Nguyên Lương Trung Sơn lúc giơ bàn tay để vận công vào thành đỏ như son. Những tay đại hành gia vừa trông đã biết ngay đó là nội công bí truyền của Hóa Huyết môn. Môn kỳ công tuyệt thế này không thể giả mạo được. Cô bỗng cất bước nói :
- Được rồi ! Được rồi ! Ta đi theo các người. Lương Trung Sơn ngần ngừ chưa trở gót. Âu Dương Tinh nhìn lão cười nói :
- Lương đại thúc ! Không chừng ta sẽ biến thành vợ gã và khi đó trở nên người nhà họ Tra ở Hóa Huyết Môn. Phải vậy không ? Lương Trung Sơn ngạc nhiên rồi gật đầu đáp :
- Nếu vậy càng hay ! Lão xoay mình cất bước ra khỏi gian phòng. Những tiếng bước chân nhỏ nhẹ theo sau. Mấy người bình yên tiến vào ẩn thân ở hậu viện trong một tiệm tạp hóa. Âu Dương Tinh được A Liệt nói cho hay trong vòng mấy tháng vì lẽ gì chàng đã biến đổi thành người như hiện nay. Ngoài ra cô còn biết tình hình A Liệt mấy tháng gần đây. Bây giờ chàng cần rèn luyện ngay môn tuyệt học gia truyền. Âu Dương Tinh xuất thân ở nhà Âu Dương tại Ký Bắc trước nay làm gì cũng tùy tâm ý mình không bị lề luật giang hồ ràng buộc mà cũng chẳng sợ gây nên sóng gió bất kỳ. Vì thế đối với những cuộc tao ngộ ngẫu nhiên cô rất lấy làm cao hứng. Ba người ăn ở phía sau tiệm tạp hóa ba ngày rồi. Đêm hôm ấy ngồi quanh ngọn đèn dầu cùng nhau thương nghị đại kế.
Lương Trung Sơn nói trước :
- Những môn phái lớn thêm vào Cái Bang và Cực Lạc Giáo có một lực lượng ghê gớm vì bọn họ toàn là những nhân vật lão luyện trên chốn giang hồ. Do đó bọn họ có thể điều tra ra nhân số cùng nơi trú ẩn của chúng ta ở trong tiệm tạp hóa này. Âu Dương Tinh ngắt lời :
- Dù sao bọn họ cũng khó mà tìm được đến nơi. A Liệt hỏi :
- Lương đại thúc ! Sau khi chúng ta chia tay còn đoạn chót thế nào ? Lương Trung Sơn đáp :
- Lực lượng và thủ đoạn của họ có thể điều tra rất mau, nhưng họ lần đến chỗ Âu Dương cô nương không chịu đi rồi bị đứt đoạn. Âu Dương Tinh cười nói :
- Hay lắm ! Đừng nhắc tới chuyện đó được không ? Lương Trung Sơn lại nói :
- Bây giờ nhất định họ đang huy động toàn lực xục tìm nghiêm ngặt trong vòng một trăm dặm chung quanh thành và dĩ nhiên chẳng được kết quả gì. Do đó, bọn họ tất đoán là chúng ta vẫn còn lẩn quẩn ở trong thành vì chúng ta những ba người chẳng thể nào trốn thoát được sự sục tìm của bọn chúng. A Liệt hỏi :
- Vậy thì làm thế nào ? Lương Trung Sơn đáp :
- Lão nô nhận thấy nơi đây sớm muộn gì cũng bị họ đến điều tra và bọn họ bắt buộc phải dùng đến thủ pháp tối hậu. A Liệt và Âu Dương Tinh đồng thanh hỏi :
- Thủ pháp gì? Lương Trung Sơn đáp :
- Bọn họ hạ thủ vào các tiệm ăn cùng thị trường bán thực phẩm để tra hỏi những người đến mua. Vụ này dĩ nhiên rất tốn công nhưng lại là một thủ pháp hữu hiệu nhất. A Liệt hỏi:
- Ở phủ Khai Phong này hàng ngày có đến mấy ngàn người ra vào thì tra ra thế nào được? Lương Trung Sơn cười đáp :
- Thị trường thực phẩm thì không phải thế. Tỷ như tiệm thịt hàng ngày họ đã quen mặt cả. Người lạ đến là họ biết ngay, trừ phi chúng ta đừng đi mua nữa mới được. A Liệt nói :
- Chúng ta có thể nhờ người ở tiệm đi mua cho. Lương Trung Sơn nói :
- Không được. Trong thời kỳ chúng ta ở tiệm này, người nhà không được ra khỏi cửa nửa bước. Tiệm này tuy có cả gạo nước củi đuốc cùng diêm tương, nhưng loại tiệm tạp hóa là nơi đối phương để ý nhất. Khó mà giữ được bọn gia nhân khỏi đưa tin tức ra ngoài. Âu Dương Tinh ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao vậy ? Lương Trung Sơn đáp :
- Nên biết đối phương phát động cuộc điều tra này sẽ vận dụng bọn lưu manh, du đãng trong toàn thành, đại khái chúng đều lệ thuộc các bang hội, mà những người làm công ở trong tiệm vì sự giữ cho thân được an toàn, họ sẽ ngấm ngầm đưa tin tức ra ngoài, không có cách nào ngăn được. A Liệt và Âu Dương Tinh nghe lão nói thì dường như không còn cách nào giữ được bí mật, trừ phi không có mối giao thiệp gì với bên ngoài. Nhưng đó lại là một điều không thể nào tránh được vì bất cứ ai cũng phải ăn cơm. Nếu bọn họ lại bố trí trước thì tinh trạng tự nhiên khác hẳn. Lương Trung Sơn lẳng lặng ngẫm nghĩ. A Liệt và Âu Dương Tinh khẽ thương nghị cùng nhau một hồi vẫn chưa tìm ra biện pháp nào thỏa đáng, đành chờ Lương Trung Sơn quyết định. Lương Trung Sơn khẽ hỏi :
- Các vị đã thu xếp quần áo xong chưa? A Liệt vỗ vào bên mình đáp :
- Thu xếp xong cả rồi. Lương Trung Sơn nói :
- Ở phía sau cây lớn áp tường kia có một cái cửa. Xuyên qua cửa là vào một gian phòng. Gian phòng ấy lại giao thông với nhà khác. Âu Dương Tinh cười nói :
- Không ngờ trong tòa thành này mà lại có thông lộ bí mật. Lương Trung Sơn nói :
- Cô nương đừng coi thường gian phòng này vì đây là chỗ ở bí mật của phụ thân thiếu gia. Mười mấy gian nhà phụ cận lão nhân gia đều mua hết. A Liệt nghe nói phụ thân mình ngày trước ở gian nhà này thì trong lòng nổi lên mối cảm giác đặc biệt khiến chàng lộ vẻ bâng khuâng. Lương Trung Sơn thò tay quạt tắt đèn đi nói :
- Bữa nay có người vào điếm điều tra. Tuy chủ tiệm đã dặn dò bọn làm công, nhưng chúng có mối liên quan với bang hội thành ra hành tung của chúng ta thế nào cũng bị tiết lộ. Âu Dương Tinh nói :
- Như vậy cũng hay. Nếu cứ ở mãi một chỗ này thì chán chết. Lương Trung Sơn ở trong bóng tối quay đầu nhìn lại, chậm rãi nói:
- Ngày trước Thái gia ở trong căn nhà này hưởng hết mọi điều diễm phúc. Không biết bao nhiêu mỹ nữ ngấm ngầm đưa vào rồi lại ngấm ngầm đưa ra. Lão ngừng lại một chút rồì tiếp :
- Hỡi ơi ! Tuế nguyệt vô tình, đời người biến ảo. Không ngờ đã mười mấy năm. Bây giờ trông lại sự vật hoàn toàn biến đổi. Thái gia cũng đã qua đời. Lão dừng lại, trong phòng đột nhiên yên tĩnh. Sau một lúc A Liệt muốn lên tiếng, bỗng nghe có tiếng động vội cảnh cáo. Chàng khẽ nói :
- Coi chừng có đông người chạy về phía chúng ta. Chi trong chớp mắt Lương Trung Sơn và Âu Dương Tinh cũng nghe rõ. Tuy chi trong thời gian ngắn ngủi, nhưng những tay cao thủ võ lâm đã tiến được một quãng xa. Lương Trung Sơn nói :
- Hỏng hết ! Lão nô toan đưa thiếu gia đến bảo khố tìm Hóa Huyết chân kinh về, nhưng không có cách nào thoát khỏi được tai mắt địch nhân theo dõi hành tung. A Liệt nói :
- Chúng ta đi trước là phải. Lương Trung Sơn nói :
- Bây giờ mới có cơ hội đi, vì địch nhân mọi mặt đều đến cả đây. Chi mong sao thoát được trùng vi là không sợ bọn họ rượt theo. Âu Dương Tinh ngần ngừ một lúc rồi nói :
- Các vị đi lẹ lên. Ta ở đây đối phó với họ một lúc. Lương Trung Sơn cả mừng đáp :
- Nếu vậy thì hay lắm ! Chi trong thời gian cháy tàn nén hương là được. Âu Dương Tinh nói :
- Được rồi ! Các vị đi đi ! A Liệt ngần ngừ nói :
- Như thế thì nguy hiểm quá ! Lương Trung Sơn đã mở vách ván ra, Âu Dương Tinh vừa đẩy A Liệt vào vừa giục :
- Lẹ lên ! Lẹ lên !... Nếu chàng không đi để lỡ cơ hội thì Âu Dương Tinh có chịu hy sinh e rằng cũng không được việc gi thành ra hy sinh một cách vô ích. A Liệt nghĩ như vậy rồi nhớ tới mọi người đều có lòng úy kỵ nhà Âu Dương, chàng không tự chủ được, bị cô đẩy vào trong cửa. A Liệt nghiến răng quay lại nói :
- A Tinh ! Cô nên cẩn thận giữ mình. Âu Dương Tinh đáp :
- Đi đi ! Ta tự có cách đối phó. Đoạn cô kéo tấm ván gỗ lại như cũ. A Liệt ở bên trong không trông thấy cô nữa. Lúc này Lương Trung Sơn đã mở cửa hậu. Gió lạnh thổi vào phòng từng cơn khiến người ta nảy ra một thứ cảm giác kỳ dị. A Liệt thở dài chạy ra cửa. Lương Trung Sơn đóng cửa lại cẩn thận, đoạn dẫn A Liệt xuyên qua tòa viện lạc nhà hàng xóm rồi mở cổng sau đi ra. Bên ngoài là một ngõ ngách chật hẹp. Đi hết hẻm này thì đến một con đường lớn. Trên đường vắng vẻ không một bóng người. Lương Trung Sơn cùng A Liệt đang chạy nhanh thì đột nhiên thấy ở trong ngõ đối diện có bóng người xẹt ra. A Liệt tinh mắt nên tuy còn cách hai ba trượng đã trông rõ người kia là Bùi phu nhân ở Thần Câu môn tại Phùng Dương. Chàng không khỏi giật mình kinh hãi. Mụ đàn bà này canh giữ ở đây dường như đã tính toán rất đúng từ trước. Bùi phu nhân không nói năng gì, lẳng lặng nhìn hài người đứng im ngơ ngác. Lương Trung Sơn hắng dặng một tiếng, ngấm ngầm vận tụ nội lực cất bước đi trước. A Liệt chạy theo sau. Khi còn cách đối phương chừng bốn năm thước chàng giơ tay ra kéo Lương Trung Sơn lại, tiến lên đứng trước mặt lão. Bây giờ Bùi phu nhân đã đứng đối diện với A Liệt. Mụ thản nhiên nói :
- Quả là ngươi thật. Bạch Phi Khanh nhất định là tên giả. A Liệt đáp :
- Đúng thế ! Tại hạ là người nhà họ Tra. Bùi phu nhân nói :
- Theo chỗ ta biết thì Tra Nhược Vân không còn đứa con nào sống sót. A Liệt hỏi :
- Các hạ đường đường là chưởng môn phu nhân sao lại biết đến tiên phụ? Thanh âm của chàng lộ vẻ châm biếm. Bùi phu nhân vẫn không nổi giận, chậm rãi đáp :
- Chi cần ngươi chứng minh được lai lịch là ta tha cho ngươi đi. Bằng không ta hô một tiếng thì lập tức ngươi bị hãm vào trùng vi. A Liệt nói :
- Cái đó tại hạ chẳng quan tâm vì đã gặp tình thế nghiêm trọng hơn thế nầy nhiều lần rồi. Huống chi tại hạ lại chưa tin thực là phu nhân có buông tha không. Nên biết trong lòng chàng thất đã tin lời. Nếu Bùi phu nhân là người tình của vong phụ chàng mà hiện giờ bà vì việc trả thù cho nhà họ Tra mà gây nên cuộc thiên hạ đại loạn thì việc bảo vệ cho dòng dõi họ Tra chẳng có chi quái lạ. Nhưng chàng muốn chứng minh thân thế của mụ để xác định những điều đã phỏng đoán, chàng phải tìm cách dò la. Bùi phu nhân nói:
- Khó mà trách được ngươi không tin ta, vì ta là người trong bảy môn phái lớn. Có đúng thế không? A Liệt đáp:
- Đúng thì đúng rồi. Nhưng phu nhân nói câu này cũng như là chưa nói gì. Bùi phu nhân nói:
- Nếu ta biết trước lai lịch của ngươi thì hay lắm. Điểm này rất quan trọng cho ngươi. A Liệt nói:
- Đến bây giờ tại hạ vẫn chưa tin được phu nhân. Bùi phu nhân nói:
- Cái đó không cần. Ta có cách chứng minh, nhưng trước hết ta hãy nói cho ngươi hay một điều trọng yếu là pho Hóa huyết chân kinh được giấu trong Phân quang kiếm. Bùi phu nhân nói huỵch toẹt điều bí mật này ra khiến cho A Liệt dù chẳng muốn tin cũng không được. Mụ lại hỏi:
- Bây giờ đến lượt ngươi chứng minh thân thế vì ngươi tự nhận là con trai của Tra Nhược Vân, vậy dĩ nhiên ngươi không còn e ngại gì nữa, phải không? A Liệt đáp:
- Phải rồi! Tuy tại hạ chưa tin là phu nhân có chịu buông tha hay không, nhưng tại hạ cứ chứng minh mình là người Tra gia cũng chẳng hề chi. Phu nhân để tại hạ ngẫm nghĩ một chút. Chàng cảm thấy việc chứng minh không phải dễ dàng, trừ phi Lương Trung Sơn còn có biện pháp nào khác. Nghĩ tới Lương Trung Sơn, lập tức chàng tìm ra được kế hoạch liền hỏi :
- Có phải phu nhân dã biết trước là tại hạ do đường hầm này đi ra ? Bùi phu nhân đáp :
- Cái đó đã hẳn. Không thì sao ta lại chờ ở đây ? A Liệt nói :
- Cái đó đủ chứng minh thân phận tại hạ rồi. Nếu tại hạ không phải là người họ Tra thì sao lại biết đường thông lộ này ? Những nhà cửa ở đây nguyên là sản nghiệp của tiên phụ. Bùi phu nhân hỏi :
- Có khi ngươi ngẫu nhiên phát giác ra điều đó thì sao ? Lương Trung Sơn đang đứng sau A Liệt tiến lên nói :
- Phu nhân lầm rồi ! Chính lão nô đã bảo y. Bùi phu nhân định thần ngắm nghía Lương Trung Sơn rồi lạnh lùng nói :
- Ta nghe khẩu âm ngươi quen quá.. À, ta nhớ ra rồi. Ngươi là A Khôn. Lương Trung Sơn nói :
- Vân cô nương còn nhớ được tên lão nô thì lão nô cũng xác định phu nhân là Vân cô nương rồi. Lúc trước lão nô e mình tuổi già mắt kém nhận lầm người. Hai người nói rõ sự tình. Bùi phu nhân đúng là tình nhân của Tra Nhược Vân ngày trước không còn nghi ngờ gì nữa. Bùi phu nhân không rảnh để hỏi thêm. Mụ nói ngay :
- Chúng ta hãy lánh xa thêm một chút để khỏi bị bọn họ ngó thấy. Mụ xoay mình vào ngõ hẻm đi trước dẫn đường. Chẳng bao lâu ba người đã vào trong căn phòng một tòa nhà lớn. Trong phòng đèn lửa sáng trưng lại có trà thơm bốc hơi nghi ngút. Bùi phu nhân ngắm A Liệt dưới ánh đèn sáng, cất giọng ôn nhu nói :
- Bây giờ ta coi lại, quả nhiên ngươi giống Tra Nhược Vân. Lương Trung Sơn nói :
- Thiếu gia đây đúng là Tra công tử. Lão nô đã vâng mệnh săn sóc chàng. Bùi phu nhân nói :
- Ngươi nói vậy thì ta chẳng thể không tin được. Hỡi ơi ! Đáng tiếc là ta chẳng sinh dưỡng, không thì cũng có con đại khái lớn bằng A liệt rồi. Lương Trung Sơn nói :
- Tính thời gian Vân cô nương hồi ấy mà sinh con thì bây giờ cũng có một cậu , tuổi, nghĩa là xuýt xoát với niên canh của công tử. Bùi phu nhân nói :
- Đến nay ta mới tìm cách trả thù cho Nhược Vân kể ra hơi chậm mất rồi phải không? À quên ! Tên ngươi là gì? A Liệt đáp :
- Tại hạ là Phi Khanh, và họ Tra đổi làm họ Bạch. Bùi phu nhân nói : Nghe nói ngươi có bản lãnh đao thương chém không vào. Nếu ngươi lấy được Hóa Huyết chân kinh vào tay thì có thể báo thù rửa hận một cách dễ dàng. Dĩ nhiên ta giúp ngươi một tay. A Liệt đáp :
- Việc trả thù thong thả rồi hãy tính. Tại hạ không nhịn được phải nói rõ là thủ đoạn của phu nhân rất tàn độc. Biết bao nhiêu người không liên quan đến võ lâm cũng bị phu nhân giết chết, tỷ như người đàn bà bệnh hoạn ở phủ Khai Phong này. Chàng nói tới đây trái tim càng đập mạnh lòng đã khẩn trương vô cùng vì câu phúc đáp tức là lời tuyên bố mụ đã giết mẫu thân chàng. Lương Trung Sơn dĩ nhiên hiểu ý A Liệt cũng lộ vẻ hoang mang.
Nên biết lão là thủ hạ tâm phúc của Tra đại công tử Tra Nhược Vân. Cuộc giao thiệp của chủ với đàn bà con gái đều do lão môi giới, nên lão biết Bùi phu nhân. Lão ở với mẹ con A Liệt lâu ngày, dĩ nhiên có ý thân về hai người này. Nếu Bùi phu nhân mà hạ độc thủ giết mẫu thân chàng thì lão cũng phải báo thù cho bà không còn nghĩ ngợi gì nữa. Nhưng nội vụ chưa rõ ràng mà Tra Nhược Vân lại chết rồi, Lương Trung Sơn đối với bọn tình nhân của chủ cũ, bất giác lão sinh lòng tưởng nhớ người xưa. Vì vậy lão rất hy vọng hung thủ không phải là Bùi phu nhân, để khỏi sa vào hoàn cảnh đau khổ đáng sợ. A Liệt và Lương Trung Sơn nhìn chằm chặp vào người đàn bà xinh đẹp. Dưới ánh sáng đèn huyền ảo, mụ tỏ ra con người đường hoàng bệ vệ có tư cách cao quí. Bùi phu nhân tựa hồ nghĩ không ra bật lên tiếng “Ô hay” rồi nhíu cặp lông mày thủng thẳng hỏi :
- Có phải ngươi nói người đàn bà nằm giường bệnh đó không ? Y còn có một thằng nhỏ. A Liệt cố gắng khôi phục lại bình tĩnh, giả vờ như không để ý gì, đáp :
- Há phải chỉ một mình bà ta mà còn mấy người nữa. Sau khi phu nhân phát Huyết vũ thư họ bị giết cả nhà. Chẳng lẽ họ đều đáng chết ư ? Bùi phu nhân nói :
- Đó là tình trạng bất đắc **. Ngươi nên biết nếu ta để lại người sống là khiến cho những tay cao thủ bảy môn phái lớn điều tra ra được ngay, nên phải hạ sát họ. A Liệt hỏi :
- Đã thế thì sao phu nhân không giết người đàn bà bịnh hoạn và thằng nhỏ đó trước đi? Bùi phu nhân đáp:
- Cái đó kể ra cũng lạ. Lúc ấy ta thấy thằng nhỏ kia có khí khái hơn người mà lại là đứa con chất phác, hiếu thảo. Thanh âm mụ biến thành ôn hòa, hiển nhiên mụ đã nổi lòng cảm động. A Liệt không khỏi ngây người ra. Chàng chẳng thể nào ngờ được người đàn bà xinh đẹp đã có lòng trắc ẩn đối với chàng ngay từ ngày ấy. Cái đó thật khiến chàng cảm kích vô cùng ! Nhưng trường hợp này càng khiến chàng khó xử vì lập trường của Bùi phu nhân là phải giết hết những người có mặt tại trường mà động cơ thúc đẩy lại là việc báo thù cho thân phụ chàng thì chàng trách mụ thế nào được. Lại nghe Bùi phu nhân nói:
- Lạ thiệt ! Lúc ta thấy thằng nhỏ và gương mặt xinh đẹp của người đàn bà bệnh hoạn đột nhiên lại nghĩ tới Tra Nhược Vân rồi trong lòng không nỡ hạ thủ. Lương Trung Sơn ngạc nhiên giả vờ hỏi :
- Mẹ con người đàn bà đó có mối liên quan gì với Thái gia? Bùi phu nhân đáp :
- Mặt mũi thằng nhỏ đó rất giống Nhược Vân. Dĩ nhiên cái đó không đủ căn cứ, nhưng điểm này khiến ta liên tưởng đến người đàn bà bệnh hoạn có khi cũng là kẻ luyến ái Tra Nhược Vân. Bỗng mụ mỉm cười hỏi A Liệt :
- Ngươi có biết phụ thân ngươi là con người rất phong tình? Không có người đàn bà nào trong thiên hạ một mình chiếm được y. A Liệt gật đầu đáp :
- Tại hạ cũng nghe nói vậy. A Liệt cảm thấy giọng nói cùng vẻ mặt Bùi phu nhân đối với chàng chẳng khác gì mẹ đối với con, khiến chàng càng áy náy. Bùi phu nhân lại nói :
- Nhưng sau cùng y cũng chuốc lấy tai họa. Mụ thở dài nói tiếp :
- Y kết mối thâm cừu về nữ sắc với các môn phái. Cổ nhân có câu: “Thù giết cha không qua bạn đoạt vợ.” Ngươi coi đó thì biết giết cha và đoạt vợ người đều gây tử thù. Cái tai họa háo sắc nghiêm trọng là thế đó. A Liệt không hiểu mụ nói những câu này có dụng ý gì, chàng cũng không biết tỏ thái độ thế nào cho phải, chỉ gật đầu lia lịa. Bùi phu nhân lại nói :
- Ngươi bảnh trai chẳng kém gì Nhược vân, chớ có làm như y. A Liệt lắc đầu đáp :
- Tại hạ không thế đâu. Bùi phu nhân nói :
- Theo chỗ ta biết thì ngươi cũng đã mắc vào ba cô gái. Một là Lục phu nhân, nhưng thị đã đắm ngọc chìm hương. Hai là Phùng Thúy Lam, ba là Âu Dương Tinh. Ngoài ra ta còn nghe nói cả mụ yêu cơ Liễu Phiêu Hương ở Cực Lạc Giáo cũng do ngươi đưa đi chạy trốn.. Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Giả tỷ mới đây người ta không bận việc điều tra thân thế ngươi thì Lục Minh Vũ không dám nấn ná ở lại Khai Phong. A Liệt vội hỏi :
- Hôm ấy các vị tấn công vào hành cung của Lục Minh Vũ có gặp ai không ? Bùi phu nhân lắc đầu đáp :
- Không có đâu. Giáo chủ Cực Lạc Giáo là Lý Thiên Đông. Thực lực của hai bên tương đương như nhau. Sau khi chiến đấu hồi lâu, Lý Thiên Đông bị bọn ta bức bách phải cởi tấm sa che mặt, nhưng hắn không phải là Lục Minh Vũ.
A Liệt nói :
- Thế là hắn còn đeo bộ mặt giả nữa. Bùi phu nhân đáp :
- Mọi người cũng đều biết vậy, nhưng xem chừng đánh không thắng nổi hắn nên cũng giả vờ tin là sự thực để mượn cớ rút lui. Lần sau nhất định còn những tay cao thủ kiệt xuất ở các phái đối phó với hắn. Từ nãy tới giờ, việc Bùi phu nhân có phải là hung thủ hạ sát mẫu thân A Liệt hay không vẫn chưa minh xác rõ rệt. Bùi phu nhân lại nói :
- Ta rất mừng là Tra Nhược Vân còn có người thừa kế và quyết định dùng toàn lực giúp ngươi luyện thành võ công của Hóa Huyết Môn để khôi pnục lại thanh danh cho nhà họ Tra. Lương Trung Sơn xen vào :
- Lão nô đang lo về việc dó. Bùi phu nhân nói : - Không cần đâu ! Ta đã có cách. Các người nên biết bước đầu là phải lấy cuốn bí lục về chuyên tâm học tập. A Liệt có đủ tư chất để thành tựu một cách rực rỡ. Lương Trung Sơn nói :
- Nhưng thiếu gia đã uống linh dược lại luyện một thứ nội công thượng thặng khác rồi. Bùi phu nhân cười nói :
- Sau khi điều tra, ta đã biết những kỳ tích mà gã được gặp và hiểu rằng nhờ đó gã mới có bản lĩnh kinh người. Hiện giờ chẳng những ta, mà những tay cao thủ các phái cũng thông hiểu điều đó, nên A Liệt ở vào tình trạng rất nguy hiểm. Mụ dừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Mọi người đều biết A Liệt đã gặp được kỳ ngộ rồi thoát thai hoán cốt mà không thuộc về võ công của Hóa Huyết Môn nên người gã đao thương chém không vào. Bọn họ còn điều tra ra được A Liệt không hiểu chiêu thức võ công, chỉ giỏi chịu đựng và liều mạng. Họ cho rằng gã không thi triển lộ Hóa Huyết thần công hoặc vì luyện chưa thành hoặc vì lộ số bất đồng không thể luyện được. Lương Trung Sơn nói :
- Những lời phân tích như vậy thật đã rõ ràng! Bùi phu nhân nói :
- Còn nữa. Những người đã luyện võ công đến trình độ như chúng ta ai cũng tin rằng võ công của các gia phái đều có mạch lạc riêng biệt trước sau phải ăn khớp. Tỷ như môn võ công này phải chiêu thức đó mới phối hợp được và phát huy lực lượng đến tột độ. Vì thế mà A Liệt đã luyện một môn nội công khác không thể luyện kỳ công của Hóa Huyết Môn đến chỗ thành tựu tối cao. A Liệt chăm chú nghe lời mụ lẩm nhẩm gật đầu. Mụ lại nói:
- Công phu của Hóa Huyết Môn chẳng có chỗ nào luyện được toàn thân đao thương chém không vào, nên mọi người đều đoán đây là một loại khí công khác. Nếu quả đó là khí công thì người ta sẽ có cách đối phó. Vì trước kia họ chưa hay nên không kịp trở tay. A Liệt nói :
- Hiện giờ bọn họ hiểu rồi là có cách đối phó được phải không? Phu nhân đáp :
- Đúng thế. Vì vậy mà ngươi lâm vào tình trạng rất nguy hiểm, không thể đụng đầu với họ được, trừ phi ngươi đã luyện được kỳ công của Hóa Huyết Môn. A Liệt nghe mụ nói có chỗ mâu thuẫn liền hỏi :
- Võ công tâm pháp của các nhà các phái đã có chỗ quan hệ không tách rời thì tại hạ còn luyện Hóa Huyết thần công thế nào được? Lương Trung Sơn buồn rầu nói :
- Đúng thế! Lão nô đang lo về vụ này. Bùi phu nhân nói:
- Đó chẳng qua là các ngươi biết một lại chưa biết hai. Sự thực trong vũ trụ không việc gì có tuyệt đối tính. Nói một cách khác tức là chẳng có việc gì không làm được mà chỉ có người làm được hay không mà thôi. Lương Trung Sơn nói :
- Đây là vấn đề rất hoang mang. Lão nô muốn biết thiếu gia có làm được hay không. Bùi phu nhân đáp :
- Dĩ nhiên có thể làm được. A Liệt hỏi :
- Phu nhân để tại hạ tự nghĩ lấy nên chăng? Bùi phu nhân đáp :
- Được lắm! Nhưng nhất định ngươi sẽ uổng một phen tâm lực. A Liệt nghĩ bụng :
- Bây giờ ta đã có cảm giác không nỡ hạ thủ giết mụ, nếu được mụ chỉ điểm giúp cho luyện thành võ công là lại chịu thêm một công ơn nữa. Chi bằng không nghe thủ pháp của mụ hay hơn. Đối với sự kiện này, A Liệt cần hỏi cho biết rõ ngay để kết thúc. Bất luận kết quả hay hay dở. Trong lòng nghĩ vậy, mắt chàng chiếu ra những tia sáng kiên quyết. Lương Trung Sơn vừa trông đã biết ngay, lão hít mạnh một hơi chân khí. Bùi phu nhân kinh ngạc nói :
- Sao ngươi lại thở dài? Lương Trung Sơn đáp bằng một giọng trầm trọng :
- Lão nô bấy nhiêu tuổi đầu đã được coi việc đời quả nhiên rồi thỉnh thoảng bất giác lại thở dài thành thói quen. Bùi phu nhân cười nói :
- Té ra là thế ! A Liệt bỗng la lên một tiếng :
- Bùi phu nhân! Thanh âm cực kỳ lạnh lẽo chói tai. Bùi phu nhân chau mày hỏi :
- Chuyện gì vậy? A Liệt hỏi :
- Mấy bữa trước ở Chu Tiên Trấn, phu nhân đã làm một việc không giữ phụ đạo. Bùi phu nhân ngạc nhiên. Cả Lương Trung Sơn cũng thần người ra. A Liệt mặt lạnh như băng, mục quang sắc bén nhìn đối phương chằm chặp hỏi :
- Phu nhân không dám trả lời ư ? Người đàn ông kia là ai ? Bùi phu nhân bình tĩnh lại đáp :
- Nếu ngươi đã biết việc này tất hiểu người đó là ai? Câu nói của mụ ám thị phủ nhận việc mụ không giữ phụ đạo.
Lương Trung Sơn vội nói:
- Phải rồi! Thiếu gia có biết thật không? A Liệt lạnh lùng đáp:
- Dĩ nhiên tại hạ biết rõ, chẳng những biết người, mà còn biết rõ thời gian cùng địa điểm. Bùi phu nhân mạnh dạn giục:
- Vậy ngươi thử nói ta nghe. Mụ còn hy vọng là A Liệt chỉ hăm dọa để mụ thú thực ra. A Liệt cất giọng lạnh như băng nói:
- Người đó là Lục nhất Biều. Tại hạ nói có đúng không? Lương Trung Sơn kinh ngạc la lên:
- Lục nhất Biều ư? Lão ta là người có thanh danh tốt đẹp kia mà? Bùi phu nhân trợn mắt lên hỏi:
- Chẳng lẽ thanh danh ta không tốt đẹp chăng? Lương Trung Sơn thở dài đáp:
- Lão nô tuyệt không có ý nghĩ như vậy. A Liệt nói:
- Ở đời chẳng thiếu gì kẻ lừa bịp. Lục phu nhân! Không chừng tại hạ phải giết phu nhân. Bùi phu nhân nhận thấy hành động bất chính đã bại lộ, không muốn phủ nhận nữa, chỉ hỏi:
- Liệu ngươi có làm được không? A Liệt đáp: - Tại hạ đã nói trên đời này chẳng có việc gì tuyệt đối không làm được. Bùi phu nhân lộ vẻ cảnh giác nói:
- Ta khuyên ngươi nên nghĩ kỹ một chút. Nếu để xảy ra cuộc tỷ đấu, e rằng ta không nương tay được. Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Huống chi ngươi còn cần đến ta chỉ điểm thì mới có thể luyện võ công của Hóa huyết môn cho đến chỗ thành tựu được. Chẳng lẽ ngươi không muốn học ư? A Liệt gật đầu đáp:
- Tại hạ không học đâu. Nếu tại hạ yêu cầu phu nhân giúp đỡ thì bậc đại trượng phu phải nghĩ đến điều ân oán phân minh. Tại hạ cầu phu nhân giúp đỡ thì còn nghĩ đến việc giết phu nhân thế nào được? Bùi phu nhân nói: - Câu nói của ngươi thật là đáng kính. Đáng tiếc ngươi chẳng biết trọng khinh, không phân lợi hại. A Liệt lạnh lùng nói:
- Trước khi chúng ta động thủ thì còn đất nói chuyện với nhau. Tại hạ muốn hỏi phu nhân một câu, chẳng hiểu phu nhân có chịu trả lời không? Bùi phu nhân hỏi lại:
- Điều gì? A Liệt nói:
- Điều này e rằng phu nhân không chịu nói thật. Bùi phu nhân hỏi:
- Vậy ngươi có cần biết không? A Liệt đáp:
- Dĩ nhiên tại hạ muốn biết lắm. Chàng đứng lên vói lấy ngọn đèn dầu xuống nói tiếp:
- Đèn tối quá tại hạ không nhìn rõ diện mạo phu nhân. Lúc A Liệt nói câu này đã khêu đèn cho sáng tỏ. Chàng đặt lại cái đèn như cũ, quay sang nhìn phu nhân hỏi:
- Bùi phu nhân! Xin hỏi phu nhân: Từ ngày phu nhân thi triển Huyết vũ thần công đến nay đã giết chết bao nhiêu người?
Bùi phu nhân ngấm ngầm xem xét mau lẹ ý tứ của câu hỏi này rồi đáp:
- Giả tỷ ngươi là con trai Tra Nhược Vân thì ta có giết đến ngàn người cũng chẳng can chi. Bằng không phải là người nhà họ Tra thì mới thắc mắc về vụ này.. Mụ cười lạt nói tiếp:
- Nhất là nếu ngươi có liên can đến những kẻ bị giết lại càng để tâm. Ta nói có đúng không? Lương Trung Sơn đáp:
- Phu nhân nói vậy là phải, nhưng thiếu gia đúng là huyết nhục của Tra đại gia, tuyệt không có điều gì giả trá. A Liệt hỏi:
- Bùi phu nhân! Nếu chúng ta không tránh được cuộc quyết đấu sinh tử thì tại hạ có phải là người nhà họ Tra hay không cũng chẳng quan hệ gì. Vậy mà phu nhân không chịu trả lời tại hạ câu trả lời đó ư? Bùi phu nhân nghe chàng nói có lý liền đáp:
- Ta đã giết hơn hai chục người. A Liệt hỏi:
- Phu nhân cho số mục đích xác được không? Bùi phu nhân đáp:
- Cả thảy người. A Liệt cười liền bám chặt lấy hỏi vặn thêm. Chàng dùng phương pháp quanh co, dương đông kích tây để điều tra cho biết rõ có phải chính mụ đã hạ sát mẫu thân chàng. Nếu chàng hỏi ngay mụ có hạ sát một người đàn bà mắc bệnh ở phủ Khai phong, chắc mụ phát giác ra điều khác lạ và chưa chắc mụ đã chịu nói thật. Chàng liền hỏi trước số người bị giết ở núi Nga Mi rồi mới chuyển tới phủ Khai phong. Chàng được Bùi phu nhân cho hay ở nơi đây mụ có giết một người. A Liệt tưởng trái tim chìm xuống, vì chàng biết mụ đúng là hung thủ rồi. Chàng muốn tìm ra sự thực bằng cách điều tra số người bị hại. Chàng tổng cộng nhân số các nơi quả đúng người. Dĩ nhiên Lương Trung Sơn đã hiểu ý chàng. Nhưng lão vẫn lo âu chưa chắc chàng có thể nắm vững giết được Bùi phu nhân là tay cao thủ hạng nhất hay không. Tuy lão không muốn xảy chuyện trong một phe tàn sát lẫn nhau, nhưng cũng không thể trách A Liệt vì chàng ở vào tình trạng phải báo thù. Mặt khác lão lại biết Bùi phu nhân đã đi tư thông với kẻ khác khiến lão không khỏi bất bình thay cho chủ nhân. Vì thế mà lão nảy lòng thù nghịch với mụ. Có điều Lương Trung Sơn vẫn chưa hiểu A Liệt muốn lợi dụng vụ này để nổi lòng phẫn nộ, không thì chàng chẳng thể hạ độc thủ được. Bùi phu nhân hỏi một câu tối hậu:
- Ngươi đã thỏa mãn về những lời phúc đáp của ta chưa? A Liệt đáp:
- Tại hạ thỏa mãn rồi. Đoạn chàng buông tiếng thở dài, cất tiếng trầm trọng ra chiều băn khoăn nói:
- Tại hạ phải giết phu nhân mất rồi. Xin phu nhân lượng thứ cho. Bùi phu nhân ngạc nhiên chăm chú nhìn chàng. Đột nhiên mụ nhớ lại thanh âm của A Liệt, bất giác mụ chau mày, vì mụ liên tưởng đến tình trạng lúc chia tay cùng Tra Nhược Vân. Sau mụ lắc đầu nói:
- Con người thật lắm chuyện kỳ! Muốn nói rõ mà không nói ra được. Ngươi cứ động thủ đi, nhưng ta chẳng thể không kháng cự. A Liệt nói:
- Dĩ nhiên là thế. Có ai lại bó tay đợi chết bao giờ. Chàng tiến thêm một bước về phía Bùi phu nhân, thủ thế chuẩn bị tấn công. Bùi phu nhân cũng đứng phắt dậy, tay nắm cây ngân câu. Nhưng đột nhiên mụ mặt mày thất sắc, lùi lại một bước. A Liệt trầm giọng nói:
- Phu nhân bất tất phải lấy làm lạ. Tại hạ thông hiểu tính chất hoa cỏ trong thiên hạ. Vừa rồi tại hạ khêu bấc đèn đã ngấm ngầm bỏ một chút thuốc bột vào. Phu nhân ngửi phải thành ra khí lực giảm đi rất nhiều. Bùi phu nhân vận công đề khí lộ ra ngoài mặt. Lương Trung Sơn đứng bên bây giờ mới tỉnh ngộ. Lão ngấm ngầm đề tụ nội lực liền phát giác chân khí bế tắc. A Liệt nhảy xổ lại vung chưởng đánh tới làm rớt cây ngân câu trong tay Bùi phu nhân xuống đất. Chàng đưa tay kia ra chụp cổ tay mụ khẽ vặn một cái xoay ra sau lưng rồi mụ không nhúc nhích được nữa. Bùi phu nhân rên lên một tiếng, để mặc cho A Liệt muốn làm gì thì làm. A Liệt kiếm một sợi dây vừa bền vừa dai cột hai tay mụ ra sau lưng rồi cột cả hai chân mụ nữa. Chàng quay lại ngó thấy Lương Trung Sơn đang nhắm mắt điều dưỡng liền nói:
- Lương đại thúc! Đại thúc chờ một lúc là sức lực sẽ khôi phục lại như thường. Lương Trung Sơn mở bừng mắt ra thấy A Liệt đã đặt Bùi phu nhân lên giường. Mụ không dẫy dụa mà cũng không nói năng gì. Lương Trung Sơn hỏi:
- Thiếu gia! Thiếu gia định giết phu nhân bằng cách nào? A Liệt đáp:
- Tại hạ dùng quyền cũng được mà bóp chết cũng được, nhưng những cái đó đều quá tàn nhẫn. Hỡi ơi! Tại hạ không đủ tàn ác để hạ thủ. Lương Trung Sơn hỏi:
- Vậy thiếu gia định tha cho phu nhân chăng? A Liệt lắc đầu đáp:
- Không phải đâu. Tại hạ muốn để phu nhân được toàn thây. Chúng ta cứ bỏ đi, chẳng bao lâu phu nhân sẽ chết đói. Đoạn chàng cất bước đi trước. Lương Trung Sơn lúc ra cửa còn ngoái lại ngó người đàn bà nằm trên giường một lần nữa thì thấy mụ trợn hai mắt lên nhìn lão. Lương Trung Sơn nói:
- Vân cô nương! Giả tỷ cô nương ẩn tích sớm đi đừng tham luyến cõi giang hồ, thì tránh được màn thảm kịch bữa nay. Bùi phu nhân chuyển động mục quang dường như để ngẫm nghĩ câu nói của lão có ngụ ý gì. Đến lúc Lương Trung Sơn trở gót khoa chân bước ra ngoài mụ mới lên tiếng:
- Cục diện bữa nay chẳng có gì đáng sợ. Ta có thể lìa khỏi cõi đời không kèn không trống, trong lòng cũng chẳng đau khổ chút nào. A Liệt và Lương Trung Sơn đi một quãng xa rồi mới dừng bước lại. A Liệt ngửa mặt lên trông mấy chòm sao trên trời, ngơ ngẩn xuất thần. Lương Trung Sơn an ủi chàng:
- Thiếu gia ơi! Chúng ta cứ đến chỗ bảo khố thôi, bất tất phải nghĩ tới Bùi phu nhân làm gì nữa, vì tội của bà đáng thế. A Liệt hỏi:
- Lương đại thúc! Chắc đại thúc không nỡ giết Bùi phu nhân? Lương Trung Sơn hỏi lại:
- Chúng ta đã để phu nhân chết đói rồi còn gì nữa? A Liệt đáp:
- Đừng nói giỡn! Bản lĩnh Bùi phu nhân như vậy mà sợi dây gai kia cột được bà chăng? Huống chi phu nhân còn có miệng, chẳng lẽ bà không biết kêu người đến cứu? Trừ phi bà ta tự sát thì không kể. Lương Trung Sơn nói:
- Thế ra thiếu gia đã biết là phu nhân không chết hay sao? A Liệt đáp:
- Cái đó đã hẳn. Vả lại nghe câu bà đối đáp với đại thúc thì bà ưng chịu từ đây vĩnh viễn không ló mặt ra ngoài giang hồ nữa. Phải vậy không? Lương Trung Sơn đáp:
- Chính là thế đó. Nhưng lão nô có thể giải thích.. A Liệt gạt đi: Bất tất phải giải thích nữa. Chúng ta đến bảo khố để tìm Phân quang kiếm thôi. Hai người đi trong bóng tối, xuyên qua nhiều đường phố đến một nơi, chung quanh toàn là ngõ hẻm, nhà cửa tồi tàn. Hiển nhiên là một khu quần tụ những dân nghèo. Đột nhiên A Liệt trầm giọng hỏi:
- Lương đại thúc! Đại thúc dẫn tại hạ đi đâu vậy? Lương Trung Sơn đáp:
- Đến bảo khố. A Liệt hỏi:
- Phía trước phải chăng là nhà ta? Lương Trung Sơn đáp:
- Đúng rồi! Nhưng chúng ta chỉ đi qua mà thôi. Khi hai người đi qua căn nhà, A Liệt không nhịn được dừng bước lại, giương to cặp mắt nhìn nhà cửa đầy bụi bặm cùng mạng nhện. Bao nhiêu ký ức nổi lên trong đầu óc chàng. Mấy tháng nay chàng đã gặp bao nhiêu chuyện, người chàng cũng biến đổi rất nhiều. Dĩ nhiên điều đáng bi thảm nhất là chuyến này chàng trở về chốn cũ từ mẫu đã khuất bóng, vĩnh viễn không được thấy âm dung. Hai hàng châu lệ chàng tuôn ra xối xả. Trong gian phòng này chàng đã được hưởng bao nhiêu lòng từ bi, được nghe bao nhiêu lời dạy dỗ của người mẹ hiền mà nay đều biến thành mây khói, chỉ còn lại căn phòng tịch mịch. Lương Trung Sơn dịu dàng thúc giục:
- Thiếu gia ơi! Chúng ta đi thôi. A Liệt ậm ừ nhưng không cất bước. Lương Trung Sơn lại nói:
- Chờ lát nữa mọi việc đều ổn thỏa, chúng ta sẽ lại đây đàng hoàng để chỉnh lý những di vật của chủ mẫu. Thế mới là biện pháp kỷ niệm bà. A Liệt cũng biết hiện giờ không nên trùng trình. Chàng đành thu mối bi ai, giơ tay lên gạt lệ rồi trở gót bước đi. Lương Trung Sơn đi trước dẫn đường, lão chạy càng nhanh hơn. Chớp mắt đã đến phía trước một tòa nhà cao lớn ở phía bắc thành. Hai người quanh ra đằng sau đảo mắt nhìn vào phía trong tường thấy tòa lầu hai tầng bằng đá xếp lên. Lương Trung Sơn nói:
- Thiếu gia! Đây là nhà của ngoại tổ thiếu gia. A Liệt ngạc nhiên hỏi:
- Gia mẫu không phải xuất thân từ một nhà nghèo hèn ư? Lương Trung Sơn đáp:
- Không phải. Sau khi bà mang thai mới bị đuổi đi. Lão nô vâng lệnh giả làm trượng phu của chủ mẫu để dễ bề che tai mắt hàng xóm. A Liệt hỏi:
- Tại sao lại không tìm một căn nhà tốt hơn? Lương Trung Sơn đáp:
- Chủ mẫu không muốn rời xa nhà quá.. Lão ngừng một chút rồi tiếp:
- Khi ấy chưa kịp bàn định ổn thỏa thì trong nhà đã phát sinh đại họa, nên lão nô giả trang làm nhà bần hộ để địch nhân không nghĩ là người của Tra gia. Do đó mà chìm đắm vào cảnh nghèo túng. A Liệt không nói gì. Lương Trung Sơn lại tiếp:
- Thực ra lão nô đã lầm to. Giả tỷ khi ấy mà không sợ chết thì đã truyền Hóa huyết thần công cho thiếu gia rồi. Hỡi ơi.. A Liệt gạt đi:
- Chuyện đã qua còn nhắc tới làm chi? Chúng ta vào đi thôi. Lương Trung Sơn nói:
- Tòa thạch lâu này nguyên là khuê phòng của chủ mẫu, nên chủ nhân ngày trước lập ra một cái kho nho nhỏ. Ban đầu tưởng để làm chỗ chơi đùa nhưng sau lại dùng làm nơi cất bảo vật. A Liệt hỏi:
- Chúng ta tiến vào liệu có người phát giác không? Đây đã là nhà của ngoại tổ, dĩ nhiên ta chẳng thể sát hại người trong nhà được. Có đúng thế không? Lương Trung Sơn đáp:
- Thiếu gia cứ yên tâm. Lão nô đã nghĩ cách rồi. Những năm trước cứ cách mấy ngày lão nô lại nhân đêm tối lẻn vào đây hí lộng quỷ thần khiến cho không ai dám ở trong phòng này. Hai người vượt tường nhảy vào, chạy đến bên thạch lâu, ngửng đầu lên nhìn thì thấy vẫn tồi tàn như cũ, đủ biết nhà bỏ lâu ngày không ai sửa sang quét tước và dĩ nhiên không có người ở. Lương Trung Sơn nói:
- Hay lắm! Đến nay vẫn chưa có người dám trú ngụ. Cửa dưới lầu đóng kín, nhưng cửa sổ mé hữu có lỗ hổng thò tay vào mở được. Trong cửa sổ một màu tối đen, nhìn chẳng thấy vật gì cả. A Liệt từ ngày hãm thân vào chốn võ lâm đầy cừu hận, đã từng xuất sinh nhập tử không biết sợ hãi là gì mà lúc này đột nhiên chàng cảm thấy ớn da gà. Phía trong cửa sổ tối đen dường như có giấu điều gì thần bí vô hạn, tưởng chừng có nhiều lực lượng đề kháng, khiến chàng cảm thấy mình bất lực. Lương Trung Sơn đã nhảy lên thềm. A Liệt hít mạnh một hơi chân khí nhất định không để nỗi khủng khiếp lộ ra ngoài mặt, khiến Lương Trung Sơn khỏi cho mình là hạng trẻ nít. Chàng cũng nhảy lên theo. Lương Trung Sơn dẫn A Liệt quanh ra một bên. Bên này cũng có cửa sổ. Lão mở ra nhảy vào. A Liệt đứng ngoài ngó tình trạng bên trong. Mục lực của chàng rất tinh nhuệ. Chàng lờ mờ ngó thấy phía trong là một thư phòng. Trong phòng chỗ nào cũng đầy cát bụi và màng nhện, nhưng đồ vật còn đủ cả. Một cái tủ sách lớn, một cái bàn bằng gỗ tử đàn hiện ra trước mắt. Trên tường còn hai bức thư họa đã rách nát. Ngoài ra những đòn, những ghế vẫn y nguyên. Lương Trung Sơn ở trong phòng quay ra chờ chàng tiến vào. Đồng thời lão móc túi lấy một thứ mồi lửa đặc biệt để soi đêm tối. Mục lực của lão không bằng A Liệt, nên ở trong phòng tối tăm cần nhờ ánh lửa soi sáng. A Liệt ôm bầu tâm sự trầm trọng nhảy vào. Lương Trung Sơn khẽ nói:
- Phía sau thư phòng là gian nhà chứa đồ vật. Lão vừa nói vừa chuẩn bị bật lửa lên. A Liệt ngăn lại, khẽ nói:
- Tại hạ nhìn rõ rồi. Đại thúc cứ đi theo là được. Chàng tiến đến bên cửa, rút then ra, đột nhiên phía ngoài cửa phát ra một tiếng lách cách. A Liệt sợ quá tưởng chừng huyết dịch trong người ngưng cả lại. Đầu óc chàng không khỏi nghĩ tới ngoài cửa trong bóng tối có nhiều cảnh tượng đáng sợ. Lương Trung Sơn khẽ nói:
- Sao? Then cửa không kéo ra được ư? A Liệt nghe thanh âm của lão liền đáp:
- Bên ngoài dường như có tiếng động. Lương Trung Sơn hỏi:
- Thật thế ư? Chúng ta thử điều tra xem. A Liệt muốn nói có lẽ là ma quỷ, nhưng chàng không thốt lên lời. Chàng mở cửa ra thấy bên trong có lối đi đầy cát bụi. Bỗng chàng ngửi thấy mùi khê nồng nặc. Đây là mùi hôi hám của căn nhà bỏ không lâu ngày bốc lên. Nó cũng đủ khiến cho người ta thêm sợ hãi. Ngoài cửa càng tối mù tối mịt, nhưng A Liệt vẫn ngó thấy một dãy hành lang trống rỗng chẳng có vật gì. Chàng không thấy bóng ma quỷ gì hết, nên yên lòng lại rất nhiều. Chàng nghiêng mình sang một bên nói:
- Đại thúc đi trước đi. Lương Trung Sơn nói:
- Tối quá! Lão nô nhìn không rõ cả thiếu gia. Lão khoa chân bước qua ngưỡng cửa, đồng thời bật lửa lên. A Liệt dường như cũng bớt sợ, chàng xoay tay đóng cửa lại vì e có người nhòm qua cửa sổ để thấy ánh đèn lửa. Bây giờ chàng mới phát giác ra trên khung cửa có một trái cầu tròn bằng gỗ. Bên trái cầu là một lỗ trống đủ cho trái cầu xoay chuyển. Chàng mới tỉnh ngộ tiếng động phát ra là do trái cầu chuyển động. Chàng hiểu then cài cửa trong thư phòng có liên quan đến trái cầu đó. Lúc trái cầu chuyển động cũng làm cho trái cầu xê xích phát ra tiếng động. Lương Trung Sơn đi theo hành lang được mấy bước liền rẽ vào lối khác. Lão dừng lại trước một khuôn cửa gỗ. Lão giơ đuốc lên soi cũng thấy đầy bụi bặm và có khóa ngoài. Cái khóa đã biến thành sắc đen. Vừa trông thấy cũng biết ngay là khóa han rỉ rồi, có tra chìa khóa vào cũng không mở được. A Liệt phát giác ra Lương Trung Sơn đang cẩn thận điều tra khe cửa từ trên xuống dưới. Trong lòng rất đỗi ngạc nhiên, chàng hỏi:
- Lương đại thúc! Đại thúc làm gì vậy? Lương Trung Sơn vừa nắn cái khóa vừa đáp:
- Ngày trước lão nô đã để lại ký hiệu. Bây giờ vẫn còn nguyên, tức là không ai mở khuôn cửa này. “Rắc” một tiếng vang lên! Lão đã bẻ gãy khóa. Tiếp theo cánh cửa mở ra. Mùi hôi hám lại xông vào mũi. Lương Trung Sơn và A Liệt phải né tránh sang một bên. Sau một lúc, Lương Trung Sơn nói:
- Lão nô vào trước mở cửa sổ cho hả hơi. Lão tiến vào rất lẹ, tay cầm mồi lửa soi cả gian nhà. Đây là một gian phòng nhỏ vuông vắn. Góc trên bức tường bên phải có một cửa sổ vuông chừng hai thước. Lương Trung Sơn mở lẹ ra rồi lùi lại. Trong phòng toàn gác ván cây làm kệ. Trên kệ để đủ thứ: nào chăn đệm, nào giầy dép, nón áo. Lại còn một ít giỏ tre. A Liệt hỏi:
- Lương đại thúc! Phải chăng đây là nơi cất giấu bảo vật? Lương Trung Sơn đáp:
- Dĩ nhiên không phải. Đây mới là cửa vào. Dưới chân tủ áp tường có một huyệt động nhỏ bé. Chỗ đó cả chủ mẫu cũng không biết. A Liệt hỏi:
- Nếu vậy.. chỉ có một mình tiên phụ là biết thôi ư? Lương Trung Sơn nói:
- Đã có một hồi lão nhân gia tạm thời vào ẩn trong nhà này, đại khái không có chuyện gì. Lão nhân gia tra xét thấy không ai di chuyển cái tủ để mở đường hầm, rồi quyết định lợi dụng nơi đây làm chỗ để cất báu vật. Không ngờ ngày nay lại giúp cho thiếu gia được nhiều việc. Lúc này lão đã thấy mùi hôi hám trong phòng tiêu tan đi nhiều rồi. Lão vừa cất bước thì đột nhiên A Liệt ngăn lại. Lương Trung Sơn cũng là người cơ cảnh dị thường, lập tức lão thổi tắt mồi lửa, đứng dán người vào tường. Lão biết rõ tai mắt của tiểu chủ nhân rất minh mẫn, đã đến bậc siêu phàm nhập thánh. Lại nghe A Liệt khẽ hắng dặng một tiếng, khẽ nói:
- Không có chuyện gì cả. Lương Trung Sơn nói:
- Trời ơi! Lão nô lại tưởng có động, cần phải cảnh giác. A Liệt hỏi:
- Tại hạ muốn hỏi đại thúc trên đời có ma quỷ không? Lương Trung Sơn lẳng lặng hồi lâu, cười hỏi lại:
- Lão nô không hiểu thiếu gia hỏi câu này làm chi? Theo nhận xét của lão nô thì trên đời không có ma quỷ, hay ít ra là lão nô chưa từng được gặp quỷ bao giờ. A Liệt nói:
- Dường như đại thúc có ý tiếc rằng không được nhìn thấy ma quỷ, nhưng tại hạ lại cảm thấy yên tâm. Lương Trung Sơn nói:
- Cái chết, sống của con người là chuyện rất tầm thường. Điều đáng thương là con người sau khi chết rồi như khói tỏa mây bay, vĩnh viễn không còn vết tích gì. Cả những nhân vật hồi sinh tiền gầm mây thét gió, hổ đấu rồng tranh, mà chết rồi không biết đi đâu. Nào cơ mưu, nào dũng cảm, nào hứng thú nào tài học đều mất tích chẳng còn gì. Thiếu gia thử nghĩ coi nếu chết rồi còn hóa ra quỷ tồn tại thì đã không phải là tiêu diệt. A Liệt ngẩn người ra đáp:
- Tại hạ chưa từng nghĩ tới điểm này. Lương Trung Sơn nói:
- Tuổi thiếu gia còn nhỏ, nên ít lưu tâm tới chuyện đó. Còn lão nô lại nghĩ rằng nếu con người chết đi còn hồn ma thì lại là một việc rất đáng an ủi, vì chúng ta chết rồi được biến thành quỷ thì chẳng có gì đáng tiếc nữa. A Liệt ngắt lời:
- Tại hạ hiểu rồi. Đại thúc nói thế là nếu chúng ta có gặp quỷ lại thành một điều rất đáng mừng. Hỡi ơi! Vừa rồi tại hạ thật đã sợ vỡ mật. Lương Trung Sơn lại thắp lửa lên chạy vào trong phòng. Lão di chuyển cái tủ lớn để hở ra tấm ván gỗ dài chừng sáu thước, rộng ba thước. A Liệt nắm lấy vòng sắt trên ván kéo mạnh lên thì thấy bên dưới có để sẵn một cái thang gỗ xem chừng đã hư nát. May ở chỗ chàng không tính lợi dụng cái thang này. Dưới hầm rộng chừng trượng vuông. A Liệt tung mình nhảy xuống.Chàng khẽ hít một hơi thì phát giác ra không khí dưới này còn trong lành hơn ở trên, đủ biết có chỗ thông gió.
Trong góc nhà đặt một cái ghế cao. Trên ghế đặt một cây đèn nến sáp. Lương Trung Sơn xuống hầm rồi quẹt lửa thắp đèn lên. Trong hầm sáng tỏ khiến cho vô số hào quang lấp lánh vì có rất nhiều đồ đạc trang sức nạm ngọc thạch treo trên tường. Ngoài ra còn mấy chiếc ghế dài, trên đặt rất nhiều đồ đạc. A Liệt bụng bảo dạ :
- Khi gia gia ta ẩn trong này chắc dùng những đồ nạm châu báu kia để làm trò tiêu khiển. Giả tỷ dưới hầm không đặt ống thông hơi thì nhất định lão gia không chịu nổi và dĩ nhiên không đem dấu bảo vật ở đây. Trên một chiếc ghế thấp áp tường phía tả cũng bày lắm đồ vật, nhưng đều bọc lại bằng bao vải và không có ánh hào quang. A Liệt chú ý tìm kiếm thanh Phân quang kiếm, nên chàng chẳng để ý gì đến những đồ trân bảo. Chàng nhìn khắp nơi mà chẳng thấy đao kiếm chi hết. Lương Trung Sơn nói :
- Thiếu gia ! Những vật trên ghế kia đều là của báu trấn sơn mà những môn phái lớn rất thèm khát. Bây giờ A Liệt mới đảo mắt nhìn lại thấy Lương Trung Sơn cúi lom khom trước ghế, cầm những vật bọc vải lên. Vẻ mặt nghiêm nghị lão tự nói một mình:
- Đây chắc là ấn Bắc đẩu ngọc tỷ. Lão vừa nói vừa mở bọc ra thì quả nhiên thấy chiếc ấn lớn bằng miệng bát, trắng tinh, nhẵn bóng, không một vết gợn: Quả là vật báu hiếm có trên đời. Lương Trung Sơn lại nói tiếp :
- Vật báu này của bang Thất Tinh. Nghe nói bang chúa lúc lập ra bang hội có khắc vào ấn “Bắc đẩu thất thức” là một môn tuyệt học võ lâm ảo diệu vô cùng. A Liệt liền bước lại coi thấy một mặt ấn có khắc tự tích và đồ hình. Lương Trung Sơn cũng nhìn thấy rồi. Lão ngắm nghía một lúc rồi nói :
- Nô tài đã được nghe lão gia nhắc tới vụ này mà bây giờ mới được trông thấy. A Liệt lại cầm một cái nghiên đá hình tròn giở lên hỏi :
- Cái này cũng là bảo bối ư? Lương Trung Sơn đáp :
- Đúng thế ! Đúng thế! Đó là vật báu trấn sơn của phái Nga Mi. Đáy nghiên có khắc Lưỡng nghi thập tam kiếm”. A Liệt chau mày đặt cái nghiên cổ xuống nói :
- Lương đại thúc ! Mục đích chúng ta về đây để tìm Phân quang kiếm. Lương Trung Sơn đáp :
- Lão nô biết rồi ! Lão nô biết rồi ! A Liệt cất giọng trầm trọng hỏi :
- Chẳng thấy kiếm đâu, có phải không ? Vì thế mà đại thúc chỉ nói chuyện bảo bối của các môn phái khác. Lương Trung Sơn buồn rầu thở dài đáp :
- Quả không thấy đâu. Lão nô cũng lấy làm kỳ lạ tại sao thanh kiếm kia lại không có ở đây. A Liệt nói :
- Hay là tiên phụ không để Phân quang kiếm trong này ? Lương Trung Sơn đáp :
- Lão nhân gia không để đây thì dấu ở đâu ? Khắp nơi trong nhà này bảy môn phái lớn đã xục tìm hết mọi chỗ cũng không thấy Phân quang kiếm. A Liệt hỏi : - Thanh kiếm đó cũng là một báu vật hay sao ? Lương Trung Sơn đáp :
- Dĩ nhiên là bảo vật truyền đời của nhà họ Tra. Nghe nói thanh kiếm này sắc bén phi thường, chặt sắt như cắt bùn! A Liệt nói :
- Chúng ta đi do thám các môn phái. May ở chỗ đại thúc còn nhận ra được nó. Lương Trung Sơn lắc đầu đáp :
- Nô tài cũng chưa từng thấy qua thì làm sao mà nhận được nó? A Liệt sửng sốt hỏi :
- Đại thúc cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ thì chúng ta làm cách gì để biết nó mà điều tra ? Hai sự việc này thật khiến cho chúng ta phải điên đầu! Bỗng chàng nhảy bổ lên nói :
- Có chỗ rồi ! Chúng ta đến hỏi Bùi phu nhân. Bà đã nhắc tới phân quang kiếm thì chắc bà biết nó lạc lõng nơi đâu. Không chừng bà đã ngó thấy rồi. Lương Trung Sơn cũng phấn khởi tinh thần. Hai người lập tức rời khỏi chỗ nhà hầm. Lúc ra đi, Lương Trung Sơn không quên xếp đặt lại tình hình mọi nơi như cũ để khỏi bị người ta phát giác ra điều khác lạ. Hai người cư trú ở Khai Phong đã lâu nên đường ngang ngô hẹp những khu phụ cận đều thuộc hết. Bây giờ chuyện tìm ngõ hẻm tối tăm mà đi. A Liệt tới cửa căn nhà trước khẽ cất tiếng gọi :
- Bùi phu nhân ! Rồi tiến vào phòng. Bùi phu nhân vẫn còn nằm ruỗi dài trên giường. Con người mập mạp rất quen mắt nhưng không khỏi khiến cho người ta rung động. Bùi phu nhân lẳng lặng ngó hai người tiến vào. A Liệt lên tiếng trước :
- Vừa rồi tại hạ quên hỏi phu nhân một điều. Bùi phu nhân đáp :
- Hai điều chứ không phải một. A Liệt ngạc nhiên hỏi :
- Sao lại hai điều? Bùi phu nhân đáp :
- Nếu ngươi bảo chỉ có một điều thì cũng chẳng sao. Hiện giờ ta chỉ bằng lòng cho ngươi hỏi một vấn đề. Nếu hỏi đến điều thứ hai ta không trả lời. A Liệt nhún vai nói ngay :
- Được rồi ! Tại hạ chỉ muốn biết chuyện Phân quang kiếm. Bùi phu nhân nói: - Phân quang kiếm ở trong bảo khố. Các ngươi không tìm được ở nơi đó hay sao ? A Liệt đáp :
- Đã đến bảo khố rồi.. Bùi phu nhân ngắt lời :
- Vậy mà không thấy kiếm ư ? Ta còn lấy làm kỳ là tại sao A Khôn không tìm được đến địa điểm. Tuy ta có tìm bản đồ, nhưng nét vẽ rối rít không tra ra. Cần phải có người ở đó nghiên cứu kỹ mới thấy. Nhưng Tra Nhược Vân bảo là A Khôn biết rồi. A Liệt hỏi :
- Phu nhân đã tới đó chưa ? Bùi phu nhân giương mắt lên, trong mắt lộ ra những tia sáng ôn hòa hỏi lại :
- Phải chăng ngươi ngờ ta đã đến trước một bước lấy mất rồi ? Tuy ta không lấy nhưng cũng chẳng trách ngươi. A Liệt hỏi :
- Sao trong bảo khố lại không có kiếm ? Bùi phu nhân đáp :
- Đây là một yếu điểm ta cần phải nói rõ cho ngươi hay. Mụ khẽ hắng dặng ra chiều trịnh trọng nói tiếp :
- Phân quang kiếm tuy gọi là thanh kiếm mà thực ra nó chỉ là một lưỡi đao trủy thủ, vừa nhỏ vừa ngắn hơn lưỡi trủy thủ thông thường thuộc loại khí giới “Ngư trường kiếm”. A Liệt hỏi :
- Ủa ! Nó chỉ nhỏ bé có vậy thôi ư ? Bùi phu nhân đáp :
- Đúng thế ! Vì nó nhỏ bé mà ít người chú ý tới. Bất cứ ai nghe tên cũng tưởng lẽ ra nó phải dài ba thước. Lương Trung Sơn nói :
- Té ra là thế ! Thiếu gia ! Chúng ta mau trở lại tìm. A Liệt toan cất bước, nhưng chàng trầm ngâm một chút rồi hỏi lại :
- Tiên phụ bảo thế phải không ? Bùi phu nhân đáp :
- Phải rồi. Hài tử ! Ngươi nên nhớ thà ta gạt ai còn có lý chứ quyết không gạt ngươi. Ngươi nên biết ta không có con nên bây giờ thấy ngươi, trong lòng nảy ra một thứ cảm giác kỳ dị. Thanh âm mụ Ôn nhu một cách lạ thường. khiến người nghe chẳng thể không tin được. A Liệt thở dài nói :
- Bùi phu nhân ! Phu nhân coi tại hạ bằng tấm lòng thân thiết, nhưng đáng tiếc là tại hạ quyết chẳng thể nào coi phu nhân như mẫu thân được. Mặt chàng co rúm lại tỏ ra trong lòng khích động vô cùng. Bùi phu nhân cho là A Liệt giận mình về tội vụng trộm với Lục Nhất Biều. Bất giác mụ đỏ mặt lên cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mặt chàng nữa. A Liệt nghĩ tới mẫu thân đã từ trần, lòng chàng đau khổ dị thường. Chàng xoay mình bước đến bên cửa. Lương Trung Sơn nói: -
Thiếu gia ! Khoan rồi hãy đi ! Bùi phu nhân lại nói:
- Phi Khanh ! Ta hỏi ngươi : Giả tỷ ngươi tìm thấy Phân quang kiếm và võ công bí lục truyền gia thì ngươi làm cách nào để rèn luyện? Lương Trung Sơn sửng sốt la lên :
- Ủa ! Vân cô nương nói phải lắm! A Liệt đáp :
- Câu trả lời của tại hạ cũng vậy mà thôi, nhưng không thỉnh giáo ở nơi bà nữa. Bùi phu nhân không hiểu hỏi lại:
- Sao đáp án của ngươi cũng giống ta? A Liệt gật đầu đáp :
- Phải rồi. Vì trên cõi đời này không còn biện pháp nào khác. Có đúng thế không? Bùi phu nhân nói :
- Ngươi nói đúng. Nhưng ta e rằng vì ngươi quá thông minh nên lại bị cái thông minh làm cho lầm lẫn. A Liệt nói
- Chính phu nhân đã tuyên bố quyết không trả lời tại hạ vấn đề thứ hai. Vậy có nói ra cũng bằng vô dụng, chỉ làm mất thì giờ mà thôi. Lương Trung Sơn không nhịn được xen vào :
- Thiếu gia! Thiếu gia nên lấy đại cuộc làm trọng, đừng bực dọc với Vân cô nương nữa. Thiếu gia thử nói ra nếu có lầm lẫn, phu nhân tất không làm thinh được. A Liệt lắc đầu. Bùi phu nhân cũng không phản đối. Thái độ của A Liệt khiến cho người ta rất lấy làm kỳ. Chẳng những Bùi phu nhân, mà Lương Trung Sơn cũng không hiểu. A Liệt cất bước ra ngoài phòng. Chàng thấy Lương Trung Sơn không theo ra thì hiểu lão ở lại làm gì rồi. Chàng rất lấy làm bất mãn liền nhún mình nhảy vọt lên không. Trong đêm tối trông chàng chẳng khác con chim khổng lồ bay vọt đi. Vù một cái chàng đã ra tới cổng ngoài trước đường hẻm. Chàng muốn đi cho xa để khỏi nghe thấy câu chuyện giữa hai người. A Liệt đang đi trong ngõ hẻm thì trên bờ tường trong ngõ ló ra nửa đầu người. Cặp mắt sắc bén nhìn thẳng A Liệt một cái rồi lại ẩn vào sau tường. Giả tỷ A Liệt không có tâm sự bối rối thì tai mắt chàng minh mẫn mà chỉ cách nhau rất gần như vậy, nhất định chàng phải phát giác ra điều khác lạ. Dĩ nhiên cử động của đối phương cực kỳ cao minh, nhưng nếu lòng chàng thoải mái cũng phát giác ra được. Chỉ trong nháy mắt, A Liệt cách đầu tường chừng mấy thước, đầu người lại ló ra. Cặp mắt ở trong bóng tối lấp loáng ánh hàn quang nhanh như điện chớp. A Liệt vẫn chưa biết chi hết. Đầu óc chàng bị những ký ức chua cay cùng mối tình tha thiết của mẫu thân ngày trước ngăn trở hết thính lực cùng thị lực của chàng, so với lúc bình thường thật khác nhau một trời một vực Mãi đến lúc người kia xuất hiện toàn thân trên đầu tường, A Liệt mới cảnh giác. Tuy nhiên lưng chàng vẫn xoay về phía bức tường có người đứng đó. Người kia thủ thế nhảy xuống nhưng đứng lại. Vậy mà luồng cường lực mãnh liệt vô cùng đã xô đến sau lưng A Liệt. A Liệt chấn động tâm thần vội đề tụ cương khí khắp toàn thân. Tuy mới trong một nháy mắt mà A Liệt tưởng chừng đã lâu lắm. Chàng không nhẫn nại được xoay mình lại. Chàng vừa nhìn rõ bỗng trong lòng khoan khoái vô cùng ! Người dạ hành thần bí này chính là Bạch nhật thích khách Cao Thanh Vân. Y không những là người bạn tốt của chàng mà chính chàng đang muốn kiếm y. Chàng vội nhảy lên đầu tường hỏi :
- Cao huynh ! Sao Cao huynh cũng đến đây? Cao Thanh Vân cười đáp :
- Mấy bữa nay ta vẫn ngấm ngầm theo dõi Bùi phu nhân và biết là mụ đã tìm được một nơi kín đáo. Ban đầu ta tưởng mụ dùng làm chỗ hội họp bí ẩn. A Liệt tưởng chừng như người bị đâm mấy nhát kiếm đau thấu tâm can. Chàng vội ngắt lời :
- Tiểu đệ đang muốn tìm Cao huynh. Cao Thanh Vân nói :
- Bạch huynh đệ ! Hãy khoan! Ta cảm thấy dường như không tiện quá thân cận với huynh đệ vì huynh đệ là cái đích mà bảy môn phái lớn đang hết sức truy tầm. A Liệt đáp:
- Phải rồi ! Tiểu đệ chính là người họ Tra. Cao Thanh Vân nói :
- Hay lắm ! Vậy ta kêu ngươi bằng Tra huynh đệ. Ngươi nên biết ta chẳng sợ dây vạ vào mình. Ngươi cưng chiều người đàn bà kia muốn hãm hại tạ. A Liệt cười hỏi :
- Chắc Cao huynh có biết giữa tiểu đệ cùng mụ dường như có mối liên hệ? Cao Thanh Vân đáp :
- Còn dường như gì nữa ! Đúng là mối liên quan rất mật thiết. A Liệt nói:
- Phải rồi! Mụ là một trong những người tình của tiên phụ. Cao Thanh Vân nói :
- Cái đó tiểu huynh cũng không lạ gì. A Liệt hỏi :
- Nhưng tiểu đệ vẫn muốn hạ sát mụ. Cao huynh! Cao huynh định giá tiền bao nhiêu? Cao thanh Vân là tay lão luyện cơ trí mà gặp câu hỏi này cũng không khỏi ngẩn ngơ. Y hỏi lại:
- Huynh đệ bảo sao ? A Liệt đáp :
- Tiểu đệ nghe nói Cao huynh làm thích khách, nên phải cùng Cao huynh thương lượng về giá tiền. Tiểu đệ muốn mua cái chết của mụ. Cao huynh đặt giá bao nhiêu xin cứ nói huỵch toẹt ra. Cao Thanh Vân nói :
- Huynh đệ đừng nói đùa. Giữa chúng ta không phải người ngoài. A Liệt nói :
- Buôn bán là buôn bán. Có điều tiểu đệ không hiểu liệu Cao huynh giết được mụ chăng? Cao Thanh Vân đáp :
- Dĩ nhiên là được. Nhưng.. A Liệt ngắt lời :
- Vì là người nhà tiểu đệ không thể hạ thủ được. Tuy nhiên tiểu đệ đã bắt mụ và trói lại rồi. Chỉ vì thái độ của mụ đối với tiểu đệ như bà mẹ đối với con. Hỡi ơi.. Cao Thanh Vân thở phào một cái hỏi :
- Nếu vậy thì tiểu huynh cũng chẳng nên hạ thủ. Phải vậy không ?
A Liệt lắc đầu đáp :
- Không phải ! Chính vì tiểu đệ không ra tay được mới phải cầu đến Cao huynh. Cao Thanh Vân hỏi : - Nhưng mụ cũng giống như mẫu thân của Tra đệ thì làm thế nào ? A Liệt nghiến răng đáp :
- Trước đây chưa lâu mụ đã hạ sát mẫu thân của tiểu đệ. Cao Thanh Vân sửng sốt hỏi :
- Nếu vậy thì đáng chết. Nhưng tại sao lại xảy ra vụ này ? A Liệt đáp :
- Tuy mụ không biết là mẫu thân của tiểu đệ, nhưng mu.... Cao Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi nói :
- Được rồi! Được rồi! Tiểu huynh chịu nhận món hàng này. A Liệt thấy Cao Thanh Vân nhận lời, chàng lại ngẩn người ra hỏi :
- Cao huynh định đặt giá thế nào ? Cao Thanh Vân đáp:
- Tiểu huynh chỉ cần Tra đệ ưng chịu hai điều kiện. A Liệt hỏi :
- Là những điều kiện gì ? Cao Thanh Vân đáp :
- Điều thứ nhất là Tra đệ phải giữ mình trong sạch đừng chung chạ bừa bãi với đàn bà con gái, trừ phi đối phương là người có chân tình với mình, dĩ nhiên cái đó ra ngoài thể lệ. A Liệt cười đáp :
- Điều kiện này thì tiểu đệ chịu rồi.. Chàng nghĩ bụng :
- Chắc y biết mình có nhiều bạn gái nên đưa lời cảnh cáo. Cái đó chẳng qua vì tiếng tăm của tiên phụ mà ra. Cao Thanh Vân lại nói:
- Còn điều kiện thứ hai là những bảo vật của các môn phái đánh mất, Tra đệ lấy hết giao cho tiểu huynh. A Liệt thủng thẳng hỏi :
- Mụ làm gì đáng giá nhiều như vậy ? Cao Thanh Vân đáp :
- Đây là tiểu huynh còn vì tình bằng hữu tính rẻ một phần. Thực ra bấy nhiêu chưa đủ đâ. Này nhé ! Tra đệ thử nghĩ coi : Dưới gầm trời, ai là người có thể giết chết được mụ ? A Liệt hỏi :
- Tiểu đệ không rõ những môn phái lớn mất bảo vật gì. Cao Thanh Vân liền kể ra trong đó có cả cái nghiên cổ cùng ấn bạch ngọc. A Liệt trầm ngâm một lúc chưa nói gì. Cao Thanh Vân bỗng nở một nụ cười thầm. Chính y cũng nhận thấy là mình đòi giá cao quá A Liệt chưa chắc đã ưng thuận. Cao Thanh Vân muốn mượn cớ đòi trả đắt để khước từ vụ buôn bán này. Tuy y không sợ giết người, nhưng đụng vào Bùi phu nhân là một mối họa tày đình. A Liệt đột nhiên lên tiếng :
- Được rồi ! Tiểu đệ ưng chịu hết, không thiếu thứ gì. Có điều tiểu đệ xin Cao huynh làm cho một việc nữa là tìm cách gì để tiểu đệ được yết kiến Tiêu Dao lão nhân. Cao Thanh Vân giật mình kinh hãi, nhưng những bảo vật của bảy môn phái làm cho y động tâm. Và Bùi Phu nhân đã vụng trộm với đàn ông lại giết chết mẫu thân A Liệt là tội đáng chết lắm. Y tự nhủ :
- Lần này ta vì báu vật mà tiếp nhận món hàng kia. Y hỏi lại A Liệt :
- Tra đệ muốn gặp mặt Tiêu Dao lão nhân làm chi ? Lão nhân gia không tiếp ai. A Liệt nói :
- Tiểu đệ chỉ cần tìm được đến chỗ lão. Còn lão có tiếp hay không cái đó là việc riêng của tiểu đệ. Cao Thanh Vân nói :
- Được rồi ! Lão nhân gia trước nay như hạc nội mây ngàn tiêu dao tự tại. Nhưng Tra đệ rất hên vận vì hai bữa nữa là đến kỳ xuất quan của lão nhân gia. A Liệt vội hỏi :
- Phép xuất quan thế nào ? Xuất quan ở đâu ? Cao Thanh Vân đáp :
- Hàng năm lão nhân gia về chùa Bạch Mã ở Lạc Dương một lần. Lão ở trong một gian tịnh xá đóng cửa nửa tháng. Ngày mốt là kỳ hạn xuất quan. Tiểu huynh cũng.. Đột nhiên y dừng lại không nói nữa, nhưng A Liệt đã hiểu ý. Nguyện Cao Thanh Vân là ký danh đệ tử của Tiêu Dao lão nhân, dĩ nhiên ngày lão xuất quan, y phải đến vấn an. A Liệt nghĩ thầm :
- Đã biết thời gian cùng địa điểm thì tự ta đi lấy, hà tất phải theo y. Chàng nhớ lại ngày trước đi coi những nơi thắng tích ở Lạc Dương cùng Kỳ Kinh, đã đến chùa Bạch Mã. Đó là một ngôi chùa tối cổ ở Trung Quốc, nhiều người đến chiêm ngưỡng. Cao Thanh Vân nói:
- Tiểu huynh muốn được một thời hạn là nửa tháng. Tra đệ nghĩ sao ? A Liệt đáp:
- Được lắm! Được lắm! Cao Thanh Vân nói:
- Bây giờ tiểu huynh đi đây, nhưng cần nhắc Tra đệ một câu là võ công của Tra đệ hiện giờ chưa đủ đâu. Vừa rồi ta coi thấy trận thế của bảy môn phái lớn thật là đáng sợ, có cả mấy vị cao niên đã qui ẩn cũng xuất hiện. Tuy nhiên không phải hoàn toàn đối phó với ngươi, mục tiêu của họ còn nhằm vào Cực Lạc giáo nữa. Nhưng nếu Tra đệ bị bọn họ truy tung thì ta dám nói chỉ trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm là Tra đệ biến thành xác chết. A Liệt đáp :
- Tiểu đệ tự biết coi chừng, Cao huynh bất tất phải quan tâm. Hễ Cao huynh làm xong nhiệm vụ là nhất định tiểu đệ y ước dâng đủ đồ vật. Cao Thanh Vân trợn mắt lên nhìn A Liệt một lần nữa rồi nhảy xuống không một tiếng động. A Liệt cũng nhảy xuồng trở về trong hẻm chờ Lương Trung Sơn. Chàng biết lão nhất định hỏi Bùi phu nhân về phương pháp luyện võ. Món nhân tình này không nên lãnh thụ, vì chàng đã có thành kiến. Chàng chờ một lúc thấy Lương Trung Sơn chạy ra, nét mặt hớn hở. Lão không nói gì, kéo A Liệt lật đật đi ngay. A Liệt biết lão muốn trở về quỉ ốc. Chàng động tâm nắm lão lại khẽ hỏi :
- Lương đại thúc ! Sao đại thúc không có chỗ nào khác? Lương Trung Sơn gật đầu hỏi lại :
- Có thì có đấy. Nhưng sao phải tìm chỗ khác ? A Liệt nghĩ đến Cao Thanh Vân tất ngấm ngầm theo dõi hành tung chàng nhưng không muốn nhắc tới. Chàng đáp :
- Phân quang kiếm ở trong mình tại hạ rồi, ngoài ra tại hạ còn có việc muốn nói với đại thúc. Lương Trung Sơn rất đỗi ngạc nhiên, nhưng vẫn tin lời chàng. Lão dẫn chàng đến một nơi khác trong một khu nhà hẻo lánh ở phía đông thành. Trong nhà hiển nhiên có người, mà chỉ có một viện bỏ không. A Liệt đảo mắt nhìn quanh bốn phía thấy nơi đây quét tước sạch sẽ. Chàng nghĩ thầm :
- Đây chắc là chỗ ẩn thân của Lương đại thúc, thật là nhiều như hang chuột. Lương Trung Sơn thắp đèn lên rồi nói :
- Thiếu gia! Thiếu gia lấy kiếm ra coi. Lão đối với vấn đề này rất khẩn trương. A Liệt cười hỏi :
- Dù tìm được Hóa huyết chân kinh mà không tìm được Tiêu Dao lão nhân phỏng có ích gì. Lương Trung Sơn giật mình kinh hãi nói :
- Thiếu gia nghe rõ cả rồi ư ? A Liệt đáp :
- Không phải đâu. Tại hạ chỉ biết là cần tìm được Tiêu Dao lão nhân. Lão đã nghiên cứu võ công khắp thiên hạ đến chỗ tinh vi mới làm được việc mà những tay cao thủ hạng nhất không làm nổi. Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Có điều tại hạ đã biết chỗ ở của Tiêu Dao lão nhân. Chàng vừa nói vừa móc ra một thanh kiếm nhỏ chỉ dài có mấy tấc. Lương Trung Sơn đón lấy, ngạc nhiên hỏi:
- Nó là thanh kiếm này ư? Lão gia ngày trước vẫn đem theo bên mình mà lão nô lại không biết đây là Phân quang kiếm lừng danh thiên hạ.
A Liệt hỏi :
- Đó là một cách để ngăn cho người ta khỏi ăn cắp. Dù ai trông thấy cũng không muốn lấy. Nhưng tại hạ không hiểu bí lục khắc ở chổ nào ? Lương Trung Sơn đáp :
- Không phải khắc vào kiếm mà là giấu ở trong chuôi. Lương Trung Sơn xoay chuôi kiếm lấy lần, tự nhiên chuôi kiếm rời ra. Trong chuôi kiếm giấu một cuộn giấy nhỏ. Dưới ánh đèn hai người phấn khích, cẩn thận lấy cuộn giấy ra. Lương Trung Sơn nói :
- Thiếu gia! Thiếu gia coi cẩn thận đi ! Lão nô ra ngoài canh chừng. Vụ này không phải tầm thường. Thiếu gia cần để ý lắm mới được. A Liệt gật đầu. Chàng thổi tắt đèn đi rồi mới mở cuộn giấy ra coi. Hay ở chỗ trong đêm tối chàng coi sự vật cũng rõ như ban ngày chẳng có chút chi bất tiện. Trường hợp này khiến cho dù có người ngoài dòm trộm cũng chẳng thể nào trông rõ cảnh vật trong phòng. Lương Trung Sơn đi tuần tra bốn mặt vô cùng cẩn thận. Hỏi lâu lão nghe A Liệt gọi mới trở về phòng thắp đèn sáng lên, A Liệt đã cất Hóa huyết chân kinh vào trong chuôi kiếm như cũ. Hai người ngồi bên bàn nói chuyện rất lâu. A Liệt nói :
- Trong sách gia gia đã nói rõ kinh này là chân bản truyền đời. Trong nhà còn có một bản nữa cũng là bản chính nhưng văn tự đảo lộn lại phương pháp cố ý làm cho thêm phần rắc rối. Vì thế mà người ngoài bản môn có coi đến cũng không hiểu được. Lương Trung Sơn hỏi :
- Thiếu gia coi kinh văn rồi thấy thế nào A Liệt đáp :
- Rõ ràng minh bạch lắm, nhưng lúc tu luyện nhất định là vấn đề khó khăn, vì pháp môn ở trong này có nhiều chỗ khác hẳn với Lăng gia bí lục của tại hạ. Lại có chỗ dường như đi ngược đường. Lương Trung Sơn hỏi :
- Vấn đề khó khăn này chỉ có thỉnh giáo Tiêu Dao lão nhân mới hiểu được hay sao ? A Liệt đáp :
- Đúng thế. Sáng mai tại hạ viết ra một bản lang nha bí lục cùng những chỗ sơ hở để đưa cho Tiêu Dao lão nhân duyệt lại để đối chiếu tham khảo.. Lương Trung Sơn hỏi :
- Sao không đi ngay đêm nay? A Liệt đáp :
- Không được! Kết quả của A Tinh thế nào? Chúng ta không thể bỏ nàng được. Lương Trung Sơn nói :
- Theo lời Vân cô nương thì mọi người lâu lắm mới tìm ra được bí đạo, nhưng không kiếm thấy tông tích ai cả. A Liệt nói :
- Thế thì hay lắm. Chiều tối mai chúng ta lên đường được rồi. Lương Trung Sơn không hiểu tại sao lại phải chờ đến tối mai mới lên đường mà cũng không biết Tiêu Dao lão nhân ở đâu. Lão lợi dụng tuổi già và tướng mạo bình trường cùng cải tháng một chút đi thám thính các nơi trong thành Khai Phong suốt ngày hôm sau để nghe động tĩnh của các môn phái. Kết quả cuộc điều tra tổng hợp thì dường như các phái lớn không hoạt động gì mà gặp rất ít người bọn họ, không hiểu vì lẽ gì họ im lặng. Đến chiều tối, A Liệt sao Lang nha bí lục xong, sắp sửa hành trang cùng Lương Trung Sơn đang chuẩn bị lên đường thì đột nhiên thanh âm A Liệt cất lên nghe rất kinh hãi. Chàng hô :
- Cao huynh! Mời Cao huynh vào đây ngồi chơi. Bên ngoài có tiếng người đáp lại :
- Lỗ tai Tra huynh đệ quả là minh mẫn. Tiếp theo cửa phòng kẹt mở. Một hán tử thân thể tráng kiện khí vũ hiên ngang thái độ kiêu hùng, đàng hoàng bước vào. Người này lưng cài bảo đao, giây thao rủ xuống phất phơ. Lương Trung Sơn tròn mắt hả miệng ra chiều kinh ngạc. A Liệt bảo lão :
- Lương đại thúc! Đại thúc bất tất phải hoang mang. Cao huynh là người giúp đỡ chúng ta. Đại danh y là Bạch Nhật Thích Khách Cao Thanh Vân, khét tiếng giag hồ. Cao Tranh Vân gật đầu thi lễ chào Lương Trung Sơn rồi quay lại bảo A Liệt :
- Thông minh tài trí của Tra huynh đệ cao xa hơn sự tiên liệu của tiểu huynh nhiều. Cái đó chứng mình bằng việc tạm trú của Tra đệ Ở nơi đây và đến tối nay mới động thân. Tiểu huynh tỉnh ngộ rồi. Y dừng lại một chút rồi tiếp :
- Sáng sớm hôm nay người các môn phái tới tấp ra ngoài thành điều tra đến xế chiều mới về. Họ kiếm trong vòng trăm dặm quanh đây mà không thấy tông tích hai vị đâu nên đoán chắc Tra đệ hãy còn ở trong thành. A Liệt hỏi :
- Nếu vậy thì đêm nay chắc họ mở cuộc điều tra ráo riết trong phủ Khai Phong phải không? Cao Thanh Vân đáp :
- Đúng thế ! Nhưng Tra đệ lại phải rời khỏi nơi đây vào lúc đó hay sao? A Liệt nghiêm nghị hỏi :
- Tin tức này của Cao huynh quan trọng phi thường cho tiểu đệ. Không hiểu bang chủ Cái Bang Lục Minh Vũ có tại phủ Khai Phong chăng ? Ngoài ra tiểu đệ còn muốn thỉnh giáo Cao huynh một việc. Cao Thanh Vân đáp :
- Chẳng những Lục Minh Vũ hiện ở phủ Khai Phong mà sau lúc mặt trời lặn số đông cao thủ Cái Bang cũng tới đây. Hiện giờ nói về thực lực thì các môn phái lớn chưa bằng hắn được. A Liệt gật đầu hỏi tiếp :
- Chắc Cao huynh đã điều tra được chỗ dụng tâm của Lục Minh Vũ ? Cao Thanh Vân đáp :
- Hắn biết sự việc xảy ra ở cửa sổ phía đông sớm muộn gì cũng có kẻ phản loạn chạy đi nên triệu hết những tay cao thủ đến đấy. Thanh thế hắn lớn như vậy thì còn ai dám dây vào ? A Liệt hỏi :
- Nhưng Cái Bang ở cả giải Giang Nam, sao hắn triệu tập được cao thủ đến mau thế ? Cao Thanh Vân đáp :
- Dĩ nhiên họ đã dự bị mệnh lệnh từ trước là sắp có lệnh triệu lên miền bắc. A Liệt xoay chuyển ý nghĩ rồi hỏi :
- Khi đó mọi việc của Cực Lạc giáo chưa bị vở lở. Nếu vì một mình Phùng Thúy Lam thì sao Cái Bang lại đem việc nhỏ làm cho to chuyện? Bởi thế.. tiểu đệ nghĩ rằng họ còn phe cường địch nào khác cần phải đối phó. Cao huynh có hiểu nội vụ không? Cao Thanh Vân giật mình kinh hãi giương mắt lên nhìnn A Liệt hỏi lại :
- Tra đệ quả nhiên không phải tầm thường. Vậy mà trước đây Tra đệ ra chiều ngớ ngẩn, phải chăng Tra đệ giả vờ ? A Liệt đáp :
- Tiểu đệ mới đoán có một câu như vậy đã khiến cho Cao huynh kinh ngạc đến thế ư ? Chàng mỉm cười nói tiếp :
- Vậy không cần hỏi cũng biết là Cao huynh có dính líu về vụ này! Cao Thanh Vân gật đầu đáp :
- Đúng thế ! Tiểu huynh cố ý tiết lộ ra một tin tức để thăm dò xem động tĩnh của họ đồng thời để chứng thực sự phỏng đoán của mình. Hiện giờ chẳng những đã chứng minh hắn có liên quan đến vụ đó đồng thời tiểu huynh còn biết được hắn là Cực Lạc giáo chủ. Nhân cách hắn như vậy chứng tỏ hắn có thể làm bất cứ một việc thương thiên bại lý nào. A Liệt trầm ngâm một lúc rồi nhất định không hỏi nữa vì việc Cao Thanh Vân đề cập đến không có liên quan gì tới chàng. Hơn nữa chàng cho là những mối xích mích của họ mình đừng biết là hơn. Lại nghe Cao Thanh Vân nói tiếp :
- Tra huynh đệ ! Huynh đệ đã nói còn có điều chưa rõ muốn hỏi ta. A Liệt hỏi :
- Đúng thế ! Tiểu đệ muốn hỏi đêm nay Cao huynh tới đây vì việc gì ? Cao Thanh Vân nhanh nhẩu đáp :
- Huynh đệ đã hỏi tới thì tiểu huynh nói trắng ra. Tiểu huynh tới đây có việc muốn thương lượng cùng Tra đệ. Có thể nói là một cuộc trao đổi điều kiện hai bên cùng có lợi. A Liệt nói :
- Nếu là việc có lợi cho chúng ta thì dĩ nhiên tiểu đệ phải tuân mệnh. Cao huynh thử nói nghe. Cao Thanh Vân nói :
- Tra đệ đã biết tiểu huynh vốn là môn hạ phái Võ Đương, chẳng có ơn oán gì với Tra gia. Nhưng giữa tệ phái và phái Thiếu Lâm lại có mối quan hệ sâu xa. Vì thế mà.. A Liệt ngắt lời :
- Vì thế mà Cao huynh muốn lấy bảo vật của Thiếu Lâm phải không ? Cao Thanh Vân đáp :
- Chính là thế đó. A Liệt hỏi :
- Được lắm ! Nhưng tiểu đệ không hiểu lợi ở chỗ nào? Lương Trung Sơn xen vào :
- Thiếu gia! Bảo vật đó ở đâu ? A Liệt khoát tay gạt đi :
- Đại thúc đừng xen vào. Đột nhiên chàng biến thành người quả quyết, lão luyện tỏ thái độ trấn áp kẻ khác. Quả nhiên Lương Trung Sơn không dám nói nữa. Cao Thanh Vân đáp :
- Nếu Tra đệ làm được vụ này thì tiểu huynh đề nghị Tra đệ giả làm tiểu huynh, tiểu huynh giả làm Tra đệ. Chúng ta chỉ cần lộ diện trái ngược nhau là các vị đi đường một cách bình yên. A Liệt nói :
- Đúng lắm! Kế nầy tuyệt diệu.. Chàng nói rồi cúi đầu ngẫm nghĩ. Lương Trung Sơn khi nào chịu tin lời Cao Thanh Vân. Vì thế mà lão bồn chồn hết dậm chân lại thở dài. A Liệt không lý gì đến lão. Chàng ngửng đầu lên nhìn Cao Thanh Vân hỏi :
- Chúng ta đã có điều ước về việc giao dịch. Vậy cứ như ước mà làm, nhưng tiểu đã rất cảm phục diệu kế của Cao huynh, vậy mong Cao huynh hãy giúp tiểu đệ vô điều kiện được chăng ? Cao Thanh Vân ngạc nhiên đáp :
- Giúp đỡ vô điều kiện ư ? A Liệt cười đáp :
- Phải rồi ! Tiểu đệ cũng biết lời thỉnh cầu này quá đáng. Cao Thanh Vân hỏi :
- Tra đệ đã biết là quá đáng sao còn đưa ra ? A Liệt chỉ cười chứ không trả lời. Cao Thanh Vân lắc đầu ra vẻ không sao đoạn đáp :
- Chuyến này ta lỗ vốn rồi. Thôi được! Nếu các vị cần lên đường gấp thì ta sẽ có cách khiến cho bọn họ chỉ theo dõi hành tung ta. Lương Trung Sơn trợn mắt há miệng, ấp úng :
- Thiếu gia ! Vạn nhất mà bọn người kia khám phá rạ. Ý lão muốn nói vạn nhất mà Cao Thanh Vân lừa gạt há chàng tự chui đầu vào tròng. A Liệt ngắt lời :
- Lương đại thúc, chúng ta đến đây từ đêm qua. Cao huynh đã biết cả rồi. Nếu y muốn gia hại chúng ta thì hiện giờ nhất định bọn cao thủ đã bao vây bốn mặt. Đại thúc bất tất phải băn khoăn. Cao Thanh Vân nói :
- Chắc lâu nay Lương đại thúc ít qua lại giang hồ nên không hiểu tại hạ là người thế nào. Y nói rồi lấy râu cùng lông mặt, quần áo và khí giới mà y đã chuẩn bị từ trước đem ra cải trang cho A Liệt. Thủ pháp hóa trang của Cao Thanh Vân rất thuần thục và mau lẹ. Chỉ trong nháy mắt y đã biến đổi A Liệt giống hệt y. Nên biết Cao Thanh Vân thường thường hành thích giữa ban ngày có thể len lỏi vào bất cứ chỗ nào, nên thuật hóa trang của y đã đến trình độ rất cao minh. Bây giờ A Liệt chỉ việc mặc áo và đeo binh khí vào là xong. Đột nhiên chàng bảo Lương Trung Sơn :
- Lương đại thúc! Bây giờ thời gian đối với chúng ta rất ung dung. Vậy đại thúc chạy đi lấy ngay bảo vật của chùa Thiếu Lâm đưa cho Cao huynh để tỏ lòng thành. Cả Cao Thanh Vân cùng Lương Trung Sơn đều ngạc nhiên. A Liệt lại thúc giục :
- Lương đại thúc! Lẹ lên! Chẳng lẽ đại thúc không nhìn thấy tấm lòng nghĩa khí của Cao huynh ư ? Lương Trung Sơn bỗng phưỡn ngực ra, bật lên tiếng cười dõng dạc đáp :
- Dạ dạ ! Đây là chuyện người đời hâm mộ nhau về nghĩa khí ! Lão nô thật quả vụng về. Lão chạy đi ngay. A Liệt cùng Cao Thanh Vân đều xúc động. Cả hai người cảm thấy trong lòng thanh thản và nổi lên mô l thân ái thành thực. Hồi lâu Cao Thanh Vân mới lên tiếng :
- Xét cho cùng thì Lương đại thúc là người rất giàu kinh nghiệm. Hỡi ơi! Người đời nay chỉ mãi mưu đồ lợi riêng, kẻ nghĩa khí thật là hiếm có. A Liệt nói :
- Cao đại ca ! Tiểu đệ yết kiến Tiêu Dao lão nhân xong rồi có thể vì Cao huynh mà ra công khuyển mã. Cao Thanh Vân cười đáp :
- Việc của Tra đệ dĩ nhiên tiểu huynh cũng không thể tọa thị điềm nhiên. Phải vậy không ? Hai người đang trò chuyện thì Lương Trung Sơn đã trở về đem theo cái hộp gỗ dài chừng hơn thước. A Liệt đón lấy hộp trao vào tay Cao Thanh Vân. Lúc này A Liệt đã đổi y phục, lương đeo trường đao, trông giống hệt Cao Thanh Vân, chỉ có bậc sư trưởng hay thân nhân mới nhận ra được. Hai người chia tay từ biệt. A Liệt chờ cho Cao Thanh Vân đi trước trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, mới cùng Lương Trung Sơn ra cửa sau. Quả nhiên hai người rời khỏi phủ Khai Phong không xảy chuyện gì. Lương Trung Sơn mua một đôi Tuấn mã để đi cho lẹ. Vào khoảng giờ ngọ hôm sau hai người đã tới Lạc Dương, đi thẳng đến chùa Bạch Mã. Lương Trung Sơn ở lại chùa ngoài. Một mình A Liệt đến ra mắt Tiêu Dao Lão Nhân. A Liệt đi được một quãng xuống suối rửa mặt bỏ râu và lông mày giả đi, khôi phục lại khuôn mặt. Chàng nhắm phía sau chùa đi thẳng vào. A Liệt ra tới cổng sau gặp hai nhà sư đứng gác cổng. A Liệt dừng bước chú ý nhìn hai nhà sư. Lòng chàng nảy ra vô số chủ ý. Hai nhà sư thấy chàng nhìn mình chăm chú đều lấy làm kỳ nhưng cũng không lên tiếng hỏi. Hai bên lặng lẽ đối diện. A Liệt chắp tay cười nói :
- Kính chào hai vị đại sư. Hai nhà sư chắp tay đáp lễ. Nhà sư mé tả nhiều tuổi hơn cất tiếng :
- Thí chủ có điều chi dạy bảo? A Liệt hỏi lại :
- Các vị đại sư có biết cửa này là cửa phương tiện, cửa nơi trần thế mịt mờ rồi chứ? Hai nhà sư sửng sốt đưa mắt nhìn nhau. Nhà sư lớn tuổi đáp :
- Thí chủ tuy còn nhỏ tuổi, nhưng trong lời nói có ẩn ý thiền cơ, sâu xa khó hiểu. Tiểu tăng thật thẹn mình là người cửa Không. A Liệt nói :
- Các vị đại sư đều là kẻ sĩ tận tâm tu đạo nên không hiểu những chỗ phiền não vô cùng của người thế tục. Tỷ như tại hạ khát vọng dâng một vật trân qui lên một vị lão nhân gia mà hiện chưa tìm được đường lối mới thật là khó. Hai nhà sư không nín cười được. Một vị cười ha hả hỏi :
- Cửa này tuy đặt ra nhưng vẫn luôn luôn mở rộng. Thí chủ còn điều chi phiền não? A Liệt thở đài sườn sượt đáp :
- Tại hạ dù có vào qua cửa này đến tận tịnh xá, nhưng chẳng làm thế nào để lão nhân gia chịu mở mắt nhìn thì cũng bằng vô ích, có đúng thế không ? Nhà sư mé hữu nói :
- Vậy thí chủ dùng ngọn lưỡi Tô Tần để lão nhân gia mở mắt ra coi. A Liệt hỏi :
- Nếu lão nhân gia lờ đi như không nghe tiếng thì làm thế nào ? Nhà sư mé tả xoa tay hỏi lại :
- Bọn bần tăng làm sao mà hiểu được nên làm thế nào ! A Liệt đáp :
- Đến đại sư mà cũng tụ thủ bàng quan thì tại hạ chả còn chút hy vọng gì nữa. Nhà sư mé hữu hỏi :
- Thí chủ nói xa nói gần hoài sao không cho biết ý mình muốn là điều gì? Bọn bần tăng không biết thật và dĩ nhiên không muốn hỏi. A Liệt đáp :
- Tại hạ không dám nói, vì có nói ra đại sư cũng không hiểu.. Chàng mỉm cười nhìn đối phương. Khóe mắt có vẻ khiêu chiến ! Nhà sư mé hữu chau mày hỏi :
- Bây giờ chúng ta hãy tách vấn đề ra làm hai. Bần tăng giúp hay không giúp thí chủ là một chuyện. Hiểu được hay không hiểu được là chuyện khác. Như vậy có đúng không? A Liệt đáp :
- Đúng lắm ! Nhà sư hỏi :
- Vậy bần tăng muốn hỏi một lời : Vật đó là vật gì mà bọn bần tăng nghe không hiểu ? A Liệt đáp :
- Đó là hai pho kinh điển.. Nhà sư mé tả hỏi xen vào :
- Kinh điển ư? Thế thì khó tin lắm. A Liệt đáp :
- Hai pho kinh này một là Hóa huyết chân kinh và một là Lang nha chân kinh. Khắp thiên hạ chỉ có một mình lão nhân gia hiểu được mà thôi. Hai nhà sư vốn là người đã đọc hết kinh sách thiên hạ, có ý tự phụ học rộng. Ban đầu họ yên trí là việc thiên hạ dù mình chưa trải qua nhưng chắc đã đọc trong kinh sách rồi. Ngờ đâu A Liệt nói đến hai bộ kinh điển này thì đến cái tên hai nhà sư cũng chưa từng nghe qua, bất giác đều ngẩn người ra. Đột nhiên có tiếng ngọc khánh vọng ra, thanh âm rất lọt tai. Hai nhà sư ngạc nhiên. Nhà sư mé tả nói :
- Thí chủ vào đi. Lão tiên sinh mời thí chủ đó. A Liệt mỉm cười thi lễ rảo bước tiến vào. Miệng lẩm bẩm :
- Chỉ sợ các vị giả câm giả điếc chứ đã chịu nói năng thì lo gì Tiêu Dao lão nhân không nghe tiếng. Chàng xuyên qua cửa viện nhìn vào thấy một khu đất cỏ mọc và cây cối rườm rà rất tĩnh mịch. Ở mé tả cách đó không xa có một tòa tịnh xá. A Liệt rảo bước đến cửa tịnh xá thấy cạnh cửa khép hờ, mục quang có thể nhìn vào được. Bên trong nhà một tòa viện nhỏ bài trí rất trang nhã. Nền nhà lát gạch trắng có bốn người quì ở đó. Trong bốn người này có ba nam một nữ. Coi bóng sau lưng cũng nhận ra đều đã lớn tuổi. Bọn họ phủ phục xuống đất coi rất thành tâm kính cẩn. A Liệt định thần, trút bỏ tạp niệm rồi mới khom lưng thi lễ. Chàng lớn tiếng :
- Vãn bối là Tra Tư Liệt xin bái yết lão tiền bối. Trên thềm còn có một lần cửa nữa mà cửa này đóng chặt. Phía trong cửa có thanh âm khàn khàn vọng ra :
- Tiến vào đi ! Mở cửa ra ! A Liệt kính cẩn bước lên thềm đi thẳng đến bên cửa, nhưng thấy cửa này khuôn gỗ mà dán giấy rất nhẹ nhàng. Trên cửa còn bụi bám đầy. Hiển nhiên lâu nay không mở ra. A Liệt xoay chuyển ý nghĩ trong đầu óc nhanh như điện. Trí nhớ của chàng hơn người một bực, nên Cao thanh Vân và Lương Trung Sơn đã nói gì về Tiêu Dao lão nhân chàng không quên một chi tiết. A Liệt nghĩ thầm : “Cao Thanh Vân bảo lão nhân gia chỉ tọa quan một tháng mà sao cửa này lại lâu năm chưa mở. Mặt khác Lương đại thúc đã kể cho chàng nghe tổ phụ chàng đã tỷ thí võ công với Tiêu Dao lão nhân mà Tiêu Dao lão nhân không chiếm được trượng phong..” Chàng nghĩ tới đây bất giác sinh lòng ngờ vực, bụng bảo dạ “Hiển nhiên cửa này chưa từng mở ra. Ngày thường họ ra vào tất bằng cửa bên. Vậy hà tất lão nhân gia phải kêu mình mở cửa. Phải chăng trong vụ này còn có điều chi bí ẩn?” Dĩ nhiên chàng không suy nghĩ lâu được mà phải đi tới quyết định ngay. Hiện giờ chỉ có hai cách. Một là chàng mở khuôn cửa giấy này. Hai là nói rõ với Tiêu Dao lão nhân về lý đo không thể mở cửa được. Vụ này nói thì dễ mà sự thực quan hệ rất lớn. Nếu mở cửa có thể xảy ra biến cố khôn lường, thường khi nguy hiểm đến tính mạng. Trường hợp khôug mở cửa là phản kháng mệnh lệnh của lão, cũng có thể đưa đến kết quả vĩnh viễn không được gặp mặt lão. Một trong hai trường hợp đều nghiêm trọng vô cùng! A Liệt xoay chuyển ý nghĩ rất mau, chàng quyết tâm tự nhủ :
- Dù là nguy hiểm đến tính mạng ta cũng cứ tuân lệnh mở cửa. Phương chi chưa chắc Tiêu Dao lão nhân đã biết được ta uống ngũ độc tiên đàm rồi, do đó mà ta thoát nạn không chừng. Chàng liền đưa hai tay ra khẽ đẩy cửa. Tuy chàng không quay đầu lại cũng biết lúc phát ra tiếng kẹt cửa tất khiến cho bốn người cùng ở trong viện phải chấn động tâm thần, ngẩng đầu lên nhìn. Hai cánh cửa vừa mở, A Liệt ngó thấy một lão già ngồi xếp bằng trên bồ đoàn nhìn thẳng ra cửa chính đối diện với chàng, cách chàng , thước. Đồng thời A liệt nhìn thấy lão phất tay áo, một luồng kình lực xô tới trước mặt chàng tựa hồ muốn đưa chàng lên hất ra ngoài trăm dặm. Nói cho đúng thì luồng lực đạo tuy không mãnh liệt lắm, song nó có uy lực ghê gớm khiến cho chàng khó bề kháng cự. A Liệt tự nhiên vận chân khí đề chống lại, nhưng cảm thấy áo quần phăng về phía sau cơ hồ cứa đứt cả da thịt. Sau cháng không đứng vững được phải lùi ra đến mép thềm. Chỉ một bước nữa là rớt xuống viện.Đột nhiên người chàng cả mặt trước mặt sau đều rung động rồi đứng vững lại không phải lùi nữa. Phía sau chàng nổi lên những tiếng thở dài rất khẽ nhưng nghe cũng biết là vì họ lo lắng hay buồn phiền mà phát ra. Dĩ nhiên là tiếng thở dài của mấy người quì ở trong viện. Lão già trong nhà từ từ đứng dậy. Lão thân hình to lớn, mặc áo lương bào màu nguyệt bạch, tỏ ra là người phong lưu nhàn nhã. Mặt lão thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng phải là nhãn lực cỡ A Liệt mới nhìn thấy. Lúc này A Liệt không bị luồng tiềm lực xô đẩy chàng bèn bước tiến vào trước cửa quì xuống miệng hô lời bái yết. Lão già nói :
- Hài tử ! Ngươi hãy tiến vào đây! A Liệt tạ Ơn rồi tiến vào trong nhà. Lão già ngồi xuống ghế, bảo A Liệt tiến lại gần. Lão nhìn chàng nói :
- Hài tử! Đã hai chục năm nay, ngươi là kẻ duy nhất mở được cửa quan này của lão phu. A Liệt kinh hãi nói :
- Vãn bối không hiểu gì hết. Nếu biết trước khi nào dám sính cường trước mặt lão tiền bối ! Tiêu Dao lão nhân khoan thai cười đáp :
- Không sao, lão phu đặt cửa quan này là để cảnh tỉnh bốn tên nghiệt chướng kia, chứ không phải làm khó dễ với người ngoài. Nhưng lão phu vẫn để cho cơ hội thì nay ngươi đã làm thay cho chúng rồi.
A Liệt nói :
- Vãn bối e rằng cử động này khiến lão tiền bối không được vui lòng. Tiêu Dao lão nhân đáp :
- Những nỗi hỷ nộ ai lạc lão phu quên đã lâu rồi. A Liệt vội nói :
- Vậy xin lão tiền bối tha thứ cho, vãn bối đà làm phiền. Tiêu Dao lão nhân đáp :
- Cái đó chẳng quan hệ. Giả tỷ cửa quan này thủy chung không mở ra cũng biến thành mối phiền lụy cho lão phu, vì mỗi năm lão phu phải về đây bế quan một lần.. Lão mỉm cười hỏi tiếp :
- Hài tử! Có phải vừa rồi ngươi nói đến hai bộ kinh điển? A Liệt đáp :
- Đúng thế ! Vãn bối đặc biệt đưa tới đây để lão tiền bối coi. Chàng lấy hai cuốn kinh mỏng dính hai tay đưa lên. Tiêu Dao lão nhân chưa đón lây, hỏi :
- Phải chăng ngươi là người họ Tra ở Hóa Huyết môn? A Liệt đáp :
- Đúng thế! Tiêu Dao lão nhân hỏi : - Vậy ngày trước ta đã đến quí phủ, ngươi có biết không? A Liệt đáp :
- Vãn bối có biết việc đó. Tiêu Dao lão nhân lại hỏi :
- Vậy mà ngươi đưa bí lục bảo điển của quí phủ cho lão phu coi tức là làm cho lệnh tôn ngày trước đã chiếm được thượng phong nay phải tiêu trừ. Ngươi có biết không? A Liệt đáp :
- Hiện nay lão tiền bối đã thành người thứ nhất trong hoàn vũ. Vậy lão tiền bối có coi hay không cũng vậy mà thôi. Tiêu Dao lão nhân thở dài nói :
- Phải rồI! Chung Kỳ đã từ trần thì khúc nhạc Cao Sơn Lưu Thủy chẳng còn ai nghe. Đó là một điều khiến cho lão phu cảm thấy quạnh hiu. A Liệt nói :
- Vãn bối đã luyện thành công pho chân khí trong Lang nha bí lục, nên bây giò không còn có cách nào rèn luyện được môn võ công gia truyền nữa, nên phải tới đây xin lão tiền bối trỏ đường cho. Tiêu Dao lão nhân hỏi :
- Nếu ngươi chưa luyện thành chân khí thì làm gì chống đỡ được môn Trái Thay thần công ở tay áo lão phu vừa phóng ra ? Lão từ từ giơ tay đón lấy bí lục rồi nói :
- Lời yêu cầu của ngươi e rằng lão phu chưa đủ túc lượng, không chắc đã giúp gì cho ngươi được. A Liệt đáp :
- Tiền bối mà dạy thế thì vãn bối đành bỏ ý định này chứ không còn cách nào khác. Tiêu Dao lão nhân trầm ngâm không nói gì, chăm chú nhìn cuốn Hóa Huyết chân kinh. Nhưng lão chỉ ngó tự tích ngoài bia chứ chưa mở ra. Hồi Iâu lão mới cất tiếng hỏi :
- Ngươi có rộng thì giờ không ? A Liệt hỏi lại :
- Lão tiền bối sao lại hỏi câu này ? Tiêu Dao lão nhân đáp :
- Khắp mình ngươi đầy bụi bặm đủ tỏ đã vượt một quãng đường dài hàng mấy trăm dặm, chưa kịp tắm gội thay áo. Nếu ngươi không có việc gấp, tất ngươi đã nghỉ ngơi tắm gội ung đung. Ta lại nhận thấy ngươi trải qua những cơn sóng gió hãi hùng nên phải đến thẳng đây. A Liệt rất khâm phục đáp :
- Quả đúng như vậy. Tiêu Dao lão nhân lại nói :
- Hiển nhiên ta đã tìm thấy bằng chứng là trên mặt ngươi còn dấu vết cải trang. Cái đó tỏ ra trong khi đi đường ngươi phải đề phòng có người sinh sự ngăn trở. A Liệt đáp :
- Đúng thế! Hiện nay trong chín phái lớn võ lâm thì bảy phái và Cái Bang điều động hết cao thủ để truy nã vãn bối. Tiêu Dao lão nhân “ủa” một tiếng rồi nói :
- Đã có bảy môn phái lớn truy tầm mà ngươi còn chạy thoát được đến đây, thật không phải chuyện dễ dàng. Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Bất luận ngươi nhờ ai giúp đỡ mà đã đến được cùng lão phu tương kiến là có duyên với nhau rồi. Huống chi giữa lão phu và lệnh tổ phụ lại là chỗ cố nhân, thì lão phu không thể tụ thủ bàng quan. Vậy để lão phu nghĩ lại coi. Cặp mắt trong suốt nhìn ra ngoài cửa lão nói :
- Bốn tên nghiệt đồ kia là môn hạ của lão phu đã ba chục năm. Chúng nếm đủ mùi đau khổ nay được nhờ ngươi mở cửa quan cho, chúng mới thoát vòng khổ ải. Lão vừa dứt lời thì ngoài cửa đã nổi tiếng tạ ân vọng vào. Tiêu Dao lão nhân lại nói :
- Lý đương nhiên bọn chúng phải giúp ngươi một tay để ngươi mau được thỏa mãn tâm nguyện. Rồi lão hô :
- Vương Hồng Phạm ! Vào đây! Ngoài viện có tiếng đáp lại rồi một hán tử chạy vào quỳ xuống trước giường Tiêu Dao lão nhân, miệng hô :
- Đệ tử xin kính cẩn chờ đợi pháp chỉ. Tiêu Dao lão nhân hỏi :
- Vừa rồi chúng ta đối đáp những gì ngươi đã nghe rõ chưa? Vương Hồng Phạm đáp :
- Đệ tử nghe rõ rồi. Tiêu Dao lão nhân hỏi :
- Ta muốn sai ngươi đả thông Nhất hội, Nhị khu, Tam quan, Tứ huyệt. Ngươi muốn phụ trách việc nào ? Vương Hồng Phạm trầm ngâm một chút rồi đáp :
- Đệ tử xin giúp y đả thông huyệt nhất hộI, mong ân sư chuẩn y cho. Tiêu Dao lão nhân nói :
- Hay lắm ! Đó là bước đường trọng yếu để đi tới các lãnh vực khác. Vậy ngươi phải ghi nhớ những cái nguy hại có thể xảy đến với ngươi trước chứ không phải ở nơi y. Ngươi hãy coi chừng. Vương Hồng Phạm dạ một tiếng rồi đứng dậy quay lại nhìn A Liệt đồng thời bảo chàng :
- Tra huynh đệ ! Chúng ta vào trong nhà tịnh thất bên kia. A Liệt nhìn Tiêu Dao lão nhân băn khoăn hỏi lại :
- Theo lời lão tiền bối thì dường như hành động này rất nguy hiểm cho Vương tiền bối. Tiêu Dao lão nhân nhắm mắt lại không trả lời. Vương Hồng Phạm giục A Liệt :
- Tra huynh đệ ! Chúng ta đi thôi. Tại hạ sẽ giải thích cho huynh đệ nghe. Hai người vào tịnh thất ở bên cạnh. Bây giờ A Liệt mới bình tĩnh lại để nhìn Vương Hồng Phạm thì thấy y là con người văn nhã chừng bốn, năm chục tuổi. Nhân trạch rất sung túc. Vương Hồng Phạm hỏi :
- Chắc huynh đệ muốn biết rõ hai việc. Việc thứ nhất là tại sao bọn bốn người tại hạ bị trừng phạt, hai là điều kiện mà huynh đệ vừa hỏi lão nhân gia. Có đúng thế không ? A Liệt đáp :
- Đúng thế. Vương Hồng Phạm thở dài nói :
- Bọn tại hạ là những người tu đạo nhưng mà chưa trừ hết thói ác, gây nên việc bất hoà. Ba chục năm trước ân sư rất bất mãn muốn đuổn bọn tại hạ ra khỏi môn đường. A Liệt không cần hỏi kỹ cũng hiểu vì nội bộ xảy chuyện xích mích giữa các sư huynh sư đệ của họ. Cáí đó không liên quan đến người ngoài. Chàng đoan chắc vụ này có dính líu đến vị nữ đồng môn kia, nên chàng không hỏi nữa. Vương Hồng Phạm nói sang chuyện khác :
- Còn điều thứ hai thì người tu đạo trong một thời gian nào đó tất nhiên gặp kiếp nạn không lớn thì nhỏ. Bữa nay ta giúp huynh đệ cũng là số kiếp. Dù ta gặp nguy hiểm, huynh đệ cũng bất tất phải quan tâm.
A Liệt chưa hiểu rõ, nhưng nếu hỏi lại cũng không tiện. Chàng đành đáp :
- Tại hạ xin lĩnh giáo. Vương Hồng Phạm lại nói :
- Bây giờ chúng ta ngồi đối diện vận thần công tỷ đấu để xem mạnh yếu thế nào. Lẹ ra thì một bữa mà chậm lắm là bảy ngày cũng đạt tới mục đích. Điểm này A Liệt cũng chưa hiểu rõ, nhưng thấy Vương Hồng Phạm không muốn giải thích, chàng đành theo đối phương ngồi xuống bồ đoàn. Hai bên đều vận công, mỗi bên đưa ra một bàn tay áp vào nhau và bắt đầu cuộc tỷ thí. Từ trong bàn tay Vương Hồng Phạrn một luồng tiềm lực đẩy ra mãnh liệt vô cùng! A Liệt sợ bị thương vội vận động thần công phát huy chân khí để chống lại. Sau một lúc luồng lực đạo của đối phương bỗng tiêu tan, nhưng A Liệt vẫn phải xô đẩy chân lực ra, không thì như ngưòi sểnh chân rớt xuống biển cả thật đáng sợ. May ở chỗ luồng chân khí này không hao tốn như tinh lực đi rồi không trở lại mà nó tuần hoàn lưu chuyển sinh hóa vô cùng, nên chàng chống được lâu mà không có chi đáng ngại. A Liệt để hết tâm trí vào việc đề công đối kháng. Chẳng bao lâu chàng đi vào tình trạng quên mình. Những sự việc bên ngoài chàng không nhìn thấy hay nghe rõ nữa. Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu. Đột nhiên chàng cảm thấy luồng cương khí từ trong tay phát ra đã đến trình độ thoải mái, như người đang đi thuyền ngoài biển khơi thấp thoáng nhìn thấy lục địa. A Liệt mở hé mắt ra nhìn thấy trời tối mịt mới biết là cuộc tỷ thí đã mất một ngày. Vương Hồng Phạm ra chiều hết sức; vẻ mặt lo buồn nóng nảy. A Liệt ngấm ngầm kinh ngạc tự hỏi :
- Ta không cảm thấy đối phương phải kháng cự lại thì làm sao mà hết sức? Vì lẽ gì y lộ vẻ lo buồn? Vương Hồng Phạm vẫn giữ nguyên trạng thái. A Liết rất đỗi hồ nghi, bỗng không nỡ để y trong tình trạng này, liền giảm bớt luồng chân khí đi một ít, thử xem có giúp gì được đối phương không. Chàng vừa giảm bớt chân khí thì bất thình lình trong tâm linh nghe đánh “binh” một tràng như xảy ra tai vạ. Rồi áp lực từ bốn mặt xô đến. A Liệt bất đắc dĩ phải thu luồng chân khí về vận ra khắp mình để chống áp lực. Thế rồi một luồng nhiệt lưu nhỏ bé từ lòng bàn tay đối phương xuyên vào trong thân thể chàng, tựa hồ giữa lúc chàng thu chân khí về luồng nhiệt lưu thừa cơ xâm nhập. A Liệt bỗng rơi vào tinh trạng tiến thoái lưỡng nan. Một mặt chàng phải đối phó với luồng nhiệt lưu, một mặt phải chống lại áp lực bốn mặt xô tới. Chàng không ngờ vì chút ý nghĩ nhân hậu mà biến thành phiền phức, không chừng mất mạng nữa và chàng còn đâu để luyện Hóa Huyết Thần Công. Trước tình hình này, chàng không rảnh để nghĩ ngợi nhiều nữa, đành phát huy lực lượng đến mức tối đa để kháng cự cả bên trong lẫn bên ngoài. Sau một lúc A Liệt vì phải tận lực đề kháng thành ra nhọc mệt. Có lúc chàng lo chống được bên này bỏ mặc bên kia. Đồng thời luồng nhiệt lưu xâm nhập vào người mỗi lúc một nhiều. Luồng nhiệt lưu như mũi dùi đi thẳng vào huyệt đan điền. Đây là một yếu điểm mà những người luyện tập nội gia công phu phải gia tâm bảo vệ. A Liệt cũng không ra ngoài thể lệ đó được, chàng phải điều động một phần chân khí quay về chống cự luồng nhiệt lưu này. Chàng bồn chồn trong dạ, trán toát mồ hôi. Vương Hồng Phạm bỗng vung tay trái lên phóng chưởng đánh xuống Thiên Linh Cái A Liệt. A Liệt thấy trong óc nổ đánh “bùng” một tiếng, linh huyệt khai thông. Kế đó luồng áp lực bên ngoài cũng như luồng nhiệt lưu trong mình đột nhiên tiêu tan mất. Vương Hồng Phạm thu tay về, thở phào một cái, nhắm mắt dưõng thần. Sau một lúc y đứng lên từ từ ra khỏi tịnh thất, sang phòng bên cạnh yết kiến Tiêu Dao lão nhân. Lúc này ba người đồng môn kia vây quanh lão. Mọi người vừa thấy Vương Hồng Phạm bước vào đều tỏ vẻ vui mừng y đã thành công. Vương Hồng Phạm nói :
- Việc mà tôn sư đã truyền cho, may đệ tử không đến nỗi nhục mạng. Tiêu Dao lão nhân nói :
- Công lực của ngươi tinh tiến như vậy, thật là dáng mừng. Ồ! Ngươi đã hao phí rất nhiều khí lực trong vụ nầy và đã nếm mùi nguy hiểm. Ta coi đầu tóc ngươi bạc đến phân nửa rồi. Vương Hồng Phạm đáp :
- Đệ tử qua được kiếp nạn này thật là vạn hạnh. Giả tỷ Tra công tử không nhìn thấy đệ tử khốn đốn nảy lòng nhân hiệp thì hậu quả bữa nay dĩ nhiên là thê thảm lắm. Tiêu Dao lão nhân nói :
- Vì thế mà ta bảo các ngươi phải lợi dụng tấm lòng nhân hiệp của gã, đem khổ nhục kế ra để lay động gã tất sẽ thành công.
Vương Hồng Phạm đáp :
- Quả đúng như vậy. Y không biết đường lối phản kích. Nếu không thì dù có thừa cơ lúc sơ hò thúc nhiệt lưu xâm nhập phải dùng hết toàn lực, để nội bộ không hư. Y đổi thế thủ sang thế công, đệ tử khó lòng thoát nạn. Tiêu Dao lão nhân nói :
- Ngươi qua được kiếp nạn này tất có nhiều triển vọng thành tài. Thật là đáng mừng, bây giờ.. Lão đưa mắt ngó ba người kia nói tiếp :
- Bây giờ đến lượt các ngươi. Phạm Hồng Chí ! Ngươi muốn phụ trách việc gì ? Phạm Hồng Chí đáp :
- Đệ tử xin đả thông Nhị khu cho ỵ. Tiêu Dao lão nhân nói :
- Hay lắm ! Các ngươi sẵn lòng nhân ái, tình nghĩa cao cả khiến lão phu lấy làm thỏa dạ. Mấy người ngồi nói chuyện một lúc để đợi trời sáng. Phạm Hồng Chí từ biệt sư phụ cùng anh em đồng môn tiến vào tịnh thất. A Liệt mệt quá đang ngủ thiếp đi bỗng giật mình tỉnh dậy, chàng giương mắt lên nhìn thấy trời sáng rồi. Chàng cảm thấy tinh thần cường kiện, chú ý nhìn người mới vào. A Liệt nhận ra là một đạo nhân đứng tuổi, ba chòm râu đen, tay cầm phất trần, thái độ tiêu dao thoát tục. Đạo nhân cúi đầu nói :
- Bần đạo là Phạm Hồng Chí đến thăm Tra thí chủ. A Liệt đáp :
- Đa tạ đạo trưởng. Tại hạ rất lấy làm sung sướng được đón tiếp đạo trưởng. Phạm Hồng Chí nói :
- Tra thí chủ đã luyện môn chân khí rồi, tuy các mạch huyệt toàn thân đều được đả thông. Nhưng vì tâm pháp một môn một khấc, đường lối không giống nhau thành ra mấy chỗ mạch huyệt trọng yếu đi theo đường rẽ hoặc trái ngược với thần công tâm pháp của các gia phái.. A Liệt hỏi :
- Nếu vậy vừa rồi Vương tiền bối đã mạo hiềm dùng phương pháp đặc biệt giúp cho tại hạ đả thông một chỗ huyệt mạch trọng yếu phải không ? Phạm Hồng Chí đáp :
- Chính là thế đó. Như thí chủ đã biết mấy bạn đồng môn của bần đạo đều là kẻ sĩ luyện khí Huyền Mi. Nếu không phải là chỗ có mối quan hệ sâu xa thì chẳng khi nào làm công việc này cho ngườl ta. A Liệt nói :
- Nếu vậy thì tại bạ không dám tiếp thụ mỹ ý của đạo trưởng. Phạm Hồng Chí đáp :
- Tình trạng của Tra thí chủ không giống như người thường. Bọn bần đạo ngoài việc làm ơn, thuận theo số kiếp, còn nghiên cứu những môn võ tinh thâm kỳ diệu từ xưa đến nay. Nếu lý luận của gia sư không lầm thì thí chủ là người thứ nhất trong thiên hạ kiêm thông thần công của hai nhà khác nhau. A Liệt rất cao hứng hỏi :
- Như vậy có đáng để các vị mạo hiểm hay không? Phạm Hồng Chí đáp :
- Đây là cơ hội ngàn năm một thủa, khi nào bỏ lỡ dịp may. Bây giờ bần đạo phụ trách đả thông huyệt mạch ở Nhị khu của thí chủ. A Liệt hỏi :
- Phải chăng cũng giống phương pháp của Vương tiền bối? Phạm Hồng Chí đáp :
- Không phải. Những kinh mạch ở Nhị khu mạch hư mà kinh thực. Nói một cách khác kinh là có thực, mà mạch thì giả tạo. Những kinh còn lại của thí chủ được đả thông rồi không cần động thủ. Chì còn một đường hư mạch là phải khai thông. A Liệt hỏi :
- Đã là vật trống rỗng thì nội lực lấy đâu ra điểm tựa ? Phạm Hồng Chí cười đáp :
- Hai nhà Phật và Đạo đã nói về điểm này rất nhiều, bần đạo bất tất phải nói làm chi mất thì giờ. Chỉ cần đọc một câu thơ bất hủ là thí chủ hiểu ngay. Đạo nhân dừng lại một chút rồi tiếp :
- Lý Nghĩa Sơn có câu thơ rằng “Tâm hữu linh tê nhất điểm thông” rất hợp với vụ này. A Liệt ồ lên một tiếng rồi nói :
- Té ra là thế. Về bộ phận này như vậy là tại hạ hiểu rồi, nhưng đối với toàn cục hãy còn chỗ nghi vấn muốn thỉnh giáo đạo trưởng. Phạm Hồng Chí mỉm cười đáp : -
Thí chủ thử nói nghẹ. A Liệt đột nhiên thấy đạo nhân mỉm cười mà lại ngấm ngầm có ý chua cay. Thanh âm của đạo nhân không giấu nổi vẻ trang trọng trong lòng. A Liệt thấy thế rất lấy làm kỳ, bất giác chàng không lên tiếng nữa lẳng lặng ngẫm nghĩ duyên cớ bên trong. Phạm Hồng Chí nhân lúc A Liệt không chú ý thu nụ cười lại lộ vẻ khẩn trương chăm chú ngó chàng thanh niên anh tuấn. A Liệt ngẫm nghĩ một lúc rồi hạ quyết tâm hỏi :
- Những nghi vấn khác hãy gác lại sau này sẽ nhờ đạo trưởng giải thích cũng chưa muộn. Hiện giờ chỉ xin cho biết cách khai thông hư mạch thế nào ? Phạm Hồng Chí hất chòm râu đen, tựa hồ được trút gánh nặng lộ vẻ vui mừng đáp :
- Hay lắm ! Trước hết bần đạo hãy nói vài phương pháp để thí chủ lựa chọn rồi thi hành.. Đạo nhân vừa nói tới đây thì trong căn phòng bên cạnh, Vương Hồng Phạm hỏi Tiêu Dao lão nhân :
- Hồng Chí đã đi qua được cửa quan thứ nhất rồi ư ? Tiêu Dao lão nhân gật đầu. Vương Hồng Phạm lại nói :
- Nếu vậy Tra Tư Liệt quả là một bậc kỳ tài được trời phú tính. Tuy y chưa hiểu gì đến chỗ ảo diệu bên trong, không ngờ đã đem luận sâu rộng như vậy. Hồng Chí bên trong phải chống với âm mưu bên ngoài phải trả lời. Nếu không trận trọng một chút sẽ bị âm ma thừa cơ đày vào kiếp trầm luân. Mọi người đều gật đầu ra chiều yên dạ. Đến tối Phạm Hồng Chí trở ra thần thái thanh sáng. Hiển nhiên cuộc thành công của y đã tiến thêm một tầng. Nhưng chỗ tinh vi ảo diệu bên trong chỉ có Tiêu Dao lão nhân và mấy người bạn đồng môn là hiểu được mà thôi. Tiêu Dao lão nhân hô :
- Hà Hồng Vân! Lý Hồng Yên ! Một nam, một nữ kính cẩn “Dạ” một tiếng. Hà Hồng Vân là một hán tử lối tuổi. Tuy bề ngoài y chẳng có gì khác người thường, nhưng thái độ và cử chỉ đầy vẻ cuồng hiệp, tựa hồ trên thế gian không có danh sĩ nào lợi hại được như mình. Người đàn bà hãy còn lắm vẻ phong lưu, mày liễu mắt phượng, da trắng như tuyết. Nhưng dù mụ đẹp đến đâu vẫn là gái năm chục nên vẻ thanh xuân không mấy làm cho rung động lòng người. Tiêu Dao lão nhân nói :
- Bây giờ còn hai việc là phá Tam quan và thông Tứ huyệt, đều là công phu ở bàn tay, âm ma không có cơ hội len vào, nhưng các ngươi chớ có coi thường để xảy ra chuyện mười phần đã làm xong chín mà còn hư việc. Hai vị họ Hà, Lý đều vâng lời. Tiêu Dao lão nhân lại nói :
- Hai người cùng đi một lúc hay hơn, vì như vậy có thể chiếu cố cho nhau để khỏi lỡ thời hạn. Hai người ra rồi, Tiêu Dao lão nhân hãy còn băn khoăn nhìn ra cửa nói :
- Bọn chúng thủy chung vẫn chưa khám phá được cửa quan tình ái. Bên ngoài mạnh mà trong yếu, nếu để chúng đánh hai trận đầu tất bị yêu ma thừa cơ lũng đoạn không còn nghi ngờ gì nữa. Vương Hồng Phạm và Phạm Hồng Chí khẽ buông tiếng thở dài. Tiêu Dao lão nhân lại nói :
- Vì hai ngươi đều mất một ngày mới thành công thì bọn chúng cũng chẳng thể vượt qua thời hạn đó được. Không thế thì Tra Tư Liệt phát huy chân lực, mà lúc đó chân lực của gã không phải như bây giờ, sẽ làm cho bọn chúng nát ra như cám. Ngày đã qua ngọ, Tiêu Dao lão nhân cùng hai đệ tử Vương, Phạm yên lòng ngồi chờ. Trong phòng bên không một tiếng động, nhưng đối với ba người này chẳng khác gì họ đều mắt thấy. Tiêu Dao lão nhân nét mặt vẫn thản nhiên, nhưng Vương Hồng Phạm và Phạm Hồng Chí không khỏi lộ vẻ lo âu. Đột nhiên phía ngoài tịnh xá một tràng cười chói tai vọng vào. Tiêu Dao lão nhân chỉ hơi nhíu cặp lông mày nhưng vẫn bình tĩnh. Vương Hồng Phạm và Phạm Hồng Chí không nhịn được đều đứng cả dậy. Tiếng cười chói tai vang lên hồi lâu mới dừng lại. Tiếp theo là thanh âm the thé như xé lụa cất lên gọi :
- Thằng lỏi họ Tra kia biết điều thí ra đi ! Tiêu Dao lão nhân vẫn thản nhiên. Phạm Hồng Chí không nhịn được nói :
- Thưa ân sư ! Người này kêu réo ầm ỹ e rằng có điều bất lợi cho sư đệ và sư muội. Nếu để xẩy chuyện gì thì thật là một tai họa. thê thảm. Vương Hồng Phạm nói :
- Người này vì rượt theo Tra Tư Liệt mà tới đây, tưởng cần phải đối phó ngay với hắn để bằng hữu võ lâm khỏi kéo đến gây ra nhiều chuyện phiền phức. Tiêu Dao lão nhân đáp :
- Ta có một vấn đề ai trả lời được thì ra đối phó với họ. Nếu không biết đường giải đáp thì cứ để mặc họ kêu réo. Vương Hồng Phạm và Phạm Hồng Chí đồng thanh đáp :
- Xin ân sư cho nghe. Vương, Phạm hai người đều là kẻ sĩ đạo hạnh cao thâm mà cũng chưa hiểu vấn đề này tại sao quan trọng đến thế. Nếu không giải đáp được là sư phụ không cho động thủ. Tiêu Dao lão nhân thủng thỉnh hỏi :
- Vấn đề này kể ra cũng chẳng có gì khó khăn. Ta chỉ hỏi người tới đây xuất thân ở gia phái nào? Vương Hồng Phạm và Phạm Hồng Chí chưa kịp trả lời thì tiếng cười chấn động màng tai ở bên ngoài lại vọng vào. Vương, Phạm đưa mắt nhìn nhau. Phạm Hồng Chí nhún vai tỏ ra chẳng hiểu. Vương Hồng Phạm liền tươi cười đáp :
- Theo ngu kiến của đệ tử thì tiếng cười của người này đã tỏ ra nội lực cường mạnh mà không tinh thuần, tất chẳng phải đồ đệ những môn phái có danh như Thiếu Lâm, Võ Đương, Hoa Sơn, Thiên Thai,Nga Mi. Mặt khác hắn theo dõi hành tung Tra công tử tới đây đủ biết là người trong bảy môn phái lớn, trừ những phái đã nói trên còn lại rất ít. Tiêu Dao lão nhân gật đầu hỏi tiếp :
- Ngươi đoán rất có lý. Còn gì nữa ? Vương Hồng Phạm đáp :
- Người này công khai đến cửa trước thì hoàn là có dụng ý bức bách Tra công tử phải chạy ra cửa sau. Cái đó chứng tỏ không phải chỉ có một người tới đây. Phạm Hồng Chí cười nói :
- Đại sư huynh ! Sư huynh quanh co mãi mà chưa nói ra hắn ở gia phái nào.