19-05-2008, 10:59 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Má»™t Phần Ba Cuá»™c Äá»i
Tác giả: Y Ban
Là ng chúng mình cùng nhau lá»›n lên là má»™t là ng quê rất đẹp phải không anh. Có đầy đủ cả cây Ä‘a, bến nước, sân đình. Có má»™t chợ sá»›m tinh mÆ¡ ven sông. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, em biết nháºn thức má»i sá»± quanh mình, em cứ ngỡ buổi chợ sá»›m hôm ấy há»p ở trên thiên đưá»ng. Má»™t mà n sương sá»›m phá»§ trên mặt sông, mỠảo như trong đám mây trắng chiá»u hè. Gió thổi nhè nhẹ, sương từ mặt sông bốc lên phá»§ trên những gương mặt ngưá»i. Äầu chợ là má»™t cái lò rèn. Lá»a trong lò reo rà n rạt. Trên bến, dưới thuyá»n, ngưá»i mua kẻ bán tấp náºp... Äến bây giá», trong lòng em vẫn chứa đầy những hình ảnh buổi chợ sá»›m đó, chỉ có Ä‘iá»u nó không có má»™t âm thanh nà o hết. Và tất cả ngưá»i, váºt Ä‘á»u bay nhè nhẹ. ChÃnh vì Ä‘iá»u ấy mà bao lần nghÄ© đến, em ngá» rằng mình không phải là ngưá»i cá»§a cõi nà y. Chỉ có là ng chúng mình và anh là điá»u có tháºt.
Há»c xong lá»›p vỡ lòng ở đình, lên lá»›p hai phải ra trưá»ng. Trưá»ng cá»§a chúng mình phÃa chân đê, con đưá»ng tá»›i trưá»ng Ä‘i ngang những thá»a ruá»™ng. Há»c lá»›p hai, chúng mình còn thấp hÆ¡n cây lúa. Có hôm mẹ Ä‘i đón ở cuối con đưá»ng, đầu nà y đưá»ng bốn bà n tay chúng mình vẫy mãi mà mẹ không nhìn thấy. Mẹ bảo:
- Mẹ chỉ nhìn thấy bốn chiếc lá lúa to hơn.
Lên lá»›p ba, chúng mình đã lá»›n hÆ¡n cây lúa. Hôm Ä‘i há»c trá»i mưa to giữa đưá»ng, thấy lúa dà y khÃt, tưởng lúa sẽ che mưa được bèn rá»§ nhau rúc xuống ruá»™ng lúa, ai ngá» vừa ướt lại vừa lấm. Lên lá»›p bốn, má»—i lần Ä‘i ngang qua đồng lúa, bá»n trẻ chăn trâu cầm cái roi cưỡi trên lưng trâu vừa Ä‘i vừa quáºt và o lúa:
- Cái đòng thì ngá»t, cái vá»t thì Ä‘au, bá»n há»c trò chúng mà y nhá»› chưa. Trên ruá»™ng vưá»n là ng mình đâu chỉ có má»—i cây lúa. Vưá»n nhà anh trồng rất nhiá»u cam. Sau má»™t tráºn mưa rà o, anh sang gá»i:
- Liên ơi sang bói cam nẻ.
Những quả cam còn xanh vá» nhưng căng má»ng, nứt vá», chìa những múi cam trắng ra ngoà i. Quả ấy sẽ được hái ăn sá»›m.
Ở là ng mình còn má»™t Ä‘iá»u nữa luôn trở lại giấc mÆ¡ cá»§a em. Những con gà mái mắn đẻ nhưng hay đẻ hoang. Chúng không đẻ trên ổ mà rúc và o đống rạ để đẻ. Tha thẩn rút những cá»ng rÆ¡m để Ä‘an mÅ©, em đã bắt được cả ổ trứng tròn nung núc ở chân đống rÆ¡m. Ôi những quả trứng tròn, mang trong mình má»™t mầm sống cứ hiện vá» giấc mÆ¡ để cho em sống.
Há»c lá»›p bốn, anh lên trưá»ng huyện vì anh là há»c sinh giá»i văn. Em há»c xã nhà . Ở trên trưá»ng huyện, anh có nhiá»u cuốn sách hay lắm. Má»—i lần vá» thăm nhà , anh mang cho em. Em há»c không giá»i bằng anh, nhưng cÅ©ng má»—i năm má»™t lá»›p.
Há»c trưá»ng huyện nhưng anh không quên chăn trâu. Má»—i lần vá», anh thưá»ng đánh trâu Ä‘i chăn. Anh cho trâu gặm cá» ngoà i ngõ nhà em là m em không thể Ä‘i ra đồng. Em cứ ngồi ở bếp chá» anh đánh trâu Ä‘i để chạy. Em rất muốn gặp anh, nhưng sợ chúng bạn chế lắm. Thỉnh thoảng anh má»›i vá» là ng, nên anh không biết bá»n chúng nó cứ hát rằng: Cây tre non không bao giá» mất ngá»n
Thá»i buổi nà y kén chá»n là m chi
Liên ơi cứ lấy Bình đi.
Mà anh thì cứ vô tư mang sách vỠcho em.
Äến năm lá»›p bảy, em ước ao rằng em sẽ thi đỗ và o cấp ba để được cùng anh há»c chung trưá»ng huyện. Ước mÆ¡ cá»§a em thà nh sá»± tháºt, em đỗ cấp ba nhưng anh lại lên trưá»ng tỉnh.
Trưá»ng tỉnh cà ng nhiá»u sách hay. Má»—i kỳ nghỉ anh mang vá» cho em bao nhiêu là sách. Trong chồng sách đó ngoà i sách văn, sách toán có cả những tiểu thuyết, thÆ¡ tình. Con nhà nông không có thá»i gian nhiá»u để Ä‘á»c sách. Em đã lén lút Ä‘á»c trá»™m tiểu thuyết trong giá» sinh há»c. Cô giáo đã đứng nhìn em cả phút đồng hồ mà em không há» hay. Em Ä‘ang lạc và o mối tình cá»§a A- na Ca- tê- ri- na. Cô giáo đứng bên cạnh từ lúc nà o. Thay vì bắt quyển tiểu thuyết như các giáo viên khác, thì cô giáo lại bảo:
- MÆ¡ má»™ng lắm rồi vỡ má»™ng đấy em ạ. Mà má»™ng mÆ¡ cá»§a bá»n con gái nhà quê chúng mình thì có cao hÆ¡n ngá»n tre là ng được đâu.
Mùa hè cuối cùng, sân trưá»ng huyện không có hoa phượng, cÅ©ng không có cả bằng lăng, chỉ có cây bà ng già tiá»…n đưa tuổi thÆ¡ chúng em. Gần hết bá»n con trai thá»i đó Ä‘i bá»™ đội. Cả trưá»ng chỉ có ba, bốn đứa đỗ đại há»c. HÆ¡n nữa, bá»n con gái vá» là ng lấy chồng, sinh con. Số còn lại Ä‘i trung cấp, sÆ¡ cấp.
Anh đỗ và o Trưá»ng đại há»c Văn khoa trên thá»§ đô. Anh vá» nhà chá» ngà y nháºp trưá»ng. Gặp nhau ở giếng đầu là ng, em không dám chà o anh. Anh bảo: "Sao tóc Liên dà i thế?."
Anh không còn gá»i em sang để bói cam nẻ nữa. Nhưng cái đêm thu ấy, khi anh sắp lên nháºp trưá»ng, ở dưới gốc cam nhà anh, anh bảo em rằng:
- Há»c xong anh sẽ cưới em là m vợ. Nhất định đấy. Anh còn tặng em cả má»™t cuốn sổ thÆ¡ do anh viết, trong đó có rất nhiá»u bà i anh tặng cho em. Năm sau em rá»i khá»i là ng, bởi nghÄ© rằng để xứng vá»›i anh, thì giấc mÆ¡ phải vượt ngá»n tre là ng. Äó là má»™t phần Ä‘á»i cá»§a em: Anh.
Giữa phố phưá»ng tấp náºp, nhan sắc cá»§a em dẫu có bị má»™t phần Ä‘á»i buồn là m cho tan nát, nhưng tuổi trẻ vẫn vượt được qua, em vẫn lấy được má»™t ngưá»i chồng, danh giá, trẻ tuổi. Má»™t phần Ä‘á»i nữa cá»§a em: Chồng. Em sinh được hai đứa con đẹp như tranh. Chúng khá»e mạnh, thông minh, ngoan ngoãn. Phần Ä‘á»i thứ ba cá»§a em:
Con.
Còn em chẳng còn gì cả.
Em biết má»™t phần Ä‘á»i anh là : ThÆ¡.
Anh bảo vì yêu em nên anh chẳng thể nà o lấy em là m vợ. Anh để cảm xúc là m thơ. Em biết thế.
Cuá»™c sống gia đình như má»™t con thuyá»n trên đại dương. Lúc biển êm gió lặng, em sống vá»›i phần Ä‘á»i chồng và con. Em chăm sóc, yêu chiá»u há» và em là ngưá»i há» cần. Thế là em thá»a mãn. Lúc biển động, sóng cả, em sống vá»›i ba phần Ä‘á»i: anh, chồng em và con em. Em lấy tình yêu và những bà i thÆ¡ để vá»— vá» số pháºn, lấy lại sá»± thăng bằng và lấy lại cả tình yêu vá»›i chồng con. Thế rồi biển yên, gió lặng.
Có má»™t thá»i kỳ cuá»™c sống gia đình em khá»§ng hoảng đến tưởng chừng tan vỡ. Chồng em biết vá» cuá»™c tình ngà y xưa cá»§a chúng mình, cùng những bà i thÆ¡ anh đã tặng em. Và cả những bà i thÆ¡ anh là m thá»i hiện tại để tặng lại quá khứ, ấy là em. Dẫu em và anh có cách nhau cả ngà n cây số, nhưng chồng em lại cho rằng anh và em vẫn cứ lén lút Ä‘i lại vá»›i nhau ngay sau lúc anh ấy Ä‘i vắng. Em khó giải thÃch rằng đó chỉ là cái đã qua. Tình yêu đã là má»™t Ä‘iá»u khó giải thÃch thì sá»± ghen tuông lại là điá»u cà ng khó giải thÃch hÆ¡n. Sá»± thể đã đẩy em đến mức không thể nà o chịu đựng nổi nữa. Em đưa lên bà n cân ba phần Ä‘á»i cá»§a em. Anh và những đứa con em đã là m cần cân có phần Ä‘á»i chồng em dá»±ng ngược lên. Em biết em có thể sống yên ổn vá»›i những đứa con và những hoà i niệm vá» anh. Thế là đủ lắm rồi. Từ lâu em đã chẳng còn biết tin tức gì vá» anh, ngoà i tên anh và những bà i thÆ¡ thỉnh thoảng anh in trên báo.
Nhưng chồng em, có thể em không yêu anh ấy với cảm xúc bằng anh nhưng anh ấy lại là máu thịt của em. Anh ấy đã chia sẻ với em cả đến giấc mơ.
Rồi sóng gió cÅ©ng lặng Ä‘i. Cuá»™c sống gia đình vốn là thế. Gia đình em cÅ©ng ngà y cà ng đầm ấm, hiểu nhau hÆ¡n. Rồi anh xuất hiện. Äó là má»™t chiá»u đông. Sau bữa cÆ¡m, những đứa con em Ä‘ang xem ti- vi. Chồng em ngồi uống nước chè. Em xem lại giáo án. Trong lòng không má»™t cảm xúc. Äá»™t ngá»™t, tiếng gõ cá»a vang lên. Em vốn là ngưá»i hay ra mở cá»a mặc dù từ khi anh bá» em, em đã chẳng còn chỠđợi ai nữa.
- Anh! Tim em run lên bần báºt. Anh hiện diện bằng xương bằng thịt. Dù đã 20 năm rồi mà anh vẫn thế.
- Ãi Liên! Em nghe trá»n cả hai tiếng tên em đó trước khi cánh cá»a sáºp và o. Em cà i then rất kỹ, rồi Ä‘i lại phÃa bà n soạn giáo án. Chồng em há»i: "Ai đấy!."
Em đáp: "Một ông phụ huynh hay rầy rà ."
Em ngồi như hóa đá nhưng các ý nghÄ© thì quay cuồng. Äã bao lần em nghÄ© đến những cuá»™c gặp gỡ. Nếu là lúc em tá»± do nhất, em sẽ à o đến anh. Nếu có mặt chồng con, em sẽ giá»›i thiệu anh vá»›i há». Rồi sau đó há» sẽ tế nhị để lại hai chúng mình tâm sá»±. Hoặc, chồng em vì quá ghen tuông mà là m ầm Ä© lên thì sau đó em cà ng dá»… bỠđến vá»›i anh. Và đến vá»›i anh để là m gì, em không biết nữa. Äể yêu anh như thuở ban đầu. Äiá»u đó không bao giá» xảy ra cả, dù có là huyá»n thoại. Äể trách móc, há»n dá»—i ư? Không, em đã từng được yêu và bá»™i bạc rồi yêu lại sau đó, rồi là m vợ, là m mẹ. Trái tim em đã được tôi luyện rồi, không còn chá»— cho trách móc, dá»—i há»n.
Váºy, bây giá» anh đã đến, em biết là m gì đây?
Cái lúc em chao đảo nhất, em nghÄ© đến anh như má»™t Ä‘iá»u linh thiêng, như má»™t hoà i niệm, chứ em hoà n toà n không bao giá» nghÄ© rằng em sẽ đến tìm anh, để chia sẻ vá»›i anh con ngưá»i bằng xương bằng thịt. Em nghÄ© rằng, em ở trong anh cÅ©ng thế. Em đã thăng hoa thà nh vần thÆ¡ chứ không phải bằng xương bằng thịt.
Em biết, hai cánh cá»a áºp trước mặt anh chẳng khác nà o má»™t cú Ä‘áºp kinh khá»§ng xuống đầu anh. Anh sẽ tha hồ nguyá»n rá»§a em Ä‘i, rồi lại tá»± biện bạch rằng em đã trả thù cái ngà y xưa ấy. Nhưng em không thể nà o đánh đổi sá»± bình yên cá»§a gia đình em mà em đã phải đấu tranh bao nhiêu ngà y tháng để già nh giáºt được...
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 09:28 PM .
19-05-2008, 11:03 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chiếc Ghế
Tac giả: Phạm Sông Hương
Tám giỠsáng.
Chị đến quán cà phê. Chị muốn thấy ngưá»i ấy khi ngưá»i ấy Ä‘i đến chá»— hẹn. Chá»n chá»— tháºt khuất, chị gá»i má»™t ly cà phê. Bà chá»§ quán vừa lau cái bà n sÅ©ng nước chá»— chị ngồi vừa thanh minh đêm qua mưa to quá.
...
Äám sá»i được tắm mưa sáng lên là m cái quán trẻ hẳn ra. Nhưng chẳng được bao lâu. Lau xong cái bà n cho chị, bà chá»§ chạy và o hè, má»—i tay cầm hai ghế. Ghế dá»±a và o nhau, dá»±a và o sá»i, nghiêng ngả, nghênh ngang. Chỉ có chị và ghế, và sá»i, và những cây cảnh quá nhá» lẫn và o đám ngổn ngang ấy.
Chị ngá»a mặt nhìn trá»i. Chị và ngưá»i ấy gặp nhau lần cuối và o ngà y không có nắng, mưa thì dà dặt rÆ¡i...
Nhưng chị không nhá»› chị đã cùng ngưá»i ấy ngồi trên những chiếc ghế dáng thế nà o. Chị chỉ nhá»› những gì Ä‘i qua khuôn mặt ngưá»i ấy. Vá»›i chị khi đó, ngưá»i ấy đã là tất cả.
Còn bây giá» chị Ä‘ang ngắm chúng, những chiếc ghế mây nhá» có dáng hÆ¡i ngá»a ra phÃa sau, chị Ä‘ang ngồi má»™t chiếc và lát nữa, ngưá»i ấy sẽ ngồi chiếc thứ hai, đối diện.
Có tiếng ngưá»i.
Chị nhìn ra phÃa cổng: hai ngưá»i Ä‘ang Ä‘i và o. Mặt há» lâng lâng niá»m vui và tuổi trẻ.
Chị nhìn hỠchợt thấy mình ngà y không xa nhưng hình như đã xưa... Thuở ấy chị chưa chỠđợi ai.
...
Chiếc ghế vẫn trống không.
Trong các cuá»™c hẹn hò hình như bao giá» cÅ©ng có má»™t ngưá»i đến muá»™n. Nó khiến cuá»™c Ä‘á»i bá»—ng thà nh bất trắc.
Chị nhìn chiếc ghế lo lắng: hay ngưá»i ấy gặp sá»± cố?
Chị nhìn lại chiếc ghế.
Chiếc ghế nhìn lại chị.
Trong quán bây giá» toà n ngưá»i là ngưá»i.
Má»™t ngưá»i khách đến và cầm chiếc ghế khẽ há»i:
- Tôi có thể dùng chiếc ghế nà y không?
Chị hÆ¡i saÜng giá»ng:
- Ghế đã có ngưá»i ngồi.
Và chị bá»—ng nÆ¡m ná»›p: lỡ ngưá»i ấy không đến...
...
Không gì buồn hÆ¡n cảnh má»™t chiếc ghế chá».
Nó trống vắng, cô đơn, ghẻ lạnh...
Nó già hẳn đi.
Và cả quán nước Ä‘á»u như quay nhìn vá» phÃa chiếc ghế.
Sự chỠđợi của nó công khai quá, lộ liễu quá.
Chị hÆ¡i đỠmặt, kéo mạnh chiếc ghế vá» phÃa mình.
Chị quay nhìn hồi lâu phÃa cá»a quán mở quá rá»™ng.
Rồi chị quay lại nhìn chiếc ghế. Chị bá»—ng dụi mắt: hình như thấp thoáng có ngưá»i ngồi.
Không biết má»i ngưá»i có nhìn thấy không. Chỉ biết từ phút đó không ai là m phiá»n chị vá» chiếc ghế nữa.
...
Ngưá»i ấy Ä‘i há»›t hải. Vẫn cái dáng quen thuá»™c đầu chúi vá» phÃa trước như suốt Ä‘á»i Ä‘uổi theo má»™t cái gì.
Ngưá»i ấy vừa nói vừa thở:
- Xin lỗi, anh đến sớm quá, không thấy em nên rẽ và o cơ quan đợi.
Thì ra cả hai ngưá»i Ä‘á»u sai hẹn vì cùng đến quá sá»›m.
Khi quay lại chị thấy ngưá»i ấy vẫn đứng bên chiếc ghế.
- Sao anh không ngồi?
Ngưá»i ấy nhìn chị, cưá»i lặng lẽ, nâng cốc cà phê không quấy đưá»ng uống như ngưá»i cháy khát.
Ngưá»i ấy đứng uống.
Có phải ngưá»i ấy không muốn chiếm chá»— cá»§a sá»± chỠđợi?
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 07-09-2008 at 04:18 PM .
19-05-2008, 11:06 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Giáºn Há»n
Tác giả: Khiết Nghi
Äêm giao thừa, tôi đã nháºn được biết bao tin nhắn và điện thoại chúc mừng năm má»›i cá»§a bạn bè, đồng nghiệp ngưá»i thân ... Má»—i lần chiếc Ä‘iện thoại nhá» bé vang lên Ä‘iệu nhạc vui tai báo nháºn được tin nhắn hay Ä‘iện thoại, tôi lại hồi há»™p cầm máy ... để rồi lại thất vá»ng, lại buồn não ná» ... vì Ä‘iá»u mà tôi mong chá», vì ngưá»i mà tôi chỠđợi vẫn chưa gởi đến tôi lá»i chúc đầu năm . Sá»± chỠđợi cá»§a tôi như dà i thêm, sá»± hồi há»™p cÅ©ng tăng dần khi hai chiếc kim đồng hồ Ä‘ang ngà y cà ng tiến lại gần nhau hÆ¡n để rồi sẽ gặp nhau ở số 12 .
Cuối cùng thì hai chiếc kim cÅ©ng gặp nhau ở Ä‘iểm cần gặp . 12 tiếng chuông ngà y nà o nghe thánh thót thì hôm nay sao khô khốc và vô duyên, tiếng chuông vô tình bóp nghẹt trái tim tôi . 5 phút trôi qua, rồi 10 phút trôi qua, tôi như đếm từng giây và mắt không rá»i chiếc Ä‘iện thoại, tai cÅ©ng táºp trung lắng nghe tiếng nhạc thân quen . Kim phút đã nhÃch đến số 3, 15 phút trôi qua sau thá»i khắc bước sang năm má»›i, tất cả vẫn lặng thinh . Tim tôi bắt đầu Ä‘áºp tháºt nhanh, đầu óc tôi căng thẳng và bắt đầu suy diá»…n đủ má»i tình huống . Lại 5 phút nữa trôi qua, tôi không thể chịu đựng được nữa cầm lấy Ä‘iện thoại và vô thức bấm số máy cá»§a Anh, để rồi lại buông thá»ng là m chiếc Ä‘iện thoại rÆ¡i tá»± do xuống ná»n gạch . Trái tim tôi luôn hối thúc phải dẹp bá» tất cả tá»± ái, há»n giáºn, gá»i cho Anh trong thá»i khắc quan trá»ng như thế nà y để giáºn há»n tan biến, để tôi lại có Anh, để tiếng cưá»i hạnh phúc lại ngáºp trà n xung quanh... Nhưng lý trà cá»§a tôi lại mách bảo rằng : mặc kệ, Anh không gá»i thì thôi, ngưá»i gá»i phải là Anh chứ không thể nà o là tôi .
Tôi bá»±c bá»™i tắt máy và cố dá»— giấc ngá»§ . Lăn qua, rồi lại lăn lại, hết nằm nghiêng, nằm ngá»a, rồi lại nằm sấp ... nhưng tôi vẫn không tà i nà o chợp mắt . Äầu óc tôi tỉnh táo lạ thưá»ng và nó hết nghÄ© đến chuyện nà y, lại nghÄ© đến chuyện khác và trà n ngáºp trong đầu Ä‘á»u là hình ảnh cá»§a Anh . GÃa như hôm qua hai đứa không giáºn nhau thì đêm nay tôi và Anh sẽ lại cùng đón giao thừa, cùng nhau đứng ở quảng trưá»ng nhìn lên bầu trá»i rá»±c rỡ pháo hoa, cùng trao nhau nụ hôm ấm nồng và o đúng lúc kim giá» và kim phút gặp nhau ở số 12 . Hai kim cháºp lại thà nh má»™t như tôi là má»™t ná»a cá»§a Anh và Anh cÅ©ng váºy . NghÄ© tá»›i đây nhá»› Anh da diết, tôi mò tìm chiếc Ä‘iện thoại trong bóng tối và báºt nó lên . Tim Ä‘áºp liên hồi và cầu mong nó rung lên báo có tin nhắn cá»§a Anh . Chiếc Ä‘iện thoại vẫn im lìm ... cảm giác nóng, ướt trà n ra từ khoé mắt .
Tôi nhìn lên đồng hồ kim giỠđã chỉ sang số 2, kim phút đã quay má»™t vòng và lại trở vá» số 12. Hai chiếc kim đã xa rá»i như đêm nay tôi và Anh mãi xa xôi . Tôi lại bá»±c bá»™i tắt Ä‘iện thoại và vứt nó ra xa để không thể tìm thấy nó trong bóng tối lần nữa . Tôi kéo chăn trùm kÃn đầu như để xóa tan tất cả những gì đã diá»…n ra xung quanh, để không nhìn thấy chiếc đồng hồ treo tưá»ng đáng ghét .
Nằm trong chăn ấm nhưng lòng sao giá băng . Anh Ä‘ang ở nÆ¡i nà o ? Äang là m gì ? Có như tôi buồn khắc khoải ? Có da diết nhá»› vỠđêm giao thừa năm trước ? Tôi như nghe rõ tiếng thở dà i não ná»… cá»§a chÃnh mình và chợt thốt lên "Anh tháºt đáng ghét !" . Trở đầu hướng khác tôi lại cố thoát ra khá»i những suy nghÄ© vẩn vÆ¡, cố xua Ä‘uổi hình bóng cá»§a Anh ra khá»i ký ức . Tôi bắt đầu đếm 1 ... 2 ... 3 ... 10 ... và nhắm mắt lại . Hôm nay Anh có đến quảng trưá»ng không ? Anh Ä‘i má»™t mình hay vá»›i má»™t cô gái khác ?... Trá»i Æ¡i, lại là Anh, Anh lại xen và o cả những con số mà tôi Ä‘ang đếm . Tôi đã quên mình Ä‘ang đếm tá»›i số bao nhiêu . Lại trở mình quay qua hướng khác, tôi kiên nhẫn đếm lại từ đầu 1 ... 2 ... 3 ... 20 ... và tôi mÆ¡ mà ng thiếp Ä‘i trong mệt má»i ...
Hình ảnh những chùm pháo hoa đủ mà u sắc bay vút trên trá»i cao và tạo thà nh những chùm hoa từ từ tá»a ra rồi rÆ¡i xuống . Má»i ngưá»i chen chúc nhau nô nức nói cưá»i . Anh cùng tôi tay trong tay hòa trong những dòng ngưá»i ... Tôi giáºt mình tỉnh giấc bởi tiếng reo cá»§a Ä‘iện thoại . Tôi báºt dáºy mò tìm chiếc Ä‘iện thoại, tìm mãi không thấy . Tôi cuống cuồng sợ không kịp tìm thấy Ä‘iện thoại trước khi tiếng chuông chấm dứt . Cuối cùng tôi đã tìm thấy Ä‘iện thoại lăn lóc dưới chân giưá»ng . Tôi chụp lấy nó và vá»™i vã Alô ! Tiếng ấm nồng từ đầu dây bên kia :
- Em Æ¡i, Anh đây, xin lá»—i em vì Anh đã gá»i và o giá» nà y . Anh đã thua rồi, Anh không chịu nổi, Anh nhá»› em ... Tôi òa khóc, rất lâu sau má»›i có thể nói má»™t lá»i trong nước mắt : - Em cÅ©ng váºy, Em không ngá»§ được vì nhá»› Anh, Anh biết không ?
- .....
- ..... Tiếng gà gáy vá»ng xa xa, tôi nhìn lên đồng hồ kim giỠđã ngừng ở số 4 . Tôi chợt mỉm cưá»i :
- 4 giỠrồi đó Anh, mình ngủ nha, chúc Anh ngủ ngon và mơ vỠem .
- OK, em cũng ngủ ngon nhé bé cưng . Anh yêu em ...
- ....
- ....
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 07-09-2008 at 04:20 PM .
19-05-2008, 11:08 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Lý Con Sáo Sang Sông
Tác giả: Nguyá»…n Ngá»c Tư
Bấc vá». Như thể trong Ä‘á»i nà y chỉ còn gió. Gió lạnh căm căm mà khô nẻ môi ngưá»i ta. Da tôi mốc cá»i. Tà u chạy lừ lừ dá»c theo sông, những quãng không có nhà , sáºy má»c thà nh rừng. Những bông sáºy chÃn má»m, trắng phau phau. Äã nhiá»u bông lìa cà nh, trùng trình bay. Nước mặn rin rÃt da. Nghe gió nà y là mùa cưới đến.
Nét chữ không bay bướm trong tấm thiệp má»™c cá»§a út Thà mang cho tôi má»™t cảm giác lạ lùng. Vui, buồn, chua xót lẫn lá»™n. Má tôi bảo: "Con vá» sá»›m mấy ngà y cho thằng Phi đỡ buồn." Tôi láºt lịch khẽ cưá»i, má à , có những ná»—i buồn không ai trị được đâu. Nó day dứt tháng năm, nó dà i dăng dẳng. Ngưá»i yêu Ä‘i lấy chồng mà , biết bao ngưá»i tá»± tá».
Cái lần gần đây nhất tôi Ä‘i Tân Thuáºn có ghé qua nhà , Phi Ä‘ang lui cui đóng giưá»ng, Thà cÅ©ng qua chÆ¡i, vo gạo ngoà i sà n lãn, dì Tư - má Phi lá»™t bông súng nấu canh chua, Phi nói ná»a đùa ná»a tháºt: "Äóng giưá»ng má»›i cưới vợ chÆ¡i." "Cưới ai?." "út Thà ." Nghe tiếng kêu cùng tiếng cưá»i giòn trong bếp. Tôi ở lại ăn cÆ¡m chiá»u. Má»™t bữa cÆ¡m ắp tiếng cưá»i rá»™n rã. Khói ấm bừng nở trên những tia nắng xuyên qua khe lá. Há» là m tôi vui quá.
Váºy thì là m sao đến nông ná»—i nà y?
Phi cưá»i cưá»i, từ từ rồi nói. Nhưng dì Tư thì chắt lưỡi hÃt hà lúc tôi bước chân vô nhà . Dì có vẻ giáºn Thà lắm. Phi nhún vai thì thầm: "Má tao cằn nhằn nhức mình muốn chết."
Tôi hiểu dì Tư như hiểu má tôi. Trong lòng má»i ngưá»i thằng Phi tá»™i nghiệp lẽ ra phải được hạnh phúc. Nó hy sinh quá nhiá»u rồi. Vá»›i má tôi, bà thương Phi như con ruá»™t. Phi từng trá» há»c ở nhà tôi gần tròn năm. Có lần nó vá» thăm nhà , rồi không trở lên há»c nữa. Dì Tư kể, lần đó nó Ä‘em cây cúp móng tay vá», nằng nặc đòi cắt cho ba má. Khi nâng cái chân cá»§a dượng lên, nó rá»›t nước mắt. Những móng chân thúi sạm, kẽ chân nước ăn lở đến táºn xương. "Con thấy ba má con cá»±c khổ con chịu không nổi, dì Hai à ," Phi trở lên lấy đồ, từ giã bạn há»c, từ giã cả nhà chúng tôi, má tôi khóc.
Rồi dượng Tư chết, thằng Phi là trụ cá»™t trong nhà chống đỡ cho ngưá»i mẹ vá»›i hai đứa em gái. Mùa mưa nó xoay trần vá»›i mưá»i tám công ruá»™ng. Trở bấc là nó lang bạt kỳ hồ. Nó sắm dà n nhạc cÅ© Ä‘i hát phục vụ đám tiệc. Ban nhạc nhá», gồm sáu bẩy ngưá»i trong xóm, già có, trẻ có, vừa Ä‘á»n vừa ca. Phi có giá»ng ca hay nức tiếng nên ban nhạc cá»§a nó khá đắt khách. Nói Phi ai cÅ©ng buá»™t miệng khen "Thằng đó ca mùi rụng rún." Trăm ngã sông, ngà n ngõ xóm, Phi rà nh đất nà y như ông thổ địa. Có lần nó rá»§ tôi Ä‘i chÆ¡i cho biết, dặn "vỠđừng viết báo nghe cha ná»™i!" nhưng tôi không kìm được, viết ngay vá» loại hình sinh hoạt văn hóa nông thôn nà y. Lần ấy, tôi phát hiện ra, Phi cà ng uống say cà ng ca thần sầu. Lá»i ca rõ tiếng và nh và nh, là n hÆ¡i ấm áp. Giá»ng ca cá»§a nó không giống út Trà Ôn, Minh Cảnh hay Minh Vương, chỉ là cá»§a Phi thôi. Nó thuá»™c nhiá»u bà i nhạc, bà i cải lương, nhiá»u vô kể. Tôi ngạc nhiên vá» má»™t thằng Phi mặc áo phèn Ä‘i cắm câu vá»›i má»™t thằng Phi nghệ sÄ© mặc cái quần kaki mưá»i hai túi trên sân khấu lót bằng bá»™ ván ngá»±a. Khuya, Phi rá»§ tôi xuống ghe nó nằm, nó gác chân lên bụng tôi, kê tay là m đầu gối.
Mà y hát hay váºy sao không kiếm dịp Ä‘i thi?
Nó cưá»i:
Thôi, giá»ng ca tao, thiếu sông, thiếu nước, coi như hết hay rồi.
Tôi ngó sao trá»i, lan man má»™t ná»—i sợ hãi mÆ¡ hồ, có ngưá»i thợ xây không xây nổi cho mình ngôi nhà , có ngưá»i thợ má»™c nằm đất ngá»§ lạnh, Phi chuyên hát phục vụ đám cưới cho ngưá»i ta, bao giá» má»›i hát cưới mình đây?
Chừng nà o mà y cưới út Thà ? Quen ngưá»i ta ba năm rồi, ngâm tá»›i chừng nà o?
Không biết, lo cho con Minh, con Thúy trước đã. Ba năm nữa tụi nó má»›i ra trưá»ng. Tụi nó há»c ở thà nh phố má»›i má»™t năm mà vá» chê dà n nhạc tao là đồ dá»m, đồ cÅ©. Tao giáºn tụi nó, thì nhá» mấy món đồ cổ đó mà tao má»›i nuôi nổi tụi nó há»c đại há»c. CÅ©ng tá»™i nghiệp, hai đứa nó biết lỡ lá»i nên buồn hiu. Tao thương tụi nó quá.
Váºy không thương út Thà sao?
Thương. Thương thiệt.
Thương mà sao không biết tÃnh là m sao.
Nhà út Thà ngó xéo bên sông. Hôm nay là nhóm há», qua đám dừa nước thưa, thấy đằng trước rạp đã lùm xùm những tà u dừa bẻ vòng nguyệt, lá đùng đình vắt xòa quanh mấy cây cá»™t rạp ốp bẹ chuối non. Phi ngượng nghịu:
Lẽ ra tao phải qua bển phụ một tay.
Sao váºy?
Bữa trước gặp ngoà i chợ huyện tao lỡ nói dóc là kẹt không vá». Lúc đó tao tưởng là không chịu nổi?
Bây giỠchịu nổi rồi à .
ừ!
Phi nói có vẻ nhẹ nhà ng như thể nó đã chuẩn bị Ä‘iá»u nà y từ lâu lắm rồi. Hai đứa nằm trên cái võng giăng ngoà i chái dá»±a hà ng lu nước. Tôi nghe rất rõ gió cuá»™n thà nh lá»n, lăn miết trên da mình. Có ná»—i buồn nà o đó Ä‘ang thở rất mạnh. Dì Tư buồn tình chèo xuống vá» bên ngoại chắc chiá»u má»›i vá». Má»™t chút ai ngỠút Thà qua. Cô mang cho chúng tôi má»™t tiếng cưá»i giòn.
Em biết anh Kiên bữa nay vỠmà .
Phi nạt:
ở bên nhà đang lu bu...
Thiếu gì ngưá»i là m. Còn em, qua đây lâu lắm má»›i qua nữa. Mà , biết đâu là ... lần cuối.
Chữ "lần cuối" Thà buông xuống, lạnh như bấc cuá»™n gai ốc trên tay tôi. Thà chợt cưá»i (lại cưá»i... giòn):
Hai ngưá»i nằm là m gì, Ä‘i nháºu Ä‘i.
Tôi với Phi trợn mắt nhìn nhau, nghe tiếng chân Thà lẹp xẹp và o bếp. Thà rà nh từng ngóc ngách nhà Phi nên không lâu lôi ra từ bộ vạc tre chai rượu trắng với đĩa mắm lóc xé trộn gừng. Một chút bổ sung thêm chén khế chua xắt lát. Chúng tôi kéo lại ngồi với nhau. Và với gió. Thà là con gái nhưng uống rượu khá mạnh. Phi nãy giỠkhông nói gì, ngó Thà lom lom:
Là m gì ngá»™ váºy Thà ...?
Uống rượu cho dễ nói chuyện.
Chuyện gì? Chuyện anh Phi nói gạt, ảnh tránh em. Äám em mà ảnh còn không qua váºy mà nói thương em. Tụi mình là bạn bè, anh Kiên coi phải không?
Tôi cưá»i cưá»i, chịu Thà thôi. Khi chúng tôi còn nhá», tháºt tình có dạo tôi tranh Thà vá»›i Phi. Bởi vì Thà có đôi mắt má»™t mà nhưng Ä‘en, mái tóc Ä‘en, khuôn mặt xinh xinh duyên dáng và cÅ©ng bởi vì cô nói chuyện rất cuốn hút, thuyết phục ngưá»i ta, Ä‘iá»u nà y vá»›i các cô gái quê là rất hiếm hoi.
Nghe nói Thà lấy chồng vỠCái Nước?
Dạ, xa lắm, chắc lâu nữa má»›i vá» má»™t lần. Anh Kiên Ä‘i công tác ngang chợ Rau Dừa, nhá»› ghé nhà máy Phú Phong thăm em. Anh Phi cÅ©ng váºy nghen! Phi "ừ," nâng ly uống "chóc."
Sanh con cứ lấy tên anh mà đặt.
Dạ. Nhưng vái trá»i cho nó đừng ca hay như anh. Có nhiá»u cô mê lắm.
Thà cưá»i. Tôi ngÆ¡ ngác giữa đôi bạn thân. Há» Ä‘ang đứng ở bên bá» chia xa mà thanh thản váºy sao? Tôi đùa:
Uổng công anh nhưá»ng em cho thằng Phi, nghe tin Thà lấy chồng như trá»i sáºp. Quả tình anh giáºn em lắm...
Thà bảo không uống nữa, trở bộ duỗi chân.
Em biết, ai không hiểu chuyện thì giáºn em lắm. Lần đó, bên chồng em qua há»i, ba má em hẹn ba ngà y trả lá»i. Trước đó em đã từ chối bốn mối rồi. Má»™t mimnhf em chạy máy Ä‘i lòng vòng kiếm anh Phi. Cá»±c khổ lắm. Kiếm được rồi há»i ảnh tÃnh sao? ảnh kêu em vá». Song ảnh chạy xuồng tắt qua Rau Dừa, dò há»i kỹ bên chồng em. Há»i từ ông già , bà già cho tá»›i đứa con nÃt xong ảnh vá» kêu em ra nói má»™t câu: "Em lấy chồng Ä‘i." Hai đứa ngồi ngoà i bá»±c tÃnh kỹ lắm. Em thấy chắc không chỠđược nữa rồi. Con gái xóm em mưá»i bảy, mưá»i tám tuổi có chồng, em đã hai bốn rồi, ba má em như ngồi trên đống lá»a. Nói cho kỹ chuyến nà y là anh Phi gả em. ảnh nói bên chồng em khá giả, lại đà ng hoà ng, xứ đó ai cÅ©ng biết tiếng chịu khó là m ăn. Xét cho cùng, em cÅ©ng có lá»—i, em không chắc lòng chắc dạ vá»›i anh Phi. Má»—i khi ảnh Ä‘i, em nhá»› ảnh lắm, em nhá»› giá»ng ca cá»§a ảnh. Rồi tưởng tượng ra biết bao cô cÅ©ng ngồi nhá»› ảnh như em. ảnh Ä‘i hoà i, mai mốt bniết ản có vá» cưới em không? Có câu "Báºu lỡ thá»i như giấy trôi sông..." anh Kiên nghe chưa? Äó, lá»—i cá»§a em là nhiá»u đó đó. NghÄ© lại cuối cùng em không xứng vá»›i cái tình cá»§a anh Phi. Tụi em thương nhau không lấy được nhau thì không có thù hằn đâm chém đâu anh Kiên à . Khổ cái, đám em ảnh trốn không qua coi như không tha thứ cho em rồi.
Phì phì cưá»i:
Thôi mà , anh lỡ lần nà y thôi, Thà ơi.
Thà nói xong, má đã á»ng hồng. Äôi mắt cô Ä‘en và trong lắm. Äôi mắt Phi cÅ©ng Ä‘en và trong lắm. Trong lòng tôi tá»± nhiên muốn ôm choà ng hai đứa bạn và o lòng. Ba chúng tôi ngồi vá»›i nhau như ngà y xưa, lúc nhà tôi còn ở đây, chưa ngụp mặt dưới dòng sông lở. Trước nhà tôi có già n mướp và ng hoa. Những đứa trẻ lấy đó là m nhà , sống đầm ấm, và chúng yêu thương nhau cho tá»›i bây giá». Phi giục:
Thôi nói bao nhiêu đó đủ rồi, Thà vỠđi...
Dạ.
Äừng buồn anh.
Không buồn đâu. Mai mốt em có con, tối ngà y ná»±ng nịu nó, thá»i gian đâu mà buồn. Em mê con nÃt lắm.
Nhá»› sanh hai đứa thôi, đúng chÃnh sách. Sanh nhiá»u mau già , dá»… chết - Phi dặn thêm.
Chúng tôi Ä‘á»u cưá»i. Cái mất mất rồi, cái còn hình như vẫn còn đó. Tôi cảm thấy hÆ¡i ấm từ lòng mình ấm phừng đến mặt. Chắc tại rượu ngon. Thà vá», xuống tá»›i b ến còn quay lại phân trần:
Sao tá»± nhiên em qua đây lãng xẹt váºy không biết?
Cô cưá»i giòn. Tôi có cảm giác cái cưá»i nÃu cháºt váºt là n nước mắt chá»±c rÆ¡i ra. Thì là ngưá»i mà , có phải cây cỠđâu. Phi không tiá»…n Thà mà ngồi trên nhà gõ chén ca, giá»ng ca thêm rượu thần sầu.
"ở ở... Ai xui mà con sáo nò sang sông cái nò sang sông. Cho nên mà con sáo ở ở sổ lồng cái kìa bay xa cái kìa bay xa, cái lý em ở, cái lý chà ng đi...."
Tôi xin thá» vá»›i thiên thần thổ địa rằng chưa bao giỠđược má»™t bà i Lý con sáo sang sông Ä‘iệu Bạc Liêu đứt ruá»™t như váºy. Nó mênh mang, sâu rứt những ná»—i nhá»› thương từ tim, từ máu. Tôi buá»™t miệng: "Thì mà y đưa con sáo cá»§a mà y sang sông chá»› ai." Phi ngưng há, miệng lầm bầm: "Chá»› bắt ngưá»i ta chá» mình tá»›i chừng nà o."
Dì Tư vá». Có vẻ như dì vỠđã lâu. Bà há»i: "Sao tá»± nhiên tụi bây nháºu váºy?" mà không đợi chúng tôi trả lá»i, ngồi thừ rất lâu. Rồi bà kể chuyện thằng em há» xa cá»§a Phi vì ghen tuông đâm chết ngưá»i bị bắt lên trên huyện. Bà chắt lưỡi: "Sao tụi trẻ bây giá» coi trá»ng chuyện trai gái váºy không biết." Phi quạt mạnh tay cho những bụi than hồng trong bà n á»§i bay lên, tá»§m tỉm cưá»i: "Bà già muốn nhắn gởi tao đó."
Chạng vạng, chúng tôi xuống xuồng qua sông. Dì Tư biết chúng tôi Ä‘i đâu nhưng há»i cho có:
Con Ä‘i đâu váºy Phi?
Phi trả lá»i, giá»ng cố nghiêm túc:
Con đi ca, má à !
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 07-09-2008 at 04:22 PM .
19-05-2008, 11:12 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ngưá»i Cá»§a Thá»i Äại Sau
Tác giả: John Macklin
Uyliam SettÆ¡n rá»i cÆ¡ quan và o giá» thưá»ng lệ, cháºm rãi bước dá»c theo những đưá»ng phố ở EnxenttÆ¡. Anh khoảng ba mươi tuổi, chưa có vợ. Anh có mái tóc hung rất lạ và đó là điá»u duy nhất không bình thưá»ng trong hình dáng cá»§a anh. Anh không đội mÅ© nên má»i ngưá»i hay ngoái đầu lại nhìn mái tóc ấy khi anh Ä‘i qua. ChÃnh anh cÅ©ng không thÃch mái tóc nà y.
Anh dừng lại bên ngoà i cá»a hiệu nhá» Rutsen ở phố Luân Äôn. Qua cá»a sổ anh thấy và i chiếc bà n ghế cÅ© và má»™t cây đèn cổ. Anh định quay Ä‘i thì nhìn thấy ông Rutsen. Ông chá»§ hà ng đặt má»™t chiếc há»™p gá»— nhá» có nhiá»u váºt bé xÃu xinh xắn và o trong tá»§ kÃnh. Váºt thú vị nhất là chiếc nhẫn. SettÆ¡n nghÄ© đó là chiếc nhẫn và ng, rất cổ, có Ä‘iá»u Chẳng đẹp đẽ gì. Tháºt hệt cái nhẫn anh mua đã lâu ở chây Phi.
Những ngà y xa xưa ấy, cha anh còn sống và ông tiêu tiá»n như rác. Äôi khi ông tiêu quá cả số tiá»n có trong tay, vì thế lắm phen cÅ©ng láºn Ä‘áºn. Ông gá»i con trai và o má»™t Ä‘oà n Ä‘i tham quan ở chây Phi. Ông thưá»ng nói rằng du lịch là điá»u rất thú vị, ông sẵn sà ng xa con và i tuần và vui lòng chi phà cho chuyến Ä‘i. Rồi má»™t hôm, Uyliam cùng các bạn anh lên đưá»ng.
Anh lưu lại AiCáºp và i tuần. Anh rất thÃch đất nước nà y và thÃch nhất là được ở LuxÆ¡ và KÆ¡năc. Anh không muốn rá»i nÆ¡i đó khi cả Ä‘oà n bay sang Tunix. Nhưng khi thấy Tunix thì anh lại thÃch mê Ä‘i rồi cả Rabat nữa. Äó là những ngà y đẹp nhất trong Ä‘á»i anh. Bây giá» trong lúc ngồi là m việc tại văn phòng anh thưá»ng nhá»› lại những ngà y ấy.
Chiếc nhẫn trong cá»a hà ng Rutsen trông giống chiếc nhẫn anh đã mua trong má»™t cá»a hà ng nhá» khi đến LuxÆ¡. Anh đã Ä‘eo nó trong suốt các chuyến Ä‘i. Anh nhìn xuống bà n tay, cái nhẫn LuxÆ¡ đâu rồi nhỉ? Anh cố nhá»› lại.
Chắc chắn là lúc quay vá» nước Anh, anh vẫn Ä‘em theo. Nhưng khi cha chết, anh phải kiếm má»™t chá»— ở. Tất nhiên là anh không có tiá»n. Cha anh không phải là ngưá»i biết để dà nh tiá»n. Vì thế Uyliam phải là m việc, anh rất báºn. Anh là m việc tại má»™t công sở. Có má»™t thá»i gian anh không Ä‘eo chiếc nhẫn ấy nữa. Nó bị mất ở đâu ấy nhỉ. Liệu cái nhẫn trong cá»a hà ng Rutsen có phải cái nhẫn ấy không? CÅ©ng có thể ai đó bắt được cái nhẫn LuxÆ¡ và bán cho ông Rutsen.
SettÆ¡n Ä‘i bá»™ vá» nhà và bắt đầu tìm lại chiếc nhẫn LuxÆ¡ nhưng không thấy. Hôm sau anh trở lại cá»a hà ng Rutsen xem chiếc nhẫn. Rutsen lấy nhẫn trong há»™p và đưa cho anh.
Anh nháºn ra ngay đây không phải là chiếc nhẫn anh mua ở LuxÆ¡. Giống tháºt đấy, nhưng bản thân không to như thế.
Anh há»i:
- Ông mua thứ nà y ở đâu ạ?z - À, trong má»™t há»™p cùng vá»›i má»™t loạt các thứ khác. Há»™p nà y cá»§a má»™t gia đình đã từng sống ở Luân Äôn cách đây đã lâu. Có má»™t thá»i há» sống đâu đó bên châu Phi. Nếu anh thÃch tôi bán lại cho anh 3 pao đấy.
Settơn xem lại chiếc nhẫn. Có mấy bức tranh nhỠđược khắc ở mặt trong. Anh còn nhớ chiếc nhẫn của anh cũng có khắc tranh nhưng không giống những bức tranh nà y.
Anh mua nhẫn mang vá» nhà , ngồi xuống bên cá»a sổ và ngắm nghÃa các bức tranh, nhưng rất nhá», rất khó xem. Anh Chẳng hiểu gì cả.
Ởû má»™t chá»— anh thấy vẽ ba bông hoa và má»™t con chim. Rồi, có má»™t cái gì đó trông giống như đầu má»™t ngưá»i đà n ông. ở chá»— khác là hình má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘ang ngồi, má»™t con chim và má»™t cái chén. Sao váºy nhỉ?
SettÆ¡n ngồi bên cá»a sổ ngắm những thứ nà y rất lâu. Anh cố nhá»› lại bức tranh trên cái nhẫn LuxÆ¡ nhưng không thể nhá»› ra được.
Anh nghÄ©, nếu có thể anh sẽ khám phá ra Ä‘iá»u gì đó vá» những bức tranh nà y. Má»™t hôm, và o ngà y thứ bẩy, anh leo lên má»™t quả đồi đến trưá»ng Äại há»c. Anh chỉ cho ngưá»i đà n ông anh gặp ở cổng trưá»ng những dấu vết trên nhẫn.
Ngưá»i đó xem xét rất kỹ rồi bảo:
- Anh nên đưa nhẫn nà y cho tiến sỹ Kin xem. Sáng nay ông ấy có ở trưá»ng đấy. Ông ấy sẽ bảo anh phải là m gì. Äi thẳùng đến cái cá»a cuối kia kìa, phòng số 6 - Anh ta vừa chỉ tay vừa nói.
Settơn nói:
- Xin cảm ơn.
Tiến sỹ Kin Ä‘ang búi lên vá»›i má»™t đống giấy tá». Anh đưa cho ông xem chiếc nhẫn. Tiến sỹ Kin đưa chiếc nhẫn lại sát cá»a và ngắm ngiá rất kỹ.
Kin nói:
- Trong trưá»ng hợp nà y không ai Ä‘á»c Ä‘á»c ký hiệu nà y đâu. Trông nó giống như chữ Ai Cáºp cổ. Anh hãy đến nói chuyện vá»›i tiến sỹ Niubi ở phố ÄâuvÆ¡, số nhà 147 ấy. SettÆ¡n nói:
- Xin cảm ơn, tôi sẽ đến đó.
Chẳng mấy chốc anh đã tìm được nhà . Má»™t cô gái tóc Ä‘en, không đẹp lắm nhưng trông có vẻ tốt bụng ra mở cá»a. SettÆ¡n nói:
- Tôi muốn gặp tiến sỹ Niubi, ông ấy có ở đây không?
Cô gái nói: - Má»i ông và o. Ông ấy là ba tôi. Tôi là Magarit Niubi.
- Tôi là SettÆ¡n, Uyliam SettÆ¡n. Có má»™t ngưá»i ở trưá»ng Äại há»c mách tôi là mang chiếc nhẫn nà y cho tiến sỹ Niubi xem. Vì thế tôi mang đến đây - Anh đưa cho cô.
Magarit dẫn anh và o phòng là m việc. Trong phòng có hà ng trăm quyển sách. Má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘ang ngồi trên ghế dá»±a bên cạnh lò sưởi. Ông ta không còn trẻ nữa nhưng khuôn mặt trông rất thông minh. SettÆ¡n kể cho ông nghe chuyện rồi đưa chiếc nhẫn cho ông xem. Cô gái Ä‘i ra ngoà i nhưng đến cá»a cô ngoái lại nhìn bá»™ tóc cá»§a SettÆ¡n.
- Má»i ông ngồi, ông SettÆ¡n - Niubi vừa nói vừa rất nhã nhặn vừa xem xét những dấu vết trên mặt nhẫn - Hay! Hay đấy! Tháºt thú vị. Ông lấy cái nhẫn nà y ở đâu? Rất hay!
Ông láºt Ä‘i, láºt lại chiếc nhẫn, miệng chép chép. Sau đó ông lại gần cá»a sổ dùng kÃnh hiển vi soi kỹ các kà hiệu. Ông nói:
- Äây là chữ Ai Cáºp cổ nhưng khó Ä‘á»c lắm. SettÆ¡n há»i:
- Ông nói là tiếng ả Ráºp?
- Không, không. Tôi nói đây là chữ tượng hình được dùng ở Ai Cáºp cách đây đã hà ng nghìn năm. Chắc ông biết Champollion.
- Tôi chưa bao giỠnghe nói đến cái tên ấy. Niubi ngạc nhiên nhìn anh và nói:
- Champollion là má»™t ngưá»i Pháp vÄ© đại, ngưá»i đầu tiên Ä‘á»c được chữ Ai Cáºp. Chắc ông đã xem những chữ trên nhẫn nà y rồi chứ gì? - Tất nhiên. Nhưng đấy có phải tên má»™t cô gái không ạ?
- Không, không phải là tên má»™t cô gái. Những bông hoa nà y, con chim và cái đầu nhá» là HA. Từ HA có nghÄ©a là đằng sau hay ở phÃa sau.
Settơn kêu lên:
- Äằng sau? Khắc lên nhẫn má»™t từ như thế thì tháºt là lạ. Tại sao ngưá»i ta lại là m như thế nhỉ? Niubi nheo mắt nhìn và o kÃnh, nói:
- Äừng há»i tôi, tôi không biết. Những kà hiệu kia hình như lấy từ "Quyển sách cá»§a ngưá»i chết." - "Quyển sách cá»§a ngưá»i chết" là gì ạ? - Ôi, đó là má»™t má»™t tác phẩm rất cổ. Ngưá»i Ai Cáºp gá»i là PER EM HEU.
Ông ngẩng lên nhìn vẻ mặt ngạc nhiên cá»§a SettÆ¡n và cưá»i nhẹ.
- "Quyển sách cá»§a ngưá»i chết" tạo cho ngưá»i Ai Cáºp niá»m hy vá»ng là sẽ có má»™t cuá»™c Ä‘á»i sau khi chết và chỉ cho há» con đưá»ng đến vá»›i hạnh phúc cá»§a thế giá»›i mai sau. Vâng, có thể ông không quan tâm đến Ä‘iá»u đó, mà chỉ muốn biết nghÄ©a cá»§a chữ viết nà y thôi chứ gì? SettÆ¡n nói:
- Vâng, tôi rất muốn biết. Niubi chỉ lên bà n:
- Có má»™t cái kÃnh nữa ở trên bà n kia kìa. Ông nhìn qua kÃnh đó, tôi dùng cái nà y. Ông lấy chiếc bút chì trên bà n chỉ và o những bức tranh nhá» xÃu khắc trên và ng. Nhìn qua kÃnh, SettÆ¡n thấy hình hiện lên rõ hÆ¡n trước nhiá»u, vừa cổ, vừa lạ, nhưng có má»™t cái gì đó rất đẹp.
Niubi nói: - Sau chữ HA có hai dòng lên lên xuống xuống như sóng nước. Äấy là ENEN, nghÄ©a là "không." Rồi má»™t dòng nữa là hình má»™t ngưá»i ngồi. Äó là TA- A, ở đây có nghÄ©a là "tôi sẽ để."
SettÆ¡n nhìn và o mắt ông Niubi. Không biết vị giáo sư nà y có nói tháºt không? Chắc ông phải biết rõ vá» lại chữ nà y. Tháºt lạ lùng và khác thưá»ng.
Settơn nhìn lại chiếc nhẫn và nói:
- Sau đó lại có má»™t con chim. Có đúng là con chim phải không ạ? Và có và i cái chân nữa phải không, thưa giáo sư? - Äúng, và má»™t cái giống cái chén. Äúng. Con chim là AQ nghÄ©a là "Ä‘i qua." Cái chén là K, nghÄ©a là "Anh." Váºy nghÄ©a toà n câu là "anh Ä‘i qua." Những cái chân chỉ rằng chúng ta Ä‘ang Ä‘i, nghÄ© vá» Ä‘i hoặc đứng, đại loại như váºy. Cho nên, thưa ông SettÆ¡n, nhẫn cá»§a ông nói rằng: "Äằng sau, tôi sẽ không để anh Ä‘i qua."
Niubi đặt bút chì lại trên bà n và hai ngưá»i đà n ông nhìn nhau vẻ ngá» ngợ. SettÆ¡n cÅ©ng bá» kÃnh xuống. Tiến sỹ Niubi đưa trả anh cái nhẫn. Niubi há»i: - Ông tìm thấy cái nhẫn nà y ở đâu?
SettÆ¡n bèn kể lại câu chuyện. Vừa lúc đó, cô gái thò đầu và o cá»a há»i: - Xong chưa ba? - Cô vừa há»i vừa nhìn đồng hồ.
Ông trả lá»i:
- Xong rồi, xong rồi con và o Ä‘i. Ông SettÆ¡n có má»™t chiếc nhẫn cổ rất hay đây nà y. Con xem má»™t chút Ä‘i. Ba và ông SettÆ¡n đã cùng xem, tuyệt lắm đấy! SettÆ¡n đưa cho cô xem chiếc nhẫn rồi quay sang phÃa tiến sỹ Niubi. Anh há»i:
- Thưa ông, ngưá»i ta là m thế thế nà o mà khắc những thứ chữ lạ lùng ấy và o chiếc nhẫn và ng nà y được ạ? Mà ai khắc cÆ¡ chứ?
Niubi trả lá»i: - Rõ rà ng cách đây lâu rồi có má»™t ngưá»i Ai Cáºp đã khắc những chữ đó và o nhẫn. Ta thấy đấy, chữ rất cổ và nay không còn mấy ngưá»i viết nữa. Bây giá» có ai cần dùng đến thứ chữ nà y nữa đâu. Không! Chữ được khắc cách đây hà ng nghìn năm rồi. - Ông lấy chiếc nhẫn từ tay Magarit đưa lại cho SettÆ¡n, rồi nói:
- Từ trước đến giỠtôi chưa hỠtrông thấy chiếc nhẫn kiểu nà y.
- Còn tôi, thì đã một lần - Settơn nói.
Niubi kêu lên:
- Một lần rồi ư?
Xem ra Niubi có vẻ ngạc nhiên lắm. Ông lặng hẳùn ngưá»i Ä‘i.
- Hai nhẫn? Một chiếc nữa giống chiếc nà y ư? Thế ông thấy chiếc nhẫn kia ở đâu? - Niubi nhìn mái tóc của Settơn rồi quay sang Magarit, âu yếm nói:
- Con, con má»i ông SettÆ¡n ăn má»™t chút gì Ä‘i. Rồi ông ta sẽ cho chúng ra biết thêm vá» những chiếc nhẫn Ai Cáºp. Ông có rá»—i không, ông SettÆ¡n?
- Rất cảm Æ¡n. Tôi rất vui được ở lại. Ông tháºt là tốt.
Magarit đặt thêm chá»— cho phòng ăn. Hai ngưá»i vừa Ä‘i vừa nói chuyện.
Niubi nói:
- Ông Settơn, hãy kể cho chúng tôi nghe vỠchiếc nhẫn kia mà ông đã có lần trông thấy đi.
SettÆ¡n cháºm rãi kể:
- Tôi thấy nhiá»u lần - SettÆ¡n nói trong lúc há» cùng ngồi và o bà n. Tôi đã từng Ä‘eo nó. Cách đây mấy năm, tôi có đến châu Phi. Tôi trông thấy nó trong má»™t cá»a hà ng ở LuxÆ¡. Nó là m cho tôi thÃch thú, thế là tôi mua ngay. Nó cÅ©ng có chữ biết ở mặt trong như cái nà y; nhưng tôi cho rằng chữ viết không giống nhau. HÆ¡n nữa, chiếc nhẫn kia to hÆ¡n, chắc chắn là thế.
- Thế bây giỠchiếc nhẫn đó ở đâu?
- Tôi không biết, tôi mua nó ở châu Phi và đeo trong suốt chuyến Ä‘i. Rồi khi tôi vá» nhà , tôi vẫn Ä‘eo nó. Nhưng rất tiếc là bây giá» tôi Chẳng tìm thấy chiếc nhẫn ấy ở đâu cả. Có lẽ tôi đánh mất rồi, nhưng cÅ©ng Chẳng có gì quan trá»ng.
Niubi nói bằng má»™t giá»ng trầm trầm:
- Quan trá»ng chứ. Ông nên cố tìm Ä‘i, nếu có thể được. Rồi xin ông mang ngay lại đây, nếu ông tìm thấy. Ông SettÆ¡n ạ, tôi muốn Ä‘á»c những chữ viết trên đó. ông nói là trên nhẫn có chữ viết phải không?
- Vâng, chắc chắn là có và cả mấy hình vẽ nữa. Ngưá»i bán hà ng ở LuxÆ¡ đã chỉ cho tôi xem khi ông ta bán nhẫn cho tôi. Nhưng tại sao ông lại quan tâm như váºy?
- Vì nó là m tôi nhá»› lại má»™t câu chuyện xảy ra cách đây đã lâu. Äó là má»™t câu chuyện Ai Cáºp, má»™t chuyện lạ kì, rất lạ kì! - vẻ trầm tư ông nhìn xuống bà n má»™t lúc rồi nói tiếp - Câu chuyện cổ ấy nói vá» má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘eo trên má»™t ngón tay hai chiếc nhẫn. Hai nhẫn, thấy không! Cho nên tôi rất thÃch thú khi ông nói cho tôi biết là còn má»™t chiếc nhẫn nữa. Những ngưá»i Ai Cáºp gá»i ngưá»i nà y là "ngưá»i cá»§a thá»i đại sau."
- Tại sao ngưá»i ta lại gá»i anh ta như thế hả ba? - Magarit kêu lên bằng má»™t giá»ng ngạc nhiên.
Ông bố nói:
- Ba không rõ lắm. Má»™t hôm gặp ngưá»i lạ mặt nà y ở Akhetten má»™t địa Ä‘iểm cách Cariô khoảng hai trăm dặm. Bây giá» gá»i là Tel- el- Amarna.
- Tel- el- Amarna? - Settơn kêu lên.
- Vâng, há» thấy má»™t ngưá»i ở đấy nhưng không mặc quần áo Ai Cáºp. Anh ta không có bá»™ tóc sẫm như há». Hình như há» cho rằng anh ta rÆ¡i xuống từ nÆ¡i mặt trá»i Ä‘ang lặn. Há» luôn luôn nghÄ© rằng đất nước ở nÆ¡i mặt trá»i Ä‘ang lặn là má»™t nÆ¡i đẹp tuyệt vá»i. Äó là mảnh đất cá»§a hạnh phúc.
SettÆ¡n há»i:
- Thế ngưá»i nà y Ä‘eo hai chiếc nhẫn ạ? Có phải ông nói rằng hai chiếc nhẫn ấy được Ä‘eo ở trên cùng má»™t ngón tay?
- Äúng. Và anh ta có bá»™ tóc và ng.
- Có lẽ đây là một trong những chiếc nhẫn đó - Magarit kêu lên. - Và có lẽ cái nhẫn ở Luxơ của ông Settơn là chiếc kia!
- Có thể thế. Nhưng tất nhiên là có hà ng nghìn chiếc nhẫn cổ.
Ông có vẻ có những ý nghÄ© lạ lùng vá» những Ä‘iá»u nà y, nhưng khôgn nói gì hÆ¡n nữa.
Äến chiá»u SettÆ¡n lững thững Ä‘i bá»™ vá» nhà và uống trà . Anh tìm lại chiếc nhẫn LuxÆ¡ nhưng không thấy. Anh ngồi suy nghÄ©.
"Chiếc nhẫn ấy ở đâu nhỉ? Anh để đâu khi trở vỠAnh?."
Anh nhá»› đến má»™t chiếc há»™p nhá» mà u xanh mà anh mang theo sang châu Phi. Bây giá» há»™p ấy ở đâu? Anh đứng dáºy và bắt đầu Ä‘i tìm. Cuối cùng anh thấy nó ở dưới gáºm giưá»ng, sát cạnh tưá»ng. Anh vá»›i cái há»™p và mở ra. Trong há»™p vẫn còn má»™t và i thứ: má»™t trang cá»§a tá» báo có ảnh anh và những ngưá»i khác trong Ä‘oà n Ä‘i, má»™t chiếc bút chì gãy, má»™t và i tá» báo Chẳng có giá trị gì, và ôi, ở dưới đáy há»™p giữa và i chiếc vé xem phim cÅ© rÃch và giấy thanh toán tiá»n khách sạn là chiếc nhẫn!
Äúng! Chiếc nhẫn!
Anh nhìn tháºt kỹ, nó rất bẩn, đúng là chiếc nhẫn anh mua tại cá»a hà ng ở LuxÆ¡ cách đây nhiá»u năm. Anhcá» nó và o áo cho sạch rồi quay lại ngồi trên ghế cạnh cá»a sổ.
Anh đặt hai chiếc nhẫn LuxÆ¡ cạnh nhau và ngắm nghÃa chúng. Anh nhá»› rất chÃnh xác. Chiếc nhẫn LuxÆ¡ rá»™ng bản hÆ¡n và chữ viết ở mặt trong khác hẳùn. Anh cầm má»—i tay má»™t chiếc rồi nhìn tháºt kỹ.
Anh giÆ¡ chiếc nhẫn LuxÆ¡ ra ánh sáng má»™t lần nữa rồi Ä‘eo chiếc nhẫn kia và o tay mà Chẳng biết dùng là m gì, cuối cùng đà nh Ä‘eo nốt váºy. Trong tÃch tắc khi hai chiếc nhẫn vừa chạm nhau thì xảy ra má»™t việc là m anh kêu lên và nhẩy ra khá»i ghế.
Chuyện gì vừa xảy ra thế nhỉ? Anh tá»± nghÄ©. Anh đứng cạnh cá»a sổ, má»™t tay đặt lên ngá»±c, đôi mắt anh nhắm lại. Anh cố nhá»› lại tháºt rõ.
Hình như có cái gì nhói và o tim anh khi hai chiếc nhẫn vừa chạm nhau. Má»™t cảm giác bừng bừng thoáng chạy qua tim anh. Äồng thá»i trong óc anh hiện lên hình ảnh má»™t con sông rá»™ng lá»›n vá»›i những con thuyá»n kỳ lạ Ä‘ang chạy trong ánh nắng chói chang cá»§a má»™t ngà y nóng ná»±c. Bây giá» anh vẫn còn nhá»› là có má»™t con lừa trên má»™t chiếc thuyá»n. Má»™t và i ngưá»i Ä‘ang đứng bên bá» sông nhưng cách ăn mặc cá»§a há» không giống như ngà y nay. Có má»™t cái gì đó không bình thưá»ng. Ngay cả những ngôi nhà dưới ánh mặt trá»i nóng bá»ng cÅ©ng kỳ lạ. Dá»c theo hai bên đưá»ng là rặng cây vá»›i những chùm hoa Ä‘á». Dưới rặng cây những con chim trắng Ä‘ang nhảy nhót.
Anh lại ngồi xuống, không còn nhớ được gì thêm nữa. Anh có một cảm giác là lạ như tim anh không còn bừng bừng lên nữa. Anh nghĩ rằng con sông ấy là sông Nin, nhưng không phải là sông Nin anh vẫn hằng nhớ.
Äêm đó, trước khi Ä‘i ngá»§ anh đặt hai chiếc nhẫn trên bà n cạnh giưá»ng. Anh ngá»§ mê mệt và nằm mÆ¡. Sáng dáºy anh cÅ©ng không nhá»› gì nhiá»u lắm vá» những giấc mÆ¡ ấy nhưng chắc chắn không phải những giấc mÆ¡ vá» nước Anh. Anh ngôi xuống cạnh giưá»ng, lồng hai chiếc nhẫn và o hai ngón tay út rồi mÆ¡ mà ng ngồi ngắm chúng.
Anh từ từ đưa hai ngón tay út lại gần nhau. Trước khi chạm nhau thì không có Ä‘iá»u gì xảy ra. Nhưng khi chúng chạm và o nhau anh lại trông thấy dòng sông lá»›n và lại có cái gì đó như lá»a đốt bừng lên trong trái tim anh. Nó là m anh bải hoải má»™t chút nhưng không giống lần trước.
Hôm đó ở cÆ¡ quan anh đâm ra lầm lì. Buổi tối anh trở lại phố ÄâuvÆ¡, Magarit ra mở cá»a. Cô kêu lên:
- Ôi, ông SettÆ¡n! Xin má»i ông và o! Rất vui được gặp lại ông.
- Tôi đã tìm thấy chiếc nhẫn kia. - Anh lúng túng nói.
Nghe thấy tiếng anh, Niubi bước ra khá»i phòng là m việc, kêu lên:
- Tìm thấy ư? Cho tôi xem nà o! Và o phòng nà y, ông Settơn.
Niubi mang chiếc nhẫn lại gần cá»a sổ nhìn kỹ những dấu khắc trên mặt nhẫn rồi khe khẽ nói:
- Tuyệt! Rất tuyệt! Hãy cầm lấy kÃnh, ông SettÆ¡n!
Hai ngưá»i đứng sát và o nhau bên cá»a sổ. SettÆ¡n cầm chiếc nhẫn. Há» nhìn những bức tranh nho nhá» qua kÃnh lúp.
- Ông có thể nhìn thấy hầu hết các bức tranh đấy - Niubi vừa nói vừa dùng bút chì chỉ như lần trước - Ông lại trông thấy chữ EN phải không? Äấy, thấy không. Giống như chữ ENEN trên chiếc nhẫn kia nhưng ở đây chỉ có má»™t đưá»ng sóng; nó là má»™t phần cá»§a từ. Có má»™t cái giống như ngôi nhà tầng ở đằng trước, còn má»™t số dấu nữa. Từ đó là KHENT nghÄ©a là "ở đằng trước."
SettÆ¡n Chẳng nói gì. Anh hầu như Chẳng hiểu gì vá» cái thế giá»›i kỳ lạ nà y, nhưng anh lại rất muốn nghe và sẵn sà ng tin má»i Ä‘iá»u.
Niubi nói tiếp. Cà ng nói ông cà ng thấy say sưa. Ông chỉ và o một phần của cái nhẫn. Ông nói:
- Dấu hiệu nà y là KGER, nghÄ©a là "đổ xuống." Ông nhìn thấy má»™t ngưá»i nằm xuống trên mặt đất đấy.
Settơn hồi hộp nói:
- Sau đó còn một cái nữa ông ạ.
Niubi lấy cái nhẫn từ tay SettÆ¡n và nhìn tháºt kỹ. - Äúng! - Ông nói - Mắt ông tinh lắm. Äể tôi xem nà o. à , đây là con số. Má»™t số lá»›n. Gì thế nà y nhỉ? à , 3333, chắc thế. Äúng, 3333. Còn ký hiệu kia, gần đó là NEKHT. Tại sao lại có con số nhỉ? Mà tại sao lại à 3333?
Settơn nói: - Có thể 3 là con số có sức mạnh.
Niubi cÅ©ng không biết chắc. Ông quay ra phÃa cá»a sổ suy nghÄ© giây lát rồi nhìn và o kÃnh. NEKHT nghÄ©a là "khá»e." - Ông nói tiếp - Dấu tiếp theo là AN, nghÄ©a là "trở lại." Rồi có má»™t bức tranh mặt trá»i. Äó là dấu hiệu IkhantÆ¡n dùng khi ở Tel- el- Amarna cách đây đã lâu. Ông ta không sống ở Tebes mà sống ở má»™t thà nh phố má»›i. Ông có nhá»› không? Ngưá»i ta thấy cái ngưá»i Ä‘eo hai chiếc nhẫn ở Tel- el- Amarna.
- Vâng, có! - SettÆ¡n dừng lại suy nghÄ© rồi nói tiếp. - Nhưng tôi không nhá»› được tất cả những từ ông đã Ä‘á»c trên nhẫn.
Niubi nói: - Tất nhiên rồi. Chúng ta sẽ chép lại các từ cá»§a hai chiếc nhẫn. Hãy bắt đầu bằng chiếc nhẫn mà anh mang lại đây trước. Ông lấy má»™t tá» giấy và viết: "Äằng sau tôi sẽ không để anh Ä‘i." Rồi ông nhìn chiếc nhẫn thứ hai và viết: "ở đằng trước. Ngã xuống. Khoẻ. 3333. Trở lại. Mặt trá»i."
Ông nói: - Có thế thôi. Äấy là những từ khắc trên nhẫn cách đây đã lâu.
Hai ngưá»i nhìn tá» giấy trên bà n. Niubi nói:
- Mặt trá»i không có nghÄ©a gì lắm. Nó chỉ cho chúng ta biết là những chiếc nhẫn đó vốn ra Ä‘á»i từ Tel- el- Amarna và o thá»i đại cá»§a IkhantÆ¡n. Có thế thôi.
Magarit há»i:
- Cả hai nhẫn hả ba? Nhưng chỉ có má»™t chiếc là có mặt trá»i thôi ba ạ.
- Ba chắc là cả hai nhẫn cùng là m má»™t lúc - Niubi nói má»™t cách tháºn trá»ng.
Magarit nói: - Những từ kia hình như Chẳng có nghĩa gì cả.
Ba cô trả lá»i: - Ờø... chắc ngưá»i ta không bao giá» khắc chữ lên nhẫn mà Chẳng có lý do gì. Con ngưá»i không mất công viết những Ä‘iá»u vô Ãch. Chúng ta hãy nghÄ© xem nà o, có thể những chiếc nhẫn nà y đã không được Ä‘eo cùng nhau nhiá»u năm rồi. Hà ng ngà n năm Chẳng hạn, ai biết được. Nhưng cuối cùng ông SettÆ¡n đưa chúng lại vá»›i nhau.
Niubi ngừng lại, hai ngưá»i thấy trong mắt ông có Ä‘iá»u nghi ngại. Bá»—ng ông há»i: - Cái nhẫn cá»§a ông ở đâu ra? Tôi muốn há»i cái nhẫn LuxÆ¡, có phải ông tìm thấy ở LuxÆ¡ không?
SettÆ¡n vá»™i đáp: - Không. ở Tel- el- Amarna, cái địa Ä‘iểm trong câu chuyện cá»§a ông ấy. Ngưá»i bán hà ng bảo thế. Ông ta đã kể cho tôi biết vá» bức tranh mặt trá»i trên chiếc nhẫn đấy.
Niubi gáºt đầu:
- Vâng, tôi cÅ©ng nghÄ© như váºy. Có lẽ chiếc nhẫn bị mất ở đó đã lâu.
SettÆ¡n nói giá»ng sốt sắng:
- Ông chưa giảng cho chúng tôi nghe hết ý nghĩa của những từ ấy. Tôi cũng Chẳng thèm hiểu gì cả. Tại sao chúng ta phải ngã xuống? Chúng ta có ngã đâu, hãy nhìn chúng ta.
Có má»™t cái gì đó kỳ lạ và vui vẻ, như muốn lôi cuốn trái tim anh ra ánh sáng vá» phÃa mặt trá»i. Nhưng nét mặt Magarit có vẻ đăm chiêu. Cô cÅ©ng Ä‘ang nghÄ© vá» những từ trên chiếc nhẫn.
Cô lẩm bẩm: - Có lẽ một chiếc nhẫn phải ở trước, một chiếc nhẫn ở sau.
Cha cô kêu lên: - Äúng thế! Phải rồi, đó là nghÄ©a cá»§a từ trên nhẫn. Äặt cái nà y sau cái kia trên cùng má»™t ngón tay. Nêu là m thế, má»™t chiếc nhẫn sẽ ở trước và chiếc kia sẽ ở sau.
Settơn nói: - Nhưng đấy là nếu tôi dùng ngón tay nà y chỉ và o một cái gì đấy, chứ nếu ngón tay tôi chỉ xuống đất thì cái nà y sẽ ở trên cái kia, chứ không phải ở sau.
Niubi reo lên:
- A, thế thì hãy chỉ và o má»™t cái gì Ä‘i! ÄÆ°a cho tôi hai chiếc nhẫn nà o. Tôi sẽ là m như váºy.
Settơn vội nói:
- Ồ, không. Nếu định là m thế thì để tôi là m cho.
- Xin cẩn tháºn đấy!
Magarit nói: - Chúng ta chứ biết gì những mãnh lá»±c kỳ lạ cá»§a Ai Cáºp cÆ¡ mà . Chúng ta chưa hiểu những váºt nà y. Có lẽ nên vứt chúng Ä‘i, đừng bao giá» Ä‘eo nữa.
- Ôi, không nên là m thế - SettÆ¡n kêu lên. Hình như anh Ä‘eo hai chiếc nhẫn và o má»™t ngón tay theo đúng tráºt tá»±. Nhẫn lại chạm và o nhau. Dòng sông ảo vá»ng cá»§a anh lần nà y hiện rõ hÆ¡n, và không có gì tác động và o trái tim anh cả.
SettÆ¡n chỉ và o con chó nhá» Ä‘ang chạy quanh trong vưá»n nhà bên cạnh. Hai bố con ông Niubi lặng lẽ theo dõi anh. Có má»™t cái gì đó vô hình đánh và o sưá»n con chó. Nó khẽ kêu lên má»™t tiếng, rồi tá»± nhiên văng Ä‘i hai ba phút qua vưá»n, Ä‘áºp và o má»™t cái cây, nằm đỠtrên mặt đất, bất động.
- Có váºt gì Ä‘áºp và o con váºt thì phải - Magarit nói nhá».
SettÆ¡n tháo má»™t chiếc nhẫn ra Ä‘eo và o tay kia. Trông thấy khuôn mặt cá»§a hai bố con, anh báºt cưá»i. Rồi há»i: - Ông và o cô thấy không? Tôi đã không cho nó chạy qua. Nhá»› không? Tôi đã không để cho nó thoát, phải không? Nó ngã xuống rồi.
- Nó ngã xuống như thể má»™t con váºt kiệt sức - Magarit tá» vẻ không vui. - Con chó khốn khổ, nó đã là m gì mà ông giết nó.
Niubi nói: - Nà o, chúng ta hãy ra xem con váºt nà o, có lẽ nó không chết đâu.
Nhưng đến cá»a nhà bên cạnh, há» thấy ông chá»§ và bà vợ Ä‘i vắng. HỠđà nh trở lại phòng là m việc cá»§a Niubi. Năm phút trôi qua, con chó bắt đầu cá»±a. Khoảng mưá»i phút sau, nó lăn má»™t vòng uể oải đứng dáºy, giống như má»™t con chó má»›i mua rồi nhìn quanh vưá»n, nó bước loạng choạng rồi lại chạy loanh quanh như trước.
SettÆ¡n rất buồn rầu khi rá»i ngôi nhà . VỠđếm nhà , anh vẫn nghÄ© luẩn quẩn tá»›i con chó. Anh ngồi xuống, nhìn lại hai chiếc nhẫn trên ngón tay. Chúng có má»™t sức mạnh kỳ lạ và đen tối mà anh không hiểu nổi. Tại sao lại xẩy ra chuyện ấy? Những Ä‘iá»u xẩy ra có ý nghÄ©a gì?
Bản thân anh cÅ©ng thấy rất lạ. Anh không ốm mà cÅ©ng không phải là không vui. Chẳng có Ä‘iá»u gì rắc rối cả. Nhưng rõ rà ng trong anh có Ä‘iá»u gì đó là lạ và thế giá»›i bên ngoà i đã bắt đầu khác Ä‘i rồi. Căn phòng cá»§a anh nhìn như cÅ©ng khác Ä‘i. Khi anh nghÄ© vá» phòng là m việc cá»§a mình anh thấy nó cÅ©ng có vẻ khác lạ. Khi anh nghÄ© vá» công việc cá»§a mình, nó cÅ©ng trở nên kỳ lạ - kỳ lạ và vô Ãch. Anh nhìn qua cá»a sổ, nhìn chiếc ô tô trên đưá»ng. Chiếc xe trông tháºt kỳ quái.
Tối hôm đó anh đi dạo mát một mình ở vùng ngoại thà nh. Anh lại gần một con ngựa đang đứng ngoà i cánh đồng. Anh đeo hai chiếc nhẫn và như lần trước rồi lại chỉ và o con ngựa. Nó ngã nhà o xuống đất.
Mưá»i phút sau, con ngá»±a đứng dáºy và bắt đầu ăn cá». SettÆ¡n bá» Ä‘i cho đến lúc đã cách cobn ngá»±a khoảng ná»a dặm, má»›i ngoái lại mà vẫn còn nhìn thấy nó.
Anh lại Ä‘eo hai chiếc nhẫn và o ngón tay theo tráºt tá»± đã định rồi chỉ và o con ngá»±a má»™t lần nữa. Sức mạnh cá»§a nhẫn không há» yếu Ä‘i. Hình như có cái gì đó Ä‘áºp và o đầu con ngá»±a là m nó ngã váºt xuống, giống như má»™t con váºt sắp chết. Mưá»i phút sau nó đứng dáºy và bắt đầu ăn cá».
SettÆ¡n trông thấy quả đồi trước mặt, cách khoảng má»™t dặm. Anh trèo lên đỉnh đồi. Từ đó anh chỉ và o con ngá»±a má»™t lần nữa, con ngá»±a lại ngã xuống. Như váºy sức mạnh cá»§a nhẫn không yếu Ä‘i, dù khoảng cách xa dần.
Trên đưá»ng vá» phố, bá»—ng anh nghe thấy có tiếng kêu ở phÃa trước. Thì ra hai ngưá»i đà n ông Ä‘ang đánh nhau. HỠđấm và o mắt nhau, chảy máu dá»c má xuống mồm. Má»™t cô gái Ä‘ang mải nhìn cảnh tượng ấy thì trông thấy SettÆ¡n.
Cô kêu lên:
- Ôi, ông hãy can hỠđi! Can hỠđi, kẻo hỠchết mất. Cô chỉ và o dòng máu.
Nhìn Settơn đeo nhẫn và o tay, cô bực tức:
- Äừng đứng ì ra thế, can há» Ä‘i chứ!
Anh chỉ và o hai ngưá»i đà n ông. Cuá»™c ẩu đả ngừng lại ngay. Cả hai ngưá»i nặng ná» ngã xuống.
SettÆ¡n vá»™i bước Ä‘i. Anh không muốn phải trả lá»i câu há»i cá»§a cô gái. Cô gái nhìn anh ngạc nhiên.
Ngà y hôm sau anh đến kể cho ông Niubi nghe vỠcon ngựa và cuộc ẩu đả. Magarit cũng và o phòng nghe câu chuyện.
Settơn nói:
- Chúng ta phải thá» nghiệm và o má»™t số trưá»ng hợp khác xem sao. Tôi sẽ Ä‘eo nhẫn và o chỉ và o ngưá»i lái xe. Như váºy sá»± thể sẽ ra sao?
Magarit kêu lên:
- Không được là m thế. Ngưá»i lái xe sẽ không Ä‘iá»u khiển được tay lái và ô tô sẽ vá»t ra khá»i đưá»ng, có thể nó sẽ đâm và o xe khác hoặc và o má»™t cái nhà nà o đấy.
- Thế nếu tôi chỉ và o một chiếc máy bay? - Settơn nói, - nhớ rằng cách hà ng dặm nhẫn và buộc một con ngựa phải ngã đấy nhé!
Niubi nói:
- Như váºy anh sẽ hạ chiếc máy bay đó. Không ai trong chiếc máy bay sẽ có thể cỠđộng được trong vòng mưá»i phút, và biết bao nhiá»u sá»± việc xảy ra vá»›i máy bay trong vòng mưá»i phút ấy.
SettÆ¡n ngáºp ngừng:
- Cho nên trong một cuộc chiến tranh...
Niubi cắt ngang:
- Trong chiến tranh, anh có thể ngăn máy bay lại và nếu anh chỉ và o xạ thá»§, súng cá»§a há» sẽ trở thà nh vô dụng. Có thể anh ngăn được cả chiến hạm, là m cho nó xoay hướng và đâm và o nhau. Chắc chắn súng cá»§a chiến hạm cÅ©ng sẽ trở thà nh vô dụng má»™t khi xạ thá»§ không cỠđộng được nữa. LÃnh cÅ©ng sẽ ngã xuống... - Ông ngừng lại - chúng ta phải Ä‘i Luân Äôn thôi.
Settơn ngạc nhiên:
- Äi Luân Äôn ư? Tại sao?
- Äể nói cho má»™t ngưá»i nà o đó trong chÃnh phá»§ biết sức mạnh cá»§a những chiếc nhẫn nà y.
- ChÃnh phá»§ không ở Luân Äôn - SettÆ¡n vừa nói vừa đưa tay dụi mắt.
- Không ở Luân Äôn... - Magarit kêu lên - ông định nói gì thế?
SettÆ¡n giáºn dữ:
- Tất nhiên, chÃnh phá»§ không ở Luân Äôn mà ở Uast. - Anh nhắm mắt lại và ngồi xuống ghế.
Cô há»i: - Ờû đâu cÆ¡?
Anh nói giá»ng trầm trầm.
- ở Uast. Cô phải biết thế chứ! - Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp - chỠmột chút, tôi nhầm rồi. Tôi chắc bây giỠnó đã chuyển đến một chỗ nà o đó rồi.
- Nhưng ông nói Uast là chá»— nà o? Tại sao ông không gá»i theo cái tên thông thưá»ng?
Niubi chen và o:
- Ông ấy không thÃch thế. Ông muốn đến Thebes phải không?
Magarit rất ngạc nhiên khi ba cô nói rằng Uast là cái tên rất cổ xưa cá»§a Thebes, gần LuxÆ¡ ở Ai Cáºp.
Cả hai rất ngạc nhiên nhìn SettÆ¡n. Äôi mắt cô gái ánh lên má»™t tia sợ hãi.
- Ông SettÆ¡n, thứ hai nà y ông có Ä‘i Luân Äôn được không? - Niubi há»i.
- Không ạ.
- Má»™t ngà y nà o đó trong tuần sau váºy nhé. Chúng ta nên cho RaulisÆ¡n xem nhẫn. Ông ta là má»™t ngưá»i có tà i, biết rất nhiá»u chuyện lạ.
Settơn không có vẻ khẳùng định lắm nhưng anh cũng nói là anh có thể đi và o ngà y thứ năm.
Tối hôm đó, anh đi xem phim. Anh muốn đem nhẫn ra thỠmột lần nữa.
Ãnh sáng trong rạp vừa tắt, phim thá»i sá»± bắt đầu. Sau đó đến phim vá» loà i ngá»±a và những ngưá»i cưỡi ngá»±a. Những chà ng kỵ mạ phi nhanh qua vùng thôn dã Ä‘uổi bắt tên ăn cắp.
SettÆ¡n Ä‘eo nhẫn và o tay theo tráºt tá»± đã định, chỉ và o mà n ảnh. Chẳng có gì xảy ra cả, nhữgn chà ng kỵ mạ vẫn phi ngá»±a.
- Xin ông bá» tay xuống. - Má»™t giá»ng nói phÃa sau kêu lên - Tôi Chẳng nhìn thấy gì cả.
Settơn quay lại:
- Xin lá»—i.
Anh Ä‘ang nghÄ© đến phim. Thế là nhẫn không ngăn được cảnh váºt trên phim. Có lẽ nó chỉ có tác dụng đối vá»›i váºt sống thôi.
Ná»a giá» sau có tiếng má»™t ngưá»i phụ nữ kêu ở phÃa cuối rạp: "Cháy! Cháy!."
SettÆ¡n quay ngoắt lại. Anh trông thấy má»™t đám lá»a ở cuối rạp. Má»i ngưá»i nhảy ra khá»i chá»— ngồi lao vá» phÃa cá»a, nhưng không ai ra được vì há» cùng ùa ra cá»a má»™t lúc. Nhiá»u ngưá»i bắt đầu đánh nhau.
Cô gái ngồi cạnh SettÆ¡n định chạy vá» phÃa đám đông ở cá»a ra và o nhưng SettÆ¡n đã kéo cô lại, và nói:
- Cứ ở đây, ở đây an toà n hơn.
Anh nhìn lại phÃa cuối rạp. Äám cháy rất nhá» nhưng không ai để ý cả. Má»i ngưá»i Ä‘á»u cố lao ra cá»a. Äám đông ồn à o. Má»™t ngưá»i phụ nữ ngã xuống bị ngưá»i đà n ông dẫm lên tay. Bà ta kêu lên nhưng không ai nghe thấy vì quá ồn. Trong đám ngưá»i Ä‘ang chen đẩy nhau, bà cố gượng dáºy nhưng không nổi.
SettÆ¡n Ä‘eo nhẫn chỉ và o giữa đám ngưá»i Ä‘ang xô đẩy nhau. Cả đám ngưá»i ngã xuống. Anh lại chỉ và o mấy ngưá»i Ä‘ang chen lấn, há» cÅ©ng từ từ ngã xuống.
Má»™t giá»ng nói từ phÃa cuối rạp yêu cầu má»i ngưá»i vá» chá»— ngồi vì đám cháy đã tắt. Nhưng Chẳng ai ngồi xuống cả. Há» Ä‘á»u ra vá». Má»™t lúc sau những ngưá»i nằm dưới sà n đứng cả dáºy và ra vá». Há» không thÃch đám cháy mà cÅ©ng không thÃch những chuyện xẩy ra; há» Chẳng hiểu ra sao cả. Cô gái cÅ©ng Ä‘i vá» nhưng trước khi Ä‘i cô nhìn SettÆ¡n vá»›i má»™t vẻ lạ lùng. SettÆ¡n cÅ©ng ra khá»i rạp chiếu bóng.
Má»™t ngưá»i đà n ông cùng Ä‘i vá»›i anh nói:
- Lạ tháºt. Tôi không hiểu, còn ông?
- Hiểu cái gì cơ?
Ngưá»i đà n ông nói:
- Ờø... các cuá»™c chen lấn tá»± nhiên dừng lại. Má»i ngưá»i ngã xuống. Tiếng ồn à o cÅ©ng dứt. Tôi chưa trông thấy cảnh ấy bao giá». Ông có hiểu không?
- Không.
Äúng thế, SettÆ¡n không hiểu nổi mãnh lá»±c cá»§a chiếc nhẫn. Nhưng anh chú ý thấy má»™t Ä‘iểm, bấy giá» cứ má»—i lần anh dùng đến nhẫn thì những hình ảnh xa xưa trong óc anh lại rõ rệt hÆ¡n má»™t chút.
Ngà y hôm sau trên báo chá»§ nháºt có đăng tin: "Äám cháy ở rạp chiếu bóng. Má»i ngưá»i không thoát ra được. Chuyện gì đã xẩy ra? Má»™t sức mạnh kỳ lạ đã ngăn các cuá»™c xô đẩy. Ai là ngưá»i đã chỉ tay?."
Và o ngà y thứ năm, SettÆ¡n Ä‘i Luân Äôn vá»›i ông Niubi. Ông ta dẫn anh đến gặp RaulisÆ¡n trong má»™t ngôi nhà táng lá»›n ở Coluehall. Há» kể cho RaulisÆ¡n vá» những chiếc nhẫn và chỉ cho ông xem các dòng chữ cổ. RaulisÆ¡n có vẻ rất thÃch thú.
RaulisÆ¡n nói: - Tôi muốn được táºn mắt chứng kiến chuyện nà y. Má»i các ông theo tôi.
Ông lấy ô tô đưa hai ngưá»i ra khá»i Luân Äôn và đi vá» má»™t vùng nông thôn. Ô tô lại gần má»™t cánh đồng. Há» ra khá»i xe, má»™t con lừa Ä‘ang lặng lẽ ăn cá».
- Nà o, má»i ông biểu diá»…n.
SettÆ¡n Ä‘eo nhẫn theo tráºt tá»± đã định và chỉ và o con lừa. Con váºt ngẩng lên nhìn ba ngưá»i rồi chạy mất. Nó không ngã và cÅ©ng Chẳng có biểu hiện gì bất bình thưá»ng. Khi nó chạy sang đến cánh đồng bên kia nó lại tiếp tục ăn cá».
RaulisÆ¡n nói bằng má»™t giá»ng lạnh lùng: - Tôi Ä‘ang chỠông đây.
SettÆ¡n chỉ và o con váºt thêm má»™t lúc nữa nhưng nhẫn tá» ra vô dụng.
Niubi nói bằng má»™t giá»ng ngạc nhiên:
- Nhẫn mất sức mạnh rồi sao?
Raulisơn bực mình nói:
- Chúng ta chỉ mất thá»i giỠở đây thôi. Hãy lên ô tô Ä‘i nà o, tôi Ä‘ang rất báºn.
Trên đưá»ng Ä‘i, SettÆ¡n chỉ và o má»™t con chim rồi má»™t và i con chó. Chẳng có gì xảy ra cả. Anh nhin kỹ chiếc nhẫn trên tay, rõ rà ng anh vẫn Ä‘eo đúng quy định.
- Tôi tháºt không hiểu nổi - SettÆ¡n vừa Ä‘i vừa thắc mắc - má»›i hôm qua nhẫn vẫn còn sức mạnh.
ÄÆ°a há» vá» nÆ¡i là m việc cá»§a mình, RaulisÆ¡n chia tay há» trong tâm trạng không vui. Hai ngưá»i gá»i tắc xi ra ga rồi buồn bã đáp tà u vá» nhà .
Từ trên cá»a sổ con tà u, SettÆ¡n chỉ và o má»™t và i con váºt trên cánh đồng, nhưng nhẫn vẫn tá» ra bất lá»±c.
Sau khi đến Anchester, hai ngưá»i đến phố ÄâuvÆ¡. Magarit pha trà má»i há» uống. Há» kể lại cho cô nghe câu chuyện đáng buồn ấy và tất cả Ä‘á»u lặng Ä‘i. Lát sau, Niubi nói:
- Cho tôi xem lại chiếc nhẫn to bản.
Settơn đưa nhẫn cho ông. Niubi nhìn kỹ các con số và trả lại cho Settơn, rồi ngồi xuống ghế, suy nghĩ lao lung.
Cuối cùng ông nói:
- Chúng ta chưa nghÄ© nhiá»u đến con số. Ông còn nhá»› không? 3333. Tại sao lại có số đó trên nhẫn? - Không thấy ai trả lá»i ông lại nói tiếp - Năm nay là năm bao nhiêu nhỉ?
- Năm 1967 ba ạ - Magarit trả lá»i - Ba biết rõ rồi còn gì?
Niubi nhìn ra phÃa cái bà n gần cá»a sổ. Trên bà n chỉ có má»™t quyển sách. Ông đứng dáºy bước đến bên bà n và mở má»™t quyển sách ra. Vừa láºt và i trang ông vừa nói:
- Tôi không bao giá» nhá»› ngà y tháng. Ta biết cái nhẫn nà y được là m từ thá»i IkhantÆ¡n, IkhantÆ¡n chết năm nà o nhỉ? Ông ấy ở Tel- el- Amarna năm nà o?
Hai ngưá»i kia nhìn Niubi không nói gì. Niubi mang quyển sách vá» ghế ngồi và láºt thêm trang nữa.
- Äây rồi! - Ông vừa nói vừa Ä‘á»c tháºt nhanh - IkhantÆ¡n! Äúng. Có vợ. Äúng! "Mặt trá»i. Ngưá»i cho cuá»™c sống." Chúng ta biết những Ä‘iá»u nà y rồi. Ngà y tháng đâu? Cứ lúc nà o cần đến là không tìm thấy. Chết, 17 năm sau. Äúng! Äúng! Ôi, đây rồi. IkhantÆ¡n 1375 - 1358. Má»™t con ngưá»i kỳ lạ.
- Ba nói ngà y tháng nà o ạ? - Magarit há»i.
Niubi nhìn trang sách:
- 1375 - 1358, tất nhiên là năm tháng trước công nguyên. Lúc đà u ông ta ở Thebes. Hình như ông ta Ä‘i đến Tel- el- Amarna khoảng năm 1370. Và có lẽ má»™t số kẻ thù cá»§a ông ta cÅ©ng theo ông ta đến đó từ Thebes. Tất nhiên có nhiá»u ngưá»i không thÃch ông ta.
SettÆ¡n há»i:
- Thế tại sao ông lại nghĩ đến ngà y tháng?
- Äể tìm ra tuổi cá»§a nhẫn. Cứ giả sá» rằng nhẫn được là m ra ngay sau khi IkhantÆ¡n đến Tel- el- Amarna. Có lẽ là m và o khoảng 1366 trước công nguyên. Tôi cho là đúng khoảng đó. Từ dạo ấy đến nay đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nhỉ? Tức là khoảng 1366 trước công nguyên cho đến nay.
Magarit lấy bút chì, một mảnh giấy và bắt đầu viết: "1366 năm trước công nguyên, và 1367 năm sau đó." ồ!- Cô ngừng lại nhìn và o tỠgiấy.
- Gì thế cô? - SettÆ¡n há»i.
Cô kêu lên:
- Tổng cá»™ng là 3333 năm. Äúng là con số ghi trên nhẫn. - Magarit nói.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© thế, váºy thì nhẫn nói gì? "Khoẻ. 3333." Tôi Ä‘ang nghÄ© vá» từ nà y. Có lẽ chiếc nhẫn chỉ sức mạnh trong 3333 năm. Bây giá» là điểm kết thúc. Äiểm kết thúc! Thế là nhẫn đã mất sức mạnh. Ôi tại sao lại không tìm ra chiá»…c nhẫn sá»›m hÆ¡n ông SettÆ¡n?
Má»™t câu trả lá»i đầy vẻ giáºn dữ và ngạc nhiên:
- Äừng gá»i tôi là SettÆ¡n, tên tôi là Setti, như ông đã biết đấy.
- Setti á? - Magarit kêu lên.
- Vâng, Setti.
Cái tên kỳ lạ nà y là m cho bầu không khà trong phòng đượm vẻ buồn. Cái tên ấy như hiện vá» từ thế giá»›i bên kia - má»™t thế giá»›i lạ kỳ, xưa kia Ä‘áºp và o tai hai ngưá»i, khác nà o tiếng gá»i cá»§a thần chết. Má»™t bóng Ä‘en len và o suy nghÄ© cá»§a hai cha con Niubi.
- Setti là má»™t cái tên cổ Ai Cáºp chứ không phải tên anh.
- Xin lá»—i - SettÆ¡n vừa nói vừa dụi mắt, đứng dáºy, Ä‘i Ä‘i lại lại. - Tôi Chẳng hiểu gì cả. Tại sao tôi lại nói thế? Còn má»™t Ä‘iá»u nữa mà tôi cÅ©ng không hiểu. Tại sao lại có từ "trở vá»" viết trên nhẫn đằng sau số 3333?
Magarit bực tức kêu lên:
- Ôi, Chẳng có ý nghÄ©a gì đâu. Bây giá» nhẫn đã mất sức mạnh thì chữ viết Chẳng có Ãch gì.
Settơn nói:
- Không nên quả quyết như váºy, có thể bây giá» nó không còn sức mạnh nhưng tôi chưa thá» ngược lại.
- Thế nghÄ©a là thế nà o? - Niubi há»i.
- Tôi định đặt cái nhẫn sau lên cái nhẫn trước.
Magarit ngăn lại:
- Ôi! Äừng. Ông đừng bao giá» là m như thế. - Mặt cô gái trắng bệch ra đầy vẻ sợ hãi.
- Sao lại không?
- Nếu là m như thế, tức là ông sẽ chỉ và o chÃnh mình đấy. Ông không hiểu ư? Chiếc nhẫn trước sẽ chỉ và o chÃnh ngưá»i ông.
- Chẳng sao cả.
- Nếu ông ngã xuống, nó vẫn chỉ và o ông. Nó sẽ chỉ và o ông mãi mãi.
SettÆ¡n có vẻ không quan tâm đến Ä‘iá»u đó lắm. Anh nói:
- Sao lại không? Tôi sẽ là m thá». Tôi sẽ thá» ngay hôm nay. Tôi phải thá». Sẽ thá» ngay bây giá». Niubi nói, giá»ng lạnh lùng:
- Vâng! Nếu thế xin ông đứng là m ở đây. Äừng là m trong nhà tôi. Nếu ông định thá» thì xin là m ở nÆ¡i xa - ngoà i cánh đồng hoặc trong rừng và là má»™t mình thôi.
- Rất đúng. Tôi sẽ đến một vùng nông thôn và thỠở đó. Chẳng ai câm được tôi.
Không nói thêm má»™t lá»i nà o nữa, anh ra khá»i nhà , bước nhanh dá»c theo đại lá»™. Äứng ở cá»a trước, hai ngưá»i dõi theo anh, đôi mắt ông Niubi đượm buồn.
- Sao thế ba? Sao trông ba lạ thế?
- Ba cÅ©ng không biết, nhưng ba nghÄ© rằng Chẳng bao giá» gặp lại ông bạn ấy nữa. - Tại sao? Ông ta tá»± tá» hả ba? - Sao con lại dùng từ đó? Ông đóng cá»a lại và trở vá» phòng là m việc. Magarit không vui khi cô nhìn vẻ mặt cá»§a ba cô.
Niubi tiếp tục câu chuyện: - Con thấy đấy, chắc ông bạn cá»§a chúng ta sẽ mãi mãi ra khá»i cuá»™c sống cá»§a chúng ta. Sau khi chỉ và o chÃnh mình, ông ta sẽ "trở vá»."
- Trở vỠư ba?
- Ông ta lại "trở vá»." Con còn nhá»› từ ấy trên chiếc nhẫn không? Sau 3333 năm những cái nhẫn ấy phải trở vá». Nếu ông ta Ä‘ang Ä‘eo nhẫn thì ông ta sẽ phải Ä‘em chúng cùng trở vá».
- Trở vỠđâu hả ba?
- Trở vỠđất nước cá»§a IkhantÆ¡n. Trở lại cái năm 1366 trước công nguyên. Nếu ông ta trở vá» Ai Cáºp, ông ta sẽ trở vỠđúng thá»i hạn. Ông ta đã tá»± gá»i mình là Setti cÆ¡ mà . Và những ngưá»i Ai Cáºp gá»i ông ta là "ngưá»i cá»§a thá»i đại sau." Bây giá» là thá»i đại sau, Magarit ạ. Ba con ta Ä‘ang sống trong thá»i đại nà y mà .
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 07-09-2008 at 04:24 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà , áåñïëàòíûé , áåðêîâà , äèñêè , àëüôà , ãîòèêà , ãîðÿùèé , chẻ que tăm , choà m ngoặp , diepkhuc.coằng , êíèæíûé , êîíêóðñû , êóëèíàðíûå , êðàñîòû , ìåáåëü , ïåñíÿ , ìåðñåäåñ , ïëèòêà , ïîãîäû , ïîòòåð , îòå÷åñòâà , ìóðàò , ïðîåêòû , khuỳm khuỵp là gì? , khuýp khuỳm khuỵp , ñàíòåõíèêà , ñîâìåñòèìîñòè , ñíîóáîðä , ñòóäåíòîâ , ñòðîèòåëüñòâå , ôåäåðàëüíàÿ , òåíäåð , òàìîæíÿ , õåíòàé , òåñòû , ôèçèêà , òîâàðû , òî÷êà , óðàëñèá , ðàáîòó