“Phụ thân ta mặc dù đúng là Đệ Thất Kiếm,nhưng ta từ nhỏ thân thể yếu nhược,không luyện được vũ kỹ, kém xa mấy người ca ca của ta”
“Có bản lãnh thì Thất thập nhị liên hoàn trại các người cũng đi Lão Ngân Sơn đào bạc xem sao” Tô Tái Sơn cười lạnh nói tiếp.
Hồng Tiên Nhi tắt tiếng,tức giận nắm chặt tiểu quyền đầu.
Tô Tái Sơn giống như không thấy được,vẫn thản nhiên rót rượu “Năm trước là năm trước,hiện tại Quy Lâm Trấn làm sao so sánh với trước đây được?Bên ngoài có Man tộc đại quân,mà ở hầm mỏ trong Lão Ngân Sơn lại xuất hiện yêu thú,lòng người dao động, công nhân đào mỏ lại không chịu khai khoáng,sản lượng so với trước chỉ còn ba phần. Dưới tình hình này,nếu không tăng giá, ta sợ chủ tử Phúc Long Hội bọn ta thật sự sẽ ăn thịt ta a.”
“Giá bao nhiêu?” Hồng Tiên Nhi không tranh biện, trực tiếp hỏi.
“Mười bạc hoán đổi lại chín bạc” Tô Tái Sơn nói.
Hồng Tiên Nhi cùng Trịnh Diệc cũng kinh hãi thất sắc,một câu nói này,đem tiền lời cả năm giảm xuống một nữa,thay đổi kiểu đó sợ rằng không ai chịu được.
Hồng Tiên Nhi cả giận nói “Tô công tử tính toán thật hay,ngươi định nuốt phần của chính ta luôn sao?Hay là Phúc Long hội chuẩn bị sau này tự mình vận chuyển bạc?”
Tô Tái Sơn giơ ngón tay lên,thản nhiên nói “Đó là ý tứ của chủ tử.”
Lời này của hắn nói ra cực chậm,giống như nói ra từng chữ nhưng lại làm cho Hồng Tiên Nhi cũng Trịnh Diệc cũng đều im lặng không nói được gì.
Lăng Ngọc ở trên lầu nghe rất rõ. Tô Tái Sơn cũng không có chút cố kỵ trong phòng còn có người, nói rất lớn tiếng. Lăng Ngọc dựa vào lời mấy người này nói với nhau ngay từ đầu đã hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Bọn họ đang nói chính là chuyện trộm khai thác mỏ bạc. Trước kia người Man tộc cũng đã nhắc tới,phía sau Quy Lâm trấn là Lão Ngân Sơn, là mỏ bạc lớn nhất bắc cương, nhưng trong Vân triều đối với mỏ bạc quản lý rất nghiêm mật,cho nên tất cả bạc đều thuộc về triều đình,mỏ bạc cũng do triều đình khai thác.
Bất quá vì sự hấp dẫn của bạch ngân như hoa tuyết, cho nên tới bây giờ vẫn ngăn không được cơn lũ trộm khai thác. Thường thường nơi phát hiện ra mỏ bạc thì cũng xuất hiện đông đảo người khai thác,sau đó quan phủ xen vào,người trộm khai thác cũng từ từ biến hóa có tổ chức,lại phân ra thành khai thác bạc,luyện bạc,rửa bạc,vận chuyện bạc và nhiều tập đoàn lợi nhuận khác nữa,cuối cùng hình thành một hệ thống làm tư ngân(1) đầy đủ.
Nghe ngữ khí bọn Hồng Tiên Nhi thì hệ thống tư ngân của Quy Lâm Trấn đã tương đối hoàn thiện, mà Tô Tái Sơn và Hồng Tiên Nhi chính là đại biểu cho hai tập đoàn lợi nhuận tại chỗ này đàm phán.
Tố Tái Sơn luôn nhắc đến chính là Phúc Long hội, tại Quy Lâm Trấn đối phó quan viên,tuyển dụng nhân công, cũng sắp lũng đoạn cả mỏ tư ngân này. Mà Thất thập nhị liên hoàn trại của Hồng Tiên Nhi là phụ trách vận chuyển bạc cũng đem bạc rửa sạch lai lịch.
Bọn họ nói mười đổi tám chính là dùng 10 lượng tư ngân đổi tám lượng quan ngân(2),nhìn phía ngoài thì sơn trại có hai phần lợi nhuận,kỳ thật muốn vận chuyển đường dài,đầu tiên phải sắp xếp,sau đó giả quan ngân sử dụng ra ngoài,sau một đoạn đường này thì lợi nhuận chân chánh chỉ còn một thành không hơn,còn phải chia ra 72 sơn trại.
Lăng Ngọc ở một bên uống rượu,như xem kịch vui phía dưới. Nếu như án theo chức trách hai bên mà đánh giá,thất thập nhị liên hoàn trại những năm qua chỉ hưởng hai thành đã là quá ít,nếu bây giờ lại bị nuốt mất một phần, sau khi tiêu thụ sợ rằng còn phải bù lỗ vào.
Lăng Ngọc còn biết như thế, Hồng Tiên Nhi làm sao không biết. Mặc dù tuổi nàng không lớn,nhưng có thể khi còn bé đã theo mẫu thân chạy đông chạy tây,đối với sự tình Vu Sơn trại đã sớm nắm trong tay. Nhưng hôm nay gặp phải nguy cơ lớn như vậy,nhất thời cũng không thể đưa ra chủ ý.
Tô Tái Sơn hờ hững nhìn Hồng Tiên Nhi,chuyện hôm nay hắn đã chắc chắn thành công,mặc kệ đối phương nghĩ bao lâu,cuối cùng chỉ có thể đáp ứng mà thôi.
Tố Tái Sơn lạnh lùng nói “Hồng Tiên Nhi tiểu thư,lệnh đường (3) Hồng trại chủ vì làm sinh ý với Phúc Long hội đã cố ý kết minh 72 sơn trại, thanh thế đúng là rất lớn,nhưng nhiều huynh đệ thì nhiều người ăn cơm. Nếu như sinh ý tư ngân làm được thì huynh đệ tự nhiên không nói gì,còn nếu sinh ý này có chuyện gì,đến lúc đó lòng người dao động,cho dù là các trại chủ kết minh nhưng cũng không thể quy về một chủ. Một khi sinh chuyện bị cắn trả lại,chỉ sợ Hồng Vân Sơn cách người cũng không ngăn được.
Trịnh Diệc cũng mang vẻ lo lắng,một năm trước Phúc Long hồi đã lấy hai thành lợi nhuận thuyết phục Hồng trại chủ tham dự chuyện tư ngân,cũng cổ động bọn họ liên hợp 72 sơn trại. Khi đó Trịnh Diệc đã cảm giác được có nguy hiểm,hôm nay xem ra Phục Long hội đã chuẩn bị kế hoạch từ trước,đầu tiên cùng Hồng Vân Sơn bỏ vốn,sau đó dùng chiêu nhuyễn đao mà từng chút, từng chút một ăn tươi nuốt sống lợi nhuận của họ một cách từ từ.
Hồng Tiên Nhi cho dù muốn phát tiết,nhưng cũng biết trong lời Tô Tái Sơn thì mỗi câu đều đánh vào chỗ yếu của Thất Thập Nhị liên hoàn trại. Mặc dù thất thập nhị liên hoàn trại lấy Hồng Vân Sơn làm đầu nhưng bên trong ẩn tàng không ít những tên như lang hổ. Một khi biết chuyện tư ngân không thành,những sơn tặc này còn không cùng nhau tạo phản sao.
“Nói như vậy, Phúc Long hội đúng là một nuốt Hồng Vân Sơn bọn ta?” Hồng Tiên Nhi sắc mặc âm lãnh nói.
Tô Tái Sơn cũng không che dấu,gật đầu nói “Chính là như thế.”
Chú thích:
(1): bạc tư nhân
(2): bạc của quan phủ
(3): mẫu thân ngươi
Hết đợt của ta, 2 chương sau gặp lại, lão thienbach làm lâu lắm, ráng đợi đi,kaka :2 (2)::2 (2):
Hồng Tiên Nhi tay âm thầm đặt lên chuôi kiếm , nàng thân là đại tiểu thư của Thất Thập Nhị Liên Hoàn Trại , chưa từng thấy qua loại người nào vô lại như vậy , trong lòng nóng giận vô cùng,thân hình lay động như muốn xông tới .
Bàn tay như hoa như ngọc hướng thẳng vào Tô Tái Sơn ngọc chưởng định cho hắn một tát .
Tô Tái Sơn lại như không thấy gì , ngẩn ngơ nhìn vào ngọc thủ của Hồng Tiên Nhi trong lòng say sưa như đã uống ngàn chén rượu vậy .
Hắn đương nhiên không phải lo nghĩ nhiều , có một người cha là đại tông sư , lại có Phúc Long Hội làm chổ dựa , chỉ cần tùy tiện nói ra tên một nơi đều có thể làm rung động Vân triều, chẳng lẻ còn sợ gì đám sơn tặc quê mùa này hay sao ?
Chỉ cần Thất Thập Nhị Liên Hoàn Trại không muốn bị nhổ tận gốc , Tô Tái Sơn tuyệt đối không nguy hiểm gì tới tánh mạng .
“Tô công tử , thật không hổ là một trong Phúc Long Hội Tam Giang Côn , Trịnh mổ bội phục .” .Trịnh Diệc ngăn chặn khí nóng của Hồng Tiên Nhi lại , hướng tới Tô Tái Sơn chắp tay nói .
Tô Tái Sơn nhếch miệng cười khinh miệt , ngay cả một trong chín đại tông sư, cũng bị hắn một kẻ không có vũ kỹ đùa giởn trong lòng bàn tay .
“ Tam Đại Giang Côn lòng dạ thật độc ác .” .Hồng Tiên Nhi cắn răng nói .
“ Không phải như vậy .” Tô Tái Sơn đối với Hồng Tiên Nhi lại sắc mặt lại rất hòa hõan,” Trong Phúc Long Hội, hai nhân vật còn lại mới lòng dạ độc ác , mà ta Tô công tử lại là người thương hương tiếc ngọc .”
Nói xong , ma trảo Tô Tái Sơn nắm ngay lấy bàn tay ngọc của Hồng Tiên Nhi . Mặc dù Hồng Tiên Nhi hay cầm đao kiếm , nhưng da tay không hề bị thương tổn chút nào , mềm mại động lòng người , mát lạnh như nước , lại trắng xinh như lòng trắng trứng .
Hồng Tiên Nhi trong mắt tinh quang lóe lên , cả giận nói : “ Buông bàn tay chó của ngươi ra , bằng không ngươi sẻ giống như ba gã dâm đồ ngoài cửa thành .”
Lời này nói ra rất kiêu ngạo , Tô Tái Sơn chấn động ngượng ngùng buông ra, mà hai gả hộ vệ phía sau hắn đều rút bội đao hung hãn đứng lên .
Bất quá hai gả chỉ được bề ngoài cường mãnh mà thực lực chẳng có bao nhiêu , Trịnh Diệc kiếm cũng chẳng cần bạt , chỉ cần liếc mắt một cái cả hai đã như hai con rùa rụt cổ không dám ho he gì nửa .
Tô Tái Sơn tại Bắc Cương chính là tiểu hoàng đế , căn bản không ai dám động đến hắn , cho nên mang đến đây không phải cao thủ gì , bất quá chỉ là hai hộ vệ có nhị phẩm thực lực ,hai gả nay khi nào dám trước mặt Trịnh đại tông sư làm càn .
Tô Tái Sơn trong mắt hung quang chợt lóe lên , cười dâm nói :” Trong giới hiệp nghĩa của Vân Triều , thực lực mạnh nhất tất nhiên là đại tông sư Trịnh Diệc đây , nhưng xinh đẹp nhất lại là Hồng Tiên Nhi tiểu thư , nếu tiểu thư nguyện ý se duyên kết tóc cùng Tô Tái Sơn ta sau này thành người một nhà , vậy cái chuyện phân phối ngân lượng kia tất nhiên sẻ được thương lượng tốt đẹp , đừng nói hai thành mà có nhiều hơn một chút thì Tô Tái Sơn ta cũng cho qua . “
Sát khí trên người Trịnh Diệc đột nhiên lộ ra , trên mặt xuất hiện một luồng hắc khí âm trầm .
Tô Tái Sơn lấy làm kinh haĩ , họ Trịnh cũng là nhân vật mà cha con hắn kiêng kỵ , nếu gả này muốn phong vân nổi lên , mạn Bắc Cương này cũng ít kẻ dám đối địch .
Trịnh Diệc sao có thể không tức giận . Trong Vân triều, triều đình và giới lục lâm hiệp đạo đều có qua lại , có không ít các quan lớn cao cao tại thượng đều cầu viện tới giới hiệp đạo.
Mà trong giới lục lâm hiệp đạo , Hồng Vân Sơn cũng rất có danh tiếng , trong đó có tam tuyệt , đệ nhất tuyệt là trại chủ Hồng phu nhân mặc dù là hạng nữ lưu lại có thể thống lãnh quần hùng . Đệ nhị tuyệt là Kiếm Hào Trịnh Diệc , là người duy nhất trong Cửu kiếm xuất thân từ lục lâm , có thân phận là một đại tông sư hành sự hào hiệp trượng nghĩa là thần tượng của lớp hậu bối trong giang hồ. Đệ tam tuyệt chính là hạt minh chấu trong tay trại chủ là Hồng Tiên Nhi , bởi vì nàng từ nhỏ thích mặc y phục màu đỏ lại xinh đẹp như tiên tử , cho nên được mọi người gọi là Hồng Tiên Nhi .
Mấy năm nay , Hồng trại chủ ít xuất đầu lộ diện , Trịnh Diệc lại toàn tâm toàn lực dạy dổ Hồng Tiên Nhi , cho nên trong tam tuyệt Hồng Tiên Nhi lại có phần nổi tiếng nhất , sắc đẹp của nàng cùng tính cách quả cảm được giới lục lâm hiệp đạo truyền tụng , mặc dù mới mười bảy tuổi nhưng cơ hồ đã là nhân vật đứng đầu trong lớp cùng trang lứa .
Hồng Tiên Nhi là tình nhân trong mộng của lớp thnh niên trong giới lục lâm . Từng có người nói giởn , nếu Hồng Tiên Nhi mở lôi đài tỷ võ chiêu thân , thì đại khái lớp cao thủ trẻ của Vân triều sẻ chết sớm hết .
Chết vì tàn sát lẫn nhau .
Bởi vậy có thể thấy được Hồng Tiên Nhi trong giới lục lâm hiệp đạo được sủng ái đến như thế nào .
Gả Tô Tái Sơn này mới há mồm ra là đòi cưới Hồng Tiên Nhi , như vậy khác gì vũ nhục cả giới lục lâm , Trịnh Diệc thế nào lại không phát hỏa .
Nhưng tức thì có tức , Trịnh Diệc kiếm vẫn không rút ra , bởi vì hậu thuẩn cho Tô Tái Sơn có lực lượng thật đáng sợ. Chỉ một người đại tông sư Tô Khởi đủ để địa vị Tô gia tại Vân triều là bất khả xâm phạm.
Càng huống chi còn có chủ tử của Phúc Long Hội , Trịnh Diệc tuyệt không có khả năng đắc tội . Trịnh Diệc có thể cùng Tô Khởi quyết một trận tử chiến nhưng vạn lần không thể xâm phạm đến ích lợi của Phúc Long Hội , nếu không bị hại chính là Hồng Vân sơn , cả giới lục lâm hiệp đạo đều có thể bị thanh tẩy .
Ánh mắt của Trịnh Diệc âm lãnh làm cho tửu lầu nổi lên một trận sát khí rợn người , hai gả hộ vệ sợ hãi răng đập vào nhau run cầm cập, ngược lại Tô Tái Sơn tuy không có vũ kỹ nhưng thái độ vẫn thản nhiên bình tỉnh .
Dịch nghĩa ( nếu có anh em nào thấy có chổ nào sai xin pm )
"Miệng xinh xinh nở nụ cười hàm tiếu ,lưu lại một chút nét hồng yểu điệu , tóc mai như cánh ve sầu , trâm cài bằng hàn ngọc lóng lánh nuớc mùa thu, khăn lụa cuộn như khói màu xanh ngọc bích...."
Ngay lúc mọi người còn đang đấu khẩu , Lăng Ngọc ở trên lầu hai lớn tiếng ngâm lên một tràng thi từ . Cử động này làm mọi ánh mắt trong tửu lầu đều nhìn vào hắn .
Trình Diệc nhân cơ hội này liền xuống đài , sát khí nhanh chóng dập tắt không còn một chút .
Hồng Tiên Nhi nghe thanh âm của Lăng Ngọc ngẩng đầu lên nhìn thấy bất quá chỉ là một anh chàng thư sinh yếu nhược , nhưng những lời trên quả thật không phải hạng tầm thường mà nói ra được ,
Hồng Tiên Nhi cũng không nén được thần sắc tò mò .
Càng huống chi Lăng Ngọc tuấn tú bất phàm trông như một pho tượng ngọc , cùng bộ dáng như tiên nữ của Hồng Tiên Nhi quả thật rất vừa vặn xứng đôi .
Bất quá người đẹp cũng không vui vẻ được bao lâu , Lăng Ngọc uống cạn một chén rượu lại tiếp tục ngâm :
" tuyết hung loan kính lý, kỳ thụ phượng lâu tiền. ký ngữ thanh nga bạn, tảo cầu tiên."
Dịch nghĩa ( vì trình độ còn nông cạn , có anh em nào chỉ giáo xin pm)
“ Chim phượng soi gương lộ ra gò bồng đảo trắng như tuyết ,đứng dưới cây cổ thụ kỳ lạ trước tòa lầu phượng ,nghe lời phó thác ngon ngọt của người bạn , đang cầu tiên tử ban cho trái táo tiên .”
Hông Tiên Nhi vẻ mặt tức giận , má đỏ ửng lên .
Lăng Ngọc nửa câu trên tuy có chút khinh bạc , nhưng khen nàng xinh đẹp thì còn có thể dung tha , nhưng nửa câu dưới thì đúng là càn rở quá đáng . Tuyết hung “ bộ ngực trắng như tuyết “ hai chữ rõ ràng là nói về Hồng Tiên Nhi .
Cặp tuyết lê của Hồng Tiên Nhi quả thật so với nữ tử đồng tuổi thì đầy đặn hơn nhiều , nhưng việc này chỉ có thể để ở trong lòng , ai lại đi nói oang oang ra như thế …
Trong một quảng thời gian ngắn ánh mắt tò mò của giai nhân đã hóa thành ngọn lửa phẩn nộ , nhìn Lăng Ngọc không khác gì một tên đại sắc lang đáng ghét . Tự nhiên thân hình Lăng Ngọc cũng có chút nhột nhạt , nhưng những câu vừa rồi nói ra để nàng hiểu lầm thì cũng thật sự oan uổng cho hắn .
Nguyên lai Lăng Ngọc phát giác , Tô Tái Sơn vẫn lén lút nhìn vào bộ ngực của Hồng Tiên Nhi , lúc này mới xuất ngôn trêu chọc hắn . Bởi vì Lăng Ngọc đã sớm xem Hồng Tiên Nhi như một bảo vật tuyệt mỹ , chỉ có mình mới có quyền được chiêm ngưỡng , không thể để cho kẻ khác làm nhiễm chút bụi trần, cho dù là liếc mắt cũng không được .
Hồng Tiên Nhi không biết điều này , nhưng Tô Tái Sơn lại nghe ra rỏ ràng ý tứ trào phúng mình của Lăng Ngọc thẹn quá hóa giận , mắng :” Loại chó ngoan thì không nên ở chổ này sủa bậy . “
Phá Chiến lộ ra cái đầu chó đầy lông , hướng tới Tô Tái Sơn điên cuồng sủa lên một tiếng , làm cho Tô Tái Sơn hoảng hốt luống cuống cả lên.
Trước mặt Hồng Tiên Nhi làm cho Tô Tái Sơn bị mất mặt như vậy thật quá sức chịu đựng đối với hắn , mắt lóe lên tia hiểm độc , âm ngoan nói :” Vốn định để cho ngươi cơm nước xong xuôi rồi mới giết , nhưng ngươi lại muốn chết sớm như vậy , nên ta đành chiều ý .”
Hai gả hộ vệ ứng lên một tiếng , phi thân lên lầu hai , sát hại đại tông sư thì chúng không dám nhưng đối phó với một công tử yếu nhược thì chúng chẳng có chút nương tay nào .
Lăng Ngọc gật đầu , lúc này hắn mới rỏ ràng tại sao Tô Tái Sơn lại không sợ người khác nghe được bí mật của mình , nguyên lai đã sớm quyết tâm giết người diệt khẩu .Chỉ vì một tấm ngân phiếu mà ra tay giết người , cái này đúng là tính cách họ Tô , quả nhiên không hổ là một trong Tam Giang Côn lòng dạ độc ác .
Bất quá Lăng Ngọc vẫn tựa vào lan can , không nhúc nhích nhìn Hồng Tiên Nhi .
Mỹ nữ này tuy ra tay sát nhân mặt không đổi sắc , nhưng trước một khuôn mặt nam nhân tuấn tú dường này cũng không tránh khỏi bồi hồi rung động , không đành lòng trầm giọng nói với Tô Tái Sơn :” Một thư sinh văn nhược , ngươi giết hắn làm cái gì ?”
“ Hắn đã nghe được chuyện tư ngân của Phúc Long Hội , sao có thể lưu lại tính mạng hắn được .” Tô Tái Sơn nói .
Hồng Tiên Nhi cau mày i :” Nếu ngươi sợ thì nên đuổi hắn đi truớc , sao lại để hắn nghe nhiều như vậy , chẳng lẻ ngươi vì tấm ngân phiếu kia , cố ý giết người giệt khẩu ?”
“ Ta tùy ý vung tay hai trăm hai lượng , bên người lại có càng nhiều ngân phiếu nửa , vị công tử này ngoài miệng nói giết người diệt khẩu , nhưng trong lòng không phải là muốn giết người đoạt tài vật đó sao .” Lăng Ngọc cười hì hì giải thích .
“ Ngươi tự đi tìm đường chết !” Bí mật trong lòng bị người ta nói toạc , Tô Tái Sơn chính là thẹn quá hóa giận .
Hồng Tiên Nhi khuôn mặt lạnh lùng muốn khuyên nửa , nhưng lại bị Trình Diệt kéo lại .
Lăng Ngọc nhìn Hồng Tiên Nhi cười nòi : “ Cở như hắn mà giết nổi ta à ? “
Vừa dứt lời hai gả nhị phẩm hộ vệ đã vung đao hung hãn xông tới . Hai gả này cũng không phải cao thủ gì , đại khái cũng là nhân vật trong giới lục lâm được Tô Tái Sơn thu dụng mà thôi , xem đao pháp của bọn chúng thì đã biết nông sâu .
Lăng Ngọc nhanh như tia chớp một quyền xuất ra , xuyên qua đao phong của một gả hộ vệ , quyền đầu dừng ngay sát mặt hắn nhưng không nện xuống . Gả hộ vệ kinh hoảng , nhìn quyền đặt ngay trước mặt mình , đao trong tay rớt xuống.
Lăng Ngọc lúc này mới biến quyền thành chưởng , gầm nhẹ :” Tuyết Thiểm ! “
Nhị phẩm “ Tuyết Thiểm Thuật” , từ lòng bàn tay hắn bắn ra ngoài một đóa quang mang màu trắng như tuyết , trong nháy mắt mọi nguời trên tửu lầu chỉ thấy một quầng sáng lóe lên , gả hộ vệ kia đã bị xạ mù cả hai mắt , nhất thời ôm đầu kêu la thảm thiết “ Mắt ta mù rồi ! Mắt ta mù rồi !”
Gả hộ vệ kia thấy vậy kinh khiếp không dám tới gần bèn hướng vào Lăng Ngọc phóng cây đao tới . Như thế nào cây đao này lại có thể phóng trúng một yêu hồ chi linh được , Lăng Ngọc thân ảnh như quỷ mỵ đã tới sát bên cạnh gả hộ vệ , tay phải Âm Thủy Linh xuất ra nhằm bả vai của gả hộ vệ phất một cái , một tiếng rống khủng khiếp vang lên cánh tay cầm đao của gả hộ vệ đã rơi xuống đất .
Máu tươi phun ra tạo thành một vệt trên tường , cảnh tượng đẹp như một đóa mẩu đơn đang nở rộ .
Lăng Ngọc cười lạnh thu hồi Âm Thủy Linh vào Túi Kim Ti , tất cả cử động này đều lọt vào mắt của Trịnh Diệc .
“ Luyện yêu sư !!! “ Tô Tái Sơn kinh ngạc , hắn hôm nay là lần đầu tiên thất thố , thì thào trầm trọng , “ Là luyện yêu sư ?”
Ngay cả đại tông sư Trịnh Diệc trong miệng cũng có chút khô khốc , hắn chỉ hy vọng Lăng Ngọc không trông thấy hành động ngăn cản Hồng Tiên Nhi vừa rồi của mình, đắc tội với một Luyện Yêu Sư đó là việc tất cả các cao thủ của Vân triều đều không nguyện ý .
Tô Tái Sơn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy , không phải bởi vì tiếng kêu la thảm thiết của hai gả hộ vệ , mà là thân phận thật sự của Lăng Ngọc , quả thật đã đưa hắn vào tình thế khó sử .
Cha của Tô Tái Sơn là Tô Khởi đã từng giáo huấn , ở Vân Triều đắc tội với hoàng đế cũng không đáng sợ bằng đắc tội với một vị Luyện Yêu Sư .
Đắc tội với hoàng đế còn có thể cầu bọn hậu cung phi tần , thái giám hổ trợ cho chu toàn . Đắc tội với Thuật Sĩ thì còn có vũ kỹ cao thủ chế trụ . Đắc tội với Tinh Toán Sư còn có thể dùng kim tiền để mua chuộc .
Nhưng đắc tội với Luyện Yêu Sư thì thật là phiền toái lớn , một sự phiền toái vô cùng lớn . Luyện Yêu Sư trong Vân triều tính tình cô tịch trừ người thân và đồng môn sư huynh đệ , thì không giao tiếp với bất kỳ kẻ nào , bọn họ không hề có bằng hửu chân chính . Hơn nửa Luyện Yêu Sư mổi người đều phú xưng địch quốc , bảo vật tốt nhất đối với họ chính là những siêu phẩm yêu thú .
Nặng yếu nhất chính là , phương thức tác chiến của Luyện Yêu Sư vô cùng đáng sợ , người nào đó đang bước đi thì bị yêu thú độn thổ lên tập kích , hoặc là đang ăn uống trúng phải một một ngụm của trùng độc mà chết .
Nếu một người đắc tội với một Luyện Yêu Sư , thì người đó phải có đại tông sư ngày ngày kè kè bên cạnh nếu không tử thần sẻ đến ngay lập tức .
Tô Tái Sơn chính là đã ngu xuẫn đắc tội với một Luyện Yêu Sư , nhưng quả thật cũng oan uổng cho hắn ,Lăng Ngọc thoạt nhìn còn quá trẻ .
Tô Tái Sơn thầm tính những danh hiệu của các Luyện Yêu Sư trong Vân triều , nhưng tính toán như vậy cũng không có một Luyện Yêu Sư nào tuổi đời còn trẻ như Lăng Ngọc , nhưng nhìn Túi Kim Ti bên hông Lăng Ngọc thì không còn nghi ngờ gì nửa đó chính là chiêu bài của các Luyện Yêu Sư . Mà thương thế của hai gả hộ vệ càng không phải là do vũ kỹ bình thường gây nên .
Tô Tái Sơn nhận định , Lăng Ngọc nhất định là đệ tử của một Luyện Yêu Sư , hơn nửa vừa mới xuất sư , nên mới trẻ tuổi thế .
Nhưng bây giờ tình thế đã diễn ra như vậy , thì biết làm thế nào ?
Tô Tái Sơn trong đầu linh quang lóe lên , chợt nảy ra một chủ ý lớn mật .
Lớn mật là vì biện pháp này không chắc chắn khống chế được tình thế , chỉ có thể làm rối loạn một hồi để tìm lối thoát , suy tính thêm một hồi nửa , rốt cục hắn cũng hạ quyết tâm :” Đã như vậy….”
“ Như thế nào ?” Lăng Ngọc dựa người trên lan can , ngắm Hồng Tiên Nhi mỉm cười .
Tô Tái Sơn quay đầu sang Hồng Tiên Nhi nói :” Giết người này , cho các ngươi hai thành ,
lấy mười đổi tám .”
Độc kế !
Đây là đánh giá của Lăng Ngọc về những lời này .
Tô Tái Sơn quả nhiên là một nhân vật lợi hại , trong thời gian ngắn ngủi lại có thể nghĩ ra được một độc kế như vậy .Dùng lục lâm hiệp đạo giết Luyện Yêu Sư , nếu thành công giới Luyện Yêu Sư trả thù thì sẻ nhắm vào Thất Thập Nhị Liên Hoàn Trại . Cho dù thất bại Tô Tái Sơn vẫn có lý do để chối bay chôi biến , càng huống chi Hồng Tiên Nhi ra tay thì Trịnh Diệc cũng không thể khoanh tay đứng nhìn .
Là một trong chín đại tông sư Kiếm Hào Trịnh Diệc , đừng nói đến một Luyện Yêu Sư vừa xuất đạo , cho dù là những nhân vật hàng đầu cũng không dể chiếm được tiện nghi đối với hắn .
Tô Tái Sơn biết rõ tính cánh xốc nổi của Hồng Tiên Nhi ,nàng không bao giờ muốn Hồng Vân sơn mất đi một nửa lượng tư ngân thu vào cho nên Hồng Tiên Nhi chắc chắn sẽ ra tay .
Tô Tái Sơm chắc mẩm Lăng Ngọc phải chết chắc . Đương nhiên Lăng Ngọc chết trong tay Hồng Vân sơn , hắn và Phúc Long hội hoàn toàn vô can không có một tí quan hệ nào.
“ Quả nhiên là một kế hay .”
Lăng Ngọc cười khanh khách đi xuống lầu một . Phá Chiến mặc dù không nở bỏ mấy món mỹ vị , nhưng lo lắng cho tính mạng chủ nhân cũng buồn bực đi theo .
Hồng Tiên Nhi ánh mắt phức tạp , nghĩ đến hai thành lợi nhuận , cái này đối với Hồng Vân sơn chính là tính mạng của mấy ngàn huynh đệ . Nàng mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Ngọc , tay đặt lên chuôi kiếm .
Trịnh Diệc trong lòng thở dài , cũng đưa tay hướng tới chuôi kiếm , nếu thật sự phải giết Luyện Yêu Sư này , thì chính mình phải ra tay , không thể để cho Hồng Tiên Nhi có một sơ xuất nhỏ nào .
“ Xem ra ... Nàng thật nhẫn tâm ,đành lòng giết ta sao ?
Lăng Ngọc Không chút khẩn trương , ánh mắt mang thêm vài phần tà khí nhìn Hồng Tiên Nhi
“ Ngươi!” Hồng Tiên Nhi nắm chặt chuôi kiếm , y phục lất phất tung bay .
“ Thêm nửa thành nửa !” Tô Tái Sơn rống giận , mặt trắng bệch run rẩy , thậm chí trên khuôn mặt trắng như xác chết cũng có chút chiến ý ,” Lấy mười đổi bảy , liên tục trong năm năm ! “
Trường kiếm của Hồng Tiên Nhi đột nhiên xuất ra giống như một con thần long, bay lượn quanh tửu lầu một vòng rồi cuối cùng trở lại trên tay của nàng , nàng dùng sức vung lên , cái bàn trước mặt Tô Tái Sơn đã biến thành hai mãnh.
“Ngươi định làm gì ? “ Tô Tái Sơn kinh hãi quát.
Hồng Tiên Nhi đút kiếm vào bao , lạnh lùng nói :” Ta Hồng Tiên Nhi làm việc quang minh lỗi lạc , những kẻ giang hồ bại hoại đã giết không ít , nhưng chưa giết qua một người vô tội nào , hay là việc này Tô công tử tự mình động thủ đi .”
Nói xong Hồng Tiên Nhi quay người đi , chỉ để lại thân ảnh phiêu phiêu tựa như một nàng tiên tử .
Trịnh Diệc khẻ cười một tiếng , cũng theo đi ra .
Tô Tái Sơn trợn mắt há hốc mồm , sắc mặt xanh đen hô :”
Trịnh Diệc ! Tiểu nha đầu kia không biết nặng nhẹ , chẳng lẻ ngươi cũng không biết chuyện mua bán tư ngân là trọng yếu hay sao ?”
“ Ta biết .” Trịnh Diệc dừng chân nói , hắn quả thật biết rõ ràng không có Phúc Long hội thì tại Hồng Vân sơn cuộc sống sẻ rất khổ sở , nhưng vẫn thản nhiên nói:
“ Trịnh mổ chỉ là bảo tiêu mà thôi , chủ nhân ta làm cái gì thì đối với ta đều là đúng đắn , nếu không thì ta làm sao kiếm được miếng cơm trong cái nghề này .”
Hắn đi vài bước ra khỏi tửu lầu rồi quay đầu lại nói :
“ Tô công tử , Luyện Yêu Sư mà ngươi cũng dám đắc tội , xem ra thiên hạ Bắc Cương này đã không còn đất cho ngươi nửa rồi .”
“ Khốn kiếp ! Thật là một bọn khốn kiếp !!” Tô Tái Sơn mở miệng mắng to , nhưng hai người cũng đã không còn thấy bóng dáng .
Chỉ có Lăng Ngọc đang mỉm cười đứng ở trước mặt hắn , dùng lời lẻ châm chọc nói :” Cường đạo ở sơn trại mà cũng không chịu giết người , thời thế bây giò chẳng lẻ đã thay đổi rồi sao ? “
Tô Tái Sơn cả người phát run , hắn nhìn Túi Kim Ti bên hông của Lăng Ngọc , trong lòng vô cùng hối hận , hắn hối hận là đã đắc tội với một Luyện Yêu Sư , càng hối hận là hôm nay không dẫn theo cao thủ nào đến đây , cho dù chỉ có thêm mấy quan sai nha dịch ,thì hắn cũng có thêm mấy phần đảm khí .
“ Ngươi… Ngươi muốn làm gì ? “ Tô Tái Sơn thấy bàn tay Lăng Ngọc đặt ở bên hông , khuôn mặt khiếp sợ nói ,” Ta là người của Phúc Long Hội , cha ta là Tô Khởi , ngươi muốn làm gì ? Tay ngươi đang làm cái gì ?”
“ Định lấy một vật .” Lăng nhếch miệng cười giểu cợt đưa tay nắm lấy Túi Kim Ti .
“ Cứu mạng oa!!!” Tô Tái Sơn kêu lên một tiếng kinh thiên động địa .
Cả tửu lầu lúc này có vẻ vô cùng trống trải , mặc dù trên cửa sổ cùng trên các cột gổ đều điêu khắc vô số thần phật , nhưng dường như chẳng có vị nào chịu hạ phàm ra tay cứu hắn . Trong tửu lầu chưởng quỹ cùng tiểu nhị đều chẳng biết đi đâu , chỉ còn Tô Tái Sơn và hai gả hộ vệ .
Tô Tái Sơn bị Lăng Ngọc dọa khiếp cuống quít lui về phía sau :
” Ngươi….Ngươi dám động đến ta , cha ta sẽ giết ngươi .”
“ Hắn biết ta là ai không ? “ ánh mắt Lăng Ngọc lóe lên một tia đầy tà khí , “ Nếu ta giết ngươi rồi , thì miệng của ngươi còn có cơ hội để nói à ? “
“ Giết ta ? “ Tô Tái Sơn cả người run lên , hắn chỉ tưởng rằng Lăng Ngọc nhiều nhất chỉ dạy cho hắn một bài học , nào nghĩ đến Lăng Ngọc đã động sát khí .
Cái chết , điều này có vẻ rất xa rất xa đối với đứa con kiêu ngạo nhà họ Tô , nhưng giờ phút này có vẻ đã đến rất gần .
“ Chẳng lẽ ngươi có thể giết người khác, mà người khác lại không có quyền giết ngươi hay sao?” Lăng Ngọc âm lãnh nói:
” Vừa rồi ngươi muốn giết ta , bây giờ báo ứng đến rồi đó.”
Thiên lý tuần hoàn , sự báo ứng không làm ai cảm thấy dể chịu . Đây là điều chúng yêu thú luôn tâm niệm , từ khai thiên tích địa đến nay cũng không có gì thay đổi .
Ngay lúc ánh mắt Tô Tái Sơn đã nhuốm một màu tuyệt vọng , cửa tửu lầu đột nhiên mở rộng , một người mặc quan phục dẫn theo mấy nha dịch đi vào .
“ Kẻ nào dám náo loạn ở đây?” Vị quan nhân lạnh lùng nói .
“ Chính là hắn !” Chưởng quỹ tửu lầu đi theo chỉ vào Lăng Ngọc nói “ Chính là kẻ này đã làm náo loạn tửu lầu , còn… còn ra tay đã thương người của Tô Công Tử.”
Vị quan nhân liếc mắt thấy Tô Tái Sơn liền nói :” Quy Lâm huyện thừa Từ Quý ở đây , các ngươi có việc gì mà tranh chấp ?”
Người gọi là Từ Quỳ này , đại khái trên dưới ba mươi tuổi , cả người có thể xem như thanh tú , chỉ là râu dài đến ngực tăng thêm vài phần uy nghiêm ,ở giửa hai mi mắt có một nốt ruồi màu đỏ thoạt nhìn rất chói mắt .
Nghe khẩu khí nói chuyện của huyện thừa , có vẻ đối với Tô Tái Sơn ấn tượng không được tốt .
Bất quá Tô Tái Sơn cũng không cần đến ấn tượng tốt của Từ Quý cứu binh chính thức của hắn là người đứng phía sau đội nha dịch sau lưng Từ Quý , người đó ước chừng hơn năm mươi tuổi bụng phệ đúng là một lão quan viên .
“ Cháu Tô .” viên quan bụng phệ đi đến , thân thiết gọi Tô Tái Sơn .
“ Kim tri phủ !” Tô Tái Sơn hết sức mừng rở vội vàng chạy tới:
” Cháu xin ra mắt Kim tri phủ , thật không biết bác đang thị sát dân tình , bằng không cháu đã đến bái vọng .”
“ Sáng nay vừa xong “ Kim Hải Bao khuôn mặt vui vẻ , con mắt cùng lông mi đều loan động ,” Cháu Tô , như thế nào mà cháu có vẻ hốt hoảng vậy ?”
Tô Tái Sơn một ngón tay chỉ vào Lăng Ngọc , hung hăng tố cáo :” Người này muốn giết cháu."
“ Giết ngươi ? “ Kim Hải bao kinh hãi , nhìn kỹ vào Tô Tái Sơn thấy không bị thương tích gì , lúc này mới yên tâm hướng tới huyện thừa Từ Quý hạ lệnh “ Ngươi bắt ngay tên hung thủ giết người này lại .”
Lăng Ngọc cảm thấy có chút kỳ quái tại sao đám người này lại đến nhanh như vậy . Nguyên nhân việc này cũng rất rõ ràng .Vừa rồi hắn động thủ đánh ngừơi , chưởng quỹ tửu lầu thấy tình hình không ổn liền chạy đi tìm cứu viện . Gả Kim Hải Bao kia hẳn là tri phủ của Đồng Châu chẳng hiểu tại sao đại chiến sắp diễn ra mà lại tới Quy Lâm trấn . Mà thuộc hạ của Kim Hải Bao chính là huyện thừa Từ Qúy của Quy Lâm trấn này .
Theo đạo lý mà nói , tri phủ đã lên tiếng huyện thừa phải ngay lập tức chấp hành mới đúng .
Nhưng Kim Hải Bao vừa rồi ra lệnh bắt người mà Từ Quý lại không nhúc nhích.
“ Vì sao còn chưa bắt hắn lại ?” Thân hình phì nộn của Kim Hải Bao có chút chấn động .
Từ Quý nghiêng mình hành lễ nhưng thanh âm lại rất cứng rắn:” Bẩm cáo đại nhân , chuyện còn chưa rõ ràng , thuộc hạ không thể tùy tiện bắt người .”
“ Như thế nào lại chưa rõ ràng ?” Kim Hải Bao cả giận nói , “ Không phải tên này mưu hại Tô công tử sao ? Nhân chứng vật chứng đều có , mau bắt về mà từ từ thẩm vấn ."
“ Không thể bắt .” Từ Quý kia vẫn một bộ dáng kiên quyết nói , “ Thuộc hạ tra án chính là theo sự thật . Tô công tại Quy Lâm trấn này oai vọng như thế nào , chỉ có hắn giết người chứ người nào lại dám giết hắn , cho nên thuộc hạ cảm thấy chuyện này có điều kỳ quặc .”
“ To gan “ Kim Hải Bao dậm chân tức giận , “ Tô công tử là cháu của ta , như thế nào lại có thể giết người ? Từ Quý ngươi thân là thuộc hạ , không tuận theo mệnh lệnh cấp trên , có phải là muốn ta hạch tội ngươi hay không ? “
“ Thứ cho thuộc hạ không thể tuân mệnh .” Tính cách của Từ Quý so với con cua còn ngang hơn .
Bất quá Lăng Ngọc lại rất thích thú . Lúc này sát ý của hắn đã giảm tám phần , ngược lại như đang xem một trò vui , thản nhiên quan sát hai người quan viên lớn nhỏ đấu khẩu .
Tô Tái Sơn tức giận nhe răng lạnh lùng nói :” Đường đường một tri phủ , chăng lẻ không quản được một huyện thừa nhỏ nhoi hay sao ?”
Kim Hải Bao thoáng thất sắc , nảy sinh lòng ác độc nói :” Từ Quý ngươi không chịu bắt người , ta sẻ làm một bản tham tấu hạch tội ngươi , lúc đó cái chức huyện thừa này sợ rằng ngươi không làm được nửa rồi !”
“ Đại chiến sắp tới , đường đường một tri phủ không ở lại thủ thành , lại chạy trốn đến địa phương hẻo lánh này , không biết cái tội này sẻ bị hạch tội ra sao ? “ Lăng Ngọc đột nhiên mở miệng .
“ Đại chiến sắp tới , quan viên lâm trận bỏ trốn sẻ bị tru di tam tộc .” Từ Quý mặt không đổi sắc nói .
Một lời này nói ra làm ánh mắt của Kim Hải Bao biến ảo khó lường , hắn đã làm đến chức tri phủ đương nhiên là đã lão luyện chốn quan truờng , rốt cuc cảm thấy có mùi không ổn , liền bắt đầu cẩn thận đánh giá lại Lăng Ngọc .
Đến lúc nhìn thấy Túi Kim Ti bên hông Lăng Ngọc thì chính thức cảm giác được nổi khổ ải đã đến . Thật đau lòng ! Thật đau đầu !
“ Các hạ là….Luyện Yêu Sư ?” Kim Hải Bao không tự chủ được rùng cả mình .
Có thể đắc tội với hoàng đế nhưng không thể đắc tội với Luyện Yêu Sư , những lời này ở Vân triều cơ hồ đã trở thành danh ngôn,chân lý .
Ngay lúc Kim Hải Bao đang nói chuyện , một cái đầu nhỏ bé màu xám của một con linh hầu từ trong cổ áo hắn chui ra , hướng tới Lăng Ngọc kêu to vài tiếng “chí chí .”
Lăng Ngọc khẻ mấp máy môi, người thường khó có thể nghe hiểu được thanh âm của linh hầu này nhưng hắn thì lại rất rõ ràng , hầu tử chí chí một lúc rồi lại chui vào trong áo cuả Kim Hải Bao .
Quan viên quý nhân Vân triều hay thương gia lắm tiền đều lấy chuyện sở hửu những yêu thú đã được Luyện Yêu Sư luyện hóa làm điều vinh dự , cho dù yêu thú đó không có năng lực gì nhưng cũng là tượng trưng cho thân phận .
Con linh hầu của Kim Hải Bao này chính là Băng Hỏa Hầu , mùa đông có thể biến nóng , mùa hè biến lạnh, là một loại yêu thú cực kỳ xa hoa đắt tiền , hắn đã tốn vài vạn lượng bạc mới có được nó .
“ Nó nói rằng gần đây ăn phải thứ đồ không tốt , làm nó bị táo bón .” Lăng Ngọc khẻ cười nói ,” Tri phủ đại nhân có phải gần đây ngài cho nó ăn quá nhiều quả xanh phải không ?”
Sắc mặt Kim Hải Bao chỉ có thể dùng hai chử thảm hại để hình dung . Có thể cùng yêu thú giao tiếp , cái này đúng là năng lực của thượng phẩm Luyện Yêu Sư , phải ngoài tứ phẩm mới có thể làm được .
Thân phận của Lăng Ngọc đương nhiên đã rõ ràng .
Kim Hải Bao đã làm tri phủ một châu vinh hoa phú quý cực đỉnh thì lại càng ham sống sợ chết , bắt đầu tìm đường lui :”Nguyên lai là thượng sư tới đây, như thế nào lại cùng cháu Tô nảy sinh tranh chấp , cháu Tô chính là con trai của Đại Tông Sư Tô Khởi , nếu thượng sư không có mất mác gì thì xin hảy cho qua chuyện này đi.”
Thân thể phì nộn của Kim Hải Bao đã toát ra mồ hôi lạnh . Cả hai bên hắn đều không muốn đắc tội . Sau lưng Tô Tái Sơn là đại tông sư Tô Khởi còn có chủ tử Phúc Long Hội . Mà Lăng Ngọc cũng là một Luyện Yêu Sư đáng sợ . Cảm giác của hắn lúc này thật sự là lo lắng khiếp hải .
Tô Tái Sơn thấy Kim Hải Bao định lùi bước , vội vàng nắm lấy bả vai của hắn ghé vào lổ tai nói :” Kim tri phủ người này nhất định phải chết .”
“ Vì sao?”
" Người này lúc nảy ở trên lầu đã nghe được chuyện bàn bạc về tư ngân giửa cháu và mấy người Hồng Vân sơn , cháu hoài nghi hắn được kẻ đối đầu với chúng ta phái tới.”
Tô Tái Sơn lại ra độc kế “ Nếu thật sự hắn là gian tế , khi hắn trở về nói chuyện này với chủ nhân của hắn , thì chúng ta sẻ chết mà không có đất chôn.”
Khuôn mặt beó núc ních của Kim Hải Bao run lên , thanh âm sợ hải tới cực điểm hỏi :” Kẻ đối đầu với chúng ta lại muốn điều tra chuyện tư ngân ?”
Tô Tái Sơn yên lặng gật đầu .
“ Nhưng….người này lại là một Luyện Yêu Sư .” Kim Hải Bao chỉ tay vào Lăng Ngọc cả người run rẩy ,” Ai có thể giết được hắn ? Ai dám ra tay giết hắn ?”
Tô Tái Sơn trầm ngâm một lúc rồi lại xuất kế .” Loại chuyện này đương nhiên chúng ta không thể tự mình ra tay , nên giá họa cho người khác . Kim tri phủ không phải xưa nay bất hòa với đại tướng trấn thủ Đồng Châu hay sao , lúc này có thể gọi quân trấn thủ ở Quy Lâm trấn này đến , để cho họ cùng với tiểu tử kia xung đột đến mức người chết ta sống , đến lúc đó chúng ta chỉ việc thảnh thơi ”tọa sơn quan hổ đấu “(1)
“ Nhất tiển hạ song điêu ?” (2) Kim Hải Bao trong lòng trấn tỉnh lại , cuối cùng cũng cảm giác được Tô Tái Sơn về phương diện thế lực đáng sợ hơn một chút .
Giết một Luyện Yêu Sư nhiều nhất chỉ đắc tội với một đám mà thôi , những người này độc lai độc vãn , không có bằng hữu cùng quan trường trợ giúp .
Nếu đắc tội với Tô Tái Sơn thì không giống như vậy , thực lực của Tô Khởi không kém gì Luyện Yêu Sư , mà Phúc Long Hội lại là địa đầu xà ở địa phương này , tương lai hắn thăng quan tiến chức được hay không đều nhờ vào Phúc Long Hội bên trong lo liệu .
Cho nên Kim Hải Bao hạ quyết tâm , quát lớn :” Lập tức đến nơi quân dội đóng quân ở Quy Lâm trấn , thỉnh quan quân đến ngay đây bắt yêu nhân.”
Trước một khắc còn là Luyện Yêu Sư , sau một khắc lại trở thành yêu nhân .
Lăng Ngọc nhìn vào Kim Hải Bao đột nhiên cảm giác được lão tri phủ béo phệ này không phải là đơn giản như bề ngoài.
Nhưng hai chử yêu nhân , sao lại để cho hắn tùy tiện kêu ra như vậy .
Lăng Ngọc mặt lộ hàn khí , trong miệng lẩm bẩm , tay múa lên vẻ một đường trên không trung , một đạo linh lực màu trắng phá không đi ra nhằm vào Kim Hải Bao phóng tới .
(1) tọa sơn quan hổ đấu : ngồi trên núi xem hai con hổ đánh nhau .
(2) nhất tiển hạ song điêu: một mủi tên bắn chết hai con chim .