“Ngươi ….. Ngươi là Long Dực?” Du Hoa Nhị đôi my thanh tú có chút nhăn lại, trên mặt mang theo vài tia đau đớn, nhìn qua hình dáng đau đớn đáng thương.
Long Dực thân là một trong tứ đại hình nam, Long Quang đại nữ sinh không nhận ra hắn cơ hồ không có mấy người.
“Có phải chân chỗ đó rất đau?” Long Dực ngồi xuống quan tam hỏi.
“Đúng vậy, đau lắm.” Du Hoa Nhị cắn nhẹ môi đáp.
“Có thể là bị bong gân rồi. Ta có thể xem giúp ngươi không?”
“Ân …..” Du Hoa Nhị nhẹ nhàng gật gật đầu, chậm rãi đưa chân trái ra.”
“Không có gì đáng ngại.” Long Dực quan sát vài lần xong, tay trái nâng chân Du Hoa Nhị, tay phải nắm lấy gót chân nàng, nói: “Ngươi cố chịu một chút, ta giúp ngươi nữu một hạ tựu hạo liễu.”
“Ân, ta chịu được mà.” Du Hoa Nhị hiển nhiên rất sợ đau, bàn tay nắm chặt lại, tới cả đôi mắt cũng nhắm lại.
Long Dực cười nhẹ, tay dùng sức một chút, bả nàng nữu thương đích cước cân giáo đang liễu quá lai.
“Ai nha!” Mặc dù đã có chuẩn bị trước, nhưng Du Hoa Nhị vẫn nhịn không được thốt lên một tiếng, lúc mở mắt ra, trong mắt cũng có chút nước mắt ướt át.
“Nữ nhân đúng là nữ nhân, chịu không được một chút đau!” Long Dực cười khổ lắc đầu.
Hắn vốn đã buông lỏng tay, nhưng thấy Du Nhị Hoa vẻ mặt thống khổ, liền tiếp tục đặt tay vào bàn chân nàng, lén dùng Tự Dũ Thuật, đem một cố linh lực vào.
Du Hoa Nhị chỉ cảm thấy một cỗ khí lưu ấm áp từ bàn tay truyền vào, thoải mái vô cùng, rất nhanh đã khiến cơn đau biến mất.
“Thế nào, còn đau không?” Long Dực cười hỏi.
“Không, một chút cũng không đau. Cám ơn ngươi Long Dực.” Du Nhị Hoa hai mắt cười tựa ánh trăng non, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt Long Dực.
“Đều là đồng học, khách khí làm gì. Tạm biệt!” Long Dực đứng dậy giúp nàng nâng xe đạp dậy, chuyển hướng tới sân thể dục chạy đi.
“Hắn thật đẹp trai!” Du Hoa Nhị đỡ lấy xe đạp, nhìn bóng lưng oai nghiêm của hắn tới phát ngốc, nghĩ thầm: “Cái tên Thiết Ngạo so với hắn, ngoại trừ cái đầu cao hơn một chút ra, còn lại đều không bằng hắn.”
Long Quang đại học đại bộ phận đệ tử đều biết, Thiết Ngạo là một trong những người theo đuổi cuồng nhiệt Du Hoa Nhị, mà Du Hoa Nhị đối với Thiết Ngạo theo đuổi cũng không thể hiện thái độ cự tuyệt, bởi vậy trong mắt người khác xem ra, Du Hoa Nhị là cam chịu quan hệ “người yêu” này, Thiết Ngạo nghiễm nhiên được coi là bạn trai của Du Hoa Nhị
Long Dực vì tình nghĩa đồng học mà trợ giúp Du Hoa Nhị, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, tình cảnh vừa rồi cư nhiên bị một tiểu đệ của Thiết Ngạo thấy được, sau khi trở về lại hướng Thiết Ngạo thêm mắm thêm muối rồi kể lại, nói Long Dực lợi dụng lúc Du Hoa Nhị ngã mà tốc váy của nàng, sờ mó chân nàng một chút, khiến Thiết Ngạo tức giận kêu to, hận không thể lập tức xe Long Dực thành tám mảnh.
Đêm đó, Thiết Thị tập đoàn trong một căn phòng bí mật.
“Đại ca, ta đã tra ra rồi, lai lịch của Long Dực qua nhiên không bình thường. Cha mẹ thân sanh của hắn trước kia gặp tai nạn tử vong, sau không biết như thế nào lại gia nhập vào Phong Vân tập đoàn, được Nhâm Đạo Viễn thu nhận làm nghĩa tử ….” Lý Giang Nhạc hướng Thiết Trung Đường báo cáo kết quả điều tra của mình.
“Nhậm Đạo Viễn ……. Phong Vân tập đoàn …… ai, thế lực đứng sau quả nhiên rất mạnh.” Thiết Trung Đường trên mặt thần sắc biến đổi.
“Long Dực đoạt tên tuổi của ta, lại muốn cướp bạn gái của ta, chuyện này ta thật sự nuốt không trôi” Cha, ngươi chẳng lẽ cứ nhìn Long Dực cưỡi trên đầu nhi tử lạp thỉ vô động vu trung? Phong Vân tập đoàn bọn họ lợi hại, chẳng lẽ Thiết Thị tập đoàn của chúng ta lại chịu khi dễ? Cha, nhi tử mất thể diện, người sẽ đẹp mặt sao?” Thiết Ngạo khoanh tay đứng bên cạnh phụ thân, cắn răng nghiến lợi nói.
“Thối lắm!” Thiết Trung Đường bàn tay dùng sức tát một cái, cả giận nói: “Ai cho ngươi bất tranh khí liễu? Tại sao hắn một đứa con nuôi của Nhâm Đạo Viễn so với con thân sinh của Thiết Trung Đường ta lại tốt hơn? Tại sao?”
“Cha” Thiết Ngạo khóc lóc nói: “Van cầu người giao quyền chỉ huy Liệp Ưng cho ta trong vài ngày, ta sẽ phái mấy cao thủ, phế tên họ Long đi.”
“Liệp Ưng” là một tổ chức thuộc hạ đặc chủng của Thiết Thị tập đoàn, cùng loại với Phong Hổ, Vân Long hai tổ chức của Phong Vân tập đoàn, trong đó cao nhân dị sĩ phần đông, những người này trước kia đều là nòng cốt của Thiết Ưng Bang, mà nay trải qua “Phiêu Bạch”, Thiết Ưng Bang đã từ một tổ chức hắc bang chuyển thành tập đoàn tài lực hung hậu, những thân phận những người này cũng trở thành bí mật, âm thầm vì Thiết Thị tập đoàn quét sạch hết thảy trở ngại trên đường phát triển.
“Cút, lão tử nên làm thế nào, còn tới lượt ngươi dạy? Cút tới trường của ngươi di, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!” Thiết Trung Đường mở to hai mắt, quát lớn đuổi nhi tử ra ngoài.
“Đại ca, chuyện này tới cùng phải làm sao đây?” Lý Giang Nhạc thấy Thiết Trung Đường cơn giận vẫn còn, cẩn thận dò hỏi.
“Còn có thể làm thế nào bây giờ? Tiểu Ngạo dù đáng thất vọng, hắn cũng là nhi tử của ta, ta làm sao có thể nhẫn tâm thấy hắn bị ức hiếp?” Thiết Trung Đường trong mắt tỏa quang mang như lửa, dừng ở cốc thủy tinh trước mặt, oán hận nói: “Long tiểu tử bản thân cũng có bản lĩnh, lại có Nhâm Đạo Viễn làm chỗ dựa, bèn cho rằng có thể coi trời bằng vung, có thể tha hồ làm bậy … Hừ! Lão tam, ngươi còn nhớ Thiết ưng bang lập bang khẩu hiệu thế nào không?”
“cảm phạm ta thiết ưng uy nghi giả,tất tru chi!” Lý Giang Nhạc trầm giọng niệm lại, lập tức xúc động nói: “Đại ca, ngươi chẳng lẽ chuẩn bị để cho thành viên Liệp Ưng tổ ra tay sao?”
“Ngay cả ngươi cũng không phải đối thủ của tiểu tử họ Long đó, không xuất động thành viên Liệp Ưng tổ có được không? Hừ, lần này bất quản sử dụng bao nhiêu nhân thủ, ta đều quyết định khiến cho tên tiểu tử họ Long từ Long Quang đại học biến mất.”
“Nhưng đại ca, ngươi có nghĩ tới nếu việc này để cho Nhâm Đạo Viễn biết, rất có thể khiến cho hắn điên cuồng trả thù. Phong Vân tập đoàn thực lực so với chúng ta không kém hơn.”
“khiên nhất phát nhi động thiên quân,đạo lý này ta đương nhiên hiểu được, cho nên chuyện này muốn làm sẽ làm cho sạch sẽ, không lưu lại dấu vết gì. Còn nữa, Long tiểu tử chỉ là nghĩa tử của Nhâm Đạo Viễn, cho dù hắn tra ra chúng ra hạ thủ, cũng vị tất đã vì một ngoại nhân mà cùng chúng ta liều mạng.”
Lý Giang Nhạc gật đầu nói: “Phong Vân tập đoàn gần đây hoạt động dồn dập, đã từng bước xâm chiến rất nhiều thị trường phân ngạch toàn cầu của chúng ta, mặc dù mặt ngoài không có mâu thuẫn dữ dội, nhưng âm thầm an bài cũng là chuyện sớm muộn, chúng ta tiên thủ vi cường. Phế đi nghĩa tử của Nhâm Đạo Viễn, thứ nhất xem như tiểu Ngạo hết giận, thứ hai có thể đoạt được Xích Huyết Linh Giới, thứ ba là cấp cho Nhâm Đạo Viễn một đả kích và cảnh cáo nho nhỏ, xem như làm một được ba.”
“Cứ làm như vậy đi. Từ ngày mai bắt đầu, ngươi phái chút người âm thầm bảo vệ an toàn tiểu Ngạo, việc đối phó với tiểu tử họ Long, ta sẽ tư mình an bài Liệp Ưng tổ thành viên đi làm.”
Từ sau khi đối quyết ở Dương Thụ Lâm, Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân ba người hướng Long Dực sở giáo Bàn Nhược Tâm Kinh và Thiên Phật Chưởng cũng đã bắt đầu si mê, ngoại trừ bình thường lên lớp ra, thời gian còn lại, ba người đều tránh ở phòng ngủ khoanh chân tu luyện Bàn Nhược Tâm Kinh chân khí, nếu không sẽ lén giáo viên tìm góc phòng yên tĩnh luyện tập Thiên Phật Chưởng.
Vì tập trung toàn bộ tinh thần vào tu luyện, ba người công lực tiến triển rất nhanh, chỉ ngắn ngủi vài ngày, Bàn Nhược Tâm Kinh cũng đột phá đệ nhất cảnh giới, sử dụng Thiên Phật Chưởng mặc dù chỉ đánh ra hai chưởng ảnh, nhưng lại có thể đồng thời đánh bạt hai cây nhỏ cỡ cánh tay.
Bọn ba người Tiền Như Vũ cố nhiên là nhảy cẩng lên vì hưng phấn. Long Dực cũng vì bọn họ mà cao hứng nói: “Sư phụ chỉ là cánh cửa, tu hành do người. Những gì cần dạy ta đều dã dạy, sau này hai loại tuyệt học tu này tu luyện tới trình độ nào, sẽ phải xem chính các ngươi.”
Bắt đầu từ buổi áyng ngày hôm nay, Long Dực vô luận là ở phòng ngủ hay phòng ăn, phòng học, thư viện đều cảm giác được có người đang âm thầm theo dõi chính mình, đồng thời cũng cảm ứng được trên người những người này tản mát ra một cổ sát khí đặc dị khí ba.
“Những người này hình như là tới nhằm vào ta. Bọn họ tới cùng là ai? Muốn làm gì ta?” Long Dực đầu tiên nghĩ tới tứ đại ác nhân, tiếp theo nghĩ tới Thiết Ngạo, lại vì Thiết Ngạo nghĩ tới phụ thân Thiết Ngạo là Thiết Trung Đường và Lý Giang Nhạc.
Tiến vào Long Quang đại học, hắn đắc tội chỉ có những người này, khẳng định bọn hắn vì thù hận trong lòng sẽ làm những việc bất lợi cho mình.
“Muốn tới thì tới đi.” Long Dực trong lòng cười khổ, “Đến đây đi, vô luận là sóng gió động trời hay cuồng phong bão vũ, ta đều không chút sợ hãi, nhất định sẽ bồi tiếp.”
Chuyện này, Long Dực cũng không có nói cho bọn ba người Tiễn Như Vũ, hắn nghĩ đối phương nếu vì một mình mình mà tới, sao lại làm liên lụy tới ba người bọn họ?
Buổi tối, bầu trời âm u không có một chút gió, tựa hồ muốn mưa.
Long Dực nằm trên giường trong phòng ngủ, đọc bộ sách đi mượn, chẳng biết vì sao trong lòng cảm thấy áp lực nặng nề, vốn định rủ ba người Tiễn Như Vũ ra ngoài chơi, vậy mà bọn họ cự nhiên đồng thanh cự tuyệt, sau đó khoanh chân đả tọa, bắt đầu tu luyện Bàn Nhược Tâm Kinh, cả đám đều bảo trì hình dáng trang nghiêm.
Long Dực bất đắc dĩ phải một mình đi ra phòng ngủ, ra khỏi kí túc xá xong, theo một con đường nhỏ có bóng cây hướng bắc bước đi.
Bất tri bất giác đã đi tới rừng cây bên cạnh Tiểu Kính Hồ. Có thể là bởi vì khí trời bất hảo, vốn nơi này là bình thường vô cùng náo nhiệt “thánh địa” nói chuyện tình yêu bây giờ lại không có tới một bóng người.
Long Dực đi tới chỗ sâu trong rừng cây, ngồi xuống một chiếc ghế đá ở đó, màu xanh vừa mắt và thỉnh thoảng có tiếng chim kêu trong rừng hòa tan tâm tình hắn vốn có chút trầm ức.
“Rào....” đột nhiên tiếng lá cây vang lên, chim rừng hoảng sợ bay loạn
Bốn cỗ khí cường đại phân biệt từ bốn hướng đông tây nam bắc mạnh mẽ tiến tới, trong khí bao hàm chứa đựng sát khí khiến người khác khó thở, đem Long Dực bao vây tại trung tâm.
Long Dực từ ghế đá đứng dậy, ánh mắt đảo qua chung quanh, trong lòng khẩn trương phòng bị
Rất nhanh, bốn đạo nhân ảnh từ bốn phương hướng đồng thời hiện thân, dừng lại cách Long Dực ba trượng.
Đứng ở phía nam là một nam tử đầu trọc khỏe mạnh, khoảng ba mươi lăm tuổi, tướng mạo bình thường, trên đỉnh đầu đầy vết sẹo, nhìn qua đã thấy kinh tâm.
Đứng ở phía bắc là một hán tử trên người mặc một chiếc áo cũ màu xanh, phía dưới ống quần cao cao lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, như là nông dân lên thành thị, phơi bày ra đôi chân so với người bình thường quả thật tráng kiệt hơn rất nhiều.
Đứng ở phía đông là một đạo sĩ năm mươi tuổi gầy trơ xương, vóc người tương đối cao, tay phải cầm một cây phất trần, dưới cằm là một chòm râu dê, nhìn qua quả thật có chút vóc dáng tiên phong đạo cốt.
Đừng ở phía tây là một thanh niên tuổi so với Long Dực không sai biệt lắm, trong tay cầm một thanh tinh cương kiếm dài và hẹp, trên thân kiếm tỏa ra quang mang trong trẻo, bộ dáng coi như thanh tú, chỉ là thần tình âm vụ trần trọng, cùng tuổi của hắn rất không tương xứng.
Đã thấy thanh kiếm trong tay thanh niên này, Long Dực không khỏi nhớ tới lúc đầu mình mới bước vào CQ, từng cùng Quang Đầu Bang một gã Đường chủ đối quyết, lúc ấy tên Đường chủ kia sử dụng phi kiếm công kích mình, thanh kiếm của hắn và thanh kiếm trước mắt này hình dáng giống nhau, chẳng lẽ bọn họ xuất thân từ cùng một môn phái?”
Bốn người trên người tản mát ra khí ba mạnh mẽ đồng dạng, cũng vì long dực xuất đạo dĩ lai sở cận ngộ đích đồng thời bốn người chiếm phương vị cũng đã phong tỏa tất cả đường lui của Long Dực
“Các ngươi đã theo dõi ta suốt một ngày, nói đi, rốt cuộc muốn làm gì?” Long Dực ngưng thần đề phòng, lạnh lùng hỏi.
Hắn thần thái bình tĩnh thong dong khiến cho bốn người xung quanh cảm thấy một loại rung động chưa từng có, đến tột cùng thanh niên trước mắt nhìn từ bề ngoài không có một tia kỳ dị, sẽ có thực lực cao thâm như thế nào?
Bốn người này bình thường đều là cao thủ một phương, bình thường có nhiệm vụ thì chỉ một người chấp hành, mà lần này bang chủ lại đồng thời phái bọn họ liên thủ ám sát Long Dực, mệnh lệnh của bang chủ “coi trọng” đối thủ như vậy, tuyệt không phải hạng người đơn giản.
“Không muốn làm gì” Nam tử đầu trọc ở phía nam nhìn Long Dực nhếch mép cười, gằn từng chữ một: “Chỉ là muốn giết ngươi mà thôi!”
“Bây giờ là pháp chế xá hội, giết người sẽ phạp pháp đấy.” Long Dực thanh âm nghiêm túc nói.
“Luật pháp trong mắt ta chính là chó má!” Thanh sam hán tử ở phía bắt hình dáng thành thật, nhưng lời nói cũng rất khinh người, “Dưới tay ta đã có mười bảy nhân mạng, không phải đang tiêu dao ngoài pháp luật? Cho nên ta cũng không quan tâm nếu giết thêm một người.”
Long Dực ngơ ngác, lập tức lắc đầu than vãn: “ngươi khiếm hạ đích âm trái thái đa, cho dù trên thế gian pháp luật không bắt được ngươi, Diêm Vương ở nơi nào đó cũng sẽ hướng ngươi đòi nợ. Ngươi an tâm chờ xem.”
“Bần đạo tu chính là vô thượng đạo pháp, gặp yêu hang yêu, gặp ma rừ ma, Diêm Vương tiểu quý nếu dám tới đòi nợ, ta sẽ diệt hắn.” Đạo sĩ ở phía đông giơ phất trần trong tay lên cao giọng nói.
Long Dực nghiêng người liếc hắn một cái, “Phì” một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói: “Ngươi là đạo sĩ, vốn nên tích đức hành thiện, từ bị làm việc tốt, không thể tưởng lại đi theo bọn bang nhân thông đồng làm bậy, ngươi xem như loại bại hoại trong các đạo sĩ!”
Đạo sĩ nọ nghe vậy vừa thẹn vừa giận, đôi mắt nhỏ hẹp xạ xuất ra quang mang ác độc, sâm nghiêm nói: “Dám nói như vậy với bần đạo, ngươi chính là người thứ nhất, xem ra bang chủ nói đúng, tên tiểu tử ngươi quả nhiên là cuồng vọng!”
“Chỉ tiếc, người cuồng vọng đều sẽ không có kết cục tốt.” Thanh niên cầm kiếm ở phía tây đột nhiên mở miệng nói.
Long Dực nghênh đón mục quang của thanh niên cầm kiếm, cùng hắn đối mặt, dùng một loại ngữ khí thương hại nói: “Trông ngươi còn trẻ như vậy, nên cùng ta giống nhau học tập đọc sách tại trường học, sao lại gia nhập hang ngũ giết người này?”
“Bởi ta thích giết người.” Thanh niên cầm kiếm cúi đầu nhìn tinh cương kiếm trong tay, ánh mắt mang theo vẻ hưng phấn. “Mỗi khi kiếm của ta xuyên qua lồng ngực một người, thấy khuôn mặt vặn vẹo thống khổ của đối phương, ta sẽ cảm thấy một loại khoái cảm không cách nào diễn tả.”
“Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì thường mạng, đây là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Ngươi giết người, một ngày nào đó cũng sẽ bị người khác giết.” Long Dực than vãn: “Ngươi nói ta cuồng vọng không có kết cục tốt, nhưng ngươi giết người sợ rằng kết cục so với ta còn tồi tệ hơn nhiều. Cho nên khuyên ngươi ….”
Hắn còn chưa nói dứt lời ở phía nam, nam tử đầu trọc đã ra tay trước hướng hắn phát nan.
Chương 74:Thiết Đầu – Khoái Thối _ Châm Vũ –Phi Kiếm Dịch : Thùy Anh
Biên Dịch: chuoi_gia
Nguồn: TTV
Nam tử đầu trọc phương thức công kích rất kỳ lạ, không phải dùng quyền cước tứ chi, cũng không phải dùng binh khí đao kiếm, mà hắn chỉ dùng cái đầu đầy vết thương của mình.
Hắn hai chân dậm mạnh vào mặt đất, thân thể như viên đạn từ chỗ cũ bắn ra, nhằm hướng Long Dực đánh thẳng tới.
Tốc độ của hắn nhanh kinh người, cái đầu trọc lóc xuất hiện ánh sang quỷ dị, giống như một mũi khoan kim cương, muốn xuyên thấu thân thể Long Dực.
Nếu đổi thường nhân, một kích Thạch Phá Thiên Kinh này muốn né tránh muôn vàn khó khăn.
Nhưng hắn đã nhanh, Long Dực còn nhanh hơn, linh lực tùy tâm sinh ra, thần túc thông tự nhiên triển khai, khiến quả đầu trọc lóc của đối phương còn cách hắn ba thước thân thể hắn đã lướt ra ngoài.
Nam tử đầu trọc đột nhiên mất đi mục tiêu, thu thế không kịp, đầu đánh vào gốc cây liễu dương phía sau Long Dực, cây liễu vốn chắc chắn vô cùng phảng phật thị dụng bạc chỉ hồ thành không chịu được một kích, ,bị ngạnh sanh sanh đích chàng xuất liễu cá đại viên động,chậm rãi ngã xuống.
“Thật là đầu công lợi hại!” Long ực nhìn cây liễu đổ xuống, âm thầm sợ hãi than.
Bất quá hắn từ một đòn của nam tử đầu trọc đã nhìn ra thực lực của hắn, tự nghĩ nếu dùng Tụ Nguyên Thuật ngưng kết phong nguyên tố thành một Phòng ngự phong tường đủ để ngăn cản đòn của hắn.
Không để hắn có thời gian nghỉ ngơi chốc lát, Thanh sam hán tử phía bắc hú lên quái dị, thả người lược khởi, hai chân giữa không trung hướng hắn nhanh chóng đá ra liên hoàn, chân chưa tới, từng đạo chân khí mạnh mẽ đã tập kích tới.
Thanh sam hán tử thối công là nhất tuyệt, tài năng ở chỗ trong chớp mắt đá ra hai mươi bốn thối, hơn nữa mỗi thối đều vận chân khí, chỉ cần bị đá trúng một thối, lập tức trọng thương hộc máu, thâm chí chết ngay lập tức.
Chỉ thấy chân khí lướt qua, lá cây kích phi, nhánh cây đứt đoạn, thanh thế cực kỳ kinh người.
Trong mắt Long Dực xem ra, thanh sam hán tử đá ra hai mươi bốn cước liên hoàn là hơi chậm, hắn tùy thời đều có thể tìm được thời điểm, sau đó dùng Tụ Nguyên Thuật hoặc Thiên Phật Chưởng đem đối phương nhất cử đánh bại, bất quá hắn đối với thối pháp của thanh sam hán tử này cảm thấy tân kỳ, muốn xem vài lần. Vì vậy cũng không vội vã phản kích, dùng Thần Túc Thông du nhận tưungf dạo chân khí của đối phương, thần thái dễ dàng thản nhiên.
Thanh sam hán tử trong lòng cầu thắng, thế công càng nhanh nhẹn sắc bén, mỗi cước đá ra đều kém theo vô số ảo ảnh, bất quá trong mắt người khác xem ra, thế công của hắn dường như nỏ mạnh hết đà, phí công vô dụng.
Đạo nhân ở phía đông nhìn lại, trong lòng sợ hãi, biết thanh sam hán tử tất bại không thể nghi ngờ, thầm nghĩ, “Thanh niên họ Long này quả nhiên thật lợi hại, nếu đơn đả đọc đấu, sợ rằng chúng ta không ai là đối thủ của hắn. Khó trách bang chủ muốn bốn người chúng ta liên thủ.”
Mắt thấy Long Dực vừa đưa lưng về phía mình, hắn trong mắt tinh quang đại thịnh, tay phải cầm phất trần đột nhiên hướng ra phía ngoài phất ra, nhất thời trên phất trần lũ lũ bạch ti hóa thành châm vũ đầy trời, phá không liệt khí, bắn vào sau lưng Long Dực
Long Dực mặc dù đang ứng phó thanh sam hán tử, nhưng vẫn lưu ý nhất cử nhất động của ba người còn lại, nghe thấy tiếng gió tập kích sau lưng, biết có người đánh lén, mà đúng lúc này thanh sam hán tử phi thối từ phí trước cũng tới, hắn tâm niệm vừa động, dùng linh lực cao nhất thi triển ra, thần túc thông nhanh hơn trước, cơn mưa phất trần ti cơ hồ bay qua thân thể hắn, bắn về phía thanh sam hán tử.
Thanh sam hán tử toàn bộ tâm thần đều đặt ở đối phó Long Dực trước mạt, làm sao lưu ý tới công kích bất lình thình? Dợi lúc hắn phát hiện trước mặt bạch quang thiểm động thì muốn tránh né đã quá muộn.
“A” một tiếng kêu thảm, mấy trăm phất trần ti toàn bộ cắm vào trong ngực thanh sam hán tử, xuyên thấu lục phủ ngũ tạng hắn, trong ngáy mắt máu tươi phun ra.
Đangs thương thanh sam hán tử cả đời tự phụ vô địch, nhưng giờ lại chết không minh bạch trong tay người của mình, hắn thân hình ngã xuống, ngón tay chỉ Long Dực, trong mắt mang theo vẻ không tin.
Đạo sĩ nọ ra tay ngộ thương người của mình, không khỏi nổi giận phát điên, nhưng điệu thủ trung đích phất bính,đại tụ một triển lược hướng long dực,hữu chưởng vận dụng mười thành chân khí, một chiêu Tồi Sơn Chưởng đánh ra, chường phong bài sơn đảo hải mãnh liệt hướng tới Long Dực.
Long Dực dùng chưởng đối chưởng, dùng ba thành Ban Nhược Tâm Kinh trở tay đánh ra một thức Thiên Phật Chưởng, hắn một chưởng đánh ra sáu kim sắc chưởng ảnh, một chưởng triệt tiêu chưởng lực tồi sơn chưởng, năm chưởng còn lại hướng đạo sĩ ấn khứ.
Đạo sĩ nọ kinh hãi thất sắc, biết tiếp không đượcm vội vàng thi triển thân pháp né tránh, mặc dù tránh được bốn chưởng, nhưng một chưởng tới đầu vai trái lại không có khả năng tránh né, chỉ cảm thấy cả thân thể giống như bị thiết chùy đánh vào, thân thể bay về phía sau, đánh vào một gốc cây rồi rơi xuống mặt đất, trong miệng máu tươi cuồng phún
13
“Trường Hồng Quán Nhật! Lên!” Thanh niên ở phía tây quát lên, trường kiếm phao hướng không trung, lập tức tay niết kiếm quyết, một ngón tay chỉ Long ực, chuôi tinh cương kiếm theo thế tay hắn, hóa thành một bạch mang phi chém về phía Long Dực.
Thanh niên cầm kiếm vừa xuất thủ, Long Dực đã kết luận hắn và Quang Đầu Bang Chu Đường chủ là đồng môn, bất quá xem tốc độ hắn phát phi kiếm, thực lực tựa hồ cao hơn Chu Đường chủ một bậc.
“Ngươi có thể phóng phi kiếm, ta cũng có thể!” Đất ở trong rừng rất mềm, dễ dàng đem thổ nguyên tố tụ tập tới tay, sau đó dùng ý niệm huyên hóa thành một thanh thổ kiếm, thuận thế hu hướng trên trời chém ra, nghênh tiếp phi kiếm của thanh niên kia.
Theo lẽ thường nói, bùn đất tái kết, cũng vô pháp so sánh với cương thiết, nhưng Long Dực dùng cường đại linh lực đem thổ nguyên tố kết hợp lại một chỗ, dùng thổ kiếm trình độ cứng rắn không dưới cương thiết.
Thổ Kiếm cùng Tinh Cương Kiếm tại không trung va chạm, phát ra một tiếng minh hưởng thanh thúy, bạch quang bao quanh tinh cương kiếm nhất thời tiêu thất, thân kiếm tại không trung đoạn liệt thành vô số mảnh trên mặt đấtl mà thổ kiếm hóa thành hôi thổ đầy trời, phiêu tán trên mặt đất.
Thanh niên phía tây nhìn đoạn kiếm trên mặt đất, sắc mặt như tro tàn, hắn không biết phi kiếm vừa rồi Long Dực xuất ra là từ đâu, chẳng lẽ là yêu pháp?
Trong rừng đột nhiên yên tĩnh tới đáng sợ, Long Dực thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của ba người đối phương.
Vài lần giao thủ trong chớp nhóng, cường nhược lập tức dã phân, nam tử đầu trọc phía nam và thanh niên ở phía tây tự biết cho dù chính mình liên thủ, cũng không phải đối thủ của Long Dực, nếu tiếp tục đánh, kết quả cuối cùng sợ rằng trên mặt đất có thêm hai cỗ thi thể.
Là Thiết Ngạo lệnh các ngươi đối phó ta?” Long Dực nhìn ba người đối phương, đột nhiên hỏi.
Đối phương ba người hai mặt nhìn nhau, không ai nói gì.
Trầm mặc có đôi khi lại là thừa nhận.
Hán tử đầu trọc và thanh niên khôn nói gì, hai người yên lặng tiến lên, một người ôm lấy thi thể thanh sam hán tử, một người lưng cõng đạo sĩ bị thương, không hẹn mà hướng Long Dực nhìn thoáng qua, sau đó thả người hướng ngoài rừng bay vút đi, đảo mắt đã biến mất không thấy đâu
Chương 75:Dã vị phong tình viên
Dịch :Hấp Diêm Lão Quái Biên Dịch: chuoi_gia
Nguồn: TTV
Trong rừng khôi phục lại sự yên lặng rất nhanh, tiếng chim thanh thúy lại vang lên, chỉ có máu vương vãi trên mặt đất nhắc nhở Long Dực nơi này vừa phát sinh một cuộc chiến sinh tử rất ngắn nhưng cũng rất khốc liệt.
“Lúc này mà còn người sống đi ra, đối phương nhất định sẽ không đối xử tử tế gì, không biết tiếp theo bọn chúng sẽ giở trò gì nữa đây.” Long Dực nhíu mày than, nghĩ thầm: “Ngộ sự ẩn nhẫn, làm nguời bình thường, nguyên lai hai việc này nói ra thì rất dễ dàng nhưng muốn làm thì cũng khó như lên trời a! Ai, chuyện này rốt cục có nên nói cho cha mẹ nuôi không nữa?”
Đột nhiên tiếng sấm vang lên, ngẩng đầu nhìn trời, mây đen trùng trùng điệp điệp, hắc ám gần như che phủ hoàn toàn ánh sáng mặt trời.
Cùng với tiếng sấm, gió nổi lên, cuồng phong thổi bay lá rụng, làm lay động cành cây, “Lao xao(xào xạc)” không ngừng, giữa trời và đất tràn ngập mưa lớn tạo nên một cảnh tượng không khỏi làm người ta phải sợ hãi.
“Mẹ nuôi rất quan tâm đến ta, nếu bà biết ta có nguy hiểm, nhất định bà sẽ lo lắng, tốt nhất là tạm thời không nói gì cả. Nếu ta không ứng phó nổi việc cỏn con này thì còn nói gì đến việc sau này trợ giúp Thiên Vũ đại ca quản lý Phong Vân tập đoàn? Khó khăn và hung hiểm có thể khảo nghiệm và mài luyện ý chí của con người, có nhiều kinh nghiệm một chút thì sẽ trở nên thành thục và tự tin hơn.” Nghĩ vậy, Long Dực phảng phất được giải thoát, trong lòng có cảm giác thư thái.
“Sắp mưa rồi … sắp mưa rồi …” Long Dực thì thào, động chân đứng lên.
Trước khi mưa to kéo đến, trên các con đường to nhỏ trong vườn của Quang Long đại học không còn ai cả, trong lúc này thì một đạo ảo ảnh màu xanh nhạt từ trong rừng bắn ra, nhanh chóng di chuyển trên đường, cuối cùng thì tiến vào ký túc xá nam.
Không cần phải nói, ảo ảnh màu xanh này chính là Long Dực.
Đúng lúc hắn tiến vào ký túc xá thì mưa to ầm ầm trút xuống.
“Lão Long, đi đâu vậy?”
“May mà trờ về đúng lúc a, trên người không bị dính chút nước mưa nào.”
“Không đúng a lão Long, huynh trên người sao lại có mấy chấm đỏ … oa, là máu!”
“A a, quả nhiên là máu tươi a! Cái này chẳng lẽ là máu xử nữ mà mọi người thường nói? Lão Long nói đi, vừa rồi huynh tao đạp hoàng hoa khuê nữ nào vậy?”
Vốn Tiễn Như Vũ ba người đều đang luyện công nhưng đột nhiên sấm sét đến quấy nhiễu làm bọn họ phải thu công bắt đầu chém gió, vừa bắt đầu đã thấy Long Dực từ bên ngoài tiến vào nên bọn họ liền chuyển chủ đề lên người hắn.
Long dực cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên đã thấy trên y phục của mình bị dính vài điểm đỏ, nghĩ thầm rằng có thể trong lúc giao thủ với bốn người trong rừng cây bị dính vào, vội nói: “Máu xử nữ cái gì! Đây là buổi sáng ở lớp mỹ thuật không cẩn thận bị dính màu đỏ, ta bị dính hơn nửa ngày rồi, chỉ là các ngươi không chú ý thôi. Hừ, không nói hươu nói vượn với các ngươi nữa, ta bắt đầu luyện công đây.”
Tiễn Như Vũ nói: “Sấm lớn như vậy, tu luyện sao nổi? Lão Long, chúng ta nói chuyện phiếm thôi.”
“Sấm lớn không thể luyện sao?” Long Dực cởi giày, nhảy lên giường của mình, khoanh chân ngồi xuống, nhíu mày nói: “Có thể trong hoàn cảnh biến ảo phức tạp không quan tâm đến mọi chuyện, nhanh chóng tiến vào không minh cảnh giới thì mới là cao thủ chính thức. Các ngươi không làm được chứng tỏ còn cách hai chữ cao thủ rất xa, cần phải cố gắng nhiều hơn a!”
“Đã hiểu.” Tiễn Như Vũ ba người nghe xong tự giác gật đầu, lập tức quay trở lại trên giường, ngưng thần tụ ý tu luyện chân khí Bàn nhược tâm kinh.
Sau khi thi giữa kỳ kết thúc, trường học tuyên bố cho nghỉ một ngày, cùng với hai ngày cuối tuần sau đó, tổng cộng là ba ngày nghỉ. Vì vậy đám sinh viên bị gò bó tinh thần đã lâu bắt đầu náo nhiệt trở lại, đều tính toán sử dụng ba ngày này như thế nào.
Tối hôm đấy, bốn người trong phòng ngủ của phòng 414 trải qua thương lượng đã quyết định ngồi taxi đến “Dã vị phong tình viên” ở ngoại ô phía tây.
“Dã vĩ phong tình viên là một khu resort lớn, lâm sơn bàng thủy, phong cảnh ưu mỹ, nhưng đặc sắc nhất là tại đây khách hàng có thể tự làm tự thưởng thức barbecue, vừa có thể hưởng thụ mỹ vị, vừa có thể cảm nhận được sự khoái lạc khi tự mình động thủ.
Đêm, trăng sáng ít sao, mấy ngôi sao thưa thớt trên bầu trời cũng phóng ra quang mang cực độ, phảng phất như mắt của trời, thỉnh thoảng nháy mắt, nhìn xuống những khách nhân đang vui vẻ nướng thịt bên trong “Dã vị phong tình viên”.
Ven hồ thanh trúc ở phía bắc ohong tình viên, Long Dực, Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân, bốn người ngồi bên một bếp nướng hi hi ha ha cười nói, thỉnh thoảng thêm vào thịt nướng một chút gia vị, mùi thịt nướng thơm lừng tràn ngập khắp không khí làm bốn tên đại động.
“Ban ngày có thể lên núi săn thú, có thể chèo thuyền trong hồ câu cá, đêm có thể tự nướng thịt để chén, nơi này quả là vui vẻ, ta thật không muốn về a.” Đinh Tiểu Lôi nhìn lửa cháy cảm khái nói.
“Đúng vậy, đáng tiếc là chỉ có thời gian ba ngày để chơi, nếu trường cho nghỉ ba mươi ngày thì tốt hơn nhiều a!” Lý Vân than vãn.
“Ba mươi ngày? Thế thì đợi nghỉ hè đi, đến lúc đấy thì chúng ta không về nhà nữa, ở chỗ này chơi cho thống khoái!” Đinh Tiểu Lôi hưng phấn nói.
“Nơi này cái gì cũng tốt, chỉ có tiếc nuối duy nhất là không có mỹ nữ bồi tiếp a!” Tiễn Như Vũ quay đầu nhìn về các đôi tình lữ cũng đang nướng thịt ven hồ, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ.
“Tên sắc quỷ nhà ngươi sắc tâm lại nổi lên rồi!” Long Dực a a cười, bỗng nhiên nhớ tới Đông Phương Ngưng Tuyết, nhớ tới Nguyệt Nhã Nhu, nhớ tới Phong Linh cùng với vĩ mĩ nư có duyên gặp mặt Du Hoa Nhị.
Trong một đêm tuyệt vời thế này, nếu có các nàng ở đây bồi tiếp thì sẽ có cảm thụ thế nào đây?
Nghe đống lửa phát ra tiếng vang “tách tách”, tâm Long Dực cũng rất nhanh bình ổn trở lại.
Thịt nướng chín, bốn người mỗi người một phần, lôi đồ uống mình mang theo ra bắt đầu đánh chén, mặc dù thịt có chút tiêu hồ (chả biết thịt bị làm sao nữa), nhưng mỗi người đều cảm thấy có vị mới mẻ, dù sao đây cũng là “lần đầu tiên” của bọn họ.
Đêm, lúc này những khách nhân đến đây ăn thịt nướng đều tự dập lửa, dần dần tản đi, rất nhanh bên hồ thanh trúc chỉ còn lại bốn người bọn Long Dực.
“Chúng ta cũng đi thôi, đến khu giải trí ca hát nhảy múa, hôm nay không chơi đến nửa đêm thì không ngủ!” Tiễn Như Vũ vỗ vỗ mông, đứng dậy.
Khi bon họ vừa tới “Dã vị phong tình viên đã bao hai phòng để chuẩn bị cho ba ngày ở chỗ này.
Vốn Tiễn Như Vũ muốn một mình chi toàn bộ tiền trong ba ngày của bốn người, nhưng Long Dực và Đinh Tiểu Lôi lại không muốn hắn quá tốn nên đều tự chia ra một chút.
“Ba người các ngươi về trước đi, ta muốn ở đây một mình.” Long Dực nhìn ba người đứng lên nhưng chính mình thì không hề nhúc nhích.
Hắn nhìn mặt hồ thanh trúc trong như gương ở phía trước, trong mắt lóe ra quang mang còn sáng hơn sao trời, đột nhiên cúi đầu, phảng phất tự hỏi vấn đề gì, lại phảng phất là nhớ về mùi thịt nướng lúc nãy mới ăn.
Chương 76:Nữ Sát Thủ
Dịch :Hấp Diêm Lão Quái Biên Dịch: chuoi_gia
Nguồn: TTV
“Cảnh đêm ở chỗ này rất đẹp, ta rất thích, ta muốn ngắm thêm một lúc.” Thấy ba người Tiễn Như Vũ bất động, Long Dực nói tiếp “Các ngươi đến khu giải trí hát trước đi, có lẽ khi các ngươi mỗi người hát xong một bài thì ta sẽ đến đấy.”
Tiễn Như Vũ ba người biết Long Dực luôn thích an tĩnh nên nghe hắn nói vậy cũng không quấy rầy hắn nữa, sóng vai rời khỏi hồ thanh trúc.
“Ra đi, ta biết ngươi đã ẩn tàng rất lâu dưới nước rồi.” Thấy bọn họ đã đi xa, Long Dực chậm rãi đứng lên, quay về mặt hồ trầm giọng nói.
Mặt nước yên lặng bỗng nổi lên sóng gợn, từ mặt nước hiện lên một thân hình như cá vượt vũ môn từ dưới nước phi lên, hai chân đứng trên mặt nước như trên đất bằng.
Nhãn lực của Long Dực vốn đã rất tốt, hơn nữa trên trời lại có trăng sáng, dưới đất có lửa nên thấy rất rõ người ở giữa hồ.
Đó là một người đàn bà xinh đẹp lạnh lùng khoảng ba mươi tuổi, cao, mảnh khảnh và duyên dáng, tóc dài được búi lại, quần áo bó sát thân hình nên mỗi chỗ lồi lõm, mỗi đường cong trên cơ thể nàng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Long Dực cảm thấy kinh ngạc, hắn đã cảm ứng được dưới đáy hồ có sự khác thường, cũng hơi đoán được là Thiết Ngạo sai người đến đối phó mình nhưng không nghĩ rằng người đến lại là một người đàn bà.
‘Từ lúc chúng ta nướng thịt đến giờ ít nhất đã được hai canh giờ, người đàn bà này có thể ở dưới đáy hồ lâu như vậy, công phu mà nàng luyện là loại gì đây? Hơn nữa, bây giờ nàng còn có thể đứng trên mặt nước lâu như vậy, loại khinh thân pháp này cũng rất cao cường a.’ Long Dực đánh giá người đàn bà trên mặt nước, nghĩ thầm rằng trước kia thi triển ngự không thuật đều là di chuyển trên không, còn chưa thử đứng trên mặt nước như vậy.
“Ngươi chính là Long Dực?” Người đàn bà đột nhiên mở miệng, thanh âm của nàng so với con người nàng còn muốn lạnh hơn, nghe nàng nói mà cả người có cảm giác khó chịu nói không nên lời.
Long dực cảm giác được trên người đàn bà này có một cỗ sát khí âm nhu bức tới, hắn âm thầm ngưng thần đề phòng, lạnh lùng nhìn lại, cũng không trả lời.
Loại đàn bà dùng ngữ khí như vậy để hỏi hắn, hắn căn bản không thèm trả lời.
Người đàn bà này ánh mắt lãnh lẽo, đánh giá hắn nói: “Ta nghe bọn hắn nói Long Dực kiêu ngạo và lợi hại như thế này, vốn cho rằng là một nam nhân hình mãnh uy tráng, không ngờ lại là một tên nhũ xú vị tiểu tử! Hy vọng thực lực của ngươi mạnh như bọn họ nói, đừng làm ta thất vọng.”
"Yên tâm, ngươi tuyệt đối sẽ không thất vọng!” Long Dực không biết người đàn bà này có thực sự là người Thiết Ngạo sai đến hay không, bất quá xem ra là muốn gây bất lợi cho mình
Đối thủ trước mặt mặc dù là một người đàn bà nhưng Long Dực phi thường rõ ràng, người đàn bà này thực lực rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với bốn người đến giết mình ở Quang Long đại học.
Người đàn bà không nói nhiều, chỉ nói hai câu như vậy, sau đó xuất thủ trong tiếng cười lạnh.
Nàng huy động cánh tay phải, mặt nước dưới chân xuất hiện sóng gợn, hai cột nước tiến tới các ngón tay nàng, sau đó biến thành hay cây thủy tiễn dài.
“Song tiễn tác hồn!” Nữ nhân ngâm khẽ bốn chữ này, ngón trở và ngón giữa ở hai tay nhẹ nhàng hướng về phía ngoài bắn ra, vì thế hai cây thủy tiễn cùng với tiếng gió mang theo hàn khí, một đạo hướng về cổ họng Long Dực, một đạo hướng vào ngực hắn.
Long Dực trong lòng âm thầm lấy làm kỳ lạ, nghĩ thầm rằng dị thuật của người đàn bà này cùng với tụ nguyên thuật của chính mình đồng công chi diệu, đều có thể tụ thủy thành hình, dùng để công kích, bất quá nhìn tốc độ tụ tập thủy nguyên tố của nàng tựa hồ còn không đạt được cảnh giới thu phát do tâm, tùy tâm sở dục, so với mình còn kém không ít.
“Thủy hỏa tương khắc. Ngươi dùng thủy công kích vậy để ta dùng hỏa đi, xem rốt cục là thủy diệt hỏa hay hỏa diệt thủy.” Mắt thấy hai cây thủy tiễn nhanh chóng tiến tới, Long Dực cũng xuất ra tụ nguyên thuật.
Lửa ở bên người hắn đột nhiên yếu đi, một bức tường lửa hình tròn màu đỏ nhạt xuất hiện tại phương viên ba thước trước mặt hắn, bảo vệ ngực và họng hắn.
Mật độ hỏa nguyên tố trên bức tường lửa này lớn hơn cả chục lần, trăm lần, nên cường độ phòng ngự và nhiệt độ của nó cũng rất cao, nước ở ven hồ dưới tác dụng của nhiết độ cao đã bốc hơi phảng phất trên trời xuất hiện làn khói trắng, mà hai cây thủy tiễn đang lao tới còn cách tường lửa chừng hơn một thước thì hóa thành khói trắng tan đi.
Người đàn bà trên mặt nước kinh dị kêu lên một tiếng, trong mắt xuất hiện sự sợ hãi, nàng bây giờ mới biết rằng thực lực của kẻ bị mình gọi là “Nhũ xú vị tiểu tử” trước mặt cường đại đến cỡ nào, khó trách lần trước bang chủ xuất ra bốn người thì một chết một trọng thương.
“Ngươi đánh không lại ta!” Long Dực vốn muốn hạ thủ khiến người đàn bà trên mặt nước bị thương, nhưng thấy sắc mặt nàng đại biến thì không khỏi mềm lòng, thu hồi tường lửa phòng ngự, nhạt giọng nói: “Ngươi đi đi, vì ngươi là đàn bà nên ta không muốn so đo với ngươi.”
Người đàn bà cười cạnh một tiếng, hai chân đạp nhẹ mặt nước, nhất thời hồ nước ở phía trước giống như chịu chấn động rất lớn, xuất hiện một cơn sóng cao cả trượng.
“Băng ngưng thương!” Theo người đàn bà lớn tiếng kêu, cơn sóng nhanh chóng hóa thành một băng thương dài, to cỡ cánh tay, băng thương xé rách không khí ngăn cản ở phía trước tạo nên âm thanh như tiếng sét lao về hướng Long Dực.
Một kích này nàng đã xuất toàn lực, hy vọng có thể nhờ một chiêu cuối cùng này chiến thắng đối thủ.
Long Dực thầm thở dài, lại đem hỏa nguyên tố tụ tập trước người.
Lần này hắn không phòng ngự mà lấy công đối công, đối phương dùng băng ngưng thương, hắn dùng “hỏa diễm thương”, hỏa thương do hỏa nguyên tố kết thành mang theo hỏa diễm phừng phừng như hỏa long phía chân trời giương nanh múa vuốt nghênh tiếp băng thương.
Băng, hỏa lưỡng thương gặp nhau trong nháy mắt, hỏa mang của liệt diễm thương đột nhiên đại trướng, sau khi phá giải băng thương thì không hề yếu đi mà trực tiếp đánh về phía người đàn bà trên mặt nước.
Người đàn bà mặt biến sắc, vội vàng tạo một đạo thủy mạc dày để ngăn trở thế công của liệt diễm thương, đồng thời nghiêng mình xuống, hướng về thanh trúc hồ phóng tới.
Động tác của nàng mặc dù rất nhanh nhưng vẫn bị liệt diễm thương bay sát bên người mang đến dư lực mạnh mẽ chấn thương, cổ họng ngọt lịm, thiếu chút nữa phun ra máu tươi, nếu không phải trên người đang mặc bảo y tị thủy hỏa, rất có thể nàng đã bị nhiệt độ của liệt diễm thương đốt cháy da.
Long Dực lẳng lặng nhìn người đàn bà vừa tập kích mình đạp mặt hồ chạy đi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng, kinh ngạc đứng lại.
Gió đêm nổi lên, long dực nhìn hắc ám ở phía xa không tự chủ được đả liễu cá chiến.
Nhẹ nhàng thở dài, hắn quay người rời khỏi thanh trúc hồ, hướng về phía khu giải trí đèn sáng rực rỡ