Phi Long Tử đuổi theo mấy người trước mặt, triển khai thân pháp, không bao lâu sau, thì đã tới một nơi vô cùng hoang vắng. Nơi này quả nhiên là một bãi tha ma, cỏ dại mọc đầy, mộ phần lung tung. Lúc này đã qua giờ thân, trời đã không còn nắng như giữa trưa, mặt trời dần dần hướng về tây, bọn họ mười ba người tụ tập tại nơi bãi tha ma này, đã thêm cho nơi này mấy phần náo nhiệt. Do hôm nay là tết Trùng Dương, mấy người tới đây bái tế tổ tiên nhìn thấy bọn họ ăn mặc giống như người trong võ lâm, trong tay lại cầm theo binh khí, nào dám ở lại lâu, lập tức mang làn rời khỏi nơi đây.
Trương Chinh cùng với mấy vị sứ giả đứng trên thảm cỏ, đợi Phi Long Tử và mấy người còn lại, mắt nhìn thấy bọn họ đã tới, Trương Chinh hét rằng: “Phi Long Tử, hôm nay sáu người trong chúng ta sẽ tỷ thí với ngươi, ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Phi Long Tử lộn mèo tới trên một phần mộ, hai chân chụm vào nhau. cười một cách kỳ lạ: “Họ Trương kia, các ngươi cứ lên hết đi. lão phu không để sót ai đâu, ha ha.” Trương Chinh liếc mắt ra hiệu cho Lưu Như Hải, Long Phong Vũ, Giang Tường, Hầu Triều Tông, Cầu Thanh Toàn, bọn họ trong lòng hiểu rõ, không hẹn mà cùng hú dài, sáu người triển khai tuyệt học, xông như bay về phía Phi Long Tử, liên thủ công kích.
Sáu người bọn họ lần này liên thủ, có thể nhìn ra tuyệt học của mỗi người là gì. Trương Chinh dựa vào thân pháp xảo diệu và nội công thâm hậu tấn xông Phi Long Tử, Lưu Như Hải vung loan đao, tán ra đao ảnh, từng tầng từng tầng từ phía trái tấn công Phi Long Tử, Long Phong Vũ thì lại dùng một lượng ngân thương ngắn nhỏ, sử ra chiêu Phi Long Xuất Hải, đâm vào đằng sau của Phi Long Tử, Tường thì uốn mình, thân hình mềm dẻo như không hề có xương cốt, lăn xuống dưới, sử ra Địa Thảng Quyền Pháp, từ hạ bàn công kích Phi Long Tử, Hầu Triều Tông lại công kích từ phía phải, khinh công của hắn là cao diệu nhất trong số mọi người. Một cú lộn nhào này đã cách chân Phi Long Tử một trượng, phát ra chưởng lực mạnh mẽ, Cầu Thanh Toàn thì rút ra phi trảo thiết luyện ở lưng hắn, tấn công ở một trượng bên trái Phi Long Tử, tung phi trảo tóm được vai trái của Phi Long Tử.
Phi Long Tử tứ phía đều bị công kích, thấy mình sắp bị tấn công, Phi Long Tử sắc mặt bất biến, còn cười hắc hắc: “Hay, hay, quả nhiên là cao thủ, chẳng trách dám tới tỷ võ với lão phu, đáng tiếc là hôm nay lão phu đã luyện được võ công đặc dị, các ngươi vẫn không phải là đối thủ của lão phu!”Mồm vẫn nói, thân hình đã chuyển động mạnh. làm kình phong nổi lên, kình phong này tới không nhanh nhưng mạnh, chu vi năm trương đều bị kình phong bao vây, sáu người đang tấn công đều không thể không dừng lại, Phi Long Tử lợi dụng cơ hội đó phi thân mạnh lên cao, hai chân giang ra, đạp vào Hầu Triều Tông trên không, Hầu Triều Tông thân hình đột nhiên bị trượt đi, văng ra xa, Phi Long Tử nhìn thấy thân pháp hắn tinh linh cổ quái, như con khỉ liên tục nhào lộn, không có chút gì là khinh công. Lúc này Trương Chinh hét lớn một tiếng, song chưởng đã tới phía sau của Phi Long Tử, Phi Long Tử nghiêng mình tránh né, nhưng thân hình lại bị chưởng phong ảnh hưởng, không tự chủ được lảo đảo, Lưu Như Hải đâu có dễ dàng bỏ qua cơ hội này, loan đao dẫn theo một đạo đap phong, nhằm vào sườn Phi Long Tử đâm tới, loan đao như một vành trăng non, phát ra rất nhiều ánh sắng đẹp đẽ, chém xuống dưới sườn Phi Long Tử ba thốn như thiểm điện.
Phi Long Tử lại trồng cây chuối, Lưu Như Hải một đao này đâm vào dưới sườn, không cần biết là hướng nào, chỉ chú ý tới tốc độ, Phi Long Tử hét lớn, hai tay quá chiêu với Giang Tường trên thảm cỏ, bức lui Giang Tường, đồng thời chân trái móc lên, điểm vào Liệt Khuyết huyệt trên cổ tay của Lưu Như Hải, điểm huyệt rất chuẩn, tốc độ rất nhanh, đích thực có thể coi là vô cùng quái kiệt. Lưu Như Hải đao này tiến thêm hai thốn, lại có một thốn nữa thì có thể đâm vào dưới sườn của Phi Long Tử, đâu biết chân trái của đối phương lại nhanh như vậy, nói tới là tới, đã ngay bên cạnh mình. Lưu Như Hải trong lòng kinh hãi vô cùng, tay trái nắm lấy cổ chân hắn, đồng thời loan đao trong tay phải cũng thu về, Phi Long Tử cười lớn, phát một chưởng lực nặng như sơn, chấn cong mũi lượng ngân thương của Long Phong Vũ, đồng thời tung người lên cao thêm một trượng, đưa tay ra bắt tới người đang muốn bỏ chạy là Hầu Triều Tông.
Những động tác này kỳ thực chỉ trong nháy mắt, sáu vị sứ giả đứng bên quan chiến,chỉ nhìn thấy thân hình của Phi Long Tử lảo đảo, đã tiếp được chiêu với sáu người, vừa bật lên chạm mặt với Hầu Triều Tông, “binh” một tiếng, Phi Long Tử và Hầu Triều Tông thân hình hợp lại rồi lại phân ra. Hầu Triều Tông như đã uống rưọu say, loạng choạng thối lui bảy tám bước, sắc mặt xanh tái, mà Phi Long Tử lại chuyển lộn mèo, hoá giả kình lực siêu mạnh phát ra khi hai người va chạm nhau, đầu cũng không ngoảnh lại, chỉ dựa vào thính giác nhạy cảm của mình, chân phải đạp ra đá trúng Trương Chinh. Trương Chinh cười ha ha, nói: “Phi Long Tử,ngươi đã quá tự cao rồi!” rồi rất nhanh sau đó, Trương Chinh hai cánh tay chụm lại, uyển chuyển tóm lấy chân phải của Phi Long Tử trong tay của mình. Bàn chân tự nhiên nặng tựa ngàn cân, bạo hét một tiếng: “Đi!” Quay tròn Phi Long Tử, ném ra xa. Đúng hướng về phía giữa Lưu Như Hải và Long Phong Vũ, hai người bọn họ đâu có dễ bỏ quả cơ hội tốt này, hú dài một tiếng, thân hình lay động, một đao một thương đã công tới Phi Long Tử đang ở trên không.
Nhìn thấy Phi Long Tử sắp trở thành bại tướng dưới đao thương của họ, thì đột ngột nghe thấy Phi Long Tử cười cuồng ngạo. Thân hình đang trượt đi như có thần trợ giúp, người hắn giống như một con rồng hai chân rạng ra, song chưởng hợp nhất, kình phong nổi lên, quét về phía mũi thương của Phi Long Tử, làm cho thân hình của đối phương lảo đảo không tự chủ được liền chững lại, Phi Long Tử song chưởng hợp nhất chộp lấy loan đao của Lưu Như Hải trong lòng bàn tay, đột nhiên nhảy lên, kéo Lưu Như Hải lộn mấy vòng trên thảm cỏ, tiếp sau đó mượn thân thể Lưu Như Hải để tránh ba chưởng của Giang Tường, và ba trảo của Hầu Triều Tông. Đột nhiên, hắn nghe thấy một tiếng gió sau lưng, không kịp tránh đi, bị một thứ gì đó tóm lấy chân phải, liền vận công lực, song chưởng đẩy Lưu Như Hải lui xa hai trượng, tay phải dựng lên như lưỡi đao mạnh mẽ chém xuống dưới, một phần ba cánh tay lún trong bãi cỏ, hai chân quỳ xuống, tay phải như thiểm điện sờ xuống chân mình, nắm lấy thiết luyện, một đầu kia của xích sắt chính là phi trảo đang bám chặt vào chân của Phi Long Tử, nhưng không biết làm sao không thể cắm sâu vào được, chân của Phi Long Tử như được làm từ sắt, không thể xuyên thủng, Phi Long Tử biết đây chính là phi trảo của Cầu Thanh Toàn, quay lại nhìn, thấy Cầu Thanh Toàn tay phải nắm lấy một đầu kia của xích sắt, hai mắt mở trợn tròn, thở hồng hộc nói: “Đi!” Nội công toàn thân đều tập trung trong tay, lùi về phía sau ba bước, cổ tay rung lên, muốn đánh ngã Phi Long Tử. Tay phải của Phi Long Tử vốn đang cắm sâu xuống đất, chính là để không bị ngã, Cầu Thanh Toàn dồn toàn lực vào đó, Phi Long Tử cánh tay phải ở dưới đất bị nhổ lên theo thân hình của Phi Long Tử, thấy hắn sắp ngã, đột nhiên nghe thấy Phi Long Tử cười lạnh: “Cần gì!”
Thân trên cuộn lại, dồn lực vào cánh tay trái đang nắm lấy thiết luyện, làm cho thân hình mình di chuyển chậm lại, tay phải đưa ra, nắm chặt lấy thiết luyện. Cả người trong không trung xoay đúng ba vòng, trở lại tư thế của người bình thường, hai chân vừa chạm đất, cúi xuống, hai tay dùng sức kéo phi trảo đang bám ở chân lại: “Ngươi lại đây với ta!” ám vận nội lực, muốn kéo theo Cầu Thanh Toàn.
Phi Long Tử từ khi tiếp chiêu, toàn dựa vào nội gia chân lực siêu cường để giữ thân thể của hắn bay nhảy trên không như chim, lúc này lại dùng lực kéo đối phương,Cầu Thanh Toàn cũng không phải là vô danh tiểu tốt, nội công
hoả hầu cũng không phải là loại mà người thường có thể bì được. Lúc đó hắn lại không kéo được Cầu Thanh Toàn nửa phân, Cầu Thanh Toàn cười lớn: “Phi Long Tử, ngươi tưởng tằng nội công của ngươi đã đạt tới cảnh giới siêu thần nhập thánh sao? Bây giờ
nội lực của ngươi đã hao tổn rất nhiều, xem ra để ta kéo ngươi mới phải!” Nói xong, hai tay rung lên, chân của Phi Long Tử trượt đi, lại bị hắn kéo đi, lao mạnh về phía Hầu Triều Tông, thiết luyện trong tay cũng bị chấn
đến nỗi văng ra khỏi tay, Hầu Triều Tông ôm lấy Phi Long Tử, Phi Long Tử muốn thoát khỏi hắn, lại nhìn thấy Trương Chinh đã đánh một chưởng hướng về phía vai hắn.
“Binh” một tiếng, Trương Chinh một chưởng này đã đánh được vào vai của Phi Long Tử, Trương Chinh trong lòng vui mừng, thầm nói: “Phi Long Tử, ta xem ngươi hôm nay có phải bị thương không?” Nào có liệu rằng vai Phi Long Tử rung lên,mặt vẫn không hề có biểu hiện gì là bị công kích, cười hi hi nhìn Trương Chinh, một cánh tay bay tới muốn đánh lên vai hắn. Chỉ nghe thấy Hầu Triều Tông lúc đó đang ôm Phi Long Tử nói: “Phi Long Tử.
Ngươi thật bỉ ổi, thủ pháp hay lắm!” Hai cánh tay mở ra, loạng choạng lùi mười bước, mỗi một bước lùi sau, bãi cỏ lưu lại một dấu chân sâu tới một thốn. Thì ra Phi Long Tử nội công thâm hậu, thân pháp cao diệu, hắn tuy bị Trương Chinh đánh trúng một chưởng vào vai, nhưng mà nội
công trong thể nội của hắn vận dụng rất linh hoạt, nội lực của Trương Chinâtsau khi vào tới thể nội hắn xong, hắn đã sử dụng tâm pháp không thường thấy trong võ lâm
Tá vật truyền công, đem bản thân coi như vật thể, đem nội lực của Trương Chinh truyền vào người của Hầu Triều Tông, công phu này nhiều người cũng gọi là Cách sơn đả ngưu, nhưng mà Phi Long Tử sử ra lại là xem bản thân mình
như vật thể, còn cao hơn tá vật truyền công một bậc, hung hiểm mười phần.
Trương Chinh lần này mới nhìn ra chỗ không ổn, phi thân nhảy lên, tránh qua bàn tay của Phi Long Tử chém lên vai của hắn, Phi Long Tử đuổi theo, dọc đường cứ lộn mèo, thân hình cổ quái,
nghiêng bên này, nghiêng bên kia, tránh qua phi trảo của Cầu Thanh Tuyền đang bám theo đằng sau. Phi trảo đó giống như một thứ đồ chơi trong tay của Cầu Thanh Toàn, hắn muốn làm gì thì làm, bó tay ở chỗ mỗi lần bay đi đều chỉ sai một thốn.
đúng lúc sắp bắt được Phi Long Tử, làm cho Cầu Thanh Toàn tức tới nỗi tím mặt tím mày. Phi Long Tử đuổi theo Trương Chinh trước mặt, hai chân sải mạnh, lại trồng cây chuối, bàn chân hắn đạp lên đỉnh đầu của Trương Chinh
Trương Chinh múa song chưởng, mạnh mẽ đánh vào bàn chân của Phi Long Tử. “Bốp” một tiếng, Trương Chinh thủ chưởng lại thay đổi, như một con rắn nhỏ quấn lấy chân của Phi Long Tử, đanh định bắt lấy cổ chân của hắn,
Phi Long Tử lại cười lớn, hai chân co lại, như ná bắn chim xung thiên bay lên, người lại đổi tư thế. Phi trảo của Cầu Thanh Toàn lướt qua bàn chân hắn ba thốn.
Đột nhiên một đạo nhân ảnh lăng không nhảy lên, loan đao trong tay vạch một đường trong không trung, đem theo một vệt sáng đẹp đẽ, đao quang từ một phân thành hai, sau đó nhân thành bốn, sau đó lại từ bốn
nhân thành tám, ánh sáng mờ mờ giống như trăng non, tám đạo đao quang hợp thành một mặt trăng tròn, tất cả đều được chiếu sáng dưới ánh sáng của nó. Đao này chính là chiêu lợi hại nhất trong Tân Nguyệt đao pháp uy chấn võ lâm của Lưu Như Hải
Mãn nguyệt đang không chiếu, Lưu Như Hải lúc này không xuất ra còn đợi tới lúc nào. Phi Long Tử lúc này đang ở trên không ,không có điểm tựa. Đao này của Lưu Như Hải chính là có tám phần chắc chắn sẽ làm bị thương được Phi Long Tử.
Nhưng mà bọn họ lại cứ quên một chuyện, đó là khinh công của Phi Long Tử, Phi Long Tử từng nói, trong thiên hạ này, chỉ có một mình hắn có thể sử ra khinh công thân pháp lợi hại nhất của phái võ đang Thê Vân Tung.
Lời này tuy có chút không chắc chắn, nhưng Phi Long Tử đã luyện tới thượng tầng lại là sự thực không thể chối cãi. Trong ánh chớp, Phi Long Tử hú dài một tiếng, mũi chân phải đạp vào mũi chân trái, làm thân người bật lên cao năm xích.
Theo sau đó là chân phải điểm lên bàn chân trái, lại lên cao thêm năm xích, vành trăng non của Lưu Như Hải do bát đạo đao quang hợp thành ở dưới chân hắn bạo phát muốn vàn tia lửa. Thân người Lưu Như Hải bay xa ba trượng.
Đao này hắn vô cùng chắc chắn, cho nên không hề do dự toàn lực thi ra, nhất thời không kịp thu đao, thân hình không bị khống chế, bay ra phía sau, đao quang chém xuống thảm cỏ, tiếng vang như sấm,
Bãi cỏ lưu lại tám vết chém dài hai trương, sâu nửa thốn, bùn đất tung trời.Phi Long Tử hét lớn, quay người lại tay dựng như đao, thủ đao vừa phát ra, lại chính là lúc lượng ngân thương đâm tới đằng sau.
Long Phong Vũ chỉ cảm thấy cổ tay chấn động, suýt thì hắn cũng không giữ nổi, lập tức xoay chuyển lượng ngân thương trong tay, sau đó chĩa nghiêng lên trên, nhằm tới giữa lông mày của Phi Long Tử, Phi Long Tử thân hình chuyển động.
Mũi thương từ phía trước xoẹt qua, thương phong đẫn động, làm cho những mớ tóc rối trên đầu hắn dựng ngược lên.
Phi Long Tử trong lòng thầm kinh ngạc, nói: “cái tên này nội công thế nào mà lại thâm hậu như vậy, ta còn tưởng là chỉ là hư danh thôi chứ, thì ra đương nhiệm giáo chủ của bọn họ Độc Cô Cửu Thiên võ công lại càng cao cường hơn.
Đúng thật là đã xem thường người của ma giáo rồi.” Lòng vừa nghĩ, tay cũng không dám chậm trễ, cùng với Long Phong Vũ tiếp liền bảy chiêu trong nháy mắt, lúc chiêu thứ tám xuất ra, Phi Long Tử đá chân lên, vượt qua Lượng ngân thương của Long Phong Vũ,
đâm trúng cánh tay của hắn, Long Phong Vũ liền bị thương, nghiêng Lượng Ngân Thương, như một con rắn độc đâm vào ngực trái của Phi Long Tử,Phi Long Tử thấy hắn liều mình đánh như vậy,
vội vàng né người tránh, mũi chân đang trên không vừa chạm vào cánh tay của đối phương, còn chưa kịp phát lực, thì đã gượng gạo thu về, liền thoái lui năm bước, đằng sau lại một chưởng lực như núi đánh tới,
Phi Long Tử không quay đầu lại đánh ra nhất ký thủ đao, đao phong lẫm liệt, cùng tiếp chiêu với người đang tới, hai người đều thân hình lảo đảo, ai cũng không chiếm được ưu thế, người này chính là Trương Chinh. Chưởng này của hắn đã dùng công lực chín tầng,
còn Phi Long Tử chỉ dùng năm tầng. Nhìn bề ngoài thì không phân được cao thấp, nhưng thực ra lại là nội lực của Phi Long Tử cao hơn Trương Chinh nhiều. Thân hình của Phi Long Tử đột nhiên bật lên, một nhân ảnh như con rắn lớn từ dưới chân hắn bay qua.
Giang Tường đã đuổi tới, Giang Tường nhìn thấy Phi Long Tử nhảy tránh sát chiêu của bản thân, thì tung người lên không trung, liên hoàn đá ra thập tam thoái, thoái ảnh đan xen, thoái phong làm thổi tung tóc của Phi Long Tử,
Phi Long Tử trong lòng thầm kinh hãi, mắng rằng: “Mẹ kiếp, mấy cái tên này người nào cũng là cao thủ nội gia, thật là không dễ đối phó, xem ra lão phu chỉ có thể ra tuyệt chiêu thôi!” Nghĩ rồi, hai tay chụm lại như đao, phát ra thập tam
Ký thủ đao, mỗi một đao đều bức Giang Tường lui một bước, thập tam đao vừa hết, Giang Tường đã không còn sức nữa, cơ hội này không thể bỏ qua, tay phải ngũ chỉ mở ra, nắm lấy lưng của đối phương, đích thực là nhanh như thiểm điện, vừa phát ra thì đã tới, đã nắm được lưng của Giang Tường.
Không ngờ rằng sắc mặt Phi Long Tử không hề biến đổi, trơn tuột, không thể nắm chắc, lung của Giang Tường trơn tuột, như da rắn vậy, Giang Tường cười nói: “Phi Long Tử,sao thế?
Không bắt được ta sao?” Khi hắn nói, Phi Long Tử liên tục cố thử nắm lấy năm lần nhưng vẫn không bắt được đối phương, mắng rằng: “Mẹ kiếp, hay cho một xà đàn sứ giả như ngươi, quả nhiên là có chiêu độc, lão phu khâm phục.
Nhưng ngươi nghĩ rằng lão phu không làm gì được ngươi sao?” Nói xong thì thủ đao chém xuống vai của Giang Tường, đao phong lẫm liệt chém thẳng xuống, Giang Tường hét lớn, thân hình loạng choạng lùi sáu bước.
Thì ra Phi Long Tử ngay cả lần thứ sáu không bắt được hắn, trong lòng sớm đã dự liệu thân hình hắn sẽ thế nào, cao thủ siêu cấp như Phi Long Tử, thất bại một lần thì sẽ tìm ra điểm yếu của đối phương, huống hồ trong sáu lần tần công thất bại vừa rồi, dựa vào đôi thần nhãn của mình, hắn sẽ nhìn ra chỗ cổ quái trong thân pháp của Giang Tường.
Last edited by The Creator; 09-01-2009 at 12:14 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của mèo ú
Thủ đao này của hắn rõ ràng là đánh từ trên xuống dưới, nhưng thật ra lại là từ trái sang phải. Giang Tường tưởng rằng Phi Long Tử sẽ đánh từ trên xuống dưới, nên lúc đó đã sử ra thân pháp cổ quái của hắn.
Bất ngờ thủ đao của Phi Long Tử vừa chạm tới vai hắn, hắn đột nhiên chấn động toàn thân, thầm nghĩ: “không hay rồi!” lực đạo của Phi Long Tử lại từ bên trái đánh mạnh sang vai của hắn, nhất thời không nghĩ ra chiêu này nên bị chém trúng.
May mà thân pháp hắn cổ quái, tuy bị đánh trúng, những cũng đã hoá giải được một phần không nhỏ lực đạo của Phi Long Tử, chỉ là hơi choáng một chút, không hề bị tổn thương lớn nào.
Phi Long Tử cười ha ha, đưa tay bắt lấy phi trảo do Cầu Thanh Toàn ném ra, phát ra nội lực, quăng phi trảo lên bầu trời, lúc này hắn đã tự điều tức nội lực, nên cả Cầu Thanh Toàn cũng bị kéo đi.
Bay trên bầu trời cao, Cầu Thanh Toàn cũng không phải tay vừa, đột nhiên rung thiết luyện, thiết luyện một vòng rồi một vòng xoay tròn, hướng thẳng vào đầu của Phi Long Tử.
Phi Long Tử nới lỏng phi trảo, hướng về phía sau lộn một lúc tám vòng, lùi xa mười mấy trượng, nhảy lên một phần mộ, vừa trồng cây chuối, vừa cười một cách quái dị: “Công phu của các ngươi đều
không tồi, vô cùng giỏi, lão phu sắp phải ra tuyệt chiêu rồi, cẩn thận, sáu vị!” Sáu người và hắn đã đánh nhiều chiêu như vậy, thấy thân hình hắn bay đi bay lại như không, xuất thủ đều xảo diệu vô cùng, sáu người liên thủ
vẫn không thể làm gì được hắn, lúc này hắn lại tránh xa mọi người, nhảy lên một phần mộ, nói muốn ra tuyệt chiêu, sáu người sắc mặt liền căng thẳng, vận công phân bố toàn thân, bao vây Phi Long Tử.
Sáu người đang quan chiến thi triển thân hình, nhảy ra ngoài năm trượng, phi thân lên chỗ cách bọn họ đấu không xa, bọn họ từ khi động thủ, vị trí đã đổi mất mấy lần
cách nơi động thủ không dưới hai mươi trượng, tiến vào sâu trong bãi tha ma.
Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào Phi Long Tử, xem hắn rốt cuộc sẽ sử ra tuyệt chiêu gì. Trước khi hắn tỷ võ cũng là đã nói rằng hắn mới luyện được một công phu đặc dị,
công phu đặc dị này đại khái là có liên quan tới cách hắn đi đường, xuất chiêu, nhưng Trương Chinh và bọn người của hắn quá chiêu với hắn đã lâu, lại chưa hề được thấy chỗ lợi hại nào thật sự của hắn, trồng cay chuối chẳng qua chỉ làm người ta cảm thấy cổ quái mà thôi.
Những chiêu thức đã sử ra, có chút không bình thường, làm cho người ta khó có thể đề phòng, nhưng đối với cao thủ đích thực thì có hiệu quả không lớn.
Bọn họ trong lòng đều suy nghĩ rất nhiều khi nhìn Phi Long Tử, đột nhiên một trận gió thổi vào trong khu mộ phần, cuốn lên không ít cỏ dại, trời dần dần vào hoàng hôn, mặt trời đột nhiên trở nên ảm đạm,
Trong ánh tà dương, bóng của bọn họ bị kéo ra, đổ dài trên cỏ, trông rất quỷ dị. Phi Long Tử hai tay chống lên mộ phần, không hề gây ra tiếng động, sáu người từng bước tiến lên, còn một trượng nữa
thì tóm được hắn. Phi Long Tử nhắm mạnh mắt, khoé mắt phóng ra một đạo hàn quang, tước đi hồn phách của mọi người, hai tay dần dần biến thành màu đỏ, vô cùng rực rỡ.
Đó chính là Hoả Diễm thủ đao uy chấn giang hồ của hắn. Chỉ nghe trong miệng Phi Long Tử thét một tiếng “a”, hai tay chống lên mộ phần, như có thần giúp, thân người hắn quay tròn như cơn lốc.
Chớp mắt liên hoàn phát ra
bảy ký thủ đao về phía sáu người, lần xuất thủ này của hắn, thân hình nhảy nhót, như một con ếch lớn vậy, chớp mắt đã nhảy tới bên cạnh của sáu người, mỗi một người đều phát ra bảy hoả diễm thủ đao,
Sáu người tất cả là bốn mươi hai lần, sáu người quan chiến hoa cả mắt. Thân hình Phi Long Tử lên lên xuống xuống, dẫn động một luồng cuồng phong ở những chỗ nó đi qua, để lại hào quang đỏ như lửa, tốc độ của hắn vô cùng nhanh
còn hơn cả quỷ dị, hai tay lại biến thành đỏ đậm. Trong mắt những người đứng xem, cái họ nhìn thấy là những dấu vết của hoả diếm thủ đao vạch trên bầu trời, thực làm người ta thấy kỳ lạ.
Sáu người vừa nhìn thấy thân hình hắn chuyển động thì tiến sát bên nhau, muốn cùng hợp lực lại, cơ hồ như đều muốn sử ra chiêu mà bình sinh đắc ý nhất, nhất. Loan đao đao quang của Lưu Như Hải,
Liên hoàn thất chưởng của Trương Chinh, Thương ảnh bài sơn đảo hải của Long phong Vũ, Mãn Không phi trảo của Cầu Thanh toàn, Cang kình thủ trảo của Hầu Triều Tông, còn có Bích không quyền kình của Giang Tường đan xen ở trong vòng phạm vị năm trượng, không thể phân biệt ai với ai! Sáu người đứng xem chỉ thấy một mình Phi Long Tử như một tia chớp đỏ xoẹt qua xoẹt lại trong vòng năm trượng, không tới một giây, đã bay mấy chục vòng. Đột nhiên nghe thấy một tràng cười lớn của Phi Long Tử
tiếng kêu thét lớn của sáu vị sứ giả đồng thời vang lên, trong nơi sâu thẳm của bãi tha ma, kình phong quét khắp bốn phía, từng mảng bùn đất bị sới tung, cỏ dại giống như lãng tử không nhà chạy khắp bốn phương.
Tràng cười vừa dứt, chỉ nghe thấy những tiếng “bộp bộp” vang lên không ngừng, tiếp theo lại một tiếng y phục bị xé toang, bảy nhân ảnh bay lên không trung.
Phi Long Tử hai tay đỏ bừng như hai lưỡi đao, đặt ở trước ngực, sắc mặt có chút ảm đạm. nhưng lại rất quật cường, nhướng mày, thở dốc, hiển nhiên là đã tiêu hao không ít nội lực,
nếu chú ý đằng sau hắn, có thể thấy một đống vải vụn ở đó. Sáu vị sứ giả sắc mặt tái nhợt, khoé miệng chảy máu, dường như đã bị nội thương, không hề động đậy đứng ở xung quanh, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Phi Long Tử
Sáu người quan chiến nhìn không ra rốt cuộc là bên nào thua, một lúc lâu sau, Trương Chinh hai mắt nhắm lại, thán rằng: “Phi Long Tử,
Ngươi quả nhiên không hổ là cao thủ của địa bảng sáu mươi năm trước, lão phu đã không còn sức chiến đấu nữa, ta chịu thua thôi! Tuỳ ngươi ra điều kiện đó.”
Nói xong, Trương Chinh miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo chực muốn ngã, lúc hắn sắp ngã xuống, năm người còn lại cũng cùng lúc thổ tra máu tươi. Xem ta
bọn họ bị nội thương không nhẹ. Sáu người quan chiến nhìn thấy tình hình như vậy nào dám chậm trễ, phi thân lên, mỗi người đỡ một người, chưởng tâm áp lấy tay đối phương, truyền nội lực.
Phi Long Tử thì ngược lại không hề có chút biểu hiện hân hoan nào, đột nhiên quay người hướng về một mộ phần đằng xa, từ từ nói: “ba vị các hạ nếu đã tới rồi, tại sao còn không hiện thân đi!”
Lời vừa hết, chỉ nghe thấy có một người cười lớn: “Phi Long Tử, ma giáo thập nhị sứ giả, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi, còn không đưa tay chịu trói!” Theo tiếng nói, ba nhân ảnh vọt lên,
chớp mắt đã vượt qua mười mấy mộ phần tới chiến trường. Từ chỗ bọn họ hiện thân đến chỗ này ít nhất cũng phải hơn ba mươi trượng, bọn họ chỉ cần chớp mắt thì đã tới đây
Khinh công này cho dù là chưởng môn một phái cũng không nhất định có thể sử ra!
Người tới là cao thủ, cao thủ trong số cao thủ!
Phi Long Tử nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, thì có chút do dự. ba người này cố ý không để ai thấy mặt bởi vị họ đều che mặt. Người đứng giữa thân hình kiều diễm,
là một nữ nhân, thân vận hắc y, che hắc sa, eo lưng đeo một bảo kiếm, cả người phát ra một loại khí kình lạnh lẽo, nội công đích thực không nhỏ.
Ai cũng không biết cô ta đẹp hay xấu, là già hay trẻ.
Người bên trái là một nam tử, đeo một mặt nạ màu bạc, chỉ chừa lại nửa phần dưới, từ miệng trở lên đều bị mặt nạ che mất, hai hốc mắt thay bằng hai cái lỗ
xem ra vô cùng quỷ dị, dưới cằm có một chòm râu ngắn, hai tay rất lớn, nếu nắm lại thành quyền, tin chắc nắm đấm có thể đánh vỡ tất cả những thứ gì không thuận mắt hắn trên thế giới này, Người bên phải là một người hơi lùn
hơn nam tử mặt nạ bạc một chút, nhưng cũng cao hơn người bình thường hai thốn, hắn mặc áo bào xám. mặt cũng đeo mặt nạ đen, che một nửa bên phải của mặt,
chỉ lộ ra phần mặt bên trái trắng bệch như tuyết, nhìn không ra tuổi thật của hắn.
Ba người này vừa tới, thập nhị sứ giả của ma giáo trong lòng đều thầm thấy hoảng loạn. Bây giờ bọn họ có tới một nửa đã bị trọng thương, không thể động thủ, sáu người còn lại căn bản không thể là đối thủ của ba người bọn họ.
Phi Long Tử lại không phải là bằng hữu của bọn họ, có thể là sẽ không giúp họ, nhưng đối phương cũng đã muốn giết cả Phi Long Tử, Phi Long Tử có lẽ sẽ liên thủ với bọn họ để kháng địch.
Có lẽ có vài phần thắng được, sợ là sợ cả bản thân Phi Long Tử cũng không phải là đối thủ, tự thân cũng khó giữ.
Phi Long Tử không hề có chút kinh động nào, nói: “Các ngươi là ai? muốn gì?”
Last edited by The Creator; 09-01-2009 at 12:13 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của mèo ú
Người đeo mặt nạ bạc cười: “Phi Long Tử, mấy chục năm trước, lão phu sớm đã nghe danh của ngươi, chỉ là chưa được gặp mặt. Ngươi và ta cùng được xếp vào hàng cao thủ ở địa bảng, lão phu còn xếp dưới ngươi, ngươi còn nhớ lão phu không?”
Phi Long Tử cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên biến sắc mặt: “Ngươi là Quyền Cương Ma Quân Chu Tiếu Bạch?”
Người mang mặt nạ bạc cười ha hả: “Không sai, lão phu chính là Chu Tiếu Bạch. Nào, để lão phu giới thiệu với ngươi…”, nói rồi chỉ vào hắc sa nữ tử. “Vị này là thánh mẫu đại nhân chí cao vô thượng của Ma môn chúng ta.” Rồi lại chỉ vào nam tử đeo mặt nạ đen: “Đây là Dư Nhất Bình Dư lão đệ, là Địa võng hộ pháp của Ma môn chúng ta, còn tại hạ chính là Thiên la hộ pháp của Ma môn, Phi huynh nếu có hứng thú, Ma môn rất hoan nghênh Phi huynh gia nhập, chức vị đại hộ pháp sẽ để cho Phi huynh đảm đương, chúng ta sẽ cùng hiệp lực để Ma môn xưng bá võ lâm!”
Phi Long Tử nghe xong, cười lớn: “Cái gì mà Ma môn? Lẽ nào các ngươi muốn tranh cao thấp với Ma giáo sao?”
Thánh mẫu đại nhân cười lạnh: “Ma giáo thì có là gì, cửu đại môn phái chúng ta cũng chẳng coi ra gì, chúng ta còn có thể làm cho thiên hạ đệ nhất bang Cái Bang thần phục nữa kìa!”
Phi Long Tử nghe đến đây liền nhớ đến một môn phái đã tồn tại nhiều năm về trước: “Lão phu độc lai độc vãng, không muốn bị trói buộc, tại sao lại phải gia nhập Ma môn các ngươi? Lão phu còn đang muốn tìm người tỷ võ đây!”
Chu Tiếu Bạch cười một cách thâm hiểm: “Phi Long Tử, ngươi tưởng lão phu không nhận ra sao? Chân lực của ngươi bây giờ còn không bằng ba phần lúc bình thường, rõ ràng không đánh lại chúng ta, lão phu khuyên ngươi đừng có cứng đầu tiếp tục đấu nữa.”
Phi Long Tử đang định mở miệng, thì nghe thấy Trư đàn sứ giả Chu Hữu Tiếu của Ma giáo tức giận nói: “Tại hạ với ngươi có cùng một họ, tên cũng cùng có một chữ Tiếu. Đại Minh triều này cũng là thiên hạ của Minh triều, ngươi tại sao lại phải gia nhập Ma môn chứ? Muốn tạo phản sao? Hiện nay trong vòng năm dặm đều có hơn trăm đệ tử Ma giáo, chỉ cần ta phát ra tín hiệu, bọn họ lập tức sẽ tới ngay, ba người các ngươi thực sự nghĩ rằng chúng ta là đồ ngốc sao?”
Chu Tiếu Bạch nghe xong cười lớn: “Chữ Chu của ngươi đích thực là đầu heo mà (chữ Chu đọc giống chữ Trư ), đâu có thể sánh với họ Chu của ta, Ma giáo các người gần đây có bao nhiêu người, lão phu đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi, nói cho các ngươi biết, đệ tử Ma môn chúng ta cũng đang ẩn thân ở Gia Hưng thành này, chỉ cần ta phát ra tín vật, người của Ma giáo ra một người giết một người, xem Ma giáo các ngươi có máu chảy thành sông không?”
Chu Hữu Tiếu tức tới nỗi mặt trắng bệch: “Lần trước giáo chủ chúng ta đích thân tới Vân Nam tìm cao thủ Ma môn, các ngươi lại trốn tránh, không dám ra gặp giáo chủ chúng ta, thực là bỉ ổi vô sỉ vô cùng, còn dám vọng tưởng xưng bá võ lâm sao?”
Chu Tiếu Bạch cười khẩy: “Cái này thì ngươi không biết rồi, lần trước bản giáo xảy ra chút sự cố, chỉ có thể tạm thời lánh mặt người của Ma giáo các ngươi, cái này gọi là kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.”
Chu Hữu Tiếu nhổ nước bọt: “Vớ vẩn, rõ ràng là các ngươi không có gan!”
Hổ đàn sứ giả Vương Phục Hổ nói: “Thập nhị đệ, không cần phải lắm lời với hắn, hôm nay bọn chúng quyết không tha cho chúng ta đâu, chi bằng đánh với bọn chúng một trận, cho dù tử chiến cũng không đưa tay chịu trói.”
Nói rồi, đứng phắt dậy, thì ra hắn đã giúp cho Trương Chinh bên cạnh hắn điều tức xong nội lực. Lúc này năm người khác cũng đứng dậy theo, bọn họ cũng đã giúp năm người kia điều tức xong. Phi Long Tử đột nhiên mỉm cười: “Không cần đâu, giáo chủ của các ngươi tới rồi!” Các sứ giả đều rất ngạc nhiên. Lúc bọn họ tới đây tỷ võ, tuy giáo chủ và mấy vị trưởng lão đều có ý tới xem, nhưng sau khi suy nghĩ đều không đi nữa, giáo chủ cũng không tiện đến. Vậy là họ luôn nghĩ rằng giáo chủ nhất định sẽ không đích thân tới đây.
Phi Long Tử vừa nói dứt lời, chỉ nghe thấy thánh mẫu đại nhân lạnh hừ một tiếng, nói: “Động thủ.” Sau đó liền phi thân vọt lên, hướng thẳng tới phía của Phi Long Tử, hai người kia cũng tung người lên theo, hướng thẳng về phía các vị sứ giả. Một tiếng thét từ đằng xa vọng lại: “Tặc tử Ma môn, dám làm hại huynh đệ Ma giáo ta?” Giáo chủ Ma giáo Độc Cô Cửu Thiên đã tới nơi. Một nhân ảnh cao lớn từ phía xa bay tới như thiểm điện.
Độc Cô Cửu Thiên tuy là thân hình nhanh như chớp, nhưng ở xa tới hơn trăm trượng cũng không kịp ngăn cản ba siêu cấp cao thủ của Ma môn độc ác hạ thủ. Chu Tiếu Bạch vận công lực toàn thân, một quyền đánh ra, quyền phong quét qua hơn hai trượng, Vương Phục Hổ và Chu Hữu Tiếu đều đang bị công kích. Vương Phục Hổ hét lớn một tiếng đẩy mạnh Chu Hữu Tiếu ra, chân bấm xuống đất, song chưởng sẵn sàng xông lên. Chu Hữu Tiếu thấy vậy, kinh hãi hét: “Tam ca, huynh việc gì phải khổ như vậy?” Chu Tiếu Bạch dùng quyền như bài sơn đảo hải chấn vỡ chưởng lực của Vương Phục Hổ, Vương Phụ Hổ liền phun ra máu tươi. Nội lực của Chu Tiếu Bạch mạnh mẽ phát ra, đang định giết chết Vương Phục Hổ, nào ngờ chỉ nghe thấy một tiếng cười vang lên: “Hay lắm, một tiền bối như ngươi chỉ biết ăn hiếp đám hậu sinh vãn bối, ngươi đã như vậy, lão cờ bạc ta thấy rất ngứa mắt, ta phải ra mặt thay cho tiểu tử này mới được, dạy cho ngươi một bài học!” Theo tiếng nói này, một thứ gì đó như thiểm điện đánh vào đại huyệt trên lưng hắn đúng lúc đó, làm cho Chu Tiếu Bạch không kịp giết chết Vương Phục Hổ, hắn quờ tay túm lấy vật đó, nắm chặt trong tay, xoay người lại, trầm giọng hỏi: “Các hạ là ai? Tại sao phải xen vào chuyện này?”
Chỉ thấy một lão đầu giống như từ dưới đất chui lên, nhảy ra từ một mộ phần, cười hỉ hả, bộ dạng hoạt kê. Vương Phục Hổ nhìn người này liền không tin vào mắt mình, chỉ ông ta nói: “Ông…ông không phải là…lão đầu ở Thiên Thiên đỗ phường đó sao?”
Lão đầu cười nói: “không sai, không sai, lão đầu đó chính là lão cờ bạc ta, lão cờ bạc chính là lão đầu, thế thì có gì là kỳ lạ?”
Lúc này Địa võng hộ pháp Dư Nhất Bình song chưởng đánh ra, chấn bay Mã đàn sứ giả Mã Bất Hồi và Thố đàn sứ giả Viên Tử Ngọc, sau đó liền quay lại đánh một quyền vừa nhanh vừa mạnh vào bàn tính sắt của Kê đàn sứ giả Cơ Hiểu Thất, Cơ Hiểu Thất khẽ hừ một tiếng, phun ra ngụm máu tươi, lại cười lớn: “Dư hộ pháp, ngươi hãy nếm thử sự lợi hại của Toán châu của lão tử!” Bàn tính sắt vỡ tung, mấy chục hạt châu nhằm thẳng Dư Nhất Bình mà bắn tới. Dư Nhất Bình cười lạnh, nói: “Chỉ là trò trẻ con, chẳng bõ dính răng.” Song chưởng đẩy tới, ám vận nội gia chân lực, hất các hạt châu sang một bên, nào ngờ những hạt châu đó vô cùng cổ quái, chạy một vòng, rồi lại từ bốn phương tám hướng xông thẳng tới Dư Nhất Bình. Dư Nhất Bình rất ngạc nhiên khi thấy những hạt châu này cứ công kích hắn, rồi đột nhiên hắn hét lớn: “Thì ra là vậy!” rồi xoay người, tay trái một chưởng, tay phải một chưởng, tạo thành quyền phong cường kình đánh từ trên xuống. Mấy chục hạt châu giống như gặp mưa to gió lớn, chạy loạn không có phương hướng, tự đập vào nhau và vỡ tung. Dư Nhất Bình cười lạnh. Đúng vào lúc hắn muốn xuất thủ đánh chết đối phương, thì một chưởng lực như núi từ đằng sau đánh tới. Độc Cô Cửu Thiên phẫn nộ hét lớn: “Lần trước lão già nhà người lén vào tổng đàn Ma giáo, làm bị thương đệ tử trong giáo của ta, bổn giáo chủ vẫn còn chưa tìm ngươi tính sổ. Hôm nay bổn giáo chủ muốn xem xem địa võng hộ pháp Ma môn ngươi có bản lĩnh gì?” Độc Cô Cửu Thiên đã kịp thời tới nơi.
Dư Nhất Bình xoay người lại đánh ra một chưởng, hai chưởng lực siêu cường gặp nhau trên không, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” rất lớn, bùn đất, cỏ dại bay toán loạn. Dưới sức mạnh của chưởng lực, vài mộ phần đã bị san thành bình địa. Hai người lại xoay người, song chưởng áp chặt vào nhau, tỷ thí nội lực, vô cùng hung hiểm.
Phi Long Tử lúc này bị thánh mẫu đại nhân Ma môn dùng lợi kiếm tràn đầy hàn khí bức tới, hoàn cảnh nguy hiểm. Kiếm pháp của thánh mẫu thực sự siêu cường, vừa nhanh vừa độc, nội lực của cô ta lại mang theo hàn khí. Mỗi một kiếm đâm ra, Phi Long Tử đều không thể không rét run lên. Toàn thân như muốn đóng băng, cảm giác khó chịu vô cùng. Thánh mẫu này sử ra chính là Huyền Âm kiếm pháp mà đời đời những người nắm quyền ở Ma môn đều phải học. Bộ nội công tâm pháp đi kèm với bộ kiếm pháp này là Huyền âm thần công, lúc phát ra sẽ đem lại cho người ta cảm giác băng giá lạnh lẽo vô cùng. Khi luyện tới cảnh giới cao nhất có thể đóng băng người khác, nếu đâm trúng đối phương một kiếm, vết thương đó sẽ đóng băng, khí lạnh sẽ từ vết thương xâm nhập vào trong thể nội, làm cho người đó sống không bằng chết.
Thánh mẫu đương nhiên vẫn chưa luyện tới cảnh giới cao nhất, nhưng cho dù như vậy, Phi Long Tử trong tình trạng quá nửa công lực đã bị tiêu hao cũng bị bức tới phải tránh né, không dám đối đầu với cô ta, y phục trên người đã bị kiếm quang làm rách không ít. May mà Phi Long Tử dựa vào thân pháp cao minh của mình, duy trì được mười mấy chiêu, thấy kiếm sắp đâm tới, cũng không còn chỗ nào có thể trốn, đang định liều cái mạng già, thì đột nhiên có người cười hỉ hả nói: “Phi Long Tử, lão cờ bạc sẽ cứu ngươi, lần sau ngươi phải mời ta uống rượu đó!” Theo tiếng nói, ba ám khí nhanh chóng đánh tan kiếm quang của thánh mẫu. Thánh mẫu khẽ rung tay, kiếm quang phát ra bốn phía, muốn đánh vỡ ám khí, nào ngờ trong ám khí có tàng ẩn nội gia chân lực vô thượng của lão cờ bạc, nên khó có thể làm nó tổn hại mà chỉ chấn bay sang một bên. Phi Long Tử thừa cơ tung người nhảy xa ngoài bảy tám trượng, cười nói: “Ta còn tưởng là ai, hoá ra là lão cờ bạc nhà ngươi, hôm nay ngươi ra tay tương trợ, lão tử sẽ ghi nhớ, lần sau nhất định mời ngươi uống cho đã đời.” Thánh mẫu nhìn ba ám khí rơi trên thảm cỏ, đó chính là ba quân bài ma tước, trên đó có ghi nhất vạn, nhị vạn, tam vạn, xếp trên thảm cỏ một cách tuần tự.
Lão cờ bạc lúc đó xuất thủ rất nhanh, sờ chỗ nào trên người cũng có thể lấy ra một quân bài ma tước, ném liên tiếp về hướng Chu Tiếu Bạch, làm cho Chu Tiếu Bạch quay như chong chóng. Trong quân bài ma tước có nội gia chân lực vô thượng của lão cờ bạc. Nếu đánh trúng người, cho dù là thiết bố sam, kim trung trảo, thập tam thái bảo hoành luyện ngạnh công cũng có thể xuyên qua. Chu Tiếu Bạch tuy có cang khí trong người, cũng không dám tự mình nếm thử. Lúc nãy hắn đã bắt một quân ma tước, bây giờ trong lòng bàn tay vẫn còn đau âm ỉ, thì đã biết nội lực của đối phương cao hơn bản thân. Lão cờ bạc sau khi đánh ra mười ba quân ma tước, thì nhìn thấy Phi Long Tử gặp nguy hiểm, liền đánh ba quân về phía hắn để giải nguy, sau đó dừng tay tươi cười nhìn Chu Tiếu Bạch. Chu Tiếu Bạch chạy đông chạy tây, làm gì còn thời gian để lấy mạng của các sứ giả nữa. Hắn cúi đầu nhìn những quân ma tước trên cỏ, chỉ thấy từ đông sang tây, các quân bài xếp lần lượt từ nhất đồng đến cửu đồng, sau đó là đông nam tây bắc phong, cộng lại đúng bằng mười ba quân ma tước. Hắn nhìn quân bài mà hắn đã bắt được, chỉ thấy ghi chữ “phát tài”, tức giận tới nỗi hai mắt trợn trừng. Những người có tuyệt kỹ như vậy trong võ lâm có thể có mấy ai? Hắn đã biết người này là ai, thấp giọng nói: “Thiên bảng thì hay lắm sao? Đỗ tiên phan thiên Thượng Quan Vô Thác, hôm nay ngươi đã đắc tội với Ma môn rồi, lần sau Ma môn sẽ không tha cho lão cờ bạc nhà ngươi đâu!” Hú dài một tiếng rồi phi thân lên, lộn ba vòng trên không thì đã vượt xa tới ngoài mười mấy trượng. Tiếng hú này của hắn chính là tín hiệu, thánh mẫu lạnh hừ một tiếng, cười khẩy với Phi Long Tử: “Phi Long Tử, điều kiện của chúng ta, ngươi có thể suy nghĩ!” Tung người nhảy lên, vung kiếm, kiếm khí phân làm hai, như thiểm điện đánh thẳng tới Mã Bất Hồi và Viên Tử Ngọc, đồng thời quay người bỏ đi mất. Lúc nãy, Viên Tử Ngọc và Mã Bất Hồi gượng đỡ một chưởng của Dư Nhất Bình, đã bị nội thương, kiếm khí đó vô cùng nhanh, lại đem theo hàn khí, Viên Tử Ngọc sắc mặt đại biến, tức giận hét: “Ma môn tiểu nhân, vô sỉ.” Trường kiếm bên hông rút ra như thiểm điện, tiếp lấy hai đạo kiếm khí kia, nhưng lại thổ ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo muốn ngã. Mã Bất Hồi thấy vậy, kinh hãi nói: “Tứ tỷ!”, rồi nhảy tới đỡ Viên Tử Ngọc. Thập nhị sứ giả ma giáo tuy không phải huynh đệ tỷ muội ruột, nhưng đã sống cùng với nhau nhiều năm nên tình cảm thân thiết hơn cả ruột thịt. Viên Tử Ngọc đỡ cho Mã Bất Hồi một kiếm, nội lực của cô ta vốn đã không bằng thánh mẫu, một phần của kiếm khí lại xâm nhập vào cơ thể, sức sống dường như đã không còn. Mã Bất Hồi đỡ lấy Viên Tử Ngọc, thấy sắc mặt cô ta tái mét, hai mắt khép hờ, ngẩng đầu lên trời thét lớn: “Tiền bối, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp phù đồ, người hãy cứu giúp tứ tỷ của ta đi, tại hạ sẽ làm trâu làm ngựa cho người, nghe lời người sai khiến!” Mọi người thấy Viên Tử Ngọc đã bị thương nặng, đều nóng lòng muốn tới trước, cầu xin lão đầu ra tay tương cứu.
Chính vào lúc Viên Tử Ngọc đang bị trọng thương, Độc Cô Cửu Thiên bạo thét: “Dám làm hại huynh đệ trong Ma giáo của ta, bổn giáo chủ sẽ bắt ngươi phải đền mạng.” Hai mắt hắn trợn trừng, phát ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo, Tiểu Thiên La thần công trong thể nội đã toàn lực phát ra, tóc tự dựng ngược lên cho dù không hề có gió, vô cùng uy mãnh, chỉ nhìn thấy người đối diện là Địa võng hộ pháp Dư Nhất Bình thổ ra một ngụm máu tươi, thu về song chưởng, hắn phi người lên cao, cười một cách cuồng ngạo: “Độc Cô Cửu Thiên, ngươi quả nhiên không hổ là giáo chủ Ma giáo, lão phu không phải là đối thủ của ngươi, ha ha…” cùng với tràng cười dài đó, hắn theo thánh mẫu phía trước trong nháy mắt đã biến mất nơi chân trời, còn nhanh hơn lúc hắn xuất hiện.
Lão cờ bạc thấy bọn họ cầu cứu, lắc đầu thở dài: “Nội lực của lão cờ bạc cao thì cao thật, nhưng mà không thể phá giải Huyền Âm thần công của yêu nữ đó, trừ phi tìm được một cao thủ nội gia thuộc tính hoả, nếu không… A, đúng rồi, ha ha…”, đột nhiên hắn cười lớn rồi chỉ vào Phi Long Tử: “Phi Long Tử, mau lại đây, ngươi không phải là có Hoả Diễm Thủ đao sao? Ngươi có thể cứu cô ta đấy, nhanh, nhanh lên, nếu còn chậm trễ, tiểu cô nương này sẽ chết mất!”
Phi Long Tử tới gần rồi cười khổ đáp: “lão cờ bạc, nội lực của ta chẳng còn bao nhiêu, làm sao mà cứu?”
Lão đầu quay đầu nhìn mấy người khác, nói: “Các ngươi sao lại tỷ võ với hắn ở đây vậy? Có cần hắn ra tay giúp không?”
Mọi người nhất thời đều không dám quyết định, đột nhiên nghe thấy tiếng Độc Cô Cửu Thiên đáp: “Các người còn do dự cái gì? Viên sứ giả đã sắp mất mạng rồi, còn tính toán việc tỷ võ thắng bại làm gì? Thượng Quan tiền bối, Phi Long Tử tiền bối, cảm phiền hai vị.” Nói xong, hắn ngồi xếp bằng điều tức, trị nội thương đã bị trong lúc đọ nội công với Dư Nhất Bình.
Có lời nói này của Độc Cô Cửu Thiên, không còn ai do dự nữa, lão đầu liền bảo Phi Long Tử truyền nội lực cho Viên Tử Ngọc, còn bản thân hắn ở đằng sau truyền nội lực cho Phi Long Tử. Như vậy, Phi Long Tử không còn lo lắng nội lực của hắn không đủ nữa. Mấy vị sứ giả thấy vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại không ngớt khổ não. Bọn họ thập nhị sứ giả và Phi Long Tử tỷ võ, đã đánh rất mạnh tay, nay lại phải nhờ Phi Long Tử cứu một người trong số họ, đúng là tạo hoá trêu ngươi, thực sự khó mà dự liệu được. Lúc này trời đã tối hẳn, bọn họ đều là cao thủ trong võ lâm, nên không cần ánh sáng vẫn có thể nhìn thấy tình hình xung quanh. Vành trăng khuyết trên bầu trời tuy không thật tỏ, nhưng cũng đã cho họ không ít ánh sáng. Khoảng thời gian nửa nén hương, sáu người vì tỷ võ với Phi Long Tử mà bị trong thương đã điều tức và khôi phục lại nội công, lần lượt đứng dậy. Trương Chinh nhìn thấy Phi Long Tử đang liệu thương cho Viên Tử Ngọc, mà sau lưng Phi Long Tử lại là một lão đầu không quen biết, trong lòng thấy rất lạ. Sáu người bọn họ lúc đó chỉ chuyên tâm điều tức, không hề biết gì về thế giới bên ngoài bởi họ vẫn chưa đạt tới cảnh giới nhất tâm lưỡng dụng. Do đó không hề nhìn thấy những chuyện đã xảy ra lúc nãy. Trương Chinh đang định mở miệng nói thì nghe thấy đằng sau có tiếng cười: “Trương thúc, không ngờ là ta phải không?”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của mèo ú
Sáu người nghe thấy tiếng nói này đều lộ vẻ ngạc nhiên, lần lượt quay người lại: “Giáo chủ, người tới rồi!” Độc Cô Cửu Thiên đứng lên khỏi thảm cỏ, hắn cũng đã điều tức xong nội lực, xua xua tay nói: “Nhỏ tiếng thôi, hai vị tiền bối đang liệu thương cho Viên sứ giả, chúng ta đừng nên làm phiền.”
Sáu người bọn họ đều không biết giáo chủ đã tới từ lúc nào, càng không biết lão đầu kia ở đâu ra. Cơ HIểu Thất đột nhiên biến sắc mặt, chỉ lão đầu lắp bắp nói: “Lão…lão đầu đó, không …không phải là…” Vương Phục Hổ bước tới, cười khổ nói: “Bát đệ, hai chúng ta đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn, vị tiền bối này là cao thủ từ sáu mươi năm trước, thật nực cười là chúng ta còn coi ông ấy là lão gạt tiền…” Lúc đó, hắn mới thuật lại những việc xảy ra lúc nãy. Sáu người nghe xong thì mặt biến sắc, đều trách bọn họ quá sơ ý, nếu như giáo chủ và mấy vị trưởng lão tới quan chiến, chẳng phải là sẽ không có rắc rồi gì rồi sao?
Một lúc sau, lão đầu mở mắt ra, bước lại, tươi cười nói: “Xong rồi, xong rồi, Huyền Âm thần công của yêu nữ đó đã luyện tới mức này, không thể xem thường được. Lão cờ bạc ta không ở lại nữa, còn một ván bạc đang đợi ta nữa, cáo từ!” Nói xong, thân hình rung động chớp mắt đã đi xa tới mấy chục trượng, khinh công quả thực quỷ dị vô cùng.
“Phi Long Tử. đừng có quên, ngươi còn nợ lão cờ bạc này một bữa rượu đó!” Lời này vừa dứt, bóng người cũng biến mất hút luôn.
Mọi người thấy hắn nói đi là đi, ai cũng không ngăn được, cũng không yêu cầu được báo đáp, sự phóng khoáng đó đúng là phong thái của một hiệp sĩ phong trần, một vị cao nhân tiền bối. Phi Long Tử thu hồi song chưởng, đứng dậy nói: “Huyền Âm thân công âm hàn này thật lợi hại, chẳng trách yêu nữ đó có thể ngồi vào vị trí thánh mẫu của Bạch Liên giáo, có thể bức lão phu vào hiểm cảnh, suýt nữa thì trúng độc thủ của ả.”
Độc Cô Cửu Thiên nhìn Phi Long Tử, đột nhiên lên tiếng: “Phi Long Tử tiền bối, người đã thắng rồi.”
Phi Long Tử gật gật đầu, không hề có chút biểu lộ vui mừng nào. Sáu người Trương Chinh thì đầu hơi cúi, sắc mặt buồn rầu, Độc Cô Cửu Thiên cười ha ha: “Tiền bối quả nhiên là võ công cao cường, tục ngữ nói: “quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Chúng ta là những người giữ tín nghĩa nhất trong võ lâm này, Trương thúc bọn họ đã bại , không biết tiền bối có yêu cầu gì, xin cứ nói!”
Phi Long Tử cúi đầu nghĩ ngợi, đột nhiên nghĩ ra một người: “Lão phu sở dĩ có thể dựa vào Cáp Mô Khiêu mới luyện thành để đánh thắng sáu vị, là do đã được một đứa bé chỉ điểm, không có sự nhắc nhở của nó, trận chiến hôm nay, thắng bại cũng khó mà dự liệu. Hay là như vậy đi, sáu người các ngươi đi tìm đứa bé đó, làm cho nó một việc! Còn các ngươi có đồng ý hay không, đó là chuyện của các ngươi, không còn liên quan gì đến lão phu nữa.”
Sáu người mặt mày nhăn nhó, Trương Chinh nói: “không biết đứa bé đó là ai?”
Phi Long Tử đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị: “Hắn tên là Phương Kiếm Minh! Là nghĩa tử của Đao Thần.”
Mọi người chưa bao giờ nghe nói tới Phương Kiếm Minh, nhưng còn Đao Thần thì Trương Chinh có nghe nói. Độc Cô Cửu Thiên ấn tượng với Đao Thần vẫn còn như mới, năm xưa khi Đao Thần và sư phụ Độc Cô Động Thiên của hắn tỷ võ, hắn mới khoảng ba mươi tuổi. Hắn đã tận mắt nhìn thấy trận chiến đó, có thể nói là kinh thiên động địa, hai người đánh với nhau hàng ngàn chiêu, không phân thắng bại, cuối cùng Độc Cô Động Thiên nói ngừng tay, hai người mới dừng lại. Mấy chục năm rồi, cảnh tượng ngày hôm đó vẫn in trong tâm trí hắn, Độc Cô Cửu Thiên nào có thể quên được.
Độc Cô Cửu Thiên luôn rất chăm chỉ khắc khổ luyện thần công, chính là để có một ngày có thể phân cao thấp với các vị lão tiền bối như vậy, thậm chí hắn còn muốn vượt qua họ, đạt đến cảnh giới vô thượng mà mọi người trong võ lâm đều hướng tới.
Hắn nói: “Đao Thần tiền bối vẫn còn sống trên thế gian này chứ?”
Phi Long Tử cười nói: “lão phu còn chưa chết, hắn dám chết sao? Lão phu còn phải tìm hắn tỷ võ mà, nhưng mà hắn cũng không còn trẻ nữa, hắn và lão bất tử Thiên Đô Thánh Nhân sống dai như vậy, đúng là làm cho người khác phải ghen tỵ.”
Độc Cô Cửu Thiên cúi đầu trầm tư giây lát: “Tiền bối, bổn giáo chủ có một thỉnh cầu, không biết có thể đáp ứng không?”
Lời này vừa thốt ra, không biết bao nhiêu người trong giang hồ đều phải kinh ngạc, đường đường là giáo chủ của thiên hạ đệ nhất giáo Ma giáo mà lại nói với người khác những lời này. Thân phận của người đó chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đó là “siêu nhiên”. Phi Long Tử nghe xong hơi ngẩn người ra: “ngươi nói đi! Lão phu sẽ xem xét.” Độc Cô Cửu Thiên cười nói: “Tiền bối thần công cái thế, bổn giáo chủ muốn mời tiền bối tới bổn giáo tổng đàn một chuyến, nhân tiện để vãn bối lãnh giáo cao chiêu của tiền bối, mong tiền bối đừng từ chối.” Phi Long Tử nghe xong thì không biết hắn có dụng ý gì, suy nghĩ một lúc rồi sảng khoái trả lời: “Được!” Độc Cô Cửu Thiên tỏ ra rất vui mừng, hắn mời Phi Long Tử tới ma giáo, dụng ý chính không phải là để tỷ võ với Phi Long Tử mà có mục đích sâu xa khác.
Lúc đó, Phi Long Tử, Độc Cô Cửu Thiên đi trước, theo sau là thập nhị sứ giả của Ma giáo. Trương Chinh dìu Viên Tử Ngọc, một đoàn mười bốn người từ từ đi xa dần, biến mất nơi chân trời.
Khoảng một khắc sau đó, dưới ánh trăng bàng bạc, ba người phi thân nhảy ra từ trong một bụi cỏ ở đằng xa. Họ đáp xuống nơi mà trận đấu vừa diễn ra, trong số họ có một hoà thượng, một đạo sĩ và một lão già. Lão già này vừa tiếp đất thì đã hét lớn: “Đúng thật là quá lợi hại, trận đấu hay như vậy mà chúng ta được xem từ đầu tới cuối, thú vị, thú vị! Những người đó, mẹ kiếp, đều là tuyệt đại cao thủ, không thể dây vào.” Hoà thượng nghe xong chắp tay nói: “A di đà phật, Đường lão thí chủ, năm xưa thiên bảng, địa bảng thực không phải là hư danh, ai dà…nếu như gia sư vẫn còn sống, Thiếu Lâm tự mấy năm nay đâu đến nỗi thế này!”
Lão già nghe xong, nói: “Những chuyện thương tâm đó nhắc tới làm gì! Đúng rồi, Phi Hồng chân nhân, ngươi không phải đã tỷ võ với Độc Cô Cửu Thiên sao? Ngươi thấy võ công của hắn thế nào so với mười năm trước?” Đạo sĩ đáp: “Vô Lượng thiên tôn, bần đạo hôm nay được thấy, mới biết Độc Cô Cửu Thiên năm xưa khi tỷ võ vẫn còn giấu nghề không ít, tuy ngày đó ta cũng không dốc toàn lực, nhưng Tiểu Thiên La thần công của hắn nay lại tăng tiến, sự chênh lệch giữa ta và hắn lại càng lớn hơn, trong lớp người như chúng ta, e rằng chỉ có Đại Phương chưởng môn mới có thể đánh ngang với hắn!” Hoà thượng nghe xong thì khiêm tốn đáp: “Đâu có, đâu có, lão nạp chỉ e rằng cũng không phải là đối thủ của hắn. A di đà phật, hại vị, lần này Độc Cô Cửu Thiên mời Phi Long Tử tới Ma giáo có dụng ý gì chắc mọi người đều rõ, hai vị có suy nghĩ gì?”
Lão giả cười đáp: “Đường mỗ còn có thể nghĩ gì? Tất cả mọi sự đều do Thiếu Lâm Võ Đang đứng đầu mà, Đường môn đệ tử sẽ dốc hết sức tương trợ.”
Lão đạo sĩ trầm ngâm giây lát rồi nói: “Trước mắt, trong võ lâm chỉ có sóng ngầm, tạm thời sẽ không có phong ba gì lớn, Phi Long Tử cũng không chắc chắn sẽ đồng ý thỉnh cầu của Độc Cô Cửu Thiên. Hơn nữa, Đại Phương thiền sư, không phải ngài có một tiểu đồ tôn sao? Tên là cái gì mà Phương Kiếm Minh đó, có phải là người ở chung với Đao Thần không? Nếu có thể, Đao Thần sẽ tái xuất giang hồ, thiên hạ này ngoài mấy vị lão tiền bồi ra, ai mà có thể là đối thủ của hắn.”
Đại Phương nghe xong, cười khổ: “Phi Hồng chân nhân, là ông không biết rồi, Thiếu Lâm tự chúng ta hai năm nay cũng đã phái không ít đệ tử xuống núi tìm tung tích của Minh nhi và Đao Thần, nhưng không hề có manh mối gì. Lúc này Thiếu Lâm Tự còn có giao thiệp với thiếu niên kỳ dị bên cạnh Vu đại nhân, thực khiến người ta lo lắng, danh tiếng của Thiếu Lâm tự đúng là càng ngày càng tệ rồi, a di đà phật.”
Lão giả nghe xong, đáp: “Được rồi, được rồi, ta thấy chúng ta nên về khách điếm ăn cơm hôi, ở đây cũng không nghĩ ra được cách gì đâu.” Nói xong, ba người triển khai thân pháp, phi người đi mất.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của mèo ú
Không lâu sau khi họ bỏ đi, một nhân ảnh từ trong đất trồi lên, vọt lên không trung như một con chim lớn, rồi lại từ từ đáp lên mặt đất. Người này đã ở đây đợi rất lâu, đó là một hán tử ngoại hình giống như người Mông Cổ, tóc hơi loăn xoăn, tướng mạo khôi ngô, xương bả vai của hắn to hơn người bình thường vài phân, thập phần hữu lực.
Hắn yên lặng đứng ở đó, dường như đang đợi người nào đó. Một lát sau, hai nhân ảnh như thiểm điện từ xa vọt lại. Sau khi nhìn kỹ người vừa tới, hắn cúi mình thi lễ, dùng một giọng trung nguyên ngọng nghịu nói: “Thuộc hạ tham kiến công chúa điện hạ!”
Người tới chính là hai người Ngoã Thích trong Yên Vũ lầu. Hắc sa nữ tử cười hỏi:”Tháp Thiệu Bố, có phát hiện gì không?”
Tháp Thiệu Bố vẫn cúi người, không dám nhìn đối phương, đáp: “Phi Long Tử đánh thắng Ma giáo sứ giả, Ma môn phái tới một thánh mẫu, hai hộ pháp, định giết người, nhưng lại gặp Độc Cô Cửu Thiên và một lão đầu có tên là Thượng Quan Vô Thác ra tay tương trợ. Ma môn không địch lại liền tháo chạy, Phi Long Tử đã được Độc Cô Cửu Thiên mời tới Ma giáo tổng đàn, không biết có mục đích gì. Sau khi bọn họ đi, có ba người xuất hiện, hình như là người của trung nguyên cửu đại môn phái gồm chưởng môn Thiếu Lâm, Võ Đang, còn có một lão đầu của Đường Môn Tứ Xuyên!”
Hắc sa nữ tử nghe xong, cười lạnh: “Độc Cô Cửu Thiên là con sói có đầy dã tâm, hắn muốn mua chuộc Phi Long Tử, hừ, cứ như vậy, thế lực của ma giáo sẽ đại tăng, không có lợi đối với bản tộc tiến công vào trung nguyên, Tháp Đại Khâm, Tháp Thiệu Bố…”
Hai người họ liền quỳ xuống, hô lớn: “Có thuộc hạ!”
Hắc sa nữ tử nói: “Hai ngươi hãy tới Ma giáo tổng đàn, không cần biết dùng cách gì, nhất định phải ngăn cản Phi Long Tử gia nhập vào Ma giáo, rõ chưa?” Hai người đồng thành hô “dạ”. Tháp Đại Khâm có chút do dự, hỏi rằng: “Vậy…” Hắc sa nữ tử lạnh hừ: “Tháp Đại Khâm, người còn không tin tưởng vào võ công của bản công chúa sao?” Tháp Đại Khâm vội nói: “Thuộc hạ không dám!”. Hai người đi ngay, chớp mắt đã biến mất, hắc sa nữ tử lặng lẽ đứng ở nơi đó, không biết là trong lòng nàng ta đang nghĩ gì, đột nhiên thân hình rung động, chỉ để lại chút lưu ảnh, nàng ta đã ở ngoài mấy trăm trượng.
Mặt trăng âm thầm lộ ra sau đám mây đen, toả sáng trên mặt đất, lặng im như nước, hôm nay là Trùng Dương tháng chín, lẽ nào mặt trăng không hề nhớ người nhà sao? Một đạo hư ảnh đột nhiên lay động trên không trung, dần dần biến thành một hình người rõ ràng. Hắn đứng trên bãi cỏ, người tới là một hán tử cao lớn. Từ khuôn mặt của hắn, không ai có thể biết hắn thật sự bao nhiêu tuổi, lưng hắn đeo một thanh đao rất lớn.
“Người Ngoã Thích? Tấn công Minh triều? Xem ra con dân đại Minh triều lại gặp tai hoạ rồi!” Hắn nói khe khẽ.
Một tháng sau tết Trùng dương, cũng là ngày 9 tháng 10, trong võ lâm có một lời đồn rằng: “Cao thủ sáu mươi năm trước của địa bảng Phi Long Tử tái xuất giang hồ, tại Bí Ma Nhai ở Ma giáo tổng đàn cùng tỷ võ với thiên hạ đệ nhất cao thủ Độc Cô Cửu Thiên. Hai người đã đánh nhau trên núi cả một ngày trời. Ngày hôm sau, Độc Cô Cửu Thiên đi xuống và nói với bát đại trưởng lão ở dưới núi: “Danh hiệu đệ nhất cao thủ, ta Độc Cô Cửu Thiên hổ thẹn không dám nhận, từ nay trở đi, không còn có danh hiệu đệ nhất cao thủ này nữa.Một vị trưởng lão có hỏi về nguyên nhân và kết quả của cuộc tỷ võ, Độc Cô Cửu Thiên cười một cách thần bí đáp: “không phân thắng bại, trong võ lâm, việc núi này đã cao còn có núi khác cao hơn là chuyện rất bình thường, từ cổ tới kim căn bản không hề có cái gọi là thiên hạ đệ nhất cao thủ!”
Sau khi nói xong, liền buông một câu nói rồi cũng không cần biết các vị trưởng lão kinh hãi đến mức nào, cứ thế mà đi.
Câu đó chính là: “Phi Long Tử tiền bối sau này chính là tán nhân của Ma giáo!” Hai chữ “Tán Nhân” vừa thốt ra, các vị trưởng lão đều ngẩn người ra, cả ngày trời không có phản ứng gì. Ma giáo phát ra thông cáo với võ lâm, thân phận Tán nhân cũng bắt đầu thu hút sự chú ý của người trong giang hồ, thực lực của Ma giáo lại đại tăng, làm cho thiên hạ phải chấn kinh.
Minh triều chính thống năm thứ 11 (1446), đương nhiệm hữu thị lang kiêm đô ngự sử, “Tuần Phủ”(quan chính quyền địa phương cao nhất, có chức quyền trên ba ty, ty đô chỉ huy sứ, ty bộ chính sử, ty án sát sử) Vu Khiêm lên kinh đi gặp Minh Anh Tông Chu Kỳ Trấn, vì việc của đại thái giám Vương Chấn hống hách lộng quyền, kết bè kéo cánh, mua quan bán tước, giết người không e dè ai cả, còn đích thân thay Chu Kỳ Trấn phê duyệt tấu chương, quyền lực vô cùng lớn. Vu Khiêm trên triều dâng một bản tấu kể tội Vương Chấn, đồng thường đề cử Tham chính vương thay thế chức vụ của bản thân. Anh Tông nghe xong thì nói: “Vương công công là người rất mực trung thành, không hề có bất cứ ý đồ nào với trẫm cả, Vu khanh gia đừng nói nữa!” Sau đó thì tuyên bố bãi triều.
Sau khi bãi triều, Anh Tông nói việc này cho Vương Chấn nghe, hắn nghe xong đại nộ: “Cái lão già này lâu rồi không được thăng tiến, trong lòng bất mãn mà, hắn rõ ràng là chê bai chức quan mà hoàng thượng cho hắn là quá nhỏ, thực là có ý đồ không tốt, người này tuyệt đối không nên giữ, kính mong hoàng thượng làm chủ cho nô tài, cũng là vì nghĩ cho giang sơn đại Minh!” Anh Tông tin lời sàm tấu của Vương Chấn, ngay đêm đó đem Vu Khiêm xuống Tam pháp ty, phán xử tử hình. Sau hạ ngục ba tháng, Anh Tông tuy là hôn quân vô năng, nhưng cũng biết rằng Vu Khiêm là trụ cột của triều đình, lúc giết Vu Khiêm cũng vô cùng do dự. Lúc đó ở Sơn Tây, nhân dân nghe tin Vu Khiêm bị tội, liền cùng nhau dâng tấu giữ lại mạng sống của Vu Khiêm, để tránh cho nhân dân phẫn nộ, hắn đành phải phóng thích Vu Khiêm, giáng xuống làm Thiếu Khanh đại lý tự. Sau đó, Chu vương, Tấn vương và các vị vương gia nói đỡ cho Vu Khiêm, Vu khiêm mới được phục hồi nguyên chức, nhưng cũng từ đó, Anh Tông vô cùng lạnh nhạt với Vu Khiêm.
Người trong võ lâm nghe thấy chuyện này thì đều thầm chửi Anh Tông hôn quân vô dụng, Vương Chấn chuyên quyền. Vương Chấn phái “đề kỵ” của Đông xưởng đi khắp nơi chóc nã những kẻ dám chống lại hắn, đồng thời lại có cẩm y vệ tuần tra khắp chốn trong giang hồ. Các hảo hán trong võ lâm chạy đông chạy tây, lúc đó dọc một dải Thái Hành sơn cho tới Sơn Tây, đều có vô số lục lâm hào kiệt giết tham quan, cứu dân nghèo. Những kẻ lục lâm này không hề giống nhau. Những lão bách tính bị bức hại, bị triều đình tróc nã, thì được gọi là “mã tặc”, hoặc là “hưởng mã”, còn những người trong võ lâm bình thường được gọi là hảo hán lục lâm, lập trường không giống nhau nên cách xưng hô cũng khác.
Thực ra vào thời cổ đại ở Trung Quốc, mỗi một triều đại đều có người tạo phản, những người này hoặc là do bị triều đình bức tới nỗi không thể sinh tồn được, hoặc do tham ăn mà không chịu làm, hoặc là giết người vong mạng mà tạo thành. Mỗi một đời hoàng đế đều vì chuyện này mà đau đầu. Trong số những người này cũng không thiếu võ lâm cao thủ, quan phủ muốn bắt họ cũng không dễ dàng. Vào thời kỳ của Anh Tông đương nhiên không thể thiếu loại người này.
Vương Chấn từ khi hãm hại được Vu Khiêm, chưa tới một tháng, đã tám lần bị thích sát, bình quân bốn ngày một lần, Vương Chấn không cần tự tay động thủ, bên cạnh hắn luôn có hộ vệ và những cao thủ đại nội ẩn thân có thể giải quyết thay hắn. Cho dù là như vậy, Vương Chấn cũng phải một vài phen kinh hãi, những chấn động trong cung này ít nhiều cũng bị truyền ra ngoài.
Lúc này, tại phương bắc, bộ tộc Ngoã Thích dần dần lớn mạnh, biên phòng cũng bất an. Ngoã Thích là một bộ tộc ở Mông Cổ. Triều Nguyên sau khi diệt vong, một bộ phận người Mông Cổ đã trở về thảo nguyên và vùng đông bắc. Trải qua nhiều lần bị Chu Nguyên Chương đánh bại, nội bộ phát sinh hỗn loạn, dần dần tan rã thành ba bộ phận nhỏ là Thát Đát, Ngoã Thích và Ngột Lương Cáp. Đầu đời Minh, ba bộ phận đó lần lượt thần phục Minh triều, mỗi năm đều triều cống, hiến ngựa cho nhà Minh.
Đầu những năm Vĩnh Lạc, thủ lĩnh Ngoã Thích Mã Cáp Mộc được Minh triều phong làm Thuận Ninh vương. Ngoã Thích và trung nguyên không ngừng qua lại, sau thời Vĩnh Lạc, trong số ba bộ tộc đó, chỉ có Ngoã Thích càng ngày càng lớn mạnh. Trong những năm Tuyên Đức, Ngoã Thích dần dần khống chế Thát Đát. Vào những năm Chính Thống đầu tiên, lại chinh phục luôn Ngột Lương Cáp, thống nhất ba bộ tộc của Mông Cổ.
Thực lực của Ngoã Thích càng ngày càng mạnh hơn, mà Minh triều thì quốc chính càng ngày càng đi xuống, hoạn quan chuyên quyền, biên phòng lỏng lẻo, dã tâm của Ngoã Thích cũng càng ngày càng lớn. Từ khi thống nhất Mông Cổ, họ luôn muốn khôi phục thiên hạ của đại Nguyên, thống nhất toàn quốc, nên mỗi phái đi càng nhiều sứ giả hơn, yêu cầu với Minh triều cũng ngày càng quá đáng hơn, lại không ngừng quấy nhiễu, trở thành mối đe doạ lớn từ phương bắc của nhà Minh. Vương Chấn ngầm cấu kết với thủ lĩnh của Ngoã Thích, hắn đã được hối lộ rất nhiều, âm thầm cung cấp một lượng cung tên lớn cho bọn họ, điều này đã làm cho thực lực của Ngoã Thích lớn mạnh thêm, việc tấn công nhà Minh chỉ là sớm muộn.
Vào mùa thu năm thứ mười ba Chính Thống đại Minh, trong một sơn cốc dưới một vách núi ở Quý Châu.
Sáng sớm, chim lượn trên cao, nước chảy róc rách, nơi đây vô cùng yên tĩnh, trong sơn cốc đó có một hồ nước nóng rất đẹp. Nước hồ bốc lên từng làn khói trắng, lúc này có một thiếu niên đang khua khoắng, như một con cá lớn đang bơi trong hồ, tư thế đẹp đẽ. Trên bãi cỏ cách hồ đó khá xa có một nữ tử xinh đẹp đang ngồi xếp bằng.
Nàng ta mặc một chiếc váy màu hồng sậm, lẽ ra đã làm nổi bật nét phong tình tuyệt đại của nàng ta, nhưng sắc mặt nàng lạnh lùng, đôi môi mím chặt, vai đeo một thanh bảo kiếm, không hề động đậy ngồi ở đó, có lẽ là đang nhắm mắt vận khí. Thiếu niên đang tắm trong hồ bơi đi bơi lại mấy vòng, đến bên bờ hồ, lên tiếng gọi con vật đuôi dài trông như con sóc đang lộn mèo trên bãi cỏ: “A Mao, lại đây, xuống đây, chúng ta cùng nhau tắm!”
Con vật đó hai mắt trợn trừng, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhỏ, quay đầu đi, không thèm để ý tới thiếu niên, thiếu niên nhìn thấy bộ dạng hoạt kê của nó, liền cười lớn: “Kỳ Lân thử, kỳ lân thử, ngươi còn không xuống, ta sẽ lên bờ bắt ngươi xuống đó!” nói xong hai tay té nước, làm nước bắn tung toé về hướng kỳ lân thử. Kỳ lân thử lại hừ một tiếng, nhảy tránh đi xa tới sáu trượng, không ngờ thân pháp của nó lại lợi hại như vậy, quả thật như đã mọc thêm đôi cánh. Bọt nước tự nhiên không thể làm ướt nó, rớt hết xuống cỏ.
Thiếu niên đó nhìn thấy nó tránh được, cười hắc hắc, từ trong nước nhảy lên, chỉ mặc độc chiếc quần ngắn, lộ ra thân trên và thân dưới, trước ngực còn đeo một miếng ngọc bội trông chẳng giống như ngọc bội. Kỳ lân thử thấy thiếu niên lên bờ, không dám ở đó lâu, làm mặt xấu với đối phương, tứ chi như bay, chớp mắt đã chạy mất mười mấy trượng. Thiếu niên hét lớn: “A Mao, người còn chạy đi đâu?” rồi lăng không đuổi theo. Kỳ lân thử quay đầu lại thấy thiếu niên đã đuổi tới sau mình năm trượng, sợ quá kêu chi chi, nhìn thấy một động nhỏ dưới thạch bích trước mặt, nó liền chui vào. Thiếu niên tới nơi thò tay vào bắt nó. Kỳ lân thử mở miệng cắn vào cánh tay thiếu niên. Thiếu niên lập tức rụt tay lại, cười mắng rằng: “Đã biết là ngươi sẽ giở trò này mà, được rồi, được rồi, ra đây đi, ta sẽ không bắt ngươi đâu, mau ra đây lấy củi với ta, mấy hôm nay càng ngày càng lạnh, chúng ta chuẩn bị qua mùa đông thôi!” Nói xong thì quay người đi về hướng để quần áo trên bãi cỏ.
Last edited by The Creator; 09-01-2009 at 12:11 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của mèo ú