Hai người vừa đi vừa cười nói, lúc này trời cũng đã khuya, vầng trăng giữa tháng treo lơ lửng trên không trung. Bọn họ nương theo ánh trăng đang múốn đi lên đỉnh núi thì chợt nghe phía trước có một tiếng nổ mạnh vang lên tựa như tiếng sấm vậy, rất nhanh sau đó từ phía trước có một nhóm sáu con ngựa đang rầm rập chạy đến, bám sát sau họ là một cỗ nhuyễn kiệu, phu kiệu là bốn tên thiếu niên hắc y võ sĩ, thân mang bội kiếm, chân không ngừng điểm xuống đất lao về phía trước. Hai người hơi chần chừ một chút thì sáu con khoái mã nọ đã vọt tới trước mặt, Phương Kiếm Minh thấy bọn họ lập tức kinh hãi, không tự chủ được kêu lên:
- Y Di tỷ, tại sao ngươi lại đến đây?
Chỉ thấy người dẫn đầu là một nữ tử mặc y phục bằng lụa trắng, nàng ta nghe Phương Kiếm Minh kêu lên liền quất roi ngựa trong tay xuống đầu Phương Kiếm Minh, lạnh lùng nói:
- Ai là tỷ tỷ của tên tiểu quỷ ngươi. Nhận lầm người rồi, cút sang một bên!
Tây Môn tiên sinh lôi Phương Kiếm Minh né sang vệ đường, sáu thớt khoái mã tựa như một cơn gió lốc lướt qua, bốn thiếu niên hắc y khiêng kiệu ở phía sau cũng chẳng chậm hơn chút nào, guồng chân đuổi theo.
Phương Kiếm Minh tuyệt đối không nghĩ rằng “Y Di tỷ” lại dùng roi ngựa để nói chuyện với hắn, trên mặt lộ ra một tia buồn bã, thì thầm nói:
- Sao có thể thế được, rõ ràng là tỷ mà, sao lại bảo ta nhận lầm người. Còn dùng roi ngựa đánh ta nữa, chẳng lẽ quên ta thật rồi sao?
Tây Môn tiên sinh nghe hắn nói xong có chút thương cảm, loại chuyện này ông ta cũng không thể quản được, chẳng còn cách nào khác chỉ đành khuyên nhủ hắn:
- Kiếm Minh, ta nghĩ là con nhìn lầm rồi. Con làm sao có thể nhận một người vừa lạnh lùng vừa hung ác như cô ta làm tỷ tỷ được. Ta thấy là con nhìn nhầm người thôi! Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, chúng ta hãy lên núi đi!
Nói rồi lôi Phương Kiếm Minh đi lên núi, dọc đường hắn lặng lẽ theo sau; đi được một quãng hắn đột nhiên mở miệng nói:
- Tây Môn sư phụ, con không nhận lầm người mà, người phải tin tưởng con!
Tây Môn sư phụ cười nói:
- Ta tin tưởng ngươi, bất quá người ta nói ngươi nhận lầm thì chính là ngươi nhận làm người rồi. Nếu không nàng ta thấy ngươi không xuống chào hỏi mà còn dùng roi ngựa đánh ngươi rồi chạy đi là thế nào?
Phương Kiếm Minh nghe xong cũng không biết nói thế nào mới phải.
Hai người cứ thế lặng lẽ đi, hơn nửa canh giờ sau thì tới trước cửa ngôi miếu đổ nát của Tiếu lão đầu. Tây Môn tiên sinh còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Kì Lân thử đã từ trong phá miếu chạy ra, nó nhìn thấy Phương Kiếm Minh phía sau lưng Tây Môn tiên sinh thì kêu lên một tiếng mừng rỡ rồi nhảy phốc vào lòng hắn. Phương Kiếm Minh thấy kì lân thử thì mọi phiền muộn trong lòng đều biến hết, liền ôm lấy nọ gõ gõ vài cái vào đầu; kì lân thử liền thè cái lưỡi đỏ tươi ra hôn lên mặt hắn vài cái. Chợt có tiếng Tiếu lão đầu từ trong phá miếu vọng ra:
- Phương lão đệ, mấy hôm nay ngươi đi đâu vậy, ta tìm xung quanh đây cũng không thấy. Có đúng là ngươi xuống núi xem mĩ nữ không, thiệt là, một mình âm thầm đi xem mĩ nhân mà cũng không chịu kêu ta một tiếng!
Tây Môn tiên sinh nghe thế liền cười to
- Tiếu lão nhi, ngươi nói nghe thật dễ dàng đó. Ngươi có biết ở trong trấn Kiếm Minh bị mỹ nhân giữ lại không, nếu là ngươi ngươi sẽ làm thế nào?
Nói rồi tiến vào trong ngôi phá miếu, chỉ thấy Tiếu lão đầu đang ngồi trên bồ đoàn trước lư hương trong chính điện, trong tay đang cầm một miếng thịt lớn nướng trên ngọn lửa than cháy rừng rực, mùi vị bốc lên thơm lừng chui hết vào trong mũi Tây Môn tiên sinh và Phương Kiếm Minh. Tiếu lão đầu thấy Tây Môn tiên sinh liền cười bảo:
- Ta đang phân vân chưa biết là ai, hóa ra là ngươi. Ngươi tới chỗ của ta làm gì?
Tây Môn tiên sinh cười trả lời:
- Nếu ta không đến đây làm sao truyền thụ tuyệt học của ta cho Kiếm Minh? Được rồi, ngươi còn chưa trả lời ta mà!
Tiếu lão đầu cười lớn nói:
- Được mỹ nhân lưu lại là chuyện cực tốt, chỉ cần là nam nhân thì không thể không vui mừng được. Nếu là ta, khôgn cần nàng giữ lại, chỉ cần nàng ngoắc tay một cái thôi là ta sẽ theo liền. Đáng tiếc là ta đã già rồi, sắp nhập thổ đến nơi, chẳng còn ai để ý nữa rồi!
Nghe tới đây, Phương Kiếm Minh đã biết Tiếu lão đầu lại bị Tây Môn tiên sinh lỡm nữa rồi, trong lòng cười thầm. Quả nhiên lại nghe Tây Môn tiên sinh cười tiếp lời:
- Ngươi đừng tưởng thiên hạ này chuyện gì cũng dễ dàng chiếm tiện nghi như vậy chứ, nếu mĩ nhân giữ cứng lấy ngươi không tha, còn nói ngươi là thải hoa tặc thì ngươi còn dám đi theo nàng chăng hay là lại nhanh chân đào tẩu? Theo như ngươi nói thì ngươi chắc chắn đi theo nàng ta rồi. Hay lắm, Tiếu lão đầu, ta giờ mới biết da mặt ngươi so với da trâu còn dày hơn cơ đấy!
Tiếu lão đầu nghe thấy thế mặt mũi đỏ rần, quay người che dấu vẻ mặt của mình rồi nói:
- Được được, ngươi từ lúc nào lại học được mồm mép lợi hại như vậy. Phương lão đệ, ngươi gặp ai? Ai bảo ngươi là thải hoa tặc?
Phương Kiếm Minh nở một nụ cười khổ, đem mọi chuyện xảy ra nói tóm tắt lại lần nữa, Tiếu lão đầu nghe xong liền cười ha hả, nói:
- Tiểu tử Sử gia kia rõ ràng là đã đố kỵ với ngươi rồi. Phương lão đệ, ngươi sau này phải coi chừng hắn đó. Long nha đầu kia cũng thật là, biết rõ ngươi bị oan sao còn sống chết giữ ngươi lại chứ, chẳng lẽ thật sự nhìn trúng ngươi rồi!
Phương Kiếm Minh nghe thấy thế đỏ mặt kêu lên:
- Tiếu tiền bối, người đừng đoán bậy. Ta với nàng đánh nhau một trận, rồi từ trong tay nàng chạy mất. nàng ta chỉ hận không bắt được ta chứ nhìn trúng ta hồi nào!
Tiếu lão đầu lại cười nói:
- Phương lão đệ, chuyện này ngươi lại cô lậu quả văn rồi. Chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua “đánh là thương, mắng là yêu” sao? Long nha đầu nọ nhiều lần hỏi tên ngươi, ngươi lại hết lần này đến lần khác khôgn để ý tới tình cảm của nàng ta, càng khiến nàng ta tò mò về ngươi. Ta nghĩ, tại nàng ta quá nóng nảy nên mới đi cùng tiểu tử Sử gia kia tìm cách trút giận, nếu không ngươi nghĩ lại xem, nàng ta là đệ tử kiệt xuất của Từ Hàng Hiên, tại sao lại không nhìn rõ thị phi chứ!
Tây Môn tiên sinh nghe xong một phen biện luận của Tiếu lão đầu liền cười tiếp lời:
- Câu cuối cùng của ngươi mới đúng là tiếng người, ngươi nói đúng lắm. nói thật, nha đầu kia xuất thân từ Từ Hàng Hiên, võ công lẫn tài trí đều phải là kiệt xuất nhất trong lớp trẻ. Nếu không sư phụ nó cũng không để nó mang theo một nha đầu khác đi loạn lung tung đâu. Ta thấy nó làm vậy là có nguyên nhân gì đó, bất quá ngoại nhân vẫn chưa ai đoán ra ý đồ của nàng ta mà thôi. Ngươi nói xem có phải nàng ta vừa mắt với Kiếm Minh không? Dù sao Kiếm Minh cũng là Thiên hạ đệ nhất Mỹ nam tử, các cô nương thấy hắn làm sao có thể không động phương tâm chứ?
Phương Kiếm Minh nghe thấy hai người tung hứng liền hiểu họ đang cố tình chọc mình đâu dám ở lại đây thêm nữa, vội vàng lên tiếng:
- Hai người nói chuyện đi, con phải về đi ngủ đây!
Nói rồi thả kỳ lân thử ra nhanh chóng rời khỏi chính điện.
Tiếu lão đầu thấy hắn đi ra khỏi rồi, còn có tiếng cửa đóng sập lại vang lên liền biết Phương Kiếm Minh đã vào phòng đi ngủ rồi. Lão liền cầm lấy mấy xâu thịt nướng chia đôi đưa cho Tây Môn tiên sinh, kỳ lân thử thấy thế liền kêu lên chi chi, Tiếu lão đầu cười mắng:
- Lúc trưa ngươi đã ăn rồi còn gì, còn ăn nữa coi chừng bội thực mà chết đó!
Tây Môn tiên sinh cười ha hả cầm một xâu thịt nướng đặt bên cạnh chân của nó, kì lân thử lại lắc đầu nghoe ngoẩy đuôi nhìn Tiếu lão đầu đang mắng nó.
Last edited by kedatinh1974; 16-07-2009 at 07:13 PM.
Xin lỗi mọi người, mấy hôm nay vừa phải về quê xử lý công việc, lại bị đau mắt mất mấy ngày, hôm nay mới được sờ tới máy tính
Tây Môn tiên sinh thấy thế cười rộ lên một tràng rồi đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Ngươi biết không, nha đầu kia võ công quả thật cao thâm mạc trắc, ta cũng không dò ra được cảnh giới của nàng ta. Ta nghĩ giang hồ Bách Hiểu Sinh không có nói sai đâu.
Tiếu lão đầu ngẩn người hỏi:
- Thật vậy chăng?
Tây Môn tiên sinh gật đầu, tiếu lão đầu thấy vậy liền cười bảo:
- Hay lắm, võ công của nàng ta càng cao thì tà phái càng ít có cơ hội nhiễu loạn giang hồ, chuyện này đối với sự yên bình của võ lâm thực sự rất có lợi!
Tây Môn tiên sinh nghiêm túc nói:
- Lời này cũng chưa hắn, ngươi không phải là không biết, di huấn của Tổ sư đời thứ nhất của Từ Hàng Hiên đã không còn là bí mật nữa rồi!
Tiếu lão đầu nghe thấy thế trên mặt cũng lộ ra vẻ trầm trọng:
- Xem ra một việc có lợi tất sẽ có hại, chẳng trách nha đầu này trên đường đi thuận lợi thu thập được nhiều ma đầu hắc đạo như vậy. Chẳng lẽ trách nhiệm đó đã được đặt lên người nàng ta hay sao?
Tây Môn tiên sinh thở dài nói:
- Chuyện này đúng là không còn cách nào khác! Bất quá chúng ta cũng không cần lo lắng quá. Dù sao muốn hoàn thành di huấn đó thì không phải cứ một sớm một chiều mà làm được, chúng ta có thể từ từ chờ xem mọi việc thế nào đã!
Tiếu lão đầu nghe xong liền cười bảo:
- Hay, hay lắm. Chúng ta quản chuyện này làm gì. Thật ra chuyện này cũng không có gì xấu, chỉ cần nha đầu đó có thực lực thì cứ để nó thử một lần xem sao. Chúng ta đừng để chuyện này làm hỏng hết tâm tình nữa. Chờ chúng ta tìm được Thiên Hà Bảo Lục rồi thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được!
Nói xong câu này hai người đều im lặng không hề nói thêm gì về chuyện này nữa, hai người ngồi xuống bên đống lửa vừa ăn thịt vừa đàm luận về các nan đề trong võ học. Hai người vừa nói chuyện vừa nghĩ, lúc này nếu có Bệnh thư sinh ở đây thì thật là hoàn hảo. Nhưng mà Bệnh thư sinh hành tung vô định, chỉ có thể chờ hắn tự mình tìm đến chứ muốn tìm hắn còn khó hơn cả lên trời. Nói chuyện bất tri bất tri bất giác đã tới nửa đêm
Phương Kiếm Minh mơ mơ màng màng lại thấy mình đang đi tới Vô Danh cốc, khi hắn đặt chân vào Vô Danh cốc trong lòng nổi lên một trận kích động, tinh thần trở nên thanh tĩnh hơn rất nhiều. Cũng hơn một tháng rồi hắn không ở trong Vô Danh cốc, đối với nơi này đã sinh ra một vài tia hoài niệm nhớ nhung. Ở trong cốc hắn có thể lại được gặp gỡ với Đầu gỗ thúc thúc, mặc dù đầu gỗ thúc thúc đối với võ công của hắn lúc nào cũng chê bai, trách hắn luyện công không đạt. Nhưng những lời này không những không khiến hắn khó chịu mà ngược lại còn khích lệ hắn khắc khổ luyện công.
Kì thật ở trong cốc đầu gỗ thúc thúc cũng không phải là người mà hắn muốn gặp nhất, người mà hắn muốn gặp nhất chính là vị tiên tử tỷ tỷ, tỷ tỷ này của hắn và Y Di tỷ giốgn nhau như hai giọt nước vậy! Dọc đường đi các loại kì hoa dị thú không ngừng chào đón hắn, vừa đặt chân vào trong rừng cây hắn còn chưa kịp cất tiếng gọi thì đã nghe thấy một tiếng cười khúc khích duyên dáng vang lên:
- Đệ đệ, ngươi vội vàng đi gặp ai vậy?
Phương Kiếm Minh vui mừng quay lại ngắm nhìn dung nhan quen thuộc không thể quen thuộc hơn của hắn, cặp môi đang dẩu lên đó trông thật thân thiết. Nếu nàng và Y Di tỷ ở một chỗ thật khó có thể phân biệt được ai là ai, có khi ở trong lòng hắn cứ đem gộp cả hai lại làm một cũng nên. Phương Kiếm Minh xúc động tiến lên cầm lấy tay ngọc của mỹ nhân, khuôn mặt trắng bóc như ngọc của lục y tiên tử hơi đỏ lên, đưa cánh tay còn lại vươn lên gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán hắn, cười duyên nói:
- Đệ đệ ngốc, tại sao đầu ngươi lại nóng như vậy, thật không bình thường chút nào!
Khuôn mặt tuấn tú của Phương Kiếm Minh ửng hồng, cười khúc khích buông tay nàng ta ra. Không ngờ nàng ta cũng cười thản nhiên cầm lấy tay hắn giữ chặt trong tay mình:
- Đệ đệ ngốc, ngươi làm sao vậy, ta thấy hôm nay ngươi cứ cổ quái thế nào ấy. Tay ngươi thật là ấm áp, tỷ tỷ thật hi vọng cả đời này có thể cầm tay ngươi mãi như vậy không rời xa!
Phương Kiếm Minh nghe nàng nói, lại cảm giác được bàn tay nhỏ bé mềm mại đang nắm chặt lấy tay mình trong lòng cực kì kích động. Vừa rồi cũng là kích động nhưng chưa có cảm giác gì rõ rệt, bây giờ hai tay nắm lấy nhau trong lòng xúc động không thôi, hắn bước lên một bước khiến khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại còn chưa đến một thước, trong mũi tràn ngập một mùi hương thơm ngát kín đáo của thiếu nữ. Hắn nhất thời ngơ ngẩn chẳng biết làm gì, chỉ ngây ngốc đứng nhìn khuôn mặt mỹ lệ đó. Lục y tiên tử tuy nói là thiên chân vô tà nhưng nàng cũng là một thiếu nữ, hoa cỏ còn có tình huống chi là nam nữ thanh xuân phơi phới? Phương Kiếm Minh đứng trước mặt nàng, một đôi tặc nhãn chằm chằm nhìn nàng, nàng cũgn chỉ là một nữ hài tử mới lớn làm sao có thể không động tâm cho được; hai má đỏ bừng trông càng kiều diễm hơn bội phần, làn thu ba ướt át như muốn gom hết vẻ hấp dẫn của tạo hóa. Chợt thấy nàng chu miệng ra hừ một tiếng rồi nói:
- Đệ đệ ngốc, đệ đệ khờ. Không phải đã nói rồi sao, không cho ngươi làm ta động tình nhưng ngươi vẫn không vâng lời. Nếu khiến tỷ tỷ bị mắng ta nhất định sẽ xử lý ngươi.
Nói xong liền buông tay Phương Kiếm Minh lui ra sau hơn một trượng chống tay vào eo nghiêng đầu nhìn cười bảo:
- Đệ đệ, xem ngươi kìa, sợ đến nỗi ngây ngốc như đầu gỗ thúc thúc vậy! A, a ta không phải là đầu gỗ thúc thúc của ngươi mà!
Nói rồi phi thân lên nhẹ nhàng ngồi xuống một nhánh cây đại thụ, nàng lại hướng Phương Kiếm Minh cười ngoắc tay với hắn:
- Đệ đệ, lên đây đi. Chúng ta lâu lắm rồi không gặp, hôm nay ngươi không luyện công thì ở đây nói chuyện với ta được không?
Phương Kiếm Minh hơi chần chờ, chợt thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàg chu lên vội cười đáp:
- Tiên tử tỷ tỷ, nàng đừng giận, ta bồi nàng nói chuyện là được mà!
Nói rồi nhún chân một cái phi thân ngồi lên một nhánh cây khác, lục y tiên tử thấy hắn không dám đến ngồi bên cạnh mình chu môi lên bảo:
- Ngươi không đến đây làm sao chúng ta nói chuyện. Lâu như vậy ngươi không đến chẳng lẽ là ở cùng Y Di tỷ nên quên ta rồi chăng?
Phương Kiếm Minh thấy hai mắt nàng bắt đầu hơi ửng đỏ nào dám đắc tội với nàng ta, vội vàng phi thân tới bên cạnh nàng nhỏ giọng an ủi:
- Tiên tử tỷ tỷ, ta làm sao mà quên nàng được. Bây giờ Y Di tỷ cũng đã rời đi, bên cạnh ta chỉ còn minh nàng thôi. Nàng lại tốt với ta như vậy, nàng bảo gì ta làm nấy, nàng xem không phải ta tới đây rồi đấy thôi. Nàng đừng tức giận, ta…
Chợt nghe một tiếng cười khúc khích vang lên, lục y tiên tử ngước lên làm mặt quỷ với hắn một cái, cười nói:
- Ngươi lại bị tỷ tỷ lừa rồi (ai lừa ai còn chưa biết nhá =))). Đệ đệ ngốc, đừng có lúc nào cũng nghĩ vậy, ta là người hẹp hòi như vậy sao? Được rồi, Y Di tỷ của ngươi đi đâu?
Phương Kiếm Minh nhíu mày nói:
- Tỷ ấy quay về sư môn. Tiên tử tỷ tỷ, nàng biết không; Hôm qua ta gặp nàng nhưng nàng lại thản nhiên không thèm để ý đến ta, nàng nói xem chuyện này là thế nào?
Nói rồi đem chuyện trải qua mấy ngày này kể hết một lượt, Lục y tiên tử nghe xong liền cười bảo:
- Ngươi thật là ngốc, nàng nếu nhận ngươi ngươi bảo nàng phải ăn nói với mấy người kia thế nào? Không phải là ta đã nói với ngươi rồi sao, sư phụ nàng là một người độc ác lãnh huyết. Nếu sư phụ nàng biết ngươi và nàng có quan hệ mật thiết không lột da ngươi mới là lạ đó!
Phương Kiếm Minh nghe vậy đột nhiên giật mình đại ngộ. Bất kể hắn là kẻ thông minh nhất Thiếu Lâm tự gặp phải chuyện như thế này cũng không khỏi bối rối chẳng khác gì những nam tử bình thường, một khi có liên quan đến tư tình nam nữ không hồ đồ mới là lạ! Chút phiền não trong lòng Phương Kiếm Minh nhất thời tan biến như mây tan khói tản, hắn lại cười hắc hắc nói:
- Đa tạ tiên tử tỷ tỷ đã nhắc nhở. Nếu không nhờ nàng giải nghi ta còn phải hồ đoán loạn tưởng mất.
Lục y tiên tử cười duyên:
- Được rồi, tỷ tỷ giải tâm kết cho ngươi, ngươi phải cảm tạ tỷ tỷ đó nha!
Phương Kiếm Minh liền vỗ ngực đáp:
- Tiên tử tỷ tỷ, chỉ cần tỷ phân phó một tiếng bảo ta làm cái gì, cho dù là núi đao biển lửa ta cũng không một chút do dự!
Lục y tiên tử vươn ngón tay ngọc điểm vào giữa trán hắn gắt giọng mắng:
- Ngươi đó, ở trước mặt tỷ tỷ mà dám mạnh miệng như vậy, sao không thấy ngươi nói như vậy trước mặt đầu gỗ thúc thúc? Hay là ngươi thấy tỷ tỷ dễ bắt nạt lại dễ lừa gạt nên cố tình nói thế!
Phương Kiếm Minh nghe vậy liền chỉ tay lên trời như muốn thề, nghiêm túc nói:
- Tiên tử tỷ tỷ, nếu ta nói có lời nào không thật nguyện để thiên lôi đánh chết! (khét lẹt mùi thịt cháy =)))
Lục y tiên tử vội vàng kéo tay hắn xuống sầm mặt quát:
- Ngươi cần gì phải ở trước mặt ta làm bộ dạng này, nếu khôgn tin ngươi ta làm sao nhận ngươi làm đệ đệ, càng không thèm để ý đến ngươi.
Nói đến đây chợt trên mặt đỏ bừng, miệng há hốc tựa như muốn nói mà không dám nói. Phương Kiếm Minh thấy thế lại tưởng nàng có gì phân phó vội hỏi:
- Tiên tử tỷ tỷ, nàng không cần ngại, có chuyện gì cứ nói ra, ta nhất định sẽ giúp nàng hoàn thành!
Tiên tử tỷ tỷ bỗng dưng hỏi:
- Đệ đệ, từ khi ngươi biết ta đến nay, tỷ tỷ đối với ngươi thế nào?
Ước gì Én muội cũng đối xử với ta như là Lục y tiên tử đối với Phương Kiếm Minh
Chương 126: Sơ vẫn (hạ)
Phương Kiếm Minh nói:
- Khi ta tập võ trong cốc cảm thấy nhàm chán thì tỷ tỷ lại đến nói chuyện với ta, khi ta gặp nan đề trong võ học thì tỷ tỷ lại là sư phụ cho ta. Nếu không có sự chỉ điểm tận tình của tỷ tỷ thì ta không thể học xong mười ba thức Thiên Thiền đao pháp nhanh như vậy. Khi đầu gỗ thúc thúc mắng ta lười biếng không chịu luyện công thì cũng là tỷ tỷ đỡ lời. Nhất là khi ta tâm tình ưu phiền nhớ tới nghĩa phụ và sư phụ, tỷ tỷ lại thập phần nhu thuận quan tâm tới ta… Ta thật không biết làm thế nào để nói ra hết chỗ tốt của tỷ tỷ, dù sao trong tâm ta tỷ cũng chẳng khác nào thân tỷ tỷ. ân tình này ta sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng!
Lục y tiên tử nghe xong những lời phế phủ của hắn chẳng biết tại sao trên mặt lại lộ ra một tia thất vọng. Phương Kiếm Minh thấy thế lại tưởng mình nói sai chuyện gì đang định mở miệng hỏi thì đã thấy đối phương cười bảo:
- Đệ đệ, tỷ hỏi ngươi một chuyện. Ngươi có thích tỷ tỷ không?
Phương Kiếm Minh trả lời:
- Thích, tại sao tỷ lại hỏi vậy?
Lục y tiên tử lại cười hỏi:
- Nếu ngươi thích ta như vậy thì tỷ tỷ nhờ ngươi một chuyện, ngươi làm được không?
Phương Kiếm Minh đáp:
- Chỉ cần trong khả năng của ta nhất định sẽ làm được, tỷ tỷ muốn ta làm gì?
Lục y tiên tử mỉm cười nhìn hắn:
- Thật vậy chăng?
- Thật!
- Ta muốn ngươi thân mật với ta một chút!
Nói xong lời này mặt mũi nàng đỏ bừng lên, vội vàng cúi gằm xuống, Phương Kiếm Minh bị dọa đến chút nữa hôn mê rơi xuống đất. Hắn nghe những lời này giống như bị sét đánh, ngẩn ngơ một lúc vẫn chưa kịp phản ứng. Đến khi lục y tiên tử liếc mắt nhìn hắn một cái hắn mới thoáng tỉnh táo một chút, trong lòng vừa mừng vừa sợ, há mồm cứng lưỡi lắp bắp:
- Tỷ tỷ… tỷ… tỷ muốn ta thân… thân mật nàng… nàng thật ư?
Thân thể lục y tiên tử nhẹ nhàng di động lại gần hắn một chút, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lừ ngẩng cao lên nhìn hắn nũng nịu:
- Đúng vậy, ta muốn ngươi thân mật với ta, ta muốn ngươi khắc cốt ghi tâm vị tỷ tỷ này!
(ta cũng muốn a - ND)
Phương Kiếm Minh tuyệt đối không nghĩ đến chuyện nàng lại đưa ra một yêu cầu như vậy, thấy cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên hướng tới mình, trên đó còn thoang thoảng một mùi hương thơm ngát; rõ ràng là nàng ta đang đòi hỏi Phương Kiếm Minh thực hiện lời hứa của mình! Trong thoáng chốc hắn cảm thấy choáng váng vì hạnh phúc. Có bao nhiêu nam tử trên đời này có diễm phúc được thân mật với một vị mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành thế này chứ, nhất là lại còn được mỹ nhân đích thân yêu cầu. Chỉ cần là một nam nhân bình thường tất sẽ không ai có can đảm cự tuyệt! Phương Kiếm Minh từ trước tới nay vẫn xem nàng là tỷ tỷ, nhưng trong lúc nói chuyện ngôn ngữ của hai người có chút thân mật gợi cho hắn một cảm tình khó nói. Hắn nghĩ một chút quan hệ của mình và lục y tiên tử bây giờ cũng đã rất tốt rồi, không có chuyện gì phải ngại ngần cả. Vì thế hắn không những không tự kiểm điểm lại hành vi của mình mà còn cảm thấy một loại hấp dẫn thúc đẩy hắn. Bình thường hắn chỉ dám đứng cách xa xa ngắm nhìn nói chuyện vài câu cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Hôm nay đột nhiên lục y tiên tử lại yêu cầu hắn thân mật với nàng lập tức khiến hắn thần hồn điên đảo, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian
Phương Kiếm Minh mặt mũi đỏ bừng khó nhọc nói:
- Tiên tử tỷ tỷ… ta… nàng thật sự muốn ta thân mật với nàng sao?
Lục y tiên tử thấy hắn chần chờ mãi liền chu miệng nói:
- Bảo ngươi làm thì cứ làm đi, việc gì mà phải phiền phức như đàn bà vậy! (ta ngất – ND)
Phương Kiếm Minh ngây ngô nhìn dung nhan kiều diễm trước mặt, trong lòng nổi lên một cỗ dục vọng mãnh liệt; hắn lập tức ôm nàng vào trong lòng. Chỉ nghe lục y tiên tử cười hích hích mấy tiếng. Phương Kiếm Minh cúi xuống hé miệng hôn nhẹ lên trán nàng, khi làn môi chạm đến da thịt mềm mại mát rượi đó lập tức một mùi hương cơ thể thơm ngát xộc thẳng vào mũi hắn, khiến hắn cảm thấy cả đất trời điên đảo, trong mắt chỉ còn có nụ cười mỉm của lục y tiên tử, mọi chuyện trên đời này đều chẳng đáng cho hắn bận tâm nữa rồi!
Không ngờ lục y tiên tử lại ngượng ngùng nói:
- Ta không bảo ngươi hôn mặt ta, ngươi lại chiếm hết tiện nghi của ta rồi.
Lời còn chưa nói xong đã cảm thấy trên môi một cỗ ngọt ngào thơm ngát mềm mại áp đến, một loại cảm giác kì diệu khiến người ta ngất ngây. Lục y tiên tử áp làn môi rực lửa của mình lên môi hắn, cái lưỡi mềm mại thơm ngát không ngừng len lỏi tách làn môi cùng hàm răng của hắn ra, tiến vào trong miệng Phương Kiếm Minh. Hai đầu lưỡi lập tức quấn lấy nhau triền miên quấn quýt, tư vị tiêu hồn khiến cả hai ngất ngây quên mất đất trời vạn vật!
Phương Kiếm Minh ôm nàng trong lồng ngực, hắn thật không biết là nên khóc (hạnh phúc) hay nên cười (vui mừng). Hắn còn đang triền miên trong hương vị ngọt ngào của đôi môi đối phương thì lục y tiên tử đã đẩy hắn ra cười duyên nói:
- Ta còn tưởng là tuyệt vời thế nào, hóa ra cũng chỉ có thế, còn không bằng đi du ngoạn cùng đệ đệ. Chẳng lẽ là thời gian ngắn quá, lần sau nhất định phải làm lâu hơn một chút!
(lần này để ta – ND )
Phương Kiếm Minh nghe vậy lập tức giật mình ngã ngửa người rơi xuống đất, cũng may khinh công hắn không tệ, trong lúc nguy cấp sử ra một thức “Quái mãng phiên thân” xoay người điểm hai chân xuống mặt đất. Lục y tiên tử mắt hiện lên một tia khó hiểu, liếc mắt nhìn hắn vừa cười duyên hi hi một hồi.
…
Phương Kiếm Minh sau khi từ biệt lục y tiên tử bèn đi sâu vào trong Vô Danh cốc. Hắn vào trong sơn động tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn đầu gỗ thúc thúc vẫn một tư thế đó không có gì thay đổi, hắn liền cười nói:
- Đầu gỗ thúc thúc, tư thế này của người không biết là đã bao nhiêu năm rồi, có thể đổi một tư thế khác hay không, ta thấy tư thế này không được tự nhiên lắm!
Đầu gỗ thúc thúc không hề hé miệng nhưng lại có một luồng âm thanh truyền đến tai Phương Kiếm Minh (có lẽ là dùng phúc ngữ):
- Xú tiểu tử, ngươi tưởng rằng ta muốn như vậy sao. Mau về luyện công cho tốt, ta thấy ngươi bây giờ càng ngày càng ít tiến bộ. Lần này cảnh giới của ngươi hầu như không có thay đổi gì lớn, xem ra vẫn chưa thể nhập động. Ngươi trở về luyện thêm một tháng nữa rồi hẵng tới!
Phương Kiếm Minh vội la lên:
- Đầu gỗ thúc thúc, người không thể nói mà không giữ lời được. Không phải lần trước người nói lần này sẽ cho ta tiến động sao? Hôm nay ta tới đây rồi, thúc không được tiếp tục gạt ta nữa!
Đầu gỗ thúc thúc lại cười nói:
- Ngươi hỏa hậu còn chưa đủ, dù có đi vào cũng không thể học được các võ công cao thâm ở bên trong!
Phương Kiếm Minh lại không tin nói:
- Đầu gỗ thúc thúc, ta còn nhớ thúc nói chỉ cần ta luyện Đại thụy thần công tới tầng hai là có thể nhập động. Bây giờ thần công của ta đã có hai tầng hỏa hậu rồi, tại sao người lại nói vậy!
Đầu gỗ thúc thúc hừ lạnh một tiếng nói:
- Không sai, Đại thụy thần công của ngươi đúng là đã đạt tới tầng hai, nhưng ngươi vẫn chưa biết, việc tiến động của ngươi ta cũng không thể tự tác làm chủ, không có sự đồng ý của một người nữa ta cũng không dám để ngươi đi vào!
Phương Kiếm Minh liền cười nói:
- Đầu gỗ thúc thúc lại gạt ta rồi, ta biết nếu người tái xuất giang hồ, bằng vào bản lãnh của người ngay cả nghĩa phụ ta cũng không phải là đối thủ. Trên đời này còn có ai có thể sai khiến người chứ!
Đầu gỗ thúc thúc cười mắng:
- Xú tiểu tử, chớ vỗ mông ngựa nữa. Người này là ai ngươi biết không?
Đầu gỗ thúc thúc dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Người này chính là chủ nhân của ta, Đại thụy thần công mà ngươi tu luyện chính là sáng tạo của người đó lúc 160 tuổi!
Phương Kiếm Minh nghe thế liền kinh dị thốt lên:
- Vậy ta phải gọi người đó một tiếng sư phụ rồi! Sư phụ lão nhân gia còn sống không?
Đầu gỗ thúc thúc trả lời
- Không.
Phương Kiếm Minh lại nói:
- Nếu lão nhân gia đã phi thăng rồi thì làm sao còn có thể hạ phàm được nữa?
Đầu gỗ thúc thúc đáp:
- Việc này ngươi chưa nên biết, bây giờ ta có nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu. Tóm lại sư phụ ngươi cũng là chủ nhân của ta ngày hôm nay đã là người của thế giới khác, tồn tại ở đây chỉ là một phân thân của người mà thôi!
Phương Kiếm Minh ngẩn người:
- Phân thân?
- Đã nói là ngươi không hiểu mà. Một cao thủ đạt tới giai đoạn tiên cảnh là có thể thi triển bản lãnh này. Bất quá đây cũng là lần đầu tiên ta được thấy!
Phương Kiếm Minh nghe thế vội cẩn thận hỏi:
- Tiên cảnh là cấp bậc nào vậy? So với Thiên đạo thì có chênh lệch thế nào?
Đầu gỗ thúc thúc lập tức cười nhạo nói:
- Thiên đạo thì tính làm gì, thiên đạo bất quá cũng chỉ là mục tiêu mà một số cao thủ võ lâm cả đời theo đuổi mà thôi. Trong mắt nhân sĩ võ lâm các ngươi chỉ cần có thể đạt cảnh giới này lập tức trở thành nhất đại tông sư. Mà Tiên cảnh so ra với Thiên đạo còn siêu việt mấy cấp bậc nữa cơ!
Phương Kiếm Minh cứng lưỡi kinh ngạc thốt lên:
- Lợi hại như vậy sao? Nếu tu luyện tới Tiên cảnh không phải là tốn mấy trăm năm đó chứ?
Đầu gỗ thúc thúc cười nói:
- Điều này còn phải xem thiên tư của người đó thế nào đã, người nào thiên tư cao thì rất nhanh có thể đạt tới, ngươi không thể suy đoán theo lẽ thường được. Như chủ nhân của ta năm 213 tuổi mới chính thức tiến vào Tiên cảnh cũng đã được coi là thiên tài hiếm có trên đời rồi!
Phương Kiếm Minh nghe vậy hắc hắc cười nói:
- Đầu gỗ thúc thúc, vậy cấp bậc của người là gì?
Đầu gỗ thúc thúc cười đáp:
- Bản lãnh của ta còn kém lắm, ta mới chỉ đạt tới Thiên Thánh cảnh giới thôi!
- Để ta nói một chút cho ngươi, mấy năm nay ta cũng không hề gạt ngươi. Ngươi biết trên đời này cao thủ chân chính là gì không?
Phương Kiếm Minh suy nghĩ một hồi rồi cười nói:
- Ta không biết
Đầu gỗ thúc thúc cũng đoán ra câu trả lời của hắn liền cười bảo:
- Không sai, ngươi nói ngươi không biết tức là còn có huệ căn. Thật ra trên đời này không có cao thủ chân chính, cao thủ khác biệt chính là ở sự lĩnh ngộ của mỗi người. Lĩnh ngộ tới cực hạn tự nhiên thành cao thủ. Nhân sĩ võ lâm các ngươi đều tưởng rằng người đạt tới cảnh giới Thiên Đạo chính là cao thủ, thật ra bọn họ đều nghĩ sai cả; Thiên Đạo cũng không phải là cảnh giới của cao thủ chân chính. Trên con đường võ học chỉ có không ngừng cầu tiến tích lũy kinh nghiệm, cộng với tài năng mới có thể phát triển thành một cao thủ. Võ học hiện nay phân chia thực lực làm mấy cảnh giới, đại khái có thể phân chia là Tiên Cảnh cao nhất, kế tiếp là Thánh Cảnh, đến Thiên Thần, Thiên Thánh; sau đó là Địa Thần, Địa Thánh, cuối cùng mới tới Thiên Đạo. Đạt tới mức hóa cảnh là cực kì khó khăn, rất ít người đạt được cho nên từ trước tới nay chưa có ai nói với ngươi điều này. Hôm nay ngươi đã biết cấp bậc cảnh giới của ta là gì rồi đấy.
Phương Kiếm Minh cười hắc hắc :
- Đầu gỗ thúc thúc, tại sao thúc lại biết, ai nói cho thúc vậy?
Đầu gỗ thúc thúc cũng cười:
- Không dối ngươi, những lời này là do chủ nhân nói với ta. Đây cũng là thuyết pháp cơ bản của người.
Phương Kiếm Minh nghe vậy bèn đáp:
- Sư phụ cũng thật là , nghĩ ra nhiều tên xưng hô cổ quái như vậy. Đầu gỗ thúc thúc, ta muốn hỏi một chút, trên đời này rốt cục là có bao nhiêu người tiến vào Tiên Cảnh?
Đầu gỗ thúc thúc run lên, hình như là rất sợ một cái gì đó, một lúc sau mới hỏi hắn:
- Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Phương Kiếm Minh nói:
- Minh nhi chỉ cảm thấy kì quái thôi. Đã có cao thủ như vậy sao chưa từng nghe nói đến?
Đầu gỗ thúc thúc đáp:
- Ta làm sao biết được, những điều này là do chủ nhân nói cho ta hay. Bất quá nói thật, trên đời này ta còn chưa phát hiện cao thủ ở cảnh giới của ta chứ nói gì đến cấp bậc đó. Mà kể cả cảnh giới Địa Thần, Địa Thánh ta cũng chưa thấy một người nào, nhưng Thiên Đạo lại may mắn phát hiện mấy người.
Phương Kiếm Minh vội vàng hỏi:
- Đầu gỗ thúc thúc, mấy cao thủ Thiên Đạo là những ai vậy, có nghĩa phụ ta hay không?
Đầu gỗ thúc thúc nghe thế liền cười:
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi muốn biết sao? Nếu ngươi muốn biết ta sẽ nói cho ngươi, nhưng mà phải chờ hỏa hậu võ công của ngươi đạt tới mức có thể tiến động ta mới nói cho ngươi.
Phương Kiếm Minh vội la lên:
- Đầu gỗ thúc thúc, Đại Thụy thần công của ta không phải đã có hai tầng hỏa hậu rồi sao?
- Mặc dù có hai tầng hỏa hầu nhưng vẫn chưa đủ tinh thuần, đợi một tháng nữa là ngươi mới có thể tiến động!
Đầu gỗ thúc thúc đáp.
Phương Kiếm Minh thở dài một hơi, đầu gỗ thúc thúc đột nhiên hỏi:
- Được rồi, Thiên Thiền đao pháp ngươi luyện thế nào rồi?
Phương Kiếm Minh trả lời:
- Cũng tạm được, chỉ có ba thức sau cũng mãi vẫn không nắm được yếu lĩnh cho nên cũng không luyện nữa.
Đầu gỗ thúc thúc kêu lên một tiếng rồi nói:
- Võ công của ngươi bây giờ đã có thể tính là cao thủ nhất lưu trên giang hồ rồi, ngươi ở đây chăm chỉ tu luyện một chút. Đợi đến khi ngươi trở lại thì đã là một cảnh giới khác rồi.
Phương Kiếm Minh nghe vậy liền hỏi:
- Thật vậy chăng?
Đầu gỗ thúc thúc không nói gì nữa, hắn cũng biết đg tt không muốn nói nhiều liền không quấy rầy nữa, lập tức lui ra khỏi sơn động, ra ngoài luyện công.
Sau khi Phương Kiếm Minh tỉnh lại thì chợt nghe thấy ngòai cửa vang lên một giọng cười quen thuộc, hắn nhất thời mừng rỡ lập tức lao ra chạy tới bên chính điện. Lúc này trong chính điện đang có ba người ngồi nói chuyện, một trong ba người chính là sư ca Giác Điên của hắn, cũng chính là khiếu hóa công tử Ngô Thế Minh. Phương Kiếm Minh kinh hãi kêu lên:
- Ngô địa ca, tại sao ngươi lại tới đây?
Ngô Thế Minh thấy hắn liền quan tâm hỏi:
- Kiếm Minh, tối hôm qua không có chuyện gì chứ? Mấy người đó có làm ngươi bị thương không?
Phương Kiếm Minh thấy hắn đã biết chuyện tối hôm qua liền cười nói:
- Ngô đại ca, ta không có chuyện gì.
Ngô Thế Minh kéo hắn lại quan sát một lúc, xác định hắn không bị gì mới yên tâm nói:
- Không sao là tốt rồi, hôm qua sau khi ta đi làm sao bọn họ lại vây công ngươi?
Phương Kiếm Minh ngượng ngùng cười đáp:
- Ngô đại ca, ngươi đến đây sớm vậy? Không phải là nói ta sẽ xuống khách sạn dưới núi tìm ngươi sao?
Ngô Thế Minh nói:
- Tối hôm qua sau khi ngươi đi không tới một canh giờ ta chợt vô ý nghe thấy một tên đệ tử Cái Bang nói chuyện hắn gặp bên đường. Ta nghe xong giật mình hỏi lại xem có phải thiếu niên kia dắt một thanh đoản tiêu bên hông hay không, hắn nói phải ta mới biết đó là ngươi. Ta lúc đó lòng nóng như đốt, định lập tức đến tìm ngươi nhưng Khổ Nhi muội bảo ta trời tối có ra ngoài cũng không tìm được ngươi, đợi sáng mai cũng không trễ, cuối cùng ta đành phải ở lại. Một đêm qua ta không ngủ được, thấy trời vừa tảng sáng liền lên núi tìm ngươi, vừa lên núi thì gặp Tây Môn tiên sinh; Tây Môn tiên sinh thấy ta lo lắng thì hỏi ta tìm cái gì. Ta thấy Tây Môn tiên sinh giống như là một phong trần dị nhân liền nói một chút, Tây Môn tiên sinh nghe xông liền cười lớn không nói lời nào mà đưa ta tới đây. Lúc nãy ta mới biết được ngươi đang ở đây, hơn nữa còn là chính Tây Môn tiên sinh cứu ngươi! Hắc hắc, nếu không thì ta còn ở trong núi tìm ngươi rồi.
Phương Kiếm Minh nghe hắn kể trong lòng cảm thấy ấm áp, cười nói:
- Ngô đại ca, đa tạ ngươi đã quan tâm. Ngươi xem, chuyện của ta khiến ngươi gấp đến độ cả đêm không ngủ rồi, ta thật không phải! Các người đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy!
Tiếu lão đầu ngồi trên bồ đoàn cười hì hì nói:
- Phương lão đệ, chúng ta đang xem xét lại chuyện tối qua, Long nha đầu kia tám phần là…
Phương Kiếm Minh thấy hắn lại xuất ngôn giễu cợt mình vội vàng đi ra ngoài:
- Ngô đại ca, ngươi chờ ta một lát. Ta tắm rửa một chút rồi tìm ngươi nói chuyện!
Phương Kiếm Minh tắm rửa sơ qua rồi kéo Ngô Thế Minh đi vào trong núi nói chuyện mãi đến chính ngọ mới quay về phá miếu. Luc này Tiếu lão đầu và Tây Môn tiên sinh đã đi mua sẵn thức ăn từ dưới núi về, bốn người bèn ngồi trong chính điện ăn trưa luôn. Ăn xong Ngô Thế Minh cáo từ xuống núi. Trước đó từ miệng Tây Môn tiên sinh hắn cũng biết được Phương Kiếm Minh đã bái ông ta làm sư phụ học thuật dịch dung nên mấy ngày này Phương Kiếm Minh không thể rảnh rỗi mà xuống núi nói chuyện với hắn được. Trước khi đi Ngô Thế Minh còn dặn dò Phương Kiếm Minh cố gắng học tập thật tốt bản lãnh của Tây Môn tiên sinh, nếu không có việc gì cấp thiết thì không cần xuống núi tìm hắn, có việc cần hắn sẽ tự lên núi tìm Phương Kiếm Minh.
Tây Môn tiên sinh tiễn Ngô Thế Minh xuống núi xong bèn kéo luôn Phương Kiếm Minh vào chính điện, trong chính điện đã bày sẵn một cái bàn, trên đó la liệt những thứ vải vóc lạ mắt. Phương Kiếm Minh thấy kì quái hỏi:
- Tây Môn sư phụ, những vật này để làm gì vậy?
Tây Môn tiên sinh cười nói:
- Những vật này là gia bảo của ta đó, ta nói cho ngươi hay, những thứ này cho dù đem cả núi vàng núi bạc đến đổi ta cũng không đồng ý!
Phương Kiếm Minh kinh ngạc hỏi tiếp:
- Đây là cái gì mà quý giá đến nỗi khiến cho Tây Môn sư phụ coi trọng như vậy chứ?
Tây Môn tiên sinh cười đáp:
- Minh nhi, từ hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi thuật dịch dung.
Nói rồi cầm lấy một cái bình nhỏ, nhìn Phương Kiếm Minh nói tiếp:
- Đừng xem mấy cái bình nhỏ này chẳng chứa được bao nhiêu nhưng nó đều là dược thủy và dược hoàn dịch dung mà ta tốn hết mười năm tâm huyết luyện chế. Ngươi phải biết những vật này đối với đại hành gia trong nghề dịch dung đúng là bảo bối cầu còn không được. Dịch dung bình thường là bôi lên mặt một lớp dược vật, sau đó lại thay đổi trang phục một chút, đây chính là cảnh giới thấp nhất của thuật dịch dung. Cao cấp nhất chính là dùng da người làm thành một cái mặt nạ, mang lên mặt có thể biến hóa diện mạo cải trang thành người khác. Bất quá mặt nạ da người chế tạo khó khăn, lại phạm vào thiên đạo. Theo ta thấy cảnh giới cao nhất của thuật dịch dung lại là một cách khác, Minh nhi, ngươi biết đó là gì không?
Phương Kiếm Minh hắc hắc cười đáp:
- Con nào biết, con chỉ ngẫu nhiên nghe thấy nghĩa phụ và sư phụ đàm luận về thuật dịch dung. Nhưng mà bọn họ cũng không am hiểu về đạo lý trong đó, chỉ đơn giản là cách cải trang bằng y phục mà thôi, cũng là cách bình thường nhất mà Tây Môn sư phụ vừa nói. Còn việc làm mặt nạ da người thì đây là lần đầu tiên con nghe được!
Tây Môn tiên sinh nghe vậy bèn cười:
- Thật ra đó là vì mấy người đó tính tình bộc trực, khinh thường thế đạo. Chuyện này cũng không trách được bọn họ, cũng không trách ngươi không biết. Ta nói Thuật dịch dung cao nhất chính là cách dùng dược vật thay đổi khuôn mặt trong truyền thuyết – Quát cốt thuật!
Tây Môn tiên sinh thấy Phương Kiếm Minh ngẩn người bèn ôn tồn nói tiếp:
- Tương truyền Quát cốt thuật chính sáng tạo của thần y Hoa Đà. Quát cốt thuật có thể biến đổi hoàn toàn diện mạo của con người, không có đủ phương tiện rất khó khôi phục lại hình dáng ban đầu. Vì vậy yêu cầu của Quát cốt thuật đối với người thi thuật cực kì khắt khe. Không có tư chất thiên sinh, không có sự tinh thế thiên bẩm thì không thể học được, có học thì cũng chỉ làm hại đến người khác mà thôi. Cho nên đến nay Quát cốt thuật đã trong võ lâm đã gần như tuyệt truyền. Ít nhất ta còn chưa nghe thấy có người am hiểu thuật này. Thuật dịch dung xếp thứ hai chính là cách mà ta sẽ truyền thụ cho ngươi – dùng dược vật thay đổi khuôn mặt.
Tây Môn tiên sinh nhìn hắn một chút rồi nói tiếp:
- Dược vật thay đổi khuôn mặt của ta cũng không phải là loại dược vật bình thường mà bọn người trong giang hồ thường sử dụng. Dược vật của bọn họ công hiệu rất ngắn ngủi, khi rửa mặt sẽ lập tức khôi phục lại nguyên dạng. Mà dược vật của ta thì… hắc hắc, Minh nhi, nếu ngươi không muốn thì cả đời nó cũng không bóc ra!
- Tây Môn sư phụ, theo như người nói thì sau khi dịch dung thay đổi khuôn mặt thuốc sẽ không lóc ra, vậy muốn khôi phục khuôn mặt như cũ thì phải làm sao đây?
Tây Môn tiên sinh vuốt râu cười nói:
- Minh nhi, ngươi hỏi được câu này là rất tốt, chứng tỏ ngươi nghe rất cẩn thận, cũng là có dụng tâm học môn kĩ nghệ này. Không sai, dược vật của ta công hiệu trường cửu người khác không thể bì kịp. Nhưng ngươi xem…
Nói rồi chỉ một lô cách bình nhỏ trên bàn rồi nói tiếp:
- Mấu chốt là ở chỗ dược vật của ta có tính năng hỗ trợ lẫn nhau cũng có thể khắc chế lẫn nhau. Chuyện này ngươi cũng không cần phải lo lắng, khi nào ngươi cần khôi phục dung mạo chỉ cần thoa lên mặt một lớp dược vật khác lập tức sẽ được như ý. Hơn nữa những thứ này là do công phu nhiều năm sưu tầm tìm kiếm trong trăm ngàn dược vật luyện chế thành, tuyệt đối không gây tổn thương tới da thịt, ngoài ra nó còn có công hiệu trú nhan rất tốt. Bây giờ ta sẽ đem cách dịch dung và phân biệt dược vật dạy cho ngươi, vài ngày nữa sẽ dạy cho ngươi cách tìm kiếm dược vật. Chỉ cần ngươi học tập đủ hỏa hậu, sau này hành tẩu giang hồ sẽ thu được lợi ích lớn lao không thể nói bằng lời!
Dứt lời liền cầm lấy từng cái bình nhỏ giải thích cho Phương Kiếm Minh rõ từng loại thuốc, công dụng, cách dùng… hai người cứ thế trao đổi đến tận hoàng hôn thì mới dừng lại, Tiếu lão đầu cũng vừa đem thức ăn tới. Ăn cơm xong Tây Môn tiên sinh lại đốt lên một đống lửa to, tiếp tục cẩn thận chỉ dạy cho Phương Kiếm Minh thuật dịch dung. Tiếu lão đầu không biết là đã đi đâu không thấy bóng dáng, Kì lân thử ở trong núi nô đùa vui vẻ tự nhiên cũng không quấy rầy hai người.
Người dạy tận tâm, người học tận lực; sau ba ngày Phương Kiếm Minh đã có thể lĩnh hội gần hết những gì Tây Môn tiên sinh truyền đạt. Tây Môn tiên sinh thấy tuệ căn của hắn cao như vậy cũng cực kì vui mừng.
Đêm hôm nay sau khi ăn cơm tối xong, Tây Môn tiên sinh và Phương Kiếm Minh lại ngồi bên đống lửa trao đổi về thuật dịch dung, còn Tiếu lão đầu và Kì Lân thử ở bên cạnh đùa giỡn với nhau. Đừng thấy Tiếu lão đầu tuổi tác đã cao mà nhầm, có thể dùng hình ảnh Lão ngoan đồng để hình dung về tâm tính của người này. Kì lân thử lúc thì bám lên đầu Tiếu lão, lúc lại nhảy xuống chạy vòng vòng, một người một thú đuổi nhau rộn ràng trong điện. Tây Môn tiên sinh thấy thế cười hắc hắc nói:
- Tiếu lão nhi, con vật này là thượng cổ dị thú ngươi làm sao có thể so sánh thân pháp với nó chứ, hôm nay đúng là mất thể diện quá rồi!
Tiếu lão đầu phi thân nhảy lên, người còn ở trong không trung lập tức đưa tay phất một cái lập tức một tấm bồ đoàn đang nằm im trên mặt đất bị cuốn bay lên. Tiếu lão xoay nhẹ thân hình đã ngồi xuống trên mặt đất. Kì lân thử ở bên cạnh “Chi chi” kêu loạn một trận vừa lao đầu vào lồng ngực Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh hứng trọn cú va chạm này suýt tí nữa ngã ngửa ra sau, tức giận gõ đầu nó cười mắng:
- Ngươi thật phiền phức quá đi, có thể yên tĩnh một chút không? Cả người đầy mồ hôi rồi, đi tìm chỗ nào tắm rửa sạch sẽ rồi hãy đến tìm ta, nếu không đừng mơ nằm trong lồng ngực ta!
Kì Lân thử cực kì bất mãn kêu loạn lên, chợt thấy Phương Kiếm Minh trừng mắt một cái vội vàng nhảy lên, nhoáng một cái đã như tia chớp biến mất sau cánh cửa.
Phương Kiếm Minh quay sang nói với Tây Môn tiên sinh:
- Tây Môn sư phụ, người truyền thụ cho con nhiều kĩ nghệ như vậy cũng không biết là có hiệu quả thế nào. Con muốn nhân tiện người làm thị phạm một phen, thuận tiện nhờ người chỉ điểm luôn, không biết ý người thế nào?
Tiếu lão đầu nghe vậy liền cười ha hả:
- Hay, hay lắm. Tây Môn, người ta khen ngợi Dịch dung thuật của ngươi là tuyệt học nhưng ta cũng chưa thấy bao giờ, xem ra hôm nay sẽ được đại khai nhãn giới rồi.
Tây Môn tiên sinh nghe vậy liền cười đáp lời:
- Được rồi.
Nói xong đứng lên đi vào nội viện, Phương Kiếm Minh và Tiếu lão đầu cũng đi theo. Vào bên trong Tiếu lão đầu nhảy lên ngồi trên đầu tường hai mắt nhìn chằm chằm vào Tây Môn tiên sinh, Tây Môn tiên sinh nhìn Tiếu lão một chút rồi đột nhiên cười nói:
- Tiếu lão đầu, hình dáng bây giờ của ngươi thật buồn cười, để ta dịch dung thành ngươi vậy.
Nói rồi móc ở trong người ra một cái bình nhỏ, lấy ra mấy viên dược hoàn bóp vỡ, miết vụn mấy mảnh vỡ này rồi cúi đầu xoa xoa lên mặt, hai tay múa lượn nhanh như chớp. Tiếu lão đang cảm thấy kì quái thì chợt nghe Tây Môn tiên sinh cười lớn một tiếng, khi ông ta ngẩng đầu lên thì hình dáng đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một Tiếu lão đầu khác. Ngoài việc râu ở dưới cằm hơi dài hơn một chút ra thì hoàn toàn không tìm ra nửa điểm khác biệt nào. Tiếu lão lần đầu tiên thấy hắn dịch dung thành bộ dạng của mình cũng chỉ đành bất đắc dĩ cười khan vài tiếng. Tây Môn tiên sinh cũng học Tiếu lão cười lên vài tiếng, cả âm thanh cũng giống hệt. Tiếu lão thấy thế không nhịn được cười khổ một cái.
Tây Môn tiên sinh ha hả cười lớn lấy ra một bình nhỏ đưa cho Phương Kiếm Minh, dùng âm thanh của Tiếu lão đầu bảo hắn:
- Minh nhi, ngươi chỉ cần có thể tạo ra hình dáng của ta giống đến tám phần là có thể xuất sư rồi.
Phương Kiếm Minh cầm bình nhỏ trong tay cố gắng áp chế kích động trong lòng, hít sâu một hơi liền học theo các động tác của Tây Môn tiên sinh làm lại một lần. Khi hắn ngẩng đầu lên thì Tiếu lão từ trên đầu tường giật mình ngã xuống, may mà thân thủ phi phàm kịp chống hai tay xuống đất. Tiếu lão phi thân đến bên cạnh Phương Kiếm Minh cười lớn nói:
- Hay, hay lắm! Minh nhi, cuối cùng ngươi cũng đắc chân truyền của Tây Môn. Ngươi xem, ba chúng ta ngoài trừ vóc người và quần áo với bộ râu của Tây Môn ra thì hoàn toàn là một người. ha ha…
Tây Môn tiên sinh nhìn Phương Kiếm Minh một chút rồi cười nói:
- Minh nhi, ngươi hoàn toàn có thể xuất sư rồi. Ta đang định thử xem ngươi có để ý tới nếp nhăn trên mặt Tiếu lão nhi hay không, bây giờ trên mặt ngươi ta cũng không tìm ra điểm nào không hợp lí; có thể thấy ngươi quan sát cực kì cẩn thận. Ha ha, xem ra môn tuyệt học của ta có hậu nhân rồi!
Nói xong kéo Phương Kiếm Minh tới bên cạnh, ba người đứng trong đại điện tuy vóc dáng không đồng nhất nhưng diện mạo lại y đúc nhau, giống như là có ba Tiếu lão đầu đang tồn tại vậy. Nếu người ngoài gặp phải lúc này nhiều khả năng là cho rằng mình gặp quỷ!
Tây Môn tiên sinh lại lấy ra một cái bình nhỏ khác phục hồi lại diện mạo như cũ. Chợt nghe từ phía ngoài vang lên một loạt tiếng kêu “Chi chi” cực kì gấp gáp của Kì lân thử, nghe tiếng nó thì tựa hồ như đang bị uy hiếp mạnh mẽ. Phương Kiếm Minh nghe thấy tiếng kêu này lập tức hiểu ra Kì lân thử đang đụng độ địch nhân, sắc mặt đại biến, trầm giọng nói:
- Không hay, A Mao (tên của Kì lân thử) gặp địch nhân rồi. hai vị tiền bối, chúng ta mau ra ngoài xem sao!
Lời còn chưa dứt đã thấy hai lão bất tử vẻ mặt giận giữ phi thân ra ngoài tường, Phương Kiếm Minh cũng không chậm trễ lập tức thi triển khinh công đuổi theo.
Phương Kiếm Minh bám theo sau hai người, duy trì khoảng cách chừng năm trượng. Ba người phi thân vào trong núi khoảng nửa dặm thì tới bên cạnh một con suối nhỏ, đây là nơi Tiếu lão đầu thường lấy nước sinh hoạt, Kì Lân thử tự nhiên sẽ tới đây tắm rửa. Kì Lân thử vốn sợ nước nên theo lý mà nói thì nó sẽ không dám xuốgn nước, nhiều nhất cũng chỉ rửa mặt mũi một chút, không quá thời gian một chén trà là xong. Ba người vận khinh công phi hành như gió tới bên cạnh bờ suối thì thấy trên bãi cỏ cạnh bờ suối có năm hắc y đại hán trong tay cầm năm thanh đại đao đang vây bắt Kì Lân thử. Đứng bên ngoài còn có một hắc y thiếu niên, người này cười lạnh nói:
- Con mẹ nó, thật không ngờ súc sinh này cũng có bản lĩnh như vậy. Các ngươi bắt nó về cho ta, nhất định khôgn thể tha cho nó!
Phương Kiếm Minh nghe vậy lập tức quát lớn:
- Dừng tay, các ngươi là ai?
Hắc y thiếu niên vội quay lại nhìn ba thân ảnh từ trên không hạ xuống, hắn cẩn thận đánh giá ba người, lui lại vài bước rồi kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi là ai, sao lại giống nhau như vậy, chẳng lẽ là ba huynh đệ sao?
Tiếu lão liền cười đáp:
- Thiếu bảo chủ Phi Ưng bảo tới đây làm gì?
Thiếu niên nọ thấy Tiếu lão một câu đã nói ra thân phận của hắn giật mình nói:
- Ngươi là ai? Sao lại biết thân phận của ta?
Tiếu lão cười ha hả đáp:
- Nãi nãi, gia gia ngươi ta còn biết huống chi là ngươi. Năm ngươi các ngươi còn đứng đó làm gì, mau cút sang một bên cho ta!
Tiếu lão thấy năm hắc y đại hán đang vây lấy Kì Lân thử định động thủ vội vàng lên tiếng ngăn cản, đồng thời tay áo phất lên phát ra một cỗ nội gia chân lực vọt tới chỗ năm người. Năm đại hán nọ thấy vậy liền cười lạnh một tiếng, năm người mười đạo phách không chưởng hợp lại đánh thẳng về phía Tiếu lão đầu. Vừa rồi Tiếu lão mới chỉ dùng có mộtt hành công lực, đòn hợp kích của năm người dễ dàng chấn tan luồng chân khí của Tiếu lão, đồng thời dư lực đánh thẳng lên người Tiếu lão. Tiếu lão ngạnh tiếp một chiêu này thân thể hơi rung lên liền xoay người quát lớn:
- Được lắm, xem ra năm tên các ngươi muốn đánh nhau với ta rồi, để ta đùa giỡn với các ngươi một chút!
Vừa nói thân hình vừa xoay chuyển lao vào giữa năm người quyền đấm chân đá đánh dạt cả năm người ra. Năm đại hán lập tức xuất sử đại đao, lập tức ánh đao như tuyết phá không mà đến, mỗi đao sử ra đều vang lên một tràng âm thanh tựa như tiến Ưng kêu vậy. Kì lân thử kêu lên vài tiếng rồi lao tới bên chân Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh thấy thân ảnh Tiếu lão bị vây bọc trong màn đao cực kì hung hiểm nhấc chân bước lên một bước. Tây Môn tiên sinh thấy vậy đưa tay giữ hắn lại cười nói:
- Minh nhi, ngươi không cần xuất thủ đâu, để xem Tiếu lão nhi làm sao xử lý bọn chúng!