Mấy ngày nghỉ em nhồi truyện này đến chương 45 quyển 11, càng đọc càng vãi đái, đúng là sắc hiệp, không khác mì ăn liền, thằng ất ơ Lưu Phong lúc nào cũng như thánh luôn, tình huống nào chưa thèm đọc cũng biết kết cục là nó giết, chơi, hoặc chửi người khác. Tâm lý thằng tác giả chắc chắn không bình thường. Cộng thêm có thể hiểu cách suy nghĩ tởm lợm của giới trẻ TQ hiện nay về vấn đề bành trướng và cách cư xử với các nước láng giềng.
Đây là tình trạng chung bác ạ, ngay từ cấp 1 trẻ em TQ đã đc bơm tư tưởng chống Nhật (thi vẽ tranh bôi nhọ chẳng hạn). Với cách giáo dục như thế thì tâm lý bình thường được mới là lạ.
Những đoạn ko hợp thì tự bỏ qua thôi chứ mình chửi thằng tác giả cũng có đc gì đâu
Đây là tình trạng chung bác ạ, ngay từ cấp 1 trẻ em TQ đã đc bơm tư tưởng chống Nhật (thi vẽ tranh bôi nhọ chẳng hạn). Với cách giáo dục như thế thì tâm lý bình thường được mới là lạ.
Những đoạn ko hợp thì tự bỏ qua thôi chứ mình chửi thằng tác giả cũng có đc gì đâu
hjx, Trung Quốc đúng là nước thù dai, đến giờ mà vẫn còn bơm cái ý tưởng đó sao
lúc đầu đọc thấy cũng ok lắm,mấy đoạn "sắc" thì ko nói,mấy đoạn đánh nhau hay tu luyện có tả kĩ. Lúc sau mấy đoạn đánh đấm giống kiếm hiệp của Trần Thanh Vân ghê. Cứ nhân vật khinh khỉnh kiêu ngạo trong khi mồm...rỉ máu, và bay vô là bùm,oành,....lại rỉ máu và kiêu ngạo. Hic.