Hồi 6
Bàn đến thú phong lưu, ốm mập đáng thích
Xét về phân lượng, to nhỏ khó hợp nhau
Tái Côn Lôn vừa ngồi xuống là hỏi Bán Dạ Sinh trước:
"Này em, bấy lâu nay em có gặp mối nào hay không?"
Bán Dạ Sinh sợ bị thối thác vụ muốn nhờ nên đáp không, rồi sẳn đó hỏi lại:
"Người anh vừa nói con cái nhà ai? ở đâu? bao nhiêu tuổi? nhan sắc thế nào? xin anh nói cho em."
Tái Côn Lôn nói:
"Hiện giờ anh tìm được cho em không phải một người đàn bà mà đến ba người, tùy em chọn lựa. Có điều trong ba người chỉ chọn một mà thôi, không được tham lam đòi hết."
Bán Dạ Sinh lấy làm nghi hoặc, tự bảo:
"Mình đang ưng ý ba cô, anh ấy cũng nói ba cô, hay đó là ba cô mình đã gặp hôm trước. Nếu quả thế, mình chỉ cần được một cô thì hai cô kia tự nhiên đến với mình, không phải giao hẹn lôi thôi."
Bèn nói:
"Đâu có chuyện tham lam quá sức như vậy. Ân ái với một người là đủ rồi, sao lại tham lam đòi hết cả bạ"
Tái Côn Lôn nói:
"Như thế mới phải. Riêng có một điều là sở thích mỗi người mỗi khác, tuy anh nói được, nhưng chưa chắc em cho là được. Người đẹp đã có, nhưng chưa biết ý em ra sao?"
Tái Côn Lôn lại nói tiếp:
"Thế này, anh cũng muốn hỏi em thích mập hay ốm".
Bán Dạ Sinh nói:
"Đàn bà mập có cái hay của mập, ốm có cái hay của ốm. Có điều mập mà không tét áo tét quần, ốm mà không lòi xương lòi cốt, chỉ cần mập ốm vừa phải là được."
Tái Côn Lôn nói:
"Nói như thế, cả ba đều đúng ý em. Anh xin hỏi thêm: Em thích người lẳng lơ hay thích người thật thà?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Lẽ dĩ nhiên lẳng lơ vẫn hơn. Nằm cạnh một người thật thà, chả thích thu ùtí nào, thà ngủ một mình còn sạch sẽ. Em bình sinh sợ nhất đàn bà thực thà."
Tái Côn Lôn lắc đầu nói:
"Nói như thế cả ba đều ngược lại với ý em rồi"
Bán Dạ Sinh nói:
"Xin anh cho biết do đâu mà anh nói rằng ba cô này đều thật thà".
Tái Côn Lôn nói:
"Chắc không cần phải nói nhiều về ba cô này. Nói chung ba cô rất đẹp, nhưng hiếu dâm thì không hiếu dâm cho lắm."
Bán Dạ Sinh nói:
"Không sao đâu anh. Đàn bà chỉ cần đẹp, còn thói hiếu dâm thì có thể dạy được. Không dấu gì anh, vợ em lúc mới cưới cũng chân phương lắm, không biết hành dân là gì. Em chỉ huấn luyện vài hôm là là lẳng lơ. Ba cô kia chỉ cần đẹp thôi, còn chất phác thật thà thì em có cách sửa."
Tái Côn Lôn nói:
"Thôi cũng được. Có một điều anh cần hỏi em thêm là gặp người ta, em muốn chiếm ngay hay để thong thả vài tháng sau mới chiếm."
"Không dấu gì anh. lửa dục của em mạnh lắm, năm ba ngày mà không ngủ với đàn bà là em di tinh ngay. Huống chi em xa nhà đã lâu, lại không đến lầu xanh thì làm sao chịu nổi. Không gặp được người đẹp thì cũng ráng chịu đựng, chứ đã gặp người hợp nhãn rồi, làm sao có thể dằn".
Tái Côn Lôn nói:
"Như vậy thì chỉ được một người thôi, hai người kia con nhà khuê các, muốn chiếm ngay không được đâu. Còn người đẹp nhà nghèo, dễ xong việc hơn. Thường khi anh không có đi làm ăn ở xóm nghèo, chẳng qua vì đã hứa lo cho em việc này nên lúc nào cũng không quên, bắt luận ngày đêm, hễ gặp phụ nữ là phải nhìn cặn kẽ. Hôn đó đi đường, anh ngẫu nhiên thấy người đẹp này ngồi trong nhà, bên cửa treo bức sáo tre, nên không nhìn thấy rõ, chỉ thấy nàng má đào, da trắng, lấp ló mỷ miều như một bức tranh tố nữ treo sát rèm, phất phơ trước gió. Anh mới dừng lại, không đi nữa. Đứng một lúc thì thấy một người đàn ông từ trong nhà đi ra, người này xấu xí thô tục, quần áo lam lũ, trên lưng quảy một bó tơ ra chợ. Anh bèn dọ hỏi hàng xóm, thì người ta nói gã ấy họ Quyền, vì tính thật thà chất phác, nên gọi Quyền Lão Thực. Người đàn bà kia chính là vợ gã. Anh còn sợ cách rèm nhìn không kỹ, nên vài ngày sau, lại đi qua nhà nàng, nàng vẫn ngồi bên trong, người rất đẹp".
Bán Dạ Sinh nói:
"Chẳng lẽ nhà nghèo dễ bắt nạt, còn nhà giàu sang thì thì mình không dám động đến hay sao?"
Tái Côn Lôn nói:
"Ở đời, ngoài việc này ra thì bất việc gì nghèo cũng dễ ăn hiếp, giàu thì không. Chỉ có mổi một việc là gian dâm đàn bà thì trái lại mà thôi, có nghĩa là giàu thì có thể lợi dụng được, mà nghèo thi không.
Cho nên anh thừa lúc nàng vừa buông rèm là xông vào nhà. Anh ngỏ ý địng buôn tơ, nàng bảo chồng nàng mới đi khỏi, nhưng nếu muốn xen hàng thì trong nhà có đủ cả, chỉ cần lấy ra thôi. Miệng nàng trả lời như thế, nhưng nàng vẫn chẳng động. Anh bèn hối nàng đem tơ ra cho mau để có dịp ngó tay chân của nàng. Ôi chà, ngón tay búp măng, vừa thon vừa nõn. Còn đôi chân thiệt nhỏ không quá ba tấc, để tự nhiên không mang giầy cao gót. Tay chân nhìn đã xong, nhưng còn da thịt trong người thì chưa có thể trông thấy được, chưa biết đen trắng thế nào. Anh mới nghĩ ra một cách. Sẵn phía trên kệ còn một mớ tơ lụa, anh nói với nàng tơ nàng đưa cho anh xem không được tốt, yêu cầu nàng cho xem tơ ở trên kệ. Nàng bằng lòng chiều khách, với tay lên lấy. Em nên nhớ hồi này trời nóng, nàng mặc áo lụa mỏng. Khi nàng giơ tay lên thì hai tay áo tụt xuống tận vai, không những để lộ hẳn đôi tay, mà ngay cả cặp nhủ hoa ở trước ngực cũng ẩn ẩn hiện hiện, quả thật trắng như tuyết, bóng như gương, nõn nà như phấn. Thấy nấn ná lâu không tiện, anh đàng mua bó tơ rồi về.
Bây giờ anh hỏi em người như vậy đã được chưa?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Người như vậy mười phân vẹn mười rồi, có gì mà không thích, có gì mà không muốn. Có điều làm sao câu được nàng?"
Tái Côn Lôn nói:
" Không khó. Để anh đem theo ít nén bạc, em cùng đi với anh. Đợi chồng nàng đi khỏi, mình sẽ theo cách vừa rồi xông vào nhà mua tơ. Bấy giờ là lúc em quyết định có vừa ý hay không. anh ngĩ nếu em yêu nàng thì không lý nàng chẳng yêu lại. Suốt ngày ở với thằng chồng quê kệch, lù lù đù đù thì còn chút thú vị gì, nay bỗng nhiên gặp em, há tránh khỏi động lòng. Em thử thả lời ong bướm với nàng xem. Nếu nàng không phản đối,anh sẽ tính cách cho em, chắc trong vòng ba ngày là xong. Chừng được rồi, nếu em muốn ăn ở thành vợ chồng lâu dài anh sẽ lo chọ"
Bán Dạ Sinh nói:
"Nếu được vvậy, em mang ơn anh nhiều lắm. Có điều em thắc mắc là anh mưu thần cước quỷ như thế, trèo tường leo vách tài giỏi như thế, việc ở đời có cái gì khó với anh đâu, thế nhưng tại sao vợ thằng bán tơ anh tính được, còn việc hai cô kia lại gác một bên?"
Tái Côn Lôn nói:
"Bọn nhà giàu nhất định là có năm thê bảy thiếp, chồng ngủ với cô này thì các cô kia chịu cảnh phòng không. Người xưa có câu "Bão noãn tư dâm dục" (hễ ăn no mặc ấm rồi là nghĩ tới chuyện dâm dục) ý nói khi đã no ấm, không phải lo gì khác, thì người đàn bà chỉ nghĩ đến chuyện ấy mà thôi, và khi nghĩ đến không còn cách nào nữa, nếu có thằng đàn ông nào chui lọt được vào thì tha hồ. Muốn kiếm chưa chắc là được, nay được rồi làm sao có thể nhả ra. Cho dù chồng có bắt quả tang thì cũng đành chịu, bởi vì đưa lên quan thì mất thể diện, còn đem giết, chẳng lẽ lại đi giết một mình tên dâm phu, vì vậy đành giả đò tai điếc mắt đui cho gian phu có đường thoát thân. Đối với bọn nghèo nàn thì khác, đêm đêm vẻn vẹn chỉ có một vợ để ôm ấp, mà người vợ thì đừng nói chi bận lo ăn lo mặc không xuể, còn tâm trí đâu mà nghĩ đén chuyện gian dâm, ngay như có ý gian dâm, muốn hẹn hò với trai đi nữa thì chỗ đâu ma øân ái. Lỡ chồng bắt gặp thì người chồng nghèo hèn này có biết gì đâu là thể diện, có nghĩ gì đến ân tình đâu, nếu không đưa lên quan thì cũng chém chết cả đôi gian phu dâm phụ. Thế mới biết, chuyện phong lưu bọn nghèo tuyệt đối không thể xúc phạm, còn bọn giàu thì lại rất dễ bắt nạt."
Bán Dạ Sinh nói:
"Lời anh nói rất đúng, nhưng tại sao việc anh làm hôm nay lại trái với ý kiến hôm kiả"
Tái Côn Lôn nói:
"Không phải việc anh làm và lời anh nói trái ngược nhau đâu, chẳng qua trường hợp của người này khác với trường hợp của hai người kia. Đối với người này thì có cách, mà đối với hai người kia thì không thể làm ngay được."
Bán Dạ Sinh nói:
"Nay thì em ưng ý người này rồi, còn hai người kia thế nào, xin anh đừng ngại nói ra để em được biết tấm lòng tốt của anh đối với em."
Tái Côn Lôn nói:
"Hai người kia, một người trên hai mươi tuổi, một người mới mười sáu, mười bảy, bên nhà là chị em họ cùng giòng ông nội, với bên chồng là chi em bạn dâu. Nhà chồng đời đời làm quan, riêng chồng của họ thì không phải là cử nhân, tiến sĩ, mà chỉ là hai cậu tú nổi tiếng dâm dục, chả lo học hành gì cả. Người anh tên Ngọa Vân sinh, vợ là cô nàng ngoài hai mươi tuổi, lấy nhau đã được bốn năm, người em tên là Ỷ Vân sinh, vợ là cô nàng mười sáu mười bảy tuổi, lấy chưa được hơn ba tháng. Cả hai cô nhan cùng giống với người đàn bà vừa nói. Họ lại cũng thật thà, mỗi lần ân ái với chồng thì cứ nằm trơ ra, miệng cũng không hít hà, có vẻ không thích. Vợ thì không hiếu dâm, chồng thì lại không năm thê bảy thiếp, đêm nào cũng chỉ vợ chồng một phòng thôi.
Thế nên, không nên tính chuyện gì vói hai người ấy, nếu muốn tính chuyện gì thì cũng phải có đủ trăm phương ngàn kế làm thế nào cho họ động hứng, lại phải đợi khi nào chồng họ đi vắng thời mới ra tay được, mà muốn như vậy thì cũng mất một hai tháng. Trường hợp người đàn bà bán tơ vừa nói được cái thuận lợi là thứ nhất dễ gặp mặt, thứ hai chồng thường đi vắng, lại hiếu dâm nên dễ được."
Bán Dạ Sinh nghe Tái Côn Lôn nói về hai cô nàng như thế thấy có đôi phần giống với người mình đã gặp hôm trước, trong bụng không bỏ qua được, nên mới nói tiếp:
"Đã đành chủ trương của anh không sai, nhưng còn có chỗ chưa nhìn ra. Anh nói hai cô ấy thật thà, không dâm đãng, nên mình khó ra tay. Em nghĩ trong lúc làm tình, có thể bửu bối chồng quá nhỏ, tinh lực yếu kém, người vợ không cảm thấy khoái lạc, nên mới ra nông nổi như thế. Nếu gặp được em, chắc hai người thực thà kia sẽ không còn ỳ ra được nữa."
Tái Côn Lôn nói:
"Anh thấy dương vật của hai chàng kia cũng không nhỏ đâu, tinh lực cũng không yếu kém đâu,chẳng qua so với những dương vật cực thô cực to, cực dài thì không bằng thôi. Anh có điều này đang định hỏi em là em say mê sắc dục như thế, chắc là phải dựa vào một bản lĩnh như thế nào. Xin hỏi dương vật của em bao lớn, tinh lực đủ sức đến đâu, hãy nói cho anh xem tài nghệ của em cao thấp thế nào, có như vậy anh mới an tâm lo liệu cho em".
Bán Dạ Sinh vui vẻ nói:
"Anh khỏi lo điều này, không phải em nói khoác, chứ tinh lực của em sung mãn, bảo bối của em dịp nào cũng ứng phó nổi, cho dù nàng nào sung sức thế mấy, gặp em sẽ được thả cửa no say".
Tái Côn Lôn nói:
"Như thế thì tốt lắm. Em thử nói sơ lược cho anh nghe xem, thường khi ăn nằm với phụ nữ, em đại khái làm được đến đâu mới nghỉ?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Không đếm được đâu, mà cũng ít khi đếm lắm. Khi làm tình với phụ nữ em không theo nguyên tắc nào cả, thành ra không rõ làm được bao nhiêu cái"
Tái Côn Lôn nói:
"Làm được bao nhiêu cái không nhớ, còn làm được bao lâu, được ấy trống canh chắc nhớ chứ?"
Bán Dạ Sinh thực sự chỉ làm được nửa canh mà thôi, nhưng vì sợ Tái Côn Lôn chê ít mà mượn cớ từ chối, nên mới thêm nửa canh cho tròn số.
Sinh nói:
"Sức em có thể chịu nổi một canh, nếu rán thêm một chút, có thể kéo dài mấy khắc nữa cũng không biết chừng".
"Nói như thế thì tinh lực của em cũng vào hạng bình thường, chưa thể gọi là cao cường. Cái sức đó thì dùng trong nhà thì được, chứ ra ngoài e chưa nổi".
Bán Dạ Sinh nói:
"Xin anh đừng qyá bận tâm, hôm trước em có mua được ở đằng kia một loại thuốc cường dương thật tốt. Chẳng qua bây giờ không có làm ăn gì, anh hùng không đất dụng võ nên để vậy đấy thôi, chớ khi nào cờ đã đến tay, lúc lên giường, em chịu khó bôi chút ít thuốc là có thể làm đến đâu cũng được."
Tái Côn Lôn nói:
"Thuốc cường dương tuy giúp cho dương vật kéo dài dương mãnh, nhưng không thên kích thước. Nếu có được dương vật to lớn mà dùng thêm thuốc thì chẳng khác nào người có tài lúc đến trường thi mà uống chút nhân sâm, tinh thần sẽ càng thêm minh mẫn, bài vở chu toàn, nếu dương vật nhỏ bé mà dùng thêm thuốc cường dương thì cũng như cậu tú bụng thì rỗng tuếch, vô trường thi tuy uống thật nhiều nhân sâm mà vẫn không trả bài nổi. Nếu chỉ mong được kéo dài thời gian mà không kể đến thực chất, khác gì ngồi lâu trong phòng thi, dẫu đến ba ngày ba đêm cũng chẳng ích chi. Huống chi thuốc cường dương phần nhiều đều là gạt người, đâu rõù hiệu nghiệm thật hay không. Nay anh không cần biết em đã có dùng thử qua chưa, mà chỉ muốn hỏi dương vật của em thực sự bao to, dài được mấy tấc, em hãy nói anh nghe".
Bán Dạ Sinh nói:
"Không cần nói làm gì, chỉ biết không phải nhỏ là được".
Tái Côn Lôn thấy Sinh không nói gì, bèn thò tay định tuột quần Sinh để xem.
Bán Dạ Sinh vẫn né tránh không chịu.
Tái Côn Lôn nói:
" Nếu thế này thì anh không dám giúp em nữa đâu. Tinh lực của em đã không gọi là mạnh mà dương vật của em cũng nhỏ nữa, lỡ mà có trục trặc, người ta không những đã chán ngắt mà còn kêu la rằng em cưỡng dâm là khác. Chuyện xé to ra có phải là anh hại em không."
Bán Dạ Sinh nghe Tái Côn Lôn nói có vẻ tha thiết, nên cười đáp:
"Dương vật của em coi cũng được. Chẳng qua giữa thanh thiên bạch nhật mà bày vạch trước mặt bạn bè, e khiếm nhã. Nay anh muốn xem, em đành chiều ý vậy"
Nói xong Bán Dạ Sinh bèn tuột quần , móc dương vật nhỏ nhỏ xinh xinh của mình ra, rồi một tay bợ, một tay chỉ cho Tái Côn Lôn xem.
Sinh nói:
"Đây là dương vật của em, mời anh xem."
Tái Côn Lôn ghé sát lại nhìn cho kỹ, rồi ngước mắt nhìn mặt của Bán Dạ Sinh hồi lâu không thốt nên tiếng nào.
Bán Dạ Sinh nghĩ rằng có lẽ Tái Côn Lôn ngạc nhiên khi trông thấy dương vật quá lớn của mình chăng, nên nói:
"Lúc nó mềm và teo lại mà còn như thế, chừng nó cương lên thì phải biết."
Tái Côn Lôn nói:
"Lúc nó mềm và teo là như thế, chừng nó cứng lên thì thế nào nữa, chắc em cũng biết rồi. Thôi, em hãy cho nó vào trong đi".
Vừa nói xong bất giác Tái Côn Lôn bụm miệng lại, rồi phá lên cười sằng sặc mà rằng:
"Này em, sao em không tự luợng sức mình như vậy. Dương vật thế đo, tinh lực thế đó chỉ đủ đẻ giữ cho vợ nhà không lang chạ thôi, em đừng mơ tưởng điên cuồng xằng bậy đến việc đòi làm nhục đàn bà con gái nhà người ta. Cũng may mà hôm nay anh xem kỹ, nếu không biết bộ phận của em dài ngắn, to nhỏ cứ đem đại đi đối phó với đời, chẳng khác nào người gầy ốm đòi khoác cái áo rộng thùng thình. Đàn bà họ bực mình thành cáu giận cũng kệ đi, nhưng ngại em trong bụng oán anh lo cho em không hết lòng, tìm người có âm hộ quá rộng cho em nên làm ăn không ra trò trống gì. Tíng anh ưa nói thẳng, nếu có chạm sự thật thô lỗ em đừng buồn. Từ đây về sau, nếu em cần tiền xài, cần quần áo mặc, anh sẽ sẵn sàng lo cho em, còn việc này thì anh xin chịu".
Bán Dạ Sinh nghe Tái Côn Lôn nói quyết liệt, biết là việc không thành. Lại nghĩ rằng tiền bạc, quằn áo Tái Côn Lôn hứa cung cấp đều toàn là của ăn cắp, lấy về xài chỉ mang họa mà thôi. Sinh nói:
"En ở bước đường cùng, nhưng tiền bạc đem theo chưa hết, quần bộ áo vải cũng còn đủ mặc, không dám để anh tốn kém."
Tái Côn Lôn lại an ủi vài câu rồi kiếu từ. Bán Dạ Sinh cụt hứng hẳn, cũng không còn lòng dạ nào để cầm khách, bèn tiễn Tái Côn Lôn ra cửa.
Thất vọng như vậy, Sinh đã biết ăn năn hối cải hay chưa? Đừng nói chi độc giả, ngay tác giả cũng chưa biết, để hạ hồi sao. Chỉ biết rằng khi ấy lòng tuy buồn, nhưng tư cách chưa đến nỗi nào, Sinh vẵn còn có thể là con người tốt.
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:01 AM.
Hồi 7
Giận đất trời, tiên thiên bất túc
Gặp thầy cải tạo, uốn gối khẩn cầu
Lại nói về Bán Dạ Sinh, từ khi nghe Tái Côn Lôn nói mấy câu là tiêu tan hết mọi hứng thú, thì chẳng khác người chết, biếng ăn biếng nói, ngồi thui thủi một mình trong nhà trọ. Sinh thầm nghĩ:
"Mình đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi, những việc gì khác mình cũng đã thấy nhiều. Mình nghĩ trời sinh muôn vật đều giống nhau, vậy mà anh ấy vừa rồi lại nói tất cả những dương vật mà anh ấy nhìn thấy không có dương vật nào không lớn hơn dương vật của mình. Như vậy dương vật của mình thuộc loại bỏ đi, còn cần đến để làm gì. Có điều lúc mình ăn nằm với vợ, vợ mình luôn luôn có khoái cảm, ngay như bọn kỹ nữ, a hoàn khi ăn nằm với mình cũng đều rên rỉ, đê mê cả. Nếu không phải dương vật của mình đã khiến cho họ khoái cảm như thế, thì chẳng lẽ tự họ có thể rên được, đê mê được hay sao. Bảo rằng dương vật của mình không xài được, tại sao trước đây xài dược mà bây giờ thình lình không xài được nữa. Thế mới biết lời anh ấy không thật, chỉ là cái cớ để anh ấy từ chối thôi."
Sinh bán tín bán nghi một lúc, lại nghĩ quấy nghĩ quá một lúc, bỗng chợt hiểu ra, nói:
"Không phải nhủ thế. Âm cung của vợ mình lạ thật. Dương vật của mình to bao nhiêu thì nó rộng bấy nhiêu, dương vật của mình dài bao nhiêu là nó sâu theo bấy nhiêu, ngắn thì đi với cạn, nhỏ thì đi với hẹp, cái nọ vừa với cái kia, không thiếu không thừa, cho nên mới thấy khoái chẳng khác nào như ráy lỗ tai, lỗ tai nhỏ thì dùng que nhỏ mà ráy tai thì thấy thích, lỗ tai to mà vẫn dùng que nhỏ thì làm sao mà thích được. Hôm trước, Tái Côn Lôn có nói với mình là người đàn bà trong bụng không sướng mà ngoài miệng giả đò rên, biết đâu bọn kỹ nữ vì được mình ban ân huệ nhiều mà không thể không chiều chuộng mình, biết đâu trong bụng họ không đã mà ngoài miệng cứ rên cho mình vui cũng không biết chừng. Rên có thể giả được thời có lý nào đê mê không giả bộ được.
Những lời lẽ Tái Côn Lôn nói với mình, không câu nào không thuộc loại thuốc đắng giả tật, mình không thể không nghe. Anh ấy cũng là đàn ông con trai, hôm trước bị ảnh cười cho, xấu cả mặt mày, không biết trốn đâu, nay lỡ mình đang ân ái nửa chừng với người ta, bị ảnh giũa cho mấy câu, chừng đó không biết phải làm sao, không biết nên tự động rút ra hay nên để cho người ta hất xuống".
Từ đó về sau, Sinh không còn nghĩ đến chuyện gió trăng nữa mà quyết chí làm người tử tế, chỉ mong đỗ đạt kiếm ít tiền cưới một cô trinh nữ làm thiếp về hầu hạ mình, không phải hao hơi tổn sức đi cầu lụy ai.
Tính như vậy, quả nhiên kể từ ngày ấy, Sinh vứt bỏ mọi thú nhàn tản, quyết chí học hành, trông thấy đàn bà con gái đến dâng hương, không những không nhìn mà khi gặp mặt cũng lẫn tránh, lại sợ những lúc khí lời oi ả nóng bức, ăn mặc đơn bạc, họ trông thấy sẽ cười thầm. Còn lúc đi đường gặp phụ nữ thì cúi đầu mà đi, không nói lấy một lời.
Cũng may, chỉ làm ông cụ non được có mấy hôm. Nửa tháng sau đó, đã bắt đầu thấy có biến dạng rồi.
Chỉ dấu sở đoản của mình là dương vật không để cho phụ nữ trông thấy, còn sở trường thì đem khoe hết với mọi người như trước.
Một hôm, đang đi trên đường, Sinh bỗng thấy một thiếu phụ đưa tay vén rèn, lộ nửa mặt hoa, nói chuyện với một người đàn bà nhà đối diện. Sinh từ xa đi chậm hẳn lại, có thể nói người ta được ba bước thì Sinh mới bước được một mà thôi. Sinh cố ý đi chậm để nghe nàng nói, để mãn nhãn dung nhan của nàng. Ôi âm thanh có thua gì giọng tiêu tiếng sáo, vừa rõ vừa hay, bổng trầm đúng lúc, lời nói đã thốt ra mà dư âm vẫn còn xoáy bên tai không dứt. Khi Sinh đến trước cửa nhìn kỹ thì thấy dung mạo của nàng giống hệt như lời của Tái Côn Lôn đã kể, cũng rực rỡ như viên ngọc chói lòa, cũng xinh tươi như bức tranh tố nữ phất phơ bên rèm. Sinh bán tín bán nghi:
"Người mà anh ấy đã nói hôm trước há chẳng phải là người này sao"
Nghĩ xong, Sinh đi quá vài căn nhà rồi cố ý hỏi người hàng xóm:
"Ở đây có người bán tơ tên Quyền Lão Thực, không biết nhà anh ta ở đâu".
Người hàng xóm nói:
"Anh đi quá rồi, chỗ người đàn bà nói chuyện sau bức rèm là nhà anh ta đấy:.
Bán Dạ Sinh biết là đúng rồi, bèn quay lại nhìn cho kỹ rồi trở về chỗ trọ, trong bụng nghĩ:
"Lúc trước Tái Côn Lôn tả cho mình nghe sắc đẹp của nàng, mình chưa tin, chỉ cho rằng tuy anh ấy nói vậy nhưng chưa chắc đã biết rành, nào dè mắt anh ta quả là mắt thần. Nàng này coi được lắm. Còn như hai cô ở nhà kia lẽ dĩ nhiên là khỏi phải nói rồi. Có được người đẹp hương trời sắc nước thế này, lại có người bạn hiệp sĩ hết lòng giúp đỡ thế kia, vậy mà chỉ vì thằng nhỏ không ra chi mà lỡ cả ba dịp tốt, không làm ăn được gì thật là đáng tức đáng hận biết bao".
Buồn rầu một lúc, Sinh khóa trái cửa phòng lại, rồi trạch quần kéo dương vật ra. Sinh nghĩ tới nghĩ lui, bất giác cơn giận đùng đùng, oán trời trách đất khóc lóc một hồi rồi còn muốn lấy dao bén cắt phứt đi cho rồi, cho đáng kiếp hữu danh vô thực.
Một hôm Sinh bước ra phía trước cửa thì thấy trên vách có dán tờ một yết thị mới tinh, mà lời lẽ khác hẳn với những tờ yết thị để quảng cáo đã dán trước. Đó là một bài thơ tứ ngôn tuyệt cú. Thì ra ông trời thấy Sinh khóc lóc thảm thiết, nên đặc biệt sai một vị tiên xuống trần để tiêu sầu giải vận cho Sinh. Bài thơ như sau:
Thiên tế chân nhân
Lai phòng thọ thuật
Năng sử vi đường
Biến thành cự vật.
Có nghĩ:
Tiên ở trên trời
Dạy chuyện phòng the
Vật đang bé nho?
Thành thứ thật to.
Bài thơ viết bằng đại tự Ở mặt trước, còn ở mặt sau chỗ khoảng trống có ghi hàng chữ nhỏ:
Kinh quá thủ địa tạm ngụ mỗ hiệu, mỗ phòng, nguyện thọ giả tốc lai tứ cố, trì tắc bất cập kiến hĩ.
Có nghĩa:
Đi qua nơi đây, tạm ngụ phòng mấy, số mấy tìm sẽ có người dạy cho, đến trễ sẽ không gặp.
Bán Dạ Sinh đọc đi đọc lại mấy lượt bài thơ mặt trước và hàng chữ ở mặt sau, bất giác trong lòng kinh hoảng, rồi phát lên cười sặc sụa. "Có việc lạ lùng này ư? dương vật của mình nhỏ, không dám đem ra nói, vậy mà có bậc dị nhân đến làm phép cho mình sao?"
Rồi cứ thế chạy bay vào về miếu cũ dùng làm nơi tạm cư, lầy mấy lạng bạc vào khay làm tiền lễ ra mắt rời khiến gia đồng bưng theo, rời tìm đến địa chỉ nhà trọ dị nhân. Bán Dạ Sinh vào phòng, thấy thuật sĩ là một ông lão nét mặt hồng thuận như hài nhi mà tóc thì bạc phơ như lông hạc, tướng mạo rất dị thường. Thấy Sinh chắp tay bước tới, thuật sĩ bèn hỏi:
"Tôn huynh quá bộ lại đây có phải muốn được truyền thuật phòng the không?"
Bán Dạ Sinh đáp:
"Dạ phải"
Thuật sĩ hỏi:
"Tôn huynh định học cho mình hay cho người?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Xin hỏi, theo ý lão tiên sinh thì học cho mình là thế nào, mà học cho người là thế nào?"
Thuật sĩ nói:
"Nếu chỉ cung phụng cho người đàn bà được khoái cảm còn mình thì không cần, trong trường hợp này, thuật phòng the dễ truyền nhất. Chỉ cần uống thuốc cho xuất tinh chậm, lại bôi thuốc lên dương vật cho nó tê dại như khúc sắt, tự mình không còn biết khoái cảm gì, xuất tinh cũng thế, không xuất cũng đặng, ta gọi đó là học cho người.
Còn như nếu muốn chính mình và người đàn bà cùng thỏa thích, âm vật khoái cảm mà dương vật cũng khoái cảm, rời nhau ra hai bên như muốn chết, đẩy vô một cái, hai bên như sống lại, như thế mới gọi là giao hoan, cũng gọi là thủ lạc, có điều khoái cảm đến cực độ rồi thì không khỏi xuất tinh, mà khi xuất tinh thì đàn bà ra sau đàn ông ra trước. Muốn cho người đàn ông đê mê mà hãm không ra, người đàn bà càng ra càng đê mê, đó là một phương thuật khó nhất, trước tiên phải bỏ công rèn luyện thuật cho đạt được tám chín phần kết quả, rồi sau lại dùng thuốc để trợ lực thì mới thập phần hoàn hảo. Tôn huynh nếu muốn học thuật này thì phải theo tại hạ vân du vài năm rồi từ từ cảm ngộ, chớ không thể một sớm một chiều mà học được".
Bán Dạ Sinh nói:
"Bình thường thuật phòng the chỉ giúp ái ân lâu dài, chứ không thể làm cho dương vật to ra. Vừa rồi thấy trong thiếp cáo có ghi tám chữ "năng sử vi dương biến thành cự vật" (có thể cải dương vật nhỏ trở thành lớn) nên có ý đến nhờ lão tiên sinh chỉ dạy. Xin lảo tiên sinh cho biết làm thế nào để được như vậy."
Thuật sĩ nói:
"Có những cách làm khác nhau nhưng đại để đều phải phát xuất từ gốc. Thứ nhất phải xem ni tấc của dương vật vốn như thế nào, thứ hai phải biết là ngoài ni tấc ấy cần tăng thêm bao nhiêu nữa, thứ ba phải nắm chắc là chịu nổi hay không chứ khong thể tùy tiện làm bừa."
Bán Dạ Sinh nói:
"Thói thường to đến cỡ nào, nhỏ như thế nào, làm to thêm nhiều như thế nào, to thêm ít như thế nào, chịu nổi là sao, không chịu nổi là sao, nay lão tiên sinh chỉ rõ cho đệ tử biết để chọn đường mà đi".
Thuật sĩ nói:
"Nếu dương vật không ngắn cũng không nhỏ lắm, mà muốn nó dài thêm, to thêm chút ít thì dễ, không cần có chịu nổi hay không. Chỉ bôi chút ít thuốc lên cho nó không còn phân biệt được nóng lạnh, không còn biết khoái cảm, rồi dùng thuốc xông và tẩy. Cứ mổi lần xông là một lần tẩy, một lần vò, một lần nắn. Xông cho nó chắc, tẩy cho nó ngứa, vỗ cho nó to, nắn cho thêm dài, sau ba ngày đêm so thêm sẽ dài và to thêm một phần ba, làm được như thế sẽ khoái lạc vô cùng, không còn nghi nghờ vào đâu được, cho nên không cần thiết có chịu nổi hay không
Còn nếu muốn cho dương vật vốn nhỏ và ngắn, được to ra và dài thêm nhiều, -mà cách này thì sẽ có phương hại gân cốt-, thì phải hỏi xem đương sự có chịu nổi hay có dám liều hay không, nếu là người nhát gan không dám chơi trò nguy hiểm này thì thôi, còn nếu là tay chỉ biết chuyện trăng hoa, không màng đến tính mạng, thì tại hạ sẽ mạnh dạn cải tạo cho. Phép cải tạo như thế này:
Bắt một con chó đực và một con chó cái nhốt vào một căn phòng trống, cho chúng giao cấu. Đợi hai con nửa chừng chưa xong thì tách rời chừng ra. Duơng vật của chó là một vật cực nóng, thọt vào âm vật là to ra, dài ra gấp mấy lần, dù cho đã xuất tinh, cũng phải lâu lắm mới rứt ra được, huống chi là lúc còn đang dở dang. Đây chính là lúc dùng dao bén cắt ngay, rồi mổ âm vật của con cái để móc dương vật con đực, xẻ làm bốn cọng. Đồng thời, cấp thời bôi thuốc làm tê lên dương vật người , rạch sâu thành bốn đường, trên dưới và hai bên. Xong rồi nhét vào mỗi đường rọc một cọng dương vật chó. Cuối cùng bôi thuốc lên mau lành miệng. Điều cần yếu là không được làm rách ống dẫn tinh của chó để sau khỏi mang bệnh. Nếu mổ bộ phận chó không để sơ xuất thì không còn lo gì nữa, đọi hết tháng sau thì bên trong như có một sư hòa hợp nhuần nhuyển chẳng khác sữa với nước, không còn phân biệt được dương vật phần nào của người lúc chưa tháp , với khi đã tháp rồi nữa. Dùng dương vật đã được tái tạo này mà hành lạc với đàn bà thì nó khởi nhiệt nóng ran lên giống như của chó vậy. Lúc chưa dùng, so với lúc cũ nó đã dài và to gấp mấy lần rồi, lúc để vào rồi, so với lúc ở ngoài, lại dài và to thêm gấp mấy lần nữa, quả thật là một dương vật đẵ cải tạo bằng mấy chục lần dương vật chưa cải tạo, tôn huynh thử nghĩ xem bên trong âm đạo khoái cảm đến đâu, đàn bà sẽ thích thú đến đâu?"
Bán Dạ Sinh nghe đến đây, thì chẳng khác nào người chết muốn sốâng lại, miệng chưa kịp nói đồng ý thì gối đã quỳ xuống. Sinh nói:
"Nếu được như vậy, thì ơn này chẳng khác chi ơn cứu tử"
Thuật sĩ vội đỡ Sinh dậy, nói:
"Tôn huynh muốn học thì học, bày đại lễ làm gì?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Đệ tử tính hiếu dâm, không nữ sắc là không sống được. Chẳng may vì tiên thiên bất túc nên chí nguyện không thành. Nay gặp được bậc dị nhân, thật là duyên kỳ ngộ, nghìn năm một thuở, dám sao không quỳ xuống để thỉnh cầu".
Nói xong, Sinh bảo gia đồng mang lễ vật rồi quỳ xuống, tự tay dâng lên thuật sĩ, nói:
"Xin tạm coi đây là lễ bái kiến. Bao giờ cải tạo xong, xin hết sức hậu tạ, không dám phụ lòng".
Thuật sĩ nói:
"Việc này tuy nói là vậy, nhưng muời phần có đến chín phần không làm đượïc. Vì thế tại hạ không dám nhận phần lễ này"
Bán Dạ Sinh nói:
"Không việc gì không làm được, tiểu sinh vốn thích thú gió trăng, không màng đến mạng sống, nếu quả nhiên nhờ trời mà dương vật đang nhỏ ngắn có thể trở thành to và dài thì dĩ nhiên công đức ấy không nói làm gì, còn như lỡ mà việc không thành, tiểu sinh có chết đi nữa, thì cũng vui lòng cam chịu, không dám oán hận, mong lão tiên sinh bất tất phải đa nghi".
Thuật sĩ nói:
"Cách này tại hạ chưa làm qua. Không quen dám đâu mang sinh mạng con người ra thử. Tuy nhiên đây không phải là mối quan tâm của tại hạ. Thật ra, cải tạo xong rồi, có ba điều bất tiện có hại cho tôn huynh, nên không dám làm bừa. Xin nói ra đây từng điều một, nếu tôn huynh đồng ý, tại hạ sẽ xin vâng mệnh. Nếu trong ba điều, có điều nào tôn huynh không đồng ý, thì cũng đừng ép nhau làm gì".
Bán Dạ Sinh nói:
"Ba điều bất tiện là ba điều gì, xin nói cho nghe".
Thuật sĩ nói:
"Điều thứ nhất là cải tạo xong thì phải mất từ mười dến hai mươi ngày không được gần đàn bà. Nếu gần thì bên trong sẽ làm độc, dương vật của người và của chó sẽ tách ra, không những cái giả không xài được, ngay cái thật cũng hỏng luôn. Hồi đầu tại hạ có hỏi tôn huynh chịu nổi không chính là chịu nổi không hành lạc một thời gian, chứ không phải chịu nổi đau đớn.
Điều bất tiện thứ hai là cải tạo xong, thì chỉ phụ nũ tuổi hai mươi, ba mươi mới thích nghi nổi, còn những người dưới hai mươi, cho dù đã mất trinh nhưng chưa hề sinh đẻ, thì lúc giao hoan cũng khó khăn trở ngại lắm. Đến như các cô trinh nữ chưa hề xuất giá, thì khỏi phải nói, ráp vô chỉ chết, không chạy đâu cho khỏi. Vì vậy cải tạo theo phương pháp này rồi, thì cấm không được lấy vợ đầu hôn, không được ngủ với đàn bà trẻ tuổi, nếu không thì tội nghiệt.
Điều bất tiện thứ ba là cải tạo xong, thì sức lực hậu thiên có tăng lên, nhưng nguyên khí tiên thiên sẽ giảm bớt ít nhiều, không còn đủ để bảo đảm việc sinh con đẻ cái. Và cho dù có sinh đẻ được thì con cái bị yểu nhiều, sống được rất khó. Hồi đầu tại hạ có hỏi tôn huynh dám liều không, chính là dám liều chuyện này, tức là không lấy vợ đầu hôn, không sinh con đẻ cái, chứ không phải dám liều mạng, không sợ chết. Tại hạ nghĩ rằng tôn huynh là người chí khí, một là lửa dục quá nồng, ba tháng không ngủ với đàn bà không chịu nổi, hai là quá tham sắc dục, không bảo đảm sau này không ăn nằm với gái còn trinh, ba là tuổi quá nhỏ, sợ không sinh được con nối dõi, mà nếu có cũng không nhiều.
Cho nên phải biết đủ ba điều này rồi mới thấy khó khăn. Tôn huynh lúc đầu chỉ nghe nói tới mặt lợi, không biết mặt hại, nên hăm hở muốn làm ngay, bây giờ biết cả hai mặt lợi hại rồi, chắc là không dám thử liều."
Bán Dạ Sinh nói:
"Trong ba điều, tiểu sinh không nghi nghờ gì cả, xin lão tiên sinh yên tâm mà cải tạo giùm cho tiểu sinh".
Thuật sĩ nói:
"Sao có điều nghi ngờ mà tôn huynh khônh chịu nói rả"
Bán Dạ Sinh nói:
"Tiểu sinh nay ở đất khách đâu có giống như lúc ở quê nhà. Cho dù không hành lạc thì cũng ngày đêm phòng đơn gối lẻ, chẳng lẽ khi làm việc này rồi thì sẽ giao du với ai hay sao. Điều bất tiện thứ nhất đối với tiểu sinh không có gì trở ngại cả thì sao lại chịu không nổi.
Đàn bà ở đời này chỉ người vợ kết tóc là không thể không cưới đầu hôn, còn ngoài ra bọn tì thiếp thì đều không kể. Tiểu sinh đã cưới vợ rồi, đâu còn lo gì nữa. Huống chi trong đám nữ sắc, bọn gái đồng trinh là cực kỳ không xài được, việc đời không biết tí gì mà chuyện trăng gió cũng mù tịt, dính đến họ chẳng qua cốt được người đẹp mà thôi, có gì là khoái cảm. Muốn hành lạc thì phải là người ngoài hai mươi tuổi và dưới ba mươi, bọn này mới hiểu thế nào là Khởi, Thừa, Chuyển, Hợp, cũng như làm văn vậy, mỗi đoạn có cách làm của đoạn ấy, mỗi vế có cách đối của vế ấy, đâu phải như trẻ con làm thế nào cũng được. Điều bất tiện thứ hai e rằng không quan hệ gì tiểu sinh lại còn hợp với tiểu sinh nữa là đằng khác, như vậy có gì mà không làm được.
Nói về đường con cái, thì số tiểu sinh không con, có cắt đi cũng không có, mà không cắt đi cũng không có. Nếu vạn nhất trong số có con, thì bởi lúc ấy, nguyên khí sẽ vùng dậy và rồi sẽ sinh con đẻ cái đấy thôi. Điều mà lão tiên sinh nói, tiểu sinh chịu cũng chịu được, liều cũng liều được, điều mà lão tiên sinh cho là bất tiện thì tiểu sinh cho là điều rất tiện cả, mong lão tiên sinh đừng nghi ngờ gì tiểu sinh và hãy cải tạo giùm cho tiểu sinh".
Thuật sĩ nói:
"Ýù tôn huynh đã quyết, nhất định đòi làm cho được, thì tại hạ cũng không làm khó dễ làm gì. Như vậy cần phải chịn ngày lành, lại phải tìm một nơi yên tĩnh, hoặc ở đây, hoặc ở nhà tôn huynh, cốt sao đừng ai biết, bởi vì nếu có người biết, họ sẽ rình xem, ồn ào bất tiện."
Bán Dạ Sinh nói:
"Chỗ tiểu sinh phòng ốc chật hẹp, khách vãng lai lại phức tạp, để họ trông thấy bất nhã, khó làm việc, chi bằng đến chỗ trọ của lão tiên sinh vậy".
Hai người hẹn xong, thuật sĩ mới nhận tiền lễ, hỏi ngày sinh tháng đẻ của Bán Dạ Sinh rồi lấy tra lịch, chọn ba bốn ngày đều thuộc hành Hỏa cho hợp với công việc sắp làm, đồng thời chọn ngày nào không xung khắc với bổn mạng, rồi mới định lúc nào giải phẫu. Bán Dạ Sinh mừng rỡ cáo từ ra về.
Cái căn tạo nghiệt của Sinh đều bắt đầu từ đây. Thế mới biết thuật phòng the ở đời này không học được, đã học rồi thì tâm thuật sẽ bại hoại mà thôi. Kể ra từ hồi nào đến giờ thiên hạ không ai đi học thuật phòng the chỉ để phục vụ riêng cho vợ nhà làm chi.
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:01 AM.
Hồi 8
Ba tháng ở ẩn chốn này cam tâm chịu nhịn
Một phen học được thuật kia, mặc sức vẫy vùng
Sau khi chia tay thuật sĩ , Bán Dạ Sinh trở về nhà trọ, Nằm trên giường một mình, Sinh suy nghĩ, tưởng tượng không biết chừng cải tạo xong rồi thì sẽ thỏa nguyện đến đâu. Bất giác dâm hứng nổi lên, Sinh nghĩ thầm:
"Mình lâu quá không ngủ với ai cả, nên dục vọng bị đè nén, không phát tiết ra được, nếu chờ mãi đến lúc hoàn tất thì làm sao chịu nổi. Chi bằng mìng dâm dục một bữa, coi như là uống thuốc xổ trước vậy."
Nghĩ đến đây, Sinh không sao yên giấc được bèn bò dậy định đi tìm kỹ nữ, nhưng lại sợ đã trễ, họ bận khách không chịu tiếp. Sinh lại nghĩ hiện bên mình sẵn có phương tiện để dùng trong lúc cấp bách, sao không dùng đến, bèn gọi một gia đồng lên giường với mình để thỏa mãn thay cho phụ nữ vậy.
Theo hầu Sinh, có hai tên gia đồng, đứa tên Thư đồng, đứa tên Kiếm thao. Thư đồng mới muời sáu tuổi, nhờ biết chút ít chữ nghĩa nên được Bán Dạ Sinh giao cho coi sách vở, vì thế nên có tên là Thư đồng (ống sách). Còn tên gia đồng kia lớn hơn Thư đồng vài tuổi thì được gọi tên Kiếm thao (bao đựng kiếm), vì được giao giữ thanh kiếm cổ của cha ông Bán Dạ Sinh để lại. Mặc dù chân chúng đều lớn như chân tượng, cả hai đều có bộ mặt sáng sủa, xinh đẹp như con gái vậy. Kiếm thao có phần thực thà, không biết nũng nịu, nên mỗi lần giao hoan với nó, Bán Dạ Sinh không thích lắm. Trái lại, Thư đồng tuy ít tuổi hơn, nhưng liến, lại biết làm tình, khi giao hoan với Bán Dạ Sinh cũng õng ẹo như phụ nữ, lại cũng rên rỉ như khoái cảm, vì vậy Bán Dạ Sinh thích nó hơn. Đêm nay Bán Dạ Sinh không gọi Kiếm thao mà gọi nó lên giường để thỏa mãn lửa dục.
Thư đồng đợi Bán Dạ Sinh xong xuôi , mới hỏi:
"Bấy lâu công tử chỉ nghĩ đến đàn bà con gái mà không hề ngó ngàng đến đàn ông con trai, khiến tụi em bị bỏ xó. Đêm nay, không hiểu cao hứng thế nào, công tử lại thình lình đổi ý như vầy."
Bán Dạ Sinh nói:
"Đêm nay, có phải tao gắn bó với mày đâu, tao chia tay với mày đấy"
Thư đồng nói:
"Tại sao chia tay? Công tử nỡ nào đem bán em cho đành".
Bán Dạ Sinh nói:
"Tao nỡ nào đem bán tụi bay. Hai tiếng chia tay tao nói đây, không phải là tao chia tay với mày, mà dương vật tao chia tay với hậu môn của mày".
Thư đồng nói:
"Sao thế?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Mày biết mấy ngày nửa tao sẽ được cải tạo, dương vật của tao sẽ to gấp mười lần khi trước, chừng đó ngay âm hộ của đàn bà mà hơi nhỏ một tí cũng không xài được, nói chi hậu môn của tụi bay.
Tao với mày đêm nay lần chót, từ đây về sau sẽ không làm ăn gì được nữa, như vậy chẳng phải chia tay với nhau sao?"
Thư đồng nói:
"Nó chỉ nhỏ chút xíu thôi, sao phải cải tạo làm gì?"
Bán Dạ Sinh mới giải thích cho nó hiểu là giao hoan với đàn bà không giống như với đàn ông, họ thích to mà không thích nhỏ.
Thư đồng nói:
"Như, vậy cải tạo xong là công tử chỉ chơi đàn bà thôi, mà không cần tụi em nữa."
Bán Dạ Sinh nói:
"Đúng vậy"
Thư đồng nói:
"Công tử đi chơi gái đẹp, chắc cũng cần người theo hầu, xin cho em cùng theo. Nếu có thừa gái đẹp dùng không hết, xin công tử cho bớt cho em một người, để được nếm mùi vị phong lưu cho thỏa lòng bấy lâu nay theo hầu một ông chủ phong lưu".
Bán Dạ Sinh nói:
"Điều này cũng dễ. Chủ tướng no thì thủ hạ cũng không đói. Tao ngủ với chủ, thì mày ngủ với tớ, đừng nói một đứa, vài chục đứa, vài trăm đứa cũng có."
Thư đồng nghe xong mừng lắm, ra công chiều chuộng chủ cho đến kết cục khoái lạc mới thôi.
Ngày hôm sau, Bán Dạ Sinh lo sắm sửa mọi thứ, mua một con chó đực thật mập, thật mạnh, lại tìm một con chó cái tương xứng, mỗi con cột một nơi trong nhà trọ để nuôi, đợi đến ngày hẹn sai Thư đồng dắt qua, đồng thời cũng bảo Kiếm thao chuẩn bị sẳn rượu để mang theo.
Thuật sĩ vì phải truyền bí thuật, nên tìm một chỗ thật kín đáo, có đất trống nhiều, có phòng ốc rộng rãi, không ai qua lại lộn xộn, cửa nẻo đều đóng kín để dễ bề làm việv.
Thấy Bán Dạ Sinh qua tới thuật sĩ bảo Sinh bỏ dương vật ra rồi bôi thuốc tê lên, chuẩn bị cho cuộc giải phẩu. Bôi thuốc xong, Sinh không còn cảm giác gì cả, tưởng chừng như không có nó vậy. Sinh hơi an tâm, biết rằng lúc cắt sẽ không đau đớn lắm.
Lát sau, rượu mang đến, Sinh cùng thuật sĩ nhâm nhi, xem hai con chó giao cấu với nhau. Lúc nửa hồi cụp lạc, thì hai tên gia đồng nắm hai đầu dây kéo ghì chúng, còn thuật sĩ cầm dao chặt ngang. Chó đực kêu oăng oẳng, hai chân sau cố kẹp chặt âm hộ con cái như sợ bị chia cách, nào ngờ không xong mà dương vật của nó cũng bị mất rồi.
Thuật sĩ chặt xong, bèn vội vàng tiến hành thủ thuật như đã trình bày trước. Xong rồi hai người lại uống rượu.
Đến đêm. Bán Dạ Sinh ngủ nhờ trong nhà của thuật sĩ. buổi tối hai người có dịp trò chuyện và Bán Dạ Sinh cũng nghe thêm được nhiều thuật lạ chốn phòng the. Qua ngày hôm sau, Sinh mới về nhà tịnh dưỡng. Cũng may, Sinh đã qua được ba tháng chịu đựng, không nhìn đàn bà, không nghĩ đến chuyện dâm dục, ngay cả vật vừa cải tạo, Sinh cũng không thèm ngó, thèm rờ đến.
Đợi đủ một trăm hai mươi ngày mới tháo băng ra, sau khi rửa ráy sạch sẽ, Sinh mới nhìn kỹ. Bất giác cười to lên:
"Trông mi to lớn vĩ đại làm sao! cải tạo quả rất có hiệu lực, từ đây về sau mi mặc sức mà tung hoành trong thiên hạ"
Lại một vài hôm sau nữa, Sinh định đi tìm Tái Côn Lôn thì Tái Côn Lôn cũng vừa đến. Tái Côn Lôn nói:
"Lâu quá em ở nhà, không đi đâu, chắc là học hành tiến bộ nhiều".
Bán Dạ Sinh nói:
"Học hành thì đại khái cũng thế thôi, riêng có thuật phòng the thì tiến bộ nhiều".
Tái Côn Lôn nói:
"Khí lực của em đã yếu mà dương vật cũng không dài được bao nhiêu, anh khuyên em không nên để ý chuyện đó làm gì"
Bán Dạ Sinh nói:
"Anh nói sao, kẻ sĩ đi vắng ba ngày đã thấy có thay đổi, huống hồ gì anh em mình xa cách nhau đến ba tháng, chẳng lẽ không có gì đổi thay, để anh bỉ bạc như vậy".
Tái Côn Lôn nói:
"Cho dù có tiến bộ, thì cũng chỉ bôi bác đấy thôi, có gì đáng nói đâu. Cũng như người học võ nghệ, thân thể phải cao lớn, khí lực phải cường tráng, lúc bấy giờ học võ mới xài được. Còn như người cao không quá ba thước, khí lực không đến mười cân, cho dù có học thập bát ban võ nghệ, môn nào cũng giỏi, nhưng chỉ cầu may giết được tên trộm nhỏ là cùng".
Bán Dạ Sinh nói:
"Anh nói sai rồi, há không thấy trẻ con ba thước mà về sau thành bậc đại hán hay sao? há không nghe các bậc danh sư tay không có thể trừ ma bắt quỷ, vậy mà mới trông chẳng khác cô gái đồng trinh hay sao? chỉ có dương vật của người chết là có thể tiêu tan, không dài ra được chứ của người sống thì làm sao biết được là không dài, không to ra."
Tái Côn Lôn nói:
"Anh không tin như thế. Dương vật của trẻ con còn mười ba mười bốn tuổi, chưa xuất tinh, tuy mổi ngày một to ra, nhưng làm sao phát triển bằng của ngưòi ngoài hai mươi tuổi, bởi vì sự phát triển của nó chỉ tính bằng ti bằng hào, chứ đâu có tính phằng phân bằng tấc được".
Bán Dạ Sinh nói:
"Đừng nói ti hào, ngay cả phân tấc cũng không nhìn ra được, trừ phi nó to ra gấp mấy lần mới thấy lạ mà thôi".
Tái Côn Lôn nói:
"Đâu có chuyện vô lý như vậy. Ở đời này, chỉ có con người làm giàu bộc phát mà thôi, chứ dương vật thì làm gì bỗng dưng bộc phát được. Em đã nói vậy thì hãy vạch ra cho anh xem".
Bán Dạ Sinh nói:
"Lần trước đem khoe bị anh chê bai thậm tệ, em thề sẽ không cho ai xem nữa".
Tái Côn Lôn nói:
"Đừøng nói chơi, hãy mau cho anh xem. Nếu quả thật có tiến bộ chút nào, thì anh xin lỗi".
Bán Dạ Sinh nói:
"Nói bằng miệng nào ích gì. Tốt hơn anh nên tìm một việc hay hay cho nó làm, một là để thí nghiệm nó hai là để khuyến khích nó. Có nư vậy mới là người anh có lòng bồi dưỡng nhân tài".
Tái Côn Lôn nói:
"Đã thế, anh hứa sẽ chu tất việc đã nói với em hôm trước".
Bán Dạ Sinh nói:
"Nếu vậy, xin chớ chê như trước".
Bấy giờ trời bắt đầu vào đông, Sinh mặc áo bông quần cạp. Sinh sợ rằng quần áo mặc nhiều quá, cử động trở ngại, vạch ra xem không kỹ, nên nới thắt lưng lụa, nhét ạt áo vào rồi tuột quần. Hai tay bợ lấy dương vật, Sinh nói với Tái Côn Lôn :
"Có tiến triển chút nào không, mời anh xem thử".
Tái Côn Lôn lúc đứng xa còn hồ nghi, nhưng khi lại gần mà dòm, thì trố mắt le lưỡi tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên. Tái Côn Lôn hỏi Bán Dạ Sinh :
"Em làm sao mà dương vật tương đối bỉ ổi kia trở thành hùng tráng đến thế?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Em không biết tại sao. Từ khi bị anh nói khích, nó vùng vằng gồng lên suốt ngày đêm như nổi giận vậy, ngay em cũng không cản được".
Tái Côn Lôn nói:
"Chớ gạt anh. Trên lớp da có dấu dao, bốn phía lại có bốn lằn dài khác nhác màu. Như vậy đã dùng xảo thuật gì để cải tạo, em nói thiệt cho anh rõ."
Bán Dạ Sinh bị gạn hỏi đành đem chuyện gặp thuật sĩ dùng cẩu vật biến cải kể cặn kẻ cho Tái Côn Lôn.
Tái Côn Lôn nói;
"Lòng hiếu sắc của em kiên trì như thế, đủ để kế hoạch chỉ tiến không lùi. Đã không ngăn được, thôi để anh lo cho em xong việc".
Tái Côn Lôn bỏ đi dò la, ít bửa sau, tươi cười chạy về báo:
"Anh vừa hỏi người hàng xóm, người ta nói chồøng đi bán tơ ở xa, mười mấy bữa mới về. Bây giờ em đi cùng anh, tìm lời tán tỉnh nàng, chắc chỉ cần tỏ chút tình ý đằm thắm chắc được. Đến tối anh tìm cách đưa em lọt vào nhà, bảo đảm sẽ có tới mười mấy ngày để cùng nhau khoái lạc".
Bán Dạ Sinh nói:
"Trăm sự xin cậy nơi anh".
Thế là hai người ra đi, chẳng bao lâu đến tiệm. Giai nhân đích thân tiếùp khách, mặt không lộ vẻ gì.
Tái Côn Lôn nói:
"Tại hạ muốn mua ít cân tơ"
Người đàn bà trông hàng nói:
"Có thì đang có vài cân, không rõ ông đây có vừa ý không".
Bán Dạ Sinh nói:
"Tơ nhà cô chắc rất tốt, có khi lại còn quá tốt là khác, chỉ sợ học trò lỡ vận như tôi mua không nổi mà thôi".
Người đàn bà nói:
"Quan nhân quá lời, xin mời ngồi chơi, để tôi lấy tơ".
Tái Côn Lôn bảo Bán Dạ Sinh ngồi phía trên, mình ngồi phía dưới, phía trên gần chỗ người đàn bà, cho tiện ve vãn.
Người đàn bà đem ra một cuộn tơ trao cho Bán Dạ Sinh xem, nét mặt đoan trang bình thản không lộ ý gì cả.
Bán Dạ Sinh chưa cầm cuộn tơ đã bảo:
"Cuộn tơ này quá vàng, e không dùng được".
Nhưng khi cầm trong tay, lại nói với Tái Côn Lôn :
"Lạ thật, lúc nãy cô cầm cuộn tơ trong tay thì thấy màu vàng, bây giờ cầm đến tay tiểu đệ rời thì cuộn tơ lại thành trắng, không hiểu tại sao vậy".
Suy nghĩ một lúc, Sinh tiếp:
"Phải rồi, tay của cô nương đây trắng cho nên làm màu tơ hóa vàng, còn tay em đen, nên tơ vàng ửng trắng".
Người đàn bà nghe nói, liếc nhìn tay của Bán Dạ Sinh rồi đáp:
"Tay của quan nhân có đen đúa chút nào đâu".
Nói là nói vậy, chứ nàng vẫn chưa lộ tình ý gì.
Tái Côn Lôn nói:
"Tay của chú ấy so với của chúng tôi không thể nói là đen, nhưng so với tay cô nương không thể nói là trắng".
Người đàn bà nói:
"Đã nhận tơ thiệt trắng, sao các ngài lại không muả'
Bán Dạ Sinh nói:
"Đây là do tay tôi mà tơ hóa trắng, đủ rõ không phải trắng thật, thành ra muốn mua tơ nào trắng như tay cô nương mới đúng là hàng tốt. Xin cô nương lấy thêm hàng cho chúng tôi xem".
Tái Côn Lôn nói:
" Trên đời, làm gì có nổi thứ tơ trắng cỡ tay cô nưong đây. Chỉ cần bằng màu da mặt của chú là cũng đủ dùng".
Người đàn bà nghe xong lại đưa mắt nhìn Bán Dạ Sinh một lúc rồi cười nói:
"Chỉ sợ ngày nay trên đời không có nổi loại tơ trắng bằng thế".
Qúy độc giả có biết tại sao người bán tơ ban nãy lơ là, mà bây giời thình lình lại quan tâm không? Ấy là vì nàng cận thị, cách xa ba bước là không thấy rõ. Lúc đầu, khi Bán Dạ Sinh bước vào, chỉ tưởng là người mua tơ tầm thường, kịp đến khi nghe nói đến mấy tiếng học trò lỡ vận, mới biết là dân đọc sách, nhưng vẫn cho là kẻ tầm thường, không nhìn kỹ, bởi giương mắt ngó người chỉ mệt mà thôi; thế nên gặp đàn ông con trai, nàng ít khi nhìn ngắm. Nhưng phàm đàn bà cận thị thì số xinh đẹp lại đông, xấu xí ít, số thông minh đông, ngu muội ít.
Duy có điều là lòng ham chuyện mây mưa cũng như lòng tham sắc dục của đàn ông, đã làm tình là phải đến nơi đến chốn mà rất tích cực, chứ không lơ là. Về sau có hai câu tục ngữ:
Phụ nhân cận thị nhãn
Cán sự bất nọa lãn
Có nghĩa:
Đàn bà cận thi.
Làm tình không lười.
Nếu vốn là người đam mê sắc dục mà mắt lại còn có thể nhìn xa để trông thấy được trai đẹp, thì sao giữõ được lòng riêng khỏi động, cho tiết tháo được tròn. Cho nên ông trời khi tạo ra hình hài con người cũng có điều hay, là bắt họ phải có cặp mắt ấy để chỉ nhìn thấy chồng, còn ai khác kia dù có đẹp như Phan An, Tống Ngọc cũng không nhìn thấy rõ ràng từ xa. Như thế đời mới bớt đi được nhiều nghiệt chướng. Vì vậy, cho đến nay, người đàn bà cận thị phần lớn dễ vẹn được tiết tháo, ít làm bậy, chung quy cũng là nhờ cặp mắt cận thị.
Còn người đàn bà ban nãy, không phải chỉ khéo nói vài ba câu là đủ để nàng để mắt tới đâu, cho dù có đứng trước mặt nàng tán tỉnh đến tối, nàng vẫn coi như gặp đám mây mù. Thế nhưng không hiểu tại sao, nàng mới thấy tay, thấy mặt của Bán Dạ Sinh mà đã động lòng. Nàng nhìn Bán Dạ Sinh mà nói:
"Công tử có thật muốn mua hay không? Nếu có, trong nhà em có cuộn tơ tốt, để em lấy ra".
Bán Dạ Sinh nói:
"Chúng tôi có ý đến đây, chẳng lẽ không có thật tâm. Xin nương nương hiểu cho".br>
Người đàn bà vào trong nhà một látø, đã đem theo ra một cuộn tơ mà con hầu cũng ra, bưng trà mời khách. Bán Dạ Sinh cần chén uống mà chừa lại phân nửa, đưa đến chủ nhân như có ý mời cùng chung chén. Người đàn bà thấy vậy, nhìn Bán Dạ Sinh mà cười rồi trao cuộn tơ. Khi đón lấy, tay khẽ nắm lấy tay nàng. Ngoài mặt nàng vẫn bình thản, nhưng móng tay lại khẽ cào vào lòng bàn tay khách.
Tái Côn Lôn nói:
Cuộn tơ này tốt thiệt, mình mua cho rồi". Nói rồi móc mấy thoi bạc ra, trao cho Bán Dạ Sinh.
Bán Dạ Sinh lấy bạc trao lại cho nàng, nói:
"Bạc này đều đủ cân lượng, mời cô nương xem".
Người đàn bà nói:
"Bạc đã đóng nén, ngoài trông đẹp, không biết bên trong có tốt không".
"Nếu không chắc, xin cứ để lại cả bạc lẫn tơ. Tối nay tôi trở lại, có thì giờ ta cùng mở xem bên trong với nhau. Không dám nói ngoa, cái gì của chúng tôi cũng tốt, ngoái sao trong vậy."
Người đàn bà nói:
"Xin đừng ngại. Nếu trong ngoài tương xứng, thế nào mình cũng giao dịch về sau, lẽ nào lần một mà thôi."
Tái Côn Lôn thấy hai bên đôi mắt cùng liếc, đôi lòng cùng ưa, biết là việc thành quá nửa, cầm cuộn tơ lên rồi hối Bán Dạ Sinh về. Trước khi đi, Bán Dạ Sinh còn liếc người đàn bà ấy mấy lượt. Người đàn bà tuy không thấy rõ, nhưng cũng hiểu ý tứ rồi. Mắt nàng khẽ nhắm lại, vẻ như buồn mà chẳng phải buồn, nửa như vui mà chẳng phải vui.
Hai anh em đi ra ngoài bàn nhau:
"Việc này thành công kể như tám chín phần. Có điều không biết đêm nay đến cách nào đây?"
Tái Côn Lôn nói:
"Có anh bên cạnh, không khó gì cả, chớ có lo. Có điều nàng ban nãy nói gì, em có hiểu hết không. Sợ em nhìn được mà không biết có dùng được, nếu không làm cho nàng thỏa mãn thì chỉ được một lần thôi. Lời anh trước kia có phải bây giờ ứng nghiệm không? Em phải ráng, đừng để khảo hạch bước đầu bị nàng đánh rớt, chỉ lọt nổi đệ nhất trường, còn đệ nhị, đệ tam trương lại không chịu nổi."
Bán Dạ Sinh nói:
"Quyết không chịu thế. Nếu không tin, khi lâm sự anh việc ở đâu đó mà chứng kiến."
Hai người cười xòa, mong ngày chóng tàn, trăng mau mọc để còn chuẩn bị ra tay.
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:02 AM.
Hồi 9
Rành hiểu lẽ đời đâu cần gấp gáp
Cầu phần dư lạc lại được hưởng đầu
Lại nói về vợ của Quyền lão Thực, nhũ danh là Diễm Phương , vốn là người con gái từng ăn học, từ nhỏ đã biết đọc biết viết, trí tuệ thông minh. Đến tuổi mười sáu, có cậu học trò nhờ người mai mối. Cha nàng nghĩ rằng chàng rể tương lai tiến trình sáng sủa, nên thuận gả nàng. Nào ngờ cưới được một năm, thì người chồng yếu dần mà chết. Diễm Phương thủ tiết tròn năm, sau mới tái giá cùng Quyền Lão Thực. Người đàn bà này, lòng hiếu dâm, nhưng mặt đẹp đễ, nhu mì. Mỗi lần nghe đàn bà ai bị kết tội ngoại tình, nàng chỉ che miệng khẽ cười. Trong đám phụ nữ nàng thường tâm sự:
"Kiếp trước chị em mình vụng tu nên bị đọa làm đàn bà, khuê môn bất xuất. Không như nam nhân có sơn thủy để ngao du, có bằng hửu để đàm luận, phụ nữ bọn mình chỉ có mỗi việc làm trên giường với chồng là lạc thú. Ngay việc sắc dục trong nhà riêng cũng bị giới hạn, chỉ được một chồng một vợ, cha mẹ đặt để vào ai thì phải hành lạc với người đó, chồng cho phần nào thì được phần đó mà thôi, để mà đẻ con sinh cái. Đàn bà bị cấm không được bàn luận dâm tình. Ngoài chồng ra nếu còn giao du với người khác, thì tức là lỗi đạo, phạm lễ giáo, trái cương thường. Chồng mà biết được thì bị ăn đòn, còn người ngoài mà biết thì bị chê bai. Mà cho dù có bị đánh đập chửi mắng hay không bị đánh đập chửi mắng, có bị chê là dâm loàn hay được khen là chính chuyên, làm phận đàn bà thì chuyện dâm dục nếu không làm thì thôi, đã làm thì nên làm cho tới nơi tới chốn, mà hưởng đời được chút nào hay chút ấy, chớ có làm cẩu thả mà uổng phí xuân xanh một đời.
Đã chỉ biết có chồng thì lúc riêng tư, khi công việc lúc ban ngày của chồng xong rồi, hai người cứ cởi quần áo lên giường. Cứ thong thả ung dung, cho đến khi nào đạt cực điểm mới thôi,thế là đủ đền bù khó nhọc làm vợ rồi. Chứ cố vụng trộm với trai cho được, gấp gáp cho xong, thú vị nỗi gì. Huống chi hễ đói thì bạ đâu ăn đấy, không kịp chọn lựa, mà đã chọn lựa thì hết thấy đói. Hành dâm cần điều hòa y như ăn uống vậy, thất thường rồi sẽ sinh bệnh.
Em cười là cười những người đàn bà bị mang tiếng trắc nết, chỉ vì không biết lựa chồng cho kỹ từ hồi chưa xuất giá. Mình thích danh ư ? thì chọn người văn nhã. Thích cái mả ngoài ư ? thì chọn người đẹp đẽ. Còn ai không hiếu danh chuộng mỹ mà chỉ nghĩ đến chuyện phòng trung, sao không chọn người cường tráng làm chồng, để được thỏa mãn về sau? Đến nỗi sau rồi sanh chuyện ăn vụng chuốt lấy thị phỉ"
Mấy người bạn nghe xong, đều nói:
"Con người khôn ngoan ăn nói có khác, câu nào nghe cũng hay mà có ý vị."
Mà thật, nàng là người đã từng trải qua việc đời. Lúc còn con gái, nàng cũng thích tài danh, vừa ham bộ mã, vừa ưa xuân tình. Lòng cũng muốn gặp người chồng đủ cả ba điều. Đến khi lấy cậu học trò, bụng cũng có chữ, mặt cũng dễ coi, những tưởng hội được cả ba điều mong mỏi, nào ngờ bộ phận làm chồng đã ngắn lại nhỏ, tinh lực không đủ, nên chưa nóng bụng đã trèo xuống. Vốn là người nồng nàn, nàng đâu chịu nhịn, mà cứ gầy cuộc mây mưa cho thỏa dạ, anh chồng trẻ đâm kiệt lực hồi nào không hay, sớm về noi suối vàng. Qua một lần kinh nghiệm, nàng hiểu ra tài mạo chỉ để vui mắt mà thôi, chứ không dùng vào việc gì được. Đã vậy thế gian này nào ai đủ tiêu chuẩn đáp ứng cả ba nhu cầu, thôi thì bỏ cái hư mà chọn cái thực. Vì thế sau này có lấy chồng, không nhất thiết chọn người đẹp mã, mà chỉ chú ý xem ai khí chất phương cương, thể lực mạnh mẻ mà thôi. Trông thấy Quyền Lão Thực, tuy dáng người thô, nhưng tinh lực như sói như cọp, phải là người được việc, nàng ưng ngay, không lý đến giàu nghèo. Được người chồng khí lực hùng tráng, kích thước nam nhi không cần quá khổ đã là quý, lấy nhau xong bửu bối đàn ông của Quyền Lão Thực còn trên sự chờ mong của nàng, thành ra nàng rất bằng lòng. Từ hồi tái hôn, chỉ biết có chồng chưa hề tà vọng.
Chồng nàng buôn bán nhỏ, thu nhập không nhiều, nàng phải quay tơ cho chồng đi bỏ mối từ sáng đến tối, cũng chỉ kiếm được một hai đồng. Nhưng không những chồng không phải nuôi, mà anh chồng đâm ra nhờ vợ được là khác.
Một hôm, nàng vén rèm nói chuyện với người đàn bà nhà đối diện. Người này ngoài ba mươi, chồng cũng buôn bán tơ, cùng đi làm ăn chung với Quyền Lão Thực, không như người hùn vốn là là người giúp việc.
Mặt mày tuy xấu nhưng tính đa dâm, có điều không dám liều, bởi lẽ một là xấu quá, không ai đoái hoài, hai là người chồng nóng nảy, hơi sai trái là đã bị đánh chửi.
Hôm ấy, người đàn bà này ngắm Bán Dạ Sinh đi ngang xóm suốt từ đầu đến chân, nhìn đi nhìn lại đôi ba lượt, rồi đợi Bán Dạ Sinh đi khỏi mới chạy qua nhà Diễm Phương nói:
"Vừa rồi có một chàng cực kỳ đẹp trai đi qua đi lại ở dây ngó em dữ lắm. Lúc sắp đi luôn, chàng cứ quay đầu lại mãi, em nghĩ có đáng tội nghiệp hay không. Em chưa thấy, nên không biết, chứ chị đã ngắm kỹ chàng, con người lịch sự trong đời bậc nhất vậy đó, đâm ra mắc bệng tương tư thay em đây, em nghĩ chuyện đời có lạ không."
Diễm Phương nói:
"Ông ấy đến là vì chị chứ đâu phải vì em, chớ nên mượn em mà nói chuyện tương tự"
Người đàn bà nói:
"Mặt chị xấu xí thế này, dễ gì chàng thèm nhìn, chàng thực là vì em đấy. Em không tin, thế nào chàng cũng sẽ trở lại. Khi thấy bóng chàng từ xa, hẳn là đến đây vì em, chị báo động cho em ngay. Lúc ấy em hãy bước ra ngoài một chút, một là để xem mặt chàng cho dễ, hai cũng là để cho chàng ngắm em một chút."
Diễm Phương nói:
"Để ông ấy tới nơi rồi hãy tính."
Người đàn bà còn nói nhiều điều thú vị nữa rồi mới về.
Suốt hai ngày, Diễm Phương để ý chờ xem mặt, nào ngờ Bán Dạ Sinh đang hồi cải tạo, nhiều ngày qua đi mà không thấy bóng dáng chàng ở đâu, chuyện cũng dần quên.
Hôm nay, gặp công tử mua tơ lịch sự, tự nhiên nhớ lại chuyệïn trước. Khi chàng đi rồi, nàng nghĩ trong bụng:
"Người nói hôm trước hẳn là người này. Về dung mạo, quả là hạng nhất, nhưng không hiểu khả năng cởi ngựa thực sự đến đâu. Mình có thất tiết với người đẹp trai như thế, thôi thì cũng được. Nếu chàng chỉ cốt mua tơ, mìng cứ vồn vã mời chào, vừa được mối hàng, vừa có dịp ngắm cái dung mạo tuấn tú đa tình hiếm có. Ô, nhưng chàng nói ý, biết đâu đêm nay lại đến, tuy nói chuyện tiền bạc, nhưng bao hàm hai ý. Vạn nhất đêm nay chàng đến thật thì mình nên đuổi về hay không? Danh tiết cả một đời phải quyết định chính là lúc này, mìngh phải cân nhắc cho kỹ mới được."
Đang lúc còn đang phân vân, thì người đàn bà ở nhà đối diện bước qua nói:
"Em Quyền, khách mua tơ mới rồi em thấy thế nào?"
Diễm Phương nói:
"Em chưa nhìn kỹ"
Người đàn bà nói:
"Chính là người chị nói hôm trước đó"
Diễm Phương nói:
"Dung mạo có đẹp, có điều coi bộ khinh bạc, không giống bậc chính nhân quân tử"
Người đàn bà nói:
"Chị nói em đừng giận, người đàn ông xinh đẹp như thế kia trên đời không có hai, cũng như người đàn bà xinh đẹp như em, trên đời cũng không có người thứ hai, thật là trời xinh một, đất sinh ra một, hết sức xứng lứa vừa đôi, nếu không làm được vợ chồng, thì cũng phải ăn ở với nhau mới thỏa lòng thỏa dạ.
Chị nói em đừng giận, chú Quyền đâu có xứng với em, một càng hoa cắm trên bãi phân trâu, nghĩ cũng tiếc. Nếu chàng không trở lại nữa thì thôi, nếu trở lại, chị xin làm mai cho em, chắc chắn khôn ai bằng chàng đâu. Cố cùng chàng chăn gối vài lần mới không bỏ kiếp làm người. Em đừng hủ lậu, trên đời này chỉ có những quả phụ không chồng mới bia đá lưu danh, chứ chưa hề có người đằn bà có chồng suốt ssời không dám làm bậy mà được quan trên chiếu cố bao giờ."
Diễm Phương nghĩ:
"Người đàn bà này quả thật mê trai. Mình muốn phiêu lưu mà không chia se để chị ta cùng hưởng, chắc chắn bị chị ta phá bĩnh. Chi bằng cứ nhường cho chị ta đi trước xem sao. Nếu đó ra gì, mình mới tiếp tục, nếu không mình sẽ làm mặt giận xua đuổi chàng đi, như vậy danh tiếng vẫn giữ vẹn. Thật tiện đôi bề."
Chủ ý đã định, nàng bèn nói với người đàn bà :
"Vừa rồi em thấy chàng có vẻ quấn quít, em muốn từ chối mà không nỡ. Lúc chàng sắp đi úp mở bảo đên nay trở lại. Nay chồng chị đi khỏi, chồng em cũng đi khỏi, ỏ nhà không có ai. Đêm nay chị khóa cửa xong thì qua nhà em mà ngủ. Cứ tắt đèn trước, còn em thì núp ở một chỗ. Nếu chàng có đến thật thì chị thay em mà chung gối. Xong xuôi thế nào chàng cũng rút lui trong bóng tối, làm sao mà biết là chị bồi tiếp chàng thay em. Phần em vẫn giữ trọn danh tiết, chị thì thỏa lòng. Tính thế này thì hay biết mấy, lợi cả hai phải không?"
Người đàn bà nói:
"Nói thế là em cũng chịu chàng rồi. Nay nghe được lòng tốt của em, chị thấy trong lòng ngứa ngáy vô cùng, muốn từ chối cũng không từ chối được. Có điều là tại sao bằng lòng cho chàng vào mà lại không quần thảo một bửa, xưa nay có người tiết phụ nào lại đi làm như thế."
Diễm Phương nói;
"Không phải em giả nhân giả nghĩa, tự mình gạt mình đâu. Không nói dấu gì chị, thú phòng the em đã nếm đủ rồi, không thiếu điều cay đắng. Lỡ lần này gặp người làm ăn chả ra gì thật chả bỏ mang thân mình ra hiến, nhân dịp chị thích, để chị hưởng trước xem đã, rồi cho em haỵ"
Người đàn bà mừng rõ nói:
"Chị hết sức lưu ý em điều em nhờ cậy. có điều phải để chị cùng chàng thong thả, chớ có làm gián đoạn lúc người ta đang hồi gay go, chừng đó chị không biết phải làm sao đấy. Nguời xưa có câu "cơ tăng bất bão, bất như hoạt mai" (làm thầy tu đói mà không được ăn no, thà bị chôn sống còn hơn), em nhớ dùm chị nhé."
Diễm Phương nói;
"Chị yên lòng, không có chuyện đó đâu"
Bàn định xong, họ chỉ còn đợi lúc hành sự mà thôi.
Thế là một cái đầu rùa mới tu sửa, sắp chui vào hai cái lỗ hang chưa rõ nông sâu như thế nào, chờ đọc hồi sau sẽ rõ.
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:02 AM.
Hồi 10
Nghe tiếng trước, biết lời sau
Chừa đất trống, dưỡng cây trồng
Lại nói về người đàn bà ở nhà dối diện với Diễm Phương. Dược Diễm Phương giao phó nhiệm vụ đi tiền trạm, nàng rất đỗi vui mừng. Trời vừa sẩm tối, hàng xóm mới lên đèn, đã vội khóa cửa nhà mình bươn bả lẻn sang nhà trước cửa.
Diễm Phương mặt mũi buồn rầu, bảo rằng:
"Thôi không xong rồi, chàng vừa gửi lá thơ bảo đêm này phải hoãn. Chắc chị phải về nhà chăn đơn gối lẻ mất thôi"
Người đàn bà hàng xóm thất vọng nghĩ rằng mình bị cô nàng lừa dối, mắt đổ lửa, giận dữ đến nỗi hơi thở hổn hển, nói không ra hơi, làm Diễm Phương bật cười.
Diễm Phương nói:
"Đồ dại trai chưa, mới nói thế đã tin ư. Em trêu đấy, chị cứ yên tâm. Thế nào đêm nay chàng cũng đến, mình hãy chuẫn bị cho cuộc hành lạc."
Nói xong Diễm Phương đi lấy một thau nước nóng, rồi cả hai cùng rửa hạ thể. Sau đó Diễm Phương trải một chiếc ghế dài sau rèm, gần chân giường, nơi mà nàng sẽ nằm lên để nghe họ hành lạc. Nàng dặn người đàn bà ra trước cửa lớn nghe động tịnh. Nàng bảo người đồng lõa:
"Chị cứ cài then cho chắc. Khi chàng đến chắc sẽ gõ nhẹ cửa. Vừa nghe thấy thì mở cho chàng vào ngay. Đừng để chàng gõ nhiều lần, kẽo láng giềng nghe được. Chàng vào xong thì cài then lại như trước rồi lên ngay giường. Chớ có nói nhiều, bắt buộc thì chỉ nói thầm, như thế chàng mới không phân biệt được ai với ai, kẻo rồi bại lộ hết cả."
Người đàn bà vâng vâng dạ dạ, tắt đèn tối thui, rồi hối Diễm Phương ra đi chỗ khác.
Người đàn bà đến nép sau cửa, đợi hơn một trống canh mà chưa thấy động tĩnh gì. Nàng toan bước vào trong hỏi Diễm Phương thì thình lình trong bóng tối bỗng bị ai ôm chầm lấy. Cho là Diễm Phương lại trêu mình như hồi nãy, bèn đưa tay thọc xuống phía dưới, nào ngờ nắm phải một vật cứng ngắc.
Bèn lên tiếng nói khẽ:
"Anh yêu, anh vào ngả nào vậy?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Từ trên nóc nhà xuống"
Nàng nói :
"Giỏi thật, thôi mình vào trong này"
Hai người cởi quần áo. Nàng chả chần chờ, mình đã trần như nhộng tênh hênh trên giường. Bán Dạ Sinh cởi xong bèn nằm lên trên, tính nắm chân địn đặt lên vai, không ngờ quơ tay mãi chỉ gặp khoảng trống, không hiểu tại sao. Mãi rồi mới biết nàng ta đã dang chân lên cao tự hồi nào, sẵn sàng nhập cuộc. Bán Dạ Sinh nghĩ bụng:
"Không ngờ người nhậm lẹ như thế. Dùng cách nhẹ nhành quanh quẩn một hồi nơi bụi rậm như với vợ nhà chắc không cần."
Chàng bèn nhổm người ấn dương vật vào trong cửa động.
Nàng ta lập tức tru tréo như heo bị chọc huyết:
"Đau tôi chết thôi."
Bán Dạ Sinh huỡn lại, lấy tay mơn man âm địa làm hé mở âm môn, sau đó lại thọc mạnh, vậy mà chỉ quy đầu lọt vô được có nửa tấc. Thấy cửa hang vẫn còn chặt, bèn bảo rằng:
"Thật khó vô, càng nhe tay càng lâu lắc, chi bằng hãy làm mạnh một lần cho nó vô hẳn, trước khổ sau sướng"
Bèn thọc mạnh.
Người đàn bà ấy la:
"Chết mất thôi! Sao không thoa nước miếng vô một chút?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Chớ nên, nên chơi cho đúng lệ với những người như anh và em. Còn lối tẳm nước miếng chỉ dùng với bọn gái trinh thôi, chớ có phá lệ. Em hãy để anh đút cho nó vô hết."
Người đàn bà nói:
"Thế thì chết tôi rồi! Anh không muốn tự phá lệ, tôi phá lệ vậy."
Nàng dẫy ra, nhổ nước miếng trong lòng bàn tay, thấm ướt cửa mình, đoạn thoa vào quy đầu cho ướt.Rồi nói:
"Được rồi đấy, anh nhẹ nhẹ dùm"
Sinh không màng đén lời năn nỉ, lại làm như trước, hai tay nâng vế nàng lên, ra sức nhắn thật mạnh. Lần này cái vật vừa to vừa dài kia đã vào tuốt luốt. Nàng ta lại rên lên một tiếng rồi than rằng:
"Anh ngoài mặt nho nhã, mà làn ăn gì hung tợn thế. Không cần biết người khác sống chết ở đâu, tôi đau muốn chết chả thấy sướng ở chỗ nào, bây giờ đút nó vô bằng được vào trong xong rồi đấy, anh lấy nó ra đi!"
Bán Dạ Sinh cười, nói:
"Thôi mà đây mới là lúc bắt đầu, chả lẽ chưa chi đã lấy ra, bọn ta đâu biết gì nhau!"
Nói rồi đưa đẩy dương vật. Nàng ta liền rê lên mấy tiếng a ha. Cho đến cái thọc thứ năm chục, nàng ta lại in lìm. Khi đẩy đưa đến lần thứ một trăm, nàng lại rên lên mấy tiếng a ha như hồi mới. Lúc nãy nàng kêu a ha là vì đau, bây giờ nàng kêu a ha là vì khoái lạc. Các thứ âm thanh căng thẳng trong lúc hành lạc của đàn bà của đàn bà phát âm là điềm báo hiệu là mây đã hóa mưa. Thế mà cô hàng xóm của Diễm Phương lại có chút gian xảo, vì tuy đạt cực điểm khoái lạc có đến hai lần rồi, nhưng hễ bị hỏi là ra chưa, cứ chối là chưa, nên Bán Dạ Sinh càng ra sức. Tại sao nàng không nói thật? chỉ vì nàng đang làm tình thay cho Diễm Phương, nhiệm vụ mở đường, sợ nếu nói ra rồi, e Diễm Phương vào đòi chỗ.
Bán Dạ Sinh tin nàng nói thực, nên không xuất tinh, đành phải tiếp tục. Về sau xuất tinh rồi, vẵn không dám ngừng, chẳng khác nào người cỡi ngựa, ngựa đã hết sức cứ gục gặc đầu, lẩn quẩn một chỗ, không còn hơi sức đâu mà chạy thêm. Nàng thấy dương vật cứ quanh quẩn mãi, mới hỏi rằng:
"Anh yêu, anh đã ra chăng?"
Bán Dạ Sinh sợ bị chê là là kém sức nên tuy đã ra rồi, vẫn nói là chưa. Ban nãy, lúc chưa bị hỏi, chàng như đám học trò ngủ gật bị thầy đánh nên tỉnh ngủ, tinh thần trở nên phấn chấn gấp bội. Dương vật thành dõng mãnh thọc một hơi mấy chục cái, không tỏ vẻ gì là đuối sức, hơi thở cũng không hào hển.
Người đàn bà mới kêu:
"Anh yêu, em đã ra rồi, đừng làm thêm nữa, em chịu hết nổi rồi."
Bán Dạ Sinh thấy nàng đầu hàng mới thôi, nhưng vẫn để dương cụ trong âm cung một hồi. Vậy mà trong đêm tối chàng đâu biết nàng chỉ là người khác lót đường. Tuy mặt nàng xấu, nhưng được đôi chân cũng bé nhỏ, thân thể cũng chẳng thô, làm sao phân biệt được ai với ai.
Diễm Phương nằm trên trường kỷ kê sát ngay chân giường, cách họ có cái rèm, hóng tai nghe đủ. Thấy tiếng rên vì đau khi dương cụ nhập âm cung, nàng đoán kích thước chàng đẹp trai không đến nổi nào, khấp khởi trong lòng một nửa, lại nghe tiếng động phát ra trên chiến trường khi vũ bão khi nhịp nhàng, lòng lại khấp khởi thêm một nửa. Lại khi thấy quá bán cuộc chơi, hẳn là đã mệt, mà chàng vẫn trấn áp được lòng dâm của người hàng xóm, nàng đẹp lòng, nhủ thầm:
"Xem ra quả là một trang hùng tài, một bậc phi tướng trong cõi sắc dục. Còn ngại gì nữa, có thân mật với chàng cũng đáng."
Nàng bèn trở dậy, trong tối ngẩm nghĩ. Hay là chui ngay vào trong với họ, tiếp tục cuộc vui, nhưng theo lối này nhàng làm sao mà thưởng thức được vẻ đẹp của mình, vả lại nằm cạng con mụ xấu xí thế kia, có phải hào hứng giảm đi nhiều không. Rồi lại suy tính phải làm sao cho chàng biết sắp được giao hoan với ai thì chàng mới nức lòng. Nếu không, sau một trận quần thảo như mới rồi, chàng không còn hăng hái nữa.
Suy tính một hồi nàng trở dậy đi khẽ xuống bếp, lấy rơm nhóm lửa để đun vài gáo nước, rồi châm một ngọn nến. Sau đó nàng cầm đèn bước vào phòng, vén màn kéo mền ra bên, cất lời dõng dạc:
"Ai mà đang đêm dám lẻn vào nhà người ta mà ôm ấp đàn bà con gái? Sao có chuyện lạ lùng như vậy? Mau ngồi dậy nói cho tôi biết"
Bán Dạ Sinh đang ngủ, choàng dậy, tưởng đó là nấp đâu đó để gài bẩy mình. Chàng run sợ, răng đánh cập cập, mồ hôi ướt lưng. Ngẳng đầu nhìn, hóa ra mỹ nhân lúc ban nãy, nhớ lại người đàn bà cùng mình vừa hoan lạc, nghĩ thầm:
"Chẳng lẽ trong nhà còn người đẹp mới này nữa"
Chàng cúi mặt nhìn người mình vừa ôm ngủ, thì ra là một người đàn bà xấu xi, mặt đen đúa, tóc vàng vọt, da dẻ trên mình chẳng khác nào giò heo chưa rửa, không cạo. Chàng king hoàng thất sắc hỏi người đàn bà ấy:
"Chị la ai?"
Người đàn bà trong chăn nói:
:Công tử chớ sợ, em là thám tử của cô đây. Nhà em đối diện với nhà cô. Em là người đứng nói chuyện với cô ấy , lúc công tử đi qua nhà hôm nọ. Cô ấy bảo tuy diện mạo công tử đẹp đẽ, nhưng lại sợ không biết ngoài coi được, mà bên trong có xài được hay không, nên nhờ em tiếp xúc trước, vì sợ bỏ công thất tiết với người không ra gì. Bây giờ thì công tử quả xứng, vậy nhị vị cứ việc chung chăn gối với nhau. Dến phiên nhị vi trổ tài, em muốn ở lại xem, nhưng sợ làm vướng víu mất vui, nên em xin phép về nhà"
Nói xong người đàn bà nhỏm dậy, cúi chào hai người mà nói rằng:
"Tầm thường như em, được bồi tiếp công tử thật là may mắn. Cũng bởi bạn tốt cho hưởng, nhưng biết đâu trước kia em chả có nợ tình với công tử. Về sau nếu được công tử cho em hầu ha,ï em rất cám ơn."
Nói xong mặc vội lên người cái quần, khoác tạm cái áo bông, còn đồ lót cùng giày vớ thì cuộn trên tay thành một bọc nhỏ, lể phép cúi chào một lần nữa rồi đi ngay. Bán Dạ Sinh tri ân, khác nào vừa tỉng cơn mê. Chàng ngầm cảm ơn người anh kết nghĩa là Tái Côn Lôn đã khích mình, nhờ đó mới cải tạo dương vật để đàn bà được thỏ mãn đến nỗi thốt thành lời biết ơn như thế.
Diễm Phương theo tiễn người đàn bà về, khóa cửa lại xong rồi trở vào phòng, nói với Bán Dạ Sinh vẫn chưa hết bỡ ngỡ trong hoàn cảnh kỳ lạ tối nay:
"Anh đã thỏa mãn rồi, sao chưa về nhà, còn nán lại đây làm gì?"
Bán Dạ Sinh liền hăng hái phản đối:
"Ôi chao, thỏa mãn làm sao? trái lại là khác. Em thiếu anh món nợ tráo người. Nay trời quá nửa đêm không còn mấy chốc là sáng, thời khắc quý báu tợ vàng, hãy lên giường với anh, nói năng gì nữa"
Diễm Phương nói:
"liệu anh thèm em thật không?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Thật"
Diễm Phương nói:
"Nếu thật anh hãy dậy, khoác tạm cái áo lên người, đi làm một việc cần đã, rồi mình sẽ nằm với nhau"
"Còn việc gì cần hơn việc ngủ với em?"
"Anh chớ có hỏi nhiều, theo em ra đây"
Sinh khoác áo lên người rồi ra khỏi giường. Nàng bèn dắt tay Sinh qua mấy buồng, băng qua vườn rồi xuống bếp. Nàng chỉ cho Sinh bồn tắm nước ấm sẳn sàng tự hồi nào. Hiểu rằng nàng còn ra dấu cho khoác áo lên mình, rồi mới băng ngang vườn trống, vì sợ mình bị lạnh, Sinh cảm kích trước sự chu đáo ấy, nên nghiêng mình tỏ vẻ cảm kích.
Nàng vừa nói, vừa pha thêm nước nóng nàng nấu trên bếp ban nãy vao cái hùng để tắm:
"Anh hãy rửa cho sạch sẽ. Đừng để hơi trên mình người ta dính váo người em"
Bán Dạ Sinh nói:
"Phải. Em quả là người biết chuyện. Ban nãy không những dưới thí giao hoan mà miệng anh còn hôn người ta nữa. Như vậy phải còn súc miệng nữa"
Diễm Phương nói:
"Không có súc miệng là em không làm gì với anh hết"
Bán Dạ Sinh nói:
"Phải. Chẳng lẽ bên dưới đã có chữ Trung (gồm chữ Khẩu là cái miệng va nét sổ xuống ngay giữa, hình như dương vật đang ở tại âm cung), mà bên trên không có chữ Lũ? (gồm hai chữ Khẩu là cái miệng, có dấu chấm nối lại, hình dung hai cái miệng đang hôn nhau)"
Chàng đang định đi tìm cái chén để múc nước, thì không ngờ từ trong thùng đã để sẳn một cái chén, bên trên còn gác một cái bàn chải răng. Chàng nghĩ thầm trong bụng:
"Ả này thật chu đáo"
Diễm Phương đợi Bán Dạ Sinh rửa ráy, đánh răng xong, cũng ngồi xuống vén xiêm rửa hạ bộ.
Tại sao trước khi Bán Dạ Sinh đến, nàng đã cùng người đàn bà ở nhà đối diện làm vệ sinh phần ấy rồi, mà bây giờ lại làm nữa?
Thì ra trong lúc nằm rình nghe Bán Dạ Sinh và người đàn bà kia giao hoan, nàng cảm thấy đê mê đến nỗi xuân tình rạo rực, dâm thủy nhỉ ra, nàng không muốn nhân tình cười nàng, nên lại làm vệ sinh nơi hạ thể.
Lên nhà trên, nàng còn dùng khăn ướt lau đi lau lại chiếu giường thật kỹ, rồi mở rương lấy ra một chiếc khăn khô để sẳn bên gối. Đâu đó xong rồi, nàng thổi tắt đèn. Nàng ngồi trên giường cởi quần áo, cởi đến đâu máng nơi thành ghế cạng giường đén đó, chỉ trừ cái la nhu (yếm ngực) với cái cẩm đương (quần lót nhỏ) dưới thân, rồi nằm chờ.
Bán Dạ Sinh ôm nàng, vừa hôn hít vừa chậm chạp cởi yếm cùng quần lót. Tay mơn trớn hai đồi nhỏ mịn màng làm ngón tay muốn tuột. Một cặp nhủ hoa mà lại có phần mịn màng hơn hẳn các nhủ hoa. Cả thân nàng chỗ nào cũng êm ái dịu dàng, mà nơi hạ thể da thịt có phần còn mềm êm hơn hết.
Bán Dạ Sinh đặt nàng nằm xuống, gác hai chân lên vai mình rồi, dùng chiến thuật ban nãy đã làm tình với người đàn bà kia, từ ngoài thọc mạnh dương vật vào. Chàng cho rằng như thế, người đàn bà có thể lúc đấu thấy đau nhưng về sau đổi thành rất khoái cảm. Chàng không ngờ Diễm Phương vẫn như thường, không tỏ vẻ đau đớn hay ngán ngẩm gì cả.
Bán Dạ Sinh nghĩ:
" Tái Côn Lôn nói ra lời nào nghiệm cũng đúng. Nếu dương vật của Quyền Lão Thực không to không dài, thì không thể âm đạo của nàng thàng rộng trơn như thế. Nếu cái dương vật của mình không kịp thời tái tạo, thì bây giờ khác nào kim xiên bụi cỏ."
Quân dụng đã không làm cho địch ngán, thì phải dựa vào trận thế.
Bán Dạ Sinh bền rút cái gối kê đầu đem chêm dưới eo lưng nàng, sau đó hai người bắt đầu cuộc truy hoan. Tuy chưa đến mức kịch liệt, nhưng Diễm Phương thấy rằng Bán Dạ Sinh quả là một tay sành điệu.
Chêm gối dưới lưng, thiên hạ cũng thường làm, có gí gọi là sành với không sành? Thực ra, chêm là chêm vậy, chứ mấy ai biết được tại sao? Số là âm đạo có sâu có cạn, dương vật có ngắn có dài. Nếu âm hộ cạn, dương cụ dài, thì không thể thọc vào trọn, vì làm như thế người đàn bà không thấy khoái mà còn bị thốn nữa, mà người đàn ông cũng không thể hưởng lạc trọn vẹn. Trái lại ăm đạo sâu mà dương vật ngắn, người đànông không còn cách nào khác là chêm thêm gối phần dướ lưng nên hạ thể đàn bà thành phẳng, đầu không gối minh thành thẳng nên dương cụ dễ lấp đầy. Có rõ điều này, ta mới hiểu tại sao trước đây, khi tái tạo dương vật, Bán Dạ Sinh chỉ cốt cho nó trở thành to, mà không cần thành dài. Âm đạo của Diễm Phương sâu, dương vật củ Bán Dạ Sinh ngắn, vì vậy chàng mới lấy gối chêm dưới lưng nàng, như vậy hẳn là một tay sành điệu, nàng chỉ thoáng thấy thế, lòng cũng thầm khen.
Bên dưới đã trám miệng trên cũng không cho hở, có như thế mới khoái cảm trọn vẹn. vì vậy, lưỡi của Diễm Phương cũng nằm gọn trong miệng của Bán Dạ Sinh.
Bán Dạ Sinh lúc gác chân màn lên vai mình, rồi bắt đầu hì hục, cứ như thế mà dương vật, có điều khi rút ra nhanh mà đẩy vào lại chậm, vì sợ làm đều nhịp, gây thành tiếng dộng láng giềng nghe tiếng chăng. Thế mà một chập hấp lực sinh dục âm dương đôi bên bỗng quấn quít khít khao, chứ không có vẻ thoáng đảng như lúc bắt đầu. Chẳng phải là tác dụng của dương vật chó đã trương nở lúc giao cấu đấy sao.
Diễm Phương tự nãy nằm im, nay bắt đầu toàn thân rung rẩy, nói rằng:
"Anh yêu, mạnh thêm nữa đi!"
Bán Dạ Sinh nói:
Mới bắt đầu, đã thấm vào đâu. Đợi chút nữa mới thật là khoái lạc. Có điều bình sinh anh không thích chơi âm thầm, mà muốn có tiếng động mới thú vị. Tiếc rằng phòng mìng đây hẹp quá, gây ồn ào sợ láng giềng nghe, nên không dám hết sức, biết thế nào?"
Diễm Phương nói:
"Không sao, phòng này một bên trống, một bên sát với nhà bếp của người ta, kông ai ngủ bên đó, anh tha hồ làm gì đó thì làm"
Thế là cuộc mây mưa tiếp tục, càng lúc càng sôi nổi.
Bán Dạ Sinh thay đổi đường lối. Bây giờ rút ra thong thả bao nhiêu thì thọt vào cấp bách bấy nhiêu, làm cho mỹ nhân khoái cảm tộ cùng, hạ thân vặn vẹo hơn trước, dâm thủy mỗi lúc thêm ràn rụa. Bán Dạ Sinh định lấy khăn lau cho khô bớt, sợ dương vật rút ra dóng vào gây thêm tiếng động lớn, nhưng Diễm Phương nắm tay chàng ngăn lại. Đó là vì nàng cũng giống như Bán Dạ Sinh, không thích im lìm hành dâm, mà muốn lúc giao hoan, chơi càng thành tiếng lớn nghe càng sướng.
Cuộc quần thảo thành trời long đất lở.
Cuối cùng Diễm Phương đến giữa lúc phượng đảo loan điên phải rên rí:
"Chết em rồi, em chắc chết thôi... "
Nhưng Bán Dạ Sinh nào nghe, còn công hãm dữ dội hơn nữa.
Nàng ỉ ôi rằng:
"Xin anh thôi, em phục tài rồi, quả không hề hữu danh vô thực, chẳng thế mà một mình làm được hai người suốt đêm. Hãy chừa sức, đêm mai làm nữa. Đừng để quá độ sức hao, mai này em biết trông cậy vào ai."
Nghe nói Bán Dạ Sinh thương yêu nàng vô cùng, bèn ôm chặt vào lòng, sát hai hơi thở chung cơn lạc phúc.
Vì sợ người ngoài ban ngày trông thắy, trời sắp sáng Diễm Phương giục Bán Dạ Sinh mặc quần áo rồi ra về sớm.
Từ đó hai người cứ sáng đưa tối đón. Nhưng dần dà, đường hoàng đến bằng cửa chính, chứ không phải trèo tường như hômđầu tiên. có khi sáng bảnh mà dứt nhau không nổi, Diễm Phương phải cáo bệnh không mở cửa hàng, thanh thiên bạch nhật cùng trần truồng chưng giỡn khắp nhà mà ngắm vẻ đẹp thân thể lẫn nhau, lặn hụp trong bể ái nguồn ân. Còn người đàn bà ở nhà đối diện thì cứ hai đêm lẻn qua một lần, Bán Dạ Sinh không từ chối, cốt là để đừng gây bất mãn nơi thị, nên cũng thỏa mãn cho.
Hàng xóm tuy có phong thanh, nhưng lại ngỡ đó là Tái Côn Lôn, một đại đạo thường hay lẩn quẩn quanh vùng, nên mặc kệ. Đã không ai hé môi, mà còn giả đò mắt đui tai điếc không buồn quan tâm đến nữa. Vì thế Bán Dạ Sinh mặc tình la cà tại nhà Diễm Phương mười mấy đêm liền không hề e ngại chút nào.
Cho đến hôm Quyền Lão Thực trở về, Bán Dạ Sinh mới hết bén mảng. Tái Côn Lôn sợ Sinh tính khí nông nổi, nên không cho ra đường, đích thân đi dò la, liên lạc tin tức cho em. Còn Quyền Lão Thực thời cũng vẫn Lão Thực, đúng như hỗn danh người ta đặt cho, có nghĩa là vẫn thật thà, trung hậu, không hề nghi ngờ gì. Trong khi Tái Côn Lôn giả bộ mua tơ, tới lui để thông tin tức cho Diễm Phương thì Quyền Lão Thực điềm nhiên mặc vợ tiếp xúc, nói chuyện với người.
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:03 AM.