Vương Hoa nghe nói thế, bất giác giật bắn người lên. Hắn chẳng biết tỷ tỷ muốn nói sự việc quan trọng gì đây, hắn ngẩn người một hồi lâu, sau đó nói :
- Việc quan trọng thế nào vậy?
U Linh Nữ nói :
- Sau khi chia tay với đệ, thì tỷ tỷ đã theo dõi Kim Cúc phu nhân ngay. Về sau ta phát hiện y không trở về chỗ cũ nữa...
- Ồ... thế thì y đi đâu?
U Linh Nữ cười rằng :
- Y đã cùng Vương Bán Tiên kết thành một khối...
- Nói sao?
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác thất kinh kêu lên một tiếng, nói :
- Tỷ tỷ bảo rằng Kim Cúc phu nhân và Vương Bán Tiên đã bắt tay với nhau rồi ư?
- Đúng thế.
- Quả thật đây là một việc hết sức nghiêm trọng rồi, tại vì hai người này đều là cao nhân ở phía ma đạo, nếu một khi họ liên hợp với nhau thì thế lực của họ không thể khinh thường được rồi.
Vương Hoa hỏi :
- Sao tỷ tỷ biết được như thế?
- Ta đã theo dõi y mà biết được việc này.
- Thế thì họ đang ở đâu?
- Ở trong Võ Lâm giáo.
- Ở tại Võ Lâm giáo phải không?
- Đúng như thế.
Vương Hoa cười lạnh lùng một tiếng :
- Thế thì khá lắm, đệ đang muốn tìm họ đây.
U Linh Nữ ngạc nhiên nói :
- Đệ muốn tìm họ? Tìm ai? Kim Cúc phu nhân hay là Vương Bán Tiên?
- Tìm Vương Bán Tiên trước đã.
- Để làm gì thế?
Vương Hoa nói :
- Vì quả Thủy Tinh Cầu.
- Đệ tìm Vương Bán Tiên muốn đoạt lại Thủy Tinh Cầu?
Vương Hoa gật đầu nói :
- Đúng thế.
U Linh Nữ lại nói tiếp :
- Còn một việc quan trọng hơn nữa...
- Việc gì thế?
U Linh Nữ chậm rãi nói :
- Theo kết quả tỷ tỷ đã thám thính được thì một ngày gần đây có lẽ Võ Lâm giáo sẽ mở cuộc tấn công võ lâm.
Vương Hoa nghe nói thế liền giật bắn người lên, nói giọng hớt hải :
- Võ Lâm giáo muốn tiêu diệt võ lâm chăng?
- Đúng thế.
Quả thật đây là một tin tức kinh người khủng bố hết sức, không ngờ Võ Lâm giáo lại có tham vọng muốn tiêu diệt võ lâm. Nếu một khi họ mở cuộc công kích ắt sẽ khơi dậy một trận huyết kiếp chứ không sai.
Vương Hoa hỏi :
- Có việc như thế thật sao?
- Đúng như thế!
Vương Hoa nói :
- Này tỷ tỷ, thế tỷ tỷ đã vào tổng đường Võ Lâm giáo rồi phải không?
U Linh Nữ gật đầu nói :
- Phải, ta đã đến đó rồi.
Vương Hoa thoáng suy nghĩ một hồi, nói :
- Thưa tỷ tỷ, ngươi giúp đệ việc này có được chăng?
- Việc gì ngươi cứ nói.
Vương Hoa chậm rãi nói :
- Trong vòng năm ngày đệ phải lấy cho kỳ được Thủy Tinh Cầu, vì Thủy Tinh Cầu đã ảnh hưởng đến sự sống chết của Chương phu nhân...
Thế rồi Vương Hoa mang sự thể thuật lại cho U Linh Nữ nghe một phen. Nghe kể xong U Linh Nữ nói :
- Nếu nhưng chẳng đoạt hồi được Thủy Tinh Cầu thì Chương phu nhân ắt phải chết đúng không?
- Đúng thế.
- Theo ý của đệ thì phải làm sao đây?
Vương Hoa trầm giọng nói :
- Hai chúng ta cùng đến Võ Lâm giáo một chuyến.
U Linh Nữ ngạc nhiên hỏi :
- Công khai xông vào Võ Lâm giáo ư?
- Một người công khai tấn công và một người âm thầm xông vào.
U Linh Nữ nói :
- Ý của đệ muốn tỷ tỷ công khai tấn công gây sự chú ý của môn nhân Võ Lâm giáo, còn đệ thì âm thầm xông vào Võ Lâm giáo, phải vậy không?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Đúng như thế.
U Linh Nữ tán thành nói :
- Biện pháp này có thể thực hành được, nhưng đệ chẳng biết Vương Bán Tiên ở đâu thì sao?
Vương Hoa cau mày nói :
- Ngoại trừ biện pháp này, ngoài ra không còn cách nào hơn.
U Linh Nữ khẽ gật đầu nói :
- Thế cũng được.
Vương Hoa nói :
- Thưa tỷ tỷ, nhiệm vụ này nguy hiểm hết sức, nếu như tỷ tỷ...
U Linh Nữ cười khẩy nói :
- Chẳng lẽ tỷ tỷ sợ chết được sao?
- Thế thì cảm ơn tỷ tỷ trước.
- Cảm ơn làm gì nữa? Hãy hành động ngay đi.
Thế rồi hai người phi thân chạy về hướng Võ Lâm giáo. Vượt qua ngọn núi cao, quẹo vào tiểu thông đạo vắng vẻ ấy.
Chẳng mấy chốc họ đã trông thấy tổng đường Võ Lâm giáo. Chạy vào một đoạn đường nữa, sau đó U Linh Nữ dừng bước lại nói :
- Đệ đệ, chúng ta đã vào tới nơi rồi, đệ đi ra phía sau xông vào đi.
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Được.
- Thế thì ta đi trước nha.
U Linh Nữ dứt lời, không đợi Vương Hoa trả lời gì hết, y lượn mình chạy đi mất.
Sau khi U Linh Nữ chạy mất, Vương Hoa lập tức phi thân chạy vòng ra phía sau ngọn núi cao ấy luôn.
Một người công khai và một người âm thầm chuẩn bị liều mạng xông vào Võ Lâm giáo.
Bấy giờ, U Linh Nữ đã chạy tới phía tổng đường Võ Lâm giáo, bỗng nhiên có tiếng hét lạnh lùng từ xa xa vang tới :
- Ai đó?
Tiếp theo tiếng gầm hét thì có vài người nhảy tới chặn lại đường đi của U Linh Nữ.
Người đầu đàng trong số đó hét lớn nói :
- Cô nương đến đây tìm ai thế!
U Linh Nữ lạnh lùng nói :
- Ta đến đây tìm Kim Cúc phu nhân.
- Ngươi là ai vậy?
- Ngươi hãy vào trong bảo y ngoan ngoãn ra đây nạp mạng ngay, bằng không ta đánh vào tổng đường của các ngươi ngay.
- Ngươi cứ ra tay thử xem.
U Linh Nữ thét lớn một tiếng, vung chưởng đánh ra một chiêu ngay.
Cũng vào lúc U Linh Nữ và môn nhân Võ Lâm giáo động thủ với nhau, Vương Hoa đã lượn mình ra phía sau tổng đường Võ Lâm giáo nhanh như cắt.
Vương Hoa từng đến tổng đường Võ Lâm giáo một lần, nhưng lúc đó hắn chưa quan sát địa hình, nên bây giờ hắn phải xem xét kỹ lưỡng địa thế xung quanh.
Cách kiến trúc tổng đường Võ Lâm giáo chẳng mấy hùng vĩ chỉ có vài dãy lầu nối liền với nhau mà thôi. Tòa lầu cao ngay giữa chính là tổng đường Võ Lâm giáo.
Vương Hoa lượn mình chạy sang dãy nhà bên trái, bỗng nhiên hắn lại ẩn mình vào chỗ kín đáo luôn.
Hắn trố mắt nhìn ra phía trước thấy vài người mặc áo trắng chạy thật nhanh ra hướng cổng chánh, rõ ràng bọn này định ra đối phó U Linh Nữ đây.
Lúc bấy giờ Vương Hoa chẳng phải đến đây để tầm thù phục hận. Hắn không muốn đập cỏ động rắn chút nào hết, như thế sẽ hỏng việc lớn của hắn ngay.
Sau khi mấy người áo trắng ấy đi khỏi hắn mới nhảy ra chạy vào dãy nhà bên trái tiếp.
Trong phòng lẳng lặng không một động tịnh gì hết.
Vương Hoa sực nghĩ ra một việc, hắn cần phải tìm ra một môn nhân Võ Lâm giáo trước, như thế hắn mới tra hỏi được tung tích của Vương Bán Tiên.
Hắn nghĩ đến đây, lập tức cất bước chạy vào bất ngờ trong một gian phòng ngay.
Thình lình...
Vương Hoa nghe thấy một tiếng nói từ trong phòng vang ra :
- Rốt cuộc việc gì đã xảy ra thế?
Vương Hoa giật mình dừng bước lại ngay.
Hắn đã nhận ra đây là giọng nói của một người con gái.
Bấy giờ một giọng nói của người con gái khác lại vang tới tiếp :
- Nghe nói y đến đây tìm Kim Cúc phu nhân.
- Nữ nhân nào mà lớn gan như thế?
- Không biết.
- Giáo chủ đi rồi chứ?
- Chưa đi.
- Thế Giáo chủ ở đâu?
- Có lẽ còn ở trong phòng chăng?
- Thế thì ta đến gặp y xem sao?
- Ngươi cứ đi đi.
Dứt lời, hắn trông thấy một thiếu nữ áo trắng đẩy cửa bước ra ngoài.
Vương Hoa thoáng suy nghĩ giây lát, hắn lượn mình nhảy vào phòng luôn.
Đây là một căn phòng ngủ. Vương Hoa lẳng lặng lướt vào trông thấy một thiếu nữ đang thay quần áo.
Thiếu nữ ấy nói :
- Sao ngươi quay trở lại à?
Vương Hoa rút thiết bổng ra, điểm vào lưng đối phương, hạ giọng hét nói :
- Ngươi quay lại nhìn thử ta là ai nào?
Thiếu nữ xoay mình qua nhanh như cắt, toan thất kinh cất tiếng kêu lên, nhưng Vương Hoa đã lạnh lùng hét lên :
- Ngươi dám la lên một tiếng thì ta sẽ giết chết ngươi ngay.
Thiếu nữ ấy sợ hãi đến đỗi toàn thân run lẩy bẩy.
Y hoảng hốt nói :
- Ngươi là ai thế?
- Ngươi chớ thắc mắc ta là ai làm gì. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc...
- Việc... gì thế?
Thiếu nữ kinh hãi ấp úng hỏi như thế?
Vương Hoa lạnh lùng hỏi :
- Vương Bán Tiên đi đâu mất rồi?
Thiếu nữ nói giọng run run :
- Ta... không biết.
- Nói sao? Ngươi không biết?
- Ta... không biết ai là... Vương Bán Tiên?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Ta muốn nói sư phụ của Mai Hương.
- Vâng... lão ở tại đây.
- Hiện giờ y ở phòng nào?
- Không biết.
- Thế thì ai mới biết?
- Chỉ có Giáo chủ của bọn này mới biết thôi.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Y đang làm gì ở đây thế?
- Lão đang cùng Kim Cúc phu nhân luyện tập võ công.
- Ở một nơi bí mật chăng?
- Đúng thế.
- Ngoại trừ Giáo chủ của các ngươi, ngoài ra còn người nào biết nữa?
- Thế thì không được rõ lắm.
Vương Hoa xem xét thần tình đối phương, biết chắc thiếu nữ này chẳng nói lời giả dối. Hắn nhướng cao đôi mày kiếm nói :
- Có thật ngươi chẳng biết y ở đâu chăng?
- Quả thật ta không biết.
- Thế thì ngươi nằm nghỉ giây lát nha.
Hắn điểm nhẹ thiết bổng một cái, tức thì thiếu nữ ấy khẽ kêu hự một tiếng té xuống đất nằm ngủ ngay. Vương Hoa bước ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại luôn.
Sau đó hắn chạy ra cửa sau. Thình lình...
Ngay lúc Vương Hoa định chạy ra cửa sau thì hắn trông thấy hai người mặc áo trắng chạy về hướng căn phòng bên này.
Người đi bên phải nói :
- Này lão Vương, chắc không có rồi!
Gã được gọi là lão Vương nói :
- Ai biết đâu?
Chúng ta đã tìm khắp mọi nơi nhưng chẳng thấy bóng người cỏn con nào hết mà gã canh gác kia cứ khẳng định bảo rằng trông thấy một bóng người chạy vào hướng này.
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác giật bắn người lên.
Hắn cho rằng mình lẻn vào Võ Lâm giáo không một ai trông thấy hết, không ngờ đã có người âm thầm canh phòng trông thấy mình rồi. Từ điểm này cho thấy rằng Võ Lâm giáo canh phòng hết sức cẩn mật.
Gã họ Vương nói :
- Chắc người canh gác không nhìn lầm đâu.
- Biết đâu là người nhà chăng?
- Chớ nói nhiều làm gì nữa. Bọn mình cứ tiếp tục lục soát xem sao.
Dứt lời, hai người mặc áo trắng ấy đã bước vào trong phòng luôn.
Vương Hoa nghe tiếng động, lập tức lượn mình tránh sang một bên ngay.
Vương Hoa thoáng vừa ẩn mình xong, thì hai người mặc áo trắng ấy đã vô tới trong phòng. Hắn chẳng quan tâm đến họ nữa, phi thân chạy đi tiếp.
Thình lình...
Có một tiếng động nhỏ vang tới, kế đó hắn thấy một bóng người từ một phòng tối bước ra. Vương Hoa giật mình vội ẩn mình vào bóng tối một lần nữa.
Hắn lẳng lặng phóng mắt nhìn tới trước, bất giác giật bắn người lên. Bóng người vừa xuất hiện này chính là Mai Hương giáo chủ Võ Lâm giáo.
Quả nhiên Vương Hoa đã ngạc nhiên hết sức.
Hình như Mai Hương chẳng phát giác Vương Hoa chút nào hết. Sau khi y ra khỏi cánh cửa mật ấy, rồi khẽ di động con người gỗ ở bên cạnh một cái, chiếc cửa bí mật ấy lại từ từ đóng kín ngay.
Sau đó Mai Hương bước vào một căn phòng ở kế bên.
Vương Hoa trông thấy thế, cả mừng nhủ thầm :
- “Bên trong cánh cửa bí mật này có lẽ là chỗ ẩn mật bí thất chứ không sai, và Vương Bán Tiên cùng Kim Cúc phu nhân rất có khả năng ở nơi đây.”
Vương Hoa suy nghĩ như thế, lập tức chạy tới hướng chiếc cửa mật ấy ngay.
Hắn cũng y phương pháp, di động nhẹ con người gỗ ấy một cái, chiếc cửa bí mật từ từ mở toang ra ngay. Vương Hoa vội phi thân nhảy vào trong luôn.
Hắn vừa thoạt vào trong đã thấy trong đó có một cầu thang đá thông xuống dưới lòng đất. Vương Hoa rón rén bước xuống bực thang...
Đi xuống tận phía dưới nấc thang cuối cùng, hắn đã phát hiện một con đường hầm.
Tức thì trống ngực Vương Hoa đánh thình thịch không dừng...
Thình lình...
Âm thanh của Vương Bán Tiên từ trong đường hầm vọng tới.
- Này Kim Cúc phu nhân, thiếu nữ ấy là ai thế?
- Có lẽ là sư muội của ta, ngoại trừ y ra ngoài ra không có người thứ hai nào dám đến đây hết, để ta ra đó xem sao?
- Không cần thiết nữa.
- Tại sao thế?
- Một nữ nhân nho nhỏ như thế cứ giao cho Mai Hương ra đó giải quyết được rồi.
Âm thanh của Kim Cúc phu nhân vang tới nói :
- Nhưng mà con tiện nhân này không phải là tầm thường đâu.
- Yên tâm đi, Mai Hương thừa sức ứng phó với y chứ không sai đâu.
- Cũng được.
Nói xong, bầu không khí trở lại yên lặng như trước.
Sau khi Vương Hoa nghe họ nói chuyện như thế, hắn cau mày suy nghĩ :
- “Thế là gặp khó khăn rồi, họ có hai người, nếu mình mạo muội xuất thủ quyết chẳng phải là địch thủ của họ...”
Vương Hoa suy nghĩ đến đây, bất giác lấy làm do dự bất quyết, nhưng ngoại trừ liều mạng đụng thẳng với họ, ngoài ra hình như chẳng còn biện pháp gì hết.
Hắn nghiến răng mím môi, từ từ bước vào đường hầm.
Đi được khoảng ba trượng, bỗng nhiên...
Vương Hoa bất giác dừng bước lại, nhưng hắn đã vào trong một thạch thất. Vương Hoa rùng mình thụt lùi ra ngay.
Hắn lắng tai nghe ngóng một hồ, chẳng thấy động tịnh gì hết.
Vương Hoa lẳng lặng thò đầu nhìn vào trong, hắn trông thấy thạch thất này rộng lớn hết sức. Vương Bán Tiên đang nhắm mắt tịnh tọa ở bên phải.
Kim Cúc phu nhân thì đang luyện một chiêu ở mé trái thạch thất.
Vương Hoa xem xét một hồi, hắn cảm thấy nếu mạo muội xông vào như thế ắt phải nguy hiểm vô cùng, nhất thời hắn đã ngẩn người ra tại chỗ luôn.
Thình lình...
Sau lưng hắn có tiếng bước chân vang tới. Vương Hoa thoạt nghe thấy tiếng động bất giác giật mình thầm một cái, vội vàng lượn mình ẩn vào phía sau một tảng đá ngay.
Chỉ thấy một bóng người phi thân chạy nhanh vào trong thạch thất.
Vương Hoa lẳng lặng ngước đầu lên nhìn thì thấy người vừa vào trong thạch thất chính là Mai Hương giáo chủ Võ Lâm giáo.
Thần sắc y tỏ vẻ hoảng hốt sợ hãi, nhảy vào thạch thất nhanh như cắt.
Vương Bán Tiên mở mắt ra hỏi :
- Mai Hương, ngươi vào đây làm gì nữa?
Mai Hương hớt hải nói :
- Thưa sư phụ, nguy rồi...
- Cái gì mà nguy?
- Võ công của nữ nhân ấy cao siêu ghê gớm. Tổng giám bản giáo và nội ngoại đường chủ trước sau đều chết trong tay của đối phương...
Vương Bán Tiên kinh hãi nói :
- Ngươi... nói thật chứ?
- Đệ tử nói thật đấy.
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói :
- Để ta ra đối phó với y.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Này Mai Hương...
- Đệ tử có mặt.
- Sao ngươi không giải quyết đối phương cho xong?
- Y muốn gặp Kim Cúc phu nhân...
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói :
- Thôi được, để ta ra đó giết y thì xong ngay.
Dứt lời, Kim Cúc phu nhân đã phi thân chạy ra ngoài cửa ngay.
Vương Bán Tiên căm phẫn nói :
- Mai Hương, sao ngươi không xuất thủ giết phứt y cho rồi?
Mai Hương nói :
- Đệ tử tự lượng sức biết rằng không phải là đối thủ của đối phương. Thưa sư phụ, đệ tử phải giữ gìn chiêu bài của sư phụ chớ.
Vương Bán Tiên khẽ kêu hừ một tiếng, nói :
- Thế thì, ngươi hãy ra ngoài đi.
- Vâng.
Mai Hương kêu vâng một tiếng, bước ra ngoài thạch thất ngay.
Vương Hoa cả mừng nhủ thầm :
- “Quả thật đây là cơ hội ngàn vàng vậy.”
Đúng thế, đây là một cơ hội tốt nhất cho Vương Hoa. Bây giờ trong thạch thất này ngoại trừ Vương Bán Tiên, ngoài ra không còn người thứ hai nào khác.
Võ công của hắn dư sức đối phó với Vương Bán Tiên chứ không sai.
Vương Hoa liền nhảy tới trước, lượn mình chạy vào thạch thất nhanh như cắt.
Vương Bán Tiên nghe thấy tiếng chân bước chạy nhanh, bất giác giật mình kinh hãi.
Khi y trông thấy rõ người nhảy vào thạch thất bất thình lình là Vương Hoa, sắc mặt y đại biến lập tức.
Y kinh hãi nói :
- Chính là ngươi?
Vương Hoa cười lạnh lùng một tiếng nói :
- Đúng thế, chính là ta đây. Này Vương Nhất Quyền, chắc ngươi đã kinh ngạc lắm thì phải?
Quả thật Vương Hoa bất thình lình đột nhập vào đây làm cho Vương Bán Tiên ngạc nhiên hết sức. Y đã giật mình kinh hãi không kém.
Bấy giờ...
Vương Hoa từ từ bước sang hướng Vương Bán Tiên, nói giọng lạnh như tiền :
- Này Vương Bán Tiên, chẳng lẽ ngươi không đoán biết ta ắt phải tìm đến đây ư?
Vương Bán Tiên trấn tĩnh tinh thần, gượng cười nói :
- Quả thật ta không ngờ.
- Thế thì ngươi không phải là Bán Tiên rồi!
- Chưa tệ đến nỗi như thế đâu!
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng một tiếng rồi nói tiếp :
- Chẳng biết lần này ngươi đến đây có điều gì chỉ giáo chăng?
- Chỉ giáo thì không dám, nhưng chẳng lẽ ngươi không biết mục đích đến đây của ta sao?
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Báo thù chăng?
- Đúng thế.
Vương Bán Tiên cười khẩy nói :
- Chắc vài chục hôm nay, võ công của ngươi ắt phải tiến bộ chẳng ít, bằng không ngươi cũng chẳng dám đến đây đâu.
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Đúng thế. Người ta thường nói không phải rồng dữ thì chẳng sang sông đâu.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Thế thì xuất thủ thử xem nào?
Vương Hoa từng bước một bước tới.
Đương nhiên, trước mắt bây giờ Vương Hoa chưa muốn đề xuất việc Thủy Tinh Cầu, hắn cho rằng chỉ cần chế phục được Vương Bán Tiên thì muốn thu hồi Thủy Tinh Cầu chẳng khó khăn chút nào.
Hình như Vương Bán Tiên chẳng xem Vương Hoa ra gì hết.
Tức thì bầu không khí hiện trường trở nên khẩn trương vô cùng.
Bỗng nhiên Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Ta có một việc định hỏi ngươi.
- Việc gì, ngươi cứ hỏi?
- Sao ngươi lại biết tìm đến đây như thế?
- Ngươi cảm thấy ngạc nhiên chăng?
- Đúng thế.
Vương Hoa nói giọng lạnh như tiền :
- Chẳng có gì lạ lùng cả. Ta ngẫu nhiên trông thấy Mai giáo chủ từ trong chiếc cửa bí ẩn đó bước ra, thế rồi ta y phương pháp xông vài đây thôi.
Vương Bán Tiên gật đầu nói :
- Ngươi khá thông mình đấy.
- Vì phải kiếm ngươi, ta đành phải thông minh như thế mới được.
Vương Bán Tiên lạnh lùng kêu hừ một tiếng nói :
- Ta phải xem thử ngươi có bản lãnh rời khỏi đây chăng?
- Cứ việc thử nghiệm xem sao?
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xích lại gần hơn. Hai bên thảy đều thủ thế chuẩn bị tấn công. Vương Hoa nghĩ thầm, hắn ắt phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Thình lình...
Vương Hoa gầm lên một tiếng :
- Xem chưởng nào...
Vương Hoa vừa gầm hét vừa lượn mình lao tới thần tốc, đồng thời phóng ra một chưởng luôn.
Vương Bán Tiên cũng không chịu lép vế, hét to một tiếng, tấn công ra một chưởng ngay.
Hai luồng kình phong nội gia chân khí chạm vào nhau phát ra một tiếng đùng như sấm nổ, kế đó hai bóng người lại tách ra lập tức.
Vương Hoa lùi ra sau ba bước mà Vương Bán Tiên thì bị dội ngược ra sau hơn cả mười bước.
Lần này Vương Bán Tiên đã giật mình kinh hãi thật rồi. Y nằm chiêm bao cũng không ngờ nội lực võ công của Vương Hoa lại cao siêu xuất kỳ đến thế.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Này Vương Bán Tiên, một chưởng này thế nào?
Vương Bán Tiên gượng cười nói :
- Quả thật võ công của ngươi vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ta. Đúng là không thể đánh giá người ta qua tướng mạo vậy.
- Thế thì ngươi nạp mạng đi.
Hắn hét to một tiếng, lượn mình nhảy xổ tới tấn công ra tiếp chưởng thứ hai.
Bấy giờ Vương Bán Tiên đã biết võ công của Vương Hoa không thể khinh thường được, cho nên khi xuất thủ y không dám đụng thẳng với Vương Hoa nữa.
Vương Bán Tiên lách sang một bên như điện xẹt, đồng thời hất chưởng tới hai chiêu liền.
Võ công của Vương Hoa đã khác hẳn so với lần trước. Trong lúc Vương Bán Tiên thoạt vừa ra tay tấn công ra hai chiêu thì hắn đã chặn đầu đánh tới hai chiêu trước.
Người này đánh tới, người kia trả đòn, tức thì đã diễn ra một trận quyết đấu cực kỳ khốc liệt, kinh hồn.
Tuy Vương Hoa có một thân võ công kinh người, nhưng Vương Bán Tiên cũng không phải hạng nhân vật tầm thường nên Vương Hoa muốn chế phục y trong một khoảng thời gian ngắn thì không phải là chuyện dễ dàng đâu.
Mười chiêu.
Hai mươi chiêu.
Đến ba mươi chiêu thì Vương Bán Tiên đã rơi vào tình thế nguy hiểm vô cùng. Y thụt lui lia lịa và chẳng còn cơ hội cỏn con nào để ra tay nữa.
Thình lình...
Vương Hoa hét to một tiếng :
- Này Vương Bán Tiên hãy tiếp một chưởng nữa xem sao.
Hắn đã gom hết công lực bình sanh chuyển vào tay phải, hất chưởng tấn công vào người Vương Bán Tiên nhanh như cắt.
Bấy giờ Vương Bán Tiên đã lâm vào tình trạng nguy khốn hết sức. Y trông thấy chưởng phong hùng mạnh của Vương Hoa đánh tới, bất đắc dĩ phải liều mạng đụng thẳng thôi...
Cùng trong lúc Vương Bán Tiên phóng chưởng tới đỡ thì Vương Hoa đã hất tay trái tấn công luôn.
Kêu đùng một tiếng.
Kế đó là một tiếng hự.
Chỉ thấy Vương Bán Tiên há mồm phun ra bụm máu tươi, thân người loạng choạng văng ra sau, té ngồi trên đất.
Vương Hoa gầm lên một tiếng thật lớn :
- Tiếp ta một chưởng nữa xem nào...
Dứt tiếng hét, hắn giơ tay phải đánh tới nhanh như cắt.
Bấy giờ Vương Bán Tiên đã là người thân mang trọng thương, làm sao y có thể tiếp nổi một chưởng này của Vương Hoa nữa.
Ngay lúc Vương Hoa phóng ra chưởng này, y đã liều mạng lăn mình nhào lộn sang bên trái, như thế y đã tránh được một chưởng của Vương Hoa ngay.
Nhưng, mồm miệng của y máu me lem luốc, người y nằm liệt dưới đất luôn.
Vương Hoa lướt tới nhanh như cắt, giơ tay xách bổng Vương Bán Tiên lên.
Vương Bán Tiên cả kinh thất sắc.
Vương Hoa lạnh lùng hét :
- Này Vương Bán Tiên, ngươi không ngờ chứ?
Vương Bán Tiên run lẩy bẩy nói :
- Ngươi... muốn sao bây giờ?
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Này Vương Bán Tiên, chẳng lẽ ngươi không biết ta phải đối phó với ngươi như thế nào sao?
- Giết ta chăng?
- Đúng thế.
Vương Bán Tiên nói giọng lạnh như tiền :
- Thế thì ngươi cứ việc ra tay đi.
- Đương nhiên ta phải hạ độc thủ rồi.
Nói xong, Vương Hoa bỗng thò tay phải vào trong ngực áo của Vương Bán Tiên. Dĩ nhiên hắn cho rằng quả Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh ắt phải cất giấu ở trong người của Vương Bán Tiên.
Nào ngờ hắn thò tay vào ngực áo Vương Bán Tiên mò sơ qua một lát, chẳng thấy có gì hết.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Ngươi muốn tìm gì thế?
Vương Hoa hỏi :
- Ngươi đoán thử xem ta định tìm gì?
- Hải Đào kinh ư?
- Đây mới chỉ là một phần thôi.
- Ngoài ra ngươi muốn tìm Thủy Tinh Cầu nữa chứ gì?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Đúng thế.
Vương Bán Tiên cười khẩy nói :
- Hai món đồ này chẳng có ở trong mình ta đâu.
- Thế thì ở đâu?
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng một tiếng nói :
- Ngươi chớ mộng tưởng rằng ta sẽ nói cho ngươi biết.
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Dĩ nhiên là ngươi không chịu nói rồi.
- Thế thì ngươi còn hỏi ta làm gì nữa?
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Ta sẽ có biện pháp bảo ngươi phải nói mà thôi.
- Ngươi có biện pháp nào?
Vương Hoa giận dữ gầm lên một tiếng nói :
- Này Vương Bán Tiên, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi đã cất giấu Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh ở đâu?
- Ta không nói!
- Vương Bán Tiên, ngươi hà tất chuốc khổ vào thân?
- Ngươi cứ việc ra tay giết ta đi.
- Nếu ngươi nói thế thì chớ trách ta lòng dạ cay độc nha.
Vương Hoa dứt lời, giơ tay phải điểm nhanh vào người Vương Bán Tiên ngay.
Vương Hoa đã sử dụng thủ pháp điểm huyệt phân cân thác cốt của nội gia thượng thừa, khóa chặt vài đại huyệt của Vương Bán Tiên luôn.
Vương Hoa thoạt vừa điểm huyệt xong thì gân cốt của Vương Bán Tiên đau như kim châm lửa đốt ngay, mồ hôi trên trán y toát ra lấm tấm. Y đã chẳng chịu đựng được phải rên rỉ luôn.
Vương Hoa hét to một tiếng, nói :
- Ngươi có nói chăng?
- Không.
- Thế thì ta phải xem ngươi chịu đựng đến cỡ nào?
Vương Hoa nói dứt lời, lại chuyển thêm hai phần công lực vào bàn tay đang ấn trên huyệt đạo của Vương Bán Tiên. Tức thì toàn thân Vương Bán Tiên co rút lia lịa, nước mắt đã nhỏ ròng ròng xuống luôn.
Loại hình phạt dã man phân gân thác cốt này quyết chẳng phải một con người tầm thường có thể chịu đựng được lâu. Cho dù Vương Bán Tiên có võ công kinh người đến đâu đi nữa cũng không thể nào chịu đựng được cực hình này hết.
Vương Hoa gầm lên nói tiếp :
- Này Vương Bán Tiên, ngươi có nói không thì bảo.
- Không nói.
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Khá lắm, thế thì ngươi thử chịu đựng tiếp xem sao?
Vương Hoa nói xong, lập tức tăng thêm vài phần công lực nữa.
Vương Bán Tiên am hiểu hơn ai hết, nếu y khai ra nơi cất giấu Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh thì Vương Hoa sẽ lập tức giết chết y ngay.
Y không nói thì vẫn còn hy vọng được sống tiếp.
Cuối cùng Vương Bán Tiên chẳng chịu đựng được cực hình này đã phải ngất xỉu luôn khiến Vương Hoa phải ngẩn người ngay ra tại chỗ.
Quả thật Vương Bán Tiên này là một trang thiết huyết hán tử. Y đã nghiến răng, mím môi chịu đau toàn thân vẫn không chịu khai ra chỗ giấu hai báu vật đó đến đỗi phải té ngã ngất xỉu.
Vương Hoa cau mày nhủ thầm :
- “Nếu Vương Bán Tiên liều chết chẳng chịu khai ra chỗ cất giấu báu vật, thế thì hắn cũng chẳng còn cách gì lấy lại được Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh rồi!”
Vương Hoa suy nghĩ đến đây bèn nghiến răng phóng chỉ giải huyệt đạo cho Vương Bán Tiên ngay, sau đó làm cho hắn tỉnh lại lần lần.
Vương Bán Tiên lạnh lùng đưa mắt ngắm nhìn Vương Hoa, lẳng lặng chẳng nói gì hết.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Này Vương Bán Tiên, ngươi quả thật là một trang thiết hán.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Còn thủ đoạn gì ngươi cứ việc thi triển ra đi.
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Vương Bán Tiên, thủ đoạn thì ta có nhiều lắm...
- Ta sẵn sàng lãnh giáo hết...
- Được, này Vương Bán Tiên, ta ban cho ngươi cơ hội lần cuối cùng...
- Ta không cần suy nghĩ gì hết.
Vương Hoa lạnh lùng hét lớn :
- Vương Bán Tiên, ngươi nói tiếng “không” lần nữa thì ta phế đi võ công của ngươi, sau đó chặt đứt tứ chi của ngươi ra...
- Ngươi nói sao?
Vương Bán Tiên nghe hắn nói như thế đã thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Ta sẽ phế đi võ công của ngươi, sau đó chặt đứt tứ chi của ngươi ra, chắc mùi vị này không dễ chịu chứ?
- Ngươi... dám ư?
- Có gì đâu mà chẳng dám? Ngươi thử nói một tiếng không nữa xem sao?
Mặt mày Vương Bán Tiên co rút liên tục.
Đối với một người tập võ bị phế đi một thân võ công, là một sự việc tàn bạo hết sức.
Một khi mất hết võ công thì chẳng khác nào đồng nghĩa với tử vong vậy.
Đương nhiên Vương Bán Tiên rất tin rằng Vương Hoa ắt phải làm được việc này thôi.
Vương Hoa lạnh lùng gầm lên nói :
- Này Vương Bán Tiên, ngươi có khai chăng thì nói?
- Không!
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Thế thì ngươi chớ trách ta độc ác nha.
Dứt lời, hắn giơ tay điểm vào huyệt đạo thứ nhất của Vương Bán Tiên, sau đó nói giọng lạnh như tiền :
- Này Vương Bán Tiên, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Ta chỉ cần điểm ba nơi huyệt đạo của ngươi thì một thân võ công của ngươi xem như hủy diệt ngay.
Dứt lời, hắn lại điểm vào huyệt đạo thứ hai của Vương Bán Tiên luôn.
Sắc mặt của Vương Bán Tiên chợt thảm biến.
Vương Hoa từ từ giơ tay lên đang muốn điểm xuống, thình lình...
Vương Bán Tiên hét lớn tiếng nói :
- Khoan đã.
Vương Hoa dừng tay lại, hỏi :
- Ngươi bằng lòng nói rồi chứ?
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Nếu như ngươi bằng lòng điều kiện của ta thì ta sẽ nói ngay. Bằng không ta đành liều chết cũng chẳng giao hai báu vật ấy cho ngươi.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Ngươi nói điều kiện của ngươi ra xem sao?
- Thứ nhất, ngươi phải giải huyệt cho ta.
- Còn thứ nhì thì sao?
- Không được giết ta.
Vương Hoa nói giọng lạnh như tiền :
- Phải tha chết cho ngươi?
- Đúng thế.
- Ta nghĩ rằng không thể được.
- Thế thì miễn bàn, ngươi cứ việc hạ thủ đi.
Dứt lời, quả nhiên Vương Bán Tiên đã nhắm mắt lại ngay.
Lần này, quả thật Vương Hoa không làm gì được Vương Bán Tiên rồi. hắn tin rằng Vương Bán Tiên quyết liều chết chứ không sai.
Nếu như mình giết chết y thì không còn hy vọng lấy được Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh nữa.
Thế thì mình biết làm sao bây giờ?
Giết phứt y cho rồi?
Hay là tha chết cho y lần nữa?
Cuối cùng Vương Hoa đã quyết định, hắn phải lấy Thủy Tinh Cầu cho bằng được bì mạng sống của Chương phu nhân hoàn toàn trông vào quả Thủy Tinh Cầu này.
Mối huyết thù của mình đành phải để lại mai sau mới trả thôi.
Vương Bán Tiên trông thấy một hồi thật lâu mà Vương Hoa cũng chưa chịu hạ thủ, y bất giác ngạc nhiên hỏi :
- Sao ngươi chẳng chịu hạ thủ đi?
Vương Hoa lạnh lùng đáp :
- Ta đang suy nghĩ...
- Nếu như ngươi bằng lòng điều kiện của ta, thì ta sẽ giao hai món đồ ấy cho ngươi ngay.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Thôi được, này Vương Bán Tiên, xem như ta thua ngươi keo này.
- Ngươi bằng lòng rồi chứ?
- Đúng thế, ta bằng lòng điều kiện của ngươi.
- Thế thì ngươi giải huyệt cho ta trước đã.
Vương Hoa y lời giải huyệt của Vương Bán Tiên ngay.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Ngươi phải buông ta ra chứ?
- Không.
- Thế thì ta làm sao lấy hai món đồ này giao cho ngươi được?
Vương Hoa lạnh lùng tằng hắng một tiếng nói :
- Ngươi cứ nói cho ta biết chỗ cất giấu hai báu vật ấy, tự ta đi lấy được rồi.
Vương Bán Tiên nói :
- Ngươi không tin tưởng ta chăng?
- Ta chưa thể hoàn toàn tin tưởng ngươi được.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Có ai bảo đảm sau khi ngươi lấy được hai món đồ ấy mà ngươi chẳng giết ta?
- Này Vương Bán Tiên, ngươi hãy yên tâm. Vương Hoa này quyết không phải là hạng người như ngươi đâu. tuy rằng Vương Hoa này nhỏ tuổi hơn ngươi thật, nhưng rất tự tin rằng chưa thất hứa với ai bao giờ hết.
- Thôi được...
- Giấu tại đâu ngươi cứ nói.
- Ở trong vách đá ấy.
Vương Bán Tiên vừa nói vừa giơ tay chỉ vách đá trước mặt.
Vương Hoa trông thấy vách đá đó sáng bóng hết sức, bất giác ngạc nhiên hỏi :
- Cơ quan khai mở ở đâu thế?
- Ngươi cứ việc di động ghế đá ở sát vách một cái thì được ngay.
Vương Hoa bước sang bên đó, đẩy ghế đá ấy qua một bên, quả nhanh vách đá ấy từ từ mở toan ra, để lộ một cái hộc nhỏ ngay.
Vương Hoa giơ tay vào mò một cái, thình lình...
Kêu sột một tiếng, tức thì tay phải của Vương Hoa bị hai miếng đá vuông kẹp chặt lại luôn, hắn bất giác giật bắn người lên.
Vương Hoa dùng hết sức lực rút tay ra nhưng không sao rút ra được hết.
Bị một chiêu bất thình lình như thế, Vương Hoa cả kinh thất sắc.
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng một tiếng.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Vương Bán Tiên, ngươi đã...
- Bàn tay của ngươi vĩnh viễn không rút ra được nữa rồi.
Sát khí đùng đùng nổi lên, Vương Hoa gầm lên nói :
- Vương Bán Tiên, ngươi...
Vương Bán Tiên cười ha hả nói :
- Này Vương Hoa, bây giờ vẫn chưa biết ai chết ai sống nha.
Vương Hoa điên cuồng gầm lên một tiếng :
- Ngươi muốn chết ư...
Hắn giơ chân phải đá mạnh vào người Vương Bán Tiên một cái nhanh như chớp.
Kêu đùng một tiếng, kế đó là một tiếng rú thảm kêu lên, chỉ thấy Vương Bán Tiên bị Vương Hoa đá một đá văng ra xa cả hai trượng, há mồm phun máu ra lập tức.
Đánh bạch một tiếng, Vương Bán Tiên đã ngất xỉu luôn trên mặt đất.
Vương Hoa dùng hết sức rút mạnh bàn tay ra một lần nữa nhưng vẫn không sao rút tay ra được hết.
Quả thật Vương Hoa đã thua kế của Vương Bán Tiên. Nếu hắn không rút bàn tay ra được thì hậu quả không thể tưởng tượng được rồi.
Thời gian lâu một chút nữa có lẽ Kim Cúc phu nhân sẽ trở về ngay.
Đồng thời Mai Hương cũng có thể vào đây.
Nếu như một trong hai người này vào đây thì bất lợi cho mình hết sức.
Vương Hoa kinh hãi muốn phát điên lên luôn.
Bỗng nhiên...
Vương Hoa nghĩ ra một cách, hắn lập tức vận công vào tay trái, sau đó đánh vào thạch động ấy một cái thật mạnh. Kêu đùng một tiếng, đá vụn tung tóe bay lên tứ tán.
Nhưng bàn tay hắn vẫn bị kẹp chặt trong đó.
Vương Hoa trông thấy thế, mặt mày tái mét.
Quả thật hắn không ngờ hai tảng đá vuông đã kẹp chặt bàn tay hắn lại rắn chắc như thế. Chưởng lực mình vừa đánh ra lúc nãy tối thiểu phải mạnh trên cả ngàn cân.
Thế thì Vương Hoa đã trúng kế rồi, mồ hôi trên trán toát ra lấm tấm.
Vương Hoa lẩm bẩm tự nhủ :
- “Biết làm sao bây giờ?”
Bỗng nhiên hắn lại nghĩ ra một biện pháp khác nữa, liền thò tay trái vào ngực áo lấy thanh thiết bổng ra, vận công truyền vào thiết bổng, đập mạnh vào khối đá ấy ngay.
Kêu ầm ầm vài tiếng, đá vụn bay tứ tán, hai tảng đá vuông ấy đã bị đánh thủng một lỗ lớn. Vương Hoa trông thấy thế tinh thần phấn khởi lên, hắn lập tức vung thiết bổng đập tiếp vào hai khối đá ấy lia lịa.
Kêu ầm ầm vài tiếng nữa.
Cuối cùng hai tảng đá vuông kẹp lấy bàn tay Vương Hoa đã bị hắn dùng thiết bổng phá hủy nát hết và Vương Hoa đã rút bàn tay ra luôn.
Gương mặt Vương Hoa lộ ra luồng sát khí kinh người, bước sang phía Vương Bán Tiên, hắn giơ tay điểm vào Hồi hồn huyệt của Vương Bán Tiên ngay.
Sau khi hắn vỗ vào Hồi hồn huyệt của Vương Bán Tiên thì y từ từ mở mắt tỉnh lại ngay. Y trông thấy Vương Hoa đứng trước mặt y, sắc mặt liền thảm biến ngay.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Này Vương Bán Tiên, bây giờ hai ta đã biết ai thắng ai bại rồi chứ?
Vương Hoa giơ tay xách bổng Vương Bán Tiên lên, hét lớn tiếng nói :
- Vương Bán Tiên, ngươi hà tất chuốc khổ vào thân.
Vương Bán Tiên cả kinh thất sắc không nói gì hết.
Vương Hoa hét lớn tiếng nói :
- Này Vương Bán Tiên, ta cho ngươi suy nghĩ một lần nữa, tốt hơn hết ngươi chớ chơi trò quỷ quái gì nữa. Ngươi đã giấu Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh ở đâu, nói mau?
Vương Bán Tiên nói :
- Thôi được.
- Vương Bán Tiên, ngươi chớ bày mưu gì nữa nha! Lần này thì ta không tha ngươi đâu.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Giao hẹn của chúng ta vẫn còn giá trị chứ?
- Đương nhiên.
- Ta giấu hai báu vật ấy ở dưới ghế đá đó.
Y vừa nói vừa giơ tay chỉ một cái ghế dựa ở gần đó. Vương Hoa bước sang bên ấy, đẩy chiếc ghế dựa qua một bên, phía dưới ghế dựa có một tảng đá vuông.
Vương Bán Tiên nói tiếp :
- Ngươi cứ lật miếng đá vuông này lên thì sẽ thấy hai báu vật ấy ngay.
Vương Hoa giơ tay lật miếng đá vuông lên, quả thật y đã giấu quả Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh dưới đó.
Vương Hoa lấy hai món đồ đó cất vào trong túi áo, sau đó đặt Vương Bán Tiên xuống, nói :
- Này Vương Bán Tiên, ta quyết chẳng phải là một con người thất hứa đâu.
Vương Bán Tiên nói :
- Thế là ngươi có thể đi khỏi đay được rồi chứ?
Vương Hoa nói giọng lạnh như tiền :
- Này Vương Bán Tiên, hôm nay ta chẳng giết ngươi, nhưng mai sau ta sẽ còn tìm ngươi đấy.
- Ta sẵn sàng chờ đợi ngươi.
Vương Hoa cười lạnh lùng toan xoay người bỏ đi.
Thình lình...
Một bóng người lao vào hướng Vương Hoa nhanh như cắt, đồng thời tấn công ra một chưởng luôn.
Bóng người này nhảy xổ tới nhanh thần tốc kinh người, trong khi Vương Hoa chẳng hề đề phòng gì hết, làm sao chẳng bảo hắn giật mình thụt lùi ra sau vài bước.
Nhưng cuối cùng, Vương Hoa không hổ thẹn là một người có võ công cực kỳ cao siêu. Trong lúc hắn phát giác ra đối phương nhảy vọt tới, hắn đã đảo người một vòng nhanh như điện chớp, đồng thời xuất thủ phóng ra một chưởng ngay.
Vương Hoa đã quay người ra tay đỡ một chưởng của đối phương nhanh thần tốc hết sức. Kêu đùng một tiếng, Vương Hoa đã đứng tấn không vững nên phải thụt lùi ra sau bảy, tám bước, khí huyệt đảo lộn, suýt nữa phải phun ra máu luôn.
Hắn phóng mắt nhìn tới trước, thấy người vừa xuất hiện chính là Kim Cúc phu nhân.
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng một tiếng nói :
- Này Vương Hoa, ngươi lớn gan thật, dám vào đây nạp mạng ư?
Vương Bán Tiên vội nói; - Kim Cúc phu nhân, ngươi chớ khinh thường hắn nha.
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói :
- Này Vương Bán Tiên, ngươi cũng chớ đề cao hắn làm gì.
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Kim Cúc phu nhân, sao ngươi quay trở lại nhanh thế?
- Tiện tỳ ấy chạy mất rồi, y chẳng phải là địch thủ của ta. Vương Hoa, ngươi cũng nạp mạng cho ta luôn.
Y nói dứt lời, lượn mình tới hướng Vương Hoa xuất thủ tấn công ra hai chưởng ngay.
Chưởng lực của Kim Cúc phu nhân mãnh liệt kinh người hết sức, rõ ràng y đã thường Vương Hoa.
Vương Hoa cũng thét to một tiếng, trở tay xuất thủ phản công lại hai chẳng luôn.
Hai bóng người thoáng chạm vào nhau, sau đó lại tách ra ngay.
Kim Cúc phu nhân đã thụt lùi ra sau năm, sáu bước liền, còn Vương Hoa thì chỉ lui ra sau hai bước thôi. Kim Cúc phu nhân trông thấy thế bất giác cả kinh thất sắc.
Y hoảng hốt nói :
- Không ngờ võ công của ngươi lại tiến bộ nhiều như thế.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Ngươi sẽ còn bất ngờ nhiều nữa.
- Ta sẵn sàng mở mắt xem sự bất ngờ của ngươi.
Hai bóng người từ từ lướt tới...
Kim Cúc phu nhân gầm lên một tiếng, lập tức tung mình lên nhảy vọt vào hướng Vương Hoa xuất thủ tấn công ra hai chiêu liền.
Quả thật lần này Kim Cúc phu nhân đã đấu liều mạng rồi.
Vương Hoa hét to một tiếng, xuất thủ phản công ngay.
Ngay lúc hai người xuất thủ giao chiêu ác đấu với nhau, Vương Bán Tiên đã vội thò tay vào túi áo, lấy một viên thuốc ra nạp vào miệng ngay, sau đó ngồi xuống vận công trị thương.
Quả thật Vương Hoa và Kim Cúc phu nhân như là lửa với nước, hai người vừa gặp nhau thì lửa giận bốc cháy phừng phực ngay, hai bên đều muốn giết chết đối phương cho bằng được ngay.
Đương nhiên võ công của Kim Cúc phu nhân phải cao hơn Vương Bán Tiên rồi nên Vương Hoa muốn chế phục đối phương trong khoảng một thời gian ngắn cũng không phải là chuyện dễ.
Chỉ trong chốc lát hai người đã đụng nhau cả ba mươi chiêu.
Cuối cùng Kim Cúc phu nhân dần dần rơi vào thế hạ phong.
Vương Hoa gầm lên một tiếng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, hãy tiếp ta một chưởng nữa xem nào.
Dứt tiếng hét, hắn vung chưởng đánh tới nhanh như cắt.
Kim Cúc phu nhân vội giơ tay phóng chưởng ra đỡ, cũng ngay lúc y hất chưởng tới đỡ thì Vương Hoa vung tay trái quét ra một chưởng thần tốc mãnh liệt kinh người hết sức.
Kêu đùng một tiếng.
Kim Cúc phu nhân đã loạng choạng thụt lùi ra sau, mặt mày tái mét, há mồm phun ra một ngụm máu tươi luôn.
Vương Hoa gầm lên một tiếng nữa :
- Này Kim Cúc phu nhân, hãy tiếp thêm một chưởng nữa xem nào.
Hắn vừa dứt lời thì đã tấn công ra một chưởng nhanh như điện chớp.
Bấy giờ Kim Cúc phu nhân đã quyết tâm liều mạng, y bất kể nguy hiểm thế nào đi nữa, đã điên cuồng phóng chưởng đụng thẳng với chưởng phóng của Vương Hoa luôn.
Cũng đồng thời lúc ấy, Vương Bán Tiên đã lẳng lặng từ sau lưng Vương Hoa tấn công ra một chưởng ngay.
Quả thật Vương Hoa nằm chiêm bào cũng chẳng ngờ Vương Bán Tiên lại âm thầm xuất thủ bất thình lình như thế.
Hắn không kịp tránh né nữa. Chỉ nghe một tiếng đùng, Vương Hoa đã trúng phải một chưởng của Vương Bán Tiên. Hắn đã phải lui ra sau cả mười bước thật nhanh mới đứng tấn vững vàng lại được.
May mà Vương Bán Tiên đã bị trọng thương mới khỏi, nên công lực của y chưa được phục hồi hẳn. Bằng không, trúng phải một chưởng này y nếu không chết ngay lập tức, thì cũng phải bị trọng thương chứ không sai.
Bấy giờ...
Kim Cúc phu nhân tuy thân mang trọng thương nhưng y vẫn điên cuồng nhảy tới tấn công Vương Hoa luôn.
Còn Vương Bán Tiên cũng liều mạng lao mình tới xuất thủ ra chiêu.
Thế công liên thủ của hai người mãnh liệt kinh người hết sức. Vì Vương Hoa động thủ xuất chiêu quá lâu, đồng thời công lực cũng đã tiêu hao khá nhiều, nên chiêu thức của hắn không còn được mãnh liệt, nhanh nhẹn như trước.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục giao đấu với hai người.
Đương nhiên Vương Bán Tiên và Kim Cúc phu nhân quyết tâm chẳng để Vương Hoa rời khỏi mật thất này, bằng không sẽ tạo nên một thế lực đáng sợ mai sau cho họ chứ chẳng sai.
Vương Hoa hét to một tiếng nói :
- Chẳng lẽ Vương Hoa này sợ các ngươi hay sao?
Dứt lời, hắn vung chưởng tci ra hai chiêu liền.
Vương Hoa vừa xuất thủ tấn công vừa nhủ thầm :
- “Nếu cứ đấu tiếp tục như thế cũng chẳng có lợi ích gì hết!”
đương nhiên thời gian giao đấu càng kéo dài ra càng sẽ bất lợi cho Vương Hoa, nên hắn đã quyết tâm đấu liều mạng để giải quyết càng sớm càng tốt.
Thế tấn công của Kim Cúc phu nhân và Vương Bán Tiên vẫn mạnh như vũ bão và thần tốc hết sức.
Cùng lúc đó...
Vương Bán Tiên từ bên trái tấn công tới một chưởng nhanh như cắt, còn Kim Cúc phu nhân cũng thừa dịp này phóng ra một chưởng vào hông bên phải của Vương Hoa luôn.
Tả hữu hai bên tấn công tới hai chưởng mãnh liệt kiếm người. Bấy giờ Vương Hoa đã quyết tâm liều mạng với họ nên hắn đảo người, vung chưởng đánh vào Vương Bán Tiên nhanh như cắt.
Thật ra Vương Hoa chỉ đánh ra hư chiêu mà thôi. Trong lúc Vương Bán Tiên vừa lượn mình tránh né thì Vương Hoa đã gom hết công lực bình sanh nhảy tới tấn công Kim Cúc phu nhân một chưởng nhanh như cắt.
Một chưởng này Vương Hoa đã gom hết công lực bình sanh nên oai lực của nó mãnh liệt kinh người hết sức.
Nhưng một chưởng của Vương Bán Tiên cũng cùng lúc đánh vào người Vương Hoa luôn.
Đương nhiên đây là cách đánh liều mạng, nếu Vương Hoa không thu chiêu để tránh né thì chắc chắn hắn phải trúng một chưởng này của Vương Bán Tiên chứ không sai.
Kêu đùng đùng hai tiếng.
Chỉ thấy hai bóng người chợt tách ra ngay. Kim Cúc phu nhân té văng ra xa, há mồm phun ra một bụm máu tươi rồi té ngã nằm dưới đất luôn.
Vương Hoa cũng thụt lùi ra sau mười bước liền, hai bên khóe miệng đã rớm máu.
Vương Bán Tiên gầm lên một tiếng :
- Này Vương Hoa, hãy tiếp ta một chưởng nữa xem nào.
Dứt lời, y lượn mình lướt tới tấn công ra một chưởng luôn.
Vương Hoa trúng phải của Vương Bán Tiên hai chưởng liền, bị thương cũng khá nặng, nên lúc Vương Bán Tiên xuất thủ phóng ra một chưởng, hắn đã chẳng dám mạo hiểm ra tay nữa.
Vương Hoa đã đảo người tránh sang một bên ngay.
Vương Bán Tiên thấy đánh một chưởng chưa trúng, y lại tiếp tục lao người tới, tấn công Vương Hoa lần nữa.
Vương Hoa nghĩ rằng mình đã thành công, thu hồi được Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh, cũng chẳng cần thiết lưu lại làm gì nữa.
Thế rồi Vương Hoa gầm lên một tiếng, xuất thủ phóng ra một chưởng nhanh như cắt.
Vương Hoa đã gom hết công lực bình sanh đánh ra một chưởng này cho nên Vương Bán Tiên lập tức bị đẩy lùi ra sau mười bước liền.
Thừa lúc y thụt lùi ra sau, Vương Hoa đã lượn ra ngoài thạch thất ngay.
Vương Bán Tiên thoạt ngây người trong giây lát.
Bấy giờ...
Vương Hoa đã chạy xa cả ba, bốn trượng hơn.
Vương Bán Tiên gầm lên nói :
- Ngươi chạy đi đâu cho khỏi.
Vương Bán Tiên vừa hét vừa lượn mình rượt theo Vương Hoa.
Vương Hoa chạy như gió, đã vọt ra khỏi ám môn bí thất. Ngay lúc đó có một bóng người thình lình xuất hiện.
Vương Hoa tránh sang bên trái, phóng mắt nhìn tới trước, buột miệng kêu lên hoảng hốt :
- A, chính là ngươi!
Người vừa xuất hiện chính là Mai Hương.
Lần này Vương Hoa đã giật bắn người lên, sợ hãi đến đỗi mặt mày không còn chút máu.
Nếu bây giờ Mai Hương xuất thủ thì Vương Hoa ắt phải hủy trong tay của Mai Hương chứ không sai. Vương Hoa trông thấy y bất giác ngây người luôn tại chỗ.
Thình lình..
Mai Hương vượt tới một bước đến gần cạnh người gỗ, giơ tay quay tròn người gỗ một cái, cánh cửa bí mật lập tức đóng sụp lại ngay.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên không hiểu gì hết.
Mai Hương khẽ hét nói :
- Hãy chạy theo ta mau.
Dứt lời, Mai Hương chạy vào một cửa ngõ khác.
Vương Hoa vẫn ngây người tại chỗ.
Hình như nhất thời hắn chẳng hiểu việc gì đã xảy ra với hắn.
Mai Hương khẽ hét một tiếng nói :
- Ngươi muốn chết sao?
Vương Hoa bất giác lượn mình chạy theo sau lưng Mai Hương ngay, quẹo qua cửa ngõ ấy tức thì đã vào bên trong một căn phòng ngủ hoa lệ hết sức.
Mai Hương khẽ hét nói :
- Hãy núp vào đây mau.
Mai Hương vừa đẩy tủ áo sang một bên, tức thì hiện ra một lỗ hõm. Vương Hoa ẩn mình vào trong đó ngay.
Mai Hương lập tức đẩy tủ áo về nơi cũ nhanh như cắt.
Thình lình...
Một tràng những tiếng chân bước chạy nhanh vang tới, kế đó là tiếng hét của Vương Bán Tiên nói :
- Mai Hương đâu?
- Có đệ tử đây.
- Ngươi có trông thấy người nào chăng?
- Thưa sư phụ, ai thế?
- Vương Hoa.
Mai Hương ngạc nhiên hỏi :
- Vương Hoa ư?
- Đúng thế?
- Chẳng lẽ Vương Hoa đã đến bản giáo chăng?
Mai Hương trả lời thật khéo. Đương nhiên y hỏi như thế tức là muốn nói rằng y chẳng hề biết Vương Hoa đã đến đây chút nào hết.
Tiếng nói Vương Bán Tiên vang tới tiếp :
- Hắn đã đến đây từ lâu rồi.
- Thật chứ?
Vương Bán Tiên giận dữ hét lên :
- Chẳng lẽ ta nói dối sao? Suýt nữa ta đã chết trong tay của hắn rồi.
Mai Hương kinh ngạc nói :
- Thế thì hắn đâu rồi?
- Mới vừa đào tẩu ra ngoài này đây.
Mai Hương ngạc nhiên hỏi :
- Chẳng lẽ hắn đã đi vào mật thất ư?
- Đúng thế.
- Sao hắn lại biết vào mật thất như thế?
- Lúc nãy hắn đã trông thấy ngươi từ mật thất đi ra, chẳng lẽ ngươi không trông thấy hắn chạy ra ngoài này ư?
Mai Hương lắc đầu nói :
- Đệ tử chẳng hề hay biết Vương Hoa đã vào bản giáo, đồng thời cũng không thấy hắn từ trong bí thất chạy ra đây.
- Hãy phái người lục soát xem sao?
- Vâng!
Tất cả trở lại tịch lặng như thường.
Vương Hoa thò tay vào túi áo, lấy một viên Đại lực kim đơn ra bỏ vào miệng ngay, sau đó vận công trị thương luôn.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, thương thế của Vương Hoa hoàn toàn lành hẳn. Hắn thở dài nhẹ nhõm một cái.
Thế nhưng khi hắn nghĩ đến sự việc xảy ra bất thình lình này Vương Hoa bất giác lấy làm thắc mắc khó hiểu vô cùng.
Hắn chẳng hiểu tại sao Mai Hương đã cứu hắn.
Giữa hắn và Mai Hương có mối tình thù nan giải. Thật ra Mai Hương phải hận thù hắn mới đúng, tại sao y lại bằng lòng cứu mình như thế?
Vương Hoa không sao hiểu nổi.
Hắn bất giác cảm khái thở dài một tiếng.
Thình lình...
Có tiếng chân bước vang tới, Vương Hoa đoán rằng chắc Mai Hương đã quay trở về phòng chứ không sai.
Âm thanh của Vương Bán Tiên vang tới, nói :
- Này Mai Hương!
- Đệ tử có mặt.
- Ngươi hãy canh phòng cho cẩn thận một chút.
- Vâng.
- Nếu có động tĩnh gì thì đến thông báo cho sư phụ biết ngay.
- Vâng.
Tiếng chân bước từ từ xa dần.
Chẳng mấy chốc, cái tủ áo được đẩy sang một bên, Vương Hoa đã trông thấy Mai Hương đứng ở trước mặt.
Thình lình...
Có tiếng chân bước vang tới lần nữa, Mai Hương vội khẽ đẩy Vương Hoa vào một cái, sau đó đưa tủ áo về chỗ cũ lần nữa.
Tiếng Vương Bán Tiên vang lên :
- Mai Hương, ngươi đang làm gì thế?
- Chẳng... làm gì hết.
- Ngươi đứng gần tủ áo làm gì vậy?
Mai Hương ấp úng nói :
- Thưa sư phụ, đệ tử... đang muốn thay quần áo...
Mai Hương trấn tĩnh tinh thần lại nói tiếp :
- Thưa sư phụ, người còn điều gì căn dặn nữa?
Vương Bán Tiên nói giọng lạnh lùng :
- Tối nay ngươi hãy vào mật thất ta bảo.
- Vâng!
Tiếng chân bước từ từ nhỏ dần.
Mai Hương đẩy tủ áo sang một bên lần nữa, Vương Hoa ngẩn người đưa mắt chăm chăm nhìn Mai Hương, nhất thời hắn chẳng biết nói gì với y đây.
Mai Hương cười nhạt, nói :
- Sư phụ ta đi xa rồi, ngươi cứ việc ra đây đi.
Vương Hoa từ từ bước ra ngoài, hắn vẫn lẳng lặng không nói gì hết.
Hắn hoang mang tiếp tục chăm chăm nhìn Mai Hương, cả lời nói cảm ơn căn bản nhất mà hắn cũng không nói ra được.
Mai Hương tủm tỉm cười nói :
- Ngươi bị sao rồi?
Vương Hoa sượng sùng gượng cười nói :
- Ta không biết nên nói lời gì đây.
Mai Hương đang cười, nụ cười u oán hết sức, y lại cất tiếng nói tiếp :
- Chờ lát nữa thì ngươi có thể rời khỏi đây được rồi.
Vương Hoa hỏi :
- Này Mai Hương, ta có thể hỏi ngươi một việc được không?
- Ngươi cứ nói.
- Ngươi có biết ta vào mật thất chăng?
Mai Hương khẽ gật đầu nói :
- Phải, ta đã trông thấy ngươi vào mật thất.
- Thế thì ngươi...
Mai Hương cười nhạt nói :
- Này Vương Hoa, lần thứ nhất khi ta ra khỏi mật thất thì ta đã đóng cửa mật thất lại, nhưng mà lần thứ nhì khi ta vào thông báo Kim Cúc phu nhân rằng có một thiếu nữ tìm y, lúc đó ta phát hiện cánh cửa mật thất đã mở toan ra.
Thế rồi ta đã biết có người lạ mặt lẻn vào mật thất, lúc ta vào trong ta đã phát hiện ngươi ẩn núp sau tảng đá lớn.
Vương Hoa ngạc nhiên hỏi :
- Mai Hương, thế tại sao nhưng không báo cho họ biết?
Mai Hương lắc đầu nói :
- Ta... cũng chẳng biết tại sao.
- Tại sao ngươi phải cứu ta?
- Ta... không biết tại sao hết.
Vương Hoa buồn bã nói :
- Ta... không biết phải nói những gì bây giờ...
Bỗng nhiên, hai bên khóe mắt của Mai Hương đã nhỏ xuống hai giọt ngấn lệ. Thần tình y trông có vẻ u oán buồn bã hết sức, rõ ràng nội tâm y đang dao động và bi thương.
Vương Hoa cảm động nói :
- Này Mai Hương, ta không biết phải nói lời cảm ơn thế nào với ngươi đây.
- Chẳng phải ngươi đã bảo rằng ngươi hận ta sao?
- Trước kia thì phải, nhưng bây giờ thì không!
- Tại vì bây giờ ta đã cứu ngươi nên ngươi không hận ta nữa chứ gì?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Có lẽ như thế.
Mai Hương u oán thở dài nói :
- Thế thì chẳng uổng công ta đã cứu thoát ngươi.
Vương Hoa xúc động nói :
- Mai Hương, tại sao ngươi sẵn sàng cứu ta như thế?
- Vì một sự thật không thể phủ nhận được...
- Sự thật nào thế?
- Một người thiếu nữ vĩnh viễn không bao giờ quên một người đàn ông đã hôn y lần đầu tiên.
- Mai Hương...
- Có lẽ, trước kia ta đã đối xử với ngươi không phải, ta cũng không biết tại sao ta đã xử tệ với ngươi như thế! Có lúc ta cũng không biết ta đã làm gì với ngươi rồi.
Nói tới đây, nước mắt Mai Hương đã nhỏ ròng ròng xuống.
Thình lình...
Vương Hoa xúc động ôm choàng lấy Mai Hương khẽ gọi :
- Mai Hương...
Mai Hương nhè nhẹ đẩy Vương Hoa ra, khẽ nói :
- Ta cứu ngươi, chẳng phải vì muốn ngươi cảm kích bằng ái tình. Có lẽ ta muốn cho ngươi biết rằng, dù thế nào đi nữa, nội tâm ta vẫn không bao giờ quên được nụ hôn ngươi đã cho ta...
- Mai Hương...
- Việc giữa hai chúng ta đã trở thành quá khứ.
- Mai Hương...
- Ta không cần ngươi cảm kích ta, ngươi cứ đi đi...
Mai Hương thương tâm hết sức, nước mắt y đã chảy ròng ròng xuống.
Điều này đã cho thấy rằng Mai Hương đã yêu Vương Hoa tới mức độ nào rồi. thế nhưng y am hiểu hơn ai hết, giữa y và Vương Hoa đã sai ngay từ ban đầu.
Có lẽ họ không nên quen biết nhau.
Trước kia đã sai lầm, mà bây giờ càng sai lầm nhiều hơn nữa. hơn nữa họ lại sống trong hoàn cảnh đối địch với nhau.
Quen biết đã sai trái.
Mà yêu càng sai trái trầm trọng hơn.
Mai Hương nói :
- Ta không nên quen biết ngươi...
Vương Hoa ngây người ra không nói gì hết.
Mai Hương buồn bã thở dài nói :
- Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, tất cả đều sai lầm hết, ngươi đi đi.
Vương Hoa đau thương khẽ gọi :
- Mai Hương... ta không sao hiểu ngươi nổi...
- Phải, ngươi sẽ vĩnh viễn không hiểu... bây giờ ngươi đi đi.
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Mai Hương, ta sẽ cảm kích ngươi mãi mãi.
- Chớ nên nói nhiều lời làm gì nữa, ngươi hãy đi đi.
Vương Hoa lưu luyến nói :
- Ngươi bảo trọng nha!
- Ngươi cũng thận trọng nhé.
Vương Hoa không nói gì nữa, hắn cất bước theo đường cũ chạy ra. Tiếng chân bước đi xa lần của Vương Hoa đã làm cho Mai Hương phải cất tiếng bật khóc ngay.
Vương Hoa nghe tiếng khóc bất giác dừng bước lại ngay.
Thình lình...
Vương Hoa quay người nhảy vọt tới, đã xúc động ôm chặt Mai Hương vào lòng khẽ gọi :
- Mai Hương...
Vương Hoa đã điên cuồng hôn Mai Hương một cái nồng nàn.
Mai Hương cũng ôm chặt lấy Vương Hoa khóc nức nở luôn.
Vương Hoa đã xúc động ôm hôn Mai Hương.
Quả thật con người là động vật lạ lùng hết sức.
Vương Hoa đã từng thù hằn Mai Hương.
Hắn cũng đã từng muốn giết chết y cho bằng được.
Hiện bây giờ hắn đã bị ái tình của y làm tan chảy hết. Phải, thiên hạ này chỉ có si tình dễ làm cho người ta cảm động nhất.
Lúc Vương Hoa phát hiện Mai Hương thật tình yêu hắn thì hắn không thể nào chẳng động lòng rồi. hắn không còn do dự chút nào hết, mang phần cảm tình tối thiểu còn lại giao cho y luôn.
Hắn làm như thế có sai trái chăng?
Phải, vốn ra thì họ đã sai từ căn bản, bây giờ xảy ra việc thế này nữa, đương nhiên càng sai lầm hơn nữa.
Giây phút này thanh khiết vô cùng, sức mạnh của tình yêu đã làm tan chảy hai trái tim khác nhau của họ. Trong lãnh vực tình yêu họ vẫn được xem là lương thiện.
Mai Hương vừa khóc vừa gọi :
- Vương Hoa...
- Ngươi có điều gì muốn nói chăng?
Mai Hương vừa khóc vừa nói :
- Tại sao chúng ta lại hội ngộ như thế?
- Ta...
- Tại sao ta đã say mê yêu ngươi thế này chứ?
Vương Hoa ấp úng nói :
- Ta...
- Trước kia ta đã cố gắng làm cho mình không yêu người... và không tưởng niệm ngươi nữa, nhưng mà cuối cùng ta phát giác rằng... ta đã bất lực...
- Mai Hương...
- Mặc dù ta yêu ngươi là điều sai lầm, nhưng ngươi phải tin rằng ta đã tha thiết yêu ngươi thực sự!
- Ta... tin tưởng điều này.
Mai Hương uất nghẹn nói :
- Ta không cầu mong gì nữa, ngươi hãy đi đi.
Vương Hoa thở dài nói :
- À, mai sau... hãy nói vậy. Ngươi đi đi...
- Mai Hương...
Nhất thời Vương Hoa chẳng biết nên nói gì bây giờ.
Mai Hương u oán thở dài nói :
- Chớ nói gì nữa, ta chúc phúc ngươi...
Vương Hoa cũng không muốn nói gì nữa, hắn đã cất bước quay đi, thình lình...
Hắn đã giật mình dừng bước lại, không biết trong thất đã có một bóng người đứng sờ sờ ở đó từ lúc nào mà hắn chẳng hay.
Mai Hương đã thất thanh kêu lên một tiếng :
- A...
Y đã đảo người lui ra sau ba bốn bước liền, gương mặt y hiện ra nét kinh hãi chưa từng có.