Phong Cà n há»i :
- Trước khi ta rá»i khá»i nÆ¡i đây, có lá»i yêu cầu nhá» má»n, chẳng hiểu ngươi có ưng thuáºn chăng ? Vương Hồng Phạm há»i lại :
- Phong huynh còn có tâm sá»± gì chưa thá»a mãn ?
Phong Cà n đáp :
- Ta muốn Ä‘em Tiá»n Như Mạnh Ä‘i theo. Mụ là má»™t con váºt đáng chán ghét ở nhân gian. Tá»™i nghiệp mụ rất thâm trá»ng. Äối vá»›i các ngươi mụ cÅ©ng là má»™t ngưá»i đáng chết lắm....
Hà Hồng Văn ngạc nhiên há»i :
- Phong huynh đem mụ đi là m chi? Chẳng lẽ Phong huynh còn chưa đủ khổ vì mụ ư?
Lý Hồng Liên cÅ©ng há»i tiếp :
- Tiá»n Như Mạnh không sống được nữa rồi. Phong huynh còn rước lấy cái nợ và o mình là m chi?
Phong Cà n đáp :
- Ta cÅ©ng biết mụ không sống được nữa, nhưng ta muốn chÃnh tay mình kết quả Ä‘á»i mụ.
Hà Hồng Văn há»i :
- Phong huynh là m như váºy chẳng là bụng dạ hẹp hòi quá ư?
Phong Cà n đáp :
- Tình tháºt mà nói thì trưá»ng quyết chiến bữa nay, ta thất bại vá» tay Vương huynh vẫn chưa can tâm. Giả tá»· ta không vì mụ Tiá»n Như Mạnh thì ta tin rằng Vương huynh có thắng cÅ©ng phải trả giá tương đương.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Yếm Công cá»§a Tiá»n Như Mạnh tuy có ảnh hưởng đến ta, nhưng lúc ta quyết chiến vá»›i Vương huynh nó chẳng có tác dụng gì. Vì mụ đã hạ thá»§ ám toán và o ngưá»i ta để khÃch động tình dục. Sau chuyện nà y ta cùng Vương huynh quyết đấu đã Ä‘em lại cách biến hóa vi diệu phát sinh ảnh hưởng cá»±c kỳ bất lợi. Nó là m cho công lá»±c cá»§a ta không thể phát huy được đến trình độ tinh thuần. Nói lui nói tá»›i chỉ vì con phụ nhân đáng háºn nà y là m hại ta, nên ta phải kết quả tÃnh mạng mụ.
Lý Hồng Liên nói :
- Té ra là thế. Ta tin rằng Äại sư huynh sẽ ưng thuáºn lá»i yêu cầu cá»§a phong huynh. Nhưng Vương Hồng Phạm nói ngay :
- Xin lá»—i Phong huynh. Kẻ xuất gia rất trá»ng đưá»ng nhân quả, nên chẳng thể tuân mệnh được. Y nói bằng má»™t giá»ng rất kiên quyết, nên Phong Cà n cÅ©ng thôi không nói gì nữa. Hắn thở phà o má»™t cái rồi trầm trá»ng cất bước. Hà Hồng Văn và Lý Hồng Liên ngồi trên đầu tưá»ng coi hà nh động cá»§a Phong Cà n cho đến lúc hắn mất hút má»›i tung mình nhảy xuống. Hà Hồng Văn bá» Ä‘i. Trong sân chỉ còn lại Vương Hồng Phạm, Lý Hồng Liên và Ngô Äinh Hương ba ngưá»i.
Ngô Äinh Hương nhìn bá»n Vương Hồng Phạm ngá» lá»i tạ Æ n, rồi châu mà y há»i :
- Phải chăng Vương tiên sinh định cứu sống Tiá»n Như Mạnh? Vương Hồng Phạm đáp :
- Phải rồi !
Ngô Äinh Hương ra chiá»u lo lắng nói :
- Tại sao váºy?
Vương Hồng Phạm đáp :
- Vì Tiá»n Như Mạnh mà chết Ä‘i là Phong Cà n có thể thoát nạn. Cô nương nên biết Tiá»n Như Mạnh còn sống thì chẳng những Yếm Công cá»§a mụ dù ở xa vẫn quấy rối Phong Cà n được, mà khi mình cần đến còn mượn sức mụ để kiá»m cho ra Phong Cà n lạc lõng nÆ¡i đâu.
Ngô Äinh Hương tỉnh ngá»™ nói :
- Té ra Phong Cà n chưa chắc đã chết. Vương tiên sinh cố ý để hắn sống đặng cho Tra công tá» báo cừu huyết háºn.
Vương Hồng Phạm đáp :
- Tại hạ chỉ hết sức an bà i. Còn việc Ä‘á»i thà nh hai bại chưa chắc đã đúng như lá»i tiên liệu cá»§a con ngưá»i.... Y đưa mắt nhìn Lý Hồng Liên há»i :
- Sư muá»™i đã phái ngưá»i thông tri cho Tra công tá» chưa?
Lý Hồng Liên đáp :
- Tiểu muá»™i phái ngưá»i Ä‘i rồi, không hiểu há» có tìm thấy Tra công tá» chăng ? Tin nà y do ngưá»i nhà quê đưa Ä‘i, chưa chắc đã được việc.
Mấy ngưá»i nói chuyện lúc nữa thì Hà Hồng Văn dẫn Lý Ãch tá»›i. Lúc nà y bá»n thá»§ hạ cá»§a Tiá»n Như Mạnh đã cắm Ä‘uốc và o tưá»ng hay chân cá»™t và bá» Ä‘i hết sạch rồi. Lý Ãch cùng Ngô Äinh Hương tương kiến. Bốn mắt cùng nhìn rồi hai ngưá»i quấn quýt bên nhau. Hà Hồng Văn lại coi tình trạng cá»§a Tiá»n Như Mạnh. Äá»™t nhiên gã thất kinh la lên :
- Äại ca ! Tiá»n Như Mạnh chết rồi ! Má»i ngưá»i Ä‘á»u sững sốt.
Hà Hồng Văn láºt thây Tiá»n Như Mạnh lên coi rồi nói :
- Mụ bị rắn cắn chết. Con rắn hãy còn quanh quẩn ở đây.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u lại coi tình hình. Chỉ mình Lý Ãch không hiểu võ công nên không được lại gần. Con rắn độc nà y nhá» mà dà i, toà n thân mà u hồng vẫn bò quanh bên mình Tiá»n Như Mạnh. Nó bị ngưá»i quấy nhiá»…u liá»n ngá»ng đầu lên. Cái lưỡi thò ra thụt và o, miệng khẽ báºt lên những tiếng vo ve rất nhá».
Vương Hồng Phạm chau mà y tự nói một mình :
- Sao lại có chuyện nà y?
Lý Hồng Liên nói :
- Thảo nà o Phong Cà n ở đây nói chuyện hồi lâu. Té ra hắn còn có thá»§ Ä‘oạn nà y. Mãi đến khi hắn biết chắc Tiá»n Như Mạnh chết rồi má»›i ra Ä‘i.
Hà Hồng Văn cũng nói :
- Thằng cha đó quả là lợi hại. Chúng ta cần đuổi theo ngay giết chết hắn đi mới trừ được mối lo vỠsau.
Vương Hồng Phạm không lên tiếng, hồi lâu má»›i há»i :
- Phong Cà n vẫn tá»± phụ là thiên hạ vô địch. Vì thế hắn không cần nuối giống độc váºt nà y. Vã lại nếu hắn hạ độc thá»§ thì sao còn yêu cầu Ä‘em Tiá»n Như Mạnh Ä‘i? Má»i ngưá»i ngẫm nghÄ© thấy y nói đúng. Giả tá»· Vương Hồng Phạm chấp nháºn lá»i yêu cầu cá»§a Phong Cà n thì cái chết cá»§a Tiá»n Như Mạnh đã phanh phui từ trước.
Vương Hồng Phạm lại nói :
- Theo nháºn xét cá»§a tại hạ thì Tiá»n Như Mạnh tá»™i ác ngáºp đầu. Trong những tay cao thá»§ mà mụ kiá»m chế tất có ngưá»i giá»i nghá» nuôi độc váºt. HỠđã dòm dá» lâu ngà y mà chưa có cÆ¡ há»™i ra tay. Mãi đến nay má»›i gặp lúc thuáºn tiện liá»n phóng độc xà ra để cắn chết Tiá»n Như Mạnh. Thế là bá»n hỠđược khôi phục tá»± do.
Ngô Äinh Hương nói :
- Nếu váºy ngưá»i nà y đã nghe hết được câu chuyện cá»§a chúng ta không muốn để Tiá»n Như Mạnh chết. CỠđộng đó để đối phương vá»›i Phong Cà n, nhưng lại bất lợi cho há», nên há» má»›i phóng độc xà giết mụ Ä‘i. Vương Hồng Phạm khẽ vung tay đẩy chưởng ra. Láºp tức con rắn độc biến thà nh đống thịt nát nhừ. Con rắn độc chết rồi, nhưng chẳng phải sá»± việc đã kết htúc mà trái lại cà ng thêm nhiá»u chuyện rắc rối. Äiểm thứ nhất là có nên Ä‘iá»u tra xem ngưá»i phóng độc xà là ai không? Há» có dụng tâm gì ? Há» có thể là ngưá»i cùng phe đảng vá»›i Phong Cà n. Há» thấy Tiá»n Như Mạnh mà còn sống là điá»u bất lợi cho hắn nên hạ độc thá»§ để trừ diệt mụ Ä‘i. Äiểm thứ hai Phong Cà n ra Ä‘i rồi, có thể hắn không chết. Tiá»n Như Mạnh mất mạng tức là hết đưá»ng truy tung. Äây cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u rất lo ngại. Vương Hồng Phạm lẳng lặng ngẫm nghÄ© dưá»ng như đã tìm ra được quyết định. Lúc nà y chẳng những Hà Hồng Văn và Lý Hồng Liên mà cả Ngô Äinh Hương cÅ©ng cảm thấy Vương Hồng Phạm hà nh động quá cháºm chạp. Bất luáºn là rượt theo Phong Cà n hay truy tầm ngưá»i phóng độc xà cÅ©ng phải hà nh động ngay. Nếu chần chá» mãi thì đối phương đủ thì giỠẩn náu hà nh tung còn tìm thấy là m sao được ? Vương Hồng Phạm để trôi mất nhiá»u thì giá» rồi má»›i há»i :
- Theo nháºn xét cá»§a các vị, thì ngưá»i phóng độc xà chạy đưá»ng nà o? Má»i ngưá»i đã nghÄ© tá»›i vấn đỠnà y rồi.
Hà Hồng Văn đáp ngay :
- Hắn chạy vá» phương nà o khó mà đoán được, nhưng bá»n ta không phải Ãt ngưá»i, có thể chia nhau Ä‘i các ngã truy tầm.
Lý Hồng Liên nói theo :
- Äúng thế ! Chúng ta có thể tùy tiện Ä‘i tìm kiếm Phong Cà n hay ngưá»i phóng độc xà , nhưng chá»§ chốt vẫn là rượt theo Phong Cà n.
Vương Hồng Phạm nhìn Ngô Äinh Hương há»i :
- Cô nương tÃnh sao?
Ngô Äinh Hương đáp :
- Nếu chúng ta chia đưá»ng rượt theo thì chẳng trúng đưá»ng Phong Cà n cÅ©ng có thể tìm thấy ngưá»i phóng độc xà .
Vương Hồng Phạm nói :
- Các vị nói phải lắm. Váºy chúng ta chia công tác và định rõ đưá»ng lối.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh dị quay sang nhìn Lý Ãch.
Lý Ãch đáp :
- Quả tình tiểu đệ không biết một tý gì.
Vương Hồng Phạm nói :
- Tại hạ đã nghÄ© lại : Nếu ngưá»i thả rắn độc chỉ vì mục Ä‘Ãch muốn giết Tiá»n Như Mạnh thì câu chuyện giản dị thôi. Nhưng nếu há» có dụng tâm khác thì chuyện nà y không phải tầm thưá»ng. Má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy là m kỳ vì Vương Hồng Phạm dưá»ng như đã phát giác ra chứng cứ nên giá»ng nói cá»§a y có vẻ khẳng định.
Lý Hồng Liên há»i :
- Sao Äại ca lại biết há» có chá»— dụng tâm ?
Vương Hồng Phạm đáp :
- Câu chuyện nói ra rồi thì rất giản dị. Äó là vấn đỠcon rắn độc kia vẫn quanh quẩn bên mình Tiá»n Như Mạnh. Hiện tượng nà y chứng minh ngưá»i đó vẫn ở gần đâay và có nghẽ rõ cuá»™c đà m thoại giữa chúng ta.... Y mỉm cưá»i nói tiếp :
- Há» chạy trốn lúc nãy thì chúng ta không để y, nhưng nếu bây giá» má»›i cỠđộng là láºp tức chúng ta tóm được ngay. Câu nói nà y dưá»ng như để cảnh cáo má»i ngưá»i kia đừng có hấp tấp.
Ngô Äinh Hương há»i :
- Con rắn độc nếu không ở bên mình Tiá»n Như Mạnh thì thế nà o? Vương Hồng Phạm đáp :
- Cái đó chứng minh hỠđã xa chạy cao bay. Sá»± phá»ng Ä‘oán nà y rất vi diệu. Ngưá»i kia còn ở gần đây là để chá» chúng ta rượt theo Phong Cà n rồi hắn má»›i Ä‘i theo. Äồng thá»i hỠẩn nấp gần đây mà bây giá» thu rắn vá» thì sợ bị chúng ta phát giác, nên đà nh bá» lại. Äồng thá»i há» có ở gần má»›i chỉ huy được con rắn độc bảo nó nằm yên. Vương Hồng Phạm lý luáºn như váºy tháºt là khúc chiết khiến má»i ngưá»i chẳng thể không tin.
Ngô Äinh Hương miá»…n cưỡng tìm ra má»™t lý do để bà i bác thuyết nà y. Nà ng nói :
- Có thể há» bá» rắn độc lại là đã chạy trốn rồi. Vương Hồng Phạm cưá»i đáp :
- Tại hạ vừa nói đến há» chạy Ä‘i rất có thể bị chúng ta rượt theo, dù mục Ä‘Ãch cá»§a chúng ta chỉ là rượt theo Phong Cà n. Bằng lý do nà y chưa đầy đủ thì tại hạ bổ sung thêm má»™t Ä‘iểm ná»a là con rắn độc nà y đã thà nh tÃnh thông linh, chá»§ nhân nhất định quý báu nó, chẳng khi nà o bá» phóng má»™t cách khinh xuất.... Y nói tá»›i đây, đột nhiên giÆ¡ tay trá» vá» mé tả. Hà Hồng Văn và Lý Hồng Liên liá»n lao vá» phÃa ngón tay trá» cá»§a Vương Hồng Phạm. Hai ngưá»i nà y vá»t Ä‘i má»™t cái đã ra xa đến năm trượng. Chỉ trong không khắc đã mất hút. Chẳng bao lâu, cặp sư huynh sư muá»™i lại trở vá». Hà Hồng Văn trong tay nắm má»™t ngưá»i nhắc bổng lên. Gã liệng ngưá»i đó xuống đất rồi đá má»™t cước. Láºp tức ngưá»i kia cá»a động được lồm cồm bò dáºy. Hiển nhiên ngưá»i đó đã bị thương, sắc mặt lợt lạt, lối năm mươi tuổi. Tướng mạo không có gì đặc biệt, lưng cà o bảo kiếm và má»™t cây trúc địch bóng loáng. Ngưá»i đó không nhìn ai mà cÅ©ng không nói gì, giÆ¡ tay ra phá»§i bụi quần áo cho sạch sẽ.
Vương Hồng Phạm há»i :
- Ngươi là ai? Quê quán ở đâu?
Lão già ngá»ng đầu nhìn Vương Hồng Phạm thá»§ng thẳng đáp :
- Tại hạ là Trịnh Tưá»ng, quê ở Giang Nam.
Cái tên có vẻ thông thưá»ng còn quê quán thì nói rá»™ng ra gồm mấy tỉnh. Tướng mạo đã bình thưá»ng, tên tuổi cÅ©ng chẳng có ấn tượng gì khác lạ. Vương Hồng Phạm gáºt đầu há»i :
- Phải chăng ông bạn đã phóng độc xà ?
Trịnh Tưá»ng đáp :
- Phải rồi ! Tại hạ không biết ở đây sao lại rắc rối thế ? Tại hạ giết chết mụ ác phụ nà y chỉ là để khôi phục tự do cho mình.
Vương Hồng Phạm nói :
- Nếu ông bạn nói thá»±c mục Ä‘Ãch giết Tiá»n Như Mạnh chỉ có thế thì chẳng thể trách ông bạn được. Trịnh Tưá»ng đáp :
- Các vị không phiá»n trách, tại hạ cảm kÃch vô cùng.
Vương Hồng Phạm há»i lại :
- Những lá»i ông bạn nói đây có đúng sá»± thá»±c không?
Trịnh Tưá»ng đáp :
- DÄ© nhiên là thá»±c cả. Vương Hồng Phạm đảo mắt nhìn bon Hà Hồng Văn há»i :
- Hai vị nháºn xét thế nà o? Lão nói có thá»±c không?
Hà Hồng Văn đáp :
- Cái đó khó mà đoán được.
Lý Hồng Liên há»i :
- Lão chỉ nói có váºy thì thá»±c tình khó Ä‘oán quá. Ngô cô nương nghÄ© sao? Ngô Äinh Hương ngần ngừ má»™t chút rồi đáp : - Tuy tiện thiếp thấy Vương tiên sinh có vẻ ngá» vá»±c ngưá»i nà y, nhưng không nhìn thấy Ä‘iá»u chi khác lạ.
Vương Hồng Phạm nói :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Tại hạ nói cho các vị hay. Ngưá»i nà y không phải ở Giang Nam, mà tên cÅ©ng không đúng là Trịnh Tưá»ng. Tại hạ Ä‘oán hắn là thá»§ hạ tâm phúc cá»§a Phong Cà n. Võ công hắn nhất định không ra ngoà i những môn phái lá»›n là Thiếu Lâm, Nga My hay Võ ÄÆ°Æ¡ng. Bây giá» chúng ta hãy chứng thá»±c môn võ công cá»§a hắn.
Thế rồi Chưởng môn phái Tiêu Dao nhìn Hà Hồng Văn há»i :
- Vừa rồi sư đệ đã động thủ với hắn, tuy chỉ mới và i ba chiêu nhưng chắc cũng biết đại khái vỠấn tượng rồi chứ ?
Hà Hồng Văn kinh ngạc đáp :
- Äại ca Ä‘oán trúng lắm. Hắn đã dùng Tiểu Thiên Tinh Chưởng để chống lại đòn đánh xuống đầu. Äó là tuyệt nghệ cá»§a phái Thiếu Lâm.... Lý Hồng Liên há»i xen và o :
- Sao Äại ca lại biết thế ? Phải chăng Äại ca đã trông thấy bá»n hỠđộng thá»§?
Vương Hồng Phạm đáp :
- DÄ© nhiên tiểu huynh không trông thấy. Sở dÄ© tiểu huynh Ä‘oán như váºy là vì lúc trước Tam đệ đã nói khó mà phán Ä‘oán được ngưá»i đó nói tháºt hay nói dối. Như váºy đủ tá» võ công cá»§a hắn đã không phải tâm pháp cá»§a Nhân Ma, lại cÅ©ng chẳng phải thá»§ pháp cá»§a môn phái kỳ dị nà o. Nếu là tâm pháp cá»§a Nhân Ma thì Tam đệ ngó thấy là biết ngay. Còn như thá»§ pháp cá»§a môn phái kỳ dị tất Tam đệ cÅ©ng có lá»i phán Ä‘oán. ChÃnh vì ngưá»i đó sá» võ công cá»§a các phái Thiếu Lâm, Võ ÄÆ°Æ¡ng có nhiá»u chá»— tương tá»±, nên Tam đệ má»›i không khẳng định được. Dù khẳng định cÅ©ng chẳng thể theo võ công cá»§a hỠđể Ä‘oán ra lá»i nói chân hay giả. Ngô Äinh Hương thấy lá»i nói cá»§a Vương Hồng Phạm có chá»— sÆ¡ hở, liá»n xen và o :
- Những lý do mà Vương tiên sinh kể ra chưa đủ khiến cho ngưá»i ta liên tưởng đến hắn đã sá» tuyệt nghệ cá»§a phái Thiếu Lâm hay phái Võ ÄÆ°Æ¡ng.
Vương Hồng Phạm cưá»i đáp :
- DÄ© nhiên là thế. Tại hạ đã giả định ngưá»i đó cùng phe vá»›i Phong Cà n. Vì hắn muốn che dấu thân thế cá»§a mình thì hay hÆ¡n hết là sá» dụng thá»§ pháp cá»§a những phái lá»›n như Thiếu Lâm Ä‘ang lưu truyá»n rá»™ng rãi trên chốn giang hồ. Äồng thá»i, chÃnh Phong Cà n cÅ©ng hiểu tâm pháp cá»§a mấy phái lá»›n như Thiếu Lâm liá»n Ä‘em truyá»n thụ cho ngưá»i đó là má»™t việc rất hợp tình hợp lý. Má»i ngưá»i nghe Vương Hồng Phạm phân tÃch vá» võ công má»™t cách tinh vi như váºy không ai dị nghị nữa.
Vương Hồng Phạm ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Còn vá» quê quán và tÃnh danh cá»§a hắn tại hạ vừa nghe hắn báo đã biết ngay là giả dối. Vì lúc hắn vừa dừng lại liá»n có cỠđộng phá»§i bụi trên mình. CỠđộng nà y đã khiến cho tại hạ nhìn thấý phần bà ẩn không phải Ãt. Má»i ngưá»i không hiểu cách suy luáºn cá»§a Vương Hồng Phạm.
Ngô Äinh Hương lại há»i :
- Xin Vương tiên sinh cho biết những cỠđộng đó có gì khác lạ ?
Vương Hồng Phạm đáp :
- Äá»™ng tác nà y tá» ra có tÃnh sạch dởm. Hạn ngưá»i nà y quả không có mấy, nhất là đà n ông lại cà n Ãt nữa. Nếu không phải là tÃnh sạch dởm, thì nhất định là ngưá»i tinh thông vá» dùng độc hoặc đã luyện qua vá» công phu cổ độc.
Y ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Ngưá»i đó đã nuôi dưỡng và chỉ huy rắn độc chứng tá» hắn đã luyện công phu phóng cổ độc, mà môn nà y chỉ lưu truyá»n ở xứ Miêu Cương hoặc ở xứ Giao Chỉ. Do đó tại hạ nháºn ra nhất định hắn không phải ngưá»i Giang Nam mà là tên thá»§ hạ cá»§a Phong Cà n nguyên quán ở Miêu Cương. Má»i ngưá»i thấy Vương Hồng Phạm kiến thức sâu rá»™ng khôn lưá»ng. Nếu không thế thì chẳng tà i nà o suy luáºn nên những lý lẽ hÆ¡n ngưá»i như váºy.
Vương Hồng Phạm không muốn má»i ngưá»i dị nghị, liá»n nói tiếp :
- Bá»n ngưá»i ở Miêu Cương tên há» cổ quái, dÄ© nhiên hắn không muốn sá» dụng liá»n đổi danh tá»± thông thưá»ng nà y. NgỠđâu hắn cà ng che dấu cà n lòi chuyện giả trá. Vương Hồng Phạm đảo cặp mắt sắc như dao nhìn chằm chặp và o ngưá»i bị bắt há»i :
- Tên há» tháºt ngươi là chi? Lão già kia thấy Vương Hồng Phạm suy luáºn thần kỳ, trong lòng rất sợ hãi và khâm phục, không dám ngụy biện nữa, liá»n đáp :
- Tại hạ tháºt ngưá»i ở Qúy Châu, tên gá»i Lãng Äằng.
Vương Hồng Phạm há»i :
- Lão đi theo Phong Cà n đã bao lâu?
Lãng Äằng đáp :
- Äã hai chục năm rồi. Vương Hồng Phạm nói :
- Theo tuổi lão mà tÃnh thì biết hồi lão được Phong Cà n thu dụng đã hÆ¡n ba chụ tuổi. Äiểm nà y là sá»± hiển nhiên chẳng có chi kỳ lạ. Nhưng Vương Hồng Phạm cÅ©ng há»i đến là có chá»— dụng tâm mà má»i ngưá»i chưa hiểu, nên Ä‘á»u chú ý lắng tai nghe.
Lãng Äằng đáp :
- Phải rồi, tại hạ đi theo Phong đại gia và o năm ba mươi tư tuổi.
Vương Hồng Phạm nói :
- Tuy lão là ngưá»i giảo hoạt, nhưng Phong Cà n không phải thu dụng lão vì Ä‘iểm nà y. Nếu hắn chỉ tìm ngưá»i nhanh nhẹn giảo quyệt thì cần gì phải đến táºn Qúy Châu xa xôi? Còn bảo hắn thu dụng lão để xây dá»±ng thà nh tà i thì tuổi lão đã lá»›n, muốn há»c công phu gì cÅ©ng khó lòng được đến nÆ¡i. Do đó ta nháºn ra hắn vượt đưá»ng xa mà thu dụng con ngưá»i đứng tuổi như lão chỉ vì lão đã thà nh tá»±u được má»™t Ä‘iểm nà o đó.
Y ngừng lại má»™t chút rồi kết luáºn :
- Môn thà nh tá»±u cá»§a lão dÄ© nhiên là cổ độc. Có đúng thế không? Lãng Äằng không nói gì, gáºt đầu để trả lá»i.
Vương Hồng Phạm lại há»i :
- Nếu váºy thì cổ thuáºt cá»§a Lục Minh VÅ© tuy không phải là dùng độc nhưng cÅ©ng liên quan vá»›i lão, có đúng thế không? Lãng Äằng đáp :
- Äúng thế ! Äó là bà thuáºt cá»§a tệ xứ. Môn bà thuáºt nà y lấy lá»±c lượng tâm linh là m chá»§ nên Ãt ngưá»i tu luyện. Vương Hồng Phạm nói :
- Hiện giá» Lục Minh VÅ© ở trong thà nh Nghi Dương, chắc lão cÅ©ng hiểu vụ nà y không còn sai nữa. Lãng Äằng nhìn ánh mắt cá»§a đối phương rất sắc bén, trong lòng cà ng thêm khiếp sợ. Lão không biết chống chế cách nà o, liá»n gáºt đầu để nhìn nháºn Lục Minh VÅ© hiện ở trong thà nh Nghi Dương.
Vương Hồng Phạm nói :
- DÄ© nhiên lão phải biết. Lão á»· và o cổ độc bà thuáºt để theo dõi Lục Minh VÅ©. Cái đó có thể giải thÃch tại sao Phong Cà n lại qua bên nà y? Hắn cÅ©ng ngấm ngầm theo dõi Lục Minh VÅ© nhưng còn chá» cho thương thế khá»i rồi má»›i ra ta hạ sát Lục Minh VÅ©. Lãng Äằng không nói sao được nữa, đà nh gáºt đầu thừa nháºn. Vương Hồng Phạm nói :
- Nếu lão chịu hối cải, chúng ta đi kiếm Phong Cà n thì có thể thoát chết.
Lãng Äằng ngần ngừ má»™t chút rồi há»i lại :
- Nếu tại hạ không chịu thì sao?
Vương Hồng Phạm run lên đáp :
- Lão Ä‘i theo Phong Cà n hai chục năm nay, giúp hắn gây nên bao nhiêu tá»™i nghiệt. Nếu lão không sá»a đổi lá»—i lầm để Phong Cà n xa chạy cao bay, tiếp tục là m Ä‘iá»u tà n ác thì chẳng khác gì chÃnh lão ra tay tà n độc. Ta đà nh phải hạ sát lão rồi sẽ hết sức Ä‘i kiếm Phong Cà n.
Lá»i nói trịnh trá»ng, thái độ nghiêm nghị cá»§a Vương Hồng Phạm tá» ra y đã quyết tâm cà còn khiến cho đối phương hiểu rằng y đã nói sao là là m được như váºy. Lãng Äằng lá»™ vẻ khá»§ng khiếp tá»±a hồ thấp thoáng nhìn thấy bóng tá» thần. Ngưá»i lão run lên bần báºt. Bá»n Ngô Äinh Hương vừa không hiểu tâm tÃnh lão, vừa cảm thấy khinh bỉ. Vì lão là con ngưá»i tà n độc, tuổi cÅ©ng nhiá»u rồi thì dÄ© nhiên từng trải thế sá»±. Váºy mà gặp lúc sinh tá» tối háºu lại biến thà nh con ngưá»i khiếp nhược. Tháºt đáng khiến cho ngưá»i ta khinh bỉ. Hà Hồng Văn không nhịn được há»i :
- Lãng Äằng ! Lão không nghe thấy Äại ca ta bảo gì ư? Nếu lão biết sá»a đổi lá»—i lầm thì còn đưá»ng sinh lá»™. Việc gì lão sợ hãi đến thế ? Lãng Äằng từ từ đưa mắt ngó Hà Hồng Văn rồi đột nhiên không khiếp sợ nữa.
Lão đáp :
- Phong đại gia là ân công của tại hạ mà cũng là chủ nhân nữa. Dù tại hạ có phải chết đến trăm lần cũng không thể phản bạn lão nhân gia.... Sắc mặt lão biết thà nh lợt lạt. Nhãn thần cũng lỠđỠnhư sắp tắt.
Vương Hồng Phạm nói :
- Không ngá» con ngưá»i gian ác như Phong Cà n lại có tên thá»§ hạ trung can như váºy. Lãng Äằng há miệng ra hai lần mà không phát thanh. Tiếp theo ngưá»i lão lảo đão té xuống, nằm yên không nhúc nhÃch. Vương Hồng Phạm ngăn cản Hà Hồng Văn không cho dụng và o. Y nói :
- Lão đã sá» dụng bà thuáºt độc môn tá»± táºn rồi. Bây giá» ta má»›i hiểu vì lẽ gì Phong Cà n thu lão là m tùy bá»™c. Hỡi Æ¡i !
Kiến thức cùng nhãn lá»±c cá»§a Phong Cà n quả nhiên ngưá»i thưá»ng không thể bì kịp ! Ngô Äinh Hương nói : - Thảo nà o lão vừa lá»™ vẻ khá»§ng khiếp thì ra lão hiểu Vương tiên sinh quyết tâm, lão cÅ©ng quyết ý tá»± táºn. Lý ấy lão cảm thấy bóng tá» thần đã chụp xuống đầu mình.
Lý Hồng Liên nói :
- Tiểu muá»™i lại tưởng lão là con ngưá»i ngu ngốc không hiểu việc gì.
Hà Hồng Văn nói :
- Lòng trung thà nh cá»§a Lãng Äằng kể cÅ©ng đáng kÃnh. Nhưng lão chết rồi là tuyệt đưá»ng tìm kiếm Phong Cà n má»›i tháºt đáng giáºn. Vương Hồng Phạm nói :
- Trà tuệ cá»§a con ngưá»i dù cao minh đến đâu cÅ©ng không thể thoát khá»i bà n tay cá»§a Thần Mệnh Váºn. Nếu Phong Cà n chưa đến ngà y táºn số thì dù chúng ta trên chăn Thiên La, dưới đất Äịa Võng cÅ©ng bằng vô dụng.
Y nói rồi Ä‘i trước dẫn má»i ngưá»i lục soát tòa trang viện. -
ÄOẠN KẾT
- Lúc nà y trá»i đã bình minh. Phương Äông hé ánh thiá»u quang. Mấy ngưá»i Ä‘i lục soát nhưng ngoà i bá»n bá»™c dịch không phát giác ra má»™t ngưá»i nà o khả nghi. Äoà n ngưá»i ra cổng trang và o lúc tảng tảng sáng, đã nhìn rõ đồng bằng bát ngát. Gió lạnh thổi và o mặt khiến Lý Ãch bất giác run lên. Còn những ngưá»i kia Ä‘á»u mình mang tuyệt nghệ nên không cảm thấy giá lạnh. Ngô Äinh Hương tá»±a và o ngưá»i Lý Ãch, dùng ôn độ trong mình để sưỡi ấm cho gã. Tuy hai ngưá»i không nói gì, nhưng những động tác bé nhá» triá»n miên quấn quýt như váºy còn thấm thÃa hÆ¡n cả ngà n lá»i. Vương Hồng Phạm nói :
- Ngô cô nương ! Tại hạ nháºn thấy cô nương nên lánh Ä‘i là hÆ¡n.
Ngô Äinh Hương ngạc nhiên há»i :
- Tại sao váºy?
Vương Hồng Phạm đáp :
- Có nhiá»u ngưá»i từ đằng xa Ä‘ang chạy vá» phÃa nầy. Nếu Tra công tá» và những cao thá»§ các môn phái tá»›i đây dưá»ng như có Ä‘iá»u bất tiện cho cô nương.
Ngô Äinh Hương giáºt mình kinh hãi. Nà ng dương mắt lên nhìn, nhưng má»™t là thị tuyến không đủ, hai là bá»n ngưá»i còn ở rất xa nên nà ng chẳng nhìn thấy gì. Nà ng không dám nghi ngá» lá»i nói Vương Hồng Phạm vì y là má»™t nhân váºt vô cùng tuyệt thế nà ng đã biết rồi.
Nà ng nhìn Lý Ãch nói :
- Váºy tiện thiếp lánh Ä‘i má»™t chút.
Lý Ãch nắm tay nà ng dặn :
- Nà ng đừng bá» Ä‘i mất tÃch nhé.
Ngô Äinh Hương cảm thấy trong lòng ấm áp đáp :
- Lý huynh cứ yên lòng. Tiện thiếp không đi mất đâu?
Lý Hồng Liên nói :
- Nếu cô nương muốn cho ngưá»i ta không phát giác thì nên tránh xa hÆ¡n má»™t chút.
Lý Ãch vá»™i há»i :
- Nếu váºy nà ng đến trang viện chá» ta được chăng?
Ngô Äinh Hương nháºn thấy như váºy là ổn hÆ¡n cả, liá»n đáp :
- ÄÆ°á»£c lắm ! Lý huynh thu xếp má»i việc rồi thá»§ng thẳng đến gặp tiện thiếp.
Nà ng trở gót chạy và o trong trang theo ngả sau chuồn Ä‘i. Bên nà y bá»n Vương Hồng Phạm chẳng bao lâu đã nhìn rõ bóng mưá»i hai ngưá»i từ phÃa xa xa tiến lại dưới là n sương mai lá» má». Chỉ trong chá»›p mắt Ä‘oà n ngưá»i đã tá»›i gần, có nam có nữ, có già có trẻ, có tăng đạo có nữ ni. Vương Hồng Phạm đưa mắt nhìn ra chỉ nháºn được hai ngưá»i là Cao Thanh Vân và Tra Tư Liệt. Cao, Tra vừa ngó thấy Vương Hồng Phạm, Hà Hồng Văn và Lý Hồng Liên vá»™i rảo bước tiến lại kÃnh cẩn thi lá»…. Còn những ngưá»i khác như Thạch SÆ¡n đại sư chùa Thiếu Lâm, Mai Am Chá»§ phái Hoa SÆ¡n, Trình Nhất Trần phái Nga My, Phong Há»a Song Kiếm phái Võ ÄÆ°Æ¡ng và cả Quá»· Yếm Thần Tăng Tăng Lão Tam Ä‘á»u kinh ngạc nhìn bá»n Vương Hồng Phạm, vì không hiểu lai lịch mấy ngưá»i nà y thế nà o mà khiến cho Cao Thanh Vân và Tra Tư Liệt cung kÃnh như váºy.
Cao Thanh Vân liá»n giá»›i thiệu vá»›i má»i ngưá»i :
- Vị nà y là Lý công tỠở Nghi Dương. Tại hạ tin rằng dù các vị chưa từng gặp y, nhưng cÅ©ng biết những việc liên quan đến y. Bây giá» tại hạ trịnh trá»ng giá»›i thiệu mấy vị nà y. Y nói há» tên bá»n Vương Hồng Phạm rồi tiếp :
- Các vị nà y là cao đồ trương Tiêu Dao lão nhân. Chắc nay là lần đầu tiên các vị được gặp nhau. Má»i ngưá»i nghe nói là môn đồ cá»§a Tiêu Dao lão nhân má»›i hiểu vì váºy mà Cao Thanh Vân và Tra Tư Liệt tá» lòng cung kÃnh. Bá»n Vương Hồng Phạm cùng má»i ngưá»i là m lá»… tương kiến. Thái độ cá»§a những ngưá»i nà y tá» ra rất thanh cao rá»™ng rải khiến ai cÅ©ng liên tưởng đến Tiêu Dao lão nhân. Chỉ có võ công cá»§a gia phái nà y là áp đảo được các môn phái trong võ lâm, dá»±ng riêng má»™t lá cá» trong thiên hạ. Thái độ khiêm nhượng thanh cao cá»§a há» khiến bá»n cao thá»§ các môn phái phải kÃnh phục mà không nghi ngá» sợ sệt. Lúc Cao Thanh Vân giá»›i thiệu đến Diêu Văn Thái ở phái Lạc Xuyên, Vương Hồng Phạm tuy bụng dạ khoát đạt cÅ©ng không khá»i đưa mắt nhìn mấy lần. Hai bên hà n huyên má»™t lúc rồi Vương Hồng Phạm há»i :
- Các vị Ä‘i đưá»ng đã gặp Phong Cà n chưa?
Cao Thanh Vân có mối liên quan vá»›i Vương Hồng Phạm hÆ¡n hết nên đứng ra trả lá»i :
- Xin thưa để Giáo chủ đại ca biết là tên ác tặc đó đã chết vỠtay Tra công tỠrồi.
Câu nà y nói ra khiến bá»n Vương Hồng Phạm rất lấy là m an á»§i. Ai cÅ©ng cho rằng hắn tá»™i ác ngáºp đầu lại chết vá» tay Tra Tư Liệt là đáng lắm.
Tra Tư Liệt nói :
- Bá»n tại hạ Ở trong thà nh Nghi Dương giết Lục Minh VÅ© xong tiếp được tin liá»n tá»›i đây ngay. Chà ng nhìn Vương Hồng Phạm bằng con mắt tôn kÃnh nói tiếp :
- Không ngá» dá»c đưá»ng bá»n tại hạ gặp tên ác tặc Phong Cà n. Lúc đó tiểu đệ đúng như lá»i tục ngữ thưá»ng nói "Oan gia chạm trá, cặp mắt đỠngầu" liá»n xuất toà n lá»±c động thá»§.
Lý Ãch nghe tá»›i đây trong lòng khẩn trương đến cá»±c Ä‘iểm vì đó là việc gã quan tâm nhất. Gã lo rằng bá»n ngưá»i nà o đã gặp Phong Cà n không chừng bao nhiêu chuyện bên nà y hắn đã nói ra hết, trong đó có cả câu chuyện bà máºt vá» Ngô Äinh Hương mà hắn tiết lá»™ tất bị Diêu Văn Thái biết rõ. Gã trong lòng hồi há»™p nghe cho đến lúc Tra Tư Liệt nói là đem toà n lá»±c động thá»§, trong lòng cà ng khẩn trương chỉ mong cho A Liệt đánh má»™t đòn Phong Cà n chết liá»n thì hắn má»›i không còn cÆ¡ há»™i tiết lá»™ câu chuyện vá» Ngô Äinh Hương nữa. Lý Ãch hoang mang chỉ có Cao Thanh Vân là phát giác ra vì chÃnh y cÅ©ng lo đến chuyện nà y bị Diêu Văn Thái khám phá. Lại nghe Tra Tư Liệt nói :
- Tiểu đệ không ngá» tên ác ma Phong Cà n ngạo nghá»… coi thưá»ng thiên hạ mà bây giá» không chịu nổi má»™t đòn. Sau khi đắc thá»§, tiểu đệ má»›i biết hắn đã bị Vương đại ca kiá»m chế.
Lý Ãch ngạc nhiên há»i :
- Sao công tá» lại biết Vương tiên sinh đã kiá»m chế hắn ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u mỉm nhìn gã thư sinh nà y, vì vấn đỠđó chỉ có ngưá»i ngây ngô má»›i há»i tá»›i. Tra Tư Liệt đáp :
- Tiểu đệ nháºn thấy trong mình Phong Cà n có thương thế và là kết quả vá» Tiêu Dao nhất kiếm cá»§a Vương đại ca, nên hiểu ngay. Lý Ãch tưởng chừng cởi bỠđược khối đá lá»›n Ä‘eo nặng bên lòng. Gã lại nói :
- Phong Cà n hung hãng lắm mà hắn chịu chết ngay ư?
Tra Tư Liệt mỉm cưá»i đáp :
- Không phải đâu ! Sau hắn còn nói nhiá»u chuyện lắm ! Lý Ãch lại lo sốt vó, đưa mắt nhìn trá»™m Diêu Văn Thái thì thấy con ngưá»i đứng tuổi nà y khà thế hung hãng, nhưng coi vẻ mặt khó mà đoán được trong lòng hắn nghÄ© gì.
Tăng Lão Tam đột nhiên xen và o :
- Lý công tá» ! Công tá» là dòng dõi thư hương, tưởng chăng nên há»i đến việc thù nghịch đâm chém nhau là m chi? Thanh âm cá»§a lão khiến má»i ngưá»i chán ghét buồn nôn, mà lão vẫn chưa im tiếng mà lại nói tiếp :
- Hay hÆ¡n hết là từ nay trở Ä‘i công tá» nên quên má»i sá»± Ở đây, quên cả má»i ngưá»i. Có thế má»›i bá»›t được nhiá»u Ä‘iá»u phiá»n não. Tăng Lão Tam nói mấy câu sau đã có má»™t số ngưá»i Ä‘i và o trang để khá»i phải nghe thanh âm chán tai. Lý Ãch vì lo chuyện Ngô Äinh Hương trong lòng hồi há»™p nên đối vá»›i thanh âm cá»§a lão không có cảm giác gì.
Tăng Lão Tam kinh ngạc quay lại ngó Liễu Phiêu Hương một cái rồi nói :
- Nương tá» ! Chắc là công lá»±c cá»§a lão phu giảm sút nhiá»u rồi, không thể chen chân và o chốn giang hồ được nữa.
Âu Dương Tinh lên tiếng :
- Không phải thế đâu ! Bản nhân nghe thanh âm cá»§a lão vẫn ghét cay ghét đắng như ngà y trước. Chỉ có ngưá»i ta không sợ mà thôi. Nguyên nà ng đã trông thấy anh chà ng thư sinh Lý Ãch không ghê sợ thanh âm cá»§a Tăng Lão Tam nên lấy rất lấy là m kinh ngạc. Nà ng nghe lão nói váºy liá»n hiểu ý ngay. Bây giá» má»i ngưá»i các gia phái Ä‘á»u đã lánh xa gần hết. Nên biết những ngưá»i nà y Ä‘á»u là cao thá»§ trứ danh, chẳng những võ công cao cưá»ng còn là những nhân váºt già u kinh nghiệm. Ai nấy Ä‘á»u mượn cÆ¡ há»™i nà o lần và o trong trang chia nhau xục xạo khắp nÆ¡i đồng thá»i để tránh thanh âm khó chịu cá»§a Tăng Lão Tam. A Liệt cùng mấy ngưá»i nữa lại lui ra ngoà i đến ngồi ở đầu cầu gần trang trại, hoặc trên những phiến đá lá»›n để nghỉ ngÆ¡i. Tăng Lão Tam bá»—ng đổi giá»ng há»i :
- Vương tiên sinh cùng nhị vị Ä‘á»u là những tân tiên tiêu dao tá»± tại. Những Ä‘iá»u phiá»n não trên thế gian không xâm nháºp và o được. Tiểu để dÄ© nhiên phải khâm phục. Nhưng còn Lý công tỠđây đây thì á»· và o cái gì mà không sợ ? Thanh âm cá»§a lão bây giá» như ngưá»i thưá»ng, vẻ mặt lão cÅ©ng hết trÆ¡ như gá»— mà ra chiá»u kinh ngạc tá»± há»™ đối vá»›i việc Ä‘á»i lão rất nhiệt tâm. Vá» Ä‘iểm nà y cả đến Cao Thanh Vân là ngưá»i hiểu Lý Ãch sâu xa cÅ©ng không hiểu thấu. Má»i ngưá»i đưa mắt nhìn Lý Ãch lá»™ vẻ ngạc nhiên. ChÃnh Lý Ãch cÅ©ng không giải thÃch được. Thá»±c ra gã không để tâm đến thanh âm cá»§a Tăng Lão Tam, chỉ nóng lòng muốn biết Phong Cà n có tiết lá»™ gì vá» chuyện Ngô Äinh Hương mà thôi.
Vương Hồng Phạm đột nhiên há»i lại :
- Công phu cá»§a Tăng huynh so vá»›i Tiá»n Như Mạnh như thế nà o?
Tăng Lão Tam ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :
- Chắc gần đây mụ còn cao minh hÆ¡n Lão Tam nhiá»u.
Vương Hồng Phạm nói :
- Thế thì phải rồi. Yếm Công cá»§a Tiá»n Như Mạnh còn không đánh đổ được Lý công tá». Khi đó mụ cÅ©ng rất lấy là m ngạc nhiên.
Âu Dương Tinh nhá» tuổi nóng tÃnh vá»™i há»i :
- Tại sao váºy?
Vương Hồng Phạm đáp :
- Tiá»n Như Mạnh đã hiểu rõ duyên cá»›. Nguyên trên Ä‘á»i có hai tình trạng chống được Yếm Công. Thuyết nà y không bao quát công phu tu luyện mà là chuyện tá»± nhiên không sợ.
Y ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Má»™t là trong lòng ôm mối chân tình, má»™t trưá»ng hợp nữa là trong lòng chứa đầy mối tình dục cương liệt. Äiểm vá» sau bất tất phải nói đến. Còn Ä‘iểm trước tá»· như bất tá» mẫu nhiệt tâm bảo vệ cho con cái, hoặc mối chân tâm giữa đôi nam nữ. Những ngưá»i ở trong trạng thái nà y Ä‘á»u tá»± nhiên chống được Yếm Công không xâm nháºp và o. Bây giá» má»i ngưá»i má»›i tỉnh ngá»™, mà hiểu rõ nhất là Cao Thanh Vân. Y không khá»i liên tưởng đến Ngô Äinh Hương cùng tiếng nói diệu dà ng uyển chuyển, khoé mắt thu ba rung rinh như nước hồ thu, những cách đối xá» tế nhị cá»§a nà ng Ä‘á»u khiến cho ngưá»i ta nảy mối tình cảm mê ly. Nhưng những cái đó Ä‘á»u là khói mây trưcá»› mắt. Bây giá» Lý Ãch đã thay và o vị trà cá»§a y rồi.
Cao Thanh Vân thở phà o má»™t cái ngá»ng đầu trông ráng sá»›m trên trá»i tá»± nhá»§ :
- Xem chừng ta không phải là ngưá»i dÅ©ng cảm chân chÃnh vì ta chỉ dám "háºn" chứ không dám "yêu". Vá» háºn khiến cho ta lăn xả và o mà hà nh động không phải vướn vÃu Ä‘iá»u gì. Nhưng "yêu" thì có nhiá»u trách nhiệm cùng nghÄ©a vụ phải gánh lấy, nên ta không dám để mối tình cảm xâm chÃm tâm hồn. Luồng tư tưởng bá»—ng chuyển đến con ngưá»i cá»§a Lý Tuệ Tâm.
Tiếp theo y hạ quyết tâm rồi đưa mắt ngó Lý Ãch nói :
- Lý huynh cứ yên dạ. Trước khi lâm tá», Phong Cà n chỉ có mấy lá»i nói vá»›i Tra Công Tá», ngưá»i ngoà i không ai nghe rõ. Lý Ãch bây giá» má»›i yên tâm, tươi cưá»i vui vẽ.
Lý Hồng Liên nói :
- Tra công tá» ! Mối huyết cừu cá»§a công tỠđã trả. Thế là đại sá»± xong rồi. Không hiểu sau nà y công tỠđịnh là gì. Chúng ta chia tay rồi từ đây khó có cÆ¡ há»™i tái ngá»™, nên bá»n tiểu muá»™i muốn biết công tá» có hà nh động gì ?
A Liệt đáp :
- Tiểu đệ còn nhiá»u việc phải thu xết, tá»· như Ä‘i bái phá»ng các gia các phái để giải quyết những Ä‘iá»u oan toà n trước nay. Hà Hồng Văn cưá»i mát, ung dung nói :
- Những việc đó bất quá chỉ mắc công lặn lá»™i mà thôi. Bá»n tại hạ lại quan tâm việc khác.
Y đưa mắt nhìn Âu Dương Tinh. Hiển nhiên muốn nhắc đến việc hôn nhân giữa nà ng và A Liệt.
A Liệt trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Tiểu đệ cũng chưa biết nên là m thế nà o, nhưng sẽ thương nghị cùng Cao đại ca, có khi phải lên Ký Bắc một chuyến.
Vương Hồng Phạm nói theo :
- Váºy Tra huynh nên nghÄ© tá»›i việc Ä‘i Ký Bắc trước tiên, ngoà i ra việc gì hãy để vá» sau cÅ©ng không muá»™n. Bá»n Vương Hồng Phạm đứng lên cùng má»i ngưá»i gáºt đầu từ biệt. Còn những ai và o trong trang, ba anh em Vương Hồng Phạm không tìm đến để từ biệt nữa, trở gót Ä‘i ngay. Bá»n ngưá»i còn lại là A Liệt, Cao Thanh Vân và Lý Ãch trong lòng Ä‘á»u tÃnh toán việc riêng cá»§a mình. Tăng Lão Tam nổi lên trà ng cưá»i hô hố, nói :
- Nà y nà y ! Các vị còn vụng vá» lắm. Äể Tăng Lão Tam nà y là kẻ hiểu nhân tình thế cố giải quyết hết má»i vấn đỠcho các vị. Tuy lão rất nhiệt tâm, nhưng ba ngưá»i chỉ cảm Æ¡n hảo ý cá»§a lão, vì ai cÅ©ng nghÄ© rằng dùng Tăng Lão Tam mà là m sứ giả thì hư việc hết.