Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #101  
Old 20-05-2008, 02:25 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ngưá»i Äàn Bà Äức Hạnh
Tác giả: Nguyễn Quang Sáng

Khi tôi nhận vai "ngưá»i Ä‘iên" trong vở "Khi ngưá»i Ä‘iên biết yêu", tôi đến nhà thương Ä‘iên Biên Hòa để nhập vào xã há»™i ngưá»i Ä‘iên.

Từ nhà thương Biên Hòa trở vá», tôi tìm Năm Thanh. Năm Thanh là cô đào, cùng gánh, cùng hát vá»›i tôi. Má»™t cô đào lừng danh, hầu như không ngày nào không có hình ảnh cùng lá»i ca ngợi trên các mặt báo Sài Gòn. Có ngưá»i dù chưa được dịp xem cô diá»…n lần nào, vẫn nghe tên tiếng và tài năng cá»§a cô, cÅ©ng si mê cô theo ngưá»i khác. Trong làng, trong xóm, thấy cô nào đẹp, ngưá»i ta ví "Ãẹp như đào Năm Thanh". Cô gái nào giá»ng hát hay, ngưá»i ta cÅ©ng ví: "Hay như đào Năm Thanh". NÆ¡i nào có đào Năm Thanh vá», nÆ¡i đó trở nên nô nức, tưng bừng.

Ngưá»i Ä‘ang kể chuyện vá»›i tôi là lão nghệ sÄ©. Lão nghệ sÄ© đã má»™t thá»i được báo chí tôn vinh là quái kiệt, vượt hẳn những nghệ sÄ© được tôn là kép độc hoặc kép mùi.

- Năm nay tôi đã bảy chín rồi. "Thất thập cổ lai hy". Chẳng biết Ä‘i ngày nào, Ä‘i ngày nào cÅ©ng là hợp vá»›i lẽ trá»i. Không chỉ đủ mà đã quá thừa, có gì để tiếc? Nhưng còn tiếc má»™t Ä‘iá»u, đó là chuyện chẳng ai biết, ngoài tôi. Tôi có thá» vá»›i Năm Thanh sống để bụng, chết mang theo. Nhưng nhiá»u đêm suy nghÄ©, nếu tôi mang theo xuống mồ thì trên thế gian này dù có muôn triệu chuyện vui buồn, vẫn thiếu má»™t chuyện Ä‘á»i, chuyện Ä‘á»i cá»§a đào Năm Thanh. Ãêm qua, trước khi quyết định kể, tôi đã thắp má»™t nén nhang lạy cô ba lạy xin cô cho tôi được phản lại lá»i thá». Năm Thanh dù mất đã lâu, nhưng hồn cô vẫn thiêng. Không ai hiểu được Ä‘iá»u đó hÆ¡n tôi. Khi tôi cầm nén nhang trước bàn thá» tổ, qua làn khói lởn vởn trong bóng tối âm u cá»§a bàn thá», lần nào tôi cÅ©ng thấy cô hiện lên trước mắt tôi những vai diá»…n cá»§a cô. Khi là Lưu Kim Ãính, khi là Lữ Bố, khi là má»™t gái quê, khi là má»™t mệnh phụ.

- Năm ấy! - Tôi thưá»ng gá»i Năm Thanh là Năm. ở nhà thương Biên Hòa, tình cá» anh gặp lại vị công tá»­ si tình cá»§a em.

- Ông ta làm gì ở đó?

- Ông ta điên vì Năm thì phải nằm nhà thương điên chớ làm gì?

- Ãừng nói chÆ¡i, anh Ba.

- Bá»™ hết chuyện nói chÆ¡i sao mà nói chÆ¡i vá» má»™t ngưá»i Ä‘iên? Năm Thanh nhìn lại tôi, biết là tôi nói thật. Năm Thanh Ä‘ang vui, mặt mày Ä‘ang rạng rỡ, đôi mắt bá»—ng sụp xuống như bóng đêm.

- Thiệt vậy sao anh Ba.

Và tôi kể lại vá»›i Năm Thanh. Khi tôi nghe có má»™t ngưá»i Ä‘iên vì tình, tôi mừng (ác vậy) vậy là đúng "vai" cá»§a mình rồi, tôi lật đật đến thăm. Má»™t ngưá»i Ä‘iên vì tình, nhìn qua song sắt, tôi thấy quen quen. Má»™t thanh niên, tóc quăn từng lá»n, phá»§ cả ót, cả mặt mày, chiếc áo sÆ¡ mi màu há»™t gà nát bươm khoác qua ngưá»i, chiếc quần tây trắng cÅ©ng tả tÆ¡i. Hình như ngưá»i Ä‘iên nào cÅ©ng thích xé áo xé quần. Khi ngưá»i Ä‘iên nhe răng, thì tôi bá»—ng lùi lại, tôi nhận ra anh ta, ngưá»i mà trong gánh hát ai cÅ©ng gá»i đùa là vị công tá»­ si tình cá»§a Năm Thanh. Ãó là chàng thanh niên tuổi độ hai bốn hai lăm, con cá»§a má»™t nhà giàu xứ Bạc Liêu, ruá»™ng đất cò bay thẳng cánh, từng há»c ở Sài Gòn, lấy bằng "đíp lôm".

Ãêm đầu hát ở Bạc Liêu, sau khi hạ màn, giãn hát, thì có má»™t thanh niên ăn mặc sang trá»ng quần tây trắng, áo sÆ¡ mi lụa lèo màu há»™t gà, ngưá»i tầm thước, nước da trắng hồng, mái tóc há»›t xanh, tay cầm má»™t bó hoa hồng rá»±c rỡ lên sân khấu xin được tặng cho cô đào Năm Thanh. ở má»™t miá»n đất xa, trong má»™t thành phố nhá», giữa những ngưá»i lam lÅ©, ngưá»i thanh niên nổi bật lên như má»™t vị công tá»­. Và xứ Bạc Liêu vốn là nÆ¡i xuất thân cá»§a những anh con nhà giàu, nhá» cách ăn chÆ¡i, mà nổi danh công tá»­, công tá»­ Bạc Liêu.

Trong bó hoa tặng cho Năm Thanh có cài một danh thiếp đỠrõ hỠtên - "Trần Hữu Liêm, Thông ngôn quan chủ tỉnh", dưới có hai hàng chữ, viết tay "vô cùng ngưỡng mộ!" Và một dòng chữ tiếng Pháp, mà cả gánh chẳng ai hiểu.

Năm Thanh nhận được hoa cá»§a khán giả là chuyện thưá»ng, có gì đáng nói. Rồi đêm sau, chúng tôi chú ý thấy vị công tá»­ ngồi ghế thượng hạng, và khi màn hạ, vị công tá»­ lại lên sân khấu tặng hoa cho Năm Thanh, lần này trong bó hoa không phải là danh thiếp mà là má»™t lá thư. Khán giả gá»­i thư cho đào Năm Thanh cÅ©ng không phải là chuyện lạ. Ãêm sau, đêm thứ ba, cÅ©ng vậy, cÅ©ng chẳng có Ä‘iá»u gì đáng ngạc nhiên.

Gánh chúng tôi nhổ neo, rá»i bến. Ãêm đầu đến Ä‘iểm má»›i cách xa chợ Bạc Liêu có đến ba ngày đêm đưá»ng sông nước, sau má»™t hồi chuông, chúng tôi hé màn nhìn khán giả, lại thấy vị công tá»­ vá»›i chiếc áo lụa lèo, ngồi ở ghế thượng hạng. Rồi sau khi màn hạ, vị công tá»­ lại lên sân khấu tặng hoa cho đào Năm Thanh. Ãêm sau, và đêm sau nữa, cÅ©ng vậy. Sau ba đêm diá»…n, gánh lại nhổ neo... Từ tỉnh này sang tỉnh khác, từ miá»n Tây đến miá»n Trung, không thể nhá»› bao nhiêu sân khấu, bao nhiêu đêm diá»…n, đêm nào chúng tôi cÅ©ng thấy vị công tá»­ trên ghế thượng hạng, và đêm nào đào Năm Thanh cÅ©ng nhận má»™t bó hoa vá»›i má»™t lá thư tình cá»§a chàng công tá»­ si tình.

Vị công tá»­ biết tôi tuồng nào cÅ©ng diá»…n cặp vá»›i Năm Thanh, khi Năm Thanh trong vai Lữ Bố, tôi là Ãổng Trác, khi đào Năm Thanh là hoàng tá»­ cầm quân ra biên ải thì tôi là tướng giặc, khi Năm Thanh là cô gái quê thì tôi là chàng sở khanh, khi Năm Thanh trong vai ngưá»i đàn bà đài các thì tôi là đức lang quân, và biết tôi là bậc đàn anh cá»§a Năm Thanh, đêm nào vị công tá»­ cÅ©ng nài nỉ má»i tôi và Năm Thanh Ä‘i nhà hàng sau đêm biểu diá»…n.

- Anh Ba Æ¡i, nếu ngưá»i nào đó má»i thì em Ä‘i, những vì em thấy vị công tá»­ này lậm quá, em sợ, anh Ba Ä‘i giùm em Ä‘i.

Những lần đầu, tôi lá»±a lá»i nói cho qua. Càng ngày càng nhìn thấy cái vẻ si mê trên gương mặt, trong đôi mắt và giá»ng nói cá»§a anh chàng, tôi thấy động lòng, nói xa nói gần vá»›i anh rằng, anh nhá» hÆ¡n Năm Thanh gần mưá»i tuổi, cho anh thất vá»ng, ngỠđâu sau đó, anh viết cho Năm Thanh... "Vá»›i anh, em là ngưá»i không có tuổi...". Có hôm, tôi khuyên anh không nên bá» công ăn việc làm, vừa hao tốn mà chẳg ích lợi gì thì thư anh viết cho Năm Thanh có câu: "Tình yêu không suy tính. Và má»—i đêm anh phải đến em, vì tình yêu cÅ©ng có nghÄ©a là ngắm, nhìn. Càng ngắm em càng lá»™ng lẫy. Càng nhìn càng thêm yêu thương. Nhìn em như hoa Ä‘ang nở. Ôi, em là đóa hoa nở mãi không tàn".

Ãá»c những dòng chữ cá»§a anh, không thể không nhận anh là con ngưá»i tinh tế. Năm ấy, đào Năm Thanh vừa tuổi ba mươi, cái tuổi đầy đặn cá»§a ngưá»i đàn bà. Thật ra, Năm Thanh không phải là ngưá»i đẹp sắc sảo, hay lá»™ng lẫy, cÅ©ng không có vẻ quyến rÅ© gợi tình, cÅ©ng không duyên dáng mặn mà, Năm Thanh có má»™t vẻ đẹp phúc hậu. Nhưng khác hÆ¡n ngưá»i, Năm Thanh có má»™t giá»ng nói rất lạ. Năm Thanh không nói bằng môi, không nói bằng lưỡi, mà như nói từ tận đáy cá»§a tấm lòng. Má»™t giá»ng nói bắt anh phải quay nhìn, phải tìm kiếm, phải lắng nghe. Và má»™t Ä‘iá»u kỳ lạ hÆ¡n, sân khấu là phông màn, là cảnh giả nhưng khi đào Năm Thanh vá»›i vai hoàng tá»­ bước ra sân khấu cùng vá»›i tiếng kèn tiếng trống, thì cái cảnh giả cá»§a sân khấu bá»—ng lá»™ng lẫy, uy nghi cá»§a má»™t triá»u đình. Khi đào Năm Thanh là má»™t cô gái quê trong bá»™ đồ bà ba vá vai, tay cầm chiếc nón lá bước ra, thì sân khấu là má»™t cánh đồng quê. Và khi Năm Thanh cất tiếng thì trong rạp như không còn hÆ¡i thở nữa.

Sau, tôi phải nói thẳng vá»›i vị công tá»­ rằng Năm Thanh đã có chồng, thì thư anh viết: "... Em có chồng hay không, em vẫn là cá»§a anh. Thế gian có biết bao nhiêu ngưá»i, những sao anh chỉ thấy, chỉ nghÄ©, chỉ mÆ¡ má»™t mình em, em Æ¡i!".

- Vậy là lậm quá rồi anh Ba, chắc em phải trốn.

Ãêm sau đó, khi vị công tá»­ mang hoa lên sâu khấu thì má»™t cô đào khác bước đến anh:

- Thưa công tử, chồng của cô Năm Thanh vừa mới rước cô đi, bó hoa này xin công tử tặng cho em.

Vị công tử si tình chết lặng giữa những cặp mắt đào kép đứng vây quanh, vị công tử si tình vẫn lịch sự, đưa tay rút lại lá thư cài trong bó hoa, đặt bó hoa vào tay cô đào, rồi quay gót lẳng lặng đi... Tôi nhìn thấy sự sụp đổ qua dáng đi của anh. Anh gục đầu lùi lũi như một thân cây đã trốc gốc. Từ đó gánh chúng tôi không còn gặp lại vị công tử si tình ấy nữa.

Câu chuyện vị công tử si tình ấy mỗi ngày một nhạt dần trong câu chuyện và tôi cũng quên đi, thì gặp lại chàng trong nhà thương điên.

Trong song sắt, có lúc chàng đóng vai Lữ Bố cá»§a Năm Thanh, vừa múa vừa la hét, khi đã mệt lả thì cất tiếng ngâm thÆ¡. Thư anh viết cho Năm Thanh, anh thưá»ng trích thÆ¡ tình cá»§a nhà thÆ¡ Xuân Diệu hoặc Nguyá»…n Bính, bấy giá» trong cÆ¡n Ä‘iên, anh ta la hét thÆ¡ cá»§a anh:

"Yêu là giết cả hồn ta.

Yêu là thiên đàng, là địa ngục.

Ta đã đến tận cùng địa ngục.

Ta bị lửa tình địa ngục đốt ra tro.

Ôi ta hạnh phúc"

Vị công tử lúc tỉnh, lúc điên. Lúc tỉnh ra anh ta nhận ra tôi:

- Anh Ba hả anh Ba?

- Tôi đây.

- Anh Ba đi đâu đây?

-...

- Năm Thanh tôi đâu anh Ba?

Vừa nhắc đến tên Năm Thanh thì anh quơ tay múa theo Năm Thanh trong vai Lữ Bố.

- Thiệt vậy sao anh Ba? - Năm Thanh há»i mà không phải há»i, mắt ngước nhìn tận đâu đâu.

- Nếu bây giỠem đến thăm thì liệu anh có tỉnh lại không anh Ba?

- Có thể lắm!

Lúc ấy, gánh chúng tôi đang hát ở Thủ Dầu Một, cách Biên Hòa chẳng bao xa.

Sáng hôm sau, Năm Thanh bao má»™t chiếc xe thồ má»™. Trên xe Năm Thanh chỉ dặn tôi má»™t Ä‘iá»u: "Anh Ba giữ kín chuyện này giùm em nghe anh Ba". Tôi gật đầu, suốt trên đưá»ng chẳng ai nói vá»›i nhau thêm lá»i nào. Trong tiếng vó ngá»±a gõ Ä‘á»u trên mặt đưá»ng, tôi chợt thấy Năm Thanh đẹp hÆ¡n má»i ngày, nhưng là vẻ đẹp u buồn.

*
* *

Sau vài đêm hát, gánh trở lại Sài Gòn. Và má»—i ngày lặng lẽ má»™t mình, Năm Thanh Ä‘á»u Ä‘i Biên Hòa. Má»—i ngày Năm Thanh Ä‘á»u tin cho tôi.

- Bác sÄ© nói, bữa nay ảnh tỉnh nhiá»u hÆ¡n hôm qua. Má»—i lần ảnh lên cÆ¡n, bác sÄ© nhắc lại lá»i dặn cá»§a em thì ảnh dịu xuống. ảnh bá»›t hát bá»›t hò. Nhưng đến bữa ăn thì vẫn còn đổ cÆ¡m xuống ná»n nhà, ăn bốc.

Chiá»u hôm sau, Năm Thanh tin thêm:

- Bữa nay, trước mặt em, ảnh chịu ngồi yên để há»›t tóc, đầu cổ bữa nay gá»n gàng rồi. Nhưng con mắt nhìn em vẫn còn dại lắm.

Chiá»u hôm sau:

- Bữa nay ảnh đi tắm.

Chiá»u hôm sau nữa:

- ảnh há»i em là anh Ä‘ang ở đâu?

Sau má»—i ngày là má»—i tin vui cá»§a ngưá»i Ä‘iên.

Có gần má»™t tháng má»—i ngày Ä‘á»u Ä‘i thăm ngưá»i Ä‘iên, chiá»u hôm ấy, Năm Thanh há»i tôi:

- Anh Ba còn tiá»n cho em mượn đỡ.

Ãào kép chúng tôi há»i mượn tiá»n nhau là chuyện thưá»ng, nhưng vá»›i Năm Thanh đây là lần đầu...

Sáng ngày hôm sau, Năm Thanh gá»i tôi lúc tôi Ä‘ang ngá»§. Nhìn Năm Thanh tôi giật mình, Năm Thanh như già Ä‘i trong vẻ bÆ¡ phá». Hai con mắt, không còn hai con mắt vừa long lanh, vừa bãng lãng cá»§a má»™t cô đào nữa, hai tròng mắt cứ nhìn ngược lên, dài dại, đôi môi như sẫm lại trong bóng tối cá»§a đôi mắt thâm quầng.

- Có chuyện gì vậy Năm?

- Chiá»u hôm qua, em không nói vá»›i anh. Em há»i mượn tiá»n anh là vì em rước ảnh vá» Sài Gòn, em thuê phòng cho ảnh ở. Tối qua, hát xong, em vào thăm ảnh. Ãêm qua, em cho ảnh hết rồi anh Ba! Cho xong, em há»i ảnh: "Anh thấy chưa? Tôi có gì để cho anh phải mÆ¡ ước, phải khao khát đến phát Ä‘iên? Tôi cÅ©ng là má»™t ngưá»i đàn bà, má»™t ngưá»i đàn bà, bình thưá»ng đừng thêu đừng dệt thêm cho tôi nữa. Thôi, anh vá», tịnh tâm cưới vợ, đẻ con, sống như má»i ngưá»i". Em nói mà không nhìn mặt ảnh. Rồi em đưa ảnh ra bến xe, mua vé cho ảnh và dặn dò tài xế phải đưa ảnh vá» tận nhà. Xe chạy lâu rồi anh Ba.

Nói xong, Năm Thanh gục đầu, ôm mặt khóc. Khóc nức, khóc nở, khóc vật vã, khóc rung cả đôi vai. Tiếng khóc cá»§a Năm Thanh tôi nghe như tiếng cào, tiếng xé trong tâm hồn mình. Tiếng khóc nhói Ä‘au suốt cả cuá»™c Ä‘á»i tôi.

- Anh Ba Æ¡i, em có lá»—i vá»›i chồng em, em là ngưá»i đàn bà hư há»ng.

- Không ! Không phải vậy đâu Năm Thanh. Ãừng nghÄ© bậy. Em đã cứu má»™t ngưá»i Ä‘iên, em là Ngưá»i đàn bà đức hạnh.

Năm sau, lão nghệ sÄ© quái kiệt mất, thá» 80 tuổi. Nếu cõi này có cả thế giá»›i bên kia, hai linh hồn cá»§a hai nghệ sÄ© chắc gặp nhau. HỠđã để lại trần gian những Ä‘iá»u thiện, Ä‘iá»u đẹp, linh hồn há» chắc thanh thản, phiêu diêu.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #102  
Old 20-05-2008, 02:28 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ngày Không Bình Thưá»ng
Tác giả: Phạm Hoa

Trá»i đã sắp sáng. Bạo biết thế vì cô đã thức được má»™t lúc lâu. Ãêm qua, Bạo bồn chồn như đứa trẻ ngá»§ trong đêm ba mươi Tết, chỉ thấp thá»m mong trá»i mau sáng. Má»™t loạt bom xa xa làm cô chợt tỉnh. Từ lúc đó, Bạo không nhắm mắt được nữa. Cô nằm im má»™t lát má»›i nhá»m dậy. Căn nhà hầm tối, Ä‘en như trong há»™p, râm ran tiếng ngáy cá»§a đồng đội. Cô rón rén bước ra cá»­a.

Bên ngoài, trá»i sáng lá» má» mát lạnh. Bạo cảm thấy tỉnh táo và khá»e khoắn. Má»™t cảm xúc háo hức là lạ. Cô muốn chạy vù ra sân. Muốn gá»i tất cả má»i ngưá»i dậy. Bạo dừng lại ngắm những giá»t sương Ä‘ang từ từ tròn hạt. Lúc quay vào nấu cÆ¡m ăn sáng, cô đụng đổ cây đèn, rồi lại đụng đổ cả chiếc xoong đựng nước uống trên bàn. Cô phì cưá»i vì sá»± vô ý cá»§a mình.

Sạp nằm có tiếng cựa mình. Chị Thành quát:

- Ãứa nào đấy?

Bạo bịt miệng cưá»i:

- Em đây.

Má»™t lát sau, ở góc hầm có ánh lá»­a cháy bập bùng. Không riêng gì Bạo, ngay sau đó các cô gái khác Ä‘á»u trở dậy cả. Má»›i năm giá» sáng, há» dậy sá»›m hÆ¡n má»i khi. Căn nhà hầm nhá»™n nhịp, chứa đựng vẻ khác thưá»ng.

Ãó là má»™t buổi sá»›m cá»§a ngày hai mươi - Ngày không bình thưá»ng cá»§a tiểu đội thông tin trên đèo Văng Mu, Ä‘iểm chốt cá»§a Ä‘iểm cao trên má»™t ngàn mét. Là ngày vui cá»§a các cô gái. Hôm nay há» sẽ nhận được thư nhà, thư bè bạn, thư ngưá»i yêu. Má»—i má»™t tháng hỠđược nhận thư má»™t lần vào ngày hai mươi. Thư gá»­i đến sẽ dồn vá» ban chỉ huy đại đội, cÆ¡ quan đóng cách há» những mưá»i lăm cây số dưới thung lÅ©ng. Dưới đó, anh liên lạc sẽ dần bóc thư cá»§a từng ngưá»i má»™t Ä‘á»c dõng dạc qua máy Ä‘iện thoại. Há» không còn cách nào tốt hÆ¡n. Chính năm cô gái trên Văng Mu yêu cầu đại đội làm như vậy. Nếu không chá» thư đến tay các cô lại chậm thêm vài chục ngày nữa. Những lần đầu, bao nhiêu bí mật gia đình, bí mật tình yêu bị bóc trần như ban ngày, các cô rất ngượng. Lại có thêm vài anh tá»§m tỉm cưá»i, chế nhạo, các cô la lối lên. Ãại đội trưởng phải ra lệnh cấm không được ai bén mảng lên nhà đại đội khi cậu liên lạc Ä‘á»c thư vào máy. Tất cả quen dần thành nếp sống bình thưá»ng cá»§a năm chiến sÄ© thông tin trên Ä‘iểm cao. Từ đó, ngày hai mươi trở nên gần gÅ©i thân thiết, là ngày mong chá» cá»§a các chiến sÄ©. Má»™t ngày vui thá»±c sá»±, ngày hỠđược hòa nhập vào Ä‘á»i sống hằng ngày cá»§a những ngưá»i thân ở phương xa. Ãó là ngày thiêng liêng và đặc biệt quan trá»ng đối vá»›i những ngưá»i Ä‘ang yêu như Bạo. Nhất là chá»— ở cá»§a các cô gái lại chót vót trên cao má»™t ngày hàng chục trận bom giá»™i xuống, thiên nhiên lại tàn khốc, là nÆ¡i bom đạn ác liệt, là nÆ¡i mà nhiá»u bạn bè không quen biết...

Bạo vẫn hí húi nấu cÆ¡m trong góc hầm. Cô mặc chiếc áo má»ng không có tay, mặt đỠrá»±c lên vì nóng. Sáng nay Bạo có vẻ bận rá»™n và vụng vá». Ãánh đổ đèn, đánh đổ xoong là Bạo. Bá» quên há»™p thịt đã mở dưới đất cho kiến vào cÅ©ng là Bạo. Chốc chốc lại thấy chị Thành há»i vá»ng vào:

- Ãứa nào đổ nước ra cá»­a hầm tràn cả vào nhà đây?

Bạo chạy ra cá»­a xem, tá»§m tỉm cưá»i:

- Em.

- Lại em. Ããng trí quá em ạ.

Trong hầm, các cô gái vá»™i vã thu dá»n những đống dây Ä‘iện, đống cuốc, xẻng vào góc. Căn hầm sáng sá»§a và rá»™ng rãi hÆ¡n. Má»™t Ä‘iá»u lạ nữa là hôm nay: không ai bảo ai, các cô Ä‘á»u chải tóc soi gương tỉ mỉ như trong ngày sẽ có khách đến chÆ¡i.

Tiểu đội có Minh là nhá» nhắn, thanh mảnh được coi là đẹp gái nhất. Minh rất hay tỉa tót làm dáng, nhưng cô vẫn thầm ghen vá»›i nước da đỠthau cá»§a Bạo. Minh đẹp má»™t cách yếu á»›t, Bạo đẹp má»™t cách khá»e khoắn và tháo vát. Ãó là má»™t đôi bạn rất thân và cÅ©ng rất hay giận nhau. Thế quái nào Minh lại yêu anh đại đội trưởng pháo, to và Ä‘en nhẻm. Bạo lại yêu anh chàng sinh viên có phần yếu Ä‘uối, lịch sá»± và kiểu cách. Anh sinh viên ấy cùng tuổi vá»›i Bạo. Bạo rất bá»±c vá»›i cách xưng hô "tôi" trong má»—i lá thư cá»§a anh ta gá»­i đến. Nhưng đó chỉ là nhược Ä‘iểm nhá» thoáng qua. Bạo vẫn yêu anh ta nhiệt tình và say đắm.

Cả tiểu đội có năm chị em. Chị Thành không giống các cô. Chị cao và nhá» ngưá»i, nắng chiến trưá»ng làm nước da chị Ä‘en sạm và khắc khổ. Chị hÆ¡n các cô má»™t tuổi. ý thức làm chị cá»§a Thành rất rõ. Các cô gái ở đây Ä‘á»u rất nể và sợ Thành. Có lẽ chỉ có Bạo là ngưá»i dám nói đùa vá»›i chị. Thành cÅ©ng rất mến Bạo. Mặc dù Bạo có ngang tàng đôi chút, nhưng lại dÅ©ng cảm, việc phá mìn vướng, cả đại đội không ai giá»i hÆ¡n Bạo.

Bạo bê nồi cÆ¡m nóng hổi đặt ra tảng đá. Cùng lúc đó, chiếc máy Ä‘iện thoại đặt trên bàn nứa rung lên bần bật. Má»™t hồi chuông dài và gắt. Thành dẹp sổ theo dõi công việc sang bên, chạy tá»›i cầm máy. "Hồng Hà đâu...". Má»™t giá»ng đàn ông ồm ồm cá»™c lốc cá»§a ông trung Ä‘oàn trưởng pháo. Ông nói má»™t câu ngắn cá»§a ngưá»i quen ra mệnh lệnh:

- Khu vực dê sáu tám (D68) bị mìn vướng, đứt toàn bộ dây. Yêu cầu sáng nay phải nối cho hỠtrực chiến.

Thành buông máy nhẩm tính toán luôn. Chị có thói quen sắp xếp công việc ngay sau khi nhận Ä‘iện. Tổng số dây Ä‘iện khu vá»±c tiểu Ä‘oàn pháo vị chi là hai ki-lô-mét. Vừa phá mìn vướng vừa rải dây, nối dây, mất đứt hai ngưá»i má»™t ngày vất vả. Sau đó chị giục má»i ngưá»i Ä‘i ăn cÆ¡m. Trong đầu Thành thoáng linh cảm thấy rằng: công việc hôm nay sẽ rối mù lên cho mà xem. Nắng đẹp thế này, nhất định nó sẽ đánh mạnh.

Năm ngưá»i con gái ngồi xúm quanh chiếc bàn ăn nhá». Chiếc ghế buá»™c bằng ba Ä‘oạn nứa võng xuống phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Minh sốt sắng nhất. Nhá» ngưá»i nhưng rất nhanh. Ba cô cướp được ba cái bát lành. Bát cá»§a chị Thành tất nhiên là không cô nào dám tranh. Còn lại là chiếc bát thá»§ng trôn vì bom bi. Bạo phải dá»n bếp núc nên chậm chân ra sau. Cô cầm chiếc bát há»ng lên, nhất định không chịu thua.

- Hôm nay đến lượt đứa nào ăn bát thủng !

- Cái Minh.

- ứ! Hôm qua em ăn bát thủng rồi.

- Má»›i có buổi chiá»u. Phải cả sáng nay nữa má»›i đủ má»™t ngày.

- Không.

- Này.

- Không.

- Này.

Giằng nhau má»™t lúc, Bạo cưá»i:

- Thế mày gá»i tao là chị tao nhưá»ng cho.

- Thì chị. Nào chị Bạo ơi!

- Dạ đi.

- Dạ. ÃÆ°á»£c chưa.

- ÃÆ°á»£c. Em ngoan ăn cÆ¡m rồi Ä‘i phá mìn cho giá»i nhé. Chị cưng, chị thương.

Bạo còn đáo để vuốt đầu Minh mấy cái, chị Thành giục, há» má»›i bắt đầu bưng bát. Miếng cÆ¡m vừa trôi khá»i miệng, lại có Ä‘iện thoại. Lần này là Ä‘iện dưới đại đội công binh gá»i lên. ÃÆ°á»ng dây từ đơn vị gá»i lên sở chỉ huy sư Ä‘oàn tiá»n phương bị đứt. Má»™t giỠđêm qua ở dưới đó có má»™t quả bom nổ chậm bất chợt nổ.

Bữa ăn lại được tiếp tục. Vẫn cái đà vui vẻ má»™t cách khác thưá»ng ấy, Bạo dá»a sẽ mách tay đại đội trưởng pháo là Minh ghẻ ruồi. Bao giá» Minh cÅ©ng yếu lý lẽ hÆ¡n. Cô chỉ còn biết chê cái tên cá»§a Bạo, cái tên thô như má»™t ngưá»i lên gân. Ai lại Quang Bạo, Minh Bạo hay là Thành Bạo dù sao nghe vẫn vương vướng. Cái tên này phải hình dung ra má»™t cô gái to béo gân guốc, đáo để...

Má»™t loạt bom. Rồi má»™t loạt nữa. Ba loạt cả thảy. Cả hầm lắc mạnh như sắp vỡ đôi. Sau đó là tiếng phản lá»±c sà rất thấp, có cảm giác như các ngá»n cây cÅ©ng bị gió quật tung. Các cô gái nhìn nhau, Ä‘oán:

- Chắc ở cây số mưá»i.

- Không! Cây số mưá»i bốn.

- Có khi sát chân đèo.

Há» còn Ä‘ang xác định vị trí bom rÆ¡i thì có Ä‘iện. Từ lúc đó, Ä‘iện gá»i tá»›i tấp lên tổ chốt thông tin. ÃÆ¡n vị nào cÅ©ng la ầm lên đưá»ng dây liên lạc cá»§a há» bị đứt. Các cô gái phải ăn cÆ¡m nhanh hÆ¡n. Thành hết nhận Ä‘iện cá»§a đơn vị này lại cắm phích nghe đơn vị khác. Anh nào cÅ©ng to mồm đòi phải nối dây ngay tức khắc, Thành phát bẳn lên, quát vào máy:

- Từ từ đã nào. Làm gì mà các ông hét ầm lên như thế? Phải hiểu cho ngưá»i ta chứ.

Thành buông máy sững sá» giây lát. Chị giắt lại mấy sợi tóc vương trên má, nhẩm tính. Dê sáu tám hai ngưá»i. Ãại đội công binh má»™t ngưá»i buổi sá»›m, buổi chiá»u lên sư Ä‘oàn bá»™. Xuống lèn đá má»™t ngưá»i. Rồi chị tặc lưỡi thầm nghÄ©: bận mấy cÅ©ng chẳng bằng đêm hôm kia. Ba lần B.52 ném bom luôn xuống đèo. Quả nổ, quả không. Vừa rải dây, nối dây mất má»™t ngày má»™t đêm má»›i xong. Cùng lắm chỉ bằng hôm đó chứ mấy? Các cô gái đã biết trước tình thế. HỠđứng dậy sau bữa ăn. Cô nào cÅ©ng trong tư thế sẵn sàng. Có cô đã đội mÅ© sắt, khoác súng vào ngưá»i.

Chị Thành và miếng cÆ¡m cuối cùng rồi đứng dậy nốt... Chị phân công việc luôn. Năm ngưá»i Ä‘á»u ra mặt đưá»ng cả. Bạo và chị sẽ xuống Dê sáu tám. Khi Ä‘i mang theo dụng cụ phá mìn vướng.

Thoắt má»™t cái hỠđã đứng ở ngã ba rẽ Ä‘i các hướng. Há» vá»™i vã chia tay nhau. Ãến chá»— ngoặt, Minh vẫn còn ấm ức vá»›i Bạo. Cô giÆ¡ nắm tay nhá» xíu lên dá»a:

- Tối nay, nối dây vỠsớm "ông" nhận thư của mi qua điện thoại cho coi, "ông" sẽ nhận là Bạo.

Bạo cưá»i to:

- Thách Minh đấy! Thách đấy!

Bạo khoác tấm lá chắn cao ngang đầu Ä‘i trước. Tấm lá chắn là vật che mảnh đạn hình tam giác, được kết bằng những nùn rÆ¡m to và chắc như bắp tay. Dụng cụ phá mìn còn có cây sào dài bảy tám mét, có chạc dùng để quÆ¡ những sợi dây mìn vướng nhá» như sợi tóc. Loại mìn vướng này rất nhạy và rất hiểm độc. Má»™t cÆ¡n gió thoảng qua cÅ©ng có thể làm cho mìn nổ. Hai ngưá»i còn luồn qua sào phá mìn má»™t cuá»™n dây Ä‘iện nặng chục cân.

Bạo là cô gái siêng năng và chăm chỉ. Khi yêu, tình yêu cá»§a cô cÅ©ng rất mạnh mẽ. Trong tâm hồn cô gái trẻ này có má»™t khoảng rá»™ng yên tÄ©nh, đằm thắm và thiết tha dành cho ngưá»i mình yêu. Vốn sinh ra trên đồng đất trồng màu ven sông Hồng, Bạo rất chân thật và hÆ¡i vụng vá». Gần như cô không biết viết thư, không biết nói những câu hoa hòe hoa sói. ở giữa Ä‘iểm cao như vùi mình trong bom đạn, Ä‘á»i sống đơn giản Ä‘i nhiá»u lắm. Công việc bình thưá»ng ở đây là ăn ngá»§, phá mìn và nối dây Ä‘iện. Không há» có thứ công việc nào xen lẫn, không khái niệm thứ bảy, chá»§ nhật. Không có má»™t giá» rảnh rá»—i. Vậy mà trong má»—i lá thư bao giá» Bạo cÅ©ng mở đỠbằng câu: "Hôm nay nhân tiện ngày chá»§ nhật" hay "Hôm nay nhân tiện trá»i mưa..."; có hôm cái Minh vá»› được mẩu thư viết dở, nó tò mò xem rồi Ä‘á»c toáng lên. Bạo đứng đực ra nhìn, mặt đỠgay, má»™t lúc má»›i biết chạy tá»›i giằng miếng giấy lại. Thế mà Bạo còn làm thÆ¡ gá»­i cho anh sinh viên rất giá»i chữ nghÄ©a. Ãại khái cÅ©ng câu ba câu bảy gập ghá»nh như đá dưới lòng suối cạn:

Bèo hợp lại tan
Hoa nở rồi tàn
Nhưng tình yêu giữa đôi ta không đứt
Như sợi dây em nối đêm ngày...

"Tìm bảy ngày cÅ©ng không thấy vần" - Vẫn cái Minh ranh mãnh nó vá»› được, Ä‘á»c xong nó nói như vậy. Từ đó, má»—i lúc hậm há»±c Ä‘iá»u gì muốn trả thù, Minh lại lấy giá»ng ê a ngâm:

"Bèo hợp rồi lại tan..." thế là đủ để Bạo toát mồ hôi, chịu thua. Mãi sau này Bạo phải mặc cả đổi chỗ nằm gần cửa hầm cho Minh, nó mới chịu quên cái đoạn thư khổ sở đó đi cho.

Thế nào chiá»u nay Bạo cÅ©ng có thư. Cô tin rằng lá thư sẽ rất dài. Từ chiá»u hôm qua Bạo đã linh cảm như vậy. Niá»m tin ấy làm Bạo bồn chồn thích thú. Cô vui khác ngày thưá»ng. Bạo cảm thấy mình yêu cuá»™c Ä‘á»i hÆ¡n, yêu mảnh đất chiến trưá»ng mà cô Ä‘ang sống và yêu má»i ngưá»i. Cô tá»± hứa từ nay cô sẽ dá»… dãi hÆ¡n đối vá»›i Minh. Không kể chuyện ma con khỉ độc dá»a nó nữa. Cô yêu cả con đưá»ng gập ghá»nh này, cả những ngá»n cây cá» xanh này, cho đến con chim Ä‘ang hót xa xa...

Hai ngưá»i Ä‘i sâu vào cánh rừng le tốt ngập đầu. ở đó lác đác có những cây cá» rừng mập mạp xanh tốt, lá vươn dài như lá dừa. Thỉnh thoảng má»›i thấy những cây khá»™c già nua đầu cành Ä‘ang nứt những búp lá non tÆ¡. Cho đến lúc nghe tiếng ho cá»§a má»™t pháo thá»§ và con gà cục ta cục tác trong khẩu đội gần đó, thì há» dừng lại. Ãã đến khu vá»±c mìn vướng nổ. Nhiá»u trái tá»± há»§y, để lại má»™t đám đất nát bét và má»™t khoảng cây cối giập, gãy xÆ¡ xác.

Chị Thành quan sát xung quanh rồi nhận xét:

- Dây mìn đấy, Bạo ạ! Mắt thưá»ng mà cÅ©ng trông thấy má»™t quả kia kìa!

Bạo nhìn theo hướng bàn tay Thành. Má»™t trái mìn mầu xám xù xì nấp dưới má»™t cành cây nhá». Cô quạt bằng mÅ© sắt, tắc lưỡi:

- Kệ nó chị ạ. Chá»c má»™t cái là nó nổ, sợ gì!

Bạo nói rồi vẫn ung dung ghếch AK lên đùi, cầm mÅ© sắt quạt. Trá»i nóng. Trên đôi má đỠchín cá»§a Bạo đã có mấy giá»t mồ hôi. Khi đã buá»™c tóc lại thật gá»n, xắn quần xắn tay áo, há» má»›i đứng dậy bắt đầu công việc. Bạo dá»±ng lá chắn lên, chống thật chắc chắn. Cô ngồi thụp phía sau như má»™t đứa trẻ Ä‘i trốn. Chị Thành đứng xa hÆ¡n làm nhiệm vụ rải dây. Bạo đưa sào lên phía trước. Cô chỉ cần vung sào, khuấy động cành cây ngá»n cá», chạm vào bốn sợi dây vướng nổ là trái mìn sẽ nổ. Trái mìn đầu tiên Bạo phá hôm đó lại không phải là trái chị Thành trông thấy. Ãó là quả vùi sâu trong đống lá mục. Cô vừa tung sào bất thần đã có tiếng nổ. Bạo giật bắn ngưá»i rồi lại cưá»i khanh khách. Bụi chưa tan, cô đã dịch lá chắn vá» phía trước rồi giải lao má»™t phút. Cô há»i chị Thành.

- Sinh viên đại há»c chắc há» sống sướng lắm chị Thành nhỉ? Ông bạn em ông ấy viết thư, em cảm thấy các ông ấy sang trá»ng lắm. Có đúng không chị?

- Ãấy là em cảm giác thế. Há» cÅ©ng vất vả lắm. HỠở má»™t phòng mưá»i hai ngưá»i cÆ¡ đấy!

Bạo lẩm bẩm:

- Có thể là như vậy.

Bạo lại thu mình sau tấm lá chắn. Cô đưa sào vỠphía trước. Trái mìn lần này gan góc hơn. Bạo phải quơ chục lần nó mới nổ. Tiếng nổ vẫn rất to làm Bạo giật nảy mình, cô đưa ống tay áo quệt mồ hôi trên mặt rồi quay vỠphía Thành nói chuyện tiếp.

- Em có một miếng vải hoa rất đẹp. Em sẽ cắt một chiếc áo lót thật nghịch ngợm. Cổ theo kiểu trái tim xoay vỠvai trái. Hàng khuyết sẽ xẻ bên hông.

Nói xong chưa kịp nghe Thành trả lá»i, cô lại ngồi thụp xuống, dịch tấm lá chắn vá» phía trước. Bạo phá mìn say mê tỉ mỉ và ung dung làm ngưá»i khác đến phát thèm lên được. Ãó là cung cách phá mìn rất bình tÄ©nh, thông minh mà chị Thành cÅ©ng khâm phục. Công việc này rõ ràng không thể để má»™t ngưá»i vá»™i vàng, hấp tấp làm được.

- Ngày còn ở nhà ấy mà, cái "lão" ngưá»i yêu cá»§a em bấy giá» còn nhá» và yếu hÆ¡n em cÆ¡. Có hôm Ä‘i chăn bò ngoài bãi sông Hồng, em dá»a cho sợ, phải Ä‘uổi bò vá» cÆ¡ đấy.

Thành cưá»i:

- Thật là đáo để.

Thành cÅ©ng có biết qua ngưá»i yêu cá»§a Bạo. Cái anh chàng quá trẻ ngồi vắt chân qua lan can thá»m nhà chụp má»™t kiểu ảnh rất Ä‘iệu. Thành không chê gì anh ta. Chị chỉ thoáng ngá» vá»±c trong lòng má»™t Ä‘iá»u, hình như Bạo sắc sảo hÆ¡n anh ta quá nhiá»u. Trong cuá»™c Ä‘á»i thá»±c, liệu đôi trai gái này có sánh vai nhau được không? Bạo đã phá đến trái mìn thứ năm, thứ sáu... HỠđã trông thấy khẩu đội pháo xa xa. Rất lạ là hôm nay, Bạo không quen được vá»›i tiếng nổ. Má»—i má»™t tiếng mìn dá»™i lên Bạo vẫn giật nảy mình quay lại cưá»i khanh khách. Chị Thành thấy Bạo có vẻ chá»§ quan quá, quát vá»ng lên:

- Bạo! Chú ý vào. Coi chừng đấy!

Bạo cưá»i, đôi môi đỠchót rất xinh.

- Chị yên tâm. Một mình em đã phá hàng nghìn quả mìn rồi.

Niá»m vui ấy lan sang cả Thành. Phải, chị rất tin tưởng Bạo, nhưng Ä‘iá»u ấy cÅ©ng có thể xảy ra lắm chứ? Công việc quen thuá»™c cá»§a Bạo là phá mìn, nhưng ai biết đâu được, bất cứ má»™t sá»± chá»§ quan nào chẳng gây ra tai nạn? Phía trước kia, trong những bụi cây lòa xòa hiá»n lành, má»™t ụ đất mấp mô, hay dưới đám lá mục, là những cái chết bất thần Ä‘ang rình núp chỠđón; nhất là hôm nay Bạo lại có vẻ coi thưá»ng. NghÄ© như thế, tá»± nhiên Thành muốn ứa nước mắt. Chị yêu Bạo quá. Chị muốn đối xá»­ dịu dàng vá»›i Bạo, muốn cho Bạo cái gì. Ãứng trước những ngưá»i tốt ngưá»i ta thưá»ng có những ý nghÄ© trong lành hÆ¡n. Chị Thành đứng ngẩn ngưá»i ra nhìn Bạo hồi lâu. Cô ấy vẫn cúi lom khom sau chiếc lá chắn. Và há»… cứ sau má»™t trái mìn nổ, Bạo quay lại chuyện trò. Vẫn là dòng suy nghÄ© sôi nổi cá»§a Bạo vá» bạn, vá» ngưá»i yêu. Sau khi nói xong chẳng cần biết Thành có nghe hay không, cô lại quay vá» phía trước, dịch tấm lá chắn lên.

Há» trở lại Văng Mu lúc sương mù đã kết thành từng cụm đặc sánh trên đầu. Bất ngá» lý thú là lúc Ä‘i cả tiểu đội chia tay nhau ở chá»— rẽ, lúc vá» lại gặp nhau đúng chá»— ấy. Ãá»§ mặt cả năm ngưá»i, Bạo trông thấy từ xa Minh Ä‘i trước. Nó thất thểu vì đói và nhá»c.

Cứ sau má»™t ngày lăn lá»™n ngoài đèo khuôn mặt đầy đặn cá»§a nó lại bị vÆ¡i Ä‘i má»™t tí. Bạo vẫn tỉnh như không gá»i rối rít:

- Tớ cứ tưởng cậu vỠlâu rồi!

- Thì ngưá»i ta cÅ©ng tưởng đằng ấy vá» lâu rồi.

- Tớ làm mà cứ nóng cả gan ruột. Chỉ sợ cậu vỠtrước mệnh danh tớ, nhận thư.

- Tớ mà vỠtrước xem, chả phải bàn.

- Thôi thôi các cô! Chóng lên. Còn khối việc phải làm ra đấy.

Há» vào đến trước sân, chị Thành đã buá»™c xong hai chiếc tăng vào những gốc cây nhá». Những chiếc tăng xòe nặng buá»™c thõng xuống để hứng sương đêm lấy nước dùng. Má»—i đêm má»™t tấm tăng rá»™ng có thể hứng được má»™t lít nước. Mưá»i chiếc tăng hết đêm há» sẽ dồn được mưá»i lít nước. Thứ nước kết tinh từ hÆ¡i sương trong ngăn ngắt. Trừ khi bom đánh gần, hÆ¡i sương qua khói thuốc đạn sẽ đắng ngắt như pha thuốc ký ninh. Các cô gái lần lượt căng những chiếc tăng ra đón nước. Sương dày làm ướt cả mặt, cả tóc. Khu đèo lạnh hẳn xuống vài độ.

Tối hôm đó các cô gái ăn cơm rất nhanh chóng. Hầu như ai cũng vội, cũng mong cho đến cái giỠphút mong chỠấy. Các cô không đùa ầm ĩ nữa. Cái Minh nhỠbé lại còn tỠra chín chắn, nó nói:

- Biết mình có thư không mà trông. Cái gì đến sẽ đến, cái gì không đến sẽ không đến.

Bạo vạch mặt:

- Rõ đồ nói khoác. Có thật không mong thư không? Thế thì cá»­ cậu Ä‘i sá»­a đưá»ng dẫn lên sư bá»™ nhé.

- ứ, tớ cũng có mong.

Bạo cưá»i ha hả. Chưa đến sáu giá» tối, các cô đã xúm xít bên tảng đá. Ai cÅ©ng tá» ra bình thản. Chỉ có Bạo vẫn xông xáo đứng trong cùng, là ngưá»i cầm ống nghe máy Ä‘iện thoại. Phải đến hai chục phút rồi, Bạo vẫn chưa liên lạc được vá»›i đại đội. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng sét nổ sàn sạt, rầm rầm trong máy Ä‘iện thoại, cầm lấy ống nghe giật nẩy tay lên.

Bạo sốt ruột gắt:

- A-lô... Thăng Long đâu. Cắm dây cho chặt vào.

Cuối cùng sá»± mong chá» cá»§a các cô gái đã được thá»a mãn. Tiếng cậu liên lạc rõ mồn má»™t trong máy. Cậu ta bảo má»i ngưá»i Ä‘á»u có thư, trừ chị Thành. Tất cả các cô thở phào má»™t tiếng. Thư cá»§a Bạo được Ä‘á»c trước. Mặt cô đỠửng lên, cô đứng vào nghe máy, nụ cưá»i bá»—ng nở trên môi ngượng ngập.

Má»i ngưá»i chăm chú nhìn Bạo. Há» không được nghe Ä‘á»c thư, nhưng tò mò muốn biết Bạo có tin lành hay dữ. Tin buồn hay vui. Bắt đầu mặt Bạo đỠchín, nghe Ä‘á»c thư, cứ thế cô tái dần Ä‘i. Má»™t tay Bạo buông thõng xuống. Các cô ngạc nhiên sợ hãi nhìn Bạo. Giây phút căng thẳng ấy cÅ©ng chấm dứt khi Bạo chuyển ống Ä‘iện thoại cho Minh. Mặt Bạo chợt đỠbừng, mấy giá»t nước mắt nóng hổi lăn rất nhanh qua má. Cô ấm ức dằn từng tiếng:

- Hắn vẫn chẳng xưng anh với mình. Cóc cần!

Các cô gái nhìn nhau rồi phá lên cưá»i. Cứ thế lần lượt từng cô. Há» xếp hàng chỠđến lượt mình vào nghe cậu liê® lạc Ä‘á»c thư. Thá»i gian vẫn tr?#273;i. Ở Văng Mu, má»™t tháng lại có má»™t ngày không bình thưá»ng như vậy. Nhưng nói cho cùng, cái ngày ấy cÅ©ng chỉ là ngày bình thưá»ng trong suốt bốn năm trá»i dài đằng đẵng trên Ä‘iểm cao Văng Mu cá»§a những ngưá»i lính.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #103  
Old 20-05-2008, 02:29 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ngày Cuối Cùng Của Chiến Tranh
Tác giả: Vũ Cao Phan

Không hiểu vì sao cho đến tận bây giỠtôi vẫn chưa kể ra câu chuyện này, mặc dù còn như in đôi tay gày guộc của ma xơ* run rẩy lần tìm chiếc chìa khóa, vạt sân hoang, những khuôn mặt trẻ con và tiếng kêu thảng thốt của chính tôi lúc đó, hai mươi năm trước...

Lúc đó, sá»›m cá»§a má»™t ngày trước Ba mươi tháng Tư, năm ngưá»i lính đứng bên chiếc cổng sắt xiêu vẹo, phía trong nhô cao má»™t tháp xi măng lênh khênh. Vậy là đây rồi. Chúng tôi gá»i cá»­a. Ngưá»i gác dan chạy ra rồi thụt vô luôn. Có cái gì đó lao xao, rồi im, rồi lao xao. Mãi sau, vài cái đầu thập thò và má»™t ngưá»i đàn bà bận đồ Ä‘en từ sâu hút trong sân Ä‘i ra:

- Dạ thưa, các ông là giải phóng?

- Vâng, chúng tôi có thể vào?

- Dạ được.

Cá»­a mở. Tôi ngó lại ngưá»i đàn bà:

- Ãây là nhà thá» sao?

- Dạ không, trưá»ng há»c, đây là trưá»ng há»c, thưa trung úy. (Bà kêu đại vậy chứ tôi có mang thứ phù hiệu nào trên ngưá»i đâu). Nhưng trưá»ng há»c đóng cá»­a rồi, chắc đã cả tháng nay. Còn chúng tôi ở Cô nhi viện G, từ miá»n Trung chạy giặc, Giê su, xin lá»—i (bà lấm lét nhìn tôi) chạy bom đạn má»›i tấp vô. NÆ¡i này bữa trước làng lính có ở, sau há» nhưá»ng cho Cô nhi viện.

Bất giác tôi nắm chặt báng súng, nghi ngại:

- Còn lính ở trong không, thưa bà?

Bà già cũng hoảng hồn:

- Dạ không, không có, hỠđi hết trơn từ mấy bữa rồi. Hồi hổm có tốp chạy qua đây trút bỠđồ lính rồi cũng "dông"luôn.

Những thứ "trút bá»" được nhìn thấy ngay ở chá»— quẹo. Cả xứ sở Ä‘ang lên cÆ¡n sốt di tản, khó mà xác định đây là vùng má»›i giải phóng hay vẫn còn nằm trong tay quân đội Sài Gòn. Chúng tôi dừng lại bên chiếc tháp. Không giống má»™t tháp canh. Mà má»™t trưá»ng há»c có nó để làm gì cÅ©ng không rõ. Có vẻ như tháp được dùng cho mục đích quan trắc thưá»ng xuyên nào đấy. SÆ¡ sài nhưng khá vững. Tôi yêu cầu đồng đội cảnh giá»›i rồi leo lên.

Cuá»™c tổng tiến công trá»±c tiếp vào ná»™i đô Sài Gòn đã nổ ra từ ngày hôm qua. Các đơn vị phòng không được lệnh bám sát bá»™ binh đánh địch trong hành tiến. Nhưng trung Ä‘oàn tôi thì dừng lại ở hướng này, cách Sài Gòn khá xa vá» phía bắc, sẵn sàng đón lõng những đưá»ng bay địch mà rất có thể xuất phát từ các căn cứ ngoài Việt Nam bất ngá» lao đến má»™t lúc nào đấy. Tôi, Chá»§ nhiệm trinh sát trung Ä‘oàn được chỉ thị thiết lập gấp má»™t đài quan sát cho nhiệm vụ trên. Chúng tôi đã phát hiện ra chiếc tháp từ chiá»u hôm qua trên bản đồ UTM tá»· lệ 1/25000 má»›i lấy được cá»§a địch và phải mất gần sáu giỠđồng hồ cho việc tìm đến nÆ¡i.

- Lý tưởng! Không thể nói khác được.

Tôi gật đầu vá»›i các chiến sÄ© khi đã ở dưới mặt đất. Quả vậy, đài quan sát được đặt ở đây chẳng những nằm thẳng hướng xác định mà xạ giá»›i quan sát lại rất rá»™ng, không bị che khuất. Tôi mở máy liên lạc vá»›i trung Ä‘oàn trưởng, báo cáo tình hình rồi khẳng định bắt đầu nhận nhiệm vụ. Từ giá» phút này, mạng hai oát trên tất cả các trận địa pháo cao xạ đã sẵn sàng nhận chỉ thị mục tiêu cá»§a chúng tôi. HÆ¡n thế nữa, trung Ä‘oàn trưởng trao quyá»n trá»±c tiếp hạ khẩu lệnh xạ kích cho tôi trong trưá»ng hợp khẩn cấp.

Tôi nói vá»›i ma xÆ¡ Giám đốc Cô nhi viện, ngưá»i đàn bà bận đồ Ä‘en, rằng do nhiệm vụ quân sá»±, chúng tôi sẽ ở lại đây. Rằng cÅ©ng do tính chất cá»§a nhiệm vụ quân sá»±, tôi muốn được xem qua nÆ¡i đóng quân. Bà già khẽ khàng đáp "dạ" nhưng đôi mắt cá»§a bà lại không có vẻ như vậy. Nắm chắc địa bàn công tác là tác phong cá»§a ngưá»i lính trinh sát nhưng tôi còn có ý muốn tìm kiếm má»™t vị trí tập kết cho cái đơn vị nhá» bé cá»§a mình. Gần như hành quân suốt đêm, tất cả Ä‘á»u đã thấm mệt. Tôi để Vinh, má»™t tiểu đội trưởng trinh sát già dặn ở lại đài quan sát rồi cùng các chiến sÄ© bước theo ma xÆ¡.

Ngôi trưá»ng tá»a lạc trong má»™t khuôn viên khá rá»™ng song hầu như chỉ có má»™t dãy nhà ngang vá»›i dăm bảy phòng há»c mà giỠđây Cô nhi viện dùng làm nÆ¡i ăn ở lẫn nÆ¡i há»c tập, vui chÆ¡i cho các cháu. Má»›i di tản đến nhưng nÆ¡i có vẻ các ma xÆ¡ vẫn cố gắng duy trì ná»n nếp cÅ©. Chúng tôi lướt qua các phòng, gắng không gây xáo động những khuôn mặt trẻ thÆ¡ hồn nhiên, đủ các lứa tuổi. Má»™t bé trai làm bá»™ chÄ©a súng lên trá»i bóp cò trước sá»± kinh hãi cá»§a ma xÆ¡ phụ trách lá»›p. Tôi mỉm cưá»i. Trẻ em là trẻ em, dù chúng ở đâu. Trong má»™t phòng khác, các bé gái Ä‘ang há»c khâu vá. Gian cuối cùng, cá»­a khóa. Tôi há»i ma xÆ¡ liệu đây có phải là phòng thừa còn bá» trống không thì bà đáp nhanh như tên bắn:

- Dạ không. Ãây là nÆ¡i tôn nghiêm nhất, thưa trung úy, nhà nguyện cá»§a Cô nhi viện. Nó cÅ©ng là nÆ¡i chứa các đồ Thánh lá»….

Hẳn thế, đây là Cô nhi viện công giáo mà. Như vậy chúng tôi chỉ còn cách dá»±ng lá»u trú quân ở má»™t góc nào đó. Không sao. Có vẻ như Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a tôi, ma xÆ¡ Giám đốc chỉ xuống má»™t căn nhà nhá» gần như tách biệt:

- Các ông coi thử căn nhà này. Một gia đình của Cô nhi viện đang ở đó, nhưng chúng tôi có thể thu xếp được.

Gia đình có ba ngưá»i, má»™t thiếu phụ trẻ vá»›i đứa con nhá» và má»™t thiếu nữ, cỡ 16, 17 tuổi. Vẻ mặt hÆ¡i rầu cá»§a thiếu phụ là Ä‘iá»u mà chúng tôi có thể giải thích, vì ma xÆ¡ đã cho biết chồng cá»§a chị Ä‘ang chốt ở má»™t phòng tuyến nào đó. Tuy thế khi thấy chúng tôi vào nhà, sau lá»i chào, thiếu phụ đã mau mắn kêu thiếu nữ:

- Lấy nước má»i mấy chú Ä‘i em, Dịu ThÆ¡m.

Ôi cái tên nghe bình yên quá. Chiến tranh dưá»ng đâu có ngụ ở nÆ¡i này.

Trong khi cô gái còn chưa kịp tìm thấy bình nước thì ma xơ Giám đốc đã nhanh chóng quyết định:

- Cô Hồng thu xếp để chuyển gia đình lên ở chỗ tôi cho mấy ông giải phóng mượn tạm chỗ này ít bữa. Và quay lại phía tôi: Trung úy định ở lại đây bao lâu?

- Hết chiến tranh, thưa ma xÆ¡. Tôi cưá»i. Nhưng chiến tranh cÅ©ng chỉ còn má»™t trận đánh này và tôi không nghÄ© rằng nó lại kéo dài.

Thêm một lần ma xơ nhìn tôi như có chút phân vân.

Ngày hôm ấy chúng tôi thay nhau trá»±c trên đài quan sát vá»›i biết bao nôn nóng khi nghe tiếng pháo từ hướng đông, hướng tây và xa hÆ¡n nữa, hướng nam. Ãôi lúc mÆ¡ hồ vá»ng đến cả tiếng súng nhá». Sẽ đến rất gần má»™t ngày Sài Gòn; ngày mai, ngày kia, hay...?

Nhưng đã xảy ra má»™t chuyện làm đảo lá»™n công việc cá»§a chúng tôi. Bắt đầu là binh nhất Ruân, con chiên xứ đạo gốc Hải Hậu băn khoăn tìm đến vào lúc cuối chiá»u:

- Anh ạ, có chuyện này khó hiểu. Em há»i ma xÆ¡ khi nào thì hành lá»…, lúc đầu ma xÆ¡ làm bá»™ như không nghe, rồi sau đó bà há»i: "Mấy ông giải phóng cÅ©ng quan tâm chuyện đó sao? Chúng tôi làm lá»… rồi, cảm Æ¡n". Em phải nói rằng em là con Chúa, bấy lâu ở rừng chỉ đến thầm vá»›i Chúa được thôi, nay có nhà nguyện thì sướng nhất rồi, em muốn Ä‘i lá»…. Em nói thế, ma xÆ¡ nhìn em rất lạ rồi bá» Ä‘i mà không nói gì thêm. Anh thấy không, chúng mình đến đây từ sá»›m, đã có buổi lá»… nào đâu? Không có lá»… sáng mà cÅ©ng chưa thấy lá»… chiá»u. Em để ý kỹ lắm mà. Ma xÆ¡ nói thế thì lạ thật!

Tôi chưa kịp chia sẻ mối nghi hoặc thì tiểu đội trưởng Vinh xuất hiện:

- Báo cáo chá»§ nhiệm, không ổn đâu! - Vinh hạ giá»ng.

- Có địch!

Vinh cho biết anh Ä‘i kiếm rau dá»n, rau rệu quanh trưá»ng, vừa lúc qua phía sau nhà nguyện thì đột ngá»™t cá»­a sổ hé mở rồi đóng vá»™i lại ngay. Anh áp sát chân tưá»ng và nghe thấy bên trong có tiếng động.

- Anh xem. - Vinh chỉ. - Ãứng đây mình vẫn nhìn thấy ổ khóa trái Ä‘en Ä‘en kia. Rõ ràng là...

Ruân đưa thêm ý kiến:

- Có má»™t lúc ma xÆ¡ Ä‘i ngang chá»— khóa cá»­a, em để ý thấy bà bước chậm, miệng lẩm bẩm Ä‘iá»u gì đó và đôi mắt thì không yên ngó vào má»™t chá»—.

Các chiến sÄ© trinh sát cá»§a tôi khá đấy. Tôi cÅ©ng đã thấy đôi Ä‘iá»u ngá» ngợ và giỠđây thì rất nhanh, như má»™t phản ứng nghá» nghiệp, tất cả các dữ kiện được xâu lại để bật lên thông tin chá»§ yếu này: ma xÆ¡ Giám đốc đã giấu ai đó - những ai đó - trong nhà nguyện kia vào lúc chúng tôi vừa hành quân đến đây. Ai?

Tôi không có lý do gì để không đồng ý vá»›i tiểu đội trưởng Vinh rằng đó là địch. Và chúng thậm chí không chỉ có má»™t tên. Rất có thể địch đã để lại đây má»™t tốp nhá» - vì lý do nào đó - sau khi "nhưá»ng khu trưá»ng cho Cô nhi viện" như lá»i ma xÆ¡. Và cÅ©ng có thể đó là những tên chối bá» cuá»™c chiến từ đâu đó chạy vá», vẫn như lá»i ma xÆ¡. Tôi quyết định phong tá»a nhà nguyện mà không cần cật vấn thêm ai nữa. Phương án tác chiến được vạch ngay vá»›i hai kịch bản cho những tình huống, hoặc địch lợi dụng trá»i tối để lén rút chạy, hoặc chúng mưu đồ tập kích lại chúng tôi. Chỉ biết rằng từ giá» phút này vá»›i năm ngưá»i, gánh nặng cá»§a nhiệm vụ chiến đấu đã tăng lên gấp bá»™i.

Ãể có thể khống chế được mặt sau ngôi trưá»ng, tôi không có cách nào khác là phân công Ruân Ä‘em tăng võng ra mắc ở mấy gốc cây xế phía hồi nhà. Ãá»™ng tác này không thể không đập vào mắt ma xÆ¡ và mặc dù lúc đó đã tối trá»i, tôi vẫn cái thấy cái nhìn cá»§a bà hướng đến như muốn há»i: Vậy thì cần làm gì, căn nhà mà các ông yêu cầu?

Vậy là cuối cùng, đã đến vá»›i chúng tôi má»™t đêm bức bối và hồi há»™p lạ thưá»ng. Pháo cứ rá»n lên từng đợt, chá»›p cứ rung bần bật phía đưá»ng chân trá»i và thân xác chúng tôi thì căng lên hết ná»—i. Chúng tôi lắng theo bước chân chiến thắng cá»§a đồng đội, chúng tôi lo làm nhiệm vụ được giao, và chúng tôi... Thôi, khá»i cần kể thêm. Khuya má»i thứ có dịu Ä‘i nhưng tuyệt nhiên không má»™t ai muốn chợp mắt.

Lúc đó quãng ná»­a đêm, trăng hạ tuần chưa qua khá»i ngá»n cây. Tôi làm hiệu bí mật theo dõi khi đồng đội phát hiện má»™t bóng Ä‘en. Bóng Ä‘en từ đầu bên kia dẫy nhà men theo chân tưá»ng, lợi dụng sá»± che khuất cá»§a các bóng cây, chầm chậm, di chuyển vá» hướng này. Cuối cùng thì bóng Ä‘en cÅ©ng đến được gốc cây cách nhà nguyện lối chừng mươi bước. Mục đích có thể là đã rõ: tên này, hoặc làm nhiệm vụ đưa tin, hoặc tìm cách mở cá»­a cho đồng bá»n. Nhưng Ä‘iá»u tác hại là cả khoảng trước cá»­a nhà nguyện lại hết sức trống trải, và kẻ phiêu lưu kia đành hầu như án binh bất động nÆ¡i gốc cây. Tôi dá»± kiến bắt sống nhưng chưa kịp hành động thì ngay lúc đó đã đẩy tá»›i má»™t tình huống bất ngá». Bóng Ä‘en bá»—ng tách khá»i gốc cây, nghe ngóng rồi nhảy lên bậc thá»m chá»— cá»­a nhà nguyện và chắc là bước hụt, y ngã sấp vá»›i má»™t tiếng "xoảng". Rất nhanh, bóng Ä‘en đứng vụt dậy biến mất vá» hướng ngược lại. Tôi quyết định không Ä‘uổi theo.

Buổi sáng, các chiến sÄ© thu được từ hiện trưá»ng má»™t cặp lồng vá»›i cÆ¡m canh tung toé, mấy ổ bánh mì và má»™t chiếc dép. Vậy là mục đích cá»§a cuá»™c phiêu lưu ban đêm đơn giản hÆ¡n Ä‘iá»u chúng tôi tưởng. Tôi cho xếp gá»n các thứ, để ngay ngắn trên thá»m nhà nguyện.

Ngày làm việc đã trở lại mà không một ai trong Cô nhi viện đi qua hướng này, trong khi các ma xơ thì có vẻ lóng ngóng đứng ngồi chẳng yên. Cũng chẳng có lễ sáng trong nhà nguyện nữa, đương nhiên. Và cũng không một ai trong chúng tôi nhìn thấy ma xơ Giám đốc đâu, bà như giấu mặt vậy. Tất cả giống một sự đồng lõa tự tố cáo.

Vào phiên liên lạc sá»›m vá»›i trung Ä‘oàn, tôi được nhắc tăng cưá»ng cảnh giác và được biết thêm rằng ngày hôm nay - rất có thể là ngày hôm nay - các quân Ä‘oàn bá»™ binh sẽ tiến vào ná»™i đô. Trong báo cáo cá»§a mình tôi cÅ©ng đỠcập đến tình hình mặt đất nÆ¡i tác nghiệp và xin được toàn quyá»n hành động. Trung Ä‘oàn trưởng đồng ý: "Gắng hết sức bắt sống hay gá»i hàng. Ãừng phung phí cái chết, chiến tranh sắp qua rồi. Vả lại ở đó Ä‘ang có nhiá»u trẻ em phải không?"

Tôi quyết định Ä‘i tìm ma xÆ¡ Giám đốc, phải nói chuyện vá»›i bà ta trước đã. Tất nhiên sẽ không có thuyết giảng vá» chính tà, vá» chá»— đứng, dù ở thá»i Ä‘iểm này. Càng không cần vòng vo Tam Quốc. Tôi nghÄ© là mình hiểu bà. Các ma xÆ¡ luôn hành động hướng thiện như bằng chứng đây vá» trại mồ côi. Tình huống mà chúng tôi gặp phải cÅ©ng vậy, hẳn vì bà muốn tránh đổ máu. Tôi sẽ nói vá»›i ma xÆ¡ rằng chúng tôi cÅ©ng muốn thế, do đó xin ma xÆ¡ vận động những kẻ Ä‘ang ẩn náu trong nhà nguyện kia buông súng đầu hàng. Cách mạng sẽ khoan dung.

Nhưng tôi được trả lá»i là ma xÆ¡ Giám đốc Ä‘ang ốm? Không thể chần chừ, tôi nói vá»›i má»™t ma xÆ¡ khác có vẻ đứng tuổi:

- Xin ma xơ lấy chìa khóa mở căn nhà nguyện kia. Chúng tôi cần kiểm soát trong đó.

- Giê su! Bà thốt lên. - Nhưng tôi không có chìa khóa. Thứ đó ma xơ Giám đốc giữ.

- Thì ma xÆ¡ trình lại vá»›i bà ấy yêu cầu cá»§a chúng tôi. Từ giá» phút này nhà nguyện bị phong tá»a xin ma xÆ¡ thu xếp để tất cả má»i ngưá»i, nhất là trẻ em chuyển hết vỠđằng kia. - Tôi tuyên bố.

Ma xÆ¡ làm dấu thánh rồi tất bật Ä‘i luôn. Nhưng hÆ¡n ná»­a tiếng trôi qua, không thấy bà quay lại. Tuy nhiên các trẻ em đã được đưa ra khá»i khu vá»±c phụ cận.

Phải hành động ngay. Tôi triệu tập bộ đội, chỉ để một chiến sĩ ở lại đài quan sát. Vinh tới, anh nói mà không biểu hiện một trạng thái nào rõ rệt trên nét mặt:

- Quân ngụy đã đầu hàng. Anh nghe đây...

Vinh tăng chiết áp cá»§a chiếc đài bán dẫn Sô-ny lúc nào cÅ©ng cặp kè bên sưá»n anh. Ãập ngay vào tai tôi lệnh hạ vÅ© khí cho quân đội Sài Gòn cá»§a Tổng thống Dương Văn Minh. Tôi cảm nhận cả mình cÅ©ng không có cảm xúc rõ rệt nữa khi hướng vỠđồng đội:

- Chúng ta sẽ đánh trận cuối cùng của chiến tranh.

"Ãiá»u gì cÅ©ng có thể xảy ra", ý nghÄ© đó lướt nhanh trong khi tôi phân công vị trí chiến đấu cho các chiến sÄ©. Má»i sá»± chấp hành Ä‘á»u lập tức và tuyệt đối.

- Phá khóa gá»i hàng! Tôi ra lệnh.

- Kìa Chủ nhiệm, ma xơ...

Tôi quay lại. Ma xÆ¡, ma xÆ¡ Giám đốc bá»—ng như từ đâu đó hiện ra Ä‘i vá» phía chúng tôi, bước chân lẩy bẩy như khá»±ng lại, như trá» tá»›i. Khi bà gắng giÆ¡ cao má»™t chùm chìa khóa, hào hển Ä‘iá»u chi mà khi đến gần má»›i nghe rành:

- Xin đừng bắn vô trá»ng, trung úy...

Mới chỉ qua một đêm, ma xơ đã gầy rộc hẳn đi. Bà cúi xuống, đôi tay gầy guộc run rẩy lần tìm chiếc chìa khóa nhà nguyện. Có lẽ bà đã đếm qua nó cả chục lần nhưng vẫn tìm, tìm hoài. Cuối cùng thì bà cũng giữ lấy một chiếc, nhìn lên:

- Trung úy để tôi.

Thoắt má»™t cái, động tác cá»§a ma xÆ¡ bá»—ng trở nên nhanh hoạt lạ lùng. Bà như khẳng định lại tư thế Giám đốc. Khóa nẩy, cá»­a mở, sau dấu Chúa tuẫn nạn, bà kêu rành rá»t:

- Má đây, ra đi các con... Và bất đồ đổ ụp dưới chân tôi, bà nấc lên: - Lạy Chúa, xin các ông đừng giết. Chúng đâu có tội, chúng không có tội...

Thôi rồi! Tôi chợt hiểu tất cả khi từ trong góc tối cá»§a nhà nguyện, thất thểu, sợ sệt và hốc hác vì đói bước ra ba đứa trẻ lai: hai Mỹ Ä‘en, má»™t Mỹ Trắng. "Trá»i! Lại có thể như thế sao Chúa Æ¡i".

- Lấy sữa trong ba lô pha cho các cháu mau đi! Tôi nói với đồng đội trong khi cúi xuống đỡ ma xơ dậy.

Và cÅ©ng chỉ nói được đến thế, tôi đã phải xoay ngưá»i bước nhanh để lẩn trốn những giá»t nước mắt cá»§a chính mình. "Lại có thể như thế được sao, lại có thể...".


--------------------------------------------------------------------------------

* - MaxÆ¡ gốc tiếng Pháp: Ma souer (chị cá»§a tôi, xÆ¡ cá»§a tôi) nhưng được Việt hóa trong khẩu ngữ từ miá»n trung trở vào để chỉ ngưá»i phụ nữ tu hành trong nhà thá» Thiên Chúa giáo, thưá»ng làm những việc thiện trong nhà thá» (tương tá»± như từ xÆ¡, nhưng được hiểu vá»›i nghÄ©a tôn quý hÆ¡n).
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #104  
Old 20-05-2008, 02:30 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Mùa xuân - tiếng chim
Tác giả: Vũ Tú Nam

Anh phải nghỉ lại đây với tôi một đêm, anh Năm ạ. Chẳng mấy khi bạn bộ đội cũ gặp nhau. Vả lại mưa phùn lầy lội thế này, anh đi làm gì vội.

Ãây là nhà mẹ Thái, nÆ¡i gia đình chúng tôi ở nhá» những năm tản cư trong kháng chiến chống Pháp. Bắt đầu từ năm 1948, phải, khi ấy tôi má»›i 14 tuổi. Bao nhiêu ká»· niệm đã dồn dập diá»…n ra trên mảnh đất này, thấm thoát đã trên 30 năm rồi. Chính vì để nhá»› lại chuyện xưa, tôi đã lặn lá»™i vỠđây. Tình cá» lại được gặp anh, may thế!

Cảm Æ¡n anh đã há»i vá» việc vợ con tôi. Tôi vẫn nằm giưá»ng cá nhân, nghÄ©a là "vô sản" như hồi xưa, như hồi sống chung vá»›i anh cùng đơn vị. Tâm sá»± cá»§a tôi thì dài lắm, nếu anh chịu khó nghe, tôi xin kể...

Cha mẹ tôi được mỗi mình tôi. Tản cư từ Hà Nội cuối năm 1946, đến 1947 cha tôi nhập ngũ. Ông mất rất đột ngột vì sốt rét ác tính ở vùng Nho Quan - Chi Nê. Mẹ tôi phải gắng gượng để sống mà nuôi tôi. Bà bán dần mòn từ đồ nữ trang đến quần áo, rồi cuối cùng cơ quan phụ nữ tỉnh nhận bà vào biên chế. Mẹ con tôi đến ở nhà mẹ Thái đây.

Trong chuyến Ä‘i công tác ở thị trấn Thanh Xuân mẹ tôi tình cá» gặp má»™t bà bạn há»c Hà Ná»™i tản cư tại đó. Cô Mai - tôi thưá»ng gá»i thân mật tên bà như vậy - Ä‘ang sống trong tình cảnh rất gieo neo. Mẹ tôi kể rằng chồng cô đã bá» cô, "dinh tê" vào thành, để lại cho cô má»™t bức thư Ä‘oạn tuyệt và đứa con gái lên mưá»i. Không nÆ¡i bám víu. Cô Mai nhận lá»i chung sống vá»›i má»™t lão chá»§ hiệu chữa đồng hồ. Nào ngá» lão ta đã có vợ. Vợ lão ta đánh ghen, đập phá, mắng chá»­i, Ä‘uổi mẹ con cô Mai ra khá»i nhà. Trong những ngày ấy, mẹ tôi luôn luôn nhắc đến cô Mai và tìm má»i cách giúp đỡ cô.

Thế rồi má»™t buổi chiá»u, cÅ©ng mưa phùn ẩm ướt như thế này, mẹ tôi bước vào nhà - chính chá»— anh và tôi Ä‘ang ngồi đây - hai mắt mẹ tôi đỠhoe, má»™t tay xách cái tay nải, tay kia dắt má»™t đứa con gái gầy quắt khóc sướt mướt. Không chịu nổi những khổ Ä‘au dồn dập, cô Mai đã nhảy xuống sông tá»± vẫn! Và mẹ tôi đã nhận đứa con gái bạn - tên là Thu - vá» nuôi.

*
* *

Khi đó Thu lên mưá»i kém tôi bốn tuổi.

Mấy ngày đầu, Thu không chịu ăn, chỉ khóc. Mẹ tôi giở cái tay nải - tài sản duy nhất còn lại của cô Mai - lấy áo quần ra khâu vá lại cho Thu. Mẹ dạy tôi phải coi Thu như em. Mẹ lập bàn thỠcô Mai ở góc nhà, không xa bàn thỠcha tôi là mấy.

Thế rồi tôi kèm cho Thu há»c thêm. Mẹ tôi âu yếm má»™t Ä‘iá»u "mẹ mẹ con con" vá»›i Thu, trong khi Thu cứ má»™t má»±c xưng "cháu" và gá»i mẹ tôi là "bác" Thu ăn uống rất giữ ý, và thưá»ng tranh lấy việc để làm: quét nhà, rá»­a bát, nấu cÆ¡m... Có lẽ những ngày ở nhà ông bố dượng chá»§ hiệu chữa đồng hồ, em đã phải sống gần như đứa ở. Mẹ tôi xót xa vá» Ä‘iá»u đó lắm, và thưá»ng thu xếp để em ít phải làm việc nhà chừng nào hay chừng ấy.

Tôi là con trai, khá»e sức, mẹ tôi sai tôi gánh nước ở giếng vỠđổ vào bể xây nhà mẹ Thái đây, để má»i ngưá»i dùng chung. Tôi bổ cá»§i. Tôi xay lúa. Tôi giã gạo. Mùa rét, tôi Ä‘un nước, múc nước cho mẹ tôi và Thu tắm, gá»™i đầu. Còn mẹ tôi thì ngoài công tác ra phải lo chợ búa, bếp núc, khâu vá, trồng rau, nuôi gà. Bà chi tiêu rất dè sẻn, vì dù sao cÅ©ng đã có thêm má»™t miệng ăn.

Có lần mẹ tôi Ä‘i công tác dài ngày, ở nhà Thu bị ốm. Em sốt run bần bật. Tôi Ä‘un nước xông theo lá»i chỉ dẫn cá»§a mẹ Thái và nấu cháo Thu ăn. Gà đã đẻ được 13 quả trứng, tôi mang ra chợ Song bán Ä‘i má»™t chục, còn ba quả tôi luá»™c dần để Thu bồi dưỡng. Có bữa hai anh em ngồi vào mâm cÆ¡m, quay Ä‘i quay lại, khi tôi và đến lưng chừng bát cÆ¡m thì thòi ra má»™t ná»­a quả trứng - Thu bí mật giúi trứng vào để buá»™c tôi phải ăn.

Dần dà, Thu bá»›t xanh và gầy Ä‘i. Em linh lợi và hoạt bát hẳn. Mẹ tôi xin cho em Ä‘i há»c trưá»ng làng. Chẳng mấy chốc Thu hòa ngay vá»›i các bạn gái trong xóm. Bấy giá» tôi má»›i phát hiện ra rằng Thu nghịch như con trai. Em đá cầu vào loại giá»i nhất trưá»ng và leo trèo như vượn. Có lần mẹ Thái muốn bẻ buồng cau, há»i tôi có biết trèo không. Tôi lắc. Thế là Thu thoăn thoắt leo lên tận ngá»n, không những cắt được buồng cau thả xuống, mà còn bắt gá»n hai con sẻ ra ràng làm quà cho tôi nữa. "Chiến công" này cá»§a Thu, tôi và mẹ Thái giấu biệt không cho mẹ tôi biết.

Hồi ấy, mẹ con tôi được ở cả gian nhà ngoài này. Mẹ tôi và Thu ngá»§ giưá»ng bên trái, má»™t mình tôi nằm giưá»ng bên phải. Há»… mẹ tôi Ä‘i công tác thì mẹ Thái ở trong buồng phải ra ngá»§ vá»›i Thu, vì không hiểu sao em sợ ma lắm. Má»™t buổi sá»›m em kể vá»›i tôi rằng em ngá»§ mÆ¡ thấy mẹ Mai nằm nổi lên giữa lòng sông; nước đẩy mẹ quay tròn... Rồi ôm lấy cổ tôi gục đầu vào vai tôi, em khóc. Tôi chỉ biết im lặng vuốt tóc em để an á»§i em.

Ãầu năm 1952, tôi tròn 18 tuổi. Theo sá»± giá»›i thiệu cá»§a mẹ Thái, lần đầu tiên tôi thoát ly gia đình, xuống tận huyện Ãông SÆ¡n dạy há»c tư. Nhà chá»§ là má»™t gia đình trung nông cứng, muốn nuôi thầy để kèm cho cậu con trai độc nhất - lưá»i và dốt Ä‘ang há»c lá»›p hai. Ngoài ra, thầy còn dạy chữ thêm cho bà vợ và cô em ông chá»§, cùng bốn năm chú bé hàng xóm nữa. Thầy được nuôi ăn ngày ba bữa, không bữa nào thiếu thịt và cá biển. CÆ¡m bưng nước rót. Mình thầy má»™t mâm. Ãôi khi ngá»§ trưa dậy, lại có xôi chè!

Những ngày được ăn uống đầy đủ như vậy, tôi rất thương mẹ tôi và Thu kham khổ. Do đó, cứ cuối má»—i tháng, sau khi ông chá»§ trả tiá»n công, là tôi cuốc bá»™ bốn mươi ki lô mét vá» thăm nhà và đưa tiá»n cho mẹ tôi. Không bao giá» tôi quên rẽ vào hàng xén mua quà cho Thu, khi thì cái cặp tóc, quyển vở, khi thì cái gương, cái lược.

Cuối tháng bảy năm ấy, tôi bị ốm đột ngá»™t, không vỠđưa tiá»n cho mẹ tôi được. Pháp lại ném bom mấy trận quanh vùng. Thế là mẹ tôi sốt ruá»™t, phái Thu lặn lá»™i đến thăm tôi.

Buổi trưa, tôi vừa dứt cÆ¡n sốt, thấy má»™t cô gái tóc tết thành hai Ä‘uôi sam, mặc áo nâu non, mặt đỠhồng vì nắng, cắp nón có gài lá ngụy trang, bước vào sân bẽn lẽn: "Chào bác ạ! Cháu há»i thăm..." Bước thêm hai bước nữa, Thu má»›i nhận ra tôi, và cả tôi, tôi cÅ©ng không nhận ra Thu lúc em thoạt vào. Bởi vì tôi Ä‘ang ngồi co ro khoác cái áo ca-pốt lính tẩy bằng dạ mầu *** ngá»±a cá»§a ông chá»§, còn Thu thì nom lạ quá vá»›i hai cái Ä‘uôi sam má»›i. Hai anh em mừng rỡ cưá»i chế nhau mãi.

Thu ở lại săn sóc tôi hai hôm. Em đánh gió cho tôi (cách đánh gió do mẹ tôi dạy), nấu canh cua rau Ä‘ay, và cháo hến là hai món ăn tôi thưá»ng thích. Chiá»u mát, Thu theo tôi ra ngồi bá» ao, bên gốc cây sung xem con rùa thảnh thÆ¡i bÆ¡i ra lá»™i vào (con rùa cá»§a chú bé con ông chá»§ nhà nuôi thả). Thỉnh thoảng má»™t trái sung chín rụng, con cá trắm to bằng bắp đùi lừ đừ nổi lên, nhẹ nhàng đớp lấy quả sung, ngon lành như nuốt má»™t viên kẹo.

Tối đến, cả nhà ngồi quây quanh ngá»n đèn ba dây trò chuyện. Ông chá»§ bà chá»§ luôn miệng biểu dương "cậu giáo": - "Cậu giáo thật chăm, chẳng hút thuốc chẳng ăn quà". - "Sau này ai lấy được cậu giáo thì sướng cả Ä‘á»i đấy!".

Cô em ông chủ có vẻ ngượng ngùng, không dám vào ngồi góp chuyện, cứ lượn ra lượn vào ở dưới nhà ngang.

Sá»›m sau, tôi tiá»…n Thu ra tận đầu làng, dặn dò em phải cẩn thận khi Ä‘i đưá»ng, qua đò, phải chú ý nghe tiếng máy bay. Thu ngước thật to đôi mắt Ä‘en thẳm - đôi mắt đã ánh lên vẻ đẹp dậy thì, - cưá»i và há»i tôi má»™t câu thật lạ: "Anh... anh có thân vá»›i cô em ông chá»§ nhà không đấy?"

*
* *

Sau đại thắng Ãiện Biên Phá»§, tôi náo nức xin nhập ngÅ©. Mẹ tôi rất muốn tôi ở gần mẹ, nhưng thông cảm vá»›i ước mÆ¡ 20 tuổi cá»§a tôi, bà khuyến khích tôi Ä‘i bá»™ đội để phục vụ, biết đó biết đây, và thoát khá»i cảnh tù túng cá»§a "cậu" giáo dạy tư luẩn quẩn trong làng. Thu cÅ©ng không ngăn cản tôi. Em nói: "Ãiá»u gì anh thích thì em cÅ©ng thích".

Buổi tối trước hôm tôi lên đưá»ng, mẹ tôi nấu xôi. Thu thịt con gà cá»§a em Ä‘ang đẻ để chiêu đãi "anh bá»™ đội". Mẹ tôi thắp hương trên bàn thá» cha tôi, và cả bàn thá» cô Mai nữa.

Tối hôm ấy, nhà mẹ Thái đầy khách. Trong số bạn trai đến chào tiá»…n tôi, có cậu Quyá»n trắng trẻo và hiá»n lành cá»§ mỉ cứ nấn ná ngồi lại mãi. Quyá»n đã là giáo viên cấp I. Tôi để ý thấy cậu ấy rất mến Thu. Có lần tôi đùa: "Cậu có muốn làm em rể tá»› không? Cái gì chứ nết hiá»n lành chăm chỉ cá»§a cậu là tá»› ưng rồi đấy!". Quyá»n đã đỠbừng mặt, bẽn lẽn cưá»i...

Thu lá»™ vẻ sốt ruá»™t khi thấy Quyá»n ngồi lì mãi. Em nói: "Anh Quyá»n không phải chấm bài ư?". Thế là Quyá»n lúng túng đứng dậy, lí nhí xin phép mẹ tôi và bắt tay tôi để ra vá». Tôi và Thu tiá»…n Quyá»n ra tận cổng. Ãứng bên giậu ruối, dưới trăng, Thu bá»—ng nắm lấy tay tôi, nói nhanh và nhá»: "Anh Ä‘i vui thế, chắc chả nhá»› em má»™t tí nào đâu nhỉ? "Tôi cưá»i, vá»— nhẹ vào vai Thu: "Sao lại chả má»™t tí nào?... Anh nhá»› Thu to bằng cái nhà này này!..." Thế là hai đứa cưá»i giòn tan. Chúng tôi cứ đứng đó hóng gió mát, nhìn lên trá»i đêm trong vắt và đầy sao, mãi cho đến khi mẹ tôi ra gá»i vá» Ä‘i ngá»§.

Hôm sau, Thu lẽo đẽo theo tôi đến nÆ¡i tập trung cách nhà trên 15 cây số. Cứ Ä‘i được má»™t chặng dài Thu lại nói: "Thôi, em đếm đúng tám mươi bước nữa, rồi em vá»!". Chúng tôi cùng đếm. Hết tám mươi bước, Thu bảo: "Anh đã má»i chân chưa? Em chẳng má»i tí nào. Em còn Ä‘i được nữa!". Thế là hai đứa cùng cưá»i và cùng bước tiếp. Qua con ngòi nhá», Thu vén quần lá»™i. Em có đôi chân đẹp, trắng ngần, khiến tôi bá»—ng dưng thấy ngượng, bước cách xa ra má»™t chút. Thu dừng lại, chìa tay ra trách yêu: "Anh không dắt em, để em chết trôi ở đây sao?". Tim tôi bá»—ng như ngừng đập. Câu Thu nói vô tình làm tôi chợt nghÄ© đến cái chết oan trái cá»§a cô Mai... Tôi lùi lại, nắm lấy bàn tay Thu, bước những bước chập chá»n, lòng bồi hồi những vui buồn lẫn lá»™n.

Không biết từ bao giá» Thu đã gá»i mẹ tôi là mẹ và xưng là con má»™t cách tá»± nhiên, không "bác bác cháu cháu" như những ngày đầu nữa... Và có lần mẹ tôi đã nhẹ nhàng căn dặn tôi: "Thu nó đã lá»›n, mưá»i sáu tuổi rồi. Anh em thân nhau nhưng đừng suồng sã, kẻo ngưá»i ta dị nghị. Ãá»i cô Mai đã khổ thế, mẹ muốn tránh cho nó những tiếng chẳng lành..." Tôi rất thương và quý trá»ng mẹ tôi. Vì bà đã dành tất cả tình cảm cho tôi và Thu. Bà nhất định không Ä‘i bước nữa, mặc dầu khi cha tôi mất, bà má»›i ba mươi tuổi, và sau đó có đến bốn năm đám ngỠý muốn xin được chung sống cùng bà.

Cái hôm tiá»…n tôi Ä‘i bá»™ đội ấy, Thu đã vượt quá ranh giá»›i những Ä‘iá»u căn dặn cá»§a mẹ tôi. Hai anh em bịn rịn trò chuyện mãi - có lúc chỉ nhìn nhau chả nói câu nào - Ãến xế chiá»u thì trá»i nổi cÆ¡ giông gió ầm ầm. Thu đành phải ở lại nÆ¡i tập trung lính má»›i. Ãêm ấy tôi báo cáo vá»›i ban chỉ huy, thu xếp cho Thu ngá»§ ở cái quán ven sông cá»§a má»™t bà cụ bán hàng nước. Anh em trong đơn vị Ä‘á»u tưởng Thu là em ruá»™t tôi, và nhiá»u cậu đã giả vá» "nịnh" tôi trước mặt Thu để "đợi thá»i cÆ¡ làm em rể". Tôi ngồi bên bá» sông vá»›i Thu khá khuya. Mấy đứa trẻ nghịch ngợm Ä‘i qua ném đất vá» phía chúng tôi và hô lên trêu chá»c: "Lêu lêu vợ chồng! Lêu lêu vợ chồng" khiến tôi ngượng chín cả ngưá»i; còn Thu thì đứng phắt dậy ném trả bá»n trẻ, miệng lầu bầu tức giận.

Má» sáng hôm sau tôi cùng đơn vị xuống thuyá»n để đến má»™t địa Ä‘iểm má»›i. Nhìn vá» quán bà hàng nước, tôi thấy Thu Ä‘ang há»›t hải vừa chạy vừa giÆ¡ tay vẫy, gá»i to: "Anh Dương! Anh Dương! Ãợi em vá»›i! Ãợi em vá»›i!". Tôi chỉ kịp nhoài ngưá»i ra khá»i khoang thuyá»n, cố giữ vẻ mặt tươi cưá»i hét vá»ng lên bá»: "Em vá» nhé! Vá» nhé!"

Con thuyá»n xuôi nhanh theo dòng nước xiết. Các bạn tôi reo cưá»i, nhất loạt đứng lên chào Thu. Tôi lặng nhìn em đứng im trên bãi cát như má»™t bức tượng, quanh cổ vẫn buá»™c chiếc khăn thêu đêm qua tôi đã tá»± tay quàng cho em khi thấy em húng hắng ho sau cÆ¡n mưa gió lạnh. Tôi bồn chồn thương em, nhá»› em, và lo cho em vá» nhà mẹ mắng...

*
* *

Ở đơn vị, tôi nhận được thư mẹ tá»›i khá Ä‘á»u, bao giá» cuối thư cÅ©ng có vài dòng thêm cá»§a Thu. Em không có thói quen viết dài, chỉ luôn đặt những câu há»i: "Anh có khá»e không?" - "Anh có nhá»› em không?" - "Anh có đủ ấm không? - "Bao giá» anh có thể ghé qua nhà?" - "Anh ăn có no không?"

Qua thư nhà, tôi được biết Thu đã tốt nghiệp lá»›p 7, và ý mẹ tôi muốn hướng Thu vào nghá» dạy há»c. Mẹ còn há»i tôi khá kỹ vá» Quyá»n, cái cậu giáo viên hiá»n lành bạn tôi ấy. Mẹ cho biết Quyá»n có vẻ quyến luyến Thu lắm, và mẹ cÅ©ng thấy mến chàng trai này. Mẹ muốn biết ý kiến cá»§a tôi ra sao. Ãá»c thư mẹ, tôi suy nghÄ© rất nhiá»u. Tôi không tá»± phân tích được tình cảm cá»§a mình nữa. Ãiá»u thật rõ là tôi thương Thu, rất thương Thu. Tôi không muốn Ä‘á»i Thu lại gặp những éo le, trắc trở. Quyá»n yêu Thu, đó là Ä‘iá»u tôi biết chắc. Còn từ ngày tôi ra Ä‘i tá»›i nay, Thu đối vá»›i Quyá»n ra sao, trong thư mẹ tôi không nói; và Thu cÅ©ng không viết má»™t chữ nào nhắc đến Quyá»n. Tôi trả lá»i mẹ chung chung là Quyá»n chân thật, hiá»n lành, có thể tin cậy được.

Mùa xuân năm 1956, sau gần hai năm Ä‘i xa, tôi có dịp ghé vá» thăm nhà. Tôi Ä‘eo ba lô, bồi hồi bước trên con đưá»ng uốn lượn quanh những ngá»n đồi đất Ä‘á». Những bụi hoa mua hoa sim tím lại, những chùm hoa xoan má»ng nước lẫn trong mầu mây, những cánh hoa trẩu trắng trên cây và rải trắng mặt đồi, tất cả Ä‘á»u khÆ¡i dậy trong tôi những ká»· niệm xốn xang vá» những năm tháng đã cùng lá»›n lên, cÅ©ng sống vá»›i Thu khi em mưá»i tuổi...

Thu đã đón tôi má»™t cách thật là bồng bá»™t. Em Ä‘ang vo gạo. Thấy tôi bước vào cổng, em quăng cả rá gạo, reo lên, chạy ù ra nắm chặt lấy hai tay tôi mà lắc: "Anh Dương! Anh Dương! Mẹ Æ¡i, anh Dương vá»!...". Rồi trước mặt cả mẹ tôi, mẹ Thái, Thu đỡ ba lô từ vai tôi xuống, quạt cho tôi, múc nước cho tôi rá»­a mặt. Em nắm tay tôi, nhìn chăm chắm vào mắt tôi, cưá»i: "Anh Ä‘en Ä‘i bao nhiêu! Anh có nhận được thư em má»›i viết không?". Tôi trả lá»i chưa nhận được vì đơn vị chuyển địa Ä‘iểm trú quân, chắc là thư đến trá»….

Bữa cÆ¡m tối đó, Thu hầu như không ăn mà chỉ ngồi nói chuyện líu lo và gắp cho tôi. Dưới ánh đèn, nom Thu càng đẹp. Ngưá»i em dá»ng cao, chắc lẳn; hai con mắt to, Ä‘en nhánh. Thu nhìn tôi, lá»™ rõ niá»m vui rạng rỡ và sá»± cảm mến không che giấu. Có lúc không chịu nổi cái nhìn ấy, tôi bối rối cúi đầu xuống mâm cÆ¡m hoặc quay sang há»i chuyện mẹ tôi. Thu có đôi môi má»ng, hồng, hÆ¡i "Ä‘anh đá", nhưng khi em cưá»i thì quả thá»±c tôi chưa há» thấy cô gái nào có sá»± hồn nhiên trong sáng đến như vậy. Bao giá» tôi cÅ©ng chịu thua trước cái cưá»i ấy, và chẳng khi nào giận được Thu lâu.

Sau bữa cÆ¡m, Thu dẫn tôi Ä‘i chào thăm các bạn bè và gia đình trong xóm. Hai đứa Ä‘i trong bóng tối dìu dịu mùi hoa xoan, hoa bưởi. Chốc chốc Thu dừng lại, há»i tôi có nghe tiếng chim gá»i vịt kêu không. Tôi bảo có. Thu nói, giá»ng rầu rầu: "Như tiếng ai gá»i ấy, anh nhỉ...". Thế là từ đấy, tiếng chim gá»i vịt vá»i vợi khi xa khi gần mùa xuân nào cÅ©ng gợi cho tôi nhá»› đến Thu, má»™t ná»—i nhá»› giằng xé gần như là má»™t ná»—i Ä‘au không bao giá» dứt...

Tôi đã đi xa câu chuyện mất rồi! Anh uống nước đi, để tôi xin kể tiếp anh nghe.

Tối hôm ấy, tôi và Thu Ä‘i quanh xóm xong, trở vá» nhà, thì vừa gặp mẹ tôi tiá»…n mẹ cậu Quyá»n ra cá»­a. Thu lảng ngay xuống bếp.

Mẹ tôi ra hiệu cho tôi ngồi vào bàn để mẹ tôi nói chuyện. Mẹ cho biết cha mẹ Quyá»n muốn xin Thu vá» làm dâu. Theo ý mẹ, Quyá»n là má»™t thanh niên đứng đắn, sáng sá»§a, đã có nghá» nghiệp, lại là con trai độc nhất cá»§a gia đình tá»­ tế, đủ ăn; nếu lấy Quyá»n thì Thu sẽ sung sướng.

Tôi ngồi im lặng, cúi đầu nghe mẹ tôi nói. Tôi không thể cất tiếng há»i mẹ, cÅ©ng không thể trả lá»i, chỉ nghe rõ tiếng trái tim mình đập vá»™i. Cuối cùng, mẹ tôi nắm lấy vai tôi, nhìn vào mắt tôi: "Con đã chẳng nhận xét Quyá»n là má»™t ngưá»i chân thật, hiá»n lành, có thể tin cậy được trong thư con viết cho mẹ là gì?... Và chính con đã nói vá»›i Quyá»n rằng con ưng nhận nó làm em rể, có đúng thế không?...

Tôi giật thót mình. Với một phản ứng tự nhiên, tôi cãi: "Mẹ ạ, đó là con nói đùa!... Với lại, cái chính là phải tùy em Thu chứ!".

Mẹ tôi hạ thấp giá»ng, nói run run: "Mẹ biết hai anh em con rất... quý nhau. Chính vì mẹ muốn giữ cho tình anh em thương nhau, quý nhau lâu dài, mà mẹ thấy cần để cho Thu Ä‘i lấy chồng, con ạ...".

Mẹ tôi vừa nói tới đây thì cánh cửa buồng bật mở tung. Thu từ trong buồng ôm mặt chạy vụt ra, vừa chạy vừa khóc tấm tức. Thì ra em đã từ bếp lẻn vào buồng nghe rõ hết đầu đuôi câu chuyện.

Hai mẹ con tôi Ä‘uổi theo Thu, đến gần bá» nông giang má»›i giữ được Thu lại và dắt Thu vá».

Hôm sau, Thu đùng đùng lên cơn sốt. Em vật vã, nói mê lảm nhảm. Mẹ tôi cuống quýt đun nước xông, đánh gió cho em.

Xế chiá»u em đã tỉnh. Tôi bưng bát cháo đến cho em ăn. Em nằm thẳng ngay ngắn, đầu hÆ¡i ngả vá» má»™t bên. Mẹ tôi đắp cho em má»™t tấm vải đỠlâu nay vẫn dùng để dán khẩu hiệu trong các cuá»™c há»p - mẹ chẳng có cái chăn đơn nào!

Thu nằm im, lim dim mắt. Má em đã hồng trở lại. Tôi đứng lặng ngắm em, nhìn mầu đỠcá»§a tấm vải khuôn lấy thân hình thon nhá» cá»§a em... Và bá»—ng nhiên nhói lên trong tôi má»™t sá»± thật bấy lâu á»§ kín: tôi yêu Thu, tôi tha thiết yêu Thu! Tôi muốn kêu to lên Ä‘iá»u ấy, ngay lúc này đây, để cho Thu và mẹ tôi cùng biết.

Như đón được ý nghÄ© cá»§a tôi, Thu từ từ mở mắt. Em đưa bàn tay ra cho tôi nắm, và nước mắt em trào ra câu nói: "Thôi, anh... Thôi, anh đừng nói nữa... Em hiểu hết cả rồi... Ãiá»u gì anh và mẹ muốn, thì em sẽ làm theo... Em đã làm phiá»n mẹ và và anh nhiá»u lắm rồi mà!...".

Thu rút phắt bàn tay lại. Và tôi đứng sững sá», chết lặng khi Thu òa lên khóc.

*
* *

Hết phép, tôi trở lại đơn vị như một kẻ mất hồn, Thu bắt tôi mang theo hai quả dừa và một gói xôi lạc thật to, nhưng em chỉ tiễn tôi ra đến đầu ngõ.

Tá»›i nÆ¡i đóng quân, tôi nhận được lá thư đến chậm cá»§a Thu. Lá thư gần như công khai bày tá» tình yêu cá»§a Thu đối vá»›i tôi, và cưá»i cợt ý định cầu hôn cá»§a Quyá»n.

Sự việc éo le như vậy đấy, anh ạ. Lá thư như ánh sáng một ngôi sao đến chậm, nhưng mãi mãi chiếu nhói vào tim tôi, không khi nào tắt.

Cuối năm 1957, mẹ tôi viết thư báo tin và gá»i tôi vá» dá»± đám cưới Thu vào ngày 27 tháng 12. Quyá»n cÅ©ng viết thư cho tôi má»™t bức thư tràn đầy hạnh phúc, và không quên ngá» lá»i cảm Æ¡n tôi đã giúp đỡ anh trong việc xây dá»±ng gia đình! Riêng Thu không viết cho tôi, dù chỉ là má»™t chữ.

Tất nhiên tôi không thể vá» dá»± đám cưới. Tôi gá»­i má»™t số tiá»n dành dụm được cho mẹ tôi, và má»™t tấm vải dù mừng Thu. Ngày 27 tháng 12 đối vá»›i tôi trở thành ngày ká»· niệm Ä‘au buồn. Tôi biết giận ai trong chuyện này được? Giận Thu ư? Giận mẹ tôi ư? Hay là giận chính tôi?

Sau đó, tôi nhận được thư cá»§a Thu đỠngày 1 tháng 1 năm 1958. Thu chúc mừng tôi năm má»›i, và viết: "Anh Dương ạ, từ nay em sẽ vÄ©nh viá»…n là em gái cá»§a anh. ÃÆ°á»£c mẹ cho phép, em đã đổi từ há» Nguyá»…n - há» khai sinh cÅ© - sang há» Ãá»—, há» cá»§a cha chúng ta. Em thích như thế, anh bằng lòng chứ?".

Thế là hết đầu Ä‘uôi câu chuyện... Bây giá» thì anh đã rõ tôi đến đây cốt để sống lại những ká»· niệm xa xưa. Và chắc anh vừa nghe vừa thầm "khen" tôi là khéo giữ kín câu chuyện tâm tình đến thế. Ãúng như vậy, suốt những năm dài cùng anh lặn lá»™i ở chiến trưá»ng B, không mấy khi tôi không nhá»› đến Thu, nhưng chưa bao giá» tôi kể cho anh nghe vá» Thu cả. Lần này tình cá» gặp anh ở đây, thật là dịp may để tôi "trả nợ" anh.

Anh uống Ä‘i, cà phê tôi mang theo đấy. Ãêm xuân như thế này ta có thao thức ít ngá»§ Ä‘i má»™t chút cÅ©ng là phải lẽ thôi.

Tôi chuyển ngành từ sau 75, anh ạ. Trong má»™t chuyến công tác ở Sài Gòn, tôi có lần theo dấu vết cá»§a cha Thu - ngưá»i cha đã bá» con bá» vợ, "dinh tê" vào Hà Ná»™i bị tạm chiếm năm 1948 ấy. Tôi đã gặp được ông ta. Ông ta là chá»§ má»™t tiệm bán vải - hay nói cho đúng hÆ¡n, là chồng cá»§a bà chá»§ tiệm bán vải. Ông ta to béo nhẵn nhụi, ăn mặc chải chuốt, suốt ngày im lặng đứng bán hàng cho vợ như má»™t kẻ làm công. Ông ta chẳng có nét gì giống Thu cả. Chính vì thế, hoặc do má»™t mối ác cảm ngấm ngầm đối vá»›i ông, nên tôi chỉ trò chuyện qua loa như má»™t ngưá»i khách mua hàng, mà không nhắc gì đến cô Mai và Thu hết.

Anh Năm, anh đừng nóng ruá»™t! Tôi sẽ nói nốt những Ä‘iá»u anh cần biết: Thu và Quyá»n hiện Ä‘ang sống ở Lâm Ãồng, hai vợ chồng Ä‘á»u dạy há»c và đã có hai con, má»™t trai má»™t gái. Thu đã đón mẹ tôi vào trong đó, nhà Thu có vưá»n rá»™ng lắm. Mẹ tôi đã trên sáu mươi rồi, yếu rồi. Năm nào bà cÅ©ng giục tôi lấy vợ, nhưng tôi đành chịu, chưa làm theo được ý muốn cá»§a bà!... Có những cô mến mình, nhưng mình không ưng, lôi thôi thế!...

Anh Năm, anh có nghe thấy không?... đấy, tiếng chim gá»i vịt đấy!... Thôi, anh Ä‘i nghỉ Ä‘i. Ãể mặc tôi ngồi má»™t mình. Tôi không ốm đâu, anh đừng lo.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #105  
Old 20-05-2008, 02:32 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Mùi Cá»p
Tác giả: Quý Thể

- Anh ơi!

Tôi giả vỠngủ.

Chúng tôi còn giận nhau. Thá»±c ra tôi biết nàng trở vá» nhà vào lúc 12 giá» khuya. Nàng cởi bá»™ quần áo lấp lánh kim tuyến treo lên móc. Nàng vào phòng tắm. Tôi nghe chiếc gương sen nước chảy rào rào. Tôi nghe cả tiếng cá»­a phòng tắm mở. Nàng nhẹ nhàng lên giưá»ng nằm cạnh. Tôi nghe tất cả, nhưng tôi thấy chưa phải lúc để giảng hòa. Chúng tôi đã giận nhau hÆ¡n má»™t tuần nay.

- Anh Ä‘i ngá»§ gì sá»›m thế? - Nàng khẽ chạm tay vào vai tôi rồi nói nghe như má»™t lá»i má»i má»c.

- Mình Æ¡i em vừa tắm xong - Nói xong nàng đột ngá»™t lôi hẳn tôi quay lại. Nàng nói: - Hôm nay em sẽ dành cho anh má»™t sá»± ngạc nhiên - Nàng ôm lấy tôi, cái thân thể mát lạnh và còn sÅ©ng nước. Má»™t mùi hương rất lạ thôi thúc tôi. Ãó là mùi hoa hồng tôi chưa thấy nàng dùng đến bao giá». Tôi tỉnh ngá»§ hẳn. Trong lòng tôi hiện tại là má»™t cô gái má»m mại, dịu dàng và đặc biệt khác má»i lần là má»™t mùi hương vô cùng quyến rÅ©. Mùi thÆ¡m đánh thức má»i giác quan. Nàng biến thành má»™t phụ nữ hoàn toàn má»›i đối vá»›i tôi, và có lẽ đối vá»›i cả nàng. Tôi thấy trong cá»­ chỉ cá»§a nàng má»™t niá»m vui thầm kín. Mấy ngày há»n trách nhau trước đây như tan biến Ä‘i cả.

Cuá»™c làm lành diá»…n ra như thế. Luôn luôn nàng tá» ra là kẻ biết Ä‘iá»u, còn tôi bao giá» cÅ©ng là má»™t ngưá»i cố chấp. Má»™t tuần nay chúng tôi giận há»n nhau. Sá»± việc khá đơn giản.

Tôi bảo nàng bá» nghá». Nàng không chịu. Tôi là giáo sư dạy toán tại má»™t trưá»ng đại há»c danh tiếng. Còn nàng là má»™t diá»…n viên và là ngưá»i dạy thú. Nàng chuyên huấn luyện và biểu diá»…n vá»›i cá»p. Kể vá» tiếng tăm, nàng lừng lẫy hÆ¡n tôi rất nhiá»u. Thu nhập cá»§a nàng cÅ©ng gấp bá»™i tôi. Nhưng tôi không thể nào chịu nổi cái nghá» kỳ dị cá»§a nàng. Nàng nói: "Em yêu lÅ© cá»p. Chúng nó yêu em và em yêu nghá». Bá» nghá» này em biết làm gì? Thư ký hay bán hàng ư? Tìm má»™t chá»— làm khó lắm. Nhưng tìm má»™t thư ký thì dá»… còn tìm má»™t ngưá»i dạy thú như em thì rất khó. Em yêu cái không khí cá»§a gánh xiếc. Em sống quen trong cái khung cảnh này rồi". Nàng nói gì thì nói, tôi vẫn thấy cái nghá» này nó kỳ quái thế nào.

Kể cÅ©ng lạ trong cuá»™c hôn nhân này. Chúng tôi có nghá» nghiệp và tính cách hoàn toàn khác hẳn nhau. Trước khi thành hôn, đã có ngưá»i bảo chúng tôi không làm sao hạnh phúc bên nhau lâu dài được đâu. Lúc đó cả tôi và nàng Ä‘á»u bất chấp má»i lá»i khuyên. Nàng còn có má»™t ý tưởng ngá»™ nghÄ©nh mà khi đó tôi cÅ©ng cho rằng vô cùng thú vị. Nàng nói con chúng ta sẽ dÅ©ng mãnh như hổ và thông tuệ như anh!

Tôi xin kể lại buổi đầu gặp nhau. Lúc đó tôi chếnh choáng men say vì mấy cốc rượu cá»§a sinh viên trong buổi lá»… phát thưởng cuối năm há»c. Có má»™t sinh viên đưa ý kiến và được các bạn tán thành ngay: hay là chúng ta kéo nhau Ä‘i xem xiếc. Lần cuối cùng trong Ä‘á»i tôi đến rạp xiếc là lúc tôi lên chín. Từ đó đến nay tôi không để ý gì vá» hoạt động này.

Chúng tôi bước vào rạp xiếc vừa đúng lúc má»™t tràng pháo tay hào hứng nổi lên. Nhiá»u ngưá»i đứng lên tặng hoa cho má»™t cô gái Ä‘ang rá»±c sáng trong bá»™ quần áo xiếc đầy kim tuyến. Má»™t ngá»n đèn rất sáng từ trên cao chiếu thẳng vào nụ cưá»i rạng rỡ cá»§a nàng. Cạnh nàng là ba con cá»p to lá»›n nằm phá»§ phục. Thú thật cả Ä‘á»i tôi chưa bao giá» chứng kiến má»™t cảnh tượng hùng tráng đến thế. Má»™t cô gái nhá» nhắn khuất phục được ba chúa sÆ¡n lâm! Bá»—ng má»™t sinh viên ấn vào tay tôi bó hoa cẩm chướng màu huyết dụ, nó đẩy tôi: lên tặng hoa ngưá»i đẹp Ä‘i thầy. Lúc đó thá»±c tình tôi như má»™t cái máy. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i tôi lên sân khấu tặng hoa cho má»™t diá»…n viên, mà lại là diá»…n viên dạy thú. Có lẽ nàng thấy bá»™ mặt ngá» nghệch và cặp kính cận thị quá dầy cá»§a tôi hoàn toàn lạc lõng giữa má»™t khung cảnh ồn ào đầy sá»± kích động nên nàng tặng cho tôi má»™t nụ cưá»i: "Chắc đây là lần đầu tiên ông đến xem chúng tôi biểu diá»…n?". Lại gần, tôi thấy nàng rất đẹp. Má»™t khuôn mặt thanh tú, mái tóc má»m óng ả như tÆ¡. Có má»™t Ä‘iá»u mà tôi cho là khác thưá»ng là khuôn mặt nàng rất tươi nhưng hoàn toàn không má»™t chút son phấn. Có lẽ nàng còn ánh lên trong hào quang rá»±c rỡ cá»§a sá»± thành công. Phải thú nhận rằng nghá» nghiệp cá»§a tôi dù thành công đến mấy cÅ©ng không bao giá» hy vá»ng có những giây phút được nhiá»u ngưá»i ngưỡng má»™ như thế này. Ãịnh mệnh đã xui khiến tôi nói vá»›i nàng má»™t câu mà từ trước đến nay tôi chưa bao giá» thốt ra vá»›i má»™t phụ nữ nào. "Tôi vô cùng hâm má»™ tài nghệ cá»§a cô. Sau buổi diá»…n, nếu cô vui lòng, chúng ta sẽ gặp nhau tại...". Nàng nói rất khẽ: "Xin hân hạnh".

Sau đó chúng tôi còn gặp nhau nhiá»u lần. Chúng tôi thích nhau vì cảm thấy trong việc này có cái gì là lạ. Theo cách nói cá»§a nàng thì đấy là má»™t cuá»™c kết hợp vô tiá»n khoáng hậu giữa sức mạnh và trí tuệ. Cuối cùng chúng tôi quyết định Ä‘i tá»›i hôn nhân. Lá»… kết hôn cá»§a chúng tôi thật đáng nên kể lại. Bên phía tôi gồm toàn ngưá»i thượng lưu trí thức. Mấy ông bà này rất tiết kiệm nụ cưá»i và lá»i nói đùa. Trái lại phía nàng là cả má»™t rừng náo nhiệt. Há» uống rượu, nói cưá»i và phá phách như Ä‘iên. Tôi bắt đầu yêu mến cái thế giá»›i xiếc từ buổi gặp gỡ này. Anh chàng làm nghá» tung hứng lấy bốn chiếc đũa biểu diá»…n ngay trên bàn tiệc. Anh chàng ảo thuật lấy chiếc khăn ăn đậy lên tô xúp rồi hô: biến. Chẳng có gì biến ra cả. Chỉ có biến ra má»™t trận cưá»i hào hứng. Mấy chàng há» tha hồ chá»c cưá»i. Quý vị giáo sư lần hồi cÅ©ng trút bá» bá»™ áo đạo mạo tham gia vào cuá»™c vui. Rượu chảy như suối. Má»™t ông giáo cao hứng đứng lên hát tặng cô dâu và chú rể má»™t bài. Bài hát Ngưá»i đẹp và quái vật. Ông này muốn ám chỉ quái vật là tôi? Tôi thá»±c xấu trai và có thể bảo là quê mùa. Má»™t phụ nữ chuyên diá»…n màn nhào lá»™n hát thá»±c to: "Ãêm động phòng ông giáo coi chừng bị hổ vồ!" Anh chàng biểu diá»…n trên lưng ngá»±a cÅ©ng gào to: "Cô dâu nhá»› mang roi dạy hổ vào phòng. Nếu "nó" làm ăn bôi bác thì quất cho mấy roi!". Ãêm tân hôn không bị hổ vồ cÅ©ng không bị quất roi nào. Nàng cao lá»›n và hùng dÅ©ng trên sàn diá»…n bao nhiêu, lại nhá» nhắn và má»m mại trong lòng tôi bấy nhiêu. Tôi cÅ©ng không ngá» rằng tính tình nàng lại dịu dàng đến thế. Nàng bảo: "Ngưá»i dạy thú cần nhất là phải yêu thương và dịu ngá»t vá»›i chúng". Có lẽ tôi hiện là má»™t con thú được nàng thương yêu chiá»u chuá»™ng đây.

Có lẽ Ä‘iá»u mãi mãi còn lại trong tôi sau đêm tân hôn là từ thân thể nàng và rõ nhất là trong mái tóc nàng có má»™t mùi nồng hăng hắc. Sau này tôi má»›i biết đó là mùi cá»p. Má»™t mùi không thể nào quên được.

Thá»i kỳ trăng mật và những năm tháng qua Ä‘i. Chúng tôi sống vá»›i nhau khá hạnh phúc. Chúng tôi có rất ít thá»i gian gần nhau. Mùa đông nàng lưu diá»…n. Tôi cÅ©ng thưá»ng phải Ä‘i đây Ä‘i đó dá»± há»™i nghị, há»™i thảo, có khi ở nước ngoài. Vì thế giây phút gặp nhau trong ngày đối vá»›i chúng tôi hết sức quý giá. Nghá» cá»§a tôi chẳng có chuyện gì mang ra kể vá»›i nàng. Còn nghá» cá»§a nàng không bao giá» hết những chuyện lý thú. Có hôm nàng kể chuyện con gấy Tô Tô không chịu ra diá»…n. Chẳng ai hiểu vì lẽ gì. Sau má»›i biết hôm đó đúng là ngày loài gấu ngá»§ đông. Chuyện con Ãác Lắc, má»™t con cá»p cái dài hÆ¡n hai mét và nặng hÆ¡n má»™t tạ rưỡi vừa sinh lứa con đầu lòng. Có hôm nàng kể má»™t chuyện cảm động. Má»™t con ngá»—ng trong khi trình diá»…n rá»§i ro bị con ngá»±a dẫm phải. Trước lúc chết nó dang đôi cánh rá»™ng ôm lấy chá»§ nó. Chá»§ nó khóc sướt mướt thá» rằng suốt Ä‘á»i không bao giá» huấn luyện má»™t con ngá»—ng nào nữa. Có hôm nàng trao cho tôi xem má»™t bức thư tá» tình cá»§a má»™t anh chàng nào đó giấu trong bó hoa tặng nàng...

Không biết các bạn đồng diá»…n có ai chế nhạo nàng vá» việc chá»n má»™t ông giáo làm chồng hay không? Còn tôi thì bị không ít lá»i chế giá»…u. Cô thư ký trẻ đẹp và chưa chồng ở trưá»ng tôi há»i rằng có bị vợ bắt nhảy qua vòng lá»­a hay không? Có cô còn sá»— sàng thách thức há»i tôi con cá»p cái đó má»—i khi lên giưá»ng ngá»§ nó có cào xé và kêu gào hay không. Ãôi khi chúng tôi ra phố, thiên hạ nhìn vợ chồng tôi vá»›i cặp mắt tò mò. Tôi rất khó chịu. Vá» sau tôi không Ä‘i đâu vá»›i nàng nữa.

Chỉ có má»™t lần tôi thấy nàng tá» ra khổ sở, lúng túng vá» cái nghỠđặc biệt cá»§a mình. Ãó là lần chúng tôi Ä‘i dá»± sinh nhật má»™t ngưá»i bạn. Con chó cá»§a chá»§ nhà tá» ra thân thiện vá»›i má»i ngưá»i chỉ trừ có nàng. Nó sá»§a vang và còn muốn cắn xé nữa. Quý bà nhìn nhau như thầm bảo: kìa xem mãnh hổ Ä‘ang địch quần hồ! Lần đầu tôi thấy nàng rất khó chịu và giục tôi vá» sá»›m.

Ãến nhà nàng nói: "Chắc anh khổ vì cái mùi cá»p cá»§a em lắm phải không?" Ãây là lần đầu tiên tôi nghe đến đúng tên cái mùi hăng hắc này. Tôi trả lá»i để an á»§i nàng nhưng chắc không thá»±c vá»›i lòng mình. "Không, hoàn toàn không, anh yêu em và yêu luôn cái mùi cá»p này". Nàng cưá»i, bảo: "Anh nói dối. Em biết anh không thích. Tháng trước anh viện cá»› giưá»ng chật anh đòi ngá»§ riêng. Má»i ngưá»i đàn bà được phép thÆ¡m tho còn em thì không". Tôi há»i tại sao, nàng nói: "Con vật, nhất là cá»p, nó không nhận biết bằng mắt mà bằng mÅ©i. Má»™t mùi lạ có nghÄ©a là má»™t kẻ thù". Nàng nói vá»›i má»™t giá»ng ân hận và buồn buồn: "Em biết anh rất khó chịu vì em Ä‘em cái mùi ác thú vào tận phòng ngá»§...".

Ãêm hôm sau cái đêm nàng làm lành vá»›i tôi, nàng gặp nạn. Tôi đến nÆ¡i thì nàng đã qua Ä‘á»i. Tôi Ä‘au đớn cùng cá»±c ôm lấy nàng. Trong làn tóc nhung mượt mà Ä‘en thẫm, tôi còn nghe thoang thoảng má»™t mùi hương hoa hồng mà nàng đã tắm hôm qua! Dưới ánh đèn thật sáng và trong bá»™ áo xiếc thấm đầy máu, khuôn mặt nàng yên tÄ©nh như Ä‘ang trong má»™t giấc mÆ¡. Tôi khóc. Cả Ä‘á»i tôi không bao giá» biết khóc như hôm nay. Tôi thét lên thật to: "Tại sao em biết rõ hÆ¡n ai hết mà em vẫn làm thế? Vì sá»± ích ká»· cá»§a tôi đấy ư?" Tôi muốn gieo mình xuống chín tầng địa ngục để ăn năn.

Ngày hôm sau ông chá»§ gánh xiếc cho tôi biết tất cả sá»± việc diá»…n ra trong cái đêm hãi hùng ấy: "Con cá»p Ãác Lắc mấy ngày qua nó bệnh hoạn và trở tính hung dữ. Hình như nó thấy chồng nó bị Ä‘em nhốt qua chuồng má»™t con cá»p cái khác. Tôi có linh cảm vá» má»™t chuyện gì đó nên dặn cô ấy: hay là tối nay bá» tiết mục xiếc cá»p. Nhưng cô ấy cương quyết và rất tá»± tin nói vá»›i tôi: "Không, nhất định không. Ngưá»i dạy thú không cho phép mình nhút nhát!". Rồi nàng kiêu hãnh tiến ra sàn diá»…n trong má»™t tràng pháo tay cổ vÅ© nồng nhiệt. Ba con thú tá» ra phục tùng tuyệt đối dưới làn roi Ä‘iá»u khiển cá»§a nàng. Theo đúng kịch bản, con Ãác Lắc chuẩn bị nhảy qua vòng lá»­a. Nàng đứng trước mặt nó và quất má»™t roi vào không khí, con thú nhảy lên chiếc ghế cao. Nàng bước tá»›i giÆ¡ cao vòng lá»­a. Bá»—ng nhiên tôi thấy con thú thu mình lại. Nó nhìn nàng bằng cặp mắt kỳ lạ. Tôi cho tay vào cây súng dưới áo mở nắp bao da. Thật là nhạy bén và bình tÄ©nh đến rợn ngưá»i. Cô ấy nhận ra tất cả. Cô ấy biết con thú sắp sá»­a tấn công mình. Cô ấy cÅ©ng nhận biết việc tôi định dùng súng giết con thú. Cô thét lên: "Ãừng bắn!..." CÅ©ng là lúc con Ãác Lắc lao vào cô ấy như má»™t khối đá. Trá»… rồi, cô ấy đổ xuống sàn diá»…n. Con ác thú say máu quay lại. Tôi nổ súng. Tôi nhào đến. Chiếc áo trắng lấp lánh kim tuyến loang máu. Cả rạp như đông cứng lại trong sá»± hãi hùng, tôi chỉ kịp nghe cô ta thì thào rất yếu: "Con Ãác Lắc chết rồi sao? Tá»™i nghiệp, nó còn bốn con dại. Không phải lá»—i cá»§a nó. Lá»—i tại tôi...".

Qua giây phút hãi hùng đó, ban nhạc sá»±c tỉnh, chÆ¡i má»™t khúc quân hành rá»i rạc. Theo truyá»n thống nghá» xiếc, bất cứ lâm vào tình trạng nào vẫn tiếp tục trình diá»…n. Nhưng không còn ai muốn xem, không còn ai muốn diá»…n. Cuối cùng ban nhạc cÅ©ng ngừng. Rồi thì cả rạp yên lặng như má»™t nhà mồ. Má»i ngưá»i Ä‘á»u trông tin từ bệnh viện. Má»™t giá» sau nàng qua Ä‘á»i. Tôi lê ra sàn diá»…n nghẹn ngào báo tin. Khán giả không ai chịu ra vá». Bao nhiêu là hoa đặt vào nÆ¡i nàng đã ngã xuống. Mấy anh chàng há» mắt đỠhoe thất thểu ra sân...
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™