19-05-2008, 11:32 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chị Dâu
Tác giả: Hoà ng Tuấn
"Chị đã mất, chú vá» ngay." Sau chuyến Ä‘i công tác ở thà nh phố Hồ Chà Minh vá», bức Ä‘iện cá»§a ông anh trai như má»™t cú sét là m tôi bà ng hoà ng.
Là con trai út trong má»™t gia đình đông anh em, sá»± ra Ä‘i mãi mãi cá»§a những ngưá»i trên là lẽ tá»± nhiên. Nhưng cái tin vá» ngưá»i chị dâu cả mất Ä‘i là điá»u tôi không bao giá» ngá» tá»›i. Không ai có thể quen được vá»›i sá»± vắng bóng cá»§a những ngưá»i thân yêu. Vá»›i tôi, từ khi còn thuở ấu thÆ¡, chị là ngưá»i chị gái, ngưá»i mẹ, là cô tiên dịu hiá»n vá»›i những khả năng vô biên, là ngưá»i không thể vắng bóng trong cuá»™c Ä‘á»i...
Tôi vá»™i vã lên chiếc xe sá»›m nhất vá» quê. Chiếc xe khách ì ạch đỗ tại chợ huyện, tôi quầy quả xách túi, thả bá»™ trên con đưá»ng vá» là ng. Quê tôi nghèo, nằm ven sông Hồng, lại là vùng đất giữa, má»—i lần Ä‘i chợ phải dáºy từ tá» má» sá»›m. Tôi bồi hồi đếm từng bước chân. Nhá»› đến ngà y nà o vẫn hay theo chị Ä‘i chợ. Mẹ tôi bảo: "Mà y theo chị là m gì cho quẩn chân?."
Tôi thì cứ nhõng nhẽo đòi theo. Còn chị thì cưng chiá»u tôi nhất nhà , sẵn sà ng đáp ứng những đòi há»i rất trẻ con cá»§a tôi. Chị gánh trên vai má»™t gánh khoai nặng mà vẫn Ä‘i nhẹ nhà ng, miệng nhai trầu bá»m bẻm. ở quê tôi, các cô gái đã có chồng rồi Ä‘á»u ăn trầu. Có lần Ä‘i chợ sá»›m, tôi gà gáºt, lẽo đẽo chạy theo chị. Tá»›i lúc tôi má»i chân theo không kịp, chị cõng tôi trên vai và tôi thì ngả đầu trên bá» vai chị, ngá»§ ngon là nh cho tá»›i chợ.
Sau nà y lá»›n lên, dù đã Ä‘i dá»c ngang đất nước, má»—i khi bước chân trên con đưá»ng đê vá» là ng, lòng tôi vẫn hối hả, gấp gáp, tưởng như mình bé lại. Vá»›i tôi, là ng quê gắn bó vá»›i những ká»· niệm thuở ấu thÆ¡, gắn bó vá»›i hình ảnh chị. Ngưá»i phụ nữ mảnh mai luôn nhai trầu tươi rói, có sức mạnh dẻo dai đến kỳ lạ và tấm lòng má»™c mạc thÆ¡m thảo như khoai, sắn. Ãt ai thấy ngưá»i phụ nữ tần tảo ấy ngÆ¡i tay từ sáng cho đến tối khuya.
Không, tôi không tin. Những ngưá»i như chị không thể mất. Chỉ chút nữa thôi khi vỠđến nhà , tôi sẽ gặp lại chị đứng ở đầu ngõ vá»›i câu há»i muôn thuở: "Chú đã vỠđấy ư." Câu há»i quen thuá»™c thay cho lá»i chà o cá»§a chị không tá» ra vồn vã, không khách sáo nhưng âm Ä‘iệu cá»§a giá»ng nói bao giá» cÅ©ng là m khóe mắt tôi cay cay. Tôi biết, từ trong nhà chị đã nhìn thấy tôi từ xa, chị ra đón tôi ở cổng để tá» ná»—i vui mừng bằng má»™t câu há»i rất má»™c mạc. "Khoai luá»™c và máºt ong phần chú trong chạn ấy."
Lần nà o cÅ©ng váºy chưa cần há»i thăm, chị đã có má»™t thứ gì đó phần tôi. Khoai lang là đặc sản vùng quê tôi, cá»§ lá»›n, vỠđỠau, khoai luá»™c lên, bẻ ra bở tÆ¡i, hạt lấm tấm mịn mà ng như hạt phù sa, ăn và o ngon ngá»t như tấm lòng thÆ¡m thảo cá»§a ngưá»i dân quê. Tuy đã được nếm nhiá»u món cao lương mỹ vị ở Ä‘á»i nhưng bao giá» tôi cÅ©ng ăn không biết chán món khoai lang chấm máºt ong chị dà nh phần tôi.
Vá»›i chị, tôi luôn luôn vẫn là đứa em bé bá»ng ngà y nà o. "ăn xong Ä‘i tắm Ä‘i, quần áo để đấy chị giặt cho." Câu nói ấy sao giống cá»§a mẹ tôi thế. Mẹ tôi và chị, hai ngưá»i phụ nữ gắn bó vá»›i nhau, giống nhau kỳ lạ.
Cây Ä‘a đầu là ng như má»™t già là ng vá»›i bá»™ râu tua tá»§a quanh thân đã chỠđón tôi từ đằng xa. Bóng Ä‘a mát rợp má»™t khoảng đất rá»™ng lá»›n, chồm ra cả những thá»a ruá»™ng má»›i cấy. Cây Ä‘a cổ kÃnh khiến má»—i lần tôi Ä‘i qua phải dừng lại má»™t phút như để trút hết bụi trần trước khi trở lại là đứa con cá»§a dân là ng. "Chú đã vỠđấy ư?"
Tiếng gió thoảng qua như tiếng chị khiến lưng tôi á»›n lạnh. Ngôi má»™ cá»§a ai nằm kia mà còn nguyên mầu đất, vòng hoa chưa kịp héo. Không lẽ chị tôi nằm đấy ư? Không, tôi không tin, chỉ Ãt phút nữa vỠđến nhà chị sẽ đón tôi ở cổng như những ngà y nà o. Tôi táºp tá»…nh bước lòng thầm mong bức Ä‘iện kia chỉ là sá»± lầm lẫn.
"Chú vỠđấy ư?." Lòng tôi run lên, chân tôi muốn khụy xuống khi đón tôi không phải là chị mà là anh trai. Như má»™t sá»± vô tình anh lặp lại câu há»i cá»§a chị má»—i khi tôi vá». Hay giỠđây anh thay chị thể hiện tình cảm má»™c mạc vá»›i đứa em trai? Tá»™i nghiệp, má»›i đó mà anh tôi đã già xá»p, lưng còng xuống, đôi mắt ngÆ¡ ngác như gà lạc mẹ. Anh vẫn chưa quên vá»›i sá»± thiếu vắng bóng hình chị.
Anh nắm lấy tay tôi, mái tóc bạc trắng rung rung "Chị mất rồi em ơi, khổ anh quá."
* * *
Ngà y ấy, tôi còn nhá» xÃu, tôi ngạc nhiên thấy hôm ấy nhà tôi ai cÅ©ng báºn rá»™n, vui vẻ, tôi nhõng nhẽo bám theo anh trai, khuôn mặt tươi rói trong bá»™ quân phục má»›i. Mấy hôm trước nghe anh nói sắp và o nam chiến đấu, mẹ đã khóc suốt. Váºy mà , sao hôm nay cả nhà vui thế?
Anh cưá»i dà tay và o trán tôi: "Em sắp có chị dâu." Tôi nhăn mặt. Tôi không thÃch chị dâu. Trong ý nghÄ© tôi, hình ảnh mụ dì ghẻ độc ác, ngưá»i con dâu nanh ná»c trong các câu chuyện kể còn vương vấn. Vả lại không có chị dâu thì tôi đã có khối anh chị rồi. Khác vá»›i trà tưởng tượng cá»§a tôi. Chị dâu tôi như má»™t cô bé má»›i trưởng thà nh. Dưá»ng như chị má»›i bá» chÆ¡i chuyá»n, chÆ¡i ô ăn quan để Ä‘i lấy chồng. Ngà y ấy anh tôi 22, còn chị tôi 18 tuổi, ngay ngà y đầu chị đã là cái cá»› để chúng tôi trêu trá»c. Buổi sáng đầu tiên ở nhà chồng, từ trong buồng bước ra, nhìn thấy ba mẹ tôi ngồi ở bà n uống nước, chị nhanh nhảu:
"Cháu chà o hai bác, hai bác má»›i sang chÆ¡i ạ." Rồi sá»±c nhá»› ra, chị mắc cỡ chạy vụt và o bếp. Ba tôi thì cưá»i, còn mẹ tôi thì lắc đầu: "Con gái gì mà vô ý," chỉ có váºy mà chị ngồi dưới bếp khóc suốt. Sau đó ba ngà y, anh tôi Ä‘i biá»n biệt. Trong nhà , ba tôi là ngưá»i hay bênh vá»±c chị nhất. Còn mẹ tôi thì vẫn hay xét nét những ngà y đầu như những bà mẹ chồng nhà quê.
Tôi ngồi xuống báºc cá»a, lòng thổn thức. Má»›i đấy mà đã hÆ¡n 30 năm, chị gắn bó vá»›i gia đình tôi, đồng cam cá»™ng khổ. Quê tôi đồng đất Ãt, gặt được đấu thóc phải đổi cả đấu mồ hôi. Ba mẹ tôi ngà y cà ng già yếu, đông con. Chị là lao động chÃnh, suốt ngà y quần quáºt ngoà i đồng. Chiá»u vá» lại túi bụi việc nhà . Riêng việc quét dá»n và chăm sóc lÅ© em chồng là chúng tôi cÅ©ng khiến chị mệt nhoà i.
Chúng tôi sắp hà ng chá» chị dá»™i từng gáo nước, tắm cho từng đứa, dá»— dà nh lúc Ä‘i ngá»§, lúc già nh ăn. Tá»›i bữa cÆ¡m, sáu đứa tuổi ăn tuổi lá»›n cứ rà o rà o như tằm ăn rá»—i. Chị ngồi ở đầu nồi xá»›i cÆ¡m, chúng tôi cứ nhấm nháy nhau, thi nhau ăn cho tháºt nhanh để chìa bát cho chị xá»›i. Äến khi chúng tôi đã ăn no thì chị chưa xong má»™t bát và nồi cÆ¡m đã cạn đáy. Có lần tôi phát hiện trong túi áo chị có má»™t cục cÆ¡m cháy. Tôi dá»a chị sẽ mét mẹ. Chị đã ôm lấy tôi và ... khóc. Sau nà y tôi má»›i hiểu, má»—i bữa cÆ¡m chị chỉ kịp ăn xong má»™t bát thì cả nhà đã ăn xong, không dám ngồi đến cuối bữa, chị phải cất cÆ¡m cháy và o túi để ăn dần.
Tôi cÅ©ng có biết đâu rằng bao đêm, chị khóc âm thầm trong cảnh chồng xa vắng, chịu những lá»i trách móc, những quan hệ há» hà ng phức tạp. Con dâu trưởng há», vá»›i là ng xóm đó là má»™t "chức danh" chỉ có trách nhiệm nặng ná». Từ giá»— chạp, đình đám cho đến chăm sóc gia đình nhà chồng, má»i việc Ä‘á»u do tay chị lo liệu vá»›i má»™t sá»± hy sinh âm thầm vô bá» bến. Chúng tôi lá»›n lên, dá»±ng vợ, gả chồng, cÅ©ng có chị.
Cha mẹ tôi già yếu mất Ä‘i cÅ©ng chị lo toan. Dưá»ng như những biến cố lá»›n lao trong gia đình tôi, những lúc khó khăn nhất, bao giá» chị cÅ©ng là ngưá»i đứng ra đương đầu vá»›i má»™t thái độ tá»± tin, bình thản. Coi như đó là trách nhiệm chÃnh cá»§a chị. Trong bức tranh toà n cảnh cá»§a gia đình tôi nếu không có chị, chắc hẳn bức tranh ấy sẽ má» nhạt lắm.
Má»™t lần, hồi cha tôi đã mất, tôi vá» thăm quê giữa lúc là ng tôi Ä‘ang mất mùa. Mẹ tôi đã hÆ¡n 70 tuổi. Thấy tôi vá», chị mừng rỡ mổ má»™t con gà , má»™t con gà duy nhất còn Ä‘ang đẻ. Mâm cÆ¡m chỉ có ba ngưá»i, nồi cÆ¡m phÃa trên độn toà n là khoai.
Chị xá»›i hai bát cÆ¡m cho tôi và mẹ, già nh cho mình toà n khoai. Tôi ngạc nhiên: "Các cháu đâu hết rồi?" "Ôi chúng nó ăn no Ä‘i há»c hết rồi." Khi chị Ä‘i xuống bếp, mẹ tôi má»›i nói: "Tá»™i nghiệp con mẹ cả. Suốt má»™t tháng nay có bữa nà o nên mâm, nên bát đâu. Cả nhà chỉ có má»—i mình mẹ là được ăn cÆ¡m, còn mẹ con nó toà n ăn khoai, ăn ngô. Mẹ bảo nó: "Ráng mà ăn uống có sức khá»e còn nuôi con. Mẹ già rồi, ăn uống thế nà o cÅ©ng được, chết cÅ©ng chả sao.
Nó bảo: Bà chỉ nói linh tinh. Bà còn sống ngà y nà o, chúng con còn nhá» ngà y ấy. Nó nói váºy, chứ mẹ có giúp gì được cho nó nữa đâu...." Nói rồi bà khóc. Miếng cÆ¡m nghẹn đắng trong cổ tôi. Tôi đã nghe chuyện xưa có ngưá»i con dâu cắt thịt mình nuôi mẹ chồng. Nhưng đó chỉ là truyá»n thuyết. Còn chị dâu tôi...
Khi mẹ tôi sắp mất, con cháu vỠđông đủ cả. Chúng tôi xúm quanh giưá»ng, chá» xem bà có trối trăn Ä‘iá»u gì. Mẹ tôi nhìn qua con cháu má»™t lượt rồi há»i: "Mẹ cả đâu?." Äợi cho chị tất tả từ dưới bếp chạy lên, bà má»›i nói: "Các con phải thương yêu nhau, nghe lá»i chị cả. Nó thay mẹ." Rồi bà xòe bà n tay nhăn nheo ra bảo chị: "Con nhổ má»™t miếng nước bá»t và o tay mẹ Ä‘i, mẹ đỡ nhá»› con." Má»™t giá»t nước mắt lăn trên thái dương, rồi mẹ tôi nhắm mắt.
Cho dù ba tôi trước kia hay trách mẹ tôi xét nét con dâu nhưng cho đến lúc chết bà vẫn là ngưá»i thương chị nhất. Phải chăng sá»± đồng cảm pháºn là m dâu cá»§a ngưá»i phụ nữ suốt Ä‘á»i hy sinh vì chồng con khiến bà hiểu và thương chị nhưng không nói ra?
* * *
- "Chị chú bị u ác tÃnh, Ä‘au có ba ngà y rồi mất!."
Tối đó dưới ánh đèn hiu hắt, anh tôi kể, khuôn mặt của ông đại tá già suốt bao năm và o sống ra chết vẫn chưa hết nỗi bà ng hoà ng trước sự ra đi mãi mãi của vợ.
- Tôi nghÄ© lại mà ân háºn quá chú ạ. Suốt hÆ¡n ba mươi năm tôi chỉ quen vá»›i sá»± hy sinh âm thầm cá»§a cô ấy. Tá»›i lúc chị chú Ä‘au tôi vẫn chá»§ quan bởi trong ý thức tôi, chưa bao giá» nghÄ© rằng cô ấy có thể ốm. Cho tá»›i lúc bệnh viện há» trả vá», tôi má»›i cuống lên, chả biết là m gì nữa. Trước lúc mất cô ấy tỉnh táo lắm gá»i tôi ra giưá»ng bảo: "Mình nằm xuống đây vá»›i em, có chuyện nà y, em muốn nói vá»›i mình."
Tôi chiá»u ý nằm xuống cạnh cô ấy. Vợ chồng già , con cái lá»›n hết rồi, còn âu yếm gì nữa. Nhưng cô ấy cứ ôm chặt lấy tôi hồi lâu rồi nói:
"Mình à , suốt chừng ấy năm là vợ chồng, mình có giáºn em Ä‘iá»u gì không?." Tôi lắc đầu mà trong lòng chỉ muốn khóc tháºt to. Là m sao tôi có thể giáºn cô ấy trong khi cô ấy đã thay tôi gánh vác má»i việc lá»›n nhá» trong nhà từng ấy năm. "Em không qua khá»i được đâu. Em chỉ ân háºn không chăm sóc được mình lúc tuổi già . Em có mong ước cuối cùng nà y, nhưng nói ra mình đừng cưá»i em nhé."
Thá» có trá»i đất, lúc ấy tôi sẵn sà ng là m bất cứ việc gì để đáp ứng được mong ước cuối cùng cá»§a cô ấy... Tôi đã và o sống, ra chết, đã có quyá»n cao chức trá»ng, đã ra nhiá»u mệnh lệnh... là m sao lại không thá»±c hiện được ước nguyện cuối cùng cá»§a vợ?
Váºy mà tôi đã xụm xuống, tưởng như chết giấc khi nghe cô ấy nói: "Em chưa bao giỠđược nghe mình nói "Anh yêu em" cả." "Nhưng lúc nà o tôi cÅ©ng yêu mình. Tôi có Ä‘iá»u gì không phải vá»›i mình đâu?." Tôi lắp bắp. "Em biết mình thương em, má»i ngưá»i thương em. Trước kia còn trẻ, mình Ä‘i biá»n biệt, đến khi vá» thì đã già rồi.
Nhưng em vẫn muốn nghe má»™t lần mình nói câu ấy." Nói rồi cô ấy ngượng ngùng áp mặt và o vai tôi khóc. Còn tôi, tôi không thể khóc được nữa. Lòng tôi tê tái Ä‘au đớn. Tôi lấy chị chú chưa kịp yêu đương, chỉ và i lần biết mặt. Äang ở trong quân ngÅ© lại chiến tranh ác liệt. Trước khi Ä‘i nam gia đình bảo lấy vợ cho cha mẹ yên tâm.
Mình hồi ấy còn trẻ thấy nói lấy vợ cÅ©ng thinh thÃch. Thấy cô ấy cÅ©ng hay hay con mắt. Thế là cưới. Vá» sống vá»›i nhau má»›i nảy sinh tình cảm, má»›i yêu thương. Nhưng tôi Ä‘i suốt năm, suốt tháng, má»—i lần vá» phép vợ chồng lại thấy ngượng ngùng như lần đầu má»›i gặp.
Äến khi vợ chồng má»›i quen hÆ¡i, bén tiếng thì lại hết phép. Khi vá» hưu được ở gần nhau thì đã thà nh bà , thà nh ông rồi. Còn âu yếm, anh em như lúc trẻ thế nà o được nữa. Vả lại tôi quen tác phong quân sá»± rồi cứ nghÄ© vợ chồng sống có nhân, có nghÄ©a là đủ. Cần gì lá»i nói. Tôi đã là m chÃnh trị trong quân đội ba mươi năm trá»i, đã là m đến chức đại tá, tưởng đã hiểu vá» con ngưá»i. Váºy mà cuối cùng vẫn chỉ là má»™t lão già đầu trá»c, chả hiểu gì vá» phụ nữ, vá» vợ mình cả.
HÆ¡n ba mươi năm chị chú mòn má»i chá» chồng, vất vả hy sinh âm thầm chỉ mong ước nghe má»™t câu dịu dà ng khen ngợi cá»§a chồng. Và suốt đêm đó tôi cứ ôm lấy cô ấy mà thì thầm mãi câu: "Anh yêu em." Lần đầu tiên trong Ä‘á»i tôi má»›i nói được câu ấy và cÅ©ng là lần đầu tiên tôi má»›i hiểu thế nà o là tình yêu, tình chồng vợ.
Tôi cứ ôm lấy cô ấy mà kể lan man. Những Ä‘iá»u mà lẽ ra tôi phải nói ra ba mươi năm trước. Sáng ra tôi má»›i nháºn thấy thân thể cô ấy đã cứng lạnh, đôi môi phảng phất má»™t nụ cưá»i, bà n tay nắm chặt chiếc lược đã mòn vẹt. Chiếc lược là m bằng xác máy bay tôi tặng cô ấy ngà y cưới. Và đấy cÅ©ng là món quà duy nhất trong Ä‘á»i tôi tặng vợ...
Anh tôi khóc, nước mắt rà n rụa trên khuôn mặt héo hắt, mái tóc bạc trắng rung bần báºt. Không có gì khổ não hÆ¡n trước cảnh má»™t ông già khóc vợ. Khóc khi hiểu ra giá trị thá»±c cá»§a tình yêu, khi nó không còn nữa. Khóc cho ná»—i ân háºn xót xa trước những lá»—i lầm mà mãi mãi không lấy lại được. Tôi láºp cáºp thắp nén nhang trên bà n thá» chị, đứng tá»±a lưng và o tưá»ng. Nhưng đâu phải chỉ mình anh tôi có lá»—i.
Sá»± xa cách, cuá»™c chiến tranh đã cuốn hút tâm trà con ngưá»i. Nó bắt buá»™c ngưá»i ta phải dồn nén tình cảm cá nhân, tạm gác má»™t bên những mong ước Ä‘á»i thưá»ng. Cuá»™c chiến tranh đã là m bao ngưá»i ngã xuống, để lại bao ná»—i Ä‘au và cuá»™c chiến ấy cÅ©ng tạo nên biết bao những anh hùng. Nhưng phÃa sau những anh hùng ấy là những ngưá»i phụ nữ như chị dâu tôi. Há» yêu thương, mòn má»i trông chá», hy sinh tất cả. Há» không cần đến những tấm huân chương, những chức vị mà chỉ ước ao má»™t câu nói dịu dà ng cá»§a ngưá»i chồng...
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 07-09-2008 at 04:40 PM .
19-05-2008, 11:37 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Cuá»™c Äi Dạo Tình Cảm
Tác giả: Nguyá»…n Äình Khánh
Bấy giá» là má»™t buổi sạng Ngưá»i con gái cùng nụ cưá»i cá»§a nà ng như giá»t nước long lanh vẻ tươi mát và dịu dà ng cá»§a trá»i đất Nụ cưá»i nà o đó, cánh môi là ná»—i tình cá», con mắt là lòng trống không vô thá»±c Nà ng chỉ là má»™t nét há»a trừu tượng Lúc bấy giá», tôi hiểu ra, tôi bằng lòng nháºn lá»i Ä‘i dạo vá»›i nà ng.
Cuá»™c Ä‘i dạo khởi đầu bằng những bước chân bình thản, băng qua cánh cá»a mở, khép lại, căn nhà đã ở sau lưng cùng hà ng rà o dâm bụt Con đưá»ng trước mặt Tiếng chân cá»§a ngưá»i con gái thánh thót trong cái ngắn ngá»§i thất thanh cá»§a tấm lòng hoang mang vô bá» Như thế đó, và nà ng nói, nà ng nhìn phÃa trước nà ng mở tháºt to mắt, nà ng nói
Lần đầu tiên thấy chú, thấy chú đứng lÆ¡ đãng mà bối rối, trá»i buổi ấy thì quá lạnh, chụm hai tay thở phà o rồi áp và o mặt mà còn run, thấy chú đứng nhìn những bức tranh treo trên tưá»ng, nhìn mÆ¡ mà ng như không thấy gì, bấy giá» Nhị ngồi ở góc phòng, trong cái chổ nhiá»u bóng tối nhất, nhìn chú đứng ở đằng kia, đã định mấy lần đứng dáºy, đứng hẳn dáºy cho chú nhìn thấy Nhị, chú thấy không, lần đầu tiên ấy cÅ©ng đã không tá»± nhiên rồi.
Thấy chú ù lì, nghÄ© sẽ không bao giá» thương chú được, sẽ mãi mãi không nói má»™t lá»i vá»›i chú . Äịnh mệnh, phải nghÄ© như thế để tá»± cắt nghÄ©a cho mình, Äịnh Mệnh cả, chú đừng chối, bá»a đó chú bối rối tháºt, chú không quen Ä‘á»i sống ở đây, chú không quen căn phòng quá sang, quá rá»™ng nên giam chú bằng những bức tưá»ng cao lá»›n, nên là m vướng báºn chân tay chú bằng những đồ váºt chưng bà y, nhưng còn Nhị, chú có biết là chú thay đổi cả má»™t Ä‘á»i Nhị không ?- Phải đó, nhìn chú, khi ngồi khuất ở góc phòng, trong chổ nhiá»u bóng tối nhất, nhìn chú đứng lÆ¡ đãng, vững chải mà cô đơn, bình an mà bất trắc, Nhị chợt thấy cái ý niệm và o dòng tu cá»§a mình tan tà nh.
Nhìn sang mái tóc ngắn, cái gáy trắng vô tá»™i, tá»± nhá»§: chỉ là cÆ¡n mê sảng cá»§a tình cảm Con đưá»ng nhá»±a Ä‘en tháºt sach. Gió thổi trên những cà nh thông cao hai bên đưá»ng, những trái thông mà u nâu rÆ¡i trên cá» xanh, những khóm hoa quì mà u và ng quà phái, ná»—i vui báºp bùng trong không khà thở, vừng trán nhăn cÅ©ng lay động niá»m hồn nhiên . Äi lên cái dốc, nằng ngược chiếu và o măt, ngưá»i con gái Ä‘i những bước chân chim sẻ Nà ng Ä‘i những bước chân chim sẻ và nà ng nắm bà n tay ngưá»i đà n ông cạnh nà ng
Mỉm cưá»i . Tôi gỡ những ngón tay nhá» bé ra khá»i tay mình.
Äừng chú, để cho Nhị nắm lấy tay chú . Chỉ còn buổi sáng nà y thôi, chiá»u chú đã vá», chiá»u, Nhị đã và o lại trong đó Trong đó Chú không thể tưởng tượng ra được đâu Muốn có chú má»™t buổi sáng đầy như cả Ä‘á»i ngưá»i Hãy chiá»u Nhị, đưa tay cho Nhị nặm Chú không thương Nhị chút nà o ư ?
Mặc những ngưá»i Ä‘i đưá»ng nhìn, kệ lÅ© bạn cháu Äêm nay, trong phòng ngá»§, thế nà o chúng nó cÅ©ng há»i Nhị, thế nà o cÅ©ng há»i mà y Ä‘i vá»›i ai, ngưá»i đà n ông đó từ đâu đến, bồ cá»§a mà y phải không..Nhị sẽ mỉm cưá»i, không nói gì cả Nhị sẽ giữ nguyên niá»m ngây ngất nà y cho đến khi dù cố gằng tưởng tượng đến bao nhiêu cÅ©ng không biết chú là m gì, vá»›i ai, ở đâu...
Bà n tay nhỠbé, lạnh và run, như con mèo con .
Là m sao được. Nà o Ãch chi những trà nhá»› cá»§a ngưá»i khác dá»± và o Ä‘á»i mình? Nà o Ãch chi những kỉ niệm cố tạo để là m già u thêm quá khứ ?
Nhưng cÅ©ng không thể nà o quên Không thể nà o quên đêm đầu tiên ngá»§ lại căn nhà sang trá»ng ấy, không thể nà o quên căn phòng có những cánh cá»a mở ra khu vưá»ng trồng hoa và cá», những đóa hoa rá»±c rỡ, mướt như nhung, ban đêm, nhìn ra khung cá»a kÃnh thấy lấp lánh những hạt sương trằng dưới ánh trăng.
Buổi tối nẳm xuống, lần chăn ấm và thÆ¡m đắp ngang ngưá»i, báºt ngá»n đèn nhá» trên đầu giưá»ng, giở tá» báo, Ä‘á»c những hà ng tin, trà óc ráo hoảnh, cho đến khi ngẩng đầu lên, bắt gặp má»™t khuôn mặt bên kia cánh cá»a kÃnh ngó và o Khuôn mặt không còn trẻ thÆ¡, mái tóc uốn úp và o, cái cẳm xinh và đôi mằt mở lá»›n đứng bất đông.
"Nhị đó ư ?"
Phải, không thể nà o quên buổi tối ấy, buổi tối nháºn ra mỉnh là m đối tượng cho má»™t nhầm lẫn, má»™t ngá»™ nháºn.
Khi đứng dáºy, đến gần nÆ¡i cá»a, há»i lần thứ hai : "Nhị đó ư ?," thì ngưá»i con gái áp tay lên mặt kÃnh, ra dấu Ä‘á»ng mợ Äừng mợ Bà n tay ấn vao mặt gượng , trắng bệch không còn giá»t máu . Sau lưng ngưá»i con gái là khu vưá»n ướt đẫm ánh trăng hạ tuần Äêm quá yên lặng, ngôn ngữ lúc bấy giá» bị sá»± thanh tịnh lấn át . Äứng trước mặt cô gái, cách má»™t tấm gương, thấy mình hoang mang trong má»™t ná»—i nhẹ nhà ng không thá»±c tại, cho đến khi bà n tay nà ng lay động, xoa trên mặt kÃnh và đôi môi mấp mấy không nghe gì cả, chú không nghe gì cả, chú không Ä‘oán ra Nhị nói gì, có tháºt Nhị Ä‘ang nói vối chú ?
và bóng ngưá»i con gái chạy vụt Ä‘i.
Buổi sáng dáºy tháºt sá»›m, ngồi yên tÄ©nh trên giưá»ng, mở mắt ráo hoảnh nhìn ra cá»a Nhưng ngưá»i con gái không trở lai. Buổi ăn sáng, giữa muá»—ng và nÄ©a, ngưá»i con gái ngồi đối diện ở đầu bà n bên kia, tóc cá»™t lại, áo len Ä‘á», vá»a ăn vá»a hát nho nhá» trong miệng. Khuôn mặt thì bình thản như khuôn mặt vợ chồng ngưá»i bạn, cha mẹ ngưá»i con gái.
Chú đừng cưá»i . Nhị đã bao lần nghÄ© lại, bao lần nhá»› lại hết những chi tiết cá»§a từng ngá»n ngà nh tình cảm trong đêm đầu tiên gặp chu.ù Khi buổi tiệc đã tà n, má»i ngưá»i trở vá» phòng, má»i ngưá»i rút Ä‘i như nước triá»u rút xuống, còn lại căn phòng khách bÆ¡ vÆ¡ vá»›i những đồ váºt bá»nh bồng trôi nổi, thì Nhị ở lại, má»™t mình .
Má»™t mình cùng vá»›i ná»—i bà ng hoà ng vá» sá»± đổi thay vừa chợt đến trong Ä‘á»i mình . Là m sao chú hiểu được phút hoá thân bi tráng cá»§a má»™t dòng sông Nhị ngồi đó, cho đến má»™t lúc, như má»™t cỠđộng vô hồn, đứng dáºy. Mở nhạc. Tắt đèn .
Má»™t khúc thánh ca. Giá»ng ngưá»i da Ä‘en khà n đục cÆ¡n Ä‘au vùi không dứt. Bóng trăng thì lạnh lùng ngoà i kia. Lúc bấy giá», Nhị cÅ©ng lạnh. Tiến đến chá»— chú đã đứng, chú đứng lÆ¡ đãng mà bối rối, là m sao cắt nghÄ©a cái ấn tượng ấy hả chú ?
- Tiếng chân gõ xuống ná»n gạch hoa . Nhị như con mèo hoang sợ hãi trốn chạy tiếng động cá»§a mình . Cho đến lúc Nhị dừng lại trước tá»§ rượu, vô hồn, mở chai, rót trà n ly, cầm trên tay.
Mà u rượu và ng óng ánh, những giá»t rượu sau buổi tiệc tà n bi thảm như những xót xa đầu tiên cá»§a Ä‘á»i mình Nhị đứng như thế, cầm ly rượu trên tay, phải chi có má»™t ngưá»i ở cạnh - chú chẳng hạn, thì Nhị đã nhá» uống giùm . Nhưng lúc đó Nhị chỉ má»™t mình .
Cuối phòng có tấm gương hình thuẩn soi bóng Nhị thấp thoáng cánh áo trắng trong bóng má» Má»›i nhá»› ra mình mưá»i sáu tuổi, má»›i nhá»› ra bao năm ở ná»™i trú trong trưá»ng, má»›i nhá»› ra bao nhiêu ẩn ức và đam mê không đạt hoặc không có trong tuổi cá»§a mịnh Và nước mắt chợt lăn. Ly rượu đầu tiên trong Ä‘á»i cùng giá»t nước mằt ấy . Vị đắng cay và nồng là m tê lưỡi và rùng mình . Nhìn và o gương , chỉ còn thấy má»™t cô gái bất hạnh và bi thảm vùng vẫy giữa những đôi mắt kẻ khác . Và như kẻ nháºp đồng bóng, ly rượu thứ hai, thứ ba rót ra và uống cạn . Lúc bắt đầu choáng váng là lúc thấy mình sáng suốt nhất, má»›i hiểu ra cái trống không vô nghÄ©a, cái giả dối quen thuá»™c vây quanh nhìn bao nhiêu năm, má»›i thấm thÃa cái tan tà nh cá»§a ý nghÄ© sẽ và o giòng tu .
Và chÃnh lúc ấy, má»›i thấy hiện ra giữa các khuôn mặt xa lạ cá»§a cha mẹ, bạn bè, chú như má»™t gần gÅ©i cứu vá»›t. Nước mắt lưng tròng, Nhị chạy qua những căn phòng mở từng cánh cá»a, đóng từng cánh cá»a, bối rối đến nổi chiếc áo len choà ng rÆ¡i đâu mả không hay - chạy má»™t mạch đến phòng chú .
Bấy giá» chú Ä‘ang cúi xuống tá» báo và chú tháºt đẹp . Chú đừng cưá»i . Chú đừng há»i tại sao . Nhìn thấy má»™t ngưá»i đà n ông đẹp cÅ©ng hiếm quý như nháºn má»™t phép lạ tình cá» không cầu xin Phép lạ chỉ đến trong má»™t thoáng ,rồi biến mất , còn lại chăng chỉ là nổi ngá»a nghiêng cá»§a lòng mình . HÆ¡i thở bấy giá» nồng nà n, Ä‘au đớn ChÃnh lúc đó, Nhị muốn ôm lấy chú, gục đầu và o ngá»±c chú, và ngá»§, ngá»§ má»™t giấc bình an. Hay vÄ©nh viá»…n cÅ©ng được .
Äứng như váºy cho đến khi chú nhìn thấy Nhị , khuôn mặt ngẩng lên bỡ ngỡ, đôi mắt mở lá»›n Ä‘en thẳm. Thấy đôi môi chú mấp mấy, chú nói gì đó , tiếng nói lá»c qua tấm kÃnh dầy và Nhị chẳn nghe thấy gì . Chú đứng dáºy, đến gần khuôn cá»a, lặp lại, không có tiếng nói, chỉ có đôi môi mấp mấy cỠđông.
Nhị bá»—ng kinh hoà ng bởi tá»± nhiên thấy chú như con cá, con cá Ä‘ang đớp mổi trong cháºu gương nước trong. Phải đó, chú như con cá buồn bả Ä‘ang lừ đừ bÆ¡i trong chất lá»ng trà n đầy ngá»™t ngạt bên kia, còn Nhị đứng bên nà y, trong má»™t Ä‘á»i sống khác. Ná»—i sợ hãi kéo đến như bà n tay áp lên mÅ©i là m ngạt thở cùng vá»›i ná»—i im lặng cá»§a đêm đè nặng trên vai. Nhị phải vịn tay mà đứng, tê Ä‘iếng cảm giác, hãi hùng từng tế bà o trong cÆ¡ thể . Không thể nà o nhá»› lại hết, không thể nà o hiểu cái sức lá»±c đẩy Nhị chạy vá» phòng vá»›i đôi chân lẩy bẩy, luýnh quýnh ấy, chỉ nhá»› , cho đến khi gục đầu trên đống chăn gối quen thuá»™c, Nhị vẫn còn tỉnh táo, tỉnh táo để kêu thầm: "Rượu đã ngấm, ta say đây!..."
Ngưá»i con gái cưá»i . Tiếng cưá»i ròn tan. Cánh tay trắng như cánh huê. Chiếc áo ấm mà u hồng tươi vui như nặng Tiếng cưá»i tinh nghịch Ä‘uổi nhau chạy dà i trên thảm cá» . Äi xuống ngá»n dốc . Dãy nhà dưới đồi ngó lên bầu trá»i, những mái ngói đỠvà những hà ng cây mimosa quanh nhà cùng những nhánh lá bạc ngả nghiêng trước gió . Mặt hồ ở trung tâm thà nh phố á»§ rÅ© như con mắt già .
Ngưá»i con gái giÆ¡ tay chỉ xuống hồ . Thà nh phố cá»§a nghỉ ngÆ¡i, thà nh phố cá»§a tuần trăng máºt . Thôi , Nhị không nhắc lại nữa . Không có gì đáng nói . Dù thế nà o, những ngà y có chú , Nhị đã sỠđược Ä‘á»i sống cá»§a mình . Từ bấy giá» , đã biết cách bắt đầu . Tất cả tuỳ lần đó . Phải không chú .
Má»™t thà nh phố thanh bình . Bóng im cá»§a mùa hạ dưới những gốc cây xao xuyến gió thổi và lá rụng . Chuyến xe lam chạy ngang và những đôi mắt nhìn lui. Những cánh cá»a mÆ¡ hồ mở ra bầu trá»i , đôi mắt nhìn chợt mất hút như Ä‘uối sức giữa dòng sông chảy nhanh mà bá» không thấy.
Tôi bị lôi cuốn theo cÆ¡n lốc . Như hòn cuá»™i lăn trên đưá»ng , tiếng dá»™i thất thanh má»™t ná»—i dá»ng dưng nà o đó, không còn nhá»› , đã quên , đã như những căn nhà ấu thá»i . Gần ná»a Ä‘á»i ngưá»i, những sợi tóc bạc ẩn nấp đâu đó như những lo sợ vu vÆ¡ .
Chú, chú, Ä‘i quanh ngá»n đồi nà y là đến trưá»ng . Chiá»u, chú vá» . Chiá»u, Nhị sẽ và o trong đó, nhưng giá», muốn chú hãy ghé và o vá»›i Nhị .
Có nhiá»u lúc, má»™t ngưá»i phải nhỠđôi mắt cá»§a ngưá»i khác nhìn và o Ä‘á»i sống cá»§a mịnh Giống như những ước mÆ¡ thưá»ng gởi lên trá»i : nếu không có trá»i thì cÅ©ng chẳng có ao ước . Chú cưá»i Nhị lý luáºn ? Kìa, chú thấy dãy nhà trên đồi chưa, đứng ở đây, nhìn lên, nhà bị đồi thông che. Äêm, khi dãy giưá»ng ná»™i trú đã tắt hết đèn, Nhị ngồi dáºy, nhìn ra trá»i, trá»i quá lạnh và sao sáng rá»±c . Má»™t ngôi sao băng, mở má»™t cúc áo, nói má»™t lá»i ước . Như má»™t thói quen cá»§a những đêm mùa thu. Chú có bao giỠước mÆ¡?
Mỉm cưá»i má»™t mịnh Trăng sao và má»™t thà nh phố cÅ©, những bè bạn cÅ© và những xao xuyến cụ Tất cả Ä‘á»u không còn, và ai còn nhá»› ? Những ngưá»i sống biệt tăm và kẻ đã chết mất hút, chỉ còn lại những tiếng sóng vá»ng vá» trong giấc ngá»§ bất an. Tiếng sóng nà o vẫn mãi mãi dá»™i và o ký ức?
Dừng lại tần ngần trước lối và o . Ngưá»i con gái nắm lấy tay, kéo Ä‘i . Chú, và o vá»›i Nhị, Ä‘i má»™t vòng rồi ra ngay. Con mắt ngó lui, riá»m mi dà i cong, đôi mắt đẹp ngây thÆ¡ tá»™i lá»—i . Bước theo, tiếng sá»i dưới gót già y, buổi sáng im sững . Nhà thỠở cạnh dấy lầu, hà ng cá»a kÃnh đóng kÃnh, mà n che mà u trắng, tưá»ng mà u và ng . Ngón tay chỉ lên cao, đó, cá»a sổ đó nằm ngay đầu giưá»ng Nhị, cá»a sổ bên cạnh là phòng tắm, nÆ¡i Nhị và tụi bạn ban đêm trốn và o đó ăn vụng đủ thứ kẹo bánh...
Má»™t chá»— nằm . Tưởng tượng đến chá»— nẳm kia, thân thể bên cạnh đã in dấu trên chăn nệm ấy, thÆ¡m và thân máºt . Tuổi trẻ quá đẹp, cho những cÆ¡n cuồng Ä‘iên dại dá»™t. Là m sao đừng tỉnh thức, là m sao chiêm bao? Bước Ä‘i, bước theo, ngưá»i con gái cưá»i ròn sung sướng . Äúng rồi, chiêm bao ná»—i say mê ngây ngất cá»§a men rượu lạ, má»™t thứ ma tuý là m ta muốn mê sảng trong cái bà ng hoà ng cá»§a lòng mình.
Vượt ra khá»i thá»i gian, trà óc chẳng còn quá khứ . Sẽ quên mình đã ngoà i tuổi trẻ, sẽ quên mình từ lâu chẳng còn má»™ng mÆ¡.
Äôi chân trắng dịu dà ng như chiếc cổ thiên nga . Äôi vai tròn gần lại, mùi thÆ¡m dìu dịu, gần gÅ©i như hÆ¡i thở . Bâng quÆ¡ giÆ¡ tay lên và quà ng qua bá» vai ấy. Con nhện độc đã thắng
Äừng . Äừng chú .
Nhị van chú . Bá»™ những lá»i lẽ cá»§a Nhị không là m chú má»§i lòng sao ? Nhị biết chú không thương Nhị . Äừng cố gắng . Hãy giữ nguyên cái khoảng cách lạnh lùng giữa chúng ta . Như váºy, Nhị sẽ thấy lòng mình thênh thang . Giống như đứng trêm mõm núi, gá»i xuống vá»±c, tiếng gá»i chạy dà i tá»± do trên những tản đá, không ngăn trở, không hồi âm . Có chăng chỉ là tiếng vá»ng cá»§a chÃnh mình .
Một tiếng động .
á»’, tháºt kỳ lạ: đó chú lại cưá»i chế riá»…u .Ủ, thà Nhị Ä‘a ngôn . Là m sao chú hiểu được tình yêu cá»§a ngưá»i khác là tiếng động khoả lấp tiếng động cá»§a mình . Má»™t sá»± đà n áp, phải không? Chỉ tình yêu đơn phương má»›i cho ta cái ngất ngây cá»§a má»—i sáng suốt mê muá»™i . Chú cưá»i ? Chú không tin ? Nhưng dù thế nà o, cÅ©ng đừng tìm cách hôn Nhị là m chi...
Äôi vai rá»i ra . Bà n tay chợt bần thần, bối rối . Những ngón tay kỳ cục chÆ¡ vÆ¡ . Cô bé, cô bé, cô bé còn quá trẻ . Còn ta, có phải là sá»± già nua là m ta ngượng ngùng? Tấm lưới nhện đã thá»§ng . Con nhện độc đã thoát ra . Và bò Ä‘i . Bò Ä‘i, trên con đưá»ng định mệnh cá»§a cô. Tiếng nói quá dịu dà ng . Ta bồng bá»nh giữa những âm thanh cá»§a thà nh phố , cá»§a thiên nhiên, cá»§a hoà i cảm .
Hãy nói Ä‘i, hãy nói tháºt nhiá»u Ä‘i cô bé. Tuổi trẻ là thá»i gian còn tin tưởng ở ngôn ngữ. Váºy thì hãy nói cho hết Ä‘i, cho chết giấc tiếng nói cá»§a chÃnh mình . Buổi sáng quá đẹp và dù thế nà o, cô bé cÅ©ng sẽ quên ta. Những lá»i thú tháºt kia sẽ giúp cô quên ta nhanh chóng. Tôi sẽ biến mất thà nh trà nhá»› thứ hai cá»§a cô. Cái trà nhá»› mà cô từ bá» vô tâm, tà n ác. Bởi vì ở tuổi nà y, tôi chỉ được quyá»n dừng lại dưới gốc má»™t cây thông, và nhìn vá» má»™t con ve sầu vừa lá»™t xác. Cám Æ¡n.
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 07-09-2008 at 04:42 PM .
19-05-2008, 11:39 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Tình Thiên Thu
Tác giả: Ãi Khanh
Hoà ng ngụ trong khu vá»±c lao động nên nhiá»u lúc bá»±c mình vì thà nh phần Ãt há»c khá nhiá»u, cứ tạo nên những rắc rối vá»›i pháp luáºt thưá»ng xuyên....
Thỉnh thoảng, và i ngà y lại nghe tiếng còi hụ cá»§a cảnh sát inh á»i đến nÆ¡i để giải quyết các vụ xô xát, cãi cá», tai nạn... Hoà ng là m đêm, ban ngà y cần ngá»§ để lấy sức Ä‘i là m mà cứ bị thức giấc hoà i khiến lúc nà o chà ng cÅ©ng cau có, gắt gá»ng... .
Hôm nay, tiếng còi hụ khiến Hoà ng lại tá»±a cá»a nhìn sang nhà bên cạnh: hai vợ chồng ngưá»i Mỹ Ä‘en đánh nhau... Hoà ng đứng nhìn cho tá»›i khi ngưá»i chồng bị còng tay đẩy lên xe má»›i định và o dá»— tiếp giấc ngá»§. Bá»—ng bên kia đưá»ng, má»™t chiếc xe váºn tải đổ lại, má»™t ngưá»i đà n ông trung niên gốc à đông bước xuống, kế bên là hai ngưá»i Mỹ trắng....
Hoà ng cố nhìn kỹ và đoán thầm ngưá»i đà n ông à đông kia không là Việt Nam cÅ©ng là ngưá»i Hoa. HỠđến mở cá»a sau ra, và từ từ hạ những thùng lá»›n trên xe xuống. Lúc ấy Hoà ng má»›i vỡ lẽ ra há» sắp sá»a dá»n và o căn nhà mà từ mấy tháng nay chà ng thấy há» treo bảng bán. Hoà ng ngáp dà i, quyết định và o phòng tìm lại giấc ngá»§. .
Chừng hai tuần lá»… sau, khi chà ng vừa ra xe chuẩn bị Ä‘i là m thì gặp bà Lâm cạnh nhà cho biết căn nhà treo bảng bán có ngưá»i Việt Nam ở rồi. Hoà ng há»i bà Lâm cho có chuyện: .
- Ổng ở một mình hay có ai nữa? .
- Ủ, ổng nói có ngưá»i con gái má»›i theo chồng Ä‘i xa, ổng ở miá»n Bắc má»™t mình buồn quá nên bán nhà tìm vỠđây cho ấm. á»”ng mua trả dứt đó cáºu, thiệt, há» sao mà già u quá... .
Hoà ng cưá»i: - Bán nhà miá»n Bắc cả trăm ngà n, vỠđây chi và i chục trong cái xóm cà tà ng nà y đâu có khó gì thÃm! .
Bá»—ng ông Lâm từ xa Ä‘i lại, thấy vợ và Hoà ng đứng nói chuyện, ông bắt tay Hoà ng và nói vá»›i vợ: - Gì nữa đó? Chắc bà lại kể chuyện ông Việt Nam má»›i tá»›i mua nhà trả hết tiá»n nhà má»™t lúc chứ gì? Tôi đã nói kệ ngưá»i ta; bà đi đâu cÅ©ng kể hết! Hoà ng cưá»i trấn an ông Lâm: - Äâu có chú, tôi vá»›i thÃm nói chuyện tầm phà o cho vui mà ! Thôi xin lá»—i chú thÃm, hôm nà o rãnh gặp nhau sau, giá» tôi phải Ä‘i là m đã! .
Hai ông bà từ giã Hoà ng rồi bước Ä‘i. Hôm sau, có lẽ bà Lâm canh Hoà ng hay sao mà Hoà ng vừa ra xe Ä‘i là m thì bà Lâm từ xa bước nhanh đến, vừa thở vừa kể: - Cáºu Hoà ng Æ¡i! Cáºu Hoà ng, cái ông Việt Nam má»›i dá»n tá»›i, hình như ổng "bị mát dây" thì phải. .
Hoà ng vừa mở cá»a xe vừa há»i: - Sao thÃm biết? .
- Trá»i Æ¡i! Äâu phải má»™t mình tui. Hôm qua cả ba, bốn ngưá»i Ä‘á»u nói ổng như váºy hết. .
- Bá»™ thÃm có tiếp xúc vá»›i ổng rồi sao? - Ủ! Hôm qua đám tụi tôi mấy ngưá»i kéo tá»›i thăm ổng, nói là hà ng xóm. á»”ng má»i vô nhà chÆ¡i, rót nước má»i uống đà ng hoà ng mà ngá»™ lắm. á»”ng nói chuyện thì bình thưá»ng, nhưng có Ä‘iá»u lạ lùng là ổng để cái tá»§ kÃnh tháºt đẹp, ở trong chỉ treo chiếc áo đà n ông, đặt chình ình nÆ¡i phòng khách. Tụi tui lấy là m lạ mà không ai dám há»i hết. Rồi thấy ổng vui vẻ, thÃm Việt má»›i há»i. Ai ngỠổng nổi quạu lên, Ä‘uổi khéo tụi tui Ä‘i hết... .
Thấy bà Lâm dà i dòng quá, Hoà ng phải cắt ngang: - Thôi tôi Ä‘i là m kẻo trá»…, bữa khác gặp thÃm sau. .
Trên đưá»ng đến sở, Hoà ng cÅ©ng không tránh khá»i thắc mắc vá»›i câu chuyện bà Lâm kể. Chà ng lắc đầu, thầm nhá»§: - Mình là đà n ông con trai còn lấy là m lạ huống gì mấy bà ! CÅ©ng có thể ông ta sưu tầm được chiếc áo... cổ hay cá»§a má»™t tà i tá» hay danh ca nà o đó. .
Äã ba tháng trôi Ä‘i, Hoà ng cÅ©ng chưa có dịp để gặp ngưá»i đà n ông má»›i đến. Hôm nay, ngà y nghỉ, chà ng định bụng sẽ sang thăm ông ta má»™t lần. Nhưng chưa kịp Ä‘i thì Ä‘iện thoại cá»§a cô em gái há» nhắc chà ng qua Canada dá»± đám há»i cô ta. Chà ng lại phải Ä‘i phố sắm sá»a quần áo má»›i và mua đôi già y má»›i để chuẩn bị cho tuần sau Ä‘i Canada. Váºy là Hoà ng cÅ©ng chưa Ä‘i thăm được ngưá»i hà ng xóm má»›i. .
Má»™t tuần lá»… ở Canada, Hoà ng có dịp gặp lại cô em gái hỠđể nhắc nhở đến những ngưá»i thân yêu ở Việt Nam má»™t cách thoải mái... Ở đây cảnh váºt đẹp đẽ, sang trá»ng nhưng sao Hoà ng cứ nghÄ© ngợi đến cái "xóm nghèo" ở Mỹ cá»§a mình. .
Ngà y từ giã cô em há», chà ng bùi ngùi xúc động; chà ng thà nh tháºt mong cô em có dịp sang Mỹ đến nhà chà ng ở lại. Hoà ng trở vá» "xóm nghèo" cá»§a mình vá»›i lòng rá»™n rã, và chà ng cảm nháºn được chà ng nhá»› "nó" vô cùng.
Khi chà ng vừa vá» tá»›i, chỉ thoáng chốc là thấy vợ chồng thÃm Lâm, vợ chồng chú thÃm Việt và hai ngưá»i Mỹ cạnh nhà sang thăm há»i. Chà ng lấy mấy cái bánh su- xê cá»§a cô em gá»i cho để là m quà cho há»... .
Sau và i câu thăm há»i thông thưá»ng, má»i ngưá»i kéo nhau ra vá». Chà ng tắm rá»a vá»™i và ng, nằm xem ti vi má»™t cách thoải mái, định bụng chốc nữa sang thăm ông Việt Nam má»›i tá»›i. Äang theo dõi cốt truyện hấp dẫn trong ti vi, bá»—ng có tiếng chuông vang lên trước cá»a. Hoà ng vá»™i xỠđội dép ra mở cá»a thì thấy má»™t ngưá»i đà n ông trung niên, tóc hoa râm, nhìn chà ng cưá»i thân thiện: .
- Xin lá»—i đã là m phiá»n cáºu, tôi là Bằng ở bên kia đưá»ng, má»›i dá»n tá»›i. Hôm nay, không hiểu sao cái Ä‘iện thoại cá»§a tôi từ hồi trưa đến giá» không dùng được. Nhá» cáºu xem giùm Ä‘iện thoại nhà cáºu có bị váºy không? .
Hoà ng mở rá»™ng cá»a và bảo: - Má»i chú vô nhà ngồi chÆ¡i má»™t chút, để tôi xem sao. Tôi cÅ©ng má»›i Ä‘i xa vá» chưa dùng tá»›i nên không biết. .
Rồi chà ng đến bà n cầm Ä‘iện thoại lên nghe ngóng. Äặt máy xuống, chà ng lắc đầu: .
- CÅ©ng im re! Chắc cả xóm Ä‘á»u bị như váºy. Chú ngồi chá» tôi chạy sang bên cạnh há»i thăm thá» xem nghe. .
Ông Bằng đưa tay cản lại:
- Thôi khá»i! Nếu váºy chắc là cả khu vá»±c nà y rồi..
Và không đợi Hoà ng má»i, ông bằng ngồi xuống ghế bảo:.
- Cáºu tá»›i ở đây lâu chưa? - Dạ, khoảng 5 năm ạ! Còn chú dá»n đến má»™t mình hay còn ai nữa?
- Tôi tá»›i má»™t mình thôi. Vợ tôi mất 4 năm hÆ¡n rồi. Có đứa con gái vừa gả chồng xong; ở má»™t mình miá»n Bắc buồn quá, khà háºu lại lạnh nên tìm vỠđây cho ấm. À, tôi ngồi nãy giá» hÆ¡i lâu có là m phiá»n cáºu không?
Hoà ng vá»™i xua tay và thay đổi cách xưng hô: - Dạ không, không đâu! Mấy tháng nay chú tá»›i ở xóm nà y, cháu định qua chà o há»i mà chưa có dịp nay, chú tá»›i trước cháu mừng lắm.
Hoà ng định nói qua chuyện bà n tán ở trong xóm vá» cái áo gì đó nhưng ngăn lại vì cảm thấy bất tiện. Nói vu vÆ¡ má»™t lúc thì Hoà ng biết ông Bằng vỠđây an hưởng tuổi già vá»›i cái job dạy há»c cho những ngưá»i ngoại quốc yếu sinh ngữ vá»›i đồng lương rất thấp. Cuối cùng, ông Bằng kết luáºn: - Già rồi! Sống tạm qua ngà y thôi, sá»± tháºt tôi cÅ©ng chẳng thiết tha gì nữa cáºu ạ...
Rồi bắt tay Hoà ng để vá». Ông trao số Ä‘iện thoại và xin lại số cá»§a Hoà ng để ai dùng Ä‘iện thoại được thì báo cho ngưá»i kia. Và ông cÅ©ng má»i Hoà ng hôm nà o rảnh sang chÆ¡i. Hoà ng mừng lắm vì ý định chưa thá»±c hiện nay sắp được toại nguyện.
Cuối tuần ấy, Hoà ng được ông Bằng má»i sang dùng cÆ¡m tối. Hoà ng vui vẻ nháºn lá»i. Má»›i 3 giá» chiá»u Hoà ng đã quần áo chỉnh tá», ghé chợ Việt Nam mua má»™t con vịt quay và má»™t xách bia ghé nhà ông Bằng. Ông vui vẻ má»i Hoà ng và o nhà , vừa ngồi xuống ghế, sau khi trao há»™p thịt vịt và xách bia cho ông Bằng, Hoà ng đã đưa mắt nhìn bao quát nhưng tháºt sá»± chà ng nhìn hÆ¡i lâu và o tá»§ kÃnh đặt giữa nhà . Ông Bằng cưá»i, dợm bước và o trong rồi bảo:
- Cáºu bà y đặt quá Ä‘i! Có Ä‘iá»u tôi cÅ©ng bá» ra má»™t dÄ©a nhá» cho vui, còn bao nhiêu cáºu cầm vá» ngà y mai mà ăn. Tôi nấu nồi cà ri vịt ngon lắm, cáºu muốn ăn bún hay bánh mì Ä‘á»u có hết. Thôi, cáºu ngồi nghỉ đó má»™t chút; tôi và o dá»n liá»n ăn nóng cho ngon.
Rồi ông khuất và o trong không đợi Hoà ng trả lá»i. Hoà ng tá»± do nhìn cái tá»§ kÃnh. Chà ng ngạc nhiên vì cái áo chemise xanh nhạt tầm thưá»ng, cổ hÆ¡i sá»n và hai vạt áo phÃa trước ná»a thẳng, ná»a nhăn; chiếc áo được gắn bằng kim găm bên trong và o mặt gá»—. Chà ng cố gắng tìm tòi có gì lạ nÆ¡i chiếc áo nà y và chà ng cÅ©ng không khá»i nhá»§ thầm: “Thảo nà o mấy bà trong xóm thắc mắc cÅ©ng phải!".
Tiếng chân ông Bằng rõ dần, ông cưá»i hỉ hả:
- Thôi, cáºu vô là m đại kẻo đói. Tôi cÅ©ng đói lắm rồi, buổi sáng chỉ uống ly cà phê và ăn cái bánh ngá»t tá»›i giá» nà y đó thôi!
Hoà ng theo ông và o bếp. Chiếc bà n chữ nháºt đã được bà y biện rất khéo léo, trông tháºt ngon là nh. Buổi ăn xong, Hoà ng thà nh tháºt:
- Chú nấu cà ri ngon quá!
- Con gái tôi nó ghi lại cách thức cho tôi đó. Nó chỉ cho tôi đủ món cả. Nó nói mấy món ruột của tôi nó hết nấu cho tôi được rồi nên ghi lại lúc nà o thèm thì tự nấu mà ăn...
Thấy Hoà ng thu dá»n chén bát, ông Bằng vá»™i bảo:
- Äể đó tôi, mai còn nghỉ lo gì! Lâu lâu cáºu qua chÆ¡i, mình nói chuyện cho vui.
Rồi ông cầm tay Hoà ng kéo lên phòng khách. Ngồi lá»t lõm trong ghế sofa, Hoà ng giả vá» như vừa khám phá ra Ä‘iá»u gì, há»i ngay:
- Ủa! Chú treo cái áo gì trong tá»§ váºy? Chú sưu tầm đồ cổ hả? Ông Bằng cưá»i giòn: - Cổ khỉ khô gì dâu! Cái áo cá»§a tôi đó!
Hoà ng ngạc nhiên: - Ão chú? Váºy chú treo áo chú ở đó là m gì?
Ông Bằng thở dà i: - Hôm ná», mấy bà trong xóm kéo nhau đến thăm tôi cÅ©ng có thắc mắc nhưng Ä‘ang có chuyện bá»±c mình nên tôi không nói gì hết. Nay cáºu tá»›i chÆ¡i, thôi thì tôi cÅ©ng kể sÆ¡ cho cáºu nghe.
Rồi ông lui cui vô bếp, Ä‘em bình trà nóng và hai cái tách lên, rót cho Hoà ng má»™t ly rồi há»i:
- Cáºu muốn nghe không? Hay thôi, vá» nghỉ kẻo khuya rồi. Bữa nà o sang chÆ¡i tôi kể cÅ©ng được.
Hoà ng cà ng lúc cà ng to mò nên nói ngay: - Ngà y mai cháu còn nghỉ, chú kể cho cháu nghe đi!
Ông Bằng ngồi xuống cạnh Hoà ng, há»›p má»™t há»›p trà lấy giá»ng, ông cất tiếng lên vá»›i giá»ng trầm ấm, thu hút, Hoà ng lắng nghe vá»›i tất cả chăm chú:
- Äây là cái áo cá»§a tôi, do vợ tôi mua cho tôi nhân dịp Giáng Sinh đầu tiên trên đất Mỹ vá»›i những đồng tiá»n bà đã chắt chiu dà nh dụm khi vừa đến Mỹ. Bà đã Ä‘i xúc tuyết cho mấy nhà kế cạnh thuê để lấy tiá»n. Vá» sau, tôi má»™t thá»i gian nhá» có chút vốn liếng Anh Văn nên Ä‘i dạy giúp cho những ngưá»i kém sinh ngữ, bả má»›i nhà n nhã được má»™t chút. Nuôi đứa con gái cho há»c ra 4 năm cÅ©ng khổ lắm, may mà nó lấy được thằng chồng đà ng hoà ng nên tôi má»›i yên lòng bán căn nhà ở miá»n Bắc vỠđây đó chứ...
Ủa! Sao tôi lại Ä‘i lạc đỠrồi. Trở lại cái áo thì lúc đó vì tôi Ä‘i dạy há»c nên quần áo lúc nà o cÅ©ng á»§i rất thẳng thá»›m cho tôi. Bả đảm Ä‘ang, vén khéo nhà cá»a lúc nà o cÅ©ng tươm tất hết. Có má»™t thá»i gian bả cứ than mệt, tôi cứ nghÄ© vì là m việc nhiá»u nên mệt, khuyên bả nghỉ ngÆ¡i bá»›t. Rồi má»™t buổi tối, tôi Ä‘ang ngồi soạn bà i cho há»c sinh, nghe bà xã tôi thét lên má»™t tiếng ở phòng ngá»§.
Tôi vá»™i vứt viết, chạy và o thì thấy bả Ä‘ang nằm ụp ngưá»i xuống đất. Bà đang á»§i quần áo, đèn bà n á»§i còn Ä‘á», tôi vá»™i rút Ä‘iện ra vì nghÄ© bả bị Ä‘iện giáºt, gá»i ngay 911. Khi xe cứu thương vừa tá»›i thì bả đã tắt thở vì bịnh tim, cứu không được.
Chôn cất bà xã tôi xong, tôi má»›i nhìn lại căn phòng ngá»§ bừa bá»™n cá»§a tôi. Lúc ấy tôi má»›i thấy cái bà n để á»§i đồ còn cái áo chemise nà y Ä‘ang á»§i dở dang nằm vắt vẻo ná»a trên ná»a dưới. Tôi òa lên khóc tức tưởi vì nhá»› tá»›i bả. Tôi khóc mấy năm nay rồi, và cái áo nà y tôi đã thuê thợ là m cho tôi cái tá»§ kÃnh, suốt Ä‘á»i không bao giá» lấy áo ra được vì thợ đã hà n kÃn cái tá»§ rồi! Tôi tin chắc tá»›i chết tôi cÅ©ng không bao giá» có ai yêu thương tôi như bả... Äá»i tôi đã thá»±c sá»± mất Ä‘i ánh sáng rồi cáºu ạ! Và tôi tá»± nguyện vá»›i lòng mãi mãi không bao giá» yêu ai để giữ tròn lá»i hứa khi chúng tôi vừa yêu nhau...
Ông Bằng nói má»™t mạch và giá»ng ông má»—i lúc má»—i khà n Ä‘i, mái tóc hoa râm cá»§a ông rung lên, ông ta lại khóc...
Bá»—ng dưng Hoà ng nghe tay mình nóng hổi. Thì ra nước mắt cá»§a chà ng cÅ©ng rÆ¡i tá»± bao giá». Hoà ng xÃch sát lại gần ông Bằng đặt tay lên vai ông an á»§i:
- Thưa chú, chú đừng buồn nữa. Cháu rất tiếc là cháu không phải văn sĩ để viết thay cho chú mà ca tụng mối tình tuyệt đẹp nà y!
Ông không đáp lá»i Hoà ng, tiếng khóc cà ng lúc cà ng nghẹn lại. ChỠông khóc má»™t hồi cho khuây khá»a, chà ng má»›i lên tiếng từ giã. Lúc ấy ông má»›i nén tiếng khóc, đưa tay quệt nước mắt, gượng cưá»i Ä‘i xuống bếp lấy há»™p thịt vịt còn lại trao cho Hoà ng. Bắt tay từ giã, ông Ä‘i trước mở cá»a cho chà ng.
Má»™t luồng gió lạnh tạt ngang, trá»i Ä‘en như má»±c. Ông Bằng thốt lên: - Trá»i Æ¡i! Lạnh quá!
Hoà ng thấu hiểu cái lạnh buốt tim cá»§a ông lúc nà y. Hoà ng bước vá»™i Ä‘i, quay nhìn lại vẫn còn thấy ông đứng sững nÆ¡i cá»a. Hoà ng nói tháºt lá»›n:
- Chú vô kẻo lạnh! Chú bệnh không ai chăm sóc chú đâu, mà bên kia thế giá»›i thÃm cÅ©ng buồn nữa đó! Vô Ä‘i!!!
Không biết ông có nghe Hoà ng nói gì không nhưng Hoà ng cÅ©ng thấy cá»a từ từ khép lại. Ãnh sáng đã thá»±c sá»± mất hẳn nÆ¡i hà nh lang...
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 07-09-2008 at 04:44 PM .
19-05-2008, 11:43 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Những mảnh vụn
Tác giả: Ngô Ngá»c Bá»™i
Truyện đã cách đây hÆ¡n hai mươi năm. Trong má»™t buổi chiá»u trá»i bắt đầu se lạnh, từ cÆ¡ quan MÆ¡ ôm vá» chiếc vá» chăn tiết kiệm. Nét mặt cô vừa sượng sùng vừa hân hoan, giÆ¡ trước mặt chồng.
- Em vừa mua được cái nà y. Cũng phải bình nghị mãi, nhà mình "hoà n cảnh" nhất mới được ưu tiên.
Biá»n đỡ cái vá» chăn vá»™i và ng giÆ¡ lên xem. Ãây là cái vá» chăn hai lá»›p, can từ hà ng trăm những mảnh vải vụn, mầu xanh công nhân. Những mảnh vụn từ xà nghiệp may nà o đó, rồi má»™t lá»›p ngưá»i nà o đó chắp vá thà nh chăn. Biá»n mừng và thốt lên:
- Thế nhà ta "hoà n cảnh" gì mà được ưu tiên?
Nét mặt Mơ chợt xịu xuống, dằn dỗi:
- Anh còn không biết hoà n cảnh gì à ?
Biá»n sá»±c tỉnh liếc nhìn vợ: Ôi... MÆ¡ đã sắp tá»›i ngà y.
- Anh xin lá»—i em. Hoà n cảnh công tác cá»§a anh. Cái nghá» phóng viên quèn trong chiến tranh nà y, suốt năm, suốt tháng lang thang, hết Quảng Bình, VÄ©nh Linh, lại Hà m Rồng, Long Ãại, ở nhà em tá»± lo như váºy, tháºt cảm Æ¡n.
Nhưng còn nét mặt ỉu xìu trầm lắng cá»§a MÆ¡, không chỉ hà m chứa giáºn chồng vá» mặt vô tâm, nó còn khắc sâu nhiá»u Ä‘iá»u khác nữa. Trong đó có má»™t Ä‘iá»u, từ khi vợ chồng cưới nhau, cho tá»›i nay đã hai năm, việc sắm sá»a đầu tiên cho cái tổ ấm sáu mét vuông nà y chÃnh là cái vá» chăn tiết kiệm. Nó cÅ©ng trị giá bằng má»™t phần tư số lương tháng cá»§a vợ anh. Biá»n an á»§i vợ:
- Thôi, đừng buồn nữa em. Có cái vỠchăn nà y chúng mình cũng đỡ lo một phần.
Bốn tháng Ä‘i phục vụ chiến dịch Quảng Trị, khi quay vá» thì MÆ¡ đã sinh cái Lợi được hai tháng. Lúc ấy trá»i vẫn còn lạnh. Biá»n ôm chiếc vá» chăn ra bà n là m việc cá»§a cÆ¡ quan căng mà n ngá»§. Anh thầm nghÄ©: nếu không có cái vá» chăn nà y không biết tối nay anh sẽ chui và o đâu.
Chẳng biết cái vá» chăn có bao nhiêu mụn vải, mụn lá»›n nhất bằng bao diêm, nhá» nhất bằng lá lúa. Có lúc lẩn mẩn Biá»n đã Ä‘em ra đếm thá», nhưng lẫn lá»™n lung tung, nó chẳng ra hà ng lối gì. Nó chỉ là cái vá» chăn, nhưng nhá» những mép vụn còn ùn lại phÃa trong tạo thà nh má»™t lá»›p má»n dà y, giữ hÆ¡i ấm tuyệt vá»i. Nó nặng tá»›i bốn cân. Nó chẳng má»ng manh như vá» chăn "con công" cá»§a các cô gái. Không đếm được rà nh mạch từng mảnh vụn, Biá»n lại nghÄ© tá»›i ngưá»i nà o đó, chẳng biết ở hoà n cảnh nà o đã kỳ công khâu thà nh? Có phải là má»™t cô gái Ä‘ang "phục hồi nhân phẩm", hay má»™t bà già không có công ăn việc là m. Ngưá»i ấy chắc phải có tÃnh kiên trì lắm. Khéo tay và sắt se lắm má»›i là m nổi. Ãây là má»™t công trình lao động. Công trình mỹ thuáºt, chứ không còn ở phạm trù "tiết kiệm" nữa.
Sống trên mặt bà n là m việc cá»§a cÆ¡ quan và cái buồng xép sáu mét vuông, vợ chồng con cái Biá»n cÅ©ng trụ được tá»›i chÃn năm. Vì cÆ¡ quan xa, sáng ra MÆ¡ phải Ä‘i rất sá»›m. Còn Biá»n trở dáºy ôm tất cả chăn mà n vá» buồng vợ. Nhưng rồi anh phát hiện ra ngay ở những kẽ tá»§, kẽ bà n là m việc có thể nhét chăn mà n và o đấy và khẽ nói vá»›i bà phục vụ cho anh để nhá». Rồi anh tình nguyện riêng buồng nà y anh sẽ chịu trách nhiệm là m vệ sinh. Khi anh em trong phòng đến là m việc, thì Biá»n đã chững chạc ngồi tại bà n mình. Anh em khen: "Ông Biá»n lúc nà o cÅ©ng là ngưá»i giá» giấc nghiêm túc nhất!". Biá»n chua chát: "Tôi nháºp được cách sống cá»§a loà i chuá»™t, loà i gián đấy, ông ạ".
Thế rồi năm thứ mưá»i vợ chồng Biá»n dùng cái vá» chăn tiết kiệm, anh được cÆ¡ quan phân phối cho căn há»™ mưá»i tám mét vuông trên tầng năm - má»™t ngôi nhà táºp thể lá»›n, cạnh cái hồ nước má»›i đà o cá»§a thà nh phố. Vá» nhà má»›i, hai năm đầu chưa có Ä‘iện nước. Vợ Ä‘i là m xa, ngà y nà o Biá»n cÅ©ng phải Ä‘em quần áo cá»§a cả nhà xuống hồ giặt giÅ©, và gánh bảy gánh nước lên tầng đổ và o thùng phuy cho vợ con dùng.
Sống như thế nhưng Ä‘á»i đâu hết hoạn nạn. MÆ¡ lâm bệnh tim. Ba năm trá»i anh đèo vợ Ä‘i hết bệnh viện Tây y lại sang Ãông y. Rồi MÆ¡ qua Ä‘á»i. Chôn cất vợ xong anh không dám há»§y bá» thứ gì vợ chồng đã dùng. Kể cả những bá»™ quần áo tà u tà u cá»§a MÆ¡, anh Ä‘á»u giặt cẩn tháºn rồi gấp cất Ä‘i. Anh muốn giữ hÆ¡i hướng cá»§a MÆ¡ mãi mãi. CÅ©ng có thể những thứ ấy sau nà y cái Lợi sẽ phải dùng. Nếu không thì cho ngưá»i thân cá»§a anh, cá»§a MÆ¡ còn muôn và n thiếu thốn. Cha con sống quá khổ cá»±c thiếu thốn như váºy, Biá»n chẳng bao giá» nghÄ© mình sẽ bước Ä‘i bước nữa. Anh chỉ nghÄ© chăm lo há»c hà nh cho con gái.
Mưá»i bảy năm Biá»n dùng cái vá» chăn tiết kiệm cÅ©ng là cái Lợi vừa 17 tuổi, cái Lợi vừa há»c chữ lại vừa há»c máy khâu, Ä‘i khâu thuê. Má»™t hôm nó ôm vá» cái vá» chăn hoa vải Nam Ãịnh. Mặt cái Lợi tươi hÆ¡n há»›n, chứ không ỉu xìu như mặt mẹ nó ngà y xưa ôm cái chăn tiết kiệm vá». Nó đưa cho Biá»n:
- Thôi, hôm nay thì bố phải vứt cái vỠchăn đi, con biếu bố cái nà y.
Nó sầm sáºp ôm vá» chăn tiết kiệm lao xuống cầu thang. Biá»n ngồi lặng Ä‘i, chẳng ra đồng ý cÅ©ng chẳng phản đối. Khi cái Lợi qua khá»i nhà , Biá»n quay ra ban công nhìn xuống bãi rác ở ven hồ. NÆ¡i đó có hai ba ngưá»i Ä‘ang bá»›i rác bằng cái cá»i sắt. Khi thấy cái Lợi ôm rác ra há» Ä‘á»u ngừng tay, ngóng chá». Ãứng trên nhà Biá»n cÅ©ng thấy hồi há»™p. Khi cái Lợi vứt cái vá» chăn xuống bãi rác, má»i ngưá»i xúm lại lấy cá»i bá»›i tung tung ra. Biá»n nghÄ© thế nà o cÅ©ng có ngưá»i nhặt. Dầu sao thì vẫn còn dùng được. Nếu không Ä‘em bán cho hà ng giẻ rách cÅ©ng có giá. Nhưng lạ chưa, há» lại lấy cá»i cá»i lại lẫn vá»›i rác bẩn. Há» chỉ nhặt giấy vụn, ni-lông và những mảnh nhôm. Biá»n thấy ruá»™t quặn Ä‘au. Khi cái Lợi quay lên, Biá»n khẽ nói vá»›i con:
- Con ạ, con vứt Ä‘i bố thấy băn khoăn lắm. Vì dầu sao nó vẫn còn dùng được. Hai nữa nó đã Ä‘i gần suốt cuá»™c Ä‘á»i cá»§a bố mẹ. Khi con má»›i là hòn máu trong lòng mẹ con.
- Thì dùng mãi rồi bố cũng phải "hóa kiếp" cho nó chứ?
- Không, nhưng mà bố còn má»™t băn khoăn lá»›n nữa, bố chưa được gặp cái ngưá»i khâu ra nó.
- Ôi dà , bố hay cả nghÄ©. Coi chừng, bố lẩn thẩn rồi đấy. Cái ngưá»i khâu ra nó chắc cÅ©ng đã được hóa kiếp rồi.
- Không, con phải xuống mang vỠcho bố. Nếu không bố sẽ không chịu nổi.
- Thế bố định giữ tới bao gi�
- Bao giỠbố xuống lỗ thì con chôn theo cho bố. VỠdưới ấy bố mẹ sẽ lại đắp chung.
Cái Lợi chạy xuống ôm vá» chăn vá», nó giao hẹn vá»›i Biá»n:
- Ãem vá» thì Ä‘em nhưng bố không được đắp nữa. Nhà mình trống trải chẳng có buồng, chẳng có mà n gió. Bố đắp, khách khứa đến chÆ¡i, ngưá»i ta cưá»i con.
Vụ rét tiếp theo Biá»n Ä‘em trải lên chiếu nằm. Cái Lợi sắm thêm cho bố cái ga bằng vải hoa, mầu hoa cà phá»§ lên vá» chăn cho khuất. Nó ý tứ vì biết bố rất yêu mẹ nó. Bố dùng mầu hoa cà má»›i hợp.
Con gái Biá»n há»c giá»i. Tốt nghiệp đại há»c nó được phân công Ä‘i phụ giảng ở trưá»ng Ãại há»c sư phạm hai. Cách chá»— ở hÆ¡n ba mươi cây số. Thế là niêu cÆ¡m cá»§a hai bố con Biá»n phải chia đôi. Lúc nà y Biá»n đã ở tuổi năm mươi, sức khá»e thuá»™c loại B. Má»—i lần vá» thăm bố, cái Lợi tá» ra sốt ruá»™t:
- Thế bố vẫn chịu sống thế nà y thôi à bố?
- Thế con bảo bố sống thế nà o?
- Chắc phải hóa kiếp cái vỠchăn kia đi thì rồi bố...
Nói thế, nhưng không bao giá» cái Lợi dám "xúc phạm" tá»›i cái vá» chăn tiết kiệm. Biá»n nói vá»›i con:
- Thôi thì con cố ở trên ấy và i năm, rồi dần dần xin chuyển vỠgần bố. Mà có yêu thằng nà o cũng phải yêu cái thằng nó có hộ khẩu ở nội thà nh. Rồi đưa nhau vỠđây mà ở.
*
* *
Thế là lại qua Ä‘i vụ rét thứ hai mươi hai Biá»n dùng chiếc vá» chăn tiết kiệm. Hôm nay trá»i nắng to, anh mang nó ra hồ giặt. Vừa má»›i xát bà n chải lên chăn thì từng đưá»ng chỉ khâu má»§n tung ra. Hai mươi hai năm rồi còn gì nữa. Nhưng anh vẫn không chịu bá». Anh gượng nhẹ giặt cho sạch, rồi giăng lên bức rà o gần đấy, phÆ¡i. Là m xong má»i việc vệ sinh trong nhà để đón mùa nắng ấm thì đã má»™t giá» chiá»u. Anh hạ lưng nghỉ và chợp Ä‘i má»™t giấc. Chợt có tiếng gõ cá»a. Tiếng gõ vừa rụt rè, nhút nhát vừa hấp tấp. Biá»n rút chốt hé cá»a. Trước mặt anh là ngưá»i đà n bà rách rưới bẩn thỉu. Ãầu đội nón mê, tay xách bị cói. Thấy Biá»n chị ta lắp bắp, sợ sệt:
- Em là m phiá»n bác quá!
- ăn xin chứ gì? Biá»n Ä‘ang định quay và o lấy và thì ngưá»i đà n bà nói nhanh:
- Vâng, em Ä‘i ăn xin, nhưng lúc nà y lên vá»›i bác em không phải để ăn xin. Bác là bác Biá»n có phải không ạ?
- Phải. Thế có chuyện gì?
- Cái vỠchăn phơi ở dưới kia là của bác ạ?
- Ãúng. Thế thì sao?
- Có phải bác đã dùng hơn hai mươi năm nay?
- Ãúng. Là m sao mà cô biết?
- ChÃnh tay em đã khâu ra nó!
- A...a... a! Tháºt à ! Thế thì má»i cô tạm và o trong nhà .
Ngưá»i đà n bà len lén bước và o góc nhà .
- Cô ngồi xuống kia, tôi pha nước cô uống.
Ngưá»i đà n bà trấn tÄ©nh dần. Và cố tranh thá»§ thanh minh để cho chá»§ nhà chóng tin:
- Nhìn thấy cái vá» chăn ấy, ngưá»i em sá»ng sốt nóng bừng bừng. Cứ thấy như cả cuá»™c Ä‘á»i đã qua cá»§a mình hiện lên. Em Ä‘i gõ cá»a từng nhà , từ tầng má»™t đến tầng ba. Có má»™t bà già phúc háºu bảo vá» chăn ấy là cá»§a bác Biá»n trên tầng năm, nên em má»›i tìm lên chá»— bác.
Biá»n cảm thấy có cái gì như má»™ng ảo, như huyá»n thoại. Nhưng anh vẫn chưa dám tin và đang nghÄ© cách thẩm tra:
- Có gì chứng minh là cô đã khâu cái chăn ấy?
- Em là m thì em nhá»›, mặc dầu đã hÆ¡n hai mươi năm rồi. Bác Ä‘em vá» bác đếm nó sẽ là 1.534 miếng vụn. Không đúng thì bác có quyá»n lá»™t xác em.
- Là m sao mà đếm được, nó sẽ lẫn lung tung.
- Nếu váºy, em sẽ đếm cho bác coi.
- Chuyện lạ đấy. Váºy cô ngồi uống nước, tôi sẽ mang lên ngay.
Nhá» trá»i nắng to, cái vá» chăn đã khô cong. Ngưá»i đà n bà ôm vá» chăn và o lòng nước mắt dà n dụa:
- Bác cho em xin một viên phấn.
Biá»n mở ô kéo chiếc máy khâu cá»§a con gái, đưa cho ngưá»i đà n bà viên phấn mầu. Ngưá»i đà n bà đứng lên:
- Bác cho em trải cái vá» chăn lên giưá»ng cá»§a bác. Em cứ đếm đúng má»™t trăm thì bác gạch má»™t gạch và o mảnh giấy cá»§a bác.
Biá»n lấy giấy bút ra. Ngưá»i đà n bà vạch phấn lên từng mụn vải má»™t. Miệng đếm má»™t, hai, ba, bốn... má»™t trăm. Hiểu ra cách đếm cá»§a ngưá»i đà n bà , Biá»n òa lên sung sướng. Ngưá»i đà n bà thấy chá»§ nhà vui cÅ©ng hồ hởi dần:
- Ngà y xưa khâu xong cái nà o em cÅ©ng Ä‘á»u phải đếm như thế nà y để ghi công. Tý nữa đếm xong em sẽ dở cho bác xem con số mà em đã ghi ở trong lần trái cái chăn nà y, sợ lâu ngà y thế, nó có còn nhìn thấy hay không. Xong rồi! Bác thá» cá»™ng xem có đúng vá»›i con số em nói vá»›i bác không?
- Cô bảo là bao nhiêu nhỉ?
- 1.534, bác ạ!
- Ãúng. Chịu "thầy"!
Ngưá»i đà n bà lại hăm hở láºt trái chiếc chăn. TÃt mãi táºn góc cuối cùng có miếng mụn bằng con tem vẫn còn ghi nguyên con số trên, bằng má»±c cá»u long, khá rõ. Hai ngưá»i nghỉ tay và cùng uống nước. Biá»n nhìn ngưá»i đà n bà , trầm ngâm:
- Ở hoà n cảnh nà o mà cô chịu ngồi khâu cái vỠchăn như thế?
- Chuyện dà i lắm chẳng biết bác có chịu nghe hay không?
Lúc ấy trá»i đã gần tối. Ná»—i băn khoăn cá»§a Biá»n hà ng chục năm nay, lần nà y có cÆ¡ tháo gỡ.
- Thôi được. Nếu váºy thì hôm nay cô nghỉ lại đây. Chắc bây giá» cô cÅ©ng chẳng còn biết Ä‘i đâu.
- Ở lại đây rồi bác gái vỠbác ấy xé xác em!
- Vợ tôi mất từ lâu rồi. Hôm nay thứ tư, con gái tôi nó cÅ©ng không vá». Cô ở lại vá»›i tôi không vướng báºn gì. Rồi cô kể cho tôi nghe câu chuyện cá»§a cô. à , hà ng ngà y thì cô ở đâu nhỉ? Tên cô là gì nữa?
- Tên em là Xuyến, Minh Xuyến. Quê em ở dưới đồng bằng. Dưới quê em có má»™t túp nhà , mẹ em để lại, và ba sà o ruá»™ng khoán. Nhưng mẹ em đã chết lâu rồi. Quê em có táºp quán xấu. Rá»—i rãi là hay rá»§ nhau Ä‘i ăn xin. Ãi ăn xin ngưá»i ta bịa ra đủ má»i hoà n cảnh: Bị bão lụt, bị há»a hoạn, bị nhỡ đưá»ng, bị trấn lá»™t. Bị con ốm nằm bệnh viện lâu, bây giá» ra viện không có tiá»n vá» quê... NghÄ©a là nói thế nà o cho ngưá»i ta xiêu lòng.
- Thế cô cÅ©ng Ä‘i "hà nh nghá»" lâu rồi à ?
- Cũng đã sáu bảy năm nay.
- Nhưng ở hoà n cảnh nà o thì dễ xin nhất?
- Dá»… nhất là có con má»n ôm trên tay.
- Thế lần nà y lên không có con thì cô nói thế nà o?
- Cứ bảo là bệnh táºt, là đi kinh tế má»›i, bị trấn lá»™t ngang đưá»ng, cÅ©ng tùy cÆ¡ ứng biến. Nhìn từng đối tượng mình xin mà bịa ra cho hợp.
- Cô cÅ©ng nhiá»u kinh nghiệm đấy.
- Vâng. Nhưng lần nà y em lên là vì có con bạn nhắn lên. Nó tên là Thu. Bạn từ ngà y còn ở thanh niên xung phong chống Mỹ. Nghe nói nó má»›i có con. Nhưng lên tá»›i nÆ¡i thì buồng nó khóa cá»a. Há»i ngưá»i ta bảo Thu bế con vá» thăm bà ngoại, em má»›i lang thang tá»›i đây.
- Thế cô là thanh niên xung phong?
- Vâng. Cả cái Thu nữa. Chúng em Ä‘i đợt năm 1966. Hết đợt má»™t, năm 1969 cái Thu quay ra Ä‘i há»c. Em đăng luôn đợt nữa đến năm 1972.
- Thế cô khâu cái chăn ấy và o dịp nà o. Nhưng thôi, để đến tối kể.
- Ãá»i cái Thu cÅ©ng khổ cá»±c lắm, anh ạ. Nhưng nó hÆ¡n em là có con và được ở thà nh phố. HÆ¡n bốn mươi tuổi mà có con được thì mừng lắm. Nhưng nó có con rồi lấy gì mà nuôi con. Cái cÆ¡ quan cá»§a nó suốt ngà y "Ä‘oán gió dò mưa" nghèo như xÆ¡ mướp.
- Thôi được. Cô đi tắm đi. Tôi chạy ra chợ kiếm thức gì vỠthổi cơm.
- Em không có quần áo thay. Ãi ăn xin em chỉ mặc thế nà y thôi. Vá» vá»›i cái Thu em thay bằng quần áo cá»§a nó.
- Gá»›m ghiếc lắm, bẩn thỉu lắm. Ngưá»i đã may cho tôi cái chăn tôi đắp hai mươi năm nay, không được bẩn thỉu thế nà y. Vừa nói Biá»n vừa mở hòm lấy ra bá»™ quần áo cá»§a MÆ¡ - Ãây là quần áo cá»§a vợ tôi ngà y xưa, cô mang thay. Trong buồng tắm có xà phòng, có nước bồ kết. Cô tắm gá»™i cho sạch, tôi Ä‘i má»™t lúc tôi vá».
ÃÆ°á»ng từ nhà ra chợ, trong lòng Biá»n khấp khởi: biết đâu đây chẳng là số kiếp. Ra phố, Biá»n cố ý loăng quăng để cho Xuyến có nhiá»u thì giá». Khi vá», Xuyến đã mặc bá»™ đồ cá»§a MÆ¡ Ä‘ang đứng trước gương chải tóc. Trông Xuyến đã thay đổi hẳn. Xuyến nguyên là má»™t cô gái đẹp. Nhưng nay thì đã quá tà n tạ. Nhìn thấy Biá»n vá», Xuyến tá» ra bẽn lẽn:
- Trông em có giống chị ấy ngà y xưa chút nà o không anh?
- Chỉ giống Ä‘á»u là đà n bà thôi. Vợ anh ngà y xưa Ä‘áºm ngưá»i, còn em thì má»ng như tá» giấy.
- Em ngà y xưa to khá»e lắm, anh Æ¡i. Ngà y xưa em năm mươi ba ki-lô, bây giá» em chỉ còn bốn mươi ba ki-lô thôi.
CÅ©ng là má»™t cá» chỉ rất tá»± nhiên, khi hai ngưá»i khác giá»›i cô đơn sống bên nhau, lại có những hoà n cảnh rất thuáºn lợi. Biá»n Ä‘i lại phÃa Xuyến, quà ng vai Xuyến cùng ghé và o gương - "Chúng mình cÅ©ng vừa đôi đấy chứ nhỉ". Xuyến liá»n ngả đầu và o Biá»n, hai ngưá»i dìu nhau lại giưá»ng. Xuyến trÆ¡ ra như má»™t khúc gá»— mục.
- Em là m sao thế?
- Em chẳng là m sao cả.
- Như khúc gỗ mục thế nà y à ?
- Em không biết. Có bao giỠem...
Chợt có sá»± thức tỉnh cá»§a đạo đức, Biá»n buông Xuyến ra. Xuyến vùng lên ôm ghì Biá»n xuống:
- Em van anh, em lạy anh, anh đừng khinh em, đừng bá» em. Gần chót Ä‘á»i em chưa biết thế nà y là thế nà o. Anh cho em được là m đà n bà vá»›i. Chả nhẽ chết Ä‘i em vẫn là ... Cái Thu nó đã có con. Nó đã mãn nguyện. Em tá»™i lá»—i gì mà đá»i hắt há»§i em.
Thá»±c tình Biá»n cÅ©ng không phải là ngưá»i tuyệt đối đứng đắn. Các cụ bảo rằng: "Rắn đến nhà chả đánh cÅ©ng quái..." Anh lại ôm Xuyến và lăn lá»™n xoay xở đủ và nh. Nhưng Xuyến vẫn cứ trÆ¡ trÆ¡.
- Khốn khổ, em không còn là đà n bà nữa rồi.
- Ai bảo anh thế, em còn tất cả.
- Ãúng, nhưng nó chỉ còn là cái xác thôi. Không có cái hồn nữa. Ngá»±c cá»§a em đã teo hết. Chỉ rõ hai cái núm nhá» như ngá»±c đà n ông. Nó vô dụng.
- Thế là hôm nay em được đắp chung vá»›i anh cái chăn tá»± tay em khâu. Ãây là cả Ä‘á»i con gái cá»§a em... Biết đâu trá»i pháºt Ä‘ang định trả công cho em. Ãá»i em vất vả lắm, anh Æ¡i. Bố em chết trẻ. Khi bị truy bức, bố em tá»± sát. Mẹ em ở váºy nuôi em ăn há»c. Bà ngầm thu vén em nên ngưá»i để trả nợ cho Ä‘á»i. Năm mưá»i lăm tuổi em Ä‘ang há»c lá»›p tám nhưng ngưá»i em đã phổng phao đầy đặn . Giữa lúc phong trà o Ä‘i thanh niên xung phong, phục vụ chiến trưá»ng nổi lên rầm rá»™. Em xin Ä‘i, mẹ em buồn nhưng không ngăn cản. Ông cáºu ruá»™t em lúc ấy là chá»§ tịch xã, khai tăng cho em hai tuổi để em được Ä‘i. Lúc đầu ra Ä‘i chúng em đóng quân ngoà i Quảng Bình, sau dần dần chuyển và o tuyến trong. Những năm đầu em rất khá»e. Ba năm liá»n không phải thuốc thang. Nhưng từ năm thứ ba trở Ä‘i thì em ốm quặt quẹo. Mái tóc rụng gần hết, kinh nguyệt thất thưá»ng. Thế rồi mất hẳn. Hồi ấy bá»n nữ chúng em má»™t trăm phần trăm mất kinh nguyệt. Nhưng tuổi thanh niên Ä‘ang hăng hái chúng em cứ à o Ä‘i. Không thấy có kinh nó lại giúp mình đỡ phiá»n hà . Vì ở chiến trưá»ng đâu đâu cÅ©ng thiếu nước, thiếu Ä‘iá»u kiện là m vệ sinh. Em đã mất tá»›i gần má»™t năm. Rồi má»™t chị bác sÄ© và o khám sức khá»e. Chúng em nói ra chuyện ấy, chị bác sÄ© nghe nét mặt cứ tái xám. Vá»™i và ng đỠnghị vá»›i cấp trên cho chúng em lui ra Quảng Bình Ä‘iá»u trị. Hồi ấy chúng em gồm mưá»i bốn chị em. Vì chúng nó má»›i bị nên chỉ và i tháng là phục hồi. Riêng em vẫn cứ trÆ¡ trÆ¡. Trạm xá chuyển em ra Ä‘iá»u dưỡng dà i hạn ở đồng bằng. Trạm Ä‘iá»u dưỡng toà n là ngưá»i què cụt, hay thần kinh. Riêng em chẳng sao cả, chỉ thấy ngưá»i dần dần khô Ä‘i. Ãiá»u dưỡng gần má»™t năm thấy em ngán quá. Suốt ngà y chỉ chá»±c hai bữa ăn, lại ngá»§, lại đánh tú lÆ¡ khÆ¡. Nhiá»u lần em đòi ra viện, nhưng chị trạm trưởng nhất định không nghe. Chị động viên: "Em cứ phải kiên tâm. Nhiệm vụ thanh niên xung phong là vô cùng cao quý, và đầy sá»± hy sinh. Ngưá»i chết thì đã chết rồi, ai thà nh thương táºt thì đã có sở Thương binh ghi thương táºt. Còn em, em xin ra chị chẳng biết ghi cho em thế nà o. Lương tâm chị là phải trả lại quyá»n là m đà n bà cho em".
Ãể cho chúng em đỡ nhà n rá»—i dá»… sốt ruá»™t, chán nản, chị trạm trưởng bà y cho chúng em táºp máy khâu. Nhưng rồi lấy đâu ra vải mà khâu, trong chiến tranh cái gì cÅ©ng khan hiếm. Chị trạm trưởng liên hệ vá»›i xưởng may cÅ©ng sÆ¡ tán gần trại. Ngưá»i ta cÅ©ng chẳng có vải cung cấp cho chúng em khâu. Xưởng may nà y chuyên may quần áo bảo há»™ lao động, há» cung cấp cho chúng em những mụn vải, hướng dẫn cho chúng em can thà nh những cái vá» chăn, cái áo gối... bán cho ngưá»i tiêu dùng. ChÃnh là cái vá» chăn nà y đây.
Em ở trạm Ä‘iá»u dưỡng hai năm, bệnh tình cÅ©ng chẳng khá»i. Hòa bình năm 1973, trại Ä‘iá»u dưỡng giải thể, em xin vá» vá»›i mẹ em. Vì lúc đó mẹ em đã già yếu, mà chỉ có má»™t mình em.
*
* *
Thế rồi em nháºn được thư cá»§a cái Thu gá»i vá» qua địa chỉ cá»§a mẹ em. Nó cho biết, nó đã ra trưá»ng từ lâu. Vá» công tác ở cÆ¡ quan "Ãoán gió dò mây". Nhà riêng ở khu táºp thể X. Nó mong nếu em còn sống thì phải tìm lên chÆ¡i vá»›i nó. ÃÆ°á»ng từ quê em lên Hà Ná»™i là 90 cây số. Con gái nông thôn như em nói tá»›i lên Hà Ná»™i có khác gì như tìm đưá»ng lên cung trăng. Sáu bảy năm trá»i em không dám thò mặt Ä‘i. Thế rồi tráºn bão lụt năm 1988. Mấy bà trong xóm em rá»§ nhau lên Hà Ná»™i ăn xin. Em đòi Ä‘i theo, lúc đầu thấy em là nh lặn má»i ngưá»i không cho Ä‘i. Em kiếm được cái bị rách và mấy bá»™ quần áo rách cá»§a mẹ em để lại. Hình như ngà y em còn Ä‘i vắng mẹ em cÅ©ng Ä‘i ăn xin. Ãoà n chúng em Ä‘i có bốn bà già và con mẹ Soạn có con nhá» vừa tám tháng. Con bé cÅ©ng kháu khỉnh. Mẹ Soạn thì má»›i vừa ba mươi hai tuổi. Ngưá»i nhẹ nhõm chắc lẳn da dẻ hồng hà o. Nó và o loại "gái má»™t con... mẩy mà y sây hạt". Nhưng ra Ä‘i nó chuẩn bị rất chu đáo. Trong bị nó toà n đồ rách rưới. Nó mang theo cả nghệ, lá han, phẩm xanh, nhá»±a xương rồng...
Từ nhà lên Hà Ná»™i chúng em Ä‘i táºp thể. Ãến nÆ¡i trụ lại ở gầm cầu Long Biên. Trao đổi há»™i ý xong má»—i ngưá»i Ä‘i má»—i hướng. Em chưa thuá»™c thung thổ Hà Ná»™i thì Ä‘i theo mẹ Soạn, em đóng vai chị gái Soạn Ä‘i trông nom cháu ở bệnh viện. Cháu gái được mẹ Soạn hóa trang băng hai mảnh băng. Riêng mặt thì mẹ nó xoa má»ng má»™t lá»›p nghệ. Và o nhà ai cÅ©ng thiểu não kể lể: Tráºn bão lụt vừa qua con nó bị tai nạn. Lên nằm bệnh viện nhi hÆ¡n tháng nay, giá» ra viện hết sạch tiá»n gạo chẳng thể vỠđược. Bà con "lá là nh đùm lá rách, xin sinh phúc..." Thế là gần như má»™t trăm phần trăm ngưá»i ta cho. Có ngưá»i cho và i trăm. Có ngưá»i hà o phóng cho cả ngà n đồng. Tối vá» lại tụ nhau ở gầm cầu. Em và mẹ con nhà Soạn chá»§ yếu hoạt động ở các khu vá»±c bệnh viện. Hết Bạch Mai, rồi Việt Ãức, Thanh Nhà n... vẫn cứ cái giá»ng Ä‘iệu như thế.
Lần mò mãi em cÅ©ng tìm đến được chá»— cái Thu ở. Ãấy là má»™t khu táºp thể ba tầng. Tầng dưới là các gia đình. Hai tầng trên là độc thân. Má»—i gian mưá»i sáu mét, ở bốn ngưá»i. Bốn cái giưá»ng má»™t, bốn cái hòm gá»—, bốn cái bếp dầu. Những thứ nồi niêu, thùng gạo thì lèn dưới gáºm giưá»ng. Ãến bữa thổi nấu thì tÃu tÃt. Bốn cái bếp dầu đốt bốn góc, khói bốc lên mù mịt sặc sụa. Em đã mò được tá»›i buồng cái Thu. Nó ở má»™t mình dưới gầm cầu thang lên tầng ba. Hôm ấy em nép và o má»™t chá»— theo dõi nó. Ãã xa cách nhau mưá»i chÃn năm nhưng cái Thu là loại xinh gái, lại biết ăn diện nên nó cÅ©ng chẳng già đi bao nhiêu. Hôm ấy em không ra mặt mà lại quay vá» gầm cầu Long Biên.
Hoạt động ở Hà Ná»™i hÆ¡n 10 ngà y. Cuối cùng bà nà o cÅ©ng được má»™t bá»c tiá»n. Các bà rá»§ nhau vá» là m mùa, em xin ở lại Ãt ngà y. Riêng mẹ Soạn bá»c tiá»n cà ng lá»›n thổ lá»™ vá»›i em: "Lần nà y vá» nó em sẽ mua thêm Ãt sắt thép đổ nốt cái mái bằng. Từ sang năm trở Ä‘i thì không còn lo lụt bão nữa". Em đưa tiá»…n má»i ngưá»i ra bến xe, mẹ Soạn đưa cho em ba mươi ngà n đồng, bảo đấy là công cá»§a em. Số tiá»n ấy em Ä‘i sắm má»™t bá»™ áo cánh cÅ©ng tạm tạm. Mua Ãt quà bánh, thuê xÃch lô Ä‘i thẳng tá»›i chá»— cái Thu. Hôm ấy cái Thu Ä‘ang hà húi thổi cÆ¡m, em luồn tay qua đằng sau bịt mắt nó lại. Nó không cá»±a mà cÅ©ng chẳng kéo tay em ra. Nó há»i:
- Ai đấy nhỉ?
Em ghé sát và o tai nó:
- Mà y có còn nháºn ra ai không?
- ối cha mẹ, mà y có phải là con Xuyến không? Tiếng mà y thì thầm vẫn y như hồi còn ở Trưá»ng SÆ¡n! - Thu giáºt bung tay em ra, nó quay lại ôm chầm lấy em. - ối trá»i đất, con Xuyến nó còn sống tháºt. Hôm kia nó đã giả là m ăn mà y đến đây mà . Con Hảo nó nói: có má»™t đứa ăn xin đến đây há»i thăm tao. Con Hảo tả hình dáng, tao Ä‘oán đúng là mà y. Ãã đến đây thì thế nà o mà y cÅ©ng quay lại.
Hồi ấy em ở lại chÆ¡i vá»›i chị Thu ba ngà y. ở cái khu táºp thể nà y còn tá»›i mưá»i sáu chị em luống tuổi chưa chồng. Cái ngà nh "Ãoán gió dò mưa" nà y cÅ©ng có những thá»i kỳ lãng mạn. Ãà o tạo ở trưá»ng xong nhiá»u chị em xung phong lên Mèo Vạc, LÅ©ng Cú, Sa Pa... rồi thì hải đảo xa xôi, hết tuổi thanh niên trở vá» già ngưá»i ta má»›i cho vá» xuôi. Cái Thu cÅ©ng là ngưá»i "tốt" số. Vì có đôi chút nhan sắc, được ông trưởng phòng tổ chức bao thầu cho vá» công tác ở Hà Ná»™i. Tưởng là nên vợ nên chồng. Ai ngá» anh ta bị tai nạn giao thông, chết. Cái Thu héo hắt mấy mất năm.
Thá»i nà o thì con gái có nhan sắc cÅ©ng hay gặp cuá»™c Ä‘á»i láºn Ä‘áºn. Xong Ä‘áºn ngưá»i yêu bị tai nạn giao thông, Thu vẫn còn được nhiá»u chà ng trai dòm ngó. Nhưng các chà ng trai đến nhà chÆ¡i cứ thấy bốn cô gái độc thân nằm bốn góc nhà , anh chà ng nà o cÅ©ng ngán ngẩm bá» Ä‘i. Cho đến năm ba chÃn tuổi, tuổi cà ng cao, má đà o phai nhạt dần. Thấy nguy to Thu má»›i giở quẻ phá bÄ©nh, gây mâu thuẫn vá»›i mấy cô cùng buồng. Cà y cục mãi ban quản lý cÆ¡ quan má»›i xếp Thu ở dưới chân cầu thang. ở má»™t mình Thu lại trở nên đắt khách. Có má»™t anh kỹ sư trạm trưởng trạm Ä‘iện, tên là Sá»›i tìm đến. Ngưá»i anh ta thấp lùn cục mịch nhưng chân thá»±c, thiết tha yêu Thu. Hai ngưá»i đã cam kết. Sá»›i đưa bạn đến, ra mắt ngưá»i yêu. Anh nà y tên là Thắng. Thắng hà o hoa phong nhã, đẹp trai, tiêu tiá»n như rác. Không ngá» Thắng báºp ngay được Thu. Ãạp thẳng Sá»›i ra ngoà i. Hai ngưá»i đã sắm sá»a quần áo chuẩn bị là m lá»… cưới, thì công an đến xÃch tay Thắng lôi Ä‘i. Má»™t tên tù trá»ng án vượt ngục lẩn trốn mấy năm nay. Truyện ấy xảy ra Thu bị chị em chê bai hắt há»§i cho là Thu "thả mồi bắt bóng", đáng Ä‘á»i.
Nhưng rồi má»›i đây em lại nháºn được thư cá»§a Thu báo Thu đã có con. Nháºn được thư nó em khóc rưng rức. Ãá»i cái Thu thế là toại nguyện, còn Ä‘á»i em thì sao đây. Em chuẩn bị vá»™i và ng lên vá»›i nó. NghÄ© là dịp may hiếm có nà y vì nhá» có trẻ con, em sẽ bắt chước mẹ Soạn, bế nó Ä‘i ăn xin. Thế nà o cÅ©ng kiếm cho cái Thu má»™t khoản vốn. Ai ngá» lên đến nÆ¡i thì cái Thu lại vừa bế con vá» thăm mẹ mất rồi. Em má»›i lang thang ra đây lại gặp ngay cái vá» chăn cá»§a anh phÆ¡i.
Lần ấy, Thu cÅ©ng há»i em vá» hạnh phúc gia đình. Em kể hết đầu Ä‘uôi, nó bÄ©u môi chê em là phong kiến, là cù lần. Em kể vá» bệnh táºt, nó bảo như thế là chả có bệnh gì. Nó bảo cÆ¡ thể mình cÅ©ng giống như cá»— máy để rỉ lâu ngà y, bây giá» phải tìm cách lau dần mà "khởi động" lại. Em há»i thế khởi động bằng cách nà o? Nó phá lên cưá»i ngặt nghẽo. Nó há»i lại em: Thế mà y có biết ôtô ngưá»i ta khởi động bằng gì không? Em trả lá»i là khởi động bằng bình ắc quy. Thế chẳng nhẽ lại Ä‘em bình ắc quy mà cắm và o ngưá»i mình. Nó ấn ngón tay và o trán em mà dằn dá»—i:
-Sao mà y ngu thế? Gần bốn chục tuổi đầu rồi mà còn ngu lâu. Mà y là phải khởi động bằng những thằng đà n ông. Những thằng đà n ông hám gái: cổ to, ngực nở, lưng gù...
- Nhưng tao là m sao mà có được đà n ông?
- Chuyện đó là ở mà y.
Nhưng nà o em có được như các chị. Ãôi lúc em cÅ©ng dùng đôi mắt để lưá»m liếc. Nhưng ánh mắt cá»§a em nó vô hồn. Muốn dùng nụ cưá»i để quyến rÅ©. Những nụ cưá»i cá»§a em nó méo mó gượng gạo. Muốn dùng lá»i nói ý nhị, thì câu nói cá»§a em cái giá»ng ồm ồm, sống sượng, vô duyên. Thế mà tại sao anh lại bá»—ng nhiên...
Có thể vì em mặc bộ của vợ anh. Lúc đó anh tưởng là vợ anh hiện hình.
Biá»n cùng nằm vá»›i Xuyến, đắp chung cái chăn do Xuyến khâu. Mà cÅ©ng chẳng thấy có tác dụng gì. Cái chăn cÅ©ng là thứ vô sinh, đối vá»›i Xuyến. Nam nữ cùng nằm chung mà Biá»n thấy hoà n toà n nguá»™i lạnh, y hệt như nằm vá»›i ngưá»i bạn trai. Nhưng tình thương cảm cá»§a Biá»n đối vá»›i Xuyến lại cà ng dâng cao. Thấy mình phải có trách nhiệm đối vá»›i Xuyến. Phải thá»±c sá»± đóng vai trò như má»™t "Bình ắc quy", hay như má»™t thầy thuốc.
Thế rồi hai ngưá»i sống vá»›i nhau tá»›i bảy tám ngà y, Biá»n đã sá» dụng hết khả năng nhưng vẫn không giúp gì Xuyến được.
Thôi đà nh váºy em ạ. Chúng ta chẳng được là m vợ là m chồng thì là m ngưá»i thân trong nhà , như các cụ ta nói: "Chuyến đò nên nghÄ©a, buổi chợ nên quen". Cuá»™c sống cá»§a anh cÅ©ng là cuá»™c sống cô đơn. Từ nay em sẽ vá» vá»›i anh như tình ruá»™t thịt".
Xuyến khóc và hứa vá»›i Biá»n: Xuyến sẽ đưa cái Thu đến, để cùng nháºn anh, nháºn em vá»›i Biá»n.
Cái Lợi vá» nhà nghỉ hè vá»›i bố. Nó cảm thấy có Ä‘iá»u gì khác lạ trong nhà nà y. Thứ nhất nó thấy bố nó thay đổi tươi tỉnh, vui vẻ hÆ¡n. Nhà cá»a gá»n gà ng ngăn nắp hÆ¡n. Nó thấy chiếc máy khâu cá»§a nó có ai sá» dụng. Nó phát hiện ra cái vá» chăn can hà ng trăm miếng vụn đã có ai khâu lại từng đưá»ng chỉ đã má»§n nát, gói gém cẩn tháºn, xếp gá»n gà ng trong ngăn tá»§. Lợi gợi há»i thì bố nó sẵn sà ng kể lại hết. Lợi vá»™i và ng bá» thá»i gian Ä‘i tìm hiểu kỹ chuyện nà y. Thế rồi Lợi đỠnghị vá»›i bố: cho má»i cả dì Xuyến, dì Thu đến chÆ¡i. Lợi tổ chức bữa liên hoan. Trong bữa ăn Lợi Ä‘em chiếc vá» chăn tiết kiệm ra, nghiêm chỉnh nói: "Má»i chuyện con đã biết hết cả rồi. Cảm Æ¡n dì Xuyến đã khâu nên cái vá» chăn nà y. Nó đã đắp cho bố mẹ con. Cả khi con còn là hạt máu trong lòng mẹ con. Con xin suốt Ä‘á»i giữ gìn cái vá» chăn nà y. Con nháºn dì Xuyến là mẹ kế cá»§a con". Vừa nói, mắt cái Lợi vừa cháy bá»ng lên, vì niá»m hạnh phúc bất ngá» Ä‘em đến cho bố nó. Nhưng Biá»n thì não lòng. Biá»n không thể nói má»i Ä‘iá»u sâu kÃn vá»›i con gái, vì nó còn ngây thÆ¡ quá. Nó chưa đến tuổi để nói hết những chuyện cá»§a đà n ông, đà n bà . Nó Ä‘ang hồn nhiên dồn bố nó và o má»™t bi kịch. Nhưng Xuyến đã đánh ánh mắt sang cho Thu, gỡ bà cho Biá»n. Nét mặt Thu cứ dần dần đỠtấy lên.
Biá»n đứng lên nháºn những lá»i tốt là nh cá»§a con gái.
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 07-09-2008 at 04:46 PM .
19-05-2008, 11:45 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ông lão vẽ tranh
Tác giả: Nguyá»…n Ãình Thi
Ngưá»i là ng Cun nhìn thấy ông cụ từ trên đỉnh đèo lất phất sương Ä‘i xuống mấy quả đồi ven sông. Ông cụ mặc bá»™ quần áo cánh vải nâu, chân Ä‘i dép rÆ¡m, tay chống gáºy, bên vai Ä‘eo ống bương cùng vá»›i chiếc tay nải. Ãến má»m đồi sát bá» nước, ông đứng nhìn quanh những bụi sim, bụi mua, rồi rẽ cá» lần tìm má»™t lúc. Gần đỉnh đồi đến má»™t chá»— quang, ông ngồi xuống bên cạnh má»™t nấm má»™ cÅ© lẫn trong cá» dại, mắt đăm đăm nhìn xuống dòng sông lăn tăn, ông ngồi quên tất cả, lúc lâu sau má»›i đứng dáºy Ä‘i và o trong xóm.
Chiá»u hôm ấy thì dân là ng đã biết ông cụ chÃnh là ngưá»i xóm Ãồi, ông bá» là ng ra Ä‘i từ hÆ¡n sáu mươi năm trước. Ngà y bấy giá» trong xóm có thằng cu Dần mồ côi cả cha lẫn mẹ, ở vá»›i bà ngoại. Năm bà cụ mất, cáºu bé theo ngưá»i trong xóm chôn bà trên má»m đồi sau căn nhà lá, rồi má»™t hôm ra Ä‘i biệt tÃch. Váºy mà nay ông Dần vẫn còn sống mà trở vá» quê ngoại, sau cả má»™t Ä‘á»i lưu lạc. Ãt bữa sau, ông cụ đến ở nhà bác phó may Chiểu cuối phố Cun, cái phố nhá» bá» sông có mấy cá»a hà ng buôn nứa, gá»—, cá»§ nâu, cánh kiến, sa nhân, má»™c nhÄ© để bán vá» xuôi. Và chẳng bao lâu dân trong phố Ä‘á»u biết ông cụ có nghá» vẽ truyá»n thần.
Bác Chiểu góa vợ đã lâu, ở váºy nuôi đứa con gái, năm ấy nó đã được mưá»i ba tuổi. Nó câm và dở ngưá»i, nhưng chăm nấu cÆ¡m và quét tước nhà cá»a... Khu nhà từ mấy Ä‘á»i các cụ để lại được miếng vưá»n rá»™ng, bác thu dá»n để ông Dần ở gian nhà gá»— cuối vưá»n, có hà ng hiên trông thẳng ra sông.
Ông già rất xuá» xòa, hằng ngà y ông thưá»ng ở ngoà i hiên, chỉ có chiếc võng tÆ¡ đã cÅ© để ngả lưng, vá»›i chiếc chõng tre, cái bà n gá»— tạp để vẽ. Con bé Hồng má»i khi má»™t mình lá»§i thá»§i, bây giá» có ông già , tá»± nhiên rất nhanh nó đã quấn lấy ông, nó bắc má»™t cái kiá»ng bếp ở góc hiên để nấu nướng lặt vặt hầu hạ ông cụ.
Dân phố Cun khen bác Chiểu khéo đón được ông già có nghá» lạ. Ai đến xin vẽ, ông Dần má»i ngồi chÆ¡i uống nước, ông ngồi lâu, chỉ nhấp nước trà , nhìn ngưá»i khách, há»i chuyện ná» chuyện kia. Rồi ông mà i má»±c, soạn bá»™ bút lông hà ng chục chiếc to nhá» các cỡ. Ãến lúc ông ra bà n, cầm bút thong thả đưa lên tá» giấy bản hoặc tấm vải lụa, ông đưa nét bút nà o là in nét ấy, không sá»a hoặc tô Ä‘i tô lại. Thay và i lần bút, má»™t lúc đã được bức tranh, nét mặt ngưá»i trong tranh tháºt hệt, mà hai con mắt như có thần. Những lúc vẽ, ông Dần Ãt cho ngưá»i lạ đứng xem. Chỉ có con bé Hồng chạy ra chạy và o, Ä‘un nước, thay trà , hoặc đứng lặng má»™t góc, ngây ngưá»i nhìn.
Ông cụ vẽ tranh không đặt giá tiá»n công, tùy tâm ngưá»i đến xin truyá»n thần đưa bao nhiêu ông cÅ©ng cầm, bá» và o má»™t cái tráp gá»— nhá». Có ngưá»i nghèo, dắt ông bố hoặc bà mẹ già đến xin ông Dần vẽ cho bức tranh để thá» sau nà y, chỉ có đấu gạo, con gà , nải chuối, ông cÅ©ng vui vẻ nháºn vẽ cho.
CÅ©ng có khách từ xa tìm đến. Má»™t buổi phiên chợ, dân phố Cun thấy hai ngưá»i lạ mặc quần áo chà m, đầu bịt khăn chà m, quà ng gươm dà i sau lưng cưỡi hai con ngá»±a ô há»i thăm đến nhà ông lão vẽ tranh. Bác phó Chiểu sau kể lại đấy là ngưá»i nhà chúa Nùng trên Cao Bình đến má»i ông Dần lên táºn trên ấy vẽ cho nhà chúa. Nhưng ông Dần từ chối vì đã cao tuổi, sợ không chịu nổi nhá»c mệt dá»c đưá»ng. Mặc dù váºy, ngưá»i nhà chúa nÆ¡i biên ải cÅ©ng biếu ông cụ má»™t sấp lụa Tà u loại quý. Ông Dần hôm ấy má»›i giở cái ống bương lá»›n, lấy ra má»™t bức tranh lụa vẽ phong cảnh gá»i biếu lại ông chúa Nùng mà ngưá»i ta nói là Ãức Vua ta dưới Kẻ Chợ cÅ©ng nể.
Nhưng câu chuyện dân phố chú ý nhất là má»™t hôm có hai bố con ngưá»i Tà u Ä‘i đò dá»c theo lái buôn từ Kẻ Chợ lên. Ông bố đã đầu râu tóc bạc, ngưá»i con trai nói tiếng ta rất sõi. Ông Dần đón khách trên cái hiên nhà tuá»nh toà ng váºy mà ông già Tà u lá»™ vẻ trá»ng vá»ng lắm. Lần ấy bác phó Chiểu má»›i biết ông cụ Dần nói được tiếng quan há»a, ông cùng ngưá»i khách trò chuyện cả buổi
sáng. Ãến trưa, bác thợ may má»i khách cùng ăn cÆ¡m, ông cụ Dần khẽ cho bác biết: Ông già Tà u nà y là m chức quan nhỠở tỉnh Phúc Kiến, bị án oan phải tá»™i, ông bá» trốn sang nước ta, tìm đến ngưá»i đồng hương ở đất Kẻ Chợ nương náu là m ăn đã hai mươi mấy năm. CÆ¡m nước nghỉ ngÆ¡i xong, ông Dần Ä‘em khung lụa ra ngoà i hiên ngồi vẽ. Hai bố con ngưá»i khách cÅ©ng ra ngồi phÃa sau cùng vá»›i bác phó Chiểu và cô bé câm, không ai nói má»™t tiếng. Tất cả cùng nÃn lặng dõi theo bà n tay ông cụ. Bức tranh nà y ông Dần vẽ lâu hÆ¡n thưá»ng ngà y, thay nhiá»u cỡ bút, dùng cả má»±c Ä‘en và mầu nước. Trên vuông lụa như trong mÆ¡ dần hiện lên má»™t cánh rừng phong đỠsẫm bên má»™t dòng sông má» khói sương, trên má»™t sưá»n đồi lúp xúp mấy nóc nhà có má»™t bóng ngưá»i đội nón tu lá» gánh cá»§i dưới dốc Ä‘i lên, xa phÃa sau trong những lá»›p mây ẩn hiện mỠảo mấy bóng núi cao chạm trá»i. Khi ông cụ buông bút đứng dáºy lấy khăn tay lau mồ hôi đầm đìa trên mặt thì ông già ngưá»i Tà u đến trước bà n nhìn lặng má»™t lúc rồi bá»—ng hai mắt đỠhoe, chắp tay vái bức tranh. Ông gá»i ngưá»i con đến nói má»™t hồi dà i. Anh con trai đến vái ông cụ Dần và nói: "Con xin tạ Æ¡n cụ. Hôm nay con được nhìn thấy phong cảnh nÆ¡i quê cha đất tổ". Hai bố con cung kÃnh đưa ông cụ má»™t há»™p nhá» bá»c giấy hồng Ä‘iá»u. Ông Dần đưa chiếc há»™p cho bác phó Chiểu, bác vâng dạ Ä‘em lên nhà trên, giở giấy bá»c, hé mở nắp há»™p thấy bên trong có má»™t xếp và ng lá.
Thấm thoắt đã sang thu. Má»—i buổi sáng, trong mảnh vưá»n mấy luống cúc tá»a nhẹ má»™t là n hương thoang thoảng. Chiá»u chiá»u khi vầng mặt trá»i sắp khuất sau dãy núi ở chân mây, cả má»™t dải đồi cá» suốt dá»c bên kia sông ánh rá»±c lên, những cây cá» lóe sáng trên chá»m, trông như hà ng nghìn vạn ngá»n nến thắp lên và ng chói.
Ông cụ Dần dạo nà y không nháºn vẽ truyá»n thần nữa. Chỉ có má»™t lần ông nể lá»i sư cụ chùa là ng, lên chÆ¡i chùa và vẽ má»™t bức cho sư cụ. Chiá»u hôm ấy hai ông già uống rượu vá»›i nhau và nói nhiá»u chuyện cÅ©, má»›i. Sư cụ Ä‘em khoe má»™t bá»™ đá hiếm, có viên đá giống hình cây nấm, có viên giống vá» sò, có viên như hình con dÆ¡i, có viên đỠtuyá»n không má»™t vết gợn má»™t đưá»ng vân, có viên trắng như mỡ, có viên ánh biếc như cánh chim bói cá. Sư cụ đắc ý nhìn ông Dần và há»i: "Cụ xem có phải vừa lạ, vừa kỳ, vừa quái không? Ãúng như trong sách cổ đã dạy!". Ông Dần cưá»i: "Cụ bây giá» có nhẽ hằng ngà y nói chuyện vá»›i đá". Sư cụ gáºt gáºt: "Vâng. Vâng. CÅ©ng thu nhặt dần mãi đấy ạ. Tôi Ãt dám cho ngưá»i ngoà i xem bá»™ đá nà y". Sẩm tối, ông Dần chống gáºy vỠđến nhà , vẫn Ä‘ang ngà ngà say. Hôm ấy ông thức khuya bên đĩa đèn dầu trám, ngồi rót rượu
uống một mình trong đêm thu tịch mịch, có lúc ông cầm mãi chén rượu, nước mắt lã chã rơi xuống.
Sau bữa rượu ấy, mấy hôm bác phó Chiểu thấy ông già như ngưá»i tâm trà để ở đâu. Bữa ăn, bác ngồi hầu cÆ¡m thấy ông cụ vẫn gắp mà không biết mình ăn gì. Rồi bất ngá» buổi sáng hôm ấy, ông Dần Ä‘i dạo hồi lâu quanh vưá»n, khi trở và o bước lên hiên nhà , ông gá»i: "Hồng Æ¡i, con đặt cho ông Ãt cÆ¡m nếp". Trong lúc con bé ra giếng lúi húi vo gạo, ông cụ mà i má»±c, và đem má»™t tệp giấy ra bà n rồi bắt đầu vẽ. Hôm sau rồi hôm sau nữa, ông vẫn mải miết vẽ từ sá»›m đến chiá»u. Ngà y tiếp ngà y ông cụ vẽ không còn biết gì giá» giấc, thưá»ng đến bữa ăn, cô bé câm phải ra kéo vạt áo ông là m hiệu, ông má»›i nhá»›. Ông cụ vẽ trên giấy bản hết tá» nà y đến tá» khác, có bức Ä‘áºm nhạt Ä‘en trắng, có bức nhiá»u mầu, ông thưá»ng nằm võng rất lâu, mở mắt mà như không trông thấy gì, có lúc nhắm mắt như ngá»§, rồi thình lình nhá»m dáºy ra bà n cặm cụi trên tá» giấy. Má»—i buổi chiá»u, khi ông cụ buông bút và o nhà , những tá» tranh vẽ trong ngà y vẫn bá» trên mặt bà n, mặt chõng, có hôm tranh rÆ¡i cả xuống đất, bay cả ra vưá»n. Bác thợ may lại cùng đứa con gái Ä‘i nhặt từng tá» má»™t Ä‘em lên nhà trên cất kỹ. Và tối khuya khi ông cụ đã tắt đèn Ä‘i nghỉ thì ở nhà trên hai bố con thắp mấy cây nến Ä‘em những tá» tranh ra xem. Bác Chiểu thấy ông cụ vẽ nhiá»u cảnh, nhiá»u ngưá»i, nhiá»u nÆ¡i chốn rất khác nhau. Có núi, có biển, có sông ngòi, có rừng, có bãi, có đồng ruá»™ng, là ng xóm đình chùa, có bến sông thuyá»n bè, có hà ng quán nÆ¡i phố chợ. Có tranh chỉ vẽ má»™t đóa hoa cúc, má»™t tảng đá, má»™t bụi lau, má»™t con chim Ä‘ang rỉa cánh, có tranh vẽ má»™t đà n ngá»±a thồ Ä‘ang leo dốc, có tranh vẽ mấy con trâu Ä‘ang đầm mình dưới hồ, có tranh vẽ má»™t đà n chim nhạn lượn trên má»™t mái nhà tranh bốc khói hẻo lánh. Có cả nhiá»u cảnh vui, buồn cưá»i, trẻ con chÆ¡i nhảy dây, ông thầy bói ngồi bên bình vôi dưới gốc Ä‘a, bên chuồng lợn má»™t bà vén váy hốt hoảng vì con rắn trưá»n qua dưới đất, mấy cô gái ở trần tắm dưới đầm sen, mấy ngưá»i đà n ông đóng khố trên chiếc bè gá»— Ä‘ang chống sà o vượt dòng nước xoáy, hai anh đô váºt, má»™t anh nắm chiếc khố anh kia nhấc bổng lên. Má»—i lần giở má»™t tá» tranh, bác thợ may lại xuýt xoa không biết ông cụ đã Ä‘i những đâu bao nhiêu nÆ¡i. Con bé câm ghé bên cạnh, nét mặt nhanh nhẹn khác ngà y thưá»ng, có lúc báºt cưá»i, có lúc môi chúm lại, có lúc hai mắt sáng lên, long lanh trong ánh nến. Bác phó Chiểu bá»—ng thấp thá»m thầm nháºn ra là đứa con gái bác không dở ngưá»i, nó biết cả, chỉ không nói được.
Gần má»™t tháng trá»i như váºy, má»—i buổi sáng con bé Hồng vẫn Ä‘un nước pha trà cho ông cụ rồi ngồi nÃn lặng ở báºc cá»a. Hai ông cháu bây giỠđã thuá»™c tÃnh nhau. Con bé cứ ngồi đợi, khi nó thấy ông cụ đến kéo chiếc ghế đẩu trước bà n vẽ, nó cÅ©ng đứng lên, khẽ đến phÃa sau. Ông Dần cÅ©ng đã quen như váºy, ngồi vẽ, ông biết có đôi mắt đứa bé lặng im nhìn theo từng nét bút cá»§a ông.
Bữa ấy buổi sáng trá»i hiu hiu nhiá»u mây. Ông Dần nằm không nhúc nhắc trên chiếc võng, tay chân như đâu mất. Hình như tất cả thân thể ông nhẹ bá»—ng. Ông nằm nhắm mắt không nghÄ© gì rõ nữa. Hình như ông vừa lịm Ä‘i lâu lắm, hình như ông vừa chợp ngá»§. Ông choà ng mở mắt và thấy đứa bé câm Ä‘ang bưng chiếc khay trà đứng ở bên võng. Ông Dần ngồi dáºy, rót nước trà , tay run rẩy cầm chiếc chén, ông nhắp má»™t ngụm thÆ¡m nóng. Con bé vẫn đứng hai tay bưng chiếc khay, miệng như khẽ mấp máy và ông Dần thấy hai mắt đứa bé nhìn ông, đôi mắt Ä‘en chưa gợn má»™t chút bụi cá»§a cuá»™c Ä‘á»i Ä‘ang nhìn ông vá»›i niá»m thương không lá»i nà o nói được. Trá»i Æ¡i! Ông Dần đứng dáºy, bước tá»›i chiếc chõng tre và bảo: "Cháu lại đây! Ngồi đây! Hôm nay cháu mà i má»±c cho ông".
Bên chiếc chõng, ông già và đứa bé hà hoáy vá»›i hà ng chục chiếc đĩa bát nhỠđựng các thá»i má»±c, thá»i son, các loại bá»™t nhiá»u mầu sắc, các miếng vá» cây, rá»… cây, cá»§ khô mà chỉ có ông già biết. Con bé câm hai mắt sáng vui sướng là m theo lá»i ông cụ chỉ dẫn, đã bao nhiêu ngà y nó nhìn và thuá»™c cách ông cụ mà i má»±c pha mầu rồi.
Ông Dần và o nhà tìm má»™t khung lụa to, Ä‘em ra đặt kÃn mặt chiếc bà n. Ông chưa biết mình sẽ vẽ gì, chỉ cần có cái khoảng trống mịn trước mặt, nhìn và o đấy, ông như đến trước khoảng không vô táºn Ä‘ang đợi ông. Trong đầu lâng lâng thanh thản, ông thấy như Ä‘ang ở nÆ¡i nà o rất xa, trên cao phóng tầm mắt nhìn trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp những dải đồi, những lá»›p núi mãi không hết. Ông nhìn mãi, có lúc đã cầm lấy cây bút lông xoay xoay trong tay má»™t hồi lại bá» xuống. Cả ngà y như váºy, khung lụa vẫn trắng nguyên.
Hôm sau ông Dần vẫn chưa vẽ gì. Gần đến bữa trưa, ông bảo con bé: "Hôm nay cháu cho ông bát nước cÆ¡m". Hai ông cháu ngồi ăn dưới đất ngay cạnh bếp. Ông cụ bưng bát nước cÆ¡m nóng uống từng ngụm, thốt lên: "ThÆ¡m quá! Ngon quá! Không gì bằng được hạt gạo giá»i cho, cháu ạ!". Ông ăn má»™t bát cÆ¡m vá»›i muối vừng rồi ra võng nằm nghỉ. Buổi chiá»u, ngồi trước khung lụa, đôi mắt nhăn nheo cá»§a ông như xa Ä‘i trong má»™t ná»—i buồn thương lặng lẽ. Con bé ngồi phÃa sau sợ hãi không dám thở mạnh. Tá»›i lúc nó thấy ông cầm bút chấm và o má»™t bát nước mầu rồi vẽ lên bức lụa má»™t đưá»ng mảnh như má»™t là n sóng. Ông cụ bá» bút đứng dáºy, đến dắt tay con bé, dịu dà ng vuốt tóc nó "Thôi, ông cháu ta nghỉ thôi".
Nét sóng ấy buổi sáng hôm sau đã thà nh má»™t má»m đồi thoai thoải, sưá»n đồi trÆ¡ trụi đất sá»i, đây đó rải rác mấy tảng đá. Má»™t vệt đưá»ng mòn lượn từ trên đồi xuống đến má»™t bãi cá». Ná»n trá»i bên trên má»m đồi âm u, những vùng mây lá»›n cuá»™n lên xô đẩy nhau, trông mênh mông dữ dá»™i. Con bé Hồng đứng cạnh ông già từ lúc nà o, hai mắt nó náo động nhìn những đám mây bay cuồn cuá»™n. Ông già quay sang, gáºt đầu nói rất khẽ "Trên nà y gió lắm..."
Buổi chiá»u, ông Dần miệt mà i vẽ tiếp. Trên má»m đồi, đầu vệt đưá»ng mòn, hiện dần lên má»™t cây mai già , thân cây Ä‘en sắt lại, những cà nh cây vươn lên gân guốc, trần trụi. Những cà nh cây tá»a ra nhiá»u nhánh thanh mảnh dần. Ông già thở má»™t hÆ¡i dà i, dừng lại thay bút, mặt ông đỠhồng lên, những cà nh cây gầy dần lốm đốm những Ä‘iểm hoa trắng giữa những chồi lá biếc non, tất cả như Ä‘ang rung lên trong gió. Ãứa bé câm đứng mở to mắt, hai bà n tay nó xòe ra, như muốn nhúc nhắc múa. Nó im lặng cưá»i má»™t mình, chạy ra bếp, xắm nắm Ä‘un nước để pha má»™t ấm trà má»›i. Khi nó bưng khay đến bên ông cụ thì trên bức tranh gần bên cây mai Ä‘ang hiện lên má»™t cô gái. Cô mặc áo cánh bông, trên đầu đội chiếc thúng, cô bước Ä‘i trên vệt đưá»ng từ má»m đồi xuống. Ông Dần vẫn luôn thay bút, bà n tay ông đưa rất nhẹ và mặt cô gái rõ dần mÅ©i, miệng, đôi nét lông mà y rồi đến hai con mắt Ä‘en. Con bé Hồng tròn mắt, nó nháºn ra cô gái đúng là nó nhưng lại lá»›n hÆ¡n, đã chừng mưá»i bảy, mưá»i tám tuổi. Ãôi mắt cô gái trong tranh như Ä‘ang lạ lùng vì những gì cô Ä‘ang nhìn thấy. Ông Dần cầm bút quay lại nhìn đứa bé câm, ông mỉm cưá»i lấy ngá»n bút chỉ và o nó rồi chỉ và o cô gái trong tranh và đỡ lấy cái khay. Con bé Hồng hai mắt như có ngấn nước chạy quanh.
Cả ngà y hôm sau, ông già vẽ bãi cá» rá»™ng dưới chân đồi. Ông thay bút luôn, chấm mầu đưa nét rất nhá», những ngá»n cá» xanh nõn cứ má»c lên dần trước mắt, tá»a má»™t vùng sáng dịu. Có lúc ông dừng lại nói chuyện vá»›i đứa bé. "Cháu ạ, lá cây ngá»n cá» nó cÅ©ng sinh nở, sống chết, nó cÅ©ng có hồn cá»§a nó. Giá mà giá»i cho ông sống được đến trăm tuổi thì may ra ông vẽ được hồn chúng nó đấy". Con bé câm há»›n hở nhìn những chấm nhá» tim tÃm hồng hồng. Ông già lại quay sang: "Hoa nghệ rừng đấy". Những đốm tÃm hồng vẫn dần lan rá»™ng mãi. Ông già cưá»i nói: "Cháu xem có ông hoà ng bà chúa nà o được mặc đẹp như má»™t bông hoa dại nà y không!". Cả má»™t vùng bãi cá» xanh non lúc nà y ánh hồng lên, má»—i đốm hoa ngá»n cá» như má»§m mỉm nói: Bây giá» là mùa xuân rồi.
Bức tranh đã hình thà nh, mấy ngà y sau, ông Dần chỉ nằm võng, thỉnh thoảng má»›i ra bà n lấy bút Ä‘iểm thêm hoặc xoa Ä‘i má»™t hai nét. Bữa ấy, ông lấy chai rượu, ngồi rót uống má»™t mình, thấy con bé Hồng Ä‘ang ngồi nhóm bếp, ông gá»i: "Hồng lại đây". Ãứa bé rụt rè bước đến. Ông già cưá»i: "Hôm nay cháu lại cho ông ăn cÆ¡m nếp nhé. Cháu ngồi đây. Cháu có thÃch bức tranh nà y không? Ông cho cháu đấy. Cháu rồi như cô gái trong tranh nà y, đừng sợ gì cả". Ông già ôm đầu đứa bé gái, đôi mắt ông nheo lại phảng phất những ý nghÄ© xa xôi.
MùA thu đã đến những ngà y cuối cùng. Ãêm ấy nổi gió mùa, cả má»™t dải ven sông à o à o không ngá»›t cho đến sáng. Trá»i đột ngá»™t trở lạnh.
Ông Dần nặng nhá»c ra ngoà i hiên. CÅ©ng như má»i ngà y đứa bé câm đã ngồi bên bếp, đợi ông ra để Ä‘un nước pha ấm trà buổi sá»›m. Ông Dần ra nằm võng, hai mắt ông nhìn nhòa Ä‘i dần. Ông thấy trên má»m đồi xa xa, cây mai già tá»a má»™t vùng hoa trắng rung động trong gió. Ãôi mắt Ä‘en nhìn ngỡ ngà ng. Ông bay đến bãi cá», ông bước lướt trên mặt cá» xanh non đẹp quá, chung quanh ông những đốm hoa óng ánh, những đốm sáng hồng vẫn bay khắp bốn bá», ông ngồi xuống sá» lên những núm cá», ông muốn nói gì mà không nói được, ông cÅ©ng không muốn nói gì nữa, cả ngưá»i ông nhẹ bá»—ng, ông bay lướt Ä‘i, chân không còn chạm đất, tất cả má» dần má» mãi...
Ãứa bé câm bưng chiếc khay đến, thấy ông cụ hai mắt nhắm nghiá»n, đầu ngáºt ra ngoà i võng, không còn động Ä‘áºy. Con bé mở to mắt kinh hoà ng, miệng nó mấp máy, cả ngưá»i nó run bắn, cái khay rÆ¡i xuống đất, nó thét lên má»™t tiếng dà i. Bác phó Chiểu từ trên nhà há»›t hải chạy xuống, thấy đứa con gái Ä‘ang ngồi sững bên chiếc võng, bá»—ng nó báºt gà o lên: Ông Æ¡i! Ông Æ¡i!
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 07-09-2008 at 04:47 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà , áåñïëàòíûé , áåðêîâà , äèñêè , àëüôà , ãîòèêà , ãîðÿùèé , chẻ que tăm , choà m ngoặp , diepkhuc.coằng , êíèæíûé , êîíêóðñû , êóëèíàðíûå , êðàñîòû , ìåáåëü , ïåñíÿ , ìåðñåäåñ , ïëèòêà , ïîãîäû , ïîòòåð , îòå÷åñòâà , ìóðàò , ïðîåêòû , khuỳm khuỵp là gì? , khuýp khuỳm khuỵp , ñàíòåõíèêà , ñîâìåñòèìîñòè , ñíîóáîðä , ñòóäåíòîâ , ñòðîèòåëüñòâå , ôåäåðàëüíàÿ , òåíäåð , òàìîæíÿ , õåíòàé , òåñòû , ôèçèêà , òîâàðû , òî÷êà , óðàëñèá , ðàáîòó