Dịch giả: lovenovel1
Biên dịch: Cutundohoi
Nguồn: Tàng Thư Viện
Hai con ma thú đã bị Đỗ Duy dùng nhẫn chứa vật của ma pháp sư thu lại. Mặc dù hai tên vu sư Shaman tại trong thôn tìm tòi cẩn thận, thậm chí còn lấy ra một vật khiến cho Đỗ Duy cảm thấy hứng thú.
Đó là một cái xác rùa giống như là đồ coi bói vậy, tại nơi đầu rùa sắp xếp ra vài mẩu xương không theo quy tắc nào, sau đó bọn chúng niệm vài câu mà Đỗ Duy nghe không hiểu. . . . . đại khái là thuật xem quẻ nào đó.
Trong nhất thời Đỗ Duy có chút lo lắng, nhưng sau đó hai tên vu sư Shaman hình như không có bói được gì.
Nhìn ánh mắt thất vọng thì bọn họ không thu hoạch được gì, Đỗ Duy yên tâm hơn.
Đối phương bất mãn rút lui ra khỏi trấn, ba nghìn kỵ binh thảo nguyên bắt đầu chậm rãi lui binh. Bỗng nhiên Đỗ Duy ra lệnh cho Ron Barton phái ra một trăm kỵ binh hộ tống ba nghìn kỵ binh thảo nguyên, cho bọn chúng rời khỏi hành lang tây bắc rời khỏi lãnh địa của mình mới thôi.
Những gã kỵ binh thảo nguyên dũng mãnh đối với việc này này rất là căm tức, nhưng hai tên Vu sư Shaman thì lại nhẫn nại cam chịu hành động của Đỗ Duy, hạ lệnh mọi người không được loạn động. Vì vậy một trăm kỵ binh của Đỗ Duy cách kỵ binh thảo nguyên một trăm thước giám thị bọn chúng rời đi.
Sau khi đi khỏi trấn vài dặm, hai tên vu sư Shaman ngồi trên ngựa quay đầu lại nhìn thôn phía xa. Tên vu sư trầm ổn bỗng nhiên nói với đồng bọn :Ngươi thấy tên công tước hoa Tulip thế nào ?
-Hừ, chỉ là một thằng nhóc con mà thôi.
Tên vu sư lỗ mãng khinh thường.
-Cũng đúng.
Tên vu sư trầm ổn cười cười :
-Đúng thật, nghe đồn thì lợi hại nhưng hôm nay thấy thì. . . nghe danh không bằng gặp mặt.
Sau đó hắn dừng lại một chút, bỗng nhiên thở dài :
-Nhưng mà kẻ bên cạnh hắn cùng chúng ta nói chuyện, nói năng có khí vũ bất phàm, thật sự là một kẻ xuất sắc !?
Nhìn lũ lang sói thảo nguyên đi rồi, Đỗ Duy trên mặt lại không có nửa điểm thoải mái. Mặt hắn lại càng thêm âm trầm, sau đó hạ lệnh :
-Về thành Lâu Lan!
Hai ma thú bị hắn cho vào nhẫn chứa vật thì nhóc con Mose sau khi bị Đỗ Duy giáo huấn đã hoàn toàn sợ hãi. Đứng xa xa tại một bên không dám cùng Đỗ Duy nói nửa lời.
Mọi người sau khi đi ra, Đỗ Duy lại ngoắc ngoắc tay gọi Mose :
-Ngươi lại đây!
Mose dường như có chút sợ hãi, cẩn cẩn thận thận đi tới bên người Đỗ Duy:
-Ngươi. . . . . ngươi lại muốn gì nữa đây ?
-hừ! Ngươi quên ta nói rồi sao ? Phải gọi ta bằng ngài' !
Đỗ Duy hung tợn nói :
-Tại nơi này ngươi không phải là cậu ấm của gia tộc Listeria! Ngươi chỉ là một thủ hạ bình thường ! Ngươi nếu không nhớ được việc này thì sau này ngươi còn có thể phải chịu khổ sở.
-Vâng. . . . . . thưa ngài!
Mose cắn răng, trông mặt có vẻ đỏ lên nhưng không thể không nói mấy lời như vậy.
-Tốt lắm. "Đỗ Duy thở dài :
-Lên ngựa, chúng ta trở về thôi. "
Trong nháy mắt sắc mặt Đỗ Duy bỗng trở nên mỏi mệt.
Mose nhìn thấy vẻ mặt Đỗ Duy nhịn không được sinh ra nghi ngờ :
Tên độc ác này còn có việc gì làm phiền lòng sao ? Một tên độc ác như hắn mà. . . . . .
Suốt dọc đường Đỗ Duy không nói gì, ngồi trên ngựa cúi đầu trầm tư suy nghĩ gì đó, Mose thì cẩn cẩn thận thận đi sau Đỗ Duy, mặc dù trong lòng cực kỳ hận Đỗ Duy nhưng vẫn không nhịn được len lén nhìn trộm bóng lưng Đỗ Duy.
Qua một lúc lâu ước chừng hơn mười dặm đường, Đỗ Duy bỗng nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Mose :
-Ngươi đang nhìn ta à?
Mose lại càng hoảng sợ lắc đầu lia lịa, nhưng Đỗ Duy lại cười ảm đạm :
-Đừng chối, ta đoán trong lòng ngươi âm thầm chửi ta đúng không? Ngươi ở phía sau nhìn ta, trong lòng còn nghĩ tới làm thế nào thừa dịp ta không chú ý đâm ta một kiếm ?
Mose sắc mặt trắng nhợt vì trong thời gian vừa rồi hắn quả thật có tâm tư này, chỉ có điều nghĩ đến bộ dáng hung tợn của Đỗ Duy hắn liền bỏ đi.
Người kia. . . . nhất định là ma quỷ! Nếu không hắn như thế nào có thể biết được trong lòng ta nghĩ gì ?
Đỗ Duy nhẹ nhàng cười, sắc mặt hắn có một tia lạnh nhạt nhưng trong nháy mắt tựa như đang suy nghĩ cẩn thận, ẩn chứa một tia kiên định.
-Mose ngươi bây giờ hận ta bởi vì đã đánh ngươi. Mà ngươi biết ta đánh ngươi vì cái gì không ?
Mose im miệng không nói lời nào.
-Bởi vì ngươi ngu xuẩn.
Đỗ Duy không chút khách khí nói:
-Bởi vì hành động của ngươi ngu xuẩn, nếu một khi có cái gì ngoài ý muốn liền sẽ khiến ta, còn cả chính ngươi cùng gia tộc của ngươi gặp rất nhiều phiền toái ! Đồng thời cũng khiến rất nhiều người bởi vậy mà mất mạng, đổ máu, ngươi có thật là rất ngu xuẩn không?
Mose mặt lại đỏ lên nhưng không nói gì.
-Ngươi hận cũng tốt, thế nào cũng tốt cả.
Đỗ duy cười lạnh:
-Thế nhưng ta không rõ ngươi vì sao mà ghét ta ? Dường như lần đầu gặp mặt ngươi đã không thích ta.
Mose cúi đầu xuống, Đỗ Duy trầm mặc một lát rồi nói :
-Bởi vì chị gái ngươi sao?
"- . . . . . Đúng vậy.
Mose thấp giọng trả lời, trong thanh âm của hắn có một tia hận ý.
Dừng trong chốc lát hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đỗ Duy lá gan của hắn to hơn :
-Ta bắt đầu ghét ngươi bởi vì ta biết chị cả ta hy vọng ngươi có thể lấy Angel ! Ta ghét loại quý tộc như ngươi, giống như chồng của chị cả ta, một lão già quý tộc khốn kiếp. Chị cả vì gia tộc không thể không hy sinh chính mình gả cho hắn, ta biết chị ấy không sung sướng gì, cho tới tận bây giờ cũng không có hạnh phúc dù may mắn tên chó kia đã chết sớm. . . . . . Ta nhận ra rằng ngươi cũng là một tên khốn như thế ! Ta không hy vọng Angel lại tiếp bước chị cả lấy tên khốn quý tộc như ngươi ! Các ngươi chỉ biết đến tiền bạc gia tộc chúng ta, lợi dụng chúng ta!
-Nhưng các ngươi cũng lợi dụng ta.
Đỗ Duy nhàn nhạt nói :
-Chị gái ngươi không phải là muốn lợi dụng địa vị của ta sao ?
- . . . . .
Mose cắn răng.
-Cho nên ta nói ngươi thực ngu xuẩn.
Đỗ Duy lạnh nhạt nói :
-May mắn ngươi còn trẻ, người còn trẻ thỉnh thoảng làm những việc ngu xuẩn thì vẫn còn được Thượng đế tha thứ.
-Thượng đế à?
Mose hơi sửng sốt.
Đỗ Duy ý thức được mình vừa lỡ lời, hắn cười nhẹ :
-Ôi đó là một lão lừa đảo mà thôi.
Sau đó hắn nhìn Mose trầm giọng nói :
-Ngươi ngu xuẩn ở chỗ hành động của ngươi căn bản không có khả năng thay đổi tình huống, mà còn làm cho sự việc càng làm càng hỏng. . . . . . Đây không phải ngu xuẩn thì là gì ? Người thông minh thì sẽ nghĩ biện pháp khiến cho sự việc đi theo một phương hướng tốt hơn, còn ngươi. . . . . . hừ hừ.
Mose hừ một tiếng :
-Vậy còn ngươi? Vì sao ngươi lại từ chối Angel ? Chẳng lẽ ngươi có ý với chị cả ta sao?
-Ha ha ha ha ……
Đỗ Duy ngửa mặt lên trời cười to. Sau đó nhìn tên nhóc này trong chốc lát rồi hắn mới thu hồi tiếng cười, lãnh đạm nói :
- Một kẻ đáng thương, ngươi thật sự đáng thương, ngươi nghĩ rằng ta giống những kẻ khác coi trọng tài phú của gia tộc Listeria các ngươi sao? Ngươi cho là tất cả mọi người đều là như ngươi tưởng tượng sao ?
Mose tựa hồ đang nín nhịn, giờ phút này rốt cuộc cũng không nhịn được liền hỏi :
-Ngươi. . . . . . rốt cuộc muốn cái gì ? Ngươi giống như cự tuyệt Angel nhưng mà tại yến hội lại mời chị cả của ta ! Mà chị cả ta thì. . . . ngươi rốt cuộc muốn thế nào ! Tên ác ma!
Đỗ Duy ánh mắt lạnh lùng :
-Ngươi đại khái lại quên yêu cầu của ta rồi sao?
Mose tựa hồ sợ hãi ánh mắt Đỗ Duy thân thể co rụt lại, cúi thấp đầu xuống.
Đỗ Duy không có nổi giận, hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài giống như là tự nói với mình:
-Đúng vậy. . . . . . . Ta rốt cuộc muốn cái gì chứ. . . . . .
Lúc đầu đi vào thế giới này, chính mình cũng mê man.
Loại mê man này nếu không phải chính bản thân mình, người khác rất khó giải thích.
Trước khi chính mình "xuyên việt", Đỗ Duy không phải chưa từng nghe qua từ ngữ "xuyên việt", ít nhất hắn cũng đã xem qua tiểu thuyết biết được một vài chuyện cũ.
Cũng chính mình đã trải qua nhưng mà phát hiện sự thật không giống.
Trong tiểu thuyết hạng ba nói nhân vật sau khi xuyên qua lập tức rất nhanh "tiếp thu" mọi việc. Ôi da, ông đây xuyên việt rồi, ba mẹ kiếp sau xin trả hiếu cho hai người ! Thế giới khác kia, ta đến đây, mỹ nữ thiên hạ đều là của ta. . . . . .
Rắm chó !
Một người trưởng thành. . . . . Dù chỉ là một người mới mười tám tuổi, tại thế giới của mình phát triển đến mười tám tuổi tự nhiên là có mục tất của chính mình, có mục tiêu của cuộc sống, mục tiêu sự nghiệp, mục tiêu học tập. . . . . . . Hơn nữa còn có thể đã vì mục tiêu của mình mà phấn đấu từ nhiều năm!
Nói về tình cảm, có thể bản thân còn có người yêu, nếu không thì cũng có người mà mình âm thầm yêu say đắm. . . . . . . Nếu không có thì chí ít cũng có cha mẹ sinh ra ngươi nuôi dưỡng ngươi !
Xuyên việt đại biểu cái gì ? Đại biểu rằng với một cánh tay cứ như vậy nhẹ nhàng vung lên mà ngươi chẳng có chút kháng cự nào. . . . . . . . rồi sau đó hết thảy toàn bộ thành tro bụi ! Chẳng để lại bất kì điều gì cả!
Mục tiêu mà ngươi phấn đấu nhiều năm không có, ngươi nhiều năm phấn đầu để thành một kẻ bị đùa cợt đáng thương !
Cha mẹ đáng kính của ngươi, người yêu của ngươi đều không còn ! Hết thảy tình cảm đều trở thành hư vô !
Trong tiểu thuyết cấp ba chó má, khi xuyên qua liền ôm cha mẹ người ta gọi cha mẹ, bố mẹ người nuôi dưỡng mình trong thế giới kia trong chưa đến ba giờ đồng hồ liền biến mất sạch sẽ. . . . . . . . .
Nói một câu không khách khí. . . . . Rắm chó ! không lương tâm!?
Đỗ Duy rốt cuộc muốn cái gì ?
Nói một câu thật lòng :Nếu! Nếu có thể nói !Nếu bây giờ ông trời bỗng nhiên nói với hắn, ngươi có thể trở về ! Vậy Đỗ Duy không chút do dự rời bỏ thế giới này ! Cái gì công tước chó chết, sự nghiệp chó chết ! Hắn không chút do dự trở lại thế giới quen thuộc của mình !
Nếu như không về được ?
Vậy mục tiêu của Đỗ Duy chỉ có thể là van xin : Hắn chỉ hy vọng chính mình được thoải mái một chút, tự do một chút.
Nghĩ tới đây Đỗ Duy bỗng nhiên nở nụ cười.
Trên mặt hắn nở nụ cười chân thành mà thoải mái, trong miệng chậm rãi nói một từ :
-Tự do.
-Cái gì ?
Mose tựa hồ không nghe rõ Đỗ Duy nói.
-Là tự do.
Đỗ Duy thanh âm thật bình tĩnh:
-Ta muốn chính là tự do. Tự do mà âm thầm sống, tuỳ tâm ao ước, không ai gây cho ta áp lực, thoải mái. Có thể làm cho chính mình được thoải mái một chút. . . . chỉ đơn giản như vậy.
-. . . . . . . . Đơn giản như thế. . . . . . Đơn giản?
Mose kinh ngạc nhìn tên thiếu niên quyền quý gần như nhất đế quốc, một kẻ tiền đồ tương lai không thể hạn lượng …… lại chỉ muốn tự do?
-Ngươi bây giờ còn không đủ tự do sao?
Mose không phải không có đùa cợt nói.
-Ngươi không hiểu.
Đỗ Duy lắc đầu.
Tự do sao?Thế giới này thật sự để cho mình tự do sao?
Lúc trước chình mình giả bộ ngu ngốc không muốn nghĩ chính mình mang vác cái gì trách nhiệm gia tộc (từ Đỗ Duy xem lại, trách nhiệm gia tộc cùng hắn có cái gì đó quan hệ sao?), cho nên hắn tình nguyện bị đuổi về bình nguyên Rowling. .
Trong đế đô thà làm Hoàng tử Thần nổi giận cũng phải cứu lão Raymond, bởi vì Đỗ Duy thấy rằng bản thân mình phải làm như vậy, nếu không làm vậy thì chính mình có thể có được ích lợi lớn hơn nữa , nhưng đấy không phải suy nghĩ của mình ! Như vậy thì không phải là Đỗ Duy nữa rồi! Đỗ Duy chỉ muốn làm việc mình muốn. . . . . . . tự do, chỉ đơn giản như thế.
Mà bây giờ từ chối đám hỏi của gia tộc Listeria đã giống như thế.
"-heo ta, tự do định nghĩa là : Ta có thể tùy ý quyết định cuộc đời ta.
Mose im lặng, có lẽ vào tuổi của hắn, giờ phút này còn khó có thể hiểu được ý tứ của lời nói này
-Nhưng mà mục tiêu này rất khó đạt được.
Đỗ Duy cười khổ :
-Thế giới là như thế, ngươi vùi mình vào nó thì nhiên sẽ không tự chủ được, bị sự tình mà ngươi không thích bức bách, bị thôi miên từng bước một tiến về phía trước. . . . . Nhưng mà ta thì chỉ muốn có tự do.
-Vào địa vị của ngươi bây giờ còn ai có thể bức bách ngươi? Hoàng tử Thần -Nhiếp chính vương không phải là rất tin tưởng ngươi sao ?
Mose rốt cuộc khó hiểu mở miệng nói.
-Thật không?
Đỗ Duy cười cười :
-Ở chỗ này, tại tây bắc. . . . có bao nhiêu người thèm thuồng nhìn ta chăm chú ? Quân tây bắc, Tổng đốc Bohan, bọn họ không có lúc nào không muốn đuổi ta ra khỏi tây bắc. Bọn lang sói của Thảo nguyên, hừ, bọn chúng tuỳ lúc sẽ cắn ngươi một miếng ! Tại nơi này ta có thể dựa vào ý nguyện của mình làm việc sao? Đầu tiên ta phải chứng tỏ khả năng sinh tồn ! Sau đó mới nói đến cái khác.
Nếu ta có đủ thực lực, tên Bohan kia liệu có vào thời điểm này đâm ta một nhát sao ?
Nếu ta có đủ thực lực, quân tây bắc có dũng khí đến tận cửa đòi tiền sao, còn ngầm cho kỵ binh thảo nguyên xâm nhập phòng tuyến gây cho ta khó chịu không ?
Nếu ta có đủ thực lực, hôm nay. . . . . . tên diễu võ dương oai trước cửa khinh thường ta, đã bị ta đem quân đội đánh cho không còn đường về !!!
Trong lòng Đỗ Duy cảm thấy sâu bên trong là sự buồn bã và một chút trào phúng.
Bởi vì hướng tới tự do vì đạt được mục tiêu của chính mình, vì thực hiện mục tiêu của chính mình. . . . . . Bắt buộc bản thân không thể không sinh ra dã tâm!
Điều này không phải là buồn cười sao ?
Đỗ Duy rất rõ ràng chính mình hôm nay đã bị kích thích, bị người thảo nguyên kích thích. Hắn hiểu được giờ phút này trong nội tâm của mình, có một thứ tên là "dã tâm" đang bùng lên mạnh mẽ.
Để cho ta sau này có thể tuỳ tâm hưởng thụ cuộc sống của mình. . . . . . Trong quá trình này kẻ nào ngăn cản ta, uy hiếp ta đều là kẻ thù !
Có lẽ người thảo nguyên nên hối hận.
Bởi vì hành động hôm nay của bọn họ đã thức tỉnh một người trẻ tuổi còn đang mờ mịt.
Đỗ Duy bỗng nhiên hưng phấn, đột nhiên ngồi thẳng trên lưng ngựa, ngón tay nắm roi ngựa chỉ vào hoang nguyên xa xa trước mặt :
-Mose ngươi nhìn thấy gì ?
Mose sửng sốt một chút nhìn ra xa xa, thử nói :
-Đất trống ? núi Kilimanjaro? Con đường ? Rừng cây. . . . rốt cuộc là cái gì?
Đỗ Duy bỗng nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu, đột nhiên dụng lực vung roi, giục ngựa phi về phía trước.
Dịch giả: lovenovel1 Biên dịch: Cutundohoi Nguồn: Tàng Thư Viện
Khi Đỗ Duy về đến thành thành Lâu Lan, trời đã tối. Ron Barton và hai mươi tám ma pháp học viên ở lại quân doanh ngoài thành. Còn Đỗ Duy thì đi thẳng về phủ công tước.
Trong một căn nhà nhỏ phía sau công phủ tước, Đỗ Duy gặp Hussein đang bị trọng thương.
Vết thương của thánh kỵ sĩ không có gì đang ngại. Bị thương nghiêm trọng nhất là bả vai dưới tác dụng của thánh giai đấu khí đã dần khép lại, chỉ còn sắc mặt của Hussenin hơi tái. Mặc dù thương thế có thể dùng đấu khí hoặc dược vật để trị liệu, nhưng nếu mất máu quá nhiều thì cũng không thể dùng cách gì để nhanh chóng phục hồi
Nhìn thấy bộ dạng của Hussein, sắc mặt của Đỗ Duy nghiêm lại, nói với Raoen:
-Canh chừng ở đây, không cho bất cứ ai vào.
Nói xong, Đỗ Duy đi đến bên cạnh giường Hussein, ngồi xuống, cười khổ:
-Ngươi thật sự mang đến cho ta một tin tức xấu đó.
-Đúng là tin tức xấu.
Vẻ mặt của Hussein rất lạnh lùng”
-Bây giờ nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hussein khe khẽ thở dài. Hắn không có trực tiếp trả lời, mà lấy cái bao bên cạnh mình, chậm rãi mở ra, lộ ra “Nguyệt Hạ mỹ nhân”
Đỗ Duy vừa thấy, không khỏi kinh ngạc:
-Kiếm của Rodriguez, sao lại ở chỗ ngươi?. Có phải người đi rừng rậm Đóng Băng, gặp tên kia phải không?
Hussein gật đầu:
-Nếu không nghe theo lời tên kia chỉ sợ ta căn bản không cách nào sống sót trở về?
Sau đo, Hussein bất đầu kể lại kinh nghiệm chuyến đi này của hắn
Một tháng trước, Hussein nhận lời Đỗ Duy đi đến rừng rậm Đóng Băng. Dựa vào hắn thực lực cường đại, tất nhiên không úy kỵ hoàn cảnh khó khăn của rừng rậm Đóng Băng. Chỉ là đi thẳng về phía bắc, xuyên qua hồ lớn, đi tới khe núi-chỗ ở của tộc Người Cây.
Nhưng trên đường đi qua hồ lớn, Husein phát hiện một số dấu vết không tầm thường
-Lúc đầu, ta nhìn thấy một khối thi thể của ma thú. Đó là một đầu băng tuyết ma lang con. Dựa vào thể tích của nó, có thể thấy là nó đang ở trong giai đoạn tiến hóa. Con ma lang này bị một cây nhũ băng đóng đinh trên một gốc cây đại thụ, thân thể đã đông cứng. Điều khiến ta kinh ngạc chính là nơi này đã vượt qua hồ lớn, một số dong binh đoàn dũng cảm cũng không có ai có dũng khí đi đến phía bắc hồ lớn. Ngày hôm sau, ta lại thấy thêm vài thi thể của ma thú, đó là mấy con địa long. Ngươi biết đấy, địa long vảy giáp cực kỳ chắc chắn, mà ta kiểm tra qua, mỗi địa long đều dễ dàng bị cắt thành mảnh nhỏ, tất nhiên chỉ có đấu khí của cao cấp võ sĩ mới làm được. Ta cẩn thận quan sát vết thương và vết cắt, sau đó đưa ra phán đoán: người kia là một cường giả. Nếu ta tự mình ra tay, nhiều nhất cũng chỉ làm được giống như thế thôi.
Ngày thứ ba, ta đã nhìn thấy nhiều thứ thú vị hơn: ta đi dọc ven hồ theo hướng bắc. Ta phát hiện trong hồ xuất hiện một ngọn núi băng. Tất nhiên là do con người tạo ra, ngọn núi băng nhỏ này ổi trê mặt hồ. Một con bạo phong băng hùng bị đông cứng trong khối băng, xem ra người xuất thủ thật am hiểu băng hệ. Đây là kết luận của ta.
-Chính là Rodriguez ra tay sao?
Đỗ Duy hỏi.
Đúng.
Hussein gật đầu
-Tại sao tên đó lại chạy đến rừng rậm Đóng Băng?
Đỗ Duy nhíu mày
Hussein do dự một chút rồi chậm rãi nói:
-Hắn đang đi tìm ta.
Sau khi ra tay giúp đỡ Đại hoàng tử trong chính biến ở đế đô, Roddriguez liền ra đi. Nhưng thực lực thánh kỵ sĩ rốt cuộc bị mọi người nhận biết. Được công nhận là đại lục đệ nhất kỵ sĩ là thần điện thần thánh kỵ sĩ đoàn phản đồ Hussein, nhưng sau khi Rodriguez thể hiện thực lực thánh kỵ sĩ, hơn nữa một kích đánh chết vị kiếm thánh áo xám dưới tay Augustine, trong lòng mọi người Rodriguez đã thay thế địa vị của Hussein, trở thành “đại lục đệ nhất kỵ sĩ”.
Trước đây, mặc dù Husein bị thần điện truy nã, nhưng chiến tích đánh chết hai đại kỵ sĩ, giết thẩm phán trưởng, giết chết rất nhiều thần thánh kỵ sĩ đuổi bắt mình khiên cho hắn vẫn như cũ chiếm đươc địa vị đại lục đệ nhất kỵ sĩ. Nhưng sau khi Rodriguez như lưu tinh quật khởi, địa vị của Husein mới dần dần dao động
Dù sao, chiến tích của Hussein mặc dù huy hoàng, mọi người đoàn rằng hắn có thể đã đột phá thánh giai- nhưng cũng chỉ là đoán thôi, nhưng Rodriguez thật sự là thánh giai
Do đó xem ra, Rodriguez cơ hồ đã đứng ở đinh điểm của Roland đại lục vũ giả. Vị thánh kỵ sĩ này sở dĩ xuất hiện tại rừng rậm Đóng Băng là để tìm kiếm Hussein!
Tu luyện đến cảnh giới của hắn, hắn phải tìm được đối thủ có thực lực tương đương, người thường đã không thể thỏa mãn việc truy cầu võ đạo của hắn. Người duy nhất lọt vào mắt của hắn là kẻ đang bị truy nã Hussein
Mà căn cứ vào tin tức của thần điện, lần cuối cùng Hussein xuất hiện là ở trong rừng rậm Đóng Băng.
Không ai biết Hussein lại đi theo Đỗ Duy ra khỏi rừng rậm Đóng Băng, chỉ biết hắn lưu lại hành tung cuối cùng trước khi biến mất là bên trong rừng rậm Đóng Băng.
Mà Rodriguez lại chọn Hussein làm mục tiêu của mình.
Hussein tựa hồ trầm mặc trong chốc lát. Vẻ mặt của hắn có chút làm cho Đỗ Duy nhận không ra. Bỗng nhiên lánh khốc thánh kỵ sỵ đột nhiên nở nụ cười:
-Ngươi muốn hỏi ai thắng à?
Đỗ Duy không phủ nhận:
-Ta đương nhiên muốn biết. Các ngươi bây giờ đã là hai vũ giả cực mạnh trên đại lục.
-Được rồi.
Hussein gật đầu, sau đó có vẻ hơi hời hợt:
-Ta thắng, nhưng hắn cũng không thua.
Đỗ Duy sửng sốt
-Chúng ta đấu với nhau hai trận.
Husein nhàn nhạt nói:
-Trận thứ nhất hắn chiếm thế thượng phong bởi vì hắn có bảo kiếm Nguyệt hạ mỹ nhân. Nhưng ta dù bị rơi vào thế yếu, nhưng hắn cũng không thể phá giải tinh không đấu khí. Chúng ta đều hiểu được kết cục, liền tạm thời dừng lại. Lần hứ hai, hắn không dựa vào ưu thế. của Nguyệt hạ mỹ nhân, kết quả là ta thắng hắn
-Đơn giản như vậy thôi sao?
Đỗ Duy đương nhiên biết, hai thánh kỵ sĩ luận võ, tuyệt đối không phải nhưng Hussein nói nhẹ nhàng như vậy!
Hai đại cường giả đỉnh phong trên đại lục quyết chiến tuyệt đối là một hồi luận võ phấn khích mà kịch liệt . Đáng tiếc chính mình không thể nhìn thấy.
-Vết thương trên vai là hắn lưu cho ta.
Hussein hừ một tiếng:
-Tuy nhiên, hắn ít nhất một năm cũng đừng hi vọng cùng người khác động thủ.
-Còn thanh Nguyệt hạ mỹ nhân này.
Đỗ Duy nhíu mày
Hussein không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà cười nhẹ, nhìn Đỗ Duy:
-Ngươi biết không?Ngươi chút nữa thì mất mạng rồi.
Đỗ Duy có chút mờ mịt:
-VIệc này liên quan gì đến ta.
-Sau khi chúng ta đánh xong, hai bên dừng tay lại. Chúng ta không có ý định thực hiện quyết đấu sống chết. Trên thế giới này, có thể có một đối thủ rất là khó. Hắn hỏi ta sau này có thể tìm ta ở đâu. Ta nói cho hắn ta có thể ở tây bắc. Lúc ấy hắn nghe xong, vẻ mặt rất kinh ngạc. Sau đó hắn nói cho ta biết, hắn cũng muốn đên tây bắc, hơn nữa hắn nhận lời phó thác đến tây bắc phụ tá ngươi.
Đỗ Duy sửng số, sau đó vẻ mặt vừa vui vừa ngạc nhiên:
-Hắn đến phụ tá ta sao?
-Việc này quả thật đã ngoài ý muốn, hắn nói cho ta biết sau khi chính biến, Đại hoàng tử chết. Rodriguez vốn rất chán ghét ngươi, bởi vì Đại hoàng tử dù sao đối với hắn có ân. Mặc dù hắn đáp ứng Đại hoàng tử làm ba việc đã xong, nhưng dù sao tác dụng mấu chốt của ngươi trong chính biến, Rodriguez không tìm ngươi phiền toái đã may mắn lắm rồi. Đỗ Duy, tại thời điểm đó ta không ở bên cạnh ngươi. Lúc đó nếu hắn ám sát ngươi. Dựa vào thực lực của hắn, dù ngươi có mấy cái mạng thì cũng sớm chết rồi.
Dỗ Duy im lặn
-Tuy nhiên, may mắn có người khuyên bảo hắn. Dưới sự khuyên bảo của người kia, Rodriguez đã thay đổi tâm ý, hơn nữa chịu sự phó thác của người đó, quyết định đến tây bắc phụ tá người. Hắn vốn định sau khi tại rừng rậm Đóng Băng tìm ta luận bàn, liên đi đến tây bắc.
Hussein thở dài:
-Kết quả xuất hiện một chút đáng tiếc. CHúng ta hai người luận võ, , mặc dù không có quyết tử, nhưng đều đại thương nguyên khí, hai người đều bị thương. Lúc ấy chúng ta cách khe núi của tộc Người cây cũng không quá xa. Vì vậy ta quyết định dẫn hắn đến khe núi để dưỡng thương. Ở trong khe núi chúng ta gặp tên long tộc kia.
Sắc mặt ĐỖ Duy trầm xuống:
-Có phải lão rồng già kia phản bội lời thề, chạy tới tìm tới chúng ta tính sổ không?
Hussein lắc đầu
-Không phải lão rồng già. Tên tới lần này, thực lực không phải ta có thể một mình đối phó. Thực lực ma pháp của hắn bình thường, nhưng lực lượng và thân thể mạnh mẽ có thể nói là long tộc đệ nhất. Ngươi nhất định nhớ rõ lúc trước chúng ta đến long tộc thần sơn, tên long tộc ngu xuẩn gác cổng chứ?
-Tên rồng ngu ngốc kia sao?Tên bị mình dùng một đề số học làm khó ư?
-Lần này đến chính là tên đó.
Nghe xong lời này, Đỗ Duy nhưng lại nhẹ nhàng thở ra:
-Tên long tộc tộc trưởng điên rồi ư? Sao lại phái tên ngu xuẩn đó ra ngoài?
Hussein lạnh lùng nói:
-Hắn không đơn giản vậy đâu. Ma pháp tựa hồ rất kém coi nhưng độ cường hãn của thân thể. Đỗ Duy, dựa vào kinh nghiệm của ta, có thể lão rồng già kia cũng không như thế được. Hơn nữa, ta nghe nói trong long tộc, nếu đơn thuần so sánh võ thuật cùng thân thể lực lượng, ngay cả long tộc tộc trưởng cũng không bằng tên ngu xuẩn này.
-Hơn nữa.
Hussein sắc mặt rất tệ:
-Hắn nói cho ta biết, long tộc tộc trưởng đã quyết định, nếu ai lấy đầu ngươi trở về, liền có thể kết thừa địa vị tôc trưởng của hắn! Bây giờ , ba con trai của hắn đều đã xuất phát rời thần sơn, đến Roland đại lục tìm ngươi.
Da đầu Đỗ Duy bắt đầu run lên.
Ba vị vương tử long tộc sao?
Lão rồng già kia thực lực cường hãn như thể, con của hắn cũng nhất định sẽ không kém bao nhiêu chứ?
-Từ từ, ngươi nói tên ngu xuẩn kia nói cho ngươi mấy cái này hắn được ích lợi gì chứ?
Đỗ Duy nhíu mày.
Hussein nhìn âm trầm:
-Đây chính là điều ta cảm thấy nguy hiêm nhất. Hắn nói cho ta biết, hắn tới tìm ngươi để bảo vệ ngươi. Bên trong long tộc đối với quyết định của tộc trưởng rất bất mãn. Ai cũng muốn làm người thừa kế tộc trưởng, cho nên không hi vọng ngươi không chết trong tay ba vị vương tử long tộc. Tên ngu xuẩn này còn mang đến một ít tin tình báo về ba long tộc vương tử. Hắn nói cho ta, có thể nói, chủ của hắn hy vọng ba vị vương tử long tộc tốt nhất không cần sống trở lại thần sơn!
Mắt Đỗ Duy sáng lên!
-Căn cứ ước định, ba long tộc vương tử lần lượt tới tìm ngươi. Mỗi người đều có kỳ hạn một tháng. Nếu một người thất bại, người thứ hai sẽ tiếp tục. Nếu không có bất ngờ gì, người thứ nhất tới tìm ngươi là con trai cả của lão rồng già, một ma pháp long. Hắn không giỏi võ thuật, nhưng đối với long ngữ ma pháp lại cực kỳ xuất sắc.
Tâm tư Đỗ Duy chợt lóe:
-Ôi, đã có người muốn hợp tác, vậy hắn nhất định đã cung cấp một ít nược điểm của long tộc Đại vương tử chứ?
Hussein bỗng nhiên nở nụ cười:
-Tất nhiên, nhược điểm của long tộc Đại vương tử là….
Lúc này, phía bắc đế quốc vẫn là thế giới đóng băng, phía bắc rừng rậm Đóng Băng, khe núi mà tộc Người Cây sinh sống, một thân ảnh cao gầy đứng ở miệng khe núi, nhìn thấy mờ mịt tuyết, đón cơn gió lạnh thấu xương thổi từ phương nam. Vẻ thâm thúy của ánh mắt bỗng trở nên suy tư, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một vẻ suy yếu.
-Thầy Lam Hải, chỉ mong lựa chọn của ngài là chính xác. Đỗ Duy, hắn thật sự có thể thay đổi Tây Bắc sao?.
Rodriguez nhẹ nhàng tự hỏi.
Dịch giả: Kakashi_kenji Biên dịch: Cutundohoi Nguồn: Tàng Thư Viện
Ba mươi năm trước Ba mươi lăm năm trước, mùa xuân năm 925 lịch đế quốc Roland.
Có lẽ rất nhiều người sớm đã quên sự việc phát sinh trong ngày xuân năm đó. Trong ký ức đại đa số mọi người, mùa xuân hơn ba mươi năm trước, tựa hồ điều duy nhất đáng nhớ là cái mùa xuân đó bất ngờ đến muộn.
Cái lạnh đầu xuân đã cuốn cả trung bộ đại lục vào vòng, mà vì phòng ngừa binh sĩ thao diễn mùa xuân bị băng đóng lại, quân phương thống suất bộ đặc biệt sản xuất một số loạt quân trang thật dày. Trải qua công tác bận rộn, cuối cùng trước khi bắt đầu thao diễn mùa xuân đã phát tới các đơn vị quân đội.
Nhưng mà, năm đó mùa xuân không chỉ đơn giản như vậy. Đối với người đế đô mà nói, mùa xuân năm nay đã xảy ra một việc ảnh hưởng rất lớn tới cả đại lục.
Mùa xuân năm đó, hoàng đế augustin VI chính thức xác lập địa vị thái tử cho đứa con duy nhất của hắn, đại hoàng tử Evan. Mà tại mùa xuân này, tộc trưởng gia tộc Rowling bị bệnh, Raymond kế thừa gia tộc Rowling, kế thừa tước vị bá tước, thành vị tân Rowling bá tước, kế thừa vùng đất đai phì nhiêu bình nguyên Rowling.
Trong giới quý tộc trẻ tuổi tại đế quốc, vị Raymond hai mươi tuổi này, không thể nghi ngờ là một ngôi sao mới chói lọi. Tài hoa của hắn, võ thuật kiệt xuất của hắn, còn có thiên tài trên phương diện quân sự triển lộ ra, đều làm cho tất cả những người xem trọng hắn tin tưởng rằng: ‘vũ huân thế gia nhà Rowling, lại sinh ra một tộc trưởng kiệt xuất.
Mà sau đó, người bạn tốt nhất của bá tước Raymond trẻ tuổi, Đại hoàng tử Evan lại vừa mới được xác lập làm thái tử. Một vị tướng quân đế quốc tương lai, một vị đế quốc hoàng đế tương lại, hai người quan hệ thân thiết, khiến cho mọi người xem trọng địa vị của nhà Rowling trong tương lai… Rõ ràng biểu thị là một đời minh quân ủng hộ. mà sau đó, ai có thể nghĩ tớii một ngày, vị đại hoàng tử được cho là hoàng đế tương lai sẽ binh bại thân vong? Mà vị tộc nhà Rowling tiền đồ vô hạn lượng lại rơi xuống cảnh thân bại danh liệt, mất quan bãi tước chứ?
Sau đó, bọn họ là những người trẻ tuổi, tràn đầy hi vọng, xuân phong đắc ý.
Cũng ở vào những năm tháng hoàng kim của đời mình, còn có vị tộc trưởng của gia tộc Listeria. Đó là một chàng đẹp trai nổi tiếng đế đô, hắn bác học đa tài, còn thông minh dí dỏm, ngắn ngủi một năm khi hắn tiến vào đế đô, lấy mị lực kinh người của hắn chinh phục cả giới quý tộc. Âm hoạc, hoa cỏ, nghệ thuật, thiên văn, bói tóan, lịch sử, vũ đạo… tựa hồ không có gì mà ngài Listeria lại không biết, khuôn mặt anh tuân của hắn như vầng thái dương, nụ cười say đắm lòng người, càng khiến vô số thiếu nữ quý tộc cùng quý phu nhân khuynh đảo.
Ngay cả hoàng đế bệ hạ Augustine VI cũng cho quý ngài Listeria một cái tước hiệu. mặc dù là tược vị cấp thấp không thể thừa kế, nhưng do hoàng đệ tự thân phong, còn khiến cho vị trí của quý ngài Listeria tại đế đô tăng lên mấy lần.
Mà đồng thời, quý ngài Listeria còn là con nhà tỷ phú. Là phú gia nổi tiếng đại lục, bối cảnh của hắn làm người ta cực kỳ hâm mộ: tuổi trẻ nhiều tiền, tài hoa hơn người, khiến cho hắn trở thành tình nhân trong lòng vô số thiếu nữ.
Càng đáng nhắc tới là, mùa xuân năm đó, vị Lam Hải học giả tại đế đô kia, một bước lên trời.
Trong ký ức mọi người, ước chừng vài năm trước đó, một trung niên tên Lam Hải đi tới đế đô, không ai biết lão già này từ đâu tới. Lão cho tới bây giờ đều mặc áo bông, tóc dài bù xù toán loạn. Lão lựa chọn sống tại khu thành nam, nơi những người bình dân tập trung, nơi lão sống ở trong một con đường dài, mỗi người, mỗi ngày đều thấy ngài Lam Hải mỉm cười đi trên con đường cái.
Vô luận ngươi là ai, dù là ngươi chỉ là một chủ quán bán bánh mì, hoặc là một người đánh xe ngựa, chỉ cần ngươi chào hỏi với lão, lão cũng sẽ mỉm cười gật đầu với ngươi.
Trong mắt bình dân, ngài Lam Hải là người bác học đa tài! Bởi vì từ khi lão đến đây, nhiều lần vì mọi người giải quyết nhiều vấn đề khó khăn.
Nếu ngươi ngã bệnh, thầy thuốc không chữa được, vậy ngươi có thể tìm ngài Lam Hải van lão cứu giúp, lão sẽ cho ngươi thảo dược mà ngay cả một ít thầy thuốc chuyên nghiệp xem cũng không hiểu, nhưng rất nhanh có thể chữa hết bệnh của ngươi.
Lúc mới đầu, mọi người đều cho rằng ngài Lam Hải này là một thầy thuốc.
Sau đó, một nhà kinh doanh cách vách thua lỗ quyết định bán sản nghiệm của mình về quê, nhưng sổ sách tích lũy nhiều năm tính không rõ ràng, ngài Lam Hải vì hắn bỏ ra một buổi chiều, tính rõ ràng toàn bộ sổ sách trong sáu năm.
Sau đó, mọi người cho rằng ngài Lam Hải là một người kiểm tóan xuất sắc.
Rồi sau đó, một thương nhân bán da lông muốn đem tất cả da lông phơi trong bãi, nhưng ngài Lam Hải lại chạy tới nói cho hắn, một tháng tới sẽ có mưa lạnh liên tục, khuyên hắn đem mấy cái hàng hóa dễ ẩm dễ ướt toàn bộ chuyển tới đế đô. Lúc ấy mặt trời chói chang, đúng là thời điểm nóng nực nhất trong năm, không ai nghe lời khuyên bảo của ngài Lam Hải.
Kết quả, quả nhiên như ngài Lam Hải này nói, hai ngày sau, mưa to kinh khủng, khiến cho đường đê sông Lan Thương có nhiều chỗ bị nứt vỡ, thương nhân bán da lông kia vì vậy mà tổn thất thảm trọng.
Su đó, mỗi người đều cho ngài Lam Hải này chỉ sợ là một thầy bói.
Sau đó, một thợ may chế tạo cho một vị quý tộc lão gia một cái áo bào mới, kết quả vì không cẩn thận mà làm mất vải vóc của vị quý tộc kia, tìm đến ngài Lam Hải van cầu trợ giúp. Mà ngài Lam Hải chỉ tùy ý xé một bức màn, dùng một buổi chiều cùng một bức màn làm ra một cái trường bào mới – mà hễ ai thấy trường bào mới đó, chưa từng có ai không khen hình thức của y phục đẹp.
Tiếp đó, mọi người bắt đầu ngạc nhiên… còn có việc gì mà ngài Lam Hải này không làm được?
Danh tiếng của lão bắt đầu truyền ra ngoài.
Người làm vườn trong nhà một vị quý tộc, không cẩn thận làm chết mấy cây hoa, cầu van ngài Lam Hải trợ giúp. Ngài Lam Hải dạy hắn mấy biện pháp, vài bồn hoa đã chết, lại còn có thể sống lại như kỳ tích.
Một thương nhân vận chuyển gia súc bị đối thủ lừa, bỏ một lượng lớn tiền mua một ngàn con ngựa bỏ đi, tới thời điểm trả vốn, hắn van cầu bgài Lam Hải. Kết quả bgài Lam Hải cùng hắn đi xem ngựa, cho ra hai con ngựa cái đang mang thai, sau đó dặn dò với thương nhân này một lượt.
Kết quả, hai con ngựa mang thai, bất ngờ sinh ra hai con tuấn mã tối thượng đẳng! Hơn nữa hai năm sau, hai con tuấn mã kia được huốn luyện thành lương câu ngày phi ngàn dặm, tiền bán hai con ngựa, đủ để thương nhân kia kiếm lại toàn bộ tiền vốn.
Thần kỳ nhất là, một buổi tối, một tên trộm xông vào phòng ngài Lam Hải… cũng không biết rốt cục xảy ra việc gì, hừng đông đã thấy tên trộm thay trang phục người hầu, từ đó về sau, ở lại bên cạnh ngài Lam Hải, thành người hầu trung thành với lão.
Danh tiếng Lam Hải bắt đầu lan truyền trong đế đô. Một ít bình dân xung quanh, bắt đầu có người thỉnh Ngài Lam Hải dạy con của bọn họ.
Ngài Lam Hải tới đế đô được ba năm, lão đã thành một học giả có danh tiếng. mặc dù lão ở khu bình dân, ăn bánh mì, không có xe ngựa, ở trong một ngôi nhà nhỏ, thậm chí đối mặt với một người đánh xe đều có thể khách khác khí khí chào hỏi.
Nhưng mỗi người đều tôn kính quý ngài này. Đương nhiên – một vài học giả đế đô cũng không cho rằng như vậy, bọn họ cho rằng sự tồn tại của Lam Hải là xâm phạm thân phận của mình.
Thân là một học giả, sao có thể trà trộn vào khu bình dân dơ bẩn? Nghe nói Lam Hải kia, lại còn đôi khi ra ngòai cũng không đi giầy…quả thực quá thiếu lễ độ rồi!
Vì vậy bắt đầu có người tìm tới cửa, lấy danh nghĩa thảo luận học vấn mà khiêu chiến ngài Lam Hải này… Bhưng không có ngoại lệ, mỗi học giả tìm tới cửa gây phiền tóai, cuối cùng đều xấu hổ rời đi. Mà Lam Hả,i mỗi ngày vẫn mang theo một cái ghế dựa, ngồi trong sân dưới cây hòe phơi nắng.
Danh tiếng của lão bắt đầu truyền tới tai một số quý tộc. Thời điểm ban đầu, mấy quý tộc cho rằng, Lam Hải chẳng qua chỉ là một học giả truyền thống… Liền phải lấy lòng chút ít quý tộc, bên người khoe khoang xu nịnh, “học giả’ phong nhã trợ giúp mình.
Kết quả Lam Hải cơ hồ cự tuyệt tất cả “lời mời”.
Hành vi này khiến cho không ít quý tộc trong lòng không tán thưởng “lão dân quê ” này.
Nhưng bất ngờ, tại mùa xuân năm 925 lịch đế quốc. Trong đại hội học giả ba năm một lần, xảy ra một chuyện ngoài dự đoáncủa mọi người, ngài Lam Hải đạm bạc danh lợi bất ngờ tham gia.
Đêy là một nơi cơ hồ tập trung tụ tập tất cả các học giả danh tiếng của đế đô, cũng là nơi mà các học giả mượn nó để truyền ra danh tiếng của mình, cơ hội tốt nhất nâng lên thân phận của mình. Tất cả học giả bác học của đế quốc, đều tại đại hội này nêu ra học thuyết của mình, triển lãm sự bác học của mình. Căn cứ truyền thống, hễ là người có biểu hiện suất xắc tại đại hội bác học ba năm một lần, thường thường đều sẽ trở thành học giả cung đình.
Mà lúc này đây, mọi người đều bị phong thái của Lam Hải bao trùm.
Trong một đoàn học giả hoa phục, mặc áo bào, Lam Hải chân đất như một kẻ lập dị. Dưới ánh mắt đùa cợt của phần đông mọi người, Lam Hải học giả trứ danh đưa ra ba vấn đế:
Vấn đề đầu tiên: là thời điểm trẻ con mới sinh, cũng sẽ không vì trần truồng mà cảm thấy xấu hổ, thế vì cái gì khi trưởng thành, lại vì mặc vào quần áo, thấy người trần truồng mà cảm thấy xấu hổ?
Vấn đề thứ hai: lão hỏi, đối với dã thú mà nói, sinh sống là : giao phối, tranh đấu, săn. Mà cuộc sống của nhân loại cũng như thế: giao phối, tranh đấu, săn. Vậy, người cùng dã thú, rốt cục khác nhau ở chỗ nào?
Vấn đề thứ ba càng hứng thú hơn, lão mời một vị đại học giả nổi tiếng nhất đế đô lúc bấy giờ. Sau đó mời vị học giả kia cầm một đóa hoa tươi nở rộ, mà bản thân không để ý sự kinh ngạc của mọi người, cầm một nắm *** trâu trong tay, sau đó hắn cười hỏi: xin hỏi các ngài lúc ngày các ngài thấy ta thì nghĩ gì? Mà ta thấy hắn thì nghĩ gì?
Một loạt hành động kỳ dị, khiến cho mọi người rung động.
Tại nơi này cơ hồ tụ tập tất cả học giả nổi tiếng nhất của đế quốc, không ai có thể trả lời rõ ba vấn đề của Lam Hải.
Sau khi thảo luận một hồi kịch liệt, Lam Hải thoải mái tuyên bố đáp án của mình:
Vấn đề thứ nhất: hắn nói cho mợi người ‘khi ngươi mặc quần áo, cũng không phải che dấu thân thể của ngươi, mà che dấu nội tâm đang hổ thẹn của ngươi, mà trẻ con không có tâm địa xấu xa đó.’
Vấn đề thứ hai: sự khác nhau của người cùng dã thú, tòan trường không ai có thể trả lời chuẩn xác. Mà Lam Hải thỏai mái nói cho mọi người: khác nhau lớn nhất là, chúng ta ở chỗ này ‘tự hỏi’ vấn đề này, mà dã thú thì không.
Mà vấn đề thứ ba càng thú vị hơn. Hắn vứt đống *** trâu trong tay đi, nhìn vị đại học giả cầm hoa kia, hỏi hắn khi nhìn mình thì nghĩ gì. Đai học giả kia nói với giọng diễu cợt “ta thấy chính là *** trâu’. Lam Hải không chút tức giận, ngược lại thực ưu nhã nói cho đối phương ‘ta thấy hoa tươi trong tay ngài.”
Đang lúc vị đại học giả kia nghĩ Lam Hải đang đổi sang mềm mỏng phục mình, câu kế tiếp của Lam Hải lại khiến cho hắn hòan toàn không nói được gì.
“Trong mắt ngài đó là *** trâu, vì trong lòng ngài là *** trâu. Trong mắt ta là hoa tươi, vì trong lòng ta nghĩ tới hoa tươi… Thưa ngài, đây là sự khác nhau giữa chúng ta.
Lam Hải dùng ba vấn đề này, khéo léo châm chọc mấy học giả dối trá một cách đau nhất. Vấn đề thứ nhất, đâm vào tâm tu sỉ của bọn họ, vấn đề thứ hai, đâm vào sự không tự hỏi của bọn họ… Mà vấn đề thứ ba. Là đâm vào nội tâm dơ bẩn của bọn họ.
Nói xong tất cả, Lam Hải cười và rời đi.
Sau ngày này, đại danh Lam Hải vang vọng cả đế đô, hắn một người hỏi mấy trăm học giả đế đô á khẩu không trả lời được, mà sau đó còn không ít người xấu hổ phải rời bỏ đế đô.
Dịch giả: Kakashi_kenji Biên dịch: Cutundohoi Nguồn: Tàng Thư Viện
Đêm xuân năm 925 lịch đế quốc, Lam Hải ngồi dưới cây hòe, trong tay cầm một chén trà, người hầu vốn là kẻ trộm lặng lẽ đứng sau lão.
Mà phía sau, một thiếu niên mười lăm tuổi đứng ngoài cửa sân nhỏ của Lam Hải, đã đứng suốt một buổi chiều.
Thiếu niên này gầy gò cao cao, tướng mạo rất thanh tú, từ quần áo trên người xem ra xuất thân nghèo khó. Chỉ là hắn đứng đó, trong mắt vẫn mang theo thần khí khác người, phảng phất một loại cốt cách kiêu ngạo.
Bắt đầu từ giữa trưa chờ tới chiều, cho tới đêm tối, thời điểm cánh cửa sân nhỏ của Lam Hải mở ra, hắn mới tiến vào.
-Ngài Lam Hải.
Hắn liền đứng ở cửa, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy kiên nghị:
-Tôi đến thỉnh cầu ngài nhận tôi làm học trò.
Lam Hải cười, lão không có đứng dậy, vẫn ngồi như cũ, nhấp chén trà trong tay, chú ý tới đôi giày đã nát của đứa nhỏ này, chú ý tới vết bẩn trên mặt đứa trẻ, chú ý tới thân thể gầy yếu của đứa nhỏ.
-Ngươi từ nơi rất xa tới đây sao?
-… Tây Bắc.
Thiếu niên trả lời:
Tôi đi một tháng, trên đường tới đế đô, ba ngày trước tôi nghe thấy tên ngài, ta nghĩ ngài có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng tôi.
-Ngươi muốn tìm được ở ta cái gì?
Lam Hải sinh ra hứng thú với đứa nhỏ.
-Đáp án.
Thanh âm thiếu niên rất trầm thấp:
-Thưa gài, tô nghe người khác nói, ngài uyên bác thông minh nhất đế đô. Tôi đến từ tây bắc, nhà của tôi ở tỉnh Desa, cụ của cụ của tôi là một quý tộc, ông của tôi là một quan quân, cha tôi là một thợ rèn trong quân đội. cha nói cho tôi biết, quân đội sẽ bảo vệ chúng ta. Nhưng chị gái của tôi ba năm trước đã chết, nhà của tôi bị dị tộc giả trang thành mã tặc tấn công, cường đạo dị tộc làm nhục chị gái, cắt đầu chị gái xuống, treo trước nhà. Mẹ tôi ôm tôi trốn vào trong, tôi nghe thấy cường đạo làm nhục chị gái của tôi, nghe thấy tiếng khóc của chị gái, nhưng mẹ bịt miệng tôi, chúng tôi không có ra ngoài. Cường đạo đi rồi, mẹ khóc ba ngày ba đêm, mắc bệnh mà chết, cha một năm trước cũng bị mã tặc giết chết, tòan bộ tài sản cha lưu lại cho ta, chỉ có một thanh kiếm cùng năm đồng tiền, còn có một câu…’sống sót’. Quý ngài tôn kính, người giống như tôi, ở tỉnh Desa nơi tây bắc còn rất nhiều. Tôi không biết thần linh nhân từ có quy định gì không? Chẳng lẽ vận mệnh bi thảm của chúng tôi không thể thay đổi sao?’
Thanh âm thiếu niên khàn khàn, trong mắt hắn tựa hồ có một thứ gì đó, khiến Lam Hải cũng không đành lòng nhìn thẳng.
Lão thấy bao tải sau lưng thiếu niên, trong bao tựa hồ là một thanh kiếm.
Một lúc lâu, Lam Hải thở dài. Lão nhìn thiếu niên, mặt đầy vẻ xin lỗi:
-Con trai, thật sự xin lỗi, vấn đề của ngươi, ta không thể trả lời.
Khuôn mặt ngây thơ mà kiên định của thiếu niên hiện lên vẻ vô cùng thất vọng, hắn đang muốn xoay nguời rời đi, Lam Hải lại bỗng nhiên gọi hắn lại:
-Từ từ.
Thiếu niên dừng chân, Lam Hải đứng lên khỏi ghế, lão đi đến bên thiếu niên, lão nhìn vào mắt thiếu niên nói:
-Có một vài việc, chúng ta không thể nghĩ ra đáp án… nhưng không phải tất cả mọi việc đều có đáp án, mới có thể làm.. thực rất lâu sau, chúng ta sẽ phải làm, sau đó nhìn lại kết quả. Chúng ta có thể đi làm trước, dù là trải qua thất bại, vậy ít nhất chúng ta có thể biết, phương thức này không thực hiện được – đây cũng là một loại thu hoạch. Nếu chúng ta chỉ một mực suy nghĩ, mà không đi làm, vậy dù ngươi nghĩ cả đời, cũng không có kết quả.
Dừng một chút, lão chậm rãi nói:
-Ta không có cách nào nói cho ngươi đáp án, nhưng ta có thể giúp ngươi thử…con trai, ngươi muốn học gì?
-Võ!
Thiếu niên trả lời rất kiên định.
Lam Hải nở nụ cười:
-Võ sao? Ngươi nên biết, ta là một học giả.
Thiếu niên trầm mặc, hắn tựa hồ có chút khó khăn, lại có chút thất vọng. Tuy nhiên Lam Hải lại chăm chú giương mắt nhìn thiếu niên chốc lát, sau đó nhẹ nhàng nói:
-Ngươi theo ta tới đây.
Nói xong, Lam Hải tựa hồ muốn xoay mình rơi đi, lại hỏi một câu:
-Thiếu chút nữa quên.. ngươi tên là gì?
-Rodriguez.
Thiếu niên trả lời:
-Ngài có thể kêu ta là Rodney.
-Tốt lắm, Rodriguez.
Lam Hải nhắc lại tên này, sau đó mỉm cười:
-Ngươi là học trò đầu tiên mà ta nhận…. Hơn nữa, ta nghĩ nếu không có gì bất ngờ, cũng là học trò duy nhất học võ.
Rodriguez theo Lam Hải đi vào gian phòng kia. Trong phòng còn một cánh cửa, đây là một phòng nhỏ.
-Cánh cửa này cho tới giờ không khóa lại.
Lam Hải cười nói:
-Tuy nhiên, ta nghĩ ngươi có là người duy nhất đi vào, ngoại trừ ta ra.
Phòng nhỏ này cũng không hẹp như bề ngoài. Lam Hải hiển nhiên là một người phi thường hiểu cách lợi dụng không gian, mà càng khiến Rodriguez kinh ngạc là, trong phòng lại có mảnh vải bố, mà trên mảnh vải bố, có văn tự cùng đồ án kỳ quái.. Rodriguez lại không nhận ra.
-Đây là…
Sắc mặt thiếu niên bỗng trở nên rất kỳ quái:
-Đây là văn tự của người dã man thảo nguyên sao?
-Đúng vậy.
Lam Hải đứng trước mặt thiếu niên, trả lời rất bình tĩnh.
-Nơi ở của ngài sao lại có thứ này?
-Bởi vì….
Lam Hải cười nói:
-Bởi vì bản thân ta là một thành viên trong ‘người dã man thảo nguyên’… nếu ngươi không ngại có thê rnói. Kỳ thật ta cũng không phải người đại lục Roland, ta xuất thân từ thảo nguyên, ta là một người thảo nguyên.
Rodriguez bỗng nhiên biến sắc, hắn nhịn không đuợc lui ra sau hai bước, cẩn thận nhìn lại Lam Hải.
Con mắt Lam Hải màu lam, căn bản không chút huyết thống dị tộc thảo nguyên, mà khí chất ưu nhã của lão, càng không có chút bộ dạng dũng mãnh của thảo nguyên.
-Thấy kỳ quái sao?
Lam Hải mỉm cười:
-Có lẽ trong lòng ngươi, người thảo nguyên đều là những kẻ dũng mãnh cưỡi ngựa chạy đúng không? Nhưng có bao nhiêu người chính thức hiểu rõ thảo nguyên kia?
Lam Hải nói, lão nhẹ nhàng nhấc miếng vải bố lên, lộ ra một cái hộp rất dài phía dưới.
-Ta xuất thân thảo nguyên, nhưng không phải mục dân bộ lạc. Tại phía bắc thảo nguyên, có một ngọn núi tuyết lớn, ngọn núi tuyết cao nhất trong truyền thuyết, có thể giơ tay chạm tới trời. tuyêt sơn, là thánh địa trong lòng tất cả dân tộc thảo nguyên, bởi vì nơi đó, là ngọn nguồn của tất cả vu sư Shaman. Mỗi vị vu sư Shaman trên thảo nguyên, cùng chủng tộc trên thảo nguyên bất đồng. Tướng mạo của chúng ta tướng mạo tương tự người đế quốc Roland .
Lam Hải nói, trên mặt lão đầy ý cười:
-Lúc ta sinh ra, đã ở trên núi tuyết, nơi đây không hoang như ngươi tưởng. Trên thực tế l. trên núi tuyết lớn, bảo tồn một di tích văn minh hòan toàn khác với đại lục Roland, mà người ở núi tuyết lớn chúng ta, tự xưng là dòng màu lưu lại của nền văn minh đã mất kia.
Rodriguez có chút giật mình:
-Ngài….
-Không cần lộ ra vẻ mặt như vậy.
Lam Hải cười ảm đạm:
-Từ khi ta rời núi tuyết lớn, ta đã không còn là nguời nơi đây, ta đã thấy rất rõ ràng… Trên núi căn bản là một đám điên…hoặc nói, mười một tên điên của một chủng tộc lưu lại. Ta rời khỏi ngọn núi đó đến đây, vì không muốn tiếp tục cùng bọn họ nổi điên mà thôi.
Nói xong, Lam Hải nhẹ nhàng mở hộp, ở trong là một thanh trường kiếm.
Sau khi mở hộp ra, một cỗ hàn khí từ trong hộp phóng ra, bao trùm cả phòng! Rodriguez trẻ tuổi bị khí lạnh tác động, khẽ run rẩy, hàn quang như trăng lạnh chiếu rọi lên khuôn mặt đầy đặn của người trẻ tuổi, một hình trăng tròn kỳ dị hiện ra trên thân kiếm, thân kiếm tựa hồ bao phủ băng lăng trong suốt, nhưng có thể nhìn ra…
Nó, rất sắc.
-Thanh kiếm này tên là “nguyệt hạ mỹ nhân.’
Lam Hải khẽ thở dài:
-Mặc dù ta cho rằng, ngươi cũng không thích hợp dùng thanh kiếm này, nhưng … ta còn tạm thời cho ngươi mượn. Bởi vì thanh kiếm này dù lợi hại, nhưng tương lai khi võ học của ngươi đạt tới cảnh giới nhất định, liền trở thành cái khóa kìm hãm ngươi. Bởi vì thanh kiếm này không thuộc về ngươi, nó dù có thể tăng lên một phần nhất định cho ngươi, nhưng một ngày nào đó, ngươi sẽ phát hiện ngươi không thể phát huy uy lực chính thức của nó. Thời điểm đó, mới tạo thành trói buộc ngươi.
Dừng một chút, Lam Hải nói:
-Cha ngươi không phải để lại cho ngươi một thanh kiếm sao. ngươi có thể bỏ thanh kiếm đó vào hộp. Tương lai một ngày nào đó, thanh nguyệt hạ mỹ nhân này không thể cung cấp sự phát triển cho ngươi, ngược lại thành khóa trì hoãn ngươi, ngươi có thể tới dây, lấy nó ra, trường kiếm là di vật của cha ngươi. Thời điểm đó, ta sẽ dạy ngươi, như thế nào tu luyện một thanh kiếm chính thức thuộc về mình, một thanh có thể khiến linh hồn ngươi cùng kiếm tương hợp.
Rodriguez cẩn thận nhìn nguyệt hạ mỹ nhân trong hộp, mặc dù hắn còn trẻ, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự thần kỳ cùng bất phàm của thanh kiếm này. .. thiếu niên bỗng giật mình:
Thưa ngài, thanh kiếm này, là của ai? Chẳng lẽ là ngài dùng nó sao?
-Là của ta.
Lam Hải như cười:
-Tuy nhiên, bây giờ ta không thể lại dùng nó.
Rodriguez có chút kinh ngạc:
Thưa ngài.. chả lẽ ngài từng là một võ sĩ?
Trên mặt Lam Hải hiện ra biểu tình kỳ dị, lão không lập tức trả lời Rodriguez, mà nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve thân kiếm nguyệt hạ mỹ nhân, động tác của lão nhẹ nhàng nhu hòa, nhẹ nhàng thở dài:
-Bây giờ đã không phải nữa rồi.
Sau đó lão tựa hồ cười nói:
-Hễ là người rời khỏi núi tuyết lớn, đều tất nguyên buông bỏ thứ gì đó thuộc về mình.. mà ta bỏ lại núi tuyết lớn, ‘võ hồn’ của ta.
Thiếu niên có chút khó hiểu, Lam Hải nói mấy thứ, Rodriguez trẻ tuổi còn không thể hiểu. Tuy nhiên, tâm tính thiếu niên, toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung lên thanh nguyệt hạ mỹ nhân này.
Nó thật sự rất đẹp! Rodriguez cho tới giờ chưa gặp qua một thanh kiếm đẹp như vậy! Vẻ mỹ lệ của nó, tựa hồ che đi tất cả nguy hiểm. Hàn ý lành lạnh kia, tựa hồ có thể khiến linh hồn không tự chủ chìm đắm trong nó….
Trong lúc thiếu niên ngây ngốc, Lam Hải đã lấy thanh kiếm từ hộp ra, Rodriguez vội vàng đưa tay ra.
-Dùng thanh kiếm này, ta sẽ dạy ngươi một loại võ thuật.. thế nhưng loại võ thuật này, cũng chẳng dễ học. Nhất là lúc bắt đầu, tiến độ của ngươi thậm chí so với người thường đều chậm hơn: chậm hơn rất rất nhiều nhưng một khi ngươi chính thức tu luyện được, ngươi sẽ phát hiện, uy lực vô cùng của loại võ thuật này. Ngươi… nguyện ý chứ?
Theo một tiếng trả lời nhẹ nhàng ‘ta nguyện ý’ của ngươi thiếu niên. Từ đó về sau, trên đại lúc, rốt cục hiện ra một vị cường giả.
Một kẻ ‘ ngốc nghếch’ từ nhất cấp tới tam cấp, tốn hao hai mươi lăm năm ,một “thiên tài” mà từ ba cấp tới tám cấp chỉ mât có năm năm.
Đế quốc Roland mùa xuân năm 925
Mùa xuân này, Đại hoàng tử Evan thành thái tử. Tất cả mọi người đều nghĩ hắn sẽ thành hoàng đế tương lai.
Raymond Rowling thành một vị tân bá tước nhà Rowling. Bá bước thiết yến trong phủ bá tước, khách quý tham gia yến tiệc trong đại sảnh, còn bên ngoài đại sảnh, cửa sau bá tước phủ, trên một chiếc xe ngựa, một mã phu trẻ tuổi đang ngủ gà ngủ gật, một mặt nắm chặt quần áo, miệng lầu bầu:
-Tiết trời đáng chết, buổi tối sao lạnh thế,… ai, quản gia kia rất thần kỳ sao… hừ, ta Marde tương lai cũng có thể trở thành quản gia….”
Mà cũng buổi tối này, trước sự kinh ngạc của mọi người, tình nhân của vô số thiếu nữ, ngài Listeria, cưới một thiếu nữ mỹ lệ xuất thân nghèo khó. Trong đêm tân hôn, Listeria cười nói với vợ mình:
-Bàng thân yêu, tương lai nếu chúng ta có hài tử, ta hy vọng là một đứa con gái mỹ lệ… vì kỷ niệm tình yêu của chúng ta, ta hy vọng lấy tên của nàng đặt cho nó là … Lam - Listeria.
Cùng lúc đó, Augustine VI, vị hoàng đế thích đại công này, đã bắt đầu chuyển ánh mắt chinh phục hướng tây bắc, phòng ngủ của hắn có một bản đồ cực lớn. Mà trên góc tây bắc kia, được khoanh một vòng tròn….
Làm tất cả mấy sự tình ảnh hưởng tới tương lai đại lục, cũng phát sinh cùng vào thời điểm, một thiếu niên tên gọi Rodriguez, trong một căn phòng nhỏ trong nhà Lam Hải, bắt đầu luyện kiếm pháp, bắt đầu rồi cả đời phấn đấu.
-Con trai của ta, ngươi bây giờ đã là học trò của ta, vậy ta muốn nói cho ngươi tên thật của ta.
Lam Hải có chút si mê nhìn nguyệt hạ mỹ nhân trong tay đệ tử trẻ tuổi:
-gươi nhớ kỹ, tên thật của ta là ‘ Lam Hải Duyệt.’
Rodriguez sửng sốt:
-Lam Hải Duyệt sao? Cái tên thật kỳ quái.”
-Không tính là kỳ quái nhất.
Lam Hải học giả cười nhẹ, lập tức sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc :
-Ta còn muốn nhắc nhở ngươi một việc, việc này, ta yêu cầu ngươi luôn nhớ kỹ dưới bất kỳ tình huống nào.
-Gì ạ?
-Nhớ kỹ một cái tên, hơn nữa ngươi phải thề với ta, vô luận dưới tình huống nào, ngươi không được chính diện là địch với người kia! Bởi vì nếu trên thế giới này thật sự có ác ma, vậy hắn nhật định là một kẻ tiếp cận gần nhất!
Lam Hải sắc mặt trở nên nghiêm trọng dị thường.
-Vâng thưa thầy, xin cứ nói.
-Người kia, hắn là em trai của ta, em trai ruột của ta, có lẽ thời điểm thần linh tống linh hồn hắn xuống trần gian, nhất định là đưa sai địa chỉ… hắn không nên sinh trong nhà của ta, hắn nên trực tiếp biến thành ma quỷ, … Trên thực tế, khi ta rời núi tuyết lớn, hắn đã được chỉ định trở thành nhân tuyển duy nhất để trở thành vu vương.
Trong mắt Lam Hải chợt lộ ra vẻ kỳ quái, sau đó lão cười khổ nói:
-Có lẽ là trùng hợp, có lẽ là nhất định, tên của hắn, khớp với tên của ta tạo thành một cặp tương xứng.
Nói tới đây, vị đại học giả khẽ thở dài:
-Tên hắn là. … Bạch Hà Sầu.
Theo tiếng than nhẹ, Lam Hải nhẹ nhàng chấm tay vào chén trà, vẽ ra mấy văn tự căn bản Rodriguez không biết, Rodriguez trẻ tuổi nhìn giống như mấy khối chữ đồng dạng, mặt lộ vẻ kinh ngạc:
-Đây là….
-Đây là văn tự trên núi tuyết lớn, khác với văn tự đế quốc Roland. Bạch Hà Sầu viết như thế. Có lẽ, tại đế quốc, chỉ có mình ta nhận ra văn tự này.
Mặc dù Lam Hải bác học đa tài, nhưng nhưng lời cuối hắn đã nói sai.
Bởi vì, ba mươi lăm năm sau, trên đại lục còn xuất hiện một người nhận ra văn tự này.
Người này, đương nhiên là… Đỗ Duy.
Chú thích:
-Lam Hải Duyệt nghĩa là Biển xanh vui
-Bạch Hà Sầu nghĩa là sống trắng buồn
Hai cái tên này đối nhau chan chát
Dịch giả: Kakashi_kenji Biên dịch: maxxoros Nguồn: Tàng Thư Viện
Đỗ Duy nhìn quái vật lông đỏ trước mặt này. Hình dáng nó dù xấu xí nhưng có thể nghe hiểu ngôn ngữ nhân loại, ma thú như vậy không thể thường gặp. Con này có thể trao đổi với mình, lại có trí tuệ nhất định. …Quan trọng nhất là nó còn có thể sai khiến ma thú. Mặc dù chỉ sai khiến một con chó lửa cấp bậc cũng không cao.
Lúc này, trong một căn phòng bí mật phía sau phủ công tước. Đỗ Duy đang đối mặt với quái vật lông đỏ.
Con vật này tựa hồ có chút sợ hãi. Từ khi Đỗ Duy bắt nó vào trong nhẫn chứa vật rồi thả ra, lập tức bộ dạng của nó tỏ rất cảnh giác, phản ứng đầu tiên là lui bước vào trong một góc phòng an toàn nhất. Con hỏa li căng thẳng đi theo bên người nó.
Bản năng của con quái vật lông đỏ cảm thấy được sự nguy hiểm, loại nguy hiểm này cũng không phải đến từ Đỗ Duy trước mắt, mà như một loại uy hiếp đến từ bản năng, đó là một loại cảm giác uy hiếp từ sinh vật rất cao cấp hơn chính mình.
Rất nhanh, nó liền tìm được nơi phát ra uy hiếp, một người phụ nữ đang đứng trong phòng.
Medusa lẳng lặng đứng bên cạnh Đỗ Duy, nàng vẫn nhắm mắt như cũ, tóc vàng mềm mại buông xõa hai vai. Trong mắt quái vật lông đỏ, người kia mặc dù nhìn qua là bộ dáng loài người, nhưng một loại bản năng lại khiến cho nó cảm giác được trên người đối phương hình như ẩn chứa cùng loại khí tức …..
-Nó đang thăm dò ta.
Nicole bỗng nhiên mở miệng nói với Đỗ Duy:
-Ta có thể cảm giác được lực lượng tinh thần của nó đang thăm dò ta. Quái lạ… tinh thần lực của nó rất đặc thù.
-Ta cho rằng nó là một con ma thú cao cấp.
Đỗ Duy chậm rãi nói:
-Nó có thể sai khiến một con chó lửa. Chỉ có cao cấp ma thú mới có thể Triệu Hồi ma thú cấp thấp. Nhưng căn cứ tri thức mà ta học được thì không tìm ra tư liệu về nó… Nó rốt cục là thứ gì vậy?
Nicole lắc đầu:
-Ta không biết… có điều ta có thể khẳng định là… Ta có thể cảm thấy, nó bây giờ như là sợ hãi. Chủng loại này có được ý thức đặc trưng của riêng mình. Cũng chỉ có cao cấp ma thú mới có thôi.
Đỗ Duy gật gật đầu, hắn chậm rãi tiêu sái tiền gần vài bước, lập tức, quái vật lông đỏ kia kinh hãi thấp giọng kêu ô một tiếng, con chó lửa bên người như thị vệ trung thành thủ thế nhìn chằm chằm Đỗ Duy.
-Ta cũng không muốn thương tổn ngươi.
Đỗ Duy mỉm cười:
-Ngươi có thể nghe hiểu ta nói sao? Đừng quên, nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi bây giờ đã bị người của vu vương bắt trở về rồi.
Quái vật lông đỏ chần chờ một chút. Gật gật đầu, cái lưỡi thật dài của nó thè ra làm cho người ta có chút ghê tởm. May là lúc này nó coi như ngoan ngoãn, khiếp đảm lui vào trong góc.
-Vậy, ta đã cứu ngươi. Ta nghĩ ngươi cũng nên có chút gì báo đáp chứ?
Đỗ Duy cười lạnh. Hắn cũng không quên nó đã từng uy hiếp mình. Đỗ Duy không phải là loại người chịu uy hiếp như thế mà còn không để trong lòng.
-Có thể nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là thứ gì không? Hừ, ngươi không nói được, nhưng ít nhất có thể thể hiện bằng hành động. Ngươi rốt cục am hiểu cái gì?
Đỗ Duy giương mắt nhìn:
-Có thể khiến Vu vương phái ra nhiều người tìm kiếm ngươi như vậy, ngươi nhất định không phải chỉ là một con ma thú bình thường.
Nicole tựa hồ phối hợp Đỗ Duy, chậm rãi đi tới trước hai bước, chó lửa vốn nhe răng trợn mắt với Đỗ Duy, nhưng khi Nicole tới gần nó bỗng nhiên như một con thỏ nhỏ, đột nhiên cụp đuôi, thân thể cuộn lại run lên cầm cập.
-Ta có thể cảm thấy khí tức của nó.. tạo cho ta một cảm giác kỳ quái.
Nicole đứng trước Đỗ Duy bỗng nhíu mày nói: “trên người nó có loại khí tức khiến ta khó chịu.. Giống như trên người nó có cái gì đó có thể thương tổn ta…Ta không biết là cái gì nhưng cảm giác của ta sẽ không sai đâu.
Đỗ Duy rùng mình:
-Thứ gì đó có thể thương tổn ngươi sao?
Nữ vương Medusa là một sinh vật cực mạnh trong ma thú, có thể mạnh ngang với nữ vương Medusa cả Đỗ Duy cũng khó nghĩ ra con vật nào như vậy. Đôi mắt hóa đá của Medusa, ngay cả rồng cũng có thể bị hóa đá.
Đỗ Duy nảy sinh hứng thú với quái vật lông đỏ:
-Ngươi rốt cục là thứ gì vậy?
Quái vật lông đỏ lại khẩn trương giương mắt nhìn Đỗ Duy, nó thấp giọng kêu ô ô, tựa như cảnh cáo, lại như xin tha thứ.
-Tiểu thư Nicole, nàng không thể trao đổi với nó sao?
Đỗ Duy thở dài.
-Đỗ Duy, ta mặc dù cũng là ma thú, nhưng ta dù sao chỉ là một con rắn.
Medusa không chút khách khí nói:
-Ta cũng không hiểu được phương thức giao tiếp với ma thú khác.
-Vậy…
Đỗ Duy nghĩ một chút:
-Có lẽ, nàng có thể thử công kích nó.. Trong lúc nó tự vệ, sẽ xuất ra bản lĩnh của nó.
Medusa lạnh lùng trả lời Đỗ Duy:
-Ngươi hy vọng ta mở mắt nhìn nó phải không? Vậy kết quả chỉ có hai, hoặc nó có thể chống cự con mắt của ta… hoặc, nó sẽ chết ngay.
-Đỗ Duy bứt tóc:
-Quên đi… ta nghĩ, có lẽ tìm người khác tới xem chắc là được.
Hắn thật sự cảm thấy vô cùng hứng thú với con vật kia. Thứ mà Vu vương coi trọng, tuyệt sẽ không phải là mặt hàng bình thường… Hơn nữa, ngay cả một kẻ bác học như Đỗ Duy thì cũng không thể nhận ra loại vật này.
Chẳng lẽ nó là một ma thú cấp bậc cao chưa được biết tới?
Đỗ Duy mời Hussein tới, con chuột Gageu mấy ngày nay một mực đóng cửa tu luyện thuật biến hình cũng bị hắn gọi tới. Nhưng thật đáng tiếc, ngay cả thánh kỵ sĩ cùng tể tướng chuột đều không thể nhận ra quái vật lông đỏ này rốt cục là giống gì.
Cuối cùng, ngoài dự kiến của mọi người, kẻ nhận ra quái vật lông đỏ lại là một kẻ không nói với ai tiếng nào.. Đức ngài thần thú. QQ lắc lư thân hình mập mạp, vừa mới đi vào căn phòng bí mật này liền chỉ con quái vật kia kêu lên một cách kinh ngạc:
-Trời ạ. Đỗ Duy, ngươi rốt cục tìm được một con gì vậy hả.
Con cánh cụt luôn luôn tỏ ra ưu nhã cùng phong độ đột nhiên hai mắt tỏa sáng, liền như lão dê già thấy mỹ nữ, người hầu thấy vàng bạc, dường như không để ý tới phong độ lao về phía quái vật lông đỏ. May mắn là Đỗ Duy lập tức nắm lấy lông của đức ngài QQ. Nếu không, ngài QQ đang nóng vội có lẽ sẽ bị ngọn lửa mà con chó lửa phun ra biến thành một con chim nướng.
Chó lửa thấy QQ lao tới, là bộ hạ trung thành của quái vật lông đỏ, nó lập tức mở miệng phun ra một ngọn lửa. QQ kinh hô một tiếng thì thân thể bị Đỗ Duy nắm lấy ném về sau.
-QQ, ngươi nhận ra thứ này sao?
Đỗ Duy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui vẻ. QQ lại kích động hoa chân múa tay nói:
-‘Nhận ra sao? Trời ạ, ngươi thật không biết đây là con gì sao? Trời ạ! Thời đại mà ta đi theo chủ nhân Aragon, nó chính là bảo bối mà bất kỳ ma pháp sư nào cũng mơ tưởng tới! Đáng tiếc, loại này, tại thời đại đó dường như đã tuyệt chủng…. Ngươi tìm được nó ở đâu vậy?
Không đợi Đỗ Duy trả lời, đôi mắt nhỏ của QQ bỗng quay tròn. Lập tức con cánh cụt này mở miệng, từ cổ nó phát ra một loại tiếng ‘ô ô’ cổ quái.
Tiếng kêu ô ô này. Khiến Đỗ Duy nghe xong lập tức sắc mặt trở nên cổ quái. Mà quái vật lông đỏ lại bỗng nhiên chấn động, tựa như vô cùng hưng phấn kêu lên ô ô với QQ. Xem hình dáng hưng phấn của nó như là tìm được đồng loại.
Quang cảnh thật quỷ dị, một con cánh cụt cùng một ma thú lông đỏ cứ đứng đối diện kêu ô ô. Vô tình, con chim cánh cụt này càng lúc càng tiến gần….
Mà cuối cùng, quái vật lông đỏ rốt cục không còn dáng vẻ kinh hãi, mà tựa như một con mèo nhỏ nằm xuống, mà con cánh cụt lại nâng cánh một cách nực cười, nhẹ nhàng vuốt ve quái vật lông đỏ vài cái.
-QQ… ngươi…
Đỗ Duy ngây ngốc:
-Ngươi.. Ngươi lại có thể cùng nó nói chuyện sao? Ngươi sao không nói cho ta biết, ngươi biết nói tiếng của ma thú sao?
QQ xoay người, thở dài:
-Chủ nhân thân ái của ta… Đây là vì người chưa từnghỏi ta.
Đỗ Duy bỗng nhiên nổi điên lên, hắn trợn mắt với con cánh cụt:
-Ta chưa từng ngươi sao? Ngươi là thứ giảo hoạt, ăn của ông đây, uống của ông đây… lại còn giấu diếm khả năng.
QQ thở dài:
-Chủ nhân thân ái, lấy lương tâm làm chứng, ta cho tới giờ chưa hề dối ngài. Chỉ có điều, ngài không hỏi ta, ta có biện pháp sao?
Đỗ Duy hung hăng chà chà chân:
-Tốt! Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi còn có thể nói được ngôn ngữ gì? Hừ, chữ Hán Aragon lưu lại, còn có ngôn ngữ ma thú.. Ngươi còn có thể làm gì nữa?
-Cái này ư…
QQ tựa như không để ý:
-Chủ nhân, trên thực tế thì dường như ngôn ngữ của tất cả ma thú ta đều biết. Bản lĩnh đặc biệt của ta là có thể trao đổi với mọi loại động vật.
Đỗ Duy còn không có nói, Hussein đã mở miệng nói:
-Ngươi nói rằng, ngươi là một ‘thú ngữ giả”?
Tâm tình tức giận của Đỗ Duy đã không còn, hắn cũng có chút kinh ngạc nhìn chim cánh cụt:
-Là thật sao?
Thú ngữ giả là một người có bản lĩnh đặc thù trong truyền thuyết của đại lục Roland. Loại người trong truyền thuyết này có năng lực giao tiếp với các loại sinh linh, có thể dụng ngôn ngữ của thú, chim bay trên trời, cá bơi dưới nước, không loài nào là không thể.
Nhưng vấn đề là ….cho tới giờ, chưa có nghe nói qua, ngoại trừ loài người còn có chủng tộc khác có thú ngữ giả … Nhất là một con chim cánh cụt.
-Được rồi!
Đỗ Duy không kiên nhẫn phất tay nói:
-Ngươi rốt cục còn bao bí mật thì sau này chúng ta sẽ tiếp tục “tìm hiểu” . Bây giờ ngươi thành thật nói đi con này rốt cục là con gì.
-Con này sao…
QQ nhìn ra vẻ căm tức của Đỗ Duy, nó lập tức nhanh chóng nói một cách ngọt ngào:
-Chủ nhân thân ái, ta nghĩ ta phải chúc mừng người… trước mặt người là một con ma thú cực kỳ trân quý, từ một góc độ nào đó, nó có thể là ma thú giá trị nhất! Bởi vì kỹ năng đặc thù của nó mà không ma thú nào có thể so bì.
-Sao?
Đỗ Duy hứng thú.
-Thế nhưng…
QQ chuyển đề tài:
-Nó còn có một cái tên, tên là ‘ma thú cao cấp yếu nhất’. Bởi vì ngoại trừ bản lĩnh đặc thù kia ra, đối với cao cấp ma thú mà nói nó không có bản lĩnh ma pháp gì khác. Thậm chí so với cao cấp ma thú khác, bản lĩnh sai khiến ma thú khác cực kỳ thấp kém. Ngài xem nó chỉ có thể sai khiến một con chó lửa nhỏ bé đáng thương làm thủ hạ. Mà cao cấp ma thú khác, ví dụ như nữ vương Medusa mỹ lệ của chúng ta có thể dễ dàng Triệu Hồi một đám ma thú cấp thấp! Đây là vì thuật Triệu Hồi của nó cũng là kỳ lạ nhất trong tất cả các loại ma thú. Thuật Triệu Hồi của nó chỉ có thể Triệu Hồi một thủ hạ. Hơn nữa một lần chỉ có thể Triệu Hồi một con.
-Ngươi mau nói nó rốt cục có chỗ nào kỳ lạ.
-Đừng vội, chủ nhân của ta.
QQ không dám chậm trễ:
-Đó chính là thuật Triệu Hồi của nó, mói khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ! Thuật Triệu Hồi của nó có mấy cái đặc biệt sau: thứ nhất, một lần chỉ có thể triệu hồi một ma thú làm thủ hạ. Thứ hai, Triệu Hồi là triệu hồi cả đời! nghĩa là, nó triệu hồi con chó lửa này, trừ phi con chó lửa chết, nghĩa là trước khi chết con chó lửa này là bộ hạ vĩnh viễn, trung thành nghe lệnh nó! Thứ ba, thuật Triệu Hồi của nó có hạn chế, mỗi lần triệu hồi chỉ có một bộ hạ, không thể lại sử dụng thuật Triệu Hồi, trừ phi chó lửa chết thì nó mới có thể sử dụng thuật Triệu Hồi lần nữa. Hơn nữa… nó không thể giết bộ hạ của mình.
Đỗ Duy gật gật đầu:
-Ừm, nói tiếp đi. Nó khác ma thú cao cấp khác- một lần có thể triệu hồi một đám ma thú làm bộ hạ. Nhưng loại này, chỉ có thể Triệu Hồi một con, nhưng bộ hạ sẽ phải trung tâm với nó cả đời tới lúc chết. chẳng lẽ chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Đỗ Duy đối với kết quả này không quá vừa lòng.
-Đương nhiên không đơn giản như vậy.
Thanh âm QQ bắt đầu trở nên kích động:
-Nếu chỉ có ba tính chất đặc biệt này vậy nó sao có thể xưng là ma thú trân qúy nhất? Chỗ quý giá của nó là tính chất đặc biệt thứ tư của thuật Triệu Hồi.
-Cái gì?
-Không nói về cấp bậc.
QQ dùng một loại âm điệu thấp nhất:
=Dùng medusa nữ vương hoặc Băng tuyết lang vương làm ví dụ, chỉ có thể triệu hồi ma thú thủ hạ đẳng cấp thấp hơn. Đúng không?
Medusa gật gật đầu.
-Vậy loại này khác biệt! Thuật Triệu Hồi của nó không luận cấp bậc.
-Thanh âm QQ trở nên kích động:
-Chính là nói chỉ cần nó phát xuất thuật Triệu Hồi, vậy cho dù là một con rồng lớn.. Cũng phải nghe nó triệu hồi về làm thủ hạ.
Đỗ Duy, Hussein, con chuột Gageu, thậm chí cả medusa toàn bộ biến sắc.
Thuật Triệu Hồi mà không luận cấp bậc hơn kém.
Hơn nữa trung thành tới chết sao?
Thứ này quả thực đáng sợ! Đây nào còn gọi là thuật Triệu Hồi? Quả thực là thuật nô lệ đó.
Nữ vương Medusa vẻ mặt nháy mắt trở nên cực kỳ sợ hãi. Nàng lập tức lui ra sau vài bước, tựa hồ sợ hãi một thứ vô cùng kinh khủng. QQ mỉm cười:
-Được rồi, tiểu thư Nicole tôn kính, nàng không cần lo nó sẽ phóng xuất thuật Triệu Hồi với nàng, bởi vì nó bây giờ đã có một bộ hạ, chỉ cần con Chó lửa này không chết, nó không thể triệu hồi bộ hạ mới.