Vương Hoa đang còn kinh hãi hồ nghi bỗng lại nghe Vương Bán Tiên cất tiếng như điên như cuồng nói :
- Châu Mã, ngươi đã bất ngờ chăng?
Võ Lâm Hoàng Đế lạnh lùng nói :
- Thế là hôm nay các ngươi định tiêu diệt bọn ta tại nơi đây rồi sao?
- Đúng thế.
- Nhưng cũng chưa biết ai thắng ai bại nha.
Vương Hoa nghe đến đây biết sự việc nguy khốn đến nơi, hắn thoáng kinh hãi, sau đó vội vàng móc một viên Đại lực kim đơn ra, bỏ vào miệng Mai Hương ngay...
Mai Hương kinh ngạc nói :
- Ngươi... làm gì thế?
- Mai Hương, tạm thời ngươi hãy khoan chết đã.
- Tại sao thế?
- Mai Hương, ngươi hãy đợi ta một lát nha.
Vương Hoa không đợi Mai Hương trả lời gì hết, đã bồng Mai Hương lên lập tức rồi mang y giấu dưới gầm giường ở trong một gian phòng.
Sau khi Vương Hoa làm xong mọi việc, hắn lượn mình nhảy vọt ra cổ Bảo ngay. Hắn vừa đảo mắt lướt nhìn xung quanh bất giác đã giật bắn người lên.
Quả nhiên Kim Cúc phu nhân đã thống lãnh một đoàn người tới đây.
Ngoại trừ Kim Cúc phu nhân, ngoài ra còn mười mấy người mặc áo trắng. Rõ ràng số người này là môn nhân của Võ Lâm giáo.
Cuối cùng Vương Hoa đã biết âm mưu của Vương Bán Tiên. Y đã dám tới đây dự ước hẹn chính là muốn sử dụng thủ đoạn này để hủy diệt Vương Hoa và Võ Lâm Hoàng Đế.
Quả thật lòng dạ của y cay độc khó lường hết sức.
Gương mặt của Vương Hoa bỗng hiện ra một làn sát khí ngập trời.
Hắn lượn mình nhảy vọt ra tới trước luôn.
Ngay lúc ấy...
Vương Bán Tiên đã phi thân nhảy tới hướng Võ Lâm Hoàng Đế.
Kim Cúc phu nhân mặt lạnh như tiền vẫn đứng yên một chỗ. Mười mấy môn nhân Võ Lâm giáo đã thủ thế chuẩn bị xuất thủ. Bầu không khí ở hiện trường đã trở nên ngột ngạt khó thở.
Vương Hoa đã phi thân lướt vào giữa sân trống.
Vương Bán Tiên đảo mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó lạnh lùng cười một tiếng.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Này Vương Bán Tiên, không ngờ ngươi lại chơi thủ đoạn bỉ ổi như thế.
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng rồi nói :
- Không độc ác chẳng phải đại trượng phu.
Vương Hoa quay sang hướng Kim Cúc phu nhân gầm lên nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi cũng đến đây nạp mạng chăng?
Kim Cúc phu nhân cười nham hiểm nói :
- Ngại rằng ngươi không có bản lãnh thôi!
- Thế thì thử nghiệm xem nào.
Vương Hoa nói xong đã từ từ lướt tới ngay.
Vương Bán Tiên lạnh lùng gầm lên nói :
- Hãy khoan.
Vương Hoa căm phẫn nói :
- Vương Bán Tiên, ngươi còn muốn nói gì nữa?
- Mai Hương đâu rồi?
- Chết rồi!
- Ngươi đã giết chết y ư?
- Đúng thế.
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng nói :
- Điều này không thể được, có phải vậy không?
- Không thể được ư?
Vương Bán Tiên khẽ gật đầu nói :
- Phải, lần trước ngươi cùng ta giao đấu tại Võ Lâm giáo, ta đã phát giác quan hệ bất tầm thường giữa y và ngươi...
- Cho nên ngươi đã khẳng định ta không thể giết y chứ gì?
- Đúng thế.
- Thế thì ngươi đã lầm rồi!
- Chẳng lẽ ngươi giết chết y thật rồi sao?
- Đúng thế.
- Ta sẽ cho người vào trong cổ Bảo khám xét xem sao!
Bỗng nhiên Vương Hoa gầm lên một tiếng :
- Này Vương Bán Tiên, hãy nạp mạng xem nào.
Vương Hoa vừa gầm hét vừa lao vào hướng Vương Bán Tiên nhanh như cắt, đồng thời xuất thủ tấn công ra một chưởng luôn.
Bỗng nhiên Võ Lâm Hoàng Đế hét lớn tiếng nói :
- Vương Hoa, hãy lui về đây xem nào.
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác dừng người lại. Hắn đưa mắt nhìn Võ Lâm Hoàng Đế hỏi :
- Gia gia, ông còn điều gì phải dạy bảo nữa?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Để gia gia lãnh giáo vài chiêu tuyệt học của Vương Bán Tiên. Cách đây hai mươi năm ta chỉ thua kém nửa chiêu mà đã bại trong tay của y. Chắc rằng hai mươi năm sau, võ công của y ắt phải có tiến bộ chứ không sai...
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Này Châu Mã, có thật ngươi muốn thọ giáo vài chiêu chăng?
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế. Ta nghĩ rằng hai chúng ta động thủ thì có lẽ công bằng hơn.
- Phải, ngươi nói không sai chút nào.
- Thế thì Châu Mã xin được lãnh giáo nha.
Võ Lâm Hoàng Đế dứt lời, lượn mình nhảy sang hướng Vương Bán Tiên ngay.
Ngay lúc ấy.
Vương Bán Tiên nói với Kim Cúc phu nhân rằng :
- Này Kim Cúc phu nhân, ta nhờ ngươi làm giúp ta một việc.
Kim Cúc phu nhân nói :
- Việc gì thế?
- Ngươi vào trong bảo thử xem con tiện tỳ kia có chết thật rồi chăng?
- Được.
Kim Cúc phu nhân kêu được một tiếng, toan phi thân chạy vào trong bảo, không ngờ Vương Hoa bỗng gầm lên một tiếng, thình lình lượn mình lướt tới chặn đường của đối phương lại.
Bấy giờ...
Hai tiếng gầm hét bỗng vang tới, Võ Lâm Hoàng Đế và Vương Bán Tiên đã song song nhảy tới tấn công nhau liền.
Kim Cúc phu nhân thấy Vương Hoa đứng chặn lối đi của mình bất giác căm phẫn nói :
- Này Vương Hoa, ngươi muốn chết chăng?
Vương Hoa cười lạnh lùng một tiếng, nói :
- Kim Cúc phu nhân, đương nhiên ngày hôm nay một là ta chết, hai là ngươi chết vậy.
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói :
- Khá lắm.
Y nói xong, lập tức quay sang hướng môn nhân Võ Lâm giáo hét lớn tiếng nói :
- Cho năm người vào Bảo lục soát xem tiện tỳ còn sống hay chăng.
- Vâng!
Tức thì có năm môn nhân Võ Lâm giáo đồng thanh kêu vang một tiếng, lượn mình nhảy vào cổ Bảo ngay. Vương Hoa đảo mình lướt tới phía trước năm môn nhân Võ Lâm giáo ấy gầm lên nói :
- Các ngươi hết muốn sống rồi chăng?
Hắn vừa gầm thét vừa tấn công ra một chưởng mãnh liệt vô cùng.
Vương Hoa vừa quét ra một chưởng, thì Kim Cúc phu nhân cũng gầm lên nói :
- Này Vương Hoa, hãy xem chưởng nào!
Đối phương vừa dứt tiếng hét thì đã xuất thủ phóng một chưởng vào người Vương Hoa ngay.
Tức thì chưởng lực của Vương Hoa đã bị đánh bạt sang một bên luôn.
Kim Cúc phu nhân cười một cách gian ác nói :
- Này Vương Hoa, ngươi sợ hãi rồi chăng?
- Ta đã sợ hãi gì chứ?
- Sợ họ vào trong cổ Bảo xem biết sự việc chớ còn gì nữa! Chẳng phải ngươi đã nói rằng Mai Hương đã bị ngươi giết chết rồi sao? Thế thì ngươi cần gì phải quan tâm đến việc này chứ?
- Ta đã quan tâm việc gì đâu?
- Ngươi quan tâm sự sống chết của Mai Hương chứ còn gì nữa? ngươi hãy yên tâm đi, nếu quả thật y chưa chết thì bọn này sẽ giết chết y ngay.
Vương Hoa nghe nói thế, mặt hơi biến sắc, gầm lên nói :
- Ta phải giết phức ngươi cho xong.
Vương Hoa dứt lời, lập tức lượn mình nhảy vọt vào hướng Kim Cúc phu nhân tấn công ra hai chưởng thần tốc, mãnh liệt kinh người hết sức.
Kim Cúc phu nhân cũng chẳng chịu lép vế, đã đảo mình xuất thủ phản công luôn.
Tức thì bốn người chia làm hai cặp đấu với nhau rất là khốc liệt, chỉ còn trông thấy bóng người của họ bay liệng trong hư không nhanh như điện chớp.
Ngay lúc ấy, số môn nhân còn lại của Võ Lâm giáo đứng ở một bên đưa mắt nhìn chòng chọc vào đấu trường như hổ đói rình mồi.
Hãy nói tiếp năm môn nhân Võ Lâm giáo được Kim Cúc phu nhân sai bảo vào cổ Bảo. Bọn họ phi thân chạy nhanh vào trong, chỉ trong nháy mắt đã chạy vào đến cổng Bảo.
Đương nhiên Vương Hoa đã giật mình kinh hãi hết sức. Hắn không ngờ sự việc đã xảy ra bất thình lình như thế.
Nếu bọn này tìm gặp Mai Hương chắc chắn họ phải giết chết Mai Hương chứ không sai rồi.
Ngay lúc năm môn nhân Võ Lâm giáo vừa nhảy vào cổng Bảo, thình lình...
Có một tiếng gầm hét từ trong Bảo vang ra, kế đó một luồng nội gia chưởng lực cuồn cuộn đẩy tới.
Kêu đùng đùng hai tiếng như sấm nổ.
Kế đó là hai tiếng rú thảm, hai môn nhân chạy vào trước đã trúng phải luồng chưởng lực từ bên trong đánh ra, chỉ kêu hự thêm một tiếng nữa rồi chết ngay lập tức.
Ba môn nhân Võ Lâm giáo còn lại bất giác giật mình kinh hãi, song song cùng lúc thụt lùi ra sau năm, sáu bước liền.
Một trong ba người đã cất tiếng gầm lên nói :
- Ai đó?
Không thấy người nào trả lời hết.
Ba môn nhân Võ Lâm giáo bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi, họ đã sợ hãi không dám tiến lên nữa.
Người thứ hai trong ba môn nhân Võ Lâm giáo lại gầm lên hỏi :
- Chẳng lẽ các hạ lại là quái nhân gì mà không hiện thân được sao?
Vẫn im lặng chẳng thấy trả lời gì hết!
Người đứng giữa nói giọng hớt hải :
- Có lẽ là y...
- Ai thế?
- Giáo chủ của bọn ta.
- A!
Hai người kia bất giác đã giật mình thất thanh kêu lên một tiếng.
Rõ ràng đây là sự việc có thể xảy ra vậy. Dĩ nhiên họ không thể nắm chắc rốt cuộc Mai Hương đã chết rồi chưa, và người vừa xuất thủ này cũng có thể là Mai Hương vậy.
Một môn nhân đứng ở bên trái nói :
- Thế thì làm sao bây giờ?
Mặt mày ba người tái mét không còn chút máu!
Môn nhân đứng giữa nói :
- Dù muốn dù không chúng ta cũng phải xông vào trong xem cho ra trắng đen cái đã.
- Được!
Ba người cùng kêu lên được một tiếng, lập tức tản ra xếp hàng chữ nhất từ từ bước vào bên trong, đồng thời vận công vào song chưởng, chuẩn bị phản công.
Thình lình...
Ngay lúc ba người vừa bước vào cổng Bảo, một tiếng hét lạnh lùng lại vang lên tiếp.
Kế đó là một luồng nội gia chưởng lực bổ tới một lần nữa.
Mặc dù ba môn nhân Võ Lâm giáo đã vận công phòng bị, nhưng chưởng lực của đối phương đã đánh tới bất thình lình và thần tốc hết sức nên họ đã quýnh quáng vội vàng hất chưởng tới đỡ ngay.
Kêu đùng một tiếng, kế đó là một tiếng hự. Môn nhân đứng giữa trong ba người đã nhào lộn té văng ra xa luôn.
Hai môn nhân còn lại giật mình thụt lùi ra sau ba, bốn bước liền.
Bên trong cổ Bảo vẫn lẳng lặng không có động tịnh gì hết.
Bấy giờ...
Hai môn nhân còn sót lại bất giác lấy làm kinh hãi hết sức, mặt mày tái mét chẳng còn chút máu.
Gã đứng ở bên phải hét lớn tiếng nói :
- Người nào ở trong có gan thì lộ mặt xem nào?
Bên trong cổ Bảo vẫn im lặng không thấy ai trả lời gì hết.
Hai môn nhân Võ Lâm giáo cứ run lẩy bẩy không ngừng.
Gã đứng ở bên tráu hỏi :
- Biết làm sao bây giờ?
- Hay là quay trở về báo cáo lại với Kim Cúc phu nhân...
Gã đứng ở bên phải lắc đầu nói :
- Không được!
- Tại sao không được chứ?
- Nếu trở lại như thế, chúng ta ắt phải chết trong tay của Kim Cúc phu nhân chứ không sai.
- Thế thì chẳng lẽ chúng ta lại vào trong cổ Bảo nạp mạng sao?
Gã đứng ở bên phải suy nghĩ giây lát nói :
- Ta có biện pháp rồi.
Gã đứng ở bên trái ngạc nhiên, nói :
- Biện pháp gì chứ?
- Tẩu!
- Đào tẩu ư?
Gã đứng ở bên phải khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế, chúng ta đành âm thầm đào tẩu thôi!
Gã đứng bên trái nói :
- Ngươi bảo rằng chúng ta bỏ chạy ư?
- Đúng thế.
Gã kia lắc đầu nói :
- Không được!
Gã bên phải ngạc nhiên nói :
- Tại sao không được chứ?
- Mặc dù đào tẩu là thượng sách, nhưng muôn một bị họ phát giác bắt trở lại, thế là chúng ta có chịu nổi hình phạt phân thây chăng?
- Không bao giờ!
- Tại sao lại không bao giờ?
- Chúng ta lén lút đào tẩu, chắc chắn họ không bao giờ biết đâu. sau đó chúng ta tìm một nơi ẩn cư, đợi khi nào Võ Lâm giáo bị tiêu diệt hết chúng ta mới tái xuất giang hồ cũng chẳng sao.
- Chẳng lẽ Võ Lâm giáo sẽ bị tiêu diệt được sao?
Gã đứng bên phải khẽ gật đầu nói :
- Đương nhiên phải bị tiêu diệt rồi!
- Chắc không thể được chứ?
- Rất có thể như thế. Hiện giờ Võ Lâm giáo chỉ còn sót lại vài ba chục người. Bọn người Vương Hoa ai cũng có một thân võ công cao cường, chắc chắn họ phải tiêu diệt được Võ Lâm giáo chứ không sai.
Gã bên trái nói :
- Thế thì quả thật chúng ta phải đào tẩu thật rồi!
Gã bên phải gật đầu nói :
- Nếu hai chúng ta muốn được sống sót!
Gã bên trái trầm tư giây lát, sau đó cau mày nói :
- Được, chúng ta đào tẩu thôi!
- Thế thì tẩu ngay!
Hai môn nhân Võ Lâm giáo vừa dứt lời thì họ lập tức lẳng lặng phi thân chạy mất dạng luôn.
Người ở bên trong cổ Bảo là ai thế?
Không một ai biết hết.
Bấy giờ, tình thế trong đấu trường đã có sự thay đổi.
Võ Lâm Hoàng Đế và Vương Bán Tiên đã đụng với nhau hơn hai mươi chiêu rồi.
cuối cùng võ công của Võ Lâm Hoàng Đế vẫn hơi thua sút Vương Bán Tiên.
Lúc này mỗi lần lão xuất thủ đều bị Vương Bán Tiên chiếm thượng phong và kìm chế lão luôn.
Bên này Vương Hoa và Kim Cúc phu nhân đang đấu với nhau cực kỳ ác liệt, nhưng mà Kim Cúc phu nhân thật không phải là địch thủ của Vương Hoa, nên dần dần y đã rơi vào thế hạ phong và hoàn cảnh của y cũng hết sức nguy hiểm.
Bây giờ...
Vương Hoa hét to một tiếng, tấn công ba chưởng nhanh như điện chớp, tức thì Kim Cúc phu nhân đã bị chưởng phong mạnh như vũ bão của Vương Hoa đẩy lui ra sau xa cả một trượng.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, hãy tiếp ta hai chưởng nữa xem nào!
Hắn vừa nói vừa lướt tới phóng ra hai chưởng mạnh như vũ bão.
Bấy giờ Kim Cúc phu nhân không còn sức lực để chống trả thế chưởng huyền ảo mạnh như vũ bão của Vương Hoa nữa nên trong lúc Vương Hoa quét lão nhân chưởng phong thần tốc kinh người tới, y cực chẳng đã đã phải xuất chưởng tới đỡ, bằng không y phải trúng chưởng của Vương Hoa chứ không sai.
Kêu đùng một tiếng.
Kim Cúc phu nhân đã bất đắc dĩ phải đụng thẳng một chưởng này nên sau tiếng kêu đùng, y đã bị chưởng lực của Vương Hoa đánh bạt, dội ngược ra sau cả một trượng, mặt mày tái mét không còn chút máu.
Ngay lúc Kim Cúc phu nhân bị chưởng lực của Vương Hoa đẩy lui ra sau, ba môn nhân Võ Lâm giáo đã cùng lúc lao mình tới và tấn công Vương Hoa luôn.
Ba môn nhân Võ Lâm giáo đã xuất thủ một cách bất thình lình, thế chưởng mạnh như vũ bão, tức thì Vương Hoa đã bị đẩy lui ra sau ngay.
Vương Hoa mặt mày biến sắc, gầm lên nói :
- Các ngươi cũng muốn tìm cái chết chăng?
Ba môn nhân Võ Lâm giáo cười lạnh lùng nói :
- Chưa chắc nha!
- Thế thì thử xem nào.
Vương Hoa dứt lời, lập tức lượn mình nhảy vọt tới, vung chưởng tấn công nhanh như cắt.
Cũng ngay lúc Vương Hoa thoạt vừa xuất thủ, hai môn nhân Võ Lâm giáo đứng ở kế bên đã cùng lúc lượn mình nhảy xổ vào hướng Võ Lâm Hoàng Đế luôn.
Bấy giờ, Võ Lâm Hoàng Đế đã đấu chẳng lại Vương Bán Tiên, thế mà hai môn nhân Võ Lâm giáo này lại nhảy vào tham chiến, tức thời lão cảm thấy nguy khốn nhiều hơn.
Thình lình...
Ngay lúc ấy, có một bóng người từ phía sau một tảng đá to lớn nhảy vọt ra, lao mình vào hai môn nhân toan tấn công Võ Lâm Hoàng Đế nhanh như điện chớp.
Kêu oa một tiếng.
Tức thời một môn nhân Võ Lâm giáo đã rú lên một tiếng chết thảm ngay lập tức.
Còn một môn nhân Võ Lâm giáo kia bất giác giật mình ngẩn người ngay ra tại chỗ.
Chỉ thấy bóng người xuất hiện bất thình lình ấy lại đảo mình một cái, kế đó lại một tiếng rú thảm vang lên tiếp.
Vương Bán Tiên thoáng giật mình kinh hãi.
Võ Lâm Hoàng Đế cũng cảm thấy ngạc nhiên hết sức.
Lão phóng mắt nhìn tới trước chỉ thấy người vừa xuất hiện chính là Tiếu Tiếu thư sinh. Tức thì Võ Lâm Hoàng Đế liền thấy yên tâm chẳng ít.
Tiếu Tiếu thư sinh cười lạnh lùng một tiếng nói :
- Này Vương Bán Tiên, hôm nay hân hạnh được gặp các hạ vậy...
Vương Bán Tiên ngạc nhiên nói :
- Ngươi... là ai thế?
- Bản nhân là Tiếu Tiếu thư sinh đây!
- Chính là ngươi...?
- Đúng thế, chính là ta đây!
Võ Lâm Hoàng Đế gầm lên một tiếng, phóng chưởng tấn công Vương Bán Tiên ngay. Tiếu Tiếu thư sinh cũng nhảy tới xuất thủ luôn. Hai người đã liên thủ ra tay tấn công Vương Bán Tiên.
Tức thì tình thế lập tức thay đổi ngay.
Thình lình...
Một tiếng rú thảm lại vang lên, chỉ thấy một trong ba môn nhân Võ Lâm giáo đã động thủ với Vương Hoa đã kêu hự một tiếng rồi té ngã ra đất luôn.
Kim Cúc phu nhân đang vận công điều tức nghỉ ngơi ở một bên, trông thấy tình thế nguy cấp, nếu y không xuất thủ nữa thì ba môn nhân Võ Lâm giáo sẽ chết trong tay Vương Hoa hết.
Y nghĩ tới đây, lập tức gầm lên nói :
- Này Vương Hoa, ngươi hãy tiếp ta một chiêu xem sao.
Y vừa gầm hét vừa vung chưởng tấn công ngay.
Kim Cúc phu nhân và hai môn nhân Võ Lâm giáo đã hợp lực vây công Vương Hoa tức thì hắn không sao tránh khỏi phải mất sức và vất vả nhiều hơn.
Thình lình...
Ngay lúc ấy có một bóng người từ trong cổ Bảo nhảy ra nhanh như điện chớp.
Thân pháp của bóng người này thần tốc kinh người hết sức. Sau khi đối phương nhảy vào hiện trường bèn lượn mình lao vào hướng hai môn nhân đã vây đánh Vương Hoa.
Kêu oa một tiếng.
Một môn nhân Võ Lâm giáo đứng tấn công ở bên trái đã không ngờ có người thứ hai thình lình tấn công tới. Môn nhân này chẳng kịp đề phòng gì hết, đã trúng chưởng té nằm bất động luôn trên mặt đất.
Vương Hoa lướt mắt nhìn tới trước, bất giác tinh thần phấn khởi lên liền. Thì ra người vừa xuất hiện chính là Bạch Phát Tẩu, một trong Võ lâm Tam lão.
Bấy giờ...
Bạch Phát Tẩu xuất thủ tấn công nhanh như điện chớp, lại một tiếng kêu thảm vang lên tiếp. Môn nhân Võ Lâm giáo còn lại đã té ngã luôn trên đất chết ngay lập tức.
Kim Cúc phu nhân kinh hãi thụt lùi ra sau vài bước liền.
Vương Hoa buột miệng nói :
- Lão tiền bối, chính là lão ư?
Bạch Phát Tẩu khẽ gật đầu không nói gì hết.
Kim Cúc phu nhân hoảng hốt quát hỏi :
- Ngươi... là ai thế?
Bạch Phát Tẩu cười lạnh lùng nói :
- Ngươi hỏi để làm gì thế?
Dứt lời, Bạch Phát Tẩu đã vung chưởng tấn công vào môn nhân Võ Lâm giáo ngay.
Vương Hoa gầm lên một tiếng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, xem chưởng nào.
Hắn vừa dứt tiếng hét thì đã phi thân lao vào hướng Kim Cúc phu nhân ngay. Kim Cúc phu nhân cười lạnh một tiếng, cũng xuất thủ phản công ra ba chưởng luôn.
Bấy giờ Kim Cúc phu nhân xuất thủ thần tốc kinh người hết sức, đấy cũng là do y đã được điều tức, nghỉ ngơi trong giây lát.
Thình lình...
Một tiếng kêu thảm rạch xé hư không vang lên, y giật mình đảo mắt nhìn sang hướng ấy, thấy Vương Bán Tiên trúng một chưởng của Võ Lâm Hoàng Đế, ngã người té văng ra sau ngay.
Kim Cúc phu nhân trông thấy thế, bất giác giật mình kinh hãi.
Căn cứ vào tình thế lúc nãy, y cho rằng phe họ dư sức giết chết Võ Lâm Hoàng Đế và Vương Hoa. Không ngờ nửa chừng lại nhảy vọt ra hai con người này đã làm đảo lộn tình thế đã trở nên hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm cho bọn họ.
Nếu cứ thế đấu tiếp tục, e rằng cả một mạng sống của y cũng bồi vào luôn.
Bây giờ chỉ có tam thập lục kế, dĩ đào vi thượng sách. Y nghĩ đến đây lập tức gầm lên một tiếng, xuất thủ tấn công ra ba chưởng liền rồi bỗng nhiên lượn mình bay chạy xuống núi ngay.
Vương Hoa bất giác ngẩn người ra tại chỗ.
Hắn vừa thoáng ngạc nhiên trong tíc tắc thì Kim Cúc phu nhân đã lượn mình chạy xa cả vài trượng. Vương Hoa hét to một tiếng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân. Ngươi chạy đi đâu cho khỏi?
Hắn lập tức lượn mình lướt tới rượt theo ngay.
Vương Hoa đã phóng mình chạy như gió, cố hết sức rượt theo, nhưng bấy giờ Kim Cúc phu nhân đã đào tẩu, muốn được thoát chết nên y đã co giò chạy nhanh hết sức.
Vương Hoa rượt được một khoảng đường, thấy khoảng cách giữa mình và đối phương lần lần càng xa. Biết không sao đuổi kịp đối phương, hắn đành phải dừng bước lại.
Hắn đã tức đến mồm mũi phun ra khói lửa, nghiến răng kêu ken két nói :
- Kim Cúc phu nhân, hôm nay ngươi trốn khỏi tay ta, nhưng ngươi cũng không thể trốn được lâu dài đâu, ắt sẽ có một ngày ta phải bằm xác ngươi chứ không sai.
Hắn vội phi thân chạy về hướng cổ Bảo.
Một môn nhân sau cùng của Võ Lâm giáo cũng đã vừa chết trong tay của Bạch Phát Tẩu luôn.
Võ Lâm Hoàng Đế hỏi :
- Không rượt kịp y chăng?
Vương Hoa căm phẫn nói :
- Để y chạy mất rồi.
Võ Lâm Hoàng Đế đưa mắt nhìn Bạch Phát Tẩu và Tiếu Tiếu thư sinh nói :
- Hôm nay chẳng nhờ hai ngươi đến đây quả thật hậu quả không sao lường được rồi.
Vương Hoa lấy làm ngạc nhiên hỏi :
- Phải, làm hai người lại biết đến đây chứ?
Bạch Phát Tẩu nói :
- Sự việc là như thế này, tiền bối sai ta và Tiếu Tiếu thư sinh theo dõi hành động của Võ Lâm giáo. Hai chúng ta trông thấy Kim Cúc phu nhân thống lãnh môn nhân ra đi bèn âm thầm theo dõi y luôn. Không ngờ bọn y đến đây chính là vì để đối phó với các ngươi.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Trăm sự cũng nhờ các ngươi hết!
- Đó cũng là bổn phận của mọi người mà.
Vương Hoa hỏi :
- Gia gia, cuối cùng Vương Bán Tiên đã lọt vào tay của chúng ta chứ?
- Phải, ngươi có thể hạ thủ kết liễu y đi!
Vương Hoa định giơ tay xách Vương Bán Tiên lên, hắn sực nhớ ra một việc, vội nói :
- Không, cháu phải vào xem Mai Hương...
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế, chẳng biết tình trạng y ra sao rồi?
Vương Hoa định phi thân chạy vào cổ Bảo bỗng nhiên Bạch Phát Tẩu nói :
- Khoan đã.
Vương Hoa nghe lão nói thế, bất giác dừng bước lại, ngạc nhiên hỏi :
- Lão tiền bối có điều gì muốn nói chăng?
- Ngươi định vào thăm Mai giáo chủ phải vậy chăng?
- Đúng thế... vì có năm môn nhân Võ Lâm giáo...
- Ngươi cứ yên tâm, y chẳng hề chi hết!
Vương Hoa ngạc nhiên hỏi :
- Sao tiền bối biết chứ?
- Năm môn nhân Võ Lâm giáo ấy ta đã giết chết ba người, còn hai người đã co giò chạt mất dạng rồi.
- Có thật như thế chăng?
- Không sai chút nào hết!
Thế rồi Bạch Phát Tẩu mang việc động thủ với năm môn nhân Võ Lâm giáo ấy thuật lại cho Vương Hoa nghe một phen.
Vương Hoa nghe kể xong, nói :
- Vãn bối xin đa tạ lão tiền bối.
- Chớ khách sáo làm gì.
Vương Hoa giơ tay nhấc bổng Vương Bán Tiên lên, đồng thời giải huyệt cho y luôn.
Sau đó lạnh lùng gầm lên nói :
- Này Vương Bán Tiên, ngươi không ngờ ngươi có một ngày hôm nay chứ?
Mặt mày Vương Bán Tiên tái mét, không còn chút máu nào hết, nói :
- Ngươi cứ việc hạ thủ giết ta đi.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Này Vương Bán Tiên, trước khi chết ngươi còn điều gì muốn nói nữa không?
- Không có gì đáng nói hết.
- Thế thì tốt lắm, chắc ta cũng không cần thiết lập lại tội trạng của ngươi làm gì nữa chứ? Theo ta thì dù có băm xác ngươi ra làm muôn mảnh cũng chẳng quá đáng!
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng một tiếng nói :
- Ngươi cứ việc hạ thủ đi. Hai mươi năm sau ta nhất định sẽ lại trở thành một hán tử nữa.
- Quả thật ngươi không hổ thẹn là một trang hán tử chút nào hết.
Vương Bán Tiên lại cười lạnh lùng một lần nữa.
Vương Hoa gầm lên một tiếng, giơ tay bổ vào đầu Vương Bán Tiên ngay.
Một tiếng kêu thảm lập tức vang lên, chỉ thấy máu lão Vương Bán Tiên phun ra tứ phía, chết ngay lập tức.
Đây cũng là quả báo y đã tạo ác cả đời. Nếu y khéo biết làm người, tạo ra một sự nghiệp oanh oanh liệt liệt, biết đâu chẳng được người võ lâm tôn kính?
Võ Lâm Hoàng Đế cảm khái thở dài nói :
- Cuối cùng y cũng phải chết thôi!
Vương Hoa với giọng lạnh lùng nói :
- Y được chết toàn thây như thế này là phước cho y lắm rồi.
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu nói :
- Quả thật ngươi nói phải. Bây giờ chỉ còn một Kim Cúc phu nhân đang tiêu diêu pháp ngoại.
- Đương nhiên chúng ta phải tìm kiếm y cho bằng được!
Bạch Phát Tẩu nói :
- Tiền bối, nghe đồn rằng Võ Lâm giáo định tấn công Thiếu Lâm phái!
- Sao ngươi biết tin này?
- Vãn bối nghe nói từ lâu, họ vốn muốn hành động từ lâu rồi. Về sau vì Vương Bán Tiên có hẹn với hai ngươi nên cực chẳng đã họ phải đến đây dự ước hẹn trước.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Nói như thế, sau khi Kim Cúc phu nhân đào tẩu, chắc có lẽ y sẽ mở cuộc tấn công ngay. Nếu để y chiếm cứ Thiếu Lâm phái thì hậu quả khó lường chứ không sai.
- Ý của tiền bối muốn...
- Chúng ta hãy quay trở về thạch động xuất lĩnh cao thủ đến cản trở họ mới được.
- Phải, tiền bối nói đúng lắm.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Vương Hoa, ngươi hãy vào Bảo xem Mai Hương thế nào rồi? ngươi không giết chết y chứ?
- Thưa gia gia không!
- Tình hình đã xảy ra thế nào?
Vương Hoa lập tức mang tình hình kể lại cho Võ Lâm Hoàng Đế nghe một phen.
Nghe kể xong, Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Thế thì ngươi mau vào an ủi y đi!
Vương Hoa khẽ gật đầu, chạy vào cổ Bảo ngay.
Vương Hoa thoáng vừa chạy vào Bảo, đã thấy một bóng người thoăn thoắt bước ra.
Người này không ai xa lạ mà chính là Mai Hương.
Mặc dù Mai Hương trúng chưởng, nhưng sau khi y nuốt viên Đại lực kim đơn của Vương Hoa nên bây giờ y đã hoàn toàn bình phục lại.
Vương Hoa khẽ gọi :
- Mai Hương...
Mai Hương cười bi ai nói :
- Sư phụ ta đã chết rồi chăng?
- Đúng thế. Lão đã chết rồi.
- Còn Kim Cúc phu nhân thì sao?
- Đào tẩu mất dạng luôn.
Mai Hương khẽ gật đầu lẳng lặng không nói gì hết.
Vương Hoa nói :
- Mai Hương, hãy đi với ta.
Mai Hương nghe hắn nói thế, bất giác hơi lấy làm ngạc nhiên, nói :
- Đi với ngươi?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Phải, Mai Hương! Sư phụ ngươi đã chết, xem như tất cả đã trở thành quá khứ.
Ngươi đi với ta không được sao?
Mai Hương buồn thảm nói :
- Ngươi không giết ta nữa chăng?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, nói :
- Chẳng lẽ ngươi bắt buộc ta phải giết ngươi?
- Không!
- Thế tại sao...
Mai Hương cười thê thảm nói :
- Này Vương Hoa, nếu ngươi không giết chết ta thì bây giờ Mai Hương không muốn chết nữa!
Vương Hoa gật đầu nói :
- Đương nhiên ta không thể giết ngươi rồi.
Mai Hương nói giọng buồn bã :
- Vương Hoa, ta thành thật cảm tạ tình ý của ngươi đã đối xử với ta. Thế nhưng, quả thật ta nên đi đây...
Y nói tới đây, bất giác lẳng lặng nhỏ xuống hai giọt ngấn lệ.
Vương Hoa nói :
- Này Mai Hương, chẳng lẽ ngươi đi với ta có trở ngại chăng?
- Không trở ngại gì hết, nhưng ta... có nơi chốn đến của ta.
- Mai Hương, tất cả mọi việc đã qua rồi. Ngươi còn lo lắng gì nữa?
Mai Hương nói :
- Ta nên rời khỏi ngươi...
- Tại sao thế?
- Vì cho dù chúng ta có sống chung đi nữa cũng không có hạnh phúc.
Vương Hoa nghe y nói thế trong lòng cảm thấy buồn man mác. Quả thật y nói chẳng sai chút nào. Nếu họ có chung sống với nhau cũng không thể nào có hạnh phúc hết.
Họ là con người, họ sẽ mãi mãi không bao giờ quên được quá khứ.
Mặc dù giữa hai người có tình yêu, nhưng Mai Hương mãi mãi không bao giờ quên được những việc đã xảy ra trong quá khứ, nhất là những lời y đã hứa với sư phụ của y.
Vương Hoa nói :
- Mai Hương...
- Ta đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, ta phải đi thôi!
Vương Hoa đang thương tâm đứt ruột, hắn chẳng còn biết nói gì hết.
Mai Hương buồn bã nói :
- Mai Hương là một con người bất hạnh và lại chọn lầm đường đi. Có một con người như ngươi đã quan tâm ta thì ta đã mãn nguyện lắm rồi... Sau khi rời khỏi ngươi, bất luận ta sống ở một phương trời nào đi nữa thì ta vẫn mãi mãi hoài niệm ngươi.
- Mai Hương...
Vương Hoa xúc động ôm choàng y vào lòng.
Mai Hương đã cất tiếng khóc nức nở trong lòng Vương Hoa.
Vương Hoa buồn bã chẳng biết nói gì hơn.
Một hồi thật lâu, ngoại trừ tiếng khóc rả rích của Mai Hương, ngoài ra họ chẳng nói lên lời nào hết. Phải, ngoại trừ bi ai buồn thảm, ngoài ra họ còn biết nói những gì đây?
Vương Hoa đã hôn lên mặt y... ho trên những giọt nước mắt nhỏ xuống từng hàng của Mai Hương, đồng thời cũng hôn lên nỗi bi thương sầu khổ của y... cuối cùng, hắn đã hôn trên tiểu khẩu anh đào của Mai Hương.
Đấy là nụ hôn cuối cùng.
Mai Hương lấy làm mãn nguyện hết sức.
Tâm hồn của y lúc này trống rỗng, buồn bã làm sao? Y sắp phải rời khỏi Vương Hoa, sau đó e rằng khó có ngày hội ngộ.
Đồng thời sau khi cách biệt với Vương Hoa từ giây phút này, y chẳng mong muốn gặp lại Vương Hoa nữa.
Vì rằng họ có gặp mặt chỉ tổ làm cho đôi bên đau khổ mà thôi.
Một hồi thật lâu...
Mai Hương khẽ đẩy Vương Hoa ra, uất nghẹn gọi :
- Vương Hoa...
- Mai Hương...
- Vương Hoa, những gì ta muốn có, ngươi đã cho ta rồi... Trong tâm hồn ta không còn trống rỗng nữa.
- Mai Hương, ngươi hãy đi theo ta đi?
- Không! Ta có nơi chốn phải đến của ta. Chẳng phải lưu lại hoài niệm mãi mãi so với đau khổ sống chung với nhau có ý nghĩa hơn chăng?
Mai Hương cố đè nén bi thương, nói :
- Ta đi nha, ta sẽ tưởng niệm ngươi mãi mãi, cho đến khi sinh mạng ta chấm dứt.
Dứt lời, Mai Hương quay mình bỏ đi ngay.
Vương Hoa khẽ gọi :
- Mai Hương...
Mai Hương không dừng bước lại, y đã phi thân chạy như gió.
Từ nay về sau thật khó có ngày hội ngộ rồi.
Hai mắt Vương Hoa ẩm ướt, không còn nhìn thấy cảnh vật trước mặt nữa...
Mai Hương đã bỏ đi luôn. Y mang theo hoài niệm và trái tim tan nát, song y vẫn để lại cho Vương Hoa chỉ là nỗi thương tâm hoài niệm.
Mộng đã tỉnh.
Tình cũng chấm dứt luôn.
Vương Hoa lẩm bẩm nói :
- Mai Hương, ta sẽ tưởng niệm ngươi mãi mãi, cũng như ngươi đã tưởng niệm ta vậy...
Hắn thả bước đi thật chậm, lòng hắn bây giờ trầm trọng hết sức.
Võ Lâm Hoàng Đế trông thấy Vương Hoa đi ra một mình liền hỏi :
- Y bỏ đi rồi chăng?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Phải.
- Tại sao thế?
Vương Hoa cười nhạt lắc đầu nói :
- Không biết!
- Ngươi không giữ y lại?
- Cháu đã lưu giữ y!
- Thế tại sao y lại bỏ đi?
- Y bảo rằng ở lại với cháu cũng chẳng có hạnh phúc. Lưu lại hoài niệm sẽ có ý nghĩa hơn phải đau khổ sống chung với nhau.
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu, nói :
- Có lẽ y nói phải.
Tiếu Tiếu thư sinh hỏi :
- Họ thương yêu nhau ư?
- Có lẽ như thế.
- Khẩu vị của tiểu tử ngươi chẳng đơn giản. Có ba người vẫn chưa cảm thấy đủ chăng?
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Vãn bối...
- Ngươi phải biết đủ chứ. Hơn nữa, y từng là kẻ thù của ngươi...
- Y đã từng cứu vãn bối thoát nạn!
- Ồ! Thì ra thế...
Vương Hoa buồn bã thở dài, nói :
- Bây giờ tất cả đã trở thành quá khứ, thôi, chúng ta hãy trở về chứ?
Võ Lâm Hoàng Đế gật đầu nói :
- Đúng thế! Chúng ta phải trở về ngay để lo liệu công việc cản trở Kim Cúc phu nhân xuất lĩnh môn nhân xâm phạm Thiếu Lâm phái.
- Được.
Bốn bóng người lập tức phi thân ra khỏi sơn lãnh Vô Địch bảo. Chỉ trong chốc lát, họ đã chạy mất dạng luôn...
Sau khi trở về thạch động đã là ngày thứ bảy rồi. Tính cả bận đi bận về đã mất cả nửa tháng thời gian.
Bọn Quỷ Diện Tiên Ông đã ra nghinh đón tại động khẩu.
Họ chào hỏi với nhau và thăm hỏi tình hình một hồi sau đó Võ Lâm Hoàng Đế bất giác lên tiếng hỏi :
- Thủy Tinh mỹ nhân đã trở về chưa?
Ngô Tinh trả lời ngay :
- Vâng, mẹ vãn bối đã trở về rồi.
Quỷ Diện Tiên Ông nói :
- Y đang trị thương cho Thu Bình.
- Tìm được y dược chứ?
- Tìm được, bây giờ Vương Thu Bình đã khỏe nhiều rồi.
- Y có thể nói chuyện được chưa?
- Vẫn chưa nói chuyện được. Ngoại trừ ta và Thanh Thanh, ngoài ra Thủy Tinh mỹ nhân không cho bất cứ một ai vào thất hết.
- Tại sao thế?
- Vì tránh làm cho y phân tâm. Thủy Tinh mỹ nhân vào thất trị thương cho y từ hôm trước, mãi cho tới bây giờ vẫn chưa trở ra.
Võ Lâm Hoàng Đế kêu ồ một tiếng, nói :
- Thế thì chúng ta vào động thôi.
Sau khi đoàn người vào trong thạch động, Võ Lâm Hoàng Đế bèn mang sự việc đi dự ước hẹn chuyến này thuật lại cho mọi người nghe. Lão chỉ giấu mỗi một việc của Mai Hương và Vương Hoa là không nói ra mà thôi.
Mọi người nghe nói Vương Bán Tiên đã bị giết chết, bất giác ai nấy đều cảm thấy phấn khởi vô cùng. Khi họ nghe nói tới sự việc Kim Cúc phu nhân đã chuẩn bị xâm phạm phái Thiếu Lâm, mọi người đã bất giác giật bắn người lên.
Quỷ Diện Tiên Ông nói :
- Thế thì phải làm sao đây?
- Chúng ta cần phải cấp bách ngăn cản y mới được!
- Đúng thế.
Quỷ Diện Tiên Ông nói chưa hết lời, bỗng nhiên chiếc cửa bí thất được mở toang ra.
Thủy Tinh mỹ nhân với gương mặt hốc hác từ trong mật thất đi ra.
Chương Vĩnh Kỳ vội vàng bước tới, hỏi :
- Tương Quân, tình hình sức khỏe Thu Bình thế nào?
Thủy Tinh mỹ nhân nói :
- Y không còn nguy hiểm đến sanh mạng nữa. Các ngươi cứ việc vào thăm y.
Chương Vĩnh Kỳ vội vàng rảo bước đi vào trong thăm ngay.
Y trông thấy Vương Thu Bình vẫn nằm trên giường nhưng thần sắc của y bây giờ đã sáng sủa nhiều. Vương Thu Bình thoáng trông thấy Chương Vĩnh Kỳ bước vào, y bất giác ngẩn người ra tại chỗ luôn. Chương Vĩnh Kỳ khẽ gọi :
- Thu Bình...
Hình như nhất thời Vương Thu Bình đã quên lửng Chương Vĩnh Kỳ là ai. Y đã ngẩn người đưa mắt ngắm nhìn chăm chăm Chương Vĩnh Kỳ luôn.
Vương Thu Bình lẩm bẩm hỏi :
- Ngươi... là ai thế?
- Thu Bình, ta là Chương Vĩnh Kỳ...
- Chương Vĩnh Kỳ ư?... Chương Vĩnh Kỳ...
y lẩm bẩm niệm thầm trong miệng. Mười tám năm trời đã trôi qua, y cảm thấy danh tự này đã xa lạ hết sức. Chương Vĩnh Kỳ đau lòng, suýt nữa đã nhỏ xuống hai giọt nước mắt.
Thình lình...
Vương Thu Bình mặt hơi biến sắc, nói :
- Ta nhớ ra rồi...
- Thu Bình...
- Ta nhớ lại rồi, ngươi là Chương Vĩnh Kỳ chồng ta chứ gì?
Chương Vĩnh Kỳ khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế!
- Ta cũng nghĩ ra chính ngươi đã giết ta...
- Phải...
Vương Thu Bình mặt mày biến sắc, nói :
- Tại sao... ngươi lại giết ta?
- Thu Bình, đấy chỉ là do sự hiểu lầm mà thôi.
- Hiểu lầm ư?... Vì Hàn Phong mà ngươi đã giết chết ta chứ gì?
Chương Vĩnh Kỳ gật đầu nói :
- Phải, này Thu Bình, nhưng mà đây chỉ là do hiểu lầm thôi!
Vương Thu Bình căm phẫn nói :
- Tại sao bây giờ ngươi lại biết là do hiểu lầm?
Ngay lúc ấy Thiên Tri Thần Quân bỗng bước vào nói :
- Này Thu Bình, chính là do ta đã nói lại cho y biết.
Vương Thu Bình đảo mắt nhìn tới phía trước, bất giác thất thanh kêu lên một tiếng.
Vì y không ngờ Thiên Tri Thần Quân cũng đã xuất hiện tại đây luôn.
Bấy giờ tất cả mọi người đều bước cả vào trong mật thất.
Hai chị em Chương gia không kềm lòng được đã nhảy vọt về phía giường của Vương Thu Bình, đồng thanh khóc lóc gọi :
- Mẹ...
Vương Thu Bình ngẩn người ra tại chỗ, hình như nhất thời y chẳng biết việc gì đã xảy ra cả...
Một hồi thật lâu, y mới lẩm bẩm nói :
- Các ngươi là...
- Con là Thanh Thanh...
- Con là Linh Linh...
Hai bàn tay của Vương Thu Bình đang run rẩy vuốt việc họ, y nói giọng xúc động :
- Có phải các ngươi... là Thanh Thanh và Linh Linh, con của mẹ chăng?
- Thưa mẹ, vâng.
Hai bên khóe mắt của Vương Thu Bình bỗng nhiên nhỏ xuống hai hàng nước mắt, nói :
- Các con đã lớn như thế rồi sao?... Mười bảy, mười tám năm rồi sao?
- Vâng!
Chương Vĩnh Kỳ nói :
- Thu Bình, xin ngươi hãy tha thứ ta...
Vương Thu Bình mặt hơi biến sắc, nói :
- Tha thứ ngươi gì thế?
- Thu Bình, ta có lỗi với ngươi...
- Muộn rồi.
- Thu Bình, chẳng lẽ ngươi không thông cảm ta chút nào hết sao?
Vương Thu Bình gầm lên, nói :
- Chương Vĩnh Kỳ, ngươi hãy cút khỏi đây cho ta. Ta không muốn gặp ngươi nữa.
- Thu Bình...
- Chương Vĩnh Kỳ, ta chẳng hề làm việc gì có lỗi với ngươi, thế mà không ngờ ngươi lại nhẫn tâm hạ độc thủ với ta như thế...
- Thu Bình...
- Chớ nói nhiều lời làm gì nữa. ngươi đã giết ta, có khi nào ta lại ở chung với ngươi nữa? Ngươi không cút đi còn lưu lại đây để làm gì nữa?
Chương Vĩnh Kỳ đau lòng nói :
- Thu Bình, có thật ngươi không tha thứ cho ta ư?
- Ta hận ngươi đến chết mới thôi.
Chương Vĩnh Kỳ nói :
- Thu Bình, nếu như ngươi không tha thứ ta thì ta đành chết thôi...
- Nói sao?
- Ta đành tự tử trước mặt ngươi vậy!
- A!
Chương Vĩnh Kỳ nói :
- Thu Bình, ta biết ta đã gây nên tội lỗi không thể dung thứ đối với ngươi, nếu như ngươi chẳng tha thứ ta thì ta đành tự tử tạ tội vậy.
Lời nói của Chương Vĩnh Kỳ làm cho mọi người ngạc nhiên hết sức, thế nhưng Vương Thu Bình lại cười lạnh lùng nói :
- Ngươi cứ chết tự nhiên!
- Thế thì ta cũng chẳng phải nói nhiều làm gì nữa.
Chương Vĩnh Kỳ nói xong, kêu keng một tiếng. Lão đã rút trường kiếm ra khỏi bao, bỗng nhiên đâm vào cổ họng mình luôn.
Chương Linh Linh đột nhiên nhảy tới chụp lấy cổ tay của Chương Vĩnh Kỳ nói :
- Cha...
- Linh Linh, con ngăn cản cha làm gì?
- Thưa cha, cha không thể chết...
- Cha sống chỉ tổ đau khổ, chi bằng tự tử có hơn không.
Chương Linh Linh quay sang hướng Vương Thu Bình nói :
- Thưa mẹ! Mẹ hãy tha thứ cho cha con nha.
Chương Thanh Thanh cũng nói :
- Phải! mẹ hãy tha thứ cho cha con.
Quỷ Diện Tiên Ông nói :
- Này con, con người ai chẳng có lỗi lầm. Y đã biết lỗi thì con hãy dung thứ cho y!
Vương Thu Bình lắc đầu nói :
- Không, con không bao giờ quên rằng y đã từng giết chết con được!
- Con cũng có lỗi với y phần nào...
- Con không có lỗi gì hết!
Quỷ Diện Tiên Ông nói :
- Con có lỗi. Người ta thường nói nam nữ thọ thọ bất tương thân, con há có thể ở trong phòng một mình với một người đàn ông khác...
- Điều này...
- Con hãy dung thế y, vì chẳng phải chỉ có mỗi một mình y có lỗi mà thôi.
Vương Thu Bình khẽ gật đầu, nói :
- Thôi được, con nghe lời cha dạy.
Chương Vĩnh Kỳ xúc động nói :
- Thu Bình, ta thành thật đa tạ ngươi...
Vương Thu Bình lạnh lùng tằng hắng một tiếng. Y chẳng trả lời Chương Vĩnh Kỳ một lời nào cả.
Bỗng nhiên y sực nghĩ đến điều gì, bất giác hỏi :
- Người đàn bà đã cứu sống ta là ai thế?
Quỷ Diện Tiên Ông thoáng ngạc nhiên, nói :
- Bình nhi, chẳng lẽ y không nói cho biết y là ai sao?
- Thưa cha, y không nói gì hết!
- Y chính là Thủy Tinh mỹ nhân!
- Thủy Tinh mỹ nhân? Có phải y là người tình đầu tiên của Vĩnh Kỳ không?
- Đúng thế!
- Tại sao... y bằng lòng cứu sống ta chứ?
Vương Thu Bình hỏi câu này không ai có thể trả lời được hết. Rõ ràng y muốn nói giữa y và Thủy Tinh mỹ nhân có chút ít quan hệ lạ lùng, khó giải bày vậy.
Cuối cùng chỉ có Quỷ Diện Tiên Ông cất tiếng nói :
- Có lẽ y chẳng muốn con chết!
- Ồ! Y đã hao tốn biết bao chơn nguyên để trị thương cho con. Con nên cảm tạ y, cha thay mặt con mời y vào nha?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Thôi được, chúng ta cũng nên ra ngoài thương lượng kế sách để ứng phó với Kim Cúc phu nhân đi.
Thế rồi mọi người cùng Võ Lâm Hoàng Đế liền rời khỏi mật thất, sau đó mới mời Thủy Tinh mỹ nhân vào trong.
Thủy Tinh mỹ nhân nghe nói thế thoáng ngạc nhiên hỏi :
- Chương phu nhân mời ta chăng?
- Đúng thế?
- Chẳng biết có việc chi ư?
- Chúng ta cũng chẳng biết, ngươi cứ vào trong hỏi y thì biết ngay!
Thủy Tinh mỹ nhân đi vào mật thất, bước tới trước giường của Vương Thu Bình hỏi :
- Xin hỏi Chương phu nhân có điều chi muốn nói?
Vương Thu Bình nói :
- Chính ngươi đã cứu sống ta?
- Đúng thế.
- Nghe nói cũng chính ngươi đã đi tìm thuốc cho ta?
- Phải.
- Tại sao ngươi lại bằng lòng cứu ta như thế?
Thủy Tinh mỹ nhân nghe hỏi bất giác ngẩn người tại chỗ luôn. Hình như nhất thời y chưa lãnh hội được ý của Vương Thu Bình muốn hỏi thế nào. Một hồi thật lâu, y mới lên tiếng nói :
- Gặp tử nạn chẳng cứu làm sao đành lòng được. Điều đó mọi người ắt phải làm như thế cả!
- Nhưng với ngươi thì lại khác!
- Có gì khác chăng?
- Chẳng phải ngươi là Thủy Tinh mỹ nhân sao?
Thủy Tinh mỹ nhân giật mình nói :
- Đúng thế! Chính là ta đây!
- Đồng thời ngươi cũng là người tình đầu tiên của Chương Vĩnh Kỳ, có phải vậy chăng?
Thủy Tinh mỹ nhân khẽ gật đầu nói :
- Trước kia đúng là như thế.
- Thế ngươi chẳng mong ta chết sao?
Thủy Tinh mỹ nhân cười nhạt nói :
- Chương phu nhân, ngươi chớ đa nghi đến thế. Việc giữa ta và Chương Vĩnh Kỳ đã trở thành quá khứ. Ngươi là vợ của y, đương nhiên ta phải cứu ngươi.
Bỗng Vương Thu Bình hỏi :
- Ngươi còn yêu y chăng?
- Ta không phủ nhận điều này.
- Thế thì ngươi có bằng lòng sống chung với y chăng?
Thủy Tinh mỹ nhân thoáng ngạc nhiên, nói :
- Ta không hiểu ý ngươi muốn nói gì?
- Ta không có ác ý gì hết. Ta muốn nói rằng nếu như ngươi đồng ý thì chúng ta có thể sống chung với nhau.
- Sống chung với nhau ư?
- Đương nhiên là ba chúng ta sống chung với nhau rồi.
- Ta... chẳng muốn phá vỡ hạnh phúc của ngươi!
Vương Thu Bình lắc đầu nói :
- Không có chuyện ấy đâu. Ta biết Chương Vĩnh Kỳ yêu ngươi, hơn nữa ngươi đã độ lượng cư xử với ta như thế, chẳng lẽ ta không dùng tấm lòng thành thật đối đãi lại với ngươi được sao?
Thủy Tinh mỹ nhân xúc động hết sức, nói :
- Ta chẳng biết... nói điều gì để cảm kích với ngươi!
- Ngươi bằng lòng lời yêu cầu của ta chứ?
Thủy Tinh mỹ nhân khẽ gật đầu nói :
- Thế thì hay biết mấy. Chúng ta đã già rồi, từ nay về sau chúng ta nên hòa hợp sống chung với nhau thì hơn.
* * * Sau khi Võ Lâm Hoàng Đế lui khỏi mật thất nói :
- Chúng ta vì phải lo việc tiêu diệt Võ Lâm giáo và Kim Cúc phu nhân nên chúng ta nên lên đường ngay.
Vương Hoa nói :
- Đúng thế, chúng ta nên đi ngay.
Ngay lúc ấy...
Bỗng nhiên ngoài động khẩu có tiếng bước chân vang tới, tất cả mọi người đều phóng mắt nhìn ra chỉ thấy U Linh Nữ và Châu Hổ thình lình giáng lâm.
Tất cả mọi người đã ngẩn người ra ngay tại chỗ.
Hình như sự xuất hiện bất thình lình của hai người làm cho họ kinh ngạc hết sức.
U Linh Nữ và Châu Hổ quay sang hướng mọi người vái chào, nói :
- Chào tất cả chư vị lão tiền bối được mạnh khỏe chứ?
Bấy giờ họ thấy cử chỉ, lời ăn tiếng nói của Châu Hổ rất lịch sự nhã nhặn, so với con người trước kia đã khác hẳn. Võ Lâm Hoàng Đế cười ha hả nói :
- Khá lắm, hai người đến thật đúng lúc...
U Linh Nữ nói :
- Gia gia có điều gì dạy bảo chăng?
- Bọn ta định đi lãnh giáo Kim Cúc phu nhân đây. Hai vợ chồng ngươi đến thật đúng lúc.
Châu Hổ chắp tay hướng về mọi người xá dài, nói :
- Lần trước đắc tội chư vị lão tiền bối, Châu Hổ xin thành thật tạ tội vậy.
Võ Lâm Hoàng Đế cười ha hả nói :
- Này Châu Hổ, tại sao bỗng nhiên ngươi lại trở nên lịch thiệp hữu lễ như thế?
- Ta ư...
- Có phải chính vợ ngươi đã dạy ngươi chăng?
- Vâng, chính là tệ phu nhân đã dạy như vậy!
Châu Hổ chẳng những trở nên lịch sự nhã nhặn, mà còn biết dùng lời nói lịch thiệp nữa.
Võ Lâm Hoàng Đế bèn đùa với U Linh Nữ nói :
- Này U Linh Nữ, bản lãnh của ngươi khá đấy.
U Linh Nữ thẹn đỏ mặt, vội cúi đầu chẳng nói gì hết.
Nghe lão nói như thế, mọi người đã cất tiếng cười ha hả luôn.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Thôi được, bây giờ chúng ta nên lên đường ngay.
Tất cả mọi người đều gật đầu kêu vâng hết.
Bấy giờ Thủy Tinh mỹ nhân đã vừa từ trong mật thất bước ra, Chương Vĩnh Kỳ vội bước tới hỏi :
- Này Tương Quân, y nói những gì với ngươi thế?
Thủy Tinh mỹ nhân tủm tỉm cười, nói :
- Chẳng nói gì hết!
Chương Vĩnh Kỳ lắc đầu nói :
- Ta không tin, có việc chi ngươi cứ việc nói cho ta nghe nào.
Thủy Tinh mỹ nhân xuống giọng nói :
- Y hỏi rằng ta có bằng lòng sống chung với các ngươi chăng?
- Thế thì ngươi... nói sao?
Thủy Tinh mỹ nhân cười bí mật nói :
- Ngươi đoán thử xem sao?
- Ngươi bằng lòng chứ?
Thủy Tinh mỹ nhân mỉm cười nói :
- Có lẽ như thế!
Võ Lâm Hoàng Đế cười hi hí nói :
- Việc của các ngươi đã mỹ mãn thì mau vãn hát để chúng ta còn phải thượng lộ nữa chứ?
Thế rồi đoàn người gồm có mười bốn người: Võ Lâm Hoàng Đế, Quỷ Diện Tiên Ông, Thiết Đao Tiều Chủ, Thiên Tri Thần Quân, Tiếu Tiếu thư sinh, Bạch Phát Tẩu, Chương Vĩnh Kỳ, Vương Hoa, Ngô Tinh, chị em Chương gia, U Linh Nữ và Châu Hổ lần lượt bước ra khỏi thạch động.
Chỉ lưu lại mỗi một mình Thủy Tinh mỹ nhân chăm sóc Vương Thu Bình mà thôi.
Dưới sự hướng dẫn của Vương Hoa, đoàn người đã phi thân chạy thẳng về hướng Tổng đàn Võ Lâm giáo.
Một hôm... bọn người của Vương Hoa đã vào tới con đường mòn dẫn vào Tổng đàn Võ Lâm giáo. Vương Hoa liền dừng bước lại, nói với Võ Lâm Hoàng Đế rằng :
- Thưa gia gia, bên trong này chính là Tổng đàn của Võ Lâm giáo.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Chẳng biết mụ Kim Cúc phu nhân đã suất lĩnh môn nhân đi chưa?
Vương Hoa nói :
- Chúng ta cho một người vào trong thám thính thử xem.
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu nói :
- Được, ai vào đây?
U Linh Nữ quay sang hướng Châu Hổ nói :
- Này Châu Hổ, ngươi hãy vào do thám xem sao.
- Được.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Ngươi có thể vào bên trong thám thính tình hình nhưng không được động thủ với bất cứ một người nào trong Võ Lâm giáo cả nha!
- Vâng.
Châu Hổ kêu vâng một tiếng, lập tức phi thân chạy vào đường mòn nhanh như điện chớp. Thình lình ngay lúc ấy, từ bên trong Tổng đàn Võ Lâm giáo nhảy vọt ra vài chục bóng người, nhắm thẳng hướng đường mòn chạy tới.
Châu Hổ vội đình thân rồi quay trở lại ngay.
Võ Lâm Hoàng Đế thấy y quay trở lại, ngạc nhiên hỏi :
- Thế nào?
Châu Hổ nói :
- Ta thoáng trông thấy vài chục bóng người chạy về hướng này.
- Có thật chăng?
- Ta chẳng nhìn lầm chút nào hết.
Võ Lâm Hoàng Đế gật đầu nói :
- Thế là chúng ta đến rất kịp lúc, tất cả hãy giãn ra hết.
Tất cả mọi người y lời giãn ra ngay. Họ sẵn sàng chờ đón Kim Cúc phu nhân của Võ Lâm giáo xuất hiện.
Một tiếng sáo lanh lảnh thật dài rạch xé hư không vang tới, kế đó họ trông thấy Kim Cúc phu nhân thống lãnh vài chục môn nhân Võ Lâm giáo bay vọt tới.
Vương Hoa gầm to một tiếng nói :
- Dừng bước lại!
Hắn lượn mình lướt tới nhanh như điện chớp, đứng chặn đường đi của bọn Kim Cúc phu nhân luôn.
Kim Cúc phu nhân đảo mắt nhìn tới phía trước bất giác giật mình kinh hãi, nói :
- Chính là ngươi ư?
Vương Hoa cười lạnh lùng một tiếng, nói :
- Đúng thế, chính là ta đây.
Ngay lúc ấy...
Bọn Võ Lâm Hoàng Đế cùng lúc hiện thân luôn khiến Kim Cúc phu nhân trông thấy hoàn cảnh trước mắt, bất giác cả kinh thất sắc, thụt lùi ra sau ba, bốn bước liền.
Vì đoàn người Võ Lâm Hoàng Đế xuất hiện bất thình lình hết sức, đồng thời về mặt tinh thần Kim Cúc phu nhân chẳng hề chuẩn bị chút nào hết, làm sao bảo y chẳng cả kinh thất sắc chứ?
U Linh Nữ nói giọng lạnh như tiền :
- Này Kim Cúc phu nhân, hôm nay có lẽ là ngày tận cùng của ngươi rồi!
Bỗng Kim Cúc phu nhân cất tiếng lạnh lùng nói :
- Quả thật các ngươi đã đến đây khá nhanh đấy.
Võ Lâm Hoàng Đế cười ha hả nói :
- Nếu bọn này đến chậm một bước thì các ngươi đã tấn công phái Thiếu Lâm rồi, có phải vậy chăng?
Kim Cúc phu nhân giật mình nói :
- Sao... ngươi lại biết như thế?
Vương Hoa lạnh lùng cười một tiếng, nói :
- Nếu muốn người ta chẳng biết thì trừ phi chớ nhúng tay làm. Này Kim Cúc phu nhân, ngươi chuẩn bị nạp mang đi.
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng kêu hừ một tiếng, nói :
- Thế thì chưa chắc!
- Vậy thì hãy thử xem sao!
Vương Hoa nói xong lượn mình lướt tới ngay.
Thình lình...
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng hét to một tiếng :
- Đệ tử bổn giáo, hãy giết chết hắn ngay.
Thoạt nghe Kim Cúc phu nhân ra lệnh, hai mươi chín môn nhân Võ Lâm giáo lập tức xếp thành hàng chữ nhất nhanh như cắt. Họ đã đưa mắt hùng hổ chăm chăm ngắm nhìn quần hào.
Tức thì bầu không khí ở hiện trường trở nên căng thẳng và khẩn trương hết sức.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi định bảo số người vô tội này liều mạng cho ngươi chăng?
Kim Cúc phu nhân cười nham hiểm nói :
- Nếu các ngươi dám bước tới thì họ sẽ giết các ngươi chứ không sai?
Vương Hoa mặt hơi biến sắc, căm phẫn hét lên :
- Cứ việc xuất thủ thử xem nào?
Vương Hoa gầm dứt tiếng thì đã lao mình nhảy tới nhanh như điện chớp. Một môn nhân Võ Lâm giáo đứng ở phía trước đã vung chưởng đánh tới nhanh như cắt.
Ngay lúc ấy...
Tiếng gầm hét inh ỏi vang lên liên tục. Số quần hào có mặt tại hiện trường đã cùng lúc xuất thủ tấn công luôn. Lập tức giữa hai bên đã diễn ra một trận chém giết hỗn chiến kinh thiên động địa.
Tiếng gầm hét như tiếng sấm nổ.
Tiếng kêu thét thảm thiết kinh hoàng.
Hai thứ âm thanh này kết hợp với nhau đã tạo thành một điệu nhạc vừa khủng bố vừa kinh hồn.
Làm sao số môn nhân Võ Lâm giáo này có thể là địch thủ của quần hào chứ? Chỉ trong chốc lát nhân số của Võ Lâm giáo đã tử vong quá bán.
Môn nhân Võ Lâm giáo đã từng người một ngã gục xuống.
Kim Cúc phu nhân trông thấy tình thế không ổn, vội xoay người định chạy trở về con đường mòn ngay.
Thình lình...
Một bóng người lao thẳng tới hướng của Kim Cúc phu nhân nhanh như cắt. Bóng người đã nhảy vào tới chặn lối đi của Kim Cúc phu nhân không ai xa lạ mà chính là Châu Hổ.
Kim Cúc phu nhân điên cuồng gầm lên một tiếng :
- Tránh đường xem nào...
Y vung chưởng đánh vào người Châu Hổ nhanh như điện chớp.
Bấy giờ Kim Cúc phu nhân đã đánh liều mạng nên cú đánh này đã mãnh liệt kinh hồn hết sức. Y cho rằng Châu Hổ chẳng chết ngay lập tức thì cũng bị trọng thương chứ không sai.
Nào ngờ Châu Hổ giơ tay hất nhẹ một cái, tức thì Kim Cúc phu nhân đã bị đẩy lùi ra sau hơn mười bước.
Châu Hổ lạnh lùng nói :
- Ngươi chạy đâu cho khỏi!
Kim Cúc phu nhân cả kinh thất sắc.
Ngay lúc ấy...
Vương Hoa đã lượn mình nhảy vọt tới, hét lớn tiếng nói :
- Thế nào Kim Cúc phu nhân? Ngươi muốn đào tẩu nữa sao?
Mặt mày Kim Cúc phu nhân tái mét không còn chút máu. Y đã cảm thấy nỗi kinh hoàng chưa từng có trong cuộc đời y bao giờ hết.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi chạy đâu cho khỏi.
Kim Cúc phu nhân gầm lên nói :
- Vương Hoa, ta đành liều mạng với ngươi luôn!
Kim Cúc phu nhân điên cuồng gầm hét, y tung mình lao vào hướng Vương Hoa, đồng thời phóng chưởng đánh tới một cách vô cùng mãnh liệt.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, bọn ta cũng không muốn lấy số đông đánh thắng ngươi. Nếu ngươi có khả năng giết chết ta thì ngươi được quyền đào tẩu.
Vương Hoa dứt lời, lập tức vung chưởng tới đỡ ngay.
Đương nhiên sự việc này không thể xảy ra được vì võ công của Kim Cúc phu nhân vốn chẳng phải là địch thủ của Vương Hoa nữa. Y muốn đào tẩu thì chẳng khác nào muốn thăng thiên vậy.
Chỉ trong vài hiệp hai bên đã xuất thủ tấn công với nhau trên năm chiêu.
Bên này...
Hai mươi mấy môn nhân của Võ Lâm giáo đã bị bọn cao thủ Võ Lâm Hoàng Đế đánh giết đến nỗi chỉ còn sót lại năm người. Bọn môn nhân còn lại bất giác đồng thời dừng tay, hoảng hốt thụt lùi ra sau hết.
Năm môn nhân Võ Lâm giáo đang sợ hãi đứng run lẩy bẩy không dừng.
Võ Lâm Hoàng Đế lạnh lùng gầm lên nói :
- Thế nào, các ngươi cũng biết sợ chết à?
Gã cầm đầu trong nhóm năm người nói giọng hớt hải :
- Xin chư vị tha chết cho bọn hạ nhân...
- Chúng bây đã sợ chết như thế tại sao lại liều mạng phục vụ cho Kim Cúc phu nhân như vậy chứ?
- Bọn hạ nhân bị bắt ép thôi!
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Thôi được, chúng ta tha chết cho các ngươi, mong rằng từ rày về sau các ngươi phải cải quá hướng thiện, tái làm con người tốt. Bằng không, nếu mai sau gặp lại bọn ta thì chém đầu chứ không tha.
- Vâng... vâng...
- Thế thì hãy cút khỏi đây cho mau!
Năm môn nhân Võ Lâm giáo liền co giò chạy như gió, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng.
Thình lình...
Một tiếng gầm hét như sấm nổ thốt từ miệng Vương Hoa, chỉ thấy Vương Hoa đảo mình xoay nhanh. Hắn vừa gầm hét vừa xuất thủ công ra ba chưởng liền.
Tức thì Kim Cúc phu nhân đã bị đẩy lùi ra sau xa cả một trượng ngoài.
Lúc bấy giờ Kim Cúc phu nhân đã không còn chút sức lực nào để hoàn thủ hết. Dưới sự công kích thần tốc của Vương Hoa, y chẳng còn biết gì ngoài cách lượn mình tránh né mà thôi.
Kim Cúc phu nhân thoạt vừa lui ra sau một trượng thì Vương Hoa đã như hình với bóng, lướt tới nhanh như cắt đồng thời gầm lên :
- Xem chưởng nào!
Dứt lời hắn đã vung tay phải đánh tới một chưởng thần tốc hết sức kinh người.
Kêu đùng một tiếng.
Kim Cúc phu nhân khẽ kêu hự một tiếng, trúng chưởng té ngã luôn ra đất.
Vương Hoa lạnh lùng hét lên :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi hãy đứng dậy đồng thời tiếp xem nào.
Hắn vừa nói vừa bước tới chỗ cách Kim Cúc phu nhân độ khoảng ba xích thì dừng lại đó. Kim Cúc phu nhân đã trúng một chưởng của Vương Hoa xem chừng đã bị thương khá nặng.
Nhất thời y không sao đứng lên nổi.
Vương Hoa hết lớn tiếng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi đứng lên xem nào.
Kim Cúc phu nhân căm phẫn hét :
- Ngươi có bản lĩnh thì cứ việc hạ thủ đi.
Vương Hoa nói giọng lạnh lùng :
- Đương nhiên bọn này phải giết ngươi rồi. Nhưng ta muốn cho ngươi được chết một cách khẩu phục, tâm phục!
Kim Cúc phu nhân đã cố hết sức đứng lên. Y dùng tay lau đi vết máu ở hai bên khóe miệng. Thần tình bây giờ của y xanh mét, trông thật đáng sợ.
Y gầm lên một tiếng nói :
- Vương Hoa, ngươi hãy tiếp ta một chưởng nào!
Dứt lời, y xuất thủ tấn công ra một chưởng hết sức mãnh liệt kinh người cuối cùng.
Vương Hoa giơ tay trái tới đỡ, đồng thời đưa tay phải tấn công ra một chưởng luôn.
Kêu đùng một tiếng.
Kế đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Kim Cúc phu nhân há mồm phun máu tua tủa, một lần nữa đã té văng ra xa cả một trượng hơn. Đánh bạch một tiếng, y đã té nằm trên mặt đất đứng lên chẳng nổi nữa.
Vương Hoa bước đến gần y lạnh lùng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi không ngờ có ngày hôm nay chứ?
Kim Cúc phu nhân cay độc căm phẫn đưa cặp mắt thù hằn ngắm nhìn Vương Hoa, nói :
- Ngươi cứ việc hạ thủ đi!
- Kim Cúc phu nhân, ngươi còn điều gì muốn nói nữa chăng?
- Không cần phải nói gì hết... ngươi cứ việc ra tay đi!
Vương Hoa nói :
- Tỷ tỷ, hai chúng ta cùng hạ thủ giết phức y cho rồi!
U Linh Nữ khẽ gật đầu biểu thị sự đồng ý. Thế rồi y và Vương Hoa cùng lúc phóng chưởng vào đầu Kim Cúc phu nhân ngay.
Kim Cúc phu nhân rú lên một tiếng kêu thảm thiết, máu não phun ra tứ tán chết ngay lập tức.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Tay thủ phạm đã được diệt trừ, chúng ta đi thôi.
Quần hào khẽ gật đầu theo sau Võ Lâm Hoàng Đế phi thân chạy xuống núi luôn.