  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				30-03-2009, 11:57 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 36  
 
Tác giả: Liễu Tàn Dương 
Dịch Thuáºt: Vô Danh 
Äả tá»±: Bán diện nhân 
Nguồn: Nhạn Môn Quan 
 
 
  
 
  
Lý Bách Khà đương nhiên chẳng ngá» là mình còn sống, và càng không ngá» là Hồ Thiết Sanh và Dư Má»™ng Chân cÅ©ng có mặt trong thá»§y lao này. Hồ Thiết Sanh há»i:  
- Lý tiá»n bối sao lại ở trong bụng cá sấu váºy? Lý Bách Khà tiu nghỉu lắc đầu:  
- Thôi đành chịu váºy, chẳng ngá» Lý Bách Khà má»— Æ¡n trước chưa trả, giá» lại mắc thêm má»™t món nợ to, xem ra Lý Bách Khà này không sao an nhàn được nữa rồi. Hồ Thiết Sanh vừa bá»±c mình vừa ná»±c cưá»i thầm nhá»§:  
- Suýt nữa lão đã Ä‘i gặp Diêm Vương, váºy mà lại còn muốn được an nhàn, rõ là quái đản". Lý Bách Khà nói tiếp:  
- Lý má»— từ Vương á»c SÆ¡n đào tẩu, đã bị ngưá»i bịt mặt Ä‘uổi kịp. Ôi! Lão ma đầu ấy thân thá»§ quá cao, Lý má»— chiêu thứ nhì chưa kịp thi thố đã bị y chế ngá»±, mang vá» bảo này và ném xuống đây.  
- Vì sao lão ta lại muốn hại tiá»n bối váºy?  
- Äó còn phải há»i? Kỳ chứng cá»§a Lạc Dáºt và Bạch Băng chỉ có Lý má»— là có thể chữa trị, y sợ Lý má»— lá»t vào tay các vị, giúp các vị chữa trị kỳ chứng cho Lạc Dáºt và Bạch Băng nên phải hại chết Lý má»—, váºy sẽ không còn ai có thể cứu chữa cho Lạc Dáºt và Bạch Băng nữa. Äồng thá»i thân pháºn cá»§a lão ma đầu ấy cÅ©ng sẽ vÄ©nh viá»…n không bị tiết lá»™.  
- Tiá»n bối bị ném xuống đây đã bao lâu? Phải chăng vừa bị ném xuống đã bị cá sấu nuốt vào bụng rồi?  
- Khoảng một ngày, đương nhiên là vừa xuống nước đã bị cá sấu nuốt mất.  
- Váºy sao tiá»n bối có thể không chết? Hồ Thiết Sanh vừa nói xong liá»n biết lỡ lá»i, Lý Bách Khà cưá»i khẩy nói:  
- Tiểu tá», ngươi mong cho lão phu chết sá»›m phải không? Hồ Thiết Sanh vá»™i giải thÃch:  
- Vãn bối đâu dám. Vãn bối chỉ lấy làm lạ là má»™t ngưá»i bị cá sấu nuốt vào bụng cả ngày trá»i mà không há» bị tổn thương, tháºt là chuyện lạ.  
- Äối vá»›i kẻ khác thì đương nhiên đó là chuyện lạ, nhưng Lý má»— tinh thông y thuáºt, đã uống trước má»™t loại dược váºt đặc chế, trong ba hôm không bị tiêu hóa. Hai ngưá»i vỡ lẽ, Dư Má»™ng Chân nói:  
- Lý huynh, phải chi Lý huynh thành tháºt Ä‘i vá»›i bá»n này thì đâu có gặp tai há»a này. Lý Bách Khà cưá»i khẩy:  
- Váºy chứ hai vị thì sao? CÅ©ng đâu có khá hÆ¡n Lý má»— là bao, chẳng qua chỉ không lá»t vào bụng cá sấu mà thôi. Dư Má»™ng Chân thở dài:  
- Lý huynh, bây giá» chúng ta đừng đấu khẩu nữa, nên tìm thoát khá»i má»›i phải.  
- Lý má»— vá»›i tiểu tá» này có chết cÅ©ng không oan uổng, chỉ Dư cô nương là tháºt không đáng, Lý má»— rất lấy làm tiếc cho cô nương.  
- Lão thân có gì oan ức chứ?  
- Vì má»™t chữ tình mà cô nương đã uổng phà má»™t Ä‘á»i xuân xanh, nhưng kết cuá»™c thì sao? Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên vì con cái mình đã không màng đến sá»± nguy hiểm cá»§a kẻ khác, ngoan cố làm theo ý mình, đó chẳng phải là vị ká»· sao? Váºy há» có phải vá»›i cô nương không chứ? Dư Má»™ng Chân mặt chợt buồn, gượng cưá»i nói:  
- Lý huynh khá»i phải lo cho kẻ khác, biết đâu há» có uẩn khúc riêng. Lý Bách Khà cưá»i khẩy:  
- Dư cô nương, nếu Lý má»— mà là cô nương thì đã chá»n ngay má»™t đối tượng khác mà làm chồng, Ä‘á»i ngưá»i chỉ mấy mươi năm ngắn ngá»§i, nếu không biết lợi dụng thì tháºt đáng tiếc. Dư Má»™ng Chân bÄ©u môi:  
- Hừ! Lý huynh không sợ thụt lưỡi sao? Lão thân đã bao tuổi rồi, còn có thể lấy chồng sao?  
- Sao? Bảy tám mươi tuổi mà lấy chồng là chuyện rất bình thưá»ng, Lý má»— có thể nêu má»™t và dụ...  
- Thôi Ä‘i, ai mà nghe Lý huynh nói chuyện vá»› vẩn. Tháºt ra Lý huynh có cách thoát khá»i đây hay không?  
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có, nhưng có má»™t Ä‘iá»u kiện.  
- Äây có đến ba ngưá»i, đâu phải chỉ riêng mình lão thân, Lý huynh có Ä‘iá»u kiện gì?  
- Lý má»— nói ra, cô nương đừng nổi giáºn đấy nhé.  
- ÄÆ°á»£c rồi, lão thân không nổi giáºn.  
- Cô nương hãy kết hôn với Lý mỗ.  
Dư Má»™ng Chân xà má»™t tiếng, hai má đỠbừng, và Lý Bách Khà cÅ©ng ha hả cưá»i to. Hồ Thiết Sanh thấy váºy hết sức bá»™i phục, thầm nhá»§:  
- Lý Bách Khà này bất kể võ công thế nào, trong tình huống này mà còn có thể cưá»i hào phóng như váºy, bấy nhiêu cÅ©ng đủ hÆ¡n ngưá»i rồi". Lý Bách Khà ngưng cưá»i, nghiêm giá»ng nói:  
- Dư cô nương, nghiêm túc mà nói, xưa kia Lý má»— cÅ©ng là má»™t trong số những ngưá»i sùng bái cô nương, nhưng có Ä‘iá»u là Lý má»— này không dám bày tá» thôi. Ôi, chữ tình tháºt là tai hại vô cùng. Hồ Thiết Sanh thầm thở dài nhá»§:  
- Xưa kia ngoại trừ hai vị tiá»n bối Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên thân cáºn vá»›i Dư tiá»n bối hÆ¡n hết, hãy còn rất nhiá»u ngưá»i ái má»™ bà, chẳng hạn như Văn Thân Dã Tẩu Tư Mã Ngưu, Vân Trung Phiêu Cổ Thương, và những lá»i nói vừa rồi cá»§a Lý Bách Khà hiển nhiên cÅ©ng không phải là đùa, đủ biết Dư tiá»n bối xinh đẹp dưá»ng nào".  
Dư Má»™ng Chân khẽ thở dài, gần đây bà thưá»ng hay bất giác thở dài như váºy, đôi lúc ngay chÃnh bản thân bà cÅ©ng chẳng rõ vì sao, tháºt ra đó chÃnh là thói quen tất nhiên cá»§a má»™t phụ nữ già chưa chồng. Dư Má»™ng Chân cảm khái nói:  
- Hảo ý của các vị giành cho lão thân, e rằng kiếp này không thể báo đáp...  
Hồ Thiết Sanh muốn phá vỡ bầu không khà nặng ná» này, bá»—ng há»i:  
- Lý tiá»n bối, vừa rồi tiá»n bối nói là có cách thoát khá»i đây, chẳng hay đó là cách gì váºy? Lý Bách Khà mỉm cưá»i:  
- Tiểu tá», Ma Äao ở trong tay ngươi mà không biết lợi dụng, thá» nghÄ© Ä‘ao này nếu không có uy lá»±c tuyệt luân thì sao kể được là chà bảo võ lâm gì chứ?  
Hai ngưá»i vỡ lẽ, đúng là ngưá»i trong cuá»™c rối, Ma Äao này sắc bén vô cùng, khoét má»™t lá»— trên vách đá này thì có gì là khó khăn. Hồ Thiết Sanh không chần chừ, liá»n vung Ma Äao bổ vào vách, choang má»™t tiếng, Ma Äao đã xuyên vào vách đá, chỉ mưá»i mấy nhát, vách đá xanh dày ba thước đã thá»§ng má»™t lá»—, nhìn thấy cảnh váºt bên ngoài. Ba ngưá»i lần lượt bò ra, thì ra đây là má»™t địa huyệt, bên ngoài lá»a cháy sáng rá»±c và có tiếng sát phạt nhau.  
Ba ngưá»i đưa mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt là má»™t khoảng sân trống, hằng trăm cao thá»§ Ä‘ang há»—n chiến, phÃa bạch đạo có Thiên Äài Kỳ Si, Văn Thân Dã Tẩu, Äá»™ng Äình Thần Quân, Long Chà Khởi, Tiểu Lục Tá» và Tá» Lá»— Song Tàn. Nhưng ngưá»i cá»§a đối phương đông hÆ¡n gấp mưá»i lần, ngoài ngưá»i bịt mặt, cả Thiết Ông Xung cÅ©ng Ä‘Ãch thân động thá»§, nên quần hùng bạch đạo Ä‘á»u đả thá» thương, dần không còn cầm cá»± nổi nữa. Hồ Thiết Sanh quay sang Dư Má»™ng Chân nói;  
- Dư tiá»n bối hãy cùng vá»›i Lý tiá»n bối giúp má»i ngưá»i ứng địch, để vãn bối thừa cÆ¡ há»™i này trở lại ngôi lầu kia xem thá», tìm cách giải cứu sư tổ và Trần tiá»n bối.  
- Lần này phải hết sức cẩn tháºn, trên ngôi lầu ấy có quá nhiá»u cạm bẫy, phải luôn lưu ý má»›i được.  
- Vãn bối biết rồi.  
Lần này Hồ Thiết Sanh không trá»±c tiếp phi thân lên lầu, mà lẻn đến dưới lầu Ä‘i vào, bên trong trần thiết rất sang trá»ng, hiển nhiên là chá»— ở cá»§a ngưá»i bịt mặt, nhưng chẳng thấy má»™t bóng ngưá»i nào. Hồ Thiết Sanh dùng Ma Äao chá»i đất, tháºn trá»ng từng bước má»™t, tiến vá» phÃa cá»a thang lầu. Trong lầu hoàn toàn tÄ©nh lặng và không có ánh đèn, Ä‘iá»u lạ lùng là lên đến thang lầu mà vẫn chưa động chạm đến cạm bẫy nào. Chàng đưa mắt nhìn lên lầu, bất giác giáºt mình, chỉ thấy ngưá»i bịt mặt vá»›i Lạc Kỳ và Hắc Äao Khách Ä‘ang ngồi uống rượu tại chiếc bàn và nhìn ra ngoài, như không há» báºn tâm đến cuá»™c chiến sinh tỠở bên dưới. Hồ Thiết Sanh thầm lắc đầu nghÄ©: "Chả lẽ hai vị tiá»n bối này chưa biết Bạch tiá»n bối và sư phụ sư mẫu đã được cứu thoát hay sao? Nếu như há» chưa biết, há» giả vá» như váºy còn có lý, còn như biết mà vẫn thân cáºn được vá»›i ngưá»i bịt mặt thế này thì tháºt là khó hiểu". Ngưá»i bịt mặt nâng ly nói:  
- Hai vị thá» Ä‘oán xem, hai phe dưới kia phe nào sẽ thắng? Hắc Äao Khách nói:  
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phe cá»§a chúng ta rồi. Chỉ vá»›i Thiết Ông Xung thôi, cÅ©ng đủ ứng phó ba bốn cao thá»§ rồi. Lạc Kỳ gáºt đầu:  
- Không sai, qua cuộc chiến này là đủ tiêu diệt hết tinh anh của đối phương rồi.  
Hồ Thiết Sanh nghe lòng trÄ©u xuống, nhưng chàng láºp tức bác bá» niá»m hoài nghi cá»§a mình, thầm nhá»§: "Hai vị tiá»n bối này là ngưá»i hiệp nghÄ©a xưa nay, hẳn không đến tuổi già lại đổi khác". Hồ Thiết Sanh lấy bạch mao lưu tinh chùy ra, thầm nhá»§: "Chỉ cần chế ngá»± được ngưá»i bịt mặt trước, má»i khó khăn Ä‘á»u có thể giải tá»a ngay, hai vị tiá»n bối này hẳn sẽ không ở lại đây nữa". Thế nhưng, chàng đứng ở cá»a thang lầu, cách ba ngưá»i xa hÆ¡n ba trượng, độ dài cá»§a bạch mao lưu tinh chùy không đủ, đành phải tiến tá»›i. PhÃa trước có má»™t kệ sách, nếu nấp sau kệ sách thì đủ tầm. Hồ Thiết Sanh liá»n đỠkhà ngưng thần, lướt đến phÃa sau kệ sách. Ba ngưá»i Ä‘á»u chưa phát giác, chỉ nghe tiếng gào thét và tiếng rú thảm liên hồi từ dưới lầu vá»ng lên, Hồ Thiết Sanh không yên tâm, liá»n váºn mưá»i thành công lá»±c vung tay ném bạch mao lưu tinh chùy ra. Nhưng ngưá»i bịt mặt chẳng phải tầm thưá»ng, bạch mao lưu tinh chùy vừa bay ra khoảng má»™t trượng thì y đã phát giác, buông tiếng cưá»i khẩy, lẹ làng lách khá»i chá»— ngồi. Cùng lúc ấy Lạc Kỳ và Hắc Äao Khách cÅ©ng đã đứng lên, hai ngưá»i trÆ¡ mặt lạnh lùng như kẻ lạ ngưá»i xa. Hồ Thiết Sanh thu chùy vá», trầm giá»ng nói:  
- Hai vị tiá»n bối có biết là Bạch tiá»n bối vá»›i gia sư và sư mẫu Ä‘á»u đã thoát hiểm rồi không? Lạc Kỳ lạnh lùng đáp:  
- Biết rồi. Hồ Thiết Sanh lòng Ä‘au như cắt, trầm giá»ng nói tiếp:  
- Váºy sao hai vị tiá»n bối còn chưa rá»i khá»i đây? Hắc Äao Khách giá»ng Ä‘anh lạnh nói:  
- Lão phu khuyên tiểu tá» ngươi hãy mau đầu hàng bổn bảo, nếu không trong vòng ba hôm ắt có há»a sát thân.  
Hồ Thiết Sanh sững sá», lúc này chàng vẫn chưa tin là hai vị tiá»n bối này đã thay đổi tÃnh, lá»›n tiếng nói:  
- Chả lẽ hai vị tiá»n bối cÅ©ng đã bị ma đầu này ám toán hay sao? Lạc Kỳ cưá»i khẩy:  
- Ngươi nói vá»› vẩn gì váºy? Lão phu hai ngưá»i vẫn thấy bình thưá»ng như trước, chỉ có Ä‘iá»u là nháºn thấy bôn ba vất vả cả Ä‘á»i mà không được chút thành tá»±u gì, có chăng chỉ là chút hư danh, tuy không còn sống trên Ä‘á»i bao lâu nữa, nhưng cÅ©ng chẳng thể uổng phÃ, phải ra tay má»™t phen má»›i được.  
Hồ Thiết Sanh nghe lòng Ä‘au nhói, váºy là hai vị tiá»n bối này quả tháºt đã thay tâm đổi tÃnh rồi, giá» mình có nên đại nghÄ©a diệt thân hay không? Hồ Thiết Sanh lại trầm giá»ng nói:  
- Trần tiá»n bối cÅ©ng muốn quy thuáºn ma đầu này ư? Hắc Äao Khách cưá»i khảy:  
- Äó còn phải há»i sao? Hồ Thiết Sanh tức giáºn:  
- Gia sư và sư mẫu bị trúng thá»§ pháp đặc thù cá»§a ma đầu này, đến nay trà nhá»› vẫn chưa thể hồi phục, hÆ¡n nữa sư tổ và Bạch tiá»n bối xưa kia cÅ©ng là bị ma đầu này ám toán, chả lẽ sư tổ đã quên rồi sao? Lạc Kỳ gằn giá»ng:  
- Khá»i nói nhiá»u, nếu ngươi có ý đầu hàng bổn bảo, lão phu cam Ä‘oan là ngươi sẽ có được địa vị cao hÆ¡n, trái lại, trong vòng ba hôm...  
Hồ Thiết Sanh vung Ma Äao lên, giá»ng sắc lạnh ngắt lá»i:  
- Tà chÃnh bất lưỡng láºp, vãn bối đành phải phạm thượng.  
Äoạn tung mình lao vào ngưá»i bịt mặt, Huyá»n Huyá»n Nhất Thức công ra, chỉ thấy ánh tÃm tá»a rá»™ng, hàn khà buốt xương. Ngưá»i bịt mặt không dám ngạnh tiếp, lùi nhanh ra sau ba bước. Hồ Thiết Sanh biến chiêu, Huyá»n Huyá»n Nhị Thức tiếp tục công ra. Chiêu này uy lá»±c càng hung mãnh hÆ¡n, ba ngưá»i cùng lui đến góc nhà. Hồ Thiết Sanh thấy hai vị tiá»n bối đê hèn như váºy, bất giác phừng lá»a giáºn, tung mình lao tá»›i tấn công tiếp. Nào ngá» ngưá»i bịt mặt vung chưởng bổ xuống sàn lầu, chỉ nghe kẹt má»™t tiếng, ba ngưá»i cùng lá»™n nhào vào trong vách, thì ra đó là má»™t cá»a ngầm. Hồ Thiết Sanh cÅ©ng bắt chước tung ra má»™t chưởng, nào ngá» vị trà không sai chút nào, chỉ nghe ầm má»™t tiếng, cả nóc lầu Ä‘á»u sụp xuống. Hồ Thiết Sanh cả kinh, vá»™i thi triển thế Hàn Nhã Äá»™ Thá»§y, vá»t qua cá»a sổ ra ngoài, hạ xuống trên sân, quét mắt nhìn quanh, bất giác kinh hoàng thất sắc.  
Thì ra các cao thá»§ bạch đạo thảy Ä‘á»u như ngưá»i máu và loạng choạng chá»±c ngã. Chẳng những không còn sức chiến đấu, mà chỉ chốc lát nữa thôi e rằng đứng cÅ©ng thành vấn Ä‘á». Hồ Thiết Sanh thấy Dư Má»™ng Chân đầu bù tóc rối, y phục đã rách nát mấy chá»—, hệt như má»™t nữ quá»·, không cầm lòng được, nước mắt tuôn trào. Chàng tháºt tức tưởi thay cho vị tiá»n bối này, bà Ä‘ang xả thân vì ngưá»i ta, trong khi sư tổ đã thay lòng đổi dạ rồi. Chàng càng nghÄ© càng tức, sát cÆ¡ vô ngần đã khiến đôi mắt chàng trở nên đỠnhư lá»a, buông tiếng quát vang, tung mình lao vá» phÃa Thiết Ông Xung. Thiết Ông Xung thấy chàng mặt đầy sát cÆ¡ và tay cầm Ma Äao lao đến, tá»± biết không phải địch thá»§, vá»™i lùi sau ba bước. Hồ Thiết Sanh vung Ä‘ao quét ra, nếu không giết chết má»™t hai ngưá»i lòng tháºt không cam, chỉ nghe soạt soạt hai tiếng, đầu cá»§a Thiểm Äiện Trá»u và Nhất Chá»u Phiên Phiên bay ra xa mấy trượng. Hồ Thiết Sanh Ä‘ang hăng máu, lại vung Ä‘ao bổ vào Thiên Cẩu Phệ Hồn Lâu Thất, chỉ nghe oẳng oẳng má»™t tiếng, con chó dị chá»§ng đã bị tiện đôi. Thiên Cẩu Phệ Hồn Lâu Thất hồn phi phách tán, cả tránh né cÅ©ng quên mất, toàn thân run rẩy, đôi chân không còn theo sá»± chỉ huy cá»§a mình nữa. Hồ Thiết Sanh cưá»i khẩy nói:  
- Nếu Hồ má»— dùng Ma Äao lấy mạng ngươi thì sẽ làm dÆ¡ bẩn bảo Ä‘ao mất.  
Äoạn tay trái cách không ấn má»™t cái, liá»n tức đầu cá»§a Thiên Cẩu Phệ Hồn Lâu Thất biến mất, thì ra đã bị lún vào lồng ngá»±c, chết không kịp rên lên má»™t tiếng. Hồ Thiết Sanh hiện thân chỉ trong thoáng chốc đã giết chết ba cao thá»§, những ngưá»i còn lại Ä‘á»u kinh tâm động phách, lục tục thoái lui. Hồ Thiết Sanh hướng vá» Dư Má»™ng Chân thấp giá»ng nói:  
- Dư tiá»n bối, xin hãy canh chừng Lý tiá»n bối, đừng để ông ấy bị ngưá»i ám toán.  
Äoạn liá»n cất bước tiến vá» phÃa Bạch Phàm, ác tặc này vốn tham sống sợ chết, mặt mày tái ngắt, lách đến sau lưng Quan Tiêu Thiên, hai tay xô mạnh, Quan Tiêu Thiên không ngá» có váºy, đâm thẳng vào Hồ Thiết Sanh. Hồ Thiết Sanh thừa thế chá»™p lấy mạch môn ông, lá»›n tiếng nói:  
- Dư tiá»n bối, đón lấy.  
Äồng thá»i vung tay, ném Quan Tiêu Thiên vá» phÃa Dư Má»™ng Chân. Bạch Phàm thoái lui, Hồ Thiết Sanh từng bước má»™t tiến tá»›i, đồng thá»i tiện tay lấy bạch mao lưu tinh chùy ra. Hồ Thiết Sanh bá»—ng vung tay, bạch mao lưu tinh chùy bay ra như tia chá»›p, thoạt thấy bay vá» phÃa Thiết Ông Xung nhưng giữa chừng bá»—ng đổi hướng, quất nhanh vào lưng Bạch Phàm. Bạch Phàm dẫu sao cÅ©ng chẳng phải là kẻ tầm thưá»ng, tung mình lên cao hÆ¡n ba trượng tránh khá»i, nhưng Hồ Thiết Sanh đâu thể để cho y thoát khá»i, Ma Äao lẹ làng quét ra, chỉ nghe soạt má»™t tiếng, Bạch Phàm hai chân đã bị tiện lìa, cụt đến đầu gối. Bạch Phàm tháºt hung hãn, y rú lên má»™t tiếng thảm thiết, lá»™n ngưá»i đầu dưới chân trên rÆ¡i xuống, chá»i tay trên đất, lại vá»t ra xa hÆ¡n ba trượng, lăn lá»™n trên đất má»™t hồi, được Bạch Long SÆ¡n cắp lấy phóng Ä‘i. Thá»§ Ä‘oạn tàn bạo cá»§a Hồ Thiết Sanh khiến ngay cả quần hùng bạch đạo cÅ©ng thất đởm kinh tâm, bởi chàng chưa bao giá» tàn nhẫn thế này, và công lá»±c cá»§a chàng dưá»ng như lại gia tăng rất nhiá»u. Bá»n ma đầu lui ra, chỉ còn má»™t số vô danh tiểu tốt đứng ngoài xa la ó, nhưng không má»™t ai dám tiến tá»›i động thá»§. Hồ Thiết Sanh nói:  
- Dư tiá»n bối, chúng ta Ä‘i thôi.  
Dư Má»™ng Chân vá»›i Thiên Äài Kỳ Si dẫn trước, bảo vệ ba ngưá»i thá» thương ra khá»i bảo. Hồ Thiết Sanh Ä‘oạn háºu, không ai dám ngăn cản, rút lui má»™t cách thuáºn lợi. Há» tìm gặp Bạch Ngá»c Quyên, Bạch Diêu Hồng và La Liên, cắp lấy ba ngưá»i bị mất trà nhá»› Ä‘i đến thành Lạc Dương. Sau khi vỠđến nhà, Lý Bách Khà láºp tức bắt tay chữa trị cho ba ngưá»i mất trà nhá»›, chia ra má»—i ngưá»i má»™t phòng và phân phái ngưá»i canh giữ. Thì ra quyển há»a đồ mà Lạc Dáºt và Bạch Băng xem trong Phi Hồn Bảo là do Lý Bách Khà vẽ lấy, và mùi vị kỳ lạ trong lầu cÅ©ng là dược váºt mà ông phối chế, rải vào trong quyển há»a đồ. Dược váºt này có công dụng khôi phục trà nhá»›, lại thêm chuyện hình vẽ, Lạc Dáºt và Bạch Băng đã loáng thoáng nhá»› lại dÄ© vãng.  
Äồng thá»i, quần hùng lúc này đã biết Lạc Kỳ và Hắc Äao Khách chẳng phải thay lòng đổi dạ, mà là trá hàng để dá» thám thân pháºn cá»§a ngưá»i bịt mặt. Äó là do Bạch Long Xuyên nói ra, hẳn không phải là giả. CÅ©ng theo lá»i Bạch Long Xuyên, ngưá»i bịt mặt võ công cao thâm khôn lưá»ng, cho dù Hồ Thiết Sanh có Ma Äao trong tay, muốn trừ diệt y cÅ©ng rất khó khăn, nên Lạc Kỳ má»›i không quản mang tiếng phản bá»™i chÃnh nghÄ©a, ngả sang hàng ngÅ© cá»§a bá»n tà ma. Năm hôm sau, ba ngưá»i mất trà nhá»› đã khá hÆ¡n rất nhiá»u, Lý Bách Khà đưa Lạc Dáºt và Bạch Băng vào trong má»™t gian phòng, hai ngưá»i ngÆ¡ ngẩn nhìn nhau hồi lâu, rồi ôm chầm lấy nhau khóc. Hiển nhiên đó là hiện tượng trà nhá»› đã được khôi phục, Bạch Ngá»c Quyên dưá»ng như hết sức vui mừng, và Quan Tiêu Thiên cÅ©ng có biến chuyển khả quan. Thế nhưng, bá»n ma đầu trong Phi Hồn Bảo chẳng rõ đã Ä‘i đâu mất, Hồ Thiết Sanh đến tìm hai lần, nhưng tìm chẳng thấy má»™t bóng ngưá»i nào.  
Bảy tám ngày qua Ä‘i, thương thế cá»§a quần hùng đã bình phục và trà nhá»› cá»§a ba ngưá»i cÅ©ng hoàn toàn trở lại bình thưá»ng. Lạc Dáºt và Bạch Băng cho biết, ngưá»i bịt mặt kia chÃnh là Cá»u Châu Phi Ma Vu Äào, cặp bài trùng vá»›i Thiết Ông Xung khi xưa. Äêm hôm ấy, quần hùng tụ táºp trong má»™t nhà, thiết yến ăn mừng ba ngưá»i trà nhá»› khôi phục và tá» lòng cảm tạ Bách Thảo Dáºt Tẩu Lý Bách KhÃ, má»i ngưá»i ăn uống rất vui vẻ.  
Canh má»™t, canh hai, canh ba, khi buổi tiệc sắp tàn, bá»—ng mái nhà chấn động dữ dá»™i, cả ngôi nhà lung lay, tiếp theo là má»™t tiếng ầm vang dá»™i, mái nhà thá»§ng má»™t lá»— to, ngói vụn rÆ¡i xuống như mưa. Chỉ nghe bình má»™t tiếng, má»™t thân ngưá»i rÆ¡i từ trên xuống bàn tiệc, ly chén đĩa vỡ nát, văng bay tứ phÃa. Quần hùng đứng phắt dáºy, định thần nhìn kỹ, thì ra là Hắc Äao Khách đã chết từ lâu, trên trán có dán má»™t mảnh giấy viết "Mưá»i lăm tháng giêng, quyết má»™t phen tá» chiến tại Ngưỡng Thiên Bình trên Hào SÆ¡n. Nếu các ngươi không đến dá»±, số pháºn Lạc Kỳ cÅ©ng sẽ giống như Hắc Äao Khách". Bên dưới ký tên Thiết Ông Xung, Cá»u Châu Phi Ma Vu Äào, Háºn Thế Thái Bảo Diệt Nhất Phong. Hồ Thiết Sanh phi thân lên mái nhà, quét mắt nhìn quanh má»™t vòng, không thấy bóng dáng ngưá»i nào. Dư Má»™ng Chân cÅ©ng theo lên mái nhà, nói:  
- Thiết Sanh, không cần Ä‘uổi theo, đằng nào mưá»i lăm tháng giêng cÅ©ng còn vài hôm nữa, muốn cứu sư tổ cần phải bàn tÃnh kỹ, bởi Cá»u Châu Phi Ma và Thiết Ông Xung không dá»… đối phó, lại có thêm Háºn Thế Thái Bảo, sá»± thể càng thêm nghiêm trá»ng hÆ¡n.  
Hồ Thiết Sanh và Dư Má»™ng Chân trở xuống nhà, lúc này Tiểu Lục Tá» Ä‘ang ôm lấy thi thể sư phụ khóc thảm thiết, má»i ngưá»i thấy Hắc Äao Khách chết thảm như váºy thảy Ä‘á»u lòng căm háºn. Nhất là Thiên Äài Kỳ Si, ông có giao tình vá»›i Hắc Äao Khách sâu Ä‘áºm hÆ¡n hết, lúc này nước mắt ràn rụa, Ä‘au lòng khôn xiết. Lạc Dáºt và Bạch Băng áy náy nói:  
- CÅ©ng tại chúng ta nên má»›i khiến cho các vị tiá»n bối gặp bất hạnh thế này, chúng ta quyết sẽ hết sức mình diệt sạch bá»n ma đầu ấy. Dư Má»™ng Chân nghiêm nghị nói:  
- Cá»u Châu Phi Ma khi xưa ngang hàng vá»›i Thiết Ông Xung, váºy mà ngày nay láºp tức có thể sai khiến Thiết Ông Xung, chứng tá» y đã có được Ma Äao Ca, nên võ công cá»§a Lạc Dáºt và Bạch Băng Ä‘á»u có Ä‘an xen chiêu thức cá»§a Ma Äao Ca nhưng chưa am tưá»ng. Äồng thá»i Háºn Thế Thái Bảo lại a tòng vá»›i há», tháºt là Ä‘iá»u không ngá», và võ công cá»§a Háºn Thế Thái Bảo lại còn cao hÆ¡n Cá»u Châu Phi Ma, nên chúng ta cần phải bàn tÃnh đối sách. Hồ Thiết Sanh nói:  
- Váºy ngưá»i bịt mặt hát Ma Äao Ca chắc chắn là Cá»u Châu Phi Ma phải không? Dư Má»™ng Chân gáºt đầu:  
- Không sai, nhưng ngươi chá»› nên xem thưá»ng y, y sỡ dÄ© thâm tàng bất lá»™ hẳn là định vào ngày mưá»i lăm tháng giêng nhất cá» sẽ diệt sạch cao thá»§ bạch đạo. Tiểu Lục Tá» khóc hu hu, tiếng hÃt nước mÅ©i sá»™t sá»™t không ngá»›t, Thiên Äài Kỳ Si lá»›n tiếng nói:  
- Tiểu tá», ngươi đừng khóc nữa khiến ngưá»i nẫu cả ruá»™t. Ngươi giống hệt sư phụ, mÅ©i không lúc nào sạch sẽ, đúng là má»™t đôi bá»u bối.  
Thiên Äài Kỳ Si mua quan tài vá» tẩm liệm Hắc Äao Khách xong, nói:  
- Lữ má»— vá»›i Trần huynh kết giao đã mấy mươi năm, tình nghÄ©a sâu nặng, phen này quyết má»™t phen tá» chiến, thế bất lưỡng láºp. Vì an á»§i vong linh cá»§a Trần huynh dưới suối vàng, hôm mưá»i lăm lão phu phải mang quan tài cá»§a Trần huynh đến Hào SÆ¡n, má»™t mặt có thể khÃch động sÄ© khÃ, đồng thá»i có thể lấy thá»§ cấp cá»§a bá»n ma đầu cúng tế Trần huynh.  
Má»i ngưá»i đương nhiên không tiện phản đối, bèn để linh cữu cá»§a Hắc Äao Khách trong đại sảnh, phái ngưá»i canh giữa cẩn tháºn. Và trong thá»i gian này, Hồ Thiết Sanh càng khẩn trương nghiên cứu và táºp luyện Ma Äao Ca.  
Năm ngày thấm thoát trôi qua, quần hùng khiêng theo linh cữu cá»§a Hắc Äao Khách tiến vào Hào SÆ¡n. Hào SÆ¡n còn có tên là Khâm Phá»§ SÆ¡n, nằm ở phÃa bắc huyện Lạc Ninh tỉnh Hà Nam, đông giáp Mẫu Trì, tây bắc giáp Hạp Huyện, chia làm đông tây hai hào, từ Äông Hào đến Tây Hào khoảng ba mươi lăm dặm. Ngưỡng Thiên Bình nằm trên Äông Hào, tuy không phải là chá»§ phong, nhưng hết sức cheo leo hiểm trở. Những ngưá»i trẻ tuổi luân phiên khiêng quan tài lên đến Ngưỡng Thiên Bình, chỉ thấy mấy trăm đại hán vạm vỡ vây chặt Ngưỡng Thiên Bình, giữa có má»™t chiếc bàn có ba ngưá»i ngồi. Thiết Ông Xung ngồi bên dưới, trên là Cá»u Châu Phi Ma và Háºn Thế Thái Bảo chá»…m chệ ngồi đầu bàn, vì Cá»u Châu Phi Ma và Háºn Thế Thái Bảo Ä‘á»u bịt mặt, vẫn không nhìn thấy diện mạo cá»§a há».  
Quần hùng vá»›i Dư Má»™ng Chân cầm đầu, suất lÄ©nh má»i ngưá»i tiến vào vòng vây, đặt quan tài xuống, quan sát địa hình xung quanh và lá»±c lượng cá»§a đối phương. Hồ Thiết Sanh thấp giá»ng nói:  
- Dư tiá»n bối, gia sư tổ ở đâu váºy? Dư Má»™ng Chân trầm giá»ng nói:  
- Vu Äào, cuá»™c chiến hôm nay mạnh còn yếu mất, nên phÃa này đã khiêng linh cữu cá»§a Hắc Äao Khách đến để tá» rõ ý chà bất khuất, quyết tá» chiến má»™t phen. Váºy Lạc Kỳ hiện ở đâu? Cá»u Châu Phi Ma lạnh lùng nói:  
- Truyá»n Lạc Kỳ.  
Chỉ thấy bá»n đại hán tránh sang hai bên, chừa má»™t khoảng trống, Lạc Kỳ sải bước Ä‘i vào, chẳng thèm nhìn ngó đến quần hùng bạch đạo, Ä‘i thẳng đến bàn, ngang nhiên ngồi xuống đối mặt vá»›i Cá»u Châu Phi Ma. Lạc Dáºt cao giá»ng nói:  
- Phụ thân, hiện địch ta đã phân rõ, thế bất lưỡng láºp, sao lão nhân gia còn chưa ly khai...  
Lạc Kỳ buông tiếng cưá»i khẩy không trả lá»i. Má»™t chút lòng tin Hồ Thiết Sanh giành cho sư tổ đến đây đã tiêu tan, Ä‘ang thầm thở dài thì Lạc Dáºt đã sải bước vào sân, trầm giá»ng nói:  
- Vu Äào, tại hạ muốn cùng tôn giá quyết má»™t phen cao thấp. Cá»u Châu Phi Ma nhún vai cưá»i khinh miệt:  
- Ngươi chưa đủ bản lĩnh đâu. Lạc Kỳ, hãy bắt lấy hắn.  
Lạc Kỳ sải bước Ä‘i đến trước mặt Lạc Dáºt, vẻ mặt lạnh băng không có chút tình phụ tá», soạt má»™t tiếng, Ô Má»™c kiếm đã rút ra cầm tay. Quần hùng bạch đạo Ä‘á»u lá»™ vẻ Ä‘au buồn, đây tháºt là má»™t Ä‘iá»u không ai có thể ngỠđược, nay Lạc Dáºt thần trà đã hồi phục, nhưng Lạc Kỳ đã từ chÃnh trở thành tà. Lạc Dáºt kinh hãi lùi sau hai bước, trố mắt nói:  
- Phụ thân quả muốn động thá»§ vá»›i hài nhi tháºt sao? Lạc Kỳ mặt trÆ¡ lạnh nói:  
- Äừng lắm lá»i, tuốt kiếm ra mau. Lạc Dáºt mắt rướm lệ, tuốt trưá»ng kiếm ra ngáºm ngùi nói:  
- Phụ thân hẳn không khiến hài nhi trở thành tá»™i nhân chứ? Hồ Thiết Sanh sải bước tiến tá»›i, mắt ngáºp lệ nói:  
- Sư tổ, chả lẽ lão nhân gia lại tuyệt tình như váºy tháºt sao? Lão nhân gia cho dù không vị tình sư phụ và Sanh nhi thì cÅ©ng phải vị tình Dư tiá»n bối chứ?  
Lạc Kỳ buông tiếng cưá»i khẩy, Ô Má»™c kiếm vung ra, chiêu khởi đầu ngoại tam kiếm đã thi triển, chỉ thấy ánh Ä‘en loang loáng, đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh, quả không hổ danh Thánh Giả Chi Kiếm. Lạc Dáºt cÅ©ng thi triển Thánh Giả Chi Kiếm đón tiếp, keng má»™t tiếng, Lạc Dáºt báºt lùi ba bước. Tháºt ra chẳng phải ông kém thế, mà là có ý nhưá»ng nhịn, và chỉ sá» dụng có sáu thành công lá»±c. Vút vút vút liên tiếp bảy tám kiếm, kiếm nào cÅ©ng nhằm vào chá»— yếu hại cá»§a Lạc Dáºt. Lạc Dáºt mặt mày biến sắc, thoái lui liên hồi, nhưng thá»§ rất ung dung, không chút nao núng. Lạc Kỳ chiêu thức đột biến, Trung Tam Kiếm đã tung ra và trên Ô Má»™c kiếm láºp tức kết tụ má»™t lá»›p sương má»ng. Lạc Dáºt không dám lui nhưòng nữa, láºp tức toàn lá»±c ứng phó. Hồ Thiết Sanh quay sang Dư Má»™ng Chân, thấp giá»ng nói:  
- Dư tiá»n bối, để vãn bối xuất kỳ bất ý chế ngá»± sư tổ được không? Dư Má»™ng Chân gáºp đầu:  
- Lão thân sá»›m đã có ý định ấy, nhưng hãy khoan vá»™i đã, lão thân cần xem thá» Lạc Kỳ có phải cÅ©ng bị ám toán mất Ä‘i bản tÃnh hay không?  
Thánh Giả Chi Kiếm cá»§a Lạc Dáºt là do Lạc Kỳ truyá»n dạy, mà kiếm pháp quái dị há»c được trong lúc mất trà nhá»› thì đã quên mất, dÄ© nhiên không phải là địch thá»§, lúc này đã lui đến gần quần hùng bạch đạo. Bạch Long Xuyên trầm giá»ng:  
- Lạc huynh nên dừng tay đi thôi.  
Lạc Kỳ tảng lá», thế công càng thêm hung mãnh, chiêu thức đột biến, Ná»™i Tam Kiếm đã thi triển, trên Ô Má»™c kiếm đã kết tụ má»™t lá»›p băng dày, chỉ thấy ánh bạc loang loáng, keng má»™t tiếng, băng vụn văng bay tung tóe, Lạc Dáºt báºt lùi ba bước dài. Nhưng Lạc Kỳ như muốn giết chết Lạc Dáºt, thi triển toàn độc chiêu tấn công tá»›i tấp, bá»—ng buông tiếng quát vang, Ô Má»™c kiếm vá»›i tiếng rÃt ghê rợn bổ thẳng xuống đầu Lạc Dáºt. Lạc Dáºt đành phải vung trưá»ng kiếm lên đón đỡ, chỉ nghe cách má»™t tiếng chát chúa, trưá»ng kiếm trong tay Lạc Dáºt đã gãy làm đôi, cụt mất hÆ¡n má»™t thước, Lạc Dáºt giáºt mình kinh hãi, lùi sau má»™t bước. Lạc Kỳ như đã bừng sát cÆ¡, Hồ Thiết Sanh nhanh như chá»›p lướt tá»›i, vút vút vút liên tiếp công ra ba Ä‘ao, bức lui Lạc Kỳ ba bước. Lạc Dáºt vá»™i nói:  
- Sanh nhi, đừng gây tổn thương cho sư tổ. Hồ Thiết Sanh đáp nhanh:  
- Äồ nhi biết rồi.  
Äoạn tay phải Ma Äao thi triển Huyá»n Huyá»n Nhất Thức, Lạc Kỳ có phần lúng túng, Hồ Thiết Sanh thừa cÆ¡ tay trái vung nhanh, bạch mao lưu tinh chùy bay ra nhanh như tia chá»›p, nhắm vào cưá»m chân Lạc Kỳ. Bá»™p má»™t tiếng, Lạc Kỳ ngã ra đất. Hồ Thiết Sanh lướt tá»›i, chá»›p nhoáng vung tay Ä‘iểm huyệt, cắp ông lên trao cho Lạc Dáºt. Thế là phÃa bạch đạo không còn lo ngại nữa, Hồ Thiết Sanh đã có lòng tin, sải bước Ä‘i ra giữa sân, đưa tay chỉ Thiết Ông Xung nói:  
- Thiết Ông Xung, hãy ra đây chịu chết.  
Thiết Ông Xung tuy biết rõ không phải đối thủ của Hồ Thiết Sanh nhưng lại không thể tỠra hèn nhát, mắt đảo một vòng, quay sang Bạch Phàm nói:  
- Äồ nhi, hãy bắt lấy tên tiểu tá» này.  
Bạch Phàm lòng tá»± hiểu rõ, cho dù hai sư đồ liên thá»§ cÅ©ng chưa chắc có thể bắt được Hồ Thiết Sanh, nhưng y không dám cãi lá»i sư phụ, chỉ thấy đám đông tách ra, má»™t ngưá»i cao hÆ¡n trượng Ä‘i vào sân. Ngưá»i ấy chÃnh là Bạch Phàm, hai chân y đã bị Hồ Thiết Sanh chém cụt, giỠđã lắp vào hai chân giả, bước Ä‘i vang lên tiếng lá»c cá»c. Hồ Thiết Sanh trầm giá»ng:  
- Bạch Phàm, chẳng phải Hồ mỗ khinh khi, nhưng ngươi không phải là địch thủ đâu.  
Bạch Phàm buông tiếng cưá»i gằn, rút ngân thá»§y nga mi thÃch ra tấn công ngay. Ãc tặc này có ngoại hiệu là Cản Lăng Tháºp Bát Phiêu, tuy công phu trong nước chẳng kém và khinh công trác tuyệt, nhưng lúc này đã lắp chân giả, dÄ© nhiên không còn nhanh nhẹn như trước nữa. Hồ Thiết Sanh không muốn hạ sát y tại chá»—, bởi Bạch Phàm tuy xấu xa độc ác nhưng dẫu sao cÅ©ng là con cá»§a Võ Tài Thần Quan Tiêu Thiên, bạch mao lưu tinh chùy vung ra, nhắm quấn vào đùi Bạch Phàm. Bạch Phàm tung mình lên cao năm thước, hai chân quét ra, nhắm đá vào mặt Hồ Thiết Sanh. Hồ Thiết Sanh tay phải vốn có Ma Äao nhưng không sá» dụng, lại vung bạch mao lưu tinh chùy ra, nhắm quấn vào bụng Bạch Phàm. Bạch Phàm vá»™i thi triển Thiên Cân Trụy, nghiêng ngưá»i sang bên tránh khá»i, nga mi thÃch tiện tay quét ra, định đánh bạt bạch mao lưu tinh chùy, nào ngá» công lá»±c cá»§a Hồ Thiết Sanh lúc này vô cùng thâm háºu, dồn tám thành công lá»±c vào lưu tinh chùy, quấn lấy nga mi thÃch giáºt mạnh, nga mi thÃch đã vuá»™t khá»i tay Bạch Phàm. Bạch Phàm chỉ còn hai tay không, thụp ngưá»i chá»›p nhoáng quét ra ba cước, Hồ Thiết Sanh không né tránh, vung lưu tinh chùy quét vào chân giả cá»§a y. Chỉ nghe rắc má»™t tiếng, Bạch Phàm há»± lên má»™t tiếng Ä‘au đớn, chân trái gãy lìa ngay chá»— ráp chân giả. Hồ Thiết Sanh lại vung lưu tinh chùy, quấn vào lưng Bạch Phàm, thuáºn thế kéo mạnh, thân ngưá»i Bạch Phàm láºp tức bay đến, chàng chá»›p nhoáng vung tay Ä‘iểm khóa huyệt đạo cá»§a y rồi ném xuống đất. Hồ Thiết Sanh hai lần xuất thá»§ đã chế ngá»± hai cao thá»§, chẳng những phÃa bạch đạo bá»™i phục mà ngay cả Cá»u Châu Phi Ma và Háºn Thế Thái Bảo cÅ©ng không khá»i thầm phục gáºt đầu.  
Thiết Ông Xung chầm cháºm đứng lên, trầm giá»ng quát:  
- Mang binh khà đến đây.  
Liá»n tức, mưá»i mấy đại hán khiêng đến má»™t pho tượng Thiết Ông Xung to lá»›n, chÃnh là món binh khà đã bị Hồ Thiết Sanh đánh móp hôm trước. Hồ Thiết Sanh buông tiếng quát vang, bạch mao lưu tinh chùy như tia chá»›p bay ra, đồng thá»i Ma Äao trong tay phải thi triển Huyá»n Huyá»n Nhất Thức, Thiết Ông Xung không dám để binh khà va chạm vào Ma Äao, đành lách sang bên má»™t bước nhưng bạch mao lưu tinh chùy đã quấn vào lưng lão ta. Nhưng Thiết Ông Xung chẳng chút hoảng sợ, Hồ Thiết Sanh ra sức kéo mạnh, Thiết Ông Xung không chút động Ä‘áºy. Thì ra hai chân lão ma đầu này đã lún sâu xuống đất hÆ¡n ná»a thước, vung binh khà quét ngang ra. Hồ Thiết Sanh bá»—ng buông tay, Thiết Ông Xung báºt lui má»™t bước, Hồ Thiết Sanh thừa cÆ¡ lách ngưá»i tránh khá»i, Ma Äao trong tay xuôi theo lưu tinh chùy quét ngang ra. Thiết Ông Xung cả kinh, lúc này cÅ©ng chẳng kể binh khà cá»§a mình có đỡ nổi Ma Äao hay không liá»n vá»™i vung lên đón tiếp, chỉ nghe choang má»™t tiếng rá»n rÄ©, pho tượng Thiết Ông Xung to lá»›n đã bị tiện làm hai Ä‘oạn. Thừa lúc Thiết Ông Xung kinh hãi sững sá», Hồ Thiết Sanh tay trái giáºt mạnh, Thiết Ông Xung chúi tá»›i ba bước, Hồ Thiết Sanh liá»n thi triển Huyá»n Huyá»n Nhị Thức. Chỉ thấy ánh tÃm lấp loáng, mÅ©i Ä‘ao đã trá» vào huyệt Cưu VÄ© cá»§a Thiết Ông Xung.  
Tất cả cao thá»§ hai giá»›i hắc bạch hiện diện thảy Ä‘á»u ngỡ ngàng sá»ng sốt, đôi mắt to lá»›n cá»§a Thiết Ông Xung trợn trừng như hai quả trứng gà, gương mặt hung tợn trở nên tái ngắt. Hiển nhiên, vá»›i công lá»±c cá»§a Hồ Thiết Sanh, chàng chẳng cần đẩy Ma Äao tá»›i, mà chỉ cần váºn chân lá»±c vào tay, bằng vào Ä‘ao khà cÅ©ng đủ xuyên thá»§ng vào ngá»±c Thiết Ông Xung rồi. Hồ Thiết Sanh trầm giá»ng nói:  
- Thiết Ông Xung, vá»›i danh vá»ng và thân thá»§ cá»§a tôn giá, đủ có thể làm nên má»™t sá»± nghiệp oanh liệt trong võ lâm. Chẳng ngá» tôn giá lại chuyên đối chá»i vá»›i nhân váºt bạch đạo, nếu tôn giá kịp thá»i ăn năn hối cải, tại hạ sẽ...  
Thiết Ông Xung thân pháºn thế nào, so ra bối pháºn còn cao hÆ¡n Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên má»™t báºc, giá» trước công chúng lại bị má»™t thiếu niên chế ngá»±, thá» nghÄ© tâm trạng cá»§a lão ra sao? Thiết Ông Xung gằn giá»ng:  
- SÄ© khả sát, bất khả nhục. Tiểu tá», ngươi hãy cho lão phu chết má»™t cách nhanh chóng Ä‘i. Hồ Thiết Sanh nghiêm mặt:  
- Tôn giá là má»™t cao thá»§ tuyệt thế, không nên cố chấp, con ngưá»i sống trên Ä‘á»i không ai dám nói là chưa từng bị thất bại, đó chẳng đáng kể gì. Chẳng hạn như gia sư và sư tổ, đã bị kẻ gian giam cầm mấy mươi năm, chịu đựng biết bao sỉ nhục và dày vò, nhưng há» vẫn bất khuất tiếp tục sống. Thiết Ông Xung buông tiếng thở dài não ruá»™t:  
- Tiểu tá», đừng mai mỉa lão phu nữa, mau cho lão phu chết nhanh chóng Ä‘i. Hồ Thiết Sanh thấy đối phương đã dao động, nghiêm giá»ng nói:  
- Vãn bối đã cạn lá»i, tiá»n bối hãy tá»± chá»n lá»±a.  
Äoạn vung tay thu bạch mao lưu tinh chùy vá», đồng thá»i tay phải cÅ©ng thu hồi Ma Äao và lùi nhanh vá» phÃa sau ba bước. Quần hùng bạch đạo thấy váºy Ä‘á»u không bằng lòng, há» Ä‘inh ninh lão ma đầu hung tàn này không bao giá» biết ăn năn hối cả, thảy Ä‘á»u hết sức lo lắng. Chỉ thấy Thiết Ông Xung mặt đầy vẻ bi thương, ngước lên trá»i gào to:  
- Ôi thôi! Lão phu má»™t Ä‘á»i oanh liệt, chẳng ngỠđến lúc già lại thất bại ê chá» thế này, còn mặt mÅ©i nào gặp ai nữa...  
Tay phải giÆ¡ lên vá»— mạnh xuống, bá»™p má»™t tiếng, chiếc đầu to lá»›n cá»§a lão đã vỡ nát, máu óc văng tung tóe, vô cùng thảm thiết. Nhưng thân ngưá»i lão chưa ngã xuống, sải bước lao vào Cá»u Châu Phi Ma và Háºn Thế Thái Bảo. Thân ngưá»i cao lá»›n cá»§a lão lao tá»›i hết sức kinh ngưá»i, Cá»u Châu Phi Ma và Háºn Thế Thái Bảo hốt hoảng đứng lên và lách sang bên, chỉ nghe rắc má»™t tiếng vang dá»™i, lão đè lên chiếc bàn vỡ nát, ngã xuống đất hồn lìa khá»i xác. Má»™t ngưá»i đã vỡ sá» mà còn có thể xông tá»›i mấy bước, tháºt là chuyện kinh khá»§ng, chứng tá» lão ma đầu này trước khi chết đã háºn thấu xương Cá»u Châu Phi Ma và Háºn Thế Thái Bảo, nếu không vì lụy bởi danh dá»±, có lẽ lão đã ăn năn hối cải, theo vá» vá»›i quần hùng bạch đạo rồi. Các cao thá»§ bạch đạo thấy kết cuá»™c cá»§a Thiết Ông Xung bi thảm như váºy, thảy Ä‘á»u không ngá»›t thở dài. Cá»u Châu Phi Ma và Háºn Thế Thái Bảo nghiến răng má»™t hồi, Cá»u Châu Phi Ma trầm giá»ng nói:  
- Cổ Thương, hãy tiếp tiểu tỠấy vài chiêu.  
Vân Trung Phiêu sững sá», thầm mắng: "Cả Thiết Ông Xung còn không phải địch thá»§, rõ ràng là bảo mình ra nạp mạng, váºy chứng tá» hai lão ma đầu này cÅ©ng chỉ có hư danh mà thôi". Äây hiển nhiên là xa luân chiến pháp nhằm tiêu hao thể lá»±c cá»§a Hồ Thiết Sanh, nhưng lão không dám trái lệnh, láºp tức Ä‘i ra giữa sân. Bạch Băng lướt tá»›i, thấp giá»ng nói:  
- Sanh nhi, hãy giành sức lực đối phó với hai lão ma đầu kia, ma đầu này giao cho sư mẫu ra tay.  
- Sư mẫu, đã có đồ nhi ra sức, đâu cần sư mẫu phải ra tay.  
- Từ khi trà nhá»› phục hồi, sư mẫu chưa láºp được chút công lao nào, lòng hết sức áy náy. HÆ¡n nữa, hai lão ma đầu kia cÅ©ng chỉ có má»™t mình ngươi đủ sức ứng phó, sao thể trúng kế há» tiêu hao thể lá»±c, hãy lui ra mau. Hồ Thiết Sanh đành lui ra, Bạch Băng rút ma già cầm tay, trầm giá»ng nói:  
- Cổ Thương, chuyện vừa rồi hẳn tôn giá đã nhìn thấy cả, Thiết Ông Xung trước khi chết đã biết sám hối, mà chỉ lụy bởi chữ danh nên không muốn nhẫn nhục trá»™m sống, hiển nhiên ông ấy đã nháºn ra âm mưu cá»§a hai đại ma đầu kia, há» chẳng qua chỉ muốn lợi dụng các vị, Bạch Băng khuyên tôn giá hãy kịp thá»i hối cải để khá»i...  
Cổ Thương dá»… thưá»ng không biết hai đại ma đầu kia lòng độc ác, nhưng má»™t ngưá»i khi đã lỡ bước sa chân vào vÅ©ng lầy, muốn rút chân ra đâu phải dá»… dàng. Nếu lão mà quyết tâm cải tà quy chÃnh thì đã sá»›m ly khai bá»n tà ma lúc Bạch Phàm có thái độ bất kÃnh vá»›i lão rồi. Thế nên, lão buông tiếng cưá»i khẩy, cÅ©ng chẳng trả lá»i, cất bước sấn tá»›i, vá»›i chiêu Thiên Ngoại Lai Bạt vá»— vào hai tai Bạch Băng. Bạch Băng thụp ngưá»i, láºp tức thi triển Ma Già Tam Äiệp ứng phó. Cổ Thương tuy bối pháºn ngang vá»›i Bạch Long Xuyên nhưng vì lão không có binh khà trong tay và Bạch Băng trong những năm qua công lá»±c cÅ©ng tinh tiến rất nhiá»u, không kém Bạch Long Xuyên bao nhiêu, Cổ Thương liên tiếp tung ra mấy chưởng mà cÅ©ng không đẩy lui được Bạch Băng. Bạch Băng phóng tay phản công, không nương tay nữa. Bà ta tuy tuổi đã ngoài ba mươi nhưng vì biết cách trú nhan, trông chỉ tuổi ngoài hai mươi, nhan sắc vẫn rất mặn mà, thi triển thân pháp trông hệt như tiên nữ giáng trần. Trăm chiêu qua Ä‘i, Cổ Thương đã rÆ¡i vào thế hạ phong, tháºt ra nếu Cổ Thương mà bình tÄ©nh giao thá»§, dù không thắng nổi Bạch Băng thì cÅ©ng có thể giữ được thế quân bình, nhưng vì lão đã mất hết niá»m tin nên công lá»±c bị suy giảm rất nhiá»u.  
Trong khi ấy Bạch Băng càng đấu càng dÅ©ng mãnh, liên tiếp bức lui Cổ Thương năm sáu bước, thấy thá»i cÆ¡ đã đến, Ma Già trong tay vung thành hình chữ nháºt, chỉ nghe má»™t tiếng rú thảm thiết, ná»a phần đầu cá»§a Cổ Thương đã bay ra xa hÆ¡n ba trượng. Lão ma này càng hung hãn hÆ¡n, lúc này Ä‘ang đối mặt vá»›i Cá»u Châu Phi Ma và Háºn Thế Thái Bảo, hai chân nhún mạnh, ngưá»i vá»t ngang tá»›i, hiển nhiên cÅ©ng định phát tiết uất khà trong lòng trước lúc chết. Cá»u Châu Phi Ma buông tiếng cưá»i sắc lạnh, tay áo phất ra, chỉ thấy thi thể cá»§a Cổ Thương tách ra, cánh tay bay sang đông, hai chân bay sang tây, tim gan ngÅ© tạng chất thành má»™t đống trên đất. Bạch Băng lui ra, quần hùng bạch đạo Ä‘á»u lắc đầu thở dài. Chỉ nghe Háºn Thế Thái Bảo cưá»i hăng hắc nói:  
- Tuyệt! Tuyệt tháºt! Vu huynh làm tháºt gá»n, tiểu đệ hết sức bá»™i phục. Cá»u Châu Phi Ma trầm giá»ng:  
- Bạch Long SÆ¡n, tráºn này đến lượt tôn giá.  
Bạch Long Sơn tái mặt, thỠthẫn đi ra giữa sân. Quan Tiêu Thiên sải bước tiến ra nói:  
- Ma đầu này để Quan mỗ giải quyết cho.  
Bạch Long SÆ¡n chẳng nói chẳng rằng, vừa xuất thá»§ đã thi triển tuyệt kỹ Thôi Tâm Chưởng, kình lá»±c xô ra như bài sÆ¡n đảo hải. Quan Tiêu Thiên cÅ©ng chẳng chút ngán sợ, Thanh Long Yểm Nguyệt Äao vù má»™t tiếng bổ thẳng xuống đầu đối phương. Loại binh khà dài có sở trưá»ng cÅ©ng có sở Ä‘oản, đối phương chỉ cần tránh khá»i mÅ©i Ä‘ao là có thể sấn đến gần, khó thể xoay xở ứng phó. Bạch Long SÆ¡n biết rõ Ä‘iá»u ấy và còn biết Quan Tiêu Thiên có tuyệt chiêu Tha Äao Kế, vì không để đối phương thi triển, lão xuôi theo cán Ä‘ao sấn tá»›i. Bạch Diêu Hồng thét lên má»™t tiếng thảng thốt, cha con lòng liá»n lòng, đó là lẽ đương nhiên. Quan Tiêu Thiên đành phải bá» má»™t tay ra, vung chưởng bổ vào ngá»±c Bạch Long SÆ¡n. Bạch Long SÆ¡n công lá»±c không kém hÆ¡n Quan Tiêu Thiên, lão buông tiếng cưá»i khẩy, tay trái vung lên gạt, tay phải biến chưởng thành trảo, chá»™p vào vai trái Quan Tiêu Thiên. Quan Tiêu Thiên lúc này dù buông Ä‘ao cÅ©ng đã muá»™n, đành vung cán Ä‘ao lên đón đỡ, nào ngá» trảo ấy cá»§a Bạch Long SÆ¡n chỉ là hư chiêu, tay trái lại bổ mạnh xuống. Bình má»™t tiếng, Quan Tiêu Thiên văng bay ra xa hÆ¡n trượng, Bạch Diêu Hồng hét lên má»™t tiếng bi thiết, chỉ thấy xương ngá»±c phụ thân đã hoàn toàn vỡ nát, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói ra đã từ giã cõi Ä‘á»i. Bạch Diêu Hồng khóc rống lên, hồi âm vang vá»ng, nghe tháºt não nùng đứt ruá»™t. Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngá»c Quyên liá»n đến khuyên lÆ¡n. Hồ Thiết Sanh nghiến răng phẫn háºn, vừa định ra sân, bá»—ng thấy Bạch Long Xuyên lướt đến nói:  
- Thiết Sanh, để lão phu trừ khỠtên súc sanh này cho.  
Bạch Long SÆ¡n thấy em trai mình ra sân, biết chẳng dá»… đối phó, bèn trầm giá»ng nói:  
- Bạch Long Xuyên, chúng ta là huynh đệ vá»›i nhau, ngươi không nên động thá»§ vá»›i lão phu thì hÆ¡n. Bạch Long Xuyên cưá»i khẩy:  
- Bạch Long SÆ¡n, ngươi đã gây quá nhiá»u tá»™i ác, cam tâm làm tay sai cho bá»n ma đầu này, lão phu đành phải vì đại nghÄ©a mà trừ diệt ngươi.  
Bạch Long SÆ¡n thấy không thể giàn xếp êm thắm, không nói tiếp nữa, tung mình lao tá»›i. Bạch Long Xuyên đã có ý diệt trừ lão từ lâu, vung ma già lên vạch má»™t chữ tháºp, đồng thá»i tung ra má»™t cước, bịch má»™t tiếng, Bạch Long SÆ¡n bị đá bay lên cao năm sáu trượng. Bạch Long Xuyên mặt Ä‘anh lạnh, đưa ma già lên môi thổi Tấu Tiểu Già Tháºp Cá»u Phách. Liá»n tức âm thanh quái dị vang lên, hệt như tiếng kim khà chạm nhau lảnh lói, chỉ nghe bùng má»™t tiếng, thi thể cá»§a Bạch Long SÆ¡n đã nổ tung trên không, thịt xương văng bay tứ phÃa, tháºt vô cùng khá»§ng khiếp.  
Quần hùng bạch đạo thảy Ä‘á»u hết sức phấn khởi, biết hôm nay không cần phải nương tay nữa, Bạch Long Xuyên làm váºy rõ ràng có ý khÃch lệ má»i ngưá»i. Kim Bá»™t Ngân Thá»§ Hùng Côn tá»± biết sá»›m muá»™n gì cÅ©ng đến lượt mình, chi bằng tá»± động ra sân, và hÆ¡n nữa lão nghÄ© Bạch Long Xuyên chưa chắc là địch thá»§ cá»§a lão. Bạch Long Xuyên trầm giá»ng nói:  
- Kết cuá»™c cá»§a mấy tên ma đầu kia hẳn tôn giá đã nhìn thấy rõ, chả lẽ còn chưa biết ăn năn hối cải ư? Hùng Côn cưá»i khẩy nói:  
- Ai chết bởi tay ai cÅ©ng chưa biết chừng. Bạch Long Xuyên, tôn giá không phải địch thá»§ cá»§a Hùng má»— đâu. Bạch Long Xuyên nhếch môi cưá»i:  
- Váºy thì tôn giá xuất thá»§ Ä‘i.  
Hùng Côn vung tay, chiếc lưu tinh thá»§ ánh bạc lấp loáng như tia chá»›p. Bạch Long Xuyên vung ma già quét ngang, đánh bạt lưu tinh thá»§ sang bên. Nào ngá» sợi dây xÃch nối liá»n lưu tinh thá»§ có công dụng khóa giữ binh khà đối phương, ma già liá»n bị kẹp lấy. Hùng Côn buông tiếng cưá»i gằn, đầu kia lưu tinh thá»§ vung ra, giáng vào cánh tay phải Bạch Long Xuyên. Hiển nhiên, nếu Bạch Long Xuyên mà không buông bá» ma già, cánh tay phải hẳn bị tàn phế, ngay trong khoảnh khắc nguy cấp ấy, Bạch Băng kêu lên má»™t tiếng thảng thốt, quần hùng bạch đạo thảy Ä‘á»u biến sắc mặt. Khá khen cho Bạch Long Xuyên, ngay trong lúc nguy cấp, ông bá»—ng châu đầu vào ma già, chỉ nghe má»™t tiếng lảnh lói vang táºn mây xanh, thì ra ông đã thổi tấu Äại Già Tháºp Bát Phách. Äại Già Tháºp Bát Phách còn bá đạo hÆ¡n Tiểu Già Tháºp Cá»u Phách, có uy lá»±c tan vàng nát ngá»c. Hùng Côn giáºt nẩy mình, Bạch Long Xuyên thừa cÆ¡ xuất thá»§ nhanh như chá»›p, ma già đã đặt lên huyệt Kiên TÄ©nh cá»§a Hùng Côn. Cuá»™c chiến kinh tâm động phách thế là đã kết thúc, quần hùng bạch đạo thở phào má»™t hÆ¡i dài, đồng thá»i thầm bá»™i phục Ma Già quả là danh bất hư truyá»n. Hùng Côn mặt mày trắng bệch, chỉ cần Bạch Long Xuyên váºn sức vào ma già, lão ắt chết ngay tức khắc. Phàm là ngưá»i bằng xương bằng thịt, chẳng ai là không sợ chết, trên trán lão đã toát mồ hôi há»™t. Äá»™t nhiên, vòng vây bá»n đại hán há»—n loạn, đổ xô chạy tránh, chỉ thấy từ Tâm Bồ Tát Vi Ngá»c Cầm phi thân vào sân, vẻ mặt á»§ dá»™t đưa mắt nhìn Bạch Long Xuyên. Khi xưa bà thầm yêu trá»™m nhá»› Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên, sau cùng bởi thất tình đã từ ghen tuông trở thành thù háºn, nên đã đối địch vá»›i nhân váºt bạch đạo. GiỠđây bà đã má»™t lòng lương thiện, vốn không muốn Ä‘a sá»±, nhưng Kim Bá»™t Ngân Thá»§ Hùng Côn là sư huynh cá»§a bà, khi xưa từng tìm đủ má»i cách gần gÅ©i bà, song vì bà say đắm yêu Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên nên đã kiên quyết cá»± tuyệt Hùng Côn, vì váºy bà cần phải cứu Hùng Côn má»™t lần để báo đáp Æ¡n tri ngá»™. Bạch Long Xuyên như hiểu tâm ý bà, nói:  
- Ngá»c Cầm, có gì muá»™i cứ nói, ngu huynh không để muá»™i thất vá»ng đâu. Vi Ngá»c Cầm não ná» nói:  
- DÄ© vãng như mây khói, không thể nào vãn hồi được. Bạch huynh không để tâm đến oán thù cÅ©, Vi Ngá»c Cầm này đã cảm kÃch lắm rồi, lẽ ra không dám yêu cầu gì nữa, nhưng xưa kia Hùng Côn đối vá»›i Ngá»c Cầm... Bạch Long Xuyên khẽ thở dài, rụt ma già vá» và lùi sau hai bước, nói:  
- Váºy Cầm muá»™i đưa y Ä‘i Ä‘i. Vi Ngá»c Cầm hết sức xúc động, vòng tay xá dài nói:  
- Ân tình này chỉ đành kiếp sau báo đáp.  
Äoạn đưa mắt nhìn Hùng Côn, quay ngưá»i phóng Ä‘i xuống Ngưỡng Thiên Bình. Hùng Côn mặt đầy hổ thẹn, lẳng lặng theo sau rá»i khá»i. Cá»u Châu Phi Ma bá»—ng trầm giá»ng quát:  
- Hãy khoan, muốn Ä‘i cÅ©ng phải nói vá»›i bổn nhân má»™t tiếng. Hùng Côn, ngươi còn có chút cốt khà nào không hả? Vi Ngá»c Cầm quay trở lại, lạnh lùng nói:  
- Nếu tôn giá có cốt khÃ, lẽ ra là phải xuất thá»§ trước tiên. Tôn giá biết rõ Thiết Ông Xung không phải địch thá»§ cá»§a Hồ Thiết Sanh, mà lại bảo y ra sân nạp mạng, hạng ngưá»i đê hèn như tôn giá mà cÅ©ng xứng đáng nói chuyệt cốt khà sao? Thiên Äài Kỳ Si vá»— tay cưá»i to:  
- Mắng hay lắm! Mắng hay lắm! Lão ma đầu, theo Lữ má»— thấy, ngươi dù có cốt khà thì cÅ©ng không giống kẻ khác. Tư Mã Ngưu phụ há»a:  
- Lữ huynh, hãy nghe nói xem, cốt khà cá»§a y vì sao không giống váºy?  
- Vì toàn thân xương cốt cá»§a y má»m như là bá»™t váºy.  
Liá»n tức, tiếng cưá»i vang lên cùng khắp. Trong khi ấy, Vi Ngá»c Cầm và Hùng Côn đã nối tiếp nhau phóng Ä‘i xuống núi. Cá»u Châu Phi Ma tức đến cưá»i gằn liá»n liá»n:  
- Lữ Tông Nguyên, lát nữa ngươi sẽ biết lợi hại của bổn nhân.  
Thiên Äài Kỳ Si cưá»i hóm hỉnh:  
- Lợi hại cá»§a ngươi, Lữ má»— đã sá»›m lÄ©nh giáo rồi, ngươi lợi hại đến mấy nhưng ngay cả mặt tháºt cÅ©ng không dám để ngưá»i nhìn thấy, nếu Lữ má»— Ä‘oán không lầm, có lẽ ngươi là con tư sinh, còn không thì là con cá»§a gái lầu xanh.  
- Ha ha...  
Má»i ngưá»i lại cưá»i ầm lên, Cá»u Châu Phi Ma cưá»i gằn liên hồi, cất bước Ä‘i vào sân, trên Ngưỡng Thiên Bình ngáºp đầy sát cÆ¡, tiếng cưá»i vụt ngưng bặt.  
-oOo- 
 
  
 
Hết chương 36:00 (79):
		  
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				30-03-2009, 11:58 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 37  
 
Tác giả: Liễu Tàn Dương 
Dịch Thuáºt: Vô Danh 
Äả tá»±: Bán diện nhân 
Nguồn: Nhạn Môn Quan 
 
 
  
 
  
Cá»u Châu Phi Ma phen này hiện thân chưa hỠđộng thá»§, má»i ngưá»i tuy biết rõ võ công cá»§a lão cao hÆ¡n Thiết Ông Xung rất nhiá»u, nhưng chưa ai được chứng kiến. Tuy nhiên, Thiên Äài Kỳ Si dứt khoát không tiếp nổi lão ta ba chiêu, nhưng Thiên Äài Kỳ Si không chút sợ hãi, vẫn đứng yên tại chá»—. Hồ Thiết Sanh lướt đến bên Thiên Äài Kỳ Si nói:  
- Tiá»n bối, xin hãy lui ra, để vãn bối ra sức cho.  
Thiên Äài Kỳ Si cố ý bỡn cợt Cá»u Châu Phi Ma, lá»›n tiếng nói:  
- Ngươi hãy lui ra, Lữ mỗ hôm nay quyết phải trừng trị lão ma ấy một phen mới được.  
Äó rõ ràng là hư trương thanh thế, nhưng khiến Cá»u Châu Phi Ma tức lá»™n gan, gằn giá»ng nói:  
- Hai ngưá»i cùng xông lên Ä‘i. Thiên Äài Kỳ Si nhướng mày cưá»i:  
- Lão ma, quan tài cá»§a ngươi đã mang đến chưa? Mặc dù chúng ta đối địch nhau, nhưng nếu ngươi táng mạng tại đây, bá»n ta cÅ©ng không đành lòng để ngươi vùi xương chốn hoang sÆ¡n, dẫu sao cÅ©ng phải tẩm liệm cho ngươi, tìm má»™t chá»— phong thá»§y tốt mà mai táng. Cá»u Châu Phi Ma Ä‘iên tiết:  
- Lữ Tông Nguyên, nếu lão phu mà không thể lấy mạng ngươi trong ba chiêu, thá» không làm ngưá»i. Thiên Äài Kỳ Si lá»›n tiếng:  
- Các vị có nghe không? Äó là y chÃnh miệng nói ra, nếu trong ba chiêu mà y không thắng nổi Hồ Thiết Sanh, y sẽ là con rùa Ä‘en.  
- Ha ha ha...  
Thiên Äài Kỳ Si trong tiếng cưá»i vang lui ra, Cá»u Châu Phi Ma bị ông mắng cho má»™t tráºn mà không làm gì được, tức đến râu tóc dá»±ng đứng. Thế nhưng, lão đưa mắt nhìn thi thể cá»§a Thiết Ông Xung trên đất, thái độ cuồng ngạo liá»n giảm Ä‘i rất nhiá»u. Không sai, võ công cá»§a lão tuy cao hÆ¡n Thiết Ông Xung má»™t báºc, nhưng chưa chắc thắng nổi Hồ Thiết Sanh. Hai ngưá»i cách nhau khoảng má»™t trượng, cùng đứng gưá»m nhau, trên Ngưỡng Thiên Bình hoàn toàn tÄ©nh lặng. Hồ Thiết Sanh lạnh lùng nói:  
- Lão ma, vị tình lão tuổi già, nhưá»ng lão xuất thá»§ trước đấy.  
Cá»u Châu Phi Ma biết đối phương muốn khÃch ná»™ lão, liá»n nén lá»a giáºn xuống, trầm giá»ng nói:  
- Tiểu tỠngươi muốn chết.  
Chẳng thấy lão cất bước, đã lượn má»™t vòng quanh Hồ Thiết Sanh. Nhưng đó chỉ là cảm giác cá»§a những ngưá»i bàng quan, chỉ Hồ Thiết Sanh nhìn thấy rõ, bất giác kinh hãi thầm nhá»§: "Lão đã có danh hiệu là Phi Ma, hẳn là khinh công cá» thế vô song, mình phải hết sức cẩn tháºn má»›i được". Hồ Thiết Sanh áp dụng chiến thuáºt dÄ© tịnh chế động, cÅ©ng theo lão ma đầu lượn quanh má»™t vòng. Cá»u Châu Phi Ma ngưá»i như mảnh giấy, lại lượn ngược lại má»™t vòng, vẫn chưa xuất thá»§. Äó chẳng qua là lão muốn thá» phản ứng cá»§a Hồ Thiết Sanh, thế là lão cÅ©ng chẳng dám khinh suất, buông tiếng quát vang, chỉ tung lên cao bốn năm thước, song chưởng vung ra, thoạt nhìn hết sức lá»™n xá»™n, không há» có chưởng pháp. Äó chÃnh là tuyệt kỹ Loạn Hồn Mê Tung Thá»§ cá»§a lão, phối hợp khinh công tuyệt đỉnh, chân không chạm đất khiến cho ngưá»i khó thể phòng bị. Hồ Thiết Sanh từ khi xuất đạo giang hồ đến nay, lần đầu tiên má»›i gặp má»™t môn chưởng pháp quái dị và huyá»n ảo đến thế, không khá»i bối rối lùi lại má»™t bước. Cá»u Châu Phi Ma má»™t chiêu đắc thá»§, càng thêm tấn công hung mãnh, lúc thì lá»™n ngược đầu xuống, lúc thì ngang ngưá»i lượn vòng, chưởng lá»±c cá»±c kỳ hùng háºu. Hồ Thiết Sanh lại bị bức lui hai bước dài, quần hùng thảy Ä‘á»u biến sắc mặt. Dư Má»™ng Chân lá»›n tiếng nói:  
- Thiết Sanh, hãy bình tÄ©nh, đó là Loạn Hồn Mê Tung Thá»§ cá»§a y, thoạt nhìn không có phương pháp, nhưng tháºt ra công thá»§ Ä‘á»u có chừng má»±c...  
Hồ Thiết Sanh chợt động tâm, không thoái lui nữa. Nếu chàng thoái lui thêm mấy bước nữa là kể như bại, bởi chàng đã tiếp được hai chiêu rồi. Choang má»™t tiếng, Hồ Thiết Sanh rút Ma Äao ra, liá»n tức thi triển Huyá»n Huyá»n Nhị Thức, ánh tÃm chóa lòa lan rá»™ng đến mấy mươi trượng, hÆ¡i lạnh buốt xương. Cá»u Châu Phi Ma không dám ngạnh tiếp, lùi sau má»™t bước. Hồ Thiết Sanh rút lấy bạch mao lưu tinh chùy, vù má»™t tiếng, quấn hai vòng vào cưá»m chân lão. Lão ma đầu quả nhiên lợi hại hÆ¡n Thiết Ông Xung nhiá»u, lão lâm nguy bất loạn, thừa lúc bạch mao lưu tinh chùy chưa siết chặt, mÅ©i chân liá»n Ä‘iểm nhẹ, vá»t lên cao hÆ¡n hai mươi trượng, thoát khá»i vòng quấn cá»§a bạch mao lưu tinh chùy. Trình độ khinh công thế này có thể nói là chưa từng thấy, chỉ thấy lão đầu dưới chân trên lao nhanh xuống, hai tay vung động liên hồi, năm sáu luồng kình phong như bài sÆ¡n đảo hải áºp xuống. Hồ Thiết Sanh không tiện ngạnh tiếp, lách sang bên tránh khá»i, chỉ nghe ầm ầm liên hồi, trên mặt đất hiện ra năm sáu hố to, bụi đất tung bay phá»§ trùm cả Ngưỡng Thiên Bình. Hồ Thiết Sanh bất giác rợn ngưá»i, ngay cả Cá»u Châu Phi Ma chân vừa chạm đất, chàng đã vung mạnh bạch mao lưu tinh chùy ra, đồng thá»i tung mình lao tá»›i, Ma Äao trong tay nhanh như chá»›p quét ngang lưng lão ma đầu. Cá»u Châu Phi Ma chẳng ngá» Hồ Thiết Sanh xuất thá»§ nhanh như váºy, trách được Ma Äao nhưng không tránh kịp bạch mao lưu tinh chùy, vù má»™t tiếng đã bị quấn ngang lưng. Hồ Thiết Sanh ra sức giáºt mạnh, rồi lại buông tay thả lÆ¡i, tung mình lao nhanh tá»›i. Cá»u Châu Phi Ma ngưá»i lảo đảo, chưa kịp đứng vững lại, chỉ thấy ánh tÃm lấp lóa, Ma Äao đã đặt ngang lên trên vai trái lão. Thế này thì còn khó chịu hÆ¡n là giết chết lão, nhưng ngay khi ấy, phÃa sau Hồ Thiết Sanh vang lên má»™t tiếng hét kinh hoàng, Hồ Thiết Sanh giáºt mình nghiêng đầu nhìn, thì ra Bạch Diêu Hồng đã bị Bạch Phàm nắm lấy cổ chân, ngay chá»— huyệt DÅ©ng Tuyá»n. Cá»u Châu Phi Ma chẳng bá» lỡ thá»i cÆ¡, lẹ làng thụp xuống, mở bạch mao lưu tinh chùy ra, tung mình lùi ra xa hÆ¡n trượng. Thì ra Bạch Phàm bị Ä‘iểm huyệt bá» sang má»™t bên, má»i ngưá»i Ä‘á»u tưởng y má»™t chân đã gãy, chắc hẳn không còn giở trò gì được. HÆ¡n nữa, cuá»™c chiến cá»§a Hồ Thiết Sanh vá»›i Cá»u Châu Phi Ma có thể nói là hiếm có trong võ lâm, má»i ngưá»i Ä‘á»u chăm chú theo dõi, quên để mắt đến tên ác tặc này. Bạch Phàm vẫn ngồi trên đất, nắm lấy cổ chân phải Bạch Diêu Hồng, cưá»i hăng hắc nói:  
- Hồ Thiết Sanh, Bạch mỗ đã ra nông nỗi này sống không còn ý nghĩa gì nữa, bây giỠBạch mỗ đã bắt được một kẻ chết thay, kể ra cũng gỡ được chút vốn liếng.  
Hồ Thiết Sanh mặt biến sắc, từ từ tiến tới nói:  
- Bạch Phàm, Diêu Hồng là em gái ngươi kia mà. Chả lẽ cả thá»§ túc cá»§a mình mà ngươi cÅ©ng không buông tha hay sao? Bạch Phàm cưá»i hung tợn:  
- Gì mà thá»§ túc vá»›i không thá»§ túc, y đã giúp ngươi đối phó vá»›i Bạch má»—, sá»›m đã không nháºn ca ca này rồi. Bây giá» ngươi muốn ngưá»i chết hay ngưá»i sống? Hồ Thiết Sanh nghiến răng:  
- Muốn ngưá»i sống thì sao? Muốn ngưá»i chết thì sao?  
- Muốn ngưá»i sống thì để cho ta rá»i khá»i đây, nhưng ả cÅ©ng phải Ä‘i vá»›i ta. Ta cam Ä‘oan không làm tổn thương đến ả má»™t sợi tóc, khi nào thoát khá»i hiểm địa sẽ thả ả ra ngay. Bạch Diêu Hồng mắt ngáºp lệ nói:  
- Sanh ca, tiểu muá»™i đã biết trước sá»›m muá»™n gì cÅ©ng có ngày hôm nay, vì tiểu muá»™i tá»± biết mình bạc pháºn, không có phúc pháºn cùng Sanh ca bách niên giai lão. Sanh ca tuyệt đối không nên để mắc lừa, cho dù Sanh ca tuân lá»i hắn, tiểu muá»™i cÅ©ng không sống được đâu.  
Hồ Thiết Sanh biết rõ con ngưá»i cá»§a Bạch Phàm không thể nào tin được, nhưng chẳng còn cách nào hÆ¡n, bởi chàng dù sao cÅ©ng không thể trÆ¡ mắt nhìn Bạch Diêu Hồng chết ngay tại đây. Quần hùng bạch đạo không ai dám nêu ý kiến, bởi việc này trách nhiệm quá to lá»›n, chỉ có thể để cho má»™t mình Hồ Thiết Sanh quyết định mà thôi. Bạch Ngá»c Quyên cÅ©ng lo đến nước mắt chảy dày, lá»›n tiếng nói:  
- Sanh ca, thôi thì nghe theo cẩu tặc ấy đi.  
Hồ Thiết Sanh gáºt đầu, vừa định trả lá»i, bá»—ng thấy La Liên cất bước tiến ra, Ä‘i đến trước mặt Bạch Phàm nói:  
- Bạch Phàm, hãy thả Hồng tá»· ra, để La Liên này thay thế, được không? Bạch Phàm cưá»i khẩy:  
- Ngươi là cái thá gì, Hồ Thiết Sanh có hay không có ngươi cÅ©ng váºy thôi. La Liên thản nhiên:  
- Sai rồi! Sanh ca thương yêu La Liên hÆ¡n hết, tuy hai ngưá»i chưa kết hôn, ngưá»i đã tháºt sá»± là vợ chồng rồi.  
Hồ Thiết Sanh nghe váºy, bất giác thoáng biến sắc mặt, tháºt ra thì chuyện đó má»i ngưá»i đã Ä‘oán biết từ lâu, nhưng chÃnh miệng nàng nói ra trước công chúng thì tháºt là Ä‘iá»u bất ngá». Nhưng La Liên thốt ra những lá»i ấy hoàn toàn không có vẻ xấu hổ, khiến Bạch Phàm bất giác ngẩn ngưá»i. La Liên lại mỉm cưá»i nói:  
- Bạch Phàm, chả lẽ các hạ không tin lá»i La Liên hay sao?  
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Bạch má»— tin, Hồ Thiết Sanh vốn là má»™t tên ngụy quân tá», váºy mà lại luôn mắng nhiếc kẻ khác là súc sanh, giá» thì má»i ngưá»i đã rõ rồi chứ?  
- Váºy các hạ bằng lòng để La Liên thay thế Hồng tá»· chứ?  
- Không được, ngươi tuy đã làm chuyện xấu xa với Hồ Thiết Sanh, nhưng hắn cũng không có ý định cưới ngươi làm vợ mà chỉ là muốn đùa giỡn với ngươi thôi.  
La Liên bá»—ng ôm mặt báºt khóc sướt mướt, Hồ Thiết Sanh càng thêm bồn chồn lo lắng, thầm nhá»§: "Cô gái nầy tháºt là rắc rối". Nào ngá» La Liên hai tay ôm mặt khóc hu hu, nhưng mắt nhìn qua kẽ tay, thấy Bạch Phàm Ä‘ang nhìn Hồ Thiết Sanh cưá»i khoái trá, chẳng bá» lỡ cÆ¡ há»™i, bất thần tung ra má»™t cước trúng ngay cổ tay Ä‘ang nắm giữ cổ chân Bạch Diêu Hồng cá»§a Bạch Phàm. Cước này La Liên đã dùng đến mưá»i thành công lá»±c, và Bạch Phàm trong lúc quá bất ngá», cổ tay suýt bị đá gãy, vá»™i buông tay ra. La Liên lẹ làng vươn tay ra, kéo Bạch Diêu Hồng lui ra xa hÆ¡n trượng. Cùng trong lúc ấy, Hồ Thiết Sanh tay phải vung lên, bạch mao lưu tinh chùy bay vút ra quấn vào cổ Bạch Phàm bảy tám vòng, giáºt nhẹ má»™t cái, ngưá»i y đã bay đến trước mặt Hồ Thiết Sanh. Bởi Hồ Thiết Sanh giáºt tay, bạch mao lưu tinh chùy liá»n siết chặt, Bạch Phàm mặt mày tÃm ngắt, trán nổi gân xanh. Hồ Thiết Sanh nghiến mạnh răng, hữu chưởng vừa định bổ xuống, Bạch Diêu Hồng kêu lên má»™t tiếng bi thiết, chạy đến nói:  
- Sanh ca, xin hãy vị tình gia phụ thảm tá», cốt nhục phân ly, hãy tha mạng cho y.  
Hồ Thiết Sanh bàn tay run rẩy, hồi lâu mới uể oải buông xuống, đưa mắt nhìn thi thể Quan Tiên Thiên gần đó, thở dài nói:  
- Hồng muá»™i, tặc tá» này không còn chút nhân tÃnh, không bằng cả loài súc váºt, ai dám bảo từ nay hắn không còn tàn hại đồng đạo võ lâm? Bạch Diêu Hồng nước mắt tuôn xối xả:  
- Sanh ca, bây giá» tiểu muá»™i chỉ còn má»™t vị ca ca này nữa thôi. Thiết nghÄ©, chỉ cần là ngưá»i, Ãt nhiá»u cÅ©ng có lương tâm, Sanh ca tha cho y lần này, hẳn là y sẽ ăn năn hối cải.  
Hồ Thiết Sanh đưa mắt nhìn vá» phÃa quần hùng bạch đạo, định chưng cầu ý kiến má»i ngưá»i, nhưng thấy ai nấy Ä‘á»u vẻ mặt Ä‘anh lạnh, hiển nhiên không ai muốn xin xá» cho Bạch Phàm bởi tặc tá» này quá ác độc. Hồ Thiết Sanh đành nói:  
- Hồng muá»™i, ngu huynh trịnh trá»ng nói rõ, vị tình Hồng muá»™i, ngu huynh có thể tha cho y má»™t lần nữa, nhưng Hồng muá»™i phải được sá»± đồng ý cá»§a Dư tiá»n bối. Bạch Diêu Hồng quay đầu lại nhìn vá» phÃa Dư Má»™ng Chân. Dư Má»™ng Chân mặt nghiêm nghị nói:  
- Diêu Hồng, lòng nhân từ cá»§a phụ nữ luôn làm hại đến đại cuá»™c, ngươi hãy suy nghÄ© tháºt kỹ, vì sá»± an nguy cá»§a toàn thể võ lâm, tuyệt đối không thể dá»±a vào ý thÃch cá»§a riêng mình...  
Bà chưa kịp dứt lá»i, bá»—ng Bạch Phàm hai tay dang ra, tay phải chá»™p vào cưá»m chân Hồ Thiết Sanh, tay tái chá»™p vào cổ chân Bạch Diêu Hồng. Hồ Thiết Sanh đứng gần Bạch Phàm hÆ¡n hết, đã bị chá»™p trúng, nhưng cổ tay phải cá»§a Bạch Phàm vừa rồi đã bị La Liên đá trúng suýt gãy, không thể dùng sức được, Hồ Thiết Sanh vùng nhẹ đã thoát ra, lùi sau ba bước. Nhưng Bạch Diêu Hồng thì đã bị nắm chặt, tuy nhiên nàng không chút sợ hãi, tháºm chà má»™t chút cÅ©ng chẳng động Ä‘áºy. Má»™t ngưá»i khi đã cảm thấy chán Ä‘á»i, cái chết không còn đáng sợ nữa. Bạch Diêu Hồng bình thản nói:  
- Sanh ca, Ä‘iá»u duy nhất tiểu muá»™i cảm thấy áy náy là không thể hầu hạ Sanh ca, phụ lòng thương yêu cá»§a Sanh ca đã giành cho tiểu muá»™i. Nếu kiếp sau tiểu muá»™i có thể đầu thai làm ngưá»i, nhất định sẽ Ä‘á»n đáp đại ân cá»§a Sanh ca.  
Hồ Thiết Sanh mặt tái ngắt, toàn thân run rẩy, chàng biết lần này không ai có thể cứu nàng được nữa, đó cÅ©ng tại chàng quá khinh suất mà nên. Bạch Diêu Hồng giá»ng não ná» nói:  
- Ca ca, phụ thân đã chết và tiểu muội đã trở nên thế này, cũng chẳng còn thiết sống nữa, thôi thì chúng ta hãy cùng xuống suối vàng gặp phụ thân cho rồi.  
- Ta cÅ©ng Ä‘ang có ý định ấy, kiếp này đã không còn hy vá»ng báo thù tiết háºn, đành phải chá» kiếp sau. Äoạn quay sang Hồ Thiết Sanh nói:  
- Hồ Thiết Sanh, ngươi tuổi trẻ đại thành, má»i sá»± Ä‘á»u thuáºn vòng toại ý, chỉ việc này là sẽ khiến ngươi khó thể yên tâm, ân háºn cả Ä‘á»i. Dư Má»™ng Chân bá»—ng nghiêm giá»ng nói:  
- Bạch Phàm, ngươi hãy thả Bạch Diêu Hồng ra, do lão thân chá»§ quyết, buông tha cho ngươi má»™t con đưá»ng sống, quyết không nuốt lá»i. Bạch Phàm lá»›n tiếng:  
- Bạch má»— cÅ©ng đã hiểu thấu đáo rồi, dù buông tha cho Bạch Diêu Hồng thì từ nay sống trên cõi Ä‘á»i cÅ©ng khổ nhiá»u vui Ãt, cho các ngươi biết, bây giá» bất kỳ việc gì cÅ©ng không thay đổi lòng tin cá»§a Bạch má»— được nữa.  
Lúc này bá»n ma đầu bàng quan tá»a thị, lúc lúc lại buông tiếng cưá»i khoái trá, khiến lòng Hồ Thiết Sanh càng thêm Ä‘au đớn hÆ¡n. Bạch Diêu Hồng ngáºm ngùi nói:  
- Các vị tiá»n bối, vÄ©nh biệt. Äoạn trầm giá»ng nói:  
- Ca ca, muốn chết thì nhanh lên, chúng ta còn phải đuổi kịp phụ thân nữa.  
Bạch Phàm bá»—ng ngá»a mặt lên trá»i cất tiếng hú ghê rợn, nói là tiếng hú chi bằng nói là tiếng gào thét bi thiết trước lúc chết, qua đó đủ thấy tặc tá» này đến chết cÅ©ng không tỉnh ngá»™. Tiếng hú cá»§a y hồi lâu má»›i ngưng, rồi lại buông tiếng cưá»i vang, tiếng cưá»i còn khó nghe hÆ¡n tiếng khóc, hàm chứa vô vàn căm thù, Ä‘au khổ và tuyệt vá»ng nhưng không há» có vẻ sám hối. Äá»™t nhiên y tung mình lên, dồn hết công lá»±c vào đầu, nhắm ngay đầu Bạch Diêu Hồng đâm xuống, chỉ nghe bá»™p má»™t tiếng, máu óc tung tóe, hai thi thể cùng ngã xuống, chết ngay tức khắc. Äây là má»™t cách tá»± sát tàn bạo nhất trên Ä‘á»i, tất cả má»i ngưá»i hiện diện kể luôn mấy lão ma đầu cÅ©ng Ä‘á»u kinh hoàng đến thừ ra tại chá»—, còn Hồ Thiết Sanh Ä‘au lòng đến mắt giăng đầy tia máu, mặt mày co rúm, trông hết sức ghê rợn. Tiếng khóc ngáºp đầy Ngưỡng Thiên Bình, nhất là Bạch Ngá»c Quyên và La Liên, tiếng khóc cá»§a hai nàng thê thiết hÆ¡n cả. Ngay khi ấy, Cá»u Châu Phi Ma đột nhiên lao tá»›i, vung tay chá»™p vào vai Hồ Thiết Sanh. Dư Má»™ng Chân kinh hãi la to:  
- Thiết Sanh, coi chừng...  
Hồ Thiết Sanh giáºt mình bừng tỉnh, lòng ngáºp đầy sát cÆ¡, vá»›i Huyá»n Huyá»n Tam Thức tung ra má»™t chưởng, bùng má»™t tiếng, Cá»u Châu Phi Ma há»± lên má»™t tiếng, báºt lùi năm sáu bước, Hồ Thiết Sanh cÅ©ng loạng choạng lùi sau năm sáu bước. Tuy nhiên, Cá»u Châu Phi Ma chá»§ động xuất thá»§, trong khi Hồ Thiết Sanh vá»™i vàng đón tiếp, qua đó chứng tá» công lá»±c cá»§a Hồ Thiết Sanh vẫn cao hÆ¡n lão ma đầu má»™t báºc. Hồ Thiết Sanh ngá»a mặt cất tiếng hú dài, từ từ tiến tá»›i nói:  
- Lão ma, hôm nay Hồ má»— quyết lấy mạng lão. Cá»u Châu Phi Ma gằn giá»ng:  
- Tiểu tá», ngươi chết chắc rồi.  
Bùng má»™t tiếng, hai ngưá»i lại giao thá»§ má»™t chưởng, lần này lão ma càng thảm hÆ¡n, loạng choạng lùi sau bảy tám bước, trên mặt đất để lại dấu chân sâu ba bốn tấc. Hồ Thiết Sanh hai mắt đỠquạch, Huyá»n Huyá»n Tam Thức lại tung ra. Cá»u Châu Phi Ma bị đẩy lui ra xa hÆ¡n trượng, suýt ngã nhào. Cá»u Châu Phi Ma lá»a giáºn xung thiên, tung mình lên cao, lượn ná»a vòng trên không, chá»›p nhoáng tung ra mưá»i lăm mưá»i sáu chưởng, giáng xuống đỉnh đầu Hồ Thiết Sanh. Hồ Thiết Sanh cÅ©ng đã nổi tÃnh gàn bướng, vung chưởng đón tiếp, chỉ nghe tiếng bùng bùng liên hồi, Cá»u Châu Phi Ma lá»™n hai vòng trên không, hạ xuống ngoài xa hai trượng. Hồ Thiết Sanh lao nhanh đến quát:  
- Lão ma, trước khi lão chết, Hồ má»— cần há»i lão vài Ä‘iá»u.  
Cá»u Châu Phi Ma lặng thinh, Hồ Thiết Sanh nói tiếp:  
- Lão ma, khi xưa ám toán hai vị chưởng môn Tá» Phá»§ và Thần Cung, lão có dá»± phần phải không? Cá»u Châu Phi Ma cưá»i lạnh lùng:  
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có rồi.  
- Háºn Thế Thái Bảo thì sao? Lão ta có ra tay không?  
- Lão phu không biết.  
- ChÃnh lão đã làm cho Lạc tiá»n bối và Bạch tiá»n bối bị mất trà nhá»› phải không?  
- Không sai.  
- Háºn Thế Thái Bảo, tôn giá đồng lõa vá»›i ma đầu này làm cho há» mất trà nhá»› là có dụng tâm gì?  
Háºn Thế Thái Bảo cưá»i hăng hắc, nhưng không trả lá»i. Cá»u Châu Phi Ma trầm giá»ng:  
- Diệp Nhất Phong, tôn giá cÅ©ng nên động thá»§ rồi. Cuá»™c chiến hôm nay mạnh còn yếu mất, thế bất lưỡng láºp, chả lẽ tôn giá có thể bàng quan hay sao? Háºn Thế Thái Bảo cưá»i khẩy:  
- Vu Äào, bổn nhân đã có nói trước, lần động thá»§ này bổn nhân sẽ gánh trá»ng trách sau cùng, tiểu tá» này đương nhiên là phải giao cho tôn giá, nếu tôn giá tá»± nháºn không đối phó nổi thì hãy nói rõ.  
Tháºt là độc đáo, thân pháºn như Cá»u Châu Phi Ma đương nhiên là chẳng thể thừa nháºn không đối phó nổi má»™t thiếu niên, đúng là câm ngáºm bồ hòn. Cá»u Châu Phi Ma buông tiếng quát vang, lại tung mình lao tá»›i. Háºn Thế Thái Bảo cháºm rãi đứng lên nói:  
- Vu Äào, hãy tạm lui ra, để bổn nhân tiếp má»™t chưởng thá» xem.  
Cá»u Châu Phi Ma còn mong gì hÆ¡n, láºp tức lui ra năm sáu bước. Háºn Thế Thái Bảo nghênh ngang Ä‘i đến trước mặt Hồ Thiết Sanh nói:  
- Tiểu tá», ngươi hãy tiếp lão phu má»™t chưởng trước đã.  
Äoạn đứng hai chân má»™t trước má»™t sau, ngưá»i hÆ¡i thụp xuống, hai tay đưa lên ngang ngá»±c từ từ đẩy ra. Hiển nhiên định vá»›i mưá»i thành công lá»±c đánh bại Hồ Thiết Sanh. Hồ Thiết Sanh cÅ©ng ngầm váºn tụ mưá»i thành công lá»±c chỠđợi, ma đầu này đã tuyên bố là gánh trá»ng trách, võ công hẳn là cao hÆ¡n Cá»u Châu Phi Ma rất nhiá»u. Nào ngá» Háºn Thế Thái Bảo đột nhiên nhanh như chá»›p lướt tá»›i, bợ lấy hai khá»§yu tay Hồ Thiết Sanh, ngá»a mặt buông tiếng cưá»i vang. Lão vá»›i thá»§ Ä‘oạn như váºy đối phó vá»›i má»™t thiếu niên, ngay cả Cá»u Châu Phi Ma cÅ©ng cảm thấy ghê tởm. Quần hùng bạch đạo Ä‘á»u cả kinh thất sắc, đồng thá»i cÅ©ng hết sức hổ thẹn. Hôm nay Hồ Thiết Sanh đã liên tiếp đánh bại mấy tên ma đầu, kẻ khác chẳng giúp gì được, giá» chàng bị kẻ địch dùng mưu chế ngá»±, váºy là kể như bại hoàn toàn rồi. Dư Má»™ng Chân biến sắc mặt, trầm giá»ng nói:  
- Diệp Nhất Phong, theo như bổn nhân biết, khi xưa tôn giá tuy vui giáºn thất thưá»ng, giết ngưá»i vô số, nhưng kẻ bị giết Ä‘á»u đáng tá»™i. Chả lẽ tôn giá dùng thá»§ Ä‘oạn đê hèn như váºy ám toán má»™t đứa trẻ mà không thấy xấu hổ hay sao? Háºn Thế Thái Bảo cưá»i khẩy:  
- Tục ngữ có câu "binh bất yếm trá", chỉ bằng vào võ công là kẻ ngu xuẩn, trà dÅ©ng song toàn má»›i là đại anh hùng, đại hào kiệt. Dư Má»™ng Chân cưá»i khinh miệt:  
- Váºy là tôn giá cÅ©ng không phải địch thá»§ cá»§a Hồ Thiết Sanh ư?  
- Tiểu tá» này dù võ công cao đến mấy cÅ©ng vẫn còn thiếu há»a hầu, sao thể so sánh vá»›i lão phu. Thiên Äài Kỳ Si nói:  
- Lão ma chá»› nói khoác, nếu ngươi không sợ hắn thì hãy quyết đấu má»™t cách công bằng, nếu hắn thua bại, kẻ khác má»›i không chê cưá»i ngươi. Háºn Thế Thái Bảo cưá»i khẩy:  
- Cao thá»§ quá chiêu là phải sá» dụng cả tay lẫn óc, tiểu tá» này khinh suất như váºy chứng tá» hắn chỉ là má»™t kẻ tầm thưá»ng, thân hoài tuyệt há»c thì có Ãch gì? Bá»—ng, Cá»u Châu Phi Ma ngạc nhiên á»§a má»™t tiếng, nhìn Háºn Thế Thái Bảo há»i:  
- Tôn giá tháºt ra là ai?  
- Bổn nhân là Háºn Thế Thái Bảo Diệp Nhất Phong, chả lẽ ngay cả bổn nhân mà tôn giá cÅ©ng không nháºn ra hay sao? Cá»u Châu Phi Ma cưá»i khẩy:  
- Theo như Vu má»— biết, Háºn Thế Thái Bảo khi xưa tiếng nói hùng hồn, trung khà sung mãn, chắc chắn tôn giá không phải là Háºn Thế Thái Bảo. Háºn Thế Thái Bảo buông tiếng cưá»i vang:  
- Tôn giá cÅ©ng còn có chút tâm cÆ¡ đấy. Không sai, bổn nhân quả không phải là Háºn Thế Thái Bảo, tôn giá Ä‘oán thá» xem bổn nhân là ai?  
Má»i ngưá»i thảy Ä‘á»u sá»ng sốt, ngưá»i này không phải Háºn Thế Thái Bảo thì là ai? tháºt đáng ná»±c cưá»i, Cá»u Châu Phi Ma đã gần gÅ©i vá»›i y mấy ngày trá»i, váºy mà lại không phát giác ra y là kẻ giả mạo. Cá»u Châu Phi Ma gằn giá»ng:  
- Tôn giá tháºt ra là ai?  
- Bất kể bổn nhân là ai thì chúng ta cÅ©ng là ngưá»i cùng phe, tôn giá không cần phải thắc mắc vá» thân pháºn cá»§a bổn nhân. Cá»u Châu Phi Ma cưá»i khẩy:  
- Theo Vu má»— suy Ä‘oán, có thể tôn giá là Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân, khi xưa từng ngấp nghé bà kÃp cá»§a Vu má»—.  
- Không sai, bổn nhân chÃnh là Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân. Thế nào? Giá» chúng ta hợp tác có thể nhất cá» quét sạch bá»n ngưá»i tá»± mệnh danh là bạch đạo chÃnh phái, tôn giá không muốn sao?  
- Tôn giá là Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân, tại sao lại phải giả mạo làm Háºn Thế Thái Bảo Diệp Nhất Phong? Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân cưá»i nham hiểm:  
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải có nguyên nhân, sau này thì tôn giá sẽ rõ, hiện xin thứ cho khó thể phụng cáo.  
- Thôi được, đằng nào chúng ta cÅ©ng chung má»™t mục Ä‘Ãch, hợp tác vá»›i nhau có thể làm nên đại sá»±. Nếu chia rẽ thì không phải địch thá»§ cá»§a há».  
- Kẻ thức thá»i vụ là tuấn kiệt, tôn giá quả không hổ là báºc bá chá»§.  
Vô Ảnh Quỷ Thủ Thiêm Nhân quay sang Dư Mộng Chân nói:  
- Hiện nay tiểu tá» này quả là kình địch hàng đầu cá»§a bá»n này, dÄ© nhiên chẳng thể buông tha, nhưng dưới má»™t Ä‘iá»u kiện nào đó, bổn nhân có thể phế võ công cá»§a hắn, để cho hắn sống.  
Quần hùng bạch đạo thảy Ä‘á»u lặng ngưá»i, má»™t ngưá»i thân hoài tuyệt há»c mà bị phế bá» võ công, thà rằng giết Ä‘i còn hÆ¡n. Dư Má»™ng Chân tái mặt nói:  
- Không cần nói nữa, đã muốn phế bỠvõ công của y thì còn gì nói nữa?  
- Thế này váºy. Nếu các vị không chống đối, để cho Vu Äào phế bá» võ công cá»§a các vị, Thiêm má»— chỉ há»§y cánh tay phải cá»§a tiểu tá» này, để cho hắn sống, quyết không nuốt lá»i.  
Dư Má»™ng Chân nghÄ© nhanh, vá»›i công lá»±c hiện nay cá»§a Hồ Thiết Sanh, há»§y Ä‘i cánh tay phải cÅ©ng chẳng gì đáng kể, vẫn có thể thi triển võ há»c tuyệt thế, vấn đỠlà sao thể tin được lá»i nói cá»§a ma đầu này, vạn nhất y nuốt lá»i thì sao? Dư Má»™ng Chân đưa mắt nhìn quần hùng, mặt đầy vẻ kiên định, chứng tá» bà đã bằng lòng hy sinh Hồ Thiết Sanh, nhưng không biết ý kẻ khác thế nào? Thiên Äài Kỳ Si khẳng khái nói:  
- Lữ má»— tuổi đã gần đất xa trá»i, chết không đáng tiếc, phế bá» võ công cÅ©ng chẳng gì đáng kể, vá» nhà làm ruá»™ng cÅ©ng khá»e tấm thân. Hồ Thiết Sanh lá»›n tiếng:  
- Các vị tiá»n bối đừng để mắc lừa, vãn bối đã lá»t vào tay há», chắc chắn há» không buông tha cho vãn bối, các vị không nên tin lá»i lão ma này. Dư Má»™ng Chân trầm giá»ng:  
- Thiêm Nhân, tôn giá hãy thá» vá»›i trá»i đất Ä‘i. Vô Ảnh Quá»· Thá»§ cưá»i khẩy:  
- Tin thì tin, không tin thì thôi. Thiêm mỗ không cần thiết phải thỠthốt. Hồ Thiết Sanh lớn tiếng:  
- Các vị nghe chưa? Ma đầu này không há» có thành ý. Thiên Äài Kỳ Si bá»—ng nói:  
- Ngươi không thá», để Lữ má»— thá» há»™ ngươi cho. Nếu ngươi mà nuốt lá»i, ngươi chÃnh là con cá»§a kỹ nữ ở làng Bình Khang trong thành Bắc Kinh.  
Vô Ảnh Quá»· Thá»§ tức tối buông tiếng cưá»i gằn, má»i ngưá»i cưá»i ầm cả lên. Thiên Äài Kỳ Si nói tiếp:  
- Lão ma, lá»i thỠấy tuy không dá»… nghe lắm, nhưng chỉ cần ngươi không nuốt lá»i, đương nhiên sẽ chẳng ai mắng ngươi là con cá»§a kỹ nữ ở làng Bình Khang, còn như ngươi nuốt lá»i hoặc lương tâm không dám thá» thì ngươi chÃnh là con cá»§a kỹ nữ. Vô Ảnh Quá»· Thá»§ giá»ng sắc lạnh:  
- Váºy thì Thiêm má»— phải lấy mạng tên tiểu tá» này trước.  
Quần hùng bạch đạo liá»n lại trở nên căng thẳng, Bạch Ngá»c Quyên và La Liên đã khóc đến nước mắt đầm đìa, mấy lần lao tá»›i Ä‘á»u bị Dư Má»™ng Chân kéo lại. Cá»u Châu Phi Ma Ä‘i đến bên cạnh Vô Ảnh Quá»· Thá»§ nói:  
- Theo ý Vu má»— thì không nên để cho hắn sống, bởi vá»›i thá»±c lá»±c cá»§a chúng ta hiện nay, chỉ cần trừ khá» tên tiểu tá» này, những ngưá»i còn lại chẳng đáng kể gì.  
- Vu huynh có Ä‘iá»u chưa rõ, Thiêm má»— đã hoài nghi vá» nguồn gốc tuyệt há»c cá»§a tiểu tá» này, cần phải làm cho hắn ta nói ra tâm pháp.  
Cá»u Châu Phi Ma động tâm, thầm nhá»§: "Lão phu cÅ©ng dá»… thưá»ng không muốn tuyệt há»c cá»§a tiểu tá» này sao? Váºy thì lão phu phải hạ thá»§ trước má»›i được". Cá»u Châu Phi Ma thấp giá»ng nói:  
- Bá»n há» không ai là địch thá»§ cá»§a hai ta, nhưng nếu há» liên thá»§ thì cÅ©ng khá lợi hại, Thiêm huynh chẳng thể không phòng bị. Vô Ảnh Quá»· Thá»§ nhếch môi cưá»i:  
- Không hỠgì, tiểu đệ có cách ứng phó.  
- Thiêm huynh có ứng phó nổi Bạch Long Xuyên, Dư Má»™ng Chân và Tư Mã Ngưu ba ngưá»i liên thá»§ hay không? Nếu ứng phó nổi, ba ngưá»i khác hãy giao cho tiểu đệ.  
Vô Ảnh Quá»· Thá»§ quay đầu nhìn lại, lòng thầm toan tÃnh, ba ngưá»i này liên thá»§ chẳng phải tầm thưá»ng, tháºt không chắc ứng phó nổi. Ngay khi ấy Cá»u Châu Phi Ma bất thần vung tay, Ä‘iểm vào huyệt Toản Tâm cá»§a Vô Ảnh Quá»· Thá»§, đồng thá»i tay trái chá»™p vào huyệt Nho Tý cá»§a Hồ Thiết Sanh, kéo chàng lùi má»™t bước. Vô Ảnh Quá»· Thá»§ phịch má»™t tiếng ngã xuống đất. Huyệt Toản Tâm nằm ngay dưới nách, thông vá»›i tâm mạch, nhẹ tay thì khiến tim ứ máu, nặng tay thì chết ngay tại chá»—. Vô Ảnh Quá»· Thá»§ công lá»±c tuy thâm háºu, nhưng nhất thá»i không còn cỠđộng được nữa. Lão chẳng ngá» Cá»u Châu Phi Ma lại ra tay ám toán mình, lòng tá»™t cùng căm háºn nhưng không làm gì được. Quần hùng bạch đạo nhất tá» tiến tá»›i bởi đối phương đã giảm bá»›t má»™t cưá»ng địch, nhưng tÃnh mạng cá»§a Hồ Thiết Sanh Ä‘ang nằm trong tay đối phương, vẫn không dám động thá»§. Cá»u Châu Phi Ma trầm giá»ng:  
- Bây giá» Vu má»— có má»™t Ä‘iá»u kiện, nếu các vị chấp nháºn, tÃnh mạng cá»§a tiểu tá» này tuyệt đối không nguy hiểm. Trái lại, hẳn các vị biết háºu quả sẽ như thế nào. Dư Má»™ng Chân nói:  
- Tôn giá nói Ä‘i, Ä‘iá»u kiện gì?  
- Vu má»— mang tiểu tá» này Ä‘i, ná»a năm sau sẽ thả hắn ra, quyết không nuốt lá»i.  
- Tôn giá mang y đi có dụng ý gì?  
- Vu má»— cÅ©ng chẳng cần giấu diếm các vị, Ma Äao Ca mà Vu má»— có được không đầy đủ, phải cần tiểu tá» này bổ sung.  
- Con ngưá»i như tôn giá, sau khi luyện thành tuyệt há»c mà chịu thả y ra sao? Cá»u Châu Phi Ma cưá»i khẩy:  
- Vu má»— đã cạn lá»i, tin hay không tùy các vị. Cho các vị biết, Vu má»— muốn mang tiểu tá» này Ä‘i dá»… như trở bàn tay, các vị động thá»§ thì cÅ©ng chỉ uổng phà tÃnh mạng mà thôi.  
Dư Má»™ng Chân nghÄ© rằng giữ được rừng xanh thì chẳng lo thiếu cá»§i, chỉ cần lão ta tháºt sá»± không hạ sát Hồ Thiết Sanh thì dù lão luyện thành tuyệt há»c Ma Äao Ca cÅ©ng có thể tìm cách đối phó, nên bà lại đưa mắt nhìn vá» phÃa quần hùng. Thiên Äài Kỳ Si nói:  
- Dư cô nương, ngưá»i thân cáºn vá»›i Hồ Thiết Sanh hÆ¡n hết chỉ có cô nương và Bạch Long Xuyên, còn Lạc Kỳ thần trà bất thưá»ng, cÅ©ng chẳng cần phải há»i ý kiến ông ấy, hai ngưá»i hãy quyết định Ä‘i. Bạch Long Xuyên vẻ mặt nghiêm nghị nói:  
- Vu đào, vá»›i võ công và thân pháºn cá»§a tôn giá mà cÅ©ng bắt chước kẻ khác sao? Cá»u Châu Phi Ma cưá»i khẩy:  
- Tháºt ra cÅ©ng chẳng kể được là bắt chước, Ma Äao Ca đâu phải là do tiểu tá» này sáng chế, mà chỉ là chuyển tay thôi. Các vị mau quyết định Ä‘i.  
Bạch Long Xuyên thấy nói nhiá»u cÅ©ng vô Ãch, quay sang Dư Má»™ng Chân há»i:  
- Chân muội thấy thế nào?  
Dư Má»™ng Chân nhẹ gáºt đầu, không nói gì, việc này tháºt là khó xá». Nhưng không quyết định cÅ©ng chẳng thể được, lúc này đối phương muốn hạ sát Hồ Thiết Sanh tháºt dá»… như trở bàn tay. Äá»™t nhiên, Bạch Ngá»c Quyên vùng khá»i tay Dư Má»™ng Chân, chạy bay vá» phÃa Cá»u Châu Phi Ma, má»i ngưá»i Ä‘á»u cả kinh thất sắc. Thiên Äài Kỳ Si vung tay ném ra ba quân cá», "bá»™p bá»™p bá»™p" trúng vào ba chá»— huyệt đạo cá»§a Bạch Ngá»c Quyên, phịch má»™t tiếng ngã xuống trên ngưá»i Vô Ảnh Quá»· Thá»§. Dư Má»™ng Chân phi thân đến, bồng Bạch Ngá»c Quyên lên đồng thá»i bà cÅ©ng sợ La Liên mạo hiểm cứu ngưá»i, tiện tay Ä‘iểm huyệt nàng. Cá»u Châu Phi Ma lá»›n tiếng nói:  
- Các vị đã quyết định chưa? Bạch Long Xuyên trầm giá»ng:  
- Rồi! Äại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Mong là tôn giá giữ đúng lá»i hứa, ná»a năm sau thả Hồ Thiết Sanh ra.  
- Äó là lẽ đương nhiên, ha ha...  
Thốt nhiên, Vô Ảnh Quá»· Thá»§ trên đất cong ngưá»i vá»t như tên bắn, vung tay nhanh như chá»›p Ä‘iểm vào huyệt Hạc Khẩu cá»§a Cá»u Châu Phi Ma, trong lúc Cá»u Châu Phi Ma ngã xuống, Vô Ảnh Quá»· Thá»§ đã cướp giữ Hồ Thiết Sanh trong tay. Sá»± biến quá đột ngá»™t, quần hùng bạch đạo thảy Ä‘á»u sững sá», Vô Ảnh Quá»· Thá»§ cưá»i hăng hắc nói:  
- Thiêm má»— hiệu xưng là Vô Ảnh Quá»· Thá»§, đương nhiên chẳng phải kẻ tầm thưá»ng, nhưng vừa qua tháºt nguy hiểm, may nhỠả kia ngã lên mình Thiêm má»—, ngẫu nhiên khá»§yu tay chạm vào huyệt đạo Thiêm má»—, Thiêm má»— liá»n thừa cÆ¡ váºn công xung kÃch, huyệt đạo giải khai, đó cÅ©ng là ý trá»i, ha ha...  
Quần hùng bạch đạo lắc mạnh đầu, hai lão ma này tâm cÆ¡ Ä‘á»u không đơn giản. Lúc này Vô Ảnh Quá»· Thá»§ sợ Cá»u Châu Phi Ma tá»± giải huyệt, lại đá vào ngưá»i lão hai cái, chế ngá»± hai huyệt đạo nữa. Äổi qua đổi lại Hồ Thiết Sanh vẫn như là cá nằm trên thá»›t, Bạch Long Xuyên trầm giá»ng há»i:  
- Tôn giá muốn sao?  
- Thiên má»— cÅ©ng đã đổi ý, giống như ý kiến cá»§a Cá»u Châu Phi Ma, ná»a năm sau trao trả ngưá»i, quyết không nuốt lá»i.  
Bá»—ng, Thiên Äài Kỳ Si Ä‘i đến bên quan tài cá»§a Hắc Äao Khách, áp tai vào khe nắp lắng nghe má»™t hồi, mặt lá»™ vẻ vui mừng, lá»›n tiếng nói:  
- Thiêm Nhân, nghe nói võ công cá»§a ngươi tá»± thành má»™t nhà, vá»›i Hư Ảo Phiêu Hốt xưng bá võ lâm, khiến ngưá»i khó thể đỠphòng. Bạn già cá»§a Lữ má»— đã chết dưới tay các ngươi nên Lữ má»— cÅ©ng chẳng muốn sống nữa. Hôm nay quyết tiếp ngươi vài chiêu, nếu Lữ má»— không phải địch thá»§ thì sẽ cùng bạn già vùi xương trên Ngưỡng Thiên Bình này cho có đôi có bạn.  
Những lá»i ấy thốt ra, chẳng những quần hùng bạch đạo không hiểu ông có dụng ý gì, mà ngay cả Vô Ảnh Quá»· Thá»§ cÅ©ng hết sức ngạc nhiên bởi vì vá»›i võ công cá»§a Thiên Äài Kỳ Si, e rằng má»™t chiêu cá»§a lão cÅ©ng chẳng tiếp nổi. Bạch Long Xuyên vá»™i nói:  
- Lữ huynh hãy... Thiên Äài Kỳ Si khoát tay ngắt lá»i, nước mắt chảy dài nói:  
- Hắc Äao Khách là ngưá»i bạn thân nhất Ä‘á»i cá»§a Lữ má»—, khi xưa hai ngưá»i từng thá» nguyá»n sống chết có nhau, Bạch huynh không cần lắm lá»i. Dư Má»™ng Chân chau mày nói:  
- Lữ huynh làm váºy đâu có Ãch gì, vả lại...  
Thiên Äài Kỳ Si khoát tay, lúc quay ngưá»i đã nháy mắt vá»›i Bạch Long Xuyên và Dư Má»™ng Chân, lá»›n tiếng nói:  
- Xin các vị hãy lui ra xa má»™t trượng, để lão ma ấy khá»i nói là Lữ má»— giành phần hÆ¡n.  
Ma Già Bạch Long Xuyên và Dư Má»™ng Chân biết là ông định giở trò, nhưng không biết là trò gì, nhưng tin chắc là không bao giá» vá»›i trứng chá»i đá, nên liá»n ra hiệu cho má»i ngưá»i lùi xa hÆ¡n trượng. Thiên Äài Kỳ Si lá»›n tiếng nói:  
- Thiêm Nhân, ngươi có dám động thá»§ vá»›i Lữ má»— không? Vô Ảnh Quá»· Thá»§ cưá»i khẩy:  
- Thiêm má»— chỉ cần má»™t tay là đủ, ngươi đã trung thành vá»›i bạn già như váºy, dÄ© nhiên Thiêm má»— cÅ©ng phải thành toàn cho ngươi rồi.  
- Váºy thì ngươi hãy đến đây.  
- Tại sao lại đến đó, ở đây chẳng phải cÅ©ng váºy sao?  
- Lữ má»— tá»± biết là không phải địch thá»§ ngươi, mưá»i phần chết chÃn, nhưng dù chết cÅ©ng phải chết bên quan tài cá»§a Hắc Äao Khách. Vô Ảnh Quá»· Thá»§ cưá»i hăng hắc:  
- Thiêm mỗ cũng chẳng sợ ngươi giở trò, đến thì đến.  
Äoạn váºn công lá»±c vào mÅ©i chân, nhắm đá vào huyệt chẩm cá»§a Cá»u Châu Phi Ma, bá»™p má»™t tiếng, óc máu văng tung tóe, thế là rồi Ä‘á»i lão ma đầu đầy dã tâm. Lúc này quần hùng đã lui ra xa hÆ¡n trượng, Vô Ảnh Quá»· Thá»§ kéo Hồ Thiết Sanh sải bước Ä‘i đến bên cạnh quan tài, đưa mắt nhìn vào trong. Lão ma đầu này cÅ©ng chẳng đơn giản, lão nghÄ© Thiên Äài Kỳ Si xưa nay bỡn cợt ngưá»i Ä‘á»i, không lẽ nào lại làm Ä‘iá»u dại dá»™t như váºy, hẳn là trong quan tài có trò gì đó. Tuy nhiên, phÃa bạch đạo ngưá»i có võ công cao nhất là Hồ Thiết Sanh, hiện đã nằm trong tay lão, ngoài lão ra bất kỳ ai nấp trong quan tài cÅ©ng chẳng đủ tạo thành sá»± uy hiếp đối vá»›i lão. Thế nên, lão chẳng báºn tâm, lạnh lùng nói:  
- Lữ Tông Nguyên, Thiêm má»— nhưá»ng ngươi ba chiêu trước, và phải trong má»™t chiêu đưa ngươi xuống suối vàng gặp ngưá»i bạn già cá»§a ngươi. Thiên Äài Kỳ Si thản nhiên:  
- ÄÆ°á»£c thôi, đằng nào Lữ má»— cÅ©ng chẳng muốn sống má»™t mình nữa. Bạch huynh, sau khi Lữ má»— chết, xin Bạch huynh hãy giúp cho má»™t việc. Bạch Long Xuyên nói:  
- Nói Ä‘i, Bạch má»— sẽ không làm cho Lữ huynh thất vá»ng đâu.  
- Lữ má»— vá»›i Trần Chấn Võ cả Ä‘á»i độc thân, bao năm hiu quạnh trên Ä‘á»i, khi xuống âm gian không thể tiếp tục sống cảnh cô đơn nữa, nên nhá» Bạch huynh mua giùm hai nữ nhân bằng giấy đốt Ä‘i. Lữ má»— vá»›i Trần Chấn Võ ở chốn âm gian cÅ©ng ấm cúng hÆ¡n.  
Dư Má»™ng Chân xà má»™t tiếng, những ngưá»i khác thảy Ä‘á»u báºt cưá»i. Vô Ảnh Quá»· Thá»§ trầm giá»ng quát:  
- Äá»™ng thá»§ mau Ä‘i. Thiên Äài Kỳ Si vá»— vá»— quan tài nói:  
- Trần huynh, hãy chỠLữ mỗ chốc lát, chúng ta chẳng bao lâu nữa là có thể gặp nhau được rồi.  
Dứt lá»i, liá»n tức vung tay xuất chưởng, Vô Ảnh Quá»· Thá»§ quả nhiên không hoàn thá»§, lách ngưá»i tránh khá»i. Thiên Äài Kỳ Si hét to:  
- Một chiêu.  
Äoạn lại tung ra má»™t chưởng và ba cước, Vô Ảnh Quá»· Thá»§ lại ung dung tránh khá»i. Thiên Äài Kỳ Si lại hét to:  
- Hai chiêu, Lữ má»— sắp rồi Ä‘á»i rồi.  
Ngay khi ấy Vô Ảnh Quá»· Thá»§ nhanh như chá»›p lướt tá»›i, Thiên Äài Kỳ Si chưa kịp đứng vững, lão đã vung tay chá»™p đến, thân thá»§ nhanh khôn tả, Vô Ảnh Quá»· Thá»§ quả danh bất hư truyá»n. Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, bá»—ng nghe rắc má»™t tiếng, nắp quan tài bay lên cao mấy trượng, từ trong phóng ra má»™t quái nhân tóc bạc dài cả trượng, râu trắng đầy mặt, chỉ lá»™ ra đôi mắt nhá» bé, vung tay chá»™p vào sau lưng Vô Ảnh Quá»· Thá»§. Vô Ảnh Quá»· Thá»§ chợt cảm thấy sau lưng có tiếng gió rÃt, bất giác giáºt mình, đành rụt tay vá» và quay phắt lại. Lão nhân ấy bàn tay quắt queo như ưng trảo, móng tay dài hÆ¡n ná»a thước, loáng cái đã cướp lấy Hồ Thiết Sanh trong tay Vô Ảnh Quá»· Thá»§. Vô Ảnh Quá»· Thá»§ lui ra xa năm trượng, sá»ng sốt nói:  
- Tôn giá là Háºn Thế Thái Bảo phải không?  
Má»i ngưá»i nghe váºy Ä‘á»u sững sá», nhất là Hồ Thiết Sanh, chàng từng thá» Æ¡n lão nhân này, chẳng ngỠông lại là Háºn Thế Thái Bảo. Quái lão nhân nói:  
- Không sai, lão phu chÃnh là Háºn Thế Thái Bảo Diệp Nhất Phong, chỉ vì xưa kia thá»§ Ä‘oạn quá tàn độc, không khá»i sát hại má»™t số ngưá»i vô tá»™i, đến lúc già ăn năn sám hối, thá» phải làm chút việc thiện hữu Ãch cho giá»›i võ lâm.  
Vô Ảnh Quá»· Thá»§ tá»± tin công lá»±c không kém hÆ¡n đối phương, buông tiếng quát vang tung ra má»™t chưởng. Háºn Thế Thái Bảo cÅ©ng chẳng chịu kém, láºp tức vung chưởng đón tiếp. Bùng má»™t tiếng, Háºn Thế Thái Bảo bị đẩy lùi hai bước dài, hiển nhiên ná»™i lá»±c kém hÆ¡n Vô Ảnh Quá»· Thá»§ má»™t báºc. Hồ Thiết Sanh thấy váºy liá»n lướt tá»›i, rút Ma Äao ra, thi triển Huyá»n Huyá»n Tam Thức. Vô Ảnh Quá»· Thá»§ kinh hãi, toàn lá»±c tung ra má»™t chưởng và lùi nhanh ra sau, chỉ nghe soạt má»™t tiếng, tay áo trái đã bị chém bay má»™t mảng, hồn phi phách tán, quay ngưá»i bá» chạy. Háºn Thế Thái Bảo nói:  
- Tiểu tá», Ä‘uổi theo mau, dá»c đưá»ng nhá»› để lại ký hiệu, má»i ngưá»i sẽ theo sau đến ngay. Ôi! Lão phu không xong rồi. 
 Hồ Thiết Sanh vâng một tiếng, thi triển khinh công đuổi theo.  
-oOo- 
 
  
 
Hết chương 37:0 (9):
		  
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				31-03-2009, 12:02 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Hồi kết cục
			 
			 
			
		
		
		
			
			Chương 38  
 
Tác giả: Liễu Tàn Dương 
Dịch Thuáºt: Vô Danh 
Äả tá»±: Bán diện nhân 
Nguồn: Nhạn Môn Quan 
 
 
  
 
  
Hồ Thiết Sanh thi triển khinh công tuyệt đỉnh Ä‘uổi theo, nhưng vì Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân cất bước trước, nên luôn cách nhau ná»a dặm, không sao rút ngắn khoảng cách được. Lát sau đã ra khá»i Hào SÆ¡n, tiến vào Hùng NhÄ© SÆ¡n. Hùng NhÄ© SÆ¡n nằm ở phÃa nam huyện Lư Thị, phÃa tây huyện Tuyên Dương tỉnh Hà Nam, hai dãy núi gần song song nhau, hình dạng như tai gấu nên có tên là Hùng NhÄ© SÆ¡n. Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân khinh công vốn đã không kém hÆ¡n Hồ Thiết Sanh, hÆ¡n nữa dá»c đưá»ng Hồ Thiết Sanh còn phải để lại ký hiệu nên càng Ä‘uổi càng xa, lát sau đã không còn thấy bóng Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân đâu nữa. Chàng tìm kiếm quanh đó má»™t hồi, vẫn chẳng thấy bóng dáng lão ma, lúc này trá»i đã sáng, lòng chàng hết sức lo lắng, đồng thá»i nghÄ© đến quái lão nhân đã dạy chàng Ma Äao Ca kia, chẳng hiểu sao ông ấy lại có thể nấp trong quan tài cá»§a Hắc Äao Khách? Và ông ấy đã là Ma Äao Tôn Giả, sao còn là Háºn Thế Thái Bảo? Lát sau chàng đến bên má»™t khe suối, nước suối rất trong, chàng Ä‘i suốt hÆ¡n trăm dặm đưá»ng cÅ©ng đã cảm thấy khát nước, liá»n vốc nước suối uống mấy há»›p.  
Bá»—ng, trong nước hiện ra rất nhiá»u bóng ngưá»i, có má»™t số thiếu nữ trẻ che thân bằng lá cây, không dưới trăm ngưá»i. Hồ Thiết Sanh biết đó hẳn là ngưá»i cá»§a Háºn Thế Giáo, còn những đại hán là ngưá»i cá»§a Phi Hồn Bảo. Nhưng những bóng ngưá»i ấy rất mÆ¡ hồ, có thể là ở rất xa. Hồ Thiết Sanh tin chắc rằng Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân hẳn đã đến đó, bởi hÆ¡n trăm đại hán và thiếu nữ này cÅ©ng là má»™t chướng ngại váºt, nếu liên kết lại, uy lá»±c cÅ©ng chẳng thể xem thưá»ng. Lúc này mặt trá»i vừa ló dạng, ánh bình minh nhuá»™m cả núi rừng, trông rất ngoạn mục và cÅ©ng tượng trưng cho tương lai xán lạn cá»§a giá»›i võ lâm. Hồ Thiết Sanh kỹ lưỡng quan sát góc độ cá»§a những bóng ngưá»i phản ánh trong nước, dưá»ng như là ở trên đỉnh núi đối diện, nhưng trên ấy hoàn toàn không có má»™t bóng ngưá»i. Hồ Thiết Sanh thầm nghÄ©, chả lẽ đây là qá»§y mị hay sao? Chàng đâu biết đó là nguyên lý khúc xạ ánh sáng, bất giác lòng hiếu kỳ bừng dáºy, liá»n phóng Ä‘i lên đỉnh núi đối diện. Nhưng lên đến nÆ¡i, chàng má»›i biết là phương hướng không đúng, nếu là do ánh nắng phản chiếu thì đâu có hiện trong nước suối kia, vì nÆ¡i này Ä‘ang ngược vá»›i ánh sáng mặt trá»i. Bá»—ng, chàng phát hiện má»™t bà máºt, chỉ thấy trên vách núi đối diện có má»™t thác nước to lá»›n, ào ào đổ xuống, và trên mặt nước loáng thoáng có bóng ngưá»i động Ä‘áºy.  
Hồ Thiết Sanh đưa mắt quan sát địa hình, cho đó là bóng ngưá»i phản chiếu lên thác nước kia, có lẽ là ở đâu đây. Nếu không sai, gần đây hẳn có má»™t sÆ¡n động bà máºt. Bởi cảnh váºt trong sÆ¡n động phản ánh lên thác nước, trong khi thác nước Ä‘ang đối diện vá»›i ánh nắng nên lại phản ánh xuống khe suối bên dưới. Hồ Thiết Sanh vỡ lẽ, đối diện vá»›i thác nước chÃnh là bên kia núi và thác nước lại cao hÆ¡n ngá»n núi này rất nhiá»u nên đã phản ánh cảnh váºt trong sÆ¡n động xuống bên này núi. Chàng tin chắc là suy luáºn cá»§a mình không sai, bèn bắt đầu tìm kiếm phÃa bên kia núi, quả nhiên chàng đã phát hiện ra má»™t sÆ¡n động to lá»›n ở lưng chừng núi. Cá»a động có bốn đại hán vạm vỡ và bốn thiếu nữ lá cây che thân canh gác. Trên mình bốn thiếu nữ chỉ vẻn vẹn có ba chiếc lá che chá»— quan trá»ng, thân hình khêu gợi lá»™ rõ trước mắt, nên bốn đại hán vạm vỡ cứ nhìn lom dom như kẻ mất hồn. Hồ Thiết Sanh suy nghÄ© tìm cách vào động, nếu công nhiên chế ngá»± bốn ngưá»i này thì cÅ©ng chẳng mất bao nhiêu thá»i gian, nhưng hẳn bị ngưá»i trong động phát hiện. Chàng bá»—ng nảy ý, liá»n nhặt lấy bốn viên đá nhá», nhắm ngay rốn bốn thiếu nữ vung tay ném ra, thá»§ pháp cá»±c kỳ chuẩn xác, chỉ nghe phụp phụp mấy tiếng khẽ, đá nhỠđã lún vào rốn bốn thiếu nữ. Bốn thiếu nữ cùng kêu lên má»™t tiếng Ä‘au đớn, chổng mông ngồi xổm xuống. Bốn gã đại hán đương nhiên đâu bá» qua cÆ¡ há»™i tán tỉnh, liá»n tiến tá»›i nói:  
- Cô nương có chá»— nào không khá»e ư?  
Äồng thá»i cÅ©ng liá»n phát hiện chá»— rốn thiếu nữ có máu rỉ ra, bèn sốt sắng đòi chăm sóc cho há», nhưng bốn thiếu nữ không cho xem, vùng vằng nÃu kéo nhau không thôi. Hồ Thiết Sanh cÅ©ng biết hành động cá»§a mình rất bất nhã, nhưng vì diệt trừ ác ma, cÅ©ng đành phải ngá»™ biến tùng quyá»n, láºp tức phi thân vào động. Chỉ thấy trong động lá»a cháy báºp bùng, hÆ¡n trăm đại hán vạm vỡ và hÆ¡n trăm thiếu nữ khá»a thân chia nhau đứng hai bên, giữa có mấy đống lá»a rá»±c cháy, nhưng hoàn toàn yên lặng. Má»™t ngưá»i bịt mặt đứng ở chá»— táºn cùng giữa hai hàng ngưá»i, chÃnh là Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân, lão Ä‘ang nói chuyện vá»›i má»™t đôi nam nữ, quay lưng ra cá»a động nên Hồ Thiết Sanh má»›i không bị phát hiện, chàng nấp vào trong má»™t khe đá. Những đại hán vạm vỡ thoạt nhìn như là Ä‘ang lắng nghe Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân nói chuyện, nhưng tháºt ra há» Ä‘á»u Ä‘ang ngắm nhìn thân hình thiếu nữ đối diện, ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng. Nhưng những thiếu nữ ấy chẳng thèm nhìn ngó đến bá»n đại hán, chỉ nghe Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân nói:  
- Cá»u Châu Phi Ma và Thiết Ông Xung Ä‘á»u đã chết dưới tay bá»n ngưá»i bạch đạo, không bao lâu nữa bá»n há» hẳn sẽ kéo đến đây, lão phu vì ứng phó đại địch, đành phải nháºn lấy trá»ng nhiệm... Lão đưa mắt nhìn những thiếu nữ khá»a thân, nói tiếp:  
- Con ngưá»i sống trên Ä‘á»i không ai có thể thoát khá»i chuyện âm dương phối hợp, nếu trái lại là phản bá»™i tôn chỉ cá»§a tạo hóa, nên lão phu tuyên bố thành láºp Hòa Hợp Giáo, tá»± nháºm chức giáo chá»§, má»i ngưá»i có thể tá»± lá»±a chá»n đối tượng kết hợp thành phu thê, gia tăng dân số, trùng chấn thanh uy bổn giáo. Bá»n đại hán đương nhiên là vui mừng khôn xiết nhưng bá»n thiếu nữ thì lạnh lùng thản nhiên, má»™t ngưá»i bá»—ng cất tiếng há»i:  
- Giáo chá»§ cá»§a bá»n này đâu rồi? Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân trả lá»i:  
- Y thị đã đầu hàng bá»n bạch đạo, trở thành kẻ địch cá»§a chúng ta rồi. Thiếu nữ ấy quay sang những thiếu nữ khác lá»›n tiếng nói:  
- Chúng ta phải chung lưng đấu cáºt vá»›i giáo chá»§, không được tùy tiện phá hoại giáo quy, chuyện xấu xa giữa nam nữ, bổn giáo liệt vào Ä‘iá»u cấm hàng đầu, các vị tá»· muá»™i chá»› tin lá»i giả dối cá»§a y. Các thiếu nữ khác đồng thanh hưởng ứng, lá»›n tiếng phản đối. Hồ Thiết Sanh gáºt đầu thầm nhá»§:  
- "Xem ra Háºn Thế Giáo ngoại trừ quá nặng lòng căm háºn, cÅ©ng chưa phải là hạng ngưá»i tà ác, nhất là rất xem trá»ng trinh tiết.†Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân gằn giá»ng nói:  
- Bổn giáo chá»§ trịnh trá»ng tuyên bố, kẻ nào dám trái lệnh, bổn giáo chá»§ sẽ trị tá»™i vá»›i hình phạt nghiêm khắc nhất.  
Bá»n thiếu nữ chẳng chút sợ hãi, lá»›n tiếng la hét, kiên quyết phản đối, trong khi ấy bá»n đại hán hăm hở chá»±c xông tá»›i, chỉ chá» Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân hạ lệnh má»™t tiếng là hỠđược toại nguyện ngay. Nhưng Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân cưá»i khẩy nói:  
- Äó thì không tùy ở các ngươi được đâu.  
Äoạn vung tay ném ra mấy nắm phấn trắng, rÆ¡i vào đống lá»a, liá»n có mùi thÆ¡m kỳ dị bốc lên, lan tá»a tứ phÃa. Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân quay phắt lại, lạnh lùng nói:  
- Hồ Thiết Sanh, ngươi hãy hiện thân đi thôi.  
Hồ Thiết Sanh giáºt mình thầm nhá»§: "Lão ma này quả là lợi hại, thì ra lão sá»›m biết mình đã vào động, xem ra lão rải phấn trắng vào lá»a hẳn có thâm ý.†Quả nhiên, hương thÆ¡m kỳ dị vừa len vào mÅ©i bá»n thiếu nữ và đại hán, cục diện liá»n tức thay đổi, bá»n thiếu nữ thảy Ä‘á»u hai má đỠbừng, lòng xuân bừng dáºy, mắt đầy tình tứ tiến vá» phÃa bá»n đại hán. Hồ Thiết Sanh vá»™i quát to:  
- Äứng lại.  
Äồng thá»i bước ra khá»i khe đá, tung mình lao bổ vào Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân, trong khi ấy, bá»n thiếu nữ và bá»n đại hán đã ôm chặt lấy nhau. Hồ Thiết Sanh chợt hiểu, thì ra Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân chẳng phải gia tăng nhân số, trùng chấn thanh uy, mà là định lợi dụng cảnh dâm ô này làm phân tán tâm thần chàng. Äòn này tháºt lợi hại, Hồ Thiết Sanh không phải kẻ hiếu sắc, chỉ vì không đành lòng trÆ¡ mắt nhìn những thiếu nữ trong trắng này bị bá»n đại hán vùi dáºp, nên tâm thần không khá»i bị phân tán. Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân chá»›p nhoáng tung ra ba chưởng, bức cho Hồ Thiết Sanh thoái lui hai bước, lão tấn công tá»›i tấp, rõ ràng muốn khiến cho Hồ Thiết Sanh không rảnh tay rút Ma Äao ra. Lúc này bá»n đại hán như thể Ä‘iên cuồng, vừa ôm hôn các thiếu nữ vừa tá»± cởi y phục mình, mắt thấy các thiếu nữ sắp mất Ä‘i sá»± trong trắng.â€Bùng bùng bùng"! Hồ Thiết Sanh bị đẩy lùi ba bước, chiêu thức cá»§a Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân hư ảo khôn lưá»ng và xuất thá»§ cá»±c nhanh, Hồ Thiết Sanh đã bị lão giành mất tiên cÆ¡, nhất thá»i không sao vãn hồi tình thế. Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân toàn lá»±c tấn công tá»›i tấp, chiêu nào cÅ©ng nhắm vào chá»— yếu hại cá»§a Hồ Thiết Sanh, trong khi ấy bá»n đại hán và thiếu nữ phát ra những tiếng khát khao nhục dục hết sức khó nghe. Mắt thấy bá»n đại hán đã cởi hết y phục và bá»n thiếu nữ không há» phản kháng, để mặc há» muốn làm gì thì làm. Ngay trong lúc nguy cÆ¡ như ngàn cân treo sợi tóc ấy, bá»—ng ngoài cá»a động vang lên tiếng quát liên hồi, vách động rung chuyển, đá vụn rÆ¡i lả tả xuống, thì ra Háºn Thế Thái Bảo dẫn đầu, cùng quần hùng đã đến. Chỉ thấy Háºn Thế Thái Bảo vung tay ném ra mấy viên dược hoàn vào các đống lá»a, liá»n tức vang lên tiếng nổ lốp bốp, khói vàng bốc lên, nhanh chóng lan tá»a khắp sÆ¡n động. Bá»n đại hán và thiếu nữ như liá»n tỉnh táo ngay, nhất là các thiếu nữ, phát giác bị đàn ông ôm chặt liá»n tức cả giáºn, chỉ nghe tiếng bình bình liên hồi, đánh báºt bá»n đại hán lui ra mấy bước.  
Trong tiếng reo mừng vang dá»™i, các thiếu nữ chạy nhanh vá» phÃa Bạch Băng. Bạch Băng dang rá»™ng hai tay, ôm lấy má»™t số thiếu nữ, hai dòng nước mắt xúc động chảy dài. Bá»n đại hán biết không phải địch thá»§ cá»§a quần hùng bạch đạo, thảy Ä‘á»u đứng ngây ra tại chá»—. Lúc này Hồ Thiết Sanh không còn phải báºn tâm nữa, hùng tâm bừng dáºy, vẫn không rút Ma Äao ra, buông tiếng quát vang, dùng chưởng thay kiếm thi triển Thánh Giả Chi Kiếm. Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân không còn đưá»ng rút lui, muốn đào tẩu cÅ©ng chẳng thể được, đành váºn hết công lá»±c bình sanh ứng phó. Quần hùng bạch đạo án ngữ nÆ¡i cá»a động theo dõi cuá»™c chiến, Dư Má»™ng Chân nói:  
- Diệp huynh thấy Thiết Sanh có thể thá»§ thắng không? Háºn Thế Thái Bảo nói:  
- Dù không thắng nổi cÅ©ng không thể bại, trong lúc động thá»§ giao chiến, sÄ© khà rất là quan trá»ng.  
Lúc này tâm trạng hai ngưá»i trái ngược nhau, má»™t tinh thần phấn chấn, má»™t chán chưá»ng tuyệt vá»ng nhưng bắt buá»™c phải chiến đấu. Vá» mặt tâm lý cÅ©ng đã phân cao thấp rồi. Hồ Thiết Sanh thi triển Thánh Giả Chi Kiếm nghênh địch đã đấu ngang tay vá»›i Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân, nếu sá» dụng Ma Äao, lão ma đầu e sá»›m đã tán mạng rồi. Trăm chiêu qua Ä‘i vẫn chưa phân thắng bại, Hồ Thiết Sanh buông tiếng quát vang, Huyá»n Huyá»n Nhất Thức tung ra, liá»n tức kình phong nổi dáºy, đá vụn tung bay. Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân toàn lá»±c vung chưởng đón tiếp và lẹ làng lách ngưá»i nhưng vẫn bị đẩy lùi má»™t bước. Hồ Thiết Sanh liá»n tức thi triển Huyá»n Huyá»n Nhị Thức, kình phong càng thêm dữ dá»™i, lão ma đầu lại bị đẩy lùi ba bước. Hồ Thiết Sanh chẳng để cho đối phương có thá»i gian nghỉ thở, Huyá»n Huyá»n Tam Thức lại tung ra, chỉ nghe bùng má»™t tiếng rá»n rÄ©, Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân loạng choạng lùi sau bảy tám bước, chưa kịp đứng vững, Hồ Thiết Sanh đã lướt đến, vung tay chá»™p vào vai phải lão ta. Chỉ nghe rắc má»™t tiếng, tay phải Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân đã bị bẻ gãy đến bả vai. Hồ Thiết Sanh lại nắm lấy bắp tay trái cá»§a lão ta, lá»›n tiếng nói:  
- Lão ma, ngươi không ngá» có ngày hôm nay phải không? Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân trầm giá»ng:  
- Tiểu tá», lão phu đã lá»t vào tay ngươi, chẳng còn gì để nói nữa, ngươi hãy cho lão phu chết má»™t cách nhanh chóng Ä‘i. Háºn Thế Thái Bảo bá»—ng lá»›n tiếng nói:  
- Tiểu tá», hãy khoan động thá»§, để lão phu há»i y vài Ä‘iá»u. Lão quá»·, theo như Diệp má»— biết, khi xưa ngươi không há» có hành vi tá»™i ác gì to lá»›n, vì sao lại giả mạo Diệp má»—, cấu kết vá»›i hai ma đầu kia quấy nhiá»…u võ lâm? Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân cưá»i khẩy:  
- Diệp Nhất Phong, khi xưa hành vi cá»§a ngươi cÅ©ng chẳng kém gì Thiêm má»—, nay lại tá»± cho mình là chÃnh nhân quân tá» lên giá»ng giáo huấn Thiêm má»—? Chẳng phải Thiêm má»— khinh khi ngươi, e rằng ngươi cÅ©ng chẳng phải địch thá»§ cá»§a tên tiểu tá» này. Háºn Thế Thái Bảo chẳng chút tức giáºn, gât đầu nói:  
- Không sai, khi xưa Diệp má»— cÅ©ng không phải là ngưá»i chÃnh phái, váºy sao ngươi đã biết Diệp má»— không phải ngưá»i tốt mà còn giả mạo?  
- Vì xem trá»ng ngươi, Thiêm má»— má»›i giả mạo, bởi khi xưa ngươi cÅ©ng có làm má»™t số chuyện oanh liệt, rất được lòng ngưá»i. HÆ¡n nữa, khi xưa Ma Äao Ca cá»§a Tá» Phá»§ và Thần Cung bị Thiết Ông Xung lấy Ä‘i, không lâu sau lại bị Cá»u Châu Phi Ma lấy trá»™m, nhưng Thiết Ông Xung không biết kẻ trá»™m ấy là Cá»u Châu Phi Ma. Nhưng Cá»u Châu Phi Ma chỉ luyện được hÆ¡n ná»a phần tuyệt há»c Ma Äao Ca, bà kÃp lại bị ngưá»i trá»™m mất. Thiêm má»— Ä‘oán kẻ trá»™m ấy rất có thể là ngươi, nên má»›i giả mạo để khÃch ngươi ra mặt. Háºn Thế Thái Bảo khẽ thở dài:  
- Không sai, chÃnh Diệp má»— đã lấy trá»™m Ma Äao Ca, tháºt không ngá» lại gây nên gió tanh mưa máu cho giá»›i võ lâm, kể ra Diệp má»— cÅ©ng có Ä‘iá»u không phải... Hồ Thiết Sanh bá»—ng há»i:  
- Thiêm Nhân, khi xưa ám toán chủ nhân TỠPhủ và Thần Cung, có lão tham dự vào không?  
- Lão phu tuy không tham dự, nhưng biết chuyện ấy.  
- Váºy hôm nay Hồ má»— lấy mạng lão, lão thấy có oan uổng không?  
- Äại trượng phu sống có gì đáng vui, chết có gì đáng sợ? Ngươi đừng bỡn cợt lão phu nữa, động thá»§ mau Ä‘i.  
- Lão lòng dạ độc ác, để lại trên Ä‘á»i cÅ©ng tàn hại sinh linh, váºy thì Hồ má»— thành toàn cho lão. Hồ Thiết Sanh vừa định hạ thá»§, bá»—ng Háºn Thế Thái Bảo quát:  
- Tiểu tá», hãy khoan. Hồ Thiết Sanh ngạc nhiên:  
- Chả lẽ tiá»n bối định cầu xin cho lão ư?  
Háºn Thế Thái Bảo sải bước Ä‘i đến bên Hồ Thiết Sanh, nói:  
- Nếu truy cứu má»™t cách nghiêm khắc, lão phu cÅ©ng phải tá»± tuyệt để tạ tá»™i vá»›i thiên hạ võ lâm. Tiểu tá», ngươi định giết chết y sao?  
- Vãn bối nháºn thấy lão ta cÅ©ng chưa đáng tá»™i chết, chỉ định há»§y luôn cả cánh tay trái rồi tha mạng cho lão. Háºn Thế Thái Bảo giá»ng cảm khái:  
- Ngưá»i trong võ lâm nếu ai cÅ©ng khoan dung độ lượng như ngươi, chắc chắn không bao giá» có chuyện giết chóc xảy ra, thế thì lão phu cho y mượn má»™t cánh tay váºy.  
Quần hùng nghe váºy thảy Ä‘á»u bàng hoàng sá»ng sốt, cánh tay mình thì làm sao có thể cho ngưá»i khác mượn. Hồ Thiết Sanh thắc mắc há»i:  
- Tiá»n bối làm sao có thể cho lão ta mượn má»™t cánh tay? Háºn Thế Thái Bảo thở dài:  
- Thành tháºt mà nói, khi xưa lúc chá»§ nhân Tá» Phá»§ và Thần Cung bị ám toán, lão phu cÅ©ng có mặt ở gần đó, đương nhiên cÅ©ng là ngấp nghé bà kÃp tuyệt há»c nên đã không ra tay cứu giúp. Trong những năm qua, lão phu đã nghiêm khắc kiểm thảo bản thân, cho đó là ná»—i nhục lá»›n nhất trong Ä‘á»i, nên tiểu tá» ngươi nếu không có ý định giết Thiêm Nhân, chỉ há»§y Ä‘i hai cánh tay y, lão phu cÅ©ng phải bù má»™t cánh tay để chuá»™c lá»—i. Hồ Thiết Sanh hoảng kinh:  
- Tiá»n bối, váºy không được đâu. Äại ân cá»§a tiá»n bối, vãn bối còn chưa báo đáp mà.  
- Lão phu ý đã quyết, nếu ngươi ngăn cản tức là muốn lão phu phải lấy cái chết tạ tội với thiên hạ, lão phu không tham sống sợ chết đâu.  
- Vãn bối không há» có ý định như váºy, cho dù khi xưa tiá»n bối cÅ©ng có Ä‘iá»u không phải, nhưng qua việc bao phen chỉ Ä‘iểm võ công cho vãn bối, vãn bối má»›i có thể quét sạch quần ma, váºy cÅ©ng đủ vá»›i công chuá»™c tá»™i rồi, hà tất...  
Chàng chưa dứt lá»i, chỉ thấy Háºn Thế Thái Bảo tay phải đặt lên tay trái, rắc má»™t tiếng, cánh tay trái đã bị bẻ lìa, ném xuống đất nói:  
- Thiêm Nhân đã mất cánh tay phải, lão phu bù cánh tay trái, vừa đủ một đôi, để chứng tỠlòng sám hối triệt để.  
Quần hùng thảy Ä‘á»u ngây ngẩn, Hồ Thiết Sanh bất giác buông tay ra, chỉ thấy Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân và Háºn Thế Thái Bảo vá»›i hai cánh tay còn lại ôm chầm lấy nhau, cùng buông tiếng cưá»i vang. Tiếng cưá»i đầy thâm tình, vui sướng và hối háºn, đương nhiên cÅ©ng có vài phần Ä‘au khổ bi ai. Hai ngưá»i cưá»i ra nước mắt, Háºn Thế Thái Bảo lại nói:  
- Lạc Kỳ vì cứu Hắc Äao Khách, chẳng tiếc hoen ố hiệp danh, giả vá» thay tâm đổi tÃnh, và khi hay tin Hắc Äao Khách đã chết, ông ấy quyết tâm báo phục má»›i cố ý động thá»§ vá»›i Lạc Dáºt, vì ông ấy đã tăng thêm má»™t chiêu trong ná»™i tam kiếm, uy lá»±c tăng rất nhiá»u. Ông ấy muốn chÃnh tay giết chết Cá»u Châu Phi Ma, dụng tâm ấy tháºt đáng kÃnh phục. Còn vá» việc lão phu đã nấp ở trong quan tài từ lúc nào, hẳn các vị cÅ©ng có thể Ä‘oán ra, đêm qua chỉ có má»™t mình Tiểu Lục Tá» canh giữ quan tài, lẽ dÄ© nhiên không phát hiện ra lão phu... Äoạn nắm tay Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân, nói:  
- Thiêm huynh, chúng ta đi thôi.  
Vô Ảnh Quá»· Thá»§ Thiêm Nhân mắt ngáºp lệ, khÃch động nhìn Hồ Thiết Sanh nói:  
- Bá»n lão phu Ä‘á»u đã già nua vô dụng cả rồi, việc lãnh đạo võ lâm trong tương lai hẳn là phải do thiếu hiệp gánh vác. Các vị hãy bảo trá»ng, tạm biệt.  
Má»i ngưá»i đưa mắt nhìn theo hai lão nhân Ä‘i ra ngoài động, vài bước lại quay đầu nhìn, ra chiá»u hết sức quyến luyến, hùng tâm và hào khà cá»§a há» chỉ chốc lát đã tiêu tan. Bá»—ng nghe Thiên Äài Kỳ Si lá»›n tiếng nói:  
- Lạc Kỳ huynh, ly rượu mừng này Lữ má»— phải uống chắc rồi. Lạc Kỳ mỉm cưá»i:  
- Thiết Sanh vá»›i Quyên nhi sá»›m đã kết hôn rồi, còn vá» La Liên, chỉ cần hai ngưá»i đồng ý, cÅ©ng chẳng cần chú trá»ng hình thức, Lữ huynh uống rượu mừng cá»§a ai váºy? Thiên Äài Kỳ Si lá»›n tiếng:  
- Theo như Lữ má»— biết, Dư cô nương xưa kia vẫn là thương yêu Lạc huynh hÆ¡n, nhưng sợ Bạch Long Xuyên Ä‘au buồn nên má»›i chưa bày tá» vá»›i Lạc huynh, để khiến xuân xanh trôi qua, uổng phà biết bao trăng hoa. Nay đại há»a đã trừ, hai vị...  
Dư Má»™ng Chân mặt đỠđến mang tai, dẩu môi xà má»™t tiếng. Tiếng cưá»i vang dáºy trong sÆ¡n động, như ngáºp đầy không khà mùa xuân, ngay cả bá»n đại hán thá»§ hạ cá»§a Phi Hồn Bảo cÅ©ng bị niá»m vui cá»§a quần hùng cảm nhiá»…m, thảy Ä‘á»u ăn năn sám hối.  
 
  
 
-o0o- HẾT -o0o-
:00 (56)::2 (10)::2 (51):
		  
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		| 
			
			
			Từ khóa được google tìm thấy
		 | 
	 
	
		ãëîáóñ, äèïëîì, äîáàâîê, áîäèáèëäèíã, ca the ma dao, do truyen ma dao ca, doc ma dao ca, doc truyen ma Ä‘ao ca, doc truyen ma dao ca, doctruyenchuong, doctruyenchuong madaoca, èçäåëèÿ, êèòàéñêèé, google doctruyenchuong, îäèíöîâî, ïåòåðáóðãà, kiem hiep ma dao ca, kong dang ma dao ca, ma Ä‘ao ca, ma dao ca, ma dao ca volam, ma dao cq, maÄ‘aoca, mà dao ca, nguồn nhạn môn quan, òàéëàíä, ôèíàì, óðàëñèá, truyện ma Ä‘ao ca, truyen ma dao ca, truyenkiemhiep ma dao ca, øàõìàòû   | 
	 
	 
	
		
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |