 |
|

29-05-2009, 09:56 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 6
Jessie ngừng lại chá»— tiá»n sảnh, gá»i vá» cá»a tiệm. Giá»ng Zina nghe máy tá» vẻ quan tâm:
- Chị Jessie, chị mạnh chứ?
Hai cô chỉ biết chị vá» nhà lúc mưá»i giá» rưỡi sáng nay, không dè chị lại ra Ä‘i liá»n.
- Chị mạnh. Ở chá»— hai em, má»i việc trôi chảy chứ?
- Tất nhiên tốt là nh cả. Chị có tới tiệm không?
- Sau bữa ăn trưa mới được. Gặp lại các em sau.
Jessie buông Ä‘iện thoại, không để Zina há»i thêm câu nà o. Chị ra nhà xe há»i lấy chiếc Morgan. Chị phải tá»›i Pháp đình để thăm Ian.
Bây giá» chị mất bá»›t Ä‘i hai ngà n đô-la, nhưng cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n. Chị đã để lại tá» chi phiếu, bá» trong ba thư mà u xanh, ở bà n giấy cá»§a cô thư ký, kê gần cá»a ra và o. Äó là phần đầu số tiá»n công cá»§a ông Schwartz. Äúng như lá»i chị nói Zina, chị rất mạnh khá»e. Bây giá» trong sổ tiết kiệm cá»§a vợ chồng chị chỉ còn lại má»™t trăm tám mươi mốt đô-la, nhung anh Ian có má»™t luáºt sư cãi cho. Ham vui là m chi, để phải trả cái giá đắt đến thế?
Jessie cố quên má»i chuyện, để đừng suy nghÄ© gì nữa, trong lúc chị lái xe chạy ngang thà nh phố. Chị chẳng giáºn dá»—i gì lắm, chỉ bối rối đôi chút thôi. Chuyện gì đã xảy ra? Ngưá»i đà n bà kia là ai? Tại sao ả lại là m chuyện đó để hại vợ chồng chị? Ả có chuyện gì chống lại anh Ian? Sau khi nói chuyện vá»›i ông Martin, Jessie cảng tin tưởng hÆ¡n bao giá» hết là anh Ian không là m chuyện gì báºy – anh chỉ rước má»™t ả hư há»ng để vui thú má»™t buổi chiá»u. Lạy Chúa tôi, ảnh đã rước phải má»™t ả hư há»ng!
Jessie tìm được má»™t chá»— Ä‘áºu xe ở đưá»ng Bryant, bên kia đưá»ng là má»™t dãy dà i những căn nhà , văn phòng cá»§a các chưởng khế, đèn nê-ông thắp sáng trưng. Chị thắc mắc không biết chiá»u mai nên đến văn phòng cá»§a ông nà o để mặc cả. Tất cả Ä‘á»u coi nhẹ thể, chị chẳng muốn và o bất cứ má»™t văn phòng nà o để tránh rét. Hãy Ä‘i lo công việc Ä‘i đã. Chị bước mau và o tòa nhà Pháp-đình, ở đó có má»™t máy dò chất nổ kiểm soát quanh ngưá»i chị, trong lúc má»™t anh gác lục lá»i chiếc túi xách tay. Chị phải ngừng lại xin giấy phép và o thăm trại giam, trình bằng lái xe, chứng minh chị là vợ anh Ian. Má»™t đám đông ngưá»i Ä‘ang đứng xếp hang, như dòng ngưá»i tiến vá» phÃa trước cÅ©ng nhanh chóng. Má»™t đám ngưá»i coi vẻ bù xù, quần áo lôi thôi, và Jessie nỗi báºt trong đám đó. Chiá»u cao cá»§a chị khiến chị vượt khá»i tất cả những ngưá»i đà n bà , và phần lá»›n đà n ông, và bá»™ quần áo mà u xanh dương Ä‘áºm cá»§a chị coi lạc lá»ng. Những bà da trắng mặc áo giả da, đầu tóc để xù xụ như tổ ong và đi dép trắng. Äà n ông da Ä‘en mặc thứ gì như áo ngá»§ hay pyjama bằng xa-tanh rẻ tiá»n. Má»™t đám đông ngưá»i coi vẻ hấp dẫn, nhưng để đóng phim thì được, chứ không nên có trong cuá»™c sống. Chị không ngăn nỗi ý nghÄ©: không hiểu ngưá»i đà n bà đã ăn nằm vá»›i Ian nó giống má»™t ả nà o trong đám nà y không. Chị mong rằng không, vấn đỠnà y cÅ©ng chẳng quan trá»ng gì. Äầu gối chị bắt đầu run run, và chỉ không hiểu phải nói gì vá»›i anh đây? Còn nói gì được? Lên tầng lầu sáu. Chị có cảm giác dâng lên, sụt xuống trong bao tá», trong lúc chị tá»± há»i không hiểu phòng giam trông như thế nà o. Chị chỉ thoáng trông thấy nó má»™t lần, thá»i gian tháºt ngắn ngá»§i, lúc chị tá»›i đón anh ra lần trước, và cảm Æ¡n Chúa, từ đó đến nay chị không có dịp thăm viếng lần nà o. Lần đó, chị chỉ tá»›i nÆ¡i, và đón anh ra. Lần nà y thì khác hẳn.
Chiếc thang máy đã đưa chị lên tầng lầu sáu, và chị biết có má»™t Ä‘iá»u là chị ao ước được thấy mặt anh Ian. Chị biết rằng chị có thể vượt qua muôn ngà n trở ngại, nén sợ, nén giáºn, chỉ để gặp anh Ian.
Các ngưá»i thăm tù xếp hang má»™t đợi bên ngoà i cánh cá»a sắt và má»™t gác dan cho há» và o phòng bên trong từng nhóm năm hay sáu ngưá»i và trở ra qua má»™t cá»a khác ở góc phòng xa xa phÃa bên kia. Jessie có cảm tưởng rằng những ngưá»i ấy chìm xuống dòng nước mất tiêu, không bao giá» thấy lại nữa.
Lát sau, Jessie được và o phòng. Căn phòng đó nóng bức, ngá»™t ngạt và không có cá»a sổ, và thắp sáng bằng đèn huỳnh quang. Có những ngăn kiếng rất dà i đục ở tưá»ng bên trong, bên cạnh có những kệ đặt máy Ä‘iện thoại. Chị nghÄ© rằng có thể được trông thấy mặt anh qua má»™t cá»a sổ, nhưng bây giá» không nên nghÄ© đến chuyện đó nữa. Gá»i Ä‘iện thoại biết nói gì đây?
Khuôn mặt anh hiện ra ở má»™t cá»a sổ xa xa, và chị thắc mắc không biết tìm lối nà o để đến vá»›i anh. Anh đứng yên chá»— đó, nhìn chị và chị cảm thấy nước mắt trà o lên mắt, cay cay. Chị phải kìm giữ, không để mình khóc lóc chá»— nà y… không được…. không được! Chị cháºm rãi tiến đến chá»— Ä‘iện thoại, cảm thấy se thắt trong tim và cẳng chân run run, nhưng chị vẫn bước Ä‘i đặt má»™t chân tiến lên, rồi tá»›i chân sau. Anh không nhìn thấy tay chị rung động, trong lúc chị ngần ngừ đưa tay vẫy gá»i anh. Rồi đột nhiên chị nhìn và o táºn mặt anh và chị nắm lấy ống nghe trong tay. Hai ngưá»i lặng lẽ nhìn nhau trong khoảnh khắc. Và an lên tiếng trước:
- Em mạnh chứ?
- Mạnh. Còn anh ra sao?
Anh yên lặng giây lát, rồi gáºt đầu, cưá»i nhếch mép:
- Khá»§ng khiếp. Nụ cưá»i cá»§a anh nhanh chóng tan biến. - á»’ em cưng, anh rất buồn đã đưa em và o hoà n cảnh nà y. Chuyện nhảm nhÃ, báºy bạ… Anh nghÄ© rằng tất cả những gì anh muốn nói vá»›i em, Jessie ạ, là anh yêu em, và anh không hiểu vì sao cả câu chuyện nhảm nhà nà y lại xảy ra. Anh không biết chắc em có nắm được hay không?
- Anh nghÄ© sao? Em bá» rÆ¡i anh hả? Äã bao giá» em là m váºy chưa?
Chị có vẻ rất Ä‘au khổ. Anh muốn quay mặt Ä‘i. Nhìn chị lúc nà y tháºt khổ tâm, rất khổ tâm.
- Không. Nhưng đây không phải là chuyện bình thưá»ng, như vấn đỠlà m ăn em thưá»ng gặp. Anh muốn nói rằng đây là … Trá»i Æ¡i anh biết nói sao bây giá» hả Jessie?
Chị khẽ mỉm cưá»i đáp lại anh.
- Thì anh vừa má»›i nói rồi đó. Và em cÅ©ng yêu anh nữa. Äó má»›i là điá»u quan trá»ng. Chuyện nà y chúng ta sẽ gỡ rối ra thôi.
- Äúng, nhưng… em Jessie, nghe chừng chẳng dá»… dà ng đâu. Mụ đà n bà kia nhất định buá»™c chết cho anh, và thằng cá»›m Houghton hà nh động như thể hắn nắm trong tay má»™t con yêu râu xanh.
- Anh cưng, hắn có phải váºy đâu?
- Hắn nói chuyện với em?
Ian tỠvẻ ngạc nhiên.
- Ngay trước khi hắn tới nhà gặp anh.
Ian tái mặt:
- Hắn có nói cho em biết là chuyện gì không?
Chị lắc đầu, nhìn ra chỗ khác.
- á»’ Jessie… em đã gặp phải chuyện khá»§ng khiếp không thể tả. ChÃnh anh cÅ©ng không tin nỗi.
- Em cÅ©ng váºy. Nhưng chúng ta sẽ vượt qua. Chị mỉm cưá»i khuyến khÃch anh. – Anh nghÄ© sao vỠông Martin?
- Ông Schwartz hả? Anh ưa ông ấy. Nhưng hình như em phải chi Ä‘áºm lắm, phải váºy không?
Jessie định lỠđi, nói một câu xen và o, nhưng chồng chị đã cắt ngang:
- Bao nhiêu? Trong mắt anh có vẻ đau xót, chua cay.
- Chẳng quan trá»ng gì.
- Có thể không, đối vá»›i em, nhưng vá»›i anh thì quan trá»ng đấy. Bao nhiêu?
- Hiện thá»i hai ngà n, thêm năm ngà n nữa nếu ra tòa.
Chị không thể tránh nhìn và o mắt anh. Chị phải nói tháºt cho anh biết.
- Em có nói rỡn không đấy?
Chị lắc đầu đáp lại:
- Ngưá»i mà em nói chuyện trước ông Martin đòi mưá»i lăm ngà n, tiá»n mặt, và trả ngay và o cuối tuần nà y.
- Lạy Chúa tôi! Jessie ạ… chuyện vô lý hết sức. Nhưng anh sẽ trả lại em tiá»n em đã đóng cho ông Schwartz.
- Anh là m em phiá»n lòng, cưng ạ.
- Anh yêu em, Jessie .
Hai ngưá»i nhìn nhau đắm Ä‘uối, và Jessie lại cảm thấy mắt cay cay.
- Tại sao tối hôm qua anh không gá»i dây nói cho em?
Chị không kể vá»›i anh rằng suốt đêm qua đã nằm dà i trên sà n nhà , đợi anh, khiếp sợ, hầu như mê sảng, nhưng mệt quá chẳng động Ä‘áºy. Chị đã cảm thấy cÆ¡ thể tê liệt, đầu óc quay cuồng.
- Là m sao anh có thể gá»i cho em được, hả Jessie? Anh biết nói gì? (Thì nói yêu em không được sao?)… Anh bị xúc động mạnh. Anh chỉ ngồi má»™t chá»—, choáng váng. Anh không hiểu nỗi chuyện nà y.
Thế tại sao anh lại chÆ¡i ả ta? Äốt anh Ä‘i! Nhưng thoáng giáºn dữ trong mắt chị biến ngay Ä‘i, chị ngước mát nhìn lên anh. Anh có vẻ Ä‘au khổ hÆ¡n chị. HÆ¡n rất nhiá»u.
- Tại sao anh lại cho rằng ả kết tội anh, vỠtội… tội…
- Hiếp dâm? Anh nói giá»ng buồn thản, rầu rÄ© – Anh không hiểu. Có lẽ ả ta bệnh hoạn hay Ä‘iện rồ, hay giáºn Ä‘á»i, cÅ©ng có thể ả vòi tiá»n, anh biết chó thế nà o được? Anh cÅ©ng Ä‘iên má»›i là m má»™t chuyện như thế. Jessie, anh… Anh nhìn ra chá»— khác, rồi lại nhìn ngay và o mắt chị, mấy giá»t nước mắt long lanh trên khóe mắt anh. – Là m sao chúng ta sống nỗi vá»›i chuyện như thế nà y? Là m sao em sống nỗi, Jessie? Mà không ghét anh? Và … quả tháºt… anh chẳng biết…
- Anh đừng nói nữa. Tiếng chị nói và o điện thoại nhẹ như tiếng thì thầm. - Tốp ngay đi! Chúng ta sẽ xem xét chuyện nà y, và sẽ gỡ rối được thôi, và chúng ta không bao giỠphải nghĩ đến nó nữa.
- Nhưng em không thể. Anh nói thà nh tháºt, Jessie, em chịu nỗi không? Má»—i lần thấy mặt anh, em không ghét anh đôi chút vì nghÄ© đến ả kia, và đến số tiá»n lá»›n em phải chi ra, và … mẹ kiếp! Anh đưa tay vò đầu rồi sá» và o túi tìm thuốc lá. Jessie nhìn chồng chăm chú, và đột nhiên để ý đến vạt áo cá»§a chồng. Anh mặt chiếc áo pyjama trắng bằng vải như cá»§a bệnh viện.
- Lạy Chúa, sao anh mặc thế kia? Chúng không để cho anh có thá»i giá» mặc quần áo đà ng hoà ng hay sao?
Äôi mắt chị mở lón, tưởng chừng chị Ä‘ang thấy trung sÄ© Houghton lôi chồng chị ra khá»i nhà , quần cụt, áo cánh.
- Em cưng, anh ăn mặc lôi thôi lắm phải không? Chúng lấy quần áo anh Ä‘em xuống phòng thà nghiệm coi có rây tinh trùng không. (Chuyện xấu xa, kinh tởm…) – Anh Ä‘ang cần và i bá»™ quần áo để ra tòa và o sáng ngà y mai. - Rồi anh trầm tư suy nghÄ© má»™t lúc, và rÃt má»™t hÆ¡i thuốc. – Anh không hiểu gì vá» chuyện nà y. Em biết đấy, nếu ả vòi tiá»n, thì chỉ cần gá»i cho anh và là m tiá»n anh. Anh có nói vá»›i ả là anh đã có vợ .
- Váºy thì dá»… thương quá rồi… không lý do gì để chị dò há»i anh nữa. Chị nhìn lại Ian, nhìn bá»™ pyjama bằng vải trắng nhăn nheo, nhin khuôn mặt trai tÆ¡ cá»§a anh, mái tóc hung và ng rối bá»i, nhìn nhữngngưá»i chung quanh như ở trong má»™t nhà thương Ä‘iên, và chị cưá»i phá ra.
- Em có bình thưá»ng không đấy?
Äá»™t nhiên anh thấy kinh hãi. Chuyện gì xảy ra nếu chị nỗi cÆ¡n mê sảng? Nhưng chị không có vẻ gì là mê sảng cả, chị có vẻ thà nh tháºt vui vẻ.
- Anh thấy có Ä‘iá»u gì lạ lùng? Em rất khá»e mạnh. Và em yêu anh. Em chỉ thấy chuyện nà y kỳ cục, vì thế, anh vui lòng trở lại nhà chứ? Anh biết không, anh mặc pyjama trông đẹp lắm.
Tiếng cưá»i ròn nà y anh đã nghe biết bao lần và o lúc hai giá» sáng, khi chị chá»c ghẹo anh vá» chuyện anh Ä‘i quanh nhà đá»c tác phẩm cá»§a mình, quần áo phong phanh, bút chì dắt mang tai. CÅ©ng là tiếng cưá»i ròn lúc hai ngưá»i đứng dưới vòi sen té nước và o nhau, hay khi chị cù chân anh lúc anh lên giưá»ng. Jessie là váºy. NghÄ© đến đó, đột nhiên anh mỉm cưá»i. Từ lúc bắt đầu câu chuyện, anh chưa được cưá»i như thế nà y.
- Em dá»… ghét lắm, nhưng anh yêu quý em. Em có vui lòng lãnh anh ra khá»i ngôi nhà đáng nguyá»n rá»§a nà y, để anh có thể trở vá» nhà , và …
Nói đến đây, anh ngừng ngang, tái mặt, nhá»› đến lá»i nói đùa chá»c ghẹo vợ trước đây.
- Yêu em chứ gì? Tại sao không?
Hai ngưá»i cùng nhăn mặt, nhưng không nói gì. Bây giá» chị an tâm rồi. Chị đã có Ian ở ngay trước mặt, biết rằng mình được thương yêu, yên ổn và có ngưá»i che chở. Ian Ä‘i khá»i, nhà yên tÄ©nh quá, tưởng như anh đã chết. Nhưng anh không chết, anh vẫn còn sống. Anh luôn luôn sống, và là cá»§a chị hoà n toà n. Äá»™t nhiên chị muốn nhảy múa, đứng giữa nhà tù, giữa đám đầu trá»™m Ä‘uôi cướp mà nhảy múa, Chị đã có Ian trở vá» vá»›i chị.
- Anh ơi, vì sao em yêu anh quá lắm như thế?
- Vì em dại dá»™t, nhưng anh lại yêu em chỉ vì váºy. Nà y em, có thể nghiêm trang má»™t lát được không?
Nét mặt anh lá»™ vẻ muốn nói chuyện nghiêm chỉnh, nhưng Jessie vẫn cưá»i sằng sặc, đôi mắt chị có sá»c máu, vẻ mệt má»i.
- Chuyện gì váºy?
- Anh muốn nói chuyện anh sẽ trả lại em số tiá»n bá» ra. Anh muốn váºy.
- Äừng thắc mắc chuyện đó.
- Nhưng anh muốn váºy. Anh nghÄ© là đến lúc anh phải kiếm công ăn việc là m trở lại. Không phải là m công việc như hiện nay anh Ä‘ang là m, Jessie ạ. Em cÅ©ng biết đấy.
- Vâng, anh sẽ là m việc. Nhưng anh nói “công việc anh đang là m không phải là việc†là nghĩa lý gì? Chị tỠvẻ kinh hãi trở lại.
- Anh muốn nói rằng anh không thÃch ru rú xó nhà , dù rằng đó là điá»u lợi Ãch cho sá»± nghiệp viết lách cá»§a anh. Nó có hại cho bản thân anh, và tệ hại cho cuá»™c hôn nhân cá»§a chúng mình.
- Thúi!
- Äừng có chá»i báºy. Anh nói chuyện nghiêm chỉnh. Nhưng chưa phải lúc, cÅ©ng không phải chá»— để bà n chuyện đó. Anh chỉ muốn nói để em biết rằng bao nhiêu tiá»n em vá» ra vì vụ nà y, anh sẽ hoà n trả đầy đủ. Rõ chưa? Chị muốn lẩn tránh, thì giá»ng nói cá»§a Ian vang lên lá»›n hÆ¡n bên tai chị. – Anh muốn váºy, Jessie à . Äừng dằn vặt anh vá» chuyện nà y. Em không phải phà tổn vì anh đâu.
- Äồng ý!
Chị nhìn anh chăm chú. Ngay lúc đó, má»™t gác dan vá»— và o chị. Cuá»™c thăm viếng đã chấm dứt. Nhưng vợ chồng chị còn nhiá»u Ä‘iá»u chưa kịp nói.
- Yên tâm đi, em cưng. Sẽ gặp em ngoà i tòa và o ngà y mai.
Anh thấy vẻ lo lắng trên mặt chị.
- Anh có thể gá»i dây nói cho em và o tối nay không?
Anh lắc đầu:
- Không, chúng không cho phép anh đâu.
- Ồ, nhưng em cần nghe tiếng anh nói… em cần đến anh… anh Ian!
- Ráng ngủ một giấc cho ngon, vì ngà y mai còn phải ra tòa. Em hứa chứ?
Chị gáºt đầu, trông như đứa trẻ con, và anh mỉm cưá»i vá»›i chị:
- Anh yêu em lắm, Jessie ạ. Em vui lòng giữ sức khá»e… vì anh.
Chị lại gáºt đầu:
- Cả anh nữa chứ? Ian… em… em chết mất, nếu thiếu anh.
- Äừng nghÄ© như váºy. Thôi gặp em ngà y mai, Jessie ạ… cảm Æ¡n em, vá» má»i chuyện.
- Em yêu anh.
- Anh cũng yêu em.
Tá»›i đây, Ä‘iện thoại chợt im tiếng. Chị đưa tay vẫy anh và theo Ä‘oà n ngưá»i tiến và o thang máy. Bây giá» còn mình chị, giữa đám ngưá»i nà y. Ian đã Ä‘i khá»i. Nhưng bây giỠđổi khác rồi. Chị nhá»› kỹ cách anh nhìn, tiếng anh nói, mà u tóc cá»§a anh, và dưá»ng như có cả mùi da thịt cá»§a anh nữa. Anh hiển hiện rõ rà ng. Anh vẫn ở lại vá»›i chị.
|

29-05-2009, 09:57 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 7
Zina và Katsuko Ä‘ang báºn tÃu tÃt vá»›i khách hà ng thì Jessie bước và o. Chị trấn tÄ©nh tinh thần má»™t lát trước khi tá»›i gặp hai cô. Quả tháºt là chuyện Ä‘iên rồ. Äoán thá» coi chị vừa ở đâu nà o? Chị Ä‘i thăm anh Ian trong tù nhé. Từ khám đưá»ng thà nh phố tá»›i tiệm Lady J chị vù má»™t lèo. Äiên tháºt.
Hai cô gái Ä‘ang báºn tiếp hai bà khách chá»n quần áo chưng diện trong các đám há»™i hè mùa xuân. Hai bà khách nà y máºp thù lù, mặc ba bốn chiếc áo, nữ trang Ä‘eo đầy mình, nhưng Ãt có cảm tình. Jessie chưa thể bắt tay và o việc là m. Chị còn báºn nghÄ© đến anh Ian trong tù, đến ông Martin Schwartz và thanh tra Houghton. Äôi mắt viên thanh tra cứ ám ảnh chị.
- Chồng bà ra sao?
Ngưá»i đà n bà há»i chị, mắt vẫn nhìn và o xấp váy bằng nhung bầy bán trên kệ. Äây là mặt hà ng nhung mà u bordeaux lót satin Ä‘en.
- Chồng tôi hả? Anh hiếp... không, tôi muốn nói ảnh viết văn.
Bà kia tưởng chị đùa rỡn, ngay cả Zina và Katsuko cÅ©ng báºt cưá»i. Jessie cưá»i theo mà nước mắt lưng tròng.
- Trước kia chồng tôi cũng viết lách... sau ổng mới bỠđể chuyên tâm chơi đánh golf.
Bà khách thứ hai thấy câu chuyện hấp dẫn quá, Ä‘ang chá»n hai chiếc váy và má»™t chiếc áo blouse liá»n buông xuống, nhưng bà khách thứ nhất lại trở vá» vá»›i mấy cái váy.
Jessie thấy ngà y hôm nay sao dà i quá, nhưng chị tránh được không phải chuyện gẫu vá»›i Zina và Kat. Gần năm giá» chiá»u ba ngưá»i má»›i ngồi quây quần để uống cà phê nóng.
- Chị Jessie, hôm nay má»i chuyện trôi chảy chứ?
- Khá hÆ¡n trước nhiá»u. Vợ chồng chị chỉ phải giải quyết và i vấn Ä‘á», nhưng ngà y mai má»i chuyện sẽ đâu và o đấy.
Cuối cùng, anh có thể trở vỠnhà , anh chị sẽ chung lo giải quyết cho xong. Chỉ cần anh vỠnhà là đủ.
- Chúng em lo cho chị quá trá»i. Em mừng là má»i chuyện tốt đẹp.
Zina có vẻ vui sướng, nhưng Katsuko vẫn nghi ngá» nhìn và o mắt Jessie. Cô thấy dưá»ng như có chuyện chưa ổn.
- Chị có vẻ vất vả quá, chị Jessie Clarke ạ.
- Äừng há»i chị nữa. Chỉ tại vụ kiện rắc rối nà y.
Jessie nhìn quanh, coi có thể thay đổi cách xếp đặt trong cá»a tiệm chút nà o chăng, chị muốn hoạt động chỉ là để thúc đẩy tinh thần quá suy sụp cá»§a chị phấn chấn lên đôi chút. Nhưng quá trá»… rồi và chị rất mệt má»i, không đủ nghị lục đụng đến má»™t việc gì. CÅ©ng chỉ còn mươi, mưá»i lăm phút nữa là Zina khóa cá»a ra vá», vì tối rồi.
Jessie đứng dáºy, vươn vai, cảm thấy Ä‘au ở lưng và cổ, qua má»™t đêm dà i nằm sà n, trằn trá»c, chưa kể đến suốt ngà y nay bị căng thẳng thần kinh. Chị Ä‘ang vặn vẹo cái lưng để dịu bá»›t cÆ¡n Ä‘au ở thắt lưng thì má»™t bà bước và o tiệm. Jessie, Kat, và Zina liếc nhìn nhau tháºt nhanh, coi ngưá»i nà o nên đứng dáºy tiếp khách, thì Jessie đã mau mắn quay nhìn bà khách nở má»™t nụ cưá»i. Chị luôn luôn khéo gây được cảm tình vá»›i khách hà ng như thế, và bà kia tá» vẻ hà i lòng, chÃnh chị cÅ©ng quên việc nhà đi.
- Chúng tôi có thể giúp bà điá»u gì chăng?
- Tôi tá»›i coi qua cho biết ấy mà . Tôi nghe má»™t bà bạn ca tụng cá»a tiệm cá»§a chị, nói rằng ở đây bầy nhiá»u mặt hà ng đẹp lắm.
- Cám ơn bà . Bà có cần chúng tôi chỉ dẫn không?
Hai ngưá»i nhìn nhau, tươi cưá»i, và bà khách bắt đầu để mắt tá»›i loại quần áo thể thao. Bà nà y lịch sá»±, tuổi chừng ba mươi lăm hay hÆ¡n nữa, có thể tá»›i bốn chục, không thể nói rõ được. Bà mặc má»™t chiếc áo cánh giản dị mà u Ä‘en, má»™t chiếc áo blouse bằng nỉ mà u kem, má»™t chiếc khăn quà ng nhá» quấn ở cổ và bà đeo nhiá»u nữ trang bằng và ng, hiển nhiên đắt tiá»n: chiếc vòng tuyệt đẹp, sợi dây chuyá»n xinh xắn, mấy chiếc nhẫn coi vẻ là nhẫn đặc, và đôi bông Ä‘eo tai cẩn há»™t xoà n khiến Jessie phải chú ý đến ngay lúc mà bà kia vừa bước và o cá»a tiệm. Trông thân hình bà là thấy tiá»n bạc. Nhưng nét mặt bà ta rất phúc háºu. Dưá»ng như cÅ©ng vui thÃch có những nữ trang đẹp đẽ để Ä‘eo, chứ bà vẫn hiểu rằng trên Ä‘á»i còn có những Ä‘iá»u khác quan trá»ng hÆ¡n.
Jessie nhìn bà khách di chuyển từ kệ hà ng nà y tới kệ hà ng kia. Bà có vẻ hà i lòng, sung sướng. Bà ta có duyên ngầm, rất ưa nhìn. Nét mặt trông trẻ trung, mái tóc mà u hung và ng, ngà mà u xám. Trông bà , Jessie nghĩ đến một chị mèo đẹp, đặc biệt là đôi mắt mà u xanh lợt.
- Bà có nghĩ sẵn trong đầu một mặt hà ng đặc biệt nà o không? Chúng tôi có và i mặt hà ng mới còn cất ở kho hà ng đằng sau.
Bà khách mỉm cưá»i vá»›i Jessie và nhún vai.
- Ân háºn không vừa lòng bà . Nhưng bà nghÄ© sao vá» chiếc áo da hoẵng trong kia? Bà dùng áo khổ số tám nhé?
Chị tá» vẻ có lá»—i vá»›i khách, như má»™t đứa trẻ mua kẹo cao su quá số lượng mà ngưá»i lá»›n cho phép được mua, nhưng cÅ©ng tá» ra rất rảnh rang, chẳng có gì phải báºn lòng. Chuyện gì thì chị cÅ©ng chịu đựng được cả.
- Äể tôi ngó qua xem sao.
Jessie nói rồi biến và o kho hà ng, tá»± há»i không hiểu trong kho có chiếc áo khổ nhá» hÆ¡n không.
Không có. Nhưng có má»™t mặt hà ng tương tá»±, giá bán đắt hÆ¡n bốn chục đô la nữa. Chị giáºt bá» bảng giá và đem chiếc áo ra ngoà i đưa cho bà kia. Äó là chiếc áo mà u chanh, khổ nhá» hÆ¡n má»™t chút, trông đẹp hÆ¡n chiếc áo đầu tiên mà bà khách vừa để ý tá»›i.
- Trá»i Æ¡i! Xem chừng tôi không ưa.
- Chiếc áo nà y khó mà chê được. Bà mặc và o trông nỗi lắm đấy.
Ba ngưá»i nhìn bà khách ẹo qua ẹo lại tháºt duyên dáng trong chiếc áo khoác bằng da hoẵng. Nó hợp vá»›i khổ ngưá»i bà ta, tháºt tuyệt, và bà khách cÅ©ng biết váºy. Nhìn ngưá»i khác mặc quần áo cÅ©ng là má»™t lạc thú. Riêng Jessie, dù mặc đồ rách rưới trông cÅ©ng ngon là nh.
- Bao nhiêu tiá»n chiếc áo nà y?
- Ba trăm mưá»i đô la.
Zina và Kat liếc nhìn nhau, vẻ giá»…u cợt, nhưng hai cô thừa hiểu chá»› nên mở miệng nói lá»›n, há»i lại Jessie vá» giá cả. Chị luôn luôn có cách cư xá» theo kiểu Ä‘iên khùng cá»§a chị, nhưng chị thưá»ng có lý. Có thể đây là má»™t bà khách đặc biệt mà Jessie hy vá»ng "chặt đẹp" tại cá»a tiệm cá»§a chị. Chị là m mặt tỉnh như không. Và bà khách cÅ©ng không có vẻ gì là ngá»™p trước giá cả cá»§a chiếc áo.
- Có quần đồng bộ với nó không?
- Có, nhưng chúng tôi bán hết rồi.
- Dở quá!
Nhưng bà khách cÅ©ng chá»n mua được ba chiếc áo gió, má»™t chiếc áo blouse, má»™t chiếc váy da hoẵng để mặc chung vá»›i chiếc áo khoác, trước khi quyết định rằng mua sắm như váºy là đủ trong ngà y. Tiệm Jessie gặp được khứa xá»™p, lại mua bán dá»… dà ng nữa. Bà khách rút cuốn chi phiếu để trong bóp mà u ngá»c bÃch, ngá»ng nhìn Jessie mỉm cưá»i:
- Thế nà o tôi cÅ©ng sá»›m trở lại tiệm nà y. HÆ¡n má»™t tuần nữa mà tôi má»›i lại, chị cứ tống cổ tôi ra khá»i cá»a.
- Äâu dám? Jessie tá» vẻ hối háºn.
- Lệnh đấy, chẳng phải yêu cầu suông đâu!
- Tội nghiệp cho tôi!
Chá»§ khách cùng cưá»i ròn, và bà khách ghi đầy đủ chi tiết và o tá» chi phiếu số tiá»n hà ng lên tá»›i hÆ¡n năm trăm đô la. Nhưng bà khách chẳng tá» vẻ bối rối chút nà o. Bà tên là Astrid Bonner, địa chỉ ở đưá»ng Vallejo, cách nhà cá»§a Jessie có má»™t căn.
- Thì ra chúng ta là hà ng xóm với nhau, bà Bonner ạ.
Jessie nói cho biết địa chỉ cá»§a mình, và bà Astrid Bonner ngá»ng nhìn, mỉm cưá»i.
- Tôi biết căn nhà đó! Äó là căn nhà xinh xắn sÆ¡n mà u trắng và xanh. Tôi cá rằng đúng rồi: mặt tiá»n có chưng những cháºu bông tuyệt đẹp chứ gì?
- Bà đã nhìn thầy vợ chồng tôi từ xa.
- Cần gì phải rưá»m lá»i. Chị rất nỗi tiếng trong vùng! Và chị có má»™t chiếc xe thể thao nhá» nhắn sÆ¡n mà u đỠchứ gì?
Jessie chỉ ra ngoà i cá»a sổ:
- Của tôi đấy.
Hai ngưá»i cùng cưá»i ròn. Zina lặng lẽ đóng cá»a. Äã sáu giá» thiếu mưá»i lăm rồi.
Jessie nói:
- Bà vui lòng là m ly rượu chăng?
Trong tiệm thưá»ng có má»™t chai "Johnnie Wallker" cất ở kho hà ng đằng sau. Äôi khi khách hà ng thưá»ng ở lại tán chuyện gẫu, tiếp xúc thân máºt.
- CÅ©ng thÃch lắm, nhưng không được. Có lẽ chị cÅ©ng sắp vá» nhà .
Jessie mỉm cưá»i, và Katsuko đặt những món hà ng bà Bonner vừa mua và o trong hai chiếc há»™p lá»›n mà u nâu, gói lại bằng giấy lụa mà u và ng cam, và buá»™c bằng vải lụa.
- Chị đứng chủ tiệm nà y?
Jessie gáºt đầu.
- Chị có nhiá»u món hà ng đẹp lắm. Tôi thÃch chiếc áo nà y, nhưng... đầu óc tôi nó mụ mẫm, tôi không có ý chà quyết định mua má»™t Ä‘iá»u gì. Äó là cái dở cá»§a tôi.
- Äôi khi trưng bà y cho đẹp cÅ©ng đánh và o thị hiếu cá»§a khách.
Bà Astrid Bonner lặng lẽ gáºt đầu trước lá»i nháºn xét đó, và hai ngưá»i nhìn nhau tháºt lâu. Jessie cảm thấy thoải mái trong lòng. Chị tiếc là bà Astrid Bonner không thể ở lại uống má»™t ly. Chẳng có chuyện gì gấp gáp phải vá» nhà , và chị muốn được nói chuyện vá»›i bà kia. Và chị nẩy ra má»™t ý nghÄ©.
- Nhân tiện cùng đưá»ng Ä‘i, tôi có thể đưa bà vá» táºn nhà được không? Tôi cÅ©ng tÃnh rá»i cá»a tiệm đây.
Việc nà y cÅ©ng tránh cho chị khá»i phải trả lá»i nhiá»u câu há»i mà có thể Zina và Kat đã đặt sẵn để lải nhải há»i chị sau bao tiếng đồng hồ không gặp nhau. Chị không thể đương đầu vá»›i chuyện đó. Và có thể bà Astrid Bonner sẽ để chị yên ổn trở vá» nhà , không há»i chuyện lôi thôi gì đâu. Chị vẫn chưa nói cho hai cô biết sáng mai chị không thể có mặt, còn báºn dá»± phiên há»p láºp hồ sÆ¡ khởi tố.
- Tôi rất sợ phải quá giang. Cám Æ¡n chị. Tôi thưá»ng Ä‘i bá»™ những lúc ở gần nhà như thế nà y. Nhưng mắc hai gói hà ng nà y thì... còn gì bằng?
Bà Astrid mỉm cưá»i và trông bà rất trẻ. Jessie tá»± há»i không hiểu tuổi tháºt cá»§a bà là bao nhiêu.
Chị nhấc chiếc áo khoác, chụp lấy chiếc túi xách, và đưa tay vẫy hai cô gái:
- Chúc hai em ngủ ngon. Ngà y mai gặp lại, chưa biết lúc nà o. Nhưng buổi sáng chị không tới tiệm được đâu.
Bốn ngưá»i cùng cưá»i vá»›i nhau, Jessie mở cá»a cho bà Astrid và hai ngưá»i ra khá»i, Zina lại đóng cá»a lại. Không há»i han, không trả lá»i, khá»i cần bịa chuyện nói dối, Jessie cảm thấy thư thái vô cùng. Chị không nháºn định được chị đã khiếp sợ ra sao suốt buổi chiá»u nay.
Chị mở cá»a xe và bà Astrid lách mình ngồi và o trong xe, hai gói hà ng cao nghệu trên đùi bà , và hai ngưá»i sẵn sà ng ra vá».
- Chị báºn rá»™n vá»›i cá»a hà ng nà y rất nhiá»u chứ.
- Có váºy, nhưng tôi thÃch nó lắm, tôi là Jessie Clarke. Bây giá» má»›i chợt nhá»› ra quên chưa tá»± giá»›i thiệu vá»›i bà . Rất ân háºn.
Hai ngưá»i lại mỉm cưá»i vá»›i nhau. Gió mát ban chiá»u thổi loạt xoạt qua mái tóc má»›i bá»›i chải cá»§a bà Astrid Bonner. Jessie lại há»i:
- Bà có muốn thả mui xe xuống không?
- Tất nhiên là không. Äá»™t nhiên bà Astrid cất tiếng cưá»i và nhìn Jessie - Tôi chưa đến ná»—i già cả, lẩm cẩm đâu. Và tôi nói tháºt: Tôi ganh vá»›i chị vì chị có cái cá»a tiệm ấy. Tôi từng là m việc cho má»™t tạp chà ở Nữu Ước cách đây mưá»i năm rồi, và tôi vẫn mê mốt thá»i trang.
- Chúng tôi từ Nữu Ước chuyển vỠđây sáu năm trước. Vì chuyện gì mà bà chuyển vỠđây?
- Chồng tôi. Äúng rồi, Ãt khi tôi Ä‘i đây Ä‘i đó, trừ ra phải Ä‘i vì công việc là m thì không kể. Thế rồi tôi gặp nhà tôi ở đây... và không bao giá» trở lại chốn cÅ© nữa.
Bà ta tỠvẻ vui sướng gợi nhớ những kỷ niệm cũ.
- Không bao gi� HỠcó mong ước bà trở lại không?
Hai ngưá»i cùng cưá»i ròn trong ánh hoà ng hôn nhạt.
- Không. Ba tuần sau tôi má»›i trở lại báo cho há» biết ý cá»§a tôi, và thế là chấm dứt. Tôi là loại đà n bà chỉ nghÄ© đến việc gây dá»±ng sá»± nghiệp, đã định không bao giá» lấy chồng, váºy mà ... mà rồi tôi gặp ông Tom, sá»± nghiệp cÅ©ng Ä‘i Ä‘á»i nhà ma.
- Có bao giá» bà hối tiếc chăng? - Äây là chuyện riêng tư không bao giá» nên đả động tá»›i, nhưng hình như bà Astrid muốn có ngưá»i cảm thông vá»›i mình. Và Jessie đã là m được chuyện đó.
- Không. Không bao giá». Ông Tom đã thay đổi cả cuá»™c Ä‘á»i tôi.
Jessie cÅ©ng muốn há»i "Vì sao?". Xét cho cùng, anh Ian cÅ©ng thay đổi cuá»™c Ä‘á»i chị, chỉ khác nhau đôi chút thôi: anh không bắt chị phải bá» sá»± nghiệp, không ép buá»™c chị phải rá»i Nữu Ước. Chị đã có ý muốn rá»i tá»›i San Francisco, nhưng không nháºn nỗi vấn đỠtừ bá» "Lady J". Bà Astrid nói thêm:
- Không. Tôi chưa từng hối tiếc giây phút nà o. Ông Tom là ngưá»i đà n ông tuyệt vá»i. Ông má»›i mất năm ngoái.
- Ồ. Rất tiếc. Bà được cháu nà o không?
Bà Astrid cưá»i, lắc đầu:
- Không. Hồi lấy nhau, ông Tom đã năm mươi tám. Vợ chồng tôi được má»™t thá»i gian mưá»i năm tuyệt vá»i... chỉ hai ngưá»i vá»›i nhau. Như thá»i kỳ trăng máºt váºy.
Jessie nghÄ© đến cuá»™c sống chung vá»›i Ian và mỉm cưá»i:
- Tôi cÅ©ng nghÄ© giống như bà . DÃnh dáng đến con cái cÅ©ng phiá»n lắm.
- Không hẳn như chị nghÄ© đâu. Nhưng vợ chồng tôi Ä‘á»u già rồi. Lúc cưới nhau tôi ba mươi hai tuổi rồi, chẳng muốn là m mẹ nữa. Chúng tôi chẳng hối tiếc chuyện không con. Có Ä‘iá»u rằng cuá»™c sống yên tÄ©nh quá cÅ©ng buồn, thế thôi.
Thì ra bà Astrid đã bốn mươi hai, Jessie tỠvẻ ngạc nhiên. Chị nói:
- Sao bà không kiếm một công việc gì mà là m?
- Chị bảo tôi kiếm việc là m ăn nà o bây giá»? Trước kia tôi là m cho táºp san "Thá»i trang" nhưng ở đây chẳng có công việc nà o giống như thế. Và bây giá» "Thá»i trang" cÅ©ng không cần đến tôi nữa. Mưá»i năm rồi còn gì? Mình lá»—i thá»i quá mất rồi. Vả chăng, tôi cÅ©ng không có ý định trở lại Nữu Ước nữa. Không bao giá».
- Bà tìm má»™t công việc nà o liên quan đến thá»i trang.
- Như thứ gì?
- Cá»a tiệm.
- Lại trở lại câu chuyện tôi đã nói vá»›i chị từ đầu cô bạn thân yêu ạ. Tôi ganh vá»›i chị nhiá»u lắm đấy.
- Äừng ham. CÅ©ng lắm vấn đỠrắc rối đấy.
- Nhưng cũng lắm phần thưởng chứ, tôi tin chắc là có. Chị có hay vỠthăm Nữu Ước không?
- Tôi mới trở lại từ đó cách đây hai hôm.
Và hôm qua chồng tôi má»›i bị bắt giữ vá» tá»™i hiếp dâm, chị muốn nói mà lưỡi dÃu lại. Bà Astrid mà nghe được hẳn là kinh hãi. Má»™t ngưá»i nà o khác cÅ©ng váºy thôi. Vì thế chị thở dà i thưá»n thượt, có má»™t lúc hối tiếc đã Ä‘i chung vá»›i bà nà y. Lúc nà y chị chỉ muốn ở má»™t mình.
- Chuyến du hà nh tệ hại lắm sao? Bà Astrid há»i và mỉm cưá»i.
- Chuyến du hà nh nà o?
- Thì Ä‘i chÆ¡i Nữu Ước đó. Chị vừa nói là chị thăm Nữu Ước vá» cách đây hai hôm mà . Và chị thở dà i thưá»n thượt, tưởng như ngưá»i bạn thân thiết vừa mất váºy.
- Rất ân háºn. Hôm nay tôi gặp lắm chuyện buồn phiá»n.
Chị cố nở má»™t nụ cưá»i, và đột nhiên cảm thấy tâm trà nặng ná», cÆ¡n ác má»™ng lại xô tá»›i, chìm ngáºp tâm hồn chị. Yên lặng má»™t lát, rồi bà Astrid ngó qua hai gói hà ng mà u xám đặt trên đùi, liếc nhìn chị.
- Có Ä‘iá»u chi bất ổn?
Bà nhìn chị soi mói, thăm dò, khó mà đem câu nói dối đáp lại.
- Chuyện của tôi rắc rối, khó mà gỡ ngay ra.
- Tôi có thể giúp chị Ä‘iá»u gì chăng?
Ôi, ngưá»i đà n bà tá» tế thế! Hầu như còn xa lạ mà đã há»i chị vá» chuyện riêng tư cá»§a chị. Jessie mỉm cưá»i và cho xe chạy cháºm lại ở má»™t góc đưá»ng.
- Không. Quả tháºt má»i chuyện Ä‘á»u trôi chảy. Và tháºt sá»± bà vừa giúp đỡ tôi rồi. Hôm nay là má»™t ngà y may mắn, tôi má»›i gặp được bà đây. Nà o căn nhà nà o là nhà bà ?
Bà Astrid mỉm cưá»i, trá» nhà mình:
- Kìa. Chị đưa tôi vá» táºn nhà tháºt tá» tế quá.
Äó là má»™t ngôi nhà gạch có lót ván gá»— sÆ¡n Ä‘en, và hà ng rà o xén tỉa gá»n gà ng. Jessie muốn "ồ" lên má»™t tiếng. Chị và anh Ian thưá»ng nghi ngá» cho rằng chá»§ nhân thưá»ng Ä‘i chÆ¡i xa vì nhà cá»a thưá»ng đóng im ỉm.
- Thưa bà Bonner, để đáp lá»… bà đã khen ngợi nhà tôi, tôi muốn ca tụng ngôi nhà bà . Chúng tôi từng ao ước căn nhà nà y từ nhiá»u năm nay.
- Hân hạnh cho tôi quá và chị nên gá»i tôi là Astrid cho thân máºt. Nhưng ngôi nhà chị coi ngá»™ hÆ¡n nhiá»u chứ, chị Jessie. Nhà tôi xấu xÃ... đúng rồi...- và bà cưá»i khanh khách - "cổ lá»— sÄ©", dùng chữ đó má»›i đúng. Hồi vợ chồng tôi má»›i cưới nhau, ông Tom đã có ngôi nhà nà y rồi. Ông cÅ©ng sắm được nhiá»u đồ đạc đẹp lắm. Thỉnh thoảng ghé chÆ¡i uống ly cà phê nhé. Hay ly rượu vang cÅ©ng được.
- Tôi rất thÃch chuyện đó.
- Hay ta vô là m luôn đi.
- Tôi... tôi rất thÃch, nhưng thưa thá»±c vá»›i bà , tôi khó ở. Từ lúc ở Nữu Ước vá», tôi gặp phải hai ngà y khó chịu quá. Và ba tuần qua ở Nữu Ước, tôi cÅ©ng chạy xấc bấc sang bang. Bà cho khi khác nhé.
- Rất sẵn lòng. Cám ơn chị lần nữa vỠcuốc xe.
Bà Astrid lách mình ra khá»i xe, vẫy tay trong lúc bước lên báºc thá»m nhà . Jessie cÅ©ng vẫy tay đáp lại. Ngôi nhà đẹp quá! Chị vui mừng đã gặp được bà Astrid Bonner. Má»™t ngưá»i đà n bà tuyệt diệu.
Jessie lái xe và o lối đi dẫn và o nhà chị, nghĩ đến bà Astrid và câu chuyện bà kể với chị. Nghe chừng bà rất thương yêu ông chồng và có vẻ sung sướng nhắc đến ông.
Chị bước và o căn nhà tối tăm, hất tung đôi già y cá»§a chị và ngồi xuống ghế nệm, không báºt đèn lên. Chị nhá»› lại những chuyện trong ngà y. Những chuyện không tà i nà o tin nỗi là có tháºt. Từ chuyện gặp ông Martin Schwartz, bao tiá»n dà nh dụm Ä‘em cúng hết cho ông ta, tá»›i chuyện thăm anh Ian trong trại giam, rồi cuá»™c tiếp xúc lịch sá»± vá»›i bà Astrid Bonner... bao giá» cuá»™c sống cá»§a chị trở lại hiện thá»±c đây?
Chị muốn pha cho mình má»™t ly rượu, nhưng không đủ sức nhấc chân tay. Äầu óc chị là m việc, nhưng thân thể chị hóa đá. Chị không thể cỠđộng. Nhưng đầu óc chị... đầu óc chị vẫn là m việc... chị cố nhá»› tá»›i việc Ä‘i thăm anh Ian. Bây giá» chị đã trở lại nhà . Chị lẻ loi, ở nÆ¡i mà anh thưá»ng ở đợi chị những lúc đêm hôm. Căn nhà vắng lặng không tà i nà o chịu nỗi... cÅ©ng như căn phòng cá»§a Jake xưa kia, lúc chị trở lại thăm... sau khi cáºu em mất Ä‘i... Tại sao chị lại nghÄ© đến Jake? Tại sao chị so sánh cáºu em vá»›i anh Ian? Anh Ian đâu có chết? Ngà y mai anh sẽ trở lại nhà , chẳng phải sao? Anh sẽ vá» thôi. Nhưng, chuyện gì xảy ra nếu như... chị không thể nghÄ© tiếp. Có tiếng chuông reo ở cá»a nhưng chị không nghe thấy, cho đến lúc cuối cùng tiếng reng reng liên tục xua Ä‘i dòng tư tưởng quay cuồng cá»§a chị, đòi há»i chị phải gom chút nghị lá»±c còn lại để đứng dáºy đáp tiếng chuông reo.
Chân mang vá»› không già y, chị đứng trong xó tối ở hà nh lang phÃa trước, lên tiếng há»i qua cánh cá»a.
- Ai đó?
Tiếng nói cá»§a chị lá»t qua cánh cá»a, nghe thoang thoảng. Nhưng ngưá»i bên ngoà i cÅ©ng nghe được. Hắn quay nhìn bạn cùng Ä‘i vá»›i hắn và gáºt đầu. Ngưá»i đà n ông thứ hai nà y cháºm rãi quay trở lại chiếc xe mà u xanh lá cây.
- Cảnh sát!
Tim Jessie Ä‘áºp như trống là ng, chị run rẩy nép sát và o tưá»ng. Chuyện gì nữa đây?
- Há»?
- Thanh tra Houghton đây. Tôi muốn nói chuyện với bà Clarke.
Hắn nói váºy thôi chứ hắn biết ngưá»i vừa lên tiếng trả lá»i hắn chÃnh là chị. Ở bên kia cánh cá»a, Jessie định lên tiếng nói vá»›i hắn rằng Clarke không có ở nhà . Nhưng rà nh rà nh chiếc xe cá»§a chị Ä‘áºu đằng trước, và hắn đã rảo quanh khu nà y đợi chị vá». Không tà i nà o trốn lánh được chúng đâu. Chúng nắm sinh mạng cá»§a chị và cá»§a anh Ian nữa.
Jessie cháºm rãi mở cá»a và âm thầm đứng chá»— hà nh lang tối tăm. Dù không mang già y, chị cÅ©ng cao hÆ¡n viên thanh tra hai, ba tấc. Hai ngưá»i chăm chú nhìn nhau má»™t lúc lâu. Tất cả lòng thù háºn lẽ ra chị nên dà nh cho cách cư xá» cá»§a anh Ian, thì bây giá» chị Ä‘em trút tất cả lên đầu thanh tra Houghton. Hắn dá»… ghét tháºt.
- Chà o bà . Tôi có thể vô được chăng?
Jessie đứng tránh sang má»™t bên và báºt đèn rồi Ä‘i trước, đưa hắn và o phòng khách. Chị đứng giữa phòng, đối diện vá»›i hắn, không chịu má»i ngồi.
- Rồi, ông thanh tra? Gì nữa đây? Giá»ng chị không dấu diếm má»™t vẻ gì.
- Tôi nghĩ là chúng ta có thể nói chuyện gẫu một lát.
- á»’! Lệ thưá»ng như váºy ư? Chị rất kinh hãi, nhưng nếu lá»™ vẻ đó ra, chị còn sợ hÆ¡n. Lỡ hắn muốn hiếp chị thì là m sao? Lần nà y thì Ä‘Ãch thá»±c là hiếp dâm. Ôi trá»i Æ¡i, lỡ ra... anh Ian đâu rồi?
- Hoà n toà n bình thưá»ng, bà Clarke ạ.
Hai ngưá»i cùng trừng mắt nhìn nhau, như kẻ thù truyá»n kiếp. Má»™t con trăn trước con mồi. Chị không thÃch vai trò cá»§a mình. Chị sợ hắn, nhưng không nên tá» ra cho thấy. Hắn thấy chị đẹp, nhưng hắn cÅ©ng không để lá»™ ý mình. Hắn ghét Ian vì nhiá»u lý do. Äiá»u nà y thì thấy rõ.
- Xin phép được ngồi. Bà không cho là thất lễ chứ?
- Không đâu. Chị vẫy tay chỉ cho hắn chiếc ghế nệm và chị ngồi xuống chiếc ghế thưá»ng ngà y cá»§a chị.
- Nhà bà xinh lắm, bà Clarke ạ. Bà ở đây lâu chưa?
Hắn liếc nhìn quanh, hình như muốn coi má»i chi tiết. Chị nghÄ© thầm, muốn bảo hắn xéo Ä‘i ngay, đừng nhìn chòng chá»c như thế nữa. Nhưng chị hiểu rằng ở Ä‘á»i không thể là m váºy. Ghét cá»›m cứ việc ghét, nhưng đừng biểu lá»™ háºn thù cá»§a mình. Chị vô tá»™i, anh Ian cÅ©ng vô tá»™i, nhưng chị khiếp sợ.
- Nà y ông thanh tra, đây là cuá»™c thẩm vấn chÃnh thức, hay thăm viếng xã giao? Hôm nay, luáºt sư cá»§a chúng tôi có bảo tôi rằng tôi không phải nói chuyện vá»›i bất cứ ngưá»i nà o, nếu không có ông ta chứng kiến.
Chị nhìn chăm chú và o đôi vá»› mà u cánh gián, và đột nhiên ghét mà u trắng trong bá»™ sắc phục cảnh sát, tá»± há»i không hiểu hắn có lăm le hãm hiếp chị không. Hắn Ä‘eo chiếc cà vạt mà u và ng sáng loáng. Chị cảm thấy bắt đầu lợm giá»ng, và đột nhiên khiếp hãi, không hiểu sáng nay chị đã uống mấy viên thuốc chưa. Chị nhìn hắn và biết rằng hắn lăm le giở trò, chị sẽ giết hắn. Chị phải giết hắn.
- Äúng. Bà không cần phải nói chuyện vá»›i ngưá»i nà o nếu không có luáºt sư cá»§a bà chứng kiến. Nhưng bà Clarke ạ, tôi có và i câu muốn há»i, và tôi nghÄ© rằng bà trả lá»i cho tôi đây thì tiện cho bà thôi.
- Tôi nghÄ© rằng nên trả lá»i trước tòa thì tốt hÆ¡n.
Nhưng cả hắn ta lẫn chị Ä‘á»u biết rằng chị không có Ä‘iá»u gì để trả lá»i trước tòa. Chị là vợ bên bị cáo, theo luáºt chị không đủ tư cách để là m chứng.
- Tùy bà . Hắn đứng dáºy, định ra vá», nhưng lại ngừng lại ở cá»a.
- Bà cÅ©ng là dân nháºu?
Câu há»i đó khiến chị tức giáºn như Ä‘iên.
- Không, cả chồng tôi cÅ©ng váºy.
- ÄÆ°á»£c. Tôi cÅ©ng nghÄ© váºy. Ông nhà khai rằng lúc ông đưa nạn nhân tá»›i khách sạn thì ông say quắc cần câu. Tôi cho rằng ông nói dối. Ông không có vẻ gì là dân nháºu.
Tim chị nhảy lên, và đôi mắt cá»§a chị chứa đầy háºn thù. Thằng chó con nà y tìm cách đưa chị và o bẫy đây.
- Ông thanh tra, tôi yêu cầu ông ra vá» cho rồi. Ngay bây giá».
Houghton quay lại, nhìn chị vá»›i vẻ hiá»n từ giả dối. Nhưng hắn thấy trong mắt chị nét giáºn dữ. Giá»ng hắn nhẹ như tiếng thì thầm, trong lúc hắn đứng cách chị chưa đầy ná»a thước.
- Em còn là m ăn gì nỗi nữa vá»›i thằng Ä‘iếm lá»ng đầu gối như hắn?
- Ra khá»i nhà ta!
Giá»ng chị chẳng cao hÆ¡n giá»ng hắn, và toà n thân run rẩy.
- Em sẽ là m gì khi hắn ngồi nhà đá? Kiếm thằng ma cô như hắn là m ngưá»i yêu quý chăng? Tin anh Ä‘i, em ạ, đừng lo. Äà n ông bây giá» rẻ như bèo.
- Ra ngay! Câu nói như hai cái tát và o mặt hắn và hắn quay gót, tiến ra cá»a. Hắn ngừng lại giây lát và quay nhìn lại:
- Sẽ biết tay nhau!
Mưá»i giá» tối hôm đó, hắn trở lại Ä‘i vá»›i hai tên cá»›m mặc sắc phục và mang theo lệnh xét nhà , coi có vÅ© khà và ma túy không.
Lần nà y Houghton là m mặt lạnh như tiá»n, ra vẻ Ä‘i là m công vụ. Trong suốt má»™t tiếng đồng hồ ở nhà chị, hắn tránh nhìn và o mắt chị. Chúng lục lá»i tá»§ rương, láºt cả khăn trải giưá»ng, và gỡ tung túi xách cá»§a chị để trên giưá»ng, đổ ra ngoà i mấy cục xà bông, và vất tung tóe quần áo cùng giấy tá» cá»§a Ian ra phòng khách.
Chúng không tìm thấy thứ gì, Jessie quyết định sẽ không kể lại cho Ian hay má»™t tiếng nà o. Không bao giá». Chị mất bốn tiếng rưỡi đồng hồ để xếp dá»n lại nhà cá»a, và hai tiếng đồng hồ nữa để ngồi khóc rấm rứt. Khóc là phải lắm rồi. Chúng đã hiếp chị. Không phải theo cách mà chị đã sợ, nhưng bằng cách khác cÅ©ng thế thôi. Những bức hình cá»§a má chị bị vất tung tóe trên mặt bà n, những viên thuốc ngừa thai cá»§a chị bị lấy từ dưới bếp lên, phân ná»a bị lấy Ä‘i Ä‘em thá» nghiệm tại phòng thà nghiệm. Cuá»™c sống cá»§a chị bị hất ra ngoà i đưá»ng. Chúng đã tuyên chiến vá»›i chị. Và chị sẵn sà ng chiến đấu. Tối nay, má»i việc đã thay đổi. Bây giá» chúng là kẻ thù cá»§a chị nữa, không phải chỉ cá»§a Ian. Và lần đầu tiên từ bảy năm nay, Ian không có đây để bảo vệ chị. Không những thế, anh còn là ngưá»i đưa chị và o thế đối đầu vá»›i kẻ thù. Anh đã hạ thấp nhân phẩm chị, cÅ©ng như nhân phẩm cá»§a bản thân anh. Và chị bất lá»±c.
Äó là lá»—i cá»§a Ian. Bây giá» anh cÅ©ng là kẻ thù cá»§a chị luôn.
|

29-05-2009, 09:58 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 8
Jessie và ông Martin Schwartz ngồi ở hang ghế cuối trong phòng xỠán đợi cho tá»›i hÆ¡n mưá»i giá». Hôm nay tòa phải xá» nhiá»u vụ, là m việc rất trá»…, sổ ghi đầy rẫy. Nhìn cung cách là m việc cá»§a tòa án, Jessie thấy nản quá. Phần đông cà c vụ án, ngưá»i ta chỉ tóm tắt ná»™i vụ, tiá»n đóng thuế chân cÅ©ng được quyết định tùy tiện, và nhiá»u khuôn mặt má»›i được dẫn tá»›i. Cuối cùng Ian được dẫn từ trại giam tá»›i, qua má»™t cánh cá»a, có lÃnh dẫn giải kèm 1 bên.
Ông Martin bước tá»›i đầu phòng. Rất may là biên bản tố tụng chỉ tóm tắt ná»™i vụ, không Ä‘i và o chi tiết. Ngưá»i ta há»i anh Ian có biết anh bị kết tá»™i gì chăng, và anh trịnh trá»ng trả lá»i rằng có.
Tiá»n thế chân được quyết định là hai mươi lăm ngà n đô. Ông Martin xin rút xuống. Ông chánh án còn Ä‘ang cân nhắc vấn đỠthì biện lý là má»™t bà nhảy cẫng lên, nhất định phản đối. Bà cho rằng tá»™i trạng rất nặng, cần phải đóng má»™t số tiá»n thuế chân rất cao, nhưng ông tòa không đồng ý. Ông tòa hạ xuống mưá»i lăm ngà n, gõ búa quyết định dứt khoát, chuyện sang vụ án kế tiếp, và ngưá»i ta lại dẫn và o má»™t ngưá»i đà n ông khác. Phiên tòa nghe đối chất sÆ¡ bá»™ được quyết định và o hai tuần nữa.
Lúc ông Martin trở lại chá»— Jessie Ä‘ang ngồi, chị thầm thì há»i ông:
- Bây giỠchúng ta phải là m gì?
Ian đã rá»i phòng xỠán, trở lại trại giam.
- Bây giá» bà dà n sẵn ngà n rưởi đô-la tiá»n mặt để trả cho má»™t chưởng khế, và coi có thứ gì đáng giá mưá»i lăm ngà n để cầm cho ông ta không?
- Tôi có biết thủ tục ra sao đâu?
- Cứ tiến hà nh đi. Tôi chỉ dẫn cho.
Chúa Æ¡i…mưá»i lăm ngà n? Chị chá»›i vá»›i! Mưá»i lăm ngà n? Số tiá»n lá»›n quá. Vì ai mà chị phải chạy món tiá»n lá»›n như thế? Chỉ vì anh Ian đấy thôi.
Hai ngưá»i trở ra tiá»n sảnh, băng qua đưá»ng tá»›i dãy văn phòng chưởng khế thắp đèn nê-ông. Dãy nhà nà y coi chẳng đẹp đẽ và văn phòng cuối cùng mà hai ngưá»i bước và o cÅ©ng chẳng hÆ¡n gì các văn phòng khác. Khói thuốc lá ngá»™t ngạt, và mấy cái gạt tà n đầy ắp. hai ngưá»i đà n ông ngồi trên ghế nệm có vẻ Ä‘ang ngá»§, trong lúc chỠđợi. Má»™t ngưá»i đà n bà tóc và ng bù xù há»i hai ngưá»i đến có chuyện gì, và ông Martin lên tiếng giải thÃch. Bà ta gá»i dây nói cho trại giam, ghi và i chữ vá» vụ án, nhìn Jessie chăm chú. Jessie cố giữ để đừng tá» vẻ nao núng.
- Bà phải có sản nghiệp gì để cầm cố. Bà đứng chủ căn nhà mình chứ?
Jessie gáºt dầu, và giải thÃch vá» chuyện cầm cố bất động sản.
- Tôi cũng có cơ sở là m ăn nữa.
Chị cho bà kia địa chỉ cá»a tiệm cá»§a chị, cùng vá»›i số nhà riêng cá»§a vợ chồng chị, và tên cá»§a ngân hang đứng bảo lãnh việc cầm cố nhà .
- Bà đánh giá cÆ¡ sở là m ăn cá»§a bà áng chừng bao nhiêu? Loại cÆ¡ sở gì váºy? Má»™t tiệm bán quần áo hả?
Jessie gáºt đầu, cảm thấy xuống tinh thần, tuy rằng chị không rõ tại sao. Có lẽ vì ngưá»i đà n bà kia biết tá»™i cá»§a chồng chị là tá»™i gì.
- Vâng, đó là má»™t cá»a tiệm bán quần áo. Chúng tôi đã là m bản kê khai hang hóa, cÅ©ng dà i lắm.
Tại sao chị lại muốn khoe khoang vá»›i ngưá»i đà n bà đần độn nà y? Chị biết rằng chỉ vì mụ nắm vững số tiá»n thế chân cho anh Ian được tại ngoại. Ông Martin đứng má»™t bên, theo dõi thá»§ tục.
- Chúng tôi phải gá»i dây nói há»i lại ngân hà ng cá»§a bà . Má»i bà trở lại và o lúc bốn giá».
- Và bà có thể đứng bảo lãnh tiá»n thế chân cho ảnh?
Ôi, trá»i Æ¡i!
- Bà bảo lãnh được cho anh chứ?
Chị khiếp hãi, nghẹn ngà o.
- Chúng tôi sẽ đứng bảo lãnh tiá»n thế chân cho ông nhà , nhưng còn tùy thuá»™c và o chuyện ngân hà ng đánh giá thế nà o vá» căn nhà và cá»a tiệm cá»§a bà . Cả căn nhà và cá»a tiệm cá»§a bà đá»u cầm cố cho má»™t ngân hang duy nhất chứ?
Giá»ng cá»§a mụ lạnh tanh. Jessie gáºt đầu, mặt mà y xanh xám.
- Tốt. Như váºy đỡ mất thì giá». Lúc chiá»u bà trở lại đây nhá»› mang theo ngà n rưỡi. Tiá»n mặt.
- Tiá»n mặt?
- Tiá»n mặt hay chi phiếu cá»§a ngân hà ng cÅ©ng được. Chúng tôi không nháºn chi phiếu cá nhân.
- Cảm ơn.
Hai ngưá»i trở ra ngoà i đưá»ng. Jessie hÃt thở tháºt dà i, đón lấy luồng không khà mát mẻ. Hình như từ lâu lắm rồi, chị chưa được hÃt thở thoải mái như thế.
Chị hÃt thêm má»™t hÆ¡i nữa, rồi má»›i đưa mắt ngó ông Martin.
- Những ngưá»i không có tiá»n, chẳng hiểu rồi sẽ ra sao?
- Há» không đứng bảo lãnh tiá»n thế chân.
- Và rồi sao?
- Nằm yên trong nhà đá cho tới lúc nà o tuyên án.
- Dù vô tá»™i cÅ©ng chịu váºy sao? Phải nằm nhà pha suốt thá»i gian đằng đẵng đó sao?
- Chưa xá», là m sao biết là vô tá»™i?
- Nguyên tắc “chưa chứng tỠđược tội trạng vẫn kể là vô tội†để cho chó gặm ư?
Ông luáºt sư nhún vai, quay qua chá»— khác, giữ im lặng. Má»—i lần phải và o văn phòng bảo lãnh thế chân ông lại cảm thấy suy sụp tinh thần. Ãt khi ông theo than chá»§ tá»›i văn phòng chưởng khế. Nhưng Ian đã yêu cầu ông, và ông lỡ hứa. Xem chừng khó đối xá» vá»›i chị đà n bà cao dong dá»ng nà y. Chị có vẻ là ngưá»i độc Ä‘oán, tuy bá» ngoà i bạc nhược và bất lá»±c. Nhưng ông lại nghi ngá», có lẽ anh Ian nói đúng đấy. Dưới vẻ bá» ngoà i bướng bỉnh chị khoác lên mình bá»™ áo giáp, bên trong ẩn chứa tÃnh bạc nhược, khiếp sợ. Ông tá»± há»i không biết bá»™ giáp nà y có rạn nứt trước khi cuá»™c chiến đấu chấm dứt chăng? Chỉ mong nó còn đứng vững đến phút chót.
- Ngưá»i nghèo tìm đâu ra tiá»n mà chạy luáºt sư?
Lạy Chúa tôi, đừng Ä‘em những chuyện xã há»™i vá»›i công nhân mà há»i nhau, nhức đầu lắm.
- Äã có luáºt sư cãi thÃ, bà Jessie ạ. Và chúng ta có nhiá»u chuyện liên quan đến bản thân cần suy nghÄ©, hÆ¡i đâu mà nghÄ© đến ngưá»i nghèo? Bà cÅ©ng nghÄ© váºy chứ? Tại sao bà không để thì giá» ra ngay ngân hà ng, lo cho xong má»i chuyện Ä‘i?
- Äồng ý. Rất tiếc. Xin lá»—i ông.
- Chẳng cần. Chế độ cá»§a chúng ta có nhiá»u Ä‘iá»u dở, tôi biết chứ. Nhưng nó không đặt ra cho những tiện nghi cá»§a ngưá»i nghèo. Chỉ nên cảm tạ trá»i đất rằng bà không phải má»™t ngưá»i trong đám đó, thây kệ chuyện khác.
- Khó là m được váºy đấy, ông Martin ạ.
Ông luáºt sư lắc đầu, cưá»i nụ:
- Bây giỠbà ra ngân hà ng chứ?
- Thưa ông, vâng.
- Tốt. Bà muốn tôi đi theo không?
- Tất nhiên là không. Tôi có phải con nÃt đâu mà canh giữ tò tò, hay anh Ian năn nỉ yêu cầu ông lo?
- Tôi… không… á»’, lạy Chúa. Bà cứ việc ra ngân hà ng Ä‘i, và khi nà o bà lãnh ông ra thì cho tôi biết. Hoặc giả trước khi đó, tôi có thể giúp bà điá»u gì chăng?
- Cho chúng tôi mượn đỡ mưá»i lăm ngà n đô, được không?
Chị vẫn chưa có ý niệm rõ rà ng, phải lo vụ tiá»n bạc nà y bằng cách nà o. Chị mỉm cưá»i, chà o từ biệt và cháºm rãi tiến lại chá»— Ä‘áºu xe. Chị sẽ nói năng vá»›i ngân hà ng ra sao? Nói hết sá»± tháºt ư? Nếu phải van lạy há», chị cÅ©ng sẵn sà ng. Mưá»i lăm ngà n… cao như đỉnh Everest!
Hút hết sáu Ä‘iếu thuốc lá, ná»a giá» năn nỉ gãy lưỡi vá»›i Ä‘iá»u hà nh viên cá»§a ngân hang, Jessie đã nháºn được ngà n rưỡi đô-la cầm thế chiếc xe. Và há» bảo đảm rằng má»i việc sẽ đâu và o đấy khi văn phòng chưởng khế gá»i tá»›i. Qua câu chuyện trao đổi, Ä‘iá»u hà nh viên cá»§a ngân hà ng tá» vẻ ngạc nhiên vô cùng. Jessie cố dấu kÃn câu chuyện, nhưng không được. Chị không kể rõ cho ông ta nghe vụ án ra sao, chỉ nói rằng Ian ở tù thôi. Chị van vái cho văn phòng chưởng khế đừng tiết lá»™ cho ông nà y biết tá»™i trạng, và nếu như há» tiết lá»™, thì ông nà y cÅ©ng là m Æ¡n giữ kÃn miệng. Ông đã thá» vá»›i chị rằng sẽ coi má»i chuyện là bà máºt phòng the. Và cuối cùng chị đã nắm được ngà n rưỡi đô-la.. Chị đã có rồi… Có rồi! Ngôi nhà và cÆ¡ sở là m ăn cá»§a chị đáng giá gấp mưá»i lần số tiá»n bảo chứng mà chị cần tá»›i. Nhưng chị cảm thấy dưá»ng như vẫn chưa đủ. Lỡ chúng cứ nhất định không chịu thả anh Ian ra thì sao? Chị tiếp tục suy nghÄ©. Chị nghÄ© tá»›i két an toà n trong ngân hà ng.
- Chi nữa, bà Clarke?
Chị không đáp, cứ ngồi yên tại chỗ.
- Chi nữa, bà Clarke? Có Ä‘iá»u gì khác nữa chăng?
- Xin lỗi… Ồ… Tôi… Tôi vừa nghĩ tới một chuyện. Vâng, tôi… tôi nghĩ rằng tôi muốn coi lại két giữ đồ châu báu của tôi.
- Bà có mang theo chìa khóa không?
Chị gáºt đầu. Chìa khóa có gắn trong chùm chìa khóa cá»§a chị. Chị lục lá»i trong túi xách, lấy đưa cho ông kia.
- Tôi sẽ nhỠcô Lopez mở dùm bà .
Jessie trầm ngâm đi theo ông, sau đó chị đi theo một cô gái tên Lopez mà chị chưa quen biết. Cô đưa chị tới két an toà n của chị, mở két lấy hộp châu báu đưa cho chị, và nhìn chị chăm chú. Hộp nữ trang nà y khá lớn.
- Bà có muốn đem hộp nà y và o một căn phòng không?
- Tôi… tôi… có. Cám ơn cô.
Nhưng chị không nên sá» dụng số nữ trang nà y. Chị chưa cần đến. Là m váºy có thể là lầm lá»—i… Nhưng nếu như căn nhà và tiệm Lady J chưa đủ thì sao? Chị biết rằng lúc nà y chị không còn lý trÃ. Chị Ä‘ang khiếp sợ. Nhưng, cứ cho chắc ăn thì tốt hÆ¡n… phải cho chắc ăn… vì anh Ian. Nhưng chuyện nà y Ä‘au đớn quá. Và bây giá» chị phải ở má»™t căn phòng nhá», Ãt đồ đạc, chỉ có má»™t cái bà n Phoóc-mi-ca mà u nâu và má»™t mình đương đầu vá»›i nó.
Cô Lopez đưa chị và o má»™t chiếc ghế bá»c nệm mà u Ä‘en. Trên tưá»ng treo má»™t bức tranh chụp cảnh thà nh phố Venice rất xấu xà hình như được cắt ra từ nắp há»™p bánh kẹo. Jessie ở má»™t mình vá»›i há»™p nữ trang. Chị tháºn trá»ng má» há»™p, lấy ra ba gói lá»›n bằng da mà u nâu, và hai há»™p nữ trong bá»c bằng da hoẵng mà u đỠlợt. Dưới đáy há»™p lá»›n, còn má»™t há»™p khác nhá» hÆ¡n mà u xanh lợt. Chiếc há»™p xanh nà y đựng có và i báu váºt cá»§a Jake mà cÅ©ng đầy há»™p: mấy cây kẹp cà vạt mà bà tặng cho cáºu nhân ngà y sinh nháºt thứ hai mươi mốt, chiếc nhẫn huy hiệu trưá»ng trung há»c, chiếc nhẫn huy hiệu Hải quân. Phần lá»›n chẳng có giá trị, nhưng là ká»· niệm cá»§a Jake.
Những há»™p bá»c da nâu má»›i tháºt sá»± chứa đựng đồ gia bảo: những lá thư ba má chị viết cho nhau trong nhiá»u năm, thư từ đó ông bà trao đổi cho nhau hồi ba chị ở trong quân ngÅ©, hồi còn chiến tranh. Những bà i thÆ¡ má chị viết cho ba. Những hình chụp. Những lá»n tóc cá»§a chị và Jake. Quả tháºt là đồ gia bảo. Bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Bây giá», tất cả những đồ đạc gần hư há»ng cả rồi.
Chị mở cái há»™p xanh trước tiên, và chị mỉm cưá»i, mắt đẫm lệ nhìn những di váºt Ãt giá trị khác cá»§a Jake bà y lăn lóc trên tấm da linh dương mà u nâu. Chị tưởng như còn ngá»i thấy hÆ¡i hướng cá»§a Jake. Chị nhá»› đã trêu ghẹo em vá» chiếc nhẫn huy hiệu cá»§a trưá»ng trung há»c. Chị nói vá»›i cáºu rằng trông xấu tệ, có gì đáng hãnh diện đâu. Bây giá» chị thấy nên hãnh diện là phải. Chị xá» nó và o ngón tay, nhưng chiếc nhẫn lá»›n quá, chỉ Ä‘eo không vừa. Có lẽ anh Ian Ä‘eo cÅ©ng không vừa nữa đó. Jake cao thước tám, thước chÃn kia mà .
Chị trở lại vá»›i những há»™p mà u nâu. Sá» và o cÅ©ng thấy mát tay. Trên mặt há»™p có khắc những chữ đầu trong tên há» ba má chị, những chữ bằng và ng, nhá» nhắn ở góc bên phải phÃa dưới. Hai há»™p giống hệt nhau, mang dấu hiệu đặc biệt cá»§a gia đình chị. Trong há»™p thứ nhất chị thấy má»™t bức hình cả bốn ngưá»i trong gia đình, chụp và o má»™t ngà y lá»… Phục Sinh. Hồi đó chị má»›i mưá»i má»™t, mưá»i hai tuổi và Jake lên bảy. Quả tháºt chị không muốn đụng tá»›i những ká»· niệm cÅ©. Chị lặng lẽ đóng há»™p lại và xét tá»›i đồ váºt mà chị cần xét tá»›i: những há»™p nữ trang bá»c da hoẵng mà u Ä‘á». Ãó là nữ trang cá»§a má chị. Ãối vá»›i chị, nó tháºt quý báu, tháºt thiêng liêng, chị vẫn coi đó là cá»§a mẹ, không phải cá»§a chị, nên những năm gần đây, chị không dám Ä‘eo tá»›i. Thế mà bây giá» chị lại có ý định bá» chúng và o tay kẻ xa lạ. Chị vì anh Ian.
Chị tháºn trá»ng mở há»™p nhìn má»™t hà ng mấy chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn cẩn hồng ngá»c và kim cương là cá»§a bà ngoại chị. Hai chiếc nhẫn cẩn ngá»c bÃch rất đẹp là cá»§a ba chị mua ở miá»n Viá»…n Tây Ä‘em vá». Chiếc nhẫn mặt đá xanh lục nà y má chị thÃch lắm đây, bà đã tặng cho chị nhân gà y sinh nháºt thứ mưá»i lăm cá»§a chị. Nà y đây là chiếc nhẫn há»™t xoà n Ä‘Ãnh hôn… và đây là nhẫn cưới cá»§a chị. Nó là nhẫn cá»§a chị Ä‘Ãch thá»±c, chiếc nhẫn và ng xinh xắn chị thưá»ng deo, và ưa thÃch hÆ¡n chiếc nhẫn ngá»c bÃch há»™t xoà n mà ba chị đã mua cho chị. Có hai chiếc vòng và ng mặt trÆ¡n, má»™t chiếc đồng hồ bằng và ng, cẩn há»™t xoà n nhá» nhá» xinh xinh ở trên mặt. Có má»™t món trang sức Ä‘eo ngá»±c rất lá»›n, ở giữa cẩn xa-phia, chung quanh cẩn những há»™t xoà n nho nhá», trông rất đẹp, và món nữ trang nà y cÅ©ng cá»§a bà ngoại chị.
Há»™p nữ trang đựng ba mặt hà ng: chuá»—i hạt trai, bong tai cẩn hạt trai, và bông tai cẩn há»™t xoà n. Ãôi bông tai há»™t xoà n xinh xắn là cá»§a chị và Jake chung nhau mua tặng má chị, bà đeo được má»™t năm thì mất. Những ká»· váºt cÅ© bây giá» nằm đây, Jessie nhìn tá»›i mà se thắt trong ruá»™t. Chị biết rằng không nên bá» chúng, giao cho chưởng khế, nhưng nếu cần, chị cÅ©ng đà nh váºy thôi. Hai ngà y trước, chị không há» nghÄ© tá»›i má»™t chuyện như thế nà y, nhưng bây giá» thì…
Jessie đặt trả mấy cái há»™p vá» két an toà n bằng sắt, và rá»i phòng sau gần hai giỠđồng hồ ngồi xem xét những ká»· váºt. CÅ©ng sắp tá»›i giá» ngân hà ng đóng cá»a rồi.
Khi chị trở lại đưá»ng Bryant, thì thấy ngưá»i đà n bà ở văn phòng chưởng khế Ä‘ang ăn bánh mì thịt băm, chúi đầu Ä‘á»c tá» báo buổi chiá»u. Mụ nhìn lên, miệng còn phúng phÃnh, lên tiếng há»i chị:
- Lấy được tiá»n rồi hả?
Jessie gáºt đầu:
- Bà đã nói chuyện với ngân hà ng vỠvấn đỠcầm cố nhà rồi chứ?
Chị đã mệt lắm rồi, chịu đựng má»i ná»—i khắc khoải mà việc ngồi lại xem xét đồ váºt cất trong két an toà n là mức chịu đựng cao nhất, không tà i nà o vượt quá được nữa. Chị muốn cÆ¡n ác má»™ng nà y chấm dứt cho rồi.
- Ngân hà ng nà o?
Vẻ mặt mụ đà n bà tỉnh như không, và Jessie nắm chặt tay để khá»i kêu thét lên.
- Liên hiệp ngân hà ng Ký thác California. Tôi muốn đóng xong tiá»n thế chân để nhà tôi được vá» nhà trước tối nay.
- Tội gì?
Trá»i Æ¡i, con mẹ nà y cố tình “chÆ¡i†chị đây? Mụ nhá»› rõ chị phải Ä‘em tiá»n, trở lại đây… mà chuyện khác mụ lại quên là nghÄ©a là m sao? Muốn giở trò gì chứ? ÄÆ°á»£c rồi, nếu quả mà y muốn váºy, bà cho biết tay!
- Tội hiếp dâm và bạo hà nh!
Chị nói như thét và o tai mụ.
- Có sản nghiệp riêng không?
Ồ! Cục ***!
- Nhá» Æ¡n Chúa, chúng tôi đã lo suốt sáng nay, xong xuôi hết rồi, bà chỉ việc gá»i Ä‘iện cho ngân hảng cá»§a tôi, há»i vá» cÆ¡ sở là m ăn và việc cầm thế nhà cá»a cá»§a tôi. Chúng tôi đã cùng luáºt sư cá»§a chúng tôi tá»›i đây, lo xong giấy tỠđầy đủ rồi.
- Ô-kê. Tên gì?
- Clarke, có chữ “eâ€
- ÄÆ°á»£c, đây rồi. Mụ đưa hai ngón tay dÃnh mỡ. Lôi tá» ngân phiếu ra – Không thể đóng thế chân Ä‘em ông ấy ra liá»n bây giỠđược đâu.
- Tại sao không?
Jessie cảm thấy ruột gan lộn tùng phèo.
- Trá»… quá rồi, không kịp gá»i giây nói cho ngân hà ng.
- Cục ***! Sao bây gi�
- Sáng mai trở lại.
Äà nh váºy. Kể như Ian nằm nhà đá thêm má»™t đêm nữa. Quái đản! Chị nghẹn ngà o, ứa nước mắt. Nhưng không thể là m gì được, đà nh vá» nhà , sáng mai trở lại thôi.
- Bà có muốn nói chuyện với ông chủ không?
Jessie sáng mắt lên:
- Liá»n bây giá»?
- Äúng. Ông Ä‘ang có ở đây. Ở nhà sau.
- Tuyệt. Nói với ông rằng tôi đang ở đây.
Ôi, lạy Chúa! Cầu xin ông nà y có nhân đạo… con xin van vái.
Ngưá»i đà n ông từ phòng sau ló ra, đưa tay xỉa răng, má»™t ngón tay dÆ¡ bẩn Ä‘eo chiếc nhẫn và ng nho nhá», gắn viên hồng ngá»c rất lá»›n. Tay kia cầm má»™t lon bia. Hắn mặc quần jeans và áo sÆ¡ mi hở cổ. Má»™t đám lông Ä‘en xoăn tÃt lòi ra ở cánh tay và cổ áo sÆ¡-mi; nhìn má»› lông Ä‘en đó, ngưá»i ta tưởng hắn là ngưá»i da Ä‘en. Hắn không lá»›n tuổi hÆ¡n Jessie bao nhiêu. Thấy chị, hắn cưá»i nhăn nhó, thôi xỉa răng, rút tay ra khá»i miệng, chìa ra cho chị bắt. Chị nắm tay hắn, nhưng khó chịu lắm.
- Chà o ông. Tôi là Jessie Clarke.
- Barry York. Tôi có thể giúp bà điá»u gì?
- Tôi Ä‘ang lo việc đóng tiá»n thuế chân cho nhà tôi được thả ra.
- Ra khá»i chá»— nà o? Tá»™i trạng ra sao? Nà y… đợi má»™t phút. Và o văn phòng tôi đã. Bà dung bia nhé?
Hiện giá», chị rất muốn uống bia. Nhưng không uống vá»›i hắn. Chị nóng, mệt, khát khô cổ, và chán nản, lo lắng, nhưng chị không muốn uống thứ gì vá»›i Barry York, dù là nước lã.
- Không, cám ơn.
- Cà phê chăng?
- Quả tháºt tôi không muốn uống. Nhất ông rồi, nhưng thôi, cám Æ¡n.
Hắn cố tá» ra lịch sá»±, phải công nháºn Ä‘iểm đó. Hắn dẫn chị và o má»™t phòng nhá», không sáng sá»§a, tranh đà n bà khá»a thân treo nhan nhản trên tưá»ng. Hắn ngồi xuống chiếc ghế xÃch Ä‘u, báºt ngá»n đèn má» má» trên đầu, mở máy hát, và cưá»i nham nhở vá»›i chị.
- Chúng tôi Ãt gặp những ngưá»i như bà , bà Clarke ạ.
- Tôi… không… Cảm ơn ông quá khen.
- Chuyện gì vá»›i đức ông chồng váºy? Thưa gởi ra sao? Lái xe trong lúc xỉn?
- Không. Hiếp dâm!
Barry huýt gió. Jessie nhìn và o bụng hắn. Xét cho cùng thằng cha nà y cÅ©ng thà nh tháºt, nghÄ© sao nói váºy.
- Chuyện chó chết. Tiá»n thế chân bao nhiêu?
- Mưá»i lăm ngà n.
- Buồn năm phút.
- Vâng, vì thế tôi má»›i phải có mặt ở đây. (Tin vui cho ông đấy, ông Barry ạ. Có thể rằng sau vụ là m ăn nà y, ông có thể mua má»™t cây tăm xỉa răng bằng và ng mà xá» dụng, và mua them má»™t chiếc cà rá há»™t xoà n nữa đó.) Tôi vừa nói chuyện vá»›i cô tre trẻ ở ngoà i kia, cổ phải gá»i dây nói há»i ngân hà ng cá»§a tôi, và ...
- Và sao? Mặt hắn hơi đanh lại.
- Cổ quên.
Barry lắc đầu:
- Cổ không quên đâu. Chúng tôi không đứng bảo lãnh vá»›i má»™t số tiá»n cao như thế.
- Ông không?
Hắn lại lắc đầu:
- Không mấy khi. (Jessie tưởng muốn khóc) Tôi Ä‘oán rằng cổ không muốn nói tháºt cho bà biết.
- Váºy là tôi mất đứt má»™t ngà y, và chồng tôi vẫn ngồi tù và ngân hà ng cá»§a tôi cứ trông ngón ông gá»i tá»›i, và … bây giá» là m sao đây, ông York? Tôi biết là m chuyện gì bây giá»?
- Má»i bà xÆ¡i bữa tối. Bà nghÄ© thế nà o?
Hắn tắt máy hát và vỗ vỗ và o tay chị. Hắn thở ra mùi thức ăn và dịch vị, hôi thối quá chừng.
Jessie nhìn và o mặt hắn, và đứng dáºy:
- Ông cÅ©ng biết đấy, luáºt sư cá»§a chúng tôi lầm tưởng chá»— là m ăn đà ng hoà ng, ông York ạ. Tôi muốn nói cho ông ta biết tức thá»i đây.
- Luáºt sư cá»§a bà là ai?
- Martin Schwartz. Sáng nay, ông ấy cùng đi với tôi đến đây.
- Kìa bà … cho há»i lại bà tên gì?
- Clarke.
- Bà Clarke ạ, sao bà không ngồi xuống đây, ta bà n lại với nhau đôi chút coi.
- Bây giá», hay sau bữa ăn tối? Hay sau khi chúng ta nghe và i bản nhạc thâu băng nữa?
Hắn mỉm cưá»i:
- Bà thÃch nhạc thâu băng? Tôi nghÄ© rằng cuá»™c tiếp xúc nà y đẹp đấy chứ?
Hắn mở máy hát trở lại, và Jessie không biết nên cưá»i, nên khóc, hay nên la hét. Rõ rà ng chị không thể nà o Ä‘em anh Ian ra khá»i trại giam được. CÆ¡ sá»± nà y thì không trông mong gì chuyện đó.
- Bà chịu bữa ăn tối chứ?
- Vâng, ông York. Nhưng là vá»›i chồng tôi kia. Có hy vá»ng gì xin thả chồng tôi, để tôi có thể ăn tối vá»›i ảnh không?
- Tối nay ư? Vô phương. Tôi phải nói chuyện với ngân hà ng của bà trước đã.
- Thì đúng là sá»± kiện cÅ©, lúc tôi rá»i ngân hà ng và o lúc mưá»i má»™t giá» rưỡi trưa.
- Vâng, đúng. Rất ân háºn. Và tôi sẽ Ä‘Ãch thân lo vụ nà y và o sáng mai, chứ tôi không thể là m được chuyện gì nếu chưa thá»a thuáºn nhiá»u tiếng đồng hồ, nhất là vá»›i vụ bảo lãnh má»™t số tiá»n có tầm cỡ như bà vừa nói thì cà ng không thể được. Bà đem cầm thế thứ gì váºy?
- Cơ sở là m ăn của tôi, hoặc ngôi nhà của tôi, hoặc cả hai. Chuyện đó tùy thuộc ở ông. Tôi muốn cầm thế một trong hai thứ đó, hoặc cả hai cũng được. Hay bản thân tôi nữa. Nhưng tôi lại có một ý kiến khác đây.
Chuyện điên rồ, ngu đần, sai lầm và trái đạo đức nữa, nhưng Jessie chán nản lắm rồi, chị phải là m thôi. Chị lục trong túi xách, lôi ra hai chiếc hộp có nữ trang của bà mẹ ở bên trong:
- Ông nghĩ sao vỠnhững món nà y?
Barry lặng lẽ ngồi xuống, và mưá»i phút sau má»›i nói được má»™t câu:
- Äẹp!
- HÆ¡n thế nữa chứ. Ngá»c bÃch và há»™t xoà n nà y là thứ thiệt, tuyệt đẹp. Và món trang sức gắn xa-phia nà y đáng giá nhiá»u tiá»n lắm chứ. Hạt trai cÅ©ng váºy.
- Äúng, có thể lắm. Nhưng vấn đỠlà tôi chẳng biết tà gì, phải Ä‘em há»i thợ kim hoà n má»›i xong. Tôi vẫn không thể Ä‘em đức ông chồng cá»§a bà ra khá»i trại giam trước đêm nay. Nữ trang cá»§a bà đẹp tháºt đấy. Bà lấy đâu ra váºy?
- Cá»§a má tôi. Chị muốn nói “chúng tôi ăn trá»™m được đây!â€
- Bà cụ có biết chồng bà ở tù không?
- Không thể, ông York ạ. Má tôi đã mất rồi.
- á»’! Rất ân háºn. Nghe nà y, sáng mai, việc trước nhất cá»§a tôi là đem thứ nà y tá»›i nhà ngưá»i biết định giá. Tôi sẽ gá»i dây nói cho ngân hà ng. Chúng tôi sẽ đưa ông nhà ra khá»i trại giam và o lúc trưa. Thá» vá»›i bà là như váºy, nếu món hà ng nà y tốt. Tôi không thể là m Ä‘iá»u gì sá»›m hÆ¡n. Nhưng cÅ©ng xin nói rõ là và o lúc trưa mai, nếu má»i chuyện Ä‘á»u hợp thức. Bà có mang tiá»n công cho tối đấy không?
- Có. Chị muốn nói “có đây cưng ạ. Toà n tiá»n lẻ thôi.â€
- Ô-kê. Váºy thì chúng ta sẽ giải quyết gá»n gà ng.
- Nà y ông York ạ, tại sao ông không dẹp những món nữ trang nà y Ä‘i hồi ngay từ tối nay, và đưa ông xã tôi vá» nhà ? Ông chẳng chạy trốn đâu, còn chuyện vá»› vẩn vá» tiá»n bạc nà y ta sẽ giải quyết và o ngà y mai. Nếu cô phụ tá cá»§a ông gá»i ngay cho ngân hà ng như cô đã nói sẽ là m thì…
Hắn lắc đầu, lại xỉa răng lần nữa, và đưa cao tay kia:
- Tôi cÅ©ng muốn lắm, nhưng không thể được. Tôi đã nói hết lá»i. Không thể Ä‘uợc. Công việc là m ăn cá»§a tôi có nguyên tắc. Việc đầu tiên sáng mai tôi sẽ là m là lo vụ cá»§a bà . Tôi thá». Má»i bà có mặt ở đây lúc mưá»i rưỡi, và chúng ta sẽ lo má»i việc xong xuôi.
- ÄÆ°á»£c.
Chị đứng dáºy, cảm thấy như thể sức nặng cá»§a cả địa cầu đè nặng trên vai. Chị đóng nắp hai chiếc há»™p da hoẵng, bá» và o túi xách.
- Bà không để lại những món nữ trang nà y lại cho tôi?
- Chẳng cần. Tôi đỠnghị chuyện nà y vì tưởng có thể Ä‘em chồng tôi ra trước đêm nay. Tôi nghÄ© rằng ông cÅ©ng công nháºn giá trị cá»§a những món hà ng nà y. Nếu không, tôi chỉ cần thế căn nhà và cÆ¡ sở là m ăn cÅ©ng đủ.
- Ô-kê. Nhưng hắn tá» vẻ không hà i lòng – Bà biết cho, món tiá»n bảo lãnh nà y quá lá»›n.
Chị gáºt đầu, vẻ mệt nhá»c:
- Ông đừng lo. Ngôi nhà cá»§a tôi rất đẹp, cÆ¡ sở là m ăn cÅ©ng phát đạt. Ông xã tôi lại là ngưá»i tá» tế, chẳng lưá»ng gạt ông đâu. Ông cÅ©ng không thiệt má»™t cắc.
- Chưa biết ai lưá»ng gạt ai.
- Sẽ gặp ông và o lúc mưá»i má»™t rưỡi ngà y mai, ông York.
Chị đưa tay ra, hắn bắt tay chị và mỉm cưá»i:
- Bữa tối nay chắc bà ăn ngon chứ? Bà có vẻ mệt đấy. Ä‚n uống má»™t chút đỡ cho bà lắm. Chút rượu vang, khiêu vÅ© má»™t lúc… hưởng thụ má»™t chút, trước khi ông chồng trở vá». Bà cứ xét lại mà coi, bị bắt vì tá»™i hiếp dâm, thì đủ hiểu ông ấy chẳng Ä‘i chÆ¡i vá»›i bạn trai.
- Chúc ông ngủ ngon, ông York.
Chị lặng lẽ bước ra cá»a, tá»›i chá»— Ä‘áºu xe, và lái xe vá» nhà .
Ná»a giá» sau chị lăn ra ngá»§, và đến chÃn giá» sáng hôm sau má»›i thức dáºy. Lúc trở dáºy, chị cảm thấy như mình đã chết và o đêm trước. Và chị kinh hãi, xúc động tâm trÃ.
Bây giá» chị bắt đầu lãnh đủ má»i háºu quả tai hại. Quầng mắt cá»§a chị thâm hÆ¡n, đôi mắt chị trÅ©ng xuống và chị bắt đầu cảm thấy xuống ký. Chị hút sáu Ä‘iếu thuốc lá, uống hai ly cà phê, và ăn má»™t miếng bánh mì nướng. Rồi chị gá»i vá» cá»a tiệm, bảo hai cô gái đừng nhắc tá»›i chị thêm má»™t ngà y nữa. Chị tá»›i văn phòng bảo lãnh Yorktown và o lúc mưá»i má»™t giá» rưỡi, rất đúng hẹn.
Tại bà n giấy có hai ngưá»i má»›i. Má»™t cô gái nhuá»™m tóc Ä‘en nháy Ä‘ang nhai kẹo cao su, và má»™t ngưá»i đà n ông còn trẻ nhưng đã để râu, và gịong nhấn như ngưá»i Mê-hi-cô. Lần nà y, Jessie lên tiếng há»i thẳng ông York. Chị nói:
- Ông ta đang trông mong tôi.
Hai ngưá»i thư ký nhìn lên, tá» vẻ ngạc nhiên chưa thấy khác há»i giá»ng đó lần nà o. Hai phút sau, York xuất hiện mặc chiếc quần ngắn dÆ¡ bẩn và chiếc áo sÆ¡ mi mà u xanh dương, mang theo má»™t tá» báo Playboy và chiếc vợt ten-nÃt.
- Bà cÅ©ng chÆ¡i ten-nÃt chứ?
- Äôi khi. Ông đã nói chuyện vá»›i ngân hà ng rồi chứ?
Hắn mỉm cưá»i, tá» vẻ vui thÃch:
- Má»i vô văn phòng tôi. Cà phê nhé?
- Không, cảm ơn.
Chị bắt đầu cảm thấy dưá»ng như cÆ¡n ác má»™ng nà y không bao giá» chấm dứt. Từ nay suốt Ä‘á»i chị sẽ phải đương đầu vá»›i những thằng như thanh tra Houghton và Barry York, sẽ phải lui tá»›i phòng xỠán và trại giam, ngân hà ng và … cứ thế kéo dà i, không dứt. Ngay và o lúc mà tưởng như sá»± việc chấm dứt thì lại hiện lên má»™t cánh cá»a khác, không tà i nà o ra khá»i. Bây giá» hầu như chị tin chắc chuyện đó. Chuyện anh Ian cÅ©ng chỉ còn là huyá»n thoại. Anh là má»™t nhân váºt mà chị đã dá»±ng lên và không hiểu nỗi.
- Bà biết đấy, bà có vẻ mệt má»i lắm. Bà ăn ngon chứ?
- Tuyệt diệu. Nhưng chồng tôi vẫn còn nằm trong tù, ông York ạ. Và tôi ao ước Ä‘em anh ra. Ngay tức thá»i đây. Có nhiá»u cÆ¡ may chứ?
Hắn hớn hở đáp:
- Tuyệt diệu. Tôi đã nói chuyện vá»›i ngân hà ng và má»i việc trôi chảy cả. Bà cầm thế căn nhà , và đồng ý chịu siết đồ đạc trong cá»a tiệm cá»§a bà , nếu ông không chịu ra hầu tòa, và chúng tôi sẽ giữ dùm bà chiếc nhẫn ngá»c thạch và món đồ trang sức Ä‘eo ngá»±c.
- Chi? Thằng cha nà y ăn nói ngon nhỉ? Nhưng chị quan tâm đến nhất là chuyện hắn đả động đến nữ trang cá»§a má chị - Tôi cho rằng ông không hiểu biết đấy, ông York ạ. Tôi nói vá»›i ông rằng tôi chỉ đưa ra món nữ trang cá»§a má tôi vá»›i Ä‘iá»u kiện có thể Ä‘em chồng tôi ra ngay lúc đó, không cần phải há»i lại ngân hà ng. Kể như đó là má»™t cách đảm bảo váºy.
- Äúng, bây giá» tôi thấy vững bụng hÆ¡n, nếu có bảo đảm như thế.
- ÄÆ°á»£c rồi. Tôi không chịu.
- Chồng bà cảm thấy thế nà o khi phải nằm luôn trong tù?
- Ông York, có Ä‘iá»u luáºt nà o phạt chưởng khế đòi há»i quá nhiá»u đồ váºt cầm thế hay không?
Ông Martin có nói chị vá» Ä‘iá»u nà y.
- Bà kết tá»™i tôi không thà nh tháºt chăng?
Ôi Chúa ơi! Chị muốn là m ầm lên…Ồ! Không được…
- Không đâu. Kìa, tôi van ông…
- Nà y cô, tôi không là m ăn vá»›i kẻ nà o bảo tôi là thiếu thà nh tháºt. Tôi là m Æ¡n cho cô, gãy lưng lo cho ông xã nhà cô số tiá»n thế chân lên tá»›i 15 ngà n đô-la, mà cô gá»i tôi là thằng ăn cướp hả? Tôi nói tháºt, vá»›i ngưá»i khác, tôi chẳng thèm dÃnh và o cái vụ thúi tha nà y đâu.
- Rất tiếc.
Nước mắt dâng lên, khiến mắt chị cay xè. Chị bắt đầu tá»± há»i mắt nhìn bao quát quanh chị và nhún vai.
- ÄÆ°á»£c rồi. Tôi đỠnghị lại vá»›i bà . Chúng tôi chỉ giữ chiếc nhẫn, bà có thể mang món trang sức kia vá». Nghe được hÆ¡n trước chưa?
- Tuyệt.
Thối hÆ¡n ***. Nhưng chị không quan tâm đến nữa. Chẳng quan trá»ng gì nữa.
CÅ©ng chẳng quan trá»ng nếu như anh Ian bá» trốn, chúng lấy mất nhà , mất cÆ¡ sở là m ăn, chiếc xe và nhẫn ngá»c bÃch. Chẳng chuyện gì quan trá»ng nữa.
York cho là m thá»§ tục lần thứ hai, tháºt lâu lắc, và hắn đụng tay và o ngá»±c Jessie, lúc vá»›i lấy cây bút khác. Chị ngẩng mặt nhìn hắn, hắn mỉm cưá»i nói rằng nếu chị chịu khó ăn uống cho Ä‘á»u đặn, thì chị sẽ xinh đẹp hÆ¡n và hắn kể chuyện hồi há»c trung há»c có quen má»™t cô bạn cao dong dá»ng. Cô ta tên là Mona. Jessie chỉ gáºt đầu, và ký tên. Cuối cùng giấy tỠđã là m xong. Hắn cắn đầu xì gà dà i và nhấc Ä‘iện thoại báo cho nhà giam biết.
- Tôi sẽ sai cô Bernice đưa bà qua đưá»ng, bà Jessie ạ. Hắn quyết định gá»i chị bằng tên tục. “Và bà nghe nà y, nếu cần giúp đỡ, cứ gá»i đến tôi. Tôi sẽ giữ mãi cuá»™c giao thiệp vá»›i bà .â€
Chị van vái hắn đừng là m váºy, và bắt tay hắn trước khi rá»i phòng. Lúc ra đến ngoà i, chị cảm thấy hụt chân muốn ngã xuống. Chị đã chịu đựng hết mức rồi. Từ nhiá»u ngà y nay.
Nhưng lúc nà y, Barry York đã cá» cô thư ký nhai kẹo cao su dẫn Jessie qua đưá»ng, tá»›i trại giam để lãnh Ian. Bấy giá» là gần giữa trưa mà Jessie cảm thấy như Ä‘ang lúc ná»a đêm. Chị bối rối và kiệt sức, má»i váºt bắt đầu thấy nhạt nhòa. Chị Ä‘ang sống trong má»™t thế giá»›i thá»±c đầy rẫy những kẻ ác và hiếp dâm.
Cô gái tên Bernice lo việc giấy tá», xốc lại những tá» giấy, rồi dẫn Jessie qua đưá»ng, và o tòa nhà pháp đình. Cô ta nhét xấp giấy mà Barry York và Jessie đã ký và o má»™t khe hở chá»— cá»a sổ lầu hai và quay nhìn Jessie.
- Bà bám riết ông xã quá nhỉ?
- Việc gì đến cô?
- Bà sẽ ở lại với ông?
- Vâng… tất nhiên… có chuyện gì?
Chị lại cảm thấy bối rối. Tại sao cô nà y lại há»i chị như váºy?
- Äáng tiếc lắm, bà chị ạ. Ngưá»i xinh đẹp như chị sao lại Ä‘i mê kẻ hư há»ng như anh ấy? Ảnh gây cho chị lắm buồn phiá»n.
Cô ta lắc đầu và tiếp tục nhai kẹo cao su.
- Ảnh xứng đáng cho tôi lo lắng, cô ạ.
Cô gái nhún vai, và vẫy tay chỉ vá» phÃa cầu thang máy.
- Bây giỠchị có thể lên phòng giam. Chúng tôi xong việc rồi.
Cô thư ký bỠđi.
Mấy phút sau, Jessie tá»›i phòng giam, rung chuông gá»i ngưá»i lÃnh gác.
- Hả? Chưa phải tới giỠthăm tù.
- Tôi tới đây để xin bảo lãnh cho chồng tôi ra.
- Tên gì?
- Clarke. Văn phòng chưởng khế Yorktowne vừa gá»i Ä‘iện thoại đến đây.
- Äể tôi dò lại đã.
- Dò, dò cái gì. Tôi đã đem cầm thế ngôi nhà , cơ sở là m ăn, và nữ trang của má, mà ông còn phải dò lại nữa, hả ông? Tiên sư nhà ông! Và cả văn phòng Yorktowne… cả thanh tra Houghton… và … cả anh Ian nữa!
Chị không còn tin nỗi Ä‘iá»u gì là tháºt. Chị không biết mình cảm nghÄ© ra sao. Chị tức giáºn vá»›i anh, nhưng không giáºn những việc anh đã là m, chỉ giáºn anh không có mặt ở đây, lúc chị cần đến anh tha thiết.
Chị phải đợi ở cá»a tá»›i gần ná»a giá», khiếp sợ, ngây dại, đứng nép và o bên tưá»ng, hiểu mình là m gì. Nếu không bao giỠđược gặp lại anh nữa thì sẽ ra sao? Nhưng đột nhiên cá»a mở, anh đứng ngay trước mặt chị, râu ria không cạo, quần áo rách rưới, dÆ¡ bẩn, mặt mÅ©i ngÆ¡ ngẩn. Nhưng anh được tá»± do. Má»i thứ chị Ä‘em đổ cả cho anh. Nhưng anh được tá»± do. Chị cháºm rãi tiến và o, nhà o và o lòng anh, miệng thì thầm má»™t câu, và anh nhẹ nhà ng dẫn chị và o thang máy.
- Má»i chuyện tốt đẹp cả rồi em ạ… tốt đẹp cả. Má»i việc sẽ tốt đẹp, Jessie em… anh Ian đây rồi.
Äúng là anh Ian, ngay lúc nà y Ä‘ang đứng bên chị, nhẹ nhà ng dẫn chị ra xe, hầu như bế bổng chị lên. Chị không thể cỠđộng, nói năng gì, nhưng anh hiểu. Anh không biết chi tiết những chuyện xảy ra, nhưng Ä‘á»c tá»›i hồ sÆ¡ bảo lãnh, để ý đến Ä‘iá»u khoản vá» chiếc nhẫn cẩm thạch cá»§a bà mẹ chị, anh hiểu rất rõ, chẳng cần chị phải nói cho anh biết.
- Xong xuôi rồi, cưng ạ… má»i việc sẽ tốt đẹp.
Chị ôm lấy anh, lúc hai ngưá»i đứng bên chiếc xe. Nước mắt ròng ròng chảy xuống má, nét mặt nhăn lại vì xúc động và thất vá»ng, và giữa tiếng khóc nức nở, chị nói mấy câu gì nho nhá» nghe không rõ.
Anh ôm chị tháºt chặt:
- Jessie, em cưng… anh yêu em.
Và lái xe đưa chị vỠnhà .
|

29-05-2009, 09:59 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 9
- Sáng nay anh định là m gì, anh cưng?
Jessie rót cho Ian má»™t ly cà phê thứ hai trong bữa Ä‘iểm tâm và liếc nhìn đồng hồ treo tưá»ng. Gần chÃn giá» rồi, và đã hai ngà y nay chị không ghé tiệm. Chị có cảm tưởng như mình đã vắng mặt cả tháng trá»i, sống trong bầu không khà má» má» như buổi hoà ng hôn cá»§a riêng chị. Má»™t cÆ¡n ác má»™ng tưởng kéo dà i mãi mãi, nhưng bây giỠđã qua rồi. Ian đã trở lại nhà . Cả ngà y hôm qua chị đã nằm thiêm thiếp trong vòng tay anh. Chị nhìn lại anh: sạch sẽ, râu ria cạo nhẵn nhụi và bá»›t mệt nhá»c. Anh mặc quần xám, quấn khăn quà ng cổ mà u rượu vang. Má»—i lần nhìn đến anh, chị muốn đụng và o ngưá»i anh để chắc dạ rằng anh hiện thá»±c.
- Hôm nay anh có tÃnh viết văn không?
- Anh cÅ©ng chưa rõ. Anh nghÄ© rằng nên nghỉ ngÆ¡i má»™t ngà y cho thoải mái. Nhưng anh không yêu cầu chị chÆ¡i hockey vá»›i anh. Anh biết rằng chị phải là m việc. Mấy ngà y qua chị đã vất vả vá»›i anh, anh không thể đòi há»i thêm Ä‘iá»u gì.
- Em rất ao ước được ở lại nhà chơi với anh.
Chị nâng ly cà phê, nhìn anh tỠvẻ tiếc rẻ, và anh vỗ nhẹ và o tay chị.
- Anh sẽ đón em đi ăn trưa.
- Em có ý kiến nà y đây. Tại sao hôm nay anh không rong chÆ¡i chá»— cá»a tiệm, có phải tiện hÆ¡n không?
Anh nhìn và o mắt chị, hiểu chị nghÄ© Ä‘iá»u gì. Chị Ä‘ang sống trong khoảng thá»i gian mấy tháng sau khi Jake mất Ä‘i. Chị khiếp sợ, tưởng chừng như rá»i mắt khá»i anh là anh biến Ä‘i ngay.
- CÅ©ng phải lo chuyện là m ăn chứ, em cưng? Anh sẽ chạy loanh quanh, nhưng phần lá»›n thá»i giá» anh sẽ nằm nhà , không Ä‘i đâu hết! Nhưng còn những lúc khác? Chị vá»›i tay nắm tay anh không nói tiếng nà o. Chị không có Ä‘iá»u gì để nói .
- Anh nghÄ© rằng có lẽ anh sẽ nói chuyện vá»›i và i ba ngưá»i, há»i xin việc là m.
- Không! chị rụt tay lại, và đôi mắt chị nháng lá»a.
- Không, anh Ian! Em van anh!
- Jessie, em nên biết Ä‘iá»u chứ. Em đã nghÄ© đến phà tổn chúng ta phải trả vì việc là m tai hại cá»§a anh chưa? Nói cho chÃnh xác hÆ¡n: phà tổn em phải trả. Và bây giá» chÃnh là lúc anh phải tìm má»™t công việc là m ăn. Không cần phải Ä‘i xa, chỉ cần má»™t việc là m nà o Ä‘em lại chút Ãt tiá»n bạc.
- Sẽ ra sao khi anh phải sẵn sà ng để ra hầu tòa? Và suốt thá»i gian kiện cáo nữa? Và anh thá» nghÄ© lại coi, đã có chắc có ngưá»i nà o giúp anh được Ä‘iá»u gì tốt chưa?
Chị nắm chặt tay anh, và nhìn và o mắt chị anh thấy được vẻ Ä‘au khổ. Phải mấy tháng trá»i nữa má»›i vượt qua được tình trạng thất vá»ng nà y.
- ÄÆ°á»£c rồi. Tháºt chÃnh xác, em mong ước anh là m việc gì, hả Jessie?
- Viết cho xong cuốn sách.
- Và để em một mình giải quyết vụ án dơ bẩn nà y?
Chị gáºt đầu:
- Nếu anh muốn, chúng ta sẽ cùng lo gỡ rối sau. Nhưng quả tháºt em không biết phải là m ăn ra sao, anh Ian ạ. Có nên xét tá»›i vấn đỠai đứng ra ký tên và o chi phiếu không?
- Việc đó là cá»§a anh. Äúng, luôn luôn anh phải đứng ra lo má»i chuyện, anh sẽ lo má»i chuyện - Nhưng anh cÅ©ng hiểu rằng anh không thể táºp trung suy nghÄ© Ä‘iá»u gì, trong lúc cái án còn treo lÆ¡ lá»ng trên đầu. Vụ án... vụ án... đó là tất cả những gì anh có thể nghÄ© tá»›i. Trong lúc chị nằm thiêm thiếp suốt buổi chiá»u dà nh riêng cho hai ngưá»i, anh đã nghÄ© tá»›i nghÄ© lui... đến vụ án. Anh không rảnh trà mà lo kiếm công việc là m ăn - Chúng ta sẽ xét sau.
- Em yêu anh.
Mắt chị lại rưng rưng giá»t lệ, và anh véo và o chót mÅ©i chị.
- Nà y, cô Clarke, ná»u cô còn rưng rưng nước mắt vì tôi, tôi sẽ lôi cô vá» giưá»ng, và cho cô được khóc tháºt tình đấy.
Chị cưá»i đáp lại, và rót thêm cho anh chút cà phê.
- Quả tháºt, em không tin nỗi là anh đã trở lại nhà . Tháºt khó chịu không thể tả lúc mà anh vắng nhà ... em thấy... giống như...
Chị nghẹn ngà o không nói nên lá»i.
- Có lẽ nhà cá»a lúc đó yên tÄ©nh hÆ¡n, thanh thản hÆ¡n. Lâu lâu cÅ©ng nên có sá»± thay đổi chứ, mà em không biết hưởng, chẳng ngu lắm sao? Em cÅ©ng không nên nghÄ© rằng anh phải sống mãi ở chốn nà y, đúng không nà o? Anh cho rằng, cho dù dưới con mắt cá»§a má»™t nhà văn Ä‘i nữa, thì cứ sống mãi theo má»™t kiểu dần dà cuá»™c sống cÅ©ng lên men.
- Báºy! Nhưng bây giá» chị đã mỉm cưá»i, không có gì để sợ nữa.
- Em muốn anh lái xe đưa em đi là m không?
- Em rất thÃch.
Chị tươi cưá»i, bá» mấy chiếc ly và o cháºu rá»a bát, và nhấc chiếc áo da hoẵng mà u cam khá»i lưng ghế. Chị khoác ra ngoà i chiếc quần Jeans cắt may khéo và chiếc áo thun mà u nâu. Trông chị lại như cô Jessie thuở nà o, y hệt như trước, chỉ trừ có đôi mắt. Chị Ä‘eo mắt kiếng râm và o, mỉm cưá»i vá»›i anh
- Em nghÄ© rằng nên bá» dở công việc thêm đôi ba ngà y nữa. Em vẫn còn có vẻ như ngưá»i say rượu chưa giã.
- Trông em đẹp lắm, và anh yêu em –
Anh véo và o mông chị trong khi hai ngưá»i ra tá»›i cá»a trước, và chị quay lại hôn anh vá»™i vã .
- Em vẫn còn thơm lắm.
- Không có chi đâu. Chỉ nhỠnước hoa đấy thôi. Chị nói và nhăn mặt.
Trên đưá»ng Ä‘i tá»›i tiệm, chị chỉ cho anh căn nhà cá»§a bà Astrid và kể anh nghe việc bà viếng thăm cá»a tiệm.
- Bà ta có vẻ tá» tế. Ãt nói và vui vẻ.
- Mẹ kiếp, nghÄ© đến chuyện tiá»n bạc, anh cÅ©ng muốn Ãt nói và vui vẻ.
- Kìa anh Ian!
Chị nhăn mặt nhìn anh, và đưa tay vuốt tóc anh. Chị thấy dá»… chịu lại được ngồi gần bên anh, nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng cá»§a anh trong lúc anh lái xe, cảm nháºn được là n da ở cổ cá»§a anh trong lúc hôn anh. Äêm qua chị đã giáºt mình thức giấc hà ng chục lần, để chắc dạ rằng anh vẫn ở bên.
- Anh sẽ tá»›i đón em khoảng mưá»i hai giá». OK?
Chị nhìn anh má»™t lúc, rồi má»›i gáºt đầu.
- Anh sẽ tới đón? Chắc nhé?
- Ồ, em cưng... anh sẽ ở đó. Hứa với em.
Anh bồng chị lên, và chị đeo anh cứng ngắt. Anh biết rằng chị đang nghĩ tới ngà y anh bị bắt giữ, lúc ăn trưa không thấy xuất hiện:
- Äứng đắn cho ra ngưá»i lá»›n chứ!
Chị nhăn mặt, và nhảy ra khá»i xe, đưa tay lên miệng hôn gió, rồi má»›i chạy lên những báºc thá»m nhà .
Ian châm Ä‘iếu thuốc, rồi lái xe Ä‘i. anh liếc mắt nhìn mấy con tà u ngoà i vùng biển. Hôm nay là má»™t ngà y đẹp. Mùa hè nóng bá»ng đã qua rồi, không nóng như mấy ngà y trước, nhưng bầu trá»i vẫn trong, xanh, và có gió nhẹ. Anh nghÄ© tá»›i năm ngà y trước đây, cảm thấy như đã năm năm. Anh vẫn không hiểu được chuyện anh đã là m.
Anh ngừng xe chá»— đèn đỠvà đầu óc anh lại suy nghÄ© đến chuyện khác: chiếc nhẫn cẩm thạch Jessie đã Ä‘em cầm thế. Anh vẫn còn thấy sá»ng sốt. Anh biết chị nghÄ© gì vá» các di váºt cá»§a bà mẹ. Chị không thể Ä‘eo nữ trang cá»§a mẹ. Chúng rất thiêng liêng, như những thà nh tÃch. Mà chiếc nhẫn nà y đối vá»›i chị còn quý trá»ng hÆ¡n những món nữ trang khác rất nhiá»u. Anh đã thấy chị xá» chiếc nhẫn và o ngón tay mà tay chị run run, không kiểm soát nỗi. Chị đã đặt trả nó và o trong há»™p, và không bao giá» tá»›i thăm két an toà n nữa. Thế mà bây giá» chị Ä‘em cầm thế cho chưởng khế chỉ vì anh. Anh hiểu cặn kẽ hÆ¡n bao giá» hết. Chuyện vá»› vẩn đấy, nhưng anh cảm thấy dưá»ng như anh thương yêu chị hÆ¡n trước, hồi chưa xảy ra chuyện nà y, và có lẽ Jessie cÅ©ng há»c thêm được nhiá»u Ä‘iá»u. Có lẽ bây giá» anh chị má»›i hiểu rõ những gì mình Ä‘ang có trong tay, nên săn sóc tá»›i chút báu váºt đó. Anh biết rõ má»™t Ä‘iá»u: những ngà y rong chÆ¡i lăng nhăng cá»§a anh đã qua rồi. Chấm dứt mãi mãi. Äá»™t nhiên anh ý thức được rằng mình có má»™t ngưá»i vợ. HÆ¡n cả má»™t ngưá»i vợ, vì trước đây anh có ý thức được chuyện mình có vợ đâu. Anh muốn gì hÆ¡n nữa đây? Má»™t đứa con, có thể lắm. Nhưng trước chÃnh anh đã khước từ, không muốn có con. Chỉ cần Jessie là anh đủ hạnh phúc rồi.
oOo
- Chà o hai em!
Jessie bước và o trong tiệm, khẽ mỉm cưá»i. Katsuko ngồi chá»— bà n giấy ngước nhìn lên:
- Kìa, ai tới đây thế nhỉ? Lại và o một ngà y thứ bảy nữa! Chúng em bắt đầu nghĩ là chị đã tìm được một việc là m tốt hơn đấy.
- Chẳng may mắn đến thế.
- Má»i việc êm xuôi chứ?
- Ừ. Má»i việc trôi chảy.
Jessie khẽ gáºt đầu và Katsuko hiểu rằng đúng váºy, Jessie đã lấy lại phong độ cÅ©.
- Em rất mừng .
Katsuko đưa cho Jessie má»™t tách cà phê, và Jessie cúi mình trên góc bà n giấy mạ ká»n và lắp mặt kiếng.
- Zina đâu?
- Ở phÃa sau, Ä‘ang kiểm tra lại kho hà ng. Hôm qua, bà Bonner có lại đây há»i chị. Bà mua má»™t chiếc váy trong đám hà ng má»›i bằng nhung mà u rượu vang.
- Chị phải săn sóc đến bà nhiá»u hÆ¡n má»›i phải. Bà có mặc thá» chiếc áo sÆ¡ mi satin mà u kem không?
- Có. Bà mua cả hai thứ, cùng vá»›i bá»™ má»›i bằng nhung mà u xanh lá cây. Bà nà y tiêu tiá»n như rác, hay là tiá»n cá»§a bà lá»§ng lá»— rồi.
Äúng. Và tim bà cÅ©ng lá»§ng lá»— vì cô đơn. Bây giá», chÃnh Jessie cÅ©ng nếm thá» rồi, chị rõ lắm.
Katsuko nói thêm:
- Bà sẽ trở lại đó.
- Chị cÅ©ng mong váºy, dù bà không mua sắm gì chăng nữa. Chị ưa bà ta. Có Ä‘iá»u gì nên thá»±c hiện cho việc trưng bà y mẫu hà ng thá»i trang chăng?
- Hôm qua em nảy ra và i ý nghĩ, chị Jessie ạ. Em có ghi lai, đặt ở bà n giấy của chị đó.
- Chị sẽ ngó qua.
Jessie uể oải vươn vai, tiến lại văn phòng cá»§a chị, bưng theo tách cà phê. Sáng nay thá»i giá» trôi cháºm chạp, chị có cảm tưởng như trở lại tiệm sau má»™t thá»i gian xa vắng, có thể là mắc bệnh lâu ngà y. Chị cảm thấy mình cháºm lụt, tháºn trá»ng và yếu á»›t. Và má»i việc đột nhiên coi khác hẳn. Cá»a tiệm coi đẹp quá, hai cô gái xinh tệ... anh Ian đẹp trai ghê... bầu trá»i tháºt là xanh... má»i váºt Ä‘á»u đẹp hÆ¡n, tốt hÆ¡n.
Chị Ä‘á»c thư từ, thanh toán các hóa đơn, thay đổi cách bà y biện tá»§ kiếng, và thảo luáºn vá»›i Katsuko vá» cách trưng bà y thá»i trang, trong lúc Zina báºn tiếp khách. Buổi sáng qua Ä‘i, và anh Ian có mặt ở tiệm trước chÃnh ngá» chừng năm phút, ôm má»™t bó hoa hồng tháºt lá»›n, thứ hoa mà Jessie thÃch nhất.
- Tuyệt đẹp, anh Ian ạ!
Có chừng hÆ¡n ba chục bông, chị lại để ý thấy túi áo anh phồng lên, hiện rõ má»™t hình vuông xấu xÃ. Anh chiá»u chị, và chị thÃch chuyện đó. Anh mỉm cưá»i vá»›i chị, và nhìn và o căn phòng cá»§a chị.
- Anh có thể gặp em một lát, được không em?
- ÄÆ°á»£c, ông ạ. Vá»›i ba chục bông hồng nà y, ông muốn gặp tôi mấy tuần lá»… cÅ©ng được.
Hai cô gái cưá»i ròn và Jessie theo Ian và o bà n giấy cá»§a chị.
Anh khép nhẹ cánh cá»a và cưá»i nhăn mặt.
- Sáng nay em vui chứ?
- Anh đưa em, bá» chá»— cấm cung nà y mà đi biá»n biệt, còn há»i em sáng nay có vui nữa hay sao?
Anh nhăn mặt, và chị cưá»i khanh khách .
- Thôi, ta nói chuyện tiếp. Nói tháºt Ä‘i nà o, há»™p gì trong túi anh váºy?
- Chi?
- Thì món quà bất ngỠanh mua cho em, chứ gì nữa.
- Món quà bất ngỠnà o? Anh mua bông hồng tặng em, còn đòi gì nữa, hả cô bé tham lam?...
Nhưng anh tỠvẻ sung sướng, không lừa nỗi chị! Ồ... đây!
Anh rút cái há»™p ra khá»i túi áo, tươi cưá»i. Äó là chiếc vòng và ng khối, phÃa bên trong có khắc chữ "TẶNG NGƯỜI YÊU QUÃ, IAN". Anh đã ở suốt sáng bên cạnh thợ kim hoà n, xem há» khắc dòng chữ đó. Lúc nà y không phải là lúc nên tiêu phà tiá»n bạc, nhưng anh biết rằng vợ rất cần má»™t thứ gì như chiếc vòng nà y. Chiếc vòng rất đẹp, lại vừa vặn vá»›i tay chị. Anh đã mất đứt món tiá»n để dà nh cuối cùng.
- á»’, anh cưng... đẹp quá! Chị mang và o cổ tay, đưa ra khoe - Tháºt vừa vặn! á»’, Ian... anh Ä‘iên!
- Anh điên vì yêu em.
- Anh bắt đầu kiếm ra tiá»n hả? Sáng nay anh đã tiêu phà má»™t sản nghiệp đấy. Nhưng trong giá»ng chị không có vẻ gì là trách móc cả, chỉ vui thÃch thôi, và Ian nhún vai. Chị nói tiếp "Äợi em khoe vá»›i hai cô gái nhé!"
Chị hôn anh đánh "chụt", mở cá»a và nhảy lên ôm cổ Zina, Ä‘ang Ä‘i ngang qua để và o kho hà ng:
- Ngó chiếc vòng của chị nè!
- Ới, ới! Của ông đem bông hồng tới tặng chị đấy phải không?
Cô ta cưá»i khúc khÃch, đưa mắt liếc Ian.
- á»’. Im Ä‘i! Äẹp chứ, phải không?
- Lá»™ng lẫy. Khó tìm đâu ra má»™t ngưá»i đà n ông như anh ấy.
Zina nói rồi biến và o kho hà ng. Jessie lại vênh váo đem khoe Katsuko chiếc vòng mới. Và i phút sau, chị cùng Ian đi ăn trưa.
- Anh ạ, em thÃch chiếc vòng nà y lắm.
Chị như đứa trẻ được món đồ chơi mới, đưa cao cánh tay ra trước ánh nắng, ngắm nhìn mãi.
- Anh cưng ạ, đẹp lộng lẫy! Sao anh đưa khắc chữ nhanh thế?
- Tất nhiên là khắc bằng máy. Có chuyện gì nữa chăng?
- á»’... anh biết đấy anh là ngưá»i lịch sá»± lắm.
- Má»™t thằng hiếp dâm mà lịch sá»±? Nhưng anh mỉm cưá»i lúc nói câu đó.
- Kìa, anh Ian!
- Hả, em cưng?
Anh hôn chị, và chị cưá»i. Hai ngưá»i cùng chui và o trong xe. Anh có phong cách hÆ¡n bất cứ ngưá»i đà n ông nà o mà chị quen biết.
Tối hôm đó, há» Ä‘i coi hát, và sáng chá»§ nháºt há» dáºy trá»…. Hôm đó lại là má»™t ngà y ấm áp, trá»i xanh, những đám mây nhẹ và đẹp lá» lững trên bầu trá»i, trông như tranh vẽ.
- Em muốn ra bãi biển không?
Anh nằm trên giưá»ng, lưá»i biếng vươn vai, và nhà o qua chụp lấy chị, ôm hôn. Chị có cảm giác thinh thÃch, lúc anh cá» chòm râu và o má chị. Nó nhồn nhá»™t chứ không Ä‘au.
- Em rất thÃch. Mấy giá» rồi?
- Gần trưa.
- Anh nói dối. Má»›i chÃn giá» chứ mấy.
- Anh không dối em đâu. Mở mắt ngó thỠcoi.
- Không được. Em còn thấy buồn ngủ.
Nhưng anh cắn nhè nhẹ và o cổ chị, khiến chị cưá»i ròn mở mắt ra:
- Thôi đi!
- Không thôi. Trở dáºy, là m thức ăn sáng cho anh chứ.
- Nà y anh nô lệ lái xe. Anh chưa nghe biết vỠgiải phóng phụ nữ hả?
Chị nằm ngá»a, nhắm mắt ngá»§ tiếp, và ngáp.
- Chi váºy?
- Giải phóng phụ nữ. Có nghÄ©a là chồng phải nấu thức ăn sáng và o ngà y chá»§ nháºt... nhưng... nếu... xét lại thì... - Chị nhìn lại chiếc vòng, cưá»i toét miệng - luáºt đó không đòi há»i anh phải mua cho vợ nữ trang lá»™ng lẫy thế nà y. Vì váºy, có lẽ em nên là m bữa sáng cho anh.
- Lêu lêu, chÃnh em hạ em đấy nhé.
- Không. Trứng chiên, anh chịu không?
Chị đốt Ä‘iếu thuốc và ngồi dáºy.
- Anh có ý kiến hay hơn.
- Nữ trang đổi lấy bữa điểm tâm, còn muốn gì nữa?
Chị cưá»i nhăn mặt ghẹo anh, lại khoe chiếc vòng lần nữa.
- Không phải. Anh muốn giúp em má»™t tay. Em còn báºn khoe chiếc vòng trước mặt anh, tà i nà o là m món Ä‘iểm tâm cho ngon được? Em nghÄ© sao vá» món trứng chiên bÆ¡ kèm vá»›i sò huyết?
Anh có vẻ thÃch chà vá»›i món xà o nấu hổ lốn nà y và Jessie nhăn mặt.
- Khiếp! Ta có thể bỠbớt món sò được không?
- Tại sao không bỠbớt món bơ?
- BỠquách cả trứng chiên cho rồi.
- Còn món nữ trang đổi lấy bữa điểm tâm để đâu?
- Ian, anh điên... nhưng em yêu anh.
Chị cù và o bắp vế anh, và anh vuốt sống lưng chị.
Thêm má»™t giỠđồng hồ nữa hai ngưá»i má»›i rá»i khá»i giưá»ng được.
Anh ngồi dáºy trên giưá»ng, mái tóc hung và ng rối bá»i như tóc trẻ con.
- Hôm nay ta nên ra bãi biển hay ở nhà ?
- Cho no bụng đã chứ?
- Tá»™i nghiệp em tôi. Em không thÃch món trứng chiên vá»›i sò huyết cá»§a anh hả?
Chị nắm tóc anh:
- Em thÃch món ăn theo ý em.
Chị thè lưỡi trêu anh, ra khá»i giưá»ng, xuống nhà bếp.
- Äi đâu mà lõa lồ thế kia?
- Xuống bếp, là m bữa ăn sáng. Không phản đối chứ?
Lát sau, chị nghe cánh cá»a ngoà i vưá»n động mạnh, và anh xuất hiện ở nhà bếp, quấn chiếc chăn quanh ngá»±c , và mang má»™t bó hoa dã yên thảo.
- Tặng bà chủ nhà !
- Rất tiếc, bà không có nhà . Tôi nháºn thay được không?
Chị hôn phá»›t qua, giáºt lấy bó hoa ở tay anh, đặt xuống giá gác chén bát, trong lúc anh bồng chị lên tay, chiếc chăn rÆ¡i xuống sà n.
- Anh cưng, đôi khi em thấy yêu anh điên cuồng, nhưng nếu anh không ngừng lại, món thịt mỡ sẽ cháy khét, và chúng mình không thể ra bãi biển được.
- Em lo dữ váºy ư?
Hai ngưá»i mỉm cưá»i vá»›i nhau. Thịt nướng bắt đầu khét và trứng bắt đầu phồng.
- Không. Nhưng ta nên ăn , lúc vừa chÃn tá»›i.
Anh vá»— nhẹ và o mông chị. Chị tắt bếp dá»n món trứng chiên, thịt nướng, bánh mì nướng, nước cam vắt và cà phê.
oOo
Gần ba giá» chiá»u há» má»›i ra bãi biển, nhưng trá»i vẫn còn nắng ấm áp cho tá»›i táºn lúc sáu giá». Trên đưá»ng vá», há» ghé quán Sausalito ăn bữa tối, và anh mua tặng chị má»™t con chó nhá» là m bằng vá» sò kết lại vá»›i nhau.
- Em thÃch món quà nà y. Em cảm thấy như mình là má»™t du khách.
- Anh nghÄ© rằng nên có món quà tháºt đắt tiá»n tặng em, để ká»· niệm buổi tối nay.
Hai ngưá»i cảm thấy tinh thần sảng khoái trong lúc vượt qua cây cầu trên đưá»ng vá» nhà . Mấy lá»i nói cá»§a anh khiến chị xúc động mạnh. Khi không lại Ä‘i mua quà ká»· niệm, nhắc nhở đến ká»· niệm.
- Nà y, anh cưng, cuốn sách của anh đến đâu rồi?
- Khá hÆ¡n anh nghÄ©. Äừng há»i anh vá»™i.
- Tháºt ư?
- Tháºt.
Chị nhìn anh, tỠvẻ hà i lòng. Anh có vẻ tự nhiên, có chút ngại mình quá kiêu căng.
- Anh đã gởi phần nà o tới nhân viên phụ trách nhà in chưa?
- Chưa. Anh muốn đợi viết xong và i chương nữa, rồi mới gởi một thể. Nhưng anh nghĩ rằng cuốn sách nà y hay đấy. Có thể rất hay là khác.
Anh nói vẻ trịnh trá»ng khiến chị cảm động. Nghe anh nói dưá»ng như sẽ phải bá» ra nhiá»u năm để viết cuốn sách nà y. Từ hồi anh viết thÆ¡ ngụ ngôn, chưa lần nà o anh viết hay như lần nà y. Chưa chắc đã kiếm được nhiá»u tiá»n, nhưng nhất quyết là hay. Chắc hẳn giá»›i phê bình sẽ công nháºn, dù công chúng chưa chịu.
Trên đưá»ng vá», há» dừng chân bên ngoà i câu lạc bá»™ bÆ¡i thuyá»n, gần bên cây cầu, tắt đèn xe, và máy xe. Tháºt dá»… chịu được ngồi nhìn sóng tắp và o bá» nhè nhẹ, nghe tiếng còi cá»§a tà u bè lanh lảnh ở xa xa. Cả hai Ä‘á»u mệt đừ, tưởng như má»—i ngà y là má»™t cuá»™c hà nh trình vô táºn. Mấy ngà y Ä‘au thương đã gây tác động. Chị nháºn ra Ä‘iá»u đó qua giấc ngá»§ nặng ná» cá»§a anh. Và chÃnh chị cÅ©ng cảm thấy luôn luôn mệt má»i, tuy rằng chị đã vui sướng trở lại.
Trong tình vợ chồng, có sự đam mê mới: hỠcần đến nhau, hỠham muốn nhau. Nhưng hỠphải đình lại vì một mùa đông dà i và trống rỗng sắp tới. HỠđang gặp lúc khó khăn. Bây giỠmới chỉ là bắt đầu.
- Em muốn rá»i xe Ä‘i kiếm kem bánh ăn chÆ¡i không?
- Không. Em mệt lắm.
- Ừ. Anh cÅ©ng váºy. Tối nay anh muốn Ä‘á»c lại bản thảo. Anh má»›i xong chương đầu.
- Em có thể Ä‘á»c và i Ä‘oạn không?
- Tất nhiên được chứ.
Anh có vẻ vui thÃch, mở máy cho xe quay hướng vá» nhà . Tháºt lạ lùng, cả hai ngưá»i chẳng ai muốn vá» nhà . Ngừng xe gần câu lạc bá»™ bÆ¡i thuyá»n, rá»§ nhau ăn kem... có chuyện quá»· gì mà anh chị sợ vá» nhà như thế? Jessie thắc mắc muốn há»i, nhưng chị biết con quá»· riêng chị sợ hãi là đứa nà o rồi: thanh tra Houghton. Chị luôn luôn tin tưởng có má»™t lúc nà o đó hắn sẽ nhà o ra, lôi anh Ian vô tù trở lại. Suốt ngà y nay chị nghÄ© đến chuyện đó, và lúc ở bãi biển chị thắc mắc không hiểu hắn có từ má»™t đụn cát xông ra, lôi anh Ian Ä‘i không. Chị chưa nói vá»›i anh tiếng nà o vá» chuyện đó. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u tránh không nói đến chuyện anh bị bắt giữ lúc nà y. Äó là điá»u hai ngưá»i có thể nghÄ© tá»›i, nhưng không ngưá»i nà o nói ra.
Anh nằm ngả ngưá»i trước lò sưởi, Ä‘á»c bản thảo thì chị quyết định phải lưu ý anh chuyện nà y. Chị ghét phải nêu ra, nhưng ai khác cÅ©ng váºy thôi.
- Äừng quên chuyện ngà y mai, cưng ạ. Chị nói nhá», vẻ hối tiếc.
- H� Anh đang say mê công việc.
- Em bảo anh chớ quên chuyện ngà y mai.
- Chuyện gì ngà y mai? Mắt anh trắng dã.
- Chúng ta có cái hẹn mưá»i giá» mai vá»›i ông Martin Schwartz.
Chị cố nói sao cho ra vẻ cái hẹn bình thưá»ng, như hẹn vá»›i ông thợ há»›t tóc, là m đầu chẳng hạn, nhưng không được. Ian ngước nhìn vợ, không nói tiếng nà o. Äôi mắt anh nói đầy đủ.
|

29-05-2009, 09:59 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 10
Cuá»™c tiếp xúc vá»›i ông Martin Schwartz, rất trang nghiêm. Ngồi tại văn phòng, thảo luáºn vá» tá»™i trạng, vợ chồng Jessie không thể dấu diếm ông Ä‘iá»u gì. Jessie chỉ ngồi nghe thôi và cảm thấy muốn bệnh. Bây giá» chị tiếp xúc vá»›i thá»±c tế. Cứ nghÄ© đến những đồ đạc cầm thế bảo lãnh cho chồng, chị cảm thấy bệnh. Nó thiết thân đến chị. Chị đã Ä‘em tất cả tà i sản ra để đánh cuá»™c: căn nhà , lợi tức cá»§a cá»a tiệm, và cả chiếc nhẫn cẩm thạch nữa. Má»i thứ... lạy Chúa... chị buông trôi má»i chuyện sẽ ra sao? Chị nhìn anh, cảm thấy nghẹn há»ng, cố táºp trung tâm trà nghe chuyện hai ngưá»i Ä‘ang nói. Hầu như chị không nghe được gì. Chị cứ nghÄ© đến sá»± kiện chị cần má»™t ngưá»i đà n ông tha thiết, và bá» hết vì anh. Và bây giá», chuyện gì có thể xảy ra?
Ông Martin giải thÃch cho hai ngưá»i nghe thá»§ tục đối chất sÆ¡ khởi, và vợ chồng chị đồng ý thuê má»™t Ä‘iá»u tra viên coi có thể tìm hiểu gì vá» "nạn nhân" chăng. Nhiá»u lắm - há» rất hy vá»ng - và toà n những chuyện thối tha cả. Vợ chồng chị không thể nương tha cô ả Margaret Burton. Có diệt trừ ả má»›i cứu được Ian.
- Phải thà nh tháºt má»›i được, ông Ian ạ. Ông suy nghÄ© Ä‘i. NghÄ© cho chÃn. Ông có xúc phạm đến cô ta, bằng cách nà y hay cách khác không? Bằng hà nh động? Bằng lá»i nói? Hạ nhục cô ta? MÃch lòng cô ta?
Ông Martin nhìn Ian chăm chú, và Jessie ngó lơ. Chị ghét cách nhìn bất lịch sự đó. Sau rồi, ông ta lại quay nhìn chị:
- Bà Jessie, có lẽ bà nên để hai chúng tôi ở lại với nhau một lát.
- ÄÆ°á»£c ạ.
Chị cảm thấy thoải mái được rá»i phòng. Lúc chị bá» ra ngoà i, anh Ian vẫn cúi gằm mặt. Hai ông đã tá»›i chá»— khó ăn khó nói đây. Ai đã là m gì ai? Ở đâu? Ra sao? Bao lâu? Có thưá»ng lặp lại không? NghÄ© đến những Ä‘iá»u Jessie có thể nghe được ở ngoà i toà , Ian muốn chết Ä‘i cho rảnh.
Chị lang thang chá»— hà nh lang lót thảm, nhìn những bức hình trên tưá»ng, hút thuốc và suy nghÄ©. Cuối cùng chị thấy má»™t chiếc ghế xinh xắn đặt gần cá»a sổ, có thể ngồi nhìn ra phong cảnh tuyệt đẹp. Chị có nhiá»u Ä‘iá»u phải suy nghÄ©.
Ná»a giá» sau, má»™t cô thư ký tá»›i má»i chị và dẫn chị trở lại văn phòng ông Martin. Chị thấy anh Ian có vẻ thất vá»ng, buồn chán, và ông Martin thì cau có . Chị muốn tìm hiểu má»i chuyện .
- Tôi có bỠmất phần hay ho (không được nghe) chăng ?
Chị cố mỉm cưá»i, và không được hai ngưá»i kia đáp ứng .
- Theo ông Ian, thì không có phần hay ho nà o đâu. Nó có liên quan tá»›i má»™t mối háºn thù cá nhân.
- Thù anh Ian ? Vì sao ? Anh có quen biết ả không ?
Chị quay nhìn chồng, tỠvẻ ngạc nhiên. Chị đã biết rằng cô ả nà y với chồng chị là chỗ xa lạ .
- Không. Anh không quen biết ả . Nhưng ông Martin có ý cho hiểu rằng hôm đó, ả Ä‘i ra là để hãm hại má»™t ngưá»i nà o đó, có phần chắc là má»™t ngưá»i đà n ông, và xui cho anh gặp phải giá» thiêng.
- Ông có thể nói lại chuyện nà y cho tôi biết với .
- Tôi hy vá»ng là chúng ta có thể trưng bằng chứng vá» việc nà y, ông Ian ạ . Tìm ra được Ä‘iá»u gì vỠả, là khá»e re. Ông luáºt sư lại nói thêm :
- Nếu ta trả má»—i giá» Ä‘iá»u tra là 24 đô la, thì hắn là m việc tốt hÆ¡n. Ian nhÃu mà y, nhìn Jessie. Chị khẽ gáºt đầu . Bây giá» không phải lúc co thắt vá» tiá»n bạc .
Ông Martin giải thÃch lần nữa vá» thá»§ tục sÆ¡ khởi cho vợ chồng Jessie hiểu rõ rà ng. Äây là má»™t phiên toà thu hẹp, tại đó bên nguyên, bên bị có thể gióng tiếng chuông riêng cá»§a mình vá» câu chuyện xảy ra, và ông toà sẽ quyết định cho chìm xuống luôn vấn Ä‘á», hay phải đưa lên toà cao hÆ¡n, bằng má»™t quyết định tối háºu . Trong trưá»ng hợp thứ hai nà y, phải đưa ra xét xá» . Ông Martin cho rằng không có hy vá»ng chìm xuống . Lá»i khai cá»§a hai bên Ä‘á»u mÆ¡ hồ như nhau, truyện còn mỠám lắm . Không ông toà nà o dám lấy ý kiến riêng cá»§a mình để quyết định má»™t trưá»ng hợp như thế nà y tại phiên sÆ¡ thẩm . Bất lợi cho Ian là ngưá»i đà n bà nà y có công ăn việc là m đà ng hoà ng, giữ nguyên trong nhiá»u năm, và tại chá»— là m việc ả rất được nể trá»ng . Và trong vụ nà y còn có những mặt tâm lý khiến ông Martin rất khó chịu, sá»± kiện Ian chịu đựng được vợ tôn thá», và trong bao năm anh chưa viết được cuốn sách nà o nên hồn, tuy rằng trong sáu năm viết lách có thể anh gây được chút cảm tình cá»§a bà đấy . Xét cho cùng có thể ông biện lý cÅ©ng nhìn anh theo hướng đó . Äiá»u tra viên sẽ tá»›i gặp, nói chuyện vá»›i anh Ian và o chiá»u nay hoặc sáng mai.
Jessie và Ian xuống cầu thang máy, không nói vá»›i nhau má»™t lá»i nà o, cuối cùng, lúc sắp ra tá»›i đưá»ng phố, chị má»›i lên tiếng:
- ÄÆ°á»£c rồi, anh ạ, anh nghÄ© sao ?
- Chẳng tốt là nh gì . Nghe chừng chúng ta chẳng dò được Ä‘iá»u gì xấu xa vỠả ta, và ả sẽ là m tình là m tá»™i anh. Theo ông Schwartz những ngà y gần đây, toà có ác cảm vá»›i những vụ vu cáo như thế nà y . Äó là hy vá»ng duy nhất cá»§a chúng ta, có lá»i khai cá»§a ả chống lại anh, cÅ©ng có chứng nháºn y khoa nữa, nhưng xem chừng y chứng nhẹ há»u . Chúng có thể nói rằng có giao hợp, nhưng không ai có thể quả quyết là cưỡng hiếp . Tá»™i bạo hà nh đã bá» qua rồi . Ban nãy ông ta vá»›i anh Ä‘ang bà n tá»›i câu chuyện dÆ¡ bẩn và "thác loạn dục tình" cá»§a anh.
Jessie gáºt đầu, không nói gì .
Chuyến xe tá»›i cá»a tiệm rất yên tịnh . Chị nghÄ© tá»›i phiên toà đối chất mà kinh sợ . Chị chẳng muốn thấy mặt ả kia, nhưng không cách nà o tránh khá»i . Chị phải thấy mặt ả, phải nghe, phải chịu đựng tá»›i cùng, chỉ vì quyá»n lợi cá»§a anh Ian, không kể đến câu chuyện phô bà y từ đầu tá»›i cuối có thể xấu xa đến báºc nà o .
- Em muốn anh để lại xe cho em không ? Anh có thể đi bộ vỠnhà .
Sau khi lái xe đưa vợ đến cá»a tiệm, Ian sá»a soạn ra vá» .
- Không, anh cưng, em... Nhưng chị lại đổi ý : "Em má»›i chợt nhá»› ra. Hôm nay em cần đến xe. Có phiá»n cho anh không?â€
Chị cố nói giá»ng vui vẻ . Nhưng quả tháºt chị má»›i nảy ý nghÄ© : hôm nay chị cần đến chiếc xe, không có chuyện nhượng bá»™ gì được, có gây phiá»n cho anh không cÅ©ng mặc .
- Em khá»i nhá»c lòng . Nếu cần, anh sẽ sá» dụng chiếc xe Thuỵ Äiển .
Anh muốn nói tới chiếc xe hơi hiệu Volvo của anh, chị nhăn mặt:
- Anh muốn vô là m ly cà phê chăng ?
Cả hai vợ chồng Ä‘á»u cảm thấy không thÃch nói năng. Cuá»™c tiếp xúc vá»›i luáºt sư sáng nay đã khiến anh chị trầm ngâm, và xa cách nhau.
- Thôi. Äể em là m việc . Anh muốn rảnh rang má»™t lúc .
Chẳng Ãch gì mà há»i phải anh chán nản buồn phiá»n không. Hai anh chị Ä‘á»u bối rối như nhau.
- Ô kê, anh cưng. Gặp anh sau.
Hai ngưá»i hôn nhau phá»›t qua ở cá»a ra và o, và chia tay.
Jessie vá»™i vã trốn và o văn phòng, gá»i dây nói hẹn gặp má»™t ngưá»i và o lúc má»™t rưỡi . Äó là điá»u duy nhất chị có thể nghÄ© đến lúc nà y . Anh Ian có thể phiá»n lòng lắm đây, nhưng chị biết chá»n cách nà o khác ? Trong hoà n cảnh nà y, anh cÅ©ng không thể phản đối .
- Äấy . Ông nghÄ© sao ?
Chị ghét cách nhìn cá»§a thằng cha nà y, và bá»±c bá»™i vá»›i hắn liá»n . Hắn máºp thù lù, bóng lưỡng và có vẻ xảo quyệt .
- Không đến ná»—i tệ . Äể các bà sá» dụng thì kể là xinh. Máy móc thế nà o ?
- Hoà n hảo .
Hắn quan sát chiếc Morgan mà u đỠxinh xắn mà cứ như thể ngắm miếng thịt bò ngoà i chợ . Jessie nỗi gai ốc, chị có cảm tưởng như mình Ä‘em đứa con Ä‘i bán là m nô lệ . Lại bán cho thằng cha máºp mạp ghê tởm nà y .
- Bà có chuyện cần kÃp phải bán xe ?
- Không. Chỉ muốn há»i coi có thể bán được tá»›i giá nà o .
- Tại sao bà muốn bán . Cần tiá»n mua bánh mì hả ? Hắn nhìn Jessie chăm chú .
- Không. Tôi cần một chiếc rộng rãi hơn.
Nhưng chị cảm thấy vô cùng Ä‘au khổ . Chị còn nhá»› chị đã ngạc nhiên và thÃch thú cái ngà y mà anh Ian lái chiếc Morgan vá», đưa chìa khóa xe cho chị, cưá»i toét miệng . Bây giá» Ä‘em bán nó, thì có khác gì cầm dao đâm và o tim chị ? Hay tim anh.
- Tôi thỠra giá nhé .
- Bao nhiêu ?
- Bốn ngà n ... thôi vị tình bà , bốn ngà n rưỡi Ä‘i. Ngưá»i mua xe nhìn chị chỠđợi .
- Chuyện kỳ cục . Nhà tôi phải trả bảy ngà n má»›i mua được, và chiếc xe tu sá»a, tình trạng còn tốt hÆ¡n hồi má»›i mua.
- Tôi trả cái giá đó là quá mức rồi . Bà cứ Ä‘i há»i giá»›i chÆ¡i xe biết liá»n . Và xe nà y cÅ©ng cần tu sá»a thêm chút đỉnh .
Chiếc xe chẳng cần tu sá»a, cả hai ngưá»i Ä‘á»u biết . Nhưng hắn cÅ©ng có Ä‘iá»u nói đúng . Äối vá»›i giá»›i chÆ¡i xe thì Morgan là chiếc xe đẹp, nhưng Ãt ai muốn sắm .
- Tôi sẽ cho ông biết ý kiến cá»§a tôi. Cảm Æ¡n ông đã bá» thá»i giá» tiếp đón .
Không phê bình thêm tiếng nà o, chị lên xe lái Ä‘i. Chuyện chết tiệt nà y mà cÅ©ng phải xét tá»›i . Nhưng còn số tiá»n công còn lại cá»§a ông Schwartz phải trả ? Bây giá» lại thêm tiá»n trả cho Ä‘iá»u tra viên nữa . CÆ¡ sở là m ăn và căn nhà đã cầm thế cho Yorktowen rồi . Chiếc xe chị cÅ©ng Ä‘em cầm, nháºn tiá»n cá»§a ngưá»i ta rồi . Chị hy vá»ng ngân hà ng cho phép chị bán chiếc xe. Chá»— quen biết đã lâu, chắc há» cÅ©ng để cho chị bán thôi. Anh Ian bô bô cái miệng đòi Ä‘i kiếm việc là m, nhưng anh có động Ä‘áºy gì đâu. Tối ngà y ôm lấy cuốn sách, chẳng Ä‘i đâu, cứ ru rú trong phòng là m việc, bút chì dắt tai. Nghệ thuáºt lắm, nhưng có kiếm ra tiá»n đâu ? Và cho dù anh tìm được má»™t việc là m Ä‘i nữa, thì từ nay đến lúc ra tòa chỉ còn má»™t, hai tháng, anh kiếm được bao nhiêu ? Ban ngà y hầu bà n hay trá»±c quán rượu, ban đêm vá» viết lách, chứ còn là m việc gì hÆ¡n thế ? Có thể sách bán được, cÅ©ng là hy vá»ng thế thôi. Theo kinh nghiệm, Jessie biết rằng cÅ©ng phải mất nhiá»u thá»i gian, và thưá»ng khi anh chị chế diá»…u nhau vá» hy vá»ng mong manh đó . Bây giá», chị hiểu rõ rồi . Phải cần đến chiếc xe Morgan. Hoặc sá»›m hoặc muá»™n .
Sau đó, suốt buổi chiá»u, Jessie ở lì trong văn phòng má»™t mình . Chị ngạc nhiên và vui thÃch thấy lúc gần năm giá», bà Astrid Bonner bước và o tiệm . Mấy ngà y căng thẳng thần kinh, bây giá» chị thấy nhẹ nhõm .
- Tốt, Jessie. Chắc hẳn chị lo công việc cũng vất vả lắm nhỉ ?
Nhưng bà Astrid tá» ra vui sướng . Bà má»›i mua má»™t chiếc nhẫn hồng ngá»c, chạm trổ rất đẹp, rất có giá trị . Bà nói vừa thấy chiếc nhẫn, bà mê liá»n, phải bá» tiá»n ra mua ngay. Ở tay ngưá»i khác Ä‘eo, nó cÅ©ng thưá»ng thôi, nhưng bà Astrid Ä‘eo và o, lại rất nỗi . Jessie lại thấy Ä‘au lòng, nghÄ© đến chiếc xe Morgan cá»§a chị . Chiếc nhẫn hồng ngá»c, trạm kim cương chung quanh cá»§a bà Astrid có lẽ đáng giá gấp đôi số tiá»n chị Ä‘ang cần đến .
- Từ hôm ở Nữu Ước vá», tôi thấy Ä‘á»i sống tháºt vô lý . Chẳng qua cÅ©ng chỉ như má»™t chiếc nhẫn nà o đó thôi, bà Astrid ạ .
- Nếu tôi chán, tôi Ä‘em liệng quách . Tôi không quyết định nỗi chiếc nhẫn nà y xấu hay đẹp, và tôi biết không ngưá»i nà o có thể cho tôi biết sá»± tháºt .
- Lộng lẫy .
- Tháºt ư ? Bà nhìn Jessie vẻ riá»…u cợt .
- Äẹp lắm . Vì thế, vừa thấy bà bước vô đây, tôi đã ganh vá»›i bà rồi .
- Hay nhỉ ? Äừng quá khiêm tốn . Không dè mà chuyện nhá» nhặt lại gây buồn phiá»n cho chị đấy ?
Bà cưá»i mÆ¡n, và Jessie mỉm cưá»i . Chuyện nhá» nhặt tháºt, có gì mà buồn phiá»n đâu ?
- Bà muốn quá giang vỠnhà , hay tới đây để mua sắm ?
- Không mua sắm gì . Và tôi có xe riêng. Cám Æ¡n. Trên đưá»ng vá» nhà , tôi ghé đây để má»i chị và ông xã tá»›i dùng bữa tối .
Hai cô gái nói cho bà Astrid biết là Jessie đã có chồng .
- à nghÄ© tốt đẹp thay. Chúng tôi rất thÃch . Bà má»i và o hôm nà o ?
- Ngà y mai được không ?
- ÄÆ°á»£c lắm .
Hai ngưá»i cùng vui sướng mỉm cưá»i, và bà Astrid bước tá»›i bước lui trong văn phòng nhá» và xinh xắn cá»§a Jessie.
-- Chị biết không, Jessie tôi mê chá»— nầy . Má»™t ngà y gần đây, có lẽ tôi sẽ trục xuất chị ra khá»i đây.
Bà cưá»i tinh quái, nhìn và o mắt Jessie.
- Äừng tốn sức trục tôi. Tôi có thể để lại cho bà . Có lẽ, ngay lúc nà y, tôi có thể hai tay dâng lên bà .
- Chị là m tôi thèm nhỠrãi .
- Äứng phà nước bá»t . Má»i bà má»™t ly rượu nói chuyện chÆ¡i. Không hiểu bà ra sao, chứ tôi có thể uống được má»™t ly rượu pha Ä‘áºm .
- Vẫn những vấn đỠcÅ© chị đã đỠcáºp hôm ná» ?
- Có phần nà o .
- Chuyện nà y lại khiến tôi nhớ tới công việc riêng của tôi. Khá tốt đẹp .
Bà cưá»i tươi tắn . Bà không hiểu là Jessie đã chịu đựng cả má»™t ngà y, cố quên chuyện Barry York có quyá»n lợi vá»›i cÆ¡ sở là m ăn cá»§a chị . NghÄ© đến đó, chị muốn bệnh, trong lúc đó anh Ian xa lánh cuá»™c sống, tối ngà y chúi mÅ©i và o cuốn sách chết tiệt . Chúa Æ¡i ! Chị cần má»™t ngưá»i để nói chuyện . Tại sao lúc nà y anh không chịu mở miệng ? Há»… vùi đầu và o sách là anh chÆ¡i cái má»ng đó . Nhưng lúc nà y mà cÅ©ng là m như váºy nữa ư ?
- Tôi có ý kiến nà y, Jessie ạ .
Chị nhìn lên, ngạc nhiên. Có một lúc, chị đã quên hẳn bà Astrid.
- VỠnhà tôi uống rượu, chị nghĩ sao ?
- Tôi rất thÃch . Bà biết pha rượu ? Không phiá»n phức gì chứ ?
- Có gì mà phiá»n, vui thì có . Nà o ta Ä‘i thôi.
Jessie vá»™i vã chúc hai cô gái ngá»§ ngon, và cảm thấy thoải mái được rá»i cá»a tiệm . Trước nay chị không thưá»ng thấy váºy . Chị thưá»ng cảm thấy vui vẻ lúc sáng bước chân và o, và hãnh diện, yêu Ä‘á»i lúc chiá»u tối ra vá» . Bây giá» chị ghét chá»— nà y, không muốn nghÄ© tá»›i . Má»›i má»™t thá»i gian ngắn ngá»§i mà má»i việc thay đổi hẳn như thế, tháºt khó chịu .
Jessie lái xe cá»§a chị, theo bà Astrid vá» nhà . Bà kia lái chiếc xe du lịch đã cÅ©, mà u Ä‘en hiệu Jaguar. Nó rất thÃch hợp vá»›i bà : bóng loáng và lịch sá»± như bà chá»§. Bà nà y có nhiá»u đồ váºt rất đẹp, kể cả chiếc xe.
Căn nhà bà trang trà theo kiểu Pháp và Anh lẫn lá»™n, nhưng không bà y biện quá bừa bãi, ngôi nhà trông thấy thoáng đãng . Có nhiá»u bức rèm mà u và ng và trắng, và trên gác treo nhiá»u bức tranh cá»§a các há»a sÄ© danh tiếng: Chagall, Picasso, Renoir, Moner.
- Tuyệt diệu, bà Astrid ạ .
- Tôi cÅ©ng công nháºn . Tôi yêu những bức tranh nà y . Ông Tom có nhiá»u đồ váºt tuyệt đẹp . Và sống bên cạnh những báu váºt đó tháºt là vui. Má»™t và i bức tranh là cá»§a hai vợ chồng tôi cùng chá»n mua vá»›i nhau, nhưng phần lá»›n cá»§a ông có sẵn từ trước . Bức tranh cá»§a Monet nà y, tôi tá»± ý mua má»™t mình .
- Äẹp tuyệt !
Bà Astrid tá» vẻ hãnh diện . Bà có quyá»n để hãnh diện .
Những chiếc ly bà rót rượu Scotch và o là loại ly pha lê rất đẹp, má»ng dÃnh như tá» giấy, và lúc nâng lên cao trong buổi hoà ng hôn, chiếc ly đó lại phản ảnh mà u sắc cá»§a cầu vồng . Từ chá»— thư viện trên lầu, chá»— hai ngưá»i ngồi uống rượu, có thể nhìn thấy toà n cảnh cá»§a cây cầu Golden Gate và vùng biển bên dưới .
- Trá»i Æ¡i ! Ngôi nhà tuyệt đẹp, tôi không biết nói sao nữa .
Quả tháºt là lá»™ng lẫy . Thư viện có lót ván gõ trên tưá»ng, những cuốn sách cÅ© xếp thà nh nhiá»u hà ng . Trên má»™t bức tưá»ng có treo ảnh cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông vẻ nghiêm nghị, và trên nóc lò sưởi bằng đá nâu có đặt bức tranh vẽ má»™t ông già . Bức hình cá»§a ông Tom có thể dá»… dà ng thấy cả hai bức tranh là cá»§a má»™t ngưá»i, tuy rằng tuổi tác xa nhau rất nhiá»u . Trong con mắt cá»§a ông ta, cÅ©ng thấy được vẻ hiá»n từ, có vẻ như lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng để cưá»i . Nhìn bức hình, đột nhiên Jessie hiểu được bà Astrid phải cảm thấy cô đơn như thế nà o .
- Ông nhà coi vẻ hiá»n từ lắm .
- Vâng. Vợ chồng tôi rất ăn ý vá»›i nhau. Lúc ông mất Ä‘i, tôi choáng váng vô cùng. Vợ chồng tôi rất hạnh phúc . Mưá»i năm trá»i đối vá»›i tôi là cả má»™t cuá»™c Ä‘á»i, thứ nhất là mưá»i năm như những năm chúng tôi chung sống .
Theo ý Jessie, bà Astrid chưa biết định hướng cuá»™c Ä‘á»i mình . Bà trôi bồng bá»nh, và o tiệm quần áo, hiệu kim hoà n, tiệm bán lông thú ... hoặc Ä‘i chÆ¡i đây đó . Bà chưa có bến đâu. Bà có nhà , có tiá»n, có quần áo, có những bức tranh... nhưng không còn ngưá»i đà n ông. Và ông chồng má»›i là chìa khóa cuá»™c Ä‘á»i bà . Thiếu ông Tom, không còn thứ gì tháºt tình có ý nghÄ©a . Jessie có thể tưởng tượng ra chuyện đó như thế nà o . NghÄ© váºy, chị thấy á»›n lạnh .
- Chồng chị thế nà o, hả Jessie ?
Jessie mỉm cưá»i :
- Ghê gá»›m lắm . Anh ấy là văn sÄ© . Và anh... rất tốt . Anh là bạn tốt . Tôi nghÄ© rằng anh khác thưá»ng, xuất sắc và đẹp trai. Anh là ngưá»i duy nhất tôi có thể ca tụng . Anh là ngưá»i rất đặc biệt .
- Khen dữ hé !
Bà Astrid hÆ¡i trừng mắt khi nói câu đó, và đột nhiên Jessie cảm thấy mình có lá»—i . Là m sao chị có thể ca tụng rùm beng Ian trước ngưá»i đà n bà đã mất ngưá»i chồng, mà đối vá»›i bà bất cứ chuyện nhá» nhặt gì cÅ©ng thà nh ghê gá»›m, cÅ©ng như anh Ian đối vá»›i chị váºy .
- Không, đừng là m bá»™ mặt như váºy . Tôi hiểu chị nghÄ© gì, và tôi cho rằng chị đã lầm lẫn . Chị có thể cảm nháºn theo cách cá»§a chị, muốn nói ra tất cả những Ä‘iá»u suy nghÄ© . Cứ nhìn nét mặt phấn khởi cá»§a chị thì đủ hiểu . Tôi cÅ©ng cảm nháºn như thế vỠông Tom. Nhưng chị có thể yêu quý hưởng thụ, say mê những gì chị cảm nháºn được, chá»› bao giá» Ä‘em khoe khoang và tất nhiên vá»›i tôi lại cà ng không được .
Jessie gáºt đầu, trầm ngâm nhìn ly rượu cá»§a mình, và rồi chị ngá»ng nhìn bà Astrid:
- Chúng tôi mới gặp chuyện rắc rối . Mới rồi thôi.
- Giữa hai ngưá»i ?
Bà Astrid tá» vẻ ngạc nhiên . Trên nét mặt Jessie không há» thấy biểu lá»™ chuyện đó. Chị cà ng có vẻ gặp rắc rối đây, nhưng nhất quyết không thể có chuyện cãi cá» vá»›i chồng . Lúc kể vá» anh, chị có vẻ sung sướng lắm mà . Có thể là vấn đỠtiá»n bạc . Bá»n trẻ thưá»ng hay gặp . Nhất định có má»™t chuyện gì . Những chuyện đó thưá»ng biểu hiện và o những lúc bất ngá»: khẽ kêu vì sợ hãi, hầu như khiếp hãi . Hay là đau yếu ? Thở không được ?
Bà Astrid thắc mắc không hiểu là chuyện gì, nhưng chẳng muốn thá»c mạch .
- Có lẽ bà cho đây là má»™t cuá»™c khá»§ng hoảng, có thể là lá»›n lao nữa . Nhưng không phải vấn đỠxÃch mÃch giữa vợ chồng tôi đâu. Không há» có ý nghÄ© đó .
Chị nhìn ra vùng biển, và yên lặng .
- Tôi tin chắc rằng chị sẽ gỡ rối được. "Bà Astrid hiểu rằng không muốn nói vỠchuyện riêng của chị".
- Tôi cÅ©ng hy vá»ng như váºy .
Câu chuyện cá»§a hai ngưá»i lại đột ngá»™t chuyển sang chuyện là m ăn cá»a tiệm cá»§a Jessie phát đạt ra sao, chị thưá»ng tiếp những khách hà ng nà o . Bà Astrid đã khiến được Jessie cưá»i ròn, khi kể cho chị nghe và i mẩu chuyện hồi bà là m cho tá» "Thá»i trang" ở Nữu Ước . Gần bảy giá» tối, Jessie má»›i đứng dáºy xin vá», lòng chẳng muốn rá»i .
- Hẹn gặp chị và o ngà y mai. Bảy rưỡi tối nhé .
- Chúng tôi sẽ tá»›i bấm chuông. Tôi nóng lòng muốn chỉ cho anh Ian biết căn nhà cá»§a bà . Rồi chị nảy ra má»™t ý - Bà Astrid, bà có thÃch vÅ© ballet không ?
- Tôi mê thứ đó .
- Bà muốn cùng đi với vợ chồng tôi coi ban vũ Joffrey, và o tuần sau chăng ?
- Không... Tôi... Äôi mắt bà lá»™ vẻ buồn buồn .
- Äi, Ä‘i, đừng ngại gì . Anh Ian rất thÃch dẫn bà đi theo vá»›i tôi luôn. Äừng để anh ấy phiá»n lòng .
Jessie cưá»i . Bà Astrid ngần ngừ, rồi gáºt đầu, nhăn mặt như má»™t cô bé con.
- Äà nh thua chị thôi. Tôi rất ghét đóng vai ngưá»i dư thừa . Từ ngà y ông Tom mất Ä‘i, tôi đã chịu đựng quen rồi . Bây giá», ở má»™t mình thấy khoẻ hÆ¡n. Nhưng tôi thÃch Ä‘i vá»›i chị, miá»…n là anh Ian đừng báºn tâm thôi.
Hai ngưá»i chia tay, như đôi bạn má»›i quen nhau trong trưá»ng, may mắn nháºn ra rằng mình ở cách xa nhau má»™t con đưá»ng, nhà ở cá»§a hai ngưá»i ở bên nà y và bên kia đưá»ng . Và Jessie vá»™i chạy vá» nhà , kể cho Ian nghe vá» ngôi nhà cá»§a bà Astrid.
Anh sẽ thÃch ngôi nhà nà y và yêu quý bà Astrid. Jessie nhá»› lại lá»i bà Astrid kể vá» cuá»™c Ä‘á»i bà . Hình như bà ưa cuá»™c sống đó . Tháºt vững và ng, tháºt êm dịu, cởi mở và tươi sáng . Có thể bà chưa vững chắc vá» cuá»™c sống mai háºu cá»§a bà sẽ tiếp diá»…n ra sao, nhưng từ lâu rồi bà đã nhất quyết chá»n lối sống đó, và bà biểu lá»™ rõ rà ng . Bà yêu Ä‘á»i, thÃch yên tÄ©nh, và chẳng bao lâu nữa cÅ©ng mê say cuá»™c sống như Jessie váºy . Nhưng quả tháºt Jessie không ganh tị vá»›i bà . Chị còn có anh Ian, bà Astrid không còn ông Tom nữa .
Lúc lái xe vá» nhà , Jessie chợt nháºn ra mình xả hết tốc lá»±c cho chiếc xe lao và o lối Ä‘i dẫn và o nhà , lo lắng muốn được thấy mặt anh Ian, không phải chỉ nhìn bức hình cá»§a anh.
Chị lại gần cá»a trước, chợt thấy má»™t ngưá»i đà n ông từ trong nhà chạy ra, tiến vá» phÃa má»™t chiếc xe không quen thuá»™c Ä‘ang Ä‘áºu ở lối Ä‘i. Ông ta đưa mắt nhìn chị tháºt lâu, rồi gáºt đầu . Và Jessie cảm thấy lạnh toát ngưá»i vì sợ . Cảnh sát ... cảnh sát đã trở lại ... định là m gì đây? Sá»± khiếp sợ đã hiện lên mắt chị, trong lúc chị đứng chôn chân má»™t chá»— . CÆ¡n ác má»™ng lại quay vá» . Sau cùng, chị nháºn ra không phải thanh tra Houghton. Anh Ian đâu rồi ? Chị muốn kêu má»™t tiếng, nhưng không được . Hà ng xóm có thể nghe thấy .
- Tôi là Harvey Green. Bà là bà Clarke?
Chị gáºt đầu, đứng yên, vẫn khiếp sợ nhìn ông kia chăm chú . Ông ta nói tiếp :
- Tôi là điá»u tra viên mà ông Martin Schwartz nhá» tá»›i lo cho vụ cá»§a bà .
- Ồ! Tôi hiểu . Ông đã nói chuyện với chồng tôi chưa?
Chị cảm thấy gió mát thổi và o mặt chị, nhưng phải má»™t lúc sau tim chị má»›i thôi Ä‘áºp loạn xạ .
- Vâng. Tôi đã nói chuyện với ông nhà .
- Có Ä‘iá»u gì ông cần đòi há»i tôi thêm nữa chăng?
- Không. Chúng tôi đã kiểm soát được má»i việc . Tôi sẽ nắm được .
Ông ta cúi đầu bạc trắng, chà o Jessie vá»›i vẻ chế riá»…u, tiến lại chiếc xe cá»§a mình . Xe đó mà u nâu và ng hay mà u xanh lợt, Jessie không thể biết chắc, vì trá»i tối . Có thể là mà u trắng, hay mà u xanh lá cây. CÅ©ng như ông chá»§, chiếc xe nà y không thể tả rõ . Ông ta có đôi mắt không vui, và nét mặt dá»… quên. Ông ta mặc quần áo má»—i thứ má»™t mà u, và không hợp thá»i trang chút nà o . Trông ông ta không biết là bao nhiêu tuổi, và ông rất hợp vá»›i vai trò cá»§a ông.
- Anh cưng, em vá» nè! Giá»ng chị hÆ¡i gay gắt - Anh cưng? ... Chúng ta được má»i ăn bữa tối mai.
Cả hai anh chị không ngưá»i nà o quan tâm. Äá»™t nhiên, Harvey Green có vẻ được lưu ý hÆ¡n bà Astrid rất nhiá»u .
- Má»i ăn ? Ai má»i ? Ian Ä‘ang ở sau bếp, rót cho mình má»™t ly rượu . Và không phải thứ rượu vang trắng thưá»ng dùng nữa . Äó là rượu Bourbon hoặc Scotch, Ãt khi anh uống, trừ ra những lúc có khách quen biết cÅ© .
- Bà khách má»›i gặp ở cá»a tiệm . Bà Astrid Bonner. Bà nà y rất dá»… thương, và em nghÄ© là anh sẽ quý mến bà .
- Ai ?
- Anh biết rồi . Em đã nói chuyện vá»›i anh mà . Bà quả phụ ở ngôi nhà gạch đầu đưá»ng đó .
- ÄÆ°á»£c rồi . Anh cố nở má»™t nụ cưá»i, tháºt khó khăn - Trong lúc vô nhà , em có gặp ông Green không ?
Chị gáºt đầu :
- Em cứ tưởng là cớm, định chạy vắt giò lên cổ .
- Anh cÅ©ng váºy . Sống thế nà y, cÅ©ng lạ lùng, phải không ?
Chị cố lá» Ä‘i câu nháºn xét đó, ngồi xuống ghế thưá»ng nháºt cá»§a chị .
-- Anh có thể là m luôn cho em một ly được không?
- Rượu hay nước lạnh ?
- Tại sao không phải là rượu ? Có lẽ đây là ly thứ ba trong ngà y của chị .
- Ô kê. Căn nhà đó bà ta tá»± bá» tiá»n ra mua phải không ?
Nhưng nghe giá»ng nói cá»§a anh, có thể thấy anh chẳng quan tâm đến câu chuyện. Anh bá» mấy cục nước đá và o ly khác .
- Ngà y mai anh sẽ thấy . Và anh Ian ạ ... em má»i bà ta Ä‘i xem vÅ© ballet vá»›i vợ chồng mình . Anh nghÄ© sao ?
Im lặng một lúc, tợp hai hớp rượu, anh mới nhìn và o mắt chị, rồi mới lên tiếng, và khi anh nói, chị không ưa cách nhìn của anh :
- Em ạ, đến nước nà y, anh chẳng thiết chuyện chó gì nữa .
Äêm đó hai ngưá»i cố gây cuá»™c yêu đương, và lần đầu tiên từ ngà y hai ngưá»i gặp nhau đến giá», anh không là m nỗi . Anh chẳng thiết gì, ngay cả chuyện nà y nữa . Hình như bây giá» là bắt đầu chuyện cáo chung .
|
 |
|
| |