 |
|

26-05-2009, 03:36 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 16 -
Äến tháng sáu diá»…n ra tráºn Frilland, nhưng lÃnh phiêu kỵ Pavlograd không dá»± tráºn nà y, và sau đó có lệnh đình chiến.
Roxtov rất buồn vì vắng bạn, và từ ngà y Denixov ra Ä‘i, chà ng chẳng có tin tức gì vá» anh ta, nên lại thêm lo lắng vá» vụ án và vết thương cá»§a bạn, vì váºy nhân dịp đình chiến Roxtov liá»n xin và o bệnh viện thăm Denixov.
Bệnh viện ở trong má»™t thị trấn nhá» cá»§a Phổ đã hai lần bị quân đội Nga và quân đội Pháp tà n phá. Bấy giá» là và o mùa hè trong khi ở thôn quê trá»i đẹp như váºy, thì cái thị trấn nhá» nà y vá»›i những mái nhà đổ nát, những hà ng rà o xiêu vẹo, những con đưá»ng đầy rác rưởi, những ngưá»i dân áo quần rách rưới, những ngưá»i lÃnh say rượu và đau ốm Ä‘i lang thang trên đưá»ng cà ng là m thà nh má»™t cảnh tượng đặc biệt ảm đạm.
Má»™t ngôi nhà bằng đá, cá»a sổ và kÃnh má»™t phần đã bị phá vỡ vá»›i má»™t cái sân chung quanh chỉ còn lại những mảnh hà ng rà o đổ nát, được dùng là m nhà thương. Má»™t và i binh sÄ© xanh xao, bá»§ng beo, ngưá»i quấn đầy băng Ä‘ang Ä‘i dạo hay ngồi sưởi nắng ngoà i sân.
Roxtov vừa bước qua ngưỡng cá»a thì mùi thịt thối và mùi nhà thương đã bao trùm lấy chà ng. Ở cầu thang gác, chà ng gặp má»™t bác sÄ© quân y Nga miệng ngáºm xì gà . Má»™t ngưá»i y tá theo sau ông ta.
- Thì tôi cÅ©ng không thể xẻ mình thà nh là m đôi được kia mà - bác sÄ© nói - Chiá»u nay anh đến nhà ông Alekxeyevich tôi sẽ ở đấy, - Ngưá»i y tá còn há»i ông ta má»™t câu gì nữa. - Thôi! Anh cứ liệu mà là m. Chung quy cÅ©ng thế cả thôi.
Bác sÄ© chợt trông thấy Roxtov Ä‘ang bước lên cầu thang, liá»n há»i chà ng:
- Thưa đại nhân, ngà i muốn gì ạ? Ngà i đến đây có việc gì ạ? Hay là không có viên đạn nà o đoái hoà i đến ngà i, cho nên ngà i muốn kiếm tý bệnh thương hà i? Thưa ngà i đấy quả là một nhà hủi.
- Tại sao thế? - Roxtov há»i.
- Có bệnh thương hà n ông bạn ạ. Ai bước và o đây thì chỉ có chết. Ở đây chỉ còn sót lại hai ngưá»i, tôi và Makeyev (ông ta chỉ ngưá»i y tá). Trong số bạn đồng nghiệp chúng tôi đã có năm ngưá»i chết rồi. Có ngưá»i nà o má»›i đến thì chỉ sau má»™t tuần lá»… là đi đứt - bác sÄ© nói, vẻ đắc ý rõ rệt. Ngưá»i ta có yêu cầu cho y sÄ© Phổ đến, nhưng mấy ông bạn đồng minh quý hoá cá»§a chúng ta không thÃch cái trò nà y.
Roxtov nói cho ông ta biết rằng chà ng muốn gặp thiếu tá phiêu kỵ Denixov hiện nằm Ä‘iá»u trị ở đây.
- Tôi không biết, ông bạn ạ. Ông thá» nghÄ© xem má»™t mình tôi quản đốc ba bệnh viện, hÆ¡n bốn trăm bệnh nhân. CÅ©ng may phúc là các phu nhân ngưá»i Phổ có lòng từ thiện gá»i cho chúng tôi cà phê và vải băng má»—i tháng hai bảng, nếu không thì chúng tôi đã bá» mẹ cả rồi - Ông ta cưá»i khà khà . - Bốn trăm bệnh nhân ông ạ, thế mà hôm nà o há» cÅ©ng gá»i thêm mấy ngưá»i nữa, - rồi ông ta há»i ngưá»i y tá: Bốn trăm ngưá»i phải không nà o? Hả?
Ngưá»i y tá có vẻ mệt lá», hình như anh Ä‘ang bá»±c bá»™i chá» mong bác sÄ© Ä‘i nhanh cho, nhưng bác sÄ© thì lại nói dai.
- Thiếu tá Denixov - Roxtov nhắc lại - Ông ta bị thương ở Moliten.
- Hình như ông ta chết rồi thì phải, Makeyev nhỉ? - Bác sÄ© há»i ngưá»i y tá, giá»ng lÆ¡ đãng. Nhưng ngưá»i y tá không xác nháºn Ä‘iá»u bác sÄ© vừa nói.
- Ông ta ngưá»i thế nà o, có phải ngưá»i cao tóc hoe không? - bác sÄ© há»i.
Roxtov miêu tả diện mạo của Denixov.
- Có có trước đây có má»™t ngưá»i như thế. - Bác sÄ© nói, giá»ng nghe như vẻ mừng rỡ - Nhưng hình như anh ta chết tháºt rồi; nhưng để tôi xem, tôi có danh sách. Anh có cầm danh sách đây không, anh Mekeyev?
- Danh sách ở nÆ¡i anh Makar Alekxeyevich - ngưá»i y tá đáp. - Nhưng ông cứ và o phòng các sÄ© quan thì sẽ gặp thôi - anh ta nói thêm vá»›i Roxtov.
- Thôi ông đừng và o là hơn! Ông bạn ạ - Bác sĩ nói - Ông mà và o thì tôi e ông sẽ nằm lại đây mất.
Nhưng Roxtov từ giã viên bác sÄ© và yêu cầu ngưá»i y tá đưa chà ng Ä‘i.
- Nhưng đừng có trách tôi đấy nhé. - Bác sÄ© đứng dưới chân cầu thang nói vá»ng lên.
Roxtov và ngưá»i y tá bước và o hà nh lang. Mùi nhà thương ở trong dãy hà nh lang tối om nà y nồng nặc lên đến ná»—i Roxtov phải bịt mÅ©i và phải dừng lại lấy sức trước khi tiếp tục Ä‘i. Má»™t cánh cá»a mở ra ở bên tay phải và má»™t ngưá»i gầy gò và ng võ Ä‘i chân không, chỉ mặc đồ lót, chống nạng Ä‘i ra. Anh ta tá»±a và o khung cá»a nhìn hai ngưá»i má»›i đến vá»›i cặp mắt sáng long lanh và dầy vẻ ganh tị.
Roxtov nhìn và o phòng: thương binh và bệnh binh nằm ta liệt trên những ổ rÆ¡m và trên những chiếc áo khoác trải giữa ná»n nhà .
- Và o xem có được không? - Roxtov há»i.
- Có gì đây mà xem - Ngưá»i y tá nói.
Nhưng chÃnh vì ngưá»i y tá không muốn cho chà ng và o nên Roxtov cứ bước và o phòng bệnh cá»§a binh sÄ©. Cái mùi trong dãy hà nh lang mà chà ng đã bắt đầu quen, ở đây còn nồng nặc hÆ¡n nữa. Ở đây nó có khác má»™t chút gay gắt hÆ¡n, và có thể thấy rõ rằng nó xuất phát chÃnh từ chá»— nà y.
Trong gian phòng dà i được ánh mặt trá»i chiếu sáng rá»±c qua những khung cá»a sổ lá»›n, bệnh binh và thương binh nằm xếp thà nh hai dãy, đầu quay và o tưá»ng để má»™t lối Ä‘i giữa. Phần lá»›n nằm mê man không để ý gì đến hai ngưá»i má»›i và o. Những ngưá»i còn tỉnh Ä‘á»u nhá»m dáºy hay ngẩng khuôn mặt gầy gò và và ng võ lên, và má»›i má»™t vẻ hy vá»ng được cứu giúp pha lẫn vá»›i vẻ trách móc và ghen tị khi thấy ngưá»i khác khoẻ mạnh, há» nhìn đăm đăm và o Roxtov, Roxtov tiến và o giữa phòng, liếc mắt nhìn sang phòng bên qua những khung cá»a mở và cả hai bên chà ng Ä‘á»u thấy má»™t cà nh tượng như nhau. Chà ng dừng lại, im lặng đưa mắt nhìn quanh. Chà ng không ngá» có thể trông thấy má»™t cảnh tượng như váºy: trước mắt chà ng là má»™t ngưá»i bệnh, chắc là má»™t ngưá»i cô-dắc (vì tóc anh ta cắt thà nh vòng quanh đầu) Ä‘ang nằm trên ná»n nhà gần như chắn ngang lối Ä‘i. Anh ta nằm ngá»a, tay chân to tướng giang rá»™ng ra. Mặt anh ta đỠbầm, mắt trợn ngược chỉ thấy có lòng trắng, trên tay và trên cặp chân để trần, cÅ©ng đỠbầm như khuôn mặt, mạch máu nổi lên như những sợi dây chão. Anh ta nện gáy xuống đất và cất giá»ng khà n khà n nhắc Ä‘i nhắc lại. Tiếng ấy là : "nước", "cho tôi xin tà nước!". Roxtov đưa mắt nhìn quanh mong tìm má»™t ngưá»i nà o có thể vá»±c ngưá»i bệnh vá» chá»— cÅ© nằm và cho anh ta uống nước.
- Ai săn sóc bệnh nhân ở đây? - chà ng há»i ngưá»i y tá.
Vừa lúc ấy má»™t ngưá»i lÃnh quân nhu là m nhiệm vụ há»™ lý từ phòng bên nện gót chân bước và o và đứng nghiêm chà o Roxtov.
Hắn mở to mắt nhìn Roxtov nói:
- KÃnh chà o đại nhân. - Chắc hẳn hắn ta tưởng chà ng là má»™t sÄ© quan trong ban Giám đốc bệnh viện.
- Anh đỡ ngưá»i nà y vá» chá»— cÅ©, cho ngưá»i ta uống nước, - Roxtov chỉ ngưá»i cô-dắc nói.
- Xin tuân lệnh! - Ngưá»i lÃnh vui vẻ đáp, mắt còn mở to hÆ¡n và ngưá»i còn rướn thẳng hÆ¡n trước nhưng vẫn không rá»i khá»i chá»—.
"Quả tháºt ở đây chẳng còn biết là m thế nà o nữa" - Roxtov nghÄ© thầm. Chà ng cúi mặt xuống và đã toan bước ra, thì đột nhiên chà ng cảm thấy ở bên tay phải có ai Ä‘ang chăm chú nhìn mình.
Chà ng quay vá» phÃa ấy. Ở gần góc phòng, má»™t ngưá»i lÃnh già , nước da và ng võ, gầy gò như bá»™ xương, vẻ mặt khắc khổ, bá»™ râu lốm đốm bạc đã lâu ngà y không cạo, Ä‘ang ngồi trên chiếc áo khoác, chăm chú nhìn Roxtov. Má»™t ngưá»i nằm cạnh ông ta vừa nói má»™t câu gì vá»›i ông ta vừa chỉ và o Roxtov. Chà ng hiểu ý rằng ông già kia muốn xin chà ng Ä‘iá»u gì. Chà ng lại gần và thấy ông già chỉ có má»™t chân co lại còn cái chân kia thì đã bị cưa cụt đến quá đầu gối. Má»™t ngưá»i khác ở bên cạnh cách ông ta khác xa Ä‘ang nằm dà i im lìm đầu hất ra phÃa sau, mắt trợn ngược. Äó là má»™t ngưá»i lÃnh trẻ tuổi, mÅ©i hếch, mặt tái nhạt mà u sáp ong lốm đốm tà n hương: Roxtov nhìn ngưá»i lÃnh có cái mÅ©i hếch và thấy lạnh buốt cả sống lưng:
- Nhưng mà … hình như ngưá»i nà y… - chà ng nói vá»›i ngưá»i y tá.
- Thưa ngà i chúng tôi đã yêu cầu mãi - ngưá»i lÃnh già nói, hà m dưới run run. - Anh ta chết từ hồi sáng. Dẫu sao chúng tôi cÅ©ng là ngưá»i, chứ có phải là chó đâu…
- Tôi sẽ cho ngưá»i đến ngay, sẽ Ä‘em Ä‘i, sẽ Ä‘em Ä‘i ngay - ngưá»i y tá vá»™i vã - Thưa ngà i, xin ngà i Ä‘i cho.
- Ta Ä‘i Ä‘i, ta Ä‘i Ä‘i - Roxtov nói vá»™i vã, rồi mắt nhìn xuống đất, cố thu mình lại cho nhá» bá»›t, chà ng ra khá»i phòng, cố lẻn qua những luồng mắt đầy trách móc và ghen tị Ä‘ang x** xói và o chà ng.
|

26-05-2009, 03:36 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 17 -
Äi qua hà nh lang, ngưá»i y tá đưa Roxtov và o khu vá»±c sÄ© quan, gồm ba gian phòng, các cá»a Ä‘á»u mở rá»™ng. Trong các phòng nà y có đặt giưá»ng; các sÄ© quan bị thương và bị bệnh nằm hay ngồi trên những cái giưá»ng ấy. Má»™t và i ngưá»i mặc áo thụng cá»§a bệnh nhân Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng. Ngưá»i thứ nhất Roxtov gặp trong khu sÄ© quan là má»™t ngưá»i thấp bé gầy gò, cụt tay, đội mÅ© chụp và mặc áo thụng cá»§a bệnh viện, miệng ngáºm tẩu thuốc, anh Ä‘i Ä‘i lại lại trong gian phòng thứ nhất. Roxtov chăm chú nhìn anh ta, cố sức nhá»› lại xem mình đã gặp anh ta ở đâu.
- Trá»i Æ¡i, chúng mình lại gặp nhau ở đây à ? - ngưá»i sÄ© quan thấp bé nói. - Tôi là Tusin, Tusin đây mà , anh có nhá»› không! Tôi đã chở anh trên giá súng ở Songraben đây mà . Còn tôi thì đã bị ngưá»i ta chặt mất má»™t khúc… anh xem đây… - anh ta mỉm cưá»i chỉ ống tay áo thụng lép kẹp. Khi đã biết Roxtov muốn tìm ai, Tusin nói - Anh tìm Vaxili Dmitrievich Denixov phải không? Chúng tôi là bạn cùng phòng đấy! Anh ấy ở đây, ở đây. - Rồi Tusin đưa chà ng sang phòng bên, từ trong phòng vang ra tiếng ha hả cá»§a mấy ngưá»i cùng cưá»i má»™t lúc.
"Ở đây sống còn chẳng được, thế mà há» lại cưá»i được nữa thì lạ tháºt" - Roxtov nghÄ© thầm: mÅ©i vẫn còn ngá»i thấy cái mùi xác chết trong phòng cá»§a binh sÄ© và vẫn còn mưá»ng tượng thấy quanh mình hai dãy mắt ganh tị từ bốn phÃa x** xói và o mình và khuôn mặt cá»§a ngưá»i lÃnh trẻ tuổi kia vá»›i cặp mắt trợn ngược.
Denixov Ä‘ang ngá»§ trên giưá»ng, đầu chùm kÃn trong chăn, mặc dầu bấy giỠđã hÆ¡n mưá»i giá» trưa.
- A, Roxtov đấy à , chà o cáºu, chà o cáºu! - Denixov reo lên, cÅ©ng vẫn cái giá»ng thưá»ng ngà y cá»§a chà ng khi còn ở trung Ä‘oà n. Nhưng Roxtov buồn bã nháºn thấy rằng trong cái vẻ xuá» xoà và phấn chấn thưá»ng ngà y kia có má»™t cái gì má»›i, má»™t cái gì chua chát, âm thầm, lá»™ ra trên vẻ mặt, trong giá»ng nói và trong những lá»i lẽ cuả Denixov.
Vết thương cá»§a chà ng tuy rất nhẹ nhưng đến nay vẫn chưa khá»i, mặc dầu chà ng bị thương đã được sáu tuần lá»…. Mặt chà ng cÅ©ng xanh xao và bá»§ng beo như mặt tất cả những ngưá»i ở trong bệnh viện, nhưng Ä‘iá»u đó không là m cho Roxtov ngạc nhiên. Äiá»u là m cho chà ng ngạc nhiên là Denixov không có vẻ vui mừng khi thấy chà ng và o và mỉm cưá»i vá»›i chà ng má»™t cách gượng gạo. Denixov không há»i thăm chà ng vá» trung Ä‘oà n, cÅ©ng không há»i vá» tình hình chung cá»§a chiến sá»±. Khi Roxtov nói vá» những chuyện đó thì Denixov không nghe. Tháºm chà Roxtov còn nháºn thấy Denixov lá»™ vẻ khó chịu khi chà ng nhắc đến trung Ä‘oà n, và nói chung nhắc đến cuá»™c sống khác, cuá»™c sống tá»± do ở bên ngoà i bệnh viện. Hình như Denixov cố gắng quên cuá»™c sống trước kia và chỉ để tâm đến việc đã xảy ra giữa mình và bá»n nhân viên quân lương. Khi Roxtov há»i xem việc ấy nay đã đến đâu rồi, thì Denixov láºp tức lấy ở dưới gối ra má»™t tá» công văn do tiểu ban đưa đến và bức thư trả lá»i cá»§a chà ng vừa viết nháp. Chà ng hăng lên, bắt đầu Ä‘á»c bức thư trả lá»i và đặc biệt nhắc Roxtov lưu ý đến những chá»— chà ng châm chá»c kẻ thù ở trong thư.
Những ngưá»i bạn cùng bệnh viện cá»§a Denixov lúc đầu xúm xÃt quanh Roxtov vì chà ng là má»™t ngưá»i ở thế giá»›i tá»± do bên ngoà i má»›i đến, nhưng rồi lại dần dần lảng ra khi Denixov bắt đầu Ä‘á»c bức thư cá»§a mình. Nhìn mặt há». Roxtov hiểu rằng ai nấy Ä‘á»u đã nghe câu chuyện nà y nhiá»u lần đến ná»—i bây giá» hỠđã phát ngấy ra rồi. Chỉ còn lại ngưá»i ở trên giưá»ng bên cạnh, má»™t chà ng U-lan(1) máºp mạp ngồi trên giưá»ng vẻ mặt lầm lì cau có, hút tẩu thuốc, và anh chà ng Tusin nhá» nhắn cụt tay Ä‘ang tiếp tục nghe và lăc đầu tỠý không tán thà nh. Denixov Ä‘ang Ä‘á»c thì ngưá»i U-lan ngắt lá»i:
- Theo ý tôi, - anh ta nói vá»›i Roxtov - Chỉ cần trá»±c tiếp xin hoà ng thượng ân xá. Nghe nói bây giá» sắp có nhiá»u cuá»™c khen thưởng, nếu xin chắc sẽ được ân xá…
- Tôi mà lại Ä‘i xin hoà ng đế ân xá à - Denixov nói, có thể thấy rõ rằng chà ng muốn là m cho cái giá»ng nói cá»§a mình rắn rá»i và hăng hái như ngà y trước, nhưng lúc nà y giá»ng nói cá»§a chà ng chỉ để lá»™ má»™t tâm trạng cáu kỉnh vô Ãch. - Äể là m gì kia chứ? Nếu tôi là má»™t thằng kẻ cướp thì tôi sẽ xin ân xá, nhưng đằng nà y ngưá»i ta lại xỠán tôi chÃnh vì tôi đã vạch mặt bá»n kẻ cướp. Há» muốn xá» thế nà o thì á» tôi đếch sợ thằng nà o. Tôi đã trung thà nh phục vụ Sa hoà ng và tổ quốc tôi không sợ ăn cắp!… Cứ giáng chức tôi Ä‘i, cứ… Nà y cáºu, cáºu thá» nghe nhé… Tôi nói thẳng ra vá»›i há»â€¦ tôi viết thư như thế nà y đây: "Nếu tôi là má»™t thằng ăn cắp cá»§a công…".
- Viết thế hay đấy, chả phải nói nữa - Tusin nói. Nhưng vấn đỠkhông phải ở đấy anh Vaxili Dmitrievich - anh ta đồng thá»i nói vá»›i Roxtov - Bây giá» phải khuất phục thôi, mà Vaxili Dmitrievich thì lại không muốn. Viên phán quan đã nói vá»›i anh rằng việc nà y rất gay go.
- Tớ đếch cần! - Denixov nói.
- Viên phán quan đã viết hộ anh một lá đơn thỉnh cầu - Tusin nói tiếp - Bây giỠanh nên ký và o đấy, rồi nhỠanh nà y đưa lên.
Anh nà y (Tusin chỉ Roxtov) thế nà o chả có ngưá»i quen ở Bá»™ tư lệnh. Anh không có dịp nà o tốt hÆ¡n nữa đâu!
- Tôi đã bà o là tôi không luồn cúi xin xỠđược! - Denixov ngắt lá»i Tusin và lại tiếp tục Ä‘á»c tá» giấy.
Roxtov không dám tìm cách thuyết phục Denixov, mặc dầu tá»± bản năng chà ng cảm thấy rằng con đưá»ng mà Tusin và các sÄ© quan khác vạch ra là đúng đắn nhất và mặc dầu chà ng sẽ rất sung sướng nếu được giúp đỡ Denixov. Chà ng vốn biết tÃnh gan lỳ và cương trá»±c cuả bạn.
Sau khi Denixov đã Ä‘á»c xong những bức thư đầy những lá»i lẽ châm chá»c kéo dà i hÆ¡n má»™t giá», Roxtov không nói gì, và vá»›i má»™t tâm trạng hết sức buồn bá»±c, chiá»u hôm ấy còn lại bao nhiêu thì giá» chà ng ngồi nói chuyện vá»›i những ngưá»i bạn cùng bệnh viện cá»§a Denixov. Những ngưá»i nà y tụ há»p xung quanh chà ng, chà ng kể lại những Ä‘iá»u mình biết, và nghe những ngưá»i khác kể chuyện. Suốt buổi chiá»u hôm ấy Denixov vẫn cứ ngồi yên lặng lầm lỳ.
Äến tối, Roxtov sá»a soạn ra Ä‘i và há»i Denixov xem có uá»· thác cho mình việc gì không.
- Có cáºu đợi tôi má»™t lát - Denixov nói, đưa mắt nhìn các sÄ© quan rồi lấy táºp giấy cá»§a mình ở dưới gối, đến ngồi bên cá»a sổ, nÆ¡i chà ng đặt bình má»±c, và bắt đầu viết.
- Thôi, chả lấy trứng mà chá»i vá»›i đá được - Denixov nói Ä‘oạn rá»i khá»i cá»a sổ và trao cho Roxtov má»™t phong bì lá»›n. Äây là đơn thỉnh cầu hoà ng đế do viên phán quan viết há»™, trong lá đơn nà y Denixov không nhắc gì đến tá»™i lá»—i cá»§a bá»n nhân viên quân lương mà chỉ xin ân xá thôi.
- Cáºu đệ trình cái nà y, hẳn là … - Chà ng không nói hết, chỉ mỉm cưá»i Ä‘au đớn và gượng gạo.
Chú thÃch:
(1) U-lan: quân chủng kỵ binh, vũ trang bằng giáo gươm hay súng ngắn.
|

26-05-2009, 03:37 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 18 -
Sau khi trở vỠtrung đoà n báo cáo lại cho trung đoà n trưởng biết tình hình vụ Denixov hiện ra sao, Roxtov mang bức thư thỉnh cầu hoà ng đế đến Tilzit.
Ngà y mưá»i ba tháng sáu, hoà ng đế Pháp và hoà ng đế Nga gặp nhau ở Tilzit. Boris Drubeskoy xin nhân váºt trá»ng yếu mà chà ng là m thuá»™c hạ cho chà ng gia nháºp Ä‘oà n há»™ giá được cỠđến há»p ở đấy.
- Tôi muốn được gặp báºc sÄ© nhân, - chà ng dùng danh từ nà y để chỉ Napoléon, ngưá»i mà từ trước đến nay, cÅ©ng như má»i ngưá»i, bao giá» chà ng cÅ©ng gá»i là Buônapáctê.
- Anh muốn nói đến Buônapáctê phải không? - viên tướng mỉm cưá»i nói vá»›i chà ng.
Boris nhìn viên tướng cá»§a mình có ý dò há»i, và hiểu ngay rằng đó chỉ là má»™t lá»i bông đùa để thá» mình mà thôi. Chà ng đáp:
- Thưa công tước, tôi muốn nói đến hoà ng đế Napoléon, viên tướng mỉm cưá»i vá»— vai chà ng:
- Anh sẽ tiến xa đấy, - và ông ta đem chà ng đi theo.
Thế là Boris được thu nạp và o cái số Ãt ngưá»i có mặt ở trên sông Neman trong ngà y hai vị hoà ng đế há»™i kiến. Chà ng được trông thấy những chiếc bè mang phù hiệu cá»§a hai vị hoà ng đế, thấy Napoléon ở bên kia sông Ä‘ang duyệt quân cáºn vệ Pháp, thấy bá»™ mặt tư lá»± cá»§a hoà ng đế Alekxandr khi ngồi im lặng trong má»™t quán trá» bên bá» sông Neman đợi Napoléon đến. Chà ng trông thấy hai vị hoà ng đế bước xuống hai chiếc thuyá»n riêng, thấy thuyá»n cá»§a Napoléon đến chá»— bè Ä‘áºu trước tiên. Napoléon nhanh nhẹn bước ra đón Alekxandr và giÆ¡ tay ra bắt, rồi hai ngưá»i cùng nhau Ä‘i khuất và o trong trướng. Từ khi lá»t được và o các giá»›i cao cấp, Boris đã có thói quen quan sát cẩn tháºn và ghi nhá»› tất cả những Ä‘iá»u gì xảy ra quanh mình. Trong cuá»™c há»™i kiến ở Tilzit, chà ng tìm cách biết tên những ngưá»i Ä‘i theo Napoléon há»i han vá» những y phục há» mặc, và chú ý lắng nghe xem các nhân váºt quan trá»ng nói gì. Ngay khi hai vị hoà ng đế bước và o trong trưá»ng, chà ng lấy đồng hồ ra xem và không quên xem lại lần nữa khi Alekxandr từ trong trướng bước ra. Cuá»™c há»™i kiến kéo dà i má»™t giá» năm mươi ba phút. Ngay chiá»u hôm ấy, chà ng đã ghi chép sá»± kiện vừa rồi cùng vá»›i những sá»± kiện khác mà chà ng cho là có ý nghÄ©a lịch sá». Vì Ä‘oà n há»™ giá rất Ãt ngưá»i cho nên việc có mặt ở Tilzit có má»™t tầm quan trá»ng rất lá»›n đối vá»›i má»™t kẻ muốn thà nh công trên bước đưá»ng công danh. Má»™t khi đã được dá»± và o Ä‘oà n há»™ giá nà y, Boris cảm thấy từ nay địa vị cá»§a mình đã hoà n toà n vững chắc. Bây giá» không những ngưá»i ta biết chà ng, mà vì cứ trông thấy chà ng luôn cho nên ngưá»i ta còn đâm ra quen chà ng nữa. Äã hai lần chà ng được giao nhiệm vụ đến gặp hoà ng đế, nên hoà ng đế bây giỠđã biết mặt chà ng, và các chiêu thần không những không tránh mặt chà ng như trước kia khi há» còn cho chà ng là má»™t ngưá»i má»›i đến, mà nếu không thấy chà ng há» sẽ còn ngạc nhiên nữa là khác.
Boris ở chung nhà vá»›i má»™t sÄ© quan phụ tá khác: bá tước Zilinxki. Zilinxki là má»™t ngưá»i Ba Lan già u có được ăn há»c ở Paris, rất mê ngưá»i Pháp, và trong thá»i gian há»p ở Tilzt hầu như ngà y nà o bá»n sÄ© quan Pháp ở trong đội cáºn vệ và trong bá»™ tổng tham mưu cÅ©ng đến ăn trưa hay ăn sáng ở nhà Zilinxki và Boris.
Chiá»u ngà y hai mươi bốn tháng Sáu, bá tước Zilinxki, ngưá»i cùng ở má»™t nhà vá»›i Boris, tổ chức má»™t bữa ăn tối để thiết đãi những ngưá»i Pháp quen biết ông ta. Thượng khách bữa tiệc nà y là má»™t viên quan phụ tá cá»§a Napoléon, ngoà i ra có mấy viên sÄ© quan cáºn vệ Pháp và má»™t cáºu thiếu niên thuá»™c cá»±u quý tá»™c Pháp là m thị đồng cho Napoléon. ChÃnh chiá»u hôm ấy Roxtov lợi dụng bóng tối để không ai nháºn ra mình, mặc thưá»ng phục đến Tilzit tìm chá»— cá»§a Zilinxki và Boris.
Sá»± biến chuyển trong thái độ đối vá»›i Napoléon và đối vá»›i ngưá»i Pháp - những kẻ địch hôm qua nay đã thà nh bạn, sá»± biến chuyển đã diá»…n ra trong Tổng hà nh dinh và trong lòng Boris hãy còn xa lắm má»›i được thá»±c hiện trong tư tưởng cá»§a Roxtov cÅ©ng như cá»§a toà n thể quân đội mà chà ng vừa rá»i khá»i để đến đây. Trong quân đội ngưá»i ta vẫn còn cái cảm giác lẫn lá»™n trước đây gồm cả sá»± căm giáºn, khinh bỉ đối vá»›i Buônapáctê và quân Pháp. Ngay vừa má»›i đây thôi, trong khi tranh luáºn vá»›i má»™t sÄ© quan cô-dắc trong quân Ä‘oà n Platov, Roxtov có nói rằng nếu Napoléon bị bắt là m tù binh thì sẽ bị đối xá» như má»™t lên tá»™i phạm chứ không phải như má»™t vị hoà ng đế. CÅ©ng vừa má»›i đây, khi gặp má»™t đại tá Pháp bị thương, chà ng đã hăng hái chứng minh vá»›i ông ta rằng không thể nói đến chuyện hoà ước giữa má»™t vị hoà ng đế hợp pháp vá»›i má»™t tên tá»™i phạm như Buônapáctê được. Cho nên Roxtov rất đỗi ngạc nhiên khi thấy ở nhà Boris có những sÄ© quan Pháp trong những bá»™ quân phục mà chà ng đã quen nhìn ở tiá»n tiêu trong những hoà n cảnh khác hẳn. Vừa má»›i thấy má»™t viên sÄ© quan Pháp ló mặt ra cá»a là cái cảm giác chiến tranh, thù địch mà chà ng bao giá» cÅ©ng cảm thấy khi đứng trước quân địch, bá»—ng trà n ngáºp tâm hồn chà ng. Chà ng dừng lại ở ngưỡng cá»§a và há»i bằng tiếng Nga xem đây có phải là nÆ¡i cá»§a Boris Drubeskoy không. Boris nghe ở phòng áo có giá»ng nói là lạ, liá»n ra gặp chà ng. Khi nháºn ra Roxtov, nét mặt cá»§a Boris thoạt tiên lá»™ vẻ khó chịu. Tuy váºy chẳng vẫn tiến vá» phÃa Roxtov, mỉm cưá»i nói:
- À cáºu đấy à ! Rất mừng, rất mừng được gặp cáºu.
Nhưng Roxtov đã nháºn thấy cái thái độ ban đầu cá»§a Boris.
- Hình như tôi đến không đúng lúc thì phải. Äáng lẽ tôi không đến đây nhưng vì tôi có việc cần. - Chà ng nói, giá»ng lạnh lùng.
- Không, mình chỉ ngạc nhiên tại sao cáºu lại rá»i trung Ä‘oà n đến đây?
Lúc bấy giá» trong nhà có tiếng ai gá»i Boris. Chà ng đáp bằng tiếng Pháp:
- Chỉ một lát nữa thôi tôi sẽ quay lại với các anh ngay!
- Tôi thấy rõ là tôi đến không phải lúc - Roxtov nhắc lại.
Vẻ chịu khó đã biến mất trên gương mặt Boris. Chắc là chà ng đã kỉp nghÄ© lại và đã quyết định phải là m gì; Boris nắm hai tay Roxtov má»™t cách rất Ä‘iá»m nhiên và kéo chà ng và o má»™t gian phòng bên cạnh. Boris nhìn thẳng và o Roxtov má»™t cách bình tÄ©nh và quả quyết, đôi mắt chà ng như bị che lấp sau má»™t tấm bình phong: tấm bình phong đó chÃnh là cặp kÃnh xanh cá»§a xã giao, - Roxtov cảm thấy như váºy.
- Thôi đi có gì đâu mà không phải lúc?
Boris nói Ä‘oạn đưa chà ng và o phòng ăn giá»›i thiệu chà ng vá»›i tân khách, nói rõ tên há» cá»§a chà ng và giảng giải rằng chà ng không phải là má»™t ngưá»i dân sá»± mà là má»™t sÄ© quan phiêu kỵ, vốn là má»™t bạn cÅ© cá»§a mình. Äoạn Boris giá»›i thiệu các tên khách: bá tước Zilinxki, bá tước N.N., đại uý S.S… Roxtov cau mà y nhìn các tân khách ngưá»i Pháp, miá»…n cưỡng cúi chà o và lặng thinh không nói.
Zilinxki hình như chẳng lấy gì là m vui vẻ khi phải đón tiếp cái anh chà ng ngưá»i Nga má»›i đến kia trong nhóm bạn bè cá»§a mình, không nên nói gì vá»›i Roxtov cả. Boris có vẻ như không để ý đến tình trạng lúng túng do ngưá»i má»›i đến gây nên trong bữa tiệc và tìm cách là m cho câu chuyện rôm rả lên, vá»›i thái độ bình tÄ©nh nhã nhặn cá»§a mình, và cái nhìn che kÃn sau tấm bình phong như khi chà ng gặp Roxtov. Má»™t ngưá»i Pháp, vá»›i thái độ lịch thiệp mà những ngưá»i đồng bang cá»§a hắn vốn có, quay vá» phÃa Roxtov bấy giá» vẫn má»™t má»±c là m thinh và nói rằng chắc chà ng đến Tilzit là để xem má»™t hoà ng đế.
- Không tôi đến có việc - Roxtov đáp gá»n.
Roxtov đã thấy bá»±c mình ngay từ khi chà ng nháºn thấy vẻ khó chịu cá»§a Boris và cÅ©ng như thói thưá»ng khi ngưá»i ta Ä‘ang bá»±c mình, chà ng có cảm giác là m má»i ngưá»i nhìn mình má»™t cách khó chịu và mình Ä‘ang là m má»i ngưá»i lúng túng. Quả nhiên chà ng là m cho má»i ngưá»i khó chịu, và chỉ có má»™t mình chà ng tách ra ngoà i câu chuyện chung má»›i bắt đầu. Các tân khách chốc chốc lại đưa mắt vá» phÃa chà ng như muốn nói: "Hắn ngồi đây là m cái gì nhỉ?" - Chà ng đứng dáºy và đến bên cạnh Boris.
- Mình nhìn thấy rõ rằng mình là m phiá»n cáºu - chà ng khẽ nói vá»›i Boris. Ta Ä‘i chá»— khác bà n công việc má»™t chút, rồi mình Ä‘i ngay.
- Nà o có gì đâu… - Boris nói nhưng nếu cáºu mệt thì và o phòng riêng cá»§a tôi nằm nghỉ má»™t lát.
- Phải đấy…
Hai ngưá»i bước và o gian phòng ngá»§ nhá» cá»§a Boris. Roxtov không ngồi xuống. Chà ng láºp tức kể lại cho Boris nghe vụ Denixov má»™t cách bá»±c tức tưởng chừng như Boris có lá»—i gì vá»›i chà ng, và há»i Boris có muốn hay có thể nhá» vị tướng cá»§a chà ng can thiệp giúp vá»›i hoà ng đế và nhỠông ta đưa há»™ bức thư không. Khi chỉ còn hai ngưá»i vá»›i nhau, Roxtov lần đầu tiên má»›i nháºn thấy rằng mình ngượng nghịu khi phải nhìn thẳng và o mặt Boris, Boris ngồi vắt chéo chân, lấy bà n tay trái vuốt ve mấy ngón tay thon thon cá»§a bà n tay phải và nghe chà ng nói như má»™t viên tướng nghe thuá»™c hạ cá»§a mình báo cáo, khi thì liếc nhìn sang má»™t bên, khi thì lại nhìn thẳng và o mặt Roxtov, vẫn vá»›i cái nhìn bị che lấp sau má»™t tấm bình phong như lúc nãy. Cứ má»—i lần như váºy Roxtov lại cảm thấy lúng túng và cụp mắt xuống.
- Tôi đã nghe nói đến những việc đại loại như váºy và tôi biết rằng hoà ng đế rất nghiêm khắc trong những trưá»ng hợp đó. Tôi nghÄ© rằng không nên đệ trình việc nà y lên hoà ng thượng. Theo ý tôi, tốt hÆ¡n là xin thẳng tư lệnh quân Ä‘oà n…, nhưng nói chung tôi nghÄ© rằng…
- Nếu cáºu không muốn giúp thì cáºu cứ nói thẳng - Roxtov nói to gần như quát lên, không nhìn và o mắt Boris.
Boris mỉm cưá»i:
- Trái lại, tôi sẽ cố hết sức là m những việc tôi có thể là m, có Ä‘iá»u tôi nghÄ© rằng…
Vừa lúc đó có tiếng Zilinxki gá»i Boris.
- Thôi cáºu Ä‘i Ä‘i, ra Ä‘i… - Roxtov nói, và không dá»± bữa ăn tối.
Roxtov ở lại má»™t mình trong căn phòng nhá» Ä‘i Ä‘i lại lại hồi lâu trong phòng lắng nghe tiếng nói chuyện vui vẻ bằng tiếng Pháp từ gian phòng bên vá»ng lại.
|

26-05-2009, 03:37 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 19 -
Roxtov đến Tilzit đúng và o má»™t ngà y Ãt thuáºn tiện nhất để can thiệp giúp Denixov. Chà ng không thể thân hà nh đến tìm viên tướng trá»±c nháºt bởi vì chà ng mặc thưá»ng phục và đến Tilzit không có phép cá»§a thá»§ trưởng, còn Boris thì dù có muốn Ä‘i nữa cÅ©ng không thể là m việc ấy ngay hôm sau khi gặp Roxtov. Hôm ấy ngà y hai mươi bẩy tháng sáu, những Ä‘iá»u khoản đầu tiên cá»§a bản hoà ước đã được ký kết. Hai vị hoà ng đế tặng huân chương cho nhau: Alekxandr nháºn huân chương "Äoà n danh dá»±", Napoléon nháºn huân chương "Andrey đệ nhất cấp", và cÅ©ng trong ngà y hôm ấy sẽ có má»™t bữa tiệc do má»™t tiểu Ä‘oà n Pháp tổ chức để thiết đãi má»™t tiểu Ä‘oà n cá»§a trung Ä‘oà n Preobrazenxki. Hai vị hoà ng đế sẽ dá»± bữa tiệc nà y. Sau bữa ăn tối hôm ấy, Roxtov cảm thấy lúng túng trước mặt Boris, nên khi Boris ăn xong ghé và o phòng chà ng thì chà ng giả vá» ngá»§, và hôm sau, từ sáng sá»›m, chà ng đã ra Ä‘i, cố ý tránh mặt Boris. Nikolai mặc thưá»ng phục, đội chiếc mÅ© dạ tròn Ä‘i thÆ¡ thẩn ngoà i phố nhìn bá»n lÃnh Pháp và quân phục cá»§a há», nhìn những đưá»ng phố và những toà nhà dà nh cho hoà ng đế Nga và hoà ng đế Pháp ở trên quảng trưá»ng chà ng thấy ngưá»i ta kê bà n chuẩn bị dá»n tiệc, ở ngoà i phố chăng những lá cá» Nga và cá» Pháp có chữ A hoa và N hoa to tướng, ở cá»a sổ cÅ©ng có treo cá» và dÃnh những chữ hoa như váºy.
"Boris không muốn giúp ta, vả lại ta cÅ©ng không muốn nhá» hắn nữa. Äó là má»™t vấn đỠđã giải quyết xong xuôi. - Roxtov nghÄ© thầm - Giữa hắn và ta thế là hết, nhưng ta sẽ không ra khá»i nÆ¡i nà y nếu chưa là m được tất cả những việc có thể là m để giúp Denixov và nhất là nếu ta chưa trao được bức thư cho hoà ng đế. Trao cho hoà ng đế? Ngưá»i hiện ở đây?" - và bất giác chà ng lại quay gót trở lại toà nhà dà nh cho vua Alekxandr ở.
- Con ngá»±a cưỡi Ä‘ang đứng đợi, trước thá»m cá»§a toà nhà có mấy sÄ© quan há»™ giá lục tục kéo đến, chắc là để chuẩn bị đón hoà ng đế từ trong nhà ra.
"Chốc nữa mình có thể gặp ngưá»i, - Roxtov tá»± nhá»§. - ước gì mình trao được bức thư nà y táºn tay Ngưá»i và nói hết… Không khéo ngưá»i ta bắt giam mình vì mình mặc thưá»ng phục. Không thể như thế được. Ngưá»i sẽ biết rõ ai phải ai trái. Ngưá»i hiểu hết, việc gì ngưá»i cÅ©ng biết. Còn ai có thể công bằng hÆ¡n và đại lượng hÆ¡n Ngưá»i nữa…? Vả chăng dù há» có bắt ta vì ta ở đây thì cÅ©ng có sao đâu" - Chà ng nghÄ© thầm khi thấy má»™t sÄ© quan bước và o nhà hoà ng đế ở… - Äấy, ngưá»i ta vẫn và o đấy! Chà ! Toà n là những ý nghÄ© vá»› vẩn! Mình phải thân hà nh mang bức thư đến trình hoà ng đế! Thây kệ cái anh chà ng Drubeskoy đã buá»™c mình Ä‘i đến nước nà y". Và đột nhiên, vá»›i má»™t sá»± quyết tâm mà chà ng tưởng mình không thể nà o có được, Roxtov thò tay nắn lại bức thư ở trong túi áo rồi tiến thẳng vá» phÃa toà nhà .
"Lần nà y mình sẽ không bá» lỡ cÆ¡ há»™i như lần sau tráºn Austerlix!" - Chà ng tá»± nhá»§, lòng khấp khởi hy vá»ng sẽ gặp hoà ng đế ngay bây giá», và khi nghÄ© như váºy chà ng lại thấy máu dồn mạnh lên tim "Ta sẽ phục xuống chân Ngưá»i và cầu khẩn Ngưá»i. Ngưá»i sẽ đỡ ta dáºy, nghe ta nói và tháºm chà còn cảm Æ¡n ta nữa". "Ta rất sung sướng khi có dịp là m việc tốt, nhưng trừ bá» má»™t Ä‘iá»u bất công má»›i tháºt là hạnh phúc lÆ¡n lao nhất". - Roxtov tưởng tượng hoà ng đế sẽ nói vá»›i mình như váºy. Và chà ng bước lên thá»m, dưới những cặp mắt tò mò cá»§a những ngưá»i đứng cạnh đấy.
Từ báºc thá»m, má»™t cầu thang gác rá»™ng rãi đưa thẳng lên tầng trên; ở bên phải có má»™t cái cá»a đóng kÃn. Ở dưới cầu thang có má»™t cánh cá»a khác dẫn xuống tầng dưới.
- Ngà i cần tìm ai? - Có ngưá»i há»i.
- Tôi cần đưa má»™t bức thư, má»™t bức thư thỉnh cầu hoà ng thượng - Nikolai nói, giá»ng run run.
- ÄÆ¡n thỉnh cầu à ? Phải đưa cho sÄ© quan trá»±c nháºt, ngà i là m Æ¡n Ä‘i vá» phÃa nà y (ngưá»i ta chỉ cho chà ng cái cá»a dưới). Nhưng há» không tiếp ngà i đâu.
Nghe giá»ng nói thá» Æ¡ ấy, Roxtov thấy hoảng sợ vá» việc mình vừa là m: ý nghÄ© sẽ được gặp hoà ng đế dù hấp dẫn đến đâu cÅ©ng là m chà ng hoảng sợ đến ná»—i chà ng suýt bá» chạy, nhưng ngưá»i hầu phòng vừa tiếp chà ng đã mở cá»a phòng viên sÄ© quan trá»±c nháºt, và chà ng bước và o.
Má»™t ngưá»i thấp và béo chạc ba mươi tuổi và đi á»§ng cao quá gối phÃa trên chỉ mặc má»™t chiếc áo sÆ¡ mi bằng vải mịn, chắc là vừa má»›i mặc và o xong, Ä‘ang đứng trong phòng; ngưá»i hầu phòng ông ta Ä‘ang cà i những chiếc dải Ä‘eo quần má»›i tinh bằng lụa rất đẹp ở sau lưng, không hiểu sao cứ thu hút sá»± chú ý cá»§a Roxtov. Lúc bấy giỠông ta Ä‘ang nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i nà o ở phòng bên.
- Ngưá»i cân đối và đẹp mê hồn! - Ông ta nói, nhưng nhìn thấy Roxtov, ông ta im bặt và cau mà y:
- Ông muốn gì? ÄÆ¡n thỉnh cầu à ?
- Cái gì thế - tiếng ngưá»i ở phòng bên há»i.
- Lại má»™t anh đến thỉnh cầu. - ngưá»i Ä‘eo dải quần đáp.
- Bảo anh ta là để sau hẵng lại. Ngà i ngá»± sắp ra bây giá», phải Ä‘i ngay. Sau hẵng đến, ngà y mai hẵng đến. Bây giá» muá»™n quá rồi.
Roxtov quay gót toan Ä‘i ra nhưng ngưá»i mang dải quần đã cản lại.
- Thư thỉnh cầu của ai? Anh là ai?
Thư của thiếu tá Denixov - Roxtov đáp.
- Còn anh là ai? Sĩ quan à ?
- Trung uý bá tước Roxtov.
- Tháºt là to gan! Hãy ná»™p lên cấp trên cá»§a anh theo đúng quy chế. Còn anh thì Ä‘i Ä‘i Ä‘i Ä‘i - nói Ä‘oạn ông ta xá» tay và o bá»™ quần áo quân phục mà ngưá»i hầu phòng vừa đưa lại.
Roxtov quay ra phòng áo và thấy nhiá»u sÄ© quan và nhiá»u vị tướng mặc đại quân phục ngà y lá»… Ä‘ang đứng ở trên thá»m, muốn ra ngoà i chà ng phải Ä‘i qua trước mặt há».
Lòng thầm nguyá»n rá»§a sá»± to gan cá»§a mình, tim như ngừng Ä‘áºp khi nghÄ© rằng ngay bây giá» mình có thể gặp hoà ng đế không biết chừng, ngay trước mặt Ngưá»i có thể bị mắng má»™t cách nhục nhã, có thể bị bắt nữa là khác và thấy rõ tất cả sá»± thất thố trong hà nh động cá»§a mình và hối háºn vá» hà nh động đó, Roxtov cúi mặt xuống lẻn ra khá»i toà nhà cháºt nÃch những ngưá»i há»™ giá sang trá»ng. Bá»—ng má»™t giá»ng nói quen quen gá»i chà ng và má»™t bà n tay giữ chà ng lại.
- Anh là m gì ở đây mà mặc thưá»ng phục như thế? - Má»™t giá»ng trầm trầm há»i chà ng.
Äó là viên tướng kỵ binh trước đây chỉ huy sư Ä‘oà n cá»§a chà ng và nhá» những thà nh tÃch trong chiến dịch vừa qua đã được hoà ng đế đặc biệt yêu quý.
Roxtov hoảng hốt toan thanh minh, nhưng thấy vẻ mặt vui vẻ hiá»n háºu cá»§a viên tướng, chà ng kéo ông ta ra má»™t nÆ¡i, và vá»›i má»™t giá»ng xúc động chà ng kể lại tất cả những việc đã xảy ra, yêu cầu ông ta can thiệp giúp Denixov mà ông ta có biết. Nghe xong viên tướng lắc đầu, vẻ nghiêm nghị.
- Tháºt ái ngại, tháºt ái ngại cho chà ng trai gan dạ nà y! Anh đưa thư cho tôi.
Roxtov vừa kịp trao bức thư và kể lại đầu Ä‘uôi câu chuyện cá»§a Denixov thì những tiếng chân bước mau kèm theo tiếng cá»±a già y lách cách vang lên ở cầu thang. Viên tướng rá»i Roxtov đến đứng ở sát thá»m. Những ngưá»i trong Ä‘oà n tuỳ tùng cá»§a hoà ng đế chạy xuống thá»m và đến đứng cạnh máy con ngá»±a cá»§a há». Viên sÄ© quan giám mã Ene, chÃnh viên sÄ© quan trước đây đã có mặt ở Austerlix, dắt ngá»±a đến cho hoà ng đế và trên cầu thang có tiếng già y nhè nhẹ mà Roxtov nháºn ra ngay. Quên cả ná»—i lo sợ bị ngưá»i ta nháºn mặt, Roxtov tiên đến sát thá»m vá»›i mấy ngưá»i hiếu kỳ khác và sau hai năm cách biệt chà ng thấy lại cÅ©ng những nét mặt tôn quý ấy, cÅ©ng cái nhìn ấy, cÅ©ng cái dáng Ä‘i ấy, cÅ©ng cái phong dá»™ uy nghi mà hiá»n háºu ấy, và lòng sùng má»™ say sưa đối vá»›i hoà ng đế lại sống lại trong lòng chà ng mãnh liệt như xưa. Hoà ng đế mặc quân phục cá»§a trung Ä‘oà n Preobrazenxki, mặc quần dạ trắng Ä‘i đôi á»§ng cưỡi ngá»±a cao, ngá»±c Ä‘eo má»™t tấm huân chương mà Roxtov không biết là huân chương gì (đó là huân chương "Äoà n danh dá»±") xuất hiện trên thá»m, tay cắp mÅ© và đang Ä‘i găng. Ngưá»i dừng lại đưa mắt nhìn quanh má»™t lượt khiến má»i váºt sáng bừng lên. Ngà i nói mấy lá»i vá»›i má»™t vị tướng. Ngà i nháºn ngay ra viên cá»±u sư Ä‘oà n trưởng cá»§a Roxtov, mỉm cưá»i vá»›i ông ta và gá»i ông ta lại.
Tất cả đoà n tuỳ tùng rẽ ra và Roxtov thấy viên tướng nà y nói chuyện khá lâu với hoà ng đế.
Hoà ng đế đáp lại mấy tiếng rồi bước má»™t bước vá» phÃa có ngá»±a Ä‘ang đợi sẵn. Äoà n tuỳ tùng và đám ngưá»i hiếu kỳ trong đó có Roxtov lại nhÃch tá»›i gần. Hoà ng đế dừng lại bên cạnh ngá»±a và tay đặt lên yên, hoà ng đế quay vá» phÃa viên tướng kỵ binh và nói to vá»›i ông ta, hẳn là muốn cho má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe thấy.
- Ta không thể là m như váºy được, tướng quân ạ, và sở dÄ© ta không thể là m được là vì luáºt pháp còn mạnh hÆ¡n ta.
Hoà ng đế nói Ä‘oạn đặt chân lên bà n dạp. Viên tướng cung kÃnh cúi đầu xuống. Hoà ng đế lên yên và thúc ngá»±a phi nước đại trên đưá»ng phố. Roxtov phấn khởi hân hoan như cuồng dại cùng vá»›i đám đông chạy theo nhà vua.
|

26-05-2009, 03:38 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 20 -
Ở quảng trưá»ng, nÆ¡i hoà ng đế cưỡi ngá»±a đến, má»™t tiểu Ä‘oà n cá»§a trung Ä‘oà n Preobrazenxki đứng bên phải và bên trái là má»™t tiểu Ä‘oà n cáºn vệ Pháp đội mÅ© lông Ä‘ang đứng sắp hà ng đối diện nhau.
Trong khi hoà ng đế Ä‘i vá» phÃa bên sưá»n các tiểu Ä‘oà n Ä‘ang bồng súng chà o, thì má»™t nhóm kỵ binh khác Ä‘i vá» phÃa sưá»n bên kia là Roxtov nháºn ra ngưá»i Ä‘i đầu. Äó là Napoléon không thể là ngưá»i nà o khác. Ông ta đội chiếc mÅ© nhá»(1), dây thao huân chương Andrey thắt chéo qua ngá»±c, mình mặc quân phục xanh để lá»™ chiếc áo gi-lê trắng, phi nước đại trên mình con ngá»±a Ả Ráºp thuần giống mà u xám rất quý, lưng phá»§ tấm chăn ngá»±a mà u huyết dụ thêu kim tuyến. Äến trước mặt Alekxandr ông ta cất mÅ© chà o. Nhìn động tác nà y con mắt kỵ binh sà nh sá»i cá»§a Roxtov không thể không nháºn thấy Napoléon cưỡi ngá»±a rất kém và ngồi trên yên không vững.
Các tiểu đoà n hô to: "Ua-ra" và "Hoà ng đế vạn tuế".
Napoléon nói mấy tiếng vá»›i Alekxandr. Hai vị hoà ng đế uống ngá»±a và bắt tay nhau. Má»™t nụ cưá»i vá» vÄ©nh khó chịu hiện lên gương mặt Napoléon, Alekxandr thân máºt nói chuyện vá»›i ông ta.
Bất chấp vó ngá»±a cá»§a hiến binh Pháp Ä‘ang đứng giữa đám đông, Roxtov vẫn theo dõi từng cá» chỉ cá»§a Alekxandr và Buônapáctê. Roxtov ngạc nhiên, không ngá» vua Alekxandr lại đối xá» ngang hà ng vá»›i Buônapáctê, và Buônapáctê có vẻ ung dung thoải mái… Trong khi đối xá» ngang hà ng vá»›i hoà ng đế Nga tá»±a hồ như sá»± thân máºt nà y là lẽ tá»± nhiên và đã từ lâu trở thà nh má»™t Ä‘iá»u quen thuá»™c đối vá»›i ông ta. Napoléon và Alekxandr cùng vá»›i Ä‘oà n tuỳ tùng rất dà i cá»§a há» Ä‘i vá» phÃa sưá»n bên phải cá»§a tiểu Ä‘oà n Preobrazenxki, tiến thẳng đến gần đám đông Ä‘ang đứng ở đấy gần đến ná»—i Roxtov đứng ở hà ng đầu chợt có ý sợ rằng há» sẽ nháºn ra mình.
- Thưa ngà i, tôi xin phép Ngà i cho tôi tặng huân chương Äoà n danh dá»± cho ngưá»i dÅ©ng cảm nhất trong số các quân nhân cá»§a ngà i! - Ông ta nói giá»ng sắc sảo, rà nh rá»t, phát âm rõ đến từng chữ.
Äó là lá»i cá»§a Buônapáctê thấp bé vừa nói vừa nhìn thẳng và o mặt Alekxandr từ dưới lên. Alekxandr chăm chú nghe những lá»i Napoléon nói vá»›i mình, gáºt đầu tán thà nh và mỉm cưá»i thân máºt.
- Tặng ngưá»i đã chiến đấu anh dÅ©ng nhất trong cuá»™c chiến tranh vừa qua! - Napoléon nói thêm, nhấn mạnh từng tiếng má»™t.
Vá»›i má»™t thái độ tá»± tin và bình tÄ©nh khiến Roxtov tức lá»™n ruá»™t, ông ta đưa mắt nhìn những hà ng quân Nga Ä‘ang bồng súng chà o, mắt dán chặt và o vị hoà ng đế cá»§a há».
- Hoà ng thượng cho phép tôi há»i qua ý kiến cá»§a đại tá đã chứ?
Alekxandr nói Ä‘oạn bước nhanh đến gần công tước Kozlovxki, ngưá»i chỉ huy tiểu Ä‘oà n. Trong lúc đó Buônapanê Ä‘ang tháo găng ra khá»i bà n tay nhá» nhắn và trắng trẻo. Tình cá» chiếc găng bị rách, ông ta liá»n vất nó Ä‘i. Má»™t sÄ© quan phụ tá vá»™i và ng chạy đến nhặt chiếc găng lên.
- Chá»n ai bây giá»? - Hoà ng đế Alekxandr há»i thầm Kozlovxki bằng tiếng Nga.
- Xin tuỳ ý bệ hạ.
Hoà ng đế cau mà y có vẻ không bằng lòng và đưa mắt nhìn quanh, rồi nói.
- Nhưng cÅ©ng phải trả lá»i ông ta chứ.
Kozlovxki đưa mắt nhìn hà ng quân một cách quả quyết. Cái nhìn của ông ta bao gồm cả Roxtov.
"Biết đâu là mình cũng nên" - Roxtov nghĩ thầm.
- Lazarev! - Viên đại tá cau mà y hô to, và ngưá»i đứng đầu hà ng quân hiên ngang bước ra.
- Anh Ä‘i đâu. Äứng yên đấy! - Những tiếng nói thì thà o bảo Lazarev, lúc bấy giá» chẳng biết mình phải Ä‘i đâu. Lazarev dừng lại liếc nhìn viên đại tá có vẻ lo sợ, và mặt anh ta run run như các binh sÄ© vẫn thưá»ng run khi được gá»i ra trước hà ng quân.
Napoléon khẽ ngoái đầu lại và giÆ¡ bà n tay nhá» nhắn béo múp mÃp ra đằng sau như muốn vá»›i lấy má»™t váºt gì. Các nhân váºt trong Ä‘oà n tuỳ tùng hiểu ý ngay. Há» nhốn nháo lên, nói thì thầm, vá»›i nhau và trao tay nhau má»™t váºt gì không rõ, rồi má»™t ngưá»i thị đồng (chÃnh ngưá»i thiếu niên mà Roxtov đã gặp ở nhà Boris tối hôm qua) chạy đến và kÃnh cẩn cúi đầu trên bà n tay cá»§a Napoléon Ä‘ang giÆ¡ ra, và không để cho nó đợi má»™t giây, đặt ngay và o lòng bà n tay má»™t chiếc huân chương dải Ä‘á».
Napoléon không nhìn xuống, lấy hai ngón tay cầm gá»n lấy chiếc huân chương rồi lại gần Lazarev trong khi anh ta mở mắt to cứ bướng bỉnh má»™t má»±c chỉ nhìn hoà ng đế cá»§a mình và đưa mắt cho hoà ng đế Alekxandr như muốn nói rằng việc ông ta là m hiện nay chẳng qua cÅ©ng vì ngà i muốn mà thôi. Bà n tay trắng trẻo nhá» nhắn cầm tấm huân chương chỉ khẽ chạm và o khuy áo cá»§a Lazarev. Hình như Napoléon Ä‘inh ninh rằng muốn là m cho ngưá»i lÃnh kia sung sướng suốt Ä‘á»i, muốn là m cho anh ta được đỠcao hẳn hÆ¡n má»i ngưá»i khác trên thế gian thì chỉ cần bà n tay cá»§a ông ta, cá»§a Napoléon, khẽ chạm và o ngá»±c anh ta má»™t cái. Napoléon chỉ ấn cái huân chương và o ngá»±c Lazarev và bá» tay ra, Ä‘oạn quay vá» phÃa hoà ng đế Alekxandr, tá»±a hồ như tin rằng tấm huân chương phải dÃnh và o ngá»±c. Quả nhiên tấm huân chương dÃnh và o ngá»±c Lazare tháºt.
Những bà n tay sốt sắng, Nga có Pháp có, láºp tức vồ lấy chiếc huân chương mà gắn nó và o quân phục Lazarev, Lazarev hầm hầm đưa mắt nhìn con ngưá»i thấp bé và có bà n tay trắng trẻo đã chạm và o ngưá»i anh ta, và vẫn bồng súng chà o không cỠđộng, mắt cứ nhìn thẳng và o mắt Alekxandr như muốn há»i xem mình có nên đứng như váºy hay phải Ä‘i, hay có lẽ là m má»™t việc gì khác nữa chăng. Nhưng ngưá»i ta không ra lệnh gì cho anh ta cả, nên anh ta đà nh đứng im như váºy má»™t hồi khá lâu.
Hai vị hoà ng đế phi ngá»±a Ä‘i. Binh sÄ© trung Ä‘oà n Preobrazenxki giải tán hà ng ngÅ©, xen lẫn và o quân cáºn vệ Pháp và ngồi cạnh những bà n tiệc đã dá»n sẵn cho há».
Lazarev ngồi và o ghế danh dá»±. Các sÄ© quan Nga và Pháp ôm hôn anh ta, ngá» lá»i mừng và bắt tay anh ta. Binh sÄ© và thưá»ng dân kéo đến từng Ä‘oà n để nhìn anh ta. Tiếng cưá»i, tiếng nói bằng tiếng Nga và tiếng Pháp vang dáºy trên quảng trưá»ng xung quanh các bà n ăn.
Hai sĩ quan, mặt đỠbừng, vui vẻ và sung sướng đi qua trước mặt Roxtov.
- Tiệc tháºt ra tiệc! Bát đĩa toà n bằng bạc hết - Má»™t ngưá»i nói - Anh có thấy Lazarev không?
- Có
- Nghe nói ngà y mai quân Preobrazenxki lại thết hỠđấy.
- Chà , thằng cha Lazarev tháºt là tốt số. Má»™t ngà n hai trăm francs trợ cấp hà ng năm, lÄ©nh cho đến trá»n Ä‘á»i!
Má»™t ngưá»i lÃnh trong trung Ä‘oà n Preobrazenxki đội má»™t chiếc mÅ© lông cá»§a lÃnh Pháp lên đầu, reo to:
- Anh em ơi, xem cái mũ bảnh chưa nà y!
- Äẹp quá! Tuyệt tháºt đấy!
- Cáºu có biết khẩu lệnh mấy hôm nay thế nà o không? - Má»™t viên sÄ© quan cáºn vệ nói vá»›i má»™t ngưá»i bạn. Ngà y hôm kia là Napoléon, nước Pháp, dÅ©ng cảm; hôm qua là Alekxandr, nước Nga, vÄ© đại, hoà ng đế ta ra khẩu lệnh má»™t hôm, hôm sau lại đến lượt Napoléon. Ngà y mai nhà vua sẽ trao huân chương George cho ngưá»i lÃnh cáºn vệ anh dÅ©ng nhất cá»§a Pháp. Không thể khác được, phải đáp lá»… chứ!
Boris và bạn là Zilinxki cũng đến xem bữa tiệc của binh sĩ trung đoà n Preobrazenxki. Lúc trở vỠBoris trông thấy Roxtov đứng ở góc một toà nhà .
- Roxtov! Chà o cáºu! Thế là tối hôm kia chúng mình chẳng gặp lại nhau lần nà o - chà ng nói vá»›i Roxtov, và không thể nén mình không há»i xem Roxtov có việc gì, vì bá»™ mặt cá»§a Roxtov tháºt á»§ dá»™t và thiểu não lạ lùng.
- Không, có gì đâu - Roxtov đáp.
- Cáºu đến nhà mình chứ?
- ÄÆ°á»£c.
Roxtov đứng má»™t hồi lâu trong góc, từ xa nhìn vá» phÃa đám ngưá»i Ä‘ang ăn tiệc. Trong tâm trà chà ng diá»…n ra má»™t cuá»™c giằng co Ä‘au đớn mà chà ng không là m sao kết thúc được. Trong lòng chà ng nổi lên những mối ngá» vá»±c kỳ lạ. Khi thì chà ng nhá»› đến Denixov vá»›i vẻ mặt biến đổi hẳn Ä‘i, đến thái độ phục tùng và tất cả cái nhà thương vá»›i những bệnh nhân chân tay bị cưa cụt, đến cảnh bẩn thỉu và bệnh hoạn cá»§a nó, chà ng có cảm giác là ngay bây giá» mình Ä‘ang ngá»i thấy cái mùi thịt thối trong bệnh viện. Cảm giác ấy mạnh đến ná»—i chà ng bất giác ngoái nhìn vá» phÃa sau để tìm xem nó có thể từ đâu đưa đến. Khi thì chà ng sá»±c nhá»› đến cái anh chà ng Bonaparte tá»± mãn vá»›i bà n tay trắng trẻo, con ngưá»i hiện nay đã được xem là má»™t vị hoà ng đế và được hoà ng đế Alekxandr yêu quý và kÃnh trá»ng. Những cánh tay, những cái chân bị cưa cụt kia, những con ngưá»i bị giết kia, tất cả những thứ đó phá»ng có Ãch gì? Khi thì chà ng sá»±c nhá»› đến Lazarev được thưởng, nhá»› đến Denixov bị phạt và không được ân xá. Chà ng chợt thấy mình có những ý nghÄ© kỳ quặc đến ná»—i nó là m chà ng phát sợ.
Mùi thức ăn cá»§a binh sÄ© trong trung Ä‘oà n Preobrazenxki và cÆ¡n đói kéo chà ng ra khá»i tình trạng ấy: Phải ăn dăm ba miếng trước khi ra Ä‘i. Chà ng đến má»™t khách sạn mà chà ng đã Ä‘i qua hồi sáng.
Trong khách sạn, chà ng thấy có nhiá»u sÄ© quan mặc thưá»ng phục như chà ng. Khách ăn đông đến ná»—i chà ng phải khó khăn lắm má»›i gá»i được thức ăn. Hai sÄ© quan cÅ©ng thuá»™c sư Ä‘oà n chà ng đến ngồi vá»›i chà ng. Lẽ dÄ© nhiên là câu chuyện xoay quanh việc ký hoà ước. Các sÄ© quan bạn cá»§a Roxtov cÅ©ng như phần lá»›n quân sÄ© Ä‘á»u bất bình vá» bản hoà ước được ký kết sau tráºn Fritland. Há» nói đáng lý phải cầm cá»± nữa má»›i phải. Napoléon sẽ gục, vì quân đội cá»§a y không còn lương khô và ngay cả đạn cÅ©ng đã hết. Nikolai lặng ngồi ăn và nhất là uống rượu rất nhiá»u. Chà ng uống má»™t mình hai chai rượu vang.
Cuá»™c giằng co đã nổi dáºy trong lòng chà ng vẫn không kết thúc được và vẫn cứ dằn vặt chà ng. Chà ng sợ buông mình theo những tư tưởng cá»§a mình nhưng vẫn không sao gạt những tư tưởng ấy Ä‘i được. Äá»™t nhiên, nghe má»™t viên sÄ© quan nói rằng nhìn và o mặt bá»n Pháp tháºt tức lá»™n ruá»™t, Roxtov bá»—ng giáºn dữ quát tháo ầm Ä©. Chẳng ai hiểu tại sao chà ng lại nổi xung lên như váºy, cho nên các sÄ© quan rất ngạc nhiên.
- Anh là m sao dám xét Ä‘oán cái gì hÆ¡n, cái gì là kém? - Chà ng quát to máu dồn lên mặt bừng bừng - là m sao chúng ta có thể phê phán vá» những hoạt động cá»§a nhà vua, chúng ta có quyá»n gì bà n bạc! Chúng ta không thể nà o hìểu được mục Ä‘Ãch và hoạt động cá»§a nhà vua.
- Nhưng tôi có nói gì đến nhà vua đâu - viên sĩ quan phân trần.
Ông ta không còn biết cắt nghĩa cơn thịnh nộ của Roxtov bằng cách nà o khác hơn là cho rằng Roxtov say.
Nhưng Roxtov không nghe viên sĩ quan, chà ng cứ nói tiếp:
- Chúng ta không phải là những nhà ngoại giao, chúng ta chỉ là những quân nhân mà thôi. Há» ra lệnh cho chúng ta chết thì chúng ta chết. Há» phạt chúng ta, thế tức là chúng ta có vui lòng công nháºn Bonaparte là hoà ng đế và ký liên minh vá»›i ông ta thì tức là cần phải là m như thế má»›i được. Còn nếu việc gì chúng ta cÅ©ng phê phán và bà n luáºn và o thì sẽ không còn gì thiêng liêng nữa, cứ theo cái đà ấy chúng ta sẽ nói rằng không có Thượng đế, không có gì hết!
Nikolai Ä‘áºp bà n quát to lên, má»™t tháỉ độ chẳng hợp cảnh tý nà o theo quan niệm cá»§a những ngưá»i Ä‘ang nói chuyện vá»›i chà ng, nhưng lại hết sức ăn khá»›p vá»›i dòng tư tưởng cá»§a chà ng.
Việc cá»§a chúng ta là là m tròn bổn pháºn choảng cho mạnh và không suy nghÄ©, có thế thôi! - Chà ng kết luáºn.
- Và uống rượu nữa chứ - má»™t sÄ© quan chêm và o, chừng không muôn cãi cá».
- Phải rồi uống rượu nữa! - Nikolai tán thà nh. - Ê nà y! má»™t chai nữa đây! - chà ng lá»›n tiếng gá»i.
Chú thÃch:
(1) Và o thá»i bấy giá» võ quan thưá»ng đội "mÅ© hai sừng" rất to, riêng Napoléon đội chiếc mÅ© đặc biệt, kÃch thước nhá» hÆ¡n bình thưá»ng.
|
 |
|
| |