Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #81  
Old 20-05-2008, 01:54 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Trôi Giạt
Tác giả: Phạm Hoài Vũ

Khi Giáo sư Phước tìm được đứa con cá»§a mình cÅ©ng là lúc ông mất vÄ©nh viá»…n ngưá»i đàn bà mà ông từng yêu thương. Ông tiếc nuối má»™t tình yêu bị trôi giạt trong chiến tranh và ân hận vì lá»—i lầm cá»§a mình.

Hiá»n nép sâu trong góc tối cá»§a toa tàu. Những toa tàu thá»i chiến lầm lÅ©i nối Ä‘uôi nhau chìm mãi trong đêm. Cả toa chỉ thấy nhập nhoạng ánh sáng tù mù cá»§a cây đèn bão, chốc chốc lại bùng lên cắt dòng suy tư đứt Ä‘oạn cá»§a Hiá»n... suy tư vá» chuyến Ä‘i đêm nay, ... vá» những năm tháng lênh đênh sông nước. Cả cái làng bến sông chẳng ai để ý đến chuyện mẹ con cô đã đến đây tá»± bao giá», nhưng cái chuyện cha cô mất tích trong chiến tranh thì hình như ai cÅ©ng nói, ... nói không có mặt cô.

Mẹ thưá»ng kể, hồi năm bốn mươi mẹ sống vá»›i ngưá»i anh há» là bác Cá»­ Giang ở thị xã Thái Bình. Rồi chiến tranh. Mẹ theo chân bạn hàng xén vá» má»™t nÆ¡i rất xa, gá»i là chợ Ãống Năm. Rồi mẹ đưa Hiá»n vỠđây, má»™t làng nhá» ven sông Trà Lý. Bên này là đồng ngô mượt, gió lá»™ng. Bên kia có những làng chạm bạc, ngói đỠnhấp nhô. Mẹ con cô sống vá»›i cha con ông lái đò. Mẹ bảo cô gá»i ông là thầy. Con cá»§a ông gá»i mẹ là u. Cuá»™c sống êm ả trôi trên dòng sông. Hiá»n Ä‘i há»c. Há»c xong cấp má»™t ở xã, cô lên há»c cấp hai trên huyện, rồi thi đỗ vào trưá»ng sư phạm. Sau ngày tốt nghiệp, cô được phân công vá» dạy ở trưá»ng cấp hai.

Hôm làm giấy tá», ngưá»i ta bảo cô khai lý lịch. Ãến mục ngưá»i cha, cô khai là lái đò. Bà tổ chức bảo không phải. Cô khai lại. Thấy cô lúng túng, bà buông thõng: "Khai là cha mất tích trong chiến tranh".

Sau thá»i gian tập sá»±, cô được xét vào biên chế. Biên chế là việc hệ trá»ng. Ngưá»i ta phải xét năng lá»±c chuyên môn, phải xét lý lịch gia đình. Nhưng còn ngưá»i cha mất tích trong chiến tranh. Không tìm đâu bằng chứng vá» sá»± mất tích. Thế là cô không được vào biên chế. Cô lại trở vá» vá»›i mẹ. Cô lại trở vá» vá»›i bến sông. Dòng sông bằng lặng. Những cánh bèo hoa tím trôi giạt hiá»n hòa, không biết vỠđâu.

Ãêm nay cô bước lên tàu ra Ä‘i là vì nể mẹ, không mảy may má»™t niá»m hy vá»ng má»ng manh. Mẹ bảo, dù thế nào, cô cÅ©ng phải tìm bằng được bác Cá»­ Giang, vì chỉ có bác má»›i giúp được cô. Tàu đến thành phố thì trá»i rạng sáng. Cô há»i tìm bác ở bất kỳ nÆ¡i nào gá»i là cÆ¡ quan. CÅ©ng may, bác là má»™t luật sư có tên tuổi ở thành phố. Vì vậy, cô đã tìm được ông không mấy khó khăn.

Câu chuyện cá»§a cô làm ông ngỡ ngàng. Chỉ có Ä‘iá»u ông phân vân, là trong suốt ngần ấy năm không má»™t ai nói cho ông Ä‘iá»u gì vá» cô.

Ông nhá»› lại cái ngày vừa đỗ cá»­ nhân luật, mùa hè năm 1938, ông vá» thị xã Thái Bình mở trưá»ng tư. Ngay từ buổi đầu đưa tin mở trưá»ng, ông đã được má»i ngưá»i mến má»™. Ngưá»i ta mến má»™ ông vì tiếng tốt cá»§a cụ thân sinh ngày trước, là cụ Tú Lâm. Thuở sinh thá»i cụ cÅ©ng mở trưá»ng tư theo tân há»c.

Ông tìm đến ngôi trưá»ng ngày trước. Cá» má»c um tùm. Mái ngói rêu phong. Cụ Tú mất đã mưá»i năm. Các thầy má»—i ngưá»i Ä‘i má»™t phương. Chỉ còn má»™t ngưá»i duy nhất qua lại đây. Ãó là cụ Giám. Cụ Giám là cậu há», vốn là thầy đồ ở quê nhà bên huyện Trá»±c Ninh, Nam Ãịnh. Cụ được cụ Tú má»i ra trông coi trưá»ng sở. Ngưá»i ta gá»i cụ là ông giám thị. Vá» sau chỉ gá»i là Cụ Giám. Sau khi cụ Tú qua Ä‘á»i, cụ bà vá» quê, riêng cụ Giám vẫn ở lại. Cụ sống cùng vá»›i vợ và cô con gái tên là Liên. Cụ bà và cô Liên ra chợ Bo mở hàng xén. Cô Liên vốn là trò ngoan cá»§a cụ Tú. Cô há»c sắp hết lá»›p "Pri-me Xuýp" thì cụ Tú mất. "Pri-me Xuýp" là lá»›p cuối cùng cá»§a bậc tiểu há»c thá»i đó. Sau ngày cụ Tú mất, trưá»ng đóng cá»­a. Cụ Giám phiá»n muá»™n suốt từ bấy đến giá».

Nghe ông Cá»­ ngỠý muốn mở lại trưá»ng, cụ Giám lặng Ä‘i hồi lâu:

- Anh Cá»­! Cậu thương nhá»› cha anh. Cậu chỉ mong có ngày các anh vá» nối nghiệp. Bây giá» anh vá», cậu trao lại cÆ¡ nghiệp cho anh. Còn nếu anh không chê cậu tuổi tác yếu hèn, thì cậu sẽ lại ra giúp anh như cậu đã tâm niệm trước vong linh cá»§a Bác Tú.

Thế là ngôi trưá»ng được sá»­a lại. Ông Cá»­ treo biển trắng vá»›i dòng chữ xanh "Trưá»ng Trung há»c Port Royal". Ai há»i tại sao ông lại đặt tên như thế, ông chỉ cưá»i. Há»c sinh thì má»—i ngưá»i cắt nghÄ©a má»™t kiểu. Ngưá»i thì dịch sát nghÄ©a "Bến cảng huy hoàng", nÆ¡i ấy có những con tàu cập bến, có những con tàu ra khÆ¡i. Có ngưá»i thì nói, hình như ông có ý đặt tên trưá»ng bằng cái tên cá»§a tu viện Port-Royal được thành lập ở Paris từ bẩy tám thế ká»· trước, sau thành nÆ¡i há»™i tụ cá»§a các danh nhân, ở đó có những cuốn sách giáo khoa nổi tiếng đã ra Ä‘á»i, còn lưu truyá»n mãi đến ngày nay, như Ngữ pháp Port-Royal, Lô-gíc há»c Port-Royal. Thật chỉ má»™t cái tên thôi mà ẩn dụ biết bao ý nghÄ©a.

Cụ Giám trở lại công việc giản dị ngày trước. Ngoài cụ còn có cô Liên, con gái cụ, giúp ông Cử trông coi việc sổ sách.

Trưá»ng không lá»›n, nhưng có đủ các lá»›p, từ lá»›p đệ nhất đến lá»›p đệ tứ, giống như trưá»ng cấp hai cá»§a ta bây giá». Trong số các thầy giáo có má»™t thầy tên là Phước. Thầy dạy tiếng Pháp và văn há»c. Thầy rất nghiêm khắc. Nghiêm khắc đến lạnh lùng. Hết giá» lên lá»›p là thầy ngồi Ä‘á»c sách, ngày nào cÅ©ng như ngày nào. Cô Liên chỉ gặp thầy vào những ngày phát lương. Ãiá»u duy nhất mà cô Liên nghe được ở thầy chỉ vẻn vẹn má»™t lá»i khô khốc: "Merci!", tiếng Pháp nghÄ©a là "cám Æ¡n". Cô đáp lại bằng cái cưá»i xã giao cho phải phép. Nhưng má»™t lần, sau khi nghe "Merci", cô không chỉ cưá»i xã giao, mà còn lên giá»ng thách thức "Rien de quoi, Monsieur le Professeur", nghÄ©a là "Ãâu có gì, thưa ngài giáo sư". Thầy trố mắt: "Parlez-vous francais, Mademoiselle ?", nghÄ©a là "Cô cÅ©ng nói tiếng Pháp, thưa cô ? ". Từ đấy hai ngưá»i trở nên gần gÅ©i.

Nhưng rồi chiến tranh. Dân chúng thá»±c hiện tiêu thổ kháng chiến. Nhà cá»­a, trưá»ng há»c, công sở Ä‘á»u bị phá há»§y. Phố xá trở nên má»™t đống gạch hoang tàn. Ông Cá»­ và các thầy má»—i ngưá»i Ä‘i má»™t phương. Cụ Giám cÅ©ng qua Ä‘á»i năm ấy. Cô Liên theo chị em vá» buôn bán ở chợ Ãống Năm. Bé Hiá»n ra Ä‘á»i.

Luật sư hồi tưởng lại cả quãng Ä‘á»i đã chìm trong năm tháng. Từ ngày ấy đến nay đã quá nhiá»u năm. Ông không được tin gì vá» thầy Phước. Hồi ở Việt Bắc, ông có nghe nói thầy sang dạy ở má»™t trưá»ng Việt Nam ở Quế Lâm bên Trung Quốc, gá»i là Khu há»c xá. Sau hòa bình vào năm năm mươi tư, Khu há»c xá giải thể, thầy Phước vá» nước. Vừa đúng lúc má»™t số trưá»ng đại há»c được thành lập ở Hà Ná»™i. Thầy Phước vá» dạy ở má»™t trưá»ng nào đó. Ãấy là tất cả những Ä‘iá»u mà ông nghe được. CÅ©ng là vì ngay từ khi đóng cá»­a trưá»ng, nhiá»u bạn há»c trong ngành luật đã má»i ông ra làm việc và từ đấy ông không còn mối liên hệ vá»›i các đồng nghiệp trong làng giáo há»c nữa.

Ông mất hàng tháng trá»i để tìm lại bạn bè hồi trước chiến tranh. Ông đã gặp may, vì cuối cùng đã biết được tin tức vá» thầy Phước. Thầy hiện là giáo sư ở má»™t trưá»ng đại há»c. Cái khó bây giá» là các trưá»ng Ä‘á»u sÆ¡ tán, tàu xe thá»i chiến khó khăn. Dù sao, việc đầu tiên là vá» Hà Ná»™i, đến mấy trưá»ng đại há»c, ở đó má»i chuyện chắc sẽ rõ ràng hÆ¡n.

Ãại lá»™ Ba-bi-lô, nay là ÃÆ°á»ng Lê Thánh Tông, từ thá»i trước chiến tranh đã nổi tiếng là đưá»ng phố cá»§a há»c vấn. Từ đầu thế ká»·, ngưá»i Pháp đã mở Trưá»ng Thuốc để đào tạo y sÄ© Ãông Dương. Sau này mở thêm các đại há»c khác. Lần nào có dịp vá» Hà Ná»™i, Luật sư Giang cÅ©ng Ä‘i dạo trên đưá»ng phố này. Ông đã gá»­i gắm ở đây cả má»™t thá»i tuổi trẻ trong những năm còn há»c trung há»c và sau đó là đại há»c luật khoa.

Từ phía Bệnh viện Ãồn Thá»§y, ngày nay là Viện Quân y 108, ông lặng bước dưới lùm cây sấu, qua cổng Ãại há»c Dược, rồi đến trưá»ng cá»§a ông. Tất cả nguyên vẹn. Vẫn những hàng cây xum xuê. Ãôi cánh cá»­a lá»›n, đưá»ng bệ, nặng quá khổ đưa lối vào giảng đưá»ng lá»›n. Ông dạo quanh sân tìm lại bầu không khí còn đượm hÆ¡i ấm cá»§a ba mươi năm trước. Lần theo những lối Ä‘i thân quen, ông bước vào giảng đưá»ng. Những dãy bàn ghế hình cung, đổ dồn từ trên cao xuống bục giảng. Bình thản. Tôn nghiêm. Cuối cùng ông cÅ©ng biết được thêm nhiá»u Ä‘iá»u vá» Thầy Phước. Thầy Phước hồi đó, nay là giáo sư văn há»c Pháp. Ông hiện có mặt ở Hà Ná»™i. Nhà ở phố Nguyá»…n Gia Thiá»u.

Ông hồi há»™p, trong lòng dá»™i lên niá»m vui xen lẫn ná»—i lo. Sau má»™t phút do dá»±, ông gõ cá»­a. Má»™t ngưá»i trạc tuổi ông bước ra.

Luật sư lên tiếng trước:

- Xin lá»—i ông cho há»i thăm, đây là nhà cá»§a giáo sư Phước ?

- Vâng thưa ông.

- Chào anh. Tôi là Giang, Cá»­ Giang ở trưá»ng Port Royal.

- Trá»i Æ¡i! Anh Giang, má»i anh v௮ ẤY chết, xin lá»—i, cho phép tôi thu dá»n phòng... Bừa bá»™n quá. Chúng tôi sắp Ä‘i sÆ¡ tán mà.

- Anh đừng bận tâm.- Luật sư thoáng thấy má»i ngưá»i trong nhà Ä‘ang nằm ngá»§ dưới sàn, chừng là vợ con cá»§a giáo sư, ông chuyển sang nói tiếng Pháp, - Ãã ba chục năm... - Luật sư ngập ngừng- ... có chuyện rất riêng tìm gặp anh, ... anh cho phép nói tiếng Pháp.

- Xin anh tá»± nhiên. - Giáo sư đỡ lá»i bằng tiếng Việt, vừa kéo ghế má»i luật sư ngồi đối diện mình cùng má»™t bên mép bàn làm việc.

Giáo sư Phước bối rối:

- Thầy trò chúng tôi đã Ä‘i sÆ¡ tán, ngưá»i Mỹ sắp ném bom Hà Ná»™i. Chắc anh biết. Gia đình tôi cÅ©ng chuẩn bị Ä‘i theo trưá»ng, nhà luá»™m thuá»™m. Anh chỠđể tôi gá»i vợ con dậy...

Luật sư đỡ lá»i, vẫn bằng tiếng Pháp:

- Anh đừng bận tâm. Ãể chị và các cháu nghỉ. Tôi có chuyện muốn nói, nhưng liệu ở đây có tiện không ?

- Anh đừng ngại..., - Giáo sư trả lá»i vẫn bằng tiếng Việt.

Luật sư Giang đưa giáo sư trở vá» dÄ© vãng..., vá» cái thị xã thanh bình trước chiến tranh, vá» cuá»™c chia tay giữa thầy và trò, giữa những bạn đồng nghiệp. Cuối cùng Luật sư nói vá» cha con ngưá»i giám thị... ngập ngừng:

- Nhưng,..xin anh thứ lỗi, nếu như câu chuyện tôi sắp nói đây là không gửi đúng địa chỉ...

- Ôi, anh Giang, xin anh đừng câu nệ.

Lặng giây lát, Luật sư há»i:

- Anh còn nhá»› cô Liên thư ký nhà trưá»ng không ?

- Tôi nhớ.- Giáo sư Phước chần chừ, và cũng chuyển sang nói tiếng Pháp, chậm rãi, khẽ khàng.

- Sau này anh có được tin cô ấy không ?

- Có. Khi ở Việt Bắc, tôi gặp mấy phụ huynh há»c sinh. Há» Ä‘á»u cho biết cô Liên vá» chợ Ãống Năm buôn bán, sau đã có chồng con.

- Thế, thế...anh không được tin gì hơn nữa ?

- Quả thật là không. Vả lại sau này tôi được tin cô ấy đã yên phận gia đình...Tôi nghĩ, hãy để cho cô ấy yên phận .

- Không đâu, anh Phước ạ. Cô ấy không được yên phận, mặc dầu đã có gia đình. Cô ấy dõi trông anh ngần ấy năm trá»i.

- Trá»i Æ¡i! Anh nói sao ? Sao lại dõi trông tôi ?

- Nói thế nào nhỉ ? - ông Cá»­ Giang chần chừ. Anh có nghÄ© đến má»™t đứa con chung cá»§a hai ngưá»i không ?

- ..., mà má»™t trong hai ngưá»i đó là tôi ?

- Anh không nghĩ là như thế ?

- Trá»i Æ¡i! Anh Giang, thật là quá sức tôi!

- Tôi rất tiếc đã làm anh bận tâm. Mong anh thứ lỗi. Có thể câu chuyện của tôi đặt ra không đúng lúc. Cũng có thể có một sự lầm lẫn nào đó. Rất có thể là như vậy, anh Phước ạ.

- Không, anh Giang, trong má»i trưá»ng hợp, tôi xin cảm Æ¡n anh vá» câu chuyện này. Tôi xin thú thá»±c vá»›i anh là có câu chuyện giữa tôi và cô Liên. Chỉ có Ä‘iá»u, ... xin anh thứ lá»—i là tôi đã không nói ngay vá»›i anh từ dạo ấy. Nhưng còn đứa con? Ãứa con ư ? Anh Giang. Anh cho phép tôi có thá»i gian.

- Tôi cÅ©ng hy vá»ng có má»™t sá»± lầm lẫn nào đó. - Luật sư ngắt lá»i. Anh cho tôi được cáo lui. Ãây là địa chỉ để anh liên hệ khi cần.

Luật sư Ä‘i rồi, má»i ngưá»i trong nhà Ä‘á»u thức dậy. Giáo sư Phước bàng hoàng. Ông không giấu nổi Ä‘iá»u sâu kín Ä‘ang dá»™i lên, từng hồi, từng hồi má»™t. Ngưá»i đầu tiên nhận xét là bà vợ:

- Ai vừa nói chuyện vá»›i ba đấy ? Hình như có chuyện gì rất hệ trá»ng giữa hai ngưá»i ? Ba có thể nói cho em được không ?

- Chuyện cÆ¡ quan thôi mà! - ông lảng chuyện vụng vá».

Hồi đó, lúc nào chẳng có chuyện cÆ¡ quan... ngưá»i Mỹ ném bom miá»n bắc, chuẩn bị sÆ¡ tán các phòng thí nghiệm. Vợ ông biết rõ tình hình.

Ãêm đó ông trằn trá»c. Ông hồi tưởng lại những kỉ niệm vá»›i cô thư kí nhà trưá»ng. Từ sau cuá»™c đối thoại ngắn ngá»§i bằng tiếng Pháp vá»›i Liên hôm lÄ©nh lương, ông bắt đầu để ý đến cô. Ngoài giá» làm việc, cô thích Ä‘á»c các tác phẩm văn há»c Pháp. Cô quý trá»ng ông vì ông uyên bác. Ông giảng giải cho cô vá» nhiá»u thứ, nhưng cuối cùng Ä‘á»ng lại, hình như cô bị ông cuốn hút vào những truyện ngắn cá»§a Guy de Maupassant và Alfonse Daudet. Vá» sau cô được biết là ông Ä‘ang há»c đại há»c hàm thụ văn há»c Pháp. Hai ngưá»i, từ lúc nào đó, đã từ lòng mến má»™ trở nên gắn bó. Vá»›i cô, ông là biển khÆ¡i trí tuệ. Còn vá»›i ông, thì cô như má»™t ngôi sao chói lá»i trên trá»i trong cái đêm cô tịch ở miá»n Provence xa xăm. Ông bàng hoàng sống trong cuá»™c hạnh ngá»™ giữa cái tỉnh nhá» bình dị này... Rồi ngôi sao trên bầu trá»i thÆ¡ má»™ng kia đã tàn lụi theo năm tháng trên những nẻo đưá»ng chiến tranh, bãi ngô, sông nước.

Ngay sau cái đêm trắng ấy, ông dậy rất sá»›m, tá»± châm bếp dầu nấu nước pha cà phê... Nói qua vài lá»i tạm biệt vợ, ông bảo ông lên chá»— sÆ¡ tán vá»›i sinh viên. Dắt xe đạp ra khá»i nhà vào đúng lúc nổi giông. Ông chần chừ, rồi vẫn lao xe vá» phía sông Hồng. Sau khi qua cầu chui, ông không Ä‘i Bắc Ninh để lên nÆ¡i sÆ¡ tán, mà Ä‘i vá» phía Hải Phòng. Trá»i dá»™i mưa. Ông đạp hối hả. Những roi nước quất ngang mặt, nhòa đôi kính... Ãến Bần, ông há»i thăm nhà cô Hiá»n bán hàng xén. Trá»i mưa, cô chưa dá»n hàng. Ông tìm lối vào nhà. Men theo bá» mương, băng qua quãng ruá»™ng ngập nước, ông lá»™i vào căn nhà cheo leo ở ngoài bìa má»™t xóm trại giữa đồng. Ông bước vào sân. Do dá»±.

- Chào cô,- ông lên tiếng, - xin lá»—i cho tôi há»i thăm đây có phải nhà cô Hiá»n, cô Hiá»n con gái bà Liên ?

- Vâng thưa ông. Cháu là Hiá»n. Vậy ông là...

- Vâng tôi là bạn của bác Cử Giang,..

Hiá»n trân trân nhìn ông. Nghi ngá». Ngập ngừng giây lát, ông tiếp:

- Nhân có việc vỠvùng này, tôi vào thăm mẹ con cháu.

- Trá»i Æ¡i! Bác là bạn bác Cá»­ cháu... ấy chết, má»i bác vào nhà. Ãể cháu Ä‘i Ä‘un nước.

- Thế chỉ có mẹ con cháu ở đây thôi ư ? - Ông vừa há»i, vừa tháo tấm vải mưa quanh cổ.

- Thưa bác, nhà cháu... vừa chuyển quân vào sát tuyến lửa.

Ông lặng thinh, nhìn ra ngoài mưa, lảng chuyện ...

- Thì ra cháu không có tin tức vỠbố cháu hay sao ? Bác nghe nói, cháu vẫn sống ở nhà quê với bố mẹ cháu kia mà ?

- Vâng, nhưng chỉ có mẹ cháu thôi, còn đấy là bố dượng cháu. Mẹ cháu chỠbố cháu mãi. Cháu cũng chẳng biết là bao nhiêu năm.

Rồi ông chia tay vá»›i xóm trại. Trá»i vẫn còn mưa.

Má»™t tuần qua. Rồi hai tuần. Lại má»™t tuần nữa, kể từ cái hôm mưa giông. Lòng ông ngổn ngang. Ông sẽ viết thư cho Hiá»n. Ông sẽ dành cho con gái những tình cảm đặc biệt nhất. Ông Ä‘á»n bù cho nó tất cả những gì đã mất mát. Ông sẽ làm tất cả. Trước hết ông viết cho nó cái trang còn bá» trống vá» ngưá»i cha mất tích trong chiến tranh. HÆ¡n thế, không chỉ là Ä‘iá»n đầy má»™t trang giấy, mà là trả lại cho nó cÆ¡ há»™i làm má»™t con ngưá»i.

NghÄ© đến đó ông như trút được má»™t ná»—i Ä‘au nhân thế. Nhưng ông chợt nghÄ©, ông sẽ nói vá»›i vợ con thế nào đây vá» má»™t cuá»™c tình dang dở mà, suy cho cùng, chính ông là ngưá»i có lá»—i. Ông vẫn giữ Ä‘iá»u thầm kín này. Cuá»™c tình kia cứ níu kéo ông, giày xé ông. Ông bất lá»±c. Chỉ có thể ... sống để bụng chết mang Ä‘i... mang theo đến má»™t nÆ¡i nào đó rất mÆ¡ hồ, bất định. Nhưng sá»± trá»› trêu cá»§a số phận đã lại thách thức ông. Ông không thể câm lặng mãi... Ông sẽ phải mang sá»± câm lặng ấy phô diá»…n trước ngưá»i Ä‘á»i. Và rồi... cái gì sẽ xảy ra ? Ngưá»i Ä‘á»i sẽ chia sẻ vá»›i ông ná»—i Ä‘au nhân tình. Con ông sẽ được sống trong tình cảm cá»§a cha nó. Nhưng còn ngưá»i vợ đôn hậu đã cùng ông Ä‘i gần hết cuá»™c Ä‘á»i? Ãáng ra bà có thể tá»± hào vá» má»™t cuá»™c sống trá»n vẹn hạnh phúc vá»›i ông, thì đằng này, ở Ä‘oạn xế chiá»u, lại phải ôm hận vì đã chá»n lầm ngưá»i bạn Ä‘á»i... là ông. Còn các đồng nghiệp cá»§a ông ? Há» sẽ lên án ông như má»™t kẻ không có tư cách.

Cơn bão táp suy tư thế thái nhân tình cứ dội lên... dội lên mãi.

Bốn tuần trôi qua. Rồi hai tháng. Cuối cùng ông quyết định. Không thể chậm trá»… hÆ¡n được. Mấy đêm ròng dưới ngá»n đèn tù mù ở nÆ¡i sÆ¡ tán, ông viết.

Hà Bắc, 10-4-1966.
Gá»­i Hiá»n, con gái cá»§a ba.

Ba đã sống trong những ngày đầy sóng gió. Cuối cùng ba quyết định viết cho con. Chắc con nhá»› ngưá»i bạn cá»§a bác Cá»­ Giang đến thăm con trong ngày mưa giông? Ngưá»i đó chính là ba. Từ hôm ấy ba đã nhiá»u đêm không ngá»§. Ba nghÄ© vá» sá»± bất hạnh trong câu chuyện dang dở giữa ba và mẹ con.

Nói cho cùng, ba là ngưá»i có lá»—i. Lá»—i cá»§a ba không thể nào chuá»™c lại được. Ba chưa được gặp lại mẹ con. Nhưng con có thể nói vá»›i mẹ rằng tuy cuá»™c Ä‘á»i trôi giạt, nhưng mẹ vẫn để lại trong lòng ba những kỉ niệm trong sáng nhất.

GiỠđây, ba và mẹ con, má»—i ngưá»i đã có má»™t thân phận riêng tư trong cuá»™c Ä‘á»i. Những gì đã qua không có cách nào lấy lại được. Ba sẽ dành phần còn lại trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ba để Ä‘á»n bù những gì con đã phải chịu đựng.

Má»™t tuần sau ba sẽ tá»›i thăm con. Hãy nói vá»›i mẹ con, ba có lá»i thăm.

Ba của con. Phước"

Ãúng má»™t tuần, ông trở vá» xóm trại.

Vừa bước vào nhà, mùi khói hương làm ông kinh hoàng. Trên bàn thá» là ảnh má»™t ngưá»i đàn bà đã luống tuổi, nhưng ông vẫn nhận ra vẻ mặt thân thuá»™c cá»§a cô thư ký Liên ngày trước. Ãầu vấn tóc trần. Chuá»—i hạt trắng nổi trên chiếc áo dài nhung the ông đã thấy Liên mặc hồi trước chiến tranh.

Hai mẹ con Hiá»n Ä‘á»u chít khăn tang. Con gái cá»§a ông lạnh lùng nhìn ông trân trối. Không má»™t lá»i. Nước mắt dàn dụa trên đôi gò má cháy xạm.

- Con, - ông nghẹn lại, - Ba vẫn mong có ngày gặp lại mẹ con.

Rồi ông cũng không cầm nổi lòng mình. Nước mắt trào ra. Ông run run, thắp ba nén hương. Im lặng. Ông sám hối.

Bác sÄ© bảo bà bị ung thư. Ãã á»§ bệnh từ mấy năm trước. Bà chỉ ho thúng thắng. Ngưá»i cứ gầy mòn. Không biết là bệnh gì. Trạm xá ở xã nghi bà bệnh lao, cho lên bệnh viện huyện. Huyện bảo không phải. Ba tuần trước đây ho nặng, nổi hạch khắp ngưá»i. ÃÆ°a lên bệnh viện tỉnh. Tỉnh chuyển lên Bệnh viện K ở Hà Ná»™i. Bệnh viện bảo vá», cho bà ăn cái gì bà thích. Há» bảo bà bị ung thư tuyến giáp trạng đã đến giai Ä‘oạn di căn. Vô phương cứu chữa. Má»i ngưá»i bảo vì bà quá khổ. Bà vÄ©nh biệt cuá»™c Ä‘á»i ở tuổi bốn lăm.

- Ba Æ¡i.- Hiá»n như sá»±c nhá»› Ä‘iá»u gì đó, òa lên khóc nức nở như má»™t đứa trẻ. Thằng bé ôm chặt chân cô, lấm lét nhìn ông khách. Cô tiếp, - Mẹ trao cho con cái ống nứa này. Mẹ bảo "nếu gặp ba thì thưa vá»›i ba, mẹ có lá»i vÄ©nh biệt".

Ông như tỉnh lại, đón từ tay Hiá»n khúc ống nứa đã ngả màu vàng xỉn cá»§a bồ hóng như vừa rút ra từ gác bếp nhà quê.

Ông thấy mình lảo đảo. Tay run rẩy, khẽ khàng rút từ trong ống nứa má»™t cuá»™n giấy hoen vàng: Má»™t tá» Giấy khai sinh đỠngày năm, tháng chín, năm má»™t ngàn chín trăm bốn mươi sáu. Tên đứa trẻ là Nguyá»…n Thị Phước Hiá»n. Cha Nguyá»…n Trá»ng Phước. Mẹ Hoàng Thị Liên. Má»™t bức thư bà viết cho ông hai mươi năm trước, vào ngày con gái ông đầy cữ. Thư viết bằng tiếng Pháp. Bà không muốn những ngưá»i chung quanh biết chuyện riêng tư.

"Ãống Năm, ngày 5-10-1946.

"Anh yêu dấu.

Em viết cho anh khi con gái của chúng ta vừa tròn một tháng, nói theo các cụ là nó được đầy cữ.

Nó đã ra Ä‘á»i không có mặt anh. Em biết anh Ä‘ang mong tin vá» con chúng ta. Bởi vì, anh biết đấy, lúc chia tay, em đã nói vá»›i anh Ä‘iá»u mà em lo sợ. Nhưng em sẽ chịu đựng để chá» anh. Em sẽ thay anh nuôi con.

Sao mà con giống anh. Em viết cho anh, nhưng em không rá»i đôi mắt nó. Ãó là đôi mắt cá»§a anh. Ãôi mắt hÆ¡i xếch như dáng quan võ trông rất ngá»™, như chính đôi mắt cá»§a anh vậy. Em ngắm nó đắm Ä‘uối như Ä‘ang sống trong phút giây hạnh phúc vá»›i anh. Nhưng rồi em chợt buồn. Buồn vì thiếu anh. Buồn vì thương con. Con ra Ä‘á»i không có sá»± chăm sóc cá»§a cha nó.

Em viết cho anh để ká»· niệm ngày con đầy tháng, nhưng em chẳng biết làm thế nào mà gá»­i được. Biết anh ở đâu mà gá»­i phải không anh ? Em sẽ giữ nó cho đến ngày chiến tranh kết thúc. Má»™t năm. Cùng lắm là hai năm. Anh sẽ trở vá». Em sẽ trao con cho anh. Anh Ä‘á»c thư em. Em sẽ ngồi ngắm anh vừa ná»±ng con vừa Ä‘á»c. Rồi anh sẽ lại cho Ä‘iểm bài văn tiếng Pháp cá»§a em. Rồi anh sẽ lại kể chuyện bằng tiếng Pháp, bắt em kể lại như má»™t bài tập dịch.

"...Chung quanh chúng tôi, những vì sao tiếp tục cuá»™c hành trình lặng lẽ, dịu hiá»n như má»™t bầy cừu lá»›n, và bá»—ng nhiên tôi cảm thấy như có má»™t vì sao trong số đó, má»™t vì sao đẹp nhất, chói lá»i nhất đã lạc đưá»ng, sa xuống vai tôi mà ngá»§ yên lành"

Em đố anh truyện gì nào ? Anh nhá»› đấy. Anh vẫn gá»i em là Stê-pha-net cá»§a anh, là cô chá»§ Stê-pha-net trong câu chuyện vá» những vì sao.

Anh Æ¡i. Con nó khóc. Nó muốn mẹ bế, anh ạ! Vừa lá»t lòng đã biết đòi cưng ná»±ng. Em không chịu nổi nữa anh Æ¡i. Sao mà con đáng thương. Em không viết được nữa. Em sẽ còn viết cho anh.

Em của anh. Liên.

Ông ngây dại. Nước mắt lại trào ra. Ông chá» Liên viết tiếp. Nhưng có bao giá» nàng viết được nữa đâu! Cuá»™c sống gian lao đã làm kiệt sức nàng. Ông ở lại vá»›i con gái qua đêm. Hiá»n cố níu ông ở lại thêm vá»›i mẹ con cô cho nhà đỡ quạnh. Nhưng ông phải trở vá».

Từ đấy, dưá»ng như tháng nào cÅ©ng vậy, dưá»ng như ngày hai mươi tám tết nào cÅ©ng vậy, má»i ngưá»i quanh phố Bần lại thấy má»™t ông già vá»›i chiếc xe đạp tồng tá»™c, lặn lá»™i vá» cái xóm trại heo hút giữa đồng không. Ông vá» Ä‘á»u đặn, kể cả những ngày mưa giông. Cả xóm biết ông là cha cô hàng xén. Cha con lạc nhau trong chiến tranh. Rồi ít lâu sau, phố chợ vắng bóng cô. Bạn chợ không thấy cô bán hàng. Có ngưá»i bảo gặp cô dạy há»c ở đâu đó, mãi tận xóm Ãầm Xa, cách trại cá»§a mẹ con cô hai quãng đồng.

Riêng vá»›i giáo sư Phước thì câu chuyện vẫn còn được giữ kín. Cả ông và ngưá»i con gái Ä‘á»u phấp phá»ng chỠđợi má»™t Ä‘iá»u gì đó . Hối thúc. Lo âu. TrÄ©u nặng. MÆ¡ hồ .

Rồi bá»—ng bặt Ä‘i rất lâu không ai thấy bóng ông già vá» xóm trại. Mãi sau má»›i có ngưá»i bảo ông đã qua Ä‘á»i sau má»™t cÆ¡n Ä‘au tim. Hôm tiá»…n đưa ông, ngưá»i ta thấy má»™t thiếu phụ, dưá»ng như không ai quen biết, dắt đứa con trai, lặng lẽ xen trong dòng ngưá»i bước sau linh cữu. Cả hai mẹ con Ä‘á»u không chít khăn tang mà chỉ cài kín đáo má»™t dải băng Ä‘en khiêm nhưá»ng trước ngá»±c. Ông mất năm 1972, sáu năm sau khi cha con ông tìm lại được nhau.

Tháng năm cứ trải dài phẳng lặng không gợn buồn vui. Làng bến sông ngày xưa xa vá»i vợi. NÆ¡i ấy có má»™t ngưá»i mẹ yên nghỉ trong đồng ngô ngút ngàn gió lá»™ng. Sông Trà Lý hững há» buông những cánh bèo hoa tím trôi giạt theo dòng.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #82  
Old 20-05-2008, 01:55 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Trái Cam Trong Lòng Tay
Tác giả: Nguyễn Kiên

Trong Ä‘á»i riêng má»—i ngưá»i, đôi khi có những sá»± việc chẳng ý nghÄ©a gì đối vá»›i ngưá»i khác, nhưng vá»›i bản thân anh ta lại là má»™t cái mốc quan trá»ng. Tôi đã gặp má»™t sá»± việc như thế: đó là cái tai nạn đổ xe bất ngá» xảy đến vá»›i tôi, trong má»™t chuyến Ä‘i công tác vui vẻ chưa từng có. Chiếc xe bị bẹp mÅ©i, tấm kính chắn gió bị vỡ tan. Cậu lái xe nằm bất tỉnh, máu me đầm đìa nhưng rốt cuá»™c câu ta chẳng làm sao hết. Còn tôi, ngay lúc đó đã gượng ngồi dậy được, thân thể còn nguyên vẹn vậy mà phải nằm bệnh viện đúng ba tháng, chịu mổ xẻ, Ä‘au đớn, trong tình trạng gần như tuyệt vá»ng. Có những chấn thương bên trong thế nào đó, không thể nói cho thật rạch ròi. Nhưng dần dần chúng tá»± thu xếp và ổn định lại, chỉ còn gióng xương đùi bên trái bị giập nát là phải mang cái nẹp kim loại, vá»›i những Ä‘inh ốc vặn chặt, cÅ©ng bằng kim loại. Tôi bắt đầu tập ngồi, tập đứng, tập Ä‘i chập chững từng bước má»™t, như đứa trẻ nhá». Cho đến khi bệnh viện chuyển tôi đến trại an dưỡng X, thì tôi tin chắc thế là tôi đã sống lại, tâm trạng tôi vừa rụt rè vừa náo nức lạ thưá»ng. Trại X rất nhá», nằm lá»t thá»m giữa má»™t vùng đồi vắng vẻ, số giưá»ng đã ít, số ngưá»i đến nghỉ lại càng ít hÆ¡n. Tôi ở chung phòng vá»›i VÄ©nh, má»™t ông già gầy khô, khắc khổ nhưng không có vẻ ốm yếu. Mãi mấy ngày sau tôi má»›i biết bệnh trạng cá»§a VÄ©nh và Ä‘iá»u đó làm cho tôi bối rối. VÄ©nh phải cắt má»™t bên phổi, từ nhiá»u năm trước. Gần đây, bên phổi còn lại bá»—ng nổi má»™t khối u ác tính, các bác sÄ© đã mổ ra xem rồi buá»™c lòng phải đóng lại... Tôi bị ám ảnh bởi ý nghÄ© so sánh, mặc dầu hiển nhiên nhưng không thể chấp nhận, rằng mình và VÄ©nh Ä‘ang Ä‘i ngược chiá»u: mình vừa từ biên giá»›i cá»§a cõi chết trở vá», còn VÄ©nh thì... Hình như VÄ©nh cảm thấy ná»—i băn khoăn cá»§a tôi. Ông vui vẻ và chá»§ động săn sóc đến tôi, há»i han tôi đủ Ä‘iá»u. Tôi kể vá»›i ông rằng, tôi Ä‘i đây Ä‘i đó đã nhiá»u, thay đổi công tác cÅ©ng nhiá»u và có lẽ do thế, gần đây được chuyển sang làm cán bá»™ nghiên cứu. Nhân tiện, tôi khoe vá»›i ông, tôi cÅ©ng viết lách được đôi tý. Những bài viết không đến ná»—i xoàng, chỉ có thiếu sót nhá» là chúng quá ít ý kiến má»›i mẻ và quá nhiá»u những chữ thừa! VÄ©nh cưá»i, vá»— nhẹ vai tôi:

- Cậu giá»i! Còn mình là anh cán bá»™ đốc chiến, suốt Ä‘á»i chỉ có làm, làm, làm. Nhưng dù sao mình cÅ©ng giống cậu được hai Ä‘iểm: Mình Ä‘i đây Ä‘i đó cÅ©ng nhiá»u; hai nữa, thi thoảng phải ngồi viết báo cáo, mình cÅ©ng sản xuất ra kha khá những chữ thừa! - VÄ©nh ngừng giây lát rồi ông bá»—ng nói, tỉnh táo đến lạnh lùng - Cậu thấy đấy, mình già rồi, bệnh tật sắp chết rồi! Nhưng trước khi chết, mình vẫn sống y như cậu vậy. Ãừng băn khoăn vá»› vẩn gì cho mình nghe chưa!

Ngày hai buổi Ä‘á»u đặn, tôi bắt buá»™c phải Ä‘i dạo, để tập luyện đôi chân. Tay chống chiếc gậy hèo nho nhá», tôi tập tá»…nh Ä‘i quanh sân trại. Rồi tiến dần lên, Ä‘i ra ngoài cổng trại, đến tận đầu mút má»m đồi hÆ¡i nhô ra - nÆ¡i đó có cây long não già, cao vút, tán lá xanh nõn nà, những phiến lá lăn tăn lúc nào cÅ©ng gợn sóng lên, như vẫy gá»i. Ãứng dưới gốc cây long não, có thể nhìn thấy con đưá»ng dốc lượn dưới chân đồi, những khe đất xanh rì cây dại và xa hÆ¡n, thấp thoáng má»™t xóm nhá», lưa thưa rặng tre vá»›i vài chục nóc nhà. Có má»™t cô gái từ nÆ¡i xóm nhá» vẫn thưá»ng đến đây cắt cá». Lần đầu tiên trông thấy tôi, cô nói ngay: "Cháu chào chú. Chú vừa má»›i đến trại hẳn?". Giá»ng cô tá» ra hết sức thân thuá»™c vá»›i nÆ¡i này. Dần dà, cô chú ý đến tôi hÆ¡n. Cho đến má»™t hôm cô thấy tôi Ä‘i khập khiá»…ng, tay chống gậy, mặt tái nhợt và luôn luôn nhăn nhó, cô ngạc nhiên há»i tôi: "Chú Ä‘au chân à?". Tôi vá»— nhẹ lên bắp đùi bên trái, tiết lá»™ vá»›i cô rằng ở trong đó, giữa hai ống xương bị gẫy, có cái nẹp và những Ä‘inh ốc bằng kim loại. Cô gái tròn xoe mắt, hấp tấp nói: "Tại sao lại như thế hả chú?". Tôi kể cho cô nghe những gì tôi đã trải quả. Cô rùng mình, nhìn tôi chăm chú rồi bật kêu lên:

- Trá»i Æ¡i, tai nạn như thế mà chú còn sống được thì tài quá!

- Nào tôi có tài giá»i gì đâu! Trước hết, tôi sống được là nhá» bệnh viện, nhá» các bác sÄ©. Và sau hết, có lẽ là... là... vì tôi còn quá nhiá»u ràng buá»™c vá»›i cuá»™c Ä‘á»i này chăng?

ý nghÄ© vá» sá»± ràng buá»™c đột nhiên lóe sáng trong đầu tôi, chính vì cái vẻ tò mò không che giấu, sá»± hồi há»™p, lo lắng pha chút trẻ thÆ¡ cá»§a cô gái cắt cá» hoàn toàn xa lạ, thoắt trở nên gần gÅ©i đối vá»›i tôi. Cô ngồi dưới gốc cây, xế trước mặt tôi, chiếc liá»m cắt cỠđể bên chân. Bàn chân cô thô nhám, vá»›i những ngón chân hÆ¡i ngắn và những vết nứt li ti quanh gót, hoàn toàn trái ngược vá»›i đôi bàn tay thon dài, khuôn mặt xinh xắn, vầng trán cao vừa phải nhá» những sợi tóc che lòa xòa. Cô bé nhá», dịu dàng và nghiêm nghị, vừa trẻ lại vừa già so vá»›i lứa tuổi cô... Bá»—ng cô nói vá»›i tôi, vẻ như chẳng ăn nhập vào đâu hết:

- Chú ơi, giá như bố cháu còn sống, bố cháu gặp chú, trò chuyện với chú, chắc bố cháu vui lắm!

Tôi không hiểu Ä‘iá»u cô gái nói, chỉ cảm nhận nó như má»™t ná»—i niá»m, má»™t lá»i an á»§i. Nhưng cô gái không dừng lại ở đó, cô cầm cái liá»m, bổ nhẹ mÅ©i liá»m xuống ná»n đất sá»i, làm vài viên sá»i bị văng Ä‘i, tóe lá»­a và cứ thế, cô vừa bổ nhẹ mÅ©i liá»m, vừa hăm hở nói:

- Chú có biết vùng đồi này trước đây là má»™t vùng như thế nào không? Má»™t vùng hoang vắng, khô cằn, chỉ có nắng và bụi. Và chú có biết muốn lập nên làng xóm, sinh sống được ở đây thì cần gì không? Cần có nước! Không phải cháu định giảng giải cho chú đâu. Cháu chỉ muốn kể cho chú nghe vá» bố cháu... Nhưng trước hết, cháu há»i chú, chú đã bị khát bao giá» chưa - khát cháy há»ng, rã rá»i chân tay, mắt má» Ä‘i, ngạt thở? Hồi gia đình cháu, cùng vá»›i má»™t số bà con từ dưới xuôi lên đây khai hoang, cháu còn bé tí, cháu đã bị khát như thế. Cháu sợ cái khát quá, ban đêm cháu ngá»§, toàn mê hoảng. Cháu thấy má»™t con quá»·, bụng nó to khá»§ng khiếp và nó cứ lượn quanh cháu, cái bụng lắc lư, nước trong bụng nó kêu óc ách. Cháu kêu thét lên, ôm choàng lấy cổ bố cháu. Bố cháu há»i: "Con làm sao thế?". Cháu nói quấy quá: "Không, con không làm sao..." nhưng rồi lại bật ra: "Con chỉ muốn uống nước thôi". Thế là bố cháu Ä‘i tìm nước. Thoạt đầu mò mẫm cứ thấy chá»— nào thấp, đất hÆ¡i má»m, lưa thưa cá» má»c là bố cháu đào giếng. Ãào cho cả xóm, cả làng. Bố cháu đã đào hàng trăm cái giếng. Hàng trăm cái, cháu nói không ngoa đâu. Bởi vì có vô số giếng bố cháu đào, cứ sang mùa khô là nước biến Ä‘i đâu hết sạch. Những cái giếng chết. Bố cháu Ä‘i lại quẩn quanh giữa những cái giếng chết ấy, vò đầu bứt tai, nhìn ngắm rồi lại Ä‘i tìm má»™t sưá»n đồi khác và lại đào... Ban đầu, má»—i khi bố cháu đào giếng, cần có má»™t ngưá»i phụ, đứng trên cao kéo những sảo đất từ dưới sâu lên. Vá» sau bố cháu đào má»™t mình. Má»™t mình cúi lom khom dưới cái đáy hang thăm thẳm, dùng cái xẻng ngắn cán hất từng xẻng đất qua vai, đất bay lên rÆ¡i lá»™p bá»™p trên ná»n cá»... Lúc bấy giá» bá»n trẻ con chúng cháu thưá»ng chÆ¡i quanh quẩn bên chá»— bố cháu Ä‘ang đào giếng. Cái hình ảnh đất cứ tá»± dưng từ đâu đó bay lên, đã khắc sâu vào trí nhá»› cá»§a cháu đến mức, cho đến bây giá», má»—i khi Ä‘i cắt cá», cháu khát, cháu ngó quanh tìm nước là lại thấy nó hiển hiện. Mẹ cháu thỉnh thoảng cÅ©ng mÆ¡ thấy như thế. Và má»—i lần tỉnh dậy, mẹ cháu lại khóc. Chú có biết vì sao không?

Tôi im lặng.

- Là vì, suốt thá»i gian bố cháu lăn lóc vá»›i việc đào giếng, mẹ cháu là ngưá»i rầy la bố cháu nhiá»u nhất. Cái xóm khai hoang cá»§a cháu chỉ có má»™t nhúm gia đình, đã phải chuyển dịch loanh quanh qua bao nhiêu đồi. Nhiá»u nhà bá» vá». Mẹ cháu, nghe mấy bà bạn rá»§ rê cÅ©ng muốn bá» vá». Nhưng mà vướng bố cháu. Mát mẻ, há»n dá»—i chán chê không được, cuối cùng mẹ cháu nổi đóa lên, la hét vào tận mặt bố cháu: "Ông không sinh ra ở cái đất chó ăn đá, gà ăn sá»i này, có cái gì ràng buá»™c ông mà ông cứ phải hì hục đào ngoáy quanh năm suốt tháng như thế?". Bố cháu không nín nhịn được, cÅ©ng la lên: "Má»i cái ràng buá»™c tôi, mà cÅ©ng chẳng có cái gì ràng buá»™c tôi! Bà đã lý sá»± vá»›i tôi thì tôi trả lá»i bà thế đấy! Nhưng thôi, tôi không lý sá»±, tôi van bà, bà hẵng để cho tôi đào nốt cái giếng này, cái giếng mà tôi Ä‘oán chắc vá»›i bà nước mạch phải đầy ắp!". Bố cháu đã dùng mưu mẹo như thế đấy, để tiếp tục đào cho đến cái giếng thứ má»™t trăm.

... Buổi sáng hôm ấy tôi vỠmuộn. Trong phòng, Vĩnh đang đứng trước khung cửa sổ mở rộng tập thở theo phương pháp dưỡng sinh. Nghe tiếng động nhẹ nơi cửa ra vào. Vĩnh quay lại:

- Lại ra chá»— gốc cây long não, nói chuyện lẩn thẩn vá»›i cô bé cắt cá», há»­?

Tôi bá»—ng trở nên bồng bá»™t, khoe ngay vá»›i VÄ©nh rằng, hôm nay tôi không chỉ há»i cô bé những câu lẩn thẩn mà ngược lại, chính cô bé đã trò chuyện vá»›i tôi vá» gia đình cô, vá» ngưá»i cha đã khuất cá»§a cô. Cô đã thành mối dây liên lạc giữa tôi vá»›i cuá»™c Ä‘á»i rá»™ng lá»›n, khiến tôi có thể hòa nhập trở lại, vào cuá»™c Ä‘á»i ấy. Tôi còn khoe thêm vá»›i VÄ©nh rằng, nhá» cô gái mà tôi biết, dưới xóm nhá» cá»§a cô, có những nhà đã trồng được cả cam, giống cam rất quý, lần đầu tiên du nhập được vào vùng này. Tôi đã gá»­i tiá»n cô gái, nhá» cô mua cho ít trái cam.

- Cậu khá hơn mình đấy! Mình vốn là lính trinh sát, lại lên đây trước cậu, vậy mà mình chẳng hay biết gì cả!

Vĩnh vừa tiếp tục bài tập dưỡng sinh vừa nói, vẻ bâng quơ:

- Tôi tưởng ông giá»…u cợt tôi, giá»…u cợt cái chú bé con Ä‘ang sống trở lại dưới cái bá» bá» ngoài ngưá»i lá»›n, là tôi. Nhưng những sá»± việc xảy ra sau đó đã cho tôi thấy là tôi lầm...

***

Sau đó, tôi không gặp cô gái cắt cá». Có thể là cô bận việc gì, cÅ©ng có thể do thá»i tiết xấu, cô không muốn Ä‘i xa. Mà thá»i tiết xấu thật: chẳng ra nắng cÅ©ng chẳng ra mưa, bầu không khí nặng ná», ẩm ướt, lúc thì oi bức, lúc á»›n lạnh đến rùng mình. VÄ©nh thở rất khó khăn, ông nằm gần như suốt buổi trên giưá»ng, nghiến răng chịu đựng những cÆ¡n Ä‘au và thiêm thiếp ngá»§. Tôi cÅ©ng chỉ dám Ä‘i dạo loanh quanh, dá»c theo hành lang mấy dãy nhà. Cuối cùng không sao chịu đựng nổi cÆ¡n nhức nhối từ bắp đùi bên trái lan ra khắp thân thể, tôi đành quay vá» phòng nằm ngá»§ thiếp Ä‘i... Lúc đó là buổi chiá»u. Má»™t tia nắng xế, lá»t qua khe cá»­a sổ, chiếu chếch vào mặt VÄ©nh khiến ông tỉnh dậy. ấy là sau này tôi nghe VÄ©nh nói lại chứ lúc ông khẽ gá»i tôi, tôi bừng mắt thì VÄ©nh đã mở tung cá»­a sổ và mắt tôi bị chói lòa trước má»™t khung trá»i đỠrá»±c.

- Mình vừa mÆ¡ má»™t giấc mÆ¡ thật lạ lùng... - VÄ©nh giữ tôi ngồi trên giưá»ng, còn ông kéo chiếc ghế nhá», ngồi sát đầu giưá»ng tôi, ông nói vá»™i vã như có cái gì sợ bị quên - nhưng trước hết mình muốn biết, cậu có hay mÆ¡ không đã? Cậu thưá»ng mÆ¡ thấy gì?

- Tôi không hay mÆ¡. Còn trong mÆ¡, bên những cảnh và ngưá»i hết sức thân quen, thưá»ng xen vào những chuyện xa lạ, kỳ quặc, không có đầu Ä‘uôi mạch lạc và nói chung là chẳng có nghÄ©a gì hết!

- ừ, ừ... những giấc mÆ¡, nói chung là chẳng có nghÄ©a gì hết! - VÄ©nh nheo mắt nhìn tôi buông má»™t câu lÆ¡ lá»­ng, sau đó ông bá»—ng khoát tay, nói chậm rãi - Nhưng có Ä‘iá»u gần đây, mình thưá»ng hay mÆ¡ thấy má»™t cảnh tượng cứ lặp Ä‘i lặp lại. Mình mÆ¡ thấy lá»­a, ngá»n lá»­a bốc cao như má»™t đám cháy lá»›n và mình vùng vẫy ở trong đó. Không lần nào ngá»n lá»­a thiêu cháy được mình. Nhưng lần nào tỉnh dậy, mồ hôi cÅ©ng toát ra ướt đẫm lưng áo mình và ruá»™t gan mình cứ bị nung nấu cồn cào lên. Mình chập chá»n nghÄ©, có lẽ trong suốt cuá»™c Ä‘á»i mình, mình đã cảm nhận được má»™t Ä‘iá»u gì đó, nó ẩn giấu quá sâu và bây giá» nó nung nấu ruá»™t gan mình. Tuy nhiên, mình cÅ©ng không dám chắc. Thế rồi, bá»—ng dưng có má»™t ngưá»i khách đến thăm mình. Má»™t cô bé. Cô bé xuất hiện trong phòng lúc nào, bằng cách nào mình không biết. Chỉ biết cô đứng sát bên đầu giưá»ng mình, im phắc, đôi mắt nhìn đăm đăm. Mình không nhận ra cô bé đó là ai. Ãồng thá»i, có má»™t ý nghÄ© bướng bỉnh cứ khăng khăng cãi lại rằng, nhất định mình biết cô ta là ai. Mình đưa tay ra, chÆ¡i vÆ¡i, định nắm lấy tay cô bé, dìu cô ta ngồi xuống chiếc ghế nhá» vẫn kê ở gần đấy. Nhưng không nắm được. Hình ảnh cô bé gần gÅ©i, rõ ràng đến như thế mà như mỠảo, xa vá»i, chỉ có đôi mắt cô đăm đăm nhìn mình là không xa vá»i chút nào. Có vẻ cô hÆ¡i cúi xuống nhìn mình, khẽ nói câu gì đó rồi cô nhấc cái làn vẫn để bên chân, đặt lên mặt chiếc bàn nhá» kê sát đầu giưá»ng mình những trái cây gì đó, giống như là những trái cam... Mình tỉnh dậy vì vệt nắng xuyên chếch qua khe cá»­a sổ, rá»i thẳng vào mắt mình. "Hóa ra là mình mÆ¡", mình lần ra mở cá»­a sổ, bụng nghÄ© vậy nhưng đúng lúc căn phòng bừng sáng, mình quay lại nhìn thì thấy trên mặt chiếc bàn con kê sát đầu giưá»ng mình có cả chục trái cam. Thật lạ lùng. Cậu có tin câu chuyện lạ lùng này không?

Tôi không biết trả lá»i VÄ©nh ra sao. Ãiá»u đó làm ông phật ý, ông nhích ghế, hÆ¡i né ngưá»i để tôi nhìn cho rõ những trái cam bày trên đầu giưá»ng ông. Rồi ông vá»›i tay, lấy má»™t trái cam, bàn tay ông xòe ngá»­a, dứ trái cam vào sát mặt tôi, như thách thức:

- Hãy xem, có đúng là cam không nào?

Ãó là trái cam đích thá»±c. Trái cam đầu mùa, vá» má»ng và căng, múi má»ng. Chưa chi tôi đã cảm thấy vị thÆ¡m ngon đích thá»±c cá»§a múi cam thấm đậm nÆ¡i đầu lưỡi và tôi nghÄ©, câu chuyện này thá»±c ra cÅ©ng đơn giản: chắc chắn có má»™t cô bé thá»±c đã mang những trái cam tá»›i đây và việc tìm ra cô bé ấy cÅ©ng không đến ná»—i khó khăn gì. Nhưng tôi không dám nói ra, không dám tranh cãi vá»›i VÄ©nh. Tôi linh cảm thấy rằng, đằng sau chuyện này có chứa đựng má»™t câu chuyện khác...

Tôi ngập ngừng giây lát rồi đánh bạo thăm dò bằng cách cố tình làm ra vẻ thỠơ:

- Thôi hãy tạm gác chuyện giấc mơ của anh lại. Anh kể cho tôi nghe một chuyện gì đó không dính dáng đến mộng mị thì hơn. Chuyện gì cũng được!

- Biết chá»n chuyện gì không dính đến má»™ng mị được nhỉ? Mình già rồi mà, thành ra nhiá»u chuyện lắm... - VÄ©nh trầm ngâm, sau đó ông bá»—ng phẩy tay, nói quả quyết - Thôi được, để mình kể chuyện này. Chuyện má»™t cô bé... Cách đây ba mươi sáu năm, năm ấy mình hai mươi mốt tuổi, là lính trinh sát thuá»™c má»™t đơn vị hoạt động độc lập, thưá»ng phải vượt vành Ä‘ai trắng, vào sâu trong lòng địch. Mình bị địch bắt trong đêm vượt vành Ä‘ai, vấp phải ổ phục kích cá»§a chúng. Chúng giải mình vá» bốt, giam dưới hầm ngầm, tra tấn mình bằng đủ má»i ngón đòn hiểm ác, vẫn không moi được ở mình má»™t lá»i khai nào. Thấy mình đã hoàn toàn kiệt sức, tên đồn trưởng Ä‘em thả mình xuống cái giếng hoang ở rìa bãi hoang, sát chân rào dây thép gai, phía sau bốt. Mình bị chìm nghỉm dưới làn nước Ä‘en ngòm, hôi thối, đặc quánh những rong rêu và cá» rác mục. Má»±c nước trong lòng giếng không sâu lắm; vả lại, do bản năng sinh tồn, mình giãy đạp, quá» quạng má»™t lúc thì bíu được vào má»™t khe lõm bên thành giếng, hếch mÅ©i lên thở. Mình hồi sức lại dần và thấy ô trá»i tròn xoe phía trên cao, cao vút, cái ô trá»i sao mà thăm thẳm, xanh trong, sạch sẽ và thuần khiết đến thế. Có thể mình nhìn thấy, cÅ©ng có thể mình chỉ mÆ¡ thấy chăng? Rồi đêm xuống, mình sá»±c tỉnh và cảm thấy khát cháy há»ng, vá»™i bíu vào thành giếng, leo lên. Nhưng cái thân xác mình lúc này nặng khá»§ng khiếp, nó kéo mình rÆ¡i tõm xuống, chìm vào tối tăm và hôi thối, miệng sặc nước, chân ngập trong bùn. Cứ má»—i lần cố leo lên lại thêm má»™t lần chìm sâu hÆ¡n xuống đáy giếng. Xuống tá»›i tận cùng. Mình quẫy chân, chạm được vào má»™t vật gì tròn cứng, vá»™i tỳ lên nó. Nhưng nó cứ trượt Ä‘i. Chân mình lại sục tìm... Thế rồi, cậu có biết thế nào không, mình đã tìm thấy dưới lá»›p bùn sâu đáy giếng chồng chất những xương ngưá»i; những xương sá» trÆ¡n nhẵn, những ống xương chân, xương tay còn rắn chắc hoặc đã má»§n gẫy. Xương cá»§a các đồng đội, đồng chí từng Ä‘i trước mình. Và bây giỠđến lượt mình... Không, mình không thể chết, mình phải leo lên, phải thoát khá»i cái lá»— huyệt lá»™ thiên không lấy gì làm sâu lắm này. Nhưng cÅ©ng rõ ràng là mình không thể nào leo lên, không thể nào thoát ra được. Ná»—i tuyệt vá»ng và niá»m ham sống giằng co dữ dá»™i trong con ngưá»i mình và giây phút đó mình thấy từ ô trá»i đêm nghiêng xuống má»™t khuôn mặt quá»· có sừng và vá»›i hai răng nanh thò dài ra, nhá»n hoắt; con quá»· biến Ä‘i, thay vào đó là khuôn mặt tên đồn trưởng mắt sâu, râu rậm rồi tên đồn trưởng lại biến Ä‘i, thay vào đó là con quá»·... Nhưng dù biến đổi thế nào, cái khuôn mặt gá»›m guốc ấy vẫn chung má»™t nụ cưá»i giá»…u cợt khiến mình uất ức đến mức máu mÅ©i mình trào ra. Mình còn đủ tỉnh táo quệt máu vào lòng bàn tay, thấy nó mầu Ä‘en đặc quánh và mình áp bàn tay vào thành giếng, tưởng chừng như bàn tay mình dính chặt vào đó chính là nhá» máu... Có thể nói, mình đã sống, trong cái tư thế chết, không biết kéo dài bao lâu. Bá»—ng có cái gì động đậy, khẽ cá» sát vào mặt mình. Mình quá» tay, nắm lấy cái đó. Thế rồi đầu óc mình bừng tỉnh, mình nhận ra cái đó là má»™t dây chão lá»›n, dòng từ trên miệng giếng xuống. NÆ¡i tận cùng sợi dây chão buá»™c sẵn má»™t vòng tròn nhá», mình lồng chân vào vòng chão, cố dướn ngưá»i lên, hai tay níu chặt. Sợi dây chão nặng nhá»c kéo mình lên, từng nấc má»™t... Bấy giỠđêm đã khuya, mình đứng bàng hoàng trên mặt đất, thấy lá» má» trong bóng tối má»™t dáng ngưá»i bé nhá» và tiếng nói phào bên tai mình, như gió thổi: "Anh bá»™ đội, anh Ä‘i theo em!". Mình theo cái bóng bé nhá» luồn qua hàng rào dây thép gai, bò len giữa những bụi gai rậm, đến má»™t hõm đất được che phá»§ kín đáo bằng cành cây và rất nhiá»u cá» khô. Mình ngồi tá»±a lưng vào vách sau hõm đất, hít thở hÆ¡i đất ẩm và mùi cá» khô ngai ngái, đầu óc tỉnh táo dần trở lại và bấy giá» mình đã nhận ra ngưá»i cứu mình là má»™t cô bé gầy gò, yếu á»›t, gần như má»ng manh. Cô bé ngồi ngoài cá»­a hõm đất, rõ rệt mà nhòe lẫn giữa đám cành cây và cá». Mình khẽ nói: "Này cô bé, em là ai, sao em lại cứu tôi?". Cô bé chống tay, hÆ¡i nhoài ngưá»i vá» phía mình, tay kia rá» rẫm tìm khuôn mặt mình, ấp lòng bàn tay lên trán mình - bàn tay cô bé lạnh giá, run bần bật và giá»ng cô cÅ©ng run như thế: "Anh bá»™ đội, chuyện cá»§a em dài lắm. Anh hãy cứ nghỉ cho lại sức hẳn Ä‘i!". Mình im. Vì mình hiểu rằng chính cô bé cÅ©ng Ä‘ang cần nghỉ, cần bình tÄ©nh lại...

VÄ©nh ngừng, khuôn mặt ông tái nhợt vì xúc động và vì cÆ¡n Ä‘au đột ngá»™t nổi lên. Ông khẽ lúc lắc đầu, miệng hÆ¡i há ra, bàn tay xương xẩu cá»§a ông túm chặt lấy ngá»±c áo, khẽ giật giật, vẻ không bình thưá»ng. Tôi vá»™i vàng nói:

- Anh làm sao thế, anh Vĩnh?

- Không, không sao cả! Cái khối u quái ác trong ngá»±c mình chưa làm gì nổi mình đâu. Mình sống dai lắm... - VÄ©nh nín thở, rồi sau đó ông thở má»™t hÆ¡i dài, như thổi má»™t cái gì vướng mắc ở trong ngá»±c ông cho nó bật ra - Suốt cuá»™c Ä‘á»i hoạt động cá»§a mình, mình đã từng chết Ä‘i sống lại nhiá»u lần, bắt đầu là lần bị thả xuống cái giếng hoang rồi được má»™t cô bé cứu thoát, như cậu thấy đấy. Mà cô bé đó là thế nào, cậu biết không ? Cô bé mồ côi, bị tên đồn trưởng bắt vào đồn, chăn bò cho nó. Tên đồn trưởng này vốn là quản lý đồn Ä‘iá»n cho thằng chá»§ Tây. Cái đồn Ä‘iá»n xưa kia chiếm cả má»™t vùng đồi, rá»™ng mênh mông, nay là vùng Ä‘ai trắng. Ngôi biệt thá»± cá»§a thằng chá»§ Tây hoang phế đã lâu, nay được xây lại thành đồn bốt và tên đồn trưởng vừa chỉ huy lính Ä‘i càn vừa nuôi má»™ng ông chá»§ đồn Ä‘iá»n tương lai, hắn dá»±ng lên phía sau bốt cả má»™t dãy chuồng bò... ở trong cái hõm đất được che phá»§ kín đáo bằng cành cây và cá» khô mà cô bé chăn bò giấu tôi vào trong đó, cô kể cho tôi nghe rằng, trước tôi, đã có ba mươi tám ngưá»i, trong đó có má»™t phụ nữ, bị chết dưới đáy giếng hoang. HỠđã lần lượt chết, còn cô bé thì ngày càng bị ám ảnh, bị day dứt bởi cái ý nghÄ©, cô rất có thể cứu được há». Cô tính toán má»™t kế hoạch, ngầm chuẩn bị má»i thứ: sợi dây chão, cái khe hở nÆ¡i hàng rào, con đưá»ng rút chạy và hõm đất ẩn trốn... Nhưng những ngưá»i bị ném xuống đáy giếng hoang vẫn cứ tiếp tục chết. Cho đến lượt tôi, ngưá»i thứ ba mươi chín... Cô bé, lúc bấy giỠđã ngồi sát bên tôi, nÆ¡i tận cùng hõm đất an toàn. Cô kể vá» những ngưá»i đã chết - hình ảnh cái chết dưới đáy giếng hoang dưá»ng như mách bảo cô, vá» cái chết cá»§a bố mẹ cô mà thá»±c ra lúc đó cô còn quá nhá», cô không hay biết má»™t tý gì. Cô khóc tấm tức. Tôi phải giấu tiếng khóc cá»§a tôi khe khẽ nói: "Em bé Æ¡i, nhưng mà cuối cùng có má»™t ngưá»i đã sống lại được, nhá» em. Thôi, em đừng khóc nữa!". Cô bé có vẻ dịu Ä‘i được đôi chút nhưng chỉ giây lát sau, cô bá»—ng quay sang tôi, giá»ng đột ngá»™t trở nên gay gắt: "Anh bảo em đừng khóc, sao anh khóc? Nào, anh hãy trả lá»i em Ä‘i?". Giá»t nước mắt có bao nhiêu nghÄ©a. Nếu cậu ở vào địa vị mình lúc đó, cậu sẽ trả lá»i cô bé ra sao? Cậu hãy nói trước Ä‘i! Nói Ä‘i! Nào...

VÄ©nh há»i và thúc giục nhưng không có vẻ gì chỠđợi nghe tôi trả lá»i. Ông sống trá»n mình trong hồi tưởng và đã đến lúc ông không thể gắng gượng được nữa. Bàn tay ông run rẩy đưa lên, nắm chặt lấy ngá»±c áo, đôi mắt đỠra. Tôi vá»™i dìu ông đứng dậy đưa ông vá» giưá»ng nằm.

***





Những ngày tiếp theo, VÄ©nh bị Ä‘au luôn. Bác sÄ© phụ trách khu an dưỡng phải cá»­ ngưá»i vá» tận bệnh viện chuyên khoa ở Hà Ná»™i, Ä‘em thuốc lên, vừa tiêm cho VÄ©nh, vừa bắt ông uống đủ loại thuốc bá»™t, thuốc viên, Ä‘á»u đặn hàng giá». VÄ©nh không muốn phiá»n các thầy thuốc, ông thưá»ng tuyên bố rằng, cứ sau má»—i lần tiêm hoặc uống thuốc, ông Ä‘á»u thấy dá»… chịu hÆ¡n chút ít. Chỉ có tôi là ngưá»i chứng kiến đến tận cùng ná»—i Ä‘au đớn âm thầm, dai dẳng cá»§a ông. Ông thưá»ng nhá» tôi xuống nhà bếp lấy nước sôi, thay nước trong túi chưá»m và ông nằm co quắp, luồn cái túi chưá»m vào tận bên trong ngá»±c áo, khiến da ngá»±c ông phồng rá»™p cả lên. Nhưng ông vẫn cố tá» ra bình thản. Chỉ cần cÆ¡n Ä‘au dịu Ä‘i má»™t chút là ông lại bảo tôi: "Mình sắp ngá»§ được rồi. Cứ để yên cho mình ngá»§. Còn cậu, cậu hãy Ä‘i ra ngoài, tập luyện đôi chân cá»§a cậu Ä‘i!". Con ngưá»i VÄ©nh thật lạ, ở ông luôn luôn toát ra má»™t uy thế tinh thần thế nào đó, buá»™c tôi không thể cưỡng lại ông.

Tôi Ä‘i ra ngoài nhưng chỉ quanh quẩn qua lại từ khu vưá»n hoa nhá» trước sân tá»›i cổng trại. Bầu trá»i xanh trong, con đưá»ng đồi, những sưá»n cá» pha nắng chiá»u dìu dịu... tất cả vẫn hấp dẫn tôi như ngày nào má»›i tá»›i nhưng cÅ©ng vì thế, tâm trí tôi càng không sao dứt ra khá»i những cÆ¡n Ä‘au cá»§a VÄ©nh. Tôi đâm ra ngÆ¡ ngẩn, dưá»ng như vừa tỉnh lại vừa mÆ¡ thấy những cÆ¡n Ä‘au cá»§a chính mình. Bá»—ng nghe má»™t tiếng gá»i nhá»: "Chú Ãàm!". Tôi giật mình quay lại thì thấy cô gái cắt cá» tôi thưá»ng gặp dưới gốc cây long não, đã theo sát sau tôi từ lúc nào. Hôm nay cô không Ä‘i cắt cá». Cô mặc đẹp và trang nhã, tay xách làn, úp ngoài cái làn là chiếc nón trắng tinh. Trông cô lá»›n hẳn lên, tươi trẻ, duyên dáng và nét mặt cô có vẻ ngượng ngùng, bối rối thật lạ lùng. Cô vừa vuốt tóc vừa líu ríu nói:

- Cháu vừa vào đến cổng thì trông thấy chú. May quá... chú có thể ngồi đây với cháu một lát được không?

Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế dài, ken bằng thân gỗ đơn sơ, chân ghế chôn trong đất, dưới bóng mát hàng cây xế bên cổng trại. Cô gái đặt cái làn nơi đầu ghế, úp cái nón lên trên, đầu cô nghiêng nghiêng, chăm chú nhìn tôi:

- Chú khá»e không? Bên chân Ä‘au cá»§a chú thế nào?

Tôi dùng đầu gậy cá»i lên má»™t viên đá rồi co chân, hất nó ra xa. Cô gái cưá»i vui:

- Cháu mừng chú. Nhưng cháu vẫn không sao quên được cái nẹp vá»›i những Ä‘inh ốc bằng kim loại nằm trong xương thịt con ngưá»i - cô chá»›p mắt rồi bá»—ng nói - chú nhận được những trái cam cháu gá»­i cho chú rồi chứ?

Tôi không biết trái cam nào nhưng vẫn cứ gật đầu:

- Cảm ơn. Tôi đã nhận được đủ cả.

- Hôm ấy cháu bận, con em gái cháu nó Ä‘em cam lên đây thay cháu. Vá» nhà, nó kể lại rằng, nó há»i thăm cô y tá trá»±c, vào được đúng phòng chú. Nhưng trong phòng có hai chú, mà cả hai chú Ä‘á»u ngá»§. Má»™t chú quay mặt vào trong tưá»ng. Còn chú nằm giưá»ng bên, quay mặt trở ra. Chẳng biết chú nào là chú Ãàm, nó đánh liá»u đến gần chú nằm quay mặt trở ra. Nó thấy chú ấy gầy khô, nét mặt nhăn nhó, thở nặng nhá»c. Nó định gá»i, nhưng lại sợ. Thế rồi chú ấy bá»—ng mở mắt ra, bàn tay quá» quạng vá» phía trước, miệng mấp máy như định nói câu gì. Nó cúi xuống, nghe nhưng không thể nghe rõ câu gì. Hóa ra là chú ấy mê. Nó bối rối quá, vá»™i để những trái cam nó mang theo lên mặt chiếc bàn con kê sát chá»— nó đứng rồi rón rén Ä‘i ra... Cháu nghe con em gái cháu kể lại như thế, cháu băn khoăn quá. Nhỡ như nó lầm...

- Thì tôi chả vừa nói tôi đã nhận được đủ cả rồi là gì! - Tôi ngắt lá»i cô gái.

- Vâng! - Cô gái cúi đầu, vẻ ngoan ngoãn - Nhưng như thế cháu lại càng băn khoăn hÆ¡n. Băn khoăn cho sức khá»e cá»§a chú. Chú ngá»§ trong Ä‘au đớn và mê sảng... Bây giá» thì cháu mừng quá! Con ngưá»i ta sống thật không dá»… mà chết cÅ©ng không dá»… má»™t chút nào, có phải thế không chú?

Tôi im lặng; thốt nhiên, cái hình ảnh tương phản cá»§a đôi bàn tay thon nhá», má»m mại và đôi bàn chân to bè, đầy vết nứt nẻ cá»§a cô gái lại đập vào mắt tôi. Nhưng cô không để ý đến Ä‘iá»u đó, vẫn chậm rãi nói:

- Cháu nghÄ© như vậy vì mẹ cháu... Chú thá»­ tưởng tượng Ä‘á»i má»™t ngưá»i đàn bà góa bụa, bìu ríu hai con nhá», ở má»™t nÆ¡i hoàn toàn xa lạ... Mẹ cháu không có đủ sức lá»±c và quyết tâm như bố cháu, đào hàng trăm cái giếng - hàng trăm cái và bá» Ä‘i phần lá»›n, rút cục chỉ nhằm cắm cho bằng được cái xóm nhá» hÆ¡n hai chục nóc nhà, cho nó tá»a rá»… ra má»™t mảng sưá»n đồi. Nước có rồi. Nhưng cái ăn vẫn thiếu, tre pheo vá»›i bóng cây vưá»n lại càng thiếu hÆ¡n. Lúc bấy giá» cháu má»›i lên mưá»i, tuy chưa hiểu gì nhưng đã biết thương mẹ cháu lắm. Ãêm đêm rúc đầu vào nách mẹ, cháu tỉ tê: "Mẹ Æ¡i, hay mẹ con ta vá» xuôi, ở dưới đó còn có bà ngoại vá»›i các dì...". Mẹ cháu nuốt nước mắt: "Vá» làm sao được hở con! ít nhất thì mẹ con mình cÅ©ng phải chá» ba năm nữa, mẹ lo xong việc thay áo cho bố con...". Rồi thế nào, chú biết không? Những năm sau đó, ba mẹ con cháu vừa làm lụng tất bật, hết việc hợp tác đến việc nhà để cho có cái ăn, lại vừa hì hục xe đất màu từ dưới khe đồi lên, tôn mảnh vưá»n bên cạnh nhà. Cứ má»—i chiá»u má»™t xe đất, Ä‘á»u đặn như thế, trừ những ngày mưa gió hoặc quá bận. Hai chị em cháu không đáng nói làm gì, chỉ lẵng nhẵng bám theo xe cho mẹ cháu khá»i lẻ loi. Chính mẹ cháu đã đào, xúc, cầm càng xe và gò lưng kéo, không phải hàng trăm, mà hàng ngàn xe đất... Bao nhiêu sợi chão quàng qua vai mẹ, để kéo xe, đã phải thay Ä‘i vì chúng ngấm mồ hôi, ải mục dần và đứt. Ãến bây giá», vô số sợi chão đứt vẫn còn vắt lòng thòng trên gióng chuồng bò nhà cháu. Ãôi khi con bò háo muối, nó lại rút từng mẩu chão, nhai xào xạo. Thế là mẹ cháu lại la lá»›n: "A, con quái! Con quái!" vừa la vừa kéo vạt áo lên chấm mắt. Thấm thoắt, vậy mà mẹ cháu đã già rồi, mắt kém rồi.

Những ngày trước đây, ngồi dưới gốc cây long não trên má»m đồi cao, tôi đã nhìn thấy cái xóm nhá» cá»§a cô gái, phía xa xa. Bây giá» thì tôi nhìn thấy cả ngôi nhà nhá» cá»§a cô, mảnh vưá»n và vuông sân đầy sá»i vụn. Tôi liá»n phác ra cái cảnh tượng quây quần đầm ấm giữa ba mẹ con cô, vá»›i những nụ cưá»i, tiếng bò nhai cá», tiếng lợn kêu và đàn gà tranh ăn tíu tít...

- Rồi sao nữa? - Cô gái nheo nheo Ä‘uôi mắt, hÆ¡i hếch cái cằm thon nhá», vẻ như khiêu khích trí tưởng tượng cá»§a tôi.

- Rồi cô sẽ đi lấy chồng. Một anh chồng thật tốt nết, nhà ở ngay trong xóm, hoặc nhà anh ta xa thì anh ta sẽ đến ở rể. Còn cô chắc chắn là rất mắn con. Chẳng bao lâu, bà cụ sẽ có một đàn cháu ngoại...

Cô gái bá»—ng phá lên cưá»i ngặt nghẽo. Tiếng cưá»i làm tôi ngÆ¡ ngác.

- Cháu buồn cưá»i quá! Là vì, mẹ cháu cÅ©ng thưá»ng hay vẽ ra cái cảnh mai sau vui vẻ, y như chú ấy. Nhưng chú biết thế nào không? Má»™t hôm, có má»™t chiếc ô-tô đỗ lại ngoài đầu xóm, nhóm công nhân Ä‘i áp tải gá»— tìm vào nhà cháu, xin thổi cÆ¡m nhá». Bá»n há» cứ như giặc ấy, làm náo loạn cả lên. Má»™t anh chàng trong bá»n bảo cháu: "Này cô bé, vào trong chân núi trồng rừng vá»›i bá»n anh Ä‘i. Bá»n anh là má»™t lÅ© chuyên phá rừng Ä‘ang cần có ngưá»i trồng rừng mà tìm mãi chưa ra!". Cháu ức quá, liá»n nói: "Cái mặt anh còn non choẹt, sao dám gá»i tôi là cô bé? Mà anh vá»›i tôi có quen biết gì nhau!". Anh chàng đáp lá»­ng lÆ¡: "Thì thôi, tôi sẽ gá»i cô là cô bạn vậy... Này cô bạn, cô có bao giỠđể ý đến đàn kiến không? Kiến ở khắp nÆ¡i và cứ Ä‘i lại tất bật khắp nÆ¡i. Con ngưá»i ta cÅ©ng như kiến ấy, ngưá»i ở khắp nÆ¡i và cÅ©ng cứ Ä‘i lại tất bật khắp nÆ¡i, trên mặt đất này. Con ngưá»i gặp nhau tuy không cụng đầu như kiến nhưng lại biết nhìn nhau. Chẳng hạn như tôi Ä‘ang nhìn cô bạn, cô bạn thấy thế nào?". Anh chàng tán cứ như gió ấy... Nhưng thôi, cháu có chút việc bận, cháu phải Ä‘i ngay bây giá»...

Cô gái đột ngá»™t nhấc cái làn cô vẫn giấu dưới chiếc nón úp nghiêng, lấy trong làn ra má»™t cái túi ni-lông má»ng, trong đựng những trái cam. Cô giúi cái túi vào tay tôi. Tôi định nói má»™t câu gì nhưng cô gái lập tức buá»™c tôi phải câm lặng, bằng cách nói thác ra rằng cô đã cầm tiá»n tôi gá»­i để mua cam, số tiá»n ấy cô mua chưa hết, vậy thì tôi bắt buá»™c phải nhận những trái cam cô Ä‘em đến cho tôi. Rồi cô đứng ngay dậy, chào tôi, Ä‘i rất nhanh theo con đưá»ng dốc lượn xuống chân đồi.

***

Trở vá» phòng, tôi đặt ngay túi cam lên mặt chiếc bàn con, bên phía giưá»ng VÄ©nh. Việc làm đó nảy ra tá»± nhiên, ngoài ý thức cá»§a tôi, dưá»ng như nó nhất thiết phải là như vậy. Không ngá» lúc đó VÄ©nh nằm nhắm mắt nhưng vẫn tỉnh. Ông ngồi bật ngay dậy, khẽ hất hàm vá» phía tôi, giá»ng gay gắt:

- Cậu vừa làm cái trò gì thế, Ãàm?

Tôi định thanh minh nhưng VÄ©nh xua tay, giá»ng càng gay gắt hÆ¡n:

- Hóa ra lần trước cũng chính là cậu hả? Cậu thông minh và đã thành công đấy. Nhưng lần này cậu lặp lại là cậu ngu ngốc. Ngu ngốc, cậu hiểu chứ.

CÆ¡n nóng giận cá»§a VÄ©nh thật bất thưá»ng, vô lý. Tuy nhiên, đã quá quen vá»›i sá»± trở chứng cá»§a má»™t ngưá»i bệnh như VÄ©nh, tôi đành nín nhịn và nhận tất cả lá»—i lầm vá» mình. Tôi thổ lá»™ vá»›i ông rằng, mấy trái cam chẳng đáng kể gì, cái chính là tôi muốn chia sẻ cùng ông niá»m vui cá»§a tôi khi tôi nhận được chúng, từ tay cô gái không quen biết. Tôi vừa trò chuyện vá»›i cô và lần này, tiếp nối vá»›i những lần trước, cô đã lôi cuốn tôi vào giữa dòng Ä‘á»i tuôn chảy. Tôi đã hồi sinh và cảm thấy từ trong máu thịt tôi, rằng cái dòng chảy ấy là vô cùng, đầy ghá»nh thác, nhan nhản ngẫu nhiên, những khúc êm Ä‘á»m thật hiếm hoi và ngắn ngá»§i, đến mức ta chưa kịp thở cho khoan khoái thì những ghá»nh thác má»›i đã lại hiện ra rồi. Cái giây phút cô gái vụt đứng lên, chào tôi rồi hấp tấp quay Ä‘i - tôi không rõ cô Ä‘i đâu, có việc gì, chỉ có thể Ä‘oán là việc ấy rất hệ trá»ng đối vá»›i cô - cái giây phút ấy khiến tôi bị ám ảnh. Nghe tôi nói, nét mặt VÄ©nh dịu dần, ông mỉm cưá»i độ lượng, hướng vá» phía tôi:

- Cậu thử nói rõ hơn, cậu bị ám ảnh vỠnỗi gì nào?

- Vá» sá»± biến đổi - tôi ngập ngừng - vá» những Ä‘iá»u mình biết và chưa biết...

- Biết và chưa biết. Thì hiển nhiên phải vậy, nó má»›i là cuá»™c Ä‘á»i chứ! - VÄ©nh khẽ đặt bàn tay lên ngá»±c áo, xoa nhè nhẹ - Như mình đây, mình đã chai lì Ä‘i trước những cÆ¡n Ä‘au quằn quại, vá»›i ý nghÄ© Ä‘inh ninh rằng nó không thể đứt, vậy mà nó vừa đột nhiên chấm dứt... Chà, mình thấy trong ngưá»i cứ nhẹ lâng lâng. Ãể mình kể nốt cậu nghe chuyện ba mươi sáu năm vá» trước cá»§a mình. Mình cần phải kể, để xua tan cái cảm giác bị bứt ra, tan loãng Ä‘i khá»i mặt đất này... Cái đêm thoát tù ba mươi sáu năm vá» trước ấy, nói tóm tắt, mình đã cùng cô bé vượt qua vành Ä‘ai trắng, tìm vỠđược nhà bà mẹ cÆ¡ sở cÅ© cá»§a mình. Bà mẹ chỉ có má»™t con trai, đã bị giặc giết, Ä‘em bêu đầu ngoài chợ. Vì thương con, bà khóc lòa cả hai mắt. Nghe tiếng tôi nói, bà nhận ra ngay. Còn cô bé, bà phải sỠđầu tóc, mặt mÅ©i, nắn vuốt hai cánh tay, cho đến từng ngón tay - sau nhiá»u lần như thế, bà má»›i nói thong thả và rành rá»t: "U tin con. Nếu con không chê u nghèo, con ở lại, u sẽ nuôi con, gây dá»±ng cho con!". Tôi nán ở lại nhà bà mẹ ít hôm, tưởng như thế là đã thu xếp được cho cô bé ổn thá»a. Không ngá», buổi tối sắp lên đưá»ng tìm vỠđơn vị cÅ©, cô bé cứ níu chặt lấy tôi, khóc nức nở, đòi theo tôi. Cô nói vá»›i tôi rằng, cô có thể làm cấp dưỡng, liên lạc hoặc bất cứ việc gì. Tôi càng an á»§i, dá»— dành, cô càng khóc, cuối cùng tôi phải hứa vá»›i cô, sau khi tìm thấy đơn vị, tôi sẽ trở lại đón cô. Cô bé nín khóc, nhìn tôi đăm đăm, vừa như van xin vừa như quả quyết: "Không chỉ hứa mà phải thá» vá»›i em Ä‘i!". Tôi mấp máy môi nhưng cô bé vá»™i xua tay, nét mặt cô già hẳn Ä‘i, Ä‘anh sắt lại: "Anh hãy cắn vào đầu ngón tay trá» cá»§a anh, cho tóe máu. Rồi anh nuốt những giá»t máu cá»§a anh vào bụng anh Ä‘i. Nào... anh có dám thá» vá»›i em theo cách như thế không nào?". Tôi vâng theo cô bé trong ná»—i kinh hoàng, không phải vì tôi sợ Ä‘au đớn mà là vì cái ma lá»±c mạnh mẽ đến dữ dằn ẩn trong giá»ng nói trẻ thÆ¡, êm dịu cá»§a cô. Vá» sau này tôi má»›i dần dần hiểu ra rằng, cô bé khăng khăng níu giữ tôi, quyết không để mất tôi vì tôi, lúc đó, là biểu tượng cá»§a cả cuá»™c Ä‘á»i này, cuá»™c-Ä‘á»i-nói-chung, mà cô vừa tìm lại được... ÃÆ¡n vị tôi đã chuyển địa bàn hoạt động, rồi những trận giặc càn, những chuyến Ä‘i trinh sát má»›i và những trận đánh má»›i... Mãi má»™t năm sau tôi má»›i tìm vá» chốn cÅ©, gặp lại được cô bé cá»§a tôi. Cô không còn là cô bé con gầy gò, Ä‘en đủi, rách tả tÆ¡i mà đã thành má»™t cô gái tuy không xinh đẹp nhưng mặn mà, tươi tắn. Cô nói vá»›i tôi, ngay sau phút đầu gặp gỡ: "U chết rồi!". Tôi thắp ba nén nhang, cúi đầu trước bàn thá» bà mẹ. Rồi tôi rụt rè tin để cô biết, chuyến này cô có thể theo tôi vỠđơn vị, làm cứu thương hoặc sang công tác bên huyện há»™i phụ nữ - Ä‘oàn thể nhận đỡ đầu đơn vị tôi. Cô gái ngồi im lặng, xoắn vặn hai bàn tay rồi bá»—ng ngẩng lên, thảng thốt nói: "U chết rồi... Anh thá»­ tưởng tượng, má»™t năm trá»i em sống vá»›i u phải sá» tận mặt em má»›i nhận ra được. Sau u chỉ cần nghe giá»ng nói. Sau cùng, em nín thở, rón rén đến bên u, u chỉ cần thoáng ngá»­i thấy mùi tóc em là u biết... Căn nhà xiêu vẹo này có bàn thá» u, hÆ¡n nữa, còn có những hầm bí mật do chính tay em đào và chỉ mình em biết. Anh có biết vì sao em dám đào hầm bí mật không? Vì những giá»t máu ứa ra nÆ¡i đầu ngón tay trá» cá»§a anh đấy...". Thế là chúng tôi chia tay nhau. Cô gái ở lại. Và tôi Ä‘i. Tôi Ä‘i suốt thá»i trai trẻ, cho đến tận bây giá»... Trong trí nhá»› cá»§a tôi, hình ảnh cô gái vừa cố định lại vừa chuyển dịch theo dòng thá»i gian. Tôi thưá»ng tưởng tượng cái giây phút mình hiện sống, thì ở nÆ¡i cô, cô Ä‘ang sống thế nào? Chẳng hạn, lúc này đây, giá mình gặp lại cô ta, chắc cô ta đã thành bà mẹ và rất có thể má»™t đứa con bà cÅ©ng sẽ Ä‘em cho mình những trái cam, như những trái cam này chăng?

Vĩnh nhấc túi cam lên, nhìn ngắm rồi chậm chạp nhấc ra từng quả, bày chúng lên mặt bàn. Khuôn mặt ông đỠđẫn, vẻ như ông đã quên cơn nóng giận vỠviệc tôi đã đặt túi cam "của tôi" lên bàn ông và ông đang chìm đắm vào một giấc mơ nào đó. Nhưng cũng không hoàn toàn như thế. Vĩnh chợt ngẩng lên, đôi mắt ông sáng lấp lánh, ông cầm một trái cam, đặt vào lòng bàn tay tôi, nói như ra lệnh:

- Trái gì Ä‘ang trong tay cậu, cậu biết không? Trái hạnh phúc đấy. Hạnh phúc bình dị, vừa nuôi dưỡng tinh thần ta, lại vừa ăn được. Nhưng chá»› vá»™i ăn ngay. Trước khi ăn, hãy tá»± há»i mình, thứ trái cây này sao nhá» và hiếm hoi đến thế, há»i mà không há» hững, vô tình thì hãy ăn!

Giá»ng VÄ©nh bá»—ng lạc Ä‘i, nghe khác lạ. Tôi cúi xuống tay mình. Ãến khi ngẩng lên thì VÄ©nh đã ngã xuống giưá»ng, môi mím chặt, đôi mắt nhìn mÆ¡ hồ tận đâu đâu...

***

Ngày tôi phải xa VÄ©nh không ngỠđến quá nhanh. Thứ hai đầu tuần, trại an dưỡng gá»­i tôi vá» bệnh viện tỉnh để chiếu X quang và kiểm tra sức khá»e. ÃÆ°á»ng xá không lấy gì làm xa nhưng cầu phà trắc trở, mãi sáng hôm sau tôi má»›i trở vỠđược. Xe chở tôi vừa đỗ lại trước sân trại thì cô y tá từ phòng trá»±c hấp tấp chạy ra, vẫy gá»i tôi. Cô tin để tôi biết rằng, đêm qua VÄ©nh đột ngá»™t bị lên cÆ¡n Ä‘au quá nặng, trại phải Ä‘i mượn xe bá»™ đội, cấp tốc đưa VÄ©nh vá» Hà Ná»™i, gá»­i ông vào bệnh viện chuyên khoa vốn vẫn Ä‘iá»u trị cho ông từ mấy năm nay. Cô đưa cho tôi má»™t tá» giấy gấp tư vuông vắn. Tôi giở ra, thấy chữ cá»§a VÄ©nh viết rất to, nắn nót, ngòi bút như xiết lên mặt giấy: "Mình Ä‘i. Ãàm ở lại mạnh khá»e. Ãừng quên mình!". Trá»i Æ¡i, làm sao tôi có thể quên VÄ©nh được. Tôi cảm thấy ngá»™t ngạt, liá»n quay ra cổng trại, nặng nhá»c leo lên má»m đồi có cây long não. Trước mặt tôi, phong cảnh má»™t vùng đồi quen thuá»™c dưá»ng như má» Ä‘i, chỉ còn nổi rõ con đưá»ng dốc lượn dưới chân đồi. Tôi như nhìn thấy chập chá»n đâu đó - hình bóng chiếc xe bá»™ đội sÆ¡n mầu xanh rêu, mui bạt đã cÅ©, lao nhanh giữa đám bụi cuốn mù. Thế là VÄ©nh đã ra Ä‘i, im lặng và nhẹ nhàng như ngá»n gió... Chợt nghe má»™t tiếng gá»i thoảng bên tai tôi:

- Chú Ãàm!

Tôi giật mình quay lại, thấy má»™t cô bé tóc ngắn cÅ©n cỡn, khuôn mặt bầu bÄ©nh, mắt rất to, tay cô bé cầm cái liá»m hÆ¡i vung vẩy...

- Sao cháu biết tên chú?

Cô bé cưá»i, để lá»™ má»™t chiếc răng cá»­a má»c nghiêng.

- Lúc nãy, cháu nghe cô y tá gá»i tên chú. Cháu cắt cá» bên hàng rào mà. Gánh cá» cá»§a cháu kia... Giá không có cô y tá thì cháu chẳng nhận ra chú đâu. Hôm chị cháu sai cháu Ä‘em cam lên cho chú, chú ngá»§, cháu thấy chú già, gầy khô, râu ria má»c khiếp lên kia!

- Dạo ấy chú đang đau. Còn bây giỠchú hết đau rồi. Chú lại được gặp cháu nữa, vui quá!

Cô bé đứng im, để tôi nhặt những vụn cỠvương trên mái tóc và vai áo cô.

- Chú biết không, chị cháu lấy chồng rồi! - Cô bé bá»—ng nói - Hôm chị cháu mang cam lên cho chú là hôm chị cháu lên phố huyện may áo cưới đấy... Chị cháu mặc bá»™ đồ cô dâu đẹp lắm, nhưng mà chị cháu ngượng, mặt cứ đỠtưng bừng lên. Thế rồi đến lúc há» nhà giai xin đón dâu vá», chị cháu đến bên mẹ cháu, nói lí nhí: "Con xin phép mẹ, con Ä‘i..." mắt chị cháu đỠhoe, nước mắt vòng quanh, trông thật buồn cưá»i. Chị cháu lấy anh cháu là do hai ngưá»i yêu nhau đấy chứ. Anh cháu ở lâm trưá»ng, tít trong chân núi. Chắc chị cháu sợ lúc má»›i vá» trong ấy, lạ, chú nhỉ?

Tôi mỉm cưá»i:

- Cái đó thì chú chịu, chú không biết. Bao giỠcháu lớn như chị cháu...

Cô bé rụt cổ, lưỡi hơi thè ra:

- Eo ôi, cháu còn bé thế này, biết đến bao giá» cháu lá»›n bằng chị cháu mà chú đã vá»™i nói! à, mà cháu quên, chị cháu có dặn cháu, nếu cháu lên đây cắt cá», tìm gặp được chú, thế nào cÅ©ng má»i chú, dẫn chú vá» chÆ¡i nhà cháu má»™t buổi. Chú vỠđược không?

Tôi nắm chặt bàn tay nhỠnhắn nhưng cứng cáp của cô bé. Lòng tôi đinh ninh, thế nào tôi cũng đi theo bước chân nhảy nhót của cô.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #83  
Old 20-05-2008, 01:57 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Vợ Nhà Thơ Kể Chuyện
Tác giả: Trung Trung Äỉnh

Nhà tôi là má»™t ngưá»i nổi tiếng. Hồi má»›i yêu nhau, thú thá»±c tôi chỉ yêu cái bá» ngoài phong trần lầm lÅ©i và bí ẩn cá»§a anh. Tôi nghÄ©, những kẻ phong trần thưá»ng cao thượng. Những kẻ cao thượng thưá»ng khiến ngưá»i ta khó hiểu, thậm chí hiểu lầm. Tôi có má»™t lô những lý thuyết kiểu như vậy để tá»± bào chữa cho những Ä‘iá»u thiên hạ đàm tiếu. Cái Trà, bạn thân nhất cá»§a tôi, vì không chịu nổi những bình luận cá»§a chung quanh đã gá»i tôi riêng ra má»™t chá»—, bảo: "Mày yêu lão ấy hay yêu những bài thÆ¡ không vần và cái Mi-Pha cá»§a lão?" - "Tao yêu cả hai đấy". Tôi cáu kỉnh quặc lại nó. "Thì làm sao nào?". Tôi phải nhắc lại chi tiết này, vì nếu bạn Ä‘á»c trẻ, có thể không hiểu cái Mi-Pha là cái xe gì. Vâng, ấy là vào những năm đầu cá»§a thập niên tám mươi thế ká»· trước, ai có cái xe đạp mang nhãn hiệu Mi-Pha được coi là giàu có, hay cÅ©ng ít nhất là tay kha khá. Chúng nó chỉ nhìn thấy anh cưỡi cái xe ấy từ xa, phía quán nước chéo bên kia đưá»ng chá» tôi, nên không biết rằng, đó là cái xe do chính đôi bàn tay anh kỳ cạch "độ lại", từ kính thưa các loại phụ tùng rẻ tiá»n để lắp ráp mà thành. Tôi quen anh đúng vào ngày sinh nhật tôi cá»§a năm cuối đại há»c. Trá»i mưa to, dù vậy, tôi vẫn phải đạp xe ra chợ mua sắm vài thứ, kẻo trá»i tối không có gì tiếp bạn. Lúc quay vá», không may bị ngã, xe tôi trật xích, vênh vành, đành phải ghé vào quán sá»­a xe đạp bất kỳ bên đưá»ng, mà rất tiếc, trong túi chỉ còn vài đồng. Tôi đành nói thật tình trạng cá»§a mình vá»›i chá»§ quán, tức là anh, và anh bảo: "Cô cứ lấy cái xe cá»§a tôi mà Ä‘i, sáng mai lại đây trả rồi lấy xe vá»". Nhìn cái xe "Mi-Pha" cá»§a anh, tôi ngại, nên bảo: "Anh sá»­a giúp em, mai em lấy, bây giá» em Ä‘i bá»™ vá» trưá»ng cÅ©ng được".

Hôm sau tá»›i lấy xe, qua câu chuyện má»›i biết anh đã nghỉ chế độ vá» làm chá»§ lò sản xuất xe Mi-Pha "độ lại" theo kiểu thá»§ công, tá»± chế. Trá»i ạ, khéo tay đến thế là cùng! Chỉ đến khi nhìn lại, để ý lại, tôi má»›i biết chiếc xe anh Ä‘ang Ä‘i là xe Mi-Pha dổm. CÅ©ng phải giải thích ngay rằng, nếu bây giá» mà anh "độ lại" xe kiểu ấy, nhất định bị coi là kẻ làm hàng giả, tay phạm pháp. Hồi đó việc làm cá»§a anh được coi là má»™t sáng kiến, Ä‘i đến đâu cÅ©ng có ngưá»i khen, vì nói theo kiểu các nhà quảng cáo bây giá»: "Giá ná»™i, chất lượng ngoại".

*

Con ngưá»i ta không biết có bao nhiêu Ä‘iá»u bất ngá»? Tôi lấy nhà tôi hồi ấy chính là Ä‘iá»u bất ngá» nhất đối vá»›i ngưá»i thân. Tôi biết, trong con mắt ngưá»i thân cá»§a tôi xưa nay, ai cÅ©ng nghÄ© tôi là cô bé ngoan, lại hiá»n lành, chất phác, thậm chí hÆ¡i nhút nhát má»™t tí. Vậy mà... cánh bạn gái, đứa bảo tôi tham cá»§a, đứa bảo tôi mê mẩn vì thÆ¡ phú mà phải lấy tay chồng già. Nhà tôi hÆ¡n tôi đúng mưá»i tuổi. Năm ấy, anh ba mươi lăm, nhưng khổ ná»—i, tóc đã muối tiêu, ria cÅ©ng muối tiêu luôn! Bố mẹ tôi lo lắng ra mặt. Mẹ tôi bảo tôi tham chốn thị thành mà lấy phải anh chồng ngÆ¡ ngÆ¡ ngẩn ngẩn, vá» quê "vợ tương lai" lẽ ra trước hết phải Ä‘i thăm há»i há» mạc thì lại ra bỠđê nhìn sông, xuống đồng bắt cào cào châu chấu vá»›i trẻ. Nói chung là hình như anh ta mắc chứng tâm thần? Vâng, tôi bảo vá»›i mẹ rằng, anh ấy là thương binh hạng bét, vết thương đầy mình nhưng toàn ở phần má»m, thành thá»­ không thể nói do thương tật. Con cÅ©ng không biết vì sao mà con lại yêu anh ấy. Cái gì anh ấy làm con Ä‘á»u thấy đúng, thấy hay. Kể cả việc má»i ngưá»i chê là ngÆ¡ ngÆ¡ thì con vẫn thấy anh ấy thông minh tuyệt vá»i. Mẹ bảo mày có ăn phải bùa phải ngải gì không? Tôi nói có lẽ có. Má»—i tuần anh ấy tặng con má»™t hai bài thÆ¡. Con không biết phân biệt thÆ¡ hay, thÆ¡ dở. Nhưng biết anh ấy yêu con quá nên má»›i cứ suốt ngày làm thÆ¡ như thế... Mẹ lắc đầu không há»i gì thêm nữa. Ãúng là vá»›i anh, thÆ¡ và xe đạp, cả hai thứ Ä‘am mê cá»§a anh Ä‘á»u khiến tôi lạ lùng. Tôi cứ tưởng ở Ä‘á»i chỉ có cái Mi-Pha là đỉnh cao cá»§a xe đạp rồi. Nào ngá», anh có cả bá»™ sưu tập (tất nhiên là tranh và ảnh) các loại xe đạp trên thế giá»›i. Anh vẽ riêng bá»™ sưu tập cá»§a mình có tá»›i vài ba chục chiếc. Anh bảo từ bé anh đã mÆ¡ làm được má»™t loại xe đạp có cánh, má»—i vòng đạp là má»™t lần nạp năng lượng, cho đến khi năng lượng vô bình đủ mức cần thiết, xe có thể cất cánh bay trong má»™t chừng má»±c nào đó. Chính anh là ngưá»i đạp xe đạp xuyên Việt đầu tiên từ sau ngày đất nước thống nhất bằng chiếc xe tá»± chế cá»§a mình. Rồi anh lại nói vá» thÆ¡. Anh bảo loài ngưá»i sẽ sống như thế nào nếu không có thi ca? Tôi bảo, thì từ bé tá»›i giá» em sống chẳng có thi ca hò vè gì, sao vẫn thấy vui? Anh giải thích, là do em không tá»± biết mình Ä‘ang sống trong dòng sông thi ca cá»§a đồng áng, cá»§a thÆ¡ má»™ng làng quê, cá»§a vẻ đẹp thuần khiết do hương đồng gió ná»™i Ä‘em lại, tạo nên tâm hồn giàu chất thÆ¡ cá»§a em đó thôi. Anh khẳng định, má»—i ngưá»i Việt Nam là má»™t tâm hồn thÆ¡...

Tôi lại thấy anh nói đúng. Hình như thầy giáo dạy môn văn cá»§a tôi hồi cấp ba cÅ©ng giảng như vậy. Tôi quên bố mẹ tôi cÅ©ng là giáo viên cấp ba. Bố tôi dạy địa lý, còn mẹ tôi dạy môn lịch sá»­. Bố mẹ tôi chỉ có mình tôi nên các cụ rất chiá»u. Tôi biết, bố rất buồn khi thấy tôi dẫn anh vá», nhưng ông đối đãi vá»›i chúng tôi rất lịch sá»± và Ä‘iá»m tÄ©nh. Duy nhất có má»™t lần, khi tôi và bố ra vưá»n hái đậu ván, bố há»i: "Con nghÄ© anh này là nhà thÆ¡ thật đấy à?" - "Không, con không nghÄ© thế!". Tôi ngước mắt nhìn bố và gặp đôi mắt trìu mến cá»§a ông. "Nếu vậy thì bố hy vá»ng là con đúng!". Thú thá»±c, lúc ấy tôi không hiểu hết ý nghÄ©a cá»§a câu nói đó, nhưng tôi cÅ©ng không dám há»i lại...

Thế rồi thá»i gian cứ trôi. Tôi có hai cô con gái. Các cháu khá»e mạnh, há»c hành khá ngoan. Nhà tôi bá» thÆ¡ giữa đưá»ng khi chúng tôi sinh cháu đầu. Anh bảo cÆ¡m áo không đùa vá»›i khách thÆ¡, vậy thì "khách thÆ¡" ù-té-quyá»n trước khi thành danh vậy. Tôi chẳng hiểu gì vá» thÆ¡ nên lâu lâu không thấy anh có bài nào thì há»i. Anh bảo, làm thÆ¡ không giống Ä‘i gặt lúa bá»›i khoai, chăm chỉ vá»›i lại cố gắng đâu có được. Anh rút lui trước vì biết tài mình má»ng chứ không phải tại anh lưá»i.

Vâng, tôi thấy nhà tôi nói đúng quá.

Thá»±c ra cả chục năm rồi anh có làm thÆ¡, nhưng không phô cho ai hay. Cái xưởng tân trang sá»­a chữa xe đạp cá»§a anh nuôi được cả ba mẹ con, nhưng anh phải chịu rút vào trong cõi thÆ¡ riêng tư cá»§a mình. Năm ngưá»i bạn cùng làm vá»›i nhà tôi Ä‘á»u là các anh cùng chiến trưá»ng xưa, cÅ©ng chả có anh nào thÆ¡ phú, văn chương chữ nghÄ©a gì, thành thá»­ nhà tôi hóa ra "có giá" nhất. Cứ má»—i lần lá»… lạt há»™i hè, các anh tổ chức liên hoan, lên chén, xuống chén túy lúy, thế nào há» cÅ©ng bắt nhà tôi Ä‘á»c thÆ¡ rồi má»i thêm mấy nhà thÆ¡ trong câu lạc bá»™ thÆ¡ cá»§a phưá»ng tá»›i phụ há»a. Tôi thấy hạnh phúc tràn trá», nhất là má»—i lần anh Ä‘á»c thÆ¡ đỠtặng tôi thá»i trẻ.

Vâng, bao nhiêu năm nay chúng tôi sống bình yên vui vẻ, bá»—ng đâu má»™t hôm có ngưá»i khách lạ bá» ngoài trông rất tuá»nh toàng tá»›i, ngưá»i khách vừa xưng tên là nhà tôi cuống quýt cả lên, bá» hết má»i công việc, tiếp đãi. Ngưá»i khách mang cho nhà tôi má»™t tá» báo Văn Há»c có in "má»™t chùm thÆ¡" cá»§a anh má»™t cách trang trá»ng. Trang trá»ng hÆ¡n nữa là có lá»i bình cá»§a nhà thÆ¡ danh tiếng lẫy lừng, ấy là ông khách. "ThÆ¡ cậu cá»±c kỳ má»›i mẻ", ngưá»i khách nói. "Cá»±c kỳ tài hoa". Rồi ông khách thông báo "Cuá»™c thi thÆ¡ cá»§a tuần báo sở dÄ© kéo dài vì chưa tìm được giải nhất. Nay giải nhất đã có đây rồi, chúng tôi phải tìm được tận nÆ¡i để cám Æ¡n anh, nhà thÆ¡ trẻ, tuy tuổi không còn trẻ!". Tôi thấy nhà tôi chân tay thừa thãi, môi cứ run run mà ngá»­a mặt lên nuốt từng lá»i ông khách. Ông khách vá» rồi nhà tôi vẫn chưa nguôi xúc động. Ba bài thÆ¡ Ä‘oạt giải nhất cá»§a anh được in Ä‘i, in lại trên nhiá»u báo và tạp chí. Ba bốn nhạc sÄ© nổi tiếng cùng phổ nhạc thÆ¡ anh. Nhà tôi có thêm nhiá»u bạn má»›i, tuyá»n các nhà văn nhà thÆ¡ nổi tiếng. Báo giá»›i ca ngợi thÆ¡ anh như là luồng gió má»›i cá»§a thi ca khiến nhà tôi nhanh chóng trở thành con ngưá»i khác. ThÆ¡ ca là chốn linh thiêng, loài ngưá»i không biết đến bao giá» má»›i hiểu hết chân giá trị cá»§a nó! Anh thưá»ng tuyên bố vá»›i tôi như thế. Rồi anh cÅ©ng không ngần ngại tuyên bố cả trên báo, trên đài, trên tivi. Tôi mừng khôn xiết khi tivi cÅ©ng đưa cảnh nhà tôi Ä‘á»c thÆ¡, vừa làm thÆ¡ vừa chăm lo việc nhà, chăm lo cho cái xưởng... Anh liên tục được các báo má»i cá»™ng tác. Anh thưá»ng xuyên được các câu lạc bá»™ má»i Ä‘á»c thÆ¡, má»i nói chuyện thÆ¡. Ngưá»i ta gá»i anh là nhà thÆ¡ và bạn má»›i cá»§a anh ngày càng đông. Rượu và thÆ¡ và bạn thÆ¡ trở thành niá»m Ä‘am mê số má»™t, anh không còn thiết gì tá»›i cái xưởng xe đạp cùng năm ngưá»i bạn lam lÅ© nữa. Tôi trở thành ngưá»i chuyên lo tiếp khách, sÆ¡ sảy má»™t tí là anh buồn, anh dá»—i. Rồi anh bảo tôi, anh biết anh làm khổ Ä‘á»i em. Hay là... hay là... "Anh là chướng ngại vật cá»§a Ä‘á»i mình?", Anh nói rồi ngã dúi vào lòng tôi. Vâng đến Ä‘oạn này thì tôi đành xin lá»—i bạn Ä‘á»c mà thú nhận rằng, tôi đúng là chướng ngại vật cá»§a anh, chứ không phải ngược lại! Nhưng tôi vẫn thấy anh không thể thiếu tôi được, nhất là các con cá»§a chúng tôi, chúng không thể thiếu ai trong hai đứa! Cái Trà, bạn thân nhất cá»§a tôi bây giỠđã làm tá»›i chức thứ trưởng má»™t bá»™. Nhưng nó lại sống độc thân. Nó bảo, cuá»™c sống độc thân là hạnh phúc cá»§a nó, chẳng phiá»n tá»›i ai. Thỉnh thoảng nó vẫn đánh xe con tá»›i đón mấy mẹ con tôi Ä‘i chiêu đãi. Rồi nó khen: "Tay chồng Mi-Pha" cám hấp cá»§a mày hóa ra lại nên chuyện nhỉ. Vừa có thÆ¡ hay, con ngoan, lại nổi tiếng đùng đùng, hạnh phúc chán còn gì?". Tôi bảo, ở Ä‘á»i chẳng biết thế nào mà lần. Hạnh phúc hay không hạnh phúc, âu đó cÅ©ng chỉ do quan niệm cá»§a má»—i ngưá»i chúng ta. Ta không yêu cái ta Ä‘ang có thì dù có giàu sang quyá»n quý, xe hÆ¡i nhà lầu chắc gì hạnh phúc. Nó lại bÄ©u môi: "Gá»›m, chị bây giỠđã là vợ nhà thÆ¡ lá»›n, nói năng ra chiá»u lắm triết lý ghê".

Tôi mà lắm triết lý ư? Ãể tối nay vá», tôi há»i nhà tôi xem câu nói ấy có triết lý hay không cái đã!
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #84  
Old 20-05-2008, 01:59 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Từ Ngày Mẹ Chết
Tác giả: Nam Cao

Hôm nay mưa rét. Má»—i khi trá»i mưa rét Ninh lại nhá»› đến bu. Hồi bu còn sống, những ngày mưa rét, không ra vưá»n hái trầu, bóc mía hay làm cỠđược, bu hay mang cái bị giẻ và má»™t ôm quần áo rách vào ổ rÆ¡m ngồi vá. Bu Ninh khéo vá lắm. Những miếng vá đặt rất phẳng phiu, không răn rúm. Những mÅ©i kim nhá», Ä‘á»u đặn và thẳng tắp. Ngưá»i vô ý trông không biết là áo vá. Mà bu Ninh vá thật không biết gì là sốt ruá»™t. Ai đâu mà ngồi đến tê cả mông, má» cả mắt cÅ©ng không thôi. Những lúc Ä‘au lưng quá, bu Ninh chỉ ngừng kim má»™t lát, vươn vai hoặc bẻ lưng vào cái cạnh giưá»ng kêu răng rắc, rồi lại cúi đầu xuống vá, vá hết cái này sang cái khác. Bao nhiêu là quần áo rách! Những cái quần trắng, áo cánh trắng cá»§a thầy, đầy nhá»±a chuối. Những cái váy bạc phếch cá»§a bu. Những cái váy bằng vải to nhuá»™m sồng vá»›i nhuá»™m bùn, dày cồm cá»™p. Trông cái váy, ngưá»i ta tưởng như nó bá»n đến thiên niên vạn đại. ấy thế mà cÅ©ng rách. Tá»™i nghiệp, thì ra nó đẫm nhiá»u nước tiểu cá»§a thằng Ãật quá. Vá» mùa rét, cậu Ãật ta đêm nằm cứ tuồn hai chân vào lòng mẹ. Chả thế thì nó ấm mà! Nhưng tính cậu ta lại đái dầm, càng rét càng khá»e đái. ấy thế là cứ má»—i đêm ba bốn lần, cậu rót tồ tồ vào váy mẹ. Chẳng sáng nào, mẹ không phải thay váy Ä‘em ra ao giặt. Còn gì mà chẳng mục? Không mục có há»a là bằng gá»— lim!... Nhưng nhiá»u nhất là những quần áo cá»§a Ninh, cá»§a Ãật. Cái nhuá»™m son, cái giãi nâu, cái để trắng. Nhưng chẳng cái nào còn giữ trá»n vẹn được cái mầu cá»§a nó. Bởi vì cái thì mốc xanh, cái thì mốc vàng, cái thì lấm tấm hoa bèo, cái thì trạt những nhá»±a chuối, những tương, những mắm, mÅ©i dãi cùng đất cát. Vò đến sái tay cÅ©ng không còn sạch được. Mà cái thì mất cúc, cái thì xoạc nách, cái thì xoạc túi, cái thì rách lưng, cái thì rách vai, cái thì rách ống tay. Chỉ tại nó nghịch quá. Không thể chưa đến ná»—i. Nhiá»u cái vải còn dai lắm, xé kêu xoàn xoạt. Chúng nó mặc hại quần áo lắm. Cứ gá»i là vừa mặc vừa xé áo. Bu Ninh tay vá, miệng chá»­i cho không còn tai nào mà nghe...

Ãật và Ninh chiếm má»—i đứa má»™t bên cạnh mẹ. Chúng nó nằm phục vị, Ä‘á»u chúi vào đít mẹ, Ninh kêu bên Ninh ấm, Ãật cãi bên Ãật ấm, hai đứa cãi nhau chí chóe. Mẹ đùa con, bảo:

- Có im, không thì tao đánh cho một cái... tha hồ ấm.

Chị em cưá»i khành khạch rồi cãi nhau bô bô. Ninh mồm mép quá, Ãật không nói kịp. Ãật òa khóc. Mẹ ngừng kim, cốc vào đầu con gái. Ninh rụt cổ lại, ôm đầu cưá»i hí hí. Mẹ Ninh cật cưá»i. ấy thế là Ninh sằng sặc cưá»i thật to, khiến Ãật Ä‘ang khóc cÅ©ng khanh khách cưá»i... Chao ôi! những ngày mưa rét hồi ấy vui quá nhỉ?

*
* *

Bu chết đã ngót ba năm. Thầy bảo thế. Thì ra ba năm cÅ©ng dài lắm nhỉ. Ninh cứ tưởng bu Ninh chết đã lâu lắm. Nhưng trách gì!... Xưa kia, những ngày bu Ä‘i chợ tỉnh, độ gần tối chưa vá» Ninh đã thấy mong. ấy là má»›i vắng bu có má»™t ngày. Mà nào đã hết cả ngày. Bây giá» vắng bu bằn bặt những ba năm. Bao nhiêu ngày tháng! Ninh thấy lâu là phải. Biết bao giá» mẹ lại vá» vá»›i con? Ninh bâng khuâng cả ngưá»i. Y như là nằm mÆ¡. ấy là Ninh đã nguôi nguôi đấy. Hồi mẹ Ninh má»›i chết, cứ nghÄ© đến mẹ là Ninh khóc. Ninh khóc ằng ặc như ngưá»i nuốt phải ngụm gì đắng quá, nó quánh vào cổ há»ng. Khóc đến lặng hẳn ngưá»i Ä‘i, không còn ra tiếng nữa. Chẳng ngày nào không thế. Má»—i ngày hai, ba lần.

Bây giá» thì Ninh không khóc nữa. Nhưng Ninh vẫn còn buồn lắm. Buồn rÅ© rÄ©. Ninh ngÆ¡ ngẩn như mất vía. Có lúc Ninh làm gì mà cÅ©ng không biết nữa. Ninh vừa cất con dao hay cái chổi, giá thầy Ninh có há»i, Ninh đã lại chẳng biết đâu mà lấy. Thầy Ninh cÅ©ng hiểu Ninh nhá»› mẹ, nên không nỡ mắng. Thầy rân rấn nước mắt. Bố nhìn con, con nhìn bố. Hai bố con cùng cúi đầu lẳng lặng. Bố thở dài và con thở dài...

Mẹ Ninh chết sau ngày giá»— ông ná»™i Ninh có hai ngày. Ninh nhá»› rõ thế, bởi vì ngày giá»— ông năm ấy, hai mẹ con đã khóc lóc vá»›i nhau từ non trưa cho đến tối. Sáng dậy thầy Ninh hâm thuốc cho bu Ninh uống rồi thầy quét nhà, quét sân, giặt quần áo cho bu. Rồi lại còn phải lấy gạo thổi má»™t niêu cÆ¡m để đấy cho Ninh nữa. Xong đâu đấy thầy cõng Ãật Ä‘i ăn giá»—. Ninh phải ở nhà coi mẹ. Thầy Ninh bảo: "Con chịu khó ở nhà vá»›i bu kẻo bu buồn, thầy cho em Ä‘i má»™t lát, lúc vá» thầy lấy phần cho má»™t nắm xôi, vài miếng thịt, tính con thịt mỡ chỉ ba miếng là chán ứ. Ãi, con cÅ©ng chả ăn được mấy, mà ở nhà thì thầy cÅ©ng Ä‘em vá» cho con. Ãằng nào con cÅ©ng được ăn, nhưng bu con ốm thế, để bu ở nhà má»™t mình thì thầy lo lắm". "Con ở nhà vá»›i bu...". Việc gì mà thầy phải nói nhiá»u đến thế? Ninh có đòi Ä‘i đâu? Thịt mỡ thì Ninh không thích thật. Nhưng dù có thích, Ninh cÅ©ng không Ä‘i cÆ¡ mà! Ãi cÅ©ng khó mà nuốt được. Ninh thương bu lắm. Ninh thích ở nhà vá»›i bu. Thầy Ninh còn phải cúng ông, thì thầy Ninh phải Ä‘i. Thằng Ãật còn bé, dở ngưá»i, không cho nó Ä‘i thì nó khóc. Chẳng lẽ Ninh to đầu rồi mà cÅ©ng bắt chước em? Có mà đồ hư? Không, Ninh không Ä‘i đâu, thầy ạ. Ninh không muốn Ä‘i đâu, thầy ạ! Thầy cứ cõng thằng Ãật Ä‘i kẻo muá»™n. Ninh ở nhà thích lắm. Thầy đừng thương Ninh...

Nhưng thấy Ninh cứ nhìn theo thầy cõng thằng Ãật Ä‘i ra ngõ, bu Ninh lại tưởng Ninh muốn Ä‘i ăn giá»— lắm, nhưng sợ bố mà không dám đòi Ä‘i. Bu Ninh thương hại. Bu gá»i Ninh vào mà bảo:

- Con muốn đi thì cứ đi cũng được. Hôm nay bu dễ chịu.

Ôi! Không!... không!... Ninh không muốn... Ninh lắc đầu hăng hái:

- Không! Con ở nhà.

- Sao thế?

- Chẳng sao cả, nhưng con không thích...

- Nhưng ngá»™ bà không thấy con, bà lại há»i...

Há»i gì! Bà biết thừa là bu ốm nặng. Ninh phải ở nhà để bu sai vặt chứ!... Ninh nghÄ© thầm như vậy, nhưng không nói. Ninh chỉ hÆ¡i lắc đầu. Nhưng có lẽ bu cÅ©ng hiểu. Bu nhìn Ninh âu yếu. Mắt bu ầng ậc nước. Bu chá»­i yêu Ninh:

- Bố mày!

Rồi bu lại bảo Ninh:

- Không đi thì ngồi xuống đây... Bóp tay cho bu một lúc. Tay bu buồn lắm.

Ninh nắm lấy cái bàn tay bu, chỉ còn rặt những xương, mà lạnh giá. Nó lá»ng la, lá»ng lẻo. Những ngón trông rõ từng đốt, từng đốt má»™t. Những đưá»ng gân xanh nổi thày lày lên. Ninh bóp tay bu nhẹ nhẹ. ý hẳn bu thích lắm. Mắt bu lim dim và đôi môi nhợt nhạt cá»§a bu hé mở như chá»±c cưá»i. Rồi tay bu nắm lấy tay Ninh chứ không phải Ninh bóp tay cho bu nữa. Bu vừa bóp vừa há»i:

- Sao lớp này con gầy thế?

Ninh không đáp được. Bu Ninh soi tay Ninh lên trước mặt nhìn rồi bảo:

- Chết thôi, con ạ! Tay mày đầy những mụn. Không khéo ghẻ...

Ninh cúi mặt. Bu căng từng kẽ tay Ninh ra xem, rồi kêu lên:

- Bá» bố mày! Ãích thị mày ghẻ rồi, con Æ¡i! Yên, tao xem nào.

Bu ngồi hẳn lên. Mắt bu tỠra vẻ sợ hãi. Bu vén ống tay áo Ninh lên. Cổ tay Ninh sây sứt. Bu lắc đầu:

- Bố con! Con bẩn quá! Cái cổ tay gồ lên những ghét... Hèn nào mà chả ghẻ?

Bu bắt Ninh đi múc nước. Bu rửa cho Ninh lâu lắm. Vừa rửa bu vừa bảo:

- Sẩy mẹ ra má»™t cái là khổ ngay, con ạ. ấy là má»›i rá»i tao ra hÆ¡n má»™t tháng... Chúng mày đã gầy giÆ¡ xương, mình mẩy, chân tay thì ghẻ gún. Ngá»™ tao chết thì có lẽ chúng mày rã xương ra được. Này, cái cổ tay... có khác gì cái cẳng gà hay không?

Ngừng một lát, bu lại thở dài mà bảo:

- Mẹ mà chết thì các con Ä‘i ăn mày mất! Ãàn ông chả mấy ngưá»i biết thương con cái. Cha chết thì ăn cÆ¡m vá»›i cá, mẹ chết liếm lá dá»c đàng. Mẹ mà chết Ä‘i thì... con Æ¡i!...

ấy thế là nước mắt bu chảy ra ròng ròng. Ninh cÅ©ng khóc. Hai mẹ con cứ ngồi trông nhau mà khóc đến tận lúc thầy Ninh vá»›i Ãật Ä‘i ăn giá»— vá». Thầy Ä‘em vá» má»™t nắm xôi đỗ con vá»›i má»™t cái đùi gà toàn những thịt. Bà thương Ninh nên bảo chặt để lại cho Ninh đấy. Nhưng Ninh thương bu quá, ăn cÅ©ng chả còn biết gì là ngon...

ồ! Ninh cứ bảo: bây giá» nghÄ© đến bu, Ninh không khóc nữa... Không khóc mà lại có nước mắt, nước mÅ©i Ninh Ä‘ang chảy ra đây này... Ãật! Ãật Æ¡i! Ô hay! cái thằng Ãật chạy Ä‘i đâu rồi?

*
* *

Ãàn ông chả mấy ngưá»i biết thương con cái... Thật thế ư? Không có lẽ. Thầy Ninh thương chị em Ninh lắm chứ!... Hồi bu má»›i chết, thằng Ãật khóc suốt ngày. Nó gào bu. Nó đã hiểu là thế nào đâu. Nó cứ đòi gá»i bu vá» vá»›i nó. Thầy phải cõng nó ra chợ mua bánh. Thầy mua cho nó nhiá»u bánh lắm. Thầy mua cả cho Ninh nữa. Thầy vá»›i Ninh bày cá»— chÆ¡i vá»›i Ãật. Thầy làm cho Ãật những con quay bằng những quả bưởi con, những cái giưá»ng, những cái ghế tràng ká»· bằng cây chót. Trông thích lắm. Nhá» vậy Ãật má»›i không khóc nữa.

Ãêm, Ãật và Ninh ngá»§ vá»›i thầy. Ninh nằm trong cùng. Ãật nằm giữa. Thầy nằm ngoài. Thầy bảo Ãật luồn chân vào lòng thầy cho thầy á»§. Khi nó đã ngá»§ mệt rồi, thầy vươn tay qua ngưá»i nó để sá» Ninh. Thầy kéo Ninh nằm sát vào vá»›i Ãật. Thầy co chăn, co chiếu vá» phía Ninh thật nhiá»u, sợ Ninh giãy, trật ra ngoài, bị rét. Mùa bức thì thầy đặt hai đứa nằm cách nhau xa cho mát. Thầy ngồi quạt. Quạt cho đến tận lúc nào con ngá»§ mệt, thầy má»›i chịu ngả lưng xuống giưá»ng. Nhưng nằm thì nằm, thầy có ngá»§ đâu. Ninh thấy thầy quạt rất khuya. Có đêm, ngá»§ được má»™t giấc dài, tỉnh dậy, Ninh vẫn còn nghe phành phạch. Thầy thở dài luôn ấy. Có khi sụt sịt. Thì ra đêm đêm thầy vẫn khóc. Thầy nhá»› bu...

ấy, cái hồi bu má»›i chết thì thế đấy. Nhưng ít lâu nay, hình như thầy đổi tính. Thầy vẫn thương Ninh và Ãật. Thỉnh thoảng thầy vẫn cho má»—i đứa vài xu ăn quà. Nhưng thầy vắng nhà luôn. Thầy phải gá»­i gạo bên nhà bác Vụ để thổi cÆ¡m cho Ninh và Ãật. Bởi thầy Ä‘i từ sáng cho đến tối. Có khi tối cÅ©ng không vá». Có khi Ä‘i luôn hai, ba ngày. Chị em Ninh phải ăn nhá», ngá»§ nhá» nhà bác Vụ. Ãi đâu vậy? Nào ai biết! Bác Vụ bảo thầy đến nhà cô Miện, thầy phải lòng cô ấy. Nhưng chắc là chả phải. Nếu phải, sao cô Miện lại Ä‘i lấy lẽ ông ký Bản? Ãám cưới vừa Ä‘i qua đây hôm ná». Ninh cõng Ãật ra tận đưá»ng, đứng xem. Từ hôm ấy thầy lại càng khá»e Ä‘i. Ãi suốt ngày suốt đêm. Mưa rét thế này, chả biết thầy Ä‘i làm gì cho khổ? Chả biết có được ăn gì hay không? Hay là nhịn đói luôn ba, bốn ngày?...

*
* *

Lại còn cái ông Ãật nữa! Ãi đâu mà mãi thế này? ý dáng lại lẩn sang nhà bác Vụ. Còn sang làm gì? Gạo cá»§a thầy gá»­i đã hết từ Ä‘á»i nào. Bác ấy phải cho ăn lận nhà bác ấy năm, sáu bữa. Nhà bác ấy cÅ©ng túng. Chồng chết Ä‘i, để lại đẫy bốn con. Bốn đứa cÅ©ng lúc nhúc như Ninh và Ãật. Bác ấy nuôi được chúng nó cÅ©ng đến Ä‘iá»u vất vả. Còn lấy gì mà nuôi cả Ninh và Ãật nữa? Bác ấy đã phải bảo Ninh: "Cháu vá» mà Ä‘i tìm thầy, nhà bác cÅ©ng hết gạo rồi, nếu thầy không đưa thêm cho bác thì bác lấy gì thổi cho chúng mày? Các anh cÅ©ng đói...". Thế là Ninh đủ hiểu. Bác ấy muốn bảo: "Chúng mày liệu sao thì liệu, đừng ăn rình nhà tao mãi!". Ninh đưa em vá». Tìm thầy, thì biết đâu mà tìm được? Ninh chẳng tìm. Không có ăn thì nhịn! Ninh nhịn từ bữa chiá»u hôm qua. Ãật khóc, Ninh Ä‘i moi được má»™t cá»§ dong vá» nướng. Ãật má»™t ná»­a. Ninh má»™t ná»­a. Ninh bảo Ãật ăn cho đỡ đói thôi, còn cố nhịn, đợi thầy vá», ăn nữa. Nhưng Ãật không nhịn được. Ãật chạy sang nhà bác Vụ. Bác ấy phải lấy trá»™m nắm cÆ¡m tối cá»§a thằng cu Chúc nhà bác ấy, đưa cho Ãật, Ãật má»›i ăn được má»™t miếng thì Chúc biết. Chúc chạy vào nhà tìm nắm cÆ¡m cá»§a nó. Thấy mất, nó biết là nắm cÆ¡m cá»§a nó đương ở trong tay Ãật. Nó chạy theo, giằng lại. Ãật mất ăn, mếu xệch mồm Ä‘i, chạy vá». Ninh đứng ở hè bên này, trông rõ cả. Ninh tức lắm. Chẳng biết tức Chúc hay tức Ãật. Chỉ biết Ninh nghẹn ngào cả cổ. Vừa thấy Ãật, Ninh nhảy xổ lại, tát Ä‘en đét vào má Ãật. Ãật òa lên khóc. Ninh òa khóc theo.

Má»™t lát sau, Ninh nghÄ© thương em quá, Ninh lại Ä‘i tìm dong, nhưng hết. Ninh moi luôn má»™t cá»§ ráy. Ráy nước, ăn ngứa lắm. Nhưng đói còn biết gì là ngứa? Ninh Ä‘em vá» nướng. Ninh gá»i Ãật vá», lau nước mắt cho nó, rồi chị em ăn ráy nước. Ãật ăn tợn lắm, chẳng thấy kêu ca gì cả. Ninh rÆ¡i nước mắt. Ninh dặn em: "Từ giỠđừng ăn cÆ¡m nhà thằng Chúc nữa". Ãật gật đầu. Thế mà hôm nay nó lại lần sang nhà bác Vụ. Có bá»±c mình hay không?

*
* *

Ninh reo lên:

- A bà! Ãấy là bà ngoại Ninh. Bà ở xa xôi lắm. Hôm nay, tiện ra mạn này lấy thuốc, bà tạt vào chÆ¡i vá»›i cháu.

Bà đưa cho cháu một đùm xôi lạc.

- Bố mày đi đâu?

- Con không biết.

- Ãi từ bao giá» mà mày không biết?

- Ãi lâu lâu là rồi.

Bà ngồi xuống ngưỡng cửa, mặt hầm hầm như giận dữ. Ninh hơi ngượng. Bà chíp chíp mồm luôn ba, bốn cái rồi bảo cháu:

- Có phải bố mày bán nhà rồi không?

- Con không biết.

- Bán rồi! Thua xóc đĩa... Thua đâu những ngót ba trăm bạc...

Ãật chạy vá». Nó vồ lấy bà, nhưng trông thấy đùm xôi ở tay Ninh, lại bá» bà ra để vồ lấy đùm xôi. Ninh hất tay nó ra, mắng:

- Làm gì thế?

Nhưng bà bảo:

- Cởi ra, chị em ăn vá»›i nhau. Ãể làm gì?

Ãật giằng lấy đưa cho bà cởi. Bà chia cho má»—i đứa má»™t ná»­a. Hai cháu ăn. Ãật ngồm ngoàm. Ninh thong thả. Bà nhìn cháu mà ái ngại. Bà chép miệng:

- Ãến chết đói thôi, các cháu ạ! Bố chúng mày không ra giống ngưá»i...

Một tiếng thở dài tiếp theo...

*
* *

... Buổi sáng hôm ấy trá»i ấm áp. Có nắng hanh. Nắng luôn mấy hôm rồi, nên vưá»n khô ráo... Ãật và Ninh đã chạy tung tăng được...

Bá»—ng má»™t bá»n năm, sáu ngưá»i, kẻ cầm lạt, kẻ cầm dùi đục, tuốn vào đầy sân. Mồm há» nhai trầu. Há» nói chuyện toang toang như má»™t bá»n đồ tể Ä‘i bắt lợn. Mấy ngưá»i trèo lên nóc nhà nhà Ninh. Há» dỡ tranh quẳng xuống sân rào rào. Ninh chạy vá»...

- Ô hay! Sao các ông phá nhà tôi?

Má»™t ngưá»i chít khăn má» rìu, nhe những cái răng cải mả ra cưá»i mà bảo:

- A! Thầy mày thuê chúng tao phá đi để làm nhà tây đấy mà.

Má»™t ngưá»i nữa cưá»i ìn ịt như con lợn, bảo:

- Chả cái này bé quá!...

Và ngưá»i nữa:

- Thầy mày thích làm nhà tây kia... Làm nhà bên Tây - Trúc ấy mà, mày biết không?

Cả bá»n cưá»i ầm lên. Trông ngưá»i nào cÅ©ng dữ. Há» nói như quát vậy. Ninh sợ hãi. Ninh chạy bình bịch sang nhà bác Vụ. Ninh định cầu cứu bác. Vừa bước vào nhà bác. Ninh sá»­ng sốt. Thầy Ninh ở đấy. Thầy Ninh nằm thưá»n thượt trên má»™t cái giưá»ng, hai tay chít lại bên dưới gáy. Ninh mếu máo:

- Thầy ơi! Thầy...

Rồi Ninh nghẹn ngào, không nói được nữa. Nước mắt ứa ra. Thầy Ninh ngồi dậy, bảo:

- Việc gì mà khóc? Thầy bán cho ngưá»i ta đấy. Bán lấy tiá»n mua vài phiến lim vá» xẻ. Chuyến sau, ta làm má»™t cái nhà toàn lim!

Thầy nhếch mép ra cưá»i. Cái cưá»i vạch hai nét nhăn trên đôi má hõm. Thầy cưá»i thế, trông già sá»m. Có lý nào thầy chóng già Ä‘i quá thế? Ninh trố mắt lên nhìn thầy...

Bá»—ng từ bên nhà đưa sang những tiếng dùi đục kêu chan chát. Nghe ghê rợn lắm. Ninh đã được nghe những tiếng dùi đục ấy má»™t lần rồi, vào cái ngày mẹ chết: ngưá»i ta đóng cả chiếc săng cá»§a mẹ... Vết nhăn trên má thầy Ninh sâu thêm, rá»™ng thêm ra. Trông như thầy Ninh mếu. Ninh òa lên khóc...

- Bu ơi là bu ơi!...
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #85  
Old 20-05-2008, 02:00 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Tiếng Rừng
Tác giả: Hiá»n Phương
Năm ấy. Anh mưá»i chín tuổi. Tôi mưá»i sáu. Anh há»c Ãại há»c năm thứ ba. Còn tôi, má»›i năm thứ nhất, "lính má»›i" cá»§a trưá»ng.

Vừa chân ướt chân ráo, tôi đã nghe má»i lá»i bình luận vá» anh. Ngưá»i ta kháo rằng: Anh là má»™t gã phù thá»§y có nhiá»u quyá»n năng bí ẩn, chứa nam châm trong mắt, sắt đá trong tim. Nhiá»u cô gái yêu thầm nhá»› trá»™m, mê mệt vì anh, nhưng không có lá»i tán tỉnh nào đánh ngã anh được. Các nữ sinh tránh xa anh, như tránh má»™t cạm bẫy vô hình.

Chẳng hiểu sá»± run rá»§i nào khiến chúng tôi gặp nhau. Giữa nhà ăn tập thể cá»§a trưá»ng, những thau canh lõng bõng, những thau cÆ¡m á»§ mặt trá»i đỠrá»±c, chẳng má»™t chút thú vị mÆ¡ má»™ng nào, chúng tôi bá»—ng nhận ra nhau.

Ngay từ phút đầu, anh đã nhìn tôi bằng cặp mắt lạ lùng, khiến tôi như bị tê liệt. ánh mắt ấy chảy tràn ngập như má»™t dòng suối yêu thương vô tận, trong đó lởn vởn lóe lên những tia nhìn giá»…u cợt. Da ngăm ngăm, tóc Ä‘en dợn sóng, viá»n môi hÆ¡i thẫm, trông anh như ngưá»i cá»§a xứ sở khác lạc đến.

Tôi buột miệng:

- Anh như ngưá»i ả Rập ấy.

- ả Rập Xêút à?

- Không. ả Rập của "Nghìn lẻ một đêm".

- ồ đúng đấy. - Anh reo to và vá»— tay tán thưởng. - Sao em giá»i thế. Anh sinh ra từ "Nghìn lẻ má»™t đêm", xứ sở cá»§a những kẻ buôn hồ tiêu và làm nghá» phù thá»§y đấy.

Cả hai chúng tôi cùng cưá»i. Tôi không ngá» mấy câu nói đầu môi như má»™t ly rượu khai vị gắn chặt hai chúng tôi theo má»™t lẽ tá»± nhiên huyá»n bí nào đó.

Anh thưá»ng đón tôi ở lối rẽ nhà ăn. Chúng tôi cùng Ä‘i vá»›i nhau má»™t Ä‘oạn đưá»ng rợp bóng phi lao. Má»™t lần thấy tôi, mắt anh bừng sáng: "Em có khá»e không?" "Dạ khá»e". Sau bấy nhiêu từ mòn cÅ© xã giao vẫn ánh mầu cầu vồng rá»±c sắc. Ãấy là vào những năm tháng khó khăn nhất cá»§a đất nước, năm địch há»a, thiên tai.

Tôi nhá»› mùa hè năm ấy, nước lÅ© vá» lá»›n lắm. Cái khúc đê xung yếu ven sông Hồng cứ rung lên chá» vỡ. Cả trưá»ng tôi được nghỉ há»c, tham gia việc phòng chống vỡ đê. Ban ngày chúng tôi Ä‘an lưới mắt cáo bằng thép để dá»±ng những khối đá tảng chèn các khúc đê dá»a vỡ. Những sợi thép khó bảo bằng ngón tay út làm bàn tay tôi ứa máu. Anh thưá»ng giúp tôi Ä‘an lưới. Anh Ä‘an nhanh lắm. Khi tôi xoắn được má»™t nút, anh đã xoắn xong năm nút. Tôi cưá»i chữa thẹn nói vá»›i anh:

- Ãan lưới thì em thua. Nhưng chÆ¡i mài và búng lá xạ hương thì anh sẽ thua em.

Tôi kể vá»›i anh vá» tuổi thÆ¡ cá»§a tôi. Căn phố nhá» vá»›i hai dãy xạ hương cao ngất thưá»ng trút lá vào mùa xuân. Lá trải kín mặt đưá»ng ướt át. Chúng tôi mài lá xạ hương bằng nắp chai bia để được những mảnh vòng tròn, chÆ¡i búng nó để ăn được nhiá»u. Tôi đã khoe anh có ngày tôi đã ăn được cá»§a bạn má»™t há»™p đầy. Khi ôm nó trong lòng tôi, cảm thấy mình giàu có nhất thế gian.

- Thế em làm gì với lũ lá héo ấy?

Tôi kể vá»›i anh rằng khi lá héo tôi thưá»ng lên tầng cao nhất cá»§a ngôi nhà. Trong cÆ¡n gió xuân, từ trên cao tôi thổi gió vào lá. Những mảnh vàng lấp lánh rá»i khá»i tay tôi, hút Ä‘i trong tầm mắt. Cảm giác lòng mình nhẹ bá»—ng và vui vẻ khác thưá»ng.

- Anh biết không, chỉ những đứa trẻ nào đã mài lá xạ hương má»›i cảm nhận được mùa xuân nồng nàn trong mùi lá dập. Ai đã cầm những đồng tiá»n vàng nhá» trong tay má»›i thấy hình như đó là những mảnh linh hồn cá»§a lá, trong đó có cả linh hồn mình gá»­i vào.

Anh tán đồng: "Vạn vật Ä‘á»u có linh hồn đấy em ạ. Trò chÆ¡i cá»§a em thật vô nghÄ©a. Nhưng những mảnh lá đã làm giàu tuổi thÆ¡ cá»§a em. Em đã nhận ra linh hồn cá»§a lá... còn anh, linh hồn anh đã gá»­i cho đất rừng rồi... Em xem này.

Anh xòe bàn tay. - Tay anh đã chai sạn vì rừng".

- Ô kìa, máu. Tôi thoảng thốt lên khi thấy bàn tay anh rá»›m Ä‘á». Cứ cố mà xoắn nhanh vào. Thấy chưa. ÃÆ°a em xem nào.

Anh rụt tay lại, nhăn nhó, rồi đột ngá»™t phá lên cưá»i, xòe bàn tay vá» phía tôi - "Này, băng dùm Ä‘i cô bé".

Lòng bàn tay anh cá»™m lên má»™t vết son đỠtươi giống hệt hình con thá»§y tức vẽ trong sách sinh vật. Tôi trố mắt ngây ngưá»i nhìn mãi bá»›t son lạ lùng này.

- Ãây là thượng đế đánh dấu để ngưá»i yêu khá»i lẫn lá»™n vá»›i những chàng trai ả Rập khác. Bí mật đấy. Chỉ mình em biết thôi.

- Eo Æ¡i, đã bị đánh dấu thế này còn lá»™n vào đâu được. Tôi đập mạnh vào lòng bàn tay anh cưá»i xòa.

*
* *

Lệnh tổng động viên đã ban bố. Chiến tranh vá»›i tôi được nhuá»™m trên mầu áo sẫm, trong những chuyến tàu, những Ä‘oàn xe kín mít, phá»§ đầy lá ngụy trang nối Ä‘uôi nhau rùng rùng vá» phương Nam. Trong trưá»ng, lÅ© con trai xếp sách vở lại tán dóc. LÅ© con gái túm tụm, mò mẫm những mối tình kín mít cá»§a chúng bạn, suy Ä‘oán sá»± bá»™c lá»™ nó trong phút tiá»…n đưa ngưá»i ra mặt trận. Cảm nghÄ© vá» chiến tranh vá»›i tôi chỉ ở chá»—, hai đứa sẽ xa nhau má»™t thá»i gian. Sá»± chỠđợi cá»§a ngưá»i ở lại được dệt thêm bóng hoa, ánh nắng. Như má»i ngưá»i, chúng tôi được dịp tìm cách Ä‘i chÆ¡i.

Tôi còn nhớ lần anh đưa tôi vỠquê anh. Con tàu trôi qua cánh đồng, làng mạc, núi đồi, đưa chúng tôi ngược sông Hồng lên tận những cánh rừng già trên thượng nguồn sông Lô.

Có lần, tôi theo anh vào rừng. Trên đầu tôi, những ngá»n cây cao tít bần bật rung lên như gặp bão. Ngược lại, mặt đất lại quá bình yên. Có lúc rừng im phăng phắc, chỉ còn nghe tiếng chân đàn kiến trên những chiếc lá khô. Cảm giác chiến tranh như bị đẩy lùi vá» tận bên kia trá»i. Cả ngưá»i tôi thấm đẫm má»™t sá»± bình yên êm ả. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sá»± đại im khôn ngoan cá»§a rừng. CÅ©ng lần đầu tiên tôi nhìn anh và bá»—ng nhận ra anh - nhận ra sá»± tÄ©nh lặng bí ẩn trên gương mặt anh, má»™t gương mặt thật gần gÅ©i vá»›i thiên nhiên má»›i có.

Tưởng như anh với rừng là một.

Anh kể cho tôi nghe nhiá»u chuyện vá» rừng. Hình như thượng đế đã ban cho anh trái tim hiểu được những cuá»™c trò chuyện thầm thì cá»§a cây cá». Anh nói rằng, những cây đại thụ cá»§a rừng là nÆ¡i trú ngụ cả các linh hồn nên phải giữ gìn chúng, kẻo linh hồn không có nÆ¡i trú ẩn. Tình yêu rừng cá»§a anh lan tá»a sang tôi, khiến tôi có cảm giác cả rừng, cả thiên nhiên như tan chảy vào tôi. Nó khiến tôi biết tin anh, tin vào chung thá»§y, tin vào bầu trá»i, mặt đất cá» cây - những thứ không bao giá» biết phản bá»™i.

Ãêm trước buổi chia tay, chúng tôi Ä‘i vá»›i nhau đến sáng. Cánh đồng mênh mông ướp hương lúa trổ đòng. Mảnh trăng thượng tuần lÆ¡ lá»­ng trên bầu trá»i trong suốt như thá»§y tinh. Trăng tan vào lá. Trăng Ä‘á»ng trong mắt anh. Chúng tôi nằm trên cá» má»m, vây quanh là mùi đất ẩm nồng nàn, mùi đắng ngái cá»§a những ngá»n cá» non bị dập. Cho đến lúc cả côn trùng, ếch nhái, Ä‘á»u lả Ä‘i trong giấc ngá»§. Má»™t bầu trá»i tÄ©nh mịch trong khoảng vô cùng. Dưá»ng như chỉ hai chúng tôi độc chiếm cả bầu trá»i mặt đất.

Chúng tôi nằm bên nhau gần gÅ©i, trẻ thÆ¡, trong suốt. Dưá»ng như trong tình yêu tuổi trẻ, má»i dục vá»ng Ä‘á»u thăng hoa. Qua những cảm xúc hết sức bồi hồi, tôi đã hiểu mình và anh được sinh ra như những cánh hoa cá»§a Má»™t nghìn lẻ má»™t.

Chúng tôi cùng hẹn nhay ngày gặp lại, cùng vẽ ra viá»…n cảnh ngày mai và tin rằng thế giá»›i này tồn tại được nhá» sá»± huyá»n diệu cá»§a tình yêu.

Chúng tôi tiá»…n đưa nhau giữa sân trưá»ng rá»™ng lá»›n. Má»™t bình minh rá»±c cháy phía chân trá»i nhuá»™m bầm sắc máu. Cá» hoa đỠrá»±c. áo anh đổi mầu. Ngưá»i ta chở lính trên những chiếc xe vận tải không mui, cài đầy lá xanh. Từng chiếc chuyển bánh. Bàn tay vẫy. Tiếng hò reo. Nhạc cá»­ khúc quân hành. Mắt nhìn theo xe. Cổ há»ng nghẹn tắc. Tôi bị xô đẩy trong dòng ngưá»i. Chân vấp vào gạch đá. Tai đầy ắp tiếng loa phóng thanh: "Lá»›p nào có nhiá»u ngưá»i khóc sẽ bị trừ Ä‘iểm thi Ä‘ua"...

*
* *

Lần hẹn cuối bằng thư. Hai đứa sẽ gặp nhau ở sân ga Hàng Cá».

Thành phố thá»i chiến hạn chế tối Ä‘a ánh sáng. Nhưng chiếc đồng hồ ở ga Hàng CỠđêm ấy dưá»ng như phát sáng. Sân ga đầy lính. Tôi Ä‘i len vào Ä‘iểm hẹn, dưới cá»™t đồng hồ. Những ngưá»i lính tươi cưá»i dạt ra nhưá»ng chá»— cho tôi Ä‘i. Thấy tôi ngÆ¡ ngác, há» há»i tên ngưá»i tôi muốn tìm. Hóa ra há» biết tên nhau cả. Qua há», tôi biết anh Ä‘ang há»™i ý.

Ná»­a giá» sau, anh xuất hiện. Chúng tôi lặng nhìn nhau. Xung quanh tôi, má»i ngưá»i tá»± nhiên im bặt. Chưa kịp nói vá»›i nhau má»™t tiếng, tiếng loa phóng thanh báo tập hợp vang lên. Anh cuống quýt cầm bàn tay run rẩy cá»§a tôi: "Em vá» Ä‘i". Vừa lúc đó, má»™t tiếng nói vang lên "Hôn nhau Ä‘i. Còn đợi gì nữa". Má»™t bàn tay nào đó đẩy mặt anh chạm sát mặt tôi. Anh hôn tôi vá»™i vàng, rồi lẩn vào đám đông. Tôi nghẹn ngào nhìn theo. Trong khoảnh khắc, sân ga phía trong đã nuốt chá»­ng cả rừng ngưá»i lao xao hồi nãy.

Tôi uể oải dắt xe đạp dá»c đưá»ng Nam Bá»™, lòng tan nát vì chia ly. Như má»™t kẻ nghèo khó bắt được vàng, tôi muốn reo lên khi nhận ra quốc lá»™ 1 chạy vá» phía Nam song song vá»›i đưá»ng tàu há»a. Từ đấy ra khá»i thành phố có bao nhiêu ngã tư. Tàu Ä‘i qua rất chậm. Biết đâu chúng tôi lại chả gặp nhau...

Linh tính mách tôi dừng lại ở ngã tư đầu tiên, ngã tư Khâm Thiên. ít phút sau, Ä‘oàn tàu kéo còi chậm rãi ngang qua. Tôi dán mắt vào các cá»­a toa tàu, vào các bậc lên xuống. "Hiá»n" - tiếng gá»i vang sau lưng tôi. Quay lại, tôi nhận ra anh. Anh đứng trên bậc lên xuống, má»™t tay vịn vào song sắt, cả ngưá»i nhoài vá» phía tôi. Tôi sung sướng đến cuống quýt.

Cứ thế, tôi đạp xe bên cạnh anh. Có những Ä‘oạn tàu chui vào làng xóm, tôi rong ruổi má»™t mình trên quốc lá»™. Có những Ä‘oạn tàu chạy thật chậm bên quốc lá»™, tưởng như đưa tay ra là có thể nắm được tay nhau. Có lúc tàu chạy rất nhanh. Phải cố gắng lắm má»›i đạp xe theo kịp. Có lúc, gió chạy sau lưng tôi. Gió đầy những lá»i nói cá»§a anh bay vá» phía thành phố. Cả tóc anh cÅ©ng bay vá» thành phố. Câu chuyện trao đổi không thành lá»i cứ nhá» gió mang Ä‘i.

Ãá»™t nhiên cùng má»™t lúc, hàng trăm bàn tay má»c ra từ phía Ä‘oàn tàu, hướng vá» tôi vẫy gá»i. Những khuôn mặt, những nụ cưá»i hoan há»· thoáng qua mắt tôi. Hàng trăm giá»ng nói cùng cất lên. Cả Ä‘oàn tàu tá»± nhiên biết tên tôi:

- Hiá»n Æ¡i, chá» anh vá» em nhé.

- Thế nào anh cÅ©ng sẽ trở vá».

- Hiá»n Æ¡i, ở nhà săn sóc mẹ cho anh nhé.

- Sao em mặc phong phanh thế kia, sưng phổi chết.

- Hiá»n Æ¡i, khi vá» anh sẽ dá»±ng nhà má»›i và tặng em mưá»i đứa con trai.

- Hiá»n Æ¡i, ở nhà đừng nghe bá»n " sứt môi lồi rốn" tán tỉnh nhé...

Tôi tưởng hàng trăm cái miệng lém lỉnh kia Ä‘ang nói há»™ anh, cùng muốn gá»­i gắm nÆ¡i tôi những tia hy vá»ng nhá» nhoi cá»§a mình vá» phía từ nÆ¡i há» ra Ä‘i. Nếu bình thưá»ng, hẳn tôi đã cau mặt. Nhưng lúc này, những giá»ng nói thiết tha ấm áp pha chút nghịch ngợm ấy lại ngập tràn lòng tôi. Má»™t tình thương mến bao dung trùm lên tất cả.

Không biết bao nhiêu cây số đã qua, tôi giật mình khi nghe tiếng anh thét bên tai "tránh xa đưá»ng sắt" - "Vá» Ä‘i". Tất cả bá»—ng Ä‘en tối. Phía xa, từ những đốm sáng tung lên, vẳng lại tiếng rá»n rÄ© cá»§a bom tấn. Lại má»™t cuá»™c oanh tạc...

Ãứng lên phá»§i cát bụi trên ngưá»i, tôi nhìn xuống. Trong tay vẫn khư khư nắm chặt món quà nhá» dày công chuẩn bị đã quên trao...

Tôi tốt nghiệp, Ä‘i làm, và chỠđợi. Thỉnh thoảng Ä‘á»c lại thư cÅ© cá»§a anh.

Những lá thư anh viết từ Tây Nguyên: "Trưa tháng 6, đúng 1 giá», anh lắng nghe, tiếng ve đồng thanh cất lên trong rừng, hệt như rừng mình em ạ".

Không hiểu sao những chữ này như nhảy vào mắt tôi, không chịu ra, khiến tôi phải Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại. Dưá»ng như trong ấy chứa đựng Ä‘iá»u gì rất hệ trá»ng.

Lúc ấy cÅ©ng vào đầu tháng 6. Ngoài trá»i nắng lá»­a râm ran. Má»i vật, vật vá» mê mệt. Tôi tá»±a lưng vào ghế, mắt dán vào lá»i thư mà tâm hồn cất cánh bay vá» rừng...

Cửa phòng đột nhiên mở. Anh bước vào. Nhận ra anh, tôi sung sướng reo lên:

- Ôi, anh đã vá». Sao không cho em biết.

Tôi lao vỠphía anh. Anh lùi lại, đứng nhìn tôi trân trối, Tôi đứng sững: "Anh làm sao thế?"

Ãồng hồ gõ má»™t tiếng. Cá»­a phòng tôi vẫn mở. Ngá»n gió nào vừa Ä‘i qua. Trong tay tôi vẫn lá thư cá»§a anh Ä‘ang nắm chặt...

*
* *

Những ai có thể trở vá» sau cuá»™c chiến đã vá». Riêng anh thì không. Tôi vẫn hy vá»ng, có thể anh là tù binh bị giam giữ ở đâu đó, chưa được trao trả. Tháng ngày xếp lại như vá» hến. Trong tôi leo lét má»™t ná»—i chá» mong.

Rồi, Ä‘iá»u đã đến tất phải đến. Má»™t đồng đội cá»§a anh, sau má»™t thá»i gian dài Ä‘iá»u trị, đã tìm ra địa chỉ cá»§a tôi.

- Ãây là những gì còn lại cá»§a anh ấy. Anh ấy dặn trao tận tay chị.

Tôi đã nhận ở ngưá»i thương binh ấy cuốn nhật ký má»ng rách nát và chiếc đồng hồ Ômêga sáng chói cá»§a anh.

- Anh đã chết vì sốt rét ác tính. Ngưá»i thương binh kể lại. Chết rất nhanh chị ạ. Trước khi hôn mê, anh ấy nhắc đến chị, đưa cho tôi cái đồng hồ này, dặn tôi bấm đồng hồ ngưng chạy khi tắt thở, gá»­i cho chị. Chúng tôi chôn anh ấy dưới tán cây đại thụ trong rừng nam Tây Nguyên. Cái cây mà lính có thể ai cÅ©ng thích...

Tôi nhìn chiếc đồng hồ, di vật cá»§a anh. Kim ngắn chỉ đúng 1 giá». Ngày tháng? Ngày đầu tháng 6. Tôi rùng mình. Trên tay tôi, chiếc đồng hồ nằm như má»™t mảnh thư chói sáng.

Có phải anh đã trở vỠthăm tôi đúng lúc anh ra đi vỠcõi hư vô? Có lẽ một luồng liên tưởng giữa hai linh hồn đồng cảm? Hay đơn giản hơn, một sự trùng hợp ngẫu nhiên?...

... Tôi đã đến nÆ¡i anh yên nghỉ. Má»™ anh được rá»i vá» nghÄ©a trang liệt sÄ©. Chỉ còn lại cây đại thụ cá»§a rừng. Tôi ngẩng nhìn tán lá. Những chiếc lá bằng bàn tay óng mượt. Khi các loài cây khác trong rừng chưa kịp tỉnh vì gió, thì những chiếc lá này đã lắt lay như triệu triệu bàn tay nhá» vẫy gá»i. Tôi nhá»› đến Ä‘oàn tàu ra trận và những bàn tay vẫy theo tôi đêm ấy. Phải chăng anh và đồng đội đã chá»n cây đại thụ này làm nÆ¡i trú ẩn cá»§a linh hồn.

Ôi, những cánh rừng ngút ngàn, nÆ¡i cất giữ tình yêu cá»§a tôi. Giá có thể Ä‘i sang tận Trung Ãông, để sống lại má»™t trong "Nghìn lẻ má»™t đêm" vá»›i những kẻ buôn hồ tiêu và làm nghá» phù thá»§y, cho ná»—i mất mát này bá»›t Ä‘i vẻ bi thảm cá»§a nó. Thế gian này không giúp cho tôi tìm thấy linh hồn anh - má»™t thế giá»›i trần trụi, nghèo nàn, không tâm linh.

Tôi lưu giữ tình yêu với trái tim như những cánh hoa mảnh mai thiêng liêng của số phận.

*
* *

Tôi lấy chồng rồi theo chồng vá» Nam. Chồng tôi tốt nghiệp bằng đỠngành xây dá»±ng ở Nga vá». Chúng tôi sống vá»›i nhau trong căn há»™ đầy đủ tiện nghi giữa trung tâm thương mại thành phố. Tôi thưá»ng được nghe chồng tôi nói vá» ngày mai, vá» những công trình xây dá»±ng sắp tá»›i. Tôi luôn tưởng đến khuôn mặt đầy hấp dẫn cá»§a tương lai.

Tôi là ngưá»i đàn bà may mắn, yêu chồng và được chồng yêu. Ãêm đêm, chồng tôi truyá»n sang cho tôi cả sức sống mãnh liệt cá»§a tuổi trẻ. Trong không khí mát mẻ, mùi nước hoa dịu dàng, mùi xà phòng thÆ¡m, mùi thÆ¡m cá»§a khói thuốc, và đôi khi cả mùi thÆ¡m bia rượu, tất cả quyện lấy nhau, tạo thành má»™t mùi đặc biệt mà tôi gá»i là mùi "phòng the văn minh". Nó ướp trên tóc tôi, thấm vào da thịt, áo quần, đồ dùng vá»›i má»™t sức quyết rÅ© đặc biệt.

Nhưng rồi đêm đêm, tôi lại nhìn lên trần nhà và bốn vách tưá»ng câm lặng. Căn phòng quá đẹp, quá dịu vá»›i những tia ánh sáng mong manh. Má»™t ná»—i niá»m gì đó bóp nghẹt trái tim tôi. Hình như thiếu vắng má»™t khoảng không nào đấy. Cái khoảng không khác hẳn vá»›i sá»± tù Ä‘á»ng này.

Chồng tôi ngỠý muốn tôi Ä‘i khá»i thành phố ít ngày, đến những lâm trưá»ng anh Ä‘ang làm việc. Tôi đồng ý ngay. Thế là lâu lắm, tôi má»›i gặp lại rừng, dưá»ng như gặp lại ná»—i xao xuyến lạ thưá»ng cá»§a Ä‘á»i ngưá»i con gái.

Những đêm thu dịu dàng kỳ lạ. Những buổi sáng, từng chùm ánh sáng sáng chói lòa mạnh mẽ xuyên qua vòm cây lá xanh tươi. Cả đến mặt đất ẩm ướt cÅ©ng bồi hồi, và những lá cây hoang dại má»c túm tít bên lối Ä‘i cÅ©ng sáng lên như bạc. Nó đẩy vào lòng tôi má»™t tình yêu rá»™ng lá»›n. Chưa bao giá» tôi yêu chồng thắm thiết như những ngày ở đó.

Rồi những ngày sau, chúng tôi Ä‘i vào khu rừng khác. Má»™t cảnh tượng khá»§ng khiếp đập vào mắt tôi. Xác cây nằm la liệt trên mặt đất. Rừng như má»™t bãi chiến địa ngổn ngang xác ngưá»i tá»­ trận. Những thân gá»— chồng chéo lên nhau lá cành như những cánh tay co quắp ẻo lả xoài ra trên mặt đất. Ngưá»i Ä‘i đến đâu, rừng lùi sâu đến đó. Những ngá»n đồi ô trá»c má»c lên như nấm xuân theo sát chân rừng. Chao ôi, mặt đất đã im tiếng súng. Chiến địa đầy xác ngưá»i đã lùi vào dÄ© vãng. Lại tiếp đến chiến địa rừng...

Tôi trở vá» thành phố ngay hôm ấy. Dá»c đưá»ng là những Ä‘oàn xe Kamaz phả khói Ä‘en ngòm, chở những súc gá»— vài ngưá»i ôm không xuể, bất giác tôi nhá»› đến cây đại thụ vá»›i những lá tay vẫy trong rừng sâu. Nó còn không, hay đã nằm trên những chiếc Kamaz kia. Nếu không, linh hồn anh và đồng đội sẽ trú ngụ nÆ¡i nào.

Tôi bước vào căn phòng. Mùi văn minh thành phố khiến tôi lợm giá»ng - cái mùi trước đây mang lại cho tôi bao nhiêu mãn nguyện. Ãêm đêm, má»™t ná»—i buồn mênh mang từ nÆ¡i sâu thẳm nào kéo đến. Ôi cuá»™c sống này, má»™t cuá»™c sống thật to lá»›n, thật hoàn hảo, những lại quá nghèo nàn đối vá»›i tôi. Chẳng làm sao hiểu được nữa, nhó không có tình yêu chiếu sáng, nó đặt ngưá»i ta trong căn phòng hình há»™p như nằm trong ngôi má»™.

Tôi bá»—ng khát khao má»™t bầu trá»i hương sữa. Những giấc mÆ¡ hương sữa nối nhau đêm liá»n đêm. Và, tôi mÆ¡ thấy anh vá», đứng ngoài cá»­a sổ. Tôi má»i anh vào nhà, nhưng anh lại lắc đầu.

- Rừng sắp hết rồi. Anh phải đi xa.

- ở lại đi. Em sẽ trồng lại rừng cho anh.

- Lâu lắm em ạ. Một trăm năm mới tạo được lớp đất trồng. Thêm một trăm năm nữa mới có một rừng.

- Vâng. Em biết. Nhưng nhất định em sẽ trồng. Hãy cứ ở tạm nhà em trong khi chỠđợi.

Anh lặng lẽ gật đầu.

Căn phòng tôi bá»—ng ngập tràn hương sữa. Chúng tôi lại nằm bên nhau trên cá» má»m, lại nghe những bản tình ca từ ngàn xưa ngá»n gió hư vô vẫn hào phóng trao tặng mặt đất. Tôi lại thấy giá»t trăng Ä‘á»ng trong mắt anh. Trước kia, má»—i khi gần nhau tình yêu trong trắng trào dâng khá»a lấp dục vá»ng. Còn bây giá»... thì khác....

*
* *

Tôi buồn ngá»§ liên miên, chân tay rã rá»i, thân hình gầy rạc. Thuốc thang đổ vào tôi như gió vào nhà trống.

Chồng tôi lo âu bảo: "Các bác sĩ bảo em suy nhược thần kinh nặng, có thể dẫn đến bệnh tâm thần".

Không hiểu sao, tôi buột miệng: "Tâm thần à? Em chỉ nhớ rừng thôi".

Chồng tôi nhìn tôi hồi lâu. Hình như đầu óc đang nghĩ gì lung lắm. Tuần sau, chồng tôi đưa vỠnhà một pháp sư ở tận Tây Nguyên.

- Vợ anh bị vong nhập. Thầy pháp Ä‘iá»m tÄ©nh thông báo vá»›i chồng tôi. Quay sang tôi thầy tiếp:

- Cô sống vá»›i ngưá»i âm. Âm dương cách trở, không thể cùng nhau được. Những ngón tay tôi bá»—ng run rẩy. Sống lưng tôi lạnh ngắt khi thầy nhìn vào mắt tôi. Hình như tôi không phải là tôi nữa. Chồng tôi nhìn tôi thương xót.

Cái nhìn như muốn nói: "Em không có lỗi". Tôi quay mặt đi tránh ánh mắt của chồng. Tôi thương chồng tôi biết bao. Công việc hàng ngày đã hút cạn kiệt sức lực của anh. Anh làm việc cả trong giấc ngủ. Là kỹ sư xây dựng, anh ngộp thở trong sắt thép gạch đá xi măng với những công trình to lớn rộng dài mãi mãi. Từ lâu, tôi đã im lặng với anh. Tôi vô cùng đau khổ vì không thể nói được với chồng những gì diễn ra trong lòng mình. Tôi luôn thấy mình có lỗi. Nhưng rồi đêm đêm, tôi lại chỠđợi giấc mơ.

Sá»± mặc cảm tá»™i lá»—i khiến tôi chấp nhận ngay lá»i thỉnh cầu cá»§a chồng vá»›i thầy pháp sư. Vậy là buổi lá»… trục hồn được thá»±c hiện.

Trong ánh sáng huyá»n ảo cá»§a những ngá»n nến Ä‘á», mùi hương trầm càng tôn thêm vẻ huyá»n bí tôn nghiêm cá»§a buổi lá»…. Tôi ngồi kiết già giữa phòng, dưới bàn thá», hai tay chắp trước ngá»±c, miệng Ä‘á»c chú thỉnh Phật và tịnh tâm. Trước mắt tôi là lư trầm nghi ngút khói, những bình hoa tươi lá»›n, những mâm trái cây, những mâm cÆ¡m chay có cháo hoa, khoai sắn, những núi vàng núi bạc, cÆ¡i trầu cau đầy ắp, má»™t cô gái hình nhân bên con thuyá»n ngÅ© sắc, cạnh má»™t cây đại thụ xum xuê.

Vị pháp sư thắp hương thỉnh nguyện rồi bắt quyết. Bó hương nghi ngút cháy đỠtrong tay thầy vẽ ra muôn vàn những hình thù kỳ bí - những lá bùa dán khắp hư không.

"Nam mô tam mãn Ä‘a, mẫu đà nẫm, a bát ha để ha Ä‘a xá"... Tôi nhắm mắt, miệng lẩm bẩm Ä‘á»c chú tiêu tai. Nhưng hồn tôi lại phiêu diêu ở đâu đó, trong những quầng sáng tối cá»§a những ngá»n nến đỠlung linh.

"án, nại ba ma cát ngõa đế, a ba ra mật, đạp, a ưu rị a nạp, tô tất ná»"... Tiếng thầy pháp sư như dòng suối nhạc chảy qua tôi, gá»™t rá»­a thể xác tôi. Tôi có cảm giác cả không gian này chi chít dày đặc những lá bùa nét vẽ bằng hương Ä‘á». Những vạch đỠnhư những con đưá»ng ngoằn ngoèo chạy khắp hư không, dệt mau như Ä‘an lưới. Giá»ng thầy vẫn trầm bổng: "Xin má»i hồn vá» dùng cÆ¡m chay... Ta thỉnh chút lá»… má»n dâng hồn... Cô ấy là vợ hồn... Âm dương cách trở, xin hồn trả cô ấy cho trần. Ta xin dâng hồn ngưá»i cô gái đẹp hÆ¡n để bầu bạn vá»›i hồn. Xin hồn nhận cho chút lá»… má»n. Xin trá»i Phật chứng giám cho lá»… ly hồn này"...

Có tiếng rơi của những đồng kim loại. Vị pháp sư thở ra một hơi nhẹ nhõm: "Hồn đã đồng ý". Vậy là hồn sẽ nhận lại đồ dẫn cưới, đồng ý nhận cô gái hình nhân làm vợ.

Núi vàng núi bạc con thuyá»n cô gái cùng cây đại thụ lấp lánh bốc cháy.

Thầy quay lại phía tôi, miệng vẫn niệm chú, tay vẫn không ngừng dán những lá bùa vẽ bằng hương cháy đỠquanh tôi. Ngón tay thầy chạm vào ấn đưá»ng tôi nóng bá»ng. Hình như có muôn vàn con đưá»ng đỠtừ đó chạy suốt cÆ¡ thể tôi.

Ngưá»i ta cho tôi uống má»™t ly nước tẩy trần trong suốt chứa đầy những lá bùa vô hình. Ngưá»i ta mang đến má»™t há»a lò đỠrá»±c, bá» vào đó những hòn bằng đầu ngón tay. Tôi tưởng đến chiếc nanh hổ nhá»n hoắt dùng để quậy há»—n hợp vị hùng hoàng và tùng chi nóng chảy mà tôi vừa chứng kiến hôm qua. Ngưá»i ta úp chiếc há»™p tre vào lò lá»­a, đặt tôi ngồi lên rồi phá»§ quanh tôi lá»›p chăn đến tận cổ. Mùi đắng hắc bốc lên trong khói mù mịt, ruá»™t gan tôi Ä‘au xé, cháy bá»ng tưởng như có má»™t lưỡi kiếm đỠrá»±c xuyên suốt cÆ¡ thể. Mồ hôi túa ra như tắm. Trong khoảnh khắc, má»™t sức mạnh vô hình từ nÆ¡i sâu thẳm trong lòng đột ngá»™t dâng lên cuồn cuá»™n, thít chặt trái tim tôi.

Tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi lịm đi.

Khi tỉnh dậy, vị pháp sư đã dán xong lá bùa cuối cùng trên giưá»ng ngá»§ cá»§a tôi.

Ãêm ấy mưa rất to. Sấm giật liên hồi từng đợt. Anh đứng ngoài cá»­a sổ, ướt sÅ©ng.

Mưa rơi trong mắt anh. Nhòe nhoẹt cả khuôn mặt.

Hình như anh đã tan vào trong mưa...

*
* *

Từ đấy tôi không bao giá» gặp lại anh nữa. Vậy là tôi đã chia ly vá»›i những giấc mÆ¡ giấu kỹ trong tâm khảm - những giấc mÆ¡ nâng đỡ tâm hồn côi cút cá»§a tôi trên sa mạc cuá»™c Ä‘á»i. Nó hệt như những hạt ngá»c mà đêm đêm tôi má»›i Ä‘em ra ngắm nghía dưới ánh trăng, để sá»± phát sáng cá»§a nó đưa tôi đến những bến bá» kỳ ảo.

ánh sáng tắt. Trong lòng tôi, những khao khát vá» mặt đất, bầu trá»i cÅ©ng yên ngá»§. Ãêm đêm, tôi vẫn nhìn lên trần nhà và bốn vách tưá»ng câm lặng - nÆ¡i cầm cố giam hãm những linh hồn ngưá»i sống, và yên lòng vá»›i sợi xích vàng trói cá»™t.

Má»™t năm sau, tôi sinh con trai đầu lòng. Ngày đầu tiên, tôi ngắm rất lâu khuôn mặt con trong giấc ngá»§ ấu thÆ¡. Tôi lật bàn tay con âu yếm áp vào má. Chợt tôi bàng hoàng dụi mắt sững sá» nhìn Ä‘i nhìn lại. Má»™t vết son đỠhình con thá»§y tức in đậm trong lòng bàn tay con. "án, nại ma ba cát ngõa đế...". Tiếng vị pháp sư Ä‘á»c chú âm âm bên tai tôi.

Những lá bùa... Những lá bùa... Những lá bùa... Tôi không tin huyá»n bí mà huyá»n bí cứ đến vá»›i tôi. Phải chăng huyá»n bí đã để lại dấu ấn trước khi trở vá» xứ sở cá»§a hư vô.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™