Phong Linh, em cũng đừng có cười " Long Dực nghiêm mặt nói " em bây giờ đã rõ chưa? bảo kiếm này vô cùng lợi hại, nhưng nếu gặp phải cao thủ chân chính thì nó cũng vô tác dụng thôi. cho nên từ bây giờ em nên tập trung tu luyện Thanh Vân Chân Khí mà Chung đại nương dạy cho em đi. chỉ có thực lực của bản thân mạng lên thì mới sử dụng được kiếm này, lúc đó mới có thể giao chiến cùng những cao thủ chân chính"
" em biết, sau này em sẽ tập trung tu luyện " Phong Linh gật đầu nói, ánh mắt lanh lợi nhìn Long Dực nói " được rồi, Long Dực, anh cũng thử thanh kiếm này đi, tùy tiện đánh vài cái là được mà, xem nó như thế nào? "
Chung Thiên Tú ngắt lời nói " nghe nói bảo kiếm này từ xa xưa vốn là 1 bảo vật, nó có linh tính nữa. năm đó có 1 vị Thanh Y Môn chủ dùng bảo kiếm này, sau đó lại sử dụng nó để tu luyện Phi Kiếm Thuật. khi ông ấy luyện Thanh Vân Tâm Pháp đột phá tầng thứ 8 thì Phi Kiếm Thuật cũng đạt tới cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, cũng là cảnh giới chí cao. vị môn chủ này vốn dĩ là 1 kì tài trong thiện hạ, khi luyện Thanh Vân Tâm Pháp đến tầng thứ 9 cũng là cảnh giới tối cao thì không hiểu sao lại bị tẩu hỏa nhập ma. trước khi chết, toàn bộ chân khí tập trung ở trong Kinh Hồng Kiếm. sau này có lời lưu truyền lại cũng rất kì quái là ai dùng Kinh Hồng Kiếm tu luyện Thanh Vân Tâm Pháp thì sẽ đạt tới cảnh giới tối cao. và từ đó nó trở thành trấn môn chi bảo của Thanh Y Môn
Phong Linh tựa hồ như nhớ ra việc gì vô cùng quan trọng liền nói với giọng giận dữ " sư phụ, bây giờ là vấn đề vô cùng nghiêm trọng đấy "
" việc gì vậy? "
Hoàng Phủ Kinh Lôi cũng luyện Thanh Vân Tâm Pháp, hơn nữa so với con lợi hại hơn nhiều, người đưa kiếm cho con, sau này nếu bị hắn đoạt lại, chẳng phải là gây ra đại họa hay sao? "
Long Dực cười nói " cho nên em mới phải cố gắng tu luyện đấy. Chung đại nương nói Hoàng Phủ Kinh Lôi đã luyện Thanh Vân Chân Khí tới tầng thứ 7, nếu em luyện nhanh hơn để đạt tới tầng thứ 8 thì sợ gì hắn đoạt lại bảo kiếm? "
Phong Linh trừng mắt nói " anh cho rằng tu luyện lại nhanh như thế sao? giống như trèo lên gác ah? tưởng nhấc 1 chân lên là leo lên 1 lầu sao? anh xem sư phụ tu luyện bao nhiêu lâu mà có được đâu "
Chung Thiên Tú cười ha ha nói " con không cần lo lắng, ta nói rồi. Kinh Hồng Kiếm vốn là bảo kiếm có linh tính, chỉ cần con siêng năng dùng nó luyện Phi Kiếm Thuật mỗi ngày, để nó hòa hợp với con không rời, sau 1 thời gian nữa giữa con và kiếm sẽ có mối liên hệ tâm linh, lúc đó kiếm sẽ sinh ra cảm ứng, chỉ sợ khi bị đoạt đi rồi thì người đoạt nó có sử dụng cũng vô ích
Phong Linh nghe xong mặt mày hớn hở vỗ tay nói " con hiểu rồi, cái này giống như ta nuôi 1 con chó nhỏ, sau khi nó lớn lên ngoài trừ chính người nuôi nó thì người ngoài không thể sai bảo được nó "
Chung Thiên Tú mỉm cười nói " hay, chính là đạo lý đó " nói rồi ngưng lại 1 lát mới nói " nhưng có điều con phải nhớ rằng Thanh Vân Tâm Pháp chỉ khi nào đột phá tầng thứ 9 thì mới có thể đạt được yêu cầu đó. Kinh Hồng Kiếm cũng không ngoại lệ, nếu ngày nào đó Hoàng Phủ Kinh Lôi luyện thành Thanh Vân Tâm Pháp tới cảnh giới cao thì khi hắn lấy đựợc Kinh Hồng Kiếm thì thanh kiếm này cũng sẽ tự bảo vệ cho hắn "
Phong Linh nói " hắn tu luyện tới tầng thứ 9 thì con cũng có thể, đến lúc đó con và hắn thực lực ngang nhau. Kinh Hồng Kiếm sẽ phải nghe lời con "
" tầng thứ 9... tầng thứ 9 a..... nói dễ vậy sao? " Chung Thiên Tú hở dài 1 cái sau đó nói với giọng cương quyết " con chỉ cần tin tưởng là được, hơn nữa con có tư chất cao, lại được Kinh Hồng Kiếm hỗ trợ, chắc chắn con sẽ hoàn thành tâm nguyện của sư phụ... sư phụ sẽ toàn lực giúp đỡ con "
nói xong sắc mặt Chung Thiên Tú không khỏi buồn bã. mấy người Long Dực không để ý đến vẻ mặt khác thường của bà
" Chung đại nương nói như vậy là sao? chẳng lẽ chỉ có người tu luyện Thanh Vân Chân Khi mới có thể phát huy uy lực của bảo kiếm? " Long Dực nghe 2 thầy trò Phong Linh nói chuyện trong lòng hiếu kì hỏi, rồi rút Kinh Hồng Kiếm ra nhìn 1 lát, đồng thời âm thầm truyền linh lực qua tay đưa vào Kinh Hồng Kiếm
trong nháy mắt, viên bảo thạch ở chuôi kiếm tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc chói mắt , thanh mang từ mũi kiếm dài ra hơn 1 trượng, thân kiếm cũng phảng phất có 1 lớp ánh sáng màu xanh bao quanh
viên bảo thạch này khiến cho Long Dực nhớ tới tại Bách Hoa Sơn Trang mình từng dùng Xích Huyết Linh Giới thu nạp thiên địa linh khí để trị thương, nhưng viên bảo thạch trên chuôi kiếm với Xích Huyết Linh Giới lại có thể thu nạp thiên địa linh khí như nhau, khó trách Chung Thiên Tú nói bảo kiếm này có linh tính, có thể trợ giúp người tu luyện chân khí
xung quanh mấy trượng đều bị chân khí cường đại của Kinh Hồng Kiếm phát ra bao phủ, bất kể là ai cho dù là trợn mắt lên nhìn hay nhắm mắt lại cảm nhận cũng có thể biết xung quanh có 1 tầng bảo vệ vô hình do kiếm phát ra, xung quanh mấy trượng bất cứ vật gì chạm vào đều bị chân khí từ thanh kiếm này chém thành mấy trăm mảnh
Thạch Điện ở gần Long Dực nhất, hắn ngay từ đầu đã bị kiếm khí bức bách, không tự chủ được phải lui về phía sau mấy trượng, sắc mặt tái nhợt, trên mặt lộ vẻ sợ hãi
Phong Linh và Chung Thiên Tú đều cảm nhận được, Chung Thiên Tú có thể cảm nhận được Kinh Hồng Kiếm tản mát ra kiếm khí rất mạnh, bà biết Phong Linh tu vi không cao, không thể trụ được với kiếm khí này bèn kéo Phong Linh lại gần, vận chân khí hộ thân để bảo vệ cả 2
" sao lại như vậy.... tại sao lại như vậy? " Chung Thiên Tú nhìn Long Dực trong lòng hoảng sợ nghĩ thầm " nó không học qua Thanh Vân Tâm Pháp, tại sao Kinh Hồng Kiếm trong tay nó lại có thể phát ra chân khí cường đại này? đây là hiện tượng của người đạt đến tầng thứ 9 của Thanh Vân Tâm Pháp sao? "
bà đâu có biết Long Dực trong người sở hữu linh lực của thiên địa, cho nên thực lực cũng không giống người thường, so với Thanh Vân Chân Khí thì mạnh hơn nhiều. cho nên Kinh Hồng Kiếm trong tay Long Dực mới có thể đạt được hiệu quả cao như vậy. đừng nói là Chung Thiên Tú, ngay cả Long Dực cũng cảm thấy điều này vô cùng khó hiểu
" Long Dực, con thử vài đường kiếm đi " Chung Thiên Tú hướng về phía Long Dực đang cầm Kinh Hồng Kiếm trong lòng nhịn không được bèn lớn tiếng nói
Long Dực " nga " 1 tiếng, chậm rãi vung Kinh Hồng Kiếm lên sau đó hướng về phía sơn bích cách đó hơn 10 trượng chém xuống
thanh kiếm nhìn như 1 tiểu kiếm này khi tới tay Long Dực lại phát ra khí thế kinh hãi như vậy, kiếm khí như bao quanh thân thể Long Dực tập trung lại trên đầu mũi kiếm, khi cánh tay Long Dực vung lên, kiếm khí mạnh mẽ bắn ra hướng về phía sơn bích mà đánh tới
"Oanh …… oanh ……"
tiếng nổ lớn vang lên chấn động xung quanh, dưới chân Phong Linh và mọi người có cảm giác rung chuyển. khi làn khói tan đi, trên vách sơn bích hiện rõ 1 đường chém dài 2 thước, hiển nhiên là do kiếm khí từ Kinh Hồng Kiếm gây ra
Long Dực và mọi người ở đó nhìn thấy cũng không khỏi ngơ ngác
cả 4 người đều nghĩ, nếu kiếm này chém xuống không phải vào vách đá kia mà là chém vào người thì chuyện gì sẽ xảy ra?
1 lúc lâu sau Phong Linh mới bình tĩnh lại, chạy đến bên Long Dực giữ tay hắn kêu lên " Long Dực, anh nói mau, có phải sư phụ dạy em Thanh Vân Tâm Pháp anh ở ngoài học lén đúng không? nếu không thì tại sao anh lại có thể dùng kiếm này được? "
Long Dực lắc đầu nói " anh không biết, chỉ là anh đưa linh lực tập trung vào kiếm thôi., hắc, không thể tưởng tượng được lại có uy lực như vậy! " miệng nói nhưng trong lòng Long Dực hưng phấn thầm nghĩ " nếu tìm được Chí Âm Long Huyệt để tu luyện linh lực. sau đó lại sử dụng kiếm này, không biết hiệu quả thế nào? thật không dám tưởng tượng a "
Chung Thiên Tú lúc này cũng chậm rãi đi tới bên cạnh Long Dực, bà cảm thấy Long Dực là 1 người vô cùng khó dò bèn than vãn " con có thực lực quá mạnh, quá cường đại, không ai có thể giải thích được sự cường đại của con. vừa rồi con thử 1 kiếm làm ta có điểm hoài nghi "
" hoài nghi gì vậy ? " Long Dực hỏi
Chung Thiên Tú đột nhiên quay người lại nói " hoài nghi con không phải người mà là thần. 1 người làm sao lại có thực lực cường đại như vậy? hơn nữa lại là 1 người còn quá trẻ, là 1 đứa nhỏ đấy "
Chung Thiên Tú đã 90 tuổi, còn người đứng trước mắt của bà cũng không đến 20 tuổi,cho nên có thể coi Long Dực là 1 đứa trẻ
Long Dực cười khổ nói " Chung Đại Nương, con cũng không biết, người có nói quá không vậy? Thanh Vân Tâm Pháp tu luyện tới tầng thứ 9 vô cùng lợi hại mà, so với con chắc còn cao hơn "
Chung Thiên Tú cũng không biết nói gì, bởi vì bà chưa từng nhìn thấy ai sử dụng Thanh Vân Tâm Pháp đến tầng thứ 9 và sử dụng Kinh Hồng Kiếm thi triển Phi Kiếm Thuật nên cũng không rõ lắm
Thạch Điện đứng ở xa vẻ mặt như ngây ngốc, cũng không biết trong lòng nghĩ cái gì
" khẳng định so với anh mạnh hơn " Phong Linh cười hì hì nói " nhìn gì chứ, chờ khi em học Thanh Vân Tâm Pháp tới tầng thứ 9 thì có thể vượt qua được anh, lúc đó em có thể tùy tiện mà khi dễ anh rồi. mau đưa kiếm cho em, từ bây giờ em sẽ bắt đầu giữ thanh kiếm này không rời " vừa nói tay vừa đưa ra trước mặt Long Dực
Long Dực cười cười, nhét thanh kiếm vào vỏ rồi giao cho Phong Linh nói " vậy em hãy tu luyện đi, hi vọng 1 ngày nào đó đạt tới cảnh giới tối cao, phát huy uy lực của Kinh Hồng Kiếm đến mức chót. đến lúc đó chúng ta sẽ phân cao thấp... xem ai khi dễ ai... ha ha "
Long Dực ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mông lung 1 lúc thấy lúc này đã đến giữa trưa, bèn quay lại nói với Phong Linh " anh đi về Tây Lạp Thị đây, gặp bọn Tiễn Nhu Vũ nói qua mấy câu cho họ khỏi lo rồi quay lại với em "
" vậy anh nhanh lên 1 chút rồi quay lại đây nhé " biết rõ thực lực của Long Dực nhưng Phong Linh vẫn cố nói
" rõ rồi, đến khi trời tối thì anh sẽ quay lại. Phong Linh, em muốn lấy đồ không? anh tiện thể lấy cho em "
em a, em dĩ nhiên là phải cần rồ "
vậy em muốn lấy món gì? để anh mang đến "
Phogn Linh nghiêng đầu chậm rãi nói " vậy anh mang đến quần áo cho em để em còn thay đổi quần áo nữa "
" ân, lấy quần áo gì đây? "
" tùy tiện lấy thôi, chỉ cần anh chọn, bất cứ đồ nào em cũng thích, ngoại trừ quần áo nam nha "
" nhớ rồi, còn gì nữa? "
"Món đồ thứ hai là bàn chải và kem đánh răng, mấy ngày nay dùng nước đầm để súc miệng, quả thật không quen. Bàn chải phải làm bằng lông mềm, kem đánh răng mùi bạc hà."
Phong Linh nói tiếp "Còn có đồ trang điểm nè, mỹ phẩm chăm sóc da nè, anh phải nhớ mua cho em đó, mua loại tốt nhất đó nha. Ôi, đã lâu ngày không dùng rồi, không biết có tác dụng gì không? Anh à, anh có thấy da mặt em hiện quá khô và đen không?"
"Không có, vẫn xinh đẹp mà, so với anh hơn xa" Long Dực cười nói "Quần áo, bàn chải, kem đánh răng, đồ trang điểm, anh nhớ rồi, thôi anh đi nha"
"Anh đừng đi vội thế, còn có vài thứ như giày vớ, lược gương, và áo ……" Phong Linh vừa nói tới đây thì quay sang nhìn Chung Thiên Tú cùng Thạch Điện, gương mặt đỏ lên, rồi cúi đầu nói nhỏ "Còn có bra, quần lót, giấy …… nói chung mấy cái mà phụ nữ hay dùng đó, anh hiểu không?"
Thấy Long Dực nghe xong gật đầu, Phong Linh lại tiếp "Mấy thứ đó anh biết rồi. Vậy anh nhân tiện mua luôn chút thức ăn nha như chân gà, cánh vịt, trái cây ……"
Long Dực không đợi Phong Linh nói hết câu liền khoát tay xen vào "Đựơc, đựơc, anh sẽ mua tất." Rồi quay sang Thạch Điện nói "Thạch huynh, Thanh Y Môn đã giải tán, huynh cũng đã báo thù, sau này huynh định thế nào?"
"Trứơc tiên sẽ đến gặp cha của ta" Ánh mắt Thạch Điện ươn ướt, giọng nghẹn ngào nói "Cha của ta đã chờ ngày này hơn hai năm rồi, ta phải nhanh chóng đến đó báo tin mừng cho cha ta, nhất định ông ấy sẽ rất vui mừng”
Long Dực nói "Đúng lúc cùng đường, vậy chúng ta xuất phát thôi"
Thạch Điện gật đầu nói "Long huynh đệ, xin chờ ta một lát" Thạch Điện cầm thanh kiếm đến bên thi thể của Phí Lãnh, ánh kiếm lóe lên, đầu của Phí Lãnh đã rời khỏi thân.
Phong Linh nhìn thấy, sợ hãi hét một tiếng thất thanh, nàng sợ tới mức không dám nhìn liền quay đầu ngã vào ngực của Long Dực. Còn Long Dực không nghĩ tới Thạch Điện lại làm vậy, trong long cũng hơi rùng mình. Chỉ có Chung Thiên Tú là sắc mặt không thay đổi thôi.
Chung Thiên Tú hiểu rõ tâm tình của Thạch Điện, chỉ có hận một người tới cực điểm mới có thể làm ra việc khủng bố này, nếu có một ngày bà được tự tay xử Hoàng Phủ Kinh Lôi thì có lẽ thủ đoạn cũng không kém hơn so với Thạch Điện.
Thạch Điện cởi chiếc áo khóac bên ngoài, rồi đem thủ cấp của Phí Lãnh gói lại, sau đó trở lại phía Long Dực, thấy mặt Long Dực hiện vẻ kinh ngạc, liền cười khổ nói "Long huynh đệ, trong lòng có phải đang nghĩ ta rất tàn nhẫn?"
Long Dực cũng không biết nên nói thế nào cho tốt, liền thở dài "Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền. Huynh làm vậy không thể nói quá tàn nhẫn, nhưng ta nghĩ …… nghĩ cũng có chút chút. Bất quá mỗi người đều có tiêu chuẩn đúng sai của họ, có lẽ huynh nghĩ chỉ có làm như vậy mới có thể tiêu trừ hết thống khổ và phẫn hận trong lòng."
Thạch Điện nói "Long huynh đệ nói không sai. Mẹ và anh ta đều chết thật bi thảm, còn chị của ta ngay cả thi thể cũng không thấy, mỗi lần nhớ tới việc này, trong lòng ta tràn ngập lửa giận, muốn bằm thây hung thủ ra trăm mảnh! Ta muốn đem cái đầu của hắn để tế trứơc mộ mẹ cùng anh chị ta"
Long Dực lại thở dài rồi đưa tay vỗ vỗ Phong Linh, nói "Anh đi nha". Sau đó quay sang Chung Thiên Tú nói "Chung đại nương, các thi thể này chờ khi con trở lại sẽ giúp ……"
Chung Thiên Tú cười nói "Các con đi đi, ta sẽ xử lý cho. Dù gì cũng là đệ tử của Thanh Y Môn ta, ta không để cho chúng phơi thây giữa trời đâu”
Sau khi tạm biệt Phong Linh và Chung Thiên Tú, Long Dực và Thạch Điện rời đi, vì Thạch Điện bị thương nên không thể dùng khinh công. Do đó, Long Dực nắm tay của Thạch Điện rồi giúp hắn phi hành.
Thạch Điện lo lắng mình làm trở ngại Long Dực nhưng trong đầu ý niệm vừa thóang qua thì đã thấy mình cùng Long Dực đã đến chân núi, cái tình huống này trông giống như tiên nhân đằng vân giá vũ, do đó sự sùng bái của Thạch Điện đối với Long Dực càng dâng cao bội phần.
Sau khi xuống núi, Long Dực buông tay Thạch Điện ra, rồi cùng hắn bộ hành, không bao lâu đã đến trước nhà ga.
Cha của Thạch Điện lúc này đang thẫn thờ, ánh mắt nhìn về phía đỉnh núi.
Ông ta luôn lo lắng đứa con của mình sẽ bại lộ thân phận, lọt vào tay của Thanh Y Môn và bị hạ độc thủ, mỗi ngày đều dâng hương cầu nguyện, hy vọng thần linh phù hộ đứa con của mình bình an.
Hôm nay đã là ngày thứ bảy kể từ khi Long Dực vào núi, đứa con cũng không quay lại viếng thăm như thường lệ làm cho ông lo lắng vô cùng.
"Tại sao con chưa trở về? Hãy trở về nhanh đi…….cha đang rất nhớ con …… mau trở về đi ……" Ông thì thào nói, hốc mắt dần ướt át, trong lòng cơ hồ đã tuyệt vọng.
Đúng lúc này, có hai người tuổi trẻ đang bước nhanh về phía ông, một người tay cầm một bao đồ, hình dáng rất quen thuộc.
"Là con phải không, Thạch Điện?" Ông ta sợ nhìn lầm, vì vậy hỏi trước nhưng hai người đã đến đứng trứơc mặt ông mỉm cười.
Nhìn kỹ thì thấy bên trái đúng là con của mình Thạch Điện, còn bên phải là Long Dực.
Trong nháy mắt, thân thể ông run run, miệng nghẹn ngào kêu một tiếng “Tiểu Điện”, giọng ông khàn khan, từ hai mắt nước tràn đầy.
"Cha" Thạch Điện hai tay ôm lấy người cha già rồi khóc lên.
Long Dực đứng bên cạnh cũng mủi lòng, vội vàng xoay người nói với Thạch Điện "Huynh cùng cha hãy vào trong mau, lỡ người ở đây thấy đồ trong vải sẽ không hay”
Thạch Điện lấy lại tinh thần, lau nước mắt nói "Cha ơi, chúng ta hãy vào nhà đi". Nói xong Thạch Điện liền giúp cha của mình vào nhà.
Long Dực nhìn xung quanh rồi sau đó cũng bước vào.
Ba người ngồi xuống, sau đó Thạch Điện liền đóng cửa lại, không đợi cha của hắn mở miệng hỏi, liền thuật lại chuyện đã xảy ra.
Nghe được câu chuyện con mình mạo hiểm ám sát Phí Lãnh, suýt nữa đã mất mạng, ông không khỏi hãi hung. Sau đó khi nghe đến Long Dực ra tay tương cứu, ông quay đầu nhìn Long Dực cảm kích.
"Cha, năm đó Phí Lãnh dẫn người sát hại gia đình ta, bây giờ con đã mang đầu của hắn về đây để tế mọi người. Ngày mai con sẽ đến tế mộ của mẹ và anh chị" Thạch Điện chỉ vào bao vải để ở bên nói.
Cha của Thạch Điện nghe xong gật đầu, nói "Tiểu Điện, nếu không có Long Dực, con chẳng những báo không được thù, hơn nữa cũng đã bỏ xác ở nơi băng thiên tuyết địa rồi. Long Dực là đại ân nhân của cả Thạch gia chúng ta. Cha đi đứng bất tiện, con hãy thay mặt Thạch gia cảm tạ Long Dực đi"
Thạch Điện "Dạ" một tiếng rồi hướng về phía Long Dự quỳ xuống, cung kính cúi đầu.
Long Dực chưa từng trải qua tình cảnh như vầy nên chân tay luống cuống nói "Huynh mau đứng lên, làm gì vậy? Không cần làm như vậy đâu!"
"Đứng lên đi Tiểu Điện." Cha của Thạch Điện nhìn thấy con mình cảm tạ Long Dự liền gật đầu mỉm cười.
Ai ngờ Thạch Điện không đứng lên, vẫn quỳ ở đó và nói "Long huynh đệ, ta có chuyện thỉnh cầu"
Long Dực cùng cha của Thạch Điện liếc mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Long Dưc nói "Có chuyện gì xin huynh cứ nói"
Thạch Điện đáp lời "Long huynh đệ, ta muốn học võ công, xin nhận ta làm đồ đệ" Thạch Điện ở tại Vạn Động Sơn đã thấy Long Dực thi triển thần uy, khi đó trong lòng hắn đã quyết định chuyện này rồi.
Long Dực cuống quit khoát tay nói "Ta làm sao có thể nhận được đồ đệ? Hơn nữa, Thạch huynh, công phu Thanh Y Môn của huynh đã có thành tựu rồi mà ……"
Thạch Điện đã quyết tâm bái sư, khi nghe Long Dực có ý từ chối, liền dập đầu mạnh trên đất làm cho cha của hắn ở bên thấy đau lòng.
Long Dực chẳng biết xử lý ra sao, bất đắc dĩ nói “Huynh …… huynh …… ôi …… có chuyện gì đứng dậy hãy nói”
Thạch Điện vừa dập đầu vừa nói "Long huynh đệ, khi nào đáp ứng nhận ta làm đồ đệ thì ta sẽ đứng lên. Nếu không …… nếu không ta sẽ quỳ cả đời ở đây”
Cha của Thạch Điện chỉ còn hắn là đứa con còn sống sót nên yêu thương vô ngần, mắt thấy Thạch Điện có ý muốn bái Long Dực làm sư phụ thì ông ta liền hiểu ra ý tứ của con mình, nên bản thân là cha phải tòan lực giúp đỡ, vì vậy ông liền nằm rạp xuống trước mặt Long Dực nói "Long Dực, hai chân của ta đã bị chặt đứt, không thể quỳ đựơc, cậu bỏ qua cho. Ta van cậu, hãy nhận Tiểu Điện làm đệ tử đi. Ta rất hiểu tính tình của nó, rất quật cường và ương ngạnh, một khi nó đã muốn làm cái gì thì không ai có thể cản được. Nếu cậu không nhận, nó sẽ quỳ tới chết đó. Ôi, ta chỉ còn đứa con duy nhất này thôi, ta không đành lòng nhìn nó chịu khổ như vậy! Ta van cậu ……"
Nhìn thấy tình cảnh của hai cha con, Long Dực cảm thấy mủi lòng, sau đó lại thấy trán của Thạch Điện đã có máu chảy ra, trong lòng nhịn không đựơc, cười khổ nói "Được rồi, ta nhận. Huynh hãy đứng lên đi"
"Cảm ơn Long huynh…… à không …… Long sư phụ." Mặt Thạch Điện lộ vẻ vui mừng như điên, sau đó đứng lên rồi dìu cha của hắn vào giường.
Hai cha con nhìn nhau cười thật tươi. Thạch Điện nghĩ thầm cha vì chuyện của mình đã thay mình van xin, thật là ngừơi cha vĩ đại, từ nay về sau nhất định phải thật có hiếu với cha hơn nữa.
Long Dực nói "Ta đáp ứng nhận huynh làm đệ tử, nhưng huynh cũng phải đáp ứng ta một điều kiện"
"Xin sư phụ cứ nói."
"Từ nay về sau không cần gọi ta là sư phụ."
"Hả, không gọi sư phụ thì gọi bằng gì?”
Long Dực liền nghĩ đến bọn Tiễn Như Vũ, cười nói "Trước đây, ta có nhận ba đồ đệ, tình cảnh này của huynh cũng giống như bọn họ, bọn họ gọi ta là lão Long. Tóm lại hai chữ 'sư phụ' nghe không được tự nhiên cho lắm!"
Thạch Điện vui mừng nói "Vậy từ nay về sau đệ sẽ gọi huynh là Long ca. Long ca, từ nay về sau đệ theo huynh lăn lộn, huynh ở đâu thì đệ ở đó"
Long Dực cả kinh nói " theo ta? không được, chẳng lẽ cậu cũng theo ta về trường đại học?"
Thạch Điện lắc đầu nói " không phải vào trường đại học, đến trung học tôi còn chưa tốt nghiệp nữa mà
Long Dực nói " đối với cậu thì còn phải đi học lại mới được, chứ bây giờ theo ta thì sao được? "
Thạch Điện nói " không vấn đề gì, Long Ca, ta theo huynh về trường, ở đó ta có thể nỗ lực làm việc, tự mình nuôi sống mình, Long Ca, khi nào rảnh rỗi có thể dạy ta vài chiêu cũng được "
" nhưng mà cậu đi theo ta, vậy cha cậu tính sao? ông ấy không tiện đi lại mà, hơn nữa cậu không ở đây thì làm sao chăm sóc cho ông ấy? "
Thạch Điện nghĩ thầm trong lòng chỉ muốn đi theo Long Dực học võ công nên không suy nghĩ đến chuyện này, ánh mắt liền chuyển qua lão Thạch, trong lòng vô cùng xấu hổ
chỉ nghe Thạch Phụ nói " ta tự mình lo được, 2 đứa nhìn đi, 2 năm nay cuộc sống của ta có chuyện gì đâu? Thạch Điện, cha cũng không hi vọng con cả đời ở tại vùng đất này mà không ngóc đầu lên được. con không cần lo lắng cho ta, chỉ cần con đi theo sư.... đi theo Long Ca ra ngoài học hỏi thêm để hiểu biết thêm, nâng cao bản lãnh, tương lai có thể làm rạng rỡ tông môn, như vậy ta đã vui mừng rồi "
Thạch Điện lẩm bẩm nói " cha, con sẽ ở lại chăm sóc cho người "
" ngươi nói cái gì? " Thạch Phụ nổi nóng quát lên, 2 mắt trợn trừng nói " đi, ngươi nhất định phải đi. ngươi không đi, ta sẽ đập đầu vào tường chết "
Thạch Điện run run, quay về phía Long Dực ánh mắt cầu cứu
Long Dực tâm niệm thay đổi thật nhanh, chỉ 1 lúc đã có cách đối phó liền nói với Thạch Điện " được rồi, trước hết cậu đi theo ta, ta tự có an bài " rồi lại quay sang Thạch Phụ nói " Thạch Điện đi theo cháu, lão nhân gia người còn phải để tâm sao? cháu không dám cam đoan sau này hắn sẽ đại phú đại quý, nhưng khẳng định so với bây giờ sẽ hơn nhiều "
Thạch Phụ cuống quýt gật đầu, cám ơn không thôi
Long Dực liền khoát tay ý bảo Thạch Điện đi ra ngoài, hơn 10 phút sau, Thạch Điện 1 mình đi vào, còn Long Dực không biết đi đâu nữa
" Tiểu Điện, 2 người các ngươi ở bên ngoài nói cái gì vậy? Long Dực đâu? sao không thấy? "
" cha, Long Dực có việc gấp phải đi, sau 2 ngày nữa là quay lại đây " Thạch Điện vẻ mặt vui sướng nói " cha, qua 2 ngày nữa cha sẽ đến 1 nơi vô cùng thoải mái, ở nơi đó cha sẽ không phải lo lắng gì mà lại có người chăm sóc cho cha nữa, cha không phải lo lắng quá đâu "
" hả? Tiểu Điện, đó là nơi nào vậy? " Thạch phụ trợn tròn mắt, tò mò khó hiểu
Thạch Điện thần thần bí bí nói " dù sao đi nữa, qua 2 ngày nữa thì cha sẽ biết, bây giờ thì con không thể nói " Thạch Điện dừng lại 1 chút rồi nói " sáng ngày mai, con sẽ cõng cha di tế mộ mẹ và ca ca để từ biệt họ "
Long Dực trở về chỗ nghỉ ngơi của đội lữ du tại tây lạp thị thì được biết đội ngũ đã đi được vài ngày,đúng như dự liệu của Long Dực, bọn Tiễn Như Vũ 3 người đã ở lại, hơn nữa còn tập trung ở trong phòng của mình
vốn tưởng rằng 3 người đợi nhiều ngày như vậy mà không thấy bóng dáng mình, nhất định họ sẽ loạn lên mà tìm kiếm, gấp đến độ ngay cả con kiến cũng không bỏ qua. ai ngờ được bọn họ lại ở phòng của mình như vậy. khi vào phòng Long Dực thấy trong phòng bừa bãi đồ ăn uống, còn có cả mấy ly rượu ngổn ngang, còn 3 người bọn họ thì vừa ăn vừa ca hát, vui vẻ vô cùng
khi Long Dực mở cửa thì thấy Lý Vân tay trái cầm 1 bộ bài, còn bên mặt bên Phải thì vẽ hình 1 con rùa đen, nhìn sơ qua thì biết ngay là đã bị thua bài nên đã bị 2 ngươi kia vẽ con rùa đen lên mặt
" Lão Long? tạ ơn trời đất, cuối cùng thì lão Long đã về rồi " nhìn thấy Long Dực, Lý Vân ngẩn người, ngay sau đó hét lên, ggiọng hưng phấn, bộ bài trên tay cũng vứt luôn xuống đất, nhảy nhót điên cuồng, 2 tay ôm lấy cổ Long Dực mà hét lên
" ai yêu, Lão Long, ta tưởng ngươi chết rồi nữa chứ, lại đây ôm mỗi người 1 cái đi " Đinh Tiểu Lôi nghe vậy cũng vọt tới, hơi nghiêng người ôm lấy Long Dực, len lén lau đi giọt lệ vui mừng "
" Long Dực lão đại, sao lại chỉ có mình ngươi trở về? Phong Linh đâu? ngươi đi tìm nhiều ngày như vậy đừng nói là không tìm được Phong Linh a " Tiên Như Vũ mặc dù cố ý nghiêm mặt hỏi Long Dực nhưng qua ánh mắt Long Dực cũng thấy hắn rất quan tâm tới mình chứ không hề giả dối mà giả vờ ở lại để ăn chơi trác táng như thế này
Long Dực có chuyện nên cũng không có tâm tư đùa giỡn với họ liền đi vào phòng, ngồi lên ghế uống 1 hớp trà rồi hỏi " các ngươi 3 người tại sao không đi cùng đội lữ du thế? "
Tiễn Như Vũ nói " nói thừa, chúng ta là huynh đệ mà, có đi thì phải đi cùng nhau, có ở cũng phải ở cùng nhau chứ "
Đinh TIểu Lôi nói " chúng ta đều cố ý ở lại đây, vì chúng ta biết ngươi đi tìm Phong Linh cho nên không lo lắng gì, đến khi đội lữ du thông báo phải rời đi, họ còn hỏi Phong Linh với ngươi đi đâu thì chúng ta nói là 2 người các ngươi có việc gấp phải về nhà nên không kịp thông báo cho đội, nên bọn họ mới an tâm mà rời đi "
Lý Vân nói " Lão Long, nhìn bộ dạng ngưoiư như vậy chắc chắn đã tìm được Phong Linh, Phong Linh bị ai bắt cóc thế? làm sao mà kiếm nhiều ngày như vậy? trong đó chắc chắn là có nhiều chuyện li kì bí ẩn rồi, mau nói cho chúng ta nghe đi "
Long Dực biết nếu không nói cho họ vài câu thì khẳng định 3 người này sẽ không để yên cho mình nên chỉ đơn giản nói ra chuyện cứu Phong Linh ra sao, rồi ở Lạp Nhã Sơn đánh nhau với bọn người Thanh Y Môn thế nào, rồi mới biết họ bắt Phong Linh đi, kết quả là phải đi lên núi cứu Phong Linh, sau đó xảy ra kịch chiến, còn bản thân thì mang theo Phong Linh bỏ chạy bị rơi xuống vực sâu, rồi được Chung Thiên Tú cứu, bản thân Phong Linh bái Chung Thiên Tú làm thầy ra sao, sau vài ngày mới nghĩ ra cách xuất cốc như thế nào, rồi giết chết Phí Lãnh, đánh lui Hoàng Phủ Kinh Lôi, sau đó còn chuyện Thạch Điện bái sư nữa.... tất cả đều được Long Dực kể ra cho bằng hết
mặc dù kể ra đơn giản nhưng bọn Tiễn Như Vũ 3 người nghe được lại trợn mắt há mồm, dù sao việc này bình thường có tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng được ra, phải qua 1 lúc lâu sau 3 người mới có thể hiểu được. lúc này Long Dực đứng lên nói " các ngươi theo ta đi ra siêu thị mua chút đồ vật đi, Phogn Linh ở lại chỗ Chung đại nương học võ công vài ngày, ta cũng phải có mặt ở đó, như vậy chắc sẽ bất tiện cho 3 người đấy "
" đừng nói 2 ngày, cho dù la 20 ngày cũng không có vấn đề " Tiễn Như Vũ cười hì hì nói " dù sao chúng ta cũng cầm 100 vạn tiền thưởng, như thế nào lại không thể ở lại đây được? chúng ta mấy ngày này ở đây cũng đâu có việc gì đâu "
sau khi tới siêu thị, Long Dực nói phải mua những món gì, vì vậy 4 người lập tức chia nhau ra đi mua, sau nửa giờ thì tụ tập lại thanh toán, mỗi nguời đều cầm trong tay 1 túi đồ
vì thời gian quá gấp, Long Dực không quay về khách sạn mà ở cửa siêu thị mà rời đi, còn hẹn bọn Tiễn Như Vũ 2 ngày sau ở tây lạp thị phải tìm được 1 viện dưỡng lão, còn bản thân thì vác đồ nhằm thẳng hướng Lạp Nhã Sơn mà đi
ra khỏi thành phố, trên đường cũng thưa thớt dần người, đợi cho không gặp ai nữa, Long Dực mới thi triển khinh công chạy như điên, chỉ thoáng qua 1 lát thì đã đến sơn khẩu Lạp Nhã Sơn bay qua đỉnh tuyết phong tới Vạn Động Sơn
lúc này Phong Linh đang đứng 1 mình ở cửa Vạn Động Sơn, hướng ra ngoài nhìn quanh, vẻ mặt vô cùng lo lắng, nàng ngẩng đầu nhìn 1 lát rồi cắn răng dậm chân nói " không phải nói là trở về sao? sao đã trễ thế này mà không trở về? tại sao đến cái bóng cũng không thấy vậy? "
đột nhiên 1 bóng người cầm 1 túi đồ vật to xuất hiện ngay trước mặt Phong Linh mỉm cười
" Long Dực, đồ đáng ghét, dám hù dọa em " Phong Linh thấy rõ người trước mặt là ai liền tiến đến vung quyền đấm liên hồi lên ngực hắn
" oa, đau quá " Long Dực kêu thảm 1 tiếng, buông túi quần áo xuống đất, tay ôm ngực vẻ mặt thống khổ nói " Phong đại tiểu thư, chớ có nghi oan nhé, ta vì tiểu thư mà cả ngày bôn ba cực khổ, chạy mấy trăm dặm, đã không an ủi ta thì chớ lại con đánh ta nữa.... ôi trời... thật bất công... bất công quá... ta thật đáng thương mà... đáng thương quá..... "
" đáng ghét, khóc gì mà như sói tru vậy? sư phụ ở bên trong mà nghe được lại tưởng em ăn hiếp anh, đến lúc đó thì làm sao ăn nói với người "
" đúng, cho nên phải nhẹ nhàng thôi "
" uh, vậy thì nhẹ nhàng " Phong Linh tươi cười, đưa tay sờ vào ngực Long Dực nhẹ nhàng xoa xoa vài cái
" cái này mới đúng a " Long Dực vẻ mặt đau khổ kêu lên
Long Dực còn đang nói dở thì đôi môi anh đào của Phong Linh đã ngăn không cho hắn nói bằng 1 nụ hôn, Phong Linh cười cười nói " còn đau không?
" có đỡ hơn chút chút " Long Dực cười nói " hôn thêm vài lần nữa là sẽ hết đau ngay "
" phi, đồ háo sắc, 1 lần đủ rồi, đừng có mong nhiêu fhơn " Phong Linh nói rồi chỉ tay vào bao quần áo nằm dưới đất nói " trong này có những đồ gì vậy? "
" những món em yêu cầu đó, kể cả những món em không yêu cầu anh cũng mua, 1 số còn phải mua cho Chung đại nương để người có đồ dùng. Chung đại nương ở bê trong hả? "
" ừ, đang ngồi luyện công ở bên trong, chúng ta vào đi "
Long Dực cầm lấy bao quần áo, Phong Linh đi trước dẫn đường, chỉ 1 lát đã đi sâu vào bên trong động
Chung Thiên Tú đã sớm nghe được động tĩnh ở ngoài cửa động nên đã từ giường đá đi xuống để gặp Long Dực, hơn nữa thần thái đã trở lại bình thường không có vẻ gì là người đang bị trọng thương khiến Long Dực vô cùng kinh ngạc
Long Dực buông bao quần áo xuống, tiện tay mở ra, bên trong đó những món đồ gì đều lấy ra hết, trong đó đồ của Phong Linh chiếm hơn 1 nửa
Chung Thiên Tú thấy long Dực mua cho mình mấy bộ quần áo loại tốt bèn cười khổ nói " ta mặc như thế này đã quen, những bộ đồ này nhìn cũng không thuận mắt. sao 2 đứa không mang về cho cha, mẹ dùng? "
" sư phụ, không nên nói thế " Phong Linh khuyên nhủ " ngươi bao nhiêu năm nay chịu khổ cực rồi, chẳng lẽ chúng con tặng người mấy bộ quần áo mà người cũng không nhận sao? Long DỰc, anh đi ra ngoài 1 chút đi, em với sư phụ thay quần áo "
Long Dực gật đầu đi ra ngoài cửa động
không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Long DỰc quay đầu lại thấy Phong Linh mặc bộ quần áo màu đỏ đang đi tới, vẻ mặt tươi cười
" Long Dực, anh thật biết nhìn a, bộ đồ này em mặc rất vừa vặn đấy " Phong Linh đến trước mặt Long Dực cười duyên nói "
" đáng tiếc là bộ đồ này chỉ thích hợp ở nơi có tuyết, khi trở lại tây lạp thị thì nhiệt độ cao hơn ở đây, lúc đó em mặc bộ này không hợp đâu "
" mặc kệ, đi, theo em xem sư phụ mặc đồ như thế nào " Phong Linh kéo theo Long Dực đi vào trong động
mặc dù Long Dực đã mua cho Chung Thiên Tú mấy bộ quần áo dày chống rét nhưng bà tu vi cao thâm, chỉ có Phong Linh mới học nội công nên mới chọn bộ quần áo dày còn bà chỉ chọn 1 cái quần vải thô màu đen mà mặc nên cũng chẳng cảm thấy rét
" sư phụ mặc cái quần đó quả thật là đẹp, nhìn thoáng qua trông như trẻ ra 10 tuổi vậy " Phong Linh vừa nói vừa nghiêng đầu qua phía Long Dực chớp mắt vài cái, Long Dực cũng gật đầu phụ họa
" Chung Thiên Tú cười nói " Phong Linh, lại nói bậy rồi, ta lớn tuổi như vậy mặc cái gì chẳng được, ta cũng không để ý đến có coi đc hay không? Long Dực! cám ơn "
Long Dực vội nói " Chung đại nương, chúng con cũng không tính là người ngoài mà, sao lại khách khí chứ! ôi được rồi, trong bao còn có cả thức ăn và nước uống đó, người tùy tiện ăn 1 chút đi "
Long Dực lấy từ trong bao quần áo ra cá hộp, nước sốt, đồ uống cùng vài món ăn khác đặt ở trên bàn trong thạch động mời Chung Thiên Tú ngồi xuống, còn mình và Phong Linh thì ngồi ở bên cạnh
Chung Thiên Tú sống ở đáy cốc vài chục năm, vẫn ăn uống đạm bạc, do cơ thể thiếu muối nên tóc mới bạc hết như bây giờ, khi đưa món ăn vào miệng lập tức cảm thấy hương vị thơm ngon vô cùng, giống như sơn hào hải vị, trong nhất thời cảm khái thở dài không thôi
sau khi ăn xong, thấy trời còn sớm, Chung Thiên Tú bảo PhongLinh ở lại trong động, bắt đầu truyền dạy công phu Thanh Y Môn, lúc ở đáy cốc Phong Linh học được gần 1 nửa rồi, lần này Chung Thiên Tú dạy nốt phần còn lại cũng chính là phần tinh hoa của Thanh Y Môn
Phong Linh muốn học công phu xong sớm 1 chút, sau đó cùng Long Dực trở về Tây Lạp Thị chơi, cho nên đã học rất chăm chú
Long Dực sợ quấy rầy đến việc học của Phong Linh nên nhẹ nhàng đi ra ngoài động xem phong cảnh của tuyết sơn, đợi đến khi màn đêm buông xuống mới vào hang động kế bên dọn dẹp 1 chút rồi nằm xuống nghỉ ngơi
2 ngày sau, Chung Thiên Tú mất nửa ngày trong động giải thích, nửa ngày còn lại thì ra ngoài động làm mẫu chỉ dạy cho Phong Linh luyện tập quyền cước và các chiêu thức, cả Khinh Công và thuật Phi Kiếm. dưới đề nghĩ của Phong Linh, bà đã đổi các tên chiêu thức quỳ quái như Quỷ Ảnh Huyễn Hình thành Tiên Vũ Thần Du, đổi Quỷ Trảo thành Tiên Nhân Chỉ. trong 2 ngày này, Long Dực vô cùng nhàn rỗi, hắn liền đi đến cái khe phụ cận Tuyết Sơn tìm kiêm Chí Âm Long Huyệt, lần này đi Tây Thanh Cao Nguyên đã có thu hoạch lớn, nhưng chung quy thì đó cũng chỉ là vận may mà thôi. lần này hắn hi vọng vận may có thể đem Chí Âm Long Huyệt mang đến cho mình
sang ngày thứ 13, tới lúc ăn trưa Long Dực chạy hơn 10 dặm từ khe núi về Vạn Động Sơn, chỉ thấy 1 mình Phong Linh ở trước cửa động, mắt có chút sưng đỏ
" Phong Linh, sao lại khóc vậy? " Long Dực cho rằng Phong Linh luyện tập cực khổ không chịu được nên mới lén chạy ra đây khóc vì vậy liền nắm bàn tay nhỏ bé của nàng an ủi nói " trong mắt anh, em là nữ hài tử kiên cường! bắt đầu luyện công quả thật vất vả lắm, hãy kiên trì cố gắng, em sẽ vượt qua thôi "
khi ở gần sát, trên người Phong Linh tản mát ra luồng khí ba cường đại, có thể so sành với Chung Thiên Tú khiến Long Dực kinh ngạc vô cùng
đang định mở miệng hỏi thì nhìn thấy ánh mắt ửng đỏ buồn bã của Phong Linh đang nhìn mình, Phong Linh nói " Long Dực, em khóc không phải do luyện công vất vả, mà là.... sư phụ.... "
" Chung đại nương làm sao? "
" anh sáng sớm đi ra ngoài, không bao lâu sư phụ dẫn em về sau sơn cốc. ngay khi đến đáy cốc người tự mình đem chân khí truyền cho em 8 phần chỉ để lại 2 phần. em hỏi sư phụ vì sao làm thế thì người nói là không muốn rời khỏi đây, chỉ muốn ở dưới này cùng trượng phu đến hết cuộc đời "
" như vậy sao được chứ? chúng ta đi tìm Chung Đại Nương "
" không được... không đi được " Phong Linh lắc đầu nói " sư phụ sau khi đem chân khí truyền cho em, người dặn dò bảo em rời cốc, người nói nếu chúng ta có nhớ người thì sau này có thể trở về thăm, người còn nói...."
" còn nói cái gì? " Long Dực vội hỏi
" sư phụ còn nói không hi vọng chúng ta bây giờ đi tìm người để khuyên, bằng không người sẽ rất tức giận, nếu như dùng sức mạnh buộc người rời cốc khiến người tức giận thì người sẽ chết cho chúng ta xem! Long Dực, anh nói phải làm sao đây? em thật sự muốn người rời khỏi nơi thiếu thốn và khổ sở này cùng chúng ta, sống cuộc sống tốt vài năm nhưng lại sợ sễ làm hại người "
Long Dực nhìn về hướng hậu sơn 1 lúc sau đó thở dài nói " quên đi, quên đi, chúng ta hãy nghe lời của đại nương, không nên quấy nhiễu người. có lẽ trong lòng người chỉ có mỗi ngày làm bạn bên cạnh trượng phu mới là cuộc sống tốt, mới có thể làm người an tâm. thành thị phồn hoa cùng huyên náo mới thực sự là nơi làm người phiền muộn. hơn nữa người để lại 2 thành chân khí cũng đủ để dựng lại phòng ốc ở đó và bắt cá nữa"
" chúng ta cứ như vậy mà đi sao? "
đi thôi, ngoài trừ Chung đại nương ra, em còn lưu luyến gì ở đây? " Long Dực bỗng nhoẻn miệng cười " nếu em không sợ ở đây vài ngày trước có rất nhiều người chết thì anh và em sẽ ở lại đây "
mấy thi thể của người ThanH Y Môn sớm đã được Chung Thiên Tú dùng tảng đá và tuyết đọng chôn ở 1 cái hố sau cách đó 1 dặm, Phong Linh mấy ngày nay cùng Chung Thiên Tú học công phu, thiếu nút nữa là quên hẳn, vừa nghe Long Dực nói tới, ánh mắt hướng về phía chôn nhìn, sẵng giọng nói " tiểu bại hoại, anh muốn làm em sợ sao? em không sợ "
nói không sợ nhưng thân thể Phong Linh lại tiến sát đến người Long Dưc ỷ ôi, bàn tay không tự chủ được mà kéo lấy cánh tay phải của Long Dực
Long Dực nói " em không cần giả vờ như vậy, em bây giờ trong người có 8 phần chân khí của Chung đại nương, từ nay về sau gặp người đánh người, gặp quỷ đánh quỷ, chẳng cần sợ cái gì nữa "
bộ ngực Phong Linh phập phồng, giọng thánh thót nói " ai nói em sợ? từ đáy cốc đi lên trên đỉnh cao như vậy em còn không sợ, vài cái xác chết đã được chôn có thể khiến em sợ sao? hừ, đừng coi thường con gái "
Long Dực cười ha ha nói " đúng, em đúng là nữ anh hùng rồi! anh từ nay về sau muốn nhìn em thì phải ngước đầu nhìn lên cao, phải hành lễ cúng bái, bằng không nữ hiệp mà nổi giận rồi tặng cho ta 1 quỷ trảo thủ thì thân thể của ta cũng khó mà bảo toàn "
" không phải Quỷ Trảo Thủ mà là Tiên Nhân Chỉ " Phong Linh lớn tiếng nói " Tiên Nhân Chỉ, anh nhớ kĩ chưa? Quỷ Trảo Thủ... thật là khó nghe "
" ân, nhớ kĩ, nhớ kĩ rồi, là Tiên Nhân Chỉ " Long Dực gật đầu khom lưng cười nói
trêu chọc 1 lúc, 2 người đi vào trong động thu dọn vài thứ rồi cùng nhau rời Vạn Động Sơn hướng về Tây Lạp Thị mà đi
trên đường bay qua đỉnh Tuyết Phong, Phong Linh đều không cần nhờ tới Long Dực, tự mình sử dụng chân khí thi triển thân pháp mới học được theo sát Long Dực, Long Dực cũng giảm bớt linh lực nên nàng cũng thoải mái theo kịp
Long Dực thấy Phong Linh trong vài ngày thực lực đột nhiên tăng cao bèn trêu ghẹo " Phong Linh, em mặc dù bị Hoàng Phủ Kinh Lôi bắt đi, tuy là có sợ hãi, nhưng đổi lại thì bản thân đã học được công phu, thật sự là đáng giá đó! thân pháp này của em trước kia có tên là Quỷ Ảnh Huyễn Hình, bây giờ đổi thành Tiên Vũ Thần Du đúng ko? đổi rất hay, Hoàng Phủ Kinh Lôi cùng Phí Lãnh thi triển thì tư thế thật khó coi, chỉ có thể gọi là Quỷ Ảnh Huyễn Hình, còn em thi triển thì giống như thần tiên vậy, vô cùng đẹp mắt "
Phong Linh trợn mắt nói " phì, anh thật là ba hoa "
Lời này vừa nói ra, chân khi bị kiềm hãm, lập tức tụt lại phía sau, Long Dực thân hình dừng lại một chút, đợi nàng đuổi kịp.
đến sơn khẩu Nhã Sơn, Long Dực mới nói cho Phong Linh biết đã nhận Thạch Điện làm đồ đệ rồi mới cùng Phong Linh đi vào nhà ga nhỏ
Thạch Điện lo lắng Long Dực không tìm thấy mình nên 2 ngày này cùng cha ở trong căn nhà gỗ nhỏ của ga để nói chuyện, cũng không dám rời đi nửa nước, vốn trong lòng đã có phần lo lắng, nay nhìn thấy Long Dực cùng Phong Linh đột nhiên xuất hiện thì trong lòng rất kích động
vài ngày trước Long Dực cùng Thạch Điện bí mật thương lượng 1 sự tình, sau khi 2 người gặp lại cũng không nói dông dài gì, Long Dực đơn giản chỉ là cùng Thạch Phụ hàn huyên tâm sự vài câu, sau đó để Thạch Điện giúp đỡ cha, 4 người cùng ngồi trên xe khách đến Tây Lạp Thị
dọc đường Thạch Phụ hỏi han suốt, muốn biết con mình đưa mình đến thành thị làm gì, Thạch Điện cười mà không đáp, Long Dực cũng chỉ nói đến nơi thì sẽ biết
1 giờ sau, xe khách đi vào Tây Lạp Thị nội thành, 4 người lại đổi sang 1 chiếc xe taxi hướng thành tây mà đi, đến nơi thì đó là 1 hoa viên quy mô rất lớn, liền xuống xe, ngay đó có 2 ngườ phụ nữ trung niên mặc đồng phục đi đến đón, 1 trong 2 người còn đẩy chiếc xe lăn
Long Dực cùng người kia thấp giọng nói vài câu, người phụ nữ trung niên liên tục gật đầu rồi đón tiếp cha của Thạch Điện đưa lên xe lăn ngồi và ôn nhu nói " lão nhân gia, hoan nghênh ngài đến viện dưỡng lão Tây Lạp Thị "
" cái gì... viện gì? " Thạch Phụ cả đời ở tại Thiên Viễn Sơn Thôn vừa rồi mới ngồi xe vào trong nội thành phồn hoa nên chưa quen
" Viện Dưỡng Lão " nói chuyện chính là người phụ nữ trung niên kia, bà ta mỉm cười nói " nơi này có trên 100 vị lão niên giống như ngài, mỗi người đều có nhân viên phục vụ riêng, dịch vụ của chúng tôi rất chu đáo, sẽ làm cho mỗi vị lão nhân gia đến đây cảm thấy nơi này vui vẻ thoải mái..." người phụ nữ trung niên nói chuyện quả thật chuyên nghiệp, ngay sau đó bà ta hướng tới Thạch Phụ giới thiệu hết các phúc lợi của viện nhưng Thạch Phụ nghe cứ mơ mơ màng màng, cuối cùng ánh mắt hướng về con mình dò hỏi
Thạch Điện ngồi xổm xuống trước xe lăn của cha thấp giọng nói " cha, con đi theo Long Ca rồi, cha ở chỗ này, cuộc sống lúc nào cũng có nhiều người chiếu cố, ăn mặc cũng sẽ có người lo, chắc chắn sẽ tốt hơn trước đây gấp trăm lần "
Thạch Phụ tựa hồ như đã hiểu ra liền nói " ta ở chỗ của người ta, ăn của người ta, lại cũng có người hầu hạ, cái này... cái này chắc chắn phải tốn tiền đúng không? "
Long Dực nói " người yên tâm, không ai bắt người trả tiền đâu "
Thạch Phụ lắc đầu nói " ta không tin, trên đời nào có sự tiện nghi như vậy? Tiểu Điện, ngươi nói thật đi, 1 tháng tốn bao nhiêu? "
Thạch Điện nói " cha, quả thật con không biết, mấy chuyện này đều do Long Ca an bài cả, Long Ca nói bây giờ là tiền huynh ấy cho mượn, sau này con ở ngoài kiếm được sẽ trả lại, Cha, Long Ca bổn sự lớn như vậy, huynh ấy nhất định sẽ kiếm cho con 1 công việc tốt mà, người an tâm ở chô xnày đi, cuộc sống của người tốt, con ở ngoài cũng không phải lo lắng "
Thạch Phụ gật đầu nhìn Long Dực, trong khóe mắt già nua rưng rưng, môi mấp máy 1 lúc lâu mới nói ra được 2 chữ " cám ơn "
xin lỗi vì thả bi chậm... nhưng vì 1 mình chuối dịch nên hơi lâu... đành phải kéo dài thời gian để dịch nhiều hơn và để sau này thả bi đều hơn
30/4-1/5 chuối quăng boom.... các huynh đệ tỉ muội hãy ủng hộ chuối nhé[IMG]http://***********.com/forum/images/smilies/img/025.gif[/IMG][IMG]http://***********.com/forum/images/smilies/img/025.gif[/IMG] sau 30/4-1/5 chuối sẽ post đều đặn hơn[IMG]http://***********.com/forum/images/smilies/img/047.gif[/IMG][IMG]http://***********.com/forum/images/smilies/img/047.gif[/IMG]
mặc dù Long Dực đã mua cho Chung Thiên Tú mấy bộ quần áo dày chống rét nhưng bà tu vi cao thâm, chỉ có Phong Linh mới học nội công nên mới chọn bộ quần áo dày còn bà chỉ chọn 1 cái quần vải thô màu đen mà mặc nên cũng chẳng cảm thấy rét
" sư phụ mặc cái quần đó quả thật là đẹp, nhìn thoáng qua trông như trẻ ra 10 tuổi vậy " Phong Linh vừa nói vừa nghiêng đầu qua phía Long Dực chớp mắt vài cái, Long Dực cũng gật đầu phụ họa
" Chung Thiên Tú cười nói " Phong Linh, lại nói bậy rồi, ta lớn tuổi như vậy mặc cái gì chẳng được, ta cũng không để ý đến có coi đc hay không? Long Dực! cám ơn "
Long Dực vội nói " Chung đại nương, chúng con cũng không tính là người ngoài mà, sao lại khách khí chứ! ôi được rồi, trong bao còn có cả thức ăn và nước uống đó, người tùy tiện ăn 1 chút đi "
Long Dực lấy từ trong bao quần áo ra cá hộp, nước sốt, đồ uống cùng vài món ăn khác đặt ở trên bàn trong thạch động mời Chung Thiên Tú ngồi xuống, còn mình và Phong Linh thì ngồi ở bên cạnh
Chung Thiên Tú sống ở đáy cốc vài chục năm, vẫn ăn uống đạm bạc, do cơ thể thiếu muối nên tóc mới bạc hết như bây giờ, khi đưa món ăn vào miệng lập tức cảm thấy hương vị thơm ngon vô cùng, giống như sơn hào hải vị, trong nhất thời cảm khái thở dài không thôi
sau khi ăn xong, thấy trời còn sớm, Chung Thiên Tú bảo PhongLinh ở lại trong động, bắt đầu truyền dạy công phu Thanh Y Môn, lúc ở đáy cốc Phong Linh học được gần 1 nửa rồi, lần này Chung Thiên Tú dạy nốt phần còn lại cũng chính là phần tinh hoa của Thanh Y Môn
Phong Linh muốn học công phu xong sớm 1 chút, sau đó cùng Long Dực trở về Tây Lạp Thị chơi, cho nên đã học rất chăm chú
Long Dực sợ quấy rầy đến việc học của Phong Linh nên nhẹ nhàng đi ra ngoài động xem phong cảnh của tuyết sơn, đợi đến khi màn đêm buông xuống mới vào hang động kế bên dọn dẹp 1 chút rồi nằm xuống nghỉ ngơi
2 ngày sau, Chung Thiên Tú mất nửa ngày trong động giải thích, nửa ngày còn lại thì ra ngoài động làm mẫu chỉ dạy cho Phong Linh luyện tập quyền cước và các chiêu thức, cả Khinh Công và thuật Phi Kiếm. dưới đề nghĩ của Phong Linh, bà đã đổi các tên chiêu thức quỳ quái như Quỷ Ảnh Huyễn Hình thành Tiên Vũ Thần Du, đổi Quỷ Trảo thành Tiên Nhân Chỉ. trong 2 ngày này, Long Dực vô cùng nhàn rỗi, hắn liền đi đến cái khe phụ cận Tuyết Sơn tìm kiêm Chí Âm Long Huyệt, lần này đi Tây Thanh Cao Nguyên đã có thu hoạch lớn, nhưng chung quy thì đó cũng chỉ là vận may mà thôi. lần này hắn hi vọng vận may có thể đem Chí Âm Long Huyệt mang đến cho mình
sang ngày thứ 13, tới lúc ăn trưa Long Dực chạy hơn 10 dặm từ khe núi về Vạn Động Sơn, chỉ thấy 1 mình Phong Linh ở trước cửa động, mắt có chút sưng đỏ
" Phong Linh, sao lại khóc vậy? " Long Dực cho rằng Phong Linh luyện tập cực khổ không chịu được nên mới lén chạy ra đây khóc vì vậy liền nắm bàn tay nhỏ bé của nàng an ủi nói " trong mắt anh, em là nữ hài tử kiên cường! bắt đầu luyện công quả thật vất vả lắm, hãy kiên trì cố gắng, em sẽ vượt qua thôi "
khi ở gần sát, trên người Phong Linh tản mát ra luồng khí ba cường đại, có thể so sành với Chung Thiên Tú khiến Long Dực kinh ngạc vô cùng
đang định mở miệng hỏi thì nhìn thấy ánh mắt ửng đỏ buồn bã của Phong Linh đang nhìn mình, Phong Linh nói " Long Dực, em khóc không phải do luyện công vất vả, mà là.... sư phụ.... "
" Chung đại nương làm sao? "
" anh sáng sớm đi ra ngoài, không bao lâu sư phụ dẫn em về sau sơn cốc. ngay khi đến đáy cốc người tự mình đem chân khí truyền cho em 8 phần chỉ để lại 2 phần. em hỏi sư phụ vì sao làm thế thì người nói là không muốn rời khỏi đây, chỉ muốn ở dưới này cùng trượng phu đến hết cuộc đời "
" như vậy sao được chứ? chúng ta đi tìm Chung Đại Nương "
" không được... không đi được " Phong Linh lắc đầu nói " sư phụ sau khi đem chân khí truyền cho em, người dặn dò bảo em rời cốc, người nói nếu chúng ta có nhớ người thì sau này có thể trở về thăm, người còn nói...."
" còn nói cái gì? " Long Dực vội hỏi
" sư phụ còn nói không hi vọng chúng ta bây giờ đi tìm người để khuyên, bằng không người sẽ rất tức giận, nếu như dùng sức mạnh buộc người rời cốc khiến người tức giận thì người sẽ chết cho chúng ta xem! Long Dực, anh nói phải làm sao đây? em thật sự muốn người rời khỏi nơi thiếu thốn và khổ sở này cùng chúng ta, sống cuộc sống tốt vài năm nhưng lại sợ sễ làm hại người "
Long Dực nhìn về hướng hậu sơn 1 lúc sau đó thở dài nói " quên đi, quên đi, chúng ta hãy nghe lời của đại nương, không nên quấy nhiễu người. có lẽ trong lòng người chỉ có mỗi ngày làm bạn bên cạnh trượng phu mới là cuộc sống tốt, mới có thể làm người an tâm. thành thị phồn hoa cùng huyên náo mới thực sự là nơi làm người phiền muộn. hơn nữa người để lại 2 thành chân khí cũng đủ để dựng lại phòng ốc ở đó và bắt cá nữa"
" chúng ta cứ như vậy mà đi sao? "
đi thôi, ngoài trừ Chung đại nương ra, em còn lưu luyến gì ở đây? " Long Dực bỗng nhoẻn miệng cười " nếu em không sợ ở đây vài ngày trước có rất nhiều người chết thì anh và em sẽ ở lại đây "
mấy thi thể của người ThanH Y Môn sớm đã được Chung Thiên Tú dùng tảng đá và tuyết đọng chôn ở 1 cái hố sau cách đó 1 dặm, Phong Linh mấy ngày nay cùng Chung Thiên Tú học công phu, thiếu nút nữa là quên hẳn, vừa nghe Long Dực nói tới, ánh mắt hướng về phía chôn nhìn, sẵng giọng nói " tiểu bại hoại, anh muốn làm em sợ sao? em không sợ "
nói không sợ nhưng thân thể Phong Linh lại tiến sát đến người Long Dưc ỷ ôi, bàn tay không tự chủ được mà kéo lấy cánh tay phải của Long Dực
Long Dực nói " em không cần giả vờ như vậy, em bây giờ trong người có 8 phần chân khí của Chung đại nương, từ nay về sau gặp người đánh người, gặp quỷ đánh quỷ, chẳng cần sợ cái gì nữa "
bộ ngực Phong Linh phập phồng, giọng thánh thót nói " ai nói em sợ? từ đáy cốc đi lên trên đỉnh cao như vậy em còn không sợ, vài cái xác chết đã được chôn có thể khiến em sợ sao? hừ, đừng coi thường con gái "
Long Dực cười ha ha nói " đúng, em đúng là nữ anh hùng rồi! anh từ nay về sau muốn nhìn em thì phải ngước đầu nhìn lên cao, phải hành lễ cúng bái, bằng không nữ hiệp mà nổi giận rồi tặng cho ta 1 quỷ trảo thủ thì thân thể của ta cũng khó mà bảo toàn "
" không phải Quỷ Trảo Thủ mà là Tiên Nhân Chỉ " Phong Linh lớn tiếng nói " Tiên Nhân Chỉ, anh nhớ kĩ chưa? Quỷ Trảo Thủ... thật là khó nghe "
" ân, nhớ kĩ, nhớ kĩ rồi, là Tiên Nhân Chỉ " Long Dực gật đầu khom lưng cười nói
trêu chọc 1 lúc, 2 người đi vào trong động thu dọn vài thứ rồi cùng nhau rời Vạn Động Sơn hướng về Tây Lạp Thị mà đi
trên đường bay qua đỉnh Tuyết Phong, Phong Linh đều không cần nhờ tới Long Dực, tự mình sử dụng chân khí thi triển thân pháp mới học được theo sát Long Dực, Long Dực cũng giảm bớt linh lực nên nàng cũng thoải mái theo kịp
Long Dực thấy Phong Linh trong vài ngày thực lực đột nhiên tăng cao bèn trêu ghẹo " Phong Linh, em mặc dù bị Hoàng Phủ Kinh Lôi bắt đi, tuy là có sợ hãi, nhưng đổi lại thì bản thân đã học được công phu, thật sự là đáng giá đó! thân pháp này của em trước kia có tên là Quỷ Ảnh Huyễn Hình, bây giờ đổi thành Tiên Vũ Thần Du đúng ko? đổi rất hay, Hoàng Phủ Kinh Lôi cùng Phí Lãnh thi triển thì tư thế thật khó coi, chỉ có thể gọi là Quỷ Ảnh Huyễn Hình, còn em thi triển thì giống như thần tiên vậy, vô cùng đẹp mắt "
Phong Linh trợn mắt nói " phì, anh thật là ba hoa "
Lời này vừa nói ra, chân khi bị kiềm hãm, lập tức tụt lại phía sau, Long Dực thân hình dừng lại một chút, đợi nàng đuổi kịp.
đến sơn khẩu Nhã Sơn, Long Dực mới nói cho Phong Linh biết đã nhận Thạch Điện làm đồ đệ rồi mới cùng Phong Linh đi vào nhà ga nhỏ
Thạch Điện lo lắng Long Dực không tìm thấy mình nên 2 ngày này cùng cha ở trong căn nhà gỗ nhỏ của ga để nói chuyện, cũng không dám rời đi nửa nước, vốn trong lòng đã có phần lo lắng, nay nhìn thấy Long Dực cùng Phong Linh đột nhiên xuất hiện thì trong lòng rất kích động
vài ngày trước Long Dực cùng Thạch Điện bí mật thương lượng 1 sự tình, sau khi 2 người gặp lại cũng không nói dông dài gì, Long Dực đơn giản chỉ là cùng Thạch Phụ hàn huyên tâm sự vài câu, sau đó để Thạch Điện giúp đỡ cha, 4 người cùng ngồi trên xe khách đến Tây Lạp Thị
dọc đường Thạch Phụ hỏi han suốt, muốn biết con mình đưa mình đến thành thị làm gì, Thạch Điện cười mà không đáp, Long Dực cũng chỉ nói đến nơi thì sẽ biết
1 giờ sau, xe khách đi vào Tây Lạp Thị nội thành, 4 người lại đổi sang 1 chiếc xe taxi hướng thành tây mà đi, đến nơi thì đó là 1 hoa viên quy mô rất lớn, liền xuống xe, ngay đó có 2 ngườ phụ nữ trung niên mặc đồng phục đi đến đón, 1 trong 2 người còn đẩy chiếc xe lăn
Long Dực cùng người kia thấp giọng nói vài câu, người phụ nữ trung niên liên tục gật đầu rồi đón tiếp cha của Thạch Điện đưa lên xe lăn ngồi và ôn nhu nói " lão nhân gia, hoan nghênh ngài đến viện dưỡng lão Tây Lạp Thị "
" cái gì... viện gì? " Thạch Phụ cả đời ở tại Thiên Viễn Sơn Thôn vừa rồi mới ngồi xe vào trong nội thành phồn hoa nên chưa quen
" Viện Dưỡng Lão " nói chuyện chính là người phụ nữ trung niên kia, bà ta mỉm cười nói " nơi này có trên 100 vị lão niên giống như ngài, mỗi người đều có nhân viên phục vụ riêng, dịch vụ của chúng tôi rất chu đáo, sẽ làm cho mỗi vị lão nhân gia đến đây cảm thấy nơi này vui vẻ thoải mái..." người phụ nữ trung niên nói chuyện quả thật chuyên nghiệp, ngay sau đó bà ta hướng tới Thạch Phụ giới thiệu hết các phúc lợi của viện nhưng Thạch Phụ nghe cứ mơ mơ màng màng, cuối cùng ánh mắt hướng về con mình dò hỏi
Thạch Điện ngồi xổm xuống trước xe lăn của cha thấp giọng nói " cha, con đi theo Long Ca rồi, cha ở chỗ này, cuộc sống lúc nào cũng có nhiều người chiếu cố, ăn mặc cũng sẽ có người lo, chắc chắn sẽ tốt hơn trước đây gấp trăm lần "
Thạch Phụ tựa hồ như đã hiểu ra liền nói " ta ở chỗ của người ta, ăn của người ta, lại cũng có người hầu hạ, cái này... cái này chắc chắn phải tốn tiền đúng không? "
Long Dực nói " người yên tâm, không ai bắt người trả tiền đâu "
Thạch Phụ lắc đầu nói " ta không tin, trên đời nào có sự tiện nghi như vậy? Tiểu Điện, ngươi nói thật đi, 1 tháng tốn bao nhiêu? "
Thạch Điện nói " cha, quả thật con không biết, mấy chuyện này đều do Long Ca an bài cả, Long Ca nói bây giờ là tiền huynh ấy cho mượn, sau này con ở ngoài kiếm được sẽ trả lại, Cha, Long Ca bổn sự lớn như vậy, huynh ấy nhất định sẽ kiếm cho con 1 công việc tốt mà, người an tâm ở chô xnày đi, cuộc sống của người tốt, con ở ngoài cũng không phải lo lắng "
Thạch Phụ gật đầu nhìn Long Dực, trong khóe mắt già nua rưng rưng, môi mấp máy 1 lúc lâu mới nói ra được 2 chữ " cám ơn "