Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 07-05-2008, 09:29 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 25

Thấu hiểu sao được tình mỹ nhân
Äo lưá»ng thế nào tâm độc phụ



Sức nóng hầm hập khiến Dương Thế Tôn dù mê man vẫn ú ớ kêu:
- Nóng… nóng đến chết mất…
Bên tai Dương Thế Tôn liá»n có tiếng lào thào:
- Há»a dược phát nóng đến độ toàn thân ngươi bị cháy phá»ng thế sao?
Dương Thế Tôn vẫn ú ớ:
- Ta bị phá»ng… ối… ta bị phá»ng… Nóng rát quá, ta không còn tấm thân Ä‘ao thương bất nhập nữa. Sao lạ vậy? Ôi… nóng… nóng đến chết mất…
Giá»ng thì thào vẫn kiên trì:
- Ai bảo Dương Cần ngươi xuẩn lá»™ng, dùng thân mình lao qua lúc há»a dược phát nổ? Vì sao ngươi mất Ä‘i tấm thân Ä‘ao thương bất nhập? Nói Ä‘i. Nói nữa Ä‘i.
Dương Thế Tôn cứ luôn chực lăn lộn giãy dụa:
- Ôi… Nóng, rát! Ta chợt phát hiện… có lần mưá»i đầu ngón tay bị bật bật máu… ta lo sợ… không lẽ công năng diệu dụng cá»§a Quang Há»™i Chiếu không còn? Ta thá»­ nghiệm… má»™t lần nữa. Và quả thật… tá»± ta vẫn có thể làm cho má»™t ngón tay chảy máu.
- Äó là lúc ngươi dùng máu huyết bản thân để giải độc cho Triển Hoành và Tôn Nhân Phụng?
- Trước đó nữa, là lúc… ta giúp Nhị Ất không bị… Thất Hồn Tán khống chế… Dương Cần ta mất hết… tấm thân đao thương bất nhập… thật rồi.
Giá»ng kia biến thành trì chiết:
- Vậy ngươi còn mạo hiểm xông qua há»a dược để làm gì? Hả?
Dương Thế Tôn, Dương Cần lại tiếp tục mê man:
- Hoả dược… cÅ©ng phát nổ cạnh… Äào Cẩm SÆ¡n, ta chỉ còn cách… còn cách…
Giá»ng kia bàng hoàng:
- Ngươi dùng thân ngươi che chắn cho Äào chưởng môn? Có phải đúng như thế chăng? Giống hệt như hai năm trước ngươi cÅ©ng bằng cách đó che chắn cho Tôn Nhân Phụng ta? Äúng không? Hãy mau thú nhận cho ta biết Ä‘i, Dương Cần! Dương Cần!
Nhưng Dương Cần, Dương Thế Tôn đã mê man hoàn toàn.
* * *
Lần thứ hai Dương Cần lại ú ớ:
- Khát! Nước đâu! Nước đâu?
Có tiếng Tôn Nhân Phụng đáp thật rõ:
- Chá» má»™t lúc. Ta cÅ©ng khát kém gì ngươi. Ta Ä‘ang tìm má»™t chá»— hi vá»ng vừa có nước vừa có thể tạm nghỉ chân đây.
Dương Cần gượng mở mắt nhìn và phát hiện được Tôn Nhân Phụng cõng phía sau:
- Äây là đâu?
Tôn Nhân Phụng Ä‘ang mệt nhá»c cõng Dương Cần Ä‘i từng bước thật chậm:
- Có trá»i má»›i biết đây là địa phương nào. Vì sau khi cùng ngươi thoát khá»i cÆ¡n há»a hoạn ngỡ không thể nào thoát, nhân lúc địch nhân bá» Ä‘i đâu mất, ta cứ vá»™i vàng cõng ngươi chạy quáng quàng, chạy bất kể phương hướng. Bây giá» có thể thoát thật rồi.
Dương Cần lại lÆ¡ mÆ¡ há»i:
- Thoát như thế nào?
Tôn Nhân Phụng đứng lại, sau đó chuyển phương hướng đi dần qua phía hữu.
- Chúng phóng há»a khắp nÆ¡i. Chỉ có má»—i má»™t cách thoát là đào má»™t địa huyệt khá sâu, phá»§ đất lên trên sau khi ta đã cùng ngươi chui ẩn mình dưới đáy huyệt. Chá» khi lá»­a cháy tràn qua, kể như đã dịu phần nào, thế là cứ bạt mạng tháo chạy. A! Có nước rồi!
Tôn Nhân Phụng đặt Dương Cần nửa nằm nửa ngồi, dựa lưng vào một vuông đá kỠmột dòng suối nước róc rách. Nàng khum hai tay vốc đầy nước và đưa lên gần miệng Dương Cần:
- Nước đây! Uống đi!
Dương Cần nhìn nàng:
- Ngươi uống trước đi. Dương Thế Tôn ta chỠđược. Sẵn đó ngươi cũng nên rửa mặt cho hết bẩn. Toàn là nhỠbụi than, đen nhẻm hết mặt ngươi.
Nhưng Tôn Nhân Phụng vẫn kỠvốc nước vào miệng Dương Cần:
- Ừ, Dương Thế Tôn thì Dương Thế Tôn. Muốn thế nào cÅ©ng được miá»…n là ngươi chịu khó há miệng ra uống truá»›c cho ta nhá». Nào.
Nước mát rượi uống vào mát lạnh, Dương Cần uống đến đâu tỉnh ngưá»i đến đấy:
- ÄÆ°á»£c rồi! Tiểu liá»…u đầu ngươi uống Ä‘i.
Tôn Nhân Phụng lưá»m mắt:
- Thá»­ lặp lại như thế má»™t lần nữa xem, ta gá»i ngươi là Dương Thế Tôn là chìu ý ngươi, không phải để ngươi nhân đó gá»i ta là tiểu liá»…u đầu này ná».
Äoạn nàng làm mặt lạnh:
- Cởi y phục ra. Biết đâu nước suối mát này cÅ©ng có thể ngươi đỡ rát bá»ng.
Dương Cần biến sắc:
- Không được. Dù là trưởng bối hay không, ngươi đừng quên cũng chính ngươi lúc ở dưới bí động Vạn Thạch bảo từng nói.…
Tôn Nhân Phụng vẫn khăng khăng bắt Dương Cần cởi bỠy phục:
- Nói nam nữ phải hữu biệt chứ gì? Ta biết và ta còn nhá»› tưá»ng hÆ¡n cả ngươi. Nhưng đây là ta trị bá»ng cho ngươi. Huống hồ lúc ngươi hôn mê ta đã nhìn toàn thân ngươi khắp lượt rồi. Nếu chẳng phải thế sao ta biết ngươi đã bị phá»ng khắp toàn thân? Mau nào đừng chần chừ cả thẹn như nữ nhi thế.
Dương Cần sượng mặt:
- Ta là ngưá»i đã có thê nhi, có phu nhân. Lẽ ra ngươi không được tùy tiện như thế.
Tôn Nhân Phụng đành tự ra tay:
- Biết rồi, phu nhân ngươi là Trác Bách Hoa, viện chá»§ Thiên La viện đúng không? NghÄ©a là ngươi thừa nhận ngươi chính là Dương Cần? Yên tâm Ä‘i, má»™t là phu nhân ngươi đã ra ngưá»i thiên cổ từ lâu, hai là ta không có ý tranh giành làm phu nhân cá»§a ngươi. Hiện nay vì ta Ä‘ang là y phu cá»§a ngươi nên má»i Ä‘iá»u ta muốn, ta ra lệnh, nhất thiết ngươi phải tuân theo, nào.
Dương Cần không đủ lực để đối phó thái độ quá quả quyết của Tôn Nhân Phụng chỉ còn biết nhắm tịt mắt:
- Nói nhảm, ta nhận là Dương Cần bao gi� Ta là ta, là Dương Thế Tôn.
Lập tức Dương Cần nghe Tôn Nhân Phụng đay nghiến:
- Phải rồi. Vì ngươi là Dương Thế Tôn nên không có tấm thân Ä‘ao thương bất nhập như Dương Cần. Äã biết rõ mưá»i mươi là như vậy, chỉ có ngươi là vì xuẩn ngốc má»›i Ä‘em tấm thân nhục thể ra che chắn cho Äào Cẩm SÆ¡n, khiến toàn thân chá»— nào cÅ©ng cháy phá»ng, há»§y luôn diện mạo, ngại đến ná»—i vá» lẳng lặng bá» Ä‘i nhưng kì thá»±c vẫn ngấm ngầm theo ta vá»›i Triển Hoành và lão may mắn há» Äào. Äể khi phát hiện bá»n ta lâm nguy, đành dùng thân phận khác xuất hiện ứng cứu, hiển lá»™ thần công. Ngươi cứ ngỡ ta không tá» tưá»ng từng hành vi ý đồ cá»§a ngươi sao? Cố chịu rát, chịu Ä‘au đấy. Ta không thể không tẩy uế khắp ngưá»i ngươi. Hừ!
Dương Cần thất kinh, hi hí mắt nhìn nàng:
- Ai cho ngươi biết chuyện xảy ra vá»›i Äào Cẩm SÆ¡n?
Nàng chợt đỠmặt quát:
- Nhắm mắt lại, không được nhìn trá»™m ta biết chưa? Chuyện đó ư? Không phải ngươi tá»± nói ra thì còn ai vào đây? Ngươi giá»i giả thần giả quá»· lắm. Làm ta cứ gá»i ngươi là tiá»n bối, nào ít gì hai năm dài đằng đẵng chứ đâu phải ngắn ngá»§i gì cho cam?
Dương Cần cố nén tiếng thở dài thất vá»ng:
- Ta tá»± nói? Vô lí? Vì lẽ nào ta tá»± nói thành lá»i những Ä‘iá»u hầu như không há» có?
Và Dương Cần hết cả phủ nhận khi nghe Tôn Nhân Phụng nói thật minh bạch:
- Hầu như không nghÄ©a là vẫn có thể có? Và sá»± thật là ngươi đã lừa ta như lừa má»™t đứa trẻ lên ba? Ngươi không tin chứ gì? Vậy ngươi nghÄ© sao nếu không phải do ngươi tá»± nói ra thì làm sao ta biết chuyện xảy ra vá»›i Äào Cẩm SÆ¡n? Sao ta biết ngươi chợt mất Ä‘i tấm thân Ä‘ao thương bất nhập? Lại còn biết vì không dám tin đó là sá»± thật nên ngươi đã thá»­ nghiệm như thế nào đối vá»›i bản thân ngươi. Nào là lần bị rách mưá»i đầu ngón tay, nào là lần tá»± làm cho bật máu để lấy máu huyết giúp cho Nhị Ất thoát khá»i khống chế cá»§a Thất Hồn Tán. Rồi nào là Quang Há»™i Chiếu đã giúp ngươi hưởng công năng diệu dụng gì.
Tôn Nhân Phụng sẽ còn nói nữa nếu Dương Cần không ngăn lại bằng má»™t lá»i thừa nhận:
- Nhân cÆ¡n mê lịm cá»§a ngưá»i để dò xét và tìm cách khám phá má»i ná»™i tình bí ẩn cá»§a riêng ngưá»i, tuy Tôn bảo chá»§ thá»§ Ä‘oạn cao minh nhưng lại là nữ y phu có tâm địa bất chính. Khiến tại hạ chỉ có thể khâm phục má»™t ná»­a.
Có tiếng nàng đắc ý:
- Các hạ xin chá»› lầm. Vì bổn bảo chá»§ không há» có ý dò xét mà đó chính là các hạ lúc bị cÆ¡n nóng do bị phát há»a tác động nên tá»± ý nói ra chuyện không ngá» vì cứu há» Äào phải cam tâm chịu bị cháy phá»ng toàn thân. Nhưng được các hạ khâm phục má»™t ná»­a cÅ©ng tốt, không ná»­a nào vẫn tốt, vì rốt cuá»™c các hạ đã phải thừa nhận bản thân là ai… Ha ha ha…
Nàng càng đắc ý thì Dương Cần càng áy náy:
- Tại hạ cÅ©ng đâu muốn mang làm gì má»™t mình những hai thân phận. Äá»u là vạn bất đắc dÄ© cả thôi. Mong Tôn bảo chá»§ lượng thứ.
Nàng bảo:
- Tiểu nữ chỉ lượng thứ nếu các hạ thật tâm tỠbày cho biết thế nào là tình thế vạn bất đắc dĩ?
Dương Cần hé mắt nhìn nàng:
- Äó là chuyện cả má»™t Ä‘á»i tại hạ.
Nàng phát hiện đang bị nhìn:
- Không được mở mắt. Nếu muốn chá» má»™t lúc nữa sẽ tha hồ. Còn chuyện cả má»™t Ä‘á»i ư? Không sao. Äây là những gì tiểu nữ cần được nghe. Nói Ä‘i.
Dương Cần thả hồn vá» quá khứ, vừa ôn má»i chuyện đã qua vừa thuật lại tất cả cho Tôn Nhân Phụng nghe.
Trong khi đó, do Dương Cần vẫn nhắm mắt, Tôn Nhân Phụng không chỉ mặc lại y phục cho Dương Cần mà còn kịp thá»i gian tá»± chăm sóc bản thân. Cho đến khi Dương Cần chấm dứt câu chuyện thì Tôn Nhân Phụng cÅ©ng đã quay lại và ngồi gần. Nàng bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi. Giá» thì tiểu nữ há»i. Các hạ bảo đã mất cÆ¡ há»™i để phụ tá»­ lần cuối cùng Ä‘oàn viên? Ắt hẳn các hạ cÅ©ng Ä‘ang rất hối hận?
Dương Cần nhìn nàng bằng ánh mắt phẫn nộ, dĩ nhiên không phải phẫn nộ nàng:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Nhưng càng hối hận tại hạ càng muốn được tá»± tay băm vằm Tư Không VÅ© thành vô vàn mảnh vụn.
Nàng đồng tình:
- Nếu đích thật là Tư Không Vũ vừa là ân nhân cứu mạng vừa là hung thủ đã ngầm phóng hạ chất độc Vô Căn Tán vào lệnh tôn?
Dương Cần lí giải:
- Chính Tư Không Vũ đã tìm cách sát hại Tuệ Quang thần tăng. Diện mạo của lão lúc hủy hoại tứ chi tại hại, sau đó còn tạo ra một trận loạn thạch để phủ lấp, tại hạ một lần đã gặp quyết không bao giỠquên.
Nàng lại đồng tình:
- Nhưng dựa vào đâu các hạ đoán biết lão Tư Không Vũ chính là ân nhân cũng là hung thủ của lệnh tôn?
Dương Cần cưá»i lạt:
- Tại hạ chỉ suy đoán, thứ nhất dựa vào hàng chữ lưu lại của thần tăng Tuệ Quang.
Nàng gật đầu:
- Các hạ có đỠcập qua. Äó là câu: Thiếu Lâm ná»™i phản, Côn Luân câu kết, huynh đệ dã tâm, mưu phục kim khôi. Thế thì sao?
- Như đã nói, chính Tư Không VÅ© đã tá»± miệng thừa nhận là hung thá»§ sát hại thần tăng Tuệ Quang. NghÄ©a là mưu đồ diệt trừ tiên phụ mưá»i hai năm trước phải có phần Tư Không VÅ©.
- Tiếp đi.
- Suy luận thứ hai, Diệp Triệu Linh lúc bị tại hạ dá»a đã buá»™t miệng nói lá»i nhận biết ngay đó là chất độc Vô Căn Tán từng bị hung thá»§ ngấm ngầm phóng vào ná»™i thể tiên phụ. Từ đó suy tiếp Diệp Triệu Linh hoặc là ngưá»i đích thân hạ độc hoặc có biết nhân vật hạ độc đó. Chỉ như thế lão thoạt nghe liá»n nhận biết được ngay danh xưng cá»§a loại chất độc.
Nàng thán phục:
- Các hạ thật có tâm cÆ¡. Má»—i má»™t lá»i nói, má»—i cá»­ chỉ hành động Ä‘á»u được sắp đặt sẵn vá»›i dụng ý sẵn. Vì thế các hạ đỠquyết ngay hung thá»§ chính là lão Tư Không VÅ©, do lão liá»n xuất hiện ngay sau đó?
Dương Cần đắc ý:
- Chá»§ mưu mưá»i hai năm trước khiến Tuệ Quang thần tăng ân hận thoái ẩn hồng trần nếu không là Thiếu Lâm thì là Côn Luân. Do tá»± nhận định như thế nên khi nhá»› Tư Không VÅ© là ai, đã quyết giết tại hạ và thần tăng như thế nào, tại hạ chỉ còn cách mạo hiểm phá»§ đầu lão má»™t câu, gá»i ngay lão là ân công. Vậy là phản ứng cá»§a lão cho thấy lão không chỉ là hung thá»§ ám hại tiên phụ mà lão còn tá» ra sững sá» vì không ngá» má»™t Dương Thế Tôn giả như tại hạ lại am tưá»ng má»i chuyện như má»™t Dương Thế Tôn thật lão đã từng ám hại và tin là đã chết.
Nàng hoài nghi:
- Các hạ đã tá» ra am tưá»ng như thế, khiến lão sững sá» kể như tá»± thừa nhận là hung thá»§ thì sao bảo lão nhận biết các hạ là Dương Thế Tôn giả?
Dương Cần chép miệng:
- Phần thì do tại hạ giả câm, phần thì do tiên phụ cứ khăng khăng không chịu tiết lá»™ lai lịch, rốt cuá»™c lúc được tiên phụ khẩu truyá»n tuyệt há»c, tại hạ không thể há»i và tiên phụ cÅ©ng không nói Ä‘ang trao truyá»n công phu gì. Vì thế, lúc tại hạ há»i lão Tư Không VÅ© toan vận dụng công phu gì để đối phó vá»›i Dương Thế Tôn tại hạ do không nói đúng tên công phu, lại chỉ nói là Nhu Phong Thập Bát Lá»™, phát hiện sÆ¡ hở này Tư Không VÅ© lập tức để lá»™ vẻ mặt đắc ý. Vậy là tại hạ biết ngay đã há»ng, biết đã tá»± cáo giác thân phận chỉ là má»™t Dương Thế Tôn giả. Äành nói chừa lại phần đỠxuất sau khi phân định thắng bại, là vẫn tìm cách đối đầu lão cho đến cùng.
Tôn Nhân Phụng chép miệng tiếc rẻ:
- Các hạ đã bại, thật đáng tiếc và thật không tưởng. CÅ©ng là sở há»c từ lệnh tôn, sao Tư Không VÅ© luyện cao minh hÆ¡n và thắng được các hạ.
Dương Cần thở dài:
- Lão đã dùng tuyệt há»c được chính thần tăng Tuệ Quang lưu lại, là khắc tinh đánh vào chá»— sÆ¡ hở cá»§a Nhu Phong Thập Bát Lá»™ mưá»i tám kích.
Nàng hoài nghi:
- Theo các hạ kể thì các hạ cũng phát hiện tuyệt chiêu này, sau đó còn tự tay giấu kín, sao lão cũng biết? Và dù lão biết, các hạ cũng biết sao không lập tức phá giải ngay để phải thảm bại?
Dương Cần ngao ngán:
- Lão thi triển đúng tuyệt chiêu đó. Riêng vá» việc làm sao lão biết thì sau này có dịp quay lại chá»— thần tăng táng thân, tại hạ hi vá»ng sẽ minh bạch, còn vá» chuyện thảm bại cá»§a tại hạ ư? Má»™t là do bất ngá», hai là do tá»± tại hạ gây ra khi mở miệng hạn định số chiêu.
Nàng vỡ lẽ:
- Hạn định số chiêu nghÄ©a là lão biết chắc các hạ sẽ thi triển Nhu Phong Thập Bát Lá»™? Vì thế, các hạ cam chịu bất ngá», má»™t là không ngá» lão am hiểu tuyệt chiêu khắc tinh, hai là vì phát hiện đã muá»™n, biết lão dùng tuyệt chiêu cÅ©ng không kịp hóa giải?
Dương Cần hậm hực:
- Tại hạ thừa năng lá»±c hóa giải chứ chẳng không. Nhưng há»… làm thế là lá»™ ngay thân phận Dương Cần. Nên tại hạ đành cam chịu thảm bại, quyết lấy thoái làm tiến, sau này sẽ dùng thân phận Dương Cần cho lão ác ma nếm mùi vị bất ngá». Và khi đó, lão chỉ có thể chết quyết không có cÆ¡ há»™i bá» chạy như tại hạ lần này.
Nàng hiểu:
- Dương Cần thì không biết Nhu Phong Thập Bát Lá»™? Các hạ toan chá» lão thi triển chính công phu đó cá»§a lệnh tôn, sẽ dùng tuyệt chiêu cá»§a thần tăng, má»™t kích là cho lão Ä‘á»n mạng?
Dương Cần lại thở dài:
- à thì như vậy nhưng với diện mạo này của tại hạ thì e không thể nào làm cho Dương Cần xuất thế.
Nàng cũng thở dài xót xa cho diện mạo gớm ghiếc của Dương Cần:
- Thật không ngỠchỉ vì ngươi lộng giả thành chân, cuối cùng tự chuốc một bộ mặt gớm ghiếc. Càng e sẽ không có nữ nhân nào chịu nổi bộ mặt đáng sợ như thế này.
Dương Cần tỠra bất cần:
- Không một nữ nhân nào chấp nhận thì càng tốt. Vì tại hạ đã quyết định, chỉ cần báo phục phụ thù xong sẽ mãi mãi lưu ngụ đơn độc cạnh chỗ Trác Bách Hoa vong mạng.
Nàng lưá»m nguýt:
- Các hạ luôn chung tình, kể cả đối vá»›i ngưá»i đã chết, dù chưa ngày nào cùng các hạ thật sá»± nên nghÄ©a phu thê?
Dương Cần cãi lại:
- Tại hạ đã cùng Trác Bách Hoa minh sơn thệ hải, quyết mãi là phu thê, phải sau đó chí ít là nửa tuần trăng Trác Bách Hoa mới vì tại hạ nên vong mạng. Sao lại bảo là chưa ngày nào?
Nàng thoáng đỠmặt toan cãi lại nhưng chợt nghÄ© sao không biết nàng chỉ bất bình há»i:
- ÄÆ°á»£c rồi. Vì các hạ luôn chung tình như vậy nên ngay lần đầu gặp tiểu nữ, do nghe tiểu nữ nhận là tức nữ cá»§a lệnh tôn, các hạ liá»n dấu béng ngay chuyện các hạ là Dương Cần, đúng không?
Dương Cần ung dung thừa nhận:
- Trác Bách Hoa có nói không thích cùng ai san sẽ chung một phu quân. Huống hồ Tôn bảo chủ xung hô như vậy chỉ là đùa vui. Tại hạ vì không muốn chuyện đùa hóa thật, vừa phụ lòng Bách Hoa vừa gây tổn thương cho Tôn bảo chủ, thôi đành nương theo diễn biến tự đưa đến nhận luôn là Dương Thế Tôn cho xong chuyện.
Nàng giận lắm nhưng đành cưá»i gượng:
- Kể cả sau này, dù lấy lại thân phận Dương Cần các hạ vẫn vỠnhư chưa biết tiểu nữ là ai, vậy thì kể như chuyện tiểu nữ xưng hô với lệnh tôn là tiểu tức là hoàn toàn không có?
Dương Cần có phần áy náy:
- Biết rõ Tôn bảo chủ, biết rõ Dương Thế Tôn. Tại hạ đang cần giữ kín thân cả hai thân phận nên đâu thể nhận bừa. Mà này, Tôn bảo chủ không định làm tiểu tức(2) của gia phụ thật chứ?
Nàng khinh khỉnh:
- NghÄ©a là nhận má»™t kẻ có khuôn mặt như các hạ đây làm phu quân ư? Các hạ nghÄ© tiểu nữ là hạng ngưá»i như thế nào? Hừ!
Nàng vừa nói dứt lá»i, gió mÆ¡n man từ đầu nguồn dòng suối bá»—ng đưa đến má»™t thanh âm mÆ¡ hồ:
- Äừng ngốc quá!
Dương Cần cũng nghe:
- Có ngưá»i Ä‘uổi theo?
Tôn Nhân Phụng vội đứng lên nhìn quanh:
- Tiểu nữ vì mải chuyện, quên cả má»i phòng bị, các hạ chỠđấy tiểu nữ quay lại ngay.
Nàng Ä‘i không xa, chỉ bẻ má»™t ôm toàn những cành cây tươi và lập tức quay vá»:
- Tạm thá»i phải lập trận để tránh các hạ bị phát hiện. Có như thế tiểu nữ má»›i yên tâm để dò xét xem có hay không có kẻ địch Ä‘uổi theo.
Nhìn nàng khẩn trương dùng những cành cây lập thành trận thế Dương Cần lo lắng:
- Có trận thế bảo vệ là tốt rồi. Tôn bảo chủ hà tất phải mạo hiểm toan một mình đi thám sát tình thế. Nhỡ chạm trán Tư Không Vũ hoặc Thập Nhân Can thì sao?
Tôn Nhân Phụng thở dài:
- Chúng ta cần nhiá»u thá»i gian, chí ít là để các hạ tá»a công tá»± chữa trị ná»™i thương, thà biết chắc không phải là kẻ địch thì hÆ¡n là để các hạ phập phồng sẽ khó bá» yên tâm tÄ©nh dưỡng. Tiểu nữ sẽ hết sức cẩn trá»ng và sẽ quyết không bá» các hạ má»™t mình.
Nàng thoát ra trận, Dương Cần quả thật vì nôn nao không yên nên hầu như không có tâm trí nghÄ© đến chuyện cần phải nhân lúc này tá»a công Ä‘iá»u nguyên được phần nào đỡ phần đó.
Thá»i gian trôi qua luôn quá dài đối vá»›i ngưá»i đợi. Dương Cần vì càng chá» càng lo nên bá»—ng tùy tiện tiến ra ngoài trận.
Chợt có tiếng nữ nhân gào thất thanh:
- A a…
Dương Cần biến sắc đoán biết Tôn Nhân Phụng đang lâm nguy, vội tất tả chạy đi.
Thoạt chạy còn nghe đau nhưng được một lúc nỗi lo còn mạnh hơn nên hết đau, Dương Cần chạy nhanh dần.
Äang hổn hển vì mệt, Dương Cần bá»—ng nghe tiếng ngưá»i gá»i:
- Dương Cần?
Từ má»™t chá»— khuất Liá»…u Tuyết Thanh tá»§m tỉm cưá»i bước ra và Ä‘i tá»›i:
- Ta đoán ngay Dương Thế Tôn với Dương Cần chỉ là một. Phu quân ta tuy không tin nhưng ta quyết phải khiến ai ai cũng tin.
Dương Cần dừng lại, nhìn Liễu Tuyết Thanh vẫn từ từ đi lại gần:
- Thanh tỉ đã thành lập gia thất?
Liễu Tuyết Thanh thoáng ngạc nhiên:
- Mụ Quá»· Diêm La không cho ngươi biết? À, ta quên, vì lúc đó mụ đã thành dạng bị nghi kị, chuyện ta thành thân bất quá chỉ có bá»n Nhị Ãc Nhị Yêu và từ Tống Thanh Äạt trở lên má»›i biết. Và bây giá» có cho ngươi biết cÅ©ng không muá»™n.
Dương Cần quyết kéo dài thá»i gian:
- Từ Tống Thanh Äạt trở lên là như thế nào?
Liá»…u Tuyết Thanh cưá»i cưá»i:
- Lẽ ra ngươi phải tự đoán ra mới đúng, nhất là sau câu chuyện chỉ một kích là Tư Không Vũ, nhị đệ phu của ta, đã đả bại Dương Thế Tôn oai chấn giang hồ là ngươi.
Dương Cần từ từ đoán ra:
- Thiếu Lâm ná»™i phản, Côn Luân câu kết, huynh đệ dã tâm, mưu phục kim khôi, có vẻ như trượng phu cá»§a Thanh tỉ chính là bào huynh cá»§a Tư Không VÅ©, má»™t nhân vật vừa quá cao niên, phải ngoại lục tuần là ít, vừa là ngưá»i không mấy khi dùng đến tính danh thật đúng không?
Liễu Tuyết Thanh đỠmặt:
- Trượng phu ta cao niên thì đã sao? Äâu khác gì ngươi đã cùng sư phụ ta, mụ tiện nhân Trác Bách Hoa nên đôi phu phụ? Hóa ra ngươi là kẻ đã quay lại thu nhặt cốt hôi cho lão ngu xuẩn Tuệ Quang và nhìn thấy hàng chữ đó cá»§a lão?
Dương Cần giật mình:
- Trượng phu của ngươi là Bách Trượng? Thiếu lâm nội phản và là huynh đệ cốt nhục với ác ma Tư Không Vũ?
Liá»…u Tuyết Thanh cưá»i lạnh:
- Hãy nói năng cho lá»… độ. Äừng quên ngươi từng gá»i ta là Thanh tỉ.
Dương Cần cưá»i lạt:
- Chính ngươi quên thì có. Vì ta là trượng phu của sư phụ ngươi, ta không là trưởng bối của ngươi sao? Nói đi, có phải Tiểu Chân là do ngươi gây thác loạn thần trí?
Liễu Tuyết Thanh thật biết cách khích nộ chỉ để hành hạ vỠphương diện tâm thần của Dương Cần. Ả ung dung thừa nhận:
- Ngươi muốn biết thì nghe đây. Äó là lần ta nhá» Tiểu Chân cầu tình má»›i được ngươi và mụ Trác Bách Hoa buông tha tánh mạng. Ngay sau đó ta tình cá» gặp lại lão Tống. Lão ta Ä‘ang cùng nhất ma và Nam Cung Hoàng truy sát hai ngươi. Ta tá»± đánh đổi sinh mạng bằng cách chỉ cho há» biết chá»— ngươi sắp cùng mụ thối tha đó giở trò đồi bại…
Dương Cần phẫn nộ:
- Ta cùng Trác Bách Hoa công nhiên kết thành phu phụ, sao bảo là đồi bại? Và ta cũng không tin Tiểu Chân muội lại cho hạng vong ân bội nghĩa để ngươi mặc tình cáo giác, mưu hại ta và Trác Bách Hoa.
Liễu Tuyết Thanh lộ sắc giận:
- Nha đầu đó thật không đáng là ngưá»i há» liá»…u. Ả vì chút tư tình vá»›i má»™t tiểu tá»­ si ngốc là ngươi nên cứ má»™t má»±c nài nỉ ta, bảo ta đừng cáo giác. Hậu quả sau đó nếu buá»™c phải xảy ra thì cÅ©ng là do ả tá»± chuốc lấy.
Dương Cần càng nghe càng thương cho tiểu Chân:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Ả nhún vai:
- Thoạt tiên ta chỉ Ä‘iểm huyệt để ả đừng lải nhải mãi những lá»i nài nỉ há»™ ngươi. Äâu ai ngá» bá»n lão Tống đã bá» Ä‘i, lại còn nhân vật khác xuất hiện.
- Ai?
Ả cưá»i:
- Nói ra có lẽ ngươi cÅ©ng không ngá», Bách Trượng đấy. Thoạt tiên lão Ä‘iểm huyệt ta, chỉ xuýt nữa là lão giết ta để diệt khẩu, vì lão chưa muốn sá»›m bị lá»™ thân phận. Ta cần tá»± cứu bèn tìm đủ cách thuyết phục lão. May thay, chỉ má»™t lá»i nói lúc ta cuồng tâm loạn trí vì sợ, ta tình cá» phát hiện Ä‘iểm yếu cá»§a Bách Trượng.
Dương Cần vỡ lẽ:
- Lão quy y là giả nên có tính háo sắc?
Ả giận:
- Sai rồi. Trượng phu ta không phải là hạng ngưá»i đó. Äiểm yếu ta muốn nói là Bách Trượng, kể cả lúc chưa quy y đầu phật vẫn chưa má»™t lần thân cận nữ nhân.
Ả lại tá»§m tỉm cưá»i:
- Bị trêu trá»c mãi vào yếu Ä‘iểm đó, Bách Trượng vừa giận vừa ngượng. Thấy vậy, ta chợt nảy ý hay, bảo sẽ cho Bách Trượng toại ý má»™t lần nếu hứa má»™t lá»i quân tá»­ là sẽ buông tha ta.
Dương Cần vẫn chưa hiểu:
- Cho Bách Trượng toại ý? Là sao?
Ả lại đỠmặt:
- Thì ta bày cách cho Bách Trượng cách thân cận nữ nhân, dùng chính Tiểu Chân làm vật cho Bách Trượng thực hiện. Bách Trượng dù cao niên nhưng sức lực sung mãn, khiến Tiểu Chân càng vỠsau càng kinh hoảng đến độ phải bị thác loạn như ngươi sau này đã thấy. Há lẽ cả ngươi cũng chưa biết thân cận nữ nhân là như thế nào sao? Ngươi thích không hay để ta bày cho ngươi? Thế nào?
Tôn Nhân Phụng kịp thá»i quay lại:
- Yêu nữ vô sỉ. Bổn bảo chá»§ đành vì Tiểu Chân thay Dương Cần, bắt ngươi phải trả giá bằng chính sinh mạng. Äỡ!
“Ào…â€
Ả hỠLiễu ngạc nhiên tột độ:
- Ta đưa theo nhiá»u thuá»™c hạ, lẽ ra Tôn Nhân Phụng ngươi đã bị bắt giữ má»›i đúng, sao vẫn có thể quay lại vô sá»± thế này? Không lẽ bản lãnh ngươi lợi hại đến thế sao? Thá»­ xem nào? Äỡ!
“Vù…â€
Dương Cần càng mừng vì thấy Tôn Nhân Phụng quả thật vô sự:
- Ả đã biết tại hạ có hai thân phận, Tôn bảo chủ đừng để ả có cơ hội thoát.
Tôn Nhân Phụng có lý do riêng để thá»±c hiện đúng theo lá»i Dương Cần:
- Các hạ yên tâm, U Minh Diêm La Ä‘iện đã có lệnh triệu hồi, yêu nữ phen này dù có mưá»i mạng cÅ©ng không mong thoát.
Tôn Nhân Phụng vận dụng Phi Bá»™ Vạn Thạch, dồn má»i ná»— lá»±c tấn công Liá»…u Tuyết Thanh.
“Vù…â€
Liá»…u Tuyết Thanh cuá»i ngạo ngá»…:
- Bản lãnh của tiểu nha đầu ngươi nếu chỉ thế này, tư cách gì phát lệnh Diêm La điện triệu hồi ta. Trái lại ta sẽ cho ngươi biết thế nào là công phu Thiếu Lâm, Côn Luân hợp bích. Hãy đỡ, ha ha…
“Ầm, Ầm.â€
Dương Cần bắt đầu lo lắng:
- Một hư một thực, một âm một dương. Hóa ra đó là điểm lợi hại của công phu nhị phái Côn Luân, Thiếu Lâm hợp lại. Tôn bảo chủ nên lẩn tránh thì hơn, cố chỠcó sơ hở hãy tận lực công vào. Ôi…
Tôn Nhân Phụng không những không tránh trái lại còn tìm cách cho chưởng đối chưởng với Liễu Tuyết Thanh.
“Ầm, ầm.â€
Hai nữ lưu giao phong cũng sinh tử không kém gì nam nhân. Liễu Tuyết Thanh càng lúc càng ngạo mạn:
- Chính Tôn Nhân Phụng ngươi mới được Diêm La điện phát lệnh triệu hồi. Xem chiêu. Ha ha…
“Ào…â€
Dương Cần tái mặt:
- Äó là Thiên La Chỉ, Thiên La viện.
Äúng lúc đó Tôn Nhân Phụng cÅ©ng bật cưá»i ngạo nghá»…:
- Sở há»c cá»§a Vạn Thạch bảo cÅ©ng đâu chịu kém. Hãy xem đây yêu nữ, ha ha…
“Bung bung.â€
Liễu Tuyết Thanh mất dần nhẫn nại:
- Tôn Nhân Kiệt quả thật có lưu lại tuyệt kÄ© cho ngươi? ÄÆ°á»£c lắm. Ngươi ắt biết lợi hại.
“Vút…â€
Liễu Tuyết Thanh chợt biến mất.
Dương Cần nhỠở ngoài nên phát hiện phương vị của ả:
- Cửu U Quỷ Bộ Pháp? Hãy tránh mau, phía sau!
Tôn Nhân Phụng lách thoát kịp thá»i.
“Vù…â€
Liễu Tuyết Thanh bất phục:
- Lại là Phi Bộ Vạn Thạch ư? Cho ngươi chết!
“Ào…â€
Tôn Nhân Phụng chợt bật ngưá»i lên cao, đồng thá»i quật trả xuống má»™t kình:
- Lại là thá»§ Ä‘oạn chuyên lẻn ám toán ngưá»i cá»§a nhân yêu Liá»…u Tuyết Äan phụ thân ngươi ư? Äừng ngỡ ta dá»… chết như thế. Äỡ chiêu!
“Vù…â€
Liễu Tuyết Thanh lạng thoát, giận dữ chỠTôn Nhân Phụng hạ thân xuống là xuất thủ ngay:
- Äỡ!
“Ào…â€
Dương Cần nhẹ thở phào vì thấy Tôn Nhân Phụng chỉ chạm chân để lấy đà và sau đó lại lao vụt lên ngay:
- Tôn bảo chủ càng lúc càng thi triển Phi Bộ Vạn Thạch đến mức độ tinh thâm. Khá lắm!
Bỗng Liễu Tuyết Thanh bất ngỠchuyển dịch phương hướng lao vỠphía Dương Cần:
- Ngươi lo cho ả, ai lo cho ngươi? Äỡ!
“Vù…â€
Tôn Nhân Phụng lập tức cách hạ thân xuống càng nhanh càng tốt:
- Yêu nữ thủ đoạn hèn hạ, hãy lo đối phó với ta trước đã.
Nhưng Tôn Nhân Phụng vẫn không nhanh bằng thân thủ và thủ đoạn của Liễu Tuyết Thanh.
Nàng đang lo thì chợt nghe tự miệng Dương Cần phát ra tiếng gầm phẫn nộ:
- Ta chỉ chỠnhư thế này thôi. Tiểu Chân muội, hãy xem ta báo thù cho muội! Ha… ha…
Dương Cần phát xạ Nhu Phong Thập Bát Lộ với sắc thái thật hung hãn.
“Bung bung bung bung…â€
Tôn Nhân Phụng tái mặt lo lắng vì phát hiện Dương Cần chỉ có thể phát ra non ná»­a thay vì phải đủ mưá»i tám kích như lẽ ra phải có.
Liá»…u Tuyết Thanh cÅ©ng phát giác Ä‘iá»u này nên dù bị Dương Cần kích lùi vẫn gắng gượng xông lên tiếp:
- Ta phải giết ngươi!
“Ào…â€
Tôn Nhân Phụng bất ngỠlao đến, vì không kịp cứu Dương Cần nên đành dốc toàn lực quật một kình vào hậu tâm Liễu Tuyết Thanh:
- Dương Cần chết thì yêu nữ ngươi cũng hết sống!
“Ào…â€
Liễu Tuyết Thanh thất kinh quay lại và vội vàng xuất lực chống đỡ:
- Ngươi dám ám toán ta? Äỡ!
Lần này thì ả hỠLiễu chậm hơn.
“Bung…â€
Ả lảo đảo thối lui, thần sắc tái nhợt.
Tôn Nhân Phụng bất chợt bỠả để chạy như bay đến đón đỡ Dương Cần đang từ từ ngã gục:
- Dương Cần?
Ả đắc chí toan hạ sát thủ lấy mạng cả hai.
Chợt có một luồng gió lao thốc vào ả, kèm theo một thanh âm cực kỳ sắc lạnh:
- Äã có lệnh cá»§a U Minh Diêm La Ä‘iện, ngươi thoát được sao, Liá»…u Tuyết Thanh!
Ả chợt rá»§n ngưá»i, đến chạy cÅ©ng nhấc chân không nổi:
- Ngươi là quỷ hiện hình? A… a…
Cơn gió lốc vẫn cuốn đi và và vô tình cuốn luôn cả ả hỠLiễu bay biến chẳng còn tăm hơi.
“Ù…â€
Bất quá chỉ có một chuỗi thanh âm lưu lại:
- Äừng quên mệnh lệnh cá»§a U Minh Diêm La Ä‘iện đấy Tôn Nhân Phụng.
Tôn Nhân Phụng lập tức đáp như ngưá»i mất hồn:
- Muội nhớ rồi, nhưng y…
Nhưng thanh âm ngay sau đó Ä‘á»u tan biến, khiến Tôn Nhân Phụng như biết dù có nói nữa cÅ©ng không ai nghe nên đành tá»± má»™t mình lo cứu tỉnh Dương Cần.
* * *
Dương Cần tỉnh lại, vẫn thấy nằm bên bỠdòng suối có nước mát lạnh:
- Tôn bảo chủ?
Không nghe tiếng đáp, Dương Cần toan ngồi lên chợt phát hoảng nằm yên.
Mãi một lúc thật lâu Dương Cần mới nghe tiếng bước chân đang đến gần. Càng thêm hoảng, Dương Cần vội kêu:
- Tôn bảo chủ đừng đến. Y phục của tại hạ đâu?
Nhưng Tôn Nhân Phụng vẫn đến:
- Toàn thân các hạ Ä‘á»u được đắp phương dược, cần gì y phục?
Dương Cần quá ngượng, nhắm mắt lại:
- Hãy đưa y phục cho tại hạ.
Có lẽ Tôn Nhân Phụng cũng vì ngại nên thanh âm phát ra chỉ đưa đến từ xa:
- Không phải tiểu nữ không muốn đưa. Nhưng y phục chỉ má»›i giặt xong, có mặc vào lúc này chỉ làm há»ng hết bao phương dược đã đắp.
Dương Cần phần nào yên tâm:
- Liệu đắp phương dược có hiệu quả gì chăng? Tôn bảo chủ càng quan tâm tại hạ càng thêm áy náy.
- Dù gì thì đó cÅ©ng là cách duy nhất giúp các hạ mau chữa lành những vết thương cháy bá»ng ngoài da. Trong thá»i gian chỠđợi kết quả liệu có như ý hay không, sao các hạ không nhân cÆ¡ há»™i này tá»± Ä‘iá»u công trị thương?
Dương Cần thở dài:
- Không thể để như thế này ngồi toạ công. Hay là…
- Hay là thế này. Chúng ta cứ xá»­ sá»± như lúc ở bí động? Quanh các hạ chính là má»™t trận đồ, chúng ta lập má»™t hiệp ước quân tá»­, tiểu nữ sẽ không tùy tiện tiến vào nếu chưa nghe các hạ gá»i, ngược lại các hạ cÅ©ng phải chuyên tâm tá»a công, không được để ngoại cảnh chi phối?
Dương Cần ái ngại:
- Lại phải phiá»n Tôn bảo chá»§ lo chuyện ăn uống ư? Sẽ đưa vào bằng cách nào? Nếu tại hạ cứ như… như thế này?
- Mỗi ngày phải một lần đắp phương dược mới, các hạ bảo tiểu nữ phải vào theo cách nào đây?
Dương Cần đành đỠxuất:
- Vậy thì cứ đến đêm. Nhưng những lúc như thế xin phiá»n Tôn bảo chá»§ Ä‘iểm huyệt cho tại hạ hôn mê. ÄÆ°á»£c chứ?
- Sao nghe bảo trước kia các hạ đã tỠra rất sỗ sàng với phu nhân Trác Bách Hoa?
Dương Cần chột dạ:
- Sao Tôn bảo chủ biết? Nhưng cũng vì chuyện lần đó, tại hạ đã quyết không bao giỠtái phạm như thế với bất luận ai. Bằng không, cứ mỗi lần bốc đồng không lẽ tại hạ thêm một lần cùng ai đó bái thành phu phụ? Trác Bách Hoa không thích như thế.
- ÄÆ°á»£c rồi. Vậy tiểu nữ xin lui. Các hạ cÅ©ng nên tá»a công ngay. Äừng lo, quanh chá»— tiểu nữ cÅ©ng là má»™t trận đồ, sẽ không có bất kì ai đột nhiên đến hoặc gây kinh động đến các hạ. Cứ như thế nha.
Chá» thêm má»™t lúc lâu và vẫn thấy xung quanh tÄ©nh lặng, Dương Cần má»›i đủ đởm lược ngồi lên để tá»a công.
* * *
Dương Cần chợt gá»i Tôn Nhân Phụng:
- ÄÆ°á»£c rồi. Tôn bảo chá»§ có thể vào. Tại hạ đã chuẩn bị xong, Tôn bảo chá»§ bất tất lo ngại.
Tôn Nhân Phụng vừa di chuyển đúng cách nhập trận vừa nói đùa trong tâm trạng vui mừng:
- Tiểu nữ trải qua hÆ¡n mưá»i ngày chăm sóc các hạ, chỉ các hạ vẫn ngại như lúc đầu, nào được như tiểu nữ vì đã quen nên chuyện ngại hà tất phải nói đến.
Nhưng vừa nhìn thấy Dương Cần nàng khựng lại và bối rối:
- Sao các hạ lại che kín mặt, lần này còn kín hơn cả trước kia? Chẳng phải mới hôm qua như tiểu nữ đã nhận định, diện mạo của các hạ hầu như hoàn toàn khôi phục nguyên trạng hay sao?
Dương Cần chỉ để hở đôi mắt để nhìn nàng:
- Äó là Ä‘iá»u tại hạ vì muốn cô nương minh bạch nên thay vì bước ra, đành phải khuất tất má»i cô nương vào.
Tôn Nhân Phụng thầm hoảng:
- Các hạ cÅ©ng thay đổi luôn cách xưng hô? Không lẽ tiểu nữ có Ä‘iá»u gì sai khiến các hạ phật ý?
Dương Cần buông tiếng hừ lạt:
- Nghĩa là cô nương kì thực từng có những hành vi cố tình không cho tại hạ biết?
Nàng cắn môi:
- Äiá»u đó… không có. Nhưng rốt cuá»™c là Ä‘iá»u gì đã khiến… Dương huynh không hài lòng?
Nhìn nàng trong một thoáng, sau đó Dương Cần mới từ từ lột bỠlớp khăn che mặt:
- Mong cô nương chớ kinh hãi.
Nàng không kinh hãi, trái lại chỉ ngỡ ngàng vì bàng hoàng mà thôi:
- Dung diện Dương huynh tự phát quang? Vì sao? Không lẽ lại là công năng diệu dụng của Quang Hội Chiếu? Một công năng quái đản!
Dương Cần cưá»i gượng, đành che mặt lại:
- Tại hạ đúng là má»™t quái nhân. Vậy có khi nào cô nương nghÄ© hoặc tá»± nghi vấn vì sao trong thá»i gian hai năm tại hạ đột nhiên có bản lãnh ná»™i công phi phàm?
Nàng thở dài:
- Lại là Quang Há»™i Chiếu, đúng không? Má»™t hiện tượng nếu từng há»§y diệt nhiá»u ngưá»i thì đối vá»›i Dương huynh dù vô tình được lợi nhưng lại khiến trở thành má»™t dạng như quái nhân?
Dương Cần thở ra nhè nhẹ:
- Äúng là do Quang Há»™i Chiếu. Kì thá»±c thoạt đầu không ai nhận biết, kể cả Trác Bách Hoa, sau đến thần tăng Tuệ Quang và gia phụ, Ä‘á»u là đại cao thá»§ nhưng không thể biết. Bất quá tất cả chỉ Ä‘oán do Quang Há»™i Chiếu nên đại huyệt Ä‘an Ä‘iá»n cùng nhị mạch Nhâm Äốc tại hạ ngẫu nhiên bị cách li, không thể nào luyện ná»™i công có ná»™i lá»±c.
Tôn Nhân Phụng sực nhớ đến một việc:
- Nhưng Dương huynh từng bị Diệp Triệu Linh dùng âm công Ngá»c Cổ Linh chiếm Ä‘oạt ná»™i lá»±c?
Dương Cần gật đầu:
- Äó là Ä‘iá»u tại hạ sắp đỠcập đến. Cô nương vẫn nhá»› lá»i tại hạ kể, thần tăng Tuệ Quang vì muốn tại hạ dá»±a vào ná»™i lá»±c bản thân để đả thông nhị mạch nên dù là ngẫu nhiên vẫn cam tâm trao truyá»n cho tại hạ gần năm mươi năm công phu tu vi? Äó là toàn bá»™ những gì đã bị Diệp Triệu Linh chiếm Ä‘oạt. Nhưng may thay Ä‘iá»u đó lại khiến tại hạ nhân há»a đắc phúc.
Nhìn và biết Tôn Nhân Phụng vẫn chưa hiểu, Dương Cần cưá»i thành tiếng:
- Quang Há»™i Chiếu đã ban tặng cho tại hạ nguồn ná»™i lá»±c vô tận. Chỉ vì không biết tâm pháp ná»™i công để vận dụng hưởng dùng, toàn bá»™ ná»™i lá»±c đó dồn tụ đầy ắp châu thân nên khiến tại hạ giống như có tấm thân Ä‘ao thương bất nhập. Äến khi được gia phụ truyá»n cho tâm pháp, lúc đó tại hạ đã được thần tăng Tuệ Quang ban truyá»n ná»™i lá»±c, hóa ra chá»— ná»™i lá»±c này lại hóa thành vật cản, khiến ná»™i lá»±c toàn thân có từ Quang Há»™i Chiếu không thể dẫn lưu. Hay nói đúng hÆ¡n vì được tâm pháp dẫn lưu nên dẫn đến tình trạng nhị khí xung khắc, làm tại hạ mấy lần đã ngất, ngỡ đã vong mạng.
Äến lúc này Tôn Nhân Phụng hoàn toàn hiểu:
- Vậy Diệp Triệu Linh chiếm Ä‘oạt chân nguyên cÅ©ng là vô tình giúp Dương huynh loại bá» hoàn toàn má»i rào cản? Và nguồn ná»™i lá»±c vô tận có từ Quang Há»™i Chiếu đã khiến Dương huynh chỉ thá»i gian ngắn đã trở thành đại cao thá»§ vượt cả ngưỡng thượng thừa?
Dương Cần nửa gật đầu nửa lắc:
- Lợi đó nhưng hại đó. Bao nhiêu ná»™i lá»±c có từ Quang Há»™i Chiếu vì được tại hạ tận lá»±c vận dụng nên cạn dần. Dẫn đến tác hại đầu tiên là tấm thân không còn đạt mức Ä‘ao thương bất nhập. Äó là Ä‘iá»u cô nương đã tá» tưá»ng.
Tôn Nhân Phụng thất kinh:
- Cũng là một nguyên nhân nữa khiến Dương huynh bị Tư Không Vũ đả bại do nội lực suy giảm?
Dương Cần lưỡng lự:
- Tại hạ chưa thể Ä‘oan chắc Ä‘iá»u đó. Chỉ biết rằng sau lần ná»™i thương vừa rồi, qua thá»i gian tá»± Ä‘iá»u công trị thương, tại hạ vì quyết bảo toàn ná»™i lá»±c phần nào còn lại đã vô tình làm cho hiện tượng phát quang xuất hiện và luôn tồn tại trên dung diện. Phải chăng đây chính là dấu hiệu cho biết đã sắp đến lúc ná»™i lá»±c do Quang Há»™i Chiếu ban cho cÅ©ng gần kết thúc?
Tôn Nhân Phụng cố kiá»m nén tiếng kêu kinh hoàng nhưng vẫn phải bật thốt:
- Không thể nào? Dương huynh xin đừng tự kỉ ám thị, vô tình rơi vào tâm trạng bi quan, làm giảm mất nhuệ khí.
Dương Cần vươn vai đứng lên:
- Tại hạ không bi quan. Trái lại còn tá»± minh bạch thá»i gian thì gần hết mà trá»ng trách hãy còn quá nhiá»u. Thật ý cá»§a tại hạ thế này. Chúng ta phải lập tức chia tay.
Tôn Nhân Phụng bật đứng dậy theo:
- Chia tay? à Dương huynh không thể cho muội đi cùng?
Dương Cần chợt để lộ ánh mắt kì lạ:
- Cô nương gá»i huynh xưng muá»™i, chỉ là tình cá», không có ẩn ý gì chứ? Äừng, hãy đừng có ẩn ý nào cả. Vả lại, tại hạ đã định tâm Ä‘i má»™t mình, vừa báo phục phụ thù vừa trả thù cho Tiểu Chân và thần tăng Tuệ Quang, cÅ©ng là lần duy nhất tại hạ phần nào giúp cho võ lâm vượt qua cÆ¡n kiếp nạn. Do vậy, không những chuyện sống chết cá»§a tại hạ không màng mà còn không muốn gây hệ lụy. Giả như có cô nương theo chân, đành để cô nương má»™t phen thất vá»ng vì lá»i chia tay đột ngá»™t này. Xin đừng theo chân, dù không vì ngại nguy hiểm thì cÅ©ng đừng gây khó xá»­ cho tại hạ. ÄÆ°á»£c chứ?
Tôn Nhân Phụng sau một lúc phân vân lưỡng lự chợt khẳng khái đáp ứng:
- Muá»™i tá»± lượng sức quyết không làm vướng bận má»i trá»ng trách cá»§a Dương huynh. Nhưng muá»™i cÅ©ng có mối thù cần báo, có má»™t Quách nhị thúc để ná»— lá»±c giải nguy. Vì vậy, chia tay thì chia tay, đồng thá»i Dương huynh cứ tiến hành những gì cho là cần, là cấp bách. Phần muá»™i, chá» khi Dương huynh cùng muá»™i thu xếp để lo chuyện cá»§a muá»™i.
Dương Cần thở ra nhè nhẹ:
- Lá»i cá»§a cô nương thật chính đáng. Thôi thì thế này, ba ngày nữa cô nương hãy đến Cá»­u U viện. Vì nếu tại hạ liệu tính thá»i gian chính xác thì cÅ©ng chừng đó sẽ là lúc tại hạ vừa đến viện Cá»­u U, diệt Tống Thanh Äạt, trừ khá»­ nhất ma Kiá»u Äại Mỹ trả thù cho Trác Bách Hoa chính do lÅ© ác ma này làm cho vong mạng. Có thể đó là lúc cuối cùng chúng ta gặp nhau. Tạm biệt.
Tôn Nhân Phụng chợt gá»i bằng giá»ng nghe đã hụt hẫng:
- Sao lại là lần cuối cùng? Nội lực của Dương huynh giả như diệu năng của Quang Hội Chiếu không còn nên kết thúc thì cũng đâu vì thế khiến can hệ đến tính mạng của Dương huynh? Trừ phi Dương huynh lần này chia tay vì quyết mạo hiểm báo thù nên đã tính chuyện một đi không quay lại? Lẽ nào tình thế của Dương huynh thật sự đã lâm vào tuyệt lộ?
Dương Cần bật cưá»i vang:
- Là nam tá»­ hán đại trượng phu má»™t khi đã lâm vào thế chẳng đặng dừng thì sá gì chuyện xem sinh mạng nhẹ tá»±a hồng mao. Hãy yên tâm, tại hạ quyết không cá»±c Ä‘oan đến ná»—i tá»± ý tìm chết. Và dù như thế Ä‘i nữa, ha ha… trước lúc Dương Cần này có mệnh hệ gì thì lÅ© ác nhân như Bách Trượng, Tư Không VÅ©, Tống Thanh Äạt, Lạc Quyến Äá», nhất ma và Triển Hoành cần phải Ä‘á»n mạng đã. Tại hạ đã nói thế nào quyết thá»±c hiện thế ấy, ha ha…
Vẫn cưá»i như thế, Dương Cần bật thoát khá»i trận và bá» Ä‘i thật nhanh.
Tôn Nhân Phụng chạy theo nhưng chỉ được một lúc đành thẫn thỠquay lại.
Thá»i gian còn lại trong ngày, Tôn Nhân Phụng cứ Ä‘i Ä‘i lại lại như cần quyết định má»™t Ä‘iá»u thật hệ trá»ng nhưng vì không dám chắc nên cứ phân vân đăm chiêu.
Sau cùng, khi đêm đã vá», Tôn Nhân Phụng má»™t mình lưu ngụ trong thế trận đã suốt mưá»i mấy ngày qua luôn che chắn bảo vệ cho nàng và Dương Cần.
Nàng không sao ngủ được, cứ trăn trở và chốc chốc thở dài.
Chỉ cách đó không xa, Dương Cần từ má»™t vì trí dá»… quan sát Tôn Nhân Phụng cÅ©ng thở dài thất vá»ng. Thất vá»ng vá» Ä‘iá»u gì thì lúc này chỉ có bản thân Dương Cần là tá»± biết.
Và vì thất vá»ng nên Dương Cần lúc này má»›i thá»±c sá»± bá» Ä‘i, bị bóng đêm dày đặc che khuất dần má»™t thân vóc vạm vỡ nhưng mang nhiá»u trá»ng trách…
Tài sản của dth_abcd

  #27  
Old 07-05-2008, 09:30 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 26

Giúp Cái bang thanh lý phản đồ
Vì phó tướng thu hồi di khố



Bệnh Cái phản bác đến mặt đỠtía tai:
- Lão phu phải nói thêm bao nhiêu lần nữa Lạc Quyến Äá» ngươi má»›i hài lòng mãn nguyện? Vì nào riêng gì lão phu, khắp võ lâm này nào ai dám Ä‘oan quyết Dương Thế Tôn chính là Dương Cần mạo nhận? Trừ phi đây là cách ngươi muốn lão phu tuần tá»± đưa từng đệ tá»­ bổn bang vào tá»­ địa. Ngươi không còn nhân tính nữa sao, Lạc Quyến Äá»?
Lạc Quyến Äá» cưá»i trong tư thế kẻ chiến thắng và bất ngá» vẫy tay ra thá»§ hiệu cho nhân vật đứng chỉ cách đấy không xa:
- Lão nói dối không những kém mà còn quá vụng vá». Nhưng không sao, vì đấy là do lão chá»n, Triển lão đệ, xin bắt đầu cho.
Nhân vật ná» chính là Triển Hoành. Vì thế vừa nghe Lạc Quyến Äá» gá»i đích danh, Triển Hoành lập tức chồm ngưá»i đến đặt má»™t chưởng tay lên đỉnh đầu má»™t đệ tá»­ Cái bang.
Bệnh Cái phẫn nộ gầm vang:
- Bá»n ngươi thật độc ác. Äệ tá»­ bổn bang Ä‘á»u vô can, thà bá»n ngươi cứ thẳng tay hạ sát lão phu, hãy để cho bá»n há» bình yên.
Triển Hoành cưá»i lạt:
- Vậy còn chá» gì nữa lão không bá»™c lá»™ má»i bí ẩn nhất định lão đã biết? Nên nhá»›, Triển má»— chỉ muốn thật minh bạch má»i Ä‘iá»u vá» xuất thân lai lịch cùng sư thừa cá»§a Dương Cần và quyết sẽ không gây tổn hại cho bất kì đệ tá»­ Cái bang nào cá»§a lão.
Bệnh Cái càng lúc càng giận, giận đến run khắp ngưá»i:
- Lão phu ngỡ Triển Hoành ngươi là hạng nhân tâm hiệp cốt. Vì thế, vừa nghe ngươi xưng danh, lão phu má»›i vá»™i triệt phá thế trận, vô tình rước vào má»™t kẻ giả nhân giả nghÄ©a là ngươi, thêm vào đó là kẻ phản bang Lạc Quyến Äá». Hãy giải khai huyệt đạo cho lão phu, hãy biểu lá»™ hùng tâm đởm luợc bằng cách cùng lão phu quyết má»™t trận sinh tá»­.
Triển Hoành bật cưá»i:
- Chính vì lão tinh thông trận đồ nên Triển má»— má»›i dám đỠquyết lão phải biết Dương Cần có là Dương Thế Tôn hay không? Hay lão chưa rõ vì sao Triển má»— dám Ä‘oan quyết như thế? Lạc bang chá»§, vì giữa chúng ta đã có thoả thuận, Lạc bang chá»§ được lợi nhiá»u hÆ¡n so vá»›i tại hạ chỉ mong muốn chiếm má»™t ngưá»i, thôi thì phiá»n bang chá»§ nói má»™t lần cho Bệnh Cái lão nhân gia đây thông tá», không cần uổng phí thá»i gian cho việc diá»…u võ dương oai đã tá» ra quá thừa. Ha ha…
Lạc Quyến Äá» chỉ nhảy phốc má»™t cái đã xuất hiện bên cạnh Bệnh Cái. Há» Lạc nở má»™t nụ cưá»i độc ác:
- Dương Thế Tôn đã thảm bại dưới tay Tư Không VÅ© chưởng môn Côn Luân. Lẽ ra y phải chết nếu không nhá» y vì tinh thông thế trận nên kịp lập trận để náu thân. Sau đó lẽ ra y không thể thoát nếu như đừng có ả Tôn Nhân Phụng Ä‘a sá»± chợt xen vào cÅ©ng dùng trận đồ để cứu Dương Thế Tôn cùng thoát. Nhưng chuyện sinh mạng cá»§a Dương Thế Tôn thì không cần đỠcập đến nữa. Vì vá»›i ná»™i thương như thế chí ít y phải mất mưá»i, hai mươi năm sau má»›i có cÆ¡ khôi phục. Äiá»u đáng nói ở đây là lão cÅ©ng tinh thông trận đồ. Vì sao?
Bệnh Cái lắc đầu nguầy nguậy:
- Sở há»c muôn nhà Ä‘á»u khác, chẳng ai giống ai. Cá»› sao ngươi cứ buá»™c lão phu phải giải thích nguyên nhân khiến lão phu cÅ©ng tinh thông trận đồ như hai nhân vật vừa nêu?
Lạc Quyến Äá» bất thần ngoặc ngược tả thá»§, vá»— bốp má»™t chưởng vào não bá»™ má»™t đệ tá»­ Cái bang đứng gần đấy.
- Triển Hoành có khi còn chùn tay nhưng hỠLạc này thì không. Lão chịu nói chưa?
“Bốp.â€
“Huỵch.â€
Bệnh Cái rung động, không thể ngá» má»™t bang chá»§ Cái bang như Lạc Quyến Äá» lại nhẫn tâm tá»± tay hạ sát chính đệ tá»­ Cái bang.
- Ngươi… ngươi…
Lạc Quyến Äá» ngoặc tay má»™t lần nữa:
- Lão đừng thử thách lòng nhẫn nại của ta. Nói hay không?
“Bá»™p.â€
“Huỵch.â€
Bệnh Cái chấn động hoàn toàn:
- Ngữ này… ngữ này… sư phụ ngươi cũng là do hỠLạc nghiệt súc ngươi mưu hại?
Lạc Quyến Äá» cưá»i sằng sặc:
- Rồi sẽ đến lượt lão nếu lão vẫn tỠra ương ngạnh cố chấp như thế này. Ha ha…
Chợt phát hiện hỠLạc toan hạ thủ một đệ tử Cái bang khác, Bệnh Cái bật quát:
- Dừng tay! Ta… hừ, ta nói.
Há» Lạc lập tức ngưng cưá»i:
- CÅ©ng phải như thế chứ! Mà này để lão đừng giở thá»§ Ä‘oạn vô ích, ta cho lão hay, lần trước lâu rồi, lúc lão bại thá»§ dưới tay Dương Thế Tôn lần đầu xuất thế, đã có ngưá»i nhìn thấy lão xuất thá»§ cạnh khu đầm lầy, cÅ©ng là địa Ä‘iểm từ đó Dương Thế Tôn và ả Tôn Nhân Phụng lần lượt xuất hiện. Và nhân vật đó còn phát hiện lão bị chính Dương Thế Tôn đưa vào tận bên trong khu đầm lầy. Vì đó là Ä‘iá»u không thể dấu, vậy ta khuyên lão nên thành tâm cho, kẻo lại trách há» Lạc ta vô tình nên sẽ lần lượt hạ thá»§ thêm từng đệ tá»­ Cái bang nữa sau má»—i lần nghe lão giở giá»ng dối trá. Rõ chưa?
Bệnh Cái rúng động:
- Trang Hóa Tử?
Lạc Quyến Äá» thoáng nhíu mày, nhưng sau đó bá»—ng tá» ra nhân nhượng má»™t phần:
- Äó chính là Bách Trượng đại sư, tại sao ta cho lão biết chuyện đó? Vì đó là để chứng tá» ta Ä‘ang hoàn toàn thành tâm vá»›i lão. Vậy để đáp lại ta cÅ©ng mong lão thành tâm tương tá»±.
Bệnh Cái bàng hoàng đến ngây ngưá»i:
- Hết Tư Không Vũ lại đến Bách Trượng? Võ lâm Trung Nguyên đến ngày mạt vận rồi sao? Bảo Dương Thế Tôn có thể thao túng võ lâm nhưng kì thực cũng Dương Thế Tôn lại tỠra mới chính là quân tử đại trượng phu, dù có là minh chủ võ lâm vẫn xứng hơn bất luận ai. A… Kiếp hoạ, kiếp hoạ thật rối.
Lạc Quyến Äá» nhíu mày:
- Lão định thử thách lòng nhẫn nại của ta nữa sao? Hay lão thấy đệ tử Cái bang mới chết hai mạng là chưa đủ?
Bệnh Cái chợt hít vào một hơi thật dài:
- Ta sẽ nói, nhất định sẽ nói. Nhưng vì ngươi đã thành tâm nên sẽ công bằng hÆ¡n nếu ngươi chấp nhận để ta há»i há» Triển kia cÅ©ng má»™t lá»i thành tâm.
HỠLạc xua tay ý phản bác. Nào ngỠchính Triển Hoành lại tự lên tiếng:
- Triển má»— biết ý lão muốn há»i gì. ÄÆ°á»£c, Triển má»— cÅ©ng không cần giấu. Thứ nhất vá» bình diện cá nhân, Triển má»— hoàn toàn không thích thấy má»™t Dương Cần tuấn tú và đầy bản lãnh tồn tại. Vì thế, chỉ cần minh bạch Dương Cần chính là Dương Thế Tôn, vá»›i diện mạo đã bị há»§y hoại và vá»›i ná»™i thương đã do Tư Không VÅ© gây ra là Triển má»— đây hoàn toàn thá»a nguyện.
Bệnh Cái vụt hiểu:
- Là do ngươi có tư tâm ở mức độ nào đó vá»›i Tôn Nhân Phụng? Chỉ vì nữ sắc ngươi cam lòng Ä‘i ngược lại đạo lý võ lâm, vá» hùa vá»›i Lạc Quyến Äá», Bách Trượng cùng Tư Không VÅ© sẵn sàng thao túng mưu đồ độc bá võ lâm?
Triển Hoành cưá»i đắc ý:
- Äấy là bình diện thứ hai mà Triển này sắp nói. Vì diệt Dương Thế Tôn chính là Ä‘iá»u đã được bao nhiêu võ phái luận bàn mưá»i hai năm trước, Triển này dù muốn cÅ©ng không đủ lá»±c Ä‘i ngược dòng. Thế cho nên nay Tư Không VÅ© đã tá» lá»™ bản lãnh loại trừ Dương Thế Tôn, đã hứa vá»›i má»i ngưá»i sẽ để chư vị chưởng môn an toàn hồi sÆ¡n, Triển này chỉ cần chiếm hữu được trái tim mỹ nhân Tôn Nhân Phụng là sẵn sàng vui vẻ cùng các phái công cá»­ Tư Không VÅ© lên làm minh chá»§. Võ lâm sẽ thái hòa, không còn há»a kiếp nào má»™t khi đã có má»™t minh chá»§ võ lâm tài cao quán tuyệt. Ha ha…
Bệnh Cái cÅ©ng cưá»i:
- Tư Không Vũ làm minh chủ? Ha ha… ha… ha…
Lạc Quyến Äá» tái mặt:
- Sao lão lại cưá»i hàm ý chế giá»…u, khinh thị má»™t bản lãnh quán tuyệt nhân trần là Tư Không VÅ© minh chá»§?
Bệnh Cái cứ khinh khỉnh nhìn hỠLạc:
- Ngươi quên Bách Trượng sao? Hay ngươi không biết Bách Trượng chính là bào huynh cá»§a Tư Không VÅ©, có má»™t thá»i khoác tục danh là Tư Không Vân? Má»™t Bách Trượng đủ kiên trì ẩn nhẫn gần năm mươi năm ở Thiếu Lâm chỉ để đưa bào đệ là Tư Không VÅ© đắc thá»§ má»i vinh hoa được sao? Bá»n ngươi lầm rồi? Ha ha…
Lạc Quyến Äá» chợt phá lên cưá»i:
- Hay! Lão đã biết rõ vá» Bách Trượng như thế quả thật là Ä‘iá»u khắp võ lâm phải thán phục. Mà đâu thể trách lão biết, má»™t khi duy nhất chỉ có lão hiện là bậc cao niên nhất võ lâm. Không sai há» là huynh là đệ. Nhưng má»—i ngưá»i vì má»—i chí hướng. DÄ© nhiên Bách Trượng vì là huynh nên phải có chí hướng cao hÆ¡n Tư Không VÅ©. Chỉ tiếc là chí hướng đó như thế nào, hiện nay ta dù có biết cÅ©ng không thể nói cho lão. lão minh bạch rồi chứ? Ha… ha…
Bệnh Cái giật mình:
- Chí hướng cao hơn? Nghĩa là sao?
Lạc Quyến Äá» liá»n gắt:
- Äá»§ rồi. GiỠđến lượt lão.
Bệnh Cái chợt tá»§m tỉm cưá»i:
- Quả thật chính Dương Thế Tôn có đưa ta vào chỗ ngươi vừa nói.
Lạc Quyến Äá» chú tâm:
- Tại sao y đã không giết mà còn đưa lão vào?
Bệnh Cái gật gù:
- Dương Thế Tôn thoạt đưa ta vào liá»n tiết lá»™.
Lạc Quyến Äá» nôn nao:
- Tiết lộ thân phận thật của y là Dương Cần?
Bệnh Cái lắc đầu:
- Äừng vá»™i. Trái lại y chỉ tiết lá»™ là có nghi há» Lạc ngươi.
Lạc Quyến Äá» giật mình:
- Nghi ngỠta? Vì sao?
Bệnh Cái thở hắt ra:
- Nghi ngỠngươi chính là kẻ lòng lang dạ sói, tâm địa phản trắc, rất có thể cũng là kẻ phản bang diệt sư.
Lạc Quyến Äá» chá»™t dạ:
- Y chỉ mới tái xuất giang hồ, đâu thể biết để nghi ngỠta?
Bệnh Cái gật gù:
- Dù thế y cÅ©ng nghi. Do vậy bảo là để giúp ta có cÆ¡ há»™i vạch mặt má»i chân tướng cá»§a ngươi, quả thật y đã buá»™c ta lưu lại đó má»™t thá»i gian bằng cách dùng trận giam ta, đồng thá»i Ä‘iểm chỉ cho ta cách lập trận. Ta chỉ tá»± thoát sau khi đã lÄ©nh há»™i tạm gá»i là tinh thông.
Lạc Quyến Äá» bá»—ng tá» ra bồn chồn:
- Vậy còn sở há»c cá»§a y, có phải cÅ©ng được xuất phát từ trước đó?
Bệnh Cái vỡ lẽ:
- Ngươi há»i cặn kẽ có phải muốn lão phu đưa ngươi tìm vào để đắc thá»§ những sở há»c tương tá»± y?
Lạc Quyến Äá» không giấu được vẻ thèm muốn khao khát:
- Nghĩa là có?
Triển Hoành cũng nóng nảy không kém:
- Vậy thì lão đã có dịp biết rõ má»i chân tướng vá» Dương Thế Tôn? Nói Ä‘i, có phải cả hai chỉ là má»™t, Dương Cần cÅ©ng chính là Dương Thế Tôn?
Bệnh Cái chợt hất hàm nhìn ra ngoài:
- Có hay không và phải hay không, tốt hÆ¡n hai ngươi nên tá»± há»i nhân vật vừa má»›i đến, Ä‘ang nhìn hai ngươi kia kìa.
Triển Hoành cùng Lạc Quyến Äá» lập tức đồng loạt quay đầu nhìn lại phía sau.
Không có ai.
Cả hai quay lại thì phát hiện Bệnh Cái dù đã bị điểm huyệt cũng đột ngột biến mất.
Lạc Quyến Äá» biến sắc:
- Có biến? Triển lão đệ hãy mau, chúng ta bắt giữ càng nhiá»u những đệ tá»­ Cái bang càng tốt để đỠphòng bất trắc.
Triển Hoành liá»n cùng Lạc Quyến Äá» phân khai quyết thá»±c hiện theo đỠxuất bất cận nhân tình vừa rồi.
Chợt không gian xung quanh cả hai cÅ©ng có biến đổi. Lạc Quyến Äá» hốt hoảng hô vang:
- Bá»n Cái bang sao biến đâu cả? Chúng ta bị lão Bệnh Cái giở trò, lập lại trận để vây hãm chúng ta. Triển lão đệ, Triển lão đệ?
Cả há» Triển cÅ©ng mất biệt khiến Lạc Quyến Äá» càng thêm luống cuống:
- Triển lão đệ?
Äang cuống cuồng kinh hãi, Lạc Quyến Äá» vụt mừng rÆ¡n khi nghe được thanh âm cá»§a há» Triển dù vang đến từ cõi mÆ¡ hồ:
- Lạc bang chủ?
Lạc Quyến Äá» lập tức đúng nguyên vị:
- Mỗ ở đây! Triển lão đệ nhớ đừng di chuyển loạn. Ở phía Triển lão đệ có gì khác lạ không?
Äáp lại, há» Lạc chỉ nghe thấy Triển Hoành Ä‘ang hô hoán hốt hoảng:
- Ai?
Lạc Quyến Äá» thất vá»ng:
- Có biến thật sao, Triển lão đệ? Nhân vật nào vừa xuất hiện khiến Triển lão đệ kinh hoảng?
- Ngươi là Triển Hoành, chưởng môn nhân phái Không Äá»™ng?
Không phải là câu há»i dành cho bản thân, Lạc Quyến Äá» tá»± biết chắc như thế, vá»™i ngưng thần lắng nghe tiếp.
- Tôn giá là ai? Xem vẻ ngoài thì giống Dương Thế Tôn, nhưng vì sao không nhận biết Triển mỗ như thể đang giả vỠbản thân không là Dương Thế Tôn?
- Ngươi tỠvẻ không hoảng sợ cho dù trong lòng đang thầm nghĩ ta là Dương Thế Tôn. Vì sao?
- Vì nếu là Dương Thế Tôn, Triển mỗ đoan quyết tôn giá phải tuân thủ đúng đỠxuất là không lai vãng giang hồ do đã thảm bại dưới tay Tư Không Vũ chưởng môn phái Côn Luân.
- Ngươi nói cũng phải, vậy theo ngươi ta là ai?
- Dương Cần? Chỉ có ngươi vì một mình mang hai thân phận nên mới đủ thủ đoạn, dùng thân phận Dương Cần để lần này xuất thế. Ngươi là Dương Cần đúng không?
- Khẩu ngữ cá»§a ngươi sao bá»—ng tá» ra không còn hảo ý cho dù Dương Cần là ngưá»i từng cứu ngươi? Sao thế?
- Tôn giá không phải Dương Cần? Vậy sao biết tưá»ng tận chuyện Dương Cần từng cứu mạng Triển má»—?
- Hãy nhìn xem, ta là ai?
- Ôi… sao dung diện tôn giá phát lóa sáng? Chỉ vì thế tôn giá che kín mặt. Tôn giá là ai?
- Dương Kế Tôn! Ngươi nghe bao giỠchưa?
- Dương Kế Tôn? Dương Thế Tôn? Là hai hay chỉ là một?
- Hãy nhìn đây. Thân thá»§ này ắt sẽ giúp ngươi tá»± minh bạch Ä‘iá»u Ä‘ang nghi vấn.
- Ôi… là công phu có phát quang? Chính là công phu đã má»™t lần Dương Thế Tôn thi triển? Nhưng dung diện cá»§a Dương Thế Tôn vừa bị phá há»§y vừa không tá»± phát lóa như thế này. Nhị vị tuy là hai nhưng có chung má»™t xuất xứ võ há»c, Ä‘á»u xuất phát từ tuyệt há»c cá»§a Nhu Phong Lão Thế Tôn trăm năm trước?
- Ngươi nhận định khá đấy. Chính vì minh huynh Dương Thế Tôn thảm bại, ta là minh đệ đành xuất thế rá»­a lại mối nhục bại này. Äừng quên ta cÅ©ng như minh huynh chỉ muốn lưu danh thiên cổ, hoàn toàn không có ý thao túng hoặc độc bá võ lâm. Mau nói Ä‘i ta sẽ để ngươi an toàn ly khai nếu cho biết ta phải tìm Tư Không VÅ© ở đâu?
- Tôn giá nói thật ư?
- Lẽ ra ngươi phải nên tá»± hiểu đó là Ä‘iá»u hoàn toàn thật. Bằng không ta phí lá»i phí thá»i gian giải thích minh bạch vá»›i ngươi để làm gì?
- Tư Không Vũ đang ở Hoa Sơn phái.
- Sao y ở đấy? Trừ phi Trang Hoa tử đã tỠra thuận phục Tư Không Vũ như ngươi cũng vừa tỠra thuận phục?
- Triển má»— chỉ nghe bảo dưá»ng như tiá»n nhân cá»§a Tư Không VÅ© thuở xưa là ngưá»i Vô Vi phái. CÅ©ng là tình cá» khi biết di há»c Vô Vi đã do Trang Hoa tá»­ phát hiện, Tư Không VÅ© đã bái Trang Hoa tá»­ là sư huynh.
- Vô Vi phái hai trăm năm trước đã từng bị Kim Khôi Ma Äao há»§y diệt. Ngươi sao biết chuyện này?
- Tư Không VÅ© cÅ©ng biết nên bảo muốn dùng tuyệt há»c Vô Vi, tìm hậu nhân cá»§a Kim Khôi Ma Äao để báo phục.
- Kim Khôi Ma Äao có hậu nhân?
- Äã hai trăm năm trôi qua vị tất chuyện đó là có thật. Bằng không hậu nhân cá»§a Kim Khôi Ma Äao sao vẫn chưa thấy xuất hiện?
- Ta rõ rồi. Äể giữ lá»i, ngươi có thể Ä‘i. Và ta khuyên ngươi má»™t câu, đừng tá»± đánh mất bản thân, mất lí trí như Ä‘iá»u ngươi vừa gây ra cho Cái bang, hãy nhá»› đấy!
- Tôn giá như muốn nói thay Dương Cần? Vì sao?
- Dương Cần là Dương Cần, ta sao phải nói thay? Bất quá ta chỉ suy theo việc mà nói, mà khuyên ngươi. Nghe hay không tùy ngươi. Vì hậu quả thế nào cÅ©ng do má»™t mình ngươi tá»± gánh vác. Không liên quan gì đến ta hoặc Dương Cần. Äi Ä‘i.
- Thế còn Lạc Quyến Äá»?
- Ná»™i tình cá»§a Cái bang, cứ để Bệnh Cái xá»­ lí tùy ý. Ngươi bất tất quan tâm. Äi Ä‘i.
- Tôn giá chỉ thừa nhận là Dương Kế Tôn?
- Yên tâm. Dương Kế Tôn không phải là Dương Thế Tôn. Bằng chứng là qua dung diện cá»§a ta mà ngươi vừa nhìn thấy. ÄÆ°á»£c chưa?
- Rõ rồi. Triển mỗ xin cáo biệt.
Lạc Quyến Äá» hoảng sợ:
- Triển lão đệ sao đành bỠmặc mỗ? Triển lão đệ?
Có tiếng Bệnh Cái vang lên thật gần:
- Hắn đã đi rồi. Ngươi đừng kêu hắn vô ích.
Lạc Quyến Äá» giật thót mình quay lại:
- Lão toan xử trí ta cách nào? Hãy triệt thoái trận thế ta sẽ cùng lão quyết một phen sinh tử?
Bệnh Cái vẫy nhẹ một tay:
- Ngươi sẽ được toại ý. Vì ngày này năm sau cũng chính là giỗ đầu của ngươi.
Cảnh quang chợt thay đổi cho Lạc Quyến Äá» nhìn thấy xung quanh có không dưới trăm đệ tá»­ Cái bang, dẫn đầu là Bệnh Cái không thấy Triển Hoành cÅ©ng không thấy nhân vật đã tá»± xưng là Dương Kế Tôn.
Lạc Quyến Äá» phần nào nhẹ nhõm:
- Lão thật tâm muốn cùng ta công bằng quyết đấu?
Bệnh Cái khe khẽ lắc đầu:
- Ta đâu hứa vá»›i ngươi Ä‘iá»u đó? Chỉ hứa triệt thoát trận đồ theo ý ngươi thôi. Còn cách xá»­ trí ngươi, không lẽ ngươi là bang chá»§ lại không biết theo bang quy bổn bang sẽ xá»­ trí ngươi như thế nào?
Lạc Quyến Äá» tái mặt, lại nhìn xung quanh lần nữa.
- Kiên Bích Äả Cẩu Trận? Dùng trăm ngưá»i đối phó má»™t mình ta như đối phó đại địch ư?
Bệnh Cái lại vẫy tay một lần nữa:
- Phản bang, diệt sư, tàn sát chúng đệ. Chiếu theo bang quy, tá»™i nhân dù là ai cÅ©ng bị Kiên Bích Äả Cẩu Trận phân thây huá»· diệt. Phát động!
Trăm đệ tá»­ Cái bang chầm chậm chuyển động. Há» tuy im lìm nhưng nhìn mắt cứ luôn bật toé hung quang cÅ©ng đủ biết há», trăm ngưá»i như má»™t Ä‘á»u hận thấu xương Lạc Quyến Äá».
Lạc Quyến Äá» bật nhanh, lao vào Bệnh Cái:
- Ta là bang chá»§, dẫu phải chết cÅ©ng nên có má»™t nhân vật như lão bồi táng! Äỡ!
Bệnh Cái đã kịp lùi thật nhanh ra ngoài vòng vây trăm đệ tử Cái bang:
- Lão phu sao thể bẩn tay động chiêu giao thủ với hạng ti tiện xấu xa là ngươi? Trái lại, hãy tự nhận lãnh hậu quả do ngươi tự chuốc lấy.
Lạc Quyến Äá» cÅ©ng thần tốc lao bám theo Bệnh Cái.
“Vút…â€
Chợt trận Kiên Bích Äả Cẩu phát động, đầu tiên tạo ngay má»™t bức tưá»ng chắn vô hình, khiến Lạc Quyến Äá» Ä‘ang lao Ä‘i, như bị chạm vào bức tưá»ng đó, đành cam chịu dá»™i ngược trở lại vào trong.
Lạc Quyến Äá» kêu thất thanh:
- Trận này không thể lợi hại, phát động nhanh động như vậy? Ai? Ai đã giúp lũ Cái bang, cố tình hất ngược ta trở lại vào trận? Ai?
Dương Cần xuất hiện:
- Ta! Và hỠLạc ngươi cũng nên hiểu đó chính là đáp lại một lần ngươi đã dùng chuyện Kim gia, lung lạc thất phái toan hãm hại ta. Một kích đáp tạ đó, lẽ nào ngươi bất phục?
Nhìn Dương Cần xuất hiện vá»›i gương mặt vẫn như thuở nào, Lạc Quyến Äá» bàng hoàng:
- Ngươi là ngươi, không phải Dương Thế Tôn và cũng không hỠmạo nhận Dương Thế Tôn?
Trận đã phát động và Bệnh Cái cho há» Lạc biết má»™t Ä‘iá»u sau cùng:
- Dương Thế Tôn đã là nhân vật cá»§a quá khứ, Dương Kế Tôn chỉ muốn tìm Tư Không VÅ© thay Dương Thế Tôn phục hận. Riêng Dương Cần má»›i là vì võ lâm tận diệt lÅ© ác ma bá»n ngươi.
Kiên Bích Äả Cẩu Trận Ä‘ang từ từ nghiá»n nát kẻ phản bang diệt sư Lạc Quyến Äá».
Bệnh Cái chợt thủ lễ với Dương Cần:
- Äa tạ Dương thiếu hiệp đã tiếp trợ bổn bang má»›i có cÆ¡ há»™i quang môn phục phái.
Dương Cần hốt hoảng lùi tránh:
- Lão tiá»n bối xin đừng làm thế, tiểu bối giảm thá» mất. Äã không bị lão tiá»n bối trách mắng là may lắm rồi, tiểu bối thật không dám nhận được đối xá»­ quá trá»ng thị.
Bệnh Cái cưá»i gượng:
- Nhân biểu cá»§a Dương thiếu hiệp quả phi phàm. Hãy lượng thứ nếu bản thân lão phu, nếu Cái bang và võ lâm từng có nhận định sai và nhất là đã gây quá nhiá»u tổn hại đến lệnh tiên tôn. Má»™t lá»… đó lẽ ra Dương thiếu hiệp nên nhận thay vì khước từ.
Dương Cần bật cưá»i:
- Tiểu bối sẽ nhận và bắt buá»™c phải nhận nếu lá»… đó là do thù nhân đích thân hành lá»…. Và cÅ©ng vì mục đích đó, lão tiá»n bối hãy bảo trá»ng, tiểu bối đã đến lúc cáo từ, vÄ©nh biệt Lạc Quyến Äá». Ha ha ha…
Dương Cần biến mất như chưa hỠhiện diện.
* * *
Bầu trá»i đêm đầy mây Ä‘en, thi thoảng lại còn xuất hiện má»™t vài tia chá»›p loé loằng ngoằng dù hiếm hoi cÅ©ng vẫn là những dấu hiệu báo trước má»™t trận mưa đêm tuy có phần bất ngá» nhưng sẽ đến.
Nương theo bóng đêm hoàn toàn mù mịt, má»™t dạ hành nhân từ phương xa lướt đến như cánh chim bằng sau đó khẽ lăng không xoay ngưá»i má»™t vòng làm cho tấm trưá»ng bào to rá»™ng khoác phía sau chợt xoè to ra như chiếc lá, tạo thành lá»±c cản giúp thân hình hạ xuống và đặt chân lên ná»n đất bằng nhẹ tá»±a lá rÆ¡i.
Từ một nơi khuất lấp cạnh đó chợt phát ra tiếng trầm trồ:
- Äặt chân nhẹ, không má»™t tiếng động, thân thá»§ cá»§a Tống phó soái đã càng lúc càng tăng tiến bá»™i phần.
Dạ hành nhân lập tức hướng ngưá»i vá» phía đó, khom lưng hành lá»…:
- Äa tạ đại soái đã quá khen. Nhá» hồng phúc cá»§a đại soái, thuá»™c hạ may không nhục mạng.
Äại soái vẫn ở chá»— khuất lấp không thể thấy để lên tiếng oai nghiêm:
- Hắn không hợp tác mà được sao? Hừ! Lúc nào thì đến?
Tống phó soái vẫn khom lưng thủ lễ:
- Thuộc hạ vội quay vỠtrước để phục lệnh. Ắt chỉ độ nửa canh giỠhoặc sớm hơn, đội nhân mã của hắn sẽ đến.
Giá»ng cá»§a đại soái có vẻ lo lắng:
- Có dặn hắn dùng vải buá»™c Ä‘á»u các vó cá»§a đội kiệu mã cả chưa? Bản nhân không muốn gây kinh động vá»™i, vì chưa phải lúc.
Tống phó soái cưá»i đắc ý:
- Hắn rất dày dạn trận mạc, má»™t khi không Ä‘iá»u động thì thôi, mà đã có thì quả là quân lệnh như sÆ¡n, hắn hành động đâu ra đó thật nghiêm cá»§, không má»™t chút huyên náo như lÅ© giang hồ ô hợp chúng ta.
Äại soái thở ra nhẹ nhõm:
- Äuợc hắn cam tâm hợp tác quả là trá»i đã giúp bản nhân, phen này há»… nhất cá»­ là mã đáo thành công. Hắn sẽ là thống soái nắm giữ toàn bá»™ binh quyá»n, chỉ kém bản thân ta vì là đại soái nên lúc nào cÅ©ng nắm giữ chắc yết hầu cá»§a hắn, Tống phó soái nghÄ© sao?
Tống phó soái lại cưá»i:
- Xin tùy đại soái sắp đặt, như thế nào cũng được, miễn thuận tiện thì thôi. Kì thực thuộc hạ chỉ miễn cưỡng nhận cương vị phó soái, cứ mang giáp y là ngỡ đang mang gông.
Giá»ng đại soái gay gắt:
- Chưa xuất binh, Ä‘iá»u tối kị là không được thất ngôn, nói những Ä‘iá»u gở. Nhưng thôi chúng đến rồi. Tống phó soái vì đã lá»™ diện, hãy thay bản nhân sắp đặt má»i việc đối vá»›i chúng cho ổn thá»a. Nhá»› không được gây kinh động, kể cả hắn. Chém!
Tống phó soái càng khom ngưá»i sâu hÆ¡n:
- Thuộc hạ tuân lệnh. Nhưng để thuộc hạ bóp vỡ thiên linh cái có khi còn dễ và nhanh hơn so với việc chém kẻ phạm quân kỷ quân lệnh.
Äại soái chép miệng:
- Giá»›i giang hồ đúng là hạng võ biá»n thô lá»—. Bản nhân bảo chém là cách nói thị uy Ä‘ang tập cho quen. Còn thá»±c thi mệnh lệnh thế nào thì cứ tùy Tống phó soái linh động vận dụng. Äâu có buá»™c phó soái cứ má»—i lần muốn chém là phải chạy từ đầu này sang đầu kia để tìm cho bằng được lợi khí sắc bén để tuân thá»§ đúng mệnh lệnh? Ngữ này có khi bản nhân cần thu thập thêm, ban cho má»—i vị tướng quân như phó soái má»™t vị quan văn để làm sư gia chỉ vẽ thêm, hầu quen dần vá»›i cung cách xá»­ sá»± chốn quan trưá»ng. Kẻo không thôi chỉ làm trò cưá»i cho bàn dân khắp thiên hạ.
Tống phó soái cưá»i hi hí:
- Thuá»™c hạ chỉ ưng thuận nếu đó là nữ sư gia. Sẽ được ả chỉ vẽ cái này trong lúc thuá»™c hạ chỉ vẽ cho ả cái ná». Thế má»›i gá»i là nhất cá»­ lưỡng tiện. Hì… hì…
Giá»ng đại soái tá» ra băn khoăn:
- Nghe Tống phó soái nhắc bản nhân má»›i nhá»›. Äã có tung tích gì cá»§a đại soái phu nhân chưa? Bản nhân cÅ©ng đã vắng nàng nào phải ít hÆ¡n mưá»i ngày?
Tống phó soái lên giá»ng chỉ dạy:
- Vắng càng lâu càng tốt. Hay đại soái lo cho sá»± an toàn cá»§a phu nhân? Xin cứ yên tâm, bản lãnh như phu nhân ai chạm vào thì khốn, quyết không có chuyện ngược lại. Còn nếu đại soái phiá»n muá»™n vì không có ngưá»i giải sầu, hà hà… chỉ lo đại soái chưa quen, vắng phu nhân này thì có phu nhân khác. Má»™t mệnh lệnh được đại soái ban ra kèm theo hàng đống châu báu ngân lượng, có ả nào dư nhan sắc khuynh quốc khuynh thành lại không nghiêng ngả để chìu ý đại soái? Ha ha…
- Suỵt! Äừng đùa như thế kẻo đến tai phu nhân, huống hồ chúng đã đến quá gần rồi, bản nhân phải Ä‘i, chưa đến lúc phải lá»™ diện.
Tống phó soái vội gật đầu:
- Thuộc hạ cũng nghe thấy có tiếng vó ngựa dù nện êm. Hắn quả là thủ tín, đến thật đúng hẹn.
Nói xong, chá» và không nghe thấy thanh âm nào hồi đáp, Tống phó soái má»›i biết đại soái đã bá» Ä‘i đúng như lá»i.
Vì thế Tống phó soái lập tức cởi phăng trưá»ng bào, lá»™t bá» luôn giáp y quăng vào má»™t xó:
- Mang chỉ thêm vướng, thà thế này dễ xoay sở hơn.
Äó là lúc có tiếng chân duy nhất cá»§a má»™t ngưá»i chạy vá»™i đến, nện lên ná»n đất bằng theo từng bước chân thình thịch thình thịch…
Tống phó soái lập tức hắng giá»ng:
- Ngưá»i cá»§a phó tướng gia sai đến phải không? Ta ở đây!
Ngưá»i má»›i chạy đến liá»n dừng bước:
- Phó tướng gia tuân thá»§ đúng như lá»i, đã đưa đến trăm thá»›t kiện mã, má»—i kiện có thể tải theo ước ngoài năm trăm cân trá»ng lượng. Hiện tại Ä‘ang chỠở ngoài, đợi chỉ dẫn tiếp theo.
Tồng phó soái vá»™i lấy giá»ng oai nghiêm:
- Quân binh theo áp giải liệu có đúng ba cơ đội như đã thoả thuận?
Ngưá»i nỠđáp ngay:
- Trăm kiện mã chỉ cần má»™t cÆ¡ đội ba trăm quân cÅ©ng đã là thừa, phó tướng gia đã tá»± ý đổi thay, không cần mang đến ba cÆ¡ đội, chỉ là tránh việc Ä‘iá»u tướng động binh sẽ gây kinh động không lợi.
Tống phó soái gay gắt:
- Bảo mang ba sao chỉ mang một? Phó tướng của ngươi còn hàm hồ, tự ý biện giải theo chủ tâm riêng nữa ư? Hay lão không ngại lão gia đây bóp nát thiên linh cái của tên vô dụng, nhục tử của lão? Hử?
Chợt có tiếng đại soái mÆ¡ hồ vá»ng đến:
- Tâm tư cá»§a phó tướng gia như thế má»›i gá»i là thần mật. Bản nhân chuẩn tấu, Tống phó soái không cần gây khó dá»… nữa. Tiếp tục Ä‘i.
Tống phó soái rùng mình:
- Äại soái vẫn chưa Ä‘i? ÄÆ°á»£c rồi, à không, bỉ nhân tuân lệnh.
Ngưá»i ná» chợt há»i:
- Phó soái không là quan văn, cÅ©ng không mặc triá»u phục, sao lại tùy tiện xưng bỉ nhân? Còn đại soái thì dù gì cÅ©ng không là đương kim hoàng thượng, sao dám mạo phạm, bảo là chuẩn tấu?
Tống phó soái bối rối:
- Äó là… mà này, ngươi không được lôi thối. Hãy mau lui ra ngoài, bảo vá»›i phó tướng cá»§a ngươi cứ đưa tất cả kiện mã đến ngôi quan miếu ở ngoại thành. Có ước chừng ba trăm kiện ngân lượng ở đó. Hãy áp giải tất cả đến thành Kim Lăng. Sẽ do ta đích thân đưa đưá»ng. Rõ chưa? Nhá»› không được bép xép. Kẻ nào dám trái lệnh chém. Mà không, lão gia không thích chém, sẽ bóp vá»› thiên linh cái kẻ nào dám kháng lệnh. Äi mau.
Ngưá»i ná» vá»™i quay lui, miệng lầu bầu:
- Văn không ra văn, võ không ra võ. Lại toàn dùng những lá»i lẽ như bá»n lục lâm thảo khấu. Quái lạ.
Tống phó soái lập tức lao vồ đến:
- Ngươi vừa nói gì? Ai là lục lâm thảo khấu? Có phải ngươi cũng chán sống rồi không?
Äang chá»™p đến, ngỡ đắc thá»§, nào ngá» ngưá»i ná» khẽ xoay ngưá»i lật tay là chế ngá»± được ngay Tống phó soái:
- Tống Thanh Äạt! Chính là ngươi đã đến số chết thì đúng hÆ¡n. Ta đây. Dương Cần đây.
Và vẫn uy hiếp Tống Thanh Äạt, Dương Cần chợt cưá»i lá»›n:
- Bách Trượng Tư Không Vân. Lão tăng thối tha có nhận ra giá»ng nói cá»§a Dương Cần ta chăng? Lão hãy bá» ngay ý tưởng trở thành lÅ© phiến loạn, để dùng tư cách má»™t nhân vật giang hồ quay trở lại đây vá»›i ta. Äó là nói nếu lão muốn Tống Thanh Äạt và lệnh phu nhân Liá»…u Tuyết Thanh được toàn mạng. Hoặc giả lão vẫn muốn làm đại soái cho oai thì tùy lão. Ha… ha…
Giá»ng nói cá»§a đại soái lập tức vang nhanh đến:
- Lại là Dương Cần ngươi? Sao ngươi biết chuyện giữa ta và Liễu Tuyết Thanh? Lại còn xuất hiện quá trùng hợp thế này? Tuyết Thanh, nàng đâu?
Bóng cá»§a Bách Trượng dần xuất hiện, đầu quấn kín có lẽ để che má»™t ít tóc chỉ má»›i lún phún má»c sau khi đã quá lâu luôn cạo nhẵn.
Dương Cần lại cưá»i lá»›n, nói lá»›n:
- Kỳ thá»±c ta nào biết lão ở đây mà tìm. May thay ta tình cá» phát hiện có Ä‘oàn quân mã kiêm trình Ä‘i trong đêm. Và tình cá» hÆ¡n khi nghe có ngưá»i chợt nhắc đến danh hiệu phó tướng. Vậy là ta Ä‘oán biết ngay Ä‘iá»u gì Ä‘ang xẩy ra, ắt là có liên quan đến Nhị Ất, thiếu gia công tá»­ cá»§a phó tướng nhiá»u năm trước đã bị Tống Thanh Äạt bắt giữ. Phần tiếp sau có lẽ lão tá»± Ä‘oán ra. Äó là ta chỉ cần tiếp cận và thuật hết má»i Ä‘iá»u cho phó tướng gia biết. Äồng thá»i nhỠđó ta nghiá»…m nhiên trở thành thá»§ túc thân cận, thay phó tướng đưa quân binh đến đây gặp lÅ© phiến loạn các ngươi. Ha… ha…
Bách Trượng xuất hiện với khuôn mặt hung dữ chưa từng có:
- Ta há»i ngươi, Tuyết Thanh đâu?
Dương Cần vụt lạnh giá»ng:
- Ta há»i ngược lại lão, Tiểu Chân đâu? Quá»· Diêm La đâu?
Bách Trượng cưá»i lạt:
- Ngươi đủ tư cách đối phó ta sao, Dương Cần? Hãy nhớ, nếu Tư Không Vũ còn đả bại được Dương Thế Tôn, ngươi vì kém hơn càng không thể là đối thủ của Tư Không Vân ta, Tuyết Thanh đâu?
Dương Cần Ä‘iểm huyệt và ném Tống Thanh Äạt qua má»™t bên:
- Ta chỉ đáp khi nào đã biết rõ số phận Tiểu Chân. Nói đi, lão ngụy tăng Bách Trượng.
Bách Trượng vụt bĩu môi:
- Thế ngươi nghÄ© trong má»™t gia trang bị phóng há»a tứ bá», má»™t Tiểu Chân bị thác loạn, cùng vá»›i má»™t mụ Quá»· Diêm La bị phế bá» võ công, lÅ© vô dụng đó còn thoát được sao? Äừng phí công há»i nữa, vô ích!
Dương Cần chợt từ từ hít vào một hơi thật dài:
- Ta cÅ©ng chuẩn bị sẵn chỉ để nghe ngươi nói thêm má»™t lần sau cuối. Äừng nghÄ© ta sẽ vì quá Ä‘au lòng, tạo sÆ¡ hở cho lão tặc vô sỉ ngươi xuất kì bất ý ra tay. Còn vá» Liá»…u Tuyết Thanh, lão tặc ngươi nghÄ© má»™t ả dám Ä‘em thân xác cá»§a nữ Ä‘iệt nhi cốt nhục để lão ngụy tăng dâm ô ngươi tha hồ dày vò hành hạ, thứ độc ác như thế, Dương Cần ta tha được sao? Äừng phí công há»i, vô ích!
Không khích ná»™ được Dương Cần ngược lại bị chính lá»i lẽ cá»§a Dương Cần làm cho khích ná»™, Bách Trượng căm phẫn lao đến:
- Ngươi thật to gan khi đã thú nhận đã sát hại Tuyết Thanh. Càng to gan hÆ¡n khi ngươi dám chưá»ng mặt đối diện vá»›i ta. Ngươi phải chết.
“Ào…â€
Dương Cần lập tức xuất lực đáp trả:
- Vị tất đúng như lão tặc ngươi nói. Äỡ chiêu!
“Vù…â€
“Bùng…â€
Bách Trượng lại lao đến:
- Ná»™i lá»±c cá»§a ngươi chỉ thế này, Tuyết Thanh quả đã lầm khi luôn đỠquyết, bảo ngươi và Dương Thế Tôn chỉ là má»™t. Vì Tuyết Thanh ta sẽ biến ngươi thành đống thịt vụn. Äỡ!
“Ào…â€
Dương Cần cứ bình thản đáp chiêu:
- Lão tặc ngươi chá»› đắc ý vá»™i. Vì ta còn chá» xem lão tặc ngươi có bao thá»±c há»c chân tài. Hay vẫn quyết che giấu như thuở nào ta lần đầu tiên cùng lão tặc ngươi giao thá»§. Äỡ!
“Ầm.â€
Bách Trượng sau hai chiá»u đã chiếm lợi thế, sắc diện đã dần đắc ý:
- Ta sẽ cho ngươi toại nguyện, chết tâm phục khẩu phục. Hãy xem công phu Côn Luân phái.
“Ào…â€
Dương Cần gật gù:
- Quả không sai khi được biết lão tặc ngươi có tính danh Tư Không Vân, bào huynh của Tư Không Vũ cùng là hạng thủ đoạn vô sỉ hèn hạ như nhau. Hảo công phu!
“Ầm.â€
Bách Trượng đang bám sát chân Dương Cần như hình với bóng:
- Còn đây là công phu Vô Vi phái. Äỡ!
“Ào…â€
Dương Cần cứ Ä‘á»u Ä‘á»u thoái bá»™ vì luôn để mất tiên cÆ¡:
- Có nghe bảo xuất thân trước kia đã lâu cá»§a Tư Không gia là Vô Vi phái, lá»i này cÅ©ng phần nào khả dÄ© tin.
“Ầm.â€
Bách Trượng bật cưá»i vang dậy:
- Là Triển Hoành tiết lá»™ cho ngươi? Dương Kế Tôn hóa ra là ngươi? Ha ha… cÅ©ng may ta đã lưá»ng trước nên vẫn chưa thổ lá»™ hết toàn bá»™ sá»± thật cho Triển Hoành biết. Y là kẻ chỉ biết bám theo bóng sắc nữ nhân nên nhuệ khí tiêu tan. Chính vì thế ta Ä‘ang giúp y tìm lại nhuệ khí. Ha ha…
“Vù…â€
Dương Cần lần đầu nhảy tránh chiêu:
- Triển Hoành vẫn trái lá»i ta khuyên? Äã tá»± ý quay lại vá»›i lÅ© ác ma các ngươi?
Bách Trượng chợt phát hiện cách tránh chiêu của Dương Cần:
- Phi Bá»™ Vạn Thạch? Ngươi được ả Tôn Nhân Phụng chỉ Ä‘iểm? NghÄ©a là ngưá»i được ả cứu nguy là Dương Thế Tôn cÅ©ng là Dương Cần ngươi?
Bách Trượng ngạc nhiên nên chậm chiêu, Dương Cần nhân đó lướt đến phát chiêu công trước:
- Ta không nói, lão tặc ngươi vì quá Ä‘a nghi nên Ä‘oán sai, nhưng còn Ä‘iá»u này có lẽ không nhắc không ai nhá»›. Äó là còn có má»™t Dương Cần, Tiểu Quặt từng được bảo chá»§ Vạn Thạch bảo xem như nghÄ©a tá»­. Vậy đừng ngạc nhiên khi ta vận dụng công phu sở há»c cá»§a Vạn Thạch bảo. Hãy đỡ!
“Ào…â€
Bách Trượng chưa kịp đón đỡ hoặc phản ứng chợt thấy Dương Cần biến mất.
Bách Trượng lập tức tạt bộ nhảy thật nhanh qua một bên:
- Ngươi muốn chạy? Äâu dá»… thoát vá»›i Kim Cang La Hán Phục Ma công cá»§a ta. Äỡ!
“Vù…â€
Nhưng Dương Cần lại xuất hiện bên cạnh lão:
- Thần công cái thế cá»§a thần tăng Tuệ Quang? Quả nhiên hung thá»§ sát hại thần tăng Tuệ Quang chính là đôi huynh đệ phản trắc há» Tư Không ngươi, đúng như lần Tư Không VÅ© từng có lần tá»± miệng thừa nhận. Äỡ!
“Ầm.â€
Bách Trượng thoáng khựng lại:
- Nội lực của ngươi…
Dương Cần lướt áp đến:
- Chính là do thần tăng tá»± thân trao chuyá»n cho ta. Äỡ!
“Ào…â€
Bách Trượng động nộ:
- Vậy thì ngươi hãy mau xuống quá»· môn quan tìm lão Tuệ Quang thối tha. Ai bảo lão phong bế lối vào kho tàng Tá» Thạch công, khiến ta chậm tiến hành mưu đồ Ä‘oạt vương xưng bá, tiếp nối di ý Kim Khôi Ma Äao chính là tằng tổ lão tiên vương cá»§a ta. Äỡ chiêu!
“Ào… ầm.â€
Dương Cần bị chấn dội nhưng vẫn ung dung tấn chiêu:
- Sao vậy? Vô Vi phái bị Kim Khôi Ma Äao tàn sát. Lão tặc ngươi không vì Vô Vi phái mà lại vì Kim Khôi Ma Äao sao? Äừng nhận lầm thân phụ như thế. Ha ha…
Bị kích nộ Bách Trượng bộc lộ:
- Äó chỉ là cá»› để huynh đệ ta thêm đắc thá»§ tuyệt há»c Vô Vi phái từ lão Trang Hoa tá»­ ngu xuẩn. Còn Kim Khôi là mưu đồ bá vương cá»§a Tư Không gia, hai trăm năm trước nếu bất thành thì đây là lúc huynh đệ ta tiếp nối và hoàn thành di ý. Hãy đỡ!
“Ào…â€
Chợt ở ngoài có nhiá»u tiếng quân binh hô hoán náo động. Trong đó rõ nhất là má»™t giá»ng sang sảng gá»i vào:
- Dương Cần tiểu thiếu hiệp, bổn tướng gia đã thu hồi xong toàn bộ di khố do TỠThạch công để lại. Tỉểu thiếu hiệp có cần bổn tướng gia cho quân binh xông vào hỗ trợ?
Dương Cần biến sắc:
- Không cần. Trái lại chỉ cần phó tướng gia mau mau đem nộp vào quốc khố là tốt nhất. Mau đi đi, đừng chần chừ nữa.
Bách Trượng cũng biến sắc:
- Ngươi cố tình cầm chân ta để lÅ© quan binh vô dụng Ä‘oạt mất má»i cÆ¡ may chiêu binh khởi loạn cá»§a ta? Giá»i! Nhưng đừng nghÄ© ta không có cách thu hồi.
“Vút…â€
Bách Trượng lao ra ngoài quá nhanh khiến Dương Cần vừa vội đuổi theo vừa hốt hoảng hô hoán:
- Có đại thích khách sắp cướp ngân. Phó tướng gia đừng chần chừ nữa, lui mau. Còn Bách Trượng, hãy xem Nhu Phong Thập Bát Lộ của Dương Cần ta!
“Vù vù vù…â€
Bách Trượng đột ngột quay lại:
- Ngươi là Dương Thế Tôn? Thật đámg chết! Trúng!
“Ào…â€
Dương Cần chợt cưá»i và bất thần đổi chiêu thật nhanh:
- Tuyệt chiêu do thần tăng Tuệ Quang lưu lại? Tiếc thay, ta cũng biết. Vì thế, đỡ! Ha…ha…
“Ầm.â€
Bách Trượng hoàn toàn bị bất ngỠđành chịu chấn lùi. Lão ngỡ ngàng nhận định:
- Ngươi lừa ta? Äể khi ta dùng tuyệt chiêu lão Tuệ Quang lưu lại, ngươi đã dùng chính Kim Cang La Hán Phục Ma công đối phó ta? Chính ngươi đã quay lại thu nhặt thi hài lão Tuệ Quang?
Dương Cần lướt đến:
- Không phải thế thì ta cần gì phải hô hoán rõ tên công phu Nhu Phong Thập Bát Lá»™? Lão tặc ngươi nào chỉ bị trúng kế mà thôi, còn phải nạp mạng nữa. Äỡ!
“Ào…â€
Nhưng Bách Trượng chợt quay ngoắt ngưá»i lao Ä‘i, phóng thật nhanh.
“Vút…â€
Dương Cần kinh hoàng, lại đuổi theo, lại gào:
- Phó tướng gia mau bảo trá»ng!
Tuy vậy lúc Dương Cần gặp lại Ä‘oàn quân binh chỉ thấy tất cả Ä‘á»u bình an vô sá»±. Sá»±c hiểu Dương Cần tức tối dẫm chân:
- Lại để lão thoát. Lần sau muốn diệt lão e khó hơn gấp trăm ngàn lần. Hừ!
Toan bỠđi, Dương Cần chợt thấy một tướng quân kim khôi, giáp y sáng choang, thúc chiến mã lại gần.
- Phó tướng gia?
Tướng quân nghiêng ngưá»i xuống ngá»±a:
- Trước tiên xin Ä‘a tạ công lao hạng mã tiểu thiếu hiệp vừa giúp triá»u đình. Sau xin mạo muá»™i há»i đến số phận cá»§a nhục nhi, mong thiếu hiệp gia ân.
Dương Cần bối rối:
- Chuyện này nếu muốn rõ, xin cung nghinh phó tướng gia theo thảo dân đi vào đây một đoạn.
Há» Ä‘i, má»™t quan, má»™t dân dã cùng tiến đến chá»— Tống Thanh Äạt, vẫn còn nằm bất động.
Dương Cần thuật cả cho phó tướng nghe, nhất là cái chết thê thảm vào lúc Nhị Ất phục hồi thần trí:
- Hung thủ là đây. Xin tùy ý phó tướng xử trí.
Phó tướng sau cÆ¡n bàng hoàng vì hung tin, lập tức lấy lại sắc thái oai nghiêm cá»§a mệnh quan triá»u đình:
- Quốc có quốc pháp, gia có gia phong. Bổn tướng gia không thể tùy tiện Ä‘inh Ä‘oạt số phận má»™t ai. Nhưng giam giữ hoặc giải Ä‘i má»™t nhân vật cao thá»§ như thế này thì e rằng không đủ lá»±c, có thể khiến hung thá»§ có cÆ¡ há»™i đào thoát và lại gieo thêm nhiá»u tá»™i ác. Xin để tiểu thiếu hiệp định Ä‘oạt.
Dương Cần thán phục:
- Quân lệnh oai nghiêm, khiến thảo dân càng ngưỡng mộ phó tướng gia bao nhiêu thì càng thêm đau lòng và phẫn nộ đối với cái chết thê thảm của Nhị Ất huynh bấy nhiêu. Thảo dân vì quen thói xử sự của giới giang hồ phàm phu thô lỗ, xin tạ lỗi trước nếu phải mạo phạm hổ oai của phó tướng gia.
Äoạn Dương Cần gầm vang:
- Nhị Ất huynh xin nhìn Dương Cần, Äại Giáp đệ báo thù cho huynh.
“Bá»™p.â€
Dương Cần sau khi quật tan xác Tống Thanh Äạt đã lập tức phi thân lao Ä‘i không cần chá» nghe bất luận lá»i Ä‘a tạ nào cá»§a vị phó tướng đương triá»u.
Tài sản của dth_abcd

  #28  
Old 07-05-2008, 09:32 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 27

Có thượng sơn mới thấu tình nhi nữ
NhỠdụng kế đối phó Thập Nhân Can



Sắp đến Hoa SÆ¡n, má»™t nhân vật che kín diện mạo vụt xoay ngưá»i đổi hướng lao thật nhanh vảo khu rừng kế cận.
“Vù…â€
Ở đó có một gã đang cầm lăm lăm trong tay một vật vừa tròn vừa đen. Gã chợt nghiêng đầu ra ngoài chỗ đang nấp và ngơ ngác lẩm bẩm vẻ khó hiểu:
- Không lẽ y đã phát hiện? Nếu không, y chỉ mới đó sao đột nhiên biến mất?
Nhân vật che kín diện mạo kì thực đã xuất hiện ngay phía sau gã, đến lúc này chạm khẽ vào vai gã:
- Ta ở đây!
Gã giật mình vừa quay lại vừa tự nhảy lùi xa, nhân đó cũng ném vật trong tay ra:
- Ngươi là Dương Cần? Vậy phải chết!
Nhân vật ná» chợt ngoắc tay phát ra má»™t đạo nhu kình, cuốn gá»n vật Ä‘en ná» và thật nhẹ nhàng thu vào lòng bàn tay:
- Há»a Khí Diêm La Cầu cá»§a Quá»· Diêm La? Ngươi căm phẫn Dương Cần đến thế sao? Ngươi là ai? Có phải ở há» Kim?
Gã ná» giật mình đến run bắn ngưá»i và bất ngá» há miệng bật kêu:
- Có…
Nhân vật che kín diện mạo đã nhanh hơn, ném luôn vật nỠvỠphía gã.
“Vù…â€
Gã kinh hãi vội ngậm miệng lại, mắt cũng nhắm trong tư thế chỠchết.
Chợt bên tai gã có giá»ng cá»§a nhân vật che kín diện mạo khẽ vang lên:
- Nếu ngươi còn lớn tiếng hô hoán gây náo động, đừng nghĩ ta vì thương hại. Chỉ ném Hoả Khí Diêm La Cầu ra là lại thu vỠngay như lần này nữa đâu. Hãy nhìn lại ta xem nào.
Gã mở mắt chớp chớp nheo nheo:
- Mặt ngươi sao phát sáng thế này? Ngươi thật không phải là Dương Cần?
Dương Cần che lại khuôn mặt vừa làm cho tự phát sáng đã khiến gã không thể nhận rõ diện mạo thật:
- Ta là Dương Kế Tôn, hẳn ngươi đã nghe Triển Hoành chưởng môn phái Không Äá»™ng quay vỠđây thuật kể?
Gã ngơ ngác:
- Dương Kế Tôn? Ta má»›i chỉ nghe và biết Dương Thế Tôn đã bị Tư Không VÅ© minh chá»§ nhá» bản lãnh siêu phàm nên há»§y hoại dung diện và còn làm cho mang ná»™i thương nghiêm trá»ng. Còn há» Triển ư? Có quay vá» nhưng nào nói được gì. Y thần tình lÆ¡ láo, cứ theo ta hiểu thì giống như y đã bị biến thành má»™t trong Thập Nhân Can.
Dương Cần cố che giấu tâm trạng chấn động:
- Các chưởng môn nhân khác cùng Tư Không VÅ© minh chá»§ Ä‘á»u lưu ngụ tại Hoa SÆ¡n, đúng không?
Gã cảnh giác:
- Dương Kế Tôn ngươi toan dò xét Kim Mỹ An ta ư? Äừng mÆ¡ má»™ng!
Dương Cần bỗng gật gù:
- Kim Mỹ An, ngươi căm phẫn Dương Cần là phải. Vì quả thật ngươi ở hỠKim và còn là biểu đệ của Dương Cần.
Kim Mỹ An bĩu môi:
- Ta không có biểu huynh như y. Má»™t kẻ vô ân bạc nghÄ©a như thế, lại còn nhẫn tâm chiếm Ä‘oạt toàn bá»™ Ä‘iá»n sản cá»§a Kim gia, khiến song thân cùng huynh muá»™i ta vì mất chá»— nương tá»±a phải Ä‘em thân làm khuyển mã cho ngưá»i. Y là kẻ thù thì có, biểu huynh gì y?
Dương Cần vẫn nhỠnhẹ:
- Sao bảo Ä‘iá»n sản đó là cá»§a tiên phụ Dương Cần gá»­i vá»? Thiển nghÄ© chuyện châu vá» hợp phố đâu có gì sai quấy?
Kim Mỹ An phẫn nộ:
- Äành là thế, nhưng nhá» ai y được nuôi dưỡng cưu mang đến ngày hôm nay? Ngươi định bảo gia phụ tuy có công đó nhưng vẫn có tá»™i vì từng mưu tính đủ kế để ám hại y, được y tha mạng là phúc lắm rồi, đúng không? Vậy thì kể cả ngươi cÅ©ng như Dương Cần Ä‘á»u có những nghÄ© suy quá nông cạn.
Dương Cần ngỡ ngàng:
- Nông cạn? Vì sao?
Kim Mỹ An nhún vai:
- Gia phụ nếu thoạt đầu có ý tham và có thêm tâm địa độc ác nữa, thá»­ há»i, thuở y còn đỠhá»n, có phải gia phụ chỉ cần bóp nhẹ vào hai bên mÅ©i y là ổn ngay chăng? Tại sao gia phụ không làm như vậy? Trái lại mãi sau này má»›i phải phí công phí lá»±c tìm đủ cách làm cho y chết dần chết mòn. Tại sao nào?
Dương Cần giật mình:
- Phải rồi? Tại sao?
Kim Mỹ An than oán:
- Báu vật hại tiểu nhân, ngưá»i sống cạnh cá»§a cải, cá»§a cải làm cho ngưá»i mất dần lý trí. Äó là lá»—i cá»§a phụ thân y. Ai bảo phụ thân y cứ Ä‘i biá»n biệt, lại còn lâu lâu lén gá»­i vá» thật nhiá»u ngân lượng? Gia phụ đã không lóa mắt, gia mẫu không nảy ý tham nếu đống ngân lượng đó lúc nào cÅ©ng có chá»§ nhân bên cạnh quán xuyến. Ngươi rõ ý ta chưa?
Dương Cần lại bỠkhăn che mặt:
- Biểu đệ hãy trách ta nữa Ä‘i. Quả thật ta không đáng là biểu huynh như biểu đệ vừa bảo. Ta quá nông cạn, chỉ biết trách ngưá»i, trách Kim gia và chưa bao giá» nghÄ© lại để tá»± trách thân như lá»i biểu đệ vừa thay di phụ giáo huấn ta. Dương Cần ta vạn lần có lá»—i, thật quá lá»—i.
Kim Mỹ An bàng hoàng vì nhận ra Dương Cần:
- Ngươi… là ngươi? Bản lãnh ngươi cao minh đến thế sao? Vậy thì… ngươi giết ta đi. Bằng không, ta dù bất lực cũng quyết đoạt tính mạng ngươi. Hãy mau giết ta đi.
Dương Cần lắc đầu thở dài:
- Nếu thật ý muốn hạ sát biểu đệ, ta đã có cÆ¡ há»™i như thế má»™t lần rồi. Äó là lần biểu đệ theo lệnh Äiá»n Phương, cầm đầu lÅ© Thập Nhân Can giả mạo, đúng không? Khi đó, dù dưới lốt Dương Thế Tôn nhưng Dương Cần ta thật không nhẫn tâm hạ sát biểu đệ.
Kim Mỹ An rung động và thừa nhận:
- Äúng là có má»™t lần như thế. Nhưng vì sao ngươi không giết ta? Có phải muốn ta sống, muốn toàn bá»™ Kim gia Ä‘á»u sống nhưng là sống má»™t cách cÆ¡ cá»±c ngươi má»›i hả dạ? Äúng không?
Dương Cần lại lắc đầu:
- Biểu huynh xin giải thích thành hai Ä‘iá»u rạch ròi. Thứ nhất, biểu huynh nếu hận thì chỉ hận má»™t mình di phu. Oan có đầu, nợ có chá»§, biểu huynh tuyệt đối chưa bao giá» có ý oán hận a di, biểu đệ, hoặc biểu muá»™i Mỹ Kỳ. Còn Ä‘iá»u thứ hai, quả thật ta có ngấm ngầm lưu lại gần má»™t ná»­a tài sản, phó giao cho má»™t tiá»n trang tại đó. Äồng thá»i có dặn há», nếu thấy Kim gia thân sÆ¡, thất sở quay lại hãy giao hoàn lại tất cả cho Kim gia, ta không đủ độc ác như biểu đệ đã nghÄ©. Nếu vẫn chưa tin, a, biểu huynh chỉ còn có cách khuyên biểu đệ thá»­ quay vỠđó má»™t lần, nhưng cần nhá»› là phải xuất hiện vá»›i bá»™ dạng thật thảm não. Lá»i biểu huynh đã dứt, tin hay không thì cứ tùy phán Ä‘oán nhận định cá»§a biểu đệ.
Kim Mỹ An lại một phen nữa bàng hoàng:
- Nếu thật sự đúng như ngươi vừa nói, chao ôi, Kim gia quả thật cũng không còn mặt mũi nào quay lại cố hương.
Dương Cần thở dài:
- Nếu lại quay vỠvới bộ dạng khó coi đó, hay là để biểu huynh tự tay thu hồi, dâng trả lại cho Kim gia?
Kim Mỹ An cay đắng:
- Ta không có ý đó. Trái lại không thể quay vá» vì gia mẫu cùng tiểu muá»™i Mỹ Kỳ đã bị… Ôi, ta không sao nói nên lá»i.
Dương Cần chấn động:
- Nhị Ãc? Nhị Yêu? Cả Äiá»n Phương nữa, đúng không? Có phải biểu đệ ý muốn nói, há», a di và biểu muá»™i Mỹ Kỳ Ä‘á»u bị lÅ© vô nhân tính dày vò làm nhục? Chúng nhẫn tâm và to gan đến thế hay sao?
Kim Mỹ An bủn rủn vì quá phẫn nộ:
- Äá»u là do ngươi. Nếu không phải do ngươi, Kim gia đâu đến ná»—i quá hãi sợ, tránh chuyện báo hận đầu này, chạy rÆ¡i vào tay lÅ© dâm tặc đầu kia? Tất cả Ä‘á»u do ngươi. Kim Mỹ An ta chỉ muốn giết ngươi? A… a…
Dương Cần vội điểm á huyệt Kim Mỹ An:
- Ngươi đừng để những xúc cảm làm lu má» lý trí. Há lẽ ngươi lại có nghÄ© suy nông cạn như vừa rồi cÅ©ng chính ngươi trách ta? Hãy nhá»› lại, Kim gia sẽ không sợ gì ta nếu đừng có bất kỳ hành động nào ngược đạo lý và mục đích là mưu hại ta. Äúng không? Có tật giật mình, Kim gia sẽ vô sá»± nếu đừng làm bất cứ gì gây tổn hại bất luận ai. Kim gia lâm há»a là vì thế. Tuy vậy, hãy nghe cho kỹ, dù gì Kim gia cÅ©ng phần nào chung huyết thống cốt nhục vá»›i Dương gia, ta sẽ giúp ngươi trả thù. Nhị Ãc đã bị ta hạ sát. Nhị Yêu cÅ©ng đã Ä‘á»n mạng. Äiá»n Phương thì bị ta lôi xuống vá»±c cho chết. Còn ai nữa không? Tống Thanh Äạt, sư phụ cá»§a Äiá»n Phương cÅ©ng vừa má»›i bị ta lấy mạng. Nam Cung Hoàng đã chết. Vậy thì chỉ còn Tư Không VÅ© và Bách Trượng, đúng không? Ta lần này đến đây là để giết hết lÅ© yêu ma. Ngươi tin không? Nếu tin, phận sá»± cá»§a ngươi là mau mau tìm cách đưa toàn gia há» Kim lẩn trốn. Ta chỉ nói thế thôi. Ngươi muốn thế nào tùy ngươi.
Và Dương Cần giải khai á huyệt, để Kim Mỹ An có cơ hội lên tiếng:
- Tất cả Ä‘á»u đã chết. Chúng giấu, nhưng ta biết. Cưỡng bức và sát hại gia mẫu, gia muá»™i cÅ©ng có phần Tư Không VÅ©. Ta muốn tá»± tay hành hình lão dâm tặc này, ngươi có chịu hứa giúp ta?
Dương Cần chỉ có một thoáng phân vân rồi cũng đáp ứng:
- Tư Không Vũ với ta vốn có mối thù sát phụ. Nhưng không hỠchi, ta hứa, ngươi hành hình lão cũng là giúp ta báo thù. Cứ như thế, ta hứa.
Kim Mỹ An liá»n thay đổi:
- Äa tạ biểu huynh. Bây giá» xin theo chân đệ.
Dương Cần dù hồ nghi vẫn đi theo Kim Mỹ An:
- Phải đi vòng vỠphía sau? Tại sao?
Kim Mỹ An giải thích:
- Bá»n chúng chế luyện khá nhiá»u Há»a Khí Diêm La Cầu như lúc này đệ cÅ©ng có. Biểu huynh dù nhá» bản lãnh thần thông có thể thoát thì vẫn gây kinh động. Chúng sẽ phát giác và giở thêm nhiá»u thá»§ Ä‘oạn khác, thâm độc hÆ¡n. Äừng nghi ngại, cÅ©ng như đệ đã hết nghi ngại biểu huynh.
Dương Cần gật gù tán thưởng:
- Nói rất hay. Vì nếu chúng ta dù là biểu huynh biểu đệ còn không thể tin nhau thì tránh sao được má»i ngưá»i luôn nghi ngỠđố kỵ. ÄÆ°á»£c, chúng ta cứ Ä‘i.
Ở bất kỳ phái nào cÅ©ng vậy nếu phía hậu không thật khó đột nhập thì cÅ©ng sắp sẵn nhiá»u mai phục. Nếu Vạn Thạch bảo, Cổ Linh bảo có chôn nhiá»u há»a dược ở bãi loạn thạch phía sau để há»§y diệt ngay bất kỳ vị khách nào không má»i vẫn đến thì ở Hoa SÆ¡n phái này lại là nhiá»u Ä‘oạn vách đá dá»±ng đứng cheo leo, chỉ những cao thá»§ có bản lãnh khinh công vượt qua độ cao từ ba bốn trượng trở lên má»›i tá»± phụ đủ tư cách đột nhập.
Mục kích địa hình và địa thế này Dương Cần vội giữ Kim Mỹ An dừng lại:
- Bá»n chúng đã biết sẽ có ta đến, dù không là Dương Cần, Dương Kế Tôn, thì cÅ©ng là Dương Thế Tôn, Ä‘á»u là cao nhân theo chúng quyết chắc phải nhận định như thế. Vậy thì vượt theo lối hậu này ắt là cách chúng thừa biết ta sẽ sá»­ dụng. Kim biểu đệ! Chúng ta dừng lại thôi. Nhược bằng cứ mạo hiểm, ta nói thật, tá»± lo cho thân còn khả dÄ©, lo thêm cho biểu đệ nữa ta e bất lá»±c.
Kim Mỹ An cũng chợn lòng:
- Äệ đã ngấm ngầm dò xét từ lâu, quả thật vẫn có má»™t vài Ä‘oạn tuy khó vượt qua nhưng bù lại cÅ©ng còn má»™t đôi chá»— vì có lối Ä‘i thật khuất lấp nên không bị phát giác. Äệ nghÄ© cÅ©ng đáng để chúng ta mạo hiểm nếu biểu huynh muốn đạt yếu tố bất ngá» khiến bá»n chúng khó lòng hoặc không thể trở tay.
Chưa bao giá» Dương Cần tá»± đánh đố sinh mạng bằng cách phó giao và thá»­ tin vào má»™t nhân vật chỉ cách đây không lâu còn xem Dương Cần như kẻ thù. Dương Cần nghe lòng mình chùng lại. Không tin thì còn kể gì hai chữ cốt nhục huyết thống. Còn tin ư? Ôi chao, đó là chuyện được ví như Ä‘em trứng để đầu đẳng, chỉ có má»™t phần cá»§a nhất vạn quả trứng má»›i có cÆ¡ há»™i được đặt thật vững ở vị thế đứng, kỳ dư bao nhiêu phần còn lại Ä‘á»u là thất bại.
Kim Mỹ An chợt nhìn Dương Cần:
- Biểu huynh chưa dám thật tin đệ? Vậy thì…
Dương Cần quyết định ngay:
- Tin ư? Ta tin. Duy có Ä‘iá»u, nếu có bất kỳ má»™t dấu hiệu nào nguy hiểm hoặc chúng ta cùng lùi hoặc đệ phải dừng lại chỉ để má»™t mình ta đương đầu đối phó thôi. Äệ thuận, chúng ta Ä‘i. Ngược lại nếu đệ không thuận, ta lập tức tá»± hành động theo chá»§ ý riêng.
Phản ứng cá»§a Kim Mỹ An thật lạ, khiến Dương Cần bàng hoàng khôn kể. Äó là Kim Mỹ An bồi hồi cảm kích:
- Hoá ra chỉ vì biểu huynh lo cho sá»± an toàn cá»§a đệ? A… sinh ra làm ngưá»i, mãi đến hôm nay Kim Mỹ An này má»›i cảm nhận được sá»± ấm áp cá»§a tình huynh đệ. Thế thì, dù phải chết đệ cÅ©ng không còn gì mãn nguyện hÆ¡n. ÄÆ°á»£c, đệ ưng thuận. Ngoài ra còn hứa sẽ tuân theo má»i chá»§ ý cá»§a biểu huynh. Cảm tạ biểu huynh đã vừa cho đệ má»™t cảm xúc chỉ cần được cảm nhận má»™t lần là đủ cho má»™t Ä‘á»i ngưá»i. Chúng ta Ä‘i nha, biểu huynh?
Dương Cần gật đầu và nếu không dằn lòng ắt cũng sẽ thổ lộ đây là lần đầu cảm nhận sự ấm áp này.
Và kỳ thá»±c Kim Mỹ An nói rất đúng. Ở phía hậu cá»§a Hoa SÆ¡n phái dù địa hình có hiểm nghèo đến đâu thì nhá» nhiá»u lần ngấm ngầm thám thính Kim Mỹ An vẫn phát hiện những chá»— khuất lấp vừa vừa dá»… vượt qua vừa chẳng ngại bị bất luận ai quan tâm phát giác.
Kim Mỹ An Ä‘ang dừng ở má»™t chá»— như thế và dò há»i Dương Cần:
- Äệ từng toan liệu sẽ mạo hiểm bám dán ngưá»i vào vách đá để leo lên. Vì nghe kể, bước khởi đầu biểu huynh luyện võ công cÅ©ng là luyện leo vách đá, đúng không?
Dương Cần toan gật đầu chợt thò tay kéo Kim Mỹ An chui thật nhanh vào một hốc đá bất chợt nhìn thấy:
- Chúng có đặt những kẻ tuần phòng cảnh giá»›i ở ngay bên trên. Chỉ cần để chúng phát hiện thì không nhiá»u hÆ¡n má»™t quả Hoả Khí Diêm La Cầu, sinh mạng cá»§a hai chúng ta kể như hưu hỉ. Äệ không biết những bố trí này ư? NghÄ©a là chỉ má»›i có?
Kim Mỹ An bối rối:
- Biểu huynh đừng vá»™i nghi ngá». Äệ không há» biết có những sắp đặt này. Há lẽ chỉ má»›i ngày hôm nay chúng vì nghi ngá» nên đột ngá»™t chuyển đệ ra phía trước, chỉ sau đó chúng má»›i có những đổi thay làm chính đệ cÅ©ng bất ngá»?
Dương Cần vội trấn an:
- Chúng quá»· quyệt gian ngoa và lắm thá»§ Ä‘oạn. Ngữ này không phải chúng nghi đệ mà kỳ thá»±c chúng chẳng dám tin bất kỳ ai. ÄÆ°á»£c rồi, yên tâm Ä‘i, biểu huynh cÅ©ng đã có cách đối phó.
Thấy Dương Cần toan đi, Kim Mỹ An lo lắng giữ lại:
- Huynh đừng quá tá»± phụ vá»™i mạo hiểm. Nhỡ chúng ném Há»a Khí Diêm La Cầu thì há»ng bét.
Dương Cần mỉm cưá»i:
- Äừng lo. Hay đệ chưa biết biểu huynh vốn có tấm thân Ä‘ao thương bất nhập? Huống hồ, cách cá»§a biểu huynh hoàn toàn không mạo hiểm. ChỠđấy, nhất là đừng tá»± gây kinh động. Biểu huynh sẽ thá»­ phô diá»…n bản lãnh cho đệ má»™t lần mục kích.
Dương Cần lách ra và thật nhanh bật tung ngưá»i nhưng chỉ nhảy lên độ ná»­a chiá»u cao cá»§a vách đá, rồi Ä‘eo bám toàn thân vào đó.
Sau má»™t khoảnh khắc ngắn bám và chá», Dương Cần má»›i vận dụng năng lá»±c leo vách đá từng luyện để nhích dần lên từng chút má»™t.
Kim Mỹ An nôn nao nhìn theo. Chợt thấy Dương Cần khi chỉ còn cách đỉnh độ nửa trượng bỗng bất ngỠgõ khẽ mấy đầu ngón tay vào vách đá.
“Cách, cách.â€
Kim Mỹ An tái mặt vì lập tức thấy từ trên đỉnh vách đá chợt xuất hiện ngay ba mái đầu cùng thò ra nhìn xuống.
Chính lúc đó Dương Cần ra tay.
“Vù…â€
Giữa ba cái đầu đúng vào mi tâm huyệt liá»n xuất hiện ba lá»— thá»§ng thật nhá», chỉ nhìn được rõ là nhỠở những vị trí đó chợt đỠửng lên vì phụt huyết hồng.
Dương Cần đến lúc đó má»›i bật tung ngưá»i lao vá»t lên, biến mất ở phần khuất cá»§a đỉnh vách đá.
Khi xuất hiện trở lại, Dương Cần tươi cưá»i đưa cho Kim Mỹ An ở phía dưới nhìn thấy tất cả ba hoàn Hoả Khí Diêm La Cầu có lẽ vừa má»›i thu thập từ ba kẻ tuần phòng xấu số.
- Äã qua má»™t chướng ngại.
Dương Cần nói như thế khi đã lao từ trên xuống và đứng gần Kim Mỹ An.
Kim Mỹ An gật đầu tán thưởng:
- Äệ cÅ©ng sẽ leo lên theo cách vừa nhìn thấy biểu huynh vận dụng.
Dương Cần lắc đầu và cầm tay Kim Mỹ An:
- Không cần, vì chỉ phí thá»i gian chúng ta…
Dương Cần chợt sá»­ng sốt dừng lá»i.
Kim Mỹ An thì rụt tay vá», mặt đỠbừng vì chợt thẹn.
Dương Cần phải cố trấn tĩnh lắm mới bật thốt ra một tiếng kêu không rõ là mừng hay kinh hoảng:
- Muội là… muội là Mỹ Kì, không phải Mỹ An?
Kim Mỹ An cúi đầu:
- Huynh còn nhớ gì muội? Vì nếu nhớ, lẽ nào mãi lúc này huynh mới phát hiện muội đang giả làm gia huynh Mỹ An?
Dương Cần bối rối vô tả:
- Äã lâu chúng ta không gặp, huống hồ thuở xưa, lúc ở Kim gia, ta nào có bao nhiêu dịp gặp muá»™i? Vì thế, như lúc nãy ta kể, quả thật ta có má»™t lần gặp Mỹ An, gặp nhưng không biết và chỉ biết khi nghe Äiá»n Phương gá»i. Nhưng biết rồi, ta cÅ©ng tha và diện mạo cùng dáng dấp cá»§a Mỹ An chỉ khi đó ta má»›i ghi nhá»›. Ta nào ngá» hai Ä‘iá»u này giữa muá»™i và Mỹ An cÅ©ng hao hao. Nếu không phải ta vừa tình cá» cầm tay muá»™i, ắt chẳng bao giá» ta dám nghÄ© ngưá»i vừa cùng ta thổ lá»™ má»™t xúc cảm ấm áp tình huynh đệ lại là muá»™i. Phải rồi, Mỹ An, vì là nam nhân, dù có cảm xúc đó cÅ©ng đâu dá»… bá»™c lá»™ bằng lá»i. Mỹ Kỳ muá»™i đừng trách ta. Kìa, sao muá»™i khóc?
Kim Mỹ An ngẩng mặt lên. Và vì quả thật Ä‘ang tuôn lệ nên lá»™ rõ đó chính là Kim Mỹ Kỳ. Nàng chỉ khóc thầm, miệng thì Ä‘á»u Ä‘á»u nói:
- Muội khóc vì mừng. Mừng vì biết huynh đại lượng đã hiểu và đã tha thứ cho Kim gia. Muội khóc vì tủi. Tủi vì trước kia sao quá xử tệ với huynh, để thay vì có một biểu huynh thật lòng yêu thương muội, thân muội lại đem chi bao kẻ dâm tặc dày vò. Muội khóc còn vì hận. Hận vì bất lực không thể báo thù cho song thân, cho gia huynh, sau cùng muội khóc vì vui. Vui vì biết rằng mãi mãi muội cũng còn có biểu huynh, không chỉ báo thù giúp muội mà có lẽ sẽ không bao giỠbỠmặc muội cô độc.
Dương Cần chực khóc, đành kéo Kim Mỹ Kỳ ngã vào lòng:
- Ta cÅ©ng mừng, cÅ©ng tá»§i, cÅ©ng hận và cÅ©ng rất vui. Muá»™i yên tâm. Ta lập thệ, phải chi ta và muá»™i không là biểu huynh biểu muá»™i, ta thà phụ lòng Trác Bách Hoa hÆ¡n là để muá»™i mãi mãi cô độc. ÄÆ°á»£c! Äã thế thì ta đã quyết, báo thù xong sẽ lui vỠđây sống cạnh vong linh Trác Bách Hoa, nếu muá»™i không ngại sống cô độc cạnh ta, ta định sẽ đưa muá»™i Ä‘i cùng, muá»™i nghÄ© sao?
Nàng tách ra, thản nhiên lấy tay gạt lệ, sau đó bảo:
- Muá»™i không ngại, nhưng Ä‘iá»u tiên quyết là chúng ta phải lo chuyện báo thù. Hãy đưa muá»™i lên Ä‘i, nếu huynh thật sá»± có bản lãnh như muá»™i luôn được nghe.
Dương Cần cưá»i lạt:
- Bản lãnh cá»§a ta ư? Nói thật, nếu muá»™i chỉ nghe má»™t, thì ta có đến mưá»i. Muá»™i nghe mưá»i thì ta có đến mưá»i lần hÆ¡n. Nếu chẳng như thế, sao ta dám má»™t mình thượng sÆ¡n, định cùng má»™t lúc đối đầu cả má»™t lÅ© ác ma? Và nếu chẳng được như ta nói, hừ, muá»™i đừng kể ta là biểu huynh, đừng kể ta là Dương Cần nữa. Lên!
Cầm tay Kim Mỹ Kỳ, Dương Cần vận dụng khinh thân pháp tối thượng, từ từ bốc lên cao như có ngưá»i từ bên trên ròng dây kéo cả hai cùng lên.
Kim Mỹ Kỳ ngỡ ngàng:
- Äây là công phu gì?
Dương Cần ngạo nghễ:
- Ngự Khí Phi Hành. Vị tất khắp võ lâm có đại cao thủ nào đạt bản lãnh như ta.
Äến má»™t vách đá cheo leo khác, Dương Cần càng ngạo mạn hÆ¡n:
- Chúng ta cứ lên. Thân thá»§ cá»§a ta lÅ© vô dụng dù phát hiện cÅ©ng không kịp kêu, nói gì đến chuyện có thá»i gian để ném Hoả Khí Diêm La Cầu! Lên!
“Vù…â€
Lần này Dương Cần lên quá nhanh. Và quả thật, cả má»™t nhóm tuần phòng năm ngưá»i dù phát hiện thì đã quá muá»™n.
“Há»±! Há»±! Há»±!…â€
Kim Mỹ Kỳ thán phục:
- Huynh đã hạ sát tất cả chỉ trong nháy mắt?
Dương Cần ung dung thu thập thêm năm hoàn Hoả Khí Diêm La Cầu nữa:
- Ta đã tha mạng cho chúng vì không thể đa sát. Nhưng muội yên tâm. Chúng phải lâu lắm mới tỉnh lại và dù có tỉnh lại cũng trở nên vô dụng bởi chúng đã mất hết võ công.
Kim Mỹ Kỳ thở dài:
- Tha được nên tha, muội cũng muốn thế nhưng không thể, đấy là đối với Tư Không Vũ. Càng gần muội càng thêm ngưỡng mộ biểu huynh.
Dương Cần bối rối:
- Chuyện đêm nào cách đây mấy năm, muội còn hận ta chăng?
Kim Mỹ Kỳ đỠmặt:
- Không hận. Chỉ nhớ. Và vì nhớ nên muội cố giữ tấm thân tàn rữa này mong có ngày gặp lại, cho huynh biết muội không hận mà chỉ nhớ.
Nói đến đây Kim Mỹ Kỳ chợt đổi giá»ng thành day dứt, bất an:
- Có chăng muá»™i đã phần nào hận bản thân. Vì nếu không vô tình nghe Tiểu Chân cùng gia phụ đôi co tai tiếng ắt muá»™i không bao giá» biết cả song thân đã luôn có ý hãm hại huynh. Và ngưá»i duy nhất thuở đó luôn an á»§i quan tâm huynh lại là Tiểu Chân, không phải muá»™i, càng không thể nào là ngưá»i cá»§a Kim gia. Muá»™i hận muá»™i đã quá vô tâm, lẽ ra phải trân trá»ng tình huynh muá»™i từ thuở đó thay vì đợi đến tận lúc này thành ra đã quá muá»™n.
Dương Cần chợt hít vào một hơi thật dài:
- Tiểu Chân đã không còn. Ta được biết cảnh ngá»™ giữa Tiểu Chân và muá»™i không khác là bao, mặc dù muá»™i may mắn hÆ¡n vì vẫn toàn mạng. Bách Trượng cùng Tư Không VÅ© Ä‘á»u đáng tá»™i chết. Không phải chỉ má»™t lần mà là năm lần, mưá»i lần, trăm lần. Chúng ta Ä‘i. Nếu hôm nay chúng không chết, Dương Cần này quyết không là ngưá»i.
Kim Mỹ Kỳ chưa bao giỠvui như lúc này:
- ÄÆ°á»£c nghe huynh nói những lá»i này, muá»™i tin chắc, ở chốn cá»­u tuyá»n, song thân và gia huynh dù sống không khôn nhưng thác rất thiêng nhất định sẽ ngậm cưá»i nÆ¡i chín suối và có thể tất cả sẽ hiển linh phù há»™ cho huynh.
Vá»›i thân thá»§ vô thượng Dương Cần đưa Kim Mỹ Kỳ càng lúc càng đến dần cùng đích, an nhiên vượt qua nhiá»u mai phục, những thuá»™c hạ cá»§a lÅ© ác ma có nhiệm vụ cảnh giá»›i, tuần phòng.
Vượt qua vách đá cheo leo cuối cùng, Dương Cần vừa đặt chân đến nơi đã phải sửng sốt dừng lại:
- Tư Không Vũ?
Mặt hậu cá»§a sÆ¡n môn Hoa SÆ¡n phái là má»™t khoảng trống lá»™ thiên, ná»n là nguyên bá» mặt cá»§a má»™t thạch bàn to thật to, ắt có đủ chá»— cho cả trăm ngưá»i cùng đứng. Nhưng lúc này chỉ có má»™t mình Tư Không VÅ© ắt là Ä‘ang tản bá»™ loanh quanh để chá» ngắm cảnh chiá»u tà chỉ độ má»™t đôi khắc nữa là đến. Tư Không VÅ© cÅ©ng ngỡ ngàng hoang mang đối vá»›i sá»± xuất hiện quá ư bất ngá» cá»§a Dương Cần.
Tư Không Vũ bật kêu thật thảng thốt:
- Dương Cần ngươi dám đến đây thật ư?
Cho rằng đây là cÆ¡ há»™i tuyệt đối không nên bá» lỡ, Kim Mỹ Kỳ bất ngỠđộng thân lao vào tá»­ thù không đội trá»i chung.
- Ta bắt lão dâm tặc phải Ä‘á»n mạng cho Kim gia. Äỡ!
“Vù…â€
Dương Cần thì tuyệt đối không thể ngá», vì thế vá»™i lao theo:
- Không được đâu, Mỹ Kỳ muội!
Cùng lúc đó tiếng gầm cực hung của Tư Không Vũ đã vang lên:
- Là tiểu liá»…u đầu ngươi dẫn lối cho Dương Cần? Mạng ngươi vậy là đã há»ng. Chết!
“Ào…â€
Dương Cần dù biết muá»™n nhưng vẫn tận lá»±c phát chiêu, quyết cứu nguy cho Mỹ Kỳ bằng má»i giá:
- Nhu Phong Thập Bát Lá»™! Äỡ!
Dương Cần lao thẳng vào chưởng kình của Tư Không Vũ.
“Bung bung bung bung…â€
Nhưng vẫn như lần trước đã cùng Tư Không Vũ giao ước nhất chiêu, lúc Dương Cần dùng thân phận Dương Thế Tôn, thì lần này giữa loạt kình liên tu bất tận của Dương Cần cũng vang lên một tiếng chấn kình trầm đục âm âm.
“Bục.â€
Kim Mỹ Kỳ bị bức dá»™i, ngã bật ngá»­a và nằm bất động ngay trên ná»n đá phẳng cá»§a má»—i má»™t thạch bàn duy nhất.
Dương Cần nộ khí xung thiên gầm vang như tiếng ngạ quỷ kéo vỠđòi mạng:
- Thất phu phải chết, chết…
“Vù vù vù…â€
Tư Không VÅ© mím miệng cưá»i và nheo nheo cả hai mắt:
- Lại là Nhu Phong Thập Bát Lộ? Ha ha…
Tư Không VÅ© vừa cưá»i vừa dốc toàn lá»±c phát má»™t chiêu vá»n vẹn duy nhất.
“Ào…â€
Khuôn mặt Ä‘ang thịnh ná»™ cá»±c Ä‘iểm cá»§a Dương Cần lập tức bật lóe lên ngùn ngụt toàn sát khí. Cùng lúc đó những đợt song kình Nhu Phong Thập Bát Lá»™ cá»§a Dương Cần cÅ©ng phát loá má»™t luồng hào quang sáng ngá»i.
“Ào…â€
Tư Không Vũ phát hiện thì đã muộn.
“Ầm…â€
“Bung bung bung bung…â€
Tư Không Vũ cứ mỗi kích mỗi bị chấn lùi thê thảm, ngỡ phải chết.
Chợt có má»™t ngá»n chưởng kình lạ, nặng tợ núi thái, bất ngá» công vào Dương Cần.
“Ào…â€
Dương Cần chỉ còn cách thu chiêu và nhảy lùi, miệng gầm lên tiếc nuối:
- Tư Không VÅ© ôi Tư Không VÅ©, tiếc cho lão thất phu ngươi chưa hứng đủ mưá»i tám kích để Ä‘á»n mạng cho gia phụ Dương Bân, Dương Thế Tôn và mạng cá»§a Mỹ Kỳ.
Nhân vật vừa ứng cứu Tư Không VÅ© là Bách Trượng. Lão hằn há»c nhìn Dương Cần:
- Phụ thân ngươi là Dương Thế Tôn? Chỉ là má»™t đạo tặc được má»i ngưá»i biết đến qua tính danh Dương Bân?
Dương Cần tá»± nhá»§ phải cẩn trá»ng. Vì lúc này ở khoảng sân lá»™ thiên không chỉ xuất hiện thêm má»™t mình Bách Trượng mà còn có Trang Hoa tá»­ và lục phái sáu chưởng môn nhân. Tất cả Ä‘ang lạnh lùng nhìn Dương Cần.
Hít vào và thở ra một hơi thật dài, Dương Cần lên tiếng:
- Lão tặc ngươi mưu đồ phản loạn, thất phu Tư Không VÅ© bào đệ ngươi thì má»™ng dã tâm minh chá»§ võ lâm. Nếu gia phụ là đạo tặc thì chỉ là tiểu tặc, đâu thể xứng vá»›i bá»n đại tặc Ä‘ang mưu chuyện đội đá vá trá»i các ngươi. Xuất thá»§ Ä‘i.
Bách Trượng cũng thở ra một hơi nhè nhẹ:
- Công phu khi nãy của ngươi sao lại phát quang?
Dương Cần cưá»i ngạo nghá»…:
- Lão tặc ngươi muốn biết ư? Äó là Nhu Phong Phục Ma Quang, lẽ ra lần trước Dương Cần ta đã không để Tư Không VÅ© toàn mạng đến tận lúc này. Ha ha…
Bách Trượng từ từ lùi lại, miệng buông giá»ng há» hững:
- Ra thế, chỉ vì giao ước nhất chiêu, ngươi lại không ngỠhuynh đệ ta đã phát hiện và luyện tập chiêu do Tuệ Quang lưu lại nên đành thảm bại do lỡ vận dụng Nhu Phong Thập Bát Lộ thay vì phải thi triển công phu như vừa rồi? Hoặc cũng có thể đấy là vì ngươi chưa muốn bại lộ thân phận một Dương Thế Tôn quá sớm?
Dương Cần chợt động tâm:
- Có mặt chưởng môn các đại phái ở đây, Bách Trượng ngươi sao vẫn thản nhiên đỠcập đến hành vi hãm hại thần tăng Tuệ Quang do chính huynh đệ lão tặc ngươi thực hiện?
Bách Trượng đã lùi vá» cạnh Tư Không VÅ©, lão này cÅ©ng Ä‘ang tá»± nạp rất nhiá»u hoàn Ä‘an dược vào miệng. Chỉ khi Tư Không VÅ© tá»± phục Ä‘an xong, Bách Trượng má»›i bật cưá»i:
- Ngươi không thể hiểu vì sao ta lại dám như thế ư? Ha ha… Vậy thì ngay bây giỠngươi sẽ hiểu, hiểu thật minh bạch là khác, ha ha…
Tư Không VÅ© bá»—ng ngá»­a mặt hú má»™t hÆ¡i dài. Thoạt đầu thì chỉ là chuá»—i thanh âm yếu á»›t do vừa bị ná»™i thương. Nhưng càng vá» sau tiếng hú càng rõ dần. Äến độ, sáu đôi mắt cá»§a những chưởng môn nhân vốn chỉ Ä‘ang lạnh lung thì vừa nghe tiếng hú liá»n toát ra bừng bừng sát khí.
Dương Cần chấn động, không phải vì tiếng hú Ä‘ang cho biết Tư Không VÅ© nhá» phục Ä‘an nên công phu đã mau chóng khôi phục, mà là Ä‘iá»u khác, hệ trá»ng hÆ¡n thật nhiá»u.
Dương Cần bật lao vào Tư Không Vũ:
- Dùng thất hồn tán, biến các chưởng môn nhân thành Thập Nhân Can, lũ ác ma các ngươi quả nhiên không còn nhân tính. Hãy đỡ!
Trang Hoa tử tung kình lướt vào, đỡ thay Tư Không Vũ:
- Ngươi có biết thì đã muộn. Hãy ngoan ngoãn dùng tính mạng bồi hoàn lại mối nhục bại độ nào đã do ngươi, Dương Cần, Dương Thế Tôn, gây ra cho Trang Hoa tử ta.
“Vù…â€
Chưởng kình song phương sắp va chạm. Chợt có tiếng Bách Trượng hô hoán:
- Trang Hoa tá»­ lão đệ mau lùi lại.Vì đã đến lúc chúng ta ung dung nhìn tiểu tá»­ bị Thập Nhân Can nghiá»n nát. Ha ha…
Trang Hoa tử không thu chiêu lại còn cố tình để cho kình chạm kình.
“Bùng.â€
Trang Hoa tá»­ lảo đảo lui, miệng lại cưá»i đắc ý:
- Không lùi má»›i hay. Vì có thế má»›i giúp Thập Nhân Can đủ thá»i gian vây hãm tiểu tá»­ như bây giá». Ha ha…
Tình thế quả đúng như lá»i Trang Hoa tá»­ vừa bá»™c lá»™. Do bị chạm kình, Dương Cần dù có chiếm thượng phong hay không thì kết quả cÅ©ng như nhau. Sáu chưởng môn nhân, trong đó có Triển Hoành, Thạch Thiết, Vị Thanh lão đạo, Diệu Tuệ lão ni, Bách Vô lão tăng cùng Äào Cẩm SÆ¡n vậy là đủ thá»i gian vây hãm Dương Cần vào giữa. Äồng thá»i còn có thêm, từ lúc nào không biết, ba nhân vật Thập Nhân Can trước kia còn sót lại cùng xuất hiện, hợp vá»›i Tư Không VÅ© nữa là đủ con số mưá»i cho trá»n vẹn má»™t Thập Nhân Can đầy uy lá»±c.
Tư Không Vũ đang đảm nhận cương vị đại giáp nên buông lệnh:
- Ná»™i ngoại ngÅ© hành, hợp công hợp kích. Äánh!
NghÄ© ra và đào luyện thành Thập Nhân Can là Tư Không VÅ©. Nay lại do chính Tư Không VÅ© làm chá»§ trận, uy lá»±c cá»§a Thập Nhân Can là không thể Ä‘o lưá»ng.
Ná»™i ngÅ© hành gồm ba nhân vật Thập Nhân Can trước kia cá»™ng thêm Thạch Thiết và Äào Cẩm SÆ¡n. Tư Không VÅ© cố tình giữ lại bốn chưởng môn kia có bản lãnh cao minh hÆ¡n ngưá»i để hợp cùng lão thành má»™t trận ngoại ngÅ© hành hầu há»— trợ và giúp trận ná»™i ngÅ© hành thêm uy lá»±c tuyệt đại.
Nội ngũ hành hợp kích phát chiêu thì trận ngoại ngũ hành cũng theo đó hợp công bổ kích. Tất cả cùng đổ dồn vào một mình Dương Cần.
“Ào… ào…â€
Dương Cần buộc phải khẩn trương xuất chiêu vận dụng tuyệt kỹ:
- Khai!
“Bung bung bung bung…â€
Nhưng Dương Cần tái sắc, Nhu Phong Thập Bát Lộ dù tận lực bình sinh vẫn như bị vây hãm và chạm vào một dãy núi đá Ngũ Hành.
Bách Trượng đứng bên ngoài bật cưá»i:
- Có vùng vẫy cũng vô ích. Huống hồ đây là một trận có thể ví như cả càn khôn cùng được dồn tụ lại. Ngươi có thể xoay chuyển càn khôn được sao? Ha ha…
Nội ngũ hành lại phát kích.
“Ào… ào…â€
Trang Hoa tá»­ cÅ©ng cưá»i:
- Lập được một trận lợi hại này, Tư Không Vũ sư đệ quả là bậc kỳ tài ngàn năm có một của cả võ lâm. Thiết nghĩ, Vô Vi phái phen này ắt là nhỠsư đệ sẽ được vinh tông diệu tổ. Ha ha…
Ãp lá»±c Ä‘ang đè nặng lên má»™t mình Dương Cần.
“Bùng bùng.â€
Dương Cần bị náo loạn cả khí huyết, mặt tái nhợt như thể khó tri trì được lâu hơn.
Tư Không VÅ© ung dung buông tiếng cưá»i sắc lạnh, hạ lệnh cho Thập Nhân Can:
- Nội ngoại ngũ hành hợp tung, giết!
Cả hai trận NgÅ© Hành trong ngoài liá»n xoay chuyển, má»™t trận chạy xoay theo chiá»u bên tả, má»™t trận thì chạy xoay theo chiá»u ngược lại. Chưởng kình hợp tung nhỠđó tạo thành má»™t cuá»™n xoáy khiếp ngưá»i, Ä‘ang cuốn dần vào giữa chính là má»™t mình Dương Cần.
“Ào…â€
“Vù…â€
Dương Cần bất chợt thu hình định vị, lập thế bảo nhất thá»§ nguyên, làm diện mạo từ từ phát quang, sau đó hào quang lan toả khắp ngưá»i, biến thành má»™t vầng cang khí phát sáng càng lúc càng lóa mắt:
- Quang Hội Chiếu! Khai!
Vầng cang khí phát sáng lập tức bùng nổ, bắn loé muôn ngàn tia quang chiá»u vá» má»i phía.
“Veo… veo…â€
Những tia quang chiếu bị cuộn xoáy to lớn chận lại.
“Rào… rào…â€
Dương Cần tận lực bình sinh:
- Khai, khai, khai.
Những tia quang chiếu vì không thể công phá xuyên thủng cuộn xoáy nên bắt đầu bị cuốn theo, biến cuộn xoáy dần dần trở thành một vùng quang chiếu xoay tít.
“Veo…Veo…â€
Và càng xoáy những tia quang chiếu càng bị văng bắn ra ngoài, bắt đầu uy hiếp ngược lại trận nội ngoại ngũ hành hợp kích hợp công.
“Rào… rào…â€
Tư Không Vũ dồn ép Thập Nhân Can.
- Hợp tung! Xoay đi! Xoay nhanh nữa!
Cuộn xoáy lại xoay tít.
“Ào… ào…â€
Những tia quang chiếu vì thế càng bị bay bắn ra ngoài.
“Veo… veo…â€
Vùng quang chiếu cũng bắt đầu phình to, lấn áp và tiến thật gần trận nội ngũ hành bên trong.
“Rào… rào…â€
Bách Trượng hô hoán:
- Mau tạm triệt thoái!
Trang Hoa tử cũng thất kinh:
- Hoặc triệt thoái hoặc biến trận ngay. Mau!
Quá muộn.
Vầng quang chiếu chạm vào trận nội ngũ hành.
“Ầm, ầm, ầm.â€
Chớp cơ hội, Dương Cần bật lao vào từng nhân vật đang đảm nhận trận nội ngũ hành:
- Trúng! Trúng!
“Bung bung bung bung…â€
Lúc trận nội ngũ hành sắp vỡ, Tư Không Vũ mới kịp phát lệnh:
- Hoán chuyển, ngoại nhập, nội xuất! Mau!
Tuy muá»™n, vì lá»±c lượng trận ná»™i ngÅ© hành đã bị Dương Cần chấn loạt hết ba, nhưng nhá» phát lệnh kịp lúc nên Tư Không VÅ© cùng bốn vị chưởng môn Triển Hoành phái Không Äá»™ng, Bách Vô tăng phái Thiếu Lâm, Diệu Tuệ sư thái phái Nga Mi, Vị Thanh đạo trưởng phái Võ Äang vẫn kịp thá»i dùng trận ngÅ© hành giữ Dương Cần lại, không cho cÆ¡ há»™i thoát.
Tư Không Vũ đang trấn tĩnh ra lệnh:
- Ná»™i ngÅ© hành hợp công, ngoại tứ tượng chuẩn bị hợp kích. Äánh!
“Ào…â€
Dương Cần tái sắc vì chợt phát hiện ở phía ngoài để có đủ nhân số lập thành trận tứ tượng như Tư Không VÅ© vừa Ä‘iá»u động, chính Bách Trượng và Trang Hoa tá»­ đã cùng má»™t lúc xông vào. NghÄ©a là trận NgÅ© Hành đó tuy bị loại hết ba còn hai nhưng nhá» có thêm Trang Hoa tá»­, Bách Trượng nên thêm hai đủ bốn. Äồng thá»i hai còn lại khi nãy chính là Thạch Thiết phái Hoa SÆ¡n và Äào Cẩm SÆ¡n phái Äiểm Thương, nhị chưởng môn nhị phái. Nay được hợp vá»›i Bách Trượng và Trang Hoa tá»­, cả bốn Ä‘á»u là cao thá»§, đại cao thá»§, khiến cả trận tượng này dÄ© nhiên cao minh và lợi hại hÆ¡n trận ngÅ© hành lúc đầu gấp bá»™i.
Phát hiện dung diện lúc này cá»§a Dương Cần, Bách Trượng cưá»i đắc ý:
- Ta chợt hiểu vì sao ngươi có bản lãnh và nội lực phi phàm. Chỉ tiếc, uy lực có từ Quang Hội Chiếu dù cao minh đến đâu thì phen này ngươi kể như vô phương đối phó. Ha ha…
Bách Trượng muốn khích ná»™, làm Dương Cần phân thần, mất bản lãnh đối phó. Nhưng chính thanh âm câu nói lúc này cá»§a Bách Trượng lại vô tình giúp Dương Cần nhiá»u không thể tưởng.
Thoạt tiên Dương Cần bật gầm vang, lo đối phó với một kích hợp lực của nội ngũ hành:
- Ai bảo uy lực Quang Hội Chiếu không thể đối phó? Xem đây!
Toàn thân Dương Cần lại phát toả hào quang.
“Veo… veo…â€
Tư Không Vũ bình thản buông lạnh:
- Hoán chuyển Cá»­u Cung. Thập Quý giữ thế chá»§ trận. Mau! Äừng để tiểu tá»­ đắc thá»§ như lần má»›i rồi. Chuyển!
Nội ngũ hành giãn ra, trước cả lúc trận đó sắp bị vùng quang chiếu đang lấn ra chạm vào.
Ở bên ngoài thì có trận tứ tượng đan xen vào. Vì chỉ thoáng mắt, Thập Nhân Can chỉ còn chín nên đã lập tức diễn khai một trận Cửu Cung cũng cần có đúng chín phương vị.
Thập Quý là Bách Trượng, lão gầm vang:
- Cửu Cung nhập điện. Phát động!
“Ào… ào…â€
Uy lực của trận Cửu Cung có lẽ nhỠnhân số đông hơn nên lợi hại thập bội so với một trận ngũ hành chỉ có năm phương vị.
Dương Cần chợt xoay ngưá»i chuyển dịch:
- Äấy là Ä‘iá»u ta Ä‘ang cần. Vì nói vá» kỳ môn trận thế, trong bá»n ngươi ai cao minh hÆ¡n ta? Ha ha…
Tư Không Vũ tái mặt:
- Tiểu tử dùng Phi Bộ Vạn Thạch dịch chuyển theo phương vị phản Cửu Cung?
Bách Trượng động nộ:
- Tuy trúng kế trá ngụy cá»§a tiểu tá»­ nhưng dù sao chúng ta vẫn đủ lá»±c chi trì lâu hÆ¡n. Äừng loạn động, cứ tiếp tục!
“Ào… ào…â€
Nhá» di chuyển theo phương vị phản Cá»­u Cung nên má»i uy lá»±c Ä‘ang đè nặng lên Dương Cần dần dần suy giảm, Dương Cần tìm cách khích ná»™ đối phương:
- NghÄ© ra Thập Nhân Can là Tư Không VÅ©, sao lão tặc nhi ngươi nhưá»ng chá»§ trận cho Bách Trượng lão ngụy tăng? A… phải rồi chắc là ná»™i thương lão tặc nhi ngươi không hoàn toàn bình phục? Vậy còn chá» gì nữa chưa lùi ra để lo chữa thương? Trừ phi lão tặc nhi ngươi tuy là bào đệ nhưng do Ä‘a nghi nên quyêt không tin ở lệnh huynh là lão ngụy tăng Bách Trượng, đúng không? Ha ha…
Bách Trượng đang nôn nóng, chỉ muốn sớm hạ thủ Dương Cần:
- Nhị đệ lui ra và lo trị thương. Vá»›i Bát Quái trận cÅ©ng thừa năng lá»±c nghiá»n nát tiểu tá»­.
Tư Không Vũ sợ hãi:
- Äại ca đừng lầm kế tiểu tá»­. Vì không như Cá»­u Cung và NgÅ© Hành, Bát Quái không chỉ có sinh có khắc mà còn có cả thuận nghịch. Äấy sẽ là cÆ¡ há»™i cho tiểu tá»­ loại bá»›t dần thế lá»±c cá»§a chúng ta.
Bách Trượng gắt:
- Nhị đệ đừng xem thưá»ng ta. Thuận hay nghịch thì tiểu tá»­ cÅ©ng chết. Ta lo liệu được. Äừng trái ý ta. Mau lên.
Tư Không Vũ đành lùi:
- Vậy thì…
Dương Cần chỉ chỠcó thế:
- Xem ta thoát đây! Ha ha…
Toan lợi dụng Ä‘iểm sÆ¡ hở giữa lúc trận Cá»­u Cung chưa kịp chuyển thành trận Bát Quái để thoát, nào ngá» Dương Cần chợt nghe Bách Trượng cÅ©ng cưá»i:
- Chính ngươi má»›i lầm kế cá»§a ta. Äừng ngỡ ta thấp mưu kém trí, không biết ngươi Ä‘ang toan tính Ä‘iá»u gì. Hãy lùi lại vào giữa trận nào. Ha ha…
“Ào…â€
Bách Trượng hất má»™t đạo uy kình, chận đưá»ng đào thoát do Dương Cần phát hiện.
Tư Không Vũ bấy giỠmới lùi hẳn ra bên ngoài và thở phào:
- Tâm cơ như đại ca, đệ quả là không bằng. Hóa ra đại ca đã đoán biết tất cả. A…
Dương Cần không thể thoát đành tiếp tục chi trì cùng thế trận Bát Quái vừa mới từ Cửu Cung chuyển qua.
Bách Trượng phát lệnh:
- Cấn đạp Ly, Tốn chuyển Äoài, Càn Khảm hợp nhất, Chấn Khôn chá»§ vị. Äánh!
“Ào…â€
Tư Không Vũ lại được dịp tán thưởng bào huynh Bách Trượng:
- Cao diệu, cao diệu. Trong Bát Quái có Thất Tinh, Càn Khảm hợp nhất quả là Ä‘iá»u bấy lâu đệ có nghÄ© nhưng không dám quyết có được không. Äại ca quả là bậc đại kỳ tài.
Dương Cần cố trấn tĩnh cũng không thể dấu nét mặt nửa khâm phục nửa kinh hoàng:
- Có tài như thế lại mưu làm phiến loạn, lão ngụy tăng ngươi không cảm thấy thẹn hoặc tiếc nuối sao? Äỡ chiêu!
“Vù…â€
“Bùng bùng bùng bùng…â€
Bách Trượng vá»›i sắc mặt vừa lạnh vừa nghiêm vẫn thản nhiên phát lệnh Ä‘iá»u động trận pháp:
- Chuyển hoàn nguyên vị, chỉ đổi lấp Tốn làm chá»§ trận. Äánh!
Chuyển Tốn là chuyển qua Trang Hoa tá»­, lập tức Trang Hoa tá»­ phát lệnh tiếp theo, ngay khi Bách Trượng vừa dứt lá»i:
- Bách Vô Bách Trượng, Thiếu Lâm Côn Luân âm dương hợp kích. Nga My dụng kiếm, Không Äá»™ng sá»­ quyá»n, trưá»ng Ä‘oản hợp công. Hoa SÆ¡n chưởng, Äiểm Thương chỉ hợp vá»›i Võ Äang, Vô Vi nhị ná»™i lá»±c Lưỡng Nghi cùng đánh. Mau!
“Ào… ào…â€
“Vù…Vù…â€
Dương Cần thất kinh hồn vía vì phải đối đầu cùng má»™t lúc vá»›i đủ loại công phu, đồng thá»i lại còn bị vây hãm tứ bá» tả hữu tiá»n hậu lại thêm cả thượng hạ nhị bàn cÅ©ng vậy. Vạn bất đắc dÄ© Dương Cần lại đành thi triển Nhu Phong Thập Bát Lá»™ công phu:
- Cách biến trận thật cao minh! Äỡ!
“Bung bung bung…â€
Chính lúc đó Bách Trượng bật cưá»i:
- Ngươi lại lầm kế tung hứng của ta với Trang Hoa tử lão đệ nữa rồi. Trúng! Ha ha…
Bách Trượng vận dụng tuyệt chiêu của thần tăng Tuệ Quang, khắc tinh của công phu Nhu Phong Thập Bát Lộ.
“Ầm.â€
Dương Cần vừa trúng kình, lại nghe Trang Hoa tá»­ Ä‘iá»u trận:
- Chuyển chủ trận qua Càn vị.
Bách Trượng lập tức tiếp lá»i:
- Bát Quái Phá Thiên. Äánh!
“Ào… ào…â€
Dương Cần càng thêm bạt vía, vội vận dụng vầng hào quang chói sáng:
- Quang Hội Chiếu, khai!
Bách Trượng đổi lệnh ngay:
- Bát Quái Tảo Äịa. Äánh!
“Ào…Ào…â€
Vùng quang chiếu chỉ mới phát sáng đã lập tức bị trận pháp hợp kích hợp chiêu làm cho chuyển hướng xuống chạm đất.
“Bùng bùng.â€
Bách Trượng lại cưá»i:
- Chuyển qua Tốn vị! Ha ha…
Tốn vị là Trang Hoa tử.
Dương Cần lập tức lên tiếng, dù vá»™i cÅ©ng phải nói, trước khi để Trang Hoa tá»­ kịp phát lệnh Ä‘iá»u động pháp trận:
- Tư Không gia kỳ thá»±c là hậu nhân cuả Kim Khôi Ma Äao từng há»§y diệt Vô Vi phái hai trăm năm trước. Äiá»u này có ý nghÄ©a gì vá»›i lão chăng, Trang Hoa tá»­?
Trang Hoa tử vẫn phát lệnh như không nghe Dương Cần nói gì:
- Bát Quái phân Tứ Tượng, Tứ Tượng phân Lưỡng Nghi. Tất cả cứ hợp lá»±c như trước. Äánh!
“Ào… ào…â€
Bách Trượng cưá»i thán phục:
- Trang Hoa tá»­ lão đệ không lầm kế ly gián cá»§a tiểu tá»­. Äây quả là hồng phúc không chỉ cho phái Vô Vi mà lão đệ đã nhận là hậu nhân, còn là sá»± ngưỡng má»™ cá»§a huynh đệ ta nữa, khá lắm. Ha ha…
Dương Cần chỉ biết dùng Quang Hội Chiếu để chi trì cục diện:
- Khai!
Bách Trượng tìm cách khích nộ Dương Cần:
- Ngươi tự biết không thể nào chi trì lâu hơn, toan dụng mưu ly gián tình sư huynh sư đệ giữa Trang Hoa tử và Tư Không Vũ ư? Ngươi lầm rồi. Và đó chính là dấu hiệu cho thấy ngươi sắp đến lúc bị hủy diệt. Hãy ngoan ngoãn chấp nhận số phận của ngươi thôi. Ha ha…
Trang Hoa tử vì vẫn còn là chủ trận nên ung dung phát lệnh:
- Chuyển thành Bát Quái, phát hợp chiêu Thiên Khai Äịa Mãn. Äánh!
“Ào… sgo…â€
Dương Cần toan xuất lá»±c đối kháng, chợt nghe Trang Hoa tá»­ cả cưá»i:
- Äúng lúc rồi, chuyển chá»§ trận vá» cho Càn vị. Hy vá»ng đây là lần chuyển cuối cùng để định Ä‘oạt số phận tiểu tá»­. Ha ha…
Bách Trượng phụ há»a ngay:
- Tung hứng hợp ý như thế này quả là cao xanh đã không còn dành thêm cÆ¡ may nào nữa cho tiểu tá»­. Bát Quái Äảo SÆ¡n, Bát Quái Khuấy Hải. Äánh! Ha ha…
“Ào… ào…â€
Dương Cần thập phần khốn đốn nhưng vẫn bất thần quát:
- Sao bảo quyết không lầm kế ly gián, lão lại nghe theo ta, bây giỠlẻn ám toán Bách Trượng? Sao thế Trang Hoa tử?
Bách Trượng vừa nghe vụt quay lại:
- Tại sao…
Khi đó Trang Hoa tử cũng có phản ứng giật mình, không hỠkém Bách Trượng:
- Làm gì có chuyện đó? Tiểu tử chớ nói nhảm.
Do cả hai cùng có phản ứng riêng tư nên hai chiêu gá»i là tối hậu cá»§a Bát Quái Trận bị giảm khá nhiá»u uy lá»±c.
Dương Cần vận lá»±c đối phó, vừa xuất thá»§ vừa cưá»i đắc ý:
- Ta có nói nhảm hay không, chỉ ai là ngưá»i trong cuá»™c má»›i biết. Còn lúc này thì… đỡ! Ha ha…
“Vù…â€
“Ầm, ầm.â€
Tư Không Vũ ở bên ngoài chợt lên tiếng:
- Trang Hoa tá»­ sư huynh đừng để lá»i lẽ hồ đồ cá»§a tiểu tá»­ lung lạc. Tuyệt đối không há» có chuyện như thế.
Trang Hoa tá»­ chợt trầm giá»ng:
- Sao không phát trận tiếp, Bách Trượng? Có gì, cứ chỠdiệt xong tiểu tử hãy nói.
Bách Trượng liá»n phát lệnh:
- Chuyển chủ trận qua Tốn vị.
Trang Hoa tử chộp lấy:
- Bát Quái Loạn Nhân! Äánh!
“Ào… ào…â€
Dương Cần lại vỠquát:
- Bách Trượng định ám toán Trang Hoa tử ư? Vô sỉ. Thủ đoạn thật vô sỉ!
Bách Trượng quát trả ngay:
- Chá»› nói nhảm. Ta chỉ muốn giết ngươi thì có. Äỡ!
“Ào…â€
Tư Không Vũ ở bên ngoài thất kinh:
- Giữ lại thế trận. Äại ca sao lại tùy tiện loạn động? Hãy mau giữ lại thế trận!
Nhưng Dương Cần đã cùng một mình Bách Trượng đối chiêu:
- Không có lá»­a sao có khói? Và nếu không phải thế cá»› sao lúc di tá»±, thần tăng Tuệ Quang lưu lại má»™t câu vá»›i hàm ý quá rõ? Lão ngụy tăng ngươi muốn giết chết ta ư? Tốt! Äỡ!
“Ào… ào…â€
“Ầm, ầm.â€
Do Bách Trượng tùy tiện loạn động nên lúc này trận chuyển không kịp, Trang Hoa tử đành phát lệnh đổi thay:
- Thất Tinh hợp kích. Äánh!
Bách Trượng cả kinh:
- ChỠđã, ta vẫn chưa thoát ra, khoan phát động vội.
Nhưng trận Thất Tinh lúc này chỉ có mỗi một mình Trang Hoa tử là còn lý trí, số còn lại vì u mê nên cứ phát chiêu khai trận.
“Ào… ào…â€
Nhân cÆ¡ há»™i đó, Dương Cần liá»u lÄ©nh xông thẳng vào Bách Trượng:
- Trang Hoa tá»­ làm như thế là đúng, thà giết luôn lão ngụy tăng ngươi còn hÆ¡n là để sau này ngươi mặc tình mưu phục kim khôi. Äỡ!
Bách Trượng giận tái mặt, cũng bất kể trận Thất Tinh vì uy hiếp Dương Cần nên kể như uy hiếp luôn lão, Bách Trượng tận lực phát một chưởng công:
- Chá»› nói nhảm những lá»i nói hoang đưá»ng, đỡ chiêu!
“Vù…â€
Trang Hoa tử đành phát lệnh tạm thu trận:
- Thất Tinh mau triệt thoái.
Chợt có tiếng Tư Không Vũ gầm ngay sau lưng Trang Hoa tử:
- Nghịch ngã giả vong. Trang Hoa tá»­ ngươi sao dám nghi ngá», toan uy hiếp tính mạng đại ca ta? Hãy đỡ!
“Ào…â€
Bách Trượng đang cùng Dương Cần đối chiêu chợt biến sắc gầm quát:
- Nhị đệ không được hồ đồ, Trang Hoa tử dù bị lung lạc thì nguyên nhân chỉ là do tiểu tử. Dừng tay mau!
Dương Cần đắc ý, nhấn thêm chân lực vào chiêu kình đang đối đầu Bách Trượng:
- Äỡ!
“Ầm.â€
Cùng lúc đó một kích quá bất ngỠcủa Tư Không Vũ đã đến lúc chạm vào Trang Hoa tử.
“Bùng.â€
Trang Hoa tá»­ dù lảo đảo vẫn vá»™i xoay ngưá»i vá» phía Tư Không VÅ©:
- Bá»n ngươi đã lừa ta? Và kỳ thá»±c, giết ta má»›i là dụng ý thật cá»§a cả hai huynh đệ ngươi?
Bách Trượng vội chạy đến gần Trang Hoa tử:
- Lão đệ xin chớ nhộ nhận. Tất cả chỉ là tiểu tử cố ý ly gián chúng ta.
Trang Hoa tử lập tức nhảy tránh không dám để Bách Trượng lại gần:
- Tiểu tử Dương Cần, Tuệ Quang đã lưu di tự như thế nào? Nếu sự thật như ngươi nói, ta nguyện cùng ngươi đối phó chúng.
Dương Cần đắc ý:
- Là thế này: Thiếu lâm nội phản, Côn Luân câu kết, Huynh đệ dã tâm, Mưu…
Tư Không VÅ© đã lao ập vào Dương Cần và dùng tiếng quát khá»a lấp ngay câu cuối cùng Dương Cần sắp tiết lá»™:
- Nạp mạng cho ta!
“Ào…â€
Dương Cần cưá»i lạt:
- Ta chỉ chá» có thế! Äỡ!
“Vù…â€
Ở gần đó liá»n có tiếng Trang Hoa tá»­ cưá»i vang:
- Tiếp theo sẽ là “mưu phục kim khôi†đúng không? Bá»n ngươi giá»i thật, dám lừa Trang Hoa tá»­ ta. Bách Trượng, đỡ! Ha ha…
Bách Trượng lập tức gầm vang:
- Không được hồ đồ. Dừng tay ngay. Hãy nghe ta giải thích đây. Vì câu tiếp theo chính là…
Trang Hoa tử bị lừa:
- Là thế nào?
Bách Trượng chợt nạt thật to:
- Là thế này! Chết!
“Ầm.â€
Trang Hoa tử bị bất ngỠnên chấn dội.
- Há»±!
Äó là lúc kình cá»§a Dương Cần chạm vào chiêu chưởng cá»§a Tư Không VÅ©.
“Ầm.â€
Tư Không Vũ cũng bị chấn dội.
- Há»±!
Bách Trượng toan lao đến ứng cứu Tư Không VÅ©, chợt bị Trang Hoa tá»­ liá»u chết tận lá»±c lao ập vào:
- Nạp mạng!
Bách Trượng sợ chậm tiếp cứu bào đệ đành tận lực xuất thủ đối phó Trang Hoa tử:
- Cho ngươi chết!
“Ầm.â€
Dương Cần lao thật nhanh vào Tư Không Vũ, quyết quật chiêu tối hậu:
- Äỡ!
“Ào…â€
Tư Không Vũ hốt hoảng, đành tận lực phát chiêu, bất chấp hậu quả ra sao:
- Ta liá»u mạng vá»›i ngươi!
“Vù…â€
Bách Trượng vẫn kịp lao đến, vội quật bủa một kình cực mạnh vào hậu tâm Dương Cần:
- Nạp mạng!
“Ào…â€
Dương Cần biến sắc, giết được Tư Không VÅ© thì sinh mạng bản thân cÅ©ng khó bảo toàn khi bị Bách Trượng đắc thá»§. Nhưng tha Tư Không VÅ© thì chẳng thể cam tâm, Dương Cần đành gầm vang, vừa xoay ngưá»i vừa phân khai song thá»§, quyết lấy mạng Tư Không VÅ©, đồng thá»i cÅ©ng quyết cùng Bách Trượng tạm chi trì cho qua chiêu này:
- Lão thật độc ác! Äỡ!
“Vù…â€
Bách Trượng vụt cất cao giá»ng, hô hoán, gá»i Tư Không VÅ©:
- Lưỡng nghi, mau!
Tư Không VÅ© hiểu ý, kịp thá»i phối hợp cùng bào huynh Bách Trượng:
- Hay lắm! Hấp!
Bách Trượng cũng hừ lạnh:
- ÄÆ°á»£c! Hấp!
Dương Cần chưa kịp hiểu gì thì song chưởng bản thân đã bị hai bàn tay, má»™t cá»§a Bách Trượng và má»™t cá»§a Tư Không VÅ© cùng lúc chạm vào đồng thá»i còn tá»± dính khắn nhất thá»i khó thể phân khai rá»i ra.
“Bốp bốp.â€
Lúc toan thu song thá»§ vá», Dương Cần chợt phát hiện từ hai bàn tay cá»§a huynh đệ Tư Không gia liá»n có chân nguyên ná»™i lá»±c đồng loạt trút ào ào xông vào kinh mạch khắp ná»™i thể bản thân. Và diá»…n biến đó lập tức dồn ép, chá»±c phá vỡ và huá»· diệt Dương Cần…
Tài sản của dth_abcd

  #29  
Old 07-05-2008, 09:34 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 28

Ngỡ đã chết nào ngỠtái sinh
Giúp phu quân trá»n nghÄ©a vẹn tình



- Bách Trượng, Tư Không VÅ©, cả hai Ä‘á»u là đại cao thá»§ danh môn chính phái sao dùng thá»§ Ä‘oạn ác độc này, cùng hợp nhau giao đấu ná»™i lá»±c vá»›i má»—i má»™t mình Dương thiếu hiệp? Bệnh Cái lão phu là nhân vật thứ nhất quyết không thể chấp nhận hành vi đê tiện hạ lưu này.
Vừa nghe tiếng gầm phẫn nộ của Bệnh Cái đột ngột cất lên, Dương Cần cũng lập tức há miệng, hú dài:
- Muốn đấu nội lực với ta ư? Haaa uuu…ú…
Toàn thân Dương Cần vụt loé sáng, vùng quang chiếu lập tức xuất hiện bao phủ quanh thân Dương Cần, một dấu hiệu cho biết đấy là lúc vì phải chấp nhận một đấu pháp mới nên Dương Cần đã bắt đầu dốc toàn lực mưu cầu chiến thắng.
Bệnh Cái phát hiện, toàn thân sững lại, bàng hoàng nhìn một cảnh độc nhất vô nhị đang diễn khai.
Vùng quang chiếu xuất hiện thoạt đầu có dấu hiệu chá»±c phá»§ sang cÆ¡ thể cá»§a Bách Trượng và Tư Không VÅ© vì là hai nhân vật Ä‘ang hợp nhau dùng ná»™i công giao đấu ná»™i lá»±c vá»›i Dương Cần nên có vị thế đứng gần nhất. Nhưng vung quang chiếu chợt thu hẹp lại, từ trạng thái Ä‘ang bao phá»§ quanh thân Dương Cần vì cứ bị thu hẹp mãi nên dần dần tiá»m phục, chui ẩn hoàn toàn vào ná»™i thể Dương Cần…
Bệnh Cái khiếp hãi, trán xuất hạn, lo cho tính mạng Dương Cần đến trợn cả mắt, líu cả lưỡi:
- Há»ng rồi, há»ng rồi. Ná»™i lá»±c cứ bị thu hẹp thế này chỉ còn má»—i má»™t tá»­ lá»™. Sống sao được mà sống?
Chợt bên cạnh Bệnh Cái xuất hiện thêm má»™t hắc y nhân, y phục tuyá»n Ä‘en vá»›i dung diện cÅ©ng bị má»™t mảng lụa che kín. Hắc y nhân cÅ©ng chú mục nhìn vào kỳ cảnh và thì thào thật khẽ:
- Chưa hẳn chỉ là tử lộ. Lão hãy nhìn, bắt đầu từ hai cánh tay của y?
Hắc y nhân nói vá»›i ai? Bệnh Cái? Chưa biết. Tuy vậy Bệnh Cái vì nghe tiếng nên vá»™i chuyển mục quang nhìn vào hai cánh tay. Cá»§a ai? DÄ© nhiên là cá»§a Dương Cần vì quả thật khi đó hai cánh tay cá»§a Dương Cần dần á»­ng sáng. Vùng quang chiếu sau giai Ä‘oạn tiá»m ẩn giá» phát lá»™ ở hai tay Dương Cần.
Nhưng lần này cách phát lá»™ cá»§a vùng quang chiếu thật kỳ lạ. Không hẳn là bao quanh hai cánh tay Dương Cần như đã mấy lần phát lá»™ Ä‘á»u toả sáng xung quanh thân. Trái lại, như được phát từ tận trong gân cốt phát ra khiến hai cánh tay cá»§a Dương Cần chỉ á»­ng sáng chứ không thật phát sáng.
Hắc y nhân chợt gật gù và tiếp tục thì thào:
- Y thật thông tuệ, đã biết vận dụng công phu phật môn hòa quyện vào công phu Nhu Phong vốn của đạo gia. Bây giỠlão hãy chuyển dần cái nhìn sang hai tay, một của Bách Trượng và một của Tư Không Vũ.
Quả nhiên lá»i cá»§a hắc y nhân là dành cho Bệnh Cái. Vì lá»i thì thào quá khẽ và chỉ có má»—i má»™t mình Bệnh Cái là đứng ká» bên. Tuy vậy Bệnh Cái cÅ©ng đã nhìn. Và lão bàng hoàng do phát hiện hai cánh tay Ä‘ang áp chưởng tá»· đấu ná»™i lá»±c vá»›i đôi tay Dương Cần như bị ánh sáng quái lạ lan sang nên cÅ©ng á»­ng sáng.
Và chỉ thoáng mắt sau trạng thái á»­ng sáng đã từ má»—i cánh tay má»—i ngưá»i thâm nhập và lan dần đến khắp thân Bách Trượng lẫn Tư Không VÅ©.
Chợt Bệnh Cái phát hoảng:
- Trang Hoa tử? Y chưa chết? Y đang muốn hành động gì thế này?
Trang Hoa tử kỳ thực chưa đến nỗi bị Bách Trượng sát hại. Lão đã gắng gượng đứng lên và đang lảo đảo tiến đến gần phạm vi uy lực của trận giao đấu nội lực.
Hắc y nhân lại thì thầm:
- Tình thế đã diễn khai đến thế này bất kỳ ngoại nhân nào xen vào sẽ nhận lãnh một kết cục thật thảm khốc.
Trạng thái ửng sáng đã loang khắp thân Tư Không Vũ và Bách Trượng.
Trận giao đấu nội lực vẫn cứ thế diễn khai.
Trang Hoa tử đang lảo đảo chợt vồ chụp vào hậu tâm Bách Trượng:
- Ta cho ngươi cùng chết! Hắc hắc…
Cái chộp của Trang Hoa tử trúng đích.
“Bá»™p.â€
Toàn thân Bách Trượng khẽ chấn động và lập tức trạng thái ửng sáng đang tồn tại vụt biến đổi, hóa thành một quầng chớp sáng chói và phủ chụp vào toàn thân Trang Hoa tử ngay tức thì.
Trang Hoa tử không thể hiểu quầng chớp sáng từ đâu mà có, chỉ thất thanh gào vang:
- A… a…
Quầng chớp sáng do quá chói lóa nên cũng làm cho Bệnh Cái và hắc y nhân cùng nhắm vội những ánh mắt đang dõi theo nhìn. Và khi mở mắt ra, thật lạ, hỠchẳng nhìn thấy Trang Hoa tử đâu nữa.
Bệnh Cái bàng hoàng chép miệng:
- Quang Hội Chiếu? Một lần nũa cảnh Quang Hội Chiếu hủy diệt nhân mạng ở đỉnh Giao Thiên lại tái diễn ở tại Hoa Sơn này.
Hắc y nhân cũng bàng hoàng nhưng vì nguyên nhân khác:
- Nguy mất, sao y để tiếng gào của Trang Hoa tử làm cho phân tâm? Phen này quả đúng là y chỉ có mỗi một tử lộ. Ta phải cứu y. Chỉ có ta mới cứu được y thôi.
Dứt lá»i, hắc y nhân như bị cÆ¡n gió lốc cuốn Ä‘i, thần tốc lao vào phạm vi uy lá»±c cá»§a trận tá»· đấu ná»™i lá»±c cứ tiếp tục diá»…n khai.
“Vù…â€
Bệnh Cái thất thần, đến nỗi chỉ cần chỠmột quầng chớp sáng chói lóa thứ hai xuất hiện là có thể tin chắc hắc y nhân đã bị hiện tượng Quang Hội Chiếu hủy diệt như vừa mới xảy ra cho Trang Hoa tử.
Dương Cần đang run lẩy bẩy khắp thân. Bách Trượng và Tư Không Vũ thì tuy chưa biểu lộ dấu hiệu nào đắc ý nhưng vẫn mím môi mím lợi dụng lực, căng hết mục quang nhìn và chỠmột kết quả tất yếu thế nào cũng đến với kẻ thảm bại và Dương Cần.
Hắc y nhân không lao ập vào phạm vi uy lá»±c cá»§a trận đấu, chỉ lao lướt qua vá»›i má»™t ngá»c thá»§ hoàn toàn trắng, đối nghịch vá»›i toàn thân Ä‘en, chợt vẫy xạ má»™t lượt nhu kình vào trận tá»· đấu ná»™i lá»±c.
Nhu kình lướt qua như thể má»™t làn gió chỉ bất ngá» mÆ¡n man thôi. Nhưng diá»…n biến tiếp đó xảy ra lại không thể lưá»ng.
Thoạt tiên là thấy Bách Trượng và Tư Không VÅ© cùng run bắn khắp ngưá»i má»™t lượt, như bị phát lãnh. Sau đó mắt cá»§a cả hai chợt díp lại, má»™t dấu hiệu buồn ngá»§ vì quá mệt má»i chợt đến vá»›i há» chăng?
Không cần biết đúng sai thế nào và tại sao có hiện trạng đó xảy ra, Dương Cần Ä‘ang run lẩy bẩy toàn thân vì bị núng thế liá»n nhân đó bật ra tiếng quát to như tiếng sấm động:
- Khai!
“Bung, bung.â€
Bách Trượng và Tư Không Vũ cùng bị đẩy lùi, bức dội đến chao đảo ngả nghiêng.
Tiếng quát cá»±c to cá»§a Dương Cần làm cả hai vượt qua cÆ¡n buồn ngá»§ bá»—ng đến vá»›i há» quá kỳ quái. Và ngược lại, má»™t kích chấn lùi cÅ©ng cá»§a Dương Cần làm cả hai bị chấn nát ná»™i tạng. Bằng chứng là cả hai Ä‘á»u ôm ngá»±c như nhau. Vừa lảo đảo vừa há mồm thổ huyết lai láng như nhau.
Bách Trượng phẫn nộ nhìn hắc y nhân đã xuất hiện ngay phía sau Dương Cần:
- Ngươi… là ai? Sao độc ác… giúp tiểu tử đả bại… đả bại ta?
Hắc y nhân đưa tay gỡ mảng lụa đen đang che kín diện mạo:
- Hãy nhìn xem ta là ai?
Tư Không Vũ bàng hoàng đến độ không chi trì nổi chợt khuỵu xuống:
- Trác… Bách Hoa?
Dương Cần giật nảy ngưá»i, lập tức quay nhìn hắc y nhân. Vừa lúc đó hắc y nhân gật đầu thừa nhận vá»›i Tư Không VÅ©:
- Không sai! Và đừng nói Trác Bách Hoa ta có thừa tư cách đối phó lũ tham tâm các ngươi mà chỉ cần với tư cách là phu nhân của Dương Cần, há lẽ Trác Bách Hoa này không được phép giúp phu quân?
Dương Cần gật nhẹ đầu má»™t lượt và tuy có nhìn nhưng không nói vá»›i Trác Bách Hoa lá»i nào. Trái lại, Dương Cần chợt rảo bước đến gần Tư Không VÅ©:
- Lão tặc nhi ngươi mau theo ta.
Tư Không Vũ thất kinh toan dụng lực phản kháng nhưng vì bất lực đành buông thõng tay xuống:
- Ngươi muốn giết ta?
Dương Cần cưá»i lạt, lôi Tư Không VÅ© sá»n sệt cùng Ä‘i:
- Äâu thể tiện nghi cho lão tặc ngươi như thế?
Dương Cần dừng chân cạnh thân hình bất động của Kim Mỹ Kỳ:
- Mỹ Kỳ muội. Ta…
Äá»™t ngá»™t Kim Mỹ Kỳ chá»›p nhẹ đôi mắt, đồng thá»i mấp máy môi gá»i:
- Biểu… huynh…
Dương Cần cả mừng, vội ngồi xuống cạnh Kim Mỹ Kỳ:
- Muội chưa chết? Hay quá, muội vẫn còn sống thì hay không gì bằng. Hãy gắng lên. Biểu huynh quyết giúp muội khôi phục nguyên trạng.
Kim Mỹ Kỳ chợt nấc lên:
- Äừng chậm trễ… muá»™i chỉ cố… chi trì để đợi gặp biểu huynh… lần cuối…
Dương Cần giật mình:
- Không được. Muá»™i phải sống. Ta quyết không để biểu muá»™i chết. Nhìn đây. Tư Không VÅ© đây. Muá»™i phải sống để đích thân hành hình, bắt lão tặc nhi từng dày vò muá»™i phải Ä‘á»n tá»™i. Muá»™i có nhìn thấy kẻ thù cá»§a muá»™i chưa?
Trác Bách Hoa tiến lại gần, dùng tay xem qua mạch tượng cho Kim Mỹ Kỳ và lắc đầu:
- Nếu tâm nguyện cuối cùng cá»§a nàng là báo thù, phu quân, xin đừng chậm trá»…. Hãy mau giúp nàng thá»a nguyện.
Kim Mỹ Kỳ lại nấc:
- Hãy giúp… giúp muội báo thù…
Dương Cần gật đầu quả quyết:
- Nếu là thế, muội muốn lão súc sinh này chết cách nào? Hay cứ như lão từng hành hạ ta, lão tặc nhi độc ác này từng tìm cách hủy hoại tứ chi ta?
Trác Bách Hoa nôn nóng:
- Không kịp nữa rồi, phu quân muốn gì thì hành động mau lên. Nàng khó thể kéo dài lâu hơn.
Dương Cần chấn động, tuy vậy vẫn lập tức quay qua vặn gẫy một tay Tư Không Vũ đến tận khớp bả vai:
- Muội đừng chết! Hãy gắng gượng xem ta thay muội hành hình lão súc sinh.
Tư Không Vũ gào thê thảm:
- A… a…
Bỗng có tiếng Tôn Nhân Phụng từ đâu đó bật quát vang:
- Lão muốn tá»± sát ư? Chưa được đâu vì bổn cô nương đâu đã có cÆ¡ há»™i há»i tá»™i lão. Hừ.
Má»i ngưá»i quay đầu nhìn và thấy Tôn Nhân Phụng ngay khi xuất hiện đã Ä‘iểm huyệt chế ngá»± Bách Trượng ngay. Hoá ra Bách Trượng không muốn bị hành hình như bào đệ Tư Không VÅ© nên toan tá»± sát nhưng đã bị Tôn Nhân Phụng phát hiện chặn lại.
Dương Cần vặn gẫy cánh tay thứ hai của Tư Không Vũ:
- Còn nữa đây. Biểu muội phải sống để xem ta thay muội hành hình kẻ thù.
Tư Không Vũ gào càng thê thảm hơn:
- A… a…
Trác Bách Hoa chợt lắc đầu:
- Nàng đi rồi. Cũng may, dù sao nàng cũng được mãn nguyện.
Dương Cần đứng bật dậy thét dậy trá»i:
- Không thể nào. Tư Không VÅ© vẫn chưa Ä‘á»n mạng, biểu muá»™i vẫn chưa thể bá» Ä‘i. Kim Mỹ Kỳ biểu muá»™i!
Tiếng thét làm rúng động lòng ngưá»i và Dương Cần càng làm há» rúng động hÆ¡n khi bất ngá» dá»±ng lão Tư Không VÅ© dậy. Dương Cần bóp banh miệng Tư Không VÅ© ra và vừa nhét từng hoàn Hoả Khí Diêm La Cầu vào miệng lão vừa quát bảo lão:
- Há miệng ra. Nuốt! Nuốt xuống! Còn nữa, nuốt nữa Ä‘i, nuốt cho nhiá»u vào. Ha ha…
Có không ít hơn tám hoàn Hoả Khí Diêm La Cầu đã được Dương Cần vừa nhét vừa bắt Tư Không Vũ phải nuốt vào bụng. Tiếp đó Dương Cần lại gào thét váng động:
- Ta biết vong linh muội chưa thể đi xa. Muội hãy nhìn đây, nhìn để biết lão súc sinh Tư Không Vũ sắp phải thảm tử như thế nào. Biểu muội hãy nhìn đây. A… a…
Dương Cần vận lá»±c quẳng mạnh, làm cho Tư Không VÅ© bay Ä‘i, chếch vá» phía sưá»n núi đá cheo leo ở phía hậu cá»§a Hoa SÆ¡n phái và bóng dáng lão mất dần vá» phía vá»±c.
Không bao lâu sau từ đâu đó phía dưới bật vang dội một loạt chấn động kinh hoàng.
“Ầm, ầm, ầm.â€
Dương Cần vừa nghe tiếng liá»n cưá»i khanh khách, chân thì di chuyển dần vá» phía Bách Trượng:
- Tư Không Vũ, bào đệ của lão ngụy tăng ngươi đã chết như thế đó. Bây giỠthì đến lượt lão ngụy tăng ngươi. Ha ha… ha ha…
Thần thái của Dương Cần khiến Tôn Nhân Phụng đứng canh giữ Bách Trượng cũng phải rúng động:
- Dương huynh!
Dương Cần ngưng cưá»i để nhìn nàng và bất chợt thở hắt ra má»™t hÆ¡i trút nhẹ ná»™ khí:
- Tôn cô nương vội đến đây, ắt là vì sự an nguy của lệnh Quách nhị thúc?
Tôn Nhân Phụng thoáng bối rối nhưng vẫn lên tiếng phẫn nộ:
- Quách nhị thúc đã chết. Mệnh lệnh là do Bách Trượng chủ trương. Dương huynh có thể cho muội tự tay báo thù?
Dương Cần cưá»i lạt, giá»ng thá» Æ¡:
- Cô nương ngại Dương Cần này sẽ độc ác như đã hành hình Tư Không VÅ©? ÄÆ°á»£c, xin tùy cô nương. Vì vá»›i tại hạ chỉ cần Bách Trượng chết là đủ. Äá»§ cho gia phụ, cho thần tăng Tuệ Quang, cho những huynh đệ như Nhị Ất và nhất là cho Tiểu Chân cùng Quá»· Diêm La. Giết Ä‘i. Giết thế nào tùy cô nương.
Dương Cần ung dung lùi lại nhưng chợt giật nảy ngưá»i khi nghe Tôn Nhân Phụng buá»™t miệng:
- Dương huynh sao rồi? Hãy mau tỉnh lại đi vì Tiểu Chân thật sự chưa chết.
Dương Cần chồm đến, lay lay tay Tôn Nhân Phụng:
- Thật chứ? Có thật Tiểu Chân chưa chết? Tin này từ đâu có? Ai đã cho cô nương biết?
Trác Bách Hoa tiến lại gần:
- Chính ta. Dưá»ng như phu quân Ä‘ang hận Trác Bách Hoa ta thì phải? Nếu biết trước như vậy, lần đó ta đã chẳng cứu Tiểu Chân làm gì. Hừ…
Dương Cần vội quay lại, ngượng ngùng nhìn Trác Bách Hoa:
- Chuyện đó… hãy để sau. Mà có thật chính phu nhân đã cứu mạng Tiểu Chân hộ Dương Cần ta.
Tôn Nhân Phụng bá»—ng tá»§m tỉm cưá»i:
- Muá»™i hiểu cả rồi. Mà thôi, chuyện đó quả thật cứ để sau hãy nói đến. Còn bây giá», sao Dương huynh nỡ nghi ngá» lá»i nói cá»§a Bách Hoa tỉ tỉ? Nếu có đã có má»™t Bách Hoa tỉ ngỡ chết nhưng vẫn hồi sinh thì sao huynh không tin chuyện Tiểu Chân thật sá»± vẫn còn sống?
Dương Cần có phần hoài nghi:
- Cô nương gá»i Bách Hoa tá»·? Tại hạ phải hiểu như thế nào đây?
Trác Bách Hoa vội xua tay:
- Äã bảo không được nói bây giá», trước mắt hãy xá»­ lý xong Bách Trượng đã. Ai hạ thá»§? Hay do ta?
Dương Cần bảo:
- Hãy giao cho Tôn Nhân Phụng.
Tôn Nhân Phụng nhận ngay:
- Dương huynh còn Hoả Khí Diêm La Cầu?
Bệnh Cái thất kinh:
- Cả bảo chủ cũng không muốn Bách Trượng chết toàn thây nữa sao?
Tôn Nhân Phụng đã có chủ ý:
- Bách Trượng mưu đồ má»™ng bá vương. Tiểu nữ chỉ giúp lão thành toàn bá nghiệp bằng cách rải thi thể lão khắp thiên hạ, tá»± Ä‘á»n tá»™i vá»›i khắp lê dân bá tánh.
Dương Cần trao cho nàng vật nàng cần:
- Tại hạ chỉ giữ lại có má»™t, gá»i là chút di vật cá»§a biểu muá»™i Kim Mỹ Kỳ. Nhưng vì cô nương cần, xin cứ sá»­ dụng. Thiết nghÄ© sẽ giúp vong linh biểu muá»™i toại nguyện hÆ¡n.
Tôn Nhân Phụng cầm lấy và đặt vào giữa miệng Bách Trượng:
- Lão chỉ may mắn hơn Tư Không Vũ là không bị đớn đau. Ngậm lấy.
Nàng cÅ©ng y cách Dương Cần lúc nãy nhưng thay vì ném xuống vá»±c thì lại ném bổng Bách Trượng lên trá»i.
“Vù…â€
ChỠthân hình Bách Trượng chuẩn bị rơi ngược xuống, Tôn Nhân Phụng chợt thét:
- Bách Hoa tỷ, giúp muội.
Trác Bách Hoa gật đầu và bất ngỠbật lao lên như bị cơn gió lốc cuốn đi.
“Vút.â€
Äến gần Bách Trượng, Trác Bách Hoa vẫy nhẹ ngá»c thá»§:
- Hãy nhận lệnh cá»§a U Minh Diêm La Ä‘iện. Äó là tá»­ lệnh.
Hoả Khí Diêm La Cầu ngậm trong miệng Bách Trượng lập tức phát nổ, tạo thành xung lực kinh khiếp, hủy hoại toàn bộ thân hình Bách Trượng.
“Ầm.â€
Trong khi đó Trác Bách Hoa an nhiên hạ thân xuống cạnh Dương Cần.
Dương Cần thán phục:
- Phu nhân không ngại độc?
Trác Bách Hoa cưá»i tươi tỉnh:
- Phu quân không ngại độc, lẽ nào ta ngại.
Tôn Nhân Phụng há»i xen vào:
- Còn những chưởng môn, Dương huynh định xử lý sao?
Dương Cần vẫn đang nhìn Trác Bách Hoa:
- HỠbị Thất Hồn Tán…
- Ta thừa năng lực hóa giải nếu đó là chủ ý của phu quân.
Dương Cần bối rối:
- Nhưng không phải lúc này. Phu nhân có thể tạm giao giải dược để nhá» Bệnh Cái lão tiá»n bối sau đó cứu tỉnh há»?
Bệnh Cái tiến đến:
- Dương thiếu hiệp quyết lánh mặt h�
Dương Cần gượng cưá»i:
- Há» sẽ luyên thuyên, riêng tiểu bối thì không tiện lưu lại, nhất là vào lúc này. Mong lão tiá»n bối lượng thứ giúp cho.
Bệnh Cái liếc nhìn Trác Bách Hoa:
- Phu nhân cá»§a thiếu hiệp thật sá»± bối phận không há» kém, xin đừng gá»i ta là lão tiá»n bối. Bất qua, hai chữ tiá»n bối, ta có thể miá»…n cưỡng nhận.
Trác Bách Hoa cưá»i lạt:
- Lão biết nói thế cÅ©ng tốt. Äó là chưa kể nhị phu nhân cá»§a chuyết phu cÅ©ng đưá»ng đưá»ng là bảo chá»§ Vạn Thạch bảo. Riêng chuyết phu có thể bảo Ä‘ang là thiên hạ đệ nhất nhân. Chỉ vì ta biết do chuyết phu không muốn, bằng không, chuyết phu dù có tá»± xưng là minh chá»§ võ lâm cÅ©ng chẳng có gì không được. Äúng chứ?
Dương Cần hốt hoảng:
- Nhị phu nhân nào? Minh chá»§ nào? Thôi Ä‘i, Dương Cần ta chỉ biết má»—i má»™t mình phu nhân. Huống hồ đó đã là chá»§ ý cá»§a Dương Cần này từ lâu. Ta không thích làm minh chá»§, càng không thích cứ ngày ngày bôn tẩu giang hồ. Ta mệt lắm rồi. Và nói thật, chẳng bao lâu nữa công phu cá»§a ta cÅ©ng tá»± thất tán, có muốn làm minh chá»§ cÅ©ng không đủ tư cách. Phu nhân mau giao giải dược để cứu há». Thế là đủ, chúng ta hãy Ä‘i cho mau. Ta không muốn gặp lại há». Kẻo đến lượt há» lại miá»…n cưỡng ta là minh chá»§.
Trác Bách Hoa phì cưá»i, nói vá»›i Bệnh Cái:
- Lão đã thừa nhận những gì giữa hai chúng ta có cÆ¡ há»™i đàm đạo Ä‘á»u đúng như ta Ä‘oán? Vậy lão an tâm rồi chứ?
Bệnh Cái gật đầu, tỠý thất vá»ng:
- Trác viện chá»§ vốn có tâm cÆ¡, lại quá hiểu ý phu quân, Ä‘iá»u này khiến Bệnh Cái này dù có mừng cho viện chá»§ vẫn cảm thấy tiếc cho võ lâm.
Trác Bách Hoa ném cho Bệnh Cái một lỠgiải dược và dặn:
- Cách hóa giải ta đã Ä‘iểm chỉ sẵn. Riêng vá» Ä‘iá»u tiếc nuối cá»§a lão, yên tâm Ä‘i, sau khi bá»n ta ba ngưá»i đã Ä‘i, phiá»n lão cáo bạch cho bá»n há» biết, Dương Thế Tôn vẫn có thể tái xuất giang hồ bất kỳ lúc nào nếu giả như há» cố tình gây náo loạn. Tương tá»±, lão cÅ©ng nên thay Dương Cần giải thích rõ ngá»n ngành cho Triển Hoành má»™t lần nữa. Nếu y không lo phục thiện, lại cố ý gây ra chuyện phiá»n toái như có lần đã đồng mưu vá»›i Lạc Quyến Äá», hừ, khi đó y đừng mong còn cÆ¡ há»™i toàn mạng. CÅ©ng xin thú thật, ta cÅ©ng như phu quân, thật sá»± ngán lắm rồi chuyện phân tranh cá»§a giá»›i giang hồ. Hãy bảo hỠđể phu thê ta bình yên. Cứ như thế sẽ không bao giá» có chuyện Dương Thế Tôn tái thế. Cáo biệt.
Bệnh Cái nhìn theo há» vá»›i má»™t tâm trạng bâng khuâng như vừa mất má»™t Ä‘iá»u gì đó rất đáng quý.
* * *
Trác Bách Hoa chợt quay qua há»i Dương Cần:
- Sao phu quân không há»i ta nữa vá» Tiểu Chân?
Dương Cần Ä‘i giữa Trác Bách Hoa và Tôn Nhân Phụng tỠý phiá»n trách:
- Phu nhân sao nỡ Ä‘em ta làm trò cưá»i?
Tôn Nhân Phụng chợt há»i:
- Hoá ra Dương huynh đã có ý ngỠgần đây sau lưng muội có một hậu thuẫn là Bách Hoa tỷ?
Dương Cần liếc nhìn nàng:
- Tôn cô nương…
Trác Bách Hoa hắng giá»ng:
- Nàng đã là nhị phu nhân cá»§a phu quân, đã do chính tay ta sắp đặt, phu quân sao cứ khách sáo gá»i mãi nàng là cô nương như ngưá»i xa lạ?
Dương Cần đỠmặt:
- Mong phu nhân giải thích rõ hơn?
Tôn Nhân Phụng cũng đỠmặt và bối rối:
- Không phải lúc này đâu, Bách Hoa tỷ.
Trác Bách Hoa gật đầu:
- Phu quân cứ thay đổi lối xưng hô. Ắt không bao lâu nữa tự phu quân sẽ hiểu rõ nguyên do.
Dương Cần miễn cưỡng đáp ứng:
- Kỳ thực ta chỉ đoán sau lưng muội có kỳ nhân tiếp trợ nhưng hoàn toàn không nghĩ đó lại là Bách Hoa, một phu nhân đã chết của ta.
Trác Bách Hoa bảo:
- Ắt là do phu quân phát hiện má»™t mình Phụng muá»™i, quyết không thể có phương dược thần diệu giúp phu quân dù bị cháy bá»ng khắp ngưá»i vẫn có cÆ¡ há»™i khôi phục nguyên trạng?
Dương Cần giải thích thêm:
- Còn là do cách đối phó của Phụng muội đối với Liễu Tuyết Thanh. Vì ta nhận định, Phụng muội bất quá chỉ có thể đánh đuổi, quyết không đủ bản lãnh hạ thủ yêu nữ báo thù rửa hận cho Tiểu Chân.
Tôn Nhân Phụng thừa nhận:
- Trước lúc chúng ta phát hiện có Liá»…u Tuyết Thanh tìm đến, tiếng động lạ kèm theo lá»i mắng là cá»§a Bách Hoa tá»· phát ra để dẫn dụ muá»™i đến gặp. Thá»§ hạ được yêu nữ mang theo cÅ©ng bị Bách Hoa tá»· giúp muá»™i triệt hạ, sau đó má»›i đến lượt yêu nữ Ä‘á»n mạng.
Dương Cần phân vân:
- Nhưng sao lúc ta giả vá» nói lá»i chia tay, kỳ thá»±c vẫn lẻn lưu lại cả ngày để dò xét cÅ©ng không thấy Phụng muá»™i hoặc Ä‘i tìm Bách Hoa hoặc lên tiếng gá»i để Bách Hoa xuất hiện?
Tôn Nhân Phụng gượng cưá»i:
- Muốn tìm thì cÅ©ng không thể. Vì muá»™i nào biết Bách Hoa tá»· lưu ngụ nÆ¡i đâu. Còn gá»i ư? Bách Hoa tá»· đã căn dặn kỹ, tá»± tá»· sẽ đến nếu cần, kỳ dư cấm muá»™i tuyệt đối không gây kinh động. Hóa ra chuyện này Bách Hoa tá»· cÅ©ng Ä‘oán đúng. Vì sau đó có bảo muá»™i, huynh vẫn lưu tâm tìm đủ má»i cách để ngấm ngầm dò xét xem ai đã giúp muá»™i. Kể cả huynh bảo sắp đến kỳ tiêu tán ná»™i lá»±c chân nguyên cÅ©ng là giả?
Dương Cần phản bác:
- Nói chia tay mới là giả. Còn chuyện có thất tán võ công hay không mãi đến hôm nay ta mới minh bạch là không có.
Trác Bách Hoa chợt há»i:
- Vì sao phu quân quyết sẽ không còn lo bị thất tán võ công?
Dương Cần giải thích:
- Äó là lúc ta cùng huynh đệ Tư Không VÅ© tá»· đấu ná»™i lá»±c, chợt phát hiện nhị mạch Nhâm Äốc không chỉ khai thông vá»›i đại huyệt Äan Äiá»n mà còn tá»± khai thông lẫn nhau. Dưá»ng như Ä‘iá»u đó giá»›i võ lâm gá»i là khai phá sinh tá»­ huyá»n quan?
Trác Bách Hoa gật đầu:
- Äả thông sinh tá»­ huyá»n quan. Má»™t cảnh giá»›i tối thượng và cao minh nhất đối vá»›i ngưá»i luyện võ, hãn hữu lắm má»›i có má»™t ngưá»i đạt được. Vậy vì sao phu quân bá»—ng đạt được Ä‘iá»u này?
Dương Cần lắc đầu:
- Nhất định là do phu nhân nhúng tay vào. Phu nhân không nói ta khó lòng tự đoán.
Trác Bách Hoa bảo:
- Không sai, ta biết và vạn sá»± Ä‘á»u do ta sắp đặt. Nhưng công đầu là nhá» Phụng muá»™i. Vì thế ta má»›i chấp nhận Phụng muá»™i là nhị phu nhân cá»§a phu quân.
Dương Cần hoang mang:
- Tại sao? Công gì?
Trác Bách Hoa thở dài:
- Có nói phu quân cÅ©ng không hiểu. Vì phu quân đúng là ngốc. Äến chuyện thân cận nữ sắc là thế nào còn không biết thì hiểu sao được thuật Äại Hồi Âm Dương do ta nhá» Phụng muá»™i thi thố vừa giúp phu quân mau khôi phục chân nguyên vừa là cÆ¡ há»™i để sau này phu quân được dịp tá»± khai thông Nhâm Äốc nhị mạch, vượt ngưỡng NgÅ© Khí Triá»u Nguyên, võ há»c cái thế.
Dương Cần chỉ hiểu mơ hồ:
- Hoá ra tất cả Ä‘á»u do công cá»§a Phụng muá»™i. Mà này, sao phu nhân trước kia thoát chết, bây giá» lại am hiểu nhiá»u bí thuật như tà pháp?
Trác Bách Hoa thở dài:
- Ta thoát là nhá» may mắn, chợt rÆ¡i đúng vào má»™t tàng cây, sau bị hất lá»t vào má»™t bí động gá»i là U Minh Diêm La Ä‘iện. Tại đó ta phát hiện má»™t quyển Äan Kinh, chỉ dạy nhiá»u bí thuật dù có gá»i là tà pháp cÅ©ng không mấy sai.
Dương Cần mừng thay cho Bách Hoa:
- Nhưng sao dưới đáy vực lúc đó cũng có một thi thể ta nhận đúng là nữ nhân?
Trác Bách Hoa phì cưá»i:
- Ta ở U Minh Diêm La Ä‘iện dù chưa thể tá»± thoát ra nhưng có nghe tiếng phu quân kêu gào rất thảm thiết, phu quân rất chung tình, nhất là biết tuân thá»§ đúng theo từng lá»i đã cùng ta minh sÆ¡n thệ hải. Vì thế cÅ©ng độ ba năm sau, lúc ta bắt đầu tái xuất giang hồ, cÅ©ng nhá» luôn lẻn bám theo nên có giúp phu quân tìm hiểu xem thi thể dưới đáy vá»±c lần đó là ai, sao lại ngẫu nhiên lâm tá»­ cảnh cùng ngày cùng chá»— vá»›i chúng ta. Hoá ra là Âm Ma Kiá»u Äại Mỹ. Thế phu quân không thấy lạ vì bao lâu nay ai ai cÅ©ng xuất hiện và bị phu quân lần lượt diệt trừ, chỉ riêng nhất ma là biệt tăm?
Dương Cần vỡ lẽ:
- Vậy phu nhân cũng nghe ta kêu gào, bảo giúp ta cứu nguy cho tiểu Chân?
Trác Bách Hoa tắt ngay nụ cưá»i:
- Ta có nghe và vì phu quân ta đã kịp giải thoát Tiểu Chân trước khi bị thù nhân phóng há»a. Nhưng ta bất lá»±c, chỉ có thể giúp Tiểu Chân được đến thế thôi.
Dương Cần lo sợ:
- Tiểu Chân hiện nay như thế nào?
Trác Bách Hoa lắc đầu:
- Nàng thác loạn càng lúc càng nghiêm trá»ng, đã có lần suýt hạ sát mụ Quá»· Diêm La. Tình huống cá»§a nàng hiện nay rất thảm. Äể Ä‘uổi theo giúp phu quân, ta đành liá»u lÄ©nh tiếp tục phó giao nàng cho Quá»· Diêm La chăm sóc. Nhưng như tin từ Quá»· Diêm La cấp báo đến, nhá» Bệnh Cái báo lại ta hay, nàng vì quẫn trí đã tá»± sát, kể cả Quá»· Diêm La sau đó cÅ©ng mệnh chung do bị nàng đả thương quá nặng. Ta thật tiếc.
Dương Cần chấn động song cũng mau chóng vượt qua:
- Dù sao như vậy cũng tốt cho nàng. Vì ta từng nghĩ, nhỡ nàng khôi phục, liệu nhớ lại chuyện bị Bách Trượng làm nhục, nàng chịu nổi đả kích đó chăng?
Giá»ng cá»§a Dương Cần quá thảm, khiến ai nghÄ© cÅ©ng buồn. Äể phá tan không khí này, Tôn Nhân Phụng chợt cưá»i há»i:
- Huynh thì biết gì chuyện đó mà bảo là đả kích?
Dương Cần đỠmặt:
- Thì ta nghe ai ai cũng bảo thế, không phải sao?
Trác Bách Hoa cÅ©ng cưá»i:
- Do phu quân chưa biết, hay để ta giải thích một lần cho minh bạch.
Và mặc cho Tôn Nhân Phụng kêu ré phản bác, Trác Bách Hoa vẫn thì thào giải thích cho Dương Cần hiểu.
Càng nghe Dương Cần càng ngượng:
- Äó gá»i là thân cận nữ sắc? Và Tôn Nhân Phụng đã cùng ta… cùng ta? Sao ta không nhá»›?
Trác Bách Hoa bảo:
- Äêm nào phu quân cÅ©ng nhá» nàng Ä‘iểm huyệt, sau đó má»›i cho phép nàng đắp phương dược má»›i, thay cho lá»›p cÅ©. Lúc đó phu quân còn biết gì để bảo nhá»› hay không nhá»›?
Dương Cần áy náy nhìn Tôn Nhân Phụng:
- Muội đã vì ta hi sinh trinh tiết? Ta thật có lỗi vì không biết sớm tổn thất này cuả muội.
Äến lượt Tôn Nhân Phụng thì thào vào tai Dương Cần má»™t lúc lâu.
Lần này càng nghe Dương Cần càng thất sắc:
- Bách Hoa vì để tự cứu phải luyện tà công? Và vì hao tổn nguyên khí nên không bao lâu nữa sẽ tuyệt mạng?
Trác Bách Hoa thừa nhận:
- Äó là sá»± thật. Vì nếu lúc đó ta đừng nghe tiếng phu quân kêu thảm, khiến ta dù rất muốn chết vẫn không nhẫn tâm để phu quân lưu lại má»™t mình, có lẽ ta không bao giá» mạo hiểm luyện tà công đó.
Và nghe Trác Bách Hoa thở ra:
- Nhưng dù sao bây giá» ta cÅ©ng mãn nguyện. Thứ nhất đã báo thù, là tá»± tay giết nghịch đồ Liá»…u Tuyết Thanh. Thứ hai, giúp phu quân vừa phục thù vừa có cÆ¡ há»™i lưu danh hậu thế. Sau cùng là lấy quyá»n phu nhân, tìm được má»™t nhị phu nhân thật tốt, thay ta chăm sóc phu quân đến mãn Ä‘á»i. Ta không còn gì hối hận nữa ngoài câu chúc cả hai: Long phụng hảo cầu, bá»n duyên cầm sắt. VÄ©nh biệt.
“Vút.â€
Trác Bách Hoa như được cÆ¡n gió lốc cuốn Ä‘i, khiến Dương Cần dù muốn gá»i cÅ©ng không kịp, nói gì chuyện Ä‘uổi theo…
HẾT
Tài sản của dth_abcd

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
lia lavienche, òåëåôîííûé


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™