16-05-2008, 12:43 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Mar 2008
					
					
					
						Bài gởi: 869
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                
					
 
	Thanks: 89
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				 
				Nhục bồ đoàn (18+) 
			 
			 
			
		
		
		
			
			Nhục bồ đoàn 
Tác giả: Lý Ngư  
 
Hồi 1 
Giúp đạo lý nhân luân làm ngưá»i theo ná»n nếp 
Tá» sinh dành cho mặc khách tao nhân có dịp luáºn bàn 
 
 
 
 
 
Con ngưá»i sinh ra ở Ä‘á»i lúc nào cÅ©ng vất vả, phiá»n muá»™n trăm chiá»u, không mảy may được thư nhàn sung sướng. CÅ©ng may bá»±c thánh nhân mở ra trá»i đất, bày chuyện ái ân nam nữ để có cái giải muá»™n giải sầu. theo lá»i các nhà nho xưa, thì cái váºt phÃa dưới eo phụ nữ chÃnh là cánh cá»a sinh ra ta mà cÅ©ng là nấm mồ chôn ta. 
 
Nhưng nếu không có váºt này thì e tóc sẽ bạc sá»›m hÆ¡n vài năm, tuổi thá» sẽ giảm Ä‘i vài tuổi. Không tin cứ nhìn các vị hòa thượng, có mấy ai bốn năm mươi tuổi mà tóc không bạc có mấy ai bảy, tám mươi mà nhục thân không rã. Hoặc giả nếu cho rằng cứ Ä‘em hòa thượng ra mà nói thì khó, thì xem như những cư sÄ© tại gia, Ä‘á»u cÅ©ng theo con đưá»ng này cả. 
 
Xa thì gian dâm vá»›i phụ nữ, gần thì bỡn cợt vá»›i đồ đệ, cÅ©ng không khác kẻ phàm tục, không biết giữ ná» nếp. Còn như bá»n thái giám Ä‘á»i xưa, gian dâm vá»›i phụ nữ không được mà bỡn cợt vá»›i đồ đệ cÅ©ng không xong, vì còn cái gì đâu để mà gian dâm, còn cái gì đâu để mà bỡn cợt. Da nhăn tóc bạc hÆ¡n ngưá»i, tưởng đã sống tá»›i vài trăm năm, tiếng gá»i là ông mà thá»±c có khác chi bà. 
 
NÆ¡i kinh sư Bắc kinh, chỉ có kẻ thưá»ng dân là sống lâu, còn báºc ná»™i giám nào đã ai trăm tuổi. Thế má»›i biết hai chữ Nữ Sắc vốn không làm hại gì ai, chẳng qua vì trong Bản Thảo Cương Mục không từng có ghi vị thuốc này, cho nên việc chú giải không định rõ. Ngưá»i cho là thuốc bổ, kẻ gá»i là thuốc độc, nhưng xét cho kỹ thì quả có bồi dưỡng con ngưá»i. Dược tÃnh cá»§a nó chẳng khác nhân sâm phụ tá», có thể dùng chung vá»›i các vị thuốc này. Có thể dùng như sâm mà không thể gá»i là cÆ¡m. Nếu không dể ý tá»›i phân lượng, không quan tâm tá»›i giá» giấc, chỉ cốt sao cho tháºt no say thì thưá»ng là hại. 
 
Cái lợi, cái hại cá»§a nữ sắc cÅ©ng thế. Trưá»ng phục thì âm dương Ä‘á»u hòa, Ä‘a phục thì xung khắc như nuá»›c vá»›i lá»a, biết dùng như thuốc thì giải được ẩn uất, ăn như cÆ¡m thì hại tinh huyết. 
 
Nếu ngưá»i Ä‘á»i biết dùng nữ sắc như vị thuốc, không thưa thá»›t quá mà cÅ©ng không dồn dáºp quá, thì không thể không tốt, mà cÅ©ng không thể quá tốt. Lúc chưa gần nữ sắc, trong bụng nghÄ© rằng vị thuốc này không độc tại sao lại sợ. Khi đã gần nữ sắc rồi, trong bụng nghÄ© rằng vị thuốc này không phải là cÆ¡m thì sao cứ đắm Ä‘uối say mê. 
 
Như thế thì không những dương không quá, âm không bÃ, không có ngưá»i chết non, mà có thể giúp cho trai có vợ, gái có chồng đúng theo vương đạo, không phải là vô Ãch. Chỉ có Ä‘iá»u, vị thuốc này dược tÃnh giống như nhân sâm, phụ tá», nhưng nÆ¡i sản xuất, cách sá» dụng thì có khác đôi chút, ngưá»i dùng không thể không thấu. 
 
Nói vá» nhân sâm, phụ tá», thì loại "ngoại địa" tốt. Loại "thổ sản" có uống cÅ©ng vô Ãch, Còn nói vá» nữ sắc thì trái lại, loại "thổ sản" tốt, loại "ngoại địa" không những vô Ãch mà còn có hại cho ngưá»i nữa. 
 
Thế nào là "thổ sản"? (cơm nhà) Thế nào la "ngoại địa"(quà chợ)? 
 
Nay có sẳn đàn bà thê thiếp, không cần phải tìm đâu xa, cÅ©ng không tốn kém tiá»n bạc, vá»›i tay trong túi lúc nào cá»§ng được, ta gá»i đó là "thổ sản". Vá»›i loại ngưá»i này, ta mặc tình ăn nằm dá»c ngang, không gì trở ngại, gõ cá»a lúc nào cÅ©ng được mở, không e dè sợ hải. Äã không làm hại nguyên khà mà còn lợi cho việc truyá»n giống, má»™t khi giao cảm thì toán thân sảng khoái, gá»i đó là bồi dưỡng cho ngưá»i, há không phải hay sao. 
 
Muốn tìm cho ra diá»…m sắc, thì phải đến "ngoại môn". Gà nhà vị lạt, thịt không tươi bằng gà đồng, ta gá»i đó là "ngoại địa". Gặp hạng phụ nữ này thì không khá»i đêm mÆ¡ tưởng, nghÄ© cách chiếm Ä‘oạt cho bằng được. Tìm váºt khêu gợi, rồi Ä‘em tặng nhau, hoặc trèo tưá»ng để đến hẹn, hoặc đào hang để tư tình. Nhi nữ tình trưá»ng, anh hùng khà đoản, kẻ mày râu vì xung động nhất thá»i mà sa vào vá»±c thẳm khôn lưá»ng, đương đầu vá»›i mối há»a phi thưá»ng, đã âm thầm làm tổn thương âm đức mà cÅ©ng trắng trợn mất phẩm giá, có khi đến ná»—i bị giết hại. Mình chết đã không có ngưá»i Ä‘á»n mạng, mà vợ nếu còn sống, cÅ©ng bị thất tiết. Bao nhiêu tai há»a thê thảm biết chừng nào, thế má»›i biết con ngưá»i ở Ä‘á»i đối vá»›i hai chữ Nữ Sắc ra sao. 
 
Rõ ràng là không thể bá» cái gần mà tìm cái xa, kén cái tinh mà chá»n cái béo, chê cái bình thưá»ng mà cầu cái quái dị. Ngưá»i viết bá»™ tiểu thuyết này thấu rõ lòng dạ đàn bà nên muốn trình bày vá»›i Ä‘á»i, khuyên ngưá»i Ä‘á»i dáºp tắt lá»a dục chứ không khuyến dâm ngưá»i Ä‘á»i, xin bạn Ä‘á»c đừng hiểu lầm chá»§ ý cá»§a tác giả. Thế nhưng sao bá»™ tiểu thuyết này viết thành tiểu thuyết phong lưu lãng mạn? Äiá»u này quả có má»™t cái lẽ khác cá»§a nó. 
 
Thưa độc giả, xưa nay không thiếu gì sách thánh hiá»n khuyến thiện. Nhưng con ngưá»i vẫn hay ưa tìm sách phong lưu mà Ä‘á»c, trái vá»›i tôn chỉ thánh nhân, xem đó thì ngưá»i Ä‘á»i đã chán ngán cổ thư,chỉ càng tìm sách chi tiết vá» trữ tình chừng nào càng được chuá»™ng chừng đó, đến thành má»™t xã há»™i phi luân 
 
Xưa vua VÅ© trị thá»§y, công cuá»™c khó thay, "... ngài đắp mãi đê cho cao tá»›i đỉnh núi, nhìn xuống khắp chốn bao la, má»›i thấy sá»± rá»™ng lá»›n, thuáºn thá»i thuáºn sóng mà khai rạch khai mương thoát thá»§y ra biển, cứu dân thoát nạn lụt". 
 
Thá»i bây giá» cÅ©ng thế, ai muốn khai mở bế tắc luân thưá»ng đạo lý cÅ©ng phải nương theo sóng tình mà cải biến lòng ngưá»i. Nương theo chuyện vô luân mà khuyến thiện váºy. Làm cách này không xong, như thánh nhân, phải làm cách kia váºy.. Thiếu gì ngưá»i ham hố chuyện phong lưu gái đẹp, nhưng biết đâu chả có lúc thấy ra, là không có gì bằng thê thiếp tại gia. 
 
Ngưá»i Ä‘á»c hãy tá»± tìm lấy Ä‘iá»u ấy nÆ¡i cuối truyện. Äó là cách ngưá»i viết cuốn này dùng lá»a trị lá»a, khuyến ngưá»i bằng tÃnh ngưá»i. Sen tá»± nở trong bùn mà ra. 
 
* * * 
 
Còn như ai muốn bảo tôi muốn viết dâm thư, ngưá»i ấy cứ việc. Ai muốn suy nghÄ© hai lần sau khi Ä‘á»c sách này, đấy là chá»§ ý cuả tác giả. Mô tả kỹ lưỡng chuyện phòng the chỉ là để chỉ dẩn tá»›i sá»± cay đắng cá»§a Ä‘á»i mà thôi. 
  
  	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của minhtien384  
 
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a minhtien384      Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn  
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đàn đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thành viên.  
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài  
         
		 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 03:58 AM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				16-05-2008, 12:44 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Mar 2008
					
					
					
						Bài gởi: 869
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                
					
 
	Thanks: 89
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 2 
Lão đầu đà khoe hão cái túi da 
Tiểu cư sÄ© thÃch nhục bồ Ä‘oàn 
 
 
 
 
 
Truyện xảy ra vào Ä‘á»i Nguyên (1280-1368), khoảng năm Chà Hòa (1328). Lúc ấy trên núi Äiểm thương, có má»™t vị ẩn tu, pháp danh ChÃnh nhất, đạo hiệu Cô Phong. Ngài vốn ngưá»i Châu quáºn, theo há»c Khổng thầy là má»™t vị tú tài nổi tiếng. Nhưng do thiện căn, lúc sinh ra má»›i đầy tháng còn trong nôi đã ê a kỳ lạ, chẳng khác chi há»c trò trả bài, cha mẹ ngạc nhiên lắm. Có má»™t nhà sư khuất thá»±c trước cá»a nhà, gặp a hoàn bồng ngài ở trên tay, mà miệng cứ ra tiếng, khóc không phải khóc, cưá»i không phải cưá»i. Nhà sư má»›i lắng tai nghe rồi nháºn ra đứa bé Ä‘ang tụng Lăng Nghiêm Äại Tạng, chÃnh là hóa kiếp cá»§a má»™t vị cao tăng. Nhà sư xin vá»›i cha mẹ đứa bé để được thu nháºn làm đệ tá». 
 
Báºc cha mẹ cho là lá»i xằng báºy, không tin mà từ chối, vá» sau dốc lòng bắt ngài trau dồi kinh sỠđể theo đưá»ng công danh. Lá»›n lên ngài há»c đâu nhá»› đó. Rồi vì chuyện khoa danh không phải Ä‘iá»u ngài mÆ¡ ước, nhiá»u lần ngài muốn bá» Nho để há»c Pháºt, nhưng Ä‘á»u bị cha mẹ roi vá»t, nghiêm khắc cản trở. 
 
Bất đắc dÄ© ngài cÅ©ng Ä‘i thi cho có lệ. Sau khi cha mẹ Ä‘á»u qua Ä‘á»i, ngài chịu tang hai năm, rồi phân chia gia sản cho ngưá»i trong há». Phần mình chỉ có má»™ cái túi da lá»›n, chất mõ và kinh kệ vào trong, xong rồi cạo đầu lên núi tu hành. 
 
Ngưá»i biết gá»i ngài là Cô Phong trưởng lão, ngưá»i không biết gá»i ngài là Bố Äại hòa thượng (hòa thượng xách bị). Ngài không giống các nhà sư khác, không những đối vá»›i các chuyện rượu thịt, tà dâm... thá»§ giá»›i rất nghiêm, mà ngay cả vá»›i chốn tăng gia cÅ©ng giữ luôn ba giá»›i cấm là không khất thá»±c, không giảng kinh, không ngụ nÆ¡i danh sÆ¡n để tu hành. 
 
Có ngưá»i há»i tại sao không khất thá»±c, ngài dạy: "Việc há»c Pháºt, đại để bắt đầu từ những hành vi thiện. Phải cá»±c khổ, phải vất vả, phải bị cái đói, cái rách bức bách hằng ngày thì cái ý niệm dâm ô má»›i không sinh ra, dâm dục không sinh thì cái ô trược bị tống khứ, mà cái thanh tÄ©nh sẽ má»—i ngày má»—i đến, lâu dần rồi tá»± nhiên thành Pháºt, ngay cả kinh cÅ©ng có thể không bắt buá»™c phải niệm, mõ cÅ©ng có thể không bắt buá»™c phải gõ. Nếu không khốn cùng mà vẫn có ăn, không dệt mà vẫn có áo mặc, cả ngày chỉ trông cáºy vào bá gia, bá tÃnh cúng dưá»ng như váºy rõ ràng đã không thành Pháºt mà thân sa vào địa ngục mấy hồi. Vì váºy, tôi làm lấy mà ăn, tá»± giá»›i không khất thá»±c." 
 
Có ngưá»i thắc mắc tại sao không giảng kinh, ngài dạy: "Lá»i lẽ trong kinh tạng là từ Pháºt, Bồ tát nói ra. Trừ phi Pháºt, Bồ tát giảng thì được, chứ ngưá»i khác ngày nào cÅ©ng đòi giảng thì có khác chi ngưá»i Ä‘iên giải má»™ng. Kinh kệ càng bàn, càng thành chi ly. Äào Uyên Minh tức Äào Tiá»m Ä‘á»i Tấn, xưa kia chẳng nói "Äá»™c thư bất cầu tháºm giải" (Ä‘á»c sách không cần phải giải rõ hẵn), đủ rõ ngưới Trung Quốc Ä‘á»c sách Trung Quốc mà còn không dám mong giải cho rõ, huống hồ ngưá»i Trung Quốc Ä‘á»c sách ngoại quốc đòi bình giải, thì chỉ thêm sai mà thôi. Tôi không dám mong làm báºc công thần cá»§a Pháºt vá»›i Bồ tát, chỉ muốn được tránh không làm kẻ tá»™i phạm đối vá»›i Pháºt thôi, thế nên tá»± giá»›i không giảng kinh". 
 
Có ngưá»i lại há»i tại sao không tìm nÆ¡i danh sÆ¡n mà ngụ, ngài dạy: "Kẻ tu hành cấm không được ham thấy sắc. Muốn cho tâm không loạn thì phải tránh xa sắc dục, không những đó là giá»ng đàn tiếng quyển ngá»t ngào, mà còn là ngá»n gió mát lướt nhẹ trên da thịt, vầng trăng sáng làm thá»a thÃch tâm hồn, mà còn là tiếng chim hót lÃu lo vui tai, là thức ăn khoái khẩu, tất cả Ä‘á»u đáng yêu đáng mến. Trước cảnh sông núi linh thiên đẹp đẽ, làm sao có thể không động lòng mà chẳng chấp bút đỠthi, chị trăng dì gió cÅ©ng theo ngưá»i nháºp định, thì đêm hôm khuya khoắt làm sao có thể ngồi yên trên bồ Ä‘oàn? 
Cho nên vào danh sÆ¡n để há»c thì việc há»c khó thành, vào danh sÆ¡n để tu thì tình căn nan tịnh. Huống chi nÆ¡i danh sÆ¡n nào mà chẳng có các bà các cô đến lá»… bái, rồi cùng vá»›i các cô, có các cáºu sẽ giỡ trò ghẹo nguyệt trêu hoa. Vì thế tôi bá» nÆ¡i danh sÆ¡n mà dá»n đến hoang sÆ¡n dể mắt tai khá»i bị nhiá»…m, thế thôi." 
 
Ngưá»i há»i rất khâm phục khi nghe ngài đối đáp, cho rằng từ hồi nào tá»›i giá» chưa có vị cao tạng nào được như thế. Ngài chỉ thá»±c hiện ba Ä‘iá»u giá»›i cấm mà tuy không cầu danh nhưng danh càng nổi, dân chúng xa gần phát tâm chiêm bái tháºt đông. 
 
Nhưng ngài không thu nháºn đệ tá» má»™t cách há»i hợt. Phải là kẻ có thiện căn thành tÃn thì má»›i được xuống tóc, nếu không Ä‘á»u tuyệt đối khước từ. Vì váºy tuy ngài xuất gia đã lâu mà đệ tá» không được mấy ngưá»i. Má»™t góc núi, má»™t túp lá»u tranh, cày ruá»™ng mà ăn, múc nước suối mà uống, trên cá»™t trước cá»a nhà viết má»™t đôi câu liá»…n: 
 
Há»c Pháºt vô an lạc, thân tu hoạt du biến nhất tháºp bát tầng Ä‘ia. ngục. 
Tham thiá»n phi dung dị, minh vấn dÄ© tá»a phá ká»· thiên bách cá bồ Ä‘oàn. 
 
Có nghĩa là: 
Há»c Pháºt mà không cảm thấy an lạc, thì nên Ä‘i chÆ¡i khắp mưá»i tám tầng địa ngục. 
Tham thiá»n mà không thấy dá»…, thì nên tá»± há»i, mình đã ngồi nát bao nhiêu trăm ngàn tấm bồ Ä‘oàn rồi. 
 
Chỉ cần gặp, là biết ngài bình sinh khổ hạnh như thế nào. 
 
Má»™t hôm trá»i thu, vào lúc sáng sá»›m, gió thu hiu hắt tiếng mõ vừa ngưng, côn trùng kêu, nhà sư ra sân quét lá, thay nước cúng Pháºt, thắp hương xong rồi vào nhà trên trải bồ Ä‘oàn ngồi thiá»n. Ngài ngẫu nhiên quên đóng cá»a lại. Chợt có má»™t thư sinh khôi ngô trẻ tuổi và hai tiểu đồng bước vào. 
 
Thư sinh ấy làn da mắt thu thá»§y, dung mạo tá»±a Phan An, da mặt trắng như con gái, mày dài quá mắt, đồng tá» Ä‘en trắng phân minh, long lanh bất định. Äôi mắt ấy, ngưá»i Ä‘á»i gá»i là sắc nhản, mà đã là ngưá»i có sắc nhãn thì thưá»ng không thÃch nhìn thẳng, chuyên nhìn nghiêng, lại không thÃch nhìn nÆ¡i nào bằng nhìn phụ nữ. 
 
Ngưá»i có sắc nhãn không cứ chỉ thấy rõ ở gần, mà còn có thể từ xa hằng mấy mươi trượng, chỉ cần đảo cặp mắt trong vòng hai cái là đã có thể thấy biết được phụ nữ đẹp xấu ngay. Gặp ngưá»i đẹp tức khắc nhìn đắm Ä‘uối, nếu ngưá»i ấy đứng đắn, sẽ phải cuối đầu mà tránh. Thấy váºy đôi mắt lại chìm đắm hướng vá» cõi hư vô. Nhưng nếu ngưá»i phụ nữ cÅ©ng là loại có sắc nhãn, nghÄ©a là cùng má»™t chứng như kẻ nam tá» trên, thì bên này đắm Ä‘uối qua, bên kia đắm Ä‘uối lại, rồi thư tình má»™t bức là xong 
 
Cho nên dù trai hay gái, sinh ra có loại mắt này là má»™t Ä‘iá»m chẳng lành, vì đó là căn do khiến danh dá»± sẽ tổn thương, tiết hạnh bại hoại. Qúy độc giả, lỡ mà có đôi mắt ấy không thể không tháºn trá»ng váºy. 
 
Bấy giá» chàng thư sinh bước vào, quỳ lạy bốn lạy trước tượng Pháºt, rồi cÅ©ng hướng vá» hòa thưá»ng mà quỳ lạy bốn lạy, lạy xong đứng yên qua má»™t bên. Hòa thượng vì Ä‘ang nháºp định, nên không tiện đáp lá»…, ngay khi nháºp định xong, ngài rá»i khá»i bồ Ä‘oàn trang trá»ng lạy trả bốn lạy. Ngài má»i khách an tá»a và há»i thăm tên há», Thư sinh đáp: "Äệ tá» là khách phương xa, nhân Ä‘i chÆ¡i ngang vùng Giang Triết, biệt hiệu là Bán Dạ Sinh. nhân nghe danh sư phụ là báºc danh tăng ở Ä‘á»i này, là vị Pháºt sống trong thiên hạ, nên đã trai giá»›i tắm gá»™i, đến để xin cầu kiến." 
 
Tại sao hòa thượng há»i tên, mà chàng thư sinh chỉ nói đến biệt hiệu mà thôi? Ấy chẳng qua là vì cuối Ä‘á»i Nguyên, sÄ© phu không thÃch gá»i nhau bằng tên há», mà há» chỉ gá»i nhau bằng biệt hiệu thôi. Vì thế có ngưá»i xưng là má»— sinh, có ngưá»i xưng là má»— tá», có ngưá»i xưng đạo nhân, chữ má»— có nghÄ©a "nào đó". Äến như chá»n biệt hiệu thì lại tùy theo tÃnh tình cá»§a má»—i ngưá»imà đặtcho hợp, cốt sao cho mình tá»± hiểu. Thư sinh, sở dÄ© lấy biệt hiệu Bán Dạ Sinh, là vì thứ nhất tuổi còn trẻ, thứ hai Ä‘am mê tữu sắc, thÃch ban đêm mà không thÃch ban ngày, lại thÃch lúc ná»a đêm mà không thÃch sau ná»a đêm. HÆ¡n nữa trong Kinh Thi có câu: 
 
Hữ độ như hà 
Kỳ dạ vi ương 
 
Có nghĩa là: 
Äêm thế nào 
Äêm chưa quá ná»a. 
 
Biệt hiệu Vị Ương, hay (Tiá»n) Bán Dạ Sinh chÃnh là xuất phát từ đó. 
 
Nghe thư sinh kÃnh ngưỡng quá lá»i, hòa thượng bèn đáp lại bằng má»™t câu khiêm tốn. Thấy thầy trò há» Ä‘i bá»™ từ xa đến chắc đã đói bụng, sẵn cÆ¡m chÃn, hòa thượng giữ há» lại cùng ăn bữa cÆ¡m đạm bạc. Trong lúc thụ trai hai ngưá»i đối tá»a và cùng bàn luáºn đạo thiá»n rất tương đắc. Thì ra Bán Dạ Sinh vốn rất thông minh, không những há»c sâu há»c kỹ, mà còn tham bác cả tam giáo cá»u lưu, không sách vở nào mà lá»t khá»i mắt. 
 
Äạo thiá»n vốn tinh thâm, đối vá»›i ngưá»i khác phải giảng Ä‘i giảng lại trăm ngàn lần mà còn không hiểu thay, váºy mà đối vá»›i chàng, hòa thượng chỉ cần nhắc câu đầu là chàng hiểu ngay cả Ä‘oạn. 
 
Tuy không nói ra nhưng hòa thượng đầy thắc mắc trong lòng: "Tháºt là má»™t thanh niên trà tuệ! Chỉ giáºn má»™t Ä‘iá»u là tại má»™t ngưá»i há»c Pháºt như váºy, tại sao tạo hóa lại ban cho má»™t tướng mạo tháºt oan nghiệt. Trông hình dung xét cá» chỉ, rõ ràng đây là con quá»· dâm dục hạng nặng. Nếu mình không thu phục nó vào trong bị được, chắc chắn sau này không biết bao nhiêu phụ nữ phải khổ vì nó. 
Nếu hôm nay mình không thấy thì thôi, đã thấy má»™t ngưá»i gây loạn như thế mà mình không ra tay trừ nạn cho chúng sinh, thì đâu phải là đạo từ bi. Dẫu nghiệt căn cá»§a nó cố định, không lay chuyển được, nhưng mình cá»§ng phải váºn dụng hết lòng từ bi, xem có cứu được nó chút nào không." 
 
NghÄ© váºy hòa thượng bèn nói vá»›i Bán Dạ Sinh: "Bần tăng từ khi láºp tâm lánh Ä‘á»i đến nay, đôi mắt này đã nhìn thấy bao nhiêu là ngưá»i. Cố nhiên là không nói đến bá»n ngu phu ngu phụ rắp tâm huá»›ng thiện, ngay cả những ngưá»i có há»c thức, có địa vị, đã đến đây ngồi thiá»n nghe pháp, ai nấy Ä‘á»u là khách xa. Nói chung ngá»™ đạo và ngá»™ thiá»n là hai thứ thông minh khác nhau. Ngá»™ đạo dá»…, ngá»™ thiá»n khó. Há»c nho nghe má»™t có thể biết mưá»i, còn há»c Pháºt may ra nghe má»™t chỉ biết hai mà thôi. Không ngá» gặp hiá»n cư sÄ© thông minh mẫn tiệp đến thế. Vá»›i tài năng ấy, nếu há»c thiá»n thì chỉ trong vài năm là có thể đắc tam muá»™i. Sống ở Ä‘á»i, cái dá»… được là cái hình thể, cái khó được là tÃnh linh, dá»… qua là thá»i gian, khó qua là kiếp số. Cư sÄ© lại dây vá»›i cầu kiến làm Pháºt, thì đừng theo đưá»ng mạVáºy thì tại sao không nhân buổi sáng hôm nay cắt bỠái dục, lánh hẳn vào cá»a thiá»n. à tứ cá»§a bần tăng tuy vụng, nhưng chắc bổ Ãch phần nào. Nếu có thể phát được đại nguyện này, ra sức chứng được đại nhân quả này, thì trăm năm sau sẽ có thể, trên phối hưởng vá»›i tăng môn, dưới không theo lệnh cá»§a La sát, cư sÄ© nghÄ© sao?" 
 
Bán Dạ Sinh đáp: "Từ lâu đệ tá» vốn tha thiết vá»›i đạo thiá»n, trước sau thế nào cÅ©ng quay vá» vá»›i pháp môn. Có Ä‘iá»u tam niệm cá»§a đệ tá» má»™t khi chưa thá»a, thì khó thoát ly. Hiá»…n đệ tá» tuổi còn nhá», trước khi quy y phải xong hai việc, hưởng thụ xong vài năm kẻo uổng cả Ä‘á»i ngưá»i, rồi sau đó sẽ xin xuống tóc quy y cÅ©ng không muá»™n". 
 
Hòa thuợng há»i: "Dám há»i cư sÄ© hai Ä‘iá»u nguyện ấy thế nào? Phải chăng đó là công danh, phú quý, trước là cho bá» công ăn há»c, sau là để vẹn nghÄ©a vua tôi hay không" 
 
Bán Dạ Sinh lắc lắc đầu: "Thưa không, hai chữ công danh tuy nằm trong bổn pháºn cá»§a ngưá»i Ä‘i há»c, nhưng ngưá»i ắt được thì Ãt mà kẻ không thá»a thì nhiá»u. Hồi trước Lưu Bị cÅ©ng chưa từng thi Ä‘áºu bao giá», trong khi Lý Bạch là ngưá»i có đại đăng khoa, thế nên có tài mà cÅ©ng cần có mệnh, thì đệ tá» làm sao tá»± làm chá»§ dược mệnh? Ngay trong việc láºp công danh sá»± nghiệp, cÅ©ng còn tùy số trá»i. Trá»i không cho, ngưá»i không chịu, thì cho có lòng trung như Nhạc VÅ© Mục, nghÄ©a khà như Quan Vân Trưá»ng cÅ©ng chịu thôi. Äành nát lòng, bá» xác, có chắc gì giúp được cho nước nhà. Hai chữ lợi danh mà ngưá»i ta coi là quan trá»ng, đệ tá» biết không nên màng, nên nguyện ước cá»§a đệ tá» không phải là ở chổ đó". 
 
Hòa thượng há»i: "Rốt ráo, sở nguyện cá»§a cư sÄ© là gì?" 
 
Bán Dạ Sinh đáp: "Sở nguyện cá»§a đệ tá» chÃnh là Ä‘iá»u mà tá»± sức dệ tá» có thể làm, là Ä‘iá»u mà lòng dệ tá» tin, tuyệt đối không phải là vá»ng tưởng, không là Ä‘iá»u gì khó nói cho lắm. Không dám nói dấu sư phụ, trà nhá»› cuả dệ tá» khi Ä‘á»c sách, sá»± giác ngá»™ cá»§a đệ tá» khi nge đạo, tài chấp bút cá»§a dệ tá» khi hành văn, nhất nhất hÆ¡n ngưá»i. Mấy tay danh sÄ© Ä‘á»i nay chẳng qua chỉ chắp nối, ráp đầu này nối đầu kia thế thôi, viết được vài ba thiên sách, in được má»™t bá»™ thi văn là đã láºp văn đàn ná», mở thi đàn kia,múa may quay cuồng má»™t cõi, tháºt chẳng qua chỉ toàn vay mượn. Theo đệ tá», muốn làm má»™t danh sÄ© chân chánh, bắt buá»™c phải Ä‘á»c hết các sách lạ trong thiên hạ, phải giao thiệp vvá»›i tất cả các báºc kỳ sÄ© ở Ä‘á»i, phải Ä‘i chÆ¡i khắp các nÆ¡i danh sÆ¡n trong bốn cõi, rồi lui vá» mai danh ẩn tÃch, trứ thư láºp ngôn để truyá»n lại cho Ä‘á»i sau, nếu may mà đè tên bảng hổ thì Ä‘em tài năng ra giúp nước, giúp Ä‘á»i, tạo dá»±ng sá»± nghiệp, nếu vạn nhất văn phúc không tròn, cho dù ở địa vị thấp kém hÆ¡n ngưá»i, còn lưu tiếng thÆ¡m muôn thuở. Vì thế đệ tá» nhá»§ thầm trong bụng câu thÆ¡ sau đây: 
Yếu tố thế gian đệ nhất tài tá». 
Có nghĩa: 
Là trang tài tá» nhất trong Ä‘á»i. 
 
Hòa thượng nói: "Äấy là câu thứ nhất, thế còn ước nguyện thứ hai?" 
 
Bán Dạ Sinh dè dặt, như sợ bị hòa thượng cưá»i, không dám nói ra. 
 
Hòa thượng bảo: "Còn câu hai, nếu cư sĩ ngại không nói ra thì để bần tăng nói thay cho" 
 
Bán Dạ Sinh nói: "Chuyện trong lòng đệ tá», làm sao sư phụ nói được?" 
 
Hòa thượng nói: "Thì cứ để bần tăng nói đã, nếu sai thì phạt. Có Ä‘iá»u nói ra mà đúng thì cư sÄ© phải nháºn là đúng,không được chối quanh" 
 
Bán Dạ Sinh nói: "Lá»i sư phụ không những là cá»§a bồ tát, mà cá»§a thần thánh. Con muốn được sư phụ chỉ dẩn đâu là đưá»ng mê nẻo chánh, há dám chối từ." 
 
Hòa thượng thung dung cháºm rãi nói: 
"Yếu thú thiên hạ đệ nhất vị giai nhân" 
Có nghĩa: 
"Muốn lấy má»™t giai nhân báºc nhất thiên hạ" 
 
Bán Dạ Sinh nghe xong bất giác ngẩn ngÆ¡ miệng há mắt giương, đứng yên má»™t lát má»›i cưá»i, nói: "Sư phụ quả là má»™t báºc thần nhân. Hai câu này suốt ngày con chỉ Ä‘á»c thầm trong bụng mà thôi. Váºy sư phụ như nghe được hết, đã Ä‘oán trúng được." 
 
Hòa thượng nói: "Cư sĩ há không nghe câu: 
Nhân gian tư ngữ 
Thiên hạ nhược lôi?" 
Có nghĩa: 
(tiếng) Con ngưá»i thì thầm vá»›i nhau 
(chẳng khác ) Sấm động ở trên trá»i. 
 
Bán Dạ Sinh nói: "Lẽ ra chuyện tình ái không nên Ä‘em bàn tại cá»a thiá»n, nhưng sư phụ đã đỠcáºp đến, đệ tá» cÅ©ng xin phép Ä‘em thá»±c tâm ra mà giãi bày. Không nói dấu gì sư phụ, đệ tá» nghÄ© dến đạo thì Ãt mà tÆ¡ tưởng đến tình dục thì nhiá»u. Xưa nay, bốn chữ tài tá» giai nhân khắng khÃt vá»›i nhau, đã có tài tá» thì phải có giai nhân má»›i xứng đôi, đã có giai nhân thì tài tá» má»›i vừa kứa. Cho nay đệ tá» chưa từng gặp tuyệt thế giai nhân, còn những phụ nữ có chút nhan sắc thì lại rÆ¡i vào tay bá»n phàm phu tục tá», như váºy há không tá»§i pháºn hồng nhan lắm sao. Tài hoa cá»§a đệ tá» hẳn không còn phải nói làm gì, ngay cả tướng mạo đệ tá» cÅ©ng biết là không tệ, nhiá»u khi soi gương, cho dù Phan An, Vệ Giá»›i ngày nay tái sinh, đệ tá» quyết cÅ©ng không chịu nhưá»ng. Trá»i đã sinh ra má»™t nam tá» thế này, chẳng lẽ không sinh ra má»™t gái nữ nhi thế kia cho xứng. Nay trên Ä‘á»i nếu không có giai nhân thì thôi, đã có thì đệ tá» quyết tìm cho được. Vì váºy tuy đệ tỠđã quá hai mươi tuổi mà vẫn chưa có chá»— nào, ý đệ tá» không muốn phụ lòng trá»i đất đã ban cho cả tài lẫn mạo. Äệ tá» phải vá» tìm cho được giai nhân mà lấy, rồi sinh dứa con trai để nối nghiệp tông đưá»ng. Bấy giá» tâm nguyện đã thá»a, không còn ham muốn gì khác, đệ tá» không những chỉ tá»± quay đầu trở lại, mà sẽ cảm hóa vợ con cùng sang bá» bên kia. Sư phụ nghÄ© sao?" 
 
Hòa thượng nghe xong, im lặng má»™t lúc rồi cưá»i lạt nói: "Nghe qua Ä‘oán biết cư sÄ© có nhiá»u ý nghÄ© Ä‘en tối. Có Ä‘iá»u ông trá»i sinh ra con ngưá», tạo nên vạn váºt lắm khi không đụng. Nếu ban cho cư sÄ© má»™t hình hài xấu xÃ, thì có phải vá»›i trà thông minh sáng suốt không Ä‘iá»u gì mà không hiểu rõ cá»§a cư sÄ©, không chừng cư sÄ© có thể quay vá» vá»›i chánh quả. ChÃnh vì váºy mà xưa nay những ngưá»i sứt cùi gãy gá»ng nháºn chịu hình phạt cá»§a trá»i, lại dá»… trở thành Tiên Pháºt. Cư sÄ© được ông trá»i quá nuông chiá»u, chẳng khác nào đứa trẻ được cha mẹ tưng tiu, lúc nhá» không há» bị đòn, bị mắng bao giá» vì báºc cha mẹ sợ con khóc, con Ä‘au. Äến khi lá»›n khôn, có làm Ä‘iá»u sai trái mà bị quan đánh đòn, triá»u đình kết tá»™i, bấy giá» lại trách cha mẹ xưa kia quá chiá»u chuá»™ng. Äẹp đẽ tài ba tháºt không phải là là má»™t Ä‘iá»m lành váºy. Cư sÄ© cáºy mình có tài mạo nhất Ä‘á»i, cứ nằng nặc đòi tìm cho được đệ nhất giai nhân, rồi nghÄ© ra trăm phương ngàn kế hầu thõa mãn Ä‘iá»u nguyện ước, bấy giá» sẽ xảy ra má»i việc có thể khiến cư sÄ© sa vào địa ngục. Cư sÄ© muốn xuống địa ngục, hay muốn lên thiên đàng? Nếu cam tâm muốn xuống địa ngục, thì hãy cứ Ä‘i tìm đệ nhất giai nhân, nếu còn muốn lên thiên đàng, thì hãy dẹp bá» những ý nghÄ© xằng báºy kia Ä‘i, mà xuất gia cùng hòa thượng già này" 
 
Bán Dạ Sinh nói: "Lá»i sư phụ vừa nói rất có ý vị;có Ä‘iá»u bốn chữ thiên đưá»ng địa ngục e có phần khuôn sáo cho hạng tầm thưá»ng,không giống lá»i lẽ cá»§a má»™t báºc cao tăng." 
 
Hòa thượng nói: "Nguyên tắc cá»§a tham thiá»n chẳng qua là muốn tá»± giác ngá»™ mà tu thân, tá»± láºp ở chổ không sinh không diệt, tức là Pháºt. Váºy há thá»±c sá»± có thiên đưá»ng để lên đó chăng? Cho dù vì thói nguyệt hoa mà phạm tá»™i, thì cÅ©ng chẳng qua là tá»™i làm Ä‘iếm nhục đến danh giáo mà thôi. Váºy há thá»±c sá»± có địa ngục mà xuống đó chăng? Ngưá»i làm việc thiện thì lên thiên đưá»ng, kẻ làm Ä‘iá»u ác thì xuống địa ngục , quả là hai câu sáo ngữ. Äối vá»›i ngưá»i há»c thức như chúng ta, thì việc gì cÅ©ng có thể thoát sáo được, riêng vá»›i việc tu thân thì không thể thoát được tà nào. Rõ ràng là thiên đưá»ng địa ngục Ä‘á»u không có tháºt, nhưng cho dù không có thiên đàng, cÅ©ng không thể dùng thiên đưá»ng để làm báºc tiến lên cõi thiện; cho dù không có địa ngục cÅ©ng không thể lấy địa ngục dể răn kẻ ác. Cư sÄ© chán nghe những lá»i khuôn sáo, bần tăng sẽ gác bá» chuyện âm báo trong tương lai mà chỉ nói dương báo trong hiện tại, có Ä‘iá»u nói Ä‘i nói lại, e không tránh khá»i có vài câu sáo ngữ giáo đầu. Nguá»i xưa có câu: "Mình không dâm vợ ngưá»i, thì ngưá»i không dâm vợ mình", quả là hai câu sáo ngữ hết sức cÅ© kỹ, hết sức thô sÆ¡, hết sức bình thưá»ng có từ hồi nào đến giá». Có Ä‘iá»u, những kẻ tham hoa hiếu sắc trên Ä‘á»i này có mấy ai thoát được khuôn sáo này? Mình dâm vợ ngưá»i ta, thì vợ mình cÅ©ng bị ngưá»i ta dâm; mình làm nhục con gái ngưá»i ta, thì con gái mình cÅ©ng bị ngưá»i ta làm nhục. Muốn thoát được khuôn sáo thì chỉ có cách không gian, không dâm mà thôi; nếu muốn gian dâm thì khó có thể tránh được búa rìu cá»§a câu sáo ngữ. Cư sÄ© muốn thoát sáo hay nháºp sáo? Nếu muốn nháºp sáo thì cứ việc Ä‘i tìm đệ nhất giai nhân, nếu muốn thoát sáo, thì xin dẹp bá» những ý nghÄ© xằng báºy kia, cùng xuất gia vá»›i hoà thượng già này." 
 
Bán Dạ Sinh nói: "Những lá»i cá»§ sư phụ rất thấu đáo. Có Ä‘iá»u khi thuyết pháp cho bá»n trẻ con ngu dốt thì phải nói táºn tình, thế nào cho chúng toát mồ hôi há»™t mà không dám làm báºy, còn như thuyết lý vá»›i bá»n đệ tá» chúng con, e rằng không cần phải như thế. Ông trá»i láºp pháp tuy nghiêm, nhưng láºp pháp không phải là không có sá»± khoan thứ; trưá»ng hợp gian dâm ắt bị quả báo tuy nhiá»u nhưng trưá»ng hợp gian dâm mà không bị quả báo không phải là không Ãt. Cứ Ä‘i kiểm tra từng nhà thì rõ ngay. Nói chung lẽ tuần hoàn quả báo tháºt không sai, ngưá»i làm diá»u bất thiện không thể không biết đến." 
 
Hòa thượng nói: "Theo lá»i cư sÄ©, thì những hành động gian dâm trên Ä‘á»i cÅ©ng có thể không bị quả báo chăng? Chỉ sợ Ông trá»i sẽ không để sÆ¡ hở như váºy khi láºp pháp, hay là vì cư sÄ© mắt tai trung háºu nên hóa ra như thế. Chứ theo bần tăng thấy thì xưa nay chưa há» có sách nào ghi chép trưá»ng hợp gian dâm vá»›i vợ ngưá»i ta mà không bị quả báo. Chỉ miệng Ä‘á»i truyá»n nhau thôi cÅ©ng không biết cÆ¡ man nào mà kể, riêng kẻ xuất gia thá» giá»›i không tiện nói ra đấy thôi, cư sÄ© thá» nghÄ© lại xem. Tuy nhiên Ä‘i gian dâm vợ con ngưá»i ta còn tiện nói ra, chứ như vợ con mình bị ngưá»i ta gian dâm thì không tiện nói ra, do váºy Ãt ngưá»i biết. Chưa kể vợ giấu chồng, con gái giấu cha, ngay cả ngưá»i trong nhà cá»§ng hkông biết thay, nên chuyện quả báo cứ bảo làm gì có; mãi đến khi nắp quan Ä‘áºy lại thì má»›i biết lá»i xưa khong ngoa, bấy giỠđã lá»™ liá»…u rồi, nhưng lại không thể nói ra cho ngưá»i khác biết. Bất luáºn mình gian dâm vợ con ngưá»i ta hay vợ con mình bị vì lẽ quả báo bị ngưá»i ta gian dâm, chỉ cần khi ý nghÄ© gian dâm đã nảy ra thì bất tri bất giác trong lòng cá»§a vợ con cÅ©ng sẽ bá»™c phát bao nhiêu là vá»ng niệm. Có má»™t chuyện mà nhà nào cÅ©ng có xảy ra, ngưá»i nào cÅ©ng có lần qua như thế này; nếu có những ngưá»i đàn ông trong khi ân ái vá»›i ngưá»i vợ xấu xà cá»§a mình đã nghÄ© đến má»™t ngưá»i đàn bà xinh đẹp nào đó đã gặp lúc ban ngày, để tăng thêm khoái cảm, thì cÅ©ng có ngững ngưá»i đàn bà lúc hành lạc vá»›i chồng xấu xà đã nghÄ© đến má»™t ngưá»i đàn ông đẹp trai nào đó đã gặp lúc ban ngày để được khoái cảm hÆ¡n. Äấy cÅ©ng là má»™t hình thức quả báo. Quả báo trong tâm tưởng còn là thế, huống hồ xâm nháºp nhà ngưá»i ta, gian dâm vợ con ngưá»i ta, thì quá»· thần nào không thấy, trá»i đất nào không giáºn, mà hòng danh tiết vợ con mình được trá»n vẹn? Bần tăng nói như thế, chắc không phải là sáo ngữ, cư sÄ© nghÄ© có đúng không? 
 
Bán Dạ Sinh đáp: "Sư phụ nói rất chà lý, riêng có má»™t Ä‘iá»u, dám xin há»i lại sư phụ. Kẻ có vợ mà Ä‘i gian dâm vá»›i vợ con ngưá»i khác thì vợ con mình sẽ bị quả báo, Ä‘iá»u ấy đã hẳn rồi. Nhưng dối vá»›i ngưá»i không vợ, không con, nếu Ä‘i gian dâm vợ con ngưá»i ta thì sao? HỠđâu có gà để chịu quả báo? Luáºt tròi như váºy há không phải là thiếu sót hay sao? Ấy là chưa nói trưá»ng hợp số vợ con cá»§a má»™t ngưá»i thì có hạn mà nữ sắc trong thiên hạ thì vô cùng. Thà dụ ngưá»i ấy chỉ có má»™t hai thê thiếp, má»™t hai đứa con gái mà lại Ä‘i gian dâm vô số ngưá»i khác, thì việc quả báo cho dù có chăng nữa, cÅ©ng không có gì là công bằng, như váºy có phải là vốn Ãt mà lá»i nhiá»u hay không, ông trá»i sẽ tÃnh sao đây?" 
 
Hòa thượng nghe Bán Dạ Sinh nói thế, thì biết đây là má»™t tay cứng đầu không gì lay chuyển nổi, đành nỠúp ná»a mở nói: "Cư sÄ© lý luáºn rất sắc bén, bần tăng thá»±c không dám sánh lá»i. Có má»™t Ä‘iá»u, dó chỉ là lý thuyết suông, không có chi làm bằng, phải đợi khi nào sá»± việc xảy ra má»›i rõ. Cư sÄ© hãy trở vá» tìm giai nhân mà cưới, sau đó sẽ có dịp ngồi trên nhục bồ Ä‘oàn mà tham ngá»™. Từ đây vá» sau bần tăng sẽ không động khẩu nữ. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u, đối vá»›i cư sÄ© là ngưá»i tài mạo siêu phàm, bần tăng thá»±c không nỡ dứt Ä‘i cho được. Váºy thì sau này, vạn nhất cư sÄ© vỡ được lẽ đạo, xin hãy vá» vá»›i bần tăng. Kể từ ngày mai trở Ä‘i, bần tăng sẽ ngóng cổ chá»". 
 
Nói xong hòa thượng lấy giấy bút ra làm một bài thơ bốn câu năm chữ: 
Thỉnh phao bì bố đại 
Khứ tá»a nhục bồ Ä‘oàn 
Tu cáºp sinh thá»i hối 
Hữu sai dĩ cát quan. 
Có nghĩa: 
Äã bá» túi da mà Ä‘i 
Theo đưá»ng nhục bồ Ä‘oàn 
Phải kÃp ngá»™ lúc sống 
Äừng chết má»›i biết sai. 
 
Rồi xếp tá» giấy lại trao cho Bán Dạ Sinh mà nói: "Lão đầu đà thô kệch này không tá»± lượng nên có bài kệ thưá»ng này. Thá»±c ra, đó chẳng qua là xuất phát từ lòng ưu ái đối vá»›i cư sÄ© mà thôi. Váºy cư sÄ© hãy giữ lấy, ngày sau sẽ có dịp xét nghiệm lại". 
Nói xong hào thượng đứng dáºy vá»›i cá» chỉ như tiển khách ra vá». 
 
Bán Dạ Sinh biết không tiện ngồi nán, tuy nhiên vì nể hòa thượng là má»™t báºc cao tăng, nên không dám háºm há»±c bá» Ä‘i, chỉ biết cúi đầu tạ lá»…, nói: "TÃnh đệ tá» ngang bướng, mong sư phụ từ bi tha thứ, ngày kia đệ tá» có trở lại, kÃnh xin sư phụ mở lòng dung nạp". 
Nói xong lạy bốn lạy như lúc mới đến, hòa thượng còn dặn dò đôi câu trước khi chia ly. 
 
Lai lịch của hòa thượng đến đây đã trình bày xong. Từ đây vỠsau này, chỉ xin nói hoàn cảnh Bán Dạ Sinh đắm chìm trong sắc dục mà thôi, tác giả chỉ trở lại với hòa thượng trong hồi cuối truyện.  
  
  
		 
		
		
		
		
Tài sản của minhtien384  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 03:59 AM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				16-05-2008, 12:45 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Mar 2008
					
					
					
						Bài gởi: 869
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                
					
 
	Thanks: 89
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 3 
Lão đạo sĩ kén lầm rể phong lưu 
Gái đoan trang trao thân chồng phóng đãng 
 
 
 
 
 
Lại nói vỠBán Dạ Sinh, từ khi chia tay với Cô phong trưởng lão, thì lẩm nhẩm một mình: 
"Tháºt là má»™t báºc chân tu! Nhưng mà mình tuổi má»›i hai mươi, chẳng khác nào má»™t đóa hoa tươi vừa nở, lại bảo cạo đầu Ä‘i tu chịu khổ, trên Ä‘á»i sao mà có con ngưá»i không tình cảm đến thế. Hôm ná» mình đến, chẳng qua vì lão là má»™t nhà sư nổi tiếng, mình trong bụng cÅ©ng có má»™t số kiến giải bất đồng, lại muốn há»c há»i cái lẽ mầu nhiệm cá»§a đạo Thiá»n, nào ngá» lão xem mình rất thưá»ng. Ä‚n nói đã khắc bạc không chịu nổi, lại còn làm bài kệ chê ngưá»i không đáng là má»™t báºc đại trượng phu thân dài vai rá»™ng. Nếu làm quan, mình dư sức cai tri thiên hạ, quản lý muôn dân, chẳng lẽ kiếm má»™t ngưá»i vở mà không nổi, để lão xài xể như váºy. Nay mình quyết phải đấu vá»›i lão má»™t tráºn, không gặp ngưá»i đẹp thì thôi, nếu gặp thì nhất định không bá» lỡ, phải phong lưu má»™t phen, xem món nợ tình này có ai dám đến đòi không. Chẳng phải kiêu căng, cho dù là hạng phụ nữ nào Ä‘i nữa, nếu có được má»™t ngưá»i chồng tài hoa như mình, nhất định là ai mà dụ dá»— nổi. Mà như thế thì làm sao có chuyện thất tiết được. Lẽ ra bài kệ mình phải xé nát rồi Ä‘em trả lại cho lão, nhưng nghÄ© lại sau này muốn làm cho lão cứng há»ng thì phải có cái gì làm bằng cá»›, nên thôi. Mình giÅ© đó để xem rồi đây chÃnh lão có biết hối lá»—i hay không". 
 
NghÄ© xong , Sinh bèn cuá»™n tá» giấy mà cất vào tay áo. VỠđén nhà, Sinh bèn sai gia nhân đến các nÆ¡i mai mối tìm cho được nguá»i đẹp nhất thiên hạ. Vốn con nhà thế phiệt, lại có dung mạo Phan An, tài không thua Tá» Kiến, cho nên tá»± dắc rằng ai mà không muốn có ngưá»i rể như mình, có nữ nhân nào không muốn có ngưá»i chồng như mình. 
 
Thế là hằng ngày khối nhà bắn tiếng cầu thân. Con nhà nghèo thì đến cho chàng xem mắt từ đầu đến chân, con nhà giàu thì vì thể diện thì hẹn gặp nhau nÆ¡i chùa miếu, hoặc ngoài đồng vắng, hai ngưá»i gặp nhau, ngưá»i có tình, kẻ vô ý, váºy mà khi vá» lắm cô tương tư thành bệnh. 
 
Riêng chàng không vừa ý ai cả. Có một bà mối nói với Sinh: 
"Xem chừng, chắc không có cô nào xứng vá»›i cáºu. Riêng có tiểu thư con gái cá»§a Thiết Phi đạo nhân, tên Qúy Hương, đẹp ngưá»i đẹp nết may ra hợp vá»›i cáºu thôi. Có Ä‘iá»u, phụ thân cá»§a cô tÃnh tình cổ quái, chắc không chịu để cáºu xem mắt, mà cáºu thì lại đòi xem mặt trước cho được, khó quá khó quá". 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Tại sao gá»i ông ấy là Thiết Phi đạo nhân? Làm sao biết cô ấy đẹp? Tại sao không chịu cho xem mắt?" 
 
Bà mai nói: 
"Ông lão ấy là má»™t vị túc nho, cả huyện Ä‘á»u biết tiếng. TÃnh ông ấ rất lạ lùng kỳ quặ. Nhà dư ruá»™ng đất nên không thèm giao dịch vói ai, Ä‘á»i không có lấy má»™t nguá»i bạn, chỉ má»™t mình Ä‘á»c sách, bất cứ ai Ä‘dến xin làm quen cÅ©ng không tiếp. Má»™t hôm có ngưá»i khách lạ, vì má»™ tiếng nên không quản đưá»ng xá xa xôi lặn lá»™i đến thăm. Khach gõ cá»a tháºt lâu, nhưng ông vẫn không ra mở, cÅ©ng không thèm lên tiếng. Khách đành Ä‘i, để lại má»™t bài thá» trên cá»a. ThÆ¡ có hai câu: 
Äản tri cao sÄ© bồng vi hô. 
Thùy liệu tiên sinh thiết tác phi 
Có nghĩa: 
Những tưởng cổng nhà cao sĩ làm bằng cỠbồng 
Ai ngá» chá» mải chỉ thấy cánh cá»a làm bằng sắt 
 
Vá» sau, ông lão có dịp Ä‘á»c câu thÆ¡, rất lấy làm thÃch và nói: 
"Hai chữ Thiết Phi, tức cá» sắt, nghe ná»a lạ ná»a quen, mà không sai" 
Ông bèn chá»n làm biệt hiệu, tá»± gá»i là Thiết Phi dạo nhân. 
Ông không co1 con trai, chỉ sinh được má»™t gái như hoa, như ngá»c. Bá»n tôi làm mai, từng gặp hàng ngàn, hàng vạn cô gái nhưng chưa từng thấy cô nào sánh nổi. Lại được cha dạy dá»—, không có loại thi từ ca phú nào mà cô không làm được. cô còn là má»™t tiểu thư khuê môn bất xuất, há»™i hè đình đám không há» lui tá»›i, tuổi đã mưá»i sáu rồi mà chưa từng Ä‘i ra ngoài, loại tam cô lục bà như ni cô sư bà... có bao giá» bén mảng tá»›i nhà cô được. 
 
Riêng có má»™t hôm, khi tôi Ä‘i ngang qua nhà, ông lão đứng trước cá»a gá»i: 
"Có phải bà là bà mối đấy không?" 
 
Tôi đáp: 
"Thưa chÃnh tôi đây" 
 
HỠmới đưa tôi vào nhà. Ông lão chỉ cô gái, nói: 
"Dây là con gái cá»§a lão, lão muốn tìm má»™t chàng rể tướng mạo dá»… coi, lại biết hiếu thuáºn cha mẹ, bà để ý kiếm dùm lão má»™t ngưá»i." 
 
Tôi má»›i nhắc đến cáºu, thì ông ấy nói: 
"Già này có nghe danh cá»§a cáºu ấy, nhưng không rõ đức hạnh ra sao" 
 
Tôi nói: 
"Cáºu ấy tuy tuổi thiếu niên nhưng tài lão thành, tiếng đồn không ngoa. Duy có má»™t Ä‘iá»u là cáºu ấy muốn thấy mặt ngưá»i rồi má»›i ná»™p sÃnh lá»…. Như tiểu thư đây tài mạo song toàn chắc vừa ý cáºu, nhưng không rõ tôn ông có cho phép cáºu ấy đến thăm không" 
 
Ông lão nghe xong sầm nét mặt nói: 
"Ä‚n nói hồ đồ. Chỉ có ngưá»i Dương châu nuôi ngá»±a gầy má»›i phải cho ngưá»i ta xem trước, chứ con gái nhà ta Ä‘á»i nào lại cho trai đến xem mặt." 
 
Nghe ông lão nói váºy, tôi không biết nói gì thêm nên rút lui, bởi váºy e rằng việc này khó thành. 
 
Bán Dạ Sinh suy nghĩ rồi nhủ lòng: 
"Như ta hôm nay, trên khôngcòn cha mẹ, dưới không có anh em, má»™t thân má»™t mình, mai kia cưới vợ, biết nhá» ai trông trước trông sau, nhất là những lúc vắng nhà vì phải Ä‘i há»c xa hoặc ra làm quan. Ông cụ đây tâm tÃnh như thế, phép tá» gia như thế nào, không cần nói cÅ©ng rõ. Mình mà vào làm rể nhà này thì việc nhà việc cá»a đã có cha vợ, Ä‘i đâu cÅ©ng khá»i lo gì cả, tháºt càng hay chứ sao" 
 
Rồi tuy không nén được vui mừng, chàng cứ nằng nặc đòi được dàn xếp để được thoáng thấy tư dung hay nghe qua tiếng nói cuả nàng, vì vợ con là chuyện má»™t Ä‘á»i. Bà mối má»›i bảo: 
"Sao cáºu không Ä‘i tìm thầy đồng xem quẻ? Nhân duyên tốt thì cáºu cứ gá»i Lưu bà này xucù tiến mối manh, tiện lợi đôi bá»". 
 
Chàng nghe lá»i, hôm sau lại thầy đồng nổi tiếng trong vùng, khấn khứa tên tuổi đôi đàng, xóc quẻ thì đươcï quẻ dạy: 
Không còn hồ nghi 
Nữ nhân quý báu 
Cẩn tháºn canh chừng 
Không cho ruồi phạm 
 
Sinh Ä‘á»c xong, nhá»§ rằng vợ chưa cưới chắc hẳn là đẹp, nhưng còn muốn được rõ hÆ¡n, má»›i xin xăm thêm má»™t quẻ, quẻ thứ hai ra rằng: 
Lấy vợ đoan trang 
Chồng phải kÃnh lá»… 
Khóa chặt cá»a nhà 
Ruồi vô không lá»t 
 
Chàng bằng lòng lắm, má»›i cho gá»i mụ mối Ä‘i liệu việc hôn nhân. Thiết phi đạo nhân ban đầu còn từ chối, sau mụ mối nói mãi, rồi cÅ©ng thuáºn gã, lại còn viện lẽ nhà neo ngưá»i, bắt Sinh ở rể. 
 
Lại nói vá» dung mạo cá»§a quý hương, hôn lá»… xong xuôi, tấm mạng che mặt tân nương đêm động phòng má»™t khi đã tháo, quả tháºt dung nhan hoa nhưá»ng nguyệt thẹn, trên Ä‘á»i có má»™t không hai, còn hÆ¡n lá»i mụ mối mô tả nhiá»u, hẳn nhiên là váºy 
 
Duy má»™t Ä‘iá»u, tÃnh tình nết na có thừa mà lẳng lÆ¡ tình tứ lại không đủ nên đôi phần không được hạp ý chồng. Ấy chẳng qua vì thưá»ng ngày ở nhà được cha mẹ dạy dá»— nghiêm túc, tai không nghe dâm thanh, mắt không nhìn tà sắc, sách Ä‘á»c nếu không là Liệt nữ truyện thì cÅ©ng là Hiếu nữ kinh. Mà những Ä‘iá»u này thì trái lại vá»›i tâm sá»± cá»§a Bán Dạ Sinh , cho nên Sinh đã đặt cho nàng há»—n danh Nữ đạo há»c, bởi vì từ ngôn ngữ dến cá» chỉ Ä‘á»u giống hệt tác phong cá»§a cha. 
 
Nghe ai nói má»™t câu cợt nhả là nàng đỠmặt, láºp tức bá» Ä‘i chổ khác. 
 
Bán Dạ Sinh đôi phen đòi hoan lạc vÆ¡i nàng lúc ban ngày để đưá»c ngắm xem chổ kÃn nhưng nàng xấu hổ, quyết liệt từ chối. Äôi dịp định kéo vợ lại lá»™t bá» xiêm y thì nàng la hét inh á»i như bị cưỡng dâm váºy. 
 
Ban đêm nàng ngoan ngoãn trong bổn pháºn vợ chồng, có Ä‘iá»u trông nét mặt không vui, không biết sao, chỉ thấy nhạt nhẽo mà không thấy gì hào hứng. Lúc ân ái vá»›i nàng, Sinh chỉ vừa vừa phải phải mà thôi,vì nàng không muốn chồng bày vẽ ná» kia. Muốn gần gụi theo lối "cách tưá»ng thá»§ há»a" (cách vách lấy lá»a), tức ôm háºu bá»™), thì nàng cho là Ä‘iá»u nhÆ¡ nhuốc, không hợp tác. Muốn xáp tráºn theo lối "đảo kiêu láºp chúc" (chúi ngá»n nến xuống, tức trồng chuối), thì nàng sợ hãi như lá»—i đạo phu thê, phải khó nhá»c lắm má»›i gác được chân nàng lên vai. Còn khi khoái cảm đến tá»™t cùng, có kêu nàng mấy tiếng em em, mình mình, nàng cÅ©ng làm ngÆ¡ không đáp 
 
Bán Dạ Sinh rất đỗi khổ tâm, nghĩ thầm trong bụng: 
"Tiếc thay một tuyệt thế giai nhân, mà không có một chút lơi lả. Nàng chẳng khác một khúc gỗ, một pho tượng, nằm bên cạnh mình, có khoái lạc gì dâu, nhưng biết làm sao đây. Thôi thì từ từ uốn nắn, may ra có thay đổi được chăng". 
 
Bèn ghé hiệu sách mua má»™t quyển Xuân cung trình bày rất tinh xảo ba mươi sáu tư thế nam ná» hợp hoan. Quyển này do há»c sÄ© bản triá»u làTriệu Tá» Ngang soạn gồm ba mươi sáu bài thÆ¡ dùng ca tụng lạc thú ái ân. Sinh Ä‘em vá» phòng để cùng Ä‘á»c vá»›i nàng, thâm ý là để nàng thấy trai gái giao hoan vá»›i nhau không phải đơn giản chỉ là má»™t lối, trái lại thiên biến vạn hóa vô cùng, khiến cho lạc thú phòng the thêm lên nhiá»u vẻ, rá» ràng là những trò ná» kiểu kia giữa nam nữ bất lâu không phải do Sinh tá»± bày ra, ngưá»i xưa cÅ©ng đã làm rồi, sách vở thá»i sau ghi lại là để làm chứng đấy thôi. 
 
Lúc má»›i cầm sách, Qúy HuÆ¡ng không biết bên trong nói gì, nghÄ© bụng nếu không phải nói vá» núi sông thì chắc phải nói vá» hoa cá». 
 
Nhưng khi giở sách ra xem thì lại thấy ở hai trang đầu có đỠbốn chữ đại tá»± Hán cung di chiếu (hình ảnh còn lưu lại trong cung Ä‘iện nhà Hán). Nàng nghÄ© trong cung Ä‘iện nhà Hán có rất nhiá»u hiá»n phi thục viện, chắc đây là di ảnh cá»§a các bà ấy, nên tò mò láºt xem. Chừng láºt qua trang ba thì thấy má»™t ngươi đàn ông ôm má»™t ngưá»i đàn bà, cả hai Ä‘á»u trần truồng như nhá»™ng, giao tình bên má»™t hòn non bá»™. Láºp tức nàng đỠmặt tÃa tai, nổi giáºn mà rằng: 
"Loại cách báºy bạ này lấy ở đâu vá»? Sao lại để ở đây làm ô uế phòng ta? Mau gá»i a hoàn Ä‘em Ä‘i đốt". 
 
Bán Dạ Sinh cản lại, nói: 
"Äồ cổ dấy, giá trăm lượng vàng. Anh mượn cá»§a bạn vá» xem. Nếu em có trăm lượng vàng để thưá»ng cho ngưá»i ta, thì hãy đốt; nếu không, em nên để đó cho anh xem chÆ¡i vài hôm, rồi Ä‘em trả cho ngưá»i ta" 
 
Qúy Hương thưa: 
"Xem danh thư pháp há»a để bồi dưỡng tÃnh tình, chứ loại sách nhảm nhà này Ä‘á»c có Ãch gì?" 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Nếu là truyện sằng báºy, thì há»a công vẽ lại để làm gì và ngưá»i sưu tầm cÅ©ng không dại gì bá» ra má»™t số tiá»n lá»›n để mua vá». Phải nói chỉ vì từ khi khai thiên láºp địa đến giá», dây là việc làm đứng đắn nhất. Cho nên văn nhân há»c sÄ© dùng màu sắc để vẽ dùng lụa là để thêu, hoặc bày nÆ¡i hàng sách, hoặc giữ chốn kho tàng, để ngưá»i sau biết mà bắt chước, nếu không lẽ âm dương giao cảm dần dần sẽ bị mai má»™t, đến ná»—i sẽ xảy ra cảnh chồng bá» vợ, vợ Oán chồng, nhân gian tuyệt đưá»ng sinh con đẻ cháu. Hôm nay anh mượn vá», không nhÅ©ng để chÃnh anh xem, mà còn muốn cho em Ä‘á»c để hiểu lẽ Ä‘á»i, rồi má»›i thụ thai sinh con đẻ cái. Có như váºy sẽ hết bị trói buá»™c bởi quan niệm đạo đức, mà tình vợ chồng sau này còn đơm bông kết trái nữa. Sao em tá» vẻ muá»™n phiá»n?" 
 
Qúy Hương bảo: 
"Em không cho đây là việc đứng đắn. Sao xưa cổ nhân không bày ra phép tắc dạy ngưá»i ân ái công khai giữa ban ngày, mà lại lén lút chá» canh khuya thanh vắng trong phòng tối tăm cháºt chá»™i, khác nào kẻ trá»™m. Xem thế đủ rõ là không phải chút nào". 
 
Bán Dạ Sinh đáp: 
"Nàng nói váºy cÅ©ng có lý. Nhưng toàn do lá»—i từ thân phụ, bởi hồi nhá» cứ nhốt nàng trong nhà, mặt trá»i không thấy, không há» nghe chuyện trăng hoa, đầu óc hẹp hòi, kiến văn Ãt á»i, nào có biết Ä‘á»i là gì. Äá»i thì chỉ có anh đây, giữa bá»n đàn ông má»›i hiểu rành chuyện phong lưu lịch duyệt mà thôi. Cứ như đàn bà con gái ai cÅ©ng như em cả, nào ai dám nghÄ© vợ chồng cÅ©ng nên hợp hoan bạch nháºt? Cặp nào hành dâm ban ngày rồi công bố cho Ä‘á»i biết? Nếu chưa ai há» làm thế, sao há»a công lấy đâu làm căn cứ, vẽ lại trong sách, tài tình sống động như vầy... làm ai ngó cÅ©ng xao xuyến tâm can?" 
 
Qúy Hương nói: 
"Váºy chá»› ba má em không phải vợ chồng sao, mà nào có bao giá» yêu đương ban ngày". 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Xin há»i làm sao em biết được là ba má không giao hoan ban ngày?" 
 
Qúy Hương nói: 
"Nếu có thì em cÅ©ng bắt gặp má»™t lần. Chẳng lẽ em tá»›i muá»i sáu tuổi rồi mà không bắt gặp được lần nào hay sao. đừng nói chi thấy, ngay cả nghe, em cÅ©ng chưa nghe bao giá»". 
 
Bán Dạ Sinh cưá»i to: 
"Thôi Ä‘i cô Æ¡i, việc đó con cái trong nhà không thấy, không nghe, chứ còn bá»n a hoàn, nô tỳ thì có đứa nào không nghe không thấy. Ba má khi nào giao hoan thì phải đợi em Ä‘i khá»i, rồi khóa trái cá»a lại, chứ em mà biết đươc, lỡ động lòng xuân rồi sinh dạ băn khoăn, ấm ức trong lòng thì sao, cho nên ba má phải giấu em. Em không tin cứ há»i a hoàn cá»§a em mà xem ba má ban ngày có làm tình hay không." 
 
Qúy Hương suy nghÄ© má»™t cháºp, nói: 
"Ban ngày ba má cÅ©ng thưá»ng đóng cá»a ngá»§, có lẽ để làm việc này cÅ©ng không biết chừng, sau đó hai ông bà nhìn nhau có vẻ ngượng ngùng." 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Làm tình ban ngày thÃch hÆ¡n làm tình ban đêm gấp mưới lần. Cái thú ở chổ vợ chồng nhìn thấy nhau má»›i hào hứng hÆ¡n. Riêng có hai loại vợ chồng không bao giá» yêu nhau ban ngày." 
 
Qúy Hương há»i: 
"Hai loại nào váºy?" 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Loại thứ nhất, chồng xấu vợ đẹp, loại thứ hai vợ xấu chồng đẹp" 
 
Qúy Hương nói: 
"Tại sao hai loại vợ chồng này không làm tình ban ngày được?" 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Khi lâm tráºn, thì cả hai vợ chồng phải thương yêu nhau, tinh thần huyết mạch phải giao hợp vá»›i nhau má»›i thÃch. Nếu ngưá»i vợ da dẻ trắng phau, ná»n nà như má»™t viên ngá»c từng giÅ©a mài, thì ngưá»i chồng cởi xong quần áo ôm vợ vào lòng, vừa ân ái vừa ngắm nhìn, tá»± nhiên sẽ cảm thấy cá»±c kỳ khoái lạc, hạ bá»™ bất giác sẽ cứng lên và to ra. Nhưng nếu ngưá»i đàn ông xấu như ma, thịt vừa den vừa thô, mặc quần áo để che lấp, chứ đã cởi rồi thì cái xấu xà sẽ lá»™ hết ra ngoài, không còn cách nào che giấu được. Äặt cái xấu xà bên cạnh cái má»· miá»u, thì làm sao ngưá»i đẹp không chán ghét mà buá»™t miệng chê trách thành lá»i. Thế là cái váºt cứng kia sẽ má»m Ä‘i, cái váºt to kia sẽ thun lại, không biết đến bao giá» má»›i hành sá»± lại được, thá» há»i còn khoái lạc ở đâu. Thành ra đành làm tình ban đêm là hÆ¡n, vì còn che dấu được. Äó la trưá»ng hợp vợ đẹp chồng xấu. Còn trưá»ng hợp vợ xấu chồng đẹp cÅ©ng váºy, không cần phải nói thêm làm gì. 
Riêng vợ chồng mình thì khác: em trắng, anh cÅ©ng trắng, em hồng anh cÅ©ng hồng, em nõn nà anh cÅ©ng nõn nà, nếu mình không hành lạc ban ngày, không cùng khoe da thịt vá»›i nhau mà cứ chui vào chăn má»n để tìm khoái cảm, há không phải là mai má»™t cả má»™t Ä‘á»i, có khác gì những cặp vợ chồng xấu xÃ. Em không tin, mình cứ thá» xem, so cái thú vị vá»›i lúc làm tình ban đêm ra sao." 
 
Qúy Hương nghe đến đây, yên lặng nghẫm nghÄ©, mặt tuy bẽn lẽn mà lòng đã xiêu, má á»ng hồng, mắt long lanh. 
 
Bán Dạ Sinh nghĩ thầm: 
"Dục tình đã dáºy, còn đợi chi chưa ra tay. 
Có Ä‘iá»u nàng chá»›m động tình, sóng tình chưa dáºy, nếu vồ váºp ngay thì có khác gì kẻ đói gặp thức ăn, cứ chụp nuốt, không kịp nhâm nhi, rốt cuá»™c nào biết thÆ¡m ngon là gì. phải làm cho nàng thành quýnh quáng, dâm tình tá»™t độ, chừng đó hãy gầy cuá»™c mây mưa". 
 
Sinh bèn ngồi lên ghế bành, kéo nàng vào lòng láºt từng bức há»a trong quyển Xuân cung cùng xem vá»›i nàng. Phần trìngh bày có khác vá»›i loại sách cùng loại. Trong má»—i bức há»a, ná» trang trên vẽ cảnh xuân tình, ná»a trang dưới là lá»i bạt, mấy câu Ä‘á»u giải thÃch sá»± việc, mấy câu sau ca tụng tài nghệ cá»§a ngưá»i vẽ, tất cả Ä‘á»u là bút phê cá»§a các báºc danh nhân. 
 
Bán Dạ Sinh dặn nàng tưởng tượng như Ä‘ang ở trong cuá»™c, thấm nhuần tinh thần từng bức há»a để sau này bắt chước cho khéo. Sinh vừa xem vừa Ä‘á»c cho nàng nghe. 
 
Bức thứ nhất vẽ thế Túng Ä‘iệp cầm phong (mặc bướm tìm hương). Lá»i bạt ghi: ngưá»i nữ ngồi bên hòn non bá»™, hai chân bẹt ra, ngưá»i nam đưa ngá»c hành vào âm cung, luồn bên này lách bên kia nhu bướm tìm nhị hoa. Bấy giá»:vì nam, nữ má»›i nháºp cuá»™c chưa đến hồi cụp lạc, nên mắt há» giương to, trông không khác lúc bình thưá»ng cho lắm. 
 
Bức thứ hai vẽ thế giáo phong nhưỡng máºt (ong khôn lo hút máºt), lá»i bạt ghi: Ngưá»i nữ nằm ngữa trên chăn bông, tay nắm ch8ạt hai vế đưa lên cao để đón ngá»c hành, ngưá»i nam do d0ó, thấy rõ nhị hoa ở chá»— nào, tùy tiện tấn công. Bấy giá» vẽ mặt ngưá»i nữ khao khát, còn ngưá»i nam thì mặt mày gay cấn, khiến ngưá»i xem phải hồi há»™p, lo âu giùm, rõ tháºt tạo hóa trá»› trêu. 
 
Bức thứ ba vẽ thế Mê Ä‘iểu quy lâm (chim lạc bay vá» rừng). Lá»i bạt ghi: ngưá»i nữ nằm trên giưá»ng, hai chân giÆ¡ lên, hai tay đỡ vế cá»§a ngưá»i nam, ngưá»i này từ trên ấn thẳng xuống, nom như chim kia Ä‘i lạc đã lâu, thấy rừng cÅ© lao thẳng vá». Nam nữ thần khà bừng bừng nét vẽ kỳ diệu chẳng khác nào bút bay má»±c múa váºy. 
 
Bức thứ tư có tên Ngạ mã bôn tào (ngá»± đói tìm máng cá»). Lá»i bạt ghi: Ngưá»i nữ nằm trên giưá»ng, hai tay ôm quàng lấy ngưá»i nam, trông như bị buá»™c bào nhau, hai chân gác lên vai cá»§a ngưá»i nam. Ngá»c hành mất hút vào trong âm cung, khÃt khao không hở má»™t chá»— nào như ngá»±a đói vục đầu ăn cá» trong máng váºy. Bấy giá» cả hai như lả ngưá»i Ä‘i, mắt định nhắm mà vẫn muốn trông, lưỡi định thụt vào mà vẫn thè ra. Nét vẽ rất thần tình. 
 
Bức thứ năm vẽ thế Song long đấu luyện (hai rồng mệt đấu nhau). Lá»i bạt ghi: Äầu ngưá»i nữ kê bên gối, hai tay buông xuôi má»m mại như bông, đầu ngưá»i nam thì dá»±a bên tai ngưá»i nữ, toàn thân buông xuôi cÅ©ng má»m mại như bông. Bấy giá» hai ngưá»i đã thá»a, hồn thả theo má»™ng đẹp, lặng lẽ sau cÆ¡n kÃch động mạnh, tuy nhiên hai chân cá»§a ngưá»i nữ vẫn còn gác trên hai vai cá»§a ngưá»i nam chưa hạ xuống, thần thái ẩn vẻ sinh động, nếu không có khác gì hai tá» thi, ngưá»i xem khoái cảm đến cá»±c độ, tưởng chừng mình cÅ©ng Ä‘ang cùng há» "chung quan chung huyệt" váºy. 
 
Xem đến đây, Qúy Hương bất giác không dằn được ná»—i hứng tình, Bán Dạ Sinh định láºt sang trang khác. Sinh Ä‘ang định láºt sang trang khác xem tiếp vá»›i nàng thì nàng đẩy quyển sách ra rồi đứng dáºy, uể oải nói: 
"Sách hay ở chá»— nào, làm ngưá»i ta thấy khó chịu. Anh xem má»™t mình Ä‘i, em Ä‘i ngá»§ đây". 
 
Bán Dạ Sinh ôm nàng vào lòng cưá»i nói: 
"Em cưng, trang sau còn hay lắm, xem xong mình sẽ đi ngủ". 
 
Qúy Hương nói: 
"Chẳng lẽ ngày mai không còn thì giỠđể xem hay sao, làm gì nhất định phải xem cho hết ngày hôm naỵ" 
 
Bán Dạ Sinh biết nàng đã động lòng, bèn ká» miệng lại mà hôn. Cả tháng nay, vợ chồng tuy đã ăn ở vá»›i nhau, nhưng Bán Dạ Sinh nào biết lưỡi vợ dài ngắn, vì má»—i lần Sinh định hôn, miệng nàng dá»u mÃm lại. Lần này thì khác, miệng hoa hé nở, lưỡi nàng còn êm ái giao tiếp vá»›i chồng. 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Em cưng, mình không cần lên giưá»ng làm chi, cứ coi ghế này là hòn non bá»™ rồi bắt chước theo sách mà làm, xem sao." 
 
Qúy Hương làm mặt giáºn, nói: 
"Bừa bãi như váºy há có phải là con ngưá»i nữa không?" 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Rõ ràng không phải việc cá»§a ngưá»i, mà là việc cá»§a thần tiên. Anh vá»›i em thá» làm thần tiên vá»›i nhau má»™t lát nhé." 
 
Nói xong, Sinh đưa tay lần cởi giải lưng nàng. Qúy HuÆ¡ng tuy ngoài miệng không chịu nhưng bụng đã ưng. Nàng chịu gác chân lên vai để má»i sá»± dá»… dàng. 
 
Cởi xong quần ra, vá»›i nhau thấy ướt má»™t khoảng, thì biết nàng đã rịn dâm thá»§ trong khi xem tranh. Sinh cÅ©ng tháo quần mình, đặt nàng ngồi trên bụng,dang hai đùi mà đưa dương cụ vào âm cung, xong xuôi má»›i cởi nốt áo phần trên mình vợ. Tại sao không bắt đầu từ trên xuống, lại cởi quần trước rồi má»›i đến áo? Phải là tay sành sá»i như Bán Dạ Sinh má»›i làm như thế, vì nếu cởi áo trước, ngưá»i nữ mặc dầu trong lòng rất nôn nóng, nhưng ngoài mặt vẫn còn e thẹn, do đó dá»… gặp kháng cá»±. Còn khi đại tướng nÆ¡i bản doanh đã bị ká»m chế rồi thì các nÆ¡i khác muốn làm gì chả được. Binh pháp gá»i đó là Cầm vương đảo huyệt (Ä‘áºp hang bắt vua). 
 
Quả nhiên Qúy Hương riu rÃu để Sinh từ từ lá»™t sạch quần áo. 
 
Bán Dạ Sinh cũng cỡi hết y trang trên mình, khởi cuộc mây mưa. 
 
Hai chân nàng dang ra hai bên ghế, dương váºt vào trong rồi cứ thế mà theo bức há»a thứ nhất mà thá»±c hành, hết cạ bên ná» lại cào bên kia. Nàng soải tay vá»›i nắm hai thành ghế, hạ thể nhấp nhô đáp ứng phu quân, ngẫu nhiên theo đúng bức há»a số hai trong Xuân cung. Bá»—ng dương cụ chạm đến má»™t nÆ¡i mà nàng bá»—ng cảm thấy tê nhưng không phải tê, mê nhưng cÅ©ng không biết có phải là mê, nhá»™t mà như ngứa, chịu không thấu mà bá» không đành. 
 
Nàng nói: 
"Một chỗ ấy thôi anh ơi". 
 
Bán Dạ Sinh biết nhị hoa đã chạm, nên càng ra sức tróc nã trong cấm địa, dồn hết sức lục công kÃch má»™t ná»›i mà thôi. Má»™t cách dìu dặt, ngá»c hành dần dần trổ tài, hết Ä‘i từ cạn đến sâu, lại Ä‘i từ cháºm đến nhanh, trước sau ra vô tá»›i mấy trăm lần. Hai tay Qúy Hương bất giác ôm ghì lấy mông Sinh, ngưá»i nảy lên, nhục thân như ra công vây hảm chặt tướng địch Ä‘ang há»—n xược tung hoành, tình thế gay cấn, tháºt không khác tình trạng bức há»a đồ số ba. Bán Dạ Sinh cÅ©ng lấy tay o bế hạ thể nàng, nhưng trÆ¡n tuá»™t không biết bám tay vào đâu, vì dâm thá»§y lêng láng khắp cả. 
 
Bán Dạ Sinh nghĩ thầm: 
"Cô này Ä‘ang đê mê cá»±c độ, lẽ ra còn phải phá ccô ấy má»™t phen. Nhưng đây là bước đầu, phải để cô ấy tháºt no say đã rồi má»›i áp dụng phép nuôi vịt." 
 
Sinh bèn nhắc chân nàng lên vai, hai tay ôm lấy eo thon cá»§a nàng tiếp tục thẳng cánh thá»c vào. 
 
Bấy giá» ngá»c hành trÆ¡ trẻn và hùng hổ hÆ¡n, lấp hết âm cung không chừa má»™t chá»— trống. Sinh lại thúc đẩ thêm vài trăm lần nữ. Mắt Qúy HuÆ¡ng trở nên mông lung đỠđẫn, tóc tai xổ tung, thân thể lả ra như ngưá»i buồn ngá»§. 
 
Bán Dạ Sinh vuốt ve nàng, nói: 
"Em cưng, anh biết em sắp tá»›i bá» rồi. Trên ghế này không tiện, mình lên giưá»ng tiếp tục nhé". 
 
Qúy HuÆ¡ng Ä‘ang hồi khẩn trương, sợ bá» lên giưá»ng thì không khá»i ngá»c hành rút ra ngoài mất, hứng thú gián Ä‘oạn, huống chi lúc bấy giá» chân tay rÅ© liệt không thể nhấc lên được, có muốn lên giưá»ng cÅ©ng không tá»± Ä‘i dược. Vì váºy nghe Sinh đỠnghị, nàng nhắm mắt lắc đầu. 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Em cưng, em không đi nổi phải không?" 
 
Qúy Hương gáºt. 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Anh không nỡ để em đi. Anh bồng em lên nhé" 
 
Sinh bèn ôm chặt lấy tấm lưng thon, miệng nút chặt lưỡi nàng, dương cụ vẫn khắn khÃt nÆ¡i xuân cung hkông rá»i, ẵm nàng lên dáºp dình Ä‘i theo kiểu "tẩu mả khán hoa" (cỡi ngá»±a xem hoa). Äến giưá»ng, Sinh đặt Qúy Hương xuống, lấy gối chêm dưới eo nàng, rồi cong chân nàng lại, thúc đẩy thêm vài trăm lần nữa. 
 
Qúy Hương bỗng rên lên: 
"Anh yêu, em chịu hết nổi rồi" 
 
Chỉ nói được bấy nhiêu, rồi nàng ôm chặt Bán Dạ Sinh mà rên như ngưá»i s8áp chết. 
 
Bán Dạ Sinh biết âm tinh đã ra, nên nhắm vô nhị hoa, từ bên tên nhấn ngá»c hành mạng thêm như thể bồi cho nàng chết luôn. Qúy Hương liá»n hồn siêu phách lạc. 
 
Rồi hai ngưá»i ôm nhau lả ra mà ngá»§. Hồi lâu Qúy Hương cá»±a mình, nói: 
"Anh yêu, em mới chết đi sống lại, anh có hay không?" 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Sao anh không hay. Như thế không gá»i là chết, mà là đê mê" 
 
Qúy Hương nói: 
"Thế nào là đê mể" 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Nam có dương tinh, nữ có âm tinh. Lúc hành lạc, khi khoái cảm lên đến cá»±c dá»™, thì tinh suất. Lúc sắo xuất tinh, thì từ da thịt đến gân cốt thảy dá»u tê cứng, hồn phách mê mẩn, rồi tinh má»›i xuất. Như thế là đê mê, như trong bức há»a Xuân cung số năm ban nãy. Em đã xem qua, chẳng lẽ không nhá»› sao?" 
 
Qúy Huơng nói: 
"Theo anh nói đê mê xong có thể tỉnh lại, có nghĩa là không chết, phải không?" 
 
Bán Dạ Sinh nói Ngưá»i nam, ngưá»i nữ má»—i lần làm tình vá»›i nhau có đê mê. trong khi ngưá»i nam đê mê có má»™t lần thì ngưá»i nữ, nếu âm tinh chưa ra vẫn có thể đê mê mấy chục lần. Äê mê là cá»±c khoái, chá»› có phải là chết đâu." 
 
Qúy Hương nói: 
"Khoái lạc như thế, dẫu chất cũng vui, huống chi là không chết. Như thế này thì từ nay vỠsau, ngày nào em cũng đê mê, đêm nào em cũng đê mê". 
 
Bán Dạ Sinh cưá»i to: 
"Em thấy chưa, anh nói có sai đâu, cuốn Xuân cung này có phải bá»u bối hay không" 
 
Qúy Huơng nói: 
"Äúng là bảo váºt. Chỉ sợ bạn anh đòi vá»" 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Nói gạt em chÆ¡i, chứ tháºt ra sách này cá»§a anh muạ" 
 
Qúy Hương nghe xong, vui mừng khôn xiết nên báºt cưá»i. Ân ái xong, hai ngưá»i trở dáºy váºn y phục rồi cung nhau tiếp tục xem quyển Xuân cung, đến khi cao hứng, lại cùng nhau ân ái. Kể từ hôm ấy, hai vợ chồng trở nên tâm đầu ý hiệp, đưá»ng tình càng thêm khắng khÃt. 
 
Từ khi xem Xuân cung, Qúy Hương đã vÆ¡i lá»… giáo, thành môn sinh chăm chỉ trong trưá»ng phong lưu, ngày đêm không quản ngại thá»±c hành cách thức má»›i cá»§a thú gió trăng trong sách, dẫu táo bạo khó khăn đến đâu cÅ©ng thá»±c táºp cho được, hoặc trồng chuối theo "đảo Ä‘iêu láºp chúc", ôm mông như "cách sÆ¡n thá»§ há»a". Rồi thì ba tất sen vàng gác lên vai chồng mà ngá»§, có muốn hạ xuống lại không phải dá»…. 
 
Rồi dần dần trong khi ân ái, tiếng động da thịt cá» xát, nào tháo độ hăng say dâm cuồng giúp cho cuá»™c mây mưa thêm phần nồng thắm, tất cả Ä‘á»u không thiếu. Và để tăng thêm hứng thú, Bán Dạ Sinh còn dến tiệm sách mua vá» các loại sách phong tình, như Tú Tháp dã sữ, như Quân truyện, như Bà tá» truyện, cả thảy má»™t hai chục cuốn đóng thành bá»™, để trên bàn cho nàng xem lúc nào cÅ©ng được, còn sách đã Ä‘á»c xong trước kia thì bó lại cất, chỉ e nàng bá» má»›i ôn cÅ©, mà trở vá» vẻ đạo mạo như ngày trước. Tình vợ chồng thắm thiết, hòa hợp, vui sướng hÆ¡n bao giá», nay thì dù có vẽ ba trăm sáu mươi bức xuân cung cÅ©ng không diá»…n tả cho hết được 
 
Có thể nói, Bán Dạ Sinh đến đây là khoan khoái tá»™t độ rồi, riêng có má»™t diá»u là trong hki vợ chồng hết sức hài hòa, thì giữa ông nhạc và chàng rể có chút gì không hợp. Nguyên nhân là Thiết phi đạo nhân vốn cố chấp, thÃch chất phác ghét phồn hoa, không ưa chuyện trăng hoa, chỉ mến bàn vá» vấn đỠđạo lý. 
 
Từ khi Bán Dạ Sinh vào ở rể, trông thấy Sinh ăn mặc diêm dúa, bảnh bao, đạo nhân cảm thấy buồn rầu, đâm ra hối háºn, than thầm: 
"Gã này chỉ có cái mã mà không có cái ruá»™t, chắc không nên ngưá»i, con gái ta còn biết nương tá»±a vào đâu. Nhưng sÃnh lá»… đã nháºn, duyên châu trần đã kất, không thể thay đổi gà được nữa. Thôi đành đã lỡ tÃnh theo lỡ, tùy cÆ¡ mà răn Ä‘e, dạy dá»— nó nên ngưá»i đứng đắn". 
 
Vì váºy từ lối ăn mặc tiếng nói đến việc Ä‘i đứng ngồi nằm, nhất nhất Ä‘á»u để tâm sá» trị. 
 
Lá»i xưa nói rất đúng "giang sÆ¡n dà cải, bỉnh tÃnh nan di", Bán Dạ Sinh tâm tÃnh trẻ tuổi, lại cha mẹ mất sá»›m, chưa từng bị ngưá»i lá»›n ká»m chế, nân ai dá»… gì bắt bẻ được. Vì váºy có mấy lần Sinh bất bình cha vợ. Có Ä‘iá»u nghÄ© đến tình vợ chồng sợ bị sứt mẻ, Sinh đành nhẫ nhục, nhưng nhịn mãi rồi cÅ©ng tá»›i mức mà thôi. 
 
Sinh Dành dấu Qúy Hương mà, bàn riêng với nhạc phụ: 
"Con vốn quê mùa cục mịch, trên thiếu thầy giá»i, dưới vắng bạn hiá»n, do đó há»c hành không tiến, công danh chẳng đạt. Nên con muốn xin phép bái biệt nhạc phụ Ä‘i đó Ä‘i đây, trước là để mở rá»™ng kiến văn, sau là tìm thầy chá»n bạn há»c hành, Ä‘á»i khoa thi, may ra đỗ đạt hầu xứng vá»›i công Æ¡n nhạc phụ đã chá»n con làm rể, ý nhạc phụ nghÄ© sao?" 
 
Thiết phi đạo nhân nói: 
"Từ khi con vào làm rể nhà ta đến nay đã được nữa măm rồi, nay má»›i có câu nghe được, chứ má»i khi toàn lá»i lẽ cá»§a bá»n đãng tá». Con chịu Ä‘i xa cầu há»c là Ä‘iá»u rất tốt, sao ta lại không bằng lòng." 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Cha đã bằng lòng, nhưng e vợ con lại trách con bá»™i bạc, ăn ở vá»›i nhau chưa được bao lâu mà đã vá»™i Ä‘i xa, chi bằng cha cứ nói đây là ý cha muốn, không can gì đến con, để con ra Ä‘i khá»i trở ngại" 
 
Äạo nhân nói: 
"Cũng phải" 
 
Thế là việc bàn tÃnh đã quyết. Trước mặt con gái, đạo nhân khuyên rể Ä‘i xa cầu há»c. ra vẻ không chịu, đạo nhân bèn làm mặt giáºn, bấy giá» Bán Dạ Sinh má»›i chịu vâng lá»i. 
 
Qúy HuÆ¡ng Ä‘ang thá»i say mê khoái lạc, bá»—ng nghe nói chồng sắp ra Ä‘i thì chẳng khác nào trẻ con bị dứt sữa, vô cùng buồn khổ. 
 
Thế là nÆ¡i buồng the, mây mưa dáºp dồn nối tiếp, cốt để bù trước những lúc thiếu thốn sau này. Riêng Bán Dạ Sinh cÅ©ng hiểu, rằng trên con đưá»ng muôn dặm lẻ loi, không chắc gì nhất thá»i tìm được má»™t giai nhân nào, nên dốc lòng ra sức để thá»a mản vợ, chẳng khác mình đặt tiệc đãi ngưá»i, mà thá»±c sá»± để mình cùng hưởng. 
 
Qua mấy đêm ân ái mặn nồng, ai mà không bảo tháºt là má»™t đôi vợ chồng keo sÆ¡n gắn bó, duy chỉ có ngưá»i trong cuá»™c má»›i tá»± biết các tâm sá»± khác biệt mà thôi. 
 
Lúc sắp lên đưá»ng, nó lá»i trấn an, để lại má»i thứ, chỉ Ä‘em theo hai tên gia đồng cÅ© trước kia. 
  
  
		 
		
		
		
		
Tài sản của minhtien384  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 03:59 AM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				17-05-2008, 01:45 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Mar 2008
					
					
					
						Bài gởi: 869
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                
					
 
	Thanks: 89
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 4 
Nghỉ nơi hoang vắng, lòng khách muôn phần tịch mịch 
Thức suốt đêm thâu, nghe trộm kể chuyện tâm tình 
 
 
 
 
 
Sau khi cùng cha vợ và vợ chia tay, Bán dạ sinh lên đưá»ng, chân bước Ä‘i mà lòng nào định, cốt nÆ¡i nào có gái đẹp thì ở. 
 
Cứ mổi lần Ä‘i qua má»™t phá»§, má»™t huyện là Sinh ở lại vài tháng. Vốn là má»™t danh sÄ© trẻ tuổi, tài cao, là nho sinh ắt phải nghe danh. Vì thế đến đâu, Sinh cÅ©ng được bạn bè ở đó má»i xướng há»a thi văn, nhưng đối vá»›i Sinh đó toàn là việc phụ, việc chÃnh là phải diện kiến giai nhân. Tinh mÆ¡ nào Sinh cÅ©ng đảo má»™t vòng từ đưá»ng lá»›n đến hẻm nhá», mà chỉ toàn gặp loại phụ nữ tầm thưá»ng. Lúc nào trong đầu Sinh cÅ©ng nghÄ© đến Ä‘iá»u này, trong miệng Sinh cÅ©ng lẩm bẩm Ä‘iá»u này là tại sao ở má»™t nÆ¡i cảnh trà há»u tình đến thấ mà không có được má»™t ngưá»i đẹp. Lúc đầu Sinh còn lầm thầm trong miệng má»™t mình, vá» sau bất kỳ gặp ai quen lạ Sinh cÅ©ng nói toạc ra, khiến bạn bè gá»i lén là gã "sắc si" (Ä‘iên vì sắc dục). 
 
Má»™t hôm hai tên gia đồng Ä‘á»u bệnh, Sinh không Ä‘i ra ngoài được vì e Ä‘i má»™t mình, lỡ gặp phụ nữ thì mất thể diện, đành ở lỳ trong lữ Ä‘iếm má»™t mình, chịu đựng sá»± tịch mịch chốn phương xa, lẩn quẩn quanh quán trá» mà thôi. Má»™t hôm Ä‘ang buồn, ngồi nhắm rượu má»™t mình, bá»—ng khách cùng quán ngồi bàn bên bước sang, nói: 
"Công tỠngồi đây một mình, chắc là đang buồn. Tại hạ có sẵn bình rượu đằng kia, dám thỉnh công tỠqua cạn ly, được chăng?" 
 
Bán dạ sinh nói: 
"Quả là duyên bèo nước, dám đâu làm phiá»n ai. Nếu thế, xin cho tiểu đệ được má»i." 
 
Khách nói: 
"Ngưá»i Ä‘á»c sách Ä‘á»u thoát tục, công tá» sao câu chấp như váºy. Từ xưa đã có câu "tứ hải ná»™i giai chi huynh đệ" (ngưá»i trong bốn biển Ä‘á»u là anh em), lại cÅ©ng có câu "cố nhân hà xứ bất tương phùng" (đã là cố nhân thì Ä‘i đâu mà chẳng gặp). Tá»› tuy pháºn thấp hèn, nhưng rất thÃch kết giao bằng hữu, chỉ e công tá» tương lai rá»™ng mở, nên không dám vá»i cao. Nay đã chung quán trá», tháºt là cÆ¡ há»™i hy hữu, thỉnh công tá» qua bàn." 
 
Bán dạ sinh Ä‘ang buồn, lại cÅ©ng rất muốn tìm ngưá»i trò chuyện, thấy ngưá»i kia má»i má»c chân thành, nên nháºn lá»i. 
 
Khách má»i Sinh ngồi đầu chiếu, tá»± mình ngồi má»™t bên. Nhưng Sinh nằng nặc không chịu. Sau vài lá»i khách sáo, má»›i há»i nhau tên tên há». Bán dạ sinh cho biết biệt hiệu cá»§a mình, đồng thá»i cÅ©ng há»i ngưá»i kia danh xưng là gì. 
 
Khách kia nói: 
"Công tá» là ngưá»i có há»c, má»›i có biệt hiệu. Tá»› dây vốn là kẻ tục tá», chỉ có hổn danh mà thôi. Ngưá»i ta gá»i tá»› là Tái Côn Lôn, trong trăm dặm, nói đến danh tá»± này ai mà không chấn động". 
 
Bán dạ sinh nói: 
"Tôn xưng sao nghe lạ, tại sao lại chá»n ba chữ này?" 
 
Khách bảo: 
"Nói ra e công tỠsợ hãi, cho dù không sợ hãi, thì cũng sẽ bỠđi không dán cùng tớ đối ẩm". 
 
Bán dạ sinh nói: 
"Tiểu đệ cÅ©ng là kẻ hào hiệp phóng túng, cho dù trước mặt tiểu đệ đây, ông anh có là thần hay quá»·, đệ cÅ©ng không ngán, còn như ông anh sang hay hèn, hiá»n hay ngu, cÅ©ng không sao. Ông há nghe nói dưới trướng cá»§a Mạnh Thưá»ng Quân có những ngưá»i hùng chuyên môn giả làm gà gáy chó sá»§a, hoặc Kinh Kha thừa lúc sang nước Yên, cÅ©ng giết chó uống rượu say hay sao? chỉ cần khà hợp vá»›i nhau, thì có gì mà chẳng được". 
 
Tái Côn Lôn nói: 
"Nếu thế thì không ngại nói ra. Bình nháºt tá»› làm nghỠăn trá»™m. Cho dù tưá»ng cao vách dày thế mấy, tá»› không muốn thì thôi, chứ đã rắp tâm thì trèo qua dá»… dàng không tốn hÆ¡i sức. Tá»› có thể vào thẳng phòng ngá»§ cá»§a ngưá»i ta dá»n hết đồ đạc, qua ngày hôm sau mà cÅ©ng không ai biết. Ngưá»i ta nói hồi trước có Côn Lôn kỳ sÄ© từng bay vào dinh cá»§a huyện lệnh há» Quách cướp con gái cá»§a quan huyện là Quyên nữ. Có Äiá»u cả Ä‘á»i lão ta chỉ làm được má»™t lần, còn tá»› từng làm cả trăm lần. Vì thế ngưá»i ta má»›i đặt há»—n danh là Tái Côn Lôn." 
 
Bán dạ sinh hốt hoảng nói: 
"Ông anh làm nghá» này đã lâu, lại nổi tiếng, ai cÅ©ng biết, chẳng lẽ không bị bắt bao giá»" 
 
Tái Côn Lôn nói: 
"Nếu bị kẹt thì không phải là ngưá»i hào kiệt. Từ xưa đã có câu "Bắt trá»™m phải có tang váºt", nếu không bắt được tang váºt, cho dù tá»› có thú, há» cÅ©ng không làm gì được tá»›. Khắp xa gần, không ai lại chẳng ngán tá»›, sợ tá»› xá» trÃ. Tuy nhiên, bình sinh tá»› là ngưá»i nghÄ©a khÃ, trong Ä‘á»i có năm Ä‘iá»u không há» làm." 
 
Bán dạ sinh nói: 
"Năm Ä‘iá»u đó là gì?" 
 
Tái Côn Lôn nói; 
"Gia chủ gặp chuyện buồn không trộm, gặïp chuyện vui không trộm, trộm một lần rồi không trộm nữa, không đỠphòng trước không thèm trộm, đã quen biết nhau không trộm." 
 
Bán dạ sinh nói: 
"Năm Ä‘iá»u ấy rất hay, xin giảng từng Ä‘iá»u má»™t xem sao". 
 
Tái Côn Lôn nói: 
"Nếu gia chá»§ gặp việc chẳng lành, hoặc bệnh táºt hoặc có tang chế, hoặc bị tai bay vạ gió gì đó, ngưá»i ta Ä‘ang bối rối như váºy mà mình đến trá»™m ná»a thì khác gì lá»a cháy thêm dầu, thiên hạ sao chịu nổi, vì thế tá»› không làm. 
 
Nếu gia chá»§ có việc mừng, hoặc cưới vợ gả con, hoặc sinh con mừng thá», hoặc xây nhà dá»n cá»a, nói chunglà Ä‘ang có chuyện vui mà mình đến trá»™m, tuy ngưá»i ta mất chút Ãt cá»§a cải không đến ná»—i nào, nhưng chỉ e vá» sau làm ăn xui xẻo lụn bại, vì thế tá»› không làm. Còn đối vá»›i ngưá»i quen biết, mình biết ngưá»i, ngưá»i không biết mình, lại không thèm giao thiệp vá»›i mình, mình đến trá»™m đâu có gì quá đáng. Trái lại ngưá»i ta lúc nào cÅ©ng chào há»i mình, mà mình lại đến trá»™m, cho dù ngưá»i ta không nghi ngá» mình, liệu khi gặp ngưá»i ta mình chẳng thấy xấu hổ hay sao. Chẳng hạn ban nãy tá»› má»i công tá» sang uống rượu mà công tá» từ chối, thì rõ ràng là má»™t ngưá»i kiêu ngạo coi tá»› không ra gì, bất luáºn công tá» từ đâu đến đây di nữ, sau này cÅ©ng không thoát khá»i tay tá»›. Nay công tá» vui vẻ qua đây, lại bằng lòng đối ẩm vá»›i tá»›, có má»™t ngưá»i đáng mến đến thế, lẽ nào tá»› nỡ trá»™m đạo. 
 
Còn đối vá»›i bá»n tài chu tiá»n bạc dồi dào, nếu chưa bị trá»™m bao giá» thì tá»› sẽ viếng nhà. Chỉ cần má»™t lần là d8á»§ kiệt quệ. Nếu ăn quen mon men lần nữa, chẳng hóa ra mình không tài nghệ hay sao. Việc ấy tá»› không chịu làm. 
 
CÅ©ng có những ngưá»i ngày cÅ©ng như đêm lúc nào cÅ©ng đỠphòng trá»™m cắp, miệng luôn nói đến trá»™m cắp, há» coi mình không ra gì thì mình cÅ©ng không coi há» lại ra gì, mình phải đến trá»™m để há» thấy mình cÅ©ng đủ kiến thức, cho dá»i không ám khi dá»… mình. Còn đối vá»›i những nhà có tấm lòng đại độ, không coi nặng đồng tiá»n, lỡ mà cổng trước, cá»a trong quên đóng, nếu thừa cÆ¡ lẻn vào có khác gì chuá»™t, chó. Tiên sư cá»§a tá»› là Liá»…u đạo chân nhân cấm ngặt, lẽ nào tá»› lại Ä‘i làm hay sao. Những Ä‘iá»u tá»› vừa kể, tá»› gá»i là NgÅ© Bất Thâu (Năm Ä‘iá»u không trá»™m) là thế. 
 
ChÃnh vì tá»› chá»§ trương như váºy mà bà con xa gần, tuy biết rõ tá»› là trá»™m, nhưng không đối xá» vá»›i tá»› như đối xá» vá»›i má»™t kẻ trá»™m, tuy biết rõ tá»› là trá»™m, nhưng không đỠphòng tá»› như đỠphòng phưá»ng trá»™m. Há» thành tháºt giao du vá»›i tá»› mà không cho là nhục, mà chÃnh tá»› cÅ©ng nói là không có gì làm nhục há» cả. Nay nếu công tá» không chê, xin được kết nghÄ©a anh em tại đây, sau này có việc gì xin hết sức giúp nhau, chết cÅ©ng không từ nan, không như trong đám ngưá»i khoe chá» kết nghÄ©a vá»›i ngưá»i, khi lợi thì tìm đến mà không lợi thì tránh xa. Loại như váºy bá»n tá»› không ưng kết giao". 
 
Nghe Tái Côn Lôn, Bán dạ sinh không ngá»›t gáºt đầu lia lịa, trong bụng trầm trồ: 
"Không ngá» trong đám đạo tặc lại có ngưá»i hào hiệp như thế. Nếu mình chÆ¡i thân vá»›i anh ấy, chuyện khác má»›i không nhá», chá»› như khi mình gặp được báºc tuyệt thế giai nhân ở chốn lầu cao cá»a rá»™ng mà tin ong nhgẽn lối, kÃn cổng cao tưá»ng, mượn tay anh ấy còn gì bằng. Hôm nay tương kiến chắc gặo kỳ duyên, đâu chừng trá»i sai dị nhân giúp đỡ." 
 
Sinh nghĩ đến đây tự nhiên thấy phấn chấn, sau đó khi nghe nói đến kết nghĩa anh em vẫn do dự. Ngoài miệng nói "được thế thì tốt lắm", mà trong lòng không hỠhăng hái lắm. 
Tái Côn Lôn hiểu ý, nói: 
"Công tá» miệng đã quyết, nhưng lòng thì chưa quyết, chắc là sợ liên lụy chứ gì. Như tá»› đây, đừng nói chi tá»›i các báºc lão trượng trong nghá», chưa từng bị kẹt bao giá», cho dù có bị kẹt Ä‘i nữ, thì cÅ©ng xin chịu chết má»™t mình, quyết không khai đến ngưá»i vô tá»™i. Xin công tá» an tâm. Chỉ mong kết nghÄ©a vá»›i nhau làm anh em, mai này công thành danh toại, công hầu má»™t vùng thì đã biết tÃnh nhau, chá»› làm khó dá»… má»— là đủ". 
 
Bán dạ sinh thấy Tái Côn Lôn nói trúng tim Ä‘en lại giải được mối nghi hoặc, nên luôn miệng nháºn lá»i, không còn phân vân nữ. Thế là hai ngưới chung tiá»n sai tữu bảo sắm đồ tế lá»…, khai ngày sinh tháng đẻ, láºp thệ rồi cắt máu ăn thá» sống chết không bá» nhau, hương án láºp ngay trong quán trá». Tái Côn Lôn lá»›n tuổi làm anh, Bán dạ sinh nhá» tuổi làm em. Hai anh em dá»n đồ cúng xuống ăn nháºu đến khuya, ly chén la liệt, má»›i chịu chia tay Ä‘i ngá»§. 
 
Bán dạ sinh nói: 
"Mình ngủ hai nơi, chẳng hóa ra cùng tịch mịch, chi bằng anh cùng ngủ chung phòng với em, mình tâm sự cho hết đêm dài, anh nghĩ sao?" 
 
Tái Côn Lôn khen phải. Hai ngưá»i thay y phục, rồi lên giưá»ng. 
 
Bán dạ sinh má»›i báºn uống rượu, ham chuyện, nên không có thì giá» nhắc lại những lá»i từng ôm ấp trong lòng. Bây giá», rượu đã uống xong chuyện trò đã dứt, nên trước khi ngá»§, chưa nằm ấm chá»— đã để lá»™ chân tướng. Sinh luôn miệng than mấy lượt hai câu: 
"Sao một nơi cảnh trà hữu tình thế này, mà lại không có bóng một giai nhân?" 
 
Tái Côn Lôn nói: 
"Ngưá»i đâu lại chẳng có, em nhắc hai câu này để làm gì, hay là em chưa vợ, muốn Ä‘i khắp nÆ¡i để tìm ngưá»i sá»a túi nâng khăn?" 
 
Bán dạ sinh nói: 
"Vợ em đã có, nhưng chẳng lẽ má»™t ngưá»i đàn ông sống mãi vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà cho đến già, ắt là ngoài vợ ra, phải tìm thêm vài ba ngưá»i gá»i là để đổi thay nhan sắc. Không nói dấu gì anh, tÃnh em thÃch chuyện trăng hoa. Giàu sang, danh vá»ng sau này muốn có lúc nào chẳng được, không đáng quan tâm. Diá»u cần gấp, là chuyện này mà thôi. Nay em Ä‘i, tiếng là để cầu há»c, nhưng tháºt là tìm nữ sắc. Qua nhiá»u câu chuyện, em chỉ gặp toàn những phụ nữ Ä‘en đúa bôi son trát phấn để làm đẹp, chưa gặp má»™t ngưá»i không trang Ä‘iểm mà đẹp tá»± nhiên. Vì váºy em chán, cứ lẩm bẩm hai câu ấy cho hả ná»—i bất bình". 
 
Tái Côn Lôn nói: 
"Em nói sai rồi. Ngưá»i phụ nữ đẹp ở Ä‘á»i quyết không để ai thấy mặt, nếu để ai thấy mặt quyết không phải à phụ nữ đẹp rồi. Äừng nói chi con gái nhà lành, ngay trong xóm Bình khang, chỉ có những cô nàng xấu xÃ, không ai Ä‘oái hoài má»›i trưá»ng mặt cho ngưá»i mua vui, còn những nàng có chút tên tuổi thì chỉ ngồi nhà đợi khách đến, còn làm khó dá»… ná» kia để ngưá»i ta thỉnh mấy luợt má»›i ra, nói gì bá»n con gái chưa bao giá» ra khá»i cá» hoặc con nhà quyá»n quý, có ai tá»±a cá»a cho mình xem mặt bao giá»? Em cần biết má»™t Ä‘iá»u là trên Ä‘á»i này chỉ mình anh má»›i có thể nói có phụ nữ đẹp hay không." 
 
Bán dạ sinh nghe nói thế, bất giác ngẩng đầu lên há»i: 
"Äiá»u này lạ, Anh không phải trong giá»›i trăng gió, thì làm sao biết được chuyện đó?" 
 
Tái Côn Lôn nói; 
"Tuy anh không thuá»™c giá»›i ăn chÆ¡i, nhưng những chuyện phong lưu anh Ä‘á»u rành rá»t, nhiá»u Ä‘iá»u chỉ mắt anh thấy đủ, chỉ tai anh tưá»ng táºn, ngay cả ngưá»i trong cuá»™c cÅ©ng chỉ biết đại khái mà thôi, huống còn những chi tiết nhá» nhất ngưá»i thưá»ng làn sao hiểu nổi" 
 
Bán dạ sinh nói: 
"Tại sao?" 
 
Tái Côn Lôn nói: 
"Anh xin há»i em, ngưá»i đẹp trên Ä‘á»i này phần nhiá»u là ngưá»i giàu sang hay là kẻ nghèo hèn?" 
 
Bán dạ sinh nói: 
"Lẽ tá»± nhiên là ngưá»i giàu sang, kẻ nghèo hèn làm sao sánh." 
 
Tái Côn Lôn nói: 
"Thế, đối vá»›i bá»n con gái đẹp con nhà giàu sang nầy, muốn nhìn thấy há» cặn kẽ, thì phải nhìn lúc nào? Lúc trên mặt còn son phấn, trên mình còn quần áo hay lúc son phấn đã rá»a, xiêm y đã tháo?" 
 
Bán dạ sinh nói: 
"Lẽ tá»± nhiên là khi hỠđã rá»a sạch son phấn, cởi hết quần áo thi má»›i thấy rõ bản sắc cá»§a há», chá»› còn son phấn, còn quần áo, thì phân biệt thế nào được." 
 
Tái Côn Lôn nói: 
"Như váºy đã rõ. Dân ăn trá»™m các anh dÄ© nhiên là đâu chịu đến viếng nhà nghèo, mà thưá»ng Ä‘i tìn các nhà giàu sang. Lúc Ä‘i thì đâu có Ä‘i ban ngày mà phải đợi đến khi đêm khuya thanh vắng. Äây là lúc các cô thân thể lõa lồ dưới ánh trăng, hay vén màn ưu tư dưới ánh đèn. Vì sợ há» chưa ngá»§, nên mình đâu dám ra tay, tất nhiên là phải núp ở má»™t nÆ¡i kÃn đáo, đôi mắt bám sát vào thân há», nghe ngóng động tÄ©nh. đợi khi nào há» ngá»§ rồi má»›i động thá»§. Cho nên lúc bấy giá» cái gì cÅ©ng phải quan sát tháºt cặn kẽ, không những mắt mÅ©i, mặt mày, mình mẩy không sót má»™t tý gì, mà ngay cả dưới phần hạ thể, nở nang cao thấp âm mao Ä‘a thiểu, cÅ©ng Ä‘á»u phải biết. Trong vòng vài trăm dặm trở lại, từ nhà giàu có đến chá»— quan quyá»n, cô nào đẹp, cô nào không đẹp, anh Ä‘á»u thuá»™c nằm lòng, nếu em muốn làm chuyện này, chỉ cần anh chỉ dẫn cho là đủ." 
 
Lúc đầu Bán Dạ Sinh còn trùm chăn nghiêng tai nghe, nhưng khi nghe nói đến đây thì sinh bất giác ngồi dáºy, ngá»±c nghiêng vai hở. Sinh nói: 
"Có lý, cho dù mình là gì Ä‘i nữa, cÅ©ng làm sao nhìn thấy được con gái ngưá»i ta, có nhìn thấy, cÅ©ng không sao rõ ràng được. Nếu hôm nay anh không nói ra, chắc là uổng lắm. Vá»›i lại còn Ä‘iá»u này, anh trông thấy ngưá»i đẹp thế kia, thân thể đẫy đà thế kia, lỡ dâm hứng nổi lên không cầm được thì sao?" 
 
Tái Côn Lôn nói: 
"Hồi đầu tuổi còn trẻ, nên lúc nhìn thấy cảnh ấy, anh đâu chịu nổi, vì váºy trong đêm tối cÅ©ng nhìn ngưá»i đẹp mà máy mó tay chân như Ä‘ang trông thấy nàng làm tình váºy, nhưng vá» sau thấy nhiá»u quá rồi, nên không còn tha thiết nữa, nhìn âm cung như má»™t váºt gì rất thưá»ng, không mảy may động tình. Có Ä‘iá»u, khi há» Ä‘ang làm tình vá»›i chồng, miệng trên hÃt hà, ở dưới lép nhép, quả tháºt cÅ©ng khó không động hứng." 
 
Bán Dạ Sinh nghe nói đến chá»— tuyệt diệu, thì chuyển mình nằm sát lại, sợ cách hai, ba thước không nghe rõ, mặc dù giưá»ng hai ngưá»i cách nhau không xa. 
 
Tái Côn Lôn nói: 
"Nếu em không thấy nhàm, để anh kể má»™t vài kinh nghiệm trong số các Ä‘iá»u tai nghe mắt thấy, em sẽ nháºn ra rằng tuy Ä‘i ăn trá»™m, nhưng đối vá»›i việc gió trăng, anh không phải là không biết gì, hai chữ phong lưu không phải là hoàn toàn mù tịt." 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Tháºt tuyệt. Nếu được váºy thì quả tháºt nói chuyện vá»›i anh má»™t đêm còn hÆ¡n Ä‘á»c sách mưá»i năm, xin anh vui lòng kể ra". 
 
Tái Côn Lôn nói: 
"Bình sinh anh chứng kiến nhiá»u việc lắm, không biết em muốn anh bắt đằu từ đâu, hay là em há»i đến đâu, anh sẽ nói đến đấy." 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"CÅ©ng phải đấy. Xin há»i anh, đáy lòng phụ nữ há» có khao khát tình dục như đàn ông hay chỉ đàn ông má»›i thÃch chuyện dâm ổ" 
 
Tái Côn Lôn nói: 
"Lẽ dÄ© nhiên số ngưá»i khát khao ân ái rất đông. Có chị nào mà không thÃch làm tình, đại khái trong má»™t trăm ngưá»i thì chỉ có má»™t, hai ngưá»i không thÃch mà thôi, còn lại bao nhiêu Ä‘á»u thÃch cả. Trong bá»n này lại cÅ©ng chia ra làm hai hạng: có hạng ngoài mặt thèm khát, mà lá»a dục trong lòng chỉ bằng nháng lá»a trong chảo. Thưá»ng đòi há»i cho được, khi lâm cuá»™c, đảo Ä‘iên ngắn ngá»§i, mau thá»a mản, rồi xụi lÆ¡, lăn ngay ra ngá»§, bá» mặc nam nhân còn ấm ức. Má»™t loại ngoài mặt trÆ¡ như đá lạnh như đồng, nhưng ngầm chứa đòi há»i dục lạc không chán, trong bụng muốn mà ngoài miệng bô bô nói không, mặt cố ý làm như không muốn, đợi chồng này ép lên giưá»ng má»›i để lá»™ chân tướng. Trong hai hạng hạng thứ nhất động dâm mau hÆ¡n cả, lúc ấy bất chấp liêm sỉ, há» tấn công chồng trước để gầy cuá»™c. Có Ä‘iá»u má»›i mấp máy má»™t cháºp đã đê mê, rồi mệt má»i, rồi buồn ngá»§, rồi để mặc chồng làm gì thì làm. Anh đã có lần đến trá»™m má»™t nhà ná». Chồng kéo vợ để hành lạc. Vợ tá» vẻ chống cá»±, chồng leo lên bị chị vợ hất xuống, cuối cùng chồng lăn ra ngá»§. Cô nàng trằn trá»c cố ý trăn trở để đánh thức chồng, thấy chồng vẫn ngá»§, bèn lấy tay nhéo, không ngá» chồng ngá»§ ngon quá không thèm Ä‘oái hoài đến. Vợ bèn gá»i to lên : trong nhà có trá»™m, như để Ä‘e dá»a cho kẻ trá»™m bá» chạy. Anh biết ngưá»i vợ đâu phải nói vá»›i tên trá»™m, mà chỉ muốn đánh thức chồng dáºy để làm tình. Quả nhiên như đã dá»± liệu, chồng hốt hoảng chá»—i dáºy. Ngưá»i vợ nói trá»› rằng má»›i rồi là tiếng mèo săn chuá»™t, vì sợ quá, nên la lầm. Chị ta ôm chồng, sát âm váºt bên dương váºt rồi cạ tá»›i cạ lui. Chồng không chịu nổi, leo lên. Lúc má»›i lâm tráºn, chưa thấy gì, nhưngkhi nạp được vài năm phút, thì từ từ có tiếng kêu chót chét phát ra, vì nước dâm tuôn tràn. Thế là giao tranh nhau má»™t lúc, há» lại ngừng để lau chùi, cho đến lúc ná»a đêm thì ngưá»i chồng xuất tinh. Ngưá»i vợ vẫn bừng bừng lá»a dục, vẻ mặt trông rất thiểu não, vì không có cách nào đưa chồng trở lại cuá»c chiến, cứ ư ư? như ngưòi bệnh. Mụ cứ nhéo ngá»±c, rá» bụng chồng, ngưá»i chồng ngá»§ không được , mà cÅ©ng không dằn được, lại leo trở lên mình vợ, thành thá» cuá»™c giao hoan kéo dài cho đến khi gà gáy sáng, báo hại anh rình cả đêm mà không lấy được gì, đành phải len lén trở vá». Phụ nữ như bá»n này quả dâm sá»± rắc rối, làm thiệt hại cho ngưá»i." 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Tháºy hay. Xin há»i anh má»™t câu, trongkhi dâm dục, phải chăng phụ nữ cÅ©ng Ä‘iên cuồng mê man như đàn ông chúng ta hay không?" 
 
Tái Côn Lôn nói: 
"Trừ có rất Ãt, còn thì chị nào khi động cỡn cÅ©ng Ä‘iên đảo chả thua nam giá»›i. Có ba loại âm thanh cá»±c kỳ dâm đãng mà đàn bà phát ra trong khi hành lạc. Chỉ những ai trong nghá» vá»›i anh đây má»›i phân biệt được ràng rẽ mà thôi." 
 
"Dám há»i, ba loại âm thanh ấy như thế nào?" 
 
"Loại thứ nhất, là tiếng kêu phát ra lúc má»›i khởi đầu cuá»™c giao hoan, cốt để kÃch thÃch, tá» vẻ mến yêu nhau, nào là cưng Æ¡i, nào là yêu Æ¡i... làm cho bạn tình tăng hứng. Âm thanh phát ra do miệng. 
Loại thứ hai là trong lúc Ä‘ang xáp tráºn, lá»a dục ngùn ngụt, cá»u khiếu bị kÃch thÃch, tòan thân ngất ngây, hÆ¡i thở dáºp dồn, ngắn dài không Ä‘á»u, âm thanh mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ không rõ, há»—n loạn bất thưá»ng, do hÆ¡i thở tạo ra. Loại thứ ba thiệt khẽ, chỉ có lúc đàn bà cá»±c kỳ thá»a mãn, khi cả ngưá»i lịm Ä‘i, má»›i có má»™t loại âm thanh tháºt nhẹ, phát ra từ cuống há»ng. ChÃnh loại thứ rất khẽ, rất nhá» mà khó nghe được này má»›i làn con ngưá»i ta chịu không nổi. Ba thứ này, chỉ bá»n trong nghá» vá»›i anh má»›i phân biệt rành rẽ, ngay cã ngưá»i trong cuá»™c cÅ©ng không nghe ra. 
 
Má»™t đêm anh nghe được cả ba loại ấy. Cặp ná» lúc má»›i lâm tráºn cÅ©ng kêu rên như thưá»ng, nhưng cuối hồi tiếng đàn bà bặt hẳn. Anh tưởng ngưá»i đàn ông nỠđã giết nàng, cố nép mình nhá»ng tai nghe ngóng. Mải rồi má»›i nghe được má»™t thứ âm thanh cá»±c nhá» như tiếng rên, như đứt như liá»n. Từ đấy anh biết là khi ngây ngất cá»±c độ, thì giác quan đàn bà thành vô cảm hẳn. Cho nên anh phân được ba loại âm thanh dâm đãng cá»§a phụ nữ." 
 
Sinh bá»—ng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, rồi bất giác tinh khà chắt chÃu lâu ngày tá»± vá»t ra. Sinh còn định há»i thêm chuyện khác, không ngá» trá»i đã sáng bét. 
 
Hai ngưá»i trở dáºy rá»a mặt chải đầu xong, lại ngồi xuống nói chuyện, dÄ© nhiên là những chuyện rất hấp dẫn, ngưá»i nói đôi khi mệt má»i sinh lưá»i, nhưng ngưá»i nghe thì trái lại say mê không chán má»™t chút nào. Hai ngưá»i từ đó càng quấn quÃt bên nhau, tình bạn càng thêm khắn khÃt. 
 
Bán Dạ Sinh nói với Tái Côn Lôn: 
"Từ khi ra Ä‘i đến nay, em cÅ©ng có gặp nhiá»u phụ nữ, nhưng chưa có ngưá»i nào lá»t vào mắt cả, vì váºy em cứ cho rằng trên Ä‘á»i này không có ngưá»i đẹp. Theo lá»i anh nói thì anh đã gặp qua rất nhiá»u ngưá»i, mà không phải chỉ má»™t lần. Em vốn sống chết vì nữ sắc, may được gặp anh, có thể nói là tam sinh hữu hạnh, nếu không kể hết tâm sá»± cho anh nghe, há không phải là đáng tiếc lắm sao. Dám mong anh chỉ cho em má»™t ngưá»i đẹp nhất trong số những ngưá»i anh đã thấy, rồi dàn xếp cho em được gặp qua ngưá»i ấy. không nói dấu gì anh, số em có Hồng loan chiếu mệnh. Bình sinh má»™t khi em đã thÃch ngưá»i phụ nữ nào rồi, cho dù em không Ä‘i tìm, tá»± nhiên ngưá»i ấy cÅ©ng tìm đến em. Bây giá» xin anh làm phép thần thông cho em được việc. Em xin Ä‘á»n công Æ¡n anh thiệt háºu". 
 
Nào dè Tái Côn Lôn lại không phải là Côn Lôn tái thế, chịu giúp ngưá»i anh em kết nghÄ©a làm việc cá»§a Thôi sinh. Tái Côn Lôn lắc đầu nói: 
"Thế này không được đâu. Anh vốn tá»± răn mình nÆ¡i nào đã trá»™m qua thì không ttrá»™m nữa, ngay cả cá»§a cải còn không nỡ lấy, huống chi là việc liên quan đến danh tiết ngưá»i phụ nữ. Thôi thì từ đây vá» sau, nếu anh muốn giúp em, thì đột nháºp nhà nào mà có đàn bà đẹp, anh phải bá» qua, lhông ra tay nữ, vá» Ä‘iá»m chỉ cho em hay chá»— mà ra tay. Anh nghÄ© làm như váºy thì được. Phần em cÅ©ng nên lóng tai lóng mắt, tìm chá»— ở quanh đây mà chá». Khi có tin vui, anh sẽ cho hay. Còn muốn tiá»n bạc tạ Æ n, anh mà muốn, thì tài sản cá»§a em để đâu mà anh không lấy nổi. Hãy chá»› để chuyện tiá»n bạc xen vô ân nghÄ©a". 
 
Bán Dạ Sinh nói: 
"Em có mắt mà không tròng, không thấy ngưá»i ân tình nghÄ©a khÃ. Những lá»i lẽ vừa rồi cá»§a em tháºt quá đưá»ng đột." 
 
Nói rồi mừng rỡ dáºp đầu lạy tạ. Sau đó Sinh theo lá»i bàn mà kiếm chổ ở. 
 
 
 
  
  
		 
		
		
		
		
Tài sản của minhtien384  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:00 AM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				17-05-2008, 01:49 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Mar 2008
					
					
					
						Bài gởi: 869
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút 
                
					
 
	Thanks: 89
	
		
			
				Thanked 2 Times in 1 Post
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 5 
Kén mỹ nhân ghi danh quả thực khắt khe 
Äá»n đáp duyên kia đâu lý gì tuổi tác 
 
 
 
 
 
Sau khi cùng Sau khi bàn định vá»›i Tái Côn Lôn , Bán Dạ Sinh dá»n vá» trá» buồng sau cá»§a má»™t cái miểu. Äây là miểu thỠông Trương Tiên, phòng ốc rất nhá». Miểu này trưóc kia không chịu cho ai thuê ngụ, nhưng vì Bán Dạ Sinh trả giá cao, gấp đôi giá ngưá»i khác, nên ông từ phá lệ cho Sinh ngụ. Tại sao Bán Dạ Sinh chịu trả giá cao như váºy? Vì ông Trương tiên tại miểu này rất linh thiên, đàn bà đến cầu tá»± rất đông, Bán Dạ Sinh lợi dụng chổ này làm nÆ¡i để chá»n ngưá»i đẹp. Quả tháºt, từ khi Bán Dạ Sinh vào trá», hàng ngày thấy biết bao lượt các bà các cô đến dâng hương. Há» không giống vá»›i những ngưá»i đàn bà Ä‘i dâng hương tại các chùa miểu khác. Ở đây trong số mưá»i ngưá»i, có đến má»™t hai ngưá»i tạm được. Bán Dạ Sinh buồn chán vì rình mãi mà không há» thấy được má»™t phụ nữ xuất sắc, mà sao đàn bà con gái tầm thưá»ng cứ lÅ© lượt đến dâng hương cầu tá»±. Chẳng biết làm gì cho hết ngày, chỉ ở miết trong phòng không thèm rình sau hương án nữa, dặn hai đứa tiểu đồng khi có giai nhân đến thì máºt báo cho mình mà thôi. Tuy thất vá»ng nhưng chẳng lẽ Bán Dạ Sinh lại ra thông báo cấm phụ nữ xấu xà đến, mà chỉ có ngưá»i đẹp được đến thôi hay sao? 
 
Äá»™c giả nên biết rằng chùa miểu nào cÅ©ng có phụ nữ đến dâng hương, trong số nhiá»u ngưá»i già, Ãt ngưá»i trẻ. Ngưá»i già và trung niên thì được hai phần, còn ngưá»i trẻ chỉ có má»™t phần mà thôi, do đó ngưá»i coi được thì Ãt mà ngưá»i coi không được thì đông. Ở đây thì khác, ngưá»i ta đến đây để cầu tá»±, cho nên không có những ngưá»i già hoặc trung niên bởi vì đôi vá»›i những ngưá»i này thì hoặc kinh nguyệt đã dứt, sinh lý không còn, hoặc sinh lý sắp dứt, đưá»ng con đã tuyệt, rốt lại chỉ có bá»n trẻ tuổi đến đây dâng hương mà thôi, trong số này thỉnh thoảng cÅ©ng có ngưá»i trung niên Ä‘i nhưng không nhiá»u. Mà phàm là con gái mưá»i bốn tuổi trở ra, hai mươi tuổi trở lại, trong khoảng năm sáu tuổi nầy, bất luáºn đẹp hay xấu, cô nào cÅ©ng má đỠhây hây, nhìn thấy cÅ©ng động lòng, cho nên trong mưá»i ngưá»i, cÅ©ng có má»™t hai ngưá»i coi được. 
 
Bán Dạ Sinh lắm hôm cÅ©ng dáºy sá»›m, ăn diện tá» chỉnh rồi Ä‘i qua lại trước bàn thá» như kép chÃnh trên sân khấu, khi thấy phụ nữ đến, thì núp sau tượng cá»§a Trương Tiên, nghe đạo sÄ© cầu nguyện cho ngưá»i đẹp rồi xem ngưá»i đẹp xưng tên dâng hương khấn vái, có thể nói mãn nhãn không sót má»™t tý gì, xong rồi bất thình lình bước ra ngoài. 
 
Các bà các cô trông thấy dung mạo đẹp đẽ, cốt cách phong lưu cá»§a Sinh, ai cÅ©ng kinh hoàng, ngỡ là lòng chà thành cá»§a mình mà Trương Tiên hiển kinh xuống trần để cho con, nhưng khi Sinh phe phẩy Ä‘i qua, há» má»›i nháºn ra là ngưá»i trần, thì linh hồn hỠđã bị tiên sống cướp mất rồi, há» như mê dại, có ngưá»i thì liếc mắt đưa tình, lưu luyến không dứt được, cÅ©ng có ngưá»i cố ýlàm rá»›t khăn hoặc vá» quên quạt cho dá»… làm quen. 
 
Cho nên má»—i ngày từ sáng đến tối, Bán Dạ Sinh thưá»ng nhặt được mấy loại ká»· váºt thành ra đâm kiêu, cá» chỉ tá» ra rất tùy tiện, còn tinh thần thì càng lúc càng thêm phóng đãng. Sinh Ä‘oan chắc đàn bà đẹp ở Ä‘á»i nhất định phải thuá»™c mình, đàn bà phải sẳn lòng dâng hiến mình cÅ©ng không có gì quá đáng. Từ khi má»›i vào trá» sau miểu, Sinh đóng má»™t quyển sổ riêng dấu trong túi, trên bìa ghi bốn chữ "Quảng thu Xuân sắc" (thu tháºp rá»™ng rãi các vẻ đẹp). 
 
Phàm là các bà các cô đến dâng hương mà có chút nhan sắc, Sinh Ä‘á»u nghe lén rồi ghi trong sổ chi tiết nào tên gì, tuổi tác bao nhiêu, há» tên chồng là gì, nhà cá»a ở đâu, tả dáng ngưá»i vẻ đẹp vân vân, lại dùng bút son khuyên tròn để định cao thấp. Äặc hạng thì khuyên ba vòng, thượng hạng thì khuyên hai vòng, trung hạng thì khuyên má»™t vòng, còn phÃa sau thì lại thêm rồi phê bút viết theo lối tứ lục như trong bài thi hương, để biểu thị ưu Ä‘iểm cá»§a đương sá»±. 
 
Sinh có được những chi tiết kể trên là nhá» mỡi lần có ai đến dâng hương vị đạo sÄ© Ä‘á»u há»i căn cước đầy đủ, Bán Dạ Sinh chỉ cần để ý nghe, rồi khi ngưá»i ta Ä‘i rồi, thì lấy sổ tay ra ghi lại không khó khăn gì cả. ChÃnh cÅ©ng nhá» váºy mà chưa đưá»c mấy tháng đã Sinh đã ghi chép đầy đủ lai lịch cá»§a nữ sắc trong vùng.r> 
Có Ä‘iá»u lúc ngắm ngưá»i thì Sinh dá»… dãi, khi tuyển chá»n ghi vô sổ thì hết sức nghiêm khắc. Trong sổ tay đã ghi nhiá»u tên, nhưng má»›i có loại thượng hạng hoặc trung hạng, còn đặc hạng thì chưa được má»™t ngưá»i, Sinh nghÄ© thầm: 
"Chà hướng bình sinh cá»§a ta là phải lấy cho được đệ nhất giai nhân trên Ä‘á»i. Ngưá»i vợ ta cưới trước tiên thì ở quê nhà đã là vào báºc nhất rồi, nhưng nay xem lại thì số ngưá»i đẹp như nàng rất đông, vì thế không thể xếp nàng vào báºc nhất ná»a. Ngưá»i đẹp trong thiên hạ há chỉ có ngưá»i vào hạng bảng nhãn thám hoa mà không có ngưá»i vào hạng trạng nguyên hay sao. Chắc là phải có má»™t ngưá»i ta chưa tìm gặp đấy thôi. Những ngưá»i có tên ghi trong sổ chỉ thuá»™c trung hạng mà thôi, cứ ghi để đó, bao giá» không tìm được ngưá»i báºc nhất thì sẽ đôn lên. Ta hãy nán đợi thêm vài hôm nữa, xem những ngưá»i vô sau này thế nào. 
 
Từ đó, không những Sinh chá»n ngưá»i gắt gao hÆ¡n, mà ngay khi xét ngưá»i, cÅ©ng không rá»™ng rãi như trước nữa. 
 
Má»™t hôm, vì tinh thần mệt má»i, Sinh Ä‘ang nằm ngá»§ trong phòng sau miếu thì chợt có tên gia đồng từ ngoài chạy vào,hổn hển bảo rằng: 
"Công tá», mau dáºy xem ngưá»i đẹp, trá»… má»™t khắc là không trông thấy đấy." 
 
Bán Dạ Sinh vá»™i bò dáºy, chÃt khăn má»›i, mặc áo đẹp, lại còn soi gương, dịp may tưởng muốn lỡ. Sinh liá»n vá»™i bước ra, thì thấy hai cô trẻ tuổi, má»™t ngưá»i áo Ä‘á», má»™t ngưá»i áo màu cánh sen, cùng Ä‘i có má»™t ngưá»i đẹp cỡ trung niên váºn áo lụa huyá»n. Cả ba dáng vẻ đài các, dâng hương má»›i xong và sắp sá»a ra vá». 
 
Từ xa, Bán Dạ Sinh nhìn thoáng qua hai cô gái. Há» quả là thần nữ vu sÆ¡n, tiên phi lạc phố, khác xa những ngưá»i đã gặp trước đây. Phép ngắm phụ nữ cung như ngắm má»™t bức tranh, không nên ngắm từng nét trước mà phải đặt cách xa rồi nhìn xem thần khà thế nào. Thần thì tốt, tức tranh đẹp, thần khà yểm yểm, không sinh động tức tranh xấu. Tuy nhiên, đối vá»›i ngưá»i phụ nữ, muốn thấy hết các nét đẹp trong tư dung thì lại phải nhìn tháºt gần. Nét đẹp ấy có thể nói là ở trong hình thể thì lại không phải trong hình thể, nó kỳ kỳ ảo ảo tháºt khó diá»…n khó tả. 
 
ÄÆ°á»£c chứng kiến ba nhan sắc tuyệt trần mà hụt mất dịp nghe lúc há» khấn khứa để biết tên tuổi, Bán Dạ Sinh như Ä‘iên như dại. Biết há» chưa trở ra, Sinh chạy vòng đến thá»m cá»a, thụp quỳ xuống cúi đầu hướng vá» bên trong miểu mà dáºp đầu lia lịa, báo hại hai tên gia đồng và vị đạo sÄ© kinh hoàng há miệng trợn mắt, chỉ sợ các cô nổi giáºn.r> 
Ai ngá», tuy ngoài mặt Sinh si mê như Ä‘iên cuồng, nhưng trong bụng đã chứa sẵn chá»§ trương. Sinh nghÄ©: 
"Má»™t là, nếu ba ngưá»i phụ nữ này đến cùng mục Ä‘Ãch vá»›i mhững ngưá»i mìng đã gặp trước thì, khi há» hiểu mình quá ngưỡng má»™ nhan sắc đến ná»—i mình quỳ lạy, mặc dù trước mặt đông ngưá»i há» không tiện đáp lá»…, chắc là há» không giáºn lắm. Hai là nếu há» cương nghị, không bằng lòng sá»± phóng túng, mà nổi nóng bắt bẻ, thì sẽ đổ thừa là mình cÅ©ng đến miểu Trương Tiên này để cầu tá»±, vì thấy bên trong có nhiá»u phụ nữ, không tiện bước vào, nên quỳ lạy ngoài thá»m cá»a. Biết đâu, má»™t khi rõ là mình ngụ trong miếu, há» chẳng đến nữa làm quen, cho biết tên tuổi, mình hết còn thui thá»§i như bấy lâu" 
 
Thá»±c ra ba nàng không biết Sinh trỠỞ đây, lại cho rằng cÅ©ng là ngưá»i đến đây cầu tá»±. HỠđứng tránh sang má»™t bên, đợi Sinh lạy xong má»›i cất bước ra vá». Lúc Sinh hướng vá» mình lạy, hai cô trẻ tuổi Ä‘á»u nhìn Sinh, có Ä‘iá»u mặt không lá»™ vẻ gì. 
 
Riêng ngưá»i đẹp trung niên tỠý đẹp dạ, che miệng cưá»i tá»§m tỉm, lại như thúc hai cô kia nháºn lấy cho ngưá»i tấm lòng thành. Lúc quay Ä‘i, ngưá»i đẹp này còn liếc nhìn Bán Dạ Sinh mấy lần. 
 
Bán Dạ Sinh ngây ngưá»i, không nói nên lá»i, trong bụng nghÄ©: 
"Tư dung cá»§a hai cô trẻ khá»i phải nói rồi, ngay như ngưá»i dẹp trung niên kia, thì nhan sắc đâu kém gì hai nàng trẻ tuổi. Không cần nói chi khác, chỉ cặp mắt nàng ấy cÅ©ng tháºt vô giá, hai đồng tá» long lanh như biết nói váºy. Ban nãy, nàng đã liếc mắt đưa tình, nhưng vì báºn ngắm hai nàng kia, mình không kịp đáp lá»…, tháºt là vô tình. Tuổi nàng tuy hÆ¡i lá»›n, tư dung tuy sút giảm, da thịt có hÆ¡i đẫy đà, nhưng có thua sút bất cứ ai. Äã Ä‘i chung vá»›i hai cô xinh đẹp kia, nếu không phải là chị em bạn dâu, chắc cÅ©ng bà con chi đây.r> 
Thôi thì tiêu chuẩn sắc đẹp cÅ©ng nên châm chước cho nàng đôi phần, huống chi dáng Ä‘iệu tình tứ tháºt đáng yêu. Còn hai cô kia miá»…n chấp cho mình như váºy, chắc hẳn là ngưá»i biết Ä‘iá»u, má»™t khi biết được tung tÃch, lo gì không gần gÅ©i vá»›i mình vá» sau. Nhưng biết đâu mà tìm vá»›i cái đầu đã mất hết hồn vÃa thế này. Tạm thá»i mình hãy ghi chi tiết vá» cả ba nàng, kèm theo ba lá»i tán tụng tá»™t báºc. Như váºy, má»™t là mình đáp lại được cảm tình nàng lá»›n tuổi đã cho mình, hai là mình cÅ©ng chứng tá» vá»›i hai nàng nhá» tuổi kia là "thương ai thương cả đưá»ng Ä‘i", ba lànếu có dịp tìm được má»™t nàng, mình sẽ đưa sổ này cho hai nàng kia xem. Khi tá» trước thiện chÃ, há» phải đối lại bằng hảo cảm, Ä‘i đâu mà thiệt" 
 
NghÄ© váºy, Sinh bèn cầm bút sá»a chữ nhị thành tam, tức là thay vì ghi "hai" ngưá»i quốc sắc thì đổi là "ba" ngưá»i quốc sắc. Bên cạnh lại khoanh ba vòng son lá»›n, cùng tỉ mỉ ghi lại ngày thang gặp mặt, dáng vẻ cùng màu áo sắc quần. Sá»a xong, Sinh gấp sổ lại bá» vào túi. 
 
Từ hôm ấy, Sinh không còn nhòm nhá»i gì đến các bà các cô Ä‘i lể tại miếu Trương Tiên. Há» có trông được hay không cÅ©ng mặc, Sinh lúc nào cÅ©ng tÆ¡ tưởng đến ba nàng kia thôi, suốt ngày kè kè cuốn sổ dạo khắp phố phưá»ng, nhưng bóng chim tăm cá biết đâu mà tìm. 
 
Sinh nghĩ thầm: 
"Tái Côn Lôn là ngưá»i nhiá»u kiến thức nhất, lại thông thạo đưá»ng đất, sao mình không Ä‘i há»i anh ấy. Có Ä‘iá»u, anh ấy vốn có hứa là sẽ tìm cho mình má»™t ngưá»i. Mấy hôm nay không gặp, chắc là anh ấy Ä‘ang lo chuyện này cho mình cÅ©ng không biết chừng. Bây giá» nếu mình Ä‘em chuyện ba cô ra nói, e rằng anh ấy sẽ nói mình tìm được chá»— ưng ý rồi anh ấy sẽ không lo chuyện kia nữa. Hốnh chi, vá»›i ba cô này, mình cÅ©ng không biết tên, biết há», làm sao anh ấy có thể dò la cho mình được. Hay là mình cứ để bụng đã, đợi thêm Ãt hôm nữa, biết đâu anh ấy sẽ tìm được cho mình má»™t ngưá»i.r> 
Thứ gì khác còn sợ nhiá»u, chứ đàn bà đẹp dù là đôi ba chục cô cÅ©ng đâu có sao. Mình cứ ân ái vá»›i ngưá»i đẹp đã, còn mấy ngưá»i kia mìng sẽ ân ái sau, có muá»™n gì. 
 
Thế là từ hôm ấy, má»—i ngày cứ mở mắt ra là Sinh Ä‘i rong ở ngoài đưá»ng cầu mong có gặp được ai không hoặc ngồi đợi miết ở nhà. Má»™t hôm Ä‘ang Ä‘i ngoài đưá»ng, Sing gặp Tái Côn Lôn đằng kia Ä‘i lại. Sinh mừng rỡ cháºn lại há»i: 
"Chuyện hôm trước anh hứa với em sao không thấy hồi âm, hay là anh đã quên rồi?" 
 
Tái Côn Lôn nói: 
"Sao quên được, lúc nào cÅ©ng canh cánh trong lòng. Chẳng qua ngưá»i tầm thưá»ng thì đông, mà tranh tuyệt sắc cá»±c hiếm. Äã Ä‘i tìm má»™t dạo và má»›i đây thấy được má»™t ngưá»i rồi, định đến bảo em biết thì vừa may gặp em đây". 
 
Bán Dạ Sinh nghe váºy thì nói: 
"nói chuyện ngoài đưá»ng không tiện, má»i anh đến chá»— trá» cá»§a em" 
 
Hai ngưá»i nắm tay nhau Ä‘i. Lúc vỠđến phòng trá», há» Ä‘uổi gia đồng ra ngoài rồi khóa cá»a phòng lại. 
 
Không biết tạo hóa sẽ xui khiến vợ nhà ai gặp tên đàn ông ham chuyện ong bướm này, cũng không biết chồng nhà ai sẽ phải khổ sở vì tên gian phu ác nghiệt này. 
  
  
		 
		
		
		
		
Tài sản của minhtien384  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:00 AM .