Hán tử gày gò dạng khỉ nói: “Ta là ai không hề quan trọng, quan trọng là sau này ở thành Gia Hưng này ai mới là chủ nhân thực sự, vẫn còn cần ta và Hoàng bang chủ thương lượng lại. Hôm nay ta hẹn Hoàng bang chủ ra đây, chính là muốn bàn với ông việc này.” Hoàng Thiên Hổ bị hắn nói cho ngây người ra, nói: “Ý của ngươi là…” Hán tử gày gò cười nói: “Hoàng bang chủ còn chưa nghe ra sao? Ý của tại hạ rất rõ ràng, huynh đệ của tại hạ muốn dừng chân ở Gia Hưng, ha ha, đành phải làm phiền tới bang chủ. Tại hạ đã nghĩ ra một cách tốt, không biết Hoàng bang chủ có muốn nghe không ?” Hoàng Thiên Hổ và huynh đệ của hắn vừa nghe thấy khẩu khí của đối phương, tức giận tới nỗi muốn động thủ, Hoàng Thiên Hổ tốt xấu gì cũng là một bang chủ, hắn cố nén lửa giận trong lòng, hét những thuộc hạ đang chực xông lên trong bang mình, mặt sa sầm, nói dằn từng câu: “Được, được, rất tốt, lão tử lần đầu tiên nghe thấy có người dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với ta, ngươi khá lắm! Nói, ngươi có cách gì?”
Chỉ thấy hán tử gày gò đó mỉm cười: “Tại hạ sẽ cho Hoàng bang chủ hai sự lựa chọn, một là tiếp tục làm bang chủ Bạch Hổ bang, nhưng phải nghe theo lệnh ta, hai là rời khỏi chức vị bang chủ, tại hạ sẽ tặng cho hơn vạn cân bạc trắng để tạ ơn Hoàng bang chủ đã thành toàn!”Hoàng Thiên Hổ nghe xong, sắc mặt chợt biến, nghiến răng nói: “Ta chọn cách thứ ba…” Hán tử mặt khỉ ngạc nhiên, nói: “Cái gì mà cách thứ ba…?” Hoàng Thiên Hổ hét lớn một tiếng, nói: “Bảo các người rút khỏi Gia Hưng thành, huynh đệ đâu, lên cho ta!” Nói xong, rút thanh đại đao ở lưng ra, phi thân lên. Xem ra hai bên đều muốn động thủ, phát sinh hỗn chiến. Hán tử dạng khỉ sa sầm mặt, đàn chỉ phát ra một luồng chỉ phong, bức lui Hoàng Thiên Hổ, hét lớn: “Chờ đã, Hoàng bang chủ, ngươi có gan không?” Hoàng Thiên Hổ bị một chỉ đó bức lui, sắc mặt trở nên khó coi. Từ một chỉ này, hắn có thể nhìn ra hán tử trước mặt là nhân vật số một võ lâm, tuyệt đối không phải là vô danh tiểu tốt, liền vung tay, đuổi lui những thuộc hạ đang muốn xông tới, cười lớn: “Mẹ kiếp, Hoàng Thiên Hổ ta cái gì cũng không có, chỉ có cái gan lớn, ngươi có chiêu số gì thì cứ sử ra đi, họ Hoàng ta sợ ngươi sao?”
Hán tử mặt khỉ cười hắc hắc: “Hoàng bang chủ, tại hạ kính ngươi là một trang hảo hán, đại bang chúng ta đánh nhau ở đây cũng không hay cho lắm, tại hạ có một ngón nghề tuyệt chiêu, nếu Hoàng bang chủ có thể thắng tại hạ, tại hạ không chỉ sẽ rời khỏi Gia Hưng thành, mà sau này Hoàng bang chủ có việc sai khiến, tại hạ có chết cũng không từ, nếu như bang chủ thua rồi, ha ha, Hoàng bang chủ cũng là một trang hán tử, có lẽ sẽ không làm tại hạ thất vọng!” Hoàng bang chủ nghe xong, cười lớn: Ngươi có tuyệt chiêu gì?” Hán tử dạng khỉ đáp: “Lộn mèo!” Hoàng Thiên Hổ nghe xong ngẩn người ra, đột nhiên cười nói: “Lộn mèo là một điều mà bất cứ người học võ nào cũng phải học, có thể làm khó được cho ta sao? Được, ta hứa với người, nếu ta thua, sẽ rời khỏi chức bang chủ, nếu như thắng rồi, ra chỉ cần các ngươi rời khỏi đây, sau này đừng tới đây nữa.” Hán tử mặt khỉ cười nói: “Kỳ thực cũng không cần Hoàng bang chủ rút khỏi chức vị bang chủ, dù sao ở đây vẫn là nơi mà Hoàng bang chủ quen thuộc, chỉ cần Hoàng bang chủ sau này chiếu cố đến huynh đệ của tại hạ, thì mọi sự đại cát rồi.” Hoàng Thiên Hổ nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi, không biết ngươi muốn đấu thế nào?” Hán tử mặt khỉ mỉm cười, bước tới trước năm bước, ôm quyền hướng về phía của người Bạch Hổ bang, nói: “Tại hạ làm trước!” Lời chưa dứt, thân hình đã lộn nhào, liên tục như vậy tám vòng. Mọi người đều hoa cả mắt, thân hình của hắn giống như thiểm điện lộn nhào tám vòng. Thân hình nhỏ thó của hắn trong năm xích liên tục lộn mèo, lộn ra trước, lộn ra sau, lộn sang trái, lộn sang phải, có lúc trên không trung liên tục lộn ba bốn vòng mới hai chân chạm dất, có lúc lại giang thẳng hai chân, động tác không chỉ nhanh mà còn vô cùng chính xác, giống y như một con khỉ vậy. “1000…1021…1719…1999…2000!” Lúc tới 2000, hắn dừng lại, “bộp” một tiếng, hai chân chạm đất, khí sắc không đổi, hai mắt hữu thần, hô hấp bình thường, hình như hắn lúc nãy chưa hề có vận động gì mạnh. Mọi người nhìn thấy hắn chỉ trong chốc lát đã lộn được tới hơn 2000 vòng, trong lòng thầm thấy kỳ lạ, hắn nhào lộn còn hơn cả khỉ nữa! Hoàng Thiên Hổ không thể ngở đối phương lại lợi hại như vậy. Sau khi lộn mèo xong, sắc mặt vẫn hồng hào, đằng thân nhảy lên, lùi sau trở về vị trí cũ, tươi cười nhìn Hoàng Thiên Hổ, trong lòng Hoàng Thiên Hổ bất giác thấy sợ hãi, bảo hắn lộn 2000 vòng, điều này không thể làm khó hắn, nhưng mà nếu bảo hắn làm trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đánh chết hắn cũng không thể làm được. Đúng vào lúc hắn đang do dự, nghe thấy tên hán tử dạng khỉ đó cười nói: “Hoàng bang chủ, tứ hải giai huynh đệ, nếu ngươi cảm thấy công phu của tại hạ có thể lọt vào mắt ngươi, chuyện của chúng ta cứ quyết định vậy đi!” Chữ cuối cùng mạnh mẽ khẳng định, phát ra một luồng chân khí, một tiếng “rắc rắc” vang lên, trong năm xích mà hắn vừa mới lộn mèo xong, mặt đất tách ra, tạo thành một vết nứt, đất sụp xuống nhanh chóng, tạo ra một hố sâu hai xích, cát bụi mù mịt. Chiêu này yhực đã làm cho cả đám người kinh hãi đến nỗi hai mắt mở to, không dám tin vào những gì mà mình nhìn thấy. Hoàng Thiên Hổ thấy đối phương sử ra công phu đó, trong lòng tự thầm kinh hãi. Thì ra đối phương chính là nhờ việc lộn mèo này biểu thị sự thâm hậu trong võ công của hắn, mỗi lần chân hắn chạm đất đều hàm ẩn nội gia chân lực, 2000 cái lộn mèo không phải là con số nhỏ. Chỗ đất đó có cứng rắn hơn nữa, cũng chịu không nổi đả kích lớn như vậy, đâu có thể không bị chấn nứt chứ. Một tiếng thét đó thổ ra chân khí, tuy sức mạnh không lớn, nhưng đât đó đã rời ra từ trước, thêm một tiếng thét này, cái gì mà không nát chứ? Bạch Hổ bang hơn một ngàn người đang không biết bang chủ của họ định thế nào, thì đột nhiên một tiếng hú lớn truyền tới, là võ lâm cao chủ đang ở gần đó đánh động, hán tử dạng khỉ nghe xong tiếng hú đó thì mỉm cười, đám đông đang muốn đoán xem người này rốt cuộc từ dâu tới, một đạo nhân ảnh như thiểm điện vạch không mà tới, hai chân không hề chạm đất, đã dùng song chưởng, đánh ra một đạo chưởng kình, chưởng phong cuồn cuộn. Những người đứng gần hắn cũng không thể đứng vững, loạng choạng chực ngã. Chưởng này của hắn đánh ra chính là hướng về hán tử dạng khỉ, hắn không chỉ không hề biến sắc, mà còn tươi cười nói: “Lục ca, huynh lại do thám võ công của đệ rồi! Đại ca đâu?” Nói xong, song chưởng thu về ngực rồi lại phát ra một chưởng lực rất mạnh. Một tiếng “binh” vang lên, người này xoay mấy chục vòng trên không giống như con quay, khi hai chân chạm đất, người cũng bay đi như chim, cười nói: “Hẩu lão cửu, ngươi sao cứ giống như đàn bà vậy, đại ca còn đợi chúng ta đi, đi thôi!” Nói xong những lời này, hắn đã nhảy tới một nóc nhà trên cao ngoài con hẻm, vẫy tay với hán tử gày gò. Thì ra người tới là một hán tử cao gày, giống như là một chiếc cần câu. Hán tử mặt khỉ đó nhảy lên, đáp xuống mái nhà, quay đầu cười nói:” Ngô lão tứ, ở đây giao cho ngươi, Hoàng bang chủ, tại hạ có việc, đi sớm một bước”, rồi ôm quyền, muốn rời khỏi. Một hán tử bước ra từ đám đông, nói lớn: “Cửu sứ giả, lục sứ giả, các vị đi đi, ở đây có thuộc hạ giữ rồi!” Hoàng Thiên Hổ cũng bước ra, ngẩng đầu lên hét lớn :”Các hạ là ai? xin được làm quen!” “he he, tại hạ tên là Hầu Triều Phong, là cửu sứ giả của thập nhị sứ giả, không biết Hoàng bang chủ có nghe nói qua tiện danh của tại hạ? Hoàng bang chủ, thứ cho không tiếp, cáo từ!” Nói xong, hán tử gày gò nhảy lên mái nhà đó, mất tích luôn.
Last edited by Iori Yagami; 10-01-2009 at 06:21 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của mèo ú
Trong thành Gia Hưng, nếu hỏi người trong thành, tửu lầu nào nổi tiếng nhất, một trăm người thì có cả một trăm người đều sẽ nói rằng đó là Yên Vũ lầu. Yên Vũ lầu thực sự vô cùng nổi tiếng ở Gia Hưng. Phàm là đã tới thành Gia Hưng mà không tới Yên Vũ lầu uống rượu thì thực sự là uổng phí. Rượu ở Yên Vũ lầu không chỉ nhiều chủng loại mà ngay cả a đầu rót rượu cũng là tuyệt sắc nhân gian, càng không cần nói tới dáng người tuyệt đẹp của bà chủ quán.
Bà chủ của Yên Vũ lầu là đại mỹ nhân sắc đẹp nổi tiếng ba ngàn dặm, vừa liếc mắt là khuynh quốc khuynh thành. Tên của bà ta là Dương Liễu Nguyệt. Dương đại mỹ nhân không chỉ xinh đẹo còn rất tinh thông võ nghệ, là một trong những nữ trung hào kiệt danh tiếng lẫy lừng trong gần mười năm trở lại đây. Bà ta học võ ở đâu không ai biết cả, không phải là người giang hồ không đi thăm dò mà là căn bản dò không ra được. Tám năm trước, Yên Vũ lầu mà bà ta mở ra không chỉ ai ai trong thành Gia Hưng cũng biết mà ngay cả các đại quan quý nhân trong kinh sư, vương tôn quý tộc cũng đều nghe danh. Đã có không ít người còn chỉ tới để gặp Dương đại mỹ nhân, đồng thời uống rượu cho tới say. Đáng tiếc là những người tới đều mất hứng quay về, bởi vì Dương đại mỹ nhân rất ít gặp người ngoài, chủ trì việc kinh doanh của tửu lầu là một mỹ phụ trung niên, tên là Quyên Nương.
Nói đúng hơn, Yên Vũ lầu này không phải là một kỹ viện, cho dù bên trong có bao nhiêu người đẹp, nhưng bọn họ không bao giờ làm những chuyện đó, các cô nương của Yên Vũ lầu đều rất giỏi võ công, rót rượu, rót trà, bưng thức ăn, đều dùng võ nghệ, thậm chí đều là tuyệt kỹ. Chỉ cần người có tiền, thì không khó có thể nhìn thấy những mỹ nhân này thi triển thân thủ.
Giữa trưa, Yên Vũ lầu lại vô cùng yên tĩnh, hôm nay là tết trùng dương, vốn rất náo nhiệt, tại sao lại không hề có tiếng động, trừ phi Dương đại mỹ nhân đã lấy chồng, không làm bà chủ nữa.
Yên Vũ lầu không lớn, chỉ riêng chỗ uống rượu thôi đã chiếm hết diện tích rồi. Những toà lầu lớn cao hơn bốn trượng, là những công trình kiến trúc cao nhất trong thành, điều này có lẽ có chút phạm thượng, nhưng Dương đại mỹ nhân là loại người nào. Bà ta với một trong tứ đại phó thống lĩnh của cẩm y vệ Kinh Thần Tiên Vu Đông Hải là huynh muội kết nghĩa, có người của cẩm y vệ bao che, ai còn dám nhiều lời. Cho dù là tri phủ đại nhân của thành Gia Hưng cũng phải khách sáo đối với Dương đại mỹ nhân, đâu có dám quản việc này!
Yên Vũ lầu có ba tầng, lúc này ở tầng ba, đang có mười hai người ăn mặc như võ lâm cao chủ, một nữ mười một nam, tướng mạo kỳ quặc, cao thấp không đều, mười hai người này không phải ai khác, chính là thập nhị đàn sứ giả ma giáo tới đây để chờ tỷ võ.
Chỉ thấy lão đầu đầu tóc bạc phơ gày gò nhỏ thó đang ngồi ở ghế đầu, bưng tách trà thơm lên ngửi, vốn là muốn để cho đôi lông mày không còn chau lại nữa, hắn nói:” Hảo trà, hảo trà, thanh đạm không nồng, sắc hương mê người, đây là Hách Sát Nhân Hương thượng đẳng, Dương đại mỹ nhân cũng thật là biết điều, đã dùng loại trà thượng đẳng này để chiêu đãi chúng ta, he he, lão phu thật muốn đích thân cảm ơn bà ấy!”
Nữ tử xinh đẹp ngồi thứ hai bên trái cười nói: “Đại ca, nghe nói Dương đại mỹ nhân là tuyệt đại mỹ nhân, không biết đại ca đã từng gặp qua chưa?” Lão đầu cười đáp: “Đại ca ta đã gần chín chục tuổi rồi, đâu có giống như những thanh niên háo thắng cầu kiến Dương đại mỹ nhân nữa chứ? Ta cũng là chỉ nghe nói danh tiếng của cô ta thôi, còn chưa gặp qua, kỳ thực ở đây biết rõ vấn đề này phải nói rới bát đệ, hắn không phải bị nữ tử giang hồ gọi là “sắc dương” sao? Tứ muội, muội thử hỏi hắn xem, nói không chừng hắn đã từng gặp Dương đại mỹ nhân đó!”
Những lời đó của lão đại làm cho mọi người bật cười lớn, nam tử ngồi ở vị trí thứ tư bên trái diện mạo anh tuấn mặt hơi đỏ: “Đại ca lại cười đệ rồi, đệ chỉ là muốn ra sức bảo vệ nữ nhân, đệ không thể nhìn họ bị ấm ức, nhưng mà đối với Dương đại mỹ nhân, đệ vẫn chưa từng được gặp mặt, nếu có cơ hội, đệ cũng muốn nhìn thấy đại mỹ nhân trong võ lâm này xinh đẹp thế nào?”
Hán tử gày gò ngồi phía trên hắn cười ha ha: “ Dương lão bát, lục ca chọc được huynh rồi, huynh xem huynh kìa, ngay cả tên tuổi cũng giống như Dương đại mỹ nhân người ta, lẽ nào lại không phải là có duyên? He he. đợi hôm nay tỷ võ xong, cho dù là thua hay thắng, cứ giao cho bát ca, đảm bảo huynh sẽ được như ý nguyện.”
Nói tới đây mọi người đều cười lớn.
Tầng ba của Yên Vũ lầu này chỉ có mười hai người bọn họ, ngay cả a đầu chờ hầu cũng không có, bọn họ ở đây tuỳ tiện nói cười. Trước đó rất lâu, lão đầu đó cũng chính là thử đàn sứ giả Trương Chinh của ma giáo đã nói chuyện với Quyên Nương của Yên Vũ lầu, nói rằng bọn họ sẽ đợi một người trong tết trùng dương ở đây, bất kể bao nhiêu ngân lượng, bọn họ cũng phải bao hết cả tửu lầu trong ngày hôm đó, những người nhàn rỗi không được bước vào. Quyên nương thấy thiên hạ đệ nhất giáo ma giáo bỏ tiền bao lầu, làm sao có thể không đồng ý. Thế là vào ngày tết trùng dương, trong thành Gia Hưng chỗ nào cũng náo nhiệt duy chỉ có Yên Vũ lầu không giống bình thường trở nên yên lặng nhất.
Bọn họ đợi mất nửa canh giờ trên lầu, vẫn không thất Phi Long Tử đâu cả, trong lòng dần dần có chút nhàm chán, tên mập ngồi cuối cùng nói: “tên Phi Long Tử này làm cái gì vậy? Đến bây giờ mà vẫn không thấy hắn. Có phải là định thất hẹn không?”
Trương Chinh nghe xong, vuốt bộ râu ngắn cũn dưới cằm, nói: “Không đâu, Phi Long Tử loại người như hắn không bao giờ thất hẹn, dù sao hắn sáu mươi năm trước cũng là cao chủ của địa bảng, sẽ không sợ chúng ta đâu. Ta nghĩ hay là đợi thêm một chút đi, đợi hắn tới chúng ta ăn cơm trước, tới buổi chiều mới tỷ võ cũng chưa muộn!”
Mười hai người bọn họ vừa nói, vừa uống trà, từ từ đợi Phi Long Tử tới.
Thấy đã qua chính ngọ, đến giờ rồi, bụng cũng bắt đầu đói, họ đang chuẩn bị đi gọi tiểu nhị của Yên Vũ lầu làm món ăn thì nghe thấy bên ngoài vô cùng náo nhiệt, bọn họ mười hai người thấy vậy, trong lòng có chút kỳ quái, Trương Chinh nói: “Tam đệ, ngươi đi xem bên ngoài xảy ra chuyện gì? Có gì mà ồn vậy?”
Chỉ thấy hán tử đầu hổ ngồi bên cạnh hắn cũng chính là Hổ đàn sứ giả Vương Phục Hổ dạ một tiếng: “Dạ. đại ca.” Liền đứng dậy tới bên cửa sổ, hắn sợ phiền phức, cũng không đi cầu thang mà trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ, tới đường phố lớn, chỉ thấy không ít người đang chạy về hướng đông, hắn ngước mắt nhìn. Nhiều người quá, ngoài bóng lưng của một đám người lớn, cái gì cũng không nhìn thấy, hắn bắt được một nam tử đang chạy, liền hỏi hắn: “Vị đại ca này, làm phiền một chút, bên đó có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại chạy về phía đó?”
Nam tử đó bị hắn túm chặt, toàn thân không thể cử động, sợ tới mức nói gấp gáp: “ê, ngươi làm sao vậy, ngươi phải thả ta ra chứ?” Vương Phục Hổ thả hắn ra, nam tử đó thở dốc, nói:” ta nghe nói bên đó có một quái nhân, tư thế đi đường rất kỳ quái. mọi người đều đang chạy đi xem, nghe nói hắn không dùng hai chân để đi mà lại dùng hai tay, đúng là chuyện lạ trong thiên hạ, ta đã sống được hơn ba mươi năm vẫn chưa bao giờ nhìn thấy người ta dùng tay để đi, ngươi nói có kỳ lạ không ?”
Vương Phục Hổ nghe xong, trong lòng cũng thấy kiinh ngạc, nói: “Thật không ? Người này có thật đi bằng tay không ?”
Nam tử đó nói: “Lão cửu ngư ta còn lừa ngươi sao? Đi xem đi. không phải thì biết ngay!”
Nói xong, cất bước muốn đi, hắn vừa đi được ba trượng thì cảm thẩy bên tai có một trận gió lướt qua. Một nhân ảnh từ bên cạnh hắn xuyên qua như thiểm điện. Người đó đi rất nhanh, chớp mắt thì đã đi xa hơn mười trượng, một lát sau thì đã đi được hơn ba mười trượng, lão cửu ngư nhìn thấy, không tin dụi mắt mình, còn tưởng là mình gặp ma.
Vương Phục Hổ triển khai khinh công, không tốn nhiều sức, thì đã tới nơi mà đám người tụ tập đông đúc nhất, nhảy qua đầu của đám người. Người đang trên không thì nghe thấy có tiếng hét nói: “Tiểu tử ngươi có phải muốn chết không? Dám bay qua đầu ông sao?” Một nhân ảnh nhảy ra từ trong đám người, tóm được đại huyệt trên lưng của Vương Phục Hổ, Vương Phục Hổ tức giận, nghĩ: “Cái tên tiểu tử này ra tay sao mà độc thế?” Không hề quay đầu lại, hắn đã phát ra một chưởng, chưởng phong bức đối phương chững lại trong một lúc, trong lúc đó thân người hắn sớm đã vượt xa ngoài ba trượng, đáp xuống một khoảng đất trống. Ngẩng đầu nhìn lên, một hán tử tóc dài chồng cây chuối, bộ dạng kỳ quái, hắn mặc một chiếc quần rách nát và một chiếc áo cũ kỹ. Thắt lưng dùng một miếng vải xám buộc lại.
Vương Phục Hổ cẩn thận quan sát, sắc mặt đại biến, hét lên: “Phi Long Tử, ngươi làm gì vậy? chúng ta đợi ngươi lâu lắm rồi đó.”
Last edited by The Creator; 09-01-2009 at 12:15 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của mèo ú
Vừa nói xong, chỉ nghe thấy kiếm phong vang lên, có người đâm người từ phía sau tới. Vương Phục Hổ biết chính là người lúc nãy mắng hắn, trong lòng sao chịu nổi, vừa quay người lại, kiếm quang đã quét ngang ngực, hắn dùng tay nắm lấy lợi kiếm của người đó, là thủ pháp thượng thừa Không thủ nhập bạch nhận. Người đó hét rằng:” Được rồi, hôm nay gia gia sẽ cho cái tên tự đại như ngươi biết mặt, để ngươi biết gia gia lợi hại như thế nào!” Cổ tay vừa rung động, kiếm quang loé sáng, như ánh lửa, đâm vào người Vương Phục Hổ, Vương Phục Hổ nhìn thấy kiếm pháp của hắn, sắc mặt biến đổi, hét lớn: “Ngươi là người của phái Hành sơn, ngươi là ai? Có quan hệ gì với Hoả Hoa Kiếm Vệ Chấn Động?”
Người đó vừa nghe thấy Vương Phục Hổ nói ra cái tên của Vệ Chấn Động, sắc mặt đại biến, hét lớn: “Ngươi quan tâm đến ta là ai làm gì? Ai bảo ngươi làm ta tức giận!” Nói xong, lại xuất ba kiếm nữa, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, đâm thẳng đại huyệt châu thân của Vương Phục Hổ, vốn là một người hơi gù như hắn đột nhiên cao lên mấy phân, như mãnh hổ hạ sơn, cuộn lên cuồng phong, chuyển động trong ánh kiếm quang của đối phương, Không thủ nhập bạch nhận công phu toàn lực sử ra, muốn đoạt lấy lợi kiếm trong tay hắn.
Người đó cũng không phải dễ dàng đối phó, lợi kiếm trong tay, đâm, tránh, điểm, sử ra kiếm pháp có tư có thế, uy lực thực sự không nhỏ. Hai người giao thủ đã hơn mười lăm chiêu, đột nhiên nghe thấy Vương Phục Hổ cười lớn: “Hoả Hoa Kiếm pháp của ngươi vẫn chưa đủ lửa, xem ra để ta đoạt lấy kiếm của người!” Nói xong, tay trái phát ra một bích không chưởng lực cường hãn. thân hình người đó loạng choạng đứng không vững, bằng tốc độ rất nhanh, Vương Phục Hổ xoay cổ tay, như điện quang thạch hoả nắm lấy tay phải của đối phương.
“Vương sứ giả thủ hạ lưu tình, tiểu sư đệ đã đắc tội rồi, tại hạ xin lỗi Vương sư giả. Theo tiếng nói, một nhân ảnh tử trong đám người bay ra như thiểm điện, một kiếm chém ra, tách Vương Phục Hổ và người đó ra. Vương Phục Hổ nhìn thấy người này kiếm trong tay có phong độ của một đại gia, quan sát tỉ mỉ diện mạo của hắn, thì thấy hắn là một hán tử to khoẻ mặt to, dưới cằm có một bộ râu lớn, và người đang động thủ với hắn bị ông ta tóm lại là một thanh niên chưa tới hai mươi lăm diện mạo anh tuấn.
Vương Phục Hổ đang muốn nói, lại nhìn thấy hai tay Phi Long Tử nhẹ nhàng tới trước mặt hắn, chồng cây chuối, mở to đôi mắt, nói: “Ồ, ta nhớ ra rồi, ngươi là hổ đàn sứ giả, được, được, mẹ kiếp, dọc đường bị người ta vây xem, phiền phức quá, bây giờ mới tới Gia Hưng thành, Yên Vũ lầu ở đâu vậy? Dẫn ta đi gặp đại ca của ngươi đi!”
Vương Phục Hổ trong lòng kinh động, thầm nói: “Tỷ võ với Phi Long Tử là chuyện lớn, làm sao ta vẫn còn chậm trễ ở đây, đại ca bọn họ thiết nghĩ đã đợi đến sốt ruột!” Không thèm nhìn hai người của phái Hành Sơn, hắn nói với Phi Long Tử: “Phi Long Tử, ngươi làm gì vậy? Làm thế nào lại dùng tay mà đi vậy? Ta dẫn ngươi đi, đi!” Phi Long Tử cười: “He he, ngươi quan tâm đến nhiều chuyện như thế làm gì? Mau đi, mau đi, bụng lão phu bắt đầu sôi rồi, sau khi ăn xong, sẽ đánh với các ngươi một trận thật thoải mái!” Hai người nhảy lên, bay qua đầu những người vây quanh. Những người đứng xem, thấy bọn họ bay qua bay lại như chim, trong lòng càng kinh ngạc hơn, trong lòng thầm nghĩ: những người trong võ lâm này thật là lợi hại, ở trên cao bay qua bay lại như đi ở chỗ không người, thật là to gan.
Vương Phục Hổ dẫn Phi Long Tử vào trong Yên Vũ lầu, lên tới tầng thứ ba, Phi Long Tử dọc đường đều vẫn dùng hai tay để đi, tốc độ cực nhanh, nếu không phải là hắn muốn áp sát Vương Phục Hổ, sớm đã đi trước Vương Phục Hổ. Vương Phục Hổ trong lòng thấy lạ lắm, xem ra người này đã học được võ công rất cao thâm, không thì đầu óc hắn nhất định đã có vấn đề.
Phi Long Tử lên tầng ba, song nhãn nhìn khắp từ trên xuống, nhìn hết mười một người đang ngồi ở đó. Các sứ giả nhìn thấy hành vi cổ quái của hắn, đều ngây người ra, Trương Chinh có phản ứng đầu tiên, hét lên: “Phi Long Tử, ngươi đang làm gì vậy?” Phi Long Tử cười nói: "Họ Trương kia, lão phu gần đây đã luyện một công phu uy lực vô bì, đợi lát nữa sẽ để các ngươi mở rộng tầm mắt. Ngươi chọn một nơi thật tốt đấy, rất tốt, rất tốt. Sao vậy? Vẫn chưa mang rượu lên sao?” Nói xong, nhảy lên đáp xuống một chiếc ghế, hai chân xếp bằng, giống như đang ngồi thiền bên trên. Mấy tháng không gặp, đầu tóc trên đầu hắn cũng dài ra không ít, rối bù trên đỉnh đầu, lại còn trên người hắn không có mộy manh áo lành. Ai nhìn thấy hắn còn thưởng hắn là tên ăn mày.
Mọi người thấy hắn cuối cùng đã khôi phục tư thế bình thường, trong lòng không biết tại sao lại thấy an tâm hơn. Trương Chinh nghe xong, thầm nói: “Lão già này rốt cuộc đã luyện võ công cao thâm cỡ nào, lại dùng tay đi đường, xem ra cuộc tỷ võ này thắng bại khó phân rồi.”
Hắn nói ra lời trong lòng mình: “Phi Long Tử, trận cá cược này còn tính không đó?”
Phi Long Tử cười nói: “Lão phu muốn huỷ ước thì đã không tới rồi, chỉ sợ các ngươi thấy ta luyện được công phu kỳ quái, không dám ứng chiến.”
Hắn vừa nói xong, một hán tử bận đồ trắng mắt trắng dã, cũng chính là cẩu đàn sứ giả của ma giáo Cầu Thanh Toàn cười lạnh: “Phi Long Tử, ngươi khẩu khí lớn nhỉ, cuộc hẹn lần này, chúng ta chính là tới huỷ diệt uy phong của ngươi, dạy cho ngươi biết thế nào là công phu thực sự!”
Phi Long Tử từ khi luyện võ công cổ quái mà hắn nói, tính tình không còn nóng như trước nữa, nếu không thì những người xem náo nhiệt, sớm đã bị hắn đánh cho dở sống dở chết, làm gì còn để cho họ nhìn hắn giống như xem quái vật vậy. Hắn nghe xong lời của Cầu Thanh Toàn, cười ha hả: “Tiểu tử, người là ai? Là sứ giả của đàn nào?”
Cầu Thanh Toàn nói: “Ta là Cầu Thành Toàn cẩu đàn sứ giả ma giáo, hôm nay trong số sáu người sẽ cùng ngươi tỷ võ cũng có phần của ta.”
Phi Long Tử nhìn thấy hắn cũng còn trẻ tuổi, cùng lắm chỉ tới ba bảy ba tám, tuổi của Phi Long Tử đủ để làm ông hắn, liền nói: “Tốt, anh hùng xuất thiếu niên, Cầu sứ giả, lão phu cả đời kiêu ngạo, chỉ xem trọng một người là Đao Thần. Tiểu tử ngươi cũng được lắm, có dáng vẻ của lão phu năm xưa, ha ha, nhưng mà đã quá tự đại rồi.”
Cầu Thanh Toàn hừ một tiếng, nói: “Rốt cuộc là ai tự đại, một chút nữa sẽ biết thôi!” Nói xong, hắn ngồi xuống.
Lần trước Phi Long Tử chỉ thấy tám người trong bọn họ, đối với bốn người còn lại đều không quen biết, Cầu Thanh Toàn hôm nay lại tự giới thiệu thân phận trước, ba người khác cũng cùng lúc đứng lên, ba người này chính là Xà đàn sứ giả Giang Tường, Dương đàn sứ giả Dương Bách Thắng, và Kê đàn sứ giả Cơ Hiểu Thất. Lần này thập nhị đàn sứ giả đều tề tựu ở đây, nói ra ngoài, nhất định sẽ là một đại sự của võ lâm. Bọn họ trừ khi tổng đàn hội họp mới có cơ hội tụ lại với nhau, nếu không phải đại sự thì là gì.
Thập nhị sứ giả của ma giáo này chính là mười hai người này: “Thử đàn sứ giả Trương chinh,Ngưu đàn sử giả Lưu Như Hải,Hổ đàn sử giả Vương Phục Hổ,Thố đàn sử giả Viên Tử Ngọc, Long đàn sử giả Long Phong Vũ,Xà đàn sử giả Giang Tường,Mã đàn sử giả Mã Bất Hồi,Dương đàn sử giả Dương Bách Thắng,Hầu đàn sử giả Hầu Triêu Tông,Kê đàn sử giả Cơ Hiểu Thất,Cẩu đàn sử giả Cầu Thanh Toàn,Trư đàn sử giả Chu Hữu Tiếu.”
Mỗi một người đều là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh trong võ lâm, nếu để người khác biết họ tụ hội ở Yên Vũ lầu này, rất nhiều người trong giang hồ sẽ tới đây để tận mắt nhìn thấy diện mạo của họ. Phi Long Tử là nhân vật lão tiền bối, nói tới hắn, rất ít người biết, danh tiếng nào có thể so với thập nhị sứ giả của thiên hạ đệ nhất giáo ma giáo. Người tuy đã tới đủ, Trương Chinh liếc mắt nhìn Lưu Như Hải, Lưu Như Hải vỗ hai tay, phát ra một tiếng khô khốc, Phi Long Tử thấy kỳ quặc, nói: “Ngươi làm gì vậy? Muốn tỷ võ thì phải nhanh lên, không cần lôi thôi.”
Lưu Như Hải cười đáp: “Phi Long Tử, không phải là ngươi đói rồi sao? Chúng ta đợi ngươi lâu như vậy, bụng cũng đói rồi, đại ca ta chọn chỗ này chính là muốn ăn uống no nê xong mới tỷ võ với ngươi. Lẽ nào ngươi không đồng ý?”
Phi Long Tử cười nói: “Tốt lắm, tốt lắm, ăn xong mới đánh cũng không muộn.”
Vừa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng gió vút lên, tại cầu thang có năm người thân hình mảnh mai bay tới. Phi Long Tử thấy năm người vừa tới chính là những nữ tử dung mạo xinh đẹp như hoa, tay mềm như ngọc, đang bưng mỹ vị lên, năm nữ tử này trang điểm như nữ tỳ, eo nhỏ, cánh tay đầy đặn, thắt lưng là một dải lụa màu lam ngọc.
Bọn họ tươi cười bước đi uyển chuyển, y phục bay theo gió, thân hình như đang trượt đi, chớp mắt đã để thức ăn xuống bàn, mang theo một luồng hương, lại kèm theo cả mùi thức ăn nức mũi, làm cho người ta thèm thuồng, không thể không vui vẻ đánh chén một trận thật no.
Last edited by The Creator; 09-01-2009 at 12:15 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của mèo ú
Năm nữ tử này đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh, eo nhỏ khẽ lắc lư, tư thế mỹ miều nhảy xuống dưới lầu, làm cho những người khác cứ sợ họ sẽ bị sảy chân, ngã xuống làm hỏng thân hình xinh đẹp, làm người ta thương hương tiếc ngọc. Trong những người ở đây, thập nhị sứ giả ma giáo và Phi Long Tử, ngoài Trương Chinh và Lưu Như Hải đã tới vài lần, những người khác là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này. Bọn họ cứ nhìn chằm chằm, tuy nói bọn họ là nhân vật có tiếng trong võ lâm, nhưng mà những cảnh như vậy rất ít thấy, cả ngày đều chém chém giết giết, bôn ba khắp nơi vì ma giáo, nào có thời gian tới những nơi như vậy hưởng thụ. Thập đại sứ giả của ma giáo đều thầm thán: “Quả nhiên danh bất hư truyền, những a đầu mà Dương đại mỹ nhân đào tạo, người nào cũng ưu tú, xem ra bản lĩnh của bà ta cũng không nhỏ, chẳng trách cẩm y vệ Kinh Thần Tiên Vu Đông Hải đã kết nghĩa huynh muội với bà ta. Không biết bà ta đẹp khuynh quốc khuynh thành như thế nào!
Phi Long Tử trước kia từng tới Gia Hưng, lúc đó là hơn mười năm trước, còn chưa biết tới sự tồn tại của Yên Vũ lầu. Lần này hắn vì cuộc hẹn mà tới, ở trong thành không ngừng hỏi thăm, người ta thấy hắn hành động cổ quái, mười người thì có chín chỉ là hiếu kỳ nhìn hắn, nhưng không hề nói với hắn, làm hắn tức tới hộc máu. Nhiều năm như vậy, hắn không thường qua lại trong võ lâm, đương nhiên chưa từng nghe qua danh tiếng của Yên Vũ lầu
, khi nhìn thấy cảnh này, cũng ngạc nhiên lắm. Sau khi năm nữ tử đã xuống lầu, hắn lớn tiếng nói: “Họ Trương kia, Yên Vũ lầu này là như thế nào vậy? A đầu này người nào cũng toàn thân tuyệt kỹ, là ai lại có bản lĩnh lớn như vậy đã đào tạo ra, lão phu nhìn thấy cũng không ít chuyện lạ, nhưng duy chỉ có lần này thật là hiếm có.”
Trương Chinh mỉm cười, nói: “vẻ đẹp nổi danh hơn ba ngàn dặm, vừa thấy thì đã khuynh quốc khuynh thành.” Bà chủ của Yên Vũ lầu này chính là Dương đại mỹ nhân, Dương Liễu Nguyệt, Phi Long Tử ngươi đã nhiều năm không ra ngoài võ lâm, làm sao mà biết được danh tiếng của bà ta, nói với ngươi cũng uổng thôi.”
Quả nhiên, Phi Long Tử sau khi nghe xong, ko hề có ấn tượng gì về Dương Liễu Nguyệt, hắn là lần đầu tiên nghe tới người này, hắn liền đáp: “Bà ta rất đẹp sao? Tại sao không gọi bà ta ra đây cho ta gặp một lát! Nói không chừng lão phu và sư môn của bà ta có quen biết đó.”
Vừa nói dứt lời thì nghe người dưới lầu cười rằng: “Là ai muốn gặp bà chủ của chúng ta vậy?” Theo tiếng nói, một nữ nhân nhảy lên từ cầu thang, trên tay cô ta bưng một hũ rượu rất lớn nhưng thân hình lại không hề bị hũ rượu này làm ảnh hưởng. Nữ nhân này đã đứng tuổi, nhưng mà vẫn rất đẹp, tháng năm không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào trên khuôn mặt bà ta, toàn thân vận y phục màu hồng phấn, hai đỉnh núi cao cao nhô lên, eo nhỏ thon thon. Người phụ nữ này kỳ thực khiến cho đàn ông đều muốn động lòng, muốn phong tình có phong tình, muốn tướng mạo có tướng mạo, hơn nữa còn hiểu tâm tư của đàn ông. Tuy đã xấp xỉ bốn mươi, nhưng chi cần là một người đàn ông bình thường, không có người nào là không bị gục đổ trước bà ta.
Phi Long Tử nhìn thấy nữ nhân này, nói: “Ngươi là ai?”
Trung niên mỹ phụ ngạc nhiên cười, từng bước tiến lên phía trước, nói: “Vị đại gia này không quen biết ta sao? Ta là bà chủ thứ hai của tửu lầu này, mọi người gọi ta là Quyên Nương, trong tửu lầu của chúng ta bà chủ đích thực rất ít gặp người ngoài, đã để mọi người đợi chờ lâu rồi!”
Phi Long Tử cười ha hả: “Hay lắm, hay lắm, lão phu hôm nay là tới để tỷ võ, nhân tiện uống rượu luôn, cũng không phải có chủ ý muốn tới, đúng rồi, rượu trong tay ngươi hình như là Hoa Điêu thượng đẳng, không biết lão phu nói có đúng không ?”
Quyên Nương cười nói: “Thì ra vị đại gia này là người trong nghề, Quyên Nương suýt chút nữa thì đã nhìn không ra rồi. Đúng như lão gia đã nói, rượu này chính là Hoa Điêu thượng đẳng, mời mọi người từ từ dùng. Hôm nay hiếm có ngày thập nhị sứ giả của thiên hạ đệ nhất giáo ma giáo tề tựu ở Yên Vũ lầu, Yên Vũ lầu quang vinh lắm lắm, Quyên Nương còn phải thay Dương lầu chủ thi lễ với các vị!”
Dương Bách Thắng cười nói: “Không biết Quyên Nương sẽ thi lễ thế nào?”
Quyên Nương liếc nhìn hắn, nói một cách đã tình: “Người này thiết nghĩ chính là cao thủ thương hương tiếc ngọc đỉnh đỉnh đại danh Dương sứ giả, nghe nói Dương sứ giả được người ta gọi là “Sắc Dương”, ha ha, không biết là thật hay là giả, Quyên Nương hôm nay sẽ một tay rót rượu, mời các vị đại gia ở đây!”
Vừa nói xong, không ai nhìn thấy bà ta làm động tác gì thì bà ta đã lộn người trên không tới bên cạnh Trương Chinh, vẫy nhẹ tay trái, một chung rượu bay vào ngọc thủ của bà ta. Hũ rượu trên tay phải bà ta xoay tròn một vòng nhẹ nhàng tựa hồng mao, miệng hũ hơi nghiêng, rượu được đổ ra, hương rượu lập tức tràn ngập lỗ mũi của mọi người, tinh thần cũng hưng phấn hơn. Cách rót rượu vô cùng kỹ thuật, không nhiều cũng không ít, các chung rượu đều rất bằng nhau.
Tiếp ngay đó thân hình bà ta lại xoay vòng, bay qua một lượt năm người, rót rượu cho bọn họ, đều không nhiều không ít, vừa vặn giống nhau. Bà ta đã rót rượu cho sáu người, hiền còn sáu người đó vẫn chưa được rót. Bà ta hai chân điểm lên lan can, đằng không nhảy lên, cười nói: “Năm vị mau đặt chung rượu của mình ở trước mặt đi.” Ngoài Phi Long Tử, năm người kia vừa nghe thì lập tức đặt chung rượu trước mặt mình. Quyên Nương đập mạnh vào đáy hũ rượu, từ miệng hũ có năm tia rượu vọt lên không trung, không hề lệch lạc vừa đúng vào năm chung rượu, không nhiều cũng không ít, vừa đủ giống nhau. Mọi người nhìn thấy thủ pháp của bà ta, đều trong lòng thầm kinh ngạc, nhưng đều không lộ ra mặt.
Cho tới nay chỉ còn lại một chung của Phi Long Tử vẫn chưa được rót rượu, thập nhị sứ giả đều đã được rót rượu đầy chung. Phi Long Tử nhìn thấy thủ pháp của bà ta, trong lòng kinh hãi thầm nói: “Thủ pháp của cô ta đã cao minh như vậy, thì Dương đại mỹ nhân không phải là một cao thủ sao?” Hắn đang định nói gì đó, Quyên Nương đã cười nói: “Vị đại gia này là khách của các vị sứ giả, thứ cho Quyên Nương không nhận ra, cuối cùng sẽ rót rượu cho ngài, mong đại gia đừng trách tội!” Miệng vừa nói vừa phi thân tới bên cạnh Phi Long Tử, khe cong lưng, cũng không thấy cô ta phát lực, một tia rượu bắn mạnh lên cao, cơ hồ sắp chạm tới nóc nhà, lúc rơi xuống tun toé khắp nơi, chỉ có một chung rượu. Bà ta làm sao hứng được rượu chứ.
Quyên Nương lại mỉm cười, tay trái đặt lên bàn, chỉ thấy chung rượu của Phi Long Tử giống như đã mọc chân, chạy đông chạy tây lấy chung rượu hứng lấy các giọt rưọu, một giọt cũng không ra ngoài. Loại võ công này thật càng cao minh hơn, độ khó cũng hơn lần trước, xem ra Quyên Nương này là cao thủ nội gia, đối với vận dụng công lực thập phần chuyên nghiệp.
Quyên Nương lại cười , nói với mọi người: “Quyên Nương không làm phiền các vị nữa, xin thoái lui, xin dùng tự nhiên!” Đặt hũ rượu xuống bàn, thân hình xoay lại, như gió thoảng bay xuống lầu, biến mất ở cầu thang.
Last edited by The Creator; 09-01-2009 at 12:15 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của mèo ú
Sau khi bà ta thể hiện tuyệt kỹ của mình, liền biến mất, cũng không biết có dụng ý gì. Có lẽ muốn cảnh cáo rằng tốt nhất là đừng nên gây chuyện đánh nhau ở Yên Vũ lầu này, bọn họ cũng không phải là dễ chơi đâu. Phi Long Tử sau khi bà ta đi liền nhặt ngay đũa lên, bắt đầu ăn. Hắn có cuộc hẹn tỷ võ với thập nhị sứ giả, nhưng mối quan hệ với bọn họ không biết nên gọi là gì, nói là kẻ địch, thì có hơi khoa trương, nói là bằng hữu thì lại không hợp lý. Thế là hắn chỉ quản chuyện ăn uống của mình, hắn bao nhiêu năm nay đã quen với cuộc sống như vậy, cũng không có gì đáng để buồn cả.
Thập nhị sứ giả ma giáo vừa đàm đạo vừa uống rượu, ăn thức ăn trên bàn tiệc, Trương Chinh nhắc đến việc gần đây các đệ tử ma giáo bị một ma đầu giết, Phi Long Tử nghe xong trong lòng thầm kinh, nghĩ rằng: “Tên này là thần thánh phương nào, giết người như rạ, cũng chỉ có thế mà thôi!” Ăn một bữa no xong, mọi người đã no nê.
Trương Chinh đột nhiên nâng chung rượu trong tay mình lên, hướng về phía Phi Long Tử: “Phi Long Tử, ta kính ngươi một ly.”
Phi Long Tử cười nói: “Họ Trương kia, sao lại nói vậy?”
Trương Chinh sắc mặt nghiêm túc, nói: “Ta kính ngươi một ly là muốn ngươi lát nữa đừng có hạ thủ lưu tình, ngược lại chúng ta cũng sẽ như vậy, mọi người cùng cố gắng hết sức, nhất định phải phân cao thấp!”
Phi Long Tử cười ha hả: “Được, lão phu sẽ uống ly này, ta sẽ xem các người như đối thủ thực sự, quyết không hạ thủ lưu tình đâu.”
rồi ngửa cổ uống hết chung rượu Hoa Điêu trong tay, sau đó đặt chung rượu xuống bàn, hét rằng: “Trương Chinh, nói đi, làm sao tỷ đây? Nói ra xem, lão phu sẽ tiếp ngươi!”
Trương Chinh cười ha ha, ném chung rượu đi, đứng dậy, nói: “Cách đây ba mươi dặm, có một nghĩa địa, chúng ta sẽ ra đó để phân cao thấp.” Nói xong, thân hình di động, phi thân ra ngoài cửa sổ. Theo sát là các sứ giả khác, từng người từng người cũng phi thân lên, nhảy xuống từ cửa sổ. Ban ngày ban mặt, những người qua đường dưới lầu đột nhiên lại nhìn thấy có mười mấy người từ trên không nhảy xuống, thực sự là vô cùng giật mình. Phi Long Tử nhìn thấy mười hai người họ đều nhảy xuống từ cửa sổ, cũng lười không muốn đi cầu thang, hai tay chống xuống bàn, vút một tiếng, chồng cây chuối lên, hai tay trượt đi, dùng mặt bàn làm điểm tựa, cả người cuộn tròn, bắn ra ngoài cửa sổ, giương mắt lên nhìn tứ phía, chỉ nhìn thấy phía đông có mấy nhân ảnh đang đi như bay, hắn lộn một vòng trên không, rồi bám sát những người kia. Yên Vũ lầu đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Họ vừa đi không lâu, một nhân ảnh từ một góc tối trong cột nhà phi thân xuống. Ai mà biết được nơi đó có thể ẩn tàng một người chứ? Cho dù là Phi Long Tử võ công cao cường cũng không thể nghe ra có người ẩn trốn ở đó! Chỉ thấy nhân ảnh này sau khi nhẹ nhàng tiếp đất, thân hình khẽ chuyển động, mặt hướng về phía cầu thang, thi lễ với một nữ tử mặt che hắc sa đang đi từ phía dưới lên. Hắn dùng khẩu âm trung nguyên ngọng nghịu cung kính nói: “Tham kiến công chúa điện hạ!” Nữ tử che hắc sa đó, ai cũng không thể nhìn thấy hình dạng của nàng ta, cũng không biết nàng ta bao nhiêu tuổi, đẹp hay xấu, nàng ta giống như một câu đố, làm cho người ta không thể đoán được.
Lại có người từ phía dưới lầu bay lên, đó là một thiếu niên có đồng tử xanh nhạt tóc hơi loăn xoăn. Nữ tử hắc sa nghe thấy lời nói của tên kia, dùng một giọng nói trung nguyên lưu loát nhẹ nhàng nói: “Tháp Đại Khâm, có phát hiện gì?” Ngữ khí có chút khí thế vương tộc, tiếng Hán của nàng ta rất trôi chảy. Thiếu niên đó, cũng là nam tử tên Tháp Đại Khâm nói: “Thuộc hạ đã nghe bọn họ nói rồi, bọn họ muốn tới một bãi tha ma cách đây ba mươi dặm để tỷ võ.” Khẩu âm hắn có chút ngượng nghịu, dường như không quen nói tiếng hán, nữ tử hắc sa dừng lại một chút rồi nói: “Tại sao bọn lại tỷ võ? ngươi có biết không?” Tháp Đại Khâm nói: “Thuộc hạ không nghe họ nhắc tới.” Hắc sa nữ tử lại dừng lại một chút rồi nói: “Dương tỷ tỷ đã giao chỗ này cho chúng ta, một mình tỷ ấy lên kinh sư gặp đại ca kết nghĩa, ngươi biết tỷ ấy muốn làm gì không ?”
Tháp Đại Khâm từ nãy giờ luôn cúi đầu, không dám nhìn đối phương, liền đáp: “Thuộc hạ không biết, thuộc hạ chỉ biết Dương công sứ tới trung nguyên, có mục đích của ngài, thuộc hạ không dám đoán bừa.”
Hắc sa nữ tử gật đầu, nói: “Tháp Đại Khâm, ngươi nói không sai, Dương tỷ tỷ thân mang đại sự quan trọng, chuyện này quan hệ tới đại kế nhất thống thiên hạ của người Ngoã Thích ta, lần này tỷ ấy lên kinh, chính là muốn hãm hại một người! Ngươi có biết Dương tỷ tỷ muốn hãm hại ai không?
”
Tháp Đại Khâm nói: “Thuộc hạ không biết.”
Hắc sa nữ tử nhìn những thức ăn còn lại trên bàn, đột nhiên than rằng: “Thiên ha có bao nhiêu lê dân bách tính không được ăn no, mặc ấm, nhưng những người trong võ lâm chúng ta lại ăn uống linh đình, không hề có chút xót xa! Hoàng đế Minh triều đúng là hôn quân vô năng, triều cang nhiễu loạn, để mặc cho hoạn quan Vương Chấn chuyên quyền, làm cho nhân dân phải khổ. Đúng lúc này, có một quan viên Minh triều đại danh đỉnh đỉnh một lòng trung thành, coi quyền lực chỉ là lông hồng, không chỉ không kết bè kéo cánh với Vương Chấn, mà còn chỉ trích Vương Chấn ngay trước mặt hắn, khí khái như vậy trên đời dễ được mấy ai!”
Tháp Đại Khâm luôn im lặng lắng nghe, nghe tới đây, hai mắt nhướng lên, cao giọng nói: “Công chúa điện hạ, thuộc hạ đã biết người này là ai.” “‘Thủ mạt ma cô hòa tuyến hương, bổn tư dân dụng phản vi ương. Lưỡng tụ thanh phong triêu thiên khứ, miễn đắc lư diêm thoại đoản trường.’ Thuộc hạ đã nghe công chúa điện hạ ngâm bài thơ này không dưới trăm lần, công chúa điện hạ muốn nói tới chính là binh bộ hữu thị lang kiêm đô ngự sử của Minh triều Vu Khiêm.”
Hắc sa nữ tử gật đầu nói: “Không sai, Vu đại nhân tính tình cương trực, không kết bè riêng, Vương Chấn vô cùng đố kỵ ông ấy, muốn loại trừ ông ấy. Hai năm trước, Vương Chấn phái đi đề kỵ và võ lâm cao chủ Tứ Xuyên của đông xưởng mai phục tại đưòng lớn, nhân lúc tối trời, muốn hại chết Vu đại nhân, không ngờ Vu đại nhân bên cạnh có môt tuyệt thế cao chủ, một thanh trường kiếm liên tục giết chết hai mươi tám cao thủ võ lâm trung nguyên và mười ba đề kỵ, giảm uy phong của bọn họ. Không ngờ bây giờ lại đến lượt chúng ta hãm hại ông ta!”
Tháp Đại Khâm nghe khẩu khí của nàng vô cùng mâu thuẫn. Hắn biết nữ tử có địa vị cao cao tại thượng đã cùng hắn lớn lên từ nhỏ này không muốn hãm hại một trung lương. Hắn bình thường ngoài lúc tập võ, cưỡi ngựa, luyện vật, đều ở cùng với vị công chúa này, để bảo vệ sự an toàn của nàng, hắn thường thấy nàng đã đọc rất nhiều thư tịch của trung nguyên, còn học cả ngữ âm chuẩn của trung nguyên, hào kiệt đương đại mà nàng sùng bái nhất chính là Đại minh triều Vu đại nhân. Hắn biết nàng tuy là người dị tộc, nhưng rất thích trung nguyên, đối với văn hoá, kỹ thật, võ nghệ của trung nguyên đều nghiên cứu kỹ. Võ công của hắn đã là cao thủ tuyệt đỉnh trong hàng ngũ những người trẻ tuổi, nhưng hắn vẫn không thể nhìn ra được võ công của công chúa này cao thế nào.”
Nàng không muốn hãm hại Vu Khiêm là một việc ngoài dự liệu, nhưng Tháp Đại Khâm đã khuyên: “Công chúa điện hạ, thuộc hạ nghe nói trung nguyên có một câu chính là “người muốn thành đại sự, thì không câu nệ tiểu tiết’” thuộc hạ biết công chúa luyến tiếc phẩm chất và tài năng của Vu Khiêm, không nhẫn tâm hãm hại, nhưng người này nếu chúng ta không dùng, nhất định sẽ làm hỏng đại sự của chúng ta. Vu lão đầu này nếu là người của đương triều, người Ngoã Thích chúng ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn rồi! Thuộc hạ to gan, chúng ta nếu không hãm hại hắn, lẽ nào muốn nhìn thấy huynh đệ tỷ muội chúng ta phải chịu để người Hán làm nhục sao?”
Hắc sa nữ tử nghe xong, rất lâu không ngẩng đầu lên, trong lòng không biết đang nghĩ điều gì. Tháp Đại Khâm đó cứ đứng ở đó, cúi đầu không hề động đậy. Rất lâu sau, chỉ nghe thấy hắc sa nữ tử trầm giọng ngâm một câu thơ: “Lưỡng tụ thanh phong triều thiên khứ, miễn đắc lư diêm thoại đoản trường” tiếp thì nói: “Vu đại nhân, đừng trách chúng ta độc ác, ai bảo ngươi là trụ cột của Minh triều?”
Last edited by The Creator; 09-01-2009 at 12:14 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của mèo ú