Có lẽ tiêu đề của bài viết này hơi chuối, cũng bởi vì tôi không biết nên dùng từ nào cho phù hơp, do vấn đề này nó thật "bức xúc".
Diễn đàn Tàng Thư Viện cũng như rất nhiều diễn đàn trên mạng ảo, từ trước tới giờ luôn theo tôn chỉ "Tụ nghĩa vô lợi kỷ, xuất thư bất tư danh" để tặng chính mình và giới độc giả mạng những câu truyện, mẩu truyện, bộ truyện hay được dịch không những từ tiếng Trung sang Việt, mà còn có cả từ Anh sang Việt vân vân.
Những dịch giả đáng kính trọng đó phải bòn rút thời gian của đời thực để dành cho mạng ảo. Ai cũng có gia đình, công việc, học hành, bạn bè..., những người và những thứ cần sự quan tâm, chia sẻ của họ, thế nhưng họ vẫn gắn bó với mạng ảo, với truyện kiếm hiệp, bởi vì niềm vui, sở thích. Họ cố gắng dịch truyện không phải vì kiếm lời, mà hoàn toàn vì bạn bè, người cùng sở thích.
oOo
Là một độc giả chùa, lắm lúc tôi tự hỏi, mình có phải là quá vô sỉ, quên mất cái nhân văn của người Việt, tự trọng của người Việt, tự hào của người Việt, nếu mình coi thường công lao của những dịch giả này, nếu mình dùng công sức của họ để kiếm lời cho cá nhân.
"Sống trong cuộc sống, cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không...?"
(Nhạc sĩ Trịnh công sơn)
Là dịch giả của một diễn đàn, tôi thường tự hỏi, mình có phải quá thối nát, vô sỉ, vô liêm sỉ, khi chỉ vì những cay cú vớ vẩn, mà dịch vài chương cuối rồi đăng cùng với những lời lẽ khiếm nhã.
Tại sao không dịch từ đầu rồi kết thúc bộ đó? Như vậy có phải lòng tự tôn, tự trọng, tự hào của tôi vẫn còn đó sao, nếu tôi có một diễn đàn, đó không phải càng làm cho diễn đàn của tôi càng có giá trị trong lòng độc giả chân chính hay sao!
Nếu đã dịch tiếp theo, tại sao không cảm ơn, trân trọng, ghi nhớ công lao những dịch giả trước?
Để người ta khinh bỉ thì dễ, nhưng để người ta tôn trọng mình thì thực khó.
Nhiều người Việt Nam không có lòng tự trọng của mình, thực không khỏi khiến nhiều nước không tôn trọng hoặc khinh thường chúng ta
"Một giọt dầu làm bẩn cả 1 vũng nước"
Nếu bạn đã dùng những thành quả của người khác để khoác lên người mình kiếm lời, ít nhất cũng phải nên tôn trọng, cám ơn, tri ân công sức của những người đó.
oOo
Nếu mẹ nấu cơm cho con ăn, dù con có phụ mẹ nấu ăn, luộc rau hay dọn bàn thì con cũng phải cảm ơn mẹ, không thể vì con gắp rau ra khỏi nồi, bê thức ăn đặt lên bàn có nghĩa là con vô liêm sỉ nói công lao là của tôi hết, tôi không dọn cơm thì mọi người ăn bốc à. Khách mời đến nhà ăn cơm mà cũng hùa vào rằng đứa bê bát dọn cơm là công đức vô lượng, còn mẹ nó cặm cụi nấu nướng thì chẳng đáng đồng tiền.
Phải chăng con và khách đã vô tình đánh mất tự trọng, tự tôn của mình khi quên công lao của người mẹ tần tảo, hết lòng vì con, vì gia đình. Người mẹ không vì lợi ích cá nhân, mà chỉ vì tình yêu, lòng quan tâm làm những việc mình cần làm.
Tôi luôn cám ơn mẹ tôi đã nấu cơm cho tôi ăn, tôi luôn cám ơn mẹ kể cả khi tôi tự nấu cơm mời mẹ ăn.
Còn bạn thì sao?
Ký giả Củ cải báo
Từ Dương
đọc xong cái bài thằng này tự nhiên muốn ói hết đồ ăn mới ăn xong