Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #106  
Old 20-05-2008, 02:33 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Nằm Vạ
Tác giả: Bùi Hiển

Chị Ãá» chợt rùng mình nhẹ, vì thấy buồn buồn ở bụng chân. Và, trong cá»­ động ná»­a ý thức cá»§a giấc ngá»§ bị quấy phá, chị rụt chân lại. Cái buồn buồn chị cảm thấy rõ rệt nó chạy trên ống chân rồi tá»›i gót thì biến Ä‘i.

Chị cá»±a mình. Thân thể Ä‘au dần khắp cả. Cùi tay má»i mệt rÆ¡i đánh phịch. Mắt vẫn nhắm, chị cố nghÄ©, cố nhá»› xem mình Ä‘ang ở đâu. Và chị chợt hiểu ra mình vẫn Ä‘ang nằm trên giưá»ng đất, trong gian buồng hẹp mà mùi ẩm mốc tanh nhạt Ä‘á»ng thành lá»›p nhạt xông lên mÅ©i.

Từ ngoài đưa vào, tiếng xôn xao đã hÆ¡i rá»i rạc đượm buồn cá»§a làng mạc vá» chiá»u. Sá»± hoạt động cá»§a cuá»™c sống ngoài kia khiến chị tức bá»±c, và chị muốn chá»­i lên má»™t câu để nguyá»n rá»§a bất kỳ ai. Ãã hai ngày đêm, chị nằm dài trên đất ẩm cá»§a căn buồng hẹp tối. Chị đã tá»± đày Ä‘á»a như vậy, vì má»™t câu chuyện không đâu.

Sáng hôm kia anh Ãá» mắng chị vá» tá»™i Ä‘i ngá»§ không đóng cá»­a chuồng gà. Chị lẩm bẩm cãi lại:

- Quên má»™t bữa cÅ©ng chẳng sao! Chao ôi! Chăm sóc đến gà gá»›m. Ãể hắn đẻ trứng nào là nuốt lống Ä‘i trứng ấy mà!

Anh Ãá» giận tím mặt dưới làn da Ä‘en, lẳng lặng Ä‘i ra. Nhưng chị Ãá» vá»›i cái nư dai dẳng cá»§a đàn bà, vừa quét sân vừa kiếm câu châm chá»c. Chị bảo con em chồng:

- Xin Æ¡i! Rầy tao giao cho mi việc đóng cá»­a chuồng gà đó! ÃÆ°á»£c trứng nào thì Ä‘em anh mi ăn rồi anh mi cho cái vá».

Anh Ãá» chẳng nói chẳng rằng, vứt mảng lưới anh Ä‘ang vá, xông tá»›i túm lấy vợ trong hai bàn tay sắt, lôi xá»nh xệch vào buồng, Ä‘oạn anh ném vợ xuống đất, như má»™t đống giẻ. Chị ÃỠđổ nhoài ra, nằm thẳng cẳng như ngưá»i chết rồi. Anh đạp vào mông vợ mấy cái, Ä‘oạn bá» ra.

Con Xin phải nấu cÆ¡m sáng thay chị. Dá»n mâm rồi, nó vào buồng gá»i, nhưng chị Ãá» nằm lỳ. Anh Ãá» vào lôi chị ra, chị bíu chặt lấy chân giưá»ng, miệng ngoặp vào chân chồng. Anh Ä‘au quá kêu lên: "ái! Ãồ chó cắn! ÃÆ°á»£c, nếu muốn nằm vạ tao cho nằm".

Bà mẹ chồng Ä‘ang ở chợ bán mẻ cá mà con trai đánh được hồi đêm, nghe con Xin mách, vá»™i chạy vá». Vá»›i tất cả hùng hổ cá»§a những mẹ chồng, mụ xăm xăm vào buồng, chống nạnh, bàn tay ngoặt ra sau, và hếch mặt nạt:

- Này con kia, muốn tốt thì ngồi dậy mà lo ăn làm. Chẳng ai hơi đâu nuôi đứa nằm ăn vạ.

Chị Ãá» nằm im. Mụ cúi định lôi dậy, lại bị ngoặp vào tay, mụ vừa chạy ra, vừa kêu như sắp bị chết chém: "Ui làng nước ôi! á làng nước ôi! Hắn cắn đứt tay tôi rồi".

Thế là câu chuyện thành to và không thể vãn hồi. Chiá»u đó vài bà con trong hỠđến há»i thăm, có đôi đứa bé tò mò ghé mắt nhìn vào buồng. Anh Ãá» gắt Ä‘uổi ra, Ä‘em buá»™c ở cá»­a má»™t mảnh buồm rách làm rèm che.

Trong bóng tối, chị Ãá» thấy dá»… chịu hÆ¡n, và thầm cảm Æ¡n chồng, chị đã có ý thôi nằm vạ.

Nhưng đến đêm, anh Ãá» vào buồng nằm, anh chỉ nói má»™t câu cụt lá»§n:

- Muốn tốt lành thì dậy!

Tá»± mình ngồi dậy thì sượng mặt, chị Ãá» nằm chá».

Nhưng anh gắt:

- Muốn đạp thêm cho mấy cái nữa lắm.

Rồi trèo lên giưá»ng ngá»§. Chị Ãá» nằm má»™t đêm dưới đất lạnh buốt xương không sao nhắm mắt được. Sáng hôm sau, chồng ra rồi, chị lồm cồm tá»›i giưá»ng, lấy hai mảnh chiếu, má»™t rải ra đất, má»™t đắp lên mình, đánh má»™t giấc dài khoan khoái. Ãó là lần đầu chị được ngá»§ ngày má»™t cách say sưa, không bị quấy rối, lần đầu chị nếm cái thú nhàn hạ cá»§a các bà tỉnh thành.

Nhưng đến đêm, anh Ãá» tàn nhẫn đẩy chị lăn ra, giật lấy chiếu và chị lại nằm má»™t đêm trên đất cứng lạnh.

*
* *

Tiếng xôn xao ngoài kia nhá» dần, nhá» dần... Thá»±c ra, ngày chưa tắt, nhưng thính quan chị đã yếu Ä‘i trong sá»± mệt nhá»c toàn thân, má»™t sá»± mệt nhá»c rá»i rã khiến cho xương má»m, thịt nhão và các ngón tay co quắp, sá»± mệt nhá»c gây bởi cÆ¡n đói. Chị đã nhịn ăn hai ngày! Ãó không phải cái đói giày vò, quằn quại, náo động cá»§a những miệng ăn hùm hổ. Vốn tính ăn ít, làm nhiá»u, chị chỉ thấy má»™t cái đói nhẫn nại nó thỉnh thoảng cào xót trong dạ dày. Hình như mồ hôi toát trên trán lạnh, nhưng chị không còn đủ sức đưa tay lên sá». Chị cá»±a mình quay nghiêng vì nãy giá» nằm ngá»­a, da bụng căng ép lên dạ dày trống rá»—ng, như má»™t hòn đá nặng.

Chị nằm co như con chuột chết, bụng thóp lại. Mắt mở trân trân dán vào một ô vuông sáng mà có lẽ chị cũng không nhận ra là lỗ thông để đùn rác rưởi quét ở buồng ra.

Chợt mảnh buồm che cá»­a lay động nhưng thấy má»™t vệt ánh sáng lấp loáng và mảnh vải nâng để lá»™ da trá»i. Rồi má»™t cái đầu ló trong mảnh sáng tam giác ấy, cái đầu tóc bÆ¡ phá» khăn quấn cẩu thả cá»§a mẹ chồng chị. Chị Ãá» liếc nhìn lên, nhưng không thấy rõ mặt mụ, sấp bóng tối. Tuy vậy, chị tưởng tượng mụ ta đương dạo đôi mắt lấc láo lo ngại trong vòng sâu hoắm và chị nghÄ© thầm: "Mình mà chết thì cÅ©ng rầy vá»›i mình! Quan khám, lệ hạch, rồi há» cÅ©ng đến lo mà chết luôn thôi! ừ, mình cứ nằm đây, không vào bồng dậy mà chá»". Cái đầu biến Ä‘i và khung cảnh sụp tối.

Cái cảm giác buồn buồn lại ám tá»›i chị, lần này ở đầu ngón chân cái, chị cÅ©ng không buồn rụt chân. Nó chạy lần lên, dừng ở mắt cá, tiến tá»›i đầu gối, chui má»™t chút xíu dưới váy chị, rồi chạy trở ra. Ãến bụng chân, nó biến Ä‘i. Bá»—ng má»™t bóng Ä‘en nhá» chạy qua chá»— hổng, chị nhận ra má»™t con chuá»™t nhắt.

Má»™t lát sau, con chuá»™t lại hiện ra trong khung trắng. Nó quay đầu bên này, bên kia, chạy từng chập ngắn trên chân nhá» thoăn thoắt, dừng lại, chạy ít bước vá»™i vàng, dừng lượt nữa, rồi chạy trở lại như để dá»­ ai. Nó đứng yên, quay nhìn vào buồng, mắt tròn ngá»i ánh đỠhoe như hạt ngá»c. Con vật xinh nhá» có má»™t dáng Ä‘iệu ná»­a nghi ngá», ná»­a tinh nghịch. Sau cùng, nó chạy vào buồng, xáp tá»›i bàn tay chị Ãá» lê trên đất. Nó vểnh tai nhìn rất lâu những ngón tay rung rung, Ä‘oạn khôn ngoan chạy vá» phía vách, lẩn trong bóng tối.

Tiếng bát đĩa lách cách dưới bếp làm nao lên trong lòng chị má»™t niá»m giận dữ. Hừ! Há» vẫn ăn đủ bữa và no bụng. Ãã không muốn lo, để rồi chị cho má»™t mẻ lo. Khi quan vá» khám án mạng thì những kẻ kia hãy liệu bán thuyá»n bán lưới Ä‘i thôi!

Con chuá»™t nhắt núp trong bóng tối lâu lắm, rồi lại chạy ra. Lòng vẫn sôi tức bá»±c, chị Ãá» choài tay định bắt. Nó kêu má»™t tiếng nhá»n hoắt, vút ra chá»— sáng rồi thoắt biến, để lại trên mặt đất má»™t vật trắng nhá» bằng hạt đỗ. Chị Ãá» cầm lấy, nhận ra má»™t mẩu khoai xát khô, bèn bá» tá»t vào miệng. Nước miếng nhoèn nhoẹt đẩy trên lưỡi, tẩm vị ngá»t cá»§a khoai.

Má»™t ý nghÄ© lá» ra trong trí yếu chị Ãá». Thu góp sức tàn, chị lê xoay mình vá» phía vách, giÆ¡ tay quá» trong bóng tối. Má»™t cái choé (*) bị vật ra đất, vá»›i má»™t tiếng nặng ná» khô khan. Tay chị đưa dần lên miệng chóe, nắm lấy cái nút lá»›n làm bằng má»™t nùi rÆ¡m bá»c lá chuối, cố sức rút. Nút bật tung, và những lát khoai rào rạt tuôn ra trắng đất. Chị Ãá» vá»™i vàng bốc lấy má»™t nắm trong tay run run, vụng vỠđưa vào miệng. Khoai rÆ¡i lả tả xuống. Chị Ãá» nằm ngá»­a ra nhai. Chị nhai ngồm ngoàm, há»™c tốc, trợn mắt nuốt. Chị cảm thấy rõ sá»± cá» xát trên da thá»±c quản cá»§a những mẩu khoai chưa nghiá»n kỹ. Khi bụng đã thôi bị sức căng ép, chị quay nằm ngá»­a, nhai chậm hÆ¡n. Mắt nhìn má»™t lá»— hổng trắng trên mái tranh, tay đưa dần từng miếng khoai lên miệng, chị nhai má»™t cách từ tốn quý phái, để nước miếng tiết ra nhiá»u ngào miếng ăn thành làn bá»™t má»m, ngá»t và thÆ¡m mát.

Nhưng má»™t lát sau, má»™t sá»± khó chịu bá»—ng chiếm lấy chị. Chị Ãá» thấy tức ách trong bụng quá đầy, tưởng có má»™t hòn đá nặng trong đó, khiến chị không trăn trở mình được. Trên đầu máu tụ, và chị Ãá» nằm thiếp Ä‘i trong cÆ¡n bá»™i thá»±c, bàn tay mở vẫn đặt trên những lát khoai còn lại ở mặt đất.

*
* *

Chị Ãá» ren rén ngồi dậy, lê đến cạnh vách, ghé mặt vào má»™t lá»— hổng nhá» nhìn ra sân. Chị thở phào má»™t tiếng. Ông lý sắp đến thá»±c. Mẹ chồng chị đương têm trầu, anh Ãá» xang xít nhắc chiếc phản ra sân để "lang" ngồi. Con Xin ngồi xổm trong má»™t góc, lo đánh bá»™ chén cá»c cạch thẹn thùng nằm trong cái đĩa tàu cổ rất đẹp mà anh ÃỠđã lấy được trên má»™t chiếc tàu ô trôi lênh đênh vô chá»§ ngoài bể cả sau má»™t trận cuồng phong nào.

Chị trở lại chá»— cÅ©, nằm duá»—i cẳng, khoan khoái đợi. Cái trò đùa thá»±c đã kéo dài quá thể. Chị nằm vạ bảy ngày trá»i rồi! Hôm nhá» con chuá»™t nhắt, chị khám phá ra cái kho lương thá»±c bất ngỠấy, ý nghÄ© thứ nhất đến vá»›i chị là má»™t ý nghÄ© phục thù: chị sẽ nằm dài ra đó, ít ra cho đến lúc trÆ¡ lại cái chóe không. Cho đáng kiếp.

Nhưng chị chẳng phải dùng nhiá»u bữa khoai sống má»›i nhận thấy rằng thức ăn kia cào xót ruá»™t và ứ hÆ¡i trong bụng đầy trình trịch. Má»™t đôi khi nước ợ lên đến cổ, vị chua gắt, suýt trào ra ngoài miệng lúc chị nằm nghiêng chị nhắm mắt nuốt đánh á»±c, và vị chua khiến chị rùng mình.

CÆ¡ sá»± đã thành nghiêm trá»ng, chỉ còn chá» "lang" đến má»›i phân xá»­ được. Má»—i khi thấy cái đầu mẹ chồng ghé vào, chị thở lên những hồi ghê rợn như ngưá»i sắp chết, để mẹ lo lắng thêm. Vậy mà những ngày dài chỠđợi vẫn trôi Ä‘i, ông lý vẫn biệt tăm dạng. Ãã có lúc chị nghÄ©: "Hay là há» cứ để mình nằm thế này cho đến chết đói?", và giận dữ sôi lên trong lòng, chị lại nghÄ© đến chuyện cắn lưỡi.

Thá»±c ra, mẹ chồng chị không vô lo như chị tưởng. Trong bốn tối mụ luôn ra chầu chá»±c nhà ông lý. Nhưng ông lý và ông phó mắc việc quan trên phá»§. Tối hôm thứ năm, mụ cuống cuồng lên, đến tận bến đò đợi. Mụ vừa chạy theo ông lý vá», vừa kể lể sá»± tình. Ông lý hẹn:
- Mai đến.
Mụ mừng cuống cuồng, đem đĩa trầu khô vẫn bưng cò kè vào trút lên cơi bà lý, rồi chạy vỠbáo tin cho con.

*
* *

Ông lý bước vào, xúng xính trong áo lương rộng và lẹp kẹp đôi giày da. Khuôn mặt phì nộn tươi nở như một cái hoa, mà nhụy là cái mũi đỠchóe, to lạ lùng và đâm lỗ chỗ như da trái bưởi.

Ông đặt đít ngồi. Theo thói quen, ông đập hai bàn chân vào nhau phủi đất, rồi mới đưa lên xếp bằng trên phản.

- Con mẹ ÃỠđâu rồi?

Má»™t ngưá»i em há» anh ÃỠđã đứng trá»±c sẵn, vào buồng nhắc chị ra, chân chị lê xá»nh xệch trên đất. Chị giả cách cố gượng má»›i ngồi lên được ngưỡng cá»­a. Tóc chị rối bù, khăn xổ xuống che má»™t mắt chị đã tá»± soạn má»™t bá»™ mặt chết đói bảy ngày.

Hàng xóm đến xem, đứng vây thành hình bán nguyệt. Những đứa con nít nghiêng đầu hấp háy nhìn bằng đôi mắt nhèm, hai tay chắp lại trên cu lồng ngồng. Vài cô gái kháo nhau:

- ả Ãá» nhịn tài gá»›m, bay ạ. Bảy tám ngày, mà chẳng gầy Ä‘i tí nào.

Chị Ãá» sẽ dệch mép cưá»i lặng lẽ.

Ông lý nhấp trà rồi cất tiếng:

- Sao đó, đã ưng dậy chưa? Chà, vợ chồng ngưá»i ta ở vá»›i nhau, năm năm, mưá»i năm, cãi lá»™n nhau cho hắn đáng; đằng này, đôi vợ chồng son, anh như mâm ngá»c, em còn như đôi đũa vàng, ha ha ha... chưa chi đã giận há»n, rồi lăn ình ra nằm vạ.

Sá»± khoái hoạt ầm ỹ cá»§a ông lý khiến má»i ngưá»i cưá»i theo và, đâm nhá»n, má»™t cô gái trong bá»n đứng xem liá»n đùa má»™t câu:

- Ông lý hát phưá»ng giá»i lắm đó.

Ông lý liếc nhìn cô má»™t thoáng mau, rồi lập nghiêm ông há»i:

- Sao? Bây giá» muốn hòa thuận vá»›i nhau lại không? Hay là muốn ly dị, thì ta cho đồng tiá»n chiếc đũa vá» cùng bố mẹ?

Mẹ anh ÃỠđứng chắp tay thưa:

- Thưa ông, chứ con ấy tệ lắm. Mắng hắn một tiếng hắn cãi lại hai tiếng, rồi hắn lăng loàn, hắn gieo mình nằm vạ, hắn cắn đứt tay tôi. Xin làng cứ phép xử thì đội ơn lắm.

- Thế mụ muốn hai bên ly dị à?

- Bẩm không! Bẩm không! Là tôi trình để làng biết cho như thế thôi.

Mụ vá»™i nói thế. Mụ dại gì mà cho dâu vá», đứa con dâu mụ vẫn tá»± hào mát tay má»›i chá»n được. Chị Ãá» tuy xấu tính thá»±c, nhưng hay làm, đảm Ä‘ang tất cả má»i việc trong nhà. Vả cưới chị có phải tốn ít đâu tiá»n anh Ãá» dành dụm trong hai năm Ä‘i chài, từ khi còn là má»™t chú trai nấu cÆ¡m xách nước cho đến khi là anh bạn lành nghá» Ä‘á»u dốc vào đó hết.

Ông lý gắt:

- Muốn đưá»ng nào thì nói rõ ra má»™t đưá»ng!

Anh Ãá» vẫn đứng chắp tay trong góc nhà, nói ra:

- Thưa ông, ông xử cho tôi phận nào tôi được nhỠphận nấy.
- ?n nói hàm hồ thế thì ai biết đưá»ng nào mà xá»­! Mẹ Ãá»! Muốn ở hay muốn vá»?
- Dạ trăm sự nhỠông cả, ông cho ra sao thì được vậy... Trăm sự cũng là nhỠông.
Chị ÃỠđáp vậy, giá»ng kéo dài như mệt má»i. Ông lý đét vào đùi, bá»™ thất vá»ng.
- Thế thì cha ai xá»­ được. Anh nói "nhỠông", ả nói "nhỠông", sao mà hai anh ả khéo bảo nhau thế. Ãã đồng ý vá»›i nhau thế thì, thôi! Cho Ä‘oàn tụ!

Má»i ngưá»i vẫn yên lặng. Thấy lá»i tuyên án không hiệu quả và câu khôi hài kín đáo không ai thưởng thức, ông lý ngồi lặng thinh uống nước.

Anh Ãá» bước ra rót nước. Bấy giá» chị Ãá» má»›i nhận thấy chồng mình mặc áo dài. Cái áo lương tưởng như sắp bật tung trên thân hình vạm vỡ cá»§a anh dân chài. ống áo chịt vò cổ tay Ä‘en, và tà ngắn đập cÅ©n cỡn trên đầu gối. Chị Ãá» vá» cúi mặt, liếc nhìn qua má»› tóc rối trên trán, và mỉm cưá»i ngắm những cá»­ chỉ ngây ngô cá»§a chồng. Chị nhá»› lại hôm cưới, anh Ãá» ngượng nghịu trong cái áo lương độ ấy còn má»›i nguyên, và cái quần cứng đét hồ, thì thụp lạy trước bàn thá». Chị bất giác cưá»i lên tiếng. Anh Ãá» quay nhìn, càng ngượng nghịu thêm, thá»§ hai bàn tay dưới áo, rồi chắp lại, rồi gãi đầu, rồi mân mê khuy áo. Sau cùng anh mỉm cưá»i cho đỡ thẹn. Ông lý kêu lên:

- á», anh ả cưá»i vá»›i nhau rồi đó kìa! Cần gì ai phân xá»­ nữa!

*
* *

Con Hoét mách:

- Mẹ Æ¡i, ả Ãá» vào buồng.

Mụ Bình chạy vào, thấy chị ÃỠđứng chải đầu. Mụ há»i:

- Mi lấy gì đó?

- Lấy gì đâu?

Khi mụ Bình ra rồi, con Hoét, còn nhá» mà đã ranh mãnh, đứng rình. Từ ngày chị nó vá» nhà chồng, nó vẫn quen coi chị như ngưá»i xa lạ, theo gương mẹ nó. Con gái là con nhà ngưá»i... Má»—i khi thấy chị vá» chÆ¡i nhà lấy vật gì, nó kêu lên như bị mất cướp.

Chị Ãá» chải đầu xong, thản nhiên Ä‘i ra. Con Hoét yên tâm, không ngá» chị nó đã mang má»™t bá»c khoai ngô trong tà áo nâu dài buá»™c túm, bá»c khoai đã ăn trá»™m được trong chum mẹ chị.

VỠđến nhà chồng, chị len lén nhìn, rồi thẳng tuột vào buồng. Chị mở nút tà áo ra, tuồn khoai vào chóe, vừa vặn đầy như trước.

Má»™t hôm trá»i há»­ng nắng hanh vàng, mẹ chồng chị Ä‘em khoai ra sân phÆ¡i . Chị Ãá» ngồi Ä‘an lưới trong nhà, hồi há»™p nhìn ra. Mụ đưa bàn tay nổi gân rải xòa đống khoai. Chợt mụ lặng yên như Ä‘ang suy tính gì lung lắm. Mụ cầm má»™t lát khoai, nhìn mãi trong má»™t ngạc nhiên câm lặng. Mụ di di móng dài ngón tay cái lên trên, cố cạo lá»›p vá» xám. Sau cùng, mụ ngoảnh vào, nói vá»›i con dâu Ä‘iá»u phát kiến má»›i mẻ cá»§a mụ:

- Mẹ Ãá» này, cái choé khoai nhà mình nút không chặt để gió vào, thành thá»­ cả lá»›p khoai trên hắn xạm Ä‘en mặt lại.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #107  
Old 20-05-2008, 02:35 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Nắng Chiá»u
Tác giả: Nguyễn Khải

1

Chị Bơ đe tôi:

- Nếu cậu lại đem chuyện của chị với anh ra viết báo thì đừng có vác mặt đến đây chị chị em em nữa nhá!

Khốn ná»—i, cái thằng viết lại vốn có tật thích lôi việc cá»§a nhà ra viết. Chuyện hay thì giấu Ä‘i, còn chuyện dở thì phóng đại lên. Nên anh em há» hàng phải từ bá», vợ con phải giận há»n, bè bạn cÅ©ng gá»›m mặt. Nói tốt vá» mình là ngưá»i viết hồi ký, là ngưá»i bình thưá»ng vá»›i cái tâm lý thông thưá»ng mượn bút má»±c để tá»± khoe. Còn kể xấu mình, tá»± bá»›i móc má»i thói tật cá»§a mình thì đích thá»±c là anh nhà văn rồi. Tại sao thế! Tôi cÅ©ng không hiểu nữa. Có thể là cái nghiệp dÄ© cá»§a những ngưá»i cầm bút chăng? Nhưng lần này tôi viết vá» bà chị tôi vá»›i ông anh rể muá»™n mằn có khác vá»›i những chuyện trước. Lần này tôi chỉ có khoe thôi. Tôi khoe cái hay cái đẹp cái phúc đức cá»§a dòng há» nhà tôi, nếu như đây đó thấp thoáng má»™t nụ cưá»i, thì cÅ©ng là cái mỉm cưá»i hiá»n lành, vui má»™t chút, nghịch má»™t chút cho câu chuyện được đậm đà.

2

Tức là chị BÆ¡ tôi bằng lòng Ä‘i lấy chồng. Lấy chồng lần thứ nhất là chỉ vừa má»›i năm ná». Tôi năm nay đã xấp xỉ sáu mươi tức thì chị tôi không còn trẻ nữa. Năm chị tôi nhận lá»i xuất giá, là vừa tròn bảy chục tuổi. Chị Ãại, cÅ©ng là má»™t bà chị khác cá»§a tôi, là em dâu ông Nguyá»…n Thế Truyá»n, đứng ra mai mối. Trong há» nhà tôi, đàn ông thì hiá»n lành, nhút nhát, làm gì cÅ©ng sợ, chỉ cầu được yên thân, còn phần lá»›n các bà lại hết sức ghê gá»›m, ăn nói ghê gá»›m, hành động táo bạo, còn các trò chÆ¡i cá»§a mấy bà thì vô cùng quái đản. Chị Ãại bảo tôi vá»›i cái giá»ng thản nhiên nhất:

- Chúng tao định gả chồng cho bà Bơ, mày thấy thế nào?

- Tôi hét lên:

- Sắp xuống lỗ còn đi lấy chồng, các bà tính toán rõ hay!

Chị Ãại vẫn nói dá»­ng dưng:

- Chúng mày Ä‘á»u là quân ích ká»·. Chỉ nghÄ© tá»›i mình mà không nghÄ© ngưá»i. Mày sợ xấu hổ à?

- Chứ lại không, thiên hạ há» biết chuyện phải cưá»i đến vỡ bụng.

Ai cưá»i mặc kệ há». Là việc hay việc tốt chứ có phải việc xấu đâu mà sợ há» cưá»i.

Tôi vẫn vùng vằng:

- Chị tính lại Ä‘i, không phải chuyện đùa đâu. Vỡ lở ra là tai tiếng lắm. Chị Ãại đã hÆ¡i cưá»i cưá»i:

- Ãể tao tính lại nhá. Mấy chục năm nay chị BÆ¡ chỉ ở vá»›i gia đình cô Hoàng. Nay vợ chồng cô ấy Ä‘i Pháp rồi thì chị BÆ¡ ở vá»›i ai? Hay là xuống ở vá»›i vợ chồng mày.

Tôi lắc đầu:

- Nhà tôi như trại lính, bà Bơ không chịu xuống đâu. ở với chị có được không?

Chị Ãại vẫn cưá»i:

- ở thế nào được. Một bà già đã đủ để con cháu nó cằn nhằn rồi, hầu thế nào được cả hai.

Tôi bắt đầu phân vân:

- Cũng khó nhỉ, tuổi già ở chòm chõm một mình là nguy lắm, lúc đêm hôm...

Chị Ãại thá»§ng thẳng tính:

- ở má»™t mình cÅ©ng vẫn được, nhưng đêm phải có ngưá»i đến cùng ngá»§. Mày hoặc vợ mày, hoặc con mày phải thay nhau mà đến, lúc khá»e không đến cÅ©ng được, nhưng lúc ốm Ä‘au là phải đến.

Sá»± phản đối cá»§a tôi đã bá»›t hăng hái tá»›i già ná»­a vì cái viá»…n cảnh phải cắt phiên nhau xuống cùng ở vá»›i bà BÆ¡. Là mẹ thì buá»™c phải đến rồi, không thích không vui cÅ©ng phải đến. Nhưng là chị, là bà chị há», cÅ©ng phiá»n nhỉ... à, thế mà khó giải quyết đấy. Nói gì thì nói, cách tính toán cá»§a chị Ãại là hết sức thiết thá»±c. Nhân nghÄ©a hão, sÄ© diện dởm, ngưá»i khổ càng khổ hÆ¡n vì có ai chịu đưa tay cho kẻ bất hạnh víu lấy đâu. Trong há» nhà tôi có nhiá»u bà đẹp đẽ hẳn hoi, có há»c thức hẳn hoi, làm phu nhân cÅ©ng còn được huống hồ làm vợ làm mẹ như má»i ngưá»i mà đành chịu cảnh phòng không chỉ vì những tính toán không đâu vào đâu cá»§a các bậc cha mẹ. Thá»i Mỹ lại đòi chỉ gả con cho những gia đình quan lại, môn đăng há»™ đối, là dở hÆ¡i hết sức. Ãi làm dâu những gia đình đã tàn lụi, vá»›i những bà mẹ chồng hút thuốc sâu kèn, nói năng đài các nhưng má»™t xu không dính túi, những ông chồng quen thói ăn chÆ¡i nhưng chẳng có nghá» ngá»—ng gì, ra thở vào than vì thá»i thế đã đổi thay, thì còn khổ cá»±c, nhục nhã hÆ¡n con ở. Thà ở vậy mà hóa hay. Chị BÆ¡ tôi sở dÄ© muá»™n chồng vì cả má»™t thá»i son trẻ chả ai để ý đến chị cả. Là con ông bác há» lên ở vá»›i chú thím vá»›i các em. Tiếng là ngưá»i trong gia đình nhà quan, nhưng cô cháu nghèo làm sao dám so bì vá»›i các bà em phú quý. Ãã nghèo lại không được đẹp, lại ăn mặc xuá»nh xoàng, nói năng rất ít, luôn luôn xuất hiện ở phía sau, là ngưá»i rất cần thiết cho má»i ngưá»i nhưng vẫn bị má»i ngưá»i quên bá». Chị bị bá» quên cÅ©ng vì chị không bao giỠđòi, chị cam phận, lại tá»± khép mình vào cái khuôn khổ lá»… giáo đã không còn mấy ai theo nữa. Các bà chị con ông bác tôi vẫn chê chị BÆ¡ là ngưá»i cổ mà, trá»i đất Æ¡i, đã nghèo lại còn cổ thì coi như số phận đã được an bài rồi.

3

Cái chuyện vui lúc tuổi đã xế chiá»u cá»§a bà chị tôi được bắt đầu như sau:

Cách đây khoảng bảy, tám năm, má»™t bà chị khác lập nghiệp ở xứ Bá» Biển Ngà có làm giấy bảo lãnh cho chị BÆ¡ sang ở bên đó. Hai bà vốn hợp tính nhau từ thá»i con gái, vá» già Ä‘á»u là những tín đồ rất nết na cá»§a đạo Phật, có ăn ở vá»›i nhau ít năm cuối chắc cÅ©ng êm ấm. Ãã nghÄ© má»i việc xong xuôi chỉ còn đợi ngày Ä‘i thì bà bên kia lại viết thư vá» báo hoãn, vì nghe đâu chính phá»§ bên ấy sẽ thay đổi, sẽ đổ hẳn, nên vợ chồng phải di chuyển cÆ¡ nghiệp qua Pháp. Nói vậy thì biết vậy, chứ còn cái gì sau đó ai mà biết. Chị Ãại phàn nàn vá»›i tôi: "Bà BÆ¡ tuổi Sá»­u, cái số ấy là vất vả lắm, má»™t Ä‘á»i hầu hạ các ông em bà em, rút lại tay trắng. "Xưa nay chị BÆ¡ chỉ biết sống cho các em, dá»±a dẫm vào các em, vui buồn há»™ má»i ngưá»i, nay các em kéo nhau Ä‘i tuốt tuá»™t, còn trÆ¡ lại có má»™t mình, ăn không ra bữa, ngá»§ không ra giấc, chẳng có cái gì riêng để mà lo mà buồn, Ä‘i lại như cái bóng, va vào cái này đụng vào cái kia cá»§a hai căn buồng vừa ẩm vừa tối, nghÄ© thật tá»™i. Ai cÅ©ng than thở là rất tá»™i mà không má»™t ai mở miệng má»i bà chị nhất há» tá»›i ở nhà mình để tiện bá» chăm sóc, vợ chồng tôi cÅ©ng thế. Lúc khá»e đã vậy, lúc ốm thì sao, ốm má»™t trận rồi chết cÅ©ng đã vất vả, lại ốm đến vài năm má»›i thật rầy rà. CÅ©ng may trong há» còn có chị Ãại. Chị có quyá»n la mắng tất cả mà không ai dám giận vì chị ăn ở rất thật lòng, lại rất thạo việc. Việc ngưá»i sống và ngưá»i chết cá»§a cả má»™t há» mà không có chị dúng tay vào là y như bê bết. Nói cho đúng chị cÅ©ng không dúng tay, má»™t ngón tay cÅ©ng không động đậy, mà chỉ dùng miệng thôi, tính giùm cho thôi. Cái việc này thì thá»§ tục phải như thế này, sá»± chi tiêu phải như thế này, và chị cắt đặt luôn, má»™t lÅ© con cháu và kẻ ăn ngưá»i làm cứ thế mà chạy. Và chị đã lặng lẽ đảo ngược cái vận số cá»§a chị BÆ¡ bằng má»™t bài toán đến thần tình. Số là cách đây đã ná»­a thế ká»·, có má»™t anh thanh niên con nhà nghèo nhưng rất đẹp trai và há»c cÅ©ng giá»i, vừa đỗ bằng Thành chung xong, tá»›i gia đình ông bác tôi làm ngưá»i kèm há»c cho mấy ông anh còn nhá» tuổi. Ngưá»i ra mở cá»­a đóng cá»­a cho thầy giáo trẻ là chị BÆ¡, năm đó cÅ©ng khoảng mưá»i tám đôi mươi. Ãi lại được vài năm thì anh giáo trẻ ngá» lá»i xin được cưới chị BÆ¡, vì anh đã tìm được việc làm ở má»™t nhà thương nào đó. Vậy là cả nhà cưá»i, cưá»i lăn cưá»i lá»™n. Là cưá»i cái táo tợn cá»§a má»™t thằng con trai chẳng biết trá»i cao đất dầy gì, má»›i dám mở mồm đòi làm cháu rể cụ Thượng. Cháu cÅ©ng như con, phải tìm cá»­a tương xứng để gả bán chứ. Ngưá»i con trai vì xấu hổ, vì giận thân không đến nữa. Vậy là thôi. Theo chị Ãại, hình như chỉ có má»™t lần ấy, cái lần duy nhất ấy, có má»™t ngưá»i đàn ông để ý đến chị BÆ¡, quý mến cái dịu dàng, cái lặng lẽ, cái đảm Ä‘ang cá»§a chị và mong má»i được má»i chị vá» sống vá»›i nhà mình. Rồi anh ta lấy vợ, đẻ má»™t bầy con, rồi góa vợ và lấy má»™t Ä‘á»i vợ nữa, lại thêm mấy đứa con và góa vợ lần thứ hai. Ngưá»i đàn ông có cái số phận vất vả ấy tên là Phúc, cái năm bắt đầu câu chuyện cảm động này đã bẩy mươi mốt tuổi, hÆ¡n bà chị tôi má»™t tuổi. Tôi cÅ©ng chưa rõ, do má»™t tình cá» nào mà chị Ãại được biết ông Phúc sắp Ä‘i Pháp theo giấy bảo lãnh cá»§a con. Cái kế hoạch đầy tính nhân đạo và thá»±c tế cá»§a chị lập tức thành hình và lập tức chuyển động. Chị nhá» má»™t cô cháu có quan hệ há» hàng vá»›i ông Phúc tá»›i bàn vá»›i ông, bằng cách nào đó có thể đưa chị BÆ¡ Ä‘i, sang tá»›i Pháp các bà em sẽ tá»›i đón chị vỠở nhà há», vì anh chị em không có quyá»n đứng ra bảo lãnh nhập cảnh. Ông Phúc bằng lòng ngay và nói thêm: "Nhưng phải làm giấy giá thú má»›i hợp lệ!". Chị Ãại đã trả lá»i liá»n, giá thú thì giá thú, sang tá»›i Pháp là hết giá trị, mà cÅ©ng chả cần làm giấy ly hôn, còn lấy được ai nữa mà cần giấy ly hôn. Tôi há»i chị Ãại:

- Lần đầu chị bàn với chị Bơ cái chuyện này, chị Bơ bảo sao?

Chị Ãại cưá»i:

- Giẫy nẩy như đỉa phải vôi. Mặt mũi đỠnhừ đỠtử. Gái chưa chồng nói chuyện hôn nhân ai chả thế.

Tôi cÅ©ng phì cưá»i:

- Cái bà này có những sáng kiến đến quái đản.

Chị Ãại lưá»m nhẹ tôi, nói Ä‘ay:

- Nếu mày không thích thì mày má»i bà ấy vỠở nhà mày. Cho tao được rảnh nợ.

Tôi nín lặng. Chị Ãại nói tiếp

- Bà ấy chá»­i tao má»™t lúc rồi ngồi im. Tao chỉ há»i lại có má»™t câu: tùy bà, nếu bà không bằng lòng thì bảo tôi để tôi còn có lá»i nói lại.

- Chị Bơ bảo sao?

- Còn bảo sao! Bảo là tùy cô, cô muốn làm gì thì làm chứ tôi không biết.

- Vậy là xong à?

- Xong chứ, ngưá»i ta vẫn còn vướng vất cái tình cÅ© má»›i đưa vai ra gánh lấy, chứ vui vẻ quái gì.

4

Vậy là chị tôi Ä‘i lấy chồng, nói cho đúng là giả đò lấy chồng, vá» danh nghÄ©a vẫn có giấy giá thú, nhưng ông ở nhà ông, bà ở nhà bà, cÆ¡m ai nấy ăn, giưá»ng ai nấy nằm, không có gì khác trước. Chị Ãại vá»›i chị Hoàng là hai bà hay nói tục nhất há», nói những chuyện đến các em, và các cháu ngồi nghe cÅ©ng phải đỠmặt, nên chị Ãại cÅ©ng có những lá»i bình luận vá» sá»± ở riêng này, chị nói tục lắm tôi không tiện viết ra đây. Tôi có nghe nói bữa hai ông bà dắt nhau ra phưá»ng đăng ký hôn thú, cô á»§y viên thư ký phưá»ng há»i bà cụ theo đúng thá»§ tục: "Thưa bác, bác kết hôn lần này là lần thứ mấy?". Bà cụ cúi gằm mặt không dám trả lá»i, ông cụ phải nói thay "Lần thứ nhất". Lấy chồng lần thứ nhất mà không có chạm ngõ, không ăn há»i, không cưới xin gì cả, đến bữa cÆ¡m thân mật trong gia đình cÅ©ng phải hai tháng sau má»›i dám làm, nghÄ© cÅ©ng tá»™i. Mà là con cháu nhà quan hẳn hoi. Tháng đầu chị tôi Ä‘i lấy chồng, tôi không dám lại thăm. Sợ chị tôi ngượng, tôi cÅ©ng sợ tôi ngượng. Nhưng tôi vẫn thấp thá»m đợi cái bữa ăn mà bà chị và ông anh sẽ má»i. Nói cho thật, không phải vì miếng ăn, mà muốn đến để "quan sát" má»™t chút. Chắc là bà chị tôi cÅ©ng biết thế nên nhất định bà không má»i cái thằng em mất nết, chuyện bố mẹ nó, nó còn chẳng tha, huống hồ chuyện cá»§a các bà chị. Chị Ãại gá»i bữa cÆ¡m đó là bữa cÆ¡m Ä‘oàn kết, cái từ cách mạng dùng vào trưá»ng hợp này thật là khéo quá. Chứ còn biết gá»i gì khác. Sau bữa cÆ¡m hai há» chừng vài ngày, bà BÆ¡ cÅ©ng làm má»™t bữa cÆ¡m thân mật chỉ má»i riêng có ông Phúc và mấy ngưá»i con cá»§a ông lại ăn thôi. Bà lão nấu ngon quá, nghá» riêng mà, nên chỉ mấy ngày sau ông lão lại mò đến xin ăn má»™t bữa nữa. Rồi ngày nào cÅ©ng đến đòi ăn, ăn bữa trưa. Rồi ăn cả bữa tối. Rồi đòi ngá»§ lại, vì say quá, vì trá»i tối quá, thiếu gì lý do xin được ngá»§ lại cá»§a má»™t ông già Ä‘ang ngất ngây trước hạnh phúc má»›i. Tôi toét miệng cưá»i. Chị Ãại trợn mắt nhìn tôi, quát to: "Thằng mất dậy! Mày nghÄ© gì mà lại cưá»i, hả!".

5

Phải hÆ¡n hai tháng sau tôi má»›i được gặp cả hai vợ chồng bà BÆ¡. Là nhân ngày giá»— ông ná»™i tôi, tức ông ngoại bà Ãại, ông chú bà BÆ¡, tại nhà ông anh trưởng há». Bà đến trước đã cả giá» rồi má»›i thấy ông đến. Chả ai chào ai, cứ như ngưá»i dưng. Tuy ông Phúc đã ngoài bảy chục tuổi nhưng còn đẹp lão lắm, vóc dáng cân đối Ä‘i lại nhanh nhẹn, cái miệng và con mắt cá»§a ông già khi cưá»i khi nói còn rất là lẳng. Ãàn ông như thế nếu muốn lấy má»™t bà trong ngoài bốn mươi chả có gì là khó. Lại có tiá»n nữa. Quả tình ông ấy đối vá»›i bà chị tôi vẫn còn vương vấn phần nào cái hương vị cá»§a mối tình đầu. Là vẫn không ngá»›t nghÄ© vá» nhau, nghÄ© vá» má»™t cô gái nhút nhát, lặng lẽ, có thể làm ngưá»i vợ hiá»n, ngưá»i mẹ đảm không ngá» số phận lại hẩm hiu đến thế. Khi ông ấy chưa đến, chị Ãại có há»i bà BÆ¡: "Bà đã dặn kỹ địa chỉ chưa? Nhà trong hẻm, lối Ä‘i lắt léo là khó tìm lắm". Bà BÆ¡ trả lá»i ngắn gá»n: "Ãã bảo rồi". Chị Ãại lại há»i: "Ông ấy vẫn Ä‘i xe đạp à? Ãừng á»· vào sức khá»e, ngã chết có ngày". Vẫn trả lá»i rất ngắn gá»n: "Nói mãi nhưng không nghe". Tôi nghiêng mặt cưá»i má»§m mỉm, vì chợt nghÄ© cách xưng hô cá»§a những cặp vợ chồng trẻ má»›i cưới cái thá»i còn đánh Pháp. Vào bữa ăn, tôi được xếp ngồi cạnh bà BÆ¡ và ông chồng. Bà Ãại ngồi phía đối diện vá»›i ông trưởng há». Ông trưởng há» là ngưá»i hết sức thật thà, có nghá» xem tá»­ vi và tướng mặt, nghe ông ấy nói vá» vận số, ai cÅ©ng vừa lòng, vì má»i cái xui xẻo đã thuá»™c vá» năm qua tháng qua, còn tháng tá»›i và năm tá»›i chỉ gặp toàn những may mắn. Ông trưởng há» ngắm nhìn bà BÆ¡ rồi tán: "Khí sắc chị BÆ¡ rất vượng, năm tá»›i là chuyện vui lắm". Bà Ãại buông má»™t câu, nghe muốn nổi da gà: "Năm tá»›i bà BÆ¡ có tin vui, hả?". Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u cúi mặt, không ai dám nhếch môi. Mặt bà BÆ¡ tái Ä‘i, còn ông chồng thì quay lại nhòm vợ rồi cưá»i há» há». Cái giống đàn ông thật quá tệ! Ông trưởng há» vẫn tiếp tục tán tụng bà chị hết sức hồn nhiên: "Chị dạo này trông đẹp hẳn ra". Rõ nỡm. Khen má»™t bà lão đẹp ra, vậy mà cÅ©ng đòi làm thầy tướng số! Lại vẫn bà Ãại bình luận: "Cái đó đã hẳn, khá»i cần phải cậu nói". Tất nhiên tôi phải tế nhị hÆ¡n ông trưởng há», nên tôi không nói gì cả, cÅ©ng không nhìn chăm chú vào má»™t ai, chỉ lắng nghe và thoáng nhìn thôi. Tôi để ý thấy chị BÆ¡ vẹo cổ tay cầm đôi đũa cá»§a ông chồng lấy giấy bản lau qua má»™t lượt, rồi lại lau qua cái bát ăn. Chị không nói má»™t lá»i và mắt vẫn nhìn thẳng. Lúc ăn cÆ¡m, chị gắp má»™t miếng thịt gà, dùng tay lá»c xương ra, lại xé miếng thịt cho nhá», rồi gắp vào bát cá»§a chồng. Cái ông chồng đến là nhõng nhẽo, chỉ đợi vợ gắp thức ăn má»›i ăn, cho gì ăn nấy, không tá»± đụng đũa vào bất cứ món nào khác. Chị Ãại nhận thấy ngay, chị quát lên: "Cái ông này đại lãn nhỉ, mắt bà ấy đã lòa dở, không hầu vợ thì thôi lại bắt vợ hầu mình". Ông chồng lại há mồm ra cưá»i, hàm răng giả thật Ä‘á»u và thật trắng. Cuối bữa ăn, nhà chá»§ đưa cho má»—i ngưá»i má»™t cái khăn tay dấp nước nóng, ông Phúc mở khăn lau mặt rồi đưa cho vợ. Bà vợ cầm lấy cái khăn lau dở cá»§a chồng lau luôn mặt mình. Tôi cúi mặt xuống, sống mÅ©i cay xè, chỉ muốn nhá» ra mấy giá»t nước mắt cá»§a yêu thương.

6

Lấy chồng được ná»­a năm thì chị BÆ¡ phải Ä‘i mổ mắt. Má»™t mắt bên phải má» hẳn Ä‘i như có màng kéo, bác sÄ© bảo phải mổ. Chị đến nằm ở nhà thương Ãiện Biên Phá»§, cô gái út cá»§a ông chồng xách hai túi to vừa quần áo vừa đồ dùng vặt vãnh theo mẹ kế cùng vào bệnh viện. Mẹ nằm trên giưá»ng, cô con chồng trải mảnh ni lông nằm dưới chân giưá»ng, mà là con gái nhà giàu, là tiểu thư. Anh trai và chị dâu thì phóng xe máy đưa cÆ¡m ngày hai buổi, vợ đưa cÆ¡m trưa, chồng đưa cÆ¡m chiá»u, rồi bón cÆ¡m cho mẹ, ép mẹ ăn từng thìa, tiá»n tiêu như nước. Bữa tôi tá»›i thăm chị BÆ¡, chị đã được tháo băng mắt, nhưng phải mang kính, nhìn má»i thứ vẫn còn má» mịt. Chị em trò chuyện được má»™t lúc thì ông Phúc tá»›i. Bà Ä‘i bệnh viện được vài ngày thì ông ở nhà bị vấp ngã. Ngã nhẹ thôi nhưng Ä‘i lại đã phải dá»±a vào cây gậy. Ông chống gậy lò dò bước vào, cô con gái vá»™i kéo ghế má»i bố ngồi ká» giưá»ng mẹ. Ông kẹp cây gậy trong đùi, đưa tay nắm lấy bàn tay gầy guá»™c cá»§a bà vợ, há»i nhá» nhẹ: "Ãêm qua bà có ngá»§ được không? Con mắt mổ còn nhức lắm không?". Bà BÆ¡ trả lá»i: "Thưa, đã đỡ nhiá»u ạ, đêm qua chỉ thức có má»™t lần thôi ạ". Con gái nói thêm: "Ãêm qua mẹ ngá»§ say lắm, trưa nay mẹ dùng cÆ¡m cÅ©ng đã được trên lưng bát". Bà BÆ¡ vẫn để ông lão nắm lấy tay mình, than thở: "Thưa, con mắt tuy đã lành nhưng cái nhìn còn kém lắm, chỉ sợ nó kém mãi thì không làm gì được, ông lại vất vả". Má»™t bà nằm giưá»ng bên, cÅ©ng ngồi gần đó bắt chuyện: "Bà cụ cứ sợ con mắt bị há»ng con cháu phải hầu, thêm bận há» ra". Ông Phúc nói rất to: "Bà nhà tôi cứ hay nghÄ© quẩn, mình hầu hạ chúng nó cả má»™t Ä‘á»i, nay chúng nó có phải hầu lại mình cÅ©ng chỉ vài năm chứ mấy. Chả là cái tuổi chúng tôi cÅ©ng sắp được vá» hầu các cụ tôi rồi". Tôi nghe ông anh rể nói chỉ muốn bật kêu lên: "Anh Æ¡i, anh là ngưá»i đàn ông chung tình nhất, rá»™ng lượng nhất. Ước gì bá»n em được tốt như các anh".

7

Bà BÆ¡ ở bệnh viện vỠđược vài tháng, con mắt bị mổ sáng lại dần, bà lại Ä‘i chợ, lại nấu cÆ¡m ngày ba bữa hầu ông, thì ông chồng lại bị ngã lần thứ hai.Là do ông vẫn Ä‘i xe đạp, cái chân Ä‘au vừa khá»i lại nhảy lên xe liá»n, rồi vấp té, tuổi già té xe đâu phải chuyện nhá», nhưng ông lão khoẻ chỉ nằm viện có mấy ngày, các khá»›p xương đã hết sưng nhưng phải nằm, như ngưá»i liệt. Tôi đến thăm thấy ông nằm Ä‘á»c sách, chăn nệm trắng tinh, vẻ mặt thá»a mãn như rất bằng lòng vá»›i số phận. Chá»— ông nằm thì cá»±c kỳ sạch sẽ, nhưng cái chá»— cá»§a bà nằm bừa bá»™n như cái bếp. Ãúng là cái bếp thật vá»›i đủ thứ dụng cụ phức tạp để phục vụ cho cái ăn cá»§a ngưá»i nằm phòng trong. Mà hầu hạ má»™t cách tươi vui, như được dịp báo đáp má»™t Æ¡n nghÄ©a rất khó trả. Lần nào tôi đến thăm, chị cÅ©ng bảo: "Anh vừa nhắc đến cậu, cứ thắc thá»m đã lâu không thấy cậu đến". Rồi bắt phải ở lại cùng dùng cÆ¡m vá»›i anh. "Anh ăn má»™t mình buồn lắm". Bữa cÆ¡m hàng ngày do chị tôi nấu vẫn rất ngon, nấu ngon hÆ¡n nhiá»u bà vợ. Miếng bít tết thật má»m, bát canh cá dưa thật ngon, đến đĩa dưa đĩa cà muối cÅ©ng thÆ¡m ngon lạ thưá»ng. Lần nào ngồi vào ăn tôi cÅ©ng há»i: "Thế chúng nó đâu cả?" "Chúng nó" không phải là ngưá»i cá»§a gia đình nhà gái. Không có ngưá»i nào bên há» nhà gái tá»›i hầu hai ông bà những lần ốm Ä‘au, đến thăm thì có mồm mép đỡ chân tay thì có. "Chúng nó" đây chỉ là mấy ngưá»i con và cháu cá»§a ông anh rể tôi thôi, nhưng gá»i thế cho nó thân, vừa thân lại vừa khéo, là không phân biệt con ông hay con bà, là con cá»§a cả ông và cả bà. Ông anh rể như có biết cái ý tứ ấy nên ông trả lá»i: "Cậu tính, bây giá» chỉ có hai vợ chồng già hầu nhau chá»› trông cậy thế nào được bá»n nó. Tôi Ä‘au thì bà hầu tôi, bà Ä‘au thì tôi hầu bà. Nói dại, bây giá» bà nhà tôi cÅ©ng Ä‘au nốt, thì tôi phải tá»± bò ra bếp nấu cháo nấu cÆ¡m chứ biết gá»i ai". Chắc không chỉ là má»™t câu nói nịnh mà còn là cái tình thá»±c. Bao giỠông anh tôi nói tôi Ä‘á»u muốn ứa nước mắt cả.

8

Ông anh rể tôi hóa ra phải nằm thật, nằm đã hai năm nay, nằm ở nhà vợ vì ông đã quyết định vỠở hẳn vá»›i bà. Có má»™t lần tôi than thở vá»›i chị Ãại vá» cái nghiệp báo nặng ná» cá»§a chị BÆ¡ má»™t Ä‘á»i ngưá»i vất vả, đã nghÄ© vá» già được thảnh thÆ¡i chút ít lại lẩm cẩm Ä‘i rước má»™t ngưá»i đàn ông xa lạ vá» hầu, cái số kiếp gì lại Ä‘en đủi đến thế.

Chị Ãại quắc mắt nạt ná»™ ngay, theo chị hai năm qua là quãng Ä‘á»i đẹp nhất cá»§a bà BÆ¡, được hai năm ấy rồi có phải chết cÅ©ng thá»a. Tôi vẫn nhăn răng ra cưá»i, hÆ¡n bảy chục tuổi đầu vẫn phải Ä‘i chợ, phải nấu ăn ngày ba bốn bữa, thi thoảng có tạt qua các em, ngồi chưa nóng chá»— đã láo liên đòi vá», "vì anh ở nhà có má»™t mình", ngày không được nghỉ mà đêm ngá»§ cÅ©ng không đẫy giấc, sống như thế lại bảo là rất thá»a, có mà Ä‘iên. Chị Ãại nhìn tôi má»™t cách rất khinh bỉ rồi giảng giải:

- Má»™t Ä‘á»i bà BÆ¡ có cái gì là cá»§a riêng mình đâu, đến má»™t thằng đàn ông cá»§a riêng mình cÅ©ng không có. Bây giá» bà ấy đã có má»™t ông chồng, là cá»§a riêng bà ấy, là mon homme, là ông nhà tôi, ông xã nhà tôi, nó vui lắm, hãnh diện lắm, không nói ra nhưng cứ nhìn mặt là tao biết. Hầu hạ má»™t ông già ná»­a liệt ná»­a què mà mặt tươi hÆ¡n há»›n cứ như ngưá»i vừa bắt được cá»§a, mắt mày mù hay sao mà không nhận ra? Còn tao ấy à, tao lại khác, tao lấy chồng từ năm mưá»i bảy tuổi, ăn ở vá»›i nhau trên năm chục năm má»›i dứt được cái nợ Ä‘á»i, ở vá»›i nhau lâu quá tức là nợ, hầu má»™t thằng đàn ông trên ná»­a thế ká»· lắm lúc muốn phát Ä‘iên lên, nó chán quá, nhàm quá, ngày nào cÅ©ng làm từng ấy việc, nói từng ấy câu, giận há»n nhau cÅ©ng là trong bài bản đã quen thuá»™c. Chán muốn chết. Nên đã có lần tao Ä‘i mẹ nó sang Mỹ, ở cả năm vá»›i con gái và con rể, trông con cho chúng nó, để cho Ä‘á»i nó khá»i nhàm .

ồ, lại ra là thế. Hình như là thế thật vì có thấy chị BÆ¡ phàn nàn gì vá» những vất vả cá»§a chị đâu, mà lại còn vui lắm, lại chẳng ốm Ä‘au gì, cứ khá»e ra, mắt như sáng dần, Ä‘i lại phăm phăm, nói năng cÅ©ng nhiá»u hÆ¡n và hoạt bát tinh tưá»ng hẳn. Cái sức mạnh thầm kín nào đã khiến má»™t bà lão trẻ hẳn lại, vui hẳn lại, có vẻ ham sống hÆ¡n trước, còn dám tính toán cả những việc cá»§a tương lai? Là tình yêu chăng? Này, các bạn trẻ, các bạn chá»› vá»™i cưá»i. Các bạn chá»› có nghÄ© má»™t cách tá»± phụ rằng chỉ ở lứa tuổi cá»§a các bạn má»›i biết mãnh lá»±c cá»§a tình yêu. Không nên chá»§ quan như thế! Các bà ná»™i cÅ©ng vẫn có, nếu như cái ma lá»±c ấy các cụ không tiêu xài quá phung phí lúc thiếu thá»i.

Trong số các bà chị và ông anh còn Ä‘ang sống ở thành phố, tôi rất thích đến thăm và tán chuyện vá»›i chị BÆ¡ và ông chồng rất tốt bụng cá»§a chị. CÅ©ng như trước đây tôi đã nghiá»n đến chÆ¡i vá»›i chị Hoàng, dầu rằng má»—i lần gặp, chị Ä‘á»u trêu chá»c tôi, chá»­i thẳng chá»­i xéo tôi vì tôi là thằng cá»™ng sản rắn mặt như lá»i đồn đại trong há». Chị chá»­i tôi, chá»­i cá»™ng sản, nhưng chị chá»­i có duyên quá nên tôi vẫn năng đến. Ãến vá»›i chị BÆ¡ tôi lại có má»™t nhu cầu khác. Tôi lặng lẽ ngắm nghía ông anh rể ngồi lom khom trên ghế, cây gậy kẹp trong đùi, vừa nhìn vợ làm cÆ¡m, vừa kể chuyện Ãông Tây kim cổ, chuyện vui và cả chuyện buồn, giá»ng kể ngá»t ngào, âu yếm, còn bà vợ chạy lui chạy tá»›i, quay trước quay sau, hai bàn tay không lúc nào ngưng nghỉ, chốc chốc lại quay mặt vá» phía chồng, há»i má»™t cách thÆ¡ ngây, má»™t cách nÅ©ng nịu: "Lại ra thế hả ông?", "Con ngưá»i đẹp thế, tốt thế mà bạc phận ông nhỉ? "?n cÆ¡m xong, ông ngồi hút thuốc lá, bà ngồi sát cạnh, đặt bàn tay gầy guá»™c nhăn nheo lên đùi chồng, ông chồng nắm chặt lấy bàn tay ấy, nắn bóp các ngón và trò chuyện vá»›i tôi, thỉnh thoảng lại há»i vợ, "Ngón tay bà sao lạnh thế, lòng bàn tay cÅ©ng lạnh, bà đưa há»™p dầu tôi xoa cho". Lạy trá»i cho anh chị tôi được sống thêm mươi năm nữa, cho Ä‘á»i thêm ấm áp, thêm đẹp. Và tôi thầm cảm Æ¡n chị Ãạt, má»™t bà chị há»… mở miệng nói là ai cÅ©ng ngán nhưng ai cÅ©ng thương vì khẩu xà mà tâm phật. Chỉ có cái tâm tốt cá»§a con ngưá»i má»›i làm nẩy nở được những cái mầm yêu thương Ä‘ang bị thui héo ở đâu đó.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #108  
Old 20-05-2008, 02:36 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ngày Tết vỠthăm quê
Tác giả: Nguyễn Khải

Hôm ấy là ngày 29 Tết, những ngày cuối chạp u ám, buốt giá và buồn tẻ. Tôi từ bến đò qua đê Ä‘i tắt ruá»™ng xiên chéo má»™t đưá»ng thẳng đến tận đầu làng. Bốt Chi Ãiá»n cách làng năm mươi thước. Ngày tôi Ä‘i bốt má»›i xây xong, có bốn lô-cốt chìm, má»™t lô-cốt nổi cao ba bốn tầng, trên má»m bắc má»™t khẩu đại liên, bây giá» cá» má»c xung quanh bốt xanh um, dây thép gai gỡ dỡ cuá»™n lại từng đống nhá»›n nhá», tầng trên cùng cá»§a lô-cốt nổi sạt Ä‘i đâu mất, tưá»ng chằng chịt vết đạn. Cây gạo cổng làng đã đây rồi, nhưng rõ là không phải cây gạo ngày xưa mà bóng cây che tối cả mấy khoảnh ruá»™ng, trâu bò buá»™c dưới gốc Ä‘en kín, mùa đình đám thì kết nụ, cuối xuân hoa nở đỠrá»±c như đốt lá»­a, bây giá» các cành cá»§a nó đã bị ai tiện cụt, chỉ còn trÆ¡ lại má»™t cái thân chá»c thẳng, trùi trÅ©i. Làng tôi rất nhá», chỉ có hÆ¡n trăm nóc nhà, phong cảnh chẳng có gì đáng để ý, nhân dân chỉ còn hãnh diện ở ngôi đình Cả và lai lịch cá»§a ông Thành hoàng. Tục truyá»n, tám ông Thành hoàng ở vùng này là tám anh em do má»™t mẹ đẻ ra. Ông Thành hoàng làng tôi là anh Cả. Trong đám rước, long đình ông Cả Ä‘i đầu, cao nhất, đẹp nhất. Trong làng không có nhà nào có đến năm mẫu ruá»™ng, nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u tá»± hào: tuy nghèo kiết nhưng vẫn là ná»n anh. Những tay đầu bò đầu biếu say rượu Ä‘i cà khịa đánh nhau vá»›i ngưá»i thôn bạn phần nhiá»u há» Ä‘á»u nhưá»ng cả. Nhưng cái Ä‘iá»u đáng tá»± hào nhất cá»§a dân làng bây giá» cÅ©ng không còn nữa. Ngôi đình Cả tiá»u tụy không khác gì má»™t túp lá»u rách, hai đầu hồi đình bị đại bác phá tung, mái ngói tróc nham nhở như ngưá»i đánh vẩy cá. Vào trong làng cảnh tượng càng chán ngán hÆ¡n, chỉ thấy những tưá»ng đất xếp ngổn ngang, những túp rạ co kéo, tranh giành nhau, những bụi tre má»›i nhú phá» phạc và từ khối há»—n độn ấy xông lên mùi ẩm ướt, hôi mốc. Ãến chá»— rẽ vá» ngõ nhà tôi có má»™t chị to béo, khăn vuông che gần kín mặt, từ đám ruá»™ng cấy cần bước lên Ä‘i trước tôi vài bước. Trông dáng ngưá»i tôi nhận ngay ra chị Vưá»n. Tôi mừng quá bước nhanh đến ngang chị khẽ há»i:

- Chị vẫn khá»e!

Chị dừng lại nhìn tôi thoáng má»™t cái rồi trả lá»i:

- Các anh vá» chÆ¡i. Cảm Æ¡n anh tôi vẫn khá»e.

Rồi chị cắp rổ cần bước ngoắt Ä‘i. Biết là chưa nhận được ra tôi, tôi vừa cưá»i vừa gá»i lại:

- Chị Vưá»n Æ¡i, tôi đây mà!

Lập tức chị quay phắt lại, nhìn tôi một lần nữa rồi kêu lên:

- Anh Cu phải không?... Thế mà không nói ngay, cứ ngỡ là ông khách nào.

Tôi nhìn chị:

- Trông tôi lạ lắm à. Chị thì vẫn như xưa.

Chị Vưá»n cứ đứng ngắm tôi từ đầu đến chân, miệng tá»§m tỉm cưá»i:

- Cao lá»›n quá. Thoáng trông không thể nào nhận ra. Má»›i ngày nào nhỉ... à, để tôi gá»i ông Kinh cho ông ấy mừng.

Thế là chị cắp cả rổ cần, quần vẫn để xắn đến bẹn, chân đầy bùn, chạy vào ngõ nhà tôi, réo ầm ĩ:

- ối ông Kinh ơi! Anh Cu vỠkia kìa. Ra mà nhận mặt ông em!...

Ngày tôi Ä‘i bá»™ đội chỉ có á»§y ban xã biết, còn đến anh tôi cÅ©ng không hay (thầy u tôi mất sá»›m, từ ngày bé tôi vẫn ở vá»›i anh). Năm ấy chị Vưá»n là thôn đội phó du kích. Chị cho quần áo cá»§a tôi vào cái thúng khảo đội lên đầu Ä‘i qua bốt, còn tôi tay cầm thuổng, lưng Ä‘eo giá» như ngưá»i Ä‘i đào chuá»™t Ä‘i tắt ruá»™ng đón đưá»ng. Khi chia tay, chị nắm lấy tay tôi dặn: "Nhá»› đến thù làng mà giết cho nhiá»u Tây nhé!". Hôm nay lại gặp chị và tôi tá»± xét không đến ná»—i hổ thẹn vá»›i lá»i dặn cá»§a chị năm xưa. Anh tôi đương phát rào ở ngõ, nghe nói em vá» vứt cả dao, chạy ra đón. Thấy tôi, anh ôm chầm ngay lấy, vừa khóc, vừa nói:

- Chú Cu vỠđấy à. Anh tưởng chú lại đi mãi đâu rồi... Sao chẳng chịu thư từ gì cho nhà biết cả.

Tôi nhìn lại anh tôi, sao anh có thể già đến thế. Ngày tôi Ä‘i anh cao lá»›n hÆ¡n nhiá»u, tính lại nghiêm nên tôi càng thấy mình bé bá»ng, trẻ con. Bây giá» râu anh má»c sồm soàm, ngưá»i choắt lại, đứng chỉ có đến tai tôi, mặc cái áo bông rách, quần ống thấp ống cao trông càng tiá»u tụy. Anh thấy tôi to lá»›n, đĩnh đạc khác xưa nên cứ luẩn quẩn Ä‘i bên cạnh, nói Ä‘i nói lại:

- Chú, chú khá»e chứ. Thật không ngá» Tết này chú lại vá».

Bà chị dâu Ä‘i chợ vắng, các cháu đứa Ä‘i cấy, đứa Ä‘i há»c. Hai anh em vừa nói vá»›i nhau được vài câu chuyện thì ngưá»i kéo vào đã đầy nhà, vừa há» hàng, vừa hàng xóm láng giá»ng nghe tin tôi vá» nên chạy lại xem mặt. Tôi lấy ở trong ba-lô ra má»™t gói kẹo, má»™t bao thuốc lá, má»i từng ngưá»i, trẻ con thì ăn kẹo, các cụ, các ông hút thuốc, còn các bà, các chị cứ má»§m mỉm cưá»i: "Gá»›m, anh Cu bây giá» giàu nhỉ. Mua quà đãi khắp làng". Má»i ngưá»i Ä‘á»u khen tôi to lá»›n, trắng trẻo, đẹp trai hÆ¡n ngày ở nhà, và há»i tôi đã xây dá»±ng gia đình ở đâu chưa, có định cưới vợ ở làng không để còn liệu manh mối, chị Vưá»n lúc ấy má»›i nói thật:

- Ngày anh Ä‘i trông ngưá»i cứ bé choắt, tôi cứ chắc mẩm thế nào cÅ©ng phải vá» lá»™n. Năm ấy anh má»›i mưá»i bảy nhỉ?... Ai ngá»...

Tôi nói:

- Nhá» có chị khuyến khích tôi, lại mang giúp quần áo nên nay tôi má»›i trở thành ngưá»i bá»™ đội. Æ n chị tôi vẫn nhá»›.

Chị vẫn cưá»i to như xưa:

- Ai dám nhận Æ¡n cá»§a anh. Bây giá» anh là anh hùng quân đội, Ä‘i đây Ä‘i đó ngưá»i ta há»i quê anh ở đâu thì trả lá»i quê tôi ở làng Chi Ãiá»n, huyện Nam Sách, như thế cÅ©ng đủ mát mặt chúng tôi rồi.

Trong khi nói chuyện tôi để ý ở góc cá»­a có má»™t chị trông rất quen mặt, nhìn vài ba lần thì nhận ngay ra là cái Miá»u, con ông anh há». Ngày trước, tôi vá»›i nó vẫn Ä‘i cắt cá» trâu vá»›i nhau, nó má»›i mưá»i bốn tuổi mà cao hÆ¡n tôi cái chá»m đầu, nhưng chỉ được cái lưng dài còn làm ăn đến Ä‘uểnh Ä‘oảng. Có hôm gánh cá» vá», đưá»ng mưa trÆ¡n, nó cứ bấm chân xuống đất không dám bước, rồi khóc hu hu. Tôi tức mình mắng nó: "Ngưá»i cứ Ä‘uá»—n như con cá rô đực, gánh có gánh cá» mà cÅ©ng khóc, mày thì rồi chó nó lấy". Rồi tôi san má»™t ná»­a gánh cá» cá»§a nó sang tôi. Bây giá» nó lại có vẻ thấp hÆ¡n trước, ngưá»i béo đỠmập mạp, trông đẹp gái và gá»n ghẽ, lại thấy nó bế má»™t thằng bé chừng lên hai, lên ba tuổi. Tôi há»i nó:

- Cái Miá»u đấy há»­?

Nó nói như dỗi:

- GiỠchú mới nhận ra cháu đấy à. Sao chóng quên thế.

Tôi chống chế:

- Quên đâu mà quên... Mày bế con ai thế?

Nó toét miệng cưá»i. Tôi gắt:

- Cưá»i cái gì. Con ai đấy?

Nó ngoảnh mặt Ä‘i, lấy tay che mặt, tiếng cưá»i càng to.

Anh tôi bảo tôi:

- Con nó đấy. Con lên ba rồi. Rõ chú với cháu.

Lúc ấy nó cũng đặt thằng bé xuống, đun vào giữa nói:

- Vào với ông, ông đấy, vào ông cho kẹo.

Tôi đưa cho đứa bé một cái kẹo, định bế nó, nhưng nó quay ngoắt ra ôm lấy cổ mẹ đu lên, rồi quay lại nhìn tôi lấm lét:

- Anh bộ đội, anh bộ đội cho kẹo...

Miá»u ôm lấy con phát vào đít:

- Láo, ông mày đấy... ra lạy ông Ä‘i. Lạy ông... ạ... Cháu là con mẹ Miá»u cháu đấy ạ...

Má»i ngưá»i cưá»i ầm lên. Bá»—ng vòng ngưá»i ngồi ở hè giãn ra nhưá»ng lối cho má»™t ông cụ tóc bạc phÆ¡ bước vào. Tôi nhìn lên: kìa chú tôi. Tôi đứng dậy đỡ lấy chú.

- Lạy chú, chú sang chơi.

Chú tôi năm nay phải hÆ¡n tám mươi tuổi. Trước ngày tuy tôi làm ăn ở nhà anh, nhưng đêm đêm lại vác chiếu sang nhà chú ngá»§. Chú thương tôi mồ côi bố mẹ, lại làm ăn vất vả nên rất chiá»u. Chú chỉ có má»™t ngưá»i con trai ra làm trưởng thôn được hai năm thì bị địch bắt Ä‘em dìm chết ở ngay cái giếng xóm trên. Thằng Thâm là cháu ná»™i nhưng lại phải Ä‘i ở cho ngưá»i làng khác, đêm đến chỉ có hai chú cháu tôi ngá»§ ở nhà. Chú nằm gác chân lên tôi kể chuyện làm ăn chán rồi lại lẩy kiá»u, hát chầu văn cho nghe. Ngưá»i chú rất lắm rận, đêm rận bò sang tôi đốt cứ ngoay ngoáy, gãi đến phát ghẻ, nhưng không đêm nào tôi không mò sang đấy ngá»§ để được chú á»§ ấp, an á»§i. Chú nhìn tôi rất lâu, mắt nhấp nháy, rồi đưa tay lên quệt nước mắt, mãi má»›i nói được: Tao tưởng mày bá» làng rồi đấy. Mày ghét chúng tao lắm phải không? Cứ Ä‘i biá»n biệt như ngưá»i giận dá»—i cái gì...

Thấy chú khóc, tôi cũng ứa nước mắt. Chú lại lẩm bẩm:

- Sao cũng may tao còn sống để được trông thấy mày.

Rồi chú há»i tôi:

- Bây giá» mày đổi tên là Ãức Song phải không. Song hay là Sang. Tao thấy ảnh chụp anh hùng Ãặng Ãức Song thì đúng là mày. Anh tôi đỡ lá»i:

- Chú nó đấy ạ. Hồi ở nhà chú ấy cÅ©ng đã đổi là Song rồi nhưng không ai gá»i.

Tên tôi ngày bé là Sang, song vì trùng tên vá»›i con cháu nên ngưá»i làng cứ gá»i tôi là anh Cu. Sau anh tôi phải đổi tên tôi là Song. Ra bá»™ đội tôi má»›i thêm chữ Ãức đệm giữa: Ãức Song.

Cái Miá»u đứng ở ngoài nói chõ vào:

- Chốc nữa chú Song ra mà xem ảnh chú treo ở phòng thông tin ấy. Ãẹp, đẹp là... tha hồ mà đắt vợ.

Tôi phải lưá»m nó má»™t cái nó má»›i chịu ngồi thụp xuống nhưng vẫn cưá»i rúc rích.

*
* *

Bữa cơm trưa 29 đã có mùi vị Tết. Dưa nén, hành nén, thịt gà luộc. ?n xong tôi sửa soạn định lên đình gặp ủy ban thì có tiếng nói từ ngoài cổng:

- Chú Song còn ở nhà không?

Tôi ngó ra thấy thằng Thâm bế con đi vào sân. Thấy tôi nó chạy vội lên hè, cầm lấy tay tôi lắc lắc:

- Ôi, chú hơn tuổi cháu mà chú còn trẻ quá, cháu hóa già hơn chú rồi.

Tôi nhìn lại quả nó biến đổi nhiá»u quá. Ngày trước nó vào loại đẹp trai cá»§a làng, có bá»™ ngá»±c nở và hai cánh tay rắn chắc. Nhiá»u cô mê nó cứ Ä‘i mua thuốc lào biếu nó hút. Thành thá»­ nó là tay nghiện nặng, tiá»n không mất má»™t xu mà vẫn có thuốc hút quanh năm. Nay nó già hÆ¡n tôi thật, tóc lá»m sá»m, gò má nhô lên xanh nhợt, mắt trÅ©ng sâu lá» Ä‘á».

Nói chuyện được một lát, tự nhiên nó bảo tôi:

- Cái Cún con nó lấy chồng rồi chú ạ.

Tôi cưá»i:

- Mới lấy à?

- Lấy nhau cũng được hơn ba năm rồi, đã gần có ba con.

Tôi chép miệng.

- Nhanh nhỉ.

Thâm nhìn tôi, rồi hắn nói hơi buồn buồn:

- Kể ra ngày con gái cô ấy cÅ©ng đẹp thật, cháu đã định ướm há»i đám ấy đấy, nhưng... sau nghÄ© là cá»§a chú nên cháu lại thôi.

Tôi đỠmặt:

- Ai bảo mày thế, bạn chăn trâu thôi, chứ đã có tình ý gì đâu.

Thâm càng có vẻ tiếc rẻ:

- Cháu cũng nghĩ như vậy, vì từ ngày chú đi chẳng gửi vỠcho cô ấy lá thư nào cả. Nếu có vấn đỠgì thì ít ra cũng phải có hứa hẹn với nhau chứ... thôi việc nó cũng đã qua rồi.

Thâm bế con cùng lên đình vá»›i tôi. ở đình có lá»›p há»c ngắn ngày cá»§a các cán bá»™ trong toàn xã, gồm những ngưá»i bị xá»­ trí oan vừa được trả lại tá»± do và anh chị em cốt cán trong cải cách. Tôi vừa bước vào sân đình thì ông Hợp thoáng trông thấy tôi. Ông ngừng nói chuyện rồi chạy ra:

- Chú Song, chú đã vỠchơi đấy ư?

Trông ông vẫn như xưa, cái mÅ© nồi rách ở chá»m để lòi cả tóc, má»™t mắt bị kéo màng trắng, còn má»™t mắt rất tinh nhanh, hàm răng trên vàng khè ám khói thuốc lào, hÆ¡i nhô ra, khi cưá»i rất độ lượng và hiá»n lành. Ông nắm tay tôi há»i:

- Chú được vỠchơi bao nhiêu hôm?

Khi biết tôi được vỠphép có một tuần, ông chặc lưỡi:

- Kể ra xa nhà năm sáu năm vỠchơi được có một tuần thì cũng còn ít. Nhưng nhiệm vụ quân đội thì...

Rồi ông lôi tôi vào trong đình, má»i ngưá»i xôn xao lên: "Kìa anh Cu, nghe tin vá» từ sáng kia mà". "Trông chững chạc nhỉ". Ông Hợp tươi cưá»i Ä‘un tôi ra phía trước giá»›i thiệu:

- Tôi xin giá»›i thiệu má»™t ngưá»i cá»§a làng ta, má»™t ngưá»i làm vinh dá»± cho quê hương ta là đồng chí Ãặng Ãức Song, Anh hùng quân đội... Ãồng chí...

Ông chưa nói hết má»i ngưá»i Ä‘á»u đứng dậy vá»— tay hoan hô. Tôi liếc nhìn thoang thoáng toàn là những cán bá»™ cÅ© cá»§a xã, có thêm ít ngưá»i má»›i, chắc là anh em cốt cán. Ông ra hiệu im lặng, rồi nói tiếp:

- Ãồng chí Song là anh hùng Ãiện Biên Phá»§, nghÄ©a là có rất nhiá»u chuyện vá» Ãiện Biên. Tôi đỠnghị hôm nào Tết ra xã sẽ tổ chức cho đồng chí Song nói chuyện vá»›i bà con trước khi vỠđơn vị.

Sau ông dắt tôi xuống nhà dưới nói chuyện. Tôi móc túi lấy bao thuốc lá để trên bàn. Ông nheo mắt, bóc thuốc lá cưá»i:

- Ãá»™ này cÅ©ng hút thuốc lá kia à?

- Không, ngày Tết thì mua vỠvài bao hút cho vui.

- Thế nào, chú còn nhá»› những chuyện hồi còn kháng chiến không. Tôi vẫn nhá»› Æ¡n chú đấy nhé. Lắm lúc nghÄ© lại thấy mình còn sống được đến bây giá» kể cÅ©ng giá»i thật.

Nhân vui chuyện ông nhắc lại thá»i kỳ hoạt động cÅ©. Hồi ấy ông là bí thư cá»§a chi bá»™ Ãảng ở xã, nhiá»u ngày ông đến nằm ngay trong buồng nhà anh tôi để nắm tình hình lính bốt. Những ngày ấy, tôi cứ chăn trâu luẩn quẩn bên ngoài, đến bữa cÆ¡m lại đưa cÆ¡m vào, có động làm hiệu báo. Có hôm ông mót đái quá liá»n đục má»™t lá»— nhỠở vách sau cho nước tiểu thông ra, ai ngá» nước chảy xuống ná»n nhà không thấm ngay mà lại kéo thành má»™t đưá»ng thẳng chạy ra vưá»n. Tôi chợt đến thấy thế vá»™i vàng lấy tro đổ lên rồi quét Ä‘i, vừa xong thì bá»n lính bốt sục tá»›i. Sau biết chuyện ông Hợp cứ khen mãi: "Thắng Song nó bé mà lại tinh khôn hÆ¡n mình, suýt nữa thì chết cả lÅ©". Chuyện cÅ© chán, ông cho biết tình hình sá»­a sai cá»§a xã, bây giỠông lại vá» nhận nhiệm vụ bí thư Ãảng như cÅ©, kỳ vừa qua ông cÅ©ng bị xá»­ trí oan, Ä‘i tù mất mấy tháng. Lúc chia tay ông dặn tôi:

Hôm nào chú lại đằng nhà ăn bữa cÆ¡m rau muối vá»›i vợ chồng tôi, tôi sẽ cho chú biết thêm tình hình cá»§a xã nhà. Tôi chắc chú sẽ góp được nhiá»u ý kiến hay.

Tôi hơi ngượng nghịu:

- Tôi thì còn có ý kiến gì.

Ông trợn mắt:

- Xưa chú khác, bây giỠchú khác. Chú tưởng hễ đi bộ đội là không có trách nhiệm gì vỠphong trào của xã nữa à. Nhớ hôm nào lại chơi nhá...







Sáng hôm sau tôi dậy sá»›m Ä‘i thăm nhà bà dì em ruá»™t u tôi ở xóm trại. Bà có hai con trai là thằng Cá»›n và thằng Cởn, má»™t Ä‘i bá»™ đội, má»™t vào du kích, cả hai Ä‘á»u đã hy sinh. Bây giá» bà chỉ còn má»™t ngưá»i con gái, nhưng vẫn ở riêng vì đứa con rể ăn ở vá»›i mẹ vợ chẳng ra gì. Ngày tôi còn ở nhà bà thương tôi như con đẻ, vẫn cứ bảo xuống ở dưới ấy nhưng anh tôi không bằng lòng. Má»—i lần Ä‘i chợ bán được má»™t món hàng gì, bà lại rẽ vào gặp tôi, cởi vạt áo khi cho má»™t đồng, khi cho vài đồng. Bà Ä‘ang xay thóc, cái váy mặc vá chằng vá đụp, hai ống chân gầy choắt khô khá»ng. Tôi rón rén Ä‘i đến đứng sát đằng sau, khẽ nói:

- Dì đưa con xay đỡ cho nào.

Bà giật mình quay lại thấy tôi ngơ ra một lát rồi vừa chửi vừa khóc:

- Cha bố mày, mày đi bộ đội mà không thèm nói với dì đến một tiếng. Mày vỠbao giỠthế hả con... Vào trong này.

Bà cầm tay tôi nắn bóp, rồi lại sỠmặt tôi, nắn đùi tôi, nước mắt cứ giàn giụa.

- Bây giỠtao chỉ còn có mày, thằng Cớn, thằng Cởn nó bỠtao nó đi, mày mà bạc nữa thì tao biết ở với ai.

Tôi an ủi dì:

- Con coi dì cũng như u con, bây giỠcon vỠlà vui rồi sao dì lại khóc cho nó thêm buồn ra.

Dì tôi chùi nước mắt, há»i tôi vá» chÆ¡i được bao lâu, và muốn giữ tôi ở dưới này ăn Tết. Dì Ä‘em nải chuối vừa dấm chín ra bảo tôi ăn rồi nói:

- Này, cái Cún con nó lấy chồng rồi. Ãến hoài, con bé vừa đẹp ngưá»i lại đẹp nết.

Tôi thẹn quá nên nói có vẻ không cần:

- Cô ấy lấy chồng mặc cô ấy chứ.

Dì phát vào lưng tôi:

- Quân bạc, nó để ý mày từ ngày còn bé kia đấy. Nó đợi tin mày mãi thỉnh thoảng lại đến tao há»i dò. Tao thương nó quá nên cứ nói dối nó là ngưá»i trong xã Ä‘i dân công ra ngoài ấy vẫn gặp mày và mày vẫn nhắn tin vá». Mãi năm ná» má»›i chịu Ä‘i lấy ngưá»i khác. Con bé đến ngoan.

Tôi cởi áo ra xay nốt thúng thóc còn lại, bà chạy đi đâu một lát vỠbảo tôi ngừng tay rồi móc túi đưa tôi tỠgiấy năm nghìn còn mới.

- Con cầm lấy mà tiêu. Dì nghèo cũng chẳng có gì...

Tôi biết dì tưởng tôi Ä‘i bá»™ đội thì túng thiếu như hồi còn kháng chiến nên giật tạm tiá»n cá»§a ai đây. Tôi đưa lại và nói:

- Con không túng đâu, dì cầm lấy mà mua vải, mua thuốc. Con trông dì gầy lắm.

Bà giận dỗi:

- Hay mày chê ít, dì nghèo, dì chỉ có thế thôi con ạ.

Rồi bà mở khuy túi áo trên của tôi, nhét tỠgiấy bạc vào. Cò kèo mãi tôi đành phải nhận, nhưng định bụng rằng hôm nào đi tôi sẽ gửi lại cho anh tôi cầm xuống trả bà.

Khi tôi trở ra đến đầu ao có giồng má»™t rặng táo thì thấy má»™t ngưá»i đàn bà, mặt bầu bầu, bụng chá»­a, bế con Ä‘i lại. Ãúng là cái Cún con!. Cô ta dáng chừng cÅ©ng đã trông thấy tôi nên khẽ kéo nón xuống che mặt. Hai đứa chỉ cách nhau có vài bước, tôi đã định bước chéo chân né ngưá»i vào má»™t bên rào Ä‘i thẳng, nhưng có má»™t cái gì bắt tôi phải dừng lại. Cún con thấy tôi đứng chá», càng luýnh quýnh.

Tôi Ä‘i sát lại, há»i:

- Cô Cún còn nhớ tôi không? Song đây mà.

Lúc ấy Cún má»›i bá» nón ra ngượng nghịu nhìn tôi nhưng không nói gì. Ãứa con thấy ngưá»i lạ nhệch mồm ra mếu rồi úp mặt vào vai mẹ. Mẹ nó đưa mắt nhìn xuống đất rồi cÅ©ng mếu máo nốt. Tôi định nắm tay cô ta dắt vào nhà dì tôi nói chuyện má»™t lúc, nhưng ngưá»i chị gái Ä‘i sau cÅ©ng vừa tá»›i, chào tôi rồi giục em: "Thôi dì xin phép anh ấy mà Ä‘i, muá»™n rồi đấy". Cún lại đội nón, cúi đầu xuống, bế con theo chị. Tôi ngoái nhìn lại đợi cho hai ngưá»i Ä‘i khuất bá» ao má»›i quay vá».

Tôi thấy cần phải kể lại má»™t chút vá» mối tình bạn bè giữa tôi và Cún con. Cún là ngưá»i con gái đầu tiên đến vá»›i tôi và chiếm má»™t vị trí quan trá»ng trong những ká»· niệm cá»§a tôi vá» quê hương. Năm ấy, tôi mưá»i sáu tuổi và Cún con mưá»i lăm. Tôi và nó tuy cùng làng nhưng ở hai xóm cách nhau khá xa. Nó để ý tôi và mến tôi trước khi tôi biết đến nó. Lần đầu hai đứa thật sá»± quen nhau là do má»™t cuá»™c đánh tam cúc tay ba ở ngoài đồng: tôi, Cún con và thằng em há». Tôi chÆ¡i bài rất thấp, vả lại vốn cÅ©ng không ưa nhưng vì hôm đó lại được thông luôn mấy ván nên đã bắt đầu ham. Má»™t ván tôi kết đôi pháo Ä‘iá»u. Cún con nhìn bài tôi ngần ngừ má»™t lúc rồi dúi hai cây bài còn lại vào tận dưới lá»›p bài chui.

Tôi cưá»i ré lên:

- A tướng, tướng đi ỉa!

Thằng em tôi hÆ¡i nghi nên lôi hai con bài chui ra lật xem: ai ngá» lại là đôi tịnh vàng. Tịnh vàng phải chui pháo Ä‘iá»u? Thì ra nó muốn ngồi đánh bài lâu vá»›i tôi nên cứ giả vá» thua để tôi hăng máu, không chóng chán. Thằng em há» tôi rất láu, nó cứ nhìn con bé chòng chá»c rồi cưá»i:

- ?, đánh bài hay nhỉ... Tao biết thừa rồi...

Tôi chỉ thấy Cún con đỠmặt lên nhìn đi chỗ khác.

Hai đứa chúng tôi chăn hai con trâu. Từ ngày quen nhau tôi cứ cưỡi trâu ra đồng lại nhá» Cún chăn há»™, còn tôi Ä‘i đánh bẫy chim, đơm cá, đào ổ chuá»™t đến buổi má»›i vá». Thưá»ng thưá»ng Cún cứ buá»™c hai đầu thừng cá»§a hai con trâu lại, cho chúng nó Ä‘i vá»›i nhau. Má»™t chiá»u tôi Ä‘i chÆ¡i vá», tìm trâu lại thấy trâu buá»™c díu đôi cởi mãi không được, trá»i thì sắp có cÆ¡n giông. Tôi giận quá quát tướng lên:

- ới Cún, Cún ơi... đi đâu rồi!

Cún con ở đâu chạy lại, cưá»i cưá»i. Tôi trợn mắt gắt:

- Sao không chăn riêng lại buá»™c thừng lại vá»›i nhau làm ngưá»i ta tháo mãi không được.

Nó nhìn tôi gưá»m gưá»m.

- Ngưá»i ta đã chăn há»™ cho mà Ä‘i chÆ¡i lại còn làm bá»™. Gắt gắt cái gì...

Tôi càng tức:

- Từ nay không khiến chăn hộ nữa. Tháo thừng ra. Nó cũng găng:

- Sai ai đấy, muốn vỠtrước thì tháo lấy.

Tôi tháo mãi không được liá»n nắm lấy lưỡi liá»m nó cầm ở tay giằng lấy, rồi má»™t chân dận đầu thừng, má»™t tay kéo thừng căng ra cứa đứt đôi. Khi tôi cưỡi trâu vá» quay lại nhìn thấy nó đương đưa vạt áo lau nước mắt. Hôm sau tôi gặp nó vì ngượng quá nên lại làm ra vẻ giận, mặt hầm hầm không nói. Nó đến bên tôi, làm lành trước:

- Có đi đâu thì đi đi để trâu tôi chăn cho.

Tôi khó trả lá»i quá nên cứ lặng im.

Nó lại nói:

- Hôm qua tôi cÅ©ng định giằng liá»m lại nhưng vì anh cầm đằng lưỡi sợ anh đứt tay nên tôi phải buông ra. Vì cái thừng mà u tôi chá»­i tôi cả má»™t buổi tối đấy.

Ngày bé tôi ăn mặc rất rách rưới, tóc cứ để bá»m che kín cả gáy, cả tai. Ngồi chÆ¡i vá»›i nhau, Cún cứ thá»§ thỉ bảo tôi:

- Sao không cạo đầu đi, để thế ngứa chết.

Tôi đỠmặt:

- Nhưng không có tiá»n.

Nó gặng há»i:

- Cần bao nhiêu?

Tôi lảng ra:

- Không cần.

Có buổi nó còn mang kim chỉ và mụn Ä‘i vá áo cho tôi, bắt cả rận. Tôi bó cá» vào loại đẹp nhất làng, bó vồng lên như quả trám, lá»™i nước không tuá»™t. Những đứa mưá»i má»™t, mưá»i hai tuổi má»›i Ä‘i cắt cá» lần đầu, thích làm Ä‘á»m Ä‘á»u đến van vỉ tôi đổi công cắt lấy công bó. Buổi nào Ä‘i cắt cá» tôi Ä‘á»u bó cho Cún má»™t gánh đẹp nhất, đến ná»—i nó phải bảo tôi: "Bó đẹp vừa thôi, để lúc vá» dỡ ra đỡ tiếc". Ãi đâu hai đứa cÅ©ng líu ríu bên nhau. Má»›i đầu tôi không để ý đến Cún lắm, coi nó cÅ©ng như những đứa trẻ khác, sau thấy nó săn sóc tôi, an á»§i tôi, khiến tôi cÅ©ng bá»›t tá»§i vì thân phận mồ côi nên tôi cÅ©ng trở lại mến nó. Hôm nào nó ở nhà là tôi thấy như thiếu, trống cái gì, ngưá»i cứ ngÆ¡ ngác suốt buổi, không thiết chÆ¡i bá»i vá»›i ai khác. Má»i khi chúng tôi vẫn cưỡi trâu sánh đôi, nhưng sau tôi cứ muốn để nó Ä‘i trước, hoặc tôi vượt lên trước, và khi thấy ngưá»i khác nhìn hai đứa thì mặt tôi đỠlên, lúng túng. Năm sau tôi Ä‘i bá»™ đội cÅ©ng không kịp gặp Cún để dặn dò. Từ bấy đến nay những lúc nằm rá»—i tôi lại nghÄ© đến ngưá»i bạn gái bé nhá», lúc ấy trong ngưá»i vừa buồn buồn, vừa thương nhá»› lại hÆ¡i thổn thức, và tá»± nhiên tôi nghÄ© đến ngày tôi vá» nhà, gặp lại nó, hai đứa chắc còn thân nhau hÆ¡n xưa. Bây giá» nghe Thâm và dì tôi nói chuyện lại thì ra nó đã yêu tôi từ ngày ấy, yêu tôi trước khi tôi kịp biết rằng mình cÅ©ng đã... yêu nó. Tôi đã yêu nó thật ư? Tôi chưa há» nói vá»›i nó má»™t câu nào hò hẹn, yêu đương. Tôi cÅ©ng chưa bao giá» nghÄ© rằng Cún sẽ là vợ tôi. Nhưng tôi vẫn nhá»›, vẫn thương và bây giá» thì tôi thấy bâng khuâng, hối tiếc như vừa để mất má»™t cái gì rất quý.

*
* *

Tối 30 Tết. Chỉ còn mấy giá» nữa là bước sang má»™t năm má»›i vá»›i những công việc và ước vá»ng má»›i. Suốt làng sáng rá»±c ánh lá»­a. Trai, gái đốt Ä‘uốc gá»i nhau Ä‘i xem chèo cá»§a xã ở đình trên. Nhà nào cÅ©ng bắc thùng ở giữa sân nấu bánh, nước sôi bánh kêu lục cục, lá»­a lùa vào các thá»› gá»— nổ đôm đốp. Tết năm nay là Tết vui nhất cá»§a làng. Tám, chín năm kháng chiến bốt kỠđầu làng, tối đến hút thuốc cÅ©ng phải vào trong buồng kín, ngày Tết Ä‘á»u luá»™c bánh chưng ban ngày, mà luá»™c bánh ngày thì còn gì là hương vị ngày Tết.

Nhà ông anh tôi tối hôm ấy trở thành má»™t cái câu lạc bá»™, những ngưá»i Ä‘i nhá» sân định tắt ruá»™ng sang đình trên xem chèo Ä‘á»u dừng lại chÆ¡i. Ngưá»i ngồi trên giưá»ng, ngưá»i ngồi dưới đất, phải giải cả chiếu ra đầu hè. May trá»i đêm ấy lại đẹp, âm ấm như cuối thu. Ông anh tôi đã cạo râu, húi tóc, mặc bá»™ quần áo nâu má»›i, trông sáng sá»§a, vui vẻ hÆ¡n hôm qua nhiá»u. Nói chuyện má»™t lát ông sai con mang đàn bầu ra đánh. CÅ©ng vì tiếng đàn bầu mà anh tôi lấy được vợ. Nguyên ngày trước anh tôi ở trong phưá»ng chèo cá»§a xã, thưá»ng hay sang các xã bạn diá»…n những ngày đình đám đầu xuân. Má»™t năm phưá»ng chèo ở trá» nhà ông trưởng bạ, ông ta có ngưá»i con gái út, trạc trên đôi mươi, làm ruá»™ng, buôn bán Ä‘á»u đảm, nhưng chỉ được có tiếng đàn mà ngưá»i con gái ông trưởng bạ nhất định xin Ä‘i theo, dù bố mẹ chá»­i mắng, Ä‘e dá»a thế nào cÅ©ng mặc. Ông chú đánh đàn tranh, má»™t ngưá»i anh há» thổi tiêu, ban nhạc gia đình chÆ¡i các bài lưu thá»§y, bình bán, kim tiá»n... Má»i ngưá»i lại đỠnghị tôi hát. Tôi hát há»ng vốn không ra gì, nhưng sau khi hát bài Giải phóng Ãiện Biên má»i ngưá»i nắc ná»m khen giá»ng tôi ấm làm tôi xấu hổ quá. Có tiếng đỠnghị cô Tỵ hát chèo. Tất cả quay vá» phía má»™t cô bé vá»— tay rầm rầm. Cái Tỵ cÅ©ng không bé lắm, đến tuổi mưá»i bảy, mưá»i tám rồi. Chị cái Tỵ là Tẹo xưa cÅ©ng ở trong phưá»ng chèo cá»§a xã. Thưá»ng Tẹo hát và anh tôi đệm nhị. Giá»ng cá»§a Tẹo rất trưá»ng, tiếng vang, khi vào lại ngá»t, hÆ¡n nữa là ngưá»i có nhan sắc nên thanh niên làng nhiá»u anh muốn ngấp nghé. Ngày ấy nó rất mê tôi, và mẹ nó cÅ©ng bằng lòng gả nó cho tôi, nhưng tôi lại nghÄ© nó là đứa con hát, không đứng đắn, quen ngay lưng, lấy vá» lại hầu nó nhá»c nên cứ thoái thác. Tỵ đẹp hÆ¡n chị, giá»ng hát còn có phần trong trẻo, quyến rÅ© hÆ¡n. Tỵ hát má»™t Ä‘oạn chèo trong tích Trương Viên. Má»i ngưá»i lại đỠnghị hát lại lần nữa. Hát xong, nó nhìn tôi tá»§m tỉm cưá»i: "Em hát hai bài mà anh Song không cho em gái gì à?". Cái Miá»u ngồi cạnh tôi thừa lúc không ai để ý ghé sát vào tai tôi nói nhá»: "Chú xem con mắt nó có sắc không?". Tôi biết tính con bé này hay chá»c ghẹo nên gạt Ä‘i, nhưng nó cứ bám nhằng lấy: "Cháu bảo thật đấy, nó bảo vá»›i cháu là nếu chú há»i nó thì nó nhất định bằng lòng lấy chú". Tôi há»i lại: "Nếu tao bằng lòng thì mày thấy thế nào?". Nó toét miệng cưá»i: "CÅ©ng phải bằng lòng chứ, nhưng nó lao động kém lắm, còn lưá»i hÆ¡n con chị nó nhiá»u đương có nguyện vá»ng xin Ä‘i văn công đấy. Chú giá»›i thiệu cho nó Ä‘i vá»›i".

Cả nhà thức cho đến lúc giao thừa. Trên đình có tiếng chiêng và tiếng trống đánh thì thùm, cung coong. Trá»i hÆ¡i sáng vì lá»­a ở các nhà, ở dá»c đưá»ng hắt lên. Từ nóc các mái nhà má» má» bay lên những mảng sợi trắng rất xốp và nhẹ, khói hương hay sương đêm. Anh tôi lấy vôi ra vẽ bốn góc sân bốn cái cung lá»›n, có bốn mÅ©i tên chÄ©a ra ngoài trừ ma quá»·. ở giữa vẽ má»™t cái vòng tròn là cót thóc, chung quanh vẽ cày, bừa, cuốc, hy vá»ng năm tá»›i thóc lúa đầy nhà, no ấm quanh năm. Anh thông tin cá»§a thôn đã trèo lên cái chòi cuối xóm báo tin giao thừa, Ä‘á»c thư chúc tết cá»§a Hồ Chá»§ tịch, cá»§a á»§y ban Huyện và Xã gá»­i tá»›i nhân dân. Sau đó tiếng động nhẹ dần, lắng Ä‘i rồi im hẳn. Các cánh cá»­a khép lại, ánh sáng thu tròn má»™t khoảng trên bàn thá» có những sợi khói nhang uốn éo bay qua. Nhìn ra ngoài trá»i Ä‘en thăm thẳm và mưa xuân bắt đầu rây lất phất.

*
* *

Chiá»u mồng bốn Tết, tôi từ giã gia đình, quê hương lên đưá»ng vỠđơn vị. Lúc nhấc ba lô lên thấy nặng gấp đôi lúc thưá»ng, mở ra không hiểu ai đã xếp lên trên lá»›p quần áo hai cái bánh chưng, má»™t ná»­a cái giò nạc, má»™t đĩa chè kho gói lá chuối. Tôi để cả lại chỉ mang Ä‘i có má»™t cái bánh. Chồng cái Miá»u cứ đòi khoác ba lô cho tôi đến tận bến đò, anh tôi cÅ©ng Ä‘i theo tiá»…n chân. Vợ chồng Thâm từ sau cải cách đến nay vẫn làm nghá» chở đò ngang ở sông, hôm nay đến phiên vợ chồng nó. Chồng đương ngồi ăn cÆ¡m bên kia bá», thấy bóng tôi bá» cÆ¡m, chèo vá»™i sang. Tôi xuống đò, đò chèo xa anh tôi vẫn còn đứng trên bá» vẫy. Gần áp bá» thì Thâm há»i tôi:

- Chú định ra tàu mấy gi�

- Tàu bảy giá».

- Chết, giá» má»›i có năm giá», còn sá»›m chán. Ãể cháu chở chú Ä‘i chÆ¡i trên sông má»™t lát.

Tôi bằng lòng để ba lô vào trong khoang, ngồi má»™t đầu thuyá»n, Thâm ngồi má»™t đầu thuyá»n. Nó nhìn tôi cưá»i:

- Thế là chú nói dối cháu đấy nhá!

Tôi cÅ©ng cưá»i:

- Bận khác vỠphép lâu hơn thì mới có thì giỠlo liệu chứ. Các cô làng ta cũng không dễ tính lắm đâu.

Mái chèo đập xuống nước bì bõm, nước ngoạm hai bên mạn thuyá»n choàm choạp. Con thuyá»n lá» lững khi ở giữa dòng, khi men theo phía bên đê dốc thẳng, đất lở xuống Ä‘en nâu. Xa xa những cụm tre đứng cô độc, xõa sượi, buồn bã. Khi thuyá»n đến chá»— ngoặt sông thì ở những mảng bè nép mình dưới chân đê đã có những đốm lá»­a le lói sáng.

Thâm khẽ nói:

- Ãể cháu chở chú lên bến trên thì Ä‘i gần được má»™t quãng đưá»ng.

Phía làng đã khuất hẳn, nhưng tôi vẫn đăm đắm nhìn theo. Tôi Ä‘i đã nhiá»u nÆ¡i, đóng quân lại ở nhiá»u chá»—, phong cảnh đẹp đẽ hÆ¡n đây nhiá»u, nhân dân coi tôi như ngưá»i làng và cÅ©ng có những ngưá»i yêu tôi tha thiết nhưng sao sức quyến rÅ©, nhá»› thương vẫn không mãnh liệt, day dứt bằng mảnh đất cá»™i cằn này. Làng mạc bị tàn phá nhưng mảnh đất quê hương vẫn đủ sức nuôi sống tôi như ngày xưa nếu tôi có ngày trở vá». ở miếng đất ấy tháng giêng tôi Ä‘i đốt bãi đào ổ chuá»™t, tháng tám nước lên đánh dậm, úp cá, đơm tép, dấm cá rô, tháng chín, tháng mưá»i Ä‘i móc con da dưới vệ sông. ở miếng đất ấy những ngày phiên chợ dì tôi lại mua cho vài cái bánh rợm, đêm nằm vá»›i chú, chú gác chân lên tôi mà lẩy Kiá»u, ngâm thÆ¡, những tối liên hoan xã nghe cái Tỵ hát chèo và đôi lúc lại được ngồi nói chuyện vá»›i Cún con nhắc lại những ká»· niệm đẹp đẽ hồi thÆ¡ ấu. Khung cảnh chung quanh tôi bắt đầu má» dần rồi trắng xóa, sương xuống dày đặc đến không còn trông rõ cái gì nữa. Phảng phất trong không khí có thứ mùi quen thuá»™c, không hẳn là mùi nhang ngày Tết, cÅ©ng không phải là thứ mùi nào khác có thể gá»i tên được, nó man mác, có lẽ đã lâu lắm tôi má»›i lại cảm thấy nó. Thôi, tôi nhá»› ra rồi... đó là thứ mùi vị đặc biệt, mùi vị cá»§a quê hương...
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #109  
Old 20-05-2008, 09:43 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Một Năm Làm Vợ
Tác giả: Trần Văn Thước

Vào má»™t đêm trăng sáng trên bỠđê bên bụi tre chắn sóng tôi trở thành đàn bà. Tôi vật vã trên lằn ranh cảm giác bị cưỡng bức và dâng hiến. Hôm ấy tính theo dương lịch tôi tròn mưá»i chín tuổi. Bây giá» ngưá»i ta gá»i là ngày sinh nhật. Tôi khóc. Toản gạt lá tre bày bá»c kẹo như làm lá»…, dá»— dành.

Trong việc tôi và Toản yêu nhau, gia đình tôi chia làm hai phe. Mẹ tôi, vợ chồng anh cả cho rằng tôi lấy Toản khác nào chuá»™t sa chÄ©nh gạo. Ná»™i cái tiếng dâu trưởng dòng há» Ãào Ãức đã là mÆ¡ ước cá»§a bao nhiêu gái làng. Nhà ngưá»i ta như thế, vá» làm dâu chỉ việc ăn vá»›i đẻ! Chị dâu tôi chua thêm: "Bây giỠđẻ cÅ©ng phải theo luật, ít con càng sướng em ạ". Bố tôi đơn phương má»™t phe. Ông vận dụng phép xem tướng và thiên vá» phê phán. Ãàn ông má»ng môi, dẻo lưỡi, con mắt chảo chá»›p là mưu xảo lắm! ở tuổi hai nhăm Toản thiếu chất sôi nổi thanh niên nhưng thừa cung cách kẻ phú gia lá»c lõi. Xem ra phe nào cÅ©ng có cái đúng. Tôi thá»±c sá»± hoang mang. Ãúng lúc ấy anh hai có thư riêng cho tôi. Anh phân tích, góp ý đúng chín cái gạch đầu dòng. Rồi anh kết luận: "Anh tin út không mù. HÆ¡n ngưá»i hay không ở chá»— cầm cương con tuấn mã bất kham". Ông anh sÄ© quan hải quân thế mà hóm. Toản cầm tinh con ngá»±a mà.

Ãám cưới ấn định ngày mùng sáu rước dâu lúc má»™t giá».

Ãêm mùng năm bạn bè tôi đông đủ. Anh chàng Hưởng chỉ hai hào rượu là say cả chấy bị ép trăm phần trăm cốc tàu. "Hưởng Æ¡i! Na! Ä‘i lấy chồng, ngưá»i vui nhất là cậu. ". "ừ! Vui nhất.". "Này! Cạn cốc này vì hạnh phúc bạn bè.". "Nào! Vì hạnh phúc bạn bè.". "Na Ä‘i lấy chồng thì cậu say. Bao giá» cậu lấy vợ thì Na say". "á»! Say Ä‘i! Bao giá» Na bá» chồng thì tá»› lấy vợ. ThỠđấy". Không có hÆ¡i men trong những lá»i bạn bè. Tôi cạn cốc vì ná»—i buồn khác. Ngày mai tôi Ä‘i lấy chồng. Biết bao giỠđược đông đủ bạn bè, được vui buồn như đêm nay?!

Mùng sáu là ngày hoàng đạo. Một giỠ"con sáo sang sông".

"Cưá»i như anh khóa há»ng thi. Khóc như cô gái sắp Ä‘i..." Biết thế mà tôi không cầm nổi nước mắt. Phấn son nhòa vào nước mắt loang lổ khăn mùi soa. Ãi qua ngưá»i đón vía thợ ảnh bắt tôi phải trang Ä‘iểm lại. "Ãêm tân hôn". Mưá»i má»™t giá» kém Toản vẫn ở dưới nhà. Tôi Ä‘oán có việc quan trá»ng tôi chưa được phép tham gia. Không lẽ ngá»§ biến như gái chưa chồng. Tôi chống được cÆ¡n buồn ngá»§ nhưng không tránh được những ý nghÄ© vẩn vÆ¡. Tôi nhá»› đến ánh mắt cô út nhà chồng. Tối muá»™n tôi Ä‘ang tắm thì Cúc xá»™c vào. Cúc ngang nhiên trút hết quần áo: "Nuy Ä‘i chị. Ãàn bà vá»›i nhau ngại cóc gì". Tôi chỉ dám cởi áo lót. Cúc nhìn như nuốt lấy tôi, thở dài: "Chị thế ông anh em chết mệt là phải". Tôi nhá»› đến lá»i chị dâu: "Em phải nhá»› đêm tân hôn là...là...". Thôi rồi chị Æ¡i! Là đã qua rồi trên bỠđê đêm trăng sáng. Giả như lúc này Toản lên giưá»ng "chiá»u và đòi" tôi sẽ dành như má»™t nghÄ©a vụ để được nhanh chóng ngá»§ thiếp.

Cảm giác lành lạnh khiến tôi choàng tỉnh. Bàn tay Toản Ä‘ang day ngá»±c tôi và khuy áo cuối cùng Ä‘ang bị gỡ. Tôi co ngưá»i lại. Toản cưá»i đập tay lên tập phong bì:

- Anh phải "giở vở" ông bà già mới chia cho một phần phong bì. Mai chúng mình đếm, vào sổ.

Tôi hoàn toàn tỉnh ngá»§. Toản dúi tập phong bì xuống dưới gối, quay ra. Mùi bia mùi thuốc lá quyện mùi mồ hôi, nước hoa. Tôi buồn nôn. Toản hùng hục như gã lá»±c Ä‘iá»n cày xá»›i mảnh vưá»n hoang.

"Có lẽ tôi sướng thật". Nhà chồng tôi có tám sào ruá»™ng nhưng cho cấy rẽ. Thành thá»­ nhà nông mà không phải làm ruá»™ng. Bố chồng tôi là sÄ© quan cấp tá vá» hưu. Lương má»™t tháng cá»§a ông đủ cho cô út Ä‘ang há»c đại há»c hai tháng đóng góp, ăn tiêu thá»a thích. Mẹ chồng tôi là cán bá»™ trưởng thành từ phong trào "phân xanh, lò thúc mầm". Bà đầu thai nhầm xứ nên tên tuổi chỉ gắn vá»›i chữ "phó". Ãá»™i phó, trung đội phó, phó cá»­a hàng trưởng, phó chá»§ nhiệm... Bà vá» làm dân sau hai nhiệm kỳ phó chá»§ tịch xã. Ngưá»i thân trong há» ghé tai tôi: "Bà dân ấy có trong tay bốn sổ tiết kiệm. Chỉ má»™t sổ cÅ©ng thừa mua ba cÆ¡ ngÆ¡i cỡ nhà đẻ cô". Má»™t lần Toản bảo: "Lãi tháng đủ cho cả nhà chẳng phải làm gì".

Chá»§ nhật Cúc vá» trưá»ng. Sinh hoạt gia đình trở lại bình thưá»ng. Tôi không phải trở dậy sá»›m nấu cÆ¡m sáng, bèo cám. Bữa sáng nhà chồng tôi đổi món luôn. Bánh cuốn, bún chả, cháo lòng... Mẹ chồng tôi biết uống rượu, nhâm nhi như đàn ông. Bà có thói quen ngồi hàng ăn sáng. Vài lần buá»™c phải Ä‘i theo bà tôi được biết hàng ăn sáng là nÆ¡i gặp gỡ cá»§a những ngưá»i khá giả, đám chức sắc làng xã. HỠđến để khao đãi nhau, gặp gỡ bàn đủ thứ chuyện. Bố chồng tôi nhận xét đại ý đấy là trạm thu phát những thông tin rất giá trị: "Vá»›i những ngưá»i như mẹ con đó là nhu cầu thiết yếu đấy".

Công bằng mà nói phép xem tướng cá»§a bố tôi không hoàn toàn sai. "Ãêm tân hôn" là má»™t ví dụ. Tàn cuá»™c, Toản lật Ä‘i lật lại tấm vải lót, con mắt đầy nghi ngá» xói vào ngá»±c tôi. Tôi hiểu. Tôi nói vá»›i Toản rằng dấu vết lần đầu ở trên bỠđê và giá»t máu tình yêu đã năm mươi ngày tuổi. Toản nhếch mép: "Thế à". Gần sáng tôi bị phá giấc. Toản dụi đầu vào ngá»±c tôi: "Anh xin lá»—i. Phỉ phui những trò tối qua Ä‘i". Ãang xoay xở Toản ngồi lên vá»›i lấy tập phong bì. Nét mặt Toản vụt sa sầm: "Sao lại thiếu ba phong bì cá»§a bạn anh. Không thể thế này được". Toản lao xuống nhà dưới gõ cá»­a ầm ầm.

ít lâu sau ngày cưới hầu như tối nào chồng tôi cÅ©ng Ä‘i đâu đó. Chưa có gì phải nghi ngá» nhưng tôi tưng tức thế nào ấy. Má»™t hôm rất khuya Toản má»›i vá». Tôi để mặc anh gõ cá»­a. CÅ©ng là đùa chồng má»™t chút. Không ngá» Toản nổi đóa lên.

- Cô làm trò khỉ gì thế!

Vừa lúc mẹ chồng tôi dưới nhà đi ra sân. Bà ngước lên, mát mẻ:

- Trá»i nóng, lên sân thượng nằm cho mát con ạ.

Vào buồng Toản đá ghế nhót lên giưá»ng kéo màn gió đánh soạt.

- Tắt điện đi!

Tôi tắt Ä‘iện, lên giưá»ng. Toản làm lành ngay được. Bàn tay Toản làm tôi giật nhá»™t buồn cưá»i. Nằm ngá»­a rồi nằm nghiêng Toản nói:

- Bố em bố anh cực đúng!

- Ãúng gì em không hiểu.

- Lại còn không hiểu! Anh được sướng mà không biết sướng chứ sao. Thá»i bố mẹ còn "tá»a bóng" thì anh chÆ¡i bá»i phá phách. Bây giá» hiểu ra thì thua xa chúng bạn. Xấu hổ cả vá»›i em.

Toản nhìn lên trần màn vẻ mặt Ä‘au khổ như con chiên Ä‘ang xưng tá»™i. Anh đã thú nhận Ä‘iá»u tôi nghe thấy bấy nay. "Bố thế, mẹ thế được má»—i ngưá»i con trai thì...". Mà kể ra Toản cÅ©ng lận đận. Hai lần thi trượt đại há»c. Lần thứ ba có ngưá»i hứa chắc như Ä‘inh đóng cá»™t: "Yên trí! Cứ yên trí. Dăm bảy Ä‘iểm đại há»c vá»›i tôi là chuyện vặt". Ngưá»i ấy ôm bá»c tiá»n rồi "yên trí" mất hút. Toản chán Ä‘á»i ăn chÆ¡i quậy phá. Ông bố đành ép con trai vào bá»™ đội. Ông hy vá»ng đứa con được rèn luyện lập chí vươn lên. Nước cỠđã tính sai. ở đơn vị thá»§ trưởng là lính cá»§a bố. Toản không bỠđược thói "con nhà". ÃÆ°á»£c vài năm vui bạn ở công ty liên doanh Toản xin ra quân. Nhá» quen biết, Toản chuyển ngành. Ãầu năm "chín sáu" liên doanh phá sản. Toản lêu lổng ăn chÆ¡i. Dịp ấy anh hai tôi vá» phép. Anh bổ Ä‘i tìm bạn. Toản ăn ở nhà tôi cả tháng... Nhá»› đến khúc nhôi ấy tôi bảo Toản:

- Anh buồn thì em vui ná»—i gì. Ãâu đã hết cÆ¡ há»™i để anh phấn đấu. Cốt nhất vợ chồng mình hạnh phúc.

- Bố em cũng nói thế. Từ mai đừng cài cửa anh nữa nhé. Anh đi chơi vì sự nghiệp đấy.

- Anh thì... - Tôi oằn ngưá»i tránh cá»­ chỉ thái quá cá»§a Toản.

Hôm sau Toản ngồi vá»›i bố cả buổi sáng. Bố chồng tôi có vẻ không vui. Cá»› sao ngưá»i bố không vui trước những ân hận, quyết tâm "làm lại" cá»§a đứa con? Tôi nói Ä‘iá»u ấy vá»›i mẹ chồng. Bà cưá»i hàm ý:

- ối dào! Bố con chỉ giá»i chuyện giặc giã thôi. Chuyện chính trưá»ng làng xã thì ông ấy mít tịt. Má»i việc mẹ khắc lo. Cốt ông ấy đừng phá ngang là được.

Có lẽ mẹ chồng tôi đúng? ! Bà muốn con trai khởi nghiệp từ việc nhá». Giống như con đưá»ng bà đã Ä‘i từ "xuất sắc bèo - phân" lên các "ghế" tiếp theo. Bạn bè cá»§a bà còn nhiá»u ngưá»i đương chức đương quyá»n. Từ ngày chồng vá» hưu, tiếng nói cá»§a bà có thêm trá»ng lượng. Tính quảng giao có thêm động lá»±c. Những ngày này bà vắng nhà luôn. Lắm hôm bà Ä‘i từ sáng đến khuya. Mẹ chồng tôi buồn vui thất thưá»ng. Tôi lá»±a lá»i há»i chồng. Toản có vẻ nản: "Công việc Ä‘ang vào dây thì có tin tách xóm. Không phải tin vịt đâu. Mẹ phải làm lại từ đầu. Dây má»›i hoàn toàn..." Tình cá» má»™t hôm tôi nghe được chuyện giữa bố mẹ chồng. Thoạt đầu hai ngưá»i bàn luận vá» việc tách xóm. Như thế là trở lại như ngày xưa. Rồi mẹ chồng tôi nói:

- Tách ra, xóm Thưá»ng Kiệt này chỉ có thằng Toản nhà mình là đảng viên trẻ nhất, văn hóa cao nhất. Lãnh đạo dá»± kiến con trai mình vào chi á»§y kiêm trưởng xóm.

- Thật ý lãnh đạo, hay ý mình?

- Mình muốn con mãi làm dân thưá»ng thua bạn kém bè suốt Ä‘á»i ư!

- Bố mẹ nào lại không mong con cái tiến bá»™ bằng anh bằng em. Mình thá»­ nhìn lại, nghÄ© lại xem nào. Con mình đã làm được những gì mà nảy sinh tham vá»ng, toan tính cÆ¡ há»™i? Mình đã không khuyên bảo lại ra tay sắp đặt, tiếp sức. Rồi sẽ Ä‘i đến đâu? Nhân đây tôi lưu ý mình: Con dâu chúng ta trẻ quá, vô tư quá chưa hiểu hết ngóc ngách cuá»™c Ä‘á»i. Mình Ä‘ang vô tình gieo mầm xấu vào đứa con ngoan...

*

... Bữa sáng chỉ có hai bố con. Vài tuần nay thưá»ng như thế. Bố chồng tôi chỉ ăn lấy lệ. Sau đó ông uống trà và Ä‘i ra vưá»n. Ban ngày ông làm vưá»n, đêm thức viết hồi ký. Tôi biết ông lấy công việc khá»a lấp những ná»—i niá»m. Bố chồng tôi ít nói, sống giản dị. Tiếp xúc vá»›i ông không ai tin được đó là ngưá»i chiến binh dày dạn từng lập nhiá»u chiến công. Vá» hưu ông vẫn giữ tác phong quân nhân. Giưá»ng cá nhân kê bên cá»­a sổ. Ba lô, mÅ© cối treo trên tưá»ng. Ông nói đùa: "Chỉ ná»­a hồi còi là bố đã đứng đầu hàng quân". Ông làm việc, sinh hoạt rất duýt thá»i gian biểu. Ngưá»i ngoài không ai biết ông là "thế giá»›i riêng" trong ngôi nhà chung. Má»i việc trong nhà Ä‘á»u do mẹ chồng tôi tính toán, quyết định. Ông sẵn sàng, vui vẻ nghe những lá»i "thông qua, báo cáo". Có lần bạn lính căn vặn: "Cái gì buá»™c anh đứng trên cao nhìn xuống dòng Ä‘á»i thưá»ng bằng con mắt thá» Æ¡ kẻ cả mãi vậy". Bố chồng tôi chỉ cưá»i.

Chiá»u muá»™n mẹ chồng vá». Tôi Ä‘ang quét dá»n từ đưá»ng. Ngày mai rằm, như lệ, các cụ dâng hương tổ tiên. Bà cầm tay tôi kéo ra góc hiên, nói nhá»:

- Các con vô tâm đã đành. Mà mẹ cũng sơ ý quá. Hôm nay mẹ đi lễ cửa "cậu" với các bác. Chồng con là đảng viên đã đăng ký kế hoạch hóa gia đình. Con chưa đến tuổi mà đã thế kia. Các bác ấy bảo...

- Các bác bảo sao ạ. - Tôi rùng mình, líu cả lưỡi. Tôi hiểu các bác này là những ai.

- Chồng con sẽ là cán bá»™. Sẽ tiến xa. Cán bá»™ không gương mẫu, lãnh đạo ai? Ãã trót thế thì phải tìm cách chữa cháy. Hai tuần nữa đại há»™i chi bá»™. Con thít bụng lại, ít ra ngoài thôi. Không sao đâu.

Tôi làm theo lá»i mẹ chồng. Ãúng là không sao thật. Vài hôm sau Toản má»›i phát hiện ra. Anh áp tai lên bụng tôi nghe ngóng.

- Em thấy khó chịu không?

Tôi buột miệng:

- Em chịu được.

Cuá»™c há»p đúng tối thứ bảy ngày cuối tháng. CÅ©ng là ngày tôi hết hạn "thít bụng". Toản đứng trước gương sá»­a mái tóc má»›i sang mốt ba phân. Anh vận "xÆ¡ vin", ca vát trông nghiêm chỉnh, khá»e khoắn. Bố chồng tôi trang nghiêm quân phục. Mẹ chồng mặc đồ lụa tÆ¡ tằm. Tôi đứng trên gác nhìn theo tổ đảng gia đình. Xóm má»›i tách chưa có trụ sở, há»p hành nhá» nhà trẻ. NÆ¡i ấy, vài tiếng đồng hồ nữa con đưá»ng sá»± nghiệp cá»§a chồng tôi sẽ được khai thông. Tôi hồi há»™p đứng ngồi không yên. Mưá»i má»™t giỠđêm. Tiếng bước chân như nện vồ trên cầu thang. Tôi mở toang cánh cá»­a. Toản lao vào nằm vật xuống giưá»ng. Mùi rượu nồng nặc.

- Có chuyện gì thế anh?

- Há»ng hết. Ông ấy phá anh.

- Ông ấy là ai?

- Còn ai vào đấy nữa! Anh chỉ kém ngưá»i trúng cá»­ bốn phiếu. Bố ở trong số bốn ngưá»i gạch tên anh.

Tôi rùng mình vì cÆ¡n gai sốt Ä‘au Ä‘au bụng dưới từ mấy hôm nay. Hình như Toản uống quá chén, không làm chá»§ được hành động. Tôi đẩy Toản ra nép vào sát tưá»ng. Toản chồm lên vục đầu vào ngá»±c tôi xiết mạnh cánh tay. Tôi oằn ngưá»i lên. Có cái gì đó chuồi ra nóng nhá»›p hai bên đùi, dưới mông. Tôi gào lên.

Tôi không nhá»› mình ngất Ä‘i từ lúc nào, trong bao lâu. Khi tỉnh dậy tôi thấy bụng dưới hết Ä‘au, nhẹ bẫng. Mùi cồn, mùi thuốc tây nồng nặc. Toản ngồi á»§ rÅ© cuối giưá»ng. Tôi chồm vá» phía Toản.

- Con đâu?

- Kìa em... nằm xuống.

Tôi xô Toản ngã ngá»­a, lao ra sân. Con tôi đâu? Vì sao? Vì sao? Tiếng kêu trồi ra đến cổ há»ng bị đẩy thuốt vào lồng ngá»±c. Tôi ngã vật xuống hiên. VÅ©ng nước nong nóng nhÆ¡m nhá»›p. Ai đó bế tôi lên. Ai đó gá»i bác sÄ©.

Suốt ba tuần Toản không đi đâu quá hai tiếng. Tôi nhanh chóng bình phục nhưng Toản già đi trông thấy. Chồng tôi đau khổ kém gì tôi đâu. Tôi khóc.

- Tha lỗi cho em... những ngày qua...

Toản lau nước mắt cho tôi.

- Em không có lá»—i. Số chúng mình phải thế. Anh từng phút mong em mau khá»e. Em vui khá»e cho anh yên tâm làm lại từ đầu.

- Không! Dứt khoát em không để anh Ä‘i con đưá»ng ấy. Em chỉ mong có con, vợ chồng hạnh phúc.

- Anh còn mong hÆ¡n em ấy. Việc đã qua cho qua luôn? Anh đã chá»n cho mình hướng Ä‘i khác.

Tôi không thể tin nổi. Toản ngoắt má»™t trăm tám mươi độ chuyển ngay sang thương trưá»ng. Anh quyết tâm trở thành thương gia nông thôn. Không! Dứt khoát tôi không để chồng tôi tiếp tục phiêu lưu.

- Em xin anh từ bá» ngay quyết tâm ấy Ä‘i. Chuyện buôn bán phức tạp lắm. Nhà mình không nghèo nên muốn giầu hÆ¡n không khó. Sao anh không làm theo lá»i khuyên cá»§a bố! Vưá»n đất kia, ao kia. Vợ chồng mình quán xuyến, sẽ không vất vả mà thu không ít tiá»n đâu. Lại chẳng phải ganh ghé vá»›i ai.

- Em đúng là phiên bản của bố! Xin em yêu hãy nghe cho rõ. Bố mẹ hai bên cùng nhất trí cao. Các bô lão trong hỠgật đầu sái cổ nhé.

Ãến lượt tôi bị thuyết phục. Mảnh đất chái từ đưá»ng liá»n đưá»ng liên huyện. Ãất cằn, cây cối oặt èo, hoa lợi cả năm không đủ mua hương nến tuần tiết. Mấy lần trâu bò húc đổ tưá»ng bao. Mấy lần "tá»± vệ" chá»™p trai gái xé dậu làm trò bậy bạ. Ãất hương há»a cho thuê sẽ sinh lợi cho cả há». Tiá»n thu được đập vào việc tu bổ giá»— chạp... Tránh được việc bổ bán nhiêu khê. Toản nói thêm:

- Tránh tiếng trưởng há» lợi dụng, mẹ đã nhá» ngưá»i ngoài phát giá. Chiá»u mai các cụ há»p làm văn bản.

Thì ra mẹ chồng tôi đã ngầm chuẩn bị "con đưá»ng má»›i" cho con trai. Chiá»u hôm trước xong thá»§ tục thuê đất. Sáng mai bà má»i thầy làm lá»… động thổ. Gần trưa xe đầu ngang chở vật liệu đổ đống.

Ãúng là "mạnh vì gạo bạo vì tiá»n". Mưá»i ngày sau cá»­a hàng khai trương. Kiểu kiến trúc cá»­a hàng khá độc đáo, hài hòa vá»›i ngôi từ đưá»ng cổ kính, vưá»n cây lưu niên.

Tôi rất bỡ ngỡ vá»›i công việc má»›i. Nhà đẻ tôi mấy Ä‘á»i không có ai làm nghá» buôn bán. Trái lại Toản có duyên và am hiểu thị trưá»ng, anh như sinh ra để làm thương gia vậy. Làng rục rịch cải tạo đưá»ng Ä‘iện. Toản chở vá» cả xe dây dẫn, phụ tùng Ä‘iện. Chỉ bằng má»™t mẹo nhá» anh kéo được mấy vị sếp xã tham gia hợp đồng đưá»ng Ä‘iện. Vào vụ, kho hợp tác còn trống không thì Toản đã có trong tay hàng tấn phân bón. Má»™t lần Toản tung vốn mua phụ tùng giếng khoan. Cả tháng không ai há»i đến mặt hàng này. Mẹ chồng tôi lo mất ăn mất ngá»§. Chồng tôi vẫn bình chân như vại. ít hôm sau đài xã thông báo chương trình nước sạch. Toản có ngay hợp đồng cung cấp vật tư.

Dần dà tôi cÅ©ng quen vá»›i công việc. Toản bàn mở quầy bia rượu. Quán nhậu bên cạnh cá»­a hàng vật liệu. Cái lợi rõ mưá»i mươi nhưng có Ä‘iá»u phải nghÄ©. Tôi nói thẳng ý mình:

- Theo em, việc này không nên. Quanh đây đã mấy ngưá»i bán như thế rồi. Cụ Hảo vá»›i đứa cháu mồ côi thím Bao lòa, chú Rụ thương binh nặng... Toàn những ngưá»i trong há» mình cả. Vợ chồng mình trẻ khá»e nỡ nào cạnh tranh vá»›i há».

Toản lắc đầu:

- Em má»›i nghÄ© má»™t chiá»u thôi. Thá»­ Ä‘i dá»c làng xem! Má»›i có mấy tháng mà hàng loạt đại lý má»c lên. Há» giở đủ mánh hòng đè bẹp chúng mình đấy thôi.

- Em biết. Nhưng đấy là chuyện ngưá»i giầu vá»›i nhau. Ãằng này há» là những ngưá»i nghèo, tá»™i nghiệp há».

- Em Æ¡i. Thị trưá»ng là chiến trưá»ng. Chiến thắng thuá»™c vá» kẻ mạnh. Anh muốn chứng tá» năng lá»±c cá»§a mình.

Mẹ chồng tôi góp vốn chín triệu mua tá»§ lạnh, dàn video. Ãiá»u dá»± báo cá»§a chồng tôi rất đúng. Hàng vật liệu chững lại, hàng bia rượu "vào cầu". Ãồng vốn có sức mạnh kỳ diệu. Quán bia rượu cá»§a chồng tôi tấp nập đến khuya. Thiếu chá»—, khách tràn cả sang sân từ đưá»ng. Rồi thành quen. Khoảng sân lát gạch cổ rợp bóng cây cổ thụ trở thành sân sau cá»§a quán nhậu... NÆ¡i thá» cúng tôn nghiêm nhuốm mầu trần tục bê tha. Há» mạc đã có lá»i ra tiếng vào. Bố chồng tôi rất không hài lòng. Tôi nói vá»›i chồng Ä‘iá»u này. Toản thản nhiên: "Ãất đã cho thuê. Ngưá»i trả tiá»n toàn quyá»n sá»­ dụng".

Tháng ba âm lịch. Liên doanh thăm dò khoáng sản đóng trụ sở ở làng tôi. Dịch vụ các kiểu má»c lên như nấm. Chồng tôi chấp nhận Ä‘iá»u kiện xây tưá»ng bao để được thuê thêm đất hương há»a. Anh có dá»± định nâng cấp "quầy" lên thành nhà hàng to nhất làng.

Tôi đã có thai được hai tháng. Việc có thai vội, những cơn ốm nghén hành tôi khổ sở. Những việc nhẹ nhàng cũng trở nên nặng nỠquá sức. Toản "ăn ké" được hợp đồng vật liệu công trình cống Lân, đi suốt ngày. Tôi luôn phải gắng. Mẹ chồng tôi khó chịu ra mặt, bâng quơ.

- Ãến phải thuê ngưá»i làm.

Tôi thật thà:

- Việc này phải chá» bố con vá».

- Dào ôi! Vẽ! Ông ấy biết gì mà bàn. Có bàn lại chỉ giá»i phá ngang.

Có khách. Vẫn là ông chá»§ đại lý phố huyện và chiếc dim Ä‘á». Mẹ chồng tôi tươi ngay nét mặt.

- Ơ... ô anh.

- Chào bà bạn. Ãi ba chục cây số để đỡ nhá»› bia bà bạn đấy.

Tôi giúp mẹ chồng bày bia, đồ ăn rồi rút vào sau quầy. Tiếng nắp bia nổ bôm bốp. Mẹ chồng tôi làm duyên giá»ng nói:

- Hôm nay em khao.

- Hôm nay đến lượt anh. Hiểu chưa.

Tiếng cưá»i. Tiếng cụng ly. Những lá»i má»i ép nhau. Hai ngưá»i có tuổi má»›i quen nhau mà cứ như đôi bạn thân, quá thân nữa là khác. Tôi nhìn trá»™m mẹ chồng. Men bia, những câu chuyện làm đẹp thêm gương mặt vốn xinh đẹp cá»§a bà. Không hiểu vì uống nhiá»u hay quá vui mà bà Ä‘em chuyện nhà ra đãi bạn. Ãang xây má»›i cá»­a hàng bố chồng tôi có giấy má»i Ä‘i dá»± lá»… truyá»n thống binh chá»§ng. Xe hẹn ngày đón. Mẹ chồng tôi cưá»i nhạt: "Công việc ùn ùn thế kia. Mình tính sao?". "Tôi phải Ä‘i mình ạ. Lâu lâu má»›i có dịp gặp anh em đồng đội". "Vâng! Lá»… há»™i, chiến hữu ra tiá»n thì mình cứ Ä‘i". Trước ngày hẹn đón bố chồng tôi có thư vá». Ông vào Quảng Bình thăm thá»§ trưởng cÅ© bị ốm. Sau đó ông Ä‘i Tây Nguyên tìm hài cốt ngưá»i bạn. Ông không hẹn trước ngày vá».

Hình như việc thuê ngưá»i mẹ chồng tôi trù tính từ lâu. Lý là con gái bạn mẹ chồng tôi. Nhà Lý trên phố huyện, có cá»­a hàng đồ Ä‘iện. Vì sao cô rá»i phố vá» làng phụ việc? Tôi lấy làm khó hiểu nhưng không muốn há»i. Toản rất hài lòng vá»›i việc "tuyển" ngưá»i. Lý đẹp ngưá»i, thành thạo công việc, có duyên ngồi hàng, khéo chiá»u khách.

Từ hôm Lý đến hầu như tôi không phải trông hàng. Hết ốm nghén tôi lại mắc chứng khó ngá»§. Há»… chợp mắt là chìm vào những giấc mÆ¡ kinh dị. Vỡ giấc là thức đến sáng. Má»™t đêm tôi mÆ¡ thấy trần nhà nhá» nước như mưa. Nước lênh láng khắp nhà. Tôi bị vùi trong màn nước mầu Ä‘á», mằn mặn. Sáng ra vui chuyện tôi kể vá»›i Lý. Lý gạt Ä‘i "MÆ¡ má»™ng vá»› vẩn lắm". Tôi cÅ©ng nghÄ© thế.

Buổi trưa, giấc mÆ¡ đêm tái hiện. Tôi sợ vã mồ hôi chạy xuống nhà hàng. Tôi đẩy cá»­a gian trong. Mẹ chồng tôi và ông chá»§ đại lý ngồi uống bia. Tôi ra gian ngoài. Lý há»i đón:

- Lại mơ hả!

- ừ. Vẫn giấc mơ đêm rồi.

Lý ngẫm nghĩ một lát.

- Tá»› vẫn cho rằng mÆ¡ má»™ng là chuyện vá»› vẩn. Còn như đêm nay cậu vẫn mÆ¡ tương tá»± thì tá»› sẽ đưa cậu Ä‘i xem bói lá trầu. Cậu Há»c làng Trình giá»i cá»±c nhé.

Tối muộn. Mẹ chồng tôi đứng giữa sân ới lên:

- Cô Na xuống tôi có câu chuyện.

Tiếng "cô" tiếng "tôi" phát ra từ cá»­a miệng mẹ chồng thưá»ng báo trước chuyện không êm. Tôi vá»™i Ä‘i xuống. Mẹ chồng tôi chao chát phá»§ đầu:

- Cô ăn chơi thế chưa đủ sướng hay sao mà còn lắm chuyện.

- Chuyện gì ạ?

- Cô còn không biết hả! Nhà này được như thế này là nhá» công lao ngưá»i đánh giặc, ngưá»i công tác cống hiến. Cô mÆ¡ má»™ng vá»› vẩn rồi Ä‘em chuyện nhà Ä‘i kháo. Chẳng hóa ra nhà này bóc lá»™t mồ hôi nước mắt thiên hạ.

- Mẹ cứ nghe ai mách lẻo suy diễn lung tung.

- A! Mất tiá»n cưới xin, nuôi cô ăn sung mặc sướng để được "ní nuận" thế đấy! Cô dá»ng tai lên mà nghe đây. Ngưá»i ta mách lẻo ra tiá»n ra bạc, giá»i giang bằng vạn nhà cô. Ngữ cô thì làm ăn cái gì.

- Con đã thưa với bố mẹ rồi. Con không hợp với việc buôn bán. Vụ tới mẹ lấy ruộng vỠcho con làm.

- Cô giá»i rồi. Nhưng nhà này chưa đến ná»—i phải bám vào sào ruá»™ng má»›i sống nổi.

Tôi Ä‘i lên gác. Có tiếng xe máy vào sân. Lại ông bạn chá»§ đại lý cá»§a mẹ chồng tôi. Há» chào má»i líu ríu. Tôi uống liá»n hai bát nước sắc lá vông, cao lạc tiên. Bài thuốc cá»§a đẻ tôi, cả trò đếm dá»— ngá»§ Ä‘á»u vô tác dụng. Chuông đồng hồ Ä‘iểm mưá»i giá». Tôi Ä‘i ra sân thượng. Nhà dưới vẫn sáng đèn. Cá»­a hàng sáng đèn, mở cá»­a sổ phía vưá»n. Chắc chồng tôi Ä‘ang nhập hàng hoặc tính sổ. Phải giúp anh má»™t tay! Tôi Ä‘i xuống. Nhà dưới khóa cá»­a ngoài! Mẹ chồng tôi vẫn chưa vá». Ngay bố chồng tôi cÅ©ng đã quen vá»›i việc bà vắng mặt đêm hôm. Từ ná»­a tháng nay vài ba hôm ông đại lý lại đến đón bà Ä‘i đâu đó. Trong nhà hàng vẳng ra tiếng cưá»i. Tôi sang vưá»n vòng lại phía cá»­a sổ. Trá»i Æ¡i! Trên ná»n nhà Toản Ä‘ang cùng Lý nhồng nhá»—ng làm tình. Tôi ngoắt vá». Lá»i đồn đại cá»§a dân làng đã có bằng chứng. Dấu hiệu Lý có thai không còn là "hình như" nữa. Tôi Ä‘i không vững. Ãến giữa cầu thang tôi vấp ngã sấp mặt. Bụng dưới quặn lên, hẫng nhẹ. Trá»i Æ¡i! Con tôi chuồi ra, vỡ bục, lênh láng. Tôi khóc.

Bố chồng tôi vá». Tôi đã xuất viện được ba tuần, ba tuần qua tôi thay bố chồng giữ má»™t vùng riêng trong ngôi nhà to đẹp nhất làng. Thá»i gian tạm đủ cho tôi nhìn lại chính mình, những ngày tháng qua và Ä‘i đến quyết định. Mẹ chồng tôi thản nhiên: "Cô cứ nghÄ© cho kỹ..." Toản độc má»™t câu: "Tùy cô."

Ba ngày thôi mà bố chồng tôi già sá»m Ä‘i, tóc bạc thêm, con mắt đỠđẫn mất hồn. Tôi nói vá»›i ông việc chỉ có tôi và bà bác sÄ© biết. Hai lần sẩy thai đã để lại di chứng nặng ná». ít nhất dăm bảy năm nữa tôi má»›i được phép mang thai.

- Lá»i bác sÄ© con phải nhá»›. Còn việc vợ chồng con không còn cách nào ư?

- Không bố ạ. Chính con đặt vấn đỠtrước. Mẹ con, anh Toản nhất trí đó là lối thoát tốt nhất cho cả hai bên.

- Bố có lá»—i vá»›i con... vá»›i ông bà bên nhà... - Bố chồng tôi nấc lên, tắt lịm giữa lá»i. Ông khóc. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nước mắt ngưá»i lính già. Những giá»t nước mắt đặc quánh lại, hằn vết trên gương mặt. Tôi khóc.

Giấy tòa hẹn ngày đầu tuần. Tôi thu xếp vá» nhà đẻ. Tư trang gá»n gàng túi xách nhá». Tôi không quên bóc lịch treo tưá»ng. Mảnh thá»i gian bay bay nặng trÄ©u cánh tay. Ngày mưá»i hai tháng bảy. Tức ngày mùng tám tháng năm theo lịch can chi. Tôi cất tá» lịch vào túi xách.

ÃÆ°á»ng vá» vÆ¡ vẩn tôi nhẩm tính thá»i gian. Tính theo âm lịch tôi đã có mưá»i ba tháng hai ngày làm vợ. Thá»i gian vừa đủ cho tôi qua tuổi hai mươi. Rồi sẽ có lúc tôi ngồi má»™t mình "tính sổ" mưá»i ba tháng hai ngày ấy có bao nhiêu ngày hạnh phúc bao nhiêu ngày Ä‘au khổ. Bạn cho là khó ư! Không đâu! Tôi tính được mà. Chá» nhé!.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #110  
Old 20-05-2008, 09:45 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Một Cuộc Biển Dâu
Tác giả: Sơn Nam
Linh đinh bèo nước biết vỠđâu?
Ãậu bến An Giang thấy những rầu,
Bảy Núi mây liá»n, chim nhíp cánh,
Ba đồng nước chảy, cá vênh râu.
CỠrau nội quạnh, dân xanh mặt,
Không trái bần khô, khỉ bạc đầu...

Cử nhơn Phan Văn Trị

Lão Bích day mặt qua má»™t bên. Nắng đổ xuống từng đốm lá»­a đỠnhư mấy cục sắt trong lò rèn má»›i rút ra, chóa lên rồi bay bổng xa dần, trở nên phiêu diêu, mát rượi như bầy Ä‘om đóm vô hình bay trong đêm. Ãúng ba ngày rày, lão chỉ uống nước chá»› không ăn má»™t há»™t cÆ¡m nào. Hai hôm đầu, lão lấy cá»› là mệt. Hôm sau, đứa con lão bá»›i cÆ¡m đầy chén, lão hứa sẽ ăn khi khá»e ngưá»i. Chá» khi nó nằm ngá»§ trưa, lão đổ cÆ¡m trở vào nồi, thẩy xuống nước vài há»™t để nhìn bầy cá linh bu lại giành mồi, phóng mình lên... Giá» phút này, bụng dạ cá»§a lão thÆ¡ thá»›i lạ thưá»ng, không biết đói là gì. Hay là nó đã tê liệt rồi? Nhịn đói năm ba ngày liên tiếp không phải là má»™t lý do đầy đủ để chết; sức ngưá»i chịu dai lắm nếu hãy còn cảm giác biết đói. Ãằng này lão không đói nữa; phân ná»­a thân xác cá»§a lão, từ ngá»±c trở xuống, dưá»ng như đã lìa. Từ ngá»±c trở lên, qua hÆ¡i thở phÆ¡n phá»›t, lão ngỡ chỉ còn lá»›p da nhăn bá»c xương khô. Bịnh lao hoành hành từ mưá»i năm qua đã giúp lão trút nhẹ lá phổi, duy còn đôi mắt và hai lá»— tai. Nhưng hai giác quan này đã biến đổi, hư hao quá nhiá»u. Bây giá» là ngày hay đêm? ở đây là biển trần khổ hay là ở trên bồng lai? Trong má»› ánh sáng lung linh, dưá»ng như có muôn ngàn gương mặt khác nhau hiện ra không rõ rệt, dịu hiá»n như ngá»c nữ kim đồng, trong tiếng tiêu, tiếng sáo, tiếng Ä‘á»n cò, giữa bầy phụng hoàng bay lượn.

Thằng Kim, đứa con lão, quát to:

- Quạt! Quạ đùng!

Lão Bích giựt mình thở phì phào:

- Quạ à? Vậy mà cha tưởng là...

Thằng Kim bò trên xuồng, hươi dầm định đập lÅ© quạ Ä‘ang liá»u lÄ©nh bu lại mÅ©i xuồng. Lão Bích lắc đầu:

- Nó muốn rỉa xác tao thì cứ rỉa. Coi chừng chìm xuồng... Rán bơi tới nữa... Con ơi!

Rồi lão nắm tay nó mà kéo lại sát mặt:

- Thấy chòm cây, xóm nhà nào trước mặt không? Hừng sáng rồi hả?

Thằng Kim hoảng hồn, Ä‘oán rằng cha nó Ä‘ang hấp hối. Mặt trá»i sắp lặn. Nó bÆ¡i mạnh. Qua lượn sóng to này nó hồi há»™p, chưa kịp nghỉ tay là lượn sóng khác tràn tá»›i.

Ãằng xa kia, ẩn hiện trên ngá»n sóng ngá»n lúa xanh rì. Từ hồi sáng, mặc dầu nó bÆ¡i liên tiếp, cảnh vật chung quanh vẫn y hệt. Nước chảy hăng, tràn lan từ bá» sông Hậu Giang ra vịnh Xiêm La, chảy mãi vá» hướng Tây. Nó thắc mắc; nước ở đâu mà nhiá»u quá, ngập đồng ruá»™ng, sâu cỡ hai thước, mênh mông không bá» bến như biển khÆ¡i. Hồi hôm qua, lão Bích dẫn giải:

- Ãây vùng ruá»™ng sạ thuá»™c tỉnh Long Xuyên. Hằng năm, nước lên vài tháng rồi giá»±t xuống. Ãi tắt như vầy hÆ¡i cá»±c nhưng không ai xét giấy thuế thân.

GiỠđây, nó má»›i hiểu rõ sá»± thật cá»§a tiếng "hÆ¡i cá»±c". Nhá»› lúc Ä‘i qua quá Ãại Ngãi để vượt ngang sông dài Hậu Giang, nước sâu, sông rá»™ng nhưng nó cảm thấy dá»… thở hÆ¡n. Sông rá»™ng có giá»›i hạn, bÆ¡i non má»™t giá» là qua khá»i; giữa sông nhiá»u cù lao nổi lên giúp ngưá»i Ä‘i đưá»ng vững tinh thần, rá»§i chìm xuống thì lá»™i vô cù lao. Vùng ruá»™ng sạ này có khác! Bá» bến ở tận chÆ¡n trá»i, nước tuy cạn nhưng có thể giết ngưá»i, nạn nhân dầu lá»™i giá»i, vượt năm bảy ngàn thước cÅ©ng không tìm được má»™t căn nhà sàn, má»™t ngá»n tre mà nương tá»±a.

Mặt trá»i xuống, ngày má»™t thấp. Và rặng cây ban nãy biến đâu mất rồi? Nó tá»± há»i. Mặt nước tươi xanh, đám ruá»™ng sạ cá»§a ai hiện ra hàng trăm công đất. Lạc vào đó e ngá»n lúa vướng vào dầm khó bÆ¡i, nó quay xuồng qua phía tay mặt. Sóng gió đã dịu xuống. Phía trước mÅ©i xuồng, lố nhố những đốm Ä‘en ngòm, chuyển động như giăng ngang kín chân trá»i.

Lão Bích nói vá»ng lại, yếu á»›t:

- Thấy bỠbến gì chưa?

Nó nghiêng tai nghe tiếp.

- Ba để lại cho con cái áo này... Yếu quá... ba ngồi dậy cởi áo không được. Con...

Nó trố mắt. Hai chân của cha nó im lìm như khúc gỗ bỗng nhiên cựa quậy, giãy dụa.

- Sao... sao không cha?

Lão Bích không nói nên lá»i, môi mấp máy. Ãôi mắt lão trợn trắng rồi nhắm lại, sâu hoắm.

Thằng Kim la rú lên, bò tới. Tay chân ba nó đã lạnh ngắt, mặt thì xanh đen. Nó khóc không nên tiếng, nước mắt nước mũi cứ tuôn xuống.

Ãằng xa... xóm nhà hiện ra. Nó rú lên. Nhưng tiếng hú nghẹn trong cuống há»ng. Chụp cây dầm, nó quÆ¡ lên trá»i làm dấu hiệu.

... Má»™t chiếc xuồng ba lá rẽ nước tiến lại, ngưá»i ngồi trên xuồng quát lá»›n:

- Gì vậy? Té xuống ruộng hả?

- Không! Ba tôi chết rồi.

Khách nỠngồi xuống, rỠvào lão Bích rồi nhìn thằng Kim:

- ở đâu tá»›i vậy? Tá»™i quá. Ngưá»i này là ba cá»§a chú em à?

- Dạ ở cù lao Ông Chưởng...

Khách lẩm bẩm:

- Thì cÅ©ng ở trong vòng tỉnh Long Xuyên... Biết sao bây giá»? Ãi đâu mà lỡ đưá»ng như vậy? Có bà con vá»›i ai gần đây không?

Thằng Kim chắp tay lại:

- Ông giúp giùm tôi. Không ai hết. Không ai hết.

- Ãể coi.

Khách quay lưng, đưa tay ngoắc chiếc xuồng phía sau. Thằng Kim đã hiểu những lằn Ä‘en ở chân trá»i khi nãy là bầy trâu vô số kể Ä‘ang lặn hụp. Trâu quậy, sóng nước chuyển nghe đùng đùng. HÆ¡i trâu thở khì khì như cây rừng khi nổi gió. Hàng trăm cặp sừng cong vòng, nhá»n lá»…u nhô lên bá»™ mặt ngÆ¡ ngác ba góc, giống hệt những trái ấu khổng lồ.

Khách bảo em bé ở xuồng sau:

- Ãừng cho trâu Ä‘i theo. Không khéo chìm xuồng ngưá»i ta bây giá»! Mày dẫn chú này lại chòi ông Hai Tích...

Ãứa bé đáp:

- Rồi ai coi chừng trâu phía sau?

Khách ngẫm nghĩ:

- Vậy thì mày đưa một đỗi, gần tới nhà Hai Tích thì hú một tiếng cho ổng hay. Rồi trở ra lẹ. Ngoài này tao len trâu chậm chậm chỠmày...

Rồi day lại thằng Kim:

- Chú em đi với em này lại nhà quen của tôi. HỠgiúp giùm cho.

*
* *

Em bé bÆ¡i trước. Thằng Kim theo sau, trong dạ buồn Ä‘iếng nhưng cÅ©ng khuây khá»a được ít nhiá»u. Nó cúi đầu nhìn: tay chân cha nó đã rút lên, mặt nghiêng má»™t bên khuất dưới cái nón lá: có lẽ khi nãy ông khách nỠđã chú ý đậy mặt giùm cho nó.

Ông khách bỗng bơi xuồng theo, kêu nó:

- Ngừng lại nghe tôi căn dặn: thằng nhỠđó sợ ma lắm. Chiá»u rồi, đừng cho nó thấy. Chú em lấy cái nóp này cá»§a tôi Ä‘em vá» nhà ông Hai Tích. Không chừng sáng mai tôi vá» tá»›i. Ãừng buồn. Ông Hai Tích cÅ©ng như tôi...

Hai căn chòi nằm lù trên mặt nước. Khói cÆ¡m bay tá»a cuồn cuá»™n, tản mác trở vá» phía mặt trá»i má»c. Quạ đậu sắp hàng trên nóc nhà, há má» kêu rồi bay bổng vòng quanh xuồng. Em bé rú lên:

- Ông Hai ơi! Có khách của chú Tư Lập nè!

Rồi nó quày quả trở lại. Thằng Kim nói:

- Cám ơn.

Ãứa bé nhìn lại trong xuồng thằng Kim:

- Sao ông này nằm hoài... Kêu ổng thức dậy, tới bến rồi!

Thằng Kim méo mặt, nước mắt lại tuôn xuống. Như Ä‘oán được trách nhiệm giao phó nãy giá», đứa bé rùng mình, la lên má»™t tiếng "trá»i" rồi bÆ¡i Ä‘i tuốt.

Nghe thằng Kim thuật lại hoàn cảnh cá»§a cha nó, ông Hai Tích thở dài, gá»i bà Hai nấu cÆ¡m thêm để thằng Kim cùng ăn. Thằng Kim nuốt không vô; hồi xế trưa đến giá» tâm trí nó bận rá»™n vì má»™t câu há»i mà nó không dám thốt ra: "Chôn ba nó ở đâu? Làm sao mà chôn?".

Bà Hai gá»i ông Hai ra phía sau. Hai vợ chồng nói qua lại thì thào. Ông Hai trở ra.

- ý cá»§a cháu như thế nào? Miệt này, mùa này ai rá»§i ro thì cÅ©ng vậy. Bác coi cháu như ngưá»i nhà nên má»›i nói thiệt. Phải chôn gấp ná»™i chiá»u nay, lòng vòng chá» sáng mai không lợi ích gì.

Thằng Kim há»i:

- Thưa bác, chôn ở đâu?

Ãoán được vẻ lo âu sợ hãi ấy, ông Hai Tích ngập ngừng:

- Nói chôn cho đúng tục lệ chá»› đất ở đâu mà chôn? Tứ bá» là nước. Có hai cách: má»™t là xóc cây tréo ở giữa đồng rồi treo lên mặt nước, chá» khi nước giá»±t má»›i Ä‘em chôn lại dưới đất. Như vậy mất công lắm, diá»u quạ hoành hành. Chi bằng bó xác lại rồi dằn cây dằn đá mà neo dưới đáy ruá»™ng...

Thằng Kim đập đầu xuống sàn nhà, hai tay bứt tóc:

- Trá»i Æ¡i, phải biết vậy, ba tôi Ä‘i tá»›i xứ này làm chi...

Bà Hai Tích rưng rưng nước mắt:

- Cháu đừng khóc. Trá»i định vậy. ở đây ai cÅ©ng vậy; ngưá»i có cá»§a, ai tá»›i xứ này? Trách cha, trách mẹ, trách trá»i là thêm tá»™i. Cháu thắp nhang Ä‘i, lạy không được thì xá ba xá. Bác ra tay giùm. Trá»i chạng vạng, lát nữa tối tăm, khó lắm.

Bước ra sau hè để coi bóng mặt trá»i rồi ông Hai Tích lật đật trở lại phía trước, tay cầm chai rượu. Ông dở cái nón che mặt lão Bích, phun rượu kéo tay chân xác chết ra cho ngay ngắn.

Hai chiếc nóp gói kín xác kẻ bạc mạng. Bà Hai vào nhà rút mưá»i sợi dây choại, chuyá»n xuống. Sau rốt, hai ông bà lum khum khiêng xuống xuồng cái thá»›t trên cá»§a cây cối xay lúa cÅ©.

Xuồng rá»i khá»i nhà, má»—i lúc má»™t xa. Thắng Kim khóc đòi Ä‘i theo... để tá»± vận. Bà Hai Tích nói:

- Lá»›n rồi, cháu không phải là con nít nữa mà đòi liá»u mạng dại dá»™t như vậy. Coi như là xong má»™t cái tai nạn...

Thỉnh thoảng, ông Hai Tích day mặt lại, khoát tay như ra dấu bảo ngưá»i trong nhà đừng trông theo. Biết cá»­ chỉ cá»§a mình vô hiệu quả, ông cho xuồng tẽ qua má»™t bên hòng trong nhà không ai nom thấy cảnh tượng Ä‘au xót cuối cùng. Ãôi mắt thằng Kim mở rá»™ng, trừng trừng. Cả mặt nước bây giá» hiển hiện như con ác thú khổng lồ há miệng ra nuốt trá»n thân xác cha nó rồi ngậm miệng lại, giận dữ vì chưa no. Nhưng chỉ giây phút thôi! Mặt nước trở lại yên tịnh, phải chá» khi da trá»i tá» rạng sau Hôm, nắng vàng chìm xuống, cÆ¡n gió Nam má»›i nổi lên lần nữa, triá»n miên đến khi gà gáy văng vẳng.

Ngay bàn thá» giữa, khói hương cháy Ä‘á». ý cá»§a ông Hai và bà Hai là cầu siêu cho vong hồn ngưá»i bạc mạng. Phần thằng Kim thì sau khi uống trá»n gáo nước lạnh, nó nằm ngả trên sàn, mệt lịm, ngá»§ tá»± hồi nào. Nó mÆ¡. Nó trở mình đấm tay, đạp chân nghe rầm rầm. Ông Hai, bà Hai lấy chiếc chiếu đắp cho nó.

Bà Hai nói:

- Tội nghiệp. Thân nó đơn chiếc mà gặp cảnh này...

Ông Hai cau mày:

- Biết vậy thì tại sao hồi nãy bà tiếc cái cối xay lúa? Bá»™ bà muốn cho ba nó nổi sình lá»nh bá»nh trên mặt nước hay sao?

- Ãừng nói nữa ông Æ¡i. Tá»›i mùa nước giá»±t, bá» nào ông cÅ©ng rán nhá»› hốt xương, chôn cất kỹ lưỡng dùm nó. Tôi khổ lắm...

Ông Hai hớp miếng rượu.

- Không cần... Ãất ruá»™ng này rải rác, lÅ© khÅ©... xương ngưá»i ta vá»›i xương trâu, thứ trâu "len" Ä‘i xa bị bịnh mà chết dá»c đưá»ng. Tá»›i mùa cày ruá»™ng, năm nào cÅ©ng vậy, tôi gặp xương đó hoài.

- Rồi ông làm sao?

- Thì cày đất lấp lại, cho lúa sạ má»c lên. Mình cứ tưởng đó là xương cá»§a ngưá»i hồi Ä‘á»i Bàn Cổ... Chứ nhìn nhận rằng nó còn tươi trẻ hÆ¡n bá»™ xương mà mình Ä‘ang mang đây thì... mình phải suy nghÄ© cho phận làm ngưá»i cá»§a mình quá! Mấy bữa đó, tôi buồn, vá» nhà khảo tiá»n cá»§a bà để mua rượu uống, bà không hiểu nên rầy tôi... Bà nhá»› không?

Thằng Kim lại trở mình, đập tay xuống sàn nhà...
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™