Hai ngừơi một già một trẻ vẫn ở bên cạnh hồ nứơc nóng đợi Long Dực trồi lên nhưng thời gian vẫn dần trôi mà vẫn không thấy bóng dáng Long Dực ở đâu cả, chỉ thấy màn khói dày đặc mà thôi. Lúc này trời cũng bắt đầu xẩm tối.
Mặc dù Phong Linh không lên tiếng nhưng trong lòng lại dao động không thôi, nước mắt đã chảy xuống trên khuôn mặt nàng.
Chung Thiên Tú đứng bên cạnh cũng thở dài theo. Bà ta biết, một cao thủ ở trạng thái tốt nhất thì hộ thân cương khí cũng chỉ duy trì được khoảng một hai canh giờ mà thôi, sau đó cũng sẽ không còn chân khí để duy trì nữa, đối với Long Dực mà nói thì chắc là lành ít mà dữ nhiều rồi.
Tuy nhiên, Chung Thiên Tú lại ngạc nhiên khi thấy Long Dực đã xuống hồ hơn mừơi hai tiếng rồi nhưng vẫn không ngoi lên, rốt cuộc hắn biết "Quy Tức đại pháp" trong truyền thuyết hay là đã trầm mình nơi đáy hồ sâu thẳm rồi?
"Phong Linh à, đã khuya rồi, trời lạnh như vậy, con nên vào nhà nghỉ ngơi đi, để ta ở lại giúp con đợi Long Dực cho. Nếu thấy nó ngoi lên, ta sẽ lập tức gọi con” Chung Thiên Tú nhẹ nhàng vuồt đầu Phong Linh, nhình thấy khuôn mặt thương tâm của nàng mà cảm thấy đau lòng.
"Con không đi đâu cả" Phong Linh kiên quyết nói "Không nhìn thấy anh ấy, con sẽ không đi đâu cả”
"Ôi!" Chung Thiên Tú biết rằng mình có khuyên thế nào cũng vô dụng nên thở dài một tiếng, trong lòng nghĩ thầm đồ đệ này quả thật giống mình không khác chút nào.
Chung Thiên Tú vội trở về căn nhà đá rồi lấy một cái áo dày mang ra choàng lên ngừơi Phong linh, sau đó đưa nàng đến ngồi trên một tảng đá gần đó, chậm rãi nói "Có đựơc đồ đệ như con, ta rất vui. Hai thầy trò ta cùng nhau đợi vậy”
Phong Linh hiện giờ trông giống như ngừơi gỗ vậy, chỉ biết gật đầu thôi.
Ở trên bờ thì có người thương tâm muốn chết, nhưng ở dưới đáy hồ thì lại có người hưng phấn vô cùng.
Trứơc khi Long Dực nhảy xuống hồ, đã vận linh khí hình thành hộ thân cương khí bao quanh thân thể vì vậy hắn không sợ độ nóng và áp lực của nước gây thương tổn cho hắn. Sau khi đã xuống hồ, Long Dực lại dùng Thiên Cân Trụy làm cho thân thể nhanh chóng chìm xuống.
Hồ này rất sâu, thân thể của Long Dực chìm xuống rất lâu thì hai chân mới chạm đựơc đáy hồ.
Càng xuống gần đáy hồ, áp lực nứơc và độ nóng càng cao, Long Dực nghĩ nếu không có cương khí hộ thể thì không biết mình đã chết từ lúc nào rồi.
Nước trong hồ cực kỳ trong, còn mắt Long Dực lại cực tốt nên sau một lúc quan sát thì phát hiện có một cái hố lõm xuống ở giữa đáy hồ.
Dựa vào việc cảm ứng đối với linh khí, Long Dực biết rằng chỗ lõm đó chính là huyệt nhãn của Chí Dương Long Huyệt này, bởi vì từ chỗ đó linh khí phát ra rồi nhanh chóng tiêu mất, vì vậy nên lúc ở trên bờ Long Dực không cảm ứng đựơc nơi linh khí phát xuất ra.
Long Dực liền chuyển thân bơi đến, rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ lõm đó, tiếp theo vận khởi Linh Quyết, nhanh chóng hấp thu linh khí của Chí Dương Long Huyệt.
Linh khí của một long huyệt bình thường thì rất ấm áp nhưng linh khí của Chí Dương Long Huyệt này lại nóng như lửa, sau khi Long Dực hấp thu linh khí vào cơ thể thì có cảm giác giống như có nhiều rồng lửa điên cuồng chạy trong kỳ kinh bát mạch cắn xé, cả thân thể giống như bị thiêu đốt, mỗi thớ thịt, mỗi dây thần kinh và nội tạng đều bị thiêu đốt điên cuồng, làm cho Long Dực thống khổ vô cùng.
"Phải tập trung tinh thần! Đây là cơ hội đột phá vào cảnh giới cao cấp linh lực và là giai đoạn sống còn, phải kiên trì và tập trung” Long Dực ám thầm nghĩ.
Trở lại bờ, Phong Linh và Chung Thiên Tú đã đợi Long Dực được một ngày một đêm rồi.
Phong Linh chỉ là ngừơi bình thường, mặc dù dựa vào ý chí kiên cừơng để chờ đợi nhưng cho tới nửa đêm thì rốt cuộc cũng chịu không nổi, ngả đầu vào vai của Chung Thiên Tú ngủ thiếp đi.
Chung Thiên Tú thật không dám tưởng tượng ra thảm cảnh, nếu Long Dực vĩnh viễn không trở lên, vậy thì tiểu đồ đệ sẽ bị đả kích, không bíết sẽ ra sao nữa.
Sáng hôm sau, Phong Linh vừa mở mắt đã hỏi “Anh ấy có trở lên chưa sư phụ?”
Chung Thiên Tú lắc lắc đầu, không nói gì.
Phong Linh gật đầu rồi chậm rãi đứng dậy, sau đó đi tới bên bờ hồ.
"Phong Linh, con chớ ……" Chung Thiên Tú cho rằng Phong Linh muốn nhảy xuống theo Long Dực nên vội vàng phóng tới bên cạnh.
Phong Linh quay đầu lại, cười khổ hỏi "Sư phụ, nhìn vào hồ xem đi?”
Chung Thiên Tú không rõ ý tứ của Phong Linh, hỏi lại "Có cái gì trong hồ à?"
"Sư phụ có cái gàu múc nước không, cho con mượn đi?"
"Có, con chờ một chút, ta lấy cho con”
Chung Thiên Tú trở về căn nhà đá rồi mang ra một chiếc gàu đưa cho Phong Linh. Phong Linh không nói không rằng đưa tay tiếp lấy rồi ngồi xuống bên bờ hồ, tiếp đó múc nước trong hồ rồi đổ ra ngoài.
Phong Linh cứ lặp đi lặp lại hành động này, múc rồi đổ, đổ rồi múc, trong nháy mắt đã đựơc mấy mươi lần.
Chung Thiên Tú thấy sắc mặt của đệ tử đỏ bừng, mồ hôi đổ như mưa, nhịn không được lên tiếng "Phong Linh, con muốn……"
"Con muốn tát hết nứơc trong hồ này để tìm Long Dực” Phong Linh vừa tát nứơc vừa trả lời.
Chung Thiên Tú nghe xong ngẩn người, sau đó than vãn "Đồ đệ đáng thương của ta, hồ nứơc này lớn như vậy làm sao con có thể tát cạn đựơc? Con làm như vậy …… làm như vậy thật là công dã tràng a "
"Con mặc kệ!" Phong Linh cắn môi, nghiêm túc nói "Mạng anh ấy rất lớn, không thấy đựơc thi thể của anh ấy, con không tin anh ấy đã chết”
Chung Thiên Tú còn muốn mở miệng khuyên can nhưng không biết sao lại nói không đựơc.
Bà ta biết rằng khuyên can cũng vô dụng, có lẽ để cho Phong Linh tát nước đến hết sức thì mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi.
Long Dực ngồi tại huyệt nhãn của long huyệt, cảm thấy tứ chi bách hài dần dần tràn ngập chí dương linh khí.
"A ……" Long Dực rốt cuộc chịu không nổi cảm giác thống khổ do liệt hỏa phần thân (lửa thiêu đốt cơ thể) gây ra, đột nhiên đứng dậy, ngửa đầu điên cuồng hét lên một tiếng, giống như đem nỗi thống khổ chất chứa đã lâu năm tống hết ra ngoài.
Long Dực lúc này đem hết toàn lực hét một tiếng và phát ra cường đại lực lượng làm cho đáy hồ nổ ầm ầm, mặt hồ bị ảnh hưởng tạo thành sóng nước dâng cao.
Theo con sóng lớn dâng lên, thân thể Long Dực trong nháy mắt cũng phóng vọt lên.
Phong Linh ngồi bên bờ hồ trông thấy tình cảnh này liền kinh hãi, thét lên một tiếng, cái gàu nước trong tay cũng rơi luôn xuống hồ.
"Phong Linh, con mau tránh ra!" Chung Thiên Tú nhìn thấy kinh hãi hét lên, nhưng bà ta từng trải nên lâm nguy bất loạn, vội phóng đến kéo Phong Linh bay nhanh về phía sau, sau khi đã đến khoảng cách an toàn thì mới dừng lại.
"Long Dực …… sư phụ, người nhìn kìa, đó có phải là Long Dực không hả?" Phong Linh bỗng nhiên nhảy dựng lên, đưa ngón tay chỉ lên không trung, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng không thôi.
Vì ở cùng Long Dực đã lâu nên cho dù Phong Linh không thấy rõ mặt cũng nhận ra hắn.
Ánh mắt của Chung Thiên Tú cũng vô cùng tỏ tường, đương nhiên cũng nhìn rõ đó là Long Dực.
"Phong Linh, con quả thật là một người cố chấp a nhưng sự cố chấp thật đáng yêu, Long Dực quả thật chưa chết a" Chung Thiên Tú mỉm cười thầm nghĩ.
Điều khiến Chung Thiên Tú tò mò là Long Dực nhảy xuống hồ làm cái gì ở đó suốt một ngày một đêm?
Khi chân của Long Dực chạm vào bờ thì Phong Linh đã đã chạy đến bên hắn, yêu kiều ngả vào lồng ngực của hắn nghẹn ngào nói "Long Dực, anh thật khờ và lỗ mãng quá mà, tự nhiên lại đi nhảy xuống cái hồ chết tiệt đó, làm người ta lo lắng muốn chết”
Hai tay của Phong LInh ôm chặt lấy Long Dực, giống như sợ lỡ buông lỏng tay ra thì Long Dực sẽ biến mất vậy.
Nhưng lúc này Phong Linh có cảm gíac là thân thể của Long Dực nóng như một lò lửa mặc dù thân thể của hắn ướt đẫm nước, vì vậy nàng buông tay rồi kinh ngạc nói "Thân thể của anh …… sao lại nóng như vậy ? Anh phát sốt rồi hả?”
Hai mắt Long dực ửng đỏ, hơi thở nặng nề, thân thể run rẩy, trông giống như người mắc bệnh sốt cao vậy.
"Phong Linh, em mau tránh ra …… đứng xa anh một chút, anh không chịu nổi nữa rồi" Sau khi lên bờ, mặc dù Long Dực có cảm giác nỗi thống khổ đã giảm đựơc một chút nhưng dù đã cố gắng hết sức áp chế chí dương linh khí trong người, nhưng rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi hỏa nhiệt vẫn đang thiêu đốt trong người, tay chân quơ loạn, nhất thời đưa tay đẩy Phong Linh một cái.
Phong Linh bị Long dực đẩy một cái, cả thân thể loạng choạng lùi lại, suýt chút nữa đứng không vững.
"Anh …… anh …… oa ……" Phong Linh nghĩ công mình cực khổ chờ đợi, không ngờ lại đổi lấy một cái đẩy nhẫn tâm của Long Dực, nói không nên lời rồi khóc lên.
Tính cách của hong Linh rất thoải mái và hướng ngoại nên rất ít khi khóc nhưng hai ngày qua vì Long Dực đã khóc gần như hết nứơc mắt a.
Long Dực nhìn nàng, trong đôi mắt ửng đỏ lộ ra thần sắc phức tạp, rồi đột nhiên hắn hét lên một tiếng, sau đó chuyển thân phóng tới vách núi rồi xuất quyền đánh vào.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên rung trời, quyền khí đập vào vách núi làm đá vụn bay tung tóe, vách núi lúc này đã xuất hiện vài chỗ lõm sâu hút.
Chung Thiên Tú mặc dù biết Long Dực có bản lĩnh phi phàm nhưng lúc này chứng kiến thực lực thật sự của hắn không khỏi rùng mình.
Sau một hồi ngẩn người, Chung Thiên Tú cũng cẩn thận quan sát và suy nghĩ kỹ thì phát hiện ra nguyên nhân là sau khi Long Dực rời khỏi hồ thì tính khí trở nên thất thường, lại còn hiển lộ ra một lực lượng bá đạo điên cuồng, do không thể khống chế đựơc nên chỉ có cách phát tiết cỗ lực lượng này ra ngoài mà thôi.
Long Dực vẫn điên cuồng đánh vào vách núi làm cho Phong Linh đứng đó nhìn mà cảm thấy thương tâm, vội chạy đến bên Chung Thiên Tú run giọng hỏi "Sư phụ, thân thể của anh ấy …… không biết tại sao rất nóng a……"
"Nóng?" Chung Thiên Tú như vừa nghĩ đựơc điều gì ngạc nhiên nói.
"Dạ đúng, thân thể của anh ấy rất nóng, giống như là bị lửa đốt vậy" Phong Linh thầm nghĩ rằng Long Dực chăm sóc mình rất chu đáo trên đường đi, chưa hề nói nặng nhẹ một câu, vừa rồi đẩy mình mạnh tay thế chắc là có vấn đề.
Đang nói chuyện thì lại nghe Long Dực hét lên một tiếng to, rồi lại điên cuồng đánh vào vách núi. Phong Linh đứng đó nhìn Long Dực ra quyền, không khỏi nhớ lại ngày Long Dực đạt giải quán quân điền kinh, lúc đó khí phách ấy làm cho nàng sùng bái vô cùng, còn Long Dực trước mắt này mặc dù bá khí có mạnh hơn gấp nhiều lần nhưng gây cho người ta cảm giác kinh hoảng và sợ hãi.
"Làm sao một người thân hoài dị năng như nó lại phát sốt đựơc?” Chung Thiên Tú suy nghĩ một hồi rồi nói "ta nghĩ nó gặp phải kỳ ngộ gì dưới đáy hồ rồi, chắc là một lực lượng kỳ dị gì đó, nó hấp thu rồi không thích ứng được nên mới phát điên như vậy, sau khi phát tiết hết có lẽ sẽ hồi phục thôi”
Hai tay Phong Linh chập lại, mắt huớng lên trời, cầu nguyện "Ông trời ơi, con xin ông, phù hộ cho Long Dực của con mau phục hồi tinh thần lại, đem Long Dực trước kia trả lại cho con”
Trong khi cầu nguyện thì lại nghe Long Dực hét lên một tiếng nữa nhưng lần này hét xong thì hắn ngã xuống, nằm im không nhúc nhích.
Phong Linh nhìn thấy liền hét lên một tiếng thất thanh, rồi chạy vội đến bên Long Dực. Chung Thiên Tú thấy vậy cũng phóng đến, sau đó cẩn thận xem xét.
"Sư phụ, anh ấy bị sao vậy?" Phong Linh dùng sức lay thân thể Long Dực lên, vửa rồi mới nín khóc được một chút, bây giờ nước mắt lại chảy như mưa.
Chung Thiên Tú không trả lời, chỉ lo xem xét thân thể Long Dực rồi phát hiện ra toàn thân hắn nóng đều, cả hơi thở cũng nóng tương tự, bắt mạch thì thấy mạch đập nhanh hơn gấp mấy lần so với bình thường, lẩm bẩm nói "kỳ quái …… kỳ quái……"
"Sư phụ, kỳ quái gì vậy?" Phong Linh vội hỏi.
Chung Thiên Tú nói "Người của nó chỗ nào cũng nóng dữ dội, triệu chứng này rõ ràng là tẩu hỏa nhập ma, theo lẽ thường mà nói thì gân cốt và kinh mạch đã đứt hết, công lực phát tán chết rồi nhưng nó chỉ hôn mê bất tỉnh thôi, điều này thực sự không bình thường”
Phong Linh nghe xong vui vẻ nói "Sư phụ, theo lời người nói thì anh ấy an toàn phải không?"
"Không phải" Chung Thiên Tú lắc đầu nói "Bây giờ trong cơ thể nó tràn ngập luồng khí chí dương quỷ dị, để vài ba ngày thì có lẽ không có gì nhưng nếu để lâu thì cơ thể nó nhất định sẽ bị cái luồng khí chí dương chết tiệt đó phá hoại hết. Ôi, trước lúc xảy ra chuyện này phải tìm ra biện pháp hoá giải luồng khí ấy mới được……"
"Sư phụ nói vậy chắc là có biện pháp chữa cho anh ấy rồi phải không?"
"Biện pháp thật ra đã có, chỉ có điều……"
"Sư phụ, người mau nói đi! Con van người mà!" Phong Linh nghe Chung Thiên Tú nói hưng phấn không thôi.
Chung Thiên Tú đột nhiên nhìn Phong Linh rồi cười nói "Phong Linh à, ta hỏi con, con có thật tâm yêu Long Dực không?"
"Sư phụ, giờ này mà người còn nói đùa với con sao?" Phong Linh dậm chân nói.
"Sư phụ không có nói đùa, sư phụ hỏi thật đấy”
"Đương nhiên là con yêu anh ấy rồi!"
"Yêu cỡ nào?"
"Cái này có cần phải nói ra không sư phụ?"
"Phải nói, điều này rất quan trọng, con hãy trả lời ta đi”
"Yêu, yêu đến nỗi không diễn tả được” Mặc dù Phong Linh không câu nệ tiểu tiết nhưng truớc mặt người khác lại nói ra vấn đề này lnên mặt nàng đỏ ửng lên.
"Vậy con có cam tâm tình nguyện vì nó mà hy sinh tất cả không? Ví dụ như …… tấm thân xử nữ của con”
Chương 118: Xử Nữ Chi Thân
Dịch: tieungunhi
Nguồn: Tàng thư viện
"Cái gì?" Phong Linh không thể tưởng được Chung Thiên Tú lại nói ra những lời như thế, kinh ngạc lên tiếng "Sư phụ, việc cứu Long Dực thì có liên quan gì đến thân thể của con chứ?”
"Bây giờ là ta đang hỏi con chứ không phải con hỏi ta. Hãy trả lời ta, con có cam tâm tình nguyện không?"
"Con……con cam tâm tình nguyện ……" Phong Linh trả lời nhưng giọng nói phát ra thật nhỏ.
"Vậy là tốt rồi." Chung Thiên Tú gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó cười nói "Nếu con không tình nguyện thì cho dù ta có biện pháp cứu nó cũng bằng thừa”
Phong Linh không hiểu ẩn ý trong lời nói của Chung Thiên Tú là gì, liền muốn lên tiếng hỏi nhưng thấy sư phụ của nàng đang dùng sức bế Long Dực vào nhà, vì vậy không hỏi nữa, chỉ bíêt bước theo Chung Thiên Tú.
Chung Thiên Tú mang Long Dực vào nhà rồi đặt hắn lên giường, sau đó ra hiệu cho Phong Linh bảo hãy ra ngoài cùng bà ta.
Phong Linh liếc nhìn Long Dực thấy hai môi của hắn thâm tím, hai hàng lông mày thì nhíu lại dường như vẫn còn thống khổ mặc dù đã hôn mê, liền do dự không nỡ cất bước, nói "Sư phụ, sao người không chữa trị cho Long Dực đi?”
Chung Thiên Tú đáp "Chữa trị thì đương nhiên phải chữa trị rồi. chỉ có điều người giúp nó chữa trị không phải là sự phụ mà là con đó”
"Con hả? Con có biết gì đâu mà chữa trị?”
"Con theo ta ra ngoài này, ta sẽ nói cho con biết phương pháp chữa trị cho nó"
Hai người trở ra ngoài rồi đi tới cái hồ nước nóng, sau đó ngồi xuống tảng đá trứơc đó đã ngồi chờ Long Dực.
"Phong Linh à, con hãy đi xem xem nước trong hồ có gì thay đổi gì không?” Chung Thiên Tú nhìn hồ nứơc, trong mắt lộ ra vẻ kỳ dị khó hiểu.
"Có thay đổi gì hả sư phụ? Con thấy cũng giống như trước kia thôi mà”
"Hãy đến nhìn kỹ đi"
Phong Linh mở to hai mắt ra nhìn, sau đó bỗng nhiên á một tiếng rồi nói "Con biết có thay đổi gì rồi, đó là nước trong hồ không còn bốc hơi nữa”
"Đúng, ta ở nơi này đã bốn mươi năm, trong bốn mươi năm qua nước trong hồ không ngừng bốc hơi tạo thành sương mù bao phủ mặt hồ nhưng bây giờ thì nứơc trong hồ lại tĩnh lặng như gương vậy”
"Sư phụ, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
"Nguyên nhân là Long Dực" Chung Thiên Tú nói "Mới đầu ta cũng không hiểu nhưng vừa rồi qua sự xem xét cẩn thận, ta đã rõ ràng mọi chuyện. Nước trong hồ bốc hơi là do dưới đáy hồ có một loại khí chí nhiệt chí dương quái dị tồn tại, còn Long Dực nhảy xuống hồ là vì muốn tìm ra nơi phát xuất của luồng khí này, sau đó hấp thu chúng vào trong cơ thể của nó ……"
"Hấp thu vào trong cơ thể? Sao có thể đựơc hả sư phụ?” Phong Linh ngắt lời nói.
"Hấp thu khí vào cơ thể có rất nhiều phương pháp, chắc là Long Dực có phương pháp của riêng nó" Chung Thiên Tú dừng một chút rồi nói tiếp "Loại khí chí nhiệt chí dương này sau khi được nó hấp thu, đã tuần hoàn khắp cơ thể nó làm cho toàn bộ tứ chi bách hài, kỳ kinh bát mạch toàn bộ nóng lên, do cơ thể nó không chịu nổi sức nóng đó nên đã hoá cuồng. Loại khí này do thiên địa hình thành, so với chân khí tu luyện của cao thủ lợi hại hơn rất nhiều. Như con đã thấy rồi đó, Long Dực sau khi ra khỏi hồ rồi ra quyền đánh vào vách núi, uy lực quá kinh khủng.”
Phong Linh nghe có cái hiểu có cái không nhưng cũng gật gật đầu, tuy nhiên trong lòng lại lo lắng nên vội vàng nói "Vậy anh ấy có nguy hiểm gì đến tính mạng không sư phụ? Nếu là con thì không giống như anh ấy đâu, hấp thu cái loại khí quỷ quái đó để ra nông nổi này, làm sao mà lấy tính mạng ra đùa giỡn vậy được"
Chung Thiên Tú lắc đầu nói "Con chẳng bao giờ hiểu được đâu, vì đối với người tu luyện võ công thì người nào cũng mơ ước đạt tới cảnh giới siêu phàm cả, nếu không đạt tới cảnh giới cao nhất sẽ chẳng bao giờ ngưng đâu”
"Sư phụ cũng nằm trong số đó phải không?"
"Đúng, ta cũng vậy" Chung Thiên Tú lắc đầu cười khổ, rồi thở dài tiếp "Sư phụ năm nay đã chín mươi tuổi rồi, sẽ mau chóng nhập thổ thôi, nhưng ta hàng ngày vẫn đều đặn tu luyện thần công của bổn môn, sư phụ cũng muốn đạt được cảnh giới cao nhất của thần công để xem nó ra sao. Ta nghĩ Long Dực cũng có ý nghĩ giống ta vậy, mặc dù trước mắt thực lực của nó đã đủ để tung hoành ngang dọc và uy chấn thiên hạ nhưng ta khẳng định nó cũng muốn đột phá tới cảnh giới cao nhất để thấy được chính mình sẽ biến hoá thế nào, con người ai cũng muốn đạt đựơc chân thiện mỹ mà”
Phong Linh không đồng ý nói "Vật cực tắc phản, nếu như đạt tới cảnh giới hoàn mỹ đó, thiên hạ vô địch thì sao, cũng chả có gì cả, con thấy việc này không nên cưỡng cầu, cứ để nó tự nhiên là tốt nhất"
Chung Thiên Tú mỉm cười nói "Con nói rất đúng đó Phong Linh, lời của con rất có ý nghĩa nhưng đáng tiếc trên đời chả có mấy ai có được ý nghĩ như con đâu, nếu không thì thế giới này đã thái bình lâu rồi”
Phong Linh cuối xuống nhặt một hòn đá rồi tiện tay ném nó vào hồ nước tạo nên một gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng, sau đó đứng thất thần nhìn vào.
"Sư phụ, người mau nói cho con biết phương pháp chữa trị đi, con muốn sớm chữa trị cho anh ấy" Phong Linh cuối cùng cũng nôn nóng hỏi tới phương pháp cứu chữa cho Long Dực.
"Ôi, sư phụ quên mất. Ta hỏi con thêm một vấn đề nữa đây" Chung Thiên Tú nhìn Phong Linh nói chậm từng chữ "Giữa con và Long Dực có xảy ra chuyện gì chưa?"
"Kể từ khi chúng con biết nhau tới giờ, mọi chuyện vẫn bình thường và tốt lắm”
"Ý của sư phụ là ……à, ta nói thẳng vậy, con có còn là xử nữ không?"
Phong Linh ngập ngừng trả lời "Chuyện cá nhân như vậy mà sư phụ cũng hỏi nữa, con không trả lời có đựơc không vậy?”
"Không được. nơi này chỉ có hai người chúng ta, con xấu hổ cái gì?"
"Vẫn còn." Phong Linh trả lời ngắn gọn nhưng trên mặt lộ ra vẻ kiêu hãnh "Con không giống các nữ sinh tùy tiện khác trong trừơng đâu, mới quen bạn trai vài ngày đã ra ngoài thuê chỗ làm chuyện đó rồi. Hừ, loại ngừơi này thật là không có não mà, nếu có thì làm sao mà lại mang trinh tiết dâng cho người khác chứ?”
Phong Linh là một trong tứ đại mỹ nhân của Quang Long đại học, người theo đuổi vô số kể nhưng chả có ai lọt vào mắt xanh của nàng, cho dù có cùng các nam sinh khác nói chuyện vui đùa đi nữa thì nàng cũng tuyệt không cho phép đụng vào mình dù chỉ là một ngón tay chứ đừng nói tới thân thể.
"Vẫn còn là xử nữ là tốt rồi" Chung Thiên Tú vui vẻ nói "Trong cơ thể của Long Dực hiện giờ có một cổ chí dương chi khí vô cùng cường đại, còn thân xử nữ của con thì thuộc về thuần âm, lấy thuần âm áp chế chí dương, âm dương điều hòa và tương hỗ thì mới có thể chữa trị. Con có hiểu những lời này của sư phụ không?”
Phong Linh ngẩn ngơ với một tràng dài của Chung Thiên Tú, sau đó nói "Có phải ý của sư phụ là muốn con và anh ấy làm….chuyện ấy?”
Với lứa tuổi trong thời buổi hiện nay như Phong Linh thì ít nhiều cũng đã biết hoặc trải qua chuyện nam nữ nhưng Phong Linh tới giờ vẫn chưa có kinh nghiệm gì, cho nên cảm thấy khó mở miệng.
Chung Thiên Tú gật gật đầu rồi nghiêm mặt nói "Chuyện quan hệ nam nữ không thể cưỡng cầu, âm dương hoà hợp cũng do tình nguyện, cho nên ta mới hỏi con như vậy. Nếu con thật tâm yêu Long Dực, cam tâm tình nguyện vì nó mà hy sinh tấm thân xử nữ của con thì bây giờ ta dạy con Âm dương điều tể chi pháp để con biết cách thổ nạp khí. Đương nhiên, mọi quyết định là do con, đề sau này có hối hận cũng đừng trách sư phụ không nói trước”
Phong Linh liếc mắt nhìn về phía căn nhà Long Dực đang nằm, đôi môi anh đào mím lại, trong lòng suy nghĩ không thôi, sau đó thở dài nói "Anh ấy vì con có thể hy sinh tính mạng, vậy con có gì mà không dám hy sinh cho anh ấy?”
Chung Thiên Tú vui vẻ nói "Như vậy là con đã đồng ý?"
"Dạ" Trên mặt Phong Linh hiện ra vẻ thẹn thùng "Sư phụ, loại chuyện này con không hiểu biết nhiều cho lắm, con sợ mình không làm được. Còn nữa, anh ấy đang hôn mê bất tỉnh như vậy thì làm thế nào …… làm thế nào cùng anh ấy……?"
Chung Thiên Tú cười nói "Không sao đâu, chờ con học xong phương pháp chữa trị rồi, tự sư phụ sẽ có biện pháp làm cho nó tỉnh lại”
Chương 119: Thanh Vân Tâm Pháp
Dịch: tieungunhi
Nguồn: Tàng thư viện
Ngay sau đó, Chung Thiên Tú liền đem tâm pháp của Âm Dương Hợp Nhạc Công truyền cho Phong Linh, đợi Phong Linh nhớ kỹ khẩu quyết, rồi căn dặn hãy cẩn thận thi triển cho đúng, nếu không sẽ gây thương tổn nghiêm trọng đến cả hai.
Âm Dương Hợp Nhạc Công công pháp này không phải là thần công của Thanh Y môn mà là do vợ chồng Chung Thiên Tú sáng tạo ra. Năm đó, hai vợ chồng họ ân ân ái ái, giống như một thể không tách rời, trong chốn phòng the liền ngộ ra công pháp này.
Muốn thi triển công pháp này thì đòi hỏi hai người ân ái phải tâm ý tương thông, nếu không làm được điều này thì cho dù có biết tâm pháp đi nữa cũng sẽ chẳng có công hiệu gì cả.
Hai vợ chồng Chung Thiên Tú đều có thiên phú về võ học, sau khi sáng tạo môn công pháp này thì tu vi đột phá, thực lực tăng lên rất nhiều, vào năm đó có thể nói hiếm gặp đối thủ, đáng tiếc sau đó lại bị đại đệ tử Hoàng Phủ Kinh Lôi dùng gian kế hãm hại rơi xuống nơi thâm sơn này làm một người chết, một người sống hết bốn mươi năm trong ẩn dật.
"Phong Linh, con đã nhớ kỹ khẩu quyết cùng những lời ta căn dặn chưa?” Qua một lúc lâu, Chung Thiên Tú nhẹ giọng hỏi.
"Dạ, con đã nhớ hết” Phong Linh gật đầu nói.
Phong Linh vốn thông minh lanh lợi, sau khi bái Chung Thiên Tú làm sư phụ, qua vài ngày đã học được nhiều tuyệt kỹ do Chung Thiên Tú truyền cho, mặc dù mới là bước đầu tiếp xúc với phương diện võ học nhưng vẫn tiếp thu tốt, vì vậy môn Âm Dương Hợp Nhạc Công này căn bản không thể làm khó nàng.
Nghĩ đến những khẩu quyết của Âm Dương Hợp Nhạc Công, Phong Linh mặt tự nhiên đỏ lên, tim đập liên hồi, mặc dù nàng rất yêu Long Dực và không ngại cùng hắn làm chuyện đó nhưng chuyện này dù sao cũng quá đột ngột nên nàng có chút do dự.
Phong Linh cũng là phụ nữ nên cũng chẳng khác so với phụ nữ trên đời này, đó là rất xem trọng lần đầu tiên của mình, nhưng đối với người đã quên mình cứu mạng cho nàng và cũng là người nàng yêu thì nàng chẳng còn gì phải do dự nữa.
"Sư phụ, con đã sẵn sàng, có thể bắt đầu chữa trị cho anh ấy?” Phong Linh chủ động lên tiếng.
"Đợi đã" Chung Thiên Tú trầm ngâm nói "Trước tiên con nên ăn để lấy sức đi. Chờ ở đây, sư phụ đi bắt cá về cho con”
Phong Linh lắc đầu nói "Con không đói”
Chung Thiên Tú nói "Con không phải không đói mà là hiện tâm trạng con rất lo lắng nên mới không cảm thấy đói thôi, ta nói có đúng không? Phong Linh à, với tâm trạng này của con mà bây giờ đi chữa trị cho Long Dực thì kết quả chỉ là con số không mà thôi. Hãy giữ cho tâm bình tĩnh lại đi”
"Sư phụ, đây là lần đầu tiên của con mà, trong lòng không loạn mới là lạ đó" Phong Linh nói.
"Vậy bây giờ con hãy ngồi xuống và sử dụng Thanh Vân Tâm Pháp mà ta đã dạy cho con, con sẽ thấy tâm bình lặng lại ngay” Chung Thiên Tú nói xong rồi bỏ đi.
Thanh Vân Tâm Pháp là công pháp tu luyện chân khí của Thanh Y môn, giúp cho người tu luyện nó giữ được tâm ý bình lặng, tâm vô tạp niệm, tâm ý như mây trôi, nhanh chóng đạt tới cảnh giới cao thủ.
Chung Thiên Tú bỏ đi rồi quay lại, trên tay lần này có bảy tám con cá, khi đến nơi thì thấy Phong Linh đang tọa thiền và đang ở trạng thái vô ngã.
Chung Thiên Tú mỉm cười rồi bỏ cá xuống đất, không dám quấy rầy nên đứng cách xa quan sát nữ đệ tử thông minh lanh lợi này.
Mái tóc đen tuyền, da trắng như tuyết, mày ngài mắt phượng, chiếc mũi nhỏ xinh, tuy Phong Linh ngồi đó mắt nhắm lại nhưng sắc đẹp của nàng vẫn làm cho người khác rơi vào mộng mị.
"ÔI ……" nhìn Phong Linh kiều mỵ điềm mỹ ngồi đó, Chung Thiên Tú không khỏi nhớ lại lúc còn trẻ, khi đó bà ta cũng xinh đẹp như vậy, đi tới đâu cũng trở thành mục tiêu theo đuổi của nam nhân, đáng tiếc năm tháng vô tình đã tạo ra vô số nếp nhăn trên mặt, nếu bà ta không có tu vi cao thì e bây giờ đã nằm sâu dưới ba tấc đất rồi.
"Sư phụ, người đã trở lại!" Chung Thiên Tú đang ngơ ngác suy nghĩ thì bị tiếng nói trong trẻo của Phong Linh gọi, sau đó bà ta định thần nhìn lại thì thấy Phong Linh đang nhìn mình chằm chằm.
"Ừm, ta đã quay lại đây được một lúc rồi. Con luyện Thanh Vân Tâm Pháp thế nào rồi, có thấy tâm bình lặng lại không?”
"Dạ, tâm trạng con đã tốt hơn nhiều rồi, không còn lo lắng bồn chồn giống khi nãy nữa”
"Tốt lắm, tới đây giúp sư phụ nướng cá nào”
Phong Linh bước đến giúp Chung Thiên Tú lấy cây xiên cá rồi nướng trên đống lửa Chung Thiên Tú đốt lên.
"Sư phụ, chỉ có hai người chúng ta thôi sao người lại bắt nhiều cá thế, ăn không hết đâu.”
"Cả ta và con đều phải ăn nhiều một chút, nhất là con đó, phải bồi bổ thể lực nhiều vào" Chung Thiên Tú cười nói "Chí dương chi khí trong cơ thể của Long Dực rất cường thịnh, chắc chắn nó sẽ rất crazy trong khi hợp thể cùng con đó, nếu con không có thể lực tốt thì ta sợ con không thể chịu nổi đâu. Sau khi ăn xong, con hãy tu luyện Thanh Vân Tâm Pháp một lần nữa đi, phải ở trạng thái tốt nhất mới được.”
Phong Linh nghe xong hiểu được ý tứ của từ crazy mà Chung Thiên Tú đã nói, mặt đỏ lên nói ”Nếu anh ấy hung hãn quá thì sau này con nhất định sẽ bỏ mặc anh ấy luôn”
Chung Thiên Tú cười lớn, nói "Tốt, con hãy nhớ kỹ hôm nay nó làm thế nào với con thì sau này con hãy giáo huấn nó gấp bội để cho nó đau khổ cả đời....ha ha"
Vẻ mặt của Chung Thiên Tú rất vui vẻ nhưng lúc này không ai biết thực chất bà ta đang cảm thấy đang phiền muộn không thôi.
Chung Thiên Tú nghiêng đầu nhìn về phía mộ phần của chồng mình, thầm nghĩ "Có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng tôi sống trên đời này, tôi sẽ mau chóng đi gặp ông thôi, hãy chờ tôi nhé. Ôi, bốn mươi năm …… đã bốn mươi năm trôi qua, nếu không phải vì báo thù cho ông thì tôi cũng đã theo ông sớm rồi. Trước khi chết đi làm được một chuyện tốt là kết hợp cho hai đứa nhỏ này, giúp chúng nó bình an vô sự và thoát khỏi đây xong tôi sẽ đến gặp ông"
Mùi cá nướng thơm lừng tỏa ra, Chung Thiên Tú ăn hai con, số còn lại nhường hết cho Phong Linh.
Phong Linh sau khi ăn hết ba con liền không muốn ăn nữa, vẻ mặt đau khổ nói "Sư phụ, thời gian gần đây con đang giảm cân, không thể ăn nổi nhiều cá như vậy, sẽ phí hết công sức của con bấy lâu nay đó"
Chung Thiên Tú nghe xong cười lớn, sau đó thầm than vãn "Ôi, hai con cá này có lẽ là bữa ăn cuối cùng của ta.”
"Sư phụ, chúng ta hãy đi cứu Long Dực đi” Phong Linh lúc này đã không còn câu nệ tiểu tiết nữa, nói lớn.
Sắc mặt của Chung Thiên Tú đột nhiên nghiêm túc hẳn, sau đó nói "Sư phụ trước tiên sẽ dùng Thanh Vân chân khí làm cho Long Dực tỉnh lại, sau đó ta sẽ gọi con vào. Lần này có thể cứu được nó hay không thì phải dựa hết vào con. Con hãy nhớ kỹ, cho dù có phát sinh tình huống gì đi nữa thì cũng đừng quan tâm, khi thấy Long Dực có phản ứng thì con lập tức thi triển Âm Dương Hợp Nhạc Công cùng nó hợp thể, nếu không thời cơ trôi qua, nó sẽ lại phát cuồng và sự điên cuồng này sẽ dẫn đến nỗi thống khổ lớn hơn lần trước nó gặp phải nữa đó”
Phong Linh nghe xong vội gật đầu. nhìn thấy Chung Thiên Tú từng bước chậm rãi trở vào nhà, trong lòng tự nhiên cảm thấy không yên.
Nghĩ đến một lát nữa mình cũng phải vào đó để chữa trị cho Long Dực, Phong Linh cảm thấy trách nhiệm đè nặng trên hai vai, không biết làm gì liền ngồi ôn lại khẩu quyết của thần công vừa mới học.
"Phong Linh, con mau lui về sau, nhanh lên!" Khoảng mười phút sau đó, Phong Linh chợt nghe tiếng của Chung Thiên Tú vang ra.
Phong Linh không biết chuyện gì xảy ra trong căn nhà nhưng sau khi nghe đựơc những lời này thì không tự chủ đựơc vội vã chạy ra xa.
"Ầm ……!" Tiếng nổ vang lên giống như một quả bom hạng nặng phát nổ, sự yên tĩnh của nơi đây bị tiếng nổ này phá tan. Theo tiếng nổ to, căn nhà đá trong khoảnh khắc cũng nổ tung, vô số đá nhỏ bay đầy trời, bắn ra bốn phương tám hướng. Mặc dù Phong Linh đã cấp tốc chạy ra xa nhưng vẫn bị các hòn đá nhỏ văng trúng, đau thấu tim gan.
Đợi một hồi thấy vẻ yên tĩnh đã trở lại, Phong linh đưa mắt nhìn đến thì thấy căn nhà nơi Long Dực và Chung Thiên Tú đang ở trong không còn nữa, chỉ còn lại một đống đổ nát mà thôi.
Căn nhà đá bị hủy trong phút chốc, vật dụng bằng đá trong nhà cũng hoá thành bụi nhỏ, chỉ còn lại duy nhất chiếc giường mà Long Dực đang nằm thôi.
Lúc này trên giừơng chỉ có mỗi Long Dực, còn Chung Thiên Tú thì nằm trên đống gạch đổ nát, không biết có nguy hiểm gì xảy ra với hai người không nữa?
Phong Linh ngây ngốc đứng nhìn một hồi rồi bỗng nhiên nhận ra Chung Thiên Tú đang cố gắng vẫy tay ra hiệu cho nàng bảo hãy mau đến.
"Ah, sư phụ gọi mình” Phong Linh nhìn thấy lập tức chạy như bay đến bên Chung Thiên Tú.
Sắc mặt Chung Thiên Tú lúc này tái nhợt, từ khóe miệng máu tươi chảy ra như suối, quang cảnh nơi đây giờ nhìn vào chả khác gì một cuộc khủng bố cả.
Phong Linh liền giúp sư phụ ngồi dậy, sau đó phát hiện cơ thể Long Dực đang nằm co giật, từ trong mũi miệng hắn phát ra tiếng thở, tựa hồ đã tỉnh lại.
"Phong Linh à, giờ không phải lúc lo cho sư phụ" Tay của Chung Thiên Tú run rẩy giơ lên chỉ vào Long Dực nói "Ta liều mạng dùng hết công lực tích luỹ bao nhiêu năm nay, rốt cục cũng tạm thời chấn áp đựơc luồng chí dương chi khí trong cơ thể nó, nó sẽ mau chóng tỉnh dậy thôi. Con mau đi đi, thừa dịp nó vừa tỉnh lại, không có sức khống chế ý thức cùng thân thể, con lập tức dùng Âm Dương Hợp Nhạc Công cùng nó hợp thể đi. Nhanh lên, nếu không qua một thời gian nữa, nó mà phát cuồng lên thì sư phụ không thể nào cản nổi đâu”
Giọng của Chung Thiên Tú vô cùng nghiêm khắc ra lệnh cho Phong Linh. Phong Linh nghe xong cảm thấy rùng mình, ngập ngừng nói "Con biết rồi, con đi đây. Sư phụ, người hãy an tâm nghỉ ngơi đi”
Phong Linh hiểu được mặc dù Chung Thiên Tú đã dùng hết công lực cả đời để đổi lấy sự thức tỉnh tạm thời cho Long Dực, tạo ra một cơ hội cho nàng nhưng nếu chậm trễ, thì chẳng những phụ lòng sư phụ mà còn làm cho Long Dực thống khổ và điên cuồng hơn.
Bước đến bên giường, Phong Linh nhanh chóng trút bỏ hết các trói buộc và lo lắng.
Đây là lần đầu tiên nàng đối diện với một thân thể naked của nam nhân trưởng thành. Mặc dù thời tiết lúc này không lạnh nhưng nàng cảm thấy thể run rẩy không thôi, sau đó thoát y rồi bứơc lên giừơng.
Phong Linh đỏ mặt liếc nhìn twin brother của Long Dực, sau đó lại quay đầu nhìn Chung Thiên Tú.
Chẳng biết Chung Thiên Tú đã rời khỏi nơi đó từ lúc nào nữa mà giờ đây bà ta đang ngồi cách xa, lưng dựa vào một phiến đá ngồi khoanh chân và nhắm mắt, xem ra bà ta đang tự liệu thương, dường như không quan tâm đến thế giới bên ngoài.
"Ôi ……" Long Dực lúc này đã tỉnh lại, sau khi ngồi dậy thì cảm thấy đầu có chút đau, đồng thời cảm giác đựơc luồng chí dương linh khí cường đại trong cơ thể đang chậm rãi di chuyển.
Định thần lại thì nhìn thấy Phong Linh đang naked đang ngồi trên giường, Long Dực kinh hãi hỏi "Phong Linh, em …… em đang làm gì vậy ……"
Phong Linh thẹn thùng, xấu hổ, đang muốn lấy quần áo mặc lại thì đột nhiên nhớ lại lời căn dặn của sư phụ, do đó nàng mím môi rồi đến ngồi đối diện với long dực.
Mỹ nữ trước mặt, ngọc thể phơi bày, kiều diễm mê hoặc nhân tâm, không cần nói cũng biết nếu ai đối diện mà không mất hồn mới là lạ đó.
Long Dực lúc này chẳng biết làm sao, ánh mắt muốn nhìn sang chỗ khác nhưng dù sao hắn cũng là con người, chả phải thần tiên nên ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào thân thể của Phong Linh, trong lòng cảm xúc dâng lên.
Nhìn vào ánh mắt của Long Dực, Phong Linh dường như hiểu ra điều gì đó, lúc này nàng đã không còn ngượng ngùng nữa, hai tay chậm rãi nắm lấy tay long dực, sau đó ôm hôn hắn.
Xuân tình vô hạn làm cho luồng chí dương chi khí trong người Long Dực đột nhiên mạnh mẽ lên, giống như sóng của Trường Giang điên cuồng dâng lên.
"Long Dực, anh nằm xuống đi” Phong Linh bỗng nhiên nói một câu, sau đó nhẹ nhàng dùng sức đẩy Long Dực nằm xuống.
Trong lòng Long Dực cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao hắn vô lực chống lại cái đẩy của Phong Linh, giờ đây hắn cảm thấy mình giống như là mất đi linh hồn vậy, chỉ còn cái xác nằm đó thôi.
Long Dực cố gắng dùng ý chí mạnh mẽ áp chế dục vọng nhưng nói chả ra lời "Phong Linh, em …… em ……"
Trong khi Long Dực đang ngập ngừng thì Phong Linh đã nằm lên ngừơi hắn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, còn tay kia…(các bạn tự suy nghĩ nhá ^^)