Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 13-05-2008, 10:14 AM
phithienthanvu's Avatar
phithienthanvu phithienthanvu is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: MátcÆ¡va
Bài gởi: 74
Thá»i gian online: 5 ngày 4 giá» 14 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 4 Posts
Thumbs up Hải Âu Phi Xứ _ Quynh Dao

Hải Âu Phi Xứ Nguyên Tác: Quỳnh Dao

Chương Một


Trên bến đò Thiên Tinh chỉ còn lác đác vài bóng ngưá»i chá» chuyến phà cuối cùng nối liá»n Hương Cảng và Cá»­u Long. May là gần dịp lá»… giáng sinh nên đò chạy thêm chuyến, chứ nếu là ngày thưá»ng thì giá» này đã hết đò từ lâu. Äêm đã khuya, lại gặp ngày mưa buồn lạnh, nhưng là ngày lá»… nên vẫn có ngưá»i vá» trá»…. Hai ba ngưá»i Ä‘ang ngồi co ro trên băng ghế trong chiếc áo khoác cổ kéo cao. Những cÆ¡n gió lạnh từ biển khÆ¡i thổi tá»›i rát bá»ng da mặt.

Du Má»™ Hòa kéo kín cổ áo, duá»—i thẳng hai chân má»™t cách vô vị, chỠđò đã hÆ¡n mưá»i phút rồi. Bình thưá»ng cứ má»™t, hai phút là có má»™t chuyến ra khÆ¡i. Hàng kem trước mặt đã đóng cá»­a tá»± bao giá», bốn bá» yên lặng, chỉ có các bảng quảng cáo bằng đèn ống là còn chá»›p tắt. Hòa thay đổi cách ngồi, nhìn vá» phía lan can bên ngoài.

Những chiếc tàu đò từ hướng Cá»­u Long Ä‘ang chậm chạp tiến sang. Trong bóng đêm, trên mặt bể lập lòe vài Ä‘iểm sáng. Äêm trên mặt bể có đẹp đến đâu mà nhìn mãi rồi cÅ©ng chán. Hòa quay mặt lại, bất chợt chàng nhìn thấy trên chiếc băng gá»— cuối dãy hành lang có má»™t ngưá»i con gái Ä‘ang ngồi trông thật cô độc. Nàng ngồi nghiêng đầu như Ä‘ang nghÄ© ngợi má»™t Ä‘iá»u gì quan trá»ng lắm.

Mái tóc Ä‘en và dài lấm tấm những hạt mưa bụi tung bay theo từng cÆ¡n gió, hình như nàng chẳng có mặc áo Ä‘i mưa cÅ©ng chẳng mang theo dù. Má»™t chiếc áo màu cà phê khoác ngoài mà đôi bá» vai đã thấm ướt. Äôi chân thon dài nằm lạnh lẽo dưới chiếc jupe nâu.

Có lẽ vì không có gì để bận tâm hơn, Du Mộ Hòa quan sát thiếu nữ, nàng không trên hai mươi tuổi, sống mũi cao, nước da trắng mịn, đôi môi chất chứa một chút tinh ranh, phản kháng, mắt nàng sâu hun hút khiến Hòa không nhìn ra màu mắt nàng, nhất là hai hàng lông mi dài và cong lại cố tình dấu diếm nó.

Gương mặt nàng hình như có được trang Ä‘iểm nhưng có lẽ những hạt mưa đã rá»­a sạch Ä‘i, chỉ để lại những bóng sáng phản chiếu nhỠở ngá»n đèn gần đầu Hòa chợt thấy khó chịu vá»›i chính mình. Ngưá»i ta làm gì mặc ngưá»i ta, tại sao mình lại nhìn chòng chá»c má»™t cách bất lịch sá»± thế?

Äịnh quay lại nhìn sang nÆ¡i khác nhưng như có má»™t cái gì lôi cuốn khiến Hòa không thể tuân theo lý trí được.

Má»™t thiếu nữ Ä‘i đêm má»™t mình lúc nào cÅ©ng gây sá»± chú ý cho những ngưá»i chung quanh, dù đây chẳng phải là chuyện lạ ở xứ này. Cô gái hình như đã biết có ngưá»i nhìn mình, nàng chậm rãi quay lại, mắt phá»›t nhẹ qua mặt Hòa. Bây giá» thì Hòa đã trông thấy ánh mắt nàng, má»™t đôi mắt Ä‘en ngÆ¡ ngác. Äồng thá»i Hòa cÅ©ng có thể xác định tổng quát nàng không đẹp lắm, nhưng dáng dấp phảng phất má»™t cái gì u buồn, thanh caoCó lẽ đấy chính là Ä‘iểm đã thu hút chàng.

Sống ở xứ này, tìm thấy những thiếu nữ ăn mặc đúng thá»i trang thì thật dá»…, nhưng muốn tìm má»™t thiếu nữ đẹp má»™t cách giản dị, thanh nhã thì quả là chuyện hÆ¡i khó. Cô độc và thanh nhã?

Không hẳn thế, hai chữ này cÅ©ng chưa đủ để diá»…n tả Còn phảng phất má»™t cái gì nữa. Hình như đó là má»™t sá»± tổng hợp cá»§a buồn phiá»n, bÆ¡ phá» và cô đơn. Mắt nàng quét nhanh qua ngưá»i Hòa má»™t lần nữa, má»™t ánh mắt chẳng thiết tha đến cái gì cả. Trí thức cá»§a nàng có lẽ Ä‘ang bay bổng tận phương trá»i nào. Tiếng chuông báo hiệu tàu sắp rá»i bến reo vang. Cá»­a lan can sắt được mở ra. Tiếng động làm Hòa giật mình. Không những chỉ có Hòa mà cả cô thiếu nữ kia cÅ©ng thế. Nàng hấp tấp bước lên tàu. Hòa cÅ©ng đứng dậy theo sau lưng thiếu nữ và những hành khách cuối cùng đã bước lên boong. Hình dáng mảnh mai cá»§a nàng trông hấp dẫn lạ. Gió ngoài biển thổi vào mang theo những hạt mưa lạnh ngắt. Khách đã vào hết bên trong lòng tàu, nhưng ngưá»i con gái vẫn không vô. Nàng Ä‘i ra tá»±a lên lan can, yên lặng nhìn xuống nước. Tóc nàng tung bay theo gió. Du Má»™ Hòa đứng ngẩn ra má»™t chút rồi bước tá»›i dãy ghế ngoài cùng, ngồi xuống. Ngồi chá»— này lạnh thật. Mưa tạt cả vào mặt, vào ngưá»i không chút vị nể. Hòa đưa mắt nhìn ra ngoài. Cô bé này Ä‘iên rồi sao?

Trá»i lạnh cắt da mà không sợ bệnh à?

Nhưng có ăn thua gì đến ta đâu mà ta lo quàng, lo xiên?

Hòa bực mình. Trong nghỠnghiệp, bao nhiêu chuyện khiếp đảm khó tin vẫn không làm Hòa bận chí, thế mà bây giỠtại sao chàng lại bứt rứt khi trông thấy một thiếu nữ dầm mưa?

Lạ thật!

Tàu đã rá»i bến, ngưá»i con gái vẫn đứng yên lặng mắt nhìn ra biển khÆ¡i xa vắng. Nàng làm sao biết được có ngưá»i Ä‘ang nhìn, Ä‘ang áy náy cho nàng?

Äôi môi nàng mím chặt, ánh mắt bàng bạc, hình như nàng Ä‘ang buồn lắm thì phải. Buồn!

Chữ buồn vừa lướt qua là Hòa hiểu ngay. Äúng rồi, nét buồn Ä‘ang phảng phất trên ngưá»i thiếu nữ. Nàng như con ngưá»i đã bị cuá»™c Ä‘á»i quên lãng. Hay là nàng Ä‘ang quên lãng cuá»™c Ä‘á»i?

Äá»™t nhiên Má»™ Hòa đứng dậy, chưa kịp tìm hiểu ý định mình muốn làm gì thì chân chàng đã bước tá»›i cạnh ngưá»i con gái. Chàng mở miệng vá»›i má»™t giá»ng nói đặc tiếng Quảng Äông:

- Thưa cô

- Xin ông dùng tiếng Quan Thoại. Ngoài sá»± ngạc nhiên cá»§a chàng, ngưá»i thiếu nữ lên tiếng, giá»ng nói cá»§a ngưá»i miá»n bắc. Ãnh mắt từ biển khÆ¡i quay trở lại, nàng không có vẻ gì là ngạc nhiên trước sá»± hiện diện đột ngá»™t cá»§a Hòa:

- Ông muốn gì?

Tôi Tôi Mộ Hòa ấp úng:

Tôichỉ định há»i cô, cô đứng dầm mưa nÆ¡i đây làm gì vậy?

Ngưá»i con gái đăm đăm nhìn Má»™ Hòa, giá»ng nói thật bình thản:

Tôi định nhảy xuống biển. Mộ Hòa giật mình:

Cô không nói đùa đấy chứ?

Giá»ng nàng vẫn nghiêm trang:

Tôi không đùa, anh không tin là tôi sẽ nhảy thật à?

Má»™ Hòa bối rối, ngưá»i con gái Ä‘ang làm chàng lo lắng đột nhiên đưa tay ra ngoài lan can. Nếu bây giá» nàng nhảy xuống biển thật thì Má»™ Hòa vẫn còn đủ thá»i giá» cứu kịp. Chàng đưa mắt nhìn nàng, dò xét xem nàng nói đùa hay thật, nhưng trên gương mặt nặng trÄ©u kia chàng không nhìn thấy gì cả. Tại sao vậy?

Má»™ Hòa há»i. Thiếu nữ lắc đầu không đáp, nàng lại nhìn xuống biển. Thái độ yên lặng cá»§a nàng khiến Hòa càng thấy bất an, chàng nắm nhẹ tay áo nàng nói:

Tôi nghĩ tốt hơn hết cô nên vào trong tránh mưa. Không lẽ cô không thấy lạnh à?

Ngưá»i thiếu nữ vẫn nói má»™t cách tỉnh táo:

Ngưá»i đã định nhảy xuống biển thì còn sợ gì lạnh?

Má»™ Hòa cưá»i. Trong má»™t hoàn cảnh như thế này không biết phản ứng sao cho phải. Má»™t cÆ¡n gió lùa qua, mấy hạt mưa phiá»n nhiá»…u lại chui vào cổ áo. Má»™ Hòa rùng mình, chàng nhìn qua ngưá»i thiếu nữ, nàng vẫn đứng bất động nhìn xuống biển. Vì không lạnh hay là vì má»™t nguyên nhân nào khác mà nàng có hành động này, Má»™ Hòa không Ä‘oán được. Gương mặt nàng tái xanh, nhưng đôi mắt vẫn sáng long lanh. Äá»™t nhiên ngưá»i thiếu nữ lên tiếng:

Xem kìa, đằng kia có chú chim Hải Âu. Má»™ Hòa nhìn theo, má»™t con chim biển Ä‘ang lượn cánh xa xa. Thật tình chàng không biết có phải đó là chim Hải Âu hay không. Giá»ng nàng lại vang lên:

Tôi biết có một bản nhạc hay thật hay nói đến loài Hải Âu này. Thế à?

Má»™ Hòa thá» Æ¡, bởi vì chàng không nghÄ© vá» loài Hải Âu mà nghÄ© vá» nàng. Có tiếng hát nho nhá», âm Ä‘iệu cÅ©ng khá hay, nhưng Má»™ Hòa không nghe rõ lá»i. Anh muốn nghe bài nhạc không?

Thiếu nữ như hiểu được ý chàng, lên tiếng há»i. Má»™ Hòa hấp tấp trả lá»i:

Vâng, vâng. Ngưá»i con gái nghiêng nghiêng đầu suy nghÄ© má»™t chút. Má»™ Hòa chợt khám phá ra thân hình nàng đẹp như má»™t pho tượng. Nàng bắt đầu hát:

Sóng rì rầm.

Äêm đã khuya,

Có ai ngồi một mình,

ÄÆ°a mắt nhìn vá» vùng sa mù,

Chỉ có lũ hải âu bay liệng không thôi,

Tiếng chim là những lá»i há»i không dứt,

Äi? Äi? Äi?

Bây giỠta đi đâu?

Sóng bất tận,

Sóng thì thầm,

Nước cuốn trôi thá»i gian

Hãy đứng lặng nghe, có ai hiểu được nỗi buồn

Chuyện đã qua rồi không còn đến

Giấc mộng ngày nào như bóng mây trôi, Chỉ còn nỗi buồn cao chất ngất.

Äêm trải dài,

Hải âu bay.

Bay vỠđâu, vỠđâu?

Cánh tung liệng giữa trá»i.

Tiếng kêu là những lá»i ca sầu thảm

Äi vỠđâu? VỠđâu?

Khi tình đã tan,

Khi mộng đã vở, VỠđâu, vỠđâu?

Khi tình đã tan, Khi mộng đã vở, VỠđâu, vỠđâu? ...

Giá»ng nàng trầm nhẹ, bản nhạc hay, nhất là lúc hát những câu ngắn, tình cảm càng như chÆ¡i vÆ¡i. Hát xong, nàng quay lại nhìn Má»™ Hòa há»i:

Anh biết bản nhạc này chứ?

Mộ Hòa bối rối vì sự dốt nát của mình:

Không, tôi không biết. Bản nhạc đó nổi tiếng lắm sao?

Không. Tôi mới vừa đặt ra đó mà. Mộ Hòa chau mày:

Cô lại đùa?

Bộ ai cũng thích đùa sao?

Nàng há»i ngược lại:

Tôi không tin là anh đã nghe những lá»i ca vừa rồi ở má»™t nÆ¡i nào khác. Vâng, tôi chưa nghe thật. Má»™ Hòa có cảm tưởng như mình là má»™t tên ngá»› ngẩn. Chàng không nói gì cả, dù có muốn nói Ä‘i nữa chàng cÅ©ng không biết nói gì. Nhưng có Ä‘iá»u Má»™ Hòa không tin là nàng đặt ra bài hát nhanh thế, cÅ©ng như chàng chẳng tin ngưá»i con gái trước mặt định tá»­ tá»± thật. Chàng yên lặng, chăm chú nhìn nàng như kẻ thưởng ngoạn má»™t tác phẩm Ä‘iêu khắc, thiếu nữ cÅ©ng nhìn chàng. Má»™ Hòa càng lúc càng bối rối:


Cô tên gì?

Hải Âu. Thiếu nữ đáp nhanh, Mộ Hòa không tin:

Hải Âu hả?

Vâng, Hải Âu. Thái độ chàng thật lạ, nhưng nàng không coi vào đâu và tiếp tục nói:

Tên há» chỉ cần thiết để chỉ định má»™t ngưá»i, vì vậy nếu anh thích anh cÅ©ng có thể gá»i tôi là cô ba hay cô tư gì cÅ©ng được. Tôi thì tôi thấy tên Hải Âu là hợp nhất đối vá»›i tôi. Ngưng lại má»™t chút, nàng lại tiếp:

Nhưngkhông phải lúc nào tôi cũng tên là Hải Âu đâu nhé!

Cô bé này có vẻ hÆ¡i tốc. Má»™ Hòa bắt đầu cảm thấy khó chịu, chàng tá»± trách mình sao hay thích chen vào chuyện ngưá»i. Có dính dấp gì đâu, nhưngnhưng câu nói cá»§a nàng cÅ©ng có lý lắm chứ, nhất là cô ta có vẻ ngây thÆ¡ trong trắng. Thế thì tại sao?

Nàng gặp chuyện buồn?

Chẳng hạn bị cha mẹ mắng?

Nước da hồng hào, đôi mày thanhChắc chưa đến hai mươi, chẳng qua nàng chỉ là một đứa con nít!

Tàu gần cập bến. Má»™ Hòa giật mình, ngưá»i con gái cÅ©ng thế. Ngưá»i công nhân trên tàu bước đến sá»­a soạn mở dây thừng hạ bàn tàu xuống, hành khách cÅ©ng lục tục bước ra boong. Chợt thiếu nữ la lên:

Rồi!

Ông đã ngăn cản việc tôi nhảy xuống biển rồi. Mộ Hòa nắm tay nàng, nhìn thẳng vào nét mặt ngơ ngác của nàng:

Cô định tử tự thật à?

Vâng, tôi muốn nhảy xuống biển. Giá»ng nói nàng nhá» nhưng đủ cho thấy định ý vững chắc cá»§a nàng. Bây giá» khuya lắm rồi Má»™ Hòa nắm tay nàng, bàn tàu đã hạ xuống, má»i ngưá»i đổ ra. Má»™ Hòa đưa thiếu nữ vào tá»›i hành lang chàng má»›i thấy yên tâm. Càng lúc chàng càng tin nàng nói thật. Trên gương mặt ngây thÆ¡ kia có má»™t ná»—i buồn lạ lùng vương vấn. Lứa tuổi này là lứa tuổi dá»… xúc động nhất, nguy hiểm nhất. Không thể để cô ấy hành động Ä‘iên rồ được. Má»™ Hòa nắm chặt tay nàng đưa nàng ra khá»i bến tàu Thiên Tinh. Äứng trên đưá»ng, Má»™ Hòa thành thật há»i:

Nhà cô ở đâu, để tôi gá»i xe đưa cô vá» nhé?

Cô gái mở to mắt nhìn Mộ Hòa. Nhà tôi à?

Nhà tôi đâu có ở đây, bên Hương Cảng mà!

Cái gì?

ThếThế cô sang đây để làm gì?

Thì tôi đã nói vá»›i ông tôi đâu có định sang đây. Tôi muốn nhảy xuống biển tá»± tá»­ mà. Giá»ng nói cá»§a nàng thật cứng. Má»™ Hòa mở to mắt, ngÆ¡ ngác không biết phải làm sao. Sá»± liên lạc giữa Hương Cảng và Cá»­u Long chỉ nhá» những chiếc phà như thế này thôi. Mà bây giá» là chuyến cuối cùng rồi, có muốn trở vá» Hương Cảng cÅ©ng phải đợi đến sáng mai. Thật phiá»n!

Cô gái hình như đã nhìn thấy sự khó chịu của chàng, nàng thở dài:

Anh cứ lo việc cá»§a anh Ä‘i, còn tôi mặc tôi. Má»™ Hòa há»i:

Thế bây giỠcô định đi đâu?

Thiếu nữ nhìn bóng đèn màu trên nhà hàng Bán Äảo và con đưá»ng dài hút trước mặt thá» Æ¡ đáp:

Tôi à?

Tôi nghĩ làtôi sẽ nhảy xuống biển. Mộ Hòa nắm tay thiếu nữ ra lệnh:

Thôicứ theo tôi. Thiếu nữ ngoan ngoãn theo chân Mộ Hòa. Ra đến bến xe, hỠchui vào một chiếc taxi. Hòa bảo bác tài:

Cho đến gần nhà hàng Äế Quốc nhé!

Mộ Hòa dặn dò xong quay đầu lại nói với thiếu nữ:

Cô nghe tôi bảo này, cô Hải Âu chứ!

Ông cứ gá»i tôi là Hải Âu. Thiếu nữ cắt ngang, Má»™ Hòa cắn môi nghÄ©:

Hải Âu cái khỉ mốc!

Thôi được rồi, Hải Âu nghe đây này, tôi không phải là ngưá»i xứ này. Tôi từ Äài Loan má»›i đến Hương Cảng có má»™t tuần nay thôi, tôi Ä‘ang ở tạm tại khách sạn. Bây giá» là hai giá» khuya, tôi không tiện đưa cô đến đấy được. Cô hiểu không, Hải Âu?

Thiếu nữ phiá»n muá»™n trả lá»i:

Vâng, tôi hiểu anh là ngưá»i tốt. Chưa chắc ta là ngưá»i tốt!

Má»™ Hòa thầm nghÄ©. Nhưng nếu tối nay nàng gặp má»™t ngưá»i đàn ông nào khác thì thế nào?

Ta là ngưá»i tốt?

Hừ, nếu ta Ä‘em chuyện này kể lại cho bạn bè nghe, chúng sẽ má»™t phen cưá»i đến vở bụng cái cá»­ chỉ quân tá»­ tàu cá»§a ta. Ta là ngưá»i tốt?

Chỉ có trá»i má»›i biết. Äàn ông thì không thể là má»™t ông thánh, cô ta cÅ©ng không thể nào hoàn toàn tin cậy má»™t ngưá»i đàn ông má»›i gặp. Vả lại Má»™ Hòa cÅ©ng không đủ can đảm chiếm hữu má»™t thiếu nữ Ä‘ang lúc cùng đưá»ng quẩn trí này má»™t cách bần tiện như vậy. Thôi được rồi, Hải Âu, có lẽ cô đã gặp chuyện bá»±c mình. Bây giá» thì cô không biết Ä‘i đâu, thôi chúng ta vào má»™t quán cà phê còn mở cá»­a để ăn uống má»™t tí gì rồi chá» sáng luôn thể. Cô kể cho tôi biết chuyện cá»§a cô, tôi chắc chắn không có má»™t chuyện nào mà lại không thể giải quyết được. Sáng mai tôi sẽ đưa cô vá» nhà, cô nghÄ© sao?

- Sao cÅ©ng được, nhưng tôi không vá» nhà đâu. Äiá»u đó để rồi sẽ tính sau.

Xe ngừng trước nhà hàng Äế Quốc, Má»™ Hòa và Hải Âu xuống xe. Mưa vẫn rÆ¡i, hay dãy phố má» mịt sương mù. Ở vùng MÅ©i Cát Nhá»n này có rất nhiá»u quán cà phê nhá», trang trí đẹp mắt, mở cá»­a suốt ngày đêm. Má»™ Hòa chá»n má»™t tiệm quen nằm gần nhà hàng Äế Quốc. Tiệm nằm dưới mặt đất. Nhiá»u ngưá»i bảo Hương Cảng là thành phố không bao giá» có đêm tối. Thật đúng, nhất là lúc vào những quán cà phê thế này.

Tuy đã hÆ¡n ná»­a khuya mà quán vẫn còn đông ngưá»i. Mưá»i mấy chiếc bàn ít khi có má»™t chá»— trống. Má»™ Hòa tiến vào chiếc bàn khuất bên trong sát tưá»ng. Ở đây hÆ¡i xa ban nhạc, có thể nói chuyện được. Ban nhạc gồm bốn ngưá»i, những bản nhạc đúng mốt Ä‘ang được má»™t ca sÄ© gào thét. Bên dưới sân khấu là sàn nhảy, những đôi tình nhân tay trong tay Ä‘ang lắc lư theo tiếng nhạc dập dồn. Má»™ Hòa gá»i hai ly cà phê nóng. Trong ánh đèn ngÅ© sắc, bên ly cà phê sậm màu Ä‘ang bốc khói, Má»™ Hòa bảo Hải Âu:

Uống cà phê cho ấm!

Ngưá»i con gái nâng ly lên há»›p má»™t há»›p nhá», rồi lại đặt ly xuống. Những sợi mi dài khẽ lay động, đôi mắt nàng lÆ¡ đãng nhìn lên chiếc chụp đèn trên bàn, tay nguệch ngoạc những chữ vô nghÄ©a lên mặt kính. Äá»™t nhiên Má»™ Hòa lên tiếng vá»›i nụ cưá»i trên môi, nụ cưá»i cá»§a má»™t ngưá»i anh dành cho đứa em nhá»:

Bây giỠcô còn giữ ý định tự tử nữa không?

Thiếu nữ chớp mắt ngạc nhiên:

Sao lại không?

Nhưng tại sao vậy?

Cô có thể kể cho tôi nghe thá»­ xem có gì quan trá»ng không nào?

Thiếu nữ ngẩng đầu lên rồi lại lắc đầu, ánh mắt vướng vất má»™t chút phiá»n muá»™n. Tôi không thể nói ra được, vì nói ra sẽ làm anh hết hồn. Gì mà đến hết hồn vậy?

Làm gì có chuyện đó, Má»™ Hòa nghÄ©. Vá»›i má»™t ký giả chuyên săn các tin sinh hoạt xã há»™i, bảy tám năm nghá», chuyện lạ lùng cách mấy, éo le cách mấy chàng cÅ©ng chẳng coi vào đâu, mà bây giá» lại giật mình vì câu chuyện cá»§a má»™t cô bé thì khôi hài thật. Má»™ Hòa thấy thích thú cưá»i lá»›n:

Thì cô cứ nói xem tôi có giật mình không đã chứ?

Tôi Thiếu nữ nhìn xuống ly cà phê, chậm rãi nói từng tiếng má»™t. Tôi đã giết má»™t ngưá»i. Má»™ Hòa trợn mắt:

Gì?

Cô giết ngưá»i à?

Vâng. Cô bé đáp thật gá»n. Má»™ Hòa vừa khó chịu vừa buồn cưá»i:

Sao, cô không nhớ lầm chứ?

Cô chỉ giết có má»™t ngưá»i hay là hai ba ngưá»i?

Thiếu nữ nhìn Mộ Hòa, nàng thở dài, rồi như tự nói với mình:

Thấy không?

Tôi đã biết mà, nói ra anh đâu có tin. Mộ Hòa không nhẫn nại được nữa:

Cô làm Æ¡n sắp đặt lại câu chuyện cá»§a mình đặt ra cho gá»n hÆ¡n má»™t chút có được không?

Thiếu nữ có vẻ thất vá»ng:

Ông không tin tôi?

Cũng được, tôi biết là ông không tin mà. Thôi tôi đi!

Thiếu nữ đứng dậy như sắp sửa bỠđi. Mộ Hòa vội giữ nàng lại:

Khoan, cô chưa cho tôi biết cô đã giết ai?

Chồng tôi.

Chồng cô à?

Chuyện có vẻ ly kỳ quá!

Ngưá»i thiếu nữ bình thản kể:

Thật ra tôi đâu muốn giết hắn, chỉ tại tôi không còn chịu đựng nổi nữa. Äúng ra chàng không nên đối xá»­ vá»›i tôi như vậy, vì tôi đã bá» tất cả, gia đình, cha mẹ, tương laiTất cả chỉ vì chàng. Cha mẹ tôi bảo chàng là má»™t tên lưu manh, nhưng tôi không cho như thế, tôi bảo chàng là má»™t thiên tài. Cha mẹ tôi từ tôi, bạn bè tôi khuyên mãi không được cÅ©ng bá» rÆ¡i tôi luôn. Tôi mặc kệ hết vì tôi đã chá»n chàng. Tuy chàng nghèo nhưng tôi vẫn sẵn sàng làm trâu bò, nô lệ hay tôi tá»› cho chàng cÅ©ng được. Trước ngày lấy chàng, ngưá»i ta gá»i tôi là cô Kiá»u, ai cÅ©ng hy vá»ng là tôi sẽ trở thành má»™t nhà văn hay má»™t nghệ sÄ© có nhiá»u triển vá»ng Äá»™t nhiên thiếu nữ ngừng lại, rồi lắc đầu nói:

Thôi không nói nữa đâu, có nói anh cũng không hiểu. Không, cô nói tiếp đi. Mộ Hòa giục, chàng bắt đầu cảm thấy câu chuyện có vẻ thật. Cô nói tiếp đi, tại sao cô lại giết chồng cô?

Tại sao?

Thiếu nữ khẽ thở dài rồi lại tiếp:

Anh ấy là má»™t tay chÆ¡i kèn thiện nghệ. Tôi nghÄ© rằng chàng đúng là má»™t thiên tài. Nếu chàng chịu khó tập luyện chắc chắn sẽ có ngày nổi danh như Armstrong. Nhưng chàng thích uống rượu, chàng lợi dụng nó để khá»i phải làm việc. Dù sao chuyện đó cÅ©ng không có gì đáng nói. Chàng không làm, tôi sẵn sàng làm thay để lo gia đình. Nếu chàng giận, chàng cứ đánh, cứ chá»­i rá»§a, tôi cÅ©ng sẵn sàng tha thứ, nhưng Ãnh mắt nàng buồn và xa vá»i vợi, nàng tiếp tục câu chuyện vá»›i thái độ như má»™t kẻ bàng quan:

Tôi sẵn sàng hứng chịu những lá»i chá»­i rá»§a đánh đập cá»§a chàng miá»…n chàng yêu tôi, tôi có thể chịu đựng tất cả. Tôi có thể làm việc như má»™t con trâu để mua rượu cho chàng, cho chàng vui. Tôi không ná» hà, không oán hận gì chàng đâuNhưng tại sao chàng lại lưá»ng gạt tôi?

Tại sao lại bảo là không yêu tôi nữa?

Anh biết không, chồng tôi đã ngoại tình vá»›i má»™t vÅ© nữ. Tối qua, tôi đã quỳ dưới chân chàng, đã van xin chàng đừng Ä‘i vá»›i con vÅ© nữ đó nữa. Tôi sẽ bá» qua hết nếu chàng chịu bá» rÆ¡i nó. Nhưng chàng lại lá»›n tiếng bảo là đã hết yêu tôi rồi, chán tôi lắm rồi, tôi chỉ là má»™t đứa con nít vô tích sá»±, hãy cút Ä‘i. Chàng xác định là chàng yêu con vÅ© nữ đó, tôi không có quyá»n nói năng gì lôi thôi nữa cả. Thiếu nữ lắc đầu, như nói vá»›i hư vô:

Tôi đã gục xuống khóc thật lâu, nhưng chàng vẫn không động lòng mà còn lấy rượu uống, vừa uống vừa mắng, vừa nhiếc tôi. Tôi khóc mãikhóc cho đến lúc không còn nước mắt, rồi tôi ngồi dậy, ngồi bất độngMãi đến lúc chàng đã ngá»§ say. Má»—i lần uống rượu xong là chàng lăn ra ngá»§ như chết. Tôi đứng bên giưá»ng nhìn chàng má»™t lúc, rồi bước ra nhà bếp, lấy má»™t chai nước tương ra, nhắm ngay đầu chàng đập mạnh xuống. Máu tung ra, chàng hét lá»›n, nhưng tôi không để cho chàng la tiếp, đập xuống, đập xuống, mãi cho đến lúc chàng nằm yên má»›i thôi. Tôi vào phòng vệ sinh rá»­a tay, rá»­a mặt, thay áo khoác, xong Ä‘i thẳng đến bến phà Thiên Tinh định nhảy xuống biển tá»± tá»­. Kể đến đây nàng ngừng lại, mắt vẫn nhìn chiếc đèn bàn, tây vẫn mân mê mặt kính. Má»™ Hòa không cưá»i nữa, chàng bắt đầu quan sát gương mặt chai lì phía trước. Má»™t lúc chàng má»›i chậm rãi nói:

Chuyện cô vừa kể là thật chứ?

Thiếu nữ ngẩng mặt lên nhìn chàng, giá»ng nói cá»§a nàng thật nghiêm nghị:

Tôi phải giết anh ấy vì anh ấy không có quyá»n nói không yêu tôi. Má»™ Hòa cắn môi. Bản năng nghá» nghiệp cho chàng biết đây là sá»± thật. Chàng rùng mình, hồn lắng xuống. Tuy gian phòng thật ấm cúng nhưng Má»™ Hòa vẫn thấy lạnh, và chàng thấy rằng sá»± phiá»n nhiá»…u lá»›n hÆ¡n chàng đã nghÄ©. Nàng đã bình thản trở lại, bình thản như má»™t kẻ sắp hóa đá. Má»™ Hòa đã từng làm bao nhiêu phóng sá»± vá» các vụ án giết ngưá»i, chàng đã gặp đủ loại hung thá»§, nhưng đây là lần đầu tiên chàng bị xúc động mạnh. Gương mặt trẻ thÆ¡ kia tuy bình thản nhưng có má»™t trái tim bị dày vò đáng thương. Thật khó khăn Má»™ Hòa má»›i lên tiếng được:

Cô làm ơn cho biết, ban nãy cô từ nhà thẳng đến bến phà luôn à?

Vâng. ThếCô chắc chắn là chồng cô đã chết thật rồi chứ?

hiếu nữ bối rối:

Tôi cÅ©ng không rõ, có Ä‘iá»u tôi thấy chàng nằm yên không cá»­ động gì hết. Thế trong nhà không còn ai khác nữa sao?

Không. Nhà của cô ở đâu?

- Ở cư xá vừa nhá», vừa hẹp, tận tầng thứ mưá»i hai, rẻ tiá»nChúng tôi không đủ tiá»n để mướn căn nhà tiện nghi hÆ¡n. Thế chung quanh chẳng ai nghe thấy hai vợ chồng cãi vã nhau sao?

Tôi cÅ©ng không biết, có Ä‘iá»u chúng tôi cãi nhau luôn thành thá»­ chẳng ai để ý. Vả lại há» còn việc riêng cá»§a há» nữa chứ. Má»™ Hòa cảm thấy đầu óc bắt đầu căng thẳng, chàng tiếp tục há»i:

Nhưng biết đâu chồng cô chưa chết?

Thiếu nữ do dự một chút:

Tôi nghĩcũng có thể như vậy. Mộ Hòa yên lặng suy nghĩ, một lúc chàng lên tiếng:

Tôi nghÄ©Tốt nhất cô nên tìm ngưá»i cứu ông ấy Thiếu nữ lắc đầu:

Không được, vô ích, muộn rồi!
Mộ Hòa bắt đầu giận:

Cô có biết cô làm vậy là ở tù như chơi không?

Thiếu nữ đáp gá»n:

Tôi nhảy xuống biển là xong. Tự tử à?

Bộ cô tưởng tự tử dễ lắm sao?

Thế tại sao ban nãy cô chẳng nhảy xuống biển đi?

Thiếu nữ buồn bã:

Nhưng anh đã ngăn tôi. Mộ Hòa nhìn thẳng vào mắt nàng:

Cô nghe đây này. Cô làm Æ¡n cho tôi biết số Ä‘iện thoại cá»§a ba mẹ cô để tôi gá»i giây nói cho ông bà cụ. Thiếu nữ lắc đầu:

Vô ích, cha mẹ tôi đã dá»n nhà sang Mỹ năm ngoái rồi!

Thế còn bạn bè, thân thuộc?

Có ai sẵn sàng giúp đở cô không?

Không, ở đây ngoài chàng ra tôi không còn ai nữa cả. Còn bạn của chồng cô?

Số điện thoại của cô vũ nữ số mấy?

Tôi cÅ©ng không biết. Tôi chỉ biết là cô vÅ© nữ đó làm việc tại vÅ© trưá»ng Ba Lê, tên là Mai Phương. VÅ© Trưá»ng Ba Lê ở Hương Cảng hay Cá»­u Long?

Hương Cảng. ÄÆ°á»£c rồi, để tôi gá»i Ä‘iện thoại tìm cô ấy Thiếu nữ ngần ngại:

Anh làm thế cô ấysơ. Sợ à?

Mộ Hòa trừng mắt:

Cô thật là Chàng định nói tiếp, đột nhiên chàng không nở nặng lá»i. Vá»— nhẹ lên tay thiếu nữ, Má»™ Hòa an á»§i:

Cô nghe tôi nói đây này. Tôi đã gặp cô, lại biết cả chuyện riêng của cô thì tôi phải giúp cô, chớ không cố tình muốn hại cô đâu, cô hiểu chứ?

Äể tôi cho ngưá»i đến nhà cô xem, biết đâu chồng cô chỉ bị thương nhẹ, hoặc không đến ná»—i nghiêm trá»ng như cô tưởng. Thiếu nữ gật đầu nhìn chàng thụ động. Má»™ Hòa đứng dậy:

Tôi Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại. Thiếu nữ cÅ©ng đứng dậy, Má»™ Hòa há»i:

Cô định đi đâu đấy?

Äi rá»­a tay. ÄÆ°á»£c rồi, tôi Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại nhé. Má»™ Hòa bước tá»›i quầy rượu, ở đấy có Ä‘iện thoại công cá»™ng và cả quyển niên giám. Thật khó khăn chàng má»›i tìm thấy số Ä‘iện thoại cá»§a vÅ© trưá»ng Ba Lê. Vừa quay số, đột nhiên Má»™ Hòa bối rối không biết phải nói sao vá»›i cô ta đây?

Tên thật của Hải Âu chàng không biết, cả tên ông chồng cô ta cũng không. Tại sao hắn lại sống với cô vũ nữ kia?

Quay ngưá»i lại, Má»™ Hòa đưa mắt tìm nàng để há»i cho rõ câu chuyện má»›i được. Có má»™t cặp Ä‘ang tiến đến gần chàng. Trên sàn nhảy, má»i ngưá»i vẫn quay cuồng. Äèn mỠảo, tiếng nhạc dậm dật, không khí phá»§ lá»›p khói má»Má»™ Hòa nhón cao gót tìm kiếm, thiếu nữ không ở chá»— ngồi cÅ©, có lẽ nàng chưa trở ra. Thôi đành vậy, để gá»i Mai Phương trước rồi sẽ lá»±a lá»i nói sau. Việc cứu ngưá»i là cần kíp. Nếu chồng nàng còn sốngBiết đâu có thể nàng chỉ phải bị má»™t tá»™i thật nhẹChàng quay số, vá»›i má»™t giá»ng đặc sệt tiếng Quảng Äông chàng tìm Mai Phương. Nhưng tiếng nói bên kia đầu dây khiến chàng ngạc nhiên:

Mai Phương à?

Ở đây không có cô nào tên đó ca?

Chúng tôi chẳng lầm bao giá»Cái gì?

Ở đây có ai tên đó đâuBồ của anh chàng nhạc sĩ thổi kèn à?

Anh định đùa sao?

Mộ Hòa gác điện thoại xuống, chàng len thật nhanh qua mấy chiếc bàn, nàng đi đâu mất?

Äảo mắt nhìn quanh, khói thuốc, bóng ngưá»i, nàng Ä‘i đâu rồi?

Má»™ Hòa xông tá»›i trước cá»­a phòng rá»­ mặt, đứng đợi má»™t lúc vẫn chẳng thấy ai ra. Chàng không có quyá»n vào phòng dành riêng cho phụ nữ. Quay sang cô chiêu đãi viên, Má»™ Hòa há»i:

Cô làm ơn vào xem có cô nào mặc áo màu cà phê vào trong ấy không?

Cô mặc áo màu cà phê à?

Thấy chứ, nhưng cô ấy đã ra rồi. Äi rồi à?

Má»™ Hòa chạy ra cá»­a, cÆ¡n gió mang những hạt mưa lạnh tạt vào ngưá»i. Lạnh thật!

Trên phố, dưới ánh đèn vàng vá»t cá»§a những hàng trụ đứng yên là má»™t khung cảnh buốt giá. Ngoài mưa mù, má»™t vài chiếc xe thỉnh thoảng vụt qua, ngoài ra không còn má»™t cái gì khác. Cô ta đâu rồi?

Mộ Hòa cắn nhẹ môi, sự giận dữ và lo sợ trộn lẫn trong đầu. Chàng nhớ đến một vài câu trong bản nhạc thiếu nữ đã hát cho chàng nghe:

Äêm trải dài Hải Âu bay Bay vỠđâu, vỠđâu?

VỠđâu?

Làm sao ai biết được



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của phithienthanvu

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #2  
Old 13-05-2008, 10:19 AM
phithienthanvu's Avatar
phithienthanvu phithienthanvu is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: MátcÆ¡va
Bài gởi: 74
Thá»i gian online: 5 ngày 4 giá» 14 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 4 Posts
--------------------------------------------------------------------------------
Hải Âu Phi Xứ Nguyên Tác: Quỳnh Dao

Chương Hai



Trên bến đò Thiên Tinh chỉ còn lác đác vài bóng ngưá»i chá» chuyến phà cuối cùng nối liá»n Hương Cảng và Cá»­u Long. May là gần dịp lá»… giáng sinh nên đò chạy thêm chuyến, chứ nếu là ngày thưá»ng thì giá» này đã hết đò từ lâu. Äêm đã khuya, lại gặp ngày mưa buồn lạnh, nhưng là ngày lá»… nên vẫn có ngưá»i vá» trá»…. Hai ba ngưá»i Ä‘ang ngồi co ro trên băng ghế trong chiếc áo khoác cổ kéo cao. Những cÆ¡n gió lạnh từ biển khÆ¡i thổi tá»›i rát bá»ng da mặt.

Du Má»™ Hòa kéo kín cổ áo, duá»—i thẳng hai chân má»™t cách vô vị, chỠđò đã hÆ¡n mưá»i phút rồi. Bình thưá»ng cứ má»™t, hai phút là có má»™t chuyến ra khÆ¡i. Hàng kem trước mặt đã đóng cá»­a tá»± bao giá», bốn bá» yên lặng, chỉ có các bảng quảng cáo bằng đèn ống là còn chá»›p tắt. Hòa thay đổi cách ngồi, nhìn vá» phía lan can bên ngoài.

Những chiếc tàu đò từ hướng Cá»­u Long Ä‘ang chậm chạp tiến sang. Trong bóng đêm, trên mặt bể lập lòe vài Ä‘iểm sáng. Äêm trên mặt bể có đẹp đến đâu mà nhìn mãi rồi cÅ©ng chán. Hòa quay mặt lại, bất chợt chàng nhìn thấy trên chiếc băng gá»— cuối dãy hành lang có má»™t ngưá»i con gái Ä‘ang ngồi trông thật cô độc. Nàng ngồi nghiêng đầu như Ä‘ang nghÄ© ngợi má»™t Ä‘iá»u gì quan trá»ng lắm.

Mái tóc Ä‘en và dài lấm tấm những hạt mưa bụi tung bay theo từng cÆ¡n gió, hình như nàng chẳng có mặc áo Ä‘i mưa cÅ©ng chẳng mang theo dù. Má»™t chiếc áo màu cà phê khoác ngoài mà đôi bá» vai đã thấm ướt. Äôi chân thon dài nằm lạnh lẽo dưới chiếc jupe nâu.

Có lẽ vì không có gì để bận tâm hơn, Du Mộ Hòa quan sát thiếu nữ, nàng không trên hai mươi tuổi, sống mũi cao, nước da trắng mịn, đôi môi chất chứa một chút tinh ranh, phản kháng, mắt nàng sâu hun hút khiến Hòa không nhìn ra màu mắt nàng, nhất là hai hàng lông mi dài và cong lại cố tình dấu diếm nó.

Gương mặt nàng hình như có được trang Ä‘iểm nhưng có lẽ những hạt mưa đã rá»­a sạch Ä‘i, chỉ để lại những bóng sáng phản chiếu nhỠở ngá»n đèn gần đầu Hòa chợt thấy khó chịu vá»›i chính mình. Ngưá»i ta làm gì mặc ngưá»i ta, tại sao mình lại nhìn chòng chá»c má»™t cách bất lịch sá»± thế?

Äịnh quay lại nhìn sang nÆ¡i khác nhưng như có má»™t cái gì lôi cuốn khiến Hòa không thể tuân theo lý trí được.

Má»™t thiếu nữ Ä‘i đêm má»™t mình lúc nào cÅ©ng gây sá»± chú ý cho những ngưá»i chung quanh, dù đây chẳng phải là chuyện lạ ở xứ này. Cô gái hình như đã biết có ngưá»i nhìn mình, nàng chậm rãi quay lại, mắt phá»›t nhẹ qua mặt Hòa. Bây giá» thì Hòa đã trông thấy ánh mắt nàng, má»™t đôi mắt Ä‘en ngÆ¡ ngác. Äồng thá»i Hòa cÅ©ng có thể xác định tổng quát nàng không đẹp lắm, nhưng dáng dấp phảng phất má»™t cái gì u buồn, thanh caoCó lẽ đấy chính là Ä‘iểm đã thu hút chàng.

Sống ở xứ này, tìm thấy những thiếu nữ ăn mặc đúng thá»i trang thì thật dá»…, nhưng muốn tìm má»™t thiếu nữ đẹp má»™t cách giản dị, thanh nhã thì quả là chuyện hÆ¡i khó. Cô độc và thanh nhã?

Không hẳn thế, hai chữ này cÅ©ng chưa đủ để diá»…n tả Còn phảng phất má»™t cái gì nữa. Hình như đó là má»™t sá»± tổng hợp cá»§a buồn phiá»n, bÆ¡ phá» và cô đơn. Mắt nàng quét nhanh qua ngưá»i Hòa má»™t lần nữa, má»™t ánh mắt chẳng thiết tha đến cái gì cả. Trí thức cá»§a nàng có lẽ Ä‘ang bay bổng tận phương trá»i nào. Tiếng chuông báo hiệu tàu sắp rá»i bến reo vang. Cá»­a lan can sắt được mở ra. Tiếng động làm Hòa giật mình. Không những chỉ có Hòa mà cả cô thiếu nữ kia cÅ©ng thế. Nàng hấp tấp bước lên tàu. Hòa cÅ©ng đứng dậy theo sau lưng thiếu nữ và những hành khách cuối cùng đã bước lên boong. Hình dáng mảnh mai cá»§a nàng trông hấp dẫn lạ. Gió ngoài biển thổi vào mang theo những hạt mưa lạnh ngắt. Khách đã vào hết bên trong lòng tàu, nhưng ngưá»i con gái vẫn không vô. Nàng Ä‘i ra tá»±a lên lan can, yên lặng nhìn xuống nước. Tóc nàng tung bay theo gió. Du Má»™ Hòa đứng ngẩn ra má»™t chút rồi bước tá»›i dãy ghế ngoài cùng, ngồi xuống. Ngồi chá»— này lạnh thật. Mưa tạt cả vào mặt, vào ngưá»i không chút vị nể. Hòa đưa mắt nhìn ra ngoài. Cô bé này Ä‘iên rồi sao?

Trá»i lạnh cắt da mà không sợ bệnh à?

Nhưng có ăn thua gì đến ta đâu mà ta lo quàng, lo xiên?

Hòa bực mình. Trong nghỠnghiệp, bao nhiêu chuyện khiếp đảm khó tin vẫn không làm Hòa bận chí, thế mà bây giỠtại sao chàng lại bứt rứt khi trông thấy một thiếu nữ dầm mưa?

Lạ thật!

Tàu đã rá»i bến, ngưá»i con gái vẫn đứng yên lặng mắt nhìn ra biển khÆ¡i xa vắng. Nàng làm sao biết được có ngưá»i Ä‘ang nhìn, Ä‘ang áy náy cho nàng?

Äôi môi nàng mím chặt, ánh mắt bàng bạc, hình như nàng Ä‘ang buồn lắm thì phải. Buồn!

Chữ buồn vừa lướt qua là Hòa hiểu ngay. Äúng rồi, nét buồn Ä‘ang phảng phất trên ngưá»i thiếu nữ. Nàng như con ngưá»i đã bị cuá»™c Ä‘á»i quên lãng. Hay là nàng Ä‘ang quên lãng cuá»™c Ä‘á»i?

Äá»™t nhiên Má»™ Hòa đứng dậy, chưa kịp tìm hiểu ý định mình muốn làm gì thì chân chàng đã bước tá»›i cạnh ngưá»i con gái. Chàng mở miệng vá»›i má»™t giá»ng nói đặc tiếng Quảng Äông:

- Thưa cô

- Xin ông dùng tiếng Quan Thoại. Ngoài sá»± ngạc nhiên cá»§a chàng, ngưá»i thiếu nữ lên tiếng, giá»ng nói cá»§a ngưá»i miá»n bắc. Ãnh mắt từ biển khÆ¡i quay trở lại, nàng không có vẻ gì là ngạc nhiên trước sá»± hiện diện đột ngá»™t cá»§a Hòa:

- Ông muốn gì?

Tôi Tôi Mộ Hòa ấp úng:

Tôichỉ định há»i cô, cô đứng dầm mưa nÆ¡i đây làm gì vậy?

Ngưá»i con gái đăm đăm nhìn Má»™ Hòa, giá»ng nói thật bình thản:

Tôi định nhảy xuống biển. Mộ Hòa giật mình:

Cô không nói đùa đấy chứ?

Giá»ng nàng vẫn nghiêm trang:

Tôi không đùa, anh không tin là tôi sẽ nhảy thật à?

Má»™ Hòa bối rối, ngưá»i con gái Ä‘ang làm chàng lo lắng đột nhiên đưa tay ra ngoài lan can. Nếu bây giá» nàng nhảy xuống biển thật thì Má»™ Hòa vẫn còn đủ thá»i giá» cứu kịp. Chàng đưa mắt nhìn nàng, dò xét xem nàng nói đùa hay thật, nhưng trên gương mặt nặng trÄ©u kia chàng không nhìn thấy gì cả. Tại sao vậy?

Má»™ Hòa há»i. Thiếu nữ lắc đầu không đáp, nàng lại nhìn xuống biển. Thái độ yên lặng cá»§a nàng khiến Hòa càng thấy bất an, chàng nắm nhẹ tay áo nàng nói:

Tôi nghĩ tốt hơn hết cô nên vào trong tránh mưa. Không lẽ cô không thấy lạnh à?

Ngưá»i thiếu nữ vẫn nói má»™t cách tỉnh táo:

Ngưá»i đã định nhảy xuống biển thì còn sợ gì lạnh?

Má»™ Hòa cưá»i. Trong má»™t hoàn cảnh như thế này không biết phản ứng sao cho phải. Má»™t cÆ¡n gió lùa qua, mấy hạt mưa phiá»n nhiá»…u lại chui vào cổ áo. Má»™ Hòa rùng mình, chàng nhìn qua ngưá»i thiếu nữ, nàng vẫn đứng bất động nhìn xuống biển. Vì không lạnh hay là vì má»™t nguyên nhân nào khác mà nàng có hành động này, Má»™ Hòa không Ä‘oán được. Gương mặt nàng tái xanh, nhưng đôi mắt vẫn sáng long lanh. Äá»™t nhiên ngưá»i thiếu nữ lên tiếng:

Xem kìa, đằng kia có chú chim Hải Âu. Má»™ Hòa nhìn theo, má»™t con chim biển Ä‘ang lượn cánh xa xa. Thật tình chàng không biết có phải đó là chim Hải Âu hay không. Giá»ng nàng lại vang lên:

Tôi biết có một bản nhạc hay thật hay nói đến loài Hải Âu này. Thế à?

Má»™ Hòa thá» Æ¡, bởi vì chàng không nghÄ© vá» loài Hải Âu mà nghÄ© vá» nàng. Có tiếng hát nho nhá», âm Ä‘iệu cÅ©ng khá hay, nhưng Má»™ Hòa không nghe rõ lá»i. Anh muốn nghe bài nhạc không?

Thiếu nữ như hiểu được ý chàng, lên tiếng há»i. Má»™ Hòa hấp tấp trả lá»i:

Vâng, vâng. Ngưá»i con gái nghiêng nghiêng đầu suy nghÄ© má»™t chút. Má»™ Hòa chợt khám phá ra thân hình nàng đẹp như má»™t pho tượng. Nàng bắt đầu hát:

Sóng rì rầm.

Äêm đã khuya,

Có ai ngồi một mình,

ÄÆ°a mắt nhìn vá» vùng sa mù,

Chỉ có lũ hải âu bay liệng không thôi,

Tiếng chim là những lá»i há»i không dứt,

Äi? Äi? Äi?

Bây giỠta đi đâu?


Sóng bất tận,

Sóng thì thầm,

Nước cuốn trôi thá»i gian

Hãy đứng lặng nghe, có ai hiểu được nỗi buồn

Chuyện đã qua rồi không còn đến

Giấc mộng ngày nào như bóng mây trôi, Chỉ còn nỗi buồn cao chất ngất.

Äêm trải dài,

Hải âu bay.

Bay vỠđâu, vỠđâu?

Cánh tung liệng giữa trá»i.

Tiếng kêu là những lá»i ca sầu thảm

Äi vỠđâu? VỠđâu?

Khi tình đã tan,

Khi mộng đã vở, VỠđâu, vỠđâu?

Khi tình đã tan, Khi mộng đã vở, VỠđâu, vỠđâu? ...

Giá»ng nàng trầm nhẹ, bản nhạc hay, nhất là lúc hát những câu ngắn, tình cảm càng như chÆ¡i vÆ¡i. Hát xong, nàng quay lại nhìn Má»™ Hòa há»i:

Anh biết bản nhạc này chứ?

Mộ Hòa bối rối vì sự dốt nát của mình:

Không, tôi không biết. Bản nhạc đó nổi tiếng lắm sao?

Không. Tôi mới vừa đặt ra đó mà. Mộ Hòa chau mày:

Cô lại đùa?

Bộ ai cũng thích đùa sao?

Nàng há»i ngược lại:

Tôi không tin là anh đã nghe những lá»i ca vừa rồi ở má»™t nÆ¡i nào khác. Vâng, tôi chưa nghe thật. Má»™ Hòa có cảm tưởng như mình là má»™t tên ngá»› ngẩn. Chàng không nói gì cả, dù có muốn nói Ä‘i nữa chàng cÅ©ng không biết nói gì. Nhưng có Ä‘iá»u Má»™ Hòa không tin là nàng đặt ra bài hát nhanh thế, cÅ©ng như chàng chẳng tin ngưá»i con gái trước mặt định tá»­ tá»± thật. Chàng yên lặng, chăm chú nhìn nàng như kẻ thưởng ngoạn má»™t tác phẩm Ä‘iêu khắc, thiếu nữ cÅ©ng nhìn chàng. Má»™ Hòa càng lúc càng bối rối:



Cô tên gì?

Hải Âu. Thiếu nữ đáp nhanh, Mộ Hòa không tin:

Hải Âu hả?

Vâng, Hải Âu. Thái độ chàng thật lạ, nhưng nàng không coi vào đâu và tiếp tục nói:

Tên há» chỉ cần thiết để chỉ định má»™t ngưá»i, vì vậy nếu anh thích anh cÅ©ng có thể gá»i tôi là cô ba hay cô tư gì cÅ©ng được. Tôi thì tôi thấy tên Hải Âu là hợp nhất đối vá»›i tôi. Ngưng lại má»™t chút, nàng lại tiếp:

Nhưngkhông phải lúc nào tôi cũng tên là Hải Âu đâu nhé!

Cô bé này có vẻ hÆ¡i tốc. Má»™ Hòa bắt đầu cảm thấy khó chịu, chàng tá»± trách mình sao hay thích chen vào chuyện ngưá»i. Có dính dấp gì đâu, nhưngnhưng câu nói cá»§a nàng cÅ©ng có lý lắm chứ, nhất là cô ta có vẻ ngây thÆ¡ trong trắng. Thế thì tại sao?

Nàng gặp chuyện buồn?

Chẳng hạn bị cha mẹ mắng?

Nước da hồng hào, đôi mày thanhChắc chưa đến hai mươi, chẳng qua nàng chỉ là một đứa con nít!

Tàu gần cập bến. Má»™ Hòa giật mình, ngưá»i con gái cÅ©ng thế. Ngưá»i công nhân trên tàu bước đến sá»­a soạn mở dây thừng hạ bàn tàu xuống, hành khách cÅ©ng lục tục bước ra boong. Chợt thiếu nữ la lên:

Rồi!

Ông đã ngăn cản việc tôi nhảy xuống biển rồi. Mộ Hòa nắm tay nàng, nhìn thẳng vào nét mặt ngơ ngác của nàng:

Cô định tử tự thật à?

Vâng, tôi muốn nhảy xuống biển. Giá»ng nói nàng nhá» nhưng đủ cho thấy định ý vững chắc cá»§a nàng. Bây giá» khuya lắm rồi Má»™ Hòa nắm tay nàng, bàn tàu đã hạ xuống, má»i ngưá»i đổ ra. Má»™ Hòa đưa thiếu nữ vào tá»›i hành lang chàng má»›i thấy yên tâm. Càng lúc chàng càng tin nàng nói thật. Trên gương mặt ngây thÆ¡ kia có má»™t ná»—i buồn lạ lùng vương vấn. Lứa tuổi này là lứa tuổi dá»… xúc động nhất, nguy hiểm nhất. Không thể để cô ấy hành động Ä‘iên rồ được. Má»™ Hòa nắm chặt tay nàng đưa nàng ra khá»i bến tàu Thiên Tinh. Äứng trên đưá»ng, Má»™ Hòa thành thật há»i:

Nhà cô ở đâu, để tôi gá»i xe đưa cô vá» nhé?

Cô gái mở to mắt nhìn Mộ Hòa. Nhà tôi à?

Nhà tôi đâu có ở đây, bên Hương Cảng mà!

Cái gì?

ThếThế cô sang đây để làm gì?

Thì tôi đã nói vá»›i ông tôi đâu có định sang đây. Tôi muốn nhảy xuống biển tá»± tá»­ mà. Giá»ng nói cá»§a nàng thật cứng. Má»™ Hòa mở to mắt, ngÆ¡ ngác không biết phải làm sao. Sá»± liên lạc giữa Hương Cảng và Cá»­u Long chỉ nhá» những chiếc phà như thế này thôi. Mà bây giá» là chuyến cuối cùng rồi, có muốn trở vá» Hương Cảng cÅ©ng phải đợi đến sáng mai. Thật phiá»n!

Cô gái hình như đã nhìn thấy sự khó chịu của chàng, nàng thở dài:

Anh cứ lo việc cá»§a anh Ä‘i, còn tôi mặc tôi. Má»™ Hòa há»i:

Thế bây giỠcô định đi đâu?


Thiếu nữ nhìn bóng đèn màu trên nhà hàng Bán Äảo và con đưá»ng dài hút trước mặt thá» Æ¡ đáp:

Tôi à?

Tôi nghĩ làtôi sẽ nhảy xuống biển. Mộ Hòa nắm tay thiếu nữ ra lệnh:

Thôicứ theo tôi. Thiếu nữ ngoan ngoãn theo chân Mộ Hòa. Ra đến bến xe, hỠchui vào một chiếc taxi. Hòa bảo bác tài:

Cho đến gần nhà hàng Äế Quốc nhé!

Mộ Hòa dặn dò xong quay đầu lại nói với thiếu nữ:

Cô nghe tôi bảo này, cô Hải Âu chứ!

Ông cứ gá»i tôi là Hải Âu. Thiếu nữ cắt ngang, Má»™ Hòa cắn môi nghÄ©:

Hải Âu cái khỉ mốc!

Thôi được rồi, Hải Âu nghe đây này, tôi không phải là ngưá»i xứ này. Tôi từ Äài Loan má»›i đến Hương Cảng có má»™t tuần nay thôi, tôi Ä‘ang ở tạm tại khách sạn. Bây giá» là hai giá» khuya, tôi không tiện đưa cô đến đấy được. Cô hiểu không, Hải Âu?

Thiếu nữ phiá»n muá»™n trả lá»i:

Vâng, tôi hiểu anh là ngưá»i tốt. Chưa chắc ta là ngưá»i tốt!

Má»™ Hòa thầm nghÄ©. Nhưng nếu tối nay nàng gặp má»™t ngưá»i đàn ông nào khác thì thế nào?

Ta là ngưá»i tốt?

Hừ, nếu ta Ä‘em chuyện này kể lại cho bạn bè nghe, chúng sẽ má»™t phen cưá»i đến vở bụng cái cá»­ chỉ quân tá»­ tàu cá»§a ta. Ta là ngưá»i tốt?

Chỉ có trá»i má»›i biết. Äàn ông thì không thể là má»™t ông thánh, cô ta cÅ©ng không thể nào hoàn toàn tin cậy má»™t ngưá»i đàn ông má»›i gặp. Vả lại Má»™ Hòa cÅ©ng không đủ can đảm chiếm hữu má»™t thiếu nữ Ä‘ang lúc cùng đưá»ng quẩn trí này má»™t cách bần tiện như vậy. Thôi được rồi, Hải Âu, có lẽ cô đã gặp chuyện bá»±c mình. Bây giá» thì cô không biết Ä‘i đâu, thôi chúng ta vào má»™t quán cà phê còn mở cá»­a để ăn uống má»™t tí gì rồi chá» sáng luôn thể. Cô kể cho tôi biết chuyện cá»§a cô, tôi chắc chắn không có má»™t chuyện nào mà lại không thể giải quyết được. Sáng mai tôi sẽ đưa cô vá» nhà, cô nghÄ© sao?

- Sao cÅ©ng được, nhưng tôi không vá» nhà đâu. Äiá»u đó để rồi sẽ tính sau.

Xe ngừng trước nhà hàng Äế Quốc, Má»™ Hòa và Hải Âu xuống xe. Mưa vẫn rÆ¡i, hay dãy phố má» mịt sương mù. Ở vùng MÅ©i Cát Nhá»n này có rất nhiá»u quán cà phê nhá», trang trí đẹp mắt, mở cá»­a suốt ngày đêm. Má»™ Hòa chá»n má»™t tiệm quen nằm gần nhà hàng Äế Quốc. Tiệm nằm dưới mặt đất. Nhiá»u ngưá»i bảo Hương Cảng là thành phố không bao giá» có đêm tối. Thật đúng, nhất là lúc vào những quán cà phê thế này.

Tuy đã hÆ¡n ná»­a khuya mà quán vẫn còn đông ngưá»i. Mưá»i mấy chiếc bàn ít khi có má»™t chá»— trống. Má»™ Hòa tiến vào chiếc bàn khuất bên trong sát tưá»ng. Ở đây hÆ¡i xa ban nhạc, có thể nói chuyện được. Ban nhạc gồm bốn ngưá»i, những bản nhạc đúng mốt Ä‘ang được má»™t ca sÄ© gào thét. Bên dưới sân khấu là sàn nhảy, những đôi tình nhân tay trong tay Ä‘ang lắc lư theo tiếng nhạc dập dồn. Má»™ Hòa gá»i hai ly cà phê nóng. Trong ánh đèn ngÅ© sắc, bên ly cà phê sậm màu Ä‘ang bốc khói, Má»™ Hòa bảo Hải Âu:

Uống cà phê cho ấm!

Ngưá»i con gái nâng ly lên há»›p má»™t há»›p nhá», rồi lại đặt ly xuống. Những sợi mi dài khẽ lay động, đôi mắt nàng lÆ¡ đãng nhìn lên chiếc chụp đèn trên bàn, tay nguệch ngoạc những chữ vô nghÄ©a lên mặt kính. Äá»™t nhiên Má»™ Hòa lên tiếng vá»›i nụ cưá»i trên môi, nụ cưá»i cá»§a má»™t ngưá»i anh dành cho đứa em nhá»:

Bây giỠcô còn giữ ý định tự tử nữa không?

Thiếu nữ chớp mắt ngạc nhiên:

Sao lại không?


Nhưng tại sao vậy?

Cô có thể kể cho tôi nghe thá»­ xem có gì quan trá»ng không nào?

Thiếu nữ ngẩng đầu lên rồi lại lắc đầu, ánh mắt vướng vất má»™t chút phiá»n muá»™n. Tôi không thể nói ra được, vì nói ra sẽ làm anh hết hồn. Gì mà đến hết hồn vậy?

Làm gì có chuyện đó, Má»™ Hòa nghÄ©. Vá»›i má»™t ký giả chuyên săn các tin sinh hoạt xã há»™i, bảy tám năm nghá», chuyện lạ lùng cách mấy, éo le cách mấy chàng cÅ©ng chẳng coi vào đâu, mà bây giá» lại giật mình vì câu chuyện cá»§a má»™t cô bé thì khôi hài thật. Má»™ Hòa thấy thích thú cưá»i lá»›n:

Thì cô cứ nói xem tôi có giật mình không đã chứ?

Tôi Thiếu nữ nhìn xuống ly cà phê, chậm rãi nói từng tiếng má»™t. Tôi đã giết má»™t ngưá»i. Má»™ Hòa trợn mắt:

Gì?

Cô giết ngưá»i à?

Vâng. Cô bé đáp thật gá»n. Má»™ Hòa vừa khó chịu vừa buồn cưá»i:

Sao, cô không nhớ lầm chứ?

Cô chỉ giết có má»™t ngưá»i hay là hai ba ngưá»i?

Thiếu nữ nhìn Mộ Hòa, nàng thở dài, rồi như tự nói với mình:

Thấy không?

Tôi đã biết mà, nói ra anh đâu có tin. Mộ Hòa không nhẫn nại được nữa:

Cô làm Æ¡n sắp đặt lại câu chuyện cá»§a mình đặt ra cho gá»n hÆ¡n má»™t chút có được không?

Thiếu nữ có vẻ thất vá»ng:

Ông không tin tôi?

Cũng được, tôi biết là ông không tin mà. Thôi tôi đi!

Thiếu nữ đứng dậy như sắp sửa bỠđi. Mộ Hòa vội giữ nàng lại:

Khoan, cô chưa cho tôi biết cô đã giết ai?

Chồng tôi.

Chồng cô à?

Chuyện có vẻ ly kỳ quá!

Ngưá»i thiếu nữ bình thản kể:


Thật ra tôi đâu muốn giết hắn, chỉ tại tôi không còn chịu đựng nổi nữa. Äúng ra chàng không nên đối xá»­ vá»›i tôi như vậy, vì tôi đã bá» tất cả, gia đình, cha mẹ, tương laiTất cả chỉ vì chàng. Cha mẹ tôi bảo chàng là má»™t tên lưu manh, nhưng tôi không cho như thế, tôi bảo chàng là má»™t thiên tài. Cha mẹ tôi từ tôi, bạn bè tôi khuyên mãi không được cÅ©ng bá» rÆ¡i tôi luôn. Tôi mặc kệ hết vì tôi đã chá»n chàng. Tuy chàng nghèo nhưng tôi vẫn sẵn sàng làm trâu bò, nô lệ hay tôi tá»› cho chàng cÅ©ng được. Trước ngày lấy chàng, ngưá»i ta gá»i tôi là cô Kiá»u, ai cÅ©ng hy vá»ng là tôi sẽ trở thành má»™t nhà văn hay má»™t nghệ sÄ© có nhiá»u triển vá»ng Äá»™t nhiên thiếu nữ ngừng lại, rồi lắc đầu nói:

Thôi không nói nữa đâu, có nói anh cũng không hiểu. Không, cô nói tiếp đi. Mộ Hòa giục, chàng bắt đầu cảm thấy câu chuyện có vẻ thật. Cô nói tiếp đi, tại sao cô lại giết chồng cô?

Tại sao?

Thiếu nữ khẽ thở dài rồi lại tiếp:

Anh ấy là má»™t tay chÆ¡i kèn thiện nghệ. Tôi nghÄ© rằng chàng đúng là má»™t thiên tài. Nếu chàng chịu khó tập luyện chắc chắn sẽ có ngày nổi danh như Armstrong. Nhưng chàng thích uống rượu, chàng lợi dụng nó để khá»i phải làm việc. Dù sao chuyện đó cÅ©ng không có gì đáng nói. Chàng không làm, tôi sẵn sàng làm thay để lo gia đình. Nếu chàng giận, chàng cứ đánh, cứ chá»­i rá»§a, tôi cÅ©ng sẵn sàng tha thứ, nhưng Ãnh mắt nàng buồn và xa vá»i vợi, nàng tiếp tục câu chuyện vá»›i thái độ như má»™t kẻ bàng quan:

Tôi sẵn sàng hứng chịu những lá»i chá»­i rá»§a đánh đập cá»§a chàng miá»…n chàng yêu tôi, tôi có thể chịu đựng tất cả. Tôi có thể làm việc như má»™t con trâu để mua rượu cho chàng, cho chàng vui. Tôi không ná» hà, không oán hận gì chàng đâuNhưng tại sao chàng lại lưá»ng gạt tôi?

Tại sao lại bảo là không yêu tôi nữa?

Anh biết không, chồng tôi đã ngoại tình vá»›i má»™t vÅ© nữ. Tối qua, tôi đã quỳ dưới chân chàng, đã van xin chàng đừng Ä‘i vá»›i con vÅ© nữ đó nữa. Tôi sẽ bá» qua hết nếu chàng chịu bá» rÆ¡i nó. Nhưng chàng lại lá»›n tiếng bảo là đã hết yêu tôi rồi, chán tôi lắm rồi, tôi chỉ là má»™t đứa con nít vô tích sá»±, hãy cút Ä‘i. Chàng xác định là chàng yêu con vÅ© nữ đó, tôi không có quyá»n nói năng gì lôi thôi nữa cả. Thiếu nữ lắc đầu, như nói vá»›i hư vô:

Tôi đã gục xuống khóc thật lâu, nhưng chàng vẫn không động lòng mà còn lấy rượu uống, vừa uống vừa mắng, vừa nhiếc tôi. Tôi khóc mãikhóc cho đến lúc không còn nước mắt, rồi tôi ngồi dậy, ngồi bất độngMãi đến lúc chàng đã ngá»§ say. Má»—i lần uống rượu xong là chàng lăn ra ngá»§ như chết. Tôi đứng bên giưá»ng nhìn chàng má»™t lúc, rồi bước ra nhà bếp, lấy má»™t chai nước tương ra, nhắm ngay đầu chàng đập mạnh xuống. Máu tung ra, chàng hét lá»›n, nhưng tôi không để cho chàng la tiếp, đập xuống, đập xuống, mãi cho đến lúc chàng nằm yên má»›i thôi. Tôi vào phòng vệ sinh rá»­a tay, rá»­a mặt, thay áo khoác, xong Ä‘i thẳng đến bến phà Thiên Tinh định nhảy xuống biển tá»± tá»­. Kể đến đây nàng ngừng lại, mắt vẫn nhìn chiếc đèn bàn, tây vẫn mân mê mặt kính. Má»™ Hòa không cưá»i nữa, chàng bắt đầu quan sát gương mặt chai lì phía trước. Má»™t lúc chàng má»›i chậm rãi nói:

Chuyện cô vừa kể là thật chứ?

Thiếu nữ ngẩng mặt lên nhìn chàng, giá»ng nói cá»§a nàng thật nghiêm nghị:

Tôi phải giết anh ấy vì anh ấy không có quyá»n nói không yêu tôi. Má»™ Hòa cắn môi. Bản năng nghá» nghiệp cho chàng biết đây là sá»± thật. Chàng rùng mình, hồn lắng xuống. Tuy gian phòng thật ấm cúng nhưng Má»™ Hòa vẫn thấy lạnh, và chàng thấy rằng sá»± phiá»n nhiá»…u lá»›n hÆ¡n chàng đã nghÄ©. Nàng đã bình thản trở lại, bình thản như má»™t kẻ sắp hóa đá. Má»™ Hòa đã từng làm bao nhiêu phóng sá»± vá» các vụ án giết ngưá»i, chàng đã gặp đủ loại hung thá»§, nhưng đây là lần đầu tiên chàng bị xúc động mạnh. Gương mặt trẻ thÆ¡ kia tuy bình thản nhưng có má»™t trái tim bị dày vò đáng thương. Thật khó khăn Má»™ Hòa má»›i lên tiếng được:

Cô làm ơn cho biết, ban nãy cô từ nhà thẳng đến bến phà luôn à?

Vâng. ThếCô chắc chắn là chồng cô đã chết thật rồi chứ?

hiếu nữ bối rối:

Tôi cÅ©ng không rõ, có Ä‘iá»u tôi thấy chàng nằm yên không cá»­ động gì hết. Thế trong nhà không còn ai khác nữa sao?

Không. Nhà của cô ở đâu?

- Ở cư xá vừa nhá», vừa hẹp, tận tầng thứ mưá»i hai, rẻ tiá»nChúng tôi không đủ tiá»n để mướn căn nhà tiện nghi hÆ¡n. Thế chung quanh chẳng ai nghe thấy hai vợ chồng cãi vã nhau sao?

Tôi cÅ©ng không biết, có Ä‘iá»u chúng tôi cãi nhau luôn thành thá»­ chẳng ai để ý. Vả lại há» còn việc riêng cá»§a há» nữa chứ. Má»™ Hòa cảm thấy đầu óc bắt đầu căng thẳng, chàng tiếp tục há»i:

Nhưng biết đâu chồng cô chưa chết?

Thiếu nữ do dự một chút:

Tôi nghĩcũng có thể như vậy. Mộ Hòa yên lặng suy nghĩ, một lúc chàng lên tiếng:

Tôi nghÄ©Tốt nhất cô nên tìm ngưá»i cứu ông ấy Thiếu nữ lắc đầu:

Không được, vô ích, muộn rồi!


Mộ Hòa bắt đầu giận:

Cô có biết cô làm vậy là ở tù như chơi không?

Thiếu nữ đáp gá»n:

Tôi nhảy xuống biển là xong. Tự tử à?

Bộ cô tưởng tự tử dễ lắm sao?

Thế tại sao ban nãy cô chẳng nhảy xuống biển đi?

Thiếu nữ buồn bã:

Nhưng anh đã ngăn tôi. Mộ Hòa nhìn thẳng vào mắt nàng:

Cô nghe đây này. Cô làm Æ¡n cho tôi biết số Ä‘iện thoại cá»§a ba mẹ cô để tôi gá»i giây nói cho ông bà cụ. Thiếu nữ lắc đầu:

Vô ích, cha mẹ tôi đã dá»n nhà sang Mỹ năm ngoái rồi!

Thế còn bạn bè, thân thuộc?

Có ai sẵn sàng giúp đở cô không?

Không, ở đây ngoài chàng ra tôi không còn ai nữa cả. Còn bạn của chồng cô?

Số điện thoại của cô vũ nữ số mấy?

Tôi cÅ©ng không biết. Tôi chỉ biết là cô vÅ© nữ đó làm việc tại vÅ© trưá»ng Ba Lê, tên là Mai Phương. VÅ© Trưá»ng Ba Lê ở Hương Cảng hay Cá»­u Long?

Hương Cảng. ÄÆ°á»£c rồi, để tôi gá»i Ä‘iện thoại tìm cô ấy Thiếu nữ ngần ngại:

Anh làm thế cô ấysơ. Sợ à?

Mộ Hòa trừng mắt:

Cô thật là Chàng định nói tiếp, đột nhiên chàng không nở nặng lá»i. Vá»— nhẹ lên tay thiếu nữ, Má»™ Hòa an á»§i:

Cô nghe tôi nói đây này. Tôi đã gặp cô, lại biết cả chuyện riêng của cô thì tôi phải giúp cô, chớ không cố tình muốn hại cô đâu, cô hiểu chứ?

Äể tôi cho ngưá»i đến nhà cô xem, biết đâu chồng cô chỉ bị thương nhẹ, hoặc không đến ná»—i nghiêm trá»ng như cô tưởng. Thiếu nữ gật đầu nhìn chàng thụ động. Má»™ Hòa đứng dậy:

Tôi Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại. Thiếu nữ cÅ©ng đứng dậy, Má»™ Hòa há»i:

Cô định đi đâu đấy?

Äi rá»­a tay. ÄÆ°á»£c rồi, tôi Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại nhé. Má»™ Hòa bước tá»›i quầy rượu, ở đấy có Ä‘iện thoại công cá»™ng và cả quyển niên giám. Thật khó khăn chàng má»›i tìm thấy số Ä‘iện thoại cá»§a vÅ© trưá»ng Ba Lê. Vừa quay số, đột nhiên Má»™ Hòa bối rối không biết phải nói sao vá»›i cô ta đây?


Tên thật của Hải Âu chàng không biết, cả tên ông chồng cô ta cũng không. Tại sao hắn lại sống với cô vũ nữ kia?

Quay ngưá»i lại, Má»™ Hòa đưa mắt tìm nàng để há»i cho rõ câu chuyện má»›i được. Có má»™t cặp Ä‘ang tiến đến gần chàng. Trên sàn nhảy, má»i ngưá»i vẫn quay cuồng. Äèn mỠảo, tiếng nhạc dậm dật, không khí phá»§ lá»›p khói má»Má»™ Hòa nhón cao gót tìm kiếm, thiếu nữ không ở chá»— ngồi cÅ©, có lẽ nàng chưa trở ra. Thôi đành vậy, để gá»i Mai Phương trước rồi sẽ lá»±a lá»i nói sau. Việc cứu ngưá»i là cần kíp. Nếu chồng nàng còn sốngBiết đâu có thể nàng chỉ phải bị má»™t tá»™i thật nhẹChàng quay số, vá»›i má»™t giá»ng đặc sệt tiếng Quảng Äông chàng tìm Mai Phương. Nhưng tiếng nói bên kia đầu dây khiến chàng ngạc nhiên:

Mai Phương à?

Ở đây không có cô nào tên đó ca?

Chúng tôi chẳng lầm bao giá»Cái gì?

Ở đây có ai tên đó đâuBồ của anh chàng nhạc sĩ thổi kèn à?

Anh định đùa sao?

Mộ Hòa gác điện thoại xuống, chàng len thật nhanh qua mấy chiếc bàn, nàng đi đâu mất?

Äảo mắt nhìn quanh, khói thuốc, bóng ngưá»i, nàng Ä‘i đâu rồi?

Má»™ Hòa xông tá»›i trước cá»­a phòng rá»­ mặt, đứng đợi má»™t lúc vẫn chẳng thấy ai ra. Chàng không có quyá»n vào phòng dành riêng cho phụ nữ. Quay sang cô chiêu đãi viên, Má»™ Hòa há»i:

Cô làm ơn vào xem có cô nào mặc áo màu cà phê vào trong ấy không?

Cô mặc áo màu cà phê à?

Thấy chứ, nhưng cô ấy đã ra rồi. Äi rồi à?

Má»™ Hòa chạy ra cá»­a, cÆ¡n gió mang những hạt mưa lạnh tạt vào ngưá»i. Lạnh thật!

Trên phố, dưới ánh đèn vàng vá»t cá»§a những hàng trụ đứng yên là má»™t khung cảnh buốt giá. Ngoài mưa mù, má»™t vài chiếc xe thỉnh thoảng vụt qua, ngoài ra không còn má»™t cái gì khác. Cô ta đâu rồi?

Mộ Hòa cắn nhẹ môi, sự giận dữ và lo sợ trộn lẫn trong đầu. Chàng nhớ đến một vài câu trong bản nhạc thiếu nữ đã hát cho chàng nghe:

Äêm trải dài Hải Âu bay Bay vỠđâu, vỠđâu?

VỠđâu?

Làm sao ai biết được
Tài sản của phithienthanvu

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #3  
Old 13-05-2008, 10:22 AM
phithienthanvu's Avatar
phithienthanvu phithienthanvu is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: MátcÆ¡va
Bài gởi: 74
Thá»i gian online: 5 ngày 4 giá» 14 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hải Âu Phi Xứ Nguyên Tác: Quỳnh Dao

Chương Hai



Du Má»™ Hòa cÅ©ng nhận thấy tính hay xúc động chính là khuyết Ä‘iểm to nhất cá»§a mình. Thá»i còn ở đãi há»c, Giáo sư hướng dẫn môn săn tin thưá»ng bảo Nghá» ký giả kỵ nhất là hai Ä‘iểm:

dá»… xúc động và chá»§ quan. Ra trưá»ng đến nay đã hÆ¡n tám năm, từ má»™t ký giả tập sá»± chàng đã leo lên bá»±c thang cá»§a những ký giả lá»›n. Má»™ Hòa đã săn được không biết là bao nhiêu tin giật gân.

Tin tức thu nhặt cá»§a chàng bao giá» cÅ©ng sốt dẻo nhất, đến độ đám bạn đồng nghiệp phải đặt cho chàng má»™t biệt danh là Chiếc mÅ©i thính. Thế mà chàng vẫn không gạt tình cảm qua má»™t bên được. Ngá»n bút bao giá» cÅ©ng pha lẫn tình cảm cá nhân. Äể lấp Ä‘i khuyết Ä‘iểm đó, chàng đã cố gắng, cố gắng mấy năm trá»i, gần thành công rồi. Bây giá» Má»™ Hòa có thể tá»± hào mình Thấy chuyện lạ vẫn không ngạc nhiên Không bị xúc động trước bất cứ hoàn cảnh nào. Chàng có thể bình thản tá»›i độ cô em gái chàng nhiá»u lúc phải dá»a:

Anh mà tập chai lì mãi thì đừng hòng mà cưới được vợ. Má»™ Hòa không sợ bị ế vợ, vì chàng từng chá»§ trương càng chậm Ä‘eo gông càng tốt, lấy vợ chỉ tổ thêm phiá»n. Công việc chàng lúc nào cÅ©ng bận rá»™n, làm gì có thá»i giỠđể nói chuyện vợ con. Vả lại chàng cÅ©ng không muốn đỠcập chi đến chuyện ấy Chuyện vợ chồng là chuyện thưá»ng tình nên Má»™ Hòa thưá»ng bông đùa:

Các bạn có biết tại sao con ngưá»i dá»… phạm tá»™i không?

Vì ông trá»i đã sinh ra đàn ông còn bày vẽ sinh ra đàn bà để xúi quẩy nữa đầu Còn trẻ, bản tính lạnh lùng, chịu xông xáo hoạt động, đó là những yếu tố đưa Má»™ Hòa lên đến địa vị hiện tại. Có Ä‘iá»u, Má»™ Hòa không hiểu tại sao má»™t con ngưá»i lạnh lùng và chịu khó như chàng lại có thể vấp phải lầm lẫn lá»›n thế này, ngay tại đất nhà má»›i cay cú chứ. Chàng cố tá»± phân tích:

Thứ nhất, đúng ra chàng không nên đến bắt chuyện với cô ta. Cô ta dầm mưa, cô ta lạnh, mặc cô ta, có liên can gì đến chàng đâu?

Thứ hai, giả sá»­ như có bắt chuyện Ä‘i nữa, thì tại sao chàng lại ngu đần nghe nàng tâm sá»± láo. Tại sao ngay từ lúc đầu chàng không há»i tên và địa chỉ cá»§a cô ta?

Tại sao không kiểm chứng lại má»i sá»± kiện xem có thể là thật không?

Thế mà cÅ©ng há»c đòi làm ký giả. Thứ ba, Ä‘iá»u sÆ¡ sót nặng ná» nhất không thể tha thứ được, đó là chàng lại để nàng bá» trốn Ä‘i và trong tay chỉ có má»™t manh mối không đáng tin, vÅ© trưá»ng Ba Lê và má»™t nhân vật tưởng tượng Mai Phương. Tất cả câu chuyện Ä‘á»u là bịa đặt cả ư?

Sau khi chuyện đã xảy ra, Má»™ Hòa thưá»ng mua đủ tất cả báo để xem có án mạng nào mà nạn nhân bị giết bằng chai hay lá» gì không, nhưng chàng đã hoài công. Má»™ Hòa cÅ©ng có đến vÅ© trưá»ng Ba Lê, nhưng ở đây cÅ©ng không có cô vÅ© nào tên Mai Phương cả. CÅ©ng không có má»™t vÅ© nữ nào có ngưá»i yêu là nhạc sÄ© chÆ¡i kèn cả. Chàng bắt đầu nghi ngá» là mình bị lừa. Nhưng vá»›i má»™t thiếu nữ hiá»n lành đáng thương như vậy, làm gì có chuyện bịa?

Má»™ Hòa nhá»› mãi đôi mắt ngây thÆ¡, khuôn mặt hiá»n lành và ná»—i buồn tê Ä‘iếng cá»§a thiếu nữ. Chuyện thật hay bịa?

Dù sao, Má»™ Hòa cÅ©ng thấy bối rối, chuyện trên chiếc phà quả thật khó quên. Nhưng nó đã qua rồi, vả lại Má»™ Hòa cÅ©ng không có thá»i giỠđâu mà tìm hiểu, vì chỉ bốn hôm nữa là chàng phải Ä‘i Thái Lan rồi. Thật ra Má»™ Hòa Ä‘i theo má»™t phái Ä‘oàn báo chí làm má»™t cuá»™c du lịch Äông Nam Ã. Hương Cảng là trạm đầu tiên. Thá»i gian đành cho những sinh hoạt như thế thưá»ng bá» bá»™n, đó là chưa kể má»—i lần đến má»™t nÆ¡i xa lạ, bao nhiêu cái lạ mắt Ä‘á»u thu hút và óc ham hiểu biết cá»§a chàng cố ngốn hết những sắc thái địa phương. Má»™ Hòa hầu như đã quên chuyện đêm trước. Thá»i tiết Thái Lan nóng như mùa hạ ở xứ chàng trong những rừng dừa rậm mát, dưới những tháp chuông sÆ¡n vàng óng ánh, giữa những sông rạch chằng chịt ghe thuyá»n, bên những rừng già âm uMá»™ Hòa đã sống má»™t Ä‘á»i sống Ä‘a diện. Äá»i sống bận rá»™n má»™t cách thích thú. Có bao nhiêu cảnh đẹp để chàng ngắm, bao nhiêu vật hay thú lạ đợi chàng thưởng thức. Chiếc máy ảnh không bao giỠđược nghỉ ngÆ¡i, chàng lăng xăng như má»™t chú ong và các bạn đồng nghiệp phải lắc đầu:

Nghĩ cũng hay, bộ thằng Hòa không biết mệt sao chứ?

Má»™ Hòa tham dá»± những trò chÆ¡i đầy sắc thái địa phương, đấu võ Thái Lan, đá gà, vÅ©, mua bán trên chợ nổi. Äá»i sống trên mặt nước là đỠtài cho chàng mặc sức bấm máy hình. Sá»± yêu thích cá»§a Má»™ Hòa rá»™ng rãi, chá»› không thu hẹp trong má»™t phạm vi nào. Má»—i lần dừng chân trước quán rượu là Vương Kiên Chương, đồng nghiệp cá»§a chàng nói:

Tao biết thằng Hòa không thích rượu đâu. Äừng giả vá», tao biết đúng tim Ä‘en cá»§a tụi bây mà. Tụi bây vào đấy đâu phải vì rượu, vì những đóa hoa nổi tiếng thế giá»›i thì có. Má»i ngưá»i cưá»i xòa, Dương Kiên Chương vá»— vai Hòa há»i:

Ê Mộ Hòa, tại sao mày phản đối đàn bà?

Hòa há»i ngược lại:

Tao phản đối bao gi�

Nhưng đứa nào cÅ©ng bảo mày như thế. Má»™ Hòa nhún vai cưá»i. Và đó là những khác biệt giữa chàng vá»›i các bạn. Nhiá»u đứa bảo chàng là má»™t anh chàng trên ba mươi tuổi, không má»™t cô bạn gái, không thích chÆ¡i bá»i thì nhất định phải có má»™t cái gì trục trặc. Sá»± thật thì tại há» không nhìn ra, chứ chàng là ngưá»i tình cảm, chính vì tình cảm mà Má»™ Hòa không muốn coi đàn bà như má»™t thứ trò chÆ¡i. Äó là má»™t cách xem trá»ng tình cảm cá»§a mình. Chàng không hiểu tại sao con ngưá»i lại có thể vung vãi tình cảm mình ra má»™t cách dá»… dàng như vậy?

Äi đến đâu cÅ©ng có thể để giống lại. Con ngưá»i quả tình phức tạp thật. CÅ©ng có thể là tại chàng tá»± tạo cho mình má»™t trái tim gá»— đá. Thật ra, nhiá»u lúc chàng không thể phân tích bản tính ngưá»i khác, không phải ngưá»i khác không, mà ngay cả chính chàng, chàng cÅ©ng không hiểu ná»—i mình nữa. Gần đây, càng lúc chàng càng thấy mình khó hiểu, câu há»i luôn luôn ám ảnh đầu óc chàng:

ta là má»™t ngưá»i có tình cảm yếu má»m hay trái tim ta hóa đá?

Hóa đá?



Không, dù thế nào đi nữa, Mộ Hòa cũng cảm thấy từ bên trong sâu thẳщm của quả tim đang âm ỉ sôi sục. Vả lại nếu trái tim đã hóa đá thì làm gì còn cảm thấy buồn. Còn chàng?

Chàng hay có cảm giác cô đơn. Bên ngoài lúc nào ngưá»i ta cÅ©ng thấy chàng húc bừa vào công việc má»™t cách nhiệt thành, nhưng sau những lúc đó (có khi ngay trong lúc làm việc) chàng lại bị cảm giác cô đơn xâm chiếm. Nhiá»u lúc Má»™ Hòa tá»± há»i, sá»± xông xáo, sá»± bận rá»™n suốt ngày đó có phải là má»™t thứ hình thức trốn lánh không?

Nhưng trốn lánh gì mới được chứ?

Có thể đó không phải là trốn lánh mà là tìm kiếm, vì tìm kiếm không thấy nên má»›i cố quên bằng cách làm việc. Äó cÅ©ng là má»™t cách làm cho tình cảm thăng hoa, cÅ©ng có thể là má»™t cách trốn lánh. Nhưng ta tìm kiếm cái gì má»›i được chứ?

Sống trong má»™t thứ tình cảm lạc lõng như thế, Má»™ Hòa coi đó như má»™t thứ bệnh tật, bệnh má»›i phát đến má»™t cách chậm rãi, nhưng lúc gần đây, cÆ¡n bệnh trở nặng. Trong tình thế nguy hiểm này, Má»™ Hòa vẫn không tìm ra phương thuốc hay nào để chữa lành chứng bệnh phiá»n nhiá»…u. Có má»™t cách mà Hòa xem như là cách giải thoát duy nhất đấy là vùi đầu vào công việc. Trong lúc làm việc, công việc đã cuốn hút chàng Ä‘i, để chàng không có khoảng trống vắng nào mà nghÄ© ngợi, mà phân tích nữa. Má»™ Hòa thưá»ng tá»± hào mình là má»™t con ngưá»i không thể nào để mình rên xiết vì cÆ¡n bệnh được. Trong má»™t khung cảnh thuần túy đông phương như Thái Lan, màu sắc Phật Giáo và tình tá»± đơn giản cá»§a dân tá»™c đã mang đến cho chàng má»™t chút thích thú. Chàng thấy yêu cái bản tính hiá»n hòa nhưng đầy mâu thuẫn cá»§a dân địa phương. Mâu thuẫn?

Chàng đã nhìn thấy rất nhiá»u cảnh mâu thuẫn ở đây. Quân chá»§ và dân chá»§ là má»™t sá»± sống chung chính trị. Văn minh hiện đãi và văn minh cổ xưa pha lẫn trên các kiến trúc. Những vÅ© Ä‘iệu dịu dàng vá»›i môn võ thô bạo. Má»™t dân tá»™c giản dị nhưng lại sẵn sàng thách đấu Má»™ Hòa mở to mắt ra quan sát, ghi nhận và thá»a mãn. Chàng thấy vui, thật vui và gần như quên cả chứng bệnh khó trị cá»§a mình. Và như thế, hai tuần lá»… rồi cÅ©ng trôi qua thật nhanh. Phái Ä‘oàn rá»i xứ Thái đến Mã Lai, ở mấy hôm rồi lại bay ngay sang Tân Gia Ba. Tân Gia Ba là má»™t quốc gia má»›i độc lập, thành phố thật má»›i, các công viên rợp bóng, thật đúng vá»›i cái danh Thành phố cá»§a công viên và Hòa lại có dịp bị những Ä‘iá»u má»›i lạ lôi cuốn. Thành phố Tân Gia Ba là má»™t hải cảng Ä‘iển hình, không Ä‘a diện như xứ Thái. Phố xá sạch sẽ. Chỉ có mấy hôm là Má»™ Hòa đã xem hết tất cả những cái cần xem. Khi đã thá»a mãn thì cÆ¡n bệnh lại tái phát làm chàng khó chịu bá»±c dá»c, tinh thần xuống thật thấp. Vì vậy tối hôm ấy, khi Vương Kiên Chương đỠnghị:

Ê Hòa, tối nay mình đi phòng trà đi!

Mộ Hòa hoan nghênh hết mình:

Nhất rồi, nhưng tiếc là không có bạn gái Ä‘i chung cho vui. Khó có dịp may như ngày hôm nay. Mày biết không, thằng Triệu hắn quen ông giám đốc nhà hàng ca nhạc. Äặc biệt là ở đây có má»™t ban vÅ© Äài Loan vừa má»›i sang, chúng ta phải đến đấy để cổ võ cho há» chứ. Tôi chẳng thích ca kịch tí nào cả. Nhưng ở nước ngoài mà gặp được vÅ© Ä‘oàn nước nhà thì vẫn thích chứ?

Äiá»u đó thì đúng!

Và tối hôm ấy, má»™t bá»n tám ngưá»i kéo nhau đến nhà hàng ca nhạc. Cách bài trí ở đây thật sang trá»ng, má»™t căn phòng thật rá»™ng, ánh sáng thật dịu từ những ngá»n đèn pha lê phản chiếu vào tưá»ng làm mát mắt. Món ăn thật thích khẩu, không kém Hương Cảng tí nào cả. Ông Giám Äốc ho. Văn, má»™t cái há» hiếm ngưá»i có, ngưá»i lùn lùn, mập mập, khoảng trên bốn mươi, thật Ä‘iệu nghệ, thật nhà nghá», thấy nhóm cá»§a Má»™ Hòa đến đã đích thân ra cá»­a đón. Ông tìm má»™t cái bàn thật tốt nhìn thẳng ra sân khấu, và bảo nhà bếp chá»n những thức ăn đặc biệt nhất rồi ngồi vào tiếp khách. Triệu há»i ông giám đốc Văn:

Lúc này buôn bán khá chứ hả?

Ban vÅ© Äài Loan chúng tôi sang đây chắc cÅ©ng không đến đỗi tệ lắm?

Vâng, khá lắm, khá lắm, há» vÅ© hay thật. Nhà hàng chúng tôi dạo này đông khách hÆ¡n tháng trước nhiá»u. Chương trình văn nghệ bắt đầu, gồm đủ tiết mục:

ca, vÅ©, kịch ngắntất cả Ä‘á»u có thể nói là trên trung bình. Các cô ca sÄ© cô nào cÅ©ng duyên dáng. Má»™ Hòa lấy làm ngạc nhiên vì sá»± tiến triển cá»§a ngành này. Ờ?

Äài Bắc chàng ít có dịp đến phòng trà, vì mấy phòng trà nổi tiếng toàn má»i ca sÄ© ngoại quốc, do đó Má»™ Hòa không ngá» nghệ sÄ© nước nhà lại khá như vậy. Có lẽ vì Bụt nhà không thiêng, chỉ có hòa thượng nước ngưá»i má»›i tụng kinh giá»i mà thôi. Äó quả là má»™t vấn đỠtâm lý. Äài Loan chạy Ä‘i má»i ca sÄ© Tân Gia Ba, còn Tân Gia Ba chạy kéo ca sÄ© Äài Loan vá». Má»™t trao đổi tầm thưá»ng nhưng đầy quyến rÅ©. Sau màn vÅ©, Má»™ Hòa vá»— tay thật to. Chàng thấy khán thính giả phản ứng tốt cho Ä‘oàn vÅ© mà lấy làm hãnh diện lây. Trong lúc màn nhung buông xuống để thay cảnh, má»™t cô ca sÄ© khác bước ra hát hai bản không có gì xuất sắc lắm. Rồi má»™t nữ ca sÄ© khácMá»™ Hòa thá» Æ¡ nhìn lên, đột nhiên chàng nhảy thót lên như bị Ä‘iện giật. Nàng mặc chiếc áo dài dạ há»™i màu xanh nhạt, những hạt trân châu kết trên áo lấp lánh. Cô ca sÄ© này gương mặt khá quen thuá»™c. Phải rồi!

Äúng rồi!

Chính là ngưá»i thiếu nữ định nhảy xuống biển tá»± tá»­ trên chuyến phà ở Hương Cảng hôm ná». Má»™ Hòa mở to mắt nhìn lên sân khấu, quên cả bạn bè. Cô ca sÄ© này là ai thế?

Anh chàng Vương Kiên Chương há»i:

Ai là ai?

Mày quen cô ta à?

Mắt vẫn không rá»i cô ca sÄ©, Má»™ Hòa lắp bắp:

Vâng, vâng, cô ta khá quen, cô ấy tên gì vậy?

Câu chuyện xảy ra ở trên chuyến phà chàng chưa kể cho ai biết hết vì nghÄ© rằng kể ra cÅ©ng chả có gì làm thú mà có khi còn bị cưá»i nữa nên thôi. Ông Văn suy nghÄ© má»™t lúc nói:




Hình như cô ta ho. Diệp thì phảiDiệp gì nhi?

Äúng rồi, Diệp Khanh. Diệp là lá, Khanh là mùi hương. Má»™ Hòa không dấu được sá»± dung sướng:

Cô ấy cÅ©ng ở trong Ä‘oàn ca vÅ© Äài Loan à?

Không, cô ấy là ca sÄ© thưá»ng trá»±c ở đây, không nổi tiếng lắm. Cô ấy hát giữa hai tiết mục ấy mà. Má»™ Hòa há»i tiếp:

Thế cô ấy từ đâu đến vậy, có phải từ Hương Cảng sang không?

Ông giám đốc ho. Văn ngạc nhiên:

Hương Cảng?

Tôi không biết chuyện đó, chỉ biết cô ta được má»™t ca sÄ© làm ở đây giá»›i thiệu vào. Thế cô ấy Má»™ Hòa vừa định há»i thêm thì cô ca sÄ© kia đã bắt đầu lên tiếng hát, bản Mùa Xuân Trên Hồ Tây. Chàng thắc mắc:

Cô ấy hát ở đây lâu chưa?

Má»›i mưá»i mấy hôm thôi. Anh có muốn má»i cô ấy ngồi đây chÆ¡i không?

DạDa Má»™ Hòa lúng túng, chàng quan sát thật kỹ cô ca sÄ©. Mái tóc, cách phục sức có thay đổi, không thể xác định đấy là cô thiếu nữ hôm ná». Nhưng Nhưng không lẽ trên Ä‘á»i này lại có hai ngưá»i giống nhau đến như vậy sao?

Thế má»i cô ấy xuống đây ngồi có được không?

Sao lại không?

Ông Giám đốc cưá»i hì hì, rồi ông gá»i bồi đến dặn dò mấy câu. Má»™ Hòa hiểu ông ta đã hiểu lầm ý mình nhưng chàng cÅ©ng không buồn giải thích, mắt đăm đăm nhìn Diệp Khanh. Sau khi hát xong bản Mùa Xuân Trên Hồ Tây, Diệp Khanh hát tiếp má»™t bản nhạc thá»i trang Chuyện CÅ© Chi?

Còn Äê?

Nhá»›. Äây là bản nhạc khá thịnh hành tại Äài Loan, nhưng có lẽ không bằng ở các xứ khác ở Äông Nam Ã. Má»™ Hòa yên lặng lắng nghe, giá»ng hát ấm, rõ, Ä‘iá»u này khiến chàng nhá»› lại lúc nàng hát Äêm trải dài, hải âu bay, bay vỠđâu, vỠđâu?

Äúng rồi!

Äúng là nàng, ta không lầm tí nào cả. Con ngưá»i có thể thay đổi vóc dáng bên ngoài bằng cách phục sức, nhưng khó có thể thay đổi thái độ, tư cách và giá»ng nói. Má»™ Hòa bắt đầu sốt ruá»™t, chàng nghÄ© đến chuyện kỳ ngá»™ trên phà và đêm nay. Có rất nhiá»u Ä‘iá»u Má»™ Hòa cần gặp nàng để giải thích. Diệp Khanh!

Thì ra tên nàng là Diệp Khanh. Lần này Má»™ Hòa sẽ không để nàng trốn mất nữa, phải há»i cho ra sá»± thật. Chồng cô ta bây giá» ra sao?

Tại sao nàng bỠsang Tân Gia Ba?

Trốn chăng?

Nàng bảo nàng Ä‘i làm để nuôi chồng, thì ra nàng hành nghá» ca sÄ©. Tối hôm ấy, sao chàng không nghÄ© đến Ä‘iá»u ấy Diệp Khanh hát xong bước vào trong. Má»™ Hòa toát mồ hôi, chàng lo nàng sẽ biến mất. Sá»± bồn chồn nôn nóng cá»§a chàng lá»™ ra mặt làm cả bàn nhìn ra vẻ bất thưá»ng này. Trên sân khấu má»™t Ä‘oàn vÅ© lá»›n ra trình diện, Má»™ Hòa không buồn nhìn Ê Hòa, mày chịu con bé đó rồi hở?

Äừng nói nhảm, tao thấy cô ấy giống bạn tao quá. Vương Kiên Chương cưá»i trêu cợt:

Bạn gì mà làm mày sốt ruột thế?




Äừng có giả vá» nữa bạn ạ, tụi mình là những kẻ má»›i đến mà. Muốn tụi này giúp không?

Äừng nói nhảm!

Má»™ Hòa nói nhưng mắt vẫn đảo quanh. Äá»™t nhiên, tim chàng đập mạnh, chàng đã nhìn thấy Diệp Khanh rồi. Nàng Ä‘ang rẽ đám đông bước vá» phía bàn chàng. Nàng chưa thay áo, vẫn chiếc áo trình diá»…n ban nãy. Diệp Khanh dừng lại trước bàn, ông Giám đốc ho. Văn và má»i ngưá»i cùng đứng dậy. Ông Văn giá»›i thiệu:

Äây là cô Khanh, còn đây là các bạn ký giả từ Äài Loan sang, há» muốn được quen vá»›i cô. Tiếp theo đó, ông giá»›i thiệu tên từng ngưá»i má»™t. Diệp Khanh duyên dáng gật đầu chào. Äến phiên Má»™ Hòa, chàng cố yên lặng xem phản ứng nàng ra sao. Nhưng khi nhìn thấy chàng, nàng vẫn vá»›i nụ cưá»i nghá» nghiệp, không có má»™t cái gì khác lạ. Không lẽKhông lẽ nàng không nhìn ra ta ư?

Không thể như vậy được. Bồi đã mang đến thêm má»™t chiếc ghế, đặt giữa Kiên Chương và Má»™ Hòa. Diệp Khanh ngồi xuống, tất cả má»i ngưá»i lại ngồi xuống, chén đũa được mang thêm ra. Chương rót rượu cho Diệp Khanh, rồi chi?

Mộ Hòa:

Cô Khanh, ông bạn tôi đây rất ái má»™ giá»ng hát cá»§a cô. Thế à?

Diệp Khanh quay sang nhìn Mộ Hòa:

Tôi hát dở lắm, anh không cưá»i chứ?

Má»™ Hòa thất vá»ng ngay, chàng đã nghÄ© là nhá» giá»ng nói có thể nhìn ra kẻ quen thuá»™c. Vậy thì Diệp Khanh chắc chắn không phải là thiếu nữ giết chồng kia. Vì khi nàng hát, tiếng hát thật quen thuá»™c, nhưng đến lúc nói chuyện, nàng lại nói cứng hÆ¡n và khó nghe như cá»§a dân miá»n Nam tỉnh Phước Kiến, hoàn toàn khác biệt vá»›i giá»ng bắc trong đêm hôm ná». Do dá»± má»™t chút Má»™ Hòa lên tiếng:

Cô KhanhCô là ngưá»i ở đây à?

Chàng chăm chú nhìn thiếu nữ. Thiếu nữ đã hóa trang thật kỹ, lông mi giả, mày và mắt kẻ sậm, má và môi tô hồngÄây chính là nàng, càng nhìn chàng càng thấy chắc chắn. Ký giả nhà báo có khác, tôi má»›i từ Phi Luật Tân sang đây. Phi Luật Tân à?

Äúng là chàng đã nhầm. Nhưng tại sao lại có chuyện hai ngưá»i giống hệt nhau thế này?

Thế cô có đến Hương Cảng bao giỠchưa?

Hương Cảng à?

Diệp Khanh châm đầy ly rượu cho Mộ Hòa:

Ông định giới thiệu tôi sang đấy hát?

Mấy ông nhà báo quyá»n lá»±c to lắm, tôi biết. Nàng chồm vá» phía chàng, mùi nước hoa nồng nặc mÅ©i Hòa. Tôi muốn sang đấy hát lắm nhưng chẳng có cÆ¡ há»™i. Äể tôi má»i anh ly rượu gá»i là cảm Æ¡n trước nhé?

Diệp Khanh nâng ly lên, những móng tay tô đỠthẫm. Mộ Hòa giả vỠnhư chẳng thấy, chàng cũng nâng ly lên:

Không, cô lầm rồi, tôi chẳng có quen lá»›n gì vá»›i giá»›i nghệ sÄ© bên ấy cả. Diệp Khanh ra vẻ nÅ©ng nịu, giá»ng miá»n nam cá»§a nàng càng nặng hÆ¡n:

Anh cứ khách sáo mãi, ai lại không biết chuyện nhà báo các anh giao thiệp rá»™ng bao giá». Bất đắc dÄ© Má»™ Hòa phải há»›p má»™t há»›p rượu. Diệp Khanh nhướng cao đôi mày cưá»i lẳng lÆ¡, bàn tay nàng không hiểu vô tình hay cố ý đặt lên tay chàng. Má»™ Hòa định ngả ngưá»i ra sau để tránh nhưng không còn chá»— nào để lùi. Báo chí đâu phải cá»§a tôi đâu, tôi chỉ là kẻ chạy rong nhặt tin thôi. Diệp Khanh vẫn không tha, nàng nghiêng đầu qua:

Anh cứ khách sáo mãi. Anh ở đây được bao lâu?

Chỉ có mấy hôm thôi. Äôi mi dài ngoằn ngoèo cá»§a Diệp Khanh chá»›p nhanh:

Không có chị cùng đi à?


Kiến Chương ngồi bên nhanh mồm trả lá»i thay:

Ông Hòa nhà tôi chưa lập gia đình. Cô Khanh, cô có thể làm mai hộ chứ?

Diệp Khanh không tin:

Thôi đừng phịa ông Æ¡i. Anh Hòa trẻ tuổi lại tài cao thế này mà làm gì lại chưa có vợ được. Kiên Chương cưá»i hì hì:

Ngưá»i ta nhìn cao mà. Gặp ngưá»i nào đẹp cở cô Khanh ngưá»i ta má»›i ghé mắt, chá»› bằng không dá»… gì. Diệp Khanh nguýt yêu:

Thôi mà anh Chương, làm gì anh cứ mang tôi ra làm trò cưá»i mãi thế?

Anh nói nhảm, phải phạt anh má»™t ly rượu má»›i được. Diệp Khanh rót đầy ly cá»§a Chương, ép anh chàng phải uống. Kiên Chương nốc cạn ly, và nương theo hÆ¡n men, hắn ởm á»:

Tôi uống cạn rồi, bây giá» cho cô biết, anh Hòa chúng tôi định má»i cô Ä‘i phố nhưng anh ấy sợ nói ra bị từ chối, nên nhá» tôi nói há»™. Chán thật!

Äá»™t nhiên Má»™ Hòa thấy bá»±c mình. Ngưá»i thiếu nữ bên cạnh là má»™t ca sÄ©, má»™t thứ phụ nữ bụi Ä‘á»i, Ä‘iển hình cho sá»± truy lạc thế mà ta lại có thể lầm cho được. Càng lúc Má»™ Hòa càng thấy rõ cái lầm cá»§a mình. Diệp Khanh chẳng thể là thiếu nữ hôm đó được. Má»™ Hòa không muốn có má»™t dính dấp gì đến cô ca sÄ© này, nhưng Diệp Khanh đã quay đầu sang há»i nhá»:

Có thật thế không anh Hòa?

Kiên Chương đành đáp thay:

Thật chá»› sao lại không, Hòa mày nói Ä‘i, mày má»i cô Khanh Ä‘i phố chứ?

Thế này thì làm sao phủ nhận được, Mộ Hòa chỉ còn cách ậm ừ cho qua. Và như thế cũng đủ cho Diệp Khanh nũng nịu:

Thế thì trưa mai anh đưa em Ä‘i ăn cÆ¡m Quảng Äông ở Hương Các Lý Lạp nhé?

Cái trò này lại tái diễn nữa rồi, nhưng biết làm sao bây gi�

Má»™ Hòa bá»±c mình, từ ngá»™ nhận này đưa đến ngá»™ nhận khác tai hại hÆ¡n. Thật không có gì xui bằng. Không đợi Má»™ Hòa trả lá»i, Diệp Khanh lên tiếng:

Mưá»i má»™t giá» sáng mai anh tá»›i đón em nhé, em sẽ đợi anh dưới phòng khách cá»§a lữ quán Minh Các. Má»™ Hòa miá»…n cưởng cưá»i, và trả lá»i qua loa cho xong. Khi ngước lên chàng bắt gặp ánh mắt tinh nghịch cá»§a Kiên Chương như bảo:

Mi cảm ơn ta đi chứ!

Chàng muốn mắng một câu cho hả giận:

Ai bảo cậu chen vào chuyện riêng của tôi?

Cậu chỉ là má»™t thằng ngốc tá»± hào mình khôn thôi. Màn vÅ© trên sân khấu đã kết thúc, má»i ngưá»i vá»— tay tán thưởng. Diệp Khanh vá»— tay theo, rồi nàng đứng dậy, nâng ly nói:

Má»i cả bàn ly này để tôi rút lui, vì má»™t tí nữa tôi còn phải hát mấy bản nữa!

Má»™ Hòa giật mình, tiếng má»™t tí nữa cá»§a Diệp Khanh thật dá»… thương, đúng là giá»ng nói cá»§a ngưá»i phương Bắc!

Không má»™t ngưá»i Nam nào xá»­ dụng ba tiếng đó má»™t cách dá»… thương như vậy, nhất là tiếng tí. Chàng quay sang nhìn Diệp Khanh, nàng đã cạn ly, má»i ngưá»i đứng lên tiá»…n, Má»™ Hòa hấp tấp nói:



Cô Khanh!

Diệp Khanh đứng lại, đưa mắt chá», Má»™ Hòa nói:

Một tí nữa đến phiên cô, cô làm ơn hát cho tôi nghe một bản nhạc nói vỠloài chim Hải Âu, được không?

Diệp Khanh yên lặng suy nghÄ© rồi phì cưá»i:

Nhưng tôi hát không hay, anh cÅ©ng đừng cưá»i nhé?

Quay lưng lại, nàng đi thật nhanh. Mộ Hòa ngồi yên ngắm theo, vóc dáng của nàng trông cũng thích mắt. Kiên Chương ngồi cạnh thúc nhẹ chàng:

Ê Hòa, cảm ơn ông mai đi chứ!

Má»™ Hòa trừng mắt nhìn bạn hậm há»±. Kiên Chương khoái trí cưá»i, cả bàn tiệc cÅ©ng cưá»i theo. Má»™ Hòa bá»±c mình nâng ly lên, há»›p má»™t há»›p rượu. Chàng không hiểu má»i ngưá»i Ä‘ang cưá»i cái gì, và bắt đầu thấy ngượng ngịu. Khoảng thá»i gian kế tiếp, Hòa ngồi không yên. Chàng không còn tâm trí đâu để xem nữa, cÅ©ng như chàng không thiết ăn thêm món gì nữa. Má»™ Hòa nôn nóng chỠđợi Diệp Khanh tái xuất hiện. Diệp Khanh, nếu quả thật nàng là thiếu nữ đó, nếu thật nàng đã trốn sang Tân Gia Ba và cố tình che dấu bá»™ mặt thật cá»§a mình thì chàng sẽ tính sao?

Có thể lắm, biết đâu nàng chẳng cố tình làm ra vẻ lả lÆ¡i, thay đổi giá»ng nóiMá»™ Hòa yên lặng nhìn lên sân khấu. Chàng xua Ä‘uổi ngay những ý nghÄ© vừa gieo vào đầu. Không, không thể như vậy được, hành nghá» ký giả lâu năm biết đâu chàng chẳng bị méo mó nghá» nghiệp. Nếu quả thật nàng đóng kịch hay đến thế thì đúng nàng là má»™t thiên tài kịch nghệ. Màn thay đổi không khí đến, Diệp Khanh tái xuất hiện, đám bạn cá»§a Hòa vá»— tay thật to, không phải để tán dương Diệp Khanh mà là để giữ thể diện cho Hòa, cho ngưá»i chàng đã để mắt xanh đến. Má»™ Hòa ngồi tá»±a lưng vào ghế, yên lặng nhìn lên sân khấu. Diệp Khanh đã thay áo má»›i, chiếc áo thật ngắn màu hồng nhạt có lẩn kim tuyến, cổ áo mở rá»™ng để lá»™ cả phần cổ trắng, má»™t phần ngá»±c rá»™ng, tóc vẫn chải cao. Nàng cúi đầu chào khán thích giả, mắt liếc vá» phía bàn Hòa. Cầm chiếc micro trên tay, Diệp Khanh nói:

Bây giá» tôi xin gá»­i đến quý vị má»™t bản nhạc, bản Hải Âu. Khi nói đến hai tiếng Hải Âu, Diệp Khanh cố ý ngừng lại má»™t chút, mắt liếc vá» phía Má»™ Hòa cưá»i. Kiên Chương lại được dịp thúc nhẹ vào ngưá»i Má»™ Hòa nói:

Con bé này si mày rồi đấy!

Hòa gạt ngang:

Äừng nhảm, nghe kìa!

Chương nhún vai không nói lá»i nào nữa. Diệp Khanh bắt đầu hát và như ban nãy, giá»ng nàng ấm và thật dá»… nghe. Hòa lắng tai nghe như muốn nuốt từng chữ má»™t:

Hải Âu chim chẳng có nhà

Phương đông hết ở lại qua phương đoài

Tung trá»i góc bể chân mây

Bao giá» cánh má»i tìm nÆ¡i ghe thuyá»n

Cột buồm là chốn nghỉ chân

Rồi trong giây lát chim buồn lại bay

Tung mây khắp bốn phương trá»i

Hải Âu đành lấy trá»i mây làm nhà

Biển là giưá»ng ấm bao la

Sáng chiá»u, đêm tối bão mưa chẳng rá»i

Vẫn bay giữa chốn biển khơi

Vượt bao sóng gió núi đồi quản chi

Hải Âu tìm một hướng đi

Mong ngày mai gió xuân vỠhội vui

Bài hát đã dứt, Má»™ Hòa tay nâng cằm ngồi bất động. Chàng không làm sao phân tách được lòng mình lúc bấy giá». Äây không phải là bản nhạc chàng đã nghe. Ngẩng đầu lên, chàng nhíu mày nhìn Diệp Khanh, đấy có phải là má»™t chú chim Hải Âu không?

Lòng chàng ngập đầy rối rắm.
Tài sản của phithienthanvu

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #4  
Old 15-05-2008, 01:15 AM
phithienthanvu's Avatar
phithienthanvu phithienthanvu is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: MátcÆ¡va
Bài gởi: 74
Thá»i gian online: 5 ngày 4 giá» 14 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hải Âu Phi Xứ Nguyên Tác: Quỳnh Dao

Chương Ba



Hương Các Lý Lạp là má»™t hãng du lịch nổi tiếng cá»§a Tân Gia Ba, hãng được bài trí thật sang trá»ng, thật lịch sá»± và kiểu cách. Bên dưới là má»™t nhà hàng Quảng Äông, có tên là quán Hương. Quán vừa lịch sá»± vừa đặc biệt nên má»—i trưa nếu không giữ chá»— trước thì gần như chẳng còn chá»— trống, phải chá» cả tiếng đồng hồ, chẳng thua gì các hiệu ăn ở Hương Cảng.

Má»™ Hòa và Diệp Khanh tìm má»™t chiếc bàn sát tưá»ng ngồi xuống. Trước khi Ä‘i Hòa cÅ©ng có rá»§ Kiên Chương theo, nhưng hắn nhất định chẳng chịu, bảo là không thích đóng vai kỳ đà. Chương lại còn chỉ vẽ cho chàng cách để đối phó vá»›i Diệp Khanh, và khuyên chàng chá»› bá» lở cÆ¡ há»™i ngàn vàng. Diá»…n giảng gần nữa ngày rồi Chương bá» Ä‘i đâu mất. Trong tình thế bắt buá»™c, Má»™ Hòa chỉ còn biết đơn Ä‘ao độc mã đến nÆ¡i hẹn. Như thế cÅ©ng được, chàng nghÄ©, ta sẽ dá»… làm sáng tá» câu chuyện. Biết đâu, tối hôm qua vì đông ngưá»i quá nên Diệp Khanh không muốn để lá»™ thân thế thật cá»§a mình ra?

Mộ Hòa vừa rót nước trà vừa thăm dò:

Cô Khanh, trước buổi tối hôm qua hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?

Diệp Khanh mỉm cưá»i nhìn chàng:

Thế à?

Anh đã gặp em?

Anh có đến Phi Luật Tân chứ?

Phi Luật Tân à?

Chưa!

Má»™ Hòa lắc đầu nhìn Diệp Khanh. Hôm nay nàng vẫn trang Ä‘iểm lòe loẹt, mắt vẽ thật đậm, nàng mặc nguyên bá»™ đồ hồng, quần chân voi, mang hoa tai to tướng, tóc xõa dài chải theo kiểu tóc Ä‘ang thịnh hành, bao nhiêu tóc phía trước che hết cái trán. Má»™ Hòa bá»±c mình, thế mà chàng cứ ngở khi rá»i khá»i phòng trà Diệp Khanh sẽ bình dị như ngưá»i con gái mang tên Hải Âu. Diệp Khanh nÅ©ng nịu:

Thế thì có lẽ tại chúng mình hữu duyên. Anh Hòa, anh thấy em quen lắm sao?

Vâng, và cô chắc chắn là chúng ta chưa hỠgặp nhau?

Diệp Khanh vẫn cưá»i, nàng làm ra vẻ như hiểu biết:

Em không nhá»› là em có gặp anh chưa. Vả lại vá»›i ngưá»i đẹp trai như anh, nếu em gặp qua má»™t lần là nhất định em phải nhá»› chứ. Má»™ Hòa nhìn thấy ngay sá»± giả dối cá»§a Diệp Khanh. Lòng nàng như tấm kính trong suốt, nhìn qua là chàng thấy ngay trái tim ngưá»i con gái Ä‘ang phô bày trước mặt. Có lẽ nàng tưởng ta là má»™t thứ dân đần độn má»›i biết ăn chÆ¡i. Cô Khanh đến đây được bao lâu rồi?

Dạ má»›i nữa tháng, hợp đồng cuối tháng này mãn rồi. Anh Hòa, anh quen vá»›i ông giám đốc, anh làm Æ¡n nói há»™ để tôi được cá»™ng tác thêm má»™t tháng nữa thì cảm Æ¡n anh nhiá»u lắm. Thì ra đây là lý do để nàng nhận lá»i Ä‘i ăn vá»›i ta. Má»™ Hòa định nói cho nàng biết là chàng chẳng có quen biết gì ông giám đốc phòng trà cả, nhưng nhìn thấy gương mặt đầy hy vá»ng cá»§a ngưá»i con gái, chàng lại thôi, chỉ gật gật đầu nói:

- Ừ, để tôi nói vá»›i ông ấy xem sao. Diệp Khanh cưá»i thật tươi, thật sung sướng. Nâng ly lên nàng nói:

Thế thì ta dùng trà thay rượu vậy, trước hết là để mừng anh, sau đấy là để cảm Æ¡n anh trước. Má»™ Hòa cưá»i gượng:

Chưa biết việc thành hay không mà.

Anh nói thì sao lại không thành được, mấy ông nhà báo các anh mà ai dám làm phiá»n. Diệp Khanh cưá»i. Má»™ Hòa bắt đầu cảm thấy nụ cưá»i cá»§a nàng cÅ©ng dá»… thương. Dân làm báo?

Lạ thật, cô ấy cứ tưởng làm báo phải là ghê lắm?

Cái gì nhà báo muốn là được sao?

Nụ cưá»i đã khép trên môi Diệp Khanh, nàng cúi đầu nhìn xuống vá»›i má»™t chút thẹn thùng:





Anh Hòa, nói thật anh đừng cưá»i nhé, tôi không phải là ca sÄ© nhà nghá» vì không ngưá»i nâng đở và không có nhan sắc Má»™ Hòa cắt ngang:

Cô Khanh, cô đừng khiêm nhưá»ng như vậy. Äó là sá»± thật. Diệp Khanh nói, mặt nàng á»­ng hồng, tất cả những nét diá»…n xuất giả tạo ban nãy đã biến mất và thay vào đó là ná»—i buồn thành thật. Em không sợ anh cưá»i đâu anh Hòa, vì em biết anh là ngưá»i tốt, anh sẽ không khinh rẻ em khi nghe chuyện thật. Em hát không hay, lại không đẹp, vì vậy em làm nghá» ca hát này là má»™t chuyện bất đắc dÄ© mà thôi. Nhà em Diệp Khanh ngưng lại, liếc nhanh vá» phía Má»™ Hòa do dá»±:

Hình như anh không thích nghe chuyện của em thì phải?

Tại sao lại không thích?

Nhà cô sao?

Diệp Khanh nói nhá»:

Hoàn cảnh nhà em không được sáng sá»§a mầu Cha em chỉ thích rượu, mẹ em bị bệnhphổi. Bệnh cứ dằng dai mưá»i mấy năm nay. Em còn má»™t ngưá»i anh ở Phi Luật Tân. Anh cÅ©ng biết tình trạng an ninh ở bên ấy bê bối lắm chứ?

Nhưng anh ấy là ngưá»i tốt, chỉ tá»™i lở giao du vá»›i bá»n côn đồ. Cách đây ba năm, há» gán cho anh ấy tá»™i giết ngưá»i và Ä‘em anh ấy giam vào Diệp Khanh lại ngừng, nàng thăm dò:

Anh vẫn không khinh em chứ?

Má»™ Hòa lắc đầu. Bây giá» chàng má»›i thấy bên trong lá»›p phấn son, bên trong nụ cưá»i lả lÆ¡i còn chứa đựng quá nhiá»u nước mắt và cay đắng. Cuá»™c Ä‘á»i lúc nào cÅ©ng phức tạp. Và như thế cô bắt đầu Ä‘i hát à?

Diệp Khanh miá»…n cưởng cưá»i:

Vâng, lúc đó em má»›i mưá»i bảy tuổi, cái tuổi chưa biết gì cả lại ít há»c, em biết hát là nhá» dÄ©a hát. Nhưng hát cÅ©ng đâu phải dá»…, phải có căn bản nhạc lý, phải đẹp, phải biết giao tế, biết thù tạcCòn emem không ngốc đầu lên nổi. Nói thật vá»›i anh, ở Phi Luật Tân không còn chá»— dành cho em, nên em phải chạy sang đây đấy chứ!

Mộ Hòa an ủi:

Tôi thấy cô cũng khá chứ, vì phòng trà này là phòng trà hạng nhất ở đây mà!

Nhưng em sợ em sợ mình hát không được lâu. Mộ Hòa gật đầu:

Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố hết sức tôi để giúp cô. Cảm Æ¡n anh. Diệp Khanh cưá»i. Má»™ Hòa nhìn thấy trong nụ cưá»i đó bao nhiêu là cay đắng. Sau lá»i tâm sá»± cá»§a Diệp Khanh, dưới ánh đèn sáng Má»™ Hòa chắc chắn nàng không phải là Hải Âu rồi. Äây là con Hải Âu khác, má»™t Hải Âu bay trong mưa gió tìm hướng cho Ä‘á»i mình. Dù má»™t khuôn mặt, nhưng cá»­ chỉ và tính hạnh cá»§a cả hai hoàn toàn khác biệt nhaụ

- Cô Khanh ăn đi chứ, nãy giỠcô chỉ nói chớ không thấy cô dùng món nào cả. Món tôm này để nguội ăn không ngon đâu. Diệp Khanh cầm đũa đưa lên ăn tượng trưng một miếng:

Em không dám ăn nhiá»u sợ mập. Thân hình cô đẹp lắm. Diệp Khanh lại cưá»i, nụ cưá»i kiêu hãnh cá»§a má»™t ngưá»i khi được khen. Dù sống lăn lóc, bụi Ä‘á»i, Diệp Khanh cÅ©ng không mất Ä‘i bản năng thích được khen cá»§a ngưá»i đàn bà. Lá»i tâm sá»± cá»§a Diệp Khanh đã làm cho Má»™ Hòa thấy gần nàng hÆ¡n, gần như má»™t thứ tri âm.

Có lẽ hôm qua vì muốn tìm kiếm bóng hình Hải Âu, má»™t thiếu phụ đáng thương qua má»™t hình dáng má»™t cô ca sÄ© hạng bét, phấn son lòe loẹt nên Hòa thấy bá»±c bá»™i. Còn hôm nay lại khác, chàng đã biết cả hai không phải là má»™t. Diệp Khanh không phải là thiếu nữ định tá»± tá»­, và Má»™ Hòa đã nhìn Khanh vá»›i đôi mắt khác, đôi mắt đã tha thứ những khuyết Ä‘iểm nhá» trên ngưá»i nàng.

Anh Hòa, anh có thấy ở đây vui không?

Vui!

Còn cô, cô có đến Äài Loan bao giá» chưa?

Em chưa đi, nhưng rất thích!

Má»™ Hòa cưá»i:



Cô nói chuyện giống dân Äài Loan quá, tôi muốn nói cô có giá»ng nói cá»§a dân Äài Loan. Thế à?

Diệp Khanh mở to mắt:

Em ở phía nam tỉnh Phước Kiến, cả nhà Ä‘á»u dùng tiếng nói địa phương. ÄÆ°a tay lên che miệng, Diệp Khanh mắc cở:

Anh Hòa đừng chê nhé, em nói tiếng Quan Thoại dở lắm, không hay như mấy cô ở Äài Loan. Trương Anh trong Ä‘oàn ca vÅ© nhạc, má»—i khi nghe em nói là lại che miệng cưá»i. Cô ấy đã dạy cho em nói cho đúng giá»ng Bắc Kinh, nào là Má»™t tí nữa, Cô bé, Không khá. Em uốn cong cả lưởi mà nói vẫn không được.

Nhưng rồi cô sẽ nói được.

Má»™ Hòa nhá»› đến chữ má»™t tí mà ngẩn ngÆ¡. Diệp Khanh thật nhạy cảm, nàng cưá»i chữa thẹn:

Anh cưá»i gì đấy?

Có lẽ em bắt chước vô duyên lắm hả anh?

Tôi không cưá»i cô đâu, tôi Ä‘ang cưá»i tôi đây mà. Thì ra chỉ vì tiếng má»™t tí mà chàng đã ép nàng phải hát cho được bản Hải Âu. Hôm qua đúng là ta Ä‘iên. Diệp Khanh không chú ý đến thái độ thẫn thá» cá»§a Má»™ Hòa, nàng tiếp tục nói:

Chi. Trương Anh hứa sẽ giá»›i thiệu em đến Äài Loan hát, anh thấy liệu em có nên hy vá»ng không?

Sao lại không?

Nếu em đến Äài Loan hát, anh có Ä‘i nghe không?

Äi chá»›. Diệp Khanh sung sướng ra mặt, làm như chuyện sang Äài Loan hát là chuyện đã có thật. Äá»™t nhiên Má»™ Hòa xúc động, chàng biết Diệp Khanh dù có sang Äài Loan Ä‘i nữa cÅ©ng không thể nổi tiếng được. Vả lại, cÅ©ng chưa hẳn có phòng trà nào má»i Diệp Khanh vì nàng không phải là má»™t nghệ sÄ© tên tuổi.

Con ngưá»i, nghÄ© cÅ©ng lạ, lúc nào cÅ©ng thích sống vá»›i má»™ng mÆ¡ hÆ¡n là thá»±c tế. NghÄ© đến gánh nặng gia đình đè trên vai ngưá»i thiếu nữ, Má»™ Hòa thấy tá»™i nghiệp. Äây đúng là má»™t mẫu ngưá»i bi thảm đáng thương. Nhưng tá»™i nhất là Khanh chẳng nhìn thấy khả năng mình, cứ mãi say vá»›i ảo tưởng. Anh Hòa, bao giá» anh trở vá» Äài Loan?

Có lẽ một tuần nữa. Nhanh thế?

Diệp Khanh thở ra như nuối tiếc:

Lúc nào rảnh anh đến em chơi. Em chỉ bận hát buổi tối thôi, có thể đi phố với anh suốt ngày được. Cô biết hết thành phố này hả?

Diệp Khanh lắc đầu, Mộ Hòa đột nhiên thấy thích:

Thế thì chúng ta Ä‘i dạo phố vậy. Tại sao phải chôn chân ở đây phí thá»i giá». Cô biết Vưá»n Chim chưa?

Vâng, nổi danh lắm, nhưng không biết ở đó có vui không.

Äến là biết chá»› gì. Thế là cả hai cùng đến Vưá»n Chim.

Má»™ Hòa không hiểu nổi chính mình tại sao lại dây dưa vá»›i Diệp Khanh. Nhưng rồi trong má»™t tuần còn lưu lại, gần như ngày nào chàng cÅ©ng gặp nàng. Bao nhiêu thắng cảnh ở đây từ Vưá»n Chim, Sở Thú, vùng biệt thư. Hô?

BáoÄ‘á»u có dấu chân hai ngưá»i. Há» Ä‘i xinê, uống nước vá»›i nhau suốt ngày.

Má»™t ngưá»i nổi tiếng là không há» có bạn gái như Má»™ Hòa lại Ä‘i phố vá»›i má»™t ca sÄ© loại hạng nhì như Diệp Khanh quả là Ä‘iá»u khó tin. Vì vậy nhóm bạn bè cá»§a chàng, tụi Kiên Chương đã Ä‘em chuyện ấy ra làm đỠtài để đùa. Sá»± thật, giữa Diệp Khanh và Má»™ Hòa không có má»™t cái gì cả. Làm sao Diệp Khanh chen chân vào tim Hòa, Hòa chỉ mến bản tính hiá»n hòa cá»§a nàng, thông cảm gia thế và hiểu rõ ước vá»ng cá»§a nàng, thế thôi. Tuy gần nhau nhưng hỠít Ä‘i sâu vào nhau. Diệp Khanh là loại đàn bà ít dùng đến tư tưởng, há» gần nhau như hai ngưá»i bạn đồng hành. Bao giá» cÅ©ng như bao giá», Diệp Khanh tán tụng Hòa vá»›i má»™t câu duy nhất. Anh thật là tốt!



Thế thôi, Mộ Hòa không hiểu rõ ý Diệp Khanh, phải chăng vì phong cách quân tử của chàng?

Hay những ngưá»i đàn ông trước đến vá»›i nàng chỉ toàn là má»™t lÅ© lợi dụng?

Dù thế nào Ä‘i nữa, trong câu nói đơn giản kia chàng cÅ©ng nhìn thấy được ná»—i cay đắng đã qua cá»§a Khanh, chàng không đủ can đảm để hạch há»i, cÅ©ng như thấy há»i ra cÅ©ng chẳng ích lợi gì. Có Ä‘iá»u Hòa biết, Diệp Khanh tuy vô há»c, tuy tầm thưá»ng nhưng vẫn đủ tính tá»± ái và kiêu hãnh. Vì vậy có lần, khi chàng định há»i rõ hÆ¡n vá» gia cảnh cá»§a Khanh thì Diệp Khanh nói lảng sang chuyện khác. Nhìn gương mặt đột nhiên tối sầm cá»§a nàng, Má»™ Hòa cÅ©ng Ä‘oán hiểu sá»± thật còn bi đát hÆ¡n lá»i Khanh đã kể. Và nhất là sau nhiá»u lần Ä‘i nghe hát, chàng biết rõ nàng chỉ có hai bá»™ áo trình diá»…n duy nhất đó thôi nên chàng càng thông cảm Khanh hÆ¡n.

Sá»± thông cảm pha lẫn thương hại đó không phải là tình yêu. Má»™ Hòa chắc chắn như thế. Äối vá»›i Diệp Khanh, chàng vẫn cố giữ má»™t khoảng cách, ngay cả những câu nói vồn vã, thân mật chàng cÅ©ng không dám xá»­ dụng. Chàng quí trá»ng Diệp Khanh như quí trá»ng tình cảm cá»§a chính mình, do đó chàng không muốn lừa dối Diệp Khanh. Tuy ông Giám Äốc ho.

Văn đã hứa là sẽ tái ký hợp đồng vá»›i nàng thêm má»™t tháng, nhưng Hòa cÅ©ng không tin tưởng lắm, nói chi đến chuyện sang Äài Loan. Má»™ Hòa không quen lá»›n, không thế lá»±c, làm sao giúp đở Diệp Khanh có hiệu lá»±c được. Trước hôm rá»i Tân Gia Ba, Má»™ Hòa má»i Diệp Khanh Ä‘i dùng cÆ¡m tối tại má»™t nhà hàng ca nhạc, rồi Ä‘i nhảy. Diệp Khanh xin phép ông Văn nghỉ được má»™t hôm. Nhưng nàng lại đỠnghị má»™t chương trình khác vá»›i Má»™ Hòa:

Äêm cuối cùng chúng ta được gần bên nhau thì dại gì chui đầu vào những chá»— đông ngưá»i thế, tìm má»™t nÆ¡i nào vắng vẻ nói chuyện vá»›i nhau có phải hay hÆ¡n không?

Nhìn ánh mắt thiết tha cá»§a Diệp Khanh, Má»™ Hòa cảm động. Äây có phải là lá»i nói cá»§a Diệp Khanh không, má»™t ngưá»i con gái lăn lá»™n giữa chốn ăn chÆ¡i, biết thèm khát những giây phút yên tÄ©nh. Tình cảm Má»™ Hòa rất phức tạp, chàng vừa thấy gần gÅ©i nhưng cÅ©ng thấy thật xa lạ. Thế là hai ngưá»i đến má»™t quán cà phê thật vắng. Có má»™t khoảng thá»i gian dài há» ngồi bên nhau không nói má»™t lá»i nào cả.

Khói cà phê bốc lên nhạt nhòa. Trong một chốc Mộ Hòa cảm thấy luyến tiếc. Còn Diệp Khanh?

Nàng cÅ©ng không nhí nhảnh như má»i hôm mà u hoài như má»™t triết gia. Sá»± u hoài đó giữa ánh sáng má» mỠảo ảo, Má»™ Hòa thấy nàng giống ngưá»i con gái trên chuyến đò Hương Cảng

- Cá»­u Long, giống cánh chim Hải Âu la. Lùng. DÄ© nhiên, đó chỉ là ảo giác bởi ánh đèn má». Hoàn cảnh chung quanh thưá»ng đưa con ngưá»i vào lầm lẫn dá»… dàng, đó là chưa kể cả hai lại có vóc dáng giống hệt nhau. Má»™ Hòa lắc đầu, bóng dáng chim Hải Âu trên thuyá»n đã biến mất, chàng thấy cần nói vá»›i Khanh vì sau đêm nay chàng sẽ không còn dịp để nói vá»›i nàng nữa. Cuá»™c gặp gở còn ngẫu nhiên hÆ¡n mây trá»i, tình cảm rồi sẽ còn hay mất, Ä‘iá»u đó còn khó nhặt hÆ¡n bóng mây dưới nước. Dù sao Má»™ Hòa cÅ©ng không thể câm lặng được, tình cảm trong tim cần phải giải tá»a. Diệp Khanh, từ nay có lẽ chúng ta sẽ không bao giá» gặp lại nhau nữa. Em sẽ tìm cÆ¡ há»™i sang Äài Loan!

Lòng tin tưởng của Diệp Khanh khiến Hòa thấy thương hại. Nàng sẽ sang được đấy chăng?

Không thể tin được, nhưng Má»™ Hòa cÅ©ng đưa danh thiếp cho Khanh. Nếu Khanh có sang đấy, nhá»› viết thư cho tôi để tôi ra phi trưá»ng đón nhé!

Äịa chỉ này dá»… tìm lắm, có cả số Ä‘iện thoại cá»§a tòa soạn. Em biết mà, em biết anh là ngưá»i có tên tuổi. Má»™ Hòa sa sầm nét mặt:

Tôi vừa định cho cô biết là tôi không có tên tuổi như cô tưởng đâu. Vả lại Diệp Khanh, Khanh đừng có đặt trá»n niá»m tin vào tôi quá như vậy, vì làm báo thì cÅ©ng là làm thuê chá»› có phải là ông thần vạn năng đâu. Tôi chỉ là má»™t ký giả ăn lương nên phải làm việc cho nhà báo, chá»› chẳng ra gì như cô tưởng đâu. Diệp Khanh chăm chú nhìn Hòa, trong khi Hòa tiếp:

Vì vậy tôi rất tiếc. Phải chi cái thế tôi mạnh hÆ¡n tôi sẽ giúp đở cho cô nhiá»u hÆ¡n. Thật ra thì Má»™ Hòa ngập ngừng má»™t tí má»›i nói:

Cô Khanh, tôi có mấy lá»i thành thật, mong cô đừng ngạc nhiên. Tôi nghÄ© là nghá» hát xướng có vẻ không thích hợp vá»›i cô cho lắm, vì nó không thể dài lâu được. Tôi nghÄ© là, nếu có thá»i giá», cô cÅ©ng nên Ä‘i há»c thêm. Tôi nói thế cô không giận chứ?

Diệp Khanh yên lặng, tròng mắt đẫm lệ. Má»™ Hòa nở nụ cưá»i gượng, tiếp:

Thôi được rồi, để chuyện đó sang một bên, bây giỠcô có thể cho tôi biết địa chỉ của cô ở Phi Luật Tân không?

Diệp Khanh ngơ ngác:

Äịa chỉ ở Phi Luật Tân nào?

Tôi muốn biết để viết thư cho cô. Diệp Khanh xoe tròn mắt cảm động:

Thật sao?

Anh sẽ viết thơ cho em à?

Vâng. Thế mà em cứ tưởng Cô tưởng sao?





Diệp Khanh vá»›i nụ cưá»i e thẹn:

Em cứ tưởng vá» Äài Bắc xong là anh sẽ quên em ngay. Thôi được, để em Ä‘á»c cho anh biết nhé!

Má»™ Hòa ghi lấy địa chỉ cá»§a Diệp Khanh xong cưá»i nói:

Còn cô, cô sẽ viết thơ cho tôi chứ?

Diệp Khanh ngập ngừng:

Chữ viết cá»§a em xấu quá, sợ anh cưá»i. Má»™ Hòa cưá»i:

Mấy chữ tôi khá»e mạnh chắc cô viết được mà?

Diệp Khanh cưá»i xòa, mặt á»­ng hồng. Hòa thấy nàng cÅ©ng khá hấp dẫn, có Ä‘iá»u nàng trang Ä‘iểm nhiá»u quá thành ra bao nhiêu vẻ đẹp thanh thoát đã bị che lấp hết. Hòa định nói thật Ä‘iá»u ấy ra nhưng lại sợ bị hiểu lầm. Khoảng thá»i gian còn lại rồi cÅ©ng trôi qua thật nhanh. Äêm đã khuya, Má»™ Hòa phải trở vỠđể sắp xếp hành lý. Chàng căn dặn:

Sáng sớm phi cơ đã cất cánh, Khanh đừng ra tiễn nhé?

Diệp Khanh gật đầu, Mộ Hòa lấy trong túi ra một phong thư, đẩy nhẹ tới trước mặt nàng, do dự một chút nói:

- Ở đây có má»™t ít tiá»n, thật tình tôi muốn tôi giàu hÆ¡n, nhưng rất tiếc mình chỉ là má»™t kẻ thuá»™c giai cấp lương tháng, thành thá»­ tôi không thể giúp đở Khanh nhiá»u hÆ¡n. Số tiá»n này Khanh cứ nhận Ä‘i để may thêm má»™t vài chiếc áo. Diệp Khanh ngẩng mắt lên nhìn Má»™ Hòa ngạc nhiên, nàng lúng túng:

AnhAnh đừng đưa tiá»n như thế, không tốt. Mắt Khanh bắt đầu ướt, giá»ng nàng nghẹn ở cổ. AnhEm không cần tiá»n, em không nhận tiá»n cá»§a anh đâu, anh cất Ä‘i!

Sao vậy?

Má»™ Hòa chau mày chẳng hiểu gì cả. Không lẽ nàng chưa há» nhận tiá»n cá»§a đàn ông sao?

Không lẽ hành động của chàng đã làm cho tự ái nàng bị thương tổn sao?

Hay là những lá»i nói cá»§a chàng làm nàng xúc động?

Nàng nghÄ© rằng ta nghèo không nở lấy tiá»n cá»§a ta. Má»™ Hòa đặt tay mình lên tay Diệp Khanh, chàng thành thật bảo:

Nhận Ä‘i Diệp Khanh, tôi tuy không giàu nhưng cÅ©ng không đói lắm đâu. Äây chỉ là má»™t số tiá»n nhá», chẳng có nghÄ©a gì. Nếu cô thấy không cần xài, cứ gá»­i vá» nhà biếu mẹ cô. Cô đừng hiểu lầm, tôi không coi thưá»ng Khanh đâu, cÅ©ng như không có má»™t dụng ý nào vá»›i Khanh cả. Chúng ta sắp chia tay nhau rồi, sau này biết còn có cÆ¡ há»™i để gặp nhau nữa không. Tiá»n đây không đủ để biểu lá»™ má»™t phần vạn lòng thành cá»§a tôi đối vá»›i Khanh đâu, nhưng tôi muốn giúp đở, gá»i là má»™t chút ká»· niệm vậy mà. Diệp Khanh quay mặt nhìn nÆ¡i khác, nghẹn ngào:

Tại saoTại sao anh lại tốt với em như vậy?

Má»™ Hòa nhìn thấy những giá»t nước mắt lăn xuống má Khanh. Chàng cảm động, chàng không thể nghÄ© Khanh lại yếu Ä‘uối như vậy:

Äừng Äừng khóc Khanh ạ, nếu tôi có lá»—i lầm gì Diệp Khanh lắc đầu lấp bấp:

Không, không phải thế, có Ä‘iá»uKhanh thấy hổ thẹn quáKhanh không ngá» anh tốt vá»›i Khanh như vậyAnh làm sao biết được, Khanh chỉ là má»™t ngưá»i Nguy rồi, ta đã làm tá»± ái nàng bị tổn thương, ta đã xúc phạm nàng. Má»™ Hòa không muốn nghe nàng nói thêm, chàng xiết chặt tay nàng nói:

Thôi đừng nói nữa, tôi hiểu rồi. Khanh là ngưá»i con gái tốt, cất tiá»n Ä‘i, chúng ta phải vá» chứ. Tôi phải vá» khách sạn thu xếp hành lý. Má»™ Hòa mở ví Diệp Khanh ra, đặt phong thư vào, xong trao lại. Diệp Khanh lau nhanh nước mắt, nàng yên lặng đứng dậy. Sau khi thanh toán tiá»n xong, hỠđứng lên Ä‘i vá». ÄÆ°a Diệp Khanh vá» khách sạn cá»§a nàng xong, Má»™ Hòa còn dặn dò:

Ráng giữ gìn sức khá»e Khanh nhé!


Diệp Khanh gật đầu, đưa mắt luyến lưu nhìn Mộ Hòa:

Chúng ta rồi sẽ có ngày gặp lại nhau. Má»™ Hòa cưá»i nhẹ:

Mong rằng thế. Diệp Khanh ngập ngừng:

Thôi mình chia tay nhé. Ngủ ngon!

Má»™ Hòa đưa mắt nhìn theo bóng Diệp Khanh khuất hẳn trong khách sạn chàng má»›i quay lưng lại gá»i xe trở vá». Khí hậu nóng ấm như tháng hạ, bầu trá»i ngập ánh sao khuya lấp lánh. Sáng hôm sau, theo chân phái Ä‘oàn ra phi trưá»ng, hành lý đã khám xét xong, bước ra sân bay thì Hòa đột nhiên nghe tiếng gá»i lá»›n từ sau vá»ng lại:

Anh Hòa!

Anh Hòa!

Chàng quay đầu lại, Diệp Khanh trong chiếc áo trắng, tóc xõa dài, đang lướt nhanh qua hành lang và đứng trên sân đưa tay vẫy vẫy. Mộ Hòa cũng đưa cao tay lên. Thôi chào nhé!

Gió ở sân bay thật to, tiếng nói của chàng có lẽ bị gió cuốn đi mất. Những cánh tay đưa tiễn!

Má»™ Hòa vừa Ä‘i vừa quay đầu nhìn lại. Diệp Khanh đưa tay lên làm loa nói to câu gì Hòa không nghe rõ, chàng há»i lại:

Cái chi?

Em sẽ đếnÄài Loan. Nàng hét thật to, chàng gật đầu cưá»i, để cho nàng biết là chàng đã nghe thầu Bước lên phi cÆ¡, đứng trên đầu cầu thang chàng quay lại má»™t lần nữa, Diệp Khanh vẫn còn đứng đấy, mái tóc dài tung theo gió bay bay. Vào lòng máy bay, ngồi xuống, phi cÆ¡ bắt đầu trưá»n mình trên phi đão. Má»™ Hòa cá»™t chặt giây an toàn, chàng ngồi yên, đưa mắt nhìn ra khung kính, bóng Diệp Khanh đã biến mất.

Anh chàng Kiên Chương ngồi bên cạnh, bắt đầu hát nghêu ngao má»™t bản nhạc thịnh hành Tim anh gởi lại San Francisco nhưng hắn đổi lá»i. Tim anh đã gá»­i lại Tân Gia Ba Vì nÆ¡i ấy còn có ngưá»i nhá»› đến Má»™ Hòa nhún vai không buồn lên tiếng.

Phi cÆ¡ đã rá»i mặt đất, len qua mây và vút cao lên trá»i xanh.
Tài sản của phithienthanvu

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #5  
Old 15-05-2008, 01:18 AM
phithienthanvu's Avatar
phithienthanvu phithienthanvu is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: MátcÆ¡va
Bài gởi: 74
Thá»i gian online: 5 ngày 4 giá» 14 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 4 Posts
Hải Âu Phi Xứ Nguyên Tác: Quỳnh Dao

Chương Bốn



Tối hôm ấy, Má»™ Phong đến ngồi giưá»ng anh há»i:

Anh Hòa, hôm nay anh làm gì thế?

Làm gì mà ngẩn ngẩn, ngơ ngơ đê?

VÅ© Thưá»ng nó hoảng lên vậy?

Má»™ Hòa nằm từ chiá»u đến giá» vẫn không buồn dậy, chàng thá» Æ¡ đáp:

Thế à?

Cô ấy bị giật mình thật hả?

Sao lại không?

Nó cứ há»i em mãi là tại sao anh có vẻ ngá»› ngẩn như vậy?

Em bảo nó là anh hàng ngày cÅ©ng bình thưá»ng lắm, không hiểu sao hôm nay vừa thấy nó là anh lại kỳ quặc thế chứ. Anh Hòa, có chuyện gì thế?

Anh tưởng VÅ© Thưá»ng là ai?

Má»™ Hòa buồn phiá»n trả lá»i:

Anh có tưởng gì đâu, chỉ tại anh mệt quá, nên choáng váng nhìn lầm. Vậy thì anh xin nghỉ việc mấy hôm đi?

Mộ Hòa nhìn lên trần:

VÅ© Thưá»ng là bạn cá»§a em à?

Vâng. Từ bao giỠthế?

Cở một tháng nay. Mộ Hòa đưa tay lên gối đầu, tiếp tục nhìn lên trần nhà:

À, thì ra thế?

Thế cô ấy ở ngoại quốc má»›i vỠđây há»c à?

- Ở ngoại quốc?

Làm gì có chuyện đó. Cha me. VÅ© Thưá»ng Ä‘á»u ở Äài Loan cả mà. Nhà cô ấy giàu lắm, em thưá»ng đến nhà VÅ© Thưá»ng chÆ¡i, ở gần đây thôi, đưá»ng Nhân NghÄ©a đó. Nhà nó là biệt thá»± hai tầng, có cả vưá»n hoa, lá»›n hÆ¡n gấp hai nhà chúng ta đấy, như cung Ä‘iện cá»§a nhà vua. VÅ© Thưá»ng là con má»™t nên được cha mẹ nuông chìu vô cùng. Ông bố cô ấy làm gì?

Hãng du lịch. Nghe nói còn có mấy chi nhánh ở ngoại quốc nữa. Hiện nay tại núi Dương Minh, ông có một biệt thự hình như tên là Nhàn Vân thì phải. Ông bố cô ấy tên gì?

Cái đóAi làm sao biết được?



Em làm sao Ä‘iá»u tra tổ tông tám Ä‘á»i cá»§a ngưá»i ta được?

Mộ Phong ngừng nói, nhìn Hòa một lúc rồi đột nhiên kêu lên:

Anh Hòa, anh thích nó phải không?

Ngay từ đầu là em đã thấy ngay mà. Vậy mà đòi giá»›i thiệu, anh lại bảo không cần, mà bây giá» lại há»i tá»›i há»i lui đủ thứ hết. Cho anh hay, tán nó không phải dá»… đâu, nó có hàng tá bạn trai đầu Má»™ Hòa đột ngá»™t ngồi dậy:

À thì ra cô ấy làMá»™ Phong, có phải VÅ© Thưá»ng là đứa bạn biết hát cá»§a em đấy không?

Vâng, tuy không bằng ca sÄ© nhưng nó hát cÅ©ng tá»›i lắm. VÅ© Thưá»ng má»›i vào há»c trưá»ng em niên khóa này à?

Nói giởn hoài, nó vào đây há»c từ năm thứ nhất đến nay chứ. Má»™ Hòa ngẩn ngưá»i ra, chàng nhảy xuống giưá»ng, hai tay vuốt nhanh mái tóc rồi bước ra cá»­a. Má»™ Phong ngạc nhiên gá»i theo:

Anh Hòa, anh đi đâu đấy?

Äi làm. Ra đến phòng khách, chàng đụng đầu vá»›i mẹ, bà Du giữ chàng lại:

Nghe em con nói con không được khá»e, sao không nằm nhà lại Ä‘i đâu nữa đây?

Äến tòa báo. Xin phép nghỉ má»™t hôm không được à?

Mộ Hòa khó chịu:

Con có bệnh hoạn gì đâu mà ở nhà làm gì?

Bà Du ngạc nhiên:

Cái thằng này thật làThôi vậy thì ăn cơm rồi đi!

Con không ăn. Má»™ Hòa vừa dứt câu là đã đến cá»­a, chỉ má»™t lúc có tiếng xe nổ máy và nhá» dần. Bà Du đứng trong phòng khách vẫn không hết ngạc nhiên, quay đầu lại bà thấy Má»™ Phong đứng nÆ¡i cá»­a trông theo. Bà há»i:

Con biết anh con làm sao không?

Ai làm nó giận thế?

Mộ Phong đáp:

Con có biết gì đâu, từ chiá»u tá»›i giá» con thấy anh ấy Ä‘iên Ä‘iên làm sao ấy Con sợ anh Hòa dám bị bệnh thần kinh lắm đó mẹ. Äừng nói bậy, không nên con!

Có lẽ ông ấy yêu con VÅ© Thưá»ng rồi mẹ ạ. Như thế cÅ©ng hay. Con nhá»› tạo cÆ¡ há»™i cho chúng nó gặp thưá»ng xuyên nhé con. Má»™ Phong nhún vai:

Nếu má»—i lần anh Hòa gặp VÅ© Thưá»ng lại dở dở ương ương như vậy thì không gặp tốt hÆ¡n. Mẹ không thấy ban nãy anh Hòa đã làm cho ngưá»i ta ngượng đến độ nào à?

Anh ấy cứ há»i mãi mấy câu lẩm cẩm khiến con đứng má»™t bên còn thấy ngượng nữa là nó Bà Du vẫn nuôi hy vá»ng:

Nhưng đây là đứa con gái đầu tiên mà nó chú ý đến phải không?



Mẹ cứ mÆ¡ má»™ng mãi. Äám bạn trai cá»§a VÅ© Thưá»ng có thể sắp hàng từ Äài Loan đến Mỹ, nó đâu thèm để ý đến ông anh gàn dở cá»§a con. Nói vậy chá»› anh con cÅ©ng có cái hay cá»§a nó chứ. Má»™ Phong cưá»i ngất:

Mẹ nào chẳng khen con hay. Nhưng vá»›i chúng con, khi lá»±a chá»n bạn trai, chúng con kén kỹ lắm chứ. Ngang hàng cÅ©ng không được mà yếu quá cÅ©ng không được. Bà Du cưá»i theo:

Mẹ thật chẳng hiểu tụi chúng bay bây giá» thế nào cả, mẹ thấy anh Hòa cá»§a con chá»n bạn gái cÅ©ng thế. Bướng quá cÅ©ng chê mà hiá»n quá cÅ©ng không thích. Nhưng mẹ cứ yên tâm Ä‘i, rồi có ngày ông anh quí cá»§a con sẽ chẳng chê cái gì tuốt tuốt. Thật không?

Tao nghi quá. Mà con nhìn thái độ hôm nay của thằng Hòa xem, nó làm như bận rộn lắm, nhưng không biết bận rộn cái gì!

Thật vậy, mấy hôm liá»n Má»™ Hòa Ä‘i đâu biệt tăm. Sáng vừa thức dậy đã bá» Ä‘i, mãi đến tối mò má»›i bò vá» nhà. Má»i ngưá»i không ai thấy mặt chàng cả. Tối hôm ấy, sau khi vá» nhà, chàng hối hả dùng mấy miếng cÆ¡m là đặt đũa xuống, định bá» Ä‘i. Ông Du Bô. Cao nhịn không được, gá»i:

Mộ Hòa!

Má»™ Hòa đứng lại. Cha gá»i con có việc chi?

Mấy hôm nay có việc gì mà bận rộn thế?

Có án mạng à?

Không, nhưng con có tí việc riêng. Chuyện riêng à?

Ông Du mở to mắt nhìn Hòa như vừa khám phá một chuyện lạ, ông không ngỠca?

Hòa mà cũng có chuyện riêng. Chuyện gì vậy con?

Mộ Hòa bối rối:

Chuyện cá»§a con mà, cha cần gì phải biết. Äáp xong chàng cưá»i hì hì rồi lại bá» Ä‘i mất. Ông bà Du chỉ còn biết ngồi nhìn nhau. Ông Du bảo vợ:

Thằng Hòa lúc này làm gì mà bí mật thế?

Em có biết gì đâu, chỉ thấy nó tối nào cÅ©ng Ä‘i lòng vòng trong phòng miệng lẩm bẩm cái gì Hải Âu bay vá» phương đông, phương Ä‘oái. Có lẽ nó Ä‘ang há»c làm thÆ¡. Trá»i Æ¡i!

Mộ Phong kêu lên:

Anh ấy Ä‘á»c Hải Âu à?

Vậy thì nguy rồi. Ông bà Du lo lắng:

Cái gì?

Làm sao con?

Có lẽ anh Hòa mắc bệnh thần kinh rồi đầu Hôm trước vừa nhìn thấy VÅ© Thưá»ng là anh ấy há»i ngưá»i ta có biết hát bản Hải Âu không, khiến ngưá»i ta phải ngÆ¡ ngác. Bây giá» lại lẩm bẩm Hải Âu thì chắc chắn vì làm việc quá sức nên anh ấy bị bệnhHải Âu rồi đấy!

Bà Du e ngại nhìn con gái:

Hồi nào tá»›i giá» mẹ có nghe nói chứng bệnh nào gá»i là bệnh Hải Âu đâu?



Bệnh này phát sinh từ lúc VÅ© Thưá»ng đến nhà chÆ¡i, vậy thì mẹ thấy có lẽ chỉ có VÅ© Thưá»ng má»›i trị nổi cÆ¡n bệnh đó thôi. Ông Du cưá»i to:

À!

Thì ra chỉ vì má»™t đứa con gái. Tôi khuyên bà đừng bận tâm lo lắng gì cả, nếu quả thật chỉ vì đàn bà thì không có gì gá»i là lạ cả. Bà Du không hiểu:

Ông nói thế là thế nào?

Ông Du chậm rãi kể:

Hồi anh má»›i gặp em, ná»­a đêm hôm ấy anh đã ra ngồi dưới gốc cây cưá»i tình vá»›i trăng sao Bà Du mắng yêu chồng:

Quá»· này, già không nên nết. À, mà chắc bị di truyá»n, hèn gì chẳng cha nào con nấy!

Má»i ngưá»i cưá»i xòa, và sá»± bất thưá»ng cá»§a Má»™ Hòa cÅ©ng bay mất theo tiếng cưá»i. Nhưng vá»›i Má»™ Hòa, chàng vẫn bận rá»™n. Sáng Ä‘i đến tối mịt má»›i vá», cả hai tuần lá»… như vậy Hòa má»›i có vẻ trở lại bình thưá»ng. Nhưng chàng lại thích ngồi má»™t mình yên lặng suy nghÄ©. Chiá»u hôm ấy, vừa trở vá», bước vào cá»­a là Má»™ Hòa đã giật mình. Vì nÆ¡i phòng khách, VÅ© Thưá»ng và Má»™ Phong Ä‘ang ngồi bên nhau uống cam vắt. Trước mặt há» còn có gã con trai cao cao gầy gầy. Há» Ä‘ang bàn luận Ä‘iá»u gì mà có vẻ sôi nổi lắm. Sá»± có mặt cá»§a Má»™ Hòa cắt ngang câu chuyện. Má»™ Phong đứng dậy giá»›i thiệu:

Äây là Du Má»™ Hòa, ông anh cá»§a tôi; còn đây là anh Lưu Chấn Nghi. Lưu Chấn Nghi là bạn cá»§a em, còn Dương VÅ© Thưá»ng chắc khá»i cần phải giá»›i thiệu chứ?

Du Má»™ Hòa liếc nhanh vá» phía VÅ© Thưá»ng, hai ánh mắt chạm nhau, VÅ© Thưá»ng nhoẻn miệng cưá»i, gương mặt hồn nhiên như chim đỗ quyên, như hương xuân phảng phất, nhưng vẫn còn chút ít nghi ngá». Nàng chưa quên cái buổi gặp gở đầu tiên. Má»™ Hòa hiểu, chàng quay sang Chấn Nghi, anh chàng Ä‘ang đưa tay ra bắt:

Lâu nay có Ä‘á»c bài cá»§a anh, biết anh lâu mà đến bây giá» má»›i gặp ngưá»i. Má»™ Hòa bắt tay và quan sát ngưá»i bạn má»›i. Mày sậm mắt to, cằm nhá», mÅ©i cao, cÅ©ng khá đẹp trai. Mái tóc dài nhưng không rối, áo choàng khoác ngoài, bên trong là chiếc sÆ¡ mi màu trứng gà. Sinh viên trưá»ng Mỹ Thuật, Má»™ Hòa không rõ thành tích nghệ thuật cá»§a hắn, tuy nhiên nhìn dáng dấp bên ngoài trông cÅ©ng có vẻ nghệ sÄ© lắm đấy chứ. Má»™ Hòa chỉ phật ý má»™t Ä‘iá»u là anh chàng khách sáo quá, không thích hợp vá»›p cách ăn mặc tí nào cả. Chàng vừa cưá»i vừa bắt tay Nghi:

Äừng gá»i tôi là anh, cứ gá»i tên tôi không cÅ©ng được, tôi thích gá»i như thế

- Lưu Chấn Nghi và Dương VÅ© Thưá»ng. Khi Ä‘á»c đến tên VÅ© Thưá»ng, cổ há»ng chàng nghẹn lại. ÄÆ°a mắt nhìn VÅ© Thưá»ng, chàng há»i:

Tôi có cắt đứt nguồn hào hứng của các bạn không?

Cá»­ chỉ cá»§a VÅ© Thưá»ng thật cởi mở:

Có gì hào hứng đâu, tụi này Ä‘ang nghe anh Nghi kể lại chuyện anh ấy bị cảnh sát hốt. Má»™ Hòa ngạc nhiên há»i Chấn Nghi. Tại sao bồ bị cảnh sát hốt?

Mong rằng đó không phải chuyện trầm trá»ng. Chấn Nghi đưa tay sá» lên tóc, nói vá»›i Má»™ Hòa:

Thì cũng tại mái tóc của tôi này. Anh Hòa, anh thử nhìn xem mái tóc tôi có gì không phải đâu?

Thá»i buổi bây giá» thanh niên Ä‘á»u để tóc dài, tại sao chúng tôi không có quyá»n để chứ?

Äể tóc dài có ngăn cản sá»± tiến bá»™ hay tá»± do cá nhân cá»§a ai đâu?

Anh Hòa, anh là ngưá»i má»›i xuất ngoại trở vá», chắc anh cÅ©ng thấy ngưá»i ngoại quốc Ä‘á»u để tóc dài hết phải không?

Má»™ Hòa liếc nhanh vá» phía VÅ© Thưá»ng, xong lên tiếng:

Tôi chỉ má»›i Ä‘i má»™t vòng Äông Nam à thôi, vì vậy tôi thấy chỉ có thanh niên ở Hương Cảng má»›i để tóc dài, còn thanh niên Thái Lan và Tân Gia Ba Ä‘á»u để tóc ngắn. Rồi Má»™ Hòa nhìn VÅ© Thưá»ng há»i:

Phải không cô?



VÅ© Thưá»ng cưá»i, lắc đầu:

Äừng há»i tôi, vô ích, tôi chưa há» sang Thái Lan cÅ©ng như Tân Gia Ba mà. Má»™ Hòa quay đầu lại nói vá»›i Chấn Nghi:

Tôi thấy để tóc dài cÅ©ng chẳng có gì trở ngại, nhưng vấn đỠvệ sinh sạch sẽ cÅ©ng quan trá»ng. Äể tôi chỉ bồ má»™t phương pháp để tóc dài mà cảnh sát không có quyá»n hốt. Chấn Nghi thích thú:

Cách gì đấy anh Hòa?

Bồ để tóc dài một chút, xong chải cao lên, lấy kẹp kẹp lại, xong cột khăn lên. Làm thế chi vậy?

Mình hoài cổ mà, bồ không thấy trên những bức há»a xưa, tóc tai ông bà ngưá»i nào cÅ©ng dài cả sao. Tóc dài đến độ há» phải dùng khăn vấn lên. Mái tóc ngắn ngắn cá»§a chúng mình chỉ có mưá»i mấy năm lịch sá»­ thôi. Thuở xưa trừ ngưá»i Mãn Thanh bím tóc không kể, còn bất cứ má»™t ai kể ca?

Khổng Tử cũng để tóc dài cơ mà. Lưu Chấn Nghi khoái chí ôm đầu:

Äúng rồi, tôi ngu quá không nghÄ© đến lý do này để cãi lại mấy ông cảnh sát. Má»™ Hòa lắc đầu:

Tôi thấy không nên cãi vá»›i cảnh sát. Vấn đỠđúng hay sai tùy theo quan niệm sống cá»§a má»—i ngưá»i. Nếu mình Ä‘em lý lẽ trên ra cãi vá»›i cảnh sát, há» há»i lại phụ nữ thá»i xưa bó chân, bây giá» có nên bó chân không thì cậu nghÄ© sao?

Chấn Nghi bối rối:

À, còn rắc rối đó nữa chứ?

Thá»±c ra thì tóc dài tóc ngắn gì cÅ©ng được cả, đó là thá»i trang mà. Tất cả những thá»i trang này Ä‘á»u do Tây Phương mang lại, ngay cả lối cắt tóc ngắn cÅ©ng thế, lúc Âu Châu Ä‘ang thịnh hành mốt này thì triá»u Mãn Thanh cá»§a xứ ta cÅ©ng vừa bị lật đổ nên chúng ta theo Tây Phương vá»›i phong trào cải cách luôn đầu Bồ nghÄ© xem trong lúc cả nước để tóc dài mà cắt tóc ngắn cÅ©ng vào bót cảnh sát ngồi như thưá»ng. Chuyện vui đấy hả?

Mốt tóc cÅ©ng giống như những chiếc váy thá»i trang cá»§a quý bà vậy, lúc thì dài thoòng, lúc lại cụt ngá»§n. Chỉ có mái tóc cá»§a tụi này là không thay đổi, sáu mươi năm vẫn vậy. Chấn Nghi thích chí:

Äúng rồi, thế tại sao chúng ta không chạy theo mốt?

Chúng ta không theo kịp thá»i đãi không phải chỉ ở mái tóc thôi, mà ngay cả những vấn đỠkhác như giáo dục, thiết kế đô thị, giao thôngCòn tóc tai chỉ là chuyện nhá», nhỠđến độ không đáng nói tá»›i. Chấn Nghi ngở ngàng:

Nhưng màAnh Hòa, anh chấp nhận hay phản đối chuyện để tóc dài?

Má»™ Hòa cưá»i:

Cá nhân tôi thì tôi không phản đối cÅ©ng không chấp nhận. Tôi nghÄ© là chỉ cần giữ gìn cho sạch sẽ, còn tóc ngắn dài là tùy thích. Tôi chá»§ trương làm thế nào cho kiến thức ngưá»i dân cao, không mù quáng a dua theo Tây Phương là được, cÅ©ng như đừng để cho thành phố toàn má»™t loại hippy. Cảnh sát quá cứng rắn trong việc bắt mấy ông tóc dài vá» bót cÅ©ng không phải, vì để tóc dài đâu phải là má»™t cái tá»™i. Lưu Chấn Nghi kêu lên:

Thế tại sao anh không viết một bài đưa vấn đỠđó lên báo?

Mộ Hòa đùa:

Tôi sợ không ai thèm Ä‘á»c má»™t bài như vậy. Bồ không thấy trên truyá»n hình, trên phim ảnh ngưá»i ta chiếu cảnh mấy ông tóc dài bị cắt tóc sao?

Viết chi để phiá»n nhiá»…u, vả lại tôi cÅ©ng không để tóc dài mà. Má»™ Phong và VÅ© Thưá»ng cưá»i to. Má»™ Phong chưa há» thấy thái độ châm biếm cao độ cá»§a ông anh mình như thế này bao giá». Trước mặt Má»™ Hòa, Chấn Nghi chỉ là má»™t tên cù lần, thế mà hắn vẫn không chịu thua, cứ lên tiếng gá»i:

Anh Hòa ơi Mộ Phong dằn không được, đứng dậy:

Anh Nghi, anh tôi đã bảo cứ gá»i tên nhau cho thân mật, anh làm gì cứ gá»i anh Æ¡i, anh hởi mãi làm tôi cÅ©ng sốt ruá»™t. Theo tôi thấy chuyện tóc dài cá»§a anh không đáng mang ra thảo luận. Ai muốn để thì để, nhưng tôi thấy anh để tóc ngắn có vẻ đẹp hÆ¡n. Chấn Nghi thích thú:


Thế à?

Vậy thì mai tôi sẽ Ä‘i cắt tóc ngắn. Không ngá» Má»™ Phong lại có biện pháp khá hÆ¡n mấy ông cảnh sát nhiá»u. VÅ© Thưá»ng vừa cưá»i vừa nói khiến Chấn Nghi đỠcả mặt. Má»™ Hòa nhìn VÅ© Thưá»ng, cô bé hôm nay mặc áo ngắn tay màu Ä‘á», chiếc mini jupe màu Ä‘en, giữa là má»™t thắt lưng bằng da to tướng, chân mang giày cổ cao màu Ä‘á». Trông nàng thật hồn nhiên, thật tươi tắn. Mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt á»­ng hồng, hai mắt Ä‘en nháy, nụ cưá»i lúc nào cÅ©ng gắn trên môi. Äúng là má»™t mẫu nữ sinh viên lý tưởng. Nhưng Má»™ Hòa vẫn không nhìn thấy má»™t ít bóng dáng nào cá»§a Diệp Khanh vá»›i Hải Âu ngoài khuôn mặt thật giống. Má»™ Hòa nhìn VÅ© Thưá»ng mà lòng thẫn thá». Äá»™t nhiên VÅ© Thưá»ng ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp cái nhìn ngây dại cá»§a Hòa. VÅ© Thưá»ng há»›t tóc ngắn từ bao giá» thế?

VÅ© Thưá»ng không nghÄ© ngợi đáp nhanh:

Từ kỳ nghỉ mùa đông năm rồi. Làm sao anh biết lúc trước tôi để tóc dài?

Má»™ Hòa cưá»i:

Tôi chỉ đoán như vậy thôi. Tại sao lại cắt ngắn, để tóc dài chẳng đẹp hơn không?

NghÄ© cÅ©ng lạ, đàn ông thì thích để tóc dài, trái lại đàn bà ưa tóc ngắn hÆ¡n. VÅ© Thưá»ng trá» môi:

Tôi đâu thích cắt. Mẹ tôi bảo tóc tôi xõa dài không đẹp tôi mới cắt đấy chứ. Mộ Hòa nhíu mày:

Äá»i bây giá» mà kiếm má»™t ngưá»i con gái biết vâng lá»i cha mẹ như cô kể cÅ©ng khó lắm!

VÅ© Thưá»ng liếc nhanh Má»™ Hòa:

Anh ngạo tôi à?

Má»™ Hòa cưá»i:

Äâu có, VÅ© Thưá»ng đừng nghÄ© lầm như vậy VÅ© Thưá»ng, cái tên nghe đẹp quá chứ. VÅ© là lông vÅ©, Thưá»ng là áo, như thế cô là loài chim à?

VÅ© Thưá»ng quay sang Má»™ Phong:

Ông anh cá»§a bà mang ngưá»i ta ra làm trò cưá»i, bà lại thản nhiên như vậy. ÄÆ°á»£c rồi, từ rày vá» sau tôi chẳng thèm đến đây nữa đâu. Má»™ Phong nhìn bạn, rồi lại nhìn anh, nàng cưá»i không nói gì cả. Trong khi Má»™ Hòa cúi thấp ngưá»i xuống, cưá»i nói:

Äừng giận, làm chim có gì xấu đâu?

Có thể bay vá» phương đông, rồi lại sang phương tây, bay khắp góc biển chân trá»i, muốn đến đâu thì đến, còn gì hÆ¡n?

Không phải tôi chế cô đâu. Tên cô hay thật, tôi cÅ©ng thích làm chim lắm, tiếc là ông bô, bà bô đã lở đặt tôi tên Má»™ Hòa, bằng không tôi thích được gá»i là Má»™ Bàng, Má»™ Hạt hay Má»™ Âu hÆ¡n. À!

Tôi Ä‘ang chá»n thêm cho mình má»™t bút hiệu đây, cô thấy trong ba tên Má»™ Bàng, Má»™ Hạt, Má»™ Âu, tôi nên chá»n tên nào?

VÅ© Thưá»ng suy nghÄ© má»™t lúc nói:

Mộ Âu đi, cái tên vừa hay vừa có ý nghĩa. Mộ Hòa tán đồng ngay:

Hay thật, cô chá»n thật đúng ý tôi. Má»™ Âu vậy. Má»™ Phong hết nhìn VÅ© Thưá»ng lại nhìn Má»™ Hòa, nàng nhìn thấy trên mặt Thưá»ng vẻ trìu mến và trên mặt Hòa sá»± vui tươi. Äây là lúc thích hợp nhất để cô em gái trổ tài. Äứng dậy Má»™ Phong nói:

Anh Hòa, hôm nay tốt trá»i quá phải không anh?

Ban nãy VÅ© Thưá»ng đỠnghị Ä‘i bÆ¡i thuyá»n ở hồ Bích Äầm, thế mà bị câu chuyện cá»§a anh làm quên mất. Bây giá» anh má»i tụi này Ä‘i bÆ¡i thuyá»n nhé. Äến tối dùng cÆ¡m luôn, được không?



VÅ© Thưá»ng tá»±a ngưá»i vào ghế lÆ¡ đãng. Hòa vá»— nhẹ lên vai em gái:

Tôi biết cô lại dở trò móc túi tôi. Cô biết hôm nay tôi mới lãnh lương nên trút túi tôi đây mà. Thôi được rồi, đã mang danh là anh thì không nên kêu ca phải không?

Xong rồi, chúng ta Ä‘i chứ. Má»™ Phong trừng anh. Ngưá»i ta nói giúp chẳng cám Æ¡n còn cắn trả má»™t phát. ÄÆ°á»£c rồi, bây giá» có VÅ© Thưá»ng tôi tha cho đấy, chốc nữa sẽ biết!

Thừa lúc vào phòng lấy đồ, Mộ Phong nói nhỠvới anh:

Anh hôm nay lên quá nhi?

ÄÆ°á»£c rồi, tối vá» sẽ thanh toán sau. Má»™ Hòa cưá»i không đáp, mắt chàng dán chặt lên ngưá»i VÅ© Thưá»ng. VÅ© Thưá»ng đã đứng lên, má»i ngưá»i bắt đầu Ä‘i. Má»™ Hòa cố ý Ä‘i sau để ngắm VÅ© Thưá»ng, chiếc lưng thon nhá», chân dài, má»™t thân hình khá quen thuá»™c. Chàng đột ngá»™t gá»i lá»›n:

Diệp Khanh!

VÅ© Thưá»ng vẫn thản nhiên bước tá»›i, không quay đầu lại. Chỉ có Má»™ Phong giật mình há»i lại anh:

Anh gá»i ai đấy?

Mộ Hòa bực mình:

Gá»i quá»·!

Má»™ Phong bước chậm lại, đến bên anh nói nhá»:

Làm gì thì làm, đừng dở chứng lên kỳ lắm!

Má»™ Hòa cưá»i:

Cô cứ an tâm, tôi bảo đảm mà. Trá»i nắng tốt, thật ấm. Những tia nắng chói lá»i nung sôi tấm lòng hăng hái tươi trẻ.
Tài sản của phithienthanvu

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
àäàìàñ, ñîòîâèê, ýâàêóàòîð



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™