Mọi người tiến vào tẩm thất của Phong Tự Lai, Phong Tự Lai đang nằm trên giường, khí sắc cũng tính là tốt.
Hi Bình nói: “Nhạc phụ, người làm sao đáng thất vọng vậy, bị người đánh nằm ra giường không thể động đậy, nếu để nữ tế người ra tay, nằm trên giường phải là tên hỗn đản đã đánh người đó. Lại nói chuyện cũ, người đánh nhau mà quên mất Quyền Vương nữ tế của người sao, như có vẻ thiếu nghĩa khí đó?”
Phong Tự Lai cười: “Ngươi không đủ cho hắn đánh đâu, hắn gần như có thể gọi là đệ nhất cao thủ trên võ lâm!”
“Cái gì?” Hi Bình nhảy lên, giống dạng một con khỉ chí chóe: “Nhạc phụ, người nói gì? Con không đủ cho hắn đánh? Hắn là ai? Con không đấm hắn không được!”
Phong Tự Lai nói: “Lạc Hùng, Đại Địa minh chủ, bây giờ là Võ Lâm Minh Chủ.”
Hi Bình vẫn chưa nguôi giận, nói: “Nhạc phụ, đợi thương thế của người hồi phục, người dẫn con đi khiêu chiến hắn, cho hắn biết lợi hại của nữ tế người. Minh chủ cái gì chứ? Đánh hắn thành manh trư (heo mù)!”
Hoa tiểu ba cười nói: “Tỉ phu, huynh có vẻ cả võ lâm minh chủ đại biểu cho cái gì cũng không rõ. Võ Lâm Minh Chủ, nói cách khác, cả võ lâm phải nghe lời hắn, huynh hiện tại cũng nằm trong khu vực quản lý của hắn.”
“Còn lâu! Hắn quản được ta sao?” Hi Bình mắng lại, đột nhiên quay mặt nhìn Phong Tự Lai nói: “Hắc hắc, nhạc phụ, con cũng là vì giành thể diện cho người mà cùng hắn giao đấu, nguyên lai người cũng đang có chức quyền! Người hiện tại là đầu đảng cũng là biểu tượng của khất cái, như quả nói người đi làm Võ Lâm Minh Chủ, người không phải càng phát đạt hơn sao? Tiểu Ái Vũ, đầu óc làm ăn của cha nảng cũng thật nhạy bén đó!”
Phong Tự Lai khốn khổ trả lời: “Tiểu tử nói bậy, ngươi nói đến đâu rồi?”
Hi Bình đáp: ‘Tiểu tử biết sai. Nhưng mà, nhạc phụ, không phải là chức vụ rõ ràng gì, người hà tất phải tranh giành đến nỗi cả mạng cũng hi sinh? Còn may là nữ tế người có bản lãnh, tìm một nhạc phụ khác đến liệu thương cho người.”
Phong Ái Vũ giận dữ: “Hi Bình, chàng nói chuyện với cha ta, không thể nghiêm túc một chút sao?”
Phong Tự Lai xua tay, nói: “Ái Vũ, đừng cưỡng cầu nó, không thích nó quá nghiêm túc. Kì thực ta lúc mới bắt đầu cũng không có ý liều mạng, nhưng mà, ai! Một lời nói không hết.”
Lão gặp Lạc Hùng thì nổi giận! Trong cuộc đời lão, tuy nói toàn bộ tình cảm dành cho Độc Cô Vũ, nhưng trước khi gặp được Độc Cô Vũ, lão tưng có theo đuổi một mối tình khác, nhưng giữa chừng lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, chính là Lạc Hùng, làm mê mẩn phương tâm thiếu nữ của cô gái đó, cô gái đó lại gả cho Lạc Hùng.
Nhưng không biết vì sao, sau bảy năm cô gái đó lìa đời, lão nhận thấy phần lớn là do Lạc Hùng không chiếu cố tốt cho duyên cũ cũa lão, nếu không lại có nguyên nhân khác.
Lúc đối mặt với Lạc Hùng trên lôi đài, cũng vì một phần giận khi gặp lại tình địch, phần vì người yêu mất sớm lúc xuân xanh, lữa giận thiêu đốt trong lòng, chút nữa liều cả mạng già, vẫn là cảnh tượng như tình trường năm đó, thất bại đo đất.
Hi Bình an ủi: “Nhạc phụ, không cần xấu hổ, nếu đánh nhau phải có tinh thần không sợ chết, đánh mà không liều mạng làm sao thắng được?”
Thảm nhất chính là, mất mạng rồi cũng không đánh thắng! Điều này trong lòng lão không hề nói ra.
Tứ Cẩu giận dữ: “Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi sao?”
Độc Cô Minh vỗ vai Hoa Tiểu Ba, nói: “Tiểu Ba của chúng ta bắt đầu đánh là chỉ bỏ chạy, chính là một minh chứng rất tốt.”
Hoa Tiểu Ba gạt tay hắn ra, cãi lại: “Hai người huynh, đừng có hại kẻ khác tại chỗ này, ta khi nào lại lâm trận bỏ chạy chứ? Ta là truyền nhân duy nhất của hành y thế gia, từ khi sinh ra đã có tâm hồn thiện lương, cho dù thỉnh thoảng vì tuổi trẻ khí thịnh bùng phát lên cùng người đánh nhau, cũng chỉ chọn cách tránh né làm chủ, thương người làm thứ, các ngươi hiểu cái gì? Một đám hồ ngôn!”
Độc Cô Minh “a” lên một tiếng, nói: “Tiểu Ba, còn cần ta tiếp tục dạy đệ võ công không?”
Hoa Tiểu Ba đáp: “Đương nhiên cần.”
Độc Cô Minh nói: “Ngươi không phải nói cần giữ tấm lòng thiện lương sao? Nếu ngươi không dám thương hại người khác, vì sao phải học võ công làm thương hại người khác?”
Hoa Tiểu Ba liền dùng sức ôm mạnh chân Xuân Thủy, kiêu ngạo nói: “Ta phải bảo hộ nữ nhân của ta, vì thế, ta cần trở nên cường đại hơn!”
Xuân Thủy giận dỗi: “Ai cần ngươi bảo hộ nào? Ta không thể tự bảo vệ bản thân sao?”
Hoa Tiểu Ba cảm thấy mất thể diện, nghĩ ngợi, nói: “Lúc có chuyện nàng tự mình bảo hộ, lúc không có chuyện ta lại bảo vệ nàng.”
Tứ Cẩu ngạc nhiên nói: “Đây là kiểu bảo hộ của thời đại nào vậy?”
Hoa Tiểu Ba cười đáp: “Thời đại Hoa Tiểu Ba.”
Độc Cô Kì giải thích: “Hoa Tiểu Ba thời đại, kiểu bảo hộ của kẻ thối! Hum…, không có một chút tính trách nhiệm.”
Xuân Thủy xô hắn ra, nói: “Theo ta ra ngoài, để ta cho ngươi biết, cái gì là ngươi hoàn thành trách nhiệm, ngươi là tên nam nhân không có lương tâm!” Nói xong, lắc mông đi ra khỏi phòng.
“Ta không đi ra !” Hoa Tiểu Ba vừa dứt lời, liền thấy đau hai vành tai, Bạch Tuệ cùng Cốc U Lan một trái một phải xách hai vành tai hắn, hắn chỉ còn cách cúi người đi theo, di chưa được mấy bước, đột nhiên kêu hoảng: “Vũ Sắc, bọn nàng cũng đi theo sửa lưng ta?”
Vũ Sắc là một trong 12 cô gái Thiên Trúc, cùng là một trong ba thê tử Thiên Trúc của Hoa Tiểu Ba, hai người khác phân biệt gọi là Vũ Tự và Vũ Bình.
Những mĩ nữ Thiên Trúc này đầu tiên đều có tên riêng, nhưng bọn họ hiềm tên bọn họ vừa dài vừa xấu, gọi lên khó nghe, lại khó nhớ, vì thế, trừ Đại Ny ra, bọn họ đều tự mình đổi tên. Hai nữ nhân của Triệu Tử Uy đổi thành Vũ Tân và Vũ Đình, Độc Cô Minh gọi là Vũ Điềm và Vũ Yến, bốn người của Tứ Cẩu chia ra gọi là: Vũ Tĩnh, Vũ Tranh, Vũ Phong, Vũ Tần. Vũ Sắc, Vũ Tự và Vũ Bình tam nữ tự nhiên cũng giúp phu tướng ra ngoài.
Phong Tự Lai hướng Tứ Cẩu nói: “Ngươi dùng trường thương phải không?”
Mọi người không biết vì sao lão hỏi vậy, Tứ Cẩu trả lời: “Đúng vậy.”
Phong Tự Lai trầm ngâm một hồi, nói: “Trải qua trận này, hùng tâm tráng chí vốn có của ta cũng không còn nữa. Trước đây một lòng muốn trở thành bang chủ thiên hạ đệ nhất bang, bây giờ làm nên rồi, cũng bất quá chỉ thế này. Hiện tai Vũ (Độc Cô Vũ) đi rồi, Ái Vũ cũng có nơi nương tựa, tâm nguyện của ta cũng đã hoàn tất rồi, chỉ muốn tìm một bằng hữu đã ẩn cư. Nói ra các ngươi không tin, ta cả đời này, kết giao tuy nhiều, nhưng bằng hữu chân chính chỉ có một, hắn tuy nhiên trong mắt người đời không phải người tốt, nhưng lại là người chân thành, nói khắp giang hồ, ta cả đời này kính trọng nhất chính là hắn. Từ sau khi mẹ Ái Vũ qua đời, ta đã muốn tìm hắn, nhưng ta tìm kiếm nhiều năm, cho tới mới đây hắn mới nhờ người chuyển cho ta một lá thư, từ đó mới biết hắn ở đâu. Hai mươi năm không gặp hắn, không biết hắn có thay đổi gì không?” trong đôi mắt lão thoáng hiện lên một loại ánh mắt mong chờ.
Phong Ái Vũ ngạc nhiên hỏi: “Cha có bằng hữu như vậy sao? Vì sao chưa từng nghe cha nói tới? Ông ta tên gọi là gì?”
Phong Tự Lai vô ý nhìn Hi Bình một cái, nói: “Ta không nhớ được tên họ của hắn, chỉ nhớ hắn là bằng hữu duy nhất của ta.”
Mọi người trong lòng hiểu rõ lão không muốn nói, cả tên họ cũng không nhớ được, còn nói cái gì bằng hữu?
Phong Tự Lai lại hướng Tứ Cẩu nói: “Ngươi có hay không ý chí làm bang chủ Cái Bang?”
Tứ Cẩu đại kinh, đáp: “Tôi được sao?”
Độc Cô Minh nói: “Ta cũng đang hoài nghi.”
Tứ Cẩu quát: “Độc Cô Minh, ngươi lại không thể cho ta một chút thể diện sao?”
Tứ Cẩu hắn thực không làm sao tốt được, bất quá một chút thể diện cũng không giữ sao?
Người sống trên đời, ai không cố giữ thể diện?
Da mặt càng dày, càng phải giữ thể diện.
Lôi Long cổ vũ hắn: “Ta thấy ngươi rất thích hợp làm bang chủ, bởi vì ngươi và khất cái cùng có da mặt dày.”
Phong Tự Lai cười nói: “Ta nói ngươi được, thì ngươi được.”
Tứ Cẩu mừng rỡ nói: “Nói như vậy, người muốn truyền vị cho ta?”
Phong Tự Lai nói: “Tạm thời có ý này.”
Hi Bình hỏi vặn: “Cái gì tạm thời? Muốn truyền thì truyền, không truyền thì đuổi ra.”
Phong Tự Lai đáp: “Còn phải coi hắn học được ‘Thần Lai Chi Thương’ không.”
Độc Cô Minh nói: “Cô trượng, theo như cháu biết, muốn làm bang chủ, tất phải học được ‘Đả Cẩu Bổng Pháp’.”
“Ây, Độc Cô Minh, ngươi không phải đang chửi ta chứ?” Tứ Cẩu tự nhiên không chấp nhận, ai bảo hắn gọi là Tứ Cẩu? Đả Cẩu Bổng Pháp? Đây không phải là đánh hắn sao? Ta khinh!
Hi Bình gõ lên sọ hắn, nói: “Tứ Cẩu, ngươi không biết ngắt lời người khác là rất khuyết đức sao? Lão ca, nói tiếp đi, hay nhất là nói tới Sát Cẩu Đao Pháp, cái này mới là tuyệt đó.”
Độc Cô Minh tiếp tục nói: “Cùng ‘Hàng Long Thập Bát Chưởng’, còn phải có cả đả cẩu bổng làm tín vật truyền vị, sao có thể nói học được Thần Lai Chi Thương là được?”
Phong Tự Lai giải thích: “Đó là chuyện trước kia, cái gì Đả Cẩu Bổng Pháp, Hàng Long Thập Bát Chưởng đều đã hết thời, hiện tại võ công lợi hại nhất trong bang là Thần Lai Chi Thương, chỉ có luyện thành loại võ công này, mới có thể kế thừa chức vị bang chủ.”
Độc Cô Minh hai mắt trợn tròn, kinh ngạc nói: “Vì sao cháu chưa từng nghe nói qua?”
“Chuyện ngươi chưa nghe nói qua có nhiều lắm! Mới ra khỏi Thiếu Lâm Tự mấy ngày, lại làm như lão giang hồ rồi.” Tứ Cẩu chung quy cũng báo xong một mối thù, trong lòng sảng khoái vô bì.
Phong Tự Lai mất bình tĩnh nói: “Các ngươi đừng cãi nữa! Để ta nói đã, ta bây giừo nói chuyện rất tốn sức. Kì thực Cái Bang bọn ta tuy đông người, người chân chính có võ công rất ít, người có võ công cao cường lại càng ít trong số ít. Một đoàn thể do khất cái các nơi tạo thành, cũng như một nắm cát khô. Lúc bọn họ dùng được, liền nói ta là đại diện của Cái Bang, làm sao người khác cũng không dám lớn gan ăn hiếp họ, nhưng mà, đến lúc trong bang cần bọn họ giúp chuyện gì, bọn họ lại nói ta là một khất cái, cả ta cùng như bồ tát sang sông không giữ nổi mình, có thể giúp được chuyện gì chứ?”
“Bọn họ lúc thường thì van xin người khác làm ơn, nhưng thỉnh thoảng cũng trộm cắp móc túi, để bọn họ đi làm việc chính của họ thì họ sợ khổ, chỉ thích cả ngày lười nhác nhàn nhã, chờ ăn của từ thiện. Người ta nói Cái Bang là bang phái hiệp nghĩa, thực ra bởi vì bọn chúng chuyện xấu không dám làm to ra, lại có cơ sở là dân chúng, đến bốn phương đều tuyên dương Cái Bang là bang hội chính nghĩa, ngươi nói lời ta nói nhiều cũng hợp lại thành một hiệp danh.”
“Huống chi, chỗ nào có chuyện bất bình, người khác đi thảo phạt kẻ xấu, bọn họ cũng theo ở phía sau lấy đả cẩu bổng đập chén mẻ rồi la hét, người khác lại cho rằng bọn họ rất có lòng hiệp nghĩa. Cái Bang bọn ta có hai loại võ công lợi hại nhất, một loại gọi là đánh hội đồng, cái này không nói các ngươi cũng biết, một loại khác chính là Thần Lai Chi Thương, cái ‘thưong’ ban đầu phải là ‘thưởng’ nghĩa là giựt, nên phải gọi là ‘Thần Lai Chi Thương’, các người không nhận thấy khất cái xin ăn là một loại ‘giựt dọc’ rất công chính sao? Hắc, hắc, hắc, cho nên nói, Thần Lai Chi Thưởng, về sau cũng sửa thành Thần Lai Chi Thương, bị tôn lên làm Cái Bang chí cao võ học.”
Hi Bình nói: “Wa, nhạc phụ, người làm sao đột nhiên nói ra nhiều chuyện xấu của bang mình như vậy, khiến con làm nữ tế cũng không biết để mặt mũi đâu? Người không thể nói Cái Bang của người võ công nào cũng cao cường sao? Đương nhiên, ngoại trừ đánh không lại con ra, để bọn họ đứng thứ nhì cũng không sai. Tứ Cẩu, mau bái nhạc phụ ta làm sư phó!”
Tứ Cẩu quỳ gối xuống, dập đầu nói: “Sư phó trên cao, xin nhân của đồ nhi ba lạy!”
Phong Tự Lai ha ha cười lớn, cực kì mãn ý.
Tứ Cẩu lạy xong ba lạy, đứng dậy, nhìn Hi Bình nghi hoặc nói: “Ngươi vì sao tích cực như vậy, có vẻ còn hưng phân hơn cả ta?” Nhất định có âm mưu!
“Đương nhiên rồi! Ngươi làm bang chủ rồi, lại dạy bọn chúng đập mâm sắt tô sắt tấu nhạc cho ta, hoặc là tập hợp bọn chúng đến xem bọn ta mở hội ca hát, người hâm mộ của ta không phải sẽ tăng đến mức không thể tính được sao?” Hi Bình trên mặt xuất hiện ánh sáng hồng, hắn cỏ vẻ như thấy được sự rực rỡ của bản thân.
Tứ Cẩu cự tuyệt thẳng thừng: “Chuyện này tuyệt đối không được, một đại bang chủ phải có uy nghiêm!”
Hi Bình phản bác: “Khó nói tấu nhạc là không có uy nghiêm đó? Ta nói Tứ Cẩu, tấu nhạc không chỉ là không có uy nghiêm, hơn nữa còn biểu hiện ngươi là một vị bang chủ có tài hoa, khí chất!”
Tứ Cẩu lắc mạnh đầu: “Không được, không được! Ta một đại thô nhân không cần có tài hoa, cũng không cần có khí chất. Hi Bình, ta cầu xin ngươi, sau này trước mặt bang chúng đừng bắt ta tấu nhạc, lúc nào đó ta cùng ngươi mở hội âm nhạc được không, chúng ta gọi thêm Tiểu Ba, còn gọi Ái Vũ, Kì Kì, Tư Tư cùng Tuyết Nhi của ngươi đến làm khác giả, không phải là tổ hợp tốt nhất sao?”
Hi Bình cười nói: “Tính lại ngươi còn có điểm lương tâm, tốt thôi! Tha ngươi một lần.”
Tứ Cẩu nhảy lên la lớn: “Hi Bình vạn tuế!”
Lôi Long nói: “Không cần khoa trương dữ vậy.”
Tứ Cẩu nói: “Công tử---”
Lôi Long cản lại không cho hắn nói, nói: “Về sau đừng gọi ta là công tử nữa, nghe không thuận tai.”
Tứ Cẩu đã gọi quen, nhất thời sửa không được, nói: “Công tử, vậy gọi thế nào?”
“A Long !” Lôi Long mỉm cười vỗ vỗ vai hắn.
Phong Tự Lai đột nhiên nhìn Tiểu Nguyệt đứng cạnh Hi Bình cười cười nói: “Hi Bình, vị thê tử mĩ lệ đứng cạnh ngươi tên gọi là gì vậy?”
Mọi người đều nhìn sang Tiểu Nguyệt, mặt nàng ửng đỏ, giận dỗi nói: “Thúc thúc, người ta tên là Hoàng Tiểu Nguyệt, là muội muội, không phải thê tử đâu!”
Phong Tự Lai cười ha hả, trong lòng lại cực kì kinh ngạc, lão nói: “Là ta nhìn lầm, là ta nhìn lầm, thực là lão hồ đồ rồi, mẹ ngươi thực gọi là Xuân Yến sao?”
Tiểu Nguyệt ngạc nhiên nói: “Thúc thúc, người từng gặp mẹ cháu?”
Phong Tự Lai đáp: “Gặp qua một hai lần, ngươi rất giống cô ta lúc trẻ, bất quá so với cô ta ngươi mĩ lệ hơn, có lẽ có nhiều người theo đuổi lắm phải không?”
Tiểu Nguyệt trề môi nói: “Không có ai hết!”
“Không thành thật.” Phong Tự Lai đương nhiên không tin lời nàng, cô gái mĩ lệ nhường này làm sao có thể không có ai theo đuổi?
Phong Ái Vũ đỡ lời: “Cha, Nguyệt nhi thực sự không có người theo đuổi! Bình thường nàng ta tuy cười với người khác rất dịu dàng xinh xắn, những xú nam nhân bên cạnh nàng đều không dám có chủ ý với nàng, bởi vì Nguyệt nhi có một đại ca quá cuồng bạo, ai dám có chủ ý xấu với nàng chứ?”
Phong Tự Lai tử tế nhìn lại Tiểu Nguyệt, đột nhiên mỉm cười nói: “Có chút đạo lý, bởi vì nó có một đại ca như vậy.”
Độc Cô Minh nói: “Không phải vậy đâu, bởi vì Nguyệt nhi cả cuộc đời không gả đi, mới cự tuyệt mọi kẻ theo đuổi.”
Tứ Cẩu tò mò: “Ngươi làm sao biết được? A, Độc Cô Minh, ngươi tiểu tử này nhất định đã theo đuổi Tiểu Nguyệt, hơn nữa đã bại. Hây, tiểu tử ngươi tay chân cũng nhanh đó, có điều công phu không đủ.”
Các ngươi không cần làm loạn ở đây, muội muội ta không phải để cho các ngươi bàn cãi.” Hi Bình có chút mất bình tĩnh.
Kẻ theo đuổi? Sau này có ai dám có chủ ý động đến Nguyệt nhi, Hoàng Hi Bình hắn sẽ đánh kẻ đó.
Nguyệt nhi là người của hắn, vĩnh viễn như vậy!
Tiểu Nguyệt mặt mũi đỏ rực nói: “Đại ca, Nguyệt nhi ra ngoài đây.” Nắm tay Bạch Liên cùng Lãnh Như Băng chạy ra ngoài.
“Nữ hài hay ngượng!” Phong Tự Lai nói xong một câu, lại nhìn Tứ Cẩu nói; “Ba ngày nữa. ta truyền võ công cho ngươi, hi vọng ba ngày nữa ta có thể ra khỏi giường.”
“Phong bang chủ, ba ngày nữa ngài không chỉ có thể rời khỏi giường, truyền võ công cũng có dư.” Hoa Sơ Khai từ bên ngoài bước vào.
Hoa Lôi lao vào lòng Hi Bình, nói: “Ca ca, huynh lừa Lôi Lôi, huynh không có tới tìm Lôi Lôi, là Lôi Lôi tới tìm huynh.”
Hi Bình nói: “Ta vừa mới định đi tìm muội, muội đã tới rồi.” Hắn nhận thấy trước mặt Hoa Sơ Khai phu phụ ôm ấp Hoa Lôi kiểu này thực không hay, nhưng không ôm thì không được.
Hoa Sơ Khai phu phụ đến bên cạnh hắn, không kìm được nói: “Lôi Lôi là bị mất kí ức có chọn lựa, cũng là nó đem mọi việc cùng mọi người nó không muốn nhớ ép vào đáy kí ức, không biết vì sao, nó chỉ chọn nhớ về ngươi. Trước khi Lôi Lôi mất trí nhớ người cuối cùng nó gặp là ngươi phải không?”
Hi Bình gật gật đầu, nói: “Con nghĩ vậy.”
Hoa Sơ Khai nói: “Nó hiện tại chỉ nhớ được ngươi, rất ỷ lại vào ngươi, bọn ta cũng không có cách nào, chỉ còn nước giao nó cho ngươi. Nó không chỉ chọn nhớ ngươi mà còn chọn nhớ về thời kì thơ ấu ngây thơ của nó.”
Hi Bình vội vàng hỏi lại: “Vậy nàng ta có đột nhiên tốt trở lại không?”
“Có khả năng lắm!” Hoa Sơ Khai nói: “Nó chỉ tạm thời bị như vậy, tính có một ngày sẽ khôi phục, hoặc giả ngày nào đó tỉnh giấc cũng không biết được.”
Hi Bình lo lắng: “Đến lúc đó nàng ta có nhớ được mọi chuyện xảy ra sau khi mất kí ức không?”
Hoa Sơ Khai cười nói: “Nhớ rất rõ ràng!”
Hi Bình lẩm bẩm: “Thảm rồi, lần này rắc rối rồi, trước đây nàng ta chán ghét mình nhất, sau khi lành lại nhất định tìm mình tính sổ.”
Hắn lo lắng chính là, Hoa Lôi có nhớ được hắn hát cho nàng nghe không, có nhớ được hắn tùy tiện hôn nàng không. Hay, đơn giản là tìm cơ hội biến nàng thành mẫu thân của hài tử hắn? Nhưng chuyện này không được, nếu nàng ta khỏe lại nhưng không thích hắn, không phải càng rắc rối hơn sao? Ngốc tử, không sợ, nàng ta nếu có thể nhớ rõ ràng, đương nhiên cũng nhớ được rằng nàng ta tự nguyện, hắc hắc, cam tâm tình nguyện, nàng ta có thể trách hắn?
Âu Dương Chân nói: “Hi Bình, ngươi phải chiếu cố tốt Lôi Lôi, khiến nó có chút hạnh phúc, nó đến nay đã 20 năm không cảm thấy hạnh phúc rồi, hài tử này sống thật sự khổ!”
Hi Bình không cố ý nói: “Chỉ cần nàng vui vẻ, ta làm gì với nàng cũng không sao hả?”
Hoa Tiểu Mạn biết được hắn nói có ý tứ gì, giọng giận dữ: “Chàng não xấu này, nghĩ đến đâu rồi? Sắc tâm chàng có phải lại động rồi không? Chàng phải nhớ kĩ, đó là cô cô ta, chàng mà dám cả cô cô cũng hủy, ta không tha cho chàng, sắc ma!”
Hi Bình đẩy Hoa Lôi ra, nói: “Nếu đã như vậy, thì đừng để nàng ta lại gần ta, các người cũng biết, ta là người chịu không nổi dụ hoặc. Tiểu Mạn, nàng đưa cô cô nàng về canh giữ cho kĩ, đợi nàng ta khỏe lại, nàng ta có thể tìm cha ta.”
Hoa Lôi thật sự muốn lao vào lòng Hi Bình, la lên: “Ca ca, huynh làm sao đẩy Lôi Lôi ra? Huynh không cần Lôi Lôi nữa sao?”
Hi Bình đáp: “Không dám cần muội.”
Hoa Tiểu Mạn xẵng giọng: “Lão đầu xấu xí, ngươi dám không cần cô cô, ta sẽ, ta sẽ làm ngươi không thể đẩy cô cô ra, ngươi như vậy chỉ khiến cô cô buồn thôi.”
Hi Bình không minh bạch nói: “Là nàng nói ta không được chạm tới nàng ta.”
Hoa Tiểu Mạn cứng họng.
Hoa Sơ Khai nói: “Được rồi, Hi Bình, Lôi Lôi từ nay giao cho ngươi, ngươi muốn làm gì nó với chúng ta không có quan hệ, chỉ cần Lôi Lôi vui vẻ là tốt rồi. Ai! Ba nữ nhân của Hoa gia ta, đứa nào cũng với ngươi – Ai! Duyên như thế, phận cũng vậy, đời trước của Hoa gia nợ ngươi quá nhiều.”
Hi Bình nhíu mày nói: “Nhạc phụ, người nói làm sao giống như triết gia vậy?”
Hắn càng nghe càng hồ đồ, vì sao không thể nói đơn giản một chút chứ?
Người ta nói chuyện, không phải vì để người nghe có thể minh bạch ý tứ của họ sao?
Hoa Lôi lại nép vào ngực Hi Bình, giọng giòn tan: “Ca ca, hôn Lôi Lôi đi.”
“Không hôn, về phòng mới lại hôn!” Da mặt hắn tuy dày, cũng ngượng ngùng khi phải âu yếm Hoa Lôi trước mặt Hoa Sơ Khai phu phụ.
Hoa Lôi xô đẩy ngực hắn, nhõng nhẽo nói: “Không mà! Lôi Lôi hiện tại muốn ca ca hôn.” Nàng nhắm hai mắt, nhón hai chân, cổ giơ cao đôi môi đặc biệt nhỏ của nàng lên.
Hi Bình nhìn mọi người một cái, nói: “Không được trách ta, là nàng ta đòi.” Hắn cuối đầu xuống hôn lên môi Hoa Lôi, bị nàng quấn lấy hôn nồng nhiệt.
Hoa Lôi thỏa mãn xong, vui vẻ nói: “Ca ca, về phòng lại hôn Lôi Lôi nha, ở chỗ này, Lôi Lôi xấu hổ, mắc cỡ lắm!”
Mọi người đều nghĩ: “Còn mắc cỡ ư?”
Hoa Sơ Khai thở dài, nói: “Trông như nhà ta loạn rồi, gặp phải tiểu tử này đúng là vận xui của Hoa gia.”
Âu Dương Chân nói: “Có lẽ là vận may.”
Hi Bình tự hào nói: “Câu này của nhạc mẫu hợp tâm ý con nhất.”
Hoa Sơ Khai nói: “Các ngươi nên ra ngoài rồi, để Phong bang chủ nghỉ ngơi cho tốt.”
Mọi người thấy Phong Tự Lai thực có chút mệt mỏi, liền nghe lời ra khỏi phòng.
“Tư Tư, Tuyết nhi để ta bế.” Hi Bình ôm lấy Tuyết nhi, tay còn lại ôm lấy eo Đỗ Tư Tư, mỉm cười thủ thỉ: “Đêm nay nàng vũ thoát y cho ta xem nhé?”
Đỗ Tư Tư giận dỗi: “Người ta không múa.”
Hi Bình trả giá: “Ta cho bọn họ cùng nàng múa, được không?”
Đỗ Tư Tư lén nhéo hắn một cái, rít nhẹ: “Chàng sắc dục đien cuồng, hư hỏng hết rồi!”
o0o
Hết chương 1
Last edited by Thien-Kiep; 04-07-2008 at 12:24 AM.
Hàm yên tuy cũng biết Tạ Trường Phong trở lên ngây ngốc như thế hoàn toàn là công lao của Diệp Vô Ưu,nhưng nàng lại tịnh không thể hiểu cuối cùng hắn đã dùng thủ pháp gì.Trên thực tế,nàng không hề biết là hiện tại,Diệp Vô Ưu so với mấy ngày trước đã có sự thay đổi cực lớn,lại càng không biết hắn còn biết cả Tiêu Hồn Bát Chỉ,một loại dị thuật đặc biệt của Ma tông tông chủ .
Nhưng Thiên Y tiên tử nổi danh Triệu Thiên Tâm thì lại khác, đặc biệt là cách đây mới mấy hôm nàng cũng bị khốn đốn bởi Tiêu Hồn Bát Chỉ,bởi vậy trong lúc chuẩn trị cho Tạ Trường Phong,nàng có thể nhanh chóng nhận ra trong thân thể Trường Phong có tồn tại cấm chế Tiêu Hồn Bát Chỉ. Điều này cũng chứng minh được giả thiết của Hàm Yên,nhân đó nàng cũng đã biết được Diệp Vô Ưu là một trong số rất ít người luyện được Tiêu Hồn Bát Chỉ dị thuật.
“Triệu tiên tử,chẳng hay tình hình tiểu nhi thế nào rồi ?” Tạ Vân Đình đứng bên cung kính hỏi.Hắn tuy đường đường lại Đại tướng quân của Bách hoa đế quốc,quyền cao chức trọng,nhưng Triệu Thiên Tâm tịnh không thuộc quyền quản hạt của Bách Hoa đế quốc.Lại luận về danh vọng thì nàng còn cao hơn hắn nhiều lần,gia đình giờ lại có chuyện cần đến Triệu Thiên Tâm,nên càng phải cung kính hơn bình thường.
“Tình trạng không được tốt lắm”,Triệu Thiên Tâm thu lại ngọc thủ đang bắt mạch cho Tạ Trường Phong,trầm ngâm một lát rồi đột nhiên hỏi :”Tạ tướng quân,Tạ công tử với Ma tông có quan hệ gì qua lại không ?”
Triệu Thiên Tâm đã phát hiện trong thân thể Tạ Trường Phong có cấm chế Tiêu Hồn Bát Chỉ,liền quyết định nhân chuyện này giá hoạ cho Lãnh Tâm Âm .
“Ma tông?”,Tạ Vân Đình mặt biết sắc, “Triệu tiên tử,người hỏi vậy là có ý gì ?”
“Tạ công tử thành ra thế này là bởi vì trong thân thể công tử có một loại cấm chế đặc biệt”Triệu Thiên Tâm từ tốn nói: “loại cấm chế đó là Tiêu hồn bát chỉ là dị thuật đặc thù của Ma tông tông chủ,khắp Vân Mộng đại lục này biết được dị thuật đó chỉ có Ma tông tông chủ Lãnh Tâm Âm.”
“Lãnh Tâm Âm”Lãnh Vân Đình nghiến răng nói : “Ta thề sẽ không bỏ qua cho người.”
“Tạ tướng quân,Tiêu hồn bát chỉ không chỉ khiến thân thể xuất hiện nhiều vấn đề mà còn có khả năng đẩy mạnh dục tính,lại có biểu hiện túng dục quá độ,càng khiến cở thể yếu nhược.”Triệu Thiên Tâm chẳng hề quan tâm đến sự phẫn nộ của Tạ Vân Đình với Lãnh Tâm Âm.Thật thà mà nói,nàng không tin Tạ Vân Đình có khả năng gây phiền hà gì lắm cho Lãnh Tâm Âm. Đương nhiên chỉ cần mang đến cho Lãnh Tâm Âm một chút phiền hà là nàng cũng đã vui lắm rồi.
“Thông thường thì chỉ có Ma tông tông chủ mới có khả năng giải khai Tiêu hồn bát chỉ,tuy nhiên cũng may là ta có thể giải được một chút Tiêu hồn bát chỉ,chỉ là có chút khó khăn,e là tốn không ít thời gian,ta cũng cần phải chuẩn bị.”Triệu Thiên Tâm suy nghĩ một chút lại nói : “Có điều ta e là sẽ có di chứng về sau,thành thử việc có để ta giải khai tiêu hồn bát chỉ cho công tử hay không là tuỳ ý của tướng quân.”
“Hậu di chứng ư?Có thể là di chứng gì ?Triệu tiên tử ,người có thể nói rõ hơn được không?”Tạ Vân Đình lặng đi một lát rồi lại dồn dập hỏi.
“Tạ tướng quân,tạm thờì ta cũng không chắc chắn là sẽ xuất hiện di chứng gì,tuy nhiên căn cứ vào chẩn đoán của ta,não bộ của công tử có chút vấn đề,rất có thể việc này liên quan đến việc xuất hiện di chứng,cụ thể thế nào thì chỉ sau khi giai khai Tiêu hồn bát chỉ ta mới có thể biết được”,nói đến đây Triệu Thiên Tâm ngừng một lát rồi tiếp, “Thế này,tướng quân ngài trước hết nên suy nghĩ kĩ đi đã,ta cũng phải về Diệp phủ,nếu ngài quyết định để ta giải khai Tiêu hồn bát chỉ thì hãy đưa công tử đến Diệp phủ.”
“Thế à,thế cũng được. Đa tạ Triệu Tiên Tử” Tạ Vân Đình nhất thời không biết nói gì thêm, đành do dự đứng dậy.
“Cáo từ” Triệu Thiên Tâm cùng Tạ Vân Đình tạm biệt,rồi quay người bước đi. Đến cửa nàng đột nhiên dừng lại nói: “Phải rồi tướng quân,chậm nhất là trưa nay ta sẽ rời Bách Hoa thành,vì vậy mong tướng quân sớm đưa ra quyết định”
Sở dĩ Thiên Tâm muốn về Diệp phủ là vì bản thân nàng không hề có cách giải khai cấm chế Tiêu hồn bát chỉ,nhưng nàng biết Diệp Vô Ưu có thể làm được.
Nàng cũng tin là chẳng bao lâu nữa,Tạ Vân Đình sẽ đưa Tạ Trường Phong đến Diệp phủ.
Triệu Thiên Tâm đoán không sai,nàng về đến Diệp phủ chưa đầy một khắc,Tạ Vân Đình đã tự mình đưa Tạ Trường Phong đến.Lúc đó,Diệp Vô Ưu đã thức, đang cùng Triệu Thiên Tâm đi ra.Tuy hắn cũng có chút mệt mỏi,nhưng dù sao cũng là kẻ tu tiên,nên khôi phục lại rất nhanh.Trái lại,Tạ Đình Phong vẫn còn đang ngủ mê mệt,mọi động tĩnh bên ngoài chẳng hề ảnh hưởng đến nàng.
Trước khi Tạ Vân Đình đến Diệp phủ,Triệu Thiên Tâm đã cho Diệp Vô Ưu biết trước kế hoạch, đối với việc Triệu Thiên Tâm giá hoạ cho Lãnh Tâm Âm,Diệp Vô Ưu không phản đối.Thứ nhât,hắn biết thừ là Tướng quân phủ chẳng có cách nào đối phó được với Lãnh Tâm Âm,mặt khác hắn cũng biết những oán cừu giữa Triệu Thiên Tâm với Lãnh Tâm Âm,hắn mà lên tiếng phản đối thì chắc chắn là nàng sẽ không vui,vì vậy hẳn cũng chẳng quản đến nữa .
“Triệu tiên tử,cầu người giải khai cấm chế giúp cho nhi tử,ta nhất định sẽ trọng tạ.”Vừa trông thấy Triệu Thiên Tâm,Tạ Vân Đình vội vàng nói.
Ngay sau đó,hắn thấy Diệp Vô Ưu,lại thấy Diệp Vô Ưu với Triệu Thiên Tâm tay trong tay rất thân tình như vậy,bất giác ngẩn người hỏi : “Muội phu,Phính Đình đâu?”
“Phính Đình vẫn còn đang ngủ” Diệp Vô Ưu tự đắc nói.
“Tạ tướng quân,bất tất phải trọng tạ.Coi như là ta giúp đỡ Vô Ưu,nhất định là sẽ tận lực chữa trị cho công tử”Triệu Thiên Tâm mỉm cười nói.
Nghe Triệu Thiên Tâm nói vậy,lại thấy bộ dạng thân mật của nàng với Diệp Vô Ưu.Tạ Vân Đình cũng hiểu ra quan hệ giữa hai người không phải bình thường.Bất quá hắn cũng không dám nói gì,chỉ nhanh chóng trả lời : “Đa tạ Triệu tiên tử”
Triệu Thiên Tâm cười đáp lễ,sau đó bắt đầu sắp xếp việc chữa trị cho Tạ Trường Phong.Nàng chọn căn phòng yên tĩnh nhất trong Diệp phủ.ngoại trừ Diệp Vô Ưu thì không cho phép bất cứ người nào được vào.Cuối cùng nàng còn bắt Hàm Yên và Lam Tiểu Phong đứng gác phía ngoài,không để người khác nhiễu loạn.Mọi việc đều rất nghiêm túc.
Mọi việc diễn ra rất thuận lợi,sau khi Diệp Vô Ưu giải khai Tiêu hồn bát chỉ cho Tạ Trường Phong,Triệu Thiên Tâm lấy ngân châm ra,nháy mắt đã đâm mấy cái vào đầu Tạ Trường Phong.Châm như vậy có tác dụng như thế nào Diệp Vô Ưu cũng chẳng thèm quan tâm,có điều Thiên Tâm cũng nói cho hắn biết.
“Mấy chiếc kim châm này sẽ huỷ đi một phần kí ức của Tạ Trường Phong,hắn sẽ quên tất cả mọi việc phát sinh trong vòng một tháng qua, đương nhiên cũng bao gồm cả việc hôm đó chàng làm với hắn.”Triệu Thiên Tâm khẽ thở dài : “Tiểu sắc lang, đây là lần đầu tiên ta làm chuyện trái lương tâm như vậy.Chàng không được phụ ta đấy.”
“Thiên Tâm tỉ tỉ, đệ sẽ nhớ là tỉ đã đối tốt với đệ như thế nào mà”,Diệp Vô Ưu ôm Triệu Thiên Tâm vào lòng,thì thầm bên tai nàng.
“Nhớ được thì tốt,xong việc này ta cũng phải đi.Thiên Thiên vẫn còn ở khách sạn đợi ta.”Triệu Thiên Tâm lấy từ trong người ra một miếng ngọc bài nhỏ,trao cho Diệp Vô Ưu. “tiểu sắc lang,chàng hãy giữ lấy vật này. Đây là tín vât của Y côc chúng ta,số lượng không nhiều,sau này chàng muốn đến tìm ta thì hãy mang vật này đến Y cốc.”
“Tỉ không thể chữa bệnh cho hoàng đế xong,rồi về với đệ sao ?” Diệp Vô Ưu tiếp lấy ngọc bài,vẻ không vui nói.
“Hiện tại,Y cốc cốc chủ tuy là sư phụ của ta nhưng người cũng không quản đến nhiều việc.Vì vậy những việc ta phải làm thực sự rất nhiều.Lần này ta lưu lại đây cũng đã lâu,tạm thời cũng không biết lúc nào mới có thể đến gặp chàng.”Triệu Thiên Tâm nhẹ nhàng nói, “Nếu chàng thấy nhớ ta thì bất kể lúc nào cũng có thể đến tìm ta.Tuy rằng Y cốc không phải ai cũng có thể vào,nhưng chàng đã có tín vật của ta,muốn vào cũng không có khó khăn gì.”
“Vậy được, để mấy hôm nữa đệ sẽ đến tìm tỉ”Diệp Vô Ưu dù có chút không tình nguyện nhưng cũng biết những gì Triệu Thiên Tâm nói là sự thật.
“Được rồi,thời gian cũng vừa khéo.Chúng ta ra ngoài được rồi”,Triệu Thiên Tâm nói nhỏ,liếc nhìn Tạ Trường Phong đang hôn mê.khuân mặt đột nhiên trở nên vô cùng mệt mỏi,tựa như vừa phải dùng sức quá nhiều.Diệp Vô Ưu nếu như không phải đã biết là nàng chẳng phải phí tí sức lực nào thì cũng không biết được là nàng đang giả vờ.
“Triệu tiên tử,thế nào rồi?”thấy Triệu Thiên Tâm cùng Diệp Vô Ưu bước ra,Tạ Vân Đình vội vàng hỏi .
“Cơ bản là không sao”Triệu Thiên Tâm giọng có chút mệt mỏi trả lời. “Nhưng cũng có chút vấn đề,có điều không nghiêm trọng lắm”
Nghe xong câu đầu Tạ Vân Đình có chút biến sắc,nhưng nghe tiếp câu sau thì mặt lộ vẻ căng thăng,vội hỏi : “Triệu tiên tử,còn vần đế gì nữa?”
“Tạ tướng quân,lúc chưa đã nói là có thể có di chứng,giờ thì có thể cho ngài biết là di chứng gì rồi.” Triệu Thiên Tâm từ tốn nói: “Tạ công tử có thể mất đi một phần kí ức, đặc biệt là kí ức trong vòng một tháng trở lại đây,có điều trừ việc đó ra thì không còn vấn đề gì nữa.”
“Triệu tiên tử,là như vậy sao?” Tạ Vân Đình có chút đăm chiêu hỏi.
“Đúng vậy,tuy nhiên khi sức khoẻ hồi phục thì có cơ hội phục hồi đoạn kí ức đó”,Triệu Thiên Tâm nhỏ nhẹ nói, “Tạ tướng quân,giờ ngài có thể đưa công tử về rồi,khoảng một thời thần nữa công tử sẽ tỉnh lại”
“Thật tốt quá, đa tạ Triệu tiên tử” biểu hiện của Tạ Vân Đình cuối cùng cũng lấy lại chút vui vẻ nói.Chỉ là mất đi một đoạn kí ưc,các phương diện khác không có vấn đề gì. Đó đã là kết quả rất tốt rồi,huống gì còn có cơ hội phục hồi cơ mà?!
Tiếc là Tạ Vân Đình làm sao cũng không biết được là phần kí ức đó của Tạ Đình Phong thật sự không có khả năng khôi phục lại được.Chính Triệu Thiên Tâm đã cố ý ra tay thì làm sao hắn có khả năng khôi phục lại được đây ???Nàng nói vậy cũng chỉ là để gạt Tạ Vân Đình mà thôi.
Chương 2: Cật thố đích Sương Sương
Dịch giả: vivax84
Biên tập: vodanh84
Hiệu đính: hoanhtuech12
Nguồn: www.***************.org
Đả tự bản quyền: http://4vn.eu
Đả tự: Classic
Giữa trưa,sau khi miễn cưỡng chia tay với Diệp Vô Ưu,Triệu Thiên Tâm đã rời khỏi Diệp phủ.Nhưng sau khi nàng rời đi chưa đến 1 khắc,Lãnh Sương Sương đã xuất hiện trước cổng Diệp phủ.
“Sư tỷ,tỷ đến thật đúng lúc” vừa nhìn thấy Sương Sương,Diệp Vô Ưu không kìm nổi sự sung sướng.Hắn tựa hồ khẳng định,Lãnh Sương Sương biết Triệu Thiên Tâm đã rời khỏi nên mới đến đây tìm hắn.
“Sư phụ bảo ta đên đây để hỏi xem người có muốn đi Vô Song cung hay không ?”Lãnh ngữ khí lạnh nhạt khiến Diệp không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Diệp Vô Ưu do dự hỏi “Khởi hành ngay hôm nay à tỷ?”
Lãnh Sương Sương lạnh lùng nói “Sư phụ kêu ta nói với người là khởi hành càng sớm càng tốt,Triệu Thiên Tâm đã đi rồi,ngươi cũng không thể để Tạ Phính Đình ở đây,tốt nhất là mang theo nàng ấy.Ngươi còn ở đây làm gì nữa? Đừng quên là nhà của người không phải là ở Bách Hoa thành.”
Nghĩ đến đám mỹ nữ như mây ở Vô Song cung rồi cả Hoa Nguyệt Lan cũng đang ở Vô Song cung,Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ trong nội tâm.Hơn nữa hắn đã quyết định đồng ý đề nghị của Lãnh Tâm Âm trước tiên là đi đến Vô Song cung.
Có điều hắn nghĩ tới nghĩ lui,cuối cùng đã quyết định để Tạ Phính Đình lưu lại đây.Bách hoa thành cách Vô song cung cả trăm dặm,Phính Đình thân thể yếu nhược nên hắn sợ nàng không thể chịu được quãng đường dài, để nàng ở lại Diệp phủ là tốt nhất.Hơn nữa Tạ Phinh Đình không đi thì hắn có lí đo để lưu lại Thất Thất ở bên cạnh nàng.Như vậy cũng không phải lo tự rước lấy phiền phức khi có nữ nhân này bên cạnh.
Về vấn đề an toàn của Tạ Phinh Đình hắn cũng không quá lo lắng.Một mặt,nói gì thì nói thì Tạ Phinh Đình cũng là muội muội của Tạ Vân Đình,mà Tạ Vân Đình thân là đại tướng quân, ơ Bách hoa thành ai cũng phải nể mặt lão ta vài phần,nên họ sẽ không dám động đến Phính Đình.Mặt khác,Lãnh Tâm Âm đã đáp ứng phái người âm thầm bảo hộ nàng.thực lực của Ma tông hắn cũng có phần tin tưởng.
Diệp Vô Ưu thực ra không muốn mang Hàm Yên và Lam Tiêu đi cùng,nhưng hắn biết rõ Hàm Yên,nha đầu này nhất định là không đồng ý.Hơn nữa Mộ Dung Tiểu Tiểu bây giờ như biến thành cái đuôi của Hàm Yên,Hàm Yên đi đâu là nàng ta theo đến đó.Nói cho cùng,chung quy hắn vẫn phải mang mấy người này đi theo.
Khi Diệp Vô Ưu đồng ý đi Vô song cung,Lãnh Sương Sương nhanh chóng li khai Diệp phủ.Diệp Vô Ưu lòng đầy tâm sự trở về phòng.Tạ Phinh Đình vẫn đang ngủ say,nhìn khuôn mặt mĩ lệ của nàng Diệp Vô Ưu tim như đang thắt lại.Hắn muốn gọi nàng dậy nhưng do dự mãi rốt cuộc cũng không thể thực hiện được,chỉ ngồi ở cạnh giường lặng im nhìn ngắm nàng.
Một lúc sau Diệp Vô Ưu đứng dậy bước ra ngoài thì vừa gặp Thất Thất.
“Thất Thất,ta phải xuất môn. Đợi ta đi hãy gọi Phinh Đình tỷ tỷ.”Diệp Vô Ưu từ từ nói.Lúc này hắn có phần nào nghiêm túc,không như bình thường trên mặt luôn tươi cười,lúc nào cũng đùa giỡn.
“Công tử,người phải đi sao?”Thất Thất nhất thời ngây ra rồi vội vàng hỏi.
Diệp Vô Ưu gật đầu nói “Phải,chắc phải mất hai ba tháng ta mới quay về được.Phinh Đình tỷ tỷ vẫn còn đang ngủ.Ta không nỡ đánh thức nàng.Ta sẽ nhanh chóng ly khai thôi, đợi Phính Đình tỷ tỷ tỉnh lại cô hãy nói với nàng,bảo nàng ở đây chờ ta,ta sẽ trở về”
“Công tử,người không cần nô tỳ phục thị hay sao?”Thất Thất lộ vẻ thất vọng,chỉ khẽ hỏi.
“Phinh Đình tỷ tỷ đối với ta rất quan trọng.Cô phuc thị nàng tốt cũng như đới với ta vậy,biết không ?”Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng nói “Cô mau vào chiếu cố Phính Đình tỷ tỷ,không cần phải tiễn.Ta với Hàm Yên mấy người bọn họ đi đây.”
“Nô tỳ biết rồi….Công tử xin bảo trọng”Thất Thất buồn bã nói,nhãn thần ai oán nhìn Diệp Vô Ưu rồi quay người đi vào.
“Xú nha đầu,làm gì mà ra vẻ đáng thương vậy chứ”Diệp Vô Ưu thầm nghĩ,dáng vẻ tội nghiệp của Thất Thất thật khiến làm cho ngưòi khác phải động lòng.
Nghe Diệp Vô Ưu nói đi Vô song cung,Hàm Yên mấy người cực kỳ hưng phấn, đặc biệt là Lam Tiểu Phong ,nhìn mặt hắn là biết đang tưởng tượng đến mấy cô nương xinh đẹp,Hàm Yên và Mộ Dung Tiểu Tiểu thì muốn đến Vô song cung chơi,riêng Lam Tiểu Phong đã bị những thiếu nữ tuyệt sắc của Vô song cung hấp dẫn đến mờ cả mắt.
Dù nói là đi ngay phần nào có vẻ vội vàng,bất quá mấy người bọn hắn cũng chẳng có bao nhiêu hành lý,cũng không cần phải sắp xếp gì nhiều.Thực tế cũng chẳng có phiền phức gì mấy.
Diệp Vô Ưu lúc đi cũng không gì theo,hiện tại cũng chỉ có vài bộ y phục và một xấp ngân phiếu,Hàm Yên cũng y chang,trên người cũng chỉ có ngân phiếu.Mộ Dung Tiểu Tiểu thì ngoài ngân phiếu còn mang theo không ít lôi đạn.Lam Tiểu Phong cơ bản trên người chẳng có gì,hắn hiện tại hầu hạ Mộ Dung Tiểu Tiểu,mỗi ngày cũng có trăm lạng tiêu sài lên cũng chẳng phải lo lắng gì.
Bốn người rời khỏi Diệp phủ,Diệp Vô Ưu không nhịn được quay đầu lại nhìn.tựa hồ hi vọng Tạ Phinh Đính sẽ xuất hiện,bất quá hắn nhìn mãi cũng chẳng thấy một ai.
Có điều hắn lại không hề biết,khi hắn đi chưa được bao lâu,thì trước cổng Diệp phủ xuất hiện hai hình bóng mỹ lệ.
“Thất Thất,ngươi nói đi,chàng có quay lại nữa không?”Tạ Phinh Đình nhìn theo thân ảnh khuất dần của Diệp Vô Ưu buồn bã nói.
“Phu nhân,người yên tâm,công tử nhất định sẽ quay lại.”Thất Thất nhẹ nhàng an ủi Phính Đình.
Tạ Phinh Đình buồn bã thở dài,không nói thêm tiếng nào.
Chưa đến nơi ở của Lãnh Tâm Âm,Diệp Vô Ưu đã thấy Lãnh Sương Sương khăn gói gọn gàng đứng chờ bên đường.
“Sư tỷ, đệ vừa đang chuẩn bị đến tìm tỷ đây.”Diệp Vô Ưu liền bước lại.Hàm Yên vừa nhìn thấy Lãnh Sương Sương không tự chủ thối lui một bước.Trước đây nàng đối với Lãnh Sương Sương có gì đó sợ hãi,giờ đây vẫn vậy.
“Sư phụ kêu ta nói với đệ,người cũng đến Vô song cung nhưng không đi cùng đường với chúng ta”Lãnh Sương Sương ngữ khí lạnh nhạt nói tiếp “Hiện giờ người cũng đã đi đến rồi, đến lúc đó sẽ tự khắc đến tìm đệ.Giờ cũng không còn sớm nữa,chúng ta khởi hành thôi.”
“Ah…hảo…hảo”Diệp Vô Ưu nhất thời ngây ngốc.Gật đầu một cách vô thức.Hắn vồn là muốn đi cùng đường với Lãnh Tâm Âm để nhân tiện chiếm chút ít tiện nghi.Nàng ta dường như cũng biết trước nên mới đi đường khác.
Năm người từ từ đi ra khỏi Bách hoa thành,Lam Tiểu Phong và Mộ Dung Tiểu Tiểu trên đường vẫn còn hưng phấn,chỉ có Hàm Yên có vẻ như người thừa không nói gì cả,cố đi xa xa Lãnh Sương Sương.Cuối cùng năm người phân thành 2 nhóm,Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương Sương đi phía trước,ba người Hàm Yên đi phía sau.
Đến tối,năm người cách Bách Hoa thành khoảng năm mươi dặm, đến một tiểu trấn tên Mẫu đơn.Thế nhưng ở đây tịnh không có bông Mẫu đơn nào.Thực ra đây chỉ là một tiểu trấn thông thường,không có chút nét phồn hoa nào,so với Bách Hoa thành thì đúng là một trời một vực.
Bất quá,trong phạm vi hai mươi dặm chỉ có duy nhất tiểu trấn này,cho nên nếu không muốn ngủ ngoài đường,bọn Diệp Vô Ưu chỉ còn cách vào tìm trấn này tìm khách điếm.
Mẫu đơn trấn chỉ có duy nhất một khách sạn cũng có tên gọi là Mẫu đơn khách sạn,nên việc làm ăn dĩ nhiên rất phát đạt.Bọn Diệp Vô Ưu vừa đến thì khách sạn cũng đã chật kín.
“Không phải lo,ta đã cho người đặt phòng trước rồi”Lãnh Sương Sương nói,mặt lãnh băng băng quay sang phía chưởng quỹ: “Dẫn ta đến phòng số một đã đặt trước,ta họ Lãnh”
Vừa nghe nàng nói xong,chương quỹ lại nhìn thấy Lãnh Sương Sương tóc hoàng kim óng ánh,liền biến sắc mặt tỏ ra cung kính khác thường: “Tiểu thư,xin mời theo ta”
Theo chưởng quỹ đến phòng,Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương Sương bước vào,thế nhưng khi bọn Hàm Yên chuẩn bị bước vào thì lập tức bị Lãnh Sương Sương cản lại.
“Đây là phòng cho ta và sư đệ,không phải phòng cho bọn ngươi ở”Lãnh Sương Sương lạnh lùng nói.
“Ê,ngươi có bị làm sao không? Ơ đây không có phòng chống rồi,người bảo bọn ta phải đi đâu?”Mộ Dung Tiểu Tiểu bất mãn la lên.
“Ngươi ở đâu với ta không liên quan,ngươi còn không đi ta ném bọn ngươi ra đường hết đó”Lãnh Sương Sương hừ lạnh lùng rồi nói.
“Ngươi…”Mộ Dung Tiểu Tiểu còn đang định nói thì bị Hàm Yên bịt mồm lại kéo đi.Người khác không biết Lãnh Sương Sương đáng sợ thế nào chứ nàng ta thì hiểu rõ,nàng tuyệt đối tin Lãnh Sương Sương nói được cũng làm được.Hơn nữa nàng ta không chỉ đơn giản là ném người.Nàng ta ra tay xong có khi đã mất nửa cái mạng rồi.
“Tỷ tỷ à,vậy chúng ta ngủ ở đâu bây giờ?”bị kéo ra khỏi khách sạn,Mộ Dung Tiểu Tiểu chu miệng hỏi.
“Không phải lo,tỷ tỷ của ngươi tự nhiên có biện pháp”Hàm Yên vênh mặt nói,tựa hồ không có gì đáng bận tâm.
Một lúc sau,Tiểu Tiểu liền biết ngay biện pháp của Hàm Yên là gì.Nàng đưa mắt nhìn Hàm Yên gõ cửa hai phòng khách, đối diện với gã khách nhân nở nụ cười ngọt ngào,sau đó mấy con cừu non liền đi ra nhượng lại phòng cho bọn họ.
“Tỷ tỷ,tỷ lợi hại ghê nha”Mộ Dung Tiểu Tiểu mặt sùng bái Hàm Yên hết sức.
“Chuyện nhỏ,hừm..Lãnh Sương Sương không cho ta,chẳng nhẽ ta không có chỗ nào nghỉ ngơi hay sao.”Hàm Yên vẫn còn tức tối nói.
“Tiểu tỷ tỷ,làm vậy có vẻ không được tốt lắm à,bọn họ đã trả tiền rồi,tỷ lại bắt bọn họ ra đường ngủ”Lam Tiểu Phong nói nhỏ,vừa nhìn mấy tên đi ra ngoài khách sạn.
“Nè,thế người nguyện ý ngủ ngoài đường hay để bọn chúng ngủ ngoài đường hở?”Hàm Yên trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong : “Ngươi không muốn thì ta với Tiểu Tiểu mỗi người ngủ một phòng đó”
“A, đệ đương nhiên không muốn ngủ ngoài đường”Lam Tiểu Phong vội vàng nói,giọng lạc hẳn đi.Nói xong liền chạy luôn vào một phòng,dường như sợ Hàm Yên sẽ bắt hắn ngủ ngoài đường.
“Sư tỷ,mình ở chung sao?”Trong phòng,Diệp Vô Ưu nắm lấy ngọc thủ Lãnh Sương Sương vẫn có chút hoài nghi hỏi.
“Sư phụ kêu ta phải chiếu cố đệ”Lãnh Sương Sương cũng không phản đối hành vi thân mật của hắn bình tĩnh nói.
“Sư tỷ,tỷ đối với đệ thật tốt”Diệp Vô Ưu tên tiểu tử này tham lam hết sức,thấy được làm tới,vừa nói vừa nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo Lãnh Sương Sương.
“Sư phụ đối với ngươi còn tốt hơn nữa mà”Lãnh Sương Sương nhìn có vẻ kì quái nói,miệng nói vậy nhưng vẫn để cho hắn muốn làm gì thì làm,chỉ là ngữ khí nàng càng kì quái hơn,tựa như có ý ghen tức.
“Sư phụ đúng là đối với đệ rất tốt,nhưng sư phụ người cũng chỉ là muốn đệ giúp người làm việc thôi.Chỉ có sư tỷ là đối với đệ tốt một cách chân thành thôi”Diệp Vô Ưu hai tay vòng ra sau lưng ôm sát thân thể kiều mị của nàng,ngữ khí có chút oán trách.
Chương 3: Đồng sàng cộng chẩm
Dịch giả: vivax84
Biên tập: vodanh84
Hiệu đính: hoanhtuech12
Nguồn: www.***************.org
Đả tự bản quyền: http://4vn.eu
Đả tự: Classic
Quyển 4
“Ngươi làm sao biết được ta đối với người thật sự tốt chứ ?”Lãnh Sương Sương đứng trầm ngâm. Đối với cử động có phần hơi quá của Diệp Vô Ưu cũng không chút kháng cự,biểu tình bình tĩnh nói: “Ta chỉ là phụng mệnh sư phụ thôi,người là sư phụ của ta,ta tất nhiên phải nghe lời người.”
“Sư tỷ,tỷ không phải là đối với đệ rất tốt hay sao? Đệ có thể cảm nhận được mà.”Diệp Vô Ưu thì thầm vào tai nàng “Ngoài ra, đệ còn cảm thấy được rằng tỷ với sư phụ tỷ tỷ quan hệ rõ ràng không được tốt.Kỳ thật,tỷ cũng đâu phải hoàn toàn nghe theo lời sư phụ.”
“Cảm giác của đệ sai rồi”Lãnh Sương Sương đột nhiên vùng thoát ra khỏi vòng tay của Diệp Vô Ưu,lách sang một bên lạnh nhạt nói.
“Sư tỷ,tỷ không cần phải dấu đệ” Diệp Vô Ưu bước đến bên cạnh nàng. “ Đệ không biết giữa sư tỷ với sư phụ tỷ tỷ đã xảy ra sự tình gì,nhưng đệ thấy rõ giữa hai người có gì đó ngăn cách.”
“Ta là do sư phụ nuôi lớn,không có người thì hiện tại cũng không có ta”Lãnh Sương Sương trầm mặc cúi đầu chầm chậm nói.
“Nhưng mà,sư tỷ, đệ biết là tỷ không được vui”Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo nàng, ôn nhu nói.
“Sư phụ là người làm ta phải chia lìa phụ mẫu,nhưng cũng là người nuôi ta lớn.Ngươi nói đi ta phải vui hay buồn đây?”Lãnh Sương Sương buồn bã nói.
“A..?”Diệp Vô Ưu nhất thời gây ra.. “Sư tỷ, ý tỷ là sư phụ đã giết chết cha mẹ tỷ à ?”
Lãnh Sương Sương khẽ lắc đầu: “Không phải,thôi quên đi.Ngươi đừng hỏi ta nữa,ta không muốn nhắc đến việc đó.”
“Được, đệ sẽ không hỏi nữa.Bất quá , sư tỷ sau này đệ sẽ bầu bạn với tỷ,sẽ làm tỷ được vui vẻ.”Diệp Vô Ưu kéo nàng vào lòng,khẽ hôn lên mái tóc vàng óng,nhẹ nhàng nói.
“Sư phụ nuôi dưỡng ta là vì cảm thấy có lỗi với ta.Còn ngươi đối tốt với ta có phải là vì thấy ta xinh đẹp không ?”Lãnh Sương Sương tựa vào người Diệp Vô Ưu khẽ hỏi.
Diệp Vô Ưu lặng người một lúc, đang định trả lời thì Lãnh Sương Sương đã nói tiếp : “Không được nói dối,ngươi hãy trả lời thật đi,ta không thích những kẻ dối trá.”
“Đâu nào,sư tỷ,tỷ thật sự rất hấp dẫn bất cứ nam nhân nào cũng đều yêu thích tỷ cả. Đệ đương nhiên cũng rất yêu thích tỷ.Nhưng đó không phải toàn bộ lí do.Quan trọng nhất là tỷ đối với đệ rất tốt, đệ tự nhiên cũng phải đối với tỷ thật tốt như vậy.Chẳng nhẽ khó hiểu vậy hay sao ?”Diệp Vô Ưu trả lời nàng.
“Ngươi nói đúng,nhưng bao nhiêu năm nay sư phụ đối xử vơi ta rất tốt.Ngươi nói đi,có phải là ta cũng phải đối xử tốt với người không ?”Lãnh Sương Sương buồn bã nói.: “Sư phụ có việc gì cũng đều hỏi ý kiến ta,nếu ta không thích sư phụ nhất định sẽ không làm.Lần này sư phụ nói là muốn cho ta một sư đệ, để ta không phải tĩnh mịch như trước,ta cũng đồng ý.Rồi sau đó sư phụ đưa ta đi xem mấy kẻ mà người đã lựa chọn,xem thử ta có thích ai không …”
“Nguyên lai sư phụ tỷ tỷ không phải đã chọn đệ trước rồi sao?”Diệp Vô Ưu ngây người hỏi.
“Sư phụ tìm đồ đệ cũng hơn nửa năm rồi,ngươi cũng chỉ vừa mới đến đây được một tháng,sư phụ sao có có thể chọn ngươi trước được chứ.”Lãnh Sương Sương khẽ ngửa đầu,chợt lộ một nụ cười đẹp mê hồn.
“Sư tỷ,tỷ thật là đã cười?”Diệp Vô Ưu nhãn thần nhất thời trở nên si ngốc, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng mỉm cười,trong lòng chợt dâng nên một cảm giác ngây ngất.
“Thật à?”Lãnh Sương Sương giật mình. “Ta đã cười à ?”
“Thật đó,sư tỷ,tỷ cười thật là đẹp”Diệp Vô Ưu nhìn vẻ duyên dáng của nàng ngây ngốc nói.
“Thì ra ta vẫn còn có thể cười”Lãnh Sương Sương nói “Mấy năm nay ta còn không nhớ là phải nên cười như thế nào nữa “
“Chỉ cần trong lòn vui vẻ tự nhiên sẽ cười”Diệp Vô Ưu trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ.Hắn cảm thấy mấy năm nay Lãnh Sương Sương thật sự khổ sở.Dù hắn vẫn không hiểu giữa Lãnh Tâm Âm và Lãnh Sương Sương có ân oán gì,nhưng trong lòng hắn bây giờ với Lãnh Sương Sương xuất hiện một cảm giác thật đáng thương.
“Đúng rồi, sư tỷ”Diệp Vô Ưu đột nhiên nhớ đên một việc,hấp tấp nói: “Tỷ vừa nãy có nói,sự phụ thì tỷ yêu thích đệ nên mới chọn đệ làm đệ tử có phải không?”
“Cũng…cũng không phải.Chỉ là ta thấy ngươi có chút thuận mắt chút thôi”Lãnh Sương Sương lộ vẻ ngượng ngùng ,sắc mặt chợt ửng hồng.
Hiện tại Lãnh Sương Sương so với vẻ băng lạnh hằng ngày còn kiều diễm hơn gấp mấy lần.Diệp Vô Ưu tim đập liên hồi,cuối cùng không chịu được bước lại gần,rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má nàng.
“A”Lãnh Sương Sương chợt vùng mạnh đẩy hắn ra.Nhìn nàng tựa như thỏ ngọc đang hoảng sợ vậy, đột nhiên nhảy sang một bên sau đó tả thủ che lại chỗ bị hắn hôn phải ánh mắt nhìn hắn một cách kì lạ.
“Sư tỷ,sao vây?”Diệp Vô Ưu không khỏi cảm thấy có chút kì quái.Hắn không ngờ nàng lại phản ứng mạnh như vậy.Hắn trước đó ôm nàng thật lâu thì không sao,giờ chỉ có hôn nàng một chút…
“Không,không có gì.Ta thấy mệt rồi,ta phải đi ngủ trước”Lãnh Sương Sương khẽ lăc đầu,nói xong nàng rời khỏi chỗ Diệp Vô Ưu, để nguyên y phục nằm lên giường,mặt quay vào trong không nói gì.
“Vậy ta ngủ ở đâu bây giờ?”Diệp Vô Ưu khẽ kêu thầm trong lòng.Hắn thực chỉ muốn trèo lên giường nằm cùng nàng,nhưng lúc nãy Lãnh Sương Sương phản ứng kịch liệt quá,hắn cảm thấy chột dạ lên không dám manh động.
“Sư đệ, đệ qua đây”Trong khi hắn đang do dự thì nghe thanh âm của Lãnh Sương Sương truyền đến bên tai.
“A”Diệp Vô Ưu không kìm được la lên “Sư tỷ,tỷ…tỷ nói tỷ cho đệ nằm chung giường à ?”
Lãnh Sương Sương không trả lời,vẫn im lặng quay lưng về phía hắn.
“Thôi kệ,sư tỷ dù sao cũng có chút cảm tình với ta,cũng không đến nỗi đánh ta đâu.”Diệp Vô Ưu suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng trèo lên giường.Mấy ngày nay,Lãnh Sương Sương không cự tuyệt những hành động thân mật của hắn.Lúc trứơc hắn không rõ nguyên nhân, đến hôm nay mới hiểu Lãnh Tâm Âm chọn hắn làm đồ đệ là do Lãnh Sương Sương.
“Hãy ômg ta” Lãnh Sương Sương chợt lên tiếng.
Diệp Vô Ưu lầnn này không còn một chút do dự, đưa tay ôm nàng từ phía sau.Một tay vòng qua cổ nàng,một tay vòng qua eo rồi từ từ kéo nàng sát lại gần.
“Để yên như vậy,không được loạn động”Lãnh Sương Sương khẽ hé đôi môi anh đào chầm chậm nói,vừa nói vừa tựa hẳn vào người hắn.
Im lặng một lúc rồi nàng nói, âm thanh như gợi về một thời xa xưa. “Khi ta còn nhỏ,mẫu thân thường ôm ta ngủ.Ta vẫn còn nhớ cái cảm giác đó,hiện tại ta chỉ muốn thử tìm lại cảm giác đó thôi.Ngươi có thể đáp ứng ta điều này không?Chỉ ôm ta đến sáng mai,ngoài ra không được làm gì khác”
“Được, được mà sư tỷ”Diệp Vô Ưu thuỗn mặt ra như muốn khóc. được ôm đại mỹ nhân ngủ đúng là thật sung sướng,nhưng chỉ được ôm mà lại không được làm gì thì quả thật không thoải mái chút nào,còn khổ sở nữa là khác.Nhưng dù gì hắn cũng hiểu rõ muốn có được mỹ nhân phải tạm thời cố gắng chịu đựng cái mùi hương đầy quyễn rũ này.
Được Diêp Vô đồng ý,cơ thể có chút căng thẳng của Lãnh Sương Sương trở nên mềm mại hẳn.Nàng thư thái thở nhẹ rồi từ từ nhắm mắt,một lúc sau chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của nàng.
“Sư tỷ ơi sư tỷ,vì nàng tối nay ta phải cố chịu đựng vậy,sau này nàng phải bồi thường cho ta đó.”Diêp Vô khẽ thầm than.
Sáng sớm hôm sau năm người tiếp tục lên đường.
Kì thật chỉ có bốn người có tinh thần thật tốt,chỉ duy Diệp Vô Ưu ngáp liên tục,rõ ràng là ngủ không ngon giấc.Cái đó cũng không có gì khỏ hiểu,tên tiểu tử này tối qua đã phải chịu đựng thật khổ sở.Dù được ôm cơ thể kiều mị của Lãnh Sương Sương nhưng hắn thật không ngủ được yên.Nàng cứ lăn qua lăn lại trong lòng hắn,làm hắn mấy lần muốn đẩy nàng xuông,nhưng cuối cũng cố gắng nhẫn nhịn.
Sáng thức dậy,Lãnh Sương Sương chủ động hôn hắn.Lúc này Diệp Vô Ưu cảm thấy cố gắng của hắn thật bõ công.Hắn có thể thấy Lãnh Sương Sương tỏ ra rất hài lòng với biểu hiện của hắn tối hôm qua.
“Tiểu Lam ca ca,huynh nghĩ Diêp Vô ca ca tối qua có bị làm sao không ?Sao nhìn huynh ấy có vẻ không được khoẻ lắm.”Hàm Yên nhìn Diệp Vô Ưu đang ngáp dài trước mặt,khẽ hỏi.
“Tiểu tỷ tỷ,tỷ thật sự không biết hay giả vờ không biết?”Lam Tiểu Phong nhìn Hàm yên kì quái hỏi.
“Nói lung tung, đương nhiên là thật sự không biết”Hàm Yên bực tức trừng mắt nhìn Làm Tiểu Phong.
“Diệp ca ca tối hôm qua ngủ chung với tỷ tỷ xinh đẹp…thử nghĩ coi bọn họ có làm gì không.”Lam Tiểu Phong nhìn Diệp Vô Ưu ,mặt có vẻ hơi ghen tị.
“A,không thể nào”Hàm Yên đột nhiên kêu lên, định nói tiếp thì đã thấy Lãnh Sương Sương quay đầu lại trừng mắt nhìn.Hàm Yên thất kinh ngậm miệng lại,không dám nói thêm tiếng nào.
Đến chính ngọ,bọn họ đã đến một toà trấn khác.Trấn này so với Mâu Đơn trấn có vẻ phồn hoa hơn.
“Sư đệ, đệ đói chưa?Chung ta ăn chút gì nhé”Thấy một toà tửu lâu,Lãnh Sương Sương đình bộ, ôn nhu cất tiếng hỏi.
“Hảo”Diệp Vô Ưu trả lời một cách vô thức,hắn bây giờ rất buồn ngủ,thân trên dựa vào Lãnh Sương Sương tựa như có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Trong mắt Lãnh Sương Sương tựa hồ như chỉ có mỗi mình Diệp Vô Ưu. Đối với ba người kia nàng căn bản không nói nửa lời.Nàng dịu Diệp Vô Ưu vào tửu lâu rồi lại tìm một bàn trống ngồi xuống.Chỉ có Hàm Yên vì sợ nàng,không dám ngồi chung nên an toạ chỗ khác.
Tửu lâu khá lớn,người cũng khá đông. Ơ đây có thể thấy đủ các kiểu ăn mặc,muôn hình màu sắc.Chỉ là bây giờ những thứ này đối với Diệp Vô Ưu chẳng có chút hứng thú.Hắn ngồi ngã vào lòng Lãnh Sương Sương nhắm mắt ngủ say sưa.
Bầu không khí tửu lâu đột nhiên có chút náo động.Nguyên nhân chính là một đôi nam nữ trẻ vừa mới bước vào.Lúc trước,Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương Sương chình là trung tâm chú ý.nhưng khi một nam một nữ này xuất hiện thì mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía họ.
Không có lời nào để có thể hình dung được dung mạo của nữ tử đó.Chỉ có thể nói là nàng có một vẻ đẹp không giống với nữ nhân trần thế,có lẽ chính là tiên nữ phiêu lạc nơi trần gian.Nàng chỉ đứng yên ở một góc,tránh những ánh mắt tham lam nhìn ngó.
Sở dĩ mọi người chú ý đến nàng là bời vì cách ăn mặc của nàng còn có phần kì quái.Rõ ràng ai cũng có thể nhận ra nàng là nữ,thế nhưng nàng lại mặc một bộ nho phục.Chỉ là bộ nho phục hơi lớn một chút,nhưng cũng không thể che dấu cơ thể kiều diễm của nàng.