phụ đưa tay sá» mÅ©i chà ng nói :
- Quả nhiên ngươi còn là “xá» nam.â€
Dứt lá»i mụ nổi lên trà ng cưá»i khanh khách. A Liệt nghe mụ nói suồng sã như váºy, bất giác thẹn đỠmặt lên. Chà ng toan há»i vì lẽ gì mà sá» mÅ©i cÅ©ng hiểu là xá» nam. Nhưng chà ng cám thấy có vẻ thô tục chỉ tiện nói ra trên đưá»ng hoa nguyệt nên không há»i nữa. A Liệt lại cảm thấy bà n tay đối phương đưa lên vuốt mặt chà ng bằng cỠđộng rất ôn nhu khiến cho ngưá»i ta sinh lòng ham muốn. Chà ng liá»n tá» ra có Ä‘iá»u úy kỵ cất giá»ng há»i :
- Bá»n hỠđã sắp vá» chưa?
Thiếu phụ dáp :
- Tùy ngươi muốn kêu ta là Tô đại thư hay Lục phu nhân cũng được.
A Liệt giáºt mình kinh hãi. Câu chuyện cá»§a Thúy Lam lại hiện lên trong đầu óc chà ng Nà ng đã bảo cho chà ng hay bang chúa Cái Bang hiện nay là Lục minh VÅ©, má»™t nhân váºt có hùng tâm đại lượng, trùng hưng bang phái, đồng thá»i trong Ma nữ kiếm phái có ngưá»i xuống Giang Nam kiếm kẻ thù rồi không trở vá». Cứ tình hình nà y thì chắc Tô đạì thư là ngưá»i Ma nữ kiếm phái xuống Giang Nam tầm cừu rồi bị Lục Minh VÅ© bắt sống và biến thà nh Lục phu nhân. A Liệt muốn há»i mụ cho biết rõ nhưng bản tÃnh cẩn tháºn không dám mạo muá»™i. Äồng thá»i cỠđộng cá»§a Tô đại thư khiến tâm thần chà ng phải phân tán. Tô đại thư đột nhiên nằm ká»nh ra song song vá»›i A Liệt. Chẳng những thân thể mụ đụng và o ngưá»i gã. Äồng thá»i mụ còn vươn cánh tay ôm chặt lấy đối phương khẽ nói :
- Nếu ngươi không cởi tấm áo trưá»ng bà o bằng da con Ä‘iêu là m chăn đắp thì dá»… chịu hÆ¡n..
A Liệt không hiểu sao mụ đã cởi được áo trưá»ng bà o cá»§a chà ng ra đắp lên mình, và mụ cÅ©ng chui và o trong tấm chăn nà y. Chà ng cÅ©ng không hiểu mụ đã cởi áo ngoà i từ lúc nà o. Tấm thân đầy nhá»±a sống cá»±a quáºy trong lòng chà ng khiến lá»a dục cháy bùng lên. Tô đại thư toà n thân nóng hổi như hòn than. Mụ sá» soạng tấm thân cưá»ng kiện cá»§a A Liệt. Miệng mụ cắn và o bả vai cùng cánh tay chà ng. A Liệt nói qua kẽ răng:
- Tô đại thư! Äại thư là ngưá»i đà n bà có chồng. Chúng ta là m thế nà y coi không được.
Tô đại thư há»i lại :
- Ai bảo ta là gái có chồng?
Mụ không chỠđã mở miệng. Cặp môi nóng bá»ng đã phong tá»a miệng chà ng. A Liệt phải vất vả má»›i thốt ra lá»i :
- Äại thư đã nói ra là Lục phu nhân.
Tô đại thư đáp :
- Cái đó chỉ là cách xưng hô thông thưá»ng cá»§a ngưá»i Cái Bang. Äến tư cách là m cÆ¡ thiếp cá»§a hắn cÅ©ng không danh chÃnh ngôn thuáºn, nên ta chẳng cần bá»n chúng nghÄ© sao thì nghÄ©, kêu bằng gì thì kêu.
A Liệt lại há»i:
- Lão ho Lục giữ địa vị gì ở Cát Bang?
Tô đại thư đáp : - Ngươi há»i đến hắn là m chi ? Ta dÃnh và o hắn rồi, hắn còn có vẻ quyển luyến mà chẳng cho ta chút địa vị gì
. A Liệt nói : -
Thì ra là thế ! Thảo nà o đại thư tức bực lão.
Tô đại thư nói:
- Không phải đâu. Trái lại, ta vẫn yêu hắn .. Hỡi Æ¡i ! Bây giá» không nói chuyện đó nữa. Mụï khác nà o con rắn quằn quại trong lòng A Liệt. ChÃnh A Liệt cÅ©ng bị biển dục lút đầu, chà ng chỉ còn trông thấy mảnh gá»— bình bồng ở chá»— mụ là gái có chồng để nÃu lấy mà ngồi lên. NgỠđâu mảnh gá»— cÅ©ng chỉ là ảo ảnh, tay gã chụp và o khoảng không. Gã chìm đắm đến nÆ¡i rồi. A Liệt cố nén lòng há»i:
- Trên Ä‘á»i nà y thiếu chi ngưá»i mà đại thư phải tìm đến tại hạ?
Tô Äại Thư cưá»i khúc khÃch vẻ phong tình. Mụ đáp:
- Ta phải kiếm ngưá»i hÆ¡n hắn. Nhưng vòm trá»i bát ngát vẫn khó kiếm được ngưá»i hợp ý. Ngươi là kẻ thứ chÃn lá»t và o mắt ta, nhưng ta chỉ mong cuá»™c gặp gỡ nà y không phải hão huyá»n là đủ rồi. A Liệt giáºt mình kinh hãi. Chà ng nghe giá»ng lưỡi mụ nháºn ra hai Ä‘iểm rõ rệt. Má»™t là mụ phi thưá»ng dâm đãng. Hai là mụ muốn kiếm ngưá»i thay việc lão há» Lục. Nếu chà ng được coi là trúng tuyển sẽ bị mụ quấn quýt suốt Ä‘á»i chẳng bao giá» thoát thân được. Chà ng còn hiểu có muốn há»i dò cÅ©ng chẳng được mụ nói tháºt nà o. Chà ng liá»n giả vá» vô tình há»i :
- Tá»· như có ngưá»Ã hÆ¡n được lão há» Lục, nhưng Äại Thư đã yêu lão rồi thì chắc gì Äại Thư chịu lìa bá» lão ? Tô Äại Thư đáp :
- Quả có thế tháºt. Có Ä‘iá»u ngưá»i nà o hÆ¡n được hắn thì sau nà y hoặc giả ta không quyết tâm vá»›i hắn nữa, để khá»i bất cứ việc gì cÅ©ng phải phục tùng hắn. A Liệt đụng và o da thịt mụ. Phần thì lá»a dục cháy bừng, phần thì động tÃnh hiếu kỳ, nên chà ng chẳng nghÄ© gì nữa, để mình chìm đắm và o cÆ¡n phượng đảo loan Ä‘iên. Ngoà i Ä‘á»n vẫn gió may mưa tuyết rét lạnh thấu xương, mà trong Ä‘á»n xuân má»™ng triá»n miên. Sau khi lá»a lòng bình tÄ©nh lại, Tô đại nương khẽ nói :
- Mặc quần áo và o lẹ Ä‘i ! Bá»n chúng sắp vá» rồi đó !
A Liệt vừa mặc áo vừa há»i :
- Bá»n chúng là ai ? Phải chăng là ngưá»i Cái Bang ?
Tô Äại Thư đáp :
Hẳn thế ! Trong bá»n nà y có hai ngưá»i là trưởng lão, oai quyá»n rất lá»›n. Nếu há» biết chúng ta là m chuyện nà y là giết chết ngay đó.
A Liệt tặc lưỡi nói :
- Nếu váºy phải dáºy cho mau. Trá»i Æ¡i ! Tai hạ biết đại thư là ngưá»i không nên đụng và o.
Tô Äại Thư cưá»i há»i :
- Ngươi hối háºn rồi chăng?
A Liệt đáp:
- Tại hạ trên còn cha mẹ, dưới có vợ con. Nếu bỠxác nơi đây, há chẳng…
Tô đại nương khẽ tát gã má»™t cái ngắt lá»i :
- Ngươi nói nhăng gì thế ? Hiển nhiên ngươi là tấm thân đồng nam. Ngươi tưởng ta không khám phá ra được hay sao !
A Liệt mặc quần áo rồi lại nằm xuống đống cá». Còn Tô Äại Thư thì ra ngồi trên chiếc ghế gá»— vỡ nát. Mặt mụ nhÆ¡n nhÆ¡n đắc ý. Mắt chiếu ra những tia thá»a mãn. A Liệt không cần há»i cÅ©ng biết mụ thá»a mãn thú tÃnh hÆ¡n là vá»›i lão há» Lục. Nhưng chà ng cÅ©ng chẳng quan tâm. Äiá»u chà ng muốn biết là bá»n nà y sẽ xá» trà vá»›i chà ng bằng cách nà o. Tô đại thư lắng tai nghe hồi lâu rồi cất tiếng há»i :
- Tiểu Bạch! Ngươi có biết bá»n chúng định phát lạc ngươi bằng cách nà o không?
A Liệt đáp :
- Tại hạ không biết, Ä‘ang định há»i đại thư vá» vụ nà y.
Tô đại thư nói :
- Nếu giữa ngươi và ta vừa rồi không thà nh hảo sá»± thì bá»n chúng đối phó vá»›i ngươi bằng má»™t trong hai cách. Má»™t là buông tha ngươi. Hai là chôn sống ngươi.
A Liệt chẳng những không kinh hãi mà còn tức giáºn, há»i :
- Sao lại thế được ? Bá»n chúng căn cứ và o Ä‘iá»u chi mà gia hại tại hạ ? Chẳng lẽ Cái Bang cÅ©ng chỉ là má»™t bá»n cưá»ng đạo ư ?
Tô đại thư đáp :
- Ngươi đừng nổi nóng. Nên biết chuyện nà y bá»n chúng lên mặt Ä‘eo sứ mạng rất nặng ná». Vì muốn giữ cho câu chuyện hoà n toà n bà máºt nên bất đắc dÄ© phải giết ngươi.
A Liệt há»i :
- Bá»n chúng tưởng tại hạ tiết lá»™ bà máºt hay sao?
Tô đại thư đáp :
- Không phải bá»n chúng mà là ta đây. Nếu ngươi không thà nh hảo sá»± vá»›i ta thì ta nhất định trá» ngươi là m tiết lá»™ bà máºt để bá»n chúng hạ sát ngươi.
A Liệt trong lòng rất lấy là m bất mãn, nói thầm :
- Tháºt là má»™t con dâm phụ độc ác. Bá»—ng chà ng cảm thấy thẹn thùng vì đã để cho má»™t ngưá»i đà n bà mê hoặc. Äáng tiếc bây giá» chà ng má»›i biết ngoà i tÃnh dâm đãng, lòng dạ mụ còn độc ác. Nếu chà ng biết trước thì đã không đụng độ vá»›i mụ. Tô đại thư không hiểu A Liệt nảy lòng khinh bỉ. Mụ cưá»i khanh khách nói :
- Bây giỠngươi cứ yên tâm! Ta nhất định sẽ can thiệp cho ngươi được buông tha.
A Liệt trong lòng rất là khó chiu. Sau chà ng quyết định lợi dụng mối liên quan để dò há»i xem Cái Bang có mưu đồ gì. Chà ng liá»n há»i :
- Tại hạ nghe nói thá»±c lá»±c Cái Bang rất lá»›n mà sao há» lại nhát gan như váºy ? Äã lảm việc gì còn sợ mưu cÆ¡ bại lá»™.
Tô đại thư đáp :
- Ngươi hiểu thế nà o được ! Thá»±c lá»±c Cái Bang lá»›n tháºt nhưng chỉ trong phạm vi hai mặt nam bắc sông Äại Giang mà thôi. Từ lưu vá»±c sông Hoà ng Hà ngược lên là ra ngoà i phạm vi thế lá»±c. Bá»n chúng muốn Ä‘uổi cho xa hoặc giết chết má»™t ngưá»i con gái để mưu đồ cuá»™c yên tÄ©nh trong vòng mưá»i năm. Nếu để tiết lá»™ cÆ¡ quan khiến cho các phái võ lâm hiểu biết thì khó mà hạ thá»§ được.
A Liệt há»i :
- Ngưá»i con gái đó là ai ? Có phải y vẫn cải dạng nam trang ? Tô đại thư đáp :
- Thị là ... Rồi mụ dừng lại, lắc đầu nói tiếp :
- Bất tất phải nói đến tên thị. Ngươi có biết cÅ©ng chẳng Ãch gì. Không phải lúc nà o thị cÅ©ng giả dạng nam trang mà là má»›i gần đây thị muốn xuống Giang Nam để đối phó vá»›i Cái Bang, nên thị chuẩn bị luyện táºp cá» chỉ cá»§a đà n ông.
A Liệt há»i :
- Sao bá»n chúng lại biết là gần đây thị má»›i hóa trang là m đà n ông ?
Tô đại thư đáp :
- Mấy tháng trước trên chốn giang hồ xảy vụ Bang Thiết Hà i động thá»§ cùng ngưá»i phe Hắc Äạo có dinh lÃu đến võ công cá»§a gia phái thị nên má»›i khám phá ra.
|

25-12-2008, 02:42 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 20: Lão Giang Hồ Lo Mưu Thiết Kế
A Liệt nghe nói tá»›i việc Bang Thiết Hà i, chà ng đã Ä‘Ãch thân dÃnh và o trong cuá»™c nà y nên hiểu rõ đầu Ä‘uôi. Vì váºy mà Tô đại thư nhắc tá»›i thiếu nữ chà ng hiểu ngay là Phùng Thúy Lam. Ngoà i ra còn chứng cá»› khác là má»›i đây Phùng Thúy Lam cải dạng nam trang và nà ng đã nói là muốn Ä‘i tìm Cái Bang để báo thù cùng Ä‘oạt lại báu váºt. Bá» ngoà i chà ng giả vá» như không biết gì, lại há»i :
- Tại hạ cà ng nghe cà ng hồ đồ. Vì lẽ gì mà Cái bang lại lượm được tin tức từ nÆ¡i khác má»›i biết ra ngưá»i con gái đó? Phải chăng song phương Ä‘á»u có mối thù cừu háºn chua cay?
Tô đại thư đáp :
- Con nhỠđó xuất thân từ má»™t gia phái trong võ lâm. Kiếm thuáºt cá»§a thị cá»±c kỳ cao thâm. Những năm gần đây phái đó ra tay má»™t cách tà n độc mà hà nh tung lại không nhất định. Thanh danh há» chấn động cả miá»n bắc võ lâm. Huống chi há» phải đỠphòng Cái Bang hạ thá»§ nên việc thu nạp nhân tà i kiệt sÄ© há» giữ rất bà máºt. Cả Cái Bang cÅ©ng khó lòng thám thÃnh ra được.
Mụ ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Cái Bang gia tâm phòng phạm rất gắt gao. Má»—i khi do thám ra được má»™t nhân váºt háºu bối mà tà i ba xuất chúng là nhất định trừ khá» cho bằng được bất cứ vá»›i má»™t thá»§ Ä‘oạn nà o. Thiểu nữ kia tuy hiện giá» còn lá»t lưới, nhưng chỉ trong thá»i gian ngắn là Cái Bang sẽ Ä‘iá»u động mấy chục tay cao thá»§ lùng bắt tá»›i cùng để giết Ä‘i. Nói cách khác là thị chẳng thể nà o sống sót được. A Liệt liếc mắt nhìn xuống đất thấy ngưá»i mụ đẫy đà , chà ng không khá»i nghÄ© tá»›i khoảnh khắc đê mê vừa qua. Nhưng chà ng không có tình yêu mà mụ nà y bản tÃnh dâm đãng, nên lòng chà ng cà ng nguá»™i ngắt. Mụ lại còn thêm hà nh động thất đức phản bá»™i sư môn mà chà ng Ä‘á»u biết cả. Nếu không thế thì con ngưá»i xinh đẹp đã có má»™t giai Ä‘oạn ái ân vá»›i chà ng trai nà o là chà ng trai đó ghi má»™t mối tình cảm sâu xa và o trong đầu óc. A Liệt cảm thấy mình chẳng thể nà o yêu mụ được, bất giác chà ng hối háºn lắc đầu há»i :
- Tại hạ coi đại thư kỉểu cách như váºy thì là m sao hợp vá»›i nhân cách ngưá»i Cái Bang.
Tô đại thư ban đầu sá»ng sốt, nhưng rồi mụ nhăn nhó cưá»i đáp :
- DÄ© nhiên ta không phải là ngưá»i Cái Bang. Con ngưá»i ta thế nà y mà bảo ta Ä‘i xin cÆ¡m để sinh sống được ư ? Hỡi Æ¡i.
Mụ buông tiếng thở dà i rồi không nói nữa. A Liệt thoáng lá»™ má»™t tia hy vá»ng. Chà rg nghÄ© rằng giả tá»· mình tìm cách khÃch cho mụ hối háºn rút lui khá»i giang hồ cÅ©ng đủ khiến cho mụ có cảm giác biến đổi tâm tÃnh. Chà ng liá»n há»i :
- Äại thư ! Äại thư đã không phải là ngưá»i Cái Bang, lại cÅ©ng chẳng có danh pháºn gì thì còn theo há» là m chi ?
Tô đại thư đáp :
- Ta đã nói là không thể bỠđược lão oan gia hỠLục.
Mụ nhìn A Liệt bằng con mắt lãnh đạm đáp :
- Ta cÅ©ng biết ngươi quyết chẳng chá»§ ý lấy ta là m vợ. Mà dù ngươi có chà muốn lấy ta tháºt, ta cÅ©ng không chịu.
A Liệt há»i :
- Äại thư nói váºy thì tại hạ không bằng lão hay sao ?
Tô đại thư đáp : CÅ©ng không phải thế. Nên biết hiện tại chẳng có gì quý bằng thanh xuân mà không có gì vô tình bằng thá»i giá». Thanh xuân ta đã qua rồi, thá»i giá» không lưu lại được. Ngươi còn nhá» tuổi thì sánh duyên vá»›i ta thế nà o được. Huổng chi ngươi xuất thân ở má»™t nhà thế gia thì không hợp vá»›i hạng vợ con như ta. Vì thế ta quyết không có ý niệm thà nh vợ chồng vá»›i ngươi.
Mụ nói rất hợp tình hợp lý, nên A Liệt chẳng còn ý kiến gì nữa. Chà ng lẳng lặng không nói gì. Tô đại thư bảo chà ng : - Ngươi hãy nằm yên má»™t lúc. Ta cÅ©ng ngồi nghỉ dưỡng thần... A Liệt nhắm mắt lại Ä‘iá»u hòa chân khà theo phép rèn luyện Kim Ä‘an thần công, Gả cảm thấy má»™t luồng nhiệt khà từ huyệt Ä‘an Ä‘iá»n bổc lên như ngà y thưá»ng rồi chu lưu khắp thân thể, không có sá»± gì khác. Trong lúc yên lặng A Liệt bá»—ng nghe thấy tiếng chân ngưá»i từ đằng xa vá»ng lại. Tiếng bước chân ngưá»i Ä‘i đầu rất nhà n và đá»u đặn. Quả nhiên chẳng bao lâu có ngưá»i tiến và o Ä‘á»n nói chuyện vá»›i Tô đại thư. A Liệt chú ý lắng tai. Chà ng nghe rõ tiếng ba ngưá»i Ä‘ang nói chuyện vá»›i Tô đại thư. Tiếp theo lại má»™t ngưá»i nữa tiến và o. Tiếng bước chân ngưá»i thứ năm lại giống ngưá»i và o đầu tiên. A Liệt ngạc nhiên nghÄ© thầm:
- Ngưá»i đầu trên là lão già gầy nhom và thấp lùn bắt ta hôm trước. Theo lẽ thưá»ng mà đoán thì võ công lão nà y còn thâm háºu hÆ¡n những ngưá»i kia. Chắc lão là má»™t vị trưởng lão mà Tô đại thư đã đỠcáºp đến. Còn ngưá»i thứ năm võ công cÅ©ng tương đương. Hiển nhiên hắn cÅ©ng là trưởng lão. Có Ä‘iá»u khẩu âm hắn chưa phải là ngưá»i già ..... Trong Ä‘á»n đã thắp đèn sáng. Năm ngưá»i đà n ông và Tô đại thư nồi chuyện vá»›i nhau rất khẽ. A Liệt chú ý lắng tai nghe không sót câu nà o. Chà ng biết bá»n chúng có rất nhiá»u tai mắt. Sau má»™t đêm thu nháºn những tin tình báo, há» cùng nhau tham khảo nghỉên cứu. Theo kết luáºn cá»§a bá»n há» thì Phùng Thúy Lam đã lá»t và o mắt chúng, chà ng Ä‘i trốn vá» phÃa đông. Sau cùng lão già lên tiếng :
- Thị mà đi vá» phÃa đông là chạm trán vá»›i bá»n ngưá»i mà chúng ta triệu vá». Chỉ lát nữa là há» sẽ cấp báo cho ta hay là hỠđã giăng lưới quyết thị không thể thoát được.
Tô đại thư đột nhiên xen và o :
- Giả tỷ thị được tin tức lẹ hơn chúng ta mà chạy trước rồi, thì thị còn cơ hội khác.
Lão lùn nói :
- Không được đâu. Cách truyá»n tin cá»§a bản bang còn lẹ hÆ¡n cả những nhà quân dịch cấp báo. Thị là m sao mà biết trước được.
Má»™t tên trong bá»n há»i :
- Váºy bây giá» chúng ta phát lạc gã Tiểu Bạch nà y bằng cách nà o ?
A Liệt thấy gã nói tá»›i váºn mệnh mình cÅ©ng chú ý lắng tai nghe. Má»™t ngưá»i khác đáp :
- Chúng ta cần phải đỠphòng đừng để tin tức lá»t ra ngoà i là hÆ¡n.
Lại má»™t ngưá»i nữa nói :
- Nếu váºy chỉ có cách xá» tá» là yên hÆ¡n hết. A Liệt nghe ngưá»i nói câu nà y đúng là ngưá»i thứ năm mà võ công cao thâm hÆ¡n hết. Bất giác lòng chà ng nổi lên mối thù nghịch khôn tả. Chà ng nghÄ© rằng nếu bá»n nà y thông qua vụ giết chà ng để bịt miệng thì dù không có sức chống cá»± cÅ©ng thá» liá»u mạng chạy trốn, chẳng lẽ cứ bó tay chịu chết. Bá»—ng thanh âm cá»§a Tô đại thư vang lên :
- Việc gì mà các vị phải hốt hoảng lo sợ ? Thằng lá»i nà y còn có đáng để chúng ta phải quan tâm không ?
Lão lùn trịnh trá»ng há»i :
- Lục phu nhân có cao kiến gì xin nói cho nghe?
Tô đại thư đáp :
- Má»™t khi chúng ta đã phóng tin ra là láºp tức tiến vá» phÃa đông thà nh thế tiá»n háºu giáp công. Váºy cứ bá» thằng lá»i nà y lại đây, bất luáºn gã dùng cách gì đưa tin được đến nÆ¡i thì chúng ta cÅ©ng đã xong việc trở vá» rồi. Có đúng thế không? Huống chi ta lại không biết gốc gác gã và gã cÅ©ng không hiểu lai lịch cùng mục Ä‘Ãch cá»§a chúng ta. Váºy dù gã có truyá»n tin ra chốn giang hồ thì cÅ©ng chẳng gì đầu Ä‘uôi câu chuyện ra sao.
Lão lùn trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Lá»i Lục phu nhân rất có lý. Chúng ta nên theo phu nhân mà là m.
Những ngưá»i kia không ai phản ứng. Tô đại thư lại lên tiếng :
- Huỳnh trưởng lão ! Việc nầy không nên cháºm trá»… mà phải lên đưá»ng ngay tức khắc.
A Liệt mưốn trở mặt ra coi đỠghi nhá»› lẩy tướng mạo năm ngưá»i má»›i trở vá». Nhưng lại nghÄ© rằng cỠđộng nà y có thể là m cho mình thêm rắc rối, có khi còn phải uổng mạng cÅ©ng chưa biết chừng. Vì thế mà chà ng giả vá» ngá»§ say nằm yên không nhúc nhÃch. Tá»›i chừng nghe bước chân quanh trá»› lại mà đúng là tiếng bước chân cá»§a ngưá»i thứ năm. A Liệt thấy bước chân ngưá»i nà y nhẹ nhà ng như tiếng mèo Ä‘i. Hắn tiến gần lại tá»± há»i : -
Thằng cha nà y bá» ngoà i có ý nghe theo lá»i Huỳnh trưởng lão mà sao lại còn ngấm ngầm quay trở lại ? Phải chăng hắn có ý muốn gia hại ta ?
Nên biết A Liệt đã biết qua những nhân váºt giang hồ thưá»ng có thá»§ Ä‘oạn cá»±c kỳ lợi hại, vì thế mà chà ng không muốn giây và o. Bá»n chúng giết ngưá»i như má»™t trò đùa. Tiếng bước chân tiến đến gần A Liệt thì dừng lại rồi không thấy động tÄ©nh gì nữa, tá»±a hồ hắn đứng lại mà cÅ©ng giống như hắn bá» Ä‘i rồi: A Liệt không dám nhúc nhÃch. Thá»±c ra trong mình chà ng đã không có võ công tuyệt kỹ để chống cá»± thì chỉ còn cách lẳng lặng để coi diá»…n biến muốn ra sao thì ra. Sau má»™t lúc tiểng bước chân lại vang lên Ä‘i lẹ ra cá»a Ä‘á»n. A Liệt thở phà o má»™t cái nghÄ© bụng :
- Thằng cha nà y cÅ©ng không động thá»§ đụng và o mình ta. Thế thì hắn quay lại là m chi ? Tháºt khó mà lưá»ng được... Bá»—ng chà ng ngồi báºt dáºy đảo mắt nhìn quanh thấy bá»c áo cá»§a mình vẫn còn đó. Chà ng liá»n lượm lấy rồi chạy ra ngoà i cá»a. A Liệt sá»±c nhá»› tá»›i Phùng Thúy Lam hiện Ä‘ang lâm và o tình trạng rất nguy hiểm, chà ng nóng lòng chạy Ä‘i báo tin cho nà ng hay nên không nghÄ© gì sá»± an nguy cho mình. Dè đâu chà ng không biết hiện thá»i mình ở chá»— nà o, cứ cắm đầu chạy vá» phÃa trước cho tá»›i trá»i sáng. Sau chà ng há»i thăm ngưá»i qua đưá»ng má»›i biết là mình Ä‘i lạc phương hướng và hiểu rằng đã lá»t và o phÃa sau bá»n Cái Bang. Nhưng chà ng chẳng là m thế nà o hÆ¡n được, đà nh gắng sức tim đưá»ng mà đi. Hôm sau và o khoảng giá» ngá», A Liệt Ä‘i tá»›i tỉnh Lạc Dương. Lúc nà y ngưá»i chà ng nhuá»™m đầy gió bụi biến thà nh Ä‘en sì. Gương mặt chà ng già đi bằng ngưá»i hÆ¡n hai chục tuổi. A Liệt và o thà nh láºt Ä‘áºt tìm chá»— ăn trưa rồi ra khá»i? thà nh Lạc Dương nhằm phÃa đông mà đi. Chà ng Ä‘i trên đưá»ng lá»›n thấy xe ngá»±a qua lại đông như mắc cá»i chứ không thưa thá»›t như ở miá»n tây bắc. A Liệt Ä‘i chừng hai giá», bá»—ng thấy bên đưá»ng có má»™t dẫy cây cổ thụ. Dưới bóng cây má»™t lá cá» bán rượu bay phất phá»›i. NÆ¡i đây còn có rẩt nhiá»u xe ngá»±a đỗ lại. A Liệt thả bước từ từ đến bên Ä‘oà n xe ngá»±a thì dừng lại để quan sát địa hình những nÆ¡i phụ cáºn. Bên kia đưá»ng có bốn năm căn nhà thông thưá»ng. Chỉ có hai gỉan thông nhau là quán rượu, còn ngoà i ra toà n hà ng tạp hóa. PhÃa sau những cá»a tiệm dưá»ng như cÅ©ng có phòng ốc. A Liệt không để ý đến những gian phòng phÃa sau mà chỉ nhìn và o tá»u quán thì thấy đã có mưá»i mấy ngưá»i Ä‘ang ngồi uống rượu. Trong bá»n nà y có mấy ngưá»i ăn mặc ra kiểu giang hồ, còn toà n là dân quê hoặc khách buôn qua đưá»ng và o ăn uống. A Liệt biết những nÆ¡i nà y rất dá»… nghe tin tức. Chà ng ngó lui ngó tá»›i má»™t lúc rồi và o hà ng để nghe ngóng. Chà ng phát giác ra trong quán rượu số ngưá»i không nhiá»u mà cÅ©ng không Ãt. Cứ coi những cá»— xe ngá»±a ở gốc cây thì ngoà i những ngưá»i nhà quê và má»™t Ãt khách bá»™ hà nh chà ng xác định còn hai con ngá»±a và má»™t cá»— xe chưa thấy chá»§ đâu. A Liệt còn hiểu khách giang hồ khi ra cá»a có nhiá»u qui cá»§. Trên xe đóng cá»a mà ngưá»i không xuống hết là xe chở nhiá»u ngưá»i. Còn ngá»±a đóng đủ yên cương thì dÄ© nhiên có ngưá»i cưỡi đến không sai. A Liệt coi má»™t lúc bất giác sinh lòng nghi hoặc. Ãnh trăng soi tá»›i ba cá»— xe, chà ng phát giác trong má»™t cá»— hãy còn có ngưá»i. Äiá»u nà y thá»±c là khó hiểu vì sao há» không và o quán ăn uống lại ngồi ở trên xe. Nhưng rèm xe buông rá»§ chà ng không nhìn rõ là hạng ngưá»i thế nà o. A Liệt cÅ©ng không tiết lá»™ vết tÃch gì. Chà ng cứ ngồi yên ra chiá»u mệt nhá»c, dá»±a lưng và o gốc cây mà nhắm mắt lại. Chỉ trong khoảnh khắc lòng chà ng bình tÄ©nh lại. Äá»™t nhiên chà ng phát giác trong quán có tiếng ngưá»i. Quán nà y cách xa chá»— gã chừng năm, sáu trượng, nhưng ngưá»i trong quán nói gì chà ng Ä‘á»u nghe rõ hết.
|
 |
|
| |