Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #51  
Old 26-04-2008, 08:24 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 51

Máu nhuộm cát vàng


Oanh Tế Nhân tỠvẻ gan lỳ, nhưng trong thâm tâm hắn khiếp sợ thật sự.

Hắn thét:

- Các ngươi khoan hãy đắc ý vội, nào đã đến kết cục đâu.

Lệ Tuyệt Linh chặn ngang:

- Kết cuộc rồi cũng y như ta đã nói thôi. Bảo đảm ngươi không chạy thoát được một mạng nào.

La Nhữ Cưá»ng trầm giá»ng:

- Tình thế còn biến chuyển mà, ngươi sẽvỡ mộng thôi.

Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:

- Ngươi toan hư trương thanh thế dá»a ta hả?

Vừa lúc đó Äại Không hoà thượng chen vào:

- Thân thí chá»§ vá»i bá»n bần tăng đến đây, chẳng lẽ để nghe đôi đàng cãi vã ư?

Nếu cần động thủ xin động thủ gấp đi cho.

La Nhữ Cưá»ng day qua quắc mắt há»i:

- Tên trá»c kia, ngươi là ai mà sao dám lá»›n lối?

Äại Không hoà thượng tuy đã xuất gia, song vẫn giữ tánh khí cá»§a phàm nhân cao giá»ng đáp:

- Xuống đến âm phá»§ rồi hẳn ngươi sẽ biết ta là ai? Hôm nay là ngày ngươi Ä‘á»n tá»™i ác đó.

La Nhữ Cưá»ng sôi giận quát tháo ầm Ä©. Oanh Tế Nhân bá»—ng thốt:

- Ta biết ngươi là ai rồi, ngươi là Äại Không tăng.

Äại Không cưá»i lá»›n:

- Khá lắm đó, thế ra ăn không uổng cơm, dù sao thì ngươi cũng còn một chút kiến thức.

La Nhữ Cưá»ng hừ má»™t tiếng:

- Thì ra ngươi là Báo Lai Tai.

Äại Không gật đầu:

- Chính là bần tăng đây La thí chủ!

Rồi giá»ng rắn rá»i nhà sư tiếp:

- Các ngươi nạp mạng gấp đi, ta sẵn sàng hoá độ cho các ngươi.

Thân Xương Ngá»c mỉm cưá»i:

- Không gấp làm gì đâu đại sư.

La Nhữ Cưá»ng lại do dá»± má»™t chút:

- Ngươi chá»n đấu pháp Ä‘i.

Lệ Tuyệt Linh bỉu môi:

- Còn chá»n cái quái gì nữa. Song phương cứ nào vào đánh, chết thì thôi còn sống thì cứ đánh tiếp.

Thân Xương Ngá»c tán đồng:

- Không sai, như vậy thì thú vị hơn.

La Nhữ Cưá»ng hừ má»™t tiếng:

- Các ngươi không tuân theo quy cũ giang hồ.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i vang:

- Bây giỠngươi lại nêu qui cũ giang hồ nữa à. Ta nghĩ ngươi đừng nhắc đến nữa thì hơn.

Thân Xương Ngá»c tiếp:

- Äối vá»›i bá»n các ngươi, không có việc gì phải giảng lý cả. Ta hy vá»ng các ngươi nên khai diá»…n cuá»™c chiến càng sá»›m càng tốt. Äừng bắt buá»™c ta phải động thá»§ trước.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- HỠkhách khí quá, thì chúng ta mạn phép vậy. Không nên khiêm nhượng mãi, thì giỠcấp bách lắm rồi.

La Nhữ Cưá»ng biết cục diện bữa nay phải Ä‘i đến chá»— chiến đấu nên không dần dà nữa, vung thanh thất khúc xà mâu đâm vút sang yết hầu Lệ Tuyệt Linh.

Lệ Tuyệt Linh đứng nguyên tại chá»—, nhích tay hữu, rút thanh Sanh Tá»­ Kiá»u trong chiếc vá» nÆ¡i tay tả, khoát lên má»™t vòng. Thất khúc xà mâu bị hất ra ngoài.

Äại Không hoà thượng hét lên má»™t tiếng lá»›n, lẵo quạt chân vá»t tá»›i, phát xuất chín mươi chín chưởng, phong trụ ba đối thá»§ gần lão. Ba ngưá»i đó lập tức phản công, nhưng

Äoan Má»™c Thụy bất thình lình bá» chưởng pháp rút thanh kiếm bên hông, chém xuống vai má»™t vị Thiết Ưng. Bốn tên đệ tá»­ cá»§a Äoan Má»™c Thụy là Bát đại chùy, phấn khởi tinh thần, vung tám quả chùy to vào cuá»™c.Cái mục tiêu cá»§a há» là bảy ngưá»i Ä‘ang đối phó vá»›i hoà thượng Äại Không. Há» vừa nhập cuá»™c là tách hai đối thá»§ ra, giảm thiểu số nhân số địch cho hoà thượng chỉ còn lại năm ngưá»i.

Hai ngưá»i bị tách rá»i đó là Ngụy Bằng và má»™t cao thá»§ trong hàng Ngân ưng, tên Phan Chiêu Bình, ngoại hiệu Hắc Thá»§y Yến.

Lệ Tuyệt Linh và La Nhữ Cưá»ng thoáng mắt đà trao đổi nhau hÆ¡n ba chục chiêu, song phương cùng có thá»§ pháp cá»±c nhanh, cá»±c độc, qua lại tiến thoái liá»n liá»n, khó phân biệt kẻ nào trước ngưá»i nào sau, ai thá»§ ai công.

Trong số các cao thá»§ cá»§a Äại Không hoà thượng có hai cao thá»§ thuá»™c hàng Kim ưng má»™t là Lam Diện Quá»· Phán Thiệu Äạt, má»™t là Chùy Äầu Sa Äá»— Lập, cả hai sá»­ dụng đôi xâu lục lạc vàng, đầu xâu có kết mÅ©i nhá»n lục lạc reo vang như gá»i hồn, mÅ©i nhá»n tìm chá»— nhược cá»§a địch mà lao vào.

Hà Tinh Huỳnh vừa múa thanh Loan Nhẫn Äao giao đấu vá»›i Thưá»ng Tam Dần, bản lãnh cá»§a nàng kể cÅ©ng có hạng lắm, sánh vá»›i bá»n Lệ Tuyệt Linh, Thân Xương Ngá»c thì nàng kém nhưng đối vá»›i bá»n Thưá»ng Tam Dần thì nàng thừa sức chi trì. Cánh La Nhữ Cưá»ng còn lại ba ngưá»i thuá»™c hàng Ngân Ưng thì đã có Vô Tướng tam tăng nghinh chiến, má»™t đối má»™t song phương giữ thế quân bình, chưa bên nào áp đảo nào nổi.

Thừa lại bên cánh Lệ Tuyệt Linh là Thân Xương Ngá»c và Hắc Nhai Tam Long là chưa có việc làm. Cả bốn ngưá»i này Ä‘á»u nhận xét tình hình, thấy phe mình dư sức thá»§ thắng nên không cần nhập cuá»™c vá»™i.

Äại Không hoà thượng vung thiá»n trượng đánh Tạ Tông và Oanh Tế Nhân tá»›i tấp, cả hai chỉ có lùi chứ chẳng thể tiến, mà lùi má»™t cách quýnh quáng. Trong tình cảnh đó há» mong gì phản công nổi má»™t chiêu.

Thá»±c ra Oanh và Tạ không đến ná»—i hèn kém như vậy, song Oanh Tế Nhân hiện tại là má»™t con ngưá»i tàn phế, mất bàn tay hữu rồi chỉ còn lại bàn tay tả, kém năng hiệu hÆ¡n do đó khí thế phải giảm sút. Phong độ cá»§a hắn mất Ä‘i phần nào, gây luôn ảnh hưởng đến Tạ Tông.

Ngoài ra nhân số bên địch vừa đông vừa lợi hại, dù muốn dù không há» cÅ©ng có khiếp ít nhiá»u. Giao đấu mà thiếu tá»± tin, là dá»n đưá»ng cho thất bại là cái chắc.

Thân Xương Ngá»c gá»i:

- Äại sư, được lắm đó, cứ bình tÄ©nh thế nào ngươi cÅ©ng thu thập được hai tên phế vật đó.

Äại Không cưá»i vang:- DÄ© nhiên rồi, ta đến đây hôm nay là để siêu độ cho chúng. Thân Xương Ngá»c tiếp:

- Có muốn ai giúp đỡ ngươi không?

Äại Không lắc đầu:

- Äừng ai tranh cái cÆ¡ duyên này vá»›i ta. Phải để ta làm tròn công đức.

Thân Xương Ngá»c cưá»i nhẹ:

- Äã tu hành mà còn tranh giành công đức, thế là tham đấy nhé. Phạm tam quy thì mong gì thành chánh quả.

Äại Không vừa cưá»i ha hả vừa múa tít thiá»n trượng vù vù, như rồng thiêng giỡn sóng. ÄÆ°á»ng roi cá»§a Oanh Tế Nhân đã bắt đầu loạn rồi. Bây giá» thì hắn đánh như liá»u không phân biệt đưá»ng lối, bất chấp phương hướng. Bá»—ng Thân Xương Ngá»c gá»i to:

- Giang Lương, ba vị nghe tại hạ nói đây. Hãy theo tại hạ, tại hạ tấn công ngưá»i nào thì các vị cÅ©ng tấn công ngưá»i đó luôn. Thá»­ xem trong chúng ta ai nhanh tay hÆ¡n, giải quyết sá»›m đối tượng.

Hùynh Long Giang Lương cung kính thốt:

- Cần chi minh chủ phải xuất thủ? Cứ bảo một tiếng là ba anh em tại hạ sẽ tuân lệnh đánh ngay.

Thân Xương Ngá»c Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i tàn khốc:

- Nói phải đấy, song có tại hạ tham gia, thì sẽ vui hơn.

Äầu đẫm mồ hôi, mặt biến sắc nhợt nhạt, hÆ¡i thở hồng há»™c, Oanh Tế Nhân vừa nhảy lung tung, vừa la rối rít:

- Thân Xương Ngá»c, ngươi không còn nghÄ© gì đến thân tình đạo nghÄ©a nữa à? Ta như con chó rÆ¡i sông, ngươi còn vác đá ném theo à?

Thân Xương Ngá»c mỉm cưá»i:

- Ngươi cho là vác đá ném chó trôi sông, chứ ta thì tưởng thêu thêm hoa và gấm.

Äáng làm lắm chứ.

Äại Không hoà thượng vù vù hét lá»›n:

- Tên vô sÄ©, ngươi tá»± nhận là chó thì ta đánh chó, chẳng lẽ ta không có quyá»n đánh má»™t con chó Ä‘iên ư?

Thiá»n trượng áp đảo tượng vÅ© tiên rõ ràng, Oanh Tế Nhân suýt mất mạng mấy lần. Tạ Tông cao giá»ng nói:

- Ngươi phải cẩn thận một chút Oanh Tế Nhân.

Tá»± bảo vệ còn mệt, Tá»± Tông phải bao sân là Ä‘iá»u trên sức cá»§a y.Oanh Tế Nhân vừa thở vừa than:

- Ta hết sức chịu đựng nổi rồi, trá»i Æ¡i …

Mặt lá»™ vẻ tàn khốc, Thân Xương Ngá»c buông gá»n:

- Ta vào đây, theo ta …

Vụt mình lên không, y vá»t Ä‘i, bá» vị trí ngoài hai trượng. Chiếc nguyệt hình thù phá»§ chá»›p lên, khi y đáp xuống mặt đất thì má»™t tiếng rú thảm khốc vang to, má»™t cao thá»§ cá»§a Ưng Bảo thuá»™c hàng Ngân ưng vươn cao hai tay, chúi mình xuống đất ngã xấp. Má»™t vết thương dài độ hai thước má»™c hiện ra, từ sau ót xuống đến sống lưng, máu tràn cuồn cuá»™n, như ngá»n suối hồng.

Má»™t cao thá»§ khác thuá»™c hàng Thiết Ưng xoay ngang mình, song chưa kịp, vung vÅ© khí. Vân Hà Nhất Tẩu Äoan Má»™c Thụy lướt ngang qua, vá»›t má»™t nhát kiếm, phần bụng cá»§a đối phương bị há»›t phăng má»™t mảng, ruá»™t lòi ra rÆ¡i lòng thòng.

Còn lại tại mặt trận đó, bên cạnh La Nhữ Cưá»ng má»™t cao thá»§ hiệu xưng là Song Äầu Hổ hình hài Ä‘en khô, lá»™ vẻ khiếp sợ rõ ràng.

Hắn biết đối phương mạnh thế và ít nhất mặt trận cá»§a hắn không khá»i bị đổ vỡ, má»™t mình hắn chẳng làm sao chi trì nổi. Nhưng biết rằng cÆ¡n nguy sắp đến, hắn làm sao dám bá» cuá»™c được? Không bỠđược thì phải liá»u quyết chiến, gặt hái má»™t cái gì đó qua cuá»™c đánh đổi từng giá»t máu này.

Hét lên một tiếng hắn múa tít chiếc yến vĩ xoa, vũ khí vừa chớp, một đại hán trong Bát đại kỳ là Triệu Hùng nhào tới, hông hứng một nhát xoa, máu chảy ròng ròng.

Hùynh Long Giang Lương quát to, nhún chân nghiêng mình lên, ngá»n Long đầu quẩy rít gió chém xuống đỉnh đầu Song đầu hổ.

Song đầu hổ chưa kịp phản ứng, ngá»n lục tiết thương cá»§a Thanh Long Trang Tuấn, vÅ© khí chạm soang soảng đến rợn ngưá»i.

Thân Xương Ngá»c không chậm trá»…, phóng chiếc búa hình mặt trăng sáng thép chá»›p ngá»i ngá»i. Búa chạm xoa, Song đầu hổ thét lên kinh hãi, xoa bay vụt Ä‘i, toàn thân nhuốm máu.

Như mÅ©i tên, hắn lạng ngưá»i vá»t xéo ra khá»i cuá»™c chiến, song không may cho hắn chá»n má»™t giác độ bất lợi, gặp phải Bạch Long Thanh Huy chận đầu.

Quả luyện tá»­ chùy vù qua, trúng vào ngưá»i hắn, ná»­a thân trên nát bấy, xương thịt vụn và máu bắn Ä‘i rào rào. Thân Xương Ngá»c la lên:

- Äừng ham chiến, ngươi hãy săn sóc Triệu Hùng Ä‘i.Tuy nhiên chính Äoan Má»™c Thụy vâng lệnh bước tá»›i trước Thạch Huy, đến cạnh

tên đồ đệ thương yêu xoát qua thân thể. Thân Xương Ngá»c xoay mình, tiến vá» phía Ngụy Bằng và Phan Chiêu.

Có Äoan Má»™c Thụy chiếu cố Triệu Hùng rồi, bá»n Hắc Nhai Tam Long không bận tâm nữa, cả ba cùng theo Thân Xương Ngá»c.

Äại câu phá»§ Ngụy Bằng trông thấy bốn ngưá»i cùng đến, sợ đến xám mặt. Vừa chống trả bá»n Äại Bát chùy, y vừa gá»i oang oang:

- Bảo chá»§, Thân Xương Ngá»c bổn tánh khát máu, hắn quyết làm cá» bá»n ta, bảo chá»§ hãy lại giúp thuá»™c hạ thanh toán chúng.

Thân Xương Ngá»c đến vừa tầm quát lên:

- Giết!

Huỳnh Long Giang Lương tiến lên, quét long đầu quẩy chận đại câu phá»§, bức thoái Ngụy Bằng ba bước. Hắc thá»§y yến thừa cÆ¡ lướt tá»›i, thá»c xéo nhát kiếm qua Giang Lương. Nhưng bốn quả chuỳ do bá»n đệ tá»­ Äoan Má»™c Thụy tung vào bắt buá»™c Phan Chiêu phải hoành kiếm hất tả, quật hữu, đánh bật chùy bay ra ngoài.

Vừa lúc đó, quả luyện tá»­ chùy cá»§a Thạnh Huy vút đến, nhắm sau lưng Phan Chiêu đập mạnh. Phan Chiêu phản ứng cá»±c nhanh, xoay ná»­a vòng mình, lách qua má»™t bên, thuận tay đâm luôn má»™t hÆ¡i mưá»i má»™t nhát kiếm.

Bị phản công cấp bách, Thạch Huy không làm sao hÆ¡n là lạng ngưá»i xuống sát mặt đất, lánh ra ngoài vòng chiến. Luyện tá»­ chùy tay còn nắm chặt nÆ¡i tay, song đầu vai đà bị ba nhát kiếm đâm trúng. Sợ Phan Chiêu thừa thắng bám sát theo, Thanh Long Trang Tuấn lao ngá»n thương chận đầu.

Phan Chiêu dịch bước qua má»™t bên, né tránh đồng thá»i thuận tay lia mÅ©i kiếm vào yết hầu đối phương. Trang Tuấn bình tÄ©nh trầm cổ tay xuống, ngá»n thương nhích lên, ngoặt qua, gạt ngá»n kiếm cá»§a Phan Chiêu tạt ra ngoài. Qua phút giây thất thế, Thạch Huy trở vào cuá»™c, luyện tá»­ chùy theo tay vung, bay tá»›i vèo vèo.

Lưỡng đầu thỠđịch, Phan Chiêu cố phía trước lợi phía sau, chậm trá»… má»™t giây, bị Trang Tuấn đâm trúng lưng má»™t mÅ©i thương, vít hắn lên cao, văng luôn ra ngoài xa mấy trượng máu xối rÆ¡i vãi dá»c theo hướng bay.

Thạch Huy tặc lưỡi:

- Xong cho hắn rồi!

Trang Tuấn vừa lau mồ hôi trán vừa thốt:

- Hạ được hắn, cũng vất vả lắm đó.

Thân Xương Ngá»c trầm trá»ng trách nhẹ Thạch Huy:- Hãy lo thân mình, suýt nữa ngươi đã Ä‘i trước hắn rồi đó nhé.

Thạch Huy hơi cúi đầu:

- Minh chá»§, trong nhất thá»i sÆ¡ xuất.

Thân Xương Ngá»c gạt ngang:

- Còn viện lý do nữa à? Làm cao thá»§ làm gì có việc sÆ¡ sót trong khi giao đấu, chỉ tại ngươi khinh địch đấy, ngươi sẽ làm mất thinh danh cá»§a Trung Äiá»n SÆ¡n.

Lần này Thạch Huy cúi đầu thật sự:

- Minh chủ dạy rất phải!

Trang Tuấn van xin cho hắn:

- Thanh lão tam còn nhỠtuổi, kinh nghiệm chưa dồi dào, mong minh chủ tha thứ…

Thân Xương Ngá»c thốt:

- Phan Chiêu có võ công khá lắm, thuật khinh công cá»§a hắn đã luyện đến mức thượng thừa, La Nhữ Cưá»ng rất á»· trá»ng vào hắn. Thế mà Thạch Huy khinh thưá»ng đến ná»—i phải thất thế. Thật là đáng trách.

Thạch Huy nhá» giá»ng:

- Thuộc hạ biết tội rồi.

Thân Xương Ngá»c há»i:

- Thương thế ngươi có nặng lắm không?

Thạch Huy vội đáp:

- Tét da rách thịt thôi, không phạm vào gân xương, minh chủ yên tâm. Thuộc hạ còn cử động được.

Thân Xương Ngá»c nghiêm sắc mặt:

- Từ nay vỠsau ngươi hãy nên dè dặt đấy!

Thạch Huy nghiêng mình:

- Xin tuân lá»i chỉ giáo cá»§a Minh chá»§!

Thân Xương Ngá»c hừ má»™t tiếng, chưa kịp nói gì, chợt có tiếng rống như heo bị chá»c tiết vang lên không xa lắm. Y quay đầu, nhìn vá» hướng đó, thấy Hoa Tá»­ Oanh Tế Nhân bị Äại Không hoà thượng quất má»™t thiá»n trượng ngang hông, thân hình gãy cúp gập lại. Trong tình trạng đó dù là bằng đá, Oanh Tế Nhân cÅ©ng phải bá» mạng.

Thân Xương Ngá»c lạnh lùng buông gá»n:

- Äá»i giảm thiểu má»™t mối há»a!

Trang Tuấn tiếp lá»i:- Hắn là thá»§ phạm cá»§a má»i tá»™i ác à? Và công cuá»™c hôm nay chính nÆ¡i hắn gây nên?

Bất quá, Oanh Tế Nhân làm tên hướng đạo, mượn oai lá»±c cá»§a kẻ khác để trả thù riêng tư. Dù sao, hắn cÅ©ng có trách nhiệm trong cuá»™c đổ máu này, và cái phần cá»§a hắn không nhá».

Vừa lúc đó, Tả Thế Hùng, má»™t trong nhóm Bát đại chùy rú lên má»™t tiếng, lão đảo ngưá»i lui lại ngồi ngã xuống nÆ¡i đùi cá»§a hắn, máu chảy ròng ròng. CÅ©ng may, Ngựï Kiên là tay đầu nhóm, vung chùy kịp thá»i bức thoái Ngụy Bằng, nếu không thì hắn bị địch tiến theo, kết liá»…u luôn tánh mạng.

Quả chùy cá»§a Ngá»± Kiên quất trúng hông y, hất y văng ra xa vị trí năm bước, máu tươi từ miệng chảy ra có vòi. Giang Lương tiến lên, hồi luôn má»™t ngá»n quẩy, đánh bạt y qua má»™t hướng khác, Vu Thiên Long trong nhóm bát đại chùy lại phóng song chuỳ vào đầu y, chiếc đầu vỡ vụn như cám.

Thạch Huy chép miệng:

- Lão Äoan hôm nay xui xẻo quá, hai tên đồ đệ Ä‘á»u bị thương.

Nhưng y bá» lá»­ng câu nói nhìn chăm chú Tạ Tông. Thân Xương Ngá»c cÅ©ng nhìn há» Tạ rất kỹ. Äúng hÆ¡n há» không nhìn ngưá»i, mà há» nhìn vào vật trong tay cá»§a ngưá»i, vật đó là má»™t chiếc ống đồng.

Hiện tại, không còn phải bao sân che chở cho Oanh Tế Nhân nữa, Tạ Tông biểu diễn sự linh hoạt đúng mức, dĩ nhiên sự lợi hại hơn trước mấy phần.

Tuy nhiên, y không sao chuyển thế được cái thế cuá»™c giành lại phần thắng lợi cho mình, bởi Äại Không hoà thượng múa tít chiếc kim hoàn thiá»n trượng vun vút như rồng thiên lướt gió đùa mây, luôn luôn áp đảo đối tượng.

Bá»—ng Tạ Tông tung mình lên không, đá thốc hai chân vào mặt đối phương. Äại Không bật cưá»i cuồng dại, vung chiếc thiá»n trượng ngang qua. Tạ Tông rút đôi chân lên, đồng thá»i bấm nút cÆ¡ quan nÆ¡i ống đồng, trăm ngàn viên đạn nhá» li ti bay ra, bắn vải vào hòa thượng. Hòa thượng lách mình qua má»™t bên, trách vầng đạn, quạt trả lại má»™t trượng. Nhưng từ trên không, Tạ Tông vận toàn lá»±c giáng xuống má»™t ống đồng.

Thân Xương Ngá»c toan gá»i Äại Không, đỠcao cảnh giác, Hà Tinh Huỳnh đã lên tiếng trước:

- Äại sư cẩn thận!

Oáng đồng giáng xuống, đồng thá»i ba mÅ©i phi tiá»…n bay ra, hoà thượng vun thiá»n trượng gạt ống đồng, Ä‘ua tay phải chụp được hai mÅ©i phi tiá»…n, còn mÅ©i thứ ba vuá»™t khá»i tầm tay, phá»›t qua đầu, rá»t tét má»™t mảng da, máu đỠròng ròng.Trong khi đó, hòa thượng cÅ©ng há miệng phun ra má»™t mÅ©i phi châm, châm bay Ä‘i, xoáy vòng như trốt lốc.

Sử dụng tuyệt nghệ, Tạ Tông chuyên công, bỠthủ, nên phần ngực trống trãi, mũi châm lao đúng nơi ngực của y, châm xoáy tròn, xoi thủng ngực, tạo thành một vết thương to bằng quả chanh, thấu ra sau lưng.

Tạ Tông rơi xuống, bất động luôn.

oOo
Tài sản của meongo75


Last edited by David; 26-04-2008 at 01:47 PM.
  #52  
Old 26-04-2008, 08:25 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 52

Khí thế cưá»ng hào


Äại Không hoà thượng động thiá»n trượng xuống đất bá»™p bá»™p, hét vang:
- Nghiệt chướng, sao chưa cúi xuống huỳnh tuyá»n, còn chá» gì nữa?

Nhà sư trông thấy Tạ Tông trợn trừng đôi mắt cứ tưởng y căm há»n mình

đã xuống tay độc. Thân Xương Ngá»c lắc đầu thốt:

- Hắn đã chết rồi, lão trá»c la hét làm chi?

Äại Không bật cưá»i ha hả:

- Lành thay, trừ ác là tích đức, kẻ xuất gia phải hành thiện bảo trì phúc đức.

Thân Xương Ngá»c bước tá»›i gần hÆ¡n, há»i:

- Vết thương nơi đầu vai áo có nặng lắm không?

Äại Không cao giá»ng:

- Nặng hay nhẹ cũng chỉ là cái xác phàm chịu đựng, xác thối tha hữu hình có lúc

phải hủy hoại, không đáng phải quan tâm.

Thân Xương Ngá»c khoát tay:

- Cho ta xin cái thứ ngôn ngữ đó đi.

Rồi y tiếp:

- Cũng tại ngươi sính tài, không muốn cho ai tiếp trợ, nên mới có tình trạng đó.

Äại Không hoà thượng hừ má»™t tiếng:

- Nào ta có sính tài đâu, làm cái việc trừ nghiệt chướng, ta có dám tránh né để

cho ngưá»i khác mạo hiểm mà làm đâu?

Thân Xương Ngá»c thở dài thốt:

-Cũng được, bỠqua việc của ngươi đi, chúng ta còn mặt trận kia, nơi đó đang

náo nhiệt không kém.

Phải, mặt trận đó náo nhiệt thật, bởi đấu thủ là hai tay đầu não Lệ Tuyệt Linh và

La Nhữ Cưá»ng. Cả hai ác chiến đến mức độ vong ngã rồi, há» không còn cố đến bản

thân mà chỉ quyết làm sao hạ được đối tượng thật nhanh, càng nhanh càng hay.

Còn lại một mặt trận khác, giữa Vô Tướng tam tăng và ba cao thủ thuộc hàng

Ngân ưng, tình huống cũng ác liệt vô cùng.

Xa xa Hà Tinh Huỳnh có phần nào thắng thế trước Thoa Äầu Sa Thưá»ng Äại Dần.

Riêng Tiểu Không hoà thượng thì chỉ má»™t mình chấp Lam Diện Quá»· Phán Thiệu Äạt và

Chùy Äầu Sa Äá»— Lập, nhà sư thừa sức quay hai đối tượng như đùa vá»›i trẻ nít.

Thân Xương Ngá»c, Äại Không và Hắc Nhai Tam Long cùng bước vá» phía đó, soát

qua các mặt trận. Vân Hà Tẩu Äoan Má»™c Thụy cÅ©ng đã băng bó thương tích cho đồ đệ

xong, thấy bá»n Thân Xương Ngá»c bước Ä‘i cÅ©ng theo luôn.

Thân Xương Ngá»c há»i:

- Triệu Hùng có sao không?

Äoan Má»™c Thụy bình tÄ©nh đáp:

-Thương thế nặng, song không nguy đến tính mạng, bất quá hắn ngưng hoạt động

nửa năm là khôi phục lại công lực như cũ.

Äại Không hoà thượng toan Ä‘em cái thuyết sống tạm ra giảng giải, Thân Xương

Ngá»c khoát tay:

- Cho ta xin luôn cái luận điệu của ngươi. Trước khi vỠvới vĩnh cửu, an dưỡng

tinh thần, con ngưá»i dù muốn dù không cÅ©ng phải thắm thía cái Ä‘au cá»§a cuá»™c sống

tạm. Nên làm cái gì thiết thực hơn giúp kẻ đau bớt đau.

Cả bá»n cùng cưá»i, ná»± cưá»i biểu hiện cảm thông, cho nhau và cÅ©ng cho hoàn

cảnh, kiếp sống đã chá»n. Nhìn qua cuá»™c đấu, Äại Không tặc lưỡi:

- Lệ Tuyệt Linh quả nhiên là một tay khá.

Thân Xương Ngá»c há»i:

- Y có bằng ngươi không?

Äại Không mỉm cưá»i:

- HÆ¡n ta nhiá»u, ta chỉ có sức mạnh còn vOõ công thì không bằng y đâu.

Thân Xương Ngá»c cÅ©ng cưá»i:

- Ngươi biết phục thiện từ bao giỠthế?

Äại Không trừng mắt:

- Thế ngươi cho rằng ta ngông cuồng, tự cao tự đại à?

Thân Xương Ngá»c cưá»i mỉa:

- Kẻ xuất gia không nên giận dỗi.

Tất cả phá lên cưá»i. Bá»—ng Äoan Má»™c Thụy há»i:

- Chú ý, sắp có việc phi thưá»ng ở nÆ¡i Lệ Tuyệt Linh kìa.Lúc đó Lệ Tuyệt Linh đã sá»­ dụng đến tuyệt kỹ Lục Sát Äao Pháp. Chàng lần lượt

xuất phát những chiêu Phản Chiếu, Luân Hồi, Äầu Sanh, Lạc Trần, quay tÆ¡i bá»i La Nhữ

Cưá»ng.

Dù vậy, La Nhữ Cưá»ng không hổ là bảo chá»§ Ưng Bảo, chiếc thất khúc xà mâu cá»§a

y cũng linh động vô cùng. Cũng có phút giây y làm cho Lệ Tuyệt Linh phải bở vía vì

mâu pháp thần xuất quỷ hóa của y.

Lệ Tuyệt Linh đưa ra chiêu thứ năm, Tiêu hồn. Toàn thân đẫm ướt mồ hôi, La Nhữ

Cưá»ng biết là má»™t chiêu tuyệt độc, muốn tránh nhưng không còn kịp lùi lại được nữa.

Bắt buá»™c, y phải hoành ngá»n xà mâu vá»›i ý định gạt đầu Ä‘ao ra ngoài.

Lệ Tuyệt Linh trịnh mÅ©i Ä‘ao xuống tránh ngá»n xà mâu, lạng mình lướt tá»›i, sát bên

địch thá»c mÅ©i Ä‘ao qua, đồng thá»i tay tả quật ngược chiếc võ Ä‘ao, nhắm ngá»n mâu quét

mạnh. La Nhữ Cưá»ng rú lên má»™t tiếng lá»›n, máu nÆ¡i bụng vá»t ra, mÅ©i Ä‘ao Sanh Tá»­ Kiá»u

chá»c thá»§ng má»™t lá»—, trá»— ra sau lưng. Thanh thất khúc xà mâu bay Ä‘i, bắn vá» hứng Hà

Tinh Huỳnh. Lệ Tuyệt Linh thét gá»i:

- Tiểu Như à …

Nhưng có Thân Xương Ngá»c, Äại Không, Äoan Má»™c Thụy các ngưá»i lướt tá»›i, cùng

ngăn đón.

Trong khi đó, Hà Tinh Huỳnh lùi lại, bá»n Thân Xương Ngá»c khá»i phải xuất thá»§,

xà mâu lệch cái đích, rá»›t xuống. Không may cho Thưá»ng Äại Dần tiến theo Hà Tinh

Huỳnh, vô hình trung hứng ngá»n xà mâu, đâm vào yết hầu. Chẳng chậm trá»…, Hà Tinh

Huỳnh vung tay, ba mũi thanh đồng như ý vút đi, vẽ thành ba vệt sáng xanh bắn tới La

Nhữ Cưá»ng. Äã bị thương nÆ¡i bụng, máu ra nhiá»u, y không còn chịu được nổi, ngã

xuống, như ý bay qua trúng phải hai cao thủ trong hàng Thiết Ưng.

La Nhữ Cưá»ng bị hạ rồi, số còn lại như rắn không đầu, bá»n Thân Xương Ngá»c

phản công thu dá»n dá»… dàng. Thân Xương Ngá»c nhìn qua Lệ Tuyệt Linh, thấy có dấu

máu, há»i dồn:

- Äệ thá» thương ư?

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:

- Chỉ là vết thương ngoài da.

Thân Xương Ngá»c nghiến răng:

- La Nhữ Cưá»ng quả nhiên là lợi hại.

Lệ Tuyệt Linh tiếp:

- Bây giỠđệ mới thức ngộ một việc.

Thân Xương Ngá»c cau mày:- Việc gì thế?

Lệ Tuyệt Linh buông gá»n:

- Khi má»™t kẻ liá»u, có sức mạnh đánh trăm ngàn ngưá»i.

Thân Xương Ngá»c trầm ngâm má»™t lúc lâu. Trong tâm y kiểm soát lại má»i diá»…n

biến tiến tại cục trưá»ng như má»—i lần có cuá»™c ác đấu để rút tỉa kinh nghiệm, tá»± sai sá»­a,

ngoài ra còn chỉ Ä‘iểm cho đồng bá»n những chá»— sÆ¡ suất tai hại. Y nghÄ©, bá»n La Nhữ

Cưá»ng quả đáng sợ, nếu bá»n y không dá»± liệu trước, thì chắc chắn y và Lệ Tuyệt Linh

khó thoát nổi thá»§ Ä‘oạn cá»§a bá»n Ưng Bảo rồi. Và cái Æ¡n mách tin cá»§a Hà Tinh Huỳnh

đáng ghi nhận lắm.

Tổng kết tình hình, song phương Ä‘á»u có thương vong, nhưng phe La Nhữ Cưá»ng

thảm bại nặng ná». Trong khi má»—i ngưá»i nhìn thảm cảnh cuá»™c chiến, theo Ä‘uổi niá»m suy

tư riêng biệt, bất thình lình Äá»— Lập đứng lên. Ai cÅ©ng tưởng bá»n La Nhữ Cưá»ng Ä‘á»u

chết hết thì Äá»— Lập còn sống sót, hắn đứng lên máu me bụi cát đầy mình, hắn thở hổn

hển vì quá gắng gượng chập choạng đôi chân tiến vá» phía Thân Xương Ngá»c.

Má»i ngưá»i giật mình. Äại Không hoà thượng nhào tá»›i, Äoan Má»™c Thụy lướt theo.

Lệ Tuyệt Linh chụp tay vào đốc đao, song nghĩ sao chẳng rõ lại buông tay xuống. Có lẽ

chàng cho rằng trong tình trạng đó, Äá»— Lập chẳng làm gì được, bất quá hắn bước Ä‘i vài

bước, tất phải ngã xuống nên chẳng cần phải ra tay ngăn chặn.

Thân Xương Ngá»c Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, khoát nhẹ tay, chiếc búa bay ra, quét ngang

ngá»±c Äá»— Lập, rá»c má»™t đưá»ng vừa sâu vừa dài. Số lượng máu còn lại trong ngưá»i hắn bật

tuông ra, hắn tắt thở, Ä‘i theo đồng bá»n vá» bên kia thế giá»›i.

Thân Xương Ngá»c bình tÄ©nh thu hồi chiếc búa, thốt:

- Äệ lại bá» qua má»™t việc đáng lẽ phải làm nữa rồi đó.

Lệ Tuyệt Linh thở dài:

- Bá»—ng nhiên đệ nhá»› đến những lá»i cá»§a Hoàng cô nương, nhá»› đến cuá»™c đánh cá

giữa đệ và nàng.

Thân Xương Ngá»c cưá»i hì hì:

- Phần ta, ta cứ theo quy cũ mà hành động, nhổ cỠkhông dứt rễ sang năm có

phát sanh, ta không muốn di dưỡng niá»m phiá»n phức sau này cho địch có dịp báo

phục.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Lão ca nói phải.

Thân Xương Ngá»c gằn giá»ng:- Ta khuyên đệ từ bi là tánh tốt song nên dùng đúng ngưá»i đúng chá»—, đệ nghÄ© xem

với cục diện này, nếu địch sống sót thì trong tương lai chúng ta sẽ vất vả như thế nào.

Lệ Tuyệt Linh hơi bực:

- Chẳng hiểu sao đệ lại sanh ra do dự …

Thân Xương Ngá»c không nói gì nữa.
Tài sản của meongo75

  #53  
Old 26-04-2008, 08:26 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 53

ÄÆ°á»ng tÆ¡ sống chết




Äại Không hoà thượng thở ồ ồ, bước tá»›i gá»i:
- Lão Thân, sao ngươi không để của nợ đó cho ta xử trí, lại mất đi cho ta

một dịp làm công đức nữa rồi.

Thân Xương Ngá»c gật đầu:

- Xin lá»—i, xin lá»—i, lầu sau ta sẽ nhưá»ng cho. Chẳng qua ta nóng lòng báo thù cho đồ

đệ ngươi thôi.

Äại Không cưá»i vang. Tiếng cưá»i che đậy ná»—i Ä‘au bốc mạnh qua sá»± nhắc nhở cá»§a

Thân Xương Ngá»c. Nhà sư mất má»™t đồ đệ thân yêu trong cuá»™c chiến này, Vô Tha tiểu

hoà thượng đã vá» cõi phật. ÄÆ°Æ¡ng nhiên Thân Xương Ngá»c cÅ©ng hiểu rõ tâm tình cá»§a

Äại Không, cái vẻ bình tÄ©nh cá»§a hoà thượng Äại Không miá»…n cưỡng trông thấy, bất quá

lão ta công khai thừa nhận vậy thôi.

Rồi lão đáp:

-Vô Tha có phúc khí hơn ta, sớm chứng quả niết bàn vỠbên chân Phật.

Thân Xương Ngá»c thở dài:

- Thật là lá»—i do ta đã vô tình chạm đến niá»m Ä‘au cá»§a ngươi…

Äại Không trừng mắt:

- Ngươi nói cái chi thế? Viên tịch quy chân là cứu cánh của kẻ xuất gia, con

đưá»ng giải thoát càng ngắn là càng chứng tá» oan nghiệt trần gian không sâu dày.

Ngưá»i tu đạo không vì chuyện ở Ä‘i mà thắc mắc, ta mừng cho đồ đệ chứ sao lại Ä‘au

lòng?

Lệ Tuyệt Linh chen vào:

- Kẻ có tá»™i chính là ta, bởi vì má»i việc đã xảy ra Ä‘á»u do ta tạo cái nguyên nhân.

Äại Không chen vào:

- Các ngươi nói năng nghe nặng mùi trần tục thái quá. Tuy vậy ta không trách ai

cả, bởi có trách cũng chẳng ích gì. Ta chấp nhận đến đây, là do ý muốn của ta, hậu

quả như thế nào ta sẵn sàng chấp nhận, đừng kẻ nào giành cái lỗi vỠmình.

Thân Xương Ngá»c nắm chéo áo Lệ Tuyệt Linh giật nhẹ, bảo:

- ÄÆ°á»£c rồi, ý kiến cá»§a ngươi sẽ được tôn trá»ng.

Äoan Má»™c Thụy từ xa xa quay đầu, gá»i vá»ng lại:

- Minh chủ, thuộc hạ đã gịt xong thuốc cho Hà cô nương.

Thân Xương Ngá»c há»i:

- Thương thế có đáng ngại lắm không?

Äoan Má»™c Thụy đáp:

- Vết thương khá sâu, song không trí mạng, máu ra nhiá»u, nàng ngất xỉu má»™t lúc.

La Nhữ Cưá»ng rất hận nàng, nên hạ thá»§ quá mạnh, cÅ©ng may không trúng chá»— nhược.

Thân Xương Ngá»c gật đầu:

- La Nhữ Cưá»ng hận nàng kể ra cÅ©ng hợp lý.

Äến lúc đó Äoan Má»™c Thụy má»›i tỉnh ngá»™:

- Thế ra chính là Hà cô nương đã mách tin với Minh chủ vỠcuộc tập kích này à?

Thân Xương Ngá»c gật đầu:

- Không sai, Hà cô nương phá hoại cả cơ mưu của chúng, do đó chúng mới chuốc

lấy cái thảm bại ngày hôm nay. Nếu không có nàng, thi chẳng biết số phần nào dành

cho ta và Lệ lão đệ sau cuộc chiến này.

Äại Không hoà thượng thốt:

- Chắc là Ưng Bảo phải giải tán.

Thân Xương Ngá»c đáp:

- Rất có thể là như vậy, La Nhữ Cưá»ng có dưới tay ba cấp thuá»™c hạ: Kim Ưng,

Ngân Ưng, và Thiết Ưng gồm hÆ¡n hai mươi cao thá»§, hôm nay mưá»i hai ngưá»i chết, trước

kia Lệ lão đệ cÅ©ng đã sát hại má»™t vài ngưá»i gì đó. Lá»±c lượng còn lại không đủ gây thinh

thế đáng kể, khó mà chi trì Ưng Bảo nổi trong một thế đứng kiêu hùng giữa giang hồ.

Do đó…

Äại Không gằn giá»ng:

- Ta hy vá»ng bá»n còn lại sẽ kéo tàn binh đến tìm bá»n ta báo cừu, lúc đó ta sẽ có

dịp làm thêm công đức.

Thân Xương Ngá»c lắc đầu:

- Chúng không dám ngông cuồng như vậy đâu. Trừ khi chúng muốn hội nhau tất

cả dưới Diêm La Äài. Lo mà ẩn mình không xong, khi nào lại dám gây sá»±.

Äại Không hừ má»™t tiếng:

- Thế là cây ngã tàng mất, bầy khỉ tản mác luôn.

Thân Xương Ngá»c gật đầu:

- Bắt buộc phải thế, chúng không còn cách nào khác hơn.

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng cất tiếng:- La Nhữ Cưá»ng còn táng mạng, nói chi bá»n tôm tép sống thừa. Chúng sẽ lá»§i như

dế vào hang.

Rồi chàng tiếp luôn:

- Ta dám chắc khi biết tin này chúng sẽ trốn nấp sợ bá»n ta kéo đến trảm thảo trừ

căn.

Thân Xương Ngá»c gật đầu:

- Ưng Bảo do La Nhữ Cưá»ng thiết lập, hắn chết rồi thì tổ chức giải tán ngay, chứ

đâu phải là môn phái gì mà cần duy trì.

Äoan Má»™c Thụy chép miệng:

- La Nhữ Cưá»ng là tay đại hào trong giá»›i lục lâm sáu tỉnh miá»n Bắc, sáng tạo nên

cơ đồ cũng chẳng phải là không vất vả, ngỠđâu có cái kết cuộc thảm khốc cho hắn

như thế này. Thì ra con ngưá»i ai ai cÅ©ng chạy theo công danh, song có mấy ai tận

tưá»ng cái thành quả cá»§a mình.

Äại Không trừng mắt:

- Ngươi tiếc thương cho hắn hở lão Äoan?

Äoan Má»™c Thụy lắc đầu:

- Nào phải vậy đâu, ta chỉ luận trò Ä‘á»i thôi.

Thân Xương Ngá»c bảo:

- Ngươi chỉ huy thu dá»n chiến trưá»ng Ä‘i. Chúng ta còn lên đưá»ng chứ.

Lệ Tuyệt Linh vụt thốt:

- Còn Hoàng cô nương thì sao, đệ phải quay lại đón nàng.

Thân Xương Ngá»c mỉm cưá»i:

- Äại ca đã nhá» Äoan Má»™c Thụy sai phái ngưá»i đến Ngá»c Thúy SÆ¡n tiếp đón nàng

và đưa nàng vá» Trung Äiá»n SÆ¡n rồi. Lão đệ không cần phải quan tâm.

Công cuá»™c thu dá»n chiến trưá»ng không đòi há»i lắm thá»i gian, Äoan Má»™c Thụy và

Tam Long lo má»™t phía, phần Äại Không hoà thượng thì chiếu cố mấy tên đệ tá»­.

Lệ Tuyệt Linh bước vỠphiá Hà Tinh Huỳnh. Nàng nằm dưới tàng cây, mặt trắng

nhợt nhạt, máu me khắp ngưá»i, tóc bay tán loạn, y phục rách nát làn da hiện ra, chá»—

tím bầm, chỗ sưng lên. Trông nàng yếu đuối quá.

Lệ Tuyệt Linh ngồi xuống cạnh nàng há»i:

- Cô nương có chịu nổi chăng?

Hà Tinh Huỳnh cưá»i nhẹ, cất giá»ng khàn khàn:

- Äỡ nhiá»u lắm rồi, khi cái tâm được an thì có Ä‘au đớn nào mà không chịu nổi?Thân Xương Ngá»c lúc đó cÅ©ng đến gần:

- Tại hạ hết sức cảm kích…

Hà Tinh Huỳnh khẽ ho mấy tiếng:

- Lại khách sáo nữa rồi …

Lệ Tuyệt Linh tiếp nối:

- Thật lá»—i quá, bá»n tại hạ không bảo vệ được cô nương.

Hà Tinh Huỳnh khẳng khái:

- Tôi cũng phải làm một cái gì với các vị chứ. Chẳng lẽ đứng yên để cho các vị

phải phân tâm lo lắng ư? Thá»±c ra tôi nhận thấy mình còn kém cá»i, địch lợi hại quá,

lắm lúc tôi đứng tim vì chúng.

Lệ Tuyệt Linh nói thêm mấy câu nhận tội không chu toàn nàng nổi, để nàng phải

thỠthương. Tuy nhiên chính chàng cũng thỠthương cũng vất vả thì còn chu toàn nàng

thế nào được? Hà Tinh Huỳnh tìm lá»i trấn an chàng, cho chàng hết thắc mắc.

Cả ba có đồng cảm nghÄ© như nhau là La Nhữ Cưá»ng quả thật lợi hại. Nếu hôm

nay không nhỠđông ngưá»i bá»n há» chưa chắc đã trừ diệt được cánh Ưng Bảo.

Phá tan bầu không khí thâm trầm, Lệ Tuyệt Linh bật cưá»i thốt:

- Hiện tại thì chẳng còn gì lo ngại nữa, La Nhữ Cưá»ng có muốn làm gì cÅ©ng phải

mất nhiá»u thá»i gian chá» chúng ta xuống diêm đài, há»™i ngá»™ vá»›i hắn. Má»™t năm, hai năm,

trăm năm cũng chưa biết chừng, vì chúng ta còn sống lâu mà.

Hà Tinh Huỳnh chép miệng:

- Vá»›i vết thương này, tôi sẽ làm phiá»n lụy cho các vị không ít, bình sanh chưa lần

nào tôi sợ hãi bằng lần này.

Lệ Tuyệt Linh khoát tay:

- Cô nương đừng nghĩ ngợi xa xôi, tại hạ bảo đảm từ nay cô nương sẽ được như ý

luôn luôn. Vĩnh viễn là như vậy.

Hà Tinh Huỳnh mỉm cưá»i. Lệ Tuyệt Linh và Thân Xương Ngá»c cÅ©ng cưá»i, ba nụ

cưá»i thật là thoải mái. Thân Xương Ngá»c đỠnghị:

- Cô nương vá» Trung Äiá»n SÆ¡n vá»›i bá»n này nhé.

Hà Tinh Huỳnh trầm ngâm một lúc:

- VỠđó … Tôi sẽ làm gì giúp ích cho các vị đây?

Thân Xương Ngá»c thốt:

- Khoan hãy nói đến vấn đỠdó, chỉ biết là trước hết cô nương cần dưỡng thương

má»™t thá»i gian…Hà Tinh Huỳnh từ chối:

- Làm phiá»n các vị thêm nữa tôi áy náy quá, thôi Ä‘i, các vị hãy để tôi tá»± tìm má»™t

nơi dưỡng thương cũng đủ rồi.

Thân Xương Ngá»c nghiêm giá»ng:

- Cô nương không nên nói vậy. Giữa chúng ta không còn những thắc mắc nhá»

nhen nữa. Nên xem nhau như bạn bè thân thuá»™c và đặt vấn đỠvá»›i trá»n vẹn chân

thành. Từ nay má»i việc cần như không còn riêng rẻ má»™t ai nữa…Vả lại cô nương đừng

để cho bá»n này phải mang tiếng vong ân bá»™i nghÄ©a.

Hà Tinh Huỳnh do dự:

- Thế thì phiá»n cho hai vị quá …

Thân Xương Ngá»c kiên quyết:

- Xin cô nương đừng xem trá»ng tiểu tiết …

Lệ Tuyệt Linh chen vào:

- Lão ca nói đúng đó, xin cô nương y theo lá»i.

Hà Tinh Huỳnh thấy cả hai thành thật chiếu cố đến nàng, hết sức cảm kích, lệ

xúc động tuôn rÆ¡i ràn rụa trên mắt, nàng thấp giá»ng thốt:

- Thật tôi .. chẳng biết nói sao …

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:

- Vậy là Hà cô nương chấp nhận rồi đó, đừng lo sẽ có dịp cô nương giúp lại bá»n

này, và niá»m thắc mắc trong lòng cô nương sẽ được giải tá»a.

Äoan Má»™c Thụy bước tá»›i há»i:

- Bây giỠcô nương nghe trong mình thấy như thế nào?

Y thấy Hà Tinh Huỳnh rướm lệ, tưởng đâu thương thế hành hạ, nàng chịu đau

không thấu nên khóc. Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i đáp thay:

- Hà cô nương đã đỡ nhiá»u rồi, các hạ khá»i phải lo lắng.

Thân Xương Ngá»c đứng lên, há»i Äoan Má»™c Thụy:

- Tất cả đã xong hết chưa?
Tài sản của meongo75

  #54  
Old 26-04-2008, 08:27 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 54

Vương vấn mộng hồn


Äoan Má»™c Thụy gật đầu:

- Dạ đã xong hết rồi.

Thân Xương Ngá»c lại há»i:

- Có ai bị thương nặng đến độ ngại đưá»ng dài không?

Äoan Má»™c Thụy đáp:

- Triệu Hùng tương đối nặng hơn hết. Tả Thế Quang thì xây sát phần nào thôi, Vô

Phi Tăng rách lưng, Tiểu Không hoà thượng tét mặt. Äại Không hòa thượng đứt thịt vai,

xương không bị phạm, Thạch Huy nhẹ hÆ¡n má»i ngưá»i, kể vá» thương tích chỉ có Hà cô

nương đây là đáng ngại cho đưá»ng dài.

Tặc lưỡi y tiếp luôn:

- Và còn thương thế của Lệ huynh đệ nữa, cả hai cần được chăm sóc lại trước khi

lên đưá»ng.

Thân Xương Ngá»c buông gá»n:

- Bắt tay vào việc đi.

Äoan Má»™c Thụy làm liá»n, khởi đầu gịt thuốc cho Lệ Tuyệt Linh trước. Vừa gịt

thuốc y vừa thốt:

- Một cái thắng đắt giá quá, đáng hận nhất là cái chết của Vô Tha Tăng…

Thân Xương Ngá»c khoát tay:

- Äừng đỠcập đến việc đó nữa, Äại Không nghe được lại Ä‘au lòng.

Äoạn y há»i tiếp:

- Chôn xác chết rồi chứ?

Äoan Má»™c Thụy đáp:

- Xác đối phương thì được mai táng phía sau rừng, trong một cái huyệt chung, còn

xác Vô Tha thì Äại Không muốn mang vá» chùa.

Thân Xương Ngá»c dặn:

- VỠđến nÆ¡i ngươi nhá»› sai ngưá»i đến Ngá»c Thúy SÆ¡n rước Hoàng cô nương đưa

thẳng lên Trung Äiá»n SÆ¡n.

Äoan Má»™c Thụy gật đầu:

- Minh chủ yên tâm, thuộc hạ không quên đâu.

Kiểm Ä‘iểm lại má»i việc, há» lên đưá»ng. Thân Xương Ngá»c, Lệ Tuyệt Linh, Hắc

Nhai Tam Long há»™ tống Hà Tinh Huỳnh Ä‘i trước, làm tiá»n đội. Bá»n Äoan Má»™c Thụy rẽ

vá» hướng Ngư Ông Hạp còn Äại Không hoà thượng dẫn sư đệ và hai tiểu đồ vá» NgÅ© Äế

Miếu.

Cục trưá»ng vắng lặng trở lại, nhưng tá»­ khí còn nặng Ä‘á»ng vá»›i mùi máu tanh chưa

được gió cuốn đi.

Chu viên Trung Äiá»n SÆ¡n rất rá»™ng lá»›n, ngá»n chồng ngá»n tiếp nối chập chùng.

ÄÆ°á»ng Ä‘i cá»±c kỳ hiểm trở, lắm lúc vượt đồi cao, thưá»ng khi xuống trÅ©ng sâu, đá chởm

chởm cây um tùm, che khuất các nẻo mòn. Trong khu có tòa Äại Thánh sảnh, má»™t tòa

núi đầu bằng, chung quanh có ba ngá»n cao và nhá»n bao bá»c nÆ¡i đó tùng xanh má»c

thành rừng, vừa kín đáo vừa thanh tịnh.

Tổng đàn minh há»™i Trung Äiá»n SÆ¡n ở tại đại thánh sảnh kiến thiết mưá»ng tượng

các trang trại cá»§a cưá»ng hào. Trang trại có cái tên là Thiết Äảm Vu, gồm má»™t toà nhà

lá»›n tại Trung tâm, nÆ¡i phát xuất má»i hiệu lệnh mà cÅ©ng là nÆ¡i há»™p há»p cá»§a bảy mươi

hai tiểu bang đặt dưới quyá»n Ä‘iá»u khiển cá»§a minh chá»§ Thân Xương Ngá»c. Tổng đàn có

cái tên là Vô Thượng ÄÆ°á»ng.

Ở đó không lâu, Lệ Tuyệt Linh đã khôi phục công lực, vết thương nơi ngực đã

lành, ngưá»i chàng đẩy đà thêm ra, tinh thần sảng khoái tâm trí trong sáng hÆ¡n nhiá»u.

Nhất là sau ngày Hoàng Quân Nhã đồng ở tại Vô Thượng ÄÆ°á»ng phía hậu. Cả hai có

phòng đối chiếu nhau, mở cá»­a là gặp mặt nhau ngay, chính Thân Xương Ngá»c an bày

như vậy. Hoàng Quân Nhã không phản đối, mà Lệ Tuyệt Linh cũng đành vậy, chẳng

biết làm sao hơn.

Tuy nhiên ngoài mặt chàng không tỠlộ một cảm nghĩ nào, bên trong thì một

niá»m vui phát sanh, chàng không biết tại sao mà có niá»m vui thích đó. Dần dần chàng

cảm thấy sự tiếp cận với Hoàng Quân Nhã như cần thiết, ngày nào không gặp nàng

không nói với nàng vài câu thì ngày đó như thiếu thốn cho chàng một cái gì đó.

Gặp nhau, chẳng biết nói gì với nhau, xa nhau rồi chàng sanh bâng khuâng, rồi

bồn chồn chỠgặp lại. Chàng mấy lượt tìm cách lãng quên nàng song mấy lượt chàng

đành thất bại, càng cố quên, càng lo nghĩ vỠnàng.

Chàng yêu rồi chăng?

Chàng chưa tin thực sự là đã yêu nàng, nhưng cảm thấy con tim mỗi ngày một

hướng vỠnàng hơn, và đã đến lúc khó mà chuyển hướng nó.

Yêu.Thoạt đầu chàng tá»± cưá»i lấy mình, cho rằng gót chân anh hùng đâu vướng bận cái

thứ phiá»n lụy đó. Chàng là má»™t đại đạo độc hành kia mà, thì cái việc lập gia đình

không thể là một vấn đỠđược. Nhưng chàng nhận thấy giữa chàng và nàng có cái gì

nghiêm chỉnh phát sanh, sự thân mật đã vượt hẳn phạm vi tình bạn rồi. Và tình thế bắt

đầu quan trá»ng, không còn là má»™t trò đùa nữa. Chàng cố vươn mình ngoi lên khá»i cái

đắm chìm trong mông lung, vơ vẩn cố ngoi lên lại càng chìm sâu hơn.

Biết làm thế nào bây giá»? Trong khi đó Thân Xương Ngá»c ngấm ngầm tiếp trợ,

gián tiếp khuyến khích tạo dịp cho tình cảm của chàng càng lúc càng củng cố hơn. Y

đã bước qua đoạn cầu tình ái, kinh nghiệm tâm lý có thừa, dĩ nhiên y thấy rõ cái ngại

ngùng của kẻ sắp cất thân lên cầu, một thứ ngại ngùng đáng yêu. Có lẽ tán đồng ý

niệm cá»§a Lệ Tuyệt Linh nên Thân Xương Ngá»c không bá» lỡ dịp thuận tiện đưa tay ra

cho chàng vịn, mạnh dạn bước lên cầu, đà phá cái sự ngại ngùng dè dặt lúc ban đầu.

Bây giỠthì chàng có một ấn tượng rõ rệt rồi. Chàng yêu!

Hôm đó…

Vào giá» ngá», dùng bữa xong rồi, Lệ Tuyệt Linh bước ra ngoài, chàng có thói quen

bách bộ một lúc quanh quẩn, thói quen trước kia thì không có bởi chàng không dừng

chân tại má»™t trúsở nào lâu qua má»™t ngày đêm. Bây giá» vá» Trung Äiá»n SÆ¡n vá»›i Thân

Xương Ngá»c dừng gót giang hồ tạm đình hÆ¡n má»™t tháng qua rồi, ngày ngày nhàn rá»—i tập

quán phát sinh, dù muốn bá», vị tất trong nhất thá»i bá» ná»—i.

Vào khu rừng, chàng cảm thấy khoan khoái vô cùng dưới tàng cây mát mẻ. Nơi

đó Thân Xương Ngá»c có cho thuá»™c hạ an bày bàn đá, ghế đá để những lúc thưa nhàn,

có chá»— ngồi suy gẫm viá»…n vông. Vào lúc đó chàng gặp Thân Xương Ngá»c, Hà Tinh

Huỳnh và Hoàng Quân Nhã, há» cÅ©ng như chàng tản bá»™ cho khá»e ngưá»i.

Thấy chàng từ xa, Hà Tinh Huỳnh cưá»i khanh khách vẫy tay gá»i:

- Lệ gia có hẹn với Hoàng muội hay sao chứ. Cả hai cùng đến đây như thế này,

chắc không phải là ngẫu nhiên đâu ha?

Lệ Tuyệt Linh làm ra vẻ tự nhiên đáp:

- Thế ra Hà cô nương không nhận ra tại hạ quen tánh tản bộ vào buổi trưa từ lúc

đến Trung Äiá»n SÆ¡n này à?

Hà Tinh Huỳnh chớp mắt:

- Thói quen đó cũng lạ thật, hướng nào không đi mà Lệ gia lại đi vỠhướng này,

Trung Äiá»n SÆ¡n sao mà hẹp phạm vi thế.

Lệ Tuyệt Linh bật cưá»i ha hả:- Bây giá» tại hạ không nói gì đâu, đợi đến lúc Hà cô nương lấy chồng rồi tại hạ sẽ

há»i cái tá»™i ngày hôm nay.

Hà Tinh Huỳnh xí một tiếng:

- Lại bắt quàng để tránh chuyện của chính mình đấy hả.

Thân Xương Ngá»c nhìn Lệ Tuyệt Linh má»™t lúc thốt:

- Này lão đệ, hôm nay khí sắc cá»§a lão đệ tươi cả, ngưá»i ta nói lòng có việc vui thì

mặt mày sáng rỡ.

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:

- Việc gì mà gá»i vui? Việc Hắc Lâu sắp khai trương tá»­ chiến phải không? Phiá»n

phức mới đúng hơn đó chứ.

Thân Xương Ngá»c lắc đầu:

- Dù còn phiá»n phức cÅ©ng còn lâu.

Lệ Tuyệt Linh tiếp:

- Lâu mà vẫn đến, thì cÅ©ng phiá»n phức như thưá»ng.

Thân Xương Ngá»c chuyển hướng câu chuyện:

- Không khí ở đây tốt quá, thưá»ng thưá»ng tản bá»™ như vầy rất bổ ích cho thân thể

đó. Bá»n ta ngồi đây khá lâu rồi, vừa định gá»i đệ thì đệ đến nÆ¡i.

Hà Tinh Huỳnh cưá»i nhẹ:

- Mình ngồi cÅ©ng lâu rồi, Lệ gia má»›i đế vậy mình nên nhưá»ng chá»— cho Lệ gia. Ta

hãy trở vào nhà thôi.

Lệ Tuyệt Linh so vai:

- Cái vị muốn vào thì cứ vào, tại hạ còn định đi quanh quẩn một lúc nữa.

Hà Tinh Huỳnh nheo mắt:

- Không sợ tịch mịch sao?

Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:

- Thì cô nương ở lại đây với tại hạ.

Hà Tinh Huỳnh cưá»i hắc hắc:

- Có chắc gì thực sự Lệ gia muốn tôi ở lại đây với Lệ gia chăng? Tôi tưởng phải là

ngưá»i nào khác đó chứ?

Thân Xương Ngá»c khoát tay:

- Nói dài dòng mãi, Hoàng cô nương cứ ở lại đi.

Hà Tinh Huỳnh vá»— tay:- Thân gia hay quá, nói trúng tim Ä‘en cá»§a ngưá»i ta. Ngưá»i đây là tôi hay là ai

cÅ©ng được. Tôi nói năng không khéo lắm, sẽ chẳng vừa tai đâu, Lệ gia cần có ngưá»i cất

tiếng như điệu nhạc ru mới được.

Lệ Tuyệt Linh thoáng bối rối:

- Từ sau ngày thá» thương đến giá», cô nương dưá»ng như loạn óc thì phải, hay là có

những ý nghĩ vu vơ nói năng quàng xiên quá cỡ.

Hà Tinh Huỳnh cưá»i tít:

- Lệ gia nói như thế chứ bên trong hẳn là nhìn nhận tôi có ý rất tốt.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i nhẹ:

- Cái đó thì… tại hạ cần suy nghĩ lại xem…

Thân Xương Ngá»c chen vào:

- Hà cô nương, mình phải đi thôi, để cho Hoàng cô nương ở đây tiếp chuyện với

lão đệ.

Hà Tinh Huỳnh gật đầu:

- Phải đó, dù mình không đi, Lệ gia cũng đuổi đi thôi.

Hoàng Quân Nhã thẹn ngay từ lúc đầu, bây giỠmới cất tiếng:

- Lệ đại hiệp .. đại hiệp muốn đi dạo quanh một vòng ư?

Vỗ tay lên vai Hoàng Quân Nhã Hà Tinh Huỳnh đáp:

- Muá»™i há»i vậy là thừa, vả lại còn buá»™c khó Lệ gia nữa nhé, khi nào Lệ gia dám

chấp nhận?

Lệ Tuyệt Linh do dự một chút:

- Chúng ta ngồi tận đây đàm đạo.

Hoàng Quân Nhã cúi đầu:

- Cũng được.

Thân Xương Ngá»c thốt:

- Äệ hãy ở đây chÆ¡i, ta cùng Hà cô nương vá» trước nhé.

Y cùng Hà Tinh Huỳnh bước đi ngay, đi được mấy bước, Hà Tinh Huỳnh quay

đầu lại, mắt chá»›p chá»›p Ä‘iểm nhẹ má»™t nụ cưá»i gá»i:

- Hai ngưá»i cứ tá»± nhiên đàm đạo.

Lệ Tuyệt Linh trừng mắt nhìn Hà Tinh Huỳnh, song lại Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i nÆ¡i khóe

miệng, Ä‘oạn chàng cùng Hoàng Quân Nhã chá»n ghế ngồi xuống. Cả hai im lặng má»™t

lúc lâu. Sau cùng Lệ Tuyệt Linh cất tiếng trước:

- Sao cô nương không nói chi cả?Hoàng Quân Nhã thoáng đỠmặt:

- Thiếp chẳng biết nói chi bây gi�

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:

- Từ ngày đến đây, chừng như cô nương cẩn thận hơn, ít nói năng hơn trước.

Hoàng Quân Nhã thấp giá»ng:

- Vậy à?

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Dá»c đưá»ng cô nương là bạn đồng hành vui tánh, luôn luôn gây hứng thú cho cả

đoàn. NhưngvỠđây cô nương dè dặt thấy rõ.

Hoàng Quân Nhã ấp úng:

- Thiếp … thiếp …

Lệ Tuyệt Linh chận lá»i:

- VỠđây mấy hôm rồi cô nương đã quen chưa?

Hoàng Quân Nhã đáp:

- Dù không muốn quen cÅ©ng phải tập cho quen, có Ä‘iá»u nếp sống ở đây xa hoa

quá độ, thiếp cảm thấy yên ổn hơn.

Lệ Tuyệt Linh há»i:

- Chừng như cô nương còn có vẻ lo âu?

Hoàng Quân Nhã gật đầu:

- Hiện tại thì có các vị đại hiệp chu toàn. Song trong tương lai thì thiếp sẽ ra sao?

Lệ Tuyệt Linh thốt:

- Cô nương có thể ở lại đây suốt Ä‘á»i, tương lai hay hiện tại vẫn luôn luôn có ngưá»i

chiếu cố đến cô nương mà.

Hoàng Quân Nhã lắc đầu:

- Thá»±c tế không đơn giản như con ngưá»i tưởng đâu.

Lệ Tuyệt Linh trầm ngâm một lúc:

- Cô nương có ý kiến chi chăng?

Hoàng Quân Nhã lại lắc đầu:

- Bởi chưa có chủ kiến nên thiếp càng hoang mang.

Lệ Tuyệt Linh mÆ¡ màng chẳng nói năng gì cả. Má»™t lúc sau nàng há»i:

- Sao đại hiệp không nói gì?

Lệ Tuyệt Linh đáp:- Tại hạ Ä‘ang nghÄ© vá» niá»m thắc mắc cá»§a cô nương. Cô nương lo ngại trong tương

lai không có chỗ nương nhỠ…

Äến lượt Hoàng Quân Nhã mÆ¡ màng, không nói gì nữa. Há» trầm lặng má»™t lúc

lâu. Äể thay đổi đầu đỠcâu chuyện. Hoàng Quân Nhã nhắc lại mối thù cá»§a Hắc Lâu

đối vá»›i Lệ Tuyệt Linh và khuyên chàng nên thận trá»ng bá»›t xuống núi, sợ gặp chúng bất

ngá». Lệ Tuyệt Linh gật đầu mỉm cưá»i.

Cả hai lại trầm ngâm má»—i ngưá»i theo Ä‘uổi má»™t ý niệm thầm kín cá»§a riêng mình.

Chừng như hỠcó chung một ý niệm, song hỠkhông thổ lộ cho nhau biết. HỠchỉ quanh

quẩn bên ngoài ý niệm đó, lâu lắm rồi chưa một ai dám đỠcập đến. Cuối cùng Lệ

Tuyệt Linh đánh bạo thốt:

- Hoàng cô nương …

Buông được ba tiếng, chàng nín lặng, bỠdở đoạn sau mà cũng chính là đoạn

chính. Hoàng Quân Nhã chớp mắt chỠnghe. Mấy phút sau, Lệ Tuyệt Linh chưa nói gì

kế tiếp. Nàng há»i:

- Việc chi thế thưa đại hiệp?

Lệ Tuyệt Linh chỉnh nghiêm sắc mặt:

- Tại hạ cảm thấy mình cô độc quá, đã đến lúc cần có má»™t Ä‘oạn đưá»ng...

Hoàng Quân Nhã lại chớp mắt nhanh hơn:

- Bằng hữu, chẳng lẽ Thân tráng sÄ© đó chẳng phải là bằng hữu cá»§a ngưá»i sao?

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Không, ý tại hạ muốn nói là ngưá»i hồng nhan tri ká»· …

Hoàng Quân Nhã mỉm cưá»i:

- Thiếp thấy Hà thÆ¡ thÆ¡ cÅ©ng là ngưá»i bạn tốt, có thể là má»™t ngưá»i bạn tâm giao

của tráng sĩ lắm đó, cần gì tráng sĩ còn phải tìm đâu xa?

Lệ Tuyệt Linh lại lắc đầu:

- Cô nương hiểu sai ý cá»§a tại hạ rồi. Ngưá»i bạn cá»§a tại hạ muốn có là ngưá»i có

thể san sẻ những Ä‘iá»u tâm sá»±, không cần thiết phải trong phạm vi giang hồ …

Hoàng Quân Nhã à một tiếng:

- Nghĩa là …

Lệ Tuyệt Linh ngưng thở buông nhanh:

- Tại hạ muốn lập gia đình.

Rồi chàng tiếp một hơi:- Sống mãi cái kiếp bình bồng phiêu bạt, rày đây mai đó, tại hạ nhận ra lắm lúc

tâm tư rất mông lưng trong khoảng trống không cá»§a kiếp Ä‘á»i dài dằng dặc… Dù sao tại

hạ cÅ©ng chưa già, mà tại hạ bôn ba suốt thá»i kỳ thanh thiếu, gót giang hồ bắt đầu chồn

gối má»i chân thì lòng lạnh, bởi lạnh nên phải tìm má»™t cái gì sưởi ấm lòng. Cái đó là

khung cảnh của một gia đình.

Dừng lại một chút chàng tiếp luôn:

- Nói gần nói xa không qua nói thật, từ ngày tại hạ gặp cô nương đến nay, một

niá»m xúc động phát sanh trong tâm tư, niá»m xúc động lá»›n dần, lá»›n dần và tại hạ thấy

cái chí giang hồ bắt đầu chuyển hướng, bởi chẳng phải chỉ những kẻ cô độc mới hành

hiệp tác nghÄ©a được. Ngưá»i có gia đình vẫn làm việc hữu ích cho đồng loại như thưá»ng.

Biết Ä‘iá»u hành sinh hoạt thì gia đình không còn là má»™t vướng bận cá»§a gót anh hùng

nữa.

Tim đập mạnh, Hoàng Quân Nhã hÆ¡i rung rung giá»ng:

- Äại hiệp đã chá»n nÆ¡i nào chưa?

Lệ Tuyệt Linh nhìn vào mắt nàng:

- Rồi

Hoàng Quân Nhã cúi đầu:

- Ai có diễm phúc đó hở đại hiệp?

Lệ Tuyệt Linh đáp nhanh:

- Ngưá»i đó Ä‘ang ngồi trước mặt tại hạ.

Hoàng Quân Nhã kêu lên:

- Thiếp ư? Một kẻ không nhà, một kẻ đơn côi, lại chẳng biết mảy may võ công,

thiếp thiếu hẳn tư cách …

Lệ Tuyệt Linh gằn giá»ng:

- Cô nương không thiếu tư cách đâu. Tại hạ cũng không nhà, tại hạ cũng đơn côi,

còn võ công thì đâu phải là Ä‘iá»u quan trá»ng? Ai cho rằng khách giang hồ thì phải phối

hợp với khách giang hồ?

Hoàng Quân Nhã run ngưá»i, rồi lệ từ từ lăn dài xuống đôi má. Lệ Tuyệt Linh há»i:

- Cô nương chấp thuận?

Hoàng Quân Nhã thốt qua xúc cảm:

- Äại hiệp mang đến cho thiếp má»™t hạnh phúc lá»›n lao quá. Thiếp chỉ sợ mình

không đáng hưởng.

Lệ Tuyệt Linh vụt cầm tay nàng bóp mạnh:- Nàng đã ban cho ta má»™t diá»…m phúc phi thưá»ng. Cám Æ¡n muá»™i!

Hoàng Quân Nhã để yên bàn tay trong tay chàng.

Há» không cần nói vá»›i nhau nhiá»u hÆ¡n nữa. Khi xúc động dịu lại, há» bàn đến

tương lai, chá»n Ä‘iạ phương xây tổ uyên ương. Äiá»u vướng vấp còn lại, là mối thù cá»§a

Hắc Lâu. HỠđịnh sau khi kết thúc mối thù đó, thì cá»­ hành hôn lá»… ngay tại Trung Äiá»n

Sơn này, rồi sau sẽ tìm nơi sinh cơ lập nghiệp. Nhưng hỠquên ngoài Hắc Lâu ra còn có

Quỷ Diện Bang, Thập Toàn phái …

Và há» không phải chá» lâu, bởi trong lúc đó, hai bóng ngưá»i xuất hiện trước mặt

há» cách xa mưá»i trượng. Hai bóng vận áo trắng, từ sau má»™t mô đá bước ra, lẳng lặng

nhìn chàng. Hoàng Quân Nhã run sợ há»i Lệ Tuyệt Linh:

-Huynh nhận ra hỠchăng?

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Nhâïn ra được một tên. Tên đứng sau là phó bang chủ Quỷ Diện Bang tên là

Cốc Thuần, còn ngưá»i đứng trước chắc là bang chá»§ Nhiếp Hồn Vương Diêm Äá».

Chàng trấn an Hoàng Quân Nhã:

- Muá»™i không phải lo sợ, ngu huynh thừa sức thu thập bá»n này!

Hoàng Quân Nhã thốt:

- Äừng giết chúng nhé.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Ngu huynh nhớ rồi, huynh còn phải trả món nợ thua cuộc cá vừa qua với muội.

Chàng để Hoàng Quân Nhã ngồi lại đó từ từ bước vá» phía địch. Äoạn, chàng

nhìn há» buông gá»n:

- Các ngươi muốn gì, nói đi.

Diêm Äá» lên tiếng:

- Ta là Diêm Äá».

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Ngươi nên biết cái tên đó chẳng gây xúc động gì cho ta cả.

Diêm Äá» cưá»i ha hả:

- Chết đến nơi mà còn ngang ngạnh.

Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:

- Trong giới của chúng ta võ khí thay cho ngôn ngữ. Muốn gì cứ nói ngay đi, lành

thì không đến, đến thì không lành, đã đến rồi thì đừng làm mất thì giỠcủa nhau.

Nhiếp hồn Vương Diêm Äá» cưá»i lá»›n:- Tá»± nhiên rồi, nhưng ta cho ngươi biết, phàm đánh địch là đánh vào chá»— nhược

cho nên mục tiêu chánh của ta hôm nay chính là vị cô nương kia, thu thập nàng rồi ta

sẽ thanh toán ngươi sau.

Y quay nhìn Cốc Thuần, như ngầm bảo là trong khi y ngăn chặn Lệ Tuyệt Linh,

Cốc Thuần phải bắt cho kỳ được Hoàng Quân Nhã.

Lệ Tuyệt Linh sôi giận hét:

- Äúng là bá»n tiểu nhân vô sÄ©.

Nhưng chàng chưa kịp xuất thá»§, bá»—ng có tiếng hô to do nhiá»u ngưá»i phát ra, hÆ¡n

mưá»i mấy tên thuá»™c hạ cá»§a Thân Xương Ngá»c xuất hiện, tay cầm cung, cung lắp tên,

những mÅ©i tên hướng vá» bá»n Diêm Äá». Chúng hết sức kinh hãi.

Cùng lúc đó Thân Xương Ngá»c từ phía hậu Lệ Tuyệt Linh bước ra, có cả Hà Tinh

Huỳnh và mấy cao thá»§ trong minh há»™i Ä‘i theo sau hắn. Bá»n Diêm Äá» bay hồn bạt vía,

xoay mình chạy nhanh. Äám cung tiá»…n toan buông giây cung, Lệ Tuyệt Linh kịp thá»i

ngăn lại. Thân Xương Ngá»c hừ má»™t tiếng:

- Äệ lại thả cá»p vá» rừng.

Lệ Tuyệt Linh liếc mắt sang Hoàng Quân Nhã Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i đáp:

- Äệ còn nợ nàng mấy cái thá»§ cấp nữa, đại ca quên cuá»™c thua cá vừa qua ư?

Thân Xương Ngá»c và Hà Tinh Huỳnh cùng kêu lên má»™t lượt:

- Hai ngưá»i đã thân vá»›i nhau rồi à?

Cả hai cùng phá lên cưá»i. Hoàng Quân Nhã thẹn đỠmặt. Äể giúp nghị lá»±c cho

nàng, Lệ Tuyệt Linh bước tới nắm tay nàng xiết chặt. HỠcùng trở vỠđại sảnh.

*

Năm ngưá»i ngồi quanh má»™t chiếc bàn.

Ngưá»i thứ năm là Thân Xương Hán bào đệ cá»§a Thân Xương Ngá»c. Cả năm ngưá»i

cùng im lặng.

Chính Thân Xương Hán lên tiếng trước:

- Lạ quá, Hắc Lâu cÅ©ng chẳng có động tÄ©nh gì, từ ná»­a tháng nay bá»n tình báo

ngày nào cÅ©ng đưa tin tức vá», không báo tin gì lạ cả.

Thân Xương Ngá»c há»i:

- Còn tin tức hôm nay?

Thân Xương Hán đáp:- Chưa đến giá» bá»n tình báo liên lạc vá». Hắc Lâu cách Trung Äiá»n SÆ¡n mấy ngày

đưá»ng, tin tức cấp nhận được hôm nay chỉ báo cáo tình hình mấy ngày qua. Nếu Hắc

Lâu có động tĩnh gì, thì chúng ta cũng biết trước được.

Tất cả Ä‘á»u lấy làm lạ. Chẳng lẽ Tào Nghệ bá» qua việc này?

Và lúc đó đám tuần canh dưới núi vào báo là có Thạch Nữ Bạch Liên Bình đến,

xin tiếp kiến minh chá»§. Thân Xương Ngá»c ra lịnh cho má»i. Bá»n tuần canh trở ra má»™t

lúc, đưa Bạch Liên Bình đến đại sảnh.

Thân Xương Ngá»c cưá»i lá»›n:

- Chuyến Ä‘i này cô nương đánh giá mấy vạn đây? Nên biết là số miêu nhãn ngá»c

đó chúng ta đã bán tiêu pha hết rồi, hắn chỉ còn hai tay không hẳn là cô nương phải

thất vá»ng.

Bạch Liên Bình khoát tay:

- Ta không quá tham đến ná»—i việc gì cÅ©ng đòi tiá»n đổi bạc. Các vị yên trí, lần này

ta không lấy một đồng nào cả.

Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:

- Nếu vậy hẳn là mặt trá»i má»c ở phương tây mất rồi.

Bạch Liên Bình lắc đầu:

- Tất cả Ä‘á»u y cá»±u, chỉ có Bạch Liên Bình này là đổi khác thôi. Äúng ra chẳng

phải ta có hảo ý đó. Mang tin không công đến cho các ngươi. Có Ä‘iá»u đối vá»›i các ngươi

là những khách hàng cÅ©, ta thỉnh thoảng làm má»™t cái Æ¡n má»n để giữ mối giao thương

lâu dài. Nếu không được vậy thì lần này ta đòi giá cao, bởi tính cách quan trá»ng hÆ¡n.

Lệ Tuyệt Linh há»i:

- Cô nương thử đưa ra một giá xem sao, dù cô nương không đòi tại hạ cũng cố

gắng chạy cho ra số tiá»n, bù đắp sá»± thiệt hại cho cô nương. Tuy nhiên tại hạ nói trước,

tin tức phải đáng giá đấy nhé.

Bạch Liên Bình cưá»i nhẹ:

- Ta chịu khó đến đây tất nhiên phải đem cho các ngươi một cái gì xứng đáng

chứ. Còn như giá cả nếu ta đòi thì ít nhất cũng bốn năm vạn lạng.

Lệ Tuyệt Linh kêu lên:

- Nhiá»u thế à? Má»™t cái tin trá»i sập xuống Trung Äiá»n SÆ¡n?

Bạch Liên Bình đáp:

- Trá»i sập cÅ©ng chưa phải là quan trá»ng.

Lệ Tuyệt Linh nhìn qua Thân Xương Ngá»c. Thân Xương Ngá»c gật gù:- Ta bảo đảm số bạc đó, nếu tin tức đáng giá ta sẽ thưởng dù ngươi không đòi.

Bạch Liên Bình nghiêm sắc mặt bắt đầu kể:

- Các ngươi nghe đây, một tin tức chấn động giang hồ mục tiêu là các ngươi, phát

xuất từ Hắc Lâu. Tào Nghệ quyết liá»u vá»›i các ngươi má»™t trận sống chết đó. Ná»­a tháng

trước đây, Tào Nghệ định xuất phát toàn lực lượng tấn công bất ngỠcăn cứ của các

ngươi tại Trung Äiá»n SÆ¡n này. Cuá»™c tập kích đó do chính lão ta chỉ huy, phần cá»§a lão

thì dẫn hÆ¡n hai mươi cao thá»§ trong Äịa Tổ và Huỳnh tổ đánh vào cùng Thiết Äảm Vu,

còn Càn Khôn Nhất Chỉ Äá»— Như Song và Thá»§ Kiếm Dư Phi thì dẫn các cao thá»§ còn lại

trong thiên tổ và huyá»n tổ phân ra tả chi hữu dá»±c há»— trợ cho Thiên Lý Äồng Tá»­ Lôi Nhất

Phong cùng vị chấp pháp Trần Chứ dẫn hơn ba trăm danh thủ án ngữ các nơi yếu lộ,

ngăn chận má»i sá»± tiếp trợ từ bên ngoài. Bên cạnh Tào Nghệ có vị thá»§ lãnh Ä‘oàn há»™ vệ,

là sư ca cá»§a ta Äoàn Thanh vá»›i hÆ¡n trăm tên vệ sÄ©.

Lệ Tuyệt Linh trầm gương mặt:

- Tại sao Tào Nghệ đợi đến ná»­a tháng sau má»›i quyết định đối phó vá»›i bá»n ta?

Äáng lẽ lão phải làm sá»›n hÆ¡n …

Bạch Liên Bình giải thích:

- Sá»± tình phát sanh ngày trước truyá»n đến Hắc Lâu chậm mất mấy hôm, cứ theo

lá»i sư ca ta thì lúc đó Tào Nghệ hết sức phẫn uất, suýt nữa má»­a máu mấy lần, lão hét

ầm ầm, muốn kéo rốc toàn lá»±c lượng Ä‘i báo thù ngay, nhưng bá»n Äá»— Như Song, Lôi

Nhất Phong cân nhắc lợi hại, khuyên lão, lão mới đình hoãn cuộc phục hận lại. Trong

thá»i gian đó há» sai phái tình báo Ä‘i khắp phương trá»i dò la tin tức các ngươi, đồng thá»i

hỠhoạch định kế hoạch báo thù. Sở dĩ có việc chậm phát khởi cuộc phục thù là vì Quý

Ca thá» thương trầm trá»ng, phải mất nhiá»u ngày hắn má»›i đưa tin vá» Hắc Lâu. Ngoài ra

Tào Nghệ còn phải chá» tin tức do bá»n tình báo thu thập sau đó má»›i hành động được,

cuối cùng hỠquyết định đánh thẳng vào sào huyệt của các ngươi.

Thân Xương Ngá»c hừ má»™t tiếng:

- Rõ là bá»n chúng nuôi má»™ng hão huyá»n. Rồi chúng sẽ thấy Trung Äiá»n SÆ¡n là tá»­

địa cá»§a Hắc Lâu. Trước kia ta cứ cho là chúng sẽ mai phục dá»c đưá»ng, thừa cÆ¡ tập kích

chúng ta, không ngá» chúng lại liá»u lÄ©nh vậy, muốn má»™t còn má»™t mất vá»›i ta.

Bạch Liên Bình gật đầu:

- Äúng đấy, lão ta thá» không đội trá»i chung vá»›i hai ngươi.

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

- Có khí phách đấy!

Bạch Liên Bình tiếp:- Lão nhất định hạ các ngươi bằng má»i cách, dù có phải đồng quy ư tận lão cÅ©ng cam tâm.
Tài sản của meongo75

  #55  
Old 26-04-2008, 08:29 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 55

Lòng ngưá»i khó dò


Biết được Tào Nghệ quyết tâm báo thù phục hận, phát lá»i thá» trước mặt

toàn thể thuộc hạ, dù phải đồng quy ư tận, khai diễn cuộc tử chiến với

minh há»™i Trung Äiá»n SÆ¡n, Thân Xương Hán vá»— tay cao giá»ng thốt:

- Thế thì hay lắm, chúng ta rất hoan hỷ động thủ với những tay cứng như vậy. Có

chơi với những kẻ dám chơi thì cuộc chơi mới hào hứng.

Thân Xương Ngá»c trầm gương mặt:

- Dù sao thì cuộc chiến này cũng gay go lắm, bất cứ bên nào thắng cũng phải hao

hụt nhân số quan trá»ng cả. Tào Nghệ cÅ©ng là tay khá, nếu lão nhất định báo thù thì

chúng ta phải thận trá»ng má»›i được, đừng coi thưá»ng con ngưá»i đó mà chuốc lấy cái bại

đau thương, dù chúng ta luôn luôn tự tin.

Thân Xương Hán có vẻ không phục:

- Äại ca, bá»n Hắc Lâu đâu phải là má»™t thiên binh thần tướng mà đại ca quá dè

dặt như vậy, bất quá chúng cÅ©ng là những con ngưá»i bằng xương bằng thịt, chúng đông

ngưá»i ta cÅ©ng có minh há»™i. Sợ gì chúng chứ, cứ để chúng đến, xem Hắc Lâu tận diệt

hay Trung Äiá»n SÆ¡n Ä‘iêu tàn.

Thân Xương Ngá»c lắc đầu:

- Lão nhị không nên quá khinh địch như vậy!

Thân Xương Hán vẫn còn ấm ức:

- Cho dù hắn có là con rồng mạnh, đến tận ổ rắn mà hoành hành thì con rồng đó

cũng khó tránh hiểm nguy. Lực lượng song phương không chênh lệch mà chúng ta được

thêm cái lợi là dành phần địa chá»§, ngồi khá»e chỠđịch mệt thiết tưởng lão đại không

còn phải lo lắn.

Lệ Tuyệt Linh chen vào:

- Lo cũng vậy, không lo cũng vậy, bởi thế nào chúng cũng đến là có đánh nhau,

chúng muốn đến cứ đến. Tào Nghệ sẽ thấy, thiên hạ tuy rộng lớn, thì một Hắc Lâu

chưa phải là bá chủ muôn phương. Nếu quả lão ta quá tự phụ, thì chính là lúc lão ta

cần tiếp nhận sự giáo huấn nghiêm chỉnh một lần.

Bạch Liên Bình há»i:

- Thế thì các vị nhất định nghinh chiến với Tào Nghệ?

Lệ Tuyệt Linh cưá»i mỉa:

- Cô nương muốn chúng ta đầu hàng à? Hay là phải bỠtrốn, đâu ai lại có thể hèn

đến vậy?

Bạch Liên Bình thở ra:

- Những cuộc phiêu lưu hãi hùng, nếu tránh được thì tránh. Trước khi ta đến đây

ta có ý nghÄ© là các ngươi sẽ nhượng bá»™. Nhưng giả như các ngươi tạm thá»i né tránh,

trong lúc đối phương nhuệ khí bốc bừng…

Lệ Tuyệt Linh cưá»i lạnh:

- Nàng đừng bày trò khiếp nhược, xui dại ngưá»i ta. Äại trượng phu không thể là

con rùa, gặp khó khăn là rút đầu vào cái mai, để mặc đối phương thao túng. Không bao

giá», ta không nhượng bá»™ dù ta chẳng phải là kẻ hiếu chiến, ai muốn xâm phạm Ä‘iạ hạt

cá»§a ta, ngưá»i đó phải được giáo huấn kỹ. Những vấn đỠthuá»™c vá» nghá» nghiệp ta, luôn

luôn phải thanh toán bằng máu.

Thân Xương Ngá»c cao giá»ng:

- Biết đâu chẳng nhân việc này, ta có cÆ¡ há»™i diệt trừ Hắc Lâu, dứt cho Ä‘á»i má»™t

mối há»a triá»n miên.

Bạch Liên Bình lẩm nhẩm:

- Nhưng như các ngươi vừa nói, lực lượng của Hắc Lâu chẳng phải yếu kém gì.

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Trước khi khai diễn bất cứ cuộc chiến nào, khách giang hồ cũng cần cân nhắc

đăïc điểm của song phương. Nhận xét lực lượng của địch, để tìm cách đối phó với địch,

chứ không phải để tìm đưá»ng tháo chạy. Chúng ta không hàm hồ đâu Bạch cô nương ạ!

Thân Xương Ngá»c tiếp nối:

- Song phương ở trong một tư thế lưỡng lập thì chỉ còn cách so kiếm mà thôi. Lối

thoát cá»§a song phương là ở mÅ©i kiếm. Trung Äiá»n SÆ¡n hay Hắc Lâu bị tiêu diệt không

thành vấn Ä‘á», mà vấn đỠchánh là cốt khí con ngưá»i.

Thân Xương Hán tiếp luôn:

- Hắc Lâu đã đến ngày tận diệt nên má»›i dám đến Trung Äiá»n SÆ¡n.

Thân Xương Ngá»c mỉm cưá»i:

- Ta nhìn nhận khai chiến vá»›i chúng là má»™t nguy nan, song bằng má»i giá cuá»™c

chiến này phải xảy ra.

Thân Xương Hán quả quyết:

- Dù sao thì sao, nhất định phần thắng phải thuá»™c vá» chúng ta.Thân Xương Ngá»c chá»›p mắt:

- Lão nhị tin chắc như vậy.

Thân Xương Hán gật đầu:

- Chắc vậy đại ca.

Lệ Tuyệt Linh chen vào:

- Nhị ca nói đúng đó, vá» cái việc đánh hăng, thì nhất định bá»n mình không

nhượng bá»™ bất cứ ai trên Ä‘á»i này.

Bạch Liên Bình hÆ¡i thẹn vá»›i đỠnghị cá»§a nàng, cưá»i gượng thốt:

- Khí phách của các vị quá cao.

Lệ Tuyệt Linh ngẩng mặt:

- Cô nương đã thấy hơn một lần rồi, không cần phải khách khí quá.

Bạch Liên Bình thoáng biến sắc:

- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ta có thấy, ta cÅ©ng nhìn nhận các ngươi đã không giả dối lòng

mình.

Thân Xương Ngá»c mỉm cưá»i:

- Tào Nghệ phát động cuá»™c tấn công vào thá»i gian nào ?

Bạch Liên Bình lắc đầu:

- Vá» thá»i gian ta không hiểu được, ngươi phải biết vá» vấn đỠđó vá»›i bất cứ ai cÅ©ng

phải giữ bí mật, huống hồ Tào Nghệ là tay gian hoạt có tiếng. Äiá»u mà ta nói bằng má»i

giá, lão phải xúc tiến mưu đồ, thực hiện kế hoạch.

Thân Xương Ngá»c tán:

- Vậy mới đúng là tay thủ lãnh.

Bạch Liên Bình tiếp:

- Cứ theo lá»i sư ca ta thì cái ngày phát động cuá»™c tấn công không thể xa. Hoặc

ngày mai, ngày kia hay một ngày rất gần …

Thân Xương Hán thốt:

- Y chá»n ngày nào, tùy ý bá»n ta không ngán, bởi má»—i cá»­ động cá»§a y bá»n ta Ä‘á»u

biết cấp thá»i.

Thân Xương Ngá»c hừ má»™t tiếng:

- Vá» Ä‘iểm đó lão nhị không nên quá tá»± tin, tuy bá»n tình báo cá»§a chúng ta cÅ©ng

lanh lợi lắm, nhưng cuộc bố phòng chung quanh Hắc Lâu không phải là không nghiêm

mật sâu rộng. Huống chi căn cứ của Hắc Lâu lại bao la phức tạp, bốn phía rừng rậm

âm u, bá»n tình báo cá»§a chúng ta không dể gì dò la tin tức cho chính xác…Trong ánh măt cá»§a Bạch Liên Bình, ẩn ước có vẻ bất an, nhưng vẻ đó chỉ thoáng

hiện lên rồi biến mất. Thân Xương Hán không phục cãi:

- Äại ca nói vậy chá»› tiểu đệ thi hoàn toàn tin tưởng vào bá»n tình báo cá»§a mình,

thế nào rồi chúng cũng thu lượm được tin tức hữu ích.

Thân Xương Ngá»c trầm giá»ng:

- Ta chỉ mong được thế!

Hoặc vô tình hoặc cố ý, Bạch Liên Bình há»i:

- Chẳng rõ mấy hôm nay bá»n tình báo cá»§a nhị gia có tin tức gì vỠđây không?

Thân Xương Ngá»c lắc đầu:

- Không có tin nào cả, hay đúng hơn chẳng có tin nào lạ. Hắc Lâu vẫn yên tĩnh

như thưá»ng ngày.

Một nét cưòi thoáng hiện nơi khóe miệng Bạch Liên Bình, nhưng nàng lại buông

tiếng thở dài thốt:

- Cái đó cho ta thấy rõ Hắc Lâu có thái độ khinh ngưá»i.

Thân Xương Ngá»c gật đầu:

- Thì hẳn rồi.

Lệ Tuyệt Linh đưa tay xoa cằm, thốt:

- Äại ca, từ nay cứ má»—i lúc hoàng hôn xuống, chúng ta phải gia tăng phòng bị, đệ

nghĩ nếu Hắc Lâu đến, thì chúng sẽ đến vào ban đêm.

Thân Xương Ngá»c bất giác nhìn qua khung cá»­a, gật đầu:

- Ta cũng nghĩ vậy, thí dụ đêm nay là một đêm không trăng, không sao, một đêm

đưa tay không thấy ngón ..

Bạch Liên Bình lại gượng cưá»i, cố cất cao giá»ng cho tá»± nhiên:

- Các ngươi đừng doạ ta chứ, ta không mong ước sự việc xảy ra trong đêm nay

đâu, bởi ta có mặt ở đây trong đêm nay thì khó tránh được vòng thị phi với các ngươi.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i khỉnh:

- Nói như cô nương thì tại sao không lấy chồng mà sống cuá»™c Ä‘á»i nhàn hạ ấm êm

chứ xuôi ngược giang hồn làm chi cho phải lo sỡ hão huyá»n. Tiá»n thì muốn có nhiá»u

mà gan lại là gan tép riêu.

Bạch Liên Bình cãi:

- Ta đâu phải là con ngưá»i hèn nhát, nhưng việc không liên quan đến ta, thì tá»™i gì

ta phải dính dấp đến bá»n Hắc Lâu làm chi? Chúng khó tiêu như thế nào lá» là các ngươi

cần ta phải giải thích ư?Lệ Tuyệt Linh trừng mắt:

- Chứ bá»n ta có nói là dá»… tiêu bao giỠđâu?

Bạch Liên Bình hừ một tiếng:

- Vì chỗ cảm tình của các ngươi thuở ban đầu cho nên ta mới đem tin tức có lợi

đến cho các ngươi. Ta không muốn Hắc Lâu xem ta là gian tế qua trung gian của sư ca

ta. Ta không sợ nguy hiểm nhưng ta sợ sư ca ta sẽ gặp rắc rối. Hoặc giả các ngươi

không ngá» ta có thiện cảm vá»›i Hắc Lâu, bởi trong Hắc Lâu có sư ca ta. Äáng lý ra các

ngươi nên ý thức được sự mạo hiểm này của ta chứ. Có ý thức được sự đó, các ngươi

mới hiểu rõ thái độ “hữu thiện†của ta dành cho các ngươi.

Lệ Tuyệt Linh hừ trảlại:

- Hữu thiện gì chứ, chung quy chỉ là một cuộc trao đổi mua bán mà thôi.

Bạch Liên Bình xì nhẹ:

- Ta đòi quá giá chăng?

Lệ Tuyệt Linh cưá»i mỉa:

- Cần gì phải đòi như trước? Cô nương thừa hiểu là bá»n tại hạ không quỵt công

cá»§a ai cả mà? Lắm lúc tiá»n thưởng còn cao hÆ¡n giá bán đó nhé.

Bạch Liên Bình bật cưá»i hắc hắc:

- Thêm là thông cảm quá cỡ rồi. Ngươi phải biết các ngươi mua được cái tin đó

rồi, thì sự tổn thất sẽ giảm thiểu được bao nhiêu chứ? Nhân mạng là vô giá mà, huống

chi hạng ngưá»i như các ngươi khi nào lại táng tận lương tâm đâu? Äành rằng ta có lợi,

song so với cái hại gây thù kết oán với Hắc Lâu, cái đó chẳng có nghĩa lý gì. Các ngươi

thử nghĩ nếu sự tình bị tiết lậu, ta sẽ còn những ngày an bình mà hưởng lợi chăng?

Äừng tưởng ta không mạo hiểm, đừng tưởng ta hoàn toàn vì lợi mà mạo hiểm. Nếu cho

rằng ta không hữu thiện, thì các ngươi quả thật vô ân.

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Vậy ra cô nương muốn cho bá»n ta nhận là ngươi có lý ư?

Bạch Liên Bình bỉu môi:

- Ta mong các ngươi nhìn vào sự thật, thấy rõ sự thật là đủ cho ta lắm rồi.

Thân Xương Ngá»c sá»­a lại vành khăn thốt:

- Bá»n ta cảm kích cô nương đã từ ngàn dặm đến đây, cảnh cáo cho bá»n ta dù

rằng bá»n ta đã đáp ứng lại cho cô nương má»™t món thù sao sòng phẳng, song cÅ©ng là

má»™t cái Æ¡n. Bá»n ta luôn luôn ghi khắc cái Æ¡n đó, bá»n ta mong còn nhiá»u dịp giao thương

vá»›i cô nương nữa đấy.Chẳng rõ tại sao Bạch Liên Bình xuống tinh thần ít nhiá»u và vì vậy nàng mất Ä‘i

cái phần nào tá»± nhiên, khó khăn lắm, nàng má»›i gượng cưá»i nổi và chỉ cưá»i thôi chứ

không nói tiếng nào. Thân Xương Ngá»c không lưu ý đến thần sắc cá»§a nàng, nói:

- Äêm xuống sâu rồi, cô nương có muốn ở lại đây nghÄ© chăng?

Thân Xương Hán tiếp lá»i:

- Nếu nàng muốn chúng ta sẽ hoan nghênh, ở đây có thừa chỗ để cho khách

nghỉ.

Bạch Liên Bình vội lắc đầu, cố che dấu những nổi lo âu kinh hãi đáp:

- Äa tạ các ngưá»i có thiện tình đối vá»›i ta, nhưng ta muốn rá»i ngay đêm nay.

Thân Xương Ngá»c tá» vẻ ân cần:

- Cô nương có việc chi mà vội vàng thế? Nàng nên ở lại đây đêm nay đi rồi sáng

mai sẽ Ä‘i sá»›m cÅ©ng không sao mà? ÄÆ°á»ng núi ngoằn ngoèo sợ cô nương sẽ lạc lối bất

tiện lắm. Huống chi cô nương Ä‘i ngay bây giá» vị tất đã có thể ly khai được Trung Äiá»n

Sơn.

Thân Xương Hán tiếp lá»i:

- Äại ca nói đúng đó, đồi núi trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp thá»i gian lại Ä‘ang lúc ban

đêm, bóng tối phá»§ dầy, nàng lại không quen đưá»ng thuá»™c lối, có nhiá»u hy vá»ng nàng sẽ

sa hố đấy. Tại hạ nghĩ cô nương …

Bạch Liên Bình suy tư một chút:

- Nếu thế thì ta nhá» Lệ bằng hữu đưa ta Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng được chăng?

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Tại hạ rất ngại công việc đưa đưá»ng dẫn lối, xin cô nương miá»…n chấp.

Bạch Liên Bình không vui:

- Sao ngươi lại có thể tuyệt tình đến thế, đối với một thiếu nữ mà ngươi có thể từ

khước một thỉnh cầu sao?

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Cô nương nào có phải là ngưá»i mà có mấy ai dám đụng vào chứ?

Bạch Liên Bình chợt đổi giá»ng dịu hÆ¡n:

- Äừng làm ra vẻ khinh thưá»ng lá»… độ, tuy các hạ vá» khinh khỉnh song dù sao thì

các hạ cũng nên đối xử với ta đẹp hơn một chút chứ. Ta vượt nghìn dặm dài tìm đến

đây, mang Ä‘iá»u lợi ích tá»›i cho các hạ mà. Bao nhiêu đó chưa đủ cho các hạ cất công

đưa ta má»™t Ä‘oạn đưá»ng sao? Dù sao các hạ có phải đưa ta luôn xuống chân núi cÅ©ng là

là hợp lý như thưá»ng.Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Sẽ có ngưá»i khác làm cái việc đưa đưá»ng cho cô nương, nếu như cô nương

muốn. Ở đây có hàng ngàn ngưá»i, bất cứ ai cÅ©ng có thể làm cái việc nhá» má»n đó, tại

hạ còn nhiá»u việc quan trá»ng cần phải làm.

Bạch Liên Bình đáp:

- Ngưá»i khác thì ta đâu có quen? Äi vá»›i các hạ ta thấy hợp lý hÆ¡n. Các hạ còn từ

chối là phụ ơn ta rồi đó. Ta hai phen thông tin tức là hai phen cứu mạng cho các hạ, rồi

các hạ đối xá»­ vá»›i ta như vậy sao? Äến cả cái việc đưa ta má»™t Ä‘oạn đưá»ng ngắn cÅ©ng

không chịu làm nữa? Chia tay nhau lần này chẳng biết bao giỠchúng ta mới gặp nhau

lại, khi các hạ hồi tâm đưa ta má»™t Ä‘oạn đưá»ng chỉ sợ không còn có dịp nào khác nữa

đâu?

Thân Xương Ngá»c thấy nàng van cầu, cÅ©ng động lòng khuyên:

- Thôi lão đệ ráng Ä‘i, hãy đưa nàng má»™t Ä‘oạn, ngưá»i ta đã tha thiết van lÆ¡n như

thế đó, mình nỡ lòng nào cự tuyệt cho đành.

Bạch Liên Bình càng dịu giá»ng hÆ¡n:

- Các hạ đưa ta Ä‘i nhé, trên đưá»ng núi, giữa đêm khuya thân gái má»™t mình, ta

ngại lắm …

Thân Xương Hán tiếp:

- Lệ đại ca hãy ráng đi một chút vậy, tiểu đệ thấy cũng khổ cho nàng rồi.

Thân Xương Ngá»c cưá»i chen vào:

- Bạch cô nương đã muốn thì đệ hãy chịu khó một chút vậy, nàng không chịu lưu

lại đây thì cái lý là chúng ta phải đưa nàng xuống núi, huống chi chỉ có má»™t Ä‘á»an

đưá»ng.

Lệ Tuyệt Linh uể oải đứng lên càu nhàu:

- Ngá»§ lại má»™t đêm phá»ng có sao? Ai ăn tươi nuốt sốùng cô nương chứ? Mà cÅ©ng

chẳng có ai cướp Ä‘oạt tiá»n bạc cá»§a cô nương cả? Ngoài ra ta bảo đảm là Hắc Lâu

không đến đây trong đêm nay đâu, thì làm gì có sự liên lụy mà cô nương phải sợ.

Bạch Liên Bình lắc đầu:

- Không thể ở lại được, dù biết chắc là chẳng có việc gì phát sanh trong đêm nay

nhưng ta cần phải Ä‘i. Ta không có thói quen ngá»§ đêm ở nhà ngưá»i lạ, xin các hạ hãy

giúp ta đi.

Thân Xương Hán giục:

- Thôi Lệ đại ca chịu phiá»n chút vậy. Nếu Bạch cô nương nhỠđến tôi thì tôi sẵn

sàng đưa nàng, lại còn muốn đưa xa nữa là khác.Thân Xương Ngá»c trừng mắt rồi cưá»i nhẹ thốt:

- Thôi hai ngưá»i Ä‘i Ä‘i, để ta báo cho Hoàng cô nương hay.

ÄÆ°a tay đẩy Lệ Tuyệt Linh, Thân Xương Hán tiếp lá»i:

- Lệ đại ca đi lẹ đi, đừng để cho nàng phải sốt ruột.

Lệ Tuyệt Linh không biết làm sao hơn, thở dài thốt:

- Thôi được, đưa thì đưa, tiểu liá»…u đầu cứ làm khó ta mãi. Thiệt là phiá»n ghê.

Bạch Liên Bình cưá»i nở mặt, đáp:

- Hiệp sĩ phải có phong cách đó coi mới được chứ, các hạ yên trí đi, cứ đưa ta

má»™t quãng đưá»ng, khi nào ta quen vá»›i bóng tối rồi thì các hạ chỉ cần chỉ phương hướng

cho ta, ta Ä‘i má»™t mình rồi các hạ quay trở lại. Ta không đòi há»i các hạ phải đưa xa

đâu.

Lệ Tuyệt Linh đáp:

- Giá như cô nương đừng nhận số bạc thưởng công thì ta sẽ đưa cô nương đến

chân núi liá»n.

Bạch Liên Bình trả đủa:

- Giá như các hạ đưa cho ta thêm ngần ấy bạc nữa thì ta sẽ chẳng đòi các hạ

phải đưa ta, trái lại ta sẽ cõng các hạ chạy vòng vòng theo núi mưá»i lượt.

Lệ Tuyệt Linh mắng:

- Cái bệnh tham tiá»n cá»§a cô nương nặng quá rồi.

Bạch Liên Bình há»i:

- Chúng ta đi chứ?

Lệ Tuyệt Linh chán nản:

- Không đi thì còn làm gì đây nữa?

Anh em hỠThân đưa Bạch Liên Bình ra đến cửa, rồi từ cửa trở ra ngoài là phần

của Lệ Tuyệt Linh. Chàng bước hơi nhanh một chút, cố ý làm cho xong cái việc bất đắc

dĩ này càng sớm càng tốt.

Bóng đen dày, hỠcó nhãn lực khá, dù không đèn hỠđi vẫn dễ dàng. Cả hai cùng

Ä‘i má»™t lúc lâu. Bạch Liên Bình day qua Lệ Tuyệt Linh, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i há»i:

- Sao các hạ không nói gì hết vậy?

Lệ Tuyệt Linh lơ là:

- Nói cái gì bây gi�

Bạch Liên Bình thốt:

- Nói cái gì cÅ©ng được, miá»…n có nói thì thôi.Lệ Tuyệt Linh cưá»i mỉa:

- Vá»›i cô nương thì ngoài vấn đỠtiá»n ra, đâu còn cái gì đáng gá»i là thích thú đâu?

Bạch Liên Bình cưá»i hì hì:

- Ta cÅ©ng có má»™t vài đặc Ä‘iểm khá lắm chứ đâu chỉ phải biết mê tiá»n không thôi

đâu? Chẳng hạn ta cũng biết đa sầu, đa cảm như ai …

Lệ Tuyệt Linh so vai:

- Thật ư?

Bạch Liên Bình hừ một tiếng:

- Con ngưá»i! Äá còn có ít nhiá»u tình cảm hÆ¡n các hạ nữa đó. Äá vô tri, vô giác

không chạm đến ai, chứ các hạ thì hữu tri, hữu giác lại cứ đi tìm cách moi móc, xuyên

tạc ngưá»i ta. NghÄ© ra đá còn nhân đạo hÆ¡n các hạ nhiá»u.

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Tại hạ không mua thứ triết lý đó, đừng hy vá»ng bất cứ món gì từ cô nương tại hạ

Ä‘á»u hứng thú muốn mua cả. Huống chi nhân đạo cá»§a cô nương chỉ là tiá»n mà thôi.

Bạch Liên Bình tiếp:

- Mang danh Thạch Nữ, ta không lạnh nhạt như ngươi. Ta còn có nhiá»u cái thú,

còn linh động, hoạt bát chứ các hạ là mẫu ngưá»i chai lì, gần các hạ như gần cục sắt,

chán ngắt. Nếu có cuá»™c bầu cá»­ má»™t tay chai đá, thì chắc chắn thiên hạ sẽ bầu chá»n

cho các hạ đó.

Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:

- Còn như cô nương thì sẽ đậu làm một kẻ mặt dạn mày dày là cái chắc.

Song phương châm chích nhau một lúc. Lệ Tuyệt Linh thốt:

- Tin tức thì tại hạ cần mua, song mua mãi với cô nương bằng cái giá càng ngày

càng cao vá»t thì má»™t ngày nào đó tại hạ sẽ sạt nghiệp mất.

Bạch Liên Bình đáp:

- Hết tiá»n mua, thì van xin, khóc lóc, ta có thể cung cấp cho. Äừng lo.

Chợt Lệ Tuyệt Linh thốt:

- Tại hạ khuyên cô nương hãy tìm một kẻ nào đó, lấy làm chồng quách. Là nữ

nhân cô nương nên có gia đình, bổn phận trong gia đình sẽ ràng buộc đôi chân cô

nương bớt đi ngông, buông tánh tham có ngày rồi cô nương phải khổ.

Bạch Liên Bình há»i:

- Tại sao các hạ lại khuyên ta như vậy?

Lệ Tuyệt Linh đáp:- Ngưá»i Ä‘á»i muôn mặt, đưá»ng Ä‘á»i lắm chông gai, má»i giao dịch không thuận

chiá»u xuôi hướng mãi. May mắn lắm cô nương má»›i gặp bá»n tại hạ, chứ nếu là kẻ khác

thì há» buông tay này Ä‘oạt lại tay kia, cô nương phải hối tiếc oán hận suốt Ä‘á»i. Nghe lá»i

tại hạ đi, dừng chân lại đúng lúc nên dừng, đi xa hơn chỉ nguy hiểm mà thôi.

Bạch Liên Bình vụt cưá»i khan. Rồi nàng thốt:

- Äâu phải ta không biết như vậy. Nhưng …

Lệ Tuyệt Linh chận lại:

- Cô nương nên quyết định càng sá»›m càng có lợi, cô nương sống cuá»™c Ä‘á»i vô câu,

vô thúc thì cái Ä‘iá»u thoái xuất giang hồ cô nương có quyá»n tá»± tiện làm, chẳng ai lôi kéo

cô nương phải trở lại con đưá»ng cÅ© cả.

Bạch Liên Bình chừng như có ý thăm dò, buông một câu:

- Giả như ta lấy má»™t ngưá»i làm chồng, rồi ta vì ngưá»i đó, hy sinh tánh mạng, bất

cố nhất thiết, mạo hiểm cho y thế có được không?

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- ÄÆ°á»£c lắm chứ!

Bạch Liên Bình lại há»i:

- Và các hạ có thể lượng thứ cho ta nếu như bất đắc dĩ ta phải làm một việc gì đó

cho ngưá»i mà ta lấy làm chồng chăng?

Lệ Tuyệt Linh nhìn nàng, không hiểu nàng muốn nói gì. Chàng há»i:

- Cô nương nói thế có ý tứ gì?

Bạch Liên Bình vá»™i cưá»i khá»a lấp:

- à ta như thế này, nghe lá»i các hạ khuyên, ta thoái xuất giang hồ, lấy chồng.

Song có một sự việc nào đó vì chồng, ta lại phải tái xuất giang hồ, các hạ có lượng xét

cho trưá»ng hợp bất khả kháng cá»§a ta không?

Lệ Tuyệt Linh suy nghĩ một lúc:

- Cái đó còn tuỳ vào sự việc mà cô nương bắt buộc phải làm. Theo như tại hạ

nghÄ©, có những vấn đỠmà ngưá»i chân chánh không thể làm, dù là miá»…n cưỡng.

Bạch Liên Bình cưá»i nhẹ:

- Thế à?

Câu đáp của nàng vu vơ quá, chẳng rõ ràng nàng tán đồng sự suy luận của Lệ

Tuyệt Linh hay nàng mỉa mai? Lệ Tuyệt Linh vụt há»i:

- Chừng như cô nương có tâm sá»± gì, không tiện nói ra dù muốn nói?Bạch Liên Bình phá lên cưá»i, mượn tiếng cưá»i che dấu cái bối rối nÆ¡i tâm. Nàng

đáp:

- Ta thì có tâm sự gì? Dù có tâm sự gì cũng không man trá ngươi được mà hòng.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Tại hạ mong cô nương không có sự gì man trá cả.

Cả hai sóng vai đi tới, hỠđi rất nhanh, dần dần hỠđi vào vùng hoang vắng, hầu

như từ lâu không có dấu chân ngưá»i. Bây giá» thì há» vòng theo má»™t gò lài lài, cuối gò là

má»™t sÆ¡n cốc, cuối sÆ¡n cốc là đầu đưá»ng, thông lên đỉnh má»™t hòn núi khác trong số ngàn

hòn thuá»™c dãy Trung Äiá»n SÆ¡n. Bạch Liên Bình cưá»i thốt:

- ÄÆ°a ta đến đầu đưá»ng đó, ngươi có thể trở vỠđược rồi. Ta không dám làm nhá»c

ngươi phải đưa tiễn xa hơn.

Lệ Tuyệt Linh thở ra:

- Ngươi cũng còn chút ít lương tâm đó, thú thật với ngươi, đưa ngươi đến đây ta

đã làm một việc trên sức. Nếu phải đưa xa hơn, chắc ta đành vô lễ quá.

Bạch Liên Bình hừ một tiếng:

- Ta biết rồi, ngươi còn ấm ức vá» số tiá»n đã đưa ra cho ta.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i lạnh:

- Ta với ngươi là hai thái cực, có nói với ngươi quanh năm suốt tháng cũng không

đi đến một cái cảm thông nào. Vậy mặc ngươi, muốn nói chi thì nói, phần ta, cuộc giao

dịch xong rồi, là chúng ta cầm như hai con ngưá»i xa lạ, đưá»ng ai nấy Ä‘i, việc ai nấy lo,

đi chung nhau trong đêm vắng như thế này, mà bạn đồng hành như thế đó, thì còn chi

là thú vị?

Bạch Liên Bình lắc đầu:

- Ta thì nghÄ© khác hÆ¡n ngươi, ta thấy bá»n mình càng ngày càng gần nhau hÆ¡n,

liên lạc với nhau chặt chẽ hơn.

Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:

- Äừng mê hoặc tại hạ, cô nương đỠphòng tại hạ không hết, làm gì có việc càng

ngày càng trở nên thân cận nhau hơn? Không có việc đó đâu, trái lại cô nương đang sợ

tại hạ bất thá»i mổ phăng bụng cô nương ra xem cái chá»§ ý cá»§a cô nương thật ra như thế

nào?

Bạch Liên Bình thoáng biến sắc, song nàng lấy lại bình tĩnh ngay. Rồi nàng giận

dá»—i nói:-Các hạ lấy cái tâm tiểu nhân lượng cái độ cá»§a ngưá»i quân tá»­. Ta có chá»§ gì mà

các hạ đòi moi ra mà xem chứ? Con ngưá»i không thể nào mổ bụng cho kẻ khác xem,

nếu làm được ta sẽ làm liá»n cho ngươi xem, sao các hạ đánh giá ta thấp vậy?

Lệ Tuyệt Linh chỉ cưá»i không đáp. Má»™t lúc sau hỠđến sÆ¡n cốc. SÆ¡n cốc không

rộng lắm, đáng lẽ phải theo sơn cốc đi xuống, Bạch Liên Bình lại đi vòng qua phía hữu.

Lệ Tuyệt Linh vá»™i theo liá»n, đồng thá»i há»i:

- Cô nương định Ä‘i đâu đó? Phải Ä‘i xuống chứ qua khá»i sÆ¡n cốc này là có đưá»ng

Ä‘i lên ăn thông ra ngoài. Cô nương chưa muốn ra khá»i vùng núi sao, mà lại Ä‘i loanh

quoanh như vậy?

Äi cứ Ä‘i, Bạch Liên Bình vừa Ä‘i vừa cưá»i, thốt:

- Các hạ chỉ biết có con đưá»ng đó, còn ta thì đã phát hiện ra con đưá»ng mòn tắt

khác, Ä‘i theo con đưá»ng do ta vừa nói, dẫn đến đầu kia, rồi từ đầu kia Ä‘i thẳng ra ngoài.

Theo con đưá»ng cá»§a ta phát hiện ít nhất chúng ta cÅ©ng bá»›t Ä‘i độ ba dặm. Ba dặm trong

đêm tối, ngươi phải biết cũng xa xôi gay go lắm chứ.

Lệ Tuyệt Linh ạ lên má»™t tiếng, trù trừ má»™t chút, rồi há»i:

- Chắc vậy à, cô nương không lầm chứ?

Dừng chân lại, Bạch Liên Bình quay đầu, buông giá»ng hằn há»c:

- Ta thấy từ lúc đầu, các hạ không tình nguyện đưa ta má»™t Ä‘oạn đưá»ng, mặc dù ta

hết lá»i van lÆ¡n, cầu khẩn. Nếu các hạ bất mãn, thì cứ trở vá», ta không dám nhá» các hạ

đưa thêm nữa, con đưá»ng tắt này ta đã Ä‘i qua lúc má»›i đến đây, thì làm gì ta lầm lẫn

được.

Lệ Tuyệt Linh không biết sao hÆ¡n, đành Ä‘i theo. Bạch Liên Bình vụt cưá»i ha hả:

- Ta biết mà, các hạ đâu nỡ bỠra mà đi, đưa Phật phải đưa tận Tây phương, đưa

ngưá»i phải đưa đến nÆ¡i đến chốn. Huống chi kẻ đưa ta lại là các hạ.

Lệ Tuyệt Linh gạt ngang:

- Xin đừng nói nữa, tại hạ mắc cái nợ tiá»n nhân tá»± nhiên là phải trả.

Cả hai cùng Ä‘i vào con đưá»ng tắt, do Bạch Liên Bình hướng dẫn. Bạch Liên Bình

cưá»i há»i nhá»:

- Cô nương hỠHoàng đó có cảm tình với các hạ lắm phải không?

Lệ Tuyệt Linh trả đũa:

- Cũng như cô nương đối với sư ca của mình vậy thôi.

Thoáng nóng mặt, Bạch Liên Bình trầm giá»ng:

- Sao các hạ biết?Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Tại hạ nào có khỠkhạo gì mà không thấy chứ.

Bạch Liên Bình hừ một tiếng:

- Nghe âm thanh mà đoán, xem cách đối đãi nhau mà nghĩ, tự nhiên phải biết ít

nhiá»u.

Lệ Tuyệt Linh thốt:

- Thì tại hạ cũng dùng phương pháp đó.

Há» cứ Ä‘i. Con đưá»ng không suông sẻ lắm, vừa hẹp vừa gồ ghá», thoạt lên, thoạt

xuống, ngoằn ngoèo, đá loạn nằm lợp hoặc tròn, hoặc vuông, hoặc lởm chởm, khách

bộ hành sơ ý một chút là vấp ngã ngay. Gia dĩ gió núi vỠkhuya thổi mạnh, chỗ ào ào,

chổ vu vu, những cái bất thưá»ng đó lại lồng trong má»™t khung cảnh tối Ä‘en, sè tay không

thấy ngón. Bá»—ng Bạch Liên Bình ngưng cuá»™c đàm phán. Lâu lắm Lệ Tuyệt Linh má»›i há»i:

- Các hạ đang suy nghĩ gì đó?

Bạch Liên Bình thở ra một hơi dài, đáp:

- Ta đang tự nghĩ, các hạ có thật tình yêu Hoàng cô nương chăng?

Lệ Tuyệt Linh buông mạnh:

- Tìm hiểu làm chi vô ích, đối với tại hạ, chỉ có yêu hoặc không yêu, chứ không

hỠcó việc yêu thật hay yêu giả. Tại hạ yêu nàng hơn cả sanh mạng của mình.

Äến đây, Bạch Liên Bình khích động nhiá»u, song vì đêm tối Lệ Tuyệt Linh không

nhận ra từng thá»› thịt nÆ¡i mặt nàng giật mạnh, giật nhanh. Nàng thốt vá»›i giá»ng tá»± nhiên,

mưá»ng tượng chẳng còn khí lá»±c. Aâm thinh cá»§a nàng nghe như rên rỉ:

- Các hạ định cưới nàng?

Lệ Tuyệt Linh cưá»i nhẹ:

- Có tình yêu chân chánh nào không đi đến hôn nhân đâu? Tại hạ cưới nàng rồi

là sẽ thoát xuất giang hồ, sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i nhàn hạ. Còn cô nương? Chẳng lẽ lấy

chồng rồi, cô nương cứ ngược xuôi khắp sông hồ như ngày cũ?

Chợt chàng trầm giá»ng há»i:

- Cô nương làm sao thế? Tại hạ có cảm tưởng một sự gì đang làm cô nương bối

rối, bàng hoàng …

Bạch Liên Bình gượng cưá»i:

- Có chi đâu, thật sá»± không có chi hết mà. Ta nhận thấy con ngưá»i có lúc bắt

buộc phải làm một việc gì đó mà hỠkhông muốn làm, hỠbị áp lực nên phải làm,

chẳng phương thế nào phản kháng được. Vừa miá»…n cưỡng làm há» Ä‘au khổ. Äiá»u đó cóđáng trách hay không chứ? Ta cho rằng nên thương hại là phải hÆ¡n, bởi ai ai cÅ©ng có ít

nhiá»u tá»± tư, ai ai cÅ©ng muốn sống cưỡng lại áp lá»±c là mất mạng. Cho nên há» dù có

thiện lương, mà cầm như mất thiên lương bởi hỠmất tự chủ, hỠbiến thành một công

cụ cá»§a bạo quyá»n.

Nàng càng nói giá»ng nàng càng hạ thấp, càng nhanh như sợ có kẻ bên ngoài

nghe thấy, sợ không đủ thá»i gian để nói hết. Chừng như nàng biện bạch, nàng giải

thích cho chính việc nào đó cá»§a nàng. Mưá»ng tượng nàng ăn năn, tá»± hối …

Sau cùng thì giá»ng nàng trở nên rung rung:

- Ta .. ta thật tình có chuyện không thể nào nói với các hạ.

Lệ Tuyệt Linh nghe giá»ng nói cá»§a Bạch Liên Bình đổi khác, chàng lấy làm lạ. Từ

đó chàng mới suy nghĩ dến những câu nói và cử chỉ của Bạch Liên Bình từ đó đến

Trung Äiá»n SÆ¡n. Và khi Ä‘i dá»c đưá»ng, nàng ta lại nói những câu khó hiểu. Bây giá»

Bạch Liên Bình lại đưa Lệ Tuyệt Linh Ä‘i vòng qua con đưá»ng gồ ghá» này, phải là có

dụng ý gì. Tâm cơ của Lệ Tuyệt Linh bừng tỉnh. Chàng chớp mắt một cái lao nhanh đến

bên Bạch Liên Bình. Dưá»ng như Bạch Liên Bình biết chàng đã hiểu ra tá»± sá»±, trước khi

chàng phóng mình tá»›i thì Bạch Liên Bình đãø phóng nhanh và nói vá»ng lại:

- Các hạ hãy tha thứ cho ta, thật ta không muốn như vậy đâu.
Tài sản của meongo75

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
4vn sanh tu kieu, àâòîøêîëà, ðîëèêè


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™