Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #61  
Old 18-05-2008, 05:32 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 60
Phá Sào Huyệt Vô Qui Cổ Tùng

Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Ý tại hạ là như vậy. Bọn Cổ Mộ môn đã đặt tai mắt ở trong hai thị trấn này. Bọn chúng phát giác những nhân vật các phái đã mua được đồ ăn mà gần đây chẳng có rừng núi để tìm thú loại, tất nhiên phải ăn cá.
Kỳ Dao “ủa” một tiếng hỏi :
- Cổ Mộ môn thấy có cơ hội liền lén lút thả cá xuống hồ chăng?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Lúc lâm thời họ đi đâu tìm cho lẹ? Ta chắc bọn Cổ Mộ môn đã nuôi sẵn rất nhiều thứ cá này, nhưng còn chuyện khác tạm thời chưa nói ra được.
Cao Dương nghe nói gấp rút bay đến hồ Duy Nhĩ Mộc.
Sắp sang canh tư, Cao Dương trở về đưa Hoành Duyên trưởng lão vào phòng.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi ngay :
- Việc cứu người ra sao?
Trưởng lão chắp tay đáp :
- Chỉ có mười hai người bị độc nặng quá nên chết rồi. Còn thì cứu sống được cả. Đây là ơn đức của đại hiệp.
Thiết Kỳ Sĩ thở dài nói :
- Cũng còn là bất hạnh!
Chàng hỏi Cao Dương :
- Cá đâu?
Cao Dương đáp :
- Lão sư đã phái người thử qua rồi, chứng minh cá ở trong hồ và toàn cá xanh. Con nhỏ thì không có độc.
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt nói :
- Cổ Mộ môn làm chết được hơn mười người nhưng phải trả giá rất đắt.
Mọi người nghe nói không hiểu. Hoành Duyên trưởng lão hỏi :
- Họ có mất mát gì đâu?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Nơi đây không có người ngoài, vãn bối nói ra cũng chẳng hề gì. Thế là bọn Cổ Mộ môn đã tiết lộ sơ hở. Tại hạ biết cửa ngõ vào Vô Quy Cổ Tùng rồi.
Hoành Duyên trưởng lão kinh ngạc hỏi :
- Sao đại hiệp lại biết được?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Vãn bối đo loại cá đó mà đoán ra tuy không nắm chắc mười phần nhưng cũng đến tám không thể sai lầm.
Ngũ vương tử hỏi :
- Vô Quy Cổ Tùng ở dưới đáy hồ chăng?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Ở dưới núi đó, nhưng cửa vào lại ở trong hồ. Chắc có mấy đường thông vào gầm núi. Thảo nào không điều tra ra được chỗ bí mật.
Lão hòa thượng vỗ tay nói :
- Đúng rồi! Cá không phải người ngoài thả xuống mà do bọn Cổ Mộ môn nuôi dưỡng rất nhiều. Bọn chúng từ đáy hồ thả ra.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Thứ cá đó chắc chưa ăn hết. Mai đây còn nhiều người bị chết oan.
Sau vụ này ta nên cảnh cáo cư dân gần miền.
Lão hòa thượng đáp :
- Bất tất phải thế. Chất Xích sa ôn độc làm người chết rồi nửa năm cũng chưa tiêu hết. Nhưng ở vật có máu lạnh chỉ vài ngày là tan hết. Hậu quả không có gì đáng ngại.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Nếu vậy ta cũng yên lòng được một phần.
Hoành Duyên trưởng lão hỏi :
- Sau bước này ta hành động thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chưa hiểu kết quả của phái Cao Nguyên ngày mai sẽ ra sao. Bọn vãn bối quyết định chiều mai bắt đầu hành động. Xin tiền bối trở về hồ Duy Nhĩ Mộc ngấm ngầm thông tri cho các phái coi giữ cẩn mật hai bên bờ hồ. Vì hình thế hồ dài quá, bọn ta không thể phong tỏa hết được.
Hoành Duyên hỏi :
- Bọn yêu nhân không ra thì làm thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Số người vào Vô Quy Cổ Tùng không nên quá nhiều còn thêm trở ngại. Vụ này do vãn bối và Kỳ Dao tấn công. Nếu yêu nhân không địch nổi tất kéo lên mặt hồ chạy trốn thì các phái võ lâm tiêu diệt bọn chúng đi.
Hoành Duyên trịnh trọng nói :
- Võ công của đại hiệp cố nhiên thiên hạ vô địch, nhưng bọn yêu nhân đông quá, đại hiệp nên thận trọng.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Cái đó đại sư cứ yên dạ. Nhưng tên nào ra lối mặt hồ phải trừ cho hết, không thì dư đảng về báo tin cho yêu phụ rất lẹ.
Hoành Duyên nói :
- Lực lương mấy ngàn người, chắc bọn yêu nhân không thoát rồi.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Chúng ta cứ theo quyết định mà hành động. Chiều mai vãn bối không gặp đại sư nữa.
Hoành Duyên chắp tay từ biệt rút lui.
Ngũ vương tử tiễn khách rồi hỏi Thiết Kỳ Sĩ :
- Ngày mai chỉ do hiền đệ và Hải cô nương tấn công thôi ư?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :
- Tại hạ tin rằng trong Vô Quy Cổ Tùng rất nhiều ngõ ngách. Đi đông tất xảy ra chuyện thất tán. Vì thế chỉ do tại hạ và Kỳ nhi tấn công. Hai người chiếu cố cho nhau dễ hơn. Dù gặp chuyện cổ quái vẫn phóng tay đánh mạnh, trừ bỏ cơ quan. Bọn Hắc Quan lệnh đông người cũng không đáng ngại.
Văn Đế Đế hỏi :
- Bọn tiểu muội làm gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Văn muội cùng Quận chúa và Cao Dương theo Ngũ gia lên giữ trên đỉnh núi, đề phòng yêu nhân còn đường khác trốn ra. Đồng thời quan sát tình thế trên bờ hồ.
Cao Dương hỏi :
- Lão đệ nhất định đáy hồ có đường thông vào gầm núi đá chứ?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Trong đời tại hạ chưa làm việc gì mà không nắm vững. Chuyến này Cổ Mộ môn thất sách. Nếu chúng ngồi yên đừng hành động gì thì chẳng ai nghi tới dưới hồ có lối vào sào huyệt.
Quần hào ngồi điều dưỡng tinh thần, bất giác trời đã sáng rồi. Ăn cơm sáng xong, Thiết Kỳ Sĩ nhìn Ngũ vương tử nói :
- Ngũ gia! Tại hạ cùng Kỳ nhi đi trước một bước. Các vị sẽ ra bờ hồ coi, nếu gặp Hoành Duyên trưởng lão thì dặn nhà sư phải hành động ngay.
Ngũ vương tử đáp :
- Ta biết rồi. Hai vị phải cẩn thận lắm mới được Thiết Kỳ Sĩ đi chưa đầy một khắc thì đột nhiên một thanh niên đến trước khách điếm, chẳng hỏi gì điếm gia, đi thẳng vào hậu viên.
Vừa đúng lúc Ngũ vương tử dẫn mọi người đi ra thấy thanh niên có điều khác lạ nhưng không hỏi :
- Phải chăng huynh đài ở họ Thiết?
Ngũ vương tử lắc đầu đáp :
- Tại hạ họ Dịch đứng hàng thứ năm. Các hạ kiếm ông bạn tại hạ có điều chi dạy bảo? Qúi tính là gì?
Thanh niên “ủa” một tiếng đáp :
- Tại hạ là Thôi Điện Anh, vẫn ngưỡng mộ thanh danh của Thiết đại hiệp nên đến bái phỏng.
Ngũ vương tử nghe gã tự xưng danh biết là Thiết Diện Kỳ Hiệp Thôi Điện Anh, Chưởng môn phái Cao Nguyên, liền chắp tay nói :
- Té ra là Thôi chưởng môn. Tại hạ được gặp thật hân hạnh. Đáng tiếc tệ hữu vừa mới đi khỏi.
Thôi Điện Anh nóng nẩy nói :
- Thật không may rồi! Tại hạ có việc gấp cần thỉnh giáo Thiết đại hiệp. Rủi thay đến chậm một bước.
Ngũ vương tử hỏi :
- Thôi huynh có việc gì gấp rút, nói với tại hạ được chăng?
Thôi Điện Anh đáp ngay :
- Được. Tệ phái ở Ban Công Hồ sáng nay phân nửa anh em bị trúng độc hôn mê bất tỉnh. Tại hạ nghe nói người võ lâm ở đây cũng xảy chuyện này rồi được Thiết đại hiệp cứu sống.
Ngũ vương tử vội nói :
- Đó là hành vi của Cổ Mộ môn. Thôi huynh đến ngay Duy Nhĩ Mộc hồ kiếm Hoành Duyên đại sự Ở nơi lão còn dư thuốc giải.
Thôi Điện Anh ngỏ lời tạ Ơn, chắp tay cáo từ rồi lật đật đi ngay Cao Dương nhìn bóng sau lưng gã bất giác thở dài nói :
- Bọn Cổ Mộ môn thật là hiểm độc, chúng hạ thủ cả hai mặt.
Ngũ vương tử hỏi :
- Hồ Ban Công ở đâu?
Cao Dương đáp :
- Hồ Ban Công liên tiếp với hồ Duy Nhĩ Mộc bằng thủy lộ. Khu giữa nhỏ hẹp như con sông. Hai hồ cách nhau không đầy mười dặm.
Văn Đế Đế hỏi :
- Bọn ta sao không hỏi họ trúng độc gì?
Cao Dương đáp :
- Bất tất phải hỏi cái đó, nhất định hai bên trúng độc như nhau vì gần hồ Ban Công cũng chẳng có thị trấn nào. Chắc phái Cao Nguyên đem lương khô đi ăn hết rồi, phải bắt cá dưới hồ làm bữa.
Ngũ vương tử nói :
- Bây giờ chúng ta phải đi ngaỵ May bọn mình chỉ lên núi đá, không thì chậm mất rồi.
Quận chúa cười hỏi :
- Dường như Thiết huynh đệ có ý để chúng ta không phải đánh nhau nên mới bảo lên núi tụ thủ bàng quan phải không?
Ngũ vương tử cười đáp :
- Ta đã hiểu rõ chỗ dụng ý của ỵ Đó là y không muốn để chúng ta bộc lộ thân phận. Y vẫn coi ta là vương tử như trước.
Văn Đế Đế nói :
- A Kỳ ca một lòng tôn trọng Ngũ gia, khi nào y chịu để Ngũ gia trà trộn với bọn võ lâm.
Ngũ vương tử cười đáp :
- Thật ra cái đó chẳng quan hệ gì, ta chưa từng trải qua những cuộc chiến đấu lớn, lần này thực sự nghĩ cũng e ngại.
Bốn người đề tụ công lực chạy nhanh. Chưa đầy một khắc đã ngó thấy Thạch sơn. Bỗng nghe Cao Dương hối hả la gọi :
- Hãy nhìn hai bên bờ hồ. Quả là đao kiếm như rừng.
Ngũ vương tử ngó thấy cười nói :
- Dường như chưa bắt đầu. Chúng ta mau trèo lên Thạch sơn.
Vừa tới chân núi, bỗng thấy Hoành Duyên trưởng lão ra nghênh tiếp nói :
- Các vị thí chủ tới rồi, chắc Thiết đại hiệp xuống hồ từ trước.
Ngũ vương tử hỏi :
- Trưởng lão có thấy bọn yêu nhân chạy lên không?
Hoành Duyên lắc đầu đáp :
- Chưa có động tĩnh chi hết. Lúc Thiết đại hiệp xuống hồ đã dặn lão tăng khi thấy các vị thí chủ thì xin Văn nữ thí chủ và Cao thí chủ lên tuần thụ trên không gian ở mặt hồ. Còn Dịch thí chủ và nữ thí chủ đây canh giữ trên đỉnh núi.
Ngũ vương tử vội giục Cao Dương :
- Lão Cao! Mau cùng Văn cô nương bay lên không, có khi A Kỳ muốn đề phòng bọn yêu nhân có thuật ngự khí trốn chạy.
Văn Đế Đế vâng lời bỏ áo choáng giao cho Quận chúa nói :
- Bay lên không mặc áo choàng không tiện.
Cao Dương cũng giao áo choàng cho Ngũ vương tử rồi hai người chấn động cánh tay vọt lên.
Hoành Duyên thấy vậy bất giác thở dài nói :
- Đây thật là một kỳ tích trong võ lâm.
Hai người bay lên không rồi một người lượn đi lượn lại giữa hồ.
Những nhân vật võ lâm hai bên bờ có đến mấy ngàn ngó thấy đều bật tiếng la hoảng, ai cũng kinh dị.
Ngũ vương tử nhìn Hoành Duyên chắp tay nói :
- Xin đại sư đi điều động cuộc bao vây. Còn tại hạ lên núi đây.
Hoành Duyên đáp :
- Dịch thí chủ! Hai bên bờ đã có các Chưởng môn đứng chỉ huy, Thiết đại hiệp chỉ định lão tăng đi theo thí chủ.
Ngũ vương tử chắp tay nói :
- Vậy xin mời đại sư!
Vừa lên tới đỉnh núi, bỗng thấy Văn Đế Đế bay về, ở trên không lớn tiếng hô :
- Ngũ gia! Giữa hồ nổi lên mười mấy cái xác chết.
Ngũ vương tử nhìn Hoành Duyên cười nói :
- Nhất định vợ chồng Thiết đại hiệp đã đánh phá bọn cản trở rồi.
Hoành Duyên thở dài đáp :
- Đáy hồ quả có đường hầm. Thiết đại hiệp đoán việc như thần.
Ngũ vương tử vội ngửa mặt lên không nói :
- Văn cô nương. Cô mau đi báo tin cho hai bên bờ chú ý đường hầm đả thông rồi. Ai nấy phải coi chừng bọn yêu nhân trốn ra.
Văn Đế Đế vừa vọt lên cao, Cao Dương lại bay về la :
- Phía trên về mặt tây nam có một toán đông người đi tới.
Ngũ vương tử bỗng hỏi Hoành Duyên :
- Đại sư! Phái Cao Nguyên có hỏi đại sư lấy Hải Nữ đậu không?
Hoành Duyên gật đầu đáp :
- Lấy đi rồi. Bọn người mặt tây nam chắc là phái Cao Nguyên đi tới.
Ngũ vương tử vội bảo Cao Dương :
- Lão Cao! Mau qua đó coi. Nếu đúng là phái Cao Nguyên thì nói rõ tình hình cho họ biết. Bằng không phái thì lập tức phi báo cho các phái biết.
Cao Dương đáp :
- Coi tình thế không phải giống người Cổ Mộ môn. Bọn đi trước dường như có Thôi Điện Anh ở trong.
Dứt lời hắn bay đi ngaỵ Nhưng giữa lức ấy hai bên bờ hồ cũng nổi lên tiếng quát tháo om sòm.
Hoành Duyên nghe rõ vội nói :
- Bọn yêu nhân bắt đầu chạy trốn. Thiết đại hiệp và Hải cô nương nhất định đã đánh vào trung tâm Vô Quy Cổ Tùng.
Bên bờ hồ khai diễn cuộc đả đấu. Hiển nhiên bọn yêu nhân trốn ra rất nhiều, Ngũ vương tử cười nói :
- Phen này bọn Cổ Mộ môn tất phải chùn nhụt.
Hoành Duyên bỗng nghe bên bờ hồ có hai chỗ nổi tiếng rú thê thảm.
Lão la hoảng :
- Nguy rồi! Chỗ đó gặp phải mấy tên yêu nhân võ công cao cường.
Ngũ vương tử cũng nhận ra tình hình bất diện liền hỏi :
- Đó là hai vị lão nhân. Không hiểu thuộc phạm vi phái nào canh giữ?
Hoành Duyên đáp :
- Chỗ đó thuộc phái Hoa Sơn. Coi chừng số người bị thương không phải ít.
Quận chúa hỏi :
- Tiểu muội qua đó viện trợ được không?
Ngũ vương tử xua tay đáp :
- Yêu nhân đánh xuống chân núi, có thể nơi đây cũng xảy chuyện.
Chúng ta không thể bỏ đi được. Phái Hoa Sơn hơn năm chục người mà không cản nổi hai lão quái vật. Lúc này rượt theo cũng không kịp rồi.
Hoành Duyên trưởng lão trong lòng kinh hãi liền cầm phương tiện sạn quay lại bảo Ngũ vương tử :
- Dịch thí chủ! Để lão tăng đi cản trở không thì họ trốn thoát.
Ngũ vương tử cười đáp :
- Hai bên hồ chúng không dám đi rồi, chẳng có đường nào chạy thoát, chỉ còn lối lên Thạch sơn. Đại sư cứ yên tâm. Chúng chỉ tới chân núi chứ không lên được.
Hoành Duyên chưa hiểu bản lãnh Ngũ vương tử ra sao, đồng thời chưa nắm vững mình có cản nổi hai bên cường địch không, lòng lão nóng như lửa đốt.
Giữa lúc ấy bờ hồ mé nam lại xảy biến hóa, dường như mấy chỗ vòng vây bị yêu nhân phá vỡ. May mà nhân mã phái Cao Nguyên ồ ạt kéo đến như nước triều dâng vít kín lại ngay.
Quận chúa đột nhiên la hoảng :
- Hai người đó đã tới chân núi rồi.
Ngũ vương tử lập tức quay lại bảo Hoành Duyên trưởng lão :
- Xin đại sư giám thị Ở đây. Tại hạ rượt theo ngăn chặn bọn chúng.
Hoành Duyên dặn :
- Thí chủ coi chừng bọn yêu nhân có tà phép.
Ngũ vương tử gật đầu đáp :
- Đa tạ đại sư nhắc nhở.
Y nhìn Quận chúa vẫy tay nói :
- Minh Châu! Bọn ta đi đón chúng.
Hai người vừa cất bước, bỗng thấy Cao Dương và Văn Đế Đế sà xuống như chim ưng vồ thỏ.
Lão Yêu ngó thấy trong lòng hoảng hốt. Chúng phát giác sức mạnh trên cao đè xuống nặng như núi nên không dám động thủ. Có khi vì chúng đả đấu mệt nhoài, chúng xoay mình chạy như điên về phía bờ hồ.
Ngũ vương tử cười rộ la :
- Bọn chúng như chim phải tên rồi.
Hai lão yêu luống cuống một chút liền bị phái Hoa Sơn đuổi kịp bao vây. Cao Dương và Văn Đế Đế vẫn chưa ngừng tay, phối hợp với phái Hoa Sơn đánh hai lão yêu chạy loạn lên.
Quận chúa thu kiếm về cười nói :
- Coi tình hình này thì bọn chúng không trốn thoát được Hoành Duyên trưởng lão thở dài nói :
- Võ công cao đến đâu mà trong lòng hoang mang là phải thất bại.
Hai lão này hoảng hốt lắm rồi. Kể võ công thì cũng dư sức trốn thoát.
Ngũ vương tử nói :
- Hay lắm! Phái Cao Nguyên đã chia một bộ phận đưa về mặt này rồi. Nhân số của họ rất đông. Ngay trước mắt chúng ta ít ra họ có đến hàng ngàn.
Quận chúa đáp :
- Bọn yêu nhân ở trong hồ trốn ra cũng không phải ít. Hiện giờ đã thấy hơn hai chục chỗ bị ngăn chặn, nhiều nhất là ở mé nam, có đến hơn hai trăm người.
Hoành duyên trưởng lão hỏi :
- Yêu nhân ở Võ Quy Cổ Tùng sao lại nhiều đến thế? Bọn chúng nhét vào đâu cho hết?
Ngũ vương tử đáp :
- Trong Cổ mộ chắc rộng rãi bát ngát, không thì sao A Kỳ để chúng chạy ra nhiều đến thế. Coi tình hình này có lẽ y và Hải cô nương chưa giao thủ.
Hoành Duyên nói :
- Như vậy càng tỏ ra đường hầm dưới hồ không phải chỉ có một lối.
Ngũ vương tử nói :
- Tại hạ rất lo về trời sập tối, làm ảnh hưởng đến cuộc bao vây.
Hoành Duyên đáp :
- Mong rằng đừng có yêu nhân tiếp tục kéo đến nữa. Cứ tình hình trước mắt dường như một số đông đã trốn ra ngoài.
Đột nhiên Cao Dương bay lại la lớn :
- Ngũ gia! Nguy to! Mau quanh tới phía sau núi. Tại đó cũng có bí đạo. Năm tên yêu nhân trốn ra rồi.
Ngũ vương tử nhìn Hoành Duyên trưởng lão nói :
- Đại sư! Chúng ta phải đi mau! Đây nhất định là những nhân vật trọng yếu ở Cổ Mộ môn.
Cao Dương bay lượn một vòng quay về lại la lớn :
- Hỏng bét! Về mặt thị trấn Khách Cách Long xuất hiện một toán người. E rằng Cổ Mộ U Linh đã phái những yêu nhân tối cao đến tăng viện. Úi chà! Trong đó có hai người lớn.
Ngũ vương tử vội đáp :
- Lão Cao! Bay lại đó coi có phải là người bọn ta không? Lão Cao chỉ hô Cao đại hiệp là được rồi. Y là sư huynh của Thiết đại hiệp.
Cao Dương nghe nói sư huynh của Thiết đại hiệp cũng họ Cao, bất giác trong lòng cao hứng cười ha hả nói :
- E rằng không đúng. Bọn này có hai trai hai gái.
Văn Đế Đế cười đáp :
- Thế thì đúng rồi. Lão Cao mau đi bảo họ vít đường bí đạo ở sau núi lại.
Cao Dương đi rồi, Hoành Duyên hỏi :
- Dịch thí chủ! Thiết đại hiệp còn có sư huynh ư?
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #62  
Old 18-05-2008, 05:36 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 61
Người Dơi Chết, Kỳ Sĩ Hoảng Hồn

Ngũ vương tử cười đáp :
- Đại sư đừng tiết lộ phong thanh. Nghe nói sư huynh của Thiết đại hiệp là Cổ kim đệ nhất kiếm thủ. May quá! Y mà tới đây thì tòa cổ mộ này không còn con cá nào lọt lưới.
Trời tối rồi. Trên bờ hồ chỉ nghe tiếng la ó và bóng kiếm lờ mờ, khó lòng phân biệt ai là bạn ai là thù. Phía sau núi bỗng nổi lên những tiếng ầm ầm.
Ngũ vương tử nhìn Hoành Duyên trưởng lão nói :
- Ngăn chặn được rồi. Đây là tiếng chưởng kình vọng lại.
Bỗng nghe tiếng cười sang sảng nói :
- Ngũ gia! May quá! Lại gặp ở đây.
Ngũ vương tử liền nhìn Hoành Duyên trưởng lão nói :
- Cao đại hiệp tới rồi.
Quả nhiên Cao Thức rảo bước lên núi. Ngũ vương tử cười ha hả hỏi :
- Cao huynh! Sao Cao huynh rảnh mà tới đây được?
Y quay lại giới thiệu với Hoành Duyên :
- Đại sư! Đây là Cao Thức đại hiệp.
Hoành Duyên trưởng lão chắp tay nói :
- Đã được nghe thanh danh của Cao thí chủ từ lâu. Bần tăng xin ra mắt.
Cao thức “ủa” lên một tiếng đáp :
- Đại sư đúng là Hoành Duyên trưởng lão nổi tiếng đạo cao đức trọng.
Vãn bối có điều thất lễ.
Ngũ vương tử cười hỏi :
- Tình hình mặt sau núi ra sao?
Cao Thức đáp :
- Bảy tên Bạch Quan phó lệnh chủ ở Cổ Mộ môn đã bị Thiết Nhị Lang và Bạch Đại Muội ngăn chặn rồi. Bạch Từ đứng bên giám thị. Chắc chúng không trốn thoát được. Nhưng “người dơi” bay trên không là ai mà hô hoán tại hạ?
Ngũ vương tử cười khánh khách nói :
- Y là tay tân trợ thủ cho lệnh sư đệ, mang ngoại hiệu Biển Bức Nhân, tên chính là Cao Dương. Y đã tới năm chục tuổi rồi. Cao đại hiệp kêu y bằng lão đại ca.
Bỗng nghe trên không có tiếng cười khanh khách nói :
- Kêu bằng lão Cao là đủ. Tại hạ kêu y bằng đại cạ Đồng thời đủ cả Đại Thiết, Tiểu Thiết, Đại Thơ, Tiểu Thơ có vẻ gọn hơn.
Lúc này phía sau núi những tiếng rú thê thảm vang lên. Chẳng bao lâu đã thấy Bạch Từ dẫn hai tên cự đồng mồ hôi nhễ nhại tới nơi.
Ngũ vương tử tiến lên cười hỏi :
- Thu thập xong cả rồi ư?
Thiết Nhị Lang lớn tiếng :
- Ngũ gia! Vừa rồi đánh nhau ghê quá!
Ngũ vương tử lại giới thiệu Hoành Duyên trưởng lão và Cao Dương.
Quần hùng quay về phía mặt bờ hồ thì tiếng kêu vẫn long trời lở đất. Hiển nhiên bọn yêu nhân còn tiếp tục tiến ra như cũ chớ chưa giảm bớt chút nào.
Ngũ vương tử liền hỏi Bạch Từ :
- Mặt sau núi có cửa đường hầm không?
Bạch Từ đáp :
- Đó là một tảng đá lớn bị đẩy ra làm cửa động, có thể là cơ quan đường hầm, nhưng không thấy yêu nhân ra nữa.
Ngũ vương tử vội nói :
- Thiết Kỳ Sĩ còn ở trong Cổ Mộ, chắc vì bọn dư yêu chưa diệt hết. Đại Muội cùng Nhị Lang trở ra cửa động canh giữ.
Hai tên Cự đồng vâng lời chạy đi, nhưng chưa tới nơi thì Thiết Kỳ Sĩ và Kỳ Dao xuất hiện. Nhị đồng vừa ngó thấy đã reo lên hỏi :
- Hết rồi ư?
Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi lại :
- Các ngươi tới đây hồi nào? Có thấy bảy người đứng tuổi ra ngả này không?
Bạch Đại Muội cười đáp :
- Ở trong khe kia có phải không? Chúng hết ăn cơm rồi.
Kỳ Dao cười hỏi :
- Trên bờ hồ thì sao?
Thiết Nhị Lang đáp :
- Đang đánh nhau thục mạng.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Các ngươi mau ra bờ hồ động thủ. Trong Cổ Mộ không còn gì nữa.
Hai Cự đồng lại lên núi đưa tin cho bọn Ngũ vương tử rồi toàn thể phát động. Chỉ để một mình Hoành Duyên trưởng lão ở lại.
Thiết Kỳ Sĩ ngó thấy Hoành Duyên ở trên núi, trong lòng nhẹ nhõm vô cùng.
Nhà sư cười hỏi :
- Thiết đại hiệp! Trong Cổ Mộ rộng lắm phải không?
Kỳ Dao đỡ lời :
- Cũng như một góc thành Bắc Kinh. Thông đạo cùng bí thất không biết bao nhiêu mà kể.
Lão hòa thượng thở dài nói :
- Thảo nào chứa được nhiều yêu nhân đến thế!
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Chúng trốn ra bên ngoài nhiều hay ít?
Hoành Duyên đáp :
- Chừng hơn ba trăm tên.
Kỳ Dao cười nói :
- Đó mới là một phần bạ Số người chết và tự sát ở bên trong lên tới năm trăm, bị giết ít ra là hơn hai trăm. Hiện giờ không còn một tên nào nữa.
Hoành Duyên cả kinh hỏi :
- Nhiều đến thế ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Bên trong còn một ao cá, mỗi con nặng tới ba bốn cân, tất cả hơn ba ngàn con. tại hạ đoán không ra bọn Cổ Mộ có tác dụng gì? Bây giờ đã phá hủy hết rồi.
Kỳ Dao trở về phải bờ hồ hỏi :
- Cuộc đả đấu sắp chấm dứt. Xin đại sư xuống núi thông tri cho Cao đại hiệp, bảo y dẫn người bọn ta đến hội diện ở phía trước.
Hoành Duyên hỏi :
- Phải chăng Thiết đại hiệp chuyến này đi Nam Hải?
Kỳ Dao hỏi lại :
- Đúng thế. Dường như đại sư đã nghe được tin tức gì thì phải?
Hoành Duyên đáp :
- Nghe nói miền Nam Hải có một dãy núi ngầm kêu bằng Châu Liễn Tiều, coi như một chuỗi hạt châu. Hòn lớn nhất không tới một dặm vuông.
Hòn nhỏ nhất chỉ rộng mười mấy trượng. Vì dãy núi ngầm quái dị này lọt vào giữa khu Vong Hồn Hoàn Oa, những thuyền hàng hải và dân chài lưới kêu khu vực này bằng “Tử Hải” và quần đảo gọi là “Địa Ngục quần.” Gần đây người ta đồn đại Địa Ngục quần là khi vực khủng khiếp ở dưới biển. Họ còn đồn những thuyền bè đến gần khu vực này chừng trăm dặm đã bị chìm đắm. Những người trong thuyền không một ai sống sót. Bần tăng đoán là đại hiệp vì vụ này mà tới Nam Hải.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Những lời của đại sư quả có liên quan đến mục đích của vãn bối.
Dứt lời chàng chắp tay cáo biệt, lập tức đi về phía nam.
Lúc trời sáng, Thiết Kỳ Sĩ tới một thị trấn kêu bằng Ba Nhĩ Côn.
Chàng định chờ sư huynh cùng bọn Ngũ vương tử tới nơi rồi lại lên đường.
Kỳ Dao vào một quán ăn nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Lúc đó không đi với mọi người, bây giờ mới chờ lại là tại làm sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chưởng môn các phái Trung Nguyên ở cả bờ hồ. Ta muốn tránh những lời chào hỏi phiền phức, làm chậm tiến trình của mình.
Kỳ Dao cười nói :
- Sĩ ca ra đi phải quan tâm đến bọn Cổ Mộ U Linh chỉ sợ chúng kéo đến bắt hết thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Ta nghĩ không ra tại sao chưởng môn các phái toàn bộ đến địa giới Cao nguyên. Tính ra thì họ động thân trước đây một tháng. Cái đó chứng tỏ không phải vì họ được tin tức về Vô Quy Cổ Tùng mà kéo đến. Đây chỉ là một chuyện ngẫu nhiên mà gặp.
Kỳ Dao cười đáp :
- Tin tức của các phái nhanh hơn bọn tạ Mười phần có đến tám họ vì Cổ Long đan và Ẩn Hình châu mà tới. Có điều tin tức của họ tuy mau hơn nhưng không xác thực bằng mình.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Bây giờ những người lấy được bảo vật đều ở Nam Hải thì ra bọn họ uổng công một phen hay sao?
Kỳ Dao đáp :
- Chẳng bao lâu nữa Sĩ ca sẽ được tin tức về những nhân vật kéo đến Nam Hải.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu cười nói :
- Nếu vậy chúng ta thành bọn tiên phong của họ.
Kỳ Dao nói :
- Hai bảo vật này làm rung động cả tòa võ lâm. Không chừng đã có mấy toán đi trước chúng ta rồi.
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi hỏi :
- Phải chăng Kỳ muội muốn nói bọn Cổ Mộ môn và Quân Thiên bang?
Kỳ Dao đáp :
- Lại còn Thần, Tiên, Quỷ, Quái - Tứ kỵ bang, cùng Lôi Hỏa Thần, Cự Phong Thần, Thổ Hành Thần, Kim Giáp Thần...
Thiết Kỳ Sĩ vội nói :
- Nếu vậy chúng ta lạc hậu mất rồi.
Kỳ Dao đáp :
- Đến trước chưa chắc đã phải là hay.
Đang ăn cơm, Thiết Kỳ Sĩ bỗng nghe bên ngoài có toán người mới đến. Chàng đứng dậy nhìn Kỳ Dao nói :
- Sư ca và Ngũ gia đã dẫn mọi người tới rồi.
Chàng chưa dứt lời, Cao Thức và Ngũ vương tử đi đầu tiên vào, còn bao nhiêu người theo sau.
Thiết Kỳ Sĩ thấy vẻ mặt hai người rất trầm trọng chưa kịp mời ngồi đã hỏi ngay :
- Sư ca! Lại xẩy chuyện gì rồi?
Cao Thức và Ngũ vương tử vẫn đứng chứ không ngồi, thở dài đáp :
- Cao Dương chết mất rồi.
Tin tức động trời này khiến cho Thiết Kỳ Sĩ nhảy bổ lên la :
- Làm sao?
Ngũ vương tử thở dài đáp :
- Hai vị đừng ăn nữa, mau mau rượt theo qua phía Đông nam. Văn Đế Đế chưa trở về.
Kỳ Dao la hoảng :
- Văn muội làm sao?
Ngũ vương tử đáp :
- Ban đầu Văn cô nương cùng Cao Dương bay trên không để điều tra hành động của các vị, nhưng họ gặp ba con chim rất lớn. Trên lưng chim đều có người ngồi. Bọn ta không viện trợ được, chỉ ngó thấy Cao Dương và Văn muội ở trên không cùng người động thủ trong lòng nóng như lửa đốt...
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Cao Dương và Văn nhi sao không hạ xuống ngay?
Cao Thức đáp :
- Văn muội có thể xuống được vì y chỉ phải chống đối với một người cưỡi hạc. Con hạc đó chẳng thể cản trở y được. Nhưng Cao đại ca bị chim Ưng và chim Thíu giáp công. Cử động của y mất hết linh hoạt, hiển nhiên không phải là đối thủ của hai người kia. Lúc đó tình thế đã rõ Cao đại ca không còn cơ hội thoát được, nên Văn muội chẳng thể yên tâm bỏ mặc lão Cao để thoát lấy mình.
Kỳ Dao hỏi :
- Thi thể lão Cao đâu rồi?
Ngũ vương tử đáp :
- Không thấy rớt xuống, dường như bị chim Ưng cắp đem đi
Thiết Kỳ Sĩ hằn học hỏi :
- Những nhân vật trưởng bối thành danh mà hai người đánh một.
Tại hạ kiếm thấy chúng phải làm cho chết thê thảm hơn. Ngũ gia! Văn muội đuổi theo hay sao?
Ngũ vương tử đáp :
- Y thấy Cao Dương bị bắt, người muốn phát điên, liều mạng xông vào tấn công bên địch ở trên không. Nhưng người cưỡi hạc vừa đánh vừa rượt theo chim Ưng chim Thíu bay về phía Đông nam.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Cao Thức vội nói :
- Xin sư ca dẫn Ngũ gia cùng mọi người đi Nam Hải trước. Tiểu đệ cùng Kỳ nhi lập tức rượt theo.
Cao Thức đáp :
- Chắc đối phương không bay trên cao mãi đâu. Các vị phải lưu tâm dòm xuống đất.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu vội cùng Kỳ Dao dời khỏi điếm. Hai người chạy ra ngoài thị trấn rồi vọt lên không bay đi.
Thiết Kỳ Sĩ và Kỳ Dao vừa nóng nẩy vừa tức giận bay rất gấp. Phút chốc đã vượt hàng trăm dặm.
Thiết Kỳ Sĩ ở trên không trở về phía hữu trước mặt hỏi :
- Kỳ nhi! Cái hồ lớn kia là địa phương nào?
Kỳ Dao đáp :
- Cái đó người Tạng kêu bằng Mã Na Tát la Ốc Trì. Hiện giờ chúng ta đang bay trên núi Cương Để Tư.
Kỳ Dao đã văng vẳng nghe phía dưới có tiếng la ó, liền hạ xuống thấp hỏi :
- Tiếng đánh nhau ở đâu vọng tới?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Kỳ muội hãy coi trong hang sâu mé tả. Có phải hai người đánh một? Ngoài ra còn một người đứng bên giám thị.
Kỳ Dao hỏi :
- Không thấy người đàn bà nào thì liên quan gì đến bọn ta?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Đế Đế không hiểu lạc lõng nơi đâu. Mình ở trên không, chẳng thấy gì. Chúng ta đành từ từ tìm ra manh mối.
Hai người liền hạ xuống đỉnh núi vì sợ đối phương phát giác, sau mới len lén tiến lại bờ hang.
Vừa tới sườn núi, Thiết Kỳ Sĩ đã thấy rõ diện mục hai bên đang đả đấu ở trong hang. Chàng vội nhìn Kỳ Dao nói :
- Vô tình chúng ta lại gặp hai người khác nghi là cừu nhân.
Kỳ Dao vội hỏi :
- Ai vậy?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Trong hai người bàng quan thì người đứng mé tả là kẻ thù đã hạ sát toàn gia Văn Đế Đế. Hắn cũng là kẻ mạo xưng phụ thân Văn muội tức Văn Bách Vạn viên ngoại. Thực ra hắn là Điêu Thế Kiệt. Còn một người là đạo nhân. Yêu đạo là Thiên Ngô Chân Nhân. Hắn đã gây sóng gió ở Thang Sơn sát hại rất nhiều du khách.
Kỳ Dao hỏi :
- Có nhận ra lão già bị giáp công là ai không?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại :
- Ta không quen. Kỳ muội có biết chăng?
Kỳ Dao đáp :
- Tiểu muội gặp rồi mà lão cũng biết tiểu muội. Lão là Kim Sơn tiên sinh, một trong Tây Vực tam kỳ. Không hiểu vì sao xẩy cuộc đả đấu này?
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Kỳ muội giám thị cuộc đả đấu. Kim Sơn tiên sinh tuy không thất bại, nhưng phải phòng ngừa Thiên Ngô Chân Nhân chạy trốn. Ta đi đón Điêu Thế Kiệt.
Kỳ Dao hỏi :
- Còn hai người trung niên kia thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chúng cùng phe với Điêu Thế Kiệt và Thiên Ngô yêu đạo. Mười phần có đến tám không phải thiện nhân, chẳng thể buông tha chúng được, nhưng cũng đừng giết chúng. Để ta hỏi khẩu cung Điêu Thế Kiệt xong rồi sẽ liệu.
Dứt lời, chàng tung mình xuống hang núi nhanh như điện chớp.
Chàng chạy đến phía sau Điêu Thế Kiệt còn cách chừng năm trượng, liền lớn tiếng hô :
- Điêu Thế Kiệt! Lão có nhận ra cố nhân chăng?
Chàng vừa hô hoán, bỗng hai người tụ thủ bàng quang khiếp sợ giật nẩy mình lên.
Điêu Thế Kiệt vừa ngó thấy liền lộ vẻ cổ quái, nhưng hắn làm bộ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Hắn “ủa” lên một tiếng hỏi :
- Té ra là lão đệ đấy ư?
Thiết Kỳ Sĩ lạnh lùng đáp :
- Bây giờ các hạ thừa nhận mình họ Điêu rồi chứ?
Điêu Thế Kiệt nghe chàng nói vậy không khỏi sửng sốt nhưng hắn ráng giữ vẻ mặt thản nhiên, nổi lên tràng cười khanh khách, lớn tiếng hỏi lại :
- Lão đệ do thám biết được họ tên thật của lão hủ từ hồi nào vậy?
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt đáp :
- Cái đó là do con gái của lão nói cho tại hạ hay.
Điêu Thế Kiệt lại “ủa” một tiếng hỏi :
- Cả sự phụ của Đế Đế, lão hủ cũng chưa hiểu lai lịch ra sao?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Các hạ có muốn biết không?
Điêu Thế Kiệt chắp tay đáp :
- Lão đệ mà hiểu thì cứ cho lão hủ hay.
Thiết Kỳ Sĩ hằng dặng nói :
- Các hạ không nên biết là hơn. Tại hạ e rằng các hạ nghe rồi toàn thân sẽ run bần bật.
Điêu Thế Kiệt biết rõ chàng thiếu niên trước mặt đến đây với thái độ chẳng tử tế gì, nhưng hắn là người giảo quyệt phi thường, vẫn trầm tĩnh để ứng phó, hắn cười ha hả đáp :
- Chàng thanh niên kia! Hồi trước lão hủ đối xử với chàng tệ bạc gì mà sao chàng lại giỡn hoài với lão hủ?
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Trước kia các hạ đã nói không hiểu võ công, bây giờ tay cầm một thanh Thuộc Lũ cổ kiếm coi trọng như tính mạng, lại đem hai tên đồng đạo làm đại viện để giám thị. Trước kia các hạ họ Văn, nay thành họ Điêu.
Thật là thần bí khôn lường! Khi nào tại hạ dám đùa giỡn với bậc trưởng giả thần bí như các hạ?
Điêu Thế Kiệt trầm giọng hỏi :
- Lão đệ! Lúc này lão đệ xuất hiện tất vì sự hiểu lầm gì chăng?
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt đáp :
- Các hạ nghe tại hạ nói rõ nguyên nhân sẽ biết có hiểu lầm hay không. Mẫu thân của Văn Đế Đế là em gái của sư phụ nàng. Điểm này các hạ hiểu rõ rồi chứ?
Điêu Thế Kiệt chấn động tâm thần vội hỏi :
- Sư phụ của Đế Đế là ai?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Nói là sư phụ thì không phải, lão nhân gia chính là di mẫu của y mới đúng. Các hạ có ngờ đâu lão nhân gia chính là Hải mẫu.
Điêu Thế Kiệt nghe nói, không tự chủ được nữa, bất giác lùi mấy bước. Quả nhiên toàn thân hắn run bần bật.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách hỏi :
- Tại hạ còn muốn hỏi các hạ một việc nữa: Vụ xẩy ra ở Phụng Hoàng đài năm trước, chắc các hạ cũng tham dự một phần?
Điêu Thế Kiệt gầm lên hỏi lại :
- Ngươi hỏi cái đó làm chi?
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt đáp :
- Lão nói ra thì ta tha chọ Ta cũng muốn lưu cái mạng già của lão lại cho Văn Đế Đế hạ thủ để báo cừu tuyết hận. Bằng lão không chịu thú thực thì chẳng thể sống qua ngày nay được.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #63  
Old 18-05-2008, 05:38 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 62
Trên Mặt Hồ Kỳ Lư Xuất Hiện

Điêu Thế Kiệt dĩ nhiên đã hiểu sự việc phát sinh ngày trước, nhưng hắn vẫn chưa rõ lai lịch Thiết Kỳ Sĩ, nên hắn vẫn gầm lên :
- Thằng lỏi kia! Ngươi là hạng người nào mà can thiệp vào việc của lão phu?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Công việc của Văn Đế Đế cũng như công việc của tại hạ, dù tại hạ không can thiệp thì cũng có người khác can thiệp. Lão hãy ngó vị cô nương bên kia, nàng là biểu thư của Văn Đế Đế mà cũng là con gái độc nhất của Hải Thần. Bữa nay, lão hòng thoát thân chỉ là chuyện mơ mộng. Nhưng tại hạ còn muốn hỏi lão có tham gia vào cuộc đả đấu ở Phụng Hoàng đài không?
Một lão già khác xông ra nói :
- Điêu huynh! Hãy thu thập thằng lỏi này đi!
Điêu Thế Kiệt từ lúc nghe Thiết Kỳ Sĩ nói con gái của Hải Thần cũng hiện diện tại trường, hắn nản lòng, không còn chí phấn đấu với chàng nữa.
Hắn quay lại nhìn lão già kia hô :
- Du hộ pháp! Mau kêu hai vị hộ pháp Mạc, Tề hãy dừng taỵ Các vị về bẩm lại đi thôi. Tại hạ còn món nợ cũ phải thanh toán.
Lão già kia cười lạt hỏi :
- Điêu hộ pháp! Món nợ của Điêu hộ pháp không phải là món nợ của bọn tại hạ hay sao?
Điêu Thế Kiệt nóng nẩy đáp :
- Các vị cứ đi bẩm báo cùng Đế chúa, đồng thời nói là tình hình phe chữ “Liên” đã xuất hiện.
Lão kia nghe nói tới phe chữ “Liên” xuất hiện liền lộ vẻ nghiêm nghị ngó qua bên kia lớn tiếng hô :
- Mạc huynh cùng Tề huynh hãy dừng tay! Tạm để Kim Sơn tiên sinh sống thêm mấy bữa.
Thiên Ngô chân nhân cùng lão già liên thủ đồng thời lùi lại, khiến cho Kim Sơn tiên sinh đứng ngẩn mặt ra. Tiên sinh không hiểu vì lẽ gì địch nhân ngưng cuộc chiến đấu.
Điêu Thế Kiệt lại nhìn Thiết Kỳ Sĩ cất tiếng lạnh lùng hỏi :
- Tiểu tử! Ngươi muốn hỏi sự tình ở Phụng Hoàng đài thì hãy chờ lát nữa sẽ có người đến cho ngươi hay.
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :
- Điêu Thế Kiệt! Tại hả chỉ muốn hỏi ở nơi lão.
Một lão già quát hỏi :
- Không bảo ngươi thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt đáp :
- Nếu vậy không một người nào trong các vị hòng thoát chết.
Điêu Thế Kiệt cất tiếng âm trầm nói :
- Về sự tình ở Phụng Hoàng đài chỏ có một người biết rõ. Nhân vật này hiểu cả nhân số tham gia vào vụ đó. Trừ trường hợp ngươi thiếu gan dạ để gặp y chẳng nói làm chi, không thì cứ chờ đây, y nhất định sẽ tới.
Thiết Kỳ Sĩ trầm giọng hỏi :
- Người đó là ai?
Điêu Thế Kiệt đáp :
- Y ở trấn Ba Nhĩ Khách, cách đây không xa mấy.
Thiết Kỳ Sĩ lại hỏi :
- Cả bốn vị đều là những người dính líu vào vụ Phụng Hoàng đài phải không?
Điêu Thế Kiệt cười khanh khách đáp :
- Ngươi làm như bức bách lão phu phải cung xưng, đừng hòng lão phu mắc bẫy.
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt đáp :
- Vậy lão bảo ai đi mời người kia?
Điêu Thế Kiệt ngó một tên đồng đảng bảo :
- Dư huynh! Dư huynh hãy ra đi một chuyến, xem chừng thằng lỏi này không chờ được nữa rồi.
Lão kia đáp :
- Điêu huynh đi thôi. Thằng lỏi kia có chi đáng kể?
Lão này chưa hiểu về quá khứ của Thiết Kỳ Sĩ nên còn ra vẻ cứng cỏi, nhưng Điêu Thế Kiệt trong lòng đã sẵn thành kiến, hắn chỉ mong có cơ hội chuồn đi, liền đáp :
- Vậy xin sư huynh ở lại đây giám thị gã, tại hạ đi mời Minh chủ tới.
Hắn không ngờ vừa cất bước, Kim Sơn tiên sinh lại lớn tiếng hô :
- Ông bạn thanh niên kia! Để Điêu Thế Kiệt đi là lão không trở lại nữa.
Thiết Kỳ Sĩ liền nhìn thẳng vào mặt Điêu Thế Kiệt hét lớn :
- Đứng lại.
Điêu Thế Kiệt quay lại nhìn Kim Sơn tiên sinh cười lạt hỏi :
- Các hạ định giở trò gì?
Kim Sơn tiên sinh cười rộ đáp :
- Lão họ Điêu chẳng những chỉ muốn lừa gạt chàng thiếu niên này, đồng thời lão làm cho cả bạn hữu cũng phải điên đầu. Điêu Thế Kiệt! Lão định đi mời Quân Thiên đế chúa thật ư? Ha ha! Chẳng qua là lão muốn tìm kế thoát thân. Quân Thiên đế chúa đi Nam Hải rồi. Cái đó chỉ mình lão biết, cả ba tên đồng đảng cũng không hay.
Điêu Thế Kiệt tức giận hỏi :
- Sáng nay Đế chúa còn ở Ba Nhĩ Khách. Ai bảo những đồng bạn của ta không rõ?
Kim Sơn tiên sinh cười hô hố đáp :
- Chính lão phu đã nghe Quân Thiên đế chúa dặn bảo các hạ kêu đồng bọn bốn người trước hết đến thuyết phục lão phu gia nhập Quân Thiên bang rồi tới Tinh Tú lão nhân, sau cùng là Thiên Hà thượng nhân.
Nhưng ba người bọn ta không chịu nên xảy cuộc đấu vừa rồi.
Lão già họ Dư nghe nói trầm giọng hỏi Điêu Thế Kiệt :
- Điêu huynh! Đế chúa đã đi Nam Hải rồi thật ư?
Câu hỏi này khiến Điêu Thế Kiệt sắc mặt đỏ bừng tỏ ra cực kỳ bẽn lẽn. Bỗng hắn tung mình lên muốn thừa cơ tẩu thoát. Hành động này thật ra ngoài sự tiên liệu của mọi người.
Thế vọt của Điêu Thế Kiệt mau lẹ phi thường nhưng hắn không ngờ còn có người biết baỵ Đột nhiên hắn cảm thấy một luồng cường phong khủng khiếp đè xuống đầu hắn. Hắn không kịp đón đỡ, bỗng rú lên một tiếng thê thảm. Hắn bị bể đầu tóe máu chết ngay đương trường.
Thiết Kỳ Sĩ không thèm ngó tới, xoay mình bay về chỗ cũ. Chàng cười lạt nói :
- Vị nào dám bỏ đi là tại hạ giết ngay vị đó.
Uy thế khủng khiếp của chàng khiến cho ba người kia táng đởm kinh hồn, nhất là Thiên Ngô chân nhân ngó chàng thiếu niên trước mạt sợ quá, toàn thân run bần bật.
Lão họ Dư tuy cũng sợ hãi nhưng không đến nỗi bở vía như Thiên Ngô chân nhân. Lão đánh bạo hỏi :
- Gã thanh niên kia! Ngươi là ai? Bây giờ ngươi muốn sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Bản nhân là con Thiết Lạp Ông. Tiên phụ đã bị hại ở Phụng Hoàng đài ngày trước. Bây giờ bản nhân muốn các vị cung xưng hành động năm xưa.
Một lão già đứng bên Thiên Ngô Chân nhân lớn tiếng quát :
- Số người tham gia vào cuộc đoạt bảo ở Phụng Hoàng đài có đến dư trăm. Hiện giờ hơn trăm người đó đã kết minh với nhau. Ngươi có giết được chúng ta thì rồi đây ngươi cũng hết sống.
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt nói :
- Té ra các vị kết minh với nhau tức là đã biết nhà họ Thiết còn có người rửa hận. Đồng thời hành động này chứng tỏ minh chủ của các vị là Quân Thiên bang chủ. Được rồi! Bản nhân tạm thời để các vị sống sót đặng trở về báo cáo với Quân Thiên bang chủ và bảo y chuẩn bị cái đầu chịu chém. Có điều bản nhân không thể để các vị toàn vẹn ra về. Biết điều thì mỗi người cắt bỏ hai tai. Nếu ai phản kháng liền bị xử tử tức khắc.
Việc chàng vừa giết Điêu Thế Kiệt đã chứng minh lời nói của chàng, chẳng ai đủ năng lực phản kháng. Cả ba người không nghe theo cũng không được. Vì muốn giữ mạng sống, chúng đành nghiến răng rút lưỡi trủy thủ ra ráng nhịn đau cắt hai tai đi rồi đồng thanh hằn học nói :
- Thằng lỏi kia! Món nợ này có ngày phải trả.
Thiết Kỳ Sĩ quát :
- Cút đi cho lẹ thì bản nhân mới để các người kéo dài chút hơi tàn. Nếu còn lắm miệng thì lưu mạng sống lại đó.
Ba người tức quá mà không dám nói gì, bưng lấy hai tai máu chảy đầm đìa cắm đầu lủi thủi chạy đi.
Kim Sơn lão nhân thấy thế không nhịn được nổi lên tràng cười rộ nói :
- Khoái quá! Khoái quá! Làm thế này còn hay hơn là hạ sát.
Kỳ Sĩ cháp tay hỏi :
- Vì lẽ gì tiền bối bị bọn chúng tìm đến nơi? Tại hạ e rằng không phải chỉ một nguyên nhân chẳng chịu gia nhập Quân Thiên bang.
Kim Sơn tiên sinh gật đầu :
- Lão phu đã biết bọn chúng đến kiếm để gia nhập Quân Thiên bang, dĩ nhiên không chịu để bọn chúng chạm mặt, nhưng lần này vì chuyện bất đắc dĩ mà phải gặp họ. Chàng tuổi trẻ kia! Mới đây có một cô gái biết bay, phải chăng là đồng bạn với lão đệ.
Thiết Kỳ Sĩ nghe hỏi bất giác chấn động tâm thần, vội hỏi lại :
- Vãn bối đang đi kiếm ỵ Tiền bối gặp y rồi ư?
Kim Sơn tiên sinh đáp :
- Nếu vậy phải rượt theo ngaỵ Lão phu thấy cô đấu với Quỷ Thíu lão tổ ở hang núi này, đã ra tay viện trợ. Quỷ Thíu không địch nổi phải chạy trốn, rồi một mình cô rượt theo. Lão phu bị bọn Điêu Thế Kiệt cản trở không chịu buông tha.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Lão nhân gia thấy y rượt theo về phương nào?
Kim Sơn tiên sinh đáp :
- Về phương chính nam. Bọn họ chạy bộ rượt theo nhau, đại khái chưa đi được nửa dặm.
Thiết Kỳ Sĩ chắp tay nói :
- Đa tạ tiền bối có lòng chỉ bảo. Vãn bối xin cáo từ.
Chàng nhìn Kỳ Dao vẫy tay nói :
- Dao muội! Nàng đi trước dẫn đường.
Hai người toan tung mình vọt đi, bỗng nghe Kim Sơn tiên sinh gọi giựt lại :
- Thiết thiếu hiệp! Lão phu còn một chuyện nữa cần cho thiếu hiệp hay.
Thiết Kỳ Sĩ vội dừng bước, nói :
- Xin tiền bối chỉ thị cho.
Kim Sơn tiên sinh đáp :
- Chắc thiếu hiệp đã rõ vụ Quân Thiên bang nội bộ chia thành ba phẹ Có điều này rất bí mật không mấy người biết.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Ba phe nào?
Kim Sơn tiên sinh đáp :
- Một là phe chữ “Quân”. Phe này gồm những người già ở Quân Thiên bang từ trước. Bọn họ ngấm ngầm khâm phục tiền thê của Quân Thiên đế chúa, nhưng ngoài mặt dĩ nhiên không dám chống đối Đế chúa. Hiện giờ họ kết minh thành một phe riêng và đều dùng ám ký khẩu hiệu bằng chữ “Quân”. Đồng thời trên cánh tay cũng thích chữ “Quân” vào. Gần đây Quân Thiên bang dùng thế lực uy hiếp người võ lâm bắt gia nhập vào phe họ.
Giả tỷ lão phu đồng ý gia nhập Quân Thiên bang thì cũng vào phe chữ Quân vì đây là phe chân chính làm điều nghĩa hiệp. Từ nay thiếu hiệp có gặp nhân vật phe này cũng nên nương taỵ Bọn họ không có liên quan gì đến mối thù hận với thiếu hiệp.
Thiết Kỳ Sĩ lại hỏi :
- Còn hai phe nữa thì sao?
Kim Sơn tiên sinh đáp :
- Phe thứ hai là phe chữ “Thiên”. Bọn chúng đều tham dự vào cuộc đoạt bảo ở Phụng Hoàng đài. Trước kia số đông không phải là người ở Quân Thiên bang, nhưng sau khi xảy vụ Phụng Hoàng đài đều gia nhập bang phái. Phe này dùng chữ “Thiên” làm ám ký, nhưng chưa hiểu có thích chữ vào tay không? Ngày sau thiếu hiệp nên chú ý điều tra phe này. Còn phe nữa dùng chữ “Bang” là đảng của Cổ Mộ U Linh.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Tiền bối cho hay điều này là giúp vãn bối rất nhiều. Nó còn trọng yếu ở chỗ khiến vãn bối không lạm sát người vô tội.
Kim Sơn tiên sinh lại nói :
- Còn nữa. Cổ Mộ U Linh nguyên là người xứ Y Lệ Anh mụ là Y Lê quốc sự Có điều anh em mụ chí hướng bất đồng. Người anh làm chó săn cho bọn La Sát. Em gái ôm mối dã tâm đối với võ lâm. Nếu không bị áp lực bên ngoài thì anh em họ mỗi người đi một nơi, nhưng mỗi khi bị áp lực thì họ liên thủ với nhau để chống địch.
Thiết Kỳ Sĩ “ồ” một tiếng rồi nói :
- Đây cũng là một tin quan trọng phi thường! Vãn bối cảm tạ vô cùng.
Kim Sơn tiên sinh hỏi :
- Chắc thiếu hiệp từ Tây Vực tới đây?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Đúng thế.
Kim Sơn tiên sinh hỏi :
- Thiếu hiệp đã gặp Thiên Hà thượng nhân và Tinh Tú lão nhân chưa?
Thiết Kỳ Sĩ thở dài đáp :
- Vãn bối gặp Thiên Hà thượng nhân rồi, lại có chút quan hệt với Tinh Tú lão nhân.
Kim Sơn tiên sinh nói :
- Bây giờ thiếu hiệp lại gặp cả lão phu nữa.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tây vực tam lão vãn bối đều hân hạnh được bái kiến hết.
Kim Sơn tiên sinh thở dài hỏi :
- Chắc thiếu hiệp vẫn chưa hiểu rõ về bọn lão phụ Đồng thời vì sự đệ của Thiên Hạ thượng nhân là Phổ Phổ nguyên soái ở Sơ Lặc, bên trong không khỏi có chỗ hiểu lầm.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Vãn bối chẳng phải là người của Thanh đình. Xin tiền bối cứ yên dạ.
Kim Sơn tiên sinh lắc đầu nói :
- Không phải lão phu có ý nghĩ đó. Nhưng xin thiếu hiệp ghi nhớ chí hướng của Thiên Hà thượng nhân và sư đệ y có chỗ bất đồng. Một người mưu đồ nghiệp bá vương, còn một người chỉ muốn yên thân.
Thiết Kỳ Sĩ xua tay đáp :
- Tại hạ nhớ rồi Kim Sơn tiên sinh cười nói :
- Thiếu hiệp là kỳ sĩ võ lâm. Lão phu nghe danh đã lâu, bữa nay gặp mặt quả nhiên tiếng đồn chẳng ngoa. Bây giờ xin thiếu hiệp làm việc chính của mình đi. Chúng ta sẽ có ngày tái ngộ.
Chia tay rồi, Thiết Kỳ Sĩ cùng Kỳ Dao bay vọt tới không phận Mã Na Tát La Ốc Tri.
Giữa lúc ấy bỗng nghe Kỳ Dao hô lên những tiếng quái gở :
- A Kỳ! Dòm xuống dưới coi mau!
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Chuyện gì?
Kỳ Dao đáp :
- Trong hồ có vật gì đi trên mặt nước?
Thiết Kỳ Sĩ chú ý nhìn xuống bất giác la lên :
- Ô kìa! Đó là một lão già cỡi lừa đi thong thả trên mặt nước.
Kỳ Dao đáp :
- Chỉ nghe chuyện cũ nói đến Long mã đi trên mặt nước qua sông.
Nay con lừa đi được vẫn không chìm xuống mới kỳ!
Thiết Kỳ Sĩ vội nói :
- Chúng ta thử xuống coi xem.
Kỳ Dao tung mình như cơn gió hạ xuống bờ hồ.
Thiết Kỳ Sĩ cũng hạ xuống theo thì vừa gặp lúc lão già cưỡi lừa đi tới.
Lão già ngó thấy hai người nổi lên tràng cười ha hả nói :
- Lão gia đã tưởng là Quỷ Thíu và Thần Ưng. Té ra là hai con dơi.
Thiết Kỳ Sĩ nói ngay :
- Còn Thần lư của lão trượng thật là vật báu hiếm có.
Lão già cười hô hố đáp :
- Đáng tiếc là nó không biết bay.
Lão dứt lời thì con lừa vừa chạy vào đến bờ. Lão vỗ lưng con vật hô :
- Bằng hữu! Mau đi coi Quỷ Thíu lão tổ đang chạy ở phía trước xem đã bao xa rồi? Đồng thời bảo cô nương đó đừng có rượt theo nữa, chờ ta tới sẽ hạ thủ.
Con lừa nghe nói khẽ hý một tiếng, tung bốn vó chạy nhanh như chớp.
Thiết Kỳ Sĩ nghe giọng nói có điều khác lạ vội hỏi ngay :
- Lão trượng! Quỷ Thíu ở phía trước ư?
Lão già vừa cười vừa hỏi lại :
- Đại khái cách đây ngoài ba trăm dặm. Có phải các ngươi ở Biển Bức bang không?
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :
- Bọn vãn bối không phải ở bang Biển Bức.
Lão già cười ha hả nói :
- Nếu thế thì cũng ở phái Biển Bức. Bữa nay lão gia đây thấy bọn họ bốn người...
Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc ngắt lời :
- Bốn người ư?
Lão già gật đầu đáp :
- Phải rồi. Nhưng một người bị thương, may mà lão gia kịp thời cứu ứng. Bây giờ hắn đã qua cơn nguy hiểm. Còn một người đang rượt theo Quỷ Thíu.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Người bị thương ở đâu?
Lão già đáp :
- Lão gia phái Đại đệ tử đưa hắn đến Lạp Tát Hoạt Phật để kiếm thuốc.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói nhìn Kỳ Dao thở phào một cái nói :
- Cao Dương chưa chết. Cái đó là nhờ ơn vị tiền bối này.
Kỳ Dao liền nhìn lão già hỏi :
- Lão trượng đã giải cứu người bạn của tiện thiếp trong trường hợp nào?
Lão già đáp :
- Đó là “Chú bạn” này phát hiện ra con thần ưng lông sặc sỡ rồi bắt đến bên hồ. Lúc ấy người Biển Bức kia hãy còn hơi thở, con thần ưng sợ hắn trốn chạy, nhưng chú bạn của lão gia ở trong hồ nước vọt ra ngoạm lấy người dông tuốt.
Thiết Kỳ Sĩ vội xá dài nói :
- Đa tạ tiền bối đã ra ơn giải cứu Lão già cười khánh khác nói :
- Bất tất phải tạ Ơn. Bất luận bọn Thần Ưng, Quỷ Thíu, Tiên Hạc làm việc gì, lão già cũng phản đối.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Vãn bối xin cáo từ. Thưa tiền bối! Chúng ta sẽ gặp nhau ở bước đường phía trước.
Lão già gật đầu đáp :
- Hay lắm! Người bạn của ngươi e rằng còn gặp sự nguy hiểm, vậy ngươi phải tức tốc rượt theo cứu trợ.
Thiết Kỳ Sĩ lập tức cùng Kỳ Dao vọt lên không lướt về phía nam. Khi ngó thấy một tòa núi cao, Kỳ Dao vội hô :
- Coi kìa! Đó là Tát Bố Cương Lý Sơn
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Ta ngó thấy Đế Đế rồi. Dường như y đang tìm kiếm gì?
Văn Đế Đế đang chạy lui chạy tới trước một khu rừng, nhưng lúc này cô vọt vào trong rừng.
Thiết Kỳ Sĩ hạ xuống giữa rừng lớn tiếng gọi :
- Đế Đế! Đế Đế! Bọn ta đã tới đây Văn Đế Đế dường như đã nghe rõ thanh âm Thiết Kỳ Sĩ nhảy vọt lên ngọn cây. Cô thấy hai người hạ xuống, mừng như bắt được của, cười khanh khách nói :
- Các vị kiếm thấy tiểu muội rồi Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Văn muội đang tìm gì vậy?
Văn Đế Đế đáp :
- Thần ưng lão quỷ chạy trốn. Lão bị tiểu muội rượt đánh rớt một vật gì xuống bên rừng mà sao tìm không thấy Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Tìm không thấy thì thôi. Văn muội có biết Cao Dương hãy còn sống không?
Văn Đế Đế đáp :
- Tiểu muội biết rồi. Y đã đi Lạp Tát.
Cô dừng lại một chút rồi cười nói :
- Đó là Quái Lư trượng nhân đã cứu sống ỵ Vừa rồi tiểu muội lại thấy Quái Lư tới đây.
Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc hỏi :
- Đó là Quái Lư trượng nhân trong bọn Thần, Tiên, Quỷ, Quái ở Tứ kỵ bang ư?
Văn Đế Đế đáp :
- Phải rồi! Lão không cùng đường lối với Tam Kỵ: Thần, Tiên, Quỷ.
Lão là hảo nhân chứ không phải như lời đồn đại trên chốn giang hồ.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Ta cũng nhận thấy lão không đến nỗi tệ hại. Có thể là đệ tử trong Quái Kỵ bang kẻ hay người dở không giống nhau Văn Đế Đế đáp :
- Không phải đâu. Đại đệ tử của lão tiểu muội cũng đã gặp rồi. Y là một đại hán tuổi trẻ, tư cách thẳng thắn. Tuy y ở phe Hắc đạo mà không sang đoạt vật gì của bản nhân.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #64  
Old 19-05-2008, 12:10 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 63
Chàng Thanh Niên Mặt Lạnh Như Tiền

Thiết Kỳ Sĩ dừng lại một chút rồi tiếp :
- Bọn Kỵ Sĩ của đại hán đó cũng không nhiều, tất cả chỉ có hai mươi hai người đều là sư huynh sư đệ với ỵ Ngoài ra y không có thủ hạ nào khác, Quỷ Kỵ bang có mười chín tên thủ lãnh, hơn trăm thủ hạ. Tiên Kỵ bang tám thủ lãnh mà tới hai trăm thủ hạ, Thần Kỵ bang năm thủ lãnh, hơn ba trăm thủ hạ, cái đó chứng tỏ số điông gồm nhiều phần tử phức tạp, hành vi lắm chuyện tàn ác.
Kỳ Dao nói :
- Quái Lư trượng nhân dường như đối đầu với ba bang kia, nhưng người giang hồ coi cả bốn bang cùng một loạt thì thật là bất công.
Bỗng nàng nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Sĩ ca! Vụ cướp bạc của Mễ mỗ mỗ ở bờ sông Hoàng Hà, dường như không có nhân mã Quái Kỵ bang thì phải?
Văn Đế Đế đỡ lời :
- Vụ này tiểu muội đã hỏi lão đại trong bọn Quái Kỵ thì y nói là bọn y có đi nhưng chưa gia nhập vào vụ sang đoạt. Đồng thời y còn bảo trong vụ đánh cướp này Thần Kỳ bang chết mất hai mươi mấy người, Tiên Kỵ bang hơn bốn chục tên, Quỷ Kỵ bang đến phần nửa. Thậm chí tới nay không thể phát động được.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Một ngày kia ta sẽ nhổ sạch gốc rễ bọn chúng, chuyến này may mà Cao Dương còn sống, không thì chẳng thể tha thứ cho bọn chúng được.
Văn Đế Đế nói :
- Chắc các vị đói rồi, nơi đây tiểu muội có thức ăn.
Kỳ Dao đáp :
- Không đói đâu, chúng ta lại lên đường quách.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Bất tất phải vội vã, chúng ta hãy nghỉ lại đây sáng sớm mau hãy thượng lộ, không chừng chờ được sư ca và Ngũ gia tới.
Kỳ Dao đáp :
- Các vị đó đi về phía đông nam mà chúng ta dọc đường đổi hướng rẽ qua phía chính nam thì chờ họ thế nào được? Đồng thời ta đã đi năm trăm dặm đường thì có chờ đến sáng mai họ cũng chưa tới đây.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Ta cũng không nhất định chờ bọn họ, mà chỉ hy vọng sáng mai họ có thể tới nơi. Dù họ không tới chúng ta cũng lên đường.
Văn Đế Đế nói :
- Vậy tiểu muội nướng thịt cho các vị ain, xin thư thư đốt lửa lên.
Kỳ Dao đáp :
- Đừng phí công nữa, muội muội cứ để vậy đem ra mà ăn, ai nấy đều mỏi mệt rồi.
Văn Đế Đế cởi cái bọn trên lưng xuống mở lấy một gói giấy dầu, cười nói :
- Tiểu muội mua được ít hột gà chín ở Xương Khắc trấn, chẳng hiểu còn ăn được không?
Kỳ Dao đáp :
- Hột gà chín không mau hư, dù chẳng ngon cũng ăn được, sáng mai đi qua Tát Cát trấn sẽ ăn một bữa no.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Sáng mai bọn ta cần đến Lạp Tát kiếm Cao Dương, không thể dừng lại ở dọc đường.
Văn Đế Đế hỏi :
- Dưới chân núi này rất tĩnh mịch, chúng ta vào rừng nằm trân đết cỏ một lúc nên chăng?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tòa núi này rất nổi tiếng mà chỉ cách đường quan đạo mấy chục dặm, khó lòng tránh khỏi có nhân vật võ lâm qua lại, vậy chúng ta cần đề cao cảnh giác là hơn.
Kỳ Dao nói :
- Khi có người đi qua, chẳng lẽ bọn mình lại không phát giác, mới đây sĩ ca tỏ ra càng ngày càng nhát gan phải không?
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :
- Chẳng phải ta nhát gan nhưng nghĩ mình có nhiều cường địch, nhất là mấy nhân vật thần bí chưa hiểu rõ gốc gác, có khi bọn mình chưa phải là đối thủ của họ.
Kỳ Dao nghe nói có lý liền hỏi :
- Phải chăng Sĩ ca muốn nói bọn Cổ Mộ U Linh và Quân Thiên đế chúa?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Còn phải kể đến Phổ Phổ nguyên soái và Y Lê quốc sư, trong những nhân vật này thì bọn Cổ Mộ U Linh và Phổ Phổ nguyên soái càng khó nỗi đề phòng vì họ qua lại không hình không bóng. Cả Hiển Hình kính đối với họ cũng bằng vô dụng nên ta phải thận trọng lắm mới được.
Kỳ Dao nói :
- Sĩ ca nhắc tới bọn họ khiến tiểu muội liên tưởng tới Y Lê quốc sư, hắn nhờ Cổ Long đan có thể sống ở dưới đáy nước, chuyến này chúng ta đến Nam Hải thật khó nỗi đề phòng.
Văn Đế Đế hỏi :
- Chúng ta đi trên không được chăng?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chẳng lẽ chúng ta không chiếu cố cho đại sư ca và Ngũ giả Đừng nói bọn họ ngồi thuyền đông mà ngay chỉ có một người e rằng chúng ta cũng không dời xa được.
Văn Đế Đế hỏi :
- Bảo họ đừng đi được không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Nếu thế lại tỏ ra khiếp nhược với địch nhân, đã là người võ lâm chẳng ai chịu thua hơi.
Kỳ Dao cười nói :
- Đi bước nào hay bước nấy, bay giờ biết đâu mà lo trước? Đằng xa dường như có tiếng động, chúng ta ra ngoài rừng coi tựa hồ rất đông người đang đi qua chân núi.
Thiết Kỳ Sĩ “ồ” lên một tiếng đáp :
- Thật rồi! Số người không phải ít.
Chàng rảo bước chạy ra ngoài rừng, dương mắt lên nhìn thấy trên đường sơn đạo về phía Tây có một nhân vật tuổi trẻ xuất hiện, người này không lớn hơn chàng mấy tý mà tướng mạo rất anh tuấn, có điều mặt lạnh như tiền mà chàng chưa từng quen thuộc, thanh niên lưng đeo một thanh trường kiếm thủng thẳng đi tới.
Phía sau thanh niên cách chừng mười trượng còn một toán người, coi tình hình này tựa hồ bọn người phía sau đang theo dõi thanh niên.
Bọn người sau là ba gái bốn trai, bọn gái hãy còn nhỏ tuổi, người lớn nhất chỉ 24, 25 người nhỏ nhất vào trạc hai mươi, còn đàn ông thì là hai thanh niên và hai người đứng tuổi.
Kỳ Dao lúc này ngồi tựa vào lưng Thiết Kỳ Sĩ, nàng khẽ nói :
- Sĩ ca! Chúng ta hãy lui vào rừng một chút, toán người kia chưa ngó thấy mình.
Thiết Kỳ Sĩ lùi lại một bước đứng ẩn vào sau gốc cây lớn, cất giọng hoài nghi hỏi :
- Bọn này lai lịch thế nào? Xem chừng võ công rất kín đáo không bộc lộ ra ngoài, ta chưa nhận thấy hình tích gì khả nghi.
Kỳ Dao đáp :
- Nhân vật đi trước dường như có ý dẫn dụ bọn đi sâu vào khu rừng phía trước.
Văn Đế Đế bỗng la lên :
- Coi kìa! Trong rừng phía trước mặt có mấy bóng người.
Thiết Kỳ Sĩ ngửng đầu chăm chú nhìn, gật đầu đáp :
- Ba toán nhân vật khác nhau, một tóp trước mặt không muốn lộ diện, hiển nhiên còn có ý tụ thủ bàng quan.
Kỳ Dao khẽ nói :
- Tóp đi sau tăng gia cước bộ rượt theo.
Kỳ Sĩ bỗng cất tiếng hô :
- Chúng ta đeo mặt nạ vào.
Kỳ Dao hỏi :
- Để làm gì?
Thiết Kỳ Sĩ trỏ về phía Nam đáp :
- Hãy ngó phía trước, đồng thời coi phía đối diện, té ra ba mặt là một phe, bây giờ họ đang rượt thanh niên, chúng ta tất phải ra tay rồi.
Hai cô ngó rồi cười lạt đồng thanh nói :
- Thật là bọn mặt dầy! Họ ỷ đông người để đánh một địch nhân.
Kỳ Dao và Văn Đế Đế vừa đeo mặt nạ xong, bỗng thấy thanh niên mặt lạnh dừng bước, nhưng y chẳng tỏ vẻ hoang mang chút nào, thậm chí y không thủ thế phòng bị.
Mười mấy người mé Nam đuổi tới cũng có nam có nữ, phía chính diện toàn là trung niên, nhưng Thiết Kỳ Sĩ không sao nghĩ ra được vì lẽ gì bọn người đông đảo này lại định hạ thủ thanh niên kia.
Chỉ trong khoảnh khắc người ba mặt kéo đến chỉ còn cách thanh niên chừng mười trượng, đột nhiên một thanh niên ở phía Nam lớn tiếng quát.
- Bằng hữu! Đừng làm bộ trầm tĩnh nữa! Hãy nói rõ lai lịch đi!
Thanh niên mặt lạnh như tiền đảo mắt nhìn quanh, hững hờ hỏi lại :
- Các vị là hạng người nào? Tại sao suốt ngày theo dõi hành tung tại hạ?
Bốn thanh niên ở phía Tây nam, một gã mình mặc áo vàng đầu đội khăn vàng cười lạt hỏi :
- Ngọc Phụng Hoàng! Ngươi vừa thấy kém thế đã cúp đuôi chạy, không dám nói rõ tên họ nữa ư?
Kỳ Dao nghe nói sửng sốt một chút rồi trở lại bình tĩnh khẽ nói :
- Té ra đoàn người này đến kiếm Sĩ ca, mười phần có đến tám là bọn Cổ Mộ môn.
Thiết Kỳ Sĩ tủm tỉm cười, lại nghe thanh niên lạnh lùng hằng dặng đáp :
- Cái danh hiệu Ngọc Phụng Hoàng vang dội phi thường!
Thanh niên áo vàng cười lạt nói :
- Các hạ tự cao tự đại quá chừng! Đây là mồ chôn các hạ đó.
Đột nhiên một tiếng rú khẽ vang lên trên đỉnh núi Tát Bố Cương Lý.
Tiếng hú vừa dứt, một thiếu nữ ăn mặc theo kiểu người Miêu chừng mười bảy, mười tám tuổi từ trên không hạ xuống, cất tiếng lanh lảnh.
- Ai dám thốt ra lời cuồng ngạo đó?
Thanh niên mặt lạnh thấy thiếu nữ hạ xuống bên mình vội vươn tay ra cản lại nói :
- Sư muội! Bữa nay để sư ca chém giết một bữa cho sướng tay!
Thiếu nữ không chịu đáp :
- Sư ca hãy chia một nửa cho tiểu muội.
Thanh niên mặt lạnh nói :
- Không! Nếu họ còn xuất hiện nữa, ta sẽ nhường cho sư muội. Tóp ba người mà không ra mặt thì chứng tỏ họ không phải cùng bọn với toán này.
Nghe câu nói của gã thì tựa hồ Thiết Kỳ Sĩ ba người đã bị phát giác, thiếu nữ xoay mình ngó về phía Thiết Kỳ Sĩ ẩn nấp cười đáp :
- Nếu vậy tiểu muội vào đuổi bọn chúng ra.
Thanh niên mặt lạnh lắc đầu nói :
- Người ta không xâm phạm đến mình thì mình cũng đừng xâm phạm đến người ta, sư muội hãy lùi lại.
Thanh niên áo vàng bật tiếng cười âm trầm, gã đưa tay lên vẫy một cái rồi hô :
- Ai ra bắt hắn cho ta?
Gã vừa dứt lời đoàn người phía Nam toàn thể xuất động nhảy xô về phía thanh niên mặt lạnh nhanh như gió, Thanh niên mặt lạnh từ từ rút thanh cổ kiếm ở sau lưng ra, mọi người nhìn thấy đều kinh ngạc. Nguyên đây chỉ là một thanh kiếm gẫy, thanh bảo kiếm dài ba thước cụt mất một nửa, chỗ gẫy tầy tận coi rất cổ quái.
Kỳ Dao ở trong bóng tối ngó thấy kinh hãi la lên :
- Tàn Thần kiếm!
Thiết Kỳ Sĩ phát giác ra bọn người phía Nam đang vọt tới bỗng dừng lại, vội hỏi :
- Tàn Thần kiếm là cái gì? Lai lịch thế nào?
Kỳ Dao đáp :
- Ngàn năm về trước trong võ lâm có một tay quái kiệt, người giang hồ kêu lảo bằng Tàn Thần. Thời bấy giờ lão nhờ thanh bảo kiếm này mà tung hoành thiên hạ, võ lâm không ai địch nổi sau nhân vật đó qui ẩn không thấy tông tích đâu nữa.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Thanh kiếm kia nguyên là cây kiếm gẫy, trong chỗ gẫy tất có điều chi cổ quái.
Kỳ Dao đáp :
- Hãy coi chỗ cỗ quái kia, đoàn người phía Nam lại xông tới, lần này dường như họ đã cảnh giác. Sĩ ca coi bọn họ từ từ phân khai.
Thanh niên mặt lạnh lại không chú ý đến bọn địch mé Nam bao vây, mà chỉ lưu tâm đến toán người góc Tây nam ở sau lưng, thực ra mười mấy địch nhân phía đó dừng lại còn cách ngoài mười trượng, đồng thời cô sư muội mặc Miêu phục đang giám thị bọn này không hiểu chỗ dụng ý của thanh niên ra sao.
Tình hình này đã lọt vào mắt Thiết Kỳ Sĩ, bất giác chàng nổi lòng ngờ vực, vội quay lại nhìn Kỳ Dao hỏi :
- Dao muội có nhận ra điều chi ở người Miêu kia không?
Kỳ Dao hỏi lại :
- Phải chăng bọn người ở góc Tây nam có chỗ nào lợi hại đặc biệt?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Không phải. Thanh niên mặt lạnh chỉ chú ý đến mé tả thiếu nữ Miêu phục mà chỗ đó lại là đất trống mọc cỏ, theo lẽ bất tất phải quan tâm...
Chàng chưa dứt lời, đột nhiên thanh niên mặt lạnh lớn tiếng quát :
- Sư muội mau né tránh!
Tiếng hô vừa dứt, người y đã vọt đi nhanh như điện chớp, thân pháp y linh hoạt phi thường, thanh niên mặt lạnh xông tới mé bên thiếu nữa Miêu phục, đồng thời phòng kiếm nhanh như gió, thế như sấm sét, lưỡi kiếm chuyển động trên cao vào chỗ không người.
Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên tỉnh ngộ, vội lấy Hiển Hình kính ra soi về phía thanh niên mặt lạnh.
Kỳ Dao hiểu ý hỏi :
- Có nhìn thấy gì không?
Thiết Kỳ Sĩ trịnh trọng đáp :
- Không rõ lắm, nhưng cũng ngó thấy một bóng người mờ ảo né tránh. Bóng mờ bị thế kiếm của thanh niên mặt lạnh khiên chế dường như không có lối thoát thân.
Kỳ Dao hỏi :
- Nhân vật đó là ai? Ẩn hình tại đây làm gì? Kỳ hơn nữa sao thanh niên mặt lạnh nhìn ra được?
Thiết Kỳ Sĩ trịnh trọng đáp :
- Lúc này Dao muội đừng bảo ta nhát gan nữa, bóng mờ kia rắt cao lớn.
Kỳ Dao nhận ra thanh niên mặt lạnh huy động thế kiếm công kích rất mãnh liệt khiến thân hinh y cũng không rõ nữa, nàng nghĩ thầm “Bản lãnh người này rất đỗi cao thâm mà sao ta chưa từng nghe ai nói tới tên tuồi?”
Nàng vừa nghĩ vừa hỏi Thiết Kỳ Sĩ :
- Sĩ ca! Bóng mờ đó là nam hay nữ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Ta mà phân biệt được nam hay nữ thì còn gì hay bằng? Đáng tiếc bóng mờ như làn sương mỏng, hay lắm! Hắn thoát được thế kiếm chạy đi rồi, ô kìa! Hắn lui về khu rừng mê hữu chúng ta.
kỳ Dao kinh hãi nói :
- Nếu vậy chúng ta phải coi chừng.
Thiết kỳ Sĩ lặp tức đưa bảo kính soi về phía trong rồi trịnh trọng nói :
- Dao muội chuẩn bị lấy kiếm ra, hắn giỏi ẩn hình đến đâu thì khi cách chừng năm trượng cũng bị đệ nhị nguyên thần phát giác. Nếu ta hành động thì Dao muội cũng ra tay.
Kỳ Dao nghe nói vừa kinh hãi vừa mừng thầm đáp :
- Gia gia bảo Sĩ ca đã luyện thành đệ nhị Nguyên thần mà tiểu muội vẫn không tin.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :
- Không làm bộ như vậy tất gia sư chẳng chịu cho ta xuống núi.
Văn Đế Đế bỗng la lên :
- Thanh niên mặt lạnh lại hành động cộ quái, coi kia! Y đi về phía địch nhân áo vàng.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Thanh niên áo vàng hiển nhiên là thủ lãnh quần địch. Thanh niên mặt lạnh dường như muốn dở thủ đoạn bắt giặc cần bắt chủ tướng.
Giữa lúc thanh niên mặt lạnh tiến tới bỗng nghe thanh niên áo vàng hô lớn :
- Toàn thể tiến lên :
Gã vừa hạ lệnh, địch nhân ba mặt nhất tề đới như lên vũ bão, chớp mắt đã bao vây thanh niên mặt lạnh vào giữa, kiếm quang lấp loáng như sao rơi, tiếng sát phạt nổi lên ầm ầm tưởng chừng trời long núi lở.
Thiết Kỳ Sĩ chợt thấy thanh niên mặt lạnh biền đổi thế kiếm, chớp mắt không gian biến thành một màn lưới kiếm, bất giác chàng khẽ hô :
- Thân kiếm hợp nhất!
Kỳ Dao nói :
- Tiểu muội hy vọng y không phải là cừu nhân của Sĩ ca.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Nếu y là đệ tử của cừu nhân thì đúng mình chạm trám phải tay cường địch rất ghê gớm.
Giữa lúc ấy trong bọn địch những tiếng rú thê thảm liên tiếp vang lên, chỉ trong khoảnh khắc đã năm, sáu tên té xuống đất.
Kỳ Dao vội hô :
- Sĩ ca tìm lẹ lên! Thanh niên áo vàng không thấy đâu nữa.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói giật mình kinh hãi, cả chàng cũng không nhìn thấy bóng thanh niên áo vàng.
Bỗng nghe Văn Đế Đế nói :
- Tiểu muội vừa thấy gã lắc mình một cái rồi mấy hút.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Ủa! Đó là ẩn hình pháp.
Chàng vừa nói vừa xoay chuyển mặt kính soi về phía thanh niên vừa đứng, lại nghe chàng hô :
- Thấy gã rồi, quả nhiên gã biết thuật ẩn hình, nhưng hắn lùi đến bên rừng mé hữu chúng ta.
Kỳ Dao hỏi :
- Hình bóng gã ra làm sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Bóng gã này so với người trước còn rõ hơn nhiều, ta trông thấy cả thân hình, nhưng chưa nhìn rõ mặt.
Kỳ Dao sợ hãi nói :
- Đây là U Linh Công, té ra toàn là nanh vuốt của Cổ Mộ môn.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Gã áo vàng hiển nhiên là nhân vật trọng yếu ở Cổ Mộ môn, nhất là người ẩn thân trước có khi chính Cổ Mộ U Linh thân hành tới đây, chúng ta phải đặc biệt quan tâm.
Kỳ Dao nói :
- Cổ Mộ U Linh ít khi tự mình xuất hiệu, tiểu muội phỏng đoán gã áo vàng là Huỳnh Quan lệnh chủ. Toán người trước mắt chắc toàn là thủ hạ của Huỳnh Quan lệnh, Sĩ ca coi võ công bọn chúng đều là những tay cao thủ siêu đẳng phải không?
Thiết Kỳ Sĩ chợt nhớ ra điều gì nói :
- Ủa! Tiểu huynh coi người bóng mờ dường như màu đỏ, chắc là Hồng Quan lệnh chủ.
Kỳ Dao đáp :
- Đúng rồi! Hồng Quan lệnh đến để giám thị hành động của Huỳnh Quan lệnh.
Giữa lúc ấy, trong khu rừng mé hữu đột nhiên phát ra tiếng hú rất dài, tiếng hú vừa dứt, bỗng thấy bọn người vây hãm thanh niên mặt lạnh tới tấp lùi lại rồi chạy đi nhanh như gió.
Thanh niên mặt lạnh đột nhiên quay về phía đông người nhất vừa xông lại đánh vừa quát :
- Bọn ngươi vậy hãm ta phải cho nếm mùi đau khổ.
Thiếu nữ Miêu phục cũng quát lên một tiếng xông lại đánh mặt khác, đuổi những tên thua chạy như cọp rượt đàn dê, thanh kiếm của cô vung lên chém xuống, tiếp theo là những tiếng rú thê thảm bốn bề vang dội.
Kỳ Dao thấy tình trạng này bất giác cười mát nói :
- Bọn Cổ Mộ môn xui quá! Chúng lại đụng phải một tay đại khắc tinh.
Gió bắc thổi rì rào, đầy trời lá cây nhảy múa, lúc này đã về chiều, bầu vũ trụ âm thầm nặng trĩu, đột nhiên mây kéo đen nghịt, không gian mưa bay phất phới.
Thiết Kỳ Sĩ ngửng đầu trông chiều trời, thúc giục hai cô :
- Chúng ta phải chạy mau! Mưa lớn tới nơi rồi.
Kỳ Dao hỏi :
- Không chờ sư ca nữa ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Nơi đây không có sơn động.
Kỳ Dao hỏi :
- Vậy phải chạy tới Tát Cát Trấn hay sao, đáng tiếc là chúng ta không thể chờ thanh niên mặt lạnh trở lại để hội đàm.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Anh em y rượt theo địch chắc đâu còn quay lại, bước tiền đồ còn có thể gặp họ, bây giờ chúng ta hãy chạy đã.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #65  
Old 19-05-2008, 11:40 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 64
Thiết Lang Giải Cứu Sưu Thiên Hồ

Ba người cùng huy động hai cánh tay tung mình lên cao mấy trượng cưỡi gió bay đi. Phút chốc đã ngó thấy một tòa thị trấn ở dưới chân.
Thiết Kỳ Sĩ hạ mình xuống trước chỗ vắng người ở ngoài thị trấn rồi chạy thẳng vào, hai cô cũng làm theo.
Ba người vừa tiến vào, một khách sạn của người Hán hiện ra trước mắt.
Văn Đế Đế cao hứng cười nói :
- Thị trấn này rất nhộn nhịp.
Kỳ Dao cười đáp :
- Chúng ta đi đây là đường quan đạo rất lớn trong xứ Tây Tạng, từ đây đi thẳng tới Tang Tang, Lạt Khảo, Nhật Khách Tắc, Lạp Tát. Ra khỏi địa giới Tây Tạng là đến Thái Chiêu Ly thuộc tỉnh Tây Khang.
Trời đổ mưa mỗi lúc một lớn, tiếng gió rít tựa quỷ khóc thần gào. Bầu vũ trụ tối đen như mực, khí lạnh bao phủ cả một vùng. Nhà nào nhà nấy cửa đóng kín mít, trong thị trấn Tát Cát không còn một bóng người.
Thiết Kỳ Sĩ cùng hai cô ăn cơm rồi, dù võ công chàng cao thâm đến đâu lúc này cũng cảm thấy khí lạnh căm căm. Chàng nhìn hai cô cười nói :
- Nhất định sáng mai trời xuống tuyết dữ, hai cô cần mặc thêm áo.
Kỳ Dao nói :
- Nếu thế thì không tài nào bay đi được.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Nếu chúng ta không có việc gấp rút thì thi triển khinh công đi bộ cũng được. Có điều đừng cởi bức y ra, cứ để mặc yên trong mình. Nếu gặp trường hợp nghiêm trọng thì cởi bỏ áo ngoài hoặc tùy cơ ứng biến.
Văn Đế Đế nói :
- Tiểu muội có biện pháp là chế ba tấm áo cởi ra mặc vào rất lẹ, nhưng đêm nay thì không làm kịp.
Kỳ Dao hỏi :
- Lúc vào trấn ta đã trông thấy tiệm vải, bây giờ đi mua rồi làm cả đêm được không?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Người ta đều mặc áo da mà mình lại mặc áo vải như vậy không được vì lúc đi đường sẽ khiến cho người ta kinh dị.
Kỳ Dao hỏi :
- Chỉ sợ người ta đóng cửa ngủ rồi, trời mưa rét thế này còn ai mua bán nữa?
Văn Đế Đế đáp :
- Vừa mới tối, chẳng lẽ sợ họ không mở cửa? Thư thư! Chúng ta đi thôi.
Thiết Kỳ Sĩ xua tay cản lại cười nói :
- Thôi được, để ta đi cho.
Kỳ Dao “ủa” lên một tiếng hỏi :
- Sĩ ca đi làm chỉ Sĩ ca có biết làm quần áo đâu?
Thiết Kỳ Sĩ mỉm cười đáp :
- Không biết làm nhưng mà nhanh hơn các vị, mua về là mặc được ngay khỏi phải may.
Văn Đế Đế cười nói :
- Đại ca muốn đi ăn cắp của người ta rồi, nhưng không vừa thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Thân hình hai cô tương tự như nhau, Kỳ muội cao hơn năm phân, nhưng lưng nhỏ hơn Văn muội nửa tấc, cái đó ta đã thuộc lòng.
Kỳ Dao thở phào một cái la lên :
- Sĩ ca thật tệ quá! Chẳng chỗ nào trong người bọn tiểu muội là không nhớ.
Kỳ Sĩ cười hì hì lạng mình vọt ra cửa, chàng còn quay đầu lại làm bộ quỷ nhát nói :
- Đó là chỗ kẻ làm trượng phu cần phải lưu tâm.
Hai cô nghe nói không khỏi bĩu môi để chàng đi, đoạn đóng cửa lại ngồi cười với nhau.
Văn Đế Đế kéo Kỳ Dao nằm ngả xuống giường thở dài nói :
- Y thật khác người, để ý từng ly từng tý, chẳng có người đàn ông nào bì kịp.
Kỳ Dao cười đáp :
- Văn muội đừng ca ngợi y trước mặt để y giở thêm trò quỷ.
Văn Đế Đế hỏi :
- Không hiểu y đã ngó thấy chỗ nào có thể ăn cắp được chưa?
Kỳ Dao cười đáp :
- Lúc vào thị trấn nhất định y đã ngó thấy cửa tiệm nào đó bán quần áo may sẵn. Chỉ có tiệm bán quần áo thì y mới lựa được những tấm áo đúng kích thước.
Văn Đế Đế hỏi?
- Ở xứ Tây Tạng làm gì có tiệm quần áo của người Hán?
Kỳ Dao đáp :
- Áo da thì cả người Hán cũng không có nơi nào bán, mà chỉ thấy Hồi phục hoặc Mông phục. Nhất định y sẽ đem về những tấm áo của người Hồi, thực ra Hồi phụ dễ cởi dễ mặc hơn Hán phục nhiều. Chúng ta không nghĩ tới mà y lại nghĩ tới điểm này.
Văn Đế Đế cười nói :
- Đúng thế! Lúc mặc Hồi phục, hai mặt giáp nhau. Trên lưng sẵn giải chỉ cài lại một cái là xong, đáng tiếc không dặn y ăn cắp cả mũ giầy đem về nữa.
Kỳ Dao mắng cô :
- Con ngốc này! Cái đó thì y quên thế nào được?
Bên ngoài vẫn cơn gió thổi mạnh, nhưng mưa đã nhẹ hạt. Kỳ Dao từ trên giường nhảy xuống mở cửa sổ dòm ra, bỗng nàng la lên :
- Muội tử! Ta tiên liệu đúng quá, trời xuống tuyết dữ rồi!
Văn Đế Đế nghe nói vội chạy đến trước cửa sổ nhòm ra, cô cao hừng cười nói :
- Chà! Tuyết dầy quá! E rằng đứng ngoài mười bước là không nhìn thấy bóng người. Sáng mai vũ trụ tất trờ nên một thế giới trắng xóa. Tiểu muội thích nhất là mùa đông vì khắp nơi không một vết bụi.
Đột nhiên Kỳ Dao kéo áo Văn Đế Đế khẽ nói :
- Chớ to tiếng! Trên nóc nhà ở phía đối diện có bóng người.
Văn Đế Đế cũng nhìn thấy bóng người lờ mờ đang lấp lửng giữa vùng hoa tuyết, cô nói khẽ :
- Chắc là Sĩ ca.
Kỳ Dao lắc đầu đáp :
- Không phải đâu, dường như người kia đang quan sát chuyện gì, nếu là A Kỳ thì y đã xuống rồi.
Giữa lúc ấy bỗng nghe người kia rên lên một tiếng, toàn thân cứng đơ, đứng không nhúc nhích.
Tiếp theo một bóng đen lướt tới, hắn vươn tay nắm lấy người trước nhấc bỗng lên mà lại vọt về phía cửa sổ chỗ hai cô đứng.
Văn Đế Đế vừa ngó thấy khẽ hô :
- Sĩ ca!
Đúng là Thiết Kỳ Sĩ đã bắt người, chàng đẩy cửa vọt vào cười nói :
- Các cô lấy bọc áo ở sau lưng ta xuống.
Kỳ Dao đóng cửa lại, Văn Đế Đế cởi bọc áo buộc ở sau lưng chàng ra, hai người cùng cất tiếng khẽ hỏi :
- Người này là ai?
Thiết Kỳ Sĩ đặt người kia xuống cười đáp :
- Tiểu huynh cũng không rõ hắn là ai, muội muội thử hỏi coi.
Kỳ Dao hỏi :
- Sĩ ca chưa điểm á huyệt hắn hay sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Không, tiểu huynh chỉ điểm ma huyệt mà thôi.
Kỳ Dao nhìn kỹ lại người kia thấy hắn chưa tới ba mươi tuổi nàng liền hỏi :
- Bằng hữu! Bằng hữu có thể cho biết họ tên được chăng?
Người kia chuyển động cặp mắt ngó khắp gian phòng một lượt rồi cười lạt đáp :
- Tại hạ đã lọt vào tay các vị Ở Cổ Mộ môn thì chỉ có đường chết, đừng hòng tại hạ nói thêm gì nữa, hà tất hỏi tánh danh làm gì?
Kỳ Dao cười nói :
- Các hạ lầm rồi, ta không phải hạng người như các hạ tưởng tượng.
Người kai cười lạt đáp :
- Đừng dở trò đó nữa. Hai bữa nay lão gia đã thoát khỏi các ngươi bao vây đến mười lần rồi.
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu lên tiếng :
- Bằng hữu! Vừa rồi ông bạn bị ba người ở Cổ Mộ môn rượt theo. Tại hạ đem ông bạn vào đây là có lợi cho ông bạn chứ chẳng hại gì, nếu không thế thì ông bạn đêm nay đã lọt vào tay Cổ Mộ môn. Trong thị trấn này còn có mười mấy tên đang xục tìm ông bạn.
Người kia nghe nói nhìn lại Thiết Kỳ Sĩ trong bụng nửa tin nửa ngờ hỏi lại :
- Vậy các hạ là ai?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Bọn tại hạ là giới võ lâm ở Trung Nguyên. Các hạ cứ vững dạ.
Người kia trầm ngâm một chút rồi ngập ngừng hỏi :
- Tại hạ là... Sách Năng. Các vị muốn sao đây?
Kỳ Dao kinh ngạc hỏi lại :
- Phải chăng các hạ là Sưu Thiên Hồ Sách Năng, nổi tiếng ở Nam Cương?
Người kia cười lạt đáp :
- Danh hiệu của tại hạ chẳng thiếu gì người nói tới, cô nương hiểu rõ cũng chẳng có gì là lạ?
Kỳ Dao vội giải khai huyệt đạo cho Sách Năng, nàng cười nói :
- Xin lỗi các hạ, các hạ hãy ngồi dậy để chúng ta nói chuyện.
Sách Năng tung mình lên, nhưng vẫn chưa hết lòng ngờ vực. Hắn ngồi xuống ghế tựa vào vách tường, cúi đầu xuống chẳng nói chẳng rằng.
Kỳ Dao nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- A Kỳ! Chắc đại ca chưa hiểu lai lịch của cao nhân này ở Nam Cương?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Vị này quả nhiên thân thủ không phải tầm thường. Ta không tâng bốc ý thực tình khinh công của y đã đến trình độ xuất thần nhập hóa.
Chính mắt ta đã trông thấy y ở giữa vòng vây bọn Cổ Mộ môn mà còn thoát ra được. Y lại là người tinh tế cơ mưu, mọi điểm mọi hay, có điều sau cùng y chạm trán phải ba tay cao thủ hạng nhất ở Cổ Mộ môn. Nếu ta không ngấm ngầm hạ thủ thì e rằng y khó thoát nổi thân.
Kỳ Dao hỏi :
- Cao thủ hạng nhất ở Cổ Mộ môn truy nã Sách bằng hữu ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Đúng thế! Ta đoán họ đều là thủ hạ của Hồng Quan lệnh, nhưng không hiểu vì lẽ gì Cổ Mộ môn lại phát động đến giai cấp Hồng Quan lệnh đi tróc nã Sách bằng hữu, trừ trường hợp phi thường không thì Cổ Mộ U Linh ít khi sai phái đến những cao thủ ở cấp bậc Hồng Quan lệnh.
Sách Năng nghe nói chấn động tâm thần ngẩng đầu lên hỏi :
- Ba người sau cùng quả là những cao thủ thuộc cấp Hồng Quan lệnh ư?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Khinh công của các hạ mà không thoát được là đủ biét họ Ở cấp bậc nào rồi.
Sách Năng gật đầu đáp :
- Cổ Mộ môn sai phái những nhân vật ở Hồng Quan lệnh để đối phó với tại hạ chẳng có gì là lạ, không chừng cả Cổ Mộ U Linh cũng thân hành xuất mã, nhưng họ đừng mơ tưởng hão huyền. Sách mỗ quyết tâm chịu chết chứ chẳng khi nào đưa cái đó ra.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Ai cũng có bí mật của mình, tại hạ tuyệt đối không hỏi các hạ cái đó là vật gì? Nhưng lúc này các hạ vẫn chưa thể ra đi được. Nếu các hạ có việc cấp bách thì tại hạ vui lòng đưa các hạ đi một đoạn đường.
Sách Năng lại nhìn chàng, hắn lộ vẻ cảm kích, nhưng lắc đầu đáp :
- Các hạ là một nhân vật có thể cất tay một cái đã trừ diệt xong bọn Hồng Quan lệnh tại hạ Ở lại đến sáng mai sẽ lên đường, nơi đây đã có đại hiệp Sách mỗ rất vững dạ. Vụ này kể ra thật kỳ quái! Hay là giữa các hạ và Sách mỗ có cơ duyên với nhau?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách hỏi :
- Sách huynh nói vậy thì ra không hoài nghi tiểu đệ nữa rồi ư?
Sách Năng đáp :
- Nếu các hạ có chuyện mưu đồ với Sách mỗ thì lúc này Sách mỗ chỉ có hai đường, một là phải chết, hai là chịu cung xưng.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Cái đó chưa chắc đâu, trên chốn giang hồ đầy những âm mưu quỷ kề rất có thể tại hạ bắt rồi buông tha là một thủ đoạn.
Chàng nhìn Văn Đế Đế cười nói :
- Văn muội! Sách bằng hữu đây đã mấy ngày không được ăn gì chắc là vừa mệt vừa đói, Văn muội bảo nhà quán lấy chút gì điểm tâm đem vào, nhưng không cần uống rượu, hay nhất là nước trà nóng chúng ta bồi tiếp Sách bằng hữu đàm luận cho đến sáng.
Sách Năng bỗng lên tiếng :
- Bằng hữu! thị hiếu của tại hạ là vật đựng trong chung, sao các hạ là không kêu lấy rượu? Sách mỗ chẳng khách sáo nữa, phải quấy quả một bữa.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Rượu làm cho người ta loạn tính, các hạ không sợ uống nhiều sẽ lỡ lời ư? Vì thế mà tại hạ muốn tránh sự hiềm nghi.
Sách Năng cả cười dõng dạc nói :
- Các hạ là bậc chánh nhân quân tử, lần này quả tại hạ vì uống rượu lỡ lời mà để bọn Cổ Mộ môn tìm được đến nơi rượu đúng là vật nguy hại, nó làm cho tại hạ tiết lộ bí mật mới thành thê thảm! Từ đây sắp tới chẳng những Cổ Mộ môn không buông tha tại hạ mà còn nhiều phương diện khác đang truy tầm.
Văn Đế Đế đi một lát đã thấy nhà quán đưa thức ăn tới vẫn có một hồ rượu nhỏ.
Sách Năng ăn như rồng cuốn nước, Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi :
- Còn bọn nào tìm các hạ để hạ thủ?
Sách Năng Thở dài đáp :
- Những nhân vật khác thì tại hạ không sợ, chỉ tốn cân não một chút là có thể thoát thân, ngoại trừ bọn Cổ Mộ U Linh còn một sát tinh nữa đang truy tầm tại hạ đã mấy bữa naỵ Tả hạ biết hắn muốn kiếm Quân Thiên đế chúa để rửa hờn, việc thứ hai là giết tại hạ.
Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc hỏi :
- Nhân vật nào vậy? Nếu các hạ muốn sống thì chỉ việc giao cái đó cho họ là xong chứ gì?
Sách Năng đáp :
- Tả hạ chết thì thôi chứ không giao. Nhân vật đó là Thần Mục Sát Tinh, phụ thân hắn là Càn Khôn Long có tử thù với Quân Thiên đế chúa rồi bị Đế chúa dùng kế giết chết.
Kỳ Dao hỏi :
- Thần Mục Sát Tinh họ gì?
Sách Năng đáp :
- Hắn họ Nghệ tên gọi Tiến Dương, võ công cao thâm khôn lường mà tính khí cũng kiêu ngạo quá chừng, hắn tự xưng là Thiên Hạ Vô Địch.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Không nói chuyện người đó vội, chẳng ai là Thiên Hạ vô địch nhưng Sách huynh ở vào tình trạng nguy hiểm thì hay hơn hết tìm hơn kín đáo ẩn mình trong một thời gian là thượng sách.
Sách Năng đáp :
- Những chỗ bí mật trong thiên hạ tại hạ biết rất nhiều, nhưng đối với Thần Mục Sát Tinh và bọn Cổ Mộ U Linh cũng bằng vô dụng. Bất cứ ở đâu bọn họ cũng tìm tới được, vì thế mà tại hạ rất đỗi lo phiền.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Cứ tình trạng này là không được rồi, chẳng sớm thì muộn Sách huynh cũng khó lòng thoát khỏi cảnh hiểm nghèo.
Sách Năng đáp :
- Tại hạ chỉ hy vọng tìm được cái đó vào tay rồi là không sợ nữa.
Hai người nói chuyện cho đến lúc trời sáng, Thiết Kỳ Sĩ mở cửa ra nhìn thì ngoài sân tuyết đọng dầy đến một thước, chàng quay lại nhìn Sách Năng nói :
- Trong điếm chưa ai dậy cả, xin Sách huynh mau mau lên đường.
Sách Năng trầm ngâm một lúc, không hiểu nghĩ gì bỗng hắn cất tiếng hỏi :
- Ba vị có thể cho tại hạ biết danh tánh được chăng?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Tại hạ họ Thiết còn hai cô là Hải cô nương và Văn cô nương, Sách huynh! Gặp lúc nguy cấp, Sách huynh nhằm chạy về phía Nam Hải không chừng lại gặp bọn tại hạ. Tại hạ chẳng dám nói là có thể bảo đảm Sách huynh bình yên, nhưng nhất định giúp Sách huynh một tay.
Sách Năng cảm động nói :
- Tại hạ đã được Thiết đại hiệp cứu thoát một lần, ơn đức ấy vĩnh viễn ghi lòng tạc dạ. Bây giờ tại hạ xin cáo từ.
Thiết Kỳ Sĩ tiễn chân Sách Năng ra cửa rồi quay vào nhìn hai cô nói :
- Hai cô mặc áo vào đi! Chúng ta cũng lên đường thôi.
Hai cô mở bọc coi bất giác nhìn nhau quả nhiên trong bọc có đủ thứ hồi phục, áo da, quần da, mũi da, giầy da, chẳng thiếu thứ gì.
Kỳ Dao cười nói :
- Bỏ tiểu muội mà mặc áo này vào thì chẳng khác gì người vượn.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Trong tiệm áo đàn ông chỉ có thứ này là vừa, ta cứ mặc vào muốn ra gì thì ra.
Ba người bỏ áo choàng mặc áo da rồi kêu nhà điếm đem thức ăn vào.
Ba người ăn xong lập tức lên đường.
Ngoài đường phố đầy tuyết phủ chưa có người nào bước lên, tuy Sách Năng đã đi trước nhưng hắn vượt lên nóc nhà ra khỏi thị trấn, đồng thời môn khinh công tuyệt đỉnh của hắn khiến người nhẹ như bấc, đi qua đâu cũng không để vết chân lại.
Ra tới đường phố, Thiết Kỳ Sĩ khẽ bão hai cô :
- Chúng ta cùng phát huy khinh công đến tột độ đừng để dấu vết cho người thoe dõi.
Kỳ Dao cười hỏi :
- Mình có để vết chân cũng chỉ một lúc là tuyết lại phủ đầy còn ai ngó thấy dấu vết nữa?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Dù sao vết chân có chỗ nông chỗ sâu, đối với ngưòi võ lâm không dấu họ được Ra khỏi thị trấn ba người lập tức thi triển khinh công đến độ chót lướt đi rất mau, chớp mắt đã mất hút vào trong đám mưa tuyết.
Hôm ấy trời xuống tuyết đến trưa cũng chưa tạnh, ba người đến Lạp Khảo trước khi trời tối, lúc tiến vào thị trấn Thiết Kỳ Sĩ bỗng phát giác sau lưng có tên Lạt Ma theo dõi, trong lòng rất lấy làm kỳ nhưng chàng không lý gì tới hắn. Vào điếm rồi chàng mới nhìn Kỳ Dao nói :
- Dao muội hãy lưu tâm xem nhà sư đi sau có vào điếm không? Ta đến bảo chưởng quầy tìm phòng trú ngụ.
Kỳ Dao gật đầu dẫn Văn Đế Đế vào cửa rồi đứng ở mé tả.
Lúc này khách đông quá gia nhân bận túi bụi chẳng có một ai ra đón mời.
Thiết Kỳ Sĩ ở trước quần quay ra khẽ hỏi :
- Có thấy nhà sư đó vào không?
Kỳ Dao mỉm cười ngó cầu thang lầu.
Thiết Kỳ Sĩ hiểu ý cười nói :
- Mặc kệ hắn, chúng ta lên phòng đi. Canh ba đêm nay tất có chuyện xảy ra.
Văn Đế Đế hỏi :
- Giữa chúng ta và bọn Lạt Ma tăng có chuyện gì xích mích đâu?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Có khi họ hiểu lầm chúng ta là người mờ ám, bọn Lạt Ma bên Tây Tạng thế lực rất lớn. Võ công của họ theo một đường lối riêng biệt, chúng ta không nên lơ là.
Thiết Kỳ Sĩ cùng hai cô tiến vào gian phòng cuối cùng trên lầu. Ba người tắm rửa xong, nghĩ ngơi một lúc thì thấy tiểu nhị đưa đồ ăn uống lên.
Kỳ Dao nhân lúc tiểu nhị bày chén đũa lên bàn cất tiếng hỏi :
- Tiểu nhị ca! Tiểu nhị ca là người ở đâu?
Tiểu nhị khom lưng hỏi lại :
- Tiểu nhân là người Thành Đô Tỉnh Tứ Xuyên đến ở Lạp Khảo đã hai đời, cô nương có điều gì chỉ dạy?
Kỳ Dao cười đáp :
- Nếu vậy chúng ta là người đồng hương bây giờ vào dịp cuối năm gặp người cố quốc ở chốn tha hương, ta cảm thấy có điều thân thiết đặc biệt, nêu hỏi cho biết mà thôi chứ chẳng có ý gì khác.
Tiểu nhị thở dài nói :
- Ở Lạp Khảo rất ít người Hán trú ngụ, người Hán mở điếm lại càng ít nữa, gặp lúc cuối năm người nội địa tới đây hầu như không có, ngờ đâu bữa nay được gặp mấy vị cố hương, thật là cơ hội hiếm có!
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Trong điếm này có bao nhiêu người đồng hương?
Tiểu nhị đáp :
- Lão bản là người Hán ở Tây Khang. Tổng cộng ở đây chỉ có mười mấy người đó là kể những người làm ăn, nên tính cả người già cùng đàn bà trẻ con thì cũng khá đông.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
bò nghiên gđầu, dao kiem than hoang, doc truyen u linh yeu nu, phim u linh yeu nu, phimbo.ulinhyeunu, phung hoang than, phung hoang than 4vn, phung hoang than prc, phung hoang than tuy ket, tap 2 u linh yeu nu, truyen phung hoang than, truyen u linh than nu, truyen u linh yeu nu, truyen u linh yeu nu', u linh yêu nữ prc, u linh yêu nữ, u linh yeu nu, u linh yeu thuong, u minh yeu nu, www.phung hoang than.com



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™