Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 30-04-2008, 05:05 PM
dunghoitaisao127's Avatar
dunghoitaisao127 dunghoitaisao127 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 39
Thá»i gian online: 4 ngày 16 giá» 13 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 22 : Ngân Diện hoàn Ngân Diện
Thiện ác chung hữu báo



Äầu xuân năm sau, tức năm Bính Thìn, nhà há» Quách vui vẻ sum vầy trong tòa trang viện má»›i, cạnh Mã gia trang. Trước đây, cÆ¡ ngÆ¡i này là cá»§a má»™t phú há»™ há» Dư, bằng hữu cá»§a Quách Thiên Trưá»ng. Thấy bạn già không có nhà, Dư Kiệt nhưá»ng lại vá»›i giá phải chăng. Lão vẫn còn vài căn như thế.
Nhà mua lại bao giá» cÅ©ng phải tu sá»­a cho đúng ý chá»§ má»›i. Thế là gã răng hô Tang Äông Dã lại có dịp trổ tài. Lần trước, cÅ©ng nhỠđưá»ng hầm thông ra sông Thạch Lương cá»§a gã mà nhiá»u ngưá»i thoát nạn.
Äêm ấy, khi thấy Can nương là Quách phu nhân đã bị bắt và cục diện không thể vãn hồi, Dịch Quan San quyết định đưa những ngưá»i còn lại đào vong. Gã đích thân cõng Tá»­ Chiêm, cố bảo toàn tông mạch cho há» Quách. Nhưng Chiêm nhi đã tuá»™t tay và thất lạc lúc trồi khá»i mặt nước. Nó bị cuốn trôi Ä‘i rất xa má»›i lên được cánh rừng ven bá». Vì ăn nhằm quả độc mà Tá»­ Chiêm hóa khỉ, bị má»™t gã tiá»u phu bắt được mang ra chợ bán. Äổ Hầu tình cá» gặp và mua lại.
Nhá» những viên “Thiên sÆ¡n Tuyết liên tử†tịch thu cá»§a Bạch Äiến Thư Sinh mà Chiêm nhi đã trở lại như xưa. Nhưng tai nạn kia đã khiến cậu bé bị ám ảnh khá lâu, thưá»ng bật khóc trong cÆ¡n mÆ¡.
Dịch Quan San cÅ©ng thoát cảnh mê muá»™i, bởi Äinh Trá»ng Khế có để lại sách vở.
Tá»­ Khuê thì hài lòng vá»›i đôi bao tay “Kim Miệtâ€. Trong bí kíp cá»§a phái Thiên SÆ¡n có ghi rằng Kim Miệt là bảo vật đất Ba Tư, dẫu Can Tương, Mạc Da cÅ©ng không chặt đứt nổi. Nó được Ä‘an bằng mấy ngàn khoen thép nhá», tinh xảo phi thưá»ng. Và tuyệt diệu hÆ¡n nữa là những khoảng trống giữa các khoen không cản trở chân khí Ä‘i qua, khi Tá»­ Khuê thi triển chưởng, chỉ Kim Miệt nhắc chàng nhá»› đến đôi bao tay “Ngư giáp miệt†đã thất lạc dưới vá»±c thẳm Äá»™c Nha sÆ¡n.
Trình Thiên Kim và Tống Thụy đã trở vỠnhà mình ăn tết nên chỉ còn lại hai hàng hỠDịch, hỠTrác. Thanh Chân đã hồi phục thêm vài phần và trở thành đàn bà.
Tá»­ Khuê không nóng ruá»™t tầm thù vì biết trước sau gì Long Vân Tú SÄ© cÅ©ng xuất hiện vá»›i “Diêm vương Quá»· kỳ†trong tay. Lão bị triá»u đình truy nã trên cả nước nên chẳng thể công khai tranh bá. Do đó, Quảng Chiêu Phong sẽ trở thành má»™t Quá»· Chân Nhân thứ hai, nếu lão không chết dưới sông DÄ©nh Hà.
Hai việc khiến Tá»­ Khuê áy náy nhất chính là vai trò cá»§a Ngân Diện Hầu, sau đó là quan hệ giữa Trác Thanh Chân và Lôi Äình Cung chá»§.
Trác Ngạn Chi đã giành được ngôi Minh chá»§ Võ lâm và không có phó. Má»™ Duy Lá»™ đã giết khá nhiá»u ngưá»i nên bị Há»™i đồng Võ lâm truất phế.
* * *
Äêm mùng sáu tháng giêng, sau cÆ¡n ân ái, Tá»­ Khuê cùng Thanh Chân trò chuyện. Chàng cưá»i há»i: “Này Chân muá»™i! Bấy lâu nay Nguyệt lão có ghé thăm nàng không?â€
Khi đã trở thành đàn bà, ngưá»i thiếu nữ thưá»ng chín chắn, thùy mị hÆ¡n trước. Thanh Chân cÅ©ng vậy, nàng thẹn thùng đáp: “Bẩm tướng công! Không có!â€
Tá»­ Khuê hÆ¡i thất vá»ng vì chàng Ä‘ang cần gặp Lá»— Phán Quan để giải quyết cho xong thân phân cá»§a Tiêu Mẫn Hiên.
Tiếng khóc oe oe cá»§a bé Huyá»n Huy ở phòng bên cạnh vá»ng sang, nhắc Tá»­ Khuê nhá»› đến Tống Tiểu Tinh. Chàng nghe lòng nhói Ä‘au, xót xa cho ngưá»i vợ bạc mệnh. Má»™ phần cá»§a nàng vẫn còn nằm ở cánh rừng tùng chân núi Tung SÆ¡n, chỠđủ ba năm má»›i cải táng vá» Hứa Xương.
Tá»­ Khuê trằn trá»c mãi trong niá»m hối tiếc, tận giữa canh tư má»›i thiếp Ä‘i. Trong mÆ¡, chàng đã há»™i ngá»™ vá»›i ngưá»i xưa. Tiểu Tinh nhìn chàng ai oán và dịu dàng thá» thẻ: “Tuổi thá» cá»§a thiếp chỉ bấy nhiêu, tướng công bất tất phải tá»± trách mình. Nay Huy nhi được Tái Vân yêu thương chẳng khác gì con ruá»™t khiến thiếp yên lòng nhắm mắt. Nhưng xin tướng công vì thiếp mà sá»›m lên đưá»ng Ä‘i Tịnh Châu. Tiêu nhị phu nhân Từ Lan đã ngã bệnh vì sầu khổ. Bà ta luôn đối xá»­ vá»›i thiếp rất tốt.â€
Dứt lá»i, nàng nghiêng mình vái tạ rồi quay gót. Tá»­ Khuê hốt hoảng định chạy đến níu kéo, song tứ chi rÅ© liệt không cá»­ động được. Chàng tuyệt vá»ng réo gá»i: “Tinh muá»™i, đừng bá» ta!â€
Tiếng thét mê sảng ấy đã khiến Thanh Chân giật mình, nhá»m dậy lay gá»i Tá»­ Khuê. Chàng tỉnh ngá»§, buồn rầu kể lại ná»™i dung giấc chiêm bao. Thanh Chân gật gù bảo: “Tướng công phải hoàn thành tâm nguyện ấy cá»§a Tiểu Tinh. Và thiếp sẽ cùng chàng Ä‘i đến Hầu phá»§.â€
Sáng ra, trong lúc điểm tâm, Tử Khuê trình bày sự việc đêm qua cùng ý định đi Tịnh Châu.
Quách Thiên Tưá»ng là ngưá»i ân oán phân minh nên tán thành ngay. “Khuê nhi phải Ä‘i thôi. HÆ¡n nữa, ngươi là ngưá»i chịu trách nhiệm vá» bệnh tình cá»§a Từ nương. Bà ta vì quá thương nhá»›, lo lắng cho Tiêu Mẫn Hiên nên khó mà khá»e được.â€
Từ ngày mất cánh tay cầm kiếm và thoát chết trong gang tấc, tính tình Băng Tâm Ma Nữ Kỹ Thanh Lam đã thay đổi, bà trở nên hiá»n lành, nhu thuận, ít nói và rất siêng năng tụng kinh niệm Phật. Bà để cho Quách lão quyết định má»i việc mà không há» có ý kiến riêng. GiỠđây cÅ©ng vậy, Kỹ nương hiá»n hòa tiếp lá»i trượng phu: “Nhưng Khuê nhi phải mang theo vài cao thá»§ thì chúng ta má»›i yên tâm.â€
Trác Thanh Chân há»›n hở hưởng ứng: “Bẩm mẫu thân! Tiểu tức và Dịch đại ca sẽ tháp tùng tướng công.â€
Kỹ Tòng Thư muốn bỡn cợt đứa cháu dâu ngốc nghếch, giả vá» nghiêm nghị nạt: “Ngươi là dâu sao không lo phụng dưỡng cha mẹ chồng, bám theo Khuê nhi làm gì.â€
Thanh Chân tiu nghỉu, ánh mắt lá»™ rõ vẻ thất vá»ng, song vẫn cố phân bua, nài nỉ: “Bẩm Äại Cá»­u phụ! Nếu cứ phải xa tướng công mãi thế này thì đến bao giá» bụng cá»§a tiểu tức má»›i to ra được.â€
Nàng vừa nói vừa dùng hai tay mô tả cái bụng bầu, mặt thì nhăn nhó, khổ sở. Cả nhà cưá»i ngất, không sao nín nổi. Cậu bé Tá»­ Chiêm liá»n châm chá»c: “Trác đại tẩu Æ¡i! Bụng phưỡn ra quá sá»›m thì làm sao mặc áo cưới, bước lên kiệu hoa được.â€
Thanh Chân vui vẻ đáp: “Ta chẳng cần những thứ ấy. Phu thê quý ở chá»— tình thâm nghÄ©a trá»ng, có hôn lá»… hay không cÅ©ng chẳng sao.â€
Má»i ngưá»i lắc đầu chịu thua và thầm công nhận ả ngốc kia có lý.
Tá»­ Chiêm chưa kịp chá»c ghẹo thêm thì gã gia Ä‘inh Tiểu Toàn vào bẩm báo: “Bẩm Trang chá»§! Trình lão thái, Tống lão gia và nhị vị thiếu phu nhân đã đến.â€
Tiểu Toàn nhanh chân nên cÅ©ng đã thoát chết, ẩn náu ở nhà bà con. Sau đó gã tìm đến Mã gia trang để há»i thăm và tiếp tục phục vụ.
Quách trang chủ nghe nói có hai vị thông gia giá lâm thì vô cùng cao hứng, lật đật bảo cả nhà theo mình ra cửa thùy hoa nghênh đón.
Thiên Tưá»ng vừa Ä‘i vừa tá»± nhá»§: “Hy vá»ng cái lão Tống Nhiên kia vẫn còn nhậu được, nếu không thì chán chết. Ta phải giữ lão ở chÆ¡i vài tháng má»›i xong.â€
Cuá»™c sống cá»§a ngưá»i già rất nhạt nhẽo, vô vị. Há» không còn sức lá»±c để bươn chải, phiêu bạt hay làm việc, nên phải nương tá»±a vào những thú vui cá»n con như nuôi chim, nuôi cá, chăm sóc cây cảnh… Những kẻ giá»i võ nghệ hoặc văn chương, thư, há»a thì đỡ khổ hÆ¡n, vì sá»± sáng tạo mang lại ý nghÄ©a cho những tháng ngày tàn tạ, tiến dần đến hư vô.
Quách Thiên Tưá»ng giá»i cả văn lẫn võ nhưng cÅ©ng không thích trở thành má»™t lão già lá»m khá»m, suốt ngày quanh quần bên đám lồng chim, chậu kiểng. Ông đã từng du ngoạn khắp các thắng cảnh cá»§a Trung Hoa, nếm đủ các món ngon, vật lạ trên Ä‘á»i, từng chÆ¡i những canh bạc vài vạn lượng vàng, từng ôm những nàng kỹ nữ đẹp nhất Tô Châu, Hàng Châu, Tồn Hoài. Trong thương trưá»ng, Thiên Tưá»ng cÅ©ng là tay cá»± phách, chỉ sau hai mươi năm đã giàu sang nhất Hứa Xương. GiỠđây, trong lúc tuổi già bóng xế, ông chỉ vui khi chung quanh có nhiá»u ngưá»i thân và mong được chết vá»›i nụ cưá»i hào sảng, lâng lâng men rượu.
* * *
Sẩm tối ngày mưá»i má»™t tháng giêng, Tá»­ Khuê và Dịch Quan San đến trấn Quách Äiếm, còn cách Trịnh Châu độ má»™t ngày đưá»ng. Há» dừng chân nÆ¡i An Hòa lữ quán, má»™t khách sạn nho nhá», sạch sẽ.
Lão chưởng quỹ đón khách vô cùng niá»m nở, kính cẩn. Ngoài lão ta ra chỉ có duy nhất má»™t gã tiểu nhị gầy ốm như ma đói, lầm lì, lặng lẽ.
Nhưng Dịch Quan San đã vào đây vài lần nên không lấy làm lạ. Gã cÅ©ng biết trước rằng An Hòa lữ quán chẳng há» phục vụ cÆ¡m nước, lúc chiá»u đã sá»›m cùng Tá»­ Khuê ghé phạn Ä‘iếm lá»›n ăn thật no. Quan San còn mua sẵn vài món nhậu khô và đổ đầy rượu ngon vào túi da đựng nước.
Tối đến, sau khi tắm gá»™i xong, Dịch Quan San bày những thứ ấy ra cùng Tá»­ Khuê đối ẩm. Từ lâu rồi, gã rất khát khao có dịp cùng say vá»›i ngưá»i tri ká»·. Lúc ở nhà, vì lo cho sức khá»e cá»§a Quách Thiên Tưá»ng nên chẳng ai dám ngồi lâu, uống đậm. Khi thấy Quách trang chá»§ vừa ngà ngà là há» cáo thoái. Dẫu rá»… cây “Hắc ngá»c tiên đào†có thần hiệu cách mấy thì bệnh nhân cÅ©ng phải uống rượu ít Ä‘i má»›i mong sống thá». Thiên Tưá»ng cÅ©ng hiểu Ä‘iá»u ấy nên không trách móc con cái, vui vẻ chuyện trò trong cảm giác lâng lâng, dá»… chịu.
Hai ngưá»i chuyển tay nhau túi rượu, chén tạc chén thù vô cùng tương đắc. Giá như có cả Lã Bất Thành tham dá»± thì vui biết mấy. Nhưng há» Lã đã phải ở lại Quách gia trang, thay Quan San chỉ huy việc bảo vệ. Ngay Trác Thanh Chân cÅ©ng không được tháp tùng Tá»­ Khuê, bởi cục diện giang hồ đã đến hồi khốc liêt.
Äúng như dá»± Ä‘oán cá»§a Tá»­ Khuê, Long Vân Tú SÄ© Quảng Chiêu Phong đã biến thành Quá»· Chân Nhân tái thế, tá»± xưng là Diêm Vương Lệnh Chá»§. Lão mất sạch cÆ¡ nghiệp, lại bị truy nã bởi tá»™i toan ám sát Hoài Âm Vương. Thế là Tú SÄ© sá»­ dụng “Diêm vương Quá»· kỳâ€, cùng thá»§ hạ đánh cướp khắp miá»n Nam. Tất nhiên, há» Ä‘á»u bịt kín mặt.
Tử Khuê nhỠTần Vương phi mà biết rõ chân tướng ác ma. Nhưng chàng chưa kịp nghĩ đến an nguy của nhà vợ thì Lạc Mạo Chân Nhân đã làm việc ấy. Lão đến Bạch Ngưu trấn và Nghiệp thành đốc thúc hai hỠTrình, Tống phải mau kéo cả đến Hứa Xương lánh nạn.
Tá»­ Khuê hổ thẹn vì sá»± sÆ¡ xuất cá»§a minh và rất cảm Æ¡n Chân Nhân. Quả nhiên là Hầu phá»§ cùng Hồng Phát đại phạn Ä‘iếm Ä‘á»u bị tấn công ngay sau khi gia chá»§ âm thầm trốn chạy.
Lạc Mạo Chân Nhân không á»· công lao ná» mà giao thêm gánh nặng võ lâm cho chàng. Ông chỉ nhá» Thiên Kim nhắc lại vá»›i chàng rằng: “Tùy ngá»™ nhi an chính là thuận vá»›i đạo cá»§a tá»± nhiên vậyâ€. Câu nói đơn giản ấy đã khiến cả nhà phải nhức đầu.
Hết túi rượu, Tử Khuê và Quan San khoan khoái lăn ra ngủ vùi.
Má» sáng, há» thức giấc để lên đưá»ng thì phát hiện tay nải hành lý cá»§a Tá»­ Khuê đã biến mất. Ngoài y phục, trong ấy còn có Kim bài Hầu tước, lá cá» Võ lâm Äại soái, chiếc mặt nạ bạc, và bá»™ “Thất hưu Ä‘aoâ€. May mà Tá»­ Khuê đã đặt “Äảo Nguyên thần kiếm†xuống dưới gối nên kẻ gian không lấy được.
Hai ngưá»i giận dữ nhảy bổ ra tìm lão chưởng quỹ và tên tiểu nhị. Khổ thay, hỠđã biệt tăm, lữ Ä‘iếm chẳng có má»™t bóng ngưá»i, chuồng ngá»±a cÅ©ng trống không.
Dịch Quan San Ä‘iên tiết chá»­i thá» á»m tá»i. Gã rất xấu hổ vì đã đưa Tá»­ Khuê đến đây khiến chàng mất sạch những vật cá»±c kỳ quan trá»ng.
Tá»­ Khuê đã quen gặp những chuyện xui xẻo, éo le nên dá»… chấp nhận hoàn cảnh hÆ¡n. Chàng cưá»i méo mó, bảo há» Dịch: “Äại ca chá»› nên áy náy, đây chính là vận xui cá»§a tiểu đệ chứ chẳng phải lá»—i cá»§a đại ca. Vả lại, dù không có những vật ấy thì tiểu đệ cÅ©ng vẫn là tiểu đệ cá»§a Hầu gia. Chúng ta cứ Ä‘i Trịnh Châu xem bệnh tình cá»§a Từ nương thế nào, còn Kim bài và Ngân diện thì sẽ nhá» Ngụy Công Tá»­ Tá» Thúc Như chế tạo sau.â€
Mùa xuân ở vùng Hoa Bắc rất lạnh giá, nên đêm qua hai ngưá»i mặc cả áo lông mà ngá»§, tiá»n bạc cÅ©ng nhét trong lưng, nên không mất đồng nào. Há» lầm lÅ©i rá»i An Hòa lữ quán Ä‘i tìm mua ngá»±a. Khổ thay, ở má»™t trấn nhá» như Quách Äiếm thì khó mà kiếm nổi má»™t con ngá»±a cho ra hồn, hỠđành phải chấp nhận hai lão ngá»±a già khú đế, cước trình chỉ bằng ná»­a tuấn mã Ký Nhi.
Ngá»±a xấu đã khiến cuá»™c hành trình phải kéo dài thêm, nên mãi tận sáng ngày mưá»i bốn, hai ngưá»i má»›i đến được Trịnh Châu. Và tấu xảo thay, khi vừa vào thành, hỠđã chạm trán ngay Ä‘oàn xa mã cá»§a Hầu phá»§.
Nhị phu nhân Từ Lan ngồi trên xe độc mã, còn Tiểu Hầu gia gióng ngá»±a Ä‘i song song. Cá»­a xe không buông rèm, hai mẹ con chuyện trò rất vui vẻ. Bá»n Thần Phong kiếm thá»§ độ mưá»i ngưá»i Ä‘i theo há»™ vệ, mặt tươi như hoa.
Tá»­ Khuê và Quan San giật minh, nhìn trân trối dung mạo cá»§a Tiêu Mẫn Hiên. Gã không mang ngân diện nên lá»™ rõ má»™t gương mặt đầy đặn và rất giống Tá»­ Khuê. Tuy nhiên, thần thái cá»§a lão có vẻ hiá»n lành, ngây ngô, dưá»ng như không được sáng suốt lắm.
Từ nương cÅ©ng xanh xao, hốc hác nhưng ánh mắt rạng rỡ niá»m vui. Tá»­ Khuê nhìn bà mà lòng tràn ngập cảm xúc yêu thương. Äồng thá»i, chàng cÅ©ng lo lắng rằng chưa chắc gã Mẫn Hiên kia đã là thá»±c. Nhưng may thay, chàng lại nghe Từ nương cưá»i bảo há» Tiêu: “Hiên nhi! Sau vài tháng xa nhà, ngươi quên hết chuyện đã qua khiến lão thân phải hoài nghi. Nếu ngươi không có dấu vết đặc biệt là nốt ruồi trên huyệt Äại Hách thì ta cÅ©ng chẳng dám nhận con.â€
Tiêu Mẫn Hiên nhoẻn miệng cưá»i ngá» nghệch: “Thế mà chẳng hiểu sau hài nhi lại nhá»› được bá»›t son trên ngá»±c trái mẫu thân.â€
Tử Khuê và Quan San nghe thấy rất rõ, hiểu rằng Lỗ Phán Quan đã ra tay trả đứa con thực vỠvới mẹ.
Hai phe Ä‘i ngược chiá»u nhau nên xa dần. Tá»­ Khuê bâng khuâng gò cương, ngoảnh lại nhìn theo, lòng nao nao chẳng rõ vui buồn.
Dịch Quan San cưá»i khà khà: “Phải chăng hiá»n đệ còn tiếc nuối cái vai diá»…n Hầu gia? Nào, chúng ta hãy ghé vào tá»­u Ä‘iếm kia uống vài chén để chúc mừng cho mẫu tá»­ há»!â€
Tá»­ Khuê ngượng ngùng gật đầu, song lại cau mày lẩm bẩm: “Lạ thá»±c! Sao hắn lại giống ta đến thế nhỉ!â€
Quan San phì cưá»i, lắc đầu: “Không giống lắm đâu. Chính vì thế mà Từ nương má»›i phải kiểm tra dấu vết trên cÆ¡ thể gã.â€
Hai anh em vào quán dùng Ä‘iểm tâm và nhâm nhi bầu rượu “Lan sinhâ€. Sau đó, há» Ä‘i đến chợ ngá»±a ở cá»­a Tây thành để tìm mua hai con tuấn mã chính hiệu. Lần này thì chàng trai xui xẻo há» Quách đã gặp may vá»›i chú bạch mã cao lá»›n, nòi Äại Uyển. Ngá»±a cá»§a Quan San màu Ä‘en.
Chá»n ngá»±a là má»™t công việc khó khăn, tỉ mỉ nên khi xong thì đã trưa. Trước khi khởi hành vá» Hứa Xương, hai ngưá»i ghé Hoàng Hà đại phạn Ä‘iếm ăn má»™t bữa cho chắc dạ.
Tình cá», chính tại nÆ¡i này hỠđã gặp Du Vinh, phó há»™i chá»§ Phi Äao há»™i. Du lão ngồi độc ẩm, nét mặt nặng trÄ©u ưu tư. Nhưng trên bàn còn có thêm má»™t bá»™ đũa chén, nghÄ©a là Du lão Ä‘ang chỠđợi ai đó. Tá»­ Khuê cùng Quan San bèn đến ngồi ở má»™t bàn trống, cách bàn cá»§a Du Vinh không xa.
Quả nhiên, lát sau ngưá»i ấy xuất hiện và chính là Tuân Khánh, kẻ từng là Ngoại ÄÆ°á»ng chá»§ Hoạch Äầu há»™i. Sau khi Lôi Äình Thần cung dá»i đến Trịnh Châu, và Hoạch Äầu há»™i biến thành Phi Äao Bảo An há»™i, Tuân lão đã rá»i Hầu phá»§ trở vá» phục vụ Äế Quân.
Hai lão nhân thì thầm bàn bạc. Nhưng những âm thanh nhá» bé ấy đã lá»t vào đôi tai linh mẫn phi thưá»ng cá»§a Tá»­ Khuê. Tuân Khánh đã nghiêm nghị bảo há» Du: “Sáng nay, Tiểu Hầu gia đã ngu dại nghe theo lá»i dạy bảo cá»§a Cung chá»§, bí mật khôi phục sanh ý Hoạch Äầu há»™i, dù bá» ngoài vẫn giữ chiêu bài Bảo An há»™i. Trước tiên, gã sẽ hạ độc Du lão đệ và bá»n Thần Phong kiếm thá»§ ngay trong bữa cÆ¡m chiá»u nay. Äây là loại độc dược rất lợi hại, khác hẳn thứ đã bị Tiểu Tinh hóa giải.â€
Tuân lão ngừng lá»i, nghẹn ngào nói tiếp: “Thá»±c ra thì Cung chá»§ đã quyết định hạ sát ngươi. Lão phu vì tình huynh đệ sinh tá»­ chi giao mà tiết lá»™ việc này. Du lão đệ hãy mau đào tẩu, tìm chốn thâm sÆ¡n cùng cốc mà ẩn dật.â€
Du Vinh nở nụ cưá»i thê lương: “Cảm tạ lão ca đã quan hoài! Nhưng tiểu đệ không thể vì tham sống mà bá» rÆ¡i anh em được. HỠđã má»™t lòng hướng thiện, vui sướng vì được làm ngưá»i tốt, chẳng lẽ lại má»™t lần nữa sa vào ác đạo. Tiểu đệ sẽ vá» thông báo nguy cÆ¡ và bảo há» trốn Ä‘i.â€
Tuân lão chép miệng than: “Du lão đệ tính thế cÅ©ng phải. Nhưng lão phu chỉ e rằng những gã ấy không nÆ¡i nương tá»±a, không vốn liếng hoàn lương thì trước sau gì cÅ©ng thành đạo tặc.â€
Tuân Khánh luận việc rất chí lý. Những con ngá»±a bất kham kia phải có tay nài giá»i cầm cương thì má»›i chạy đúng đưá»ng được.
Tử Khuê nghe đến đấy thì nảy ra một chủ ý. Chàng kể sơ nội dung câu chuyện bàn bên cho Quan San nghe và cùng gã thương lượng.
Trước đây, Dịch Quan San vẫn xem Hoạch Äẩu há»™i là kẻ thù không đội trá»i chung. Nhưng sau khi nghe Tá»­ Khuê nói rõ nguồn cÆ¡n, rằng hung thá»§ năm xưa là ngưá»i cá»§a Lôi Äình Thần Cung, và Ä‘á»u đã chết già, Quan San chẳng hÆ¡i đâu mà oán hận bá»n sinh sau đẻ muá»™n. Gã vốn là ngưá»i ân oán phân minh. Há» Dịch lại từng sa vào Hắc đạo nên rất thông cảm vá»›i hoàn cảnh cá»§a đám hảo hán bất hạnh kia. Do đó, Quan Sang hào hứng bày ngay diệu kế. Tá»­ Khuê mừng rỡ, cùng gã anh vợ Ä‘a mưu bước sang bàn đối phương.
Hai lão nhân nhìn há» vá»›i ánh mắt nghi kỵ và Ä‘á»u giật minh khi nghe gã rậm râu tá»± giá»›i thiệu: “Tại hạ là Quách Tá»­ Khuê đất Hứa Xương.â€
Du Vinh đặc biệt có cảm tình vá»›i Quách gia trang, chính nhà há» Quách đã tặng Phi Äao há»™i vạn lượng vàng và còn giao cho lão tổ chức đại yến ở Tung SÆ¡n, được cả võ lâm biết tiếng.
Vá»›i hảo cảm ấy, Du lão chấp thuận ngay kế hoạch cá»§a Tá»­ Khuê. Lão sẽ đưa toàn đội Thần Phong kiếm thá»§ vá» Hứa Xương tạm ẩn, sau này giương cá» Phi Äao Bảo An há»™i, tách khá»i Hầu phá»§ và nhận sá»± tài trợ cá»§a Quách gia trang.
Tuân Khánh cùng Ä‘i theo vì ở lại sẽ mang há»a. Trác Äế Quân sẽ biết ngay ai là kẻ tiết lá»™ bí mật để Du Vinh kịp trở cá». Tuy lá»›n tuổi hÆ¡n há» Du, song Tuân lão vui vẻ giữ vai trò phó há»™i chá»§.
Và Tuân Khánh bá»—ng sá»±c nhá»› ra má»™t sá»± kiện quan trá»ng. Lão nghiêm trang há»i: “Phải chăng Quách công tá»­ là nghÄ©a tá»­ cá»§a Trung Thiên Tôn Ninh TÄ©nh?â€
Tá»­ Khuê mỉm cưá»i gật đầu xác nhận. Tuân lão lập tức thở dài, buồn rầu nói: “Vậy thì công tá»­ cố bình tâm nghe lão phu báo má»™t tin xấu. Má» sáng hôm nay, Bang chá»§ Cái bang đã bất ngỠđến Thần cung kể rằng Diêm Vương Lệnh chá»§ đã tập kích Hoài Âm Vương phá»§ vào đêm mưá»i má»™t. Uy lá»±c cá»§a ‘Diêm Vương Quá»· kỳ’ quả là khá»§ng khiếp, trong khoảnh khắc đã hạ gục mấy trăm tên giáp sÄ© thiện chiến. Chu Kiá»m nhanh chân nhảy xuống mật thất ẩn náu, nhưng Diêm Vương Lệnh chá»§ đã tìm thấy và sai thá»§ hạ đập phá cá»­a hầm. May thay, Trung Thiên Tôn và Lạc Mạo Chân Nhân đã xuất hiện. Hai ngưá»i ấy hợp lá»±c giáp công Lệnh chá»§ mà vẫn không thắng nổi cây cá» ma. Cuối cùng, Lạc Mạo Chân Nhân liá»u chết chịu má»™t kiếm thấu phổi để Trung Thiên Tôn đả thương kẻ địch. Diêm Vương Lệnh chá»§ bị đâm thá»§ng sưá»n, phải đào tẩu. Nhưng thá»§ hạ cá»§a lão đã kịp bắt Tần Vương phi mang Ä‘i. Trung Thiên Tôn thì ngã quỵ, mê man bất tỉnh, tính mạng khó vãn hồi. Công tá»­ hãy mau khởi hành Ä‘i Tín Dương, may ra còn kịp gặp cha nuôi lần cuối.â€
Tá»­ Khuê Ä‘au lòng khôn xiết, đỠđẫn đứng dậy. Nhưng Dịch Quan San đã kéo chàng ngồi xuống và há»i lại Tuân lão: “Phải chăng Há»™i đồng Võ lâm muốn má»i Lôi Äình Äế Quân xuôi Nam để đối phó vá»›i Diêm Vương Lệnh chá»§?â€
Tuân Khánh gật đầu: “Äúng vậy! Nhưng Trác Cung chá»§ đã tá» vẻ ngần ngại, miá»…n cưỡng và bảo rằng chỉ có ‘Chiếu yêu Bát quái đồng kính’ má»›i thắng được ma lá»±c cá»§a Quá»· kỳ.â€
Tá»­ Khuê buồn bã ngắt lá»i há» Tuân: “Không đúng! Äồng Kính chẳng há» có tác dụng ấy và lại Ä‘ang nằm trong tay Long Vân Tú SÄ©. Trước đây, há» Quảng cÅ©ng từng ngá»™ nhận vá» pháp lá»±c cá»§a ‘Kính chiếu yêu’ nên đã tra khảo gia mẫu để tìm hiểu.â€
Dịch Quan San hắng giá»ng xen vào, Ä‘iá»m đạm nói vá»›i hai lão nhân: “Trong cục diện này, theo thiển ý cá»§a tại hạ thì chúng ta phải sá»­a đổi kế hoạch. Thay vì kéo quân vá» Hứa Xương tạm lánh, nhị vị hãy giương cá» Phi Äao há»™i Ä‘i ngay Tín Dương mà bái kiến Hoài Âm Vương và ra sức tìm kiếm Tần Vương phi. Dẫu việc thành hay bại thì Phi Äao há»™i cÅ©ng được Chu Kiá»m tri ân, sá»§ng ái, sau này chẳng phải sợ Lôi Äình Cung chá»§.â€
Chủ ý này cực kỳ tuyệt diệu nên hai lão hớn hở tán thành.
* * *
Ngay trưa hôm ấy, Tử Khuê và Quan San phi nước đại xuôi Nam. Du Vinh cùng Tuân Khánh sẽ đi sau một bước vì còn phải vỠHầu phủ qui tụ đám Thần Phong kiếm thủ. Tiêu Hầu gia Tiêu Mẫn Hiên còn ở chơi bên Thần cung nên sẽ không biết mà ngăn cản.
Tử Khuê đã ghé phân đà Cái Bang ở Trịnh Châu để nhỠhỠđưa thư vỠnhà. Gã phân đà chủ chỉ cần nghe danh xưng Quách Tử Khuê là đã vái dài. Ngoài mối giao tình mật thiết với Thạch Bang chủ, Quách gia còn là đại ân nhân khi tặng cho Cái bang ba vạn lượng vàng.
Trong thư, Tá»­ Khuê kể rõ sá»± việc và yêu cầu bá»n thê thiếp gói ghém hành trang Ä‘i ngay Tín Dương. Há» phải có mặt trong đám tang nghÄ©a phụ cá»§a trượng phu. Nhất là Tống Thụy, há»c trò chính thức cá»§a Trung Thiên Tôn. Chim câu bay nhanh hÆ¡n vó ngá»±a nên các nàng ấy sẽ mau chân hÆ¡n chàng ít nhất là ba ngày đưá»ng. Và may ra hỠđến nÆ¡i trước lúc Trung Thiên Tôn trút hÆ¡i thở cuối cùng.
Vó ngá»±a khua mau tưởng chừng như chẳng há» ngưng nghỉ, nên ná»­a đêm mưá»i sáu tháng giêng, bá»n Tá»­ Khuê đã vỠđến Hứa Xương. Trong Quách gia trang chỉ còn lại những bậc trưởng bối và vài đứa bé.
Lã Bất Thành đã đưa năm mươi gã kiếm thuẫn Ä‘i theo bảo vệ các thiếu phu nhân. Nhưng bù lại, ngàn quân cung ná» cá»§a tổng binh Hứa Xương, Quách Tá»­ Xuyên luôn túc trá»±c quanh nhà. Trưá»ng tiá»…n cÅ©ng là khắc tinh cá»§a “Diêm vương quá»· kỳâ€, vì tác hại cá»§a cá» ma chỉ dăm ba trượng, trong khi tầm sát thương cá»§a mÅ©i tên xa gấp nhiá»u lần.
Các lão nhân thấy Tá»­ Khuê, Quan San quá mệt má»i, hốc hác và hôi hám hÆ¡n cả ăn mày, Ä‘á»u lắc đầu thương hại. Trình lão thái xót rể quý nên nghiêm nghị giáo huấn: “Sinh tá»­ hữu mệnh. Hà tất hiá»n tế phải cấp bách quá mức như thế. HÆ¡n nữa, cổ nhân đã có câu: ‘Dục tốc bất đạt’.â€
Tá»­ Khuê kính cẩn vâng dạ, hứa vá»›i mẹ vợ rằng sẽ từ tốn bôn hành không vá»™i vã nữa. Nhưng đến cuối canh tư thì chàng cùng Quan San đã khởi hành và hai con ngá»±a má»›i lại sùi bá»t mép.
Dẫu Diêm Vương Lệnh chá»§ Ä‘ang thá» thương, không thể xuất trận, song hai ngưá»i vẫn thận trá»ng, cải trang thành hai hán tá»­ mặt rám nắng. Há» mang lai lịch Tái Bắc Song Hùng, đôi cao thá»§ ngưá»i Thổ, anh tên Cáp Dã, còn em tên Cáp Liệt.
Hai nhân vật này vốn có thá»±c song ở Trung Nguyên chẳng mấy ai biết mặt. Ngưá»i võ lâm vẫn nghe đồn rằng Tái Bắc Song Hùng sá»­ dụng kiếm. Nhưng hai kẻ giả mạo này lại có thêm má»™t vÅ© khí khác là bao tay thép màu vàng nhạt ở tả thá»§. Kim Miệt, bảo vật cá»§a Thiên SÆ¡n được Ä‘an bằng những khoen kim loại nhá», mặt trong và mặt ngoài chẳng khác nhau. Cho nên, Tá»­ Khuê chỉ cần lá»™n trái chiếc bên hữu vào là nó biến thành bên tả. Chàng tặng má»™t chiếc cho Dịch Quan San và dạy gã vài chiêu trong pho “Thao Quang thần thứcâ€.
GiỠđây, với bàn tay không sợ gươm đao, chưởng lực, bản lãnh của Quan San tăng tiến vượt bậc. Thực ra, từ lâu rồi, Tử Khuê đã luôn tranh thủ chỉ điểm kiếm pháp cho anh vợ, biến hỠDịch thành một kiếm thủ thượng thừa. Ngay bản thân Dịch Quan San cũng không rõ võ nghệ của mình lợi hại đến mức nào.
Xuân vá», cây cá» tốt tươi, hoa dại lác đác khoe sắc cạnh đưá»ng quan đạo, và càng vá» Nam hÆ¡i xuân càng nồng ấm, xua Ä‘uổi dần cái lạnh rÆ¡i rá»›t từ mùa đông. Nhưng dẫu cho màu xanh bát ngát cá»§a cảnh xuân có diá»…m lệ đến đâu thì cÅ©ng chẳng được những kẻ lòng nặng trÄ©u buồn chú ý đến. Tá»­ Khuê và Quan San chỉ chú tâm đến những chướng ngại trên đưá»ng.
Bốn ngày sau, hai ngưá»i ghé trấn Xác SÆ¡n lúc cuối canh hai để ăn uống, tắm táp qua loa. Äầu canh năm, há» lại lên đưá»ng, dầu sức lá»±c cá»§a cặp tuấn mã chưa hồi phục đủ mưá»i phần. HỠđã mang theo lương khô, nước uống vì sẽ ít có dịp ghé vào quán trá».
Trưa hôm ấy, hai mươi tháng giêng, anh em Tá»­ Khuê chỉ còn cách bến đò ngang hÆ¡n dặm. Há» bắt buá»™c phải vượt qua nhánh hướng Tây cá»§a sông Nhữ Hà. Äây là má»™t trong những nhánh thượng nguồn sông Nhữ, nước xiết, lòng sâu, mặt rá»™ng hàng dặm.
Nhưng lúc này hai nhân vật cá»§a chúng ta chưa thể sang sông. HỠđã phải dừng lại vì má»™t cuá»™c chiến khốc liệt Ä‘ang diá»…n ra trên bãi đất hoang vu mé tả đưá»ng quan đạo.
Võ lâm là mành đất cá»§a thù hận, cảnh chém giết xảy ra hàng ngày. Cho nên chẳng phải lúc nào ngưá»i hiệp khách cÅ©ng hồ hởi bạt gươm can thiệp giống như gã Hồ Äồ Thần Thương. Nhưng hôm nay, dù Ä‘ang rất vá»™i mà bá»n Tá»­ Khuê vẫn phải dừng chân.
Nga My Nhất Phụng Lạc Y Thưá»ng có mặt trong phe yếu thế và sắp lâm nguy. Äồng bá»n cá»§a nàng chỉ có hai ngưá»i, đó là má»™t lão nhân mặc bạch bào kiểu hồi tập và má»™t Hán tá»­ áo xanh.
Bạch y lão nhân thân hình khôi vÄ©, tóc bạc phÆ¡ bông xõa ngang lưng, quanh trán quấn dải lụa hồng. Thùy châu cá»§a lão lá»§ng lẳng hai chiếc khuyên vàng. Dương như lão nhân thuá»™c má»™t bá»™ tá»™c phương Bắc nào đó chứ chẳng phải ngưá»i Hán. Äiá»u thú vị là lão sá»­ dụng kiếm thuẫn y như bá»n Xoa Lạp cốc vậy. Nhưng bản lÄ©nh cá»§a lão thì cá»±c kỳ linh diệu, đáng mặt sư tổ cá»§a đám hàng binh ngưá»i Thổ.
ÄÆ°á»ng gươm ấy vừa nhanh vừa độc và lại rất hùng mạnh. Má»—i đòn tấn công cá»§a lão nhân Ä‘á»u khiến đối phương phải dá»™i ngược. Chiếc nón bằng thép trên tay tả lão cÅ©ng biến hóa phi thưá»ng, chống đỡ toàn bá»™ những đợt công phá cá»§a kẻ địch. Nhá» vậy mà bạch bào lão nhân vẫn trụ vững trong vòng vây mà chưa há» thá» thương. Nhưng lão ta chẳng thể phà vây đào tẩu, vì sau lưng là Hán tá»­ áo xanh Ä‘ang cần được bảo vệ.
Nàng nữ hiệp núi Nga My đã trúng thương máu loang ướt đẫm tấm võ phục xanh. Tuy nhiên, Nhất Phụng vẫn kiên cưá»ng chiến đấu, kiếm bàu loang nhanh như gió thoảng. Nàng và bạch bào lão nhân di chuyển không ngừng, xoay quanh Hán tá»­ áo xanh, cố giữ cho gã được an toàn. Gã ta có Ä‘eo kiếm nhưng không rút ra, đứng yên như tượng gá»—, mắt trợn trừng đăm đăm nhìn vá» má»™t hướng. Gã cÅ©ng không búi tóc nên gương mặt gầy gò, xanh xao bị che khuất má»™t ná»­a.
Song đôi nhãn thần sắc bén cá»§a Tá»­ Khuê đã sá»›m nhận ra gã là Nhạc Cuồng Loan, Thiết Cốc chá»§ Xoa Lạp cốc. Và vì chàng tinh thông y há»c nên hiểu rằng gã đã bị mù.
Tá»­ Khuê còn phát hiện được lai lịch cá»§a đám hung đồ bịt mặt kia. Chúng đông đến gần hai mươi tên, y phục không giống nhau, dùng khăn che mặt cùng má»™t màu nguyệt bạch. NghÄ©a là, khi chúng lá»™t khăn ra sẽ trở thành khách giang hồ bình thưá»ng, không đặc Ä‘iểm để nhận biết môn há»™. Văn tá»± luôn dài dòng để miêu tả những ý niệm xảy ra trong chá»›p mắt. Tá»­ Khuê và Quan San nhận định cục diện rất nhanh và sá»›m bạt gươm nhập cuá»™c, sau khi Ä‘eo Kim Miệt vào bàn tay tả.
Hai ngưá»i rá»i yên ngá»±a, xông thẳng vào vòng vây Ä‘en kịt chung quanh ba kẻ thế cô. Tất nhiên bá»n bịt mặt đã phát hiện ra và chia ngưá»i ngăn chặn hai kẻ má»›i đến. Chúng cẩn thận cá»­ ra đến bốn tên để nắm chắc phần thắng, thá»±c hiện đúng câu: “Lưỡng quyá»n nan địch tứ quyá»nâ€.
Nhưng anh em Tá»­ Khuê sánh vai nhau tiến lên, nên chỉ có đất cho hai tên bịt mặt tấn công. Hai gã còn lại chá» cÆ¡ há»™i đánh đòn tiếp theo, đúng sách “xa luân chiếnâ€. Äấu pháp khôn khéo này chứng tá» bá»n chúng đã được huấn luyện rất chu đáo. HÆ¡n nữa, hai gã tiên phong còn xuất cùng má»™t chiêu rất ác độc, sát khí rợn ngưá»i.
Tiếc thay, Quan San và Tá»­ Khuê Ä‘ang rất vá»™i, chẳng có thá»i gian để nương tay. Chỉ sau vài tiếng thép va chạm ting tang, hỠđã vươn tả thá»§ khóa cứng vÅ© khí cá»§a đối phương rồi kết liá»…u. Quan San há»›n hở đâm thá»§ng ngá»±c trái đối thá»§, song Tá»­ Khuê thì chỉ chặt đứt cánh tay cầm kiếm cá»§a nạn nhân.
Hai tiếng gào thảm khốc vang lên đã làm khiếp vía hai gã kia. Nhưng tử thần đã mau chóng ập đến. Quan San xuất chiêu “Thanh Long lộng nguyệt†chín móng rồng vây bủa mục tiêu. Tử Khuê thì đánh chiêu “Lôi điện tàn lâm†gồm toàn những thức chém hùng mạnh như sấm sét.
Công lá»±c cá»§a Tá»­ Khuê cao hÆ¡n đối thá»§ và chiếm được tiên cÆ¡ nên “Äảo Nguyên thần kiếm†dá»… dàng chém gãy thanh gươm cá»§a y. Trong lúc lúng túng, gã đã dùng bản kiếm để đỡ đòn, phạm má»™t sai lầm tai hại. Bản lãnh càng cao thâm, Tá»­ Khuê càng có Ä‘iá»u kiện giá»›i sát. Lần này chàng cÅ©ng chỉ há»§y cánh tay tạo ác chứ không giết ngưá»i. Dịch Quan San thì chẳng biết sợ quả báo, thản nhiên lấy mạng kẻ địch.
Việc bốn thá»§ hạ bị loại khá»i vòng chiến chóng vánh đã làm phe bịt mặt phải cảnh giác. Và hai gã đầu lÄ©nh đã đích thân xuất trận. Gã áo trắng có thân hình cao lá»›n sá»­ dụng trưá»ng kiếm. Gã áo nâu thấp hÆ¡n song ngưá»i vạm vỡ, trang bị má»™t thứ vÅ© khí khá lạ mắt. Äấy có vẻ như là má»™t cây Ä‘oản côn gắn thêm má»™t Ä‘oạn mÅ©i kiếm ở đầu. Và chính nhá» nó mà Tá»­ Khuê nhận biết chá»§ nhân là ai.
Thiếu Lâm Thần Côn Lã Hoa Dương đã bị trục xuất khá»i Thiếu Lâm tá»±. Năm ngoái, gã từng theo phe Long Vân bảo mà tấn công Hoàng Phong Hầu phá»§, chạm trán Lã Bất Thành. Tá»­ Khuê lại khá quen thuá»™c vá»›i vóc dáng cá»§a há» Lã nên nhận ra chẳng khó.
Nhưng lúc này, ngưá»i mà Lã Hoa Dương đón đánh là Dịch Quan San, còn chàng đấu vá»›i tên áo trắng, khăn bịt mặt, bịt đầu cÅ©ng trắng. Tá»­ Khuê không biết gã là ai, thận trá»ng chống đỡ chiêu kiếm quá»· dị. Kiếm pháp cá»§a gã ta có lá»™ số khác vá»›i kiếm pháp Trung Nguyên. Kiếm ý thì tàn bạo và nham hiểm. Chàng nhận ra đối phương nhắm cả vào song nhãn lẫn hạ thể cá»§a mình, má»™t Ä‘iá»u mà ngưá»i kiếm khách chân chính tối kỵ.
Tá»­ Khuê xuất chiêu “Mạc mạc trần aiâ€, hóa giải được áp lá»±c nhưng bị đẩy lùi hai bước. Qua va chạm, chàng hiểu rằng công lá»±c kẻ địch chẳng kém mình.
Gã bạch y chiếm được chút thượng phong, sấn tá»›i ra đòn như vÅ© bão, kiếm kình cuồn cuá»™n tá»±a thu phong. Chiêu này còn quái ác hÆ¡n chiêu trước, nên Tá»­ Khuê lại phải thoái hậu. Äến lần thứ năm, tai nghe được tiếng rú Ä‘au đớn cá»§a Lạc Y Thưá»ng. Chàng liá»n đỠkhí bốc lên cao, tránh đòn cá»§a đối thá»§ và phản kích lại bằng chiêu “Lôi ná»™ bình saâ€. “Lôi Äình kiếm pháp†chá»§ vá» lá»±c đạo và có nhiá»u thức trảm.
Gã bạch y thản nhiên cá»­ kiếm đỡ đỡ đòn, kiếm ảnh mù mịt, ẩn hiện hàng trăm mÅ©i nhá»n tá»±a bàn chông. Gã tin rằng chiêu kiếm kỳ tuyệt này sẽ giành được ưu thế đúng như lá»i sư phụ gã đã nói.
Nhưng thanh kiếm trị giá bốn vạn lượng hoàng kim cá»§a Tá»­ Khuê đã phát huy tác dụng. Gươm thiêng “Äảo Nguyên†đã chặt gãy kiếm và tiện đứt ná»­a há»™p sá» cá»§a gã bạch y.
Nạn nhân còn kịp gào lên thảm thiết rồi má»›i gục ngã. Tá»­ Khuê chẳng có cÆ¡ há»™i để áy náy, chân vừa chạm đất đã lao ngay vào lưới côn cá»§a Lã Hoa Dương. Gã chết tiệt ấy Ä‘ang áp đảo Dịch Quan San bằng những chiêu kiếm tà môn. Há» Lã luyện côn thuật đã nhiá»u năm, không thể từ bá» mà chuyển sang sá»­ dụng kiếm được. Do vậy, gã đã giảm trá»ng lượng cá»§a Ä‘oản côn và gắn thêm mÅ©i sắc nhá»n để có thể thi triển kiếm pháp khi cần thiết. Chính những chiêu kiếm ma quá»· nỠđã làm khó Quan San chứ chẳng phải tài đánh côn cá»§a há» Lã.
Nhắc lại, Tá»­ Khuê tấn công vào mé tả Lã Hoa Dương bằng chiêu “Phù sinh nhược má»™ngâ€. Gã ta đã biết đồng bá»n mình chết thảm nên chá»™t dạ, vá»™i bá» Quan San, dồn toàn lá»±c chống trả đưá»ng gươm cá»§a Tá»­ Khuê. Gã múa tít Ä‘oản côn, xuất chiêu “Vân trung Phật hiệnâ€, má»™t chiêu phòng thá»§ lừng danh cá»§a Thiếu Lâm tá»±. Gã không còn tin vào thứ kiếm pháp mình má»›i há»c nữa. Nếu nó hữu hiệu thì gã bạch y đã không chết non như thế.
Há» Lã đã tá» ra rất thông minh. GiỠđây, quanh ngưá»i gã hiện ra hàng trăm côn ảnh, che chắn vững chắc như tưá»ng đồng vách sắt. Tiếng thép chạm nhau liên hồi và dưá»ng như thanh kiếm cá»§a Tá»­ Khuê không tài nào xâm nhập vào được. Nhưng chàng đã bất ngá» vươn tả thá»§, bàn tay chỉ chập chá»n vài thế thức là đã tóm được mÅ©i Ä‘oản côn.
Tá»­ Khuê giật mạnh kéo đối thá»§ vá» phía trước rồi sấn đến vươn kiếm đâm thá»§ng huyệt Khí Hải. Chàng không chặt tay vì vá»›i công lá»±c cao cưá»ng và tài trí hÆ¡n ngưá»i, há» Lã thừa sức há»c cách dùng tay trái và tiếp tục hành ác. Chàng hùy võ công Hoa Dương chính là bắt gã trả lại công lao dạy dá»— cá»§a Thiếu Lâm tá»±.
Äan Ä‘iá»n thá»§ng sâu, chân nguyên thoát ra như nước lÅ©, Hoa Dương Ä‘au đớn và tuyệt vá»ng, ôm bụng gục ngã. Quan San hiểu ý Tá»­ Khuê nên không giết Hoa Dương, cùng chàng xông lên phá vây, giải cứu bá»n Lạc Y Thưá»ng. Äầu lÄ©nh thương vong thì thá»§ hạ mất vía, vừa chống đỡ vừa rút lui vào cánh rừng cuối bãi đất. Má»™t tên đã lén mang được Lã Hoa Dương đào tẩu.
Tử Khuê cố tình bắt sống một gã để thu thập tin tức. Song gã đã cắn vỡ thuốc độc mà tự sát.
Cuá»™c chiến tàn, đấu trưá»ng chỉ còn lại năm ngưá»i sống và mưá»i hai xác chết. Bạch y lão nhân xem xét thương thế cá»§a Nga My Nhất Phụng. Thấy đấy chỉ là những vết thương ở phần má»m, không phạm phá»§ tạng hay gân cốt, lão yên lòng bước vá» phía hai vị ân nhân.
Lúc này Tá»­ Khuê má»›i có dịp nhìn rõ dung mạo cá»§a lão nhân. Trên gương mặt Ä‘en đúa ấy có đôi mắt sâu sắc bén và chiếc mÅ©i ưng. Thần thái lão oai nghiêm đáng mặt anh hùng má»™t cõi. Lão ta nở nụ cưá»i rạng rỡ, khoe đôi hàm răng vàng ố nhưng chắc khá»e. Lão nói tiếng Hán bằng má»™t giá»ng lÆ¡ lá»› và má»™c mạc: “Con bà nó! Không có hai ngươi giúp đỡ thì ba ngưá»i bá»n ta ra ma cả rồi. Lão phu xin cảm tạ rất nhiá»u. À! Thế hai ngươi tên gì, há»c nghệ cá»§a ai mà giết ngưá»i giá»i thế?â€
Tá»­ Khuê thầm tức cưá»i, vui vẻ đáp: “Bẩm lão trượng! Anh em vãn bối là Cáp Dã và Cáp Liệp, quê quán vùng quan ải phía Bắc.â€
Khi chàng khai báo danh tính xong thì lão nhân sá»±c nhá»› ra rằng đáng lẽ mình phải xưng tên trước, bởi lão là kẻ thỠân. Lão nhân ngượng nghịu nói: “Lão phu là Mã Hồ Mật, quê đất SÆ¡n Tây. Còn thằng bé áo xanh kia là cháu ruá»™t, gá»i lão phu là Äại Cá»­u phụ. Y tên Nhạc Cuồng Loan, vì luyện độc công mà há»ng mắt, nên lão phu đưa y xuống Miên Cương tìm thầy thuốc.â€
Nghe nói đến độc dược, Tá»­ Khuê nóng nảy ngắt lá»i lão há» Mã: “Bẩm lão trượng! Thế lệnh Ä‘iệt đã bị hại bởi loại độc nào?â€
Mã Hồ Mật cau mặt thở dài: “Loan nhi vì nóng ruá»™t báo thù cho cha nên đã liá»u lÄ©nh luyện công phu ‘Thần Hương Äoạt Phách’. Y thu nạp chất độc cá»§a loài hoa Äá»™c Lan để phổ vào chưởng kình và đã bị chính chất độc ấy làm cho bế tắc kinh mạch, dẫn đến mù mắt.â€
Tá»­ Khuê thuá»™c lòng cả Äá»™c Kinh lẫn Huyá»n Hư Y Lão, nên biết rằng mình có thể cứu được Cuồng Loan. Chàng phấn khởi bảo: “Vãn bối có thể hóa giải được độc tố cá»§a loài Äá»™c Lan. Lão trượng cứ yên tâm.â€
Mã Hồ Mật vui mừng khôn xiết, quay lại gá»i: “Loan nhi, mau lại đây!â€
Nga My Nhất Phụng đã tá»± băng bó xong, nghe vậy liá»n dắt Cuồng Loan Ä‘i đến. Nàng kính cẩn nghiêng mình thi lá»… vá»›i Tá»­ Khuê: “Tiểu muá»™i há» Lạc, tên Y Thưá»ng, đệ tá»­ phái Nga My, xin khắc cốt ghi tâm Æ¡n cứu mạng cá»§a đại hiệpâ€.
Nhạc Cuồng Loan giỠđây hình dung tiá»u tụy, thân gầy gò, mặt tái xanh. Và trong đôi mắt u ám cá»§a gã ẩn chứa ná»—i thống khổ ngút ngàn. Là kẻ cá»±c kỳ cao ngạo, gã dá»… tuyệt vá»ng khi rÆ¡i vào cảnh tàn phế. Gã dá»­ng dưng vá»›i Tá»­ Khuê nên không xem trá»ng việc mạng sống mình được ai đó bảo toàn. Cuồng Loan lạnh lùng ôm quyá»n nói: “Tuy không còn thiết sống nhưng Nhạc má»— cÅ©ng xin cảm tạ túc hạâ€.
Mã Hồ Mật nghe chướng tai, vá»™i bảo gã: “Loan nhi chá»› thất lá»…! Gã há» Cáp này tá»± nhận rằng có thể loại trừ được hương Äá»™c Lan và giúp ngươi sáng mắt trở lạiâ€.
Äấy chính là khát vá»ng lá»›n lao nhất nên Cuồng Loan rúng động tâm can, vai run nhẹ. Song gã vẫn còn nghi ngại vì lẽ đâu lại may mắn đến thế.
Cuồng Loan chưa biết phải nói sao thì Dịch Quan San chạy tá»›i. Nãy giá» gã Ä‘i kiểm tra các tá»­ thi để tím chút manh mối. Há» Dịch nghiêm nghị bảo Tá»­ Khuê: “Nhị đệ! Cái gã bị ngươi chặt vỡ đầu chính là Võ ÄÆ°Æ¡ng Thần Kiếm Má»™ Duy Lá»™. Chúng ta phải mau rút khá»i chốn này, để phòng phe địch kéo đại quân đến phục hận hay cướp xác.â€
Tử Khuê nhăn mặt, nghe lòng se lại. Chàng không ân hận nhưng thầm tiếc cho một kẻ có tài.
Cuồng Loan cÅ©ng biết việc Má»™ Duy Lá»™ đâm thá»§ng song nhãn Hồ Hướng. Há» Hồ nhà ở Trịnh Châu, thuá»™c tỉnh SÆ¡n Tây. Lúc ấy, Cuồng Loan chưa luyện độc công, có đến thăm Hồ Hướng. Nạn nhân đã kể vá» chiêu kiếm quái dị cÅ©ng như công lá»±c thâm hậu đến khó ngá» cá»§a Má»™ Duy Lá»™. Nay Cáp Liệp có thể giết gã phản đồ núi Võ ÄÆ°Æ¡ng kia má»™t cách dá»… dàng thì quả là đáng phục. Từ chá»— kính phục, Cuồng Loan bắt đầu tin tưởng tài ba cá»§a há» Cáp.
Ngá»±a cá»§a bá»n há» vẫn quanh quẩn gần đấy, nghe tiếng huýt sáo là chạy đến ngay. Sau khi ném các xác chết vào rừng, năm ngưá»i lập tức thượng mã, lên xe phi nhanh vá» phía bến đò sông Nhữ. Sang đến bá» Nam, há» tiếp tục bôn ba và dừng chân ở trấn Minh Kỳ, cách Nhữ Hà sáu chục dặm.
Minh Kỳ là má»™t nÆ¡i thị tứ khá sầm uất nên dược đưởng đầy đủ dược vị, Ngay tối hôm ấy, Tá»­ Khuê tiến hành việc chữa trị cho Cuồng Loan. Äầu canh ba, thuốc đã sắc xong, chàng cho gã uống và dùng chân khí đưa dược lá»±c đả thông những chá»— bế tắc trong kinh mạch, đẩy chất độc ra ngoài qua lá»— chân lông. Những giá»t mồ hôi tanh tưởi túa ra như tắm và cả tuyến lệ bệnh nhân cÅ©ng hoạt động mạnh mẽ.
Ná»­a canh giá» sau, Cuồng Loan nghe cÆ¡ thể thư thái, sung mãn, mắt thì đã thấy được lá» má». Gã mừng như chết Ä‘i sống lại, nghẹn ngào dập đầu lạy tạ ân nhân. Nhưng lúc này Tá»­ Khuê đã nhắm mắt tá»a công, khôi phục lại số chân nguyên bị tổn thất. Y phục chàng cÅ©ng ướt sÅ©ng mồ hôi.
Thấy vậy, Cuồng Loan đi vào trong tằm gội, thay áo. Gã sung sướng đến mức không thể tắm kỹ được, mau chóng trở ra.
Mã Hồ Mật cÅ©ng phấn khởi phi thưá»ng, gá»i tiểu nhị bày ngay mâm rượu thịt để ăn mừng. Năm ngưá»i quây quần quanh bàn bát tiên, chuyện trò rất vui vẻ.
Khi được há»i, Lạc Y Thưá»ng thá»±c thà kể rằng mình Ä‘i SÆ¡n Tây thăm bà con, lúc vá» thì gặp cậu cháu Cuồng Loan. Thấy gã mù lòa, bệnh tật, nàng tình nguyện tháp tùng Ä‘i Miêu Cương tìm lương y. Nàng đã không mang vạn lượng vàng vá» Nga My mà gá»­i cho Thanh Khê Tá»­ cá»§a phái Thanh Thành.
Cuồng Loan vốn là ngưá»i thông tuệ, thầm nghi ngá» rằng hai ân nhân cá»§a mình giấu giếm lai lịch. Nếu Tái Bắc Song Hùng có bản lãnh cao cưá»ng đến thế thì đã vào Trung Thổ dương danh chứ không chịu mai má»™t ở vùng quan tái Hà Bắc.
Tài sản của dunghoitaisao127

Chữ ký của dunghoitaisao127
[SIZE="6"][COLOR="Red"]
When you fall down, let try again![/COLOR][/SIZE]
  #22  
Old 30-04-2008, 05:06 PM
dunghoitaisao127's Avatar
dunghoitaisao127 dunghoitaisao127 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 39
Thá»i gian online: 4 ngày 16 giá» 13 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 22 : Ngân Diện hoàn Ngân Diện
Thiện ác chung hữu báo



Äầu xuân năm sau, tức năm Bính Thìn, nhà há» Quách vui vẻ sum vầy trong tòa trang viện má»›i, cạnh Mã gia trang. Trước đây, cÆ¡ ngÆ¡i này là cá»§a má»™t phú há»™ há» Dư, bằng hữu cá»§a Quách Thiên Trưá»ng. Thấy bạn già không có nhà, Dư Kiệt nhưá»ng lại vá»›i giá phải chăng. Lão vẫn còn vài căn như thế.
Nhà mua lại bao giá» cÅ©ng phải tu sá»­a cho đúng ý chá»§ má»›i. Thế là gã răng hô Tang Äông Dã lại có dịp trổ tài. Lần trước, cÅ©ng nhỠđưá»ng hầm thông ra sông Thạch Lương cá»§a gã mà nhiá»u ngưá»i thoát nạn.
Äêm ấy, khi thấy Can nương là Quách phu nhân đã bị bắt và cục diện không thể vãn hồi, Dịch Quan San quyết định đưa những ngưá»i còn lại đào vong. Gã đích thân cõng Tá»­ Chiêm, cố bảo toàn tông mạch cho há» Quách. Nhưng Chiêm nhi đã tuá»™t tay và thất lạc lúc trồi khá»i mặt nước. Nó bị cuốn trôi Ä‘i rất xa má»›i lên được cánh rừng ven bá». Vì ăn nhằm quả độc mà Tá»­ Chiêm hóa khỉ, bị má»™t gã tiá»u phu bắt được mang ra chợ bán. Äổ Hầu tình cá» gặp và mua lại.
Nhá» những viên “Thiên sÆ¡n Tuyết liên tử†tịch thu cá»§a Bạch Äiến Thư Sinh mà Chiêm nhi đã trở lại như xưa. Nhưng tai nạn kia đã khiến cậu bé bị ám ảnh khá lâu, thưá»ng bật khóc trong cÆ¡n mÆ¡.
Dịch Quan San cÅ©ng thoát cảnh mê muá»™i, bởi Äinh Trá»ng Khế có để lại sách vở.
Tá»­ Khuê thì hài lòng vá»›i đôi bao tay “Kim Miệtâ€. Trong bí kíp cá»§a phái Thiên SÆ¡n có ghi rằng Kim Miệt là bảo vật đất Ba Tư, dẫu Can Tương, Mạc Da cÅ©ng không chặt đứt nổi. Nó được Ä‘an bằng mấy ngàn khoen thép nhá», tinh xảo phi thưá»ng. Và tuyệt diệu hÆ¡n nữa là những khoảng trống giữa các khoen không cản trở chân khí Ä‘i qua, khi Tá»­ Khuê thi triển chưởng, chỉ Kim Miệt nhắc chàng nhá»› đến đôi bao tay “Ngư giáp miệt†đã thất lạc dưới vá»±c thẳm Äá»™c Nha sÆ¡n.
Trình Thiên Kim và Tống Thụy đã trở vỠnhà mình ăn tết nên chỉ còn lại hai hàng hỠDịch, hỠTrác. Thanh Chân đã hồi phục thêm vài phần và trở thành đàn bà.
Tá»­ Khuê không nóng ruá»™t tầm thù vì biết trước sau gì Long Vân Tú SÄ© cÅ©ng xuất hiện vá»›i “Diêm vương Quá»· kỳ†trong tay. Lão bị triá»u đình truy nã trên cả nước nên chẳng thể công khai tranh bá. Do đó, Quảng Chiêu Phong sẽ trở thành má»™t Quá»· Chân Nhân thứ hai, nếu lão không chết dưới sông DÄ©nh Hà.
Hai việc khiến Tá»­ Khuê áy náy nhất chính là vai trò cá»§a Ngân Diện Hầu, sau đó là quan hệ giữa Trác Thanh Chân và Lôi Äình Cung chá»§.
Trác Ngạn Chi đã giành được ngôi Minh chá»§ Võ lâm và không có phó. Má»™ Duy Lá»™ đã giết khá nhiá»u ngưá»i nên bị Há»™i đồng Võ lâm truất phế.
* * *
Äêm mùng sáu tháng giêng, sau cÆ¡n ân ái, Tá»­ Khuê cùng Thanh Chân trò chuyện. Chàng cưá»i há»i: “Này Chân muá»™i! Bấy lâu nay Nguyệt lão có ghé thăm nàng không?â€
Khi đã trở thành đàn bà, ngưá»i thiếu nữ thưá»ng chín chắn, thùy mị hÆ¡n trước. Thanh Chân cÅ©ng vậy, nàng thẹn thùng đáp: “Bẩm tướng công! Không có!â€
Tá»­ Khuê hÆ¡i thất vá»ng vì chàng Ä‘ang cần gặp Lá»— Phán Quan để giải quyết cho xong thân phân cá»§a Tiêu Mẫn Hiên.
Tiếng khóc oe oe cá»§a bé Huyá»n Huy ở phòng bên cạnh vá»ng sang, nhắc Tá»­ Khuê nhá»› đến Tống Tiểu Tinh. Chàng nghe lòng nhói Ä‘au, xót xa cho ngưá»i vợ bạc mệnh. Má»™ phần cá»§a nàng vẫn còn nằm ở cánh rừng tùng chân núi Tung SÆ¡n, chỠđủ ba năm má»›i cải táng vá» Hứa Xương.
Tá»­ Khuê trằn trá»c mãi trong niá»m hối tiếc, tận giữa canh tư má»›i thiếp Ä‘i. Trong mÆ¡, chàng đã há»™i ngá»™ vá»›i ngưá»i xưa. Tiểu Tinh nhìn chàng ai oán và dịu dàng thá» thẻ: “Tuổi thá» cá»§a thiếp chỉ bấy nhiêu, tướng công bất tất phải tá»± trách mình. Nay Huy nhi được Tái Vân yêu thương chẳng khác gì con ruá»™t khiến thiếp yên lòng nhắm mắt. Nhưng xin tướng công vì thiếp mà sá»›m lên đưá»ng Ä‘i Tịnh Châu. Tiêu nhị phu nhân Từ Lan đã ngã bệnh vì sầu khổ. Bà ta luôn đối xá»­ vá»›i thiếp rất tốt.â€
Dứt lá»i, nàng nghiêng mình vái tạ rồi quay gót. Tá»­ Khuê hốt hoảng định chạy đến níu kéo, song tứ chi rÅ© liệt không cá»­ động được. Chàng tuyệt vá»ng réo gá»i: “Tinh muá»™i, đừng bá» ta!â€
Tiếng thét mê sảng ấy đã khiến Thanh Chân giật mình, nhá»m dậy lay gá»i Tá»­ Khuê. Chàng tỉnh ngá»§, buồn rầu kể lại ná»™i dung giấc chiêm bao. Thanh Chân gật gù bảo: “Tướng công phải hoàn thành tâm nguyện ấy cá»§a Tiểu Tinh. Và thiếp sẽ cùng chàng Ä‘i đến Hầu phá»§.â€
Sáng ra, trong lúc điểm tâm, Tử Khuê trình bày sự việc đêm qua cùng ý định đi Tịnh Châu.
Quách Thiên Tưá»ng là ngưá»i ân oán phân minh nên tán thành ngay. “Khuê nhi phải Ä‘i thôi. HÆ¡n nữa, ngươi là ngưá»i chịu trách nhiệm vá» bệnh tình cá»§a Từ nương. Bà ta vì quá thương nhá»›, lo lắng cho Tiêu Mẫn Hiên nên khó mà khá»e được.â€
Từ ngày mất cánh tay cầm kiếm và thoát chết trong gang tấc, tính tình Băng Tâm Ma Nữ Kỹ Thanh Lam đã thay đổi, bà trở nên hiá»n lành, nhu thuận, ít nói và rất siêng năng tụng kinh niệm Phật. Bà để cho Quách lão quyết định má»i việc mà không há» có ý kiến riêng. GiỠđây cÅ©ng vậy, Kỹ nương hiá»n hòa tiếp lá»i trượng phu: “Nhưng Khuê nhi phải mang theo vài cao thá»§ thì chúng ta má»›i yên tâm.â€
Trác Thanh Chân há»›n hở hưởng ứng: “Bẩm mẫu thân! Tiểu tức và Dịch đại ca sẽ tháp tùng tướng công.â€
Kỹ Tòng Thư muốn bỡn cợt đứa cháu dâu ngốc nghếch, giả vá» nghiêm nghị nạt: “Ngươi là dâu sao không lo phụng dưỡng cha mẹ chồng, bám theo Khuê nhi làm gì.â€
Thanh Chân tiu nghỉu, ánh mắt lá»™ rõ vẻ thất vá»ng, song vẫn cố phân bua, nài nỉ: “Bẩm Äại Cá»­u phụ! Nếu cứ phải xa tướng công mãi thế này thì đến bao giá» bụng cá»§a tiểu tức má»›i to ra được.â€
Nàng vừa nói vừa dùng hai tay mô tả cái bụng bầu, mặt thì nhăn nhó, khổ sở. Cả nhà cưá»i ngất, không sao nín nổi. Cậu bé Tá»­ Chiêm liá»n châm chá»c: “Trác đại tẩu Æ¡i! Bụng phưỡn ra quá sá»›m thì làm sao mặc áo cưới, bước lên kiệu hoa được.â€
Thanh Chân vui vẻ đáp: “Ta chẳng cần những thứ ấy. Phu thê quý ở chá»— tình thâm nghÄ©a trá»ng, có hôn lá»… hay không cÅ©ng chẳng sao.â€
Má»i ngưá»i lắc đầu chịu thua và thầm công nhận ả ngốc kia có lý.
Tá»­ Chiêm chưa kịp chá»c ghẹo thêm thì gã gia Ä‘inh Tiểu Toàn vào bẩm báo: “Bẩm Trang chá»§! Trình lão thái, Tống lão gia và nhị vị thiếu phu nhân đã đến.â€
Tiểu Toàn nhanh chân nên cÅ©ng đã thoát chết, ẩn náu ở nhà bà con. Sau đó gã tìm đến Mã gia trang để há»i thăm và tiếp tục phục vụ.
Quách trang chủ nghe nói có hai vị thông gia giá lâm thì vô cùng cao hứng, lật đật bảo cả nhà theo mình ra cửa thùy hoa nghênh đón.
Thiên Tưá»ng vừa Ä‘i vừa tá»± nhá»§: “Hy vá»ng cái lão Tống Nhiên kia vẫn còn nhậu được, nếu không thì chán chết. Ta phải giữ lão ở chÆ¡i vài tháng má»›i xong.â€
Cuá»™c sống cá»§a ngưá»i già rất nhạt nhẽo, vô vị. Há» không còn sức lá»±c để bươn chải, phiêu bạt hay làm việc, nên phải nương tá»±a vào những thú vui cá»n con như nuôi chim, nuôi cá, chăm sóc cây cảnh… Những kẻ giá»i võ nghệ hoặc văn chương, thư, há»a thì đỡ khổ hÆ¡n, vì sá»± sáng tạo mang lại ý nghÄ©a cho những tháng ngày tàn tạ, tiến dần đến hư vô.
Quách Thiên Tưá»ng giá»i cả văn lẫn võ nhưng cÅ©ng không thích trở thành má»™t lão già lá»m khá»m, suốt ngày quanh quần bên đám lồng chim, chậu kiểng. Ông đã từng du ngoạn khắp các thắng cảnh cá»§a Trung Hoa, nếm đủ các món ngon, vật lạ trên Ä‘á»i, từng chÆ¡i những canh bạc vài vạn lượng vàng, từng ôm những nàng kỹ nữ đẹp nhất Tô Châu, Hàng Châu, Tồn Hoài. Trong thương trưá»ng, Thiên Tưá»ng cÅ©ng là tay cá»± phách, chỉ sau hai mươi năm đã giàu sang nhất Hứa Xương. GiỠđây, trong lúc tuổi già bóng xế, ông chỉ vui khi chung quanh có nhiá»u ngưá»i thân và mong được chết vá»›i nụ cưá»i hào sảng, lâng lâng men rượu.
* * *
Sẩm tối ngày mưá»i má»™t tháng giêng, Tá»­ Khuê và Dịch Quan San đến trấn Quách Äiếm, còn cách Trịnh Châu độ má»™t ngày đưá»ng. Há» dừng chân nÆ¡i An Hòa lữ quán, má»™t khách sạn nho nhá», sạch sẽ.
Lão chưởng quỹ đón khách vô cùng niá»m nở, kính cẩn. Ngoài lão ta ra chỉ có duy nhất má»™t gã tiểu nhị gầy ốm như ma đói, lầm lì, lặng lẽ.
Nhưng Dịch Quan San đã vào đây vài lần nên không lấy làm lạ. Gã cÅ©ng biết trước rằng An Hòa lữ quán chẳng há» phục vụ cÆ¡m nước, lúc chiá»u đã sá»›m cùng Tá»­ Khuê ghé phạn Ä‘iếm lá»›n ăn thật no. Quan San còn mua sẵn vài món nhậu khô và đổ đầy rượu ngon vào túi da đựng nước.
Tối đến, sau khi tắm gá»™i xong, Dịch Quan San bày những thứ ấy ra cùng Tá»­ Khuê đối ẩm. Từ lâu rồi, gã rất khát khao có dịp cùng say vá»›i ngưá»i tri ká»·. Lúc ở nhà, vì lo cho sức khá»e cá»§a Quách Thiên Tưá»ng nên chẳng ai dám ngồi lâu, uống đậm. Khi thấy Quách trang chá»§ vừa ngà ngà là há» cáo thoái. Dẫu rá»… cây “Hắc ngá»c tiên đào†có thần hiệu cách mấy thì bệnh nhân cÅ©ng phải uống rượu ít Ä‘i má»›i mong sống thá». Thiên Tưá»ng cÅ©ng hiểu Ä‘iá»u ấy nên không trách móc con cái, vui vẻ chuyện trò trong cảm giác lâng lâng, dá»… chịu.
Hai ngưá»i chuyển tay nhau túi rượu, chén tạc chén thù vô cùng tương đắc. Giá như có cả Lã Bất Thành tham dá»± thì vui biết mấy. Nhưng há» Lã đã phải ở lại Quách gia trang, thay Quan San chỉ huy việc bảo vệ. Ngay Trác Thanh Chân cÅ©ng không được tháp tùng Tá»­ Khuê, bởi cục diện giang hồ đã đến hồi khốc liêt.
Äúng như dá»± Ä‘oán cá»§a Tá»­ Khuê, Long Vân Tú SÄ© Quảng Chiêu Phong đã biến thành Quá»· Chân Nhân tái thế, tá»± xưng là Diêm Vương Lệnh Chá»§. Lão mất sạch cÆ¡ nghiệp, lại bị truy nã bởi tá»™i toan ám sát Hoài Âm Vương. Thế là Tú SÄ© sá»­ dụng “Diêm vương Quá»· kỳâ€, cùng thá»§ hạ đánh cướp khắp miá»n Nam. Tất nhiên, há» Ä‘á»u bịt kín mặt.
Tử Khuê nhỠTần Vương phi mà biết rõ chân tướng ác ma. Nhưng chàng chưa kịp nghĩ đến an nguy của nhà vợ thì Lạc Mạo Chân Nhân đã làm việc ấy. Lão đến Bạch Ngưu trấn và Nghiệp thành đốc thúc hai hỠTrình, Tống phải mau kéo cả đến Hứa Xương lánh nạn.
Tá»­ Khuê hổ thẹn vì sá»± sÆ¡ xuất cá»§a minh và rất cảm Æ¡n Chân Nhân. Quả nhiên là Hầu phá»§ cùng Hồng Phát đại phạn Ä‘iếm Ä‘á»u bị tấn công ngay sau khi gia chá»§ âm thầm trốn chạy.
Lạc Mạo Chân Nhân không á»· công lao ná» mà giao thêm gánh nặng võ lâm cho chàng. Ông chỉ nhá» Thiên Kim nhắc lại vá»›i chàng rằng: “Tùy ngá»™ nhi an chính là thuận vá»›i đạo cá»§a tá»± nhiên vậyâ€. Câu nói đơn giản ấy đã khiến cả nhà phải nhức đầu.
Hết túi rượu, Tử Khuê và Quan San khoan khoái lăn ra ngủ vùi.
Má» sáng, há» thức giấc để lên đưá»ng thì phát hiện tay nải hành lý cá»§a Tá»­ Khuê đã biến mất. Ngoài y phục, trong ấy còn có Kim bài Hầu tước, lá cá» Võ lâm Äại soái, chiếc mặt nạ bạc, và bá»™ “Thất hưu Ä‘aoâ€. May mà Tá»­ Khuê đã đặt “Äảo Nguyên thần kiếm†xuống dưới gối nên kẻ gian không lấy được.
Hai ngưá»i giận dữ nhảy bổ ra tìm lão chưởng quỹ và tên tiểu nhị. Khổ thay, hỠđã biệt tăm, lữ Ä‘iếm chẳng có má»™t bóng ngưá»i, chuồng ngá»±a cÅ©ng trống không.
Dịch Quan San Ä‘iên tiết chá»­i thá» á»m tá»i. Gã rất xấu hổ vì đã đưa Tá»­ Khuê đến đây khiến chàng mất sạch những vật cá»±c kỳ quan trá»ng.
Tá»­ Khuê đã quen gặp những chuyện xui xẻo, éo le nên dá»… chấp nhận hoàn cảnh hÆ¡n. Chàng cưá»i méo mó, bảo há» Dịch: “Äại ca chá»› nên áy náy, đây chính là vận xui cá»§a tiểu đệ chứ chẳng phải lá»—i cá»§a đại ca. Vả lại, dù không có những vật ấy thì tiểu đệ cÅ©ng vẫn là tiểu đệ cá»§a Hầu gia. Chúng ta cứ Ä‘i Trịnh Châu xem bệnh tình cá»§a Từ nương thế nào, còn Kim bài và Ngân diện thì sẽ nhá» Ngụy Công Tá»­ Tá» Thúc Như chế tạo sau.â€
Mùa xuân ở vùng Hoa Bắc rất lạnh giá, nên đêm qua hai ngưá»i mặc cả áo lông mà ngá»§, tiá»n bạc cÅ©ng nhét trong lưng, nên không mất đồng nào. Há» lầm lÅ©i rá»i An Hòa lữ quán Ä‘i tìm mua ngá»±a. Khổ thay, ở má»™t trấn nhá» như Quách Äiếm thì khó mà kiếm nổi má»™t con ngá»±a cho ra hồn, hỠđành phải chấp nhận hai lão ngá»±a già khú đế, cước trình chỉ bằng ná»­a tuấn mã Ký Nhi.
Ngá»±a xấu đã khiến cuá»™c hành trình phải kéo dài thêm, nên mãi tận sáng ngày mưá»i bốn, hai ngưá»i má»›i đến được Trịnh Châu. Và tấu xảo thay, khi vừa vào thành, hỠđã chạm trán ngay Ä‘oàn xa mã cá»§a Hầu phá»§.
Nhị phu nhân Từ Lan ngồi trên xe độc mã, còn Tiểu Hầu gia gióng ngá»±a Ä‘i song song. Cá»­a xe không buông rèm, hai mẹ con chuyện trò rất vui vẻ. Bá»n Thần Phong kiếm thá»§ độ mưá»i ngưá»i Ä‘i theo há»™ vệ, mặt tươi như hoa.
Tá»­ Khuê và Quan San giật minh, nhìn trân trối dung mạo cá»§a Tiêu Mẫn Hiên. Gã không mang ngân diện nên lá»™ rõ má»™t gương mặt đầy đặn và rất giống Tá»­ Khuê. Tuy nhiên, thần thái cá»§a lão có vẻ hiá»n lành, ngây ngô, dưá»ng như không được sáng suốt lắm.
Từ nương cÅ©ng xanh xao, hốc hác nhưng ánh mắt rạng rỡ niá»m vui. Tá»­ Khuê nhìn bà mà lòng tràn ngập cảm xúc yêu thương. Äồng thá»i, chàng cÅ©ng lo lắng rằng chưa chắc gã Mẫn Hiên kia đã là thá»±c. Nhưng may thay, chàng lại nghe Từ nương cưá»i bảo há» Tiêu: “Hiên nhi! Sau vài tháng xa nhà, ngươi quên hết chuyện đã qua khiến lão thân phải hoài nghi. Nếu ngươi không có dấu vết đặc biệt là nốt ruồi trên huyệt Äại Hách thì ta cÅ©ng chẳng dám nhận con.â€
Tiêu Mẫn Hiên nhoẻn miệng cưá»i ngá» nghệch: “Thế mà chẳng hiểu sau hài nhi lại nhá»› được bá»›t son trên ngá»±c trái mẫu thân.â€
Tử Khuê và Quan San nghe thấy rất rõ, hiểu rằng Lỗ Phán Quan đã ra tay trả đứa con thực vỠvới mẹ.
Hai phe Ä‘i ngược chiá»u nhau nên xa dần. Tá»­ Khuê bâng khuâng gò cương, ngoảnh lại nhìn theo, lòng nao nao chẳng rõ vui buồn.
Dịch Quan San cưá»i khà khà: “Phải chăng hiá»n đệ còn tiếc nuối cái vai diá»…n Hầu gia? Nào, chúng ta hãy ghé vào tá»­u Ä‘iếm kia uống vài chén để chúc mừng cho mẫu tá»­ há»!â€
Tá»­ Khuê ngượng ngùng gật đầu, song lại cau mày lẩm bẩm: “Lạ thá»±c! Sao hắn lại giống ta đến thế nhỉ!â€
Quan San phì cưá»i, lắc đầu: “Không giống lắm đâu. Chính vì thế mà Từ nương má»›i phải kiểm tra dấu vết trên cÆ¡ thể gã.â€
Hai anh em vào quán dùng Ä‘iểm tâm và nhâm nhi bầu rượu “Lan sinhâ€. Sau đó, há» Ä‘i đến chợ ngá»±a ở cá»­a Tây thành để tìm mua hai con tuấn mã chính hiệu. Lần này thì chàng trai xui xẻo há» Quách đã gặp may vá»›i chú bạch mã cao lá»›n, nòi Äại Uyển. Ngá»±a cá»§a Quan San màu Ä‘en.
Chá»n ngá»±a là má»™t công việc khó khăn, tỉ mỉ nên khi xong thì đã trưa. Trước khi khởi hành vá» Hứa Xương, hai ngưá»i ghé Hoàng Hà đại phạn Ä‘iếm ăn má»™t bữa cho chắc dạ.
Tình cá», chính tại nÆ¡i này hỠđã gặp Du Vinh, phó há»™i chá»§ Phi Äao há»™i. Du lão ngồi độc ẩm, nét mặt nặng trÄ©u ưu tư. Nhưng trên bàn còn có thêm má»™t bá»™ đũa chén, nghÄ©a là Du lão Ä‘ang chỠđợi ai đó. Tá»­ Khuê cùng Quan San bèn đến ngồi ở má»™t bàn trống, cách bàn cá»§a Du Vinh không xa.
Quả nhiên, lát sau ngưá»i ấy xuất hiện và chính là Tuân Khánh, kẻ từng là Ngoại ÄÆ°á»ng chá»§ Hoạch Äầu há»™i. Sau khi Lôi Äình Thần cung dá»i đến Trịnh Châu, và Hoạch Äầu há»™i biến thành Phi Äao Bảo An há»™i, Tuân lão đã rá»i Hầu phá»§ trở vá» phục vụ Äế Quân.
Hai lão nhân thì thầm bàn bạc. Nhưng những âm thanh nhá» bé ấy đã lá»t vào đôi tai linh mẫn phi thưá»ng cá»§a Tá»­ Khuê. Tuân Khánh đã nghiêm nghị bảo há» Du: “Sáng nay, Tiểu Hầu gia đã ngu dại nghe theo lá»i dạy bảo cá»§a Cung chá»§, bí mật khôi phục sanh ý Hoạch Äầu há»™i, dù bá» ngoài vẫn giữ chiêu bài Bảo An há»™i. Trước tiên, gã sẽ hạ độc Du lão đệ và bá»n Thần Phong kiếm thá»§ ngay trong bữa cÆ¡m chiá»u nay. Äây là loại độc dược rất lợi hại, khác hẳn thứ đã bị Tiểu Tinh hóa giải.â€
Tuân lão ngừng lá»i, nghẹn ngào nói tiếp: “Thá»±c ra thì Cung chá»§ đã quyết định hạ sát ngươi. Lão phu vì tình huynh đệ sinh tá»­ chi giao mà tiết lá»™ việc này. Du lão đệ hãy mau đào tẩu, tìm chốn thâm sÆ¡n cùng cốc mà ẩn dật.â€
Du Vinh nở nụ cưá»i thê lương: “Cảm tạ lão ca đã quan hoài! Nhưng tiểu đệ không thể vì tham sống mà bá» rÆ¡i anh em được. HỠđã má»™t lòng hướng thiện, vui sướng vì được làm ngưá»i tốt, chẳng lẽ lại má»™t lần nữa sa vào ác đạo. Tiểu đệ sẽ vá» thông báo nguy cÆ¡ và bảo há» trốn Ä‘i.â€
Tuân lão chép miệng than: “Du lão đệ tính thế cÅ©ng phải. Nhưng lão phu chỉ e rằng những gã ấy không nÆ¡i nương tá»±a, không vốn liếng hoàn lương thì trước sau gì cÅ©ng thành đạo tặc.â€
Tuân Khánh luận việc rất chí lý. Những con ngá»±a bất kham kia phải có tay nài giá»i cầm cương thì má»›i chạy đúng đưá»ng được.
Tử Khuê nghe đến đấy thì nảy ra một chủ ý. Chàng kể sơ nội dung câu chuyện bàn bên cho Quan San nghe và cùng gã thương lượng.
Trước đây, Dịch Quan San vẫn xem Hoạch Äẩu há»™i là kẻ thù không đội trá»i chung. Nhưng sau khi nghe Tá»­ Khuê nói rõ nguồn cÆ¡n, rằng hung thá»§ năm xưa là ngưá»i cá»§a Lôi Äình Thần Cung, và Ä‘á»u đã chết già, Quan San chẳng hÆ¡i đâu mà oán hận bá»n sinh sau đẻ muá»™n. Gã vốn là ngưá»i ân oán phân minh. Há» Dịch lại từng sa vào Hắc đạo nên rất thông cảm vá»›i hoàn cảnh cá»§a đám hảo hán bất hạnh kia. Do đó, Quan Sang hào hứng bày ngay diệu kế. Tá»­ Khuê mừng rỡ, cùng gã anh vợ Ä‘a mưu bước sang bàn đối phương.
Hai lão nhân nhìn há» vá»›i ánh mắt nghi kỵ và Ä‘á»u giật minh khi nghe gã rậm râu tá»± giá»›i thiệu: “Tại hạ là Quách Tá»­ Khuê đất Hứa Xương.â€
Du Vinh đặc biệt có cảm tình vá»›i Quách gia trang, chính nhà há» Quách đã tặng Phi Äao há»™i vạn lượng vàng và còn giao cho lão tổ chức đại yến ở Tung SÆ¡n, được cả võ lâm biết tiếng.
Vá»›i hảo cảm ấy, Du lão chấp thuận ngay kế hoạch cá»§a Tá»­ Khuê. Lão sẽ đưa toàn đội Thần Phong kiếm thá»§ vá» Hứa Xương tạm ẩn, sau này giương cá» Phi Äao Bảo An há»™i, tách khá»i Hầu phá»§ và nhận sá»± tài trợ cá»§a Quách gia trang.
Tuân Khánh cùng Ä‘i theo vì ở lại sẽ mang há»a. Trác Äế Quân sẽ biết ngay ai là kẻ tiết lá»™ bí mật để Du Vinh kịp trở cá». Tuy lá»›n tuổi hÆ¡n há» Du, song Tuân lão vui vẻ giữ vai trò phó há»™i chá»§.
Và Tuân Khánh bá»—ng sá»±c nhá»› ra má»™t sá»± kiện quan trá»ng. Lão nghiêm trang há»i: “Phải chăng Quách công tá»­ là nghÄ©a tá»­ cá»§a Trung Thiên Tôn Ninh TÄ©nh?â€
Tá»­ Khuê mỉm cưá»i gật đầu xác nhận. Tuân lão lập tức thở dài, buồn rầu nói: “Vậy thì công tá»­ cố bình tâm nghe lão phu báo má»™t tin xấu. Má» sáng hôm nay, Bang chá»§ Cái bang đã bất ngỠđến Thần cung kể rằng Diêm Vương Lệnh chá»§ đã tập kích Hoài Âm Vương phá»§ vào đêm mưá»i má»™t. Uy lá»±c cá»§a ‘Diêm Vương Quá»· kỳ’ quả là khá»§ng khiếp, trong khoảnh khắc đã hạ gục mấy trăm tên giáp sÄ© thiện chiến. Chu Kiá»m nhanh chân nhảy xuống mật thất ẩn náu, nhưng Diêm Vương Lệnh chá»§ đã tìm thấy và sai thá»§ hạ đập phá cá»­a hầm. May thay, Trung Thiên Tôn và Lạc Mạo Chân Nhân đã xuất hiện. Hai ngưá»i ấy hợp lá»±c giáp công Lệnh chá»§ mà vẫn không thắng nổi cây cá» ma. Cuối cùng, Lạc Mạo Chân Nhân liá»u chết chịu má»™t kiếm thấu phổi để Trung Thiên Tôn đả thương kẻ địch. Diêm Vương Lệnh chá»§ bị đâm thá»§ng sưá»n, phải đào tẩu. Nhưng thá»§ hạ cá»§a lão đã kịp bắt Tần Vương phi mang Ä‘i. Trung Thiên Tôn thì ngã quỵ, mê man bất tỉnh, tính mạng khó vãn hồi. Công tá»­ hãy mau khởi hành Ä‘i Tín Dương, may ra còn kịp gặp cha nuôi lần cuối.â€
Tá»­ Khuê Ä‘au lòng khôn xiết, đỠđẫn đứng dậy. Nhưng Dịch Quan San đã kéo chàng ngồi xuống và há»i lại Tuân lão: “Phải chăng Há»™i đồng Võ lâm muốn má»i Lôi Äình Äế Quân xuôi Nam để đối phó vá»›i Diêm Vương Lệnh chá»§?â€
Tuân Khánh gật đầu: “Äúng vậy! Nhưng Trác Cung chá»§ đã tá» vẻ ngần ngại, miá»…n cưỡng và bảo rằng chỉ có ‘Chiếu yêu Bát quái đồng kính’ má»›i thắng được ma lá»±c cá»§a Quá»· kỳ.â€
Tá»­ Khuê buồn bã ngắt lá»i há» Tuân: “Không đúng! Äồng Kính chẳng há» có tác dụng ấy và lại Ä‘ang nằm trong tay Long Vân Tú SÄ©. Trước đây, há» Quảng cÅ©ng từng ngá»™ nhận vá» pháp lá»±c cá»§a ‘Kính chiếu yêu’ nên đã tra khảo gia mẫu để tìm hiểu.â€
Dịch Quan San hắng giá»ng xen vào, Ä‘iá»m đạm nói vá»›i hai lão nhân: “Trong cục diện này, theo thiển ý cá»§a tại hạ thì chúng ta phải sá»­a đổi kế hoạch. Thay vì kéo quân vá» Hứa Xương tạm lánh, nhị vị hãy giương cá» Phi Äao há»™i Ä‘i ngay Tín Dương mà bái kiến Hoài Âm Vương và ra sức tìm kiếm Tần Vương phi. Dẫu việc thành hay bại thì Phi Äao há»™i cÅ©ng được Chu Kiá»m tri ân, sá»§ng ái, sau này chẳng phải sợ Lôi Äình Cung chá»§.â€
Chủ ý này cực kỳ tuyệt diệu nên hai lão hớn hở tán thành.
* * *
Ngay trưa hôm ấy, Tử Khuê và Quan San phi nước đại xuôi Nam. Du Vinh cùng Tuân Khánh sẽ đi sau một bước vì còn phải vỠHầu phủ qui tụ đám Thần Phong kiếm thủ. Tiêu Hầu gia Tiêu Mẫn Hiên còn ở chơi bên Thần cung nên sẽ không biết mà ngăn cản.
Tử Khuê đã ghé phân đà Cái Bang ở Trịnh Châu để nhỠhỠđưa thư vỠnhà. Gã phân đà chủ chỉ cần nghe danh xưng Quách Tử Khuê là đã vái dài. Ngoài mối giao tình mật thiết với Thạch Bang chủ, Quách gia còn là đại ân nhân khi tặng cho Cái bang ba vạn lượng vàng.
Trong thư, Tá»­ Khuê kể rõ sá»± việc và yêu cầu bá»n thê thiếp gói ghém hành trang Ä‘i ngay Tín Dương. Há» phải có mặt trong đám tang nghÄ©a phụ cá»§a trượng phu. Nhất là Tống Thụy, há»c trò chính thức cá»§a Trung Thiên Tôn. Chim câu bay nhanh hÆ¡n vó ngá»±a nên các nàng ấy sẽ mau chân hÆ¡n chàng ít nhất là ba ngày đưá»ng. Và may ra hỠđến nÆ¡i trước lúc Trung Thiên Tôn trút hÆ¡i thở cuối cùng.
Vó ngá»±a khua mau tưởng chừng như chẳng há» ngưng nghỉ, nên ná»­a đêm mưá»i sáu tháng giêng, bá»n Tá»­ Khuê đã vỠđến Hứa Xương. Trong Quách gia trang chỉ còn lại những bậc trưởng bối và vài đứa bé.
Lã Bất Thành đã đưa năm mươi gã kiếm thuẫn Ä‘i theo bảo vệ các thiếu phu nhân. Nhưng bù lại, ngàn quân cung ná» cá»§a tổng binh Hứa Xương, Quách Tá»­ Xuyên luôn túc trá»±c quanh nhà. Trưá»ng tiá»…n cÅ©ng là khắc tinh cá»§a “Diêm vương quá»· kỳâ€, vì tác hại cá»§a cá» ma chỉ dăm ba trượng, trong khi tầm sát thương cá»§a mÅ©i tên xa gấp nhiá»u lần.
Các lão nhân thấy Tá»­ Khuê, Quan San quá mệt má»i, hốc hác và hôi hám hÆ¡n cả ăn mày, Ä‘á»u lắc đầu thương hại. Trình lão thái xót rể quý nên nghiêm nghị giáo huấn: “Sinh tá»­ hữu mệnh. Hà tất hiá»n tế phải cấp bách quá mức như thế. HÆ¡n nữa, cổ nhân đã có câu: ‘Dục tốc bất đạt’.â€
Tá»­ Khuê kính cẩn vâng dạ, hứa vá»›i mẹ vợ rằng sẽ từ tốn bôn hành không vá»™i vã nữa. Nhưng đến cuối canh tư thì chàng cùng Quan San đã khởi hành và hai con ngá»±a má»›i lại sùi bá»t mép.
Dẫu Diêm Vương Lệnh chá»§ Ä‘ang thá» thương, không thể xuất trận, song hai ngưá»i vẫn thận trá»ng, cải trang thành hai hán tá»­ mặt rám nắng. Há» mang lai lịch Tái Bắc Song Hùng, đôi cao thá»§ ngưá»i Thổ, anh tên Cáp Dã, còn em tên Cáp Liệt.
Hai nhân vật này vốn có thá»±c song ở Trung Nguyên chẳng mấy ai biết mặt. Ngưá»i võ lâm vẫn nghe đồn rằng Tái Bắc Song Hùng sá»­ dụng kiếm. Nhưng hai kẻ giả mạo này lại có thêm má»™t vÅ© khí khác là bao tay thép màu vàng nhạt ở tả thá»§. Kim Miệt, bảo vật cá»§a Thiên SÆ¡n được Ä‘an bằng những khoen kim loại nhá», mặt trong và mặt ngoài chẳng khác nhau. Cho nên, Tá»­ Khuê chỉ cần lá»™n trái chiếc bên hữu vào là nó biến thành bên tả. Chàng tặng má»™t chiếc cho Dịch Quan San và dạy gã vài chiêu trong pho “Thao Quang thần thứcâ€.
GiỠđây, với bàn tay không sợ gươm đao, chưởng lực, bản lãnh của Quan San tăng tiến vượt bậc. Thực ra, từ lâu rồi, Tử Khuê đã luôn tranh thủ chỉ điểm kiếm pháp cho anh vợ, biến hỠDịch thành một kiếm thủ thượng thừa. Ngay bản thân Dịch Quan San cũng không rõ võ nghệ của mình lợi hại đến mức nào.
Xuân vá», cây cá» tốt tươi, hoa dại lác đác khoe sắc cạnh đưá»ng quan đạo, và càng vá» Nam hÆ¡i xuân càng nồng ấm, xua Ä‘uổi dần cái lạnh rÆ¡i rá»›t từ mùa đông. Nhưng dẫu cho màu xanh bát ngát cá»§a cảnh xuân có diá»…m lệ đến đâu thì cÅ©ng chẳng được những kẻ lòng nặng trÄ©u buồn chú ý đến. Tá»­ Khuê và Quan San chỉ chú tâm đến những chướng ngại trên đưá»ng.
Bốn ngày sau, hai ngưá»i ghé trấn Xác SÆ¡n lúc cuối canh hai để ăn uống, tắm táp qua loa. Äầu canh năm, há» lại lên đưá»ng, dầu sức lá»±c cá»§a cặp tuấn mã chưa hồi phục đủ mưá»i phần. HỠđã mang theo lương khô, nước uống vì sẽ ít có dịp ghé vào quán trá».
Trưa hôm ấy, hai mươi tháng giêng, anh em Tá»­ Khuê chỉ còn cách bến đò ngang hÆ¡n dặm. Há» bắt buá»™c phải vượt qua nhánh hướng Tây cá»§a sông Nhữ Hà. Äây là má»™t trong những nhánh thượng nguồn sông Nhữ, nước xiết, lòng sâu, mặt rá»™ng hàng dặm.
Nhưng lúc này hai nhân vật cá»§a chúng ta chưa thể sang sông. HỠđã phải dừng lại vì má»™t cuá»™c chiến khốc liệt Ä‘ang diá»…n ra trên bãi đất hoang vu mé tả đưá»ng quan đạo.
Võ lâm là mành đất cá»§a thù hận, cảnh chém giết xảy ra hàng ngày. Cho nên chẳng phải lúc nào ngưá»i hiệp khách cÅ©ng hồ hởi bạt gươm can thiệp giống như gã Hồ Äồ Thần Thương. Nhưng hôm nay, dù Ä‘ang rất vá»™i mà bá»n Tá»­ Khuê vẫn phải dừng chân.
Nga My Nhất Phụng Lạc Y Thưá»ng có mặt trong phe yếu thế và sắp lâm nguy. Äồng bá»n cá»§a nàng chỉ có hai ngưá»i, đó là má»™t lão nhân mặc bạch bào kiểu hồi tập và má»™t Hán tá»­ áo xanh.
Bạch y lão nhân thân hình khôi vÄ©, tóc bạc phÆ¡ bông xõa ngang lưng, quanh trán quấn dải lụa hồng. Thùy châu cá»§a lão lá»§ng lẳng hai chiếc khuyên vàng. Dương như lão nhân thuá»™c má»™t bá»™ tá»™c phương Bắc nào đó chứ chẳng phải ngưá»i Hán. Äiá»u thú vị là lão sá»­ dụng kiếm thuẫn y như bá»n Xoa Lạp cốc vậy. Nhưng bản lÄ©nh cá»§a lão thì cá»±c kỳ linh diệu, đáng mặt sư tổ cá»§a đám hàng binh ngưá»i Thổ.
ÄÆ°á»ng gươm ấy vừa nhanh vừa độc và lại rất hùng mạnh. Má»—i đòn tấn công cá»§a lão nhân Ä‘á»u khiến đối phương phải dá»™i ngược. Chiếc nón bằng thép trên tay tả lão cÅ©ng biến hóa phi thưá»ng, chống đỡ toàn bá»™ những đợt công phá cá»§a kẻ địch. Nhá» vậy mà bạch bào lão nhân vẫn trụ vững trong vòng vây mà chưa há» thá» thương. Nhưng lão ta chẳng thể phà vây đào tẩu, vì sau lưng là Hán tá»­ áo xanh Ä‘ang cần được bảo vệ.
Nàng nữ hiệp núi Nga My đã trúng thương máu loang ướt đẫm tấm võ phục xanh. Tuy nhiên, Nhất Phụng vẫn kiên cưá»ng chiến đấu, kiếm bàu loang nhanh như gió thoảng. Nàng và bạch bào lão nhân di chuyển không ngừng, xoay quanh Hán tá»­ áo xanh, cố giữ cho gã được an toàn. Gã ta có Ä‘eo kiếm nhưng không rút ra, đứng yên như tượng gá»—, mắt trợn trừng đăm đăm nhìn vá» má»™t hướng. Gã cÅ©ng không búi tóc nên gương mặt gầy gò, xanh xao bị che khuất má»™t ná»­a.
Song đôi nhãn thần sắc bén cá»§a Tá»­ Khuê đã sá»›m nhận ra gã là Nhạc Cuồng Loan, Thiết Cốc chá»§ Xoa Lạp cốc. Và vì chàng tinh thông y há»c nên hiểu rằng gã đã bị mù.
Tá»­ Khuê còn phát hiện được lai lịch cá»§a đám hung đồ bịt mặt kia. Chúng đông đến gần hai mươi tên, y phục không giống nhau, dùng khăn che mặt cùng má»™t màu nguyệt bạch. NghÄ©a là, khi chúng lá»™t khăn ra sẽ trở thành khách giang hồ bình thưá»ng, không đặc Ä‘iểm để nhận biết môn há»™. Văn tá»± luôn dài dòng để miêu tả những ý niệm xảy ra trong chá»›p mắt. Tá»­ Khuê và Quan San nhận định cục diện rất nhanh và sá»›m bạt gươm nhập cuá»™c, sau khi Ä‘eo Kim Miệt vào bàn tay tả.
Hai ngưá»i rá»i yên ngá»±a, xông thẳng vào vòng vây Ä‘en kịt chung quanh ba kẻ thế cô. Tất nhiên bá»n bịt mặt đã phát hiện ra và chia ngưá»i ngăn chặn hai kẻ má»›i đến. Chúng cẩn thận cá»­ ra đến bốn tên để nắm chắc phần thắng, thá»±c hiện đúng câu: “Lưỡng quyá»n nan địch tứ quyá»nâ€.
Nhưng anh em Tá»­ Khuê sánh vai nhau tiến lên, nên chỉ có đất cho hai tên bịt mặt tấn công. Hai gã còn lại chá» cÆ¡ há»™i đánh đòn tiếp theo, đúng sách “xa luân chiếnâ€. Äấu pháp khôn khéo này chứng tá» bá»n chúng đã được huấn luyện rất chu đáo. HÆ¡n nữa, hai gã tiên phong còn xuất cùng má»™t chiêu rất ác độc, sát khí rợn ngưá»i.
Tiếc thay, Quan San và Tá»­ Khuê Ä‘ang rất vá»™i, chẳng có thá»i gian để nương tay. Chỉ sau vài tiếng thép va chạm ting tang, hỠđã vươn tả thá»§ khóa cứng vÅ© khí cá»§a đối phương rồi kết liá»…u. Quan San há»›n hở đâm thá»§ng ngá»±c trái đối thá»§, song Tá»­ Khuê thì chỉ chặt đứt cánh tay cầm kiếm cá»§a nạn nhân.
Hai tiếng gào thảm khốc vang lên đã làm khiếp vía hai gã kia. Nhưng tử thần đã mau chóng ập đến. Quan San xuất chiêu “Thanh Long lộng nguyệt†chín móng rồng vây bủa mục tiêu. Tử Khuê thì đánh chiêu “Lôi điện tàn lâm†gồm toàn những thức chém hùng mạnh như sấm sét.
Công lá»±c cá»§a Tá»­ Khuê cao hÆ¡n đối thá»§ và chiếm được tiên cÆ¡ nên “Äảo Nguyên thần kiếm†dá»… dàng chém gãy thanh gươm cá»§a y. Trong lúc lúng túng, gã đã dùng bản kiếm để đỡ đòn, phạm má»™t sai lầm tai hại. Bản lãnh càng cao thâm, Tá»­ Khuê càng có Ä‘iá»u kiện giá»›i sát. Lần này chàng cÅ©ng chỉ há»§y cánh tay tạo ác chứ không giết ngưá»i. Dịch Quan San thì chẳng biết sợ quả báo, thản nhiên lấy mạng kẻ địch.
Việc bốn thá»§ hạ bị loại khá»i vòng chiến chóng vánh đã làm phe bịt mặt phải cảnh giác. Và hai gã đầu lÄ©nh đã đích thân xuất trận. Gã áo trắng có thân hình cao lá»›n sá»­ dụng trưá»ng kiếm. Gã áo nâu thấp hÆ¡n song ngưá»i vạm vỡ, trang bị má»™t thứ vÅ© khí khá lạ mắt. Äấy có vẻ như là má»™t cây Ä‘oản côn gắn thêm má»™t Ä‘oạn mÅ©i kiếm ở đầu. Và chính nhá» nó mà Tá»­ Khuê nhận biết chá»§ nhân là ai.
Thiếu Lâm Thần Côn Lã Hoa Dương đã bị trục xuất khá»i Thiếu Lâm tá»±. Năm ngoái, gã từng theo phe Long Vân bảo mà tấn công Hoàng Phong Hầu phá»§, chạm trán Lã Bất Thành. Tá»­ Khuê lại khá quen thuá»™c vá»›i vóc dáng cá»§a há» Lã nên nhận ra chẳng khó.
Nhưng lúc này, ngưá»i mà Lã Hoa Dương đón đánh là Dịch Quan San, còn chàng đấu vá»›i tên áo trắng, khăn bịt mặt, bịt đầu cÅ©ng trắng. Tá»­ Khuê không biết gã là ai, thận trá»ng chống đỡ chiêu kiếm quá»· dị. Kiếm pháp cá»§a gã ta có lá»™ số khác vá»›i kiếm pháp Trung Nguyên. Kiếm ý thì tàn bạo và nham hiểm. Chàng nhận ra đối phương nhắm cả vào song nhãn lẫn hạ thể cá»§a mình, má»™t Ä‘iá»u mà ngưá»i kiếm khách chân chính tối kỵ.
Tá»­ Khuê xuất chiêu “Mạc mạc trần aiâ€, hóa giải được áp lá»±c nhưng bị đẩy lùi hai bước. Qua va chạm, chàng hiểu rằng công lá»±c kẻ địch chẳng kém mình.
Gã bạch y chiếm được chút thượng phong, sấn tá»›i ra đòn như vÅ© bão, kiếm kình cuồn cuá»™n tá»±a thu phong. Chiêu này còn quái ác hÆ¡n chiêu trước, nên Tá»­ Khuê lại phải thoái hậu. Äến lần thứ năm, tai nghe được tiếng rú Ä‘au đớn cá»§a Lạc Y Thưá»ng. Chàng liá»n đỠkhí bốc lên cao, tránh đòn cá»§a đối thá»§ và phản kích lại bằng chiêu “Lôi ná»™ bình saâ€. “Lôi Äình kiếm pháp†chá»§ vá» lá»±c đạo và có nhiá»u thức trảm.
Gã bạch y thản nhiên cá»­ kiếm đỡ đỡ đòn, kiếm ảnh mù mịt, ẩn hiện hàng trăm mÅ©i nhá»n tá»±a bàn chông. Gã tin rằng chiêu kiếm kỳ tuyệt này sẽ giành được ưu thế đúng như lá»i sư phụ gã đã nói.
Nhưng thanh kiếm trị giá bốn vạn lượng hoàng kim cá»§a Tá»­ Khuê đã phát huy tác dụng. Gươm thiêng “Äảo Nguyên†đã chặt gãy kiếm và tiện đứt ná»­a há»™p sá» cá»§a gã bạch y.
Nạn nhân còn kịp gào lên thảm thiết rồi má»›i gục ngã. Tá»­ Khuê chẳng có cÆ¡ há»™i để áy náy, chân vừa chạm đất đã lao ngay vào lưới côn cá»§a Lã Hoa Dương. Gã chết tiệt ấy Ä‘ang áp đảo Dịch Quan San bằng những chiêu kiếm tà môn. Há» Lã luyện côn thuật đã nhiá»u năm, không thể từ bá» mà chuyển sang sá»­ dụng kiếm được. Do vậy, gã đã giảm trá»ng lượng cá»§a Ä‘oản côn và gắn thêm mÅ©i sắc nhá»n để có thể thi triển kiếm pháp khi cần thiết. Chính những chiêu kiếm ma quá»· nỠđã làm khó Quan San chứ chẳng phải tài đánh côn cá»§a há» Lã.
Nhắc lại, Tá»­ Khuê tấn công vào mé tả Lã Hoa Dương bằng chiêu “Phù sinh nhược má»™ngâ€. Gã ta đã biết đồng bá»n mình chết thảm nên chá»™t dạ, vá»™i bá» Quan San, dồn toàn lá»±c chống trả đưá»ng gươm cá»§a Tá»­ Khuê. Gã múa tít Ä‘oản côn, xuất chiêu “Vân trung Phật hiệnâ€, má»™t chiêu phòng thá»§ lừng danh cá»§a Thiếu Lâm tá»±. Gã không còn tin vào thứ kiếm pháp mình má»›i há»c nữa. Nếu nó hữu hiệu thì gã bạch y đã không chết non như thế.
Há» Lã đã tá» ra rất thông minh. GiỠđây, quanh ngưá»i gã hiện ra hàng trăm côn ảnh, che chắn vững chắc như tưá»ng đồng vách sắt. Tiếng thép chạm nhau liên hồi và dưá»ng như thanh kiếm cá»§a Tá»­ Khuê không tài nào xâm nhập vào được. Nhưng chàng đã bất ngá» vươn tả thá»§, bàn tay chỉ chập chá»n vài thế thức là đã tóm được mÅ©i Ä‘oản côn.
Tá»­ Khuê giật mạnh kéo đối thá»§ vá» phía trước rồi sấn đến vươn kiếm đâm thá»§ng huyệt Khí Hải. Chàng không chặt tay vì vá»›i công lá»±c cao cưá»ng và tài trí hÆ¡n ngưá»i, há» Lã thừa sức há»c cách dùng tay trái và tiếp tục hành ác. Chàng hùy võ công Hoa Dương chính là bắt gã trả lại công lao dạy dá»— cá»§a Thiếu Lâm tá»±.
Äan Ä‘iá»n thá»§ng sâu, chân nguyên thoát ra như nước lÅ©, Hoa Dương Ä‘au đớn và tuyệt vá»ng, ôm bụng gục ngã. Quan San hiểu ý Tá»­ Khuê nên không giết Hoa Dương, cùng chàng xông lên phá vây, giải cứu bá»n Lạc Y Thưá»ng. Äầu lÄ©nh thương vong thì thá»§ hạ mất vía, vừa chống đỡ vừa rút lui vào cánh rừng cuối bãi đất. Má»™t tên đã lén mang được Lã Hoa Dương đào tẩu.
Tử Khuê cố tình bắt sống một gã để thu thập tin tức. Song gã đã cắn vỡ thuốc độc mà tự sát.
Cuá»™c chiến tàn, đấu trưá»ng chỉ còn lại năm ngưá»i sống và mưá»i hai xác chết. Bạch y lão nhân xem xét thương thế cá»§a Nga My Nhất Phụng. Thấy đấy chỉ là những vết thương ở phần má»m, không phạm phá»§ tạng hay gân cốt, lão yên lòng bước vá» phía hai vị ân nhân.
Lúc này Tá»­ Khuê má»›i có dịp nhìn rõ dung mạo cá»§a lão nhân. Trên gương mặt Ä‘en đúa ấy có đôi mắt sâu sắc bén và chiếc mÅ©i ưng. Thần thái lão oai nghiêm đáng mặt anh hùng má»™t cõi. Lão ta nở nụ cưá»i rạng rỡ, khoe đôi hàm răng vàng ố nhưng chắc khá»e. Lão nói tiếng Hán bằng má»™t giá»ng lÆ¡ lá»› và má»™c mạc: “Con bà nó! Không có hai ngươi giúp đỡ thì ba ngưá»i bá»n ta ra ma cả rồi. Lão phu xin cảm tạ rất nhiá»u. À! Thế hai ngươi tên gì, há»c nghệ cá»§a ai mà giết ngưá»i giá»i thế?â€
Tá»­ Khuê thầm tức cưá»i, vui vẻ đáp: “Bẩm lão trượng! Anh em vãn bối là Cáp Dã và Cáp Liệp, quê quán vùng quan ải phía Bắc.â€
Khi chàng khai báo danh tính xong thì lão nhân sá»±c nhá»› ra rằng đáng lẽ mình phải xưng tên trước, bởi lão là kẻ thỠân. Lão nhân ngượng nghịu nói: “Lão phu là Mã Hồ Mật, quê đất SÆ¡n Tây. Còn thằng bé áo xanh kia là cháu ruá»™t, gá»i lão phu là Äại Cá»­u phụ. Y tên Nhạc Cuồng Loan, vì luyện độc công mà há»ng mắt, nên lão phu đưa y xuống Miên Cương tìm thầy thuốc.â€
Nghe nói đến độc dược, Tá»­ Khuê nóng nảy ngắt lá»i lão há» Mã: “Bẩm lão trượng! Thế lệnh Ä‘iệt đã bị hại bởi loại độc nào?â€
Mã Hồ Mật cau mặt thở dài: “Loan nhi vì nóng ruá»™t báo thù cho cha nên đã liá»u lÄ©nh luyện công phu ‘Thần Hương Äoạt Phách’. Y thu nạp chất độc cá»§a loài hoa Äá»™c Lan để phổ vào chưởng kình và đã bị chính chất độc ấy làm cho bế tắc kinh mạch, dẫn đến mù mắt.â€
Tá»­ Khuê thuá»™c lòng cả Äá»™c Kinh lẫn Huyá»n Hư Y Lão, nên biết rằng mình có thể cứu được Cuồng Loan. Chàng phấn khởi bảo: “Vãn bối có thể hóa giải được độc tố cá»§a loài Äá»™c Lan. Lão trượng cứ yên tâm.â€
Mã Hồ Mật vui mừng khôn xiết, quay lại gá»i: “Loan nhi, mau lại đây!â€
Nga My Nhất Phụng đã tá»± băng bó xong, nghe vậy liá»n dắt Cuồng Loan Ä‘i đến. Nàng kính cẩn nghiêng mình thi lá»… vá»›i Tá»­ Khuê: “Tiểu muá»™i há» Lạc, tên Y Thưá»ng, đệ tá»­ phái Nga My, xin khắc cốt ghi tâm Æ¡n cứu mạng cá»§a đại hiệpâ€.
Nhạc Cuồng Loan giỠđây hình dung tiá»u tụy, thân gầy gò, mặt tái xanh. Và trong đôi mắt u ám cá»§a gã ẩn chứa ná»—i thống khổ ngút ngàn. Là kẻ cá»±c kỳ cao ngạo, gã dá»… tuyệt vá»ng khi rÆ¡i vào cảnh tàn phế. Gã dá»­ng dưng vá»›i Tá»­ Khuê nên không xem trá»ng việc mạng sống mình được ai đó bảo toàn. Cuồng Loan lạnh lùng ôm quyá»n nói: “Tuy không còn thiết sống nhưng Nhạc má»— cÅ©ng xin cảm tạ túc hạâ€.
Mã Hồ Mật nghe chướng tai, vá»™i bảo gã: “Loan nhi chá»› thất lá»…! Gã há» Cáp này tá»± nhận rằng có thể loại trừ được hương Äá»™c Lan và giúp ngươi sáng mắt trở lạiâ€.
Äấy chính là khát vá»ng lá»›n lao nhất nên Cuồng Loan rúng động tâm can, vai run nhẹ. Song gã vẫn còn nghi ngại vì lẽ đâu lại may mắn đến thế.
Cuồng Loan chưa biết phải nói sao thì Dịch Quan San chạy tá»›i. Nãy giá» gã Ä‘i kiểm tra các tá»­ thi để tím chút manh mối. Há» Dịch nghiêm nghị bảo Tá»­ Khuê: “Nhị đệ! Cái gã bị ngươi chặt vỡ đầu chính là Võ ÄÆ°Æ¡ng Thần Kiếm Má»™ Duy Lá»™. Chúng ta phải mau rút khá»i chốn này, để phòng phe địch kéo đại quân đến phục hận hay cướp xác.â€
Tử Khuê nhăn mặt, nghe lòng se lại. Chàng không ân hận nhưng thầm tiếc cho một kẻ có tài.
Cuồng Loan cÅ©ng biết việc Má»™ Duy Lá»™ đâm thá»§ng song nhãn Hồ Hướng. Há» Hồ nhà ở Trịnh Châu, thuá»™c tỉnh SÆ¡n Tây. Lúc ấy, Cuồng Loan chưa luyện độc công, có đến thăm Hồ Hướng. Nạn nhân đã kể vá» chiêu kiếm quái dị cÅ©ng như công lá»±c thâm hậu đến khó ngá» cá»§a Má»™ Duy Lá»™. Nay Cáp Liệp có thể giết gã phản đồ núi Võ ÄÆ°Æ¡ng kia má»™t cách dá»… dàng thì quả là đáng phục. Từ chá»— kính phục, Cuồng Loan bắt đầu tin tưởng tài ba cá»§a há» Cáp.
Ngá»±a cá»§a bá»n há» vẫn quanh quẩn gần đấy, nghe tiếng huýt sáo là chạy đến ngay. Sau khi ném các xác chết vào rừng, năm ngưá»i lập tức thượng mã, lên xe phi nhanh vá» phía bến đò sông Nhữ. Sang đến bá» Nam, há» tiếp tục bôn ba và dừng chân ở trấn Minh Kỳ, cách Nhữ Hà sáu chục dặm.
Minh Kỳ là má»™t nÆ¡i thị tứ khá sầm uất nên dược đưởng đầy đủ dược vị, Ngay tối hôm ấy, Tá»­ Khuê tiến hành việc chữa trị cho Cuồng Loan. Äầu canh ba, thuốc đã sắc xong, chàng cho gã uống và dùng chân khí đưa dược lá»±c đả thông những chá»— bế tắc trong kinh mạch, đẩy chất độc ra ngoài qua lá»— chân lông. Những giá»t mồ hôi tanh tưởi túa ra như tắm và cả tuyến lệ bệnh nhân cÅ©ng hoạt động mạnh mẽ.
Ná»­a canh giá» sau, Cuồng Loan nghe cÆ¡ thể thư thái, sung mãn, mắt thì đã thấy được lá» má». Gã mừng như chết Ä‘i sống lại, nghẹn ngào dập đầu lạy tạ ân nhân. Nhưng lúc này Tá»­ Khuê đã nhắm mắt tá»a công, khôi phục lại số chân nguyên bị tổn thất. Y phục chàng cÅ©ng ướt sÅ©ng mồ hôi.
Thấy vậy, Cuồng Loan đi vào trong tằm gội, thay áo. Gã sung sướng đến mức không thể tắm kỹ được, mau chóng trở ra.
Mã Hồ Mật cÅ©ng phấn khởi phi thưá»ng, gá»i tiểu nhị bày ngay mâm rượu thịt để ăn mừng. Năm ngưá»i quây quần quanh bàn bát tiên, chuyện trò rất vui vẻ.
Khi được há»i, Lạc Y Thưá»ng thá»±c thà kể rằng mình Ä‘i SÆ¡n Tây thăm bà con, lúc vá» thì gặp cậu cháu Cuồng Loan. Thấy gã mù lòa, bệnh tật, nàng tình nguyện tháp tùng Ä‘i Miêu Cương tìm lương y. Nàng đã không mang vạn lượng vàng vá» Nga My mà gá»­i cho Thanh Khê Tá»­ cá»§a phái Thanh Thành.
Cuồng Loan vốn là ngưá»i thông tuệ, thầm nghi ngá» rằng hai ân nhân cá»§a mình giấu giếm lai lịch. Nếu Tái Bắc Song Hùng có bản lãnh cao cưá»ng đến thế thì đã vào Trung Thổ dương danh chứ không chịu mai má»™t ở vùng quan tái Hà Bắc.
Tài sản của dunghoitaisao127

  #23  
Old 30-04-2008, 05:10 PM
dunghoitaisao127's Avatar
dunghoitaisao127 dunghoitaisao127 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 39
Thá»i gian online: 4 ngày 16 giá» 13 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 23 : Lôi Äình HOa Nguyệt Hoài Âm táng
Tái bắc chinh nhân hà thá»i hồi



Má» sáng, Tá»­ Khuê và Quan San lại cấp tốc bôn hành. Bá»n Cuồng Loan không cùng Ä‘i. Há» sẽ ở lại trấn Minh Kỳ thêm vài ngày, chá» thương tích cá»§a Lạc Y Thưá»ng và mắt cá»§a há» Nhạc khá hÆ¡n rồi má»›i vế SÆ¡n Tây. Äôi trai gái này đã luyến ái nhau và có lẽ sẽ nên duyên giai ngẫu.
Nga Mi Nhất Phụng không có nhan sắc cá»§a má»™t mỹ nhân, song dung mạo Ä‘oan trang, thùy mị. Nàng lại mang trái tim nhân ái, chân thành, chắc chắc sẽ là má»™t ngưá»i vợ tốt cá»§a Cuồng Loan.
Dá»c đưá»ng, Quan San và Tá»­ Khuê đã bàn bạc rất nhiá»u. Há» kết nối các dữ kiện để Ä‘i đến kết luận là Long Vân Tú SÄ© Ä‘ang liên minh vá»›i Nguyệt Hoa môn. Cho nên Má»™ Duy Lá»™, Lã Hoa Dương má»›i đồng hành và chỉ huy những gã bịt mặt có lối đánh gươm kỳ dị.
Xế chiá»u ngày hai mươi tư tháng giêng, anh em Tá»­ Khuê tiến vào cá»­a Bắc thành Tín Dương. Lúc này hỠđã khôi phục lại dung mạo thá»±c vì thân phận Tái Bắc Song Hùng không còn cần thiết nữa. Tá»­ Khuê trở lại là Cầu Nhiêm đại hiệp, vá»›i bá»™ râu rậm rạp oai vệ. Khi còn cách Hoài Âm Vương phá»§ vài chục trượng, hỠđã bị quân lính triá»u đình chặn lại. Nhưng khi nghe khách xưng là nghÄ©a tá»­ cá»§a Trung Thiên Tôn thì chúng kính cẩn thi lá»….
Äến nÆ¡i, thấy trước vương phá»§ treo hai ngá»n đèn lồng [X, trang 89], Tá»­ Khuê đã chết Ä‘iếng ngưá»i [X, trang 89] chàng sá»±c nhá»› ra rằng Lạc Mạo Chân Nhân cùng mấy trăm gã giáp sÄ© đã từ trần cách nay gần ná»­a tháng. Tất nhiên hỠđã được mai táng nhưng đèn báo tang vẫn chưa đến lúc đốt Ä‘i.
Và Trác Thanh Chân đã chá» sẵn ở trước, lướt đến như gió thoảng, nhoẻn miệng cưá»i tươi nói ríu rít: “Tướng công! Can gia vẫn còn sống.â€
Tá»­ Khuê cùng Quan San hoan hỉ thở phào, Ä‘i theo Thanh Chân vào khu hậu viện cá»§a Vương phá»§. Há» nhận ra trong phá»§ có vài cao thá»§ các phái ở gần Tín Dương, như Võ ÄÆ°Æ¡ng, Thiên Sư giáo, Thần Äao bảo. Và chỉ ít ngày nữa những môn phái ở xa cÅ©ng sẽ hiện diện.
Hậu phá»§ có khá nhiá»u những kiến trúc xinh đẹp dành cho khách, nằm rải rác giữa vưá»n cảnh. Trung Thiên Tôn và bá»n Thiên Kim ở má»™t trong những khách xá ấy. NÆ¡i này cÅ©ng được bảo vệ nghiêm ngặt bởi lá»±c lượng gia Ä‘inh cá»§a nhà há» Quách, do Lã Bất Thành chỉ huy.
Thanh Chân đưa Tá»­ Khuê và Quan San đến thẳng phòng hướng đông, nÆ¡i Trần lão Ä‘ang nằm chá» chết. Thiên Kim, Tái Vân, Tống Thụy túc trá»±c nÆ¡i này, nở nụ cưá»i héo úa chào đón trượng phu.
Tá»­ Khuê cÅ©ng gượng cưá»i rồi bước đến bên giưá»ng bệnh. Chàng không cầm được nước mắt khi thấy nghÄ©a phụ gầy trÆ¡ xương, mặt trắng bạch như ngưá»i chết. Suốt ná»­a tháng qua, Thiên Tôn chỉ sống nhá» nước cháo và thuốc quý.
Tá»­ Khuê thò tay chẩn Ä‘oán, phát hiện mạch cá»§a ông Ä‘i rất êm diu, nhẹ nhàng, nhá» bé và không há» có hiện tượng bệnh lý. Chang hiểu ngay rằng cha nuôi bị hại bá»i ma lá»±c cá»§a Quá»· kỳ. Nguyên thần cá»§a ông sẽ cạn kiệt dần cho đến chết.
Tá»­ Khuê buồn rầu vô hạn đứng ngây ngưá»i, lệ thấm tuôn dài trên má. Chợt Tống Thụy sụt sùi lên tiếng: “Bá»n thiếp đã cho lão nhân gia uống ‘Hắc ngá»c tiên đào’ song cÅ©ng chẳng thấy tác dụng gìâ€.
Tá»­ Khuê biết vật báu ấy đã được Lôi Äình Äế Quân dâng tặng Hoài Âm Vương hồi năm ngoái khi Tần Vương phi bị sét đánh. Chu Kiá»m được Thiên Tôn cứu mạng tất sẽ không tiếc rẻ Ä‘iá»u gì.
Nhưng câu nói cá»§a Thiết Äàm Hồng Nhan đã khÆ¡i dậy trong lòng Tá»­ Khuê má»™t ý niệm mÆ¡ hồ. Chàng bám lấy hy vá»ng ấy, rá»i phòng Ä‘i tắm gá»™i.
Thiên Kim và Tống Thụy ở lại canh chừng ngưá»i bệnh nên Tái Vân vá»›i Thanh Chân lo việc tẩy sạch tấm thân nhá»›p nhúa bụi đưá»ng cá»§a trượng phu.
Äông Nhạc Tiên Hồ không dám đùa giỡn như thưá»ng lệ, song Thanh Chân thì thản nhiên cưá»i cợt. Nàng nhăn mÅ©i chê bai: “Tướng công hôi hám quá. Không chừng chính mùi hôi ấy sẽ làm bệnh cá»§a nghÄ©a phụ nặng thêmâ€.
Tái Vân phì cưá»i, nhưng chẳng nói gì, ra sức kỳ lưng cho chồng. Tá»­ Khuê tát yêu vào gò má trắng hồng cá»§a Thanh Chân và trách: “Can gia Ä‘ang thập tá»­ nhất sinh mà Chân muá»™i còn đùa giỡn được ư?â€
Thanh Chân thản nhiên đáp: “Hữu sinh hữu diệt là đạo cá»§a tá»± nhiên. Vả lại, dẫu chúng ta có khóc lóc, mếu máo cả ngày thì cÅ©ng chẳng cứu được Can giaâ€.
Bá»—ng nàng đưa tay véo mạnh mÅ©i cá»§a Tá»­ Khuê và cưá»i khúc khích: “Bệnh cá»§a Can gia là bệnh ma quá»·. Tướng công mang cốt cách thần tiên, hóa thân cá»§a Bạch Hổ Äế Quân, lo gì không cứu được lão nhân gia?â€
Tá»­ Khuê giật mình và ngượng ngùng đến đỠmặt. Nhưng chàng thầm khen cô vợ trẻ con cá»§a mình có tài nhìn thấu lòng ngưá»i. Quả thá»±c là chàng Ä‘ang nghÄ© đến việc ấy.
Tá»­ Khuê đã yêu thương Thanh Chân bằng má»™t tình cảm hÆ¡i khác lạ. Không chỉ là vợ, Thanh Chân còn như má»™t cô em gái bé bá»ng thÆ¡ ngây và vui tính. Nàng đã làm cho Quách gia trang tràn ngập tiếng cưá»i. Những câu nói cá»§a Thanh Chân bá» ngoài có vẻ ngô nghê, chất phác song lại rất gần vá»›i chân lý. Má»i ngưá»i bật cưá»i và bất ngá» nhận ra đạo lý ở phía sau má»™t hành động, má»™t câu nói dí dá»m, ngây thÆ¡.
Hôm nay cÅ©ng vậy, Thanh Chân đã đến rất sát vá»›i sá»± thá»±c. Tá»­ Khuê liên tưởng đến chuyện thần tiên, nhưng chàng không biết phải làm gì và cÅ©ng chẳng tá»± tin lắm. Tuy nhiên, chàng còn má»™t chá»— dá»±a khác là Tần Vương phi. Chàng đã giấu nhẹm việc Tần Hạnh Nga là chồn tinh, không nói cho bất cứ ai biết. Chàng luôn hổ thẹn vá»›i thê thiếp và vá»›i cả Chu Kiá»m, nên chẳng hé môi.
Và khi đã là hồ ly tinh thì nàng ta không thể bị bắt má»™t cách dá»… dàng như thế được. Nhược bằng đúng là Hạnh Nga Ä‘ang bị giam cầm thì chàng vẫn có thể há»i thăm bá»n chồn nhá», thá»§ hạ cá»§a nàng.
Tá»­ Khuê tắm gá»™i xong thì Huyá»n Thiên Chân Quân Trương Sách đến. Trương Giáo chá»§ rất hân hoan khi gặp mặt chàng trai há» Quách.
Trương Thiên Sư vẫn thầm tin tưởng Tá»­ Khuê là tướng tinh giáng phàm, nhất là sau lần chàng chữa khá»i bệnh cho Tần Vương phi và góp phần đưa lão cùng Thiên Sư giáo lên đỉnh vinh quang.
Trương Sách như ngưá»i trút được gánh nặng, thở phào rồi thổ lá»™ tâm sá»±: “Nghe nói Quách hiá»n Ä‘iệt đã đến nÆ¡i là bần đạo nhẹ cả ngưá»i. Hoài Âm Vương Ä‘ang phát cuồng và chắc chắn sẽ trút giận lên đầu Há»™i đồng Võ lâm, nếu chúng ta không cứu được Tần Vương phi. Mấy vạn quan quân, bổ đầu, cùng đệ tá»­ Cái bang đã và Ä‘ang ráo riết truy tìm, chắc trước sau gì cÅ©ng có manh mối. Äến lúc ấy, chính hiá»n Ä‘iệt là ngưá»i duy nhất không sợ cở ma cầm chân Diêm Vương Lệnh chá»§ để bá»n ta đối địch, cứu Vương phi.
Nghe lão tán dương quá lá»i, Tá»­ Khuê ngượng ngùng đáp: “Giáo chá»§ quá xem trá»ng khiến đệ tá»­ càng thêm hổ thẹn. Nhưng sao Giáo chá»§ lại tin rằng đệ tá»­ có khả năng ấy?â€
Trương Sách cưá»i khà khà, chỉ mặt Trác Thanh Chân: “Thì chính Trác nữ thí chá»§ đã khẳng định vá»›i bần đạo như thế. Nàng ta bảo rằng hiá»n Ä‘iệt là Bạch Hổ Äế Quân giáng phàm, chẳng xem ‘Diêm Vương Quá»· kỳ’ ra cái thá gìâ€.
Bá»n Thiên Kim, Tái Vân, Tống Thụy cùng trượng phu đến đây để chịu tang Trung Thiên Tôn, chứ không phải để đánh nhau vá»›i má»™t đại hung thần như Diêm Vương Lệnh chá»§. Trung Thiên Tôn và Lạc Mạo Chân Nhân đạo hạnh cao thâm, sánh bậc địa tiên mà còn toi mạng thì liệu Tá»­ Khuê có sống sót nổi không? Ngay má»™t con ma già như Lá»— Phán Quan mà chàng còn trị chẳng xong.
Tóm lại, ba nàng ấy không há» muốn Tá»­ Khuê mang cái cốt cách thần tiên đáng ngá» vá»±c cá»§a chàng ra thừ thách vá»›i cái chết. Do đó, khi thấy Thanh Chân ngu dại lắm lá»i, đưa Tá»­ Khuê vào chá»— hiểm nguy, ba nàng rất tức giận. Trình Thiên Kim nhìn ả há» Trác bằng đôi mắt tóe lá»­a và gằn giá»ng: “Chân muá»™i giá»i thá»±c! Không ngá» ngươi lại nhẫn tâm đẩy tướng công vào tá»­ địaâ€.
Thanh Chân sợ đến nhÅ©n cả ngưá»i, lắp bắp biện minh: “Tiểu muá»™i chỉ nói vá»›i Trương Thiên Sư rằng tướng công là Khuê Tinh đầu thai, không há» sợ ma quá»·, làm bạn vá»›i cả Lá»— Phán Quan, chứ đâu nhắc gì đến ‘Diêm Vương Quá»· kỳ’.â€
Thấy nàng quá sợ hãi, Tá»­ Khuê liá»n lên tiếng: “Không sao! Chân muá»™i chỉ nói đúng sá»± thật. Quả là ta vốn không sợ Quá»· kỳâ€.
Tái Vân lo lắng xen vào: “Tướng công đã thá»­ lần nào chưa mà dám nói chắc như thế?â€
Tá»­ Khuê khoa tay trấn an và nghiêm nghị nói: “Các nàng cứ yên tâm! Ta biết rõ khả năng cá»§a mình. HÆ¡n nữa, ta không thể không tiêu diệt đại há»a cho võ lâm và bách tính. Äồng thá»i cÅ©ng là trả thù cho gia mẫu cùng mấy chục gia nhân hai nhà Quách, Kỹâ€.
Nói xong, chàng quay sang há»i Trương Thiên Sư: “Bầm giáo chá»§! Äệ tá»­ muốn biết thá» mạng cá»§a Gia nghÄ©a phụ còn được bao nhiêu ngày nữa?â€
Trương Sách trầm ngâm đáp: “Trong Äạo Tạng cá»§a bổn giáo có Ä‘oạn nói rằng ‘Diêm Vương Quá»· kỳ’ uy lá»±c tuyệt luân, dầu nạn nhân là kẻ tu hành nhiá»u kiếp thì cÅ©ng phải cạn hết nguyên thần sau mưá»i chín ngày.â€
Tá»­ Khuê gật gù: “Vậy là còn hÆ¡n tháng nữa. Äệ tá»­ tá»± tin sẽ cứu được Can gia.â€
Trương Thiên Sư ngần ngừ nêu thắc mắc: “Này Quách hiá»n Ä‘iệt! Theo như cách ngươi nói thì Diêm Vương Lệnh chá»§ chính là Long Vân Tú SÄ© Quảng Chiêu Phong. Nhưng nếu đúng vậy thì lão ta không thể bị Trung Thiên Tôn đả thương đượcâ€.
Dịch Quan San tán thành ngay: “Trương Giáo chá»§ nói rất có lý. Này hiá»n đệ, từ lâu rồi ta vẫn không hiểu vì sao ngươi lại cho rằng Quảng Chiêu Phong chính là ngưá»i Ä‘ang giữ Quá»· kỳ?â€
DÄ© nhiên Tá»­ Khuê chẳng thể khai ra nguồn gốc tin tức là ả hồ ly tinh há» Tần. Chàng đành biện bạch: “Trước đây, tiểu đệ chỉ phá»ng Ä‘oán, dá»±a vào những lá»i miêu tả hung thá»§ cá»§a Chân muá»™i. Nhưng giá» thì chúng ta đã có thể khẳng địnhâ€.
Chàng liá»n kể cho Trương Sách và các mỹ nhân nghe cuá»™c chiến ở bá» Bắc sông Nhữ Hà. Khi nghe nhắc đến Lã Hoa Dương mà Má»™ Duy Lá»™ thì Tống Thụy, Tái Vân Ä‘á»u cúi đầu hổ thẹn. Song há» chẳng há» thương tiếc hai gã chết toi ấy.
Nghe xong câu chuyện, Trương Thiên Sư lá»™ vẻ buồn rầu và dặn bá»n Tá»­ Khuê đừng tiết lá»™ ra ngoài, ảnh hưởng đến thanh danh cá»§a hai phái Võ ÄÆ°Æ¡ng, Thiếu Lâm. Tá»­ Khuê phải làm như chưa bao giá» gặp hai gã phản đồ kia. Bàn bạc thêm má»™t hồi lâu, Trương Sách quay vá» khách xá cá»§a mình.

* * *

Äêm hôm ấy, Tá»­ Khuê ngá»§ rất say vì quá má»i mệt sau cuá»™c hành trình cấp bách, gian nan. Và chàng đã nằm má»™ng thấy Lá»— Phán Quan. Tá»­ Khuê rất vui mừng, cưá»i há»i: “Phải chăng lão ca quá bận việc âm ty nên mãi hôm nay má»›i chịu giá lâm khiến tiểu đệ phải má»i mòn trông đợiâ€.
Lá»— Trá»±c đáp vá»›i giá»ng buồn buồn: “Quả đúng vậy! Thá»i gian qua lão phu làm công việc canh gác cầu Nại Hà nên chẳng mấy khi được rảnh rang. Nay lão phu sắp được phái sang Giao Châu làm Dẫn Vong sứ giả nên đến từ biệt hiá»n đệâ€.
Tá»­ Khuê là ngưá»i cá»§a Äạo giáo, và từng trò chuyện vá»›i Lá»— Trá»±c, nên chẳng lạ gì thứ bậc dưới âm giá»›i. Chàng hiểu ngay rằng Lá»— Phán Quan đã và Ä‘ang chịu hình phạt. Việc gác cầu Nại Hà vốn là cá»§a bá»n quá»· tốt hạng bét và cái danh hiệu “Dẫn Vong sứ giả†chính là để chỉ bá»n Ngưu Äầu Mã Diện tép riu.
Tá»­ Khuê biết lão mang há»a vì cứu mình. Chàng Ä‘au lòng khôn xiết, bùi ngùi nói: “Té ra chính tiểu đệ đã hại đại caâ€.
Lá»— Trá»±c nhìn chàng bằng ánh mắt yêu thương, gượng cưá»i an á»§i: “Lão phu chỉ có má»™t đứa em là ngươi, tất phải hết lòng giúp đỡ. Ngươi chá»› nên quá Ä‘au xót, áy náy. Giao Châu là xứ nhá» bé, ít dân, công việc cá»§a ta cÅ©ng sẽ nhàn hạâ€.
Tá»­ Khuê sa lệ, cắn môi suy nghÄ© miên man, cố tìm cách báo ân Lá»— Trá»±c. Chàng tuyệt vá»ng há»i bừa: “Äại ca! Liệu có thể dùng cách cá»§a dương gian, dâng hậu lá»… để Diêm đế bãi bá» việc lưu đày được không?â€
Lá»— Trá»±c phì cưá»i, chá»­i đổng: “Mẹ kiếp! Hiá»n đệ quả là ngu dại hết chá»— nói má»›i nghÄ© đến việc hối lá»™ Diêm vương. Ngài quản lý tất cả những má» vàng bạc, ngá»c quý dưới lòng đất, há lại tham má»› kim ngân giả mạo cá»§a ngươi?â€
Nhưng bá»—ng mắt Lá»— Trá»±c sáng lên và miệng lẩm bẩm: “Ừ nhỉ! Tại sao lại không!â€
Rồi lão vá»— vai Tá»­ Khuê, há»›n hở bảo: “Té ra ngươi có lý. Äúng là Diêm chúa còn thiếu má»™t thứâ€.
Lá»— Trá»±c kéo Tá»­ Khuê ngồi xuống thành giưá»ng và khoan khoái kể: “Năm kia, trong lúc trà dư tá»­u hậu. Ngài có buá»™t miệng nói đùa rằng: ‘Bổn Vương là kẻ có quyá»n uy lá»›n nhất đối vá»›i loài ngưá»i, thế mà há» chỉ cúng tế lúc có thân nhân qua Ä‘á»i. Còn thưá»ng nhật thì há» quên lãng và hầu như không muốn nhắc đến ta. Giá như có thiện nam tín nữ nào hiểu được ná»—i khổ cá»§a bổn Vương, xây má»™t tòa Diêm Vương miếu thật to, ngày ngày nhang khói thì công đức sẽ không nhá»â€™.â€
Tá»­ Khuê mừng rỡ nói: “Hay lắm! Äại ca cứ vá» tâu lại vá»›i Phong Äô Äại đế rằng Tá»­ Khuê sẽ dá»±ng ở Hứa Xương má»™t tòa miếu thỠđồ sá»™ và lá»™ng lẫy. Tượng cá»§a Diêm đế sẽ được dát vàng ròng. HÆ¡n thế nữa, Diêm Vương miếu sẽ là nÆ¡i phát chẩn má»—i ngày Sóc, Vá»ng để làm rạng danh Äại đếâ€.
Lá»— Trá»±c rất hài lòng: “Nếu được vậy thì lão phu tin chắc rằng mình sẽ được xá tá»™iâ€.
Lão hân hoan đứng dây, định quay vá» ngay âm phá»§, song Tá»­ Khuê đã giữ lại: “Mong lão ca chỉ giáo cho tiểu đệ đôi Ä‘iá»u rồi hãy lui gótâ€.
Chàng liá»n há»i lão cách cứu mạng Trung Thiên Tôn và hạ lạc cá»§a Tần Vương phi. Lá»— Phán Quan bấm tay tính toán rồi tư lá»± bảo: “Do Trần Ninh TÄ©nh chưa hết tuổi thá» nên lão phu có thể giúp ngươi mà không sợ tá»™i. Kể từ đầu tháng tá»›i, cứ má»—i cuối canh ba, ngươi hãy cắt đầu ngón tay, nhá» vào miệng lão ta chín giá»t máu. Rồi hiá»n đệ nằm sát cạnh bên lão mà ngá»§. Sau bảy đêm, tà khí cá»§a ‘Diêm Vương Quá»· kỳ’ sẽ bị phá tan, và nguyên thần cá»§a bệnh nhân sẽ phục hồiâ€.
Nói đến đây, Lá»— Trá»±c mỉm cưá»i tinh quái: “Nhưng ngươi phải trai giá»›i, cữ mặn và không được ăn nằm vá»›i nữ nhânâ€.
Tá»­ Khuê thẹn đỠmặt càu nhàu: “Äại ca khéo lo! Trong lúc này tiểu đệ lam gì còn tâm trí để nghÄ© đến việc ấy nữaâ€.
Lá»— Trá»±c phì cưá»i: “Lão phu đùa đấy. Ngươi chỉ cần ăn chay là đủ. Có gần gÅ©i thê thiếp cÅ©ng chẳng sao. Nếu không thì bốn con bé kia sẽ oán trách, chá»­i lén taâ€.
Tá»­ Khuê nhăn mặt há»i đến vấn đỠthứ hai. Lá»— Trá»±c thản nhiên đáp: “Chồn và quá»· vốn chẳng liên quan nên lão phu không biết. Hiá»n Ä‘iệt hãy ra cánh rừng rậm dưới chân núi Thốc SÆ¡n mà há»i bá»n chồn nhá»â€.
Nói vừa dứt lá»i là lão biến mất. Tá»­ Khuê choàng tỉnh giấc, mở mắt ra thì thấy mình Ä‘ang ngồi trên thành giưá»ng và trá»i sắp sáng. Tá»­ Khuê mừng rỡ chạy sang phòng bên kể cho bá»n thê thiếp nghe. Sau đó, chàng bảo Thanh Chân Ä‘i gặp Trương Thiên Sư, dặn dò lão vài Ä‘iá»u.
Thật ra, Huyá»n Hư phái cÅ©ng cúng chung nguồn cá»™i vá»›i Thiên Sư giáo, là NgÅ© Äầu Má»… Äạo cá»§a Trương Äạo Lăng. Cho nên Tá»­ Khuê luôn muốn tạo Ä‘iá»u kiện tốt để Huyá»n Thiên Chân Quân làm rạng danh giáo phái, hầu vá»±c dậy cÆ¡ đồ cá»§a Äạo giáo. Vả lại, giỠđây chàng không còn giữ ý định khôi phục Huyá»n Hư phái nữa. Äạo giáo Trung Hoa đã có quá nhiá»u tông phái, thiếu tính thống nhất nên ngày càng suy yếu.

* * *

Ná»™i trong ngày hai mươi lăm, các phái Thiếu Lâm, Hoa SÆ¡n, Toàn Chân, Cái Bang và Lôi Äình Thần Cung đã tá» tá»±u ở Tín Dương. Song hỠđã chậm chân hÆ¡n Phi Äao Bảo An há»™i má»™t bước.
Năm phái này Ä‘á»u mang theo nhân thá»§ để tham gia việc tìm ngưá»i và tảo địch. Vá» mặt số lượng thì Phi Äao Bảo An há»™i cÅ©ng hÆ¡n hẳn. Du Vinh cùng Tôn Khánh đã đưa đến đây má»™t đội quân đông độ gần hai trăm ngưá»i. Tấm lòng nhiệt thành ấy đã được Hoài Âm Vương ghi nhận.
CÅ©ng như ba phái Thiên Sư, Võ ÄÆ°Æ¡ng, Thần Äao bảo, đệ tá»­ năm phái đến sau cÅ©ng được bố trí trong các tòa nhà bao quanh Vương phá»§. Chá»§ nhân cá»§a những cÆ¡ ngÆ¡i nỠđã được lệnh di tản cả. Há» Ä‘á»u là những lÅ© giàu có nên chẳng dại gì ở lại nÆ¡i quá gần vá»›i chiến trưá»ng. Tai há»a cá»§a Vương phá»§ hồi đêm mưá»i má»™t đã khiên há» sợ chết khiếp. Thế là gần chục căn nhà đồ sá»™, xinh đẹp trở thành chá»— đóng quân cá»§a binh lính và khách võ lâm.
Thá»§ lÄ©nh cá»§a các võ phái thì được má»i vào ở trong Vương phá»§. Nhưng há» sẽ chỉ được diện kiến Hoài Âm Vương vào lúc trưa mai, hai mươi sáu. Tạm thá»i, ai nấy Ä‘á»u lo nghỉ ngÆ¡i cho lại sức [X, trang 113, dòng 5] xảy ra những cuá»™c chạm trán nảy lá»­a giữa Lôi Äình Cung chá»§ vá»›i Thanh Chân, Du Vinh và Tuân Khánh.
Riêng Phi Äao há»™i thì đã sá»›m bắt tay vào việc, bá»§a ra khắp thành Tín Dương và vùng phụ cận để Ä‘iá»u tra. Cùng phối hợp vá»›i há» là bá»n Tá»­ Khuê và mấy chục gia Ä‘inh. Viên tổng quản Vương phá»§ rất hài lòng cấp ngay cho đám hảo hán nhiệt tình kia những cây lệnh tiá»…n bằng đồng. Có nó, hỠđủ quyá»n hạn khám xét bất cứ tòa nhà nào trong phá»§ Tín Dương.
Dịch Quan San, Lã Bất Thành cũng tham gia và đưa ra mục tiêu là kỹ viện. Từ mối quan hệ giữa Mộ Duy Lộ với Nguyệt Hoa môn, hỠDịch suy ra rằng phe đối phương không thể thiếu đàn bà.
Phần Tử Khuê thì lặng lẽ tách riêng, một mình tìm đến núi Thốc Sơn. Khoảng đầu canh một, chàng đã có mặt trước cảnh đổ nát, điêu tàn của Long Vân bảo.
Äêm xuân trá»i rất đẹp, trong vắt và lấp lánh ngàn vạn ánh sao. Vá»›i nhãn lá»±c phi thưá»ng bấy nhiêu tinh quang cÅ©ng đủ giúp Tá»­ Khuê nhìn thấy khá rõ. Chàng đứng ngậm ngùi, tưởng nhá»› đến bóng dáng yêu kiá»u cá»§a Tần Hạnh Nga, cùng những đêm ân ái mặn nồng. Chàng hổ thẹn song không bao giá» quên được ngưá»i đàn bà diá»…m lệ và nóng bá»ng ấy. Lát sau, Tá»­ Khuê vận công nói lá»›n: “Bá»› Bạch Nhi! Bá»› Tiểu hồ ly! Mau xuất hiện báo cho bổn Tinh Quân biết hạ lạc cá»§a Tần Hạnh Nga!â€
Gá»i xong, Tá»­ Khuê bất giác thẹn đỠmặt và lòng rất hồi há»™p, chỉ sợ lại hố to như lần đầu gặp Lá»— Phán Quan. Tuy cái gốc gác huyá»n hoặc nỠđã được Hạnh Nga xác nhận, nhưng chàng vẫn không tin cho lắm và có lẽ là chàng không muốn tin.
Tá»­ Khuê cảm thấy Ä‘iá»u ấy rất xa lạ, kỳ quặc. Chàng chỉ mong được là má»™t ngưá»i bình thưá»ng, má»™t hiệp khách giúp Ä‘á»i bằng chính sức lá»±c trần tục và ba thước gươm thiêng.
Nhưng bất kể Tá»­ Khuê nghÄ© thế nào thì đêm nay, hai tiếng Tinh Quân đã rất có uy lá»±c. Xa xa chung quanh chàng bất ngá» vang lên hàng trăm tiếng chồn ríu rít. Äồng thá»i, má»™t bóng trắng nhá» nhắn lướt đến, nghiêng mình thi lá»…: “Äệ tá»­ là Bạch Nhi, xin bái kiến Tinh Quânâ€.
Ả chồn trắng này là má»™t trong hai tỳ nữ thân tín nhất cá»§a Hạnh Nga. Äạo hạnh cá»§a Bạch Nhi chỉ kém chá»§ nhân vài bậc. Và chính nàng ta đã Ä‘i theo hầu hạ mẫu thân Tá»­ Khuê, lúc chàng đưa bà từ Thốc SÆ¡n vá» Hứa Xương. Chàng là nam nhân, không tiện lo việc vệ sinh thân thể cho mẹ hiá»n.
Tá»­ Khuê mừng rỡ há»i: “Bạch Nhi đấy ư! Thế nàng có biết gì vá» tung tích cá»§a Tần nương hay không?â€
Bạch Nhi cÅ©ng cưá»i hân hoan, để lá»™ những chiếc răng trắng nhởn và nhá»n hoắc: “Tinh Quân giá lâm là mạng cá»§a Tiên cô không còn đáng lo nữa. Gia chá»§ nhân hiện Ä‘ang tÄ©nh dưỡng trong thạch động, trên sưá»n Tây núi. Tinh Quân xin Ä‘i theo đệ tá»­!â€
Tá»­ Khuê thầm hài lòng vì đã Ä‘oán đúng. Hạnh Nga không há» bị bắt mà chạy vá» Thốc SÆ¡n ẩn náu. Song có lẽ nàng cÅ©ng lâm vào tình trạng kiệt quệ nguyên thần như Trung Thiên Tôn. Chàng mau mắn giở khinh công, lướt theo Bạch Nhi lên sưá»n núi.

* * *

Mãi tận cuối giá» Thìn sáng hôm sau, Tá»­ Khuê má»›i vỠđến Vương phá»§. Trông chàng có vẻ bÆ¡ phá», mệt má»i.
Cả nhà lo lắng suốt từ đêm hôm qua, giỠmới an tâm.
Thiên Kim nÅ©ng nịu trách: “Sao tướng công không cưỡi ngá»±a cho đỡ mệt? Chàng cứ như vừa phải chạy hàng trăm dặm vậyâ€.
Ãnh mắt Tá»­ Khuê rất kỳ quái, chẳng khác gì kẻ ăn vụng bị bắt quả tang. Chàng chỉ gượng cưá»i rồi vào nhà sau tắm gá»™i, thay y phục.
Tái Vân lặng lẽ hầu hạ trượng phu, không há» vặn há»i chuyện đêm qua. Trong lúc ấy, Tống Thụy sắp bữa Ä‘iểm tâm để Tá»­ Khuê dùng vá»›i Dịch Quan San và Lã Bất Thành. Hai gã này cÅ©ng chẳng yên lòng nên chá» chàng vá» má»›i ăn sáng.
Thấy Tá»­ Khuê ăn ngấu nghiến, Quan San cưá»i khà khà trêu chá»c: “Phải chăng đêm qua hiá»n đệ bị đám kỹ nữ ngoại thành bám chặt nên sức lá»±c hao mòn, bụng đói meo?â€
Bốn nàng cÅ©ng ngồi chung bàn, ánh mắt sắc như dao khiến cho Tá»­ Khuê lạnh gáy. Chàng lúng túng biện minh: “Làm gì có việc ấy! Tiểu đệ không vào thanh lâu mà Ä‘iá»u tra những nÆ¡i khácâ€.
Lã Bất Thành thá»±c thà tin ngay, vui vẻ há»i: “Thế công tá»­ có tìm ra chút manh mối nào không?â€
Câu nói bỡn cá»§a Quan San đã khiến bốn mỹ nhân rất hoài nghi đạo đức cá»§a chồng mình. Quả thá»±c là Tá»­ Khuê có dáng Ä‘iệu cá»§a kẻ trác táng thâu đêm. Há» tưởng chàng sẽ nói không, trả lá»i cho qua chuyện. Nào ngá», Tá»­ Khuê bình thản gật đầu: “Có! Tại hạ nhá» may mắn nên đã Ä‘iá»u tra ra sào huyệt cá»§a Diêm Vương Lệnh chá»§. Tuy nhiên sá»± tình rất phức tạp, liên lụy đến cả vài vị quan to cá»§a phá»§ Tín Dương. Do đó, chúng ta phải bàn bạc chu đáo rồi má»›i hành độngâ€.
Quan San phấn khởi vá»— đùi: “Hay thá»±c! Hay thá»±c! Ngay từ đầu ta đã nghi ngá» rằng đối phương cấu kết vá»›i quan quân. Nếu không thì chúng đâu thể dá»… dàng biến mất khi các cá»­a thành Ä‘á»u đóng chặt và quân binh truy lùng khắp nÆ¡iâ€.
Bốn mỹ nhân Ä‘á»u nhìn trượng phu vá»›i ánh mắt ngưỡng má»™. Há» không ngá» chàng lại giá»i giang đến vậy, Thanh Chân cưá»i khanh khách: “Tướng công là thần tiên giáng phàm nên không cần vào kỹ viên, chỉ việc gá»i đám sÆ¡n thần, thổ địa, hoặc hồ ly tinh lên há»i là xong!â€
Má»™t lần nữa Thanh Chân lại nói đúng, khiến Tá»­ Khuê thiếu Ä‘iá»u chết nghẹn. Chàng cố nuốt trôi miếng bánh hấp rồi giả vá» má»i rượu. Quan San và Lã Bất Thành hân hoan hưởng ứng ngay.
Vương phá»§ tri ân Trung Thiên Tôn nên đã cung cấp cho các nàng những tiện nghi tốt nhất. Ngay những vò rượu cÅ©ng thuá»™c loại thượng hạng, cÅ© đến năm sáu chục năm. Rượu quý không làm nhức đầu, hoa mắt mà khiến tinh thần sảng khoái. Cho nên bá»n Tá»­ Khuê chằng ngại gì mà không chén tạc chén thù. Há» xem nhau là tri ká»· song lại ít khi được gần gÅ©i.
Bốn mỹ nhân cÅ©ng hào hứng tham gia để mặt hoa phá»›t hồng, trông càng xinh đẹp. Bảy ngưá»i vừa uống vừa bàn kế hoạch rất sôi nổi. Sau khi đã có chá»§ ý, Quan San bảo Tống Thụy Ä‘i má»i Trương Thiên Sư, Bang chá»§ Cái bang và hai thá»§ lÄ©nh Phi Äao há»™i.
Càng có thá»i gian tiếp xúc, Du Vinh và Tuân Khánh càng kinh ngạc trước sá»± tương đồng dung mạo giữa Tá»­ Khuê và Mẫn Hiên. Nhưng may mà Tiểu Hầu gia Ä‘ang ở Trịnh Châu, nên hai lão không thể nhận ra sá»± thá»±c. Tá»­ Khuê cÅ©ng sợ lá»™ nên ít nói để Dịch Quan San trình bày sá»± việc và từng bước các kế hoạch.
Nghe xong, Thất Bổng Cái Thạch Kính Tưá»ng giÆ¡ ngón tay cái khen ngợi Tá»­ Khuê: “Hiá»n Ä‘iệt đúng là cứu tinh cá»§a võ lâm. Nếu không có ngươi thì phen này bá»n lão phu khó sống sót dưới cÆ¡n thịnh ná»™ cá»§a Hoài Âm Vươngâ€.
Phần Trương Sách thì càng bá»™i phần cảm kích trước những gì Tá»­ Khuê đã làm và sắp làm cho Thiên Sư giáo. Ông tá»± nhá»§ rằng sau này sẽ sá»­a lại Äạo Tạng, đưa Khuê Tinh, tức Bạch Hổ Äế Quân lên hạng Thượng Äẳng Thần, chỉ thua có Tam Thanh, Tứ Ngá»±.

* * *

Ngay cuối giá» Ngá», các đại nhân vật cá»§a võ lâm Trung Nguyên đã tá» tá»±u ở đại khách sạn cá»§a Vương phá»§. Tá»­ Khuê và Quan San cÅ©ng có mặt. Má»™t lát sau, Tri phá»§ Tín Dương Tả Mục Chi, Tổng bổ đầu Từ Liêm Khê, cùng Tống binh Ngô Quân giá hạ.
Khi chạm mặt Lôi Äình Cung chá»§, Tá»­ Khuê thản nhiên vái chào, cứ như không biết lão là nhạc phụ cá»§a mình. Chàng có quyá»n làm thế vì Trác Ngạn Chi chưa há» xem Thanh Chân là con gái lão. Du Vinh và Tuân Khánh cÅ©ng giữ thái độ khách sáo như vậy. Trác Ngạn Chi tức lá»™n ruá»™t song chẳng thể làm gì được.
Mưá»i lăm con ngưá»i ấy chia nhau ngồi quanh năm chiếc bàn bát tiên. Sáu vị chưởng môn nhân Bạch đạo chung bàn. Ba vị quan lá»›n má»™t bàn. Hai thá»§ lÄ©nh Phi Äao há»™i làm bạn vá»›i Thần Äao bảo Tần Minh Viên. Tá»­ Khuê, Quan San là bàn thứ tư. Phần Lôi Äình Cung chá»§ thì ngồi má»™t mình. Năm chiếc bàn ấy được kê rất gần năm bậc thang dẫn lên phần ná»n hướng Bắc nÆ¡i đặt cá»— đại á»· và án thư cá»§a Hoài Âm Vương.
Tuy sắp được diện kiến bậc Vương gia tôn quý nhưng chẳng ai lấy làm sung sướng cả. Hầu hết Ä‘á»u lo ngay ngáy, chuẩn bị đón chá» tai há»a. Trước khi đến Tín Dương, các chưởng môn nhân Ä‘á»u đã để lại di chúc chá»n ra ngưá»i kế nhiệm.
Ngay Trúc Lâm Tá»­ cÅ©ng phải làm thá»§ tục ấy, dẫu Lạc Mạo Chân Nhân đã lập công lá»›n vá»›i Chu Kiá»m.
Trên bàn chẳng có gì để đãi khách, ngoài khay trà. Nhưng ai cÅ©ng uống để giết thá»i gian nên những bình trà rất mau can. May thay, khoảng gần giữa giá» Mùi thì Hoài Âm Vương xuất hiện. Má»i ngưá»i vá»™i đứng lên thi lá»….
Gương mặt thô kệch cá»§a Chu Kiá»m hốc hác thấy rõ. Mắt gã đỠngầu vì mất ngá»§ càng khiến dung mạo thêm dữ tợn. Hoài Âm Vương xua tay, mệt má»i phán: “Các khanh hãy bình thân!â€
Gã cÅ©ng an tá»a và đảo mắt quan sát đám ngưá»i ở dưới. Khi nhìn thấy chàng trai râu rậm, gã lên tiếng há»i: “Phải chăng khanh là Cầu Nhiêm Äại Hiệp Quách Tá»­ Khuê, nghÄ©a tá»­ cá»§a Trần tiên trưởng?â€
Tá»­ Khuê đã ngồi xuống giá» phải đứng lên, ôm quyá»n nói: “Khải tấu Vương gia! Chính là thảo dân!â€
Chu Kiá»m hai lần chịu Æ¡n Trung Thiên Tôn nên dịu giá»ng vá»›i con cái Trần lão: “Quách hiá»n khanh quả có cốt cách cá»§a anh hùng, đáng mặt nghÄ©a tá»­ lão thần tiên. Nếu sau này khanh muốn Ä‘em tài ra phục vụ triá»u ca thì bổn Vương sẽ hết lòng tiến cá»­â€
Tá»­ Khuê nói lá»i cảm tạ rồi ngồi xuống. Và Chu Kiá»m lập tức đổi thái độ, gằn giá»ng bảo Trương Sách: “Trương hiá»n khanh là Thiên Sư, pháp lá»±c cao cưá»ng sao lại có thể để cho Trần Thiên Tôn chết dần mòn bởi cá» ma như thế? Bổn Vương vô cùng thất vá»ng vá» khanhâ€.
Nhiá»u ngưá»i tưởng rằng Huyá»n Thiên Chân Quân sắp rÆ¡i xuống bùn, ô danh sau lần gặp vận Ä‘en này. Nhưng không ngá» Trương Thiên Sư bình thản đáp: “Khải tấu Vương gia! May mà bần đạo đã không nhục mệnh, đêm qua đã tìm ra lương sách. Bần đạo xin Ä‘em thanh danh ra đảm bảo rằng Trần tiên trưởng sẽ thoát nạn trước ngày rằm tháng hai sắp tá»›iâ€.
Chu Kiá»m rất kinh ngạc trước lá»i tuyên bố ấy, song gã tin rằng Trương Sách chẳng dại gì mà nói vậy nếu không nắm chắc thành công. Gã vui vẻ phán: “Té ra bổn Vương đã trách lầm khanh. Thật đáng hổ thẹn. Nếu khanh làm được Ä‘iá»u ấy tức là đã thi ân cho Chu má»—â€.
Chu Kiá»m quả là có cốt cách vương gia, nên lo cho an nguy cá»§a Trung Thiên Tôn trước, rồi má»›i há»i đến hạ lạc cá»§a ái thê. Gã lạnh lùng bảo ba lão thuá»™c quan: “Giá» thì các khanh hãy báo cáo kết quả truy lùng tung tích bá»n phản tặc. Äã hÆ¡n ná»­a tháng rồi, bổn Vương không còn nhẫn nại được nữaâ€.
Ba ông quan to nhất phá»§ Tín Dương thiểu não quỳ thụp xuống sàn gạch dập đầu lạy như tế sao. Tả Tri phá»§ mếu máo nói: “Khải tấu Vương gia! Chúng thần bất tài, tuy đã làm việc bất kể ngày đêm song vẫn không thể tìm ra tăm hÆ¡i cá»§a bá»n phản tặc. Nhưng nay đã có sá»± há»— trợ cá»§a các phái võ lâm, hạ thần tin rằng sẽ có kết quả. Hạ thần dập đầu xin vương gia mở lượng hải hà chá» thêm vài ngày nữaâ€.
Tả Mục Chi đã rất khôn ngoan khi bám víu vào các võ phái. Bởi Chu Kiá»m triệu tập hỠđến đây là để tham gia việc truy tìm.
Hoài Âm Vương gật đầu: “Thôi được! Hôm nay bổn Vương khoan vá»™i bắt tá»™i các khanh. Nhưng sau năm ngày nữa mà vẫn không có tin tức gì vá» Vương phi thì các khanh sẽ rÆ¡i đầuâ€.
Ba viên quan dập đầu lạy tạ rồi vá» chá»— ngồi. Và đến lượt các nhân vật võ lâm phải đối mặt vá»›i há» Chu. Gã cưá»i nhạt bảo há»: “Tai há»a này xuất phát từ võ lâm thì Minh chá»§ và Há»™i đồng Võ lâm phải chịu trách nhiệm. Cho nên các khanh phải gắng sức phối hợp cùng các quan quân Tín Dương. Nếu thất bại, các khanh chá»› trách bổn Vương là ngưá»i ác độcâ€.
Lôi Äình Cung chá»§ tức anh ách vì phải mang há»a trong khi chưa chính thức nắm quyá»n Minh chá»§. Song lão chẳng dại gì mà biện bạch, phân bua vá»›i má»™t kẻ ngang ngược như Chu Kiểm. Trác Ngạn Chi còn nhân cÆ¡ há»™i này tính nước cá» cao. Lão đứng lên nói: “Khải tấu Vương gia! Thảo dân nguyện xả thân để tiêu diệt Diêm Vương Lệnh chá»§, dẫu chết chẳng từ nan. Nhưng do ma lá»±c Quá»· kỳ quá ư bá đạo, nên thảo dân e rằng phải nhỠđến pháp thuật cá»§a Trương Thiên Sư thì má»›i xong. Nếu không, Diêm Vương Lệnh chá»§ lại mang Vương phi phá vây chạy mất thì nguy toâ€.
Trác Ngạn Chi định giở thá»§ Ä‘oạn “gắp lá»­a bá» tay ngưá»iâ€. trút trách nhiêm cho Trương Sách. Nào ngá» Trương Thiên Sư thản nhiên đáp: “Trác lão thí chá»§ cứ yên tâm! Bần đạo đã có lá bùa ‘Linh bảo Há»™ mệnh Thần phù’. Bảo bối này chống lại được tà khí cá»§a Quá»· kỳâ€.
Trác Ngạn Chi than thầm trong bụng, cố giữ vẻ Ä‘iá»m tÄ©nh mà há»i lại: “Trương giáo chá»§ đã kiểm chứng lần nào chưa mà dám khẳng định? Lỡ đạo bùa ấy không có công hiệu, làm há»ng việc lá»›n thì sao?â€
Trương Sách tá»§m tỉm cưá»i chế giá»…u: “Tất nhiên là bần đạo chưa có dịp để thá»­, nhưng Äạo Tạng cá»§a bổn giáo chẳng thể sai. Nếu Trác lão thí chá»§ sợ chết thì thôi vậy. HÆ¡n nữa, lá bùa nỠđã có ngưá»i tin tưởng. NghÄ©a tá»­ cá»§a Trung Thiên Tôn sẽ mang bùa mà đối phó vá»›i Diêm Vương Lệnh chá»§â€.
Hoài Âm Vương rất đẹp dạ, vẫy gá»i Tá»­ Khuê và tán thưởng: “Té ra Quách hiá»n khanh thật lòng trung nghÄ©a, nguyện vì bổn Vương mà lãnh ấn tiên phong. Äáng khen thay bậc anh hùng trẻ tuổiâ€.
Rồi gã quắc mắt nhìn Lôi Äình Cung chá»§, mỉa mai: “Chẳng lẽ Trác hiá»n khanh lại chịu làm kẻ hậu sinh? Hay là khanh cho rằng Chu má»— kém đức, không đáng để khanh hy sinh?â€
Lôi Äình Cung chá»§ thừa sức giết Chu Kiá»m bằng má»™t phát “Phách không chưởng†song chẳng dám. Lão còn luôn phập phồng, e sợ trước há» Chu. Trác Ngạn Chi tái mặt run giá»ng biện bạch: “Khải tấu Vương gia! Thảo dân già cả nên thận trá»ng thế thôi. Thảo dân nguyện sát cánh vá»›i Quách công tá»­ để diệt trừ Diêm Vương Lệnh chá»§â€.
Chu Kiá»m gật gù chấp thuận: “Thế thì tốt. Trương Thiên Sư sẽ ban cho hai khanh bùa há»™ mệnh. Hãy yên tâm tảo trừ tên phản tặc ấyâ€.
Và gã buá»™t miệng than: “Khổ thay, chúng ta lại không biết hang ổ cá»§a bá»n cuồng đồ. Bổn Vương như ngưá»i ngồi trên lò lá»­a, lo lắng cho ái thê nên má»™t ngày dài tá»±a ba thuâ€.
Chu Kiá»m buồn bã gục đầu để che giấu dòng lệ thảm. Bá»—ng gã nghe có tiếng ai vang lên: “Khải tấu Vương gia. Thảo dân có việc xin mật báoâ€.
Hoài Âm Vương ngạc nhiên khi nhận ra Quách Tá»­ Khuê. Gã cau mày phán: â€œÄÆ°á»£c! Hiá»n khanh hãy lên đây!â€
Tá»­ Khuê chậm rãi rá»i bàn, vượt năm bậc gạch đến đứng bên Chu Kiá»m, ká» tai phụ nhÄ©: “Xin vương gia hãy bình tâm! Thảo dân chỉ còn phải giải quyết vài nghi vấn là có thể tìm ra hang ổ bá»n phản tặcâ€.
Chu Kiá»m cố nén ná»—i hân hoan ngất trá»i, gật đầu bảo: “Khanh cứ há»i!â€
Tá»­ Khuê liá»n nói: “Thảo dân muốn biết phải chăng Ngô tổng binh cÅ©ng là ngưá»i trong hoàng tá»™c và sẽ được vương gia nương tay?â€
Chu Kiá»m giật mình xác nhận: “Äúng thế! Ngô Quân là cháu cá»§a Thái hoàng Thái hậu, tất nhiên ta không nỡ chem đầu y. Nhưng lẽ nào Ngô Quân lại phản bổn Vươngâ€.
Tá»­ Khuê nghiêm trang đáp: “Vương gia phải tuyệt đối tín nhiệm thảo dân, trao toàn quyá»n hành động thì má»›i mong cứu được Vương phi. Thảo dân xin Ä‘em tính mạng toàn gia ra bảo chứngâ€.
Nghe nhắc đến ái phi, Chu Kiá»m không còn lưỡng lá»± nữa. Gã tháo ngay Kim bài trên cổ, trao cho Tá»­ Khuê rồi dặn dò: “Äây là Vương tá»­ kim bài, đại diện cho uy quyá»n cá»§a bổn Vương. Khanh cứ tùy nghi hành sá»±, miá»…n sao cứu được Vương phi. Nếu khanh thành công, bổn Vương sẽ xin Thánh thượng phong cho tước Báâ€.
Rồi gã đứng dậy, tuyên bố vá»›i má»i ngưá»i: “Quách hiá»n khanh đã tìm ra sào huyệt cá»§a Diêm Vương Lệnh chá»§. Do đó, bổn Vương trao kim bài để Quách khanh Ä‘iá»u động đạo quân tiểu phỉ. Thấy kim bài như thấy bổn Vương, không má»™t ai được kháng lệnhâ€.
Cá»­ tá»a sá»­ng sốt nhìn nhau, chẳng hiểu Tá»­ Khuê đã làm thế nào mà có được thông tin, khi chỉ vừa đến đây chưa đầy hai hôm. Há» còn kinh ngạc hÆ¡n khi thấy Tá»­ Khuê giÆ¡ cao kim bài và ra lệnh: “Mau bắt trói gã Ngô tổng binh!â€
Tuân Khánh và Du Vinh đã chực sẵn, nhảy xổ đến khống chế Ngô Quân. HỠNgô vẫn còn nói được, luôn miệng kêu oan. Hai vị quan kia thì run như cầy sấy, chỉ sợ vạ lây.
Chu Kiá»m vá»— bàn nạt: “Ngô Quân! Ngươi là hoàng thân quốc thích, được hưởng bổng lá»™c cao cả, sao lại liên kết vá»›i phản tặc? Mau khai ra hang ổ cá»§a chúng để tránh cá»±c hình tra khảo!â€
Há» Ngô nhất má»±c phá»§ nhận tá»™i lá»—i, thá» thốt rằng chẳng há» liên quan gì vá»›i bá»n Diêm Vương Lệnh chá»§.
Tá»­ Khuê cưá»i nhạt, bảo: “Lão đừng chối vô ích. Ta còn biết rõ Diêm Vương Lệnh chá»§ và đồng đảng Ä‘ang ẩn náu tại mỠđá hoa cương, phía Tây thành. NÆ¡i ấy do bào đệ cá»§a lão là Viên ngoại Lang bá»™ công Ngô Luân quản lý, sá»­ dùng tù khổ sai làm công nhân khai thácâ€.
Hoài Âm Vương nghe Tá»­ Khuê nói rõ ràng như thế thì vô cùng hoan hỉ, đứng dậy phán: “Vậy thì chẳng cần phải há»i nữa, cứ chém quách gã cẩu trệ Ngô Quân rồi chúng ta khởi binhâ€.
Ngô tổng binh biết thế đã cùng liá»n khóc lá»›n: “Tiểu nhân xin nhận tá»™i. Mong vương gia nghÄ© tình quyến thuá»™c mà tha mạngâ€.
Nghe xong, Chu Kiá»m càng Ä‘iên tiết, phất tay áo quát: “Trảm!â€
Du Vinh lập tức rút kiếm chém bay đầu hỠNgô.

* * *

Äến khoảng giữa giá» Thân thì mỠđá hoa cương cách thành Tín Dương sáu dặm đã bị hai ngàn quân triá»u đình và các đệ tá»­ các phái vây chặt. Hoài Âm Vương giáp trụ sáng giá»›i, đích thân thống lÄ©nh ba quân. DÄ© nhiên gã chỉ ở phía sau lược trận.
MỠđá sá»­ dụng tù nhân nên được bao quanh bởi tưá»ng rào cao ngất, làm bằng những thân cây đầu vót nhá»n. Những loài thảo má»™c thân leo đã phá»§ đầy bức rào, trong ngoài chẳng thấy nhau.
Äạo quân kéo đến đây rất âm thầm, lặng lẽ phá»§ phục trong những bụi cá» mùa xuân rậm rạp. Há» chỠđợi Cầu Nhiêm Äại Hiệp cứu được Tần Vương phi ra rồi má»›i tấn công.
Chàng trai há» Quách đã má»™t mình đột nhập vào từ phía Äông, bằng cách phá má»™t Ä‘oạn rào gá»— rệu rã. Cầu Nhiêm Äại Hiêp quả là thần thông quảng đại, chỉ sau gần khắc đã trở ra vá»›i ngưá»i đẹp trên tay.
Hoài Âm Vương không há» nổi ghen tỵ vì lúc này ái phi cá»§a gã gầy ốm, lem luốc và hôi như cú. Chu Kiá»m xúc động ôm lấy ngưá»i ngá»c rồi ra lệnh tấn công.
GiỠđây, tiếng trống trận vang lừng, binh lính phá sập hàng rào và ùa vào như thác lÅ©. Tá»­ Khuê đã dặn dò phe mình không được giết những kẻ lam lÅ© bị xiá»ng xích vì há» là tù nhân. Còn bá»n thá»§ hạ Diêm Vương Lệnh chá»§ thì được tá»± do và ăn mặc chỉnh tá», đẹp đẽ.
Mặc kệ cảnh máu xương, ở đây Chu Kiá»m vá»— vá», an á»§i mỹ nhân và há»i: “Thế bá»n chúng có mạo phạm đến ngá»c thể cá»§a nàng không?â€
Gã đã bị Ä‘iá»u ấy ám ảnh suốt thá»i gian qua. Gã sẽ không sống nổi nếu Hạnh Nga đã bị cưỡng bức.
Tần Vương phi bật khóc, trách móc Chu Kiá»m: “Vương gia cho rằng thần thiếp sẽ chịu nhục để cầu sinh hay sao?â€
Dứt lá»i, nàng rút trong tay áo ra má»™t con dao nhá»n hoắc và nghẹn ngào nói: “Thần thiếp nhá» vật này mà vẫn giữ được tiết hạnh. Nếu Vương gia không tin thì thần thiếp xin chết tại đây để chứng tá» tấm lòng trinh bạchâ€.
Chu Kiá»m trút được gánh nặng ngàn cân trong lòng, Ä‘oạt ngay mÅ©i tiểu Ä‘ao và hết lá»i tạ lá»—i ngưá»i vợ thá»§y chung, trinh liệt. Gã lập tức đưa ái phi vá» Vương phá»§, chẳng cần biết kết quả cuá»™c chiến trong kia.
Lúc này, phần thắng đã nghiêng hẳn vỠphía quan quân. Phe địch chỉ còn độ hai trăm và một nửa là lính gác tù. Gã viên ngoại lang Ngô Luân đã bị giết song Diêm Vương Lệnh chủ thì chưa thấy xuất hiện.
MỠđá này có diện tích rất rá»™ng chạy dá»c chân phía Nam cá»§a núi đá má»™t Ä‘oạn dài hÆ¡n dặm. Trong phạm vi má» có cây cối, suối nước và những căn nhà gá»—. Nhưng hiện giá» trong đám kiến trúc xấu xí dÆ¡ bẩn ấy không có ngưá»i. HÆ¡n năm trăm tù nhân Ä‘á»u Ä‘ang làm công việc đào bá»›i, đục đẽo đá hoa cương. HỠđã khôn ngoan ngồi xuống tại chá»—, đặt hai tay lên đầu rồi má»›i [X, trang 145]
Sưá»n núi cao đến hàng chục trượng, tuy không dưng đứng song cÅ©ng rất khó leo trèo. HÆ¡n nữa, năm trăm lính cung ná» rải đầy trên đỉnh cá»§a ngá»n núi thấp này và chúng báo cáo rằng không thấy ai thoát ra.
Quần hùng đã nỗ lực lục soát khắp nơi mà chỉ thấy hai ngôi mộ, bia ghi tên Quảng Chiêu Phong và Phùng Bá Hải.
Lôi Äình Äế Quân thì cho rằng Diêm Vương Lệnh chá»§ Ä‘i vắng, đỠnghị rút quân.
Nhưng Tá»­ Khuê biết chắc lão có mặt nên không chịu. Chàng nghiêm nghị bảo : “Diêm Vương Lệnh chá»§ chính thá»±c là Phùng Bá Toàn, di cô cá»§a Nguyệt Hoa môn chá»§ Phùng Bá Ngá»c. Hắn ta mà thoát được trận này thì từ nay võ lâm chẳng còn má»™t khắc bình yên. Hắn là ngưá»i xảo quyệt nên đã nhẫn nại ẩn nấp, chá» trá»i tối má»›i phá vây. Lúc ấy, ‘Diêm Vương Quá»· kỳ’ có tác dụng mãnh liệt nhấtâ€.
Các chưởng môn nhân Ä‘á»u tán thành lập luận cá»§a chàng. Bá»—ng Dịch Quan San thảng thốt nói: “Chết thá»±c! Hay là lão ta trà trá»™n trong đám tù nhân?â€
Tá»­ Khuê bừng tỉnh ngá»™, Ä‘iá»u động quân cung nỠđến khu vá»±c Ä‘ang khai thác đá. Quần hùng cÅ©ng lập phòng tuyến ở phía sau quân binh. Bố trí xong, chàng dõng dạc tuyên bố: “Các anh em phạm nhân hãy đứng dậy, lá»™t nón, cởi áo, đưa hai tay lên khá»i đầu và tiến ra ngoài này. Ta chỉ cần tìm Diêm Vương Lệnh chá»§ nên sẽ không làm hại đến các ngưá»iâ€.
Bá»n tù khổ sai ngoan ngoãn làm theo lá»i chàng, mau chóng bước ra khá»i bãi đã ngổn ngang, đứng tụ tập ở khu vá»±c đã được Tá»­ Khuê chỉ định.
Tù nhân thứ thiệt thì gầy ốm, da dẻ rám đen, sần sùi, dơ bẩn, tóc cũng đỠquạch vì cháy nắng. Và khi cởi trần thì chẳng ai có thể giấu Quỷ ký hay vũ khí. Nghĩa là nếu Diêm Vương Lệnh chủ có mặt trong đám tù nhân sẽ bị phát hiện.
Lão cũng biết vậy nên nấp lại một lúc và bất ngỠlao vút ra, tay hữu lăm lăm báu kiếm, tay ta vũ lộng Quỷ kỳ, tư thế bộ dạng ấy rất dễ nhận ra từ khoàng cách tám chín trượng. Quân cung nỠlập tức buông tên, bắn như mưa. Nhưng Bá Toàn kiếm pháp tuyệt luân, che thân rất hữu hiệu.
Tá»­ Khuê liá»n ra lệnh ngưng xạ tiá»…n rồi lướt đến chặn đưá»ng Diêm Vương Lệnh chá»§. Bên ngoài, quần hùng cÅ©ng tràn lên, thế chá»— cho bá»n lính tầm thưá»ng.
Phùng Bá Toàn thấy đối phương không biết sống chết, dám đối phó vá»›i cá» ma, thì đắc ý phất mạnh Quá»· kỳ, miệng thì lầm rầm niệm chú. Lúc này, vầng dương đã tắt lịm dưới trá»i tây nên uy lá»±c cá»§a Quá»· kỳ khá mạnh, tạo ra luồng quái phong xa tá»›i hÆ¡n hai trượng song vẫn chưa có hồn ma bóng quế Ä‘i kèm.
Tá»­ Khuê thản nhiên bay xuyên qua luồng gió quái dị đầy bụi bặm, dồn toàn lá»±c xuất chiêu “Nguyệt phù thiên lýâ€.
Diêm Vương Lệnh chá»§ cho rằng sức lá»±c kẻ địch đã tổn thất gần hết, ngay khi chạm phải quá»· phong nên thẳng thắn cá»­ gươm chống đỡ. Nào ngá», khi thép chạm thép, Bá Toàn má»›i biết gã rậm râu kia đạo hạnh thâm sâu còn hÆ¡n cả Trung Thiên Tôn. Chân khí cá»§a đối phương vẫn rất dồi dào và kiếm pháp thì lợi hại phi thưá»ng.
May mà Bá Toàn dày công khổ luyện và đánh một chiêu kiếm rất ảo diệu. Lão hóa giải được gần hết những thế gươm của đối thủ, và chỉ trúng một đòn vào ngực. Song lão đã có bảo y hộ thể nên chỉ đau đớn chứ chẳng thỠthương. Bào đệ của lão ví ỷ tài, không mặc giáp nên đã bị Trung Thiên Tôn đâm thùng gan mới chết cách nay vài ngày.
Bá Toàn mượn lá»±c đẩy cá»§a nhát kiếm ấy mà nhảy ngược vá» phía sau, hạ thân trên má»™t tảng đá lá»›n. Từ vị trí này, lão bốc lên cao, trước tiên là bá»§a luồng quá»· phong, sau đó sa xuống múa gươm tập kích thượng bàn kẻ địch. Lão không tin rằng gã râu rậm kia lại có thể đứng vững trước đòn thứ hai cá»§a Quá»· kỳ. Bá Toàn thầm Ä‘oán đối thá»§ là Cầu Nhiêm Äại Hiệp Quách Tá»­ Khuê, con nuôi cá»§a Trung Thiên Tôn.
Lão đã Ä‘oán đúng lai lịch nhưng không biết rằng Tá»­ Khuê là khắc tinh cá»§a Quá»· kỳ. Chàng há» Quách lao vút lên, xuất chiêu “Lậu nguyệt tái vân†(Chạm trăng cắt mây). Hàng trăm thức kiếm nhanh tá»±a mưa rào đã chặn đứng chiêu gươm ác liệt và khéo léo đâm thá»§ng đùi trái cá»§a kẻ thù, ngay huyệt Phục Thố. MÅ©i kiếm “Äảo Nguyên†rất sắc bén đã đâm thá»§ng cả xương đùi nạn nhân. Song phương rá»i nhau, rÆ¡i xuống đất, cách xa độ hÆ¡n trượng.
Ãnh mắt cá»§a Diêm Vương Lệnh chá»§ lấp lánh niá»m oán hận và sợ hãi. Vết thương ở đùi tuôn máu như suối và Ä‘au đớn đến tê dại. Lão biết mình khó thoát thân.
Nhưng Tá»­ Khuê chưa kịp xông lên thì đã có kẻ tranh công. Lôi Äình Cung chá»§ thấy chàng trai há» Quách an toàn trước Quá»· kỳ thì sinh lòng tin tưởng vào lá bùa linh bảo “Há»™ mệnh thần phùâ€. Chàng ta và lão Ä‘á»u Ä‘eo má»™t lá giống nhau.
Thế là Trác Ngạn Chi quyết định giành lấy công đầu hạ sát Diêm Vương Lệnh chủ. Lão bất ngỠlao vút tới như tên bắn, đánh vào mé hữu mục tiêu. Lão hành động êm thắm và thần tốc nên Tử Khuê không kịp ngăn cản.
Và tất nhiên Bá Toàn phất Quá»· kỳ, đưa luồng quái phong chặn trước há» Trác. Ở khoảng cách hÆ¡n hai trượng thì “Lôi Äình thần chưởng†không có tác dụng, nên Ngạn Chi phải tiếp tục phi thân xuyên qua luồng gió quá»·.
Khổ thay, lá bùa cá»§a Trương Sách chỉ là phương tiện để làm rạng danh Thiên Sư giáo, và bản thân Tá»­ Khuê không cần đến. Trác Ngạn Chi đã phải chịu quả báo cho những hành vi ác độc cá»§a mình. Khi vừa chạm phải luồng quá»· phong thì Lôi Äình Cung chá»§ đã hồn xiêu phách lạc, mê man tá»±a kẻ rÆ¡i xuống chốn u minh. Tất nhiên lão chẳng há» phản ứng trước đưá»ng gươm cá»§a Bá Toàn. Tim phổi Ä‘á»u bị đâm thấu, Trác Ngạn Chi gục ngã chết ngay.
Tá»­ Khuê không kịp cứu mạng lão cha vợ bởi dẫu đã tận lá»±c tấn công Bá Toàn bằng chiêu “Phiên thiên phục địaâ€. Do chàng đánh vào mé tả nên trước tiên Bá Toàn phải sá»­ dụng Quá»· kỳ để chống đõ, sau đó má»›i kịp dùng kiếm. Dưá»ng như lão ta thuận cả hai tay, và đã rèn luyện phép phối hợp gươm vá»›i cá», nên những thế thức cá»§a lão rất lợi hại. Lá cá» bằng gấm bị “Äảo Nguyên thần kiếm†chém rách bươm, rÆ¡i ra khá»i cán khiến Quá»· kỳ mất Ä‘i ma lá»±c. Nhưng Phùng Bá Toàn đã chặn đứng được chiêu công cá»§a Tá»­ Khuê, và tiếp tục thi triển đấu pháp kiếm kỳ hợp bích mà phản kích lại. Cán Quá»· kỳ rất cứng rắn, thừa sức chịu đựng những đòn chém mãnh liệt cá»§a thần kiếm. Bá Toàn cÅ©ng biết việc Nữ Hầu tước Trình Thiên Kim, chính thất cá»§a Tá»­ Khuê lá»i được thanh “Äảo Nguyên thần kiếm†khi đánh bạc vá»›i Äổ Hầu. Canh bạc khổng lồ này đã được giá»›i võ lâm truyá»n tụng khắp nÆ¡i.
Bá Toàn không dám thi thố “Äốn Bá»™i tâm pháp†má»™t cách hấp tấp, vì công phu ấy rất hao tổn chân nguyên, trong khi thân pháp cá»§a đối phương quá nhanh nhẹn. Tá»­ Khuê mà tránh được và phản công lại thì lão nguy ngay. Cho nên Bá Toàn cố ẩn nhẫn chá» cÆ¡ há»™i chắc ăn mưá»i mươi má»›i hạ độc thá»§.
Vả lại, lão sở hữu đến gần hoa giáp công lá»±c, khổ luyện pho “Trưá»ng bạch ma kiếm†đã ba mươi năm, lẽ nào lại thua má»™t gã hậu sinh. Trong hai lần chạm kiếm trước, do á»· lại vào tà lá»±c cá»§a Quá»· kỳ nên lão có phần sÆ¡ xuất, phải lép vế. Nhưng giá» thì đã khác, Bá Toàn bình tâm mang hết sở há»c ra sá»­ dụng.
Do chân trái thá» thương không tiện di chuyển nhiá»u, Diêm Vương Lệnh chá»§ chá»n đấu pháp dÄ© tÄ©nh chế động. Trưá»ng kiếm trong tay lão lượn nhanh như tá»±a gió, lá»±c đạo mạnh mẽ đến mức kiếm phong rít lên xoèn xoẹt như xé lụa, và thế thức thì cá»±c kỳ quá»· dị, nham hiểm. Thỉnh thoảng mÅ©i nhá»n cá»§a cán Quá»· kỳ lại bất ngá» thá»c vào má»™t yếu huyệt nào đó cá»§a đối phương.
Tá»­ Khuê cÅ©ng có những lợi thế cá»§a riêng mình, đó là bá»™ pháp “Tiên nữ tùy phong†và chiếc bao tay Kim Miệt ở tả thá»§. Chàng hoán vị nhanh như chá»›p, tránh được những đưá»ng gươm ác liệt đầy bất trắc. Còn bàn tay trái cá»§a chàng thì có thể ngang nhiên chụp lấy lưỡi kiếm hoặc mÅ©i Quá»· kỳ. Cho đến lúc này, Tá»­ Khuê vẫn chưa để lá»™ tác dụng cá»§a Kim Miệt.
Nhưng yếu tố quan trá»ng nhất vẫn chính là bản lÄ©nh kiếm thuật cá»§a Tá»­ Khuê. Trong nghỠđánh gươm, chàng không biết rõ ai và càng hào hứng khi gặp địch thá»§ cao cưá»ng. Tá»­ Khuê phấn khởi mà giải những chiêu kiếm kỳ bí, lợi hại cá»§a đất Liêu Äông vá»›i niá»m say mê vô hạn. Tuy Bá Toàn Ä‘ang thá» thương, ở vào vị trí bị động, song lại có bảo y há»™ thể, cho nên Tá»­ Khuê chịu thiệt thòi khi chỉ có thể tấn công vào mặt,cổ và tứ chi kẻ địch. May mà chàng đã có kinh nghiệm trong dịp đấu vá»›i Hắc Diện Thần Ưng, chẳng đển ná»—i bối rối. Äồng thá»i, đấu pháp “Vô chiêu†ngày càng hoàn thiện, tiến dần đến cảnh giá»›i thượng thừa.
Tiếng thép chạm nhau không ngá»›t, khô khốc ghê tai, song cÅ©ng xen lẫn tiếng ngân nga khi “Äảo Nguyên thần kiếm†chém trúng cán Quá»· kỳ là ống rá»—ng. Cổ vật ấy không bị chặt gãy nhưng trầy trụa, sứt mẻ, mất Ä‘i khá nhiá»u chữ khắc trên thân.
Phùng Bá Toàn tiếc muốn đứt ruá»™t, hiểu rằng “Diêm Vương Quá»· kỳ†đã không còn ma lá»±c khi câu thần chú trên cán cá» bị há»§y hoại. DÄ© nhiên là lão vô cùng oán hận Tá»­ Khuê. Song sau đó, Bá Toàn cÅ©ng thức ngá»™ ra rằng “Äảo Nguyên†sắc bén tuyệt luân, trước sau gì cÅ©ng chặt gãy kiếm cá»§a mình. Hiện giá» lưỡi kiếm đã mẻ hàng trăm chá»—.
Bá Toàn chẳng thể chá» tá»›i lúc kiếm Ä‘oạn nhân vong, lập tức thi triển “Äốn Bá»™i tâm pháp†nhân đôi công lá»±c mà xuất chiêu “Hàn phong thấu cốtâ€. Chiêu này hầu như chỉ toàn những thức đâm, vì chém mạnh vào thần kiếm là tá»± hại mình.
Tuy màn đêm đã buông xuống nhưng đấu trưá»ng khá sáng sá»§a nhỠánh sáng cá»§a mấy trăm ngá»n Ä‘uốc. Cả quần hùng lẫn quan quân Ä‘á»u muốn thưởng thức trá»n vẹn cuá»™c so gươm hiếm có này. Chính những ánh Ä‘uốc vàng võ ấy đã giúp Tá»­ Khuê nhận ra sá»± biến đổi trên gương mặt đối phương. Chàng đã biết sá»± lợi hại cá»§a tà công “Äốn Bá»™i tâm pháp†nên luôn luôn cảnh giác. Tá»­ Khuê lập tức đảo bá»™ thần tốc, rá»i xa đối thá»§. Bá Toàn Ä‘au chân không thể bám theo kịp, đành bá» dở thế công đứng thở dốc. Bất cứ Ä‘iá»u gì thái quá Ä‘á»u có hại cả. Chân khí cá»§a Bá Toàn lúc này đã suy giảm mất má»™t ná»­a. Lão ta vô cùng tiếc rẻ, cố trấn tÄ©nh chống đỡ đòn phản kích cá»§a kẻ địch. Tá»­ Khuê đã không bá» lỡ cÆ¡ há»™i ngàn vàng, quay trở lại vá»›i chiêu “Nhật nguyệt tương vongâ€. Chiêu này có lẽ xuất phát từ kiếm pháp Phù Tang, gồm mưá»i tám thế chém bằng cả hai tay nặng tá»±a ngàn cân.
Khí thế hung hãn phi thưá»ng cá»§a chiêu kiếm đã làm cho Bá Toàn phải chá»™t da, múa tít gươm và cán Quá»· kỳ để chống đỡ. Lão chỉ mong thá»§ thân chứ không hy vá»ng hóa giải nổi đưá»ng gươm lạ lùng kia.
Lần này tiếng sắt thép va chạm gay gắt chói tai hÆ¡n trước rất nhiá»u. Và trưá»ng kiếm cá»§a Bá Toàn đã gãy lìa khi Tá»­ Khuê chém đến thức mưá»i bày. Lão há» Phùng kinh hãi, vươn dài cán Quá»· kỳ, thá»c liá»n ba thế vào ngá»±c đối thá»§ để cứu vãn tình hình. Äòn này rất hiểm độc, đưa Tá»­ Khuê vào cảnh “đồng quy ư tận†và Bá Toàn tin rằng đối phương không dám đổi mạng vì Ä‘ang chiếm thế thượng phong.
[Mất 8 dòng, từ dòng 5 đến dòng 12, trang 161] Trong lúc đôi mắt vẫn tràn đầy vẻ kinh ngạc. Quần hào và bá»n quân binh mừng rỡ reo hò như sấm dậy.

* * *

Hôn lá»… cá»§a Tá»­ Khuê và bốn ả giai nhân được cá»­ hành vào đầu tháng mưá»i má»™t. Và hai tháng sau, Diêm Vương miếu được khánh thành. Tòa miếu uy nghi tráng lệ này tá»a lạc trên ná»n cÅ© cá»§a Quách gia trang cạnh bá» sông Thạch Lương. Nó lá»›n và đẹp hÆ¡n hẳn miếu thá» Quan Vân Trưá»ng ở gần đấy.
Trong chính Ä‘iện đặt má»™t tượng Phong Äô Äại Äế ngồi trên ngai, lá»›n cỡ ngưá»i thật, bằng đồng dát vàng ròng. Tả hữu cá»§a ngài có hai vị Phán Quan đứng hầu. Số đạo sÄ© phục vụ trong miếu đông độ bốn năm chục ngưá»i và là đệ tá»­ Thiên Sư giáo.
Tất cả những bức tượng cá»§a Diêm Vương miếu Ä‘á»u được phá»§ kín bằng hàng trăm tấm tranh bích há»a khổ lá»›n, miêu tả cảnh kẻ ác chịu hình phạt trong ngục A Tỳ. Cạnh má»—i bức tranh là má»™t vài câu giáo lý cá»§a cả ba đạo Khổng, Phật, Lão khuyên con ngưá»i sống thiện lương, nhân nghÄ©a. Lối giáo hóa trá»±c quan sinh động ấy xem ra rất có tác dụng. Khách thập phương nào rá»i miếu cÅ©ng trở thành nhÅ©n nhặn, hiá»n lành, bởi lòng há» Ä‘ang tràn ngập cảm giác sợ sệt và hối hận.
Diêm Vương miếu không chỉ bố thí vào những ngày Sóc, Vá»ng mà còn thá»±c hiện những cuá»™c phát chẩn vÄ© đại, má»—i khi ở đâu đó có thiên tại hoặc đói kém. Nếu địa phương bất hạnh nỠở không xa thì lương thá»±c, y phục, chăn má»n sẽ được tập kết tại Diêm Vương miếu rồi chở Ä‘i.
Sau lần gặp gỡ Tần Hạnh Nga ở Thốc SÆ¡n, Tá»­ Khuê má»›i biết số tài sản cá»§a Long Vân Tú SÄ© đã được Bạch Nhi chôn dưới vưá»n hoa Mã gia trang. Và chàng quyết định Ä‘em gần sáu mươi vạn lượng vàng phi nghÄ©a kia ra làm việc thiện.
Tá»­ Khuê đã trở thành Minh chá»§ Võ lâm. Thá»§ hạ dưới trướng chàng lại chính là ngưá»i cá»§a Lôi Äình Thần Cung. Chàng mà không thu nhận thì chắc là há» sẽ phải Ä‘i ăn mày.
Phi Äao Bảo An há»™i vẫn an cư lạc nghiệp ở Trịnh Châu vì Trác Ngạn Chi đã chết. Äám kiếm thá»§ ngưá»i Thổ thì vá» cả cố hương, nÆ¡i bá»™ tá»™c cá»§a há» Ä‘ang sinh sống.
Äầu Hạ năm sau, quân Mông Cổ ráo riết tấn công vùng quan ải phía Bắc, sắp sá»­a vượt qua Vạn Lý Trưá»ng Thành. Thế nước cá»±c kỳ nguy ngập, vua Hoằng Trị vá»™i giáng chỉ, sai Hoài Âm Vương thống lÄ©nh đại quân ra biên tái tiếp viện.
Chu Kiá»m liá»n bảo Tá»­ Khuê chiêu tụ anh hùng võ lâm Ä‘i giúp nước. HÆ¡n ngàn cao thá»§ Trung Nguyên đã theo chân Tá»­ Khuê ngược Bắc. Ngoài Dịch Quan San, Lã Bất Thành còn có cả Nhạc Cuồng Loan và Phi Äao há»™i.
Thiên Kim, Tống Thụy, Tái Vân Ä‘á»u Ä‘ang bụng mang dạ chá»­a nên chỉ mình Thanh Chân tháp tùng trượng phu.

* * *

Ngưá»i Mông Cổ là những chiến binh bẩm sinh, năm sáu tuồi đã biết cưỡi ngá»±a, bắn cung, và khi trưởng thành, há» có thể vừa phi ngá»±a như bay, vừa xạ tiá»…n cá»±c kỳ chuẩn xác.
Ngưá»i Hán cÅ©ng biết hai kỹ năng chiến đấu ấy song trình độ thua xa những kẻ mà há» gá»i là man di má»i rợ. Ná»±c cưá»i ở chá»— trong lịch sá»­ cổ đại Trung Hoa lại có vài tay thần xạ, bản lãnh nghiêng trá»i lệch đất. Hậu Nghệ thì bắn rÆ¡i cả mặt trá»i, còn Dưỡng Do CÆ¡ bách bá»™ xuyên dương.
CÅ©ng như Tần Thá»§y Hoàng, Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương hiểu rõ sở Ä‘oản cá»§a dân tá»™c Hoa Hạ, nên ra sức cá»§ng cố hệ thống Vạn Lý Trưá»ng Thành để ngăn bước tiến cá»§a đám rợ phương Bắc.
Sau chín mươi năm cai trị Trung Hoa, ngưá»i Mông Cổ suy yếu Ä‘i vì bị Hán hóa, mất hết cái vÅ© dÅ©ng truyá»n thống, trở thành nhút nhát, ngại khó nhá»c, ngại chiến đấu và chỉ ham hưởng lạc. Do đó, ngưá»i Trung Hoa má»›i diệt được nhà Nguyên, giành lại giang sÆ¡n.
Nhưng khi ngưá»i Mông Cổ trở lại vá»›i nếp sống thảo nguyên kiêu dÅ©ng thì chẳng mấy chốc há» sẽ đáng sợ như xưa. Quả đúng thế, khoảng sáu bảy chục năm sau, quân Mông Cổ hùng mạnh hẳn lên, bắt triá»u Minh phải cống nạp tiá»n cá»§a, bảo vật, rồi cá»­ binh đánh Trung Hoa, hạ được nhiá»u đồn ải. Thậm chí, ngưá»i Mông còn bắt sống được cả vua Minh Anh Tôn ở đồn Thế Lá»™c, tỉnh Sát Cáp NhÄ©. Song nhá» có Vạn Lý Trưá»ng Thành mà nhà Minh vẫn giữ được xã tắc thêm hÆ¡n hai trăm năm nữa.
Vậy thì tại sao lúc này công trình phòng thủ vĩ đại ấy lại không ngăn được rợ Mông, để chàng trai hỠQuách của chúng ta phải tòng quân cứu nước?
Nguyên nhân là vì ngưá»i Mông Cổ đã mua được Bồ Äào Nha hai chục cá»— súng thần công cá»±c kỳ lợi hại. Äây là loại Phật Lang CÆ¡ pháo, bắn đạn nổ và có bá»™ phận ngắm chuẩn nên sức công phá rất dữ dá»™i và khá chính xác. Tầm đạn cá»§a chúng lại dài gấp đôi há»a khí cá»§a quân Minh.
Thuốc súng và há»a khí là phát minh cá»§a ngưá»i Trung Hoa, đến ná»­a đầu thế ká»· mưá»i ba má»›i truyá»n bá sang Ấn Äá»™ và Ả Rập. Vào thá»i nhà Nguyên, qua giao chiến vá»›i quân Mông Cổ, ngưá»i Ả Rập biết tá»›i há»a khí và há»c được cách chế tạo, sá»­ dụng. Sau đó, khi ngưá»i châu Âu đánh nhau vá»›i ngưá»i Ả Rập thì má»›i tiếp xúc vá»›i thuốc súng. Nhưng chính những dân tá»™c châu Âu như Tây Ban Nha, Bồ Äào Nha, Hà Lan, Anh, Pháp… lại mau chóng trở thành bậc thầy trong nghá» há»a dược, chế tạo ra những khẩu pháo vô cùng đáng sợ.
Trong lúc ấy, đến thá»i vua Hoằng Trị mà Trung Hoa chỉ có những loại há»a khí yếu á»›t, kém cá»i. Äồng Há»a pháo cá»§a quân Minh bắn đạn đặc như đá, chì, sắt… độ dài đưá»ng đạn chỉ khoảng từ mưá»i bá»™ đến hai trăm bá»™.
Kết quả là Phật Lang CÆ¡ pháo cá»§a quân Mông Cổ đã bắn sập cá»­a ải quân Äô Quan, ở phía Bắc huyện Xương Bình, cách Bắc Kinh chỉ chừng hai trăm dặm. Quân Minh bị bắt buá»™c phải dàn trận bên ngoài quan ải, dưới chân Vạn Lý Trưá»ng Thành, trá»±c diện giao chiến vá»›i rợ Mông. Äạo quân tiếp viện cá»§a Hoài Âm Vương Chu Kiá»m đã đến kịp lúc, đẩy quân Mông lùi xa ba dặm.
Những viên đạn pháo Tây Dương đã không còn có thể vươn tá»›i Trưá»ng Thành, nên quân Minh cấp tốc sá»­a sang lại cá»­a ải. Tất nhiên là công trình này sẽ không được đẹp mắt và mang tính tạm bợ.
Vài ngày sau, quân Mông mở cuá»™c phản công, đẩy lùi quân triá»u đình, đưa đạo pháo đến vị trí cÅ©, và cá»­a ải lại tan hoang. Nhưng cuối cùng thì nhá» tài thao lược cá»§a Chu Kiá»m và tinh thần vì nước quên mình cá»§a ba quân mà má»™t lần nữa giặc Mông lại phải rút lui.
TrÆ¡ng suốt mấy tháng trá»i, hai phe đã giao tranh hàng trăm trận, giằng có nhau trước cá»­a ải Quan Äo. Số thương vong cá»§a quân Mính đã lên đến hàng vạn, song cương thổ vẫn vẹn toàn.
Äáng lẽ ra, theo thông lệ thì mùa đông khắc nghiệt cá»§a vùng biên tái sẽ khiến rợ Mông phải lui binh, chá» sang xuân. Bởi cái lạnh cắt da xé thịt và những trận mưa tuyết mịt mù rất bất lợi đối vá»›i kỵ binh, cÅ©ng như việc tiếp tế lương thảo.
Khổ thay, năm nay thá»i tiết lại ấm áp lạ thưá»ng. Äông đã vá» lâu mà tuyết chỉ rÆ¡i lất phất, không đủ để làm chùn chân đàn chiến mã Mông Cổ. Và càng tệ hại hÆ¡n nữa khi bệnh sốt thương hàn lại bất ngá» hoành hành trong doanh trại quân Minh. Nó mau chóng lan thành dịch và giết chết hàng ngàn ngưá»i, khiến lòng quân sÄ© rối loạn, thậm chí có kẻ đã đào ngÅ©.
Quân Mông Cổ nhân cÆ¡ há»™i này tấn công quyết liệt. Vua Mông là Bá»™t NhÄ© Chích Cân Di Lân Thiếp Mục đích thân xuất trận, ngồi trên chiến xa cổ vÅ© tinh thần binh lính. Chúng còn tập trung đại pháo bắn như mưa, há»— trợ cho đội kỵ binh tràn tá»›i tá»±a sóng dữ, hết đợt này đến đợt khác. Do có sá»± hiện diện cá»§a Thiếp Mục mà bá»n lính Mông hăng hái hẳn lên dưá»ng như chẳng còn biết sợ chết là gì.
Bá»n Tá»­ Khuê luôn có mặt ở tuyến đầu xông pha làn tên mÅ©i giáp, giúp quân nhà đẩy lùi những mÅ©i tấn công sắc bén cá»§a rợ Mông.
Trưá»ng kích cá»§a Lã Bất Thành chính là vÅ© khí chốn sa trưá»ng. Gã mặc giáp nặng, cưỡi ngá»±a khá»e, lao vào đội hình quân Mông mà tung hoành, oai phong lẫm liệt chẳng kém gì Lã Bố thá»§Æ¡ xưa
Nhạc Cuồng Loan cùng đám trung niên cá»§a Lôi Äình Thần Cung, hiện là thá»§ hạ Tá»­ Khuê, thi triển “Lôi Äình thần chưởng†từ khoảng cách hÆ¡n trượng đánh văng bá»n kỵ binh Mông khá»i lưng ngá»±a.
Phi Äao Bảo An há»™i do Du Vinh và Tuân Khánh chỉ huy cÅ©ng lập nhiá»u chiến tích bằng đưá»ng gươm và bằng cả mÅ©i phi Ä‘ao hiểm ác. Những sát thá»§ hoàn lương này gần như tin chắc đến chín phần mưá»i rằng Quách Tá»­ Khuê má»›i là Ngân Diện Hầu, kẻ đã Ä‘oạt võ lâm soái kỳ và đưa há» vá» vá»›i chính đạo. Càng có thá»i gian gần gÅ©i, há» càng nhận ra vẻ quen thuá»™c cá»§a khuôn mặt đầy râu ria, nhất là khi Tá»­ Khuê phóng phi Ä‘ao quá giá»i. Nhưng há» không sao lý giải được việc gì đã xảy ra nên chẳng dám xảo quyết.
Dịch sốt thương hàn ngày càng lan rá»™ng, làm suy yếu sức lá»±c và cả tinh thần quân triá»u đình cho nên những cố gắng cá»§a bá»n Tá»­ Khuê đã không cứu vãn được tình hình. Äến trưa mùng tám tháng giêng, đại quân cá»§a Hoài Âm Vương đã bị đẩy lùi dần vá» phía trưá»ng thành. Và nếu quân Minh phải rút vào trong quan ải thì những cá»— đại pháo cá»§a quân Mông Cổ sẽ tiến lên, bắn vỡ cá»­a ải.
GiỠđây, trấn ải không phải là cứ đóng chặt cửa, từ trên bắn xuống hoặc xua đuổi những kẻ vác thang trèo lên, mà có nghĩa là kiểm soát được vòng chiến địa trước cửa ải.
Vạn Lý Trưá»ng Thành được xây dá»±ng phần lá»›n trên những địa hình hiểm trở, chẳng phải Ä‘oạn nào quân Mông cÅ©ng tiến sát được. Riêng ở những khu vá»±c đất Ä‘ai bằng phẳng thì má»›i có cá»­a ải, nÆ¡i thông thương, thông sứ lúc thá»i bình, nhưng cÅ©ng là Ä‘iểm yếu nhất khi xảy ra chiến tranh.
Trong cục diện hiểm nghèo này, Tá»­ Khuê lo lắng đến cháy cả ruá»™t gan. Chàng nghiêm nghị bảo Thanh Chân: “Chân muá»™i! Muốn chặn bước tiến cá»§a rợ Mông thì chỉ có cách là giết vua cá»§a chúng. Nàng hãy lui vá» trung quân, bảo vá»›i Hoài Âm Vương rằng khi nào thấy soái kỳ giặc Mông ngã xuống thì đưa ba quân tiến lên. Lúc ấy, quân địch thành rắn không đầu tất phải lui binhâ€.
Thanh Chân nhoẻn miệng cưá»i nhưng lệ tuôn dài trên gương mặt lem luốc vì bụi đất. Nàng run giá»ng đáp: “Thiếp không có ý định sống mà thiếu tướng công, nên sẽ cùng chàng Ä‘i chặt đầu lão vua Mông. Có thiếp bảo vệ phía sau thì tướng công má»›i mong tiến đến được mục tiêuâ€.
Quả là Thanh Chân nói chẳng sai, Tá»­ Khuê chỉ có thể bao quát được trước mặt cùng tả hữu và phÆ¡i lưng trước trận mưa tên. Dẫu chàng có mặc giáp quý đã Ä‘oạt được cá»§a Diêm Vương Lệnh chá»§ thì mông và hai đùi sau cÅ©ng trống trải. Thanh Chân là ngưá»i duy nhất có thể bám theo chàng trong tư thế quay mặt vá» phía sau, vá»›i tốc độ tương đương. Nàng hiện Ä‘ang đội nón đồng và mặc tấm bảo y ấy nên khá an toàn.
Tiếng đại pháo cá»§a quân Mông ngày càng gần, Tá»­ Khuê chẳng còn nghÄ© đến tình riêng nữa. Chàng cưá»i mát, véo mÅ©i Thanh Chân, âu yếm bảo: “Nếu đôi ta bá» mạng thì chòm Bạch Hổ sẽ có thêm má»™t ngôi sao nữaâ€.
Thanh Chân hài lòng cưá»i tá»§m tỉm, đưa tay giúp chàng cởi giáp trụ, Tá»­ Khuê sẽ phải thi triển khinh công, tiến lên vá»›i tốc độ nhanh nhất nên không thể mặc bá»™ giáp nặng ná» này được.
Vừa lúc Lã Bất Thành phóng ngựa đến. Gã bị trúng một mũi tên vào đùi nên quay vỠhậu quân để băng bó.
Thấy Tá»­ Khuê cởi giáp, gã dừng ngá»±a, buồn rầu há»i: “Phải chăng công tá»­ muốn giết lão vua Mông?â€
Tuy tuổi tác cách biệt song Bất Thành đúng là tri ká»· cá»§a Tá»­ Khuê. Chàng mỉm cưá»i gật đầu, nhá» gã báo lại kế hoạch đã định cho Chu Kiá»m biết. Há» Lã nhìn chàng bằng ánh mắt đồng cảm pha chút bi thương, và Ä‘iá»m đạm đáp: “Bần đạo Ä‘i theo chỉ làm vướng chân công tá»­, đành ở lại chá» tin thắng lợi. Nếu công tá»­ thất bại thì bần đạo cÅ©ng gởi xác chốn này để bầu bạnâ€.
Nói xong những lá»i chí thiết ấy, Bất Thành quay ngá»±a Ä‘i ngay, dưá»ng như để giấu dòng lệ hiếm hoi.
Thanh Chân nhìn theo bóng gã và lẩm bẩm: “ Không ngá» tình bằng hữu cá»§a bá»n nam nhân cÅ©ng nặng chằng kém gì nghÄ©a phu thêâ€.
Tá»­ Khuê khoác Ä‘ai da cắm đầy phi Ä‘ao lên ngưá»i rồi dặn dò Thanh Chân thật kỹ lưỡng. Hai ngưá»i lao vút Ä‘i như gió thoảng, phút chốc đã đến tiá»n trận, nÆ¡i này hai phe Ä‘ang giao chiến kịch liệt. Tá»›i lúc này Thanh Chân má»›i quay ngưá»i lại, đâu lưng cùng trượng phu, không cần nhìn ngó mà vẫn luôn bám sát. Nhưng thá»±c ra hai ngưá»i nối vá»›i nhau bằng má»™t Ä‘oạn dây và Tá»­ Khuê đã phải thỉnh thoảng nhắc nhở vì sa trưá»ng đầy dẫy xác ngưá»i ngá»±a. May mà hỠđã thá»±c hiện phương pháp chiến đấu kỳ lạ này vài tháng nên rất thuần thục, không há» va vấp.
Bá»n lính Mông lập tức giục ngá»±a lao đến, buông tên tá»›i tấp để chặn đưá»ng đôi nam nữ quái dị kia. Chúng đã từng chứng kiến đồng đội chết bởi những mÅ©i phi Ä‘ao khá»§ng khiếp cá»§a Tá»­ Khuê nên có ý ngán sợ, cố giữ khoàng cách ngoài năm trượng. Nhá» vậy mà vợ chồng Tá»­ Khuê tiến lên rất nhanh. Há» chỉ chăm chú dùng kiếm hoặc bàn tay tả Ä‘eo Kim Miệt mà đánh bạt những mÅ©i tên, trong lúc chân cứ lướt mau.
Trong khoảnh khắc hai ngưá»i đã vào rất sâu, cách ngá»n soái kỳ cá»§a vua Mông chỉ độ gần trăm trượng. Chung quanh há» giỠđây chỉ toàn là kẻ địch.
Äến lúc này quân Mông má»›i phát hiện ra ý đồ cá»§a vợ chồng Tá»­ Khuê, tập trung kỵ binh và bá»™ binh mà ngăn chặn. Chúng liá»u mình lăn xả vào bất kể tá»­ sinh.
Nhưng Tá»­ Khuê đã không để bị vây, chàng đại khai sát giá»›i, múa tít “Äảo Nguyên thần kiếm†mở đưá»ng máu. Chàng thi triển bá»™ pháp “Tiên nữ tùy phong†đến mức chót, thân hình nhấp nhô, chập chá»n, lúc tả lúc hữu, lúc bốc lên cao. Tá»­ Khuê thẳng tay chém giết bằng cả bảo kiếm lẫn bàn tay tả. Những tia chân khí từ đầu ngón tay chàng âm thầm bay ra không xuyên thá»§ng da thịt mà chỉ phong tá»a huyệt đạo, song cÅ©ng đủ loại kẻ địch khá»i vòng chiến. Và khi cần thiết, má»™t mÅ©i phi Ä‘ao lại xuất hiện, cắm vào cÆ¡ thể cá»§a má»™t gã kỵ binh xấu số nào đó. Hàng trăm xác lính Mông đã ngã xuống trên đưá»ng tiến cá»§a hai ngưá»i.
Chiến tích ấy có phần đóng góp không nhá» cá»§a Thanh Chân. ÄÆ°á»ng kiếm cá»§a nàng linh hoạt, thần tốc và chuẩn xác phi thưá»ng, trong cùng má»™t lúc có thể chặn đứng ba bốn mÅ©i tên. Thi thoảng, Thanh Chân cÅ©ng vươn tả thá»§ chụp lấy vài mÅ©i tên thép hoặc giáng má»™t chưởng Lôi Äình.
Cuối cùng thì đôi uyên ương cảm tử chỉ còn cách mục tiêu vài chục trượng và chạm trán đội kỵ binh sử dụng giáo dài, lính ngự lâm của vua Mông. Chúng không hỠhoảng loạn, lập thành hàng rào dày đặc quanh chiến xa của Di Lân Thiếp Mục và vây chặt vợ chồng Tử Khuê.
Từ trên lưng ngá»±a, chúng vươn giáo đâm xuống như Ä‘an lưới chông. Mông Cổ là đất sa mạc, ít khoáng sản và ngưá»i Mông sống chá»§ yếu bằng nghá» chăn nuôi. Sắt thép hiếm hoi nên cán giáo Ä‘á»u làm bằng gá»—, không thể nào toàn vẹn trước thanh gươm sắc bén như “Äảo Nguyênâ€. Trong chá»›p mắt, Tá»­ Khuê đã chặt gãy sáu bảy mÅ©i giáo, đánh thốc vào phòng tuyến trước mặt. Kiếm cá»§a Thanh Chân chẳng phải là thần binh nên chịu thiệt thòi trước bá»n giáo dài. Nàng phải thưá»ng xuyên xạ chưởng kình đánh văng những kẻ đến gần.
Y phục vợ chồng Tá»­ Khuê ướt đẫm máu đào, máu cá»§a rợ Mông hòa vào máu chính há». Khi xông qua cả má»™t rừng gươm giáo, tên đạn, há» không tránh khá»i vài vết thương nhẹ. Công lá»±c cÅ©ng đã hao tổn rất nhiá»u, dẫu thành công há» cÅ©ng chẳng còn sức để phá vây, quay trở vá». Bắt sống vua Mông là phương cách duy nhât bảo toàn mạng sống hai ngưá»i. Nhưng Tá»­ Khuê không dám nghÄ© đến kế này, vì Thiếp Mục sẽ bá» chạy khi thấy chàng đến quá sát.
Tá»­ Khuê chỉ còn cách chiến xa cá»§a vua Mông bảy trượng. Thiếp Mục chẳng chút sợ hãi, đứng thẳng ngưá»i mà quan chiến, chỉ huy. Lão không thể tá» ra khiếp nhược, mất khí phách và thể diện bậc quân vương.
Tá»­ Khuê biết đã đến lúc, khẽ quát : “Äi thôi!â€
Thanh Chân hiểu ý chàng, thi hành kế hoạch đã bàn. Nàng cắt đứt sợi dây nối hai ngưá»i, rồi cùng Tá»­ Khuê múa kiếm che thân, luồn lách qua những hàng chân ngá»±a mau chóng tiến thêm được ba trượng nữa.
Vua Mông chưa hiểu chuyện gì Ä‘ang xảy ra thì từ trong hàng ngÅ© kỵ binh có hai bóng ngưá»i bốc lên cao, lao chếch vá» phía lão.
Hàng rào quân ngá»± lâm phía trước chiến xa vá»™i giương giáo thật cao để hứng hai thích khách. Quả nhiên là kẻ địch không tài nào vượt hết khoảng cách bốn trượng, ná»­a đưá»ng đã rÆ¡i xuống. Nhưng trước đó, thanh “Äảo Nguyên thần kiếm†đã rá»i tay Tá»­ Khuê, hóa thành mÅ©i tên thép, bay đến cắm vào lồng ngá»±c Di Lân Thiếp Mục. Thanh thần kiếm đủ sắc bén để xuyên thá»§ng tấm áo giáp rất dày cá»§a vị vua Mông, loại giáp đặc biệt này có thể chống được cả những mÅ©i tên bá»c đồng hoặc gươm giáo thông thưá»ng.
Há» không có thá»i gian để biểu lá»™ sá»± vui mừng, Thanh Chân phải giáng liá»n má»™t chưởng đánh ngã gã Mông Cổ phía trước mình, rồi đáp xuống lưng ngá»±a. Và nàng lại lập tức nhún mạnh song cước, lao vèo lên chiến xa, chém gãy cây soái kỳ cao sừng sững. Thanh Chân rÆ¡i trở xuống sàn xe, đạp chân lên ngá»±c Thiếp Mục và rút “Äảo Nguyên thần kiếm†ra, nàng thận trá»ng thá»c thêm má»™t nhát vào cổ há»ng lão.
Thá»±c ra, Tá»­ Khuê đã luôn theo sát ái thê nhưng ở dưới đất. Chàng đã Ä‘oạt lấy má»™t cây giáo làm vÅ© khí, quét văng bá»n lính ngá»± lâm, xông tá»›i chiến xa gần như cùng má»™t lúc vá»›i Thanh Chân. Nhá» vậy, nàng má»›i rảnh tay hành động mà không bị ai ngăn cả.
Tá»­ Khuê chợt phát hiện cặp ngá»±a kéo chiến xa được bảo vệ chu đáo bằng má»™t lá»›p “mã giáp†che kín từ cổ đến mông và rá»§ xuống quá bụng. Thùng xe rất kiên cố, tuy chỉ cao đến cổ ngưá»i song cÅ©ng là quá tốt. Chàng liá»n này ra má»™t ý hay, buông giáo đưa tay nhổ Ä‘oạn cán còn lại cá»§a soái kỳ khá»i thành xe. Tuy đã bị Thanh Chân chặt mất má»™t ná»­a mà nó vẫn còn dài đến gần trượn. Tá»­ Khuê thuận tay quét má»™t vòng, đánh bạt bá»n lính Mông ở quanh xe, miệng thì nói nhanh: “Chân muá»™i mau cầm lấy dây cương!â€
Trong bốn ngưá»i vợ cá»§a Tá»­ Khuê, Thanh Chân hiểu chồng hÆ¡n cả. Tâm hồn nàng trong sáng như gương, dá»… dàng tiếp cận chân lý cá»§a sá»± vật. Nàng biết ngay chàng muốn gì, chụp lấy roi và dây cương. Cặp tuấn mã bị quất rất Ä‘au, lồng lên phi nước đại. Bá»n lính Mông hung hăng cản đưá»ng bị Tá»­ Khuê dùng sào gá»— dài quét rÆ¡i khá»i lưng ngá»±a.
Lúc này quân nhà Minh đã phản công và đồng thanh thét lá»›n: “Thiếp Mục đã chết!â€
Bá»n lính Mông ở tiá»n trận nhìn lại phía sau không còn thấy soái kỳ thì biết rằng đấy là sá»± thật. Các tướng Mông cÅ©ng mất hết tinh thần, ra lệnh rút vá», chá»§ yếu là chặn cho được cá»— chiến xa, cướp lại xác nhà vua và giết thích khách.
Hàng ngàn mũi tên nhằm vào cỗ xe. Tử Khuê đành phải ném bỠđoạn sào dài, dựng xác vua Mông lên làm mộc che thân. Nhưng đôi ngựa kéo xe đã trúng tên vào đầu, quỵ xuống.
Vợ chồng Tá»­ Khuê bá» xe, múa kiếm phá vây. Ngoài trưá»ng tiá»…n, há» còn phải đối phó vá»›i hàng trăm ngá»n giáo phóng tá»›i như mưa. Sức lá»±c má»i mòn do mệt nhá»c và mất máu, đưá»ng gươm cá»§a đôi uyên ương không còn nhanh nhẹn, chuẩn xác như trước. Thanh Chân bị trưá»ng tiá»…n bắn xuyên đùi phải, chẳng thể chạy được nữa. Nàng chặt gãy Ä‘oạn tên ló ra rồi sa lệ nói: “Tướng công đừng lo cho thiếp! Chàng hãy mau thoát thân.â€
Tá»­ Khuê Ä‘au lòng khôn xiết biết đã đến lúc cùng ái thê xuống hoàng tuyá»n. Nhưng “phục chi tâm linh nhân cấp trí sinhâ€, Tá»­ Khuê chợt nảy ra má»™t ý lạ. Chàng nhanh nhẹn đưa lưng ra và nói mau: “Chúng ta sẽ chạy ngược vá» hướng Bắc!â€
Tâm ý tương phùng, Thanh Chân hiểu ngay đây là lối thoát duy nhất. Nàng mau chóng ôm cổ chàng, chân quặp lấy bụng thật chặt. Nhá» vậy, hai tay Tá»­ Khuê được rảnh rang để chiến đấu. Äầu Thanh Chân đội nón đồng, lưng có bảo y nên không sợ cung tên, và nàng cÅ©ng là tấm khiên che chở cho Tá»­ Khuê.
Äúng là hướng Bắc có ít quân Mông hÆ¡n ba hướng còn lại. Chúng đâu thể ngỠđến việc đối phương sẽ đào tẩu bằng cách chạy sâu vào đất Mông! Tá»­ Khuê dồn hết ná»™i lá»±c vào đôi chân, lao Ä‘i như gió, xông thẳng vào toán kỵ binh Mông Cổ ở mạn Bắc. Chàng không mong giết chúng, chỉ chặt gãy giáo gươm để mở đưá»ng. Thanh Chân cÅ©ng chưa phải là vô dụng, buông má»™t tay giáng chưởng há»— trợ trượng phu.
Khi quân địch kịp trấn tÄ©nh lại trước diá»…n biến bất ngá» này thì Tá»­ Khuê đã thoát khá»i vòng vây. Bá»n lính Mông chỉ còn cách giục ngá»±a truy Ä‘uổi. Chàng ở đây đã lâu, lại thưá»ng cùng Hoài Âm Vương xem xét địa đồ khu vá»±c để bài binh bố trận, nên biết rằng hướng Äông Bắc chỉ toàn là cát mịn.
Quả đúng như vậy, khi Tá»­ Khuê đến được vùng cát vàng mênh mông ấy thì bá» xa bá»n truy binh. Cát làm vó ngá»±a lún sâu, song không thể gây khó khăn cho má»™t kẻ có trình độ khinh công “Äạp tuyết vô ngần†như Tá»­ Khuê, Thanh Chân lại có vóc ngưá»i thon nhá», nặng chưa đến bày mươi cân.
Khi màn đêm buông xuống thì bá»n lính Mông hoàn toàn mất dấu hai ngưá»i. Chúng chán nản bá» cuá»™c, quay lại để cùng rút lui vá»›i đồng đội. Mưá»i vạn quân Mông đã rút sạch trong đêm ấy, đưa thi hài cá»§a vua Mông vá» thành Ước Dã để làm lá»… mai táng.
Quân Minh không Ä‘uổi theo, đốt lên hàng vạn ngá»n Ä‘uốc mà thu nhặt từng tá»­ thi đồng đội, nhưng chá»§ yếu là tìm cho được xác cá»§a vợ chồng Tá»­ Khuê. Công việc cá»±c nhá»c ấy tiến hành cho đến sáng má»›i xong. Và khi không tìm thấy chút dấu vết nào cá»§a hai kẻ đã liá»u thân cứu giang sÆ¡n, má»i ngưá»i đánh kết luận rằng hỠđã chết hoặc bị bắt sống. Trong cả hai trưá»ng hợp ấy, vợ chồng Tá»­ Khuê Ä‘á»u bị mang vá» xứ Mông để làm vật tế Di Lân Thiếp Mục. Không má»™t ai tin rằng há» có thể thoát khá»i vòng vây cá»§a mấy vạn quân Mông. Việc há» hành thích thành công cÅ©ng đáng gá»i là Ä‘iá»u kỳ diệu rồi.
Ngoài những chốt cảnh giá»›i từ xa, toàn bá»™ quân Minh Ä‘á»u rút vào trong quan ải để nghỉ ngÆ¡i. Hoài Âm Vương thì triệu tập đám đầu lÄ©nh cá»§a lục cương hào kiệt võ lâm đến đại bản doanh. Những ngưá»i ấy đã biết tin dữ, mặt mày hai mắt đỠngầu. Chu Kiá»m hắng giá»ng mở lá»i tán dương công lao hạn mã cá»§a vợ chồng Tá»­ Khuê và hứa sẽ gá»­i tấu chương vá» triá»u, xin thiên tá»­ truy tặng tước Hầu. Gã cÅ©ng hết lá»i khen ngợi quần hào, cảm Æ¡n những đóng góp cá»§a há» và cho phép xuất ngÅ© vá» quê nhà.
Dịch Quan San đứng lên, lạnh lùng nói: “Khải tấu Vương gia! Bá»n thảo dân sẽ vượt sa mạc, vào tận thành Ước Dã để đòi lại thì hài cá»§a phu thê Quách Minh chá»§. Mong Vương gia khai ân cấp cho trăm con ngá»±a tốt và lương thá»±c.â€
Chu Kiá»m cÅ©ng rất yêu mến Tá»­ Khuê nên không giận trước thái độ ngang tàng cá»§a Quan San. Gã thở dài phán: “Các khanh đã quyết chết vì đạo nghÄ©a thì bổn Vương chẳng dám ngăn cản. Ta chúc các khanh ‘mã đáo thành công’.â€
Dịch Quan San vái tạ, cùng má»i ngưá»i rá»i đại bản doanh. Nhạc Cuồng Loan tiến lên sánh bước há» Dịch và nghiêm nghị há»i: “Vì sao Dịch đại ca không cho tiểu đẹ biết gì vá» kế hoạch ấy. Và dám há»i trong số trăm ngưá»i Ä‘i Ước Dã có tính đến Loan này không?â€
Quan San thản nhiên lắc đầu: “Ngươi không thể Ä‘i được. Há» Nhạc vẫn chưa có ngưá»i nối dõi.â€
Cuồng Loan liá»n kéo Quan San đứng lại, nhìn vào mặt gã và chậm rãi nói: “Nhạc má»— thà tuyệt tá»± chứ không chịu làm ngưá»i bất nghÄ©a. HÆ¡n nữa, khi Tá»­ Khuê đã chết thì cuá»™c Ä‘á»i này còn gì để Cuồng Loan lưu luyến nữa.â€
Quan San biết con ngưá»i cao ngạo này đã nói thá»±c lòng. Gã mỉm cưá»i héo úa: “Té ra chúng ta cùng má»™t tâm sá»±. Thôi được, ngươi sẽ toại nguyện.â€
Cuồng Loan càng hài lòng hÆ¡n khi Lã Bất Thành bước tá»›i siết chặt vai gã, tỠý tán thưởng. Chợt có ả tỳ nữ cá»§a Tần Vương phi chạy đến thì thầm vá»›i ba ngưá»i: “Vương phi bảo rằng chư vị chá»› nên Ä‘i Ước Dã. Cứ theo hướng Äông Bắc mà tìm thì sẽ gặp.â€
Nói xong, ả hấp tấp bá» Ä‘i ngay. Ba ngưá»i nhìn nhau bán tín bán nghi, chẳng biết Tần Vương phi đùa hay thá»±c? Tại sao nàng ta lại dám nói chắc như thế?
Nhưng Quan San sá»±c nhá»› đến Phán Quan, liá»n buá»™t miệng nói: “Chúng ta Ä‘i thôi! Thà tin rằng có còn hÆ¡n không tin.â€
Ba ngưá»i vá»™i vã vá» doanh trại, huy động gần ba trăm nhân thá»§ cá»§a Phi Äao há»™i và Lôi Äình Thần cung. Du Vinh cùng Tuân Khánh cÅ©ng tất tả tháp tùng. Äoàn ngưá»i rá»i quan ải, gá»™i tuyết nhắm hướng Äông Bắc phi mau. Há» dàn hàng ngang mà tiến lên, bao quát má»™t khu vá»±c rá»™ng đến vài trăm trượng.
Tiến sâu vào hoang mạc lạnh giá đã ba mươi dặm mà chẳng thấy gì, Quan San rất thất vá»ng, lẩm bẩm thóa mạ mụ Vương phi rách việc. Nhưng Nhạc Cuồng Loan đã bất nói lá»›n: “Phía trước có nhiá»u diá»u quạ Ä‘ang bay lượn. Dưá»ng như chúng phát hiện ra xác chết.â€
Cả Ä‘oàn vừa mừng vừa Ä‘au đớn, thúc ngá»±a phóng như bay. Khi mục tiêu lá»t vào tầm mắt, bá»n Quan San nhận ra Tá»­ Khuê Ä‘ang ngồi, còn Thanh Chân nằm gá»n trong lòng. Ngưá»i chết thì không thể ngồi được, nghÄ©a là bá»n há» còn sống. Ná»—i hân hoan ngút trá»i đã khiến Ä‘oàn ngưá»i tìm kiếm thét vang.
Cuồng Loan, Quan San, Bất Thành nóng ruá»™t rá»i lưng ngá»±a lướt nhanh đến. Há» Ä‘ang run sợ vì cả Tá»­ Khuê lẫn Thanh Chân Ä‘á»u nhắm mắt, ngưá»i phá»§ đầy tuyết và chẳng há» phản ứng trước tiếng reo hò vang dá»™i kia.
Nhưng may thay, Tá»­ Khuê đã mở mắt, nở nụ cưá»i ấm áp tình bằng hữu và nói: “Thấy chư vị là Khuê tôi bá»—ng nhiên thèm rượu!â€


Hết !
Tài sản của dunghoitaisao127

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ach ho tinh quan, áèàòëîí, àêêóìóëÿòîð, ãèòàðû, bac ho tinh quan, bacg ho tinh quan, bach hô tinh quan, bach hô tinh quân, bach hổ tinh quân, bach ho ta quan, bach ho tih quan, bach ho ting quan, bach ho tinh quan, bach ho tinh quan 4vn, bach ho tinh quan chm, bach ho tinh quan hoi 1, bach ho tinh quan hoi 2, bach ho tinh quan pdf, bach ho tinh quan prc, bach ho tinh quan-hoi 2a, bach ho tinh quan., bach ho tjh quan, bach hotinh quan, bachhôtinhquân, bachhotinhquan, bachhotinhquan hoi2, bachhotinhquan pdf, bachotinhquan 10, baÌ£ch hổ tinh quân, bạch hô tinh quân, bạch hổ tinh quân, bich ho tinh quan, çàéöåâ, çíàêîìñòâ, doc bach ho tinh quan, doctruyen bachhotinhquan, downl bachotinhquan, êàëèíèíãðàä, ëèòûå, êîðîëü, êðóïíåéøèé, ho bach tinh quan, ìàëüäèâû, ïîëèòîëîãèÿ, ïîðíî, ïðàâäà, kiem hiep cua uu dam hoa, kiemhieptruyenuudamhoa, ñâàäüáà, ñáåðáàíêà, ñïàðòàê, ôóòáîëêè, phim bach ho tien quan, phim bach ho tinh quan, truen bach ho tinh quan, truyen bach ho tinh quan, truyen uudamhoa, truyenbachhotinhquan, uu đàm hoa.chm, www.bach ho tinh quan, ýíåðãèÿ, ðàçðåøåíèå, ðåôåðàòè, øêîëà


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™