 |
|

05-03-2009, 08:23 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
CHÆ¯Æ NG 15
Ãp suất
Lại má»™t kì nghỉ xuân nữa trà n vá» thị trấn Forks. Buổi sáng thứ Hai, tôi đã tỉnh dáºy rồi nhưng vẫn nằm trên giưá»ng và i giây để nghÄ© ngợi. Kì nghỉ xuân năm ngoái, tôi cÅ©ng nằm trong tầm ngắm cá»§a má»™t ma-cà -rồng. Trá»i Æ¡i, cầu mong tất cả những chuyện nà y không trở thà nh má»™t loại hình truyá»n thống quái gở nà o đó ám lấy cuá»™c Ä‘á»i tôi.
Giá» thì tôi đã quen thuá»™c vá»›i La Push lắm rồi. Gần như trá»n ngà y chá»§ nháºt, tôi chỉ loanh quanh ở ngoà i bãi biển, còn ngà i cảnh sát trưởng thì giết thá»i gìơ vá»›i ông Billy ở cái “kho thóc†bé tẹo tèo teo. Ai cÅ©ng nghÄ© tôi Ä‘i vá»›i Jacob, nhưng tháºt ra, Jacob có những chuyện khác phải là m, thế nên tôi chỉ lang thang má»™t mình mà không cho bố biết.
Äến khi Jacon trở vá» tìm tôi, cáºu xin lá»—i vì bá» mặc tôi quá lâu. Ngưá»i bạn nhá» bảo rằng kế hoạch cá»§a cáºu không phải lúc nà o cÅ©ng thá»±c hiện trong hối hả như thế, nhưng chừng nà o mà Victoria còn chưa sa lưới thì ngưá»i sói luôn phải ở trong tình trạng báo động đỠnhư váºy.
Lúc nà y, chúng tôi Ä‘ang sánh vai dạo bước trên bãi biển, lúc nà o ngưá»i bạn nhá» cÅ©ng nắm lấy tay tôi.
Hà nh động đó cứ khiến tôi nghiá»n ngẫm mãi vá» Ä‘iá»u Jareg đã nói, vá» việc Jacob lúc nà o cÅ©ng dồn hết tâm trà cho “bạn gái†cá»§a mình. Tôi cÅ©ng thừa hiểu rằng, nhìn từ góc độ bên ngoà i thì quan hệ giữa tôi và Jacob quả có giống như váºy tháºt. Nhưng miá»…n là Jake và tôi Ä‘á»u hiểu rõ mối quan hệ tháºt sá»± cá»§a hai đứa thì tôi quyết sẽ không để cho những lá»i đồn đại ấy là m ảnh hưởng đến mình. Song, có lẽ tôi sẽ không được như váºy nếu như không ý thức được rằng thái độ tÃch cá»±c cá»§a tôi đã là m cho Jacob không ghét bá» thân pháºn cá»§a chÃnh mình. Vả lại, bà n tay cá»§a ngưá»i bạn nhá» vẫn ấm quá, tôi không sao chối bỠđược.
Chiá»u thứ Ba, tôi Ä‘i là m – Jacob cưỡi “con ngá»±a sắt†bám theo tôi, để an tâm rằng tôi đến nÆ¡i an toà n – và tất nhiên là điá»u đó thu hút sá»± chú ý cá»§a Mike.
-Cáºu Ä‘ang hẹn hò vá»›i chú nhóc sống ở La Push hả? Cáºu há»c sinh năm thứ hai trung há»c ấy? – Mike há»i tôi, giá»ng nói Ä‘ong đầy những há»n giáºn, ghen tỵ.
Tôi nhún vai, đáp:
-Không đúng vá»›i cái thuáºt ngữ ấy đâu. Dù rằng hầu hết thá»i gian cá»§a mình là ở bên Jacob tháºt đấy. Cáºu ấy là bạn thân nhất cá»§a mình.
Äôi mắt cá»§a Mike tối lại, chứa đầy vẻ khôn ngoan; anh ta phản bác:
-Äừng tá»± lừa dối bản thân mình nữa, Bella. Cáºu nhóc đó sẵn sà ng là m tất cả vì cáºu đấy.
-Mình biết chứ - Tôi thở dà i - Cuá»™c sống tháºt rắc rối.
-Còn con gái thì tháºt nhẫn tâm – Mike lầm bầm.
Trong trưá»ng hợp nà y, tôi cÅ©ng phải thừa nháºn sá»± quy kết ấy.
Tối hôm ấy, Sam và Emily đến nhà ông Billy, cùng bố con tôi ăn tráng miệng. Emily mang theo má»™t chiếc bánh ngá»t, lẽ ra nên dà nh cho ai đó khắt khe, khó tÃnh hÆ¡n là cho ngà i cảnh sát trưởng vốn có tâm tÃnh ôn hoà là bố tôi. Và tôi đã nháºn ra, rằng khi cuá»™c trò chuyện diá»…n ra vui vẻ, êm đẹp vói những chá»§ đỠrất đỗi bình thưá»ng, thì bao nhiêu những lo lắng vá» ná»—i ngà i cảnh sát trưởng sẽ ấp á»§ những suy nghỉ không mấy tốt đẹp vá» các băng đảng ở La Push đã hoà n toà n biến mất.
Jake và tôi bá» ra ngoà i sá»›m, để có má»™t chút không gian riêng. Chúng tôi ra gara cá»§a ngưá»i bạn nhỠđể chui và o chiếc Rabbit. Jacob ngả đầu ra sau, gương mặt rầu rầu, mệt má»i.
-Em nên ngủ một chút, Jake à .
-Rồi em sẽ hết mệt ngay thôi.
Nói xong, ngưá»i bạn nhá» vá»›i tay, cầm lấy tay tôi. Là n da cá»§a cáºu nóng rá»±c áp và o da tôi.
-Äây cÅ©ng là má»™t trong những đặc tÃnh cá»§a sói phải không? – Tôi há»i - Chị muốn nói tá»›i thân nhiệt ấy.
-Vâng. Tụi em ấm hÆ¡n ngưá»i bình thưá»ng. Khoảng bốn mươi hai, bốn mươi ba độ. Em chẳng bao giá» thấy lạnh nữa. Em có thể để ngưá»i như thế nà y - vừa nói, ngưá»i bạn nhá» vừa chỉ và o tấm thân trần cá»§a mình – mà đứng giữa cÆ¡n bão tuyết, chẳng há» hấn gì cả. Em đứng chá»— nà o là chá»— đó, bông tuyết chảy thà nh nước hết.
-Em cÅ©ng mau là nh da là nh thịt nữa… đó cÅ©ng là đặc tÃnh cá»§a sói luôn hả?
-Äúng, chị muốn xem không? Hay lắm đó - Ngưá»i bạn nhá» hấp háy mắt và cưá»i toe toét. Cáºu chồm qua ngưá»i tôi, lục lá»i trong ngăn kéo chứa đồ khoảng má»™t phút. Rồi cáºu rút ra má»™t con dao bá» túi.
-Không, không, chị không muốn xem đâu! – Tôi hét toáng lên ngay khi vừa hiểu ra kẻ ngồi bên cạnh mình đang nghĩ gì – Em hãy cất ngay nó đi.
Jacob báºt cưỠthà nh tiếng nhưng vẫn trả con dao vá» lại chá»— cÅ©.
-ÄÆ°á»£c rồi. ÄÆ°á»£c rồi. Dù gì thì mau là nh như váºy cÅ©ng rất tốt. Chứ ai lại dám Ä‘i gặp bác sÄ© khi mà thân nhiệt cá»§a mình tăng cao như thể sắp chết đến nÆ¡i như thế.
-Ừh, chị cÅ©ng nghÄ© váºy – Tôi nhìn nháºn sau má»™t phút đăm chiêu - …Và rồi em còn lá»›n như thổi nữa… đó cÅ©ng là má»™t trong những đặc tÃnh ư? Và đó cÅ©ng là lý do em lo lắng cho Quil, phải không?
-Vâng, vá»›i lại ông ná»™i cá»§a Quil cÅ©ng nói rằng hiện giá» có thể rán trứng trên trán thằng cháu ông nữa – Gương mặt Jacob trở nên trầm mặc và tuyệt vá»ng - Sẽ không còn lâu nữa đâu. Không có tuổi tác chÃnh xác… tất cả cứ diá»…n ra trong âm thầm, ầm thầm và rồi đùng má»™t cái… - Ngưá»i bạn nhá» bá»—ng im bặt, mãi đến má»™t lúc lâu sau, cáºu má»›i tiếp tục trở lại - Thảng hoặc, khi buồn bá»±c, khi lo nghÄ© hay là gì gì đó, những thứ đó sẽ kÃch thÃch tố chất trong con ngưá»i cá»§a mình sá»›m hÆ¡n. Nhưng em thì chẳng để tâm lo lắng Ä‘iá»u gì cả… em luôn vui vẻ - Ngưá»i bạn nhá» bá»—ng báºt cưá»i má»™t cách chua chát - Hầu hết là nhá» có chị. Äó là lý do tại sao em không bÃên đổi sá»›m hÆ¡n. Những tố chất ấy cứ âm thầm, âm thầm lá»›n lên trong em… em giống như má»™t trái bom hẹn giá» váºy. Rồi chị biết nó lên giây cót cho em thế nà o không? Sau khi em Ä‘i xem bá»™ phim đó vá», bố bảo rằng trông em lạ lắm. Bố chỉ nói có thế thôi, váºy mà em đã cáu kỉnh vá»›i bố. Thế rồi em… em biến đổi, nhanh như má»™t cÆ¡n lốc. Chỉ suýt chút nữa là em đã cà o nát mặt bố… ngưá»i bố cá»§a em! – Jacon bá»—ng rùng mình, gương mặt tái nhợt không còn má»™t há»™t máu.
-Em cảm thấy trong ngưá»i tệ lắm, phải không Jake? – Tôi sốt sắng há»i han, trong lòng không khá»i thắc thá»m, lo lắng, ước gì tôi có thể nghÄ© ra cách gì đó khả dÄ© giúp được cáºu bạn cá»§a tôi – Em khổ sở lắm phải không?
-Không, em không khổ sở - Jacob nhẹ nhà ng chỉnh lại – Không còn cảm thấy khổ sở nữa. Giá» thị chị đã biết hết rồi. Trước đây thì rất khó khăn – Nói rồi, ngưá»i bạn nhá» nghiêng ngưá»i vá» phÃa tôi, áp má lên đầu tôi.
Và cứ thế, cáºu im lìm dá»… có đến cả má»™t lúc lâu, không biết cáºu Ä‘ang nghÄ© gì. Mà có lẽ la tôi cÅ©ng chẳng muốn biết.
-Khó khăn nhất là chuyện gì? – Tôi thì thà o, vẫn còn mong muốn được giúp ngưá»i bạn thân nhất cá»§a mình.
-Khó khăn nhất là cảm giác… không còn kiểm soát được bản thân mình – Jacob cháºm rãi trả lá»i – Cái cảm giác em không thể tin tưởng và o chÃnh mình nữa… như là rồi đây có lẽ chị sẽ chẳng thèm ở bên em nữa, như là má»i ngưá»i rồi sẽ quay lưng lại vá»›i em. Như là … em chỉ là má»™t con quái váºt có thể là m đả thương ngưá»i khác. Chị đã thấy Emily rồi đấy. Sam chỉ mất tá»± chá»§ trong đúng má»™t giây… còn chị ấy thì lại ở quá gần… Giá» thì anh ấy không bao giá» có thể là m má»i thứ trở lại được như cÅ©. Em nghe thấy suy nghÄ© cá»§a anh ấy… Em hiểu cái cảm giác đó như…
-Ai mà muốn mình là ác má»™ng, là quái váºt đâu?
-Thế rồi má»i thứ đối vá»›i em lại trở nên dá»… thở hÆ¡n, em chấp nháºn nó dá»… dà ng hÆ¡n những ngưá»i còn lại… Phải chăng Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là em Ãt nhân tÃnh hÆ¡n Embry hay Sam? Em sợ rằng em Ä‘ang đánh mất chÃnh mình.
-Khó khăn lắm sao? Äể em tìm lại chÃnh mình ấy?
-Ban đầu - Ngưá»i bạn nhá» lại tiếp tục kể - em phải luyện táºp cách biến đổi Ä‘i, biến đổi lại. Nhưng vá»›i em thì chuyện đó đơn giản hÆ¡n má»i ngưá»i.
-Tại sao thế? – Tôi thắc mắc.
-Bởi vì ông cố nội của em là Ephraim Black, còn ông cố ngoại của em là Quil Ateara.
-Quil? – Tôi há»i lại, cảm thấy là lạ.
-Là ông cố ná»™i cá»§a cáºu ấy – Jacob giải thÃch – Quil mà chị biết là ngưá»i em há» con cô con cáºu cá»§a em.
-Nhưng tại sao chuyện nà y lại liên quan đến hai ngưá»i ông cố cá»§a em?
-Bởi vì Ephraim và Quil là hai thà nh viên cá»§a đội cuối cùng. Ông Levi Uley là ngưá»i thứ ba. Em mang dòng máu cá»§a cả hai nhà , Em chẳng có cÆ¡ há»™i thoát đâu.Quil cÅ©ng váºy, cáºu ấy cÅ©ng không có cÆ¡ há»™i.
Jacob bỗng trở nên lãnh đạm.
-Thế thì tốt đẹp nhất là chuyện gì? – Tôi há»i, hy vá»ng câu há»i nà y sẽ giúp ngưá»i bạn nhá» lấy lại tinh thần.
-Cái tốt nhất – Jacob trả lá»i, đột nhiên mỉm cưá»i – chÃnh là tốc độ.
-Nhanh hơn cả xe máy à ?
Jacob gáºt đầu, trở nên sôi nổi hẳn lên:
-Xe máy chẳng thể so sánh được.
-Em có thể chạy…?
-Nhanh như thế nà o hả? - Cáºu bạn hoà n tất câu há»i cá»§a tôi – CÅ©ng đủ nhanh đấy. Em so sánh vá»›i cái gì bây giỠđược nhỉ? Tụi em đã bắt… tên hắn là gì ta? Laurent à ? Em nghÄ© là chị, hÆ¡n ai hết, có thể cảm nháºn được Ä‘iá»u nà y. Quả thá»±c như váºy, tôi hiểu Ä‘iá»u nà y có ý nghÄ©a như thế nà o. Nhưng tôi không thể hình dung nổi – sói mà lại có thể chạy nhanh hÆ¡n ma-cà -rồng hay sao. Bởi lẽ, má»™t khi thà nh viên trong nhà Cullen mà đã chạy, thì coi như không ai còn có thể nhìn thấy được gì nữa rồi.
-Váºy nên chị hãy kể cho em nghe những Ä‘iá»u em chưa biết Ä‘i – Jacob đột ngá»™t đỠnghị - Chuyện vá» ma-cà -rồng ấy. Là m sao chị có thể chịu nổi khi chÆ¡i vá»›i chúng? Chị không thấy sợ à ?
-Không – Tôi đáp sẵng.
Âm Ä‘iệu trong giá»ng nói cá»§a tôi đã khiến cáºu bạn phải trầm ngâm đến cả má»™t lúc lâu.
-Chị nói Ä‘i, tại sao gã ma-cà -rồng cá»§a chị lại giết James? - Bất chợt cáºu bạn lại lên tiếng.
-James lúc đấy Ä‘ang tìm má»i cách để giết chị… Chuyện nà y cÅ©ng giống như má»™t trò chÆ¡i cá»§a hắn mà thôi. Và hắn đã thua. Em còn nhá»› mùa xuân năm ngoái, khi chị còn nằm trong bệnh viện ở dưới Phoenix không?
Jacob hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu:
-Hắn thân với chị đến thế kia à ?
-Anh ấy rất - rất - rất thân - Vừa trả lá»i, tôi vừa mân mê vết sẹo trên tay mình. Và Jacob đã nháºn ra Ä‘iá»u đó, cáºu bạn bất ngá» giữ lấy bà n tay Ä‘ang chuyển động rất nhẹ cá»§a tôi nÆ¡i vết sẹo.
-Cái gì đấy? - Ngưá»i bạn nhá» cầm lấy cả hai bà n tay tôi, nhìn săm soi và o bà n tay phải - Vết sẹo nà y cá»§a chị trông ngá»™ quá chừng, nó lạnh lạnh thế nà o ấy - Vừa nói, Jacob vừa nâng tay tôi lên, nhìn cho rõ hÆ¡n, ánh mắt cá»§a cáºu bạn đột nhiên thay đổi, cáºu há hốc miệng ra vì kinh ngạc.
-Ừ, đúng như em đã nghÄ© đấy – Tôi lên tiếng xác nháºn – James đã cắn chị.
Äôi mắt cá»§a ngưá»i ngồi bên cạnh tôi mở căng tròn xoe, gương mặt vốn nâu đỠchợt chuyển thà nh tái xanh tái xám. Trông cáºu bạn nhá» chẳng khác gì như ngưá»i sắp đổ bệnh tá»›i nÆ¡i.
-Nhưng nếu thằng quá»· đó cắn chị…? Sao chị lại không trở thà nh…? - Giá»ng nói cá»§a Jacob nghẹn lại.
-Edward đã cứu chị hai lần – Tôi thì thầm giải thÃch – Anh ấy đã hút ná»c độc ra… em biết không, giống như ngưá»i ta hút ná»c rắn ra váºy – Tôi giáºt bắn ngưá»i, chung quanh miệng cá»§a cái lá»— thá»§ng vô hình ấy lại bắt đầu thốn Ä‘au.
Nhưng không chỉ có tôi má»›i có phản ứng như thế. Tôi cảm nháºn được rất rõ rà ng bên cạnh mình, Jacob cÅ©ng Ä‘ang run rẩy. Cả chiếc xe cÅ©ng rung rinh.
-Cẩn tháºn nà o, Jake. Hãy thư giãn Ä‘i. Bình tÄ©nh lại Ä‘i.
-Dạaa - Ngưá»i bạn nhá» hổn hển thở - Bình tÄ©nh lại, bình tÄ©nh lại - Cáºu ta gáºt lấy gáºt để. Má»™t lúc sau, chỉ còn có tay cá»§a Jacob là giần giáºt mà thôi.
-Em không sao chứ?
-Dạaa, cÅ©ng gần gần như váºy.Chị kể cho em nghe chuyện khác Ä‘i. Nói cho em biết má»™t chuyện gì đó để em táºp trung và o nó.
-Em muốn biết chuyện gì?
-Em cÅ©ng không biết nữa - Ngưá»i bạn nhá» khép hai mi mắt lại, rÆ¡i và o trạng thái trầm mặc - Ừm, những khả năng đặc biệt ấy. Trong bá»n nhà Cullen, có kẻ nà o có… năng lá»±c đặc biệt nữa không? Äá»c được suy nghÄ© cá»§a ngưá»i khác chẳng hạn?
Tôi ngáºp ngừng trong giây lát. Tôi có cảm giác như đây là câu há»i cáºu bạn dà nh cho “tình báo viên†cá»§a mình váºy, các lá»— chân lông trên tay tôi sởn hết cả lên. Nhưng… không, tôi không thể tưởng tượng được rằng con sói mà u nâu đỠlại có thể… chui vừa và o chiếc Rabbit - nếu bây giá» mà Jacob biến hình, cáºu ta sẽ xé nát cả cái gara nà y không chừng.
-Jasper có thể… quyết định cảm xúc cá»§a những ngưá»i xung quanh. Không phải theo chiá»u hướng tiêu cá»±c đâu, anh ấy chỉ là m ngưá»i khác bình tÄ©nh trở lại, hay những gì khác cÅ©ng đại loại như váºy mà thôi. Cái nà y chắc sẽ giúp được Paul nhiá»u lắm đây – Tôi nói thêm, pha trò má»™t cách vụng vá» - Alice thì có thể nhìn thấy trước những gì sắp xảy ra. Nhưng tương lai mà , em biết không, đâu phải là thứ đã được lên dây cót sẵn. Những Ä‘iá»u bạn ấy trông thấy sẽ thay đổi khi ngưá»i khác thay đổi kế hoạch…
Giống như có lần cô bạn ấy đã nhìn thấy trước việc tôi bị chết… và rồi cô ấy còn thấy tôi trở thà nh thà nh viên má»›i cá»§a há» nữa. Nhưng hai Ä‘iá»u nà y đã không xảy ra… Và có má»™t Ä‘iá»u sẽ không bao giá» xảy ra. Cái đầu cá»§a tôi bắt đầu quay mòng mòng – Có vẻ như tôi không còn có thể hÃt đủ ôxy trong không khà được nữa. Hai lá phổi cá»§a tôi không biết tứ tán Ä‘i đằng nà o rồi.
Giá» thì Jacob đã lấy lại được bình tÄ©nh, cáºu ngồi bất động bên cạnh tôi.
-Tại sao chị lại là m như thế? - Ngưá»i bạn nhỠđột ngá»™t cất tiếng há»i. Cáºu khẽ kéo tay tôi, cánh tay Ä‘ang ghì siết lấy lồng ngá»±c, nhưng phải chịu thua khi thấy tôi không có ý định thả lá»ng tay ra. Bản thân tôi cÅ©ng ngỡ ngà ng, từ nãy tá»›i giá», tôi cÅ©ng không nháºn thức được là mình Ä‘ang tá»± ôm ghị lấy lồng ngá»±c cá»§a chÃnh mình - Chị vẫn là m như thế má»—i khi buồn. Tại sao váºy?
-Má»—i lần nghÄ© đến há» là chị lại cảm thấy Ä‘au – Tôi thá»u thà o đáp - Chị không thể thở được.. toà n thân cứ như bị vỡ vụn ra thà nh từng mảnh… - Tháºt lạ là bây giá» tôi lại có thể thổ lá»™ vá»›i Jacob nhiá»u như váºy. Giữa chúng tôi không còn bà máºt nà o nữa.
Ngưá»i bạn nhỠđưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc cá»§a tôi.
-Không sao đâu, Bella, không sao đâu. Em sẽ không gợi lại chuyện cũ nữa. Em xin lỗi.
-Chị không sao – Tôi thở dồn dáºp – CÆ¡n Ä‘au nà y diá»…n ra thưá»ng xuyên lắm. Không phải lá»—i tại em đâu.
-Chúng ta là hai kẻ khá rắc rối đấy, phải không? – Jacob trầm tư - Cả hai chúng ta, chẳng ai có thể giữ được nguyên hình dạng của mình cả.
-Tháºt Ä‘au lòng – Tôi cÅ©ng ngáºm ngùi xác nháºn, vẫn chưa thể hÃt thở lại bình thưá»ng.
-Ãt ra thì chúng ta vẫn còn có nhau - Ngưá»i bạn nhá» nói, rõ rà ng là cáºu đã bình tâm trở lại vá»›i ý nghÄ© ấy.
Rồi cũng tới lượt tôi cũng bình tâm được trở lại.
-Ãt ra là như váºy – Tôi gáºt đầu đồng ý.
Cứ má»—i khi tôi và Jacob ở bên nhau, tâm trạng cá»§a cả hai chúng tôi Ä‘á»u vô cùng thoải mái. Nhưng cáºu bạn nhá» cá»§a tôi Ä‘ang buá»™c phải theo Ä‘uổi má»™t công việc khác nguy hiểm và rất đáng sợ, thế là tôi lại lá»§i thá»§i má»™t mình, chôn chân ở La Push để được an toà n, cùng má»™t cái đầu chẳng có gì khác ngoà i ná»—i lo lắng.
Suốt thá»i gian đó, tháºt lòng mà nói, tôi cứ lo lắng không yên, vì tôi vốn không gần gÅ©i được vá»›i ông Billy. Song, cuối cùng, tôi cÅ©ng đã nghÄ© ra được má»™t cách: tôi lôi sách vở ra chuẩn bị cho bà i kiểm tra môn “TÃch phân – Vi phân†tuần tá»›i, cái món toán nà y thì tôi xem đến bao lâu cÅ©ng được. Nhưng rồi khi không còn gì để động tay động chân nữa, tôi có cảm giác như mình bị bắt buá»™c phải trò chuyện vá»›i ông Billy – xét cho cùng, đây là những quy tắc xã giao thông thưá»ng, không thể là m khác được. Vả lại, ông Billy không phải thuá»™c tuýp ngưá»i mà ta có thể giữ im lặng được lâu, váºy nên tôi không bao giá» có thể hết lo lắng…
Chiá»u thứ Tư, để thay đổi không khÃ, tôi lò dò tìm đến nhà Emily. Ban đầu thì má»i chuyện diá»…n ra cÅ©ng khá tốt đẹp. Emily là ngưá»i năng động nên không bao giá» chịu ở yên má»™t chá»—. Cô ta cứ Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, hết ra sân lại trở và o căn nhà bé tà xÃu, khi thì lau lau chùi chùi sà n nhà (mà chẳng thấy sà n nhà dÆ¡ chá»— nà o), lúc thì lại nhổ má»™t cái cây má»c dại, sá»a lại cái bản lá» bị hư, rồi ngồi và o khung cá»i kéo sợi, và chẳng bao giá» thấy ngừng công việc nấu nướng. Cô phà n nà n má»™t chút vá» ná»—i bá»n con trai má»™t khi chạy đã Ä‘á»i xong là thể nà o cÅ©ng ăn rất dữ, nhưng đồng thá»i cÅ©ng dá»… dà ng thấy rõ rằng cô luôn luôn quan tâm và lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng chăm sóc há». Ở bên Emily, tôi cảm thấy rất tá»± nhiên, chẳng có gì phải ngại ngùng cả - sau tất cả má»i Ä‘iá»u, cả hai chúng tôi đã nghiá»…m nhiên trở thà nh những ngưá»i bạn cá»§a sói.
Tuy váºy, sau khi tôi có mặt ở đây được và i giá» thì Sam trở vá». Chỉ kịp biết được rằng Jacob vẫn ổn, sá»± thể chẳng có gì má»›i, tôi đã phải láºt Ä‘áºt rá»i khá»i ngôi nhà cá»§a Emily. Bởi vì, má»™t khi hÆ¡i hướm cá»§a tình yêu, cá»§a sá»± mãn nguyện trà n ngáºp khắp căn nhà thì thá» há»i là m sao mà ngưá»i trong cuá»™c còn có thể chú ý được đến việc gì nữa, chẳng má»™t kẻ ngoà i cuá»™c nà o có thể là m loãng được bầu không khà ấy.
Thế là tôi lang thang ở ngoà i bãi biển, tâm trạng cá»§a tôi lại trở nên tồi tệ. Sá»± tháºt là nhá» có Jacob, tôi được sống tháºt vá»›i lòng mình hÆ¡n, được trò chuyện và suy nghÄ© vá» gia đình Cullen nhiá»u hÆ¡n. Bởi thế, giỠđây, dù cho tôi có cố là m cho mình sao nhãng đến mức nà o – tôi vẫn cứ phải buá»™c mình nghÄ© đến nhiá»u thứ : tôi tháºt sá»± lo lắng, rất – rất lo lắng, cho Jacob cùng những ngưá»i anh em ngưá»i sói cá»§a cáºu ta. Tôi không sao yên lòng nổi khi bố tôi cùng những ngưá»i khác cứ Ä‘inh ninh má»™t Ä‘iá»u là há» Ä‘ang săn thú. Tôi cà ng lúc cà ng trở nên thân thiết vá»›i Jacob mà hoà n toà n không có chá»§ Ä‘Ãch phát triển tình cảm ấy và tôi cÅ©ng không biết phải xá» trà ra sao – không có má»™t suy nghÄ© thá»±c tế hay tÃch cá»±c nà o, cÅ©ng như không có má»™t ná»—i lo lắng khắc khoải nà o khả dÄ© có thể khiến đầu óc cá»§a tôi quên Ä‘i được những cÆ¡n Ä‘au Ä‘ang buốt nhói ở lồng ngá»±c. Cuối cùng, tôi không sao cất bước được nữa, bởi ná»—i, tôi không thể thở được. Tôi phải ngồi xuống má»™t má»m đá khô ráo, bắt đầu co rúm ngưá»i lại. Jacob đã bắt gặp tôi trong tư thế ấy, nhìn vẻ mặt cá»§a cáºu bạn, tôi hoà n toà n ý thức được rằng cáºu đã hiểu nguyên do…
-Em xin lá»—i – Ngưá»i bạn nhá» lên tiếng ngay. Cáºu đỡ tôi dáºy, choà ng cả hai cánh tay lên vai tôi. Chỉ tá»›i lúc đó, tôi má»›i nháºn ra là mình Ä‘ang lạnh căm căm. HÆ¡i ấm tá»a ra từ ngưá»i cáºu bạn khiến tôi cảm thấy bá»§n rá»§n cả ngưá»i, nhưng Ãt ra thì tôi cÅ©ng đã có thể thở lại bình thưá»ng được rồi.
-Em Ä‘ang phá hoại kỳ nghỉ xuân cá»§a chị - Jacon tá»± buá»™c tá»™i mình khi chúng tôi cùng sóng bước trở ra phÃa biển.
-Không, không phải váºy đâu. Chị chẳng có kế hoạch nà o cả. Dù sao Ä‘i nữa thì chị cÅ©ng không thÃch kỳ nghỉ xuân.
-Sáng mai, em sẽ không bá» Ä‘i nữa đâu. Má»i ngưá»i có thể hà nh sá»± mà không cần có em. Chúng mình sẽ là m gì đó tháºt vui má»›i được.
Vui ư? Cái từ nà y bây giá» không còn phù hợp vá»›i cuá»™c Ä‘á»i tôi nữa, nó nghe tháºt xa lạ và buồn cưá»i.
-Vui ư?
-Vui là thứ chÃnh xác chị Ä‘ang cần đấy. Ưmmm… - Jacob phóng tầm mắt ra ngoà i xa, qua khá»i đầu những con sóng to xám xịt. Dưá»ng như cáºu Ä‘ang cân nhắc Ä‘iá»u gì đó. Rồi trong lúc dõi mắt bao quát đưá»ng chân trá»i, cáºu bá»—ng trở nên hà o hứng.
-Có rồi! – Ngưá»i bạn nhá» reo lên – Em vẫn còn nợ chị má»™t lá»i hứa.
-Em đang nói gì thế?
Buông tay tôi ra, Jacob chỉ tay xuống phÃa nam, chá»— có mấy vách đá, ở đó có má»™t mặt đá bằng phẳng, hình bán nguyệt, chìa ra biển. Tôi nhìn theo, chẳng hiểu ất giáp gì.
-Chẳng phải em đã hứa sẽ chỉ cho chị chơi trò cảm giác mạnh đó ư?
Tôi rùng mình.
-Ừ, sẽ khá lạnh đó… nhưng không lạnh bằng hôm nay đâu. Chị có nháºn thấy tiết trá»i Ä‘ang thay đổi không? Ãp suất Ä‘ang thay đổi đấy. Ngà y mai trá»i sẽ ấm hÆ¡n. Chị đồng ý không?
Cái mặt nước đen ngòm kia chẳng thấy hấp dẫn chút nà o, và , nhìn từ góc nà y, những vách đã trông có vẻ như cao hơn lúc nà o hết.
Trong những ngà y vừa qua, cuá»™c sống cá»§a tôi đã đồng hà nh cÅ©ng giá»ng nói cá»§a Edward. Hầu như chỉ có những dịp đặc biệt, giá»ng nói du dương ấy má»›i chịu tìm vá» vá»›i tôi. Tôi đã quá yêu những âm thanh chỉ có trong ảo giác ấy mất rồi. Không có chúng, con đưá»ng tôi Ä‘ang Ä‘i sẽ trở nên trắc trở hÆ¡n. Nhảy xuống khá»i vách đá… không còn nghi ngá» gì nữa, đó chÃnh là liá»u thuốc cứu chữa tình trạng hiện tại cá»§a tôi.
-Ừ, đồng ý. Sẽ vui lắm đây.
-Thế là hẹn hò rồi đấy – Ngưá»i bạn nhỠđáp lá»i, quà ng tay lên vai tôi.
-ÄÆ°á»£c rồi… giá» thì chúng ta phải bắt đôi mắt cá»§a em nghỉ ngÆ¡i thôi – Tôi không thÃch những vết thâm quầng kia Ä‘ang trở thà nh những vết xăm vÄ©nh viá»…n dưới đôi mắt cá»§a ngưá»i bạn nhá».
Sáng hôm sau, tôi dáºy tháºt sá»›m, len lén thay quần áo và gấp rút lẻn ra chiếc xe tải. Là m sao mà tôi không lén lút cho được, tôi tin lắm, rằng thể nà o ngà i cảnh sát trưởng nhà tôi cÅ©ng sẽ lên án cái kế hoạch hôm nay cá»§a tôi chẳng thua gì lên án cái xe máy đâu.
Cái ý nghÄ© rằng má»i lo lắng sẽ vÄ©nh viá»…n rá»i bá» mình khiến tôi khá hà o hứng, Chắc chắn là sẽ vui lắm. Má»™t buổi hẹn vá»›i Jacob, lại còn vá»›i cả Edward nữa… Tôi tá»± cưá»i vá»›i mình má»™t cách chua chát. Jake chẳng đã nói rồi đấy ư? Rằng chúng tôi là hai kẻ rắc rối – mà tôi đúng là rắc rối tháºt. Tôi đã là m cho ngưá»i sói phải trở vá» vá»›i Ä‘á»i sống đúng bản ngã cá»§a chÃnh mình.
Có lẽ Jacob sẽ ra đón tôi, ngưá»i bạn nhá» vẫn hay là m như váºy má»—i khi nghe thấy tiếng động cÆ¡ xe nổ như sấm rá»n vang trên mặt đất báo hiệu tôi đến. Còn nếu không thì có lẽ cáºu ấy Ä‘ang ngá»§. Váºy thì tôi sẽ đợi – phải để cho cáºu ấy nghỉ ngÆ¡i cà ng nhiá»u cà ng tốt. Cáºu ấy cần được ngá»§, và dẫu gì cà ng lúc tiết trá»i sẽ cà ng ấm hÆ¡n. Jake cảm nháºn thá»i tiết đúng tháºt; đêm qua, tiết trá»i đã có sá»± thay đổi. Lúc nà y đây, ở trên cao, những đám mây dà y đặc Ä‘ang đè nặng lên không khÃ, là m cho tiết trá»i gần như ngá»™t ngạt; ngà y Ä‘ang ấm, và những đám mây xám trên cao kia bá»—ng trở nên tháºt gần. Tôi bá» lại chiếc áo len dà i tay trong xe tải.
“Cá»™c-cá»™c-cá»™câ€, tôi gõ nhẹ lên cánh cá»a.
-Và o đi, Bella – ông Billy lên tiếng
Ông ấy ngồi ở bà n ăn, đang dở bữa với ngũ cốc.
-Jake vẫn còn ngủ hả bác?
-Æ , không – Ông Billy bá» muá»—ng xuống bà n, đôi lông mà y nhÃu lại vá»›i nhau.
-Có chuyện gì thế ạ? – Tôi há»i gặng. Thái độ cá»§a ông Billy cho thấy chắc chắn là có chuyện.
-Embry, Jared và Paul đã phát hiện ra má»™t dấu vết má»›i từ sáng sá»›m. Sam và Jake đã lên đưá»ng trợ giúp rồi. Sam hy vá»ng lắm, ả Ä‘ang náu mình chá»— mấy ngá»n núi. Cáºu ấy nghÄ© đây là cÆ¡ há»™i tốt để kết thúc tất cả má»i chuyện.
-Ôi không, bác Billy – Tôi kêu lên thảng thốt – Ôi không.
Ông Billy phá ra cưá»i thà nh tiếng, âm Ä‘iệu rất trầm và nhá».
-Chẳng lẽ cháu thÃch La Push đến độ muốn kéo dà i thêm thá»i gian ở đây?
-Bác đừng đùa thế, bác Billy. Chuyện nà y rất đáng sợ, bác ạ.
-Cháu nói đúng – Ông Billy thừa nháºn, song vẫn còn đầy vẻ tá»± mãn. Äôi mắt từng trải cá»§a ngưá»i lá»›n tuổi ấy tháºt khó dò – Äây là má»™t kẻ giảo hoạt.
Tôi bặm chặt môi lại.
-Bá»n trẻ không gặp nguy hiểm như cháu nghÄ© đâu. Sam thừa biết cáºu ấy Ä‘ang là m gì. Còn cháu, chÃnh cháu đấy, má»›i là ngưá»i mà cháu cần phải quan tâm. Ma-cà -rồng không muốn đụng độ vá»›i bá»n trẻ đâu. Ả chỉ muốn tìm đưá»ng qua mặt chúng.. để gặp cháu.
-Sam biết như thế nà o vá» những việc mình là m hả bác? – Tôi há»i lại, bá» ngoà i tai những lo lắng cá»§a ngưá»i đối diện dà nh cho mình - Há» chỉ má»›i giết được má»™t ma-cà -rồng thôi… mà đó cÅ©ng có khi chỉ là do ăn may.
-Má»i ngưá»i biết rõ việc mình là m, rất nghiêm túc đấy, Bella à . Không bá» sót má»™t Ä‘iá»u gì cả. Tất cả những gì chúng cần biết Ä‘á»u đã được truyá»n từ Ä‘á»i cha sang Ä‘á»i con, trải qua rất nhiá»u Ä‘á»i rồi.
Không ăn thua… tôi chẳng há» cảm thấy nhẹ nhõm chút nà o như ông Billy mong muốn. Ký ức vá» Victoria man dại, dáng vẻ y như mèo, giết ngưá»i không gá»›m tay vẫn còn hừng há»±c trong đầu tôi. Nếu cô ta không thể qua mặt được ngưá»i sói, thì cuối cùng, cô ta cÅ©ng sẽ đương đầu vá»›i há» mà thôi.
Ông Billy lại tiếp tục ăn sáng, còn tôi ngồi thừ ra trên chiếc ghế xôpha vá»›i chiếc tivi, bâng quÆ¡ bấm tá»›i bấm lui má»™t và i kênh truyá»n hình. Nhưng rồi cÅ©ng chẳng được mấy ná»—i. Trong căn phòng nhá» tà teo, tôi nhanh chóng cảm thấy ngá»™t ngạt, bị giam hãm, không sao thấy được những gì Ä‘ang diá»…n ra ở bên ngoà i các ô cá»a sổ được buông rèm kÃn mÃt.
-Cháu sẽ ra biển – Tôi lên tiếng má»™t cách đưá»ng đột, rồi hối hả tiến ra cá»a.
Ở ngoà i trá»i cÅ©ng chẳng khá hÆ¡n. Những đám mây trÄ©u nặng như cánh võng chứa đựng má»™t sức nặng vô hình khiến cho không gian rá»™ng lá»›n bá»—ng trở nên tù túng, không có lối thoát. Khi tôi ra tá»›i bãi biển, cánh rừng bá»—ng trống trải đến lạ thưá»ng. Tôi không trông thấy bất kỳ má»™t con váºt nà o – không có chim cÅ©ng chẳng có sóc. Tuyệt không có má»™t tiếng chim. Tất cả Ä‘á»u chìm trong bầu không khà tÄ©nh lặng kỳ quái, tháºm chà tiếng gió thổi qua những tán cây cÆ¡ hồ như cÅ©ng chẳng có.
Tôi vẫn còn có đủ khả năng để nháºn thức được rằng tất cả những cái đó chỉ là kết quả cá»§a thá»i tiết, ấy váºy mà chúng vẫn khiến cho tôi nao lòng. Ãp suất không khà cao, ấm áp đến độ các giác quan yếu á»›t trong con ngưá»i tôi vẫn có thể cảm nháºn được rõ mồn má»™t, cái “đà i khà tượng†lâu lắm má»›i hoạt động nà y bá»—ng linh cảm vá» má»™t chuyện gì đó. Tôi nhìn lên bầu trá»i; những đám mây trôi rất cháºm, mặt đất chẳng có lấy má»™t là n gió thoảng. Những đám mây ở tầng thấp nhất hoà n toà n xám xịt, tuy váºy, ở giữa những chá»— mây tan vẫn có thể trông thấy má»™t lá»›p mây khác tÃm tái đến rợn ngưá»i. Hôm nay, ông trá»i chắc Ä‘ang có má»™t kế hoạch nà o đó hung hiểm lắm. Các loà i thú, vì thế, cÅ©ng Ä‘ang ở trong trạng thái đỠphòng thì phải. Ngay khi vừa đặt chân ra tá»›i bá» biển, tôi đã ước là mình không ra đây – tôi đã ra ngoà i nà y quá nhiá»u lần rồi. Hầu như ngà y nà o tôi cÅ©ng mò đến bãi biển, cứ má»™t mình lang thang, tha thẩn. Phải chăng vì nÆ¡i đây khác xa vá»›i những cÆ¡n ác má»™ng cá»§a tôi? Hay vì tôi không còn nÆ¡i nà o khác để Ä‘i nữa? Má»™t cách cháºm chạp, tôi lê bước đến chá»— cái xác cây, lá»±a phần gốc mà ngồi để có thể tá»±a lưng và o những cái rá»… cây rối tinh rối mù cá»§a nó. Bất giác tôi ngước mặt nhìn lên bầu trá»i hiểm ác, suy nghÄ© á»§ ê, thầm chỠđợi những giá»t mưa đầu tiên phá tan bầu không gian cô tịch.
Không, tôi không được nghÄ© đến mối nguy hiểm mà Jacob và những ngưá»i bạn thân cá»§a cáºu ấy Ä‘ang phải đối mặt. Bởi vì Jacob sẽ không bị là m sao cả. Cứ nghÄ© đến những Ä‘iá»u rá»§i ro sẽ khiến tôi không thể chịu đựng được. Tôi đã bị mất mát quá đủ rồi - liệu số pháºn có đà nh tâm cướp nốt má»™t chút yên bình còn sót lại nà y cá»§a tôi hay không? Tháºt không công bằng, không công bằng chút nà o cả. Nhưng có lẽ cÅ©ng tại tôi, có lẽ tôi đã vi phạm má»™t Ä‘iá»u cấm kỵ nà o đó, có lẽ tại tôi đã dám bước qua má»™t ranh giá»›i nà o đó dà nh sẵn cho mình. Cõ lẽ tôi đã phạm sai lầm khi bước quá sâu và o những huyá»n thoại và những truyá»n thuyết cÅ©ng nên, hay tôi đã phạm sai lầm khi dám quay lưng lại vá»›i thế giá»›i con ngưá»i. Có lẽ…
Không, Jacob sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Tôi phải tin và o Ä‘iá»u đó, bằng không thì tôi sẽ không thể tồn tạo được trên cõi Ä‘á»i nà y.
-Chao ôi! – Tôi rên rỉ trong lúc đứng báºt dáºy. Tôi không thể cứ ngồi yên như thế nà y được, nó còn tệ hÆ¡n cả phải nhúc nhắc bước Ä‘i nữa.
Sáng nay, tôi đã toan tÃnh sẽ tìm lại giá»ng nói cá»§a Edward. Có lẽ đó là liá»u thuốc duy nhất giúp tôi có thể chịu đựng mà sống được cho qua cái giai Ä‘oạn nà y. Dạo gần đây, lá»— thá»§ng vô hình kia cà ng lúc cà ng nhay tôi dữ dá»™i hÆ¡n, tá»±a như nó Ä‘ang trả đũa những lần phải nÃn nhịn tôi trước sá»± có mặt cá»§a Jacob. Những chá»— xung quanh lá»— thá»§ng ấy nóng rát như sắp thiêu cháy tôi tá»›i nÆ¡i.
Khi tôi bước Ä‘i, gió vẫn lặng nhưng biển lại dáºy sóng, cứ liên tục vá»— và o bỠđá. Tôi cảm nháºn rõ mồn má»™t cÆ¡ thể cá»§a mình Ä‘ang bị ghìm chặt dưới áp lá»±c cá»§a giông tố sắp nổi. Chung quanh tôi, má»i thứ chợt như quay cuồng. Không khà đang bắt đầu mang Ä‘iện tÃch – tôi cảm nháºn được rằng các sợi tóc cá»§a tôi không há» lay động.
Từ ngoà i xa, những con sóng cuá»™n lên dữ hÆ¡n trước khi đổ bá»™ và o bá». Äứng ở đây, tôi hoà n toà n có thể quan sát được cái hung bạo cá»§a đại dương: kia, những con sóng không ngừng đánh và o những vách đá, bắn tung đám bá»t biển lên táºn trá»i xanh. Trên cao, mây má»—i lúc má»—i trôi nhanh hÆ¡n, ấy váºy mà không gian vẫn lặng im như tá». Tháºt quái lạ - cÆ¡ hồ như mây Ä‘ang tá»± mình di chuyển. Tôi rùng mình, dù trong lòng biết rất rõ đây chỉ là những hiện tượng cá»§a áp suất thá»i tiết.
Trước mặt tôi, những vách đá giỠđây trông không khác gì má»™t lưỡi dao Ä‘en nhẻm in lên hình bầu trá»i hung hiểm. Dán mắt và o chúng, tôi bất giác nhá»› lại cái ngà y Jacob đã kể cho tôi nghe chuyện vá» Sam và “băng đảng†cá»§a anh ta. Tôi nhá»› đến những cáºu con trai - những ngưá»i sói – đã tung mình và o khoảng không. Hình ảnh ấy vẫn còn hiện hữu rất sống động trong tâm trà cá»§a tôi. Äúng rồi, cú rÆ¡i đó hẳn sẽ Ä‘em lại cảm giác tá»± do lắm… giá»ng nói cá»§a Edward trong đầu tôi sẽ như thế nà o nhỉ - phẫn ná»™, êm dịu và ngá»t lịm… NÆ¡i lồng ngá»±c cá»§a tôi bất thần nhoi nhói má»™t cách khó chịu.
Phải tìm cách mà dáºp tắt nó thôi. Chỉ trong vá»n vẹn có má»™t giây, cÆ¡n Ä‘au nÆ¡i lồng ngá»±c cá»§a tôi đã gia tăng dữ dá»™i và cà ng lúc cà ng trở nên quá quắt hÆ¡n. Hai con mắt cá»§a tôi cứ dÃnh chặt và o những vách đá cùng những con sóng vỡ.
Ừm, tại sao lại không nhỉ? Tại sao tôi lại không dáºp tắt nó ngay bây giá»?
Jacob đã hứa sẽ chỉ dẫn cho tôi cách chÆ¡i trò tìm cảm giác mạnh kia mà , phải thế không nhỉ? Chỉ có Ä‘iá»u là hiện thá»i, cáºu bạn chưa thể thá»±c hiện lá»i hứa ấy mà thôi, vì thế, tôi có nên thôi cái trò giải trà mà tôi Ä‘ang cần – Ä‘ang rất-rất-cần - đến nà y hay không, bởi lẽ Jacob Ä‘ang phải mạo hiểm cuá»™c sống cá»§a cáºu ấy? Jacob Ä‘ang phải mạo hiểm tÃnh mạng cá»§a mình, nguyên nhân cốt lõi là vì tôi. Giả như không phải vì tôi, Victoria sẽ không dám giết ngưá»i ở đây… nhưng có thể sẽ tha hồ giết ngưá»i ở chá»— khác, cách xa nÆ¡i nà y. Nếu Jacob xảy ra chuyện gì, tất cả Ä‘á»u là lá»—i cá»§a tôi. Hiểu như váºy, tâm can tôi lại Ä‘au nhói như vừa bị đâm má»™t nhát chà mạng; tôi quay phắt ngưá»i lại, chạy ra đưá»ng cái dẫn vá» nhà ông Billy, nÆ¡i Ä‘ang Ä‘áºu chiếc xe tải quen thuá»™c cá»§a tôi.
Tôi biết dá»c trên con đưá»ng Ä‘i nà y có dẫn má»™t lối nhá» nằm rất gần vá»›i các vách đá, nhưng tôi vẫn phải tìm con đưá»ng nà o dẫn ra mấy cái vách đá mà không đưa tôi lao đầu xuống bãi đá ngầm. Vừa chạy xe, tôi vừa để ý. Tìm kiếm ngã hai, ngã ba… trong đầu vang lên rất rõ lá»i dặn cá»§a Jake dà nh cho tôi là chỉ nên nhảy ở độ cao vừa phải; nhưng khốn ná»—i, con đưá»ng mòn nà y chẳng có ngã rẽ nà o cả, cứ uốn lượn mãi để rồi dẫn ra má»™t vách đá duy nhất mà thôi. Tôi không còn thá»i gian để trở ra tìm đưá»ng khác nữa - hiện thá»i, cÆ¡n bão Ä‘ang kéo đến vá»›i tốc độ cá»±c nhanh. Cuối cùng, tôi cÅ©ng xuống xe, gió cÅ©ng vừa nổi, thổi ngang ngưá»i tôi đợt đầu tiên, những đám mây xà xuống thấp hÆ¡n nữa. Và rồi ngay khi tôi vừa đặt chân lên con đưá»ng đất cuối cùng – con đưá»ng được kết thúc bằng má»™t mặt đá to, bằng phẳng, nhô ra biển – thì những giá»t mưa đầu tiên bắt đầu rÆ¡i, “lá»™p độp, lá»™p độp†… Từng giá»t, từng giá»t bắn lên mặt tôi, xon xót…
Giá» thì chẳng còn gì khó khăn để tá»± thuyết phục mình rằng tôi không thể tìm kiếm lối Ä‘i khác - tôi muốn nhảy từ má»™t chá»— cao nhất. Äây là điá»u vẫn hằng nấn ná mãi trong tâm trà cá»§a tôi. Tôi cần má»™t độ cao tháºt cao để có cảm giác như mình được bay.
Tôi cÅ©ng phải nhìn nháºn rằng đây là hà nh động ngốc nghếch nhất, khinh xuất nhất trong vô số những hà nh động mà tôi đã từng là m. à nghÄ© đó bất giác khiến tôi mỉm cưá»i. CÆ¡n Ä‘au trong lồng ngá»±c Ä‘ang đà thuyên giảm, cÆ¡ hồ như thân thể cá»§a tôi Ä‘ang cảm ứng vá»›i giá»ng nói cá»§a Edward… Chỉ còn và i giây nữa thôi là tôi lại được nghe lại giá»ng nói cá»§a anh rồi.
Âm thanh tiếng sóng vá»— chợt nghe xa xăm là m sao, không hiểu tại sao nó lại có vẻ xa xăm hÆ¡n cả lúc tôi Ä‘ang đứng trên lối Ä‘i nhá» có cây má»c um tùm nữa. Tôi không khá»i nhăn nhó khi bất chợt nhá»› tá»›i nhiệt độ cá»§a nước, có lẽ nhiệt độ nước đã thay đổi. Nhưng tôi quyết không để cho Ä‘iá»u đó ngăn cản mình.
Lúc nà y, gió đang thổi mạnh thêm, mà n mưa trong phút chốc bị cuốn thà nh từng xoáy nước, bắn tới tấp quanh tôi.
Tôi tiến ra miệng vá»±c, mắt vẫn đăm đăm nhìn và o khoảng không ở trước mặt mình. Những ngón chân cá»§a tôi cứ mò vá» phÃa trước, lần mò theo mép đá cho đến khi đến được vị trà cần thiết. Tôi hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu và cứ đứng nguyên trong tư thế đó… chỠđợi.
-Bella!
Tôi mỉm cưá»i, thở phà o nhẹ nhõm.
Vâng? Tôi không dám trả lá»i lá»›n tiếng, sợ rằng âm lượng giá»ng nói cá»§a mình sẽ phá vỡ ảo giác tuyệt đẹp Ä‘ang có. Giá»ng nói cá»§a anh nghe rất tháºt và rất gần. Cứ má»—i lúc anh phản đối hà nh động cá»§a tôi là y như rằng ký ức cá»§a tôi lại tái hiện đầy đủ nhất giá»ng nói ấy - chất giá»ng êm mượt như nhung, ngân nga, du dương giống như tiếng đà n - má»™t giá»ng nói tuyệt vá»i nhất thế gian.
-Em đừng là m như váºy – Anh ngăn cản.
Anh muốn em là con ngưá»i thá»±c thụ mà , tôi nhắc lại để anh nhá»›. ÄÆ°á»£c thôi, hãy xem em đây.
-Anh xin em. Hãy vì anh.
Nhưng dù gì thì anh cũng đã không còn bên em nữa rồi.
-
Anh xin em mà - Giá»ng nói cá»§a anh chỉ còn là má»™t lá»i thì thà o lẩn khuất sau mà n mưa mù mịt. Tóc tôi phất phÆ¡ trong gió lẫn mưa, quần áo thì ướt đầm đìa những nước là nước… Tôi ướt lướt thướt từ đầu đến chân, trông chẳng khác gì má»›i từ biển chui lên, và tiếp theo, đây sẽ là … lần nhảy thứ hai. Tôi co ngưá»i lại.
-Không, Bella! – Bây giá», giá»ng nói cá»§a anh đã chuyển sang âm Ä‘iệu phẫn uất, cÆ¡n giáºn nà y đáng yêu biết bao.
Khẽ mỉm cưá»i, tôi duá»—i thẳng tay ra trước, trong tư thế chuẩn bị nhảy, mặt ngước lên cao, hứng trá»n mà n mưa. Äã qua lâu lắm rồi cái ngà y tôi còn đến hồ bÆ¡i - táºp tá»…nh những cú nhảy đầu Ä‘á»i, trong lần tá»›i đầu tiên. Tôi chúi ngưá»i vá» phÃa trước, lấy đà ….
Rồi tôi búng mình khá»i tảng đá.
Miệng tôi thét vang khi cả thân mình rÆ¡i và o khoảng không hệt như má»™t ngôi sao băng – đây là tiếng thét cá»§a niá»m phấn khÃch tá»™t cùng, hoà n toà n không há» vương má»™t chút sợ hãi nà o. Gió thốc Ä‘iên loạn và o ngưá»i tôi, ra sức chống lại trá»ng lá»±c không có gì có thể cưỡng lại nổi cá»§a trái đất… Cứ thế, lá»±c hút xoáy lấy tôi, kéo tôi xuống, và cÅ©ng cứ thế tôi lao Ä‘i, lao Ä‘i hệt như má»™t quả tên lá»a sắp sá»a găm và o mục tiêu.
Vâng! Cái từ má»™t âm tiết duy nhất ấy cứ vang vá»ng mãi trong đầu tôi, ngay cả lúc tôi lướt tháºt ngá»t thân mình và o trong nước. Lạnh quá, lạnh hÆ¡n cả mức tôi đã lo lắng trước đó, thêm và o đấy là cÆ¡n lạnh mà tôi đã hứng trước trong lúc rÆ¡i từ trên cao xuống.
Chìm sâu và o trong thứ nước biển đen ngòm, buốt giá, tôi cảm thấy rất đỗi tự hà o vỠmình. Tôi đã không mảy may có lấy một sự xao động nà o của nỗi sợ cả - chỉ có thuần tuý chất adrenalin mà thôi. Quả tình, cú rơi chẳng có chút đáng sợ nà o. Chơi trò tìm cảm giác mạnh… Trò chơi thỠthách. Rốt cuộc thì cảm giác mạnh là ở đâu, thỠthách là ở chỗ nà o nhỉ?
Äúng lúc tôi Ä‘ang mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng đó thì bá»—ng chợt… má»™t luồng sóng ở đâu chồm tá»›i cuốn lấy tôi.
Trước khi nhảy, tôi chỉ báºn lòng trước kÃch cỡ đồ sá»™, hùng vÄ© cá»§a những vách đá, trước mối nguy hiểm vỠđộ cao, vỠđộ dốc đứng, mà hoà n toà n chẳng nghÄ© ngợi gì đến thứ nước biển Ä‘en ngòm ngòm Ä‘ang chỠđợi mình. Quả là có nằm mÆ¡ tôi cÅ©ng không thể ngỠđược rằng hiểm hoạ thá»±c sá»± chÃnh là thứ Ä‘ang rình ráºp mình từ xa, bên dưới những con sóng Ä‘ang không ngừng thi triển sức mạnh.
Tôi cảm nháºn rõ rà ng rằng ở ngay phÃa bên trên mình, những con sóng Ä‘ang trong tráºn thuá»· chiến, cÆ¡n sóng nà y cuốn lấy tôi, cÆ¡n sóng kia giằng lại, cứ thế, tôi dáºp dá»nh trong nước, hết nghiêng bên nà y lại ngả vá» bên kia, cÆ¡ hồ như chúng đã quyết định sẽ chia đôi, má»—i bên giữ lấy má»™t ná»a thân ngưá»i cá»§a tôi. Chỉ còn má»™t cách thôi, má»™t cách duy nhất tránh được cÆ¡n thuá»· triá»u gây ra những dòng chảy mạnh và là m biển dao động nà y: đó là nên bÆ¡i song song vá»›i bãi biển hÆ¡n là ra sức bÆ¡i và o bá». Cái kiến thức nà y xem ra cÅ©ng hay hay, nhưng mà kỳ thá»±c, tôi cÅ©ng chẳng rõ bãi biển nằm ở phÃa nà o nữa.
Äất liá»n nằm ở phÃa nà o? Tôi không sao xác định được.
Xung quanh tôi, khắp nÆ¡i chỉ toà n nước là nước, thứ nước biển Ä‘en ngòm; chẳng thấy chút ánh sáng nà o khả dÄ© có thể dẫn lối cho tôi trồi lên cả. Trong không trung, trá»ng lá»±c có đầy đủ má»i quyá»n hà nh là váºy, ấy thế mà giữa mênh mông sóng nước như thế nà y, nó chẳng còn chút uy quyá»n nà o nữa – tôi không cảm nháºn được má»™t lá»±c hút nà o kéo mình xuống, cÅ©ng chẳng có cảm giác là mình Ä‘ang bị nhấn chìm. Thay và o đó, chỉ có duy nhất má»™t luồng sóng cuốn lấy tôi, không quăng, thì dáºp tôi giống như Ä‘ang hà nh hạ má»™t con búp bê được nhồi bằng giẻ.
Má»™t cách cố gắng, tôi nÃn thở, bặm môi lại tháºt chặt để cố giữ lấy chút ôxy cuối cùng còn sót lại.
Và tháºt tình, tôi không há» ngạc nhiên chút nà o, khi ảo giác vá» Edward vẫn Ä‘á»ng lại nÆ¡i tôi. Anh Ä‘ang ra sức động viên tôi, khi tôi nháºn ra rằng tôi sắp chết. Hiểu ra được Ä‘iá»u đó, tôi thất sắc. Phải rồi, tôi sẽ chết Ä‘uối. Tôi Ä‘ang sắp chết Ä‘uối.
-Bơi đi em! - Tiếng Edward khẩn nà i vang lên trong đầu tôi.
Bơi đi đâu hả anh? Chẳng có nơi nà o ngoại trừ bóng đêm. Chẳng có nơi nà o cho em bơi đến cả.
-Em hãy thôi ngay đi! – Anh ra lệnh – Em không được phép buông xuôi tất cả!
Nước biển lạnh buốt đã là m tê cứng tất cả tứ chi cá»§a tôi. Tôi không còn cảm nháºn được những cú dáºp muốn chết Ä‘i sống lại cá»§a sóng như trước nữa. Giữa lúc nà y đây, đối vá»›i tôi, không chỉ là cÆ¡n hoa mắt đơn thuần, mà là quay cuồng má»™t cách bất lá»±c giữa biển dữ.
Nhưng tai tôi vẫn còn có thể nghe được giá»ng nói cá»§a anh. Tôi bắt buá»™c hai tay cá»§a mình phải quạt, hai chân cá»§a mình phải Ä‘áºp nhiá»u hÆ¡n, dù rằng má»—i giây trôi qua, tôi lại bị cuốn vá» phÃa khác. Không thể xoay chuyển được tình hình. Phải là m sao đây?
-Cố gắng lên! - Tiếng anh báºt thét - Quá»· tha ma bắt, Bella, em hãy cố gắng lên Ä‘i.
Tại sao?
Tôi không muốn cố gắng nữa. Äây hoà n toà n chẳng phải quyết định do nông nổi, do cái lạnh hay do sá»± thất bại hoà n toà n cá»§a đôi tay, khi mà các bắp thịt đã kiệt cùng sức lá»±c. Tháºt lòng, tôi lấy là m vui mừng vì cuối cùng, má»i chuyện cÅ©ng đã phải kết thúc. Cách chết nà y rõ rà ng là nhẹ nhà ng nhất, so vá»›i tất cả những cái chết mà tôi Ä‘ang phải đối mặt. Tôi cảm nháºn được má»™t sá»± an là nh kỳ khôi.
Bất chợt, hiện ra trước mắt tôi những hình ảnh cá»§a ngà y xưa - hiện tượng mà ngưá»i ta vẫn hay bảo là khi không bá»—ng trông thấy hình ảnh cá»§a cuá»™c Ä‘á»i mình hiện ra sá» sá» ngay trước mắt mình. Tôi thì may mắn hÆ¡n tất thảy má»i ngượi. Dù sao Ä‘i nữa thì ai đây, ai má»›i là kẻ tháºt sá»± Ä‘ang mong muốn nhìn lại quá khứ nà o?
Tôi trông thấy anh, và thế là tôi không còn ý định cố gắng nữa. Anh hiện ra rõ rà ng quá, rõ rà ng hÆ¡n cả hình ảnh có trong ký ức cá»§a tôi. Tiá»m thức cá»§a tôi đã lưu giữ lại hình ảnh cá»§a Edward má»™t cách hoà n hảo, không mảy may sai chệch má»™t chi tiết nà o, và hình ảnh ấy được tái hiện trong giá» khắc cuối cùng nà y. Gương mặt toà n bÃch cá»§a Edward hiện ra rõ mồn má»™t trước mắt tôi tá»±a như thể anh Ä‘ang thá»±c sá»± ở đó – là n da trắng muốt buốt giá cá»§a anh, hình dáng đôi môi cá»§a anh, đưá»ng nét ở quai hà m, ánh mắt và ng lấp lánh những tia nhìn giáºn dữ. Phải rồi, anh Ä‘ang phẫn ná»™, cÅ©ng đúng thôi, vì tôi đã đầu hà ng. Hai hà m răng cá»§a anh Ä‘ang siết chặt lại, hai cánh mÅ©i pháºp phồng cÆ¡n thịnh ná»™.
-Không! Bella, không!
Äôi tai tôi đã ngáºp đầy thứ nước giá buốt, nhưng sao giá»ng nói cá»§a anh lại rõ rệt hÆ¡n bao giá» hết. Tôi phá»›t lá» lá»i lẽ cá»§a anh, chỉ ra sức táºp trung và o âm Ä‘iệu cá»§a giá»ng nói ấy. Tại sao tôi lại phải cố gắng khi mà tôi Ä‘ang hạnh phúc ở chốn nà y kia chứ? Và ngay khi hai lá phổi cá»§a tôi những muốn nổ tung đòi không khÃ, đồng thá»i hai chân tôi Ä‘ang bị chuá»™t rút vì giá lạnh, tôi vẫn hoà n toà n mãn nguyện. Äã bao lâu nay, tôi quên mất hạnh phúc tháºt sá»± là như thế nà y rồi.
Hạnh phúc - Ä‘iá»u nà y đã là m cho cÆ¡n hấp hối cá»§a tôi có thể chịu đựng được.
Cuối cùng thì luồng sóng kia đã chiến thắng, nó bất ngá» xô tôi và o váºt gì đó rất cứng, có thể đó là má»™t tảng đá không thể trông rõ hình thù giữa tình cảnh ảm đạm nà y. “Ahhhhâ€, tôi bị quáºt ngang ngá»±c, Ä‘au đớn giống như vừa bị má»™t thanh sắt Ä‘áºp phải, toà n bá»™ hÆ¡i thở còn sót lại ở hai lá phổi cá»§a tôi bắn phụt ra ngoà i, tạo thà nh đám bá»t khà trắng đục. Ngay láºp tức, nước trà n và o cổ há»ng tôi, là m tôi khé cả cổ. Thanh sắt hình như Ä‘ang lôi tôi Ä‘i… xa khá»i Edward, kéo tôi xuống, cà ng lúc cà ng sâu, vùi thân thể tôi xuống táºn đáy đại dương tối tăm.
Vĩnh biệt, em yêu anh! à nghĩ cuối cùng của tôi đột ngột tắt lịm.
|

05-03-2009, 10:12 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
CHÆ¯Æ NG 16
Paris
Trong thá»i khắc đó, đầu tôi va phải má»™t mặt phẳng.
Không còn cách nà o lần rõ ra phương hướng được nữa. Chắc tôi đã bị chìm ngỉm tháºt rồi.
Luồng sóng kia sẽ không nâng tôi dáºy đâu. Nó Ä‘ang quăng tôi và o chá»— có nhiá»u đá hÆ¡n. Tôi cảm thấy buốt nhói – đá dá»™ng và o lưng tôi, từng nhịp, từng nhịp, cÆ¡ hồ như muốn đẩy nước ra khá»i hai lá phổi. “Ọc, á»câ€â€¦ Âm thanh ấy nghe tháºt kỳ lạ, không hiểu sao nước cứ liên tục à o à o ra khá»i miệng khá»i mÅ©i tôi. Khó chịu quá, vị mặn chát cá»§a muối trong nước biển như muốn thiêu đốt toà n bá»™ con ngưá»i tôi, hai lá phổi cá»§a tôi cÅ©ng muốn bùng cháy, cổ há»ng tôi ngáºp đầy nước nên không sao thở được, những khối đá vẫn tiếp tục đánh và o lưng tôi. Hình như… tôi Ä‘ang ở má»™t nÆ¡i nà o đó thì phải, không hiểu sao lại như thế, và xung quanh tôi, sóng vẫn vá»— và o bá». Tôi không thể nhìn thấy gì hết ngoại trừ nước, nước ở khắp nÆ¡i, nước trà n khắp mặt tôi.
-Thở Ä‘i! - Má»™t giá»ng nói ở đâu đó bá»—ng cất lên ra lệnh cho tôi, giá»ng nói lo lắng đến phát dại. Lòng tôi chợt nhói Ä‘au khi nháºn ra giá»ng nói ấy… đó không phải là giá»ng nói cá»§a Edward.
Song, tôi không thể là m theo mệnh lệnh nà y được. Nước như thác vẫn tuôn trà o ra khá»i miệng tôi, không cho tôi có lấy má»™t cÆ¡ há»™i nà o để hÃt thở. Thứ nước Ä‘en ngòm, lạnh giá vẫn còn đầy ăm ắp trong lồng ngá»±c tôi, bá»ng rát.
Äá lại Ä‘áºp và o lưng tôi, ngay giữa những khá»›p xương vai, má»™t luồng nước khác lại thoát ra khá»i buồng phổi cá»§a tôi.
-Thở đi, Bella! Nà o! – Jacob nà i nỉ.
Thấp thoáng trước mắt tôi, những bóng Ä‘en hiện ra máºp má», cà ng lúc cà ng lá»›n dần, lá»›n dần, che khuất cả ánh sáng.
Äá lại tiếp tục va và o lưng tôi.
Nhưng đá không lạnh như nước, chá»— da tôi tiếp xúc vá»›i nó nghe nóng ran. Có lẽ là … đúng rồi, đó là bà n tay cá»§a Jacob Ä‘ang ra sức đẩy nước ra khá»i hai lá phổi cá»§a tôi. Thanh sắt đã lôi tôi ra khá»i biển cÅ©ng tháºt… ấm áp… Äầu tôi xoay tÃt như chong chóng, những bóng Ä‘en trước mặt tôi che phá»§ cả má»i váºt…
Váºy là tôi lại hấp hối thêm lần nữa thì phải? Tôi không thÃch Ä‘iá»u nà y chút nà o – nó có thể không được dá»… chịu như lần hấp hối trước kia. Hiện giá» thì tất cả đã tối Ä‘en, chẳng có thứ gì đáng cho tôi để mắt đến nữa. Dần dần, tiếng sóng cÅ©ng nhạt nhoà trong bóng đêm, rồi hoà n toà n trở nên im ắng; ngay đến cái thứ tiếng rì rà o nà o đó dưá»ng như được phát ra từ chÃnh đôi tai cá»§a tôi.
-Bella? – Jacob cất tiếng há»i, giá»ng nói cá»§a cáºu bạn vẫn còn chất đầy ná»—i căng thẳng, nhưng không còn phát hoảng như trước nữa – Bella, chị Æ¡i, chị có nghe thấy em nói gì không?
Các bá»™ pháºn ná»™i tạng trong ngưá»i tôi vẫn còn ở trong trạng thái quay tÃt thò lò, chúng trồi lên lá»™n xuống hệt như Ä‘ang ở trong vùng nước dữ…
-Cô ấy bất tỉnh bao lâu rồi? – Có tiếng nói cá»§a má»™t ngưá»i khác cất lên.
Cái tiếng nói không phải cá»§a Jacob ấy khiến tôi sững sá», buá»™c tôi phải tỉnh táo hÆ¡n.
Và tôi nháºn ra là mình Ä‘ang bất động. Luồng sóng hung bạo kia không còn quấn lấy tôi nữa – nhưng cÆ¡n dáºp dá»nh vẫn còn hiện hữu trong đầu tôi. Mặt phẳng bên dưới tôi Ä‘ang láng o và hoà n toà n không há» chuyển động. Tôi có cảm giác như dưới tay mình hÆ¡i ram ráp.
-Em không biết – Jacob đáp lá»i, giá»ng nói cho thấy cáºu bạn vẫn chưa lấy lại hoà n toà n bình tÄ©nh. Nhưng lạ là giá»ng nói ấy Ä‘ang ở rất gần tôi. Ôi, đôi bà n tay nà y… ấm áp quá, ắt hẳn là cá»§a ngưá»i bạn nhá» rồi - cáºu ấy Ä‘ang vuốt những sợi tóc ướt mẹp ra khá»i má tôi – Và i phút rồi thì phải? Em kéo cô ấy lên bãi chưa lâu lắm đâu.
Thứ tiếng rì rà o trong tai tôi không phải là tiếng sóng – mà chÃnh là tiếng không khà chuyển động và o, ra nÆ¡i hai lá phổi cá»§a tôi. Má»—i hÆ¡i thở cá»§a tôi lúc nà y Ä‘á»u bá»ng rát – má»i lối thở cá»§a tôi Ä‘á»u Ä‘au buốt như thể tôi Ä‘ang lấy má»› bùi nhùi thép mà cá» và o chúng. Nhưng quả tháºt là tôi vẫn còn Ä‘ang thở được.
Sau đó, toà n thân tôi bỗng nhiên đông cứng lại. Hà ng ngà n những tinh thể nhỠbé, sắc lẻm đang chà xát lên mặt tôi, lên tay tôi, cái lạnh vì thế cà ng trở nên buốt giá hơn.
-Cô ấy Ä‘ang thở. Rồi cô ấy sẽ tỉnh lại thôi. Mặc dù váºy, chúng ta vẫn không nên để cô ấy ở ngoà i trá»i lạnh thế nà y. Anh không thÃch nhìn mà u da cá»§a cô ấy má»—i lúc chuyển mà u như váºy… - Lần nà y thì tôi đã nháºn ra giá»ng nói ấy… giá»ng nói cá»§a Sam.
-Anh nghĩ nếu mình đưa cô ấy đi thì cô ấy sẽ vẫn ổn chứ?
-Khi cô ấy rơi xuống thì có bị thương ở lưng hay ở đâu không?
-Em không biết nữa.
HỠngần ngừ.
Tôi cố gắng mở mắt ra.Sá»± ná»— lá»±c ấy diá»…n ra dá»… có đến cả phút đồng hồ, nhưng những gì tôi có thể thấy được chỉ là những đám mây tÃm, mây Ä‘en Ä‘ang rÅ© hà ng trăm giá»t nước mưa xuống mặt tôi.
-Jake? – Tôi gá»i bằng má»™t chất giá»ng sầu thảm.
Gương mặt cá»§a Jacob đột ngá»™t hiện ra trên ná»n trá»i.
-á»’ - Ngưá»i bạn nhá» há hốc miệng ra vì ngạc nhiên, sá»± nhẹ nhõm biểu hiện rất rõ rà ng qua dáng vẻ cá»§a cáºu. Äôi mắt cáºu ướt đẫm nước mưa – Ôi, Bella! Chị không sao chứ? Chị có nghe thấy em nói gì không? Chị có bị thương ở đâu không?
-Ch-chỉ-Æ¡-ở cổ há»ng thôi – Tôi lắp bắp, đôi môi run rẩy vì lạnh.
-Váºy chúng ta ra khá»i đây nhé – Jacob đỠnghị. Và nói là là m, ngưá»i bạn nhá» luồn tay xuống bên dưới thân hình cá»§a tôi, bế bổng tôi lên má»™t cách nhẹ hẫng, giống hệt như ngưá»i ta nhấc má»™t chiếc há»™p rá»—ng ruá»™t. Vồng ngá»±c cá»§a ngưá»i bạn nhá» trần trụi và ấm áp. Cáºu khum vai lại để che mưa cho tôi. Äầu tôi gối lên cách tay cá»§a cáºu. Bất giác tôi ngoái nhìn lại phÃa sau, những con sóng dữ vẫn liên tục vá»— và o bá» cát.
-Em đưa cô bạn Ä‘i theo luôn chứ? – Tôi nghe thấy tiếng Sam há»i.
-Dạ, rồi em sẽ khởi hà nh. Anh quay trở lại bệnh viện trước đi nha. Em sẽ gặp anh sau. Cám ơn anh, anh Sam.
Cái đầu cá»§a tôi vẫn còn dáºp dá»nh. Bởi váºy cho nên chẳng có lá»i nà o cá»§a ngưá»i bạn nhá» lá»t được và o trong lá»— tai cá»§a tôi. Sam im lặng không trả lá»i. Và tai tôi cÅ©ng không đón nháºn được má»™t tiếng động nà o, không biết là anh ta đã bá» Ä‘i hay chưa.
Cứ thế, Jacob bế tôi Ä‘i, ở phÃa sau lưng cáºu, nước vẫn liếm và o bá» cát, trông có vẻ như chúng Ä‘ang quằn quại má»™t cách khổ sở, cÆ¡ hồ như chúng Ä‘ang tức tối vì để vuá»™t mất tôi. Giữa lúc tôi Ä‘ang nhìn lại má»™t cách lÆ¡ đãng thì bất chợt xuất hiện má»™t vệt mà u lạ; ngay láºp tức, cái vệt mà u ấy hút lấy ánh mắt mÆ¡ mà ng cá»§a tôi – xa xa ngoà i vịnh, má»™t đốm lá»a Ä‘ang báºp bùng nhảy múa trên mặt nước Ä‘en ngòm. Hình ảnh đó chẳng có ý nghÄ©a gì nhưng không hiểu sao tôi lại quan tâm đến nó như váºy, Tâm trà cá»§a tôi Ä‘ang chao đảo vá»›i những ký ức vá» cái mặt nước Ä‘en – như không thể Ä‘en hÆ¡n được nữa – nổi sóng; khi ấy, tôi hoà n toà n mất phương hướng, nổi không ra nổi mà chìm cÅ©ng chẳng ra chìm. Cả cÆ¡ thể cá»§a tôi cứ dáºp dá»nh, trồi hụt… Nhưng tại sao Jacob…
-Là m cách nà o mà em tìm ra được chị thế?
-Lúc đấy em Ä‘ang Ä‘i đến chá»— chị mà – Ngưá»i bạn nhá» giải thÃch. Cáºu Ä‘ang bước như chạy trong mà n mưa, lên khá»i bải biển, tiến thẳng ra đưá»ng cái – Em đã lần theo vết bánh xe cá»§a chị để lại, và rồi em nghe thấy chị thét lên… - Nói đến đây, ngưá»i bạn nhá» rùng mình – Sao chị lại nhảy, hả Bella? Chị không nháºn ra rằng trá»i Ä‘ang chuyển bão, biển Ä‘ang động ở ngoà i đó hả? Chị không thể chá» em được sao? – Sá»± nhẹ nhõm đã trôi qua, bây giá» là lúc “cÆ¡n bão†má»›i tháºt sá»± kéo đến.
-Chị xin lá»—i – Tôi lầm bầm nói – Tháºt quả là ngốc nghếch quá Ä‘i mất.
-Vâng, quá ngốc nghếch – Ân nhân cá»§a tôi gáºt đầu xác nháºn, những giá»t nước mưa theo quán tÃnh văng ra khá»i những sợi tóc cá»§a cáºu – Nà o, giá» chị có thể là m Æ¡n ngừng mấy cái trò ngốc nghếch đó lại trong lúc không có mặt ở bên cạnh chị được không? Em không thể táºp trung là m nhiệm vụ được khi mà trong đầu cứ tồn tại cái ý nghÄ© rằng sau lưng em, chị sắp sá»a lao đầu ra khá»i vách đá.
-Ừ, tất nhiên là được – Tôi trả lá»i – Không sao đâu – Giá»ng nói cá»§a tôi nhừa nhá»±a y như ngưá»i liên tục hút thuốc lá. Tôi cố gắng thanh lá»c lại cuống há»ng cá»§a mình… và không thể nà o tránh khá»i nhăn mặt; không ngá» chỉ hắng giá»ng thôi mà tôi có cảm giác như mình Ä‘ang nuốt dao váºy – Hôm nay có chuyện gì không em? Em đã tìm ra cô ta chưa? – Bây giỠđến lượt tôi rùng mình, dù rằng hiện thá»i, áp bên thân thể nóng hổi má»™t cách kỳ lạ cá»§a ngưá»i bạn nhá», tôi không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa.
Jacob lặng lẽ lắc đầu. Ra tá»›i đưá»ng dẫn vá» nhà , cáºu túc tắc chạy hÆ¡n là đang bước Ä‘i.
-Không. Ả đã lao xuống nước… Ở dưới nước thì bá»n quá»· hút máu có lợi thế hÆ¡n. Äó là lý do vì sao em phóng vá»™i vá» nhà … Em sợ rằng ả sẽ bÆ¡i ngược trở lại. Còn chị thì rất hay ra biển… - Jacob chợt ngừng lá»i, cổ há»ng cá»§a cáºu như Ä‘ang nghẹn lại.
-Sam cÅ©ng trở vá» vá»›i em… má»i ngưá»i cÅ©ng vá» hết chứ? – Tôi Ä‘ang mong má»i ngưá»i không còn tiếp tục truy lùng ngưá»i phụ nữ đáng sợ đó nữa.
-Vâng. CÅ©ng gần gần như váºy.
Tôi liếc nhìn ngưá»i bạn nhá» trong mà n mưa, cố gắng Ä‘á»c ra cảm xúc cá»§a ngưá»i vừa cứu sống mình. Äôi mắt cáºu bạn se lại, hằn đầy những Ä‘au đớn.
Những lá»i lẽ vốn chẳng có ý nghÄ©a gì lắm vá»›i tôi trước đó chợt hiện ra sáng rõ.
-Lúc nãy, em có nói vá»›i Sam. Bệnh viện. Có ai đó bị thương sao? Cô ta đã là m cho bạn em bị thương hả? – Âm Ä‘iệu trong giá»ng nói cá»§a tôi bá»—ng ngân lên độ quãng tám, nghe cứ như tiếng… vịt kêu vì chất giá»ng Ä‘ang bị khà n.
-Không phải, không phải. Khi tụi em quay trở lại, Embry đang chỠtin túc. Là bác Harry Clearwater, chị ạ. Sáng nay, bác Harry lên cơn đau tim.
-Bác Harry ư? – Tôi lắc đầu, cố gắng hấp thụ những gì vừa được nghe kể - Ôi không! Bố chị có biết chuyện không?
-Có chứ. Chú Charlie cũng ở trong đó, với bố em.
-Bác Harry sẽ ổn chứ, em?
Äôi mắt cá»§a Jacob lại se lại:
-Hiện tại chẳng có gì khả quan hết, chị ạ.
Ngay tức khắc, má»™t cảm giác tá»™i lá»—i trà n ngáºp trong lòng tôi - tháºt chẳng ra là m sao cái trò chÆ¡i lao đầu xuống khá»i vách đá đó, tôi cảm thấy ghét bản thân mình ghê gá»›m. Äang yên Ä‘ang là nh, khi không lại là m cho má»i ngưá»i phải mất công lo lắng thêm cho mình. Tiêu phà thá»i gian để là m cái trò vô bổ ấy, rõ rà ng không còn việc gì có thể ngốc nghếch hÆ¡n nữa.
-Chị có thể là m được gì không? – Tôi rụt rè há»i.
Äúng thá»i khắc đó thì mưa ngừng rÆ¡i. Chỉ cho đến lúc ngưá»i bạn nhá» bước qua cá»a và o nhà , tôi má»›i nháºn ra là chúng tôi đã vá» lại “cái kho thóc†bé tà xÃu. CÆ¡n bão vẫn rú rÃt trên nóc nhà .
-Chị có thể ở đây - Vừa nói, Jacob vừa đặt tôi ngồi xuống chiếc ghế trà ng kỷ thấp tè – Em muốn nói là … ở yên đây. Em sẽ đi lấy cho chị bộ quần áo khác.
Tôi để mắt mình quen dần vá»›i bóng tối cá»§a căn phòng trong lúc Jacob Ä‘ang lúi húi trong phòng riêng, rồi chẳng mấy lúc sau, khắp căn nhà vang lên những tiếng “xịch, rầm, rầm†phát ra từ căn phòng nhá» xÃu cá»§a ngưá»i bạn nhá». Không có ông Billy, căn phòng khách cháºt hẹp nà y trở nên tháºt trống trải, gần như là tiêu Ä‘iá»u. Lòng tôi bá»—ng nao nao, thắc thá»m đến kỳ lạ - có lẽ là bởi do tôi biết hiện ông Billy Ä‘ang ở đâu.
Chỉ độ và i giây sau, Jacob trở ra. Cáºu đưa cho tôi chồng quần áo vải bông mà u xám.
-Mấy cái nà y đối với chị sẽ rộng khủng khiếp đây, nhưng em chỉ có thế nà y thôi. Em, ơ… à , sẽ ra ngoà i để chị thay đồ.
-Em đừng đi. Chị mệt quá, vẫn chưa thể cỠđộng được đâu. Hãy cứ ở đây với chị.
Jacob ngồi bệt ngay xuống sà n, bên cạnh tôi, tá»±a lưng và o chiếc ghế trà ng ká»·. Không rõ lần cuối cùng cáºu bạn cá»§a tôi còn được ngá»§ là khi nà o. Cứ như những gì tôi Ä‘ang chứng kiến đây thì rõ rà ng là ngưá»i bạn nhá» Ä‘ang hoà n toà n mệt lá».
Rồi tá»±a đầu lên phần nệm bên cạnh tôi, ngưá»i bạn nhá» khẽ ngáp dà i.
-Chắc là em nên nghỉ một chút…
Vừa nói xong, cáºu bạn khép mắt lại. Tôi cÅ©ng để cho đôi mắt cá»§a mình được khép lại theo.
Tá»™i nghiệp bà Sue. Tá»™i nghiệp ông Harry. Tôi biết rằng bố tôi sẽ luôn túc trá»±c bên cạnh ông. Ông Harry là má»™t trong những ngưá»i bạn thân nhất cá»§a bố. Dù Jake có nháºn xét tình hình xấu đến thế nà o Ä‘i chăng nữa, tôi vẫn tin, vẫn hi vá»ng rằng ông Harry sẽ vượt qua được tất cả - như ước vá»ng cá»§a bố tôi, như ước vá»ng cá»§a bà Sue, cá»§a Leah và cá»§a Seth…
Chiếc ghế sôpha cá»§a ông Billy được đặt ngay bên cạnh lò sưởi, vì thế lúc nà y tôi đã cảm thấy ấm áp trở lại, cho dù bá»™ quần áo tôi Ä‘ang mặc sÅ©ng sÄ©nh nước. PhÃa sau lưng tôi, hai lá phổi Ä‘au đến độ thà tôi chìm và o vô thức còn hÆ¡n phải tỉnh táo như thế nà y. Nhưng rồi tôi phân vân, Ä‘ang giữa lúc má»i ngưá»i lo lắng quanh bệnh viện như thế thì tôi lại Ä‘iá»m nhiên ngá»§, như váºy có bị xem là đà nh tâm không… hay tôi cần phải lầm rầm cầu nguyện cho ngưá»i bạn chà cốt cá»§a bố tôi…? Bên cạnh tôi, Jacob bắt đầu thở Ä‘á»u, tiếng thở êm dịu ấy nghe y hệt như má»™t bà i hát ru em. Và tôi nhanh chóng chìm và o giấc ngá»§.
Lần đầu tiên trong suốt má»™t thá»i gian dà i, giấc mÆ¡ cá»§a tôi đã trở vỠđúng vá»›i tên gá»i là má»™t giấc má»™ng là nh. Tháºt ra đó cÅ©ng chỉ là những ký ức cÅ© mà thôi – ánh mặt trá»i chói chang cá»§a bang Phoenix, gương mặt cá»§a mẹ tôi, má»™t ngôi nhà trên cây cÅ© kỹ, má»™t cái má»n bông đã bạc mà u, má»™t bức tưá»ng treo toà n gương là gương, má»™t ngá»n lá»a báºp bùng trên mặt nước Ä‘en kịt… Và rồi tất cả bá»—ng chìm và o quên lãng, tôi quên chúng ngay khi má»™t bức tranh khác xuất hiện.
Bức tranh cuối cùng nà y là thứ duy nhất còn Ä‘á»ng lại trong đầu tôi. Nó không có ý nghÄ©a gì cả - chỉ là má»™t cảnh trên sân khấu. Má»™t ban công lá» má» hiện ra trong đêm, trên trá»i cao, má»™t vầng trăng đã được vẽ sẵn. Và tôi nháºn ra má»™t cô gái trong chiếc áo ngá»§ Ä‘ang tá»±a mình và o các chấn song, độc thoại.
Không có ý nghÄ© gì cả… nhưng trông rất quen… tôi cố gắng nhá»› lại… thôi đúng rồi, đó chÃnh là Juliet.
Jacob vẫn Ä‘ang ngá»§; cáºu đã lăn ká»nh ra sà n nhà , hÆ¡i thở vẫn sâu và đá»u. Toà n bá»™ căn nhà đã trở nên tối tăm hÆ¡n bao giá» hết, bên ngoà i cá»a sổ, bóng tối đã phá»§ xuống tấm mà n Ä‘en. Tôi vẫn ngồi im, cảm thấy vô cùng ấm áp, và quần áo cÅ©ng gần như khô ráo hoà n toà n. Duy chỉ còn phiá»n má»—i má»™t ná»—i là cái cổ há»ng cá»§a tôi vẫn rát như bị xát muối má»—i khi thở mà thôi.
Dẫu sao thì tôi cần phải ngồi dáºy – Ãt ra là để uống nước. Nhưng cả thân ngưá»i tôi chỉ muốn nằm ưá»n ra đây, không muốn nhúc nhÃch.
Và rồi, thay vì động Ä‘áºy tay chân, tôi lại nghÄ© đến Juliet.
Tôi tá»± há»i không biết nà ng sẽ là m gì nếu như Romeo rá»i bá» nà ng, không phải vì chà ng bị lưu đà y mà vì chà ng không còn yêu nà ng nữa? Nếu như Rosalind luôn ở bên cạnh chà ng và lòng chà ng thay đổi thì sao? Và nếu như, thay vì thà nh hôn vá»›i Juliet, chà ng bá» Ä‘i biệt tÃch thì sao?
Có lẽ tôi hiểu được cảm giác của Juliet.
Nà ng sẽ không quay trở lại vá»›i cuá»™c sống cÅ© cá»§a mình, không thể quay lại hoà n toà n được. Nà ng sẽ không thể tiếp tục đặt mình và o cái guồng quay cá»§a cuá»™c sống ấy. Tôi dám Ä‘oan chắc Ä‘iá»u đó. Cho dù cÆ¡ thể nà ng có sống được cho đến lúc lụ khụ, đầu tóc bạc phÆ¡ thì má»—i lấn nhắm mắt lại, gương mặt cá»§a chà ng Romeo cÅ©ng sẽ hiện ra phÃa sau đôi mi mắt ấy. Cuối cùng thì nà ng Juliet cÅ©ng phải đà nh lòng vá»›i Ä‘iá»u ấy mà thôi.
Và rồi tôi lại tá»± há»i rằng để cho cha mẹ hà i lòng, và cÅ©ng là để giữ hoà khÃ, Juliet có chấp nháºn thà nh hôn vá»›i chà ng Paris không? Không đâu, có lẽ là không, tôi tự… quyết định thay cho Juliet. Kỳ thá»±c là câu chuyện không viết nhiá»u vá» chà ng Paris. Chà ng chỉ là má»™t nhân váºt - má»™t anh chà ng có địa vị, má»™t mối Ä‘e doạ cá»§a Juliet, má»™t kẻ thù mà nà ng bị buá»™c phải lấy là m chồng.
Nếu như thân pháºn chà ng Paris không dừng lại ở đó thì sao?
Nếu như Paris trở thà nh bạn cá»§a Juliet - ngưá»i bạn rất thân, có thể được xem là thân nhất cá»§a nà ng – thì chuyện sẽ thế nà o nhỉ? Giả như chà ng là ngưá»i duy nhất mà nà ng có thể giãi bà y tâm sá»±, giãi bà y những ká»· niệm tuyệt vá»i nà ng đã từng có cùng chà ng Romeo? Giả như chà ng là ngưá»i hiểu nà ng, đã giúp nà ng tìm lại được phần nà o cảm giác cá»§a má»™t con ngưá»i bình thưá»ng? Giả như chà ng là ngưá»i kiên nhẫn và tốt bụng? Giả như chà ng luôn quan tâm, chăm sóc cho nà ng? Giả như Juliet nháºn biết rằng nà ng không thể tồn tại được nếu thiếu chà ng Paris? Giả như chà ng Paris tháºt lòng yêu nà ng và thá»±c sá»± mong muốn cho nà ng được hạnh phúc? Thì sao… thì sẽ như thế nà o…?
Và giả như Juliet cũng yêu Paris? Không giống như tình yêu mà nà ng đã dà nh cho Romeo. Tất nhiên rồi, không có tình yêu nà o có thể giống với tình yêu ấy, nhưng đủ để nà ng cũng mong muốn cho chà ng được hạnh phúc?
Khắp căn phòng chỉ vang lên Ä‘á»u Ä‘á»u má»—i tiếng thở cá»§a Jacob, tiếng thở tháºt cháºm và tháºt sâu - hệt như má»™t bà i hát ầu Æ¡ dà nh cho trẻ nhá», giống như tiếng kẽo kẹt nhè nhẹ cá»§a chiếc ghế báºp bênh và không khác gì nhịp “ tÃch tắc†cá»§a chiếc đồng hồ cổ… khiến cho lòng ta không cần chốn nà o khác để ra Ä‘i… Äây chÃnh là âm thanh cá»§a sá»± an á»§i.
Giá như chà ng Romeo đã tháºt sá»± ra Ä‘i không bao giá» trở lại, thì Juliet có nên chấp nháºn chà ng Paris hay không? Có lẽ là nà ng sẽ cố gắng sắp xếp lại những gì còn Ä‘ang dang dở cá»§a mình. Và có lẽ nà ng sẽ có lại được phần nà o hạnh phúc.
Tôi thở dà i, và không kiá»m được tiếng rên rỉ khi sá»± thở dà i cá»§a mình lại là m cho cổ há»ng rát Ä‘au như bị xát muối. Tôi Ä‘á»c truyện nhiá»u quá, đến độ thà nh ra “láºm†luôn. Romeo sẽ chẳng bao giá» thay đổi quyết định cá»§a mình. Äó là lý do vì sao ngưá»i Ä‘á»i vẫn nhá»› đến tên chà ng, luôn luôn gắn tên chà ng và o vá»›i tên ngưá»i yêu: Romeo và Juliet. Äó là lý do vì sao đây là má»™t chuyện tình đẹp. Còn “Nà ng Juliet bị phụ tình, cuối cùng sánh duyên vá»›i chà ng Paris†sẽ chẳng bao giá» xảy ra.
Tôi nhắm mắt lại, tiếp tục mê Ä‘i, cố để đầu óc tránh xa khá»i vở kịch suy diá»…n ngá»› ngẩn tôi không muốn để tâm đến nữa. Äể quên Ä‘i, tôi nghÄ© đến cái sá»± tháºt đã xảy ra – đó là việc tôi đã lao đầu ra khá»i vách Ä‘a - má»™t hà nh động sai lầm ngốc nghếch nhất trong Ä‘á»i. Mà đâu chỉ có cái trò chÆ¡i thá» thách đấy, còn vụ bà y đặt táºp lái xe gắn máy, mạo hiểm tÃnh mạng mình không khác gì anh chà ng Evel Knievel nữa chứ. Nếu có chuyện gì không may xảy đến vá»›i tôi thì sao? Khi ấy, bố tôi sẽ phải là m thế nà o? CÆ¡n Ä‘au tim cá»§a ông Harry đột nhiên khiến tôi liên tưởng đến bản thân mình. Không, tôi không muốn chuỵên ấy xảy ra đâu, bởi lẽ - nếu tôi thừa nháºn sá»± tháºt nà y – thì Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là tôi buá»™c phải thay đổi cách sống cá»§a mình. Là m sao tôi có thể sống được như thế?
Có lẽ tôi vẫn sẽ sống được đấy. Dẫu rằng Ä‘iá»u đó chẳng dá»… dà ng chút nà o; tháºt lòng mà nói thì phá»›t lá» những ảo giác, cố gắng trưởng thà nh trong cuá»™c sống… sẽ khổ sở lắm. Nhưng biết đâu tôi lại là m được. Äúng, có lẽ tôi sẽ là m được - nếu như tôi có Jacob.
Những hiện tại tôi vẫn chưa thể quyết định được. Chỉ nghÄ© đến Ä‘iá»u đó thôi là lòng tôi đã Ä‘au đớn biết dưá»ng nà o rồi. Tôi phải nghÄ© đến Ä‘iá»u khác thôi.
Trong lúc tìm kiếm Ä‘iá»u gì dá»… chịu hÆ¡n để có thể táºp trung tâm trà và o đó, những hình ảnh vá» biến cố lúc ban chiá»u chợt ùa và o hồn tôi… cái cảm giác được hoà mình và o không trung trong lúc rÆ¡i, mà u nước Ä‘en kịt, những đòn hiểm cá»§a luồng sóng dữ… gương mặt cá»§a Edward… gương mặt cá»§a Edward – tôi dừng lại trước hình ảnh nà y má»™t lúc lâu. Rồi đôi tay ấm áp cá»§a Jacob ra sức già nh giáºt lại sá»± sống cá»§a tôi ra khá»i bà n tay cá»§a thần chết… Trên cao, những đám mây tÃm ngắt Ä‘ang là m mưa là m gió… Rồi má»™t ngá»n lá»a nhảy múa báºp bùng trên những con sóng.
Khoan đã, ánh lá»a trên mặt biển ấy… sao tôi thấy quen quen. Lẽ tất nhiên nó không thể nà o là lá»a tháºt được…
“Xoẹt, xoẹt…â€, tiếng bánh xe hÆ¡i cán lên bùn ở ngoà i đưá»ng cái chợt cắt đứt mạch suy nghÄ© cá»§a tôi. Tôi nháºn biết được rằng có chiếc xe Ä‘ang đỗ xịch ở cá»a trước. Hai cánh cá»a ra và o đột ngá»™t mở bung rồi khép ngay lại. Tôi nghÄ© mình nên đứng dáºy, nhưng rồi lại thôi.
Giá»ng nói cá»§a ông Billy rất dá»… nháºn ra, ấy váºy mà lần nà y, giá»ng nói lại tháºt nhá», chỉ là thứ tiếng lầm bầm trầm đục.
Cánh cá»a trong nhà lại báºt mở, kèm theo đó là ánh đèn đột ngá»™t loé sáng, Nhất thá»i tôi bị loá mắt, không thể nhìn thấy được má»™t thứ gì. Jake tỉnh ngay giấc ngá»§, vùng dáºy, miệng há hốc vì ngạc nhiên.
-Xin lỗi – Ông Billy lẩm bẩm – Chúng ta không là m cho hai đứa mất giấc đấy chứ?
Má»™t cách cháºm chạp, tôi cố gắng táºp trung thị lá»±c và o khuôn mặt cuả ông Billy, và tôi nháºn ra gương mặt ấy Ä‘ang hằn đầy ná»—i khổ sở.
-Dạ không ạ, không có đâu bác Billy – Tôi thẽ thá»t trả lá»i.
Ông Billy khẽ gáºt đầu, dáng vẻ cho thấy ông Ä‘ang phải chịu đựng má»™t ná»—i Ä‘au đớn rất lá»›n. Má»™t cách vá»™i và ng, Jake chạy đến vá»›i bố mình, cáºu cầm lấy tay ông. Ná»—i Ä‘au khổ đã biến gương mặt vốn từng trải cá»§a ngưá»i đà n ông da đỠthà nh ra ngÆ¡ ngác, ngây ngô như má»™t đứa trẻ - trông hÆ¡i “chõi †vá»›i dáng vẻ kinh nghiệm đầy mình cá»§a ông Billy.
Sam ở ngay phÃa sau ông, Ä‘ang đẩy chiếc xe lăn qua ngưỡng cá»a. Vẻ Ä‘iá»m tÄ©nh thưá»ng ngà y cá»§a ngưá»i thanh niên cÅ©ng đã biến mất, thay và o đó là má»™t gương mặt Ä‘au thương.
-Cháu rất lấy là m tiếc – Tôi thá»u thà o nói.
Ông Billy gáºt đầu.
-Má»i ngưá»i sẽ Ä‘au buồn lắm.
-Bố cháu đâu rồi bác?
-Bố cháu vẫn còn ở trong bệnh viện vá»›i Sue. Vẫn còn phải sắp xếp… nhiá»u việc lắm.
Tôi nuốt nước bá»t má»™t cách khó khăn.
-Có lẽ cháu nên quay lại đó – Sam lầm bầm nói, dứt lá»i, anh ta bước nhanh ra cá»a.
Rụt tay ra khá»i tay cá»§a Jacob, ông Billy lăn xe qua gian bếp để vá» phòng cá»§a mình.
Jake nhìn theo bố trong giây lát, sau đó lại ngồi trở xuống sà n nhà , bên cạnh tôi. Cáºu úp mặt và o tay. Ước gì tôi có thể nghÄ© ra được má»™t Ä‘iá»u gì đó để nói… Tôi xoa vai ngưá»i bạn nhá».
Mãi đến má»™t lúc lâu sau, Jacob má»›i ngá»ng mặt lên, cáºu cầm lầy tay tôi, áp nó lên mặt cá»§a mình.
-Chị cảm thấy thế nà o rồi? Chị có ổn không? Lẽ ra em nên đưa chị đến bác sÄ© hay là m cho chị má»™t việc gì đó má»›i đúng – Cáºu bạn cao lá»›n thở dà i.
-Äừng báºn tâm đến chị - Tôi khẽ khà ng nói.
Ngưá»i bạn nhá» quay đầu lại để nhìn tôi, trong đôi mắt cá»§a cáºu có và nh Ä‘á».
-Trông chị không được khá»e kìa.
-Có lẽ tinh thần cá»§a chị cÅ©ng không được khá»e.
-Äể em Ä‘i lấy xe tải đưa chị vá» nhà …Chắc là chị cần ở nhà trước khi chú Charlie vỠđến.
-Ừ.
Trong lúc chỠđợi cáºu bé cao lá»›n, tôi lá» phá» nằm dà i ra trên ghế sôpha. Ông Billy thì Ä‘ang trầm mặc trong má»™t căn phòng khác. Tôi có cảm giác như mình là kẻ tò mò tá»c mạch, cứ chÄ©a đôi mắt “cú vá»â€ qua những lá»— hổng hòng nhìn thấu ná»—i Ä‘au riêng tư vốn không phải cá»§a mình.
Jake Ä‘i không lâu. Tôi chưa kịp trông thấy thì đã nghe thấy tiếng sấm nổ ầm vang ngoà i đưá»ng rồi. Không nói không rằng, ngưá»i bạn nhỠđỡ tôi ngồi dáºy, dìu tôi Ä‘i…Tôi rùng mình, bên ngoà i trá»i rét căm căm, Jacob quà ng tay ôm lấy vai tôi. Rồi không nói không rằng, kéo tôi ngồi sát và o bên cạnh cáºu, và vẫn giữ nguyên vòng tay ôm tôi tháºt chặt. Tôi tá»±a đầu và o vồng ngá»±c cá»§a cáºu bạn cao lá»›n.
-ÄÆ°a chị Ä‘i thế nà y thì là m sao em trở vá» nhà được? – Tôi há»i.
-Em chưa vá» nhà đâu. Bá»n em vẫn còn chưa bắt được con quá»· hút máu mà , chị nhá»› không?
Tôi lại rùng mình - sự rùng mình nà y chẳng có liên quan gì tới cái lạnh cả.
Hà nh trình sau đó diá»…n ra trong sá»± im lặng. Bầu không khà lạnh lẽo cảm nháºn được từ lúc má»›i bước chân ra khá»i cá»a nhà Jacob đã là m cho tôi tỉnh hẳn. Äầu óc tôi đã minh mẫn trở lại, nó là m việc rất hăng và rất nhanh.
Äiá»u gì sẽ xảy ra đây, nếu như…? Việc gì là đúng đắn?
Hiện thá»i, tôi không thể tưởng tượng được cuá»™c Ä‘á»i mình sẽ ra sao nếu không có Jacob – tôi co rúm ngưá»i lại trước cái ý nghÄ© cứ thá» má»™t lần tưởng tượng xem sao. Không hiểu tá»± lúc nà o, cáºu bạn cao lá»›n đã trở thà nh má»™t phần quan trá»ng trong cuá»™c sống, trong sá»± tồn tại cá»§a tôi mất rồi. Nhưng từ bá» cách sống hiện tại, tránh xa má»i ngưá»i – ai vướng và o tôi cÅ©ng Ä‘á»u chẳng được yên thân kia mà … thì có phải là tà n nhẫn không, như Mike đã từng nháºn định?
Bất chợt tôi nhá»› đến Ä‘iá»u ước trước đây cá»§a mình, rằng Jacob là em trai cá»§a tôi. Giá» thì tôi nháºn ra là tất cả những gì tôi muốn Ä‘á»u là yêu cầu đối vá»›i ngưá»i bạn nhá». Khi cáºu giúp tôi như thế nà y, tôi chẳng còn cái cảm giác chị em nữa, mà thay và o đó là sá»± cảm nháºn duy nhất: dá»… chịu, ấm áp, thoải mái và thân tình. Rất an tâm. Jacob là bến bá» bình yên cá»§a tôi.
Và tôi hiểu trong lòng cáºu bạn cao lá»›n nà y, tôi rất có quyá»n uy vá»›i cáºu. Ừm, tôi chỉ nên phát huy cái quyá»n đó trong chừng má»±c mà thôi.
Vì lẽ đó, tôi phải kể hết má»i Ä‘iá»u vá»›i cáºu ấy. Như váºy má»›i công bằng. Tôi sẽ phải giải thÃch rõ rà ng, để cáºu ấy hiểu rằng tôi không phải Ä‘ang ổn định lại tinh thần, rằng cáºu ấy đối xá» vá»›i tôi quá tốt. Jacob hiểu được rằng tôi bị tổn thương và điá»u ấy sẽ chẳng còn khiến cho cáºu ngạc nhiên nữa, nhưng cáºu ấy cÅ©ng cần phải biết đến mức độ tổn thương đó như thế nà o. Tôi cần phải thú nháºn rằng tôi đã vui mừng ra sao… và như váºy cÅ©ng cần phải giải thÃch luôn vá» giá»ng nói êm Ä‘á»m ấy. Cáºu bạn cá»§a tôi cần phải biết má»i Ä‘iá»u trước khi quyết định.
Nhưng mà , cho dù phải là m cho rõ rà ng má»i Ä‘iá»u là cần thiết đến đâu Ä‘i chăng nữa, thì tôi cÅ©ng cần hiểu rằng ngưá»i bạnnhá» sẽ vẫn luôn luôn ở bên cạnh tôi. Cáºu tháºm chà sẽ chẳng thèm để lá»t và o tai cái sá»± tháºt ấy.
Nhưng muốn gì thì gì, tôi bắt buá»™c phải có thái độ, thẳng thắn - phải kể tháºt vá»›i ngưá»i bạn nhá» tất cả những gì còn sót lại trong lòng mình, những mảnh vỡ cá»§a tình cảm, cá»§a cảm xúc. Äó là cách duy nhất để đối xỠđược vá»›i cáºu ấy má»™t cách công bằng. Liệu tôi sẽ có thể là m như váºy không? Và liệu rằng tôi sẽ có thể là m được như váºy hay không?
Chẳng lẽ là m cho Jacob vui vẻ, hạnh phúc lại là sai? Tháºt ra, cái phần tình cảm mà tôi dà nh cho cáºu bạn chẳng hÆ¡n gì má»™t tiếng vá»ng yếu á»›t cá»§a cảm xúc, bởi lẽ trái tim tôi hiện Ä‘ang ở đâu đâu, nó phiêu du táºn phương trá»i nà o, và vẫn thưá»ng thổn thức vì chà ng Romeo không kiên định; như thế là sai trái chăng?
Jacob đã dừng xe tước cá»a nhà tôi, cáºu tắt máy, và không gian hốt nhiên chìm trong im lặng. CÅ©ng giống như những lần khác, cáºu bạn cao lá»›n có vẻ háo hức được biết những suy nghÄ© Ä‘ang nhảy múa trong đầu tôi.
Cáºu quà ng cánh tay còn lại quanh ngưá»i tôi, ép chặt tôi và o lồng ngá»±c cáºu, và cứ gi cái tư thế ấy như váºy mãi má»™t lúc lâu. Má»™t lần nữa, cảm giác dá»… chịu trà n ngáºp khắp tâm hồn tôi. Gần như tôi đã được trở vá» lại vá»›i con ngưá»i thá»±c thụ cá»§a chÃnh mình.
Thoạt đầu, tôi nghÄ© rằng Jacob Ä‘ang nhá»› tá»›i ông Harry, nhưng rồi tôi tá»± biết ngay là mình đã lầm khi cáºu bạn cao lá»›n cất tiếng, giá»ng nói cá»§a cáºu Ä‘ong đầy vẻ tiếc nuối:
-Em xin lá»—i. Em biết chị không có cùng cảm giác vá»›i em, Bells ạ. Em nói tháºt đấy, em không há» nghÄ© ngợi gì hết. Em chỉ cảm thấy là mình rất vui khi chị được yên ổn. Chị biết không, em vui đến độ muốn… hát lên được… Và đó là thứ mà chẳng ai muốn nghe – Jacob báºt cưá»i, cái giá»ng khà n khà n cá»§a cáºu lùa sâu và o tai tôi.
HÆ¡i thở cá»§a tôi bá»—ng “lên nhiệtâ€, trà n đầy cả cổ há»ng.
Chẳng phải Edward “lạnh lùng “ không muốn tôi được hạnh phúc theo ý tôi đấy sao? Chẳng phải trong anh, tình cảm đã không còn đủ nồng nà n để Ä‘em lại hạnh phúc cho tôi đấy sao? Tôi biết là anh hoà n toà n có thể là m được. Và vì lẽ đó, anh sẽ không bức dá»c gì vá»›i tôi đâu - vá» ná»—i tôi sẽ dà nh má»™t chút tình cảm mà anh không còn cần đến nữa cho ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi. Rốt cuá»™c thì hai tình yêu đó hoà n toà n khác nhau.
Jake áp cái má ấm áp lên đầu tôi.
Bây giá», nếu tôi quay mặt sang bên cạnh - nếu tôi đặt môi mình lên bá» vai để trần cá»§a cáºu bạn cao lá»›n… thì không còn nghi ngá» gì nữa, tôi biết chắc chắn Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra. Tháºt quá dá»… dà ng. Chẳng cần phải giải thÃch nà y ná» vá» mình vá»›i ngưá»i bạn nhá» nữa.
Nhưng tôi có thể thá»±c hiện Ä‘iá»u đó hay không? Tôi có thể phản bá»™i trái tim trống vắng cá»§a tôi để cứu vá»›t quãng Ä‘á»i buồn thảm cá»§a mình? Äang trong lúc còn phân vân có nên quay đầu sang bên cạnh hay không thì bụng tôi bá»—ng nôn nao má»™t cách khác thưá»ng.
Và rồi, rất rõ rà ng, rà nh rá»t từng tiếng má»™t – như thể tôi lại Ä‘ang ở trong tình huống nguy hiểm - giá»ng nói dịu êm cá»§a Edward chợt xuất hiện, thì thầm bên tai tôi:
-Em hãy hạnh phúc nhé!
Tôi lặng ngưá»i.
Thấy tôi như ngưá»i Ä‘ang bị đông cứng, Jacob vá»™i buông tôi ra ngay tức thì, tay cáºu đặt lên khoá cá»a.
Khoan đã, tôi rất muốn kêu lên như váºy – Xin hãy chá» má»™t chút. Nhưng tôi vẫn bất động trên ghế, lắng nghe âm Ä‘iệu còn sót lại trong giá»ng nói cá»§a Edward.
Một cơn gió lạnh buốt chợt ùa và o cabin.
-á»iiii! – Jacob bá»—ng thở hắt ra như thể vừa bị ai đó thụi má»™t quả đấm và o bụng - Quá»· sứ tháºt!
Vừa dứt lá»i, ngưá»i bạn nhá» bá»—ng đóng sáºp cá»a lại, đồng thá»i vặn chìa khóa công-tắc. Äôi tay cá»§a cáºu run rẩy dữ dá»™i đến độ tôi không hiểu nổi là m sao cáºu có thể… khởi động được máy xe.
-Có chuyện gì thế?
Jacob vặn tới vặn lui chùm chìa khoá; động cơ của chiếc xe khục khặc một chút rồi im bặt.
-Ma-cà -rồng -Cáºu thốt lên.
Như má»™t phản ứng tá»± nhiên, máu trên đầu tôi bất ngá» rút xuống hết là m cho tôi nhất thá»i váng vất.
-Sao em biết?
-Vì em có thể ngá»i thấy được! Quá»· tha ma bắt!
Äôi mắt cá»§a ngưá»i bạn nhá» trở nên hoảng loạn, cứ chú mục và o con đưá»ng tăm tối trước mặt. Dưá»ng như bản thân cáºu cÅ©ng ý thức được sá»± chấn động Ä‘ang lan truyá»n khắp cÆ¡ thể.
-Rút lui hay bắt ả ngay đây? – Tôi nghe thấy cáºu rÃt lên vá»›i chÃnh mình.
Jacob quay phắt sang tôi, nháºn ra ánh mắt kinh hoà ng cùng gương mặt không còn má»™t chút máu cá»§a kẻ đồng hà nh, cáºu ngó quanh quất con đưá»ng trước mặt, nói:
-ÄÆ°á»£c rồi. Hẵng đưa chị ra khá»i đây đã.
Äá»™ng cÆ¡ xe đột ngá»™t vang lên ồn ã. Tiếng bánh xe rÃt lên trên mặt đưá»ng khi Jacob đánh xe quay ngược trở lại, hướng tá»›i lối thoát duy nhất cá»§a chúng tôi lúc nà y. Hai luồng đèn pha quét ngang qua vỉa hè, rá»i thẳng và o cánh rừng tăm tối, và cuối cùng là soi sáng má»™t chiếc xe hÆ¡i Ä‘ang Ä‘áºu đối diện vá»›i ngôi nhà cá»§a tôi, ở bên kia đưá»ng.
-Dừng lại! – Tôi há hốc miệng ra vì kinh ngạc.
Äó là má»™t chiếc xe hÆ¡i mà u Ä‘en- má»™t chiếc xe hÆ¡i không há» xa lạ vá»›i tôi. Tôi vốn là ngưá»i mù tịt vá» xe hÆ¡i, song tôi vẫn có thể kể vanh vách những đặc Ä‘iểm cá»§a chiếc xe đặc biệt đó. Äó là má»™t chiếc Mercedes S55 AMG. Tôi biết rà nh vá» mã lá»±c cÅ©ng như ná»™i thất bên trong chiếc xe ấy. Ná»™i việc chỉ ngắm nhìn nó thôi là cÅ©ng đã có thể cảm nháºn được sức mạnh cá»§a hệ thống máy hoạt động êm ru cá»§a nó rồi. Tôi biết cả mùi da thuá»™c bá»c ghế cùng những tấm kÃnh Ä‘en hÆ¡n mức bình thưá»ng nữa, tÃnh năng cá»§a những tấm kÃnh ấy – tôi và chá»§ nhân cá»§a chiếc xe là những là ngưá»i biết rõ nhất – đó là để giảm đến mức tối Ä‘a ánh mặt trá»i buổi trưa rá»i và o, để biển nắng cÅ©ng có thể trở thà nh bóng tối nhá» nhá»...
Äó là xe cá»§a bác sÄ© Carlisle.
-Dừng lại! – Tôi lại thét lên, lần nà y âm lá»±c được dồn nhiá»u hÆ¡i hÆ¡n, bởi lẽ Jacob Ä‘ang hăm hở phóng xe Ä‘i.
-Cái gì?
-Không phải Victoria đâu. Dừng lại, dùng lại! Chị muốn trở lại.
Kétttt…Ngưá»i bạn nhá» dáºm mạnh chân và o thắng, gấp đến độ tôi phải chống tay và o bảng đồng hồ cho khá»i ngã.
-Cái gì? - Ngưá»i bạn nhá» há»i lại, hoà n toà n bị bất ngá» vì ngạc nhiên. Cáºu ngó sững và o tôi bằng đôi mắt không còn hồn vÃa.
-Äó là xe hÆ¡i cá»§a bác sÄ© Carlisle! Äó là gia đình Cullen. Chị biết.
Jacob ngó trân trân và o mặt tôi, nháºn ra niá»m hy vá»ng cá»§a kẻ đồng hà nh, toà n thân cáºu run lên.
-Nà o Jake, em hãy bình tÄ©nh, bình tÄ©nh lại Ä‘i. Không có gì nguy hiểm đâu, đúng không nà o? Thả lá»ng ngưá»i Ä‘i em.
-Ừ, ừ, bình tÄ©nh lại – Cáºu bạn cao lá»›n hổn hển thở, đầu gục xuống và hai mắt nhắm nghiá»n. Trong lúc Jacob Ä‘ang táºp trung tinh thần để không trở thà nh sói, tôi nhìn ra ngoà i cá»a sổ, chú mục và o chiếc xe hÆ¡i mà u Ä‘en.
Chỉ có bác sÄ© Carlisle thôi, tôi tá»± nhá»§ vá»›i mình. Äừng mong đợi gì hÆ¡n nữa. Có lẽ là bà Esme... Dừng suy nghÄ© lại ở đó được rồi đấy, tôi lại nói vá»›i chÃnh mình. Chỉ là bác sÄ© Carlisle thôi. Như thế là đã nhiá»u lắm rồi, hÆ¡n cả những gì tôi hy vá»ng có được trở lại nữa.
-Trong nhà chị có ma-cà -rồng đấy – Jacob rÃt lên - Váºy mà chị vẫn muốn quay trở lại sao?
Tôi quay sang Jacob, tiếc rẻ phải rá»i mắt khá»i chiếc xe Mercedes – lòng nao nao, sợ rằng khi mình quay Ä‘i thì chiếc xe sẽ biến mất.
-Ừ, chị muốn quay trở lại – Tôi trả lá»i, giá»ng nói chỉ lẩn khuất duy nhất má»™t nối ngạc nhiên trước câu há»i cá»§a cáºu bạn. Tất nhiên là tôi muốn quay trở lại rồi.
Gương mặt cá»§a Jacob láºp tức Ä‘anh lại, những Ä‘au khổ mà tôi tưởng là sẽ không bao giá» còn trông thấy nữa lại hiện ra rõ mồn má»™t. Và trước khi cáºu bạn kịp Ä‘eo trở lại chiếc mặt nạ “sầu Ä‘á»i†ấy, tôi bắt gặp má»™t sá»± phản bá»™i bá»™c phát trong đôi mắt cá»§a cáºu. Äôi tay cá»§a Jacob tiếp tục run rẩy. Trông cáºu già hÆ¡n tôi đến mưá»i tuổi.
Ngưá»i bạn nhá» hÃt và o má»™t hÆ¡i đầy.
-Chị chắc chắn đây không phải là trò lừa chứ? - Cáºu há»i bằng má»™t giá»ng từ tốn, khản đặc.
-Không phải trò lừa đâu. Là bác sÄ© Carlisle đấy. ÄÆ°a chị trở lại Ä‘i!
Má»™t cÆ¡n run bắn ngưá»i xuất hiện nÆ¡i bá» vai rá»™ng cá»§a Jacob, dù rằng trong đôi mắt cá»§a cáºu vẫn không có lấy má»™t chút xao động.
-Không.
-Jake à , được mà …
-Äã bảo là không cÆ¡ mà . Nếu muốn thì tá»± mình là m Ä‘i, Bella – Jacob sẵng giá»ng nói và những lá»i lẽ thô bạo cứ thế vang lên chát chúa bên tai tôi, tôi bất giác trở nên nao núng. Hai quai hà m cá»§a cáºu bạn siết chặt lại, nhưng rồi sau đó, chúng lại được thả lá»ng ra.
-Nà o, chị Bella – Jacob vẫn giữ giá»ng nói khe khắt, khản đặc – Em không thể quay lại được. Kẻ thù cá»§a em ở trong đó mà , em sẽ phải phạm luáºt hay không phạm luáºt đây…
-Không có giống như váºy đâu…
-Em phải Ä‘i báo cho Sam biết má»›i được. Chuyện nà y có thể là m đảo lá»™n má»i thứ. Bá»n em không thể để bị bắt gặp trên lãnh thổ cá»§a bá»n chúng.
-Jake, đây không phải là chiến tranh!
Nhưng Jacob không nghe tôi trả lá»i. Trả lại xe vá» nấc số không, và cứ để máy chạy không như váºy, cáºu bạn nhảy vá»t ra ngoà i cá»a.
-Tạm biệt chị Bella – Jacob ngoái đầu lại, nói to – Em mong rằng chị sẽ không bị chết – Và cứ thế, ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi lao và o bóng đêm, toà n thân run rẩy đến độ thân hình cáºu mau chóng trở thà nh má»™t chiếc bóng lá» má»; rồi sau đó, thoắt má»™t cái, Jacob biến mất trước khi tôi kịp mở miệng kêu.
Sá»± ăn năn lan toả tháºt nhanh khắp hồn tôi, ghìm chặt tôi và o ghế đến cả má»™t giây dà i. Tôi vừa má»›i là m gì vá»›i Jacob váºy kìa?
Nhưng ná»—i hối háºn đó cÅ©ng không thể giữ tôi ở trong tư thế đó lâu hÆ¡n.
Khi lòng đã nguôi bá»›t, tôi chuyển sang ngồi ở ghế dà nh cho ngưá»i lái, tay nắm lấy cái vôlăng. Song, cÅ©ng giống như Jake, tay tôi run rẩy má»™t cách dữ dá»™i, không thể là m được trò trống gì cả, phải đến má»™t lúc lâu sau tôi má»› táºp trung được tinh thần. Má»™t cách tháºn trá»ng, tôi quay xe lại, lái xe thẳng vá» nhà mình.
Tôi tắt đèn xe nên cả không gian chìm trong bóng tôi tÄ©nh mịch. Bố Ä‘i vá»™i quá nên quên không để đèn hà ng hiên. Bất giác lòng tôi cảm thấy dằn vặt vì nghi ngá», tôi nhìn chằm chằm và o ngôi nhà chìm sâu trong đêm tối. Ngá»™ nhỡ đây là má»™t vố lừa thì sao?
Tôi nhìn trở lại chiếc xe hÆ¡i sang trá»ng mà u Ä‘en, trong bóng tối, mênh mông, nó gần như vô hình. Không, tôi biết rất rõ chiếc xe hÆ¡i nà y.
Vã cả mồ hôi há»™t, tay tôi lần tìm lấy chùm chìa khoá giấu bên khung cá»a ra và o, đôi tay run bần báºt nhiá»u hÆ¡n cả lúc trước. Má»™t tay tôi vẫn Ä‘ang không ngá»›t run rẩy nắm lấy tay nắm cá»a… cho chắc, và nhá» váºy, chiếc chìa khóa tra và o cá»a cÅ©ng như việc xoay mở cá»a trở nên dá»… dà ng hÆ¡n. Và tôi cứ để cá»a mở như váºy. Lối Ä‘i tối om om.
Những muốn lên tiếng chà o cho không gian đỡ cô quạnh, nhưng sao cổ há»ng cá»§a tôi bá»—ng trở nên khô khốc. Tiếng thở cá»§a tôi không sao nÃn lại được – “há»™c, há»™c, há»™c…â€
Tôi tiến má»™t bước và o bên trong nhà , dò dẫm tìm công tắc đèn. Trá»i tối quá - hệt như cái mặt biển Ä‘en ngòm kia… Công tắc đèn biến Ä‘i đằng nà o mất rồi nhỉ?
Ừ, nước biển Ä‘en ngòm, vá»›i má»™t ánh lá»a báºp bùng nhảy múa trên đầu những ngá»n sóng. Không, không thể là lá»a được, nhưng thế thì là cái quái gì nhỉ?... Những ngón tay cá»§a tôi lần theo mấy bức tưá»ng, cứ thế lần mò, lần mò, run rẩy…
Là cái gì nhỉ? Bất chợt, từng lá»i nói hồi chiá»u cá»§a Jacob vang vá»ng trong đầu tôi, tất cả chợt hiện ra sáng rõ… Ả đã lao xuống nước… Ở dưới nước thì bá»n quá»· hút máu có lợi thế hÆ¡n. Äó là lý do vì sao em phóng vá»™i vá» nhà …Em sợ rằng ả sẽ bÆ¡i ngược trở lại…
Bà n tay tôi Ä‘ang mò mẫm trong bóng tối chợt khá»±ng lại, cả thân ngưá»i bá»—ng chốc đông cứng trong giây lát, giá» thì tôi đã hiểu tại sao mình lại ngá» ngợ ngá»n lá»a mà u cam trên sóng nước rồi.
Mái tóc cá»§a Victoria, mái tóc pháºt phá» trong gió, mái tóc mà u lá»a…
Con ngưá»i đáng sợ ấy đã ở đấy ngay đó. Ở ngay bá» vịnh cùng tôi và Jacob. Chẳng may Sam lúc ấy không có mặt, chẳng may khi ấy chỉ có hai đứa tôi, thì…? Tôi không thể thở hay di chuyển được nữa.
Bóng đèn vụt sáng, dù rằng bà n tay cứng đỠcủa tôi vẫn chưa tìm ra công tắc điện.
Tôi loá mắt trong thứ ánh sáng trắng xóa đột nhiên bùng lên, và rồi tôi nháºn ra, có má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng đó, má»™t ngưá»i Ä‘ang chỠđợi tôi.
|

05-03-2009, 10:14 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
CHÆ¯Æ NG 17
Vị khách
Dáng ngưá»i im lìm, nước da trắng muốt cùng cặp mắt Ä‘en huyá»n, to tròn Ä‘ang chá»§ mục nhìn tôi- vị khách đứng giữa lối Ä‘i, tÄ©nh lặng như má»™t pho tượng, vẻ đẹp lá»™ng lẫy tá»a ra hừng há»±c.
Hai đầu gối cá»§a tôi láºp tức run rẩy, thiết chút nữa la khuỵu ngã. Rồi liá»n ngay sau đó, tôi lao ngưá»i vá» phÃa kẻ Ä‘ang đứng chá» mình.
- alice, trá»i Æ¡i, Alice! – Tôi thét lên và …â€rầmâ€â€¦ Mặt trăng, mặt trá»i ở đâu bá»—ng xuát hiện và quay mòng mòng quanh đầu tôi.
Tôi đã quên mất là cÆ¡ thể cá»§a cô bạn tôi rất cứng: hà nh động cá»§a tôi tháºt không khác gì là lao mình và o má»™t bức tưá»ng bằng ximang cả.
- Bella? – Alice cất tiếng kêu, giá»ng nói vừa ngạc nhiên xen lẫn vá»›i nhẹ nhõm.
Tôi ôm chặc lấy bạn cá»§a mình, hÃt và o đầy buồng phổi mùi hương thân quen. Mùi hương nà y khôn ggioosng vá»›i bất kỳ thứ mùi nà o khác- không phaari mùi hương thoang thoảng cá»§a hoa hay mùi thÆ¡m nồng cá»§a thảo má»™c hoặc xạ hương. Trên thế giá»›i nà y, không co mùi nước hoa nà o có thể so sánh bằng được. và vì thế, tôi không thể nà o đánh giá chÃnh xác được mùi hương ấy.
Trong giây lát, tôi không há» nháºn ra rằng mình đã không còn há hốc miệng ra vì ngạc nhiên nữa – chỉ đến khi biết được rằng mình Ä‘ang được đưa đến chiếc ghế trà ng ká»· trong phòng khách, và đến khi Alice ôm tôi và o lòng, tôi má»›i nháºn thức được rằng mình Ä‘ang thổn thức. giữa lúc nà y đây, tôi không khác gì má»™t kẻ Ä‘ang co mình trong má»™t hốc đá lạnh buốt, má»™t hốc đá uốn lượn theo hình thể cá»§a thân hình tôi. Cô bạn vá»— nhè nhẹ và o lưng tôi, đợi tôi trấn tÄ©nh lại tinh thần.
- Mình xin lỗi – Tôi sụt sịt – Chỉ tại… gặp lại bạn, mình … mừng quá!
- Ừ, Bella. Má»i chuyện thế là ổn rôi.
- Ừ - Tôi reo to. Ãt nhất là má»t lần trong Ä‘á»i, tôi đã náo nức đến như váºy.
Alice bỗng thở dà i, nói:
- Mình quên mắt bạn là ngưá»i rất già u tình cảm.
Tôi ngước nhìn cô bạn qua hai hà ng nước mắt. Ôi trá»i, chiếc cổ xinh xắn cá»§a cô bạn Ä‘ang gồng cứng lại, né ra xa khôi tôi, đôi môi cá»§a cô ấy bặm và o nhau tháºt chặc. và đôi mắt kẻ Ä‘ang đối diện tôi Ä‘en như hắc Ãn.
- Æ â€“ Tôi thở hắt khi nháºn ra vấn đỠcá»§a cô bạn. alice Ä‘ang khát còn tôi thì luôn luôn thÆ¡m ngon. Äã lâu lắm rồi, tôi không còn nhá»› đến chuyện đó nữa – Mình xin lá»—i.
- Là lá»—i cá»§a mình mà . Lâu rồi, mình không còn Ä‘i săn. Lẽ ra mình không nên để cổ há»ng cá»§a mình khát khô đến thế. Tại hôm nay mình vá»™i quá – Cái nhìn dà nh chô tôi cá»§a cô bạn bá»—ng chốc nghiêm lại – Nói cho mình biết Ä‘i, bạn có thể giải thÃch vá»›i mình là là m sao bạn vẫn còn sống được không?
Sao … Tôi khá»±ng ngưá»i, những cÆ¡n nức nở tức thì tan biến. tôi đã hiểu má»i chuyện, rằng chuyện gì lẽ ra đã phải xảy ra, và rằng vì sao Alice lại có mặt ở đây.
Tôi muốn đánh “ực†không khà và o bụng.
- Bạn đã trông thấy mình rơi xuống biển?
- Không – Alice nhẹ nhà ng chỉnh lại, đôi mắt sa sằm xuống – Mình đã trông thấy bạn nhảy xuống.
Lần nà y thì tá»›i lượt tôi mÃm chặt môi lại … nhưng là đang nghÄ© xem có cách giải thÃch nà o không tố cáo là tôi đã mất trà không.
Alice cháºm rãi lắc đầu.
- Mình đã nói vá»›i anh ấy chuyện nà y thể nà o cÅ©ng xảy ra, nhưng anh ấy không tin. “Bella đã hứa vá»›i anh rồi†– Cô bạn giả giá»ng cá»§a anh trai mình giống đến ná»—i toà n thân tôi đông cứng lại ngay tức thì, vết thương lòng bắt đầu tác oai tác quái – “Em cÅ©ng đừng có chăm chăm dò tìm tương lai cá»§a cô ấy†– Cô bạn tiếp tục trÃch dẫn lại lá»i anh – “Chúng ta gây nguy hiểm cho cô ấy như thế là đủ lắm rồiâ€.
Nhưng mà không có ý dò tìm không có nghÄ©a là mình không trông thấy – Cô bạn tiếp tục kể - Không phải là mình theo dõi bạn, mình thế đấy, Bella ạ. Chỉ vì chúng ta đã rất thân nhau… Thế rồi khi mình thấy bạn nhảy xuống khá»i vách đá, mình không nghÄ© ngượi gì cả, cứ thế lên thẳng máy bay. Mình biết mình sẽ đến trá»…, nhưng mình không hteer là m gì được cả. Thế là mình đến thẳng đây, Ä‘inh ninh rằng dẫu sao cÅ©ng có thể giúp được chú Charlie, nhưng rồi chẳng hiểu sao bạn lại lái xe vá» nhà – Cô bạn lắc đầu, lấy là m khó hiểu. Giá»ng nói trở nên ngáºp ngừng – Mình đã thấy bạn chìm trong nước, và mình đã đợi, đợi bạn ngoi lên, nhưng không thấy tăm hÆ¡i cá»§a bạn đâu cả. Có chuyện gì váºy? Tại sao bạn lại có thể đối xá» vá»›i chú Charlie như thế? Bạn không nghÄ© sao, rồi chú ấy sẽ như thế nà o? Còn anh mình nữa? Bạn có biết anh Edward..
Vừa nghe thấy tên anh, tôi đã ngắt ngang lá»i cô bạn. Kỳ thá»±c, để thưởng thức giá»ng nói ngân nga như tiếng chuông cá»§a cô bạn, tôi sẵn sà ng để cô bạn tiếp tục nói, cho dẫu cô bạn có hiểu lầm tôi đến thế nà o. Nhưng đây là tên anh… tôi buá»™c lòng phải lên tiếng:
- Alice à , mình không có ý tự sát.
Cô bạn nhìn tôi hồ nghi.
- Bạn muốn nói rằng bạn không há» lao ngưá»i ra khá»i tảng đá đó ư?
- Không, tức là … - Tôi nhăn nhó – Tháºt ra, chỉ là trò chÆ¡i giải trà thôi.
Nghe thấy thế, Alice tức thì nghiêm sắc mặt lại.
- Mình đã trông thấy mấy ngưá»i bạn cá»§a Jacob chÆ¡i trò chÆ¡i thá» thách đó – Tôi nhấn mạnh – Thấy cÅ©ng… vui. Mà mình thì Ä‘ang chán Ä‘á»i…
Cô bạn tiếp tục chỠđợi.
- Lúc đó mình không nghĩ là bão sẽ ảnh hưởng đến biển. Kỳ thực là mình không hỠngỠđến nước.
Nhưng Alice vẫn không chấp nháºn sá»± thất đó. Tôi hoà n toà n có thể thấy rõ là cô bạn vẫn giữ nguyên ý kiến cho rằng tôi muốn tá»± tá». Váºy thì tôi buá»™c phải há»i thẳng thôi:
- Bạn thấy mình nhảy xuống biển, thế thì tại sao bạn lại không trông thấy Jacob?
Cô bạn đáng mến láºp tức nghiêng đầu sang má»™t bên, có lẽ là đầu óc cá»§a cô ấy Ä‘ang quay mòng mòng.
Tôi tiếp tục nói:
- Kỳ thá»±c là mình có thể sẽ chết Ä‘uối nếu như Jacob không nhảy theo. Ừm, thôi được rồi, không phải có thể mà là chắc chắn, được chưa nà o. Nhưng cáºu ấy đã cứu mình, đã kéo mình ra khá»i bà n tay cá»§a thần chết, dù rằng mình hầu như không cảm nháºn được chuyện đó, nhưng mình biết là chÃnh cáºu ấy đã kéo mình lên bá». Mình ở dưới biển chưa được má»™t phút thì đã được cứu rồi. Sao bạn lại không trông thấy Ä‘iá»u đó?
Alice chau mà y, bối rối:
- Có ngưá»i kéo bạn lên bỠư?
- Ừ, Jacob đã cứu mình.
Hằng hà sa số các cảm xúc hiện ra chá»›p nhoáng trên gương mặt cá»§a cô bạn… Dưá»ng như Alice Ä‘ang gặp chuyện gì thì phải – khả năng tiên tri cá»§a cô không được hoà n chỉnh ư? Tôi không biết nữa. Nhưng rôi má»™t cách cẩn trá»ng, cô bạn cúi ngưá»i xuống, ká» mÅ©i khịt khịt hÃt ngá»i bá» vai cá»§a tôi.
Như một phản ưng tự nhiên, tôi lại trân mình ra.
- Bạn đừng đùa nữa – Alice lẩm bẩm, và lại tiếp tục kỠmũi khịt khịt nơi bỠvai của tôi.
- Bạn Ä‘ang là m gì váºy?
Alice phá»›t lá» câu há»i cá»§a tôi:
- Váºy nãy, bạn ở ngoà i đó vá»›i ai váºy? Hình như bạn tranh cãi vá»›i ngưá»i ta ghê lắm.
- Jacob Black đấy. Cáºu ấy… cÅ©ng là bạn thân cá»§a mình, có lẽ là như váºy. Ãt ra thì cáºu ấy.. – Tôi nhá»› đến vẻ phẫn ná»™ cá»§a Jacob, gương mặt Ä‘anh lại vì mất niá»m tin, không rõ bây giá» cáºu ấy là thế nà o vá»›i tôi nữa.
Alice gáºt đầu, xem chừng Ä‘ang rất quan tâm đến câu trả lá»i cá»§a tôi.
- Bạn sao thế?
- Mình không biết nữa – cô bạn trả lá»i – Mình cÅ©ng không hiểu thế là thế nà o.
- Ừm, Ãt ra thì mình cÅ©ng đã không chết.
Alice đảo mắt và nói:
- Anh ấy tháºt chá»§ quan khi cho rằng bạn có thể sống được má»™t mình yên ổn. cả Ä‘á»i mình chưa từng thấy ai lại dá»… dà ng đối diện vá»›i thần chết như bạn cả.
- Nhưng mình vẫn sống mà – Tôi nhắc.
Chợt Alice khá»±ng lại như vừ nghÄ© ra má»™t Ä‘iá»u gì đó.
- Ừm, nếu sóng dữ dá»™i như váºy thì là m sao cáºu Jacob ấy lại có thể xoay xở mà cứu bạn được cÆ¡ chứ?
- Jacob rất… mạnh.
Hình như Alice có cảm nháºn được sá»± miá»…n cưỡng trong giá»ng nói cá»§a tôi, đôi lông mà y cá»§ acoo láºp tức nhướng lên.
Tôi bặm ngay môi lại. Äây có phải là điá»u bà máºt hay không? Nếu đây là điá»u bà máºt thì tôi nên trung thà nh vá»›i ai nếu như phải chá»n giữa Jacob va Alice?
Ôi, bà máºt tháºt khó giữ là m sao… Và tôi đã quyết Ä‘inh xong. Jacob đã biết má»i chuyện rồi, váºy tại sao Alice lại không được quyá»n biết chứ?
- Bạn biết không, cáºu ấy, ừm… là ngưá»i sói – Tôi thú nháºn, giong nói bá»—ng gấp gáp má»™t cách lạ thưá»ng – Ngưá»i Quileute chỉ biến thà nh sói khi có ma-cà -rồng. Há» biết bác sÄ© Carlisle từ rất lâu rồi. Có phải bạn và bác sÄ© Carlisle cÅ©ng trở lại không?
Alice trố mắt ra nhìn tôi một lúc lâu, ngỡ ngà ng, nhưng sau đó cũng dịu lại, đôi mắt của cô chớp chớp.
- Ừm, có lẽ đó là lá»i giải thÃch cho mùi hương – Cô bạn lầm bầm – Nhưng liệu đó có phải cÅ©ng là lá»i giải thÃch cho chuyện mình không thể thấy hết má»i chuyện không? – Cô bạn chau mà y, vầng trán trắng muốt nhăn lại.
- Mùi hương? – Tôi lặp lại.
- Bạn mang trên mình má»™t thứ mùi rất đáng sợ - Alice lÆ¡ đãng trả lá»i, đôi lông mà y vẫn chá»§a giãn ra – Ngưá»i sói ư? Bạn chắc chắn chứ?
- Chắc chắn – Tôi nói cứng như Ä‘inh đóng cá»™t, và bất giác nhăn mặt lại khi chợt nhá»› tá»›i cảnh Paul và Jacob váºt nhau trên đưá»ng – Mình nghÄ© cái hồi mà ngưá»i sói xuất hiện lần cuối cùng ở Forks, chắc là bạn chưa sống vá»›i bác sÄ© Carlisle phải không?
- Ừ, lúc ấy, mình vẫn chưa Ä‘i tìm ông – Alice vẫn miên man trong ná»—i trầm tư. Rồi đột nhiên, đôi mắt cá»§a cô bạn mở rá»™ng, cô quay sang nhìn tôi, sá»ng sốt tá»™t cùng – Bạn thân cá»§a bạn là ngưá»i sói hả?
Má»™t cách ngượng ngùng, tôi gáºt đầu.
- Cáºu ta chÃnh thúc là ngưá»i sói bao lâu rồi, Bella?
- Chưa được lâu đâu – Tôi trả lá»i, giá»ng nói không khá»i dè chừng – Cáºu ấy má»›i chỉ là ngưá»i sói có và i tuần thôi.
Cô bạn nhìn tôi trừng trừng.
- Má»™t ngưá»i sói trẻ ư? Thế thì cà ng tệ hÆ¡n! Anh Edward nói đúng… bạn có sức hút đối vá»›i các mối hiểm nguy… y như nam châm váºy. Bạn không thể tránh xa cách rắc rối được sao?
- Ngưá»i sói chẳng có vấn đỠgì cả - Tôi háºm há»±c là u bà u, phản đối cái giá»ng Ä‘iệu chỉ trÃch cá»§a cô bạn.
- Ừ, nhưng đó là khi há»c chưa mất hết bình tÄ©nh – Alice bá»±c bá»™i lắc đầu – Tất cả Ä‘á»u tùy thược ở bạn, Bella ạ. Ma-cà -rồng đã rá»i khá»i thị trấn rồi, bất cứ ai cÅ©ng sẽ tốt vá»›i bạn, hÆ¡n hẳn bá»n mình. Cá»› sao bạn không chá»n mà lại Ä‘i kết giao ngay vá»›i những nhân váºt khá»§ng khiếp khác như thế?
Tình tháºt là tôi không muốn tranh cãi vá»›i Alice – Tôi vẫn còn Ä‘ang xúc động trong ná»—i vui mừng vì sá»± có mặt ở đây cá»§a Alice, tháºt sá»± ở đây, vì rà ng tôi có thể lại được chạm và o là n da đẹp như đá cẩm thạch cá»§a cô bạn và được nghe lại giá»ng nói ngân nga hệt như tiếng chuông vang trong gió cá»§a cô – nhưng những gì cô bạn vừa nói Ä‘á»u sai hết cả.
- Không phải đâu, Alice, ma-cà -rồng vẫn còn lai vãng ở đây, ừm… cÅ©ng không phải là nhiá»u lắm. Và đó là toà n bá»™ vấn Ä‘á». Nếu không có những ngưá»i sói, hẳn Victoria đã bắt mất mình từ Ä‘á»i nà o rồi; nếu không có Jake và những ngưá»i bạn cá»§a cáºu ấy, Laurent hẳn đã kết liá»…u Ä‘á»i mình còn trước cả Victoria nữa ấy chứ. Bởi thế…
- Victoria? – Alice rÃt lên – Rồi còn Laurent nữa?
Tôi gáºt đầu, đôi mắt Ä‘en nhánh cá»§a cô bạn thân vụt hiện lên ná»—i kinh hoà ng. Tôi chỉ tay và o ngá»±c mình, nói tiếp:
- Nam châm chuyên hút những rắc rối, bạn nhớ không?
Cô bạn lắc đầu thêm lần nữa:
- Kể hết cho mình nghe đi… từ đầu đến cuối ấy.
Không, tôi không thể kể chuyện chiếc xe máy và giá»ng nói trong tâm tưá»ng cá»§a tôi được… Nghà là là m, tôi giấu nhẹm hai chuyện kia Ä‘i, mà cÅ©ng chỉ giấu có thế thôi, còn lại, tôi kể tất tần táºt vá»›i cô bạn, cho đến cả câu chuyện xui xẻo hôm nay. Alice không thÃch cách giải thÃch theo kiểu cho qua cá»§a tôi vá» ná»—i buồn chán và mấy cái vách đá, vì thế, tôi thay đổi “ chiến lượcâ€, hướng cô bạn vá» hình ảnh ngá»n lá»a kỳ lạ mà tôi đã trông thấy trên biển, và thổ lá»™ cho cô biết tôi đã nghÄ© đến Ä‘iá»u gì. Thế là xong…đôi mắt cá»§a Alice sa sằm xuống, chỉ còn là hai khe hở rất hẹp. Chưa bao giá» tôi thấy cô bạn cá»§a mình lại… dá»… sợ đến như váºy- đó là chân dung nguyên dạng cá»§a má»™t ma-cà -rồng chÃnh hiệu. Tôi nuốt khan má»™t cách khó khăn và kể nốt chuyện vỠông Harry.
Tôi đã độc thoại má»™t cách đúng nghÄ©a – trong lúc tôi kể chuyện, cô bạn cá»§a tôi không há» ngắt lá»i má»™t lần nà o. Thảng hoặc, cô chỉ khe khẽ lắc đầu, vầng trán nhÃu lại, các nếp nhắn hằn rất sâu, sâu đến ná»—i bất kỳ ai, trong đó có tôi, cÅ©ng phải liên tưởng đến hình ảnh ngưá»i thợ đá tà o ba đã khắc những nếp nhăn đó trên khối đá cẩm thạch là nước da cá»§a Alice – mà phải khắc sao cho nó không mòn, vẹt vá»›i thá»i gian kìa. Cô bạn không nói, còn tôi, cuối cùng, cÅ©ng im lặng, quặn lòng trước sá»± ra Ä‘i cá»§a ông Harry. Chợt tôi nghÄ© đến bố, lẽ ra bố phải vá» sá»›m rồi. Không biết bố có là m sao không?
- Sá»± ra Ä‘i cá»§a bá»n mình đã không là m cho bạn sống tốt lên, có phải không? – Alice thẫn thá» há»i.
Tôi báºt cưá»i – má»™t tiếng cưá»i có hÆ¡i cuồng loạn má»™t chút.
- Dù sao thì chuyện đó đã chẳng bao giá» là chuyện quan trá»ng, đúng không? Nó không giống như má»i ngưá»i ra Ä‘i là vì lá»i Ãch cá»§a mình.
Alice cau có nhìn xuống sà n nhà , dễ có đến cả một lúc lâu như thế.
- Ừm… Hôm nà y mình bốc đồng quá. Lẽ ra mình không nên đến đây.
Tôi cảm nháºn rất rõ rằng bao nhiêu máu nóng trên mặt tôi vừa rút Ä‘i đâu hết. Bụng tôi bá»—ng nôn nao.
- Bạn đừng Ä‘i, Alice – Tôi thì thà o. Nhưng ngón tay cá»§a tôi bấu ngay lấy chiếc cổ áo sÆ¡ mi trắng tinh cá»§a cô bạn, tôi nói trong tiếng thở gấp – Äừng rồi bá» mình.
Äôi mắt cá»§a Alice mở rá»™ng hết cỡ.
- Thôi được – Alice trả lá»i, cô bạn phát âm rõ rà ng từng tiếng má»™t – Tối nay, mình sẽ không Ä‘i đâu cả. Hãy hÃt thở tháºt sâu và o Ä‘i nà o.
Tôi cố gắng thá»±c hiện theo lá»i cá»§a cô bạn trong tình trạng không là m sao mà ra lệnh được cho hai lá phổi cá»§a mình.
Alice chăm chú quan sát tôi táºp trung thở. Cô bạn đợi cho đến khi tôi bình tÄ©nh trá» lại má»›i lên tiếng:
- Trông bạn tệ quá, Bella ạ.
- Thì hôm nay mình vừa mới suýt chết đuối mà – Tôi nhắc cho cô bạn nhớ.
- Còn tệ hơn thế nữa. Trông bạn cứ như ở dưới sình dưới cống chui lên ấy.
Tôi ngượng ngùng.
- ÄÆ°á»£c rồi, mình sẽ cố gắng hết sức.
- à của bạn là sao?
- Sẽ không dễ đâu. Nhưng mình sẽ là m.
Cô bạn của tôi chau mà y lại.
- Mình đã nói vá»›i anh ấy rồi mà – Cô bạn tá»± nói vá»›i chÃnh mình.
- Alice à – Tôi thở dà i – Bạn nghÄ© là bạn muốn nhìn thấy gì thế? Mình muốn há»i ngoà i việc trông thấy xác chết cá»§a mình ấy? Bạn mong chỠđược nhìn thấy mình tung tăng chạy nhảy, hát hò rùm beng lên ấy hả? Bạn hiểu được mình hÆ¡n thế kia mà .
- Mình hiểu bạn chứ. Chỉ là mình hy vá»ng thôi.
- Thế thì phải xét lại mình thôi, chắc mình vốn là kẻ không có chỗ đứng trong xã hội khó hiểu nà y.
Chợt… “Reng, rengâ€â€¦ Äiện thoại nhà tôi đổ chuông.
- Chắc là bố mình đây – Tôi Ä‘oán chừng và lảo đảo đứng dáºy, không quên chá»™p lấy bà n tay cứng như đá cá»§a Alice dẫn theo và o nhà bếp (Tôi nghi lắm, là m sao tôi có thể yên tâm để cô bạn ở ngoà i tầm mắt được).
- Bố ạ? – Tôi trả lá»i Ä‘iện thoại.
- Không phải, là em – PhÃa đầu dây bên kia, Jacob lên tiếng.
- Jake!
Alice chăm chú quan sát sắc mặt của tôi.
- Chỉ là muốn kiểm tra cho chắc rằng chị vẫn còn sống thôi (!?) – Giá»ng nói cá»§a Jacob gắt gá»ng.
- Chị vẫn ổn. Chị đã nói với em rằng không phải…
- ÄÆ°á»£c rồi – Ngưá»i bạn nhá» cắt ngang lá»i tôi – Em tắt máy đây. Tạm biệt.
“Kịchâ€â€¦ Jacob gác máy.
Tôi thở dà i, bất giác ngá»a đầu ra sau để nhìn lên trần nhà .
- Sắp có chuyện rồi đây.
Alice khẽ bóp tay tôi:
- Ngưá»i ta không thÃch mình có mặt ở đây.
- Chuyện thưá»ng ngà y ở huyện ấy mà . Nhưng dù sao, đây cÅ©ng không phải la việc cá»§a há».
Cô bạn nhẹ nhà ng vòng tay ôm, lây tôi.
- Thế bây giá» chúng ta là m gi? – Alice trầm ngâm. Có vẻ như cô bạn Ä‘ang tá»± nhá»§ vá»›i chÃnh mình, thá»i gian cứ như thế trôi Ä‘i – À, có đấy. vẫn còn nhiá»u việc chưa giải quyết xong.
- Việc gi?
Gương mặc của Alice đột nhiên tỠra cảnh giác.
- Mình không chắc nữa… Mình cần phải nói chuyện với bồ.
Cô bạn bá» Ä‘i sá»›m như váºy sao? Bụng tôi lại bắt đầu thắt lại.
- Bạn ở lại được không? – Tôi nà i nỉ - Mình xin bạn đấy! Chỉ má»™t lúc thôi. Mình nhá»› bạn nhiá»u lắm – Giá»ng nói cá»§ atooi run run rồi vỡ òa.
- Ừ, được mà , nếu bạn nghÄ© đó là lý do hay – Äôi mắt Alice đượm buồn.
- Tất nhiên mình lúc nà o cÅ©ng nghÄ© như váºy. Bạn ở đây nhé… Bố mình sẽ rất vui đấy.
- Mình có nhà mà , Bella.
Tôi gáºt đầu, thất vá»ng nhưng cÅ©ng đà nh chịu. Vẫn không thôi quan sát tôi, cô bạn chợt ngáºp ngừng:
- Cháºc, chà Ãt thì mình cÅ©ng cần phải Ä‘i lấy cái vali quần áo.
Nghe thấy thê, tôi ôm chầm ngay lấy cô bạn của mình.
- Alice, bạn tháºt là tốt!
- Và mình cũng nghĩ rằng mình cẩn phải đi săn. Ngay bây giỠ- Cô bạn nói thêm một cách gượng gạo.
- Úi – Tôi lùi lại một bước.
- Bạn có thể tránh xa các rắc rối trong vòng má»™t tiếng đồng hồ được không? – Alice há»i má»™t cách hồ nghi, và trước khi tôi kịp trả lá»i, cô bạn đưa má»™t ngón tay lên, khép mắt lại. Gương mặt cá»§a cô bạn trở nên phẳng lặng, vô hồn trong và i giây.
Sau đó, cô bạn mở mẳ ra, tá»± trả lá»i câu há»i cá»§a chÃnh mình.
- Ừ, bạn sẽ không sao. Ãt ra là tối hôm nay – Nói xong, cô bạn nhăn mặt lại. Và dù là ở trong trạng thà i đó, ngưá»i bạn nà y cá»§a tôi cÅ©ng vẫn đẹp không thua gì má»™t thiên thần.
- Bạn sẽ trở lại chứ? – Tôi khẽ khà ng há»i.
- Mình xin hứa… Mình chỉ đi độ mốt tiếng đồng hồ thôi.
Như má»™t phản ứng tá»± nhiên, tôi liếc mắt nhìn lên chiếc đồng hồ trên bà n ăn. Cô bạn báºt cưá»i, há»i rưá»n ngưá»i tá»›i, hôn lên má tôi, rồi quay bước Ä‘i ra cá»a.
Tôi hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu. Rồi Alice sẽ quay lại. Tôi thấy lòng mình tháºt nhẹ nhà ng.
Trong lúc chỠđợi, tôi quyết định lao và o là m hà ng trăm việc để cho đầu óc cá»§a tôi luôn luôn được báºn rá»™n. Trước hết, tôi phải tắm cái đã. Trút bá» quần áo, tôi thá» khịt khịt mÅ©i hÃt ngá»i đôi vai cá»§a chÃnh mình và tuyệt chẳng cảm nháºn được má»™t thứ mùi nà o cả, trừ cái mùi mằn mặng và mùi tảo biển cá»§a đại dương. Không hiá»u Alice nói đến cái mùi hương rất đáng sợ là thứ mùi gì.
Tắm rá»a xong xuôi, tôi xuống nhà bếp. Không có dấu hiệu nà o cho thấy là má»›i đây, ngà i cảnh sát trưởng đã bá» và o bụng món gì, có lẽ khi vừa trở vể nhà , “ngà i†đã lại phải vá»™i Ä‘i ngay. Äi tá»›i Ä‘i lui trong gian bếp, toi khẽ ngân nga má»™t giai Ä‘iệu nà o đó… nhưng hÆ¡i thiếu nhạc lý.
Trong lúc món thịt hầm Ä‘ang quay trong lov vi sóng, tôi Ä‘i lau chiếc ghế trà ng ká»·, thay mấy tấm lót và cái gối cÅ©. Alice cÅ©ng chẳng cần đâu, nhưng ngà i cảnh sát trưởng thì cần phải thấy má»™t chút thay đổi trong căn nhà . Trong lúc là m việc, tôi cẩn tháºn không để mắt liếc nhìn đồng hồ. Không có lý gì phải tá»± mình là m khổ minh cả; Alice chẳng đã hứa rồi đấy thôi.
Cứ thế, tôi lúi húi lo bữa tối, mà chẳng biết mùi vị thức ăn ra sao – chỉ thấy rát và đau ở cái cổ há»ng thiếu nước mà thôi. Lúc nà o tôi cÅ©ng cảm thấy khan khát trong cổ, dù rằng đã uống cỡ hai lÃt nước và o bụng. Dưá»ng như tất cả muối trong ngưá»i tôi đã khá» hết tất cả lượng nước rồi thì phải.
Trong lúc tiếp tục chỠđợi, tôi ra phòng đằng trước, cố táºp trung và o cái tivi.
Trá»i, Alice đã có mặt ở đó, Ä‘ang nguồi chá»…m chệ trên “chiếc giưá»ng ngẫu hứng†cá»§a mình. Äôi mắt cá»§a cô bạn lấp lánh sắc mà u cá»§a kẹp là m bằng bÆ¡ Ä‘ung vá»›i đưá»ng. Cô mỉm cưá»i, tay vô vô và o chiếc gối, nói:
- Cảm ơn bạn nhé.
- Bạn vỠsớm quá – Tôi reo lên, tinh thần phấn chấn hẳn
Và tôi ngồi xuống bên cô bạn thân của mình, ngã đầu và o vai cô, Alice dịu dà ng ôm lấy tôi, thở dà i:
- Bella à . Chúng mình sẽ là m gì với bạn nhỉ?
- Mình không biết nữa – Tôi tháºt thà thú nháºn – Mình đã cố gắng trong khổ sở.
- Mình biết.
Im lặng…
- Anh… anh ấy… - Tôi hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu. Phát âm tên anh tháºt khó khăn, mặc dù giỠđây, tôi đã có thể nghÄ© đến cái tên ấy – Edward có biết bạn Ä‘ang ở đây không? – Tôi không thể không há»i câu nà y được. Cuối cùng, sau tất cả má»i sá»± thì anh vẫn là ná»—i Ä‘au cá»§a tôi. Khi cô bạn Ä‘i khá»i, tôi đã xác nháºn lại vá»›i mình vá» Ä‘iá»u nà y; tôi đã nghÄ© vá» ná»—i Ä‘au ấy, và đã muốn đổ bệnh.
- Không.
Váºy là chỉ có má»™t lý do duy nhất thôi:
- Anh ấy không ở với bác sĩ Carlisle và bà Esme sao?
- Anh ấy dá»n ra ngoà i được và i tháng nay rồi.
- á»’ - Hẳn anh vẫn Ä‘ang tìm cách quên Ä‘i tất cả. Tôi cố gắng táºp trung… tÃnh hiếu kỳ cá»§a mình và o câu há»i an toà n hÆ¡n – Bạn nói rằng bạn đã bay đến đây… Lúc đó bạn Ä‘ang ở đâu thế?
- Mình ở Denali. Mình đang ở nhà bà Tanya.
- Váºy là Jasper cÅ©ng ở đó? Anh ấy có Ä‘i cùng bạn không?
Alice lắc đầu. - Anh ấy không chấp nháºn sá»± can thiệp cá»§a mình. Bá»n mình đã hứa là … - Cô bạn ngáºp ngừng lại, và âm Ä‘iệu trong giá»ng nói cá»§a cô bạn bá»—ng thay đổi – Bạn có tin rằng chú Charlie sẽ không bá»±c bá»™i gì khi thấy mình ở đây không? – Cô bạn há»i, trong giá»ng nói Ä‘ong đầy ná»—i lo lắng.
- Bố mình nghÄ© bạn rất tuyệt vá»i, Alice ạ.
- Ừm, chúng ta cũng sắp được biết rồi.
Không còn nghi ngá» gì nữa, chỉ và i giây sau, tôi đã nghe thấy tiếng xe tuần tra cá»§a cảnh sát lăn bánh và o khuôn viên nhà . Tôi muốn nhảy dá»±ng lên, hối hả ra mở cá»a.
Bố thôi thẫn thá» từng bước chân, đôi mắt thất thần nhìn xuống đất, đôi vai cÅ©ng không còn sức sống nà o, rÅ© xuống. Tôi bước ra ngoà i để đón bố; hầu như bố tháºm chà cÅ©ng chẳng còn biết đến sá»± hiện diện cá»§a tôi, cho đến khi tôi quà ng tay ôm lấy thắt lưng cá»§a bố. Chỉ tá»›i lúc ấy, bố má»›i ôm lấy tôi.
- Con rất tiếc chuyện của bác Harry, bố à h.
- Bố sẽ rất nhớ bác ấy – Bố lầm bầm.
- Cố Sue thế nà o rồi bố?
- Cô ấy vẫn còn trong trạng thái ngÆ¡ ngác, giống như là chẳng hiểu chuyện gì váºy. Sam Ä‘ang ở bên cô ấy… - Giá»ng nói cá»§a bố cứ thá»u thà o như ngưá»i bị hụt hÆ¡i – Tá»™i nghiệp tụi nhá». Leah chỉ hÆ¡n con có má»™t tuổi, còn thằng cu Seth thì má»›i có mưá»i bốn tuổi thôi… - Bố lắc đầu.
Quà ng tay ôm lấy tôi tháºt chặt, bố bắt đầu bước đến cá»a ra và o.
- À, bố ơi – Có lẽ tốt hơn hết là đừng để bố ngỡ ngà ng – Bố có biết ai đang ở đây không?
Bố nhìn tôi, gương mặt chẳng có má»™t chút cảm xúc nà o. Bố khe khẽ lắc đầu, và trong lúc… xoay khá»›p cổ như váºy, bố chợt phát hiện ra và nhìn chầm chầm và o chiếc xe Mercedes Ä‘áºu ở bên kia đưá»ng, ánh sáng từ đèn hà ng hiên hắt ra là m cho mà u nước sÆ¡n Ä‘en bóng loáng cá»§a nó cà ng thêm lá»™ng lẫy. Và trước khi bố thôi kịp có phản ứng, Alice đã xuất hiện sừng sững ở ngưỡng cá»a.
- Cháu chà o chú Charlie – Cô bạn tôi lên tiếng, giá»ng nói run run vì cố ká»m chế cảm xúc – Cháu xin lá»—i vì đã đến đúng lúc má»i ngưá»i gặp phải chuyện buồn như thế nà y.
- Alice Cullen á»? – Ngà i cảnh sát trưởng nhìn săm soi và o dáng ngưá»i mảnh khảnh Ä‘ang đứng ở trước mặt mình, cÆ¡ hồ như ngà i không dám tin và o đôi mắt cá»§a mình nữa – Alice, có phải là cháu không?
- DẠcháu đây ạ - Alice lên tiếng xác nháºn – Cháu có việc đến nhà ngưá»i quen rồi tiến thể đến đây luôn.
- Có phải Carlisle…?
- Dạ không ạ. Cháu chỉ đến một mình.
DÄ© nhiên là cả Alice và tôi Ä‘á»u hiểu rằng ngà i cảnh sát trưởng không tháºt sá»± há»i vá» bác sÄ© Carlisle. Cánh tay cá»§a ngà i trên vai tôi bá»—ng cứng lại.
- Bạn ấy có thể ở lại đây, phải không bố? – Tôi há»i xin phép – Con đã mởi bạn ấy rồi.
- Tất nhiên là váºy chứ - Ngà i cảnh sát trưởng trả lá»i ngay tắp lá»± - Bố con chú rất vui khi có thêm cháu, Alice ạ.
- Cháu cảm Æ¡n chú, chú Charlie. Cháu biết thá»i gian nà y tháºt khó khăn…
- Không, không sao đâu, tháºt đấy. Chú sẽ tháºt sá»± báºn lắm đây, phải lo cho gia đình cá»§a ông Harry mà ; Bella có bạn ở bên cạnh thì tốt quá.
- Bữa tối, con đã dá»n sẵn trên bà n rồi, bố - Tôi nhắc ngà i cảnh sát trưởng.
- Cảm ơn, Bells – Bố bóp nhẹ vai tôi một lần nữa rồi lê bước và o gian bếp.
Alice trở lại chiếc ghế trà ng kỷ, còn tôi thì bước theo cô bạn. Lần nà y, cô bạn tự động kéo đầu tôi ngả và o vai cô.
- Trông bạn mệt má»i quá.
- Ừ ư ư – Tôi xác nháºn rồi khẽ nhún vai – Những lần đối mặt vá»›i thần chết, mình Ä‘á»u bị như thế… À, bác sÄ© Carlisle nghÄ© gì khi bạn đến đây?
- Bố mình vẫn chưa biết. Bố và mẹ Ä‘ang Ä‘i săn mà . Và i ngà y nữa, hai ngưá»i má»›i vá».
- Dù sao thì… Bạn cÅ©ng sẽ không kể lại vá»›i ngưá»i ta chứ… khi ngưá»i ta vá» nhà ? – Tôi há»i, và cố bạn biết tôi không có ý ám chỉ bác sÄ© Carlisle.
- Không đâu. Anh ấy sẽ bứt đầu mình ra đấy – Alice trả lá»i má»™t cách dứt khoát.
Tôi báºt cưá»i, và không thể nén nổi má»™t tiếng thá» dà i.
Quả tình tôi không muống ngá»§, tôi chỉ muốn ngồi trò chuyện thâu đêm vá»›i cô bạn Alice cá»§a tôi thôi. Mệt má»i – kỳ thá»±c thì như thế cÅ©ng không đúng lắm vá»›i trạn thái cá»§a tôi lúc nà y – cả ngà y hôm nay, tôi đã phải ngồi gục ngưá»i trên chiếc ghế trà ng ká»· ở nhà cá»§a Jacob. ChÃnh cái cÆ¡ sá»± bị dáºp dồi trên biển đã bòn rút hết toà n bá»™ sức mạnh có được trong con ngưá»i tôi, hai con mắt cá»§a tôi hiện giá» không còn sức để mà mở nữa. Tôi cứ ngồi trong tư thế gục đầu lên bá» vai cứng như đá cá»§a bô bạn mà chìm và o cõi vô thức yên bình lúc nà o không hay – hÆ¡n tất cả những gì tôi từng hi vá»ng.
Mãi cho tá»›i khi tôi tỉnh dáºy rất sá»›m. tôi vừa trải qua má»™t giấc ngá»§ sâu không má»™ng mị, tinh thần hoà n toà n khá»e khoắn, tuy nhiên, toà n thân cá»§a tôi vẫn còn ê ẩm lắm. Tôi Ä‘ang nằm trên ghế trà ng ká»·, đắp trên ngưá»i tôi là tấm má»n mà tôi đã Ä‘em ra cho Alice; rồi tôi nghe thấy tiếng cá»§a cô bạn và bố Ä‘ang trò chuyện vá»›i nhau trong bếp. Hình như bố Ä‘ang chuẩn bị bữa ăn sáng cho cô bạn cá»§a tôi.
- Chuyện tệ như thế nà o ạ, thưa chú Charlie? – Tiếng cá»§a Alice há»i tháºt má»m má»ng, và tôi nghÄ© ngay đến gia đình Clearwater, hai ngưá»i Ä‘ang nói vá» há» thì phải.
Ngà i cảnh sát trưá»ng thở dà i, đáp:
- Tệ ơi là tệ.
- Chú kể cho cháu nghe Ä‘i. Cháu muốn biết chÃnh xác đã xảy ra chuyện gì sau khi gia đình cháu chuyển Ä‘i.
Im lặng má»™t chút… Chỉ có tiếng “kịch†cá»§a tá»§ chén đóng lại và tiếng “kịch†cá»§a chiếc đồng hồ đếm ngược trong bếp lò báo hiệu đã trở vá» số không. Tôi chỠđợi, cả thân ngưá»i co rúm lại.
- Chưa bao giá» chú cảm thấy mình vô dụng đến như thế - Bố tôi tiếp tục câu chuyện má»™t cách cháºm rãi – Chú không biết mình cần phải là m gì cả. Trong tuần đầu tiên, chú nghÄ© mình phải đưa nó và o bệnh viện. Nó chẳng chịu ăn, chẳng chịu uống, hay hoạt động gì hết. Bác sÄ© Gerandy thì cứ quanh Ä‘i quẩn lại mãi má»™t lá»i giải thÃch: “rối loạn tâm lýâ€, nhưng chú không dám để cho ông ấy lên gặp nó. Chú lo rằng nó sẽ sợ.
- Nhưng cuối cùng, bạn ấy cÅ©ng bá» tÃnh xấu ấy rồi mà chú?
- Chú đã gá»i Ä‘iện cho cô Renee, đỠnghị cô tá»›i để đưa nó Ä‘i Florida. Chú chỉ không muốn mình là ngưá»i… ừm, nếu có buá»™c phải Ä‘i bệnh viện hay đến nÆ¡i nà o đó đại loại như váºy. Chú hy vá»ng rằng ở vá»›i mẹ, nó sẽ khá hÆ¡n. Nhưng rồi khi cô chú Ä‘ang sắp xếp quần áo cho nó, nó bá»—ng ngồi báºt dáºy và thá» lấy thở để. Chưa bao giá» chú thấy nó dữ dằn như thế. Nó cÅ©ng chưa bao giá» nổi giáºn vá»›i ai, nhưng mà , ôi trá»i Æ¡i, phải nói là nó đã tháºt sá»± nổi cÆ¡n tam bà nh. Nó giằng lấy quần áo, ném tứ tung, hét muốn bể nhà rằng cô chú không được buá»™c nó phải ra Ä‘i như thế… Rồi cuối cùng, nó òa khóc nức nở. Chú nghÄ© đã đến lúc nó phải đối diện vá»›i bước ngoặt má»›i. Chú là m sao có thể tranh cãi vá»›i nó được khi mà nó cứ khăng khăng đòi được ở lại đây… Sau đó, hình như nó có khá hÆ¡n lên…
Bố tôi chợt dừng lại. Bây giá» thì câu chuyện trở nên khó nghe… Là m sao không khó nghe cho được, khi mà tôi vừa tháºt sá»± thấm thÃa rằng mình đã từng gây Ä‘au khổ cho bố qua nhiá»u.
- Nhưng rồi… sao nữa hả chú? – Alice lại lên tiếng.
- Nó Ä‘i há»c và đi là m trở lại, nó ăn, nó ngá»§, nó là m bà i táºp vá» nhà , và là m việc nhà . Ai há»i nó thì nó trả lá»i. nhưng mà nó thế nà o ấy, nó… vô hồn. Äôi mắt cá»§a nó chẳng có chút thần thái nà o. Có hà ng trăm những thứ vặt vãnh vá» nó… Nà y nhé, nó không nghe nhạc nữa; chú tìm thấy má»™t má»› dÄ©a CD bị bẻ gãy trong thùng rác. Rồi nó cÅ©ng chẳng thèm rá»› tá»›i quyển sách nà o. Nó cÅ©ng chẳng mà ng đến tivi; khi tivi mà được báºt lên ấy à , nó lá»§i ngay sang phòng khác, trong khi ngà y xưa thì nó xem dữ lắm. Cuối cùng thì chú hiá»u ra rằng nó Ä‘ang lảng tránh những thứ có thể gợi cho nó nhá»› đến… thằng kia.
“Khó khăn lắm, chú má»›i có thể bắt chuyện vá»›i nó; mà nói chuyện, chú cÅ©ng lo nữa, sợ lỡ nói phải Ä‘iá»u gi đó khiến nó buồn- cháu không biết chứ, những cái nho nhá» cÅ©ng khiến nó buồn ghê lắm – và rồi chẳng thấy nó tá»± giác tham gia hoạt động gì ráo trá»i. Chú há»i gì thì nó đáp cầm chừng váºy thôi.â€
“Lúc nà o cÅ©ng thấy nó lá»§i thá»§i má»™t mình. Nó chẳng thừm gá»i Ä‘iện thoại lại cho bạn bè, lâu dần rồi ngưá»i ta cÅ©ng chẳng gá»i Ä‘iện thoại cho nó nữaâ€.
“Nhưng ban đêm má»›i tháºt sá»± là sống dở chết dở. Chú vẫn còn phải nghe nó hét hằng đêm đấy…â€
Tôi hoà n toà n có thể cảm nháºn được là bố Ä‘ang rùng mình… vì sợ. Tôi cÅ©ng… rùng mình theo, khi nhá»› lại. Bất giác tôi thở dà i. Tối đã tra tấn, hà nh hạ dây thần kinh chịu đựng cá»§a bố quá thể, tôi đã khong để cho bố có được má»™t giâu nà o bình yên.
- Cháu xin lá»—i chú, chú Charlie – Alice thì thà o, giá»ng nói vô cùng rầu rỉ.
- Lá»—i không phải cá»§a cháu – Ôi trá»i, cách trả lá»i cá»§a ngà i cảnh sát trưởng thấy rõ là “ngà i†đang quy trách nhiệm cho ngưá»i khác – Cháu luôn là bạn tốt cá»§a nó.
- Nhưng dẫu sao thì hiện thá»i bạn ấy cÅ©ng có vẻ đã khá lên rồi, phải không chú?
- Ừ ư ư. Kể từ khi nó chÆ¡i vá»›i thằng Jacob Black, chú má»›i thấy nó tiến bá»™ lên thấy rõ. Khi nó vỠđến nhà má»›i thấy hai bên má cá»§a nó có chút hồng hà o, đôi mắt cá»§a nó cÅ©ng có chút sinh khÃ. Chú tháy nó vui vẻ hÆ¡n – Bố tôi chợt ngừng lại má»™t lúc, rồi khi tiếp tục trở lại câu chuyện, giá»ng nói thay đổi hẳn – Thằng bé chỉ thua nó có má»™t tuổi, mấy tháng, và chú vẫn biết nó chỉ xem thằng bé là bạn, nhưng chú nghÄ© bây giá» thì hình như là hÆ¡n thế, hoặc là đã hÆ¡n thế từ trước rồi mà chú không hay – Bố tôi kể bằng má»™t chất giá»ng gần như khiêu khÃch. Äúng, thá»±c chất thì đó đúng là má»™t lá»i cảnh cáo, không Æ¡hari dà nh cho Alice, mà để cho Alice nhắn lại cho “ai kia†– Thằng Jake lá»›n hÆ¡n lá»›n hÆ¡n cái tuổi cá»§a nó, cháu ạ.
- Bố tôi lại tiếp tục kể, giá» thì bố nói bằng chất giá»ng đỠphòng – Thằng bé chăm sóc bố cÅ©ng giống như con Bella, cháu hiểu không – Bố tôi nhấn Ä‘i nhấn lại Ä‘iá»u ấy.
- Dạ, Bella có cáºu ấy tháºt là tốt quá – Alice gáºt đầu xác nháºn.
Ngà i cảnh sát trưá»ng thở dà i thưá»n thượt, rồi bất ngá» lại bổ sung và o cái mặt còn lại cá»§a vấn Ä‘á»:
- Ờ, tháºt ra thì má»i việc cÅ©ng hÆ¡i thái quá thì phải. Chú không biết nữa… ngay cả đối vá»›i Jacob, thi thoảng chú vẫn nhìn thấy trong mắt Bella có cái gì đó lạ lắm. chú tá»± há»i không biết mình có tháºt sá»± hiểu rõ ná»—i Ä‘au trong lòng nó hay không. Tháºt không bình thưá»ng, Alice ạ, và điá»u đó… Ä‘iá»u đó khiến chú lo sợ. Quả là không bình thưá»ng chút nà o. Nó không còn giống như việc ai đó… đã bá» rÆ¡i nó nữa, mà giống như ai đó đã chết rồi váºy – Giá»ng nói cá»§a bố tôi run run rồi vỡ òa.
Giống như ai đó đã chết – giống như tôi đã chết rồi váºy. Bởi lẽ không đơn giản chỉ là việc mất Ä‘i má»™t tình yêu đã khắc cốt ghi tâm, sá»± mất mát đó chưa đủ sức để giết ai cả; mà là mất cả tương lai, mất cả má»™t gia đình – toà n bá»™ cuá»™c Ä‘á»i mà tôi đã chá»n…
Bố tôi lại tiếp tục bằng má»™t giá»ng nói mất hết hy vá»ng:
- Chú không biết là nó có sẽ vượt qua được hay không nữa. Chú không biết tinh thần của nó có đủ sức để hà n gắn lại những chuyện kiểu như thế nà y hay không. Nó lúc nà o cũng kiên gan, dù là với một chuyện nhỠnhặt nhất. Nó không quên quá khứ đâu, nó không thay đổi suy nghĩ đâu.
- Bạn ấy là ngưá»i như váºy – Alice nhìn nháºn bằng má»™t giá»ng khô khốc
- Và , Alice à … - Ngà i cảnh sát trưá»ng bá»—ng ngáºp ngừng – Bây giá» thì, cháu biết là chú quý cháu như thế nà o, đúng không, chú cÅ©ng biết là con bé nó vui thế nà o khi gặp lại cháu, nhưng mà … chú hÆ¡i lo là chuyến viếng thăm cá»§a cháu sẽ ảnh hưởng đến nó…
- À, vâng, cháu cÅ©ng Ä‘ang lo như thế, chú Charlie ạ, cháu cÅ©ng lo lắng y như váºy. Nếu cháu biết trước thì cháu sẽ không đến đâu, chú. Cháu thà nh tháºt xin lá»—i chú.
- Äừng xin lá»—i, cháu gái. Ai mà biết trước được má»i chuyện chứ? Chỉ là có lẽ Ä‘iá»u đó sẽ tốt cho con bé thôi.
- Cháu mong là chú nói đúng.
Im lặng… trong má»™t lúc lâu, khôn gian yên ắng đến lạ thưá»ng, chỉ còn nghe có tiếng lách cách cá»§a đĩa, nÄ©a, và tiếng nhai cá»§a ngà i cảnh sát trưá»ng mà thôi. Không biết Alice Ä‘ang giấu thức ăn ở Ä‘au.
- Alice, chú phải há»i cháu má»™t chuyện – Bố tôi bá»—ng lên tiếng bằng má»™t giá»ng lúng túng, vụng vá».
Alice vẫn bình tĩnh.
- Vâng, chú nói đi ạ.
- Nó cÅ©ng đâu có trở lại đâu, phải không? – Tôi hoà n toà n có thể nháºn ra giá»ng nói gằn gằn vì cố kiá»m nén ná»—i tức giáºn cá»§a bố.
Và Alice trả lá»i, vẫn bằng giá»ng nói nhá» nhẹ nhưng chắc chắn:
- Anh ấy tháºm chà là không biết cháu Ä‘ang ở đây nữa, chú ạ. Lần cuối cùng cháu còn nói chuyện vá»›i anh ấy là khi anh ấy Ä‘ang ở Nam Mỹ.
Ôi trá»i, tôi trân ngưá»i khi tiếp nháºn được thông tin má»›i nà y, cần phải táºp trung lắng nghe hÆ¡n nữa má»›i được.
- Ãt ra cÅ©ng phải váºy chứ - Ngà i cảnh sát trưởng khụt khịt mÅ©i - Ừm, chú hy vá»ng là nó sẽ tim thấy niá»m vui.
Và lần đầu tiên trong Ä‘á»i, tôi nghe thấy Alice nói cứng:
- Cháu không nghĩ như thế đâu ạ, chú Charlie.
Tôi biết, kèm theo lá»i nói đó là ánh mắt bất bình cá»§a cô bạn.
“Két ttâ€, có tiếng ghế Ä‘ang bị đẩy ra khá»i bà n, miết trên sà n nhà . Chắc là ngà i cảnh sát trưởng Ä‘ang đứng dáºy, chứ Alice chẳng bao giá» lại gây ồn như thế. Rồi sau đó có tiếng nước chảy, bắn tung tóe lên chiếc dÄ©a.
Có vẻ như hai ngưá»i sẽ không nói gì thêm vá» Edward nữa, có lẽ, tôi nên “thức dáºy†là vừa.
NghÄ© là là m, tôi trở mình, cố tình là m cho chiếc ghế kêu lên kẽo kẹt, tiếp theo là tôi ngáp tháºt lá»›n.
Trong gian bếp chẳng thấy động tĩnh gì.
Vì váºy, tôi lại nằm thẳng ra và cất tiếng rên rỉ.
- Alice? – Tôi lên tiếng má»™t cách… ngây thÆ¡; cÅ©ng may, cái tiếng khà o khà o tá»± nhiên trong há»ng tôi cà ng là m cho hà nh động đó trở nên rất tháºt.
- Mình Ä‘ang ở trong bếp, Bella – Alice trả lá»i to, giá»ng nói vẫn nhẹ nhà ng, thanh thoát… Váºy là cô bạn không biết gì đến vụ nghe lá»m cá»§a tôi. Mà cÅ©ng chưa chắc, Alice giá»i che giấu mấy cái chuyện nà y lắm.
Cuối cùng, bố tôi cÅ©ng phải ra khá»i nhà – bố Ä‘ang giúp cô Sue Clearwater thu xếp má»i chuyện để tổ chức tang lá»…. Ngà y cá»§a tôi sẽ dà i lắm đây, nếu như không có Alice. Chẳng thấy cô bạn nói năng gì đến việc sẽ ra Ä‘i, và tôi cÅ©ng không há»i. Tôi biết Ä‘iá»u đó là không thể tránh khá»i, nhưng tôi vẫn muosn gạt nó ra khá»i đầu.
Thay và o đó, chúng tôi trò chuyện vá» gia đình cá»§a cô bạn – nhắc đến tất cả má»i ngưá»i, trừ má»™t ngưá»i.
Bác sÄ© Carlisle Ä‘ang là m việc ca đêm ở Ithaca và là m công tác giảng dạy bán thá»i gian ở Äại há»c Cornell. Bà Esme thì Ä‘ang phục chế má»™t căn nhà thuá»™c thế ká»· mưá»i bảy, má»™t công trình kiến trúc lịch sá» trong khu rừng nằm vá» phÃa bắc cá»§a thà nh phố. Emmett và Rosalie vừ thá»±c hiện chuyến chu du và i tháng ở châu Âu để hưởng tuần trăng máºt má»›i, nhưng cả hai cÅ©ng đã quay vá» rồi. Jasper thì Ä‘ang há»c đại há»c Cornell, khoa Triết, Alice thì Ä‘ang… nghiên cứu gia phả, đà o sâu thêm những thông tin tôi tình cá» biết được vá» cô và o mùa xuân năm ngoái. Cô đã lần ra được cái dưỡng trà viện, nÆ¡i cô đã trải qua những năm cuối cùng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i con ngưá»i đúng nghÄ©a – má»™t cuá»™c Ä‘á»i mà cô không còn lưu lại má»™t chút ký ức nà o.
- Tháºt ra, tên mình là Mary Alice Brandon – Cô bạn kể vá»›i tôi bằng má»™t giá»ng cá»±c kỳ thanh thản – Mình có má»™t đứa em gái tên là Cynthia. Con gái cá»§a nó… tức là cháu mình… hiện vẫn còn sống ở Biloxi.
- Bạn có biết được lý do vì sao… bạn bị đưa và o nÆ¡i đó không? Äiá»u gi đã khiến cho bố mẹ cá»§a bạn cá»±c Ä‘oan đến độ đó? Cho dù là con gái cá»§a mình có khả năng nhìn trước được tương lai Ä‘i chăng nữa…
Cô bạn chỉ cháºm rãi lắc đầu, đôi mắt mà u hoà ng ngá»c cá»§a cô thoáng lá»™ vẻ trầm tư:
- Mình không tìm được nhiá»u thông tin vá» bố mẹ. Mình đã Ä‘i tìm tất cả các bà i báo thá»i đó. Gia đình mình không đỠcáºp đến, dòng dõi nhà mình không thuá»™c loại được báo chà quan tâm. Hôn ước cá»§a bố mẹ mình vẫn còn, cả cá»§a Cynthia – cái tên không được cô bạn thốt ra tá»± nhiên lắm – Ngà y sinh cá»§a mình và cả.. ngà y mất nữa. Mình đã tìm thấy má»™ phần cá»§a mình. Ở cái dưỡng trà viện ấy, mình đã “chôm chỉa†được mấy tá» giấy cho mình nháºp việc. Ngà y tháng trên tá» giấy và ngà y tháng trên má»™ phần cá»§a mình hoà n toà n giống nhau.
Tôi không biết phải nói sao vá»›i ngưá»i bạn tá»™i nghiệp cá»§a mình, và rồi, sau má»™t lúc im lặng, Alice tiếp tục nói đến những chuyện sáng sá»§a hÆ¡n.
Bây giá», gia đình Cullen Ä‘ang quây quần bên nhau, tất nhiên là ngoại trừ má»™t ngưá»i, Ä‘ang thụ hưởng kỳ nghỉ xuân cá»§a Äại há»c Cornell ở Denali vá»›i bà Tanya cùng gia đình cá»§a bà . Tôi lắng nghe những tin tức rất đổi bình thưá»ng ấy má»™t cách háo hức, dẫu rằng cô bạn chẳng đả động gì đến ngưá»i mà tôi lúc nà o cÅ©ng quan tâm. Biết được thông tin vá» má»™t gia đình mà tôi đã hằng mÆ¡ ước mình sẽ là má»™t thà nh viên ở trong đó, vá»›i tôi, thế là qua đủ rồi.
Thá»i gian cứ thế trôi Ä‘i, cho đến khi không gian tối mịt, ngà i cảnh sát trưá»ng má»›i lò dò trá» vá» nhà . Trông bố tôi kiệt sức hÆ¡n cả tối hôm qua nữa. Bố sẽ trở lại vùng đất riêng và o sáng mai để dá»± tang lá»… cá»§a ông Harry, váºy nên bố phải Ä‘i nghỉ sá»›m. Thế là tôi lại ngồi trên ghế trà ng ká»· vá»›i Alice.
Tá»›i má» sáng hôm sau, mặt trá»i vẫn Ä‘ang còn ngá»§, nhưng bố tôi đã bước xuống lầu rồi, trông bố y như má»™t ngưá»i khác váºy. Bố mặc má»™t bá»™ comle cÅ© kỹ tôi chưa từng thấy bao giá». Chiếc áo vetton bị banh hẳn ra, hình như là cháºt quá không cà i cúc và o được thì phải. Còn chiếc cà vạt khi so vá»›i toà n thể trang phục thì xem chừng hÆ¡i quá khổ. Bố rón rén Ä‘i ra cá»a, ý chừng không muốn là m cho chúng tôi thức giấc. Tôi tiếp tục giả vá» ngá»§, để bố có thể an nhiên mà đi, Alice cÅ©ng Ä‘ang dá»±a và o tay ghế, “thiêm thiếpâ€â€¦
Ngay khi ngà i cảnh sát trưởng vừa bước chân ra khá»i cá»a, Alice đã ngồi báºt ngây dáºy. Bên dưới tấm má»n bông, cô bạn vẫn chỉnh tá» trong bá»™ quần áo Ä‘ang mặc.
- Nà o, hôm nay chúng ta sẽ là m gì? – Cô bạn há»i.
- Mình không biết nữa… Bạn có nghĩ ra được cái gì vui vui không?
Alice mỉm cưá»i, lắc đầu.
- Dầu sao thì vẫn còn sớm quá.
Thế là tôi quyết định là m việc nhà , chẳng gì thì trong cả cái quãng thá»i gian tôi ở La Push đã khiến cho việc nhà đăng đăng đê đê ra. Tôi muốn là m má»™t việc gì đó, việc gì cÅ©ng được, miá»…n là nó là m cho cuá»™c sống cá»§a bố tôi có thể dá»… thở hÆ¡n – có lẽ khi bước chân vá» nhà , nháºn ra căn nhà sạch sẽ và gá»n gà ng ngăn nắp, hẳn bố cÅ©ng sẽ thoà i mái được Ãt nhiá»u. Tôi quyết định bắt tay và o chùi rá»a nhà tắm – hiện nó Ä‘agn là nÆ¡i bừa bãi nhất.
Äúgn lúc tôi Ä‘ang chà bồn tắm, và là m sắp xong, thì chuông cá»a bá»—ng réo vang.
Ngay láºp tức, tôi nhìn Alice, trông cô bạn rất lúng túng, gần như là lo lắng, rất lạ. Chưa bao giá» tôi thấy Alice trong trạng thái thế.
- Vâng, ra ngay! – Tôi nói to vá» phÃa cá»a trước, lúi húi ngồi dáºy và rá»a vá»™i hai tay.
- Bella à – Alice lên tiếng, giá»ng nói Ä‘ong đầy ná»—i thất vá»ng – Hình như mình đã Ä‘oán ra ai rồi, có lẽ mình nên ra ngá»i là tốt nhất.
- Äoán ư? – Tôi không thể không há»i lại. Alice phải Ä‘oán từ khi nà o váºy nhỉ?
- … Bằng không thì lặp lại sai lầm tai hại cá»§a mình vá» tiên thị sao, có lẽ là Jacob hoặc má»™t trong những… ngưá»i bạn cá»§a cáºu ta.
Tôi nhìn cô bạn cá»§a mình chằm chặp, đôi lông mà y không khá»i nhÃu lại.
- Bạn không thể nhìn thấy ngưá»i sói?
Cô bạn láºp tức nhan nhó:
- Có vẻ như là váºy đấy.
Và tôi có thể thấy rõ là cô bạn rất không vui trước sá»± tháºt nà y –rất-rất không vui.
“Reng, renggg…â€. Dưới nhà , chuông cá»§a vẫn tiếp tục reo, nhÅ©ng hai lần liá»n, má»™t cách sốt ruá»™t.
- Bạn không cần phải đi đâu cả, Alice ạ. Bạn ở đây trước kia mà .
Cô bạn báºt cưá»i, má»™t tiếng cưá»i gá»n gợn những bi ai.
- Bạn tin mình đi, mình va Jacob Black mà ở chung một phòng sẽ không hay đâu.
Nhanh như cắt, cô bạn hôn lên má tôi trước khi lẻn tá»›i cá»§a phòng cá»§a ngà i cảnh sát trưởng – để ra ngoà i theo lối cá»a sổ, tất nhiên là như thế rồi.
“Reng…†Dưới nhà , chuông cá»a lại reo.
|

05-03-2009, 10:16 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
CHÆ¯Æ NG 18
Tang lá»…
Tôi phóng hết tốc lá»±c xuống lầu và mở cá»a như phá.
Äúng là Jacob. Dù cho có không nhìn thấy Ä‘i chăng nữa, Alice cÅ©ng vẫn nhanh nhạy như thưá»ng.
Ngưá»i bạn nhá» Ä‘ang đứng cách cá»a khoảng hai mét , chiếc mÅ©i nhăn nhăn như Ä‘ang đánh hÆ¡i, nhưng gương mặt thì vẫn tÄ©nh tại – y như Ä‘ang Ä‘eo mặt nạ váºy . Jacob không há» có má»™t biểu hiện nà o ra vẻ tức giáºn vá»›i tô , nhưng tôi có thể nháºn ra đôi tay cá»§a cáºu bạn hÆ¡i có chút run rẩy .
Thái đỠkhinh khỉnh ấy cá»§a cáºu vẫn lại tiếp diá»…n . Nó khiến tôi nhá»› lại cái buổi chiá»u đáng sợ khi cáºu quyết định chá»n Sam thay vì tôi , toi cảm nháºn rõ mồn má»™t là cằm cá»§a mình đã hướng lên , sẵn sà ng ná»i câu há»i .
Äằng sau Jacob , chiếc Rabit vẫn Ä‘ang nổ máy , Jared ngồi ở vôlăng , còn Embry thì ngồi ở ghế bên cạnh . Và tất nhiên là tôi thừa hiểu cái lý do ấy : há» sợ để ngưá»i anh em cá»§a mình đến đây má»™t mình . Äiá»u nà y không khá»i khiến tôi chợt buồn , kèm theo má»™t chút bá»±c dá»c . Gia đình Cullen đâu có như há» nghÄ© đâu .
- Chà o em – Không thấy cáºu bạn nhá» nói gì nên tôi quyết định lên tiếng .
Jake mÃm chặt môi lại , vẫn còn chùng chình ở cá»a ra và o . Äôi mắt cá»§a cáºu liếc ngang liếc dá»c khắp khuôn viên nhà .
Tôi nghiến răng lại :
- Bạn ấy không có ở đây . Em đang cần gì ư ?
Cáºu bạn có vẻ ngần ngại , há»i :
- Chị ở có một mình ?
- Ừ - Tôi thở dà i .
- Em nói chuyện với chị một phút thôi , được không ?
- Tất nhiên là được , Jacob ạ . Em và o nhà đi .
Jacob ngoái lại nhìn mấy ngưá»i bạn cá»§a mình . Tôi thấy Embry có hÆ¡i lắc đầu . Nhìn thấy cảnh đó , không hiểu sao , tôi bá»—ng cảm thấy khó chịu vô cùng .
Tôi nghiến răng lại .
- Äúng là nhát gan – Tôi lầm bầm .
Äôi mắt cá»§a Jake tức thì nhìn xoáy trở lại và o mặt tôi – đôi mắt to , mà u nâu Ä‘en sâu hoắm đầy những phẫn ná»™ . Äôi quai hà m cá»§a cáºu bạn nghiến lại , và cáºu lăm lăm – chẳng có có cách mô tả nà o khác vá» cách Ä‘i nà y- bước kên hà ng hiên , khẽ nhún vai khi Ä‘i phá»›t qua tôi để và o nhà .
Trước khi đóng sầm cánh cá»a nhà , tôi nhìn trở lại Jared và Embry – tôi không thÃch cái kiểu nhìn khe khắt cá»§a há» dà nh cho tôi – phải chăng há» tháºt sá»± lo lắng rằng tôi sẽ là m Jacob bị thương ?
Jacob ở ngay lối và o , mắt nhìn chằm chằm và o má»› má»n , gối trong phòng khách .
- Ngá»§ kia à ? – Jacob cát tiếng há»i , âm Ä‘iệu trong giá»ng nói tháºt mỉa mai .
- Ừưư –Tôi trả lá»i vá»›i má»™i giá»ng nói ngoa ngoắt không kém . Tôi không thÃch Jacob khi cáºu hà nh xá» như váºy – Liên quan gì đến em chứ ?
Jacob nhăn nhăn mÅ©i như thể vừa ngá»i thấy má»™t mùi gì dó khó chịu .
- Thế ngưá»i bạn quý hóa cá»§a “ cô “ đâu ? – Jacob nhại lối nói cá»§a tôi , và tôi không khó khăn gì để nháºn ra Ä‘iá»u nà y .
- Bạn ấy có việc . Nà o , Jacob , em muốn nói gì với chị ?
Dưá»ng như trong phòng có má»™t cái gì đó khiến cho Jacob bá»±c bá»™i – hai cánh tay dà i ngoằng cá»§a cáºu cứ run run . Cáºu khon gthemf trả lá»i câu há»i cá»§a tôi . Thay và o đó , cứ thẳng tiến và o gian bếp , đôi mắt cá»§a cáºu ta hoạt động không ngừng nghỉ , dò xét khắp má»i ngóc ngách .
Tôi bước theo Jacob . Cáºu ta Ä‘i tá»›i Ä‘i lui không biết mệt ở chá»— bệ bếp ngắn ngá»§n .
- Nà y – Tôi lại lên tiếng , chắn ngang lối cá»§a Jacob . Cuối cùng , cáºu bạn cÅ©ng phải dừng lại , cúi xuống nhìn tôi chằm chằm – Em là m sao váºy ?
- Tôi không thÃch phải ở đây .
Äến nước nà y thì tháºt quá lắm . Tôi cau mà y , còn đôi mắt cá»§a kẻ đối diện thì se lại .
- Thế thì toi xin lá»—i vì cáºu đã phải tá»›i đây Tôi lầm bầm – Sao cáºu không nói thẳng vá»›i tôi là cáºu cần gì để còn được sá»›m rá»i khá»i đây ?
- Tôi chỉ muốn há»i cô và i câu . Không lâu đâu . Chúng tôi còn phải quay lại dá»± tang lá»… nữa .
- ÄÆ°á»£c dồi . Thế thì há»i cho xong Ä‘i – Có lẽ tôi cÅ©ng Ä‘ang quá quắt vá»›i con ngưá»i Ä‘ang nóng như nảy lá»a nà y , nhưng quả tình , tôi không muons cáºu ấy phải nhìn những cảnh nà y để rồi Ä‘au lòng . Tôi biết tôi đã không công bằng . Tối hôm qua , tôi chá»n kẻ hút máu thay vì chá»n cáºu . Tôi đã là m cho cáºu bị tổn thương trước .
Jacob hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu , những ngón tay run rẩy cá»§a cáºu đột nhiên ngưng lại . Gương mặt cá»§a kẻ Ä‘ang đối diện vá»›i tôi bá»—ng chuyển sang trầm mặc .
- Má»™t tên Cullen Ä‘ang ở đây vá»›i cô à ? – Cáºu ta lên tiếng .
- Äúng váºy . Alice Cullen .
Jacob gáºt đầu má»™t cách tư lá»± , há»i :
- Cô ta sẽ ở đây bao lâu ?
- Lâu hay mau tùy thuá»™c và o bạn ấy – Giá»ng nói cá»§a tôi vẫn còn đẫm mà u sắc “ chiến tranh “ – Tôi má»i bạn ấy ở lại mà .
- Cô có nghÄ© rằng cô ... Tôi xin cô đấy ... Là m Æ¡n giải thÃch cho cô bạn quý hóa cá»§a cô hiểu vá» kẻ kia Ä‘i ... cái ả Victoria ấy .
Nghe đến cái tên nà y , mặt tôi không khá»i tái nhợt tái nhạt .
- Tôi đã kể với bạn ấy rồi .
Jacob gáºt đầu .
- Cô nên biết rằng khi bá»n Cullen ở đây thì chúng tôi chỉ có thể canh chừng vùng đất cá»§a chúng tôi mà thôi . Váºy nên co chỉ có thể an toà n ở La Push . Tôi không thể bảo vệ cho cô ở đây .
- ÄÆ°á»£c rồi – Toi trả lá»i là nhà .
Kẻ đối diện quay mặt Ä‘i , mắt nhìn chằm chằm ra ngoà i cá»a sổ . Im lặng ...
- Hết chưa ?
Vẫn để đôi mắt dán và o ô cá»§a kÃnh , Jacob trả lá»i :
- Vẫn còn má»™t Ä‘iá»u nữa .
Tôi chỠđơi được nghe , nhưng cáºu ta vẫn “ ngáºm há»™t thị “ .
- Nói đi ? – Tôi giục .
- Mấy tên còn lại liệu có sẽ quay vá» không ? – Jacon há»i bằng má»™t giá»ng lạnh lùng , không có âm vá»±c . Bất giác tôi nhá»› tá»›i thái độ lúc nà o cÅ©ng bình tÄ©nh cá»§a Sam . Jacob Ä‘ang trở nên giống Sam hÆ¡n ... Không hiểu tại sao Ä‘iá»u nà y lại là m cho toi bá»±c bá»™i quá thể .
Bây giá» tá»›i lượt tôi “ ngáºm há»™t thị “ . Jacob quay sang nhìn tôi , đôi mắt lá»™ rõ vẻ thăm dò .
- Thế nà o ? – Cáºu ta há»i , cố gắng che dấu cảm ná»—i căng thẳng phÃa sau sá»± bình lặng .
- Không – Cuối cùng tôi phải trả lá»i . Hoà n toà n miá»…n cưỡng – Há» sẽ không vá» .
Thái độ của kẻ đối diện vẫn không hỠthay đổi :
- ÄÆ°á»£c . Xong rồi .
Tôi chân trối nhìn Jacob , bao nhiêu bực bội chất chứa trong tôi tới lúc nà y mới chịu bùng nổ .
- Ừ , giá» thì hãy chạy nhanh lên . Tá»›i mà mách lại vá»›i Sam rằng những tên quái váºt đáng ghê tởm kia sẽ không bao giá» quay lại mà là m phiá»n các ngưá»i nữa .
- ÄÆ°á»£c – Kẻ đối diện đáp má»™t cách bình tÄ©nh .
Mà có lẽ như thế tháºt . Jacob quay lưng lại tôi , lặng lẽ bá» Ä‘i . Tôi chỠđược nghe tiếng cá»§a trước đóng lại , nhưng rồi chẳng ngeh thấy gì cả . Äôi tai cá»§a tôi chỉ cảm nháºn được duy nhất có tiếng tÃch tắc cá»§a đồng hồ . Tháºt ngạc nhiên , sao cáºu ta lại có thể ra Ä‘i mà không gây ra má»™t tiếng động nhỠđược nhỉ .
Äúng là má»™t thảm há»a . Là m sao mà chỉ trong má»™t thá»i gian ngắn , tôi lại có thể là m cho ngưá»i bạn nhá» ghét tôi đến như váºy được kia chứ ?
Má»™t khi Alice Ä‘i khá»i , liệu cáºu ấy có tha thứ cho tôi không ? Nếu cáºu ấy không tha thứ thì sao ?
Tôi ngả ngưá»i và o cái bệ bếp , úp mặt và o hai lingf bà n tay . Là m sao tôi lại có thể xáo tung má»i thứ lên như thế được ? Nhưng tôi biết là m gì khác đây ? Ngay cả và o lúc muá»™n mằn như thế nà y , tôi cÅ©ng không thể nghÄ© ra được cái gì hay hÆ¡n , không thể nghÄ© được hà nh động nà o tốt hÆ¡n .
- Bella ... ? – Bá»—ng có tiếng cá»§a Jacob cất lên , trong tiếng gá»i chất đầy ná»—i bồn chồn không yên .
Tôi ngá»ng mặt lên , nháºn ra Jacob vẫn còn Ä‘ang đứng tần ngần ở ngay ngưỡng cá»a nhà bếp ; trong lúc tôi Ä‘ang bị xáo trônh tam cang , cáºu ta vẫn chưa bá» Ä‘i . Chỉ đến khi nhìn thấy những giá»t nước mắt Ä‘ang lấp lánh trên tay mình , tôi má»›i biết rằng mình Ä‘ang khóc .
Vẻ bình tÄ©nh trên gương mặt cá»§a Jacob tức thì biến mất ; gương mặt cá»§a cáºu lại trở nên băn khoăn và lưỡng lá»± . Má»™t cách vá»™i vã , cáºu ta bước lại chá»— tôi , đột ngá»™t cúi ngưá»i xuống , để đôi mắt cá»§a cáºu ngang tầm vá»›i đôi mắt cá»§a tôi .
- Lại như thế rồi , phải không ?
- Như thế gì cÆ¡ ? – Tôi há»i lại , giá»ng nói run run , vỡ òa .
- Em lại thất hứa . Xin lỗi chị .
- ÄÆ°á»£c ròi – Tôi lẩm bẩm – Lần nà y là tại chị .
Mặt Jacob đanh lại .
- Em biết chị đối với hỠnhư thế nà o . Lẽ ra em không nên ngỡ ngà ng như thế .
Và rồi tôi Ä‘á»c được vẻ khiếp sợ trong đôi mắt cá»§a kẻ đối diện . Toi muốn giải thÃch vá»›i ngưá»i bạn nà y cá»§a mình rằng Alice thá»±c sá»± là ngưá»i như thế nà o , tôi muốn bảo vệ cô bạn trước những lá»i cáo buá»™c cá»§a cáºu ấy , nhưng có má»™t Ä‘iá»u gì đó bá»—ng ngăn tôi lại , nó cảnh báo vá»›i tôi rằng chưa phải lúc để là m việc đó .
Vì thế , tôi chỉ nói được có mỗi một câu ... cụt lủn :
- Xin lá»—i em .
- Chúng mình đừng lo lắng vá» chuyện đó nữa , được không ? Cô ta chỉ ghé thăm chị thôi , đúng không ? Rồi cô ta sẽ ra Ä‘i và má»i thứ sẽ trở lại như cÅ© .
- Chị không thể cùng lúc là bạn cá»§a cả hai ngưá»i sao ? – Tôi há»i , giá»ng nói run run Ä‘ang ra sức che dấu má»™t chút Ä‘au thương tôi vừa nháºn biết được .
Jacob cháºm rãi lắc đầu :
- Không , em không nghÄ© như váºy là được .
Tôi khụt khịt mũi , mắt chăm chăm nhìn và o đôi bà n chân to lớn của kẻ đối diện .
- Nhưng em sẽ đợi , có phải váºy không ? Em sẽ vẫn là bạn cá»§a chị , cho dù chị quý mến Alice ?
Tôi há»i mà không dám ngước lên , sợ phải nhìn thấy đôi mắt cá»§a cáºu bạn trong câu há»i cuối cùng . Jacob trù trừ đúng má»™t phút má»›i chịu lên tiếng , váºy là hình như tôi đã đúng khi quyết định không nhìn cáºu bạn .
- Vânggg , mãi mãi em sẽ là bạn cá»§a chị - Jacob trả lá»i má»™t cách cá»™c cằn – Cho dù chị yêu quý ai Ä‘i chăng nữa .
- Em hứa chứ ?
- Vâng , em hứa .
Tôi cảm nháºn rõ mồn má»™t đôi tay ấm áp cá»§a ngưá»i bạn nhá» vòng qua ngưá»i mình , má»™t cách tá»± nhiên , tôi ngả ngưá»i và o ngá»±c cáºu , chưa hết sụt sịt .
- Tốt quá .
- Vânggg – Nói xong , cáºu bạn cao lá»›n hÃt ngá»i mái tóc cá»§a tôi – Æ Æ¡Æ¡ .
- Sao thế ! Tôi há»i gặng , và ngước nhìn lên , nháºn ra mÅ©i cá»§a cáºu bạn Ä‘ang nhăn lại – Tại sao má»i ngưá»i cứ là m như thế vá»›i chị ? Chị không có mùi gì mà !
- Có , chị có mùi ... mùi cá»§a chị giống như bá»n chúng . Khỉ tháºt . Quá ngá»t ngà o ... ngá»t đến phát bệnh . Và ... lạnh lẽo . Nó là m cháy cả mÅ©i em .
- Tháºt ư ? – Thế thì quả là kỳ lạ . Alice thÆ¡m đến tuyệt vá»i kia mà . Dù sao thì cÅ©ng là đối vá»›i má»™t con ngưá»i thá»±c thụ - Nhưng sao Alice cÅ©ng nghÄ© rằng chị có mùi nhỉ ?
Nụ cưá»i cá»§a Jacob láºp tức tắt ngúm .
- Hừm . Có lẽ đối với cô ta , mùi của em cũng khó chịu lắm đây . Hừm .
- Ưmmm , nhưng cả hai ngưá»i lại rất thÆ¡m đối vá»›i chị - Tôi lại gục đầu và o vồng ngá»±c cá»§a cáºu bạn . Khi cáºu bước ra khá»i ngưỡng cá»a nhà tôi , chắc chắn tôi sẽ nhá»› cáºu lắm đây . Cháºc , đây đúng là sống kiểu nước đôi rồi , chứ còn sao nữa .
Má»™t mặt thì tôi lại muốn Alice lưu lại đây mãi mãi . Tôi sẽ chết mất ( tất nhiên là nói theo kiểu ẩn dụ ) nếu cô bạn lại bá» tôi mà đi . Nhưng rồi là m sao tôi có thể chịu nổi nếu không nhìn thấy Jake trong má»™t thá»i gian dà i như váºy ? Äúng là lá»™n xá»™n , tôi nghÄ© .
- Em sẽ nhá»› chị lắm – Jacob thì thà o , cắt đứt mạch cảm nghÄ© cá»§a tôi – Từng phút , em cứ mong cho cô ta sá»›m ròi khá»i nÆ¡i nà y cho rồi .
- Em tháºt sá»± không cần phải như cáºy đâu , Jake .
Ngưá»i bạn nhá» thở dà i .
- Không , phải như thế thôi , chị Bella ạ . Chị ... yêu quý cô ta mà . Váºy nên tốt hÆ¡n hết là em không nên ở gần cô ta . Em không tin rằng em có đủ tá»± chá»§ để kiá»m chế bản tÃnh cá»§a mình . Nếu em vi phạm giao ước , anh Sam sẽ hóa Ä‘iên mất , vả lại ... – Giá»ng nói cá»§a Jacob chuyển sang âm Ä‘iệu mỉa mai - ... chị chắc cÅ©ng đâu có muốn cô bạn quý hóa cá»§a chị bị chết dưới tay em .
Trước lá»i lẽ cá»§a Jacob , như má»™t phản ứng tá»± nhiên , tôi lùi lại , nhưng cáºu ta cà ng siết chặt bà n vòng tay hÆ¡n , quyết không cho tôi thoát .
- Trốn tránh sá»± tháºt sẽ chẳng được gì cả . Hãy đối diện vá»›i tất cả Ä‘i , Bells .
- Chị không thÃch má»i chuyện xảy ra theo chiá»u hướng đó .
Jacob buông má»™t tay xuống , nhưng để dùng bà n tay to lá»›n để nâng cằm tôi lên , bắt tôi phải nhìn thẳng và o mặt cáºu .
- Ừưư . Nếu cả hai ta Ä‘á»u là con ngưá»i thá»±c thụ thì dá»… xá» hÆ¡n chứ gì , có phải váºy không ?
Tôi thở dà i .
Cứ thế , chúng tôi nhìn nhau , trong má»™t lúc lâu . Bà n tay cáºu bạn chạm và o da tôi âm ẩm nóng . Trên gương mặt cá»§a mình , tôi hoà n toà n nháºn thức được rằng chỉ có duy nhất má»™t ná»—i buồn vá»i vợi – hiện tại , tôi không muốn nói lá»i tạm biệt , cho dẫu là chỉ xa ngưá»i bạn nhá» trong má»™t khoảng thá»i gian ngắn . Mà cÅ©ng tháºt lạ , gương mặt ngưá»i bạn nhở cÅ©ng trầm lắng má»™t ná»—i niá»m như váºy , và rồi , khi cả hai đứa tôi , không ai chịu quay Ä‘i , Jacob bá»—ng thay đổi .
Cáºu không còn nÃu lấy tôi nữa , Jacob đưa tay còn lại lên , những ngón tay ấm nóng lại chạm và o má tôi , vá»n nhẹ xuống quai hà m cá»§a tôi . Tôi hoà n toà n có thể cảm nháºn được những ngón tay cá»§a cáºu bạn Ä‘ang run rẩy – nhưng lần nà y không có tác Ä‘á»ng cá»§a cÆ¡n giáºn dữ nà o . Ngưá»i bạn nhỠáp lòng bà n tay và o má tôi , và khuôn mặt cá»§a tôi bị giữ cứng ngắc trong hai bà n tay cháy bá»ng cá»§a cáºu .
- Bella – Jacob thì thầm .
Tôi trần mình im lặng .
Không ! Tôi vẫn chưa quyết định xong . Tôi không biết mình có thể là m được Ä‘iá»u đó hay không , và bây giá» thì tôi không còn thá»i gian để nghÄ© nữa . Nhưng dù sao thì lúc nà y đây , tôi có nghÄ© đến cách đẩy cáºu bạn ra , song , chăngr có hiệu quả gì , vả lại , tôi cÅ©ng là kẻ sống dối lòng mình .
Tôi nhìn trở lại ngưá»i bạn nhá» . Cáºu ta không còn là cáºu bé Jacob cá»§a tôi nữa , nhưng vẫn có thể luôn là cá»§a tôi . Gương mặt cá»§a cáºu ta tháºt đáng yêu và thân thiết đến lạ lùng . Vá» nhiá»u mặt , tôi đã hướng lòng mình vá» cáºu mất rồi . Cáºu là bến bá» yên ả và yên bình cá»§a hồn tôi . Ngay bây giá» , tôi có thể chá»n cáºu , và cáºu sẽ là cá»§a tôi .
Nhưng Alice sẽ quay trở lại , không , không có Ä‘iá»u gì thay đổi cả . Tình yêu tháºt sá»± cá»§a lòng tôi đã vÄ©nh viá»…n mất Ä‘i rồi . Chà ng hoà ng tá» sẽ không bao giá» còn trở lại để hôn tôi , đánh thức tôi dáºy khá»i giấc ngue vùi nữa . Cuối cùng thì tôi cÅ©ng đâu phải là công chúa . Váºy thì có chuyện thần tiên nà o nói vá» những nụ hôn khác không ? Không lẽ trên trần thế nà y , chẳng có Ä‘iá»u gì có thể xóa bỠđược những lá»i nguyá»n ?
Có lẽ sẽ dá»… dà ng hÆ¡n – nếu như tôi nắm lấy tay cá»§a ngưá»i bạn nhá» hay là được ngưá»i bạn nhỠôm ấp . Có lẽ tôi sẽ không còn cảm giác là má»™t kẻ phản bá»™i nữa . Vả lại , nói gì thì nói , tôi phản bá»™i ai cÆ¡ chứ ? Chỉ có phản bá»™i lòng toi mà thôi .
Vẫn nhìn sâu và o mắt tôi , Jacob bắt đầu đưa mặt tới . Và tôi thì vẫn hoà n toà n chưa có quyết định .
Bất chợt ... “ Rengggg ... “ Tiếng chuông Ä‘iện thoại Ä‘inh tai nhức óc bất ngá» reo vang , cả Jacob và tôi Ä‘á»u giáºt nảy mình , nhưng Jacob không vì thế mà mất tá»± chá»§ . Rất đĩnh đạc , Jacob buông cằm tôi ra , để .. vá»›i tay nhấc ống nghe . Nhưng bà n tay để lên má tôi vẫn không suy suyển lấy má»™t milimét . Äôi mắt nâu Ä‘en cá»§a cáºu vẫn chưa chịu rá»i mắt khá»i tôi . Phần tôi , không có được thần kinh thép như kẻ đối diện , nên cái đầu cứ quay cuồng , chẳng có nổi má»™t phản ứng , ngay cả việc lợi dụng tình huống để thư giãn đôi chút .
- Nhà Swan nghe đây – Jacob lên tiếng trả lá»i , giá»ng nói khà n khà n cá»§a cáºu tháºt nhá» nhưng đầy mạnh mẽ .
Ai đó ở đầu dây trả lá»i , và Jacob bất thình lình thay đổi tư thế . Cáºu bạn đứng thẳng ngưá»i lên , tay kia buông khá»i mặt tôi . Äôi mắt cá»§a cáºu trong phút chốc trở nên lạnh lùng nhưng cả gương mặt không biểu lá»™ lấy má»™t cảm xúc : thôi đúng rồi , tôi dám cược bằng hết “ ngân sách đại há»c “ rằng đó là Alice .
Hoà n hồn lại , tôi đưa tay đón lấy cái ống nghe . Nhưng Jacob cố tình không để ý đến tôi .
- Chú ấy không có ở đây – Jacob trả lá»i , giá»ng nói đầy vẻ Ä‘e dá»a .
Äầu dây bên kia trả lá»i tháºt ngắn , dưá»ng như là há»i thăm gì đó , bởi lẽ cáºu bạn cá»§a tôi trả lá»i má»™t cách miá»…n cưỡng :
- Chú ấy đang ở chỗ đám tang .
Sau đó , Jacob gác máy .
- Äồ quá»· hút máu sÆ¡ bẩn – Cáºu ta htif thầm trong miệng . Rồi cáºu nhìn tôi , gương mặt mang đầy vẻ Ä‘au khổ .
- Ai mà em gác máy váºy ? – Tôi há hốc miệng ra vì ngạc nhiên , bá»±c bá»™i đến mức không thể chịu đựng nổi – Äây là nhà chị , Ä‘iện thoại cá»§a chị kia mà .
- Cô bình tĩnh lại đi ! Là hắn gác máy trước chớ bộ !
- Hắn ? “ Hắn “ là ai ?!
Jacob nhếch mép cưá»i :
- Bác sĩ Carlisle Cullen .
- Tại sao cáºu không để cho tôi nói chuyện vá»›i ông ấy ?!
- Hắn không há»i đến cô – Jacob lạnh lùng trả lá»i . Gương mặt cá»§a cáºu ta vẫn không biểu hiện má»™t chút xúc cảm nà o , hoà n toà n vô hồn , nhưng đôi tay thì Ä‘ang run len – Hắn há»i chú Charlie và tôi đã trả lá»i . Tôi không thấy mình bất lịch sá»± ở khoản nà o cả .
- Cáºu nghe tôi nói nà y , Jacob Black ...
Nhưng rõ rà ng là con ngưá»i mưa nắng thất thưá»ng nà y không có ý muốn nghe . Cáºu ta ngoái đầu lại , như thể phòng ngoà i kia vừa có ngưá»i kêu tên cáºu ta . Äôi mắt cá»§a Jacob mở rá»™ng , toà n thân bá»—ng chốc cứng đỠ, rồi ngay sau đó run rẩy . Như má»™t phản ứng tá»± nhiên , tôi cÅ©ng ra sức lắng nghe , nhưng cả hai tai cá»§a tôi chẳng thu nháºn được má»™t tiếng động nà o .
- Tạm biệt Bells – Jacob gầm ghè rồi quay ngoắt , tiến thẳng ra cá»a trước .
Tôi chạy theo sau .
- Cái gì váºy ?
Hốt nhiên , Jacob đột ngá»™t đứng lại , miệng lầm bầm nguyá»n rá»§a . Tôi lỡ đà , đâm sầm và o cáºu ta . Rồi Jacob bất ngá» quay lại , xô tôi sang má»™t bên . Tôi ngã xuống đất , đôi chân vô tình vướng và o chân cáºu ta .
- Hây , úi ! – Tôi bất bình khi Jacob vá»™i và ng giáºt chân lại .
Tôi lồm cồm bò dáºy , còn ngưá»i kia thì lao vá» phÃa cá»a sau ; rồi vô cùng bất ngá» , toà n thân cá»§a cáºu ta cứng đỠ.
Alice đang đứng bất động ở chân cầu thang .
- Bella – Cô bạn nghẹn ngà o .
Ra sức đứng dáºy , tôi lảo đảo bước vá» phÃa Alice . Äôi mắt cá»§a cô bạn không còn chút hồn vÃa nà o , cô Ä‘ang nhìn và o nÆ¡i nà o đó xa xăm , gương mặt á»§ rÅ© , và trắng toát , trắng hÆ¡n cả xương nữa . Thân hình mảnh dẻ cá»§a Alice rÅ©ng lên vì ná»™i tâm bị rúng động mạnh .
- Alice , có chuyện gì váºy ? – Tôi thét lên , đặt tay lên gương mặt cô bạn , ra sức trấn tÄ©nh ngưá»i bạn cá»§a mình .
Ngay láºp tức Alice nhìn thẳng và o mắt tôi , gương mặt nở rá»™ng trong Ä‘au đớn .
- Anh Edward – Cô bạn thì thầm có bấy nhiêu .
Và trong giây phút ấy , cÆ¡ thể cá»§a tôi , trước câu trả lá»i cá»§a cô bạn , đã phản ứng nhanh hÆ¡n thần trà cá»§a mình . Tôi không hiểu tại sao cả căn phòng bá»—ng quay vung vụt , hay những tiếng gầm thét không rõ từ đâu bá»—ng vâng đầy trong tai tôi . Trà não cá»§a tôi ra sức hoạt động , nhưng vẫn không thể hiểu được vì sao gương mặt cá»§a Alice lại thảm hại đến thế kia . Hay Edward có thể xảy ra chuyện gì ? Trong khi toà n thân bá»§n rá»§n , tôi cố gắng thư giãn trong thá»i khắc yên bình ngưans ngá»§i trước khi sá»± tháºt có thể đốn ngã tôi hoà n toà n .
Chiếc cầu thang bỗng dốc hẳn xuống một cách kỳ quái .
Tiếng thét phẫn ná»™ cá»§a Jacob hốt nhiên vang lên trong tai tôi , ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi đã tuôn ra má»™t trà ng những lá»i báng bổ . Tôi ý thức được trong ngưá»i mình Ä‘ang hình thà nh má»™t thái độ phản đối cáºu ta . Rõ rà ng những ngưá»i bạn má»›i cá»§a Jacob đã ảnh hưởng không tốt đến tÃnh cách vốn dÄ© lương thiện cá»§a cáºu .
Tôi Ä‘ang ở trên ghế trà ng ká»· , mà cÅ©ng chẳng hiểu vì sao tôi lại có mặt ở đây ; Jacob vẫn không ngá»›t lá»i nguyá»n rá»§a . Hình như Ä‘ang có ... động đất thì phải – bởi lẽ chiếc ghế trà ng ká»· bên dưới cÆ¡ thể tôi Ä‘ang rung lên .
Cô đã là m gì cô ấy váºy ? – Cáºu ta há»i gặng .
Nhưng Alice phá»›t lá» cáºu ta .
- Bella ? Bella ơi , hãy bỠcái thói quen xấu đó đi . Chúng ta phải nhanh lên .
Ở lại – Jacob lên giá»ng cảnh cáo .
- Cáºu thôi Ä‘i Jacob Black – Alice lên giá»ng trở lại – Cáºu cÅ©ng không muốn là m Ä‘iá»u đó khi Ä‘ang ở quá gần cô ấy kia mà .
- Tôi không nghÄ© sá»± tá»± chá»§ cá»§a mình có vấn đỠ- Jacob vặn lại , nhưng giá»ng nói cá»§a cáºu ta đã có phần dịu lại .
- Alice – Giá»ng nói tôi yếu xìu – Có chuyện gì váºy ? – Tôi há»i , cho dù trong lòng không há» muốn nghe .
- Mình không biết nữa – Äá»™t nhiên cô bạn chuyển sang giá»ng thê thiết – Anh ấy Ä‘ang nghÄ© gì váºy kìa ?
Dù Ä‘ang choáng váng , nhưng tôi vẫn cố gượng dáºy . Và tôi nháºn ra là mình Ä‘ang nÃu lấy cánh tay cá»§a Jacob . Äúng , chÃnh là cáºu ta dang run rẩy , chứ chẳng phải do động đất nà o cả .
Tôi nhìn Alice , cô bạn Ä‘ang rút trong túi ra má»™t chiếc Ä‘iện thoại di động nhá» mà u bạc . Ngón tay cô lướt trên phÃm số nhanh như chá»›p .
- Chị Rose , em cần nói chuyện vá»›i Carlisle , ngay bây giá» - Từ ngữ trong miệng cô bạn tuôn ra dồn tháºt dồn dáºp – ÄÆ°á»£c rồi , ngay khi bố trở lại . Không , em sẽ lên máy bay . Nà o , chị có nghe bất cứ tin tức gì vá» anh Edward không ? Alice dừng lại má»™t chút , từng giây trôi qua , gương mặt cá»§a cô bạn cà ng tá» ra kinh hãi . Miệng cô mở thà nh chữ O tròn và nh vạnh , chiếc Ä‘iện thoại run lẩy bẩy trong tay cô .
- Tại sao ? – Cô bạn thở dốc – Tại sao chị lại là m như thế , Rosalie ?
Dù câu trả lá»i ở đầu day bên kia có là gì cÅ©ng khiến hai quai hà m cá»§a Alice nghiến lại vì phẫn uất . Äôi mắt cá»§a cô bạn bừng bừng rồi lại sa sầm xuống ngay .
- Trá»i Æ¡i , chị tÃnh cách nà o cÅ©ng sai , Posalie ạ , có chuyện rồi đấy , chị không nghÄ© váºy sao ? – Alice há»i má»™t cách ngoa ngoắt – Vâng , đúng thế . Cô ấy hoà n toà n bình yên ... Em đã sai ... Chuyện sà i lắm ... Còn chị thì sai phần sau , váºy nên em má»›i gá»i Ä‘iện thoại ... Vâng , em thấy chÃnh xác là như váºy đấy .
Giá»ng nói cá»§a Alice trở nên nặng ná» , đôi môi cô bạn ấn sau và o răng .
- Trá»… rồi Rose ạ . Chị để lá»i sám hối ấy cho ai tin chị Ä‘i- “ Táppp “ , những ngón tay run rẩy cá»§a Alice đóng ngay Ä‘iện thoại lại , khá mạnh tay .
Äôi mắt cá»§a cô bạn hiện đầy vẻ uất ức khi hướng và o tôi .
- Alice – Tôi hối hả lên tiếng . Tôi không thể để cô bạn nói trước tôi được . Tôi cần phải trnah thá»§ trước cô bạn và i giây , bằng không , nhưng xlowif lẽ cá»§a cô bạn sẽ há»§y hoại phần Ä‘á»i còn lại cá»§a tôi mất – Alice , bác sÄ© Carlisle đã vá» rồi . Vừa nãy bác sÄ© có gá»i Ä‘iện thoại ...
Cô bạn nhìn tôi chằm chằm , gương mặt ngây ra .
- Bao lâu rồi ? – Alice há»i bằng giá»ng không có thần khà .
Ná»a phút trước khi bạn có mặt .
- Thế đã nói những gì ? – Bây giá» Alice đã hoà n toà n táºp trung , sốt ruá»™t chỠđợi câu trả lá»i cá»§a tôi .
- Mình không được nói chuyện với bác sĩ – Mắt tôi nhìn sang Jacob .
Cô bạn ngay tức khắc chiếu đôi mắt sắc lạnh và o Jacob . Cáºu ta nao núng , nhưng vẫn quyết ở ngay bên cạnh tôi . Cáºu khá»nh khà ng ngồi xuống , cÆ¡ hồ như vẫn Ä‘ang có sức dùng thân mình để bảo vệ tôi .
- Ông ta há»i chú Charlie , và tôi đã bảo rằng chú Charlie không có ở đây – Jacob trả lá»i bằng má»™t giá»ng bá»±c bá»™i .
- Chỉ có thế thôi à ? – Alice há»i gặng , giá»ng nói cá»§a cô bạn lạnh giá như đá .
- Thế rồi ông ta cúp máy – Jacob cÅ©ng sẵng giá»ng đáp lại .Má»™t cÆ¡n run nhẹ chạy dá»c theo sống lưng cá»§a cáºu bạn , cả ngưá»i tôi cÅ©ng run theo .
- Cáºu nói vá»›i bác sÄ© rằng bố tôi Ä‘ang ở chá»— đám tang mà – Tôi nhắc Jacob .
Nhanh như cắt , Alice quay đầu sang phÃa tôi :
- ChÃnh xác thì cáºu ấy đã nói những gì ?
- Cáºu ấy nói rằng “ Chú ấy không có ở đây “ , thế rồi bác sÄ© Carlisle há»i bố mình ở đâu , nghe Jacob trả lá»i rằng “ Chú ấy Ä‘ang ở chá»— đám tang “ .
Alice rên rỉ , hai đầu gối run rẩy và đổ sụp ngưá»i xuống .
- Nói cho mình biết đi Alice – Tôi thì thà o .
- Không phải Carlisle gá»i Ä‘iện thoại đâu – Cô bạn nói má»™t cách tuyệt vá»ng .
- Cô Ä‘ang gá»i tôi là kẻ nói dối đấy hả ? – Bên cạnh tôi , Jacob gầm gè .
Nhưng Alice phá»›t lá» cáºu ta Ä‘i , vẫn giữ đôi mắt Ä‘ang nhìn xoáy và o gương mặt hoang mang cá»§a tôi .
- Là Edward đấy – Những lá»i lẽ thốt ra chỉ còn là tiếng thì thầm chán nản – Anh ấy nghÄ© rằng bạn chết rồi .
Thần trà cá»§a tôi bắt đầu hoạt động . Quả tình tôi không sợ những từ ngữ kia , má»™t ná»—i nhẹ nhõm trong lòng dần dần lan tá»a , xóa sạch những khúc mắc u uẩn trong đầu tôi .
- Rosalie đã nói vá»›i nah ấy rằng mình tá»± tá» , đúng không ? – Tôi há»i , thở phà o như vừa trút được má»™t gánh nặng .
- Ừ - Alice gáºt đầu xác nháºn , đôi mắt lại sáng rá»±c những há»n căm – Cứ như những lá»i biện há»™ cá»§a chị ấy thì chị ấy đã tin như váºy . Má»i ngưá»i đã quá tin và o tiên thị cá»§a mình , tin đến độ không có lấy má»™t chút hoà i nghi rằng nó vẫn còn có thể thiếu sót . Nhưng chị ấy đã biết rõ anh ấy là ngưá»i thế nà o rồi mà còn kể như váºy ! Chẳng lẽ chị ấy không nháºn ra .. hay chú ý rằng ... ? – Giá»ng nói cá»§a cô bạn tắt dần trong kinh hãi .
- Váºy nên Edward má»›i gá»i Ä‘iện thoại đến đây và nghÄ© rằng Jacob nói đến tang lá»… cá»§a mình – Giá» thì tôi đã hiểu ra cá»› sá»± . Bất giác tôi nhá»› lại tình cảnh cá»§a mình lúc gần cái chết , lúc chỉ cách giá»ng nói cá»§a anh có và i xăngtimét , mà nghe lòng Ä‘au nhói . Những móng tay cá»§a tôi bấu chặt và o tay Jacob , nhưng cáºu ta không hỠđộng Ä‘áºy .
Alice nhìn tôi bằng cái nhìn rất lạ .
- Bạn không há» lo lắng ... – Cô bạn thá»u thà o .
- Ừm , thá»i gian nà y , chúng ta chẳng là m được gì đâu , nhưng rồi má»i chuyện sẽ sáng tá» thôi . Lần tá»›i nếu anh ấy gá»i Ä‘iện thoại , chúng ta sẽ nói vá»›i anh ấy rằng .. thá»±c sá»± .. thì ... – Tôi dừng lá»i . Cái nhìn chằm chằm cá»§a Alice là cho cổ há»ng tôi nghẹn lại .
Tại sao cô bạn lại khổ sở như thế kia ? Vì cÆ¡ sgif mà gương mặt cô quặn lại trong Ä‘au đớn và kinh hãi như thế ? Äiá»u cô bạn đã nói vá»›i Rosalie trên Ä‘iện thoại là gì nhỉ ? Äiá»u cô bạn đã trông thấy ... và lá»i sám hối cá»§a Rosalie ; Rosalie chẳng bao giá» xót xa trước nhưng xgif xảy đến vá»›i tôi kia mà . Nhưng giả như chị ấy là m tổn thương gia đình mình , tổn thương em trai mình ...
- Bella – Alice tiếp tục thá»u thà o – Anh Edward sẽ không gá»i Ä‘iện thoại nữa đâu . Anh ấy tin Rosalie .
- Mình . Không . Hiểu – Miệng tôi mấp máy và i lá»i nhưng không ra hÆ¡i . Quả tình tôi không thể phát âm rõ rà ng từng tiếng để cô bạn có thể hiểu tôi muốn nói gì .
- Anh ấy Ä‘ang trên đưá»ng đến à .
Äối vá»›i tôi , câu nói ấy chỉ cần qua má»™t nhịp Ä‘áºp cá»§a quả tim là đã hiểu .
Giá»ng nói cá»§a Edward lại vá»ng vá» bên tai tôi , lần nà y thì không còn là những âm thanh giả tạo đến từ những ảo giác nữa , mà là má»™t thứ giá»ng ngang phè xuất phát từ cõi ký ức xă ăm cá»§a tôi . Nhưng chỉ những từ ấy thôi cÅ©ng đã đủ để xé toạc lồng ngá»±c cá»§a tôi ra rồi . Những lá»i nói ấy thuá»™c vá» cái thá»i mà tôi dám cuá»™c má»i thứ cá»§a mình lẫn ... không phải cá»§a mình rằng khi ấy anh vẫn còn yêu tôi .
Ừm ... là anh sẽ không sống nữa nếu không có em – anh đã nói như thế khi chúng tôi xem đến cảnh Romeo và Juliet chết bên nhau , ở đây , ngay tại căn phòng nà y . Nhưng anh tháºt sá»± không biết cách là m Ä‘iá»u đó ... Anh biết Emmett và Jasper sẽ chẳng bao giúp anh đâu ... anh đã nghÄ© đến chuyện Ä‘i à và là m má»™t Ä‘iá»u ngá»› ngẩn nà o đó để chá»c tức Volturi ... Em không được chá»c giân há» ... Trừ khi em muốn chết .
Trừ khi em muốn chết .
- KHÔNG – Tiếng thét Ä‘inh tai nhức óc cá»§a tôi vang lên sau câu nói thá»u thà o cá»§a Alice đã là m cho má»i ngưá»i giáºt nảy mình . Tôi cảm nháºn rõ mồn má»™t máu nóng vừa dồn lên mặt mình khi chợt nháºn ra Ä‘iá»u cô bạn đã trông thấy – Không ! Không , không , không ! Anh ấy không được là m như thế ! Anh ấy không được là m như thế !
- Anh ấy đã quyết định như váºy ngay khi bạn cá»§a bạn khẳng định má»™t Ä‘iá»u rằng tất cả đã quá trá»… , rằng không ai còn có thể cứu được bạn nữa .
- Nhưng anh ấy ... anh ấy đã bỠđi kia mà ! Anh ấy không còn cần mình nữa . Chuyện nà y thì có gì khác đâu ? Anh ấy thừa biết rằng một ngà y nà o đó , mình cũng sẽ chết thôi mà ?
- Mình không tin rằng anh ấy có ý định sống lâu hÆ¡n bạn má»™t phút , má»™t giây nà o đâu – Alice trả lá»i má»™t cách sầu thảm .
- Sao anh ấy dám là m như thế ! – Tôi hét lên . Giá» thì tôi Ä‘ang đứng trên chÃnh đôi chân cá»§a mình , không còn dá»±a và o ai cả ; má»™t cách ngáºp ngừng , Jacob cÅ©ng đứng dáºy , để xem và o giữa Alice và tôi .
- Ôi trá»i Æ¡i , cáºu là m Æ¡n đứng sang má»™t bên Ä‘i , Jacob ! – Vừa nÆ¡i s, tôi vừa lách qua thân thể Ä‘ang run rẩy cá»§a cáºu ta má»™t cách sốt ruá»™t – Bây giá» chúng ta phải là m gì ? – Tôi nà i xin Alice . Phải có cách nà o đó chứ - Chúng ta không thể gá»i cho anh ấy sao ? Còn bác sÄ© Carlisle ?
Cô bạn buồn bã lắc đầu .
- Äó là điá»u trước nhất mình đã thá» là m . Anh ấy đã vứt Ä‘iện thoại và o má»™t thùng rác ở Rio ... Mình nghe có tiếng ai đó rất lạ trả lá»i Ä‘iện thoại ... – Cô bạn thì thà o .
- Ban nãy bạn nói là chúng ta phải nhanh lên . Nhanh gì thế ? Sao chúng ta không là m ngay đi , là m gì cũng được !
- Bella , mình ... mình không nghÄ© rằng mình có thể nhá» bạn ... – Cô bạn ngừng lá»i , do dá»± .
- NhỠđi ! – Tôi lớn tiếng .
Alice đặt cả hai tay lên vai tôi , giữ cho tôi đứng yên , những ngón tay của cô bạn hết co lại duỗi , cố tìm từ để diễn đạt .
- Có khả năng chúng ta sẽ đến trá»… . Mình đã thấy anh ấy Ä‘ang tìm đến Volturi .. và xin được chết – Những lá»i nà y vừa được thốt ra , cả hai chúng tôi Ä‘á»u co rúm ngưá»i lại , đôi mắt cá»§a tôi đột nhiên chẳng còn trông thấy gì nữa . Chúng nháºp nhòe trong những nước – Tất cả còn phụ thuá»™c và o lá»±a chá»n cá»§a há» . Mình không thể thấy được , cho đến lúc há» quyết định xong .
“ Giả như há» sẽ nói “ không “ , hoà n toà n có khả năng nà y – bởi lẽ ông Aro rất quý mến bố Carlisle , ông không muốn là m mất lòng bố mình đâu – thì thể nà o Edward cÅ©ng dùng tá»›i kế hoạch dá»± phòng . Những con ngưá»i nà y luôn ra sức bảo vệ thà nh phố cá»§a mình . Nếu Edward là m Ä‘iá»u gì đó tổn hại đến sá»± yên bình cá»§a há» , anh ấy nghÄ© bá»n há» sẽ thẳng tay để ngăn chặn hà nh động cảu anh ấy . Vâng , anh ấy nghÄ© đúng . Há» sẽ thẳng tay . “
Tôi đăm đăm nhìn Alice , hai quai hà m ngiến chặt và o nhau trong tuyệt vá»ng . Khoan đã , hình như tôi vẫn chưa nghe thấy lá»i giải thÃch nà o cho việc bá»n tôi vẫn còn phải đứng ở đây mà chưa Ä‘i ngay được .
- Nếu hỠđồng ý bạn “ ân huệ “ cho anh ấy , thì chúng ta sẽ trá»… . Còn nếu há» nói “ không “ , và anh ấy thá»±c hiện xong kế hoạch đã định hòng thá» thách lòng kiên nhẫn cá»§a há» , thì chúng ta cÅ©ng trá»… luôn . Còn nếu anh ấy vẫn còn lòng vòng tÃnh cách nà y ná» ... thì may ra chúng ta còn kịp .
- Äi !
- Bạn nghe mình nói nà y , Bella ! Cho dù chúng ta có kịp thá»i gian hay là không , thì chúng ta cÅ©ng sẽ ở giữa lòng thà nh phố cá»§a Volturi . Giả như anh ấy thà nh công , mình cÅ©ng sẽ bị xem như là kẻ đồng lõa . Còn bạn , bạn là má»™t con ngưá»i thá»±c thụ , không chỉ biết quá nhiá»u vá» cái thế giá»›i Ä‘en tối nà y , mà còn thÆ¡m phưng phức nữa . Nếu là cÆ¡ may , có lẽ bá»n há» sẽ ra tay giết tất cả chúng ta rất nhẹ nhà ng ... cho dù là đối vá»›i bạn Ä‘i chăng nữa , hình phạt cÅ©ng không đến ná»—i kinh hoà ng như giỠăn tối cá»§a hỠđâu .
- Äó là điá»u Ä‘ang cầm chân chúng ta ở đây sao ? – Tôi hoà i nghi – Nếu bạn sợ thì mình sẽ Ä‘i má»™t mình – Ngay láºp tức , trong đầu tôi láºp ra bảng tÃnh xem “ ngân sách “ cá»§a mình còn được bao nhiêu , và không khá»i thắc mắc , liệu Alice có cho tôi mượn thêm hay không ...
- Mình chỉ sợ bạn bị giết thôi .
Tôi khụt khịt mũi vì bực :
- Ngà y thưá»ng , chẳng phải mình đã đâm đầu và o chá»— chết rất nhiá»u lần đấy ư ! Cho mình biết mình cần phải là m gì Ä‘i !
- Bạn viết má»™t bức thư để lại cho chú Charlie . Mình gá»i Ä‘iện thoại cho các công ty hà ng không .
- Charlie ư – Tôi thở hổn hển .
Không phải sự có mặt của tôi sẽ bảo vệ được bố , nhưng lẽ nà o tôi lại bỠbố một mình , để bố đối mặt với ...
- Tôi sẽ không để cho bất cứ Ä‘iá»u gì xảy ra vá»›i chú Charlie đâu – Giá»ng nói cá»§a Jacob tuy nhá» nhưng rất cá»™c cằn và tức tối – Hứa chắc đấy .
Tôi ngước mắt nhìn cáºu ta , Jacob Ä‘ang cau có trước vẻ mặt bi thảm cá»§a tôi .
- Nhanh lên , Bella – Alice hối hả xem và o .
Tôi chạy và o bếp ngay tắp lá»± , mở tá»§ “ rầm rầm “ , lôi tất cả má»i thứ ra khá»i tá»§ , và quẳng hết xuống sà n nhà để tìm cây bút . Má»™t bà n tay má»m mại , có nước da mà u nâu đỠđưa cây bút cho tôi .
- Cảm Æ¡n cáºu – Tôi lầm bầm nói , rồi dùng răng mở nắp bút . Má»™t cách lặng lẽ , cáºu ta đưa cho tôi má»™t táºp giấy mà bố con tôi vẫn hay dùng để viết các lá»i nhắn gá»i trên Ä‘iện thoại .Tôi xé bá» mấy trang đã đầy chữ , và lại quẳng tung tóe ra sà n nhà .
Thưa bố , tôi viết . Con Ä‘i vá»›i Alice . Edward Ä‘ang gặp chuyện . Khi con trở vá» , bố la mắng con thế nà o , con cÅ©ng chịu . Con cÅ©ng biết thá»i gian lúc nà y tháºt khó khăn . Con xin lá»—i bố rất nhiá»u . Con yêu bố lắm , bố ạ . Bella .
- Äừng Ä‘i – Jacob thì thầm . Khi không còn trông thấy bóng dáng cá»§a Alice , bao ná»—i tức tối cá»§a Jacob hoà n toà n biến mất .
Tôi không muốn phà phạm thá»i gian để tranh cãi vá»›i Jacob .
- Tôi xin cáºu , xin cáºu , xin cáºu là m Æ¡n chăm sóc cho bố tôi – Tôi lên tiếng và lao mình ra đằng trước . Alice Ä‘ang chá» tôi ở ngưỡng cá»a , chiếc túi xách đã sẵn sà ng trên vai cô .
- Bạn lấy và theo Ä‘i ... bạn cần phải mang chứng minh nhân dân mà . Nà o , là m Æ¡n nói cho mình biết là bạn đã có há»™ chiếu rồi đấy nhé . Mình không có thá»i gian để quên bất cứ má»™t cái gì đâu .
Tôi gáºt đầu và tức tốc chạy lên cầu thang , đầu gối toi run rẩy vì phấn khÃch , may là mẹ đã muốn tổ chức lá»… cưới vá»›i dượng Phil trên bãi biển Mexico . Lẽ tất nhiên , giống như má»i dá»± định khác cá»§a mẹ , chuyện cưới xin nà y đã không đúng như kế hoạch . Nhưng không phải là trước khi tôi đã thu xếp tất cả công việc đâu và o đấy cho mẹ rồi .
Tôi nhà o và o phòng , chụp lấy cái và cÅ© , má»™t chiếc áo thun đã giặt á»§i sạch sẽ , má»™t chiếc quần thể thao , cho hết và o balô , à , còn bà n chải đánh răng nữa , tôi nhét đại bà n chải đánh răng và o phần trên cùng . Xong xuôi , tôi nhao ngưá»i xuống cầu thang . Cảm giác ngá» ngợ nà y ... tình cảnh nà y , sao quen thuá»™c vá»›i tôi quá . Ãt ra thì cÅ©ng không giống như lần trước – tôi rá»i bá» thị trấn Forks để chạy trốn những tên ma-cà -rồng khát máu chứ không phải là dấn thân Ä‘i tìm há» - tôi không phải Ä‘Ãch thân nói lá»i tạm biệt bố .
Cá»§a ra và o đã mở sẵn , Jacob và Alice Ä‘ang đứng ở trước cá»a ... theo cái tư thế đối đầu nhau , cả hai đứng xa quá nên tháºt khó mà đoán được là hỠđã “ khẩu chiến “ vá»›i nhau chưa . Có vẻ như chẳng ai nháºn ra sá»± xuất hiện cÅ©ng khá ầm Ä© cá»§a tôi .
- Có lẽ thi thoảng cô cÅ©ng biết tá»± chá»§ đấy , nhưng cái bá»n quá»· hút máu mà cô tÃnh Ä‘em cô ấy đến kia ... – Jacob Ä‘ang cáu giáºn kết tá»™i cô bạn cá»§a tôi .
- Vâng . Cáºu nói đúng , ngưá»i sói ạ - Alice cÅ©ng nạt ná»™ trở lại – Volturi là những kẻ hoà n thiện nhất trong thế giá»›i cá»§a bá»n tôi ... Há» chÃnh là lý do khiến cáºu sởn tóc gáy khi ngá»i thấy hÆ¡i cá»§a tôi . há» là ná»n tảng ác má»™ng cá»§a Ä‘á»i cáºu , là ná»—i kinh hoà ng tiá»m ẩn bên trong bản năng cáºu . Äừng tưởng là tôi không há» biết chuyện đó .
- Biết váºy mà cô vẫn đà nh tâm Ä‘em cô ấy đến chá»— bá»n chúng giống như là góp má»™t chai rượu cho bá»±a tiệc hả ! – Jacob thét lên .
- Thế cáºu nghÄ© nếu tôi để bạn ấy ở lại thì bạn ấy sẽ tốt hÆ¡n sao , vá»›i má»™t Victoria lúc nà o cÅ©ng lần theo bạn ấy ?
- Bá»n tôi có thể xá» lý được ả đầu đỠđó .
- Thế thì tại sao tá»›i táºn giá» phút nà y , cô ta vẫn còn ăn lùng bạn tôi ?
Jacob gầm ghè , má»™t cÆ¡n rùng mình chạy dá»c theo sống lưng cá»§a cáºu .
- Thôi Ä‘i ! – Tôi thét lên vá»›i cả hai ngưá»i , bá»±c bá»™i vì mất cả kiên nhẫn – Tranh luáºn sau được không , Ä‘i nà o !
Alice tức thì quay ra xe , và nhanh chóng biến mất . CÅ©ng trong tư thế gấp rút , tôi bước theo cô bạn , nhưng bá»—ng khá»±ng lại ... Chết tháºt , tôi chưa khóa cá»a .
Bằng bà n tay run rẩy , Jacob nắm lấy tay tôi .
- Tôi xin cô , Bella . Tôi xin cô đấy .
Äôi mắt nâu Ä‘en cá»§a ngưá»i bạn nhá» lấp lánh những giá»t nước . Cổ há»ng tôi chợt nghẹn lại .
- Jake , tôi phải ...
- Không , cô không phải như váºy . Cô chẳng cần phải như váºy , tháºt đấy . Cô hãy ở đây vá»›i tôi . Cô sẽ sống . Vì chú Charlie . Vì tôi .
“ Rìii , rìii “ ... Äá»™ng cÆ¡ Mercedes cá»§a bác sÄ© Carlisle đã khởi động ; cái âm Ä‘iệu khá ầm Ä© ấy cho thấy sợi dây thần kinh kiên nhẫn cá»§a Alice Ä‘ang ... sắp đứt .
Tôi lắc đầu quầy quáºy , nước mắt văng tóe ra xung quanh . Tôi giáºt tay lại , và ngưá»i bạn nhá» thôi không cản trở tôi nữa .
- Äừng chết đấy , Bella – Giá»ng nói cá»§a Jacob nghẹn ngà o – Cô đừng Ä‘i . Äừng !
Giả như tôi sẽ không bao giá» còn được gặp lại cáºu bạn ấy nữa thì sao ?
à nghÄ© ấy khiến cho những giá»t nước mắt trong tôi không còn là lặng lẽ nữa ; lồng ngá»±c cá»§a tôi báºt lên những tiếng nức nở . Trong thá»i khắc ngắn ngá»§i ấy , tôi bất chợt ôm chầm lấy thắt lưng cá»§a ngưá»i bạn nhá» , gục gương mặt đầm đìa nước mắt và o lồng ngá»±c cá»§a cáºu . Ngưá»i bạn nhá» cÅ©ng đặt bà n tay to lá»›n cá»§a mình lên tóc tôi , như thể là m như váºy sẽ giữ được chân tôi ở lại .
- Tạm biệt Jake – Tôi gỡ bà n tay đặt trên tóc mình , và hôn và o lòng bà n tay ấy . Không , tôi không thể nhìn và o gương mặt cá»§a ngưá»i bạn Ä‘ang đứng đối diện vá»›i mình , nếu là m thế , tôi sẽ không thể nà o chịu nổi được – Tôi xin lá»—i cáºu – Tôi thì thà o .
Rồi tôi quay phắt ngưá»i lại , chạu hết tốc lá»±c ra chá»— chiếc xe hÆ¡i . Cánh cá»a xe dà nh cho tôi đã mở sẵn . Quà ng cái balô và o chá»— tá»±a đầu , tôi ngồi và o xe , đóng sầm cá»a lại .
- Chăm sóc Charlie dùm tôi ! – Tôi hướng mặt ra cá»a sổ . thét to – nhưng Jacob không còn ở đó nữa . Khi Alice nhấn ga và tiếng bánh xe rÃt lên thì cùng lúc , dưá»ng như có tiếng ai đó Ä‘ang thét lá»›n ; chúng tôi ngay tức khắc đối diện vá»›i con đưá»ng , mắt tôi bất chợt bắt gặp má»™t váºt gì đó trăng trắng nằm gần chá»— mấy lùm cây.Má»™t mảnh già y.
|

11-03-2009, 10:02 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
CHÆ¯Æ NG 19
Cuộc đua
Chúng tôi chỉ dư có và i giây khi bắt kịp chuyến bay, và rồi sau đó là hứng chịu sá»± tra tấn thá»±c sá»±. Chiếc máy bay cứ đứng ỳ ra trên đưá»ng băng, còn các tiếp viên hà ng không thì cứ Ä‘i Ä‘i lại lại ở giữa lối Ä‘i, chỉnh lại chiếc túi trên giá đựng đồ để má»i thứ Ä‘á»u vừa khÃt. Mấy viên phi công thì nhoà i ngưá»i ra khá»i buồng lái, trò chuyện vá»›i các tiếp viên hà ng không khi há» Ä‘i ngang qua. Bà n tay cá»§a Alice giữ cứng lấy vai tôi – ngõ hầu muốn giữ cho tôi ngồi yên – sau má»™t hồi tôi cứ nhấp nha nhấp nhổm trên ghế.
- Máy bay chắc chắn là nhanh hơn xe rồi – Cô bạn nhỠnhẹ nhắc nhở để trấn an tôi .
Tôi gáºt đầu đúng lúc địn nhổm lên để ngó ngó nghiêng ngiêng thêm lần nữa .
Cuối cùng thì chiếc máy bay cÅ©ng uể oải lăn bánh ra khá»i cổng, tốc độ có tăng lên nhưng cứ thong thả, từ từ từng chút má»™ , khiến tôi đã sốt ruá»™t lại còn thêm căng thẳng. Tôi những mong khi máy bay cất cánh, mình sẽ khuây khá»a được Ãt nhiá»u, nhưng không dè, máu nôn nóng vẫn chẳng há» giảm Ä‘i.
Trong lúc máy bay còn đương lên cao, Alice đã nhấc lấy ống nghe gắn trên lưng ghế trước mặt, không quên xoay lưng vá» phÃa cô tiếp viên hà ng không Ä‘ang nhìn mình bằng con mắt phản đối. Nhưng khi nhìn thấy cảm xúc Ä‘ang biểu hiện như thế nà o đó trên mặt tôi, cô tiếp viên cÅ©ng thôi thái độ dè chừng cá»§a mình.
Tôi cố gắng phá»›t lá» những lá»i thì thầm to nhá» cá»§a Alice dà nh cho Jasper ; tháºt lòng mà nói , tôi không há» muốn nghe lá»m chuyện riêng cá»§a ai cả , nhưng rồi vẫn có mấy từ loáng thoáng lá»t và o tai tôi :
- Em khong thể nói chắc được , em chỉ vẫn Ä‘ang xem anh ấy là m má»™t lô má»™t lốc những chuyện khác nhau thôi , anh ấy liên tục thay đổi quyết định ... Má»™t cuá»™c tắm máu khắp thà nh phố , tấn công má»™t ngưá»i bảo vệ , nhấc bổng má»™t chiếc xe hÆ¡i lên khá»i đầu ngay giữa quảng trưá»ng lá»›n ... Toà n là những trò tố giác há» thôi ... Anh ấy thừa biết đó là cách nhanh nhất để buá»™c há» phải ra tay ...
“ Không , anh không thể là m như thế được – Cô bạn chợt hạ thấp giá»ng xuống , dù rằng giá»ng nói cá»§a cô bạn Ä‘ang là gần như không thể nghe thấy được rồi , tôi chỉ ngồi cách cô bạn có và i xăngtimét mà có nghe rõ được gì đâu . Bất giác , tôi cố gắng táºp trung và o đôi tai cá»§a mình hÆ¡n nữa – Anh nói vá»›i Emmett là đừng ... Trá»i , anh Ä‘i theo anh Emmett và chị Rosalie , ngăn hai ngưá»i đó lại Ä‘i ... Anh nghÄ© kỹ Ä‘i , Jasper . Nếu anh ấy trông thấy bất kỳ ai trong chúng ta , anh có nghÄ© rằng anh ấy sẽ là m gì không ? “
Alice gáºt đầu .
“ ChÃnh xác như váºy đó . Em nghÄ© Bella là cÆ¡ há»™i duy nhất , nếu như ... còn có cÆ¡ há»™i ... Em sẽ là m má»i thứ để có thể là m được , nhưng anh cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho bố Carlisle ; những chuyện bất ngá» thưá»ng có ảnh hưởng không tốt “
Rồi cô bạn báºt cưá»i , trong cái tiếng cưá»i có cái gì đó chua chát .
“ Em đã nghÄ© đến chuyện đó rồi ... Dạ , em hứa – Giá»ng nói cá»§a cô bạn chợt chuyển sang nà i xin – Äừng Ä‘i theo em . Em hứa mà , Jasper . Bằng cách nà y hay cách khác , em sẽ thoát ... Em yêu anh . “
Cô bạn gác máy , ngá»a ngưá»i ra sau , hai mắt nhắm nghiá»n :
- Mình ghét phải nói dối anh ấy .
- Kể vá»›i mình hết Ä‘i Alice – Tôi nà i nỉ - Mình không hiểu gì cả . Vì sao bạn lại nói Jasper ngăn Emmett lại , tại sao không để má»i ngưá»i giúp chúng ta ?
- Vì hai lý do – Alice thì thà o , hai mắt vẫn khép – Lý do thứ nhất thì mình đã nói vá»›i anh Jasper rồi . Äó là bá»n mình có thể ngăn được Edward ... vá»›i Ä‘iá»u kiện là Emmett có thể chạm được lên tay anh ấy , và bá»n mình cần phải ngăn anh ấy lại đủ lâu để có thể thuyết phục cho anh ấy tin rằng bạn còn sống . Nhưng trên thá»±c tế thì bá»n mình đâu có thể ú òa vá»›i Edward được . Anh ấy mà thấy bá»n hỠđến là sẽ ra tay nhanh hÆ¡n . Anh ấy sẽ ném má»™t chiếc Buick qua khá»i má»™t bức tưá»ng hay qua má»™t chướng ngại váºt nà o đó , và thế là nhà Volturi sẽ xuống tay giải quyết anh ấy .
“ Äó cÅ©ng chÃnh là lý do thứ hai , lý do mình không thể kể vá»›i Jasper được . Bởi lẽ , nhà Volturi đã giết Edward , thì thế nà o má»i ngưá»i cÅ©ng sẽ tấn công há» . Bella – Cô bạn mở bừng mắt ra , nhìn tôi khẩn khoản – Nếu bá»n mình có cÆ¡ may thắng ... nếu như có cách đó , đó là chỉ bằng cách đánh lại há» thôi , nếu mà bốn đứa mình có thể cứu được anh ấy thì sá»± thể có lẽ sẽ khác . Nhưng thá»±c tế thì bá»n mình không thể nà o là m được Ä‘iá»u đó , và Bella ạ , mình không muốn mất Jasper theo cách đó .
Bây giá» tôi đã hiểu vì sao cô bạn lại tha thiết mong tôi hiểu cho mình . Cô Ä‘ang bảo vệ Jasper khá»i mối nguy hại mà chúng tôi , và cả Edward nữa , có thể gặp phải . Tôi hiểu và không há» nghÄ© xấu cho cô bạn . Tôi gáºt đầu liá»n tắp lá»± .
- Nhưng Edward không thể nghe thấy bạn ư ? – Tôi há»i – Không lẽ khi anh ấy nghe thấy suy nghÄ© cá»§a bạn , rằng mình vẫn còn sống , rằng toà n bá»™ chuyện nà y tháºt ra khong phải như anh ấy tưởng , thì anh ấy vẫn không biết thá»±c hư sao ?
Tháºt ra thì không thể áp dụng lý trà ở đây được . Tôi cÅ©ng không tin là anh còn đủ thần trà để mà là m như váºy . Äiá»u đó không có nghÄ©a gì cả ! Tôi vẫn nhá»› như in những lá»i lẽ Ä‘au buồn cá»§a anh , ngà y chúng tôi cùng ngồi vá»›i nhau trên ghế xôpha xem đến cảnh Romeo và Juliet lần lượt tá»± tá» . Anh sẽ không sống lâu nữa nếu không có em – Anh đã nói như váºy , như thể đó là kết duy nhất cá»§a Ä‘á»i anh . Nhưng rồi những gì anh nói vá»›i tôi – rất quả quyết - ở trong rừng khi anh quyết định rá»i xa tôi đã xóa sạch cái dấu chấm hết đó rồi kia mà .
- Giả như anh ấy vẫn nghe – Cô bạn giải thÃch – Vấn đỠchỉ là anh ấy tin hay không tin mà thôi , bạn cÅ©ng có thể nói dối trong suy nghÄ© được kia mà . Giả như bạn chết tháºt rồi , và mình vẫn cố gắng ngăn anh ấy lại . Thế là mình cứ nghÄ© “ cô ấy vẫn còn sống , cô ấy vẫn còn sống “ , cà ng là m ra vẻ tháºt thà chừng nà o , cà ng tốt chừng nấy . Anh ấy thừa biết Ä‘iá»u đó .
Tôi ngiến răng lại trong tuyệt vá»ng .
- Nếu như có cách nà o đó không dÃnh đến bạn , Bella ạ , mình tuyệt đối sẽ không lôi bạn và o nguy hiểm như thế nà y đâu . Mình tháºt tệ quá .
- Bạn đừng có ngớ ngẩn như thế . Mình chẳng có việc gì để bạn phải lo lắng cả - Tôi nôn nóng lắc đầu và khoa tay – Bạn nói cho mình biết đi , vỠchuyện nói dối Jasper ấy .
Cô bạn mỉm cưá»i má»™t cách cay đắng .
- Mình hứa vá»›i anh ấy rằng mình sẽ tẩu thoát tháºt nhanh , không để há» giết mình . Nhưng đó không phải là điá»u mình có thể Ä‘oan chắc được ... không phải là vá»›i má»™t chuyến Ä‘i Ãt có khả năng thà nh công như thế nà y – Alice nhướn mà y lên , sợ sệt hÆ¡n là nghiêm túc .
- Volturi thá»±c ra là ai váºy ? – Tôi há»i gặng , vẫn bằng chất giá»ng thì thà o – Äiá»u gì lại khiến há» mạnh hÆ¡n Emmett , Jasper , Rosalie và bạn chứ ? – Tháºt khó có thể hình dung ra nổi vẫn còn má»™t thứ đáng sợ hÆ¡n thế .
Alice hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu , rồi bất ngá» dịu lại , ánh mắt cá»§a cô bạn bá»—ng đổi hướng qua vai tôi , sa sầm xuống . Ngay láºp tức , tôi quay lại , nháºn ra má»™t ngưá»i đà n ông ngồi ở bên kia lối Ä‘i , ông ta Ä‘ang nhìn sang phÃa khác như thể chẳng nghe thấy chúng tôi nói gì . Nhìn tướng mạo thì ông ta có vẻ như là má»™t thương gia , trong bá»™ comlê Ä‘en , vá»›i chiếc cà vạt sang trá»ng và má»™t chiếc máy tÃnh xách tay đặt trên đùi . Trong lúc tôi bá»±c bá»™i nhìn ngưá»i đà n ông thì ông ta mở chiếc máy vi tÃnh ra , và rất tá»± nhiên , ông ta Ä‘eo tai nghe và o .
Tôi nghiêng ngưá»i vá» phÃa Alice . Cô bạn ghé môi sát tai tôi , tiếp tục thì thà o nốt câu chuyện còn dang dở :
- Mình rất ngạc nhiên là bạn đã nháºn ra cái tên nà y – Cô bạn nói – Váºy là khi mình nói anh ấy Ä‘ang trên đưá»ng sang à , là bạn đã hiểu ngay ý mình muốn nói gì . Lúc đó , mình cứ nghÄ© là mình sẽ phải giải thÃch vá»›i bạn chứ . Edward đã kể những gì vá»›i bạn rồi ?
- Anh ấy chỉ nói rằng đây là má»™t gia đình lâu Ä‘á»i rất có thế lá»±c ... giống như hoà ng tá»™c váºy . Và rằng không nên chá»c giáºn há» , trừ khi muốn chết – Tôi thì thà o đáp lại . Những từ cuối cùng nà y , tôi phải khó khăn lắm má»›i thốt ra được .
- Bạn phải hiểu thế nà y – Cô bạn lên tiếng , lần nà y , giá»ng nói còn nhá» hÆ¡n trước và tháºn trá»ng hÆ¡n – Nhà Cullen cá»§a bá»n mình tháºt ra là má»™t gia đình độc nhất vô nhị vá» nhiá»u mặt , hÆ¡n cả những gì bạn biết cÆ¡ . Vì tháºt ... khác thưá»ng khi bá»n mình đông như váºy mà lại sống hòa thuáºn , yêu thương nhau . Gia đình bà Tanya ở phÃa bắc cÅ©ng tương tá»± như váºy, và Carlisle đã phát hiện ra rằng chÃnh cách sống kiêng khem sẽ khiến bá»n mình dá»… sống tốt hÆ¡n , sợi dây liên kết giữa tụi mình chÃnh là tình yêu thương chứ không phải dá»±a trên sá»± tồn tại hay lợi Ãch . Ngay cả nhóm bá»™ ba cá»§a James tháºt ra cÅ©ng thuá»™c và o hà ng nhóm lá»›n rồi đó ... váºy mà bạn thấy Laurent bá» Ä‘i dá»… dà ng không . Những kẻ như bá»n mình , theo lệ thưá»ng , chỉ lang bạt má»™t mình , hoặc Ä‘i theo cặp mà thôi . Theo như mình biết thì gia đình Carlisle là nhóm lá»›n nhất , tồn tại lâu nhất ... Nhưng chỉ trừ má»™t trưá»ng hợp . Nhà Volturi .
“ CÆ¡ bản là há» chỉ có ba ngưá»i , Aro , Caius và Macus . “
- Mình đã nhìn thấy há» rồi – Tôi lầm bầm – Trên má»™t bức tranh trong phòng là m việc cá»§a bác sÄ© Carlisle . Cô bạn nhìn tôi và cảm nháºn được vẻ khá» khạo Ä‘ang hiện ra trên mặt kẻ đối diện .
- Ngay trong thà nh phố - Alice giải thÃch – Anh ấy chỉ má»›i quyết định thôi . Và đã lại thay đổi quyết định và o phút chót rồi .
- Anh ấy không muốn là m cho bác sÄ© Carlisle thất vá»ng – Tôi lầm bầm . Không , Ä‘iá»u cuối cùng anh ấy còn thá»±c hiện trên cõi Ä‘á»i nà y không phải là điá»u đó .
- Ừ , có lẽ thế - Cô bạn đồng ý với tôi .
- Liệu chúng ta có kịp thá»i gian không ? – Tôi há»i , không khà trong khoang hà nh khách bá»™ng thay đổi áp lá»±c . Tôi cảm nháºn rõ mồn má»™t máy bay Ä‘ang chúc xuống .
- Mình cÅ©ng hy vá»ng như váºy ... nếu như anh ấy quyết định chá»n giải pháp cuối cùng , biết đâu đấy .
- Giải pháp cuối cùng ... đó là gì ?
- Rất đơn giản . Anh ấy chỉ việc bước ra ngoà i ánh sáng
Chỉ việc bước ra ngoà i ánh sáng . Thế là hết .
Thế là đủ rồi . Hình ảnh cá»§a Edward trên cánh đồng – óng ánh , tá»±a hồ như là n da cá»§a anh là má»™t táºp hợp cá»§a hà ng triệu những viên kim cương Ä‘an kết lại – chợt hiện lên tháºt rõ rà ng trong trà nhá»› cá»§a tôi . Không ai đã từng nhìn thấy hình ảnh anh ấy mà lại có thể quên được cả . Nhà Volturi chắc chắn sẽ không bá» qua cho anh đâu , nếu há» không còn muốn giữ bà máºt trong thà nh phố cá»§a mình .
Tôi nhìn và o tia sáng hiu hắt Ä‘ang rá»i qua những ô cá»a sổ không kéo mà nh .
- Chúng ta sẽ đến trá»… - Tôi thá»u thà o , cổ há»ng nghẹn lại vì hốt hoảng .
Cô bạn lắc đầu .
- Hiện thá»i , anh ấy Ä‘ang nghiêng vá» quyết định “ đánh trống khua chiêng “ sao cho tháºt rầm rá»™ . Anh ấy muốn cà ng có nhiá»u “ khán giả “ cà ng tốt , váºy nên anh ấy sẽ chá»n quảng trưá»ng lá»›n , ngay bên dưới tháp đồng hồ . Ở đó có những bức tưá»ng rất cao . Anh ấy sẽ đợi cho đến lúc mặt trá»i lên cao nhất .
- Váºy là bá»n mình còn thá»i gian đến trưa ?
- Äó là nếu chúng ta may mắn . Nếu anh ấy quyết định như váºy .
Trong buồng lái , viên phi công bắt đã bắt đầu dùng đến hệ thống loa phóng thanh – ban đầu là tiếng Pháp , sau đó là tiếng Anh – thông báo máy bay sắp hạ cánh . Các đèn báo dây an toà n bắt đầu nhấp nháy và kêu “ bÃp , bÃp “ .
- Florence cách Volterra bao xa váºy bạn ?
- Cái đó còn tùy thuá»™c và o việc bạn lái xe nhanh hay cháºm chứ ... Bella ?
- Hả ?
Cô bạn nhìn tôi đăm chiêu .
- Mình không biết là bạn sẽ có phản đối hay không vỠviệc mình muốn “ mượn đỡ “ một chiếc xe ôtô hạng xịn ?
Má»™t chiếc Porsche mà u và ng chóe không rõ ở đâu bông phóng rầm rá»™ trên đưá»ng , và đột ngá»™t đỗ xịch ngay trước mặt tôi , chỉ cách tôi có và i bước chân , trên lưng xe có gắn má»™t huy hiệu mà u xám , đỠchữ TURBO được viết theo lối chữ thảo . Vỉa hè cá»§a ohi trưá»ng đầy những ngưá»i là ngưá»i , và ai cÅ©ng ngó tôi chằm chằm .
- Nhanh lên , Bella ! – Alice giục giã tôi qua ô cá»a sổ bên ghế ngồi cạnh tà i xế .
Ngay láºp tức , tôi chạy tá»›i cái cá»a xe Ä‘ang để mở , lao mình và o ghế ngồi , và có cảm giác như mình Ä‘ang tròng lên mặt má»™t cái vá»› Ä‘en chỉ khoét có hai cái lá»— ở chá»— con mắt váºy .
- Ôi trá»i Æ¡i , Alice – Tôi phà n nà n – Äá»i thá»§a nhà ai lại Ä‘i “ chôm “ ngay má»™t chiếc xe sặc sỡ thế nà y cho ngưá»i ta chú ý ?
Ná»™i thất bên trong chiếc xe toà n được bá»c bằng da mà u Ä‘en , các ô cá»a sổ cÅ©ng được lắp bằng kÃnh Ä‘en . Ngồi bên trong má»™t chiếc xe như thế nà y quả là cÅ©ng ... an toà n đấy , giống như Ä‘ang ở giữa đêm khuya váºy .
Alice bắt đầu nổi máu “ yêng hùng xa lá»™ “ , cô bạn phÃng rất nhanh , len lá»i giữa sân bay đông nghẹt – lách cả và o giữa những khoảng trống rất khiêm tốn giữa những chiếc xe hÆ¡i – còn tôi thì ... không thể không co rúm ngưá»i lại , hai tay run rẩy thắt dây an toà n .
- Mình không nghÄ© như váºy – Cô bạn nhẹ nhà ng chỉnh lại – Quan trá»ng là mình có “ chôm “ được má»™t chiếc xe hÆ¡i chạy nhanh hay không thôi . Và mình đã gặp may .
- Ừ , đến chỗ rà o chắn của cảnh sát thì sẽ “ thú vị “ lắm đó .
Alice nghe tôi nói thế liá»n phá ra cưá»i nghiêng ngả .
- Tin mình Ä‘i Bella . Bất kỳ rà o chắn nà o , nếu có , cÅ©ng sẽ ở sau lưng chúng ta mà thôi – “ Rầmmm “ , nói là là m , cô bạn tông thẳng và o thùng sắt tây ... như thể Ä‘ang chứng minh cho lá»i khẳng định cá»§a mình váºy .
Tôi nhìn ra ngoà i cá»a sổ , chiêm ngưỡng thà nh phố Florence , nhưng đến cảnh sắc cá»§a xứ Toscana thì phải đầu hà ng cả hai tay ... vì tất cả những gì trôi qua ô cá»a xe Ä‘á»u là những cái bóng má» . Äây là chuyến Ä‘i xa đầu tiên cá»§a tôi , và có lẽ cÅ©ng là chuyến Ä‘i cuối cùng . Kiểu lái xe cá»§a Alice lúc nà y đã khiến cho hồn vÃa cá»§a tôi bay lên mây , dẫu tôi vẫn biết rằng mình hoà n toà n có thể tin tưởng và o tay lái cá»§a cô bạn . Và rồi ... khi thoáng trông thấy những ngá»n đồi , những thị trấn nằm bao bá»c trong mấy bức tưá»ng giống như những tòa lâu đà i , mặt tôi lại trắng bệch không còn má»™t hạt máu .
- Bạn có thấy gì nữa không ?
- Äang có chuyện gì đấy – ALice thì thà o – Dưá»ng như là lá»… há»™i . ÄÆ°á»ng phố đông nghẹt ngưá»i và cỠđỠ. Hôm nay là ngà y mấy nhỉ ?
Tháºt sá»± tôi cÅ©ng không nhá»› chắc lắm :
- Hình như là mưá»i lăm .
- Trá»i Æ¡i , mỉa mai thay . Hôm nay là ngà y lá»… Thánh Marcus .
- Váºy là sao ?
Cô bạn báºt cưá»i chua chát :
- Hà ng năm , thà nh phố vẫn tổ chức ngà y lá»… nà y . Theo truyá»n thuyết , thì Thánh Marcus là má»™t nhà truyá»n bá đạo CÆ¡-Äốc , ừm , là cha Marcus ... Marcus cá»§a nhà Volturi đấy ... má»™t ngà n năm trăm năm trước đã đánh Ä‘uổi tất cả các ma-cà -rồng ra khá»i Volterra . Truyá»n thuyết kể rằng trong lúc ông ta ở Romania , Ä‘ang bị hà nh hình vì đạo mà vẫn còn ra sức đánh Ä‘uổi ma-cà -rồng . Tất nhiên đấy chỉ là chi tiết được thêu dệt thêm thôi ... chứ tháºt ra , ông ta chẳng há» bao giá» rá»i khá»i thà nh phố . Và cÅ©ng chÃnh thà nh phố nà y là nÆ¡i sản sinh ra mấy trò mê tÃn , vá» những thứ như thánh giá và toit . Cha Marcus sá» dụng chúng hiệu nghiệm lắm . Ma-cà -rồng từ đó chẳng thấy quáºy phá thà nh phố Volterra nữa , váºy thì chắc là mấy thứ đó có tác dụng tháºt – Nụ cưá»i cá»§a cô bạn đầy chất mỉa mai – Thế là nghiá»…m nhiên cái ngà y nà y trở thà nh ngà y lá»… cá»§a thà nh phố , được cả lượng cảnh sát bảo vệ ... Tóm lại , Volterra là má»™t thà nh phố an toà n đến mức kỳ lạ . Cảnh sát ở đây được ca ngợi dữ dá»™i .
Dần dà , tôi đã hiểu ra được Ä‘iá»u cô bạn muốn ám chỉ , khi cô nói đến hai chữ mỉa mai .
- Chắc chắn há» sẽ không thể vui nổi nếu như Edward là m xáo tung má»i chuyện lên , là m lá»™ hà nh tung cá»§a há» và o ngay ngà y lá»… Thánh Marcus , phải không ?
Cô bạn lắm đầu , vẻ mặt tháºt khổ sở :
- Không đâu . HỠra tay nhanh lắm .
Tôi quay mặt Ä‘i , cố ngăn hà m răng Ä‘ang cắn chặt lấy môi dưới . Chảy máu lúc nà y tháºt không hay chút nà o .
Trên bầu trá»i xanh nhạt , mặt trá»i cà ng lúc cà ng lên cao má»™t cách đáng sợ .
- Anh ấy vẫn còn nuôi ý định đến trưa hả Alice ? – Tôi kiểm tra lại .
- Ừ . Anh ấy quyết định là sẽ đợi . Và hỠcũng đang đợi anh ấy .
- Hãy nói cho mình biết mình phải là m gì .
Cô bạn vẫn dán mắt và o con đưá»ng quanh co trước mặt – cây kim trên bảng đồng hồ Ä‘o tốc độ dang nằm bẹp hẳn vá» bên phải .
- Bạn không cần phải là m gì cả . Anh ấy chỉ cần thấy bạn trước khi bước ra ngoà i nắng là được . Và anh ấy phải trông thấy bạn trước khi trông thấy mình .
- Kế hoạch của chúng ta là gì ?
“ Vèooo “ ... Trước tay lái lụa cá»§a Alice , má»™t chiếc xe hÆ¡i đỠchạy ngược chiá»u vá»›i chúng tôi có vẻ như Ä‘ang Ä‘ua thục mạng .
- Mình sẽ cố chở bạn đến tháºt gần , gần nhất trong khả năng cá»§a mình , và rồi bạn sẽ chạy vá» hướng mình chỉ .
Tôi gáºt đầu ngay tắp lá»± .
- Cố gắng đừng để vấp ngã đấy – Cô bạn nói thêm – Hôm nay , chúng ta không có thá»i gian cho những cÆ¡n chấn động đâu .
Tôi nhăn mặt , rên rỉ . Cái nà y thì tháºt đúng là đặc tÃnh cá»§a tôi – há»§y hoại má»i thứ , há»§y hoại cả thế giá»›i ... chỉ trong chốc lát vì má»™t trò ngá»› ngẩn .
Mặt trá»i má»—i lúc má»™t lên cao , còn Alice thì Ä‘ang ra sức Ä‘ua hết tốc lá»±c vá»›i nó . Nắng quá , và tôi không khá»i hoảng hồn . CÅ©ng có thể và o phút chót , anh ấy thấy cần phải đợi đến trưa nữa .
- Kia rồi – Alice bất chợt lên tiếng , chỉ tay và o má»™t thà nh phố nhá» má»c trên ngá»n đồi gần nhất ; trông nó giống hệt như má»™t tòa lâu đà i .
Tôi nhìn theo hướng tay cô bạn , trong lòng bá»—ng hình thà nh má»™t ná»—i sợ hãi má»›i . Từ buổi sáng hôm qua đến giá» - mà tôi có cảm tưởng như đã má»™t tuần trôi qua rồi – kể từ khi Alice nhắc đến tên anh ở chân cầu thang , trong tôi chỉ thà nh hình duy nhất má»™t ná»—i sợ . Váºy mà giỠđây , khi táºn mắt ghi nháºn hình ảnh cá»§a những bức tưá»ng mà u hung đỠcổ xưa và những ngá»n tháp đứng sừng sững trên đỉnh cá»§a má»™t ngá»n đồi dốc đứng , cảm xúc trong tôi lại khác , tôi kinh hãi cho chÃnh bản thân mình nhiá»u hÆ¡n .
Phải thừa nháºn rằng thà nh phố rất đẹp . Nó hoà n toà n khiến cho tôi phải kÃnh sợ.
- Volterra – Giá»ng nói cá»§a Alice chợt trở nên lạnh căm và thiếu sức sống.
|
 |
|
| |