 |
|

15-02-2009, 01:03 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hồi 115
Hải Äể Ngá»™ Kỳ *
Tác giả: Tiêu Diêu Cùng Thần
Dịch giả: scubidu
Biên dịch: lacngon
Biên táºp: lacngon & Ä‘iệp bối tá»
Hiệu Ä‘Ãnh: vivarichmount
Convert sang Hán Việt & Anh Ngữ: kitjunior
Nguồn: Hoa nguyệt tao đà n
Ngà y lại ngà y, năm lại năm, thá»i gian thoáng chốc đã trôi qua mưá»i năm.
Long nhi ở lại trong sÆ¡n động, trừ những lúc tu luyện ra, thá»i gian còn lại nà ng Ä‘á»u qua xem Lục Má»™ng Thần đã thoát ra khá»i lốt hoa sen chưa. Thân thể cá»§a Má»™ng Thần rên siết thảm thiết, xoay chuyển liên tục khiến nó không yên. Long nhi lo lắng, không biết sau khi Lục Má»™ng Thần tái sinh, hắn có còn sống trong những ký ức Ä‘au thương nữa hay không, dù khi đó, có lẽ hắn sẽ không còn nhá»› gì nữa cả. NghÄ© đến Ä‘iá»u đó, má»—i lần chạm nhẹ và o hoa sen, nước mắt cá»§a Long nhi lại trà o ra không thể kìm nén được.
Má»™t chiêu kinh thế hãi tục cá»§a Lục Má»™ng Thần ở trên Liên Hoa Tá»± ngà y đó, đã khiến cho Long nhi có ấn tượng rất sâu sắc. Chiêu thức Má»™ng Lý Hồ Äồ ấy ẩn chứa sá»± bi thương, Ä‘au đớn tá»™t cùng và cả tinh thần hy sinh rất cao thượng cá»§a Lục Má»™ng Thần. CÅ©ng bởi vì Vân Vụ kiếm có sá»± liên hệ rất máºt thiết vá»›i Lục Má»™ng Thần, và vì Long nhi vẫn ẩn bên trong kiếm nên nà ng có thể hiểu được tình cảm rất mãnh liệt khi ấy cá»§a hắn.
Ài……! Long Nhi thở dà i một tiếng.
Mặt trá»i dần dần di chuyển đến phÃa trên nụ sen, từng tia dương quang trong vắt, như má»™t bà n tay ôn nhu, khe khẽ vuốt ve nụ sen. Bà n tay Long nhi Ä‘ang phá»§ lên trên, đột nhiên cảm giác được sá»± rung động. “A, chẳng lẽ hôm nay Má»™ng Thần sẽ sống lại sao?†Thân thể Long Nhi nhẹ nhà ng bay sang má»™t bên, lẳng lặng chỠđón thá»i khắc mà nà ng đã chỠđợi từ rất lâu rồi.
Cánh hoa sen mà u hồng nhạt cá»±c lá»›n bắt đầu cháºm rãi xòe ra, cháºm rãi mở ra, từng đạo kim quang chói mắt không ngừng bắn ra ngoà i, cả Long nhi cÅ©ng không thể nhìn được rõ rà ng tình huống ở bên trong. Từ trên không trung, bá»—ng nhiên vang lên tiếng niệm Pháºt hiệu rất du dương, rồi từng tiếng từng tiếng trà n ngáºp cả hư không, vô số hình ảnh cá»§a Kim Pháºt hiển thị ra ở giữa bầu trá»i, từng đạo Pháºt quang rót và o trong liên hoa.
Một lúc lâu sau……
Toà n bá»™ kim quang chói mắt biến mất. Má»™t nam tá» khá»a thân Ä‘ang khoanh chân ngồi ở bên trong liên hoa, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt bắn ra ánh sáng tinh khiết và sáng ngá»i. Long nhi giương mắt nhìn, tim nà ng Ä‘áºp thình thịch như trống tráºn, nam nhân trước mắt ấy, đúng là quá hoà n mỹ! ÄÆ°á»ng nét khuôn mặt hoà n hảo như má»™t bức tượng được bà n tay cá»§a má»™t nghệ sÄ© giá»i tạc lên. Äôi ngươi Ä‘en nhánh sáng lấp lánh như hai vì sao trà n ngáºp sắc thái thần bÃ. Tóc dà i Ä‘en mượt buông xuống đầu vai má»™t cách tá»± nhiên. Toà n bá»™ mà u da Ä‘á»u trắng sáng bóng. Chiếc mÅ©i mê ngưá»i kia tá»a ra hÆ¡i thở cá»§a nam nhân, mà trên ngón tay cá»§a hắn, chiếc Cà n Khôn Giá»›i cá»§a Tham Thần tặng cho năm nà o vẫn hoà n hảo như xưa. GiỠđây, mặc dù Long nhi là thân rồng hóa thà nh hình hà i nữ nhân, nhưng tại thá»i khắc nà y nà ng cÅ©ng bị dung mạo tuyệt thế cá»§a Lục Má»™ng Thần là m cho mê mẩn đến ngây ngưá»i, bất giác trong lòng nà ng cảm thấy ấm dần lên.
Lục Má»™ng Thần cháºm rãi đứng lên, hình thể cùng vá»›i hÆ¡i thở cá»§a nam nhân mãnh liệt nồng Ä‘áºm láºp tức khiến cho mặt cá»§a Long nhi đỠbừng lên, cả tim Ä‘áºp cÅ©ng loạn nhịp.
“Má»™ng Thần, cuối cùng ngươi cÅ©ng hồi sinh rồi!†Long nhi ngượng ngùng, dùng nụ cưá»i rạng rỡ nghênh tiếp sá»± trở lại cá»§a hắn.
“Ngươi là ai? Ta là ai? Chúng ta quen nhau à ?†Lục Má»™ng Thần nhìn thấy má»™t mỹ nữ xinh đẹp như thiên tiên ở trước mặt mình thì rất ngạc nhiên, mặc dù hắn không còn nhá»› được chuyện gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy hết sức thân thiết. Lục Má»™ng Thần vừa há»i xong, thì trong lòng cảm thấy má» mịt như lạc và o trong đám mây mù, hắn cố gắng nhá»› vá» quá khứ cá»§a mình, nhưng căn bản là không thể nà o nhá»› lại được hắn là ai và tên là gì nữa.
“Má»™ng Thần, ngươi là chá»§ nhân cá»§a ta, tên cá»§a ngươi là Lục Má»™ng Thần, còn ta gá»i là Long nhi. Äây là quần áo má»›i, hãy để ta giúp ngươi mặc và o nhé!†Long nhi sá»›m đã là m và i bá»™ quần áo tốt, tất cả Ä‘á»u là tưởng tượng và o vóc ngưá»i sau khi hắn hồi sinh mà may. Lục Má»™ng Thần nhìn thấy Long nhi bước đến bên cạnh mình, và cảm giác thân thiết trong lòng lại cà ng Ä‘áºm nét, vì váºy mà hắn không há» phản đối, cứ để cho Long nhi mặc quần áo và o cho mình.
Long nhi nhìn bá»™ pháºn nam nhân cưá»ng tráng kia thì mặt đỠbừng, toà n thân rung động không ngừng. Cuối cùng nà ng cÅ©ng mặc xong, lúc nà y nà ng má»›i thở ra má»™t hÆ¡i dà i. Tiếp theo đó, Long nhi kéo tay Lục Má»™ng Thần ngồi xuống, rồi kể vắn tắt lại má»™t số chuyện cá»§a dÄ© vãng. Nhưng nà ng hoà n toà n không nhắc đến má»™t câu nà o vá» chuyện cÅ© thương tâm cá»§a hắn. Trong lúc nói chuyện, Long nhi phát hiện ra Lục Má»™ng Thần mặc dù không há» tá» ra chút u buồn nà o, nhưng hắn lại không thÃch nói nhiá»u, có vẻ như hắn luôn chìm và o sá»± trầm tư.
Long nhi nhìn khuôn mặt anh tuấn cá»§a Lục Má»™ng Thần, ngay cả bá»™ dạng trầm tư cá»§a hắn cÅ©ng đủ là m mê đắm tất cả nữ nhân, nên trong lòng cÅ©ng thầm trách ông trá»i tháºt sá»± trêu ngưá»i. Trước kia Lục Má»™ng Thần tuy không được anh tuấn, nhưng có được tình cảm và trà nhá»› cá»§a mình, giỠđây có được tướng mạo anh tuấn mê ngưá»i rồi, thì hắn lại quên Ä‘i tất cả quá khứ.
Long nhi cố gợi lại má»™t số chuyện thá» là m cho hắn nhá»› lại những tuyệt há»c cá»§a Phong Thần Tông và Lăng Phong thần chỉ, thế nhưng nà ng đà nh phải thất vá»ng, vì tất cả những thứ đó hắn Ä‘á»u đã quên hết.
Long nhi dặn dò Lục Má»™ng Thần nghỉ ngÆ¡i má»™t lát, rồi nà ng Ä‘i nấu chút thức ăn. Mặc dù Liên Hoa đảo có diện tÃch không lá»›n, nhưng sản váºt phong phú, các loại động váºt cÅ©ng hết sức phồn thịnh. Long nhi bắt hai con thá» hoang, Ä‘em lá»™t da rồi rá»a sạch, thấm chút nước biển, rồi nà ng hÆ¡ lên đám lá»a để nướng. Nhìn ánh lá»a trước mắt nhảy múa, Lục Má»™ng Thần cảm thấy trong lòng hoà n toà n trống rá»—ng, hắn cháºm rãi đứng lên, và cất bước Ä‘i vá» hướng biển.
“Má»™ng Thần, ngươi định Ä‘i đâu?†Long Nhi há»i. “Ta Ä‘i dạo ven biển má»™t lúc, ta sẽ sá»›m quay lại!†Lục Má»™ng Thần nói.
Biển xanh biếc, trá»i xanh thẳm, gió biển khẽ thổi nhẹ vạt áo cá»§a Lục Má»™ng Thần. Hắn Ä‘i trên bá» cát má»m mại, và cảm thấy được trong ná»™i tâm cá»§a mình chỉ là má»™t khoảng hư không. Chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ là trong trà nhá»› cá»§a mình không có bất cứ Ä‘iá»u gì đáng để nhá»› sao? Lục Má»™ng Thần cởi quần áo, rồi bổ nhà o và o trong là n nước biển, và lặn sâu và o trong lòng biển. Nhá» trải qua Pháºt quang và Liên Hoa thai nghén, Lục Má»™ng Thần giỠđây đã có được thể chất tiên thiên thần kỳ, hắn đã có thể hô hấp dá»… dà ng ở trong nước như ở trên bá».
Trong lòng biển, các loại cá vá»›i nhiá»u mà u sắc sặc sỡ đã hấp dẫn sá»± chú ý cá»§a Lục Má»™ng Thần. Các sinh linh nho nhá» nà y dưá»ng như cố ý đùa giỡn vá»›i hắn, không ngừng dẫn dụ hắn bÆ¡i sâu và o lòng biển. Lục Má»™ng Thần mặc dù không nhá»› nổi võ công, nhưng thân thá»§ lại hết sức nhanh nhẹn, hắn dùng tay bắt hết con nà y đến con khác rồi sau đó lại thả chúng Ä‘i.
Từ xa, má»™t con rùa biển tháºt lá»›n Ä‘ang bÆ¡i vá» phÃa hắn, bốn cái chân rất lá»›n cá»§a nó Ä‘ang liên tục quạt nước, không ngừng tạo ra những là n sóng ngầm.
“A, a, đây là cái gì, tháºt là thú vị!†Hai cánh tay cá»§a Lục Má»™ng Thần chia rẽ ra hai bên, chân không ngừng đạp nước, chỉ thoáng chốc đã bÆ¡i đến bên lưng cá»§a rùa biển. Rùa biển dưá»ng như cÅ©ng muốn chÆ¡i đùa vá»›i hắn, nó chở hắn trên lưng rồi bÆ¡i lòng vòng xung quanh, sau đó thì nó tá»± nhiên quay đầu, nhìn vá» phÃa hắn kêu khẽ hai tiếng.
“Thế giá»›i ở dưới đáy biển tháºt là kỳ diệu!†Nước biển trong suốt nguyên chất, vô số ánh dương quang rá»i xuống, cùng vá»›i đám cá ngÅ© sắc sặc sỡ hòa lẫn và o nhau, tạo thà nh má»™t khung cảnh hết sức bình yên và tươi đẹp. Lục Má»™ng Thần chứng kiến toà n bá»™ những Ä‘iá»u nà y, trong lòng dâng lên sá»± cảm khái vô hạn.
Äá»™t nhiên đúng lúc đó, nước biển chợt xao động kịch liệt.
Toà n bá»™ những con cá nhá» Ä‘á»u kinh hoà ng bÆ¡i Ä‘i tán loạn, con rùa to lá»›n bá»—ng nhiên nghiêng ngưá»i, khiến cho Lục Má»™ng Thần bị trôi ra xa hÆ¡n hai mươi thước, rồi bốn chân cá»§a nó chuyển động, bá» Ä‘i theo má»™t hướng khác.
Chuyện gì xảy ra váºy nhỉ? Lục Má»™ng Thần giữ thân hình dừng lại trong nước, cẩn tháºn quan sát cả đáy biển. Cách đó mưá»i thước, cát dưới đáy biển Ä‘ang quay cuồng bốc lên, dưá»ng như bên trong có má»™t loại quái váºt gì đó Ä‘ang di động, tốc độ cá»±c nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bÆ¡i đến phÃa dưới con rùa biển.
Hống! Gần như là tiếng thú gầm, chấn động cả mà ng nhÄ©, khiến cho tai cá»§a hắn ù Ä‘i không nghe được gì nữa. Sau đó chỉ thấy má»™t con quái ngư toà n thân đỠnhư máu rất to lá»›n, thân dà i gần ba mươi thước, cái miệng cá»±c lá»›n ngoác rá»™ng ra và lao vá» phÃa con rùa biển mà cắn! Rắc, rắc! Má»™t tiếng vang vỡ ra, thân hình to lá»›n gần mưá»i thước cá»§a con rùa biển bị cắn đứt thà nh hai Ä‘oạn, má»™t ná»a trôi lÆ¡ lá»ng trong nước biển, má»™t ná»a thì nằm gá»n trong miệng con quái ngư, máu tươi cuồn cuá»™n, chỉ trong chá»›p mắt thì máu đã nhuá»™m hồng má»™t khoảng lá»›n nước biển.
“A!†Lục Má»™ng Thần kêu lên má»™t tiếng hãi hùng, hắn không chỉ bị hà m răng to lá»›n cá»§a quái ngư là m cho sợ hãi, mà hắn còn bị cảnh con quái ngư ăn tươi nuốt sống con rùa biển là m cho á»›n lạnh khắp ngưá»i! Con rùa biển vừa nãy còn chÆ¡i đùa vá»›i hắn, váºy mà bây giỠđã bị cắn xé thà nh hai mảnh, tháºt là thê thảm!
Tạp sát! Tạp sát!
Hà m răng cá»§a quái ngư sắc bén vô cùng, mui rùa cứng rắn như váºy mà cÅ©ng bị nó nhai rất dá»… dà ng, không mất chút sức lá»±c nà o. Nó chỉ chuyển động đôi hà m và i cái là má»™t ná»a con rùa biển đã bị nuốt thẳng và o dạ dà y, tiếp theo nó lại ngoạm ná»a còn lại cá»§a con rùa biển xấu số, nhai oà m oạp và i cái, lại nuốt và o trong bụng. Quái ngư đột nhiên lăn tròn thân thể, đôi mắt mà u huyết trà n ngáºp tia máu, và giỠđây nó nhìn thấy má»™t nam nhân tháºp phần hoà n mỹ.
Ngưá»i nà y chÃnh là Lục Má»™ng Thần, hắn không những là không chạy trốn, mà trong lòng còn rất tức giáºn. Hắn nắm chặt hai nắm tay, hai mắt như phun ra lá»a.
Hống! Quái ngư lại phát ra tiếng gầm của loại dã thú phong cuồng, là m chấn động cả mặt nước.
“Ngươi, ngươi đã giết chết rùa biển rồi.....tá»™i cá»§a ngươi không thể tha thứ!†Lục Má»™ng Thần chỉ và o quái ngư, tức giáºn đến ná»—i giá»ng nói cÅ©ng run run.
Hống! Quái ngư kêu to một tiếng, nó ngoác cái miệng đỠlòm ra hết cỡ, hà m răng sắc bén trắng như tuyết xông thẳng tới Lục Mộng Thần.
Trong khoảnh khắc nó đến gần, Lục Mộng Thần vẫn không chuyển động, quái ngư hơi do dự một chút, nhưng nó lại thấy Lục Mộng Thần hình như không có động tác gì cả, thế nên nó lại hung hăng cắn tới.
Lục Mộng Thần chợt chuyển động.
Thân thể cá»§a hắn không há» nhúc nhÃch, chỉ có cánh tay phải là chuyển động.
Cánh tay cầm kiếm, tá»± nhiên giÆ¡ lên, cả nước biển dưá»ng như phải chịu má»™t lá»±c ép rất lá»›n và bắt đầu chuyển động, và dị biến đã phát sinh.
Cánh tay cỠđộng rất cháºm, hết sức cháºm rãi, dưá»ng như Ä‘ang gồng hết sức để đẩy má»™t sức nặng ngà n cân, đó chÃnh là thức thứ nhất cá»§a Má»™ng Thần kiếm quyết, Má»™ng Chi SÆ¡ Thá»§y.
Thá»i gian cùng không gian chợt biến hóa cưá»ng đại, láºp tức là m cho quái ngư không có cách nà o nhúc nhÃch, từ trong mắt nó ánh lên nét tuyệt vá»ng, hiển nhiên là nó cho tá»›i bây giá» chưa từng trải qua chuyện hung hiểm như thế nà y.
Äáng tiếc là trong tay hắn không có má»™t thanh kiếm tháºt, Lục Mông Thần chỉ có thể phát huy ra má»™t ná»a uy lá»±c cá»§a Má»™ng Chi SÆ¡ Thá»§y, chỉ bấy nhiêu thôi đã là m cho toà n thân quái ngư như nứt ra, máu tuôn như suối, nó rú lên những tiếng quái dị, quay ngưá»i vá»™i và ng bá» chạy trong ná»—i kinh sợ khá»§ng khiếp.
“Ngươi chạy đi đâu?†Lục Mộng Thần hét lớn một tiếng, dốc hết toà n lực đuổi theo quái ngư.
Máu tươi cá»§a quái ngư nhuá»™m hồng má»™t khoảng lá»›n nước biển. Từ trên không nhìn xuống, hẳn là sẽ nhìn thấy trong hải dương có má»™t đưá»ng máu Ä‘ang di chuyển cá»±c nhanh vá» phương đông.
Hết hồi 115
Chú thÃch:
Hải để ngộ kỳ - gặp kỳ duyên nơi đáy biển.
Last edited by Sóng Xô Bá»; 15-02-2009 at 03:46 AM.
|

15-02-2009, 01:04 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hồi 116
Thủy Tinh Tiên Cung
Tác giả: Tiêu Diêu Cùng Thần
Dịch giả: scubidu
Biên dịch: lacngon
Biên táºp: lacngon & Ä‘iệp bối tá»
Hiệu Ä‘Ãnh: vivarichmount
Convert sang Hán Việt & Anh Ngữ: kitjunior
Nguồn: Hoa nguyệt tao đà n
Vượt qua má»™t vùng đáy biển bằng phẳng, thấy có má»™t rặng núi to lá»›n, cao chót vót xuất hiện trước mặt. Thoạt nhìn qua toà n thể vùng núi non nà y thì thấy cả má»™t dãy núi kéo dà i không dưới mưá»i vạn dặm, tháºp phần hùng vÄ©. PhÃa trên rải rác các chá»§ng loại thá»±c váºt biển mà u xanh lá cây Ä‘áºm và và ng nhạt, cÅ©ng có các loại cá mà u sắc sặc sỡ thong dong bÆ¡i lá»™i giữa đỉnh núi.
Hồng sắc quái ngư bÆ¡i thẳng và o bên trong dãy núi, Lục Má»™ng Thần cÅ©ng láºp tức truy theo sau, vô số loại cá lá»›n nhá» vừa nhìn thấy quái ngư Ä‘á»u tá» ra sợ hãi chạy trốn tán loạn, Lục Má»™ng Thần đơn thân độc mã muốn báo thù cho rùa biển, bởi váºy hắn cà ng Ä‘uổi cà ng hăng. Má»™t ngưá»i má»™t cá cứ thế tiến và o vùng núi non kỳ quái kéo dà i đến mấy vạn dặm. Bá»—ng nhiên địa thế ở phÃa trước chợt trở nên sáng sá»§a, má»™t tòa cung Ä‘iện mà u lam tháºt lá»›n đứng sừng sững ngay giữa trung tâm, bên ngoà i có cái lồng trong suốt, khiến toà n bá»™ nước biển Ä‘á»u bị ngăn lại ở bên ngoà i.
Cả tòa cung Ä‘iện mà u lam nà y được xây dá»±a và o núi, tầng thấp nhất cá»§a cung Ä‘iện là cá»a chÃnh, mặt trên treo má»™t tấm biển và ng, trên mặt viết “Thá»§y Tinh Tiên Cungâ€, chữ lá»›n bằng bạc, cá»a cung Ä‘iện có bốn thiếu nữ tuyệt sắc, toà n thân mặc bạch y, bên eo có Ä‘eo trưá»ng kiếm, anh tư hiên ngang, trà n đầy sức sống.
Lục Má»™ng Thần hoà n toà n bị cảnh tượng trước mắt là m cho kinh ngạc, tòa cung Ä‘iện mà u lam nà y có khà thế rất hùng vÄ©, nhất là nó xuất hiện ở dưới đáy biển, lại cà ng tạo cho nó thêm vẻ huyá»n bà khó tả.
Hồng sắc quái ngư bÆ¡i tá»›i phÃa trước cá»a chÃnh cá»§a Thá»§y Tinh cung, bá»—ng nhiên nói ra bằng tiếng ngưá»i “Các vị tá»· tá»·, xin cứu mạng! Có má»™t tên tiểu tá» nhân loại rất lợi hại Ä‘ang truy Ä‘uổi ta, các tá»· hãy giúp ta vá»›i.†Bốn thiếu nữ mỹ lệ đã sá»›m nhìn thấy Lục Má»™ng Thần, dưá»ng như các nà ng từ trước đến nay chưa từng gặp qua má»™t nam tá» nà o anh tuấn xuất sắc đến như thế, trong nhất thá»i, bá»n há» Ä‘á»u bị dung nhan hoà n mỹ cá»§a Lục Má»™ng Thần là m cho sững sá».
Hồng sắc quái ngư thấy mấy vị tiên tá» tá»· tá»· như ngây như dại, quay đầu lại nhìn, thấy Lục Má»™ng Thần sắp truy Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i rồi, nó vá»™i và ng thúc giục: “Các vị tá»· tá»·, có thể giải khai kết giá»›i để cho ta và o không? Cầu xin các vị, tiểu tỠấy quá lợi hại, hắn sắp Ä‘uổi tá»›i rồi, cái mạng nhá» cá»§a ta sắp không giữ được nữa rồi.â€
Lúc nà y các mỹ nữ kia má»›i như vừa trong má»™ng tỉnh lại, má»™t ngưá»i vá»™i và ng khai mở kết giá»›i.
Kết giá»›i vừa mở rá»™ng quái ngư láºp tức tiến và o trong, các mỹ nữ khác tá» ra bá»±c bá»™i, nói: “Hồng Ngư, khẳng định là ngươi đã đắc tá»™i vá»›i ngưá»i ta, nên má»›i khiến cho ngưá»i ta phải truy Ä‘uổi đến đây, đúng không?â€
Hồng Ngư cuống quýt nói: “Chư vị tá»· tá»·, Huyết Ngư ta từ sau khi quy thuáºn Thá»§y Tinh Tiên cung đến nay, đã không há» tà n sát loà i ngưá»i nữa, chỉ là tìm những con rùa biển là m thức ăn mà thôi, Ä‘iểm nà y van xin tá»· tá»· minh giám.â€
Thiếu nữ thứ ba lên tiếng: “Năm xưa ngươi là thuá»™c hạ cá»§a Sân Thần Äại Äế, đưá»ng đưá»ng là má»™t trong Thần Châu tứ đại mãnh thú, Ä‘iá»u ngươi nói há có thể dá»… dà ng tin được?â€
Thiếu nữ thứ tư cÅ©ng gáºt đầu tá» vẻ đồng ý.
Huyết Ngư bá»—ng thấy trá»i đất xoay chuyển đến chóng mặt, nó lại má»™t lần nữa cầu khẩn: “Chư vị tá»· tá»·, lá»i ta nói Ä‘á»u là lá»i tháºt, các ngươi sao lại không tin ta chứ?â€
Chúng nữ Ä‘ang định nói tiếp thì đột nhiên từ bên trong cung Ä‘iện truyá»n ra má»™t giá»ng nói ôn hòa ấm áp “Huyết ngư, mặc dù mấy trăm năm gần đây, có thể xem biểu hiện cá»§a ngươi cÅ©ng không tệ, nhưng hôm nay, sau khi ngươi ăn sống rùa biển, quả tháºt là có táºp kÃch tên thanh niên kia, chẳng lẽ ngươi còn không thừa nháºn sao?â€
Huyết Ngư nghe thấy giá»ng nói đó, thân thể má»m nhÅ©n nằm lăn ra mặt đất, nó lẩm bẩm nói: “Huyết Ngư biết lá»—i rồi, xin Thiên Quân lượng thứ!â€
Lúc nà y Lục Má»™ng Thần đã Ä‘uổi tá»›i bên ngoà i kết giá»›i, hắn dùng sức đẩy má»™t tay và o kết giá»›i, má»™t cá»— sức mạnh láºp tức đẩy tay hắn văng ra: “Các vị tá»· tá»·, là m Æ¡n cho ta Ä‘i và o, ta muốn giết con ác ngư nà y.†Lục Má»™ng Thần đứng ở bên ngoà i kết giá»›i, cao giá»ng hô to.
Trong khi mấy thiếu nữ thá»§ vệ vẫn say mê ngắm nhìn dung nhan hoà n mỹ cá»§a Lục Má»™ng Thần, không biết nên là m gì nữa, chỉ nhìn chăm chú má»™t lúc thì cả khuôn mặt đã đỠhồng lên. Lúc nà y giá»ng nói ôn nhu kia từ bên trong cung Ä‘iện lại vang lên: “Äể hắn và o Ä‘i, hắn là ngưá»i có duyên vá»›i Thá»§y Tinh Tiên cung chúng ta.â€
“Dạ, xin tuân theo lá»i Thiên Quân phân phó.†Các mỹ nữ thá»§ vệ nhanh chóng giải khai kết giá»›i, cho Lục Má»™ng Thần tiến và o. Hắn vừa tiến và o, liá»n xông vá» phÃa Huyết Ngư, giÆ¡ bà n tay lên định đánh Huyết Ngư, thì chợt nghe gá»i: “Lục Má»™ng Thần, Huyết Ngư đúng là ba trăm năm trước đã quy thuáºn bổn cung, nếu nó có tâm ý hướng thiện, ngươi có thể tha cho nó má»™t con đưá»ng sống không?†Thanh âm ôn nhu vô cùng, giống như giá»t cam lá»™ chảy và o trong tâm Lục Má»™ng Thần váºy.
“Ngưá»i là ai? Tại sao lại biết tên ta?†Lục Má»™ng Thần cảm thấy tháºp phần kỳ lạ, tại sao cái ngưá»i được xưng là Thiên Quân kia lại biết tên hắn, lẽ nà o có quen biết mình sao?
“Tiểu Lan, ngươi hãy dẫn hắn đến phòng tu luyện cá»§a ta.†Bốn mỹ nữ thá»§ vệ nghe váºy thì cÅ©ng thấy băn khoăn trong lòng, tại sao cung chá»§ có thể biết tên cá»§a tuyệt mỹ thiếu niên nà y, chẳng lẽ hắn là cố nhân cá»§a cung chá»§? Sau khi nghe cung chá»§ nói xong, Tiểu Lan tháºp phần cao hứng, kéo tay Lục Má»™ng Thần vừa bước Ä‘i vừa cưá»i hÃp mắt, nói: “Lục Má»™ng Thần Ä‘i thôi, ta dẫn ngươi Ä‘i gặp cung chá»§.â€
Lục Má»™ng Thần trầm ngâm má»™t lúc, rồi cÅ©ng theo Tiểu Lan Ä‘i và o trong. Hắn tạm thá»i buông tha Huyết Ngư, bởi vì trong lòng hắn cÅ©ng xuất hiện má»™t ý nghÄ© thoáng qua, đó là hắn cần phải đến gặp vị cung chá»§ nà y.
Ba thiếu nữ bên ngoà i nhìn bóng lưng cá»§a hai ngưá»i Ä‘ang từ từ khuất dần, thì cứ hâm má»™ xuýt xoa mãi không thôi. Cả ba Ä‘á»u nghÄ© tại sao kẻ may mắn được dẫn đưá»ng cho mỹ thiếu niên kia Ä‘i gặp cung chá»§ lại không phải là mình chứ.
oooOooo
Tham Thần Cấm Cung.
“Thanh Dao, không ngá» ngươi phục sinh nhanh như thế, không ngá» chưa đầy ba trăm năm mà đã hồi sinh thà nh công rồi, chúc mừng ngươi!†Tham Thần Äại Äế mỉm cưá»i hiá»n hòa, nhìn nữ tá» tuyệt sắc trước mắt, trong lòng vui mừng khôn tả. Giá» phút nà y lão không có tâm tÃnh đố kỵ gì, sau khi thông hiểu vỠảo tưởng u mê, cái nhìn cá»§a lão đối vá»›i tà i váºt và mỹ sắc đã hoà n toà n thay đổi.
Thanh Dao vẫn còn mặc chiếc áo choà ng cá»§a Tá» Vân Äế Phi năm xưa, sau khi nà ng lẳng lặng chăm chú nhìn pho tượng Tham Thần Äại Äế, nước mắt chảy dà i xuống, khóc không thà nh tiếng: “Äa tạ Äại Äế đã đưa Thanh Dao trở lại vá»›i cuá»™c sống. Nếu không có ngà i, tin rằng Thanh Dao đã không còn tồn tại ở trên Ä‘á»i nà y nữa rồi.â€
Tham Thần Äại Äế cưá»i nói: “Nà ng hãy nghÄ© dưỡng sức để lấy lại sức khá»e tháºt nhanh, rồi còn Ä‘i tìm Lục Má»™ng Thần nữa. Ở trong nà y gần ba trăm năm rồi, không biết hắn đã phải chịu đựng bao nhiêu ná»—i khổ tương tư. Năm đó ngươi xả thân cứu hắn, tháºt là má»™t nghÄ©a cá» cảm động đến trá»i đất, khiến ta cÅ©ng không khá»i bị cảm động thay…...Ài! Nà ng tháºt là má»™t nữ nhân si tình!†Tham Thần Äại Äế nói tá»›i đây, giá»ng bá»—ng trầm xuống, nhá»› đến chuyện cÅ© năm đó, lão lại thổn thức không thôi. Tiếp theo đó, Tham Thần Äại Äế bèn kể rõ thân pháºn thá»±c sá»± cá»§a Thanh Dao cho nà ng nghe, để nà ng bảo trì ý nguyện ra Ä‘i tìm Má»™ng Thần.
Nước mắt trong suốt cá»§a Thanh Dao lã chã tuôn rÆ¡i, nà ng nhẹ nhà ng lau nước mắt rồi nói: “Äa tạ Äại Äế, ngà i chẳng những đã giúp ta phục sinh, mà lại còn dạy cho ta hai môn tuyệt kỹ là Ức Vân chưởng pháp và Tham Thần Tuyệt Trảm. Ta tháºt sá»± không biết cảm tạ ngà i thế nà o cho phải!â€
Tham Thần Äại Äế mỉm cưá»i nói: “Ở trong thá»i gian hÆ¡n hai trăm năm nà y, ta đã mang những Ä‘iá»u hiểu biết vá» Tá» Vân Äế Phi mà sáng tạo thà nh má»™t loại chưởng pháp, mặc dù không phải là tuyệt há»c kinh thế gì, nhưng nếu nà ng dùng nó để phòng thân thì cÅ©ng dư sức. Riêng đối vá»›i Tham Thần Tuyệt Trảm thì nà ng cần phải có má»™t thanh Ä‘ao thÃch hợp, như váºy má»›i có thể phát huy ra hết được uy lá»±c cá»§a nó. Äến đây, ta tặng Tham Thần Äao cá»§a ta cho nà ng, đây là má»™t kiện thượng phẩm thần khÃ, vá»›i thể chất má»›i phục sinh cá»§a nà ng, có thể tạm sá» dụng được nó, nhưng chỉ có thể xuất ra má»™t phần năm uy lá»±c chân chÃnh mà thôi. Sau nà y hy vá»ng nà ng sẽ có thể tiếp tục tu hà nh.â€
Sau khi Tham thần đế nói xong, chợt có má»™t thanh loan Ä‘ao kim sắc đột nhiên bồng bá»nh xuất hiện trước mặt Thanh Dao. Nà ng thở dà i nói: “Äại Äế, ngà i đối vá»›i ta quả tháºt rất tốt…...ta tháºt không biết phải cảm tạ ngà i như thế nà o…..â€
Tham Thần Äại Äế cưá»i nói: “Mau Ä‘i Ä‘i! Tìm được Lục Má»™ng Thần rồi, chắc hẳn là nà ng còn có muôn và n lá»i muốn tâm sá»± vá»›i hắn. ÄÆ°á»£c rồi, BÃch Hải Triá»u Sinh tiêu trên ngưá»i nà ng vẫn là binh khà cá»§a Si Thần Äại Äế. Năm xưa vẫn được xem như là má»™t kiện thần khà hạ phẩm, nếu nà ng sá» dụng nó tốt, uy lá»±c sẽ rất cưá»ng đại. ÄÆ°á»£c rồi, ta nói nhiá»u rồi, nà ng hãy mau Ä‘i Ä‘i thôi!†Lá»i vừa dứt, từ pho tượng Tham Thần Äại Äế chợt bắn ra má»™t đạo quang mang, Thanh Dao trong nháy mắt đã biến mất.
Thanh Dao cảm thấy thân thể bị chấn động, khi nà ng mở mắt ra thì phát hiện ra mình Ä‘ang đứng ở trên má»™t ngá»n núi cao, chung quanh mây mù lượn lá», tiên khà phiêu bồng, là má»™t nÆ¡i thắng cảnh hùng vÄ©.
“Má»™ng Thần! Chà ng ở nÆ¡i nà o?†Gần ba trăm năm tưởng nhá»›, tại giá» khắc nà y, ná»—i nhá»› đó cá»§a Thanh Dao cà ng thêm sôi sục, nước mắt tuôn rÆ¡i như suối. Thanh Dao, mỹ nữ tuyệt sắc nà y, ngồi trên đỉnh núi, khóc hết ná»a canh giá» má»›i dần dần nguôi ngoai, vÆ¡i bá»›t ná»—i bi thương và tâm tình nhung nhá»›. Nà ng lau nước mắt, khe khẽ thở dà i: “Má»™ng Thần, chà ng có còn ở Phong Thần Tông không? Ta phải Ä‘i tìm chà ng, chà ng nhất định phải chá» ta…..chá» ta…†Thân ảnh cá»§a nà ng chợt chá»›p động rồi biến mất trong luồng mây mù mịt má».
oooOooo
Yêu Tông.
“Dạ Nguyệt, nữ nhi cá»§a ta, tại sao con còn chưa tỉnh lại?†Yêu hoà ng Dạ Thần thất thanh váºt vã mà khóc ròng trên giưá»ng cá»§a Dạ Nguyệt. Sá»± tôn nghiêm cá»§a nhất môn chi chá»§ đã bị lãng quên má»™t cách không thương tiếc.
HÆ¡n hai trăm năm rồi, ta dùng hết thảy má»i phương pháp, má»i vô số danh y, Ä‘á»u vẫn không có cách nà o khiến cho nữ nhi Dạ Nguyệt cá»§a ta sống lại! Ta thá»±c là đáng chết, ta tháºt sá»± không xứng là m cha! Dạ Nguyệt, năm đó là ta đã sai rồi. Cha không nên cho con đến Liên Hoa Tá»±, nếu như lúc đầu cha kiên trì phản đối, thì con sẽ không bị tổn thương nghiêm trá»ng đến như thế nà y! “Ô, ô!†Yêu hoà ng cà ng lúc cà ng bi thương, không ngừng đấm thùm thụp và o ngá»±c mình, nước mắt vẫn không ngừng rÆ¡i trên vạt áo.
Dạ Nguyệt lẳng lặng nằm im, trên mặt yên tÄ©nh và mãn nguyện, giống như và o cái khoảnh khắc trước khi chết, nà ng đã cảm nháºn được tình yêu cá»§a Lục Má»™ng Thần váºy.
Một mối tình câm lặng, một mối tình không hỠnuối tiếc!
Last edited by Sóng Xô Bá»; 15-02-2009 at 03:54 AM.
Lý do: sá»a lá»—i
|

15-02-2009, 03:50 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hồi 117
Nhị Mỹ Tương Ngộ
Tác giả: Tiêu Diêu Cùng Thần
Dịch giả: scubidu
Biên dịch: lacngon
Biên táºp: lacngon & Ä‘iệp bối tá»
Hiệu Ä‘Ãnh: vivarichmount
Convert sang Hán Việt & Anh Ngữ: kitjunior
Nguồn: Hoa nguyệt tao đà n
Äã trải qua hÆ¡n hai trăn năm phát triển, kể từ tráºn chiến kinh thiên động địa cùng Ãc Quá»· môn đã mang đến tổn thất thảm trá»ng, Phong Thần Tông cÅ©ng dần dần hồi phục lại. Dưới dá»± dẫn dắt cá»§a chưởng môn nhân là Thiên Phong chân nhân, toà n thể các tòa kiến trúc như quảng trưá»ng và Phong Thần cung Ä‘á»u đã được xây lại. Trải qua hÆ¡n hai trăm năm thá»i gian, Diệu Nhiên cÅ©ng đã đạt tá»›i cảnh giá»›i Quy Thiên, và Thiên Phong chân nhân cÅ©ng đã giao lại Má»™ng Thần phong cho nà ng phụ trách.
Các đệ tá» cá»§a Phong Thần Tông Ä‘á»u biết đến trưá»ng đại chiến kinh thế hãi tục tại Liên Hoa Tá»±! Chẳng những lần đó có xuất hiện thần khà mà còn có các vị Thiên Quân cá»§a Thiên giá»›i cÅ©ng trá»±c tiếp tham gia. Nhưng Ä‘iá»u là m cho há» cảm thấy khó quên nhất đó là trong tráºn chiến ấy lại có sá»± tham chiến cá»§a Lục Má»™ng Thần, và điá»u đó đã gây ảnh hưởng rất lá»›n đến bá»n há», vị đệ nhất cao thá»§ trong hà ng đệ tá» cá»§a Phong Thần Tông đã hy sinh bản thân để cứu Liên Hoa Tá»±, và vì váºy mà hắn đã bị kiện thần khà Thiên Thá»±c Hoà n ăn mòn hà i cốt cho đến chết.
Khi tin tức ấy truyá»n đến Phong Thần Tông, Diệu Nhiên đã báºt khóc nức nở. Hình ảnh thương tâm đó đã là m cho những ngưá»i chứng kiến Ä‘á»u thấy chua xót, và ngưá»i Ä‘au đớn hÆ¡n cả chÃnh là Thiên Phong chân nhân, ông là ngưá»i đã nuôi dưỡng Lục Má»™ng Thần từ nhỠđến lá»›n. Má»™ng Thần đại nghÄ©a lẫm liệt, anh dÅ©ng hy sinh, khiến lão vừa cảm thấy an á»§i lại vừa cảm thấy Ä‘au đớn khôn cùng.
Có rất nhiá»u đệ tá» cá»§a Phong Thần Tông đã phải mất hÆ¡n hai trăm năm má»›i từ từ quên Ä‘i giai Ä‘oạn bi thương nà y. Nhưng không ngá» hôm nay, tại trước đại môn cá»§a Phong Thần Tông lại xuất hiện má»™t thiếu nữ tuyệt sắc, toà n thân mặc cung trang mà u tÃm, lại má»™t lần nữa nhắc đến cái tên “Lục Má»™ng Thầnâ€. Hai đệ tá» thá»§ môn má»›i nháºp môn, đối vá»›i Ä‘oạn ký ức kinh thiên động địa cÅ© cÅ©ng chỉ là nghe nói qua, nhưng há» cÅ©ng hiểu được sá»± tình ấy đối vá»›i má»—i má»™t ngưá»i trong Phong Thần Tông, tháºm chà là má»—i má»™t nhân sÄ© chÃnh phái Ä‘á»u không muốn đỠcáºp tá»›i.
“Vị cô nương nà y, xin há»i cô nương là ai? Chá»› có nói đùa……†Má»™t gã đệ tá» giữ cá»a trả lá»i.
“Các ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần nói cho Lục Má»™ng Thần biết là Dương Thanh Dao đến tìm. Chắc chắn hắn sẽ ra đón tiếp ta.†Thì ra nà ng chÃnh là thê tỠđã kết tóc xe duyên cá»§a Lục Má»™ng Thần, vừa phục sinh tại Tham Thần cấm cung.
Nà ng vá»™i vã tìm đến Phong Thần Tông, vốn định xông thẳng và o, nhưng nghÄ© lại nếu là m như thế thì Lục Má»™ng Thần sẽ không vui, đồng thá»i cÅ©ng sẽ khiến cho đồng môn cá»§a hắn không được thoải mái.
“Dương Thanh Dao?†Hai tên đệ tá» nhìn nhau má»™t lúc lâu, láºt tìm khắp trà nhá»› mà vẫn không tìm ra được cái tên nà y. “Dương cô nương, không nên nói giỡn vá» Lục Má»™ng Thần ở nÆ¡i nà y. Bá»n tại hạ tháºt sá»± không muốn nhắc tá»›i, ta thấy cô nương nên nhanh chóng xuống núi Ä‘i.†Má»™t gã đệ tá» hạ lệnh trục khách.
Dương Thanh Dao thoáng trầm ngâm, không hiểu tại sao tên đệ tá» thá»§ môn cá»§a Phong Thần Tông lại nói như váºy. Trong lòng nà ng thấy tức giáºn, nhưng nà ng không muốn tranh luáºn vá»›i bá»n chúng, chỉ đà nh nhá» nhẹ há»i tiếp:
“Xin há»i nhị vị, Phong Thần sÆ¡n nổi tiếng là có NgÅ© Äại SÆ¡n Phong, xin há»i Má»™ng Thần phong ở phương nà o?â€
“Má»™ng Thần Phong nằm ở phÃa đông nam……†Má»™t gã mau miệng, vươn tay ra chỉ, không biết hắn có phải là vì thấy Dương Thanh Dao quá mức mỹ lệ nên lấy cá»› nói chuyện vá»›i nà ng hay không?
“Äa tạ vị sư huynh nà y!†Dương Thanh Dao khẽ hé đôi môi đỠmá»ng mỉm cưá»i tháºt tươi, rồi trưá»ng bà o mà u tÃm hoa lệ bá»—ng nhiên lay động, thân ảnh trong phút chốc đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Ài…sư đệ, ngươi đúng là nhanh nhảu Ä‘oản mà , còn chưa biết rõ rà ng lai lịch cá»§a nà ng ta, mà đã vá»™i khai ra hết? Nếu không may nà ng ta là đệ tá» cá»§a tà phái thì sao?†Tên kia há»i.
“Hừ! tà phái nà o mà lại có nữ tỠtuyệt sắc, mỹ lệ thoát tục như thế chứ? Sư huynh, ta xem ngươi lo bò trắng răng rồi......†Tên đệ tỠkia mau miệng nói.
oooOooo
Má»™ng Thần phong vẫn như ngà y xưa, mây mù lượn lá», biến hóa vạn thiên. CÆ¡ hồ như thá»i gian hÆ¡n hai trăm năm không há» lướt qua nÆ¡i nà y, và cÅ©ng không khiến nó có chút gì đổi thay. Thân ảnh mà u tÃm chợt lóe lên, má»™t ngưá»i xuất hiện trên Má»™ng Thần Phong. Nhìn cảnh đẹp xung quanh, trong lòng Dương Thanh Dao sinh ra đủ loại cảm giác, nà ng đến nÆ¡i nà y vẫn như cảm thấy được năm xưa đã cùng Lục Má»™ng Thần sống tại nÆ¡i nà y. Loại cảm giác quen thuá»™c ấy cà ng là m cho tim nà ng xao động, “Má»™ng Thần, Má»™ng Thần, chà ng ở nÆ¡i nà o? Thanh Dao đến tìm chà ng đây!†Khóe mắt cá»§a Dương Thanh Dao ngân ngấn nước, khẽ lẩm nhẩm trong miệng, nà ng quên cả lau nước mắt, thân hình nhanh chóng bay vá» hướng má»™c ốc ở phÃa trước.
“Là ai? Sao dám cả gan xông và o Mộng Thần phong của ta?†Một bóng trắng diễm lệ chớp lên, tay khẽ nhấc thì đã chém ra một đạo kiếm quang chà dương chà cương đến đối phương.
Dương Thanh Dao kinh hãi, nà ng nhìn thấy ngưá»i tấn công mình là má»™t thiếu nữ toà n thân bạch y, Ä‘oan trang xinh đẹp, trên mặt trà n ngáºp anh khÃ, tay nà ng cầm má»™t thanh trưá»ng kiếm được chạm trổ long văn kim sắc. Thế công hết sức hung hãn bá đạo. Dương Thanh Dao xem chiêu kiếm nà y, đúng là thức thứ nhất cá»§a Phong Thần kiếm quyết mà Lục Má»™ng Thần thưá»ng sá» dụng, là Húc Nháºt Äông Thăng.
“Váºy là đồng môn cá»§a Lục Má»™ng Thần, ta nhất thiết không được gây thương tÃch cho nà ng ta……†Dương Thanh Dao thầm nghÄ©, thân hình nhẹ nhà ng bay lên, hai tay khua nhẹ, trông giống như má»™t đóa tiên hoa trong nước, nhẹ nhà ng vá»— trên thân kiếm.
Khi Dương Thanh Dao triển khai chưởng pháp, má»™t cá»— tư niệm má» nhạt xuất hiện, dưá»ng như trong toà n bá»™ không gian Ä‘á»u là ảm đạm, cảm giác vá» tư niệm nà y trà n ngáºp má»™t loại thương cảm chua xót, không ngừng tác động đến nhân tâm, là m cho lòng ngưá»i nảy sinh ra sá»± xót xa từ táºn đáy lòng, khiến ngưá»i ta đắm chìm trong đó không thể nà o tá»± thoát ra nổi. Äây chÃnh là Ức Vân chưởng pháp mà Tham Thần Äại Äế đã ngá»™ ra, chÃnh là bá»™ chưởng pháp thần kỳ nhất thế gian, đã mang tư niệm hóa thà nh chưởng pháp.
Nữ tá» bạch y chÃnh là tân nhiệm chưởng quản Diệu Nhiên tiên tá» cá»§a Má»™ng Thần phong. Thá»i gian hÆ¡n hai trăm năm trôi qua, dung mạo cá»§a nà ng cà ng thêm xinh đẹp thoát tục, chỉ có Ä‘iá»u đôi mắt khó nén được ná»—i bi thương u uất, ná»—i bi thương nà y phát ra từ tâm khảm, nhưng lại bị Ức Vân chưởng pháp thần kỳ cá»§a Thanh Dao là m cho nổi lên tư niệm cà ng thêm sâu sắc, đó là tư niệm vá» tình yêu trong sáng cá»§a má»™t nữ nhân đối vá»›i ý trung nhân cá»§a mình……
Hai ngưá»i Ä‘á»u dừng lại cách xa nhau không tá»›i ba thước, cùng đứng yên và đá»u đưa mắt đánh giá đối phương.
Hai ngưá»i há» Ä‘á»u có dung mạo tuyệt thế, Ä‘á»u là tuyệt thế mỹ nữ, hÆ¡i thở như hoa không nhiá»…m tà bụi trần nà o.
Má»™t ngưá»i mặc trưá»ng bà o mà u tÃm hoa lệ, má»™t ngưá»i mặc váy dà i bạch y thuần khiết.
Má»™t ngưá»i thì mà y ngà i nồng nà n vui sướng, má»™t ngưá»i thì khẽ nhÃu mà y đầy vẻ bi thương u uất.
“Ngươi là ai?†CÆ¡ hồ cả hai đồng thá»i lên tiếng, Dương Thanh Dao và Diệu Nhiên Ä‘á»u cÅ©ng phát ra câu há»i giống nhau.
Cả hai ngưá»i thoáng có chút kinh ngạc, vô tình dùng tay ngá»c thon thon che miệng cưá»i, rồi Ä‘á»u lùi vá» phÃa sau má»™t bước.
“Ta là Dương Thanh Dao, đến đây tìm Lục Má»™ng Thần. Xin há»i cô nương có phải là đồng môn cá»§a chà ng hay không?†Ná»™i tâm cá»§a Dương Thanh Dao không thể kìm nén được sá»± vui mừng, muốn Ä‘em toạn bá»™ tư niệm ôm trong lòng hÆ¡n hai trăm năm cá»§a mình thổ lá»™ ra, vì lúc nà y đây, việc tìm gặp Lục Má»™ng Thần là tâm nguyện lá»›n nhất cá»§a nà ng.
Thá»i gian hÆ¡n hai trăm năm, đối vá»›i Thanh Dao mà nói, tháºt không công bằng chút nà o, nà ng vừa má»›i kết hôn vá»›i Lục Má»™ng Thần không lâu, thì đã hi sinh tÃnh mạng quý giá cho hắn.
Sau khi được phục sinh, Thanh Dao đã trải qua những ngà y tháng cô độc, tịch mịch, và thần thái u uẩn. Trong trà nhá»› yếu á»›t cá»§a nà ng, chỉ có thá»i gian ngắn ngá»§i ở cùng vá»›i Lục Má»™ng Thần là vui sướng nhất……
“Má»™ng Thần?†Diệu Nhiên thì thà o tá»± láºp lại cái tên nà y, trong lòng quặn lên ná»—i Ä‘au giằng xé tâm can. Nà ng không muốn nhắc đến cái tên đó từ rất lâu, không ngá» thiếu nữ tuyệt sắc trước mắt đây lại má»™t lần nữa nhắc tá»›i nó.
Trong nháy mắt, lệ tuôn như suối, cả thân thể Diệu Nhiên run rẩy, ban đầu nà ng cố kìm nén để không khóc thà nh tiếng, nhưng cuối cùng cÅ©ng không sao kìm nén nổi nữa, tiếng khóc là m chua xót lòng ngưá»i cứ tá»± nhiên mà phát ra, bay thẳng lên táºn trá»i cao xanh thẳm, đồng thá»i cÅ©ng là m chấn động cả Má»™ng Thần phong.
Má»™t số đệ tá» cá»§a Má»™ng Thần Phong chạy ra, nhìn thấy Diệu Nhiên khóc lá»›n như váºy, trong chốc lát liá»n hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, bởi vì Diệu Nhiên đã từng khóc như thế và o hai trăm năm trước, khi nà ng biết được tin tức nguyên thần cá»§a Má»™ng Thần bị tiêu tan hoà n toà n, và nà ng cÅ©ng đã khóc thất thanh như thế. Chúng nhân Ä‘á»u kÃn đáo thở dà i và lặng lẽ rá»i Ä‘i. Mặc dù không biết thiếu nữ tuyệt sắc kia có quan hệ thế nà o vá»›i Diệu Nhiên, nhưng bá»n há» hẳn là quen biết nhau, nếu không cÅ©ng đã không nhìn nhau mà khóc lóc như thế.
Dương Thanh Dao mÆ¡ hồ cảm giác được ná»—i hoảng sợ thoáng xuất hiện trong lòng, nà ng đột nhiên nhảy đến bên cạnh Diệu Nhiên, nhẹ giá»ng há»i: “Tá»· tá»·, ngươi là ai? Tại sao khi ta vừa nhắc đến tên cá»§a Má»™ng Thần, thì ngươi lại khóc lóc Ä‘au thương đến như thế?â€
Diệu Nhiên không để ý tá»›i Thanh Dao, cứ để ná»—i bi thương kìm nén hÆ¡n hai trăm năm mặc sức tuôn trà o. Dương Thanh Dao thấy nà ng không nói gì, chỉ khóc nức nở, thì tim nà ng cÅ©ng má»m Ä‘i.
HÆ¡n ná»a canh giá» trôi qua, Diệu Nhiên cuối cùng cÅ©ng ngưng khóc, thân thể yếu á»›t vô lá»±c ngã xuống. Dương Thanh Dao nhanh tay đỡ lấy nà ng cho khá»i ngã, rồi để nà ng ngã đầu trên cánh tay cá»§a mình.
“Tá»· tá»·, ngươi cuối cùng cÅ©ng thôi khóc rồi…...ngươi có thể nói cho ta biết Má»™ng Thần Ä‘ang ở đâu không?†Dương Thanh Dao lay nhẹ Diệu Nhiên và lá»›n tiếng há»i.
Thanh Dao đã không thể chỠlâu hơn được nữa, nếu Diệu Nhiên lại khóc, thì tinh thần của nà ng cũng sẽ sụp đổ theo.
“Ngươi có quan hệ thế nà o với Mộng Thần?†Diệu Nhiên ngẩng đầu lên, mặc dù Lục Mộng Thần không có ở đây, nhưng sự mỹ lệ của Thanh Dao vẫn là m cho nà ng cảm giác được một chút ghen tuông. Nà ng phải là m cho rõ rà ng, Dương Thanh Dao đang đứng trước mắt và Lục Mộng Thần có quan hệ gì, rồi mới đem chân tướng sự việc nói cho nà ng hay.
“Tháºt không dám dấu, ta là thê tá» cá»§a Má»™ng Thần……†Dương Thanh Dao nhẹ nhà ng nói, nà ng không ngượng ngùng chút nà o, mà là hết sức bình thản mà nói.
“A! thê tỠcủa Mông Thần……†Diệu Nhiên đột ngột cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, thiếu chút nữa là ngất đi. Mộng Thần có thê tỠkhi nà o, tại sao cho tới bây giỠvẫn chưa từng nghe hắn nhắc tới? Nghi vấn nà y đã là m cho Diệu Nhiên như rơi và o đám mây mù u ám.
“Có gì để chứng minh?†Diệu Nhiên vẫn còn không dám tin tưởng, nà ng miá»…n cưỡng khôi phục lại tinh thần, cố hết sức há»i thêm má»™t câu.
“Chứng cá»› ư?†Thanh Dao băn khoăn, có cái gì để chứng minh cho cuá»™c hôn nhân như thế chứ? Má»™ng Thần lại không tặng cho mình tÃn váºt định tình nà o cả, huống chi lúc đó, thá»i gian bá»n hỠở chung lại quá ngắn ngá»§i. Ài......Thanh Dao suy nghÄ© má»™t lúc, quyết định nói ra hết sá»± tháºt, biết đâu đây là má»™t chứng cá»› có giá trị nhất. Vì váºy nà ng đỡ Diệu Nhiên ngồi xuống, rồi nà ng kể lại tất cả những việc đã trải qua cùng vá»›i Má»™ng Thần cho Diệu Nhiên nghe.
Diệu Nhiên cuối cùng cÅ©ng hiểu được sá»± việc và cảm động đến rÆ¡i lệ. Nà ng tháºt không ngá» Thanh Dao lại là ngưá»i tình thâm nghÄ©a trá»ng đến như thế, vì an nguy cá»§a Má»™ng Thần mà đã không do dá»± mà dâng ra cả tÃnh mạng, nếu không nhá» gặp được Tham Thần Äại Äế, chỉ e rằng nà ng đã sá»›m bị hồn phi phách tán rồi! Diệu Nhiên lại nghÄ© tá»›i Má»™ng Thần, hắn cÅ©ng là má»™t ngưá»i trá»ng tình trá»ng nghÄ©a. Hắn đã vì Liên Hoa Tá»±, vì thiên hạ cá»§a Tu Chân chÃnh phái, khi chỉ còn hÆ¡i thở cuối cùng, đã đánh bại Dạ Nguyệt cá»§a Yêu Tông, và khó khăn lắm má»›i giúp cho Pháºt tông tránh khá»i được sá»± thất bại thê thảm.
NghÄ© tá»›i đây, Diệu Nhiên chợt cảm thấy xấu hổ, nà ng bá»—ng cảm giác được Lục Má»™ng Thần và Dương Thanh Dao thá»±c sá»± má»›i là má»™t đôi trá»i sinh, Ä‘á»u có ân tình thâm sâu như nhau! Nà ng bây giá» cÅ©ng hiểu rõ tại sao Má»™ng Thần vẫn thưá»ng có lúc tá»± nhiên báºt khóc nức nở, rõ rà ng là nhá»› đến Thanh Dao, thì ra hắn đã dấu kÃn Ä‘iá»u ấy táºn đáy lòng.
Có nên nói cho Thanh Dao biết chân tướng sá»± tình hay không? Diệu Nhiên cảm thấy khó nghÄ© vô cùng, nà ng không biết sá»± tháºt nà y có thể sẽ gây tổn thương đến mức nà o đối vá»›i tình cảm và sá»± hy vá»ng ở trong lòng Thanh Dao. Trong khi nà ng còn Ä‘ang do dá»±, thì Thanh Dao lại thúc giục.
“Ài......Thanh Dao, hÆ¡n hai trăm năm trước, trong tráºn đại chiến tại Liên Hoa Tá»±, Má»™ng Thần đã anh dÅ©ng hy sinh rồi!†Diệu Nhiên thở dà i, nước mắt lại tuôn ra à o ạt, chảy dà i xuống hai má.
“Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì? Má»™ng Thần đã chết? Tại sao lại như váºy? Tại sao lại như váºy?†Thanh Dao mở to đôi mắt nhợt nhạt vô lá»±c, thân thể run lên bần báºt.
|

15-02-2009, 03:50 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hồi 118
Hữu Tình Quyến Trúc
Tác giả: Tiêu Diêu Cùng Thần
Dịch giả: scubidu
Biên dịch: lacngon
Biên táºp: lacngon & Ä‘iệp bối tá»
Hiệu Ä‘Ãnh: vivarichmount
Convert sang Hán Việt & Anh Ngữ: kitjunior
Nguồn: Hoa nguyệt tao đà n
Yêu tông.
Khuôn mặt cá»§a Yêu hoà ng vô cảm, từ tốn quan sát đám thuá»™c hạ Ä‘ang báºn tÃu tÃt ở trước mặt, hai tay thì chắp sau lưng. Trước mặt lão có mấy cá»™t đá lục giác rất lá»›n, trên mặt từng cá»™t đá Ä‘á»u khắc vô số chú văn kỳ dị. Những chú văn nà y được dùng máu tươi để viết, có nhiá»u chá»— vết máu còn chưa khô. Ở trung tâm cá»§a những cá»™t đá đó có má»™t khối tinh thạch mà u lam, ở trên đỉnh phát ra quang mang nhu hòa cá»§a hạt minh châu chiếu xuống, và tá»a ra lam quang rất sáng lạn.
Khi Dạ Thần di chuyển ánh mắt đến bên trên bệ tinh thạch mà u lam kia, thì ánh mắt bắt đầu run rẩy, từ trong suốt biến thà nh đục ngầu. Lão nhẹ nhà ng quay vá» phÃa trước, hai tay duá»—i ra, lẩm bẩm tá»± nói vá»›i chÃnh mình: “Dạ Nguyệt, con đừng vá»™i, ta nhất định sẽ cứu con sống lại, cho dù có phải đổi cả cái mạng già nà y, ta cÅ©ng sẽ không tiếc!â€
Má»™t thiếu nữ xinh đẹp nằm tÄ©nh lặng trên đế tinh thạch mà u lam, nà ng khép chặt hai mắt, sắc mặt nhu hòa ưu nhã, hai tay buông xuôi yên lặng hai bên thân, thì ra nà ng chÃnh là Dạ Nguyệt, má»™t thiếu nữ bị vô số thương tổn trong tình yêu, thá»i khắc nà y, nà ng đã không còn tri giác gì nữa, không có má»™t chút phản ứng nà o trước tâm tình cá»±c kỳ bi ai cá»§a Yêu hoà ng.
“Khải bẩm Yêu hoà ng, lục căn nguyên thần đại tráºn đã được dá»±ng xong.†Má»™t tên ngưu đầu yêu cung kÃnh nói.
Dạ Thần gáºt đầu hà i lòng, lão khoát tay nói: “Tất cả các ngươi hãy lui ra, nếu không có mệnh lệnh cá»§a ta, thì không ai được phép và o đây.†Äám yêu quái cúi đầu dạ ran: “Dạ!†rồi lui ra ngoà i.
Dạ Thần nhẹ nhà ng bay bổng lên cao, thân hình lÆ¡ lá»ng giữa không trung ngay chÃnh giữa các cá»™t đá lục giác. Thân thể lão không há» có má»™t chút cỠđộng nà o, lúc nà y chợt thấy má»™t đạo hắc quang hÆ¡i trong suốt từ thân lão bay ra rồi lượn quanh bên ngưá»i Dạ Nguyệt, thì ra đó chÃnh là nguyên thần cá»§a Dạ Thần. Các cá»™t đá ở xung quanh đồng loạt bắn ra các đạo huyết quang rá»±c rỡ, bên trong ẩn ước còn thấy được vô số chú văn, tất cả Ä‘á»u nhắm đến nguyên thần cá»§a Dạ Thần mà tụ vá». Nguyên thần mở lá»›n miệng ra, rồi hút hết tất cả những huyết quang ấy và o miệng, đồng thá»i lúc ấy, chân thân cá»§a lão cÅ©ng tán phát ra rất nhiá»u huyết quang. Lúc nà y, Dạ Nguyệt phảng phất như Ä‘ang bị má»™t loại lá»±c lượng kỳ quái triệu vá», nà ng bắt đầu ngồi dáºy, cÅ©ng trong lúc ấy, nguyên thần cá»§a Dạ Thần cÅ©ng từ từ thu nhá» lại, cứ nhá» dần nhá» dần, cuối cùng thì hóa thà nh má»™t là n huyết quang má»ng manh chui và o mi tâm cá»§a Dạ Nguyệt.
“Oà nh!†má»™t tiếng, từ miệng Dạ Nguyệt đột nhiên phun ra má»™t ngụm máu tươi, thân thể cá»§a Dạ Thần ở trong không trung cÅ©ng rÆ¡i phịch xuống đất, toà n bá»™ những cá»™t đá ở xung quanh Ä‘á»u nổ tan, vỡ vụn, rồi bay ra ngoà i rất xa. Dạ Nguyệt mở mắt, đúng lúc nhìn thấy thân hình Yêu hoà ng rÆ¡i xuống, nà ng nhanh chóng phóng tá»›i đỡ lấy lão, giỠđây Dạ Thần đã hôn mê bất tỉnh, toà n thân Ä‘á»u là máu tươi loang lổ.
“Phụ thân! Phụ thân! Là chuyện gì đã xảy váºy? Tại sao chúng ta lại ở đây?†Dạ Nguyệt ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác lay động thân thể cá»§a phụ thân mà nước mắt tuôn trà o.
Trong trà nhá»› cá»§a Dạ Nguyệt, nà ng vẫn còn dừng lại trong tráºn chiến tại Liên Hoa Tá»±, khi đó nà ng Ä‘ang sá» dụng Thiên Thá»±c Hoà n để ăn mòn Lục Má»™ng Thần.
“A!†Da Nguyệt kêu lên kinh hãi, “Tại sao ta lại là m thế?†Trong tâm trà nà ng chợt có má»™t tiếng nổ tháºt lá»›n, trà nhá»› như hải triá»u dâng trà o, tất cả má»i việc cá»§a nà ng Ä‘á»u trình tá»± xuất hiện trong ký ức, kể cả hình ảnh Lục Má»™ng Thần đại chiến vá»›i Minh Phi cung chá»§, cả việc là m sao thu được Thiên Thá»±c Hoà n sau khi Má»™ng Thần bá» Ä‘i, và là m sao hà ng phục được Tháºp Nhị Thần Tiếu, là m sao há»§ thá»±c Má»™ng Thần……
“Má»™ng Thần……ta......tại sao ta lại có thể Ä‘Ãch tay giết chà ng…?†Nước mắt Dạ Nguyệt lại tuôn ướt cả vạt áo. Nà ng đưa má»™t tay đỡ lấy phụ thân, má»™t tay nắm tóc mình, dùng sức kéo căng ra. Khi trà nhá»› hồi phục, Dạ Nguyệt tháºt sá»± không thể nà o tha thứ cho chÃnh mình vì đã là m tổn thương nghiêm trá»ng cho Lục Má»™ng Thần.
Dạ Thần đột nhiên thở ra má»™t hÆ¡i dà i, từ trong cÆ¡n mê trầm từ từ tỉnh lại. Lão thấy Dạ Nguyệt Ä‘ang tá»± giáºt tóc mình, mà vẻ mặt tháºp phần thống khổ và thương tâm, nên cất tiếng: “Nguyệt nhi......con Ä‘ang là m gì váºy?†Giá»ng cá»§a lão rất yếu á»›t, sắc mặt tái xanh, trên trán mồ hôi không ngừng nhá» giá»t.
Dạ Nguyệt bị giá»ng nói cá»§a Yêu hoà ng kéo vá» vá»›i thá»±c tại, nà ng miá»…n cưỡng hÃt và o má»™t hÆ¡i thanh khÃ, nhìn khuôn mặt tái nhợt cá»§a Yêu hoà ng, há»i: “Phụ thân, ngưá»i là m sao váºy......chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ngưá»i lại như váºy?â€
“Nữ nhi ngốc…….ta cuối cùng đã cứu được con sống lại rồi, Ä‘á»i nà y ta không còn gì nuối tiếc nữa.†Dạ Thần nhẹ giá»ng nói, trong ánh mắt trà n ngáºp sá»± vui mừng. Lão thong thả giÆ¡ tay lên, vuốt nhẹ mái tóc dà i rối bá»i trên trán nữ nhi cá»§a mình, lão lại thấy được ánh mắt Ä‘en nhánh sáng bóng mỹ lệ cá»§a nà ng.
Dạ Nguyệt thoáng chần chừ má»™t lúc, mÆ¡ hồ cảm giác có Ä‘iá»u gì đó không ổn, vá»™i và ng há»i: “Phụ thân, chuyện gì đã xảy ra……chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ngưá»i lại nói như váºy?â€
Khóe mắt Dạ Thần toát ra nét vui vẻ: “Nguyệt nhi, từ sau chiến dịch Liên Hoa Tá»±, con đã hôn mê suốt hÆ¡n hai trăm năm, sau cùng, ta đã dùng hết biện pháp, sá» dụng Nguyên Thần Kết Nối chi thuáºt, và đã thà nh công cứu được con……Nguyệt nhi, ta được má»™t lần nữa nhìn con phục sinh, lòng ta tháºt là vui sướng!â€
“Phụ thân......sao ngưá»i lại là m váºy?†Dạ Nguyệt cÅ©ng không thấy vui sướng khi được phục sinh, trái lại nà ng muốn vÄ©nh viá»…n ở trong cái thế giá»›i cá»§a bóng tối kia, vÄ©nh viá»…n không tỉnh lại, để Ä‘á»n bù cho sai lầm cá»§a mình đối vá»›i Lục Má»™ng Thần.
Dạ Thần nói: “Nguyệt nhi, nguyên thần cá»§a ta đã hoà n toà n tiêu thất thì má»›i đưa được nguyên thần cá»§a con tỉnh lại. Ta chỉ còn thá»i gian ná»a canh giá» thôi, con đừng cuống lên, ta còn có chút chuyện trá»ng yếu muốn nói vá»›i con.†Vừa nói, Dạ Thần vừa gắng gượng ra sức ngồi lên.
Vừa nghe được lá»i đó thì Dạ Nguyệt tá»±a như bị sét đánh ngang tai, nà ng hoảng sợ vô cùng, run rẩy má»™t hồi lâu, rồi đột nhiên òa lên khóc nức nở.
“Phụ thân……sao ngưá»i lại phải cứu con? Sá»›m biết sẽ có kết quả nà y……con tháºt không muốn ngưá»i dùng tÃnh mạng để cứu con..…!â€
Dạ Nguyệt lại thất thanh khóc rống lên, nước mắt như hạt châu vỡ bỠrơi xuống.
“Äừng khóc nữa, nữ nhi ngoan, ta phải dùng chút thá»i gian cuối cùng nà y để kể cho con nghe rõ vá» thân thế cá»§a mình. Äây là má»™t bà máºt mà ta đã dấu kÃn suốt mấy trăm năm nay……â€
Yêu hoà ng lắc lắc đầu, thanh âm tang thương nổi lên, lúc nà y trên gương mặt lão lại hiện lên chút sắc hồng.
Dạ Nguyệt miá»…n cưỡng nÃn khóc, nà ng hiểu rõ nguyên thần cá»§a Yêu hoà ng đã tiêu thất, thá»i gian không còn nhiá»u, lúc nà y nà ng phải cẩn tháºn nghe phụ thân giải thÃch vá» bà máºt thân thế cá»§a mình. Lúc còn nhá», Dạ Nguyệt đã từng há»i lão, nhưng Ä‘á»u bị lão khéo léo áºm ừ cho qua, không ngá» trước lúc ra Ä‘i, lão má»›i chịu nói cho nà ng nghe Ä‘iá»u bà máºt nà y.
“Nữ nhi, từ trước đến nay, con vẫn luôn nghÄ© mình là yêu quái, nhưng tháºt ra không phải thế. Con không phải là yêu quái, nói chÃnh xác hÆ¡n, con chÃnh là má»™t phần tá» cá»§a nhân loại. Má»™t ngà n năm trước, ta tình cá» gặp gỡ mẫu thân con, nà ng cÅ©ng chÃnh là Tuyá»n cung chá»§ cá»§a Nghiá»…m Hà n cung……lúc đó chúng ta đã nảy sinh tình cảm……Bởi vì quy định cá»§a chánh tà chung quy vẫn có sá»± khác biệt, nà ng đưá»ng đưá»ng là chưởng môn nhân cá»§a má»™t phái thuá»™c chánh đạo, nên vô luáºn từ phe nà o cÅ©ng không cho phép chúng ta tiếp tục chung sống. Vì váºy, sau khi mẫu thân sinh hạ ra con, nà ng liá»n lưu con lại cho ta nuôi dưỡng......nhưng Ä‘iá»u đã khiến ta không ngỠđược, đó là sau khi mẫu thân con trở lại sư môn được má»™t trăm năm, liá»n quyết định tiến hà nh dẫn động thiên kiếp, rốt cuá»™c thì nguyên thần bị đánh tan mà chết……Ta biết toà n bá»™ sá»± việc, Ä‘á»u là do nà ng muốn trả lại sá»± thanh khiết trong trắng cho chÃnh mình.
Khụ khụ……Dạ Thần kể ra má»™t hÆ¡i toà n những chuyện cÅ©, nên tâm thần khÃch động, lại phun ra má»™t ngụm máu tươi.
Dạ Nguyệt nhanh chóng đưa tay lau Ä‘i vết máu ở hai bên mép cá»§a Yêu hoà ng. Nghe xong, nà ng kinh ngạc hết sức, thì ra mình không phải là yêu quái, hÆ¡n nữa lại còn là độc nữ cá»§a Chân Tuyá»n cung chá»§ Nghiá»…m Hà n cung……nhưng tại sao phụ thân không nói sá»›m cho nà ng biết nhỉ? Nà ng từng tá»± ti, tưởng rằng mình chÃnh là yêu loại, do đó nà ng cảm thấy rất mặc cảm, đến khi gặp được Má»™ng Thần, nà ng má»›i lá» má» có cảm giác không đúng.
“Nguyệt nhi, sở dÄ© ta không dám nói cho con biết chuyện nà y……tháºt là có lá»—i, bởi vì chuyện nà y quan hệ đến danh tiếng cá»§a Nghiá»…m Hà n cung, cÅ©ng quan hệ đến danh tiết cá»§a mẫu thân con, ta không thể nói ra……tháºt sá»± không thể nói ra. Hy vá»ng……hy vá»ng con có thể tha thứ cho ta……†Dạ Thần khó nhá»c nói.
“Ài...†Dạ Nguyệt thở dà i, ná»—i khổ trong lòng cá»§a phụ thân, tất nhiên là nà ng có thể hiểu rõ, nà ng còn có thể nói gì nữa chứ? Äối mặt vá»›i sá»± yêu thương cá»§a cha từ nhỠđến lá»›n, sau cùng lại còn dùng tÃnh mạng cá»§a mình cứu giúp nà ng phục sinh, nà ng còn có thể nói gì được đây?
“Phụ thân, con không há» trách ngưá»i……†Dạ Nguyệt nhẹ giá»ng nói.
“A a……a a……†Dạ Thần liên tiếp cưá»i hai tiếng, đột nhiên thân thể ngã ra bệ tinh thạch.
“Phụ thân!†Da Nguyệt kêu lá»›n rồi khóc nấc lên, nà ng nâng phụ thân dáºy, dùng chân nguyên thăm dò kinh mạch thá» thì má»›i phát hiện trong thân thể phụ thân nà ng không còn chút sinh cÆ¡ nà o nữa.
Dạ Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng bá»—ng nhiên sụp đổ hoà n toà n, bóng tối mênh mông chợt áºp đến là m cho nà ng toà n thân má»m nhÅ©n không có chút khà lá»±c.
Má»™t đạo kim quang rá»±c rỡ bá»—ng nhiên đột phá giữa bóng tối, Dạ Nguyệt chỉ cảm thấy toà n thân như hòa tan và o trong không khÃ, rồi lại có cảm giác như ở trong nước và trở vá» lại vá»›i không khà trên cạn. Äến lúc nà ng mở mắt ra thì má»›i thấy mình Ä‘ang đứng trước má»™t tòa cung Ä‘iện mà u bạc chói mắt, trước mặt nà ng là má»™t thiếu niên anh tuấn Ä‘ang tÄ©nh tá»a tại đó. Không biết tại sao Dạ nguyệt trông thấy thiếu niên nà y rất quen thuá»™c. Bên cạnh nà ng còn có hai vị mỹ nữ thiên tư tuyệt sắc khác Ä‘ang đứng đó, thân thể cá»§a há» cÅ©ng giống mình, tất cả Ä‘á»u bị má»™t tầng kim quang bao phá»§ xung quanh.
“A, Mộng Thần! Có phải đó là ba vị hồng nhan tri kỷ của ngươi không?†Một thiếu nữ xinh đẹp mặc cung trang bạch sắc rất hoa lệ, đang từ từ hạ xuống bên cạnh chà ng thiếu niên anh tuấn kia.
“Äúng váºy, Lăng Sương Thiên Quân, các nà ng chÃnh là Thanh Dao thê tá» cá»§a ta, Diệu Nhiên sư tá»· cá»§a ta, và còn có Dạ Nguyệt công chúa chà tình là m cho ta khó quên…...â€
Lục Má»™ng Thần nhẹ giá»ng cưá»i nói. Hắn cháºm rãi đứng lên, và nở má»™t nụ cưá»i ấm áp vá»›i tam nữ.
“Ngươi là Má»™ng Thần…….chà ng…..chà ng còn chưa chết?†Cả tam nữ đồng thá»i kinh hô, cảm giác quen thuá»™c rõ rệt kia đột nhiên dâng trà o lên trong lòng.
Không sai, đây đúng là Lục Mộng Thần bằng xương bằng thịt, hòan toà n có thể cảm giác.
Bất chấp sá»± ngượng ngùng, sau khi chỠđợi đến ba trăm năm năm, giỠđây băng tan ngói vỡ. Thanh Dao, Diệu Nhiên và Dạ Nguyệt đồng thá»i lao và o lòng cá»§a Lục Má»™ng Thần. Hắn mỉm cưá»i ôm ba mỹ nữ xinh đẹp và o lòng. Và o thá»i khắc nà y đây, sắc mặt cá»§a hắn rất ôn nhu, tÄ©nh lặng như nước, kim quang thân cá»§a hắn lại cà ng thêm huyá»n ảo. Bá»—ng nhiên trong lúc ấy, từ trên đỉnh cung Ä‘iện chợt có nhiá»u vầng mây và ng kim sắc hiện ra, rồi có má»™t đóa liên hoa khiết bạch từ trong những vầng mây kia bay ra, và lại có tiếng Pháºt hiệu vang lên, nghe qua chẳng khác nà o hà ng ngà n hà ng vạn giá»t thanh thá»§y chan rãi và o tim chúng nhân, tẩy Ä‘i sá»± Ä‘au khổ chỠđợi ròng rã suốt ba trăm năm.
“Bồ đỠbổn vô thụ, minh kÃnh diệc phi thai, bổn lai vô nhất váºt, hà xứ nhạ trần ai?†Khuôn mặt mỹ lệ cá»§a Lăng Sương Thiên Quân nhẹ nhà ng thổi ra những hÆ¡i thở thần thánh, cháºm rãi ngâm lên mấy câu.
Oà nh……tam nữ chỉ cảm thấy trong lòng như núi lá»§a bá»™c phát, tâm linh trong nháy mắt đã thông thấu hết tất cả má»i chuyện trên Ä‘á»i.
Lục Má»™ng Thần đưa tay nhẹ nhà ng vuốt ve mái tóc dà i mỹ lệ cá»§a tam nữ, mỉm cưá»i há»i: “Äã hiểu chưa?â€
“Dạ……hiểu rõ rồi!†Tam nữ đồng gáºt đầu ứng thanh.
“Tốt, váºy chúng ta Ä‘i thôi!†Lục Má»™ng Thần cưá»i nói.
Má»™t luồng kim quang chợt lóe lên, không những chỉ bao phá»§ lấy Lục Má»™ng Thần cùng vá»›i Thanh Dao, Dạ Nguyệt, Diệu Nhiên và o trong, mà cả Lăng Sương Thiên Quân cÅ©ng được bao bá»c luôn và o bên trong.
Kim vân từ trên không hạ xuống, nâng tất cả má»i ngưá»i bay lên, rồi đóa liên hoa khiết bạch, thần thánh bao lấy vòng ngoà i cùng.
Năm ngưá»i đồng thá»i biến mất, cả cung Ä‘iện chỉ còn lại mấy cung nữ ngạc nhiên, ngÆ¡ ngác nhìn nhau…….
- Hết truyện -
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
ãëàìóð, àíèìå, âîðîíåæ, âÿçàíèå, chug than chi nguyen, chung than chi nguyen, hung than chi nguyen, íàëîãè, ìåòðî, ïîëèòîëîãèÿ, ñòèøêè, òåòðèñ, thần má»™ trá»n bá»™, ðàáî÷åãî  |
| |