 |
|

07-01-2009, 06:15 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 36 Bà động giữa hồ
Vương Hoa bị đối phương kẹp dưới nách không thể thi thố võ công được, đồng thá»i đối phương xuất thá»§ quá nhanh và đột ngá»™t là m cho Vương Hoa chẳng kịp phản ứng gì cả.
Äối phương đã kẹp Vương Hoa dưới nách má»™t cách tháºt dá»… dà ng, từ Ä‘iểm nà y đã biết được công lá»±c cá»§a đối phương cao siêu cỡ nà o rồi.
Lên tá»›i đỉnh núi, quẹo và o má»™t sÆ¡n cốc, đối phương má»›i dừng ngưá»i lại. Vương Hoa lướt mắt nhìn kỹ, buá»™t miệng kêu lên má»™t tiếng :
- Gia gia, chÃnh là ông à ?
Thì ra ngưá»i xuất hiện bất thình lình đã bắt Vương Hoa kẹp và o nách không ai xa lạ hết, mà chÃnh là Võ Lâm Hoà ng Äế.
Võ Lâm Hoà ng Äế khẽ gáºt đầu, nói :
- Äúng thế, chÃnh là gia gia đây.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên giây lát, sau đó má»›i cất tiếng há»i :
- Gia gia, ông là m gì thế?
Sắc mặt Võ Lâm Hoà ng Äế bá»—ng nghiêm hẳn, nói :
- Ngươi tưởng rằng ta đang đùa giỡn với ngươi ư?
- Äúng thế!
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i rằng :
- Có ngưá»i theo dõi ngươi, ta không muốn ngươi bị phiá»n phức, cho nên ta thừa lúc tá»· tá»· ngươi rượt theo ngưá»i thần bà ấy đã cướp ngươi mang đến đây. Như thế đối phương má»›i không thể phát giác được ngươi nữa.
Vương Hoa nói :
- Gia gia, có ngưá»i theo dõi cháu sao?
- Äúng thế!
- Ai váºy?
- Không biết. Nhưng võ công đối phương rất là cao siêu. Theo sá»± suy Ä‘oán cá»§a ta thì không phải là ngưá»i cá»§a phe Huyết Thần giáo, ắt là ngưá»i có can hệ vá»›i Vương Bán Tiên thôi.
Vương Hoa khẽ gáºt đầu nói :
- Gia gia, có một việc...
- Có phải Thanh Thanh bỠđi rồi chăng?
Vương Hoa giáºt bắn ngưá»i lên, nói :
- Gia gia, sao ông lại biết như thế?
Võ Lâm Hoà ng Äế mỉm cưá»i nói :
- Ta đã tiên liệu được việc nà y rồi. Ngươi có biết tại sao ta ngăn cản ngươi chớ động thủ với Nữ Nô Phiến TỠchăng?
- Cháu không biết.
- Tại vì ta đã trông thấy tình hình lúc đó nghiêm trá»ng hết sức. Nếu ngươi có há»i tiếp thì y cÅ©ng chẳng nói gì hết, mà việc ta đã phán Ä‘oán quả không sai chút nà o.
- Gia gia, ông đã phán đoán như thế nà o?
- Nữ Nô Phiến TỠcần kỳ dược dị thảo ngươi quên rồi ư? Giá cả của chúng ta là những loại kỳ dược hiếm có trên thế gian nà y!
Vương Hoa ngẫm nghÄ© giây lát, quả thá»±c giá trị cá»§a há» ghi ra chÃnh là hai loại kỳ dược nổi tiếng.
Hắn nghÄ© tá»›i đây liá»n há»i :
- Há» cần Hà Thá»§ Ô và Äại lá»±c kim đơn để là m gì?
- Cứu ngưá»i!
Vương Hoa kinh ngạc nói :
- Cứu ngưá»i ư?
- Äúng thế, há» cần có hai loại thuốc nà y để cứu ngưá»i.
- Cứu ai thế?
- Mẫu thân của Thanh Thanh và cũng tức là vợ của Chương Vĩnh Kỳ đấy.
Vương Hoa thắc mắc chẳng hiểu gì hết, nói :
- Gia gia, cháu chẳng hiểu gì cả?
- Ngươi phải hiểu ngay khi Thanh Thanh chẳng thiết trao cả trinh tiết cho ngươi.
- Gia gia đã biết hết má»i chuyện?
- Äúng thế, ta thấy và biết hết...
Võ Lâm Hoà ng Äế nói tá»›i đây mỉm cưá»i rồi nói tiếp :
- Ta đã biết y ắt phải chÆ¡i má»™t chiêu nà y. Việc bán nữ nô chỉ là cái phép che mắt ngưá»i mà thôi...
- Thế thì...
- Nói cho ngay, ngươi giao cho há» hai loại kỳ dược trân quý, Thanh Thanh thì mang trinh tiết quý báu nhất cá»§a Ä‘á»i con gái trao lại cho ngươi, thế thì cÅ©ng chẳng thiệt thòi gì.
- Gia gia, cháu biết y ắt quay trở vỠnơi Nữ Nô Phiến TỠchắc không sai?
- Äúng thế, gia gia rá»i khá»i ngươi, bảo hai Ä‘i chung chÃnh là để Ä‘iá»u tra sá»± kiện nà y đây. Ta đã thám thÃnh được tung tÃch cá»§a há» rồi.
Vương Hoa cả mừng nói :
- Tháºt chứ?
- Không sai chút nà o. Bây giỠhai ông cháu ta có thể đến đấy tìm hỠđược rồi.
- Äi ngay bây giá» chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nhưng phải nói cho rõ rà ng trước đã. Ngươi có thể tìm Nữ Nô Phiến Tá» chứ ta thì không thể gặp y được.
- Tại sao thế?
- Vì y có hà nh vi lừa gạt vỠvấn đỠgiao dịch, còn gia gia thì chẳng có can hệ gì hết, ngươi hiểu rồi chứ?
- Vâng, cháu hiểu rồi.
- Thế thì đi theo ta ngay.
- Không chỠbáo lại tỷ tỷ cháu biết chăng?
- Miễn đi, ta đã cố tình là m như thế mà !
- Tại sao váºy?
- VỠsau ngươi sẽ biết, thôi đi ngay bây giỠnha.
Vương Hoa khẽ gáºt đầu phi thân chạy theo phÃa sau Võ Lâm Hoà ng Äế, Ä‘i vòng qua má»™t sÆ¡n cốc rồi ra tá»›i má»™t cái hồ lá»›n.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Ở ngay giữa hồ nà y đây.
- Ở giữa hồ ư?
- Äúng thế, chÃnh hỠđã Ä‘i bằng thuyá»n nhá». Chúng ta hãy tìm má»™t cây khô rồi sá» dụng công phu nhất vỹ độ giang, ngươi là m nổi việc nà y chăng?
- Gia gia, là m sao cháu so sánh với ông được như thế!
Võ Lâm Hoà ng Äế mỉm cưá»i không nói gì hết, lão Ä‘i má»™t vòng tìm được má»™t cây khô to lá»›n, Ä‘em đặt dưới mặt hồ rồi nói vá»›i Vương Hoa :
- Ngươi hãy lên trước.
Vương Hoa vừa nhảy lên trên cây khô ấy thì Võ Lâm Hoà ng Äế cÅ©ng theo sau phất phÆ¡ hạ chân xuống luôn. Cái cây khô nà y to lá»›n nên dư chá»— cho hai ngưá»i đáp xuống đứng trên nó. Võ Lâm Hoà ng Äế dùng tay cách không đẩy mạnh má»™t cái, cây khô láºp tức lướt ra giữa hồ. Quả tháºt cái cây khô nà y chẳng khác má»™t chiếc thuyá»n nhá» chút nà o hết. Nói đã lướt Ä‘i trên mặt hồ tháºt nhanh. chẳng mấy chốc đã Ä‘i qua má»™t eo nước.
Cây khô to lá»›n ấy đã dừng gần bá» nước và xung quanh là những dãy núi cao. Vương Hoa há»i :
- ChÃnh hỠở trong nà y ư?
- Äúng thế!
Võ Lâm Hoà ng Äế nhẹ nhà ng nhảy lên bá», Vương Hoa cÅ©ng bám sát theo sau. Võ Lâm Hoà ng Äế Ä‘i đầu dẫn Vương Hoa chạy vá» hướng núi đá ngổn ngang ấy, thình lình...
Một tiếng hét lạnh lùng rạch xé hư không vang tới :
- Äứng lại!
PhÃa sau núi đá liá»n hiện ra hai ngưá»i mặc áo và ng. Vương Hoa thoáng ngạc nhiên tại chá»— thì Võ Lâm Hoà ng Äế đã mỉm cưá»i nói :
- Äúng là nÆ¡i đây rồi!
Ngưá»i áo và ng đứng trước là má»™t hán tá» mặc kình trang, tuổi trạc bốn mươi. Y nhanh nhẹn nhảy tá»›i phÃa trước, lạnh lùng hét :
- Nhị vị tới đây là m gì?
Võ Lâm Hoà ng Äế giả khùng, là m ra vẻ không biết gì hết, nói :
- Äây là nÆ¡i nà o váºy?
- Các hạ chớ thắc mắc đây là đâu là m gì?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Thế nà o? Chá»— nà y cấm ngưá»i ta đến ư?
Nghe Vương Hoa nói thế, ngưá»i áo và ng thoáng ngạc nhiên trong giây lát, sau đó nói :
- Vì chủ nhân ta đã định cư nơi đây, xin chư vị quay đầu trở lại.
- Nếu bá»n nà y cố ý đến đây thì sao?
- Cố tình đến đây ư?
- Äúng thế!
Ngưá»i áo và ng cưá»i lạnh lùng nói :
- Thế thì nhị vị đến đây để là m gì?
- Tìm ngưá»i!
- Tìm ai thế?
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Tìm Quỷ Diện Tiên Ông!
- Quỷ Diện Tiên Ông?
Võ Lâm Hoà ng Äế khẽ gáºt đầu và i cái.
Ngưá»i áo và ng giá»ng lạnh lùng nói tiếp :
- Ta nói không có ngưá»i nà y ở đây, ngươi có nghe chưa?
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i nhạt quay sang nhìn Vương Hoa không nói gì hết.
Vương Hoa mặt hơi biến sắc, nói :
- Ngươi và o trong bảo chủ nhân ngươi ra đây.
- Không cần thiết!
- Ngươi muốn chết ư?
- Chưa chắc...
- Thế thì thỠxem nà o.
Vương Hoa vừa dứt lá»i láºp tức lượn mình nhảy tá»›i hướng ngưá»i áo và ng, vung chưởng đánh ra má»™t chiêu ngay.
Ngưá»i áo và ng gầm thét nói :
- Bằng hữu cả gan đến đây gây sự ư?
Y vừa gầm thét vừa phóng chưởng ra ứng chiến luôn.
Hai ngưá»i xuất thá»§ ra chiêu vô cùng thần tốc, còn ngưá»i áo và ng kia thì đưa mắt chăm chăm theo dõi hai ngưá»i Ä‘ang ác đấu vá»›i nhau.
Vương Hoa vừa xuất thá»§ đánh ra má»™t chiêu thì đã phát giác võ công cá»§a ngưá»i áo và ng nà y chẳng phải tầm thưá»ng rồi nên vá»™i hét to má»™t tiếng, láºp tức đánh ra chiêu Song chưởng vô địch ngay.
Hắn thoạt tấn công chiêu nà y ra tức thì ngưá»i áo và ng đã bị đẩy lui năm, sáu bước liá»n. Vương Hoa thừa thế tiếp tục đánh ra chiêu thứ hai trong Vô Äịch ngÅ© thức luôn.
Chiêu thức kỳ ảo nà y đã là m cho ngưá»i áo và ng lúng túng cả tay chân, tức thì rÆ¡i và o tình thế vô cùng hiểm nghèo.
Thình lình...
Ngưá»i áo và ng đứng bên cạnh gầm hết má»™t tiếng :
- Tiểu tá», xem chưởng nà o...
Dứt lá»i, y lượn mình nhảy vồ và o ngưá»i Vương Hoa.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Bằng hữu, ngươi không được như thế...
Lão chuyển mình lướt tá»›i cháºn đưá»ng ngưá»i áo và ng ấy, đồng thá»i hất tá»›i má»™t luồng chưởng phong đẩy lui ngưá»i áo và ng trở lại.
Ngưá»i áo và ng ấy lạnh lùng hét lá»›n tiếng nói :
- Lão lùn kia, ngươi muốn chết ư?
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i hì hì nói :
- Lão gia nà y sống tới chừng nà y tuổi, việc sống chết đã không quan tâm từ lâu rồi, nhưng nếu như ngươi bị thương thì không phải là chuyện đùa đâu nhen...
- Thế thì thỠxem sao?
Y dứt lá»i phóng ngưá»i tá»›i, xuất thá»§ trảo và o mặt Võ Lâm Hoà ng Äế nhanh như cắt.
Võ Lâm Hoà ng Äế chuyển nhẹ thân ngưá»i, thình lình hét to má»™t tiếng :
- Nằm xuống nà o!
Ngưá»i áo và ng ngoan ngoãn tháºt, đánh bạch má»™t cái té ngã ra đất ngay.
Ngay lúc ấy...
Má»™t tiếng há»± vang lên tiếp, chỉ thấy ngưá»i áo và ng Ä‘ang đánh vá»›i Vương Hoa cÅ©ng đánh bạch má»™t tiếng, té ngã trên đất luôn.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Äể há» nằm nghỉ tại đây cÅ©ng được, chúng ta Ä‘i thôi.
Chỉ Ä‘i trong giây lát, hỠđã tá»›i phÃa má»™t hang đá to lá»›n. Tại đấy há» lại trông thấy má»™t ngưá»i áo và ng Ä‘ang đứng gác trước động.
Ngưá»i áo và ng ấy thoáng trông thấy Vương Hoa, sắc mặt bá»—ng thay đổi, hoảng hốt nói :
- ChÃnh là ... bá»n ngươi?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên thì Võ Lâm Hoà ng Äế đã mỉm cưá»i nói :
- Bằng hữu đã gặp bá»n nà y ư?
Hình như ngưá»i áo và ng đã biết mình lỡ miệng Ä‘iá»u gì, y vá»™i nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không rồi... nhị vị đến đây là m gì?
Ngưá»i áo và ng nà y có má»™t thân hình vạm vỡ, trạc tuổi năm mươi.
Vương Hoa định cất tiếng trả lá»i thì Võ Lâm Hoà ng Äế đã cưá»i hì hì nói :
- Bá»n nà y đến đây có chút việc.
- Việc gì thế?
- Cháu dâu cá»§a ta trốn mất nên bá»n ta đến đây tìm y.
- Nói báºy.
- Ta nói tháºt đấy!
Lão quay sang hướng Vương Hoa há»i :
- Cháu ngoan của ông, có phải như thế chăng?
Vương Hoa theo bản năng tá»± nhiên, khẽ gáºt đầu má»™t cái.
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i rằng :
- Thế nà o, ta không nói dối chứ?
Äối phương lạnh lùng nói :
- Nơi đây chẳng có cháu dâu của ngươi gì hết...
|

07-01-2009, 06:16 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 37 Quỷ Diện Tiên Ông
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i toe toét nói :
- Không, ta đã mục kÃch y chạy và o đây, chÃnh ta cÅ©ng chẳng giấu giếm ngươi là m gì. Bá»n nà y đã dùng má»™t giá rất cao mua được cháu dâu ấy vá»›i Nữ Nô Phiến Tá», đồng thá»i cháu ngoan ta lại yêu thương y đến ná»—i phải phát Ä‘iên lên nên bá»n nà y phải tìm cho ra y mang vá» má»›i xong.
Ngưá»i áo và ng lạnh lùng hét :
- Ta đã nói y chẳng có mặt tại đây, có nghe chăng?
- Thế thì để bá»n nà y và o đó tìm thá» xem sao?
- Không được!
Mặt Vương Hoa biến sắc nói :
- Thế thì ngươi cố tình là m khó dá»… bá»n ta rồi!
- Là m khó dễ ngươi thì sao?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Thế thì ta phải xuất thủ thôi...
- Ngươi cứ xuất thủ thỠxem.
Vương Hoa không nói gì hết, lượn mình lướt tới tấn công đối phương ngay.
Hình như ngưá»i áo và ng đã biết võ công cá»§a Vương Hoa không phải tầm thưá»ng, cho nên trong lúc Vương Hoa xuất thá»§ tấn công má»™t chưởng, y láºp tức chuyển mình nhảy lùi ra sau luôn.
CÅ©ng trong lúc ngưá»i áo và ng lượn mình nhảy lui ra sau thì Vương Hoa đã tấn công ra tiếp chưởng thứ hai.
Ngưá»i áo và ng thấy Vương Hoa lại tiếp tục xuất thá»§ đánh ra chưởng thứ hai, bất giác lấy là m ngạc nhiên hết sức. Y thoạt vừa kinh ngạc thì luồng chưởng phong cá»§a Vương Hoa đã quất tá»›i nhanh vô cùng.
Kêu “đùng†một tiếng!
Ngưá»i áo và ng đã thụt lùi ra sau năm, sáu bước liá»n, thình lình cÅ©ng trong lúc ấy...
Một tiếng hét the thé bỗng vang tới :
- Dừng tay lại!
Vương Hoa thoáng nghe tiếng hét bất giác thu hồi thế công, lùi ra sau một bước.
Phóng mắt nhìn tới trước, thấy từ trong động một nữ nhân áo và ng từ từ bước ra.
Nữ nhân ấy trạc tuổi bốn mươi, dáng ngưá»i khá xinh đẹp. Y đảo mắt nhìn qua má»™t lượt, lạnh lùng nói :
- Chuyện gì đã xảy ra thế?
Ngưá»i áo và ng ấp úng nói :
- Bá»n chúng...
Võ Lâm Hoà ng Äế khẽ cưá»i tiếp lá»i nói :
- Bá»n tôi đến đây tìm kiếm cháu dâu. Cháu dâu cá»§a ta đã chạy đến đây nên bá»n nà y muốn và o trong tìm kiếm, thế mà bằng hữu nà y đã cản lại...
Phu nhân áo và ng lạnh lùng nói :
- Chá»§ nhân ta đã có lệnh, má»i nhị vị và o trong.
Dứt lá»i, y quay ngưá»i bước và o động trước.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Hãy đi và o cháu.
Lão vừa nói xong, liá»n cất bước tiến và o trước.
Chẳng mấy chốc hỠđã và o tới một gian thạch thất. Thạch thất nà y khá rộng lớn, chỉ thấy bên trong có một lão nhân xấu xà mặc áo bà o đen bước tới.
Lão nhân xấu xà ấy cưá»i lạnh lùng nói :
- Quả tháºt là nhị vị khách quý đây!
Vương Hoa nghe nói thấy thế là m ngạc nhiên hết sức.
Võ Lâm Hoà ng Äế mỉm cưá»i nói :
- Xin há»i ngươi là ai?
Lão nhân xấu xà lạnh lùng nói :
- Ta là chá»§ nhân nÆ¡i đây, xin há»i nhị vị đến đây là m gì?
- Tìm ngưá»i!
- Cháu dâu của ta!
- Cháu dâu của ngươi là ai?
Võ Lâm Hoà ng Äế quay sang nhìn Vương Hoa nói :
- Y tên là gì hỡi cháu ngoan của ông?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Y tên là Thanh Thanh.
Lão nhân xấu xà thoáng ngạc nhiên giây lát, sau đó cưá»i nhạt nói :
- Nơi đây không có vị cô nương nà y.
- Nhưng mà rõ rà ng lão đã trông thấy y chạy vỠhướng nà y.
- Thế nà o? Nhị vị không tin chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không tin rồi!
- Thế thì nhị vị cứ việc tìm kiếm xem.
Vương Hoa đảo mắt quan sát xung quanh má»™t lượt, bốn bá» thạch thất toà n là vách đá, ngoà i ra không có chá»— nà o khả nghi hết, đồng thá»i cÅ©ng chẳng thấy có dấu vết âm thất gì cả.
Vương Hoa ngẩn ngưá»i giây lát, nói :
- Gia gia, chẳng lẽ bá»n ta tìm lầm chá»— rồi chăng?
Võ Lâm Hoà ng Äế mỉm cưá»i nói :
- Quyết không lầm chỗ đâu...
- Thế thì...
Võ Lâm Hoà ng Äế khẽ cưá»i nói :
- HỠgiấu y chỗ nà o rồi.
- Mang giấu chỗ nà o khác ư?
Lão nhân xấu xà mặt hơi biến sắc, nói tiếp :
- Các hạ ăn nói lịch sự một chút chứ!
- Thế là lịch sự lắm rồi!
- Các hạ có trông thấy bản nhân mang giấu cháu dâu các hạ bao giỠư?
- Thế thì không thấy...
- Không thấy tại sao các hạ lại...
- À! Bạn giấu giếm ta là m gì nữa? ta am hiểu lai lịch, gốc gác cá»§a bạn. Bằng hữu, bạn hãy ngoan ngoãn giao cháu dâu cá»§a ta ra thì vạn sá»± Ä‘á»u yên, bằng không...
- Bằng không thì sao?
- Äà nh phải tặng cho bạn già ngươi và i chưởng thôi.
Lão nhân xấu xà lạnh lùng cưá»i nói :
- Các ngươi đến đây...
- Äến đây là m phiá»n ngươi!
- Ta láºp lại má»™t lần nữa, nÆ¡i đây không có cô nương nà o tên Thanh Thanh hết.
Võ Lâm Hoà ng Äế mặt hÆ¡i biến sắc, nói :
- Bạn già kia, có tháºt ngươi muốn nếm thá» và i chưởng chăng?
- Ngươi muốn sao bây gi�
- Nếu ngươi không giao y ra thì ngươi phải biết tay ta thôi.
- Cứ việc thỠxem nà o!
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i lạnh lùng nói :
- Ngươi muốn thá» tháºt chứ?
- Äúng thế!
- Khá lắm!
Võ Lâm Hoà ng Äế vừa dứt lá»i, láºp tức lượn mình nhảy vá»t tá»›i. Lão nhân xấu xà giáºt mình giÆ¡ tay thá»§ thế ngay.
Vương Hoa lấy là m khẩn trương vô cùng, có tháºt Thanh Thanh đã ở đây chăng?
Nhưng mà tại đây chỉ vá»n vẹn có và i ngưá»i, ngoà i ra không còn trông thấy ai.
Có phải lão nhân xấu xà là Quá»· Diện Tiên Ông mà Võ Lâm Hoà ng Äế đã nói lúc nãy chăng? Quá»· Diện Tiên Ông là nhân váºt ở phương trá»i nà o thế?
Ngay lúc nà y...
Võ Lâm Hoà ng Äế đã bước đến trước mặt Quá»· Diện Tiên Ông nói giá»ng lạnh lùng :
- Ta cho ngươi suy nghĩ lần nữa.
- Ta đã bảo không có rồi mà ngươi còn...
- Muốn chết ư?
Võ Lâm Hoà ng Äế hét lá»›n má»™t tiếng, tấn công ra luôn má»™t chưởng.
Võ Lâm Hoà ng Äế Ãt khi nà o khinh suất ra tay như thế, thế nhưng lần nà y lão đã thình lình xuất thá»§, thế thì bên trong phải có nguyên do nà o khác.
Lão đã tấn công ra một chưởng thần tốc và mãnh liệt vô cùng.
Quá»· Diện Tiên Ông thoáng trông thấy Võ Lâm Hoà ng Äế xuất thá»§ bất giác phải nhảy vụt ngưá»i lên, vì đối phương chẳng những đã xuất thá»§ nhanh lẹ mà chiêu thức cÅ©ng hiểm ác vô cùng.
Lão đà nh lượn mình tránh sang một bên.
Trong lúc Quá»· Diện Tiên Ông né sang má»™t bên thì thân ngưá»i cá»§a Võ Lâm Hoà ng Äế như hình vá»›i bóng lướt tá»›i trước mặt cá»§a y, song trảo cÅ©ng tá»›i nhanh như cắt.
Thân pháp tháºt là thần tốc kinh ngưá»i hết sức.
Quá»· Diện Tiên Ông đã giáºt bắn ngưá»i lên, đà nh phải xuất thá»§ đụng cứng vá»›i cứng má»™t chiêu.
Lối xuất thá»§ nà y đối vá»›i Quá»· Diện Tiên Ông chưa từng xảy ra bao giá» hết. Qua chiêu tấn công cá»§a đối phương, y đà nh phải liá»u mạng xuất thá»§ đụng cứng thôi.
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i ha hả, nói :
- Sao, bạn đã liá»u mạng như thế ư?
Võ Lâm Hoà ng Äế thì chẳng thèm đụng cứng vá»›i y, lão vừa trông thấy Quá»· Diện Tiên Ông đánh liá»u mạng như thế đã vá»™i lượn mình tránh sang má»™t bên tháºt nhanh nhẹn, thân pháp thần tốc chẳng khác gì như má»™t con quá»· u linh hiện hình váºy.
Quá»· Diện Tiên Ông cả kinh giáºt bắn ngưá»i lên láºp tức.
CÅ©ng trong lúc Quá»· Diện Tiên Ông giáºt mình kinh hãi thì Võ Lâm Hoà ng Äế đã đánh ra chiêu thứ ba mãnh liệt vô cùng.
Quỷ Diện Tiên Ông hoảng hốt nhủ thầm :
“Không ngá» võ công ngưá»i nà y lại cao siêu đến như thế!â€
Y vừa suy nghĩ vừa xuất thủ tấn công lại hai chưởng luôn.
Thình lình...
Võ Lâm Hoà ng Äế hét to má»™t tiếng :
- Nằm xuống nà o...
Bóng ngưá»i thấp thoáng má»™t cái, quả tháºt Quá»· Diện Tiên Ông đã té ngã ra đất ngay.
Võ Lâm Hoà ng Äế lượn mình đứng sang má»™t bên.
Quá»· Diện Tiên Ông vẫn nằm trên đất. Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i khẩy nói :
- Ngươi chẳng bị thương gì hết, hãy đứng dáºy Ä‘i.
Nghe lão nói thế, Quá»· Diện Tiên Ông đã giáºt mình sợ đến ná»—i mặt mà y không còn chút máu. Y từ từ đứng lên, chÃnh y cÅ©ng chẳng biết tại sao lúc nãy mình đã té ngã ra đất mà chẳng bị thương chút nà o hết.
Quả nhiên việc nà y không thể tưởng tượng được.
Quá»· Diện Tiên Ông chưa bao giá» trông thấy sá»± việc quái lạ như thế. Nếu như y biết ngưá»i đối diện vá»›i y là ai thì y không còn lấy là m lạ nữa.
Y hoảng hốt đứng dáºy không nói gì hết.
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i nói :
- Lần nà y ta vị tình cháu dâu ta mà chẳng là m khó dễ ngươi. Bây giỠngươi hãy ngoan ngoãn giao cháu dâu ta ra, bằng không...
- Nơi đây không có vị cô nương như thế!
Mặt mà y cá»§a Võ Lâm Hoà ng Äế tối sầm lại, nói :
- Quỷ Diện Tiên Ông!
Quỷ Diện Tiên Ông thất kinh kêu lên rằng :
- Sao... ngươi biết ta là ...
Võ Lâm Hoà ng Äế lạnh lùng nói :
- Ngươi bất ngỠư?
Quỷ Diện Tiên Ông lạnh toát mồ hôi không nói gì hết.
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i khẩy nói :
- Quỷ Diện Tiên Ông, ngươi qua mặt ta không được đâu. Ngươi tưởng ta không biết gian thạch thất nà y đã có gì đáng nghi rồi ư?
- Äáng nghi gì thế?
- Bá»n ngươi có nam có nữ, chẳng lẽ ở chung trong thạch thất nà y được sao? Vả lại lại không có má»™t gian phòng nà o hết à ?
Mặt mà y Quỷ Diện Tiên Ông biến đổi luôn.
Võ Lâm Hoà ng Äế mỉm cưá»i nói :
- Trong nà y nhất định còn máºt thất chứ không sai chút nà o phải không?
Quỷ Diện Tiên Ông lạnh lùng nói :
- Không có máºt thất gì hết.
- Quá»· Diện Tiên Ông, ngươi đã giả là m Nữ Nô Phiến Tá», ngươi cho rằng ta không nháºn ra ngươi sao?
- Thế ngươi...
- Ta đặc biệt vì sự việc nà y mà tìm đến đây.
- à ngươi thế nà o?
- Quỷ Diện Tiên Ông, ta nói cho ngươi biết luôn, ngươi xỠsự không đúng lý chút nà o hết. Ngươi thương con gái của ngươi, chẳng lẽ ngươi đà nh bỠcháu gái ngươi sao?
- À!
- Quá»· Diện Tiên Ông, ngươi hãy nghe cho kỹ. Ngươi vì bệnh tình con gái mà ngươi chẳng thiết dùng má»i biện pháp, tháºm chà mang cháu gái ngươi ra là m nữ nô để bán cho ngưá»i, và ngươi đã tùy tiện Ä‘em trinh tiết cá»§a cháu gái ngươi giao cho ngưá»i ta như thế. Ngươi nhẫn tâm như váºy được sao?
- Y... tự nguyện!
Võ Lâm Hoà ng Äế lạnh lùng nói :
- Chẳng phải lúc nãy ngươi phá»§ nháºn có ngưá»i nà y ư, sao bây giá» lại nói rằng y tá»± nguyện như thế?
Quá»· Diện Tiên Ông cứng há»ng không nói thêm lá»i nà o hết.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Má»i y ra đây xem nà o!
Quỷ Diện Tiên Ông lạnh lùng nói :
- Äúng thế, hôm nay ta đã bại trong tay ngươi. Ta biết bá»n ngươi tìm kiếm ta từ lâu rồi, nhưng mà , các ngươi cÅ©ng chẳng ra khá»i nÆ¡i đây được đâu.
- Có tháºt như thế chăng?
- Äúng thế! Ta đã chôn cất hà ng ngà n cân thuốc nổ tại động khẩu. Ta chỉ cần khẽ bấm nút cÆ¡ động má»™t cái là cá»a hang đá sẽ đóng sáºp lại ngay, đồng thá»i thuốc nổ cÅ©ng sẽ nổ tung láºp tức.
- Thế nà o, ngươi đã có ý định liá»u mạng chết chung như thế tháºt sao?
- Äúng thế, chÃnh các ngươi ép ta phải là m như thế.
- Bá»n nà y ép ngươi là m như thế ư?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, các ngươi tìm kiếm ta đã lâu lắm rồi. Các ngươi tưởng là ta không biết các ngươi đã âm thầm theo dõi bá»n nà y ư? Hôm nay chẳng may bị các ngươi theo dõi tìm đến đây nên ta đà nh chịu tráºn thôi, bằng hữu, ngươi muốn sao bây giá»?
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i khẩy nói :
- Quá»· Diện Tiên Ông, ngươi xem bá»n nà y như là hạng ngưá»i thế nà o ư?
|

07-01-2009, 06:16 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 38 Tái kiến song song nhỠlệ
Quá»· Diện Tiên Ông nghe lão há»i thế, bất giác lấy là m ngạc nhiên nói :
- Xem các ngươi là hạng ngưá»i như thế nà o ư?
- Phải, ngươi xem bá»n ta là ngưá»i như thế nà o?
Tức thá»i Quá»· Diện Tiên Ông chẳng nháºn thức được hà m ý câu há»i cá»§a đối phương nên lão ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn.
Vương Hoa cũng kinh ngạc không hiểu gì hết.
Võ Lâm Hoà ng Äế mỉm cưá»i nói :
- Quá»· Diện Tiên Ông, có lẽ ngươi cà ng già cà ng hồ đồ thì phải. Ngươi thá» nghÄ© lại xem, nếu bá»n nà y là bá»n ngưá»i đã theo dõi ngươi trước kia thì sá»± việc có thể xảy ra đơn giản như thế được chăng?
Quá»· Diện Tiên Ông ngạc nhiên há»i :
- Thế thì các ngưá»i là ai?
Võ Lâm Hoà ng Äế khẽ cưá»i nói :
- Quá»· Diện Tiên Ông, ta xin há»i ngươi và i việc trước. Äiá»u thứ nhất, con gái ngươi còn sống chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên còn sống rồi.
- Y đã mắc chứng bệnh gì phải không?
- Thế à ...
- Sá»± việc quá hiển nhiên, con gái ngươi ắt phải mắc chứng bệnh gì rồi. Nà y Quá»· Diện Tiên Ông, theo ta thì bất cứ má»™t ai cÅ©ng Ä‘á»u suy Ä‘oán được hết, nếu không tại sao ngươi cần Hà thá»§ ô và Äại lá»±c kim đơn là hai loại kỳ dược trị thương là m gì?
- Quả tháºt ngươi không Ä‘oán sai chút nà o. Con gái ta đã mang bệnh, nhưng sá»± việc nà y còn nhiá»u bà ẩn lắm, nếu không rõ lai lịch và ý đồ cá»§a các hạ thì xin hãy tha thứ, lão phu không thể phụng cáo nguyên do má»i việc được.
- Ngươi có muốn biết ta là ai chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên!
- Ngươi biết Châu Mã chứ?
Quá»· Diện Tiên Ông run bắn ngưá»i lên, buá»™t miệng nói :
- Ngươi... chÃnh là Võ Lâm Hoà ng Äế ư?
- Danh xưng Võ Lâm Hoà ng Äế thì Châu Mã nà y đảm đương chẳng nổi, chẳng lẽ ngươi quên rằng Võ Lâm Hoà ng Äế còn thua sút má»™t Võ Lâm Tiểu Tốt chăng?
- Nhưng mà ngươi...
- Nhưng mà ta chẳng giống Châu Mã chút nà o có phải váºy không? Ngươi hãy xem dấu hiệu cá»§a ta nà o.
Lão thò tay và o ngá»±c áo lấy má»™t thẻ bà i bằng và ng kim ra. Lần nà y Vương Hoa trông thấy khá rõ rà ng, trên thẻ kim bà i có khắc má»™t hình ngưá»i.
Quỷ Diện Tiên Ông vội quỳ gối trên đất, nói :
- Vãn bối xin khấu kiến tiá»n bối!
- Ngươi khách sáo như thế là m gì?
- Vãn bối không biết chÃnh là tiá»n bối...
- Äứng dáºy nà o, chá»› Ä‘a lá»… như thế là m gì nữa.
Quá»· Diện Tiên Ông cung kÃnh đứng lên, nói :
- Tại sao tiá»n bối chẳng nói sá»›m hÆ¡n má»™t chút, phải đùa vá»›i vãn bối như thế?
- Quỷ Diện Tiên Ông, ta không đùa giỡn với ngươi đâu, mà là ngươi ép buộc ta lộ ra chân tướng. Sao ngươi không suy nghĩ xem tại sao ta đến đổi phải cải biến hình dạng như thế, ắt phải có nguyên do gì chớ?
- Vâng vâng... vãn bối tìm tiá»n bối đã lâu. Từ lúc tiá»n bối mất tÃch hai mươi năm đến nay, vãn bối tưởng rằng...
- Tưởng rằng ta đã chết mất rồi phải không?
- Vâng, ngà y hôm qua lúc tụ há»™i bán nữ nô, trông thấy Äại lá»±c kim đơn cá»§a tiá»n bối và Vô Äịch ngÅ© thức cá»§a Vương Hoa đã thi triển ra, vãn bối lúc ấy má»›i biết tiá»n bối vẫn còn sống.
- Ngươi đã trông thấy Bạch Phát Tẩu chưa?
- Trông thấy rồi.
- Ngươi đã biết Äà Hiệp chết rồi chứ?
- Biết!
- Ngươi có biết y chết như thế nà o chăng?
- Thế thì chẳng biết rồi!
- Thế tại sao ngươi mang cháu gái ngươi...
- Thưa tiá»n bối, cá»±c chẳng đã phải là m như thế, à ...
- Tại sao thế!
- Và o bà thất hãy nói sau.
- Thôi được, Vương Hoa, sang đây tham kiếm Quỷ Diện Tiên Ông là một trong Võ lâm Tam lão mau.
Vương Hoa vội chắp tay hà nh lễ nói :
- Chà o lão tiá»n bối...
Võ Lâm Hoà ng Äế vá»™i ngắt lá»i nói :
- Phải gá»i bằng gia gia, cháu gái cá»§a y là vợ cá»§a ngươi đấy.
Vương Hoa thẹn đỠmặt nói :
- Thưa gia gia...
Quỷ Diện Tiên Ông nói :
- À! Lão phu... lão phu hân hạnh được vá»›i cao váºy.
Vương Hoa gượng cưá»i nói tiếp :
- Thưa gia gia, xin tha tá»™i Vương Hoa lúc nãy đã đưá»ng đột vá»›i ông...
- Không có chi, à ! Mấy năm nay ta lo sợ cÅ©ng nhiá»u lắm rồi, từ khi con gái ta hữu sá»± đến nay hình như ta hoà n toà n cắt đứt liên hệ vá»›i giang hồ luôn...
Vương Hoa nói tiếp :
- Con gái cá»§a gia gia chÃnh là phu nhân cá»§a Chương VÄ©nh Kỳ ư?
- Äúng thế!
Vương Hoa đưa mắt nhìn Võ Lâm Hoà ng Äế há»i :
- Gia gia, là m sao ông đã biết má»i việc như thế?
Võ Lâm Hoà ng Äế mỉm cưá»i nói :
- Ta đã biết con gái của Quỷ Diện Tiên Ông qua lại với Chương Vĩnh Kỳ từ lâu rồi.
lúc đó Quá»· Diện Tiên Ông chưa mấy được rõ lai lịch cá»§a Chương VÄ©nh Kỳ, từng phản đối mãnh liệt. Äồng thá»i lúc đó Chương VÄ©nh Kỳ chưa sáng láºp Thông Thiên quan.
Vương Hoa sá»±c như hiểu ra má»i việc, nói :
- Nhưng gia gia căn cứ thế nà o lại khẳng định như váºy?
- Äiá»u nà y cÅ©ng dá»… hiểu thôi, trong Võ lâm Tam lão ngoà i Bạch Phát Tẩu ra, Äà hiệp đã chết, mà Quá»· Diện Tiên Ông thì mất tÃch.
Nhưng bá»—ng nhiên lại có má»™t Nữ Nô Phiến Tá» xuất hiện, mà má»—i lần giá trị buôn bán nữ nô cá»§a y Ä‘á»u chá»n ngưá»i có kỳ dược má»›i chịu bán ra.
Ngay lúc đó ta đã nghi ngá» Nữ Nô Phiến Tá» chÃnh là lão già nà y đây, nhưng cho đến mãi gần đây ta má»›i khẳng định hoà n toà n. Còn việc y dùng y dược để là m gì ư?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên dùng để cứu ngưá»i rồi.
Lúc ngươi ở Thông Thiên quan ngoại, chẳng phải ngươi từng há»i thăm Linh Linh vá» thân mẫu cá»§a y sao?
Và chẳng phải y đã trả lá»i rằng chÃnh phụ thân y đã nói lại cho y biết là mẫu thân y chết vì má»™t chứng bệnh lạ hay sao? Ta đã mang những sá»± kiện nà y ra phân tÃch má»™t phen, cuối cùng ta khẳng định rằng chÃnh Quá»· Diện Tiên Ông Ä‘ang cần kỳ dược để cứu con gái cá»§a y.
Bấy giá» Vương Hoa đã sáng tá» má»i việc, hắn há»i tiếp :
- Thế còn Thủy Tinh Cầu đâu?
Quá»· Diện Tiên Ông thoáng ngạc nhiên, há»i :
- Thủy Tinh Cầu?
Vương Hoa bất giác lấy là m ngạc nhiên hết sức. Hắn đưa mắt nhìn Võ Lâm Hoà ng Äế ra vẻ thắc mắc chẳng hiểu gì hết.
Võ Lâm Hoà ng Äế mỉm cưá»i nói :
- Chớ nóng ruột nà o, từ từ rồi sẽ ra ánh sáng hết!
Quá»· Diện Tiên Ông ngạc nhiên há»i :
- Tiá»n bối, các ngươi Ä‘ang nói vá» Thá»§y Tinh Cầu mà Thá»§y Tinh mỹ nhân đã lưu lại đó ư?
- Äúng thế!
- Hiện giỠThủy Tinh Cầu ở đâu?
- ChỠlát nữa sẽ hay.
Hình như Quá»· Diện Tiên Ông chẳng hiểu gì hết, mà Vương Hoa cÅ©ng hồ đồ ngẩn ngưá»i luôn.
Ngay lúc ấy...
Quá»· Diện Tiên Ông di động má»™t chiếc ghế đá kêu sá»™t soạt, tức thì trên vách đá sáng bóng ấy hiện ra má»™t cánh cá»a kÃn ngay.
Võ Lâm Hoà ng Äế khẽ cưá»i nói :
- Máy cÆ¡ động bất ngá» tháºt.
- Má»i tiá»n bối và o.
Võ Lâm Hoà ng Äế khẽ gáºt đầu bước và o trong trước. Vương Hoa Ä‘i theo phÃa sau, cả ba ngưá»i Ä‘á»u bước và o bên trong hết.
Äây là má»™t con đưá»ng hầm bà máºt dà i độ ba bốn trượng, kế đó đến má»™t gian thạch thất khác.
Thạch thất nà y xinh đẹp hết sức, Vương Hoa vừa và o đã trông thấy ngay thiếu nữ tên là Vân Vân đang có mặt trong khách sảnh.
Vân Vân trong thấy há» thoáng ngạc nhiên trong tÃc tắc, sau đó hướng vá» Quá»· Diện Tiên Ông cúi ngưá»i hà nh lá»…, nói :
- Tham kiến gia gia!
- Miá»…n lá»…!
Võ Lâm Hoà ng Äế mỉm cưá»i nói :
- Vân Vân cô nương còn nháºn ra cháu ngoan cá»§a ta ư?
Vân Vân thẹn đỠmặt, vội cúi đầu xuống.
Bấy giá»...
Bên cạnh có má»™t cá»a đá bá»—ng mở toang ra, má»™t thiếu nữ áo trắng từ bên trong bước ra. Vương Hoa vừa đảo mắt nhìn tá»›i, tức thì run bắn ngưá»i lên.
Thiếu nữ áo trắng thất thanh kêu lên một tiếng, nói :
- ChÃnh là ngươi...
Thiếu nữ áo trắng nà y chÃnh là chân diện mục Thanh Thanh mà hắn đã gặp tại Thông Thiên quan ngoại.
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i nói :
- Thanh Thanh cô nương, cháu ngoan ta đến đây tìm ngươi.
Thanh Thanh ngẩn ngưá»i tại chá»—, việc xảy ra đột ngá»™t như thế khiến y cô nương biết nói gì hết.
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i hì hì nói :
- Thanh Thanh cô nương, sao ngươi lại bá» chạy Ä‘i đâu mất chứ? Báo hại cháu ngoan ta đã khổ sở tìm kiếm ngươi mãi, đồng thá»i hắn tưởng niệm ngươi luôn. Bây giá» may mà tìm gặp lại ngươi ở đây.
Thanh Thanh vẫn cứ ngẩn ngưá»i tại chá»— không nói được lá»i nà o hết.
Võ Lâm Hoà ng Äế khẽ cưá»i, nói :
- Thanh Thanh cô nương, thế nà o, ngươi không nháºn ra cháu ngoan cá»§a ta ư?
Thình lình...
Kêu “òa†má»™t tiếng, y đã ôm mặt khóc thà nh tiếng, tức thá»i là m cho Vương Hoa ngây ngưá»i luôn tại chá»—.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Vương Hoa, sao ngươi không sang đó, còn đứng ngẩn ngưá»i ở đấy là m gì nữa?
Vương Hoa ngá»› ngẩn từ từ bước sang phÃa y. Hắn bước tá»›i trước mặt Thanh Thanh khẽ gá»i :
- Thanh Thanh!
Y sực ngẩng đầu lên, ngã và o lòng Vương Hoa và cất tiếng khóc sướt mướt luôn.
Võ Lâm Hoà ng Äế đưa mắt nhìn Quá»· Diện Tiên Ông nói :
- Lão già kia, suýt nữa ngươi đã hại y...
- A!... Y tự nguyện là m như thế, sau khi y vỠđến đây y đã khóc lóc và i lần. Y nói rằng y hắn à ?
- Nếu như chúng ta không đến đây, chẳng phải ngươi đã há»§y mất má»™t Ä‘á»i y rồi sao?
- À!
Bấy giá»...
Vương Hoa ôm Thanh Thanh trong lòng khẽ gá»i :
- Thanh Thanh, ngươi khóc gì nữa?
Thanh Thanh bá»—ng ngước đầu lên thụt lùi ra sau má»™t bước, há»i :
- Ngươi đến đây là m gì?
- Thanh Thanh, ta đến đây tìm ngươi!
- Tìm ta ư?
- Phải, Thanh Thanh, ngươi... không thể bỠđi như thế!
- Ta không xứng đáng, đồng thá»i hai bên đã cho nhau giá trị rồi...
- Thanh Thanh, ta có bổn pháºn đến tìm ngươi. Bất kể ngươi có trao ra những gì hay chưa, nhưng ngươi vẫn thuá»™c vá» ta...
- Ta không xứng đáng!
- Không, Thanh Thanh...
- Ta không xứng đáng, giữa chúng ta không có tình yêu. Chúng ta có mục Ä‘Ãch mà giao dịch vá»›i nhau thôi. Ngươi có quyá»n chẳng dòm ngó đến ta!
Vương Hoa nói :
- Khùng nà o, ngươi giao cả má»™t Ä‘á»i ngưá»i con gái cho ta, Vương Hoa ta là má»™t con ngưá»i, ta muốn ngươi lấy ta vì ta yêu ngươi. Tuy giữa chúng ta có vấn đỠgiao dịch thế nà o Ä‘i nữa, nhưng đó là việc quá khứ, chẳng lẽ ngươi...
- Ta... không xứng đáng...
- Tại sao không xứng đáng? Chẳng lẽ ngươi chẳng yêu thương gì ta ư?
- Ta ư?... ta rất thương mến ngươi.
- Thế thì đủ rồi.
- Ta cứ có cảm nghĩ rằng ta chỉ là một món hà ng được bán cho ngươi mà thôi...
- Ấy là việc quá khứ, ngươi nhắc nó là m gì nữa?
Y buồn bã há»i :
- Chẳng phải là ngươi đã có ý trung nhân rồi sao?
Nghe y nói thế, Vương Hoa phải ngẩn ngưá»i trong giây lát, sau đó gáºt đầu nói :
- Phải, ta đã có ý trung nhân... nhưng như thế có hỠgì chăng?
- Ta... chẳng muốn là m gián đoạn tình yêu của ngươi.
Vương Hoa cưá»i nhạt, hắn chẳng biết phải nói những gì vá»›i y bây giỠđây. Hắn lẳng lặng đưa mắt ngắm nhìn Thanh Thanh.
Má»™t hồi tháºt lâu, Vương Hoa thở dà i nói :
- Ta yêu ngươi, bất kể ngươi nói gì đi nữa, ta vẫn yêu ngươi!
Thanh Thanh nói giá»ng uất nghẹn :
- Việc bây giỠthì như thế, còn việc sau nà y thì mai sau hãy nói.
- Phải, việc sau nà y để sau nà y tÃnh.
Há» lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau không nói lá»i nà o nữa.
|

07-01-2009, 06:17 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 39 Tiá»n sá»±
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Hai ngươi cÅ©ng lạ lùng tháºt, cái gì mà không thể Ä‘oạt tình yêu cá»§a ngưá»i và ta không xứng đáng nữa, nhiá»u chuyện tháºt, muốn yêu thì cứ việc yêu, còn lo ngại gì nữa?
Vương Hoa cưá»i nhạt không nói gì hết.
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i nói :
- Thanh Thanh cô nương, ngươi không được là m khổ cháu ngoan ta nha!
Thanh Thanh thở dà i má»™t tiếng, bước tá»›i trước mặt Võ Lâm Hoà ng Äế, cúi ngưá»i hà nh lá»… nói :
- Thanh Thanh khấu kiến lão tiá»n bối.
- Nói sao, ngươi gá»i ta là lão tiá»n bối ư? Thanh Thanh cô nương, cháu ngoan cá»§a ta đã gá»i tổ phụ cá»§a ngươi bằng tiếng gia gia, ngươi là cháu dâu cá»§a ta, chẳng lẽ không thể gá»i ta được má»™t tiếng gia gia ư?
- E rằng Thanh Thanh chẳng có duyên...
- À! Cái gì mà phước với duyên? Thế nà o, cháu ngoan của ông không xứng đáng với ngươi ư?
- Phải nói rằng Thanh Thanh không xứng đáng thì đúng hơn!
- Không được, chớ nói xứng đáng hay không xứng đáng là m gì nữa. Nói cho ngươi biết, ngươi là cháu dâu của ta, cháu ta yêu ngươi, nếu ngươi không yêu hắn thì...
- Cháu yêu hắn.
- ÄÆ°á»£c, thế thì hãy gá»i ta má»™t tiếng gia gia nà o?
- Gia gia!
Võ Lâm Hoà ng Äế cưá»i ha hả nói :
- Ta nghe ngươi gá»i ta được má»™t tiếng gia gia, bá»—ng nhiên ta cảm thấy ta như trẻ được mưá»i tuổi. Khá lắm, Thanh Thanh, nếu cháu ta có Ä‘iá»u gì xá» tệ vá»›i ngươi, ngươi hãy nói cho ta biết, ta sẽ đánh đòn hắn...
- Gia gia, Thanh Thanh.
- Thôi được rồi, chúng ta còn nhiá»u vấn đỠcần thương lượng nữa.
Thanh Thanh đưa mắt nhìn Vương Hoa, lẳng lặng không nói gì hết.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Nà y bạn già , con gái ngươi đâu rồi?
- Ở trong thất, hãy theo ta và o đây.
Dứt lá»i, Quá»· Diện Tiên Ông dẫn Võ Lâm Hoà ng Äế Ä‘i và o cá»a đá mà Thanh Thanh vừa bước ra lúc nãy.
Vương Hoa nói với Thanh Thanh :
- Thanh Thanh, chúng ta cũng và o trong.
Thanh Thanh khẽ gáºt đầu má»™t cái, theo sau Vương Hoa bước và o bên trong. Vương Hoa cất tiếng há»i :
- Thanh Thanh, ta muốn há»i ngươi má»™t Ä‘iá»u...
- Äiá»u gì thế?
- Lúc ở U Lan Cốc ngươi đã dị dung phải không?
Thanh Thanh khẽ gáºt đầu má»™t cái.
Vương Hoa lại há»i tiếp :
- Còn hai cô nương ấy là ai thế?
- HỠlà cháu nuôi của gia gia ta. Gia gia đã nuôi hỠtừ bé.
- Tại sao há» và ngươi Ä‘á»u bằng lòng bán thân như thế?
- Vì mẹ ta!
- Vì mẹ ngươi ư?
Vương Hoa thoáng nghÄ© tá»›i ngưá»i vợ cá»§a Chương VÄ©nh Kỳ mà Võ Lâm Hoà ng Äế đã nói. Thế thì mẫu thân cá»§a Thanh Thanh chÃnh là vợ cá»§a Chương VÄ©nh Kỳ chứ không sai chút nà o rồi.
Vương Hoa nghÄ© tá»›i đây lại há»i tiếp :
- Mẫu thân ngươi bị thế nà o váºy?
- Ngươi và o trong sẽ biết ngay.
Bây giá» hỠđã bước và o trong má»™t căn phòng ngá»§, chỉ thấy má»™t phu nhân mặt mà y xanh xao Ä‘ang nằm trên má»™t chiếc giưá»ng.
Phụ nhân nà y chẳng khác nà o như má»™t con ngưá»i chết, nằm trên giưá»ng chẳng động Ä‘áºy gì hết.
PhÃc trước giưá»ng bệnh nhân có má»™t thiếu nữ đứng hầu ở đó. Ngưá»i nà y không ai xa lạ chÃnh là cô nương tên là Lan Lan váºy. Lúc Lan Lan trông thấy Vương Hoa bước và o, y bất giác ngẩn ngưá»i ra ở đấy.
Vương Hoa không để ý thần tình Lan Lan chút nà o hết, hắn quay sang hướng Võ Lâm Hoà ng Äế há»i :
- Gia gia, y là vợ của Chương Vĩnh Kỳ ư?
- Äúng thế.
- Y...
Vương Hoa muốn há»i Ä‘iá»u gì, nhưng tức thá»i chẳng biết há»i gì trước đây. Hắn chỉ ngá»› ngẩn đưa mắt nhìn bệnh nhân mà thôi.
Võ Lâm Hoà ng Äế quay sang hướng Quá»· Diện Tiên Ông nói :
- Y mắc chứng bệnh gì thế?
Quỷ Diện Tiên Ông thở dà i nói :
- Chẳng giấu giếm tiá»n bối là m gì. Y không mắc bệnh gì hết!
- Không phải bệnh ư?
- Không...
- Thế thì...
- Y bị giết!
- A!
Võ Lâm Hoà ng Äế và Vương Hoa thất thanh kêu lên há»›t hải.
Quỷ Diện Tiên Ông bi ai thở dà i, nói :
- Phải, y đã bị Chương Vĩnh Kỳ giết.
Vương Hoa nói giá»ng hoảng hốt :
- Ông nói rằng... Chương Vĩnh Kỳ giết y ư?
- Äúng thế, Chương VÄ©nh Kỳ đã đâm má»™t kiếm và o giữa ngá»±c cá»§a y!
- Tại sao thế?
- Chẳng hiểu tại sao hết!
- Rốt cuá»™c tình hình xảy ra thế nà o váºy?
Quỷ Diện Tiên Ông cảm khái thở dà i nói :
- “Tình hình đã xảy ra như thế nà y, cách đây mưá»i tám năm, ta nghe nói con gái ta bị Chương VÄ©nh Kỳ giết chết, lúc đó ta cÅ©ng chẳng biết vì lý do gì mà Chương VÄ©nh Kỳ đã giết y.
Thế rồi ta tìm gặp Chương VÄ©nh Kỳ há»i y tại sao đã giết con gái ta. Y căm phẫn nói: “Y không biết thẹn! Thế nà o, ngươi muốn há»i tá»™i ta ư? Nói cho ngươi biết, con gái ngươi đã là m những việc mất nết nên ta đã phải giết chết y, đồng thá»i đã chôn cất y rồi, ngươi đến há»i y Ä‘i!â€
ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta không biết con gái ta đã là m những việc mất nết rồi, nhưng ta phải là m sáng tá» sá»± thể thế nà o má»›i được!
Nhưng Chương Vĩnh Kỳ không chịu nói gì hết, cuối cùng hai bên đã động võ, chẳng may ta bị y đánh bại.
Ta nản lòng tìm đến ngôi má»™ chôn cất con gái ta. Ta cÅ©ng có tâm trạng như bất cứ ngưá»i là m cha mẹ nà o đã mất con, mong rằng con mình còn sống.
Chẳng biết má»™t sức mạnh linh thiêng nà o đã xui khiến ta khai quáºt ngôi má»™. Quả nhiên ngưá»i nằm trong quan tà i chÃnh là con gái ta. Trước ngá»±c y còn máu me lem luốc.
Sau khi nắp quan được nạy lên, lạ lùng thay, con gái ta đã thoáng lay chuyển thân ngưá»i má»™t cách tháºt Ä‘au đớn...
A! Con gái ta còn sống!
Ta khẽ gá»i y... cho y uống má»™t viên thuốc ngay láºp tức. Y khẽ lay đôi mắt, ta há»i y lý do tại sao đã bị Chương VÄ©nh Kỳ giết như thế? Y chỉ khóc lóc... nói rằng: “Con sai rồi!â€
Ta đã sợ quýnh lên...â€
Võ Lâm Hoà ng Äế ngắt lá»i y, há»i :
- Sợ quýnh cả lên ư?
- Äúng thế, lúc đó ta sợ quýnh lên, tiá»n bối có thể tưởng tượng được tâm trạng cá»§a vãn bối lúc đó. Sau đó ta vá»™i và ng bồng y lên và lấp ngôi má»™ lại y như trước rồi bá» Ä‘i láºp tức.
Ta ẵm con gái ta tìm tá»›i má»™t thạch động, nhưng thương thế con gái ta vẫn trầm trá»ng vô cùng.
Hà ng ngà y ta dùng ná»™i lá»±c trị thương cho y để tăng thêm nguyên khÃ, nhưng vẫn không bổ Ãch gì hết. Ngoại trừ y chỉ biết miá»…n cưỡng nói được má»™t câu mà thôi, ngoà i ra chẳng nói được gì khác hÆ¡n...
- Y nói thế nà o?
- Y chỉ nói vá»n vẹn má»™t câu: “Ta cần con gái ta!â€.
- Lúc đó y sanh được đứa con gái rồi ư?
- Phải, y sanh được má»™t cặp chị em sanh đôi. Äứa lá»›n tên là Thanh Thanh, đứa kế yên là Linh Linh...
Vương Hoa buột miệng nói :
- Thế thì quả nhiên Thanh Thanh và Linh Linh trong Thông Thiên quan là chị em sanh đôi tháºt rồi!
Quá»· Diện Tiên Ông khẽ gáºt đầu má»™t cái.
Thanh Thanh xúc động khóc tháºt bi ai, nói :
- Gia gia, thế tại sao trước kia ông đã nói dối cháu rằng mẹ cháu bị thù gia đả thương chứ?
Quỷ Diện Tiên Ông thương tâm nói :
- Gia gia chẳng nhẫn tâm nói sá»± tháºt cho cháu biết.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Sau đó thế nà o nữa?
Quỷ Diện Tiên Ông ổn định tinh thần lại rồi nói :
- Sau đó ta đã đánh cắp được Thanh Thanh, nhưng thương thế y cũng chẳng khả quan chút nà o hết. Ta biết rằng không có kỳ trân dị dược quyết chẳng cứu sống được y.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Thế rồi, ngươi đã cải trang thà nh má»™t ngưá»i khác... chÃnh là Nữ Nô Phiến Tá» bây giỠđây?
- Vâng.
Võ Lâm Hoà ng Äế khẽ gáºt đầu và quay sang hướng Vương Hoa nói :
- Chẳng phải ngươi có Ä‘iá»u muốn há»i y chăng?
Vương Hoa khẽ gáºt đầu má»™t cái, bây giá» hắn má»›i hiểu toà n bá»™ diá»…n biến cá»§a sá»± việc, nhưng hắn vẫn chưa hiểu má»™t Ä‘iá»u. Äó là tại sao Chương phu nhân đã được chôn dưới đất mà không chết?
Äồng thá»i Võ Lâm Hoà ng Äế cÅ©ng chưa đỠcáºp đến tung tÃch Thá»§y Tinh Cầu.
Quá»· Diện Tiên Ông há»i :
- Vương Hoa, ngươi muốn há»i thăm việc cá»§a Tiểu Yến chứ gì?
- Vâng.
- Ngươi là con trai của Vương Phong ư?
- Thưa vâng.
- Ngươi có biết quan hệ giữa Tiểu Yến và Vương Phong là thế nà o chăng?
- Thưa biết!
- Ngươi muốn há»i thăm tung tÃch cá»§a Tiểu Yến chứ gì?
- Äúng thế, vì y liên hệ đến cái chết cá»§a phụ thân cháu, có phải y đã hãm hại phụ thân cháu không?
- Không phải.
- Không phải ư? Thế thì bây giỠTiểu Yến ở đâu?
- Chết từ lâu rồi.
- A! Tiểu Yến đã chết rồi?
Vương Hoa giáºt mình láºp lại lần nữa.
Quá»· Diện Tiên Ông buồn bã gáºt đầu nói :
- Phải, y đã chết rồi.
Vương Hoa hoảng hốt nói :
- Äến bây giá» cháu vẫn chưa hiểu rõ việc nà y, và cÅ©ng không sao do thám được gì hết, chẳng biết...
- Năm năm trước đây ta đã từng bán một số nữ nô. Tiểu Yến là một trong số những nữ nô đó...
- Sao Tiểu Yến lại có trong tay ông như thế?
- Ngươi có nghe câu chuyện trên cầu Uyên Ương chăng?
- Vâng, cháu đã nghe nói rồi.
- “Lúc đó Tiểu Yến được ta cứu vá»›t, chẳng bao lâu y sanh đẻ má»™t đứa cháu gái và y rất háºn Vương Phong.
Tại sao y háºn Vương Phong ư? Cho đến sau nà y khi y biết Vương Phong cÅ©ng tá»± tá» theo y, lúc đó y má»›i nói lại cho ta biết.
Tại vì Vương Phong có lỗi với y, hỠđã hẹn hò với nhau để cùng nhau bỠnhà ra đi, nhưng vì hôm đó mưa to, Vương Phong cho rằng Tiểu Yến ắt không đến nên y cũng chẳng đến dự ước hẹn luôn.
Lúc đó Tiểu Yến đứng đợi trên cầu má»™t hồi tháºt lâu thì bị ngưá»i nhà phát giác. Bị bức ép như thế nên y đã nhảy sông tá»± tá», vì thế y căm háºn Vương Phong và cÅ©ng căm háºn cả con gái y.
Má»™t hôm ta không đỠphòng thì y đã mang bé gái ấy trở lại cầu Uyên Ương. Khi ta phát giác và đuổi đến đó thì đã là ngà y hôm sau rồi. Ta chẳng tìm thấy bé gái ấy đâu hết, ta tìm cả và i hôm cÅ©ng không thấy gì hết, và cả hai xóm Äông và Tây cÅ©ng không có má»™t ai nhặt được nữ hà i nhi đó luôn. Do đó ta khẳng định rằng đã có ngưá»i tha phương qua đưá»ng đã nhặt nữ hà i nhi đó Ä‘i rồi.
Vá» sau y má»›i nghe Vương Phong cÅ©ng nhảy cầu quyên sinh vì y, lúc đó y hối háºn khóc lóc và i hôm tháºt thê thảm. Nếu chẳng nhá» ta khuyên cản mãi thì y cÅ©ng đã tá»± tá» từ lâu rồi.
Vá» sau ta ra ngoà i thám thÃnh tung tÃch con gái y và Vương Phong cho y.
Cách đây mưá»i năm trước ta nghe được tin Vương Phong chưa chết và nói lại cho y nghe. Y vui mừng khôn tả, vá» sau y lại biết Vương Phong đã có vợ khác nên má»™t lần nữa, y lại khóc lóc tháºt thương tâm trong má»™t khoảng thá»i gian nữa.
Cuối cùng y đã quyết định không tìm gặp Vương Phong nữa.â€
Vương Hoa há»i :
- Tại sao thế?
Tại vì y không muốn đến phá hoại hạnh phúc êm đẹp của gia đình Vương Phong.
Võ Lâm Hoà ng Äế khẽ gáºt đầu nói :
- Chỉ dá»±a và o Ä‘iá»u nà y thì Tiểu Yến không có lý do nà o để hãm hại Vương Phong hết.
Quá»· Diện Tiên Ông cÅ©ng gáºt đầu nói :
- Ta dám bảo chứng rằng y không hỠhãm hại Vương Phong.
Vương Hoa lại há»i tiếp :
- VỠsau thế nà o nữa?
- “Nhân sinh quan cá»§a y được thay đổi lần lần, y sống tháºt lương thiện. Năm năm trước đây y đã tá»± nguyện vì con gái ta mà bán thân, dnnh y cÅ©ng giống trưá»ng hợp cá»§a Thanh Thanh thôi, trả giá xong sẽ quay trở vá».
Trùng hợp thay, hôm tụ hội bán nữ nô, Vương Phong đã tham dự.
Giá trị của Vương Phong đưa ra là một lá Linh Chi Diệp. Mặc dù Linh Chi Diệp chẳng có giá trị bằng Thiên Niên Hà thủ ô và Linh chi thảo, nhưng nói cũng thuộc hạng tiên phẩm trị thương rồi.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên vị tình Tiểu Yến y má»›i trả giá tháºt đắc nà y... thế rồi Tiểu Yến dẫn y đến ngôi nhà mà các ngươi đã từng ở đó.
Ta tin chắc rằng há» nói chuyện vá»›i nhau rất hòa hợp... nhưng trải qua ba ngà y liá»n không thấy Tiểu Yến trở vá», ta bèn phái ngưá»i Ä‘i thám thÃnh thì thấy Tiểu Yến đã bá» xác nằm trên giưá»ng...â€
|

07-01-2009, 06:17 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 40 Tung tÃch Thá»§y Tinh Cầu
Vương Hoa giáºt mình há»i :
- Ai đã giết chết y chứ?
Quỷ Diện Tiên Ông lắc đầu nói :
- Không biết!
- Không biết ư?
- Lúc đó ta lại tưởng do phụ thân ngươi đã là m như thế, nên vá» sau ta đã âm thầm đến Thông Thiên quan do thám má»›i biết phụ thân ngươi đã chết và biết cả má»i việc diá»…n biến luôn.
- Ông đã biết cha tôi đã chết vì thang thuốc ấy?
- Phải, ta đã biết, nhưng Vương Phong lại hoà i nghi Tiểu Yến đánh tráo thang thuốc cá»§a y. Không thể xảy ra việc như thế được, vì từ đầu chà cuối Tiểu Yến vẫn ở bên cạnh ta, đồng thá»i Tiểu Yến lại bị ngưá»i sát hại, thế thì trong nà y ắt phải có bà ẩn chứ không sai.
Vương Hoa khẽ gáºt đầu biểu thị sá»± đồng ý.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Việc đã há»ng chÃnh tại nÆ¡i đây...
- Thế nà o?
- Lúc Tiểu Yến bán thân có dị dung hóa trang không?
- Không, y bảo rằng không cần thiết, vì y là một phụ nhân chứ không phải một cô nương nữa.
- Thế thì tình hình bán nữ nô năm xưa có giống như tình hình lần nà y chăng?
- Không, lần trước bán công khai, không ghi giấy phiếu gì hết. ChÃnh vì cái chết cá»§a Tiểu Yến ở lần trước, ta má»›i cảm thấy rằng không thể bán công khai được, cho nên má»›i sá» dụng biện pháp bà máºt như lần nà y đây.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Ta há»i ngươi má»™t Ä‘iá»u nữa, ngươi có biết Vương Bán Tiên chăng?
- Biết chứ!
- Trước khi bán nữ nô hoặc sau đó, ngươi có gặp mặt y chăng?
- Có, nhưng y chẳng biết ta là Quỷ Diện Tiên Ông. Y chỉ biết ta là một Nữ Nô Phiến TỠthôi.
- Lúc đó ngươi gặp y và o khoảng thá»i gian nà o?
Quỷ Diện Tiên Ông trầm tư giây lát, nói :
- Trước ngà y bán độ khoảng ba, bốn hôm ta có má»i y và o trướng. Ta muốn y xem cho ta má»™t quẻ nhưng y chẳng đồng ý. Sau đó y bá» Ä‘i ngay.
- Y có trông thấy Tiểu Yến chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên trông thấy rồi, chẳng lẽ việc nà y có liên can gì vá»›i y sao?
- Có chứ...
Vương Hoa há»i :
- Chẳng lẽ chÃnh Vương Bán Tiên đã giết Tiểu Yến ư?
Võ Lâm Hoà ng Äế khẽ gáºt đầu nói :
- Có lẽ như thế...
Quỷ Diện Tiên Ông nói :
- Không, không thể có chuyện như thế được. y chẳng biết võ công chút nà o hết!
- Bạn già lầm rồi, chẳng những y biết võ công, vả lại võ công cá»§a y cao cưá»ng hết sức. Nói cho ngươi biết cÅ©ng chẳng há» chi, ngươi còn nhá»› Võ Lâm Tiểu Tốt là ngưá»i đã đánh bại ta chăng?
- Chẳng lẽ chÃnh là y sao?
- Äúng thế.
- Nhưng...
- Không thể như thế phải không? Thá»±c tình ngươi chẳng biết gì hết! Y biết trong ngưá»i Chương VÄ©nh Kỳ có má»™t quả Thá»§y Tinh Cầu nên y phải sá» dụng má»™t thá»§ pháp cá»±c kỳ thần diệu để mưu hại Chương VÄ©nh Kỳ. Cuối cùng quả tháºt Chương VÄ©nh Kỳ đã trúng độc thá»§ cá»§a y.
Vương Hoa thắc mắc há»i tiếp :
- Tại sao Vương Bán Tiên lại giết chết Tiểu Yến như thế?
- Sá»± việc như thế nà y, lúc đó Vương Bán Tiên trông thấy Tiểu Yến, sau khi phụ thân ngươi xin thuốc y bèn nói việc gặp Tiểu Yến cho phụ thân ngươi biết. Nếu không, sá»± việc ắt chẳng xảy ra trùng hợp như váºy được đâu.
Sau khi phụ thân ngươi mua chuộc được Tiểu Yến, dĩ nhiên hỠsẽ đến ngôi nhà ấy rồi. mặc dù chúng ta chẳng trông thấy tình hình lúc đó, nhưng theo suy đoán thì như thế, phụ thân ngươi và Tiểu Yến hưởng một đêm yên vui, cũng ngay trong đêm đó, Vương Bán Tiên đã lẻn và o gian nhà ấy đánh tráo thang thuốc đó...
- Nhưng mà , tại sao Vương Bán Tiên lại giết chết Tiểu Yến chứ?
- ChÃnh Ä‘iểm nà y khó hiểu vô cùng, nhưng rõ rà ng sau khi phụ thân ngươi rá»i khá»i ngôi nhà nà y má»›i xảy ra chết chóc ấy, cả phụ thân ngươi cÅ©ng không biết Tiểu Yến bị giết.
Vương Hoa khẽ gáºt đầu nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi.
Võ Lâm Hoà ng Äế lại há»i :
- Nà y bạn già , ngươi nói có ngưá»i thưá»ng hay theo dõi ngươi phải không?
- Äúng thế, ta đã phát hiện có ngưá»i thưá»ng hay theo dõi ta, nhưng ta thảy Ä‘á»u thoát khá»i sá»± theo dõi cá»§a chúng.
- Thế thì chẳng lầm chút nà o... nà y bạn già , ta há»i ngươi má»™t việc nữa...
- Xin cứ nói.
- Xin há»i ngươi, năm xưa con gái ngươi được chôn cất tại nÆ¡i đâu váºy?
- PhÃa sau dãy núi Thông Thiên quan. Lúc đó ta mang con gái ta Ä‘i rồi, sau đó ta đắp ngôi má»™ trở lại y như trước.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- ÄÆ°á»£c, để ta xem thá» thương thế cá»§a y ra thế nà o, coi còn cứu trị được chăng?
- Äa tạ tiá»n bối.
Quá»· Diện Tiên Ông vừa nói vừa kéo chiếc má»n bằng gấm Ä‘ang đắp trên ngưá»i con gái y ra. Ãnh mắt Vương Hoa thoáng trông thấy, suýt nữa đã thất thanh kêu lên hoảng hốt. Thì ra trên giữa ngá»±c y có má»™t lá»— toét nở lá»›n, chảy ra máu má»§ Ä‘en thui, trông thấy vết thương mà phải phát sợ.
Nếu chẳng nhá» Quá»· Diện Tiên Ông hằng ngà y tiếp công lá»±c trị thương cho y, chắc chắn y không thể nà o sống được má»™t thá»i gian dà i cả mưá»i mấy năm trá»i đến nay được.
Võ Lâm Hoà ng Äế thoáng cau mà y, lão sá» mó các huyệt đạo đối phương xong, lắc đầu nói :
- E rằng khó trị khá»i rồi!
Quỷ Diện Tiên Ông nói :
- Vâng, ta cũng biết như thế.
Vương Hoa sực nghĩ ra một việc, nói :
- Gia gia, có lẽ vẫn còn hy vá»ng.
- Còn hy vá»ng?
- Vâng, Vương Bán Tiên từng nói cho cháu biết một nơi...
- NÆ¡i nà o váºy?
- Y nói rằng năm xưa lúc y Ä‘i ngang Cá»u Lãnh SÆ¡n từng bị má»™t con rắn độc cắn má»™t phát, vá» sau gặp má»™t thiếu nữ cứu sống y...
- Không thể được.
- Tại sao không thể được chứ?
- Dễ hiểu thôi, rắn độc không thể nà o cắn y được hết.
Vương Hoa suy nghÄ© lại quả tháºt không sai chút nà o. Nếu Vương Bán Tiên là Võ Lâm Tiểu Tốt, đương nhiên không thể bị rắn độc cắn má»™t cách dá»… dà ng như váºy được!
Bá»—ng Võ Lâm Hoà ng Äế lại há»i tiếp :
- Ngươi hãy nói tiếp thế nà o nữa?
- Chẳng phải ông bảo rằng không thể như thế được sao?
- Phải, ta đã nói y không thể nà o bị rắn độc cắn được hết, nhưng việc xảy ra kế tiếp thì không thể bảo rằng không có được.
Thế rồi Vương Hoa liá»n mang câu chuyện nữ nhân trong cốc mà Vương Bán Tiên đã thuáºt lại cho hắn nghe, kể lại má»™t cách tỉ mỉ cho Võ Lâm Hoà ng Äế nghe, sau đó nói :
- ChÃnh Vương Bán Tiên kể như thế, nhưng sá»± việc hư tháºt thế nà o thì cháu chẳng rõ rồi.
Võ Lâm Hoà ng Äế trầm tư má»™t hồi tháºt lâu bá»—ng nhiên nói :
- Rất có thể có một nữ nhân như thế!
- Có nữ nhân nà y ư?
- Phải, bỗng nhiên ta nghĩ ra một nữ nhân...
- Ai thế?
- ChÃnh nữ nhân thần bà từng công khai háºu tạ má»™t vạn lượng hoà ng kim cho những ai tìm kiếm được Thá»§y Tinh Cầu ấy!
- Gia gia đoán rằng có lẽ là y ư?
- Äúng thế, vì y chỉ xuất hiện giang hồ có má»™t lần đó mà thôi. Sau đó không tái xuất giang hồ nữa, và hà nh tung cá»§a y cÅ©ng mất tÃch luôn. Nhưng, ta sẽ đến đó xem sao.
Lão nói tới đây dừng lại giây lát, sau đó nói tiếp :
- Nà y bạn già , chúng ta hãy tạm thá»i chia tay. Ngươi ở lại đây đợi chá», cấm không cho bất cứ má»™t ai ra khá»i đây hết. Trong vòng mưá»i ngà y ta ắt phải vỠđây. ÄÆ°Æ¡ng nhiên chúng ta mong rằng con gái ngươi sẽ không chết, vì có lẽ y biết rất nhiá»u sá»± việc.
- Sẵn sà ng nghe tiá»n bối chỉ bảo.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Vương Hoa, ông cháu mình đi thôi.
Há» ra khá»i thạch thất, được Quá»· Diện Tiên Ông cung tiá»…n ra tá»›i bá» hồ. Vương Hoa nói vá»›i Thanh Thanh rằng :
- Thanh Thanh, ta đi nha.
- Ngươi cứ đi đi.
Hai mắt cá»§a y đỠngầu và ẩm ướt, trông thá»n tình y buồn bã vô cùng. ÄÆ°Æ¡ng nhiên y thương yêu và lo lắng cho hắn y như má»™t ngưá»i vợ đã quan tâm lo lắng cho ngưá»i chồng váºy.
Vương Hoa nói :
- Hãy đợi ta, ta sẽ quay trở lại ngay.
- Thiếp đợi chà ng, nhất định phải đợi chà ng và tưởng niệm chà ng.
Y nói chưa dứt lá»i thì quay ngưá»i bá» Ä‘i luôn.
Vương Hoa và Võ Lâm Hoà ng Äế nhảy lên khúc cây khô mà hỠđã sá» dụng để Ä‘i và o đây lúc nãy, từ từ lướt trên mặt hồ mà đi.
Sau khi lên bá», Vương Hoa bất giác lại há»i :
- Gia gia, chẳng phải ông đã nói quả Thá»§y Tinh Cầu ấy ở trong ngưá»i Chương phu nhân ư?
- Ta nói như thế bao gi�
- Thế thì gia gia tìm y là m gì?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên vì quả Thá»§y Tinh Cầu rồi.
Vương Hoa nghe lão nói thế bất giác thắc mắc chẳng hiểu gì hết.
Võ Lâm Hoà ng Äế nói :
- Ngươi chưa thông hiểu sá»± việc nà y nữa sao? ÄÆ°Æ¡ng nhiên chúng ta vì Thá»§y Tinh Cầu má»›i Ä‘i tìm. Ngươi có nghe Quá»· Diện Tiên Ông đã nói rằng y hoà n toà n chẳng biết gì vá» Thá»§y Tinh Cầu hết hay sao?
- Có nghe chứ!
- Bây giá» quả Thá»§y Tinh Cầu ấy không còn ở trong ngưá»i cá»§a Chương phu nhân nữa.
- Thế thì ở trong tay ngưá»i nà o?
- Ta há»i ngươi má»™t việc nà y hết sức lạ lùng...
- Việc gì thế?
- Chương phu nhân bị giết, tại sao y lại sống trở lại như thế được?
Vương Hoa như sá»±c hiểu Ä‘iá»u gì, nói :
- Ta hiểu rồi, chÃnh quả Thá»§y Tinh Cầu ấy đã ở trong ngưá»i cá»§a Chương phu nhân.
Sau khi Chương Vĩnh Kỳ giết chết y, đã mang y và cả quả Thủy Tinh Cầu ấy mai táng luôn. Vì thế Chương phu nhân nhỠlinh khà của quả Thủy Tinh Cầu ấy mà chẳng tắt thở?
- Äúng thế!
- Thế thì Thủy Tinh Cầu ấy đâu rồi?
- Äã đánh rá»›t trong quan tà i váºy!
- Ông... nói quả Thủy Tinh Cầu nằm trong quan tà i ư?
- Äúng thế, vì lúc đó Quá»· Diện Tiên Ông sợ quýnh cả lên cho nên chẳng trông thấy quả Thá»§y Tinh Cầu ấy?
Vương Hoa xúc động mãnh liệt nói :
- Có thể như thế tháºt sao?
- Một trăm phần trăm như thế, ngươi hãy đi tìm ngay...
- Còn gia gia thì sao?
- Gia gia thì Ä‘i tìm Nữ Yêu. Ngươi cần đặc biệt chú ý, nhưng có lẽ không ai theo dõi ngươi đâu. Ngươi hãy hết sức tháºn trá»ng, chá»› để việc nà y tiết lá»™ ra ngoà i...
- Cháu xin ghi nhá»› Ä‘iá»u nà y.
- Äồng thá»i ngươi không được đình trệ trên đưá»ng Ä‘i, bằng không muôn má»™t Vương Bán Tiên chạy trước ngươi má»™t bước thì há»ng ngay. Ta nghÄ© rằng ngươi ắt phải tưởng tượng được háºu quả cá»§a nó sẽ ra sao rồi.
Vương Hoa trầm giá»ng nói :
- Cháu biết rồi.
- Nếu như lấy được quả Thủy Tinh Cầu ấy, ngươi hãy cấp bách trở vỠnơi Quỷ Diện Tiên Ông chỠđợi ta.
- Vâng, cháu xin ghi nhá»› Ä‘iá»u gia gia dạy.
- Thế thì ngươi hãy Ä‘i ngay, chá»› cho bất cứ ngưá»i nà o biết việc nà y nha!
Vương Hoa khẽ gáºt đầu từ giã Võ Lâm Hoà ng Äế rồi phi thân chạy Ä‘i luôn.
Tâm trạng bây giỠcủa Vương Hoa có chút khẩn trương, vì hắn đã biết quả Thủy Tinh Cầu quà báu nhất thiên hạ nà y ở đâu rồi.
Quả tháºt có biết bao nhiêu ngưá»i đã mất mạng vì quả Thá»§y Tinh Cầu nà y.
Vương Hoa tranh thá»§ Ä‘i suốt ngà y đêm, sáng hôm ấy hắn đã Ä‘i và o Vân Phong SÆ¡n bá»—ng nhiên nghe có má»™t tiếng gầm hét từ phÃa trước mặt hắn vang tá»›i.
Vương Hoa nghe tiếng hét bất giác giáºt bắn ngưá»i lên, hắn phi thân chạy sang hướng có tiếng hét ấy.
Thình lình...
Hắn thả cháºm bước lại, bây giá» hắn Ä‘ang có nhiệm vụ trá»ng đại, há có thể lý sá»± nữa chăng?
Hắn nghÄ© tá»›i đây bèn chạy sang má»™t hướng khác. Thình lình má»™t tiếng kêu thảm cá»§a má»™t ngưá»i con gái rạch xé hư không vang tá»›i.
Vương Hoa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nà y khá»§ng bố đáng sợ vô cùng, hắn bất giác run bắn ngưá»i lên, theo bản năng tá»± nhiên chạy sang hướng phát ra tiếng rú thảm ấy.
Khi hắn chạy tá»›i hiểu trưá»ng, phóng mắt nhìn tá»›i trước, bất giác giáºt mình kinh hãi, chỉ thấy má»™t thiếu nữ áo trắng té nằm trên đất. Hai bên khóe miệng cá»§a y còn rướm máu.
Vương Hoa đảo mắt quan sát xung quanh má»™t vòng, chẳng thấy má»™t bóng ngưá»i cá»n con nà o hết.
Hắn thoáng cau mà y, sau đó cúi ngưá»i xuống giÆ¡ tay sá» và o tâm mạch thiếu nữ áo trắng, cảm thấy y còn hÆ¡i thở.
Vương Hoa lấy là m bất nhẫn, vá»™i thò tay và o túi áo lấy má»™t viên Äại lá»±c kim đơn ra nhét và o miệng thiếu nữ sau đó váºn công trị thương cho y luôn.
Chẳng mấy chốc, thiếu nữ áo trắng đã tỉnh lại.
Thiếu nữ áo trắng đưa mắt chăm chăm nhìn Vương Hoa há»i :
- ChÃnh ngươi đã cứu ta?
- Phải, ta đã cứu ngươi. Cô nương hãy bảo trá»ng, xin giã từ nha.
Dứt lá»i, y xoay ngưá»i Ä‘i ngay!
Bá»—ng thiếu nữ áo trắng gá»i lá»›n tiếng :
- Hãy khoan đi đã!
Vương Hoa ngoái đầu ra sau há»i :
- Cô nương còn Ä‘iá»u gì muốn nói nữa?
- Các hạ đã cứu ta, sao bỗng dưng lại bỠđi như thế?
- Chứ tại hạ... phải là m sao bây gi�
Bấy giá» Vương Hoa đã trông thấy thiếu nữ áo trắng nà y xinh đẹp vô cùng, phải nói sắc đẹp cá»§a y còn trá»™i hÆ¡n Thanh Thanh nhiá»u.
Vương Hoa ngẩn ngưá»i tại chá»—.
Thiếu nữ áo trắng nói :
- Xin há»i ân nhân tôn tánh đại danh?
- Tại hạ tên là Vương Hoa.
- Vương công tá», ca ca cá»§a tiểu nữ bị hai ngưá»i mặc áo trắng giết chết... hỠđốt cả nhà tiểu nữ, sau đó vẫn chưa chịu buông tha tiểu nữ. Nếu chẳng nhá» công tá» thì tiểu nữ đã chết rồi, bây giá»... tiểu nữ đã vô gia cư...
Vương Hoa mặt hơi biến sắc, nói :
- Hai ngưá»i mặc áo trắng ư?
- Vâng, hỠtự xưng là Võ Lâm giáo gì đó...
- A, Võ Lâm giáo ư?
- Äúng thế, khổ thay tiểu nữ nhà cá»a tan nát và ca ca thì bị giết chết, thù nà y, quyết trả má»›i xong.
Y nói tới đây, nước mắt chảy ròng ròng xuống, kế đó lại thở dà i nói :
- Vương công tá», ngươi cứ Ä‘i Ä‘i, chá»› quan tâm đến tiểu nữ là m gì nữa. Äa tạ ngươi đã cứu mạng tiểu nữ.
Vương Hoa bất nhẫn nói :
- Ngươi không còn nhà cá»a nữa sao?
Thiếu nữ áo trắng khẽ gáºt đầu.
- Nếu cô nương chẳng ngại ngùng thì đi theo tại hạ, sau đó tìm kế sách báo thù chẳng muộn...
- Vương công tá»... có tháºt... ngươi bằng lòng giúp tiểu nữ như thế ư?
- Äúng thế.
- Thế thì cảm Æ¡n công tá» nhiá»u. Tiểu nữ chẳng biết là m thế nà o Ä‘á»n đáp ngươi đây, bây giá» công tá» trở vá» nhà chứ?
- Không, ta còn phải đi tìm quả Thủy Tinh Cầu...
- Nói sao? Thủy Tinh Cầu ư?
Thiếu nữ áo trắng giáºt mình kinh hãi há»i như thế.
|
 |
|
| |