Vương Hoa bị Ngô Tinh đánh một bạt tai đến đỗi phải ngẩn người giây lát, hắn không lấy làm lạ lùng gì hết... chỉ kinh ngạc và đau lòng mà thôi.
Ngô Tinh lại ôm mặt nức nở mà khóc.
Vương Hoa ngẩn người trong giây lát, sau đó cất tiếng gọi :
- Ngô cô nương...
- Ta hận ngươi... quả thật ta không ngờ ngươi là một con người như thế được...
Vương Hoa ấp úng nói :
- Ngô cô nương... ta không phải cố ý...
Ngô Tinh đưa mắt nhìn chòng chọc Vương Hoa một hồi, bỗng nhiên y ngồi bật dậy, lấy chiếc áo bị Vương Hoa đã xé rách mặc vào thân trở lại, sau đó y bước ra khỏi nhà tranh luôn.
Vương Hoa hấp tấp bước theo nói :
- Này Ngô cô nương... ngươi hãy nghe ta nói đã nào...
Vương Hoa vừa nói vừa vội vàng mặc y phục lại, sau đó rảo bước rượt theo.
Ngô Tinh dừng bước lại, nói giọng lạnh lùng :
- Ngươi muốn nói gì nữa?
Vương Hoa nói :
- Ngô cô nương, ngươi hãy nghe ta giải thích trước đã.
- Ngươi cứ việc nói.
- Chẳng phải ta cố tình ô nhục ngươi đâu, thật ra ta đã trúng phải độc dược của Kim Cúc phu nhân...
Ngô Tinh lạnh lùng nói :
- Ngươi trúng độc rồi lại làm như thế được sao?
Vương Hoa ấp úng nói :
- Ta... ta cũng chẳng hiểu...
- Chẳng hiểu ư?
- Phải, tại vì ta trúng loại thuốc xuân tình của Kim Cúc phu nhân đến nỗi phải điên khùng như thế, thực tình ta chẳng biết rốt cuộc ta đã làm những việc gì rồi.
- Nhưng bây giờ ngươi đã biết rồi chứ?
Đương nhiên câu nói của Ngô Tinh có một ý nghĩa gì khác rồi. Người thông hiểu tâm ý của đàn bà ắt phải biết làm thế nào để trả lời câu hỏi này.
Nhưng Vương Hoa lại ngạc nhiên nói :
- Cho nên ta phải cáo lỗi với ngươi.
- Ta chẳng cần ngươi cáo lỗi gì hết.
Dứt lời, y phi thân chạy ra ngoài cửa nhà tranh ngay.
Vương Hoa hoảng hốt nói :
- Thế thì ngươi không tha thứ ta sao?
Ngô Tinh lạnh lùng nói :
- Đúng thế.
Vương Hoa đưa mắt chăm chăm ngắm nhìn sau lưng bóng hình Ngô Tinh mà nói chẳng nên lời.
Thình lình...
Ở bên ngoài nhà tranh có tiếng bước chân bước vang tới, một bóng người lẳng lặng hiện ra. Người này chính là người bịt mặt áo đen đã giao đấu với Kim Cúc phu nhân lúc nãy.
Ngô Tinh vội dừng bước lại, nói :
- Vương tỷ tỷ, ngươi cũng đến đây rồi ư?
Người bịt mặt áo đen từng động thủ với Kim Cúc phu nhân không ai xa lạ mà chính là U Linh Nữ vậy!
Y gỡ bỏ khăn bịt mặt, đưa mắt nhìn Ngô Tinh hoảng hốt hỏi :
- Ngươi bị sao thế?
Ngô Tinh xúc động mãnh liệt, nhảy vào lòng U Linh Nữ cất tiếng khóc nức nở.
U Linh Nữ thoáng ngạc nhiên nói :
- Ta hiểu rồi, có phải đệ đệ của tỷ tỷ đã...
Ngô Tinh kêu oa lên một tiếng nói :
- Hắn đã ô nhục muội...
Vương Hoa nói :
- Thưa tỷ tỷ, đệ chỉ là vô ý thôi.
U Linh Nữ nói :
- Ta đã biết sự thể như thế nào rồi, chính Kim Cúc phu nhân hại ngươi. À, Ngô cô nương, ngươi chớ buồn làm gì nữa, sự việc đã phát sinh không thể nào cản lại được nữa.
U Linh Nữ nói với Vương Hoa rằng :
- Đệ đệ, mau sang tạ tội với Ngô cô nương nào.
- Thưa tỷ tỷ, đệ...
- Thế nào? Ngươi không bằng lòng sao?
- Thưa tỷ tỷ, không phải thế, Ngô cô nương không tha thứ cho đệ.
- Sao đệ ăn nói hồ đồ thế, mau sang đây nào.
Vương Hoa vội bước gần Ngô Tinh nói khẽ :
- Ngô cô nương, ta chẳng phải cố tình làm thế, xin hãy tha thứ cho ta.
U Linh Nữ mỉm cười nói :
- Sao lại xin lỗi bằng cách này ư?
- Thưa tỷ tỷ, thế... đệ phải xin lỗi bằng cách nào đây?
- Khùng ơi là khùng!
Nghe tỷ tỷ rầy thế này, Vương Hoa bất giác ngẩn người ra tại chỗ.
Quả thật hắn khó xử vô cùng, vì hắn lỡ làm việc sai lầm, bây giờ xin lỗi như thế lại bảo không được, thế thì phải xin lỗi bằng cách nào đây? Vương Hoa đã ngây người ra tại đó luôn.
U Linh Nữ mỉm cười nói :
- Thôi được rồi, này Ngô cô nương, nói cho ngay mọi việc cũng do lỗi nơi ta cả. Nếu như ta không bảo ngươi cứu đệ đệ ta thì cũng chẳng xảy ra việc thế này đâu, có phải ngươi đang hờn trách ta...
- Thưa Vương tỷ tỷ, muội không hờn trách tỷ tỷ chút nào hết!
- Thế ngươi chẳng hờn trách ta thì chẳng lẽ ngươi hờn trách đệ đệ ta sao?
Ngô Tinh ấp úng nói :
- Ta ư...
- Ngươi có yêu đệ đệ ta chăng?
Ngô Tinh khẽ gật đầu không nói gì hết.
U Linh Nữ tủm tủm cười nói :
- Thế thì ngươi hờn giận gì nữa?
- Ta...
- Được rồi, dù gì hai ngươi cũng đã... à! Việc này để tỷ tỷ lo hết, dù sao đệ đệ của tỷ không phải là hạng người vô tình vô nghĩa đâu. Ngươi sợ hắn không lo lắng cho ngươi sao?
Một lời này đã lập tức đánh thức Vương Hoa ngay, hắn vội vàng nói :
- Phải, Ngô cô nương, Vương Hoa này nhất định phải hỏi cưới cô nương.
Ngô Tinh quay người sang e thẹn hỏi :
- Có... thật chăng?
Rõ ràng y cùng một tâm trạng với bất cứ một thiếu nữ nào đã thất thân, y cần vấn đề đối phương phải cưới hỏi y.
Vương Hoa nói cương quyết :
- Đương nhiên ta không hề nói dối ngươi để làm gì.
Ngô Tinh cười thẹn thùng ngay.
Vương Hoa nói :
- Ngươi bằng lòng gả cho ta chứ?
- Hừ!
- Thế ngươi không còn hận ta nữa chứ?
- Ta hờn giận ngươi bao giờ đâu?
- Chẳng phải lúc nãy ngươi bảo rằng ngươi không tha thứ cho ta sao?
- Ta ư...
U Linh Nữ mỉm cười nói :
- Ngu ơi là ngu. Ngô cô nương yêu ngươi cho nên mới hận ngươi đấy.
- Ồ...
Vương Hoa như sực hiểu ra điều này, hắn vội chắp tay vái chào Ngô Tinh, nói :
- Này Ngô cô nương, Vương Hoa này đa tạ ngươi vậy.
- Quỷ quái thật!
Họ đã cười vui vẻ.
Ngô Tinh hỏi :
- Ngươi đã trúng phải thuốc gì của mụ đấy ư?
- Thuốc... xuân tình!
Ngô Tinh nói :
- Theo ta thì chắc ngươi đã bằng lòng như thế!
- Ngươi nói sao?
- Ta trông thấy Kim Cúc phu nhân ấy có gương mặt tuyệt thế, yêu kiều hấp dẫn hết sức, chắc chắn ngươi bằng lòng vô cùng.
- Nói bậy nào!
- Thế tại sao ngươi đã nuốt thuốc xuân tình ấy vào? Với công lực của ngươi thì phải dư sức giữ thuốc xuân tình ấy ở cổ họng mà?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Ngươi lầm rồi.
- Ta lầm ư?
U Linh Nữ nói :
- Có lẽ đó không phải là loại thuốc nuốt rồi?
Vương Hoa gật đầu nói :
- Đúng thế, tỷ tỷ đoán chẳng sai chút nào. Y tẩm thuốc xuân tình ấy vào chiếc khăn tay, y mang ra khẽ phất một cái thì ta bị thuốc xuân tình khống chế ngay. Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ?
Ngô Tinh gượng cười nói :
- Bây giờ ta hiểu rồi.
- Sau này ngươi chớ mắng ta nữa nha.
Ngô Tinh mỉm cười không nói gì hết.
Vương Hoa hỏi :
- Tỷ tỷ, sao hai người lại biết đệ đệ bị Kim Cúc phu nhân bắt đến đây như thế?
- Nghe Chương Vĩnh Kỳ nói lại vậy.
Vương Hoa giật bắn người lên, nói :
- Các ngươi đã gặp Chương Vĩnh Kỳ rồi sao?
- Đúng thế, hôm trước hai ta đã chờ đợi ngươi trong đường hầm Huyết Thần giáo cả một ngày trời. Lúc đó Ngô cô nương đã sợ quýnh lên phải khóc hết một trận.
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Quả thật Vương Hoa khó đền đáp tình y cô nương rồi.
- Khéo nịnh thật!
U Linh Nữ nói :
- Về sau bọn này đi các nơi tìm kiếm ngươi, nhưng chẳng được chút tin tức gì hết. Thế nhưng hai ta cũng không dám rời khỏi nơi đó, do vậy hôm trước đây bọn này mới gặp được Chương Vĩnh Kỳ.
Vương Hoa gật đầu nói :
- Thế thì chính Chương Vĩnh Kỳ nói cho các ngươi biết việc ta bị giáo chủ Võ Lâm giáo bắt cướp đi chứ gì?
U Linh Nữ khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế, lão đã mang việc hai ngươi bị nhốt trong Võ Lâm giáo thuật lại cho bọn ta nghe, sau đó nói rằng ngươi bị Kim Cúc phu nhân bắt đến nơi đây.
Vương Hoa quay sang hướng Ngô Tinh nói :
- Thế là ngươi đã gặp phụ thân ngươi ư?
- Phải, ta đã gặp người, nhưng mà ta vì tưởng nhớ ngươi nên đã quên tương hội với người, đồng thời cũng chưa mang việc của ta nói lại cho người nghe, đành phải để mai sau mới tìm gặp người thôi.
Vương Hoa khẽ gật đầu, hỏi U Linh Nữ :
- Tỷ tỷ quen biết Kim Cúc phu nhân chăng?
- Đúng thế, chẳng những ta quen biết y, vả lại chúng ta học võ cùng một sư phụ nữa.
- Cùng một sư phụ ư?
- Phải.
- Thế nào đệ chẳng hiểu?
- Sư phụ của bọn này là Địa Ngục Ma Nữ, mười mấy năm về trước Trần Kim Cúc vì quyển Địa Ngục Bí Kíp của sư phụ mà đã ra tay tác hại sư phụ tỷ tỷ.
May rằng sư phụ tỷ tỷ chưa chết và cứu thoát được tỷ tỷ, sau đó người truyền thụ tất cả võ công cho tỷ tỷ và bảo tỷ tỷ tìm Trần Kim Cúc để báo thù.
Nhưng mà tung tích Trần Kim Cúc đã biến đi đâu mất. Thấm thoát mười chín năm trời đã trôi qua, tỷ tỷ vẫn không sao tìm kiếm được y.
May gặp Chương Vĩnh Kỳ nói lại cho tỷ tỷ biết rằng đệ đã bị Kim Cúc phu nhân bắt đến đây, tỷ tỷ sực nghĩ ra có lẽ Kim Cúc phu nhân này chính là Trần Kim Cúc vậy.
- Thế làm sao các ngươi lại biết chỗ ở của Kim Cúc phu nhân chứ?
- Thoạt tiên chúng ta cũng không biết ở đâu, may rằng sau đó gặp phải một môn nhân của Kim Cúc phu nhân...
- Ồ! Ai thế?
- Bạch Bách Hợp, chính y nói cho tỷ tỷ biết Kim Cúc phu nhân chính là Trần Kim Cúc, đồng thời cho biết luôn chỗ ở của y nên tỷ tỷ mới biết tìm đến đây.
Vương Hoa thở dài nói :
- Đa tạ hai ngươi kịp thời đuổi đến đây, bằng không chẳng biết hậu quả thế nào rồi.
Tỷ tỷ, ngươi có biết Cửu Độc Thần Quân đã chết rồi chăng?
U Linh Nữ lắc đầu nói :
- Không biết.
Thế rồi Vương Hoa mang mọi việc diễn biến thuật lại cho hai người nghe một phen.
U Linh Nữ nghe kể xong nói :
- Tất cả tội lỗi thảy đều do Kim Cúc phu nhân gây nên. Nói thế y mới chính là tên thủ phạm.
Vương Hoa gật đầu nói :
- Tỷ tỷ nói phải, chúng ta đến tìm giết y ngay.
U Linh Nữ nói :
- Tiếng thực tế, với võ công của tỷ tỷ chưa phải là địch thủ của Kim Cúc phu nhân, nhưng nếu như hợp sức của ba chúng ta lại thì chẳng sợ y rồi.
Vương Hoa nói :
- Thế thì chúng ta đi ngay bây giờ. Đệ phải băm xác y thành ngàn, mảnh vụn mới xong.
- Được.
Ba người cùng bước ra khỏi nhà tranh rồi lượn mình chạy dọc theo bìa rừng.
Chẳng mấy chốc họ đã đến trú xứ của Kim Cúc phu nhân, là một ngôi nhà đá to lớn.
Vương Hoa phóng mình chạy sang bên đó trước.
Đi qua vườn bông tiền viện để bước tới cổng chính, thình lình có một tiếng hét lạnh lùng vang tới :
- Ai đó?
Tiếp theo tiếng gầm thét thì Diễm Mai Côi đã tung người nhảy ra ngoài cổng luôn, y thoáng trông thấy bọn Vương Hoa bất giác lấy làm ngạc nhiên hết sức.
Vương Hoa lạnh lùng hét lớn tiếng nói :
- Này Diễm Mai Côi, mau bảo Kim Cúc phu nhân ra đây cho ta nào!
Diễm Mai Côi lạnh lùng nói :
- Ngại rằng ngươi không đủ bản lãnh thôi.
- Thế thì thử nghiệm xem sao.
Vương Hoa vừa dứt lời, lượn mình lao tới, đồng thời phóng ra một chưởng luôn.
Bấy giờ Vương Hoa đã căm phẫn vô cùng. Hắn gom hết công lực bình sanh phóng ra một chưởng mãnh liệt kinh người hết sức.
Diễm Mai Côi xuất thủ tấn công một chiêu ngay.
Cũng ngay lúc ấy, Ngô Tinh vì sợ rằng Vương Hoa bất cẩn bị thương, nên y cũng lao mình nhảy sổ vào hướng Diễm Mai Côi luôn.
Căn cứ võ công mà nói có lẽ Diễm Mai Côi trội hơn Vương Hoa chút ít, nhưng bây giờ có Ngô Tinh tham chiến thì tình hình lại thay đổi hẳn.
Hợp sức hai người xuất thủ tấn công, thế mạnh như vũ bão, trong khoảnh khắc nhất thời, Diễm Mai Côi phải lúng túng bó tay bó chân.
Thình lình...
Một tiếng hét lạnh lùng vang tới :
- Dừng tay lại!
Tiếp theo tiếng gầm hét thì Kim Cúc phu nhân đã tung người nhảy ra cổng ngay. Bọn ba người Vương Hoa, Ngô Tinh cùng Diễm Mai Côi đồng thời nhảy lui ra sau lập tức.
Hai mắt Vương Hoa bắn ra luồng sát khí rùng rợn kinh hồn.
Kim Cúc phu nhân nói giọng lạnh lùng như tiền :
- Không ngờ bọn ngươi đi rồi dám quay trở lại...
Vương Hoa hét lớn tiếng nói :
- Bọn ta đang muốn quay lại để giết ngươi.
Kim Cúc phu nhân gầm hét nói :
- Con tiện tỳ động thủ với ta lúc nãy la ai thế?
U Linh Nữ lạnh lùng nói :
- Này yêu phụ, chính là ta đây!
- Chính ngươi ư?
- Đúng thế.
- Ngươi và Địa Ngục Ma Nữ có quan hệ thế nào vậy?
- Cũng giống như ngươi vậy.
- Đồ đệ của Địa Ngục Ma Nữ ư?
- Đúng thế.
- Không thể được.
- Này Trần Kim Cúc, ngươi tưởng rằng năm xưa ngươi hạ độc thủ với sư phụ thì người đã chết rồi chăng? Ta nói cho ngươi nghe cũng chẳng hề chi, sư phụ không chết và đã truyền thụ võ công cho ta, bảo ta tìm giết ngươi. Mười chín năm nay ta tìm khắp mọi nơi vẫn không sao tìm gặp được ngươi ở đâu hết, ai ngờ ngươi lại lẩn trốn tại đây.
- Ta không trốn đi đâu hết, cho dù lão ma nữ đích thân đến đây ta cũng chẳng sợ hãi gì lão hết.
- Khá lắm.
- Thế mà ngươi dám lại đây chết thay cho lão ư?
- Ta đã hứa với sư phụ sẽ tìm giết ngươi.
- Ngươi cứ việc ra tay thử xem nào.
Vương Hoa không còn nhịn được nữa, gầm hét một tiếng :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi hãy tiếp chưởng ta xem nào.
Vương Hoa lượn mình nhảy tới đồng thời tấn công ra một chưởng luôn.
Thù nhân gặp mặt nhau quyết phải hạ được đối phương mới xong, bấy giờ Vương Hoa giận đến đỗi muốn một chưởng giết phứt Kim Cúc phu nhân cho rồi để hạ cơn giận bấy lâu.
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng hét lớn tiếng nói :
- Này Vương Hoa, lần này ta mà bắt sống được ngươi, sẽ không dùng thủ đoạn như trước để đối phó ngươi nữa...
Y nói chưa hết lời thì đã vung chưởng ra đón đánh Vương Hoa ngay.
Bấy giờ Ngô Tinh cũng gầm thét nói :
- Tiện nhân kia, ngươi cũng tiếp chưởng của ta xem nào.
Hai người song song xuất thủ tấn công Kim Cúc phu nhân ngay.
Diễm Mai Côi gầm hét một tiếng, nhảy sổ vào hướng Vương Hoa luôn.
U Linh Nữ thấy thế thét to một tiếng :
- Xem chưởng nào!
Y lượn mình nhảy tới cản lại lối đi Diễm Mai Côi và hất ra một chưởng mãnh liệt hết sức.
Tức thì Diễm Mai Côi bị luồng chưởng phong của y đẩy lùi ra sau ngay.
Kim Cúc phu nhân và Ngô Tinh, Vương Hoa đã đấu với nhau cực kỳ khốc liệt.
Bên này...
U Linh Nữ và Diễm Mai Côi cũng quyết chiến một cách kinh người. Luận về võ công thì Diễm Mai Côi còn thua U Linh Nữ một bậc, nhưng tức thời hai bên vẫn chưa thể phân thắng bại được ngay.
Căn cứ theo tình hình trước mắt thì bọn Vương Hoa chiếm phần ưu thế.
Ngay lúc này...
Kim Cúc phu nhân bỗng hét to một tiếng, tung người lên cao tấn công ra ba chưởng liền.
Lần này Kim Cúc phu nhân đã liều mạng xuất thủ, nên thế tấn công như vũ bão, tức thời làm cho Vương Hoa và Ngô Tinh phải lính quýnh lùi ra sau ba bước liền.
Nhưng bấy giờ Vương Hoa cũng liều mạng theo, ngay lúc hắn thoáng lùi ra sau, Vương Hoa lại liều mạng lao mình tới, đồng thời tấn công ra hai chiêu ngay.
Ngô Tinh cũng thừa thế lướt tới xuất thủ công ra một chưởng luôn.
Tức thời ba người lại đấu với nhau rất khốc liệt kinh hồn.
Bên này...
U Linh Nữ và Diễm Mai Côi đã đấu với nhau cả vài chục chiêu, đồng thời thắng bại đã trông thấy rõ ràng. Cuối cùng Diễm Mai Côi không chịu nổi thế công mạnh như vũ bão của U Linh Nữ đã lần lần rơi xuống thế hạ phong và bị U Linh Nữ đẩy lùi ra sau vài bước liền.
U Linh Nữ gầm lên một tiếng nói :
- Ngươi tiếp ta một chưởng nữa xem nào.
Dứt tiếng hét, tay phải y công ra một chiêu cực kỳ mãnh liệt.
Một chưởng này ẩn tàng vô số biến hóa kỳ ảo hết sức. Chỉ thấy bóng chưởng như quả núi đã bổ vào người Diễm Mai Côi nhanh như cắt.
Diễm Mai Côi nghiến răng mím môi, hét to một tiếng :
- Chẳng lẽ ta sợ ngươi ư.
Y dứt lời, vung chưởng đẩy ra một luồng kình phong ngay.
Diễm Mai Côi vừa phóng ra luồng kình phong thì tay phải của U Linh Nữ đã hất tới trước ngực y thần tốc hết sức.
Hình như Diễm Mai Côi chẳng ngờ U Linh Nữ xuất thủ biến chiêu nhanh như thế nên y đã bất giác giật mình kinh hãi ngay.
Cuối cùng Diễm Mai Côi vẫn chẳng hổ thẹn là một người có võ công cao cường, y xuất thủ xả chiêu cũng thần tốc hết sức, và lượn mình né sang bên phải nhanh như cắt.
Hình như U Linh Nữ cũng đã tiên liệu trước, biết chắc Diễm Mai Côi sẽ sử dụng đòn này nên y cũng lượn mình bám theo Diễm Mai Côi và xuất thủ tấn công ra hai chiêu liên tiếp.
U Linh Nữ công ra hai chưởng này thần tốc hết sức, chỉ thấy thân người chiêu Diễm Mai Côi chưa kịp đứng vững thì hai chưởng của U Linh Nữ đã bổ tới nhanh như cắt.
Diễm Mai Côi nghiến răng mím môi, giơ tay phải tới đỡ ngay.
Kêu đùng một tiếng.
Y tránh né được chiêu thứ nhất, nhưng không sao né được chiêu thứ hai, tay trái của U Linh Nữ đã đánh trúng vào ngực bên trái của y một cái thật mạnh. Kêu oa một tiếng, Diễm Mai Côi đã há mồm phun ra một bụm máu tươi, thân người loạng choạng lui ra sau bảy, tám thước liền.
U Linh Nữ phi thân nhảy vọt tới ngay.
Thình lình...
Ngay lúc Diễm Mai Côi thất thủ bị thương thì Kim Cúc phu nhân thoáng giật bắn người một cái, tức thì chiêu thức của y chậm lại ngay. Vương Hoa thừa thế, gầm lên một tiếng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi hãy tiếp thêm hai chưởng này xem sao?
Dứt tiếng hét, tả hữu song chưởng đánh tới thần tốc hết sức.
Thình lình...
Một tiếng kêu thảm rạch xé hư không vang tới, đảo mắt nhìn tới trước, thấy thân người Diễm Mai Côi đã té ngã xuống.
Mặt mày Kim Cúc phu nhân kinh hãi thất sắc.
Ngay lúc ấy...
U Linh Nữ đã lượn mình lao tới hướng Diễm Mai Côi, xuất thủ phóng ra một chưởng luôn.
Kêu đùng một tiếng.
Diễm Mai Côi chưa kịp kêu la gì hết, thì máu não đã phun ra tứ tán chết ngay lập tức.
Kim Cúc phu nhân trông thấy thế kinh hãi biến sắc ngay.
Y điên cuồng gầm lên một tiếng :
- Ta liều mạng với các ngươi luôn.
Tiếp theo tiếng hét điên rồ, y đã tấn công mãnh liệt kinh hồn hết sức.
Trông thấy Diễm Mai Côi chết thảm trong tay của U Linh Nữ, quả thật khiến Kim Cúc phu nhân đau lòng vô cùng và đã lập tức khởi tâm liều mạng luôn.
Và lúc ấy...
U Linh Nữ đã đứng chặn ngay cổng đề phòng Kim Cúc phu nhân đào tẩu.
Vương Hoa lạnh lùng gầm lên nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, hôm nay ngươi chạy đâu cho khỏi...
Nói xong, Vương Hoa xuất thủ tấn công vài chưởng liền.
Ngô Tinh cũng đánh ra toàn những chiêu sát thủ lợi hại hết sức.
Cho dù Kim Cúc phu nhân có khởi tâm liều mạng hay chăng, nhưng võ công của y quyết không phải là địch thủ của Vương Hoa và Ngô Tinh đã hợp công.
Hơn nữa, trong khi đấu võ tối kỵ nhất là mất sự trầm tĩnh, cho dù Kim Cúc phu nhân đã đấu liều mạng nhưng vì chân nguyên đã hao tổn quá nhiều, chẳng mấy chốc y dần dần đã rơi vào thế hạ phong.
Bất thình lình...
Kim Cúc phu nhân hét to một tiếng, tả hữu song chưởng múa liên tục công ra liền hoàn bốn chưởng kiếm người hết sức.
Kim Cúc phu nhân đã gom hết công lực bình sanh phóng ra liên hoàn bốn chưởng này, cho nên oai lực mạnh như long trời lỡ đất.
Cả hai Vương Hoa và Ngô Tinh đã bị đẩy lùi ra ngay lập tức.
Ngay lúc Kim Cúc phu nhân đánh lui Vương Hoa và Ngô Tinh, y đã đảo người nhanh như điện chớp nhảy vọt tới cổng thạch cốc mà U Linh Nữ đang đứng chận đường ở đấy.
U Linh Nữ gầm lên một tiếng :
- Lui trở lại cho ta xem nào!
U Linh Nữ vừa gầm hét vừa vung chưởng đánh vào hướng Kim Cúc phu nhân mãnh liệt vô cùng.
Bấy giờ Kim Cúc phu nhân đã liều mạng rồi, y chẳng những không tránh né mà giơ tay trái tới đụng thẳng một chưởng với U Linh Nữ luôn.
Kêu đùng một tiếng.
Hai bóng người đồng thời bị dội ngược ra sau.
Bấy giờ Vương Hoa và Ngô Tinh song song nhảy vọt tới.
Kim Cúc phu nhân đảo người nhanh như cắt, đồng thời giơ tay phải hất ra phía trước luôn. Chỉ thấy vô số chấm trắng bay vọt tới, tức thì có vài chục cây kim châm màu bạc bắn vào hướng Vương Hoa và Ngô Tinh ngay.
Vương Hoa tinh mắt cả kinh gầm lên một tiếng :
- Hãy né cho mau, đấy là độc châm đó...
Cả hai người Vương Hoa và Ngô Tinh đồng thời nhảy lùi ra sau vài trượng liền.
Trong khoảnh khắc cực kỳ thần tốc đó, Kim Cúc phu nhân đã thò tay vào túi áo lấy một số kim châm ra lần nữa, lập tức nhảy vọt vào hướng U Linh Nữ luôn.
U Linh Nữ thoạt trông thấy Kim Cúc phu nhân ném ra một số kim châm, bất giác giật bắn người lên, y đang còn kinh hãi thì Kim Cúc phu nhân lại buông tay ném số kim châm vào người y luôn.
U Linh Nữ trông thấy thế, cả kinh thất sắc, lượn mình nhảy sang một bên ngay.
Cũng trong lúc U Linh Nữ né sang một bên thì Kim Cúc phu nhân đã lượn mình nhảy vào trong cổng nhanh như cắt.
U Linh Nữ gầm lên một tiếng :
- Ngươi trốn đi đâu cho khỏi!
Dứt lời, y cũng phi thân rượt vào trong luôn...
Nhưng sau khi Kim Cúc phu nhân vừa nhảy vào trong cổng thì bổng kêu ầm một tiếng, cánh cổng đã được đóng sập lại ngay.
U Linh Nữ vung chưởng đánh tới một cái thật mạnh.
Kêu đến ầm một tiếng, chiếc cổng bị đánh một chưởng thật mạnh nhưng chẳng hề hấn gì cả. Bấy giờ Vương Hoa và Ngô Tinh cũng đã chạy tới. Vương Hoa hấp tấp hỏi :
- Tỷ tỷ, Kim Cúc phu nhân đâu rồi?
U Linh Nữ trỏ vào cổng nói :
- Y chạy vào trong cổng này rồi.
- A!
- Thử hợp sức của ba chúng ta phá hủy chiếc cổng sắt này xem sao?
- Được!
ba người sáu bàn tay cùng lúc giơ lên, gầm lên một tiếng đánh vào cổng sắt một cái mãnh liệt hết sức.
Kêu ầm một tiếng, chiếc cổng sắt đã bị phá sụp ngay tức khắc.
Vương Hoa lướt mắt dòm ngó xung quanh chẳng thấy một bóng người cỏn con nào hết.
Vương Hoa bất giác ngẩn người tại chỗ.
Bấy giờ Ngô Tinh và U Linh Nữ cũng từ một hướng khác chạy đi lục soát nhưng vẫn không thấy tung tích Kim Cúc phu nhân đâu hết.
U Linh Nữ nói :
- Để y đào tẩu mất rồi.
Vương Hoa tức tối mồm mũi phun ra khói lửa.
U Linh Nữ nói :
- Y chỉ đào tẩu được ngày hôm nay chứ không thể trốn được mãi mãi đâu.
Vương Hoa thắc mắc nói :
- Y chạy nhanh thật, nhưng y đã đào tẩu về hướng nào chứ?
- Có lẽ từ chiếc cửa sổ này thì phải.
U Linh Nữ vừa nói vừa trỏ vào chiếc cửa sổ ở kế bên.
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Không thể được!
U Linh Nữ ngạc nhiên hỏi lại :
- Có gì không thể được ư?
- Phải, nếu quả thật y đào tẩu từ cửa sổ này thì quyết không thể nhanh như vậy được...
- Ý đệ muốn nói y vẫn chưa rời khỏi ngôi nhà này phải vậy không?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Có lẽ như thế.
- Thế nhưng...
Vương Hoa nói tiếp :
- Nếu quả thật y đào tẩu khỏi đây thì ắt phải có bí đạo chứ không sai. Còn như y chưa đi khỏi đây thì ắt phải có nơi chốn ẩn thân vậy.
U Linh Nữ nói :
- Phải. Có lẽ như thế! Chúng ta hãy lục soát thật kỹ lần nữa xem nào!
Thế rồi ba người bắt đầu đi lục soát những nơi khả nghi.
Họ tìm kiếm một hồi lâu cũng chẳng thấy bóng người cỏn con nào hết.
Bấy giờ...
U Linh Nữ thở dài một tiếng nói :
- Không thấy chỗ nào khả nghi hết.
Vương Hoa nói :
- Thỏ giảo quyệt có nhiều ngõ thông. Theo đệ nghĩ mụ này quyết phải có bí đạo thoát thân chứ không sai.
- Nhưng tìm mãi chẳng thấy chỗ nào khả nghi hết.
Ngô Tinh nói :
- Thế thì thật là lạ lùng.
U Linh Nữ nói :
- Chúng ta đi thôi!
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
- Đi ư?
U Linh Nữ gật đầu nói :
- Chẳng lẽ chúng ta canh mãi ở đây sao?
Dứt lời y bước ra tiền thất.
Vương Hoa nói :
- Chúng ta hãy lục soát gian phòng này xem sao?
U Linh Nữ nói :
- Được!
Ba người lập tức đảo mắt tìm kiếm trong căn phòng này giây lát nữa.
Thình lình...
Ngô Tinh kêu ủa một tiếng.
Nghe tiếng kêu ủa của Ngô Tinh, cả hai người U Linh Nữ và Vương Hoa đều giật mình hỏi :
- Thế nào?
Họ liền chạy sang phía Ngô Tinh, thấy y đang ngớ ngẩn đứng nhìn vách tường trước mặt.
Vương Hoa cũng nhìn lên vách tường ấy chỉ thấy trên vách có treo một tấm họa bằng lụa, dài xuống tận dưới đất.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên hỏi :
- Ngô cô nương, ngươi đã trông thấy gì thế?
Ngô Tinh trả lời :
- Ở đây chắc có ám môn.
- A!
U Linh Nữ hỏi :
- Ở đâu thế?
- Tại đây nè.
Y vừa nói vừa chỉ vào tấm họa bằng lụa treo trên tường.
Vương Hoa sực như nghĩ ra điều gì, vội cuốn bức họa ấy lên, quả nhiên hắn trông thấy trên vách đàng sau bức họa hiện ra một bí môn. Vương Hoa nói :
- Quả nhiên ở đây có bí môn thật!
U Linh Nữ gật đầu nói :
- Đệ thử đẩy bí môn xem sao?
Vương Hoa y lời, dùng sức đẩy mạnh cánh cửa bí mật đó một cái, nhưng bí môn chẳng hề xê dịch gì hết.
Vương Hoa nói :
- Chẳng động đậy gì hết, ắt phải có cơ quan máy móc chứ không sai.
U Linh Nữ nói :
- Để ta tìm kiếm xem sao.
U Linh Nữ đảo mắt quan sát xung quanh một lần, ngoại trừ trước vách có hai cái ghế gỗ, ngoài ra không còn vật gì khã nghi nữa.
U Linh Nữ như sực hiểu ra điều gì nói :
- Có rồi!
- Thế nào?
- Chúng ta hãy dời hai cái ghế dựa này sang một bên xem thế nào đã.
Vương Hoa nghe nói thế, thoáng ngạc nhiên giây lát.
Thế rồi U Linh Nữ và Vương Hoa lần lượt dời hai chiếc ghế dựa đi. Vương Hoa thì dời chiếc ghế dựa ra nơi khác một cách dễ dàng, còn chiếc ghế dựa của U Linh Nữ thì không sao dời đi được.
U Linh Nữ khẽ gật đầu nói :
- Thế là chỗ khai mỡ cơ quan máy móc ở đây rồi.
U Linh Nữ lập tức xoay tròn chiếc ghế dựa, tức thì có vài tiếng sột soạt vang lên ngay.
Chẳng mấy chốc chiếc cửa bí mật đó được mở toang ra hết.
Vương Hoa định phóng mình chạy vào bên trong thì U Linh Nữ đã cản lại, nói :
- Khoan đã.
Vương Hoa lập tức dừng bước lại hỏi :
- Tại sao thế?
- Đệ hãy coi chừng Kim Cúc phu nhân đánh lén nha.
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Vâng, đệ biết điều này rồi.
Vương Hoa chạy vào trong trước, Ngô Tinh và U Linh Nữ bám sát theo ở phía sau.
Đây là một căn phòng có cách trang trí cũng không khác gì với những căn phòng ở bên ngoài nhưng trong phòng thì tịch lặng như tờ.
Sau khi Vương Hoa đi vào bên trong, trước mặt lại hiện ra một cánh cửa khác. Bọn Vương Hoa cùng bước vào cánh cửa bên kia luôn.
Ba người vừa bước vào trong bỗng nhiên kêu ầm ầm vài tiếng, chiếc cửa bí mật đã đóng sụp lại ngay. Bọn Vương Hoa trông thấy thế bất giác cả kinh thất sắc ngay.
Thì ra họ đã bị nhốt bên trong một cái lồng bốn phía là những song sắt, y như nhốt loài thú dữ vậy.
Vương Hoa căm phẫn nói :
- Bọn ta trúng cơ quan mai phục của y rồi!
- Thình lình...
Một tiếng cười lành lạnh của Kim Cúc phu nhân vang tới :
- Đúng thế, các ngươi đã lọt vào cơ quan hầm hố của ta rồi.
Vương Hoa cả kinh biến sắc, vung chưởng đánh ngay vào song sắt ngay.
Kêu đùng một tiếng.
Thanh sắt có đường kính to bằng miệng chén chẳng động đậy gì hết.
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói :
- Chớ phí sức lực làm gì nữa, những song sắt này được rèn đúc bằng vạn niên thiết mẫu, chớ nói rằng các ngươi, cho dù có công lực cao gấp mười lần so với các ngươi cũng phải bó tay chịu thua thôi.
Nghe vậy mặt mày ba người tái mét không còn chút máu nào hết.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi có gan thì thả bọn ta ra xem nào.
Kim Cúc phu nhân đã xuất hiện ở bên ngoài song sắt, gương mặt y lộ vẻ đắc ý vô cùng.
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói :
- Ta vốn chẳng muốn giết các ngươi như thế, cũng tại vì các ngươi tự cho là thông minh mới lọt vào cơ quan mai phục của ta thôi.
Vương Hoa nghiến răng kêu ken két nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, một ngày nào đó ta ắt phải băm xác ngươi thành muôn mảnh chứ không sai!
- Ha ha ha... không thể có chuyện đó được rồi.
Kim Cúc phu nhân cất tiếng cười đắc ý như điên như cuồng.
Cả ba người kinh hãi biến sắc luôn.
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói :
- Các ngươi hãy ngước đầu nhìn lên trên xem nào.
Cả ba người cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên trên.
Tức thì mặt mày ba người tái mét không còn chút máu, vì bên trên bốn phía song sắt có treo một đảng đá lớn vuông vức bằng gian phòng đã giam nhốt ba người bọn họ.
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói :
- Ta chỉ cần khẽ ấn nhẹ nút cơ quan một cái thì tảng đá nặng vài chục cân ấy sẽ từ từ hạ xuống và ép các ngươi thành tương máu không sai.
Bọn ba người Vương Hoa nghe y nói thế đã sờn lòng, rợn tóc gáy ngay.
Vương Hoa lạnh lùng gầm lên nói :
- Kim Cúc phu nhân, ngươi là anh hùng thì hãy thả bọn này ra xem nào?
Kim Cúc phu nhân cười nham hiểm nói :
- Chờ khi nào các ngươi chết rồi thì ta sẽ thả hồn ma các ngươi ra chứ không sai.
Vương Hoa hét lớn tiếng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, nếu ngươi làm thế nào để bọn ta thoát chết thì chúng ta nhất định phải băm xác ngươi thành muôn mảnh vụn.
Kim Cúc phu nhân cười như điên như cuồng nói; - Thế thì chúng ta cứ chờ xem sao?
Kim Cúc phu nhân dứt lời lượn mình biến mất ngay.
Cả ba người trông thấy thế bất giác lấy làm ngạc nhiên hết sức.
Ngô Tinh cất tiếng nói :
- Biết làm sao bây giờ?
Vương Hoa lắc đầu thở dài nói :
- Trông tình hình chúng ta chắc phải bỏ mạng tại đây thôi.
U Linh Nữ không nói gì hết, hình như y đang ngẫm nghĩ gì đấy.
Ngô Tinh cảm khái thở dài nói :
- Cũng tại chúng ta sơ ý quá thể...
Thình lình...
Có tiếng kêu sột soạt vang tới, Vương Hoa giật bắn người lên, vội đảo mắt nhìn lên trên, thấy tảng đá to lớn ở trên đầu đang từ từ hạ xuống.
Kế đó là tiếng cười lạnh lùng của Kim Cúc phu nhân, nói :
- Các ngươi chỉ còn sống được nửa tiếng đồng hồ nữa, có điều gì các ngươi hãy tâm sự cho hết đi.
Nói xong y lại cất tiếng cười như điên như cuồng.
Ngô Tinh kêu oa một tiếng, ngã vào lòng Vương Hoa khóc thật thương tâm.
Vương Hoa cũng có cảm tưởng anh hùng mạt lộ, hắn buồn bã nói :
- Ngô cô nương, cũng tại ta hại ngươi.
Ngô Tinh nói giọng uất nghẹn :
- Không, ta chẳng hờn trách ngươi chút nào hết.
Thình lình...
U Linh Nữ nói :
- Ta có kế sách rồi!
U Linh Nữ đột nhiên nói như thế làm cho Vương Hoa và Ngô Tinh phải giật bắn người lên. Cả hai đưa mắt chăm chăm nhìn U Linh Nữ không hiểu gì hết.
Vương Hoa hỏi :
- Tỷ tỷ nghĩ ra kế gì rồi?
- Ta đã có cách ứng phó trong hoàn cảnh này rồi!
Vương Hoa hấp tấp hỏi :
- Cách nào chứ?
U Linh Nữ nói :
- Trông tình hình chúng ta đành phải làm thế này thôi... có ai có binh khí chăng?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Binh khí gì thế?
- Binh khí gì cũng được hết.
Vương Hoa thò tay vào ngực áo lấy hai thanh tiểu thiết bổng ra giao cho U Linh Nữ ngay.
- Tỷ tỷ, cái này được không?
U Linh Nữ hai tay cầm lấy hai thanh thiết bổng.
Vương Hoa hỏi :
- Tỷ tỷ lấy binh khí để làm gì thế?
U Linh Nữ nói :
- Với công lực của ta có lẽ phá hủy song sắt này được.
- Thế thì tỷ tỷ hãy thử nghiệm xem nào.
U Linh Nữ không nói gì hết, y giơ cao thanh thiết bổng cầm ở tay phải lên.
Bấy giờ tảng đá to lớn trên đỉnh đầu đã từ từ hạ xuống.
Thình lình...
U Linh Nữ gầm lên một tiếng, vung thiết bổng cầm trong tay phải bổ mạnh vào song sắt luôn.
Kêu đến coong một tiếng.
Ba người trố mắt nhìn tới trước, thấy một song sắt hơi bị đánh cong. Vương Hoa cả mừng nói :
- Tỷ tỷ, thành công rồi đấy.
U Linh Nữ không nói gì hết. Tiếp tục vung thiết bổng đánh vào song sắt ấy thật mạnh. Lại kêu đến coong một tiếng, song sắt ấy cong nhiều hơn nữa, nhưng thiết bổng trong tay đã gẫy làm hai.
U Linh Nữ lập tức đưa thiết bổng trong tay trái sang tay phải, dùng hết sức lực đánh liên tục, lập tức tức nhiều tiếng coong coong vang lên...
Cuối cùng song sắt ấy đã cong hẳn sang một bên, để hở một lỗ khá rộng, đủ cho một người chui qua.
Vương Hoa nói :
- Tỷ tỷ, chúng ta có thể chui ra được rồi.
U Linh Nữ dừng tay lại, nói :
- Thế thì hãy chui ra mau.
Vương Hoa thò đầu chui ra ngoài trước, kế đó là Ngô Tinh và cuối cùng khi U Linh Nữ vừa chui ra bên ngoài thì tảng đá ở trên đỉnh đầu cũng vừa hạ xuống tới nơi.
Sau khi ba người ra khỏi cơ quan song sắt, Vương Hoa lập tức lên tiếng gầm lên nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi hãy mau mau ra đây cho ta bảo nào.
Âm thanh của Kim Cúc phu nhân lại vang tới nói :
- Chờ khi nào các ngươi chết rồi ta sẽ ra ngay.
Vương Hoa lạnh lùng lớn tiếng nói :
- Ngươi hãy ra đây xem thử nào, bọn ta đã ra khỏi cơ quan song sắt rồi.
- Ra khỏi cơ quan mai phục của ta ư?
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Ngươi tưởng rằng cơ quan mai phục cỏn con của ngươi lại nhốt được bọn này sao?
Vương Hoa nói chưa hết lời, bỗng nhiên có một cánh cửa mở toang ra và Kim Cúc phu nhân đã hiện thân ra ngay lập tức. Y lướt mắt nhìn tới trước, mặt mày kinh hãi biến sắc ngay.
Vương Hoa gầm lên một tiếng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi hãy tiếp ta một chưởng xem nào.
Vương Hoa vừa gầm hét vừa lao mình nhảy tới hướng Kim Cúc phu nhân nhanh như điện chớp, đồng thời phóng ra một chưởng luôn.
Kim Cúc phu nhân nằm chiêm bao cũng chẳng ngờ rằng bọn ba người Vương Hoa đã bị nhốt trong cơ quan song sắt lại thoát thân chạy ra ngoài được như thế.
Y đang còn kinh hãi suy nghĩ thì Vương Hoa đã phóng một chưởng tới nhanh như cắt.
Vương Hoa thoạt vừa xuất thủ tấn công thì cả hai U Linh Nữ và Ngô Tinh cũng lượn mình lướt tới, đồng thời phóng chưởng ra luôn.
Bọn ba người Vương Hoa hận Kim Cúc phu nhân vô cùng, nên một kích liên thủ xuất thủ này mãnh liệt kinh hồn hết sức.
Kim Cúc phu nhân biết rằng hôm nay đã dữ nhiều lành ít, nếu động thủ tiếp tục với họ tất nhiên có nhiều điều bất lợi với mình chứ không sai.
Người ta thường nói rằng :
“Hảo hớn biết thời cơ, giữ lại rừng xanh lo gì không có củi đốt?”
Kim Cúc phu nhân suy nghĩ như thế, tả hữu song chưởng phản công ra hai chiêu, lượn mình nhảy lùi vào trong cánh cửa bí mật sau lưng y ngay.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Ngươi chạy đâu cho khỏi.
Hắn vừa gầm lên vừa lao mình rượt theo sau.
Kêu ầm một tiếng, chiếc cửa được đóng sập lại ngay.
Vương Hoa rượt tới, vung chưởng đánh vào chiếc cửa một cái thật mạnh, kêu đùng một tiếng, chiếc cửa mở toan ra lập tức.
Vương Hoa rượt vào trong, đưa mắt nhìn kỹ thấy đây là một địa đạo. Hắn bất kể nguy hiểm thế nào nữa, cứ phi thân rượt theo mãi.
Địa đạo vừa dài vừa ngoằn ngoèo, hắn rượt được đâu chừng năm sáu trượng thì tới chỗ tận cùng.
Sau lưng có tiếng nói của U Linh Nữ vang tới.
- Đệ đệ, có rượt kịp mụ chăng?
- Không.
Bấy giờ Vương Hoa đã rượt tới phía trước một khu tùng xanh, hắn bất giác đứng ngây người ra tại chỗ luôn.
U Linh Nữ và Ngô Tinh đã rượt tới sau lưng hắn.
U Linh Nữ nói :
- Lại bị mụ này chạy mất lần nữa.
Vương Hoa nghiến răng kêu ken két nói :
- Đúng thế, lại để y đào thoát lần nữa.
Ba người bọn Vương Hoa tức giận đến đỗi mồm mũi phun ra khỏi lửa, nhưng mà họ cũng không làm gì được Kim Cúc phu nhân đã đào thoát ấy.
U Linh Nữ nói :
- Trước sau gì mụ này cũng đã chạy mất rồi, để sau này từ từ tìm kiếm mụ thôi.
Vương Hoa căm phẫn nói :
- Hôm nay để y trốn mất, e rằng sau này khó tìm gặp y lắm rồi.
- Dù có khó khăn cách mấy đi nữa, chúng ta cũng phải quyết tìm ra mụ mới xong.
Vương Hoa nói :
- Bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?
- Quay trở về thôi.
Sau khi ba người ra khỏi sơn cốc, U Linh Nữ nói :
- Hai người cứ lên đường đi đi, ta có việc không thể đi chung với hai người nữa.
Vương Hoa hỏi :
- Tỷ tỷ muốn đi đâu thế?
- Tỷ tỷ còn nhiều việc cần làm lắm, sau này tỷ tỷ sẽ tìm gặp các ngươi. Vương đệ, ngươi hãy khéo chăm sóc Ngô cô nương nha.
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Tỷ tỷ khỏi phải quan tâm điều này, ngươi không đi cùng với hai ta nữa sao?
- Không, các ngươi cứ đi đi.
Ngô Tinh nói :
- Vương tỷ tỷ, muội sẽ tưởng nhớ tỷ tỷ luôn.
U Linh Nữ mỉm cười nói :
- Tỷ tỷ cũng thế thôi, hãy thận trọng nha.
- Tỷ tỷ cũng thận trọng nha.
Họ chỉ tụ hợp được khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó lại phải buồn bã từ biệt.
Ngoại trừ họ chỉ mang theo nỗi niềm thương nhớ và hoài niệm, ngoài ra họ không còn tìm ra lời nói từ biệt nào hay hơn nữa.
Vương Hoa và Ngô Tinh song song phi thân chạy đi luôn.
Thình lình...
Ngay lúc Vương Hoa đang phi thân chạy nhanh, có một bóng người lẳng lặng phất phơ hạ xuống phía trước mặt Vương Hoa nhanh như cắt.
Vương Hoa và Ngô Tinh bất giác dừng người lại, hai người cùng phóng mắt nhìn tới trước, thấy người xuất hiện trước mặt là một thư sinh mặc chiếc áo màu xám tro trạc tuổi bốn mươi.
Sắc mặc đối phương trông có vẻ u sầu buồn bã hết sức.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên giây lát.
Thư sinh áo xám tro đưa mắt ngắm nhìn Vương Hoa giây lát nói :
- Xin chào tiểu ca nhi!
Vương Hoa nói :
- Có việc gì thế?
Đối phương hỏi :
- Ngươi có phải là Vương Hoa chăng?
Vương Hoa nghe đối phương hỏi như thế, bất giác giật bắn người lên, nói :
- Đúng thế, xin hỏi tiền bối...
Đối phương mỉm cười nói :
- Ngươi muốn hỏi tên tuổi của ta chứ gì?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Vâng, đúng là như thế.
Thư sinh mặc áo xám tro lắc đầu nói :
- Ta quên mất tên họ rồi!
Vương Hoa ngạc nhiên lần nữa nói :
- Xin hỏi tại sao tiền bối lại biết vãn bối tên là Vương Hoa như thế?
- Ta căn cứ theo truyền thuyết mà phán đoán ra, đồng thời ta đã tìm kiếm ngươi nhiều ngày rồi.
Vương Hoa nghe đối phương nói thế lại lấy làm ngạc nhiên hết sức, nói :
- Tiền bối có điều gì chỉ giáo chăng?
- Không dám, lão phu có vài việc muốn thỉnh giáo tiểu ca nhi mà thôi.
- Tiền bối cứ việc hỏi.
- Ngươi có quen biết Chương Vĩnh Kỳ chăng?
Vương Hoa nghe đối phương hỏi thế bất giác giật mình kinh hãi. Mình chưa từng quen biết với người này, tại sao đối phương lại hỏi Chương Vĩnh Kỳ như thế, làm sao chẳng bảo Vương Hoa không kinh ngạc?
Vương Hoa thắc mắc hỏi lại :
- Ngươi hỏi Chương Vĩnh Kỳ ư?
Đối phương khẽ gật đầu một cái.
Vương Hoa kinh ngạc nói :
- Tiền bối tìm lão chăng?
Đối phương lắc đầu nói :
- Không!
- Thế thì...
- Ta chỉ hỏi ngươi có quen biết với Chương Vĩnh Kỳ chăng?
- Theo vãn bối nghĩ rằng tiền bối hỏi như vậy chỉ bằng thừa thôi.
- Thế thì truyền thuyết bảo rằng ngươi đã cứu thoát Chương Vĩnh Kỳ là việc có thật rồi?
- Có người đồn đại rằng ta đã cứu thoát Chương Vĩnh Kỳ sao?
- Phải, vài hôm trước Chương Vĩnh Kỳ đã trở về Thông Thiên quan. Bệnh của y cũng được trị khỏi luôn. Chính y nói rằng ngươi đã cứu y thoát nạn.
- Sự việc này rất quan trọng với tôn giá ư?
- Đúng thế.
- Ta không hiểu gì hết.
- Có thật ngươi đã cứu Chương Vĩnh Kỳ thoát nạn ư?
- Ta không phủ nhận điều này.
- Thế thì Chương Vĩnh Kỳ ắt phải xử tốt với ngươi chứ không sai rồi?
- Đương nhiên.
- Như vậy ta có thể phó thác ngươi một việc chăng?
- Nếu là việc hợp tình hợp lý thì được...
- Nhờ ngươi đưa một lá thư cho Chương Vĩnh Kỳ...
- Đưa một lá thư cho lão?
- Đúng thế.
Vương Hoa ngạc nhiên hỏi :
- Tự ngươi đưa thư không được sao?
- Nếu như ta đưa thư đến đó được thì chẳng làm phiền ngươi làm gì nữa.
- Thế thì lá thư này rất quan trọng rồi?
- Có lẽ như thế.
- Tiền bối quen biết Chương Vĩnh Kỳ chăng?
- Trước kia từng biết y.
Nhất thời Vương Hoa cũng chưa thể rõ được lai lịch của thư sinh mặc áo xám tro này, nhưng trông dáng vẻ ăn nói của đối phương, có lẽ là một người hiền lành chánh phái.
Nhưng vì sao y lại nhờ mình đưa lá thư này cho y như thế?
Rõ ràng bên trong ắt phải có bí ẩn gì không tầm thường rồi.
Đối phương hỏi tiếp :
- Chẳng biết ngươi có bằng lòng giúp ta không?
Vương Hoa trầm tư giây lát nói :
- Ngoài ra không còn gì nữa chứ?
- Chỉ có như thế thôi.
- Ta không hiểu điểm này, ngươi không cần thiết phải nhờ ta đưa thư, ngươi vẫn có thể phó thác bất cứ một người nào khác mang thư kia mà?
- Ta từng nghĩ tới điều này, nhưng không thể được.
- Tại sao không thể được chứ?
- Theo ta nghĩ rằng Chương Vĩnh Kỳ tin tưởng ngươi hơn.
- Thế là ngươi ắt phải đính kèm thêm lời nói gì rồi?
đối phương cười nhạt nói :
- Đúng thế, còn một câu nói nữa.
- Câu nói thế nào?
- Nếu như ngươi bằng lòng giúp đỡ ta mang lá thư này cho Chương Vĩnh Kỳ, thì ta sẽ nói câu này cho ngươi nghe.
Vương Hoa suy nghĩ giây lát, cuối cùng quyết định nhận lời giúp đối phương đưa lá thư này, hắn bèn lên tiếng nói :
- Được, ta bằng lòng đưa thư thay cho lão.
- Thế là đa tạ ngươi trước nha.
Đối phương thò tay vào túi áo lấy một lá thư ra, giao cho Vương Hoa. Chỉ thấy trên bao thư có việc vài chữ :
“Thư gửi Chương Vĩnh Kỳ, Quan chủ Thông Thiên quan.”
Trên bao thư không có việc tên là người nào gửi thư hết. Vương Hoa lại hỏi tiếp :
- Tiền bối còn dặn lời nói thế nào nữa?
- Sau khi y xem xong lá thư này, ngươi nói lại cho y hay, tất cả những gì viết trong thư hoàn toàn là sự thật hết. Bảo y hãy tin tưởng là như thế.
- Tin tưởng ư?
- Có lẽ y không tin tưởng những điều trong thư đã nói.
- Nếu như lão không tin tưởng thì sao?
Thư sinh mặc áo xám tro nói :
- Thế thì ta đành phải tìm biện pháp khác thôi.
Vương Hoa cau mày ra vẻ khó hiểu, nhưng hắn cảm thấy đây là một việc cực kỳ quan trọng.
Mặc dù Vương Hoa thông minh xuất chúng, nhưng hắn cũng không sao suy đoán được người này là ai, và trong thư đã viết những gì?
Thế rồi Vương Hoa nói :
- Được, ta sẽ chuyển câu nói này cho lão luôn.
- Thế thì đa tạ ngươi nhiều lắm.
- Chớ khách sáo làm gì!
- Thế thì lão phu xin cáo biệt.
- Xin mời!
Thư sinh mặc áo xám tro quay người lẳng lặng đi mất, thân pháp của y cũng nhanh thần tốc hết sức.
Vương Hoa ngẩn người ra tại chỗ luôn.
Ngô Tinh cất tiếng hỏi :
- Y là ai thế?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Không biết.
- Ngươi chưa từng gặp người này lần nào sao?
- Phải, nhưng người này đến một cách lạ lùng thật, có lẽ Chương Vĩnh Kỳ biết y là ai.
Ngô Tinh hỏi :
- Ta cũng nên đến bái kiến phụ thân của ta luôn.
Vương Hoa gật đầu nói :
- Ngươi tưởng nhớ cha ngươi ư?
Ngô Tinh gật đầu nói :
- Đương nhiên, lão là phụ thân ta, ta đã nói cho ngươi nghe, mặc dù lần trước ta có gặp người nhưng sau khi nghe lão nói sự việc của ngươi nên ta vẫn chưa tương ngộ với lão.
Vương Hoa sực nghĩ ra điều gì, nói :
- Ồ! Phải rồi, này Ngô cô nương, ta từng nói với ngươi rằng ta đã có hai người yêu...
Ngô Tinh gật đầu nói :
- Ta nghe ngươi nói việc này lâu rồi.
- Hai người này đều là tỷ muội cùng cha khác mẹ với ngươi cả...
- Ta biết, có chi chăng?
- Linh Linh hiện giờ còn ở trong Thông Thiên quan...
- Ngươi sợ ta hiểu lầm chăng?
- Ta cần phải cho ngươi hiểu rõ điều này trước.
Ngô Tinh mỉm cười nói :
- Ngươi cứ yên tâm, ta không ghen tuông với y đâu mà ngươi phải lo. Còn một người nữa thì ở đâu?
- Ở một nơi khác, ta sẽ dẫn ngươi đến đó sau.
Ngô Tinh mỉm cười nói :
- Này Vương Hoa, ngươi nghĩ xem đây có phải là một sự việc thật lý thú chăng?
- Sự việc lý thú?
- Chẳng phải sao, cả ba chị em chúng ta đã cùng yêu một người.
Vương Hoa nghe nói thế giác ngây người giây lát, sau đó hắn cười thật vui.
Ngô Tinh nói :
- Ngươi lấy làm đắc ý ư?
- Đương nhiên!
Ngô Tinh hỏi :
- Trong ba người này, ngươi yêu người nào nhất?
- Chương Linh Linh.
- Vì y là mối tình đầu của ngươi?
- Có lẽ như thế, này Ngô Tinh, ta có lỗi với y nhiều lắm, nhưng y không hề hờn trách gì ta hết. Sau này ta mong rằng các ngươi sẽ hòa hợp sống vui vẻ với nhau.
Ngô Tinh mỉm cười nói :
- Ngươi cứ yên tâm, chúng ta sẽ biết thương nhau thôi. Bây giờ đi chứ?
Thế rồi Vương Hoa và Ngô Tinh trực chỉ chạy tới Thông Thiên quan luôn.
Một hôm...
Hai người đã vào tới phạm vi Thông Thiên quan, Vương Hoa thoáng trông thấy Đại thiết môn Thông Thiên quan mặt đã hơi biến sắc. Hắn trông thấy vài chục môn nhân đang vây xung quanh Đại thiết môn.
Vương Hoa giật mình nhủ thầm :
- “Chẳng lẽ Thông Thiên quan sắp sửa xảy ra việc gì sao?”
Hai người bước tới cửa Quan, bảo người vào Quan thông báo.
Chẳng mấy chốc, Chương Vĩnh Kỳ, Điền sư gia và Chương Linh Linh đã ra cổng nghinh đón.
Chương Vĩnh Kỳ thoạt vừa trông thấy Vương Hoa đã vội chắp tay nói :
- Quả nhiên kiết nhân thiên tướng, cuối cùng ngươi đã bình an trở về.
- Nhờ phước của Quan chủ mà vãn bối được bình an trở về. Hắn vừa nói vừa quay sang hướng Điền sư gia nói :
- Thưa cậu, dạo này cậu vẫn khỏe chứ?
- Ta vẫn khỏe luôn!
Vương Hoa lại quay sang hướng Chương Linh Linh nói :
- Linh Linh, muội khỏe chứ?
Chương Linh Linh liếc mắt chăm chăm nhìn Ngô Tinh nói giọng lạnh lùng :
- Đa tạ ngươi đã quan tâm đến ta!
Vương Hoa tiếp tục nói với Ngô Tinh rằng :
- Ngô cô nương, vừa rồi ngươi cùng Quan chủ đã gặp mặt rồi...
Chương Vĩnh Kỳ nói :
- Đúng thế, vài hôm trước đây vị cô nương này và một thiếu nữ mặc áo đen từng hỏi thăm ngươi. Thiếu nữ ấy tên là U Linh Nữ, tự xưng là tỷ tỷ của ngươi.
- Phải, y chính là tỷ tỷ của vãn bối.
- Còn cô nương này là...
- Này Chương quan chủ, chẳng phải ta từng nói với ngươi về con gái của Thủy Tinh mỹ nhân rồi sao?
Chương Vĩnh Kỳ mặt hơi biến sắc, nói :
- Y... chính là...
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế, y chính là con gái của tiền bối vậy!
Chương Linh Linh nghe nói thế bất giác ngẩn người ngay tại chỗ.
Ngay lúc ấy...
Bỗng nhiên Ngô Tinh khẽ gọi một tiếng :
- Cha!
Ngô Tinh không còn kìm chế được nữa, y đã xúc động ngã vào lòng Chương Vĩnh Kỳ cất tiếng khóc thật thương tâm.
Chương Vĩnh Kỳ cảm thấy bùi ngùi đau lòng hết sức. Lúc còn ở trong nhà lao Võ Lâm giáo, Vương Hoa đã từng thuật lại sự việc này cho Chương Vĩnh Kỳ nghe rồi nên Chương Vĩnh Kỳ không thể phủ nhận điều này.
Vì Chương Vĩnh Kỳ tin rằng đây là cốt nhục của lão, sau khi lão biết mọi sự thật này xong, lão thường hoài niệm đứa con gái này.
Chương Vĩnh Kỳ đã nhỏ xuống hai hàng nước mắt nói :
- Này con... cha có lỗi với con...
- Cha...
Ngô Tinh khóc rả rích không biết nói gì hơn.
Chương Vĩnh Kỳ vuốt nhẹ mái tóc của con, nói :
- Mấy hôm trước gặp mặt, sao con không nói gì hết?
- Vì con đang lo lắng cho Vương ca ca.
- Ồ...
bấy giờ...
Chương Linh Linh bước gần Vương Hoa hỏi :
- Này Vương Hoa, rốt cuộc việc gì đã xảy ra thế?
Vương Hoa nói với Linh Linh :
- Y là tỷ tỷ của ngươi.
- Ta không hiểu biết gì hết.
- Chờ lát nữa ngươi hỏi phụ thân ngươi sẽ biết ngay.
Chương Linh Linh ngây người ra tại chỗ luôn.
Vương Hoa nói khẽ :
- Này Linh Linh, ngươi giận Vương ca ca ư?
- Ta ư?
- Linh Linh, ta có lỗi với ngươi. Phải, có rất nhiều việc ta vẫn chưa có dịp nói cho ngươi biết...
- Ta ư... ta không trách ngươi đâu, ngươi yêu nàng chăng?
- Phải, ngoài ra còn một người nữa...
- Có phải Mai Hương đến đây lần trước chăng?
- Không, người này cũng là tỷ tỷ của ngươi.
- Tỷ tỷ của ta?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế.
Chương Linh Linh ngạc nhiên nói :
- Làm gì ta lại có nhiều tỷ tỷ như thế chứ?
- Lát nữa ngươi hỏi phụ thân ngươi thì biết ngay.
- Thế à!
- Này Linh Linh...
Vương Hoa ngắm nhìn thần tình của Chương Linh Linh, chẳng biết nói gì hết.
Chương Linh Linh nói :
- Ta không hờn trách gì ngươi hết.
Vương Hoa khẽ gật đầu, cười ngây người ra tại chỗ luôn.
Bỗng nhiên, Chương Vĩnh Kỳ nói :
- Con tên là gì thế?
- Con tên là Ngô Tinh, thưa cha! Mẹ con nói rằng nếu cha bằng lòng thì con đổi lại họ Chương ngay.
Chương Vĩnh Kỳ thở dài nói :
- À! Cha có lỗi với con nhiều lắm, thật ra chỉ cần cha thương con và con cũng thương cha thì dù có lấy họ Chương hoặc họ Ngô cũng chẳng hề chi.
- Phải, cha nói đúng!
- Thế thì chúng ta hãy vào trong Quan mới nói chuyện tiếp.
Ngô Tinh khẽ gật đầu không nói gì hết.
Thế rồi họ cùng nhau vào Thông Thiên quan ngay.
Trên đường đi vào Quan nội, Vương Hoa hạ giọng hỏi Chương Vĩnh Kỳ :
- Chương quan chủ, vãn bối muốn hỏi người một việc...
- Việc gì thế?
- Người chưa mang việc tư của tiền bối nói lại cho Linh Linh nghe sao?
- Không có!
- Tại sao thế?
- Ta... không đành lòng chút nào!
- Này Chương quan chủ, người phải nói cho y biết mọi sự việc mới đúng. Người không thể nào dối gạt y cả đời được, hơn nữa hôm trước ta đã hứa với y sẽ tiếp dẫn y đến gặp mẫu thân của y.
- Ngươi muốn nói Vương Thu Bình chăng?
- Đúng thế.
- Cũng được, lát nữa ta sẽ nói cho Linh Linh biết hết mọi việc ấy. Ồ! Sao ngươi lại được thoát nạn như thế?
- Chính tỷ tỷ vãn bối và Ngô cô nương đã cứu vãn bối thoát nạn. Ồ, phải rồi! vãn bối còn nhiều việc phải nói lại với tiền bối biết về việc của Kim Cúc phu nhân. Tiền bối có biết y là ai chăng? Y từng là bạn gái của phụ thân vãn bối...
Thế rồi Vương Hoa mang mọi việc thuật lại cho Chương Vĩnh Kỳ nghe một phen, sau đó nói với Điền sư gia :
- Thưa cậu, cậu còn nhớ Cửu Độc Thần Quân không?
- Nhớ chứ!
- Cháu đã giết chết y rồi.
- Có thật chăng?
- Đúng thế.
Chương Vĩnh Kỳ hỏi :
- Này Vương Hoa, ta hỏi ngươi điều này, ngươi nói rằng Kim Cúc phu nhân đó là vợ của Chương Thiếu Đường, đệ đệ của ta ư? Y vì hận phụ thân ngươi bỏ rơi y và quả Thủy Tinh Cầu mà đến đỗi phải hãm hại ta ư?
- Đúng thế.
- Thế thì võ công của y khá cao siêu rồi?
- Vâng, võ công của y cực kỳ cao siêu.
Bấy giờ họ đã vào tới sảnh đường Thông Thiên quan.
Chương Vĩnh Kỳ cất tiếng nói :
- Này Linh Linh!
- Thưa cha, có con đây.
- Sang đây ra mắt với tỷ tỷ con, cha sẽ nói lại một số việc cho con nghe.
- Thưa cha, vâng.
Đương nhiên Linh Linh thắc mắc hồ nghi đủ việc, y lập tức bước tới trước mặt Ngô Tinh, chắp tay vái chào nói :
- Linh Linh xin tham kiến tỷ tỷ.
Ngô Tinh ấp úng nói :
- Linh Linh muội, tỷ tỷ xin chào muội muội.
Thế rồi Chương Vĩnh Kỳ đành mang mọi việc từng quen biết với Thủy Tinh mỹ nhân thuật lại cho Chương Linh Linh nghe một phen, kế đó lại nói tiếp :
- Chính cha cũng chẳng ngờ rằng lại xảy ra hậu quả như thế. Y là tỷ tỷ khác mẹ với con, cha có lỗi với hai mẹ con y nhiều lắm, mong rằng các con sẽ biết thương yêu lẫn nhau.
Chương Linh Linh hỏi :
- Thưa cha, thế tại sao trước kia cha không trở về Thủy Tinh lầu?
- Cha sợ mẫu thân y sẽ giết cha.
- À! Thế thì cha đã tự làm khổ thân mình đã đành, mà hại luôn cả dì mẫu luôn?
- Đúng thế, đây là một lỗi lầm lớn của cha, mong rằng con cũng lượng thứ cho cha!
Chương Linh Linh nói :
- Thưa cha, hai con sẽ biết thương yêu nhau, có phải vậy không hỡi Ngô tỷ tỷ?
Ngô Tinh nói :
- Đúng thế, chỉ cần Linh Linh muội thương tỷ tỷ là đủ rồi.
- Đương nhiên muội phải thương tỷ tỷ rồi, chẳng phải Vương Hoa cũng cưng yêu tỷ lắm sao?
Ngô Tinh cười thẹn thùng không nói gì hết.
Chương Vĩnh Kỳ nói :
- Này Linh Linh, còn một việc này nữa mà cha vẫn giấu con mãi.
Chương Linh Linh thoáng ngạc nhiên, nói :
- Thưa cha! Còn việc gì thế?
Chương Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn Vương Hoa nói :
- Này Vương Hoa, ngươi nói cho y nghe đi!
Chương Linh Linh hỏi Vương Hoa :
- Này Vương Hoa, rốt cuộc việc gì đã xảy ra thế?
- Đây là việc liên quan đến mẫu thân ngươi.
Chương Linh Linh ngạc nhiên nói :
- Mẫu thân ta..? Thưa cha, chẳng phải cha đã nói rằng mẹ con mắc chứng bệnh lạ mà quá cố rồi sao?
- Không phải thế!
- Ồ!... thế thì...
- Sự việc xảy ra thế này đây...
Thế rồi Vương Hoa bèn mang sự việc mẫu thân y thuật lại cho Chương Linh Linh nghe một phen.
Chương Linh Linh nghe kể xong, cả kinh thất sắc nói :
- Thưa cha, cha đã giết chết mẹ con được sao?
- Đúng thế.
- Thưa cha, tại sao thế?
Chương Vĩnh Kỳ đau lòng hết sức, nói :
- Vì... mẹ con làm những việc mất danh dự cho nên cha đã giết y. Ai ngờ trong người mẹ con vì có quả Thủy Tinh Cầu nên mẹ con chưa chết, và y đã bảo ngoại tổ phụ con là Quỷ Diện Tiên Ông đánh cướp đi một người tỷ tỷ sanh đôi với con.
Chương Linh Linh không kìm lòng được nữa, nước mắt đã nhỏ ròng ròng xuống, nói :
- Thưa cha, tại sao cha không nói cho con biết sớm hơn một chút được ư?
- Cha không đành lòng chút nào hết!
Chương Linh Linh quay sang hướng Vương Hoa hỏi :
- Thế là mẫu thân ta còn sống?
- Có lẽ còn sống, chẳng phải vừa rồi ta đã nói với ngươi rằng, khi ta trở về gặp ngươi lần nữa, ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi ư?
- Chính ngươi muốn dẫn ta đến gặp mẹ ta chăng?
- Phải, đồng thời ngươi còn một người tỷ tỷ nữa.
- Thế thì chúng ta đi ngay bây giờ.
- Chớ vội vàng làm gì, trước sau gì chúng ta vẫn phải đi thôi.
- Mẫu thân ta đã gây nên những việc mất danh dự như thế nào?
- Thưa cha!
Chương Linh Linh quay sang hướng Chương Vĩnh Kỳ hỏi :
- Mẫu thân con đã tạo nên những việc mất danh dự như thế nào vậy?
Chương Vĩnh Kỳ nói :
- Y... y lấy trai!
Chương Linh Linh ngạc nhiên nói :
- Lấy trai? Cha... chẳng lầm chứ?
- Đương nhiên không lầm rồi, bằng không tại sao cha chẳng nói việc này cho con nghe, à...
Chương Linh Linh lắc đầu, nói giọng cương quyết :
- Không, thưa cha, chắc chắn cha đã nghi oan cho mẹ con...
Chương Linh Linh không chịu đựng được nữa, cất tiếng khóc một cách thương tâm hết sức.
Tất cả mọi người trong hiện trường thảy đều lẳng lặng không nói gì hết.
Bỗng nhiên Vương Hoa nhớ tới lá thư của thư sinh mặc áo xám tro giao cho hắn.
Hắn vội thò tay vào trong túi lấy lá thư đó ra, giao lại cho Chương Vĩnh Kỳ và nói rằng :
- Thưa Chương quan chủ, đây là thư của người.
Chương Vĩnh Kỳ ngạc nhiên nói :
- Thư ư? Của người nào gửi cho ta thế?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Không biết, tiền bối hãy lấy lá thư ra xem thì biết ngay.
Chương Vĩnh Kỳ bóc thư ra xem, Vương Hoa đưa mắt chăm chăm nhìn Chương Vĩnh Kỳ không hề chớp mắt cái nào hết. Hắn trông thấy sắc mặt Chương Vĩnh Kỳ thay đổi từng lúc.
Sau khi xem xong lá thư, lão đã ngẩn người ra tại chỗ luôn.
Vương Hoa lên tiếng hỏi :
- Thưa Chương quan chủ, việc gì thế?
Chương Vĩnh Kỳ bỗng hét lớn tiếng hỏi :
- Người giao lá thư này cho ngươi đâu rồi?
Vương Hoa nói :
- Y đi rồi... trong thư viết những gì vậy?
Chương Vĩnh Kỳ căm phẫn nói :
- Hừ! Nói láo!