Thanh y thần tôn nhìn Long Dực, trên mặt thần sắc biến ảo cười nói “ chúng ta tại chỗ này giao dịch , không nên làm tổn thương hòa khí, cho nên ngươi có mắng ta ta cũng không cùng ngươi so đo làm gì .Bằng hữu của ngươi ở đây , trước hết người hãy nhìn xem nàng có hay không có bị tổn thương
Nói rồi hắn hai tay vỗ vào nhau “ ba ba ba” hai gã thanh y môn đệ tử từ trong động xuất hiện áp theo một nữ tử trẻ tuổi đi ra, trong đó có một tên thanh y môn đệ tử trường kiếm gác ở cổ của nữ tử trẻ tuổi tựa hồ phòng bị Long Dực đột nhiên cứu người
Nữ tử trẻ tuổi mặc một áo T-shirt màu phấn hồng, dáng người xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, hàng mi thon nhỏ, đôi môi anh đào, tóc trên đầu có chút rối, không phải là Phong Linh thì là ai?
"Phong Linh!" Long Dực trong lòng kích động nhịn ko được bật thốt lên một tiếng
Phong Linh sau khi bị thanh y thần tôn bắt cóc vẫn bị giam tại một căn thạch phòng trong vạn động sơn . Mặc dù bị giam giữ và lăng mạ nhưng nàng không có chảy qua một giọt nước mắt, nhưng giờ phút này vừa nghe thấy thanh âm của Long Dực, thấy khuôn mặt của hắn bao nhiêu ủy khuất trong lòng cùng với sự khổ cực như biến mất liền kêu lên một tiếng "Long Dực" nước mắt như hạt châu lã chã rơi xuống rất nhanh đã làm ướt vạt áo T-shirt trước ngực
“Hỗn đản" thấy Phong Linh khóc thương tâm như vậy Long Dực cho rằng Phong Linh thụ qua vũ nhục lập tức quay đầu trừng mắt "thanh y thần tôn các ngươi khi dễ nàng?"
Thanh y thần tôn khinh thường ha ha cười nói “khi dễ? A A ngươi có thể hỏi bằng hữu ngươi xem bọn ta có động đến một cái ngón tay của nàng ta hay không?"
"Phong Linh bọn họ không có khi dễ muội chứ?" Long Dực hỏi Phong Linh
“Có “ Phong Linh nước mắt xuất khoái mắt đỏ nói “ bọn họ hằng ngày đều mắng ta . mạ sát ta ánh mắt của nàng đánh về phía Phí Lãnh “ta bị giam trong phòng hắn thừa dịp không có ai bên cạnh, chạy đến phòng của ta toàn nói lời hạ lưu, lại còn toan động thủ trên người ta nếu không phải ta hô to chắc là đã bị hắn ……. tên này thật ghê tởm "
Phí Lãnh là một tên háo sắc của Thanh y môn bất quá thanh y thần tôn đối vơi PHong Linh đặc biệt dặn dò mọi người không được động đến nhưng Phí Lãnh thèm thuồng sắc đẹp của phong Linh nhịn không được lại chạy tới dùng lời nói uy hiếp Phong LInh tưởng nhân cơ hội chiếm tiện nghi nhưng Phong lInh tính tình quật cường hô hoán mấy tên thanh y môn làm cho hắn không có cơ hội đành phải bỏ đi
thanh y thần tôn biết tên đại đồ đệ này tính tình háo sắc nên vừa nghe Phong Linh nói liền lập tức tin ngay chỉ là tức giận hừ một tiếng cũng không có trách cứ gì hắn
Phí lãnh xấu hổ không dám quay đầu nhìn sư phụ “ Tiểu ny tử nói hươu nói vượn, ta động đến ngươi lúc nào “
"Ta nói hươu nói vượn ? Vậy ngươi có dám thề hay không ? nếu ngươi nói dối ngươi là một con rùa đen bát đản tuyệt tử tuyệt tôn bị thiên lôi đánh chết, ngươi có dám thề hay không?"
‘ta ……ta..... hắn làm thịt ngươi thì có “ Phí Lãnh não nộ nói
Thanh y thần tôn hừ một tiếng nói “Phí Lãnh, ngươi im miệng cho ta “ Ngươi cùng nàng đối đáp quan trọng hơn hay là bàn chánh sự quan trọng hơn ?"
“sư phụ, chánh sự …… đương nhiên là chánh sự của lão nhân gia là quan trọng hơn ?" Phí Lãnh hung hăng trừng mắt nhìn sư phụ cười nói
Phong Linh nhìn lại hắn mặc dù ánh mắt như kiếm nhưng cười một tiếng thể hiện sự thắng lợi
Nàng tính cách chính là như thế này, nói khóc là khóc nói cười là cười, trước khi thấy Long Dực nàng còn có chút sợ hãi nhưng sau khi nhìn thấy Long Dực thì trước mắt nguy hiểm cũng thành bình an
Ký thật nguyên nhân tới cùng là do nàng đối với LOng Dực tín nhiệm rất lớn
"Long Dực ta biết ngươi tới đây muốn cứu ta, bất quá là ta muốn biết ngươi làm như thế nào tìm được nơi này?"
Nàng hỏi câu này làm cho Long Dực muốn cười không được muốn khóc không được nghĩ thầm rằng “ cô nãi nãi của ta ơi ngươi lại còn quan tâm đến vấn đề này? chúng ta muốn sống mà thoát ra ngoài chính là còn không có biết được nữa không? ta chính là bị bọn họ mời tới"
"Bọn họ mời ngươi?" Phong Linh đôi mắt mở thật to
"Đúng bọn chúng gọi ta tới đây muốn ta dùng chỉ hoàn để trao đổi với ngươi"
"A dùng giới chỉ đổi lấy ta ? Phong linh thấy bên tay trái của Long Dực mang một cái xích huyết linh giới chỉ bĩu môi trong lòng cho là không đúng “ cái giới chỉ này có cái gì là quan trọng ta ra chợ tùy tiện mua một ngàn hay một vạn cái cũng được! Hừ thật không rõ tại sao thanh y môn lại muốn Long dực mang nó đến trao đổi với ta thật là tức chết ta"
Thanh y thần tôn thấy vẻ mặt nàng đoán được trong lòng nàng nghĩ gì đắc ý cười nói ‘"cái giới chỉ này mặc dù khó coi nhưng nó đối với chúng ta là những người luyện võ chúng ta là bảo vật khoáng thể là bảo bối khó cầu .Tiểu cô nương ngươi mặc dù rất đẹp nhưng còn không bằng bảo bối này , chính là 100 người như cô nương cũng không bằng nó"
"Ai nói vậy?" Phong linh mắt nhìn Long Dực cao giọng nói “ ngươi nói đó là bảo bối lẽ nào hắn đem bảo bối trao đổi với ta “:
thanh y thần tôn nói "Đúng vậy ta cũng không có nghĩ tới là hắn lại đáp ứng nhưng ta vẫn hỏi là tại sao hắn lại làm vậy?"
"Bởi vì bằng hữu" không đợi Phong linh nói Long dực nói ra lời này bốn chữ
Bốn chữ vô cùng đơn giản nhưng ẩn chứa trong đó chứa nhiều hàm ý không thể diễn tả bằng lời được, căn bản thanh y thần tôn và Phí Lãnh không có khả năng giải thích
“Bởi vì bằng hữu “ thanh niên Thạch Điện trong lòng nhớ kỹ bốn chữ này
Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ người nhà, còn bạn bè hắn. toàn là bạn bè rượu thit không có chính thức một người bạn tâm giao, hành vi và lời nói của Long Dực đã làm hắn rung động làm hắn cả người nhiệt huyết trào dâng
Đối với Phí Lãnh hắn là hận đối với thanh y thần tôn vì thanh y thần tôn coi hắn chỉ là một công cụ, Long Dực quay mặt về 2 nhân vật của thanh y môn trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt hắn trong tâm tự nhiên tưởng hắn có một vị lương sưu ích hữu
Phong Linh thấy Long Dực vì nàng không để ý tới tinh mạng nguy hiểm đến đây cứu nàng lại cam tâm hy sinh bảo bối để trao đổi với nàng
“Bởi vì bằng hữu, tới cùng là trong lòng hắn thì ta là bằng hữu, bằng hữu bình thường hay là bằng hữu tri kỷ hay chính là luyến nhân …..” nàng nghĩ đến cùng 2 bên má ửng hồng
"Long Dực hãy bớt sàm ngôn đi! mau mang xích huyết linh giới giao cho chúng ta, ngươi có thể mang người rời khỏi đây “ thanh y thần tôn hiển nhiên là đã mất kiên nhẫn
“ ta có thể giao ra xích huyết linh giới nhưng ta có một yêu cầu nhỏ đối với các ngươi “ Long Dực nói
"Ngươi uy hiếp ta sao? thanh y thần tôn cả giận nói "phải biết rằng bằng hữu của ngươi còn đang ở trong tay ta, ta chỉ cần hô một tiếng thì bằng hữu ngươi sẽ ngay lập tức trở thành vong hồn"
Long Dực nói “ngươi uy hiếp ta sao? Hắc hắc ngươi nếu đả thương bằng hữu của ta, ta sẽ tại chỗ này hủy diệt xích huyết linh giới để xem ngươi làm như thế nào có thể lấy được nó
hắn thấy thanh y thần tôn nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của mình biết hắn rất thèm muốn xích huyết linh giới nên sẽ không dễ dàng thương tổn Phong Linh cho nên ngữ khí cường nghạnh coi như là liều một phen
‘ Ngươi có yêu cầu gì ‘ Thanh y thần tôn cố nén lửa giận hỏi.
Long Dực chỉ vào phong Linh nói ‘ ngươi trước hết giao nàng cho ta, ta mới có thể giao cho ngươi xích huyết linh giới”
‘Không được" thanh y thần tôn quả quyết cự tuyệt "ta giao người cho ngươi, nhưng ngươi không chịu giao xích huyết linh giới cho ta thì làm sao hả?"
‘ Vậy nếu ta … giao xích huyết linh giới cho ngươi ngươi không chịu buông tha cho chúng ta thì làm sao?
"Ta không bao h làm thế" thanh y thần tôn vừa nói vừa tính toán “ như thế nào để ngươi có thể tin tưởng?"
"‘Xin lỗi ta chỉ tin tưởng chính ta" Long Dực nhàn nhạt nói “ nếu ngươi muốn xích huyết linh giới thì phải đáp ứng yêu cầu của ta hơn nữa đây lại là địa bàn của ngươi, ta đưa ra yêu cầu này cũng hợp tình hợp lý thôi, nếu ngươi không đáp ứng chỉ có thể nói ngươi không có thành ý “
Thanh y thần tôn chậm rãi nói ‘nếu chúng ta không ai tin ai thì chính là chúng ta một tay giao giới chỉ một tay giao người làm như vậy là ổn thỏa nhất”
Long dực đánh giá một chút tình thế bên trong thạch động nói “Như vậy cũng được bất quá hoạt động trao đổi sẽ được tiến hành ở bên ngoài động
hắn sở dĩ muốn tiến hành trao đổi bên ngoài thạch động do hắn lo lắng đến việc thoát thân
thanh y thần tôn nói rồi từ thạch ỷ đứng lên hướng sang phải không nói một tiếng đánh mắt sang phía nhị đệ tử Phùng Sâm nói “Đồ đệ cùng ta ra ngoài động”
Đoàn người đi ra khỏi thạch ốc đi qua một thạch động rồi mới ra tới bên ngoài
Ngoài động chẳng biết khi nào nổi lên một đống tuyết tuy nhỏ nhưng dày đặc khắp nơi đều là những bông tuyết đang rơi, hơn nữa đây chính là băng thiên tuyết địa lạp nhã sơn lại càng làm tăng thêm cái lạnh
Long Dực cùng với thanh y môn mọi người đều có nội lực và linh khí hộ thể bởi vậy không sợ cái lạnh, chỉ có Phong Linh là người thường lại mặc quần áo đơn giản, trong động lại không cảm giác được cái lạnh nhưng vừa ra đến ngoài động nhiệt độ rất lạnh, chỉ một lát mà đôi môi và cánh tay của nàng đã đỏ bừng vì lạnh
Long Dực nhìn thấy Phong Linh như thế không đành lòng gấp giọng nói với thanh y thần tôn “tốt lắm bây giờ chúng ta bắt đầu trao đổi ,xích huyết linh giới ở chỗ này ngươi đưa nàng sang đây nói rồi Long Dực bỏ xích huyết linh giới trên lòng bàn tay
"hảo! thật là sảng khoái!" thanh y thần tôn tham niệm nổi lên từ hai gã đệ tử tiếp lấy Phong Lịnh tự mình áp giải đến hướng của Long dực
Ngón tay của thanh y thần tôn để tại tử huyệt ở phía sau lưng của Phong Linh chỉ cần phát hiện Long Dực có gì vọng động là hắn ngón tay khẽ điểm một cái thì Phong Linh lập tức sẽ chết
Thấy thanh y thần tôn tự mình áp giải Phong Linh tới trước mặt mình thì mặc dù hai người cơ hồ thò tay ra là có thể chạm vào đối phương nhưng Long Dực hiểu được Phong Linh vẫn đang bị khống chế trong tay của Thanh y thần tôn nàng tuỳ thời có thể bị thanh y thần tôn sát hại
"Người đã đưa tới trước mặt ngươi, ngươi có thể đem giới chỉ đổi lấy!" thanh y thần tôn trầm giọng nói
Long Dực đáp “ hảo! linh giới giao cho ngươi” bàn tay chấn động xích huyết linh giới đã từ bàn tay hắn bay xéo ra ngoài
hắn đoán chắc thanh y thần tôn mục địch chủ yếu là xích huyết linh giới cho nên nếu mình ném ra linh giới khẳng định hắn sẽ buông tha Phong Linh mà bắt lấy linh giới như vậy mình sẽ không sợ hắn thi triển cái gì quỷ kế có thể thong dong đem Phong Linh tại tay mình bảo vệ
quả nhiên thanh y thần tôn thấy linh giới bay ra hú lên một tiếng quái dị thân thể hoá thành một đạo thanh ảnh khi linh giới còn chưa có rơi xuống đất hắn đã tiếp được nơi lòng bàn tay
Cơ hồ tại lúc Long Dực ném ra xích huyết linh giới thì đồng thời từ trong tay áo bay ra một đạo bạch quang như tia chớp hướng Long Dực bay tới
Ra tay chính là nhị đệ tử của thanh y thần tôn Phùng Sâm hắn tại trước khi ra ngoài phó ước đã nhận được ám chỉ của sư phụ chỉ cần xích huyết linh giới tới tay thì lập tức dùng phi kiếm chém giết Phong Linh nếu Long Dực tới cứu tất nhiên sẽ không chú ý lộ ra sơ hở thanh y thần tôn sẽ nhân cơ hội đó đánh lén một chưởng, có thể nhận cơ hội đó đánh chết Long Dực cho dù không chết cũng có thể làm bị thương sau đó dùng thần công kích sát Long Dực
Long Dực ôm lấy Phong Linh vốn cho rằng nàng tuyệt đối an toàn bởi vậy phòng bị có vẻ lơ là
Cho nên hoàn toàn chú ý tới cử động của thanh y thần tôn xem hắn có lấy xích huyết linh không không có lưu ý tới có kẻ đột nhiên phi kiếm đánh lén đến lúc nghe được tiếng kiếm khí phá không đánh tới sau lưng của Phong Linh
Long Dực không kịp vận chân khí kết thành phòng ngự hoặc quay người đánh rơi phi kiếm đành phải dùng thân thể của mình đỡ cho Phong Linh kết quả Phốc một tiếng phi kiếm đã đâm vào đầu vai bên phải
Thanh y thần tôn đắc thủ xích huyết linh mắt lại thấy Long Dực bị trúng kiếm không khỏi mừng rỡ mũi chân điểm một chút phóng tới bên Long Dực
Long Dực biết nếu mình để cho thanh y thần tôn cầm chân thì mình với Phong Linh nhất đinh táng mệnh ở chỗ này. Vì vậy không dám do dự huy chưởng đánh ra hai thức thiên phật chưởng nhằm hướng thanh y thần tôn đánh tới để làm chậm lại tốc độ của thanh y thần tôn sau đó vận dụng linh lực chấn bay kiếm lập tức ôm lấy Phong Linh nhằm phía sau vạn động sơn chạy đi
Thanh y thần tôn thấy Long Dực đánh ra thiên phật chường lợi hại không dám đón đỡ mà thân hình lướt ngang tránh ra vi vậy mà bị chậm trễ Long Dực đã mang Phong linh phóng đi hơn 10 trượng
‘ Họ long kia các ngươi muốn sống rời khỏi vạn động sơn? ha ha ha ….." thanh y thần tôn một mặt phi hành đưổi theo một mặt đắc ý cười lớn
Long Dực làm gì còn tâm tư nghe hắn nói cái gì ? Vận dụng linh lực toàn thân dùng thần túc thông phát huy tới cảnh giới tột cùng nên vẫn cùng thanh y thần tôn bảo trì khoảng cách 10 trượng sau lại bị vết thương do phi kiếm gây ra đổ máu không ngừng linh khí vận chuyển bị tắc lại khiến thần túc thông bị chậm lại nguyên tsau khi chạy tới bình rước cửa đại hạp cốc thì thanh y thần tôn đã đuổi kịp cách phía sau chừng 5 -6 trượng
Hắn hy vọng chỉ cần lướt qua mảnh rừng rậm ở phía trước đại hạp cốc và tiến vào rừng rậm là an toàn. Long Dực trong lòng tự cổ vũ mình như vậy
thương thế của hắn rất nặng, trong lúc chạy trốn không thể dùng tự dũ thuật để trị liệu thân thể làm cho bên trong máu huyết khó lưu thông, nhưng hắn nghĩ đến an toàn của Phong Linh trong lòng lại kiên cường kiên cường chống đỡ
Chạy chừng 50 trượng phía trước chính là đại hạp cốc Long Dực tập trung toàn bộ linh lực để thi triển ngự không thuật, hai chân đạp vào mặt đất thân hình vọt về phía trước như phi điểu lướt không, hướng phía bờ bên kia của đại hạp cốc bay tới
Thanh y thần tôn vốn tưởng rằng đại hạp cốc cực kỳ rộng lớn Long Dực lại bị trọng thương lại mang theo một người căn bản không có cách nào lướt qua nhất định sẽ bị đại hạp cốc ngăn trở nhưng hắn không ngờ Long dực lại có tuyệt kỹ lăng không phi hành, khiến cho hắn không khỏi giật mình
Thanh y thần tôn thấy Long Dực hướng bờ bên kia bay đi lực ngăn trở có thừa nhưng phi kiếm mà mình tu luyện lại không có mang theo ở trên người, nếu không với tuyệt kỹ nhân kiếm hợp nhất thì Long dực khó mà thoát được
thanh y thần tôn không cam lòng, cúi người nhặt hai khối đá bóp vụn chia ra phải trái hai bên hướng tới phía sau lưng của Long Dực kích tới
hai khối đá vụn được phổ chân khí vào nhanh như chớp hướng tới phía sau lưng của Long Dực đuổi tới
Long Dực đang ở phía trên của đại hạp cốc, mặc dù biết mặt sau có cái gì phóng tới nhưng căn bản không có cách nào né tránh. Trong lúc nguy cấp chỉ có thể để một bộ phận linh lực di chuyển tới phía sau lưng bảo vệ khi bị 2 khối đá kích trúng
thanh y thần tôn thực lực cùng hắn bất phân cao thấp hơn nữa lực đạo dồn vào hai tảng đá lại vô cùng mạnh mẽ Long Dực khi bị kích trúng cảm giác đau đớn khôn cùng nhất là vai phải mới bị phi kiếm làm cho bị thương, bây giờ lại bị kích trúng khiến cho vết thương càng thêm nặng khiến máu tươi trào ra ngoài làm cho đầu óc mê muội đem theo cả Phong LInh rơi xuống hạp cốc sâu vạn trượng
Liệu có chết không? Cứ như vậy mà chết đi ? trong quá trình rơi xuống Long Dực hai tay ôm lấy Phong Linh ở trong lòng để không làm cho nàng sợ hãi chỉ là trong lòng vô cùng áy náy với Phong Linh “xin lỗi nàng chỉ vì ta mà nàng mới bị cuốn vào trong cuộc phân tranh này ta không bảo vệ được ngươi an toàn, xin lỗi”
Phong Linh từ lúc bị Long dực ở vạn động sơn ôm lấy địch một khắc thời gian dọc theo đường đi đều là mê mẩn hồn phách, sau lại ngửi thấy từ trên người Long dực có mùi máu tươi mới biết hắn bị thương
nàng rất muốn mở to mắt nhìn và nói với Long dực mấy câu nhưng tốc độ của Long Dực là quá nhanh, gió không ngừng tạt qua mặt khiến cho nàng không có cơ hội mở miệng
Nàng có cảm giác mình cùng Long Dực thân thể đột nhiên rơi xuống phía dưới, Phong Linh đột nhiên ý thức được mình sắp chết hơn nữa mình cùng với Long Dực lại chết cùng một chỗ
Đối với tử vong, nàng không hề sợ hãi chỉ là nàng cảm thấy một loại hành phúc mà không thể dùng ngôn ngữ miêu tả
nàng dùng ngón tay ngọc thon dài của mình gắt gao ôm lấy cổ LOng dực nàng cảm thấy mùi đàn ông từ trên người Long dực toát ra
"Long Dực! ta biết Nguyệt nhã Nhu, Đông phương Ngưng Tuyết, Du Hoa Nhị ba nàng đều thích ngươi hơn nữa lại còn có rất nhiều nữ tử của LOng quang đaị học âm thầm yêu mến ngươi, ta cũng là một người trong số đó. chúng ta hai người chết cùng nhau, các nàng rốt cuộc tranh không lại ta, mấy trăm ngàn năm sau nếu có người phát hiện chúng ta hài cốt đang ôm nhau ở cùng một chỗ nhất định sẽ đoán ra chúng ta khi còn sống là một đôi tình nhân yêu nhau. Cái này gọi là sanh tử tương ý Phong Linh cánh môi mím chặt thầm nghĩ
Gió thổi qua bên tai bén nhọn thét gào, hai người tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh khoảng cách đến mặt đất càng lúc càng gần
Phong Linh còn đang cảm thụ hạnh phúc nhưng Long Dực lại không chịu buông tha cơ hội sinh tồn , dục vọng muốn sống khiến cho hắn cúi đầu nhìn xuống dưới chân
ánh mắt của hắn cực tốt mặc dù còn cách đáy cốc một khoảng cách nhưng cảnh vật ở phía dưới đã hoàn toàn lọt vào trong tầm mắt
Liệt cốc này rất kỳ lạ tựu như là một cái hồ lô phía mặt trước nhỏ hẹp còn phía dưới rộng thùng thình , diện tích của đáy cốc bằng ba, bốn lần sân vận động bóng đá. màu trắng chính là tuyết đọng lại còn màu đen chính là mặt đất cùng nham thạch. mặt khác sơn bích có một ít cỏ dại cùng hoa dại sinh trưởng, còn có 1 hồ nước gần động hình tròn, mặt hồ đựoưc ánh sáng chiếu rọi xuống nhìn không ra mức độ nông sâu
“ Lão thiên phù hộ! thủy đàm càng sâu càng tốt, có lẽ ta cùng Phong Linh cơ hội sống sót’ thủy đàm mang lại cho Long Dực một tia sinh cơ
Tiềm lực của con người thật lớn đặc biệt là lúc sinh tử nguy nan thường thường sẽ kích phát tiềm lực, khi còn cách đáy cốc 20 trượng thì Long Dực đề khí một hơi linh lực trong cơ thể đột nhiên bạo tăng
Long Dực lại một lần nữa vận dụng ngự không thuật thân thể thoáng một chút dưng lại ở trên không nhưng chừng đó cũng là quá đủ thời gian cho hắn , Long Dực hai chân lăng không lần lượt thay đổi phương hướng phảng phất như hắn đạp không khí tiến về phía trước.
Long Dực thân thể tiếp tục giảm xuống trong quá trình giảm tốc độ rơi hắn ra sức dùng tay quạt vào hư không để giảm bớt tốc độ rơi cư nhiên mang theo Phong Linh hướng phía đông của liệt cốc rơi xuống thủy đàm
Khoảng cách đối với mặt hồ chỉ còn 2 trượng thì Long Dực đã hết dư lực cùng phong Linh rơi xuống thủy đàm
‘Hoa" một tiếng vang lớn, một cột nước bị bắn lên cao Long Dực cả người đã chìm rất sâu vào trong nước
“Đàm thủy rất sâu, nước rất nóng” Đây là cảm giác cuối cùng mà Long Dực có thể nhận biết được trước khi ngất đi
Phong Linh cho rằng mình sẽ phải chết tan xương nát thịt, không còn nghi ngờ gì nhưng đột nhiên cảm giác thân thể bị Long Dực ôm mạnh lao ra ngoài. nàng còn đang kinh ngạc thì đã thấy mình bị rơi vào trong nước bốn phương tám hướng đều bị nước vây quanh, nàng cảm thấy có không ít nước đã sộc vào trong mũi
Bị dòng nước cuốn đi nàng không khỏi kinh hồn, may mắn trước kia nàng có học qua bơi lội nên hai tay vung mạnh một cái đã bơi tới được một tảng nham thạch ở bên bờ
sau khi bò được lên trên bờ nàng kinh hồn ngồi ngây ngốc trên một tảng đá
“Long Dực ……. Long Dực ? Long Dực ở nơi nào ?" Nàng bỗng nhớ tới Long Dực ôm mình rồi cả hai đồng thời nhảy xuống nước, ngẩng đầu nhìn lên cao cũng không có thể nhìn tới đỉnh cốc có thể hình dung được sơn cốc này cao như thế nào
Chuyển hướng nhìn lại Phong Linh nhìn thấy ở trong làn nước đang trôi nổi có một người mặc một bộ đồ màu trắng không phải Long Dực thì là ai
“A Long Dực Long Dực Phong Linh kêu to hai tiếng không để ý đến nguy hiểm vừa rồi mà nhảy vào trong nước
Sau khi vất vả dìu được Long Dực tới bờ, Phong Linh khí lực cơ hồ tiêu hao hầu như không còn, nàng thở gấp một hồi bất chấp không được nghỉ ngơi, hai tay không ngừng lay Long Dực còn miệng không ngừng hô hoán hy vọng hắn nhanh chóng tỉnh lại
Long Dực lúc này không thở, tim cũng không đập, phảng phất chìm vào trong mộng tu luyện . Vết kiếm thương bị nước ngấm vào thành trắng bệch máu đã ngừng chảy
‘ Long dực ngươi không thể chết được ….. ô ô ……. ngươi mà chết, bảo ta phải làm sao bây giờ, ngươi không được chết …’ phong linh gắt gao ôm lấy tay phải của Long Dực chỉ cảm thấy hắn không ổn, không khỏi tuyệt vọng nằm ở trên người hắn khóc rống lên
Lúc này có một thanh y lão phụ xuyên qua cốc để chậm rãi hướng tới phía của nàng. Thanh y lão phụ đã đứng ở phía sau nàng đã lâu nghe nàng khóc thương tâm lại nhớ tới chuyện thương tâm của chính mình nhịn không được mỏ miệng hỏi “tiểu cô nương tiểu tử này là gì của cô ? ngươi như thế nào lại vì hắn mà khóc thương tâm như vậy?
Phong linh nghe thấy sau lưng có tiếng người nói giật mình quay lại, thấy trước mặt là một thanh y lão phụ không khỏi kinh hãi lau nước mắt, hàm răng ngọc cắn chặt môi quát lớn ‘các ngươi đã làm hại Long Dực của ta ? Nếu muốn giết ta đến đây đi?"
Lão phụ nghe vậy có chút buồn cười nói “ tiểu cô nương ngươi nói ta không có hiểu? ta tại sao lại phải giết ngươi?"
Phong linh phẫn hận nói “ ngươi mặc quần áo giống bọn họ như đúc, khẳng định các ngươi là cùng một bọn
trong lời nàng nói “bọn họ” tự nhiên là chỉ thanh y thần tôn cùng với bọn người Phí Lãnh
"Ta hiểu được các ngươi cũng là gặp độc thủ của Hoàng Phủ Kinh Lôi, lão phụ thấy Phong Linh vẻ mặt ngơ ngác liền giải thích “Hoàn Phủ Kinh Lôi là thanh y môn chủ, tuổi cũng đã là 60.. A A... yên tâm đi Tiểu cô nương, ta mặc dù cũng là người của thanh y môn nhưng theo như lời ngươi nói ta cùng thanh y môn quyết không phải là một"
"ngươi gạt ta còn nói ngươi với thanh y môn không phải là một thì ai tin?" phong Linh vẫn như cũ vẻ mặt nghi ngờ
Lão phụ nhàn nhạt nói “ một người như ta lại ở đáy cốc sâu vạn trượng để làm gì? ta dối gạt ngươi làm gì? mặc dù trượng phu ta là môn chủ thanh y môn trước đây, nhưng vợ chồng ta lại bị Hoàng Phủ Kinh Lôi dụng kế ám hại dùng thực cốt liễu cân tán ( tên 1 loại độc dược ) bị bức phải nhảy vào thâm cốc này
‘ Ngươi từ đỉnh cốc nhảy xuống đây ? vậy tại sao ngươi lại không bị thương gì?vậy trượng phu của người đâu?" Phong Linh thấy lão phụ cũng không có ý hại mình cũng tin tưởng vài phần
Lão phụ trầm ngâm thở dài “ trượng phu của ta vì cứu ta, khi rơi xuống cốc đã cắn đầu lưỡi của mình, dùng tuyệt kỹ của thanh y môn là “Tán Huyết Đại Pháp “kích phát một tia tiềm lực đưa ta rơi vào trong nước nhưng mà chính mình lại rơi xuống trên mặt đất …."
Phong Linh bật thốt lên ‘Trượng phu của ngươi bị ngã chết’ mắt thấy lão phụ mang vẻ mặt buồn bã ngẫm lại thấy mình nói có chút vô ý liền áy náy nói “xin lỗi đại nương! ta là người trực ngôn thấy gì nói nấy người không nên tức giận “
“đại nương? “ lão phụ cười khổ nói “: ngươi gọi ta là đại nương? ngươi biết ta bao nhiêu tuổi rồi không?
‘ngươi a….. đại khái người mới 60 tuổi"
“sáu mươi? sao sai quá xa thêm vào tuổi ngươi vừa nói một nửa của 60 nữa mới đủ
“một nửa của sáu mươi là 30 … a ngươi là 90 tuổi sao ? Điều này sao có thể ? nguơi nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ khoảng 60 tuổi
‘ Khi ta 50 tuổi thì Hoàng phủ Kinh lôi gia nhập thanh y môn chúng ta, hắn bái ta làm môn hạ khi đó hắn mới 20 tuổi hôm nay đã bốn mươi năm qua đi hắn bây giờ đã 60 tuổi, ta bây gioừ cũng phải 90. A thật là nhanh, ta vừa chuyển xuống đáy cốc sinh sống đã ba mươi năm vốn cho rằng ỏư dưới chỗ này cô độc cả đời buồn bực, không thể tưởng tượng được bây giờ lại có thêm bạn
"Ở chỗ này đã 30 năm? ….thật sự là không có cách nào có thể tưởng tượng a chẳng lẽ không có biện pháp nào có thể ra khỏi đây?" Phong Linh thì thào nói , lại ngầng đầu nhìn miệng cốc
long Dực đã chết, nàng phảng phất có thể hiểu được mấy đi người thân trong lòng trống rỗng chẳng biết diễn tả như thế nào
nàng không muốn lưu lại chỗ này bởi vì ở nhà còn có cha mẹ thân nhân, mặt khác trên phương diện nàng cũng muốn mang thi thể Long Dực tìm một nơi sơn thủy hữu tình để an táng hắn
Dù sao Long Dực cũng chính là nam nhân đầu tiên mà mình yêu say đắm, cho dù hắn không ở bên cạnh mình cả đời thì mình cũng sẽ không thể quên hắn
"Tiểu cô nương ta vừa mới hỏi cô cô còn chưa trả lời ta mà? tiểu tử này là gì của cô? cô làm sao lại vì hắn mà khóc lóc thương tâm như vậy?" Lão phụ ngưng mắt nhìn về phía Long Dực đang nằm trên mặt đất.Trong mắt hào quang chớp động chỉ có những người tu vi cực cao mới có ánh mắt như vậy
Long Dực thân thể hướng về bên trái miệng vết thương vừa vặn hướng đến mắt nàng nàng phán đoán hắn bị thương là do phi kiếm của bổn môn gây nên
‘ hắn là bạn trai của ta, ta rất thích hắn, bây giờ hắn chết ta đương nhiên là thương tâm khóc, vậy cũng không được sao? Phong Linh hai mắt đỏ lên quay đầu về Long Dực lại khóc một
lão phụ gật đầu đi tới bên người Long Dực rồi ngồi xuống, song chưởng đặt trên thân thể của hắn một lát, sờ nắn gân cốt hắn và nói “ hắn còn chưa có chết, người đừng khóc nữa? nghe ngươi khóc như vậy thì người sống cũng bị ngươi khóc thành người chết"
“ ta không hy vọng hắn chết! một ngàn lần một vạn lần cũng không hy vọng hắn chết" Phong Linh khóc lóc gào lên “ hắn tim không có đập, hơi thở cũng không có mà "
“mạch của hắn vẫn đang đập trong cơ thể lại có một cỗ khí tức chậm rãi lưu chuyển, ngươi nói hắn chết là thế nào? Tiểu tử này thật không đơn giản sinh mạng cực kỳ tốt, trên người mặc dù có mẫy chỗ bị thương, máu cũng chảy ra rất nhiều mặc dù bị ngất nhưng trong đầu vẫn còn một điểm ý thức"
Biết được Long Dực không chết, Phong Linh mắt sáng lên, trong tâm mừng như điên tiến lên nắm lấy tay của lão phụ gấp giọng hỏi “đại nương …….. ta van người cứu Long Dực có được hay không?"
"Ta họ Chung kêu là Chung Ngàn Tú ngươi nếu muốn gọi thì gọi ta là Lý đại nương cũng được.Hoàng Phủ Kinh Lôi làm hại người, còn ta đương nhiên là cứu người. Mau cõng hắn đi theo ta" lão phụ nói rồi chuyển mình đi
Phong Linh đem hết toàn lực dìu Long Dực đi được vài bước đột nhiên hai chân mềm nhũn hai người cùng nhau té trên mặt đất
“Còn không mau đi?" Chung Ngàn Tú hồi thân nhíu mày thúc giục Phong Linh
“ta …….ta không dám động đến hắn “ phong Linh gấp đến độ nước mắt trào ra, thầm mắng mình vô dụng
Chung Thiên Tú nhìn ra nàng đối với Long Dực tình thâm ý trọng, trong lòng thể hiện điều đó nhưng ngoài mặt thì lại không, liền chuyển thân nhoáng môtị cái đã tới trước mặt Long Dực
"Tiểu cô nương tránh ra nào" Sau khi đợi Phong Linh lui lại mấy bước, Chung Thiên Tú liền lấy tay của Long Dực để lên vai phải của mình.
"Chúng ta đi, trở về nhà của ta, ta sẽ chữa thương cho tên tiểu tử này” Chung Thiên Tú cõng Long Dực trên vai bước đi.
Hai người một trước một sau, bước đi trên một con đường mòn nhỏ hẹp về hướng nam.
Ở nơi này, bốn phía đều là vách núi dựng đứng, đoạn đường mòn nhỏ hẹp chỉ có thể chứa một người đi qua, tựa như một nơi giam cầm bí mật, có vào mà không có ra.
Chung Thiên Tú mỗi ngày đều đi trên con đường này nên đã quen, dù trên vai mang theo Long Dực nhưng bước đi vẫn nhanh chóng tựa như bay, còn Phong Linh thì lủi thủi bước theo sau với dáng vẻ mệt nhọc.
Sau khi đi hết con đường thì thấy một thung lũng nhỏ đầy hoa cỏ, tại đó có hai gian nhà bằng đá.
Điều Phong Linh cảm thấy ngạc nhiên chính là trong sơn cốc này cũng có một cái hồ, nước trong hồ kêu ục ục như đang sôi vậy, tỏa đầy khói trắng bao phủ mặt hồ.
Vài năm gần đây, Phong Linh cùng cha mẹ cô đi du lịch rất nhiều nước, đến thăm rất nhiều công viên quốc gia có suối nước nóng tự nhiên nhưng hồ nước nóng thì thật độc đáo, lần đầu tiên mới thấy. Nghe nói rằng, tắm suối nước nóng rất tốt, có thể trị được nhiều loại bệnh tật, nếu không có bệnh mà tắm thì thân thể sẽ tráng kiện thêm.
"Thật không thể tưởng được tại nơi băng tuyết này cũng có một suối nước nóng như vầy” Bình thường Phong Linh rất hay đùa giỡn nhưng giờ phút này không còn chút tâm tư.
Nàng đi theo Chung Thiên Tú tới một căn nhà, sau khi thấy Chung Thiên Tú đã đặt Long Dực lên một chiếc giường đá rồi mới bước đến hỏii “Chung đại nương, có cần cháu giúp không?”
"Cháu?" Chung Thiên Tú nhìn nàng vài lần rồi đột nhiên cười nói “Cháu không biết gì thì lấy gì mà giúp đây?”
"Mẹ của cháu là giáo sư của một trường y, cháu từ nhỏ đã được mẹ dạy dỗ, cũng biết chút ít y thuật”
"Y thuật? Ha ha, cháu xem nơi này đi, không có dụng cụ y khoa cũng không có thuốc men, cháu làm thế nào để chữa đây?
Nhà đá, giường đá, bàn đá......., tất cả đều làm bằng đá cả.
"Thật không có gì hả?" Phong Linh nhìn quanh, lắc đầu thất vọng.
Chung Thiên Tú nói "Được rồi, trong căn nhà kia có một số quần áo, cháu đi thay đi, nếu không sẽ bị bệnh đó”
Quần áo trên người Phong Linh đã bị ướt hết, nghe vậy nàng liền chạy qua căn nhà đá bên cạnh để tìm quần áo thì thấy có bảy tám bộ đồ, nam có nữ có, nàng chọn một bộ rồi mặc vào.
Quay trở lại thì thấy Chung Thiên Tú đang cởi áo của Long Dực ra, sau đó bà ta ra ngồi phía sau, hai tay đặt lên lưng Long Dực.
Thấy Phong Linh quay lại, Chung Thiên Tú nói "Mặc dù ta không biết tên tiểu tử này luyện công phu gì nhưng chỉ cần nó có luyện qua chân khí nội công thì chắc chắn nó có phương pháp tự điều tức riêng của nó. Bây giờ ta sẽ dùng chân khí của bổn môn giúp nó đả thông các kinh mạch bị bế tắc, sau đó lại thúc đẩy chân khí trong cơ thể nó tự vận hành, có lẽ có hy vọng”
Nói xong, bà ta liền nhắm mắt ngưng khí, dùng một thân công lực khổ tu hơn bảy mươi năm chậm rãi truyền vào thân Long Dực.
Tuy Phong Linh nghe xong không hiểu cái gì gọi là chân khí nội công cả, nhưng thấy mắt của Chung Thiên Tú nhắm lại, vẻ mặt nghiêm túc, cũng đoán ra bà ta đang chữa trị cho Long Dực, vì thế đứng một bên im lặng không dám lên tiếng quấy rầy.
Thanh Y môn từ đời thủy tổ lập phái thì tiếng ác luôn luôn vang xa, khi tới đời của chồng Chung Thiên Tú giữ chức môn chủ thì hai vợ chồng bà ta bàn bạc với nhau sẽ đưa Thanh Y môn trở về chính đạo, tuy nhiên với tiếng ác nhiều đời, các đồng đạo cũng như người trong giang hồ đều không tin tưởng, thậm chí trong môn phái, sư huynh đệ đồng môn và nhiều môn hạ còn chống đối gay gắt. Sau đó, hai vợ chồng họ bị đại đệ tử Hoàng Phủ Kinh Lôi dùng kế hãm hại, cướp luôn chức môn chủ.
Kể từ khi chồng bà ta chết đi do bị ép bức nhảy xuống từ núi cao trăm trượng, Chung Thiên Tú đã thề rằng sẽ báo thù, tuy nhiên bốn mươi năm đã trôi qua nhưng bà ta vẫn chưa làm được.
Nơi đây có rất nhiều cây cối, khi đến mùa hè, trái cây mọc rất nhiều, và trong cái ao cũng có rất nhiều loài cá không biết tên, đói thì bắt cá hoặc hái trái cây mà ăn, mặc dù không có gia vị nhưng bà ta dần dần cũng quen với cuộc sống đạm bạc nơi đây.
Tuy có hoa cỏ làm bạn và thường xuyên tu luyện tuyệt kỹ công phu của bổn môn nhưng dù sao nơi đây cũng rất tịch mịch, thậm chí một con thú cũng không thấy, không nghĩ cũng biết tâm trạng ra sao rồi.
Long Dực và Phong Linh hai người có mặt tại đây làm cho Chung Thiên Tú rất ngạc nhiên nhưng cũng rất vui mừng, tuy một người bị thương nặng nhưng có khả năng sẽ cứu được, xem ra sau này bà ta sẽ có hai người bạn cùng đàm đạo rồi.
Năm đó, chồng của Chung Thiên Tú vì cứu mạng bà ta nên đã hy sinh tính mạng, bây giờ xem ra tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt này sở dĩ bình an vô sự, chắc là tên tiểu tử này xả thân tương cứu.
"Vậy tên tiểu tử này thật đáng để ta xuất toàn lực cứu hắn” Chung Thiên Tú lúc trước sống cùng với chồng tình cảm mặn nồng, rất kính trọng những người trọng tình trọng nghĩa và yêu nhau tha thiết, vì vậy bà ta quyết tâm cứu Long Dực, không để cho tiểu cô nương kia phải thương tâm.
Một lát sau, đỉnh đầu của Chung Thiên Tú bốc ra một làn khói màu trắng, toàn thân bà ta mồ hôi chảy ra ướt đẫm.
Trong lúc trị thương, bà ta rất kinh ngạc khi phát hiện trong cơ thể của Long Dực có hai luồng khí bất đồng tồn tại, bà ta vốn định dùng chân khí của mình dẫn động hai luồng khí bất đồng này đi hết kỳ kinh bát mạch của Long Dực nhưng hai luồng khí này không chịu sự điều khiển của bà ta, ngược lại còn sinh ra lực đẩy mạnh mẽ bài xích.
Trong lỏng Chung Thiên Tú cảm thấy kinh hãi, thầm lo lắng cho Long Dực có dấu hiệu bị tẩu hỏa nhập ma.
Bà ta biết các dị năng giả và võ giả khi tu luyện công pháp mà không khống chế được khí tức vận hành thì sẽ có nguy cơ bị tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch toàn thân sẽ đứt hết, vì vậy bà ta cố gắng tập trung tinh thần, sau đó lại truyền vào người Long Dực một cỗ chân khí mạnh hơn, cố gắng áp chế hai luồng khí quỷ dị trong người Long Dực.