23-06-2009, 11:56 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 21
CHUYẾN BAY
Tà ng hình và tá»± do! Tà ng hình và tá»± do! Sau khi bay hết ngõ phố cá»§a mình, Margarita đến má»™t ngõ phố khác cắt vuông góc vá»›i ngõ thứ nhất. Cái ngõ nà y vừa dà i vừa cong, vừa chắp vá chằng chịt, vá»›i cánh cá»a xiêu vẹo cá»§a cá»a hà ng dầu há»a, nÆ¡i ngưá»i ta bán Ä‘ong từng ca dầu và thuốc diệt ký sinh trùng trong các ve lá», Margarita vượt qua trong má»™t nháy mắt, và đến đấy nà ng hiểu ra rằng, tuy là hoà n toà n tá»± do và tà ng hình, nhưng dù sao cả trong khi Ä‘ang cÆ¡n khóai chà cÅ©ng phải biết tháºn trá»ng Ãt nhiá»u. Chỉ nhá» má»™t cách kỳ diệu nà o đó hãm lại kịp , nà ng má»›i không vấp đến vỡ đầu và o má»™t cây cá»™t Ä‘iện cÅ© đứng đổ ngiêng ở góc phố. Vòng tránh được sang bên, Margarita siết chặt cán cây bà n chải cá» nhà và bay cháºm lại, không rá»i mắt khá»i những đưá»ng dây Ä‘iện và các tấm biển quảng cáo treo ngang phÃa trên vỉa hè.
Ngõ phố thứ ba dẫn thẳng ra đưá»ng Arbat. Äến đấy Margarita đã hoà n toà n há»c được cách Ä‘iá»u khiển cây bà n chải cá» sà n, hiểu rằng nó tuân theo từng cỠđộng cá»±c kỳ nhá» cá»§a bà n tay nà ng, và rằng trong khi bay trên thà nh phố phải hết sức táºp trung và không được quá hung hăng. Ngoà i ra, ngay từ trong ngõ phố, nà ng đã biết rõ rằng những ngưá»i qua đưá»ng không trông thấy nà ng Ä‘ang bay. Không má»™t ai ngẩn lên trá»i, không ai hét: “ Nhìn kia, nhìn kia !â€, không ai nhảy sang bên đưá»ng, rÃt lên hoặc té xỉu, không ai phá ra cưá»i man dại.
Margarita bay lặng lẽ, rất cháºm và không cao lắm, khoảng ngang tấm tầng hai cá»§a các ngôi nhà .
Nhưng cả khi đã bay cháºm, ở ngay cạnh lối ra phố Arbat sáng chói chang, nà ng vẫn lỡ đà chạm vai và o má»™t chiếc đĩa tròn được chiếu sáng có hình mÅ©i tên. Äiá»u đó khiến Margarita ná»—i cáu. Nà ng kìm cây bà n chải cá» sà n lại, bay cách ra má»™t quãng rồi đột ngá»™t lao và o chiếc đĩa tròn, dùng cán cây bà n chải đánh vỡ nát nó ra. Những mảnh vỡ rÆ¡i loảng xoảng xuống hè phố, ngưá»i qua đưá»ng chạy giạt ra, ở má»™t nÆ¡i nà o đó vang lên tiếng còi; còn Margarita, sau khi tiến hà nh xong cái hà nh động không cần thiết đó, phá ra cưá»i. “ Ở Arbat, cần phải tháºn trá»ng hÆ¡n nữa, - Margarita nghÄ©, - ở đây tất cả Ä‘á»u rối rắm, không biết đâu mà lần.†Nà ng bắt đầu luồn lách giữa những đưá»ng giây Ä‘iện. Trôi phÃa dưới Margarita là những trần xe ôtôbuýt, ôtô chạy Ä‘iện, xe hÆ¡i, còn dá»c theo các vÄ©a hè, như Margarita cảm thấy từ trên cao, là những dòng sông mÅ© lưỡi trai. Từ các con sông nà y tá»a ra những dòng suối nhá», chúng đổ và o chiếc mõm cá»§a những cá»a hiệu sáng ánh đèn.
“ Ê, má»™t đám há»—n độn! – Margarita giáºn dữ nghÄ©, - ở đây không thể quay rẽ và o đâu đượcâ€. Nà ng cắt ngang Arbat, bay lên cao hÆ¡n, đến ngang tầng bốn, qua những ống tròn lấp lánh cá»§a tòa nhà hát ở góc phố và o má»™t ngõ hẹp vá»›i những ngôi nhà cao tầng. Tất cả các cá»a sổ ở đây Ä‘á»u để mở, và khắp nÆ¡i, từ các ô cá»a sổ vang lên tiếng nhạc radio. Vì tò mò, Margarita ngó và o má»™t ô cá»a sổ, nhìn thấy ở đó má»™t gian bếp. Hai chiếc bếp dầu Ä‘ang cháy reo trên mặt bà n, đứng cạnh chúng là hai ngưá»i đà n bà tay cầm thìa Ä‘ang chá»i nhau.
- Tôi nói vá»›i chị là khi ra khá»i phòng vệ sinh phải tắt đèn Ä‘i, Pelageia Petrovna ạ, - má»™t ngưá»i đà n bà nói, trước mặt chị ta là chiếc chảo vá»›i món thức ăn nà o đó Ä‘ang bốc khói nghi ngút, - nếu không, chúng tôi sẽ gá»i đơn đỠnghị tống cổ chị ra khá»i đây ngay!
- Chị thì giá»i giang lắm đấy, - ngưá»i đà n bà thứ hai đáp.
- Cả hai Ä‘á»u tháºt là giá»i giang, - Margarita vừa bước qua bệ cá»a sổ và o bếp vừa nói to. Hai ngưá»i đà n bà cãi nhau quay phắt vá» phÃa có tiếng nói và đứng chết lặng vá»›i những chiếc thìa bẩn trong tay. Margarita tháºn trá»ng chìa tay qua khoảng giữa hai ngưá»i, vặn nút Ä‘iá»u chỉnh tắt lá»a ở cả hai bếp dầu. Hai ngưá»i đà n bà kêu ối lên và há hốc miệng. Nhưng Margarita ở trong bếp đã thấy chán nên vá»™i bay luồn ra ngõ phố.
Ở cuối ngõ nà ng trông thấy má»™t khối nhà tám tầng đồ sá»™ và sang trá»ng, có vẻ như vừa má»›i được xây xong. Margarita hạ thấp dần xuống đất và trông thấy mặt tiá»n cá»§a ngôi nhà được ốp đá cẩm thạch Ä‘en; những cánh cá»a ra và o rất rá»™ng, sau mặt kÃnh cá»§a chúng trông rõ chiếc mÅ© lưỡi trai viá»n và ng và hà ng cúc áo cá»§a ngưá»i gác cá»a, phÃa trên cá»a gắn má»™t tấm biển kẻ chữ mạ và ng: “ Khu Văn Kịchâ€.
Margarita nheo nheo mắt nhìn tấm biển, cố Ä‘oán xem các từ “ Khu Văn kịch†có nghÄ©a là gì. Kẹp cây bà n chải cá» sà n và o nách, Margarita đẩy cánh cá»a ra và o là m ngưá»i gác cá»a trố mắt kinh ngạc, nà ng bước và o tiá»n sảnh và trông thấy trên tưá»ng cạnh thang máy má»™t tấm bảng Ä‘en đồ sá»™, trên đó tên những ngưá»i cư trú và số căn há»™ được viết bằng dòng chữ trắng. Hà ng chữ ghi phÃa dưới bảng danh sách “ Khu táºp thể các nhà văn và kịch sĩ†khiến Margarita thốt lên má»™t tiếng hú man dại tắt nghẹn. Nà ng nâng mình lên cao trên không, háo hức Ä‘á»c từng tên há»: Khustov, Dvubratski, Kvant, Beskudnikov, Latunski…
- Latunski! – Margarita rÃt lên. – Latunski! Äây chÃnh là hắn! ChÃnh hắn đã là m hại Nghệ Nhân.
Ngưá»i gác cá»a ở bên lối ra và o tròn xoe mắt, tháºm chà nhảy dá»±ng lên vì kinh ngạc, nhìn như bị thôi miên lên tấm bảng Ä‘en, cố gắng hiểu cái Ä‘iá»u kỳ dị vừa xảy ra; tại sao bảng danh sách những ngưá»i ở trong khu táºp thể lại bá»—ng nhiên rÃt lên như váºy. Còn Margarita ngay lúc đó đã chạy như bay theo cầu thang lên phÃa trên, miệng lặp Ä‘i lặp lại không ngá»›t trong cÆ¡n hưng phấn:
- Latunski – 84! Latunski – 84! Äây rồi, phÃa bên trái – 82, phÃa bên phải - 83, lên cao hÆ¡n, tầng trên, bên trái – 84. Äúng chá»— nà y. Lại có cả biển đỠ“O. Latunskiâ€.
Margarita tụt xuống khá»i cây bà n chải cá» sà n, và mặt sà n đá là m đôi gót chân bốc lá»a cá»§a nà ng dịu Ä‘i. Margarita bấm chuông má»™t, rồi hai lần. Nhưng không có ai ra mở cá»a. Margarita ấn nút mạnh hÆ¡n và nghe thấy tiếng chuông reo trong căn há»™ cá»§a Latunski. Vâng, cho đến khi chui và o quan tà i, ngưá»i có há»™ khẩu cư trú tại căn há»™ số 84 tầng hầm cá»§a ngôi nhà nà y phải mang Æ¡n Berlioz quá cố, vì ông chá»§ tịch MASSOLIT đã lăn xuống bánh tà u Ä‘iện, và phiên há»p tưởng niệm lại tổ chức đúng và o cái buổi chiá»u hôm đó. Nhà phê bình Latunski sinh ra dưới má»™t ngôi sao bản mệnh tốt. Nó đã cứu ông ta khá»i phải gặp mặt vá»›i Margarita đã biến thà nh phù thá»§y và o tối thứ sáu hôm đó!
Không có ai ra mở cá»a. Lúc đó Margarita phóng như bay xuống phÃa dưới, vừa chạy vừa đếm số tầng, rồi lao ra ngoà i đưá»ng, ngước mắt nhìn lên, đếm lại số tầng ở bên ngoà i Ä‘oán xem cá»a sổ căn há»™ Latunski ở chá»— nà o. Không còn nghi ngá» gì nữa, đó là năm ô cá»a sổ tối thẫm ở góc tòa nhà trên tầng tám. Tin chắc như váºy rồi, Margarita liá»n bay lên không, và sau mấy giây đồng hồ nà ng đã bước qua ô cá»a sổ để mở và o căn phòng không đèn, chỉ có ánh trăng trải dà i má»™t vệt sáng lấp lánh. Margarita chạy theo vệt sáng đó tìm công tắc Ä‘iện, má»™t phút sau, toà n bá»™ căn há»™ đã được chiếu sáng. Cây bà n chải cá» sà n đứng ở góc. Sau khi biết chắc rằng không có ai ở nhà , Margarita mở cá»a dẫn ra cầu thang và kiểm tra lại tấm biển Ä‘á». Nó vẫn nằm nguyên chá»— cÅ©. Margarita đã đến được nÆ¡i cần đến..
Vâng, ngưá»i ta nói rằng cho đến táºn ngà y nay nhà phê bình Latunski vẫn tái mặt khi nhá»› lại cái buổi tối khá»§ng khiếp hôm đó, và cho đến táºn ngà y nay vẫn nhắc đến tên Berlioz vá»›i má»™t lòng biết Æ¡n vô hạn. Hoà n toà n không thể Ä‘oán trước được là má»™t vụ án hình sá»± xấu xa và đen tối như thế nà o sẽ xảy ra và o tối hôm đó, bởi từ nhà bếp trở ra, trong tay Margarita cầm má»™t chiếc búa con khá nặng.
Ngưá»i đà n bà biết bay khá»a thân và tà n hình cố kìm mình lại, hai tay nà ng run lên vì nóng nảy. Sau khi ngắm nghÃa kỹ lưỡng. Margarita Ä‘áºp búa lên dãy phÃm cá»§a chiếc đà n dương cầm, và trong khắp căn há»™ vang lên những tiếng ngân thảm thiết đầu tiên. Thứ nhạc cụ vô tá»™i phát ra những âm thanh Ä‘iên loạn. Các phÃm đà n gẫy nát, những thanh nẹp bằng xương bay tứ tung. Cây đà n rú rÃt, rên rỉ, gầm gà o ngân nga. Äầu búa Ä‘áºp và o mặt đà n đánh bóng là m nó vỡ tung kêu như súng nổ. Vừa thở dốc, Margarita vừa dùng búa giáºt đứt và đáºp nát những sợi dây đà n. Cuối cùng mệt lá», nà ng lùi lại, buông ngưá»i xuống chiếc ghế bà nh để thở lấy hÆ¡i.
Trong phòng tắm nghe vẳng ra tiếng nước réo dữ dá»™i. Cả trong bếp cÅ©ng váºy. “Hình như nước đã trà o xuống sà nâ€, - Margarita nghÄ© thầm và nói thêm thà nh tiếng:
- Mà không nên ngồi ở đây là m gì.
Nước đã chảy trà n từ bếp ra hà nh lang. Lá»™i đôi chân trần trong nước, Margarita xách những xô nước đầy từ bếp và o phòng là m việc cá»§a nhà phê bình và đổ và o các ngăn kéo bà n viết. Rồi sau khi đã dùng búa Ä‘áºp vỡ cánh cá»a tá»§ cÅ©ng ở phòng là m việc đó, nà ng chạy và o buồng ngá»§. Äáºp vỡ chiếc tá»§ gương, Margarita lôi từ đó ra bá»™ quần áo comlê cá»§a nhà phê bình và nháºn và o bể tắm. Nà ng đổ má»™t chai má»±c đầy lấy ở phòng là m việc lên chiếc giưá»ng đôi trải nệm cầu kỳ trong buồng ngá»§. Việc phá phách mà nà ng Ä‘ang tiến hà nh mang lại cho Margarita má»™t khoái cảm sâu sắc, nhưng đồng thá»i nà ng vẫn luôn thấy rằng kết quả vẫn là quá Ãt á»i. Vì váºy nà ng bắt đầu là m bất cứ cái gì có thể là m. Margarita Ä‘áºp vỡ những cháºu si dùng là m cây cảnh ở trong phòng đặt đà n dương cầm. Chưa là m xong việc đó, nà ng trở và o phòng ngá»§ và dùng dao là m bếp băm nát chăn đệm, vải trải giưá»ng, Ä‘áºp vụn những khung ảnh lồng kÃnh. Nà ng không cảm thấy mệt, chỉ có mồ hôi chảy ròng ròng khắp thân thể.
Trong thá»i gian đó, ở căn há»™ số 82 nằm ở tầng dưới căn há»™ cá»§a Latunski, bà là m công cá»§a nhà viết kịch Kvant Ä‘ang ngồi uống trà ở phòng bếp và ngạc nhiên trước những tiếng động ầm ầm, loảng xoảng, rên rỉ từ tầng trên vá»ng xuống. Ngẩng đầu nhìn lên, bà bá»—ng nhiên trông thấy má»™t mảnh trần nhà ngay trước mắt bà dần dần chuyển từ mà u trắng vốn có cá»§a mình sang mà u xanh lợt chết chóc. Mảng mà u xanh lá»›n loang ra nhanh chóng, và bá»—ng nhiên trên đó phồng lên những giá»t nước. Bà là m công ngồi nhìn chừng hai phút, kinh ngạc trước hiện tượng khác thưá»ng đó, mãi cho đến lúc từ trần nhà má»™t tráºn mưa tháºt sá»± nhá» long tong xuống sà n. Bấy giá» bà má»›i nhảy chồm dáºy lấy cháºu hứng dưới những giá»t nước, nhưng Ä‘iá»u đó chẳng được Ãch lợi gì vì tráºn mưa má»—i lúc má»™t lan rá»™ng và bắt đầu rót xuống cả bà n bếp, bình khà ga lẫn tá»§ chạn đựng bát đĩa. Hét lên má»™t tiếng, bà là m công cá»§a nhà viết kịch Kvant rá»i căn há»™ chạy vụt ra cầu thang, và ngay láºp tức trong căn há»™ cá»§a Latunski vang lên những hồi chuông gay gắt.
- Ôi, ngưá»i ta đã gá»i chuông rồi, phải Ä‘i thôi, - Margarita nói. Nà ng cưỡi lên cây bà n chải cá» sà n, lắng nghe tiếng má»™t ngưá»i đà n bà đang hét và o lá»— khóa cá»a:
- Mở cá»a, mở cá»a! Duisia, mở cá»a! Nước ở chá»— chị trà n ra phải không! Chảy xuống cả chá»— chúng tôi.
Margarita bay lên không chừng má»™t mét và dùng búa đánh và o chùm đèn. Hai bóng đèn vỡ tan, những váºt trang trà bay tứ tung. Tiếng kêu ngoà i ổ khóa ngừng bặt, trên cầu thang nghe có tiếng bước chân chạy vá»™i. Margarita bÆ¡i ra cá»a sổ; khi đã ở phÃa ngoà i, nà ng vung nhẹ tay dùng búa đánh và o mặt kÃnh. Má»™t tiếng xoảng vang lên, những mảnh vỡ theo mặt tưá»ng ốp đá cẩm thạch tuôn rà o rà o xuống dưới như thác. Margarita bay đến bên ô cá»a khác tiếp theo. Ở rất xa phÃa dưới, má»™t đám ngưá»i chạy dá»c theo vỉa hè, má»™t trong hai chiếc xe ôtô Ä‘áºu ở cổng bóp còi inh á»i và lùi ra xa.
Äáºp xong các cá»a sổ cá»§a nhà Latunski, Margarita bay sang căn há»™ bên cạnh. Tiếng búa Ä‘áºp má»—i lúc má»™t dồn dáºp hÆ¡n, khắp lối phố vang lên đầy ắp tiếng loảng xoảng, ầm ầm. Từ cổng cầu thang thứ nhất, ngưá»i gác cá»a chạy ra, ngước nhìn lên cao, lưỡng lá»± má»™t lúc, có lẽ là không ngay láºp tức xác định được mình phải là m gì, rồi đút chiếc còi và o miệng và rúc lên dữ dá»™i. Trong tiếng còi rúc đó, vá»›i má»™t sá»± hăng hái đặc biệt, Margarita kết thúc nốt ô cá»a sổ cuối cùng ở tầng tám rồi hạ xuống tầng bảy và lại bắt đầu Ä‘áºp các cá»a kÃnh ở đó.
Buồn tình vì từ lâu phải ngồi vô công rồi nghá» sau cánh cá»a bằng kÃnh trong gian tiá»n sảnh cá»§a tòa nhà , ngưá»i gác cá»a dồn hết tâm lá»±c cá»§a mình và o chiếc còi; thêm và o đó tiếng còi cá»§a ông ta bám sát Margarita, dưá»ng như hòa đệm vá»›i nà ng. Trong khoảng thá»i gian Margarita bay từ cá»a sổ nà y sang cá»a sổ khác, ông ta ngừng lấy hÆ¡i, và khi đã hÃt không khà đầy mồm, cùng vá»›i tiếng búa Ä‘áºp cá»§a Margarita, ông ta thổi vang, khoan xoáy và o bầu không khà xuyên lên đến táºn đỉnh trá»i.
Những cố gắng cá»§a ông ta, cá»™ng thêm và o những ná»— lá»±c cá»§a Margarita đã nổi Ä‘iên, đã Ä‘em lại những kết quả to lá»›n. Trong khu nhà náo loạn. Những cá»a kÃnh còn nguyên vá»™i vả mở toang, trong khung cá»a những mái đầu ngưá»i xuất hiện rồi lại biến mất; còn những cá»a sổ để ngá» thì lại vá»™i vả đóng và o. Trong cá»a sổ cá»§a những ngôi nhà đối diện, trên ná»n được chiếu sáng xuất hiện những bóng ngưá»i Ä‘en thẫm, tất cả cố Ä‘oán xem tại sao những tấm kÃnh cá»a sổ ở Khu Văn Kịch má»›i xây lại vỡ tan không có nguyên do nà o như váºy.
Trong ngõ phố, dân chúng đổ xô đến Khu Văn Kịch, còn phÃa trong cá»§a ngôi nhà , má»i ngưá»i há»—n loạn, ngÆ¡ ngác chạy Ä‘i chạy lại đầy cháºt tất cả các cầu thang. Bà là m công cá»§a nhà viết kịch Kvant hét vá»›i những ngưá»i chạy qua cầu thang rằng căn há»™ cá»§a bà ta bị nước chảy và o đầy, và chỉ má»™t lát sau hoà giá»ng vá»›i bà ta là tiếng kêu cá»§a chị là m công nhà Khustov ở căn há»™ số 80 nằm phÃa dưới căn há»™ cá»§a Kvant. Ở nhà Khustov, nước từ trần trút xuống cả nhà bếp, cả ở buồng vệ sinh. Cuối cùng, má»™t mảng vá»a lá»›n tướng trên trần phòng bếp cá»§a nhà Kvant rá»›t ụp xuống, là m vỡ toà n bá»™ số bát đĩa bẩn, tiếp liá»n sau đó là má»™t tráºn mưa rà o tháºt sá»±: từ lá»›p lót trần ướt sÅ©ng buông võng xuống nước đổ như xối. Liá»n đấy, trên khắp cầu thang cá»§a cổng thứ nhất bắt đầu nổi lên những tiếng la hét. Äang bay qua ô cá»a sổ gần cuối cùng cá»§a tầng bốn, Mạrgarita nhìn và o trong và thấy má»™t ngưá»i đà n ông trong cÆ¡n hoảng hốt Ä‘ang kéo vá»™i lên đầu chiếc mÅ© chống hÆ¡i ngạt. Margarita nện búa và o kÃnh, là m cho anh ta hoảng hốt chạy biến khá»i phòng.
Và đột ngá»™t tráºn Ä‘áºp phá man rợ bá»—ng dưng chấm dứt. Hạ xuống tầng ba, Margarita nhìn và o ô cá»a sổ cuối cùng được che bằng tấm mà n nhẹ mà u thẫm. Trong phòng, má»™t ngá»n đèn nhá» chao che kÃn sáng má» má». Má»™t cáºu bé chừng bốn tuổi ngồi trên chiếc giưá»ng nhá» có lưới bá»c hai bên Ä‘ang sợ hãi lắng tai nghe ngóng. Không có ngưá»i lá»›n ở trong phòng. Có lẽ là tất cả má»i ngưá»i đã chạy ra khá»i nhà .
- Ngưá»i ta Ä‘ang Ä‘áºp kÃnh, - cáºu bé nói và gá»i: - Mẹ Æ¡i!
Không ai đáp, và cáºu bé nói:
- Mẹ, con sợ.
Margarita rẽ tấm mà n gió, bay và o phòng.
- Con sợ, - cáºu bé lặp lại và cả ngưá»i run lên.
- Ôi cháu bé bá»ng, cháu đừng sợ, đừng sợ, - Margarita nói, cố gắng là m dịu bá»›t cái giá»ng nói tá»™i lá»—i và khà n khà n vì gió cá»§a mình, - đó là bá»n trẻ con Ä‘áºp vỡ kÃnh ấy.
- Bằng súng cao su ạ? - cáºu bé thôi run, há»i.
- Bằng súng cao su, bằng súng cao su, - Margarita xác nháºn, - còn cháu ngá»§ Ä‘i.
- Chắc là anh Sitnich đấy, - cáºu bé nói, - anh ấy có súng cao su.
- Äúng, tất nhiên là anh ấy rồi!
Cáºu bé láu lỉnh nhìn Ä‘i đâu đó sang bên và há»i:
- Cô đang ở đâu đấy ạ?
- Cô không có tháºt đâu, - Margarita đáp, - đấy là cháu mÆ¡ thấy cô đấy.
- Cháu cÅ©ng nghÄ© như váºy mà , - cáºu bé nói.
- Cháu nằm xuống đi, - Margarita ra lệnh, - cháu đặt bà n tay xuống dưới má ấy, và cô sẽ đến với cháu trong mơ.
- Cô đến vá»›i cháu Ä‘i, đến Ä‘i, - cáºu bé đồng ý và láºp tức nằm xuống, tay đặt dưới má.
- Cô sẽ kể chuyện cho cháu nghe, - Margarita nói và áp bà n tay nóng hổi cá»§a mình lên mái tóc cắt ngắn cá»§a cáºu bé, - chuyện kể rằng có má»™t ngưá»i đà n bà đang sống trên Ä‘á»i. Ngưá»i đà n bà đó không có con, và nói chung cả hạnh phúc cÅ©ng không có. Lúc đầu chị ta than khóc, khóc rất lâu, rồi sau đó ngưá»i đà n bà trở nên độc ác… - Margarita ngừng lá»i rút tay vá» - cáºu bé đã ngá»§ say.
Margarita nhẹ nhà ng đặt chiếc búa lên bệ cá»a sổ và bay ra khá»i phòng. Cạnh ngôi nhà là má»™t cảnh náo loạn há»—n độn. Má»i ngưá»i chạy Ä‘i chạy lại dá»c theo vỉa hè rải đầy mảnh kÃnh vỡ và hò la những Ä‘iá»u gì đó. Äã thấy thấp thoáng trong số há» má»™t và i ngưá»i công an. Bất ngá» có tiếng kẻng đổ dồn, và từ phố Arbat, má»™t cá»— xe cứu há»a đỠrá»±c vá»›i chiếc thang đứng chạy xá»™c và o ngõ phố…
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo không còn là m Margarita quan tâm nữa. Ngắm nhìn cẩn tháºn để khá»i vướng và o má»™t sợi dây Ä‘iện nà o đó, nà ng kẹp chặt hÆ¡n cây bà n chải cá» sà n và chỉ má»™t thoáng sau đã ở phần trên ngôi nhà khốn khổ ná». PhÃa dưới nà ng, ngõ phố chao nghiêng và tụt thấp xuống. Dưới chân Margarita, thay và o chá»— ngõ phố là má»™t biển mái nhà bị vô số các con đưá»ng sáng lấp lánh cắt ngang dá»c thà nh những góc tù, góc nhá»n. Rồi tất cả bá»—ng trôi dạt sang má»™t bên, những dãy đèn trở nên má» dần và dÃnh kết lại vá»›i nhau.
Margarita là m thêm má»™t cú giáºt, và toà n bá»™ biển mái nhà như biến mất và o lòng đất, thay và o đó xuất hiện má»™t mặt hồ toà n những ánh đèn Ä‘iện lung linh run rẩy; cái mặt hồ đó bá»—ng đột ngá»™t dá»±ng ngược lên, rồi liá»n đấy đã ở ngay phÃa trên đầu cá»§a Margarita, còn phÃa dưới chân nà ng là vầng trăng lóng lánh. Hiểu rằng mình bị lá»™n đầu xuống dưới, Margarita lấy lại tư thế bình thưá»ng và khi nhìn lại thì thấy rằng giỠđây cả mặt hồ cÅ©ng không còn nữa, mà ở dưới đó, phÃa sau lưng nà ng chỉ còn lại má»™t vầng hồng nÆ¡i chân trá»i. Rồi sau má»™t giây nó cÅ©ng biến mất nốt, Margarita thấy rằng nà ng chỉ còn lại má»™t mình vá»›i mặt trăng Ä‘ang bay trên cao phÃa bên phải nà ng. Tóc cá»§a Margarita đã từ lâu dồn lại thà nh lá»n dà i phÃa sau đầu, còn ánh trăng vá»›i tiếng gió rÃt tắm gá»™i thân thể nà ng. Nhìn xuống, thấy phÃa dưới hai dãy dà i những ánh lá»a thưa thá»›t nháºp và o thà nh hai vệt lá»a liên tục và rất nhanh chóng lùi lại phÃa sau, Margarita Ä‘oán ra rằng nà ng Ä‘ang bay vá»›i má»™t tốc độ khá»§ng khiếp, và nà ng ngạc nhiên khi thấy mình không bị nghẹt thở.
Sau thêm mấy giây, ở rất xa phÃa dưới trong khoảng tối Ä‘en cá»§a mặt đất, lại bừng lên má»™t hồ ánh Ä‘iện má»›i, nó lấp lánh ngay dưới chân Margarita rồi xoáy tròn như má»™t chiếc Ä‘inh ốc tụt sâu xuống lòng đất. Lại thêm và i giây nữa – và lại má»™t cảnh tượng đúng như thế.
- Các thà nh phố! Các thà nh phố! – Margarita hét lên.
Sau đó chừng hai hay ba lần gì đấy, nà ng trông thấy những thanh gươm phát sáng mỠmỠnằm trong những cái bao mà u đen để mở, Margarita đóan ra đó là những con sông.
Quay đầu nhìn lên phÃa trên và sang trái, Margarita Ä‘ang bay ngắm nhìn mặt trăng vùn vụt phÃa trên đầu nà ng như Ä‘iên dại lao ngược vá» phÃa Moskva; và đồng thá»i cùng trong lúc đó bằng má»™t cách kỳ lạ nà o đấy, dưá»ng như nó vẫn đứng nguyên tại chá»—, nhá» váºy có thể trông thấy rất rõ trên bá» mặt cá»§a nó má»™t con váºt mà u thẫm bà ẩn – không hẳn là con rồng, cÅ©ng không hẳn là con ngá»±a gù - vá»›i chiếc mõm nhá»n hướng vá» cái thà nh phố mà Margarita vừa rá»i bá».
Äến đây trong đầu Margarita chợt nảy ra má»™t ý nghÄ©, rằng tháºt ra nà ng xua cây bà n chải bay Ä‘iên cuồng như thế là hoà i phÃ. Như váºy nà ng tá»± tước mất cá»§a nà ng cái khả năng ngắm nhìn má»i váºt má»™t cách thá»a đáng, táºn hưởng chuyến bay má»™t cách thá»a thÃch. Có má»™t cái gì đó mách vá»›i nà ng rằng ở nÆ¡i kia, nÆ¡i nà ng sắp bay đến, má»i ngưá»i sẽ đợi nà ng, và nà ng chẳng việc gì phải là m cho mình buồn chán bởi cái độ cao và váºn tốc Ä‘iên cuồng như thế nà y.
Margarita giúi cây bà n chải cá» sà n vá» phÃa trước, là m cho Ä‘uôi cán cá»§a nó hướng lên phÃa trên, giảm tốc độ lại tháºt cháºm, hạ thấp xuống sát mặt đất. Cái động tác trượt xuôi dốc đó, như trên má»™t cá»— xe trượt nhẹ bẫng, là m cho nà ng cảm thấy vô cùng thÃch thú. Mặt đất dâng ngược lên đón nà ng, trong cái khối không hình thù trước đó còn Ä‘en ngòm dần dần hiện ra những Ä‘iá»u bà ẩn và kỳ diệu cá»§a má»™t đêm trăng sáng. Mặt đất bay ngược lên đón nà ng, và Margarita đã cảm thấy mùi cá»§a những khu rừng Ä‘ang bắt đầu xanh lá. Margarita bay ngay trên mà n sương mù cá»§a má»™t cánh đồng cỠđẫm sương, rồi trên má»™t chiếc đầm. PhÃa dưới Margarita, bầy ếch đồng thanh kêu râm ran; còn ở má»™t nÆ¡i nà o đó tÃt xa, tiếng Ä‘oà n tà u chạy vá»ng đến không hiểu sao là m cho trái tim nà ng vô cùng xao xuyến. Äoà n tà u bò cháºm chạp như má»™t con sâu róm, ném từng chùm tia lá»a lên không. Sau khi vượt Ä‘oà n tà u, Margarita còn bay qua mặt hồ nước lấp lánh như gương, nÆ¡i má»™t mặt trăng thứ hai trôi nổi dưới chân nà ng, rồi nà ng hạ thấp xuống thêm đến mức chân suýt chạm và o ngá»n những cây thông cổ thụ cao vút.
Ở phÃa sau lưng, có tiếng gió rÃt bất chợt Ä‘uổi theo Margarita. Dần dần, hoà cùng vá»›i tiếng động cá»§a má»™t váºt gì đó phóng vùn vụt như hòn đạn đại bác là tiếng cưá»i cá»§a phụ nữ nghe vang xa đến hà ng mấy dặm. Margarita ngoái đầu nhìn lại và trông thấy má»™t váºt thể mà u Ä‘en thẫm có cấu trúc phức tạp Ä‘ang tiến đến gần. Váºt lạ má»—i lúc má»™t hiện rõ thêm, và Margarita nháºn ra có ngưá»i Ä‘ang cưỡi trên má»™t váºt gì đó bay vùn vụt. Cuối cùng thì váºt ấy lại tháºt gần. Giảm dần tốc độ. Natasa đã Ä‘uổi kịp Margarita..
Hoà n toà n khá»a thân, vá»›i mái tóc sổ tung bay trong gió, Natasa cưỡi trên lưng má»™t con lợn đực thiến; hai chân trước cá»§a con lợn kẹp chặt chiếc cặp da, còn hai chân sau ra sức hối hả bÆ¡i trong không khÃ. Chiếc kÃnh kẹp tuá»™t ra khá»i mÅ©i còn nối và o đầu má»™t sợi dây bay cạnh con lợn chốc chốc loáng lên dưới ánh trăng rồi tắt lịm, chiếc mÅ© thỉnh thoảng lại trùm xuống mắt lợn. Chăm chú nhìn kỹ, Margarita nháºn ra con lợn đực thiến đó chÃnh là Nikolai Ivanovich, và lúc đó tiếng cưá»i cá»§a nà ng vang rá»n khắp khu rừng, hòa vá»›i tiếng cưá»i cá»§a Natasa.
- Natasa! – Margarita hét lên lanh lảnh, - Em thoa kem đấy à ?
- Ôi chị Æ¡i! – Natasa cất lá»i đáp, tiếng reo cá»§a cô đánh thức cánh rừng thông Ä‘ang im lìm trong giấc ngá»§, - ôi nữ hoà ng nước Pháp(1) cá»§a em, đây là em thoa kem lên cả mảng đầu hói cá»§a ông ta đấy!
- Ôi nữ hoà ng! – con lợn đực thiến hét lên nức nở, trong khi vẫn mang nữ kỵ sĩ trên lưng phi nước đại.
- Ôi chị thân yêu! Chị Margarita Nikolaevna! - vừa phi bên cạnh Margarita, Natasa vừa hét to, - em thú tháºt là em đã lấy kem cá»§a chị. Bởi vì chúng em cÅ©ng muốn được sống và bay! Hãy tha lá»—i cho em, thưa nữ chúa, còn em sẽ không trở lại đâu, bằng bất cứ giá nà o em cÅ©ng sẽ không trở lại! Ôi thÃch quá, chị Margarita Nikolaevna ! Ông ta đã ngá» lá»i cầu hôn em, - Natasa chá»c chá»c ngón tay và o cổ con lợn đực thiến Ä‘ang thở phì phò má»™t cách ngượng nghịu, - lá»i cầu hôn kia đấy! Ông đã gá»i tôi là gì nhỉ, hả? – Natasa cúi đầu xuống hét và o tai con lợn đực thiến..
- Nữ thần! – con lợn rên lên. – Tôi không thể bay nhanh như thế nà y được! Tôi có thể đánh rÆ¡i mất những giấy tá» quan trá»ng. Natalia Prokophievna (2), tôi phản đối.
- Vứt mẹ những giấy tá» cá»§a ông cho quá»· sứ Ä‘i! – phá lên cưá»i má»™t cách xấc xược, Natasa hét.
- Sao lại nói thế, Natalia Prokophievna! Có ai nghe thấy chúng ta thì sao? – con lợn đực thiến hét to khẩn khoản.
Phi nước đại cạnh Margarita, Natasa vừa cưá»i vừa kể lại vá»›i nà ng những câu chuyện đã diá»…n ra ở biệt thá»± sau khi Margarita Nikolaevna bay ra khá»i cổng.
Và vá»›i cô cÅ©ng đã xảy ra đúng cái Ä‘iá»u đã xảy ra vá»›i Margarita. Trong khi Natasa Ä‘ang đứng trong gương thÃch thú ngắm nhìn sắc đẹp cá»§a mình, cưá»i sung sướng, thì cánh cá»a bá»—ng mở ra và Nikolai Ivanovich xuất hiện trước mặt Natasa. Ông ta có vẻ rất xúc động, trong tay cầm mảnh áo lót cá»§a Margarita Nikolaevna cùng vá»›i chiếc cặp và cả mÅ© cá»§a mình. Trông thấy Natasa, Nikolai Ivanovich đứng đực ngưá»i ra. Trấn tÄ©nh lại Ãt nhiá»u, cả ngưá»i đỠnhư tôm luá»™c, ông ta nói rằng ông ta có trách nhiệm nhặt chiếc áo lót lên và đÃch thân mang đến…
- Ông đã nói những gì, hả đồ vô lại? – Natasa vừa cưá»i sằng sặc, vừa ré lên the thé, - ông đã nói gì, đã rá»§ rê như thế nà o? Äã hứa hẹn bao nhiêu tiá»n? Lại còn nói rằng Klavdia Petrovna sẽ không biết gì hết. Thế nà o, ông bảo là tôi nói láo à ? – Natasa hét và o tai con lợn thiến, còn con lợn chỉ ngoảnh mồm sang hai bên má»™t cách ngượng nghịu.
Äùa cợt chán ở trong phòng ngá»§, Natasa thoa kem lên đầu Nikolai Ivanovich và chÃnh mình cÅ©ng đỠngưá»i ra vì kinh ngạc. Khuôn mặt cá»§a ngưá»i đà n ông đáng kÃnh sống ở tầng dưới thu nhá» lại và biến thà nh chiếc mõm lợn, còn tay và chân má»c thêm móng sừng. Nhìn thấy mình trong gương, Nikolai Ivanovich rú lên tuyệt vá»ng và man dại, nhưng đã muá»™n. Mấy giây sau, bị Natasa cưỡi trên lưng, ông ta rá»i Moskva bay Ä‘i đâu đó đến vá»›i quá»· sứ, miệng không ngá»›t rên rỉ Ä‘au khổ.
- Tôi yêu cầu phải trả lại hình dáng bình thưá»ng cá»§a tôi, - con lợn đực thiến bá»—ng ụt ịt và rên lên không hẳn là điên loạn, cÅ©ng không hẳn là cầu khẩn, - tôi không có ý định bay đến cái nÆ¡i tụ há»p bất hợp pháp đó đâu! Margarita Nikolaevna, chị cần phải ra lệnh cho ngưá»i là m công cá»§a chị !
- A, tôi bây giá» là ngưá»i là m công vá»›i ông đấy à ? Ngưá»i là m công hả? – Natasa vừa véo tai con lợn đực thiến, vừa hét. - Thế còn nữ thần? Ông đã gá»i tôi như thế nà o hả?
- Thần Vệ Nữ! – con lợn đực thiến thút thÃt đáp trong khi bay ngang qua má»™t con suối chảy róc rách giữa những tảng đá, bốn vó chạm sá»™t soạt và o những bụi phỉ tá».
- Thần Vệ Nữ! Thần Vệ Nữ! – Natasa hét lên đắc thắng, má»™t tay chống nạnh ngang sưá»n, tay kia vươn thẳng lên mặt trăng. - Chị Margarita! Nữ Hoà ng! Chị hãy xin cho em được là m phù thá»§y. Ngưá»i ta sẽ nghe chị, chị đã được trao quyá»n lá»±c!
Và Margarita đáp lá»i:
- ÄÆ°á»£c rồi, chị hứa vá»›i em!
- Cám Æ¡n chị! – Natasa hét lên và bá»—ng quát to gay gắt và không hiểu sao có vẻ buồn bã: - Hầy! Hầy! Nhanh lên !Nhanh lên! Nà o, nhanh lên nữa! – Natasa kẹp chặt gót chân và o hai bên sưá»n đã trở nên gầy rá»™c Ä‘i trong chuyến bay Ä‘iên dại cá»§a con lợn đực thiến, là m nó lại phóng vụt lên xé không khà vù vù, má»™t khoảnh khắc sau Natasa đã ở rất xa phÃa trước như má»™t chấm Ä‘en, rồi hoà n toà n biến mất, và tiếng gió rÃt cÅ©ng tan dần. Margarita vẫn bay chầm cháºm như trước trong má»™t vùng hoang vắng và xa lạ, phÃa trên những ngá»n đồi lá»— chá»— đây đó những hố đất nằm giữa các cây thông cổ thụ cao vút đứng tách xa nhau.
Margarita vừa bay vừa nghÄ© rằng có lẽ bây giá» nà ng đã ở cách Moskva rất xa. Cây bà n chải cá» sà n giá» không còn bay phÃa trên ngá»n thông nữa, mà đang len lá»i giữa những thân cây được mặt trăng dát bạc lên má»™t bên. Cái bóng má» cá»§a nà ng trượt trên mặt đất ở phÃa trước mặt: bây giá» mặt trăng đã rá»i và o lưng Margarita.
Margarita cảm thấy có nước ở gần đâu đây và đoán rằng mình sắp tá»›i Ä‘Ãch. Những cây thông lùi lại phÃa sau, Margarita lặng lẽ bay trên không đến bên má»™t bá» dốc bằng đá phấn. Ở phÃa dưới bá» dốc nà y, nằm ẩn trong bóng tối, là má»™t con sông. Là n sương mù treo giữa những lùm cây dưới chân bá» dốc thẳng đứng, còn phÃa bên kia là triá»n sông thấp thoai thoải. Ở đó, dưới gốc cá»§a đám cây tán rá»™ng đứng cô đơn giữa bãi trống, báºp bùng má»™t đám lá»a nhá» và thấp thoáng những bóng ngưá»i Ä‘i lại. Margarita có cảm tưởng như từ đấy vẳng lên rầm rì má»™t Ä‘iệu nhạc vui vẻ. Tiếp đó, đến hút tầm mắt nhìn, trên thung lÅ©ng tráng bạc không há» thấy có má»™t chút dấu hiệu nà o cá»§a nhà ở và cá»§a con ngưá»i.
Margarita nhảy từ đỉnh bá» dốc xuống dưới và nhanh chóng chạy đến bên mép nước. Là n nước mát quyến rÅ© nà ng sau chuyến bay trên không. Vứt cây bà n chải cá» sà n sang bên, nà ng lấy đà nhảy chúi đầu xuống sông. CÆ¡ thể nhẹ nhà ng cá»§a nà ng như mÅ©i tên cắm sâu và o mặt nước, và má»™t cá»™t nước vá»t tung lên tưởng chừng tá»›i táºn mặt trăng. Nước ấm như ở trong nhà tắm và sau khi ngoi lên từ độ sâu không đáy, Margarita bÆ¡i lá»™i vùng vẫy thoải mái trong sá»± cô độc tuyệt đối trên dòng sông đêm.
Bên cạnh Margarita không có má»™t ai, nhưng ở hÆ¡i xa má»™t chút, đằng sau những lùm cây ráºm, nghe có tiếng nước vá»— và tiếng thở phì phò – có ai đấy cÅ©ng Ä‘ang tắm ở đó.
Margarita chạy lên bá». Ngưá»i nà ng đỠhồng lên sau khi tắm. Nà ng không cảm thấy mệt má»i má»™t tà nà o và sung sướng nhảy tròn trên bãi cỠướt. Bá»—ng nà ng thôi nhảy múa, cảnh giác lắng nghe. Tiếng thở phì phò má»—i lúc má»™t đến gần, rồi từ phÃa sau những lùm cây liá»…u chui ra má»™t gã đà n ông lõa thể, to béo, đầu đội chiếc mÅ© trụ lệch ra sau gáy. Äôi bà n chân cá»§a gã bám đầy bùn giống hệt như xá» trong đôi á»§ng Ä‘en. Theo cách thức gã vừa thở phì phò, vừa nấc cục có thể Ä‘oán được rằng gã vừa nốc tương đối, hÆ¡n nữa, Ä‘iá»u đó liá»n được xác nháºn bằng sá»± việc là dòng sông bá»—ng nhiên tá»a lên mùi cô nhắc sặc sụa.
Trông thấy Margarita, gã đà n ông ngó trân trân một lúc, rồi sung sướng hét to:
- Cái gì thế nà y? Có phải ta trông thấy cô nà ng không? Klodia, có phải đây đúng là em, nà ng quả phụ không bao giỠbiết buồn đó không? Cả em cũng đến đây à ? - rồi gã xông đến bắt tay chà o.
Margarita lùi lại và đáp với vẻ ngạo nghễ:
- Cút mẹ nhà ngươi đến vá»›i quá»· sứ Ä‘i. Ta là Klodia nà o đối vá»›i nhà ngươi? Ngươi mở mắt ra xem Ä‘ang nói chuyện vá»›i ai đấy, - và sau má»™t thoáng lưỡng lá»±, nà ng kèm thêm và o câu nói cá»§a mình má»™t trà ng dà i những lá»i chá»i rá»§a không được phép in. Tất cả những cái đó tạo nên má»™t tác động tỉnh ngưá»i đối vá»›i gã đà n ông to béo nhẹ dạ.
- Ôi, - gã rùng mình khẽ thốt lên. – Xin bà rá»™ng lòng lượng thứ cho tôi, thưa nữ hoà ng Margot sáng lạn! Tôi nhầm. Mà lá»—i là do cái thứ rượu cô nhắc đáng nguyá»n rá»§a ấy! – gã to béo quỳ má»™t chân xuống, tay cầm chiếc mÅ© trụ vung sang bên, nghiêng ngưá»i chà o và bắt đầu nói lắp bắp tiếng Nga lẫn lá»™n tiếng Pháp những Ä‘iá»u nhảm nhà nà o đó vỠđám cưới máu cá»§a ngưá»i bạn Hessar cá»§a gã ở Paris, vá» rượu cô nhắc, và rằng gã rất hối háºn vì sá»± nhầm lẫn đáng buồn vừa rồi.
- Nhà ngươi cÅ©ng nên mặc quần dà i và o, đồ chó đực ạ, - Margarita nói, giá»ng đã dịu hÆ¡n.
Gã đà n ông to béo nhe răng cưá»i sung sướng vì thấy Margarita không nổi giáºn. Gã thông báo rằng sở dÄ© trong thá»i Ä‘iểm nà y gã không có quần dà i chỉ là vì lãng trà bá» quên nó trên sông Enisei trong lần tắm vừa rồi ở đó, và rằng ngay bây giá» gã sẽ bay tá»›i đấy, cÅ©ng ở gần ká» thôi; rồi sau khi cầu xin được thương tình và giúp đỡ, gã bắt đầu bước giáºt lùi, giáºt lùi mãi cho đến lúc trượt chân ngã ngá»a xuống nước. Nhưng ngay cả trong khi ngã, gã vẫn giữ trên khuôn mặt có vòng râu quai nón không ráºm rạp lắm cá»§a mình má»™t nụ cưá»i ngưỡng má»™, trung thà nh.
Còn Margarita, huýt lên má»™t tÃêng chói tai, cưỡi lên cây bà n chải cá» sà n vừa phi tá»›i bên cạnh, bay qua sông sang bá» bên kia. Bóng Ä‘en cá»§a ngá»n dốc đá phấn không trải tá»›i đây, và toà n bá»™ dải bá» nằm trong ánh trăng sáng lóa.
Margarita vừa chạm chân trên bãi cỠướt, tiếng nhạc dưới bóng cụm liá»…u liá»n nổi lên mạnh mẽ hÆ¡n, đống lá»a cÅ©ng tung lên những chùm tia vui vẻ hÆ¡n. Dưới những cà nh liá»…u má»c đầy các cụm hoa thÆ¡m mịn hiện rõ trong ánh trăng sáng, những con á»…nh ương mõm dà y ngồi thà nh hai hà ng và phồng ngưá»i lên, như bằng cao su, tấu má»™t bản hà nh khúc rá»™n rà ng bằng sáo gá»—. Những khúc gá»— mục phát lân tinh treo trên các nhà nh liá»…u trước mặt đám nhạc công để soi sáng các bản nhạc, ánh lá»a nhảy nhót cháºp chá»n trên mõm bầy á»…nh ương.
Bản hà nh khúc được tấu lên là để mừng Margarita. Nà ng được đón tiếp má»™t cách cá»±c kỳ trá»ng thể. Những nà ng tiên cá trong suốt dừng Ä‘iệu múa, tiếng hát cá»§a mình trên sông lại và vẫy vẫy những cà nh rong chà o Margarita, trên dảy bá» xanh thẫm hoang vắng vá»ng lại rất xa tiếng reo chúc cá»§a há». Những nà ng phù thá»§y khá»a thân từ phÃa sau mấy khóm liá»…u nhảy ra đứng thà nh hà ng và khuỵu chân, nghiêng mình trong những Ä‘iệu chà o cung đình. Má»™t ngưá»i chân dê bay đến, quỳ xuống hôn tay Margarita, trải tấm lụa xuống cá», há»i thăm nữ hoà ng tắm có thoải mái không, và má»i nà ng nằm xuống nghỉ.
Margarita đã là m đúng như váºy. Ngưá»i chân dê dâng lên nà ng má»™t cốc lá»›n rượu sâm banh; nà ng uống cạn, và trái tim nà ng láºp tức được sưởi ấm. Margarita há»i thăm Natasa giỠở đâu, nà ng nháºn được câu trả lá»i rằng sau khi tắm xong, Natasa đã cưỡi con lợn đực thiến cá»§a mình bay tiếp Ä‘i trước, vá» Moskva, để báo tin là Margarita sắp đến và giúp sá»a soạn xiêm y cho nà ng.
Trong khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i khi Margarita nằm nghỉ ngÆ¡i dưới khóm liá»…u, đã xảy ra má»™t sá»± việc. Trên không trung chợt vang lên tiếng rÃt, và má»™t váºt Ä‘en ngòm, rõ rà ng là bay lỡ đà , rÆ¡i tõm xuống nước. Mấy giây sau, chÃnh gã đà n ông to béo vá»›i hà ng râu quai nón, ngưá»i lúc nãy vừa có cuá»™c trình diện không đạt ở bá» sông bên kia, đã đứng trước mặt nà ng. Chắc là gã đã kịp phóng vù đến Enisei, bởi vì trên ngưá»i gã giá» là bá»™ quần áo Ä‘uôi tôm, nhưng ướt sÅ©ng từ đầu đến chân. Rượu cô nhắc lại chÆ¡i xá» gã má»™t lần nữa: trong lúc hạ xuống đất, gã trượt Ä‘Ãch rÆ¡i tõm xuống sông. Nhưng cả trong hoà n cảnh đáng buồn như váºy gã vẫn không đánh mất nụ cưá»i cá»§a mình trên khuôn mặt, và Margarita vừa cưá»i vừa cho phép gã đến hôn tay mình.
Sau đó tất cả bắt đầu chuẩn bị lên đưá»ng. Các nà ng tiên cá nhảy nốt Ä‘iệu vÅ© cá»§a mình dưới ánh trăng rồi tan biến và o không khÃ. Ngưá»i chân dê kÃnh cẩn há»i Margarita rằng nà ng bay đến con sông nà y bằng phương tiện gì; và khi biết rằng nà ng đã cưỡi cây bà n chải cá» sà n đến đây, ngưá»i chân dê nói:
- Ôi, như thế tháºt không tiện lắm, - và chỉ trong nháy mắt, ngưá»i chân dê lấy hai cà nh cây là m thà nh má»™t ống Ä‘iện thoại đáng ngá» rồi đòi ai đó phải ngay láºp tức gá»i đến má»™t cá»— xe. Và quả tháºt, Ä‘iá»u đó đã được thi hà nh ngay láºp tức. Má»™t cá»— xe mui trần mà u hung nhạt bá»—ng từ đâu rÆ¡i xuống, chỉ có Ä‘iá»u ngồi sau vô lăng không phải ngưá»i lái xe bình thưá»ng ta vẫn gặp, mà là má»™t con quạ Ä‘en má» dà i đội mÅ© lưỡi trai bằng vải kẻ ô, Ä‘i găng tay ống rá»™ng. Hòn đảo trở nên hoang vắng. Trong ánh trăng rá»±c rỡ, những nà ng phù thá»§y bay Ä‘i và tan biến. Äống lá»a đã cháy tà n, những hòn than hồng dần dần phá»§ má»™t lá»›p tro xám.
Ngưá»i chăn dê và gã đà n ông râu quai nón đỡ Margarita lên xe, nà ng buông mình ngồi xuống chiếc ghế rá»™ng phÃa sau. Cá»— xe rú máy, nhảy chồm rồi bay vụt lên hầu như tá»›i táºn mặt trăng. Hòn đảo biến mất, mất hút cả con sông, và Margarita bay vùn vụt vá» phÃa Moskva.
--------------------
(1) Chỉ nữ hoà ng Margot, má»™t nhân váºt trong tiểu thuyết cá»§a nhà văn A. Dumas.
(2) Natalia Prokophievna: tên gá»i đầy đủ chÃnh thức cá»§a Natasa.
Tà i sản của leminhchau
Chữ ký của leminhchau
23-06-2009, 11:59 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 22
ÃNH NẾN
Tiếng động Ä‘á»u Ä‘á»u cá»§a cá»— xe bay rất cao trên mặt đất đã dần dần ru ngá»§ Margarita, ánh trăng sưởi ấm nà ng má»™t cách dá»… chịu. Nhắm mắt lại, nà ng ngẩng mặt đón gió, Ãt nhiá»u buồn bã nghÄ© vá» cái bá» sông xa lạ nà ng vừa rá»i bá», và Margarita có cảm giác rằng nà ng sẽ không bao giỠđược thấy nó nữa. Sau tất cả các phép lạ và những Ä‘iá»u kỳ diệu cá»§a buổi tối hôm nay, nà ng đã đã Ä‘oán được rằng ngưá»i ta Ä‘ang đưa nà ng đến để gặp ai, nhưng Ä‘iá»u đó không còn là m nà ng sợ hãi. Cái hy vá»ng rằng ở đó nà ng sẽ được giúp đỡ để tìm lại hạnh phúc cá»§a mình đã là m cho nà ng trở nên không biết sợ. Nhưng tháºt ra nà ng cÅ©ng không có nhiá»u thá»i gian để ngồi trong xe mÆ¡ ước vá» cái hạnh phúc đó. Chẳng hiểu là lái xe rất thông thạo công việc cá»§a mình hay do cá»— xe quá tốt, nhưng chỉ má»™t chốc sau, khi Margarita mở mắt ra, nà ng đã trông thấy ở phÃa dưới không còn là những khoảng rừng tối Ä‘en, mà là má»™t mặt hồ lung linh ánh Ä‘iện cá»§a Moskva. Lái xe quạ Ä‘en vừa bay vừa vặn tháo bánh xe trước bên phải ra rồi hạ cá»— xe xuống má»™t nghÄ©a địa tuyệt đối vắng ngưá»i ở Dorogomilovo. Sau khi đỡ Margarita cùng vá»›i cây bà n chải cá» sà n cá»§a nà ng xuống xe – nà ng im lặng không há»i han bất kỳ má»™t Ä‘iá»u gì - quạ Ä‘en nổ máy hướng cá»— xe thẳng xuống lòng khe ở phÃa sau nghÄ©a địa. Nó ầm ầm lăn xuống đó rồi chết lặng. Quạ Ä‘en kÃnh cẩn đưa tay chà o, ngồi cưỡi lên chiếc bánh xe, bay Ä‘i mất.
Äúng lúc ấy, từ phÃa sau má»™t cá»™t bia xuất hiện tấm áo choà ng Ä‘en. Má»™t chiếc răng nanh loáng lên dưới ánh trăng, và Margarita nháºn ra đó là Azazello. Azazello ra hiệu má»i Margarita cưỡi lên cán cây bà n chải cá» sà n, còn mình nhảy lên thanh kiếm; cả hai bay vút lên không và mấy giây sau, không má»™t ai nhìn thấy, đã hạ xuống gần ngôi nhà số 302-bis trên phố Sadovaia.
Khi hai kẻ đồng hà nh, kẹp cây bà n chải cá» sà n và thanh kiếm dưới nách, Ä‘i qua cổng và o nhà , Margarita nhìn thấy má»™t ngưá»i đà n ông, đội mÅ© cát két Ä‘i á»§ng cao cổ, dáng mệt má»i đứng cạnh cá»a, có lẽ là đang chá» ai đó. Dù cho bước chân cá»§a Azazello và Margarita có nhẹ đến mấy, ngưá»i đà n ông đứng cô đơn kia vẫn nghe thấy và giáºt mình nhìn quanh, không hiểu những tiếng động đó là do ai gây nên.
Ngưá»i đà n ông thứ hai, giống ngưá»i thứ nhất đến mức kinh ngạc, há» gặp ở cổng cầu thang số sau. Và sá»± việc lại lặp lại. Những bước chân… Ngưá»i đà n ông lo lắng nhìn quanh, mặt cau có. Khi cánh cá»a mở ra và đóng lại, anh ta chạy theo hai ngưá»i tà ng hình vừa má»›i bước qua, nhìn và o cổng cầu thang, nhưng tất nhiên là không thể trông thấy cái gì cả.
Ngưá»i thứ ba, má»™t bản sao giống hệt ngưá»i thứ hai, và có nghÄ©a là cÅ©ng giống ngưá»i thứ nhất, túc trá»±c ở đầu cầu thang tầng ba. Anh ta hút má»™t thứ thuốc lá rất nặng, và Margarita báºt lên ho khi Ä‘i ngang qua. Như bị ong đốt, ngưá»i hút thuốc nhảy vá»t dáºy khá»i chiếc ghế băng Ä‘ang ngồi, lo lắng nhìn quanh, rồi bước đến bên hà ng tay vịn cầu thang, ngó xuống dưới. Trong khi đó, Margarita cùng vá»›i ngưá»i dẫn đưá»ng cá»§a mình đã ở cạnh cá»a ra và o cá»§a căn há»™ số 50. Không gá»i chuông, Azazello nhẹ nhà ng mở cá»a bằng chìa khóa cá»§a mình.
Äiá»u đầu tiên là m Margarita kinh ngạc là cái bóng tối mà nà ng rÆ¡i và o. Không trông thấy gì cả, chẳng khác gì dưới lòng đất. Margarita bất giác bám và o vạt áo cá»§a Azazello để khá»i vấp ngã. Nhưng liá»n đó, ở phÃa xa trên cao bắt đầu hiện ra nhấp nháy ánh lá»a cá»§a má»™t ngá»n đèn nà o đó Ä‘ang tiến đến gần. Vừa bước Ä‘i, Azazello vừa rút cây bà n chải cá» sà n từ dưới nách Margarita ra, và nó biến mất và o bóng tối không gây má»™t tiếng động nà o. Rồi há» bắt đầu leo lên cao theo những báºc thang rá»™ng, và Margarita cảm thấy như chúng sẽ không bao giá» kết thúc. Nà ng kinh ngạc khi nháºn ra rằng phòng ngoà i cá»§a má»™t căn há»™ bình thưá»ng ở Moskva lại có thể chứa nổi cái cầu thang khác thưá»ng tuy không nhìn thấy nhưng lại cảm thấy rất rõ là kéo dà i vô táºn nà y. Nhưng liá»n đó há» dừng lại, và Margarita hiểu rằng nà ng Ä‘ang đứng ở khoảng rá»™ng đầu cầu thang. Ãnh lá»a đã tiến đến sát ká», Margarita trông thấy khuôn mặt được chiếu sáng cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘en ngòm, cao lênh khênh, tay cầm chÃnh ngá»n đèn đó. Những ai chẳng mai đã gặp phải ngưá»i nà y trong những ngà y qua Ä‘á»u láºp tức nháºn ra anh ta, ngay cả dưới là n ánh sáng yếu á»›t toả ra từ ngá»n đèn cầm tay. Äó là Koroviev, anh ta cÅ©ng còn là Phagot. Äúng ra, vẻ ngoà i cá»§a Koroviev đã thay đổi rất nhiá»u. Ãnh lá»a cháºp chá»n cá»§a ngá»n đèn không còn phản chiếu lên cặp kÃnh kẹp mÅ©i nứt rạn đáng lẽ phải ném và o hố rác từ lâu, trên mặt anh ta giá» là chiếc kÃnh má»™t mắt, tháºt ra mà nói cÅ©ng bị nứt rạn. Những sợi ria trên khuôn mặt trân tráo được vuốt quăn lên và bôi kem. Còn mà u Ä‘en cá»§a Koroviev có thể giải thÃch má»™t cách hết sức đơn giản: anh ta mặc bá»™ lá»… phục Ä‘uôi tôm. Chỉ có ngá»±c áo là mà u trắng. Nhà ảo thuáºt, ngưá»i phiên dịch, quản ca, phù thá»§y, hay chỉ có quá»· sứ má»›i biết thá»±c sá»± anh ta là ai, - tóm lại, Koroviev, - nghiêng ngưá»i chà o và vung ngá»n đèn má»™t vòng rá»™ng trong không khÃ, má»i Margarita Ä‘i theo mình. Azazello đã biến mất.
“ Má»™t buổi tối tháºt lạ lùng, - Margarita nghÄ© thầm, - mình đã chỠđợi má»i thứ, chỉ có Ä‘iá»u không phải như thế nà y. Chẳng lẽ ở chá»— há» bị mất Ä‘iện hay sao? Nhưng cái Ä‘iá»u kỳ lạ nhất, là kÃch thước cá»§a căn nhà . Là m sao tất cả những thứ nà y có thể ở trong má»™t căn há»™ cá»§a Moskva được? Dứt khoát là không thể được!â€
Dù cho cây đèn cá»§a Koroviev có tá»a ánh sáng yếu á»›t đến mấy, Margarita vẫn hiểu ngay rằng nà ng Ä‘ang ở trong má»™t gian phòng rá»™ng mênh mông, mà lại còn thêm những dãy cá»™t lá»›n, tối thẫm và theo ấn tượng đầu tiên là nhiá»u vô táºn. Koroviev dừng lại cạnh chiếc ghế Ä‘i văng nà o đó, đặt cây đèn lên má»™t cái tá»§ thấp, đưa tay ra hiệu má»i Margarita ngồi, tá»± mình cÅ©ng ngồi xuống bên cạnh trong má»™t tư thế rất Ä‘iệu – bà n tay chống cằm, khuá»·u tay đặt trên mặt tá»§.
- Thưa bà , xin phép được tá»± giá»›i thiệu, - Koroviev cất giá»ng kèn kẹt, - tôi là Koroviev. Bà chị ngạc nhiên là không có Ä‘iện phải không? Chắc hẳn là bà chị nghÄ© để tiết kiệm chứ gì? Không, không phải, tuyệt đối không phải thế! Nếu đúng là như thế thì cứ để bất cứ tên Ä‘ao phá»§ nà o gặp đầu tiên, - dù cho là má»™t trong số những tên mà hôm nay, chỉ lát nữa thôi, sẽ được hân hạnh hôn lên đầu gối bà chị, - chặt đứt đôi đầu tôi ra ngay trên chiếc tá»§ nà y. Mà chỉ đơn giản là vì messir không thÃch ánh sáng Ä‘iện, và chúng tôi sẽ chỉ báºt đèn lên trong thá»i khắc cuối cùng. Và lúc đó bà chị hãy tin rằng nó sẽ không thiếu đâu. Tháºm chà nếu bá»›t Ä‘i được má»™t Ãt thì có lẽ còn tốt hÆ¡n.
Margarita cảm thấy thÃch Koroviev, những lá»i ba hoa liến thoắng cá»§a anh ta là m cho nà ng tÄ©nh tâm lại.
- Không phải thế, - Margarita đáp, - cái là m cho tôi ngạc nhiên hÆ¡n là tất cả những cái nà y có thể chứa ở đây được, - nà ng vung tay nhấn mạnh kÃch thước rá»™ng lá»›n vô táºn cá»§a gian phòng.
Koroviev khịt mũi đầy khóai trá, là m bóng đen của những nếp nhăn trên mũi khẽ lay động.
- Trong tất cả má»i chuyện, đó lại là điá»u đơn giản nhất! – anh ta nói. - Äối vá»›i những ai biết thế nà o là chiá»u Ä‘o thứ năm thì việc đẩy kÃch thước cá»§a gian phòng xa đến bất kỳ giá»›i hạn nà o mình muốn là má»™t việc là m chẳng khó khăn gì. Tôi xin nói vá»›i bà chị kÃnh mến, chỉ có quá»· má»›i biết là đến giá»›i hạn như thế nà o! Thêm và o đó, - Koroviev tiếp tục ba hoa, - tôi từng biết những kẻ hoà n toà n không có má»™t tà khái niệm nà o không chỉ vá» chiá»u Ä‘o thứ năm, mà nói chung hoà n toà n không có má»™t khái niệm nà o vá» bất cứ má»™t cái gì mà vẫn là m nên những Ä‘iá»u tuyệt đối kỳ diệu trong ý nghÄ©a mở rá»™ng kÃch thước nhà ở cá»§a mình. Lấy thà dụ, tôi được nghe ngưá»i ta kể lại rằng có má»™t công dân thà nh phố Moskva sau khi được phân má»™t căn há»™ ba phòng ở khu LÅ©y Äất liá»n ngay tức khắc, không cần đến chiá»u đó thứ năm và tất cả những Ä‘iá»u rối rắm khác, đã biến nó thà nh căn há»™ bốn phòng bằng cách xây vách ngăn má»™t trong số ba phòng kia ra là m đôi. Sau đó, anh ta đổi căn há»™ đó lấy hai căn há»™ riêng biệt ở các quáºn khác nhau ở Moskva - má»™t căn há»™ ba phòng và má»™t căn há»™ hai phòng. Bây giá» chị hãy nhá»› là anh ta đã có tất cả năm phòng. Căn há»™ ba phòng anh ta đổi lấy hai căn há»™ riêng biệt hai phòng, và trở thà nh chá»§ nhân, như bà chị thấy đấy, cá»§a sáu phòng, tuy tháºt ra chúng nằm rải rác vô tráºt tá»± ở khắp thà nh phố Moskva. Anh ta đã chuẩn bị là m má»™t cú xiếc lá»™n cuối cùng và cÅ©ng là phi thưá»ng nhất sau khi rao trên báo rằng cần đổi sáu căn phòng ở các quáºn khác nhau ở Moskva lấy má»™t căn há»™ sáu buồng ở khu LÅ©y Äất, thì quá trình hoạt động cá»§a anh ta, do những nguyên nhân không phụ thuá»™c và o anh ta, bị chấm dứt. Có thể giỠđây anh ta vẫn Ä‘ang có má»™t căn buồng nà o đó, nhưng dám Ä‘oan chắc vá»›i bà chị là không ở Moskva. Thế đấy, tay xiếc có nghệ không, thế mà bà chị lại bà n luáºn vá» chiá»u Ä‘o thứ năm!
Mặc dù không phải nà ng, mà chÃnh Koroviev bà n luáºn vá» chiá»u Ä‘o thứ năm, Margarita vẫn phá ra cưá»i vui vè sau khi nghe câu chuyện vá» những bước thăng trầm cá»§a tay xiếc nhà cá»a. Còn Koroviev vẫn tiếp tục:
- Thôi, ta nói vá» công việc, ta nói vá» công việc nhé, chị Margarita Nikolaevna. Bà chị là má»™t ngưá»i khá thông minh, và tất nhiên bà chị đã Ä‘oán ra ông chá»§ cá»§a chúng tôi đây là ai.
Trái tim cá»§a Margarita Ä‘áºp thót lên, và nà ng gáºt đầu.
- Thế đấy, thế đấy, - Koroviev nói, - chúng tôi là kẻ thù cá»§a tất cả những Ä‘iá»u lấp lá»ng và bà ẩn. Hà ng năm messir cá»§a chúng tôi tổ chức má»™t đêm vÅ© há»™i. Ngà i gá»i đó là vÅ© há»™i Äêm Rằm Mùa Xuân, hay là vÅ© há»™i Trăm Vua. Bao nhiêu là ngưá»i! – Nói đến đây, Koroviev đưa tay ôm lấy má như thể anh ta bá»—ng bị Ä‘au răng. – Nhưng mà thôi, tôi hy vá»ng rằng bà chị sẽ chÃnh mình chứng kiến Ä‘iá»u đó. Váºy là messir chúng tôi độc thân, như, tất nhiên, bà chị cÅ©ng hiểu đấy. Cần phải có bà chá»§, - Koroviev dang hai tay ra, - bà chị hiểu không, thiếu bà chá»§ thì…
Margarita nghe Koroviev nói, cố không thốt lên má»™t lá»i nà o, nà ng cảm thấy lạnh buốt khoang lồng ngá»±c phÃa dưới trái tim, niá»m hy vá»ng được gặp hạnh phúc là m đầu óc nà ng quay cuồng.
- Äã thà nh truyá»n thống, - Koroviev nói tiếp, - bà chá»§ cá»§a đêm vÅ© há»™i nhất thiết phải có tên là Margarita, đó là má»™t Ä‘iểm; Ä‘iểm thứ hai, nhất thiết phải là ngưá»i địa phương. Còn chúng tôi, như bà chị thấy đấy, trên đưá»ng Ä‘i chu du và trong thá»i Ä‘iểm nà y Ä‘ang ở Moskva. Chúng tôi đã tìm được má»™t trăm hai mươi mốt Margarita ở Moskva, và , bà chị có tin không, - nói đến đây Koroviev thất vá»ng vá»— và o đùi mình, - chẳng có được má»™t ngưá»i nà o thÃch hợp cả. Và cuối cùng, số pháºn may mắn…
Koroviev cưá»i khẩy đầy ngụ ý, nghiêng ngưá»i, và trái tim Margarita lại nghe lạnh buốt.
- Nói tóm lại! – Koroviev hét to. – Nói tháºt ngắn gá»n: bà chị có đồng ý nháºn vá» mình cái trách nhiệm đó không?
- Tôi đồng ý, - Margarita cứng cá»i đáp.
- Tất nhiên! – Koroviev nói và nhấc cây đèn lên. - Má»i Ä‘i theo tôi.
Há» Ä‘i giữa những dãy cá»™t tròn và cuối cùng bước và o má»™t gian phòng khác, ở đó không hiểu sao lại sá»±c nức mùi chanh, có những tiếng động sá»™t soạt và má»™t váºt gì đó chạm lên đầu Margarita. Nà ng rùng mình.
- Bà chị đừng sợ, - Koroviev khoác lấy tay Margarita, trấn an nà ng má»™t cách ngá»t ngà o, - đấy chỉ là những trò ranh mãnh khi chuẩn bị vÅ© há»™i cá»§a Beghemot mà thôi. Và nói chung, tôi xin phép được khuyên bà chị, Margarita Nikolaevna ạ, đừng bao giá» sợ má»™t cái gì hết. Äiá»u đó là vô nghÄ©a. VÅ© há»™i sẽ rất sang trá»ng, tôi không giấu bà chị Ä‘iá»u đó. Chúng ta sẽ được trông thấy những nhân váºt mà và o thá»i cá»§a mình có những quyá»n lá»±c cá»±c kỳ to lá»›n. Nhưng thá»±c ra, má»—i khi nghÄ© rằng những khả năng cá»§a há» nhá» nhoi biết bao nhiêu so vá»›i khả năng cá»§a ngưá»i mà tôi hân hạnh được Ä‘i theo hầu hạ, là tôi lại thấy há» trở nên ná»±c cưá»i, tháºm chà tôi còn muốn nói, trở nên thảm hại. Và cÅ©ng xin nói thêm – chÃnh bà chị cÅ©ng thuá»™c huyết thống hoà ng tá»™c đấy.
- Tại sao lại huyết thống hoà ng tá»™c? – Margarita áp sát ngưá»i và o Koroviev, sợ hãi thì thà o.
- Ôi, thưa hoà ng háºu, - Koroviev liến thoắng má»™t cách suồng sã, - vấn đỠhuyết thống là vấn đỠphức tạp nhất trên Ä‘á»i! Và nếu như há»i má»™t số bà cụ tổ, đặc biệt các cụ nổi tiếng là những ngưá»i nhẫn nhục, thì sẽ phát hiện ra được nhiá»u Ä‘iá»u bà ẩn cá»±c kỳ lạ lùng, thưa bà chị Margarita Nikolaevna kÃnh mến ạ. Tôi sẽ không phạm sai lầm chút nà o nếu như trong khi nói vá» Ä‘iá»u nà y tôi lại nhắc đến má»™t cá»— bà i bị xáo trá»™n má»™t cách quái dị. Có những sá»± váºt mà ở đó những ngăn cách đẳng cấp, tháºm chà cả những biên giá»›i giữa các quốc gia cÅ©ng hoà n toà n không có hiệu lá»±c chút nà o. Tôi lấy thà dụ: má»™t trong những hoà ng háºu nước Pháp sống và o thế ká»· mưá»i sáu chắc hẳn sẽ vô cùng kinh ngạc nếu như có ai đó nói vá»›i bà ta rằng sau rất nhiá»u năm, tôi sẽ khoác tay má»™t cô huyá»n tôn nữ(1) xinh đẹp tuyệt vá»i cá»§a bà ta Ä‘i dạo quanh các gian phòng vÅ© há»™i ở Moskva. Nhưng chúng ta đã đến nÆ¡i rồi.
Nói Ä‘oạn, Koroviev thổi lên cây đèn, nó láºp tức biến mất khá»i tay anh ta, và Margarita trông thấy trước mặt mình má»™t dải sáng nằm trên sà n hắt ra từ phÃa dưới má»™t cánh cá»a nà o đó. Koroviev gõ khẽ và o cánh cá»a. Lúc nà y, Margarita hồi há»™p đến ná»—i hai hà m răng nà ng đánh và o nhau cầm cáºp và má»™t cảm giác lạnh buốt chạy dá»c suốt sống lưng nà ng. Cánh cá»a mở ra. Căn phòng rất nhá». Margarita trông thấy má»™t chiếc giưá»ng vá»›i những tấm vải trải giưá»ng cáu bẩn, nhà u nát và má»™t chiếc gối. PhÃa trước giưá»ng là chiếc bà n gá»— sồi chân chạm trổ, trên bà n đặt má»™t giá nến vá»›i các ổ cắm hình chân chim vươn vuốt. Bảy ngá»n nến dà i cháy sáng trên bảy chân chim bằng và ng. Ngoà i ra, trên bà n còn có bà n cá» vua lá»›n vá»›i những quân cỠđược chạm gá»t khéo léo khác thưá»ng. Má»™t chiếc ghế băng thấp đặt trên tấm thảm nhỠđã sá»n. Lại còn thêm má»™t chiếc bà n khác vá»›i má»™t cốc gì đó bằng và ng và má»™t giá nến khác có hình các đầu rắn vươn ra là m ổ cắm. Trong phòng bốc mùi lưu huỳnh và nhá»±a cây, bóng cá»§a những ngá»n nến cháy hắt xuống giao nhau trên sà n nhà .
Giữa nhiá»u ngưá»i có mặt trong phòng, Margarita láºp tức nháºn ra Azazello, giỠđã diện má»™t bá»™ lá»… phục Ä‘uôi tôm, Ä‘ang đứng cạnh thà nh giưá»ng. Sau khi thay quần áo, Azazello không còn giống cái tên kẻ cướp xuất hiện trước mặt Margarita ở vưá»n Alekxandrovski nữa, và anh ta cúi chà o Margarita cá»±c kỳ lịch thiệp.
Má»™t nà ng phù thá»§y khá»a thân, chÃnh là Ghella, ngưá»i đã là m cho ông chá»§ nhiệm nhà ăn đáng kÃnh ở nhà hát Tạp Kỹ phải bối rối, than ôi, cÅ©ng chÃnh là ngưá»i, tháºt may mắn, đã bị tiếng gà trống trong cái đêm diá»…n khét tiếng ná» là m cho hoảng sợ, giá» Ä‘ang ngồi trên tấm thảm trải sà n cạnh giưá»ng và quấy má»™t chảo gì đó khói lưu hùynh bốc lên nghi ngút.
Ngoà i những ngưá»i kể trên, trong phòng còn có má»™t con mèo Ä‘en cá»±c lá»›n ngồi trên chiếc ghế đẩu cao cạnh bà n cá» vua, tay phải cầm quân mã.
Ghella đứng dáºy nghiêng mình chà o Margarita. Con mèo cÅ©ng váºy, nó nhảy xuống ghế, kéo lê chân sau bên phải, đánh rÆ¡i quân mã, và bò theo nó và o dưới gầm giưá»ng để nhặt.
Chết lặng vì sợ hãi, Margarita nhìn loáng thoáng thấy tất cả những cảnh đó trong là n ánh sáng cháºp chá»n cá»§a những cây nến. Ãnh mắt cá»§a nà ng bị thu hút bởi chiếc giưá»ng, ngồi trên đó là cái con ngưá»i mà cách đây không lâu trong công viên hồ Pat’riarsi vừa được nghe nhà thÆ¡ Ivan tá»™i nghiệp thuyết phục rằng quá»· sứ không tồn tại. ChÃnh cái kẻ không tồn tại đó hiện Ä‘ang ngồi trên giưá»ng. Má»™t đôi mắt nhìn xoáy và o mặt Margarita. Con mắt phải vá»›i tia lá»a và ng khoan thấu và o táºn đáy tâm hồn cá»§a bất cứ má»™t ngưá»i nà o, còn con mắt trái trống rá»—ng và đen ngòm, giống lá»— trôn kim hẹp, như lối dẫn và o lòng giếng không đáy cá»§a má»i bóng Ä‘en và đêm tối. Khuôn mặt cá»§a Voland bị méo xệch sang má»™t bên, khóe miệng bên phải trá»… xuống dưới, những đưá»ng nhăn sâu chạy song song vá»›i cặp lông mà y nhá»n hằn rõ trên khoảng trán hói cao. Da mặt Voland như bị bắt nắng cháy sém vÄ©nh viá»…n.
Voland nằm dang rá»™ng hai tay trên giưá»ng, ngưá»i chỉ mặc má»™t chiếc áo ngá»§ dà i cáu bẩn đã mạng ở vai trái. Má»™t chân trần ông ta co lại dưới mình, chân kia duá»—i ra trên chiếc ghế băng. ChÃnh Ghella Ä‘ang ngồi xoa bóp đầu gối cá»§a chiếc chân Ä‘en đúa nà y bằng má»™t thứ thuốc cao bốc khói.
Margarita còn nhìn thấy trên bá»™ ngá»±c không lông lá mở phanh cá»§a Voland má»™t con bá» dừa(2) được tạc rất khéo bằng đá treo trên sợi dây chuyá»n và ng vá»›i những hà ng chữ khắc trên lưng. Trên giưá»ng bên cạnh Voland còn có má»™t quả địa cầu kỳ lạ dưá»ng như sống động tháºt sá»± và được mặt trá»i chiếu sáng má»™t bên, nó đứng trên má»™t chân trụ nặng.
Im lặng kéo dà i mấy giây. “ Ông ta nghiên cứu mìnhâ€, - Margarita nghÄ© thầm và cố hết sức kìm lại cÆ¡n run nÆ¡i đầu gối.
Cuối cùng Voland mỉm cưá»i, con mắt phải lấp lánh tia lá»a và ng dưá»ng như cháy bùng lên, và ông ta cất tiếng;
- Xin chà o mừng hoà ng háºu, và xin bá» quá cho bá»™ dạng trong nhà luá»™m thuá»™m cá»§a tôi.
Giá»ng cá»§a Voland trầm thấp đến ná»—i má»™t đôi chá»— âm phát ra bị rè Ä‘i.
Voland cầm từ giưá»ng lên má»™t thanh kiếm dà i, cúi mình xuống dùng nó khua khua dưới gáºm giưá»ng và nói:
- Ra Ä‘i! Ván cá» bị xóa bá». Khách đã đến.
- Không thể thế được, - Koroviev rÃt lên, vẻ lo lắng như ngưá»i nhắc vở bên tai Margarita.
- Không thể thế được… - Margarita cất tiếng láºp lại.
- Thưa messir…- Koroviev thở và o tai.
- Không thể thế được, thưa messir, - sau khi trấn tÄ©nh lại, Margarita đáp khẽ nhưng rõ rà ng. Rồi nà ng mỉm cưá»i nói tiếp: - Xin ngà i đừng xóa bá» ván cá». Tôi cho rằng nếu các tạp chà cỠđược phép đăng nó lên, chắc há» sẳn sà ng trả không Ãt tiá»n đâu ạ.
Azazello thốt lên khe khẽ và đồng tình, còn Voland sau khi chăm chú nhìn Margarita, nói như tá»± nháºn xét vá»›i mình:
- Phải, Koroviev nói đúng! Cá»— bà i xáo trá»™n tháºt quái dị! Huyết thống!
Ông ta giÆ¡ tay vẫy Margarita lại gần. Nà ng bước đến, không cảm thấy sà n nhà dưới đôi bà n chân trần. Voland đặt bà n tay nặng như đá đồng thá»i nóng như lá»a lên vai Margarita, kéo mạnh nà ng vá» phÃa mình và đặt nà ng ngồi xuống giưá»ng sát bên cạnh.
- Thôi được, nếu như nà ng lịch duyệt tuyệt vá»i như váºy, - mà ta cÅ©ng không chỠđợi má»™t cái gì khác, - thì chúng ta cứ việc tá»± nhiên. - Rồi ông ta lại cúi xuống bên mép giưá»ng, quát: - cái trò há» dưới giưá»ng nà y sẽ kéo dà i lâu không đấy? Chui ra ngay, cái đồ há» bất trị!
- Tôi không thể tìm thấy quân mã, - con mèo từ dưới gầm giưá»ng đáp lại bằng giá»ng giả dối và nghèn nghẹn. – Nó phi đâu mất, và thay và o đó là má»™t con nhái.
- Ngươi có tưởng tượng ra là đang đứng ở ngoà i bãi chợ không đấy? – Voland là m bá»™ tức giáºn, há»i. - Dưới giưá»ng không có ếch nhái nà o hết cả! Hãy để những trò ảo thuáºt rẻ tiá»n ấy cho nhà hát Tạp Kỹ. Nếu như nhà ngươi không ra ngay bây giá», chúng ta sẽ coi như nhà ngươi đã chịu đầu hà ng, đồ đà o ngÅ© đáng nguyá»n rá»§a ạ !
- Không thể thế được, thưa messir! – con mèo gà o to và ngay tức khắc chui từ gáºm giưá»ng ra, quân mã cầm trong má»™t chi trước.
- Xin giá»›i thiệu vá»›i… - Voland bắt đầu nói, nhưng lại tá»± cắt lá»i mình: - Không, ta không thể nhìn cái thằng há» rởm nà y được. Các ngươi thá» trông xem, hắn đã biến mình thà nh cái gì ở dưới giưá»ng kia.
Trong khi đó, con mèo đứng trên hai chi sau, ngưá»i lấm đầy bụi, khẽ nghiêng mình chà o Margarita. Bây giá» trên cổ con mèo là má»™t chiếc cà vạt thắt nÆ¡ trắng, còn trước ngá»±c áo Ä‘en lá»§ng lẳng cặp ống nhòm phụ nữ khảm ngá»c trai. Ngoà i ra, bá»™ ria cá»§a nó được mạ và ng.
- Hừm, cái gì thế nà y ! – Voland thốt lên. – Nhà ngươi mạ và ng ria để là m gì? Và nhà ngưá»i cần cà vạt để là m gì trong khi lại không mặc quần dà i ?
- Mèo không mặc quần dà i, thưa messir, - con mèo đáp vá»›i vẻ tá»± trá»ng cao độ. – Hay là ngà i sẽ ra lệnh cho tôi Ä‘i hia? Mèo Ä‘i hia chỉ có trong các câu chuyện cổ tÃch thôi, thưa messir. Nhưng ngà i đã bao giá» thấy ai Ä‘i dá»± dạ há»™i mà không có cà vạt chưa ạ? Tôi không muốn rÆ¡i và o tình trạng lố bịch và mạo hiểm bị tống cổ ra khá»i cá»a! Má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u tá»± trang Ä‘iểm cho mình những gì có thể. Và xin ngà i hiểu rằng Ä‘iá»u vừa nói trên cÅ©ng ngụ ý cả chiếc ống nhòm nữa, thưa messir !
- Còn ria ?...
- Tôi không hiểu, - con mèo bác lại má»™t cách khô khan. - Tại sao hôm nay khi cạo mặt, Azazello và Koroviev có thể thoa phấn trắng, mà nó thì có gì tốt đẹp hÆ¡n bá»™t và ng? Tôi đã thoa phấn lên ria, chỉ có thế thôi! Nếu tôi Ä‘em cạo nó Ä‘i, thì lại là chuyện khác. Mèo không ria má»›i thá»±c sá»± vô duyên, Ä‘iá»u đó thì tôi xin ngà n lần công nháºn. Còn nói chung, - đến đây, giá»ng con mèo run lên đầy tá»± ái, - tôi thấy rằng ngưá»i ta Ä‘ang cố tình xoi mói tôi, và tôi thấy trước mắt tôi Ä‘ang có má»™t vấn đỠquan trá»ng: có mặt hay không có mặt tại vÅ© há»™i ? Thưa messir, ngà i sẽ nói vá»›i tôi như thế nà o vá» Ä‘iá»u đó ?
Và con mèo giáºn dá»—i phồng má lên đến ná»—i có cảm tưởng như chỉ thiếu chút nữa thì nó nổ bụp mất.
- A, đồ láu tôm láu cá, - Voland lắc đầu nói, - cứ mỗi lần cỠcủa hắn lâm và o thế bà là hắn lại múa mép đánh trống lảng hệt như một tên bịp bợm hạng bét ngoà i chợ. Hãy ngồi xuống ngay tức khắc và chấm dứt cái mớ ngôn từ nhảm nhà rối rắm ấy đi.
- Tôi ngồi xuống đây, - con mèo đáp và ngồi xuống ghế. – Nhưng tôi phản đối cái nháºn xét cuối cùng ngà i vừa đưa ra. Những câu nói cá»§a tôi hoà n toà n không phải là má»› nhảm nhà rối rắm, như ngà i vừa diá»…n đạt trước mặt bà khách quý đây, mà là má»™t dãy những tam Ä‘oạn luáºn được sắp đặt gói ghém chặt chẽ mà chắc sẽ được những tay sà nh sá»i trong vấn đỠnà y như Sectut Empiricut, Marxianut Kapella, mà biết đâu tháºm chà cả Aristote đánh giá cao.
- Chiếu tướng, - Voland nói.
- Xin má»i, xin má»i, - con mèo đáp và giương ống nhòm nhìn và o bà n cá».
- Váºy là , - Voland nói vá»›i Margarita, - tôi xin giá»›i thiệu vá»›i nà ng Ä‘oà n tùy tùng cá»§a tôi. Cái tay há» nà y là con mèo Beghemot. Vá»›i Azazello và Koroviev nà ng đã quen biết rồi. Còn đây là cô hầu Ghella. Tháo vát, sáng dạ, và không có việc gì mà cô ta lại không là m được.
Ngưá»i đẹp Ghella mỉm cưá»i, hướng đôi mắt xanh lè vá» phÃa Margarita, tay vẫn không ngừng vốc nước thuốc đắp lên đầu gối cá»§a Voland.
- Thế đấy, chỉ có chừng ấy thôi, - Voland kết thúc và nhăn mặt lại khi Ghella ấn quá mạnh lên đầu gối ông ta. – Cái táºp thể nà y, như nà ng thấy đấy, không lá»›n lắm, pha tạp và đơn giản. – Ông ta im lặng và bắt đầu xoay trước mặt mình quả địa cầu là m rất khéo, đến mức các đại dương xanh biếc như sóng sánh lên, còn mÅ© băng trên địa cá»±c như bằng băng và tuyết tháºt sá»±.
Trên mặt bà n cá» trong lúc đó Ä‘ang diá»…n ra má»™t tình trạng há»—n loạn. Quân vua mặc áo bà o trắng hoà n toà n hốt hoảng đứng giẫm chân trên ô cá», tuyệt vá»ng giÆ¡ hai tay lên trá»i. Ba quân tốt – lÃnh đánh thuê cầm giáo ngÆ¡ ngác nhìn quân sÄ© quan Ä‘ang vung gươm chỉ vá» phÃa trước, nÆ¡i trên hai ô cá» Ä‘en trắng đứng liá»n nhau thấp thoáng hiện lên đôi kỵ sÄ© Ä‘en cá»§a Voland cưỡi cặp ngá»±a nóng rá»±c Ä‘ang dùng chân đà o các ô cá».
Margarita đặc biệt tò mò và kinh ngạc khi thấy các quân cá» Ä‘á»u sống tháºt sá»±.
Con mèo nhấc ống nhòm ra khá»i mắt, khẽ đẩy nhẹ và o lưng quân vua cá»§a mình. Trong cÆ¡n tuyệt vá»ng, quân vua giÆ¡ hai tay ôm lấy mặt.
- Tình hình tồi tệ lắm, Beghemot thân mến ạ, - Koroviev khẽ nói bằng giá»ng cay độc.
- Tình hình khá nghiêm trá»ng, nhưng hoà n toà n không phải là tuyệt vá»ng, - Beghemot đáp. – HÆ¡n nÅ©a, tôi tin tưởng và o chiến thắng cuối cùng. Chỉ cần phân tÃch tình huống cho kỹ lưỡng.
Và con mèo bắt đầu phân tÃch tình huống má»™t cách khá kỳ quặc, nghÄ©a là bằng cách nhăn mặt và là m các Ä‘iệu bá»™, nháy mắt vá»›i quân vua cá»§a mình.
- Không tác dụng gì đâu, - Koroviev nháºn xét.
- A! – Beghemot kêu to, - bầy vẹt bay đi mất hết rồi, đúng như tôi đã đoán trước !
Quả nhiên, ở một nơi nà o đó vẳng lại vô số tiếng cánh chim vỗ. Koroviev và Azazello chạy vội ra ngoà i.
- Hừ, quá»· tha ma bắt nhà ngươi cùng những trò hỠđêm vÅ© há»™i cá»§a nhà ngươi Ä‘i! – Voland lẩm bẩm, mắt không rá»i khá»i quả địa cầu cá»§a mình.
Koroviev và Azazello vừa chạy khuất, những cái nháy mắt cá»§a Beghemot cà ng trở nên nhanh, nhiá»u hÆ¡n. Quân vua trắng cuối cùng cÅ©ng Ä‘oán ra là ngưá»i ta muốn gì ở nó, liá»n cởi áo bà o ném xuống ô và chạy khá»i bà n cá». Quân sÄ© quan nhặt áo bà o bị bá» lại, khoác lên vai và đứng và o chá»— cá»§a quân vua. Koroviev và Azazello quay lại.
- Lại nói láo như má»i lần, - Azazello cà u nhà u, lừ mắt nhìn vá» phÃa Beghemot.
- Tôi nghe nhầm, - con mèo đáp.
- Thế nà o, cái trò nà y có kéo dà i lâu không đấy? – Voland há»i. - Chiếu tướng.
- Hình như tôi nghe nhầm, có phải không ạ, thưa messir, - con mèo đáp. – Không có chiếu tướng và không thể có được.
- Ta nhắc lại, chiếu tướng.
- Thưa messir, - con mèo đáp lại bằng giá»ng giả đò lo lắng, - ngà i đã quá mệt má»i rồi đấy. Không có chiếu tướng !
- Quân vua cá»§a nhà ngươi ở ô g-2, - không nhìn lên bà n cá», Voland nói.
- Thưa ngà i, tôi kinh hoà ng quá, - con mèo rÃt lên, tá» vẻ kinh hoà ng trên mõm cá»§a mình. – Trong ô ấy không có quân vua.
- Cái gì thế ? – Voland ngÆ¡ ngác há»i và đưa mắt nhìn bà n cá», nÆ¡i quân sÄ© quan Ä‘ang đứng trên ô quân vua Ä‘ang quay Ä‘i lấy tay áo che mặt.
- A, đồ xỠlá, - Voland trầm ngâm nói.
- Thưa messir ! Tôi lại phải nhỠvả tới phép lôgich, - ép hai chi trước lên ngực, con mèo nói. - Nếu như đối thủ tuyên bố chiếu tướng, mà trong lúc đó quân vua không còn bóng dáng trên mặt bà n cỠnữa, thì nước chiếu tướng coi như không có giá trị.
- Nhà ngươi có chịu đầu hà ng hay không? – Voland quát lên bằng giá»ng khá»§ng khiếp.
- Cho phép tôi được nghÄ© đã, - con mèo hiá»n là nh trả lá»i, đặt hai khuá»·u chân trước lên bà n, giúi cặp tai và o hai bà n chân và bắt đầu suy nghÄ©. Nó suy nghÄ© khá lâu rồi cuối cùng nói: - Tôi xin đầu hà ng.
- Giết chết cái con váºt bướng bỉnh, - Azazello thì thầm.
- Vâng, xin đầu hà ng, - con mèo nói. – Nhưng tôi đầu hà ng chỉ là vì không thể nà o chÆ¡i được trong cái bầu không khà bị những kẻ ghen tỵ đầu độc ! – Nó đứng dáºy, và những quân cá» tá»± động chui và o há»™p.
- Ghella, đến giá» rồi, - Voland nói và Ghella biến mất khá»i phòng. – Chân thì Ä‘ang Ä‘au, mà lại còn cái vÅ© há»™i nà y nữa, - Voland nói tiếp.
- Xin ngà i cho phép tôi, - Margarita khẽ đỠnghị.
Voland nhìn nà ng chằm chằm rồi dịch đầu gối của mình lại gần nà ng.
Cái chất lá»ng nóng như nham thạch đốt bá»ng tay, nhưng Margarita không nhăn mặt, cố gắng không gây Ä‘au đớn xát nó lên đầu gối Voland.
- Bá»n ngưá»i thân cáºn cứ bảo rằng đây là chứng thấp khá»›p, - Voland nói, không rá»i mắt khá»i mặt Margarita. – Nhưng ta rất nghi ngá» rằng vết Ä‘au trong đầu gối là ká»· niệm cá»§a má»™t nà ng phù thá»§y mê hồn mà ta quen thân gần gÅ©i và o năm má»™t nghìn năm trăm bảy mươi mốt trên núi Broken(3), ở Bục Quá»·.
- Ôi, có thể như thế được sao ! – Margarita nói.
- Vá»› vẩn thôi mà ! Sau chừng ba trăm năm sẽ qua hết. Ngưá»i ta bà y cho ta vô số thứ thuốc, nhưng ta theo thói quen cổ xưa ưa dùng thuốc cá»§a bà ná»™i. Bà ná»™i cá»§a ta, má»™t bà già khá»§ng khiếp, đã để lại gia truyá»n những thứ thuốc cá» tháºt tuyệt diệu. Mà nà y, nà ng có gì Ä‘au đớn không đấy? Có thể, nà ng bị má»™t ná»—i buồn nà o đó đầu độc tâm hồn, má»™t ná»—i sầu não nà o chăng?
- Không, thưa messir, không có gì đâu ạ, - nà ng Margarita thông minh đáp. – Còn bây giá», khi tôi ở chá»— ngà i, tôi cảm thấy mình hoà n toà n thoải mái.
- Huyết thống là má»™t Ä‘iá»u tháºt vÄ© đại. – Voland vui vẻ nói không hiểu vá»›i dụng ý gì, rồi tiếp thêm: - Ta thấy rằng nà ng quan tâm tá»›i quả địa cầu cá»§a ta.
- á»’ vâng, tôi chưa bao giá» trông thấy má»™t váºt như váºy.
- Má»™t váºt rất tuyệt. Thú tháºt, ta không thÃch nghe tin tức thá»i sá»± qua đà i. Äá»c trên đà i bao giá» cÅ©ng là những cô gái, há» nói không rõ rà ng tên các địa phương. Ngoà i ra, chừng má»™t phần ba số há» lại hÆ¡i nói ngá»ng, dưá»ng như ngưá»i ta cố ý chá»n những ngưá»i như váºy hay sao ấy. Quả địa cầu cá»§a ta tiện lợi hÆ¡n nhiá»u; hÆ¡n nữa, ta muốn biết các sá»± kiện xảy ra má»™t cách chÃnh xác. Chẳng hạn, nà ng có thấy cái mẩu đất con con cạnh bỠđại dương nà y không? Xem đây, nó Ä‘ang bốc cháy. Ở đó chiến tranh đã bắt đầu nổ ra. Nếu như nhìn gần và o, nà ng sẽ được thấy các chi tiết.
Margarita nhìn xuống bên quả địa cầu và trông thấy mảnh ô nhá» trên đó nở rá»™ng ra, hiện lên nhiá»u mà u sắc và dưá»ng như biến thà nh má»™t tấm bản đồ nổi. Rồi nà ng thấy má»™t dải sông dà i, má»™t khu dân cư cạnh bá» sông. Ngôi nhà lúc đầu bé bằng hạt Ä‘áºu, lá»›n dần lên như há»™p diêm. Bá»—ng bất ngá» và không nghe tiếng động, cả chiếc mái cá»§a ngôi nhà đó bắn tung lên cao, cùng vá»›i má»™t cá»™t khói Ä‘en, còn những bức tưá»ng đổ ụp xuống, và cả ngôi nhà hai tầng chẳng còn lại tà gì ngoà i má»™t đống vỡ nát bốc khói Ä‘en. ÄÆ°a mắt nhìn gần hÆ¡n, Margarita trông thấy má»™t hình ngưá»i phụ nữ nhá» bé nằm trên mặt đất, cạnh đó là đứa bé trai chân tay duá»—i sóng soà i trong vÅ©ng máu.
- Thế là hết, - Voland mỉm cưá»i, nói, - nó còn chưa kịp phạm tá»™i. Công việc cá»§a Abadonna(4) quả là hoà n hảo.
- Tôi tháºt không muốn ở và o phe chống lại cái tay Abadonna nà y, - Margarita nói. – Anh ta ở phe nà o?
- Cà ng nói chuyện vá»›i nà ng, - Voland lịch sá»± đáp lá»i, - ta cà ng thấy rằng nà ng rất thông minh. Ta sẽ nói cho nà ng yên tâm. Anh ta là má»™t kẻ vô tư hiếm có và thông cảm như nhau đối vá»›i cả hai bên đối địch. Do váºy mà kết quả vá»›i cả hai bên cÅ©ng thưá»ng là như nhau. Abadonna ! – Voland khẽ gá»i, và ngay tức khắc từ trong bức tưá»ng hiện ra má»™t ngưá»i rất gầy Ä‘eo kÃnh Ä‘en. Cặp kÃnh Ä‘en nà y không hiểu sao lại gây cho Margarita má»™t ấn tượng rất mạnh, khiến nà ng, sau khi khẽ hét lên má»™t tiếng, úp mặt và o chân Voland. – Mà thôi Ä‘i, - Voland quát, - những con ngưá»i hiện đại sao mà dá»… kÃch động đến thế. – Voland vung tay phát và o lưng Margarita, khiến cho má»™t tiếng ngân chạy dá»c khắp ngưá»i nà ng. – Nà ng cÅ©ng thấy đấy, anh ta Ä‘eo kÃnh mà . HÆ¡n nữa chưa từng có trưá»ng hợp nà o, và sẽ không bao giá» có, Abadonna lại xuất hiện không đúng lúc trước mặt má»™t ngưá»i nà o đó. Và cuối cùng, là còn có ta ở đây kia mà . Nà ng là khách cá»§a ta ! Ta chỉ muốn cho nà ng xem thôi.
Abadonna đứng bất động.
- Thế có thể để anh ta bá» kÃnh ra má»™t giây được không? – Margarita há»i, dịch sát và o gần Voland, ngưá»i run lên, nhưng bây giá» là vì tò mò.
- Äiá»u đó là không thể được, - Voland nghiêm giá»ng nói và khoác tay cho Abadonna, anh ta vụt biến mất. – Azazello, nhà ngươi muốn nói gì thế?
- Thưa messir, - Azazello đáp. – Cho phép tôi được nói. Vừa rồi có hai ngưá»i lạ đến: má»™t cô gái xinh đẹp cứ khóc thút thÃt và van xin để cô ta lại vá»›i cô chá»§, và ngoà i ra cùng vá»›i cô ta, tôi xin lá»—i, còn có má»™t con lợn đực thiến.
- Những ngưá»i đẹp xá» sá»± có vẻ lạ lùng tháºt đấy, - Voland nháºn xét.
- Äó là Natasa, Natasa, - Margarita kêu to.
- Thôi được, để cô ta ở lại với cô chủ. Còn con lợn đực thiến thì đưa đến chỗ các đầu bếp.
- Chá»c tiết ạ? – Margarita hốt hoảng thốt lên. – Thưa messir, xin ngà i rá»§ lòng thương, đó là Nikolai Ivanovich, ngưá»i ở tầng dưới cùng nhà vá»›i tôi. Ở đây là do má»™t sá»± nhầm lẫn. Natasa, thưa ngà i, đã thoa kem lên…
- Xin lá»—i, - Voland nói, - ai chá»c tiết hắn để là m quá»· quái gì? Cứ để cho hắn ngồi ở chá»— các đầu bếp, chỉ thế thôi! Ta không thể, chắc nà ng cÅ©ng thấy đấy, cho hắn và o phòng vÅ© há»™i được !
- Quả thế… - Azazello phụ hoạ và báo cáo: - Thưa messir, sắp đến ná»a đêm rồi ạ.
- À, tốt lắm. – Voland quay sang nói vá»›i Margarita. - Váºy thì ta má»i nà ng! Và cảm Æ¡n nà ng trước. Äừng mất bình tÄ©nh và đừng sợ gì hết. Äừng có uống gì cả, ngoà i nước ra, không thì nà ng sẽ mệt và khó chịu đấy. Äến giá» rồi !
Margarita rá»i mặt thảm đứng dáºy, và ngay lúc đó Koroviev xuất hiện ở cá»a.
------------------
(1) Huyá»n tôn nữ: cháu năm Ä‘á»i.
(2) Con bá» dừa…vá»›i những hà ng chữ khắc trên lưng: biểu tượng Ä‘a thần giáo ở Ai Cáºp cổ đại, tượng trưng cho cái Ãc có thể sinh ra cái Thiện.
(3) Broken: là má»™t đỉnh núi cao ở Hars (Äức). Cái tên Broken gắn vá»›i hà ng loạt truyá»n thuyết (quá»· sứ, phù thá»§y, đêm Vanpurghie..v.v..)
(4) Abadonna: Thần Chết.
Tà i sản của leminhchau
24-06-2009, 12:01 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 23
ÄẠI VŨ HỘI CỦA CHÚA QUá»¶ SATAN
Äã sắp ná»a đêm, cần phải vá»™i. Margarita nhìn má»i váºt má»™t cách lá» má», chỉ còn nhá» và o những cây nến và má»™t bể chứa nước sáng chói. Khi Margarita xuống đứng ở đáy bể, Ghella được Natasa phụ giúp dá»™i lên ngưá»i nà ng má»™t thứ chất lá»ng đặc sá»n sệt và âm ấm. Margarita cảm thấy vị mặn trên môi và hiểu rằng ngưá»i ta Ä‘ang tắm nà ng bằng máu. Rồi lá»›p mà ng huyết được thay bằng má»™t thứ nước khác, đặc sánh, mà u hồng phÆ¡n phá»›t trong suốt, và mùi tinh dầu hoa hồng là m đầu Margarita choáng váng. Sau đó Margarita được đặt lên má»™t chiếc giưá»ng pha lê và chà xát cho đến khi ánh bóng lên bằng những chiếc lá lá»›n mà u xanh. Vừa lúc đó, con mèo chạy xá»™c và o và bắt đầu trợ giúp. Nó ngồi xổm dưới chân Margarita và xát lên bà n chân nà ng vá»›i má»™t vẻ hệt như Ä‘ang đánh già y ở ngoà i phố. Margarita không còn nhá»› là ai đã khâu cho nà ng má»™t đôi già y từ những cánh hoa hồng mà u trắng nhợt, đôi già y đó tá»± mình thắt lại ôm lấy bà n chân nà ng bằng những móc khóa bằng và ng. Má»™t sức mạnh nà o đó dá»±ng Margarita dáºy và đặt nà ng đứng trước gương, trên mái tóc cá»§a nà ng lấp lánh má»™t vòng vương miện bằng kim cương. Koroviev bá»—ng từ đâu xuất hiện và treo trên ngá»±c Margarita tấm hình con chó pundel Ä‘en tuyá»n lồng khung ôvan vá»›i sợi dây chuyá»n nặng trÄ©u. Món đồ trang sức nà y là m cho hoà ng háºu cảm thấy cá»±c kỳ vất vả. Sợi dây láºp tức xát lên cổ, tấm hình kéo đầu nà ng gục xuống. Nhưng Margarita cÅ©ng được Ä‘á»n bù Ãt nhiá»u bởi những sá»± bất tiện mà sợi dây chuyá»n và tấm hình con chó pundel Ä‘en mang lại cho nà ng. Äó là sá»± kÃnh cẩn mà Koroviev và Beghemot bắt đầu thể hiện đối vá»›i nà ng.
- Không sao, không sao, không sao! – Koroviev lẩm bẩm ở cá»a ra và o cá»§a gian phòng có bể chứa nước. – Không thể là m khác được, cần phải váºy, cần phải váºy, cần phải váºy. Thưa hoà ng háºu, xin phép được có má»™t lá»i khuyên cuối cùng. Giữa đám khách khứa sẽ có rất nhiá»u loại ngưá»i khác nhau, ôi, rất khác nhau, nhưng thưa hoà ng háºu Margot, không được thiên vị bất cứ ai má»™t tà nà o! Nếu như có ai đấy không là m cho hoà ng háºu thÃch … thì tôi hiểu, rằng hoà ng háºu, tất nhiên, sẽ không thể hiện Ä‘iá»u đó ra trên nét mặt cá»§a mình… Không, không, không được nghÄ© đến cái đó ! Sẽ nháºn thấy, sẽ nháºn thấy ngay trong cái khoảnh khắc ấy. Cần phải yêu mến, phải yêu mến, thưa hoà ng háºu. Vì Ä‘iá»u đó, nữ chá»§ nhân cá»§a vÅ© há»™i sẽ được Ä‘á»n bù gấp trăm lần ! Và thêm nữa: không bá» qua má»™t ngưá»i nà o. Dù chỉ là má»™t nụ cưá»i, nếu như không đủ thá»i gian để ném ra và i lá»i, dù chỉ là ná»a vòng quay đầu. Bất cứ cái gì cÅ©ng được, nhưng không được thể hiện sá»± không chú ý. Äiá»u đó là m cho há» héo hon Ä‘i…
Vừa lúc đó, Margarita cùng với Koroviev và Beghemot đi theo, bước từ phòng có bể chứa nước và o một khoảng tối hoà n toà n.
- Äể tôi, tôi, - con mèo thì thà o, - tôi sẽ ra hiệu lệnh!
- Là m Ä‘i! – Koroviev trả lá»i trong bóng tối.
- VÅ© há»™i bắt đầu! – con mèo rÃt lên lanh lảnh, và ngay lúc đó Margarita kêu lên má»™t tiếng và nhắm mắt lại mấy giây. VÅ© há»™i rÆ¡i ụp xuống đầu nà ng ngay tức khắc dưới dạng ánh sáng, và cùng vá»›i nó là âm thanh và mùi hương. ÄÆ°á»£c Koroviev đỡ tay dẫn Ä‘i, Margarita trông thấy mình Ä‘ang ở trong má»™t khu rừng nhiệt đới. Những con vẹt Ä‘uôi xanh yếm đỠbám và o dây leo, nhảy qua nhảy lại và hét chói tai: “ Tôi rất vui lòng!â€. Nhưng khu rừng nhanh chóng kết thúc, và bầu không khà oi nóng như trong nhà tắm hÆ¡i liá»n đó được thay thế bằng sá»± mát mẻ cá»§a gian phòng vÅ© há»™i vá»›i những cá»™t tròn đẽo bằng má»™t thứ đá mà u và ng lấp lánh. Gian phòng nà y, cÅ©ng như khu rừng trước đó, hoà n toà n vắng vẻ, chỉ có mấy ngưá»i da Ä‘en ở trần, đầu đội vòng bạc đứng bất động cạnh mấy cây cá»™t. Khuôn mặt cá»§a há» trở nên có mà u xám cáu bẩn vì xúc động khi Margarita bay và o phòng cùng vá»›i Ä‘oà n tùy tùng cá»§a mình, bây giá» có thêm Azazello không hiểu từ đâu xuất hiện. Äến đây, Koroviev buông tay Margarita và thì thầm nói:
- Bước thẳng lên hoa uất kim hương!
Má»™t bức tưá»ng không cao toà n hoa uất kim hương trắng muốt má»c lên trước mặt Margarita, sau bức tưá»ng đó nà ng trông thấy vô số những bóng đèn có chao treo phÃa trên, và đằng trước chúng là những mảng ngá»±c trắng và những đôi vai Ä‘en cá»§a những ngưá»i mặc áo Ä‘uôi tôm. Lúc đó Margarita má»›i hiểu những âm thanh vÅ© há»™i từ đâu vang lên. Äổ ụp xuống đầu nà ng là tiếng kèn đồng như sấm, còn giá»ng violon ngân nga vút lên từ tiếng sấm đó tắm đẫm ngưá»i nà ng như má»™t là n máu ấm. Má»™t dà n nhạc chừng trăm rưởi ngưá»i Ä‘ang dạo khúc polonaise.
Ngưá»i mặc áo Ä‘uôi tôm đứng nổi cao phÃa trước dà n nhạc khi trông thấy Margarita mặt trở nên tái nhợt, ông ta cưá»i và bất ngá» bằng má»™t cái vung tay nâng vút cả dà n nhạc lên. Không má»™t phút ngừng nghỉ, cả dà n nhạc đứng dáºy, dá»™i âm thanh lên ngưá»i Margarita. Ngưá»i đứng nổi cao trước dà n nhạc quay mình lại và cúi chà o rất thấp, hai tay dang rá»™ng ra hai bên; Margarita mỉm cưá»i giÆ¡ tay lên vẫy đáp lại ông ta.
- Không, hãy còn Ãt, còn Ãt quá, - Koroviev thì thầm, - ông ta sẽ không ngá»§ suốt đêm. Hãy kêu to vá»›i ông ta: “ Ta xin chà o ngà i, vua cá»§a những bản nhạc Valse!â€
Margarita kêu to câu đó, và nà ng ngạc nhiên trước giá»ng nói cá»§a mình: nó vang lên như tiếng chuông, át cả dà n nhạc Ä‘ang chÆ¡i. Ngưá»i mặc áo Ä‘uôi tôm run lên vì sung sướng, tay trái đưa lên ép chặt và o ngá»±c, còn tay phải vẫn tiếp tục vung cây gáºy trắng chỉ huy dà n nhạc.
- Vẫn còn Ãt, còn Ãt, - Koroviev thì thà o. – Hãy nhìn sang trái, vá» phÃa những tay đà n violon đầu tiên, và gáºt đầu như thế nà o đó sao cho ngưá»i nà o cÅ©ng nghÄ© rằng hoà ng háºu đã nháºn ra mình. Ở đây toà n là những tên tuổi lừng danh thế giá»›i. Kìa, ngưá»i thứ nhất hà ng đầu là Vientan (1) đấy. Thế, rất tốt. Còn bây giá» ta Ä‘i tiếp.
- Nhạc trưởng là ai váºy? - vừa bay Ä‘i, Margarita vừa há»i.
- Iogann St’raus(2), - con mèo hét toáng lên, - và cứ để ngưá»i ta treo cổ tôi lên đám dây leo trong khu rừng nhiệt đới kia nếu như đã bao giá» có má»™t vÅ© há»™i nà o có được má»™t dà n nhạc như thế nà y. Äấy là tôi má»i đến ! Và , hoà ng háºu thấy đấy, không má»™t ai ốm và không má»™t ai từ chối cả.
Trong gian phòng tiếp theo không có các dãy cá»™t tròn, mà thay và o đó má»™t phÃa là những bức tưá»ng hoa hồng đỠthắm, hoa hồng đỠphá»›t, hoa hồng trắng sữa, còn phÃa khác là má»™t bức tưá»ng hoa hải đưá»ng kép Nháºt Bản. Giữa những bức tưá»ng nà y các đà i phun đã sôi réo bắn tung từng cá»™t nước, rượu sâm banh đã sá»§i bá»t trong ba bể chứa lá»›n, trong số đó bể thứ nhất có mà u tÃm nhạt trong suốt, bể thứ hai mà u hồng ngá»c, còn bể thứ ba mà u pha lê. Cạnh các bể chứa, những ngưá»i da Ä‘en thắt lưng Ä‘iá»u hối hả dùng những chiếc gầu bằng bạc múc rượu từ bể lên đổ đầy vô số các cốc đáy cạn. Trong bức tưá»ng hoa hồng có má»™t khoảng trống, và ở đó, trên bục cao, má»™t ngưá»i mặc áo Ä‘uôi tôm đỠchói Ä‘ang vung tay nóng nảy. Trước mặt anh ta, má»™t dà n nhạc jazz gầm to đến mức không chịu nổi. Chỉ vừa trông thấy Margarita, nhạc trưởng liá»n gáºp ngưá»i xuống trước mặt nà ng đến mức hai tay chạm sà n, rồi ông ta ưỡn thẳng ngưá»i lên và hét chói tai:
- Alliluia !
Ông ta vá»— mạnh lên đầu gối mình má»™t cái, rồi Ä‘áºp chéo tay lần thứ hai lên đầu gối kia, giáºt mạnh chiếc chÅ©m chá»e từ tay nhạc công đứng hà ng ngoà i và đáºp mạnh nó lên cá»™t.
Bay Ä‘i, Margarita chỉ kịp nhìn thấy viên nhạc trưởng dà n nhạc Ä‘iêu luyện vừa váºt lá»™n vá»›i khúc polonaise Ä‘ang thổi và o lưng Margarita, vừa vung chiếc chÅ©m chá»e cá»§a mình đánh dứ và o đầu các nhạc công, và những ngưá»i nà y khuỵu chân xuống trong cÆ¡n kinh hoà ng hà i hước.
Cuối cùng, há» bay tá»›i má»™t bãi trống, nÆ¡i trước đó như Margarita hiểu ra, Koroviev đã cầm đèn ra đón nà ng trong bóng tối. Bây giỠở đây những luồng ánh sáng phát ra từ các chùm nho bằng pha lê là m lóa mắt. Margarita được dẫn tá»›i chá»— cá»§a nà ng, và dưới cánh tay trái cá»§a nà ng hiện ra má»™t chiếc bệ thấp bằng thạch anh tÃm.
- Có thể đặt tay lên đó, nếu như quá mệt, - Koroviev thì thầm.
Má»™t ngưá»i da Ä‘en ném xuống chân Margarita chiếc gối thêu hình con chó pundel bằng và ng, và nà ng, theo sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a tay ai đó, co gáºp chân phải lại ở đầu gối và đặt lên đấy. Margarita thá» liếc quanh. Koroviev và Azazello đứng bên cạnh nà ng trong tư thế rất trang trá»ng. Bên cạnh Azazello còn có ba ngưá»i đà n ông trẻ tuổi mà Margarita cảm thấy có cái gì đó giống Abadonna. Nghe hÆ¡i lạnh phả và o lưng, Margarita quay lại nhìn và thấy từ bức tưá»ng cẩm thạch phÃa sau mình, từng luồng rượu vang sá»§i bá»t vá»t ra và chảy và o bể lạnh. Cạnh chân trái, nà ng cảm thấy má»™t cái gì đó ráºm và ấm. Äó là Beghemot.
Margarita đứng ở trên cao, từ chân nà ng dẫn xuống phÃa dưới là má»™t cầu thang đồ sá»™ phá»§ thảm. Ở phÃa dưới, rất xa, dưá»ng như Margarita nhìn và o chiếc ống nhòm quay ngược, nà ng trông thấy má»™t gian phòng dà nh riêng cho đầy tá»› gác cá»a cá»±c lá»›n và má»™t chiếc lò sưởi đúng là khổng lồ, đến mức má»™t cá»— xe tải năm tấn có thể thoải mái Ä‘i và o cái mõm Ä‘en ngòm và lạnh ngắt cá»§a nó. Phòng đầy tá»› và cầu thang chói chang ánh sáng đến nhức mắt và hoà n toà n vắng vẻ. Tiếng kèn đồng giỠđây vẳng đến tai Margarita từ xa. Há» cứ đứng bất động như váºy gần má»™t phút.
- Thế khách đâu ? – Margarita há»i Koroviev.
- Há» sẽ đến, thưa nữ chúa, há» sẽ đến, sẽ đến ngay bây giá». Há» sẽ kéo đến cả Ä‘oà n cả lÅ© ! Và nói tháºt lòng, tôi thÃch thà phải Ä‘i bổ cá»§i còn hÆ¡n là đứng đón hỠở đây, trên đầu cầu thang nà y.
- Nói gì đến bổ cá»§i, - con mèo lắm mồm phụ há»a theo ngay, - tôi sẳn sà ng là m ngưá»i bán vé trên tà u Ä‘iện, mà trên Ä‘á»i nà y không còn cái gì tồi tệ hÆ¡n công việc đó.
- Tất cả Ä‘á»u phải sẳn sà ng từ trước, thưa hoà ng háºu, - Koroviev giải thÃch, má»™t con mắt cá»§a anh ta lấp lánh qua mắt kÃnh bị há»ng. - Không có gì khó chịu bằng việc ngưá»i khách đến đầu tiên phải rÆ¡i và o cảnh bối rối không biết mình nên là m gì, còn bà xã hợp pháp cá»§a anh ta lại Ä‘ay nghiến anh ta vì chuyện hỠđến sá»›m nhất. Những buổi vÅ© há»™i như váºy đáng Ä‘em vứt xuống hố rác, thưa hoà ng háºu ?
- Äúng là phải vứt xuống hố rác, - con mèo khẳng định.
- Äến ná»a đêm chỉ còn hÆ¡n mưá»i giây nữa thôi, - Koroviev nói thêm, - bấy giá» sẽ bắt đầu.
Mưá»i giây còn lại đó, Margarita cảm thấy sao quá dà i. Có vẻ như mưá»i giây đã qua rồi, mà vẫn chưa có gì xảy ra. Nhưng đúng lúc ấy, má»™t cái gì đó khua loảng xoảng ở phÃa dưới, trong lòng lò sưởi khổng lố, và từ đấy nhảy vá»t ra chiếc giá treo cổ vá»›i má»™t thây ngưá»i đã rữa nát treo lá»§ng lẳng. Cái thây tuá»™t khá»i sợi dây thừng, rÆ¡i phịch xuống sà n, và từ đó báºt ra má»™t gã trai đẹp mã, tóc Ä‘en, mặc áo Ä‘uôi tôm, Ä‘i già y da láng. Từ lò sưởi chạy ra tiếp má»™t cá»— quan tà i không lá»›n lắm đã mục, tấm ván thiên văng ra, má»™t thây ngưá»i khác từ trong quan tà i rÆ¡i xuống sà n. Gã trai đẹp mã vá»›i má»™t vẻ phong nhã bước đến bên và khuỳnh khuá»·u tay ra thà nh hình vòng cung; cái thây ma thứ hai liá»n biến thà nh ngưá»i đà n bà khá»a thân hiếu động Ä‘i đôi già y Ä‘en vá»›i chòm lông chim cÅ©ng mà u Ä‘en gà i trên đầu; rồi cả hai, má»™t đà n ông, má»™t đà n bà , vá»™i vã theo cầu thang Ä‘i ngược lên phÃa trên.
- Những vị khách đầu tiên! – Koroviev hét vang. – Ngà i Giắc(3) cùng phu nhân. Xin giá»›i thiệu vá»›i hoà ng háºu, đây là má»™t trong những ngưá»i đà n ông có duyên nhất! Chuyên gia là m bạc giả lừng danh, kẻ phản bá»™i tổ quốc, nhưng là má»™t nhà giả kim thuáºt rất không tồi. Anh ta nổi tiếng, - Koroviev thì thầm và o tai Margarita, - nhá» việc đầu độc tình nhân cá»§a nhà vua. Mà việc đó đâu phải là ai cÅ©ng là m được. Hoà ng háºu hãy nhìn xem, đẹp trai đến nhưá»ng kia !
Margarita mặt tái nhợt, miệng há hốc, đưa mắt nhìn xuống dưới và trông thấy cả giá treo cổ lẫn quan tà i Ä‘á»u biến mất Ä‘i đâu đó và o cá»a bên phải cá»§a căn phòng đầy tá»› gát cá»a.
- Tôi rất vui lòng, - con mèo hét thẳng và o mặt ngà i Giắc đang đi lên cầu thang.
Cùng lúc đó ở phÃa dưới, từ trong lò sưởi xuất hiện má»™t bá»™ xương không đầu vá»›i cánh tay bị cắt rá»i, bá»™ xương ngã sấp xuống đất và biến thà nh má»™t ngưá»i đà n ông mặc áo Ä‘uôi tôm.
Phu nhân của ngà i Giắc đã dừng lại quỳ một chân xuống trước mặt Margarita và tái nhợt đi vì xúc động, hôn lên đầu gối nà ng.
- Thưa hoà ng háºu, - Giắc phu nhân lắp bắp.
- Hoà ng háºu rất vui lòng, - Kioroviev hét to.
- Thưa hoà ng háºu… - ngà i Giắc Ä‘iển trai khẽ cất tiếng.
- Chúng tôi rất vui lòng, - con mèo gà o lên.
Mấy ngưá»i trẻ tuổi Ä‘i cùng vá»›i Azazello, miệng mỉm những nụ cưá»i không sinh khà nhưng cởi mở, đã ép ngà i Giắc cùng phu nhân sang bên cạnh đến vá»›i những cốc sâm banh được những ngưá»i da Ä‘en bưng sẳn trên tay. Ngưá»i đà n ông đơn độc mặc áo Ä‘uôi tôm Ä‘ang má»™t mình chạy lên cầu thang.
- Bá tước Robert(4), - Koroviev nói thầm vá»›i Margarita, - vẫn cứ duyên dáng như trước. Xin hoà ng háºu lưu ý má»™t trưá»ng hợp ngược lại tháºt khôi hà i: ông nà y là tình nhân cá»§a vợ vua và bá» thuốc độc giết chết vợ mình.
- Chúng tôi rất vui lòng, thưa bá tước, - Beghemot hét.
Từ lò sưởi văng ra, nổ tung và rÆ¡i xuống sà n ba chiếc quan tà i, theo sau là má»™t ngưá»i đà n ông mặc áo choà ng Ä‘en, ông ta bị ngưá»i từ cái miệng Ä‘en ngòm cá»§a lò sưởi chạy ra tiếp đó đâm má»™t nhát dao và o lưng. Ở phÃa dưới nghe vang lên tiếng kêu tắt nghẹn. Từ lò sưởi chạy ra má»™t xác chết gần như bị rữa nát hoà n toà n. Margarita nheo mắt lại, và má»™t bà n tay cá»§a ai đó đưa lên mÅ©i nà ng má»™t lá» nhỠđựng muối trắng. Margarita nghÄ© rằng đó là bà n tay cá»§a Natasa. Cầu thang bắt đầu cháºt nÃch ngưá»i. Bây giá» trên má»—i báºc cầu thang Ä‘á»u có những ngưá»i đà n ông mặc áo Ä‘uôi tôm từ xa trông giống nhau hoà n toà n, và cùng vá»›i há» là những ngưá»i phụ nữ khá»a thân chỉ khác nhau bởi mà u sắc cá»§a chiếc lông chim cắm trên đầu và những đôi già y dưới chân.
Äang Ä‘i lại gần Margarita là má»™t ngưá»i đà n bà gầy gò, khiêm nhưá»ng, có dáng Ä‘i kháºp khá»…nh vá»›i má»™t chiếc á»§ng bằng gá»— kỳ cục ở chân trái, đôi mắt nhìn xuống như má»™t nữ tu sÄ©, má»™t dải vải xanh rá»™ng quấn ngang cổ không hiểu để là m gì.
- Ngưá»i quấn vải xanh là ai? – Margarita buá»™t miệng há»i.
- Má»™t phụ nữ cá»±c kỳ sang trá»ng và cá»±c kỳ đáng mến, - Koroviev thì thầm. – Xin giá»›i thiệu vá»›i hoà ng háºu, đây là bà Tophana(5), ngưá»i đặc biệt nổi tiếng giữa đám phụ nữ tuyệt vá»i cá»§a thà nh Napoli và Palermo, nhất là trong số những ngưá»i vợ chán chồng. Bởi vì, thưa hoà ng háºu, thưá»ng vẫn có khi các ông chồng trở nên đáng ngán lắm chứ ạ.
- Äúng váºy, - Margarita đáp khẽ, trong lúc đó vẫn mỉm cưá»i vá»›i hai ngưá»i đà n ông mặc áo Ä‘uôi tôm theo nhau cúi mình hôn tay và đầu gối nà ng.
- Thế đấy, - Koroviev vừa khéo léo thì thầm và o tai Margarita, đồng thá»i cÅ©ng trong lúc đó vừa kịp hét lên vá»›i ai đó: - Thưa công tước, xin má»i má»™t cốc sâm banh! Tôi rất vui lòng! Vâng, thế đấy, bà Tophana hiểu rõ tình cảnh cá»§a những ngưá»i phụ nữ đáng thương đó và bán cho há» má»™t thứ nước gì đấy trong các ve nhá». Vợ đổ thứ nước đó và o bát súp cho chồng, chồng ăn súp, cảm Æ¡n vợ vá» sá»± nâng niu âu yếm và cảm thấy trong ngưá»i tháºt thoải mái. Tuy nhiên, sau và i giá», anh chồng bắt đầu cảm thấy rất khát nước, và o giưá»ng nằm, và ngà y hôm sau, ngưá»i vợ tuyệt vá»i ở thà nh Napoli cho chồng ăn súp đã được tá»± do như ngá»n gió mùa Xuân.
- Thế cái gì trên chân bà ta thế? – Margarita há»i, vẫn không ngừng giÆ¡ tay ra cho những ngưá»i khách đã Ä‘i vượt bà Tophana kháºp khiểng. – Và cái dải xanh trên cổ để là m gì? Cổ bị táºt à ?
- Tôi rất vui lòng, thưa hầu tước! – Koroviev hét và cùng lúc đó nói thầm vá»›i Margarita: - Cái cổ tuyệt trần, nhưng ở trong nhà tù xảy ra má»™t chuyện khó chịu vá»›i bà ta. Ở chân bà ta là chiếc á»§ng Tây Ban Nha(6), thưa hoà ng háºu, còn dải xanh ở cổ có sá»± tÃch như sau: khi những ngưá»i coi ngục được biết rằng gần năm trăm ông chồng được chá»n không như ý đã vÄ©nh viá»…n rá»i bá» Napoli và Palermo, há» quá nóng nảy thắt cổ bà Tophana ở trong nhà giam.
- Tôi tháºt sung sướng, thưa hoà ng háºu, được hưởng cái vinh hạnh cao cả như thế nà y, - bà Tophana vừa thì thà o như má»™t nữ tu sÄ©, vừa cố quỳ chân xuống sà n, nhưng bị vướng bởi chiếc á»§ng Tây Ban Nha. Koroviev và Beghemot giúp bà ta đứng dáºy.
- Ta rất vui, - Margarita đáp lá»i, cùng lúc đó chìa tay cho những ngưá»i khác.
Bây giá», chảy ngược theo cầu thang lên trên là cả má»™t dòng ngưá»i. Margarita không còn trông thấy những gì diá»…n ra ở phòng đầy tá»› gát cá»a nữa. Nà ng giÆ¡ tay lên và hạ tay xuống má»™t cách máy móc, phô hà m răng đơn Ä‘iệu mỉm cưá»i vá»›i khách. Trên đầu cầu thang đã bắt đầu ồn à o, từ phÃa những gian vÅ© há»™i mà Margarita vừa rá»i khá»i vẳng lại tiếng nhạc như biển động.
- Còn đây là má»™t ngưá»i đà n bà ngán ngẩm, - Koroviev không còn thì thầm nữa, mà nói to, vì biết rằng trong tiếng ồn à o sẽ không ai nghe thấy anh ta, - rất say mê các buổi vÅ© há»™i, cứ mÆ¡ ước được kêu ca vá» chiếc khăn cá»§a mình.
Margarita đưa mắt tìm, giữa dòng ngưá»i Ä‘ang leo lên, ngưá»i mà Koroviev vừa nói đến. Äó là má»™t phụ nữ trẻ chừng hai mươi tuổi, thân hình đẹp khác thưá»ng, nhưng cặp mắt có má»™t cái gì đó lo âu, ám ảnh.
- Khăn nà o? – Margarita há»i.
- Có má»™t con sen được phái đến chá»— cô ta, - Koroviev giải thÃch, - và suốt ba chục năm nay, đêm đến lại đặt lên bà n cho cô ta má»™t chiếc khăn mùi soa. Cứ tỉnh dáºy là cô ta đã thấy chiếc khăn ở đó rồi. Cô ta Ä‘em đốt trong lò, Ä‘em vứt xuống sông, nhưng không là m sao được.
- Khăn nà o ? – Margarita thì thầm há»i, tay vẫn không ngừng nâng lên hạ xuống.
- Chiếc khăn viá»n xanh. Äầu Ä‘uôi sá»± việc là khi còn là m ở má»™t tiệm rượu, có lần tay chá»§ tiệm gá»i cô ta và o nhà kho; sau chÃn tháng cô ta sinh ra má»™t đứa bé trai, mang nó và o rừng, nhét chiếc khăn và o miệng, rồi chôn đứa bé xuống đất. Khi ra toà , cô ta nói rằng cô ta không biết lấy gì để nuôi con cả.
- Thế còn lão chá»§ tiệm rượu đâu? – Margarita há»i.
- Thưa hoà ng háºu, - từ phÃa dưới chân, con mèo bá»—ng kêu rÃt lên, - cho phép tôi được há»i: lão chá»§ thì có liên quan gì đến đây? Ông ta có bóp chết đứa bé ở trong rừng đâu?
Margarita vẫn không ngừng mỉm cưá»i và chìa tay phải ra cho khách, bấm những móng nhá»n cá»§a bà n tay trái và o tai Beghemot và thì thà o:
- Nếu như nhà ngươi, đồ đểu cáng, còn dám chen và o chuyện một lần nữa…
Beghemot kêu lên the thé không theo cung cách vũ hội và nói khà n khà n:
- Thưa hoà ng háºu…tai sưng lên mất…Sao lại là m há»ng vÅ© há»™i bằng cái tai sưng vù nà y?...Äó là tôi nói vá» pháp lý…đứng trên quan Ä‘iểm pháp lý…Tôi xin im lặng, im lặng…Hãy coi tôi không phải mèo, mà là hến, chỉ xin buông tay ra.
Margarita thả tai mèo ra, và cặp mắt ám ảnh, rầu rĩ đã ở ngay trước mặt nà ng.
- Tôi rất sung sướng, thưa hoà ng háºu, được đến dá»± đại vÅ© há»™i cá»§a đêm rằm.
- Còn ta, - Margarita đáp, - ta rất vui được gặp nà ng. Ta rất vui. Nà ng có thÃch sâm banh không?
- Ôi, sao lại thế nà y, thưa hoà ng háºu?! – Koroviev tuyệt vá»ng, nhưng không thà nh tiếng, hét và o tai Margarita. – Hà ng ngưá»i sẽ bị nghẽn lại mất !
- Tôi rất thÃch, - ngưá»i đà n bà trẻ tuổi nói vá»›i vẻ cầu khẩn, và bá»—ng bắt đầu láºp Ä‘i láºp lại má»™t cách máy móc: - Phrida, Phrida, Phrida! Tên tôi là Phrida, thưa hoà ng háºu.
- Thế thì hôm nay hãy uống cho tháºt say, Phrida ạ, và đừng nghÄ© gì cả, - Margarita nói.
Phrida vươn cả hai tay vá» phÃa Margarita, nhưng Koroviev và Beghemot đã rất khéo léo đỡ lấy tay cô ta, và Phrida mất hút trong đám đông.
Bây giá» từ phÃa dưới, dòng ngưá»i đã cháºt cứng như nêm chen chúc nhau xông lên đầu cầu thang, nÆ¡i Margarita đứng. Những thân thể đà n bà khá»a thân giữa những ngưá»i đà n ông mặc lá»… phục Ä‘uôi tôm. Những tấm thân ngăm Ä‘en, trắng nõn, mà u cà phê hạt, và cả mà u Ä‘en hoà n toà n, dáºp dá»n dồn đến trước mặt Margarita. Những viên ngá»c quý trên các mái tóc mà u hung, mà u Ä‘en, mà u hạt dẻ, mà u lanh, lấp lánh nhảy múa bắn ra vô và n tia lá»a trong là n ánh sáng chói chang từ trên đổ xuống. Và dưá»ng như có ai đó vẩy những giá»t ánh sáng xuống đám đà n ông Ä‘ang chen chúc Ä‘i ngược lên cầu thang – trên ngá»±c há», những chiếc khuy cà i cổ bằng kim cương ánh lên rá»±c rỡ. Bây giá», Margarita cảm thấy từng giây má»™t những cặp môi chạm và o đầu gối, từng giây má»™t chìa tay ra đón nháºn những cái hôn, gương mặt nà ng chảy ra trong chiếc mặt nạ tươi cưá»i bất động.
- Tôi rất vui lòng, - giá»ng Koroviev ngân nga má»™t cách đơn Ä‘iệu, - chúng tôi rất vui lòng, hoà ng háºu rất vui lòng.
- Hoà ng háºu rất vui lòng, - Azazello khà n khà n giá»ng mÅ©i sau lưng Margarita.
- Tôi rất vui lòng, - con mèo bên cạnh liên tục gà o lên.
- Hầu tước tiểu thư(7), - Koroviev lẩm bẩm, - bá» thuốc độc giết chết cha, hai ngưá»i anh, hai ngưá»i chị chỉ vì quyá»n thừa kế gia sản! Hoà ng háºu rất vui lòng! Quý bà Minkina(8), ôi tuyệt quá! Chỉ hÆ¡i cáu bẳn. Sao lại đốt má»™t ngưá»i hầu phòng bằng những chiếc kẹp uốn tóc? Tất nhiên, trong những Ä‘iá»u kiện như thế ngưá»i ta sẽ cắt đầu! Hoà ng háºu rất vui lòng! Thưa hòang háºu, má»™t giây lưu ý: Hoà ng đế Rudolf(9), má»™t nhà giả kim thuáºt và phù thá»§y. Lại má»™t nhà giả kim thuáºt - bị treo cổ. A, bà ta đây rồi! Ôi, cái nhà chứa cá»§a bà ta ở thà nh phố Strasbourg má»›i tuyệt vá»i chứ! Chúng tôi rất vui lòng. Chị thợ may ở Moskva, tất cả chúng ta Ä‘á»u mê chị ta bởi cái trà tưởng tượng không bao giá» cạn. Chị ta mở tiệm may và nghÄ© ra má»™t trò buồn cưá»i kinh khá»§ng: khoan hai lá»— tròn ở tưá»ng…
- Thế các bà khách không biết à ? – Margarita há»i.
- Tất cả Ä‘á»u biết, thưa hoà ng háºu, - Koroviev đáp, - tôi rất vui lòng. Cái cáºu bé hai mươi tuổi nà y từ bé đã có những ý tưởng lạ lùng, má»™t kẻ hay mÆ¡ má»™ng và kỳ cục. Có má»™t cô bé yêu cáºu ta, còn cáºu ta Ä‘em bán cô ta và o nhà thổ.
Từ phÃa dưới, dòng sông ngưá»i vẫn chảy. Không thấy khúc dưới cá»§a dòng sông đó ở đâu. Nguồn cá»§a nó, chiếc lò sưởi khổng lồ vẫn tiếp tục nhả ngưá»i ra. Cứ như váºy má»™t giá» trôi qua, rồi giá» thứ hai. Margarita bắt đầu cảm thấy sợi dây chuyá»n Ä‘eo ở cổ trở nên nặng ná» hÆ¡n trước và có má»™t cái gì đó khá»§ng khiếp xảy ra vá»›i cánh tay cá»§a nà ng. Bây giá» má»—i khi nâng nó lên, Margarita phải nhăn mặt lại. Nà ng thôi không còn chú ý đến các nháºn xét thú vị cá»§a Koroviev nữa. Và những khuôn mặt mắt xếch cá»§a ngưá»i Mông Cổ, những khuôn mặt da trắng và da Ä‘en trở nên giống nhau, nhiá»u khi nháºp lại là m má»™t, còn bầu không khà giữa những khuôn mặt đó không hiểu sao bắt đầu lung linh, run rẩy.Má»™t cÆ¡n Ä‘au buốt như bị kim đâm bá»—ng nhói lên ở cánh tay phải cá»§a Margarita, và nà ng nghiến răng tá»±a khuá»·u tay lên mặt bệ thấp. Những tiếng động sá»™t soạt như tiếng cánh chim quệt và o tưá»ng bây giá» từ gian phòng lá»›n phÃa sau vẳng lại, và có thể hiểu được rằng ở đó cả đám khách đông chưa từng thấy kia Ä‘ang nhảy. Margarita cảm tưởng như đến cả những sà n nhà nặng ná» bằng đá cẩm thạch khảm pha lê trong ngôi nhà kỳ lạ nà y cÅ©ng phải rung lên theo nhịp nhảy.
Cả Gai Caesar Kaligula(10) lẫn Mesalina(11) Ä‘á»u không là m cho Margarita quan tâm nữa, cÅ©ng như nà ng không còn quan tâm đến má»™t ai trong số những vua chúa, quáºn công, hiệp sÄ©, những kẻ tá»± tá», giết ngưá»i, bị treo cổ và những kẻ ma cô ma cáºu, những tên coi ngục và những Ä‘ao phá»§, những kẻ chuyên nghá» tố giác và cá» bạc, bịp bợm, những tên phản bá»™i, gián Ä‘iệp, những kẻ Ä‘iên khùng và hoang dâm. Tất cả tên tuổi cá»§a há» rối tinh lên trong đầu nà ng, những khuôn mặt cá»§a há» nhòa kết thà nh má»™t khối bá»™t nhão khổng lồ; và chỉ có má»™t khuôn mặt vá»›i bá»™ râu đỠnhư lá»a, khuôn mặt cá»§a Maliuta Scuratov(12) là bám chặt má»™t cách Ä‘au đớn trong trà nhá»› cá»§a nà ng. Äôi chân cá»§a Margarita khuỵu xuống, từng phút má»™t nà ng chỉ sợ mình òa lên khóc. Cái nà ng cảm thấy Ä‘au đớn nhất là đầu gối chân trái, nÆ¡i ngưá»i ta không ngừng hôn lên. Nó sưng phồng, da trở nên tÃm xanh, mặc dù đã mấy lần bà n tay cá»§a Natasa xuất hiện cạnh đầu gối nà ng và dùng bá»t biển thoa má»™t thứ nước thÆ¡m lên đó. Äến cuối giá» thứ ba, Margarita đưa đôi mắt hoà n toà n tuyệt vá»ng nhìn xuống và rùng mình sung sướng: đám khách đã thưa Ä‘i nhiá»u.
- Quy luáºt cá»§a các cuá»™c đón khách vÅ© há»™i Ä‘á»u như nhau, thưa hoà ng háºu, - Koroviev thì thầm, - bây giỠđợt sóng sẽ bắt đầu hạ xuống. Xin thá» là chúng ta Ä‘ang phải chịu đựng những phút cuối cùng. Kia là đám ăn chÆ¡i vùng Broken. Há» bao giá» cÅ©ng đến sau rốt. Äúng là há» rồi. Hai quá»· hút máu say má»m…hết rồi ư? À không, lại còn thêm má»™t. Không, thêm hai ngưá»i nữa !
Hai ngưá»i khách cuối cùng Ä‘ang bước lên cầu thang.
- Ai đây có vẻ má»›i nhỉ? – Koroviev nheo mắt nhìn qua mặt kÃnh, nói. – À phải rồi, phải rồi. Má»™t lần trước đây, Azazello đến thăm ông ta và sau cốc rượu cô nhắc khuyên ông ta cách thoát khá»i tay má»™t ngưá»i. Ông ta Ä‘ang vô cùng lo sợ bị ngưá»i đó vạch mặt. Và thế là ông ta ra lệnh cho má»™t ngưá»i quen dưới quyá»n cá»§a mình vẩy thuốc độc lên các bức tưá»ng phòng là m việc(13).
- Tên ông ta là gì? – Margarita há»i.
- Thú tháºt là tôi cÅ©ng không biết, - Koroviev đáp, - cần phải há»i Azazello.
- Thế ai đi cùng với ông ta kia?
- Äó chÃnh là ngưá»i thừa hà nh dưới quyá»n cá»§a ông ta. Tôi rất vui lòng! – Koroviev hét lên vá»›i hai ngưá»i khách cuối cùng.
Cầu thang trở nên trống không. Äể cẩn tháºn, hỠđợi thêm má»™t lúc. Nhưng từ lò sưởi không còn ai ra thêm nữa.
Má»™t giây sau, không hiểu bằng cách nà o, Margarita đã thấy mình lại ở trong căn phòng có bể tắm; và ở đó, láºp tức òa lên khóc vì những cÆ¡n Ä‘au ở tay và chân, nà ng nằm xoà i ngay xuống sà n. Nhưng Ghella và Natasa, không ngá»›t miệng an á»§i, lại kéo nà ng đến dưới vòi tắm máu, lại xoa bóp ngưá»i nà ng, và Margarita cảm thấy mình khá»e khoắn trở lại.
- Còn nữa, còn nữa, thưa hoà ng háºu Margot, - Koroviev từ đâu hiện ra bên cạnh, thì thầm. - Cần phải bay thêm má»™t vòng qua các phòng để các vị khách quý không cảm thấy mình bị bá» rÆ¡i.
Và Margarita bay ra khá»i căn phòng có bể tắm. Trên sân khấu phÃa sau bức tưá»ng hoa uất kim hương, nÆ¡i trước đây dà n nhạc cá»§a vua các bản nhạc Valse biểu diá»…n, giá» vang lên Ä‘iên loạn dà n nhạc jazz cá»§a bầy khỉ. Má»™t con vượn gorila khổng lồ vá»›i bá»™ mặt râu quai nón cầm cây kèn đồng trong tay vừa nặng ná» nhún nhảy, vừa chỉ huy dà n nhạc. Những con đưá»i ươi ngồi thà nh má»™t dãy ra sức thổi những chiếc kèn sáng loáng. Má»™t bầy tinh tinh vui nhá»™n ôm đà n gió ngồi cưỡi trên vai chúng. Hai con vượn hamadria có bá»m sư tá» ngồi chÆ¡i dương cầm, nhưng tiếng nhạc dương cầm không nghe rõ trong tiếng gầm, tiếng rÃt và tiếng rá»n rÄ© cá»§a các cây kèn saxophon, violon và trống trong tay những con vượn gibbon, khỉ mandri và khỉ Ä‘uôi dà i. Trên mặt sà n gương, vô số những cặp nhảy, dưá»ng như kết chặt và o vá»›i nhau, phô diá»…n sá»± khéo léo và điêu luyện cá»§a các động tác, cùng quay tròn vá» má»™t hướng, ken đặc như má»™t bức tưá»ng, sẵn sà ng quét sạch má»i thứ trên đưá»ng Ä‘i. Những con bướm cánh mịn mà ng chao lượn trên đám ngưá»i nhảy múa; từ trên trần, hoa rắc xuống lả tả. Trên các đỉnh cá»§a những cây cá»™t tròn, khi Ä‘iện tắt, nhấp nháy hằng hà sa số những đà n Ä‘om đóm và những ngá»n lá»a ma trÆ¡i bÆ¡i cháºp chá»n trong không khÃ.
Rồi Matgarita thấy mình Ä‘ang ở trong má»™t bể tắm có kÃch thước to đến quái dị vá»›i hà ng cá»™t tròn bao quanh. Má»™t bức tượng Hải Vương khổng lồ phun từ miệng ra cá»™t nước lá»›n mà u hồng. Mùi rượu sâm banh ngây ngất bốc lên từ lòng bể tắm. Ở đây Ä‘ang và o giai Ä‘oạn cao trà o cá»§a má»™t trò giải trà vô cùng thoải mái. Những ngưá»i đà n bà nói cưá»i, cởi già y dép, trao và xách tay cá»§a mình cho các bạn nhảy hay đám ngưá»i da Ä‘en Ä‘ang chạy Ä‘i chạy lại vá»›i những ôm khăn tắm trong tay, rồi hét lên nhảy lao đầu xuống bể. Những cá»™t bá»t trắng vá»t lên cao. Những ngá»n đèn đặt dưới đáy bể pha lê cháy sáng xuyên qua lá»›p rượu vang dà y trong bể là m hiện rõ những thân ngưá»i lấp lánh bạc Ä‘ang bÆ¡i lá»™i. Từ dưới bể lên, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u đã say ngây ngất. Tiếng cưá»i sằng sặc vang lên dưới các dãy cá»™t tròn và vang xa mãi, như trong má»™t nhà tắm hÆ¡i.
Trong toà n bá»™ cái khối há»—n độn đó, hiện lên rất rõ má»™t khuôn mặt phụ nữ đã hoà n toà n say, vá»›i đôi mắt mất trÃ, nhưng trong cái vẻ mất trà đó vẫn toát ra má»™t sá»± cầu khẩn, và Margarita nhá»› lại cái tên “Phridaâ€. Äầu nà ng bắt đầu choáng váng vì hÆ¡i rượu, và khi Margarita vừa định bay Ä‘i thì Beghemot đã biểu diá»…n trong bể rượu má»™t tiết mục khiến nà ng phải nán lại. Con mèo là m má»™t động tác phù phép gì đó ở miệng Hải Vương, và ngay tức khắc toà n bá»™ khối sâm banh cuồn cuá»™n cùng vá»›i tiếng sá»§i rÃt ầm ầm rút khá»i bể, còn pho tượng Hải Vương bắt đầu phun ra những đợt sóng mà u và ng thẫm không óng ánh, không sá»§i bá»t. Äám đà n bà vừa hét ré lên: - Cô nhắc ! - vừa chạy từ mép bể ra phÃa sau các cây cá»™t tròn. Sau mấy giây, bể tắm đã đầy ắp, và con mèo, nhảy lá»™n ba vòng trong không khÃ, rÆ¡i tõm xuống bể rượu cô nhắc Ä‘ang gợn sóng chao đảo. Khi nó vừa thở phì phò vừa leo lên bá», chiếc cà vạt đã ướt sÅ©ng nhà u nát, chiếc ống nhòm và mà u và ng cá»§a bá»™ ria đã biến mất. Theo gương cá»§a Beghemot chỉ có hai ngưá»i, đó là chị thợ may lắm trò ná» và tay bạn nhảy cá»§a chị ta, má»™t ngưá»i lai trẻ tuổi lạ mặt. Khi cặp kia vừa nhảy xuống bể cô nhắc, Koroviev đã khoác lấy cánh tay Margarita, và há» rá»i bá» những ngưá»i Ä‘ang tắm.
Margarita thấy mình bay qua má»™t nÆ¡i không quen, nà ng trông thấy phÃa dưới những núi sò huyết trong chiếc ao lá»›n bằng đá. Sau đó nà ng bay trên má»™t mặt sà n bằng kÃnh, dưới sà n là những lò lá»a địa ngục Ä‘ang cháy rá»±c và những ngưá»i đầu bếp trắng toát cá»§a chúa quá»· Ä‘ang chạy Ä‘i chạy lại tất báºt. Rồi ở má»™t nÆ¡i khác, khi nà ng đã không còn hiểu được má»™t cái gì nữa, Margarita trông thấy những tầng nhà hầm tối thẫm, nÆ¡i có những ngá»n đèn cháy sáng, những cô gái dá»n ra những miếng thịt nướng trên than đỠcháy xèo xèo và má»i ngưá»i uống mừng sức khá»e nà ng bằng những chiếc cốc lá»›n tướng. Rồi nà ng trông thấy những con gấu trắng chÆ¡i đà n gió và nhảy Ä‘iệu nhảy dân gian trên sân khấu. Má»™t nhà ảo thuáºt ma quá»· không cháy trên lò sưởi… và lần thứ hai, sức lá»±c cá»§a nà ng bắt đầu cạn kiệt.
- Äợt trình diá»…n cuối cùng, - Koroviev lo lắng nói thầm và o tai Margarita, - và chúng ta sẽ được tá»± do.
Cùng vá»›i Koroviev, nà ng lại rÆ¡i và o phòng vÅ© há»™i, nhưng ở đó bây giá» má»i ngưá»i không còn nhảy nữa, mà tụ lại thà nh má»™t đám đông vô và n bên các dãy cá»™t, để má»™t khoảng trống ở giữa phòng. Margarita không còn nhá»› ai đã giúp nà ng leo lên chiếc bục cao vừa xuất hiện chÃnh giữa khoảng trống đó. Khi đã đứng trên bục, nà ng kinh ngạc nghe ở đâu đó có tiếng chuông Ä‘iểm giữa đêm, mà theo sá»± tÃnh toán cá»§a nà ng là thá»i khắc đó đã phải qua từ lâu lắm rồi. Cùng vá»›i tiếng chuông đồng hồ cuối cùng không hiểu từ đâu vá»ng lại, má»™t sá»± im lặng bao trùm lên đám khách. Lúc đó, Margarita lại trông thấy Voland. Äi theo ông ta là Abadonna, Azazello và má»™t và i ngưá»i trẻ tuổi mặc áo Ä‘en giống hệt như Abadonna. Bây giá» Margarita trông thấy đối diện vá»›i chiếc bục cá»§a nà ng nổi lên má»™t chiếc bục khác dà nh cho Voland. Nhưng ông ta không sá» dụng chiếc bục đó. Äiá»u là m cho Margarita ngạc nhiên là trong đợt trình diá»…n lá»›n cuối cùng nà y trên vÅ© há»™i, Voland vẫn có bá»™ dạng hệt như khi ở trong phòng ngá»§. Vẫn chiếc áo ngá»§ đã mạng và cáu bẩn ấy treo trên vai ông ta, chân vẫn Ä‘i đôi già y dùng trong nhà cÅ© mòn ấy. Voland có mang theo kiếm, nhưng ông ta sá» dụng thanh kiếm tuốt trần như má»™t cây gáºy, tỳ tay lên nó mà bước Ä‘i kháºp khá»…nh. Voland vừa dừng lại cạnh chiếc bục cá»§a mình, láºp tức Azazello xuất hiện trước mặt ông ta vá»›i chiếc khay trên tay; trên chiếc khay đó, Margarita trông thấy má»™t đầu ngưá»i bị cắt cụt vá»›i mấy chiếc răng cá»a gãy. Trong phòng vẫn tiếp tục im lặng tuyệt đối, và sá»± im lặng đó chỉ má»™t lần bị phá vỡ bởi tiếng chuông vá»ng lại từ rất xa như từ cá»a chÃnh vá»ng đến và hoà n toà n khó hiểu trong những Ä‘iá»u kiện ở đây.
- Mikhail Alekxandrovich, - Voland nói khẽ vá»›i chiếc đầu, và khi ấy hai hà ng mi cá»§a ngưá»i bị giết mở ra, Margarita rùng mình trông thấy trên khuôn mặt chết má»™t đôi mắt sống đầy trà tuệ và đau khổ. - Tất cả Ä‘á»u xảy ra đúng như thế, có phải không? – Voland tiếp tục nói, nhìn thẳng và o cặp mắt cá»§a cái đầu. - Äầu ông bị má»™t ngưá»i đà n bà cắt đứt, cuá»™c há»p không thà nh, và tôi Ä‘ang ở trong căn há»™ cá»§a ông. Äó là sá»± tháºt. Mà sá»± tháºt là má»™t thứ cá»±c kỳ bướng bỉnh trên thế gian nà y. Nhưng bây giá» chúng tôi quan tâm đến những gì sẽ tiếp theo, chứ không phải cái sá»± kiện đã xảy ra. Ông bao giá» cÅ©ng là ngưá»i nhiệt thà nh truyá»n bá cái há»c thuyết cho rằng sau khi đầu bị cắt, cuá»™c sống con ngưá»i cÅ©ng chấm dứt, con ngưá»i biến thà nh tro bụi và đi và o cõi vô sinh.. Tôi lấy là m hà i lòng được thông báo vá»›i ông, trước mặt các vị khách cá»§a tôi, mặc dù há» lại là bằng chứng cá»§a má»™t há»c thuyết hoà n toà n khác, rằng há»c thuyết cá»§a các ông vừa vững chắc, vừa sắc sảo. Tuy nhiên, má»i há»c thuyết đầu có giá trị cá»§a mình. Và trong số các há»c thuyết đó, có cả há»c thuyết cho rằng má»—i con ngưá»i sẽ được hưởng theo đức tin cá»§a anh ta. Và việc đó sẽ được thà nh hiện thá»±c ! Ông Ä‘i và o cõi vô sinh, còn tôi sẽ được sung sướng, từ cái chén mà ông sẽ biến thà nh, uống mừng sá»± sinh tồn !
Voland nâng kiếm lên. Ngay lúc đó, bá» ngoà i cá»§a đầu ngưá»i trên khay biến sang mà u Ä‘en thẫm, thu nhá» lại, rồi lở ra từng mảng, hai con mắt biến mất, và má»™t lát sau Margarita trông thấy trên khay má»™t chiếc chén bằng sá» ngưá»i mà u và ng nhạt, vá»›i cặp mắt ngá»c bÃch và hà m răng ngá»c trai đứng trên chân bệ bằng và ng. Nắp chiếc sá» mở ra bằng bản lá».
- Ngay bây giá», thưa messir, - nháºn thấy ánh nhìn dò há»i cá»§a Voland, Koroviev nói: - hắn sẽ đến trước mặt ngà i. Tôi đã nghe trong sá»± im lặng tuyệt đối nà y tiếng đôi già y da láng cá»§a hắn bước Ä‘i, tiếng va lanh canh cá»§a chiếc cốc hắn đặt xuống bà n, cốc sâm banh cuối cùng mà hắn uống trong cuá»™c sống nÆ¡i kia. Và hắn đây rồi.
Má»™t ngưá»i khách má»›i đơn độc bước và o phòng, Ä‘i thẳng đến chá»— Voland. Bá» ngoà i anh ta không có gì khác biệt vá»›i vô số những ngưá»i khách đà n ông khác, chỉ trừ má»™t Ä‘iểm: anh ta bước Ä‘i không vững vì lo sợ, Ä‘iá»u đó có thể trông thấy rõ ngay từ xa. Trên hai má anh ta đỠcháy lên những vết bầm, cặp mắt nhìn quanh hoảng hốt. Ngưá»i khách sá»ng sốt tá»™t độ, mà điá»u đó là dÄ© nhiên thôi: tất cả má»i cái xung quanh Ä‘á»u là m anh ta kinh ngạc, mà trước hết là bá»™ trang phục cá»§a Voland.
Nhưng ngưá»i khách đã được đón tiếp má»™t cách hết sức ân cần.
- A, ngà i nam tước Maighel vô cùng quý mến, - mìm cưá»i cởi mở, Voland đón chà o ngưá»i khách Ä‘ang trố mắt ra ngÆ¡ ngác. – Tôi rất hân hạnh được giá»›i thiệu vá»›i quý vị , - Voland quay vỠđám khách đứng trong phòng, - đây là ngà i nam tước Maighel tá»™t cùng đáng kÃnh, má»™t viên chức ở Ủy ban biểu diá»…n – chuyên trách giá»›i thiệu vá»›i ngưá»i nước ngoà i những danh lam thắng cảnh cá»§a thá»§ đô.
Nghe đến đó, Margarita sững sá» cả ngưá»i, vì nà ng bá»—ng nháºn ra cái tay Maighel nà y. Äã mấy lần nà ng gặp anh ta ở các nhà hát Moskva và trong các tiệm ăn. “ Khoan đã…†Margarita nghÄ© thầm, - thế nà y có nghÄ©a là anh ta đã chết rồi?†Nhưng sá»± thể đã được là m sáng tá» ngay liá»n đó.
- Ngà i nam tước đáng mến, - Voland mỉm cưá»i rạng rỡ, nói tiếp, - là má»™t ngưá»i tuyệt vá»i đến mức vừa nghe tin tôi đến Moskva đã láºp tức gá»i Ä‘iện cho tôi và đỠnghị được phục vụ theo chức trách cá»§a mình, tức là giá»›i thiệu những danh lam thắng cảnh cá»§a thá»§ đô. Tôi, lẽ dÄ© nhiên, rất sung sướng được má»i ngà i nam tước đến đây.
Và o đúng lúc đó, Margarita trông thấy Azazello trao chiếc khay đựng đầu lâu cho Koroviev.
- Mà nhân thể nói thêm, thưa nam tước, - Voland bá»—ng thân máºt hạ giá»ng nói tiếp, - có những tin đồn vá» tÃnh ham hiểu biết đặc biệt hiếm có ở ngà i. Ngưá»i ta nói rằng nó, kết hợp vá»›i sá»± mau miệng phát triển cÅ©ng không kém cá»§a ngà i, đã thu hút được sá»± chú ý chung. HÆ¡n thế nữa, những miệng lưỡi độc địa đã ném ra những lá»i vá» ngà i như “kẻ tố giácâ€, “thằng do thámâ€. Và còn hÆ¡n thế nữa, lại có cả ý kiến cho rằng chỉ má»™t tháng nữa là cùng, Ä‘iá»u đó sẽ dẫn ngà i đến má»™t kết cuá»™c Ä‘au buồn. Vì thế, để giải thoát ngà i khá»i sá»± chỠđợi mệt má»i, chúng tôi quyết định giúp đỡ ngà i, tiện thể gặp dịp ngà i xin đến thăm tôi vá»›i mục Ä‘Ãch là để rình xem và nghe trá»™m tất cả những gì có thể.
Mặt nam tước trở nên tái nhợt, còn tái hÆ¡n cả Abadonna, là ngưá»i đã rất tái nhợt rồi. Và liá»n đó xảy ra má»™t việc lạ lùng. Abadonna vụt hiện đến trước mặt gã nam tước, gỡ cặp kÃnh cá»§a mình ra trong má»™t giây. Äúng và o khoảnh khắc ấy, có má»™t cái gì đó vụt lóe lên trong tay Azazello, má»™t cái gì đó khẽ nổ bục như tiếng vá»— tay, nam tước từ từ ngã ngá»a xuống, má»™t dòng máu đỠthắm bắn vá»t ra từ ngá»±c, nhuá»™m hết chiếc áo sÆ¡mi hồ bá»™t và áo gilê lá»… phục. Koroviev hứng chiếc chén dưới dòng máu vá»t ra và đưa chiếc chén đã hứng đầy cho Voland. Trong lúc đó tấm thân không còn sinh khà cá»§a gã nam tước đã nằm gục trên sà n nhà .
- Thưa quý khách, tôi uống chúc sức khá»e cá»§a các vị ! – Voland nói khẽ và nâng cốc lên môi.
Và lúc đó xảy ra má»™t biến đổi kỳ lạ. Chiếc áo ngá»§ mạng và đôi già y sá»n cÅ© cá»§a Voland biến mất. Voland đứng giữa phòng, trên mình mặc má»™t tấm áo choà ng Ä‘en vá»›i thanh kiếm thép ngang sưá»n. Ông ta bước nhanh đến bên Margarita, nâng chiếc chén lên gần mặt nà ng và ra lệnh:
- Uống đi !
Äầu Margarita quay cuồng, nà ng lảo đảo, nhưng cái chén đã ở ngay cặp môi cá»§a nà ng, và những giá»ng nói cá»§a ai đó, - cá»§a ai, nà ng không nháºn ra, - thì thầm và o cả hai tai nà ng:
- Äừng sợ, thưa hoà ng háºu…Äừng sợ, thưa hoà ng háºu, máu đã thấm xuống đất từ lâu. Và ở đó, nÆ¡i máu đổ xuống, đã má»c lên những chùm nho(14).
Margarita, không mở mắt, uống má»™t ngụm, và má»™t dòng Ä‘iện ngá»t ngà o chạy khắp các mạch máu cá»§a nà ng, hai tai bắt đầu rè Ä‘i. Nà ng như nghe thấy những tiếng gà trống gáy váng óc, và má»™t bản nhạc hà nh khúc vang lên đâu đây. Äám khách bắt đầu mất Ä‘i diện mạo cá»§a mình. Cả những ngưá»i đà n ông mặc áo Ä‘uôi tôm lẫn những ngưá»i đà n bà đá»u biến thà nh các thây ma. Sá»± mục rữa ngay trước mắt Margarita bao trùm toà n bá»™ căn phòng, trong không khà bốc lên mùi hầm má»™. Các dãy cá»™t tròn đổ vụn, lá»a đèn tắt ngấm, tất cả thu nhá» lại, và cả những đà i phun, những bức tưá»ng hoa uất kim hương lẫn hoa hải đưá»ng Ä‘á»u không còn dấu vết. Mà chỉ còn lại cái vốn vẫn ở nÆ¡i đây – căn phòng khách đơn sÆ¡ cá»§a bà chá»§ hiệu kim hoà n, từ cánh cá»a hé mở dẫn và o đó hắt ra má»™t dải ánh sáng. Và Margarita bước qua cánh cá»a hé mở ấy.
------------------
(1) Vientan: Anri Vientan (1820-1881), nhà soạn nhạc, nhạc sÄ© vÄ© cầm ngưá»i Bỉ.
(2) Iogann St’raus (1825-1899), nhà soạn nhạc, nghệ sÄ© vÄ© cầm và nhạc trưởng vÄ© đại ngưá»i Ão, được tôn vinh “vua nhạc Valseâ€.
(3) Ngà i Giắc: tức Giắc le Kor (1400-1456), ngưá»i Pháp, bị buá»™c tá»™i là m tiá»n giả và đầu độc ngưá»i tình cá»§a vua Karl IV.
(4) Bá tước Robert: ngưá»i tình cá»§a nữ hoà ng Anh Elisabet I, bị nghi ngá» là đã đầu độc vợ mình.
(5) Tophana: một phụ nữ Italia chuyên buôn bán thuốc độc.
(6) …ủng Tây ban Nha: một dụng cụ khổ hình.
(7) Hầu tước tiểu thư Brevile cùng ngưá»i tình đầu độc cha, hai ngưá»i anh và hai chị để chiếm tà i sản.
(8) Minkina: ngưá»i tình cá»§a bá tước Araktrev, nổi tiếng hư há»ng và tà n bạo, bị những ngưá»i hầu giết chết năm 1825.
(9) Hoà ng đế Rudolf (1552-1621): nhà giả kim thuáºt, thÃch khoa há»c hÆ¡n chÃnh trị.
(10) Caesar Kaligula: Hoà ng đế La Mã, tà n bạo, hoang phÃ.
(11) Mesalina (thế kỷ I sau công nguyên): vợ thứ ba của Hoà ng đế La Mã Klavdi, nổi tiếng tà n bạo,hiếu danh, dâm đãng. Tên bà ta trở thà nh danh từ chung.
(12) Maliuta Scuratov ( ? – 1573): nhà quý tá»™c, cáºn thần cá»§a Nga hoà ng Ivan Hung Äế, ngưá»i tham gia và o việc sát hại nhiá»u kẻ thù chÃnh trị cá»§a Nga hoà ng.
(13) …vẩy thuốc độc lên các bức tưá»ng phòng là m việc: ở đây ám chỉ cá»±u bá»™ trưởng ná»™i vụ (Liên Xô cÅ©) G. Iagoda và thư ký cá»§a ông ta P. Bulanov, năm 1938 cả hai đã bị xá» tá».
(14) … má»c lên những chùm nho: ý nói máu đã biến thà nh rượu nho.
Tà i sản của leminhchau
27-06-2009, 06:49 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 24
Sá»° GIẢI THOÃT CHO NGHỆ NHÂN
Trong phòng ngá»§ cá»§a Voland tất cả vẫn y nguyên như trước khi bắt đầu vÅ© há»™i. Voland mặc áo ngá»§ ngồi trên giưá»ng, chỉ khác là Ghella không còn xoa bóp chân cho ông ta nữa, mà đang dá»n bữa tối trên chiếc bà n, nÆ¡i trước đấy Voland và Beghemot chÆ¡i cá». Koroviev cùng Azazello đã trút bá» lá»… phục Ä‘uôi tôm Ä‘ang ngồi bên bà n, và cạnh há», tất nhiên, là con mèo – Beghemot vẫn chưa chịu rá»i chiếc cà vạt ra, mặc dù bây giá» nó biến thà nh má»™t mảnh giẻ cáu bẩn hết chá»— nói. Margarita lảo đảo bước đến bên bà n, tá»±a ngưá»i lên đấy. Voland giÆ¡ ngón tay lên vẫy gá»i nà ng, như trước đó, lại gần mình và chỉ cho nà ng ngồi xuống bên cạnh.
- Thế nà o, ngưá»i ta hà nh hạ nà ng mệt lắm phải không? – Voland há»i.
- á»’ không, thưa messir, - Margarita đáp nhưng giá»ng nà ng khẽ đến mức gần như không nghe thấy.
- Noblesse oblige (1) – con mèo nói và rót cho Margarita má»™t thứ chất lá»ng trong suốt và o chiếc cốc rượu vang.
- Äây là vodka à ? – Margarita yếu á»›t há»i.
Con mèo nhảy vá»t dáºy trên ghế vì pháºt ý.
- á»’ xin xá lá»—i, thưa hoà ng háºu, - nó kêu rÃt lên khà n khà n, - chẳng lẽ tôi cho phép mình rót vodka cho phụ nữ ư? Äây là cồn nguyên chất đấy!
Margarita mỉm cưá»i và định đẩy chiếc cốc ra xa.
- Cứ mạnh dạn uống Ä‘i, - Voland nói, và Margarita láºp tức cầm lấy cốc lên tay. – Ghella, ngồi xuống, - Voland ra lệnh, rồi quay sang giải thÃch vá»›i Margarita: - Äêm rằm là đêm há»™i, và ta ăn tối thân máºt cùng vá»›i những ngưá»i thân cáºn và đầy tá»› cá»§a mình. Thế nà o, các ngưá»i cảm thấy ra sao? Cuá»™c vÅ© há»™i vất vả nà y đã diá»…n ra như thế nà o?
- Rất chấn động! – Koroviev liến thoắng. - Tất cả Ä‘á»u như bị bá» bùa, Ä‘á»u mê mệt, Ä‘á»u sững sá»; bao nhiêu là phép lịch sá»±, bao nhiêu là khéo léo, duyên dáng và quyến rÅ©!
Voland im lặng nâng cốc lên chạm vá»›i Margarita. Margarita ngoan ngoãn uống cạn, nghÄ© rằng mình sẽ bị sặc chết ngay bởi cốc rượu cồn. Nhưng không há» có việc gì xảy ra cả. Má»™t luồng hÆ¡i ấm đầy sinh lá»±c chảy tan trong bụng nà ng, má»™t cái gì đó má»m mại gõ và o gáy; sức lá»±c đã hồi phục, dưá»ng như nà ng vừa trở dáºy sau má»™t giấc ngá»§ dà i thoải mái, thêm và o đó, nà ng cảm thấy bụng đói cồn cà o. Và khi nhá»› lại rằng nà ng chưa hỠăn gì từ sáng hôm qua tá»›i giá», cái đói cà ng thêm cà o xé. Margarita bắt đầu háo hức nuốt món trứng cá.
Beghemot cắt má»™t miếng dứa, chấm muối, rắc á»›t, ăn xong và tợp gá»n má»™t cách rất ngang tà ng cốc rượu cồn thứ hai, là m tất cả phải vá»— tay hoan hô.
Sau khi Margarita uống xong cốc rượu thứ hai, những ngá»n nến trên giá sáng hÆ¡n, lá»a trong lò sưởi cÅ©ng bốc cao thêm. Margarita không cảm thấy mình say má»™t chút nà o. Vừa nhai thịt bằng hai hà m răng trắng muốt và táºn hưởng thứ nước thịt ngon là nh, Margarita vừa nhìn Beghemot phết mù tạt lên con sò huyết.
- Beghemot, nên đặt má»™t quả nho lên trên nữa, - Ghella thúc và o sưá»n con mèo, nói khẽ.
- Yêu cầu không dạy tôi! – Beghemot đáp. – Tôi đã từng ngồi ăn tiệc rồi, xin đừng lo, đã từng rồi !
- Ôi, tháºt dá»… chịu được ngồi ăn tối như thế nà y, cạnh lò sưởi, má»™t cách tá»± nhiên, - Koroviev nói rè rè, - trong vòng thân máºt…
- Không, Phagot ạ, - con mèo bác lại, - vũ hội có cái mê li và quy mô của nó…
- Không há» có mê li nà o ở đó hết, và cả quy mô cÅ©ng váºy. Còn những con gấu đần độn, cÅ©ng như những con hổ trong quán rượu, bằng tiếng rống cá»§a chúng chỉ thiếu chút nữa là m ta phải mắc chứng Ä‘au ná»a đầu, - Voland nói.
- Xin vâng, thưa messir, - con mèo nói, - nếu như ngà i cho rằng không há» có quy mô, thì tôi cÅ©ng sẽ láºp tức có quan Ä‘iểm như váºy ngay ạ.
- Nhà ngươi coi chừng đấy! – Voland nói.
- Tôi đùa đấy ạ, - con mèo nói với vẻ ngoan ngoãn, - còn vỠchuyện mấy con hổ, thì tôi sẽ ra lệnh rán thịt chúng lên.
- Hổ không ăn được, - Ghella nói.
- Các ngưá»i cho là váºy sao? Nếu thế thì xin nghe đây, - con mèo đáp và nheo mắt lại vẻ khoan khoái, bắt đầu kể rằng có lần nó Ä‘i lang thang suốt mưá»i chÃn ngà y trong sa mạc và thức ăn duy nhất lúc đó là thịt cá»§a má»™t con hổ bị nó giết. Tất cả Ä‘á»u chăm chú lắng nghe câu chuyện hấp dẫn đó, còn khi Beghemot kể xong, tất cả đồng thanh kêu lên:
- Chuyện bịa !
- Và điá»u hay nhất trong câu chuyện bịa nà y, - Voland nói, - là nó được bịa ra từ chữ đầu đến chữ cuối.
- Thế sao? Bịa à ? – con mèo thốt lên, và tất cả nghĩ rằng nó sẽ bắt đầu phản đối, nhưng Beghemot chỉ nói rất khẽ. - Lịch sỠsẽ phán xét chúng ta.
- Mà nà y, - tươi tỉnh lên sau chén rượu, Margarita há»i Azazello, - có phải anh đã bắn chết hắn, cái tay cá»±u nam tước ấy?
- DÄ© nhiên, - Azazello trả lá»i, - là m sao lại không bắn hắn được? Nhất định phải bắn hắn.
- Lúc ấy tôi sợ quá! – Margarita thốt lên. - Äiá»u đó xảy ra tháºt bất ngá».
- Không có gì bất ngỠở đây cả, - Azazello không đồng ý, còn Koroviev rên rỉ rÃt lên:
- Là m sao lại không sợ được? Ngay tôi, đầu gối cÅ©ng run lên bần báºt! Bụp! Xong! Ngà i nam tước đã nằm trên sà n!
- Tôi suýt nữa lên cơn động kinh, - con mèo vừa nếm thìa trứng cá, vừa chen và o.
- Có má»™t Ä‘iá»u tôi không hiểu, - Margarita nói, và những tia lá»a và ng phản chiếu từ chiếc cốc pha lê nhảy múa trong đáy mắt nà ng, - là chẳng lẽ ngưá»i ngoà i không nghe thấy tiếng nhạc và nói chung những tiếng ồn à o cá»§a vÅ© há»™i sao?
- Tất nhiên là không nghe thấy, thưa hoà ng háºu, - Koroviev giải thÃch, - cần phải là m Ä‘iá»u đó sao cho không thể nghe thấy được. Phải là m Ä‘iá»u đó thá»±c cẩn tháºn.
- Äúng váºy, đúng váºy… Thế nhưng còn cái ngưá»i ở ngoà i cầu thang…Khi tôi cùng Azazello đến đây thấy…Và má»™t ngưá»i khác đứng ở cổng ra và o…Tôi nghÄ© là anh ta theo dõi căn há»™ nà y…
- Äúng thế! Äúng thế! – Koroviev hét to. – Äúng thế, ôi Margarita Nikolaevna quý mến! Äúng như tôi đã nghi ngá»! Äúng, anh ta theo dõi căn há»™ cá»§a chúng ta. Tôi đã tưởng đó là má»™t ông phó giáo sư đãng trà nà o đó, hay má»™t kẻ Ä‘ang yêu vô công rồi nghỠđứng chá» ngoà i cầu thang, nhưng không, không phải. Lúc đó có má»™t cái gì đó nhói lên trong ngá»±c tôi! Ôi! Anh ta theo dõi căn há»™ cá»§a chúng ta! Và cả ngưá»i ở chân cầu thang cÅ©ng váºy! Và cả ngưá»i ở ngoà i cổng sân nữa!
- Tháºt là thú vị, nếu như hỠđến bắt các anh? – Margarita há»i.
- Nhất định há» sẽ đến, hoà ng háºu kiá»u diá»…m ạ, nhất định há» sẽ đến, - Koroviev đáp, - trái tim tôi cảm thấy là há» sẽ đến, nhưng không phải bây giá», tất nhiên, nhưng rồi tá»›i lúc nhất định há» sẽ đến. Nhưng tôi cho là sẽ chẳng có gì thú vị cả đâu.
- Ôi, tôi sợ quá khi cái tay nam tước kia ngã xuống, - Margarita nói, chắc hẳn là đến táºn giá» nà ng vẫn không quên được cái cảnh giết ngưá»i lần đầu tiên nà ng thấy trong Ä‘á»i. - Chắc anh bắn phải giá»i lắm?
- Tương đối, - Azazello đáp.
- Cách bao nhiêu bước? – Margarita há»i Azazello má»™t câu không rõ rà ng lắm.
- Còn phải xem Ä‘Ãch là cái gì đã chứ, - Azazello đáp vá»›i vẻ hiểu biết. - Äáºp trúng búa và o cá»a kÃnh nhà phê bình Latunski là má»™t chuyện, còn và o đúng tim anh ta lại là chuyện hoà n toà n khác.
- Và o đúng tim! – Margarita thốt lên, không hiểu sao lại đưa tay ôm chặt lấy tim mình. – Và o đúng tim! – nà ng nhắc lại bằng giá»ng trầm xuống.
- Nhà phê bình Latunski nà o váºy? – Voland nheo mắt nhìn Margarita, há»i.
Azazello, Koroviev và Beghemot có vẻ ngượng nghịu cụp mắt xuống, còn Margarita đỠmặt đáp:
- Có má»™t nhà phê bình như váºy. Chiá»u qua tôi vừa Ä‘áºp phá tan hoang nhà cá»§a anh ta.
- Ra thế đấy! Äể là m gì?
- Thưa messir, - Margarita giải thÃch, - anh ta là m hại Ä‘á»i má»™t Nghệ Nhân.
- Thế nhưng nà ng phải tá»± mình vất vả là m gì? – Voland há»i.
- Hãy cho phép tôi, thưa messir, - con mèo hét lên mừng rỡ và nhảy báºt dáºy.
- Ngồi xuống Ä‘i, - Azazello gằn giá»ng nói rồi đứng dáºy, - tôi sẽ Ä‘i ngay bây giá»â€¦
- Không! – Margarita kêu lên. – Không, tôi van ngà i, thưa messir, không cần thế.
- Tùy nà ng, tùy nà ng! – Voland đáp và Azazello ngồi xuống chỗ của mình.
- Chúng ta Ä‘ang dừng lại ở chá»— nà o, thưa hoà ng háºu Margot quý mến? – Koroviev nói, - A, đúng rồi, trái tim! Anh ta sẽ bắn đúng tim, - Koroviev chÄ©a ngón tay dà i ngoẵng cá»§a mình vá» phÃa Azazello, - tùy ý chá»n, và o bất cứ tâm thất hoặc bất cứ tâm nhÄ© nà o.
Margarita chưa hiểu được ngay, và khi hiểu ra, nà ng thốt lên ngạc nhiên:
- Nhưng mà không thể trông thấy chúng!
- Hoà ng háºu quý mến, - Koroviev nói rè rè, - cái chÃnh là không trông thấy! Thá»±c chất câu chuyện là ở đó! Còn và o váºt trông thấy thì ai mà chả bắn trúng!
Koroviev rút từ ngăn bà n ra quân bà i bảy pÃch, trao cho Margarita, bảo nà ng dùng móng tay đánh dấu má»™t hình trên đó. Margarita đáng dấu hình ở góc phải phÃa trên. Ghella giấu quân bà i xuống gối, hô:
- Xong rồi!
Azazello vẫn ngồi quay lưng lại vá»›i chiếc gối, rút từ trong túi quần ra má»™t khẩu súng lục Ä‘en tá»± động, đặt nòng súng lên vai, và vẫn không quay mặt lại giưá»ng, bắn má»™t phát, là m cho Margarita sợ hãi má»™t cách vui vẻ. Hình con pÃch mà Margarita đánh dấu đã bị bắn thá»§ng.
- Tôi tháºt không muốn gặp phải anh khi anh có súng ngắn trong tay, - Margarita liếc mắt nhìn Azazello vá»›i vẻ nÅ©ng nịu và nói. Nà ng vốn say mê tất cả những ai biết là m má»™t cái gì đó hoà n hảo.
- Thưa hoà ng háºu quý mến, - Koroviev rên rỉ, - tôi không khuyên bất cứ má»™t ai gặp phải anh ta, kể cả khi anh ta không có súng ngắn, súng dà i nà o trong tay cả! Xin bảo đảm bằng lá»i hứa danh dá»± cá»§a má»™t cá»±u quản ca, rằng sẽ không má»™t ai chúc mừng cho cái ngưá»i gặp phải đó!
Con mèo ngồi cau có trong suốt thá»i gian diá»…n ra cuá»™c bắn thá», bá»—ng tuyên bố:
- Tôi xin phá ká»· lục quân bà i bảy pÃch.
Äáp lại, Azazello gầm gừ má»™t câu gì đó. Nhưng con mèo không chịu thôi, và đòi không phải má»™t, mà là hai khẩu súng ngắn. Azazello rút khẩu súng lục thứ hai từ túi sau thứ hai cá»§a chiếc quần dà i ra và , nhếch mép má»™t cách khinh bỉ, đưa chúng cho con mèo khoác lác. Má»i ngưá»i đánh dấu hai hình con pÃch trên quân bà i. Beghemot ngồi quay lưng lại phÃa chiếc gối, chuẩn bị rất lâu. Margarita, lấy ngón tay bịt chặt hai tai, ngồi nhìn lên con cú Ä‘ang ngá»§ gáºt trên giá lò sưởi. Con mèo bắn cả hai khẩu súng cùng má»™t lúc; liá»n ngay đó có tiếng Ghella kêu rú lên, con cú bị giết chết rÆ¡i từ trên lò sưởi xuống và chiếc đồng hồ vỡ tan ngừng chạy. Ghella, má»™t bà n tay chảy máu, hét lên túm chặt lấy lông mèo, còn Beghemot đáp lại bằng cách túm lấy tóc Ghella, cả hai cuá»™n tròn lăn trên sà n nhà . Má»™t chiếc cốc rÆ¡i từ mặt bà n xuống, vỡ tan.
- Kéo con quá»· cái hóa rồ nà y ra! – con mèo rÃt lên, cố thoát khá»i tay Ghella Ä‘ang ngồi cưỡi trên mình nó. Má»i ngưá»i tách há» ra, Koroviev thổi lên ngón tay bị bắn thá»§ng cá»§a Ghella, và nó là nh ngay.
- Tôi không thể bắn khi có ngưá»i nói quấy ở bên cạnh! – Beghemot vừa hét vừa cố gắn má»™t túm lông lá»›n bị nhổ ra khá»i lưng vá» chá»— cÅ©.
- Ta đánh cuá»™c rằng, - Voland mỉm cưá»i nói vá»›i Margarita, - hắn ta là m cái trò nà y là cố ý. Hắn bắn không đến ná»—i tồi đâu.
Ghella và Beghemot bắt tay giảng hòa, và để chứng tá» cho sá»± hòa hoãn đó, há» hôn nhau. Rồi má»i ngưá»i lấy quân bà i từ dưới gối lên kiểm tra. Không có thêm má»™t vết thá»§ng nà o khác, ngoà i vết do Azazello bắn.
- Không thể như thế được, - con mèo nói, giÆ¡ quân bà i lên phÃa giá nến ngắm nghÃa.
Bữa ăn tối vui vẻ vẫn tiếp tục. Những cây nến chảy ra trên giá, từng đợt sóng hÆ¡i ấm khô ráo và thoang thoảng thÆ¡m tá»a ra từ lò sưởi. Sau khi ăn no, Margarita cảm thấy lâng lâng khoái lạc. Nà ng ngồi nhìn những vòng khói xám từ Ä‘iếu xì gà cá»§a Azazello bốc lên trôi dần và o lò sưởi, và con mèo khua lưỡi gươm chá»c và o chúng. Margarita không muốn Ä‘i đâu cả, mặc dù, theo nà ng nghÄ© là đã muá»™n. Có lẽ phải đến sáu giá» sáng rồi. Lợi dụng lúc câu chuyện ngừng lại, Margarita rụt rè nói vá»›i Voland:
- Có lẽ tôi đến lúc phải đi… Muộn rồi.
- Nà ng vá»™i Ä‘i đâu thế? – Voland há»i lịch sá»± nhưng hÆ¡i khô khan. Những ngưá»i còn lại im lặng, là m ra vẻ Ä‘ang mải theo dõi những vòng khói xì gà .
- Vâng, đã đến lúc, - hoà n toà n bối rối trước cảnh đó, Margarita láºp lại rồi quay Ä‘i dưá»ng như tìm má»™t tấm khăn hay chiếc áo gì đó. Nà ng bắt đầu cảm thấy ngượng bởi sá»± khá»a thân cá»§a mình.
Margarita rá»i bà n đứng dáºy, Voland im lặng nhặt từ giưá»ng lên chiếc áo khoác dùng trong nhà đã sá»n cÅ© và lấm dầu mỡ cá»§a mình, Koroviev choà ng nó lên vai nà ng.
- Tôi xin cảm Æ¡n ngà i, thưa messir, - Margarita nói rất khẽ và nhìn Voland vẻ dò há»i. Äáp lại, ông ta mỉm cưá»i vá»›i nà ng lịch sá»± nhưng há» hững. Má»™t nổi buồn nặng trÄ©u bá»—ng từ đâu dâng lên trong tim Margarita. Nà ng cảm thấy mình bị lừa dối. Hình như không ai có ý định ban thưởng cho nà ng vì tất cả những gì nà ng đã là m trên vÅ© há»™i, cÅ©ng như không ai tỠý giữ nà ng lại. Mà trong lúc đó, nà ng hiểu rất rõ rằng, từ đây ra nà ng không còn đâu để mà đi nữa. Cái ý nghÄ© thoáng qua vá» việc buá»™c sẽ phải trở lại ngôi biệt thá»± ná» gợi nên trong lòng nà ng má»™t cÆ¡n tuyệt vá»ng vô bá». Hay là tá»± mình há»i xin, như Azazello đã khuyên má»™t cách đầy quyến rÅ© trong công viên Alekxandrovski? “ Không, không Ä‘á»i nà oâ€, - nà ng thầm nhá»§ mình.
- Chúc ngà i má»i sá»± tốt là nh, thưa messir, - nà ng nói lên thà nh tiếng, còn trong bụng thầm nghÄ©: “ Chỉ cần ra được khá»i đây, còn sau đó ta sẽ Ä‘i xuống sông trẫm mình.â€
- Nà ng hãy ngồi xuống đã, - Voland bỗng ra lệnh. Margarita biến sắc mặt và ngồi xuống. – Có thể nà ng muốn nói gì trước lúc chia tay?
- Không, không có gì thưa messir, - Margarita đáp vá»›i vẻ kiêu hãnh, - ngoà i má»™t Ä‘iá»u là nếu như ngà i còn cần đến tôi, tôi sẵn sà ng là m tất cả những gì ngà i muốn. Tôi hoà n toà n không mệt tà nà o và cảm thấy rất vui vá»›i vÅ© há»™i. Cho nên, nếu như nó còn kéo dà i nữa, tôi sẵn lòng chìa đấu gối tôi ra để cho hà ng nghìn kẻ giết ngưá»i và bị treo cổ hôn lên đó, - Margarita nhìn Voland như qua má»™t là n nước, mắt nà ng đã ứa đầy những giá»t lệ.
- Äúng lắm, nà ng nói hoà n toà n đúng! – Voland hét lên âm vang và dữ dá»™i. - Cần phải thế chứ!
- Cần phải thế chứ! - cả Ä‘oà n tùy tùng cá»§a Voland lặp lại như tiếng vá»ng.
- Chúng ta đã thá» thách nà ng, - Voland nói tiếp, - nà ng đừng bao giá» há»i xin ai bất cứ má»™t cái gì! Không bao giá» và không bất cứ má»™t cái gì; đặc biệt là ở những ngưá»i mạnh hÆ¡n mình! Tá»± há» sẽ đỠnghị và tá»± há» sẽ phải cho tất cả! Hãy ngồi xuống, hỡi ngưá»i đà n bà kiêu hãnh! - Voland giáºt chÃêc áo khoác nặng khá»i vai Margarita, và nà ng lại ngồi cạnh ông ta trên giưá»ng. - Váºy là , hỡi Margot, - Voland dịu giá»ng xuống nói tiếp, - nà ng muốn ta trả gì cho việc hôm nay nà ng là m nữ chá»§ cho ta ở đây? Nà ng muốn ta trả gì cho việc nà ng đã phải khá»a thân trong buổi vÅ© há»™i nà y? Nà ng định giá đầu gối mình bằng cái gì? Những thiệt thòi hao tổn nà ng phải chịu vá»›i các vị khách cá»§a ta mà nà ng vừa má»›i gá»i là những kẻ bị treo cổ? Nà ng nói Ä‘i và bây giá» hãy nói không cần rụt rè, vì đây là ta đỠnghị nà ng!
Trái tim Margarita Ä‘áºp mạnh, nà ng hÃt và o má»™t hÆ¡i nặng ná» và bắt đầu suy nghÄ© vá» má»™t Ä‘iá»u gì đó.
- Nà o hãy mạnh dạn lên, - Voland khuyến khÃch, - hãy đánh thức dáºy trà tưởng tượng cá»§a mình, hãy thúc nó bay bá»—ng lên. Chỉ riêng việc chứng kiến cảnh giết tên nam tước đểu cáng hết thá»i kia cÅ©ng đã xứng đáng được Ä‘á»n thưởng rồi, nhất là đối vá»›i má»™t phụ nữ. Nà o?
Margarita cảm thấy như nghẹt thở, và nà ng đã muốn nói ra những lá»i thiêng liêng ấp á»§ sẵn trong lòng, nhưng bá»—ng nhiên nà ng tái nhợt ngưá»i, mắt tròn xoe, miệng há ra. “ Phrida! Phrida! Phrida!†- má»™t giá»ng nói cầu khẩn, dai dẳng cá»§a ai đó vang lên bên tai nà ng. – “Tên tôi là Phrida!†Và Margarita ấp úng nói:
- Thế, nghÄ©a là , tôi có thể há»i xin má»™t việc?
- Hãy đòi há»i, đòi há»i, donna(2) cá»§a ta ạ, - Voland mỉm cưá»i má»™t cách thấu hiểu, đáp, - hãy đòi há»i má»™t việc!
Ôi, Voland nhấn mạnh má»™t cách tháºt khéo léo và rõ rà ng khi nhắc lại lá»i cá»§a chÃnh Margarita – “má»™t việc!’.
Margarita hÃt mạnh và o má»™t lần nữa rồi nói:
- Tôi muốn ngưá»i ta sẽ thôi đặt lên bà n Phrida chiếc khăn mà cô ta đã nhét và o miệng đứa con cá»§a mình.
Con mèo nhướng cặp mắt nhìn lên trá»i và thở ra má»™t tiếng tháºt to, nhưng không nói gì, có lẽ là nó còn nhá»› chiếc tai bị xoắn lại trên vÅ© há»™i.
- Xét lý do rằng, - Voland cưá»i khẩy, cất tiếng nói, - cái khả năng nà ng nháºn hối lá»™ cá»§a cái cô ả Phrida ngốc nghếch kia là hoà n toà n, tất nhiên, bị loại trừ, bởi vì việc đó không xứng vá»›i tư cách hoà ng háºu cá»§a nà ng, ta cÅ©ng chẳng biết phải là m gì nữa. Có lẽ chỉ còn lại má»™t cách - kiếm tháºt nhiểu giẻ và nhét kÃn tất cả các khe hở trong phòng ngá»§ cá»§a ta !
- Ngà i nói gì thế, thưa messir? – Margarita ngÆ¡ ngác khi nghe những lá»i quả là khó hiểu đó.
- Tôi hoà n toà n đồng ý vá»›i ngà i , thưa messsir, - con mèo nói chen và o, - đúng là phải kiếm tháºt nhiá»u giẻ, - và nó cáu kỉnh Ä‘áºp chi trước xuống mặt bà n.
- Ta nói vá» lòng thương ngưá»i, - Voland không rá»i con mắt lá»a khá»i mặt Margarita, giải thÃch câu nói cá»§a mình. - Nhiá»u lúc hoà n toà n bất ngá» và ranh ma, nó chui và o qua những khe hở nhá» nhất. Vì váºy mà ta nói phải kiếm giẻ.
- Và tôi cÅ©ng nói như váºy, - con mèo kêu lên; và để đỠphòng, nó nghiêng ngưá»i ra xa Margarita, lấy hai chi trước bê bết kem mà u hồng che kÃn đôi tai nhá»n cá»§a mình.
- Äi ra chá»— khác, - Voland nói vá»›i nó.
- Tôi còn chưa uống hết cà phê, - Beghemot đáp, - là m sao mà tôi có thể Ä‘i ra chá»— khác được? Chẳng lẽ, thưa messir, và o đêm há»™i vui lại Ä‘em chia những thá»±c khách ngồi sau bà n ăn thà nh hai loại? Số nà y thuá»™c loại má»™t, còn số kia, theo như cách diá»…n đạt cá»§a cái tay chá»§ nhiệm nhà ăn đầu cÆ¡ ná», là thuá»™c loại hai?
- Im ngay, - Voland ra lệnh cho con mèo, rồi quay sang Margarita, há»i: - nà ng, như có thể thấy được, là má»™t ngưá»i đặc biệt hay thương ngưá»i? Má»™t ngưá»i đạo đức cao?
- Không ạ, - Margarita sôi nổi đáp, - tôi biết rằng vá»›i ngà i chỉ có thể nói chuyện má»™t cách chân thá»±c, và tôi chân thá»±c nói vá»›i ngà i rằng: tôi là má»™t ngưá»i nhẹ dạ. Tôi xin ngà i vá» chuyện Phrida chỉ là vì lý do không tháºn trá»ng tôi đã trao cho cô ta má»™t niá»m hy vá»ng chắc chắn. Cô ta Ä‘ang chỠđợi, thưa messir, cô ta tin tưởng và o sá»± giúp đỡ cá»§a tôi. Còn nếu như cô ta bị đánh lừa, tôi sẽ rÆ¡i và o má»™t tình trạng kinh khá»§ng. Suốt Ä‘á»i tôi sẽ không được yên ổn. Biết là m sao được! Sá»± việc đã lỡ ra như thế…
- A, - Voland nói, - Ä‘iá»u đó có thể hiểu được.
- Thế ngà i sẽ là m Ä‘iá»u đó chứ ạ? – Margarita khe khẽ há»i.
- Ta hoà n toà n không thể, - Voland đáp. - Sá»± thể là , hỡi hoà ng háºu quý mến cá»§a ta, ở đây đã xảy ra má»™t sá»± nhầm lẫn nho nhá». Má»—i má»™t ngà nh cần phải là m những việc cá»§a mình. Ta không tranh cãi là những khả năng cá»§a ta khá lá»›n, chúng lá»›n hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i má»™t số ngưá»i không lấy gì là m sắc sảo lắm vẫn nghĩ…
- Äúng thế, lá»›n hÆ¡n rất nhiá»u, - con mèo không kìm được nói chen và o, nó có vẻ rất tá»± hà o vá»›i những khả năng đó.
- Có im Ä‘i không, quá»· tha ma bắt nhà ngươi Ä‘i! – Voland quát lên, rồi quay sang nói tiếp vá»›i Margarita. – Nhưng thá» há»i có ý nghÄ©a gì khi Ä‘i là m cái việc đáng ra, như ta đã nói, các ngà nh khác phải là m? Tóm lại, ta sẽ không là m Ä‘iá»u đó, mà nà ng phải tá»± mình là m lấy.
- Chẳng lẽ tôi có thể là m được ư?
Azazello liếc con mắt lé vá» phÃa Margarita vá»›i vẻ giá»…u cợt và khẽ lắc lắc mái tóc hung, thở phì ra.
– Mà nà ng là m Ä‘i, khốn khổ quá, - Voland lẩm bẩm, rồi đưa tay quay nhẹ quả địa cầu, bắt đầu chăm chú nhìn và o má»™t chi tiết nà o đấy trên đó, dưá»ng như trong khi nói chuyện vá»›i Margarita, ông ta còn báºn là m cả việc khác nữa.
- Nà o, Phrida, - Koroviev nhắc.
- Phrida! – Margarita hét lên lanh lảnh. Cánh cá»a báºt mở, má»™t ngưá»i đà n bà phá» phạc, khá»a thân, nhưng không còn lấy má»™t dấu vết nà o cá»§a cÆ¡n say, vá»›i cặp mắt man dại, chạy và o phòng và chìa hai tay vá» phÃa Margarita. Margarita nghiêm trang nói:
- Ngươi đã được tha thứ. Ngưá»i ta sẽ không mang chiếc khăn đến nữa.
Vang lên má»™t tiếng rú cá»§a Phrida, cô ta ngã sấp xuống ná»n nhà , hai tay dang ra như má»™t cây tháºp tá»± trước mặt Margarita. Voland khoát tay, và Phrida biến mất.
- Tôi xin cảm Æ¡n ngà i, và xin tạm biệt, - Margarita nói rồi đứng dáºy.
- Thế nà o Beghemot, - Voland cất tiếng, - chúng ta sẽ không lợi dụng sá»± nông nổi cá»§a ngưá»i chưa có kinh nghiệm trong đêm vÅ© há»™i nà y chứ? – Ông ta quay sang Margarita: - Váºy là , việc vừa rồi không tÃnh, bởi vì ta chưa là m gì cả. Nà ng muốn cái gì cho mình?
Bắt đầu một sự im lặng, và Koroviev phá vỡ nó bằng tiếng thì thầm và o tai Margarita:
- Thưa donna sáng láng như kim cương, tôi xin có lá»i khuyên: hãy thông minh hÆ¡n! Còn nếu không, váºn may có thể tuá»™t Ä‘i mất!
- Tôi muốn rằng ngay bây giá», ngay giây phút nà y, trả lại cho tôi ngưá»i tình cá»§a tôi là Nghệ Nhân! – Margarita nói, và gương mặt nà ng méo xệch Ä‘i vì những cÆ¡n co giáºt.
Ngay lúc đó, má»™t tráºn gió thổi áºp và o phòng, khiến những ngá»n lá»a cháy trên giá nến nằm rạp xuống, tấm mà n che nặng trÄ©u trên cá»a sổ giạt sang bên, cánh cá»a sổ mở toang, và ở trên trá»i cao hiện ra đĩa trăng tròn, nhưng không phải mặt trăng lúc vá» sáng, mà là mặt trăng cá»§a lúc ná»a đêm. Ãnh trăng chiếu từ bệ cá»a sổ trải xuống sà n nhà như má»™t tấm khăn mà u xanh nhạt, và trên đó xuất hiện ngưá»i khách đêm khuya cá»§a nhà thÆ¡ Ivan, ngưá»i tá»± xưng mình là Nghệ Nhân. Anh vẫn mặc bá»™ đồ bệnh viện – áo choà ng, già y vải và chiếc mÅ© Ä‘en mà anh không bao giá» rá»i. Khuôn mặt không cạo cá»§a anh khẽ giáºt giáºt, anh liếc nhìn những ngá»n nến vá»›i vẻ man dại hoảng hốt; còn xung quanh anh, dòng ánh trăng chảy trà o lên như suối.
Margarita láºp tức nháºn ra anh, nà ng khẽ rên lên má»™t tiếng, vươn hai tay ra, rồi chạy đến bên anh. Nà ng hôn anh lên trán, lên môi, ép mặt và o bên má không cạo lởm chởm cá»§a anh, và những giá»t nước mắt bị dồn nén lâu nay giá» chảy ra như suối trên mặt nà ng. Margarita chỉ thốt lên nổi má»™t lá»i, lặp Ä‘i lặp lại má»™t cách vô nghÄ©a:
- Anh…anh, anh…
Nghệ Nhân gỡ tay nà ng ra khá»i ngưá»i mình, nói bằng giá»ng khà n khà n:
- Äừng khóc, Margot, đừng hà nh hạ anh nữa. Anh Ä‘ang ốm nặng. - Nghệ Nhân đưa tay bám lấy bệ cá»a sổ, dưá»ng như muốn nhảy lên đó và bá» chạy, rồi anh nhe răng, nhìn kỹ và o những ngưá»i ngồi trong phòng, hét lên: - Anh sợ lắm, Margot! Anh lại bắt đầu thấy ảo ảnh rồi!
Những tiếng nức nở là m Margarita nghẹn thở, nà ng lắp bắp thì thầm:
- Không, không, không, anh đừng sợ gì cả! Có em bên anh đây! Em đang ở bên anh đây!
Koroviev khéo léo và kÃn đáo đẩy chiếc ghế lại cho Nghệ Nhân, anh buông mình ngồi xuống đó.
Margarita quỳ xuống sà n, ép mặt và o sưá»n Nghệ Nhân và lặng ngưá»i Ä‘i. Trong cÆ¡n xúc động, nà ng không nháºn thấy là nà ng không còn khá»a thân nữa, trên ngưá»i nà ng bất ngá» xuất hiện má»™t chiếc áo khoác Ä‘en bằng lụa. Ngưá»i bệnh cuối đầu, nhìn xuống đất bằng cặp mắt ốm yếu ảm đạm.
- Phải, - Voland nói sau má»™t lúc im lặng, - ngưá»i ta đã quần cho anh khá đấy. - Ông ta ra lệnh cho Koroviev: - Nà o, hiệp sÄ©, hãy cho con ngưá»i nà y uống má»™t cái gì đó.
Margarita khẩn khoản nói vá»›i Nghệ Nhân bằng giá»ng run rẩy:
- Anh uống Ä‘i, uống Ä‘i. Anh sợ à ? Không, không, anh hãy tin em, rằng ngưá»i ta sẽ giúp anh.
Ngưá»i bệnh cầm lấy cốc và uống cạn những gì có trong đó, nhưng cánh tay anh bá»—ng run lên, và chiếc cốc không rÆ¡i xuống vỡ tan dưới chân anh.
- Äiá»m may đấy! Äiá»m may đấy! – Koroviev thì thầm và o tai Margarita. – Xem kìa, anh ta Ä‘ang tỉnh lại.
Quả nhiên, ánh mắt cá»§a ngưá»i bệnh đã trở nên không còn man dại và bồn chồn như trước.
- Em đấy à , Margot? - ngưá»i khách đêm trăng há»i.
- Anh đừng hoà i nghi nữa, em đây, - Margarita đáp.
- Nữa! – Voland ra lệnh.
Sau khi Nghệ Nhân uống cạn cốc thứ hai, đôi mắt anh trở nên sinh động và tinh nhanh.
- Thế đấy, bây giỠthì khác rồi, - Voland nheo mắt nói, - bây giỠchúng ta sẽ nói chuyện. Anh là ai?
- Bây giá» tôi không là ai cả, - Nghệ Nhân đáp, và má»™t nụ cưá»i là m miệng anh méo xệch.
- Anh vừa từ đâu đến?
- Từ nhà thương Ä‘iên. Tôi là ngưá»i bị bệnh tâm thần, - ngưá»i má»›i đến đáp.
Margarita không chịu đựng nổi những lá»i đó và lại òa lên khóc. Rồi, lau khô nước mắt, nà ng hét lên:
- Những từ khá»§ng khiếp quá! Những từ khá»§ng khiếp quá! Anh ấy là Nghệ Nhân, thưa messir, tôi đã nói vá»›i ngà i vá» Ä‘iá»u đó rồi. Ngà i hãy cứu chữa cho anh ấy, anh ấy xứng đáng như váºy.
- Anh có biết là anh Ä‘ang nói chuyện vá»›i ai không? – Voland há»i. – Anh có biết là anh Ä‘ang ở chá»— cá»§a ai không?
- Tôi biết, - Nghệ Nhân đáp, - ngưá»i cạnh phòng cá»§a tôi trong nhà thương Ä‘iên là cái chà ng trai ná», Ivan Bezdomnưi. Anh ta đã kể vá»›i tôi vá» ngà i.
- Quả váºy, quả váºy, - Voland nói, - ta có dịp may mắn được gặp anh chà ng trẻ tuổi đó ở hồ Pat’riarsi. Anh ta suýt nữa thì là m chÃnh ta phát Ä‘iên lên bằng những lá»i chứng minh rằng ta không tồn tại! Thế còn anh thì tin rằng đấy quả tháºt là ta chứ?
- Buá»™c phải tin, - ngưá»i khách má»›i đến nói, - nhưng tất nhiên, giá như được coi ngà i chỉ là kết quả cá»§a ảo giác thì chắc má»i việc yên ổn hÆ¡n. Ôi, xin lá»—i, - sá»±c nhá»› ra, Nghệ Nhân vá»™i nói thêm.
- CÅ©ng được thôi, nếu như thế yên ổn hÆ¡n thì anh cứ việc coi như thế, - Voland lịch thiệp đáp lá»i.
- Không, không, - Margarita hốt hoảng nói và túm lấy vai Nghệ Nhân lắc mạnh, - anh tỉnh lại đi! Trước mặt anh đúng là ông ấy đấy!
Äến đây con mèo lại chen và o:
- Còn tôi thì đúng là giống như má»™t ảo ảnh. Hãy chú ý tá»›i bá»™ mặt nhìn nghiêng cá»§a tôi trong ánh trăng, - con mèo trưá»n ra cá»™t ánh sáng từ mặt trăng dá»™i xuống, toan nói thêm những Ä‘iá»u gì đó nữa, nhưng má»i ngưá»i yêu cầu nó im lặng, và nó đáp: - ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, tôi sẵn sà ng im lặng. Tôi sẽ là má»™t ảo ảnh câm, - và nó ngừng nói.
- Thế tại sao Margarita lại gá»i anh là Nghệ Nhân? – Voland há»i.
Anh cưá»i khẩy và nói:
- Äó là má»™t Ä‘iểm yếu có thể tha thứ được. Nà ng đánh giá quá cao vá» cuốn tiểu thuyết cá»§a tôi viết.
- Tiểu thuyết viết vỠgì?
- Vá» Ponti Pilat.
Liá»n đó những ngá»n nến lại ngả nghiêng chao đảo, bát đĩa trên bà n kêu loảng xoảng. Voland phá lên cưá»i như sấm, nhưng tiếng cưá»i đó không là m ai ngạc nhiên và sợ hãi. Beghemot không hiểu sao lại còn vá»— tay.
- Vá» cái gì, vá» cái gì? Vá» ai? – thôi cưá»i, Voland cất tiếng há»i: - Thế nà o bây giá» hả? Äúng là đáng kinh ngạc! Thế anh không tìm được đỠtà i khác sao? Nà o, đưa cho ta xem, - Voland chìa tay ra, lòng bà n tay ngá»a lên trên.
- Tháºt đáng tiếc, tôi không thể là m Ä‘iá»u đó được, - Nghệ Nhân đáp, - vì tôi đã đốt mất nó trong lò sưởi rồi.
- Xin lá»—i, ta không tin, - Voland nói, - không thể có Ä‘iá»u đó được. Các bản thảo không cháy.
Voland quay vá» phÃa Beghemot và ra lệnh:
- Nà o, Beghemot, đưa cuốn tiểu thuyết đây.
Con mèo ngay tức thì nhảy khá»i mặt ghế, và tất cả Ä‘á»u thấy là nó vừa ngồi trên má»™t đống bản thảo dầy cá»™m. Con mèo nghiêng mình trao táºp bản thảo đánh máy trên cùng cho Voland. Margarita xúc động đến chảy nước mắt, run lên, hét:
- Ôi nó đấy, bản thảo đấy! Nó đấy!
Nà ng chạy đến bên Voland và nói thêm vẻ đầy thán phục:
- Ngà i quả là toà n năng, toà n năng!
Voland cầm táºp bản thảo con mèo trao cho lên tay, láºt qua, đặt sang má»™t bên rồi im lặng, không mỉm cưá»i, nhìn Nghệ Nhân chằm chằm. Nhưng anh, không hiểu sao lại cảm thấy rất rầu rÄ© bất an, rá»i ghế đứng dáºy, hai tay vặn xoắn và o nhau, rùng mình, ngá»a mặt nhìn lên mặt trăng tròn trên cao, rồi bắt đầu lẩm bẩm:
- Những đêm có trăng ta vẫn chẳng được yên, sao các ngưá»i lại là m ta kinh động? Ôi, hỡi các vị thần linh…
Margarita bám chặt lấy tấm áo choà ng bệnh viện cá»§a Nghệ Nhân, nép sát và o ngưá»i anh, và nà ng cÅ©ng bắt đầu lẩm bẩm qua hà ng nước mắt trong cÆ¡n rầu rÄ©:
- Lạy Chúa, thuốc cũng chẳng giúp được anh sao?
- Không sao, không sao, không sao, - Koroviev chạy quanh Nghệ Nhân, miệng thì thầm, - không sao, không sao…Thêm một cốc nhỠnữa, và tôi sẽ uống mừng với anh.
Chiếc cốc nhá» lóe lên, lấp lánh dưới ánh trăng sáng, và cái cốc nhỠđó đã có tác dụng. Nghệ Nhân được đưa vá» chá»— ngồi, khuôn mặt ngưá»i bệnh lại có vẻ bình thưá»ng.
- Thế đấy, bây giá» thì tất cả đã rõ, - Voland nói và gõ gõ ngón tay dà i lên táºp bản thảo.
- Äã rõ hoà n toà n, - con mèo khẳng định, quên mất lá»i hứa cá»§a mình là trở thà nh má»™t ảo ảnh câm, - bây giá» các tuyến chÃnh cá»§a tác phẩm nà y đối vá»›i tôi đã rõ rà nh rà nh. Anh nói gì, hở Azazello? – nó quay sang há»i Azazello Ä‘ang ngồi im lặng.
- Tôi nói rằng, - Azazello lẩm bẩm bằng giá»ng mÅ©i, - giá Ä‘em nhà ngưá»i nháºn nước Ä‘i thì tốt.
- Hãy nhân từ vá»›i chứ, Azazello, - con mèo đáp, - và đừng là m cho ông chá»§ cá»§a chúng ta có cái ý nghÄ© ấy. Anh hãy tin rằng đêm nà o tôi cÅ©ng sẽ hiện vá» gặp anh trong bá»™ y phục bằng ánh trăng, hệt như chà ng Nghệ Nhân tá»™i nghiệp nà y, rồi sẽ gáºt đầu vá»›i anh, sẽ vẫy gá»i anh Ä‘i theo tôi. Lúc đó anh sẽ như thế nà o, hả Azazello?
- Thế nà o, Margarita, - Voland lại cất tiếng, - nà ng nói đi chứ, nà ng cần gì?
Cặp mắt Margarita bừng sáng, và nà ng cầu khẩn nói với Voland:
- Xin phép cho tôi được nói nhá» vá»›i anh ấy và i lá»i?
Voland gáºt đầu, và Margarita ghé miệng thì thầm má»™t Ä‘iá»u gì đó và o tai Nghệ Nhân. Chỉ nghe thấy anh trả lá»i:
- Không, muá»™n mất rồi. Anh không còn mong muốn thêm má»™t cái gì trong Ä‘á»i. Ngoà i việc được trông thấy em. Nhưng anh lại khuyên em: hãy để mặc anh. Vá»›i anh, em sẽ không sống nổi đâu.
- Không, em sẽ không bá» anh, - Margarita đáp và quay lại nói vá»›i Voland: - Tôi xin ngà i cho chúng tôi trở vá» căn nhà hầm ở ngõ nhá» trên phố Arbat, và mong cho ngá»n đèn ở đó vẫn cháy, tất cả vẫn y nguyên như trước.
Nghe đến đó, Nghệ Nhân phá lên cưá»i; rồi ôm mái tóc xoăn giỠđã chảy duá»—i ra cá»§a Margarita, anh nói:
- Ôi, xin ngà i đừng nghe ngưá»i đà n bà đáng thương nà y, thưa messir. Trong căn nhà hầm ấy từ lâu đã có ngưá»i khác sống, và nói chung là không thể nà o tất cả lại vẫn như xưa được. – Anh ép má lên mái tóc ngưá»i bạn gái cá»§a mình, ôm ngang lưng Margarita và thì thầm: - Ôi, tá»™i nghiệp, em tá»™i nghiệp…
- Anh bảo là không thể được à ? – Voland nói. - Äiá»u đó là đúng. Nhưng chúng ta sẽ thá». – Và ông ta gá»i: - Azazello!
Ngay liá»n đó, từ trên trần rÆ¡i xuống sà n nhà má»™t ngưá»i đà n ông ngÆ¡ ngác và sắp mất trÃ, trên mình chỉ mặc độc quần áo lót, nhưng không hiểu sao lại đội mÅ© cát két và tay xách vali. Quá kinh hoà ng, ngưá»i đó run lẩy bẩy và ngồi khuỵu xuống sà n.
- Mogarưt phải không? – Azazello há»i ngưá»i từ trên trần nhà vừa rÆ¡i xuống.
- Aloyzi Mogarưt, - ngưá»i đó run rẩy đáp.
- Có phải chÃnh là anh, sau khi Ä‘á»c bà i báo cá»§a Latunski vá» cuốn tiểu thuyết cá»§a ngưá»i nà y, đã viết thư tố giác anh ấy cất giữ tà i liệu bất hợp pháp không? – Azazello há»i.
Ngưá»i đà n ông má»›i xuất hiện tái xanh mặt và tuôn ra từng dòng nước mắt ăn năn.
- Anh muốn chuyển sang căn há»™ cá»§a anh ta chứ gì? – Azazello cố há»i sao cho cái giá»ng mÅ©i cá»§a mình có vẻ thân máºt hÆ¡n.
Trong phòng chợt có tiếng gầm gừ như tiếng mèo nổi cÆ¡n khùng, và Margarita rÃt lên: - Cho mà y biết tay phù thá»§y nà y, cho mà y biết tay! – và nà ng vung những ngón tay xòe rá»™ng móng chá»™p và o mặt Aloyzi Mogarưt.
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u sá»ng sốt.
- Em là m gì thế? - Nghệ Nhân kêu lên đau khổ. – Margot, đừng hạ nhục mình như thế!
- Tôi phản đối, đây không phải là hạ nhục! – con mèo gà o to.
Koroviev kéo Margarita ra.
- Tôi đã xây thêm phòng tắm, - răng đánh và o nhau láºp cáºp, mặt đầy máu, Mogarưt hét lên, và trong cÆ¡n kinh hoà ng bắt đầu nói lảm nhảm; - Chỉ riêng quét vôi…sunphát…
- Thôi được, xây thêm phòng tắm là tốt, - Azazello nói vẻ đồng tình, - anh ấy cần phải tắm, - và quát to: - Biến!
Ngay tức khắc, Mogarưt lá»™n chân lên trần và bay vụt ra khá»i phòng ngá»§ cá»§a Voland qua ô cá»a sổ để mở.
Nghệ Nhân trố mắt, thì thầm:
- Cái nà y lại còn cao tay hÆ¡n cả Ä‘iá»u mà Ivan đã kể ! – Hoà n toà n sững sá», anh nhìn quanh, mãi rồi má»›i nói vá»›i con mèo: - Mà xin lá»—i…đấy là mà y…đấy là anh… - Nghệ Nhân lúng túng, không biết phải xưng hô vá»›i con mèo như thế nà o, “mà y†hay “anhâ€, - có phải anh là con mèo Ä‘i xe Ä‘iện hay không?
- ChÃnh tôi! – Con mèo phổng mÅ©i khẳng định, rồi nói thêm: - Tháºt dá»… chịu khi anh xưng hô lịch sá»± như váºy vá»›i mèo. Vá»›i mèo, không hiểu sao, ngưá»i ta thưá»ng “mà y-taoâ€, mặc dù chưa bao giá» có con mèo nà o ngồi uống rượu Bruderschapt vá»›i má»™t ai cả.
- Không hiểu sao tôi có cảm tưởng rằng anh không tháºt là mèo, - Nghệ Nhân ngáºp ngừng nói. – Còn ở bệnh viện, dù sao ngưá»i ta cÅ©ng Ä‘i tìm tôi, - anh rụt rè nói thêm vá»›i Voland.
- Ấy, hỠđi tìm anh để là m gì? – Koroviev nói để anh yên tâm, và trong tay anh ta xuất hiện những cuốn sổ và giấy tỠnà o đó. - Bệnh án của anh đây phải không?
- Vâng.
Koroviev ném táºp bệnh án và o lò sưởi.
- Không còn giấy tá», nghÄ©a là không còn cả con ngưá»i, - Koroviev hà i lòng nói. – Còn đây là sổ há»™ khẩu cá»§a những ngưá»i thuê nhà ?
- Vâng…
- Ai đăng ký ở đây? Aloyzi Mogarưt à ? – Koroviev thổi và o trang há»™ khẩu. - Thế, không còn hắn ta nữa, và xin ông nhá»› lấy, là chưa từng bao giá» có hắn cả. Còn nếu như ông chá»§ nhà ngạc nhiên có há»i, thì nói rằng đấy là ông ta nằm mÆ¡ thấy Aloyzi đấy. Mogarưt à ? Mogarưt nà o? Không há» có Mogarưt nà o cả! – Và cuốn sổ đóng bằng chỉ biến mất khá»i tay Koroviev. – Còn bây giá» thì nó đã nằm trên bà n cá»§a chá»§ ngôi nhà rồi.
- Anh nói rất đúng, - Nghệ Nhân kinh ngạc trước phép thuáºt cá»§a Koroviev, nói: - má»™t khi không còn giấy tá» thì tức là không còn cả con ngưá»i nữa. Và chÃnh tôi cÅ©ng không còn, vì tôi không còn giấy tá» gì cả.
- Tôi xin lá»—i, - Koroviev hét lên, - đó chỉ là ảo ảnh thôi, giấy tá» cá»§a anh đây, - Và Koroviev trao mấy tá» giấy cho Nghệ Nhân. Rồi anh ta tròn mắt và ngá»t ngà o nói thầm vá»›i Margarita: - Còn đây là tà i sản cá»§a chị, Margarita Nikolaevna, - và trao cho nà ng má»™t cuốn vở đã cháy xém các mép, bông hoa hồng héo khô, tấm ảnh, và vá»›i vẻ đặc biệt nâng niu, cuốn sổ tiết kiệm, - mưá»i ngà n rúp, như chị đã ký gá»i đấy, Margarita Nikolaevna ạ. Chúng tôi không tÆ¡ hà o đến tà i sản cá»§a ngưá»i khác đâu.
- Tôi thà rụng hết chân Ä‘i còn hÆ¡n là động đến tà i sản cá»§a ngưá»i khác, - là m ra bá»™ trang trá»ng, con mèo thốt lên, rồi bắt đầu nhảy múa trên chiếc vali để là m cho những táºp bản thảo cá»§a cuốn tiểu thuyết rá»§i ro kia nhà u cÅ© Ä‘i.
- Còn đây là giấy tá» cá»§a chị, - Koroviev nói tiếp và trao giấy tá» cho Margarita, xong xuôi anh ta quay lại phÃa Voland kÃnh cẩn báo cáo: - Xong cả rồi, thưa messir!
- Không, chưa xong cả đâu, - Voland rá»i mắt khá»i quả địa cầu, đáp: - Hỡi donna thân mến cá»§a ta, nà ng định cho Ä‘oà n tùy tùng cá»§a mình Ä‘i đâu bây giá»? Bản thân ta không cần đến há».
Vừa lúc đó, Natasa chạy và o cánh cá»a để mở, vẫn khá»a thân như trước, giÆ¡ hai tay lên trá»i và kêu to vá»›i Margarita:
- Chúc chị hạnh phúc, chị Margarita Nikolaevna! – Natasa gáºt đầu chà o Nghệ Nhân rồi lại quay vá» phÃa Margarita: - Trước đây em vẫn biết là chị thưá»ng Ä‘i đâu.
- Những ngưá»i là m công bao giá» cÅ©ng biết hết má»i chuyện, - con mèo giÆ¡ má»™t chi trước lên trá»i đầy hà m ý và nháºn xét, - tháºt sai lầm khi nghÄ© rằng há» mù.
- Em muốn gì, Natasa? – Margarita há»i. – Em hãy trở vá» biệt thá»± Ä‘i.
- Chị Margarita Nikolaevna yêu quý, - Natasa cất tiếng khẩn khoản và quỳ gối xuống, - chị hãy xin, - Natasa liếc nhìn sang phÃa Voland, - cho em được ở lại là m phù thá»§y. Em không muốn trở lại biệt thá»± nữa! Em không muốn lấy chồng là kỹ sư, kỹ thuáºt viên nà o cả! Hôm qua ở vÅ© há»™i, ngà i Giắc đã ngá» lá»i cầu hôn vá»›i em, - Natasa duá»—i nắm tay ra và chìa cho Margarita xem mấy đồng tiá»n và ng.
Margarita hướng ánh mắt dá» há»i vá» phÃa Voland. Ông ta gáºt đầu. Natasa liá»n chạy vụt đến ôm lấy cổ Margarita, hôn nà ng rất kêu, rồi hét lên má»™t tiếng đắc thắng, bay qua cá»a ra ngoà i. Thay và o chá»— Natasa là Nikolai Ivanovich. Ông ta đã lấy lại được dạng ngưá»i trước đó cá»§a mình, nhưng có vẻ đặc biệt rầu rÄ©, và tháºm chà là cáu kỉnh.
- Tên nà y thì ta đặc biệt hà i lòng được tống khứ Ä‘i ngay, - Voland nhìn Nikolai Ivanovich vá»›i vẻ ghê tởm, nói, - Äặc biệt hà i lòng, vì hắn ở đây là thừa.
- Tôi khẩn thiết đỠnghị cấp cho tôi má»™t tá» giấy chứng nháºn, - Nikolai Ivanovich cất tiếng, mắt man dại nhìn quanh, nhưng nói vá»›i vẻ quả quyết, - vá» việc đêm qua tôi đã ở tại đâu.
- Äể là m gì? – con mèo há»i.
- Äể trình công an và vợ, - Nikolai Ivanovich đáp chắc như Ä‘inh đóng cá»™t.
- Thưá»ng thì chúng tôi không cấp giấy chứng nháºn, - con mèo cau mặt đáp, - nhưng vá»›i ông, thôi thì, ngoại lệ váºy.
Nikolai Ivanovich còn chưa kịp định thần, thì nà ng Ghella khá»a thân đã ngồi sau máy chữ, còn con mèo Ä‘á»c:
- Tôi chứng nháºn rằng ngưá»i cầm giấy nà y, Nikolai Ivanovich, đêm qua đã có mặt tại vÅ© há»™i cá»§a chúa quá»· Satan, bị đưa đến đây vá»›i tư cách là phương tiện chuyên chở…Ghella, mở ngoặc đơn! Trong ngoặc đơn viết “lợn đực thiếnâ€. Ký tên – Beghemot.
- Còn ngà y tháng? – Nikolai Ivanovich lắp bắp.
- Ngà y tháng chúng ta không ghi, đỠngà y tháng và o thì giấy sẽ không có tác dụng, - con mèo đáp, vung tá» giấy lên, lấy từ đâu đó ra má»™t con dấu, theo đúng má»i cách thức phà hÆ¡i lên mặt dấu, đóng lên tá» giấy hai chữ “chứng thá»±c†và trao nó cho Nikolai Ivanovich. Liá»n ngay đó, Nikolai Ivanovich biến mất không còn dấu vết; thay và o chá»— ông ta xuất hiện má»™t ngưá»i má»›i hoà n toà n bất ngá».
- Lại còn ai thế nà y? – Voland khó chịu há»i, lấy tay che mặt khá»i ánh sáng cá»§a mấy ngá»n nến.
Varenukha ngoẹo đầu, thở dà i và nói khẽ:
- Hãy thả tôi ra. Tôi không thể là m quỷ hút máu được. Hôm trước, tôi suýt cùng với Ghella giết chết Rimski! Nhưng tôi không khát máu. Hãy thả tôi ra.
- Lại còn chuyện nhảm nhà nà o thế nà y? – Voland nhăn mặt há»i. –Rimski nà o? Trò vá»› vẩn gì váºy?
- Xin ngà i đừng báºn tâm, thưa messir, - Azazello lên tiếng và quay sang Varenukha: - Không được thô lá»— qua Ä‘iện thoại. Không được dối trá qua Ä‘iện thoại! Hiểu chưa? Anh sẽ không là m những Ä‘iá»u đó nữa chứ?
Quá mừng, tất cả trong đầu Varenukha như mụ đi, mặt anh ta rạng rỡ, và anh ta lắp bắp, không hiểu mình đang nói gì:
- Äức Chúa thiêng…tức là tôi muốn nói, bẩm ng.. ngay bây giá» sau bữa ăn… - Varenukha ép hai tay lên ngá»±c, nhìn Varenukha vẻ cầu khẩn.
- Thôi được, vỠnhà đi. – Azazello quát, và Varenukha tan biến.
- Bây giỠđể ta má»™t mình vá»›i há», - Voland nói, chỉ vá» phÃa Nghệ Nhân và Margarita.
Mệnh lệnh cá»§a Voland láºp tức được thi hà nh. Sau má»™t lát im lặng, Voland há»i Nghệ Nhân:
- Váºy nghÄ©a là lại trở vá» nhà hầm ở phố Arbat? Thế ai sẽ viết? Thế còn những ước mÆ¡, cảm hứng?
- Ở tôi giá» không còn mÆ¡ ước nà o nữa, cả cảm hứng cÅ©ng không, - Nghệ Nhân đáp. – Bây giá» tôi không quan tâm đến má»™t cái gì xung quanh, ngoà i nà ng, - anh lại đặt tay lên đầu Margarita, - ngưá»i ta đã đánh gục tôi, tôi buồn, và tôi muốn vá» lại căn nhà hầm cÅ© cá»§a tôi.
- Thế còn cuốn tiểu thuyết của anh, còn Ponti Pilat?
- Bây giá» tôi căm ghét cuốn tiểu thuyết cá»§a tôi, - Nghệ Nhân đáp, - vì nó, tôi đã phải chịu đựng quá nhiá»u.
- Em van anh, - Margarita khẩn khoản, - anh đừng nói thế. Sao lại là m khổ em? Bởi vì anh biết đấy, em đã để cả cuá»™c Ä‘á»i em và o cuốn sách cá»§a anh. – Margarita quay lại phÃa Voland, tiếp thêm: - Äừng nghe anh ấy, thưa messir, anh ấy đã quá Ä‘au khổ.
- Nhưng cần phải viết vỠmột cái gì đó chứ? – Voland nói. - Nếu như anh đã nói hết vỠông quan tổng trấn kia, thì cứ cho là hãy viết vỠcái gã Aloyzi ấy.
Nghệ Nhân mỉm cưá»i.
- Cái đó thì Lavsionnikova sẽ không đăng, mà hơn nữa, nó chẳng hay ho gì.
- Thế anh sẽ sống bằng gì? Như váºy anh sẽ phải sống trong cảnh nghèo khổ.
- Sẵn lòng, sẵn lòng, - Nghệ Nhân đáp, rồi kéo Margarita lại bên mình, ôm lấy vai nà ng, nói thêm: - Rồi cô ấy sẽ hiểu ra và sẽ bỠtôi đi.
- Ta không nghÄ© như váºy, - Voland nói qua kẽ răng, rồi tiếp: - váºy là , con ngưá»i đã từng viết nên câu chuyện vá» Ponti Pilat, giá» sẽ Ä‘i xuống nhà hầm vá»›i dá»± định nằm cạnh ngá»n đèn và chịu nghèo khổ.
Margarita rá»i khá»i Nghệ Nhân, và cất tiếng nói rất tha thiết:
- Tôi đã là m tất cả những gì có thể, tôi đã nói thầm vá»›i anh ấy Ä‘iá»u quyến rÅ© nhất. Nhưng anh ấy đã từ chối.
- Äiá»u mà nà ng nói thầm vá»›i anh ấy, ta biết, - Voland nói, - nhưng đó chưa phải là điá»u quyến rÅ© nhất. Còn ta, ta nói vá»›i anh, - ông ta mỉm cưá»i vá»›i Nghệ Nhân, - cuốn tiểu thuyết cá»§a anh sẽ còn mang đến những Ä‘iá»u bất ngá».
- Äiá»u đó tháºt đáng buồn, - Nghệ Nhân đáp.
- Không, không, Ä‘iá»u đó không đáng buồn, - Voland nói. - Sẽ không còn gì đáng sợ nữa hết. Thôi nhé, Margarita Nikolaevna, tất cả đã được là m xong. Nà ng còn đòi há»i gì đối vá»›i ta nữa không?
- Ồ không, không đâu, thưa messir!
- Váºy thì hãy cầm lấy cái nà y ta tặng là m kỹ niệm, - Voland nói và rút từ duá»›i gối ra má»™t chiếc khuyên hình bán nguyệt nhá» bằng và ng gắn kim cương.
- Không, không, không, không được đâu ạ!
- Nà ng định cãi nhau vá»›i ta đấy chắc? – Voland mỉm cưá»i, há»i.
Vì áo choà ng trên ngưá»i không có túi, Margarita bá» chiếc khuyên bán nguyệt và o tấm khăn ăn và thắt nút lại. Lúc đó có má»™t cái gì đấy khiến nà ng ngạc nhiên. Margarita đưa mắt nhìn ra cá»a sổ, nÆ¡i ánh trăng vẫn sáng vằng vặc, và nói:
- Có Ä‘iá»u nà y tôi không hiểu…Tại sao mãi vẫn cứ ná»a đêm, mà đáng ra trá»i phải sáng từ lâu rồi má»›i đúng?
- Ná»a đêm há»™i vui cÅ©ng nên kéo dà i ra má»™t chút cho dá»… chịu, - Voland đáp. – Nà o, chúc hai ngưá»i hạnh phúc.
Margarita chắp hai tay lại vá»›i nhau vươn vá» phÃa Voland, nhưng nà ng không dám bước lại gần, chỉ khe khẽ thốt lên:
- Vĩnh biệt! Vĩnh biệt!
- Tạm biệt, - Voland nói.
Rồi Margarita khoác chiếc áo choà ng Ä‘en cùng Nghệ Nhân trong bá»™ đồ bệnh viện bước ra hà nh lang cá»§a căn há»™ bà chá»§ tiệm kim hoà n cÅ©, ở đó hai ngưá»i thấy má»™t ngá»n nến cháy sáng và đoà n tùy tùng cá»§a Voland Ä‘ang đợi. Khi há» bước ra khá»i hà nh lang, Ghella xách chiếc vali đựng táºp bản thảo cuốn tiểu thuyết và món tà i sản nhá» cá»§a Margarita Nikolaevna, còn con mèo thì giúp Ghella. Cạnh cá»a ra và o, Koroviev cúi chà o rồi biến mất, những ngưá»i khác Ä‘i theo tiá»…n xuống cầu thang. Khắp khu nhà vắng vẻ. Khi Ä‘i qua cầu thang cá»§a tầng ba, có má»™t cái gì đấy rÆ¡i nhẹ xuống sà n, nhưng không má»™t ai chú ý đến Ä‘iá»u đó. Cạnh cá»a ra và o cá»§a cổng cầu thang số sáu, Azazello ngá»a mặt lên trá»i thổi má»™t cái. Khi vừa xuống đến sân, nÆ¡i ánh trăng không rá»i tá»›i, há» trông thấy má»™t ngưá»i Ä‘ang ngá»§, có lẽ là ngá»§ rất say, chân Ä‘i á»§ng, đầu đội mÅ© lưỡi trai, và cạnh cổng khu nhà là má»™t cá»— xe lá»›n mà u Ä‘en không báºt đèn pha. Qua tấm kÃnh phÃa trước hiện lên lá» má» hình má»™t con quạ.
Khi đã chuẩn bị ngồi và o xe, Margarita bá»—ng khẽ thốt lên tuyệt vá»ng:
- Ôi lạy Chúa, tôi đánh rơi chiếc khuyên mất rồi!
- Ngồi lên xe đi, - Azazello nói, - và đợi tôi ở đây. Tôi đi xem cái gì đã xảy ra, rồi quay lại ngay. – Và anh ta bước khuất và o lối lên cầu thang.
Cái việc đã xảy ra như sau: trước khi Margarita vá»›i Nghệ Nhân cùng những ngưá»i tiá»…n chân há» Ä‘i xuống, từ căn há»™ số 48 nằm dưới căn há»™ bà chá»§ tiệm kim hoà n có má»™t ngưá»i đà n bà gầy gò xách can và túi bước ra cầu thang. Äó chÃnh là Annuska, ngưá»i và o hôm thứ tư đã đánh đổ dầu hướng dương, tháºt khổ cho Berlioz, lên cánh cá»a quay dẫn và o công viên.
Không ai biết, và có lẽ sẽ không má»™t ai biết được là ngưá»i đà n bà nà y là m nghá» gì ở Moskva và chị ta sinh sống bằng nguồn thu nháºp nà o. Chỉ biết rằng ngà y nà o cÅ©ng có thể gặp thị - khi thì xách can, khi thì xách túi, khi thì cả túi lẫn can - hoặc là cạnh cá»a hà ng bán dầu, hoặc là ngoà i chợ, hoặc là dưới cổng nhà , hoặc là ở cầu thang, nhưng thưá»ng xuyên hÆ¡n cả là ở gian bếp cá»§a căn há»™ số 48, nÆ¡i chị chà ng Annuska nà y trú ngụ. Ngoà i ra, và điá»u nà y có thể biết rõ nhất, là bất kỳ nÆ¡i nà o có thị đứng hoặc xuất hiện, ở đó láºp tức xảy ra cãi nhau; thêm và o đó, thị còn có biệt hiệu là “Dịch hạchâ€.
Annuska-Dịch hạch không hiểu sao thưá»ng dáºy rất sá»›m, còn hôm nay có má»™t cái gì đấy khiến thị thức giấc và o lúc chưa thể nà o gá»i là buổi sáng được, chỉ vì khi đó má»›i quá mưá»i hai giỠđêm má»™t chút. Quay chìa khóa ở cá»a, Annuska đầu tiên thò mÅ©i ra ngoà i, rồi sau chui cả ngưá»i ra, đóng cá»a lại sau lưng và định Ä‘i đâu đó. Vừa lúc ấy, ở tầng trên có tiếng sáºp cá»a, rồi má»™t ngưá»i nà o đó lao xuống cầu thang, xông thẳng và o Annuska, hất thị bắn sang má»™t bên mạnh đến ná»—i khiến thị Ä‘áºp gáy và o tưá»ng.
- Quá»· tha anh, Ä‘i đâu mà chỉ mặc má»—i quần lót thế? – Annuska rÃt lên, tay ôm lấy gáy. Ngưá»i đà n ông mặc đồ lót, tay xách vali, đội mÅ© lưỡi trai, hai mắt nhắm chặt, trả lá»i Annuska bằng giá»ng ngáy ngá»§ man dại:
- Máy Ä‘un nước tắm! Sunphát! Chỉ riêng quét vôi cÅ©ng đã tốn bao nhiêu! - rồi òa lên khóc, rồi bá»—ng gà o lên: - Biến! – Và anh ta lại vùng chạy, nhưng lần nà y không phải theo cầu thang xuống dưới, mà ngược lên trên, đến chá»— cá»a sổ có tấm kinh bị chân nhà kinh tế há»c Ä‘áºp vỡ, rồi anh ta bay, chân Ä‘i trước qua ô cá»a sổ vỡ kÃnh đó ra phÃa ngoà i sân. Annuska quên phắt ngay cả cái gáy Ä‘au cá»§a mình, kêu lên má»™t tiếng và chạy bổ đến bên cá»a sổ. Thị nằm úp bụng lên đầu cầu thang, thò cổ ra ngoà i, chá» sẽ trông thấy trên mặt sân nhá»±a được ngá»n đèn ở cổng chiếu sáng hình ngưá»i xách vali rÆ¡i xuống chết ở đó. Nhưng trên mặt sân nhá»±a tịnh không có má»™t cái gì.
Chỉ còn má»™t cách cho rằng cái nhân váºt kỳ quái ngái ngá»§ đó đã bay ra khá»i ngôi nhà như má»™t con chim trá»i không để lại dấu vết nà o. Annuska là m dấu thánh và nghÄ© thầm: “ Ôi, quả là căn há»™ số 50! Chả trách gì ngưá»i ta đồn đại! Ôi, căn há»™ là cái căn há»™!â€
Thị còn chưa kịp nghÄ© hết, thì ở tầng năm lại có tiếng Ä‘áºp cá»a, và má»™t ngưá»i thứ hai từ phÃa trên chạy xuống. Annuska ép sát mình và o tưá»ng, trông thấy má»™t ngưá»i đà n ông khả kÃnh, để râu, nhưng có khuôn mặt, như Annuska nghÄ©, hao hao giống mặt lợn; ông ta nhảy vụt qua chá»— thị đứng, rồi cÅ©ng như ngưá»i thứ nhất, rá»i khá»i ngôi nhà bằng lối qua cá»a sổ, và lại vẫn như ngưá»i thứ nhất, không nghÄ© đến chuyện rÆ¡i Ä‘áºp đầu xuống sân nhá»±a. Annuska quên béng mất mục Ä‘Ãch chuyến Ä‘i đã dá»± định cá»§a mình, đứng lại trên cầu thang, vừa là m dấu thánh, vừa kêu ối chà và nói chuyện vá»›i chÃnh mình.
Ngưá»i thứ ba, không râu vá»›i bá»™ mặt tròn trÄ©nh cạo nhẵn, mặc áo bludông dà i có thắt lưng, chạy ngược lên và rồi má»™t lát sau cÅ©ng bay qua cá»a sổ hệt như hai ngưá»i trước.
Cần phải khen rằng Annuska là má»™t ngưá»i tò mò, thị quyết định đợi xem có thêm chuyện gì kỳ diệu xảy ra nữa không. Cánh cá»a tầng trên lại mở ra, và bây giá» cả má»™t toán ngưá»i xuống cùng má»™t lúc nhưng không phải chạy, mà bước bình thưá»ng như má»i ngưá»i vẫn Ä‘i. Annuska rá»i khá»i cá»a sổ cầu thang, chạy vá» nhà mình, nhanh chóng mở cá»a ra, trốn và o trong, và qua khe hở nhá» thị ta chừa lại má»™t cặp mắt Ä‘iên dại ánh lên vì tò mò.
Má»™t ngưá»i đà n ông không hẳn là bệnh nhân, cÅ©ng không hẳn là không bệnh nhân, mà có vẻ lạ lùng thế nà o ấy, ngưá»i tái nhợt, mặt đầy râu ria, đội mÅ© Ä‘en, mặc áo choà ng dà i, Ä‘i xuống cầu thang bằng những bước chân không vững. Anh ta được má»™t ngưá»i đà n bà mặc áo choà ng nhà tu, như Annuska cảm thấy trong bóng tối lá» má», đỡ tay, tháºn trá»ng dìu từng bước. Ngưá»i đà n bà không hẳn Ä‘i chân không, không hẳn Ä‘i má»™t đôi già y nà o đó trong suốt, có lẽ là hà ng ngoại, đã bị xé rách ra từng mảnh. Ôi trá»i! Già y vá»›i dép! Mà chị ta ở truồng? Äúng thế, chiếc áo choà ng chỉ khoác há» lên thân hình trần truồng cá»§a chị ta. “ Ãi chà là cái căn há»™!†trong lòng Annuska đã ngân nga lên má»™t nổi khoái trá trước việc ngà y mai thị sẽ được Ä‘i kể cho hà ng xóm nghe những chuyện vừa trông thấy nà y.
Äi sau ngưá»i đà n bà choà ng áo là má»™t ngưá»i đà n bà khác, hoà n toà n lõa lồ, tay xách chiếc vali nhá», và má»™t con mèo Ä‘en khổnglồ lẽo đẽo cạnh vali. Annuska vá»™i lấy tay lau mắt, suýt nữa thì rÃt lên thà nh tiếng.
Äi sau cùng là má»™t ngưá»i nước ngoà i thấp nhá», bước hÆ¡i kháºp khiá»…ng vá»›i má»™t mắt lé, mặc áo gilê trắng cá»§a bá»™ lá»… phục Ä‘uôi tôm, Ä‘eo cà vạt, nhưng không có áo khoác ngoà i. Cả toán ngưá»i diá»…u qua trước mặt Annuska Ä‘i xuống dưới. Vừa lúc đó có má»™t cái gì rÆ¡i nhẹ lên bãi chiếu nghÄ© đầu cầu thang. Khi nghe tiếng bước chân đã lắng dần, Annuska như má»™t con rắn trưá»n ra khá»i cá»a, đặt chiếc can xuống cạnh chân tưá»ng, nằm sấp bụng xuống sà n và bắt đầu sá» soạng. Tay thị vấp phải má»™t chiếc khăn ăn vá»›i váºt gì nằng nặng gói ở bên trong. Mắt Annuska trố ra khi thị mở bá»c vải. Annuska đưa váºt báu lên sát táºn mắt, và đôi mắt đó sáng rá»±c lên hệt như mắt chó sói. Trong đầu Annuska hình thà nh má»™t cÆ¡n bảo lốc: “ Tôi chẳng biết gì hết! Tôi chẳng thấy gì hết!... ÄÆ°a đến chá»— thằng cháu há» Ã ? Hay cưa ra từng mảnh? … Các viên đá quý nà y có thể nạy ra được. Và tách ra từng viên má»™t: má»™t viên đến phố Pet’rovca, viên khác đưa Ä‘i chợ Smolenk… Và – tôi chẳng biết gì hết, tôi chẳng thấy gì hết!â€
Annuska giấu váºt bắt được và o ngá»±c áo, túm lấy chiếc can và đã toan chui ngược trở lại và o căn há»™ cá»§a mình, hoãn chuyến du lịch và o thà nh phố, thì thị bá»—ng trông thấy trước mặt mình, có quá»· sứ má»›i biết từ đâu hiện ra, chÃnh cái ngưá»i đà n ông “ngá»±c trắng†không có áo khoác ngoà i. Anh ta nói nhá»:
- ÄÆ°a chiếc khuyên và tấm khăn ăn đây!
- Chiếc khuyên và tấm khăn ăn nà o? - Annuska giả đò há»i tháºt khéo. – Tôi không biết khăn ăn khăn mặc nà o cả. Anh sao thế, say đấy à ?
Ngưá»i đà n ông “ngá»±c trắng†không nói gì thêm, đưa những ngón tay cứng như thanh tay vịn trên ôtôbúyt, và cÅ©ng lạnh ngắt như thế, bóp lấy cổ Annuska khiến cho không khà tuyệt hết má»i đưá»ng và o ngá»±c thị. Chiếc can tuá»™t khá»i tay Annuska rÆ¡i xuống. Giữ Annuska má»™t lúc không có không khÃ, ngưá»i nước ngoà i không mặc áo khoác ngoà i bá» những ngón tay cá»§a mình ra khá»i cổ thị. Há»›p há»›p không khÃ, Annuska mỉm cưá»i.
- À, chiếc khuyên ấy à , - Annuska lắp bắp, - ngay bây giá»! Thế đây là chiếc khuyên cá»§a anh à ? Tôi bước ra , trông thấy nó nằm trong tấm khăn ăn. Tôi chá»§ ý cất Ä‘i, để khá»i có ai đó nhặt được, rồi sau có mà tìm!
Sau khi đã nháºn được chiếc khuyên và tấm khăn ăn, ngưá»i khách ngoại quốc liá»n cúi ngưá»i chà o lia lịa trước mặt Annuska, bắt tay thị tháºt chặt và cám Æ¡n rối rÃt bằng má»™t giá»ng đặc sệt âm nước ngoà i.
- Tôi cá»±c kỳ biết Æ¡n bà , thưa maÄ‘am. Tôi đặc biệt quý chiếc khuyên bán nguyệt nà y như má»™t váºt kỹ niệm. Äể tá» lòng biết Æ¡n bà đã cất giữ nó, tôi xin biếu bà hai trăm rúp. – Và anh ta láºp tức rút tiá»n trong túi áo ghilê ra trao cho Annuska.
Thị mỉm cưá»i ngây dại, lắp bắp rối rÃt:
- Ãi, vô cùng cám Æ¡n ngà i. Merci! Merci!
Ngưá»i đà n ông ngoại quốc hà o phóng nhảy má»™t bước qua suốt cả cầu thang, xuống phÃa dưới, nhưng trước khi khuất hẳn, anh ta còn hét vá»ng lên, nhưng lần nà y không còn pha âm nước ngoà i nữa:
- Nà y, mụ phù thá»§y già , nếu có bao giá» còn nhặt được cá»§a ngưá»i khác, thì hãy ná»™p cho công an, chứ đừng có Ä‘em giấu và o ngá»±c áo nhé!
Cảm thấy đầu như ù lên và chao đảo bởi tất cả những gì xảy ra trên cầu thang, Annuska theo quán tÃnh vẫn còn đứng tiếp tục kêu má»™t lúc lâu:
- Merci! Merci! Merci!
Còn ngưá»i đà n ông nước ngoà i đã mất bóng tá»± bao giá».
Cả cá»— xe ở trên sân cÅ©ng không còn nữa. Sau khi trả lại quà cá»§a Voland cho Margarita, Azazello chia tay vá»›i nà ng, há»i nà ng ngồi đã thoải mái chưa, còn Ghella và Margarita ôm hôn nhau rất lâu, con mèo cÅ©ng hôn tay nà ng. Rồi những ngưá»i đưa tiá»…n vẫy tay chà o Nghệ Nhân Ä‘ang tá»±a ngưá»i ngồi bất động và không sinh khà trong góc ghế, vẫy tay chà o lái xe quạ, rồi tan biến ngay và o không khÃ, không cần phải cất công khó nhá»c leo lên theo cầu thang. Con quạ báºt đèn pha và cho xe lăn bánh ra cổng ngang qua ngưá»i đà n ông ngá»§ say như chết bên lối ra và o sân. Và ánh đèn cá»§a cá»— xe lá»›n mà u Ä‘en tan biến giữa những ánh đèn khác trên đưá»ng phố Sadovaia ồn à o không ngá»§.
Má»™t giá» sau, tại căn phòng đầu tiên cá»§a căn há»™ dưới tầng hầm trong ngõ nhá» Arbat, nÆ¡i tất cả vẫn y nguyên như trước cái đêm mùa thu khá»§ng khiếp ná» cá»§a năm ngoái, Margarita ngồi sau chiếc bà n trải tấm khăn nhung dưới ngá»n đèn có chụp che đặt bên cạnh lá» hoa linh lan và lặng lẽ khóc vì những chấn động đã trải qua và vì hạnh phúc. Quyển vỡ bị cháy sém nằm trước mặt nà ng, và bên cạnh là má»™t chồng những bản thảo còn nguyên. Cả ngôi nhà im ắng. Trong căn phòng nhá» bên cạnh, Nghệ Nhân nằm ngá»§ say trên Ä‘ivăng, mình đắp tấm áo choà ng bệnh viện. Những hÆ¡i thở Ä‘á»u Ä‘á»u cá»§a anh rất êm, không phát ra tiếng động.
Sau khi khóc đã thá»a thuê, Margarita cầm lấy táºp bản thảo còn nguyên và tìm ra chá»— nà ng đã Ä‘á»c trước cuá»™c gặp gỡ vá»›i Azazello dưới chân tưá»ng Kremli. Margarita không buồn ngá»§. Nà ng âu yếm vuốt ve táºp bản thảo như ngưá»i ta âu yếm vuốt ve con mèo yêu quý cá»§a mình, láºt qua láºt lại trong tay, ngắm nhìn cả bốn mặt, khi thì mân mê trang bìa, khi thì giở xem trang cuối. Bá»—ng má»™t ý nghÄ© áºp đến khiến nà ng kinh hoà ng, rằng tất cả những cái nà y Ä‘á»u là trò phù thá»§y, rằng ngay bây giá» táºp bản thảo sẽ biến mất, rằng nà ng sẽ lại thấy mình trong phòng ngá»§ cá»§a mình ở trong ngôi biệt thá»±, và tỉnh dáºy nà ng sẽ phải Ä‘i trẫm mình. Nhưng đó chỉ là ý nghÄ© khá»§ng khiếp cuối cùng, cái âm hưởng cá»§a những ná»—i Ä‘au khổ kéo dà i mà nà ng đã phải trải qua. Không có cái gì biến mất Ä‘i, và Voland toà n năng đúng là toà n năng tháºt, Margarita có thể thoả sức, dù là cho đến táºn sáng cÅ©ng được, láºt giở những trang bản thảo, nhìn ngắm chúng và hôn hÃt, Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại những dòng chữ sau:
- BÓNG Tá»I TỪ PHÃA ÄỊA TRUNG HẢI KÉO ÄẾN Äà CHE PHỦ CÃI THÀNH PHá» BỊ QUAN Tá»”NG TRẤN CÄ‚M GHÉT. Vâng, bóng tối…
-----------------
(1) Äịa vị bắt buá»™c phải thế (tiếng Pháp).
(2) Donna: bà (tiếng Italia, Bồ Äà o Nha), tiếng xưng hô tôn trá»ng.
Tà i sản của leminhchau
04-07-2009, 02:18 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả MIKHAIL BULGACOV
Chương 25
QUAN Tá»”NG TRẤN ÄÃ Cá» GẮNG CỨU TÊN
GIUDA Ở THÀNH PHỠKIRIAPH NHƯ THẾ NÀO?
BÓNG Tá»I TỪ ÄỊA TRUNG HẢI KÉO ÄẾN Äà CHE PHỦ CÃI THÀNH PHá» BỊ QUAN Tá»”NG TRẤN CÄ‚M GHÉT. Äã biến mất những chiếc cầu treo nối liá»n Ä‘á»n thá» vá»›i tháp Antoni khá»§ng khiếp, khối Ä‘en không đáy từ trên trá»i cao đã hạ xuống và trùm lên giữa những pho tượng thần có cánh trên trưá»ng Ä‘ua ngá»±a, lên lâu đà i Hasmonei vá»›i các lá»— châu mai, lên các bãi chợ, lá»u quán, ngõ nhá», ao hồ…Äã biến mất Iersalaim – thà nh phố vÄ© đại, dưá»ng như nó chưa há» từng tồn tại trên thế giá»›i nà y. Bóng tối đã nuốt chá»ng tất cả, là m cho tất cả má»i sinh váºt sống ở Iersalaim và các vùng phụ cáºn phải khiếp đảm. Má»™t đám mây Ä‘en kỳ quái từ phÃa biển kéo đến và o lúc cuối ngà y mưá»i bốn cá»§a tháng Nisan mùa Xuân.
Khối mây Ä‘en đã trưá»n cái bụng cá»§a mình lên ngá»n Núi Trá»c, nÆ¡i những tên Ä‘ao phá»§ Ä‘ang vá»™i vả đâm chết mấy ngưá»i bị hà nh hình, rồi trưá»n lên ngôi Ä‘á»n ở Iersalaim và là m thà nh từng dòng khói lá»›n bò từ ngá»n đồi xuống, chảy lấp đầy cả Hạ Thà nh. Nó chui và o các cá»a sổ và xua Ä‘uổi má»i ngưá»i khá»i những con đưá»ng phố cong queo, dồn há» và o nhà . Nó không vá»™i và trút nước, mà chỉ má»›i phóng ra những luồng ánh sáng. Há»… lưỡi lá»a vừa lóe lên rạch ngang khối mây Ä‘en ngòm, thì từ trong bóng tối như địa ngục vá»t bắn lên cao cái khối vÄ© đại cá»§a tòa Äá»n Thá» vá»›i lá»›p mái vẩy rồng lấp lánh. Nhưng ánh chá»›p đã tắt lịm Ä‘i trong khoảnh khắc, và ngôi Ä‘á»n lại chìm sâu và o vá»±c Ä‘en không đáy. Äã mấy lần Äá»n Thá» vá»t lên từ đó rồi lại rÆ¡i xuống, và cứ má»—i lần rÆ¡i xuống như váºy lại kèm theo tiếng gầm vang rá»n khá»§ng khiếp cá»§a tai há»a. Những ánh lá»a nhoáng nhoà ng run rẩy khác lôi từ chốn không đáy lên toà lâu đà i Herod Äại Äế đứng đối diện vá»›i Äá»n Thá» trên ngá»n đồi phÃa Tây, và những pho tượng và ng không mắt dữ tợn vươn hai tay trên đầu bay vụt lên bầu trá»i đêm. Nhưng ngá»n lá»a thiên đình lại biến mất, và má»™t trà ng sấm nặng ná» giáng xuống hất những tượng thần bằng và ng tụt sâu và o vá»±c tối.
Mưa rà o bá»—ng trút xuống đột ngá»™t, và lúc đó cÆ¡n giông biến thà nh má»™t tráºn bảo giáºt. Ở đúng nÆ¡i lúc gần trưa quan tổng trấn đứng nói chuyện vá»›i ngà i đại tư tế cạnh chiếc ghế dà i bằng đá cẩm thạch trong vưá»n, má»™t cây trắc bá diệp bị bẻ gãy ngang chẳng khác gì que sáºy phát ra tiếng kêu như tiếng đại bác. Cùng vá»›i bụi nước và mưa đá, gió cuốn lên ban công dưới hà ng cá»™t trên những bông hoa hồng bị dứt khá»i cà nh, những chiếc lá má»™c lan, cà nh cây con và cát sá»i. CÆ¡n bảo như muốn nghiá»n nát khu vưá»n.
Trong khoảng thá»i gian đó, chỉ có má»™t ngưá»i ở dưới hà ng cá»™t tròn và ngưá»i đó là quan tổng trấn.
Bây giá» ngà i không ngồi trên ghế bà nh, mà nằm trên phản cạnh chiếc bà n thấp nhá» bà y các món ăn và rượu vang đựng trong mấy bình con. Má»™t chiếc phản khác,để không, đặt đối diện ở bên kia bà n. PhÃa dưới chân ngà i sóng sánh má»™t vÅ©ng nước đỠnhư máu và ngổn ngang những mảnh bình gốm vỡ tan. Ngưá»i hầu dá»n bà n cho quan tổng trấn trước cÆ¡n giông không hiểu sau lại tá» ra hốt hoảng trước ánh mắt cá»§a ngà i, lo lắng không biết mình có là m cái gì không vừa ý chá»§ chăng, và quan tổng trấn nổi giáºn, cầm chiếc bình ném xuống ná»n đá khảm, quát:
- Tại sao khi đưa nhà ngươi không nhìn và o mặt ta? Hay nhà ngươi ăn cắp cái gì?
Gương mặt Ä‘en cá»§a ngưá»i châu Phi trở nên xám ngoét, trong cặp mắt anh ta hiện ra ná»—i kinh hoà ng cá»±c độ; tên ngưá»i hầu run lẩy bẩy và suýt nữa đánh rÆ¡i nốt chiếc bình thứ hai, nhưng cÆ¡n giáºn cá»§a quan tổng trấn không hiểu sao dă bay biến Ä‘i cÅ©ng nhanh chóng hệt như nó đến. Ngưá»i nô lệ châu Phi quỳ xuống định nhặt các mảnh vỡ và lau vÅ©ng nước, nhưng quan tổng trấn khoát tay ra hiệu, và anh ta chạy Ä‘i. Äến táºn giá» vÅ©ng rượu vẫn nằm nguyên ở đó.
Bây giá», khi cÆ¡n bảo Ä‘ang gầm rú ngoà i trá»i, ngưá»i da Ä‘en ẩn mình cạnh hốc tưá»ng, nÆ¡i đặt tượng má»™t ngưá»i đà n bà khá»a thân đứng nghiêng đầu; anh ta sợ xuất hiện không đúng lúc trước mặt chá»§, đồng thá»i lại sợ bá» lỡ qua các thá»i Ä‘iểm khi quan tổng trấn có thể gá»i anh ta.
Nằm trên phản trong bóng tối nháºp nhoạng cá»§a cÆ¡n giông, quan tổng trấn tá»± rót rượu vang và o cốc cho mình, uống từng ngụm kéo dà i, thỉnh thoảng chạm tay và o đĩa bánh mì, bẻ vụn, nuốt từng mẩu nhá», chốc chốc lại hút sò huyết, nhai má»™t mẩu chanh rồi lại nhấp rượu vang.
Nếu không có tiếng réo gà o cá»§a dòng nước chảy, nếu không có những trà ng sấm nổ như chá»±c nghiá»n nát má»i lâu đà i, nếu không có tiếng mưa đá nện sầm sáºp ngoà i báºc đá ban công, thì có thể nghe thấy tiếng quan tổng trấn Ä‘ang lẩm bẩm nói chuyện vá»›i mình vá» má»™t Ä‘iá»u gì đó. Và nếu như ánh lá»a nhấp nhoáng run rẩy cá»§a những tia chá»›p trá»i biến thà nh má»™t là n ánh sáng kéo dà i không tắt, thì ngưá»i quan sát có thể thấy rằng khuôn mặt cá»§a quan tổng trấn , vá»›i cặp mắt sưng má»ng, bởi những đêm mất ngá»§ và bởi rượu vang, Ä‘ang thể hiện má»™t sá»± sốt ruá»™t; ngà i không chỉ nhìn xuống hai bông hồng trắng nằm trong vùng rượu Ä‘á», mà còn thưá»ng xuyên quay đầu vá» phÃa vưá»n đón nhìn những cá»™t bụi nước và cát sá»i; ngà i Ä‘ang chá», Ä‘ang rất sốt ruá»™t chá» ai đó.
Thêm má»™t Ãt thá»i gian nữa trôi qua, và mà n nước trước mặt quan tổng trấn bắt đầu trở nên thưa dần. Dù cÆ¡n bảo có dữ dá»™i đến mấy, nó cÅ©ng đã yếu Ä‘i. Những cà nh cây không còn rÃt lên răng rắc và rÆ¡i gãy nữa. Sấm chá»›p má»—i lúc má»™t thưa hÆ¡n. Bay trên dầu Iersalaim giỠđây không phải là tấm chăn mà u tÃm sẫm viá»n trắng nữa, mà là má»™t đám mây lẻ loi mà u xám bình thưá»ng. CÆ¡n giông đã chuyển vá» hướng Biển Chết.
Bây giỠđã có thể phân biệt được tiếng mưa rÆ¡i, tiếng nước chảy theo các ống xối và trà n qua các báºc thá»m đá mà theo đó sáng nay quan tổng trấn đã bước xuống để ra quảng trưá»ng tuyên bố bản án. Và cuối cùng, tiếng vòi phun nước bị át Ä‘i đến táºn bây giá» cÅ©ng vang lên. Trá»i há»ng sáng. Trong mà n mây xám trôi nhanh vá» hướng Äông xuất hiện những khoảng trá»i xanh biếc.
Vừa lúc đó từ phÃa xa, xuyên qua những âm thanh tà tách cá»§a cÆ¡n mưa gần như đã tạnh hẳn, vá»ng đến tai quan tổng trấn tiếng kèn đồng yếu á»›t và tiếng rầm ráºp cá»§a mấy trăm vó ngá»±a. Nghe thấy những tiếng động đó, quan tổng trấn cá»±a mình, khuôn mặt ngà i vụt linh hoạt hẳn lên. Ala kỵ binh đã từ Núi Trá»c trở vá», theo tiếng bước chân ngá»±a có thể Ä‘oán được là nó Ä‘ang Ä‘i qua chÃnh cái quảng trưá»ng sáng nay quan tổng trấn đã công bố bản án.
Cuối cùng, quan tổng trấn đã nghe thấy tiếng bước chân mà ngà i ngóng đợi từ lâu, rồi tiếng già y đã lép nhép trên cầu thang dẫn lên khoảng sân thượng cá»§a khu vưá»n ở ngay phÃa trước ban công. Quan tổng trấn vươn cổ, cặp mắt ngà i sáng lên lá»™ rõ vẻ vui mừng.
Äầu tiên, giữa hai con sư tá» bằng đá cẩm thạch hiện ra má»™t mái đầu đội mÅ© chụp, rồi sau đó là cả con ngưá»i mặc áo khoác dÃnh chặt và o thân ướt sÅ©ng từ đầu đến chân. Äó chÃnh là ngưá»i đã nói chuyện thì thầm vá»›i quan tổng trấn trước khi ngà i Ä‘i qua quảng trưá»ng tuyên bố bản án, trong căn phòng che kÃn cá»§a tòa lâu đà i, và đó cÅ©ng là ngưá»i ngồi trên chiếc ghế đẩu ba chân, tay nghịch ngợm roi trong thá»i gian diá»…n ra cuá»™c hà nh hình.
Không để ý tránh các vÅ©ng nước, ngưá»i đội mÅ© chụp Ä‘i cắt ngang mảnh sân thượng cá»§a khu vưá»n, bước lên mặt sà n ban công khảm đá; rồi dÆ¡ cao má»™t cánh tay, ngưá»i đó nói bằng giá»ng cao dá»… nghe:
- Cầu chúc quan tổng trấn bình an và vui vẻ, - ngưá»i má»›i đến nói bằng tiếng La tinh.
- Trá»i! – Pilat thốt lên. – Trên mình ngươi không còn má»™t sợi chỉ nà o khô nữa! CÆ¡n bão ra trò đấy chứ? Ngươi hãy đến gặp ta láºp tức. Là m Æ¡n thay quần áo ngay Ä‘i cho.
Ngưá»i má»›i đến cởi chiếc mÅ© chụp để lá»™ mái đầu ướt sÅ©ng vá»›i những món tóc dÃnh bết và o trán; và nở má»™t nụ cưá»i lá»… độ trên khuôn mặt cạo nhẵn cá»§a mình, anh ta từ chối việc thay quần áo, nói rằng cÆ¡n mưa nhá» không há» gây cho anh ta má»™t tác hại nà o.
- Ta không muốn nghe, - Pilat nói và vá»— hai tay và o nhau. Bằng hiệu lệnh ấy, ngà i gá»i những ngưá»i hầu Ä‘ang ẩn trốn đâu đó, ra lệnh cho há» săn sóc ngưá»i má»›i đến rồi mang thức ăn nóng ra ngay. Äể hong khô tóc, thay quần áo, già y tất, nói chung để sá»a soạn lại mình cho chỉnh tá», ngưá»i má»›i đến cần rất Ãt thá»i gian; chỉ má»™t chốc sau anh ta xuất hiện trên ban công trong chiếc áo choà ng nhà binh đỠrá»±c, chân Ä‘i đôi xăng Ä‘an khô, vá»›i mái tóc đã được chải mượt.
Và o giá» nà y mặt trá»i đã trở lại cùng Iersalaim. Trước khi lặn xuống Äịa Trung Hải, nó gá»i những tia nắng cuối cùng xuống chia tay vá»›i thà nh phố bị quan tổng trấn căm ghét, nhuá»™m và ng những báºc thá»m đá ban công. Vòi phun nước đã hoà n toà n sống lại, reo hát hết cỡ giá»ng; mấy con chim bồ câu Ä‘áºu xuống bãi cát, lÃu rÃu gù, nhảy qua nhảy lại giữa những cà nh cây gãy, mổ má»™t cái gì đó trên mặt cát ướt. VÅ©ng rượu đổ đã được lau sạch, các mảnh bình vỡ đã dá»n nhặt hết; trên bà n những dÄ©a thịt bốc khói.
- Tôi sẵn sà ng nghe lệnh cá»§a ngà i, thưa quan tổng trấn, - ngưá»i khách vừa tá»›i bước đến bên bà n, nói.
- Ngươi sẽ không thấy gì cả nếu như chưa ngồi và o bà n và uống và i cốc rượu vang. – Pilat nhã nhặn đáp và chỉ và o chiếc phản đối diện.
Ngưá»i khách má»›i đến nằm xuống, đầy tá»› rót và o cốc cho anh ta thứ vang đỠđặc sánh. Má»™t đầy tá»› khác, tháºn trá»ng nghiêng mình phÃa trên vai Pilat, rót đầy cốc cá»§a quan tổng trấn. Sau đó ngà i khoát tay ra hiệu cho hai tên đầy tá»› lui ra. Trong khi ngưá»i má»›i đến ăn uống, Pilat vừa nhấp rượu vừa nheo mắt nhìn vị khách cá»§a mình. Ngưá»i đến gặp Pilat trạc trung niên, có bá»™ mặt tròn được chăm chút rất kỹ lưỡng, vá»›i chiếc mÅ©i lá»›n. Tóc cá»§a anh ta không có mà u. Bây giá», khi khô dần, nó có mà u sáng. rất khó Ä‘oán được anh ta thuá»™c dân tá»™c nà o. Äặc Ä‘iểm chÃnh cá»§a khuôn mặt anh ta có lẽ là cái vẻ hiá»n là nh, nhưng nó bị phá vỡ bởi đôi mắt, hay đúng hÆ¡n, không phải đôi mắt mà là cái cách anh ta nhìn ngưá»i nói chuyện vá»›i mình. Thưá»ng thưá»ng, anh ta che giấu cặp mắt nhá»p cá»§a mình dưới hà ng mi nhô ra hÆ¡i lạ lùng, dưá»ng như bị sưng má»ng lên. Lúc ấy, giữa hai khe hở cá»§a cặp mắt đó ánh lên má»™t vẻ tinh nghịch hiá»n là nh, và có thể nghÄ© rằng ngưá»i khách cá»§a quan tổng trấn thiên vá» bản tÃnh hà i hước. Nhưng thỉnh thoảng, xua biến cái tia hà i hước lấp lánh đó ra khá»i hai khe mắt, anh ta mở to cặp mà và bất thần xoáy trừng trừng và o mặt ngưá»i đối thoại, dưá»ng như muốn nhìn rõ ngay má»™t vết nhá» không nháºn thấy nà o đó trên tinh mÅ©i cá»§a ngưá»i đứng trước mặt. Äiá»u đó chỉ diá»…n ra trong má»™t thoáng, sau đấy cặp mà lại buông xuống, hai khe mắt lại thu hẹp, và từ đó ánh lên vẻ hiá»n là nh và trà thông minh hà i hước.
Ngưá»i má»›i đến không từ chối cốc rượu vang thứ hai, vá»›i vẻ khoan khoái nuốt và i con sò huyết, thá» mấy miếng rau xà o và ăn má»™t mẩu thịt con.
Khi đã no, anh ta khen rượu vang:
- Má»™t thứ nho tuyệt vá»i, thưa quan tổng trấn, nhưng đây không phải là “Phalerno†chứ ạ?
- “Xecuba†ba chục năm đấy, - quan tổng trấn nhã nhặn đáp.
Khách đặt tay lên ngá»±c trái, từ chối không ăn gì thêm, nói rằng mình đã no. Lúc đó, Pilat rót đầy cốc cá»§a mình, khách cÅ©ng là m theo như váºy. Cả hai ngưá»i rót má»™t Ãt rượu vang từ cốc cá»§a mình và o đĩa thịt, và quan tổng trấn nâng cốc lên, nói to:
- Vì chúng ta, vì đức Hoà ng Äế, cha cá»§a tất cả thần dân La Mã, con ngưá»i tốt nhất và yêu quý nhất trong số tất cả má»i ngưá»i!
Nói xong, há» uống cạn cốc rượu, và những tên đầy tá»› ngưá»i châu Phi dá»n hết các món ăn trên bà n, chỉ để lại hoa quả và mấy bình rượu. Rồi quan tổng trấn ra hiệu cho đầy tá»› lui, để lại má»™t mình ngà i vá»›i khách dưới hà ng cá»™t tròn.
- Váºy là , - Pilat cất tiếng há»i không to lắm, - ngươi có thể nói gì vá»›i ta vá» tình hình ở thà nh phố nà y?
Pilat bất giác đưa mắt nhìn vượt qua dãy hiên cá»§a khu vưá»n, xuống phÃa dưới, nÆ¡i những hà ng cá»™t và những mái nhà phẳng Ä‘ang cháy rá»±c lên những tia nắng cuối cùng.
- Tôi cho rằng, thưa quan tổng trấn, - khách đáp lá»i, - tình hình ở Iersalaim bây giá» có thể an tâm được.
- Thế tức là có thể bảo đảm rằng sẽ không còn những vụ lộn xộn nữa?
- Chỉ có má»™t Ä‘iá»u có thể đảm bảo được trên Ä‘á»i nà y, - ngưá»i khách nhìn quan tổng trấn đáp, - đó là sức mạnh cá»§a Hoà ng Äế vÄ© đại.
- Cầu mong các vị thần linh ban cho đức Hoà ng Äế cuá»™c sống dà i lâu, - Pilat láºp tức đáp lá»i, - và hoà bình ở khắp nÆ¡i. – Ngà i im lặng má»™t lát rồi nói thêm: - Thế nghÄ©a là ngươi cho rằng bây giá» có thể rút quân Ä‘i được?
- Tôi cho rằng kogot Tia Chớp có thể rút quân được, - khách đáp, và nói thêm: - Nếu như trước lúc rút đi, nó là m một cuộc diễu hà nh qua thà nh phố thì cà ng tốt.
- Má»™t ý kiến rất hay, - quan tổng trấn đồng tình. – Ngà y kia ta sẽ rút nó Ä‘i, tá»± ta cÅ©ng Ä‘i luôn, và , - xin thá» bằng bữa tiệc cá»§a mưá»i hai vị thần và bằng tất cả thà nh hoà ng thổ công, - ta sẵn sà ng đánh đổi rất nhiá»u thứ để là m việc đó ngay hôm nay.
- Quan tổng trấn không thÃch Iersalaim à ? - ngưá»i khách tháºt thà há»i.
- Xin rá»§ lòng độ lượng, - quan tổng trấn mỉm cưá»i thốt lên, - trên mặt đất nà y không còn chá»— nà o bất yên hÆ¡n. Äấy là ta chưa nói vá» thiên nhiên. Ta lần nà o cÅ©ng sinh bệnh má»—i khi phải Ä‘i đến đây. Nhưng đó chỉ má»›i là má»™t ná»a tai há»a. Còn những ngà y há»™i hè nà y - bá»n pháp sư, thầy mo, phù thá»§y, rồi cả đà n cả lÅ© những kẻ hà nh hương…Rặt quân cuồng tÃn, quân cuồng tÃn! Chỉ riêng má»™t lão Messia(1) nà o đó mà bá»n há» bá»—ng nhiên chỠđợi sẽ đến trong năm nay cÅ©ng đã đáng giá bao nhiêu rồi! Phút nà o cÅ©ng có thể trở thà nh ngưá»i chứng kiến những vụ đổ máu khó chịu nhất. Thưá»ng xuyên phải xáo trá»™n quân lÃnh, Ä‘á»c những thư tố cáo và vu khống, mà trong số đó phải đến má»™t ná»a là viết vá» chÃnh ta! Ngươi chắc cÅ©ng đồng ý rằng Ä‘iá»u đó thá»±c là ngán ngẩm. Ôi, nếu như không phải vâng mệnh Hoà ng Äế!…
- Vâng, những ngà y lễ hội ở đây quả là vất vả, - khách đồng ý.
- Ta tháºt lòng mong cho chúng nhanh chóng kết thúc Ä‘i, - Pilat sôi nổi nói tiếp. – Ta sẽ có khả năng cuối cùng được trở lại Kesaria. Ngươi có tin không, cái công trình Ä‘iên rồ nà y cá»§a Herod, - quan tổng trấn khoát tay dá»c theo hà ng cá»™t, chứng tá» rằng mình Ä‘ang nói vá» toà lâu đà i, - là m ta phát Ä‘iên lên mất. Ta không thể ngá»§ đêm ở đấy được. Thế giá»›i còn chưa biết tá»›i má»™t kiến trúc nà o kỳ quái hÆ¡n. Mà thôi, ta quay trở lại vá»›i công việc. Trước hết, cái tên Var-ravvan không là m ngươi lo lắng chứ?
Láºp tức, ngưá»i khách ném má»™t cái nhìn đặc biệt cá»§a mình lên má quan tổng trấn. Nhưng Pilat vẫn nhìn ra xa bằng ánh mắt buồn chán, mặt cau lại vẻ ghê tởm, ngắm cái phần thà nh phố nằm phÃa dưới chân ngà i Ä‘ang tắt lịm dần trong hoà ng hôn. Ãnh mắt cá»§a ngưá»i khách cÅ©ng vụt tắt, đôi hà ng mi cụp xuống.
- Tôi cho rằng tên Var-ravvan bây giỠvô hại như một con chim non – khách đáp, và những nếp nhăn xuất hiện trên bộ mặt tròn. – Bây giỠnổi loạn đối với hắn ta là bất tiện.
- Vì quá nổi tiếng? – Pilat cưá»i khẩy, há»i.
- Quan tổng trấn bao giá» cÅ©ng tháºt tinh tưá»ng!
- Nhưng để phòng ngừa, - Pilat nói vá»›i vẻ mặt lo nghÄ© và chÄ©a má»™t ngón tay thon dà i Ä‘eo nhẫn gắn ngá»c Ä‘en lên trá»i, - cần phải…
- Ồ, quan tổng trấn có thể tin chắc rằng cho đến khi nà o tôi còn có mặt ở Giudea, tên Var-ravvan sẽ không thể đi đâu một bước mà không bị theo dõi sát gót.
- GiỠthì ta yên lòng, cũng như bao giỠcũng yên lòng khi có ngươi ở đây.
- Quan tổng trấn quá khen!
- Còn bây giá», hãy báo cáo cho ta biết vá» việc hà nh hình, - quan tổng trấn nói.
- Quan tổng trấn muốn biết cụ thể vỠviệc gì ạ?
- Vá» phÃa dân chúng có mưu toan nà o định phản đối không? Cái đó là chÃnh, tất nhiên…
- Tuyệt đối không ạ, - ngưá»i khách đáp.
- Rất tốt. ChÃnh ngươi đã kiểm tra là chúng chết tháºt rồi chứ?
- Quan tổng trấn có thể yên tâm vá» diá»u đó.
- Thế… có cho chúng uống(2) trước khi treo lên cột chứ?
- Vâng, nhưng hắn, - nói đến đây ngưá»i khách nhắm mắt lại, - từ chối không chịu uống.
- Cụ thể là ai? – Pilat há»i.
- Xin ngà i thứ lá»—i, thưa ighemon ! - ngưá»i khách thốt lên. – Tôi chưa nói tên ra ạ? Ha-Notxri.
- Quả là điên rồ! – Pilat nói và không hiểu sao nhăn mặt lại. Má»™t thá»› gân ở dưới mắt trái cá»§a ngà i khẽ co giáºt. - Chịu để mặt trá»i thiêu chết! Tại sao lại từ chối cái mà pháp luáºt cho phép? Hắn từ chối như thế nà o?
- Hắn nói rằng, - ngưá»i khách lại nhắm mắt, đáp, - hắn cảm Æ¡n và không buá»™c tá»™i đã tước mất cuá»™c sống cá»§a hắn.
- Buá»™c tá»™i ai? – Pilat há»i bằng giá»ng âm thầm.
- Äiá»u đó hắn không nói, thưa ighemon.
- Hắn có mưu toan rao thuyết gì trước mặt binh lÃnh không?
- Không, thưa ighemon, lần nà y hắn không lắm lá»i ạ. Cái Ä‘iá»u duy nhất hắn nói là trong số các tá»™i lá»—i cá»§a con ngưá»i, má»™t trong những tá»™i lá»—i lá»›n nhất hắn cho là sá»± hèn nhát.
- Hắn nói câu đó nhằm ý gì? - ngưá»i khách bá»—ng nghe má»™t giá»ng nói bất ngá» bị vỡ rạn.
- Äiá»u đó không thể hiểu được ạ. Nói chung hắn xá» sá»± khá kỳ quặc, mà tháºt ra cÅ©ng như má»i khi thôi.
- Kỳ quặc ở chỗ nà o?
- Hắn luôn luôn cố nhìn sâu và o mắt khi thì ngưá»i nà y, khi thì ngưá»i khác ở xung quanh và luôn mỉm cưá»i bằng má»™t nụ cưá»i ngÆ¡ ngác thế nà o ấy.
- Ngoà i ra không còn gì hÆ¡n? – Pilat há»i bằng giá»ng khà n khà n.
- Không còn gì hơn nữa ã.
Quan tổng trấn gõ mạnh cốc xuống bà n, rót rượu vang ra cho mình. Uống cạn, ngà i cất tiếng:
- Sá»± việc là như sau: tuy chúng ta không thể phát hiện ra – Ãt nhất là và o thá»i Ä‘iểm nà y - những há»c trò hoặc những kẻ ngưỡng má»™ hắn, dù sao vẫn không thể bảo đảm rằng chúng không há» có.
Ngưá»i khách cuối đầu chăm chú lắng nghe.
- Và vì váºy, để tránh má»i sá»± bất trắc có thể xảy ra, - quan tổng trấn nói tiếp, - ta ra lệnh phải ngay láºp tức, và không gây bất cứ má»™t sá»± ồn à o nà o, thu dá»n khá»i mặt đất xác ba tên bị tá» hình rồi Ä‘em chôn chúng má»™t cách bà máºt và im lặng, để không má»™t ai được nghe và nói gì vá» chúng nữa.
- Tuân lệnh, thưa ighemon, - khách đáp và vừa đứng dáºy vừa nói: - Vì công việc phức tạp và quan trá»ng xin phép Ä‘i ngay tức khắc.
- Không, hãy ngồi xuống đã, - Pilat đưa tay ngăn ngưá»i khách cá»§a mình lại, nói: - Còn hai việc nữa. Việc thứ hai: những công lao to lá»›n cá»§a ngươi trong cái công việc cá»±c kỳ khó khăn trên cương vị ngưá»i phụ trách công vụ máºt dưới quyá»n quan tổng trấn ở Giudea đã tạo cho ta má»™t cÆ¡ há»™i may mắn được báo cáo vá» Ä‘iá»u đó tại La Mã.
Nghe đến đây, khuôn mặt khách đỠhồng lên, anh ta đứng dáºy nghiêng mình bái lá»… quan tổng trấn và nói:
- Tôi chỉ thi hà nh nghÄ©a vụ cá»§a mình để phục vụ Hoà ng Äế!
- Nhưng ta muốn xin vá»›i ngươi má»™t Ä‘iá»u, - ighemon nói tiếp, - nếu như ngươi được thăng chức và chuyển Ä‘i khá»i nÆ¡i nà y, hãy từ chối và xin ở lại đây. Ta hoà n toà n không muốn phải xa ngươi. Cứ để cho ngưá»i ta khen thưởng ngươi bằng má»™t cách khác.
- Tôi rất vinh hạnh được phục vụ dưới quyá»n ngà i, thưa ighemon.
- Ta rất hà i lòng vá»›i Ä‘iá»u đó. Và bây giá» việc thứ ba. Nó liên quan đến tên… hắn gá»i là gì nhỉ… tên Giuda quê ở thà nh Kiriaph.
Äến đây, ngưá»i khách má»™t lần nữa ném ánh mắt đặc biệt cá»§a mình sang phÃa quan tổng trấn, nhưng như má»i lần, lại láºp tức tắt nó Ä‘i ngay.
- Ngưá»i ta nói rằng, - hạ thấp giá»ng, quan tổng trấn tiếp tục, - dưá»ng như hắn đã nháºn tiá»n trả công việc hắn tiếp đón nhà triết há»c mất trà kia ở nhà mình má»™t cách nồng nhiệt như váºy.
- Hắn sẽ nháºn, - viên chỉ huy máºt vụ khẽ chữa lại lá»i cá»§a Pilat.
- Thế số tiá»n có lá»›n không?
- Äiá»u đó thì không ai có thể biết được, thưa ighemon.
- Tháºm chà cả ngươi? – ighemon bà y tá» sá»± khen ngợi cá»§a mình bằng vẻ ngạc nhiên.
- Vâng, tháºm chà cả tôi, - khách bình tÄ©nh đáp. - Nhưng tôi biết rằng hắn sẽ được nháºn số tiá»n đó tối nay. Hôm nay hắn được gá»i đến lâu đà i cá»§a Kaipha.
- Ôi, cái lão già tham lam quê ở Kiriaph! – Pilat mỉm cưá»i, nói. – Äúng là hắn già rồi phải không?
- Quan tổng trấn không bao giá» sai lầm, nhưng lần nà y ngà i đã lầm, - ngưá»i khách lá»… độ đáp lá»i, - tên quê ở thà nh Kiriaph hãy còn trẻ.
- Thế đấy! Ngươi có thể nói cho ta nghe và i đặc Ä‘iểm cá»§a hắn không? Là má»™t kẻ cuồng tÃn à ?
- Ồ không, thưa quan tổng trấn.
- Thế đấy, còn gì nữa không?
- Rất đẹp trai.
- Còn gì nữa? Có thể, hắn say mê một cái gì chăng?
- Khó có thể biết chÃnh xác như váºy vá» tất cả má»i ngưá»i trong cái thà nh phố đồ sá»™ nà y, thưa quan tổng trấn.
- á»’, không, không, Aphrani! Äừng giảm nhẹ công lao cá»§a mình như thế!
- Hắn có má»™t niá»m say mê, thưa quan tổng trấn, - khách ngừng lá»i má»™t thoáng. – Say mê tiá»n.
- Thế hắn là m việc gì?
Aphrani ngước mắt nhìn lên trá»i, nghÄ© má»™t lúc và đáp:
- Hắn là m ở cá»a hiệu đổi tiá»n cá»§a má»™t ngưá»i há» hà ng ạ.
- Ra thế, thế, thế, thế. – Quan tổng trấn chợt ngừng lá»i, đưa mắt nhìn quanh xem có ai ở trên ban công không, rồi nói khẽ: - Sá»± việc là ở chá»—, hôm nay ta nháºn được tin rằng hắn sẽ bị giết chết.
Nghe đến đây, ngưá»i khách không chỉ ném cái nhìn đặc biệt cá»§a mình sang phÃa quan tổng trấn, mà còn dừng nó lại má»™t lúc, sau đó má»›i đáp:
- Thưa ighemon, ngà i đã quá khen khi phán xét vá» tôi. Theo tôi, tôi không xứng đáng vá»›i lá»i báo cáo cá»§a ngà i vá» La Mã. Tôi không có những tin đó.
- Ngươi xứng đáng vá»›i sá»± khen thưởng cao nhất, - Pilat đáp. – Nhưng quả có những tin như váºy.
- Tôi xin mạo muá»™i dám há»i, những tin đó là do ai cung cấp ạ ?
- Hãy cho phép ta không nói ra Ä‘iá»u đó, nhất là những tin nà y hoà n toà n ngẫu nhiên, Ä‘en tối và không đáng tin cáºy. Nhưng ta cần phải thấy trước tất cả. Äó là trách nhiệm cá»§a ta, và hÆ¡n nữa ta buá»™c phải tin và o linh cảm cá»§a ta, bởi vì chưa bao giá» nó đánh lừa ta. Những tin tức nà y tóm lại như sau: có má»™t ngưá»i nà o đó trong số bạn bè bà máºt cá»§a Ha-Notxri, phẫn ná»™ trước sá»± phản bá»™i quái đản cá»§a tên là m nghỠđổi tiá»n nà y, đã thoả thuáºn vá»›i các đồng bá»n cá»§a mình sẽ giết hắn tối nay, còn số tiá»n nháºn được do sá»± phản bá»™i sẽ Ä‘em ném và o nhà đại tư tế vá»›i mẩu giấy: “Ta trả lại số tiá»n đáng nguyá»n rá»§a!â€
Viên chỉ huy máºt vụ không còn ném thêm những cái nhìn đột ngá»™t cá»§a mình sang phÃa ighemon nữa, mà tiếp tục nghe, mắt nheo lại. Còn Pilat vẫn nói:
- Ngươi thá» tưởng tượng xem, ngà i đại tư tế có hà i lòng không, khi và o đêm há»™i hôm nay lại nháºn được má»™t món quà như thế?
- Không chỉ không hà i lòng, - ngưá»i khách mỉm cưá»i, đáp. – mà tôi cho rằng, thưa quan tổng trấn, Ä‘iá»u đó sẽ gây ra má»™t vụ bê bối rất lá»›n.
- Ta cÅ©ng cho là như váºy. Vì thế ta yêu cầu ngươi hãy lo việc nà y, nghÄ©a là hãy áp dụng các biện pháp để bảo vệ gã Giuda quê ở thà nh Kiriaph.
- Mệnh lệnh cá»§a ighemon sẽ được thi hà nh, - Aphrani đáp. – Nhưng tôi cần phải nói để ighemon yên lòng: âm mưu cá»§a bá»n độc ác kia sẽ cá»±c kỳ khó thá»±c hiện. Bởi vì ngà i thá» nghÄ© xem, - ngưá»i khách vừa nói vừa quay lại, và tiếp: - theo dõi má»™t ngưá»i, giết chết, lại còn biết số tiá»n nháºn được là bao nhiêu, rồi khéo léo trả lại tiá»n cho Kaipha, và tất cả những cái đó chỉ trong má»™t đêm? Và o ngà y hôm nay?
- Mặc dù váºy, ngưá»i ta vẫn giết hắn tối nay, - Pilat bướng bỉnh nhắc lại. – Ta bảo vá»›i ngươi là ta có linh cảm mà ! Chưa có trưá»ng hợp nà o nó đánh lừa ta, - má»™t cÆ¡n co giáºt thoáng qua trên khuôn mặt quan tổng trấn, và Pilat khẽ lau tay.
- Xin tuân lệnh, - khách đáp vá»›i vẻ phục tùng, đứng dáºy, vươn thẳng ngưá»i lên và đột ngá»™t há»i má»™t cách nghiêm khắc: - NghÄ©a là hắn sẽ bị đâm chết, thưa ighemon?
- Äúng thế, - Pilat đáp, - và toà n bá»™ hy vá»ng chỉ trông và o tÃnh thừa hà nh khiến tất cả phải kinh ngạc cá»§a ngươi.
Ngưá»i khách sá»a lại dải thắt lưng nặng dưới chiếc áo choà ng và nói:
- Xin chúc ngà i bình an và vui vẻ.
- À, phải, - Pilat khẽ kêu lên, - ta quên bẵng mất! Ta còn nợ ngươi mà !...
Ngưá»i khách kinh ngạc.
- Thưa quan tổng trấn, ngà i không nợ gì tôi cả ạ.
- Tại sao lại không? Khi ta Ä‘i và o Iersalaim, ngươi còn nhá»› không, má»™t đám hà nh khất… ta muốn tung tiá»n cho chúng, nhưng ta lại không mang theo, nên đã lấy cá»§a ngươi…
- Ồ thưa quan tổng trấn, đó chỉ là chuyện vặt vãnh thôi mà !
- Cả những chuyện vặt vãnh cũng phải nhớ.
Nói xong, Pilat quay ngưá»i, nâng tấm áo choà ng vắt trên lưng ghế bà nh phÃa sau ngà i, rút từ dưới áo ra má»™t chiếc túi bằng da và trao cho khách.
Aphrani cúi mình nháºn lấy rồi giấu và o dưới là n áo choà ng.
- Ta đợi, - Pilat lại lên tiếng, - ta đợi nghe báo cáo vá» việc chôn cất cÅ©ng như vá» việc tên Giuda quê ở Kiriaph ngay và o tối nay. Aphrani, ngươi nghe không, ngay tối nay. Bá»n lÃnh gát sẽ được lệnh đánh thức ta ngay khi ngươi vừa xuất hiện ở đây. Ta đợi ngươi.
- Rất vinh hạnh, - chỉ huy đội máºt vụ đáp và quay mình rá»i khá»i ban công. Lúc đầu còn nghe tiếng bước chân cá»§a anh Ä‘i lạo xạo trên cát ướt cá»§a bãi sân thương, rồi tiếng á»§ng cá»§a anh ta trên ná»n đá hoa cương giữa hai con sư tá». Rồi chân anh ta bị che khuất, rồi lưng, và cuối cùng cả chiếc mÅ© chụp cÅ©ng biến mất. Chỉ đến lúc đó quan tổng trấn má»›i thấy rằng mặt trá»i không còn nữa và bóng hoà ng hôn đã áºp đến tá»± lúc nà o.
------------------
(1) Messia (tiếng Do Thái nghÄ©a là ngưá»i được xức dầu): theo tục lệ xưa, các vua chúa, đại tư tế… khi nháºn chức được là m lá»… xức dầu thÆ¡m. Vá» sau từ Messia có nghÄ©a là Äấng Cứu Thế, trong Tân Ước từ nà y dùng để chỉ Giesu Christ.
(2) … cho chúng uống: chỉ tục lệ cho các tỠtù uống rượu vang để giảm bớt đau đớn khi bị hà nh hình.
Tà i sản của leminhchau