Tác giả :Tự Tại
Dịch : darkxiiindp
Nguồn : Tàng thư viện
Vương Đại Minh, một cái tên rất hay gặp. Sống ở một thôn nhỏ cạnh biển Huyền Lâm, năm nay mười sáu tuổi, đang học một trường cấp ba, thành tích trung bình.
Tướng mạo phổ thông, có điều thân thể hơi to một chút, một trăm hai mươi kg, quả là 'đại'.
Cũng may người cao gần mét tám, kéo cơ thể dài ra, nếu không nhìn trông chẳng khác gì quả bóng. Cho dù như vậy, mọi người vẫn không muốn tới gần hắn.
Vì thế Đại Minh có rất ít bạn bè, gần như không có. Rất nhiều người khuyên Đại Minh giảm béo, nhưng Đại Minh đều bỏ ngoài tai.
Loại người như Đại Minh, đương nhiên trở thành đối tượng bị trêu trọc ở trường.
Lúc đầu, Đại Minh cũng tức, nhưng trải qua sáu năm tiểu học, ba năm trung học, ai cũng phải quen.
Tập quán thành tự nhiên, Đại Minh quên mất từ lúc nào hắn bắt đầu không tức giận nữa.
Thực tế, hắn đã không phát cáu từ rất lâu rồi. Hiện tại, bạn bè cùng lớp gọi hắn là lợn đao phủ ghế điện, Giống như mọi học sinh khác, lớp nào cũng có mấy người chuyên môn trêu trọc hắn.
Đại Minh cũng không để ý, dù gì những kẻ đó đều thiếu tự tin nghiêm trọng, muốn hạ thấp kẻ khác, để cảm giác mình hơn người.
Đại Minh năm nay mới mười sáu tuổi, nhưng hắn cảm thấy mình giống như người sáu mươi tuổi. Không chỉ mình hắn, mà thầy cô, bạn bè đều cho là như vậy.
Lúc Đại Minh tốt nghiệp, ông thầy hắn bình một câu, "Thiếu niên lão thành, đức cao vọng trọng."
Hắn cũng cảm thấy buồn cười, bản thân cũng chỉ hơi cứng một chút, việc gì cũng bình thản.
Đọc sách, ngủ, lơ mơ nghĩ ngợi là những việc mà Đại Minh thích nhất, giống hôm nay, Đại Minh tìm một chỗ cực kỳ vắng vẻ câu cá.
Đại Minh chỉ làm những việc nhẹ nhàng không lãng phí thể lực, hơn nữa lúc câu cá có thể ngồi lan man nghĩ ngợi. Ra cafe internet cũng là một sự lựa chọn tốt, nhưng ngày nghỉ đông người quá.
Thành tích học tập không tốt, lại lười như Đại Minh. Trong mắt những người khác chỉ có hai chữ, 'Đồ bỏ.'
Phao câu khẽ rung trên mặt nước, Đại Minh cũng chẳng để ý, mà chìm trong suy nghĩ.
Hôm qua hắn mơ, mơ thấy hồi học cấp hai, thấy hoa khôi của lớp, một mĩ nữ duyên dáng, lại còn là hoa hậu của trường, lúc đó có rất nhiều người theo đuổi.
Đại Minh thừa nhận hắn đã từng động lòng với hoa khôi, nhưng Đại Minh rất hiểu chỗ đứng của hắn, Đại Minh luôn hiểu bản thân mình thế nào.
Vì thế đối với hoa khôi, Đại Minh tuy hâm mộ, nhưng không mê luyến. Sau khi tốt nghiệp hai tháng, Đại Minh đã quên sạch, đừng nói tên, đến khuôn mặt, dáng người thế nào cũng không nhớ nổi.
Vậy tại sao hôm qua lại thấy nó trong mơ, Đại Minh cho rằng do tiềm thức làm trò.
Phao động, sau đó chìm xuống, Đại Minh thoát khỏi trầm tư, nắm lấy cần câu.
Nặng quá, chẳng lẽ câu được cá lớn.
Đúng lúc Đại Minh đang nghĩ, một chiếc xuồng từ bờ lướt tới chạy qua trước mặt Đại Minh, chạm vào dây câu.
Phựt một tiếng, dây đứt, mất cá. Đại Minh đang tưởng chửi mấy câu thì đột nhiên có thứ gì đó lành lạnh chạm vào đầu hắn.
"Chẳng ngờ chỗ này lại có người, đại ca, giải quyết luôn đi." Một giọng đàn ông trầm trầm từ phía sau lưng Đại Minh vang lên.
"Không được, như thế sẽ để lại dấu vết, cảnh sát tìm thấy thì phiền lắm, mang lên đảo rồi giải quyết." Người được gọi là đại ca lạnh lùng trả lời.
"Cũng đúng, tiểu quỷ, đứng lên, chỉ trách ngươi đen đủi, gây cản trở việc làm ăn của chúng tao." Nói xong, đồ đạc của Đại Minh bị ném hết xuống ao để hủy dấu vết.
Đại Minh bị dẫn lên xuồng, đúng như hắn nghĩ, hai kẻ kia là dân xã hội đen, tay chúng còn cầm súng ngắn màu đen.
Đại Minh lần đầu tiên nhìn thấy súng thật, cũng có chút tò mỏ, như hiện tại bị súng chĩa vào, Đại Minh cũng không cao hứng nổi.
Cùng lên thuyền còn có một cái bao lớn, cỡ vừa đủ chứa một người.
Bắt cóc, hai tiếng đó đột nhiên vang lên trong đầu Đại Minh, xem ra đúng là vận đen tới thật.
Lại nghĩ hôm nay mạng sống đến đây là hết, Đại Minh cũng không cảm thấy buồn.
Đại Minh nghĩ rất thoáng về sự sống, cái chết, lúc ông hắn mất hắn cũng chẳng khóc.
Dù gì có sống thì phải có chết, phế vật có sống cũng vô dụng, huống chi hậu sự còn có người lo, có điều chắc cũng không vui vẻ gì.
Chiếc xuồng, đáp tới gần một chiếc du thuyền thì dừng lại, Đại Minh và cái bao đều bị giải lên thuyền.
Trên thuyền còn có một người.
"Thằng béo này là thế nào vậy." Người đó hỏi.
"Người chứng kiến, không sao, mang ra biển giải quyết là xong, tiền đã nhận được chưa?" Tay đại ca trả lời.
"Nhận rồi, số lượng chính xác."
"Tốt, chúng ta chạy tới đại lục xem bọn chúng làm được gì?" Tay đại ca nhếch mép cười.
"Con tin thì sao?" Người đó chỉ bao vải hỏi.
"Đương nhiên là phải giải quyết rồi, nhưng mà người đẹp như vậy, đừng có lãng phí." Nói xong hắn mở bao vải, lôi ra một người con gái.
Cô gái này mặc đồng phục học sinh, dáng người đẹp, da trắng, khuôn mặt bị tóc phủ kín không nhìn rõ. Hai vai khẽ rung, có lẽ đang khóc.
"Ai trước đây." Tay đại ca lạnh giọng.
"Em trước, em trước, cái loại thiên kim đại tiểu thư này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, em đã sớm muốn thưởng thức rồi." Người cùng lên thuyền với tay đại cai vội nói, cùng lúc nâng cằm cô gái lên.
Đại Minh giật mình, chẳng phải hoa khôi cùng lớp với hắn đấy sao? Tên là Lâm cái gì gì, sao lại bị bắt cóc.
Cô gái hai mắt sưng húp, xem ra khóc rất lâu rồi, nghe bọn cướp muốn chiếm đoạt mình, liền giẫy giụa.
"Tiểu mĩ nhân, đừng giẫy nữa, anh sẽ cho em được sung sướng."
Tay cướp ôm hoa khôi bước vào khoang thuyền định hưởng thụ, nhưng không hề thấy đại ca cười lạnh phía sau lưng.
Đoàng một tiếng, tay cướp bị bắn lủng đầu, cô gái hét toáng lên.
Tay cướp còn lại đang canh Đại Minh hét, "Mày làm gì vậy."
"Chẳng làm gì, chẳng qua ngại chúng mày làm rách việc thôi." Đại ca nói xong bắn liền mấy phát tay cướp còn lại.
"Tổ chức sẽ không tha cho mày đâu." Tay cướp nói.
"Tổ chức sẽ không biết đâu, tao sẽ đạt bom trên thuyền, sắp nổ rồi, người của tổ chức sẽ cho rằng chúng ta chết hết rồi." Đại ca đứng cạnh tay cướp lạnh lùng đáp.
"Đoàng."
Một tiếng súng vang lên, tay đại ca không dám tin nhìn chỗ tim mình, chỉ thấy chỗ đó thủng một lỗ, máu chảy ròng ròng.
Quay đầu nhìn, Đại Minh tay cầm súng, nòng súng còn hơi khói.
"Được lắm, lần này bố mày lật thuyền trong con mương, nhưng chúng mày cũng phải chết cùng tao." Nói xong hắn chết.
Đại Minh thấy tay đại ca gì chặt vật gì đó trong lòng bàn tay, cũng không kịp suy nghĩ, ôm hoa khôi nhẩy khỏi thuyền.
Oành một tiếng lớn, lửa cuồn cuộn táp tới từ phía sau Đại Minh, Đại Minh dùng thân thể to lớn của mình che cho thân thê nhỏ nhắn của cô gái.
Sau tiếng nổ, xác thuyền từ từ chìm, mặt biển khôi phục sự bình tĩnh của nó, dường như chẳng có gì xẩy ra.
---
Cảm giác đau đớn truyền lại từ phía sau lưng Đại Minh khiến hắn tỉnh lại.
Sóng biển vỗ vào người Đại Minh, hắn phát hiện mình đang nằm trên bờ biển, một con cua bò qua trước mắt hắn.
Đại Minh cố nhịn đau đứng dậy, liền thấy hoa khôi nằm cách đó không xa.
"Này, ngươi còn sống không thế? Sống thì trả lời đi." Đại Minh nói không ra hơi.
Còn thở, ngực vẫn nhấp nhô, xem ra còn sống, nhưng không biết lúc nào mới tỉnh lại.
Đại Minh lôi hoa khôi tới dưới một gốc cây, hiện tại hắn chẳng có sức mà bế người khác.
Sau khi xong việc, Đại Minh bắt đầu quan sát xung quanh.
Trời xanh, mây trắng, trên cao mặt trời sáng chói mắt, trên bãi biển, lá những cây dừa đong đưa theo gió.
Phía sau bãi biển là một vùng rừng núi, phong cảnh khá đẹp, quả là một nơi thích hợp đi nghỉ mát.
Nhưng hiện tại Đại Minh chỉ muốn hét cứu mạng, bốn bề toàn là biển, không thấy bờ, khả năng hắn đang ở trên một hòn đảo nhỏ.
Trời ạ, Đại Minh hay chơi series game Đảo Không Người, nhưng chưa hề nghĩ mình cũng gặp cái cảnh này.
Đại Minh nghỉ một lúc, rồi lục tìm toàn bộ vật phẩm có trong người.
Một cuộn dây câu, móc câu, một thanh chocolate, một chai nước, một con dao nhỏ, một cái bật lửa không biết có dùng được không.
Xem ra balo mang không ít đồ, nhưng hầu như hỏng hết, chỉ còn lại một phần, y phục phía sau cũng vậy, Đại Minh không dám nghĩ tới cái lưng của hắn.
Càng không ngờ, khẩu súng ngắn vẫn còn đó. Đại Minh nhìn nó, nghĩ đến lần đầu tiên giết người, cảm giác có chút quai quái.
Mặt trời lặn về hướng tây, hoa khôi cuối cùng cũng tỉnh.
"Đây là..." Hoa khôi mấp máy hỏi.
"Mạc Trách Dương." Đại Minh đáp trả rành mạch.
"Là anh cứu tôi à?"
"Chắc vậy, có điều tôi cũng vì cứu chính mình thôi."
"Chúng ta đã từng gặp ở đâu chưa?"
Hỏi hay, ngươi hỏi một người bạn học cùng lớp ba năm đã bao giờ gặp nhau chưa, hơn nữa tính từ lúc tốt nghiệp còn chưa tới một năm, điều đó khiến cho Đại Minh thầm nghĩ mình quả thực là kẻ thất bại lớn.
"Nếu như tôi không nhầm, chúng ta hình như học cùng hồi cấp 2." Đại Minh trả lời.
"A, anh là Vương Đại Minh." Hoa khôi kinh ngạc.
"Nhớ rồi chứ, bạn học." Nói xong Đại Minh đứng dậy.
"Ngươi định làm gì?" Giọng của hoa khôi đột nhiên trở lạnh.
Đại Minh bị cô làm cho giật mình, làm cái gì, tìm đồ ăn.
Trong mắt hoa khôi, Đại Minh không mặc áo, từng lớp mỡ lúng lúng rung động, cảm giác ghê ghê.
Đại Minh tới gần một bước, hoa khôi hét liên tục.
"Đừng, đừng tới đây, ngươi mà tới ta chết cho xem."
Đại Minh trợn tròn mắt, xẩy ra chuyện gì vậy? Nhưng thấy hoa khôi như sắp khóc tới nơi, Đại Minh hiểu tốt nhất nên đứng xa cô ta ra một chút thì tốt, dù gì từ trước tới giờ mình cũng không vừa mắt mọi người.
"Tôi định đi tìm thứ gì ăn thôi." Đại Minh nói xong, quay người bước vào rừng.
Hoa khôi nhìn vết thương sau lưng Đại Minh, rồi nôn ra. Lúc đó chợt nhớ tới vết thương của Đại Minh là do mình mà ra, bèn che miệng khóc.
Ánh chiều tà chiếu xuống khu rừng, Đại Minh cảm giác trời dần trở tối.
Dù sao cũng chẳng tìm được thứ gì, tốt nhất là sáng mai tìm sau.
Đại Minh quyết định xong, bèn nhặt một tí gỗ rồi trở về.
Đột nhiên, Đại Minh cảm giác lo lắng.
Đại Minh tuy chẳng tài giỏi gì, nhưng giác quan thứ sáu lại đặc biệt nhậy. Tuy thế vẫn chậm một bước, đúng lúc Đại Minh rút súng ra thì cảm giác toàn thân bị ép chặt, một con quái xà khổng lồ đăng cuốn chặt hắn.
Đại Minh cảm giác xương cốt toàn thân như gẫy ra, chiếc miệng rắn đỏ như máu từ từ lại gần. Đại Minh thầm nghĩ, mạng ta kết thúc ở đây sao?
Đột nhiên Đại Minh nhìn thấy bụng rắn có vết màu trắng, bèn nghĩ. Chẳng phải trong tiểu thuyết võ hiệp đều bảo đấy là điểm yếu của rắn sao? Cũng chẳng còn cách nào ngoài chờ chết, Đại Minh há miệng cắn loạn.
Có thể là xảo hợp, hoặc đúng là chỗ yếu. Quái xa dẫy dụa điên cuồng, Đại Minh cảm giác thân thể được buông lỏng một chút, lại càng cắn mạnh hơn.
Không rõ Đại Minh đã uống bao nhiêu máu rắn, một lúc lâu sau, quái xà không cử động nữa.
Đại Minh ôm xác rắn thở hồng hộc, mũi hắn ngửi thấy một mùi rất thơm. Mùi đó từ vết cắn của Đại Minh truyền lại.
Đại Minh thò tay vào rút ra một đám mềm mềm, nẩy nẩy, Đại Minh cho vào miệng ăn, vị cũng không tồi, lúc hắn cho tay vào tìm tiếp thì đã không còn.
Hoa khôi trông thấy Đại Minh, liền giật mình, toàn thân Đại Minh dính đầy chất lỏng màu xanh lam, hắn còn kéo một thứ gì đó rất dài.
"Có chuyện gì xẩy ra vậy?" Hoa khôi vội vàng hỏi.
"Một con quái xà."
"Xà." Hoa khôi hét toáng lên, rồi vội vàng chạy ra xa.
Đại Minh cũng không quan tâm cô, tự mình lấy con dao nhỏ cắt thịt rắn rồi nướng.
"Muốn ăn không?" Đại Minh hỏi.
Cùng vì hiện tại đói lắm rồi, hơn nữa mùi thịt nướng hương bay tứ phía, hoa khôi cũng ăn.
"Này." Đại Minh lấy lá thay cho chén, đổ đầy máu rắn đưa cho hoa khôi.
Hoa khôi thử một hớp, vị ngòn ngọt, rất dễ uống.
"Đây là cái gì vậy?" Hoa khôi tò mò hỏi.
"Máu rắn đấy."
"Lừa ai? Làm gì có máu gì màu này."
"Tôi lừa cô làm gì, không thấy máu vẫn còn chảy trên xác rắn à?"
Dưới ánh trăng, máu rắn màu lam nhạt như phát sáng, như thủy tinh.
"Đây là rắn à?" Hoa khôi lại hỏi.
Đại Minh liền quan sát còn rắn lạ này.
Quái xà toàn thân trừ bụng đều là vẩy cứng, đầu có hai sừng, đôi mắt như hai viên đá quý màu lam.
"Tôi thấy hình như không phải." Đại Minh bắt đầu phát biểu cao kiến của hắn.
"Thế ăn được không?"
"Ăn no rồi mới nghĩ đến vấn đề này thì có tác dụng gì."
"Vậy chúng ta có làm sao không?" Hoa khôi lo lắng hỏi.
"Ai biết."
---
Ba ngày, hai người ăn suốt ba ngày mới hết con quái xà này. Nhưng trong thời gian này hai người không hề thấy một con thuyền nào đi qua.
Có khi con rắn này quả là linh vật, Đại Minh cảm giác các vết thương đều lành cả, hơn nữa toàn thân tràn trề sức sống.
Cứ ngồi không thế này cũng không phải là biện pháp, Đại Minh đề nghị với hoa khôi vào rừng tìm xem có cách nào thoát đi không.
Nghĩ đến chuyện trong rừng có thể có rắn, hoa khôi lắc đầu quầy quậy.
Đại Minh đành nhắc cô cẩn thận một chút, rồi một mình thám hiểm.
Hòn đảo này rất nhỏ, Đại Minh chỉ tốn nửa tiếng đã tới đỉnh núi giữa đảo.
Bốn bề đều là biển rộng, Đại Minh cảm thấy chán nản. Trên đỉnh núi, Đại Minh thấy một thanh kiếm cắm phập vào đá, chỉ lộ ra chuôi kiếm, nhìn vẻ ngoài, có vẻ thanh kiếm này đã có từ rất lâu đời.
Bên cạnh kiếm có một tấm bia đá, nhưng Đại Minh xem không hiểu, còn có một chiếc hộp sắt nhỏ, Đại Minh liền nhặt lên bỏ vào túi.
Sau đó Đại Minh lôi hoa khôi đến mới hiểu bia đá viết gì.
"Cô đọc được à?" Đại Minh kinh ngạc hỏi.
"Chỉ là chữ cổ thôi." Hoa khôi trừng mắt nhìn hắn.
Đại loại bia đá nói, trên đảo này có một luồng sức mạnh thần bí, bọn họ dùng sức mạnh này để phong ấn một con ác long, nếu như nhổ thanh kiếm này lên, luồng sức mạnh đó sẽ tan biến.
"Con ác long đó trông thế nào?" Đại Minh tò mò.
Hoa khôi bắt đầu tả ác long, mỗi lúc nói một câu, mặt hoa khôi lại tái thêm một phần, cuối cùng mặt cô tái mét, bởi vì nó hoàn toàn giống với con quái xà mà bọn họ ăn thịt.
"Á, chúng ta ăn phải một con rồng."
Không để tâm đến sắc mặt của hoa khôi, Đại Minh nhổ thanh cổ kiếm.
"Ngươi làm gì vậy."
"Về nhà."
"Bia đá viết ai nhổ kiếm sẽ bị trời phạt đấy."
"Sao cô không nói sớm." Đại Minh nói chưa dứt câu, một luồng sét đánh trúng thanh kiếm trong tay hắn.
Cả hòn đảo bắt đầu sụp xuống, linh khí trên đảo bị thanh kiếm cổ hút sạch.
Hai người đột nhiên mất chỗ đứng, rơi xuống biển sâu.
tác giả:Tự Tại
dịch :darkxiiindp
nguồn :tàng thư viện
Đây là đâu, cả một vùng tăm tối, Đại Minh không nhìn thấy thứ gì.
"Chủ nhân."
Hai tiếng chủ nhân làm Đại Minh giật bắn mình, quay đầu nhìn, một mĩ nữ mặc trang phục cung đình màu trắng thời cổ đại đứng sau lưng hắn.
Đại Minh sống đến hôm nay mới hiểu cái gì gọi là khuynh quốc khuynh thành.
"Cô là..." Đại Minh hơi ngập ngừng. Đẹp, đẹp quá, Đại Minh thậm chí còn nghi ngờ cô ta không phải người.
"Ngài có thể gọi tôi là Thị Kiếm, tôi là linh thể trong kiếm." Thị Kiếm vui vẻ trả lời câu hỏi của Đại Minh.
Linh thể...
"Cô không phải người." Đại Minh chỉ Thị Kiếm, Thị Kiếm gật đầu.
"Vậy tôi chết rồi ư." Đại Minh chỉ bản thân, Thị Kiếm lắc đầu phủ định.
"Vậy tình hình hiện tại thế nào?" Đại Minh vò đầu dứt tóc.
"Nói một cách chính xác, chúng ta hiện đang ở trong ý thức của chủ nhân."
"Chờ một chút, vì sao cô gọi tôi là chủ nhân?" Đại Minh hét toáng.
"Ngài không phải vừa nhổ một thanh kiếm sao? Có thể rút Thương Minh lên, bị sét đánh không chết thì là chủ nhân của Thị Kiếm.
Thế à? Đại Minh trầm tư.
"Đúng rồi, chủ nhân Tuyệt hiện tại ở đâu, nếu để nó thoát ra làm loạn, sẽ làm chết rất nhiều người."
"Tuyệt?"
"Là con ác long mà Thương Minh giam cầm"
"Ăn rồi." Đại Minh trả lời không suy nghĩ.
"Thật à?" Thị Kiếm kinh ngạc, một con rồng.
"Tôi lừa cô làm gì, đúng rồi làm thế nào thoát ra."
"Chủ nhân, ngài muốn đi rồi ư, Thị Kiếm còn rất nhiều thứ chưa nói xong." Thị Kiếm ra vẻ buồn bã.
"Lúc nào rỗi nói tiếp."
"Cũng được, nếu như chủ nhân có chuyện gì xin gọi Thị Kiếm, Thị Kiếm xin đưa ngài ra."
---
Lúc đó Đại Minh mới tỉnh lại, vừa mở mắt, Đại Minh chỉ thấy trần nhà màu trắng. Đại Minh định quay đầu nhìn, nhưng phát hiện cổ không động đậy được. Không chỉ cổ, toàn thân Đại Minh đều cứng ngắc, không biết xẩy ra chuyện gì.
"Tỉnh rồi."
"Chị, sao chị lại ở đây, đây là đâu?" Đại Minh hỏi, còn chưa hỏi xong, chị của Đại Minh, Vương Di Quân đã cầm ngay quả táo tống vào miệng hắn, khiến Đại Minh chỉ ú ớ nói không ra lời.
Vương Di Quân chọn một quả táo khác tiếp tục gọt, vừa gọt vừa nói.
"Đây là bệnh viện, mấy ngày trước mày bị đưa đến viện trong tình trạng nhũn như bún, mọi người tưởng là mày không sống nổi, làm mẹ buồn muốn chết, nhưng không ngờ mày còn khỏe hơn gián, dần bình phục.
Đại Minh chỉ đành cố gắng nhai miếng táo trong miệng hắn, vừa nghĩ. Bệnh viện, buồn cười, tuy hắn béo nhưng mười sáu năm nay số lần vào bệnh viện chẳng nổi năm ngón tay, chẳng ngờ lần này lại vào viện.
"Chị à. em thương nặng lắm à?" Nuốt song táo, Đại Minh tò mò hỏi, hắn chẳng cảm thấy cơ thể có vấn đề gì.
"Xương gẫy bẩy mươi sáu chỗ, bỏng toàn thân cấp ba, tám mươi phần trăm tổ chức cơ bị hoại tử, phần sau còn hoành tráng hơn nhiều, muốn nghe không?" Vương Di Quân đáp.
"Thôi đi, nghe ra hình như em toi rồi mới đúng."
"Đúng đấy, bác sĩ nói liệt mày vào kỳ tích của giới y học, nếu bọn họ biết mày tỉnh sớm thế này, thì chắc phát cuồng rồi."
Cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, một mĩ nữ mặc quần áo màu xanh nhạt bước vào phòng bệnh, tay còn cầm một bó hoa.
"Hoa khôi, sao cô cũng tới."
"Cái gì, cậu thương nặng như vậy, sao tỉnh nhanh thế." Hoa khôi kinh ngạc.
Cũng đúng, đáng nhẽ là chết rồi nhưng vẫn sống, chẳng nhẽ là do công hiệu từ con rồng.
"À, tôi chỉ nhớ bị sét đánh trúng, sau đó xẩy ra chuyện gì vậy?" Đại Minh hỏi.
"Sau đó chúng ta bị rơi xuống biển, vừa may có thuyền đánh cá đi ngang qua, cứu được chúng ta."
"Còn hòn đảo?"
"Không thấy nữa." Hoa khôi trả lời rành mạch.
"Đảo gì thế?" Di Quân tò mò hỏi.
"Không có gì." Đại Minh không muốn trả lời, chẳng nhẽ lại nói với chị rằng, hai người bọn họ ở trên đảo ba ngày, lại còn ăn một con rồng.
"Cậu tỉnh rồi thì tốt, tôi cũng yên tâm hơn." Hoa khôi thở phào.
"Đồ của cậu tôi đang giữ, hôm khác tôi sẽ mang trả lại." Hoa khôi nói thêm một câu.
"Ừ, được." Đại Minh tiện miệng trả lời.
"Cậu chú ý nghỉ ngơi, tôi đi đây. À, đúng rồi, tôi muốn hỏi cậu một chuyện." Hoa khôi nói.
"Gì?"
"Mấy hôm nay sao lúc nào cậu cũng gọi tôi là hoa khôi, câu gọi thế tôi cảm thấy rất phù phiếm."
Đại Minh hơi đỏ mặt, cười trừ trả lời.
"Không có gì, chẳng qua tôi không nhớ được tên bạn, nên gọi vậy."
"Thi Hàm, mình tên Lâm Thi Hàm, đừng có quên."
---
Đại Minh rất thích ngủ, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thích suốt ngày nằm trên giường không động đậy được, hơn nữa bị băng như xác ướp, hình như không có cái xác ướp nào béo thế này.
Cũng không biết sức mạnh ở đâu ra, Đại Minh gồng người phá tan đám thạch cao trên mình. Rời bệnh viên trong lúc các bác sĩ, y tá trợn mắt, há hộc mồm, để lại một kỳ tích trong y học.
Ngày tháng trở lại như cũn, Đại Minh vẫn hàng ngày đi học, ăn cơm, ngủ, cơ bản không còn nhớ chuyện gì đã xẩy ra.
Cho tới một hôm.
Tiếng chuông đồng hồ báo hiệu bắt đầu một ngày làm việc, ầm ĩ.
Hơn sáu giờ rồi, tuy không muốn, nhưng Đại Minh đành bò xuống giường. Để lỡ xe bus, phải chờ tuyến sau, đó là nỗi đau của học sinh học xa. Ai, lũ xe bus vừa đáng yêu lại vừa đáng hận.
Đại Minh vừa ngái ngủ vừa đánh răng, lúc hắn nhìn vào kính liền giật nẩy mình.
Người trong kính đúng là hắn nhưng tóc xanh lam, mắt xanh, hoàn toàn thay đổi.
Chuyện gì vậy, đùa à, nếu lên lớp với bộ dạng này, ở cổng trường đã bị chặn lại rồi, đừng nói vào được lớp.
Đại Minh quay về phòng ôm đầu suy nghĩ, biện pháp, biện pháp, biện pháp, có rồi.
Đại Minh nhỏ giọng gọi, "Thị Kiếm, Thị Kiếm, cô có nghe thấy không, trả lời tôi đi."
"Có." Thị Kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt Đại Minh, trả lời rất to, khiến Đại Minh vội vàng bịt miệng cô.
Thị Kiếm xuất hiện khác với lần trước, trông như nhân vật truyện tranh, chỉ cao khoảng 20 cm, trông đáng yêu vô cùng.
Nhưng lúc này không phải là lúc cảm động, Đại Minh chỉ đầu mình rồi hỏi.
"Thế này là chuyện gì?"
"Chủ nhân, có phải ngài ăn nội đan của Tuyệt rồi không?" Thị Kiếm hỏi một cách nghiêm túc.
Nội đan, có lẽ là cái cục quái quái đó.
"Không sai." Đại Minh đành thật thà trả lời.
"Thế thì đúng rồi, nội đan của rồng được gọi là long hồn, là nơi tồn tại linh hồn và tinh hoa của rồng, chủ nhân ăn nhưng không biết luyện hóa, hiện tại long hồn bắt đầu phản phệ rồi."
"Phản phệ, là cái gì?" Đại Minh không hiểu hỏi.
"Là do chủ nhân không khống chế, để mặc long hồn phát triển, cuối cùng..." Thị Kiếm có vẻ như không muốn nói.
"Cuối cùng làm sao? Mau nói đi." Đại Minh vội vàng.
"Ngài sẽ biến thành Tuyệt."
Đại Minh ngất.
---
Đại Minh hôm nay trốn học rồi. Sáu năm tiểu học, ba năm trung học, Đại Minh đều đi học đầy đủ, lúc tốt nghiệp còn được giải thưởng chuyên cần.
Chẳng ngờ chức cao không ngồi được ba lần liên tiếp, Đại Minh có chút phẫn nộ, nhưng việc hiện tại quan trọng hơn.
"Có phương pháp giải quyết không?" Đại Minh hỏi.
"Cách thì có, chủ nhân, ngài có thấy cạnh Thương Minh có một cái hộp sắt không?"
Đại Minh lấy ngay ra, "Cái này phải không?", Đại Minh đưa hộp sắt cho Thị Kiếm.
"Ừ, đầu tiên, phải mở hộp ra."
Từ lúc Lâm Thi Hàm trả lại đồ đạc (gồm 2 cái sừng, đôi mắt rồng, hộp sắt), Đại Minh đã quan sát chiếc hộp rất nhiều lần, đến một khe hở cũng không có, làm sao mà mở?
"Mở thế nào?" Đại Minh hỏi Thị Kiếm.
"Phải dùng Thương Minh mới được."
"Vậy kiếm đâu?" Đại Minh không tìm thấy thanh kiếm.
"Chỗ này." Thị Kiếm chỉ Đại Minh, "Bên trong người ngài."
Đùa ư, trong người mình làm gì có kiếm.
Thị Kiếm thấy nét mặt Đại Minh lộ vẻ không tin, liền nói: "Thật đấy, Thương Minh đã dung nhập vào trong cơ thể ngài rồi."
"Thị Kiếm, cô đừng gọi tôi là chủ nhân nữa, lúc nói chuyện cũng không cần phải cung kính, tôi nổi da gà rồi đây này."
"Nhưng mà..." Thị Kiếm có chút ngập ngừng.
"Gọi tôi là A Minh là được rồi, mọi người đều gọi tôi như vậy."
"A Minh."
"Đúng rồi." Đại Minh hài lòng nói.
"Được rồi, cô nói Thương Minh nằm bên trong thân thể tôi, muốn lấy ra phải làm thế nào?"
"Ngài xòe tay ra, còn lại cứ để tôi làm."
Đại Minh theo lời đưa tay ra, lập tức cảm thấy cánh tay phải tê tê, dường như không phải tay mình nữa. Một tia chớp xuất hiện trong lòng bàn tay. Lúc ánh sáng đó tắt đi...
Ồ, thế này cũng gọi là kiếm, cái cắt móng tay còn lớn hơn nó.
Trong lòng bàn tay Đại Minh lơ lửng một thanh kiếm nhỏ dài khoảng 5 cm.
"Với tu vi hiện tại của ngài mà nói, chỉ có thể vận dụng một phần sức mạnh rất nhỏ của Thương Minh, cùng với việc tu vi tăng cao, thì vận dụng được nhiều hơn." Thị Kiếm giải thích.
"Ừm, bây giờ làm gì?" Đại Minh hỏi.
"Dùng kiếm cắt hộp sắt."
Thương Minh tuy nhỏ, nhưng sắc bén vô cùng, chém sắt như bùn, Đại Minh chỉ vạch nhẹ mấy cái, cả chiếc hộp đã đứt lìa, một cuốn sách từ trong rơi ra cùng một chiếc hộp ngọc.
Đại Minh mở hộp ngọc, bên trong có một viên thuốc lấp lánh kim quang.
"Ăn đi." Thị Kiếm vội nói.
Cái này ăn được ư? Đại Minh không muốn nhưng đành phải nuốt, không có mùi gì, không ngon. Nhưng sau khi ăn xong, Đại Minh cảm thấy trong bụng nóng lên, nóng như lửa đốt, nhưng vẫn còn chịu đựng được.
"Cái này là gì thế?" Đại Minh nhăn nhó hỏi.
"Chân nguyên, chân nguyên của chủ nhân trước đây của tôi." Thị Kiếm trông có vẻ buồn, có lẽ cô cũng có những chuyện trước đây không muốn nhớ lại.
Đại Minh tiện tay cầm quyển sách lên xem, không biết quyển sách này làm từ chất liệu gì, cầm rất nặng tay, lạnh như băng, giống như một khối kim loại mềm.
"Thiên Địa kinh." Đại Minh lẩm nhâm mấy chữ ngoài bìa, một loại chữ rất cổ quái.
"Vì sao tôi lại hiểu?" Đại Minh hỏi.
"Thiên Địa kinh quá mạnh, trừ người đã dùng chân nguyên và tôi, không ai đọc được."
"Sao lại để lại quyển sách này?"
"Do đề phòng Tuyệt thoát ra được, còn có người chế phục hắn, nhưng không ngờ ngài lại ăn nó rồi."
Đại Minh cười ha hả.
"Phần nửa đầu sách là quyền cước võ công, hiện tại chúng ta cần luyện tâm pháp nhập môn."
Đại Minh dở phần tâm pháp ra, toàn là tên gọi các huyệt đạo, hỏng rồi.
"Sao rồi?" Thị Kiếm thấy Đại Minh ngây người, liền tò mò hỏi.
"Tôi có phải học ngành y đâu, cô tưởng một học sinh cả ngày chỉ ăn với chơi mà cũng biết huyệt đạo à?"
"Đây đúng là vấn đề." Thị Kiếm trầm ngâm.
Đại Minh cũng vắt óc suy nghĩ.
"A, có rồi." Thị Kiếm đột nhiên nghĩ ra.
"Thế nào?" Đại Minh còn chưa nói xong, Thị Kiếm đã chui vào trong thân thể hắn.
"Tôi hướng dẫn ngài tu luyện mấy lần, ngài phải cố nhớ." Giọng Thị Kiếm vang lên trong đầu Đại Minh.
Đại Minh chỉ cảm thấy một thứ gì đó lạnh như băng di chuyển trong thân thể.
"Đừng, ái, buồn quá, đừng chạy nữa, ha ha ha... a a a... không được. Đại Minh dở khóc dở cười.
Bị hành hạ suốt nửa ngày, Đại Minh học được nhập môn tâm pháp tầng một không hề dễ dàng, hắn mệt mỏi nằm lăn ra giường ngủ.
Cứ như thế, thời gian trôi qua 1 tháng.
Reng...
Tiếng đồng hồ báo thức đánh dấu một ngày làm việc mới, nó vẫn inh tai như trước có điều thời gian đã chỉnh thành 4 giờ sáng.
Theo như Thị Kiếm nói, mỗi sáng ít nhất Đại Minh phải vận hành tâm pháp hai tiếng, mới có thể đẩy lui triệu trứng long hóa.
Đại Minh nhiều lúc lười không tập, nhưng lần đó trên người Đại Minh mọc ra vẩy, móng vuốt cũng xuất hiện.
Do sợ quá, Đại Minh mỗi ngày đều ngoan ngoãn luyện công. Tuy thế từ lúc hắn luyện Thiên Địa kinh, tinh thần khá lên rất nhiều, không ngủ cũng không sao.
Đại Minh đã từng hỏi Thị Kiếm vấn đề đó, nhưng Thị Kiếm trả lời không biết.
"Vì sao?" Đại Minh méo mặt hỏi.
"Bởi vì trước đây chưa từng có ai ăn thịt rồng xong lại đi luyện Thiên Địa kinh cả."
"Thế sau này tôi thế nào."
"Không biết."
---
Tiết học đầu sau trưa, học sinh còn chưa hết ngáp ngủ. Thầy giáo trên bục đã giảng nước bọt tung tóe, học sinh phía dưới ngáp chảy nước dãi.
Mới tháng năm trời đã nóng thế này, tới tháng sáu, tháng bẩy còn nóng hơn, chẳng lẽ đành thịt quay.
Đại Minh rất muốn ngủ, nhưng tinh thần không mệt mỏi không ngủ được, lại chẳng có lòng dạ nào nghe giảng, chỉ đành ngồi ngây ra.
Thị Kiếm báo cho hắn biết, tâm pháp của hắn có thể luyện tiếp tới tầng 2. Vì không muốn Thị Kiếm chạy loạn trong thân thể, Đại Minh mua một mô hình người hay dùng trong y học, cái loại đánh dấu huyệt đạo chi chít, lại còn rất ngoan ngoãn học tập huyệt đạo.
Tuy thế rất nhiều huyệt đạo trong sách tả không có, còn cần Thị Kiếm chỉ ra.
Chàn thật, Thị Kiếm ngồi trên bàn, vẻ rất hứng thu lắng nghe thầy giáo giảng bài.
Loại thần linh thể như Thị Kiếm, chỉ có những người tu vi đạt tới đỉnh cao mới có thể thấy, tuy vậy cô nói chuyện đó không thể xẩy ra. Đó là kết luận sau khi Thị Kiếm quan sát thế giới này một tháng.
"Người thời đại này quả là yếu đuối."
Đại Minh chỉ đành cười khổ, tuy thế Đại Minh vẫn không hiểu, vì sao Thị Kiếm lại có hứng thú với tri thức như vậy, Thị Kiếm trả lời hắn rằng.
"Học vô chi cảnh.[1]"
Thị Kiếm chăm chú nghe giảng, Đại Minh chẳng biết làm gì, thôi vậy, ngồi luyện công.
Trước đây Đại Minh luyện công đều tập trung tinh thần, phải nhắm mắt nhập định, sau khi nhập định sẽ không biết những gì diễn ra xung quanh, chưa đến lúc không thể tỉnh lại.
Luyện công ngay lúc ngồi ghế, liều lĩnh thế này Đại Minh làm lần đầu tiên.
Những quyển tiểu thuyết võ hiệp thường tả "Tẩu hỏa nhập ma.", Đại Minh không dám làm mạnh, chỉ từ từ vận khí, tuy chậm, nhưng khí vẫn tuần hoàn theo kinh mạch.
Quá tốt rồi, Đại Minh mừng, vừa không tập trung, khí tụ lại được đã tan hết.
Xem ra phải luyện tập nhiều.
Sau đó Đại Minh chuyên tâm nghiên cứu tâm pháp, chẳng quản chuyện học hành. Khiến kết quả học tập của hắn, từ trước vẫn bình bình, hiện tại đã tụt xuống cuối lớp.
Tuy thế những gì Đại Minh bỏ ra cũng được đền đáp, hiện tại không chỉ lúc ngồi trong lớp, kể cả lúc đang học thể dục, hắn cũng có thể vừa đá cầu, vừa vận hành tâm pháp.
Nhưng Đại Minh đã tốn một tháng trời, lúc xong xuôi, Đại Minh lập tức đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng.
Đó chính là... thi cuối kỳ.
-----
[1] Học vô chi cảnh: việc học không có giới hạn.
tác giả:Tự Tại
dịch :darkxiiindp
nguồn :tàng thư viện
Thi cuối kỳ, một danh từ của sự sợ hãi và bất an. Đồng nghĩa với địa ngục, ngày tận thế, cao huyết áp, bệnh tim mạch, ngày mà các giáo viên đắc ý nhất, đặc biệt là lúc phát đề.
Đại Minh đối mặt với lần thi cuối kỳ đầu tiên của hắn ở cấp 3, nếu như làm không tốt, không khéo năm sau còn phải làm tiếp một lần nữa.
Nguyên nhân là bị đúp.
Á, đúp, nghĩ đến đó, Đại Minh cảm thấy dây thần kinh như căng ra.
Chỉ còn một tuần nữa là tới ngày thi, trong thời gian này, Đại Minh ngoài trừ 2 tiếng cố định nhập định ra, đến ngủ cũng không, chuyên tâm đọc sách.
Đại Minh nghĩ, môn anh văn đáng ghét, môn số học chết tiệt, môn điện học cơ bản càng khốn nạn hơn, con mẹ nó điện tử học.
Hiện tại Đại Minh đọc sách, đọc đến mức sắp bị thần kinh, kiểu như mắc bệnh trầm cảm, rồi cứ thích suy nghĩ vẩn vơ, nói lảm nhảm.
Nhưng tới khi cầm đề số học trong tay, Đại Minh mới phát hiện.
Đọc không hiểu (vớ vẩn, số học mà học thuộc được chắc), phải làm sao đây?
Thị Kiếm không hiểu mấy ngày gần đây, Đại Minh như phát bệnh thần kinh, bây giờ lại nhìn một tờ giấy chán nản, nghiêm trọng đến thế sao.
Không để ý đến Đại Minh đang lơ ngơ, Thị Kiếm cầm bút chì viết đáp án lên giấy.
Nhìn từng dòng chữ xuất hiện trên giấy, Đại Minh thầm nhủ.
Thị Kiếm, nàng đúng là thiên sứ.
Các bài thi tiếp theo, chỗ nào Đại Minh không biết thì để Thị Kiếm giải, cũng không biết đúng hay sai, môn giải tích, Thị Kiếm làm có vẻ rõ ràng và logic.
Sau môn thi cuối cùng, Đại Minh nằm bò ra bàn. Bạn cùng lớp hắn đang cao hứng thảo luận đi đâu chơi, thi xong, hầu như đa số học sinh đều như vậy.
Lần này may có Thị Kiếm giúp đỡ, nhưng xem ra bản thân cũng phải làm một chút mới được. Đại Minh thầm cảnh tỉnh.
Đại Minh bước ra khỏi lớp, thấy một đám đông đang nhìn gì đó, Đại Minh không phải là người có tính tò mò, nên cũng chẳng có hứng tới xem.
Lúc vừa rời khỏi lớp, một đám người mặc áo đen, quần đen, giầy da đen, thắt lưng đen, còn cả kính đen, giống như người của MIB, bao vây Đại Minh.
"Xin hỏi có phải ngài Vương Đại Minh không?" Một tay rất đen, lịch sự hỏi.
"Đúng tôi là..." Đại Minh có chút ngập ngừng, mình đã bao giờ quan hệ với loại người này đâu.
"Tiểu thư nhà chúng tôi muốn mới ngài tới một chuyến."
"Tiểu thư của các anh, tôi biết à." Nhìn đám người này, tiểu thư nhà họ chắc chắn không phải người bình thường, Đại Minh không quen loại người này.
"Ngài tới là biết ngay."
Ồ, vẫn rất lịch sự, Đại Minh đang định từ chối thì đám người áo đên đã vây lấy Đại Minh, sốc hắn lên.
"Xem ra tôi không thể cự tuyệt được rồi." Đại Minh cười khổ.
Đại Minh cuối cùng cũng biết các học sinh nhìn gì rồi.
Chiếc xe hào hoa thân dài, thứ mà hầu như mọi người chỉ thấy trong phim, sao không khiến họ bàn tán.
Càng tồi hơn, Đại Minh bị "bế" lên xe, lần này hắn trở thành danh nhân của cả trường rồi.
Đại Minh ngồi một mình trong khoang xe, đám người áo đen chia làm 2 nhóm, ngồi trên 2 chiếc xe đắt tiền, một trước một sau đi theo xe Đại Minh ngồi.
Loại kỳ ngộ kiểu này, cả đời có khi chỉ gặp 1 lần. Đại Minh nhìn nội thất bên trong xe, trừ hào hoa ra, Đại Minh không tìm được từ nào để hình dung.
Đại Minh ngoan ngoãn ngồi im, thỉnh thoảng lại nói chuyện với Thị Kiếm một hai câu. Đồ đạc trong xe không thể nghịch bừa, nếu làm hỏng, dù bán Đại Minh đi cũng không đền được.
"Thị Kiếm, tôi có vấn đề muốn hỏi cô."
"Vấn đề gì?"
"Trong truyền thuyết, rồng không phải to lớn vô cùng, hơn nữa còn bay cao chín tầng trời, hô phong hoán vũ à?"
"Đúng rồi."
"Thế Tuyệt là thế nào, nửa rồng nửa rắn, lại không biết bay, chỉ bò dưới mặt đất, thể hình cũng không to lắm."
"Nguyên bản Tuyệt và rồng mà ngài nói không giống nhau, mà lợi hại hơn nhiều, người nó dài hơn vạn dặm. Ngài nói nửa rồng nửa rắn, đó là do hậu quả của phong ấn, trận pháp trên tiên đảo áp chế toàn bộ sức mạnh của Tuyệt, cùng làm Tuyệt nhỏ đi và thay đổi ngoại mạo."
"Tuyệt làm sao mà bị phong ấn."
"Vì Tuyệt quá lợi hại, vì thế nó không nghe lời ai cả, chỉ làm những việc nó thích, vì tính nó cứng đầu, làm phát sinh rất nhiều tai nạn. Trước kia vì phong ấn nó, rất nhiều người đã chết."
"Vì sao không giết Tuyệt đi, mà lại phong ấn."
"Tuyệt chỉ tôn sùng tự do, bản thân không ác, huống chi Tuyệt là chủ nhân hoang thú, Tuyệt mà chết, thiên hạ sẽ đại loạn, không ngờ, cuối cùng Tuyệt chết trong tay ngài, ý trời."
"Hoang thú là gì? Hiện tại Tuyệt chết rồi, thế giới có loạn không?"
"Hoang thú, sinh vật thần bí rất mạnh tồn tại trong thời kỳ chúng tôi, Tuyệt thống lĩnh tất cả hoang thú, vì Tuyệt tồn tại nên hoang thú rất an phận."
"Vậy Tuyệt chết đi, hoang thú có chạy ra làm loạn không?"
"Cái đó tôi cũng không biết, dù sao cũng lâu quá rồi, không rõ có còn hoang thú tồn tại không?"
Không khí đột nhiên trầm xuống, hai người đều im lặng, lúc đó xe đột nhiên dừng lại.
"Tới rồi."
Cửa xe được mở ra, đập vào mắt là một khu vườn rộng lớn.
"Bên này, mời."
Đại Minh lên một chiếc xe 4 bánh nhỏ, loại xe thường gặp ở các sân golf.
Chiếc xe đi tới một dẫy phòng lớn, nói lớn còn chưa đủ, trông giống như tòa thành vậy.
Tuy xe chạy không nhanh lắm, nhưng phải mất gần 5 phút mới tới nơi, từ đó có thể thấy khu vườn lớn thế nào.
Cạnh căn dẫy phòng còn có mấy tác phẩm tạo hình, trông rất trang nhã.
Ở cửa còn có đám nữ phục vụ xinh đẹp nghênh tiếp, như đang ở hoàng cung.
Đại Minh được đưa tới phòng khách, nữ phục vụ bưng trà lên, rồi nói, "Xin ngài chờ chút, tiêu thư sắp về tới rồi."
Nói xong, bỏ lại Đại Minh một mình, rồi rời đi.
Qua 5 phút...
Qua 10 phút...
Qua nửa tiếng...
Qua 1 tiếng...
...
Lúc đầu, Đại Minh còn ngắm nhìn nội thất trong căn phòng để giết thời gian, nhưng lâu dần, Đại Minh cũng cảm thấy nhàm chám.
Đại Minh lấy Thiên Địa kinh ra đọc, những ngày gần đây khổ luyện và nghiên cứu, khiến tâm pháp vận chuyển liên tục 24 tiếng, tiến bộ thần tốc, hắn đã đạt đến tầng 4 rồi.
Đại Minh lật phần võ học nửa đầu sách, hỏi Thị Kiếm.
"Thị Kiếm, bao giờ tôi mới có thể bắt đầu học kung fu.
"Ngài muốn học à? Tôi thấy hiện tại toàn dùng súng đạn, võ công hầu như không hữu ích lắm."
"Tôi chẳng có việc gì làm, không luyện làm gì?"
"Được, chúng ta bắt đầu học từ cái đơn giản nhất, phá quyền."
"Được."
Phá quyền, một trong số quyền pháp có trong Thiên Địa kinh. Đưa chân khí trong cơ thể tập trung ở nắm đấm, lúc kích trúng mục tiêu, chân khí bạo phát, nguyên lý tuy đơn giản, nhưng uy lực tăng theo mức chân khí, tu hành đến một trình độ nhất định, có thể lở đá cắt thép, sức phá hoại rất lớn.
Đại Minh phát hiện võ công trong Thiên Địa kinh không có chiêu thức, chỉ có cách vận hành, hắn hỏi Thị Kiếm thế là sao, Thị Kiếm trả lời.
"Thiên địa vô hạn, vì thế không có chiêu thức, vận dụng thế nào tùy vào từng người, đạt đến cảnh giới ra sao thì phải dựa vào sự lĩnh ngộ của bản thân.
Đại Minh luyện một lúc, đã hiểu được đôi chút cách vận kình. Không ngờ mặt trời đã sắp khuất dưới trời tây.
Cánh cửa được mở ra.
"Trông vui quá nhỉ, ở đây làm trò khỉ." Là giọng phụ nữ, âm thanh rất mềm mại.
"Tôi tưởng là ai, hóa ra là cô, hoa khôi."
"Tôi bảo rồi, đừng gọi tôi là hoa khôi, muốn gọi, gọi Thi Hàm được rồi." Thi Hàm không vui trả lời.
Không biết là nhìn nhầm, Lâm Thi Hàm dưới ánh chiều tà, mái tóc phát ra lam quang mờ, đôi mắt, môi cũng chuyển qua màu lam nhạt, khiến người ta có cảm giác bị cám dỗ.
"À, xin lỗi, tôi gọi thế quen rồi. Hoa... Thi Hàm, đây là đâu vậy."
"Nhà tôi."
Ồ, siêu siêu cấp thiên kim đại tiểu thư. Nhưng cô ta tìm mình làm gì. Đại Minh thắc mắc.
"Vậy cô sai một đám bắt tôi đến đây có chuyện gì?
"Anh xem." Lâm Thi Hàm bước tới trước mặt Đại Minh, tự chỉ vào đôi mắt và môi mình.
Không phải nhìn nhầm, con ngươi và môi Lâm Thi Hàm quả thực đã biến thành màu lam nhạt, tóc cũng vậy.
Ồ, cô mới đi nhuộm tóc à?" Nghe Đại Minh trả lời, Lâm Thi Hàm tức điên lên.
"Đùa chút thôi, cô không nhớ chúng ta từng ăn một con rồng à, cô tưởng ăn rồng xong không có tác dụng phụ sao?" Đại Minh nghiêm túc.
"Vậy sao anh không bị sao." Lâm Thi Hàm hỏi.
"Ai nói tôi không bị, tôi đến vẩy, móng vuốt cũng mọc ra rồi, cô còn nói tôi không làm sao. Về cơ bản, tôi có thể tính là yêu quái rồi.
Nghe Đại Minh nói, lâm Thi Hàm giật mình lùi lại mấy bước.
Đại Minh cũng không để ý, ngồi xuống uống trà.
Một lúc Lâm Thi Hàm mới tới gần, chỉ Đại Minh nói.
"Lừa đảo, không phải hiện tại anh vẫn bình thường sao. Còn nữa sao anh lại để búp bê lên đầu thế kia?"
"Thị Kiếm, cô ta thấy ngươi."
"Có lẽ là do máu của Tuyệt."
Búp bê biết nói chuyện, Lâm Thi Hàm trợn tròn mắt.
"Để tôi giới thiệu, đây là tiểu thư Lâm Thi Hàm, đây là Thị Kiếm, tinh linh trong thanh kiếm mà tôi nhổ lên."
"Xin chào." Thị Kiếm rất lịch sự gọi, Lâm Thi Hàm tuy vẫn còn đang kinh ngạc, nhưng cũng đáp lại.
"Tốt rồi, hiện tại mọi người biết nhau rồi, muộn lắm rồi, tôi phải về nhà, nếu không mẹ tôi lại lo, chào."
Lâm Thi Hàm nghe thấy thế, vội vàng gọi.
"Chờ, chờ một chút."
Giọng nói rất to, nhiều người phục vụ và bảo vệ đều xông tới, vây quanh Đại Minh và Thi Hàm cùng hỏi.
"Tiểu thư, có làm sao không?"
Có người bắt đầu mắng Đại Minh.
"Thằng béo, mày làm đà làm gì tiểu thư nhà tao?"
Có người lại thẳng tính hơn, rút cả súng ra.
Đại Minh thấy mười mấy người nữ phục vụ tung váy, nhìn thấy cả đồ lót, nhưng họ rút ra một thứ không phải đùa, mấy chục khẩu súng chĩa họng vào Đại Minh.
Đại Minh trợn tròn mắt nhìn.
Thi Hàm lúng túng vội nói.
"Không sao, không sao." Nhưng hiện trường ầm ĩ không ai nghe thấy.
"Tôi nói không sao, ra hết đi." Lâm Thi Hàm thét.
Người phục vụ và bảo vệ chạy hết ra ngoài.
"Xin hỏi một chút, vừa xẩy ra chuyện gì vậy." Đại Minh ngây ngô hỏi.
"Không có gì, có điều sau lần tôi bị bắt cóc, mấy người này rất khẩn trương, thấy gió thổi cỏ động, là bắt đầu thần kinh."
"Tôi hiểu." Đúng là kiểu hạnh phúc cùng bi ai của người có tiền.
"Vậy còn chuyện gì nữa không?"
"Tôi thế này giải quyết thế nào?" Lâm Thi Hàm chỉ tóc mình.
"Thị Kiếm, cô nói xem."
Máu thịt của Tuyệt là tinh hoa trời đất, tuy không thể biến người thành tiên, nhưng cũng làm cho thân thể khỏe mạnh, bách bệnh bất xâm, phụ nữ ăn được còn có thể trẻ mãi không già."
"Thật à?" Mắt Lâm Thi Hàm lóe sáng, phụ nữ thích cái đó nhất rồi.
"Thế màu này có biến mất không?" Lâm Thi Hàm hỏi.
"Đó là vì cô không thể hấp thu hết tinh hoa, khiến linh khí tiết ra ngoài, không có gì nguy hiểm, chỉ cần vận động nhiều, hấp thu hết tinh hoa thì màu đó sẽ mất dần.
"Mất bao lâu."
"Theo tình trạng của cô mà nói thì khoảng 50 năm."
Lâm Thi Hàm suýt ngất.
"Không có phương pháp nào nhanh hơn không? Tôi ra ngoài với bộ dạng này thế nào cũng chỉ xì xào, khó chịu lắm." Lâm Thi Hàm méo mặt.
Thị Kiếm trầm tư.
"Vậy Đại Minh vì sao không có hiện tượng này." Lâm Thi Hàm chỉ Đại Minh hỏi.
"Đại Minh luyện công hấp thu tinh hoa."
"Vậy Đại Minh luyện cái gì tôi cũng muốn luyện." Lâm Thi Hàm như đứa trẻ bám riết lấy Thị Kiếm.
"Thiên Địa kinh cô không thể luyện, chi bằng..."
"Bằng gì..."
"Tôi chỉ cho cô một bộ tâm pháp thích hợp với phụ nữ."
"Được." Lâm Thi Hàm vui mừng trả lời.
Thấy Lâm Thi Hàm vui mừng, Đại Minh nói với Thị Kiếm.
"Cô biết nhiều thật."
"Đây là do sống lâu, kiến thức rộng lớn."
"Lại nói, Thị Kiếm, cô mấy tuổi rồi."
"Thị Kiếm đứng trên đầu Đại Minh, tức tối đạp hắn một đạp.
"Đau quá..."
"Hỏi phụ nữ mấy tuổi là thất lễ đấy."
tác giả:Tự Tại
dịch :darkxiiindp
nguồn :tàng thư viện
Kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu, Đại Minh đã nói mới mẹ rằng hắn muốn đi làm thêm, sáng sớm ra khỏi cửa là mất tăm.
"Thằng bé này..." Mẹ Đại Minh có chút nghi ngờ, những kỳ nghỉ trước đây, Đại Minh thường đi ngủ, sao tự nhiên lại muốn đi làm, tuy thế đây là hiện tượng tốt, gần đây Đại Minh thay đổi không ít.
Đại Minh lên một chiếc xe bình thường, đây là công cụ giao thông mà Lâm Thi Hàm chuẩn bị cho hắn.
"Chào bác, bác Nhan."
Bác Nhan là người lái xe hàng ngày đi đón Đại Minh, cũng là quản gia nhà họ Lâm, có thể coi là người lớn tuổi thân cận nhất với Lâm Thi Hàm. Sau mấy ngày nói chuyện, hai người đã bắt đầu quen.
"Chào, A Minh."
Từ nhà Đại Minh đến nhà Lâm Thi Hàm cách một quãng khá xa, vì thế trên đường đi hai người nói chuyện phiếm.
"A Minh, cháu đọc báo sáng hôm nay chưa?" Bác Nhan hỏi.
"Chưa, có chuyện gì à?" Đại Minh không có thói quen đọc báo.
"Có quái vật xuất hiện."
"Quái vật gì cơ?"
"Ghế sau có báo, cháu lấy xem thì biết."
"Ồ!"
Đại Minh cầm tờ báo lên xem, ngay tờ đầu đã có dòng, "Trung Quốc đại lục xuất hiện quái vật." Bên cạnh còn có ảnh.
Trong bức ảnh, nhìn thấy rõ ràng một con quái thú to lớn, tuy không giống trong điện ảnh lắm, nhưng cũng không khác nhiều.
"Là hoang thú." Thị Kiếm nghiêm mặt nói.
"Thật à? Cô xác định chứ." Đại Minh hạ giọng hỏi.
"Chuyện gì thế?" Bác Nhan hỏi.
"À, không có gì, cháu tự nói một mình thôi mà." Đại Minh giải thích.
"Nó gọi là Bá, một nhanh của loài rồng, một trung thập đại hoang thú, rất mạnh, không ngờ vẫn còn sống." Thị Kiếm tiếp.
"Vậy phải làm sao?" Đại Minh hỏi.
"Xem đã rồi tính sau, trước mắt Bá cũng chưa làm gì, có điều.."
"Có điều gì?"
"Thôi, để đến lúc thích hợp thì nói."
Trong nhà Lâm Thi Hàm.
Vì Thị Kiếm nói không thể rời Đại Minh quá 1 mét, hơn nữa lúc Thị Kiếm dậy kung fu cho Lâm Thi Hàm, Đại Minh cũng phải có mặt, trung gian ngăn bằng một bức vách. Đại Minh cũng không rõ 2 người kia làm gì, mặc kệ, dù sau cũng chẳng có việc gì, Đại Minh ngày ngày đều nhập định luyện công.
Hôm đó, lúc Đại Minh chuẩn bị nhập định, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
"Biểu thiếu gia, tiểu thư nói rồi, người khác không ai được vào."
"Láo, tao mà là người khác à?"
"Nhưng mà..."
Lúc bên ngoài đang om sòm, Thị Kiếm gọi Đại Minh.
"Đại Minh, không ổn rồi, mau tới đây."
Đại Minh vừa quay ra nhìn, Lâm Thi Hàm khỏa thân nằm lăn ra giường, thân thể tuyệt đẹp phơi ra toàn bộ, nhưng hiện tại không phải là lúc xem phong cảnh. Sắc mặt Lâm Thi Hàm trắng bệch, miệng ho ra máu.
"Chuyện gì thế, 2 người làm trò gì vậy, luyện công cũng phải cởi hết à?" Đại Minh đỏ mặt hỏi.
"Thôi đừng nói nữa, vừa rồi bên ngoài ồn ào, Thi Hàm phân tâm, tẩu hỏa nhập ma rồi." Thị Kiếm vội nói.
"Vậy phải làm sao?" Đại Minh hỏi.
"Tôi cần sức mạnh của ngài để điều chỉnh kinh mạch của Thi Hàm.
"Làm thế nào."
"Đỡ Thi Hàm dậy, sau đó đặt tay lên lưng Thi Hàm."
Đại Minh đỡ Lâm Thi Hàm dậy, tay hắn cảm thấy mềm mềm, mùi hương thiếu nữ tràn vào não Đại Minh. Đại Minh lớn từng này rồi nhưng là lần đầu tiên chạm vào cơ thể phụ nữ, khó tránh khỏi phân tâm, Đại Minh lắc mạnh đầu, khôi phục tinh thần.
"Giống như lúc ngài luyện công, đưa khí vào cơ thể Thi Hàm vận chuyển, đường đi là..." Thị Kiếm nói một vài huyệt đạo.
Sau nhiều ngày học tập, đối với huyệt đạo, Đại Minh cũng rất thuộc, hắn còn đang định chuyển qua học ngành y.
Đại Minh vừa đẩy chân khí, Lâm Thi Hàm đã phun một ngụm máu.
"Nhẹ một chút, thân thể phụ nữ không phải thô như ngài đâu." Thị Kiếm thét.
Trước đây Đại Minh luyện công, chân khí đều va mạnh, hắn cứ tưởng thế, nên dùng phương pháp của mình vận dụng chân khí. Nhưng lần này tiến vào kinh mạch trong cơ thể của Lâm Thi Hàm, Đại Minh mới phát hiện không giống trước đây.
Có thể ví như, cân mạch của Đại Minh như sông lớn, chân khí ào ạt, hung dũng. Lâm Thi Hàm như dòng nước nhỏ, chảy mãi không thôi, đương nhiên không chịu nổi chân khí ào ạt của Đại Minh.
Khi hiểu điều đó, Đại Minh vận hành chân khí từ từ, chật vật đả thông kinh mạch bị tắc của Lâm Thi Hàm, tuần hoàn mấy vòng, sắc mặt Lâm Thi Hàm bắt đầu hồng hào.
"Được rồi." Thị Kiếm vừa nói xong, cửa phòng bật ra.
"Biểu muội."
Một tiếng biểu muội là Đại Minh bừng tỉnh, hắn vội giật lấy tấm khăn trải giường phủ lên người Lâm Thi Hàm.
"Biểu muội..."
"Tiểu thư..."
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Lâm Thi Hàm mệt mỏi thở gấp, toàn thân ướt nhẹp, lộ cặp đùi trắng muốt ra ngoài, gục vào người Đại Minh. Thêm vào trên giường có vết máu, khiến mọi người đều nghĩ đến việc...
"Ngươi ngươi..." Một thanh niên đẹp trai vận toàn hàng hiệu chỉ tay Đại Minh, lắp bắp mãi không nói được một chữ, xem ra cực kỳ kích động.
Đại Minh cũng không biết giải thích thế nào.
"Ra ngoài." Lâm Thi Hàm cảm thấy đỡ mệt, liền lạnh giọng nói.
"Nhưng..." Người thanh niên còn muốn nói.
"Tôi bảo ra ngoài." Lâm Thi Hàm càng lạnh lùng hơn.
Người phục vụ vội vàng lui ra, tiện tay kéo luôn người thanh niên ra ngoài.
Thi Hàm và Đại Minh đều im lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Lâm Thi Hàm cất tiếng.
"Ngươi thấy hết rồi à?"
Thấy cái gì, thân thể phải không? Vừa mới nghĩ đến đó, Đại Minh đỏ bừng mặt, ngượng ngùng gật đầu.
"Chát."
Lâm Thi Hàm tát Đại Minh một cái, nhưng do thân thể còn yếu, không có sức. Vì thế Đại Minh không cảm thấy đâu, chỉ ngây người ra.
"Xin lỗi." Lâm Thi Hàm nói xong liền ôm mặt khóc.
Trên đường về nhà, Đại Minh có chút hiểu tâm tình của Lâm Thi Hàm.
Đường đường là thiên kim đại tiểu thư, so với mình như mây so với bùn, huống chi mình còn là một tên béo mọi người đều không ưa. Bây giờ bị một tên béo nhìn thấy hết cơ thể, cũng không trách Lâm Thi Hàm lại phản ứng như vậy.
Có điều vì sao cô ta lại xin lỗi mình, Đại Minh không hiểu. Tuy thế chắc sau này cũng chẳng gặp mặt nữa.
---
Cách nghĩ của Đại Minh rất nhanh chóng bị lật đổ, vừa sáng sớm, mấy chục chiếc xe hơi màu đen bao vây lấy nhà Đại Minh.
Giống như lần trước, Đại Minh được "mời" lên xe, khiến ba mẹ chị Đại Minh sợ thót tim.
Địa điểm vẫn là căn phòng hào hoa lần trước nhưng Đại Minh không gặp Lâm Thi Hàm.
Một người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm, một người phụ nữ khí chất cao nhã. Nhìn hai người có chút bóng dáng của Lâm Thi Hàm, có lẽ là cha mẹ cô. Người thanh niên hôm qua cũng có mặt, ăn mặc rất lòe loẹt, trông như con công đang phát dục.
Sau lưng Đại Minh còn một đội bảo vệ, nếu chẳng máy, có thể hôm nay Đại Minh bị bắn chết không chừng.
"Nếu như cháu không nhầm thì đây là ông bà Lâm phải không, không biết có chuyện gì tìm cháu?" Đại Minh bình tĩnh trả lời.
"Cậu là Vương Đại Minh hả?" Ông Lâm tiếp lời, quả nhiên là người thành đạt, giọng nói cực kỳ uy nghiêm.
Đại Minh gật đầu.
"Cậu và con gái tôi là bạn học cấp 2, sau khi tốt nghiệp không liên lạc gì. Mấy tháng trước gặp một lần, từ đó ngày nào cũng tới nhà tôi, hôm qua còn bị phát hiện... nói mau cậu làm gì con gái tôi." Ông Lâm quát lớn. Ném một quyển sách trước mặt Đại Minh, bên trong bao gồm mọi thông tin của hắn.
Người có tiền hiệu xuất quả không thường, nhanh thế đã điều tra rõ ràng về mình rồi, thời xưa đi nhà trẻ ở đâu cũng tra ra.
Đại Minh im lặng không nói, ông Lâm lại tiếp.
"Tôi hỏi cậu mấy tháng trước, lúc đó con gái tôi không rõ vì sao thất tung 3 ngày, sau ba ngày được phát hiện cùng cậu ở bãi biển, cậu bị thương nặng, nhưng lại hồi phục một cách kỳ tích, trong ba ngày đó phát sinh chuyện gì, có phải cậu dùng trò gì uy hiếp con gái tôi phải ngủ với cậu không, nói" Một thứ lành lạnh chạm vào sau gáy Đại Minh, không cần phải nói, Đại Minh cũng biết đó là một khẩu súng.
"Không phải chứ, đến con gái bị bắt cóc cũng không biết." Đại Minh thuận miệng đáp trả, thấy 3 người ngạc nhiên, liền tin bọn họ thực sự không biết.
"Cậu nói rõ ràng cho tôi xem." Ông Lâm lộ vẻ kinh ngạc.
Nếu lệnh thiên kim đã không nói, tôi là người ngoài cũng không tiện nhiều lời, tôi chỉ có thể nói, chuyện hôm qua là hiểu nhầm, nếu mọi người không tin, có thể mời bác sĩ đến kiểm tra."
"Thế sao Tử Kiện nói..." Ông Lâm vừa mở miệng, Đại Minh liền phản bác.
"Khỏi kể ai nói cái gì, có lúc nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, huống chi..." Đại Minh chỉ đám bảo vệ sau lưng.
"Lâm tiên sinh không phải thuê bình hoa về trang trí đấy chứ, chẳng nhẽ xẩy ra chuyện gì bọn họ cũng không biết."
Ông Lâm bị mắng tái cả mặt, bà Lâm vội vàng bước ra gỡ rối.
"Xin lỗi, Vương tiên sinh, không phải cô cố ý nghi ngờ cháu, có điều vợ chồng cô chỉ có một đứa con gái bảo bối, vì thế cô rất lo lắng."
"Hai vị lo lắng cho con gái, cháu có thể hiểu được, không trách hai người, nhưng xin đừng gọi cháu là tiên sinh, cháu còn nhỏ tuổi, gọi là Đại Minh hay A Minh là được rồi."
"Được, được." Bà Lâm tươi cười.
"Cô quanh năm phải đi công tác, không khỏi có sơ xuất trong việc chăm sóc Thi Hàm, thêm nữa Thi Hàm có chuyện gì cũng giữ trong lòng, vì thế..." Bà Lâm lo lắng nói.
"A Minh, cháu nói xem mọi chuyện là thế nào."
"Vâng, trước khi nói cho cháu hỏi đây là ai thế ạ." Đại Minh chỉ người thanh niên ăn mặc hoa hòe.
"Hoàng Tử Kiện, anh họ của Thi Hàm." Người thanh niên ngạo mạn trả lời.
"Được rồi, mời tiên sinh ra ngoài cho."
"Vì sao?" Người thanh niên hỏi?
"Chuyện liên quan đến việc riêng của Lâm tiểu thư, tôi nghĩ cô ta chắc cũng không muốn nhiều người biết, nếu như ngài muốn biết thì nên hỏi Lâm tiểu thư. Huống chi, chuyện xẩy ra ngày hôm qua đều là do ngài mà thành đấy."
"Ngươi..." Người thanh niên lắp bắp.
"Tử Kiện, cháu ra ngoài trước đi." Ông Lâm mở miệng.
"Cậu..." Người thanh niên còn muốn nói tiếp.
"Cút." Ông Lâm hét lớn, người thanh niên chạy vội ra ngoài, lúc bước ra còn trừng mắt với Đại Minh, nét mặt cực kỳ hung tợn.
Ông Lâm cũng nói bảo vệ ra ngoài.
Đại Minh nói những chuyện đã xẩy ra, từ lúc câu cá, bị bắt, bọn cướp giết nhau, nổ mìn vân vân, nhưng bỏ qua không nói chuyện trên đảo, đổi thành phiên lưu trên biển, dù sao nói ra cũng chẳng ai tin.
"Lão Nhan." Nghe xong ông Lâm hét lớn, bác Nhan vội vàng bước vào.
"Lão gia, có chuyện gì vậy."
"Tôi cảm thấy kỳ quái, mấy tháng trước đột nhiên mất tiền, hóa là là lấy ra làm tiền chuộc, chuyện lớn như vậy sao không nói với tôi."
Bác Nhan im lặng không nói.
"Là con bảo bác không nói đấy." Lâm Thi Hàm không biết có mặt tù lúc nào.
"Thi Hàm..." Bà Lâm gọi.
"Vì sao?" Ông Lâm bực tức hỏi.
"Cha mẹ bận như thế, con thấy chuyện nhỏ như vậy không nên làm ảnh hưởng đến cha mẹ." Giọng Lâm Thi Hàm rất lạnh.
"Mày..." Ông Lâm vung tay nhưng không dám đánh.
Bà Lâm vội vàng ôm chặt lấy Thi Hàm.
"Thi Hàm, mẹ biết mấy năm nay chưa quan tâm đến con, nhưng không phải ba mẹ cố ý,
đừng có làm vậy với ba mẹ." Bà Lâm nước mắt ràn rụa.
Ông Lâm, bác Nhan đều rơi lệ, Đại Minh nhìn thấy mắt Lâm Thi Hàm cũng ươn ướt, lấp lánh lệ quang.
Vấn đề gia đình, xem ra sau ngày hôm nay, quan hệ của nhà này chắc tốt lên.
Dưới bầu không khí cảm động này, Đại Minh cũng không tiện mở miệng làm phiền, vì thế quay người định về.
"Dừng lại." Lâm Thi Hàm nói.
Đại Minh giật mình, lại có chuyện liên quan đến mình rồi.
"Ba, mẹ, anh ấy là chồng tương lai của con, con đã là người của anh ấy rồi." Lâm Thi Hàm chỉ Đại Minh.
tác giả:Tự Tại
dịch :darkxiiindp
nguồn :tàng thư viện
Đại Minh bị ông Lâm dậy dỗ một trận, nhưng không dám làm gì Đại Minh, dù sao con gái đã tỏ thái độ không cưới ai ngoài nó rồi, ông Lâm cũng không muốn phá hoại quan hệ cha con tốt đẹp vừa mới có.
Đại Minh đành ngồi chịu trận, không biết đem oan ức tố cáo cho ai.
Mấy ngày liền, ngày nào Đại Minh cũng bị ông Lâm mời tới giáo dục một trận, khiến Đại Minh cảm thấy nhức đầu, khóc không ra nước mắt.
Mãi mới đến bữa trưa, Đại Minh cuối cùng cũng được giải thoát, hắn nằm bò ra giường không dậy nỏi.
"Không sao chứ." Lâm Thi Hàm hỏi.
"Đáng nhẽ tôi mới phải hỏi cô câu đấy."
"Tôi? Tôi không sao cả."
"Quái lại, thế sao lại nói muốn cưới tôi, Thị Kiếm, chẳng lẽ cô ta bị tẩu hỏa nhập ma hóa điên rồi."
"Anh mới điên, đừng có quên, anh nhìn thấy thân thể của tôi rồi."
"Đấy là tai nại, mà sao cô bảo thủ thế."
"Xin lỗi, bản tiểu thư là người rất cổ hủ."
"Nhưng mà cô xem, tôi chẳng qua chỉ là một tay béo bình thường, cô là thiên kim tiểu thư đáng nhẽ phải tìm đại thiếu gia nào đó chứ, nhà tôi nghèo lắm, không nuôi nổi cô đâu."
"Nhà tôi nhiều tiền lắm rồi, không cần lấy người có tiền nữa, ba mẹ tôi cũng chỉ có mình tôi, tương lai tài sản đều do tôi kế thừa, yên tâm, tôi nuôi anh. Còn bộ dạng của anh, Thị Kiếm nói với tôi, đó là do anh ăn nhiều quá, ngoài máu rồng, thịt rồng còn có long hồn, chân nguyên gì gì đó. Chờ lúc anh luyện Thiên Địa kinh tới tầng 5 sẽ tiêu hóa hết, lúc đó tự nhiên gầy đi."
"Nhưng mà tôi không có cảm giác gì với cô cả."
Nhìn khuôn mặt Thi Hàm càng lúc càng sát gần, tim Đại Minh đập mạnh.
"Được rồi, tôi thừa nhận cũng có chút cảm tình, nhưng tôi không yêu cô."
"Yên tâm." Môi Lâm Thi Hàm khẽ chạm vào trán Đại Minh.
"Tôi sẽ làm anh phải yêu tôi."
Nhìn bóng Lâm Thi Hàm xa dần, Đại Minh không nói một lời.
...
Sau đó, trừ lúc luyện công, mỗi ngày Đại Minh đều bị Lâm Thi Hàm lôi đi du sơn ngoạn thủy.
Ông bà Lâm vì công việc không thể ở lại Đài Loan quá lâu, nhưng hứa với Thi Hàm sẽ cố gắng hết sức sắp sếp thời gian về.
Đặc biệt ông bà Lâm, trước lúc đi, dặn dò đám bảo vệ "cẩn thận" chăm sóc Đại Minh. Khiến Đại Minh chẳng trốn đi đâu được.
Hiện tại, Đại Minh bị bắt lên núi, tuy cây thần đổ rồi, nhưng trên A Lý sơn vẫn có thể ngắm mặt trời mọc.
Ánh mặt trời buổi sáng khiến con người có cảm giác như mộng ảo, nhưng Đại Minh đang run sợ, không có lòng thưởng thức, bộ đội bảo vệ quả thật đáng sợ.
Hơn 4 giờ sáng, Đại Minh đang say ngủ. Đột nhiên tiếng ầm ầm khiến hắn tỉnh giấc, một cánh tay xé toang bức tường, một đại đội MIB xông vào, lôi Đại Minh lên trực thăng, bay thẳng tới A Lý sơn.
Tới hiện tại Đại Minh vẫn chưa hết run, thật đáng sợ.
"Sao thế?" Lâm Thi Hàm hỏi.
"Cô nói xem?" Đại Minh hỏi lại.
"Ai bảo hôm qua anh từ chối lời mời của tôi." Lâm Thi Hàm ai oán nói.
"Như vậy cũng không nên làm thế này, bọ họ đập tan phòng tôi rồi." Thấy vẻ mặt ỉu xìu của Lâm Thi Hàm, Đại Minh nghiến răng, đáng nhẽ mình mới đáng làm như vậy.
Đến trưa, Đại Minh và Thi Hàm dùng bữa trên núi, xung quành đại đội MIB vẫn đứng.
"Tới nào, thử cái này xem, chiếc sandwich này tôi làm đấy." Thi Hàm nói xong, cầm bánh như muốn đút cho Đại Minh.
"Thôi, để tôi tự ăn được rồi." Đại Minh lấy bánh từ tay Thi Hàm, thả vảo miệng.
"Ngon không?"
Đại Minh gật đầu rồi chăm chú đánh chén, đột nhiên bị nghẹn. Vội vàng vỗ ngực.
"Đây, uống trà." Thi Hàm đưa cốc trà cho Đại Minh.
Uống trà xong, Đại Minh thở phào. Nguy hiểm, xuýt nữa thì đi rồi.
"Anh không giống với những người khác." Thi Hàm nhìn Đại Minh rồi nói.
"Đúng rồi, tôi béo hơn họ mà."
"Tôi không nói cái đó." Thi Hàm lắc đầu.
"Thế thì là cái gì?" Đại Minh tò mỏ hỏi.
"Trước đây mọi người xung quanh tôi đều cố gắng chiều theo ý thôi, theo đuổi tôi, còn anh, không hiểu sao cứ tránh né tôi, chẳng nhẽ tôi không đẹp."
"Không, chỉ có điều cô đẹp quá. Bản thân tôi thế nào tôi hiểu, lý trí của tôi cho tôi biết, với cô tôi có hâm mộ, nhưng không muốn chiếm hữu, bởi vì chúng ta là người của hai thế giới khác nhau."
Thi Hàm im lặng không nói, Đại Minh tiếp tục.
"Tôi cũng không hiểu tại sao cô lại muốn lấy tôi, có vẻ không giống trò đùa lắm, nếu tôi giống như những người khác, mặt dầy tán tỉnh cô, chắc cô cũng coi thường tôi. Hơn nữa..."
Đại Minh nhìn Thi Hàm.
"Hơn nữa tôi không thể mang lại hạnh phúc cho cô được, cô là một người con gái rất tốt, đáng được những thứ tốt hơn, rồi sẽ có một ngày, cô gặp được người mình thực sự thích. Tôi cũng hy vọng cô được hạnh phúc, vui vẻ."
"Ngoài béo ra, thì anh cũng là người con trai chu đáo, cẩn thận đấy." Thi Hàm bình tĩnh trả lời.
Đại Minh cười khổ, lần đầu tiên có người khen mình, khen thật sự hay là trào phúng?
"Khó mà gặp được người như anh lắm, tôi không để anh chạy thoát đâu." Thi Hàm tự tin nói.
Lúc Đại Minh nghĩ đủ mọi cách thuyết phục Thi Hàm, một tiếng kêu từ không trung truyền lại.
"Tiếng kêu gì vậy?" Thi Hàm hỏi?
"Chắc chim ưng." Đại Minh tiện miệng trả lời.
"Không đúng, là hoang thú." Giọng Thị Kiếm rất nghiêm túc.
Hai người ngẩng đầu nhìn, màu lông, dáng vẻ đúng là chim ưng không sai. Chờ chút, sau càng lúc càng to thế nhỉ, hơn nữa đang bay thẳng đến chỗ này.
To khủng khiếp. Không phải khoa trương, nếu con ưng này mà dương cánh ra, ít nhất cũng dài bằng sân bóng rổ.
Ưng còn chưa bay tới gần, trên núi đã nổi cuồng phong.
"Mau chắn." Đại Minh hét.
Có mấy tay MIB không sợ chết chĩa súng bắn chim ưng, nhưng đạn bị gió thổi bay, không có chút uy lực nào.
Ưng lớn lượn qua, đỉnh núi bị gió thổi tan hoang, cây cối dạt hết sang một phía.
"Là Tật Phong." Thị Kiếm hét.
"Thế thì sao, bây giờ phải làm gì." Đại Minh nằm sấp dưới mặt đất hỏi.
Thi Hàm: "Cẩn thận, nó tới đấy."
Tật Phong lại lao tới, khiến sức gió càng mạnh. Lâm Thi Hàm không bám chặt, bị lốc thổi bay lên không trung.
"Tiểu thư..." Một đám MIB ôm cây hét lớn, nhưng chẳng có biện pháp nào.
Lâm Thi Hàm bị thổi bay khỏi núi, Đại Minh tung người nhẩy đỡ, một tay ôm Thi Hàm, tay kia vung ra một sợi xích màu trắng, quấn lấy một cây lớn bên sườn núi, hai người chơi vơi giữa không trung.
Cả hai bị dính chặt vào nhau, cùng cảm thấy ngượng ngùng.
Thị Kiếm: "Đừng ngây ra thế, Tật Phong lại tới rồi."
Tật Phong càng lúc càng gần, hai người ở giữa không trung chẳng có cách nào tránh. Đúng lúc đang không biết làm gì, rắc một tiếng, cành cây khô héo quá yếu đã gẫy.
"Á" hai người hét lớn, cảm giác rơi tự do quả là khó chịu. Đại Minh hất sợi xích trong tay hy vọng cuốn được thứ gì đó.
Sợi xích trắng nà, Đại Minh gọi là Cốt Liên. Sau khi Thị Kiếm xem phim xong liền thiết kế, nguyên liệu là bộ xương của Tuyệt. Thị Kiếm nói nếu thế giới này còn có hoang thú, sợi xích xương này còn có tác dụng.
Có điều không ngờ có tác dụng sớm như vậy, Đại Minh cảm giác tay giật mạnh, đà rơi dùng lại, vừa đang thờ phào thì thân thể như được đưa lên cao dần.
Đại Minh ngẩng đầu nhìn, thầm than đen đủi. Không móc vào cái gì mà lại móc vào cổ Tật Phong.
Tật Phong đổi hướng, bay thẳng lên trời, đưa hai người càng lúc càng lên cao. Tật Phong như muốn hất cốt liên, bắt đầu lượn trái lượn phải trình diễn nhiều kỹ thuật có độ khó rất cao. Dù cho Đại Minh hoa mắt chóng mặt, nhưng hắn vẫn nắm chặt cốt liên không buông.
Đột nhiên Tật Phong lượn một vòng tung hai người lên cao, lúc Đại Minh nhận ra ý đồ của Tật Phong thì đã quá muộn. Tật Phong xoay người lao tới, chiếc mỏ sắc bén kinh người. Trong lúc nguy cấp, Đại Minh cố gắng xoay người, nhưng vẫn bị rạch một vết thương dài, hai người đáp xuống lưng Tật Phong.
"Có sao không?" Lâm Thi Hàm vội vàng hỏi, sau phen bị hành hạ vừa rồi, sắc mặt Lâm Thi Hàm tái mét.
"Yên tâm, chết thế nào được." Đại Minh ôm vết thương nói, máu từ từ chảy ra, chỉ thoáng chốc đã nhuộm đỏ áo Đại Minh.
"Thị Kiếm, có biện pháp gì đối phó với con chim này không." Đại Minh hỏi.
"Theo tôi biết, tính tình Tật Phong khá ôn hòa, không có lý do gì lại tự nhiên tấn công người." Thị Kiếm có chút lo lắng, cô là linh thể, vì thế ngoại lực không hề ảnh hưởng tới, nhưng Đại Minh và Lâm Thi Hàm đang cố gắng bám chặt lấy lông chim.
"Tôi có hỏi cái đấy đâu, thời xưa mọi người đối phó với hoang thú thế nào." Đại Minh thét, dưới tác dụng của Thiên Địa tâm pháp, cộng với thể chất kỳ diệu, vết thương đang lành dần.
Thị Kiếm: "Đối với những hung thú hung bạo đều giết đi, nhưng chuyện đó rất ít khi phát sinh. Bình thường chúng tôi đều sống hòa bình với hung tú."
"Cô nghĩ chúng ta hiện tại còn hòa bình được à?" Đại Minh nói lớn, Tật Phong bắt đầu dở chiêu lộn nhào, hai người Đại Minh chỉ có cách cố bám thật chặt. Trời ạ, cái này còn ghê hơn cả tầu lượn trong công viên, cũng may hai người không bị bệnh tim.
Thị Kiếm: "Vậy ngài nghĩ thế nào, giết nó ư? Đừng quên chỗ này là giữa không trung."
"Tôi không biết." Đại Minh cúi gầm mặt. Tình huống lúc này quả là tiến thối lưỡng nan.
"Chúng ta làm gì bây giờ?" Lâm Thi Hàm bất an.
Đại Minh: "Con chim này bay mãi cũng phải mệt, đành chờ vậy."
Thị Kiếm: "Bây giờ cũng chỉ còn cách đó rồi."
"Ngu." Một giọng nói trầm trầm đầy sức hút vang lên.
Đại Minh: "Ai?"
"Chuyện gì thế?" Lâm Thi Hàm và Thị Kiếm hỏi.
Đại Minh: "Vừa rồi có người chửi tôi ngu."
"Không có, tôi có nghe thấy gì đâu, hay là anh căng thẳng quá." Lâm Thi Hàm nói. Đại Minh nhìn Thị Kiếm, Thị Kiếm cũng lắc đầu.
"Đừng hỏi nữa, ta ở trong ý thức của ngươi, bọn họ không nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu."
Đại Minh: "Ông là ai?", gần đây có lắm thứ làm loạn trong cơ thể Đại Minh, vì thế Đại Minh cũng không kinh ngạc lắm, dù sao có một Thị Kiếm rồi, thêm một nữa cũng chẳng sao.
"Ta là ai không quan trọng, nếu như ngươi muốn thì gọi là Vô cũng được rồi."
"Vô, ông vừa chửi tôi ngu là ý gì."
Vô: "Tật Phong nổi danh dai sức, tuy không mạnh, nhưng bay liên tục mười ngày mười đêm chẳng vấn đề gì, lúc hứng lên nó còn bay liên tục một tháng, các ngươi ngồi trên lưng nó được bao lâu?"
"..." Đại Minh không trả lời.
Vô: "Hơn nữa người định bỏ mặc Tật Phong thế này à?"
Đại Minh: "Tôi còn làm được gì, chẳng nhẽ giết nó à?"
Vô: "Người hành động là người, ngươi tự quyết định đi."
Đại Minh: "Tôi và con chim này vô oán vô cừu, làm gì phải giết nó. Mà ông chắc cũng có biện pháp giải quyết phải không?"
Vô: "Biện pháp thì có, nhưng phải xem ngươi làm thế nào."
Đại Minh: "Nói xem nào."
Vô: "Khó diễn tả ra được, ngươi phải tự cảm nhận, hành sự theo tâm."
"Gì cơ?" Đại Minh nghe không hiểu, ngay lập tức, Đại Minh bị một cột sáng bao phủ.
Trong đầu Đại Minh đột nhiên xuất hiện một mảnh ký ức, ký ức của Tật Phong.
Mặt đất rộng lớn xanh rì, bầu trời trong xanh, Tật Phong tự do bay lượn. Ở đây có rất nhiều sinh vật kỳ quái, như giữa chúng xẩy ra tranh đoạt, nhưng cũng là một thế giới bình yên, vui vẻ. Tật Phong cảm thấy ấm áp, hạnh phúc, ở đây, nó có gia đình, bạn bè, đây là thiên đường.
Cho đến một hôm...
Tật Phong vĩnh viễn không quên hôm đó.
Bầu trời đỏ máu như đang nhỏ từng giọt máu xuống, cuồng phong nổi lên. Mặt đất nứt ra, lửa phun ra từ vết nứt, nuốt chửng tất cả. Sóng thần nổi lên khắp nơi, mọi người đều không hiểu chuyện gì xẩy ra, mọi thử đều bị nhấn nhìm, kể cả sinh mệnh. Hôm đó Tật Phong mất người thân, bạn bè.
Tật Phong cô độc bay trên biển, nó bay mãi, cũng không biết bao lâu, nhìn về phía trước chỉ thấy biển rộng vô bờ, không thấy bóng dáng đất liền.
Tật Phong lần đầu cảm nhận sự cô độc, nó kêu lớn, nhưng không ai đáp lại. Bầu trời vẫn đỏ như máu, Tật Phong không rõ đã qua mấy ngày, nó cứ bay không kể mệt mỏi.
Cuối cùng, Tật Phong mất ý thức, lao mình xuống biển.
Không biết trải qua bao lâu, một hôm, Tật Phong đột nhiên tỉnh lại, nhưng khung cảnh trước mặt trở lên lạ lẫm.
Thực vật dưới mặt đất không còn, có nhiều ngọn núi rất kỳ lạ. Có ngọn còn biết phun khói, luồng khói đó làm Tật Phong cảm thấy không thoải mái, khói làm bầu trời xám lại.
Trong ngọn núi còn có rất nhiều "người" ra ra vào vào, Tật Phong không ưa chuyện đó chút nào.
Vì Tật Phong có thể biến nhỏ như những con ưng thường, nên không bị phát hiện, nhưng đời không có gì tuyệt đối. Một hôm có một đám người kỳ lạ dùng một phương pháp kỳ lạ bắt Tật Phong, hơn nữa còn điều khiển Tật Phong đi hại người khác.
Đến tự do cũng bị lấy mất, giống như một con rối phải làm việc mình không thích, trái tim Tật Phong chết rồi.
Hôm đó, Tật Phong nhận lệnh ra ngoài tấn công người. Đối tượng là Lâm Thi Hàm.
Đại Minh nhìn tới đó, im lặng không nói.
Vô: "Thế nào, quyết định chưa?"
Đại Minh: "Có phương pháp nào giải trừ trói buộc của Tật Phong không?"
Vô: "Tự ngươi sẽ có cách, đi đi." Đại Minh bị đẩy ra khỏi ý thức của Vô.
"Kẻ kế thừa ta, tuy ngẫu nhiên nhưng hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng." Câu này, Đại Minh không hề nghe thấy.
...
"Đại Minh, Đại Minh."
Đại Minh: "Gì thế?"
"Vừa rồi anh không phản ứng gì cả, không sao chứ." Lâm Thi Hàm có vẻ lo lắng, khiến Đại Minh cảm động.
Đại Minh: "Không sao, lơ mơ nghĩ ngợi chút thôi."
Tật Phong lại bắt đầu hành động, thân hình như sao băng lao thẳng xuống mặt đất.
"Khốn nạn." Đại Minh mắng. Ngược lại Lâm Thi Hàm bình tĩnh một cách kỳ lạ, chậm rãi nói.
"Anh béo, bây giờ sắp chết rồi. Nói xem, có muốn lấy em làm vợ không?"
"Trời ạ, bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói cái đó." Đại Minh trừng mắt.
"Trả lời em đi, ít nhất, cũng để em biết, em không chết cô đơn. Trước lúc chết còn có người yêu em." Vừa nói vừa rơi lệ.
Dáng vẻ đáng thương của Lâm Thi Hàm, khiến Đại Minh cảm thấy đau lòng, một tay ôm lấy đầu Thi Hàm, giọng nói kiên định.
"Yên tâm, chúng ta làm sao lại chết dễ thế được. Chẳng phải em nói muốn lấy anh sao? Phải sống mới có ý nghĩa, vợ à."
Thi Hàm cúi đầu không nói, Đại Minh đột nhiên phát hiện trên lưng Tật Phong có một chấm đen, trực giác mách bảo hắn có gì không hợp lý.
"Hành động theo tâm." Giọng của Vô vang lên trong đầu Đại Minh.
Thấy càng lúc càng gần mặt đất, thời gian không cho phép Đại Minh nghĩ nhiều. Hắn nắm tay, vận công lực toàn thân.
Đại Minh cảm giác ngoài sức mạnh từ Thiên Địa tâm pháp còn một luồng sức mạnh khác cũng xuất hiện.
"Hãy rời khỏi thế giới không thuộc về ngươi, biến thành ánh sáng." Đại Minh hét lớn, kình lực Thiên Địa tầng thứ tư đánh vào lưng Tật Phong.
Chuyện kỳ quái xẩy ra, Tật Phong kêu thảm một tiếng, thân hình biến thành ánh sáng. Đột nhiên Tật Phong biến mất khiến hai người cảm thấy kinh ngạc, rồi rơi thẳng xuống. Đại Minh ôm Thi Hàm, nhắm mắt, định dùng thân mình đỡ bớt lực chi Thi Hàm.
Nhưng sự đau đớn trong tưởng tượng không xẩy ra, thân thể Đại Minh như rơi xuống nệm, an toàn chạm đất.
Đại Minh mở mắt, liền thấy Thi Hàm trào nước mắt. Nhưng vì được cứu nên vừa khóc vừa mừng.
Hiện tại hai người đang cách mặt đất hơn 30 cm, không khí như hóa thành thực thể êm êm, Đại Minh không rõ chuyện gì xẩy ra, nhưng chắc chắn có liên quan đến Thi Hàm.
"Nói cho tôi biết chuyện gì được không?" Đại Minh hỏi, xem ra bị lừa rồi.
"Em và Thị Kiếm tỉ tỉ mấy ngày nay đâu phải ngồi không." Giọng Thi Hàm nghiêm túc, nhưng nếu không cười thì còn có sức thuyết phục hơn.
"Ít nhất cũng nói cho tôi biết trước chứ, suýt chết vì sợ." Đại Minh nói.
"Không nói mới vui, lâu lắm rồi em chưa vui như vậy rồi, huống chi..."
Thi Hàm ngừng lại, nét mặt trở lên vô cùng dịu dàng.
"Như vậy mới thấy được tấm lòng của anh. Biểu hiện vừa rồi khiến em rất cảm động, chồng ơi."
Nói xong, gục đầu vào lòng Đại Minh rồi khóc.
Đại Minh: "..."
Phụ nữ, sinh vật khó lý giải.
Đại Minh nằm trên tấm nệm không khí, im lặng nhìn bầu trời. Cơ thể của Tật Phong bị gió thổi tan biến vào không trung.
Một chiếc thẻ từ từ rơi xuống, giống như có linh tính, rơi vào tay Đại Minh.
"Đây là..." Đại Minh lẩm bẩm.
Chiếc thẻ này chất liệu rất đặc biệt, cầm trong tay cảm giác rất lạnh, hơn nữa lại đàn hồi tốt, nhìn giống kim loại nhưng không hề nặng. Ngoài ra trông giống như quân bài trong trò chơi.
Điều khiến Đại Minh để ý nhất chính là tên của chiếc thẻ.
Tật Phong.