06-06-2009, 08:49 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 16
VỤ HÀNH QUYẾT
MẶT TRỜI Äà BẮT ÄẦU HẠTHẤP XUá»NG TRÊN NGỌN NÚI TRỌC, VÀ NGỌN Äá»’I NÀY Äà BỊ VÂY BỌC BỞI HAI LỚP QUÂN LÃNH.
ChÃnh cái ala kỵ binh, lúc gần trưa cắt ngang đưá»ng quan tổng trấn, giỠđã ra đến cổng Hevrov. ÄÆ°á»ng Ä‘i cá»§a nó đã được chuẩn bị trước. Những tốp lÃnh bá»™ binh cá»§a kogort ngưá»i kapadokia đã dồn những tóan lá»›n ngưá»i, lừa, lạc đà ra hai bên vệ đưá»ng, và ala nhịp nhà ng chạy nước kiệu, là m bốc lên táºn trá»i những cá»™t bụi trắng, phi đến ngã tư, nÆ¡i gặp nhau cá»§a hai con đưá»ng: má»™t từ phÃa Nam chạy đến Vifleem, má»™t theo hướng Tây Bắc đến Iapha. Ala phóng theo con đưá»ng chạy theo hướng Tây Bắc. Vẫn những ngưá»i lÃnh bá»™ binh kapadokia kia đứng dá»c hai bên vệ đưá»ng, há» Ä‘uổi dẹp xuống khá»i mặt đưá»ng tất cả những Ä‘oà n xe thồ hà ng Ä‘ang vá»™i vã tá»›i Iersalaim để dá»± há»™i. Những đám ngưá»i Ä‘i lá»… thánh, rá»i bá» các túp lá»u vải kẻ sá»c tạm thá»i dá»±ng ngay trên cỠđến đứng túm tụm sau lưng hà ng lÃnh kapadokia. Äi được gần má»™t cây số, ala vượt kogort thứ hai cá»§a legio Tia Chá»›p và sau khi phi thêm chừng cây số nữa, đã đến chân Núi Trá»c trước tiên. Äến đây, cả ala xuống ngá»±a và chia thà nh từng trung đội vây kÃn má»™t vòng quanh ngá»n đồi thấp, chỉ trừ má»™t lối nhá» lên đồi từ phÃa đưá»ng Iapha.
Má»™t lúc sau tiếp theo ala, kogort thứ hai hà nh quân Ä‘á»n nÆ¡i, leo lên má»™t báºc cao hÆ¡n và đứng rải thà nh vòng bao quanh ngá»n đồi. Cuối cùng, kenturia dưới sá»± chỉ huy cá»§a Mark Crưsoboi cÅ©ng đã đến. Kenturia Ä‘i rải thà nh hai dãy dà i dá»c hai bên vệ đưá»ng, ở giữa hai dãy đó, dưới sá»± giám sát cá»§a đội cấm vệ, ba tên tá»™i nhân bị đưa ra hà nh hình Ä‘i trên má»™t chiếc xe, cổ má»—i ngưá»i mang má»™t tấm gá»— trắng vá»›i hà ng chữ viết: “Kẻ cướp và phản loạn†bằng hai thứ tiếng - tiếng Aramei và tiếng Hy Lạp. Tiếp theo xe tá»™i đồ là các xe khác chở những chiếc cá»™t gá»— má»›i bà o, vá»›i xà ngang, dây thừng, cuốc xẻng, xô thùng, rìu rá»±a. Trên các xe nà y còn có sáu tên Ä‘ao phá»§. Cưỡi ngá»±a Ä‘i liá»n phÃa sau là kenturion Mark, chỉ huy đội cấm binh cá»§a Iersalaim và chÃnh cái ngưá»i đội mÅ© chụp trước đó đã có má»™t cuá»™c nói chuyện chá»›p nhoáng vá»›i Pilat trong gian phòng tối ở lâu đà i. Má»™t toán lÃnh xếp hà ng Ä‘i Ä‘oạn háºu Ä‘oà n diá»…u hà nh, còn phÃa sau toán lÃnh là gần hai nghìn ngưá»i gồm nhữngkẻ tò mò, không sợ cái nắng khá»§ng khiếp và muốn được chứng kiến cảnh tượng thú vị.
GiỠđây, nháºp theo đám ngưá»i tò mò từ thà nh phố tá»›i còn có những kẻ tò mò trong số ngưá»i hà nh hương Ä‘i lá»…, hỠđược phép nháºp và o Ä‘uôi Ä‘oà n diá»…u hà nh không bị ngăn cản. Dưới tiếng rao lanh lảnh cá»§a bá»n mõ tòa Ä‘i theo Ä‘oà n xá» quyết và gà o hét những gì Pilat vừa gà o lúc gần trưa, Ä‘oà n ngưá»i bò dần lên ngá»n Núi Trá»c.
Ala để cho tất cả Ä‘i lên tầng hai, còn kenturia chỉ cho phép những ai có quan hệ trá»±c tiếp vá»›i việc hà nh quyết được Ä‘i lên phÃa trên, rồi nó chuyển đội hình rất nhanh, xua đám đông rải tản ra xung quanh toà n bá»™ ngá»n đồi, khiến há» lá»t và o má»™t bên là hà ng rà o lÃnh bá»™ binh phÃa trên và má»™t bên là hà ng rà o lÃnh kỵ binh phÃa dưới. Bây giá» má»i ngưá»i có thể nhìn thấy cuá»™c hà nh hình qua hà ng rà o bá»™ binh thưa thá»›t.
Váºy là đã ba giỠđồng hồ trôi qua kể từ khi Ä‘oà n diá»…u hà nh leo lên đồi, mặt trá»i đã hạ thấp trên ngá»n Núi Trá»c, nhưng sức nóng vẫn còn khá»§ng khiếp không chịu nổi, những ngưá»i lÃnh ở cả hai dãy hà ng rà o phải chịu khổ sở vì nắng, vì buồn chán, trong lòng nguyá»n rá»§a những tên kẻ cướp kia, thà nh tháºt mong cho há» má»™t cái chết tháºt nhanh chóng.
Viên chỉ huy ala có dáng ngưá»i nhá» bé, vá»›i vầng trán ướt đẫm và chiếc áo cánh trắng đã Ä‘en thẫm lại vì mồ hôi ở trên lưng, đứng dưới chân đồi cạnh lối Ä‘i lên để ngõ, chốc chốc lại bước đến bên chiếc xô bằng da đặt ở trung đội má»™t, khum tay lại múc nước uống và dấp ướt chiếc khăn đầu rìu cá»§a mình. Cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n được Ãt nhiá»u, anh ta lại vá» vị trà cá»§a mình và bắt đầu đếm bước Ä‘i lui Ä‘i tá»›i trên con đưá»ng dẫn lên đỉnh núi. Thanh kiếm dà i cá»§a anh ta gõ nhịp lên chiếc á»§ng da thắt dây. Viên chỉ huy muốn tá» ra cho những ngưá»i lÃnh kỵ binh cá»§a mình tấm gương vá» sức chịu đựng, nhưng lại thương đám lÃnh, cho phép há» dùng những ngá»n giáo cắm xuống đất rồi lấy các tấm áo choà ng trắng phá»§ lên là m lá»u. Dưới những chiếc lá»u đó, đám lÃnh ngưá»i Xiri ẩn tránh cái nắng kinh ngưá»i. Các xô nước cạn Ä‘i rất nhanh, những ngưá»i lÃnh kỵ binh cá»§a các trung đội thay nhau Ä‘i lấy nước ở trong má»™t cái khe táºn chân núi, nÆ¡i dưới bóng râm nhợt nhạt cá»§a những cây dâu khẳng khiu, con suối nước đục Ä‘ang cố sống những ngà y cuối cùng trong cái nóng địa ngục nà y. Tại đây, đám mã phu, đón bắt từng bóng râm cháºp chá»n, Ä‘ang đứng buồn chán trông coi những con ngá»±a đã mệt lá».
Sá»± má»i mệt cá»§a đám lÃnh tráng và những lá»i chá»i rá»§a cá»§a há» dà nh cho mấy tên cướp là dá»… hiểu. Những lo lắng cá»§a quan tổng trấn vá» những vụ lá»™n xá»™n có thể xảy ra trong thá»i gian tiến hà nh vụ hà nh quyết ở cái thà nh phố Iersalaim mà ngà i căm ghét nà y, tháºt may mắn , đã không thà nh hiện thá»±c. Và khi đã bước sang giá» thứ tư cá»§a cuá»™c hà nh hình, giữa hai hà ng rà o lÃnh - bá»™ binh ở phÃa trên và kỵ binh ở phÃa dưới – trái hẳn vá»›i má»i dá»± Ä‘oán, không còn lại má»™t bóng ngưá»i nà o nữa. Mặt trá»i thiêu đốt đám đông và xua Ä‘uổi má»i ngưá»i ngược trở lại Iersalaim. PhÃa sau hà ng rà o cá»§a hai kenturion La Mã chỉ còn lại có hai con chó không hiểu cá»§a ai và chạy lên đồi để là m gì. Nhưng cái nóng cÅ©ng đã là m cho chúng mệt lữ, chúng nằm xuống đất, lưỡi thè ra ngoà i, thở nặng nhá»c và không chú ý gì đến mấy chú thằn lằn lưng xanh, những con váºt duy nhất không sợ nắng, chạy Ä‘i chạy lại loăng quăng giữa những tảng đá nóng rẫy và những loà i cây gì đó gai to má»c bò trên mặt đất.
Không có má»™t kẻ nà o tìm cách đánh tháo những ngưá»i bị đưa Ä‘i hà nh quyết ở cả trong chÃnh thà nh phố Iersalaim dầy đặc quân lÃnh, cả ở đây, trên ngá»n đồi bị hai vòng ngưá»i quay chặt; và đám đông tò mò lại đã quay trở vá» thà nh phố, bởi vì tháºt ra há» chẳng tìm thấy cái gì hay ho thú vị trong cuá»™c hà nh hình nà y, còn trong lúc đó ở thà nh phố lại Ä‘ang chuẩn bị để đón buổi đại lá»… Vượt Qua chiá»u nay.
Những ngưá»i lÃnh bá»™ binh La Mã ở tầng hai còn khốn khổ hÆ¡n cả đám kỵ binh phÃa dưới. Äiá»u duy nhất mà kenturion Crưsoboi cho phép binh lÃnh là cởi mÅ© sắt và đội thay và o đó những tấm vải trắng nhúng nước, nhưng vẫn bắt há» phải đứng tay cầm giáo sẵn sà ng. Anh ta cÅ©ng quấn má»™t tấm vải trắng như thế nhưng để khô, không thấm nước, không cởi bá» tháºm chà cả những chiếc đầu sư tá» bằng bạc khoác ngoà i áo cánh, không cởi xà cạp, Ä‘i Ä‘i lại lại cách đám Ä‘ao phá»§ không xa. Mặt trá»i rá»i thẳng và o ngưá»i kenturion nhưng không là m cho anh ta mảy may suy suyển, và ngưá»i ngoà i không thể nà o nhìn thẳng được và o những chiếc đầu sư tá», ánh phản chiếu chói lòa cá»§a tấm khiên bạc như bị nấu chảy ra dưới nắng khiến mắt nhức nhối không chịu nổi.
Trên khuôn mặt bị biến dạng cá»§a Crưsoboi không há» thể hiện sá»± mệt má»i hay khó chịu nà o, và có cảm giác như cái con ngưá»i khổng lồ nà y đủ sức để Ä‘i lại như thế suốt ngà y hôm nay, suốt đêm, rồi suốt má»™t ngà y nữa, - tóm lại cần thiết bao nhiêu cÅ©ng được. Vẫn cứ bước Ä‘i như thế, hai bà n tay đặt lên dải thắt lưng nặng bịt những tấm đồng lá»n, vẫn cứ cau có nhìn khi thì lên những chiếc cá»™t treo ngưá»i bị hà nh hình, khi thì hà ng rà o lÃnh, vẫn cứ há» hững dùng mõm chiếc á»§ng lông đá văng những khúc xương ngưá»i bị thá»i gian bà o trắng hay những viên đá nhá» vấp phải dưới chân.
Còn ngưá»i đội mÅ© chụp thì ngồi thoải mái trong tư thế bất động trên chiếc ghế đẩu ba chân cách cá»™t hà nh hình không xa, tuy váºy thỉnh thoảng vì buồn tay, ông ta dùng đầu roi đà o bá»›i trong cát.
Nhưng tháºt ra, nếu nói rằng phÃa sau hà ng rà o lÃnh không có ngưá»i nà o thì không chÃnh xác lắm. Có má»™t ngưá»i, nhưng không ai nhìn thấy anh ta. Ngưá»i đó không ở bên phÃa có lối để ngá» Ä‘i lên đồi và cÅ©ng là nÆ¡i tiện lợi cho việc quan sát vụ hà nh quyết, mà ở phÃa Bắc, nÆ¡i sưá»n đồi dốc và khó leo lên, không bằng phẳng, nÆ¡i có nhiá»u khe, nhiá»u hồ, nÆ¡i có má»™t cây sung ốm yếu cố sống bám và o mảnh đất khô cằn bị trá»i nguyá»n rá»§a trong má»™t khe con.
ChÃnh dưới cái gốc cây không có lấy má»™t tà bóng nà o nà y là nÆ¡i ẩn mình cá»§a ngưá»i xem duy nhất - chứ không phải ngưá»i tham gia - cá»§a cuá»™c hà nh quyết; anh ta ngồi trên má»™t hòn đá ngay từ đầu, tức là đã bốn tiếng đồng hồ. Vâng, để quan sát cuá»™c hà nh quyết, anh ta đã chá»n vị trà không phải tốt nhất, mà là xấu nhất. Nhưng dù sao thì từ đây vẫn trông rõ những cá»™t treo cổ, trông rõ phÃa sau hà ng rà o lÃnh hai mảnh sáng loáng trên ngá»±c viên kenturion, mà chừng đó chắc có lẽ cÅ©ng là hoà n toà n đủ đối vá»›i cái con ngưá»i rõ rà ng muốn không bị ai nháºn thấy và quấy rầy nà y.
Nhưng bốn giá» trước đây, khi cuá»™c hà nh hình má»›i bắt đầu, ngưá»i nà y lại xá» sá»± hoà n toà n khác hẳn và rất có thể đã bị chú ý, vì váºy bây giá» anh ta thay đổi cách thức hà nh động cá»§a mình và ẩn náu tại đây.
Lúc đó, khi Ä‘oà n diá»…u hà nh chỉ vừa má»›i qua khá»i hà ng rà o lÃnh leo lên đỉnh đồi, anh ta lần đầu tiên xuất hiện, và hÆ¡n nữa lại có vẻ rõ rà ng là ngưá»i đến cháºm. Anh ta thở nặng nhá»c, không Ä‘i, mà vừa chen lấn xô đẩy, vừa chạy lên đồi; khi trông thấy trước mắt mình, như trước mắt tất cả những ngưá»i khác, hà ng rà o lÃnh khép kÃn lại, anh ta liá»n là m má»™t cố gắng ngây thÆ¡, là giả đò không hiểu những tiếng quát cáu kỉnh, tìm cách luồn qua hà ng lÃnh để chạy đến chá»— hà nh hình, nÆ¡i các tá» tù đã bị lùa xuống khá»i xe. ChÃnh vì thế mà anh ta đã lÄ©nh má»™t đòn cán giáo và o giữa ngá»±c; bắn ngược trở lại khá»i hà ng rà o lÃnh, hét lên má»™t tiếng, nhưng không phải vì Ä‘au, mà vì tuyệt vá»ng. Anh ta ném lên ngưá»i lÃnh vừa đánh mình má»™t ánh mắt đục má» và hoà n toà n há» hững, như cá»§a má»™t ngưá»i không cảm thấy Ä‘au đớn vá» thể chất.
Vừa ho vừa thở dốc, tay ôm ngá»±c, anh ta chạy quanh ngá»n đồi lên sưá»n phÃa Bắc, cố tìm ra má»™t lá»— hổng nà o đó trong hà ng rà o lÃnh để chui qua. Nhưng đã muá»™n. Vòng vây đã khép kÃn. Và ngưá»i đà n ông vá»›i bá»™ mặt méo xệch vì Ä‘au khổ buá»™c phải từ bá» những cố gắng cá»§a mình tìm cách luồn đến bên mấy chiếc xe - từ đó giỠđây ngưá»i ta đã dỡ ba chiếc cá»™t xuống. Bởi vì những cố gắng đó chắc chẳng mang lại kết quả gì, mà anh ta lại sẽ bị bắt, mà để bị bắt giữ trong ngà y hôm nay là việc tuyệt đối không nằm trong dá»± kiến cá»§a anh ta.
Và thế là anh ta Ä‘i tránh sang phÃa khe nhá», nÆ¡i yên tÄ©nh hÆ¡n và không bị ai quấy rầy.
Còn bây giá», cái con ngưá»i râu Ä‘en, vá»›i đôi mắt sưng má»ng nước vì mặt trá»i và mất ngá»§ nà y Ä‘ang ngồi buồn bã trên má»™t tảng đá nhá». Anh ta khi thì thở dà i, mở phanh chiếc áo tallif đã tả tÆ¡i trong các chuyến lang thang, từ mà u xanh da trá»i đã biến thà nh mà u xám cáu ghét, để lá»™ bá»™ ngá»±c bị thương bởi ngá»n giáo và đầm đìa mồ hôi bẩn; khi thì ngước cặp mắt chất chứa ná»—i Ä‘au khổ vô biên lên bầu trá»i, nhìn theo ba con chim cắt đã từ lâu bay lượn trên không thà nh những vòng tròn lá»›n trong linh cảm má»™t bữa tiệc sắp tá»›i; khi thì cắm ánh mắt tuyệt vá»ng xuống mặt đất và ng và trông thấy trên đó má»™t chiếc xương sá» chó đã mục nát má»™t ná»a và những con thằn lằn chạy xung quanh nó.
Ná»—i Ä‘au khổ cá»§a ngưá»i đà n ông lá»›n đến mức thỉnh thoảng anh ta lại cất tiếng nói vá»›i chÃnh mình.
- á»’, ta ngu quá! – Anh ta lẩm bẩm, lắc lư ngưá»i trên tảng đá trong cÆ¡n vò xé tâm can, những ngón tay cà o rách cả bá»™ ngá»±c rám nắng. – Ta là má»™t thằng ngu, má»™t con đà n bà đần độn, má»™t đứa hèn nhát! Ta là đồ vứt Ä‘i, chứ không phải là ngưá»i !
Anh ta im lặng, cuối đầu rồi uống và i hớp nước ấm từ trong chiếc bình bằng gỗ, trở nên linh hoạt hơn, túm lấy khi thì con dao giấu sau lần áo tallif trên ngực, khi thì mảnh giấy da cừu nằm trước mặt trên tảng đá cạnh chiếc que và lỠmực..
Trên mảnh giấy da cừu đã có những hà ng chữ viết:
“ Những phút cứ trôi qua, và ta, Levi Matvei, ngồi trên Núi Trá»c, mà cái chết vẫn chưa đến!â€
Tiếp đó là :
“ Mặt trá»i đã xuống thấp, mà cái chết vẫn chưa đến.â€
GiỠđây, Levi Matvei thất vá»ng dùng chiếc que nhá»n viết:
“ Hỡi Chúa Trá»i ! Tại sao Ngưá»i lại giáºn anh ấy đến thế ? Hãy cho anh ấy chết Ä‘i!â€
Viết xong, anh ta nấc lên không nước mắt và lại dùng những ngón tay cà o nát ngực mình.
Nguyên nhân sá»± tuyệt vá»ng cá»§a Levi là ở ná»—i bất hạnh khá»§ng khiếp mà Iesua và anh ta gặp phải, và ngoà i ra , còn là ở Ä‘iá»u sai lầm nặng ná» mà anh ta, Levi, theo ý nghÄ© cá»§a anh ta, đã phạm phải. Trưa ngà y hôm kia, Iesua và Levi còn ở Viphania, ngoại vi Iersalaim, tại nhà má»™t ngưá»i là m vưá»n đặc biệt ưa thÃch những lá»i rao giảng cá»§a Iesua. Suốt cả buổi sáng, hai ngưá»i khách là m việc ở ngoà i vưá»n, giúp đỡ chá»§ nhà , còn đến chiá»u thì thu xếp chuẩn bị lên đưá»ng Ä‘i Ierslaim. Nhưng Iesua, không hiểu sao lại vá»™i và ng, nói rằng anh ta có má»™t việc rất cấp bách ở trong thà nh phố, đã ra Ä‘i má»™t mình lúc giữa trưa. Äó chÃnh là sai lầm thứ nhất cá»§a Levi Matvei. Tại sao, tại sao lại để cho Iesua Ä‘i má»™t mình!
Còn chiá»u hôm đó thì Matvei không thể Ä‘i Iersalaim được. Má»™t cÆ¡n bệnh khá»§ng khiếp và bất ngỠđã quáºt ngã anh ta. Ngưá»i run rẩy, thân thể như bốc lá»a, răng đánh cầm cáºp và liên tục xin nước uống. Matvei không thể Ä‘i đâu được hết, nằm co quắp trên chiếc chăn đắp ngá»±a trong gian chái nhà cá»§a ngưá»i là m vưá»n, và cứ nằm ở đó cho đến táºn sáng thứ sáu, khi cÆ¡n bệnh rá»i bá» anh ta cÅ©ng bất ngá» hệt như khi vụt đến. Mặc dù hãy còn yếu, chân tay run lẩy bẩy, nhưng anh ta linh cảm trước má»™t mối tai há»a nà o đó, liá»n chia tay vá»›i chá»§ nhà , Ä‘i và o thà nh phố Iersalaim. Ở đó, Matvei biết rằng linh cảm đã không đánh lừa anh ta. Tai há»a đã xảy ra. Äứng trong đám đông, Levi đã nghe quan tổng trấn tuyên án.
Khi Ä‘oà n tá» tù bị dẫn lên núi, Levi Matvei chạy bên cạnh toán lÃnh trong đám những ngưá»i tò mò, cố bằng cách nà o đó kÃn đáo ra hiệu cho Iesua biết rằng anh ta, Levi Matvei Ä‘ang ở đây, rằng anh ta sẽ không bá» mặc Iesua trên quảng đưá»ng cuối cùng, và anh ta sẽ cầu nguyện cho cái chết cá»§a Iesua đến tháºt nhanh chóng. Nhưng Iesua mãi nhìn vá» phÃa xa, nÆ¡i ngưá»i ta sẽ đưa mình đến, nên tất nhiên, đã không nháºn thấy Levi.
Khi Ä‘oà n diá»…u hà nh đã Ä‘i trên đưá»ng được ná»a dặm, trong đầu Matvei, lúc đó Ä‘ang chen lấn trong đám đông ngay cạnh hà ng rà o lÃnh, vụt lóe ra má»™t ý nghÄ© đơn giản và thiên tà i; thế là ngay láºp tức, trong cÆ¡n nóng nảy, anh ta trút lên đầu mình những lá»i nguyá»n rá»§a vì đã không nghÄ© ra Ä‘iá»u đó được sá»›m hÆ¡n. Những ngưá»i lÃnh Ä‘i không thà nh hà ng dà y đặc, ở giữa há» vẫn có những khoảng hở. Nếu tháºt khéo léo và tÃnh toán chÃnh xác, có thể luồn qua giữa hai tên lÃnh để chạy đến bên xe và nhảy lên. Lúc đó Iesua sẽ được cứu thoát khá»i những cá»±c hình dai dẳng.
Chỉ cần má»™t giây là đủ để Levi dùng dao đâm và o lưng Iesua, sau khi hét lên: “Iesua, tôi đến cứu anh và đi cùng vá»›i anh đây! Tôi là Matvei, ngưá»i há»c trò duy nhất và trung thà nh cá»§a anh !â€
Còn nếu như Chúa Trá»i rá»™ng lòng cho thêm má»™t giây tá»± do nữa thì có thể còn kịp đâm cả chÃnh bản thân, tránh cho mình cái chết trên cá»™t treo cổ. Nhưng thá»±c ra, Levi, ngưá»i thu thuế trước đây, không quan tâm đến cái Ä‘iá»u cuối cùng nà y lắm – anh ta thì chết thế nà o cÅ©ng được. Anh ta chỉ muốn có má»™t Ä‘iá»u: là m sao để Iesua, ngưá»i không há» là m cho ai má»™t Ä‘iá»u ác nhá» nà o, tránh khá»i những cá»±c hình Ä‘au đớn.
Kế hoạch dá»± tÃnh rất hay, nhưng cái khó là ở chá»— Levi không có sẵn dao ở trên mình. Anh ta cÅ©ng không có má»™t đồng tiá»n nà o.
Trong cÆ¡n cáu giáºn mình đến Ä‘iên khùng, Levi luồn ra khá»i đám đông và chạy ngược trở vá» thà nh phố. Trong mái đầu bốc lá»a cá»§a anh ta chỉ có má»™t ý nghÄ© nóng bá»ng: là m sao để ngay bây giá» bằng bất cứ cách nà o, kiếm được ở trong thà nh phố má»™t con dao và quay trở lại Ä‘uổi kịp Ä‘oà n diá»…u hà nh.
Anh ta chạy đến cổng thà nh, vòng vèo giữa đám hà ng xe thồ đổ xô và o thà nh phố, và trông thấy phÃa tay trái má»™t hiệu bánh mì Ä‘ang mở cá»a. Thở hổn hển vì vừa phải chạy trên má»™t quãng đưá»ng nóng bá»ng, Levi cố trấn tÄ©nh, vá»›i vẻ rất đỉnh đạc bước và o cá»a hiệu, cất tiếng chà o bà chá»§ Ä‘ang đứng sau quầy, yêu cầu bà ta đưa cho khoanh bánh mì ở tầng trên, mà không hiểu sao lại là m cho anh ta thÃch hÆ¡n những khoanh bánh mì khác; và khi bà chá»§ hiệu quay mặt Ä‘i, Levi im lặng nhanh như cắt chá»™p lấy từ mặt quầy cái mà không thể có gì tốt hÆ¡n – con dao cắt bánh mì dà i sắc như dao cạo, - và láºp tức nhảy bổ ra khá»i cá»a hiệu. Mấy phút sau anh ta đã ở trên con đưá»ng Ä‘i Iapha. Nhưng không còn thấy bóng dáng Ä‘oà n diá»…u hà nh đâu nữa. Levi co chân vụt chạy. Thỉnh thoảng anh ta lại phải ngã xoà i xuống mặt đất đầy bụi nằm bất động để thở lấy hÆ¡i. Những ngưá»i Ä‘i bá»™ và cưỡi lừa và o thà nh phố Iersalaim nhìn anh ta kinh ngạc. Levi nằm, nghe tiếng tim không chỉ Ä‘áºp dồn dáºp trong ngá»±c mình, mà cả ở trên đầu và hai bên mang tai. Thở lấy hÆ¡i được má»™t lúc, anh ta lại nhá»m dáºy và chạy tiếp, nhưng má»—i lúc má»™t cháºm dần, cháºm dần. Cuối cùng, khi anh ta trông thấy Ä‘oà n diá»…u hà nh dà i bốc bụi đà ng xa, nó đã ở ngay dưới chân đồi.
- á»’, lạy Chúa… - Levi báºt tiếng rên rỉ, hiểu rằng mình cháºm mất rồi. Và đúng là anh ta đã quá cháºm tháºt.
Khi đã hết giá» thứ tư cá»§a cuá»™c hà nh quyết, những ná»—i Ä‘au khổ cá»§a Levi đạt đến tá»™t đỉnh, và anh ta như hóa Ä‘iên. Nhá»m dáºy khá»i hòn đá Ä‘ang ngồi, anh ta quẳng con dao đánh cắp được mà bây giá», như anh ta nghÄ©, đã trở nên vô dụng, giẫm nát bình nước, ném chiếc khăn kephi trên đầu xuống, túm lấy những sợi tóc thưa thá»›t cá»§a mình và cất tiếng nguyá»n rá»§a bản thân.
Anh ta xỉ vả mình, tuôn ra những lá»i lẽ vô nghÄ©a, gầm gà o, nhổ nước bá»t, nguyá»n rá»§a bố mẹ mình đã sinh ra trên Ä‘á»i má»™t thằng ngốc.
Thấy những lá»i chá»i rá»§a thá» nguyá»n cá»§a mình không có tác dụng, dưới trá»i nắng chói chang vẫn chẳng có gì thay đổi, anh ta liá»n nắm chặt hai bà n tay khô gân guốc, nheo nheo mắt, giÆ¡ chúng lên tháºt cao, vá» phÃa vầng mặt trá»i Ä‘ang hạ má»—i lúc má»™t thấp xuống là m những chiếc bóng trên mặt đất má»—i chốc má»™t dà i ra để rồi Ä‘i khá»i và chui tá»t xuống mặt biển Äịa Trung Hải, và anh ta đòi Chúa Trá»i phải hiển hiện má»™t phép lạ. Levi đòi Chúa Trá»i phải láºp tức gá»i cái chết đến cho Iesua.
Nhưng khi mở mắt ra, anh ta thấy rằng tất cả vẫn y nguyên như cÅ©, ngoà i má»™t Ä‘iá»u - những vệt sáng loáng trên ngá»±c kenturion đã mỠđục Ä‘i. Mặt trá»i dá»i luồng à nh sáng cá»§a mình và o lưng những ngưá»i bị hà nh quyết ngoảnh mặt vá» phÃa thà nh phố Iersalaim. Khi đó Levi liá»n hét lên:
- Ta nguyá»n rá»§a Ngưá»i, hỡi Chúa Trá»i!
Bằng má»™t giá»ng đã khà n đặc, Levi hét lên rằng bây giá» anh ta đã thấy rõ sá»± bất công cá»§a Chúa Trá»i và sẽ không còn tin tưởng và o Chúa Trá»i nữa.
- Ngưá»i đã bị Ä‘iếc rồi ! – Levi gà o lên. - Nếu như ngưá»i không Ä‘iếc, hẳn ngưá»i phải nghe lá»i ta, và đã cho anh ấy chết ngay tức khắc.
Nhắm mắt lại, Levi chá» má»™t tráºn mưa lá»a từ trên trá»i trút xuống và thiêu cháy ngay anh ta. Nhưng Ä‘iá»u đó đã không xảy ra; và , vẫn không mở mắt, Levi tiếp tục ném lên trá»i cao những câu nhục mạ cay độc. Anh ta gà o thét vá» sá»± mất lòng tin tuyệt đối, rằng còn có những thánh thần và tôn giáo khác. Äúng thế, vá»›i má»™t vị Chúa Trá»i khác thì chắc đã không xảy ra chuyện như thế nà y, đã không bao giở để má»™t ngưá»i như Iesua bị mặt trá»i thiêu sống trên giá tá» hình.
- Ta đã lầm! – Levi gà o thét, giá»ng đã hoà n toà n khản đặc, - Ngưá»i là Chúa Trá»i độc ác! Hoặc là đôi mắt Ngưá»i đã bị hương khói từ những ngôi Ä‘á»n che kÃn, còn hai tai ngưá»i không còn biết nghe thấy má»™t Ä‘iá»u gì khác ngoà i những tiếng kèn cá»§a các thầy tế lá»…? Ngưá»i không phải là vị Chúa Trá»i toà n năng. Ngưá»i là hắc thần. Ta nguyá»n rá»§a Ngưá»i, Chúa Trá»i cá»§a những tên cưá»ng đạo; kẻ bảo trợ và linh hồn cá»§a chúng !
Vừa lúc đó có má»™t ngá»n gió thổi và o mặt cá»±u nhân viên thu thuế, có cái gì đó xà o xạc dưới chân anh ta. Gió lại thổi má»™t lần nữa, và khi Levi mở mắt ra, anh ta trông thấy rằng tất cả trên thế gian, không biết có phải do tác động những lá»i nguyá»n rá»§a cá»§a anh ta hay còn do những nguyên nhân nà o khác nữa. đã thay đổi. Mặt trá»i, chưa kịp hạ đến mặt biển, nÆ¡i hà ng ngà y vẫn chìm lặn xuống, đã biến mất. Má»™t khối mây giông, sau khi nuốt chá»ng vầng thái dương, từ phÃa tây má»—i lúc má»™t dâng cao lên dữ dá»™i và không gì cản nổi trên bầu trá»i. Mép cá»§a nó đã sá»§i bá»t trắng, chiếc bụng Ä‘en thẫm mà u khói bị những tia nắng dá»i qua hắt ánh và ng. Khối mây cá»±a mình, và từ thân thể cá»§a nó thỉnh thoảng lại bắn ra những sợi chỉ đỠnhư lá»a. Dá»c theo đưá»ng Ä‘i Iapha, trên thung lÅ©ng Hion cằn cá»—i, trên những mái lá»u dá»±ng tạm cá»§a những ngưá»i hà nh hương dá»± lá»…, những cá»™t bụi bốc cao bị những ngá»n gió bất ngá» nổi lên thổi chạy dà i. Levi im lặng, cố Ä‘oán hiểu xem cÆ¡n giông, mà chỉ má»™t chốc nữa sẽ bao trùm lên thà nh phố Iersalaim, có mang lại thay đổi gì trong số pháºn cá»§a Iesua bất hạnh hay không. Và , vừa đưa mắt nhìn lên những đưá»ng chỉ lá»a cắt ngang dá»c đám mây Ä‘en. Levi vừa cầu xin má»™t lưỡi chá»›p đánh và o cá»™t hà nh hình Iesua. Trong cÆ¡n ăn năn, nhìn lên khoảng trá»i trong vắt còn chưa bị mây Ä‘en che kÃn, nÆ¡i những con chim cắt dang rá»™ng cánh để bay tránh cÆ¡n giông, Levi nghÄ© rằng mình đã Ä‘iên dại vá»™t và ng vá»›i những lá»i nguyá»n rá»§a cá»§a mình. Chắc bây giá», Chúa Trá»i sẽ không còn nghe lá»i anh ta nữa.
Hướng ánh mắt cá»§a mình xuống chân đồi, Levi nhìn chằm chằm và o đám kỵ binh đứng rải rác và trông thấy rằng ở đó cÅ©ng Ä‘ang diá»…n ra những thay đổi lá»›n. Từ trên cao, Levi nhìn thấy rất rõ những ngưá»i lÃnh chạy Ä‘i chạy lại nhổ giáo khá»i mặt đất, khoác áo choà ng lên ngưá»i, đám mã phu dẫn những con ngá»±a ô chạy vá»™i đến bên đưá»ng. Bá»n lÃnh sắp chuyển chá»—, Ä‘iá»u đó là rõ rà ng. Vừa dùng tay che những luồng bụi quáºt thẳng và o mặt. Levi vừa cố Ä‘oán xem việc bá»n kỵ binh sắp di chuyển có nghÄ©a là gì? Anh ta đưa mắt lên cao hÆ¡n và nhìn thấy má»™t hình ngưá»i mặc áo choà ng nhà binh đỠrá»±c Ä‘ang leo lên bãi hà nh quyết. Và trái tim ngưá»i thu thuế lại lặng Ä‘i trước linh cảm vá» má»™t kết cuá»™c vui mừng.
Ngưá»i leo núi và o giá» thứ năm cá»§a cuá»™c hà nh hình những kẻ cướp là viên chỉ huy kogort vừa phóng ngá»±a từ thà nh phố Iersalaim tá»›i cùng tên tùy tùng. Hà ng rà o lÃnh theo lệnh cá»§a Crưsoboi đứng giãn ra và kenturion thi lá»… chà o viên tribunut. Viên quan nà y gá»i Crưsoboi sang bên, thì thầm má»™t Ä‘iá»u gì đó. Kenturion lại thi lá»… lần thứ hai và đi vá» phÃa đám Ä‘ao phá»§ ngồi trên những tảng đá cạnh các chân cá»™t. Viên tribunut bước vá» phÃa ngưá»i ngồi trên chiếc ghế đẩu ba chân, ngưá»i nà y lá»… phép đứng dáºy đón. Viên tribunút cÅ©ng nói khẽ má»™t Ä‘iá»u gì đó, rồi cả hai ngưá»i cùng Ä‘i vá» phÃa các cá»™t xá» hình. Viên chỉ huy đội cấm vệ cá»§a Äá»n Thá» cùng Ä‘i theo há».
Crưsoboi kinh tởm liếc nhìn những miếng giẻ bẩn thỉu nằm trên mặt đất cạnh các chân cá»™t - những miếng giẻ má»›i vừa đây còn là áo quần cá»§a các phạm nhân mà những tên Ä‘ao phá»§ không thèm lấy, - gá»i trong số bá»n chúng ra hai tên và ra lệnh:
- Theo ta!
Từ chiếc cá»™t gần nhất vẳng lại tiếng hát vô nghÄ©a khà n khà n. Ngưá»i bị treo trên cá»™t là Hestas đến cuối giá» thứ ba cá»§a cá»±c hình đã hóa Ä‘iên vì Ä‘au đớn và nắng nóng, bây giá» khe khẽ hát má»™t bà i ca vá» vưá»n nho, nhưng chiếc đầu quấn khăn chốc chốc vẫn lắc lư là m bầy ruồi bám trên mặt uể oải bay lên rồi lát sau lại Ä‘áºu xuống.
Dismas ở cá»™t thứ hai phải chịu Ä‘au đớn hÆ¡n hai ngưá»i còn lại vì không bị ngất Ä‘i, anh ta liên tục và đá»u đăn lắc đầu khi sang phải khi sang trái để tai Ä‘áºp và o vai.
Iesua may mắn hÆ¡n hai ngưá»i kia. Và o ngay giỠđầu tiên, anh ta đã bị cảm nặng và ngất Ä‘i, mái đầu vá»›i chiếc khăn quấn xổ tung ra gục ngoẹo xuống má»™t bên. Ruồi và mòng trâu vì váºy bâu kÃn là m cho mặt anh ta hoà n toà n biến mất dưới má»™t lá»›p Ä‘en lúc nhúc ngá» ngoáºy. Trong háng, trên bụng lẫn dưới nách, những con mòng Ä‘en béo mỡ bám hút cái thân thể trần truồng và ng ệch cá»§a anh ta. Tuân theo hiệu lệnh cá»§a ngưá»i đội mÅ© chụp, má»™t tên Ä‘ao phá»§ cầm lấy ngá»n giáo, còn tên thứ hai xách xô nước và tấm bá»t biển đến cạnh cá»™t. Tên Ä‘ao phá»§ thứ nhất giÆ¡ cao ngá»n giáo và lần lượt gõ và o hai cánh tay trần cá»§a Iesua bị dây thừng trói dăng thẳng trên thanh xà ngang cá»§a cá»™t. Tấm thân vá»›i những chiếc xương sưá»n lồi ra rùng mình. Tên Ä‘ao phá»§ kéo đầu ngá»n giáo xuống bụng. Lúc đó, Iesua ngẩng đầu, và đà n ruồi bay vù lên, để lá»™ khuôn mặt cá»§a ngưá»i bị treo, cổ sưng vù vì những vết đốt, vá»›i cặp mắt đỠđẫn đến không thể nháºn ra được.
Tách đôi hà ng mi, Ha-Notxri nhìn xuống dưới. Äôi mắt cá»§a anh thưá»ng ngà y trong sáng, giá» trở nên mỠđục.
- Ha-Notxri! – tên đao phủ hô.
Ha-Notxri mấp máy đôi môi sưng vá»u và đáp lại bằng giá»ng khà n khà n:
- Anh cần gì? Sao anh lại đến gá»i tôi?
- Uống Ä‘i! – tên Ä‘ao phá»§ nói, và tấm bá»t biển đẫm nước ở đầu ngá»n giáo được giÆ¡ lên đến bên cặp môi cá»§a Iesua. Cặp mắt anh ta ánh lên sung sướng, anh ta áp môi và o miếng bá»t biển và khao khát hút chất ẩm ở trong đó. Từ chiếc cá»™t thứ hai vang lên giá»ng nói cá»§a Dismas:
- Bất công! Ta cũng là kẻ cướp như hắn kia mà .
Dismas căng ngưá»i, nhưng không thể cá»±a quáºy được, hai tay anh ta bị những vòng dây thừng gắn chặt và o ba chá»— trên thanh xà ngang. Anh ta thót bụng, móng tay bám chặt và o cuối thanh xà , đầu quay vá» hướng cá»™t cá»§a Iesua. Trong cặp mắt Dismas ánh lên vẻ căm giáºn.
Một đám mây bụi bao phủ lên bãi bằng. là m cho tất cả tối tăm mù mịt. Khi đám bụi đã bay đi, kenturion quát lên:
- Cột thứ hai câm miệng!
Dismas im lặng. Iesua rá»i môi khá»i tấm bá»t biển , và cố gắng sao cho giá»ng nói cá»§a mình vang lên dịu dà ng và có sức thuyết phục, nhưng không được, anh ta khà n khà n xin tên Ä‘ao phá»§:
- ÄÆ°a cho anh ấy uống vá»›i.
Trá»i má»—i lúc má»™t tối hÆ¡n. Mây Ä‘en đã phá»§ kÃn ná»a bầu trá»i. Nhằm vá» hướng Iersalaim, những đám mây trắng sá»§i bá»t bay vùn vụt phÃa trước đám mây giông chứa đầy nước và lá»a. Má»™t ánh chá»›p lóe lên và má»™t tiếng sấm gầm vang ngay trên ngá»n đồi. Tên Ä‘ao phá»§ gỡ tấm bá»t biển ra khá»i mÅ©i giáo.
- Hãy ca ngợi ighemon đại lượng Ä‘i! – tên Ä‘ao phá»§ thì thầm trang trá»ng và khẽ đâm ngá»n giáo và o tim Iesua. Anh ta rùng mình, thì thà o:
- Ighemon…
Máu chảy dá»c theo bụng Iesua, hà m dưới co giáºt mạnh và mái đầu anh ta thõng xuống.
Trong tiếng sấm thứ hai, tên Ä‘ao phá»§ đã cho Dismas uống nước và cùng vá»›i những lá»i:
- Hãy ca ngợi ighemon! – đâm chết luôn anh ta.
Hestas bị mất trÃ, vừa trông thấy tên Ä‘ao phá»§ đến cạnh mình liá»n hét lên sợ hãi, nhưng khi tấm bá»t biển chạm và o môi, anh ta gầm gừ má»™t Ä‘iá»u gì đó và dùng răng cắn chặt lấy nó. Mấy giây sau, tấm thân cá»§a anh ta cÅ©ng đã theo những vòng dây treo thõng trên cá»™t.
Ngưá»i đội mÅ© chụp đầu Ä‘i theo sát gót tên Ä‘ao phá»§ và kenturion, còn sau nữa là viên chỉ huy đội cấm vệ Äá»n Thá». Dừng lại cạnh chiếc cá»™t thứ nhất, ngưá»i đội mÅ© chụp chăm chú nhìn thân hình Iesua đẫm máu, đưa bà n tay trắng muốt sá» lên gót chân và nói vá»›i những ngưá»i cùng Ä‘i:
- Chết rồi !
Ở các cá»™t khác cÅ©ng láºp lại như váºy.
Xong xuôi, viên tribunut ra hiệu cho kenturion, rồi quay lưng, cùng vá»›i viên chỉ huy đội cấm vệ Äá»n Thá» và ngưá»i đội mÅ© chụp bắt đầu Ä‘i xuống đồi. Bóng tối áºp đến, những tia chá»›p cà y nát bầu trá»i Ä‘en kịt. Từ trên cao chợt bùng lên má»™t đám lá»a, và tiếng quát cá»§a kenturion: “Giải tán!†bị chìm lấp trong tiếng sấm rá»n. Những ngưá»i lÃnh mừng rỡ vá»™i và ng đội mÅ© sắt lên đầu ùa chạy xuống chân đồi.
Bóng tối trùm lấy Iersalaim.
Tráºn mưa rà o áºp xuống bất thần khi những kenturia má»›i xuống tá»›i lưng chừng đồi. Nước trút xuống khá»§ng khiếp đến mức khi những ngưá»i lÃnh chạy đến chân đồi, từng dòng suối sôi réo đã lao Ä‘uổi theo sau lưng há». Những ngưá»i lÃnh trượt ngã trên sưá»n đất sét ngấm nước, gắng vượt xuống con đưá»ng bằng phẳng. Dá»c theo con đưá»ng đó - chỉ còn thấp thoáng từ xa – Ä‘oà n kỵ binh ướt từ đầu đến chân Ä‘ang vá»™i và ng Ä‘i và o thà nh phố Iersalaim. Mấy phút sau, trong khối há»—n độn má» mịt cá»§a cÆ¡n giông, nước và lá»a, trên ngá»n đồi chỉ còn lại má»™t con ngưá»i. Múa vung con dao đánh cắp không vô Ãch, nhảy chồm trên những báºc đất trÆ¡n tuá»™t, bấu và o bất kỳ váºt gì gặp phải, nhiá»u lúc bò bằng bốn tay chân, anh ta chạy vá» hướng các cây cá»™t. Bóng ngưá»i lúc mất hút trong bóng tối mù mịt, lúc đột nhiên được chiếu sáng dưới là n ánh sáng run rẩy.
Khi đã đến cạnh cá»™t, chân ngáºp đến mắt cá trong nước mưa, anh ta giáºt phắt tấm tallif đẫm nước nặng trịch từ trên ngưá»i xuống, chỉ mặc độc má»—i áo cánh, quỳ sụp dưới chân Iesua. Anh ta cắt dây thừng ở đầu gối, rồi đứng lên trên thanh xà ngang dưới, ôm lấy ngưá»i Iesua và gỡ tay ngưá»i chết khá»i những sợi dây trói ở phÃa trên. Tấm thân trần truồng cá»§a Iesua đổ ụp lên ngưá»i Levi và xô anh ta ngã xuống mặt đất. Levi định cõng thi hà i lên vai, nhưng má»™t ý nghÄ© nà o đó dừng anh ta lại. Äặt thi thể vá»›i mái đầu ngá»a ra sau và hai cánh tay doãi ra hai phÃa lên mặt đất ngáºp nước, Levi chạy trên đôi chân trÆ¡n tuá»™t trong vÅ©ng nước lá»ng bá»ng đến những cây cá»™t khác, cắt đứt dây thừng ở cả trên đó, và hai xác ngưá»i rÆ¡i ụp xuống đất.
Mấy phút sau, trên đỉnh đồi chỉ còn lại hai xác ngưá»i và hai cây cá»™t đứng không. Nước đổ áºp xuống, xô đẩy hai xác ngưá»i nà y.
Cả Levi lẫn thi hà i Iesua lúc đó đã không còn ở trên ngá»n đồi nữa.
Tà i sản của leminhchau
Chữ ký của leminhchau
07-06-2009, 04:31 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 17
MỘT NGÀY BẤT AN
Buổi sáng thứ sáu, tức là ngà y hôm sau cá»§a cái đêm diá»…n đáng nguyá»n rá»§a kia, toà n bá»™ số nhân viên có mặt cá»§a nhà hát Tạp Kỹ - gồm trưởng phòng tà i vụ Vasili Stepannovich Lastotrkin, hai kế toán viên, ba đánh máy, hai bán vé, các nhân viên chạy giấy, gác cá»a, lao công, - tóm lại, tất cả những ai có mặt, Ä‘á»u không ở chá»— là m việc cá»§a mình, mà hết thảy ngồi trên các bệ cá»a sổ trông ra đưá»ng phố Sadovaia và nhìn xuống cảnh Ä‘ang diá»…n ra dưới chân tưá»ng cá»§a nhà hát Tạo Kỹ. Ở đó, má»™t dãy hà ng nghìn ngưá»i xếp thà nh hai hà ng dà i, Ä‘uôi kéo ra táºn quãng trưá»ng Kudrinskaia. Äứng đầu hà ng ngưá»i nà y là khoảng hai chục tay phe vé nổi tiếng trong giá»›i nhà hát Moskva.
Hà ng ngưá»i tá» ra rất sôi nổi, thu hút sá»± chú ý cá»§a dòng dân chúng chảy qua nhà hát, say sưa thảo luáºn những câu chuyện giáºt gân vá» biểu diá»…n hắc ảo thuáºt chưa từng thấy tối hôm qua. Những câu chuyện đó là m cho trưởng phòng tà i vụ Vasili Stepannovich vô cùng bối rối. Hôm qua ông ta không có mặt ở buổi diá»…n. Những ngưá»i kiểm soát vé kể lại đủ chuyện, trong đó có cả chuyện sau khi buổi diá»…n lừng danh kia kết thúc, má»™t số nữ công dân chạy trên đưá»ng phố trong má»™t bá»™ dạng hết sức không lịch sá»±, và rất nhiá»u chuyện tương tá»±. Vốn khiêm tốn và lặnglẽ, Vasili Stepannovich chỉ hấp háy mắt khi nghe má»i lá»i bà n luáºn vá» tất cả những Ä‘iá»u kỳ lạ đó, hoà n toà n không biết mình phải là m gì, mà trong lúc đó lại cần phải là m má»™t cái gì đó, và ngưá»i phải là m chÃnh là ông ta, bởi vì bây giá» Vasili Stepannovich hóa ra là cấp cao nhất trong toà n bá»™ táºp thể nhân viên còn lại cá»§a nhà hát Tạp Kỹ.
Äến mưá»i giá» thì hà ng những ngưá»i khao khát mua được vé phát triển đến mức mà tin đồn vá» nó đã tá»›i tai công an, và vá»›i má»™t sá»± nhanh chóng kỳ diệu, những đơn vị công an Ä‘i ngá»±a cÅ©ng như Ä‘i bá»™ được phái đến để đưa hà ng ngưá»i và o tráºt tá»±, nhưng tá»± thân má»™t hà ng rồng rắn dà i ngót nghét má»™t cây số dù có tráºt tá»± đến mấy Ä‘i nữa cÅ©ng đã là má»™t sá»± quyến rÅ© vÄ© đại khiến cho những ngưá»i dân trên phố Sadovaia phải vô cùng sá»ng sốt.
Äó là ở ngoà i, còn ở trong nhà hát Tạp Kỹ, tình hình cÅ©ng rất không ổn. Tiếng chuông Ä‘iện thoại trong phòng là m việc cá»§a Likhodeev, Rimski, phòng tà i vụ, quầy bán vé và phòng Varenukha bắt đầu réo từ sáng sá»›m và réo liên tục. Lúc đầu, Vasili Stepannovich còn trả lá»i, những ngưá»i bán vé, ngưá»i kiểm soát vé cÅ©ng trả lá»i, lúng búng những câu gì đó và o ống nghe, nhưng rồi nói chung, há» không trả lá»i nữa, vì thá»±c ra chẳng có gì để trả lá»i những câu há»i: Likhodeev, Rimski, Varenukha, hiện giỠở đâu. Lúc đầu còn nói lảng: “ Likhodeev ở nhà riêngâ€, nhưng đầu kia cá»§a dây nói đáp rằng đã gá»i Ä‘iện thoại vá» nhà riêng, và nhà riêng nói rằng Likhodeev ở nhà hát Tạp Kỹ.
Má»™t ngưá»i đà n bà vá»›i giá»ng hoảng loạn gá»i Ä‘iện đến đòi gặp Rimski, chị ta được khuyên nên gá»i cho vợ cá»§a Rimski ở nhà , nhưng đầu dây đằng kia khóc nấc lên vả đáp rằng ngưá»i Ä‘ang nói chÃnh là vợ cá»§a Rimski và chị ta không tìm thấy chồng ở đâu cả. Bắt đầu má»™t chuyện rắc rối lạ lùng. Bà lao công đã Ä‘i kể vá»›i má»i ngưá»i rằng khi và o phòng là m việc cá»§a phó giám đốc tà i chÃnh để quét dá»n thì thấy cá»a mở toang, đèn vẫn sáng, cá»a sổ trông ra vưá»n vỡ kÃnh, ghế bà nh đổ lăn ra mặt sà n và không có má»™t ai trong phòng.
HÆ¡n mưá»i giá», chị vợ Rimski há»›t hãi chạy và o nhà hát Tạp Kỹ. Chị ta khóc lóc, vặn vẹo tay. Vasili Stepannovich bối rối không biết phải khuyên giải như thế nà o. Còn và o mưá»i giá» rưỡi thì công an đến. Câu há»i đầu tiên và hoà n toà n có cÆ¡ sở cá»§a há» là :
- Cái gì xảy ra ở chỗ các anh thế ? Có chuyện gì?
Má»i ngưá»i trong đội hình nhà hát lùi lại, đẩy Vasili Stepannovich, lo lắng và xúc động, vẻ mặt tái nhợt, lên phÃa trước. Tình thế buá»™c phải gá»i sá»± tháºt bằng đúng tên cá»§a nó và thú nháºn rằng toà n bá»™ ban lãnh đạo cá»§a nhà hát Tạp Kỹ, mà cụ thể là giám đốc, phó giám đốc tà i chÃnh, trưởng phòng quản trị, đã biến mất và giá» không biết Ä‘ang ở đâu, còn ngưá»i dẫn chương trình sau buổi diá»…n hôm qua đã được chở Ä‘i bệnh viện tâm thần; nói ngắn gá»n lại, cái buổi biểu diá»…n tối qua đúng là má»™t vụ bê bối lá»›n.
Sau khi an á»§i – trong chừng má»±c có thể - chị vợ Rimski và khuyên chị ta vá» nhà , cái khiến má»i ngưá»i quan tâm nhất là câu chuyện cá»§a bà lao công vá» tình trạng căn phòng là m việc cá»§a phó giám đốc tà i chÃnh. Các nhân viên nhà hát được yêu cầu trở vá» chá»— cá»§a mình là m việc bình thưá»ng và sau má»™t thá»i gian ngắn, trong ngôi nhà cá»§a nhà hát Tạp Kỹ xuất hiện tổ Ä‘iá»u tra dẫn theo má»™t con chó tai nhá»n, thân hình gân guốc, lông mà u tro thuốc lá, vá»›i cặp mắt cá»±c kỳ thông minh. Giữa các nhân viên phục vụ nhà hát Tạp Kỹ láºp tức nổi lên những lá»i xì xà o bà n tán rằng đó chÃnh là con chó Tuzbuben khét tiếng. Và quả đúng là nó tháºt. Hà nh động cá»§a nó là m cho tất cả phải kinh ngạc. Vừa má»›i bước và o phòng là m việc cá»§a phó giám đốc tà i chÃnh, con chó Tuzbuben đã gầm gừ nhe những chiếc răng nanh và ng khè khá»§ng khiếp, rồi nằm xẹp xuống, và vá»›i má»™t vẻ đồng thá»i vừa lo âu, vừa Ä‘iên cuồng trong cặp mắt, bò đến bên cá»a sổ bị vỡ kÃnh. Cố nén ná»—i sợ hãi cá»§a mình, nó bá»—ng nhảy chồm lên bệ cá»a sổ, ngước chiếc mõm nhá»n lên cao, cứ gầm rÃt, rùng mình và đòi nhảy xuống dưới vưá»n.
Ngưá»i ta kéo con chó ra khá»i phòng, dắt xuống tiá»n sảnh, từ đó nó Ä‘i ra phố qua cá»a chÃnh và dẫn những ngưá»i Ä‘i theo nó đến bãi đỗ taxi. Äến đây thì nó đánh mất dấu vết. Sau đó, ngưá»i ta đưa con chó Tuzbuben Ä‘i khá»i.
Nhóm Ä‘iá»u tra lấy phòng cá»§a Varenukha là m nÆ¡i là m việc, rồi lần lượt gá»i đến đó tất cả nhân viên cá»§a nhà hát Tạp Kỹ đã chứng kiến những sá»± kiện diá»…n ra hôm qua trong thá»i gian buổi diá»…n. Cần phải nói rằng, nhóm Ä‘iá»u tra trên má»—i bước Ä‘i phải vượt qua những khó khăn không dá»± kiến trước. Sợi chỉ trong tay cứ thưá»ng xuyên bị đứt. Ãp phÃch có không? Có. Nhưng qua má»™t đêm ngưá»i ta đã dán những cái má»›i lên thay, và giá» không còn thấy má»™t tá» cÅ© nà o nữa, dù có giết chết cÅ©ng không tìm ná»—i! Cái nhà ảo thuáºt kia ở đâu ra? Ai là m sao biết được! Thế có ký hợp đồng vá»›i ông ta không?
- Cần phải ký, - Vasili Stepannovich lo lắng đáp.
- Nếu như đã ký há»p đồng, thì bản hợp đồng cần phải qua tà i vụ chứ?
- Nhất định phải qua, - xúc động, Vasili Stepannovich đáp.
- Thế nó ở đâu?
- Không thấy đâu cả, - trưởng phòng tà i vụ đáp, mặt má»—i lúc má»™t tái nhợt hÆ¡n. Và quả tháºt, cả trong sổ sách cá»§a tà i vụ, cả trong giấy tá» cá»§a phó giám đốc tà i chÃnh, cá»§a Likhodeev lẫn cá»§a Varenukha Ä‘á»u không thấy dấu vết bản hợp đồng đâu.
Há» cá»§a nhà ảo thuáºt kia là gì? Vasili Stepannovich không biết, hôm qua ông ta không có mặt ở buổi diá»…n. Những ngưá»i gác cá»a không biết, bà bán vé nhăn trán nghÄ©, nhăn mãi, cuối cùng nói:
- Vo…Hình như là Voland.
Mà cũng có thể, không phải là Voland? Cũng có thể không phải là Voland. Có thể là Phaland.
Hóa ra ở Cục ngưá»i nước ngoà i hoà n toà n không biết tý gì vá» nhà ảo thuáºt Voland cÅ©ng như Phaland nà o cả.
Anh nhân viên chạy giấy Karpov thông báo rằng hình như nhà ảo thuáºt nà y trú tại căn há»™ riêng cá»§a Likhodeev thì phải. Tất nhiên ngưá»i ta láºp tức Ä‘i đến căn há»™ đó. Không thấy nhà ảo thuáºt nà o ở đây cả. Và bản thân Likhodeev cÅ©ng không. Không thấy cả chị là m công Grunha, còn chị ta Ä‘i đâu - không ai biết. Không có chá»§ tịch há»™i đồng nhà cá»a Nikanor Ivanovich, không cả thư ký Prolejnev!
Sá»± việc hóa ra không thể nà o hình dung nổi: toà n bá»™ đầu não chÃnh quyá»n cá»§a nhà hát Tạp Kỹ biến mất; tối hôm qua đã có má»™t buổi diá»…n há»—n loạn kỳ quái, nhưng nó do ai thá»±c hiện và theo sá»± đồng ý cá»§a ai – không biết.
Trong lúc đó ngà y sắp ngã vá» chiá»u, đã đến lúc phải mở cá»a bán vé. Nhưng chuyện đó, tất nhiên, lúc nà y là hoà n toà n không thể được! Trên cánh cá»a cá»§a nhà hát Tạp Kỹ liá»n xuất hiện tấm bìa cáctông khổng lồ vá»›i dòng chữ: “ Buổi diá»…n hôm nay hoãnâ€. Trong hà ng ngưá»i đợi mua vé láºp tức xảy ra há»—n loạn, bắt đầu từ những ngưá»i đứng ở trên cùng; nhưng phẫn ná»™ chán, rồi hà ng ngưá»i cÅ©ng giải tán dần, và chừng má»™t giá» sau, nó không còn để lại má»™t dấu vết gì trên phố Sadovaia nữa hết. Nhóm Ä‘iá»u tra đã Ä‘i nÆ¡i khác là m việc tiếp, các nhân viên được cho vá» nhà , chỉ để lại má»™t số trá»±c canh, và những cánh cá»a cá»§a nhà hát Tạp Kỹ bị khóa lại.
Trưởng phòng tà i vụ Vasili Stepannovich cấp tốc phải thá»±c hiện hai nhiệm vụ. Thứ nhất, Ä‘i đến á»§y ban biểu diá»…n và giải trà để báo cáo vá» những việc xảy ra ngà y hôm qua; và thứ hai, đến ban tà i chÃnh để ná»™p số tiá»n thu ngà y hôm qua là hai mươi mốt nghìn bảy trăm mưá»i má»™t rúp
Vốn ngưá»i cẩn tháºn và nghiêm túc, Vasili Stepannovich gói những xếp giấy bạc và o má»™t tá» giấy báo, dùng sợi dây nhá» buá»™c chéo lại, bá» và o cặp. Nắm rất vững nguyên tắc công vụ, ông ta không Ä‘i ra bến ôtôbuýt hoặc xe Ä‘iện, mà đến bãi đỗ taxi.
Ba lái xe taxi, vừa trông thấy má»™t hà nh khách vá»›i chiếc cặp căng phồng vá»™i vã Ä‘i đến bến đỗ, liá»n láºp tức đánh xe không chạy mất, thêm và o đó không hiểu sao há» còn quay đầu lại nhìn vá»›i vẻ rất tức giáºn.
Ngạc nhiên trước cảnh tượng đó, trưởng phòng tà i vụ má»™t lúc lâu đứng sững sá» như phá»—ng, cố hiểu xem Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là gì.
Ba phút sau có má»™t chiếc xe không lăn bánh đến, nhưng chỉ vừa trông thấy ngưá»i khách, vẻ mặt lái xe láºp tức méo xệch Ä‘i.
- Xe có chở không? - Vasili Stepannovich há»i sau khi hắng giá»ng sá»ng sốt.
- Cho xem tiá»n đã, - không nhìn khách, lái xe cau có đáp.
Má»—i lúc má»™t thêm kinh ngạc, trưởng phòng tà i vụ kẹp chặt cái cặp quý giá cá»§a mình dưới nách, rút từ trong và ra má»™t tá» mưá»i rúp và chìa cho lái xe xem.
- Tôi không chở đâu, - anh ta nói cụt lủn.
- Tôi xin lỗi…- trưởng phòng tà i vụ cất tiếng, nhưng tay lái xe cắt ngang.
- Có giấy ba rúp không?
Hoà n toà n không còn hiểu đầu đuôi ra sao, Vasili Stepannovich rút từ trong và hai tỠba rúp chìa ra cho lái xe.
- Ngồi và o Ä‘i, - ngưá»i lái xe nói và gạt cần máy tÃnh tiá»n mạnh đến ná»—i suýt thì nó bị gãy.
- Anh không có tiá»n lẽ trả lại à ? - trưởng phòng tà i vụ rụt rè há»i.
- Äầy cả túi tiá»n lẽ! - ngưá»i lái xe gầm gừ và trong chiếc gương hiện lên cặp mắt vằn máu cá»§a anh ta. – Hôm nay tôi đã gặp ba trưá»ng hợp. Và những lái xe khác cÅ©ng váºy. Má»™t thằng chó đẻ nà o đấy đưa cho tôi mưá»i rúp, tôi trả lại bốn rúp rưỡi…Hắn chui ra và bá» Ä‘i, đồ đểu…Năm phút sau nhìn lại: thay cho tá» mưá»i rúp là tá» nhãn hiệu chai nước khoáng narzan ! – nói đến đây, ngưá»i lái xe tuôn ra má»™t trà ng những từ không thể in và o sách được. - Má»™t thằng khác. Ở trên quãng trưá»ng Dubovskaia. CÅ©ng tá» mưá»i rúp. Tôi trả lại ba rúp. Hắn biến mất. Tôi thò tay và o vÃ, từ trong đó má»™t con ong bay vù ra và đốt luôn má»™t phát và o ngón tay! Ôi, cái đồ!…ngưá»i lái xe lại thêm và o những từ bị kiểm duyệt. – Còn tá» mưá»i rúp thì không thấy đâu. Hôm qua ở cái nhà hát Tạp Kỹ (lại những từ bị kiá»m duyệt) hình như có má»™t thằng ảo thuáºt mất dạy là m trò vá»›i những tá» mưá»i rúp…
Trưởng phòng tà i vụ sá»ng sốt, co rúm ngưá»i lại và là m ra vẻ lần đầu tiên nghe thấy cái từ “nhà hát Tạp Kỹâ€; còn trong bụng ông ta nghÄ© thầm: “ Thế đây, thế đấy! …â€
Äi đến nÆ¡i cần đến, trả tiá»n yên ổn xong xuôi, trưởng phòng tà i vụ bước và o cổng ngôi nhà và đi theo hà nh lang đến phòng là m việc cá»§a chá»§ nhiệm á»§y ban, nhưng dá»c đưá»ng ông ta đã hiểu ra là mình đến không đúng lúc. Má»™t sá»± há»—n độn nà o đó ngá»± trị khắp văn phòng cÆ¡ quan á»§y ban biểu diá»…n. Má»™t nữ nhân viên văn thư chạy vụt ngang qua ngưá»i Vasili Stepannovich vá»›i chiếc khăn choà ng đầu tụt ra sau gáy, mắt đảo quanh đầy kinh hoà ng.
- Không có, không có, không có, á»›i các ngưá»i ! - chị ta hét lên không hiểu vá»›i ai đó. – Có áo vét, có quần dà i, nhưng trong áo quần không có gì cả !
Chị ta biến mất sau má»™t cánh cá»a nà o đó, và láºp tức từ đấy vá»ng ra những tiếng Ä‘áºp cốc bát. Từ phòng thư ký chạy vụt ra má»™t ngưá»i mà Vasili Stepannovich có quen biết, đó là trưởng ban số má»™t thuá»™c á»§y ban; nhung ông ta Ä‘ang ở trong trạng thái khá»§ng khiếp đến mức không nháºn ra trưởng phòng tà i vụ nữa. Má»™t thoáng sau, ông ta cÅ©ng biến mất tăm.
NgÆ¡ ngác trước tất cả những Ä‘iá»u nhìn và nghe thấy, trưởng phòng tà i vụ Ä‘i đến cạnh phòng thư ký, đồng thá»i nó cÅ©ng là phòng ngoà i trước khi và o phòng là m việc cá»§a chá»§ nhiệm á»§y ban; và ở đây ông ta tháºt sá»± sá»ng sốt.
Từ trong cánh cá»a đóng kÃn vang ra má»™t giá»ng nói dữ dá»™i, hùng hồn, rõ rà ng là cá»§a Prokhor Pet’rovich, chá»§ nhiệm Ủy ban. “ Có lẽ Ä‘ang khiển trách ai đấy?†- trưởng phòng tà i vụ lo lắng nghÄ©, rồi nhìn quanh, và trông thấy má»™t cái khác: nằm trên chiếc ghế bà nh bằng da, đầu ngá»a ra kê trên lưng ghế, đôi chân gần như chuồi hẳn ra đến giữa phòng là ngưá»i đẹp Anna Ritrardovna, cô thư ký riêng cá»§a Prokhor Pet’rovich; cô ta cầm chiếc khăn mùi soa ướt sÅ©ng và khóc như mưa như gió.
Toà n bá»™ cằm cá»§a Anna Ritrardovna nhòe nhoẹt son bôi môi, còn từ trên hai hà ng mi chạy dá»c theo hai bên má mà u và ng đà o là những dòng thuốc mà u bị vữa ra Ä‘en ngòm.
Vừa trông thấy có ngưá»i bước và o, Anna Ritrardovna nhảy chồm dáºy, chạy tá»›i bên trưởng phòng tà i vụ, túm lấy hai ve áo vét cá»§a ông ta, vừa lắc vừa hét:
- Æ n trá»i ! Cuối cùng thì cÅ©ng còn có được má»™t ngưá»i can đảm! Tất cả Ä‘á»u chạy trốn hết, tất cả Ä‘á»u phản bá»™i! - Rồi vẫn tiếp tục nức nở, cô ta lôi Vasili Stepannovich và o phòng là m việc cá»§a chá»§ nhiệm.
Và o đến phòng, việc đầu tên cá»§a trưởng phòng tà i vụ là đánh rÆ¡i chiếc cặp xuống đất, và tất cả ý nghÄ© trong đầu ông ta Ä‘á»u lá»™n chân lên trá»i. Mà cÅ©ng cần phải nói là việc đó rất có nguyên cá»›.
Ngồi phÃa sau mặt bà n viết đồ sá»™ vá»›i lá» má»±c đồ sá»™ là má»™t bá»™ quần áo comlê rá»—ng Ä‘ang vạch ngòi bút khô không chấm má»±c lên trang giấy trắng, Bá»™ comlê có thắt cà vạt, từ túi áo ngá»±c thò ra nắp chiếc bút máy, nhưng trên cổ áo không có cổ cÅ©ng không có đầu ngưá»i, cÅ©ng như từ hai ống tay áo không có bà n tay thò ra ngoà i. Bá»™ comlê mãi mê là m việc đến ná»—i hoà n toà n không nháºn thấy sá»± há»—n loạn náo động Ä‘ang diá»…n ra xung quanh. Nghe có tiếng chân bước và o, bá»™ comlê ngả ngưá»i ra sau lưng chiếc ghế bà nh, và phÃa trên cổ áo vang lên giá»ng nói cá»§a Prokhor Pet’rovich vốn rất quen thuá»™c vá»›i trưởng phòng tà i vụ:
- Có việc gì thế? Ngoà i cá»a đã ghi rõ là tôi không tiếp kia mà !
Ngưá»i đẹp thư ký rÃt lên, vặn vẹo đôi bà n tay, hét:
- Anh thấy không? Thấy không? Không có anh ấy! Không có! Trả lại anh ấy đi! Trả lại đi!
Vừa lúc đó má»™t ngưá»i nà o đấy thò đầu và o cá»a, rú lên má»™t tiếng và chạy mất biến. Trưởng phòng tà i vụ, cảm thấy đôi chân mình khuỵu xuống, ngồi ghé và o mép ghế, nhưng không quên nhặt chiếc cặp lên. Anna Ritrardovna nhảy tròn quanh ngưá»i trưởng phòng tà i vụ, vừa giáºt xé chiếc áo vét cá»§a ông ta, vừa hét:
- Em bao giá», bao giá» cÅ©ng ngăn anh ấy má»—i khi anh ấy chá»i rá»§a lôi hết ma quá»· ra! Và bây giá» thì ma quá»· tháºt, - nói rồi ngưá»i đẹp chạy đến bên bà n viết và há»i bằng giá»ng dịu dà ng trầm bá»—ng tuy có hÆ¡i khà n Ä‘i vì khóc:
- Prosa! Anh ở đâu?
- Ai là “Prosa†vá»›i đồng chà ở đây? - bá»™ comlê ngạo mạn há»i, ngồi thụt sâu thêm và o chiếc ghế bà nh.
- Không nháºn ra! Anh ấy không nháºn ra em! Anh hiểu không? –cô thứ ký thổn thức.
- Yêu cầu không được khóc trong phòng là m việc! - bá»™ comlê nóng tÃnh đã bắt đầu nổi cáu, nói, rồi dùng ống tay áo kéo táºp giấy má»›i vá» mình vá»›i mục Ä‘Ãch rõ rà ng là ký duyệt chúng.
- Không, em không thể nhìn cảnh nà y được nữa, không, em không thể! - Anna Ritrardovna hét lên và chạy bổ ra phòng ngoà i; bám sau cô ta, trưởng phòng tà i vụ cÅ©ng vá»t theo như tên bắn.
- Anh hiểu không, em Ä‘ang ngồi, - run rẩy trong cÆ¡n xúc động, Anna Ritrardovna lại túm chặt lấy ống tay áo Vasili Stepannovich kể lể, - thì thấy má»™t con mèo Ä‘i và o. Äen thui, to tướng, như con hà mã. Em, tất nhiên, quát “ Äi ra!â€. Nó chạy mất, nhưng thay và o đó má»™t ngưá»i thấp béo bước và o, cÅ©ng vá»›i bá»™ mặt giống như mõm mèo, và nói: “Nà y, tại sao nữ đồng chà lại quát khách “Äi ra†? Rồi gã bước thẳng và o gặp Prokhor Pet’rovich; còn em, tất nhiên, em chạy theo, hét: “ Anh kia Ä‘iên đấy à ?†Cái gã trÆ¡ tráo đó cứ Ä‘i thẳng và o phòng và ngồi xuống ghế bà nh đối diện vá»›i Prokhor Pet’rovich! Còn anh ấy…anh ấy là má»™t ngưá»i vô cùng tốt bụng nhưng nóng nảy. Anh ấy nổi cáu! Em không bênh. Má»™t con ngưá»i hay cáu bẩn, là m việc như trâu bò, - anh ấy nổi nóng. “ Tại sao anh dám xông và o đây mà không xin phép?†Còn tay láo xược đó, anh hình dung nổi không, ngồi ưỡn ra trong ghế bà nh, miệng mỉm cưá»i nói: “Tôi đến đây có má»™t việc muốn bà n vá»›i anh.†Prokhor Pet’rovich lại nổi cáu: “Tôi báºn!†Còn tay kia, anh thá» nghÄ© xem, đáp: “Anh không báºn gì cả…†Ã? Hừ, đến đây thì sá»± kiên nhẫn cá»§a Prokhor Pet’rovich hết chịu nổi, anh ấy quát lên: “ Thế nà y là thế nà o hả? Dẫn hắn ra ngoà i kia, quá»· tha ma bắt tôi Ä‘i!†Còn tay kia, anh tưởng tượng xem, mỉm cưá»i và nói: “Quá»· tha ma bắt anh Ä‘i à ? Cái đó thì được thôi !†Và ‘rầm†– em chưa kịp kêu lên, nhìn lại: không thấy cái tay mõm mèo đâu nữa, và bá»™ coml… comlê nà y ngồi … Hư-hư-hư ! – méo xệch cái miệng đã mất hết má»i đưá»ng nét, Anna Ritrardovna nức nở.
Rồi nén tiếng khóc, thở lấy hÆ¡i, Anna Ritrardovna nói lảm nhảm má»™t Ä‘iá»u gì đó hoà n toà n phi lý:
- Và cứ viết, cứ viết, cứ viết! Phát điên lên được! Nói qua điện thoại! Bộ comlê! Tất cả bỠchạy hết, như một bầy thỠđế!
Trưởng phòng tà i vụ chỉ biết đứng và run lẩy bẩy. Nhưng vừa lúc đó số pháºn đã cứu giúp ông ta. Má»™t nhóm công an gồm hai ngưá»i bước và o phòng vá»›i dáng Ä‘i bình tÄ©nh cá»§a ngưá»i Ä‘ang là m công vụ. Trông thấy há», ngưá»i đẹp cà ng nức nở to hÆ¡n, chỉ tay vá» phÃa cánh cá»a văn phòng.
- Nà o không khóc nữa, nữ đồng chÃ, - ngưá»i công an thứ nhất Ä‘iá»m tÄ©nh nói, và trưởng phòng tà i vụ, cảm thấy mình ở đây là hoà n toà n thừa, chạy bổ ra khá»i phòng thư ký, má»™t phút sau đã ở ngoà i trá»i. Trong đầu ông ta như có má»™t ngá»n gió lùa nà o đấy gầm rÃt, trong tiếng gầm rÃt đó nghe vẳng lại từng mẩu chuyện kể cá»§a ngưá»i kiểm soát vé vá» con mèo Ä‘en hôm qua tham gia và o các tiết mục biểu diá»…n. “ Há» há»! Không biết đó có phải là con mèo cá»§a chúng ta không?â€
Không được việc gì ở á»§y ban biểu diá»…n, ông Vasili Stepannovich táºn tụy quyết định Ä‘i đến chi nhánh cá»§a nó đóng trụ sở ở ngõ Vagankovski. Và Ãt nhiá»u lấy lại bình tÄ©nh, ông ta tá»›i đó bằng cách cuốc bá»™.
Chi nhánh thà nh phố cá»§a Ủy ban biểu diá»…n đặt tại ngôi biệt thá»± đã bị lở lói vì thá»i gian, nằm sâu trong má»™t khu sân, nổi tiếng vá»›i những dãy cá»™t tròn bằng đá porphia trong gian tiá»n sảnh.
Nhưng trong ngà y hôm ấy, cái là m cho khách đến đây kinh ngạc không phải là những dãy cột tròn, mà là chuyện xảy ra dưới các chân cột đó.
Mấy ngưá»i khách đứng sá»ng sốt nhìn má»™t tiểu thư Ä‘ang khóc nức nở ngồi sau chiếc bà n nhá» bán các thứ sách báo quảng cáo biểu diá»…n. Trong thá»i Ä‘iểm nà y, tiểu thư không má»i ai mua gì trong số sách báo đó và đáp lại những câu há»i thông cảm chỉ xua tay lảng ra; trong lúc ấy từ phÃa trên, phÃa dưới, từ hai bên, ở tất cả các phòng ban cá»§a chi nhánh Ä‘á»u vang lên tiếng chuông Ä‘iện thoại, Ãt nhất phải đến hai mươi cá»— máy cùng réo. Khóc má»™t lúc, tiểu thư đột nhiên rùng mình, Ä‘iên loạn thét lên:
- Lại bắt đầu! – và bất ngá» cất tiếng hát, giá»ng soprano run rẩy:
“ Ôi, Baikan thần thánh biển vinh quang …â€
Má»™t nhân viên văn thư xuất hiện ở cầu thang, đưa nắm đấm ra dá»a ai đó rồi cất tiếng hát cùng vá»›i cô tiểu thư bằng má»™t giá»ng bariton đùng đục:
“ Con tà u vinh quang, khoang đầy ắp cá!...â€
Hoà vá»›i giá»ng cá»§a anh nhân viên văn thư là những giá»ng hát ở xa hÆ¡n, và dà n đồng ca bắt đầu lan rá»™ng ra, cuối cùng tiếng hát đã vang lên ở trong tất cả má»i ngóc ngách cá»§a chi nhánh. Từ phòng số sáu gần nhất, phòng kiểm tra kế toán, đặc biệt nổi báºt lên má»™t octava rất khá»e vá»›i nốt khà n trầm cá»§a ai đó. Hoà đệm cho dà n đồng ca là tiếng chuông Ä‘iện thoại réo lên má»—i lúc má»™t gay gắt.
“ Hê, gió bão…nổi sóng lên!...â€
Ngưá»i nhân viên văn thư gà o trên cầu thang.
Những giá»t nước mắt chảy dà i trên mặt tiểu thư, cô ta cố ngáºm chặt răng lại, nhưng miệng vẫn cứ tá»± động mở ra, và cô ta hát bằng giá»ng cao hÆ¡n giá»ng anh nhân viên văn thư má»™t quãng tám:
“ Chà ng trai trẻ chưa thể Ä‘i xa!..â€
Những ngưá»i khách đến thăm chi nhánh không thốt nên lá»i, còn kinh ngạc hÆ¡n bởi việc những ngưá»i tham gia dà n đồng ca đứng ngồi rải rác ở những chá»— khác nhau nhưng hát rất Ä‘á»u, dưá»ng như tất cả đứng thà nh hà ng và không rá»i mắt khá»i ngưá»i nhạc trưởng vô hình.
Những ngưá»i qua lại trên ngõ Vagankovski dừng lại bên hà ng rà o sân và ngạc nhiên trước sá»± vui vẻ trà n ngáºp trong ngôi nhà trụ sở cá»§a chi nhánh Ủy ban biểu diá»…n.
Khi Ä‘oạn thứ nhất kết thúc, tiếng hát dừng má»™t cách đột ngá»™t, cÅ©ng lại như theo cây gáºy chỉ huy cá»§a má»™t nhạc trưởng nà o đó. Anh nhân viên văn thư khẽ chá»i rá»§a má»™t câu rồi chạy khuất.
Vừa lúc đó cánh cá»a chÃnh mở ra, trên khung cá»a xuất hiện má»™t ngưá»i đà n ông khoác áo măngtô hè để lá»™ ra vạt áo choà ng trắng mặc trong, và cùng vá»›i ông ta là má»™t ngưá»i công an.
- Ôi bác sĩ, xin bác sĩ giúp cho, - cô tiểu thư hét lên như điên loạn.
Thư ký chi nhánh từ trong phòng chạy ra cầu thang, và có lẽ vì quá xấu hổ và bối rối, lắp bắp nói;
- Thưa bác sÄ©, bác sÄ© thầy đấy, đây hình như là má»™t trưá»ng hợp thôi miên táºp thể nà o đó… Vì thế, cần phải… - ông ta không nói hết câu, bắt đầu nuốt mất lá»i và đột ngá»™t cất giá»ng tenor hát:
“ Sinka và Nertrinsk…â€
- Äồ ngu! – cô tiểu thư kịp hét lên, nhưng không giải thÃch rõ là mình chá»i ai, mà thay và o đó lại là m má»™t nét lướt nhanh và tá»± mình cÅ©ng cất tiếng hát vá» Sinka và Nertrinsk.
- Bình tĩnh lại! Không hát nữa! – ông bác sĩ nói với viên thư ký.
Qua tất cả các dấu hiệu có thể thấy rõ là chÃnh viên thư ký cÅ©ng sẵn sà ng đổi bất kỳ má»™t cái gì để không hát nữa, nhưng ông ta không thể không hát, và cùng vá»›i dà n đồng ca, ông ta bố cáo vá»›i những ngưá»i Ä‘i ngoà i ngõ phố rằng trong rừng ráºm, những con thú tham ăn không động đến ông ta và những viên đạn cá»§a các thợ săn cÅ©ng không Ä‘uổi kịp !
Khi Ä‘oạn nà y vừa kết thúc, cô tiểu thư là ngưá»i đầu tiên được bác sÄ© cho má»™t liá»u an thần, rồi ông chạy theo viên thư ký đến gặp những ngưá»i khác để phát thuốc cho há».
- Xin lá»—i chị, - Vasili Stepannovich bá»—ng cất tiếng há»i cô tiểu thư, - con mèo Ä‘en có đến chá»— các chị đây không ?
- Mèo vá»›i miếc nà o? – cô tiểu thư giáºn dữ hét lên, - má»™t con lừa Ä‘ang ngồi ở chi nhánh cá»§a chúng tôi, má»™t con lừa ! – và cô ta nói thêm: - Cứ để cho ông ta nghe! Tôi sẽ kể hết! – và quả nhiên, cô ta kể lại tất cả những gì đã xảy ra ở đây.
Hóa ra là chá»§ nhiệm chi nhánh thà nh phố, “ ngưá»i phá há»ng hoà n toà n các hoạt động giải trà nhẹ nhà ng†(theo lá»i cô tiểu thư), mắc má»™t thứ bệnh cuồng là say mê tổ chức đủ má»i thứ “há»™iâ€.
- Äể lòe cấp trên mà ! – cô tiểu thư hét.
Trong vòng má»™t năm, ông chá»§ nhiệm đã kịp tổ chức được Há»™i nghiên cứu tác phẩm Lermontov, Há»™i cá» tướng-cá» nhảy, Há»™i bóng bà n và Há»™i Ä‘i ngá»±a. Äến mùa hè, ông ta dá»a sẽ tổ chức Há»™i bÆ¡i thuyá»n vá»›i Há»™i leo núi.
Và thế là hôm nay, và o giỠnghỉ ăn trưa, ông ta, chủ nhiệm chi nhánh, đi và o…
- Và khoác tay má»™t thằng chó đẻ nà o đó, - cô tiểu thư kể, - không hiểu ở đâu mò đến, mặc quần áo kẻ ô, Ä‘eo kÃnh vỡ mắt và …mặt tởm không chịu được !
Và ông chá»§ nhiệm, theo lá»i kể cá»§a cô tiểu thư, giá»›i thiệu vá»›i tất cả những ngưá»i ngồi ăn trưa trong nhà ăn cá»§a chi nhánh rằng đây là má»™t chuyên gia nổi tiếng vá» công tác tổ chức các Há»™i đồng ca.
Mặt các váºn động viên leo núi tương lai sa sầm xuống, nhưng ông chá»§ nhiệm láºp tức kêu gá»i lòng hăng hái cá»§a tất cả má»i ngưá»i, còn tay chuyên gia kia bắt đầu nói đùa, pha trò, và cam Ä‘oan chắc chắn rằng việc há»c hát sẽ chiếm rất Ãt thá»i gian, mà Ãch lợi cá»§a việc há»c hát nà y sẽ đầy cả toa hà ng!
Thế rồi, tất nhiên, như lá»i tiểu thư kể lại, những ngưá»i hưởng ứng đầu tiên là Phanov và Kosatrue. Hai kẻ nịnh bợ nổi tiếng hạng nhất ở chi nhánh, há» tuyên bố ghi tên và o há»™i. Äến đó thì những nhân viên khác, hiểu rằng không thể nà o thoát khá»i việc há»c hát, Ä‘á»u đà nh phải ghi tên tham gia. Má»i ngưá»i thá»a thuáºn hát và o giá» nghỉ trưa, vì toà n bá»™ thá»i gian khác báºn dà nh cho việc nghiên cứu Lermontov và cá» nhảy. Chá»§ nhiệm chi nhánh, để là m gương, tuyên bố rằng ông ta có giá»ng tenor, và tất cả cứ thế diá»…n ra, như trong má»™t giấc mÆ¡ tồi tệ. Tay chuyên gia đồng ca quần kẻ ô gà o lên:
- Äồ-mi-son-đô - hắn kéo những ngưá»i rụt rè định trốn hát và o sau mấy chiếc tá»§ lá»›n ra, nói vá»›i Kosatrue rằng anh ta có lá»— tai âm nhạc tuyệt vá»i, rồi rên rỉ, ư á», đỠnghị là m theo ngưá»i nghệ sÄ© cá»±u quản ca, gõ nhịp theo từng ngón tay, khẩn khoản bắt đầu bà i “ Ôi, Baikan thần thánh…â€
Má»i ngưá»i bắt đầu hát. Và hát không tồi. Tay quản ca quần kẻ ô quả là nắm vững công việc cá»§a mình. Hát xong Ä‘oạn thứ nhất, hắn bá»—ng xin lá»—i, nói: “ Tôi xin phép má»™t phút!†– và …biến mất. Má»i ngưá»i nghÄ© là sau má»™t phút hắn sẽ quay lại tháºt. Nhưng sau mưá»i phút vẫn không thấy hắn đâu. Các nhân viên chi nhánh vui mừng - hắn chạy là ng rồi.
Và bá»—ng nhiên má»i ngưá»i tá»± mình cất tiếng hát Ä‘oạn thứ hai, đầu trò tất cả là Kosatrue, ngưá»i tuy có thể không có lá»— tai âm nhạc tuyệt vá»i, nhưng lại có giá»ng tenor cao khá dá»… nghe. Há» hát hết cả Ä‘oạn hai. Vẫn không có quản ca ! Má»i ngưá»i tản vể chá»— là m việc, nhưng chưa kịp ngồi xuống ghế thì bất chấp cả ý muốn cá»§a mình, lại cất tiếng hát. Không có cách nà o ngừng lại. Im được chừng ba phút, lại hát. Im rồi lại hát, cứ thế ! Äến lúc ấy, má»i ngưá»i má»›i hiểu là gặp tai há»a rồi. Chá»§ nhiệm chi nhánh trốn tránh nhục nhã khóa trái cá»a lại ở trong phòng là m việc cá»§a mình.
Äến đây, câu chuyện cá»§a cô gái lại bị cắt ngang. Không thuốc an thần nà o giúp gì được hết.
Mưá»i lăm phút sau, có ba chiếc xe tải ghé đến cạnh hà ng rà o ngõ Vagankovski, chở Ä‘i toà n bá»™ nhân viên chi nhánh cùng vá»›i ông chá»§ nhiệm đứng đầu.
Chiếc xe thứ nhất, lắc lư trong cổng nhà , vừa lăn bánh ra đến ngõ phố là tất cả các nhân viên đứng trên thùng xe vịn tay và o vai nhau liá»n há miệng, và cả ngõ phố vang lên bà i hát quen thuá»™c. Chiếc xe thứ hai hát hòa theo, và tiếp đó là xe thứ ba. Xe cứ thế Ä‘i. Những ngưá»i qua đưá»ng vá»™i vã Ä‘i là m công việc cá»§a mình chỉ ném vá» phÃa ba chiếc xe tải những cái nhìn thoáng qua há» hững, hoà n toà n không ngạc nhiên và cho rằng đấy là má»™t Ä‘oà n tham quan Ä‘i ra ngoại ô thà nh phố. Và đúng váºy, há» ra ngoại ô thà nh phố tháºt, nhưng không phải Ä‘i tham quan, mà đến bệnh viện cá»§a giáo sư St’ravinski.
Ná»a giá» sau, trưởng phòng tà i vụ Vasili Stepannovich, hoà n toà n rối loạn tâm trÃ, đã lần đến được ban tà i chÃnh, hy vá»ng cuối cùng sẽ giải thoát được đồng tiá»n ông ta phải mang kè kè bên mình nà y. Äã dạn dà y kinh nghiệm, ông ta trước hết tháºn trá»ng ngó đầu và o gian phòng dà i, nÆ¡i các nhân viên phục vụ ngồi sau những tấm kÃnh mỠđục vá»›i bảng chữ mạ và ng. Trưởng phòng tà i vụ không phát hiện ra má»™t dấu hiệu lo lắng hoặc há»—n loạn nà o ở đây cả. Trong phòng yên lặng, như phải váºy trong má»™t cÆ¡ quan nghiêm túc.
Vasili Stepannovich ló đầu và o ô cá»a sổ vá»›i bảng Ä‘á»: “Bà n tiếp nháºn tiá»nâ€, cất tiếng chà o má»™t nhân viên nà o đó mà ông ta không quen biết và nhã nhặn há»i xin má»™t tá» phiếu thu.
- Anh cần để là m gì? - ngưá»i nhân viên trong ô cá»a há»i.
Trưởng phòng tà i vụ ngơ ngác:
- Tôi muốn ná»™p tiá»n. Tôi ở nhà hát Tạp Kỹ.
- Anh đợi má»™t chút, - ngưá»i nhân viên đáp và láºp tức đóng ô cá»a nhá» trên tấm kÃnh lại.
“ Kỳ quặc quá†- trưởng phòng tà i vụ nghÄ©. Sá»± ngạc nhiên cá»§a ông ta hoà n toà n hợp lý. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, ông ta gặp má»™t trưá»ng hợp như thế nà y. Bởi vì ai cÅ©ng biết rằng nháºn được tiá»n là rất khó khăn, bao giá» ngưá»i ta cÅ©ng tìm ra cá»› để ngăn cản chuyện đó. Nhưng trong thá»±c tế ba chục năm là m công tác tà i vụ, chưa má»™t lần nà o ông ta gặp trưá»ng hợp có ai đó, dù là đại diện cho nhà nước hay là tư nhân, lại ngần ngại trong việc nháºn tiá»n.
Cuối cùng ô cá»a được mở ra, và trưởng phòng tà i vụ lại ép mặt và o kÃnh.
- Anh có nhiá»u không? - ngưá»i nhân viên trong ô cá»a há»i.
- Hai mươi mốt nghìn bảy trăm mưá»i má»™t rúp.
- á»’ ! - ngưá»i nhân viên ngân hà ng không hiểu sao giá»…u cợt thốt lên và chìa cho trưởng phòng tà i vụ má»™t tá» giấy mà u xanh.
Biết rất rõ nguyên tắc, trưởng phòng tà i vụ trong nháy mắt Ä‘iá»n hết các mục trên đó và bắt đầu mở dây các gói tiá»n. Khi mở ra, mắt ông ta như bị lóa, và ông ta lẩm bẩm má»™t Ä‘iá»u gì đó yếu á»›t và bệnh hoạn.
Trước mặt ông ta là những tỠgiấy bạc nước ngoà i. Ở đây có cả những gói đôla Canada, đồng bảng Anh, đồng gunden hà Lan, đồng lát Latvia, đồng curon Extonia.
- Äây lại là má»™t tay láu lỉnh ở nhà hát Tạp Kỹ tá»›i, - má»™t giá»ng nói nghiêm khắc vang lên bên tai ngưá»i trưởng phòng tà i vụ Ä‘ang đứng chết lặng ngÆ¡ ngác. Và Vasili Stepannovich bi bắt giữ ngay tại chá»—.
Tà i sản của leminhchau
11-06-2009, 07:32 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 18
NHá»®NG NGƯỜI KHÃCH RỦI RO
CÅ©ng đồng thá»i vá»›i lúc viên trưởng phòng tà i vụ táºn tụy ngồi trên xe taxi để Ä‘i đến đụng đầu vá»›i bá»™ comlê biết viết, từ toa ghế má»m số chÃn cá»§a Ä‘oà n tà u Ä‘i từ Kiev đến Moskva, có má»™t ngưá»i khách lịch sá»± tay cầm chiếc vali nhá» bằng các tông giả da bước xuống sân ga. Ngưá»i khách đó không phải ai khác, mà chÃnh là Maksimilian Andreevich Poplavski, ông dượng cá»§a nhà văn Berlioz quá cố, má»™t nhà kinh tế-kế hoạch hiện sống ở Kiev trên đưá»ng phố Äại há»c trước đây. Nguyên nhân cá»§a chuyến Ä‘i đến Moskva cá»§a Maksimilian Andreevich là bức Ä‘iện ông ta nháºn được tối hôm kia vá»›i ná»™i dung như sau:
“ Cháu vừa bị xe Ä‘iện kẹt chết ở hồ Pat’riarsi. Mai táng và o thứ sáu, ba giá» chiá»u. Dượng đến gấp. Berlioz.â€
Maksimilian Andreevich được coi, và cÅ©ng rất xứng đáng, là má»™t trong những ngưá»i thông minh nhất ở Kiev. Nhưng cả ngưá»i thông minh nhất cÅ©ng bị má»™t bức Ä‘iện như váºy là m cho rối trÃ. Nếu má»™t ngưá»i đã đánh được Ä‘iện nói rằng anh ta bị xe Ä‘iện chẹt, thì có nghÄ©a là anh ta không bị chẹt đến chết. Nhưng đã thế thì tại sao lại có mai táng? Hay là anh ta bị rất nặng và thấy trước rằng mình sẽ chết? Äiá»u đó thì có thể, nhưng có má»™t Ä‘iểm cá»±c kỳ lạ lùng là sá»± chÃnh xác – do đâu anh ta biết được rằng ngưá»i ta sẽ mai táng mình và o ba giá» chiá»u ngà y thứ sáu? Má»™t bức Ä‘iện kỳ quái!
Nhưng những ngưá»i thông minh vốn sinh ra thông minh là để phân tÃch những chuyện rối rắm. Rất đơn giản. Ở đây đã xảy ra má»™t sá»± lầm lẫn, và bức diện được gá»i Ä‘i vá»›i sá»± lầm lẫn đó. Từ “ cháu†ở đây, không còn nghi ngá» gì nữa, nhảy sang từ má»™t bức Ä‘iện khác thay và o từ “Berliozâ€, còn cái từ “Berlioz†nà y lại rÆ¡i và o cuối bức Ä‘iện. Nếu sá»a chữa lại theo hướng đó, thì ý nghÄ©a cá»§a bức Ä‘iện trở nên rõ rà ng, nhưng tất nhiên, vẫn đầy bi thảm.
Khi cÆ¡n Ä‘au khổ bá»™t phát bao trùm lấy bà vợ cá»§a Maksimilian Andreevich đã qua, ông ta liá»n láºp tức thu xếp để Ä‘i Moskva.
Chúng tôi thấy cần phải hé lá»™ ra má»™t bà máºt cá»§a Maksimilian Andreevich. Không phải tranh cải, là ông ta rất thương tiếc ngưá»i cháu cá»§a vợ mình vừa lìa Ä‘á»i trong độ tuổi Ä‘ang sung sức. Nhưng tất nhiên, như má»™t con ngưá»i thá»±c dụng, ông ta hiểu rằng mình không nhất thiết phải có mặt trong buổi mai táng. Mặc dù váºy, Maksimilian Andreevich vẫn vá»™i và ng đến Moskva. Tại sao váºy? Nguyên nhân: cái căn há»™. Má»™t căn há»™ ở Moskva? Äiá»u đó quan trá»ng lắm! Không hiểu vì sao, nhưng ông ta không ưa Kiev, và ý nghÄ© vá» việc chuyển đến Moskva trong thá»i gian gần đây bám riết lấy ông ta dai dẳng đến nổi tháºm chà Maksimilian Andreevich mất cả ngá»§ nghê. Ông ta không cảm thấy thÃch thú trước những cÆ¡n lÅ© xuân cá»§a dòng sông Dniev, khi nước trà n vá» nháºn chìm các hòn đảo rồi trải ra bao la nối liá»n vá»›i chân trá»i. Ông ta không thÃch cái cảnh đẹp đến sững sá» mở ra từ chân bệ đà i ká»· niệm công tước Vladimir. Những bóng nắng mùa xuân lung linh trên những con đưá»ng lát gạch cá»§a ngá»n đồi Vladimir không là m cho ông ta vui vẻ. Ông ta không muốn tất cả những cái đó, ông ta chỉ khao khát má»—i má»™t Ä‘iá»u - được chuyển đến Moskva.
Những lá»i rao trên báo vá» việc đổi căn há»™ trên phố Äại há»c ở Kiev lấy má»™t căn há»™ có diện tÃch nhá» hÆ¡n ở Moskva không mang lại kết quả nà o. Không tìm đâu ra những ngưá»i có ý muốn là m Ä‘iá»u đó, mà thỉnh thoảng có ai đến thì những lá»i đỠnghị cá»§a há» cÅ©ng là thiếu thiện ý, không thể chấp nháºn được.
Bức Ä‘iện đã là m cho Maksimilian Andreevich xúc động mạnh. Äây là má»™t thá»i cÆ¡ mà nếu bá» qua mất thì tháºt là tá»™i lá»—i . Những ngưá»i thá»±c dụng hiểu rằng những cÆ¡ há»™i như thế là không láºp lại.
Tóm lại, bất kể phải gặp những khó khăn như thế nà o cÅ©ng cần phải chiếm cho được quyá»n thừa kế căn há»™ cá»§a ngưá»i cháu ở phố Sadovaia. Vâng, Ä‘iá»u đó là phức tạp, cá»±c kỳ phức tạp, nhưng phải bằng bất cứ giá nà o khắc phục những phức tạp đó. Ông Maksimilian Andreevich già u kinh nghiệm biết rằng để là m chuyện đó, bước đầu tiên là bằng má»i giá đăng ký, dù tạm thá»i, và o ở tại ba phòng cá»§a ngưá»i cháu quá cố.
Trưa ngà y thứ sáu, Maksimilian Andreevich bước và o cá»a căn phòng là m trụ sở Ban quản trị nhà cá»a cá»§a ngôi nhà số 302-bis phố Sadovaia tại thà nh phố Moskva.
Trong căn phòng hẹp, trên tưá»ng treo tấm biểu ngữ vá»›i mấy bức tranh vẽ hướng dẫn phương pháp cứu ngưá»i chết Ä‘uối trên sông, ngồi trong sá»± cô đơn tuyệt đối phÃa sau bà n gá»— là má»™t ngưá»i đà n ông đã đứng tuổi, râu không cạo vá»›i cặp mắt lá»™ đầy vẻ lo âu.
- Tôi có thể gặp ông chá»§ tịch Há»™i đồng quản lý nhà cá»a được không ạ? – nhà kinh tế-kế hoạch lịch sá»± há»i; ông ta bá» mÅ© trên đầu xuống và đặt chiếc va li nhá» lên mặt ghế trống.
Câu há»i dưá»ng như tháºt đơn giản nà y không hiểu sao lại là m cho ngưá»i ngồi sau bà n hoảng hốt, đến ná»—i nét mặt ông ta thay đổi. Äôi mắt lác Ä‘i vì sợ sệt, ông ta lúng búng không thà nh tiếng rằng ông chá»§ tịch không có ở đây.
- Anh ấy ở nhà riêng phải không ạ? - Maksimilian Andreevich há»i. – Tôi có việc rất cần, muốn gặp anh ấy.
Ngưá»i ngồi sau bà n lại lúng túng trả lá»i má»™t câu gì đó không rõ. Nhưng dù sao cÅ©ng có thể Ä‘oán được rằng ông chá»§ tịch cÅ©ng không có ở nhà riêng.
- Thế bao giỠanh ấy đến?
Ngưá»i ngồi sau bà n không đáp và vá»›i má»™t ná»—i buồn rầu nhìn ra cá»a sổ.
“ Ra thế đấy!†– ông Poplavski thông minh nói thầm vá»›i mình và há»i thăm viên thư ký.
Cái ngưá»i kỳ quặc ngồi sau bà n tháºm chà đỠmặt lên vì căng thẳng và lại lúng búng nói không thà nh câu rằng cả viên thư ký cÅ©ng không có ở đây… bao giỠông ta đến, không biết…hình như viên thứ ký Ä‘ang ốm.
“ Ra thế!...†– Poplavski lại nói thầm vá»›i mình, rồi há»i tiếp;
- Nhưng có ai đó trong ban quản lý ở đây chứ?
- Tôi. - Ngưá»i ngồi sau bà n đáp lại bằng má»™t giá»ng yếu á»›t.
- Sá»± thể là , - Poplavski đĩnh đạc nói, - tôi là ngưá»i thừa kế duy nhất cá»§a ngưá»i cháu há» quá cố Berlioz, vừa bị mất, như anh biết đấy, ở hồ Pat’riarsi, và tôi cần, theo pháp luáºt, tiếp nháºn di sản ở căn há»™ số 50 cá»§a chúng tôi…
- Tôi không nắm được tình hình, đồng chà ạ, - ngưá»i ngồi sau bà n rầu rÄ© cắt ngang.
- Nhưng, xin lá»—i, - Poplavski nói bằng giá»ng âm vang, - anh là ủy viên Há»™i đồng quản lý và có trách nhiệm…
Vừa lúc đó má»™t ngưá»i đà n ông bước và o phòng. Trông thấy ngưá»i má»›i và o, ngưá»i ngồi sau bà n bá»—ng tái mét mặt.
- Anh là ủy viên Há»™i đồng quản lý Piatnajko? - ngưá»i vừa và o há»i ngưá»i ngồi sau bà n.
- Vâng, - ông ta đáp gần như không nghe thấy. Ngưá»i má»›i và o thì thầm Ä‘iá»u gì đó vá»›i ngưá»i ngồi sau bà n, và ngưá»i ngồi sau bà n, hoà n toà n ngÆ¡ ngác, rá»i ghế đứng dáºy; mấy giây sau Poplavski chỉ còn lại má»™t mình trong gian phòng trống không.
“ á»’, tình hình hóa ra phức tạp thế đấy! Mà lại ngay cùng má»™t lúc tất cả bá»n há»â€¦â€ - Poplavski chán ngán nghÄ© khi vá»™i vã Ä‘i qua mảnh sân lát nhá»±a để đến căn há»™ số 50.
Nhà kinh tế- kế hoạch vừa má»›i bấm chuông, cánh cá»a láºp tức báºt mở, và Maksimilian Andreevich bước và o gian phòng ngoà i má» má» tối. Ông ta hÆ¡i ngạc nhiên không biết ai vừa mở cá»a: trong gian phòng ngoà i không có má»™t ngưá»i nà o nếu không kể má»™t con mèo Ä‘en cá»±c lá»›n ngồi trên ghế.
Maksimilian Andreevich hắng giá»ng ho, giẫm giẫm chân, và lúc đó cánh cá»a phòng là m việc mở rá»™ng, Koroviev bước ra gian phòng ngoà i, Maksimilian Andreevich nghiêng mình chà o lịch sá»± nhưng đĩnh đạc và nói:
- Tôi là Poplavski, dượng của…
Ông ta chưa kịp nói hết câu, Koroviev đã rút từ trong túi ra một chiếc khăn mùi soa cáu bẩn, vục mũi và o đó và oà ra khóc.
- … Berlioz quá cố.
- Tất nhiên, tất nhiên, - Koroviev ngắt ngang lá»i, bá» khăn mùi soa ra khá»i mặt. - Chỉ vừa nhìn thấy ông, tôi đã Ä‘oán ngay ra đó là ông. – Nói rồi, gã run ngưá»i lên nức nở và bắt đầu than thở: - Ôi, Ä‘au khổ quá! Mà tại sao lại như thế kia chứ, ôi!
- Bị xe Ä‘iện nghiến à ? – Poplavski thì thà o há»i.
- Hoà n toà n, - Koroviev hét lên, và những giá»t nước mắt từ dưới chiếc kÃnh cá»§a gã chảy ròng ròng, - hoà n toà n! Tôi đã táºn mắt chứng kiến. Ông có tin được không - hấp! Äầu văng ra má»™t nÆ¡i. Chân phải - rắc, cắt là m đôi. Chân trái - rắc, cắt là m đôi. Những chiếc tà u Ä‘iện đã đưa đến nông nổi ấy đấy! - và có lẽ không nén nổi mình, Koroviev chá»c mÅ©i và o bức tưá»ng cạnh tấm gương và cả ngưá»i co giáºt trong cÆ¡n nức nở.
Ông dượng cá»§a Berlioz tháºt sá»± kinh ngạc trước thái độ cá»§a ngưá»i lạ. “ Thế mà ngưá»i ta nói rằng và o thá»i đại cá»§a chúng ta không còn những ngưá»i có tình cảm!†– ông ta nghÄ© thầm và cảm thấy mắt cá»§a mình cÅ©ng bắt đầu cay cay. Nhưng cÅ©ng cùng lúc đó, má»™t đám mây Ä‘en khó chịu kéo đến bao trùm lấy tâm hồn ông ta, và má»™t ý nghÄ© như con rắn cứ len lá»i và o trong đầu: hay là cái con ngưá»i tình cảm nà y đã đăng ký há»™ khẩu và o căn há»™ cá»§a ngưá»i quá cố rồi, bởi vì trong thá»±c tế đã xảy ra những trưá»ng hợp tương tá»±.
- Xin lá»—i, anh là bạn cá»§a Mikhail nhà tôi à ? – ông ta há»i, dùng ống tay áo lau con mắt bên trái ráo hoảnh, còn con mắt phải chăm chú nghiên cứu Koroviev Ä‘ang trong cÆ¡n xúc động Ä‘au thương.
Nhưng gã cứ nức nở đến mức ngưá»i nghe không thể hiểu gì được ngoà i mấy từ nhắc Ä‘i nhắc lại “rắcâ€- và “cắt là m đôi!†Nức nở đã thá»a thuê, Koroviev cuối cùng cÅ©ng tách mặt ra khá»i bức tưá»ng và thốt lên:
- Không, không thể chịu được nữa! Tôi phải Ä‘i uống ba trăm giá»t ête an thần đây! – Và quay bá»™ mặt đầm đìa nước mắt vá» phÃa Poplavski, gã nói thêm: - Váºy đó, tà u Ä‘iện là thế đấy!
- Tôi xin lá»—i,có phải anh gá»i Ä‘iện cho tôi không?
Maksimilian Andreevich há»i, dằn vặt bởi ý nghÄ© : cái tay mau nước mắt lạ lùng nà y là ai nhỉ?
- Nó, - Koroviev đáp và chỉ tay vá» phÃa con mèo.
Poplavski trố mắt, nghĩ rằng mình nghe nhầm.
- Không, tôi không thể, hết sức rồi, - Koroviev khịt mÅ©i nói tiếp: - chỉ cần tôi nhá»› lại: bánh xe lăn qua chân… má»™t bánh nặng mưá»i pút… Rắc! Tôi và o giưá»ng nằm đây, ngá»§ quên Ä‘i má»™t lúc, - và gã biến khá»i phòng ngoà i.
Còn con mèo lại cá»±a quáºy, nhảy từ trên ghế xuống, đứng trên hai chi sau, chống nạnh, mở miệng và nói:
- Thì tôi gá»i Ä‘iện đấy. Rồi sao nữa?
Äầu Maksimilian Andreevich láºp tức quay cuồng, tay chân trở nên má»m nhÅ©n, ông ta đánh rÆ¡i chiếc vali và ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện vá»›i con mèo.
- Hình như tôi há»i bằng tiếng Nga kia mà , - con mèo nghiêm khắc nói, - rồi sao nữa?
Nhưng Poplavski không phát ra một tiếng nà o đáp lại cả.
- Hộ chiếu đâu !? – con mèo gà o lên và chìa một chi trước mũm mĩm ra.
Không nghÄ© ngợi gì và không trông thấy gì ngoà i hai đốm lá»a cháy rá»±c trong hai con mắt mèo, Poplavski rút quyển há»™ chiếu từ trong túi áo ra như rút má»™t con dao găm.
Con mèo nhấc chiếc kÃnh gá»ng Ä‘en và dà y từ trên mặt bà n đặt dưới tấm gương lên, Ä‘eo và o mõm khiến cho bá»™ dạng cá»§a nó cà ng thêm oai vệ, và cầm lấy quyển há»™ chiếu từ bà n tay run lẩy bẩy cá»§a Poplavski.
“ Không biết mình có bị ngất Ä‘i không đây?†– Poplavski nghÄ©. Từ đâu đó phÃa xa vẳng lại những tiếng nức nở cá»§a Koroviev, cả căn phòng ngoà i nồng nặc mùi ête, thuốc an thần và má»™t mùi gì đó buồn nôn.
- Há»™ chiếu nà y do công an nà o cấp? – con mèo nhìn và o má»™t trang giấy, há»i. Không có câu trả lá»i.
- Phòng 412, - con mèo tá»± nói má»™t mình, đưa má»™t chi trước vuốt dá»c theo quyển há»™ chiếu cầm ngược. - Hừm, đúng thế, tất nhiên! Tôi biết cái phòng nà y mà ! Ở đó bất kỳ ai cÅ©ng được cấp há»™ chiếu cả! Tôi chẳng hạn, tôi sẽ không cấp há»™ chiếu cho những ngưá»i như ông đâu! Không cấp vá»›i bất cứ giá nà o! Chỉ cần nhìn và o mặt má»™t lần là từ chối ngay tức khắc! – Con mèo nổi cáu đến mức nó ném mạnh quyển há»™ chiếu xuống sà n nhà . - Sá»± có mặt cá»§a ông ở đám tang bị há»§y bá», - con mèo tiếp tục nói bằng giá»ng nhà chức trách, - ông hãy trở vá» nÆ¡i sinh sống ngay Ä‘i! – và nó quát và o cá»a: - Azazello!
Sau tiếng gá»i cá»§a con mèo, ở phòng ngoà i xuất hiện má»™t ngưá»i tóc hung nhá» bé, chân Ä‘i cà nhắc, mặc chiếc áo sợi tricô Ä‘en, có má»™t con dao dắt ngang thắt lưng da, vá»›i chiếc răng nanh và ng khè, mắt trái bị vẩy mại che.
Poplavski cảm thấy thiếu không khÃ, đứng nhổm dáºy, tay ôm lấy tim.
- Azazello, dẫn Ä‘i, - con mèo ra lệnh và rá»i khá»i phòng ngoà i.
- Poplavski, - ngưá»i vừa má»›i bước và o nói bằng giá»ng mÅ©i khó nghe, - tôi hy vá»ng là ông đã hiểu hết rồi chứ?
Poplavski gáºt đầu.
- Ngay láºp tức trở vá» Kiev, - Azazello nói tiếp, - và hãy ngồi ở đó im thin thÃt, lặng như tá» và đừng có mÆ¡ ước vá» nhà vá»›i cá»a nà o ở Moskva nữa , rõ chưa?
Cái con ngưá»i nhá» bé là m cho Poplavski kinh hoà ng đến chết bằng chiếc răng nanh, lưỡi dao và con mắt lác nà y đứng chỉ đến vai nhà kinh tế há»c, nhưng hà nh động rất dứt khoát, khéo léo và có tổ chức, trình tá»±.
Trước hết, y nhặt quyển há»™ chiếu lên và trao nó cho Maksimilian Andreevich, ông ta đón nó bằng cánh tay cứng đỠnhư chết. Rồi ngưá»i có tên gá»i là Azazello, má»™t tay nhấc chiếc vali lên, tay kia mở cá»a, túm lấy tay ông dượng cá»§a Berlioz, dẫn ông ta ra khoảng trống đầu cầu thang. Poplavski đứng dá»±a và o tưá»ng. Không cần dùng đến chìa khóa, Azazello mở vali, lấy từ trong đó ra má»™t con gà quay đồ sá»™ thiếu má»™t chân bá»c trong tá» báo thấm mỡ, đặt nó xuống sà n hà nh lang. Rồi y lôi ra hai bá»™ đồ lót, há»™p dao cạo râu, má»™t cuốn sách nà o đó, má»™t cái há»™p và dùng chân đá tất cả những thứ đó xuống cầu thang, chỉ để lại con gà quay. Chiếc vali rá»—ng không cÅ©ng bay theo xuống. Nghe có tiếng rÆ¡i ở phÃa dưới, và xét qua tiếng va Ä‘áºp có thể Ä‘oán là nắp vali đã bị bắn văng ra.
Rồi tên kẻ cướp tóc hung túm lấy chân con gà quay và vung tay giáng cả con gà đó tháºt mạnh và o cổ Poplavski, là m cho thân con gà bắn văng Ä‘i, còn cái chân nằm lại trong tay Azazello. Tất cả đảo Ä‘iên lên trong nhà Oblonski như nhà văn nổi tiếng Lev Tolstoi đã nháºn xét tháºt công minh. Và chắc ông cÅ©ng sẽ nói như thế trong trưá»ng hợp nà y. Vâng! Tất cả đảo Ä‘iên lên trước mặt Poplavski. Má»™t tia lá»a dà i vụt lóe qua mắt ông ta, rồi thay và o đó là má»™t con rắn mà u tang trong thoáng chốc là m tắt lụi cả ngà y tháng Năm rá»±c rỡ, - và Poplavski bay xuống dưới theo cầu thang, tay cầm khư khư tấm há»™ chiếu. Bay đến chá»— ngoặt, ông ta vướng chân, là m vỡ tấm kÃnh trên cá»a sổ ở khoang trống cầu thang tiếp theo, rồi ngồi xuống báºc gá»—. Con gà quay không chân nhảy tâng tâng qua ngang ngưá»i ông ta rồi văng tiếp xuống dưới. Azazello đứng lại ở phÃa trên, chá»›p nhoáng gặm sạch chiếc đùi gà , nhét khúc xương và o túi nách cá»§a chiếc áo sợi tricô, quay và o căn há»™ đóng cá»a đánh rầm. Vừa lúc đó, từ phÃa dưới nghe có tiếng bước chân tháºn trá»ng cá»§a ai đó Ä‘ang Ä‘i lên.
Chạy xuống cầu thang thêm một tầng, Poplavski ngồi lên chiếc đivăng gỗ để nghỉ lấy hơi
Má»™t ngưá»i đà n ông đứng tuổi nhá» thó vá»›i khuôn mặt buồn bã khác thưá»ng, mặc chiếc áo vét kiểu cổ bằng vải tuýtxo, đầu đội mÅ© rÆ¡m bện cứng vá»›i dải băng xanh, leo ngược lên cầu thang, dừng lại bên Poplavski.
- Thưa ông, cho phép tôi được há»i, - ngưá»i đà n ông mặc áo vét bằng vải len dà y buồn bã há»i: - căn há»™ số 50 ở đâu ạ?
- Tầng trên, - Poplavski hấp tấp nói.
- Vô cùng cảm Æ¡n ông, - ngưá»i đà n ông nói cÅ©ng vá»›i vẻ buồn rầu như váºy và tiếp tục leo lên trên, còn Poplavski đứng dáºy và chạy xuống dưới.
Nảy sinh ra má»™t câu há»i: phải chăng Maksimilian Andreevich Ä‘ang vá»™i vã chạy đến đồn công an để tố cáo bá»n cướp dám cưỡng Ä‘oạt ông ta má»™t cách man rợ như váºy ngay giữa thanh thiên bạch nháºt? Không, tuyệt đối không, Ä‘iá»u đó có thể khẳng định má»™t cách chắc chắn. Äến đồn công an và nói rằng: thưa các đồng chÃ, vừa rồi có má»™t con mèo Ä‘en Ä‘eo kÃnh Ä‘á»c há»™ chiếu cá»§a tôi, rồi sau đó má»™t ngưá»i mặc áo tricô, Ä‘eo dao… á»’ không, xin các ngà i thôi, Maksimilian Andreevich là má»™t ngưá»i khôn ngoan tháºt sá»±!
Ông ta đã xuống đến tầng dưới và trông thấy cạnh cá»a ra và o cánh cá»a dẫn và o má»™t gian phòng nà o đó. KÃnh ở trên cánh cá»a nà y đã bị vỡ. Poplavski nhét há»™ chiếu và o túi, nhìn quanh, hy vá»ng rằng sẽ trông thấy đồ đạc cá»§a mình bị vứt xuống đâu đây. Nhưng không thấy dấu vết cá»§a chúng đâu cả. Bản thân Poplavski cÅ©ng cảm thấy ngạc nhiên là điá»u đó không là m ông ta tiếc lắm. Má»™t ý nghÄ© khác thú vị và quyến rÅ© hÆ¡n Ä‘ang cuốn hút ông ta: kiểm tra lại cái căn há»™ đáng nguyá»n rá»§a bằng con ngưá»i vừa má»›i Ä‘i lên trên kia. Bởi vì, má»™t khi ông ta đã há»i thăm căn há»™ đó ở đâu, thì hiển nhiên là ông ta đến đây lần đầu tiên. Như váºy có nghÄ©a là giỠđây ông ta Ä‘ang Ä‘i thẳng và o nanh vuốt cá»§a cái bá»n đến ở trong căn há»™ số 50 kia. Có má»™t cái gì đó mách vá»›i Poplavski rằng ngưá»i đó sẽ rất nhanh chóng ra khá»i căn há»™ ná». Maksimilian Andreevich, tất nhiên, không có ý định Ä‘i dá»± bất cứ lá»… mai táng nà o cá»§a bất cứ ông cháu ông chắt nà o nữa hết, mà phải còn khá lâu nữa má»›i có chuyến tà u đầu tiên Ä‘i Kiev. Nhà kinh tế nhìn quanh rồi chui và o gian phòng ngách. Vừa lúc đó ở trên cao vá»ng xuống tiếng Ä‘áºp cá»a. “ Äấy là ông ta và o!†– Poplavski nÃn thở nghÄ©. Trong gian phòng mát lạnh bốc mùi chuá»™t và mùi già y á»§ng, Maksimilian Andreevich ngồi xuống má»™t khúc gá»— và quyết định chá». Äịa Ä‘iểm rất thuáºn tiện – căn buồng nà y trông thẳng ra cá»a ra và o cá»§a cầu thang số sáu.
Nhưng trong thá»±c tế ông dượng ngưá»i Kiev đã phải chỠđợi lâu hÆ¡n là ông ta tưởng. Trên cầu thang không hiểu sao lúc nà o cÅ©ng vắng ngưá»i. Cuối cùng thì cÅ©ng nghe rõ tiếng cánh cá»a Ä‘áºp mạnh từ tầng năm vá»ng xuống. Poplavski nép ngưá»i nÃn thở. Äúng, bước chân cá»§a ông ta. “ Äang Ä‘i xuống đấy!†Má»™t cánh cá»a ở tầng thấp hÆ¡n mở ra. Tiếng bước chân im bặt. Má»™t giá»ng phụ nữ. Rồi giá»ng cá»§a ngưá»i đà n ông buồn rầu…đúng, đó là giá»ng cá»§a ông ta… Nói má»™t câu gì đó đại loại như “ Vì Chúa, thôi Ä‘i…†Tai cá»§a Poplavski vểnh ra cạnh tấm kÃnh vỡ rÆ¡i nÆ¡i cánh cá»a. Lá»— tai đó nháºn bắt được tiếng cưá»i cá»§a đà n bà . Những bước chân nhanh, hối hả chạy xuống dưới, và thấp thoáng lưng đà n bà . Má»™t ngưá»i đà n bà cầm túi xách bằng vải sÆ¡n xanh từ cá»a cầu thang bước ra sân. Lại nghe thấy tiếng bước chân cá»§a ngưá»i đà n ông ná». “ Tháºt kỳ lạ, ông ta quay trở lên căn há»™ kia. Hay là ông ta cùng má»™t bá»n vá»›i chúng? Äúng, ông ta lại quay lên. Äấy, cá»a phÃa trên lại mở ra. Thôi được, ta cố chá» thêm má»™t lát nữa.â€
Lần nà y thì không phải chá» lâu. Tiếng cá»a mở. Tiếng bước chân. Tiếng bước chân dừng lại. Tiếng kêu thất thanh. Tiếng mèo gà o. Tiếng bước chân vá»™i vã hÆ¡n, dồn dáºp hÆ¡n, xuống dưới, xuống dưới, xuống dưới!..
Poplavski đã đợi được. Vừa là m dấu thánh, vừa ú á»› những câu gì đó, ngưá»i đà n ông buồn thảm bay xuống cầu thang, đầu không mÅ©, vá»›i bá»™ mặt cá»§a kẻ hoà n toà n mất trÃ, khoảng hói trên đầu bị cà o xước, chiếc quần dà i ướt sÅ©ng tháºt sá»±. Ông ta túm lấy nắm đấm cá»a ra và o nhưng vì quá sợ hãi không còn biết mở nó ra như thế nà o - đẩy ra hay kéo và o, - và cuối cùng thì cÅ©ng mở được và nhảy bổ ra khoảng sân đầy nắng.
Việc kiểm tra căn há»™ đã được thá»±c hiện, không còn nghÄ© gì thêm vá» ngưá»i cháu quá cố lẫn căn há»™, co rúm ngưá»i trước mối nguy hiểm vừa trải qua, Maksimilian Andreevich, miệng thì thà o hai từ: “ Hiểu rồi! Hiểu rồi !†và chạy vụt ra sân. Sau mấy phút, má»™t chiếc ôtôbuýt chạy Ä‘iện đã chở nhà kinh tế- kế hoạch Ä‘i vá» hướng ga Kiev.
Trong khi nhà kinh tế-kế hoạch ngồi trong gian phòng nhỠở dưới chân cầu thang, thì vá»›i ngưá»i đà n ông nhá» bé nỠđã xảy ra má»™t câu chuyện cá»±c kỳ khó chịu. Ngưá»i đà n ông nhá» bé đó là chá»§ nhiệm nhà ăn cá»§a nhà hát Tạp Kỹ và há» tên ông ta là Andrei Phokich Socov. Trong lúc ở nhà hát Tạp Kỹ tiến hà nh cuá»™c Ä‘iá»u tra, Andrei Phokich cố tránh xa những sá»± việc Ä‘ang diá»…n ra, và chỉ có thể nháºn thấy má»™t Ä‘iá»u là ông ta cà ng trở nên buồn rầu hÆ¡n so vá»›i thưá»ng ngà y nói chung, ngoà i ra, ông ta còn há»i dò được ở anh nhân viên văn thư Karpov nÆ¡i nhà ảo thuáºt nước ngoà i trá» lại.
Thế rồi sau khi chia tay vá»›i nhà kinh tế há»c ở đầu cầu thang, chá»§ nhiệm nhà ăn leo lên tầng năm và bấm chuông căn há»™ số 50.
Cánh cá»a mở ra tức thá»i, nhưng chá»§ nhiệm nhà ăn rùng mình lùi lại và không bước và o nhà ngay. Äiá»u đó có thể hiểu được. Ngưá»i mở cá»a là má»™t cô gái tuyệt đối không mặ gì trên mình ngoà i tấm tạp dá» thêu đăng ten Ä‘á»m dáng và que trâm trắng cà i trên đầu. Thá»±c ra, dưới chân cô ta còn có má»™t đôi dép và ng nữa. Thân hình cô gái nói chung là không chê và o đâu được, và có thể coi Ä‘iểm khiếm khuyết duy nhất trong bá» ngoà i cá»§a cô ta là má»™t vết sẹo đỠtrên cổ.
- Má»™t khi anh đã gá»i cá»a thì má»i anh và o Ä‘i, - cô gái nói, cặp mắt xanh đà ng Ä‘iếm nhìn chá»§ nhiệm nhà ăn chằm chằm.
Andrei Phokich hắt hơi mấy cái, hấp háy đôi mắt và bước và o phòng ngoà i, bỠmũ ra.
Vừa lúc đó có tiếng chuông điện thoại réo vang. Cô hầu phòng trơ trẽn ghếch một chân lên ghế, tay cầm lấy ống nghe từ trên giá xuống và nói và o máy:
- Alô!
Chá»§ nhiệm nhà ăn không biết để mắt Ä‘i đâu, đứng giẫm chân tại chá»— và nghÄ©: “ Ôi, hầu phòng cá»§a ngưá»i nước ngoà i thế đấy! Hừ, tởm quá!†và để tránh cái tởm đó, ông ta liếc mắt nhìn ra xung quanh.
Toà n bá»™ căn phòng ngoà i rá»™ng và tối má» chất đầy những váºt dụng và trang phục khác thưá»ng. Chẳng hạn, vắt trên lưng ghế là chiếc áo khoác Ä‘en vá»›i lần vải lót đỠchói như lá»a, má»™t thanh trưá»ng kiếm cán và ng lóng lánh nằm trên mặt bà n con dưới tấm gương đứng, ba thanh kiếm cán bạc dá»±ng chá»ng trÆ¡ trong góc như những chiếc ô hay chiếc gáºy nà o đó. Còn trên các móc áo sừng hưu treo mấy chiếc mÅ© bêrê cắm lông đại bà ng.
- Vâng, - cô gái hầu phòng nói và o ống nghe, - sao? nam tước Maighel à ? Tôi nghe đây. Vâng! Ngà i nghệ sÄ© hôm nay có ở nhà . Vâng, rất hân hạnh được đón ngà i. Vâng, khách...áo Ä‘uôi tôm hoặc áo vét Ä‘en. Cái gì ạ? Mưá»i hai giỠđêm. - Kết thúc câu chuyện Ä‘iện thoại, cô hầu phòng treo ống nghe lên và quay lại phÃa chá»§ nhiệm nhà ăn: - Ông cần gì ạ?
- Tôi cần gặp ngà i nghệ sĩ.
- Sao? Trá»±c tiếp gặp chÃnh ông ấy à ?
- Vâng, - chủ nhiệm nhà ăn buồn rầu đáp.
- Tôi sẽ chuyển lá»i, - cô hầu phòng nói có vẻ lưỡng lá»±, rồi mở hé cánh cá»a dẫn và o phòng là m việc cá»§a nhà văn Berlioz quá cố, báo cáo: - Thưa hiệp sÄ©, có má»™t ngưá»i nhá» bé đến đây nói là muốn gặp messir...
- Cứ để cho và o, - từ trong phòng vẳng ra giá»ng nói uể oải cá»§a Koroviev.
- Má»i ông và o phòng khách, - cô gái nói má»™t cách thản nhiên, dưá»ng như cô ta cÅ©ng mặc đủ quần áo như những ngưá»i khác, rồi mở cánh cá»a dẫn và o phòng khách, còn tá»± mình cô ta cÅ©ng rá»i khá»i phòng ngoà i.
Bước và o nÆ¡i được má»i và o, chá»§ nhiệm nhà ăn kinh ngạc trước cách bà i trà cá»§a căn phòng đến mức quên cả công việc riêng cá»§a mình. Xuyên qua những tấm kÃnh mà u cá»§a mấy ô cá»a sổ lá»›n (trà tưởng tượng cá»§a bà vÆ¡ góa chá»§ hiệu kim hoà n trước đây) chảy và o phòng má»™t là n ánh sáng khác thưá»ng, giống như ánh sáng nhà thá». Trong chiếc lò sưởi đồ sá»™ kiểu cổ, mặc dù Ä‘ang là tiết trá»i mùa xuân ấm áp, những thanh cá»§i vẫn cháy đỠrá»±c. Nhưng đồng thá»i, trong phòng lại không há» cảm thấy nóng chút nà o, mà ngược lại ngưá»i vừa má»›i bước và o đã cảm thấy mình bị má»™t là n hÆ¡i ẩm lạnh lẽo như từ dưới hầm phả lên bao trùm. Má»™t con mèo Ä‘en lá»›n tướng ngồi trên tấm da hổ được lò sưởi là m cho ấm, mắt lim dim khoan khoái nhìn ngá»n lá»a. Trong phòng có má»™t chiếc bà n, mà vừa liếc nhìn qua, ông chá»§ nhiệm nhà ăn vốn kÃnh Chúa bá»—ng rùng mình: bà n được phá»§ bằng má»™t tấm vải gấm cá»§a nhà thá». Trên tấm vải gấm trải bà n bà y vô số chai lá» - bụng phình to, nổi mốc meo và bám đầy bụi. Lấp lánh giữa đám chai lỠđó là má»™t chiếc đĩa, trông qua cÅ©ng có thể thấy ngay đấy là chiếc đĩa bằng và ng ròng. Cạnh lò sưởi má»™t ngưá»i tóc hung nhá» bé vá»›i con dao dắt ngang thắt lưng Ä‘ang dùng đầu nhá»n cá»§a thanh kiếm thép nướng những miếng thịt, mỡ chảy ra nhá» giá»t và o ngá»n lá»a là m khói bốc lên luồn qua ống xông khói. Trong phòng không chỉ có mùi thịt nướng, mà còn có mùi nước hoa và hương trầm rất Ä‘áºm, Ä‘iá»u đó là m cho chá»§ nhiệm nhà ăn, vốn đã Ä‘á»c trên báo biết tin vá» cái chết cá»§a Berlioz, và vá» nÆ¡i sống cá»§a nhà văn, thoáng nghÄ© rằng không biết có phải ngưá»i ta Ä‘ang là m lá»… cầu hồn - biết đâu đấy! – cho Berlioz không? Nhưng ông ta láºp tức xua Ä‘uổi ra khá»i đầu mình cái ý nghÄ© đó như má»™t Ä‘iá»u đã biết trước là phi lý.
Äang ngÆ¡ ngác, chá»§ nhiệm nhà ăn chợt nghe thấy má»™t giá»ng trầm rất nặng.
- Xin lỗi, tôi có thể là m gì được cho ông?
Äến lúc nà y chá»§ nhiệm nhà ăn má»›i trông thấy trong bóng tối ngưới mà ông ta cần gặp.
Nhà hắc ảo thuáºt nằm dà i trên chiếc Ä‘ivăng thấp, rá»™ng mênh mông vá»›i những chiếc gối vứt ngổn ngang. Chá»§ nhiệm nhà ăn cảm thấy như trên mình ông ta chỉ mặc bá»™ đồ lót Ä‘en, chân Ä‘i đôi già y mÅ©i nhá»n cÅ©ng mà u Ä‘en.
- Tôi là phụ trách nhà ăn của nhà hát Tạp Kỹ, - chủ nhiệm nhà ăn cất tiếng nói một cách cay đắng.
Nhà pháp thuáºt giÆ¡ bà n tay vá»›i các ngón lấp lánh những viên ngá»c quý ra phÃa trước, dưá»ng như muốn bịt miệng chá»§ nhà ăn lại, rồi nóng nảy nói:
- Thôi, thôi, thôi! Äừng nói thêm má»™t lá»i nà o nữa! Không bao giá» và không trong bất kỳ trưá»ng hợp nà o! Tôi sẽ không bao giá» cho và o mồm bất kỳ má»™t cái gì trong nhà ăn cá»§a ông đâu! Thưa quý ông đáng kÃnh báºc nhất, tối qua tôi có Ä‘i ngang qua nhà ăn cá»§a ông, và cho đến táºn bây giá» vẫn không quên được cả món cá chiên lẫn phó mát sữa cừu. Thưa ngà i thân mến! Phó mát không bao giá» có mà u xanh cả, ông đã bị ai lừa rồi đấy. Nó cần phải có mà u trắng. Còn nước trà thì sao? Cứ như nước rá»a bát ấy! Tôi tá»± mắt mình nhìn thấy má»™t cô gái luá»™m thuá»™m nà o đó trút cả xô nước lã và o chiếc ấm xamôva lá»›n tướng cá»§a các ông, mà trong lúc đó nước trà vẫn liên tục được rót ra cho khách. Không, thưa ngà i vô cùng thân mến, không thể như thế được!
- Tôi xin lá»—i, - choáng váng trước tráºn công kÃch bất ngỠđó, Andrei Phokich ấp úng, - tôi đến không phải vá» việc đó, mà cá chiên thì chẳng có liên quan gì đến đây cả.
- Tại sao lại không liên quan nếu như nó đã bị thối há»ng?
- Cá chiên được gá»i đến cho chúng tôi là thứ cá tươi loại hai, - chá»§ nhiệm nhà ăn thông báo.
- Vớ vẩn, ông bạn thân mến ạ!
- Cái gì vớ vẩn ạ?
- Thứ cá loại hai ấy. Chỉ có một loại cá tươi thôi – cá tươi loại nhất, và nó cũng là loại cuối cùng. Còn nếu như có cá chiên loại hai, thì nghĩa là nó đã bị ươn!
- Xin được bá» quá... - chá»§ nhiệm nhà ăn lắp bắp, không biết là m cách nà o để thoát khá»i cái tay nghệ sÄ© cứ xoi mói ông ta như thế nà y.
- Tôi không bỠquá được, - tay nghệ sĩ đáp như đinh đóng cột.
- Tôi đến đây không phải vì chuyện đó! – hoà n toà n thất vá»ng, chá»§ nhiệm nhà ăn thốt lên.
- Không phải vì chuyện đó? – nhà pháp thuáºt nước ngoà i ngạc nhiên. - Thế còn việc gì nữa có thể xui khiến ông đến gặp tôi? Nếu như trà nhá»› không phản bá»™i tôi, thì trong số những ngưá»i có nghá» nghiệp gần vá»›i nghá» nghiệp cá»§a ông, tôi chỉ biết có má»—i má»™t mụ markitant(1), nhưng chuyện đó cÅ©ng đã lâu lắm rồi, khi ông còn chưa có trên Ä‘á»i nà y kia! Nhưng thôi được, rất hân hạnh, Azazello! mang ghế đến cho ngà i chá»§ nhiệm nhà ăn ngồi.
Ngưá»i Ä‘ang nướng thịt quay mặt lại, - y là m cho chá»§ nhiệm nhà ăn kinh hoà ng bởi những chiếc răng nanh cá»§a mình, - và nhanh nhẹn đẩy vá» phÃa ông ta má»™t trong số những chiếc ghế đẩu thấp bằng gá»— sồi Ä‘en. Những loại ghế khác trong phòng không thấy có.
Chủ nhiệm nhà ăn khẽ nói:
- Xin Ä‘a tạ, - và ngồi xuống ghế. Chân sau cá»§a ghế láºp tức gãy đánh rắc má»™t tiếng, và chá»§ nhiệm nhà ăn hét to, Ä‘áºp mông cá»±c Ä‘au xuống sà n nhà . Trong khi ngã, má»™t chân ông ta vướng và o chiếc ghế khác đứng trước mặt, là m đỗ lên quần dà i cá»§a mình chén rượu vang đỠđầy đặt trên đó.
Nhà ảo thuáºt kêu lên:
- Ôi! Ông có bị sao không ?
Azazello giúp chá»§ nhiệm nhà ăn đứng dáºy, rồi đưa đến má»™t chiếc ghế khác. Bằng giá»ng đầy Ä‘au khổ, chá»§ nhiệm nhà ăn từ chối đỠnghị cá»§a chá»§ nhà cởi quần dà i để hÆ¡ bên lò lá»a; và , cảm thấy mình bất tiện đến mức không chịu nổi trong bá»™ quần áo ướt sÅ©ng, ông ta tháºn trá»ng ngồi xuống má»™t chiếc ghế khác.
- Tôi thÃch ngồi thấp, - nhà nghệ sÄ© nói, - ngồi ở chá»— thấp ngã không đến ná»—i nguy hiểm. Vâng, chúng ta Ä‘ang dừng lại ở câu chuyện vá» cá chiên phải không? Ông bạn quý mến cá»§a tôi ! Tươi, tươi và tươi nữa - đấy phải là khẩu hiệu cá»§a bất kỳ má»™t ngưá»i nà o là m chá»§ nhiệm nhà ăn! À, mà ông có ưng thá» má»™t tÃ...
Vừa lúc ấy, trong luồng ánh sáng đỠrực của lò sưởi, một lưỡi kiếm vung loáng lên trước mặt chủ nhiệm nhà ăn, rồi Azazello đặt xuống chiếc đĩa bằng và ng một miếng thịt đang sủi mỡ xèo xèo, rót dấm thanh lên và đưa cho ông ta chiếc nĩa hai răng cũng bằng và ng.
- Xin đa tạ... tôi...
- Không, không, má»i ông thá» qua!
Vì muốn giữ vẻ lịch sá»±, chá»§ nhiệm nhà ăn bá» má»™t miếng và o mồm và tức khắc hiểu rằng mình Ä‘ang nhai má»™t thức gì đó quả là rất tươi và cái cÆ¡ bản là ngon đến khác thưá»ng. Nhưng nhai dở miếng thịt béo ngáºy, thÆ¡m lá»±ng, chá»§ nhiệm nhà ăn suýt bị nghẹn và ngã xuống sà n lần thứ hai. Từ phòng bên, má»™t con chim lá»›n Ä‘en ngòm bay và o chạm nhẹ chiếc cánh lên chá»— hói trên đầu chá»§ nhiệm nhà ăn. Con chim Ä‘áºu trên tấm giá đỡ trên lò sưởi cạnh đồng hồ, - thì ra đó là con cú. “ Lạy Chúa tôi! - vốn là ngưá»i hay xúc động như tất cả những ngưá»i là m nghá» trông nom nhà ăn khác, Andrei Phokich nghÄ©, - má»™t căn há»™ ma quái!â€
- Ông uống cốc rượu vang chứ? Rượu trắng hay rượu đ� Rượu vang nước nà o ông ưa dùng và o giỠnà y trong ngà y?
- Xin cám ơn… tôi không uống…
- Phà quá! Thế ông có là m má»™t ván xúc xắc chÆ¡i không? Hay là ông thÃch những trò chÆ¡i khác? Äôminô hay bà i?
- Tôi không chơi, - đã gần như kiệt sức, chủ nhiệm nhà ăn đáp.
- Tệ quá, - chá»§ nhà ăn kết luáºn, - thưa ông bạn, có má»™t cái gì đó không tốt ẩn giấu trong những ngưá»i đà n ông lảng tránh rượu, các loại trò chÆ¡i, tiếp xúc vá»›i đà n bà đẹp, những câu chuyện sau bà n ăn. Những ngưá»i như váºy hoặc là bị bệnh nặng, hoặc là âm thầm căm ghét những ngưá»i xung quanh. Tuy nhiên, vẫn có những ngoại lệ. Giữa những ngưá»i đã từng ngồi vá»›i tôi bên các bà n tiệc, đôi khi có những kẻ đểu giả đến kinh ngạc! Tóm lại, tôi xin nghe chuyện cá»§a ông.
- Hôm qua ngà i đã là m trò ảo thuáºt…
- Tôi ấy à ? – nhà ảo thuáºt thốt lên kinh ngạc, - xin lá»—i ông. Äiá»u đó tháºm chà không hợp vá»›i bá»™ dạng cá»§a tôi.
- Xin ngà i bá» quá, - chá»§ nhiệm nhà ăn bối rối nói, - nhưng mà chương trình ảo thuáºt…
- Ôi, à vâng, à vâng! Ông bạn thân mến! Tôi xin tiết lá»™ vá»›i ông má»™t bà máºt: tôi hoà n toà n không phải là nghệ sÄ©, mà đơn giản là tôi chỉ muốn quan sát những ngưá»i dân Moskva táºp hợp lại vá»›i nhau trong má»™t đám đông. Äể là m Ä‘iá»u đó tiện lợi nhất là trong nhà hát.. Và thế là các phụ tá cá»§a tôi, - ông ta gáºt đầu chỉ vá» phÃa con mèo, - đã tổ chức buổi diá»…n đó, còn tôi chỉ ngồi và nhìn những ngưá»i dân Moskva mà thôi. Nhưng ông đừng tái mặt Ä‘i như thế, mà nói tôi nghe xem cái gì liên quan đến buổi biểu diá»…n kia đưa ông tá»›i đây?
- Xin mạn phép ngà i, hôm qua trong số những thứ rÆ¡i từ trên trần xuống có cả giấy bạc, - chá»§ nhiệm nhà ăn hạ giá»ng, ngượng nghịu nhìn quanh, - và má»i ngưá»i đã nhặt sạch chúng. Thế rồi má»™t ngưá»i đà n ông còn trẻ Ä‘i đến quầy cá»§a tôi, đưa ra má»™t tá» mưá»i rúp, tôi trả lại cho anh ta tám rúp rưỡi…Sau đó, ngưá»i thứ hai…
- Cũng còn trẻ?
- Không, đã đứng tuổi. Rồi tá»›i ngưá»i thứ ba, thứ tư. Tôi vẫn phải phụ lại tiá»n. Còn hôm nay kiểm tra lại, thì không thấy tiá»n đâu, thay và o đó là những tá» giấy lá»™n cắt thà nh mẩu. Nhà ăn bị phạt má»™t trăm lẽ chÃn rúp.
- Ôi, ôi, ôi! – nhà nghệ sÄ© kêu thốt lên: - Mà chẳng lẽ bá»n há» cho rằng đấy là những tá» giấy bạc tháºt ư? … Tôi không nghÄ© rằng há» là m việc đó má»™t cách có ý thức.
Chủ nhiệm nhà ăn nhìn quanh với một vẻ chua chát và buồn bã, nhưng không nói gì.
- Chẳng lẽ đó là bá»n bịp bợm? – nhà ảo thuáºt lo lắng há»i ngưá»i khách. - Chẳng lẽ trong số dân Moskva có những kẻ bịp bợm?
Äáp lại, chá»§ nhiệm nhà ăn mỉm cưá»i tháºt cay đắng đến mức là m tan biến má»i nghi ngá». Vâng, trong dân Moskva có những kẻ bịp bợm.
- Äiá»u đó tháºt đê tiện! – Voland phẫn ná»™. – Ông là má»™t ngưá»i nghèo…quả đúng ông là má»™t ngưá»i nghèo chứ?
Chá»§ nhiệm nhà ăn rụt đầu và o vai, bằng cách đó có thể thấy rõ rà ng ông ta quả tháºt là má»™t ngưá»i nghèo.
- Ông có bao nhiêu tiá»n tiết kiệm?
Câu há»i được nói ra bằng má»™t giá»ng chân tình thông cảm, nhưng mặc dù váºy vẫn không thể coi má»™t câu há»i như váºy là tế nhị được. Chá»§ nhiệm nhà ăn bối rối.
- Hai trăm bốn mươi chÃn nghìn rúp ở năm quỹ tiết kiệm khác nhau, - từ phòng bên có tiếng rè rè đáp lại, - và ở nhà , chôn dưới sà n, hai trăm đồng tiá»n và ng.
Chá»§ nhiệm nhà ăn như bị lá»a đốt trên chiếc ghế cá»§a mình.
- Ấy, tất nhiên, đấy chưa phải là số tiá»n lá»›n, - Voland nói vá»›i ông khách vẻ rá»™ng rãi, - nhưng thá»±c ra mà nói, nó không cần thiết cho ông. Bao giỠông chết?
Äến đây thì chá»§ nhiệm nhà ăn phẫn ná»™.
- Äiá»u đó thì không ai biết và không can hệ gì đến ai cả, - ông ta đáp.
- Sao lại không, biết chứ, - vẫn cái giá»ng khó chịu ấy từ phòng là m việc vẳng đến, - ghê gá»›m chưa, nhị thức Newton! Ông sẽ chết sau chÃn tháng nữa, và o tháng Hai năm sau, và bị ung thư gan, ở bệnh viện Trưá»ng đại há»c Tổng hợp quốc gia Moskva số má»™t, phòng số bốn.
Mặt chủ nhiệm nhà ăn và ng bệch ra.
- ChÃn tháng, - Voland trầm ngâm nhẩm tÃnh, - hai trăm bốn mươi chÃn nghìn…Như váºy, lấy số tròn là hai mươi bảy nghìn má»™t tháng phải không? HÆ¡i Ãt, nhưng đối vá»›i cuá»™c sống đạm bạc thì cÅ©ng đủ. Lại còn những đồng tiá»n và ng kia.
- Tiá»n và ng không thể dùng được, - vẫn cái giá»ng nói ná» là m cho trái tim chá»§ nhiệm nhà ăn lạnh toát, - sau cái chết cá»§a Andrei Phokich, nhà sẽ láºp tức bị phá và tiá»n và ng sẽ được gá»i và o Ngân hà ng nhà nước.
- Mà tôi cÅ©ng không khuyên ông và o nằm trong bệnh viện, - nhà nghệ sÄ© nói tiếp, - chết tại phòng bệnh trong tiếng rên la cá»§a những ngưá»i bệnh tuyệt vá»ng thì được Ãch gì? Có tốt hÆ¡n chăng là tổ chức má»™t bữa tiệc bằng số tiá»n hai mươi bảy nghìn đó rồi uống thuốc độc để chuyển sang thế giá»›i khác trong tiếng đà n, giữa những ngưá»i đà n bà đẹp ngà ngà say và đám bạn bè táo tợn?
Chá»§ nhiệm nhà ăn ngồi bất động và già đi rất nhiá»u. Những quầng thâm bao quanh cặp mắt, má hóp lại và hà m dưới thõng xuống.
- Nhưng mà chúng ta mãi mơ tưởng quá rồi đấy, - chủ nhà thốt lên, - bây giỠchuyển sang công việc. Ông cho tôi xem những tỠgiấy cắt của ông.
Hồi há»™p, chá»§ nhiệm nhà ăn rút từ trong túi ra má»™t gói nhá», mở ra và sững sá». Nằm trong mảnh báo là những tá» giấy bạc mưá»i rúp.
- Ông bạn thân mến ạ, ông quả là ốm mất rồi, - Voland nhún vai, nói.
Chá»§ nhiệm nhà ăn mỉm cưá»i man dại, rá»i chiếc ghế đẩu Ä‘ang ngồi đứng dáºy.
- Còn… - ông ta nói lắp bắp, - còn nếu như chúng lại…
- Hừm, - nhà nghệ sĩ vẻ nghĩ ngợi, - thì lúc ấy ông hãy đến đây. Rất hân hạnh! Rất mừng được là m quen với ông!
Vừa lúc đó, Koroviev chạy vụt từ phòng là m việc ra, hai tay túm chặt lấy tay chá»§ nhiệm nhà ăn ra sức lắc và khẩn khoản nhá» Andrei Phokich chuyển lá»i há»i thăm đến tất cả, tất cả má»i ngưá»i. NgÆ¡ ngác, không hiểu nổi những gì Ä‘ang diá»…n ra, chá»§ nhiệm nhà ăn Ä‘i ra phòng ngoà i.
- Ghella, ra tiá»…n khách! – Koroviev gá»i.
Lại cô gái trần truồng tóc hung lúc nãy ở phòng ngoà i. Chá»§ nhiệm nhà ăn luồn ra cá»a, lắp bắp chà o tạm biệt và bước Ä‘i như ngưá»i say rượu. Äi được má»™t quãng xuống dưới, ông ta dừng bước, ngồi xuống báºc cầu thang, rút gói tiá»n ra kiểm tra lại - những tá» giấy bạc mưá»i rúp vẫn nguyên chá»— cÅ©.
Vừa lúc đó từ căn há»™ đối diện vá»›i đầu cầu thang có má»™t ngưá»i đà n bà bước ra vá»›i túi xách cầm tay. Trông thấy ngưá»i đà n ông ngồi trên báºc lên xuống và đỠđẫn nhìn những tá» giấy bạc mưá»i rúp, chi ta mỉm cưá»i và nói vá»›i vẻ trầm ngâm:
- Ngôi nhà nà y tháºt lạ lùng! Cái nhà ông nà y cÅ©ng lại say sưa ngay từ sáng. Cá»a kÃnh ở cầu thang lại bị Ä‘áºp vỡ. - Rồi sau khi nhìn kỹ hÆ¡n và o ngưá»i chá»§ nhiệm nhà ăn, chị ta tiếp: - Ê, mà anh lắm tiá»n mưá»i đồng tháºt đấy. Giá anh chia cho tôi má»™t Ãt, hả?
- Vì Chúa, hãy để cho tôi yên! - chá»§ nhiệm nhà ăn hốt hoảng nói và vá»™i và giấu táºp giấy bạc Ä‘i.
Ngưá»i đà n bà phá lên cưá»i.
- Hừ, quỷ tha ông đi, đồ keo xỉn! Tôi đùa đấy, - nói xong, chị ta đi tiếp xuống dưới.
Chá»§ nhiệm nhà ăn cháºm chạp đứng dáºy, giÆ¡ tay lên để sá»a lại mÅ©, và nháºn thấy rằng nó không có ở trên đầu mình. Ông ta hoà n toà n không muốn quay trở lại căn nhà ná» tà nà o, nhưng lại tiếc chiếc mÅ©. Lưỡng lá»± má»™t lúc, rồi ông ta cÅ©ng Ä‘i lên và bấm chuông gá»i cá»a.
- Ông còn cần gì nữa? - cô gái Ghella đáng nguyá»n rá»§a ra mở cá»a và há»i.
- Tôi bá» quên chiếc mÅ©, - chá»§ nhiệm nhà ăn thì thà o và lấy tay chá»c và o chá»— hói trên trán mình.
Ghella quay lưng Ä‘i và o, chá»§ nhiệm nhà ăn thầm nhổ má»™t bãi nước bá»t và nhắm mắt lại. Khi Andrei Phokich mở mắt ra, Ghella trao cho ông ta chiếc mÅ© cá»§a ông ta và thanh kiếm có cán mà u thẫm.
- Không phải của tôi, - chủ nhiệm nhà ăn thì thà o, đẩy thanh kiếm ra và vội vã đội mũ lên đầu.
- Chẳng lẽ ông đến đây không có kiếm à ? – Ghella ngạc nhiên.
Chá»§ nhiệm nhà ăn lúng búng má»™t Ä‘iá»u gì đó rồi chạy ngay xuống cầu thang. Trên đầu, không hiểu sao, ông ta cảm thấy có Ä‘iá»u gì đó bất tiện, và chiếc mÅ© dưá»ng như quá ấm. Andrei Phokich bá» mÅ© xuống và khẽ kêu lên má»™t tiếng, nhảy dá»±ng lên vì kinh hãi. Trong tay ông ta là chiếc mÅ© bêrê nhưng cắm chiếc lông gà trống tÆ¡i tả. Chá»§ nhiệm nhà ăn là m dấu thánh. Và o đúng khoảnh khắc đó, chiếc mÅ© chợt kêu “ngoaoâ€, biến thà nh con mèo Ä‘en và nhảy vụt trở lên đầu Andrei Phokich, cắm tất cả các móng vuốt và o khoảng hói cá»§a ông ta. Hét lên má»™t tiếng thất thanh, chá»§ nhiệm nhà ăn lao mình chạy xuống dưới, còn con mèo rá»i khá»i đầu ông ta và theo cầu thang chạy ngược lên phÃa trên.
Thoát ra được ngoà i trá»i, chá»§ nhiệm nhà ăn phi nước đại đến cổng và vÄ©nh viá»…n rá»i bá» ngôi nhà số 302-bis quá»· quái.
Sau nà y, ngưá»i ta đã biết rất rõ những gì xảy ra tiếp theo vá»›i Andrei Phokich. Ra khá»i cổng, chá»§ nhiệm nhà ăn man dại nhìn quanh dưá»ng như tìm kiếm cái gì đó. Má»™t phút sau, ông ta đã ở trong hiệu thuốc bên kia đưá»ng phố. Ông ta chỉ vừa mở miệng nói: “ Xin chị là m Æ¡n…†, thì ngưá»i đà n bà sau quầy đã kêu lên:
- Ôi! Äầu ông sao xước hết ra thế kia!...
Năm phút sau, đầu cá»§a chá»§ nhiệm nhà ăn đã được quấn băng và ông ta biết được rằng những chuyên gia giá»i nhất vá» bệnh gan là các giáo sư Bernadski và Kuzmin. Sau khi há»i thăm trong hai ngưá»i ai ở gần hÆ¡n, ông ta vui mừng biết rằng Kuzmin sống cách đấy đúng má»™t khoảng sân trong ngôi biệt thá»± nhá» mà u trắng, và sau hai phút chá»§ nhiệm nhà ăn đã có mặt tại đó. Ngôi biệt thá»± đã cÅ©, nhưng có vẻ hết sức tiện lợi. Chá»§ nhiệm nhà ăn nhá»› rất rõ rằng ngưá»i đầu tiên gặp ông ta là má»™t bà giúp việc già ra định đón lấy mÅ©, nhưng vì chá»§ nhiệm nhà ăn không cò mÅ© nên bà ta nhóp nhép chiếc miệng móm và bá» Ä‘i đâu đấy.
Thế và o chá»— bà ta, cạnh tấm gương, và dưá»ng như là ở dưới má»™t vòm cá»a cuốn nà o đó, xuất hiện ngưá»i đà n bà trung niên; chị ta nói ngay rằng chỉ có thể ghi tên đến khám và o ngà y mưá»i chÃn, không thể sá»›m hÆ¡n. Chá»§ nhiệm nhà ăn láºp tức hiểu ngay ra đâu là lối thoát. Bằng ánh mắt đỠđẫn nhìn qua vòm cá»a cuốn và o gian phòng rõ rà ng là phòng đợi, nÆ¡i có ba ngưá»i Ä‘ang ngồi chá», ông ta thì thà o:
- Bệnh tôi nguy kịch lắm…
Ngưá»i đà n bà phân vân nhìn chiếc đầu quấn băng cá»§a chá»§ nhiệm nhà ăn, tá» vẻ lưỡng lá»±, rồi nói:
- Thì thôi được… - và để cho chá»§ nhiệm nhà ăn Ä‘i qua vòm cá»a cuốn.
Và o đúng khoảnh khắc đó, cánh cá»a đối diện mở ra, từ bên trong lấp loáng má»™t cặp kÃnh gá»ng và ng; ngưá»i đà n bà mặc áo choà ng nói:
- Thưa các ông, bệnh nhân nà y ưu tiên và o trước.
Và chưa kịp nhìn lại, chá»§ nhiệm nhà ăn đã thấy mình ở trong phòng là m việc cá»§a giáo sư Kuzmin. Nhưng căn phòng hÆ¡i dà i nà y không có vẻ má»™t cÆ¡ sở y há»c, không có gì có vẻ trang trá»ng và khá»§ng khiếp cả.
- Ông là m sao thế? – giáo sư Kuzmin há»i bằng giá»ng dá»… chịu và vẻ Ãt nhiá»u lo lắng nhìn mái đầu quấn băng.
- Vừa rồi từ má»™t nguồn đáng tin cáºy tôi được biết, - chá»§ nhiệm nhà ăn hoang dại nhìn lên má»™t bức ảnh chụp táºp thể nà o đó lồng trong khung kÃnh, đáp, - rằng và o tháng Hai năm sau tôi sẽ chết vì ung thư gan. Tôi cầu xin giáo sư cứu chữa.
Giáo sư Kuzmin, vẫn trong tư thế ngồi, ngả ngưá»i ra chiếc ghế bà nh cao bằng da kiểu gôtÃch, nói:
- Xin lỗi, tôi chưa hiểu ý ông…Ông đã đến gặp bác sĩ phải không? tại sao đầu ông quấn băng?
- Bác sÄ© nà o? Giá như ông trông thấy tay bác sÄ© ấy! …- Andrei Phokich bá»—ng đánh răng cầm cáºp. – Mà ông đừng có chú ý đến đầu tôi, nó không có ý nghÄ©a gì hết, - chá»§ nhiệm nhà ăn nói tiếp, - hãy nhổ toẹt và o cái đầu ấy, nó không có liên quan gì. Ung thư gan, xin ông chặn nó lại.
- Nhưng xin lá»—i, ai nói vá»›i ông như váºy?
- Ông hãy tin hắn ta, - chủ nhiệm nhà ăn nói, - hắn ta thì biết hết!
- Tôi không hiểu cái gì cả, - giáo sư nhún vai, dịch chiếc ghế bà nh ra xa bà n, nói: - Là m sao má»™t ngưá»i nà o đó có thể biết được bao giỠông chết? Nhất là ông ta không phải là bác sÄ©!
- Ở buồng bệnh số bốn, - chủ nhiệm nhà ăn đáp.
Äến lúc nà y giáo sư nhìn kỹ bệnh nhân cá»§a mình, nhìn mái đầu, cái quần dà i ướt cá»§a ông ta, và nghÄ©: “Chỉ còn thiếu nước nà y nữa thôi! Gã ta Ä‘iên!†Và giáo sư há»i:
- Anh có uống vốtka không ?
- Không bao giỠđộng đến, - chủ nhiệm nhà ăn đáp.
Má»™t phút sau ông ta đã cởi quần nằm trên chiếc ghế trải vải sÆ¡n là nh lạnh để giáo sư sá» nắn bụng. Chá»— nà y cần phải nói rằng chá»§ nhiệm nhà ăn đã vui vẻ hÆ¡n rất nhiá»u. Giáo sư khẳng định má»™t cách chắc chắn rằng hiện nay, Ãt nhất là và o cái thá»i Ä‘iểm nà y, hoà n toà n không có má»™t dấu hiệu nà o cá»§a căn bệnh ung thư ở ngưá»i chá»§ nhiệm nhà ăn cả. Nhưng nếu đã thế…nếu như ông ta lo lắng và bị má»™t tay bố láo nà o đó là m cho sợ hãi, thì cần phải tiến hà nh tất cả các xét nghiệm cần thiết… Giáo sư viết nhanh mấy tá» giấy, giải thÃch cho ông ta phải Ä‘i đến đâu, phải mang gì đến. Ngoà i ra, ông còn viết mấy chữ cho giáo sư thần kinh há»c Bure và giải thÃch vá»›i chá»§ nhiệm nhà ăn rằng thần kinh cá»§a ông ta nói chung là hoà n toà n bị rối loạn.
- Tôi cần phải trả bao nhiêu ạ, thưa giáo sư? - chá»§ nhiệm nhà ăn vừa rút chiếc và dà y cá»™m cá»§a mình ra vừa há»i bằng má»™t giá»ng dịu dà ng và run run.
- Bao nhiêu tùy anh, - giáo sư khô khan đáp.
Chá»§ nhiệm nhà ăn rút ra ba mươi rúp và đặt lên bà n rồi sau đó bất ngá» bà n tay ông ta, hệt như chân mèo, là m má»™t động tác má»m mại đặt lên những tá» giấy bạc mưá»i rúp má»™t cá»c tiá»n kêu xá»§ng xẻng trong bá»c giấy báo.
- Còn đây là cái gì? – Kuzmin há»i, tay xoắn râu mép.
- Xin ngà i giáo sư đừng chê, - chá»§ nhiệm nhà ăn thì thà o, - tôi xin ngà i hãy cứu tôi khá»i bệnh ung thư.
- Hãy cất ngay số tiá»n và ng cá»§a anh Ä‘i, - giáo sư nói đầy vẻ tá»± trá»ng, - anh, tốt hÆ¡n hết, là đi xem lại thần kinh cá»§a mình. Còn ngà y mai mang nước tiểu đến để xét nghiệm, và đừng uống chè nhiá»u, tuyệt đối không ăn muối.
- Cả súp cÅ©ng không nêm muối? - chá»§ nhiệm nhà ăn há»i.
- Không nêm gì cả, - Kuzmin ra lệnh.
- Ôi… - chá»§ nhiệm nhà ăn thốt lên buồn bã, nhìn giáo sư má»™t cách cầu khẩn, biết Æ¡n, rồi nhặt những đồng tiá»n và ng cá»§a mình lên và đi thụt lùi ra cá»a.
Buổi chiá»u hôm đó giáo sư Ãt bệnh nhân và ngưá»i cuối cùng đã ra vá» khi trá»i cháºp choạng tối. Vừa cởi áo choà ng, giáo sư vừa nhìn lên chá»— tay chá»§ nhiệm nhà ăn nỠđể những tá» giấy bạc mưá»i rúp, và ông nhìn thấy ở đó chẳng có tá» giấy bạc nà o cả, mà thay và o đấy là ba tá» nhãn cá»§a các chai rượu vang “ Abrau- Dursoâ€.
- Ma quá»· nà o biết cái gì thế nà y, - Kuzmin lẩm bẩm, vừa kéo lê vạt áo choà ng trắng trên sà n nhà , vừa mân mê mấy tá» giấy, - hóa ra hắn ta không chỉ bị bệnh tâm thần, mà còn là thằng lừa đảo! Nhưng mình không hiểu hắn ta cần gì ở mình? Chẳng lẽ là giấy xét nghiệm nước tiểu? á»’, hắn lấy trá»™m áo măngtô! – Ông nhảy bổ ra phòng ngoà i, má»™t cánh tay vẫn xá» trong chiếc áo choà ng. – Ksenia Nikitisna! – Ông hét tướng lên ở cá»a phòng ngoà i, - xem áo măngtô có còn đủ không ?
Hóa ra những chiếc áo măngtô vẫn còn đủ cả. Nhưng khi giáo sư quay lại bà n (rốt cuộc rồi ông cũng cởi xong chiếc áo choà ng ), ông đứng sững như bị chôn chặt chân xuống sà n nhà cạnh bà n, mắt nhìn trân trân lên mặt bà n là m việc của mình. Trên chỗ trước đây đặt những tỠnhãn rượu vang, giỠlà một con mèo đen, loại mèo hoang côi cút với chiếc mõm bất hạnh, kêu meo meo bên chiếc đĩa đựng sữa.
- Ôi, lại cái gì thế nà y?! Äây đã là … - ông cảm thấy gáy mình lạnh toát.
Nghe thấy tiếng kêu thảng thốt cá»§a giáo sư, Ksenia Nikitisna chạy vá»™i và o và hoà n toà n là m cho ông yên tâm sau khi nói rằng con mèo nà y, tất nhiên, là do má»™t khách hà ng nà o đó quẳng và o, các giáo sư vẫn thưá»ng gặp những chuyện như thế mà .
- Chắc há» sống nghèo lắm, - Ksenia Nikitisna giải thÃch, - còn ở nhà ta thì tất nhiên…
Há» bắt đầu suy Ä‘oán xem ai là ngưá»i có thể mang mèo đến bỠđây. Sá»± nghi ngá» dừng lại ở má»™t bà già bị loét dạ dà y.
- Tất nhiên là bà ta rồi! - Ksenia Nikitisna nói, - chắc bà ta nghĩ: mình thì thế nà o cũng chết, chỉ thương con mèo.
- Nhưng khoan đã! – Kuzmin hét to, - thế còn sữa thì sao? Cũng bà ta mang đến à ? Còn đĩa ?
- Bà ta mang sữa và o túi bông, đến đây mói đỗ ra đĩa, - Ksenia Nikitisna giải thÃch.
- Dù sao thì cÅ©ng đưa con mèo và cái đĩa nà y Ä‘i, - Kuzmin nói và tá»± mình Ä‘i cùng Ksenia Nikitisna ra đến cá»a. Khi ông quay và o, tình huống đã thay đổi.
Äang treo chiếc áo choà ng lên móc, giáo sư nghe có tiếng cưá»i rá»™ lên ngoà i sân. Ông nhìn ra, tất nhiên, sững ngưá»i lại. Má»™t ngưá»i đà n bà chỉ mặc áo lót Ä‘ang chạy ngang qua sân và o ngôi nhà nhỠđối diện. Tháºm chà giáo sư còn biết cả tên cá»§a chị ta nữa – Maria Aleksandrovna. Má»™t cáºu bé Ä‘ang cưá»i sặc sụa.
- Cái gì thế ? – Kuzmin nói một cách khinh bỉ.
Vừa lúc đó, ở phÃa bên kia bức tưá»ng, trong căn phòng cá»§a con gái giáo sư, chiếc máy hát bá»—ng chÆ¡i bản nhạc phokst’rot “ Alliluiaâ€, và cÅ©ng trong khoảnh khắc đó nghe có tiếng chim sẻ lÃu rÃu ở ngay sau lưng giáo sư. Ông quay lại và nhìn thấy trên bà n cá»§a mình má»™t con chim sẻ lá»›n tướng Ä‘ang nhảy.
“ Hừ… bình tÄ©nh nà o… - giáo sư nghÄ©, - nó bay và o khi mình rá»i khá»i cá»a sổ đấy mà . Tất cả má»i chuyện Ä‘á»u ổn cảâ€, - giáo sư tá»± ra lệnh cho mình, đồng thá»i cảm thấy rằng tất cả Ä‘á»u không ổn tà nà o, mà cái chÃnh, tất nhiên, là do con chim sẻ nà y. Quan sát kỹ, giáo sư láºp tức hiểu rằng con chim sẻ nà y không hoà n toà n là má»™t con chim sẻ bình thưá»ng. Con chim ghê tởm nà y thá»t chân trái, rõ rà ng là đang là m trò, kéo lê má»™t chân, nhún nhảy, - tóm lại là đang nhảy phokst’rot theo Ä‘iệu nhạc cá»§a chiếc máy hát như má»™t tay say rượu cạnh quầy. Nó nhìn giáo sư vá»›i vẻ rất trÆ¡ tráo…
Bà n tay cá»§a Kuzmin đã đặt lên ống nghe, ông định gá»i Ä‘iện cho Bure, ngưá»i bạn cùng khóa cá»§a mình, để há»i xem và o cái tuổi sáu mươi những con chim sẻ loại như thế nà y có nghÄ©a là gì, nhất là khi đầu lại bá»—ng quay cuồng lên nữa?
Trong lúc đó, con chim sẻ ngồi trên miệng lá» má»±c ông được tặng, són và o đó má»™t bãi (tôi không đùa đâu!), rồi bay lên cao, treo lÆ¡ lá»ng trong không khÃ, dùng chiếc má» dưá»ng như bằng thép mổ mạnh và o mặt kÃnh cá»§a khung ảnh chụp toà n bá»™ khóa tốt nghiệp trưá»ng Äại há»c tổng hợp năm 94 là m nó vỡ vụn, sau đó nó má»›i bay ra cá»a sổ. Giáo sư đổi số Ä‘iện thoại, thay và o chá»— gá»i cho Bure, ông lại gá»i vá» phòng “ Äỉa chữa bệnh†và nói rằng ngưá»i gá»i Ä‘iện là giáo sư Kuzmin và rằng ông yêu cầu gá»i đỉa vá» nhà riêng cho ông.
Äặt ống nghe lên giá máy, giáo sư quay vá» phÃa bà n, và láºp tức kêu rú lên. Ngồi sau chiếc bà n là má»™t ngưá»i đà n bà đội mÅ© há»™ lý, tay ôm chiếc há»™p có dòng chữ đỠngoà i “Äỉaâ€. Giáo sư rú lên sau khi nhìn và o miệng cá»§a ngưá»i há»™ lý. Äó là chiếc miệng đà n ông, méo xệch, rá»™ng đến mang tai, có má»™t răng nanh. Äôi mắt cá»§a ngưá»i đà n bà không sinh khÃ.
- Tôi sẽ thu số tiá»n nà y vá», - ngưá»i há»™ lý nói bằng giá»ng nam trầm, - chẳng nên để chúng ở đây là m gì cả. - Bằng bà n tay cong queo như chân chim, ngưá»i đà n bà vÆ¡ lấy những tá» nhãn hiệu dán chai rượu rồi bắt đầu tan biến và o không khÃ.
Hai giá» sau, giáo sư Kuzmin đã ngồi trên giưá»ng trong phòng ngá»§, những con đỉa chữa bệnh treo lá»§ng lẳng ở hai bên thái dương, sau tai và trên cổ. Giáo sư Bure vá»›i bá»™ ria bạc trắng ngồi phÃa dưới chân giáo sư Kuzmin trên chiếc chăn lụa chần, nhìn ông vá»›i vẻ thông cảm và an á»§i rằng tất cả những chuyện đó Ä‘á»u là vá»› vẩn. Ngoà i cá»a sổ trá»i đã tối.
Những chuyện gì lạ lùng xảy ra tiếp theo ở Moskva trong đêm hôm đó, chúng tôi không biết, và , tất nhiên, cÅ©ng sẽ không tìm hiểu, hÆ¡n nữa giỠđã đến lúc chúng ta cần phải chuyển sang phần thứ hai cá»§a cái câu chuyện rất chân thá»±c nà y. Hãy theo tôi, hỡi bạn Ä‘á»c!
---------------------
CHÚ THÃCH:
(1) Markitant: những ngưá»i buôn đồ ăn và thức uống trong quân đội và o thế ká»· XIII-XIV, phần lá»›n là đà n bà .
Tà i sản của leminhchau
12-06-2009, 08:54 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
PHẦN THỨ HAI
Chương 19
MARGARITA
Hãy theo tôi, hỡi bạn Ä‘á»c! Ai dám bảo vá»›i bạn rằng trên cõi Ä‘á»i nà y không có tình yêu chân chÃnh, thá»§y chung, bất tuyệt? Hãy để cho ngưá»i ta cắt cụt cái lưỡi đê tiện cá»§a kẻ nói láo kia Ä‘i!
Hãy theo tôi, hỡi bạn Ä‘á»c, chỉ theo tôi thôi, và tôi sẽ chỉ cho bạn thấy má»™t tình yêu như váºy!
Không! Nghệ Nhân đã lầm khi cay đắng nói vá»›i Ivan ở trong bệnh viện và o cái thá»i khắc ná»a đêm ná» rằng nà ng đã quên anh. Không thể có Ä‘iá»u đó được. Nà ng, tất nhiên, đã không quên anh.
Trước tiên, chúng tôi xin hé lá»™ Ä‘iá»u bà máºt mà Nghệ Nhân đã không muốn cho Ivan biết. Ngưá»i tình cá»§a anh tên là Margarita Nikolaevna. Tất cả những gì Nghệ Nhân nói vá»›i nhà thÆ¡ đáng thương ná» Ä‘á»u là sá»± tháºt hoà n toà n. Anh đã mô tả ngưá»i tình cá»§a mình tuyệt đối chÃnh xác. Nà ng rất xinh đẹp và thông minh. Cá»™ng và o đó còn cần phải thêm má»™t Ä‘iá»u có thể nói hết sức chắc chắn rằng, rất nhiá»u phụ nữ sẽ sẳn sà ng cho Ä‘i bất cứ thứ gì để đổi cuá»™c sống cá»§a mình lấy cuá»™c sống cá»§a Margarita Nikolaevna. Ba mươi tuổi, không con, nà ng Margarita là vợ cá»§a má»™t chuyên gia rất lá»›n, ngưá»i đã từng có được phát minh tầm cỡ quốc gia cá»±c kỳ quan trá»ng. Chồng cá»§a nà ng trẻ, đẹp, trung thá»±c, hiá»n là nh và rất yêu quý vợ. Margarita Nikolaevna cùng chồng chiếm riêng toà n bá»™ tầng trên cá»§a ngôi biệt thá»± tuyệt vá»i trong khu vưá»n ở má»™t ngõ nhá» gần Arbat. Má»™t chá»— mê hồn! Bất kỳ ngưá»i nà o cÅ©ng có thể tá»± mình khẳng định được Ä‘iá»u đó nếu như có ý muốn Ä‘i đến khu vưá»n nà y. Chỉ cần ngá» lá»i vá»›i tôi, tôi sẽ cho địa chỉ, hướng dẫn đưá»ng Ä‘i – cho đến táºn bây giá» ngôi biệt thá»± vẫn hãy còn nguyên ở đấy.
Margarita Nikolaevna không thiếu tiá»n, Margarita Nikolaevna có thể mua tất cả những gì nà ng thÃch. Trong số bạn quen cá»§a chồng, nà ng thưá»ng gặp những ngưá»i tháºt thú vị. Margarita Nikolaevna không bao giá» phải mó tay và o chuyện bếp núc. Margarita Nikolaevna chẳng há» biết tá»›i những ná»—i kinh hoà ng cá»§a cuá»™c sống trong các căn há»™ táºp thể chung đụng. Tóm lại…. nà ng là ngưá»i hạnh phúc chăng? Không lấy má»™t phút nà o! Từ khi mưá»i chÃn tuổi, nà ng Ä‘i lấy chồng và đến ở ngôi biệt thá»± nà y tá»›i giá», nà ng không há» biết đến hạnh phúc. Hỡi Äức Chúa Trá»i, hỡi các vị thần linh cá»§a tôi! Váºy thì ngưá»i đà n bà nà y cần gì? Ngưá»i đà n bà mà trong đôi mắt luôn âm ỉ cháy má»™t ngá»n lá»a khó hiểu, nà ng phù thá»§y có má»™t đôi mắt hÆ¡i hiếng và o mùa xuân năm đó trang Ä‘iểm cho mình bằng những bông hoa trinh nữ nà y muốn gì? Tôi không biết. Tôi không được rõ. Có lẽ nà ng đã nói đúng sá»± tháºt, rằng cái nà ng cần là anh, Nghệ Nhân, chứ tuyệt đối không phải là ngôi biệt thá»± kiểu gôtÃch, cÅ©ng không phải là khu vưá»n riêng biệt, cÅ©ng không phải bạc tiá»n. Nà ng yêu anh, nà ng đã nói đúng sá»± tháºt. Tháºm chà đến cả tôi, má»™t ngưá»i kể chuyện trung thá»±c, nhưng là kẻ ngoà i cuá»™c, cÅ©ng cảm thấy trái tim Ä‘au thắt lại khi nghÄ© đến những gì Margarita đã phải trải qua sáng ngà y hôm sau, tháºt may mắn là chưa kịp nói chuyện vá»›i ngưá»i chồng không trở vá» nhà và o giá» hẹn trước, nà ng trở lại ngôi nhà nhá» cá»§a Nghệ Nhân và thấy anh không còn ở đấy nữa.
Nà ng đã là m hết sức để được biết vá» anh dù chỉ là má»™t Ä‘iá»u gì đó, nhưng tất nhiên, cuối cùng vẫn không biết được má»™t tà gì, Thế là nà ng quay vá» ngôi biệt thá»± và lại tiếp tục sống ở đó.
Nhưng khi lá»›p tuyết bẩn vừa biến khá»i hè phố và mặt đưá»ng nhá»±a, khi là n gió xao động mùa xuân đượm mùi ẩm mục bắt đầu luồn qua cá»a sổ và o phòng. Margarita Nikolaevna lại cà ng sầu não hÆ¡n lúc còn là mùa đông. Nà ng thưá»ng âm thầm khóc rất lâu và cay đắng. Nà ng không biết mình yêu ai: ngưá»i sống hay ngưá»i đã chết? Và những ngà y tuyệt vá»ng cà ng trôi Ä‘i, nà ng cà ng nghÄ© - đặc biệt là và o những buổi hoà ng hôn - rằng nà ng gắn bó vá»›i ngưá»i đã chết.
Cần phải hoặc là quên anh, hoặc là chÃnh nà ng cÅ©ng chết Ä‘i. Bởi vì không thể cứ kéo lê mãi má»™t cuá»™c sống như váºy. Không thể! Phải quên anh Ä‘i, phải quên vá»›i bất cứ giá nà o! Nhưng khổ má»™t nổi là nà ng không thể nà o quên anh được.
- Äúng, đúng, đúng, lại má»™t sai lầm đúng như váºy! – Mùa đông, Margarita ngồi bên lò sưởi nhìn ngá»n lá»a được đốt lên để tưởng nhá»› ngá»n lá»a và o những ngà y anh viết vá» Ponti Pilat và nói má»™t mình. - Tại sao đêm hôm đó mình lại bá» anh ấy Ä‘i? Tại sao? Äó quả là má»™t Ä‘iá»u ngu xuẩn! Sáng hôm sau mình quay lại, đúng như đã hứa, nhưng muá»™n mất rồi. Äúng, mình đã quay lại quá muá»™n, như Levi Matvei bất hạnh !
Tất cả những lá»i nà y, tất nhiên, là vô nghÄ©a, bởi vì thá»±c ra mà nói: Margarita có thể thay đổi được gì nếu đêm đó nà ng ở lại chá»— Nghệ Nhân? Chẳng lẽ nà ng có thể cứu được anh? Äúng là ná»±c cưá»i! - chắc chúng ta sẽ thốt lên như váºy, nhưng chúng ta sẽ không là m Ä‘iá»u đó trước mặt ngưá»i đà n bà đang trong cÆ¡n tuyệt vá»ng.
Và o chÃnh cái ngà y khi xảy ra đủ thứ chuyện rối rắm kỳ quái liên quan đến sá»± xuất hiện cá»§a nhà hắc ảo thuáºt ở Moskva, và o ngà y thứ sáu khi ông dượng cá»§a Berlioz bị Ä‘uổi vá» lại Kiev, khi ông trưởng phòng tà i vụ bị bắt giữ và còn vô số những chuyện khác cá»±c kỳ ngu ngốc và cá»±c kỳ khó hiểu xảy ra, Margarita tỉnh dáºy và o lúc gần trưa trong phòng ngá»§ cá»§a mình có hà ng hiên bằng kÃnh dẫn lên tầng lầu cao cá»§a ngôi biệt thá»±.
Lần nà y tỉnh dáºy, Margarita không khóc như thưá»ng lệ trước đây, vì nà ng tỉnh dáºy vá»›i má»™t linh cảm rằng cuối cùng rồi hôm nay sẽ xảy ra má»™t cái gì đấy. Linh cảm thấy Ä‘iá»u đó, nà ng bắt đầu sưởi ấm và nuôi dưỡng nó trong lòng mình, cố giữ là m sao cho nó không biến mất.
- Ta tin! – Margarita thì thầm má»™t cách trang trá»ng, - ta tin ! Má»™t cái gì đấy sẽ xảy ra ! Không thể không xảy ra, bởi thá»±c ra vì cá»› gì mà ta phải suốt Ä‘á»i chịu Ä‘au khổ. Ta thú nháºn rằng ta đã nói dối, đã đánh lừa và sống má»™t cuá»™c sống bà máºt, giấu kÃn má»i ngưá»i, nhưng dù sao cÅ©ng không thể vì Ä‘iá»u đó mà trừng phạt ta tà n nhẫn đến thế nà y. Nhất định phải có má»™t cái gì đó xảy ra, vì lẽ thưá»ng không thể để má»™t cái gì đó kéo dà i vô táºn. Và ngoà i ra, ta vừa thấy má»™t giấc mÆ¡ linh ứng, ta dám Ä‘oan chắc Ä‘iá»u nà y.
Vừa thì thầm những lá»i đó, Margarita Nikolaevna vừa nhìn lên tấm mà n che cá»a đỠthẫm chan hòa ánh nắng, rồi nà ng nôn nóng mặc áo quần và đứng chảy mái tóc loăn xoăn ngắn trước tấm gương ba cánh.
Giấc mÆ¡ mà Margarita thấy trong đêm hôm đó quả tháºt khác thưá»ng. Số là trong suốt mùa đông Ä‘au khổ vừa qua, trong mÆ¡ nà ng không bao giá» gặp Nghệ Nhân. Äêm đến, anh để cho nà ng được yên giấc, và nà ng chỉ bị già y vò và o ban ngà y mà thôi. Thế nhưng lần nà y nà ng lại mÆ¡ thấy anh.
Margarita chiêm bao thấy má»™t vùng xa lạ vá»›i cảnh váºt buồn thảm, tuyệt vá»ng dưới bầu trá»i ảm đạm đầu xuân. Má»™t bầu trá»i nát ra thà nh từng mảnh vụn xám xịt, còn phÃa dưới là đà n quạ bay lặng lẽ. Má»™t cây cầu gá»— gáºp ghá»nh, dưới cầu là con sông nhá» mùa xuân nước đục, những cây cối tÆ¡i tả thê lương, má»™t gốc hoà n diệp liá»…u cô đơn; còn xa hÆ¡n, - giữa đám cây cối phÃa sau mảnh vưá»n con nà o đấy, - là má»™t túp lá»u gá»—, không hẳn là căn nhà bếp đứng riêng biệt, không hẳn là nhà tắm hÆ¡i, không hẳn là cái gì khác có ma quá»· nà o mà biết được. Tất cả chung quanh không có sinh khà và tiêu Ä‘iá»u đến mức chỉ muốn treo cổ lên cây hoà n diệp liá»…u cạnh cầu. Không má»™t hÆ¡i gió thoảng, không má»™t bóng mây trôi và không má»™t linh hồn sống. Äúng là chốn địa ngục đối vá»›i con ngưá»i.
Thế rồi, các bạn hãy tưởng tượng xem, cánh cá»a cá»§a túp lá»u gá»— mở toang ra, và anh xuất hiện. Tuy khá xa, nhưng trông anh vẫn rõ. Ão quần tÆ¡i tả, không phân biệt được là anh mặc gì. Tóc rối bù, râu không cạo. Cặp mắt có vẻ ốm yếu, bồn chồn. Anh giÆ¡ tay vẫy gá»i Margarita. Thở dốc trong bầu không khà chết chóc, nà ng chạy qua những mô đất đến vá»›i anh, và đúng và o lúc đó thì tỉnh giấc.
“ Giấc mÆ¡ nà y chỉ có thể má»™t trong hai Ä‘iá»u, - Margarita Nikolaevna tá»± Ä‘oán vá»›i mình, - nếu như anh ấy đã chết và vẫy gá»i mình, thì Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là anh ấy đến đón mình, và mình sắp được chết. Äiá»u đó là rất tốt, vì như thế sẽ kết thúc những ná»—i Ä‘au khổ già y vò mình. Còn nếu anh ấy còn sống, thì giấc mÆ¡ chỉ có thể có nghÄ©a là anh ấy nhắc cho mình nhá»› vá» anh ấy! Anh ấy muốn nói rằng chúng mình sẽ còn được gặp nhau. Äúng , chỉ nay mai chúng mình sẽ được gặp nhau.â€
Vẫn còn ở trong trạng thái hưng phấn, Margarita mặc xong quần áo và bắt đầu thuyết phục mình, rằng thá»±c ra tất cả má»i việc Ä‘á»u được sắp đặt hết sức tốt đẹp, cần phải nắm bắt và lợi dụng những thá»i Ä‘iểm tốt đẹp như váºy. Chồng nà ng Ä‘i công tác vắng những ba ngà y tròn. Trong suốt ba ngà y đêm nà ng sẽ được ở má»™t mình, không có ai ngăn cản nà ng suy nghÄ© vá» những Ä‘iá»u nà ng muốn, mÆ¡ ước vá» những gì nà ng thÃch.. Toà n bá»™ năm căn phòng nà y – mà ở Moskva có đến hà ng chục nghìn ngưá»i phải ganh tỵ - Ä‘á»u thuá»™c toà n quyá»n nà ng sá» dụng.
Nhưng khi được tá»± do trong suốt ba ngà y, Margarita đã chá»n trong toà n bá»™ căn há»™ sang trá»ng cá»§a mình má»™t chá»— còn lâu má»›i là tốt nhất. Uống trà xong, nà ng và o má»™t căn phòng tối không có cá»a sổ, nÆ¡i để những chiếc vali và đủ các thứ đồ váºt cÅ© trong hai chiếc tá»§ lá»›n. Ngồi xổm xuống sà n, nà ng mở ngăn kéo dưới cá»§a má»™t trong hai chiếc tá»§ và lấy từ phÃa dưới đống lụa mảnh ra cái váºt quý giá duy nhất mà nà ng có trong Ä‘á»i. Trong tay cá»§a Margarita là cuốn anbom bìa bằng da mà u nâu, trong đó có má»™t tấm ảnh chụp cá»§a Nghệ Nhân, cuốn sổ tiết kiệm mưá»i nghìn rúp đứng tên anh, mấy cánh hoa hồng khô nằm ép giữa những tá» giấy má»ng và má»™t phần cuốn vỡ khổ lá»›n đánh máy kÃn chữ, mép dưới bị cháy quăn.
Ôm khối tà i sản đó trở vá» phòng ngá»§, Margarita Nikolaevna đặt bức ảnh lên bệ tấm gương ba cánh rồi ngồi gần má»™t giá» liá»n vá»›i cuốn vở đã bị lá»a cháy sém đặt trên đầu gối, giở ra và đá»c Ä‘i Ä‘á»c lại Ä‘oạn bản thảo sau khi bị đốt không còn cả đầu lẫn cuối: “ …Bóng tối từ phÃa Äịa trung Hải kéo đến đã che phá»§ cái thà nh phố bị quan tổng trấn căm ghét. Äã biến mất những chiếc cầu treo nối liá»n Äá»n Thá» vá»›i tháp Antoni khá»§ng khiếp, khối Ä‘en không đáy từ trên trá»i cao đã hạ xuống và trùm lên những pho tượng thần có cánh trên đưá»ng Ä‘ua ngá»±a, lên lâu đà i Hasmonei vá»›i các lá»— châu mai, lên các bãi chợ, lá»u quán, ngõ nhá», ao hồ. Äã biến mất Iersalaim – thà nh phố vÄ© đại, dưá»ng như nó chưa há» từng tồn tại trên thế giá»›i nà y…â€
Margarita muốn Ä‘á»c tiếp, nhưng tiếp đó không còn gì cả, ngoà i má»™t mép viá»n giấy cháy Ä‘en.
Lau nước mắt, Margarita Nikolaevna đặt cuốn vở xuống, tỳ khuá»·u tay lên giá gương, và ngồi rất lâu, in bóng trong gương, không rá»i mắt khá»i bức ảnh. Rồi nước mắt khô Ä‘i, Margarita cẩn tháºn xếp kho báu cá»§a mình lại, mấy phút sau nó đã được vùi sâu dưới đống giẻ lụa, và tiếng khóa đóng vang lên trong căn phòng tối.
Margarita Nikolaevna đứng trong phòng ngoà i mặc áo măng tô để Ä‘i dạo chÆ¡i. Cô gái Natasa xinh đẹp, ngưá»i là m công cá»§a nà ng, há»i nà ng phải là m gì cho bữa ăn trưa. Sau khi nháºn được câu trả lá»i là cái gì cÅ©ng được, và để giải trà cho chÃnh bản thân mình, Natasa bắt chuyện vá»›i cô chá»§, huyên thuyên đủ chuyện có ma quá»· nà o biết được những gì, đại loại như tối qua ở nhà hát có má»™t nhà ảo thuáºt biểu diá»…n những tiết mục là m má»i ngưá»i phải há hốc mồm, rồi ông ta phân phát cho má»—i khán giả hai lá» nước hoa ngoại và bÃt tất chân dà i không mất tiá»n, còn sau đó, khi buổi diá»…n kết thúc, khán giả ùa ra ngoà i phố, và nhìn lại - tất cả Ä‘á»u trần truồng ! Margarita Nikolaevna ngã ngồi xuống chiếc ghế trước gương trong phòng ngoà i và phá ra cưá»i như nắc nẻ.
- Natasa, sao em không biết xấu hổ, - Margarita Nikolaevna nói, - em là má»™t cô gái thông minh có há»c; mà trong khi xếp hà ng thì má»i ngưá»i phịa đủ thứ chuyện, còn em lại Ä‘i tin há» !
Natasa đỠmặt và phản đối lại má»™t cách sôi nổi rằng ngưá»i ta không há» phịa tà nà o, sáng nay ở cá»a hà ng thá»±c phẩm ở Arbat tá»± mắt cô đã trông thấy má»™t ngưá»i đà n bà đi già y đến cá»a hà ng, nhưng khi đứng bên quầy trả tiá»n thì đôi già y ở chân chị ta bá»—ng biến mất, chỉ còn lại đôi tất dà i bên trong. Những cặp mắt trố ra: trên gót chân chị ta có má»™t lá»— thá»§ng ! Còn đôi già y kia chÃnh là cá»§a phù thá»§y từ buổi biểu diá»…n đêm hôm trước.
- Chị ta cứ thế đi?
- Chị ta cứ thế Ä‘i! – Natasa kêu lên, mặt má»—i lúc má»™t thêm đỠhÆ¡n vì thấy cô chá»§ không tin mình. – Mà hôm qua, chị Margarita Nikolaevna ạ, công an đã bắt giữ hÆ¡n má»™t trăm ngưá»i. Nhiá»u phụ nữ sau buổi diá»…n đó chỉ mặc độc quần lót chạy dá»c phố Tverskaia.
- Tất nhiên, tất nhiên đây là do Daria kể lại, - Margarita Nikolaevna nói – đã từ lâu chị nháºn thấy nó là má»™t con bé bịa chuyện khá»§ng khiếp.
Câu chuyện buồn cưá»i đó kết thúc má»™t cách bất ngá» và dá»… chịu. Margarita Nikolaevna và o phòng ngá»§, khi trở ra tay cầm má»™t đôi bÃt tất dà i và má»™t lá» nước hoa. Bảo Natasa rằng nà ng cÅ©ng muốn là m ảo thuáºt, Margarita Nikolaevna tặng cho ngưá»i là m công cá»§a mình đôi bÃt tất cùng lá» nước hoa và nói rằng nà ng yêu cầu cô có má»—i má»™t Ä‘iá»u, là không Ä‘i chỉ có bÃt tất chạy ngoà i phố Tverskaia và không nghe Daria phịa chuyện. Sau khi hôn nhau, cô chá»§ và ngưá»i là m công chia tay.
Ngồi ngả lưng trên ghế tá»±a má»m êm ái trong xe búyt chạy Ä‘iện, Margarita Nikolaevna Ä‘i dá»c theo phố Arbat, khi thì đắm minh trong các suy nghÄ© cá»§a mình, khi thì lắng tai nghe những tiếng thì thầm cá»§a hai ngưá»i đà n ông ngồi ở ghế phÃa trước nà ng.
Còn hai ngưá»i đà n ông ná», thỉnh thoảng lại lo lắng nhìn quanh xem có ai chú ý nghe há» không, Ä‘ang thì thầm vá» má»™t chuyện vá»› vẩn nà o đó. Má»™t ngưá»i to con, béo tốt, vá»›i đôi mắt lợn hoạt bát, ngồi cạnh cá»a sổ nói khẽ vá»›i ngưá»i ngồi bên cạnh nhá» bé rằng cuối cùng cÅ©ng phải lấy vải Ä‘en phá»§ quan tà i lại…
- Nhưng không thể như thế được, - kinh ngạc, ngưá»i đà n ông nhá» bé thì thà o thốt lên, - đó là chuyện chưa từng có… Thế Gielđưbin là m gì?
Trong tiếng máy Ä‘á»u Ä‘á»u cá»§a cổ xe buýt chạy Ä‘iện, Margarita Nikolaevna nghe báºp bõm những lá»i vang lên từ cá»a sổ:
- Cơ quan hình sự…bê bối…hừ, đúng là quái đản !
Từ những mẩu rá»i rạc đó, Margarita Nikolaevna cÅ©ng gắn kết lại thà nh má»™t câu chuyện Ãt nhiá»u có đầu có Ä‘uôi. Hai ngưá»i đà n ông thì thầm vá»›i nhau, rằng sáng hôm nay có má»™t ngưá»i quá cố nà o đó - ngưá»i nà o thì há» không nói tên - bị đánh cắp mất đầu! Và , chÃnh vì Ä‘iá»u đó mà cái tay Gielđưbin ná» bây giá» Ä‘ang sốt vó lên. Và hai ngưá»i đà n ông Ä‘ang thì thầm nói chuyện vá»›i nhau trong xe buýt chạy Ä‘iện nà y cÅ©ng có Ãt nhiá»u quan hệ nà o đó vá»›i ngưá»i quá cố bị đánh cắp mất đầu.
- Chúng ta có kịp rẽ và o mua hoa không? - ngưá»i đà n ông nhá» thó lo lắng há»i. – Anh bảo há»a táng và o hai giá» chiá»u à ?
Cuối cùng thì Margarita Nikolaevna cÅ©ng đã chán ngấy việc nghe những lá»i thì thầm vá» chiếc đầu bị đánh cắp khá»i quan tà i, và nà ng mừng vì đã đến lúc xuống xe.
Và i phút sau, Margarita Nikolaevna đã ngồi dưới chân tưá»ng Ä‘iện Kremli trên má»™t chiếc ghế dà i, từ đó cò thể trông rõ khu Manex.
Margarita nheo mắt nhìn vầng mặt trá»i rá»±c rỡ, nhá»› lại giấc mÆ¡ đêm qua cá»§a mình, nhá»› lại rằng đã má»™t năm trá»i rồi kể từ khi cÅ©ng đúng và o ngà y nà y, giá» nà y, nà ng ngồi bên cạnh anh cÅ©ng chÃnh trên chiếc ghế dà i nà y. Và cÅ©ng như lần đó, chiếc và xách Ä‘en đặt bên cạnh nà ng trên ghế. Ngà y hôm nay không có anh bên cạnh, nhưng Margarita Nikolaevna vẫn cứ thầm nói chuyện vá»›i anh: “ Nếu như anh bị lưu đà y Ä‘i nÆ¡i khác, thì sao anh không cho em biết tin tức vá» mình ? Bởi vì những ngưá»i khác vẫn có tin kia mà . Anh không còn yêu em nữa ư? Không, chẳng hiểu sao em không tin Ä‘iá»u đó. Váºy thì chắc anh đã bị đầy Ä‘i xa và đã chết… Nếu thế, em van anh, hãy buông tha em, hãy để cho em cuối cùng được tá»± do sống, hÃt thở khà trá»iâ€. Margarita Nikolaevna tá»± mình thay anh trả lá»i mình: “ Em vẫn tá»± do…Chẳng lẽ anh giữ em sao?†Rồi nà ng cãi lại anh: “ Không, sao anh lại trả lá»i như thế! Không, anh hãy Ä‘i khá»i ký ức cá»§a em, và lúc đó em sẽ tá»± doâ€.
Má»i ngưá»i Ä‘i ngang qua chá»— Margarita Nikolaevna ngồi. Má»™t ngưá»i đà n ông liếc nhìn ngưá»i đà n bà ăn mặc sang trá»ng, bị cuốn hút bởi sắc đẹp và sá»± cô đơn cá»§a nà ng. Anh ta hắng giá»ng ho và ngồi xuống đầu kia cá»§a chiếc ghế Margarita Nikolaevna Ä‘ang ngồi. Lấy hết can đảm, anh ta lên tiếng:
- Quả là thá»i tiết hôm nay tháºt đẹp…
Nhưng Margarita nhìn anh ta vá»›i má»™t vẻ cau có, là m anh ta vá»™i đứng dáºy và bá» Ä‘i.
“ Äấy chẳng hạn, - Margarita thầm nói vá»›i ngưá»i vẫn xâm chiếm tâm trà nà ng, - thá»±c ra tại sao em lại Ä‘uổi ngưá»i đà n ông nà y Ä‘i? Em Ä‘ang buồn chán, còn cái tay hám gái kia chẳng có gì tồi tệ, há»a chăng chỉ có má»™t cái từ “quả là †kia? Tại sao em lại ngồi như con cú má»™t mình dưới bức tưá»ng nà y? Tại sao em bị tách ra khá»i cuá»™c sống?â€
Nà ng cảm thấy vô cùng buồn bã, chán nản. Nhưng bá»—ng nhiên cái đợt sóng mong chá» và hưng phấn lúc sáng lại trà o lên ngá»±c nà ng. “ Äúng, sẽ xảy ra !†Äợt sóng xô trà o đến lần thứ hai, và nà ng hiểu rằng đó là đợt sóng âm thanh. Qua tiếng ồn à o cá»§a thà nh phố má»—i lúc má»™t rõ hÆ¡n tiếng trống và tiếng kèn hÆ¡i lạc Ä‘iệu Ä‘ang đến gần.
Äầu tiên xuất hiện má»™t ngưá»i công an cưỡi ngá»±a Ä‘i nước cháºm ngang qua hà ng rà o chấn song cá»§a khu vưá»n, theo sau có ba ngưá»i công an Ä‘i bá»™. Tiếp đến là cá»— xe tải chở ban nhạc cháºm chạp bò. Rồi má»™t chiếc xe tang trần còn má»›i lăn bánh rất cháºm, cá»— quan tà i đặt trên xe chìm lấp trong những vòng hoa, bốn góc có bốn ngưá»i đứng - má»™t ngưá»i đà n bà và ba ngưá»i đà n ông. Tháºm chà từ xa, Margarita đã nháºn thấy là nét mặt cá»§a những ngưá»i đứng trên xe tang đưa tiá»…n ngưá»i quá cố trên quãng đưá»ng cuối cùng có má»™t vẻ ngÆ¡ ngác lạ lùng. Äiá»u đó đặc biệt thể hiện rõ ở ngưá»i đà n bà đứng ở góc sau bên trái cá»§a cá»— xe tang. Hai tấm má dà y cá»§a chị ta dưá»ng như bị căng phồng lên từ bên trong bởi má»™t Ä‘iá»u bà máºt nà o đó còn lạ lùng hÆ¡n, trong cặp mắt húp hÃp nhảy nhót những tia lá»a ranh ma láºp lá». Có cảm tưởng như chỉ thiếu chút nữa là ngưá»i đà n bà không chịu nổi, sẽ nháy mắt vá» phÃa ngưá»i quá cố mà nói to: “ Các anh đã được thấy cái gì tương tá»± chưa? Äúng là kỳ quái !†CÅ©ng những khuôn mặt ngÆ¡ ngác hệt như váºy ở đám đông Ä‘i bá»™ chừng ba trăm ngưá»i chầm cháºm theo sau cổ xe tang.
Margarita đưa mắt nhìn theo đám tang, lắng nghe những tiếng trống Ä‘á»u Ä‘á»u gõ má»™t Ä‘iệu buồn bả “ bum, bum†đang khẽ dần ở phÃa xa, nghÄ© thầm: “ Má»™t đám tang tháºt lạ lùng… Và tiếng trống “bum, bum†tháºt não nuá»™t! Ôi, quả tháºt ta sẳn sà ng trao linh hồn cho quá»· để được bÃết anh ấy còn sống không? Và cÅ©ng tháºt tò mò, chẳng hiểu ngưá»i ta đưa đám ai mà vá»›i những bá»™ mặt lạ lùng như váºy ?â€
- Äám tang Berlioz Mikhail Alekxandrovich đấy, - má»™t giá»ng đà n ông hÆ¡i nặng mÅ©i vang lên bên cạnh, - ông ta là chá»§ tịch MASSOLIT.
Ngạc nhiên, Margarita Nikolaevna quay lại và nhìn thấy trên chiếc ghế dà i cạnh mình má»™t ngưá»i đà n ông chắc là vừa lặng lẽ ngồi xuống không tiếng động khi Margarita Ä‘ang mãi nhìn theo đám tang và vô ý nói to lên câu há»i cuối cùng cá»§a mình.
Trong lúc đó Ä‘oà n ngưá»i đưa tang dừng lại, có lẽ là phÃa trước gặp đèn đỠvừa báºt lên
- Äúng thế, - ngưá»i đà n ông lạ mặt nói tiếp, - tâm trạng cá»§a há» tháºt lạ lùng. Chở ngưá»i quá cố Ä‘i, mà chỉ nghÄ© vá» má»™t Ä‘iá»u: không biết cái đầu cá»§a ông ta biến Ä‘i đâu mất !
- Cái đầu nà o ? – Margarita há»i và nhỉn kỹ và o kẻ bắt chuyện bất ngá». Äó là má»™t ngưá»i thấp nhá», tóc hung mà u lá»a, vá»›i má»™t chiếc răng nanh, áo sÆ¡ mi trong hồ cứng, bá»™ vét ngoà i bằng vải tốt kẻ sá»c, già y đánh vécni và đầu đội mÅ© bêrê. Cà vạt mà u sặc sỡ. Äiá»u đáng ngạc nhiên là từ túi áo anh ta, nÆ¡i cánh đà n ông thưá»ng bá» khăn mùi soa hoặc bút máy lại thòi ra má»™t mẩu xương gà đã gặm.
- Vâng, chị biết không, - ngưá»i đà n ông tóc hung giải thÃch, - sáng hôm nay, ở há»™i trưá»ng nhà Griboedov chiếc đầu cá»§a ngưá»i quá cố bị đánh cắp mất.
- Tại sao lại như thế được ? – Margarita bất giác thốt lên há»i, đồng thá»i nhá»› lại câu chuyện thì thầm nà ng nghe được lúc nãy ở trên xe ôtôbuýt chạy Ä‘iện.
- Có quá»· má»›i biết tại sao ! - ngưá»i đà n ông tóc hung suồng sã đáp, - Riêng tôi, tôi nghÄ© rằng vá» Ä‘iá»u nà y thì nên há»i Beghemot. Cái đầu bị cuá»—m Ä‘i má»™t cách tháºt khéo léo đến khá»§ng khiếp. Má»™t vụ bê bối ra trò ! Và cái chÃnh là không hiểu ai cần cái đầu ấy để là m gì !
- Xin lá»—i, - nà ng bá»—ng kêu lên, - anh nói Berlioz nà o? Có phải ngưá»i hôm nay trong các báo…
- Chứ còn sao nữa, còn sao nữa…
- Thế có nghÄ©a theo sau quan tà i là các nhà văn ? – Margarita há»i và bá»—ng nghiến răng lại.
- Hiển nhiên là hỠrồi.
- Thế anh có biết mặt hỠkhông?
- Tất tần táºt không sót má»™t ai, - ngưá»i đà n ông tóc hung đáp.
- Anh là m Æ¡n, - Margarita lại nói, và giá»ng cá»§a nà ng bá»—ng trở nên nặng trịch, - trong số há» có nhà phê bình Latunski không?
- Là m sao lại không có anh ta được, - ngưá»i đà n ông tóc hung đáp, - đấy kìa, phÃa ngoà i, hà ng thứ tư.
- Cái ngưá»i tóc và ng ấy à ? – Margarita nheo mắt, há»i.
- Tóc mà u tro… Chị thấy không, anh ta Ä‘ang ngước mắt lên trá»i.
- Ngưá»i giống như cha đạo ?
- Äúng, đúng !
Margarita không há»i thêm gì, chằm chằm nhìn kỹ Latunski.
- Còn chị, như tôi thấy, - ngưá»i đà n ông tóc hung mỉm cưá»i há»i, - chị căm thù cái tay Latunski nà y lắm à ?
- Tôi căm thù má»™t số ngưá»i nữa, - Margarita trả lá»i qua kẻ răng, - nhưng nói vá» Ä‘iá»u đó chẳng thú vị gì.
Äám tang đến lúc nà y đã Ä‘i tiếp, theo sau những ngưá»i Ä‘i bá»™ là má»™t Ä‘oà n xe hÆ¡i phần lá»›n trống không.
- Äúng thế, tất nhiên, chẳng có gì là thú vị cả, chị Margarita Nikolaevna ạ.
Margarita ngạc nhiên:
- Anh biết tôi sao?
Thay và o câu trả lá»i, ngưá»i đà n ông tóc hung gỡ chiếc mÅ© bêrê cá»§a mình xuống và cầm trên tay duá»—i ra xa là m Ä‘iệu bá»™ chà o.
“ Äúng là má»™t bá»™ mặt kẻ cướp !†– Margarita nhìn kỹ và o ngưá»i nói chuyện vá»›i mình và nghÄ© bụng.
- Còn tôi không biết anh, - nà ng khô lhan nói.
- Là m sao mà chị biết tôi ! Thế nhưng tôi lại được phái đến gặp chị có việc.
Margarita tái ngưá»i, ngồi lùi ra xa.
- Äáng lẽ anh phải nói thẳng ngay ra như váºy, - nà ng cất tiếng, - chứ không phải lảm nhảm có ma quá»· nà o biết vỠđầu vá»›i cổ nà o! Anh muốn bắt tôi phải không ?
- Äâu có! - ngưá»i đà n ông tóc hung kêu lên, - mà là m sao lại thế: há»… cứ mở miệng ra là nhất thiết phải bắt vá»›i bá»›! Chỉ đơn giản là có má»™t việc thôi.
- Tôi không hiểu gì cả, có việc gì ?
Ngưá»i đà n ông tóc hung nhìn quanh và bà ẩn nói:
- Tôi được sai tá»›i má»i chị tối nay đến chÆ¡i.
- Anh lảm nhảm cái gì thế, đến chơi đâu?
- Äến chá»— má»™t ngưá»i nước ngoà i danh tiếng, - ngưá»i đà n ông tóc hung nheo mắt, nói vá»›i vẻ trang trá»ng.
Margarita nổi giáºn thá»±c sá»±.
- Lại xuất hiện má»™t giống ma cô đưá»ng phố má»›i, - Margarita nói và đứng dáºy để bá» Ä‘i.
- Lá»i cảm Æ¡n cho những việc như thế nà y là váºy đấy, - ngưá»i đà n ông tóc hung tá»± ái thốt lên và lẩm bẩm ném theo lưng Margarita Ä‘ang bá» Ä‘i: - Äồ ngốc !
- Äồ đểu ! – nà ng quay lại trả miếng, và liá»n đó nghe thấy giá»ng cá»§a ngưá»i đà n ông tóc hung vang lên sau lưng:
- Bóng tối từ phÃa Äịa Trung Hải kéo đến đã che phá»§ cái thà nh phố bị quan tổng trấn căm ghét. Äã biến mất những chiếc cầu treo nối liá»n Äá»n Thá» vá»›i tháp Antoni khá»§ng khiếp… Äã biến mất Iersalaim – thà nh phố vÄ© đại, dưá»ng như nó chưa há» từng tồn tại trên thế giá»›i nà y… Cầu cho chị mất tăm mất dạng Ä‘i vá»›i quyển vở cháy rụi và bông hồng héo khô cá»§a chị! Ngồi ở đây má»™t mình trên ghế dà i và cầu xin để anh ta cho chị tá»± do thở hÃt khà trá»i, để anh ta Ä‘i khá»i ký ức !
Mặt trắng bệch, Margarita quay lại chá»— chiếc ghế dà i. Ngưá»i đà n ông tóc hung nheo nheo mắt nhìn nà ng.
- Tôi không hiểu gì cả, - Margarita Nikolaevna cất tiếng khe khẽ, - vá» quyển vở thì còn có thể biết… xem trá»™m…Natasa đã bị mua chuá»™c rồi à ? Phải thế không? Nhưng là m sao anh có thể biết những ý nghÄ© cá»§a tôi? – nà ng nhăn mặt Ä‘au đớn và há»i thêm: - Anh hãy nói Ä‘i, anh là ai? Anh ở cÆ¡ quan nà o?
- Ôi, buồn quá, - ngưá»i đà n ông tóc hung cà u nhà u và cất tiếng nói to hÆ¡n: - Xin lá»—i, tôi đã nói vá»›i chị rồi, là tôi không ở má»™t cÆ¡ quan nà o cả! Má»i chị ngồi xuống đây.
Margarita láºp tức nghe theo, nhưng tuy váºy nà ng vẫn há»i thêm má»™t lần nữa:
- Anh là ai?
- Thôi được, thôi được, tôi là Azazello, nhưng dù sao Ä‘iá»u đó vẫn không nói gì vá»›i chị cả.
- Nhưng anh có thể nói cho tôi biết từ đâu mà anh biết vỠquyển vở và vỠnhững ý nghĩ của tôi?
- Tôi không nói, - Azazello khô khan nói.
- Nhưng anh biết má»™t Ä‘iá»u gì đấy vá» anh ấy chứ ? – Margarita khẩn khoản thì thà o.
- Cứ tạm cho là có biết.
- Tôi cầu xin anh: anh hãy nói cho tôi biết má»™t Ä‘iá»u, anh ấy còn sống chứ? Xin anh đừng hà nh hạ tôi nữa.
- Còn sống, còn sống. – Azazello đáp một cách miễn cưỡng.
- Lạy Chúa !
- Xin chị chớ xúc động và la hét ồn à o, - Azazello cau mà y nói.
- Xin lá»—i. xin anh tha lá»—i, - giỠđã trở nên nhẫn nhục, Margarita bối rối nói, - tất nhiên, tôi đã giáºn anh. Nhưng, chắc anh cÅ©ng đồng ý là khi ở ngoà i đưá»ng, ngưá»i ta má»i má»™t ngưá»i đà n bà đi đâu đó… Tôi vốn không có định kiến, xin cam Ä‘oan vá»›i anh, - Margarita cưá»i khẩy không vui, - nhưng tôi chưa bao giá» gặp má»™t ngưá»i nước ngoà i nà o, tôi cÅ©ng chẳng có ý muốn quan hệ vá»›i há»â€¦ và ngoà i ra, chồng cá»§a tôi… Bi kịch cá»§a tôi là ở chá»— tôi Ä‘ang sống vá»›i ngưá»i tôi không yêu, nhưng tôi cho rằng là m há»ng cuá»™c Ä‘á»i anh ấy là má»™t việc xấu xa. Ở anh ấy tôi chưa há» thấy má»™t cái gì khác ngoà i lòng tốt…
Azazello nghe những lá»i rá»i rạc đó vá»›i vẻ buồn chán ra mặt rồi nói má»™t cách nghiêm khắc:
- Äá» nghị chị im lặng má»™t phút.
Margarita nhẫn nhục vâng lá»i.
- Tôi má»i chị đến gặp má»™t ngưá»i nước ngoà i tuyệt đối an toà n. Và sẽ không má»™t ai biết vá» cuá»™c viếng thăm nà y. Tôi xin bảo đảm vá»›i chị như váºy.
- Thế tôi cần cho ông ta để là m gì? – Margarita ngá»t ngà o há»i.
- Vá» Ä‘iá»u đó chị sẽ biết sau.
- Tôi hiểu…Tôi cần phải hiến thân cho ông ta, - Margarita trầm ngâm nói.
Nhưng nghe xong, không hiểu sao Azazello cưá»i khẩy má»™t cách kênh kiệu và trả lá»i như sau:
- Bất kỳ má»™t ngưá»i đà n bà nà o trên thế giá»›i, tôi có thể Ä‘oan chắc vá»›i chị, Ä‘á»u mÆ¡ ước vá» Ä‘iá»u đó, - nụ cưá»i nhạt là m cho khuôn mặt Azazello méo xệch, - nhưng tôi xin là m chị thất vá»ng: Ä‘iá»u đó sẽ không xảy ra.
- Ngưá»i nước ngoà i nà o mà như thế?! – trong cÆ¡n bối rối, Margarita thốt lên to đến ná»—i những ngưá»i Ä‘i ngang qua chiếc ghế dà i lúc đó Ä‘á»u quay lại nhìn vá» phÃa nà ng, - và tôi đến gặp ông ta thì được lợi Ãch gì?
Azazello cúi xuống bên nà ng và thì thầm đầy ngụ ý:
- Ấy, Ãch lợi lá»›n lắm đấy… Chị sẽ có cÆ¡ há»™i…
- Cái gì? – Margarita thốt lên, và nà ng tròn mắt: - Nếu như tôi hiểu đúng anh, có phải anh muốn nói rằng ở đó tôi có thể được biết vỠanh ấy?
Azazello im lặng gáºt đầu.
- Tôi sẽ đi! – Margarita quả quyết thốt lên và chộp lấy cánh tay Azazello. – Tôi sẽ đi, đến đâu tôi cũng đi!
Azazello thở ra nhẹ nhõm, ngả ngưá»i, lấy lưng che khuất chữ “Niura†to tướng khắc trên thà nh ghế, và cất giá»ng mỉa mai:
- Cái đám đà n bà nà y tháºt khó hiểu! – anh ta thá»c tay và o túi quần và duá»—i dà i cặp chân ra phÃa trước. - Chẳng hạn, tại sao ngưá»i ta lại sai tôi Ä‘i là m việc nà y ? Cứ để cho Beghemot Ä‘i có hÆ¡n không, hắn ta có duyên…
Margarita mỉm cưá»i méo mó và thảm hại nói:
- Anh hãy thôi phỉnh phá» và hà nh hạ tôi bằng những chuyện máºp má» bà ẩn cá»§a anh Ä‘i… Tôi là má»™t ngưá»i bất hạnh, và anh lợi dụng Ä‘iá»u đó. Tôi Ä‘ang dây và o má»™t chuyện kỳ quái nà o đây, nhưng tôi xin thá» là chỉ vì anh dụ dá»— tôi bằng những lá»i vá» anh ấy ! Những chuyện khó hiểu nà y là m đầu óc tôi cứ quay như chong chóng.
- Äừng có là m trò như váºy, - Azazello nhăn mặt đáp, - cần phải hiểu cho tình thế cá»§a tôi chứ. Äấm và o mõm tay trưởng phòng hà nh chÃnh quản trị, hay tống cổ ông dượng ra khá»i nhà , hay bắn gục má»™t kẻ nà o đó, hay những chuyện vá»› vẩn đại loại như thế, - đó má»›i là chuyên môn cá»§a tôi. Còn nói chuyện vá»›i những ngưá»i đà n bà đang yêu – xin kiếu! Äấy, đã hà ng ná»a giá» nay tôi đánh váºt vá»›i chị… Thế chị Ä‘i chứ?
- Tôi sẽ đi, - Margarita đáp một cách đơn giản.
- Nếu thế, xin phiá»n chị cầm lấy, - Azazello nói và rút từ trong túi ra má»™t há»™p tròn bằng và ng, trao cho Margarita. – Mà chị cất ngay Ä‘i, kẻo ngưá»i qua đưá»ng nhìn thấy. Nó sẽ cần cho chị đấy, Margarita Nikolaevna ạ. Ná»a năm qua, chị đã già đi nhiá»u vì Ä‘au khổ. ( Margarita đỠmặt lên, nhưng không nói gì, còn Azazello vẫn tiếp tục.) Tối hôm nay, đúng chÃn giá» rưỡi, chị cởi hết áo quần, thoa thứ kem nà y lên mặt và toà n thân. Sao đó chị hãy là m gì chị muốn, nhưng đừng rá»i khá»i Ä‘iện thoại. Và o mưá»i giá», tôi sẽ gá»i Ä‘iện nói cho chị biết tất cả những gì cần thiết. Chị sẽ không phải lo gì hết, ngưá»i ta sẽ đưa chị đến nÆ¡i cần đến, và ngưá»i ta sẽ không là m chị phải lo lắng. Chị hiểu chưa?
Margarita im lặng một lát rồi đáp:
- Tôi hiểu rồi. Cái váºt nà y là m bằng và ng nguyên chất, qua độ nặng cá»§a nó tôi biết ngay. Thôi được, tôi hiểu rất rõ là ngưá»i ta mua chuá»™c tôi và lôi kéo tôi và o má»™t chuyện Ä‘en tối nà o đây mà tôi sẽ phải trả giá rất đắt.
- Cái gì thế nà y ? – Azazello gần như rÃt lên. - Chị lại cứ trò cÅ© ?
- Không, khoan đã !
- Trả lại hộp kem đây !
Margarita siết chặt hơn cái hộp trong tay và nói:
- Không, khoan đã… Tôi biết là tôi Ä‘ang là m gì. Nhưng tôi là m tất cả má»i chuyện vì anh ấy, vì rằng trên Ä‘á»i nà y tôi không còn hy vá»ng và o má»™t cái gì khác. Nhưng tôi muốn nói cho anh biết, rằng nếu như anh là m hại tôi, anh sẽ phải xấu hổ! Äúng, sẽ phải xấu hổ! Tôi sẽ chết vì tình yêu! – và lấy tay đấm và o ngá»±c mình, Margarita ngước mắt nhìn lên mặt trá»i.
- ÄÆ°a trả đây, - Azazello rÃt lên giáºn dữ, - đưa trả đây, thế là há»ng hết cả rồi. Cứ để ngưá»i ta sai Beghemot đến.
- Ô không ! – Margarita kêu to là m cho những ngưá»i qua đưá»ng ngạc nhiên. – Tôi đồng ý tất cả, tôi đồng ý là m cái trò há» kia vá»›i há»™p kem nà y, tôi đồng ý Ä‘i vá»›i quá»· sứ đến táºn cùng trá»i cuối đất. Tôi không trả!
- Cha! – Azazello chợt hét lên, và trố mắt nhìn vá» phÃa hà ng rà o khu vưá»n, đưa ngón tay chỉ Ä‘i đâu đó.
Margarita quay vá» hướng Azazello chỉ, nhưng không thấy có cái gì đặc biệt cả. Khi nà ng quay lại phÃa Azazello, toan há»i vá» cái tiếng kêu “Cha!†vô nghÄ©a đó, nhưng không còn ai để há»i nữa: ngưá»i đối thoại bà ẩn cá»§a Margarita đã biến mất. Margarita vá»™i thò tay và o chÃêc và xách, nÆ¡i nà ng vừa cất giấu há»™p kem và o trước khi vang lên tiếng kêu cá»§a Azazello và thấy rằng nó vẫn Ä‘ang còn ở đấy. Thế rồi, không ngẫm nghÄ© vá» má»™t Ä‘iá»u gì khác, Margarita vá»™i vã chạy khá»i khu vưá»n Alekxandrovski.
Tà i sản của leminhchau
13-06-2009, 09:17 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 20
HỘP KEM AZAZELLO
Mặt trăng tròn và nh vạnh treo cao trên bầu trá»i đêm quang đãng thấp thoáng giữa những cà nh phong. Những cây lipa và xiêm gai hắt bóng lên mặt đất trong vưá»n vẽ thà nh những hình rối rắm. Ô cá»a sổ rá»™ng ba cánh kÃnh trên gian buồng nhô ra ở tầng trên để mở nhưng che kÃn mà n và tá»a ánh sáng Ä‘iện rá»±c rỡ. Trong buồng ngá»§ cá»§a Margarita Nikolaevna, tất cả các ngá»n đèn Ä‘á»u được báºt lên và chiếu sáng má»™t sá»± bừa bãi khá»§ng khiếp. Vứt ngổn ngang trên chăn nệm, trên giưá»ng là áo, váy và tất, còn má»› đồ lót nhà u nát nằm trên sà n nhà cạnh má»™t bao thuốc lá bị giẫm bẹp trong lúc há»—n loạn. Äôi già y nằm trên bà n đêm cạnh cốc cà phê uống dở và chiếc gạt tà n thuốc lá vá»›i Ä‘iếu thuốc còn tá»a khói, trên lưng ghế vắt ngang chiếc áo dà i mặc đêm mà u Ä‘en. Trong phòng có mùi nước hoa, ngoà i ra từ đâu đó còn đưa đến mùi bà n là bị đốt nóng.
Margarita Nikolaevna ngồi trước tấm gương đứng, mình chỉ mặc má»™t chiếc áo tắm, chân Ä‘i đôi già y da hươu Ä‘en. Chiếc đồng hồ quai Ä‘eo bằng và ng nằm trước mặt cạnh há»™p kem Azazello trao cho, và Margarita không rá»i mắt khá»i mặt số. Thỉnh thoảng, nà ng lại cảm thấy hình như đồng hồ đã bị há»ng và mấy chiếc kim không còn chuyển động nữa. Nhưng chúng vẫn chuyển động, mặc dù rất cháºm, và cuối cùng chiếc kim dà i đã chuyển chÃn giá» hai mươi chÃn phút. Trái tim Margarita Ä‘áºp thót lên khá»§ng khiếp, đến ná»—i nà ng không thể ngay láºp tức cầm lấy chiếc há»™p. Trấn tÄ©nh lại, Margarita mở há»™p và trông thấy bên trong má»™t thứ kem nhá»n bóng mà u và ng phá»›t. Nà ng có cảm tưởng như nó thoang thoảng mùi rong rêu đầm lầy. Lấy đầu ngón tay, Margarita quệt má»™t Ãt kem lên lòng bà n tay, mùi cây rừng và cỠđầm lầy bốc lên cà ng rõ rệt hÆ¡n, rồi nà ng dùng lòng bà n tay bắt đầu thoa kem lên trán và hai má.
Kem rất má»m, dá»… bắt và o da, và như nà ng cảm thấy, nó láºp tức tan ra và bốc hÆ¡i biến Ä‘i ngay. Sau mấy lần thoa, Margarita liếc nhìn và o gương và đánh rÆ¡i há»™p kem lên mặt kÃnh chiếc đồng hồ, là m nó bị nứt rạn ra. Margarita nhắm chặt mắt, rồi lại má»™t lần nữa nhìn và o gương và phá ra cưá»i sằng sặc.
Hai hà ng lông mà y được tỉa má»ng như sợi chỉ giỠđây trở nên dà y ráºm và là m thà nh hai vòng cung Ä‘en dà y đặc nằm phÃa trên đôi mắt hóa xanh lè. Nếp nhăn nhá» thẳng đứng cắt ngang trán kéo xuống sống mÅ©i xuất hiện và o tháng Mưá»i trước đó, khi Nghệ Nhân biến mất, giá» không còn để lại má»™t dấu vết nà o. Cả những vệt và ng thẫm ở hai bên thái dương và hai nếp nhăn má» hình chân chim ở mé ngoà i Ä‘uôi mắt cÅ©ng đã biến mất. Là n da má á»ng lên mà u hồng dịu dà ng, trán trở nên trắng mịn, còn mái tóc uốn chảy thẳng ra.
Từ trong gương, má»™t ngưá»i đà n bà tóc Ä‘en quăn tá»± nhiên chừng đôi mươi nhìn nà ng Margarita ba chụctuổi – và cưá»i nghiêng ngả phô cả hai hà m răng.
Cưá»i chán, Margarita nhảy báºt dáºy hất chiếc áo khoác trên ngưá»i xuống, quệt má»™t mảng lá»›n thứ kem nhá»n bóng bắt đầu xát mạnh lên da. Thân thể nà ng láºp tức á»ng hồng và nóng rá»±c. Rồi ngay lúc đó, dưá»ng như có ngưá»i rút chiếc kim nhá»n ra khá»i tá»§y não, má»™t bên thái dương cứ nhức buốt suốt cả buổi chiá»u kể từ sau cuá»™c gặp gỡ Azazello ở vưá»n Aleksandrovski liá»n dịu Ä‘i, các bắp thịt ở tay và chân săn chắc lại, rồi thân thể Margarita mất hẳn trá»ng lá»±c.
Nà ng nhảy báºt lên và treo lÆ¡ lá»ng trong không khà phÃa trên mặt thảm không cao lắm. Rồi nà ng từ từ rÆ¡i xuống, và Margarita lại đứng trên mặt sà n.
- Ôi chà kem! Ôi chà kem! – Margarita hét to và buông ngưá»i xuống ghế bà nh.
Việc thoa kem không chỉ là m thay đổi vẻ ngoà i cá»§a Margarita. GiỠđây trong ngưá»i nà ng, trong từng tế bà o má»™t, bá»—ng sôi lên má»™t niá»m vui mà nà ng cảm thấy như những chiếc bong bóng nở bùng trong toà n bá»™ cÆ¡ thể nà ng. Margarita cảm thấy mình tá»± do, tá»± do đối vá»›i tất cả. Thêm và o đó, nà ng hiểu ra má»™t cách hoà n toà n rõ rệch rằng đã xảy ra đúng cái Ä‘iá»u mà chỉ sáng nay nà ng má»›i linh cảm thấy, rằng nà ng sẽ vÄ©nh viá»…n rá»i bá» ngôi biệt thá»± và cuá»™c sống trước đây cá»§a mình. Nhưng từ cái cuá»™c sống trước đây ấy dù sao vẫn còn lại má»™t ý nghÄ© là cần phải là m má»™t nghÄ©a vụ cuối cùng trước sá»± mở đầu cá»§a má»™t cái gì đó má»›i mẻ, khác thưá»ng Ä‘ang nâng gá»i nà ng lên cao. Và nà ng, vẫn khá»a thân như váºy, từ phòng ngá»§, chốc chốc lại bay bổng lên không, chạy và o phòng là m việc cá»§a chồng, báºt đèn lên, nhảy vá»™i đến bên bà n viết. Trên tá» giấy xé từ quyển sổ ra, nà ng viết nhanh má»™t mạch không sá»a chữa những dòng chữ to như sau:
“ Hãy tha lá»—i cho em và hãy mau chóng quên em Ä‘i. Em vÄ©nh viá»…n ra Ä‘i. Äừng tìm em, việc đó là vô Ãch. Em đã trở thà nh phù thá»§y vì những Ä‘au khổ và tai há»a đổ lên đầu em. Em phải Ä‘i đây. VÄ©nh biệt. Margaritaâ€.
Vá»›i tâm hồn đã được hoà n toà n thanh thản, Margarita bay và o phòng ngá»§; theo sau nà ng là Natasa ôm má»™t đống đồ đạc. Và ngay tức khắc, tất cả những thứ đồ váºt đó - chiếc mắc áo bằng gá»— treo áo khoác ngoà i, những tấm khăn thêu ren, đôi già y lụa mà u thanh thiên buá»™c dây cẩn tháºn và thắt lưng, - tất cả rÆ¡i ụp xuống sà n nhà , Natasa vung hai cánh tay không lên trá»i.
- Thế nà o, đẹp lắm à ? – Margarita Nikolaevna kêu to bằng má»™t giá»ng trở nên khản đặc.
- Sao lại thế nà y ạ? – Natasa vừa bước giáºt lùi, vừa thì thà o, - chị Margarita Nikolaevna, chị là m cái gì thế?
- Äó là kem đấy! Kem, kem! – Margarita vừa đưa tay chỉ chiếc há»™p và ng sáng lấp lánh, vừa đáp, rồi quay tròn trước gương.
Natasa, quên cả chiếc áo khoác ngoà i nhà u nát nằm trên sà n nhà , chạy vá»™i đến bên tấm gương đứng và nhìn chằm chằm và o phần kem còn sót lại bằng đôi mắt háo hức sáng rá»±c. Äôi môi cô thì thà o má»™t Ä‘iá»u gì đó. Rồi Natasa quay lại phÃa Margarita nói vá»›i vẻ sùng kÃnh:
- Ôi, là n da, là n da! Chị Margarita Nikolaevna, da chị sáng hẳn lên! – Nhưng nói đến đây, Natasa như sực tỉnh, chạy đến bên chiếc áo, nhặt lên và rũ vuốt cho thẳng lại.
- Vứt đi! Vứt đi! – Margarita hét lên, - Vứt hết tất cả cho quỷ sứ đi! Nhưng mà thôi, em hãy giữ lấy để là m kỷ niệm. Chị bảo em cầm lấy để kỷ niệm. Em lấy tất cả những gì có trong phòng đi!
Như má»™t ngưá»i trở nên ngá»› ngẩn, Natasa đứng bất động má»™t lúc nhìn Margarita, rồi nhảy tá»›i ôm lấy cổ nà ng vừa hôn, vừa hét to:
- Mượt mà quá! Sáng hẳn lên! Mượt mà quá! Còn lông mà y nữa, lông mà y nữa!
- Em hãy cầm lấy tất cả đống áo xống nà y, cầm lấy lá» nước hoa kia, mang vá» giấu và o hòm Ä‘i. – Margarita hét to, - nhưng những đồ quý thì đừng lấy, không ngưá»i ta bảo em lấy trá»™m đấy.
Natasa dồn lại thà nh má»™t túm tất cả những gì nằm sẳn trong tầm tay – áo khoác ngoà i, già y, tất, đồ lót – và chạy ù ra khá»i phòng ngá»§.
Vừa lúc đó từ cá»a sổ mở rá»™ng ở má»™t nÆ¡i nà o đấy phÃa bên kia ngõ phố bá»—ng vá»t lên và bay vút tiếng nhạc valse Ä‘iêu luyện và nghe có tiếng động cÆ¡ ầm ầm cá»§a má»™t cổ xe vừa lăn bánh đến cổng nhà .
- Ngay bây giá» Azazello sẽ gá»i Ä‘iện, - Margarita vừa nghe tiếng nhạc Valse dồn dáºp vang trong ngõ phố, vừa thốt lên. – Anh ta sẽ gá»i Ä‘iện đến! Còn ông khách nước ngoà i không nguy hiểm. Vâng, bây giá» thì ta hiểu là ông ta không nguy hiểm!
Cá»— xe rú máy, Ä‘i xa dần khá»i cổng nhà . Có tiếng cổng vưá»n đóng mạnh, rồi tiếng bước chân vang lên trên những tấm đá lát đưá»ng.
“ Äó là Nikolai Ivanovich, nghe tiếng bước chân biết ngay, - Margarita nghÄ© thầm, - ta phải là m má»™t cái gì đó tháºt buồn cưá»i, tháºt thú vị để từ biệtâ€.
Margarita gạt tấm mà n che sang má»™t bên và ngồi nghiêng ngưá»i lên bệ cá»a sổ, hai tay ôm choà ng lấy đầu gối. Ãnh trăng tắm đẫm phÃa sưá»n bên phải cá»§a nà ng. Margarita ngước mái đầu lên mặt trăng và lấy má»™t vẻ mặt trầm ngâm đầy thÆ¡ má»™ng. Tiếng bước chân vang lên hai lần nữa rồi bất ngá» chết lặng. Ngắm trăng thêm má»™t lát và thở dà i để ra vẻ tá»± nhiên, Margarita quay đầu nhìn xuống vưá»n và quả nhiên trông thấy Nikolai Ivanovich, ngưá»i hiện nay Ä‘ang sống ở tầng dưới cá»§a cùng má»™t ngôi biệt thá»± nà y. Ãnh trăng soi rá»±c rỡ lên ngưá»i Nikolai Ivanovich. Ông ta ngồi trên chiếc ghế dà i, qua tư thế có thể thấy rõ là vừa đột ngá»™t buông mình xuống đó. Cặp kÃnh kẹp mÅ©i nằm chéo nghiêng trên khuôn măt, còn chiếc cặp da cá»§a mình, ông ta ôm chặt trong tay.
- A, xin chà o anh Nikolai Ivanovich, - Margarita nói bằng giá»ng buồn bã, - chà o anh! Anh vừa Ä‘i há»p vỠđấy à ?
Nikolai Ivanovich không đáp lại má»™t lá»i nà o.
- Còn em, - Margarita nói tiếp, nhô thêm ngưá»i ra phÃa vưá»n, - em ngồi má»™t mình, như anh thấy đấy và buồn, ngắm trăng và nghe nhạc Valse.
Margarita đưa bà n tay trái lên thái dương sá»a lại món tóc rồi cáu kỉnh nói:
- Như thế là không lịch sá»±, anh Nikolai Ivanovich ạ! Dù sao thì em cÅ©ng là phụ nữ! Khi ngưá»i ta nói chuyện vá»›i anh mà anh không trả lá»i thì đúng là quá thô lá»—!
Nikolai Ivanovich, dưới ánh trăng trông rõ đến chiếc cúc cuối cùng trên áo ghilê mà u xám, đến sợi râu cuối cùng trên bá»™ râu nhá»n dưới cằm, bá»—ng bất ngá» nở má»™t nụ cưá»i ngá»› ngẩn, rá»i chiếc ghế dà i đứng dáºy và , chắc là lú lẫn mất trà vì quá bối rối, nên đáng lẽ phải bá» mÅ© ra, lại vung chiếc cặp da sang bên và khuỵu chân xuống, dưá»ng như Ä‘ang sắp bắt đầu má»™t Ä‘iệu nhảy ngồi.
- Ôi, anh là má»™t ngưá»i chán ngắt, Nikolai Ivanovich ạ, - Margarita vẫn tiếp tục, - nói chung, anh là m tôi ngán ngẩm đến mức tôi không thể diá»…n tả nổi vá»›i anh Ä‘iá»u đó nữa, và tôi cảm thấy mình tháºt hạnh phúc vì sắp được chia tay vá»›i anh! Thôi, anh cút đến vá»›i quá»· sứ Ä‘i!
Äúng lúc đó trong phòng ngá»§ phÃa sau lưng Margarita vang lên tiếng chuông Ä‘iện thoại. Margarita nhảy bổ từ bệ cá»a sổ xuống, quên phắt ngay Nikolai Ivanovich, chá»™p vá»™i lấy ống nghe.
- Azazello nói đây, - có tiếng ngưá»i vang lên trong ống nghe.
- Ôi, Azazello thân mến! – Margarita hét to.
- Äến giá» rồi. Chị hãy bay ra Ä‘i, - Azazello nói trong ống nghe, và qua giá»ng có thể Ä‘oán được là anh ta thÃch thú trước sá»± vui mừng chân thà nh cá»§a Margarita, - khi bay ngang trên cổng chị hãy nói “ Tà ng hình!â€. Sau đó, chị hãy lượn má»™t lúc trên thà nh phố cho quen, rồi bay xuống hướng Nam, ra khá»i thà nh phố, thẳng vá» phÃa con sông. Ngưá»i ta Ä‘ang đợi chị ở đấy!
Margarita treo ống nghe lên, vừa lúc đó ở phòng bên cạnh có tiếng má»™t váºt gì bằng gá»— khua lá»c cá»c và bắt đầu gõ và o cánh cá»a. Margarita mở cá»a ra, cây bà n chải dùng để cá» sà n nhà , cán dá»±ng phần lông lên trên, vừa nhảy múa, vừa bay và o phòng ngá»§. Äầu cán bà n chải liên tục gõ nhanh xuống sà n nhà . Nó vừa đá háºu vừa chá»±c bay ra ngoà i cá»a sổ.
Margarita cưá»i ré lên vì khoái trá, nhảy lên cưỡi ngang cán cây bà n chải. Chỉ đến lúc đó nà ng má»›i thoáng nghÄ© rằng trong lúc vá»™i vã đã quên cả việc mặc áo xống. Nà ng phi nước đại đến bên giưá»ng, giáºt vá»™i lấy váºt đầu tiên, hình như là má»™t chiếc áo lót mà u xanh nà o đó. Vung nó lên như má»™t lá cá» hiệu kỵ sÄ©, nà ng bay ra cá»a sổ. Và tiếng nhạc Valse vang to hÆ¡n trong khu vưá»n.
Từ cá»a sổ, Margarita bay thấp xuống dưới và trông thấy Nikolai Ivanovich Ä‘ang ngồi trên chiếc ghế dà i, dưá»ng như bị dÃnh chặt và o đó và đỠđẫn cá»±c độ lắng nghe những tiếng ồn à o la hét vá»ng xuống tá» căn buồng ngá»§ sáng đèn cá»§a những ngưá»i ở tầng trên.
- VÄ©nh biệt hẳn nhé! Tôi bay Ä‘i đây, - Margarita hét lên át cả tiếng nhạc valse. Rồi nà ng chợt nghÄ© ra rằng nà ng chẳng cần đến chiếc áo cánh lót là m gì cả, nên vừa cưá»i sằng sặc má»™t cách độc địa, vừa chùm nó lên đầu Nikolai Ivanovich. Bị choáng váng tối tăm mặt mÅ©i, Nikolai Ivanovich lăn ká»nh từ trên ghế xuống mặt đưá»ng lát gạch.
Margarita quay lại để lần cuối cùng nhìn ngôi biệt thá»±, nÆ¡i nà ng đã phải chịu Ä‘au khổ lâu đến váºy, và nà ng trông thấy trong ô cá»a sổ chói sáng khuôn mặt méo xệch vì kinh ngạc cá»§a Natasa.
- Vĩnh biệt, Natasa! – Margarita kêu lên và dựng đứng cái bà n chải. – Tà ng hình, tà ng hình, - nà ng kêu lên mỗi lúc một to hơn, và xuyên qua những cà nh phong lòa xòa quất và o mặt, nà ng vượt qua cổng, bay ra ngõ. Ngay lúc ấy, điệu Valse hoà n toà n điên loạn cũng bay vút lên.
Tà i sản của leminhchau