Long Dực trước đó đã nghe Nguyệt Nhã Nhu nói trong Quang Long đại học này có tứ đại ác nhân, trong đó có một người là nữ, tuy nhiên vạn lần không tưởng tượng được nữ ác nhân lại có hình dáng như vậy, thật sự “quá đẹp”.
Điều khiến Long Dực cảm thấy buồn cười hơn đó là hai tên đại ác nhân trước mặt, trong miệng mỗi người đều ngậm một điếu thuốc,một người ngậm bên trái khóe miệng , một người ngậm bên phải khóe miệng, nghiêng đầu nhìn minh với bộ dáng coi trời bằng vung.
"Tên tiểu tử ngươi …… gọi là Long Dực, đúng không." Tên nam ác nhân phun điếu thuốc xuống đất, rồi dùng ngón tay cái chỉ chính mình, sau đó chỉ bạn nữ của hắn nói "ngươi có biết hai người chúng ta không?"
"Xin lỗi, không biết" Long Dực vừa nói, vừa bước đến chỗ của bọn Tiễn Như Vũ.
"Ta là Lâm Đống Lương học khoa kiến trúc, đã lăn lộn hết ba năm tại đây; còn đây là Chu Như học năm hai khoa “tân văn truyền bá”*. Tên của chúng ta có lẽ ngươi chưa từng nghe qua, nhưng uy danh của 'tứ đại ác nhân' chắc ngươi có nghe rồi. Hắc hắc, trong tứ đại ác nhân ta đứng hàng thứ ba, còn nàng đứng hàng thứ tư." Lâm Đống Lương nói tới tứ đại ác nhân thì vẻ mặt rất hưng phấn.
Lúc này bọn đàn em ngoài phòng lục tục đẩy cửa bước vào, bao quanh bốn người long Dực.
Cái tên bị Long Dực sử chiêu “Ác cẩu cật thỉ" bứơc đến trước mặt Lâm Đống Lương, uỷ khuất nói "lão Đại, huynh phải giúp chúng huynh đệ báo thù a! Tên tiểu tử họ Long kia rất độc ác, huynh xem hắn …… hắn đánh đệ ra nông nổi này …… ôi …… đau quá!"
"Hừ, ngươi thật sự là một tên vô dụng mà" Lâm Đống Lương liếc mắt trừng hắn, rồi quay qua Long Dực nói : "Tần Ngọc nói đúng, tên tiểu tử ngươi rất kiêu ngạo a! À thôi, bỏ đi, bỏ đi, hôm nay là ngày sinh nhật của Chu Như tiểu thư chúng ta, lão tử không muốn nhìn thấy cảnh đổ máu. Họ Long kia, bốn người các ngươi đem nộp cho chúng ta 4000 tệ là xong, ta xem như đó là tiền phí bảo vệ và phí thuốc men cho huynh đệ của ta. Nên thông minh một chút, nếu không ta sợ không khống chế được đám huynh đệ của ta đâu”
"Long Dực, ta nghe nói Nguyệt Nhã Nhu khoa mỹ thuật và Phong Linh khoa hàng không đều rất mến ngươi phải không, hắc hắc, cũng không sai, ngươi thật tuấn tú quá mà! Nếu như bị mắt bị ”nâu”, sóng mũi bị gãy, miệng bị rách thì không biết có còn tuấn tú không nữa đây" Chu Như cười lớn, làm lộ ra cái miệng quá rộng và một hàm răng bự tổ bố, nói "ta khuyên ngươi nên nhanh chóng giao nộp phí bảo vệ đi, ta có thể cam đoan mặt của các ngươi sẽ tiếp tục đẹp đẽ, không thay hình đổi dạng đâu”
Lời này xuất ra mọi người đều nghe thấy, nếu bốn người Long Dực hôm nay không nộp phí bảo vệ thì khó tránh khỏi “bốn thang thuốc” a.
"Thay hình đổi dạng? Khủng long muội muội à, lời này của muội nghe thúi quá đi." Tiễn Như Vũ vuốt mặt mình rồi rồi nói "phòng 414 của chúng ta có tứ đại mỹ nam, đứng đầu là lão Long sư phụ, nếu có thay hình đổi dạng thì cũng là phải làm sao cho nó càng anh tuấn tiêu sái hơn, làm cho mỹ nữ trong trường khi gặp mặt phải gào thét. Đương nhiên, khủng long muội muội ngươi thì không cần hét lên đâu, bởi vì có hét cũng vô dụng, đối với chúng ta muội căn bản là ngừơi vô hình"
"Ngươi kêu ta là cái gì hả?" Mặt Chu Như giận dữ hỏi.
"Kêu ngươi là khủng long muội muội a, đây là quà tặng cho ngươi đấy" Đinh Tiểu Lôi tiếp lời Tiễn Như Vũ "ngươi quả thực thuộc hàng cực phẩm khủng long, theo ta thấy thì chỉ cần là nam sinh, nếu nhìn thấy dung nhan của ngươi thì miệng sẽ sủi bọt, tiếp đó ói mửa, tiếp theo sẽ bị ám ảnh gặp ác mộng đến chín chín tám mươi mốt ngày mới có thể khôi phục bình thường a."
Chu Như hơi thở nặng nề, trong mắt lộ ra tia phẫn nộ, thân thể bắt đầu động.
"Ta nghĩ là sẽ không ói mửa đâu " Lý Vân than vãn: "ta chỉ sợ là hôn mê tại chỗ luôn thôi”
Chu Như nhảy dựng lên, chỉ vào bọn đàn em hét lớn: "thiệt tức chết mà! Lâm Đống Lương, các ngươi đánh chết bọn chúng cho ta! Đánh!"
"Ta cảnh cáo các ngươi lần cuối cùng, có nộp phí bảo vệ không ?" Lâm Đống Lương giận dữ hỏi.
"Lão Long sư phụ, phải làm sao bây giờ đây?" Tiễn Như Vũ thấp giọng hỏi Long Dực, còn Đinh Tiểu Lôi và Lý Vân cũng đều nhìn hắn.
Ba tên này ngày xưa thì hi hi ha ha, còn từ lúc bái Long Dực làm sư phụ thì mặc dù tính tình không thay đổi nhưng gặp phải chuyện gì cũng đều nghe theo Long Dực.
"Di Hồn Thông!" Trong đầu Long Dực đột nhiên hiện ra ba chữ.
Di Hồn Thông này cũng là một trong Ngũ thần thông của Long Huyệt Bảo Điển, một khi linh lực đạt tới mức nhất định thì sẽ sử dụng được thần thông này để khống chế người khác trong một thời gian ngắn, sai bảo họ làm theo ý niệm của mình.
Trứơc giờ Long Dực chưa hề sử dụng qua Di Hồn Thông này, vừa vặn trước mắt có hai tên làm thí nghiệm, nếu thành công điều khiển bọn chúng thì sau này không cần sợ chúng quấy nhiễu nữa.
"Vị đại ca này, chúng ta có thể nộp phí bảo vệ nhưng trước khi nộp chúng ta có một thỉnh cầu nho nhỏ” Long Dực nhìn vào Lâm Đống Lương nói.
"Thỉnh cầu? Có gì cứ nói đi” Lâm Đống Lương thấy Long Dực xuống nước, trong lòng mừng thầm.
"Đại ca có thể nhìn vào mắt của ta không, chỉ cần nhìn mười giây thôi, được không?" Long Dực âm thầm vận dụng linh lực, chờ mắt của Lâm Đống Lương nhìn vào mắt của mình, lúc đó sẽ dùng linh lực thông qua hai mắt của Lâm Đống Lương tiến vào não hắn, sau đó khống chế tâm tư của hắn.
“Hừ, ngươi biến thái hả! Con mắt của ngươi có gì đẹp đâu mà nhìn chứ? Ngươi muốn nhìn lão tử thì đến đây mà nhìn!" Lâm Đống Lương tức giận nói.
Mặc dù nói thế, nhưng con mắt của hắn không tự chủ được nhìn về phía Long Dực.
Sau khi mắt đối mắt với Long Dực, Lâm Đống Lương cảm thấy đầu óc mê loạn, mặc dù không biết là xảy ra chuyện gì, muốn thu hồi ánh mắt nhưng không thể làm đựơc.
"Thành công rồi! Khống chế được hắn rồi!" Long Dực thấy ánh mắt của hắn mê loạn, mặt đờ ra thì vô cùng mững rỡ.
Di Hồn Thông này cũng là loại thần thông rất hao tổn linh lực, do đó Long Dực không dám lãng phí thời gian, bắt đầu vận xuất linh lực, ra lệnh cho Lâm Đống Lương đang bị khống chế.
Sự tình kế tiếp phát sinh trong phòng 414 khiến tất cả mọi người có mặt tại đó cảm thấy rất hoang đường và buồn cười, đương nhiên ngoại trừ Long Dực.
Chỉ thấy Lâm Đống Lương tự nhiên giơ tay tát Chu Như một cái thật mạnh, rồi nói: "Khủng long muội muội, bốn vị anh hùng tại phòng 414 đều là đại ca của ta, tại sao ngươi lại dám tìm bọn họ đòi thu phí bảo vệ chứ? Mau cút ra ngoài cho ta!"
Chu Như không thể tưởng tượng được hắn trước mặt mọi người đánh mình, tức giận nói: "Tên Lâm xương xẩu (nguyên văn: bài cốt) kia, ngươi điên à! Sao lại đánh lão nương?"
Cô nàng chưa dứt lời thì "Bốp" một tiếng, trên mặt lại ăn thêm một cái tát của Lâm Đống Lương.
"Hừ ,hừ, ngươi ỷ thế gạt người, hoành hành bá đạo, tác ác đa đoan, thật sự là tên vô sỉ mà! Ta đây hôm nay phải giáo huấn ngươi!" Lâm Đống Lương hi hi cười nói.
"Tên Lâm xương xẩu khốn nạn kia, lão nương liều mạng với ngươi!" Chu Như nổi giận hét lớn, xông về phía Lâm Đống Lương xuất quyền.
Cô nàng này mặc dù thân hình “khoẻ khoắn” nhưng làm sao có thể là đối thủ của Lâm Đống Lương được, không bao lâu sau đã bị Lâm Đống Lương chế trụ.
"Con mẹ ngươi, ai cho ngươi hoành hành ở đây hả!" Lâm Đống Lương tát tiếp cái thứ ba, rồi mở miệng nói: "Khủng long muội muội, bây giờ đừng lên tiếng nha, chúng ta hãy mau đi thôi, sau này đừng đến phòng 414 gây sự nữa, nếu ai trở lại gây sự thì kẻ đó là con rùa rụt cổ! Sanh con không có hậu môn a!"
Dứt lời, hắn quay sang bốn người Long Dực áy náy nói: "xin lỗi bốn vị anh hùng, chúng ta biết lỗi rồi, chúng ta sau này không dám mạo phạm đến hổ uy của bốn vị anh hùng nữa."
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Đống Lương vẫy vẫy cánh tay của mình hướng về bọn đàn em nói: "Chúng ta đi thôi!"
Hắn đẩy Chu Như giống như đang áp giải phạm nhân ra khỏi phòng, bọn đàn em thấy cảnh này cũng lục đục theo sau.
Tiễn Như Vũ vọt tới cửa phòng ngủ dõi mắt nhìn theo bọn Lâm Đống Lương dần khuất xa, sau đó quay đầu lại thì thào than vãn " ôi cha mẹ ơi!, Chuyện gì xảy ra vậy? Trái đất quay ngược rồi sao? Thế giới đến lúc tận thế rồi sao?"
Đinh Tiểu Lôi cười ha ha nói: " hãy chờ xem đi, thế nào ngày mai trong trường cũng có lời đồn đại rằng quần hùng phòng 414 thi triển thần uy, Quang Long Nhị Ác sám hối "
" Lão Long, ngươi thật sự là quá dữ dằn a, sau này đệ sẽ xem huynh là thượng đế trong lòng của đệ.” Lý Vân tỏ vẻ mặt tôn sùng nói.
Ba người đối với chuyện xảy ra với Lâm Đống Lương mặc dù có tò mò không thôi, nhưng nghĩ tới sức mạnh của Long Dực thì khẳng định là do Long Dực làm nên mới khiến cho 2 ác nhân kia chịu lùi bước.
"Mọi chuyện xong rồi, mọi người hãy đi nghỉ ngơi đi!" Long Dực nói xong rồi phóng lên giường, lấy mấy cuốn sách mới mượn từ thư viện ra đọc.
Chẳng biết là từ khi nào, Quang Long đại học lại một lần nữa tuyển chọn và bầu ra Tứ Đại Mỹ Nữ và Tứ Đại Hình Nam, hoạt động này diễn ra khiến cho toàn bộ sinh viên của trường rộ lên, vì vậy từ lớp học đến lớp căn tin, từ sân trường đến những chỗ heo hút, thậm chí là cả trong nhà xí, tất cả đều vang lên tiếng bàn tán về chuyện này.
Cuối cùng, thông qua một cuộc bỏ phiếu của sinh viên toàn trường, kết quả tuyển chọn đã có.
Nhưng ban giám khảo không biết kiếm đâu ra hình ảnh của 8 mỹ nam mỹ nữ này mà vài ngày sau những bức hình này được phóng to và đựơc treo lên để cho sinh viên toàn trường chiêm ngưỡng.
Tối hôm nay, Long Dực đang tìm sách đọc ở thư viện trường thì đột nhiên bọn Tiễn Như Vũ 3 người gấp gáp chạy đến, vừa chạy vừa nói lớn "Lão Long, có tin tức tốt, có tin tức tốt a"
"Các đệ làm ơn nói nhỏ một chút được không?" Long Dực thấy nhiều người trong thư viện quay về phía mình mà nhìn với vẻ khó chịu, cười khổ nói "Nói đi, tin tức tốt gì vậy? Lão Tiễn vớt được mỹ nhân hả? Cơ thể lão Đinh xảy ra chuyện à? Hay là mẹ của Lão Vân bệnh tình chuyển nặng?"
Tiễn Như Vũ tự xưng "tình trường thánh thủ" thế nhưng vào Quang Long đại học đã một thời gian dài mà vẫn chưa vớt được một nữ sinh nào; còn Đinh Tiểu Lôi không thích vận động, thể trọng ngày càng tăng do đó giảm béo là mục tiêu hàng đầu của hắn; về Lý Vân thì có tin mẹ hắn mắc bệnh nên Long Dực mới hỏi thế.
"Tất cả đều không phải, huynh theo chúng ta đến đây, nhìn một cái sẽ biết liền hà” cả ba người đồng loạt vừa nói vừa kéo.
“Đừng có lôi lôi kéo kéo như thế, chả ra thể thống gì cả. Được rồi, ta đi cùng cùng các đệ là được chứ gì.” Long Dực bất đắc dĩ trả quyển sách về vị trí trên kệ rồi nhanh chóng theo ba người rời khỏi thư viện.
Đi đến trước phòng tuyên truyền của trường, Long Dực thấy khẩu hiệu treo khắp nơi làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
Hình ảnh tổng cộng có 8 cái, bốn nam bốn nữ, trong bốn bức ảnh nam có 1 bức là Long Dực, chụp lúc hắn đang hùng hổ ăn cơm, nhìn qua có thể thấy là bức ảnh này được chụp lén trong bữa ăn.
"Nhìn kìa, nhìn kìa, hình của lão Long đấy." Ba người Tiễn Như Vũ lên tiếng.
“Oa, trông thật đẹp trai a! Nhưng ngoài đời so với trong ảnh còn đẹp trai hơn!”
“Sai rồi, xem ra lúc ăn cơm càng có hình tượng hơn, ta thích!”
“Thích thì theo đuổi hắn đi! Đi về phía hắn tỏ tình đi! Hi hi.”
Vì gần đây danh tiếng của Long Dực rất vang dội cho nên khi lộ diện tại nơi trưng bày ảnh này thì tất cả ánh mắt của các nữ sinh đều chuyển hướng đến hắn, có mấy cô lớn mật tự nhiên chạy về phía hắn để hỏi han.
“Long hình nam, xin hỏi anh năm nay bao nhiêu tuổi? sinh nhật vào ngày nào?”
“Long hình nam, xin hỏi anh cao bao nhiêu? nặng bao nhiêu?”
“Anh thích mặc đồ gì?”
“Anh mặc underwear hiệu gì vậy? ( hỏi thô thiên - ta ngất.. nhưng.. ta thích)
“Underwear của anh size bao nhiêu vậy?” ( quá đang ah nha =.=")
“Hắc hắc …… hắc hắc ……” Thân bị vây bởi hoa thơm cỏ lạ, lại ngửi được mùi thơm phát ra từ người các nữ sinh cùng với nghe các câu hỏi kỳ quái, Long Dực xấu hổ vô cùng, chỉ biết gượng gạo cười nhẹ.
Như đã nói, Long Dực chả có tí kinh nghiệm nào trong việc này nên hắn chỉ biết đứng đó cười mà thôi.
Lúc đó bỗng có người kêu lên "oa, toàn bộ hình nam đều đến rồi kìa" các cô gái vốn đang vây quanh Long Dực nghe vậy, có một nửa tách ra chạy đến chỗ mấy hình nam khác đang đi tới.
Long Dực thấy thái độ nhắm mắt làm ngơ và vẻ mặt có chút hả hê của bọn Tiễn Như Vũ 3 người, cảm thấy tức giận liền nói " các ngươi 3 tên hỗn đản mắt thấy sư phụ bị vây công không đến trợ giúp, hắc hắc, sau này đừng nghĩ đến chuyện học công phu gì nữa nghe"
“Không phải là bọn đệ không muốn cứu huynh! Nhưng huynh xem đám nữ sinh này đều là phần tử cuồng nhiệt, nếu bọn đệ tiến lên cứu huynh khẳng định sẽ bị các nàng hội đồng hành hung đó", Tiễn Như Vũ cười ha ha nói "thân đệ chỉ có 1 thôi, nếu như bị các nàng đó hạ thủ vài cái thì làm sao sống nổi"
"Nói rất đúng! Nói rất đúng" Lý Vân, Đinh Tiểu Lôi đều gật đầu phụ họa.
“Hừ, các huynh nhìn xem, tên kia là kẻ tới phòng của chúng ta đòi phí bảo vệ Lâm Đống Lương đó. Không thể nào ngờ được hắn mà cũng có tên trong tứ đại hình nam a? Ta khinh, con chó nhỏ của đệ so với hắn còn có hình tượng hơn!” Đinh Tiểu Lôi quay đầu nhìn vào bức ảnh một chút, rồi xoay qua chỉ vào một trong ba gã hình nam nói.
Long Dực, Tiễn Như Vũ, Lý Vân nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, thì thấy trong vòng vây của nữ sinh bên kia, ba gã hình nam khác đang đắc ý vô cùng, phong quang vô hạn, trong đó có tên Lâm Đống Lương.
Đứng bên trái Lâm Đống Lương là Tần Ngọc, kế tiếp là một nam sinh lạ mặt, mày thô mắt báo, thân so với Long Dực cao hơn một chút, nhìn qua như một cột điện bằng sắt to đùng.
“Hừ! Bọn chúng có cái gì đẹp chứ!” Đinh Tiểu Lôi quay đầu nói: “Chúng ta đi xem tứ đại mỹ nhân đi.”
“Đúng đó, đi xem mỹ nhân, xem mỹ nhân!” Bọn Tiễn Như Vũ ba người hưng phấn kéo Long Dực đến chỗ treo hình tứ đại mỹ nữ để chiêm ngưỡng.
“Oa oa, quả nhiên không ngoài dự đóan của ta, Nguyệt học tỷ là một trong số đó. Ha ha, các huynh xem đi, ảnh của Nguyệt học tỷ thật đẹp a, nụ cười thật vui vẻ, điềm tĩnh lại có vẻ nhu tình ………. Ôi, làm ta say mất thôi!” Đinh Tiểu Lôi bộ dáng say mê nói.
“Tiểu mỹ nhân Phong Linh cũng không kém đâu nha. Ôi, chúa ơi, hãy nhìn vào khuôn mặt tươi tắn đó đi, hai gò má ửng hồng, ánh mắt trong sáng như thủy tinh, đôi môi nhỏ xinh xắn, lại còn dáng người nữa, đường cong lả lướt …..ôi, quá hoàn mỹ! Ta chết mất thôi!” Tiễn Như Vũ hai mắt mở lớn.
Long Dực nhìn vào hình của Phong Linh đang đặt một tay lên chiếc xe mô tô nhỏ, vẻ mặt xuất hiện nửa tức giận nửa vui mừng, nghĩ lại chuyện lúc kết thúc đại hội thao ngày đó, nàng quấn quít lấy mình, bắt ký tên vào lưng nàng.
“Cái áo T-shirt được ta ký tên không biết cô ấy có còn giữ hay là đã quăng mất rồi nhỉ?” Long Dực bất ngờ nghĩ.
Đứng bên cạnh Phong Linh trong bức ảnh là một cô gái tòan thân mặc đồ đen, vóc người thon dài, đường cong tuyệt mỹ, gương mặt lạnh như băng , phía dưới tấm ảnh có ghi: Đông Ngưng Tuyết, khoa y.
“Hóa ra cô ấy tên là Đông Ngưng Tuyết, lần trước thật khiến cho ta thê thảm!” Lý Vân nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của cô gái trong tấm ảnh liền nhớ tới ngày đó nàng ta đánh mình bay xuống hồ nước, trong lòng vẫn sợ hãi không thôi.
Nếu Nguyệt Nhã Nhu làm cho người ta có cảm giác ôn nhu thanh tĩnh, Phong Linh làm cho người ta có cảm giác hoạt bát đáng yêu, thì Đông Ngưng Tuyết lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lùng cùng thần bí.
“Cô gái này thân hoài dị năng, không biết có thân phận gì đây?” Long Dực thầm nghĩ.
Long Dực nhìn Đông Ngưng Tuyết trong bức ảnh một chút ,rồi chuyển ánh mắt về bên phải để xem hình dáng vị mỹ nữ cuối cùng trong tấm ảnh.
Cô gái này có tên Du Hoa Nhị, đang học khoa công nghệ truyền thanh,trên người mặc áo hồng, quần màu xanh lá cây, khuôn mặt diễm lệ cùng với vóc dáng tuyệt vời làm cho người ta nhìn vào có cảm giác là cô giống như một đóa hoa. Trong hình, nàng mặc dù không cười nhưng khóe mắt bờ mi lại phong tình vô hạn, tự nhiên tràn ngập sự hấp dẫn, nhất là cặp mắt long lanh như nước kia, quả thực là mê người, , có thể làm cho người khác say mới thôi.
Bốn vị mỹ nhân từ trang phục, thần thái đều khác nhau nhưng có một điểm chung là mỹ lệ thanh tú, mỗi người mỗi vẻ, và từ tên bốn mỹ nhân lấy ra một chữ sẽ hợp thành "phong hoa tuyết nguyệt".
Tất cả các sinh viên nam dường như đều say lúy túy khi chiêm ngưỡng dung nhan của tứ đại mỹ nhân, trong đầu nảy ra dâm ý vô hạn, có mấy tên thậm chí còn nghĩ tới nếu cùng một trong tứ đại mỹ nhân làm chuyện phong hoa tuyết nguyệt một lần thì thật không uổng vào học tại đây.
Cũng không thể trách được bởi vì đây là bản năng của đàn ông rồi. Nếu là đàn ông bình thường thì khi ra đường gặp gái đẹp, ánh mắt ít nhất cũng phải liếc nhìn một cái.
Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân ba tên sắc lang này thì khỏi phải bàn, thấy gái đẹp thì đồng tử tự động sẽ phóng to hết cỡ và ánh mắt sẽ luôn dán vào người đẹp không chớp, nhưng ngay đến cả Long Dực lúc nào cũng vô tâm bàng quan cũng dán ánh mắt nhìn chăm chăm vào hình của tứ đại mỹ nhân, đảo tới đảo lui đánh giá thì thật hết biết.
Một người đạm nhã như nguyệt, một người bôn phóng như phong, một người lãnh ngạo như tuyết, một người kiều diễm tựa hoa, rốt cuộc thì người nào đẹp hơn đây? Chính mình cũng là một người được hâm mộ nhất mà?
"Họ Long kia, thật là nhân sinh hà xứ bất tương phùng a, chúng ta lại gặp mặt." Đang thưởng thức hình ảnh mỹ nhân thì một thanh âm âm trầm và lạnh lùng vang lên sau lưng Long Dực.
Long Dực quay đầu lại thì thấy tên Tần Ngọc, vẻ mặt âm hiểm cười cười đứng đó.
"Con mẹ nó, lão tử cùng Chu Như bị ngươi giả thần giả quỷ hại cho thê thảm!" một trong tứ đại ác nhân là Lâm Đống Lương trong mắt phóng ra tòan là lửa, giống như muốn cắn xé Long Dực ngay tại chỗ.
"Ha ha ……" nghĩ đến tình hình ngày đó Lâm Đống Lương bị mình dùng “di hồn thông” điều khiển, Long Dực nhịn không được cười ra tiếng.
Thấy Long Dực cười như vậy, ba người Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân tâm lý vốn có chút khẩn trương lúc này cũng an tâm, nháy mắt ra hiệu với nhau rồi cùng cất tiếng cười hòa theo.
Bốn người càng cười, bọn người Lâm Đống Lương sắc mặt càng khó coi, nhất là Lâm Đống Lương, hận ý trong mắt đã hóa thành sát khí.
"Ngạo ca, ta cùng Tần Ngọc đều lãnh giáo qua tên tiểu tử này, bất quá chúng ta đánh không lại hắn, nay chỉ còn trông cậy vào huynh thôi." Lâm Đống Lương hung ác nhìn Long Dực, chuyển thân đến bên cạnh tên nam sinh mắt báo nói.
Tên mắt báo này gọi là Thiết Ngạo, là người đứng đầu trong tứ đại ác nhân, cha của hắn là giám đốc của công ty "Thiết Thị ", đồng thời cũng là bang chủ của đệ nhất bang phái "Thiết ưng bang" tại Bắc kinh này, có qua lại không ít với các nhân vật lợi hại trong hắc bạch lưỡng đạo.
Đương nhiên, người bình thường chỉ biết Thiết Ngạo là con của giám đốc công ty Thiết Thị mà thôi, chứ không ai biết hắn xuất thân từ xã hội đen cả.
“Ta gọi là Thiết Ngạo” Thiết Ngạo dĩ nhiên không quan tâm Long Dực là người như thế nào và từ đâu đến, trên mặt mang theo thần sắc kiêu ngạo nói "Long Dực, ta có mấy người huynh đệ bị ngươi khi dễ,mà ta là lão đại của bọn họ, tốt xấu gì ta cũng phải quản …….."
“Ồ, cứ đến, chúng ta tùy lúc tiếp đãi các ngươi. Để xem bốn vị anh hùng của phòng 414 so với tứ đại ác nhân của Quang Long đại học ai lợi hại hơn ai!" Tiễn Như Vũ lớn tiếng nói.
Thiết Ngạo cười, nói: "Nói hay lắm, vậy tối chủ nhật này, ta cùng các huynh đệ ở bên ngoài rừng cây chờ các ngươi đến, đến lúc đó chúng ta dựa theo quy củ giang hồ giải quyết chuyện này. Còn mấy ngày nữa, các ngươi có thể tìm thêm vài cao thủ nữa để hỗ trợ...."
"Không đến, nhất quyết không đến! Lỡ các ngươi kéo đến nhiều người, lấy đông hiếp cô thì sao chịu nổi” Tiễn Như Vũ kêu lên.
Thiết Ngạo không để ý đến hắn, nhìn Long Dực nói: "Ta biết ngươi rất trọng lời hứa, đúng không?"
"Đúng, ta sẽ đến." Long Dực gật đầu.
Long Dực nghĩ hiện nay mình đã kết óan cùng tứ đại ác nhân, sau này bọn chúng cứ ngày ngày sinh sự thì phiền toái, chi bằng nhanh chóng giải quyết ân óan, đánh một trận lập uy, làm cho chúng tâm phục khẩu phục, không dám kiếm mình quấy nhiễu nữa.
Mặc dù Nhậm Đạo Viễn trước khi tiễn Long Dực lên đường có nhắc nhở là không nên cùng người khác tranh chấp, nhưng với tính cách bất khuất quật cường đã quyết định đến phong cách đối nhân xử thế của Long Dực, có việc đổ lên trên đầu thì làm sao mà Long Dực có thể khoanh tay không đối mặt được.
"Hay lắm, quả nhiên là trọng lời hứa, mấy ngày nữa chúng ta hoan nghênh các vị đại giá quang lâm" Thiết Ngạo khinh miệt cười, tựa như Long Dực là con cừu cho hắn xẻ thịt vậy.
"Xem hắn kiêu ngạo chưa kìa, chắc hắn nghĩ rằng có thể thắng được bốn người chúng ta!" Tiễn Như Vũ nhìn Thiết Ngạo nghênh ngang rời đi,phun một bãi nước miếng xuống đất.
"Từ giờ đến chủ nhật còn ba ngày nữa, chúng ta nên đi chuẩn bị đi” Lý Vân lo lắng trầm giọng nói.
Đinh Tiểu Lôi nói: "Chuẩn bị cái gì đây? Kêu thêm mấy trăm huynh đệ tới trợ uy hả? Hay là đi mua súng ống? Chúng ta không có bản lãnh này a!”
“Ôi, ta nghĩ đến lúc đó bốn người chúng ta chỉ có thể liều mạng thôi. Bất quá ta có niềm tin, chỉ cần có lão Long, chúng ta tuyệt đối sẽ không thua!"
"Đúng vậy, lão Long, đệ đặt hết niềm tin vào huynh” Lý Vân nói.
“Tin tưởng vào ta, đúng vậy!" Long Dực đột nhiên nói một câu như vậy, rồi lập tức nói tiếp: "Chúng ta tiếp tục ngắm mỹ nhân thôi, sau đó đi ăn cơm, ta cam đoan mọi người sẽ ăn nhiều hơn bình thường hai chén!"
Tiễn Như Vũ cười nói: "Không sai, có mỹ nhân làm món khai vị, tại sao lại không ăn chứ? Mau nhìn, mau nhìn đi!"
Lý Vân nói: "Nói như vậy, ta sau này mỗi ngày đều phải ngắm vài lần, hy vọng mỹ nhân có thể giúp ta tăng cân, để cho thân thể gầy yếu của ta nhanh chóng phát triển."
Đinh Tiểu Lôi gật đầu nói: "Nói như vậy thì các ngươi đều ngắm gái đẹp hết, còn ta chỉ có thể nhìn đực rựa thôi. Mỹ nữ dưỡng nhãn, nhìn nhiều có thể gia tăng sức ăn, hình nam ác nhân nhìn vài lần có thể giảm trọng lượng. Lão Long, ta không phải nói ngươi a, ta nói chính là bọn người Lâm Đông Lương."
"ta biết là đệ không nói ta." Long Dực cười nói: "Chúng ta ở chung phòng lâu như vậy, nếu đệ không thấy ta ăn cơm nhiều thì dám ta biến thành giống lão Lý lắm à. Haha, chúng ta chút nữa đi ăn cơm chiều, trước khi đi đệ có muốn nhìn hình của ba vị mỹ nam này không?"
"Có, ta đi nhìn đây." Đinh Tiểu Lôi gật gật đầu, rồi chậm rãi đi tới tấm hình của Lâm Đống Lương trừng con mắt lên nhìn.
Long Dực, Tiễn Như Vũ, Lý Vân ba người nhìn nhau, đều cùng cười lớn.
"Long dực, anh cũng ở chỗ này a!" Sau lưng Long Dực đột nhiên vang lên một tiếng nói trong trẻo quen thuộc
Chương 55: Hai Mỹ Nhân Dịch: chuoi_gia90
Biên dịch: tieungunhi
Nguồn: TTV
Không cần quay đầu lại, Long Dực cũng biết ngừơi gọi mình chính là Phong Linh, cô gái đã quấn quít lấy mình xin chữ ký và muốn bái mình làm sư phụ để học công phu.
Phong Linh hôm nay cũng mặc một cái áo T-shirt ôm sát người, đáng tiếc màu của nó lại là màu lam, còn quần thì cũng ôm sát rạt, lại cũng màu lam. Da thịt trắng như tuyết cùng quần áo màu lam hòa lẫn vào nhau, khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác như là mây đang phiêu phù trên bầu trời.
" Ừm, đúng vậy, anh vừa tới được một lúc." Long Dực quay người lại đáp lời, nói đùa:" Cái áo T-shirt màu hồng phấn kia ...... em đã ném nó đi rồi à?"
"Ném đi? Làm sao mà ném đựơc?" Phong Linh trên mặt nở nụ cười đáng yêu nói
" Vậy em để nó ở nơi nào vậy? Chẳng lẻ là đem giặt sạch sẽ rồi cất đi à?"
"Trên áo có chữ kí của anh, em sẽ không giặt để chữ ký nó phai đi. Nói cho anh biết, cái áo hiện giờ đang được treo ở đầu giường của em đó. Ôi, em bây giờ cũng không biết tại sao nữa, ban ngày nhìn vào cái áo có chữ kỳ của anh thì cho dù thức ăn có ngon thế nào em cũng cảm thấy không ngon, học tập cũng học không vào nữa. Ban đêm ngủ cứ lật qua lật lại ngủ không được. Chuyện này xảy ra làm em cũng không biết giải quyết thế nào nữa?"
"Ồ, vấn đề này rất nghiêm trọng đó!" Đinh Tiểu Lôi ở bên cạnh cười hì hì nói:" Phong Linh, theo như lời em nói, thì chắc là em đã yêu sâu đậm lão Long sư phụ rồi.Bệnh trạng hiện tại của em bây giờ gọi là “ thân hãm ái hải, nan dĩ tự bạt” đó (thân trong biển ái tình, làm sao kềm chế)."
" Ừ, em cũng nghĩ vậy." đôi mắt trong trẻo như nước suối của Phong Linh nhìn về Long Dực, trên mặt ửng đỏ, khúc khích cười nói:" Long Dực, đều tại anh cả, anh phải đền bù cho em phí tổn thất về tinh thần đó nha! Bằng kông ...... Bằng không anh phải đáp ứng tiếp nhận tình yêu của em để trấn an tâm trạng cho em. Em hiện giời không thể tự kềm chế tâm tình của mình. Hi hi......"
Lúc nàng cười, trên cơ thể có “vài chỗ” rung động, khiến cho mắt của các nam sinh đứng đó dán vào nàng, ánh mắt lộ ra sát khí dường như muốn ăn thịt nàng liền vậy.
Long Dực cũng ngây dại đứng đó. Hắn không nghĩ tới Phong Linh lại lớn mật như thế, trước mặt các sinh viên nói ra những lời này, mặc dù bộ dáng nàng trông như là đang nói giỡn, nhưng có vài tên nhiều chuyện nghe đựơc thì việc này ngày mai sẽ phát tán toàn trường.
Lúc này, Đinh Tiểu Lôi lại lên tiếng " Phong Linh à, nếu em muốn theo đuổi lão Long sư phụ của bọn anh, nên nhanh chóng nắm bắt thời cơ đi."
"Ồ, tại sao vậy?" Phong Linh hứng thú hỏi.
Đinh Tiểu Lôi chỉ vào tấm ảnh của Nguyệt Nhã Nhu nói " Có thấy cô gái trong tấm ảnh đó không? Cô ấy tên là Nguyệt Nhã Nhu, cũng giống như em vậy, là một trong tứ đại mỹ nhân của trừơng đó. Hắc hắc, trước đó vài ngày cô ấy còn mời lão Long sư phụ đi ăn cơm đó. Điều đó hiển nhiên chứng tỏ cô ấy cũng thích lão Long sư phụ của bọn anh rồi, cho nên anh khuyên em nên nắm bắt thời cơ mà tiến lên cho sớm thôi."
Phong Linh mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào ảnh của Nguyệt Nhã Nhu một hồi lâu, rồi đột nhiên nét mặt giản ra cười nói:" Hoá ra là vị học tỷ học năm hai đây mà,quả thật rất xinh đẹp! Long Dực, có thực là cô ấy đã mời anh ăn cơm không?"
Long Dực hung hăng trừng mắt liếc Đinh Tiểu Lôi, hận lúc này không thể véo lỗ tai của hắn một cái. Sau khi nghe được câu hỏi của Phong Linh, liền gượng cười nói:" Em đừng nghe Tiểu Lôi nói bậy bạ!"
"Không, em tin anh ta!" Phong Linh cười nói " Chỉ là dùng một bữa ăn thôi mà, có gì đâu, sao mặt anh lại đỏ lên như vậy nhỉ? Vậy nha Long Dực, tối nay cùng em dùng bữa, đựơc không?
" Không...... không …..."
" Em mời anh mà!" Phong Linh vừa nói vừa lấy cánh tay phải ôm tay của Long Dực một cách tự nhiên.
Long Dực xấu hổ vô cùng, đồng thời cũng cảm giác được xung quanh bốn phía vô số ánh mắt căm tức đố kỵ phóng vào hắn, làm hắn vốn định cũng đưa tay ôm Phong Linh, nhưng do dự một chút, cuối cùng không có nhấc tay lên.
Trên đời có một số việc ngẫu nhiên. Trong lúc vô tình, ánh mắt của Long Dực nhìn sang một bên thì đột nhiên phát hiện có một hình dáng quen thuộc đứng cách đó không xa.
Hình dáng đó đúng là Nguyệt Nhã Nhu, vốn nàng đang nhìn về phía Long Dực, nhưng khi thấy ánh mắt của Long Dực nhìn mình thì nàng lại nhanh chóng lại nhìn ra chỗ khác, giống như là cố ý tránh mặt.
Phong Linh cũng phản ứng rất nhanh, nàng nhìn theo ánh mắt của Long Dực, cũng phát hiện ra Nguyệt Nhã Nhu đang đứng ở bên kia.
Đàn bà thường rất mẫn cảm, mặc dù chỉ là nhất thời, nhưng Phong Linh cũng đã nhìn ra được một điều là Nguyệt Nhã Nhu đã lén nhìn Long Dực một lúc lâu rồi, đã thấy hết việc mình cùng Long Dực nói chuyện, nắm tay ra sao.
Phong Linh cười cười, nhẹ nhàng bỏ cánh tay nhỏ nhắn khỏi tay của Long Dực rồi nói: " Anh à, chúng ta tình tứ như thế có người thấy được sẽ ghen đó. Thôi thôi, hôm nay em không mời anh nữa, thời gian còn dài mà, sau này mời anh nha. Anh hãy nhớ kỹ là em thiếu anh một bữa ăn đó”
Long Dực cười khổ không nói, nghĩ thầm:" Cô nợ ta? Ông trời ơi, chuyện gì đang xảy ra đây? "
" Em đi nha!" Phong Linh đi được hai bước rồi quay đầu lại hướng Long Dực vẫy tay, xong nhẹ nhàng như mây chạy đi.
" Mỹ nhân có cầu cũng không được, nhưng lão Long sư phụ, tại sao huynh lại để cho nàng đi như vậy? Huynh làm tổn thương tiểu cô nương người ta rồi, hãy nhanh chóng đuổi theo đi......" Đinh Tiểu Lôi thúc giục nói.
"Đệ câm miệng lại đi, nếu không trở về lại phòng ta sẽ cạo đầu đệ đó” Long Dực trừng mắt , giương nanh múa vuốt nói.
Đinh Tiểu Lôi quả nhiên câm miệng ngay, mặc dù biết rằng Long Dực sẽ không cạo đầu mình, nhưng lỡ hai tên tiểu tử thúi Tiễn Như Vũ và Lý Vân muốn lấy lòng Long Dực, lúc trở về phòng ngủ liên thủ đối phó mình thì sao. Hắc hắc, hảo hán không ăn thua chuyện trước mắt, câm miệng thì câm miệng!
Không biết từ lúc nào, Nguyệt Nhã Nhu ở bên kia cũng đi mất, mặc dù khoảng cách xa như vậy, nhưng hai mắt Long Dực như thần, đã thấy được nàng trước khi rời đi, trên mặt lộ ra thần sắc buồn bả.
" Tại sao nàng lại có vẻ mặt này? Chẳng lẻ bởi vì vừa rồi Phong Linh cùng mình...... Chẳng lẻ nàng thật sự đối với ta......" Long Dực lập tức cắt đứt ý nghĩ của mình.
Mặc dù đối với việc tình yêu nam nữ không hề ngây thơ, và đối với cái đẹp có hảo cảm nhưng Long Dực chưa từng nghĩ đến việc đem trái tim ra nói chuyện yêu đương. Mục đích vào Quang Long đại học chủ yếu là học tập để khỏi phụ lòng kỳ vọng của nghĩa phụ đối với mình
Nếu thật sự có một ngày, Nguyệt Nhã Nhu cũng giống Phong Linh biểu lộ tình cảm với mình thì liệu mình có thể cự tuyệt không?
"Long Dực, ngươi thật sự là tự đề cao mình quá, ngươi làm thế nào biết các nàng đều mến ngươi? ôi......" Long Dực đột nhiên cảm thấy lạc lỏng trong lòng, không tự chủ được đích thở dài một hơi.
" Lão Long sư phụ, huynh thở dài cái gì? Bây giờ đang hối hận không cùng Phong Linh mỹ nhân dùng bữa hả?” Đinh Tiểu Lôi nhịn không được ngắt lời hỏi một câu, mặc dù có nguy hiểm bị cạo đầu.
Long Dực không đi để ý đến hắn, đột nhiên lớn tiếng nói:" Tại sao phải buồn chứ! Đi ăn cơm! Đi ăn cơm thôi!"
Nói xong lập tức bước nhanh, hướng căn tin đi đến.
Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân liếc mắt nhìn nhau rồi đuổi theo.
" Hỡi thế gian, tình là gì sao lại khiến lão Long sầu muộn! Ôi, một Nguyệt học tỷ, lại thêm một Phong Linh, tất cả đều là quốc sắc thiên hương. Nếu là huynh, huynh sẽ chọn ai đây?" Đinh Tiểu Lôi giả mạo vẻ mặt buồn bã của Long Dực hỏi.
" Hắc hắc, nếu là ta, ta chọn cả hai." Tiễn Như Vũ vẻ mặt dâm đãng , thấp giọng cười nói "Để cho các nàng luân phiên đến với ta ta, một ngày một người, ha ha ha...... chết mất thôi!"
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, soi rọi khắp phòng 414.
Long Dực nằm đó trằn trọc không ngủ đựơc, trứơc mắt thỉnh thoảng hiện ra bóng hình thanh tú của Nguyệt Nhã Nhu và khuôn mặt đáng yêu của Phong Linh.
Sao lại thế này nhỉ? Mình cùng các nàng bất quá chỉ gặp mặt vài lần, nói với nhau mấy câu thôi thì làm sao mà có tình cảm được?
"Luyện công …… luyện công thôi ……" Long Dực hiểu được trong lòng mình có cảm giác phiền muộn, vì vậy ngồi dậy, khoanh chân, bắt đầu tu luyện phật môn tuyệt học Bàn Nhược Tâm Kinh.
Mỗi lần tu luyện thì Long Dực tiến vào Không Minh cảnh giới rất nhanh, cho dù là có tâm sự gì đi nữa.
Khoảng canh ba (từ 1 - 3 sáng), bọn Tiễn Như Vũ ba người vẫn say giấc nồng, nhưng Long Dực vẫn còn ngồi đó luyện Bàn Nhược Tâm Kinh, đang ở trạng thái vô hình vô ngã.
Mặc dù đang học tập không có cơ hội đi tìm long huyệt để hấp thu linh lực, nhưng Long Dực phát hiện mỗi ngày tu luyện Bàn Nhược Tâm Kinh một lần, chẳng những tăng cường chân khí mà ngay cả linh lực cũng tăng lên. Phát hiện này làm cho Long Dực rất kinh hãi, nhất là vài ngày gần đây, hắn có cảm giác năng lực điều khiển Thiên Nhĩ Thông, Ngự Không Thuật, Tự Dũ Thuật đã tăng lên bội phần.
"Vèo .… vèo ……" Tầng phía trên ký túc xá đột nhiên truyền đến một trận gió, giống như có người đang khinh công phóng ngang qua.
"Có hai người! Là cao thủ” Long Dực cả kinh nghĩ "sao Quang Long đại học này xuất hiện nhiều cao thủ thế nhỉ?”
Lúc này do linh lực của Long Dực đã đề cao, nên đối với người có dị năng cảm ứng rất rõ. Nói cách khác, trong vòng trăm thước, Long Dực có thể cảm ứng được đặc dị khí công phát tán ra từ một người có dị năng.
Nhanh chóng mặc quần áo vào, Long Dực dùng khinh công bay ra cửa sổ phòng, thi triển Ngự Không Thuật bay lên sân thượng của ký túc xá.
Đến nơi thì thấy hai bóng người, một áo đen một áo trắng đang sử dụng khinh công phi hành, mỗi lần họ chỉ chạm nhẹ mủi chân vào nóc nhà là có thể khinh công ra xa hơn mười trượng, trông giống như thần long phi hành vậy.
Long Dực trong lòng cảm thấy tò mò, liền vận linh lực lên, thân thể như chim yến nhẹ nhàng phóng theo.
Trong chớp mắt Long Dực đã ra khỏi trường Quang Long, lúc này đường trong thành phố ít người qua lại, ba đạo nhân ảnh không hề cố kỵ cứ khinh công phi hành qua lại trên đỉnh các toà nhà cao tầng, giống như đang thi chạy.
Cuối cùng, hai người bị Long Dực theo dõi cũng dừng lại tại một sân thể thao bỏ hoang đã lâu, rồi bước vào trong.
Long Dực cũng dùng tốc độc nhanh nhất phóng vào rồi núp ở một nơi cách xa quan sát, đồng thời thi triển hai thuật Thiên Nhãn Thông để xem rõ dung mạo của hai người đang đứng giữa sân, và Thiên Nhĩ Thông để nghe lén nội dung họ trao đổi.
"Thì ra là nàng ấy?" Sau khi nhìn rõ hình dáng của người mặc đồ đen thì Long Dực không khỏi ngạc nhiên.
Người mặc đồ đen không phải ai khác mà là một trong tứ đại mỹ nhân học khoa y, Đông Ngưng Tuyết.
Đông Ngưng Tuyết vẫn mặc một bồ đen như cũ, bất quá bộ đồ này lại khác với áo thun mặc hôm trước tại thư viện. Bộ đồ đen lần này rất đặc biệt, giống như là một phần của thân thể vậy, ôm sát vào thân, dưới bầu trời dêm9phát ra một màu bạc nhàn nhạt. Bộ đồ này mặc lên người làm thân thể nàng lộ ra tất cả các đường cong tuyệt vời, eo chắc và nhỏ nhắn , hai chân thon dài, quyến rũ vô cùng.
Người đối diện vơi Đông Ngưng Tuyết nhìn vào khoảng 35, 36 tuổi, trên thân mặc bộ trường bào màu trắng đối lập với nàng, quần áo theo gió bay bay, làm cho hắn có chút tiên phong đạo cốt, tuy nhiên khi nhìn vào mặt hắn thì thấy nụ cười cùng với ánh mắt của hắn vô cùng hèn mọn và tiểu nhân.
"Dư sư huynh, chúng ta là đã thoát ly khỏi Bạch Sam Hội rồi, hiện cùng Bạch Sam Hội không còn dính líu gì cả. Nửa đêm canh ba huynh dẫn ta đến đây là vì chuyện gì?" Giọng nói của Đông Ngưng Tuyết lạnh như băng, không có chút cảm tình.
"Ngưng Tuyết sư muội, đã ba năm không gặp, muội còn nhớ sư huynh này sao. Hắc hắc hắc …… thật là khác quá, năm đó muội theo cha mẹ rời khỏi Bạch Sam Hội thì hãy còn ngây thơ, nhưng bây giờ khuôn mặt của muội, dáng người của muội, hắc hắc …… da trắng như tuyết, bộ ngực nở nang, eo thon chắc, chân dài quyến rũ …… hắc, đúng là một công trình tạo hoá đã dày công dựng nên”
"Dư Uy Dương, xin huynh tự trọng một chút." Đông Ngưng Tuyết mặt giận dữ nói.
Dư Uy Dương nét mặt vẫn như cũ, đưa tay sờ sờ ria mép, cười dâm đãng nói "sư muội, giọng nói của muội thật quyến rũ a, vừa rồi muội kêu huynh một tiếng “Dư sư huynh” làm cho huynh muốn mê sảng. Muội tới đây, gọi huynh thêm vài tiếng nữa đi”
"Hừ!" Đông Ngưng Tuyết hung hăng hừ một tiếng
Dư Uy Dương đột nhiên thu hồi vẻ mặt và nụ cười dâm tà, sắc mặt nghiêm chỉnh, trầm giọng nói " huynh phụng mệnh hội chủ, mời cả nhà muội trở về Bạch Sam Hội! Sư muội, muội cũng biết hội quy mà, vô duyên vô cớ thoát ly hội, chỉ có con đường chết mà thôi”
Đông Ngưng Tuyết cả giận nói: "năm đó gia đình muội trong khi thoát ly, cha của muội đã lưu lại cho hội chủ một phong thư, trong đó đã nói rõ hết thảy. Hội chủ chẳng lẻ không có đọc? Hừ, bây giờ lại muốn gọi về, thật không thể nào tin được"
"Nói vậy là muội không muốn trở về Bạch Sam Hội ?"
"Bớt nói nhảm đi!"
Trong mắt Dư Uy Dương lộ ra một tia sát khí "trước khi huynh đi, hội chủ có lệnh nếu cả nhà muội không đồng ý quay về thì không cần khách khí, hắc hắc, Ngưng Tuyết sư muội đã thốt ra một tiếng không rồi, vậy hôm nay sư huynh đành xin lỗi muội vậy”
"Muốn đánh thì nhanh lên, ta còn phải đi nghỉ ngơi nữa!"
"Muội nói những lời này hình như nắm chắc mười phần thắng trong tay vậy." Dư Uy Dương cười cười nói "tuy nhiên muội sẽ không thể đụng đến đựơc ta đâu, cho dù chỉ là một sợi tóc”
"Ngươi đang nằm mơ hả!" Đông Ngưng Tuyết mặt lạnh như băng nói.
Dư Uy Dương lại cười nói "Huynh không phải đang nằm mơ. Chỉ là trong lúc huynh cùng muội ở đây, hội chủ cũng đồng thời phái người khác đến tìm cha mẹ muội. Người đến chính là Bạch sư thúc, Lý sư thúc cùng mấy sư huynh nữa. Ngưng Tuyết sư muội à, huynh thật sự lo lắng cho cha mẹ muội a, hy vọng họ biết điều, đừng giống như muội vậy”
Thân thể Đông Ngưng Tuyết đột nhiên chấn động, nói: "Cái gì? Cả Bạch sư thúc và Lý sư thúc đều hạ sơn? Bọn họ …… bọn họ đã đến nhà tìm cha mẹ”
"Đúng vậy. Cha mẹ muội thực lực cường mạnh, hội chủ lại có việc không tiện tự mình hạ sơn, chỉ có thể lệnh cho hai vị sư thúc đi thôi, nếu cha mẹ muội không động thủ, rất có thể hai vị sư thúc chỉ trói bọn họ lại rồi đưa về hội xử lý thôi, không có gì đâu. Hắc hắc, còn nếu muội đả thương ta, thì cha mẹ muội sẽ ra sao đây?”