30-05-2009, 05:26 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2009
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 4
Thanked 72 Times in 24 Posts
Quyển 1: Thiên Ã
Chương 10
Má»™ng Hồ Äiệp
Nguồn: 360.yahoo.blog
VỠđến Phá»§ là Vân Long chạy xồng xá»™c luôn và o trong phòng. Nó ngó quanh nhưng không trông thấy Vân tá»· đâu. Chắc lại Ä‘ang ở trong cung vá»›i mẫu háºu. Nó không chá» Vân tá»· nữa mà leo lên giưá»ng nằm ngá»§.
Vừa trùm má»m thì bên ngoà i đã có tiếng Tiểu Äiệp gá»i .
-Thế tá»! Nô tỳ mang canh sâm đến cho ngưá»i.
Vân Long má»›i ngả mình nên rất ngại ngồi dáºy. Nó uể oải nói vá»ng ra ngoà i.
-Ta không đói. Muội mang đi lát nữa ta sẽ ăn.
Tiểu Äiệp cảm thấy ngạc nhiên Vân Long chỉ vừa má»›i trở vá» cùng nà ng sao đã trông như chẳng còn hÆ¡i sức. NghÄ© váºy nhưng nà ng vẫn dịu dà ng đáp.
-Váºy nô tỳ sẽ mang Ä‘i. Khi nà o thế tá» thấy đói hãy kêu nô tỳ má»™t tiếng nha!
-Ta biết rồi.
Tiểu Äiệp chỉ nghe thấy váºy thì không còn thấy Vân Long nói gì nữa. Nà ng dừng lại giây lát sau đó má»›i dá»i Ä‘i.
Trong phòng Vân Long Ä‘ang nằm ngá»§ vùi. Không hiểu sao vừa chợp mắt là nó đã ngá»§ ngay được. Nhưng có vẻ như hôm nay nó ngá»§ không được ngon lắm. Chắc tại không có Tố Vân bên cạnh. Thỉnh thoảng trên khuôn mặt cá»§a Vân Long vẫn ánh xạ hồng quang lá» má» không tháºt rõ rà ng.
O0o
Vì má»™t sá»± chấn động nà o đó Vân Long bá»—ng mở bừng mắt. Lạ quá! Nó thấy mình Ä‘ang nằm trên bãi cá» xanh mượt, mà không phải là trên giưá»ng cá»§a nó. Cứ nghÄ© mình Ä‘ang nằm mÆ¡, nó thá» dụi dụi mắt, mấy lượt mở ra vẫn thấy cảnh tượng như váºy. Vân Long không là m sao là giải được chuyện Ä‘ang xảy ra vá»›i nó.
Lẽ nà o trong lúc nó ngá»§ đã có ngưá»i mang nó tá»›i đây? Nhưng ngưá»i đó là ai và mang nó tá»›i đây để là m gì?
Vân Long hẵng còn quá nhỠđể có thể suy nghÄ© thấu đáo. Song có Ä‘iá»u tâm tÃnh nó vẫn còn hồn nhiên lên chỉ thấy thắc mắc mà thôi còn kì dư thế nà o đối vá»›i nó cÅ©ng chỉ váºy. Do đó rất nhanh chóng thấy nó đứng dáºy. ÄÆ°a mắt liếc nhìn xung quanh Vân Long nháºn thấy lúc nà y Ä‘ang và o buổi chiá»u tà .
Cảnh sắc nÆ¡i thảo nguyên vẫn còn rất đẹp, Vân Long trông thấy ngà n ngà n vạn vạn khóm hoa Ä‘ang nở rá»™. Từng đà n ong bướm Ä‘ang mải mê nô đùa. Gió chiá»u đìu hiu thổi khiến nó cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Bước chân thoăn thoắt đến hòa nháºp vá»›i thiên nhiên, đó vẫn là điá»u nó hay là m. Nhưng chỉ được má»™t lúc là Vân Long đã thấy chán. Nô đùa má»™t mình trên thảo nguyên rá»™ng lá»›n dù sao cÅ©ng sẽ rất nhanh chán mà .
Nó ngả mình nằm trên thảm cá». Äá»™t nhiên Vân Long thấy nhá»› Vân tá»· khôn cùng. Nó vùng dáºy chạy.
-Ta phải quay vỠgặp Vân tỷ. Ta nhớ Vân tỷ quá.
Nó chạy rất nhanh lao qua những khóm hoa, bên tai nó còn nghe thấy tiếng gió mÆ¡ hồ thổi vá»ng lại. Con đưá»ng ngà y nà o trở vá» phá»§ bá»—ng như dà i thêm. Vân Long chạy hoà i mà vẫn không sao ra khá»i thảo nguyên được.
Nó chạy liên gần một canh giỠmà vẫn thấy mình đang đứng yên vị ở chỗ cũ như nó chưa từng chạy. Vân Long sau cùng cũng mệt quá. Nó ngã lăn trên đất và bắt đầu thở.
-Hừ…sao ta chạy hoà i mà vẫn không ra được đây.
Äến Lúc nà y Vân Long má»›i bắt đầu thấy sợ. Sợ đủ thứ. Khi ánh chiá»u tà nháºp nhoạng, và ở nÆ¡i thảo nguyên nà y trá»i tối dần, bao quanh Vân Long là mà n đêm Ä‘en dà y đặc. Nó nghe thấy tiếng động từ má»™t nÆ¡i xa nà o đó truyá»n lại.
Bất giác Vân Long thấy lạnh ngưá»i. Dù sao đây cÅ©ng là má»™t thảo nguyên, ban đêm rất có thể còn có những con thú khác. Nó nghÄ© đến tiếng sói tru, tiếng gá»i bầy cá»§a những con hung thú…lúc nà y nó chỉ có má»™t mình nÆ¡i đây. Nó có cảm giác mình Ä‘ang bị bá» rÆ¡i. Nó chợt gà o toáng lên.
-Mẫu thân! Phụ Thân! Ngưá»i ở đâu? Hà i nhi sợ quá!
Lần trước khi và o trong bà động, Ãt ra bên cạnh nó còn có Tiểu Äiệp và nha đầu quáºn chúa dù sao cÅ©ng cho nó cảm giác an tâm, nhưng lúc nà y bên cạnh nó không có ai khác Sá»± sợ hãi cà ng lên đến tá»™t cùng.
-Vân tá»·! Tiểu Äiệp sao hai ngưá»i cÅ©ng bá» ta lại.
Mặc cho nó gà o thét, chỉ có tiếng gió, tiếng sói tru đáp lại. Vân Long sau một hồi biết rằng, dẫu nó có gà o khản cổ thì cũng chẳng có ai nghe thấy lúc nà y.
Từ má»™t thế tá» lần đầu tiên nó má»›i được nếm trải mùi vị như váºy.
Sau má»™t hồi chỉ biết than vãn, Vân Long má»™t lần nữa đứng dáºy. Nó lại co chân chạy. Tên tiểu quá»· nà y kể ra cÅ©ng có chà khà thấy khó nhưng vẫn không bá» cuá»™c. Song sá»± thá»±c nó có chạy mưá»i lần hay má»™t trăm lần thêm nữa thì cÅ©ng chẳng thể nà o thoát ra được đây. Äúng trong lúc nó tuyệt vá»ng, Vân Long mÆ¡ hồ nghe thấy má»™t tiếng gá»i.
-Nếu huynh muốn thoát ra khá»i đây, thì hãy Ä‘i theo muá»™i.
Nó giáºt mình ngó quanh. Chẳng thấy ai cả. Nó nghÄ© là mình đã nghe lầm. Nhưng không thứ thanh âm mÆ¡ hồ kia lại má»™t lần nữa vang lên.
-Huynh còn chần chừ sẽ không kịp đó.
Vân Long há hốc mồm kinh ngạc khi sau cùng nó cÅ©ng nháºn ra là ai Ä‘ang phát thoại vá»›i nó. Tháºt khó tin khi những âm thanh đó lại được phát ra từ má»™t con tiểu hồ Ä‘iệp. Do không tin nên nó lắp bắp há»i lại .
-Tiểu Hồ Äiệp! Là ngươi Ä‘ang nói vá»›i ta hả.
Tiểu Hồ Äiệp Ä‘ang bay trước mặt nó chợt xòe đôi cánh ra và nghiêng vá» phÃa nó.
-Không phải muội chẳng lẽ ở đây còn ai khác chăng. Huynh nghe kìa.
Vân Long dù đang có tâm trạng hoang mang nhưng cũng cố định thần lắng tai nghe. Nó thấy một tiếng gầm khá lớn thì hoảng hốt.
-Là tiếng gầm cá»§a mãnh thú . Úi cha! Dưá»ng như nó Ä‘ang tiến gần đến đây.
-Váºy huynh còn chá» gì nữa mà không mau theo muá»™i.
Tiểu Hồ Äiệp đã bay trước má»™t quãng. Vân Long lúc nà y không còn nghÄ© gì khác chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy theo. Nó rất muốn biết Tiểu Hồ Äiệp sẽ dẫn mình Ä‘i tá»›i đâu nhưng căn bản vì trá»i tối quá, Vân Long không trông thấy đưá»ng.
Sau cùng nó cÅ©ng thấy Tiểu Hồ Äiệp dừng lại. Trước mắt Vân Long chợt bừng sáng lạ. Nhưng cùng vá»›i đó, nó bá»—ng cảm thấy lạnh.
-Úi cha! Hồ Äiệp muá»™i !NÆ¡i nà y là đâu váºy? Sao ta thấy lạnh quá.
Nó há»i trong khi ánh mắt ngó nhìn quanh. Trước mắt Vân Long chỉ là má»™t tiểu động rất nhá», bốn xung quanh là vách đá bÃt kÃn mÃt. phÃa ngoà i trồng rất nhiá»u loại hoa. Tiểu Hồ Äiệp đã Ä‘áºu xuống má»™t cánh hoa ngoà i động hướng mắt nhìn vá» phÃa nó.
Vân Long tá»›i lúc nà y má»›i có dịp được quan sát tiểu hồ Ä‘iệp. Nó bá»—ng thấy rất quen quen không nén được nó lên tiếng há»i.
-Hồ Äiệp muá»™i! Ta trông muá»™i rất quen !
-Tất nhiên là quen rồi. Huynh còn nhá»› má»™t năm trước, chÃnh huynh đã bắt muá»™i sau đó lại thả muá»™i ra đó.
Vân Long khẽ à lên một tiếng.
-Thì ra muội là tiểu hồ điệp đáng yêu đó hả.
Nó nghĩ đến việc đã là m trước đây bỗng tỠra áy náy.
-Lần đó ta không biết nên đã đắc tội với muội. May có Vân tỷ..
-Muá»™i không trách huynh. CÅ©ng tại muá»™i không cẩn tháºn nên má»›i để cho huynh bắt được.
Vân Long nghÄ© gì lại cưá»i.
-Tại muội đẹp quá nên ta mới động lòng!
Tiểu Hồ Äiệp không nói gì. Vân Long nghÄ© chắc Ä‘ang thẹn trong lòng cảm thấy tiểu hồ Ä‘iệp nà y rất thú vị . Tuy nhiên nó chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì vá»™i nhìn tiểu hồ Ä‘iệp há»i.
-À mà muội vẫn chưa cho ta biết đây là đâu.
-Äây là nhà cá»§a muá»™i!
Vân Long kinh ngạc.
-Nhà của muội hả? Sao ta lại thấy lạnh quá chừng.
-Huynh nhìn kìa!
Vân Long đưa mắt nhìn theo hướng cá»§a Tiểu Hồ Äiệp. Nó trông thấy ngá»n núi tuyết lúc nà y không còn mỠảo nữa mà hiện ra tháºt rõ rà ng.Từ trên đỉnh núi tuyết, nó trông thấy má»™t quầng quang mà u trắng bạch phát ra hết sức kì dị. Ãnh sáng trong tiểu động có được cÅ©ng là do quầng sáng đó xạ đến.
Không nén nổi sá»± hiếu kì, Vân Long buá»™t miệng há»i.
-Hồ Ä‘iệp muá»™i! Trên đó là gì váºy.
-Muá»™i không biết. Vì muá»™i tháºt ra cÅ©ng chưa thá» má»™t lần tá»›i đó.
Vân Long có hÆ¡i thất vá»ng nhưng nó vẫn há»i.
-Tại sao muá»™i lại chá»n ở đây. Mà nữa muá»™i sao có thể nghe và hiểu ta Ä‘ang nói gì.
-Muá»™i ở đây là do di chỉ cá»§a tá»™c Äiệp muá»™i. Sở dÄ© muá»™i có thể nghe và hiểu được tá»™c ngưá»i các huynh là do ở tá»™c cá»§a muá»™i có cách tu luyện pháp chân. Nếu tu luyện đủ má»™t nghìn năm thì có thể thà nh ngưá»i. Thêm má»™t trăm năm trải qua khổ nạn trên nhân giá»›i nữa thì có thể thà nh tiên. Muá»™i chỉ má»›i luyện được gần năm trăm năm nên chỉ có thể trò chuyện cùng huynh mà thôi.
-Úi cha! Muội tu luyện được gần năm trăm năm chẳng phái muội đã hơn năm trăm tuổi rồi sao?
Vân long thốt xong câu đó chợt lắc đầu.
-Nếu váºy ta phải xưng hô vá»›i muá»™i là gì đây nhỉ…hic hÃc đến tổ tông mưá»i mưá»i tám Ä‘á»i cá»§a ta cÅ©ng còn kém muá»™i.
-Hi..hi…huynh nói váºy muá»™i không dám nháºn đâu. Tá»™c Ä‘iệp cá»§a muá»™i cÅ©ng như hầu hết các tá»™c khác như Tá»™c Hồ, Ma Tá»™c có cách tÃnh tuổi khác vá»›i tá»™c ngưá»i. Má»™t trăm năm trong tá»™c cá»§a muá»™i chỉ bằng má»™t năm cá»§a tá»™c ngưá»i huynh mà thôi.
Vân Long nghe váºy chợt tá» ra vui mừng.
-Phải váºy chứ bằng không ta chẳng biết gá»i muá»™i là thế nà o nữa. Qua việc lần nà y ta má»›i biết các hòa thượng Trong Linh Ẩn Tá»± trước nay Ä‘á»u nói tháºt.
-À!
Vân Long sá»±c nhá»› đến giá» nó vẫn không biết tại sao mình lại ở đây. Nó liá»n Ä‘em nghi vấn nà y ra há»i Tiểu Hồ Äiệp.
-Hồ Äiệp Muá»™i có thể giải thÃch tại sao ta lại ở đây không? Ta thấy lạ quá!
-Muá»™i cÅ©ng không rõ. Chắc là do duyên từ tiá»n kiếp cá»§a huynh. Muá»™i chỉ biết từ lúc sinh ra muá»™i đã có sứ mệnh ở đây để chá» huynh rồi.
Vân Long há hốc mồm , đôi mắt thao láo nhìn hồ điệp. Phải khó khăn lắm nó mới thốt lên được.
-ChỠta! Muội không lầm đó chứ! muội chỠta để là m gì?
-Muá»™i cÅ©ng không biết. Äó là di lệnh trong tá»™c cá»§a muá»™i.
Vân long cà ng lúc cà ng thấy khó hiểu. Tâm tÃnh vốn dÄ© vẫn luôn phẳng lặng cá»§a nó lúc nà y cÅ©ng đã có những xao động.
-Muội nói chỠta mà không biết để là m gì ư?
-Muội chỉ biết mình phải giúp huynh lên được đỉnh núi tuyết kia?
Vân Long hỠhững đáp.
-Lên trên đó để là m gì chứ! Lạnh thế nà y cho dù trên đó có báu váºt ta cÅ©ng không thèm.
-Việc nà y không do huynh là m chủ được rồi. Huynh có muốn hay không cũng nhất định phải lên.
Vân Long cau mặt.
-Ta không nên để xem ai bắt ta lên được.
Khuôn mặt Vân Long biến đổi tháºt nhanh , từ vui sang buồn. Tiểu Hồ Äiệp không tranh cãi vá»›i nó liá»n bay Ä‘i. Vân Long hoảng hốt gá»i vá»›i theo.
-Nà y!..Nà y…muá»™i Ä‘i đâu váºy. Mau chỉ cho ta biết đưá»ng quay vá» phá»§. Ta không muốn ở đây nữa.
-Muá»™i không biết đưá»ng là m sao chỉ cho huynh đây. Huynh chịu khó chá», muá»™i sẽ tìm cái gì đó cho huynh ăn.
Chớp mắt đã thấy tiểu hồ điệp bay mất. Vân Long tức tối dẫm chân.
-Ta không thấy đói! Ta chỉ muốn quay vá» mà thôi. Hồ Äiệp muá»™i!
Thấy Hồ Äiệp đã thá»±c sá»± khuất dạng. Vân Long lúc nà y má»›i chịu ngồi im trên phiến đá. Nó có vẻ thất vá»ng. Cứ ngỡ gặp được hồ Ä‘iệp là nó có thể trở vá» nhà , ai ngỠđến hồ Ä‘iệp cÅ©ng không biết. Vân Long nôn nóng ngồi yên được má»™t lát ,nó đã rá»i chá»— thá» tìm đưá»ng bước ra. Tháºt lạ , lúc nó tá»›i đây tháºt dá»… dà ng nhưng khi trở ra sao nó có cảm giác như mình Ä‘ang bị bao bá»c bởi biết bao cÆ¡ man hoa là hoa. Dù nó đã vạch hết bụi hoa nà y tá»›i bụi hoa khác, nhưng trước mặt nó chung quy vẫn bị những khóm hoa ngăn cản.
Loanh quanh má»™t hồi, đến đưá»ng quay trở lại tiểu động, Vân long cÅ©ng lạc. Hoảng hốt nó cất tiếng gá»i quanh.
-Hồ Äiệp muá»™i. Hồ Äiệp muá»™i!
Tiếng gá»i cá»§a nó như chẳng thể nà o vượt qua khá»i những khóm hoa, đừng nói chi là tiểu hồ Ä‘iệp mà đến ngay cả bản thân nó cÅ©ng không nghe tiếng. Vân Long thất vá»ng cà ng thêm thất vá»ng. Nó ngã quỵ xuống bên má»™t khóm hoa gần đó.
Hơi sương thấm và o cùng cái lạnh mơ hồ của tuyết là m Vân Long thiếp đi.
Tà i sản của Davidvilla
Chữ ký của Davidvilla
30-05-2009, 05:28 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2009
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 4
Thanked 72 Times in 24 Posts
Quyển 1: Thiên Ã
Chương 11
Pháp Quyết
Nguồn: 360.yahoo.blog
Vân Long tỉnh dáºy thấy trá»i đã sáng. Trong miệng nó vẫn còn vị ngá»t lịm như vừa được ăn máºt ong. Nó thấy trong ngưá»i thư thái lạ kì. Ngó mắt nhìn quanh , nÆ¡i đây hóa ra chỉ là phiá bên ngoà i tiểu động. Hôm qua trong lúc mê loạn bò Ä‘i cÅ©ng chẳng được bao xa.
Vân Long vá»™i chống tay ngồi dáºy. Nó khẽ nhÃu mà y khi trông thấy tiểu Hồ Äiệp Ä‘ang Ä‘áºu ngay trước mặt. Do vẫn còn háºm há»±c , Vân Long liá»n ngoảnh sang nÆ¡i khác.
-Huynh Ä‘ang giáºn muá»™i à ?
Vân Long lặng thinh.
-Muá»™i đâu có là m gì để huynh giáºn đâu. Huynh nói muốn quay vá» nhưng thá»±c sá»± là muá»™i không biết.
Nó vẫn chẳng đáp.
Tiểu Hồ Äiệp đã rá»i khá»i khóm hoa để bay đến Ä‘áºu trên cánh tay cá»§a Vân Long.
Vân long vùng vằng định giáºt tay, nó bá»—ng ngưng lại. Vân Long vừa ngá»i thấy má»™t mùi hương tháºt lạ khiến cho má»i tức giáºn Ä‘á»u tan biến. Nó quay lại nhìn tiểu hồ Ä‘iệp nói.
-Muá»™i nói tháºt không đó?
-hi..hi…Muội đâu có gì để gạt huynh.
Vân Long dù váºy vẫn còn cảm thấy buồn.
-Ta là m sao quay vỠđược bây giá».
-Huynh đừng lo muá»™i tin chỉ cần huynh hoà n thà nh xong sứ mệnh cá»§a huynh ở đây tá»± dưng huynh sẽ thấy đưá»ng vá» mà .
-Hi vá»ng sẽ được như muá»™i nói.
Vân Long đứng dáºy Ä‘i theo Hồ Äiệp trở vá» tiểu động. Khi đã tá»›i nÆ¡i, Nó chợt há»i.
-Muá»™i nói sẽ giúp huynh lên được đỉnh núi tuyết kia? Bằng cách nà o đây. Nói tháºt nha, từ nhỠđến giá» huynh vẫn rất muốn được má»™t lần lên đó. Chỉ là không biết phải là m sao má»›i tá»›i được?
- Huynh thấy không chÃnh trong tâm huynh cÅ©ng muốn leo lên đỉnh núi chứng tá» huynh vá»›i núi tuyết đó thá»±c sá»± có duyên. Muá»™i nói sẽ giúp huynh, nhất định muá»™i sẽ là m được. Vì giúp huynh cÅ©ng như giúp muá»™i. Nếu huynh có thể lên tá»›i đó, muá»™i sẽ không cần phải mất năm trăm năm tu chân nữa. Muá»™i có thể đầu thai chuyển kiếp thà nh ngưá»i.
Vân long vừa nghe thấy Ä‘iá»u nà y thì tá» ra vui mừng nói lá»›n.
-Hay quá! Muá»™i mà thà nh ngưá»i chắc sẽ rất xinh đẹp! Ta muốn trông thấy muá»™i khi đó quá.
-Váºy huynh phải cố gắng nha!
Vân Long như được thổi thêm sinh khÃ, liá»n vui vẻ gáºt đầu.
O0o
Ở đây dưá»ng như khái niệm vá» thá»i gian không gian là không há» tồn tại. Äó chỉ là cảm nháºn riêng cá»§a Vân Long. Bởi đơn giản nó không há» má»™t lần nhìn thấy mặt trá»i má»c lặn như bình thưá»ng. Xung quanh lúc nà o cÅ©ng sáng bởi quang ảnh trên đỉnh núi tuyết.
Song Ä‘iá»u đó không khiến Vân Long ngạc nhiên nhiá»u bằng việc mà Tiểu Hồ Äiệp Ä‘ang là m. Äiá»u mà Tiểu Hồ Äiệp nói là sẽ giúp nó chẳng thấy đâu, chỉ thấy cả buổi Vân Long độc là m má»™t công việc vô cùng nhà m chán đó là ngồi im má»™t chá»— không nhúc nhÃch. Theo như Hồ Äiệp giải thÃch thì đó là má»™t cách để tÄ©nh tâm. Nhưng Vân Long thấy nản vô cùng. TÃnh nó vốn hiếu động nay bắt nó phải ngồi im má»™t chá»— thì khác nà o việc Ä‘em nhốt má»™t con ngá»±a bất kham trong má»™t cái chuồng cháºt hẹp.
Vân Long là m sao có thể chịu nổi. Má»›i ngồi được má»™t lát mà nó đã cá»±a quáºy chá»±c đứng lên. Hồ Äiệp phải nhiá»u lần giải thÃch nó má»›i chịu ngồi lại cho. Nhưng chỉ thế thôi, nó đã không tÄ©nh tâm được rồi.
Chốc chốc lại thấy nó nói.
-Hồ Äiệp muá»™i muá»™i! Ta Phải ngồi thế nà y tá»›i bao giá».
-Cái nà y phụ thuá»™c và o ngá»™ tÃnh cá»§a huynh. Äây Là Pháp Quyết cá»§a Tá»™c muá»™i. Muá»™i luyện nó mất gần hai trăm năm má»›i đạt được mức tiểu thà nh. Thêm ba trăm năm nữa thì tiến thêm được má»™t tầng, nhưng muốn tá»›i mức đại thà nh chắc phải mất không dưới má»™t nghìn năm.
-Trá»i!
Vân Long nhảy dựng đứng cả hai chân luôn miệng than.
-Như thế sao muá»™i còn bắt ta luyện. Thế nà y ta không luyện đâu. Cứ tưởng đôi ba ngà y sẽ thà nh ai dè mất đến mấy năm thì ta chịu thôi. HÃc…HÃc…luyện pháp quyết gì đó cá»§a muá»™i ta thấy còn vô vị hÆ¡n phép ngồi thiá»n cá»§a mấy lão hòa thượng.
-Sao huynh chưa gì đã mất kiên nhẫn váºy. Muá»™i đã nói cái nà y tùy và o tư chất cá»§a huynh . Nếu huynh thá»±c sá»± có tư chất biết đâu chỉ chưa tá»›i má»™t ngà y đã luyện thà nh.
Vân Long lắc đầu cưá»i khổ.
-Ngồi luyện pháp quyết nhà m chán nà y cá»§a muá»™i chẳng thà ta cứ kiên nhẫn leo lên đỉnh núi má»—i ngà y má»™t Ãt có khi lại nhanh hÆ¡n.
-Kệ huynh đó.
Tiểu Hồ Äiệp có vẻ giáºn. Vân Long thấy sau câu nói đó thì đã bay Ä‘i mất. Chỉ còn lại má»™t mình trong động , Vân Long vẫn chẳng luyện, Nó hết than ngắn lại thở dà i.
-Cái gì chứ! Muội bắt ta phải ngồi im nghe tiếng gió thổi ta còn là m được, chứ nghe tiếng thở của hoa, tiếng rơi của lá, thì ta hà ng.
Cuối cùng nó cÅ©ng chịu ngồi yên nhắm mắt. Cứ ngỡ nó đã hiểu ra và chịu luyện ai ngá» nó nhắm mắt được má»™t lúc là đã nghe thấy tiếng thở Ä‘á»u Ä‘á»u, sau đó là tiếng ngáy khá lá»›n. Tên Tiểu Quá»· nà y hóa ra Ä‘ang ngá»§.
Tiá»u Hồ Äiệp quay lại thấy Vân long nằm ngá»§ thì tức giáºn. Chẳng buồn nhòm ngó gì đến nó lại bay Ä‘i.
Sau giấc ngá»§ dà i, Vân long thấy rất đã, liá»n vươn vai đứng dáºy. Nó vẫn quen vá»›i cung cách sống trong phá»§ được ngưá»i hầu hạ, nên vừa tỉnh dáºy là đã đưa tay xoa bụng và kêu lá»›n.
-Ta đói quá à !
Mặc cho nó kêu đến ba bốn lần vẫn không có tiếng đáp lại. Vân long lúc nà y mới nhăn mặt than.
-Hồ Äiệp muá»™i muá»™i! Mau mang cho ta cái gì ăn. Ta đói quá!
Vẫn không có tiếng đáp, cÅ©ng chẳng thấy bóng dáng cá»§a hồ Ä‘iệp đâu. Tên Tiểu quá»· nà y má»›i nhá»› ra nó đã nỡ chá»c giáºn Hồ Äiệp liá»n dịu giá»ng.
-Ta tháºt sá»± rất đói. Muá»™i mau mang cho ta cái gì ăn. Ta hứa ăn xong sẽ luyện pháp quyết gì đó cá»§a muá»™i.
-Huynh nói tháºt chứ.
Tiểu Hồ Äiệp từ sau má»™t bụi hoa chợt bay ra. Vân Long thấy váºy thì cưá»i thầm.
-Không ngá» muá»™i cÅ©ng giống như nữ nhân dá»… má»m lòng bởi những lá»i nói ngá»t ngà o.
BỠngoà i nó một tay xoa bụng, một tay chỉ và o ngực mình nói.
-Ta Ä‘ang rất đói. Muá»™i an tâm, ta đưá»ng đưá»ng là nam tá» hán đại trượng phu, nhất định sẽ giữ lá»i.
Tiểu hồ Äiệp đã bay đến và hạ thân xuống lòng bà n tay cá»§a Vân long. Vân Long trông thấy trong chiếc miệng nhá» xinh cá»§a hồ Ä‘iệp có ngáºm má»™t cánh hoa nhá». Nó thấy lạ liá»n há»i.
-Hồ Äiệp muá»™i muá»™i! Không phải muá»™i định cho huynh ăn cái cánh hoa nà y chứ.
Tiểu Hồ Äiệp khẽ gáºt gáºt cái đầu. Vân Long chỉ nhìn thấy thôi mặt mà y đã tiu ngiá»§.
-Ta đâu có giống tá»™c Ä‘iệp các muá»™i chỉ dùng có cái cánh hoa nà y là lo được. HÃc Nếu muá»™i có lòng tốt thì hãy Ä‘i kiếm cho ta má»™t con gà quay. thế má»›i được.
Tiểu Hồ Äiệp lắc đầu.
-Huynh đừng xem thưá»ng cánh hoa nà y. Nó vốn là cánh cá»§a đóa Phù Dung ngà n năm chỉ nở má»™t lần. Trân quý vô cùng. Huynh mau ăn Ä‘i.
Vân long mặt mà y méo xệch nhưng cÅ©ng phải chìu ý hồ Ä‘iệp, cầm cánh hoa cho và o trong miệng. Quả tháºt má»™t cánh hoa chẳng bõ bèn gì, nhưng khi vừa má»›i và o miệng Vân Long đã phải báºt thốt lên.
-Ngon tuyệt!
Nó nhai ngấu nghiến cho đến khi tất cả Ä‘á»u đã tan ra mà cÆ¡ hồ vẫn còn thèm thuồng. Nó nhìn Hồ Äiệp vá»›i ánh mắt đòi há»i.
-Muội còn nữa không?
-Äã là váºt trân quý đâu thể có cái thứ hai. Huynh ăn rồi thì mau uống thứ nước nà y và o.
Vân long lần nà y không nghi ngá» gì nữa nháºn lấy chiếc lá mà bên trong chỉ chứa độc má»™t giá»t nước duy nhất. Ká» và o miệng Vân Long từ từ táºn huởng cảm giác mát rượi khi giá»t nước kia trôi xuống.
Sau khi đã dùng xong và thấy toà n thân thư thái lạ kì. Vân long tá»± dưng muốn ngá»§. Nó vá»™i ngả mình xuống bỠđá nhắm há» mắt. Bá»™ dạng vô cùng lưá»i biếng.
Tiểu Hồ Äiệp thấy váºy thì vá»™i bay đến Ä‘áºu trên mặt nó. Chiếc miệng xinh xinh cá» nhẹ và o má nó như lay gá»i.
-Huynh mau dáºy Ä‘i, đừng ngá»§ nữa.
Vân long khẽ mở mắt ra rồi lại nhắm há», cưá»i nói.
-Vẫn còn sá»›m má». Ta ngá»§ má»™t lát rồi sẽ luyện.
Tiểu Hồ Äiệp nhất quyết không chịu không ngừng lay gá»i Vân long.
-Huynh đừng quên đã hứa vá»›i muá»™i. Má»›i đó mà huynh đã nuốt lá»i rồi sao?.
Vân long bị câu nói nà y tác động, nó vá»™i chống tay ngồi dáºy. mắt nhìn hồ Ä‘iệp khẽ cà u nhà u.
-Ai nói là ta nuốt lá»i chứ! Luyện thì luyện!
Vân long miá»…n cuỡng ngồi xếp bằng theo tư thế đả tá»a. Nó ngồi được gần má»™t canh giá» mà vẫn chẳng có tác dụng gì. Äừng nói là tiếng lá cây rÆ¡i hay tiếng thở cá»§a hoa, mà đến như tiếng gió vi vu lúc nà y nó cÅ©ng chẳng phân biệt nổi.
Tình trạng nà y khiến tiểu hồ Ä‘iệp thất vá»ng.
-Huynh sao chẳng chịu tÄ©nh tâm gì váºy. Cứ thế nà y thì huynh là m sao mà luyện thà nh được đây?
Vân long khẽ cưá»i.
-Lo gì! Tá»± dưng ta thấy ở đây cÅ©ng hay. Ra Sá»›m hay muá»™n cÅ©ng váºy có gì quan trá»ng đâu?
Quả là hết cách. Má»›i chỉ khi trước tên tiểu quá»· nà y đòi sống đòi chết tìm cách ra ngoà i thế mà lúc nà y đã đổi ý muốn lưu lại. Tiểu Hồ Äiệp do có má»™t nguyên do khác rất muốn Vân long sá»›m đại thà nh thoát ra ngoà i nên vẫn không ngừng thuyết phục.
-Huynh không muốn quay vá» sao? Còn nhiá»u ngưá»i Ä‘ang đợi huynh đó.
Vân long giáºt mình nhá»› đến song thân, Vân Tá»·, Tiểu Äiệp..nếu nó không trở vá» chẳng phải há» sẽ lo lắng lắm sao. NghÄ© váºy nó chợt thở hắt ra má»™t hÆ¡i nhìn hồ Ä‘iệp nói.
-May mà muội nhắc không ta quên mất. nà o luyện tiếp thôi.
Lần nà y nó ngồi tÄ©nh tâm thá»±c sá»±. Khác vá»›i lúc trước, má»™t khi nó đã chuyên tâm và o má»™t việc gì đó thì tá»± nhiên thà nh tá»±u đạt được cÅ©ng rất nhanh. Lần nà y cÅ©ng váºy. Nó vừa má»›i tÄ©nh tâm được giây lát là đã bước và o cảnh giá»›i vô ngã. Tiểu Hồ Äiệp cÅ©ng cảm thấy bất ngá». Äâu biết rằng Vân long chÃnh là nhá» và o má»™t lần kì duyên trong pháºt động nên má»›i có thể rút ngắn khoảng cách hai trăm năm tu luyện vượt qua mức tiểu thà nh.
Äến khi Vân Long mở mắt ra cÅ©ng là lúc Tiểu Hồ Äiệp vui mừng bay qua bay lại trước mặt Vân Long.
-Hay quá! huynh đã luyện xong mức tiểu thà nh! Nhanh tháºt.
Vân long tuy đã đạt tá»›i mức tiểu thà nh cá»§a pháp quyết tu chân nhưng nó vẫn không nháºn ra , bất quá đối vá»›i Vân long khoảng thá»i gian đó chỉ như má»™t giấc ngá»§ dà i. Do đó thấy hồ Ä‘iệp vui mừng như váºy, nó tuy vui nhưng vẫn thấy ngạc nhiên.
-Muá»™i nói sao. Ta đã luyện pháp quyết đến mức tiểu thà nh hả. Váºy mà ta cứ ngỡ chỉ vừa má»›i ngá»§ dáºy thôi đó. Không biết đã bao lâu rồi nhỉ.
-Má»›i chỉ qua hai năm. Huynh quả nhiên có duyên nên má»›i có thể sá»›m đạt được tá»›i mức như váºy.
-Cái gì? Muội nói ta đã ngủ được hai năm hả?
Vân Long nhảy dưng lên . Nó hoảng hốt nhìn quanh.
-Hai năm..hai năm…ta xa hỠhai năm rồi sao…
-Là m gì mà huynh lo cuống như váºy chứ, Huynh quên là muá»™i đã từng nói, hai năm ở đây chỉ bằng hai ngà y ở nhân giá»›i thôi sao.
-À! Ta tháºt ngốc!
Vân Long tự cốc và o đầu mình.
-Suýt nữa là m ta lo đến chết. Nhưng kể ra hai ngà y cÅ©ng là quá lâu rồi. Hồ Äiệp muá»™i , ta không chỠđược nữa. Ta sẽ luyện tiếp.
Vân long xem chừng Ä‘ang tá» ra rất vá»™i. Tiểu Hồ Äiệp vá»™i bay đến trước mặt nó nói.
-Dù vội thì huynh cũng hãy dùng cái nà y trước đã .
Vân Long cầm trên tay má»™t lúc ba chiếc lá đưa lên ngắm nghÃa .Nó thấy ba cánh hoa có mà u sắc khác nhau, nhưng Ä‘á»u tá»a ra hương thÆ¡m rất dá»… chịu. Má»™t cái có vẻ như là hoa sen , má»™t cái là hoa đà o, cái còn lại có vẻ như là mẫu đơn. Trên má»—i cánh hoa Ä‘á»u còn Ä‘á»ng lại má»™t giá»t nước. Nếu tÃnh thêm vá»›i cánh hoa phù dung trước. Vân long đã ăn cả thảy là bốn loại hoa tượng trưng cho sá»± thuần khiết cá»§a bốn mùa xuân hạ thu đông.
Do lần nà y đuợc dùng cùng lúc ba loại hoa nên sự sảng khoải của Vân Long nhỠđó nhân lên bội phần.
Nó cÅ©ng dá»… dà ng tÄ©nh tâm hÆ¡n. Lại thêm ba năm nữa trôi qua trong thế giá»›i ảo má»™ng cá»§a Äiệp tá»™c. Vân Long đã đột phá tá»›i mức đại thà nh pháp quyết tu chân. Nó vui mừng bước xuống.
-Hồ điệp muội muội! cuối cùng huynh cũng luyện thà nh rồi. muội thấy không?
Tiểu hồ Äiệp đã sá»›m xuất hiện để chia vui cùng nó.
-Huynh quả tháºt rất giá»i. Giá» huynh không chỉ nghe thấy tiếng thở cá»§a hoa, mà huynh còn hiểu nó Ä‘ang nghÄ© gì? Nếu má»™t lúc nà o đó huynh cÅ©ng có thể dùng pháp quyết nà y nà y để cầu sá»± giúp sức cá»§a hoa. Hoa tuy nhá» bé nhưng nếu huynh có thể kÃch phát tiá»m lá»±c ẩn tà ng đôi khi sẽ giúp Ãch cho huynh rất nhiá»u đó.
Vân Long căn bản vẫn chưa hiểu những lá»i cá»§a hồ Ä‘iệp nói. Tháºm chà khi đã luyện xong pháp quyết nó cÅ©ng không biết là m sao má»›i có thể lên được đỉnh núi tuyết. Do đó nó không mấy để tâm. Hiện tại nó Ä‘ang rất vui mừng vì sắp có thể quay vá» rồi.
Không lạ khi thấy nó kêu Tiểu Hồ Äiệp chỉ cho nó cách để lên đến đỉnh núi tuyết.
Tiểu Hồ Äiệp cÅ©ng trông chá» giây phút nà y, nên cÅ©ng phấn khÃch như nó.
Äỉnh núi Tuyết Ä‘ang phát xạ Quang ảnh lúc nà y Vân Long lại Ä‘ang ngạo nghá»… nhìn lên. Nó ngưng thần chiếu theo pháp quyết bắt đầu ngồi xếp bằng. Theo sá»± Ä‘iểm chỉ cá»§a hồ Ä‘iệp, Vân Long Ä‘ang kết tâm ý vá»›i gió và hoa. Má»™t đạo quang mang vô hình từ ngưá»i Vân long tá»a ra là m ngưng tụ không khà xung quanh thà nh má»™t đợt gió. Những cánh hoa vương vãi trên cá» bị hút lên hòa vá»›i cÆ¡n gió kì lạ vừa má»›i xuất hiện cùng lúc bao quanh lấy phần hạ thân cá»§a Vân long.
Pháp quyết được váºn dụng cao độ. Tâm trà Vân long như Ä‘ang hòa vá»›i vạn váºt. Toà n thân Vân Long chợt trở lên nhẹ tâng, từ từ cất lên . CÆ¡n gió nhẹ như thổi Vân Long lên cao và những tán hoa cÆ¡ hồ đã kết thà nh má»™t tấm nệm.
Chưa bao giá» Vân long lại có được má»™t sá»± trải nghiệm như váºy.
Cà ng lúc vân long cà ng đến gần vá»›i đỉnh núi tuyết. Ngay trước mặt những Quang ảnh mà u trắng cÅ©ng đã hiện rõ dần. Äá»™t nhiên Vân Long cảm thấy má»™t sức cản vô hình từ những quang ảnh mà u trắng khiến cho thân hình Vân long không sao tiến lên được. Má»—i lúc má»™t tụt lùi.
Vân Long hoảng hốt lo sợ mình sẽ bị đẩy xuống liá»n váºn dụng pháp quyết má»™t lần nữa.
Ào! CÆ¡n gió thốc từ phÃa dưới như nhu lá»±c đẩy báºt vân long lên cao hÆ¡n. Có cảm giác quang ảnh mà u trắng vừa bị uốn cong . Nhưng rồi lại như dây cung báºt nguợc lại. Thêm má»™t lần thân ảnh cá»§a Vân long bị kéo xuống.
Không từ bá» nhất là khi khoảng cách giữa vân long và đỉnh núi lúc nà y chỉ còn là và i truợng, Vân Long lại thá» váºn dụng pháp lá»±c má»™t lần nữa. Bá»—ng nó thấy má»™t ảo khà mãnh liệt xuất hiện từ trong ná»™i thể. Tâm ý cho Vân long biết nguồn gốc cá»§a ảo khà nà y không phải là do pháp quyết tu chân.
Luồng ảo khà nà y cÆ¡ hồ vượt ra khá»i sá»± kiểm soát cá»§a bản thân nó. Vân Long bắt đầu thấy Quang ảnh toà n thân nhuá»™m má»™t mà u hồng thẫm. Nhá» có hồng quang bao bá»c quanh nguá»i mà Vân long không còn phải chịu đựng má»™t áp lá»±c nặng ná» như trước. Trái lại nó trông thấy rõ hai đạo quang mang hồng bạch Ä‘ang giao tranh. Và quang ảnh mà u trắng cà ng lúc cà ng thất thế. Thân ảnh Vân long nhỠđó mà tiến thêm được má»™t bước.
Không cần biết quang ảnh mà u hồng kia là gì, Vân Long nhân cÆ¡ há»™i không thể bá» qua liá»n Váºn Äại thà nh pháp quyết, má»™t tay bắt ấn trong khi miệng hét lá»›n.
-Phá!
Äạo hồng quang dưới sá»± trợ lá»±c cá»§a gió và hoa vụt hóa thà nh má»™t khối cầu xoáy hút những quang ảnh mà u trắng lại cho tá»›i khi ánh trắng nhạt dần. Vân Long báºt cưá»i.
-Cuối cùng ta cũng đã lên được rồi.
ChÃnh trong lúc Vân Long tưởng như đã có thể bay lên đến đỉnh núi thì đột nhiên Vân long nghe thấy má»™t tiếng nổ bụp trong ná»™i thể. Tiếp đó nó có cảm giác như quang ảnh mà u hồng tắt dần. Quả cầu khà cÅ©ng yếu Ä‘i, và điá»u tệ hại nhất là thân ảnh nó Ä‘ang tan ra.
Kinh sợ Vân long gà o lớn.
-A..Hồ điệp muội muội…ta sao thế nà y.
Tiếng gà o cá»§a Vân long là rất lá»›n tin chắc hồ Ä‘iệp đã nghe thấy. Nhưng lại không thấy có tiếng đáp trả, cÅ©ng không thấy nhân ảnh cá»§a Hồ Äiệp đâu. Má»™t mà n trắng bao quanh đó là tất cả những gì Vân long kịp nhìn thấy. Cho tá»›i khi nó tháºt sá»± không còn thần thức.
Tà i sản của Davidvilla
30-05-2009, 05:30 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2009
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 4
Thanked 72 Times in 24 Posts
Quyển 1: Thiên Ã
Chương 12
Nguyên Thần Nháºp Thể
Nguồn: 360.yahoo.blog
Trong Vương Phá»§ ai ai cÅ©ng tất báºt ngưá»i ra kẻ và o, từ hạ nhân cho đến hoà ng thân quốc thÃch Ä‘á»u mang má»™t vẻ mặt như đưa đám. Há» là m sao mà không buồn khi vị thế tá» cá»§a há» Ä‘ang khá»e mạnh là váºy bá»—ng chốc hôn mê bất tỉnh những năm ngà y liá»n.
Hoà ng thượng và hoà ng háºu lo sốt vó vá»™i triệu táºp tất cả các thái y khắp trong ngoà i thà nh nhưng tất cả Ä‘á»u bó tay lắc đầu trước căn bệnh quái gở cá»§a Thế tá». Hai ngưá»i lo lắng đến mất ăn mất ngá»§. Äáng thương nhất là Tố Vân và Tiểu Äiệp, cả hai khóc trá»±c bên giuá»ng, năm ngà y qua không ăn không uống đã gầy Ä‘i rất nhiá»u. Dù được má»i ngưá»i hết má»±c can ngăn nhưng vẫn không ai chịu di dá»i dù ná»a bước.
Vân long tuy có tÃnh khà cổ quái nhưng đối xá» vá»›i hạ nhân rất tốt nên lúc mắc chứng bệnh nan y cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i khóc thương. Äến như tiểu quáºn chúa Dương Phi Phụng và Dương Phi Tuyết chứng kiến cÅ©ng phải nhỠđôi dòng lệ Ä‘au lòng.
Hoà ng Thượng vì nhi tá» cá»§a mình đã hao tâm tổn trÃ. Ngồi trong thư phòng mà không ngừng than vãn thương thay cho nhi tá» bạc mệnh. Không ngỠđúng trong lúc tuyệt vá»ng thì má»™t vị hòa thượng tìm đến. Vị hòa thượng nà y pháp danh là Vô Trần chÃnh là hòa thượng đã xuất hiện và o ngà y thế tá» chà o Ä‘á»i.
Năm đó khi thế tá» vừa sinh ra thì bầu trá»i trong hoà ng cung xuất hiện sá»± lạ. Nhiá»u ngưá»i nhìn thấy má»™t con Vân Long bay ngang qua hoà ng cung. Sau đó thì Vô Trần hòa thượng xuất hiện. Hoà ng thượng vốn là ngưá»i tÃn pháºt lên đã Ä‘em chuyện nà y há»i thì được Vô Trần hòa thượng giải đáp đó là điá»m báo trước Thế tá» sẽ trải qua nhiá»u kiếp nạn nhưng lại được chân long ẩn trợ.
Hoà ng thượng vì thế má»›i quyết định đặt tên cho nhi tá» cá»§a mình là Vân Long. Lúc nà y sá»±c nhá»› ra năm đó Vô Trần hòa thượng cÅ©ng có nhắc đến má»™t há»a kiếp mà thế tá» sẽ gặp phải và o mưá»i năm sau. Nay tÃnh ra vừa tròn mưá»i năm, Hoà ng thượng thấy vô trần xuất hiện thì nghÄ© nhi tá» cá»§a mình có cÆ¡ được cứu.
Trong lòng vui mừng vá»™i cho truyá»n Vô Trần hòa thượng và o ngá»± thư phòng. Sau khi nghe hoà ng thượng kể sÆ¡ qua tình trạng cá»§a Vân long. Vô Trần liá»n cùng hoà ng thượng tá»›i thăm bệnh cho Vân Long.
Vừa tá»›i nÆ¡i, táºn mắt nhìn thấy thể trạng cá»§a vân long hòa thượng Vô Trần khẽ nhÃu mà y. Vân long chỉ nhìn như Ä‘ang ngá»§ nhưng toà n thân lại ẩn hiện lá» má» Quang ảnh. HÆ¡n nữa dưới con mắt cuả Vô Trần Vân long như chỉ còn lại thể xác mà không còn hồn vÃa. Rõ dà ng đây là hiện trạng Nguyên Thần Xuất khiếu nhưng vì không do chá»§ ý cá»§a bản thân nên nếu không kịp thá»i thâu nạp nguyên thần vá» sẽ dẫn đến tình trạng như thế nà y mãi mãi.
Hòa thượng vô Trần sau khi nói rõ sá»± nghiêm trá»ng cá»§a vân Long vá»›i hoà ng thượng liá»n xin ý chỉ cho má»i nguá»i tạm lui, để má»™t mình trong phòng sẽ dùng pháp lá»±c giúp Vân long lấy lại nguyên thần.
Hoà ng thượng vì nôn nóng muốn Vân long được cứu lên hạ lệnh. Tuy khó khăn nhưng sau cùng tất cả cÅ©ng chịu lui ra. Cánh cá»a phòng được khép lại, Chỉ Còn hòa thượng Vô Trần vá»›i Vân Long bên trong.
Không dám cháºm chá»…, Vô Trần liá»n dá»±ng Vân long ngồi dáºy theo thế đả tá»a. Äá»an má»™t cánh tay đặt trên đỉnh đầu cá»§a vân Long cánh tay còn lại áp ngay sau lưng. Vị hòa thượng sau khi bắt quyết liá»n thúc đẩy má»™t đạo quang khà mà u trắng truyá»n và o ngưá»i Vân Long. Chỉ phút chốc duá»›i áp lá»±c cá»§a Linh Ẩn Quang khà toà n thân Vân Long phát tán quang mang mà u trắng. Và tá»± lúc nà o thân ảnh cá»§a nó và cả vị hòa thượng từ từ cất lên. Trên đỉnh đầu cá»§a Hòa thuợng xuất hiện má»™t cá»™t khà mà u tráng thẳng tắp.
Lúc hòa thượng truyá»n quang khà và o nguá»i nó cÅ©ng là lúc Nguyên thần cuả Vân Long Ä‘ang báºn công phá Quang ảnh trên đỉnh núi tuyết. Không ngá» vì sá»± tiếp khà nà y mà trở thà nh trở ngại. Thá»±c thể cá»§a nó do muốn chống lại Linh Ẩn Quang Khà buá»™c phải phát xạ Hồng Quang Tiá»m ẩn trong ngưá»i đối chá»i. Khiến cho nguyên thần cá»§a nó vì thế mà suy yếu Ä‘i.
Vô hình chung Vân long vừa phải lo công phá Bạch Quang vừa phải bà i trừ linh khÃ. Sau cùng dưới áp lá»±c cá»§a Linh Ẩn Quang khà khiến hồng quang trong nguá»i Vân Long nhanh chóng bị phong tá»a.
Tiếng nổ nhỠđồng thá»i xảy ra trong cả thá»±c thể và nguyên thần. Cả Vân long và vô Trần hòa thượng Ä‘á»u rÆ¡i trở lại xuống giưá»ng. Trong khi sắc mặt vân long hồng nhuáºn và hÆ¡i thở Ä‘iá»u hòa do nguyên thần nháºp thể thì ngược lại sắc mặt cá»§a hòa thượng trắng bệch. Äể trấn áp hồng quang rõ rà ng đã hao tổn nguyên khà không Ãt. Linh Ẩn Quang khà chỉ còn hai phần.
Vô trần hòa thượng không dám ngồi dáºy ngay lúc nà y liên nhắm mắt dưỡng thần, Ä‘iá»u hòa chân khÃ. Sau má»™t hồi thấy phần nà o hồi phục liá»n đứng dáºy. ÄÆ°a mắt liá»n Vân Long vẫn Ä‘ang ngá»§ thiêm thiếp, Vô Trần hòa thượng trong đầu nghÄ© thầm.
-Xá lị truyá»n thuyết quả tháºt đáng sợ. Má»™t nghìn năm tắm máu cá»§a ma kiếp khiến nó không còn là pháºt kiếp bảo Ä‘iện. CÅ©ng may tiểu thà chá»§ nà y chưa biết cách kÃch phát cá»— năng lá»±c tiá»m tà ng cá»§a nó. Bằng không e rằng ma kiếp lại đại thịnh rồi.
NghÄ© váºy vô Trần hòa thượng liá»n thở dà i than.
-Äã là ứng kiếp váºy là m sao để thay đổi số mệnh đây.?
Hòa thượng vô Trần liá»n rảo bước tiến ra ngoà i. Äám ngưá»i hồi há»™p chá» ngoà i đó vừa thấy hòa thượng đã vá»™i há»i.
-Äại sư? Long nhi thế nà o rồi.
Ngưá»i vừa lên tiếng chÃnh là hoà ng thượng. Vô Trần trông thấy ai cÅ©ng Ä‘ang hoang mang lo lắng thì lên tiếng trấn an.
-Thế tỠkhông sao. Chỉ cần tĩnh dưỡng một và i ngà y sẽ tỉnh lại.
Äám nữ nhân nghe váºy thì mặt mà y ai nấy Ä‘á»u rạng rỡ, không ai bảo ai, Ä‘á»u lần lượt và o trong muốn được táºn mắt trông thấy khuôn mặt cá»§a vân Long lúc nà y. Riêng hòa thượng tuy cÅ©ng thở phà o như vừa chút được gánh nặng nhưng nháºn thấy Vô Trần dưá»ng như vẫn còn Ä‘iá»u gì không nói ra, trong lòng tá»± dưng nảy sinh cảm giác bất an liá»n lên tiếng há»i.
-Äại sư. Dưá»ng như vẫn còn chuyện vá»›i Long nhi thì phải?
Vô Trần không đáp chỉ buông tiếng thở dà i. Thấy Váºy hoà ng thượng cà ng thêm lo lắng.
-có gì khó nói mong đại sư hãy nói ra. Dù thế nà o trẫm cũng có thể chịu đựng đuợc.
Tá»›i lúc nà y Vô Trần cÅ©ng không dấu liên Ä‘em những Ä‘iá»u suy nghÄ© trong lòng nói cho hoà ng thượng nghe.
Nghe đến đâu, sắc mặt cá»§a hoà ng thượng tÃm tái đến đó. Chỉ đến khi lá»i cá»§a vô Trần đã dứt hoà ng thượng má»›i thốt lên được má»™t câu.
-Äã váºy phải là m sao?
Vô Trần chợt thở dà i,
-Lão nạp nghÄ© chỉ còn cách đưa thế tá» tá»›i Linh Ẩn Tá»±. Lão nạp sẽ cùng các cao tăng dùng Linh Ẩn Quang khà hi vá»ng sẽ trục xuất Ä‘uợc ma khà trong xá lị. Tuy nhiên thà nh bại thế nà o, Lão nạp không dám nói trước.
Hoà ng thượng thở hắt ra một hơi.
-Chắc chỉ còn cách đó. Váºy đại sư hãy tạm lưu lại trong cung. Trẫm sẽ từ từ thu xếp cho Long nhi có thể đến Linh Ẩn Tá»± sá»›m nhất.
-Má»i chuyện cứ theo sá»± sắp đặt cá»§a hoà ng thượng.
Vô Trần và hoà ng thượng hai ngưá»i sau đó rá»i khá»i vương phá»§ trở vá» cung. Trong vuÆ¡ng phá»§ lúc nà y tuy đã bá»›t khẩn truÆ¡ng hÆ¡n nhưng cho tá»›i trước khi Vân Long tỉnh lại, má»i ngưá»i vẫn chưa thể hết lo lắng.
CÅ©ng may há» không biết được thể trạng cá»§a Vân Long hiện giá», bằng không những nữ nhân kia sẽ còn lo lắng đến đâu nữa.
Có lẽ tất cả là thiên ý chăng?
Tà i sản của Davidvilla
30-05-2009, 05:35 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2009
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 4
Thanked 72 Times in 24 Posts
Quyển 1: Thiên Ã
Chương 13
Rá»i Cung
Nguồn: 360.yahoo.blog
Äúng như hòa thượng Vô Trần đã nói Vân Long sau hai ngà y ngá»§ li bì thì đã tỉnh lại. Nhưng khi tỉnh lại Vân Long tá» ra yếu á»›t lạ kì. Nó bÆ¡ phá» tá»›i mức ngưá»i ta không còn nháºn ra má»™t Vân Long tinh nghịch nhà nhảnh ngà y nà o nữa.
Cả ngà y kể từ sau khi tỉnh lại, Vân Long chỉ nằm lì trên giưá»ng. Äôi mắt to tròn thao láo nhìn xung quanh. Nó không còn nháºn ra ai nữa. Äến bản thân nó là ai Vân Long cÅ©ng còn không biết.
Nó chỉ cảm nháºn rằng những ngưá»i Ä‘ang đứng trước mặt nó là rất quen. Tình thể nà y cá»§a Vân Long là do nguyên thần cá»§a nó vẫn còn yếu.
Nhưng sá»±c thá»±c thế nà o chỉ có hoà ng thượng và Vô Trần biết, còn đám nữ nhân Ä‘ang lo lắng cho nó kia nà o ai có hay. Do đó trông thấy nó không thể bay nhảy được. Hoà ng háºu cứ khóc ròng. Tố Vân thì gục trên giưá»ng , không ngừng lay gá»i nó. Tiểu Äiệp chỉ đứng im lặng má»™t góc cùng Tiểu quáºn chúa mà khóe lệ tuôn trà o.
-Long thiếu gia! ngưá»i có nháºn ra Tố Vân không? Long thiếu gia.
Mặc cho Tố Vân đã nhiá»u lần gá»i nó như váºy nhưng Vân Long chỉ trao cho nà ng má»™t cái nhìn hiếu kì. Nó muốn lên tiếng há»i nà ng là ai nhưng sau cùng nó cÅ©ng chỉ có thể thốt lên những lá»i đó trong suy nghÄ©.
Ngược lại Tố Vân thấy nó không trả lá»i cà ng thêm lo lắng, khuôn mặt xinh đẹp cuả nà ng nà y đã bị ánh lệ che má». Ai trông thấy cÅ©ng thương cảm. Hoà ng háºu tuy đã cố kìm nén nhưng cÅ©ng không sao chịu đựng được, nhi tá» thân yêu đến ngay từ mẫu cÅ©ng chẳng nháºn ra. Trong lòng Ä‘au như cắt.
Trước đây đám gia nhân cung nữ chẳng phải luôn mong má»™t ngà y nà o đó thế tá» sẽ thay đổi , rằng thế tá» sẽ không còn cái tÃnh khà cổ quái đó nữa, nay hỠđã được toại nguyện. Tiểu Thế tá» cá»§a hỠđã quên hết má»i chuyện trước kia, quên luôn cả bản thân mình, sá»± thay đổi ấy sao lại nghiệt ngã đến váºy.
Sao chẳng có ai vui lên được.
Má»i ngưá»i ai cÅ©ng thương thay cho Vân Long. Không biết Vân Long Ä‘ang nằm kia có cảm nháºn được không? Câu trả lá»i là có. Nó Vẫn cảm nháºn được. ChÃnh vì cảm nháºn được nên nó má»›i thấy khó hiểu. Tại sao lại có nhiá»u ngưá»i khóc trước mặt nó mà lại toà n là nữ nhân. Nữ nhân sao há» lại mau nước mắt đến váºy chứ.
Há» là ai? Nó là ai? Giữa nó và đám nữ nhân kia có liên quan gì đến nhau sao? Bao nhiêu câu há»i hiện trên đầu Vân Long lúc nà y. Vân Long cảm thấy mông lung vô cùng. Má»—i lúc nó cố nhá»› và sắp nhá»› ra những chuyện trước đây, Vân Long lại nghe thấy má»™t tiếng gá»i mÆ¡ hồ trong tiá»m thức.
-Ngươi đừng lên nhớ lại nữa, Hãy quên đi!
-Quên đi ư?
Nó tự nhủ.
-Ta phải quên cái gì đây chứ.
Buồn cưá»i tháºt! nó chẳng biết mình phải nhá»› Ä‘iá»u gì thì là m sao biết mình quên Ä‘iá»u gì được. Nhưng má»™t phần trong Vân Long lại bắt nó phải nhá»›.Váºy là Vân Long bị xung đột ná»™i tâm. Sá»± đấu tranh trong ná»™i tâm khiến Vân Long lá»™ ra thần tình Ä‘au khổ. Quả là quá sức chịu đựng đối vá»›i tiểu hà i chỉ vừa lên mưá»i.
Vẻ mặt đáng yêu cá»§a Vân long chỉ trong phút chốc từ hồng hà o đã chuyển sang trắng nhợt. Trắng nhợt rồi lại sang hồng hà o. Sá»± biến đổi ấy khiến cho hết thẩy đám nữ nhân Ä‘á»u kinh ngạc.
Há» kinh ngạc cÅ©ng phải bởi đâu biết trong ná»™i thể Vân Long vẫn luôn âm thầm diá»…n ra sá»± giao tranh giữa Hồng quang xá lị và Linh Ẩn Quang khÃ. Cả hai đạo khà nà y cùng tiá»m ẩn trong ná»™i thể Vân long và vẫn luôn tìm cách kiá»m chế nhau. Tùy theo tâm ý cá»§a Vân Long Ä‘iá»u động mà quang khà nà o sẽ thắng thế.
Hiện tại tuy Hồng quang xá lị có phần kém thế hÆ¡n so vá»›i linh khà pháºt môn tu chân nhưng tháºt khó nói nếu Vân long dung hòa được xá lị trong ná»™i thể sẽ tạo nên nguồn sức mạnh tiá»m tà ng.
Vẫn có câu Pháºt tại nhân tâm, Ma tu tại ý. Hồng Quang xá lị tuy là nguyên thần kết ý cá»§a hÆ¡n má»™t nghìn cao tăng tu chân. Nhưng đã nhuốm biết bao ma huyết khiến cho xá lị Ãt nhiá»u cÅ©ng chịu ảnh hưởng cá»§a ma giá»›i. Nó trở thà nh váºt ná»a chÃnh ná»a tà . Và nó sẽ thà nh xá lị hay ma quang hoà n toà n phụ thuá»™c và o tâm ý cá»§a ngưá»i dụng nó.
Nhưng đến như con nguá»i cÅ©ng có lúc không Ä‘iá»u khiển được tâm ý cá»§a mình. thần ma chỉ cách nhau má»™t ý niệm. Cái gianh giá»›i đó má»ng manh quá. Sẽ chẳng có cái gì là tuyệt đối, tất cả Ä‘á»u như hư ảo phù vân.
Thá»i gian cháºm rãi trôi qua, ba ngà y mà ngỡ như đã ba năm có lẻ. Vân Long sau cùng cÅ©ng thoát khá»i trạng thái ná»a mÆ¡ ná»a tỉnh. Ngưá»i đầu tiên nó nhìn thấy và cất tiếng gá»i chÃnh là Tố Vân.
-Vân tỷ!...Vân tỷ...
Tố vân ngà y đêm chăm sóc cho nó, trông đã gầy Ä‘i nhiá»u. Vẻ mặt vô cùng tiá»u tụy. Nhưng vừa nghe tiếng gá»i cá»§a Vân Long bao muá»™n phiá»n như tan biến mất, niá»m vui áºp đến tháºt khó tả.
-Long thiếu gia! Ngưá»i tỉnh rồi sao?
Nà ng nhẹ nhà ng lên tiếng gá»i, nét mặt mỹ miá»u vừa thoáng xuất hiện nét hân hoan thá»±c sá»± khiến cho thiên không cÅ©ng phải rung động.
Vân Long tuy vẫn còn cảm thấy khá Ä‘au đầu nhưng trông thấy vẻ đẹp nhiếp hồn Ä‘oạt phách cá»§a thiếu nữ không khá»i mỉm cưá»i.
-Vân tỷ đẹp quá!
-Long thiếu gia còn nói những lá»i như váºy được à ! Mấy ngà y nay ngưá»i đã là m Tố Vân lo đến phát khóc. Thá»±c sá»± Tố Vân không dám nghÄ© Long thiếu gia không tỉnh lại Tố Vân sẽ ra sao.
Nà ng nói hoà n toà n tháºt tâm nhưng có Ä‘iá»u tình cảm cá»§a nà ng Ä‘ang muốn biểu lá»™ là sá»± luyến ái hay tình từ mẫu thì nhất thá»i nà ng không sao phân biệt được.
Vân Long đâu quan tâm tá»›i đó là tình cảm gì, chỉ biết Vân tá»· lo lắng cho nó, thá»±c sá»± trong lòng sung sướng vô cùng. Äôi mắt to tròn ngưng kết lại trên khuôn mặt cá»§a Tố Vân, Vân Long trông thấy những giá»t nước mắt trong suốt thì lắc đầu.
-Sao Vân tỷ lại khóc. ta tỉnh rồi mà . Tỷ còn khóc nữa chắc ta cũng khóc theo mất.
Tố Vân khẽ đưa tay lau Ä‘i những giá»t lệ trên mặt nhìn Vân Long nói.
-Long thiếu gia ! Ngưá»i thá»±c sá»± không còn thấy khó chịu ở đâu chứ.?
Vân Long trông thấy nà ng lại vừa chớm có tâm trạng lo lắng không nén được đột nhiên cầm lấy đôi bà n tay nhỠnhắn của nà ng.
Chỉ cảm giác thấy má»™t cái gì đó vô cùng má»m mại khiến cho thần tình cá»§a Vân Long đê mê, thần trà như Ä‘ang lạc và o cõi dục tiên, nhất thá»i ngây nghốc.
Tố Vân bị tên tiểu quá»· vân Long nắm tay có thể nói không phải là lần đầu nhưng vẫn ngượng đến đỠbừng mặt định giáºt tay ra khá»i bà n tay cá»§a Vân Long.
Äá»™t nhiên thấy Vân Long há miệng kêu lên má»™t tiếng.
-A!
Tố Vân hoảng hốt nhìn nó há»i.
-Long thiếu gia! Ngưá»i sao váºy?...
Vân Long bất giác nhắm chặt mắt lại đáp.
-Ta thấy không tốt rồi!..
Tố Vân cà ng sợ hơn thanh âm có phần nà o lạc đi.
-Long thiếu gia! Ngưá»i thấy gì không tốt váºy! Hay là ngưá»i thấy Ä‘au ở đâu?
Nà ng vừa há»i vừa đưa cánh tay còn lại không ngừng đặt lên trán , lên ngưá»i nó trong lòng thầm nghÄ©.
-Quái lạ. Nhiệt độ cá»§a thiếu gia vẫn bình thưá»ng mà . Mạch Ä‘áºp cÅ©ng không có biểu hiện loạn.
Nà ng hiếu kì nhìn Vân Long thấy nó lúc nà y cũng đã mở mắt ra nhìn nà ng. Từ trong ánh mắt xuất hiện một nét tiếu y khiến cho Tố vân hơi chấn động.
-Long thiếu gia lại muốn gì đây nhỉ?
Nà ng nghÄ© trong khi Vân Long đã cưá»i cưá»i nói.
-Vân tá»· không cần phải lo lắng váºy chứ. Ta chỉ nói không tốt là nhá»› ra đã lâu rồi ta không được cùng Vân tá»· là m....ta thấy nhá»› quá...Lại vừa rồi chạm và o Vân tá»·, mạch máu ta căng ra không sao chịu nổi.
Không ngá» tên tiểu quá»· nà y khi nhắc đến quái bệnh cá»§a mình cÅ©ng ngượng đến mức không nói hết câu. Nhưng chỉ cần đó thôi tố Vân đã hiểu. Nà ng giáºt mình rút nhanh tay ra khá»i bà n tay cá»§a Vân long khe lưá»m nó má»™t cái trách.
-Long thiếu gia như váºy mà cÅ©ng đùa được. Ngưá»i quả là má»™t tiểu hà i vô lại.
Vân long khịt khịt mÅ©i cưá»i.
-Vân tỷ đâu phải biết ta đến giỠmới vô Lại, ta vô lại sẵn rồi mà ..hi...hi...
Tên tiểu quá»· nà y quả là mặt dà y không ai bằng. Thốt những lá»i tế nhị mà chẳng ngượng chút nà o trong khi Tố Vân Ä‘ang thẹn tá»›i mức chỉ muốn nhanh chóng chạy ra ngoà i.
Vân Long vẫn chưa chịu buông tha. Nó vừa cưá»i vừa nói tiếp.
-Vì váºy Vân tá»· đừng lo ta sẽ không tỉnh lại. Ta sao có thể bá» Vân tá»· lại chứ. HÆ¡n nữa Vân tá»· đừng quên còn có lá»i hứa vá»›i ta đó. ...Tá»· biết ta chá» tá»›i ngà y đó thế nà o không?
Nói tá»›i đây bá»™ dạng đã không còn cưá»i nữa mà đột nhiên trên mặt như phảng phất má»™t nét gì đó ham muốn tháºt khó diá»…n tả.
Tố Vân bị những lá»i nà y tác động, nà ng đưa mắt nhìn chằm chằm và o vân long. Cảm thấy trong những lá»i nói phà m tục ấy có cái gì đó rất khác lạ, tá»±a hồ như lại Ä‘em lại cho nà ng má»™t cảm giác an tâm tá»›i không thể ngá».
Vân Long mặc nhiên để cho nà ng nhìn mình, nó lẹ là ng đảo mắt quan sát. từng cháºp kà ức đã qua dần dần tái hiện, phút chốc tất cả má»i chuyện nó Ä‘á»u nhá» ngoại trừ việc Hòa thượng vô Trần đã dùng quang khà giúp nó lấy lại nguyên thần là nó đã quên mất.
Vân long trong lòng cảm xúc thá»±c khó tả, chỉ cảm thấy có má»™t chút phiá»n lòng.
-Sao hồ điệp muội muội lại bỠmặc ta nhỉ.
Thì ra nó vẫn không là m cách nà o tiêu hóa được việc hồ Ä‘iệp đã không là gì tá»›i nó lúc thể xác nó tan ra ở trên đỉnh núi tuyết. Sá»± thể nà y đến nà y vẫn còn khiến nó cảm thấy khó chịu vô cùng. Trong lòng nó ngay láºp tức đã nghÄ© ngay đến má»™t ngà y nà o đó nó sẽ quay lại há»i cho ra lẽ.
Tố Vân lúc nà y đã khôi phục lại thần tình, Nà ng khẽ nói.
-Long thiếu gia! để Tố Vân Ä‘i báo tin ngưá»i đã tỉnh lại cho hoà ng thượng và hoà ng háºu biết. Mấy ngà y nay há» cÅ©ng đã lo lắng cho ngưá»i nhiá»u lắm!
Vân Long gáºt đầu. Tố Vân liá»n rảo bước ra ngoà i.
O0o
Không lâu sau Vân long nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên ngoà i. Ban đầu nó còn tưởng đó là phụ thân và mẫu thân nó nhưng không hiểu sao thÃnh giác cá»§a Vân long đột nhiên minh mẫn lạ kì. Nó có thể phần biệt được sá»± rung động do từng bước chân nà y truyá»n lại. Chỉ cảm thấy thanh thoát vô cùng, nhẹ tá»±a không má»™t tiếng động. Nhất định đây là bước chân cá»§a nữ nhân.
Ngay láºp tức nó nghÄ© đến Tiểu Äiệp.
Khi cánh cá»a hé mở, Vân Long đã lên tiếng trước.
-Tiểu Äiệp ! là muá»™i hả?
má»™t bóng ảnh yểu Ä‘iệu bước và o, tá»›i sát giưá»ng Vân Long, bóng ảnh nà y hiện rõ ra đó là Tiểu Äiệp. Ãnh mắt tròn xoe cuốn hút cá»§a tiểu Äiệp nhìn vân Long gần như không chá»›p. Trên mặt biểu lá»™ vui mừng.
-Nô tỳ nghe nói thế tỠđã tỉnh lại, liá»n chạy đến đây ngay..tháºt may quá!
Vân long thấy vẻ quan thiết cá»§a nà ng dà nh cho mình không khá»i cảm thấy ngá»t ngà o trong lòng nói.
-Ta phúc khà đầy mình đâu dá»… có thể chết được. Nữ nhân bá»n muá»™i chỉ được cái lo hão.
Tiểu Äiệp không tranh cãi vá»›i nó, chỉ nhẹ nhà ng há»i.
-Thế tỠcó còn thấy khó chịu ở đâu không?
Vân Long đột nhiên ánh mắt tinh quái nghĩ nhanh trong đầu.
-Ta cÅ©ng phải chá»c nà ng má»™t phen má»›i được.
Nó chợt nhăn mặt.
-Nghe muội nói ta mới nhớ ra là ở đầu thấy hơi khó chịu, không biết có phải đang sốt không nữa.
Nó giả vá» tá» ra khổ sở thá»±c sá»± giống y như tháºt. Tên tiểu quá»· nà y mà tham gia má»™t vai trong các gánh hát có mà hái ra tiá»n . Tà i diá»…n xuất quả nhiên bá»™i phục.
Tiểu Äiệp dÄ© nhiên sao tránh khá»i bị nó lừa. Nà ng lo lắng bước gần đến cánh tay nhá» nhắn má»m như không xương áp nhẹ lên vầng trán cá»§a vân long chỉ cảm thấy hÆ¡i nóng truyá»n qua khiến nà ng rùng mình.
- Thế tỠbị sốt rồi!
Nà ng nói với vẻ lo lắng, trong khi cánh tay còn lại đã lấy ra một cái khắn tay trắng tinh nhẹ nhà ng lau mồ hôi cho vân long.
-Thế tỠthấy sao rồi?
Tên Vân long ngoà i mặt vẫn tá» ra là khổ sở nhưng tháºt ra trong lòng lại cưá»i thầm. Nó đâu có bị sốt, chẳng qua Vân long muốn trêu nà ng nên Váºn dụng pháp quyết cá»§a Ä‘iệp tá»™c thu hút những nguyên tá» gió tÃch tụ lại má»™t lá»›p má»ng trước trán. Vì thế mà Tiểu Äiệp sá» và o má»›i cảm thấy nóng. Quả nhiên nà ng đã bị dá»a cho tá»›i mặt mà y tái xanh vì lo .
Tên tiểu quá»· nà y vẫn chưa chịu buông tha nà ng. Căn bản nó Ä‘ang được quá nhiá»u tiện nghi đâu dá»… dứt ra được.
-Bà n tay cá»§a Tiá»u Äiệp tháºt má»m mại..cả mùi hương trên ngưá»i nà ng cÅ©ng rất dá»… chịu...Ài xem ra sau nà y Ä‘i đâu ta cÅ©ng Ä‘em theo nà ng khá»i lo buồn chán..hi...hi...
Vân Long nghÄ© váºy tá»± cưá»i lên má»™t tiếng là m Tiểu Ä‘iệp ngạc nhiên há»i nó.
-Thế tá» có gì tức cưá»i váºy.
Vân long khá»a nấp đáp.
-Không có gì ! Chỉ là ta thấy dáng vẻ lúc nà y của muội hơi kì nên không nén được.
Tiểu Äiệp nghe váºy thì giáºt mình há»i gấp.
-Nô tỳ có gì trên mặt sao?
Nữ nhân đối vá»›i khuôn mặt cá»§a mình quý hÆ¡n cả tÃnh mạng. Tiểu Äiệp mang thần sắc như váºy không có gì lạ. Bất quá Vân Long trông thấy vẻ mặt cá»§a nà ng khi đó quả là đáng yêu vô ngần.
Nhất thá»i không đáp. Tiểu Äiệp đã buông cánh tay ra khá»i trán nó tá»± lau nhẹ qua má»™t lượt trên mặt mình, vân thấy vân long cưá»i cưá»i thì đỠbừng lấy hai tay che mặt.
Chỉ thấy vân long nói.
-Lại đây! ta lau cho muội.
Tiểu Äiệp ngoan ngoãn ngồi xÃch lại gần nó. Vân Long là m như vô ý khẽ chạm sát và o ngưá»i nà ng , thần tình cá»§a tiểu Äiệp có chút rúng động.
Vân long nhẹ nhà ng tách hai tay cá»§a nà ng ra, nó dùng tay áo cá»§a mình để lau mặt cho nà ng. Khuôn mặt khá đẹp cá»§a tiểu Äiệp sau má»—i cái chạm tay cá»§a vân long lại đỠbừng lên.
Khéo thay hai ngưá»i lúc nà y mặt Ä‘ang đối mặt, khoà ng cách là khá gần. Vân long do phải nhoà i ngưá»i ra đã gần chạm và o mặt nà ng. Trong lòng nó bá»—ng phát sinh má»™t ảo giác mê hoặc, bản tÃnh vô lại bất ngò nổi lên. Vân long cưá»i nhẹ má»™t tiếng trong lòng , đã ngầm phát kết pháp quyết Ä‘iệp tá»™c lần nữa.
Chỉ thấy má»™t cÆ¡n gió quái ác bá»—ng đâu xuất hiện từ sau giưá»ng cá»§a Vân long lùa ra chạm ngay và o lưng cá»§a tiểu Äiệp. Lá»±c đẩy không mạnh nhưng lại quá bất ngá». Tiểu Äiệp không tá»± chá»§ được ngả vá» phái trước kéo theo Vân long ngã ra giưá»ng.
Xảo hợp hai chiếc miệng nhá» nhắn xinh xinh lại chạm và o nhau. Quả là cảm xúc ngá»t ngà o không thể tả. Vân Long vừa được ôm má»™t tấm thân má»m mại như bông , lại được má»™t nụ hôn cá»§a Tiểu Äiệp. Tiện nghi má»™t mình nó hưởng. Má»™t cảm giác đê mêm như Ä‘iện lan tá»a toà n thân.
Khiến Vân Long khoan khoái nhắm hỠmắt tưởng thưởng.
Tiểu Äiệp thân nhiệt dâng cao nhất thá»i bất động trong vòng tay cá»§a Vân long vô sức phản kháng. Không phải vì nà ng không muốn thoát ra mà là vì không có khả năng.
O0o
Thình lình cánh cá»a phòng lại báºt mở má»™t lần nữa. Thêm hai bóng ảnh yểu Ä‘iệu từ ngoà i bước và o trong. Má»i hoạt cảnh Ä‘ang diá»…n ra trên giưá»ng Vân long hai bóng ảnh nà y trông thấy. Cả hai vốn là hai tiểu nữ hà i trông thấy cảnh tượng nà y đột nhiên ngượng ngùng đưa tay che mắt miệng hét lá»›n.
-Các ngươi tháºt là vô lại. Chuyện đó mà cÅ©ng là m được sao?
Tiểu Äiệp nghe váºy thì giáºt mình như có sức lá»±c từ đâu đẩy báºt thân hình cá»§a Vân long ra. Nà ng đứng lẳng lặng và o má»™t góc không dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Lúc nà y chỉ muốn chui ngay xuống đất .
vân long trái lại trong lòng cảm thấy hối tiếc nhưng vẫn cưá»i há»nh hệch.
-Lão Phong thần! Cảm ơn lão nha?
Äoạn quay mặt nhìn hai nữ hà i kia.
-Bổn thiếu gia cứ tưởng ai hóa ra là nhị vị tiểu nương tá». Các nà ng đừng lo sẽ nhanh chóng đến lượt các nà ng mà ..hi...hi..
Bộ mặt vô lại của vân long là m cả Dương Phi Phụng và Dương Phi Tuyết chán ghét.
-Tiểu quỷ Vô Lại! Ngươi dám khi phụ ta...
Chá»›p mắt vân long trông thấy má»™t quang cầu nhu hòa tụ lại quanh thân cá»§a Dương Phi Tuyết. Cảm nháºn sắp có Ä‘iá»u không may xảy đến vá»›i bản thân , Vân Long liá»n ngưng kết Pháp quyết Ä‘iệp tá»™c sẵn sà ng nghênh đón.
Quang cầu nhu hòa cá»§a Phi Tuyết nhanh chóng dá»i thân nà ng tán xuất đến chá»— vân long. Vân Long tuy cả kinh không ngá» nà ng có thể huy động má»™t quang cầu khà cưá»ng liệt như váºy, nhưng ngoà i miệng lại la lá»›n.
-Ấy....Sao nà ng dám đánh trượng phu của nà ng....úi cha mẹ ơi..còn gì là thiên lương đạo là nữa...
Pháp quyết đã tÃch tụ quanh thân y má»™t lá»›p khà nhá» tản mạn không có mà u sắc tá»±a như vô hình nhanh chóng áºp đến quang cầu kia.
Phi tuyết chỉ cảm thấy quang cầu cá»§a bản thân gần chạm và o vân long liá»n ngưng lại không sao tiến nháºp thêm. Tịnh không thấy Vân long có hà nh động xuất thá»§. Nghe đồn vì thế tá» vô lại nà y chưa từng há»c vá»— công.
Không sao là giải được những gì đang diễn ra lại nghe Phi Phụng ngăn cản.
-Tuyết muội! đây là hoà ng cũng, muội không được sinh chuyện.!
Phi tuyết không cách nà o khác liá»n thu lại quang cầu. Vân Long chỉ chá» thế má»›i thở hắt ra má»™t hÆ¡i. Không ngá» tiểu thê tá» nà y lại có ná»™i lá»±c mạnh như váºy. nó chống đỡ mà cÅ©ng phải toát mồ hôi.
-Không ổn ..không ổn...
Vân long nghÄ© sau nà y chung sống vá»›i hai nà ng muốn được yên thân không còn cách nà o khác nhất định phải có võ công cao hÆ¡n hai nà ng. Tá»± dưng nó lại có hứng thú vá»›i võ Äạo
Dương Phi Tuyết tuy đã thu lại quang cầu nhưng vẫn còn háºm há»±c nhìn Vân Long.
-Sẽ có lúc ta trừng trị tên vô lại ngươi.
Vân Long không mảy may đáp. nó ngưng thần nhìn vá» phÃa Phi Phụng. Nó cảm thấy ở Phi Phụng có cái gì đó tháºt kì quái mà nhất thá»i nó không Ä‘oán ra. Ả nha đầu nà y so vá»›i Phi Tuyết dÄ© nhiên không ngang ngạnh bằng. Nhưng chÃnh Ä‘iểm đó lại khiến nó hồ nghi thái độ hiện giá» cá»§a Phi Phụng.
Căn bản từ sau khi nó tu luyện qua pháp quyết cá»§a Äiệp Tá»™c Vân Long đối vá»›i giá»›i tu chân hoặc những cái gì liên quan đến tu chân cÅ©ng có am hiểu má»™t chút. Lúc nà y trông thấy Phi Phụng chỉ thoáng giáºn nhưng không hiểu sao toà n thân nà ng lại phát tán ra má»™t cá»— sắc khà trong suốt như ngá»c thì cả kinh. theo như Hồ Ä‘iệp muá»™i có nói cá»— sắc khà nà y chÃnh là tiên khà sÆ¡ cấp, chỉ có được do ngưá»i đó đã từng tu luyện qua má»™t loại pháp quyết có tÃnh năng tương tá»± như pháp quyết cá»§a tá»™c Ä‘iệp.
Nhưng ở Äà o Hoa quốc nà y Vân Long hiểu rõ ngoại trừ Linh Ẩn Tá»± ra không còn nÆ¡i nà o khác truyá»n dạy pháp quyết tu luyện . Có Ä‘iá»u Linh Ẩn Tá»± chưa từng thu nháºn nữ nhân. HÆ¡n nữa Phi Phụng còn nhá»› ngà y nà o trong Pháºt động bị nó dá»a cho phát khóc.
Nó không tin nà ng chỉ sau má»™t thá»i gian ngắn lại có được má»™t bản lãnh kinh nhân cÆ¡ hồ còn cao hÆ¡n Phi tuyết rất nhiá»u.
Do không tin nên Vân Long vẫn cứ dán chặt mắt lên khuôn mặt của Phi Phụng. sự thể nà y là m Phi Phụng thấy khó chịu vô cùng.
CÅ©ng may lúc đó Tố Vân quay trở lại. Bên cạnh nà ng còn có hoà ng háºu và hoà ng thượng. Cả ba ngưá»i vừa bước và o đã trông thấy biểu tình khác lạ cá»§a 4 ngưá»i thì không khá»i lấy là m ngạc nhiên.
Vân Long trông thấy song thân cÅ©ng không ngoảnh mặt lại. Tiểu Äiệp thì cúi đầu e thẹn không phát giác ra có ngưá»i vừa bước và o. Hai vị quáºn chúa má»™t ngưá»i thì bừng bừng sắc giáºn, má»™t ngưá»i thì chán ghét tất cả cùng nhìn Vân long.
-Tiểu quỷ nà y chắc lại vừa gây chuyện gì rồi.
Hoà ng háºu thầm nghÄ© Ä‘oạn nhẹ nhà ng đến bên vân Long.
-Long nhi!
Vân Long lúc nà y má»›i chịu ngoảnh lại. thấy ngưá»i vừa lên tiếng là mẫu thân, nó nhanh chóng khôi phục lại thần sắc bước nhanh đến.
-Mẫu thân!
Vân Long khẽ gá»i má»™t tiếng rồi sà và o lòng hoà ng háºu.
Hoà ng háºu mấy ngà y qua đối vá»›i nhi tá» cá»§a mình lo lắng hết má»±c, nay thấy nhi tỠđã bình an, không dấu nổi sá»± vui mừng, khẽ vuốt ve vân Long má»™t cái dịu dà ng nói.
-Nhi là m ta lo quá!
Vân Long dụi dụi đầu trong vòng tay hoà ng háºu nÅ©ng nịu nói.
-Hà i nhi thì có gì phải lo đâu chứ?
-Thế mà không lo hả. Hà i nhi ngủ li bì mấy ngà y là m ta cũng mất ăn mất ngủ theo hà i nhi.
vân Long rá»i khá»i tay hoà ng háºu thấy ngưá»i vừa lên tiếng là phụ thân, trong lòng dấy lên má»™t cảm xúc khó tả. Xa cách ngưá»i thân má»›i có mấy ngà y mà nó còn tưởng như đã mấy năm trôi qua.
Hoà ng thượng ba hôm trước còn thấy Vân Long mê man nay đã vui vẻ trở lại thì mừng khôn xiết. Nhưng chợt nghÄ© đến lá»i nói cá»§a vô Trần không khá»i có chút bất an.
Tiểu Äiệp sau cùng cÅ©ng phát giác ra sá»± xuất hiện cá»§a hoà ng thượng và hoà ng háºu liá»n tiến tá»›i vấn an. Hoà ng háºu đã lâu không gặp nữ hà i nà y thấy nhá»› vô cùng liá»n kéo Tiểu Äiệp và o lòng không ngừng vá»— vá».
Hai vị tiểu quáºn chúa cÅ©ng không dám bất kÃnh.
O0o
Mấy ngưá»i trò truyện giây lát sau cùng lần lượt rá»i khá»i biệt phòng cá»§a vân long. Vân Long căn bản vì má»›i khá»i bệnh nên kị Ä‘i lại, việc tiá»…n nhị vị tiểu quáºn chúa và song thân Ä‘á»u giao hết cho Tố Vân. Trước lúc trở ra Vân long trông thấy song thân nhìn mình rất kì lạ. Nó mÆ¡ hồ như phảng phất trong cái nhìn ấy Ä‘iá»u gì đó tá»±a như lo lắng , hối tiếc.
Tố Vân ra ngoà i đã lâu mà vẫn chưa thấy trở vá». Vân Long nôn nóng định bước xuống giưá»ng. Tiểu Äiệp Ä‘ang đứng bên cạnh , thấy váºy liá»n khẽ lên tiếng .
-Thế tá» muốn Ä‘i đâu váºy? Äể nô tỳ giúp ngưá»i!
Vân Long thấy nà ng tuy đã nói váºy nhưng vẫn còn ngáºp ngừng khi tiến vá» phÃa nó. Trong lòng thầm hiểu Tiểu Äiệp vá»›i chuyện đã xảy ra vẫn còn sợ nó lại má»™t lần nữa chiếm tiện nghi vá»›i nà ng. Khẽ cưá»i lên má»™t tiếng, Vân long nói.
-Ta nói là đã khá»e rồi mà . Sao má»i ngưá»i vẫn còn xem ta như Ä‘ang bệnh váºy hả.
Nói xong thì đã đứng xuống giưá»ng rồi. Vân Long cháºm rãi bước ra ngoà i. Nhưng chỉ ra đến cái bà n thì Tố vân đã trở lại. Vân Long hiếu kì nhìn nà ng. Lúc Ä‘i tố Vân vẫn còn rất vui vẻ váºy mà khi trở vá», dù nà ng đã cố kìm nén nhưng từ trên khóe mắt vẫn còn vương vấn và i giá»t lệ nóng hổi. Thần tình buồn bã lạ thưá»ng.
-Vân tỷ đã khóc sao?
Nó khẽ quan tâm há»i. Tố Vân vá»™i vá»™i và ng và ng lấy tay áo lau mặt, khá»a lấp đáp.
-Không ! Tố Vân đâu có khóc. Long thiếu gia khá»e rồi, Tố Vân vui còn không kịp sao lại khóc chứ.
Nà ng nói dối. Äến ngốc tá» cÅ©ng hiểu được là nà ng nói dối. Vân Long là má»™t tiểu quá»· lanh lợi, nó đương nhiên đã nháºn ra sá»± miá»…n cưỡng cá»§a nà ng. Cảm nháºn trong lá»i nói đó đầy ắp tâm sá»±, Vân Long quyết tâm gặng há»i.
-Vân tỷ? Phải chăng tỷ có gì đang dấu ta.
Ãnh mắt cá»§a Vân long khi há»i phảng phất phát ra má»™t cá»— khà vô sắc chi phối ý niệm cá»§a ngưá»i đối diện.
Tố Vân đột nhiên rùng mình một cái. Nà ng cảm thấy muốn nói ra tất cả những gì nà ng đang suy nghĩ. Rằng tiểu thế tỠcủa nà ng, tiểu thiếu gia của nà ng, tiểu lang quân của nà ng, sắp phải đi đến một nơi rất xa , sẽ phải xa cách nà ng.
Bấy lâu nay nà ng đã quen vá»›i cuá»™c sống luôn có Vân Long bên cạnh. Nay hay tin nó sắp phải theo Vô Trần hòa thượng tá»›i Linh ẩn Tá»± để há»c đạo , tá»± dưng trong lòng thấy mất mát má»™t cái gì đó.
Vân Long đã ngưng lại cái nhìn rất lâu trên khuôn mặt nà ng. Cảm thấy khuôn mặt đó không ngừng biến đổi nhưng tịnh lại không thấy nà ng lên tiếng. Vân long ước đoán nà ng đang phải đấu tranh nội tâm rất kịch liệt trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác thương yêu vô hạn đối với nà ng.
Không ngá» kể từ sau khi luyện thà nh pháp quyết tu chân cá»§a Äiệp tá»™c đối vá»›i má»i phương diện Vân Long cÆ¡ hồ Ä‘á»u đã trưởng thà nh hÆ¡n rất nhiá»u.
Thấy tố vân mãi không nói gì, vân Long cÅ©ng không gặng há»i nữa. Nó bước trở lại giưá»ng. Lúc nà y má»›i hÆ¡n giá» ngá» má»™t lúc. Vân Long không thá»±c sá»± cảm thấy buồn ngá»§ nhưng vẫn ngả mình trên giưá»ng.
Tiểu Äiệp định lên tiếng nói má»™t câu gì đó nhưng rồi lại im lặng. Phút chốc biệt phòng cá»§a Vân Long tÄ©nh lặng như tá». Dù bên đó vẫn còn ba ngưá»i nhưng tịnh không còn tồn tại má»™t tiếng động nà o nữa.
O0o
Canh ba vừa Ä‘iểm . Vân Long khoan khoái từ trong má»™ng đẹp hồi tỉnh. Khuôn mặt vẫn còn Ä‘á»ng lại nét cưá»i. Hai cánh tay cá»§a Vân Long đưa ra đã chạm và o má»™t vùng nà o đó rất êm truyá»n đến cho Vân long má»™t cảm giác khoái cảm không thể nà o so sánh được. Nó chỉ mưá»ng tượng được vùng không khà trong tay nó theo nhịp thở vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u pháºp phồng tất yếu đưa đẩy bà n tay nó di chuyển theo.
Vân long thở nhẹ má»™t tiếng, nó hÆ¡i nghiêng ngưá»i nhìn sang thiếu nữ đối diện. Chỉ thấy tố Vân hai mắt khép há». Khuôn mặt xinh đẹp trong bóng tối vẫn phảng phất má»™t mà u hồng nhạt, ná»a thân trên nà ng đã không còn mặc gì, Bên dưới chà còn lại má»™t chiếc quần sa mà u trắng.
Vân Long nhá» có mục lục tinh tưá»ng từ mấy ngà y nay nên khả dÄ© có thể nhìn trong bóng tối . nó trông thấy ẩn hiện sau lá»›p quần sa là là n da trắng không thua gì bạch ngá»c phảng phất má»™t mùi hương tháºt lạ kì. Vân long nhất thá»i ngây ngốc , hai cánh mÅ©i pháºp phồng không thôi thâu nạp mùi hương đó cùng dưỡng khà và o trong ná»™i thể.
Chỉ cảm thấy đê mê không sao tả xiết.
Trong vô thức nó không biết rằng mình đã vừa di chuyển má»™t cánh tay lần xuống bên dưới, thoáng chốc đã tá»›i vùng tiếu yêu. Hà nh động nà y cá»§a vân long khiến tố vân thoáng run nhẹ má»™t cái thân hình theo bản năng tá»± nhiên co lại. Vân Long láºp tức giáºt mình thu ngay lại cánh tay quá quắt Ä‘ang muốn tiến tá»›i sâu hÆ¡n. Nhưng như má»™t Ä‘oà n thiên binh khi đã xuất ra há chưa thu được thà nh quả nà o đã lại rút binh vá». Vân long không cam tâm, nhất là khà trông thấy Tố vân tuy có cảm ứng nhưng vẫn nhắm mắt tá»±a như Ä‘ang ngá»§. HÆ¡i thở có phần gấp gáp hÆ¡n, và thân nhiệt trên cÆ¡ thể nà ng cÅ©ng cao hÆ¡n bình thưá»ng.
Vân Long liá»n nhá»› đến những há»a hình trong mảnh lụa ná». Tuy Tố Vân có hứa sẽ cho nó toại nguyện khi nó đủ tuổi thà nh nhân , nhưng vân Long căn bản lúc nà y đã bị ham muốn chế ngá»± hoà n toà n là trÃ.
Cái cảm giác được hôn và ôm Tiểu Äiệp trong lòng vẫn khiến cho nó mê loạn muốn được thá» lại. Chỉ là không ngá» nó lại chá»n Tố Vân mà thôi. Äối Vá»›i Tố vân, Vân long dÄ© nhiên vẫn có má»™t tình cảm đặc biệt, nó sẽ tuyệt đối không là m Ä‘iá»u đó nếu như nà ng phản ứng.
Nhưng Vân long đã nhiá»u lần dừng bà n tay trên dải thắt lưng cá»§a nà ng Vân thấy nà ng không có sá»± phản kháng nà o là rõ rệt. Vân long do lần đầu tiên công thà nh không khó tránh khá»i cảm giác hồi há»™p.
Hóa ra từ sau khi từ Äiệp tá»™c trở vá», vân long tuy vẫn là má»™t tiểu hà i mưá»i tuổi nhưng tâm tÃnh lại như đã già dặn Ä‘i năm năm. Nó cho rằng lúc nà y nó đã đủ tuổi thà nh nhân rồi nên có là m Ä‘iá»u đó vá»›i nà ng cÅ©ng là hợp lÃ. Vả lại nà ng trước sau cÅ©ng thuá»™c vá» nó, nó có "quá đà " má»™t chút cÅ©ng không há» gì.
Tháºt ra cÅ©ng khó trách, Vân long giống như bao ngưá»i khác khi là m ra chuyện xấu Ä‘á»u viện ra má»™t cái là do chÃnh đáng nà o đó để má»—i khi tá»± vấn lương tâm không phải cảm thấy hổ thẹn. Chứ đâu cần quan tâm hay suy nghÄ© xem ngưá»i khác nghÄ© gì vá» việc là m cá»§a mình.
Chỉ có Ä‘iá»u con ngưá»i vân Long tuy vô lại tháºt nhưng nó vẫn có má»™t chút lương tâm. Do đó khi nó sắp luồn tay qua vùng không khà tiếp giáp giữa Ä‘ai lưng và ngá»c thể cá»§a Tố vân, tiến nháºp và o vùng kì nguyên thần bà , thì ánh mắt cuảVân long vẫn ngước lên nhìn tố Vân quan sát phản ứng cá»§a nà ng.
NhỠđó nó thấy được dung diện cá»§a nà ng vụt trở nên nhợt nhạt , thần tình có vẻ sợ hãi. Tuy hoà n toà n không phản kháng lại hà nh động xâm phạm cuả nó nhưng từ khóe lệ, má»™t hạt minh châu đã kết lại. Vân Long vừa trông thấy hạt minh châu nà y láºp tức dục vá»ng tan biến, trong lòng hối háºn liá»n rút tay ra khá»i quần nà ng. Nó chỉ nghÄ© má»™t khi nà ng vẫn chưa tá»± nguyện nó sẽ tuyệt đối không lấn tá»›i thêm.
Äây có lẽ là điểm tốt và đáng tá»± hà o duy nhất mà nó có được.
Nhưng như thế chưa phải xong. Vân Long chỉ hứa vá»›i lòng là sẽ không xâm phạm nà ng không có nghÄ©a là không được động đến nà ng. Nó đã phân rõ rà ng chá»— nà o trên ngưá»i nà ng được động đến, chá»— nà o không được động đến, chá»— nà o có thể công qua.
Äối vá»›i má»™t vị hoà ng đế thì đất Ä‘ai, và con dân chÃnh là chá»§ quyá»n, có thể tùy nghi sá» dụng, nhưng rõ rà ng trong má»™t quốc gia trong má»™t lãnh thổ vẫn có má»™t nÆ¡i ở tại đó mà không thuá»™c chá»§ quyá»n cá»§a hoà ng đế. Và dụ như đối vá»›i Äà o Hoa Quốc nà y, Linh Ẩn tá»± chÃnh là má»™t nÆ¡i không thuá»™c vá» phụ thân cá»§a Vân long.
Tương tá»±, thân thể cá»§a Tố Vân, Vân long cÅ©ng tá»± cho phép mình xác láºp chá»§ quyá»n trên đó. Và ngoại trừ nó ra sẽ không ai khác được phép động đến nà ng. Nhưng sá»± phân chia cá»§a tên tiểu quá»· nà y phần nhiá»u có chút không thá»a đáng. Song đối vá»›i nó lại thá»±c sá»± thoải mái vô cùng. Gần như bất cứ chá»— nà o trên ngưá»i nà ng nó cÅ©ng tá»± cho phép mình có thể động đến. Và sá»± thá»±c nó cÅ©ng đã là m váºy từ nhiá»u năm nay.
Duy chỉ có vùng thảo nguyên kì bà đầy mê hoặc nó là nó vẫn chưa có cách nà o công qua. Ở đấy ngoại trừ là má»™t bức tưá»ng thà nh kiến cố nó phải đối chá»i thì nó còn phải đối mặt vá»›i hai thứ khác. Nước mắt cá»§a tố Vân và lương tâm cá»§a nó.
Chỉ ná»™i má»™t trong hai thứ đó thôi cÅ©ng đã đủ khiến nó công thà nh không dá»…. Lần nà y công thà nh thất bại. Nó tuy đã có thể thắng được rà o cản nhưng rốt cuá»™c cÅ©ng không thể thắng được lương tâm và nước mắt cá»§a nà ng. Vân Long tá»± nhá»§ sau nà y muốn xuất binh má»™t lần đạt được thắng lợi thì cần phải kinh qua nhiá»u lần tráºn mạc, tÃch lÅ©y kinh nghiệm dần dần má»›i mong có được khả năng.
Nhân lúc Ä‘ang trên đà thuáºn lợi , rà o cản do Tố Vân đặt ra đã bị gạt bá». Vân long thất bại ở thà nh trì trá»ng yếu liá»n chuyển sang thà nh trì cấp độ hai. Nó nhất định phải hôn được nà ng. Vân long đã quyết tâm. Nó tin tưởng vá»›i thiên binh mà nó tạo ra trong lòng tuy khà thế có suy giảm Ä‘i đôi chút nhưng công phá thà nh trì nà y chắc không mấy khó khăn.
Vân Long do có suy nghÄ© váºy nên đã ngay láºp tức chứng tá» bằng hà nh động. Nó áp sát Tố vân rất nhanh, mặt đối mặt ở cá»± li gần. Vân long trông thấy nà ng Ä‘ang khép há» mắt. Vẻ mặt mỹ lệ vô cùng thá»±c sá»± khiến lòng ngưá»i rung động.
Vân Long không chịu được nữa khẽ kêu lên má»™t tiếng trong tiá»m thức. Äạo dùng binh tối trá»ng phải thần tốc, Vân long tuyệt không muốn kéo dà i má»™t giây phút nà o thêm. Cái miệng nó đã nhanh cho chóng nhoà i tá»›i áp và o miệng cá»§a tố vân.
Do đã má»™t lần kinh qua vá»›i Tiểu Äiệp, vân Long không quá bỡ ngõ khi toà n thân lan truyá»n má»™t cảm giác như Ä‘iện xẹt. Má»™t vị ngá»t lan nhanh trong đầu lưỡi nó , phút chốc đã khuyếch tán ra toà n cÆ¡ thể.
Tố Vân vẫn tịnh không mở mắt , yếu á»›t phản kháng. Nhưng trước sức tấn công à o ạt cá»§a Vân Long, nà ng đã hoà n toà n chịu tráºn.
Vân long mặc nhiên vòng tay quấn chặt lấy tiếu yêu cá»§a nà ng. Cái miệng quái ác quyết không rá»i đôi môi ngá»t ngà o cá»§a nà ng dù là má»™t khắc.
- ừm!
Tố Vân không ngừng kÃch động đã báºt lên tiếng rên khe khẽ.
Vân Long sung sướng đê mê hưởng thụ cái cảm giác tuyệt diệu so vá»›i lần cùng Tiểu Äiệp quả tháºt có chá»— hÆ¡n hẳn.
Lúc nà y nó chỉ muốn thá»i gian trôi tháºt cháºm.
Nhưng rồi Vân Long bá»—ng cảm thấy má»™t vị đắng đắng trong miệng nhất thá»i ngây ngốc. Äôi bà n tay từ từ ná»›i lá»ng. Thân hình cÅ©ng đã dịch chuyển ra xa.
Nó ngước mắt nhìn Tố vân chỉ thấy từ đôi mắt đẹp Ä‘ang nhắm lại cá»§a nà ng chảy ra đôi dòng lệ. ChÃnh những dòng lệ nà y và o miệng nó, nó má»›i cảm thấy đắng đắng.
Nà ng đã khóc. Vân Long không khá»i hiếu kì. Tá»± dưng nó lại thấy mình như có lá»—i. Hoà n toà n buông tay khá»i ngưá»i nà ng, Vân Long chán nản nghÄ©.
-Chỉ còn thiếu chút nữa ta đã thà nh công rồi sao Vân tỷ lại khóc nhỉ?
Dư âm của khoái cảm lâng lâng vẫn còn lởn vởn đâu đó trong thần thức của Vân Long . Khuôn mặt nó hiện đầy vẻ hối tiếc.
Vân Long ngẫm nghÄ© má»™t hồi Ä‘oạn trùm má»m lên đầu. Lúc nó bắt đầu ngá»§ trở lại, Tố Vân bá»—ng mở mắt ra nhìn nó. Cái nhìn như ẩn chứa biết bao tâm sá»± kìm nén , khuôn mặt đột nhiên phảng phất nét u uẩn khó tả.
-Long Thiếu gia ! Ngưá»i đừng bao giá» quên Tố Vân nha!
Tà i sản của Davidvilla
30-05-2009, 05:37 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2009
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 4
Thanked 72 Times in 24 Posts
Quyển 1: Thiên Ã
Chương 14
Tuyết Linh Cẩu
Nguồn: 360.yahoo.blog
Mấy ngà y sau đó , Vân Long chỉ nằm lì trong phòng. Nó mặc dù đã hoà n toà n khá»e mạnh nhưng lại không muốn Ä‘i đâu. Tố Vân và Tiểu Äiệp vẫn thưá»ng ở bên cạnh chăm sóc.
Vô Trần hòa thượng đã lưu lại trong cung được mưá»i ngà y nên cÅ©ng ngá» lá»i cáo từ hoà ng thượng. Hoà ng thượng vốn dÄ© muốn lưu ngưá»i lại lâu hÆ¡n cÅ©ng là để tranh thá»§ gần gÅ©i vá»›i Vân Long khi nó vẫn còn có thể ở lại hoà ng cung nhưng thấy không còn là do nà o thá»a đáng để nÃu kéo, đà nh đồng ý để hòa thượng và Vân Long ngay chiá»u nay sẽ lên đưá»ng tá»›i Linh Ẩn Tá»±.
Chỉ là đến giá» Vân Long vẫn chưa hay biết là nó sắp phải rá»i cung , đến má»™t nÆ¡i rất xa. Bởi chuyện nó phải tá»›i Linh Ẩn Tá»± nhá» các hòa thượng tiêu trừ ma khà trong ngưá»i, chỉ có song thân nó và Tố Vân biết.
Hoà ng háºu khi hay tin đã khóc liá»n mấy ngà y khiến cho hoà ng thượng phải tốn bao nhiêu khăn tay lau nước mắt chongưá»i. Tố Vân thì không lãng phà như váºy. Nà ng chỉ nén nước mắt trong lòng. Xuất hiện trước mặt Vân long nà ng tịnh không dám biểu lá»™ thần tình u uẩn. Nhưng không ngá» Vân Long tiểu quá»· vẫn cảm nháºn ra.
Nhất là những khi chỉ có hai ngưá»i trên giưá»ng, nó vẫn ngó nhìn trá»™m nà ng. Từng giá»t lệ châu óng ánh ngưng kết thá»±c sá»± từ mấy ngà y nay khiến nó không cách nà o an tâm được. Vân Long cÅ©ng không còn hứng thú công thà nh nữa. Nó không ngừng suy nghÄ© lại những chuyện xảy ra gần đây. Sau cùng Vân Long quyết định sẽ Ä‘i há»i thẳng nà ng.
O0o
Tố Vân đã ra ngoà i từ sáng sá»›m. Không nói Vân Long cÅ©ng biết nhất định là nà ng và o cung để gặp mẫu háºu. Nó liá»n đẩy cá»a bước ra . Tiểu Äiệp muốn theo nhưng Vân Long nhất định không chịu nói nó chỉ muốn được ra ngoà i ngắm cảnh má»™t mình.
Từ tiểu phá»§ cá»§a nó tá»›i hoà ng cung không quá xa, lúc nà y mặt trá»i đã di chuyển lên khá cao. Dương quang không còn nhạt nhòa như buổi sá»›m. Từng tia nắng dịu nhẹ hắt qua kẽ lá phảng phất lên nhân ảnh cá»§a Vân Long. Nó bá»—ng thấy trong lòng có gì đó rất khó chịu.
Vân Long đột nhiên chuyển hướng, không tá»›i hoà ng cung nữa mà đi vòng ra phÃa sau núi. Tiểu phá»§ cá»§a nó tiếp giáp vá»›i má»™t ngá»n núi nho nhá», trên núi chÃnh là cánh cá»a dẫn đến thảo nguyên kì bà ngà y ngà y nó vẫn hay lui tá»›i. Con đưá»ng Ä‘i như không còn quen thuá»™c nữa. Nó nhá»› ra đã mấy ngà y không tá»›i đây rồi.
Không hiểu sao má»—i khi tá»›i đây nó lại có má»™t cảm giác tháºt lạ. Má»™t nÆ¡i nà o đó trong cÆ¡ thể nó như phát sinh má»™t thôi lá»±c hấp dẫn nó bước Ä‘i. Nó tuyệt không sao phản kháng được. Tá»±a hồ như đằng trước mặt Ä‘ang có Ä‘iá»u gì đó chỠđợi nó, nhưng khi nó tá»›i nÆ¡i thì lại chẳng có cái gì.
Nó bắt đầu hoà i nghi cảm giác của bản thân.
Bá»—ng nó nhăn tÃt mà y lại. Ngưng thần nghe ngóng. Nó nghe thấy má»™t loạt tiếng động mÆ¡ hồ vang lên từ phÃa sau.
-Ai!
Vân Long quát lớn một tiếng nhưng không thấy có thanh âm hồi đáp. Nó bực bội gắt.
-Bổn thiếu gia không biết các ngươi là ai nhưng nếu còn theo bổn thiếu gia nữa thì đừng trách bổn thiếu gia không khách khÃ.
Vân Long Ä‘ang có tâm trạng không thoải mái lên tháºt khốn thay cho kẻ nà o đó động và o nó lúc nà y. Tiếc rằng đám ngưá»i phÃa sau, hay con váºt gì đó phÃa sau không để tâm tá»›i lá»i cảnh tỉnh cá»§a nó vẫn gây ra những tiếng động.
Sá»± thể là m Vân Long ná»™ khà dâng cao cá»±c Ä‘iểm tâm trạng kìm nén mấy ngà y liá»n bá»™c phát như nước vỡ bá», liá»n chiếu theo pháp quyết cá»§a Ä‘iệp tá»™c khởi lên má»™t đạo quang mang vô sắc từ trong ná»™i thể láºp tức hất vá» phÃa sau.
Chỉ nghe thấy tiếng bạo phong vang lên một loạt những tán cây rung chuyển. cát bay đá chạy à o à o trôi qua Vân Long vỠhướng ngược lại.
Vân Long khuôn mặt khẽ cưá»i châm biến ngó ra sau. Trong lòng có thoáng chút hoan hỉ. Không ngá» cái pháp quyết gì đó mà nó há»c được lại hữu dụng đến Váºy!
Vân long không khá»i tá»± tán thưởng bản thân mình.
CÆ¡n bạo phong cuối cùng cÅ©ng qua Ä‘i, Vân Long trông thấy lá cây xung quanh rÆ¡i xà o xạc, từng đám bụi đưá»ng tản mác ra khắp phÃa. Nhưng từ trong đám bụi đưá»ng, xuất hiện má»™t con tiểu cẩu, Ä‘ang giương ánh mắt sáng rá»±c ra nhìn nó.
Vân Long thấy ánh mắt cá»§a tiểu cầu nà y có phần bất mãn thì thấy ngạc nhiên. Loà i tiểu cẩu thông thưá»ng nó biết thưá»ng dù có lá»›p lông mà u gì Ä‘i nữa nhưng mắt cá»§a nó nhất định phải là mà u Ä‘en, nhưng con tiểu cẩu nà y hai con mắt lại trắng như tuyết. Lá»›p lông cÅ©ng như được kết thà nh những hạt tuyết. Cảm giác hình dạng bên ngoà i tuyệt đối không tầm thưá»ng.
Vân Long trá»™m nghÄ© con tiểu cẩu nà y phải gá»i là Tuyết Linh cẩu má»›i xứng. Trong lòng vừa kì quái vừa có phần thú vị. Sá»± xuất hiện cá»§a Tuyết Linh Cẩu vô hình chung đã giúp nó vÆ¡i Ä‘i phiá»n muá»™n.
Thế nhưng tuyết linh cẩu lại trao cho nó má»™t cái nhìn không mấy hảo ý. Vốn dÄ© Tuyết Linh cẩu là má»™t trong tam đại thần thú , nó cư ngụ ở thảo nguyên nà y đã lâu lăm. Chẳng qua lần nà y cảm ứng được má»™t nguồn sức mạnh rất đáng sợ phảng phất trong hư không nên lấy là m kì quái , muốn xem thá» nguồn sức mạnh nà y từ đâu đến. Ai ngá» chỉ vừa má»›i chui ra đã bị Vân long phát hiện, lại còn gá»i bạo phong là m bay mất cái chân gà nướng nó Ä‘ang gáºm dở.
Phải biết nó đã ngá»§ liá»n mấy trăm năm chỉ vừa tỉnh dáºy. Cái chân gà nà y vốn dÄ© là được ngưá»i hầu trong vương phá»§ là m cho vân Long , nó đã câu được từ trong tiểu phá»§. Không ngá» miếng ăn đã ká» miệng mà còn bị giáºt mất há»i sao nó nhìn Vân Long không tức giáºn cho được.
-Lão tỠkhông đè ngươi ra vặt lấy cái chân của ngươi đem nướng thì lão tỠkhông phải là loà i cẩu
Tuyết Linh Cẩu nghÄ© trong đầu liá»n tiến tá»›i gần Vân Long gầm gừ. Vân Long căn bản không hiểu được suy nghÄ© cá»§a Tuyết Linh cẩu, bất quá nó trông thấy tuyết linh cẩu nhìn nó như nhìn kẻ thù không đụng trá»i chung thì khẽ cưá»i.
-Hây!...tiểu cẩu...không phải nhìn bổn thiếu gia như váºy chứ?
-Hừm ! lão tỠđã mấy trăm tuổi rồi mà tên tiểu tá» miệng còn hÆ¡i sữa như ngươi lại dám gá»i ta là tiểu cẩu hả. Ta phải vặt nốt cái chân cá»§a ngươi má»›i cam.
Tuyết linh cẩu nghĩ đã tiến thêm một bước.
Vân Long vẫn yên vị, một tay ve cằm ngẫm nghĩ .
-Không biết với tuyết cẩu thì nên ăn với gia vị gì mới ngon đây nhỉ?
Thì ra Vân Long đã sắp sẵn gia vị cho tuyết cẩu trước mặt. Con tuyết cẩu nà y tuyệt đối sẽ có mùi vị không giống vá»›i loà i cẩu thông thưá»ng. Nó chỉ nghÄ© đến con cẩu nà y mà đem nướng lên thì...hÃc chỉ nghÄ© thôi mà nó đã thèm đến chảy nước dãi.
-Lão tá» nguyá»n rá»§a cả tổ tông mưá»i tám Ä‘á»i nhà ngươi. Dám nghÄ© Ä‘em lão tá» Ä‘i nướng. Bổn lão tá» phải vặt nốt cái cổ cá»§a ngươi xuống.
Không ngá» suy nghÄ© cá»§a Vân long lại bị tuyết linh cẩu nà y cảm nháºn được. Tuyết cẩu tức tối gầm lên má»™t tiếng. Chỉ thấy âm thanh ba động tầng tầng phản xạ ra sắc khà kinh ngưá»i là m toà n bá»™ đất dưới chân rung chuyển.
Vân Long thấy váºy thì sợ quá liên tiếp xua tay.
-nà y...nà y..ngươi không cần phải váºy chứ.
Má»™t mảng đất lá»›n dưới chân Vân Long đã sụt xuống. Vân Long cả kinh liá»n bắt quyết kêu lá»›n má»™t tiếng.
-Lão phong thần!..lão phong thần....
Nó gá»i mấy lượt nhưng vẫn không thấy gì trong khi hai chân nó bắt đầu lún sâu. Vân Long cà ng thêm kinh hoảng lại kêu lá»›n .
-Lão phong thần!...Lão phong thần!
Tâm linh kết nối nhiá»u lần, Vân Long má»›i nghe thấy được tiếng uể oải đáp trả cá»§a phong thần.
-Là m gì mà tiểu oa nhi lại réo tên ta như váºy! chẳng phải ngươi vừa gá»i ta rồi mà .
Vân Long mừng rõ nói gấp.
-Nhanh!..nhanh kéo ta lên!
Vân Long vừa dứt lá»i bá»—ng thấy má»™t cÆ¡n gió bất thần xuất hiện luồn lách dưới chân nó. Má»™t lá»±c hút vô bì kéo nó bay lên . Vừa hay lá»›p đất dưới chân nó lại tiếp tục lún xuống. Vân Long tuy thoát nạn nhưng lại không ngừng nhăn mặt, khịt khịt mÅ©i liên hồi.
-Phong thần.! Lão không phải lại vừa đi uống rượu đấy chứ.
Quả nhiên từ trong ngá»n gió, hương tá»u tá»a ra ngà o ngạt, má»™t tiếng cưá»i há»nh hệch đáp lại lá»i cá»§a Vân Long.
-Ta chỉ uống có má»™t Ãt....mà không phải tiểu quá»· ngươi tiếc rượu đó chứ! Äừng quên hôm trước ngươi hứa vá»›i ta giúp ngươi hôn được tiểu nha đầu sẽ tặng ta mấy vò rượu trong tiểu phá»§. Ta chỉ là lúc nà y má»›i lấy phần công đáng được hưởng mà thôi..he..he..!
Vân Long nghe váºy chỉ biết cưá»i khổ. Nó căn bản má»›i chỉ giao hảo vá»›i Phong thần không lâu. Thì ra khi còn ở Äiệp Tá»™c Vân Long há»c được pháp quyết gì đó cá»™ng thêm trong ná»™i thể cá»§a nó lại có sẵn năng lượng cá»§a xá lị vì thế má»›i có thể dá»… dà ng kết giao được vá»›i Phong thần. HÆ¡n nữa Vân Long còn được nghe Phong thần nói, má»™t lúc nà o đó nó cÅ©ng có khả năng triệu má»i được thánh hoa tiên nữ.
Vân Long chÃnh là nhiá»u lần nhá» và o Phong thần má»›i thoát nạn. Tuy má»™t ngưá»i Ä‘ang tồn tại trong hiện thá»±c, má»™t ngưá»i phiêu phiêu bất định không phân rõ gianh giá»›i, nhưng tình cảm có thể được xem là hảo bằng hữu cá»§a nhau.
Trong lúc vân Long và Phong thần còn đang hà n huyên. Tuyết linh Cẩu thấy Vân Long thoát nạn, trên không trung lại hình thà nh một cơn gió lạ thì kinh hãi.
-Tiểu tạp chủng nà y lại có phong thần tương trợ.
Vừa nói nó khẽ hừ lên má»™t tiếng lá»›n thân hình đột nhiên bắn đến thân ảnh cá»§a Vân Long. Vân Long chỉ cảm thấy má»™t cưá»ng đại khà lá»±c Ä‘ang áºp đến nó. Trong lòng láºp tức đại kinh , liá»n nói lá»›n vá»›i lão phong thần.
-Chạy thôi!
Vân long khoát tay, thân ảnh như nháºp và o cÆ¡n gió phút chốc bay tản ra xa. Nhưng tốc lá»±c cá»§a Tuyết Linh Cẩu quả tháºt đáng kinh ngạc. Vân long chạy má»™t hồi đã ra đến thảo nguyên mà vẫn không là m sao thoát được tuyết cẩu. HÆ¡n nữa khoảng cách ngà y cà ng bị rút ngắn dần.
Vân Long thấy váºy thì háºm há»±c trách.
-Phong thần! sao lão chạy cháºm thế. Ta hồ nghi không biết lão có phải là phong thần không nữa.
Từ trong ngá»n gió phong thần khổ sở đáp.
-Thì tại ta cÅ©ng già rồi mà . chạy như váºy là may. Oa nhi ngươi còn kêu ca ná»—i gì.
Vân Long không phục nói.
-Lão đưá»ng đưá»ng là phong thần há không bằng má»™t con tuyết cẩu. Chuyện nà y mà đồn ra xem thánh hoa tiên nữ gì đó có còn xem lão và o mắt không?
Cơn gió đang bay đột nhiên chững lại kéo theo thân hình của Vân Long cũng chững lại theo.
-Sao lão lại dừng lại...chết rồi tuyết cẩu đuổi tới nơi rồi...
Vân Long hốt hoảng nhìn và o bóng tuyết cẩu đã dần tiếp giáp. Phong thần vẫn không di chuyển mà lại há»i vân Long.
-Oa nhi! ngươi dám xem thưá»ng ta hả?
Vân Long không ngá» lão lại hiếu thắng đến váºy, bị má»™t câu nói cá»§a nó chá»c giáºn cÅ©ng muốn là m anh hùng. Anh hùng gì nữa, ở đây đâu có mỹ nhân cho lão thể hiện. Hừm.
Vân Long hừ nhẹ má»™t tiếng không cách nà o khác là nhìn thẳng và o ánh mắt giáºn dữ cá»§a Tuyết cẩu nói.
- loà i tiểu cẩu chết tiệt hại bổn thiếu gia chạy mệt muốn đứt cả hơi ta. Lại đây bổn thiếu gia sẽ là m thịt ngươi!
Nói rồi xắn xắn ống tay áo kéo đến cùi chỠ, thân hình vẫn ngưng lại trên không , một tay đã chống ngang thắt lưng. Dáng vẻ lúc đó vừa ngang ngạnh lại vừa hà o hùng.
Tuyết cẩu thấy vô cùng ngứa mắt nhưng vì còn ngại lá»›p phong vân Ä‘ang lá» má» bao bá»c quang thân vân Long vẫn chưa dám tấn công.
Vân Long thấy Tuyết cẩu vẫn đứng im lặng thì khẽ cưá»i.
-Hi...hi...ngươi sợ rồi à ! Ài!..bổn thiếu gia cÅ©ng không phải loại ngưá»i tà n ác gì, tạm tha cho ngươi đó. Äừng có mà đuổi theo bổn thiếu gia nữa bằng không thì....
Vân Long chợt quay ngưá»i khẽ giục lão phong thần .
-Chạy thôi!
Ai ngá» ngá»n gió bao quanh Vân Long vẫn không buồn di chuyển ,tịnh như núi thất. Vân Long thấy váºy không khá»i cưá»i khổ trong lòng.
-Lão đúng là sĩ diện hão.?
Tuyết cầu đã Ä‘o lưá»ng được thá»±c lá»±c cá»§a Phong thần thấy bất quá không hÆ¡n được mình bao nhiêu liá»n hừ lên má»™t tiếng.
-Hừm!
Bốn chân cùng lúc thần tốc lao vá» phÃa vân Long. Vân Long thất kinh không biết phải chống đỡ như thế nà o đà nh khua tay loạn. Nó căn bản chỉ biết váºn dụng má»—i pháp quyết để kết nối tâm linh vá»›i Phong thần chứ còn chiêu thức võ công nó lại không biết.
Tuy nhiên chợt nhá»› ra má»™t và i chiêu cá»§a Dương Phi Tuyết xá» dụng trước đây, Vân Long đà nh miá»…n cưỡng đẩy ra . chỉ thấy tuyết cẩu phún ra má»™t cá»— hà n khà băng lãnh. Dù chưa tiến nháºp ná»™i thể vân Long nhưng nó đã cảm thấy lạnh run.
-Úi Cha mẹ Æ¡i!..hÃc...hÃc...
Vân Long không ngừng kêu lá»›n. Cảm thấy tuyệt vá»ng vô cùng.
Tà i sản của Davidvilla
Từ khóa được google tìm thấy
4vn vo lai tieu tu , áèëàí , dao ma tam phap , doc vo lai tieu tu 4eu , êíèãà , ïèçäà , sac hiep vo lai tieu tu , tiểu tá» vô lại , tieu tu vo lai , tieu tu vo lai 4vn , tieu tu vo lai c 8 , truyen tieu tu vo lai , truyen vo lai tieu tu , truyen vo lau tieu tu , ùéÿéíáþðíï , vô lai tieu tu , vô laÌ£i tiểu tử , vô lại thiên tá» , vô lại tiá»u tá» , vô lại tiểu tá» , vÔ lẠi tiỂu tỬ , vo lai thien tu , vo lai tieu tu , vo lai tieu tu 4vn , vo lai tieu tu 4vn.eu , vo lai tieu tu chap , vo lai tieu tu chuong 2 , vo lai tieu tu full , vo lai tieu tu hoi 3 , vo lai tieu tu new , vo lai tieu tu page 8 , vo lai tieu tu tam mong , vo lai tieu tu toan tap , vo lai tieu tu tron bo , vo lai tieu tu(full) , vo lai tieu tu-4vn.eu , vo laÌ£i tiêu tu , www.vo lai tieu tu