Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #171  
Old 20-05-2008, 02:15 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Sương Mù Bóng Quế
Tác giả: Nguyá»…n Thị Minh Ngá»c
Äây là chuyến Ä‘i nước ngoài đầu tiên cá»§a Thuyên. Mẹ lo lắm, cứ dặn Ä‘i dặn lại: tốt hÆ¡n cả là con nên Ä‘i theo Ä‘oàn. Ai làm gì con làm vậy, kể cả ăn uống, Ä‘i chÆ¡i… Nhà Thuyên ở sát dòng kinh đôi, nÆ¡i có nhiá»u gia đình còn nghèo lắm. Má»i ngưá»i có nhiá»u chuyện phải lo hÆ¡n việc Ä‘á»c báo để biết được có má»™t nhóm ca nhạc tài tá»­ Nam Bá»™ được má»i Ä‘i lưu diá»…n ở má»™t số nước và lại càng không biết trong nhóm có Thuyên, má»™t ngưá»i con cá»§a xóm kinh đôi…

Chuyến Ä‘i thật là kỳ thú, nhưng ở mấy nước đầu, Thuyên bị căng thẳng quá, chưa thấy vui dù nhóm cô biểu diá»…n khá thành công. Äi đến đâu cô cÅ©ng mua những cái post card nhá» xíu ghi vài dòng gá»­i vá» cho má. Những thành phố Ä‘oàn Ä‘i qua có nhiá»u cầu đẹp, và nước thì trong xanh, cứ làm cô nhá»› đến dòng nước sánh Ä‘en lừ đừ đằng sau căn nhà sàn cá»§a mình. Những đứa trong nhóm trạc tuổi vừa tốt nghiệp cao đẳng trưá»ng nghệ thuật như cô, đã bắt đầu kêu nhá»› bồ. Cô thì chỉ biết nhá»› má, nhá»› những buổi Ä‘i tập mệt vá», tắm xong, cô không buồn giở lồng bàn đậy những món ăn đơn giản như tàu há»§ kho, rau lang luá»™c… để chúi vào chiếc giưá»ng đã được má cô trải chiếu, giăng mùng đâu đó chỉn chu…

Trừ má»™t vài ngưá»i có bà con sinh sống ở bên đây đến rước há» vá» nhà riêng, Ä‘a số Ä‘á»u Ä‘i chÆ¡i cả nhóm trong những giá» không tập và không diá»…n. Thuyên không thích Ä‘i kiểu này, dù chính mẹ cô vẫn mong như vậy. Khi anh phó Ä‘oàn phụ trách ngoại vụ đưa cả nhóm Ä‘i thăm những viện bảo tàng lá»›n, cô cứ tiếc rẻ má»—i lúc cả bá»n phải lướt qua những bức tranh hay nhiá»u vật trưng bày mà cô thích. Những chiếc quan tài vá»›i xác ướp Ai Cập chắng hạn. Nhiá»u ngưá»i chá»c ghẹo Thuyên khi thấy cô đứng hÆ¡i lâu trước những nắp quan tài khắc chạm ngưá»i Ai Cập cổ ấy. Anh phó Ä‘oàn trêu, này ngưá»i ta bảo những linh hồn xưa vẫn lảng vảng quanh đây để Ä‘i theo vá» tận nhà những cô gái có chiếc cổ hạc ma quái như Thuyên, em không thấy chiếc cổ hạc cá»§a em quá thích hợp vá»›i những chiếc vòng thá»i hỠà. Anh ấy vừa dứt lá»i, Thuyên cảm ngay có má»™t luồng khí lạnh phá»›t qua cổ cô, như có ai hôn vào gáy mình, nhìn quanh chẳng có ai, cô nghÄ© ôi mình lại giàu tưởng tượng, dù có đôi chút hoảng hồn.

Thấy Thuyên có vẻ sợ, chú Nguyễn phụ trách bộ gõ càng trêu già mỗi lần San Hà giúp Thuyên búi mớ tóc dày đen óng ả của cô trước khi ca hát để lộ rõ hơn chiếc cổ ba ngấn:

- Chuyến Ä‘i này cô không gặp duyên lạ thì tôi Ä‘i bằng đầu. Hồn cá»§a những chiếc xác xưa cô thích ngắm sẽ nhập vào những ngưá»i sống để tìm cách làm quen vá»›i cô, cổ cao ba ngấn ạ!

****

Chỉ còn sang Anh nữa là hoàn tất chuyến lưu diễn của nhóm ca nhạc tài tử Nam Bộ mang tên Trầm Thuỷ này. Những cô gái lại trêu chú Nguyễn:

Äến phút 89 rồi vẫn chưa thấy duyên lạ cá»§a Hạnh Thuyên đâu, chú chuẩn bị Ä‘i bằng đầu nhá.

Chú Nguyễn lỡ trớn vẫn khăng khăng:

Sắp qua hòn đảo nổi tiếng vỠmù sương và ma quỷ. ChỠđi! Với lại, cái con nhỠThuyên này phải tập tính đi chơi riêng thì mới gặp.

Cho đến lúc sang Anh, đúng là chỉ còn má»—i mình Thuyên là chưa dám tách Ä‘i chÆ¡i riêng. So vá»›i những nước đã qua, nhiá»u ngưá»i trong Ä‘oàn chê Luân Äôn xám xịt đơn Ä‘iệu… nói gá»n là chán!

Thuyên lại có tình cảm đặc biệt vá»›i vùng đất này. Nó giống mình, có lẽ. Cô thích cái màu đỠnghịch ngợm chói chang cá»§a những chiếc xe bus hai tầng và những ô Ä‘iện thoại. Cô thích cái màu trắng bạc có khá nhiá»u mảng chuyển xám Ä‘en như bồ hóng ở những nhà thá» xưa. Cô thích những con ngưá»i hừng há»±c hát ca trên đưá»ng phố hoặc nằm lăn ra trên những thảm cá» xanh hứng nắng ngoài công viên. Có cả những ngưá»i tranh nước vá»›i trẻ con ở những quảng trưá»ng lá»›n, đông nghịt ngưá»i và bồ câu…

Dù Ä‘a số có vẻ thất vá»ng khi nghe tin sáu năm nay Luân Äôn biến mất sương mù nhưng Thuyên lại yêu cái nắng chiá»u hanh hao vàng nhạt ở đây. Äặc biệt những ngày cuối hạ đầu thu này, mặt trá»i cứ mãi chÆ¡i đùa không chịu lặn. Má»™t gác đằng Tây cứ hồng hồng đưa bóng nắng đến chín, mưá»i giỠđêm. Không gian như được hoà vào má»™t dòng mật thÆ¡m gây cảm giác nếu chui vào ngá»§ sá»›m là đã làm má»™t Ä‘iá»u vô cùng hoài phí.

***

Vừa má»›i sang đây, Ä‘oàn được má»i Ä‘i xem má»™t vở nhạc kịch rồi cùng đặt vé Ä‘i xem thêm má»™t vở nhạc kịch khác. Thuyên nằm trong cái thiểu số gồm có cô, ngưá»i trưởng Ä‘oàn, chú Nguyá»…n và San Hà thích vở sau hÆ¡n.

Vở đầu chỉ gây Thuyên cảm giác bá»±c bá»™i cho dù có trá»±c thăng ly kỳ từ trên trá»i bay xuống. Ai lại cho má»™t anh Việt Cá»™ng trở vá» thành phố thấy cô ngưá»i yêu cÅ© có đứa con lai, lại yêu cầu cô cá»±u vÅ© nữ kia giết đứa con Ä‘i.

Vở sau kể vá» chuyện má»™t con ma sống, yêu Ä‘iên cuồng tuyệt vá»ng cô diá»…n viên hát chính cá»§a nhà hát opera. Thuyên đứng tim lúc con ma cướp cô gái Ä‘i, chiếc thuyá»n trôi qua những khoảng nước lấp loáng đèn, chui qua những cá»­a hầm tua tá»§a chông sắt… để đến cái thế giá»›i riêng cá»§a con ma. Cái thế giá»›i ngay sát bên ngưá»i sống, mong manh chỉ như cách má»™t làn da, thế mà khó ai nhận được ra, ngưá»i ta Ä‘a số bận mê vá»›i những Ä‘iá»u không phải cá»§a mình…

Và tim Thuyên cÅ©ng như rá»›t tuá»™t xuống má»™t cái vá»±c hun hút sâu trước khi màn đóng, những ngưá»i sống sót toan bắt má»™t con ma thì trên chiếc ghế cô đơn cá»§a nó chỉ còn trÆ¡ chiếc mặt nạ thưá»ng để che Ä‘i khuôn mặt sứt sẹo, phết má»™t vẻ ngoài ác thú trên tấm tình si cá»§a nó… Chú Nguyá»…n lại nhắc vá» Thuyên, vá» ngó lại Ä‘i, cô nhá» ba ngấn cổ hạc kia… Biết đâu con ma Ä‘ang sống đâu đó, sát cạnh cô…

Thật ra trong đoàn có vài ba cậu thích cô, Thuyên biết. Nhưng cô không muốn tiến xa hơn. Trực giác cho cô thấy, giả sử không có cô, hỠsẽ chuyển nhanh sang một cô gái khác. Yêu kiểu đó, cô mà có một chút sơ sẩy nào, hỠsẽ bỠcô ngay. Mà tính nết của cô thì mẹ cô vẫn nhắc hoài, đã trên hai mươi mà vẫn còn tâm hơ tâm hất lắm.

Äoàn còn được Ä‘i thăm má»™t lâu đài ma. Những con ma giả khóc giả cưá»i trong băng cassette, tung mùi lưu huỳnh thúi hoắc trong những góc hầm tối, liệng tung má»™t phần thân thể ở má»™t Ä‘oạn cầu thang hẹp… Loại ma này không phải cá»§a mình, Thuyên nghÄ©.

Còn hai ngày nữa là xong. Sáng đó má»i ngưá»i bung Ä‘i sắm đồ, Thuyên cầm bản đồ xe Ä‘iện ngầm tập Ä‘i chÆ¡i má»™t mình. Cô chá»n má»™t cái tên rất tình cỠđể thá»­ ló đầu lên xem nÆ¡i đó có gì đặc biệt. Hôm ấy cô bận má»™t cái áo dài màu nâu gá»— may kiểu xưa, cổ cao, tà dài, chít ben, tóc búi lá»ng buông Ä‘ong đưa sau cổ.

Trong Ä‘oàn ai cÅ©ng can cô đừng ăn bận lượt bượt như vậy kẻo gặp khó khăn khi di chuyển trên những phương tiện giao thông công cá»™ng. Nhưng Thuyên không nghe. Cô đã thấy những ngưá»i phụ nữ Ấn Äá»™ loà xoà sari trên ngưá»i, vẫn nhanh nhẹn có mặt khắp đưá»ng phố Luân Äôn. Tại sao cô không thá»­?

Và không biết có phải tại chiếc áo dài nâu này hay không mà khi trồi đầu lên khá»i ga tàu Ä‘iện ngầm, Ä‘i bá»™ má»™t quãng, ngang qua những khu phố nhiá»u tầng, giống nhau má»™t cách lạnh lẽo, cô bị má»™t thanh niên đột ngá»™t từ bậc thá»m nhà cao bước xuống chạy theo đón đầu và nói: “Xin lá»—i! Tôi rất muốn được làm quen vá»›i cô. Tôi muốn chết vì cái áo dài cô Ä‘ang mặc. Tôi là ngưá»i Pháp, Ä‘ang ở tầng thứ tư trên kia. Còn cô?".

Thuyên đứng như chôn chân tại chá»—, nghiêng cổ nhìn anh. Anh cao hÆ¡n cô có tá»›i má»™t cái đầu. Mặt anh xương, dài, hai má hÆ¡i hóp, cưá»i có đồng tiá»n, tóc loe xoe xoắn, râu quai nón cạo xanh, mắt sâu buồn và đẹp. Con ma cá»§a mình đây chăng? Anh ngỡ cô không hiểu câu tiếng Anh vừa rồi nên chuyển sang tiếng Pháp. Thuyên cắt ngang: “Tôi xin lá»—i. Tôi Ä‘ang bận việc. Tôi phải Ä‘i…â€.

Chàng trai vui mừng khi nghe Thuyên mở miệng, dù đó là lá»i để chấm dứt câu chuyện. Anh ta cưá»i, cố gắng gây ấn tượng mà không biết là nụ cưá»i làm mắt anh ta bá»›t đẹp Ä‘i: “Tôi biết chiá»u nay cô rảnh mà. Äúng 17h ngày hôm nay, tại Ä‘iểm này, tôi má»i cô Ä‘i uống cà phê rồi cùng tôi ăn tối nhé?".

Thuyên phát tay, lắc đầu yếu á»›t. Chàng trai chụp lấy tay cô: "Cô sẽ nhận lá»i mà. Tôi biết cô ở thành phố này không lâu. Tôi đã xong công việc ở đây, và chuẩn bị vá» Strasbourg". Thuyên nói phân hai để thoát Ä‘i: “Tôi không hứa nhưng tôi sẽ cố gắng tá»›iâ€. Chàng trai mừng rỡ buông tay Thuyên: "Tôi sẽ đợi, và sẽ đứng đây đến sáng mai nếu cô không đếnâ€.

Xạo chưa! Một con ma thì có cần nói xạo đến như vậy không? Ôi! Nhưng nếu là một con ma thì chẳng là gì chuyện nó đứng qua đêm ở đó…

Cô sau đó tìm đưá»ng đến bảo tàng quốc gia rồi lang thang trong đó. Lại đứng bần thần trước những cái áo quan tạc hình ngưá»i. Hôm nay thì chẳng có ai hối thúc, chá»c ghẹo cô… Xế trưa, cô ra cổng mua khúc bánh mì ăn vá»›i xúc xích vừa chiên cá»§a má»™t ông già liến thoắng luôn miệng: "Cô gái Æ¡i, áo nâu đẹp quá! Màu áo này làm tôi nhá»› tá»›i bà vợ goá cá»§a tôi. Bà ấy thích nhưng ít dám bận vì sợ già hÆ¡n tôi. Rốt cuá»™c bà ấy bá» tôi Ä‘i trước. Những hôm trá»i lạnh, tôi cảm giác bà ấy luẩn quẩn đâu đây, hất gió vào tôi để trêu rằng ráng sống Ä‘i, ráng sống thay bà ấy những ngày còn lại. Bà ấy phạt tôi, không cho tôi gặp lại bà ấy sá»›m hÆ¡n đâu!…".

4g30 tá»›i nhanh… Thuyên nghÄ© tá»›i cái hẹn cá»§a chàng trai. Cô bối rối suýt quên tên cái trạm tàu Ä‘iện ngầm mà hồi sáng cô đã chá»n đại chui lên. Và gặp. Có nên đến hay không? Tám giá» tối nay là buổi biểu diá»…n bá» túi ở má»™t Há»™i quán cá»§a ngưá»i Việt. Cô tung đồng xu vừa được ông già thối lại, cầu linh hồn bà vợ ông chá»n giúp. Nếu hình nữ hoàng ngá»­a, cô sẽ Ä‘i…

Khi cô đến đúng giá», chàng trai đã đứng đợi sẵn. Hình như áo quần được chá»n lá»c hÆ¡n má»™t chút nhưng cô vẫn thích cái vẻ không chuẩn bị cá»§a buổi sáng cÅ©ng như thích đôi mắt đẹp sâu buồn cá»§a ấn tượng cái chá»›p mắt đầu tiên hÆ¡n là cái vẻ mừng quá đáng hiện tại cá»§a anh. Anh má»i Thuyên vào má»™t cái quán gần đó để tiết kiệm thá»i gian vì cô cho biết cô chỉ ngồi được tối Ä‘a 90 phút. Giữa há» có má»™t ngá»n nến. Quán thưa khách và dưá»ng như há» Ä‘á»u là những cặp tình nhân. Mình Ä‘ang làm cái trò gì đây. Cãi mẹ. Äi má»™t mình. Nhận lá»i Ä‘i chÆ¡i vá»›i má»™t ngưá»i lạ. Äể cho cái ngưá»i ngoại quốc này nắm tay. Và nghe kìa. Anh ta Ä‘ang tá» tình. Yêu cái gì mà lẹ vậy ông. Chắc tại cái áo. Chiếc áo dài màu nâu sẫm này, và cái quần màu nâu non. Hay tại cái cổ cao ba ngấn. Cái búi tóc kiểu xà – bông Cô Ba như bức ảnh má chụp chung vá»›i ba hồi còn hạnh phúc. Má nói đàn ông không phải là ngưá»i mà là "quá»· ám". Cô nhá»› tá»±a má»™t vở kịch "Äàn bà là loài quá»· dữ" cá»§a má»™t tác giả ngưá»i Anh, để nói lên má»™t Ä‘iá»u ngược lại.

Anh ta Ä‘ang nói đến Ä‘oạn tôi còn ở đây có má»—i ngày mai. Mốt tôi Ä‘i rồi. Cô cÅ©ng vậy. Chúng ta vá» sống vá»›i nhau má»™t ngày, được không? Thôi Ä‘i ông! Sống má»™t giỠđã được chưa mà còn đòi tá»›i má»™t ngày. Thuyên ngó quanh quất. Cô tìm gì vậy? Äồng hồ. Chàng trai cưá»i, rút từ túi chiếc há»™p, mở ra lấy chiếc đồng hồ có sợi dây bện màu gá»— đưa cô. Thuyên không nhận, nói để mai hẵng hay. Mắt "ngưá»i kia" lại buồn. Và lại đẹp. Cá»§a mẹ tôi đó. Mẹ tôi nói con phải cho ngay cô gái nào con thích nhất. Thật kỳ lạ vì tôi gặp cô chưa tá»›i ná»­a ngày. Thuyên lại cưá»i, chậm rãi nói: "Có lẽ vì cái áo nâu cá»§a tôi thôi". Anh ta cưá»i theo: "Búi tóc nữa chứ, cái cổ, và tất cả, cái vẻ mặt như được thắp nến từ bên trong cá»§a cô".

Thuyên ngó xuống cái đồng hồ có sợi dây bện màu nâu gá»—. Chín mươi phút qua rồi, tôi phải Ä‘i. Nhưng cô tên gì. Thuyên bảo mai nói được không? Thì mai, còn bây giá» tôi tạm gá»i cô là cô Nâu. Miss Brown. Ngày mai. Chá»— này. Những thức ăn dá»n ra chỉ anh ta ăn. Thuyên chỉ ngồi nhấm nháp ly nước táo… Có gì không? Mẹ dặn đừng Ä‘i ăn uống vá»›i ngưá»i lạ, coi chừng bị bá» thuốc mê. Có gì đâu. Cô bá»—ng nhá»› cách đây vài năm, cô còn được đóng vai Bạch Tuyết ở nhà văn hoá quận ở gần nhà cô. Khi bà phù thuá»· đưa quả táo cho cô ăn, cô phải ngã ra chết. Bá»n trẻ khóc gào đến độ thằng Thuỵ đóng vai mẹ ghẻ phải ăn nốt phần táo còn lại, chết ngay để cô sống lại, vì như thế có nghÄ©a là lúc đầu nó đã đưa lá»™n phần táo không có thuốc cho cô… Chàng trai nâng tay cô, hôn vào chá»— anh ta tin là sẽ được Ä‘eo chiếc đồng hồ vào ngày mai.

***

"Sẽ không có ngày mai đó". Khi ngồi trên chuyến tàu Ä‘iện ngầm trở vá» khách sạn, nÆ¡i cả Ä‘oàn chá» cô đến buổi diá»…n cuối, cô xốn xang nghÄ© vậy. Cô vừa 21 tuổi, chưa yêu ai bao giá». Lần đầu tiên dám ngồi uống nước vá»›i má»™t ngưá»i nước ngoài ở má»™t nước khác, lại để anh ta hôn lên tay, Thuyên nghÄ© như vậy cÅ©ng đã là khá liá»u vá»›i mình. Ngày mốt cô vá». Ngày kia cô sẽ trở lại ngôi nhà sàn trên dòng kênh đôi cá»§a mình vá»›i ngưá»i mẹ cứ muốn tiêm vào đầu cô rằng đàn ông là quá»· dữ. Nhưng lẽ ra mẹ cô không nên chỉ dạy cho cô cách ca hát những bản nhạc xưa má»™t cách Ä‘au đớn buồn thảm như vậy để cô luôn mang cảm giác sợ sệt khi có những niá»m vui lạ chợt ập xuống Ä‘á»i mình.

Khi anh hôn tay cô, cô cảm thức chắc chắn đó là ngưá»i, không phải quá»·, càng không phải ma… Ngày mai, khi cô không đến, cùng lắm anh nghÄ© rằng cô là má»™t con ma, má»™t con ma à Äông rong chÆ¡i đến thành phố nổi tiếng vá» ma và sương mù, nhưng đã thất lạc sương mù sáu năm nay.

Tên và địa chỉ cá»§a anh, Thuyên cÅ©ng đã đánh rÆ¡i trên chiếc tàu Ä‘iện ngầm trở vá». Má»™t con ma thì cần gì lưu lại địa chỉ lẫn tên. Khi cần nó sẽ bay đến. CÅ©ng như nó có thể đứng suốt đêm ở má»™t chá»— nào đó, cho dù có hay không có búi tóc, và má»™t chiếc áo nâu….
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #172  
Old 20-05-2008, 02:21 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Sóng vẫn xôn xao…
Tác giả: Hà Phương

Lão Xanh ở cùng mé đồi vá»›i nhà tôi. Xuống sông quẩy nước hay giặt giÅ© Ä‘i chung cái ngõ tắt sau nhà. Cùng cánh thợ má», Ä‘i lính rồi phục viên, vá» cùng lập nghiệp ở đây. Kể cÅ©ng là hiếm có. Phải cái tính nết lão Xanh hÆ¡i lạ. Kén vợ mãi, bây giá» thằng lá»›n má»›i vào Äại há»c mà con em gái Ä‘ang cuối cấp Hai. Tuổi ngót nghét sáu chục, nhưng vẫn khoái ngâm thÆ¡ và hát ví vá»›i đám thanh niên. Äàn vá»›i hát, cái gì cÅ©ng ham. Nên râu bạc mà tóc vẫn Ä‘en, mấy bà “xồn xồn†trong thôn quả quyết vậy. Chuyện cái tên cá»§a lão má»›i thật Ä‘ang nể. Con cháu hoàng tá»™c chả phải. Thi nhân nghệ sÄ© cÅ©ng không. Mà tên gá»i thì nghe dài ngoằng: Hoàng-Nguyá»…n-Thông-Xanh. Äã thế, há»™i há»p gì cÅ©ng xung phong lên ngâm thÆ¡ vá»›i cái tên dài ngoằng ấy. Lần há»p ra mắt Chi há»™i Ngưá»i cao tuổi xã, giá»›i thiệu tiết mục ngâm thÆ¡ do ông Xanh trình bày. Lão phật ý, đính chính cho bằng được. Bảo cái tên ngưá»i ta chính là má»™t thứ mã hoá cá»§a Trá»i Äất, không thể tuỳ hứng mà thêm bá»›t.

Không biết trá»i đất mã hoá kiểu gì mà tính nết lão cợt nhả, lại hay quên đến thế. Thằng lá»›n nhà tôi từng đếm được đúng năm lần lão kể cùng má»™t câu chuyện cho nó nghe.

Duy chỉ có chuyện này thì lão dấu biến, bây giá» má»›i bục ra. Chuyện bắt đầu từ hôm lão bá»—ng dưng biến khá»i nhà. Má»™t tuần sau trở vá», gặp ông Bí thư chi bá»™, nói ráo hoảnh: “Tôi má»›i tìm thấy thằng con trai đầu lòng. Ãt hôm nữa, sẽ lên đón cả nhà nó vá» trình diện gia tiên và bà con chòm xóm. Ba mươi mốt năm nay, cha con ông cháu má»›i biết có nhau, có phúc đức không chứâ€.

Chuyện động trá»i mà nói cứ nhẹ tênh. Cái tính lão phá»›t Ä‘á»i, già vẫn thế. Lão Xanh chưa biết những gì xảy ra, cÅ©ng chưa hình dung nổi giông bão sấm sét Ä‘ang dồn tụ vá» căn nhà cá»§a lão, vốn yên ấm nhất làng. Ngưá»i làng Dâu này ai cÅ©ng biết lão là ngưá»i cao tuổi gương mẫu, chỉn chu hết lòng vì vợ con. Bằng danh hiệu "Gia đình mẫu má»±c, con cháu thảo hiá»n" lão treo đầy nhà.

Thông Xanh biến đi được ba hôm, mụ Thuần kéo sang nhà tôi ăn vạ. Réo từ ngoài cổng:

- Ông đã há»i dò được tin tức lão Xanh nhà tôi chưa? Chả biết nghe ai xui khiến mà bá»—ng dưng bá» Ä‘i đâu biệt tăm thế này. Rõ khổ quá.

Vừa “bắn†xong mồi thuốc lào, khói thuốc đang quyện chặt vào bát nước chè xanh đặc quánh. Mụ Thuần xồng xộc bước vào, riết róng, như là tôi bắt cóc lão Xanh:

- Tôi há»i thật nhá»›, hay là ông lại xui lão Ä‘i hát xướng thÆ¡ ca giao lưu nữa đấy. Ngưá»i ta bảo dưới Yên Tá»­ Ä‘ang có Há»™i. Nếu đúng thế thì lần này tôi không để yên đâu.

Nghe mà khiếp. Nhất là kiểu đứng chống nạnh thế kia. Không hiểu ngày trước làm sao mà thi sÄ© Thông Xanh lại được “duyệt†nhỉ. “Võ công†cá»§a Xanh lúc đó nào có cao cưá»ng. Chỉ má»—i ngón đòn ngâm thÆ¡ vá»›i hát Ä‘iệu "Luyện năm cung". Nhưng chÆ¡i cây đàn tứ thì hay áo để. Lại dẻo mồm. Hồi đám cưới, tôi đứng tên ngưá»i làm chứng.

Giá» bị oan, tôi há»i vặn lại:
- Tại tôi là nghĩa làm sao? Bà giữ lão quanh năm, giỠđể xổng đi đâu thì chính bà phải đi mà tìm chứ.
Rồi lại nói chá»c tức:
- Thế bà đã kiểm tra mấy cái quán karaoke ở phố huyện chưa mà vội lu loa lên thế?
Mụ Thuần được thể nói bừa:
- Tất cả chỉ tại ông nên mới ra cơ sự này.
Vừa lúc bà nhà tôi vá», mụ quay ra, giá»ng dịu lại:
- Bác nói há»™ em vá»›i. Má»i chuyện chỉ tại bác giai cho lão ấy mượn cái đài, rồi trưa nào cÅ©ng thấy ghi ghi chép chép, ngỡ chỉ chép thÆ¡ phú như má»i khi. Ai ngỠđánh đùng má»™t cái bá» Ä‘i biệt tăm, có khổ thân em không...

Quên khuấy mất chuyện ấy. Tưởng lão mượn cái đài để chép bài tập dưỡng sinh, hoá ra lão giữ rịt luôn, suốt ngày Ä‘eo kè kè bên hông. Äịnh bụng tặng luôn thì giá» lại rắc rối thế này.

Rồi ông DÅ©ng, Chi há»™i trưởng Há»™i Ngưá»i cao tuổi, nhắn sang chÆ¡i có việc. Lại chuyện lão Thông Xanh. Trong chi há»™i có chuyện gì quan trá»ng, ông DÅ©ng Ä‘á»u trao đổi vá»›i tôi trước. Hai chục năm làm “Thi Ä‘ua khen thưởng", ông ấy biết tôi nắm rất vững nguyên tắc công tác. Riêng cái vụ lão Xanh thì xem ra có vẻ chuyện hình sá»± lắm. Ông DÅ©ng lôi trong cái xắc cốt vải bạt đã sá»n, má»™t gói nhá» bá»c giấy báo, đặt lên bàn. Chắc là tang vật, tang chứng quan trá»ng. Không thấy mở. Vẫn thá»§ng thẳng:

- Má»i chuyện Ä‘á»u là sá»± thật cả, ông ạ. Lão Xanh không nói đùa đâu. Lại còn nhá» tôi xin cho con cháu ná»™i chuyển vá» há»c dưới trưá»ng Ä‘iểm huyện mình đấy.

Tôi đặt chén nước xuống bàn:

- Sao ông lại vá»™i vàng thế? Chuyện này có thật là nguy to rồi, ảnh hưởng đến cả chi há»™i chứ chả chÆ¡i. Vấn đỠnày nghiêm trá»ng lắm. Không thể đơn giản như thế được. Äây là vấn đỠlí lịch, là vấn đỠtrung thá»±c cá»§a má»™t thành viên ngưá»i cao tuổi chúng ta. Xá»­ lí không khéo có thể còn gây đổ vỡ trong gia đình lão Xanh. Lại còn phản ứng cá»§a mụ Thuần nữa...

Ông DÅ©ng ngắt lá»i:

- Thế ý ông thì nên giải quyết thế nào?

- Ông dừng ngay việc xin cho con bé cháu há»c dưới này, phức tạp lắm. Trước tiên, phải yêu cầu lão Xanh làm ngay bản tưá»ng trình nói rõ vụ việc. Lão phải tá»± nhận hình thức ká»· luật vá» quan hệ luyến ái. Sau đó là sai phạm vá» khai man lí lịch. Xong những khâu quan trá»ng ấy, ta má»›i xin ý kiến chi bá»™ và chi há»™i Ngưá»i cao tuổi xã cho hướng giải quyết.

Ông Dũng ngồi chăm chú nghe, không nói gì.

Tôi bồi tiếp:
- Chuyện này còn nguy hại cho cả uy tín của tôi chứ chả riêng gì lão Xanh. Bạn nối khố với nhau mà chính tôi còn không biết. Có thế, ngày xưa mới làm chứng cho đám cưới của lão. Ai ngỠlão lừa cả đồng đội. Việc này coi như một hành động phản bội, cần phải làm cho đến nơi đến chốn.

Ông Dũng vẫn lặng im, rót chén nước khác nóng nguyên, giục tôi uống. Tay kia mân mê gói giấy báo.

Ngoài sân, nắng đã tắt. Trẻ chăn trâu lục tục kéo vá», Ä‘ua nhau nghêu ngao hát. Tiá»…n tôi ra đầu ngõ, ông DÅ©ng vẻ đăm chiêu:

- Chiá»u mai, ta há»p Chi há»™i, ông giúp tôi má»i các cụ đến đông đủ. Lão Xanh Ä‘ang lên phố. Thắng làm thá»§ tục cho con bé chuyển trưá»ng. Chá» lão vá» thì lâu quá, chuyện loang ra không lợi.

Äêm ấy, tôi không sao chợp mắt. Liệu tôi có bị liên quan vì chứng thá»±c sai trong bản đăng kí kết hôn cá»§a lão Xanh. Giá» biết ăn nói thế nào vá»›i vợ con lão? Bênh vá»±c cho lão thì không được.

Còn phải làm gương cho lớp trẻ. Tóm lại phải làm nghiêm mới được.

Rồi cuá»™c há»p rất đúng giá». Rút cuá»™c, cÅ©ng chỉ có ông DÅ©ng nói từ đầu chí cuối. Chả có thư kí ghi biên bản, cÅ©ng không ai làm chá»§ toạ. Ông DÅ©ng cứ thá»§ng thẳng giá»ng thưá»ng ngày, kể chuyện:

"… Ba mươi mốt năm trước, ông Xanh này đã có ngưá»i yêu. Cô Thanh ấy đẹp ngưá»i đẹp nết. Há» thích nhau, vụng trá»™m yêu nhau, chứ gia đình bên Thanh không đồng ý. Cậu Xanh ngoài hai mươi, vừa xong đại há»c, nhưng thua kém anh cán bá»™ huyện ở cùng thôn vá»›i Thanh. Anh ta có cả đài bán dẫn Ôriôngtông to như cái tráp thợ cạo, lại Ä‘i xe đạp Phavôrít cung cấp. Xanh xui ngưá»i yêu tính chuyện trốn nhà để cưới nhau, nhưng cô Thanh dùng dằng không dám. Rồi Xanh xin được chân kế toán Ty Lâm nghiệp. Má»›i chỉ tạm tuyển, đã vá»™i vàng nếm thá»­ "trái cấm". Äám cưới không thành, bố mẹ Thanh ép lấy ngưá»i khác. Lão Xanh chán Ä‘á»i, tìm xuống Hòn Gai làm thợ má». Lão không biết Thanh đã theo chồng Ä‘i những đâu, không biết cả giá»t máu cá»§a mình đã có hình hài từ ngày ấy. Nhưng ông chồng Thanh thì biết. Ban đầu, máu quân tá»­ còn đầy, hứa không phân biệt con riêng con chung, nhưng sá»± thể đã không bá»n được như thế.

Thằng Tuấn, giá»t máu cá»§a lão Xanh, lá»›n lên trong đòn roi đày Ä‘oạ cá»§a bố dượng rồi tá»± Ä‘i làm kiếm sống. Äến lượt mẹ chịu đủ đòn thay con thì bệnh ung thư lại cướp Ä‘i. Mãi lúc hấp hối, mẹ nó má»›i trối trăng: "Thể nào cÅ©ng phải tìm cho ra bố đẻ cá»§a con. Hoàng-Nguyá»…n-Thông-Xanh. Phải gá»i đúng cái tên đầy đủ cá»§a bố con như thế. Bao giá» tìm được, con nói bố hãy tha thứ cho mẹ. Bố con có đặc Ä‘iểm…". Mẹ Tuấn không kịp nói hết câu cuối...

Không ngá» sá»± thể lại ra như thế. Ông DÅ©ng đã ngừng lá»i, phòng há»p vẫn im lặng. Cái Ä‘iếu cày nằm chá»ng chÆ¡, không ai buồn hút. Ấm nước chè xanh hãm đặc vẫn đầy nguyên, nguá»™i ngắt.

Chú Vinh, Há»™i viên Cá»±u chiến binh vừa được kết nạp, ngồi ngay sau tôi, là ngưá»i đầu lên tiếng:

- Bác DÅ©ng đã thuật lại đầy đủ chuyến Ä‘i vừa rồi cá»§a hai anh em tôi. Lên tận phố Thắng, mất hẳn ná»­a ngày đèo nhau xe máy. Chúng tôi đã ghé thăm cả nhà ông bố dượng cháu Tuấn. Sau đó, má»›i tìm vá» thăm gia đình và thăm má»™ bà Thanh. Bà ngoại thằng Tuấn còn giao cho bác DÅ©ng cái gói niêm phong kÄ© lắm. GiỠđông đủ má»i ngưá»i, bác DÅ©ng thá»­ mở ra xem sao.

Ông DÅ©ng nhẹ nhàng mở gói giấy báo trên mặt bàn. Vẫn gói giấy tôi thấy từ hôm qua. Má»i ngưá»i xúm lại hồi há»™p. Cái máy cát-sét chỉ cỡ bàn tay, cuá»™n băng ghi âm được bá»c rất cẩn thận. Má»™t tấm ảnh vàng ố rÆ¡i ra. Ảnh chụp hai ngưá»i, đẹp quá, má»™t mẹ má»™t con quấn quýt. Thoạt nhìn, ngỡ đó là hình ảnh lão Xanh ngày bé đứng bên cạnh má»™t thiếu phụ xinh đẹp.

Ông DÅ©ng bấm phím nghe băng. Có giá»ng nói vang lên, nghe quen quá. Äúng là cái giá»ng vẫn thưá»ng nói trên Äài: “Con Hoàng-Nguyá»…n-Tuấn nhắn tìm bố Hoàng-Nguyá»…n-Thông-Xanh, mất liên lạc từ năm 1972 khi ở Quảng Ninh... Nhận được tin này, xin bố tìm vá» ngay. Chúng con hiện ở tại thôn…â€.

Hết đoạn băng, vẫn không ai nhúc nhích. Tôi muốn có ý kiến, nhưng im lặng thế này đâm ngại. ChỠnghe các cụ cho ý kiến xử lí vụ việc, đằng này lại ngồi trầm ngâm thế kia. Cả ông Dũng quân báo gan lì thế, giỠngồi như phỗng, tay lau mãi đôi mắt kính.

Má»™t làn gió lạ đẫm nước sông, đổ ào vào phòng há»p. Gió thổi làm tấm ảnh ố vàng bay lên khá»i mặt bàn, chao liệng rồi tá»± nhiên đậu vào vai tôi, rÆ¡i xuống.

Có tiếng ai từ phía cuối phòng nói to:

- Giá» má»i ông Äại tá DÅ©ng đưa chúng tôi sang chÆ¡i nhà lão Xanh thăm mụ Thuần vá»›i mấy đứa trẻ bên ấy xem binh tình thế nào.

Tất cả ồn ã kéo nhau đi. Nhà lão Xanh bữa nay sao khác lạ. Thiếu cái cổng chào với vài lỠhoa thì thành ngày hội. Mùi xôi nếp đỗ xanh vừa chín tới thơm lừng ra tận ngõ. Có cả khói hương xanh từng sợi bay lên mái ngói đang sẫm lại màu rêu.

Mẹ Thuần thấy Ä‘oàn khách đông khác thưá»ng, mừng quá, sinh luýnh quýnh. Không đủ ghế ngồi, tôi đứng lại ngoài sân ngắm vưá»n hoa và mấy chậu cây thế. Lão Xanh thuá»™c loại sành chÆ¡i cây. Ngưá»i ta thưá»ng thích chÆ¡i cả bốn thế cây, lão thì chÆ¡i chỉ má»™t thế "Huyá»n", cái thế cây cứ nhoài xuống la đà mà không đổ.

Tôi nhìn vào bên trong. Có đôi vợ chồng trẻ cùng con bé Ä‘ang quay lưng lại, đầu cúi trước bàn thá», lầm rầm khấn vái. Mẹ Thuần cưá»i nói, rót rượu má»i khắp lượt. Nhá»› tôi không hay rượu, rót cho chén nước chè Tân Cương, giá»ng ngá»t như mía lùi:

- May nhá» có cái đài cá»§a bác mà nhà ern được sum vầy thế này. Äể rồi em bảo lão Xanh sá»­a lá»… sang tạ Æ¡n hai bác.

Lão Xanh ở đâu vá», chen ngay vào giữa, nói như ra lệnh:

- Cái chính là phải Ä‘i mà cảm Æ¡n mấy anh nhà Äài chứ. Không có há» nhắn tin cho thì dá»… có ngày này chắc.

Rồi lão túm lấy vai tôi lay thật lực:

- Äấy, ông chả chê bai mãi cái tên cá»§a tá»›i Ä‘i. Nhá» cái tên lạ hoắc lại dài ngoằng không ai có như thế, nên nghe Äài há» Ä‘á»c lên là tôi biết ngay chuyện cá»§a mình. Äã bảo trá»i đất mã hoá trước cả rồi.

Tôi chưa biết trả lá»i thế nào, lại thấy Thông Xanh nói oang oang:

- Nào, xin rước các bác vào cả trong này. Tôi vừa đưa con cháu vá» nhận há». Ngồi hoá vàng sau vưá»n, nghe tiếng các bác vào chÆ¡i nhưng phải chá» tiá»…n các cụ xong má»›i vào chào các bác được. Bà Thuần nhà tôi đã có lá»i trước vá»›i chi há»™i, giá» xin các cụ, các bác ngồi lại xÆ¡i chén rượu nhạt để mừng ngày cha con, ông cháu tôi được Ä‘oàn tụ.

Mẹ Thuần há»›n hở dắt vợ chồng Tuấn và cháu ná»™i đến từng mâm cá»—, cúi chào lá»… phép. Ba chục tuổi đầu mà thằng Tuấn vẫn sụt sùi khóc như đứa trẻ. Lão Thông Xanh cưá»i nói luôn miệng, cầm chén rượu Ä‘i khắp các mâm, hô “trăm phần trămâ€. Con gái út nhà Xanh kéo tôi vào ngồi cùng mâm vá»›i bố nó. Tiếng cưá»i nói, tiếng cốc tách va nhau, tiếng Äài hát, nghe chả rõ bà líu ríu những gì.

Má»i chuyện cứ tá»± nhiên diá»…n ra ngay trước mắt. Chóng vánh và đơn giản, đến mức không có gì để nói. Bụng dạ nào ngồi ăn nữa. Chả nhẽ má»i Sá»± Äá»i trên cái Cõi Ngưá»i này cứ đơn giản, cứ tá»± nhiên mất-còn mà nối tiếp nhau như thế thật sao?

Trong nhà có ai đó í á»›i gá»i tìm tôi để bữa tiệc bắt đầu. Tôi lẻn vá»™i ra lối sau vưá»n, không muốn ai nhìn thấy. Ngõ chung hai nhà đây. Con sông Bồ hiện ra, đẹp đến sá»­ng sốt. Mặt sông đầy ánh trăng giát bạc, lấp loá sáng. Tiếng cưá»i nói nhập nhoà và tiếng cái đài con Ä‘ang hát đầy ắp phía sau lưng.

Chỉ mặt sông là êm ả, sáng lặng như gương.
Mà đâu đây, vẫn nghe sóng - xôn - xao. Äến lạ...
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #173  
Old 20-05-2008, 02:23 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Sông Phù Sa
Tác giả: Äào Phong Lan

Tôi nhận lá»i yêu Giang vào má»™t buổi chiá»u mưa lÅ© lá»›n. Nước sông Hồng dâng cao.... Màu cá»§a phù sa. Hai đứa ngồi trong quán cà phê đến tận sẩm tối Giang má»›i đưa tôi vá». Äêm đó, tôi ngồi rất lâu bên bàn, viết Ä‘i viết lại tên anh. Giang, có nghÄ©a là sông. Chợt nhá»› bà thày bói gần nhà có lần bảo, số tôi là số chết Ä‘uối.

Xưa Giang nổi tiếng ở trưá»ng đại há»c vì thÆ¡ và tranh. Giá» anh Ä‘ang làm việc ở má»™t nhà văn hoá quận. Công việc nhì nhằng và lương cÅ©ng vậy. Nhưng anh rất tá»± hào vá» khả năng viết và vẽ cá»§a mình. Tôi thì thấy dá»­ng dưng, tôi không phải là má»™t ngưá»i Ä‘am mê nghệ thuật.

Nhà Giang cạnh nhà tôi. Äiá»u đó có lợi khi hai đứa muốn hẹn hò Ä‘i chÆ¡i đâu đó. Giang hÆ¡n tôi mưá»i hai tuổi. Mẹ tôi rất quý Giang, bà khen anh là ngưá»i có tâm hồn. Cha tôi cưá»i: Äàn bà thưá»ng nông nổi.

Má»™t chiá»u, Giang đưa tôi dạo quanh phố, ngang qua má»™t cá»­a hàng cho thuê đồ cưới. Giang bảo: Em có thấy chiếc áo màu trắng tuyệt vá»i kia không? Anh muốn em mặc nó trong ngày cưới cá»§a hai đứa mình!

Hồi đó tôi chưa nghÄ© đến chuyện hôn nhân, tôi chỉ vừa hai mốt tuổi, tôi chỉ biết yêu và yêu, thích thì Ä‘i chÆ¡i, xong lại vá» nhà, nằm khểnh trên giưá»ng, Ä‘á»c má»™t vài loại tạp chí mẹ mang từ cÆ¡ quan vá», rồi ngá»§ tít. Tôi chưa có ý niệm trở thành má»™t ngưá»i vợ, má»™t ngưá»i đàn bà có những thiên chức và thiên tư cao quý là cả Ä‘á»i hầu hạ chồng, sinh con rồi hầu hạ con. Nhưng rồi cÅ©ng thấy trong lòng có đôi chút vui khi tưởng tượng lúc mình mặc chiếc áo trắng bồng bá»nh kia, hẳn tôi sẽ vô cùng xinh đẹp.

"Mày thì đẹp gì"?!!! - Mẹ tôi vẫn chá»­i tôi như thế - "Tao không hiểu sao thằng Giang lại có thể Ä‘i yêu má»™t đứa con gái như mày?". Tôi và mẹ luôn đối lập nhau. Mẹ là má»™t ngưá»i phụ nữ tốt, nhưng không tốt đến mức có thể chấp nhận những tật xấu cá»§a ngưá»i khác, dù có là tật xấu cá»§a đứa con gái út. "Con không xấu!". Cha tôi khẳng định, rồi nghiêm khắc nhìn mẹ: "Bà có thôi ngay Ä‘i không? Bà còn lắm Ä‘iá»u đến bao giá» nữa?"

Tôi ôm đống gối, ngủ vùi giữa trận cãi vã mỗi lúc một to.

Giang vẫn đưa tôi xuống đưá»ng dạo phố. Con búp bê to tướng vẫn mặc chiếc áo cưới tương lai cá»§a tôi đứng kiêu hãnh ở trong tá»§ kính. Ngày hai lượt Ä‘i vá», tôi ngắm nó. Tóc nó không Ä‘en bằng tóc tôi, môi nó không hồng bằng môi tôi và nó không thở, không có sinh khí như tôi, nhưng nó là chân dung cá»§a tôi trong ngày cưới.

Giang vẫn Ä‘i làm Ä‘á»u đặn. Anh Ä‘ang dàn dá»±ng má»™t vở kịch vá» sinh đẻ có kế hoạch. Tôi tót sang nhà anh, định dành cho anh má»™t sá»± ngạc nhiên lá»›n khi anh trở vá».

à định tập làm ngưá»i vợ vá»›i cuá»™c dá»n dẹp nhà cá»­a không thành. Tá»§ sách cá»§a anh đầy ắp thư từ. Äó là má»™t ngưá»i đàn bà tôi không quen biết. Bà ta đã có chồng và hai đứa con. Má»™t ngưá»i đàn bà đầy đủ thiên tư và thiên chức. Tôi xổ tung những lá thư, chúng được xếp thứ tá»± theo ngày tháng. Có má»™t lá má»›i nhất đến trong ngày hôm qua.

Có gì như cÆ¡n lÅ© ập vào mặt tôi. Sá»± Ä‘am mê cá»§a ngưá»i đàn bà ấy bá»™c lá»™ rõ trong bức thư. Lá»i lẽ trong thư vẽ ra trước mắt tôi má»™t thiếu phụ gậy guá»™c, xanh xao và tuyệt vá»ng, nuối tiếc và dằn vặt vá» má»™t mối tình đã mất.
Äã hÆ¡n má»™t lần tôi ước giá mình đừng động đến những bức thư kia.
Tôi hiểu vì sao Giang lại Ä‘i ăn mày tình yêu cá»§a ngưá»i đàn bà kia và thảm hại thế. Giang đã tìm thấy nÆ¡i tôi má»™t chiếc thùng chứa rác rưởi quá khứ. "Äó là câu chuyện tình đẹp và xót xa" - lá»i cá»§a Giang. "Äó là má»™t câu chuyện tình ích ká»· vá»› vẩn và ngu ngốc" - lá»i cá»§a tôi. Giang và Sa - tên ngưá»i đàn bà ấy, đã yêu nhau thá»i đại há»c, năm cuối, thi tốt nghiệp xong, Giang được tin báo cá»§a gia đình bảo phải vá» gấp. Anh cuống cuồng viết lại vài chữ cho Sa, rồi nhảy lên xe vá» nhà.

Quê Giang cách Hà Ná»™i hÆ¡n trăm cây số vá» phía Nam. Anh trở vá» nhà sau hÆ¡n má»™t buổi phải ngồi bó gối trên xe, ngưá»i má»i nhừ vì những Ä‘oạn đưá»ng xấu. Chưa kịp bá» túi xách xuống, mẹ anh đã mếu máo: Mày Ä‘i tìm con Thuá»· vá» ngay, nó bá» theo thằng Trung vô Ban Mê Thuá»™t rồi!

Chiá»u đó, anh lên xe vào Ban Mê Thuá»™t. Sau ná»­a tháng trá»i lặn lá»™i dò há»i khắp nÆ¡i, anh xông vào căn chòi lá nằm ở góc rẫy trồng lèo tèo vài cây đậu, cây bắp. Anh rút con dao găm sáng loáng đặt đánh cá»™p trên bàn trước hai khuôn mặt tái ngắt, Ä‘ang run lẩy bẩy:

Tụi bay muốn vỠhay muốn tao đâm cho mỗi đứa một nhát?

Thằng con trai mồ hôi nhá» giá»t, đứa con gái níu tay anh oà lên khóc:

- Nhưng... tụi em thương nhau, em không muốn xa ảnh.

- Có gì vỠnhà rồi tính. VỠvới mẹ! Cái loại con gái hư thân mất nết, đồ bất hiếu! Nhà có hai mẹ con mà bay còn dắt díu nhau đi trốn được. Thằng kia! Sửa soạn đồ đạc, theo tao!

ÄÆ°a cặp tình nhân dại dá»™t trở vá» anh nhận được thư Sa. Sa bảo cô không còn yêu anh nữa. Giang nổi cÆ¡n tá»± ái, anh không thèm quay ra Hà Ná»™i mà ở lại quê xin việc làm. Chưa có cÆ¡ quan nào nhận, Sa lại gá»­i má»™t lá thư nữa, cô bảo cô chỉ nói đùa, cô vẫn yêu anh. Giang nổi cáu đốt lá thư: Cô ta cứ như làm trò há» trong tình yêu. Giang đến nhà Sa sau hÆ¡n má»™t tuần từ khi ra Huế. Cá»­a nhà cô mở toang, tấm ri đô che kín chiếc giưá»ng nhưng dưới chân giưá»ng là má»™t đôi giày đàn ông nằm tình tá»± vá»›i má»™t đôi dép đàn bà. Giang ngồi bên chiếc bàn cạnh cá»­a sổ, ngắm bình hoa huệ mãn khai, hút hết gói thuốc rồi Ä‘i vá». Ra ngoài sân anh má»›i thấy cái cổng chào bằng lá dừa và hai chữ Vu Quy. Anh nghÄ© Sa là má»™t ngưá»i đàn bà biết cách đùa giỡn.

HÆ¡n ba tháng sau anh lại nhận được thư Sa, Sa van lạy anh hãy đến cứu cô, đưa cô ra khá»i cuá»™c sống địa ngục mà cô Ä‘ang mắc phải. Lòng hào hiệp cá»§a má»™t gã đàn ông nổi dậy, Giang thu xếp tiá»n bạc, đón Sa ở đầu ngõ nhá» xưa vẫn thưá»ng hẹn nhau.

Nhưng lòng hào hiệp của Giang không thắng nổi sự ích kỷ trong anh khi Sa bảo cô đã có thai gần hai tháng. Giang bắt Sa phải đi phá, cô không nghe. Giang tát vào mặt cô và dắt cô đưa trả vỠnhà.

Ngưá»i đàn bà ấy tiếp tục sống vá»›i chồng nhưng không để anh yên. Mưá»i năm qua, cứ mưá»i ngày, Sa lại gởi cho anh má»™t lá thư.

Sa nói với Giang:

"Anh cứ yêu, cứ lấy má»™t ngưá»i con gái nào anh thích. Khi nào anh buồn chán, Ä‘au khổ hay thất vá»ng thì hãy trở vá» vá»›i em!". Tôi lồng lên vì ghen tuông. Ngưá»i đàn bà đã thao túng Giang, bắt anh luôn phải nghÄ© đến. Quanh căn phòng Giang đầy ắp sá»± hiện diện cá»§a ngưá»i đàn bà đáng ghét: thư từ, nhật ký cá»§a Giang, ảnh Sa. Anh viết muôn Ä‘á»i anh thương Sa, muôn Ä‘á»i anh hối hận vì tính độc Ä‘oán, hay tá»± ái cá»§a mình. Thỉnh thoảng anh lại đến nhà Sa theo lá»i nhắn khi chồng cô Ä‘i vắng, dù đưá»ng có xa, dù trá»i có nắng, dù dốc có dài, như thể chỉ có Ä‘iá»u đó má»›i cứu rá»—i được ná»—i dằn vặt trong anh.
Äã hÆ¡n má»™t lần tôi ước mình đừng há»i Giang vá» cuá»™c tình vá»› vẩn và ngốc nghếch ấy. Äã hÆ¡n má»™t lần tôi ước Giang hãy biết nói dối, biết trí trá Ä‘i má»™t chút. Nhưng anh lại là má»™t kẻ quá đỗi thật thà.

"Anh thương Sa như thương má»™t kiếp ngưá»i!". Tôi gào lên: "Thôi, xin đủ. Anh đừng nhắc đến bà ta, đừng xả rác vào Ä‘á»i sống cá»§a tôi nữa!". Giang trầm ngâm: "Sa khôn ngoan quá! Sa tưởng, hắn chỉ là má»™t tay bảo vệ kiêm lái xe mà thôi!". Tôi Ä‘iên tiết: "Äó là má»™t con rắn độc! Bà ta đã có chồng, hai đứa con, có nhà cá»­a êm ấm, nhưng bà ta muốn dày vò, dằn vặt anh cả cuá»™c Ä‘á»i, muốn anh không bao giá» có gia đình, không bao giá» có hạnh phúc, không bao giỠđược chÇŽm sóc bởi bàn tay cá»§a má»™t ngưá»i phụ nữ. Äó là cách trả thù độc địa cá»§a đàn bà!". Giang buồn bã: "Äừng nói thế em! Sa má»›i là ngưá»i Ä‘au khổ và không bao giá» có hạnh phúc. Có lần anh há»i: Em có thương chồng em không? Sa há»i lại anh: Ai là chồng cá»§a em? Giá» em không biết hai ngưá»i đàn ông trong cuá»™c Ä‘á»i em ai má»›i là chồng". Giang bảo: "Bi kịch!". Tôi cáu: "Bi kịch cái cục c.!". Giang kinh hãi nhìn tôi, bảo: "Thượng đế đã làm má»™t trò lưá»ng gạt vÄ© đại, nhìn khuôn mặt em ai cÅ©ng tưởng thánh thiện". Tôi cưá»i nhạt: "Cái bà kia má»›i làm má»™t trò lưá»ng gạt vÄ© đại. Anh má»›i là kẻ ngây thÆ¡, cả tin". Tôi bá» vá» giữa lúc trá»i mưa lá»›n.

Tôi cÅ©ng chỉ là má»™t đứa con gái bình thưá»ng. Tôi cÅ©ng biết yêu và biết ghen tuông. Tôi Ä‘au khổ khi nhận ra Giang là má»™t kẻ hèn nhát. Anh không dám chấp nhận đứa con cá»§a ngưá»i anh yêu, anh sợ mất tôi nhưng cÅ©ng sợ ngưá»i đàn bà kia buồn, anh muốn mãi có má»™t ngưá»i và muốn sống vá»›i má»™t ngưá»i khác. Cha tôi vẫn bảo: Tư cách cá»§a ngưá»i đàn ông là không bao giá» hèn nhát! Ngưá»i đàn ông tôi yêu đã khiếm khuyết tư cách quan trá»ng nhất cá»§a mình.
Tôi tên là Thanh Äiệp, tôi chỉ là chiếc lá xanh trên cành cây má»c ven bá» sông. Chiếc lá có thể theo dòng nước trôi Ä‘i nhưng tôi không phải là má»™t chiếc lá vàng.

Äã rất lâu tôi má»›i lại xuống phố má»™t mình. Ngang qua tiệm cho thuê đồ cưới, tôi thấy con búp bê to tướng vẫn mặc chiếc áo cô dâu không bao giá» còn là cá»§a tôi, đứng cứng quèo và cưá»i vô vị trong tá»§ kính. Chiếc áo không còn trắng muốt mà đã ngả sang màu ngà. Có lẽ do bụi, có lẽ vì ẩm mốc, có lẽ vì nhiá»u thứ nữa. Tôi ra bá» sông. Nước sông Hồng vẫn dâng cao, đỠsậm... Màu cá»§a phù sa. Chợt nhá»› bà thầy bói gần nhà có lần bảo, số tôi là số chết Ä‘uối. Nhưng số tôi không chết ở sông, có lẽ tôi sẽ chết ở nÆ¡i biển lá»›n.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #174  
Old 20-05-2008, 02:26 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Sau Cái Bắt Tay
Tác giả: Huyá»n Nữ Dương Chi

Giữa tôi và Hoà luôn luôn có má»™t khoảng cách vô hình. Má»™t khoảng cách không dài, cÅ©ng không ngắn, rất vừa đủ để hai đứa há»c chung má»™t lá»›p, má»™t trưá»ng không thể trò chuyện, thăm há»i nhau bất cứ Ä‘iá»u gì, nguyên nhân không biết có phải là do lòng đố kỵ nhá» nhen, ghen ghét tầm thưá»ng hay không, chỉ dám chắc má»™t Ä‘iá»u là giữa tôi và Hoà bao giá» cÅ©ng sục sôi sá»± ganh Ä‘ua không mệt má»i trong há»c tập, cÅ©ng như má»i sinh hoạt trong trưá»ng lá»›p. Qua hai năm há»c lá»›p 7 và 8, tôi chưa má»™t lần để cho bạn nào qua mặt, gác trên Ä‘iểm ở má»i môn, kể cả môn... ăn quà vặt trong giá» ra chÆ¡i. Vậy mà, năm há»c này, lên lá»›p 9, Hoà đã từ má»™t vùng xa xôi hẻo lánh nào đó, chuyển đến há»c chung vá»›i lá»›p tôi, ngay tức khắc trở thành má»™t đối thá»§ đáng gá»m nhất, làm rung rinh ngôi vị "bất khả chiến bại" mà tôi từ lâu nay chiếm ngá»±. Há»… tôi hÆ¡n Ä‘iểm Hoà môn Văn thì bị Hoà "gác cÆ¡" ngay môn Toán. Vượt trên Hoà Ä‘iểm Lý, Hoá thì tôi phải chịu kém hÆ¡n Ä‘iểm Sinh vật. Cứ vậy, má»™t cuá»™c "chiến tranh lạnh" ngấm ngầm diá»…n ra giữa tôi - lá»›p phó và Hoà - lá»›p trưởng. Má»™t cuá»™c chạy Ä‘ua không khoan nhượng, đầy hào hứng, hồi há»™p và không thiếu... tức giận. Tức giận đến ná»—i có má»™t lần bị thua Hoà chỉ ná»­a Ä‘iểm ở má»™t bài kiểm tra môn toán, tôi đã Ä‘iên tiết lên, lang thang má»™t mình giữa trưa nắng gắt sau buổi tan trưá»ng, xuống ngồi dưới bãi biển hàng mấy giá» liá»n mà ôm cÆ¡n há»n oán địch thá»§ và trách móc chính mình. Gió thổi rối tung cả đầu tóc tôi như Ä‘ang trêu ghẹo kẻ chiến bại, lại sốc vào mÅ©i tôi mùi hương cá»§a biển xanh sóng gợn, tạt vào mặt tôi những tia bá»t li ti mát rượi. Tôi liếm vành môi Ä‘ang khô khốc, nếm được vị mặn cá»§a muối đại dương, nhưng sao lại là cay, là đắng, chứ không mặn mà như bao lần đứng trước biển. Có lẽ chiếc cặp đựng đầy sách vở, bút má»±c Ä‘ang nằm trong vòng tay toi hôm ấy sẽ bị quăng xuống cho biển nuốt chá»­ng Ä‘i, nếu như mình không kịp trấn tÄ©nh, kìm cÆ¡n tức giận. Tôi đã đứng bật dậy bằng cả sinh lá»±c và quyết tâm "phục hận" từ giá» phút ấy. Và rồi, tôi đã lao đầu vào việc há»c tập chăm chỉ hÆ¡n bao giá» hết, không để trống hở má»™t khoảng thá»i gian nào, trừ khi... ngá»§. Hoà đã bị tôi gác Ä‘iểm liên tục ở nhiá»u môn quan trá»ng, đến ná»—i bạn bè phải ngạc nhiên, thầy cô phải lấy làm lạ. Từ dạo đấy, tôi có linh cảm rằng Hoà càng ghét tôi hÆ¡n. Khoảng cách giữa hai đứa đã được kéo dài ra thêm.

... Äã gần hết há»c kỳ 2. Mùa thi cá»±c kỳ quan trá»ng Ä‘ang rục rịch bò tá»›i. Những cây phượng vÄ© trong thành phố đây đó đã Ä‘ua nhau khoe sắc hồng rá»±c rỡ và bao chú ve sầu cất lên bản đồng ca quen thuá»™c, chào đón mùa hạ cá»§a chia tay, cá»§a những cuốn lưu bút chuyá»n tay nhau âm thầm vá»›i niá»m lưu luyến, bâng khuâng. Tôi đã trao lưu bút đến hết thảy các bạn trong lá»›p và cÅ©ng đã ghi vào lưu bút cá»§a tất cả các bạn mấy dòng tình cảm ngậm ngùi, đôi vần thÆ¡ đầy cảm xúc chân tình. Chỉ trừ má»™t ngưá»i chưa nhận được cuốn lưu bút cá»§a tôi, và cÅ©ng chưa chịu trao tôi cuốn lưu bút cá»§a hắn, chính là Hoà. Tôi chá» Hoà. Có lẽ Hoà cÅ©ng Ä‘ang chỠđợi tôi.

Rồi buổi sáng ngày 30 tháng 4, sau khi làm lá»… ká»· niệm ngày Giải phóng miá»n Nam, tan trưá»ng ra vá», Hoà cho xe chạy song song vá»›i xe tôi trên con đưá»ng rợp bóng me chạy ra biển. Tôi xúc động, lúng túng trước chuyện bất ngá», chuyện không tưởng, hai chân cứ luýnh quýnh vật lá»™n vá»›i đôi pêđan xe đạp. Hoà cưá»i. Má»™t nụ cưá»i thật nhẹ nhàng, yếu á»›t, nhưng lại... dá»… thương làm sao. Hoà lên tiếng:

- Hoà đãi bạn một chầu kem ly được không?

Không hiểu sao, tôi lại gật đầu liá»n liá»n, mạnh dạn há»i:

- Tôi ăn bốn ly chưa biết ớn..., ông chịu nổi không?

Hoà phì cưá»i:

- Chục ly cÅ©ng... "mát trá»i ông Äịa" luôn!

Tôi bật cưá»i khanh khách, thích thú quá chừng, vì không ngá» Hoà ăn nói cÅ©ng có duyên, chứ không như lâu nay tôi cứ tưởng là... "đồ khô cằn sá»i đá". Hai đứa đến quán kem nằm bên bá» biển. Gió lồng lá»™ng. Nhạc du dương. Lòng nhẹ nhàng thanh thản như vừa trút bỠđược má»™t khối kim loại "khổng lồ" làm "khổ lòng", tôi tá»± dưng thấy mình gần gÅ©i vá»›i Hoà, như đã thân thiết vá»›i nhau từ đầu năm há»c đến nay vậy. Hoà ngần ngại trao qua tôi cuốn sổ bìa cứng màu tím u buồn, nói nhá»:

- Viết giùm ít chữ lưu niệm đi, còn chừa hai trang đặc biệt cho bạn đó!

- Mai giao lại nghen!

- Mai là ngày lá»… Lao động, lại chá»§ nhật nữa. Viết liá»n bây giá» Ä‘i, Hoà ngồi chá» cÅ©ng được có sao đâu?!

- Mốt. Thứ hai gặp lại đưa cho. Nôn nóng gì...

- Lâu quá. Thích được Ä‘á»c mau những gì bạn bè viết vào sổ.

Hoà cưá»i gượng gạo. Gượng gạo nên không che giấu được ná»—i buồn bã, thất vá»ng Ä‘ang tràn lên trong đôi mắt Ä‘en láy. Tôi chợt xao lòng. Và, ma quá»· đã khiến tôi buá»™t miệng nói:

- Thôi được, trưa nay tui viết. Chiá»u Ä‘em đến nhà ông trả lại cho nha!

Mắt Hoà sáng bừng lên như muốn rá»i cháy cả vÅ© trụ. Tôi phì cưá»i, giá»ng thân thiện dặn:

- Äừng cho ai biết nhé! Phải biết "đáp lá»…", viết lưu bút lại cho tui nữa đó!

- Sẵn sàng. Kêu thêm kem nữa nghen!

DÄ© nhiên là tôi gật lẹ, không khách sáo, vá»›i má»™t ngưá»i bạn như Hoà, ít ra cÅ©ng trong lúc ấy. Nhạc nổi lên má»™t bản Tango xập xình... Biển hôm ấy sao đẹp quá!

Ban đầu, tôi định viết tặng Hoà má»™t bài thÆ¡ lục bát, nhưng rồi thôi, vì tá»± dưng cảm thấy "khá»›p". Hoà từng Ä‘oạt giải cuá»™c thi thÆ¡ viết vá» tuổi há»c trò trên tá» báo ná», chính Ä‘iá»u này đã bảo tôi "Äừng múa rìu qua mắt... sư phụ!". Tôi lại tính viết má»™t Ä‘oạn văn súc tích và dí dá»m. Lại "khá»›p" nữa. Äụng chuyện má»›i biết là mình chưa đủ bản lÄ©nh, ná»™i công chưa thâm hậu, còn thua sút Hoà rõ ràng ở cái tá»± tin. Sau cùng, tôi dùng sở Ä‘oản cá»§a mình: vẽ. Tôi vẽ nguyên má»™t bàn tay to tổ bố trên giấy, và ghi hàng chữ to:

"Xin má»™t cái bắt tay!". Xong, ngắn gá»n, đơn giản vậy thôi. Chiá»u, tôi đạp xe đến nhà Hoà. Äứng nhìn dáo dác nÆ¡i cổng, Hoà đã đợi tôi từ bao giá». Tôi nhoẻn miệng cưá»i, trao lại cuốn lưu bút cho chá»§ nhân, thở phào má»™t cái, nói:

- Xong cái nợ. Thứ hai, tôi đưa cuốn lưu bút của tui, ông viết lại giùm nghen!

- ừ! Vào nhà uống nước cái đã rồi vá».

- Thôi, sợ lắm. Phải vỠngay thôi!

- ChỠchút đã. Xem thử có viết rồi hay xạo chớ!

- ế, đừng có xem bây giá». Mắc cỡ thấy mồ. Äợi tui Ä‘i khá»i nÆ¡i đây đã!Cản thì cản, Hoà vẫn cứ mở cuốn sổ ra. Äáng lý là phải đạp xe chạy Ä‘i cho mau, nhưng không hiểu sao tôi lại chôn chân cứng Ä‘á», nhìn chăm chăm chá» Hoà. Hoà phì cưá»i, rồi đặt bàn tay lên hình vẽ bàn tay mà tôi tặng. Nhìn tôi thật lâu, Hoà cất giá»ng run run há»i:

- ÄÆ°á»£c chưa? Còn yêu cầu gì nữa không?

- Äá»§ rồi, Hoà thấy sao?

Tôi đổi cách xưng hô một cách ngẫu nhiên. Hoà đáp:

- Thấy ấm áp. Rất vui. Cảm Æ¡n bạn, cảm Æ¡n rất nhiá»u.

Bất ngá», Hoà chìa tay ra đưa vá» phía tôi, không nói năng gì hết. Tôi ngần ngừ chỉ ba giây thôi, rồi mạnh dạn đưa tay, nắm lấy bàn tay bạn mà xiết chặt. Thật chặt. Tôi xiết chứ không phải Hoà. Vì tôi là ngưá»i có lá»—i, Hoà là kẻ tha thứ. Sau cái bắt tay thân tình ấy, tôi má»›i thấm thía má»™t ná»—i buồn man mác khi phải chia tay vá»›i má»™t ngưá»i bạn, má»—i đứa Ä‘i má»™t ngả đưá»ng. Tôi càng xót xa hÆ¡n khi hiểu ra má»™t sá»± thật hiển nhiên: tình bạn mà tôi vừa tìm bắt được muá»™n màng sẽ phải vụt mất Ä‘i ngay sau khi bế giảng niên há»c, vì tôi được các bạn nói cho biết Hoà sẽ trở vá» lại ngôi trưá»ng ở má»™t miá»n quê xa xôi.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #175  
Old 20-05-2008, 02:29 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ga Xép
Tác giả: Phan Hồn NHiên
Giống như má»™t con thuyá»n neo chặt và bị bá» quên, thành phố nhá» có cái tên mÆ¡ hồ thưá»ng xuyên tròng trành dưới các luồng gió thổi vá» từ biển. Không khí phảng phất mùi cá muối. Ra khá»i sân ga xép, Hoan không bắt gặp taxi hay loại xe chở thuê nào. Viá»n theo con đưá»ng hẹp bá»—ng lên dốc cao, những vòm lá buổi trưa xanh sẫm. Biển hiện ra đột ngá»™t, vẫn duy nhất màu xanh khó hiểu chỉ có ở chốn này. Khách sạn có lẽ cuối đưá»ng. Hoan ngồi xuống băng ghế trắng đặt dưới bóng cây bàng. Cái túi du lịch nhá» tá»±a con chó bám đầy bụi nằm thở bên chân cô. Nếu đưá»ng sắt đừng há»ng, cô đã vá» thẳng nhà sau chuyến công tác dài ngày. Nhưng giỠđây cô Ä‘ang ở nÆ¡i xa xăm, không đầu mối níu giữ ngoài địa chỉ khách sạn do má»™t ngưá»i đồng hành trên tàu ghi vá»™i. Chạm mắt màu vàng cá»§a trạm Ä‘iện thoại, Hoan xách túi, băng ngang con đưá»ng buổi trưa trống không. Trưởng phòng đồng ý cho cô vá» muá»™n mấy ngày, tiếng trong ống nghe như vá»ng tá»›i từ hành tinh khác. Thoáng lưỡng lá»±, má»™t lần nữa Hoan ấn thẻ Ä‘iện thoại. Nghe báo tin, Huân, ngưá»i mà sau chuyến Ä‘i cô sẽ cùng đính hôn, bày tá» sá»± ngạc nhiên má» nhạt.

- Không sao cả - Cô cho biết - Em vừa xuống ga xép, Ä‘ang ở má»™t nÆ¡i yên tÄ©nh . Khi đưá»ng ray sá»­a xong, em lên tàu vá» ngay.

- Thế cÅ©ng được. Äâu cần phải vá»™i vã… Giá»ng Huân bồn chồn. Anh muốn chấm dứt câu chuyện khi có không còn thông tin nữa.

Tấm bảng gá»— ghi tên khách sạn hiện ra ở má»™t khúc quanh. Ngưá»i tiếp tân đứng trong quầy ngước đôi mắt xa lạ nhìn Hoan bước vào. Ông ta hít nhẹ cánh mÅ©i xanh tái, cho cô xem bảng giá phòng. "Tôi muốn nhìn ra biển" - Hoan đỠnghị. "Những cá»­a sổ Ä‘á»u nhìn ra biển" - ngưá»i tiếp tân trả lá»i. Cô mượn mấy tá» báo cÅ©, cầm chìa khoá lên cầu thang. Khách sạn không trống trải ố vàng. Có má»™t lúc choàng tỉnh giấc ngá»§ mệt nhá»c, cô sững sá» vá»›i bức tranh xanh rá»±c. Nhưng chỉ là khung cá»­a sổ trên tưá»ng nhìn ra mặt biển và bầu trá»i toả sáng, bất động. Cô lấy mấy trang báo địa phương, lục lá»i tin tức khả dÄ©. Có lẽ cô nên tìm má»™t ai đó để phá»ng vấn hÆ¡n ngồi im chỠđợi đến khi những thanh tà vẹt được khôi phục. Ngưá»i tiếp tân gõ cá»­a, đưa khay nước. Hoan há»i ông ta vá» thá»i tiết. "Ngày nắng khô dá»… chịu. Tối khác. Tối cô sẽ thấy mưa…" - Câu trả lá»i như má»™t hứa hẹn âu lo.

Không có mối liên hệ giữa giá»ng nói qua Ä‘iện thoại đồng ý gặp Hoan hôm qua vá»›i ngưòi thanh niên trẻ có mái tóc dài và thẳng lúc này Ä‘ang lÆ¡ mÆ¡ nhìn các vật trang trí treo góc quán. Thoạt nhiên Hoan nghÄ© có sá»± nhầm lẫn. Tay kiến trúc sư gây cho cô ấn tượng lạ lùng, nhưng thói quen thích ứng nhanh chóng cá»§a phóng viên khiến cô giữ thăng bằng ổn thoả. Vá» những bản đồ án đã thiết kế, T. trả lá»i nữ phóng viên tuần tá»±, đầy đủ chi tiết, dá»± Ä‘oán các vấn đỠcô sắp đặt ra và phÆ¡i bày chúng theo chừng má»±c đúng như anh ta muốn. Ngoài ra không còn gì hÆ¡n. Các câu há»i dẫn dắt tiếp theo nữ phóng viên đặt ra hầu hết khiến tay kiến trúc sư trẻ phải bá»™c lá»™ đôi chút suy nghÄ© riêng tư bị bá» qua thá» Æ¡. Những thông tin Hoan thu nhặt giống như những con ốc rá»—ng ruá»™t nằm dày đặc trên bãi biển. Cô đóng nắp bút, hÆ¡i khó chịu.

- Thoạt tiên tôi đã không hiểu do đâu bài viết vá» anh rất má» nhạt trên tá» báo địa phương. Tuy nhiên có lẽ chẳng phải do ngưá»i viết.

- Thế ư? - Äôi mắt T. nhìn cô trong suốt - Nhưng cô nói Ä‘iá»u ấy để làm gì?

- Thỉnh thoảng, tôi nói thật suy nghĩ mình - Nữ phóng viên giải thích đơn giản.

- Chúng ta còn gặp lại không? - Anh ta há»i đột ngá»™t.

- Tôi sẽ điện thoại cho anh, nếu cần.

Hiếm ai nhận ra má»™t khi thưá»ng xuyên tiếp xúc kẻ khác, ngưá»i ta có khuynh hướng khép kín và lẩn tránh thiết lập các mối quan hệ má»›i. Cô uống hạt nước cuối cùng sót dưới đáy cốc. Khoảng hÆ¡n chín giá». Những con ve vô hình bắt đầu cào xước bá» mặt tÄ©nh lặng mùa hè. "Bây giá» anh Ä‘i đâu?". Cô há»i thay lá»i tạm biệt. "Vá» văn phòng. Và bắt tay vào bản vẽ. - T. đứng dậy - Ngoài ra không có gì đáng làm hÆ¡n…". Äó là hé mở xúc cảm duy nhất cá»§a anh ta để lá»™ suốt cuá»™c phá»ng vấn mù má» và căng thẳng. Trên chiếc xe đạp màu xanh thuê cá»§a khách sạn, Hoan chạy dá»c con đưá»ng viá»n theo bá» biển. Hiếm khi cô thảnh thÆ¡i thế này. Sau những chuyến Ä‘i, các cuá»™c gặp gỡ dày đặc, nghÄ© vá» thá»i gian trôi qua là Ä‘iá»u khá»§ng khiếp, thi thoảng, như tất cả các đồng nghiệp suy nhược, cô cÅ©ng tá»± hứa quãng ngày nghỉ ngÆ¡i. Nhưng má»™t Ä‘iá»u gì cứ lôi há» Ä‘i, không thể dừng lại… Chiếc xe đạp rẽ sang Ä‘oạn phố má»›i. Cuá»™c sống khác hiện ra trước mắt Hoan. Ngưá»i đông lên đột ngá»™t, nói cưá»i xôn xao. Nhưng xe ba bánh gõ cồng cá»™c vào vỉa hè. Quảng trưá»ng nhá» vây quanh bởi vô số cá»­a hiệu treo đèn lồng, vài công sở quét vôi màu sậm. Äây là cuá»™c sống khác nÆ¡i cô có thể hoà lẫn vào, biến thành má»™t con chuồn chuồn Ä‘á», chẳng cần ná»— lá»±c - Hoan nghÄ© yên lặng, vui sướng vá»›i khám phá không ngá». Thế nhưng, bất giác cô nhận ra cánh cá»­a kính toà nhà phía trước bật mở. Má»™t ngưá»i vẫy nhẹ cô bằng mảnh giấy trắng loá. Là T… Hoan nhảy lên chiếc xe đạp xanh, phóng nhanh theo hướng ngược lại. Má»™t ý nghÄ© xâm chiếm mách bảo cô anh ta ở đấy, chá» sẵn nÆ¡i đấy. Vì anh ta biết cô sẽ đến.

Tịnh không ngá»n gió. Những thân cây mảnh khảnh ánh lên như dát bạc trên ná»n trá»i đỠrá»±c. Sau giấc ngá»§ dài trong căn phòng yên lặng, Hoan không còn tin vào mắt mình. Như thể khi cô ngá»§, cả thế giá»›i đã bay lÆ¡ lá»­ng sang vùng ánh sáng khác, lạc lõng và đơn độc. Ảo giác thoáng qua ấy khiến cô thấy mình bé nhá» biết bao. Ngưá»i tiếp tân khách sạn mang lên cÆ¡m chiá»u. "Lạ quá!" - Hoan nói, chỉ mây má»—i lúc thêm bầm đỠtrên mặt biển. "Sắp mưa đấy - Ông ta giải thích - Mưa ở đây rất khác. Nó làm ngưá»i ta Ä‘iếc tai. Giống như má»™t bản nhạc khó chịu. Khi ấy tốt nhất đừng nghÄ© gì. Cô hãy tìm má»™t quyển sách mà Ä‘á»c.!". Nữ phóng viên gật đầu cảm Æ¡n. Khép cánh cá»­a, cô ngồi trên giưá»ng chậm rãi dùng bữa chiá»u. Lẽ ra giá» này cô cần ra trạm Ä‘iện thoại gá»i vá» cho Huân. Nhưng anh ta không đợi cô nữa đâu. Mối quan hệ giữa há» thật kỳ quặc. Vừa bá»n chặt đến mức tưá»ng tận ý nghÄ© cá»§a nhau dù ở rất xa, vừa yếu á»›t cho sá»± lãng quên luồn vào trong khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i. Có phải như vậy mà cô và anh ta lá»±a chá»n nhau? Có phải cùng thấu suốt tá»± do ấy nên há» sẽ gắn bó vá»›i nhau lâu dài?… Mưa. Những cành cây kêu răng rắc. Vài bông hoa đỠmá»ng nước rÆ¡i rượt qua dải ngói hẹp tối thẫm. Những đứa bé trồng cây chuối di chuyển trên vỉa hè. Má»™t con chó trắng bết mưa chạy xuyên làn nước. Không khí co lại vì lạnh. "Ông tiếp tân nói đúng - Hoan rùng mình - lúc này đừng nghÄ© gì. Má»™t ngưá»i thông minh để chuẩn bị chung sống. Ngưá»i ta thưá»ng không ý thức những gì Ä‘ang có…". Cô Ä‘á»c quyển sách cÅ©. Nhưng trong cô má»c lên ná»—i phân vân chưa biết rõ nguyên do.

Tiếng gõ rụt rè trên cá»­a. Trán Hoan còn nặng giấc ngá»§. Kim đồng hồ dạ quang chỉ gần mưá»i giỠđêm. Ngưá»i tiếp tân mÅ©i xanh tái nhìn cô bằng con mắt buồn rầu ngoài hành lang: "Có ngưá»i chá» cô dưới kia". Hoan thoáng hy vá»ng bên đưá»ng sắt báo tin tốt lành. Tuy nhiên, khi cô xuống, nhà dưới chẳng ai cả. Có thể là trò đùa không vui. Nữ phóng viên toan trở lên phòng. Äúng lúc đó, từ chiếc ghế sau tưá»ng, đột ngá»™t T. đứng lên. Gương mặt sáng má» giữa bóng tối màu hổ phách, những hạt nước to Ä‘á»ng trên má»› tóc dài buá»™c chặt, và đôi mắt như hai cánh cá»­a mở rá»™ng nhìn Hoan đăm đăm:

- Tôi không ngủ được!

- Mưa to ghê gớm - Cô thì thầm - Tôi đã ngủ rất lâu. Anh biết tôi ở đây ư?

Ngưá»i đàn ông trẻ nhìn sâu mắt Hoan: "Tôi Ä‘oán ra". Cô tiến vá» phía anh, chạm tay vào vai anh. "Chúng ta Ä‘i thôi!" - T. nói khẽ. Há» bước ra khá»i khách sạn nóng ẩm, bá» lại sau lưng tia nhìn bàng hoàng cá»§a ông tiếp tân. Men theo vỉa hè ướt sÅ©ng mưa và ánh đèn yếu á»›t, bóng hai ngưá»i mảnh khảnh trùm áo nhá»±a má»ng lấp loáng. Há» Ä‘i vá» phía biển. Trong cÆ¡n mưa tá»±a má»™t bản nhạc choáng váng, thành phố lạ giống như con thuyá»n nhổ neo, can đảm bÆ¡i ra đại dương. Gió rất mạnh, cắt làn mưa dày đặc thành những khối vuông chao đảo trên mặt biển trÆ¡n nhẫy, không ngừng oằn lên thành những đợt sóng ầm ì. "Chúng ta Ä‘i thôi!"- T. nhắc lại. Nữ phóng viên giữ nhịp bước Ä‘á»u đặn vá»›i anh. Những chiếc xe cuối cùng cá»§a ngày đã biến mất. Thành phố đăng má»c giữa vịnh nhá» xa xôi. Chẳng còn bóng tối hay cÆ¡n mưa dai dẳng, chỉ duy nhất vệt sáng quét vào khoảng không gian thẫm xanh. Vượt lên sá»± bất ổn, ná»—i vô cảm, từ sâu thẳm trong những con ngưá»i trên bá» biển cÅ©ng toả ra nguồn sáng lặng lẽ, không sợ hãi. Hoan lặng lẽ khóc. Khi bàn tay T. chạm nhẹ lên lưng, cô tá»±a hẳn vào anh. HỠđứng như thế, không há» biết bao nhiêu lâu, bao nhiêu mưa đã rÆ¡i qua. Tuổi trẻ, sá»± lá»±a chá»n, tình yêu, ná»—i đơn độc… Các ý nghÄ© xao xuyến, mãnh liệt ập đến không ngá». Hai ngưá»i cùng tuổi chỉ má»›i hôm qua còn chưa há» quen biết giỠđây gắn kết vá»›i nhau trong cuá»™c Ä‘i chÆ¡i kỳ dị, không định trước. Ngưá»i kiến trúc sư trẻ đứng im, vòng tay ôm cô gái gầy guá»™c, cái ngưá»i lạc ở thành phố lạ nhưng đủ lòng tin Ä‘i cùng anh má»™t đêm đầy mưa. Tình cảm biết Æ¡n dâng trong anh thầm lặng, xé rách thói quen thá» Æ¡ và trạng thái không hy vá»ng… Gió mạnh và những đợt nước quất hất tung mÅ© trùm, làm áo nhá»±a hai ngưá»i rách bươn. Mặc kệ tóc và áo ướt đẫm, Hoan và T. chẳng há» cảm thấy lạnh. Há» nắm chặt tay nhau băng qua đưá»ng, rẽ sang má»™t phố khác. Mưa má»ng dần rồi ngá»›t hẳn. Há» dừng dưới má»™t hiên nhà đầy dây leo, tháo áo mưa. T. vuốt khô nước trên gương mặt cô gái phÆ¡n phá»›t xanh lÆ¡. Má»™t hàng nước thắp đèn bán suốt đêm. Cả hai ghé đến uống cốc trà nóng, hít vào ngá»±c mùi lá thÆ¡m nồng, hÆ¡i mưa thÆ¡m mát và cả hương vị những con cá khô treo dưới má»™t cá»­a sổ tình cá». Những vòm cây, mái nhà, mấy con ngưá»i còn lại trên vỉa hè bá»—ng dưng như được phá»§ trong không gian tràn ngập niá»m âu yếm thanh khiết, trong lành. Bá»—ng dưng Hoan biết, đấy chính là thá»i Ä‘iểm hiếm hoi cuá»™c sống lượng thứ cho ngưá»i ta vì những nếp nghÄ© lãnh đạm và nhá» nhen. Là hạnh phúc đến vá»›i ngưá»i ta nhá» vào các cÆ¡ há»™i mong manh. Trong khoảnh khắc, thế giá»›i đã biến hình… Khi T. đưa cô vá» trước khách sạn nhá», há» vẫn không nói thêm vá»›i nhau lá»i nào. Tá»›i bây giá» T. má»›i nhận thấy cô gái đã Ä‘i vá»›i bá»™ áo mặc nhà, chân xá» dép nhá»±a rá»™ng. Cái áo ướt dính sát đôi vai mảnh mai. Niá»m khao khát được ở lại bên cô, tha thiết. Nhưng đồng thá»i sợi dây dịu dàng vô hình ngăn anh lại. T. cúi hôn mái đầu đẹp, rồi bước Ä‘i. Hoan trông theo cho tá»›i lúc anh khuất góc đưá»ng. Cô đưa tay kéo chuông. Ngưòi giữ khách sạn mở cá»­a, nhận xét chậm rãi: "Gần sáng rồi".

Hoan tìm má»™t cái vải má»m từ dưới đáy va li. Khi soi gương, dưá»ng như đã tan biến nữ phóng viên hốc hác sau chuyến công tác dài ngày. Tan mất theo ánh nhìn nghi hoặc cá»§a má»™t kẻ tá»± bảo vệ. Thay vào đó, má»™t ngưá»i 24 tuổi trong nếp áo xanh lÆ¡ mỉm cưá»i trong ra, mắt trong trẻo, tràn đầy sức sống. Cô xuống sảnh khách sạn. Ngưá»i tiếp tân thoáng giật mình: "Là cô đấy ư?" "Vâng, có chuyện gì sao?" - Hoan ngạc nhiên. Ông ta lầm rầm Ä‘iá»u gì bí mật khi nhác bóng T. hiện ra. Anh đưa cô Ä‘i trên chiếc xe Yamaha 125 hình như màu trắng, những ống giảm sóc han rỉ nghiến ken két. Má»› tóc dài và thẳng cá»§a anh ngược chiá»u gió, tô đậm cảm giác hạnh phúc trong Hoan. Äó là Ä‘iá»u ít á»i có thá»±c sau này dính lại trong ký ức, còn tất cả tá»±a ảo giác. Äoạn dốc thoai thoải toả sáng dưới mặt trá»i. Bụi cây lác đác chen lẫn những cá»™t đèn sắt bị hÆ¡i muối ăn mòn. Mặt đưá»ng êm êm phá»§ đầy bụi. Thành phố hoàn toàn xa cách vá»›i trận mưa dữ dá»™i đêm qua. Bầu trá»i trống trải, đến mức ngưá»i ta tin rằng hÆ¡i nóng phả lên từ biển đã biến những đám mây thành má»™t bầy chim lông xanh bay Ä‘i. T. đưa cô ghé qua phòng thiết kế nÆ¡i anh làm việc. Những ngưá»i ở đấy đối xá»­ vá»›i cô thật dịu dàng. Há» ngá» Hoan là ngưá»i T. vẫn nhắc đến, vẫn nói rằng khi nào giàu có sẽ lấy làm vợ. Cô cưá»i. Anh chở cô băng qua khu chợ duy nhất trong thành phố. Không khí ồn ào náo nhiệu, các mùi vị nồng nặc ghê gá»›m giữa mấy dãy phố cổ lá»— hồ như không há» vây quanh hai ngưá»i. Thi thoảng tay há» chạm khẽ nhau. Tiếng rao hàng bằng giá»ng địa phương ánh á»i, các đèn lồng bạc màu bay phất phÆ¡ cÅ©ng làm há» bật cưá»i. Tất cả những gì thật sướng vui, là niá»m dịu dàng vô bá» bến. Xế trưa, há» dừng xe trên má»™t bãi đá nóng, bên mấy cái ô lợp lá dừa khô. "Nếu thích, em cứ xuống tắm. Biển rất sạch!" - T. nhắc. Nhưng Hoan không thể. Chao ôi những Ä‘iá»u Ä‘ang xảy ra khác nào cÆ¡n mÆ¡ dị kỳ. Mà ngưá»i ta chỉ có thể cất vào mắt, thở vào phổi, chứ không thể làm gì hÆ¡n. Vài ngưá»i da trắng xuống, bÆ¡i ra xa. Ngồi sát bên T., Hoan im lìm, tâm trí rung lên câu hát vá» khoảnh khắc hạnh phúc tìm thấy. Mấy ngưá»i ngoại quốc nghỉ hè cưá»i thân thiện vá»›i hai ngưá»i trẻ tuổi và Ä‘em cho cô gái nhánh rong mang lên từ biển. Chiá»u khá muá»™n, T. đưa Hoan từ biển trở vá» khách sạn. Ngưá»i trung niên chừng như đã chá» cô rất lâu. Chẳng buồn nhìn T., ông ta thông báo cho cô vá» việc đưá»ng sắt đã hoạt động trở lại: "Tối nay tàu vào có má»™t chuyến khởi hành. Cô Ä‘i chứ?". Khi Hoan ngoảnh lại, T. đã lặng lẽ biến mất. Cô trả phòng quãng tám giá» tối. Ông tiếp tân, cÅ©ng là chá»§ khách sạn - đóng dấu giấy công lệnh cho cô. Hoan xách cái túi da ám bụi, đứng trước cổng khách sạn chỠđợi. Ngưá»i trung niên gá»i há»™ má»™t cái xe, nói giản dị và am hiểu: "Cô lên Ä‘i, kẻo mưa! Anh ta sẽ không đến nữa đâu".

Những hồi còi rúc lên, đâm xuyên cÆ¡n mưa đêm dày đặc, Hoan áp trán vào những lưới sắt, tìm kiếm má»™t bóng dáng thân thuá»™c. Nhưng không ai cả. Tàu chạy má»—i lúc má»™t nhanh. Thành phố nhá» mất hút phía sau. Những vệt lân tinh lấp lánh trên mặt biển nối tiếp. Bản nhạc Norwegian woods cá»§a Beatles rè rè trên loa trá»™n vá»›i tiếng mưa reo vang khi rÆ¡i xuống đất… Chuá»—i hình ảnh và âm thanh cuối cùng ấy dá»™i vào cô tá»±a ngón tay gõ mãi lên phím la thăng duy nhất, âm oang, tá»›i má»™t cưá»ng độ không chịu nổi nữa. Ngồi co ro góc cu-pê, giữa những hành khách, Hoan cố ngá»§ má»™t giấc. Sáng ập đến sá»›m. Cô choàng dậy, phải rất lâu cô má»›i nhận ra mình Ä‘ang trên đưá»ng trở vá» nhà. Cô Ä‘i dá»c theo hành lang các toa tàu. Ngoài kia, mặt tròi oi bức, chói chang. Những đụn cát trắng bất tận. Tất cả hạnh phúc má»›i nguyên cá»§a hai ngày qua như được nung nóng rồi thăng hoa thành má»™t vòm lá rá»±c rõ. Niá»m xúc động lá»›n lao vỡ trong lồng ngá»±c. Cô nhắm chặt mắt để đừng trông thấy ánh sáng trắng nóng rá»±c rỡ kia. "Có lẽ đúng. Anh ấy không cần gặp ta lần nữa…". Hoan nói má»™t mình. Äoàn tàu lên dốc, lại rúc còi, lắc lư. Cô trở vá» cu-pê chếnh choáng. Cho đến khi tàu vào thành phố, vẫn tràn ngập trong cô cảm giác chếnh choáng ấy.

Hoan thuá»™c những ngưá»i cuối cùng bước xuống sân ga. Cô xốc túi hành lý, Ä‘i vá» cá»­a soát vé. Má»™t ai đó chạm nhẹ lên vai cô. Dưng khá»±ng, im lặng, cô không quay lại. "Em đã vá»!" - Mãi lâu sau tiếng Huân má»›i vá»ng đến. Hoan chầm chậm ngoảnh nhìn anh. Má»™t nụ cưá»i thăng bằng, bình thản nở trên gương mặt thân thuá»™c. "Hai hôm qua, chiá»u nào anh cÅ©ng ra ga đón em - Huân đỡ cái túi da ám bụi, khoác vai vợ sắp cưới - Em rám nắng nhiá»u đấy. Nhưng trông thật mạnh khá»e. Ở nhà buổi tối mưa nhiá»u ghê gá»›m…". Thành phố rá»™ng lá»›n, đông đúc. Hoan lặng thinh sau xe anh chạy chậm. Ở chá»— rẽ, mắt cô chợt thấy ánh mặt trá»i lấp loáng trên máng nước, vô số bông hoa to bằng ngón tay vừa nở, vàng tươi. Äể ngăn má»™t cÆ¡n khóc vô cá»›, Hoan ngước lên bầu trá»i. Trá»i xanh như má»™t bầy chim xanh Ä‘ang bay.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™