Trích tieungunhi: "Sorry các bạn, vì convert có nhầm lẫn nên lầm chương này là 41, thật ra là chương 42. Các bạn xem đỡ vậy."
Long Huyệt
Chương 42: Thính Vũ Hiên
Dịch: votinh90
Biên dịch: tieungunhi
Nguồn: TTV
"Long Dực, Long Dực, tỷ ở đây” Vừa mới bước Thính Vũ Hiên, Long Dực đã nghe được tiếng người gọi mình, liền nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Nguyệt Nhã Nhu đang đứng đó vẫy tay với mình, miệng mỉm cười tươi như hoa.
Tiếng của Nguyệt Nhã Nhu dù lớn nhưng âm thanh lại ngọt ngào, uyển chuyển, giống như một chuyên gia piano đánh ra những âm thanh tuyệt vời vậy, quá hấp dẫn, dễ nghe, trong nhất thời làm cho bao đôi tình nhân đang ngồi tại đây dán mắt vào người nàng.
Hôm nay Nguyệt Nhã Nhu mặc một bộ đồ trắng tinh, là bộ mà cô đã mặc lúc gặp Long Dực trên xe khách trước đây. Mái tóc của nàng xoã xuống bờ vai như thác nước chảy xuống bên hông, hàm răng trắng như ngọc lộ ra trong nụ cười ngọt ngào, dù là nhìn xa hay gần đều có thể làm người khác đắm đuối, mê muội.
Cách đó không xa, khoảng hai hòn non bộ, tại một cái bàn có một số sinh viên của Quang Long đại học đang ngồi tán gẫu. Trong đó có một gã nam sinh mặc bộ đồ tây màu lam, vẻ mặt khôi ngô, bộ dáng tóat ra khí chất ung dung hoa quý, nhìn qua thì biết là xuất thân từ hào môn thế gia rồi, có điều thần sắc của hắn lại cao ngạo âm lãnh, làm cho ngừơi ta có cảm giác khó gần.
Tên nam sinh này đã để ý đến động tĩnh của Nguyệt Nhã Nhu từ lúc vào đây, nay thấy nàng hẹn một nam sinh lạ mặt đến đây dùng cơm, không khỏi căm tức nghĩ: "con tiện nhân này thật ghê tởm, trách không được bổn thiếu gia theo đuổi đã nửa năm mà không đắc thủ được, thì ra là đã có đối tượng rồi. Mẹ kiếp, tên tiểu tử kia là ai nhỉ? Tiểu tiện nhân sao lại coi trọng hắn như vậy, thật sự là có mắt không tròng mà!"
Nhìn thấy Long Dực bước đến ngồi đối diện với Nguyệt Nhã Nhu, hân hoan trò chuyện, thần thái thân mật giống như tri kỷ nhiều năm gặp lại, tên nam sinh lòng như bị lửa thiêu đốt, muốn dùng ánh mắt xé nát mọi thứ.
"Chúng ta ăn chút gì nha? Đệ lựa món đi" Nguyệt Nhã Nhu nói xong lấy thực đơn đưa cho Long Dực.
"Đệ không biết chọn đâu, ăn cái gì cũng được mà. Dù sao cũng chỉ có hai người chúng ta, gọi đơn giản thôi"
"Hôm nay là tỷ mời mà, đệ tiết kiệm cho tỷ hả? Nếu đệ không dùng cho no bụng, sau đó lại trách tỷ chiêu đãi không tốt sao” Mắt của Nguyệt Nhã Nhu sáng lên như hai mặt trăng nói.
Long Dực cười nói: "không, không trách đâu, đệ xuất thân từ nghèo khổ mà, ăn cái gì cũng được, không dám mơ đến mỹ vị giai hào đâu. Đựơc rồi, đệ gọi món vậy"
Sau khi đưa tay lấy thực đơn, nhìn vào, Long Dực lập tức cúi đầu không biết suy tư cái gì.
"Suy nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ nơi này không có món ăn hợp với khẩu vị của đệ” Nguyệt Nhã Nhu cảm thấy kỳ quái hỏi.
"À, không có gì đâu!" Long Dực ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra tiếu ý.
Long Dực chọn vài món, sau đó lại hỏi ý kiến của Nguyệt Nhã Nhu.
"A, là mấy món mà tỷ rất thích đây mà" Nguyệt Nhã Nhu thấy Long Dực chọn món ăn, mở to đôi mắt, trên mặt lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ.
"Sao trùng hợp vậy? Các món ăn này đệ cũng rất thích đấy” Long Dực cười nói.
Kỳ thật Nguyệt Nhã Nhu đâu có biết, lúc này Long Dực đang thi triển “Tha Tâm Thông”, một trong Ngũ thần thông của Long Huyệt Bảo Điển.
Tha Tâm Thông, tên như ý nghĩa, có thể đọc được ý nghĩ của người ta, trong sách nói rằng nếu đạt tới cảnh giới cao nhất thì có thể đọc đựơc những điều mà người khác chôn sâu tận đáy lòng.
Tuy nhiên, Tha Tâm Thông này là thần thông hao phí linh lực nhiều nhất trong Ngũ thần thông, mỗi khi sử dụng, linh lực sẽ giảm hơn phân nửa, cho nên đến hôm nay Long Dực sử dụng nó là lần đầu tiên.
Đêm nay, Long Dực đối diện với Nguyệt Nhã Nhu, hắn cũng không biết tại sao lại làm ra cái việc "lấy lòng mỹ nhân" như vậy, làm cho hắn phải vận dụng đến sáu thành linh lực để biết đựơc tâm ý mỹ nhân, ngoài việc biết đựơc mỹ nhân thích ăn gì ra, còn thu hoạch đựơc các thông tin khác như thích trang sức, thời trang…. như thế nào, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Long Dực gọi món ăn làm cho Nguyệt Nhã Nhu miên man suy nghĩ "trên đường đi học hắn ra tay giúp đỡ mình, bây giờ lại còn gọi các món ăn mà mình thích ăn nữa …… cái này có phải là duyên phận không nhỉ?"
Nghĩ đến hai chữ "duyên phận, Nguyệt Nhã Nhu thẹn thùng đưa mắt liếc nhìn Long Dực, hai má đỏ lên.
"Mặt nàng ta sao lại tự nhiên đỏ lên vậy nhỉ? Không biết nàng ta đang suy nghĩ cái gì vậy ta?" Long Dực lòng hiếu kỳ nghĩ thầm.
Nếu vừa rồi sử dụng thần thông mà không hao phí quá nhiều linh lực thì Long Dực lúc này đã sử dụng tiếp thần thông để xem Nguyệt Nhã Nhu đang suy nghĩ cái gì rồi.
Sau đó Long Dực thay đổi chủ ý , dù sao Tha Tâm Thông này cũng là dị thuật nhìn trộm tâm tư của người khác, dùng ít thôi, nếu không sẽ không hay ho gì.
Bỗng nhiên, Long Dực cảm giác được luồng địch ý từ ngoài phóng vào mình, liền quay đầu nhìn ra thì thấy tên nam sinh mặc đồ tây đang dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn mình.
Tên này vốn định dùng ánh mắt trước dọa Long Dực, sau là để thị uy, nhưng nhìn vào mắt Long Dực thì thấy mắt của hắn phóng ra luồng tinh mang xâm nhập vào cơ thể mình làm cho mình cảm thấy toàn là sát khí, thân thể chịu không nổi run cầm cập.
Nguyệt Nhã Nhu ngồi bên cũng cảm thấy có gì không ổn, lập tức đưa mắt quan sát, sau khi thấy cái bản mặt của tên nam sinh mặc đồ tây thì sắc mặt hơi biến đổi, lập tức quay đầu về phía Long Dực, thấp giọng nói: "Long Dực, đừng nhìn hắn nữa, tên này rất xấu xa đó."
"Hắn là ai vậy? Hình như có quen biết tỷ thì phải." Long Dực thấy Nguyệt Nhã Nhu có chút khẩn trương liền hỏi.
"Đệ có nghe qua Tứ đại ác nhân của Quang Long đại học này chưa? Tên này tên là Tần Ngọc, là một trong tứ đại ác nhân đó. Hừ, hắn dựa vào quyền thế của gia đình đi khi dễ, ức hiếp ngừơi khắp nơi nên mới có cái biệt hiệu như vậy" Nguyệt Nhã Nhu nhỏ giọng kể.
"Tứ đại ác nhân?"
"Đúng vậy, đệ vào trường chưa lâu nên không biết đó thôi. Bọn chúng bốn người lập bè kết phái khi phụ người khác, cùng với xã hội đen không có gì khác biệt. Đặc biệt là đại nữ ác nhân, tên này còn xấu xa hơn, chỉ cần thấy người nào không vừa mắt, liền suốt ngày tìm kiếm biện pháp khi phụ người ta, cho nên nhiều sinh viên đặt cho cái biệt hiệu là 'Bá Vương Long'!"
"Ác nhân cũng có nữ nữa hả tỷ?."
"Ai, trường học có nhiều nữ ác nhân lắm a, đệ từ từ sẽ biết thôi”
Long Dực nghe xong ngây người, đột nhiên lại nhớ tới thẩm tử (cô) của mình. Sau khi phụ mẫu mất đi, mình đến sống với thúc thẩm, bị thẩm tử mắng chửi suốt ngày, vậy đó có phải là " nữ ác nhân " không nhỉ?
Last edited by Silverwing; 31-12-2008 at 03:03 PM.
"Nguyệt Nhã Nhu không biết trong lòng Long Dực đang suy nghĩ cái gì, thấp giọng nói tiếp: "Trong tứ đại ác nhân này, học năm thứ hai có hai người, học năm thứ ba có một người và học năm thứ tư cũng có một người. Chỉ cần là chuyện xấu là không có gì bọn họ không làm cả. Đệ chờ xem đi, bây giờ khóa học quốc phòng đã kết thúc, tỷ nghĩ bọn ác nhân đó sẽ nhanh chóng tìm đến phòng của các đệ đòi thu phí bảo vệ đó."
"Thu phí bảo vệ?" Long Dực nhíu mày hỏi.
"Chính là đệ lấy tiền nộp cho bọn ác nhân này, bọn họ sẽ che chở bảo vệ cho đệ. Thôi đệ hãy cứ xem như lấy tiền mà mua sự bình an vậy!"
"Vậy nếu không nộp thì sao?"
"Ngoại trừ một số sinh viên có bối cảnh lớn, thì còn lại đều xuất thân từ gia đình bình dân hoặc là từ nông thôn đến đây học. Nếu không nộp phí bảo vệ thì hãy chuẩn bị mà đón nhận tai ương đi. Bọn ác nhân này sẽ không đánh đệ, chửi đệ đâu nhưng sẽ âm thầm quấy rầy đệ làm cho đệ cảm giác là không lúc nào được bình an cả. Theo tỷ được biết, có một số tân sinh viên vì muốn bình an học hết đại học tại đây, chúng đòi bao nhiêu cũng đều nộp đủ."
"Đây …… đây không phải rõ ràng chèn ép người ta sao? Thật quá đáng mà! Sao lại không có ai đi tố cáo bọn chúng vậy? Còn nữa, ban lãnh đạo của trường không quản sao?" Long Dực giận dữ nói.
"Tố cáo thì sợ bọn chúng trả thù nên hầu như không có ai làm cả." Nguyệt Nhã Nhu nhanh chóng liếc liếc mắt nhìn tên nam sinh mặc đồ tây, rồi thấp giọng nói tiếp: "Hơn nữa, ban lãnh đạo nhà trường lại không dám làm cứng vì gia đình tứ đại ác nhân này đều có tiền có thế, hàng năm đều quyên góp cho trường vô số, cho nên ban lãnh đạo nhà trường dù biết hành vi bất lương của bọn chúng nhưng cũng không dám làm ra chuyện ầm ĩ gì, ngoài ra còn lo việc ảnh hưởng đến danh dự của trường, vì thế mắt nhắm mắt mở cho qua"
"Thật là đáng hận mà" Long Dực nhịn không được dùng nắm tay đánh xuống mặt bàn.
Ly trà trước mặt Nguyệt Nhã Nhu bị một quyền của Long Dực làm bay lên cao khoảng một thước. Định thần lại, Long Dực đưa tay chụp lấy chén trà, thật ngạc nhiên trà trong ly không hề đổ ra một giọt.
"Xin lỗi tỷ, đệ có chút kích động." Long Dực nhẹ nhàng đặt ly trà trước mặt Nguyệt Nhã Nhu, áy náy nói.
"Không sao đâu." Mặt của Nguyệt Nhã Nhu hiện lên vẻ lo lắng nhìn Long Dực, nhẹ giọng: "Mặc dù tỷ mới biết đệ không lâu nhưng tỷ nhìn ra được đệ là người xem ác như thù. Nói thật, tỷ …… tỷ có chút lo lắng cho đệ ……"
"Tỷ lo lắng cho đệ?" Long Dực run run nói.
"Tỷ lo lắng tứ đại ác nhân sẽ tìm đệ thu phí bảo vệ, và đệ sẽ cùng bọn chúng tranh chấp a. Tỷ biết, đệ rất có bản lãnh, nhưng mà song quyền địch không lại tứ thủ đâu, đệ một người, chúng lại có bốn. Long Dực, đệ nghe tỷ đi, nếu bọn chúng tìm đệ thu tiền, đệ cứ giao nộp cho bọn chúng. Nếu đệ thiếu tiền, tỷ …… tỷ sẽ giúp cho đệ……"
"Cảm ơn học tỷ, đệ biết cách ứng phó mà" Long Dực biết Nguyệt Nhã Nhu có lòng tốt giúp mình, tuy nhiên kêu hắn nộp phí bảo vệ gì đó, thì tuyệt đối không có khả năng.
Long Dực lại hướng về Tần Ngọc ngồi bàn bên kia liếc mắt. Tần Ngọc lúc này cũng đang nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người lại một lần nữa chạm nhau, chỉ bất quá ánh mắt Tần Ngọc mang theo đố kỵ bực tức, còn Long Dực trong mắt toát ra sự khinh bỉ và xem thường.
Nguyệt Nhã Nhu đưa tay lên che cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng ho hai tiếng, làm Long Dực quay lại, sau đó có chút hoảng sợ nói: "Long Dực, chúng ta ăn cơm đi, đừng nhìn hắn nữa."
Long Dực "ừm" một tiếng, thầm nghĩ: "Nhìn hắn thì có sao nhỉ? Chẳng lẻ hắn tìm tới đánh ta sao? Hừ, Long Dực ta bây giờ không còn là cậu thiếu niên tại Long gia thôn năm đó nữa đâu mà mặc cho người khác khi dễ"
Mặc dù trong đầu Long Dực không lúc nào quên lời nhắc nhở của nghĩa phụ "Che giấu năng lực của bản thân” nhưng hắn đồng thời cũng kiên định tín niệm "Người không phạm ta thì ta không phạm người. Người nếu phạm ta, ta tất phạm người!".
Nguyệt Nhã Nhu nhìn vào mặt Long Dực dường như đoán ra được điều gì đó, buồn bã nói: "Người xưa nói thật là đúng a, nhẫn nhịn nhất thời sóng êm gió lặng. Đệ cùng bọn chúng dây dưa sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của đệ đó. Long Dực à, đệ nghe lời tỷ khuyên đi, đừng nên chọc vào bọn chúng, được không?"
"Được ……" Long Dực hàm hồ đáp lời, đồng thời lại nghĩ: "Ta sau này thấy tứ đại ác nhân hoành hành bá đạo, có thể khoanh tay đứng nhìn được không? Ai, phỏng chừng là không thể. Bất quá, Nhã Nhu học tỷ nói cũng có lý, cùng bọn vô lại này dây dưa, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến việc học tập. Hắc hắc, không cần biết chúng là ác nhân hay không, nếu thật sự dám chọc đến ta thì ta cũng không thể khách khí, tìm cơ hội giáo huấn bọn chúng một trận, nói không chừng có thể giúp giảm bớt ngạo khí của bọn chúng thì sao."
"Đệ xem, chúng ta đến đây để ăn cơm mà, sao lại nói toàn vấn đề nhàm chán không vậy? Đừng nói nữa." Nguyệt Nhã Nhu nhoẻn miệng cười nói.
Mặt sau của Thính Vũ Hiên, đối diện trạm điện thoại.
"Lão Tiễn, lão Long lâu như thế vẫn chưa cùng Nguyệt học tỷ bước ra nữa? Bữa cơm này ăn lâu thật" Lý Vân lên tiếng.
"Làm sao ta biết được?" Tiễn Như Vũ đáp lại
" Có khả năng là bọn họ hiện giờ đang ở trong một gian phòng nhỏ, ta thân ngươi, ngươi thân ta …… ôi trời ơi, thế giới này loạn hết rồi, ta không dám tưởng tượng ra đoạn phía sau nữa." Đinh Tiểu Lôi nói.
"……" Tiễn Như Vũ.
"Lão Tiễn, huynh làm sao vậy? Huynh đừng run a, huynh nhất định phải kiên cường, nhất định phải đững vững a" Lý Vân lại nói.
"Trên đời đâu có thiếu hoa thơm cỏ lạ, cần gì lưu luyến một Nguyệt học tỷ chớ? Mặc dù Nguyệt học tỷ đã chung tình với lão Long, nhưng trong Quang Long đại học này mỹ nhân nhiều như mây, với trí tuệ cùng dung mạo của huynh còn sợ không kiếm được một người sao?" Đinh Tiểu Lôi lên tiếng.
"Lão Lý, lão Đinh, chúng ta về phòng ngủ! Hừ, đợi lão Long trở về, chúng ta đem hắn giữ chặt trên giường rồi cẩn thận kiểm tra thân thể hắn, xem hắn trên mặt có dấu son môi hay không, còn nữa, trên lưng có vết cào hay không, à còn trên người có mùi thơm cơ thể của nữ nhân hay không…… !" Tiễn Như Vũ tức giận hổn hển nói.
Tại hồ Tiểu Kính ở mặt phía tây của Quang Long đại học, Long Dực cùng Nguyệt Nhã Nhu sóng vai tản bộ.
Sau khi từ Thính Vũ Hiên trở lại vườn trường, cả hai người đều không có đề cập về chuyện khác, vì vậy cứ tùy ý mà đi, bất tri bất giác đi tới nơi này.
“Hữu minh bạch thanh phong tương bạn, hữu mỹ nhân thân trắc tương tùy”, Có gió mát làm bạn, có mỹ nhân sóng vai, Long Dực cơ hồ sắp say tới nơi.
Còn Nguyệt Nhã Nhu thì sao ?
Tay nàng buông thõng xuống, nhìn vẻ mặt tựa hồ có vô vàn tâm sự.
"Tỷ…… tỷ có tâm sự gì sao?" Long Dực nhịn không được hỏi.
"Ah? Không có, tỷ không có tâm sự gì đâu" Nguyệt Nhã Nhu ngước đầu lên, trên mặt rõ ràng mang theo vài phần lúng túng.
"Định gạt đệ sao, mắt của tỷ ……"
"Mắt của tỷ làm sao?"
"Mắt của tỷ đã phản bội lời của tỷ rồi" Long Dực cười nói: "Một người nếu có tâm sự, mặc dù ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng mắt sẽ nói lên tất cả"
"Vậy đệ …… đệ đoán được tỷ có tâm sự gì hả?" Nguyệt Nhã Nhu trong lòng run run, hàm răng cắn nhẹ vào môi nói.
Nhìn vào hai mắt của Long Dực, Nguyệt Nhã Nhu cảm thấy nó thâm thúy như bầu trời đêm, tỏa ra tinh quang sáng ngời, cùng lúc đó bản thân nàng cảm thấy cả người mình giống như bị rơi vào trong dòng nước xoáy giữa biển khơi mênh mông, rất khó tự kềm chế.
Long Dực cười nói: "Hiện giờ đệ không có năng lực đoán được tỷ nghĩ gì, bất quá một ngày nào đó sẽ được."
Mặc dù trước đó sử dụng Tha Tâm Thông hao phí linh lực và đến lúc này đã khôi phục được một chút nhưng Long Dực không muốn thi triển Tha Tâm Thông thêm lần nữa, trong lòng nghĩ rằng đợi sau này tu luyện đến cảnh giới tối cao, linh lực sẽ sản sinh không ngừng, khi đó Nguyệt Nhã Nhu có tâm sự gì cũng không thể qua mặt được mình.
"Một ngày nào đó …… một ngày nào đó sẽ được ……" Nguyệt Nhã Nhu nghe xong câu nói cuối cùng của Long Dực, trong lòng suy nghĩ liên hồi.
Nàng tự nhiên dừng bước, xoay người nhìn hình ảnh phản chiếu của trăng sao trong hồ Tiểu Kính, lòng thầm nghĩ: "Hắn nói một ngày nào đó có thể đoán ra, chẳng lẻ là …… là muốn đoán tâm sự của cả đời ta sao?"
"Nàng suy nghĩ cái gì mà ngẩn ngơ như vậy nhỉ? Ai, lão Tiễn nói đúng, tâm sự của nữ nhân quả là khó dò a." Long Dực đi tới bên cạnh Nguyệt Nhã Nhu, nhìn thấy nàng tựa như một vị nữ thần thánh khiết, nàng đứng đó giữa làn sương bao phủ, gương mặt xinh đẹp, nhu mỹ, ánh trăng trên trời so với nàng dường như còn kém hơn mấy phần.
Rừng cây bên Tiểu Kính hồ là nơi yên tĩnh nhất trong trường, trong rừng đặt rất nhiều băng ghế đá. Chỉ cần không gặp phải thời tiết xấu là hàng đêm nơi đây sẽ có nhiều đôi tình nhân tâm sự, thề non hẹn biển.
Đêm nay mỹ cảnh nhu tình, nhiều đôi tình nhân có mặt tại đây, tay trong tay, vai sóng vai, cùng nhau bước trên con đường mòn trải đá cuội, từng cặp từng cặp băng qua trước mặt Long Dực và Nguyệt Nhã Nhu. Một số cặp tình nhân ngồi trên băng ghế còn lớn tiếng thân mật, dường như xem nơi đây là chốn không người.
"Tiểu Kỳ, anh có nhìn thấy đôi tình nhân đứng bên hồ kia không, bọn họ đứng có khoảng cách, ngay cả nắm tay cũng không nữa, thật là đẹp a! Còn anh đó, động thủ động cước với người ta, anh phải học theo anh chàng kia đi."
"Hắc hắc …… anh đâu phải là khúc cây đâu! Anh thích động thủ động cước, em cũng thích, phải không nè? Oa ha ha ha ……"
"Phi! Tiểu Kỳ đáng ghét, lại chiếm tiện nghi của người ta nữa rồi, hừ sau này không thèm để ý tới anh nữa!"
"Ta vẫn ôm em, ta vẫn xxx em …… ha ha, ta lại ôm …… lại xxx ……"
"Đồ quỷ …… thật xấu xa quá mà ……"
Đôi tình nhân này ở phía sau lưng Long Dực và Nguyệt Nhã Nhu sau khi cười giỡn một trận, rốt cục cũng đứng lên chậm rãi bước đi.
Long Dực và Nguyệt Nhã Nhu đương nhiên đều nghe được từ ngữ phát ra từ trong miệng đối phương "Đôi tình nhân đứng bên hồ" chính là chỉ hai người.
Long Dực nghe vậy cảm thấy xấu hổ, còn Nguyệt Nhã Nhu hình như đối với những lời này không quan tâm, không có chút biểu hiện.
Gió lúc này đột nhiên thổi mạnh hơn làm cho mặt hồ nổi lên từng gợn sóng. Lòng của Nguyệt Nhã Nhu giờ phút này cũng giống như mặt hồ, sóng gợn tầng tầng.
"Học tỷ, có người tới." Long Dực đột nhiên kinh hãi nói.
"Ưm ……" Nguyệt Nhã Nhu còn đang đắm chìm trong thế giới ảo tưởng của nàng về vương tử và công chúa, trong lúc nhất thời không có phản ứng, nàng còn cho rằng Long Dực nói "có người tới" là ám chỉ các đôi tình nhân trong trường.
Đến khi có người ở kế bên phát ra thanh âm "hắc hắc" cười lạnh, Nguyệt Nhã Nhu lúc này mới phát hiện ra người đến không phải "tình nhân" như mình suy nghĩ mà là bốn gã thanh niên thần sắc bất thiện, bao vây quanh mình và Long Dực.
"Nguyệt học muội, đang nói chuyện yêu đương phải không? Thật có nhã hứng a!" Một gã thanh niên cười lạnh nói.
"Các bạn là ai?" Nguyệt Nhã Nhu nghe kẻ này gọi mình "Học muội", mặc dù mặt trông xa lạ, nhưng có thể kết luận đây là sinh viên của trường.
"Muội không cần biết chúng ta là ai. Chúng ta phụng mệnh đại ca đến dạy bảo tiểu tử này, xin mời Nguyệt học muội tránh sang bên một chút." Tên thanh niên vừa nói chuyện vừa nhìn về phía Long Dực, khóe miệng cười cười lộ ra vẻ âm lãnh.
Nguyệt Nhã Nhu nghe xong liền kinh hãi, hỏi: "Đại ca các bạn là ai? Long Dực làm sao biết được mà gây sự với anh ấy? Ta không để cho các bạn khi dễ sinh viên mới đâu!"
Long Dực không suy nghĩ khẽ cười nói: "Học tỷ, ta biết đại ca bọn họ là ai. Chính là tên mặc đồ tây ngồi ở Thính Vũ Hiên đó."
"Tần Ngọc? Đệ nói đại ca của bọn họ là Tần Ngọc? Long Dực, đệ …… đệ làm sao biết là hắn?" Nguyệt Nhã Nhu bán tín bán nghi hỏi.
Bốn tên thanh niên đứng bên nghe xong đều ngạc nhiên.
"Chúng ta từ lúc rời khỏi Thính Vũ Hiên, tên Tần Ngọc kia đã cho bốn vị này theo đuôi rồi, dám chắc hắn đã ra lệnh cho bốn vị này trang điểm cho đệ một chút nữa, để cho đệ lẳng lặng bỏ đi ấy mà……" Long Dực nói đến đây dừng một chút, nhìn Nguyệt Nhã Nhu liếc mắt, nhếch miệng cười.
"Lẳng lặng bỏ đi? Chuyện gì vậy a ……" Nguyệt Nhã vừa mờ mịt, vừa lo lắng.
"Lẳng lặng bỏ đi …… khái khái ……" Long Dực ho lên hai tiếng, thầm nghĩ.
"Các huynh đệ đừng lo lắng, giáo huấn hắn một trận nào, chúng ta lên!" Một tên thanh niên kéo ống tay áo lên, kêu gọi ba người khác đồng loạt động thủ.
Nguyệt Nhã Nhu đứng bên đang muốn lên tiếng ngăn cản, thì nghe được thanh âm của Long Dực truyền vào trong tai mình: "Học tỷ, tỷ nếu không thích thấy cảnh đánh nhau thì hãy nhắm mắt lại đi, sau đó tỷ đếm từ một đến ba, mọi chuyện sẽ êm xuôi hết thôi."
Nguyệt Nhã Nhu nghe xong ngẩn người ra, nhìn Long Dực một chút, thấy hắn trên mặt mang theo thần sắc đầy tự tin, vì vậy "ưm" một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Tiếng "Ba" còn chưa phát ra, Nguyệt Nhã Nhu cảm giác được không gian quanh người đột nhiên bị hơi nước lạnh lẽo bao phủ, không khí tựa hồ cũng trong nháy mắt biến mất, có cảm giác hít thở không thông.
Nhưng loại cảm giác này trong nháy mắt liền trôi qua, chỉ nghe được "Phác đằng" "Phác đằng" "Phác đằng" ba tiếng vang, Nguyệt Nhã Nhu mở mắt ra thì thấy bốn tên muốn giáo huấn Long Dực đang bơi chết sống từ giữa hồ vào bờ.
"Chúng ta đi thôi." Nguyệt Nhã Nhu chưa kịp lên tiếng hỏi chuyện gì thì bàn tay mềm mại của nàng đã bị Long Dực nắm được, dắt nàng bước nhanh rời khỏi Tiểu Kính hồ.
Bị bốn gã lạ mặt xuất hiện quấy rầy, nên Long Dực không muốn đi nữa, liền đưa Nguyệt Nhã Nhu trở vê ký túc xá của nữ sinh.
"Tỷ hãy nghỉ ngơi sớm đi. Hẹn gặp lại sau." Long Dực buông tay, xoay người bỏ đi.
"Long Dực" Nguyệt Nhã Nhu gọi hắn, rồi nói: "Xem ra Tần Ngọc đã nhắm vào đệ rồi đó, đệ phải cẩn thận nha"
Long Dực xem thường cười: "Hắn nếu tìm đệ sinh sự thì đệ sẽ cho hắn vào hồ bơi lội giống như bốn tên vừa rồi."
Nguyệt Nhã Nhu khẽ thở dài: "Tỷ cũng không muốn nhiều lời đâu, dù sao đệ phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi nha."
"Đệ biết rồi." Long Dực hướng nàng mỉm cười, cất bước trở về ký túc xá dành cho nam sinh.
Nguyệt Nhã Nhu nhìn theo bóng lưng của Long Dực, đợi cho khuất hẳn rồi mới xoay người đi vào ký túc xá.
Vừa mới bước vào phòng, Long Dực đã bị Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân ba người vây quanh hỏi hắn "sao khuya như vậy mới trở về? Cùng Nguyệt học tỷ làm cái gì?"
Bàn vấn [quá trình] trung, tiễn [như mưa] [cẩn thận] kiểm [tra xét] long dực đích [hai má], [môi] đẳng xử, [lại dùng] [cái mũi] tại [hắn] [trên người] [ngửi] [một trận], khán [có hay không] lưu hữu [tháng] học tả đích [dấu môi son] [mùi thơm của cơ thể].
Trong quá trình thẩm vấn, Tiễn Như Vũ cẩn thận kiểm tra xem xét hai má, hai môi của Long Dực, sau đó lại dùng mũi ngửi ngửi trên người hắn, rồi xem xét có dấu môi son hay mùi thơm cơ thể của Nguyệt học tỷ lưu lại không.
Long Dực cười khổ, đứng đó cho bọn sắc lang kiểm tra, cuối cùng bước về giường nằm xuống trong ánh mắt hoài nghi của ba người.
Sau khi trải qua chuyện tại Tiểu Kính hồ, Long Dực cho rằng tên Tần Ngọc đại ác nhân chắc chắn sẽ tìm mình gây phiền toái, nhưng đã trôi qua vài ngày thời gian mà vẫn sóng yên gió lặng. Tuy nhiên, trong thời gian này Long Dực cũng không có gặp qua Nguyệt Nhã Nhu.
Mặc dù trong lòng có chút buồn bực nhưng Long Dực cũng không để trong lòng mấy chuyện nhỏ đó, vẫn bình lặng hoà nhập với cuộc sống học tập tại đây.
Vào học không lâu, sinh viên thuộc khoa tập hợp lại, trong đó có lớp của Long Dực bắt đầu tiến hành chiến dịch tuyển chọn ban cán sự cho lớp.
Chiến dịch tuyển chọn ủy viên chia làm 2 loại. Một loại là tự mình đề cử và thứ hai là do người khác đề cử. Cho dù dưới hình thức nào đi nữa thì chỉ cần vượt qua hai phần ba phần số phiếu là sẽ được chọn.
Long Dực vì có biểu hiện tốt trong khoá học quốc phòng nên đựơc Tiễn Như Vũ, Lý Vân, Đinh Tiểu Lôi ba gã bạn cùng phòng vận động đề cử, cuối cùng cũng đạt số phiếu cao nhất, đựơc tuyển làm ủy viên thể thao.
Tiễn Như Vũ với khả năng da mặt dày, miệng mồm lanh lợi, năng lực tổ chức cao, cuối cùng trải qua trận chiến cùng hai đối thủ, đạt được số phiếu áp đảo, đựơc tuyển làm uỷ viên tổ chức.
Lý Vân với thành tích học tập khá giỏi, chăm chỉ, đựơc bầu làm uỷ viên học tập.
Đinh Tiểu Lôi cần mẫn, gian khổ không than, mặc dù gặp một chút cản lực, nhưng cũng đạt đựơc số phiếu cao nhất, đựơc bầu làm uỷ viên lao động.
Bốn người cùng phòng toàn bộ trở thành ủy viên trong một ngày, sự kiện này đựơc coi như là “hàng hiếm” . Do đó, phòng 414 danh khí đại chấn, được các sinh viên đặt cho biệt hiệu là "Văn phòng lãnh đạo", về sau này, sinh viên đến học tại đây đều giành sống giành chết căn phòng 414 may mắn này.
Vào cuối thu, trung tuần tháng mười hàng năm, Quang Long đại học đều tổ chức hội thao cho các sinh viên thi đua.
Hội thao đã khai mạc vài ngày trước, chủ nhiệm lớp Long Dực là Thầy Trương cùng với Thầy Lý của phòng thể dục tập hợp sinh viên, đứng trên bục giảng khuyến khích sinh viên tham gia hội thao.
Tại cuộc vận động, để kích phát tinh thần “tích cực tham chiến” của sinh viên, Thầy Lý vẻ mặt sầu khổ diễn thuyết một bài, nói rằng đã trải qua nhiều lần hội thao nhưng sinh viên đàn anh của lớp này không có thực lực tốt nên không thể đạt được thứ hạng cao, hy vọng tài năng mới của của lớp phát huy, mang lại ánh sáng cùng niềm tự hào cho lớp.
Thầy Trương chủ nhiệm cũng tiếp lời hợp xướng, dùng hai tuyệt chiêu cổ vũ và kích thích. Trước tiên, làm một bài diễn thuyết khiến sinh viên nhiệt huyết sôi trào, sau đó lại đem giải thưởng của hội thao ra làm mồi dụ:
Giải thứ nhất về thành tích cá nhân, ai đạt hạng cao nhất sẽ đựơc thưởng số tiền 1000 tệ, sau đó còn được trường tài trợ thêm 5000 tệ.
Giải thứ hai, thành tích tập thể, nếu thành tích cao nhất sẽ đựơc thưởng 5000 tệ, sau đó còn được trường tài trợ thêm 10000 tệ.
Giải thứ ba, thành tích tổng hợp dành cho giáo viên, nếu đứng đầu toàn khoá, sẽ được tăng một bậc lương.
Đối với ba giải thưởng này, sinh viên chú ý nhất là giải thứ nhất và giải thứ hai, còn giải thứ ba thì không quan tâm.
Bài diễn thuyết “dẫn dụ” này thật quá tốt làm cho hơn sáu mươi sinh viên của hai lớp tham gia, ngoại trừ vài sinh viên thể chất yếu kém hoặc bị bệnh hoặc khả năng không có, còn lại bất luận nam hay nữ, đều báo danh tham chiến hết.
Tuy nhiên tích cực thì tích cực, hăng hái thì hăng hái nhưng hội thao có quy định số người tham gia giải. Giải cá nhân quy định mỗi lớp chỉ ba người đựơc đăng ký tham gia. Giải tập thể, mỗi lớp chỉ có một chi đội tham gia.
Bởi vậy, sau liên tiếp hai ngày tuyển chọn, cuối cùng cũng chọn được trong tổng số 60 người lấy 20 người tham gia hội thao.
Long Dực thân là ủy viên thể dục, được đặc cách trực tiếp tham gia mà không cần tuyển chọn.
Thầy Lý hỏi Long Dực chọn giải nào để tham gia thì Long Dực nói "Bóng bàn, cầu lông trò chưa từng chơi qua, sợ rằng không được, có lẽ tốt hơn là tham gia giải điền kinh vậy”.
"Giải điền kinh có nhiều hạng mục nhỏ, vậy trò tham gia hạng mục nào?"
"À, nếu có thể thì trò tham gia hết. Thầy cứ an tâm, trò sẽ không để cho lớp chúng ta mất mặt đâu”
"Giỏi lắm, thầy sẽ báo danh dùm cho trò" Thầy Lý đã dạy môn thể dục cho lớp gần một tháng, đối với biểu hiện của Long Dực vẫn cứ thắc mắc không thôi. Ông ta biết Long Dực có tiềm lực ẩn tàng rất lớn trên người, nhưng không biết là Long Dực cố ý giấu diếm hay là để làm gì nữa?”
Thứ hai tới, hội thao sẽ chính thức bắt đầu.
Mấy ngày trước, lớp của Long Dực đã đạt thành tích tốt nhất trong giải bóng bàn và cầu lông.
Còn các giải khác chỉ ở mức bình thường, xếp hạng trung bình trong bảng tổng kết. Nếu muốn có mặt trong 3 hạng đầu thì chỉ có thể hy vọng vào giải điền kinh mà thôi.
Giải điền kinh luôn luôn là giải quan trọng nhất trong hội thao, vì vậy sự cạnh tranh cũng rất khốc liệt.
Long Dực xem xét tình hình một chút, rồi tính toán nếu đạt đựơc 1 trong 3 hạng đầu của giải này, tổng thành tích sẽ lọt vào tốp đầu trên bảng xếp hạng a.
Mặc dù Long Dực tự tin mười phần, nhưng hắn cũng không muốn biểu hiện quá mức, chỉ cần phá kỷ lục trước đây khoảng một hai giây là được.
Vì vậy trong giải điền kinh, Long Dực liên tục đoạt được thứ hạng cao, liên tục đạt quán quân trong ba hạng mục. Hạng mục 5000 mét không những đạt giải mà còn phá vỡ kỷ lục trước đó khoảng 5 giây.
Trong một khắc, Long Dực đã nổi tiếng khắp Quang Long đại học.
"Một người ẵm ba giải quán quân, đây là kỳ tích chưa từng xuất hiện tại Quang Long đại học này! Người này tuyệt đối không phải bình thường! Nam sinh tiếu ngạo quần hùng này là ai? Hắn rốt cuộc là ai? Hắn học lớp thuộc khoa quản lý xí nghiệp, tên là Long Dực! A, Long Dực, thật là một cái tên hùng tráng và thần thánh. Long sanh song dực, nhất phi trùng thiên a!“. Hạng mục kế tiếp, chúng ta sẽ xem hắn lợi hại ra sao. Để xem rồng hai cánh của chúng ta bay như thế nào, làm thế nào để tiếp tục tiếu ngạo quần hùng, xưng bá hội thao a! Long dực cố gắng lên! Hôm nay ngươi là quán quân, thì ngày mai ngươi sẽ trở thành siêu cấp thần tượng a !"
Lời thoại này là của người dẫn chương trình hội thao, hắn nói thao thao bất tuyệt, vang vọng tứ phương.
Thật ra là do tên dẫn chương trình này tâm tình kích động, không thể khống chế, hắn chỉ biết hét vang hết cỡ cho thỏa nỗi lòng.
Hôm nay là ngày cuối cùng của hội thao, Long Dực cùng với chín nam sinh khác đang ở tại mức xuất phát, chuẩn bị thi môn chạy 100m nam.
Môn chạy 100m dành cho nam này là môn thi đua kích thích khán giả nhất.
Trong giới sinh viên của trường có truyền một câu nói như sau "người nào đoạt quán quân môn chạy 100m, người đó sẽ trở thành anh hùng của toàn trường"
Mặc dù Long Dực đã lập kỳ tích tại hội thao năm nay, nhưng nếu chỉ cần tại môn này khuất phục quần hùng, đoạt danh hiệu quán quân thì thanh danh cũng sẽ vang dội không thua kém so với kỳ tích của Long Dực.
Hôm nay, Tiễn Như Vũ cùng Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân cũng tới cổ vũ và trợ uy cho Long Dực. Mắt thấy khán giả xem và ủng hộ toàn là mỹ nhân xinh đẹp, Tiễn Như Vũ đột nhiên cảm thấy hối hận liền nghĩ thầm “tại sao ta trước kia không chuyên tâm rèn luyện thân thể vậy? nếu không ngày hôm nay ta cũng có thể cùng lão Long đứng cùng một chỗ, tiếp nhận sự hoan hô của mỹ nhân rồi. !"
"Lão Long, cố lên a!" Đinh Tiểu Lôi cùng Lý Vân đồng loạt hét lớn.
Đang khởi động chuẩn bị thì Long Dực nghe được tiêng của hai người, nghiêng đầu hướng bọn họ vẫy tay.
"A, Nguyệt học tỷ cũng đến” Khi Long Dực chuẩn bị quay đi thì thấy Nguyệt Nhã Nhu ngồi cách chỗ bọn Tiễn Như Vũ không xa, đang mỉm cười nhìn mình.
Trong mắt Nguyệt Nhã Nhu toát ra một tia sáng, nàng dùng ngón cái hướng Long Dực giơ lên, mặc dù miệng không nói nhưng trong lòng lại nghĩ "Cố lên nha Long Dực! Chúc đệ đạt được giải quán quân"
Long Dực dường như cảm nhận được ý nghĩ trong lòng mỹ nhân đang chúc phúc cho mình, liền mỉm cười giơ ngón tay cái lên, ý bảo nhất định sẽ đoạt được ngôi quán quân.
Hai người khoảng cách tuy xa, nhưng tâm dường như đã liên thông.
"Hình như tinh thần của nàng không được tốt lắm a, sao so với trước kia gầy đi vậy? Sao lại thế này? Chẳng lẻ có tâm sự phiền muộn gì sao? " Sau khi nhìn kỹ Nguyệt Nhã Nhu, Long Dực liền nghĩ thầm trong lòng.
Tuy Nguyệt Nhã Nhu bề ngoài mỉm cười nhưng Long Dực lại cảm giác đựơc phía sau nụ cười của nàng chắc chắn có uỷ khuất.
"Họ Long kia, giờ này mà ngươi còn tâm trí để ngắm mỹ nhân sao? Thật cao hứng quá ha" một gã nam sinh nhìn Long Dực cười lạnh nói.
Long Dực đảo mắt nhìn lại, lúc này mới chú ý thấy đối thủ của mình chính là tên mặc đồ tây ngồi trong Thính Vũ Hiên hôm đó, và cũng là một trong tứ đại ác nhân của Quang Long đại học này, Tần Ngọc. Không thể tin được hắn cũng tham gia thi cái môn này.
Long Dực "hừ" một tiếng, rồi cũng cười lạnh nói " nhã hứng của ngươi cũng không thấp à nha, giờ này mà còn hơi sức để ý đến ta."
"Họ Long kia, ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi, Nguyệt Nhã Nhu là người của ta, sau này ngươi không được phép cùng nàng nói chuyện, nếu không ……" Tần Ngọc hiển nhiên bị vẻ mặt Long Dực chọc giận, nghiến răng nói.
"Nếu không thì sao?"
"Nam sinh trong trường này, mười người hết chín là tiểu đệ của ta, ngươi nói chọc đến ta sẽ có hậu quả gì nhỉ?”
"Ồ, thật là lợi hại à!"
"Hắc hắc ……" Tần Ngọc mở miệng cười, rồi đột nhiên bước đến bên cạnh Long Dực thấp giọng nói: "Long Dực, ta biết ngươi có thực lực rất mạnh, chỉ cần lần này ngươi để cho thắng, ta sau này hứa sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa."
Long Dực nghe xong cảm thấy buồn cười, nhưng không có cười ra tiếng, nói " vấn đề của ta, ta tự biết cách giải quyết, không cần người khác can thiệp"
Tần Ngọc nuốt cục tức xuống rồi quay đầu đi, khóe miệng nở ra một nụ cười âm hiểm.
"Long Dực, lát nữa tăng tốc một chút cho đối thủ ngửi khói đi! Ta dám cá là huynh sẽ đoạt giải quán quân đó!" Đột nhiên trong biển người vang lên một giọng nữ sinh.
Giọng của nữ sinh này trong trẻo, lại to làm cho 10 người thi chạy đều nghe đựơc hết, ngoại trừ Long Dực, còn lại chín tuyển thủ khác trong lòng lửa giận bốc lên, đều quay đầu nhìn xem ai la to như thế.
Nữ sinh này dáng người cao cao, phía sau đầu có cột một sợi dây như đuôi ngựa rất dễ thương, hai mắt long lanh, mũi cao xinh, giữa hai chân mày lộ ra một cổ anh khí. Nàng mặc một cái áo T-shirt màu hồng ôm sát người, lộ ra bộ ngực tuyệt vời, thân dưới mặt một cái quần lửng màu trắng làm lộ ra cặp mông đầy đặn cùng với đôi chân thon dài trắng như tuyết, đẹp rực rỡ như hoa, dường như át luôn cả ánh mặt trờ.
"Ôi thượng đế ơi, thật là một mỹ nhân tuyệt sắc!" Lửa giận của chín tên vận động viên trong nháy mắt đều tiêu tán.
"Với một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy thì đừng nói là một câu khó nghe, cho dù nàng có phóng tới đánh đập thì cũng mặc sức cho nàng đánh nữa, nếu đựơc vậy sẽ lưu lại được mùi thơm của nàng a!" Chín tên vận động viên đều thầm nghĩ. (thiệt là.... pó tay)
Long Dực nghe nữ sinh kia ủng hộ cho mình, trong lòng đương nhiên cao hứng, liền nhìn nàng mỉm cười, rồi gật gật đầu ra vẻ cảm ơn.
"Tên họ Long kia mới vào học không đựơc bao lâu mà sao có số đào hoa như vậy nhỉ? Hết Nguyệt mỹ nhân theo đuổi hắn, lại tới cô gái xinh đẹp này. Thật là đáng hận mà! Tần Ngọc ta so với hắn có kém điểm nào đâu? Ông nội của ta là phó thị trường, cha của ta cục trưởng cục cảnh sát, tài sản nhà ta có cả trăm tỷ! Tên họ Long kia nhìn hình dáng thì biết ngay xuất thân từ gia đình bình dân rồi, ngoại trừ có cao hơn ta một chút, còn lại thân thể so với ta cũng xem xem. Con mẹ nó, tất cả phụ nữ đều điên rồi hay sao? Ta đây tốt vậy không chọn lại chọn hắn." Tần Ngọc sắc mặt xám xịt thầm nghĩ.
Sau đó, Tần Ngọc lại quay đầu nhìn kỹ nữ sinh xinh đẹp kia thì mới thấy nàng vô luận là tướng mạo, khí chất, so với Nguyệt Nhã Nhu không hơn không kém a, trong lòng bỗng dưng động tâm nói khẽ với Long Dực: "họ Long kia, tiểu mỹ nhân kia rất xinh đẹp phải không? Hắc hắc, nói cho ngươi biết, nàng hiện cũng là mục tiêu theo đuổi của ta, ngươi có tìm Nhã Nhu ta cũng mặc kệ nhưng ngươi đừng có chủ ý đối với tiểu mỹ nhân này đó. Nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình"
"Trận đấu bắt đầu rồi kìa, hãy chuẩn bị đi."
Long Dực nghe những lời của Tần Ngọc làm cho ong ong lỗ tai, hai mắt nhìn về phía trước, không biết lầm rầm cái gì, giống như là nhắc lại lời của Tần Ngọc vậy.
"Họ Long kia, làm người không nên ham muốn quá mức, ngươi chọc đến ta là tự tìm cái chết đó!" Tần Ngọc nghiến răng, nóng giận nói.
Lúc này, nỗi hận Long Dực của hắn đã vào tới tuỷ rồi.
"Vận động viên chuẩn bị …… ……" Trọng tài điều khiển cuộc thi này nhìn nhìn vào đồng hồ trong tay nói lớn.
Mười người nhanh chóng tập trung tinh thần, điều chỉnh trạng thái tới mức tốt nhất, ai cũng hy vọng mình sẽ đạt được ngôi quán quân.
Long Dực qua tìm hiểu cũng biết rằng tên phá kỷ lục 100m nam lần trước của trường không phải ai xa lạ mà là tên Tần Ngọc ác nhân kia.
Tuy nhiên trong lòng Tần Ngọc cũng biết được, đối thủ của mình hiện giờ chỉ có tên tân sinh tên Long Dực này mà thôi.
"Go!" Rốt cục trận thi đấu cũng bắt đầu.
Mười vận động viên cơ hồ cùng lúc rời khỏi vạch xuất phát phóng đi khi nghe hiệu lệnh.
"Cố lên, cố lên ……" Tiếng của cổ động viên vang lên như sấm.